Cập nhật mới

Dịch Trở Về Làm Thiên Tài

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,932
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: 60: Chuẩn Bị Hiến Máu


Tôi tỉnh dậy do có giọt nước rơi trên mặt, tôi cứ ngỡ là mưa nhưng ai ngờ là Ly khóc, thấy tôi mở mắt, cô ấy đã mỉm cười, tôi liền lấy tay lau nước mắt cho Ly và nhận ra mình đang nằm trên chân cô ấy, tôi bật dậy, vừa xoa đầu vừa bảo cô ấy đừng khóc vì tôi đã tỉnh rồi.

Tôi đang an ủi Ly, bỗng có tiếng chuông điện thoại, tôi cầm lên xem là mẹ tôi gọi, tôi nghe máy thấy giọng bà ấy lo lắng hỏi thăm tình hình của tôi vì nghe tin tôi bị ngất từ thầy giáo chủ nhiệm.

Tôi bảo mình không sao nhưng mẹ tôi muốn tôi gọi video để bà ấy nhìn mặt, tôi đành bật chế độ gọi video, khi mở lên, mẹ tôi hỏi miệng tôi làm sao mà sưng lên, tôi bảo với bà ấy là do mình đi không cẩn thận nên ngã (ngã vào nắm đấm của vợ) nhưng mẹ tôi không tin.

Tôi chuyển nhanh chủ đề để đỡ bị hỏi nhiều, tôi đưa camera điện thoại ra chỗ Ly nói con dâu mẹ này và quên mất là cô ấy vẫn đang khóc, vừa nhìn thấy Ly, mẹ tôi quên hết những gì lúc nãy nói và mắng tôi suốt 10 phút (đỡ hơn là bị hỏi vì sao miệng lại sưng lên), sau đó may mà nhân viên của mẹ tôi đến tìm bà ấy nên bà đã chủ động tắt máy.
Tôi vừa đặt điện thoại xuống ghế thì ngay lập tức Ly ôm chầm lấy người tôi và nói rằng tôi không được ngất lần nữa, tôi đáp lại rằng tôi có thể sẽ ngất nếu cô ấy tiếp tục ôm mình chặt như vậy.


Ly nghe thấy và buông tôi ra nhưng cô ấy vẫn khóc, để an ủi cô ấy, tôi sẽ chụp lại dáng vẻ này của Ly, tôi mở điện thoại ra bảo cô ấy cười lên, cô ấy bị bất ngờ nên nhìn thẳng vào camera điện thoại, tôi bấm chụp rồi chụp thêm một vài kiểu khác nhau, trong đó có kiểu khoác vai cô ấy, kiểu nữa là hôn vào má cô ấy.

Ly muốn tôi xóa hết ảnh và chụp lại nhưng tôi từ chối rồi bắt đầu thêm hiệu ứng vào ảnh đẹp nhất bằng một tay, tay kia để ngăn cô ấy cướp điện thoại, sau đó tôi cho Ly xem, cô ấy bật cười khúc khích.

Tôi cảm thấy yên lòng hơn khi thấy Ly đã cười và hai bọn tôi tiếp tục nói chuyện đến hơn 3 giờ chiều trước khi trở về phòng kí túc xá để nghỉ ngơi.
Hôm sau, khi tôi đến lớp, tôi bị mọi người trong lớp vây quanh để hỏi thăm sức khỏe và lý do tại sao tôi trốn bọn họ, những lúc như thế này thì chỉ cần một nụ cười tỏa sáng, tôi nói rằng sức khỏe của mình đã ổn còn lý do tôi tránh bọn họ là vì không muốn phải trả lời nhiều câu hỏi ngay sau khi tỉnh dậy.

Bọn họ dường như hiểu ý tôi nói nên họ chẳng hỏi gì thêm nữa.

Cứ như vậy cho đến thứ bảy, học viện đã tổ chức buổi hiến máu và giải đá bóng tạm thời phải ngừng lại, bọn tôi vì thế cũng được nghỉ ngơi khá nhiều.
Buổi hiến máu diễn ra từ 7 giờ sáng đến 12 giờ trưa nên tôi đã rủ Ly đi ăn sáng sớm hơn 15 phút so với thường ngày, bọn tôi ăn ba bát xôi thịt và ăn nhẹ thêm mấy cái bánh bông lan (các bạn có thắc mắc vì sao bọn tôi lại ăn nhiều không? Đối với tôi là do di truyền từ bố, bố tôi luôn nói: "Thanh niên thì phải ăn nhiều nó mới có sức khỏe, hồi xưa bố đi làm thợ xây, buổi sáng bố ăn bốn quả trứng vịt lộn với cả hai bát bún, có người chứng kiến hẳn hoi, phải biết là ăn bốn quả trứng vịt lộn sẽ no đến trưa", đấy là nguyên văn câu bố tôi nói, tôi đoán lý do mà tôi ăn nhiều là như thế, còn Ly thì cô ấy ăn mỗi thứ một nửa rồi đưa cho tôi ăn nốt phần còn lại).

Ăn xong, hai bọn tôi đi đến bờ hồ trò chuyện và ngồi chờ đến giờ hiến máu.
6 giờ 50 phút, tôi và Ly tới hội trường đa năng nơi diễn ra buổi hiến máu của học viện, tôi khá ngạc nhiên khi đã có nhiều người đến đây viết giấy đăng kí hiến máu và xếp hàng.

Hai bọn tôi cũng nhanh chóng hoàn thành giấy đăng kí hiến máu rồi cũng xếp vào hàng chờ đến lượt.


May mắn thay, bọn tôi được xếp vào hàng bốn trong khi đó hàng một và hàng hai đã sắp chuẩn bị vào bên trong.

Tôi cảm thấy hồi hộp, lo lắng vì đây là lần đầu tiên mình đi hiến máu, trái ngược với tôi, Ly cười nói rất nhiều, cô ấy rất tự tin và không hề có dấu hiệu lo lắng trên khuôn mặt cô ấy.

Đến lượt hàng ba và hàng bốn vào trong, tôi bất ngờ khi thấy mấy đứa trong lớp mặc áo tình nguyện viên và cả của câu lạc bộ hiến máu, cũng có một số đứa đã hiến máu xong và đang ngồi nghỉ ngơi, một số đứa thì vẫn ngồi chờ để đến lượt hiến máu hoặc đứng xếp hàng.
Thấy tôi và Ly đang đứng đợi ở hàng, hai đứa trong lớp tôi mang cho bọn tôi hai cốc trà đường để uống cho có sức khi hiến máu, tuy nhiên, tôi không biết rằng đó là lựa chọn sai lầm nhất của mình.

Uống xong, do bọn tôi đã đứng khá lâu để đến lượt, trà đường bắt đầu phát huy tác dụng, tôi cảm thấy hơi choáng váng như sắp ngất nhưng tôi vẫn có thể chịu được, Ly cũng nói với tôi rằng cô ấy cũng cảm thấy như vậy.

Thái từ đâu đến vỗ vào vai tôi làm tôi giật mình và trà đường đã mất đi tác dụng của nó, tôi liền hỏi cậu ta Văn và Đức có đến không thì cậu ta chỉ ra ngoài nói họ đang ở ngoài, tôi nhìn ra thì thấy hai bọn họ, thêm cả Thắng và một số đứa trong lớp.
Đến lượt Thái được mời uống trà đường, tôi đã cảnh báo cậu ta đừng nên uống nhưng cậu ta không nghe lời tôi, kết quả là cậu ta cũng bị choáng giống như tôi và hối hận vì không nghe lời tôi, tôi cười thầm khi thấy cậu ta bị vậy.


Tôi hỏi Ly liệu cô ấy đã đỡ hơn chưa thì cô ấy trả lời rằng vẫn còn một chút, tôi nghĩ cách để làm cho Ly giật mình nhưng chẳng có cách nào tốt, thôi thì tôi quyết định mát xa cho cô ấy bằng cách bóp nhẹ vào vai cô ấy.

Ly quay lại hỏi tôi đang làm gì thì tôi trả lời là tôi đang mát xa cho cô ấy, Ly nói tôi mát xa kiểu gì mà rất đau và giờ người cô ấy đau ê ẩm nhưng ít ra là không còn bị choáng.

Tôi thắc mắc tại sao mình mát xa cho Ly lại bị đau, tôi đành thử lại với Thái, tôi cũng bóp vào vai cậu ta một cái và cậu ta liền kêu đau.

Tôi bắt đầu cảm thấy kỹ năng mát xa này của mình nên vứt đi được rồi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,932
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: 61: Hiến Máu


Cuối cùng cũng đến lượt tôi và Ly, bác sĩ sẽ tiêm lấy máu xét nghiệm trước khi cho phép bọn tôi hiến máu, bọn tôi đây là lần đầu đi nên kết quả sẽ hơi lâu, tôi quyết định hiến máu ở tay trái còn Ly thì ở tay phải.

Lấy máu xong, bọn tôi ra ghế ngồi chờ kết quả và liên tục được mời uống trà đường, bọn tôi càng từ chối bọn họ lại càng mời và một số đứa trong lớp cũng khuyên bọn tôi nên uống, bọn tôi đành phải uống cho họ vui lòng.

Mấy phút sau khi Thái lấy máu xét nghiệm, Thắng, Văn và Đức đã vào được bên trong, bọn họ nhanh chóng xếp hàng và cũng nhanh chóng được lấy máu xét nghiệm.

Cả bốn người bọn họ đều hiến máu ở tay phải riêng tôi, tôi thấy hơi lạc lõng khi thấy mình hiến máu bằng tay trái.
Sau 30 phút chờ đợi, bọn tôi mới được vào nơi hiến máu, quên không nói cho các bạn biết là tôi hiến 350ml máu, Ly hiến 250ml còn bốn người kia là 350ml.

Tôi và Ly được ngồi chung một chỗ vì hiến máu ở tay khác nhau và bốn tên kia (lý do tôi dùng là tên kia thì ở bên dưới) hiến cùng tay phải nên mỗi thằng một nơi khác nhau.

Khi ngồi vào chỗ, tôi đưa cho bác sĩ túi đựng máu đã được phát lúc gọi tên, sau một vài thao tác, bác sĩ rút kim ở cái túi đó ra tiêm trực tiếp vào tay lấy máu xét nghiệm vừa nãy, tôi nhìn cây kim mà sắp ngất, nó to hơn cái kim khâu quần áo vài chục lần, đã thế nó còn đâm vào chỗ tiêm lúc nãy.


Mới đầu tôi cảm thấy hơi nhói nhưng sau lại bình thường vì bác sĩ đưa tôi một quả bóng nhỏ, bảo tôi bóp liên tục, Ly cũng như vậy.
Tôi nhìn sang bốn tên kia tưởng chúng nó sẽ buồn chán lắm nhưng ai ngờ chúng nó lại tranh thủ tán gái.

Để giảm bớt căng thẳng và theo dõi người hiến máu, các tình nguyện viên sẽ đến nói chuyện với những người hiến máu, bốn thằng chúng nó đúng số hưởng toàn là tình nguyện viên xinh tới nói chuyện, tôi do Ly ở bên cạnh nên chỉ dám nói chuyện với cô ấy, không dám ho he hay nhìn lén một ai khác.

Ngồi hơi lâu và tay cũng đã mỏi, tôi nghỉ tay một lúc thì bác sĩ bảo tôi tiếp tục bóp quả bóng nhỏ, tôi cảm giác nếu như mình bóp tiếp, quả bóng này sẽ nổ bất cứ lúc nào và đúng một phút sau, quả bóng nhỏ đó vỡ trên tay tôi.

Mọi người xung quanh đều sốc và bất ngờ khi tôi là người đầu tiên có thể bóp vỡ quả bóng nhỏ được làm bằng cao su.
Tôi được bác sĩ đổi cho quả bóng nhỏ mới và nhắc nhở tôi dùng lực vừa phải, tôi chỉ cười cho qua chuyện.

Do Ly hiến 250ml nên cô ấy xong trước tôi, bác sĩ tháo kim và đưa cô ấy miếng bông để ngăn máu chảy, sau đó một tình nguyện viên đến cố định miếng bông bằng băng keo y tế và hỗ trợ cô ấy di chuyển đến chỗ nghỉ ngơi.

Một lúc sau, lần lượt bốn tên kia cũng hiến máu xong trong khi tôi vẫn còn ngồi đấy, tôi tự hỏi đáng lẽ mình phải xong cùng bọn họ chứ hay là do bọn họ hiến bằng tay phải nên nhanh hơn.

Cuối cùng, sau 5 phút, tôi mới được rời khỏi chỗ của mình, trên đường tới nơi nghỉ ngơi, tôi thấy vài trường hợp bị chóng mặt sau khi hiến máu.
Đến chỗ nghỉ ngơi, tình nguyện viên tại đó đưa cho tôi một túi nhỏ gồm hai cái bánh bông lan và một hộp sữa, nói tôi hãy ăn nhẹ nhưng tôi đã để nó lại.

Tôi ngồi ở đây khoảng 15 phút để tháo băng keo y tế và thay bằng băng cá nhân.

Khi tôi chuẩn bị rời đi cùng Ly và bốn tên kia, một cậu bạn chắc là bằng tuổi hiện tại của tôi đến ngồi gần tôi, cậu ta khoe với bạn của mình rằng cậu ta hiến máu ở cả hai tay, tôi nhìn qua thì thấy cậu ta bị băng cả hai tay.

Cậu ta giải thích ngắn gọn là lúc hiến bên tay trái do khó lấy được máu nên bác sĩ bảo cậu ta chuyển sang bên tay còn lại, kết quả băng hai tay là như vậy.


Tôi còn nghe bọn họ nói có một số người còn bị bác sĩ tiêm vào xong lại rút ra c ắm vào, máu chảy ra ngoài, nghe thôi đã thấy vừa đau vừa thốn rồi.

Tôi cố nhịn cười nhằm nghe nốt dù thấy mình quá vô duyên, sau đó tôi rời khỏi chỗ nghỉ ngơi để ra ngoài.
Vừa bước chân qua cửa, một tình nguyện viên nói bọn tôi tới chỗ này để nhận quà sau khi hiến máu, bọn tôi vui vẻ đến nhận.

Thái, Văn, Thắng nhận được một chiếc hộp gồm sáu chiếc cốc, Ly và Đức nhận được một chiếc máy sấy tóc, Ly rất vui khi nhận được nó vì cô ấy đang thiếu một chiếc máy sấy tóc, máy sấy tóc của cô ấy đã bị hỏng và chưa có thời gian để mua lại.

Tôi thì nhận được một con gấu bông loại 50cm, tôi vừa cầm con gấu bông lên, Ly liền nhìn nó với ánh mắt đầy h@m muốn nên tôi đành đưa nó cho cô ấy, tôi chẳng có thứ gì trong tay, chấp nhận đi về tay trắng.

Văn thấy thế liền đưa tôi hộp đựng sáu chiếc cốc của cậu ta và nói rằng mình không cần dùng đến cốc nên tặng nó cho tôi.

Tôi định không nhận do ở nhà lúc nào bố mẹ tôi cũng đều mang rất nhiều cốc thủy tinh được tặng về (không phải quà th@m nhũng đâu, mà làm gì có ai hối lộ bằng việc tặng cốc) nhưng Văn vẫn cứ khăng khăng tặng nên tôi đành nhận và cảm ơn cậu ta.
Vì sắp trưa nên tôi rủ năm người đi ăn nhưng bốn tên kia nói có việc và về phòng trước, thế là còn mỗi tôi và Ly.

Đến căng tin, tôi gọi những món như thường ngày và mang đến chỗ Ly đang ngồi, tôi bất ngờ thấy cô ấy đang ăn túi bánh với uống hộp sữa của tôi, tôi chẳng biết phải nói gì chỉ đành bật cười và bỏ qua cho Ly.


Sau khi ăn xong, bọn tôi ngồi tại đây uống nước, thư giãn, không hiểu sao trong đầu tôi lại nảy ra ý tưởng khoe với bố mẹ mình rằng hôm nay mình đi hiến máu.

Tôi mở điện thoại lên, nhắn tin cho bố tôi rằng tôi bị người ta chích, thằng bạn tôi rủ tôi đi và cả Ly cũng bị, nhắn xong, tôi tắt máy rồi cùng Ly nói chuyện.
Đúng 5 phút sau tin nhắn tôi gửi, bố tôi nhắn lại hỏi tình trạng của tôi và Ly với cả đừng làm cho ông ấy sợ nhưng tôi mải nói chuyện nên không để ý.

Bố tôi gọi điện cho tôi hỏi tôi và Ly đã về phòng chưa, tôi nghe giọng ông ấy dường như rất sợ hãi việc tôi bị người ta chích thật, tôi nói mình vẫn chưa về phòng và đang ngồi uống nước cùng với Ly, sau đó bố tôi hỏi bị người ta chích ở đâu, nơi nào, có gần trường không và người có sao không, tôi biết giờ này mình không nên đùa ông ấy nữa nên tôi nói mình đi hiến máu, sau khi tôi nói xong, bố tôi mắng té tát vào mặt tôi (thằng con mất dạy, báo quá trời báo).

Bố tôi tắt máy do ông ấy vẫn đang bận làm việc, Ly hỏi sao tôi lại nói tên cô ấy thì tôi thuật lại chuyện vừa rồi cho cô ấy nghe và Ly đã cười rất nhiều.

Sau đó, cô ấy cũng học theo tôi nhắn tin cho bố mẹ cô ấy, cũng như tôi, Ly cũng bị bố mẹ cô ấy mắng cho một trận (các bạn đừng như tôi và Ly).

Hai bọn tôi trở về phòng kí túc xá nghỉ ngơi khi đã 1 giờ chiều..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,932
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62: 62: Long Cù Loi


Thứ hai, tôi đi học bình thường như bao ngày khác dù cảm thấy hơi mệt mỏi sau khi hiến máu kể cả được nghỉ nguyên ngày chủ nhật.

Tôi đến lớp thì hay tin rằng sẽ có thêm một tuần nghỉ đá bóng, điều này khiến tôi rất vui mừng, sau 4 đến 5 ngày theo tờ hướng dẫn sau khi hiến máu, bọn tôi đã có thể vận động mạnh nên bắt đầu cùng nhau tập luyện dần dần.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới thế mà đến chủ nhật tuần sau, vẫn là lớp tôi đá trận 9 giờ sáng, lần này tôi bỗng thấy ba tên Đức, Văn, Thái ngồi cạnh Ly ở trên khán đài cổ vũ cho đội tôi.

Tôi có thắc mắc nhưng hiện tại nên tập trung vào trận đấu phía trước.

Được nghỉ khá lâu, bên tôi đã có nhiều thời gian tập luyện, trận này bên tôi chắc chắn sẽ thắng.
Nhập cuộc, đội bạn tỏ ra khá lúng túng, hàng loạt đều là những pha xử lí lỗi.

Tôi ban đầu cứ nghĩ rằng bên họ đang giả vờ sau đó mới đá thật nhưng kết thúc hiệp một tỉ số đã 3 – 0 nghiêng về bên tôi.


Tôi cảm thấy thắc mắc tại sao đội họ đá như đang dạo chơi nên tôi nhắc nhở đồng đội đá cẩn thận hơn trong hiệp hai vì có thể bên bạn sẽ bùng nổ.

Hiệp hai bắt đầu, đội bạn đá như ở hiệp một, khiến khán giả trên khán đài phải hét lên đá kiểu gì thế, đội tôi ghi thêm ba quả nữa và ấn định tỉ số chung cuộc là 6 – 0.

Ngoài dự tính của tôi, tôi tưởng bên họ sẽ giả trư ăn thịt hổ nhưng họ chẳng làm thế, tôi thử đến hỏi đội trưởng bên bạn xem tình hình của đội như thế nào thì cậu ta nói do được nghỉ nhiều nên bên họ lười tập luyện, cứ để ngày này qua ngày khác và đến bây giờ thì chưa tập luyện được buổi nào nên mới đá chán như vậy.

Nói xong, cậu ta cùng với cả đội đi về, tôi không biết nói gì thêm với bọn họ nữa.
Kết thúc trận đấu khá dễ dàng, đội của tôi lại có tinh thần và thời gian chuẩn bị cho trận tiếp theo vào chủ nhật tuần sau, nghe nói bên họ rất mạnh, chưa bị thủng lưới bàn nào, tôi rất hào hứng khi nghe thấy thông tin này.

Khi tôi đang nghe thêm đội đó gồm những ai thì ba tên Đức, Văn, Thái đến lôi tôi đi chỗ khác nói chuyện, tôi vừa bị kéo tôi vừa hỏi ba tên đó sao hôm nay mới đi cổ vũ cho tôi, ba tên đó kể đội lớp họ mới bị thua nên mới ở lại xem tôi đá, lớp của ba tên đó (ba tên này cùng lớp với nhau) đá lúc 7 giờ 55 phút.

Tôi hỏi tiếp mấy lần trước thì sao, ba tên đó nói lớp họ được bốc trúng vào thăm đi thẳng vòng trong mà không cần phải đá do cộng các đội lại sẽ bị lẻ mất một lớp.

Tôi thấy khá bất ngờ khi lớp của ba tên đó có đến hai lần liên tiếp may mắn nhưng quá tam ba bận, lần thứ ba thì xui xẻo.

Tôi chia buồn với ba tên đó rồi cùng họ về phòng.
Hôm sau, khi tôi vừa đến lớp, có mấy đứa đố nhau thằng nào nhảy và chạm tay được vào quạt trần (đang tắt) thì thằng đấy thắng, tôi cười khẩy khi trông bọn họ không khác gì bọn cấp hai cấp ba lớp tôi.

Tôi ngồi vào chỗ của mình được 5 phút, bọn họ vẫn chưa từ bỏ vẫn tiếp tục lấy đà và nhảy, cố gắng chạm tay vào cánh quạt, chẳng hiểu kiểu gì mà đã lôi kéo thêm được vô số đứa thử sức, trong đó có Thắng, cậu ta là người cao nhất lớp nhưng chỉ gần chạm được vào cánh quạt.


Ly tự dưng bảo tôi thử xem sao, tôi liền từ chối và nói đó là trò trẻ con, cô ấy liên tục công kích tôi nhằm muốn tôi lên nhưng nó đã vô dụng, Ly bỏ cuộc nhưng lũ con trai trong lớp thì không, chúng nó nói tất cả mọi người đều thử rồi còn mỗi tôi là chưa thôi.
Sau hàng loạt lời nói từ cả lớp, tôi lên thử một lần, tôi đứng tại chỗ quạt nhảy lên một cái rồi nói tôi cũng không chạm tới, cả lớp thấy thế liền bảo tôi làm đàng hoàng nếu không thì đừng trách bọn họ.

Tôi đành làm thật, tôi lấy đà và bật nhảy, tay tôi dĩ nhiên là chạm tới quạt trần, cả lớp ồ lên rất to, họ bảo tôi thử lại khoảng hai đến ba lần nữa nhưng tôi nói mình sẽ làm nốt một lần và đây sẽ là lần cuối cùng.

Tôi vừa đứng dưới quạt, mọi người bảo tôi làm nghiêm túc, tôi chẳng quan tâm mà vẫn đứng đó, sau đó tôi bật cao và chạm tay tới cánh quạt trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

Tôi đang đắc ý thì tự dưng có một tiếng bục rất to, tôi cảm thấy có gì đó sai sai, Thắng bỗng dưng phá lên cười sau đó lần lượt từng người một trong lớp cười theo (chắc các bạn cũng biết đó là gì rồi), tôi không biết giấu mặt vào đâu, giờ mà có một cái lỗ ở đây, tôi sẽ chui xuống ngay chứ chẳng suy nghĩ nhiều gì cả (quê chữ ê kéo dài, ôi cả đại dương quê, đại dương quê).

Ly thấy tôi bị vậy thì vừa cười vừa đưa cho tôi cái áo trắng mà cô ấy vừa cởi ra do cô ấy thấy tôi mặc mỗi chiếc áo cộc của học viện (Ly mặc hai áo, một áo trắng và một áo cộc, còn cái áo kia thì không tính, cả hai đều là đồng phục của học viện), tôi liền nhận lấy và buộc nó quanh hông mình.

Tôi định về thay quần nhưng vì một phần là do đã vào tiết và chín phần còn lại là do hôm qua không hiểu tại sao tôi lại đi giặt hai cái quần dài đi học của mình (tôi mang theo có ba cái quần, từ giờ chắc phải mang nhiều quần hơn rồi).
Trong giờ học, mấy đứa con trai ngồi gần liên tục trêu chọc tôi, gọi tôi là Long cù loi mặc dù tôi không bị lộ vì tôi đã mặc quần đùi ở bên trong, tôi chẳng quan tâm cho lắm, thêm một tên gọi hoặc biệt danh mới cũng chẳng sao.

Giờ ra chơi, tôi ngồi im một chỗ, bọn con trai lập tức tới quấy rầy tôi, tôi đã đến giới hạn của mình, tôi đứng bật dậy định cho mỗi đứa một phát thì lại có thêm tiếng bục, tôi lại ngồi nhanh xuống ghế, cả lũ thấy tôi thì ôm bụng cười, tôi bất lực để chúng nó cười mình như vậy.


Bỗng Ly hùng hổ đi ra nói không cho phép bọn họ cười tôi nữa, tôi như thấy ánh sáng chính nghĩa tới giải cứu mình nhưng đó chỉ là tưởng tượng của tôi, cô ấy nói nếu họ cười thì phải rủ thêm cả cô ấy.

Tôi hết nói nổi với cái lũ này, cũng may là vừa có tiếng chuông vào tiết nên bọn họ dừng lại, tôi tự hỏi tại sao chiếc quần này nó lại bục chỉ hay là do nó đã quá cũ, tại lúc mới lên cấp ba tôi đã chọn nó trong cửa hàng của mẹ tôi, chiếc quần này gắn liền với tôi từ đó đến tận bây giờ và đi liền với tôi như hình với bóng những lúc tôi tập thể dục.
Cũng may học mỗi hai tiết đầu rồi về, tôi rời khỏi lớp học thật nhanh khi vừa nghe thấy tiếng chuông.

Tôi chạy một mạch ra ngoài cổng học viện và đến chỗ mua quần áo, vừa đến nơi, chiếc quần của tôi nó đã bục đến tận đầu gối, may mà có áo của Ly che cho đằng sau, đằng trước thì phải nhìn thật kĩ thì mới nhận ra.

Tôi chọn một chiếc quần phù hợp với dáng người của mình để mua và mặc nó luôn, tôi để chiếc quần bị rách của mình vào trong cặp rồi đến tiệm tạp hóa mua kim chỉ để về khâu lại (tôi biết khâu thật đấy, hồi tôi còn bé, bà tôi hay dạy tôi cách khâu như nào mới là chuẩn và mặc vào sẽ bền hơn).

Tôi trở về kí túc xá và khâu lại quần của mình, trước đó, tôi gặp Ly và trả lại áo cho cô ấy..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,932
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63: 63: Chương Này Là Về Đá Bóng Phần Năm


Hôm sau tới lớp, tôi vẫn bị mấy đứa trong lớp trêu chọc nhưng sau một đến hai ngày chúng nó đã ngừng lại.

9 giờ sáng ngày chủ nhật, tinh thần thi đấu bóng đá của cả đội tôi bỗng chốc giảm sút khi thấy các thành viên trong đội bên kia đều to cao, dù họ đã chuẩn bị tâm lí ở tuần trước là sẽ gặp.

Cả lớp tôi trên khán đài cũng không còn cổ vũ nhiệt tình như lần trước và những người khác trên khán đài cũng nói rằng lần này lớp tôi sẽ thua.

Tôi khuyên cả đội không cần phải lo lắng vì dù sao đi chăng nữa thì trận này chúng ta chắc chắn thắng nhưng tinh thần của cả đội vẫn không thay đổi, họ nói bởi vì tôi không biết đối thủ của mình là ai nên mới nói như vậy.

Tôi chẳng hiểu sao họ lại cứ nghĩ mình thua trước khi trận đấu bắt đầu, kể cả có gặp đối thủ mạnh thì cố gắng hòa là được.
- Chào đại ca, hôm nay lớp em sẽ đấu với lớp anh nhưng do đây là trận giao hữu giữa năm ba và năm bốn nên em có thể xin rút lui để không phải đá với đội của anh.
Tôi bị giật mình khi nghe thấy giọng nói đó, tôi quay người lại thì tên Long Vương cùng đàn em của anh ta đang cúi người để nói chuyện với tôi (tên Long Vương này mặc dù đều dành chiến thắng trong các cuộc thi của học viện tổ chức nhưng đó chỉ là phần thực hành còn phần lí thuyết của anh ta thì rất kém, anh ta đã ở năm cuối khi tôi mới bước vào năm nhất và bây giờ tôi lên năm ba rồi mà anh ta vẫn còn ở năm cuối thì các bạn hiểu rồi đấy).

Từ những lời tên Long Vương vừa nói, tôi đã hiểu được lý do tại sao đội bên tôi lại sợ, tôi nói với Long Vương rằng đấu thì đấu, nhưng đây chỉ là trận giao hữu, vì vậy anh ta nhớ nương tay với thành viên trong đội tôi còn tôi thì không cần.


Nói xong, tôi tự hỏi sao lại có trận giao hữu giữa năm ba và năm bốn, liệu mấy đội khác có như thế không.

Long Vương và đàn em lần lượt đứng thẳng người và bắt tay với tôi, mọi người trên khán đài lẫn dưới sân đều ngạc nhiên trước hành động của bọn tôi, họ liên tục bàn tán xôn xao về tôi, Thắng tiến đến hỏi tôi nhưng tôi trả lời là đá xong sẽ nói.

Tôi để ý thấy ba tên Đức, Văn, Thái đang thì thầm với Ly chuyện gì đó, có lẽ là lý do tại sao tôi lại làm đại ca của Long Vương.
Trận đấu bắt đầu, tôi kinh ngạc trước đội hình của đội Long Vương, nhìn qua thì rất chặt chẽ và không một kẽ hở nào, đi bóng qua người là điều không thể.

Bóng đến chân tôi, đã có hai đến ba cầu thủ vây quanh tôi, tôi không ngần ngại phô diễn kĩ thuật của mình, tôi đã lừa qua bọn họ rất đơn giản nhưng không ngờ đó là một cái bẫy, khi tôi vừa mới lừa qua họ, ngay lập tức có hai cầu thủ khác lao đến chặn tôi lại.

Do tôi bị năm người vây quanh nên hàng phòng thủ bên họ khá trống, tôi chuyền bóng bổng cho Mạnh, Mạnh lại chuyền cho Thành, hai người họ cứ chuyền cho nhau và tiến gần vòng cấm của đội Long Vương.

Thành thấy có cơ hội liền chuyền bổng cho Thắng để đánh đầu nhưng quả bóng đã bị chặn ở giữa không trung bởi Long Vương.

Anh ta phá bóng ra và trúng vào chân của Thành, Thành lại chuyền cho Mạnh, Mạnh chuyền vào cho Thắng nhưng vẫn bị Long Vương chặn được.
Tôi định di chuyển lên để hỗ trợ bọn họ nhưng không được, năm cầu thủ bên Long Vương theo kèm chặt tôi còn những người khác trong đội tôi thì không một ai theo kèm.

Tôi chỉ đành bảo Nam và Dũng lên giúp ba người bọn họ, Tùng cũng lên cao để giúp nhưng cũng không thể nào xâm nhập vào vòng cấm hoặc chuyền được cho Thắng dù cho Long Vương có phá bóng và để bóng rơi trúng chân bọn họ.

Tôi nhận ra đây là cách biệt về thực lực, tôi nghĩ rằng mình chỉ cần vượt qua được năm người này rồi lên giúp họ thì mọi chuyện sẽ khác.

Tôi vừa tìm ra cách để thoát khỏi vòng vây của năm người này, tôi định thử thì có thêm hai người nữa đứng sau năm người chặn tôi.


Tôi không hiểu tại sao tên Long Vương lại dùng tới bảy người để chặn mỗi một mình tôi, tôi đành đứng im xem trận đấu giữa sáu người bên tôi và ba người bên Long Vương.

Mặc dù chỉ có ba người nhưng bên Long Vương hoàn toàn chặn lại các đòn tấn công của bên tôi, đặc biệt là Long Vương, anh ta cản phá bóng không biết mệt mỏi, vừa mới ở bên trái sân đã lao sang bên phải chặn đòn tấn công trên cao của bên tôi.
Đột nhiên, tôi để ý thấy một trong ba người bên Long Vương biến mất.

Khi quay đầu lại, tôi đã thấy tên đó chạy gần đến ba người hậu vệ bên tôi, ba người lập tức ngăn cản tên đó lại thì bất ngờ một vật thể lao với tốc độ khủng khiếp vào thẳng lưới bên tôi.

Tôi ngạc nhiên khi thấy tên Long Vương sút từ khoảng cách khoảng 80 đến 85m mà tốc độ của quả bóng vẫn đi nhanh như vậy, tất nhiên rồi thủ môn bên tôi đứng chôn chân và vẻ mặt cậu ta cứng đờ khi thấy quả bóng sượt qua tai mình.

Cả khán đài ồ lên trước cú sút của Long Vương, ai ai cũng đều không tin nổi, anh ta đắc ý nhìn sang tôi, biểu cảm trên khuôn mặt anh ta như muốn được tôi khen, tôi không ngần ngại đến gần vỗ vai anh ta.
Sau quả thủng lưới đó, tỉ số của hiệp một tạm thời là 1 – 0 nghiêng về bên Long Vương và đây là phút thứ 15 của hiệp.

Tôi tự dưng muốn thử sức mình, tôi chạy về chỗ thủ môn bên tôi, bảy người kia đương nhiên là không thể đi theo vì họ chỉ chặn tôi lên tiến công thôi.

Tôi bảo thủ môn đưa bóng cho mình, tôi dùng chân đặt bóng ở vạch 11m rồi lấy đà từ vạch của khung thành và chạy đến sút một cú thật mạnh, quả bóng chao đảo trên không và lao với tốc độ kinh khủng.


Tất cả các thành viên bên Long Vương đều cố gắng cản phá nhưng không được, kể cả Long Vương dù anh ta có thấy quả bóng và đổ người đúng hướng nhưng vẫn không kịp, thủ môn bên anh ta cũng vậy cũng không bắt được.

Quả bóng dội mạnh vào xà ngang, kêu một tiếng to rồi đi thẳng vào lưới khiến lưới gần như thủng theo đúng nghĩa đen, xà ngang đã làm giảm đi lực tác động nên lưới mới không bị rách thêm nữa là xà ngang bị méo một chút và bóng thì bị bục sau cú sút đó của tôi.
Cả sân bóng đều kinh ngạc trước pha đó, tôi cũng vậy, tôi không ngờ mình sút thủng lưới bên Long Vương từ khoảng cách này (theo như tôi được biết thì sân bóng có khoảng cách là 105, 5m và tôi đặt quả bóng ở vị trí 11m nên suy ra tôi đã sút quả này là 94, 5m).

Sau cú đá của tôi, tỉ số lại về vị trí cân bằng, tưởng chừng tỉ số đó sẽ kết thúc hiệp một thì bên Long Vương ghi thêm một bàn thắng nữa ở phút thứ 29.

Nghỉ 10 phút, Long Vương đến nói chuyện với tôi, anh ta không ngờ bị tôi vả mặt nhanh như vậy, tôi nói mình chỉ ăn may thôi, dĩ nhiên là anh ta không hề tin lời tôi.

Hiệp hai bắt đầu, Long Vương không ngờ tôi lại xuống làm thủ môn, tại tôi thấy bị bảy người kèm chơi không đẹp nên xin trọng tài đổi vị trí, may mắn là trọng tài đồng ý.

Trí và tôi thường xuyên đổi vị trí cho nhau trong đá tập nên cậu ta có thể chơi tốt ở vị trí của tôi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,932
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64: 64: Tháng Và Trăng


Vì tôi xuống làm thủ môn nên bên Long Vương đã điều chỉnh lại đội hình và thi đấu bình thường như bao đội khác.

Bên anh ta liên tục tấn công nhưng đều bị hậu vệ bên tôi cản lại, đa phần là vậy, tuy nhiên có trường hợp hậu vệ bên tôi không chặn được thì tôi sẽ lao ra phá bóng.

Đôi bên cứ giằng co như vậy cho đến khi còn 5 phút của hiệp hai, tôi đoán tên Long Vương đã có dấu hiệu mệt mỏi do chạy nhiều từ đầu trận.

Tôi phát bóng lên (không như quả ở hiệp một) trúng ngay chỗ Mạnh, Mạnh chuyền về cho Dũng và bộ đôi Dũng và Thành luôn khiến hàng thủ bên bạn thất vọng.

Hai người phối hợp với nhau vượt qua tiền vệ bên Long Vương nhưng đến Long Vương thì không thể nào qua được.

Dũng thấy tình hình không ổn nên đã đưa chân ra và hướng nó về phía Thành, Long Vương vội chặn sẵn bên phía Thành nhưng anh ta không biết đó là chiêu đánh lạc hướng, Dũng bất ngờ chuyền sang cho Trí.

Trí không nghĩ nhiều liền sút luôn nhưng lại bị thủ môn bên Long Vương cản phá ra ngoài.

Ai ngờ lưới tự dưng rung lên và bóng đã nằm gọn trong lưới, còn ai ở đây nữa, Thắng từ đâu lao tới đánh gót và bàn thắng được công nhận.
Trận đấu giao hữu kết thúc với tỉ số hòa 2 – 2.

Điều đáng ngạc nhiên là trận đấu này có hai siêu phẩm sút xa thành bàn thắng tuyệt đẹp của hai người đều tên là Long.


Sau trận đấu, đội tôi và đội Long Vương đã bị vây kín bởi nhiều người từ trên khán đài xuống sân, tôi vất vả lắm mới chỉ lôi được hai người là Thắng và Long Vương ra ngoài.

Ba người bọn tôi lén lút chạy đi để tránh sự chú ý của mọi người, bọn tôi đi tới bờ hồ để nói chuyện thì bắt gặp Ly cùng với ba tên Đức, Văn, Thái và thêm cả lớp trưởng lớp tôi đang ngồi ở đó.

Ly đến bên tôi khoác tay tôi rồi nói cô ấy đã thấy lớp trưởng ngồi một mình nên mới rủ lớp trưởng ra đây nói chuyện cùng.

Bất ngờ, lớp trưởng lớp tôi đến bên Long Vương, vỗ vai anh ta nói:
- Thấy chưa! Em nói với anh rồi mà, lớp em sẽ không bao giờ thua lớp anh đâu, anh liệu mà chuẩn bị quà cho em đi.
- Ừ! Anh biết rồi, về nhà anh sẽ tặng em.
Lớp trưởng lớp tôi vui mừng và cười như một đứa trẻ.

Sau một hồi nói chuyện, tôi mới biết được rằng Long Vương và lớp trưởng lớp tôi là anh em ruột, tên đầy đủ của Long Vương là Nguyễn Trần Huy Long còn lớp trưởng lớp tôi là Nguyễn Thị Trang.

Tôi cũng kể cho mọi người nghe về lý do tại sao tôi lại là đại ca của Long Vương, ai ai cũng bật cười khi biết chuyện này.

Long Vương thấy tôi và Ly thân mật với nhau thì thất vọng, anh ta nói muốn có một người em rể mạnh hơn anh ta và sẵn sàng ra tay bảo vệ em gái anh ta mọi lúc.


Vừa nghe Long Vương nói xong, Ly và Trang tát anh ta một cái.
- Mặc dù em thích có một người luôn luôn bảo vệ mình nhưng gu của em không phải là người như Văn Long.

– Trang nói.
- Anh nên tập trung vào việc học của mình đi, mấy năm rồi mà vẫn ở lại năm cuối và hạnh phúc của Trang phải do cô ấy quyết định chứ không phải anh.

– Ly nói.
Nói xong, Ly và Trang đập tay nhau.

Tôi cảm thấy hơi tổn thương khi nghe những lời Trang nói nhưng đúng thật, chỉ có những người không quan tâm đ ến vẻ ngoài thì mới thích tôi.

Đối với Ly ở kiếp trước, lúc đó cô ấy thích tôi là vì tôi tình cờ giúp cô ấy hồi lớp 10 (cho bạn nào thắc mắc kiếp này không có pha đỡ bóng như kiếp trước thì bởi vì kiếp này bọn con trai lớp tôi không còn đá bóng trong giờ thể dục nữa, quên không giải thích sớm hơn), nếu không, chưa chắc cô ấy đã thích một người như tôi (không phải tôi tự ti về bản thân mình đâu).

Còn ở kiếp này, do tôi chủ động làm quen và giúp đỡ cô ấy khá nhiều nên cô ấy thích tôi là điều đương nhiên.
- Muốn tôi bảo vệ Trang cũng được thôi (chưa kịp dứt lời, Ly và Trang nháy mắt với nhau dùng tay tấn công tôi nhưng tôi đã đỡ được).

Hiện tại hình như anh vợ tôi đang thiếu một người ở bên cạnh, nếu như em gái anh làm chị dâu của tôi thì có thể tôi sẽ bảo vệ đấy.
Thắng đột nhiên tát vào đầu tôi, do tôi đang giữ tay của Ly và Trang nên không thể đỡ được cú tát của Thắng.


Thắng như thấy cơ hội của mình, cậu ta bảo tôi bỏ tay của Trang ra, tôi liền bỏ tay của cả Ly và Trang.

Bầu không khí ở đây trở lên ngượng ngùng, Thắng và Trang đỏ mặt xấu hổ, tôi đoán hai người này đã thích thầm nhau rồi nhưng chưa có cơ hội bày tỏ tình cảm.

Mà khoan đã, nếu như hai người này yêu nhau thì ta có sơ đồ hơi rối, tôi và Ly phải gọi Thắng và Trang là anh chị, hai người họ lại gọi Long Vương là anh và trong khi Long Vương lại gọi hai bọn tôi là anh chị, lằng nhằng quá đấy thằng tác giả (viết như này không phải hay hơn à).

Tiện thể, nhờ tác giả kể một đoạn Thắng và Trang sao lại thích thầm nhau, một đoạn thôi, cấm viết dài, câu chữ.
Như Long đã đề cập, Thắng và Trang có tình cảm với nhau nhưng chưa có cơ hội thể hiện tình cảm của mình (câu chữ kìa).

Khi thi tốt nghiệp THPT, Thắng cùng phòng với Trang, hai người ngồi gần nhau nên đã giúp nhau những câu khó.

Mỗi khi thi xong một môn, họ thường trao đổi với nhau dù mới chỉ gặp mặt lần đầu, hai người này học khác trường cấp ba nhưng thi tại cùng một địa điểm, dĩ nhiên không cùng chỗ với Long nên cậu ta không biết điều này.

Ngày nhập học đầu tiên vào học viện, Thắng và Trang bất ngờ gặp lại nhau, hai người không nghĩ là mình sẽ học cùng lớp, cùng đại học với người kia, từ đó hai người họ bắt đầu nảy sinh tình cảm dành cho nhau.

Vào ngày lễ tình nhân hoặc những ngày liên quan đến phụ nữ, Thắng sẽ lén để một hộp quà dưới ngăn bàn của Trang mà không viết tên mình lên đó, ngược lại thì Trang cũng làm như vậy (viết nhạt thế, thôi như vậy là đủ rồi).
Tôi ra dấu với Long Vương và ba tên Đức, Văn, Thái đến chỗ khác để cho Thắng và Trang nói chuyện.

Vừa đi khỏi nơi đó, ba tên kia ngay lập tức đề nghị tôi tìm người yêu cho họ hoặc mai mối họ với em gái trong họ hàng nhà tôi.


Tôi tặng ba thằng một cái gõ vào đầu và nói lúc đi hiến máu hình như có ba thằng nào đó cố tình tán tỉnh tình nguyện viên, ba người đồng loạt nói mấy người ấy đều hơn bọn họ hai đến ba tuổi.

Tôi bật cười rồi nói khi nào có sẽ báo cho bọn họ, ba tên đó vui mừng cảm ơn tôi rồi đi về phòng, Long Vương cũng xin phép về sớm chuẩn bị quà cho Trang.

Còn mỗi tôi và Ly, hai bọn tôi tới chỗ cũ nói chuyện.

Đến nơi, Ly hỏi tại sao tôi lại mai mối cho Thắng và Trang, tôi giải thích rằng khi dẫn Thắng đến đó, tôi đã nhận thấy cậu ta liên tục nhìn Trang không chớp mắt và Trang cũng vậy.

Tôi giờ mới để ý là kiếp trước chẳng biết hai người họ có kết hôn với nhau hay không, mà thôi mặc kệ dù cho có xảy ra hiệu ứng cánh bướm hay chuyện gì, chỉ cần tôi luôn ở cùng Ly là được rồi (xảy ra suốt mà ông có để ý đâu).
Ly khen ngợi tôi vì đã giúp cô ấy tìm người yêu cho thằng anh độc thân của mình, cô ấy muốn thưởng tôi một món quà tùy tôi yêu cầu, cô ấy đều có thể chấp nhận.

Tôi giả vờ nở nụ cười tà ác, Ly nhìn thấy liền nói nếu tôi muốn làm chuyện đó thì không phải là không thể, tôi ngạc nhiên khi thấy Ly dám chủ động như vậy nhưng tôi vẫn nên kiềm chế bản thân mình lại.
- Hình như hai bọn mình chưa có tấm ảnh nào chụp chung và nghiêm chỉnh thì phải? Hầu hết chỉ là những tấm ảnh dìm nhau thôi.

– Tôi nói.
Ly gật đầu, tôi lấy điện thoại ra chụp một tấm thật đẹp với cô ấy rồi thêm một số hiệu ứng và đặt nó làm ảnh của màn hình chính và màn hình khóa.

Sau khi đặt xong, Ly hỏi làm sao tôi có thể sút từ khoảng cách xa như vậy mà vào lưới được, tôi trả lời đó là do may mắn, Ly giơ tay lên định tát tôi.

Tôi vội vàng giơ hai tay ra chắn trước mặt mình và nói tôi vẫn chưa kể hết, một phần là do may mắn, một phần tiếp là do muốn làm màu, một phần nữa là do muốn vả mặt tên Long Vương và bảy phần còn lại là do khi chuẩn bị sút thì nghĩ đến người vợ xinh đẹp, những người bạn của mình trên khán đài cổ vũ cho mình, ông bà, bố mẹ và em trai cũng đang ở nhà cổ vũ cho mình và cả quá khứ, tôi vẫn chưa nói hết thì bị Ly bịt miệng lại và cấm tôi nói tiếp..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,932
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65: 65: Một Con Ngựa Đau Cả Tàu Bỏ Cỏ


Trải qua nhiều tuần vừa học tập vừa thi cử vừa đá bóng, cuối cùng trận chung kết của giải đá bóng giữa các lớp trong một khóa cũng đã đến.

Đội của tôi đương nhiên là vào tới đây, mặc dù trước đó có hơi khó khăn một chút khi mà phần lớn các trận thắng với tỉ số 1 – 0 hoặc 2 – 1.

Hôm nay, đội tôi quyết tâm thi đấu hết mình để giành chiến thắng với tỉ số thật đậm, bởi đây cũng là ngày chọn ra 11 cầu thủ xuất sắc nhất trong các đội tham gia.

Các thành viên trong đội tôi đã cảm thấy lo lắng khi biết mình phải đối đầu với một đội khá mạnh, các trận gần đây của đội bên đó hầu như ghi được ba đến bốn bàn và không để thủng lưới bàn nào, cho dù bên tôi từng thi đấu với đội mạnh như đội của Long Vương nhưng đó chỉ là trận giao hữu, còn đây là trận chung kết.


Trận đấu của đội tôi sẽ bắt đầu ngay sau hai trận đấu của năm nhất và năm hai, mỗi đội đều không muốn mình thua cuộc nên không khí ở dưới sân lẫn trên khán đài diễn ra rất gay cấn, căng thẳng.

Sau hơn hai tiếng đồng hồ, đội chiến thắng của hai khóa đã được xác định.
Đến lượt đội tôi, khi bọn tôi vừa mới ra sân thì được thông báo rằng bên bạn xin bỏ cuộc bởi vì có một thành viên bị đau chân không thể thi đấu (một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ đó).

Điều này khá đáng tiếc cho bên bạn và cũng may mắn cho bên tôi, nếu mà đá thật thì đội tôi khó có thể giành chiến thắng.

Bên tôi đành lên khán đài xem năm tư thi đấu và không có gì lạ khi mà đội Long Vương đã vào tới đây, đội anh ta hừng hực khí thế khiến đội đối thủ sợ sệt.

Trận đấu này dường như biết trước kết quả nhưng kết quả lại thật bất ngờ, đội bên kia ghi một bàn vào lưới đội Long Vương, còn bên Long Vương thì sáu bàn, đây là đội thứ hai sau đội tôi có thể ghi bàn vào lưới đội Long Vương.
Bốn khóa thi đấu xong, cũng là lúc thầy hiệu trưởng thông báo các cầu thủ tham gia thi đấu bóng đá cho học viện, theo thứ tự lần lượt các khóa là 4 – 3 – 2 – 2 tức bốn sinh viên năm nhất, ba sinh viên năm hai, hai sinh viên năm ba và cuối cùng hai sinh viên năm tư.

Những sinh viên được gọi tên sẽ xuống dưới sân bóng, tôi và Thắng may mắn là hai thằng năm ba được chọn, Long Vương và một tên đàn em của anh ta cũng được chọn, ba sinh viên năm hai thì thằng nào thằng đấy cao trên 1m8, còn sinh viên năm nhất chỉ có mỗi hai thằng và tất nhiên hai thằng đó cũng đều cao trên 1m8 (bọn này ăn gì mà cao thế, tôi đứng ở đây thì tôi là thằng thấp nhất), được cái là năm đứa này đều hâm mộ tôi do đã thấy tôi sút quả 94, 5m.

Tôi vui vẻ bắt tay và trò chuyện với chúng nó.


Vì thiếu hai sinh viên năm nhất nên hai chỗ trống đó được chuyển sang năm hai nhưng không một ai đủ điều kiện, hai chỗ trống này lại được chuyển sang năm ba, chắc các bạn biết hai tên năm ba nào sẽ được chọn rồi, đó là Thành và Dũng.
Hiệu trưởng thông báo tiếp:
- Các học viện đã thống nhất với nhau trước đó là nếu như sinh viên các khóa không đủ sẽ bổ sung cho nhau, tối thiểu hai người giữa các khóa và không vượt quá bốn người, riêng sinh viên năm tư tối đa sẽ là hai người.

Danh sách đã thay đổi so với ban đầu nên học viện ta chắc chắn sẽ giành chiến thắng.
Sau khi hiệu trưởng thông báo xong, mọi người giải tán khỏi khán đài và chỉ còn lại bọn tôi đứng dưới sân.

Bọn tôi tranh thủ luyện tập qua với nhau, tôi hơi bất ngờ khi đã có sự phối hợp ăn ý giữa các vị trí.

Sau một lúc, bọn tôi quyết định đá đội hình 3 – 5 – 2, thủ môn là Thịnh, đàn em của Long Vương, vị trí hậu vệ lần lượt là Hùng, Long (Long Vương) và Hưng, trong đó Hùng và Hưng là hai sinh viên năm nhất.


Hai tiền vệ phòng ngự Quang và Dũng, Quang là một trong ba sinh viên năm hai, tiếp theo Thành, tôi, Huy và Huy cũng là một trong ba sinh viên năm hai.

Cuối cùng, hai tiền đạo Thắng và Duy Anh, Duy Anh là đứa còn lại trong ba sinh viên năm hai.
Kết thúc việc chia vị trí, bọn tôi rủ nhau ra ngoài học viện uống nước, chủ yếu nói chuyện để hiểu nhau hơn và lên kế hoạch tập luyện cùng nhau vào những ngày rảnh rỗi bởi vì đến gần giữa tháng 1 năm sau trận đầu tiên với học viện khác sẽ được bắt đầu, thời gian cũng còn khá nhiều khoảng hơn năm tháng nữa, giờ là cuối tháng 7.

Tôi đã để ý thấy Ly rón rén theo sau bọn tôi, tôi giả vờ không nhìn thấy cô ấy và bảo mười người vào trong quán kia uống nước nhưng thực chất là đánh lạc hướng Ly.

Bọn tôi bước vào và đi về phía cửa sau của quán (tôi vừa là khách quen vừa là người giúp quán này, thực ra quán này mới mở lúc tôi học năm hai, tình cờ tôi phát hiện và từ đó tôi hay đến đây ủng hộ việc kinh doanh của quán, sau đó, rất nhiều người tới đây nên chủ quán biết ơn tôi vì tưởng tôi kêu gọi cho quán của họ)..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,932
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66: 66: Ảo Thuật Đấy


Khi qua cửa sau, bọn tôi theo con đường nhỏ đến một quán nước khác (quán nước do em trai chủ quán quán kia quản lý).

Ở đây có không gian rộng hơn, đặc biệt là có nhiều phòng riêng nên không sợ người khác làm phiền và cũng không sợ làm phiền người khác (tưởng bảo đi uống nước cơ mà, sao lại tới quán nước giống như nhà hàng vậy).

Sau khi chọn một phòng và bước vào trong ngồi, nhân viên đưa menu cho tôi, tôi liền hỏi mọi người nên gọi gì, cả lũ đồng loạt nói bia.

Tôi theo ý họ gọi ba ca bia trước, sau đó gọi thêm một số món ăn mà bọn họ chọn, cũng tại tôi bảo hôm nay mình sẽ là người mời.

Bia và đồ ăn lên, tôi bảo mười người uống một cốc trước khi ăn, bọn họ vui vẻ làm theo lời tôi, vừa uống xong, chuẩn bị cầm đũa, tôi bị ai đó từ đằng sau tát vào một bên má cụ thể là bên phải.

Tôi quay người lại thì thấy Ly, cô ấy rất giận dữ.
- Ai cho anh cái quyền dám trốn em đi ăn một mình, hả? Nếu anh muốn đi thì cũng nên nói trước một tiếng chứ, đằng này anh không nói câu nào với em, anh có biết là em phải đợi bao lâu để được rủ anh đi ăn không? – Ly nói.
- Trước tiên anh xin lỗi vì đã không gọi em đi ăn cùng nhưng anh có lý do để làm vậy.

Em thấy đấy, mười một người bọn anh vừa mới quen, chưa trò chuyện gì nhiều nên cần một nơi để làm quen.

Vậy nên anh rủ bọn họ tới đây, nếu như có em đến thì bọn họ hơi mất tự nhiên.


– Tôi nói.
Tôi nói xong, Ly quay sang hỏi mười người kia liệu họ có cảm thấy mất tự nhiên khi cô ấy ở đây không, mười người đồng thanh nói không, tôi bất lực trước những đứa bán rẻ anh em như này.

Tôi hỏi Ly làm sao cô ấy biết tôi đến đây, dù đã biết rằng cô ấy theo dõi tôi, Ly trả lời rằng cô ấy đã theo sau cho đến khi bọn tôi đi vào quán đầu tiên, cô ấy cũng bước vào nhưng bị chủ quán chặn lại, mất vài phút để giải thích, chủ quán mới tin cô ấy là người yêu của tôi và chỉ đường cho cô ấy đến đây, khi đến đây cô ấy cũng phải mất mấy phút giải thích cô ấy là người yêu của tôi thì mới được nhân viên dẫn đến phòng tôi đang ngồi.

Tôi chẳng biết nói gì, liền lấy thêm một cái ghế cho Ly để cô ấy ngồi xuống ăn cùng.

Với sự có mặt của Ly, mười người kia không dám mời tôi uống bia, chỉ dám uống một mình, thỉnh thoảng thì mời nhau.

Tôi nháy mắt với Thắng là cậu ta hãy mời tôi uống, cậu ta hiểu ý đứng ngay dậy rót hai cốc đầy, một cho tôi, một cho cậu ta.

Thắng định đưa cốc cho tôi thì Ly ngăn lại nhưng Thắng vẫn tiếp tục đưa nó cho tôi.
Ly bực mình nói Thắng không được đưa cốc bia cho tôi nhưng Thắng vẫn cứng rắn nói mình là anh rể của tôi nên đương nhiên có quyền.

Hai bên cứ thế giằng co nhau, tôi ngồi ngoài âm thầm cổ vũ cho Thắng, tưởng hai bọn tôi sẽ thắng lợi nhưng bất ngờ thay, Ly vừa cầm điện thoại trên tay, ngay lập tức một cô gái lao vào véo tai Thắng, còn ai ở đây nữa, Trang chứ ai.

Thấy Trang, Long Vương đứng bật dậy bảo cô ấy bỏ tay khỏi người Thắng, Trang lớn tiếng nói thẳng vào mặt Long Vương là anh ta không có quyền lên tiếng ở đây.

Tôi khá bất ngờ khi thấy Trang dám lớn tiếng với tên Long Vương, tôi háo hức rằng sẽ có kịch hay để xem nhưng Long Vương đã ngồi xuống mà không dám nói lời nào.

Tôi bất lực khi thấy hai anh em nhà này, anh trai gì mà sợ em gái.

Thấy Thắng vẫn bị véo tai mà không dám phản ứng, tôi dùng cách cũ, tôi chỉ tay ra cửa sổ nói đ ĩa bay kìa, theo thói quen tất cả mọi người quay ra nhìn, trước đó tôi đã nháy mắt với Thắng, hai bọn tôi cầm cốc lên đang định uống thì một bàn tay đưa ra chặn trên cốc của tôi, Ly nói thầm với tôi rằng tôi không lừa được cô ấy nữa đâu.
Nhân lúc mọi người chưa quay lại và Ly không để ý, tôi hôn thẳng vào má cô ấy, cô ấy bị bất ngờ liền rụt tay lại, tôi liền một hơi hết cốc bia.

Thắng cũng định uống nhưng Trang quan sát rất kỹ cậu ta, cậu ta vừa chuẩn bị uống ngụm đầu tiên thì bị cô ấy chặn lại.

Thắng chẳng chịu thua, học theo tôi, cậu ta định hôn vào má Trang nhưng Trang đã nhanh hơn, tát cậu ta một cái, khổ thân thằng bạn tôi.

Tưởng chừng Thắng sẽ bỏ cuộc khi thấy cậu ta để cốc bia xuống bàn, nào ngờ cậu ta dám làm điều táo bạo, trước sự chứng kiến của mọi người, cậu ta ôm Trang và hôn thẳng vào môi cô ấy dù vẫn bị Trang véo tai.

Trang đỏ mặt, đẩy Thắng ra.

- Anh quá đáng lắm.

– Trang vừa chạy vừa nói vừa lấy tay che mặt.
Ly thấy Trang bỏ đi, cô ấy cũng theo sau, trước khi đi cô ấy nói hai bọn tôi rất quá đáng.
- Quá đáng yêu à.

– Tôi vừa mỉm cười vừa nói.
Ly lườm tôi với ánh mắt có thể chém tôi bất cứ lúc nào, tôi ngừng cười và quay lại vào bàn.

Vì Ly và Trang đã đi, tôi nói với mười người còn lại là thôi không uống bia và tìm cách xin lỗi hai người kia nhưng cả lũ không nghĩ ra cách nào khả thi.

5 phút sau, Trang và Ly trở về bàn, Thắng chủ động đứng dậy nói xin lỗi hai người họ và nhường chỗ cho Trang, cậu ta cẩn thận dìu Trang ngồi vào ghế, sau đó cậu ta lấy thêm cái ghế và ngồi cạnh Trang.

Ly ngồi xuống cạnh tôi với vẻ hậm hực, tôi đoán rằng cô ấy cũng muốn được như Trang, tôi mỉm cười rồi bảo Ly hãy nhìn tôi nhưng cô ấy quay mặt đi, tôi vẫn tiếp tục làm điều tôi muốn dù cho Ly không nhìn mình.

Tôi búng tay phải, bỗng một chiếc nhẫn xuất hiện trên tay trái tôi, mọi người đều kinh ngạc nói đó là ảo thuật.

Tôi bảo rằng chưa phải lúc để làm điều đó, tôi búng tay lần hai, chiếc nhẫn liền biến mất, mọi người rất thích thú nhưng họ lại nói đáng lẽ tôi phải cầu hôn Ly chứ, tôi trả lời rằng chưa đến lúc.

Ly vẫn cố tình quay mặt đi, tôi đã để ý thấy cô ấy thỉnh thoảng liếc lại nhìn tôi.

Tôi búng tay lần ba, một mảnh mảnh giấy xuất hiện, tôi mở ra và đọc to chữ bên trong:

- Màu hồng à.
- Anh nói cái gì đấy? – Ly vội quay ngoắt lại giật lấy mảnh giấy trong tay tôi.
Mọi người bật cười sau khi nghe tôi nói, Ly cầm tờ giấy nhưng không thấy chữ gì bên trong, cô ấy hỏi tôi tại sao tôi lại nói màu hồng, tôi trả lời rằng cái kẹp tóc của cô ấy màu hồng.

Ly vội sờ lên đầu, thấy có một chiếc kẹp tóc, cô ấy tháo nó xuống và đúng là nó màu hồng.

Ly thắc mắc tại sao kẹp tóc ở trên đầu mình, tôi bảo đó là ảo thuật đấy, tôi lại hỏi Ly rằng cô ấy đã nghĩ đến cái gì màu hồng, cô ấy trả lời là không gì cả.

Tôi cười rồi búng tay, một bông hoa màu hồng hiện ra và tôi nói với Ly liệu cô ấy có nghĩ đến bông hoa này không, sau đó tôi cài nó lên tóc cô ấy cùng với chiếc kẹp tóc vì hai đồ này là một.

Sau khi cài xong, tôi hỏi Ly có thích món quà tôi tặng không, cô ấy chỉ gật đầu mà chẳng nói câu nào.

Để giải tỏa bầu không khí ngượng ngùng, tôi nói mọi người nhanh ăn trưa để thức ăn không bị nguội, mọi người bắt đầu ăn, trò chuyện.

Tôi và Thắng được phép uống tối đa năm cốc theo quy định của Ly và Trang (không tính hai cốc uống trước đó).

Ăn xong, tôi trả tiền và mọi người lần lượt chia tay nhau về, Long Vương và Trang về nhà của họ vì nhà họ gần học viện, còn bọn tôi về kí túc xá nghỉ ngơi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,932
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 67: 67: Chương Này Là Về Đá Bóng Phần Sáu


Thời gian trôi qua nhanh chóng, mới đó còn là sinh viên năm ba mà giờ đây đã thành sinh viên năm cuối, tôi và Ly như thường lệ vẫn giữ vị trí đầu lớp và nhận học bổng, trong khi Thắng và Trang cũng gần như đạt được điều đó.

Trước đó, tôi và Ly đã kỉ niệm 10 năm quen biết nhau giống với lần kỉ niệm 5 năm, bọn tôi đi ăn và ôn lại những kỉ niệm, đồng thời hai bọn tôi còn tặng quà cho nhau, bọn tôi quyết định 5 năm một lần bởi vì nếu tính 1 năm 1 lần thì hơi tốn kém cho tôi do sinh nhật của Ly vào ngày 12 tháng 8, cô ấy không muốn cách mười bảy ngày sau lại được tặng quà tiếp nên mới vậy (cho ai muốn hỏi thì sinh nhật của tôi là ngày 11 th áng 9 không cho biết năm sinh đâu).

Năm tư, bọn tôi học sâu về chuyên ngành hơn và còn được thực tập ba tháng tại các bệnh viện (ngành của bọn tôi là Bác sĩ đa khoa Quân y hệ 4 năm) nhưng không quá khó khăn với tôi cũng như là Ly.

Ngoài ra, tôi phải vừa học vừa tập luyện đá bóng cùng đội, cả Thắng, Thành và Dũng cũng vậy, cả lớp lo lắng cho bốn người bọn tôi, đặc biệt là Thành và Dũng, hai người này đá bóng hay nhưng học không xuất sắc.
Rất nhanh chỉ còn một tháng nữa là đến ngày thi đấu (vì bọn tôi bắt đầu năm tư khoảng giữa tháng 9 và cũng mới vừa kết thúc đợt thực tập ba tháng).

Trong một tháng tới này, tôi và cả đội phải tăng cường thời gian luyện tập kết hợp với việc nghỉ ngơi hợp lý tránh tập quá sức.


Trước ngày thi đấu 10 ngày, tôi biết rằng sẽ có hai lượt đá, một lượt đi và một lượt về, cách nhau 5 ngày, bọn tôi sẽ đá trên sân của học viện khác trước nên bọn tôi nhanh chóng tới đó làm quen với sân.

Ngày thi đấu, tôi nhìn qua đội hình đối thủ là 4 – 3 – 3, theo như tôi dự đoán, thủ môn sẽ là năm tư, bốn hậu vệ năm nhất, ba tiền vệ năm hai, hai tiền đạo cánh năm ba và một tiền đạo cắm năm tư, người nào người nấy cao khoảng 1m9.

Tôi tranh thủ chào hỏi họ nhưng họ chẳng đáp lại, có vẻ như khinh thường tôi (do tôi thấp chăng hay là còn lý do nào khác mà tôi không nghĩ đến).
Bắt đầu trận đấu, vì khác biệt về hình thể nên bên bạn cướp bóng ngay trên sân bên tôi nhưng khi đến được gần vòng cấm, họ không thể tiến sâu do Long Vương chặn đứng.

Anh ta đoạt được bóng liền sút cảnh cáo từ cự ly hơn 80m, dĩ nhiên sút cảnh cáo sẽ không vào lưới, quả bóng đã đập cột dọc và tạo tiếng kêu to.

Bên bạn bị bất ngờ, bắt đầu đá cẩn thận hơn nhưng kể cả bọn họ có đá thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể qua được hàng thủ bên tôi.

Thời gian trôi qua đến gần cuối hiệp một, hai bên hòa nhau 0 – 0, cả hiệp đấu bóng đều lăn ở phần sân bên tôi, bên tôi cứ tấn công, bên họ liền cướp bóng rất nhanh.

Chỉ còn một phút nữa là kết thúc hiệp một, tôi cướp được bóng từ chân tiền đạo bên bạn, tôi không chuyền lên mà chuyền bổng về cho Long Vương, anh ta hiểu ngay ý của tôi, anh ta đỡ bóng bằng ngực.

Khi quả bóng chuẩn bị rơi xuống đất, anh ta giơ cao chân về đằng sau sút một cú cực mạnh, quả bóng đi xoáy vào góc trên của khung thành.


Tỉ số thay đổi thành 1 – 0 cho bên tôi, bên bạn không ngờ pha bóng đó có thể vào được, thủ môn ngậm ngùi đứng chôn chân.

Trọng tài thổi còi kết thúc hiệp một.
Trước khi trọng tài thổi còi, khán giả bên bạn ồ lên sau cú sút của Long Vương nhưng bên tôi không quá bất ngờ khi đã từng được chứng kiến không chỉ một mà những hai lần, giờ là lần thứ ba.

Trong 10 phút nghỉ ngơi, bên tôi bàn bạc về chiến thuật cho hiệp hai và phòng thủ trước đòn phản công của bên bạn vì bên tôi có linh cảm rằng bên họ sẽ ghi bàn.

Hiệp hai bắt đầu, bên bạn vẫn kiểm soát bóng và liên tục gây áp lực nhưng lại không thể nào tiếp cận gần khung thành bên tôi, ngược lại bên tôi cũng vậy.

Mặc dù chỉ mới bắt đầu hiệp đấu được vài phút nhưng không khí dưới sân cứ như gần hết giờ, vừa căng thẳng vừa hồi hộp vừa kịch tính.

Đến giữa hiệp, do không thể tấn công hay tiến gần khung thành bên bạn, tôi đành lựa chọn sút xa nhằm ép bên bạn lộ ra sơ hở, cũng như làm mất tinh thần chiến đấu của họ.


Tôi bảo thủ môn đưa bóng cho mình, tôi đặt bóng bằng chân ở vạch 11m rồi lấy đà sút, quả bóng đi cong sang phải rồi dần dần sang trái (như chữ S ấy) và dĩ nhiên là vào lưới trước sự ngỡ ngàng của bên bạn.
Vẫn như vậy, cả khán đài lại ồ lên, riêng chỉ có bên tôi là ngồi im.

Bên bạn xuống tinh thần, bên tôi nhân cơ hội tấn công và ghi thêm một bàn thắng nữa ở phút 55.

Tỉ số kết thúc của trận đấu là 3 – 0, phía trước tuy còn trận lượt về nhưng bên tôi không quá lo lắng vì đã có ba bàn bên sân khách, các học viện áp dụng luật bàn thắng sân khách (tóm tắt là đội nào ghi bàn ở sân khách sẽ có lợi thế).

Kết thúc trận đấu, bên bạn chẳng chào hay nói câu nào với bên tôi, khán giả bên họ cũng rời đi với vẻ mặt thất vọng..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,932
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 68: 68: Tắm Mưa Và Những Kỉ Niệm Ùa Về


Sau năm ngày, tại sân học viện của bên tôi, đội bạn hừng hực khí thế trả thù nhưng trước sức mạnh tuyệt đối, có làm cách gì thì cũng không thể thắng được.

Bọn tôi đã giành chiến thắng với tỉ số 2 – 0, qua đó tổng tỉ số của hai trận lượt đi và lượt về là 5 – 0 và vào đến bán kết (thực ra là có 8 học viện thi đấu với nhau).

Sau trận đầu tiên, cả lớp bọn tôi đã tổ chức tiệc chia tay trước khi về quê ăn Tết, mọi năm trước đều là ăn uống ở quán nhưng năm nay sẽ khác, bọn tôi quyết định đi tham quan một địa điểm nổi tiếng.

Đến nơi, cả lớp kéo nhau chụp ảnh kỉ niệm và chơi ở đây nguyên cả một ngày, tối đó, bọn tôi ra quán ăn uống, ăn uống xong thì về phòng nghỉ ngơi, mọi người tuy mệt mỏi nhưng rất vui.
Tôi và Ly quyết định về quê sau ngày đi chơi của lớp, vì được nghỉ sớm hơn dự kiến.

Sau bữa ăn sáng ở bên ngoài học viện, trời bỗng đổ cơn mưa to.


Bọn tôi quên không mang ô nên định đợi đến lúc trời tạnh mưa thì về ký túc xá nhưng đợi suốt 30 phút mưa càng lúc càng lớn.

Tôi hỏi mượn chủ quán chiếc ô nhưng khách ở quán đã mượn hết.

Bọn tôi chẳng còn cách nào khác ngoài đợi thêm và tôi mất kiên nhẫn với việc này, tôi lại hỏi chủ quán rằng có túi nilon hay túi chống nước nào khác không, may mắn là họ còn túi zipper và đã tặng cho bọn tôi.

Tôi vội cảm ơn chủ quán rồi đặt điện thoại và tiền vào trong đó, Ly hỏi tôi để đồ vào đó làm gì, tôi trả lời rằng tí nữa sẽ biết và bảo cô ấy để những đồ của cô ấy vào trong túi.

Ly nghe lời tôi, cô ấy để túi xách của mình vào, vì nó nhỏ nên khá vừa vặn trong túi zipper.
Khi Ly vừa đóng túi, tôi liền cầm túi cho cô ấy rồi kéo cô ấy ra ngoài trời mưa.

Ly bị bất ngờ, cô ấy định buông tôi ra để chạy vào trong quán nhưng đã muộn, người cô ấy đã ướt hết nên cô ấy chỉ còn cách là cùng tôi tắm mưa.

Tôi bỗng nhớ đến cảnh lúc còn bé tầm cấp một cấp hai của cả kiếp trước lẫn kiếp này, những lúc bố mẹ và ông bà không có nhà, hai anh em tôi thường xuyên tắm mưa mỗi khi trời mưa to mà không có sấm chớp (hơi tế nhị một chút là bọn tôi còn tr@n truồng tắm mưa).

Lúc ấy, vẫn ở trong ngôi nhà cũ, vì sân là sân gạch, nếu mà trượt trên sân bằng quần thì dễ bị bục chỉ nên bọn tôi cởi truồng, lấy đà từ trong nhà tắm và trượt ra ngoài sân.

Sân gạch khi trời mưa, đi đứng không cẩn thận thì rất dễ bị trượt chân rồi đập đầu xuống đất, cũng may, có nước mưa ở dưới nên hai anh em tôi không đau khi bị ngã (do ngã nhiều rồi nên quen chứ không phải do có nước mưa ở dưới sân).
Bọn tôi còn trượt từ trong nhà cấp bốn ra ngoài sân, khi trượt ở đó, nó có bậc thềm cách đất khoảng 50 – 60cm nhưng khi trượt xuống nó không hề đau (mà chỉ bị đỏ hết mông).

Tôi nhớ có một lần hai anh em tôi đang trượt và đang nhắm mắt để cảm nhận nước mưa, bỗng cảm thấy như có ai đó ném đá vào người, tôi mở mắt ra định hỏi em trai thì bất ngờ là mưa đá, may mà hòn đá bé, nó cứ rơi lốp đốp trúng người tôi nên hôm đó chẳng tắm mưa được nhiều.


Còn một cái mà tôi cũng nhớ đó là bọn tôi mang chai dầu gội ra gội đầu dưới trời mưa và sau đó bọn tôi phải lấy chổi để quét đống dầu gội ấy đi, nếu tôi nhớ không nhầm thì hai anh em tôi còn lấy cả chai dầu rửa bát đổ ra sân để sân trơn hơn rồi trượt cho nó xa (báo thủ).
Nhắc đến đoạn tắm mưa tôi lại nhớ đến chuyện chạy thóc khi trời mưa, buổi sáng hôm nào đó, gia đình tôi phơi thóc ra sân sau ngày hôm trước đi tuốt lúa, trời rất ủng hộ nhưng bỗng đến trưa mây đen kéo đến, đúng lúc gia đình tôi đang ăn cơm, cả nhà bỏ cả bữa cơm để chạy ra kéo thóc vào, không kịp cho vào trong bao chỉ đành phủ tấm bạt lên.

Khi vừa phủ tấm bạt lên và yên tâm vào trong nhà thì trời lại nắng trở lại, gia đình tôi chẳng biết phải nói gì, thôi thì ăn nốt bữa cơm rồi lại ra phơi thóc.

Cũng có những lần bố mẹ và ông bà tôi đi vắng, còn mỗi hai anh em tôi ở nhà và lại đúng giờ đi học, bọn tôi chỉ đành một thằng cào, một thằng dùng chổi quét thóc và phủ bạt lên, đặt thêm mấy hòn gạch ở góc của bạt rồi mới yên tâm đi học.
Trở lại với hiện tại, tôi và Ly đã vào bên trong học viện và đến chỗ bọn tôi thường ngồi để ngắm nhìn lũ cá nhưng không thấy con nào, bọn tôi hơi thất vọng.

Tôi nghĩ giờ nên về phòng thay đồ rồi nghỉ ngơi, đến trưa tạnh mưa thì có thể về luôn, nếu không thì buổi tối sẽ về.

Tôi định nói điều tôi đang nghĩ với Ly thì khi vừa quay sang nhìn cô ấy, tôi lại vội quay đi.

Tôi cởi nhanh chiếc áo dài tay của mình và quàng trước người cô ấy.


Ly không hiểu tại sao tôi làm vậy, tôi cười rồi nói cô ấy giả vờ ngây thơ hay là ngây thơ thật.

Ly hình như đã hiểu ra ý từ câu nói của tôi, cô ấy ngượng ngùng.
- Đằng nào thì anh cũng nhìn thấy vô số lần rồi còn gì, giờ em cho anh nhìn nữa thì cũng có sao đâu.

– Ly nói thầm vào tai tôi.
- Nhưng anh không muốn ai khác nhìn thấy ngoại trừ anh ra.

– Tôi lại nói thầm vào tai Ly.
Ly đỏ mặt rồi chạy một mạch về phòng kí túc xá, tôi đứng hình vì nếu cô ấy về thì phải trả áo cho tôi chứ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,932
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 69: 69: Về Nhà Và Ký Ức Lại Ùa Về


Ngày hôm sau, Ly trả lại cho tôi chiếc áo, mặc dù chưa được khô hoàn toàn nhưng nó có mùi thơm dễ chịu, có thể là từ bột giặt, nước xả vải hoặc nước hoa của Ly (bi3n thái).

Tôi cho chiếc áo vào một chiếc túi riêng rồi để trong cặp của mình.

Bọn tôi chuẩn bị đồ đạc để về nhà vào buổi trưa nhưng trời lại nắng gắt, tôi chẳng hiểu tại sao lại vậy, hôm qua trời mưa tầm mưa tã nguyên cả một ngày, khiến bọn tôi không thể về, hôm nay thì lại nắng to.

Vì thế, bọn tôi quyết định đi chuyến xe tối.

Buổi tối, vẫn giờ đó vẫn chuyến xe đó vẫn là hai anh lái xe và chủ xe đó, do bọn tôi đi nhiều nên đã trở thành khách quen của xe khách này và giờ chỉ cần nói địa điểm đón, anh chủ xe tự biết là hai bọn tôi và biết là sẽ đi đâu (cho các bạn hỏi Thắng thì cậu ta có người đưa về đến tận nhà, Ly cũng vậy nhưng cô ấy thích đi cùng với tôi).

Khi xe đến gần chỗ cây xăng ủy ban xã, tôi định gọi cho bố đến đón nhưng sợ làm phiền ông ấy nên tôi quyết định đi bộ về nhà, Ly cũng như tôi cũng muốn đi bộ (chủ yếu muốn ngắm cảnh và nói chuyện với Ly).


Đến nơi, xe dừng lại, hai bọn tôi xuống xe và đang chuẩn bị về nhà thì bố tôi đã lái xe máy từ đâu xuất hiện.
- Hai đứa lên xe đi, về tới nơi mà không thèm gọi điện cho bố đến đón.

– Bố tôi nói.
- Sao hôm nay bố biết bọn con về? – Tôi nói.
- Bố có việc nhờ người trong ủy ban xã giải quyết, khi đi về thì nhìn thấy hai đứa chúng mày.
- Giờ này mà ủy ban xã cũng có người làm việc ạ?
- Bố gọi họ đến.
Tôi chẳng biết phải nói gì với bố tôi vì ông ấy có chức vị cao hơn họ.

Tôi để Ly lên xe trước, sau đó tôi mới lên, bố tôi lái xe đến nhà Ly mà không cần cô ấy chỉ đường, Ly thắc mắc tại sao bố tôi biết nhà cô ấy, ông ấy trả lời rằng tôi đã nói cho ông ấy biết từ trước.

Ly cảm ơn bố tôi đã đưa cô ấy về và đi vào trong nhà.

Trước khi về đến nhà mình, bố tôi hỏi tôi có đói không, tôi nói cũng có một chút, bố tôi liền rẽ ngay vào quán cơm rang gần đường về nhà, hai bố con tôi vừa ăn một đ ĩa cơm rang vừa nói chuyện, ăn xong thì bố tôi đưa tôi về nhà.

Cất xe và khóa cổng xong, bố tôi nói tôi bước lên cầu thang thì đừng có tạo tiếng động lớn bởi vì mẹ tôi đang ngủ, tôi nhất chí rồi bước đi như thằng trộm khi đang đột nhập vào nhà.

Lên phòng, tôi dọn đồ đạc của mình từ trong cặp ra ngoài rồi lên giường nhắn tin với Ly đến hơn 12 giờ đêm thì không thấy cô ấy nhắn nữa, tôi đoán là cô ấy ngủ quên, tôi nhắn lời chúc ngủ ngon và làm gì sau đó chắc các bạn cũng biết, đó là chơi game.
Tôi đột nhiên thấy mình quay trở lại ngôi nhà cũ, nơi mọi người đang vội vã chạy ra ngoài lấy nước để hất vào trong chuồng lợn cũ, bố tôi còn bật cả máy bơm để phun nước vào đó.


Tôi đi ra xem thì nơi đó đang cháy, kí ức ùa về, tôi nhớ lại lúc đó nhà tôi đang có cỗ và thời đó thường hay dùng diêm thay cho bật lửa.

Để tránh bọn tôi lấy trộm, mẹ tôi cất chúng rất kĩ nhưng vẫn bị tôi tìm được, tôi đã lấy một bao diêm để nghịch.

Đang loay hoay không có chỗ nào tránh bị người lớn phát hiện thì thằng em tôi chỉ tay vào chuồng lợn cũ, nơi ông bà tôi để những bó rơm sau khi đã phơi khô.

Hai anh em tôi nhanh chóng chạy đến, thằng em tôi lấy bao diêm từ tay tôi quẹt một que châm lên bó rơm, thấy lửa bén nhanh hơn trong tưởng tượng, tôi liền dùng tay quạt đi cho tắt.

Sau khi lửa tắt, vì để không cho thằng em nghịch nữa, tôi đã trả lại bao diêm vào chỗ cũ.

Trước khi đi, thấy vẫn còn tia đỏ nhỏ ở rơm, tôi nghĩ là nó sẽ không cháy lên được và hậu quả thế nào thì chắc các bạn cũng biết (lại báo).

Mọi người dập lửa xong, bác tôi tới chỗ hai anh em tôi hỏi vì sao nơi đó cháy do lúc đó bác ấy thấy bọn tôi đi vào trong đấy, tôi trả lời rằng bọn tôi nghịch diêm và sau đó đã dập lửa, chỉ còn lại tàn lửa nhỏ tưởng nó không cháy được, nói xong, ai cũng cười và tiếc cho rơm của ông bà, gom bao nhiêu năm tháng lại bị hai thằng cháu đốt trong mấy phút.

Cũng có một lần, khi trời có chút lạnh thằng em tôi xuống gian bếp củi để sưởi ấm, sau khi nó lên, mẹ tôi hỏi đã dập lửa chưa thì thằng em tôi trả lời rằng nó đã dập lửa rồi.


Một lúc sau bỗng có tiếng mèo kêu, tôi không để ý cho lắm mà chỉ nghĩ rằng có thể con mèo này đang cảnh báo cho mình là bếp đang cháy nhưng trong khi thằng em bảo nó đã dập lửa (con mèo này không phải của nhà tôi, nó đi lạc sang nhà tôi, mẹ tôi bảo tôi vứt cho nó miếng thịt để nó ăn xong sẽ chạy đi).

Nào ngờ, 5 phút sau mẹ tôi xuống thì thấy bếp đang cháy, mẹ tôi vội lấy nước dội vào, may mà cháy bé, tôi giật mình khi thấy mình nghĩ đúng.

Tất cả đây là kí ức kiếp trước, kiếp này tôi đã ngăn chặn thành công.
- Anh Long ơi, mau dậy đi, cả nhà đang đợi anh xuống ăn sáng kìa.
Tôi mơ màng nghe giọng nói là của một cô gái, tôi nghĩ đó là Ly.

Tôi lờ đờ mở mắt thấy cô ấy đang từ từ tiến lại gần, tôi giơ tay kéo mạnh cô ấy xuống gần mình hơn rồi nói muốn ngủ thêm một chút nữa và bảo cả nhà cứ ăn trước.
- Anh bỏ em ra, không thì em sẽ bảo mẹ đấy..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,932
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 70: 70: Em Gái


Khi Ly đẩy mạnh hai tay vào mặt tôi, tôi cảm thấy có điều gì đó lạ lạ bởi vì tay của cô ấy nhỏ hơn so với hôm qua.

Tôi cố mở to mắt và nhận ra rằng đó không phải Ly mà là một cô bé khoảng chừng mười mấy tuổi, tôi lập tức rụt tay khỏi người cô bé và cô bé chạy nhanh ra ngoài.

Tôi đứng dậy và đi vào phòng tắm, vừa tắm, tôi vừa suy nghĩ về cô bé đó, không biết cô bé có phải là họ hàng của tôi hay không mà sao lại gọi tôi là anh.

Sau khi hoàn thành việc tắm và vệ sinh cá nhân, tôi tự hỏi mình ngủ từ bao giờ, tôi cầm điện thoại định xem giờ thì nó đã sập nguồn, có lẽ do hôm qua tôi mải chơi game nên ngủ quên, điện thoại vẫn mở dẫn đến hết pin.

Tôi cắm sạc điện thoại và mang quần áo xuống nhà.
Tôi ném vội quần áo vào máy giặt, chạy đến mâm cơm.

Tôi chỉ tay vào cô bé ngồi gần mẹ tôi và hỏi cô bé là ai.


Mẹ tôi quay sang hỏi bố tôi vì sao ông ấy không nói cho tôi về cô bé trong khi sáng nay ông ấy kể với bà ấy là hôm qua đã đưa tôi về nhà.

Bố tôi trả lời rằng ông ấy muốn làm tôi bất ngờ nên mới chưa nói.

Sau khi tôi ngồi xuống, bố tôi nói rằng đó là em gái tôi, trong đầu tôi bỗng xuất hiện mười vạn câu hỏi vì sao, bố tôi vội sửa lại là không phải những điều mà tôi đang nghĩ, ông ấy bảo sẽ giải thích cho tôi sau khi ăn cơm xong.
Tôi vui mừng khi có thêm một đứa em gái mặc dù tôi chưa biết tại sao.

Tôi xin lỗi con bé vì lúc ở trên phòng đã làm con bé sợ, con bé vui vẻ chấp nhận lời xin lỗi của tôi, tôi bảo mình có món quà tạ lỗi, con bé nghe thấy thì háo hức muốn biết.

Tôi giơ tay trái lên, tay phải tôi búng một cái xuất hiện một chiếc kẹp tóc hoa hồng (giống cái của Ly) trên tay trái, mọi người trong gia đình tôi đều ngạc nhiên khi thấy tôi biết làm ảo thuật.

Em trai tôi muốn tôi dạy nó để nó đi tán gái, tôi đã thẳng tay gõ vào đầu nó và bảo nó có em họ của Ly rồi còn tán ai khác nữa.
- Chẳng qua những lúc có mặt anh và chị Ly thì cô ấy mới giả vờ thân thiết với em chứ thực ra cô ấy chưa hề đổ em.

– Em trai tôi nói.
Tôi hơi bất ngờ và bật cười, hứa sẽ dạy cho nó sau, em trai tôi vui mừng khi sắp học được ảo thuật từ tôi.

Tôi rời khỏi chỗ của mình đến cài kẹp tóc vào tóc của em gái tôi.

Tôi nhớ ra là mình vẫn chưa biết tên của con bé nên đã hỏi bố tôi, bố tôi nói rằng ban đầu con bé có tên là Nguyễn Thị Lan nhưng sau đó ông ấy quyết định đổi họ cho con bé thành Trần Phương Lan vì Lan là tên mẹ con bé đặt và con bé không muốn đổi nó.

Tôi nhớ lại kiếp trước, gia đình tôi không hề nhận nuôi Lan, tôi giật mình khi giờ đã xảy ra hiệu ứng cánh bướm nhưng tôi chẳng quan tâm vì tôi tin rằng dù có chuyện gì xảy ra thì mình chắc chắn có thể giải quyết được (tự tin thế).
Ăn cơm xong, tôi với bố tôi ra ngoài nói chuyện riêng.

- Con bé này trước đó từng bị bố ruột nó bạo hành, mẹ của nó đã mất sớm nên không có ai bảo vệ hay giúp đỡ nó, kể cả họ hàng và hàng xóm, nó phải chịu đựng suốt nhiều năm.

Trong một lần bố đi xung quanh xã, thấy nó đang ngồi ven đường khóc một mình, bố đến hỏi và nó đã kể hết mọi chuyện.

Bố rất tức giận nên gọi cho công an xã làm việc với bố của con bé, kết quả là ông ta ngồi tù.

Do không có người thân nào hay ai khác nhận nuôi nên bố mới hỏi mẹ con rằng có nên nhận nuôi con bé hay không vì sợ nó phải vào trại trẻ mồ côi.

Lúc đầu, mẹ con không tin, tưởng nó là con riêng của bố và nghi ngờ bố tìm lý do để lừa bà ấy.

Nhưng khi nhìn thấy mấy vết bầm tím trên người con bé, bà ấy đã chấp nhận và coi con bé như con của mình.

Hôm qua bố nhờ những người ở xã làm thủ tục để nhận nuôi con bé, mãi đêm muộn mới xong, khi về lại thấy hai đứa con từ xe xuống.

Từ giờ, bố hi vọng con sẽ coi Lan như em gái ruột của mình.

– Bố tôi nói.

Sau khi nghe những lời bố tôi nói, tôi khẳng định với ông ấy rằng tôi sẽ luôn coi Lan như em gái ruột và sẽ là một người anh trai tốt luôn luôn bảo vệ em gái mình (không phải anh trai như các bạn nghĩ đâu mà tôi có Ly rồi còn gì).

Bố tôi cười và vỗ vai tôi, bảo tôi nói được thì phải làm được, tôi cam đoan rằng mình chắc chắn sẽ làm được.

Tôi chợt nhớ tới kiếp trước, bố tôi không hề đề cập đến chuyện có cô bé nào ngồi ven đường khóc một mình, tôi không biết Lan kiếp trước sẽ thế nào khi không gặp bố tôi nhưng giờ con bé đã gặp được bố tôi, đã gặp được gia đình tôi.
Mẹ tôi bỗng đến chỗ hai bố con tôi bảo ba anh em tôi dẫn nhau đi chơi để làm thân với nhau.

Bố tôi đồng ý với ý kiến này, thằng em tôi từ đâu tới nói nó phải đi tập luyện bóng rổ vì sắp phải thi đấu.

Em trai tôi nói xong, tôi mới nhớ ra là nó không học đại học mà gia nhập vào câu lạc bộ bóng chuyền của tỉnh.

Tôi nói rằng nếu không đi được thì thôi, tôi với Lan đi mình cũng được..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,932
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 71: 71: Trâu Già Thích Gặm Cỏ Non


Tôi bước vào nhà và hỏi Lan có muốn cùng mình đi chơi không, em ấy ngập ngừng đồng ý.

Tôi bảo Lan nhanh chóng chuẩn bị để đi, em ấy lên phòng rồi xuống rất nhanh.

Tôi dẫn Lan ra ngoài cổng, vừa đi tôi vừa hỏi em ấy đang học lớp mấy, Lan trả lời rằng mình đang học lớp 7, tôi ngạc nhiên vì đã lớp 7 rồi mà nhìn em ấy khá thấp, khoảng hơn 1m3 gần 1m4.

Tôi hỏi Lan có thể cho tôi nắm tay không, em ấy bẽn lẽn giơ tay trái ra, tôi vui vẻ cầm tay.

Đi một đoạn thì đến siêu thị, tôi chỉ tay và nói mình sẽ vào đó chơi.
Sau khi vào trong siêu thị, tôi hỏi Lan muốn đi chỗ nào trước, em ấy nói đi theo ý của tôi bởi vì em ấy chưa tới đây bao giờ.

Tôi dẫn Lan đến khu vui chơi, tôi đổi từ tiền sang xu để chơi những trò trong này.


Đầu tiên, hai anh em tôi tới máy gắp thú, tôi hỏi Lan muốn con nào tôi sẽ gắp cho, Lan nói không muốn nhưng tôi đã để ý thấy em ấy đang nhìm chằm chằm vào con thỏ bông màu hồng.

Tôi cười rồi nhét xu vào máy và gắp, tôi cố tình gắp trượt phát đầu tiên để xem phản ứng của Lan, vẻ mặt em ấy khá thất vọng, gượng cười nhìn tôi.

Tôi nhét xu lần hai, lần này tôi gắp trúng tai của con thỏ, tôi nhìn sang và thấy vẻ mặt đầy vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt của Lan.

Em ấy nắm chặt tay nói thầm "đừng rơi, đừng rơi", tôi điều khiển cái gắp đến nơi để lấy đồ rồi bấm nút thả.

Tôi cúi xuống lấy thỏ bông rồi đưa cho Lan, em ấy giả vờ không nhận, tôi nói tôi sẽ đưa lại vào máy thì Lan vội nhận lấy.
Gắp thú xong, tôi dẫn Lan đi một vòng quanh khu vui chơi, hai anh em tôi chơi rất nhiều trò như nhà bóng, đu quay, tàu hỏa và một số trò chơi khác.

Ngoài ra, hai em tôi cũng chụp khá nhiều ảnh, tôi bất ngờ khi Lan rất ăn ảnh còn tôi thì không, trông không khác gì một ông già đang đứng với đứa cháu (tự ti thế).

Chơi xong một vòng, tôi hỏi Lan muốn đi đâu nữa không, em ấy nói mình hơi mỏi chân.

Tôi đề nghị cõng Lan để đi tiếp nhưng em ấy từ chối, tuy nhiên tôi vẫn nhấc em ấy lên ngồi trên vai tôi.

Lan bất ngờ, vội xuống khỏi người tôi, tôi nói nếu còn như thế thì tôi sẽ bị ngã, Lan đành ngồi im trên vai tôi, tôi bảo Lan đưa tay cho mình cầm để giữ thăng bằng, em ấy không ngần ngại đưa tay cho tôi.

Khám phá gần hết siêu thị, Lan bỗng nói với tôi là em ấy muốn ăn kem, tôi hơi bất ngờ khi Lan chủ động bắt chuyện với tôi.

Tôi bảo em ấy ngồi tạm chỗ ghế để mình đi mua kem nhưng Lan muốn đi cùng tôi và nói tôi vẫn chưa biết vị kem mà em ấy thích.


Tôi thấy cũng có lý nên đưa em ấy đi cùng.
Đến tiệm kem, Lan nói mình muốn xuống, tôi liền cho em ấy xuống.

Tôi nói với Lan cứ chọn vị kem mà em ấy thích và em ấy chỉ tay vào kem ốc quế vị dâu, tôi lấy nó ra khỏi tủ và đóng tủ lại.

Lan hỏi tại sao tôi chỉ mua một quen kem cho em ấy mà không mua cho mình, tôi khá vui khi biết Lan quan tâm tới mình, tôi giả vờ nói mình hết tiền và chỉ đủ tiền mua đúng một que kem.

Nghe tôi nói xong, Lan ủ rũ nói mình không muốn ăn kem nữa, tôi cười rồi mở tủ ra lấy thêm cây kem que vị đậu xanh, Lan ngạc nhiên hỏi tôi, tôi nói mình vừa kiểm tra lại tiền thì vẫn đủ, em ấy vui vẻ trở lại.
Tính tiền xong, anh em tôi tìm chỗ ngồi rồi cùng nhau ăn và trò chuyện với nhau, Lan bất ngờ khi thấy tôi cắn một miếng trên cây kem, em ấy hỏi tôi có cảm thấy buốt răng không, tôi trả lời là có nhưng nếu không làm thế thì kem rất nhanh sẽ bị chảy ra và tôi cũng quen việc ăn kem như thế này từ hồi cấp hai (của kiếp trước).

Sau khi ăn kem xong, tôi với Lan dạo qua một vòng khu mua đồ chơi, tôi dừng lại khi nhìn thấy chiếc tai thỏ màu trắng, nó còn được gắn đèn led xung quanh trông khá đẹp, tôi lấy hơn chục cái để tặng cho một số người.

Lấy xong, tôi định cùng Lan về nhà thì nhìn đi nhìn lại không thấy em ấy đâu.

Tôi vừa cầm trên tay tai thỏ vừa đi tìm Lan, tôi đi lại một vòng quanh khu vui chơi và khu bán kem vẫn không thấy Lan đâu.

Nỗi sợ bắt đầu hiện trên khuôn mặt và tâm trí tôi, tôi sợ em ấy bị bắt cóc, bị kẻ xấu lừa gạt, tôi lúc này không nghĩ nhiều chỉ dùng hết tốc lực của mình đi quanh siêu thị để tìm Lan.

Bỗng tôi nhìn thấy một bé gái dáng giống với Lan ở khu mua đồ dùng.

Tôi vội chạy thật nhanh đến và thật sự đó là Lan, cái kẹp tóc hoa hồng mà tôi tặng và tay cầm con thỏ bông mà tôi đã gắp được.

Tôi vui mừng ôm chầm lấy Lan và xin lỗi khi đã bỏ em ấy lại một mình, Lan thấy tôi lo lắng nên xoa đầu tôi nói em ấy vẫn ổn vì có người đến giúp.

Tôi vội hỏi đó là ai để cảm ơn thì Ly xuất hiện trước mặt tôi, Lan chỉ vào Ly và nói cô ấy là người giúp con bé.

Tôi định cảm ơn Ly thì cô ấy tát tôi một cái khá mạnh vào má cụ thể là bên trái.
- Sao tôi gọi mà anh không trả lời? Anh có biết tôi gọi cho anh bao nhiêu lần không? Điện thoại của anh đâu? Tại sao anh không nghe máy? Tôi lo lắng cho anh, sợ rằng đã có chuyện gì xảy ra với anh, còn anh thì sao, anh ở đây vui vẻ với con nhỏ này.

Con nhỏ này là ai? Bạn gái mới của anh à? Anh trâu già thích gặm cỏ non nhỉ? – Ly nói với giọng giận dữ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,932
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 72: 72: Hiểu Lầm Đã Được Giải Quyết


Tôi chẳng biết phải giải thích như thế nào với Ly, chỉ cúi đầu xuống nghe cô ấy nói, vì đó cũng là lỗi của tôi khi mà chơi game để điện thoại hết sạch pin và quên không kiểm tra lại tin nhắn từ laptop của mình.
- Chị là ai mà lại đánh anh ấy? – Lan đứng trước mặt tôi, giơ hai tay sang ngang, nhìn thẳng vào mặt Ly và nói.
Chưa đợi Ly trả lời, tôi đã để ý thấy nhiều người hơn đang nhìn và bàn tán về phía mình nên vội vã ôm Lan chạy khỏi đó mà không nói câu nào với Ly, tôi biết hành động vậy là sai và sẽ làm mọi chuyện tồi tệ hơn nhưng tôi không có lựa chọn nào khác.

Tôi trả tiền mua tai thỏ xong rồi rời siêu thị tới công viên gần đó cách khoảng 50m, hai anh em tôi ngồi tại ghế dài trong công viên, vừa ngồi xuống, tôi xin lỗi Lan vì hôm nay phải là ngày vui nhưng lại bị tôi làm hỏng.

Lan nói tôi không cần xin lỗi vì trước đó em ấy đã rất vui vẻ rồi, tôi cảm thấy nhẹ lòng khi nghe lời an ủi từ Lan, tôi cũng khá bất ngờ khi em ấy dám chủ động bênh vực tôi trước Ly.
- Chị vừa nãy là ai đấy ạ? Chị đó có đánh anh đau không ạ? – Lan hỏi tôi.
- Chị vừa nãy ấy à, chị ấy sẽ là chị dâu tương lai của em đấy và chị ấy đánh nhẹ mà, em đừng lo.


– Tôi xoa đầu Lan nói.
Lan không tin Ly là chị dâu tương lai của mình vì cô ấy đã đánh và lại còn hung dữ với tôi, em ấy không thích Ly nữa, muốn tôi đổi người khác.

Tôi mỉm cười nói với Lan rằng mình mới là người có lỗi trước nên Ly làm như vậy là đúng, trước đó rất lâu rồi, tôi cũng đã có lỗi và phụ lòng cô ấy một lần rồi, không mà là rất nhiều lần, hiện tại tôi mới có cơ hội để bù đắp lại lỗi lầm khi đó nên tôi càng trân trọng cơ hội này.

Tôi xoa đầu Lan nói tiếp lúc về mình sẽ xin lỗi Ly.
- Ồ! Thế hả, trước khi nghe những lời anh nói, em định tìm rồi xin lỗi anh nhưng giờ thì anh nói xem, sao anh lại là người có lỗi trước? Sao em đánh anh là đúng? Và anh đã phụ em những lần nào? Sao phải đợi đến lúc về rồi xin lỗi? Sao anh lại chạy mà không nói với em tiếng nào?
Tôi giật mình khi biết Ly ở đằng sau.

Tôi đứng bật dậy bảo không có gì chỉ là thấy nhiều người đang nhìn nên mới chạy đi, Ly nói còn những câu hỏi trước của cô ấy thì tôi trả lời như thế nào, tôi nói mình không dám đối mặt nên chờ tới khi về rồi mới nhắn tin xin lỗi cô ấy và những câu khác thì tôi chưa muốn trả lời.

Ly đe dọa tôi nếu tôi không nói, cô ấy sẽ giận tôi, tôi vẫn chọn lựa chọn của mình, kể cả cô ấy có giận tôi như thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn nói mình chưa muốn trả lời.

Lan bỗng đứng trên ghế chặn trước mặt tôi và Ly, em ấy muốn bảo vệ tôi, tôi mỉm cười và bảo Lan không cần rồi bế em ấy xuống ghế.
Ly hỏi tôi Lan là gì của tôi, tôi bảo em ấy là em gái của mình, Ly không tin tôi, tôi đành phải dành ra 10 phút cuộc đời kể lại mọi chuyện cho cô ấy nghe.


Kể xong, Ly mới hiểu, cô ấy rơm rớm nước mắt, một phần vì nghe chuyện của Lan, một phần vì đã trách nhầm tôi, cô ấy nói mình gọi tôi mãi chẳng được và khi gặp mặt thì tôi lại đi cùng Lan nên mới tức giận rồi đánh tôi (tôi cũng kể việc mình để điện thoại ở nhà và hết pin nhưng là một lý do khác).

Tôi bảo Ly không cần xin lỗi mình, cô ấy đánh vậy là đúng và người cô ấy cần xin lỗi là Lan.

Ly quay sang xin lỗi Lan, lúc đầu con bé vẫn còn giận dỗi Ly nhưng sau đó nhờ tôi nên hai người đã làm hòa với nhau.

Sau khi hai người họ làm hòa, tôi hỏi Ly tại sao cô ấy gặp Lan thì cô ấy kể rằng cô ấy đang định đến nhà tôi hỏi sao tôi không trả lời cô ấy thì bị mẹ nhờ mua đồ ở trong siêu thị, cô ấy đành phải mua đồ cho mẹ trước rồi mới tới nhà tôi, khi vào trong siêu thị, cô ấy thấy một bé gái đang đứng một mình, trông có vẻ như trẻ lạc, cô ấy chuẩn bị dẫn Lan đến chỗ bảo vệ lại đi qua chỗ đồ cần mua nên cô ấy bảo Lan đứng đợi mình một chút, mọi chuyện sau đó thì như vừa nãy.
Hiểu lầm đã được sáng tỏ, tôi và Ly lại trò chuyện như bình thường, nhân tiện tay tôi đang cầm tai thỏ, tôi đưa cho hai người Ly và Lan mỗi người một cái và bảo hai người họ tạo dáng để mình chụp, bọn họ vui vẻ hợp tác, bọn họ cũng bảo tôi đội một cái rồi chụp ảnh cùng.

Tôi đội thử và chuyển sang chế độ camera trước của điện thoại, tôi bật cười khi mà trông hai người họ rất đẹp, còn tôi thì không biết phải dùng từ gì để miêu tả mình (từ phèn hợp lí đấy).


Chụp ảnh xong, tôi hỏi Ly rằng có muốn đi chơi cùng hai anh em tôi không, cô ấy từ chối vì cô ấy đang bị mẹ nhờ đi mua đồ, tôi đành cùng Lan tiễn cô ấy một đoạn.

Ly bỗng nói trông ba người bọn mình rất giống một gia đình, Lan nói em ấy không phải là con của tôi và Ly.

Bọn tôi bật cười, sau đó Ly xoa đầu Lan nói con bé phải cao thêm tí nữa nếu không bị nhầm thành con của hai bọn tôi, Lan khẳng định mình mấy năm nữa chắc chắn sẽ cao hơn bọn tôi, Ly bảo mình sẽ chờ Lan cao hơn cô ấy.

Nói xong, Ly chào tạm biệt hai anh em tôi và trở về nhà..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,932
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 73: 73: Bố Con


Tôi hỏi Lan rằng liệu em ấy có muốn tiếp tục đi chơi, em ấy trả lời là có.

Tôi nhớ ra lâu rồi chưa ghé thăm Long Hội, tôi định gọi cho Long Nhất để yêu cầu một người tới đón nhưng tôi nghĩ lại rằng cũng nên tạo bất ngờ cho bọn họ.

Trước đó, tôi đã hỏi Lan là em ấy muốn đi bộ hay đi xe và em ấy chọn đi bộ cùng tôi, tôi bảo nơi đó khá xa nhưng Lan vẫn đồng ý đi bộ.

Tôi nắm tay Lan và bắt đầu tới Long Hội, đi được nửa quãng đường, Lan hỏi tôi bao giờ đến nơi bởi vì chân em ấy hơi mỏi.

Tôi trả lời rằng bọn mình sắp đến và nếu mỏi thì lên tôi cõng.

Tôi ngồi xuống để Lan leo lên lưng mình, thấy em ấy đã ổn định, tôi chạy một mạch đến trước công ty Long Hội.

Khi tôi chuẩn bị để Lan xuống, tôi phát hiện ra rằng em ấy đã ngủ từ lúc nào không biết (trông có khác gì Ly ngủ đâu), vì vậy tôi chỉ có thể tiếp tục bước vào công ty.


Bên trong không có nhiều thay đổi so với lần trước, tôi đang nhìn quanh để xem mình đi đâu trước thì một nhân viên nam tiếp cận hỏi:
- Hai bố con anh đến xin việc à?
- Bố con? Tôi chưa già đến mức đó đâu.

– Tôi nói.
Lan tỉnh giấc khi nghe tiếng nói, em ấy hỏi tôi bọn mình đến nơi chưa, tôi nói đến rồi và để em ấy xuống khỏi lưng mình.

Tôi nói với nhân viên nam rằng anh ta không cần quan tâm đến bọn tôi cứ tiếp tục làm công việc của mình, nhân viên nam sau khi nghe xong lời tôi, anh ta cúi đầu rời đi, trước khi đi, anh ta rất nhiệt tình chỉ cho tôi biết nơi để xin việc và nói rằng mình không làm phiền bọn tôi tham quan công ty.

Tôi khá ngạc nhiên vì nhân viên có thái độ tốt và chu đáo với những người tới đây.

Tôi dẫn Lan đi một vòng, em ấy rất hào hứng khi lần đầu tiên nhìn thấy một tòa nhà lớn như vậy, bên trong còn rất đẹp và rộng lớn, tôi chỉ biết mỉm cười khi nghe những lời em ấy nói.

Trong lúc đi, Lan quay lại nhìn tôi để xem tôi đi đến đâu mà không chú ý phía trước, em ấy đã va vào một nhân viên nam và bị ngã, tôi vội vàng chạy lại để kiểm tra tình hình của Lan, nhưng nam nhân viên kia đã giúp Lan đứng dậy và hỏi em ấy có sao không, Lan lắc đầu nói không sao, anh ta cười và xoa đầu Lan, nói không sao là tốt, khi đi nhớ chú ý đường.
Tôi bất ngờ với cách ứng xử của nhân viên trong công ty, Lan đã chạy đến bên tôi, nói rằng mình muốn ngồi nghỉ.

Tôi nhìn xung quanh và thấy có dãy bàn ghế trống nên tôi dẫn em ấy đến đó.

Khi Lan ngồi xuống, tôi nhận thấy đầu gối em ấy bị sưng đỏ, tôi hỏi nhưng em ấy bảo mình không sao, tôi nói Lan ngồi yên tại đây để mình đi tìm đá lạnh chườm lên chỗ sưng.

Sau khi lấy đá lạnh từ cửa hàng gần công ty (tôi không lấy đá trong công ty bởi vì tôi sợ bị lộ và ra ngoài để mua cho Lan chai nước ngọt), tôi chuẩn bị trở lại chỗ Lan thì thấy chỗ em ấy bị nhiều người vây quanh.

Tôi từ từ tiến gần, Lan như cảm ứng thấy tôi, em ấy đã chạy ra khỏi đám đông và đến bên tôi.


Tôi ngồi xuống, lấy phần thân áo của mình để đặt viên đá lạnh vào trong và bọc lại rồi chườm lên chỗ sưng của Lan.

Các nhân viên nam ở đó quay lại nhìn hai anh em tôi, một nam nhân viên đến gần tôi nói:
- Đại ca! Sao anh lại đến đây mà không nói trước cho bọn em biết?
Tôi giật mình khi nghe thấy hai từ "đại ca", tưởng rằng mình bị một trong số Long Nhất đến Long Cửu phát hiện, tôi quay người lại định chào nhưng tôi chẳng biết đó là ai, tôi đứng dậy hỏi nhân viên nam.

Anh ta nói mình là em ruột của Long Lục, lúc trước anh ta cũng ở chỗ tuyển nhân viên và thấy anh mình gọi tôi là "đại ca" nên khi về hỏi thì mới biết tôi là Long Vương, từ đó rất muốn gặp tôi nhưng không có cơ hội.
Tôi ngạc nhiên khi biết anh ta là em trai của Long Lục.

Bọn tôi trò chuyện một lúc và tôi đã giải thích với những nhân viên nam khác rằng Lan là em gái mình.

Sau đó, em trai Long Lục dẫn tôi đến gặp Long Lục, tôi cũng đưa Lan đi cùng, em ấy không hiểu vì sao mọi người lại gọi tôi là "đại ca" nên đã hỏi tôi, tôi trả lời rằng bởi vì tôi giỏi hơn họ và bảo em ấy không cần phải biết nhiều.

Tôi cảm thấy như em ấy không hiểu điều tôi nói và còn nhiều thắc mắc muốn hỏi nhưng lại không muốn hỏi.

Tôi nói với em trai Long Lục chỉ cần đưa tôi đến đây, anh ta cúi đầu rời đi.


Tôi bỗng nghĩ ra cách trêu tên Long Lục, tôi nói nó với Lan và em ấy vui vẻ hợp tác với tôi.

Lan mở cửa chạy vào trong phòng làm việc của Long Lục, từ ngoài cửa, tôi nhìn vào và thấy rằng Long Nhất đến Long Cửu đều ở đây, mọi chuyện sẽ càng trở nên thú vị hơn.

Lan chạy tới gần Long Lục gọi anh ta là bố, hỏi tại sao anh ta chưa về nhà.

Long Nhất ngạc nhiên và nói rằng không ngờ Long Lục lại có cô con gái xinh đẹp như thế này mà lại giấu bọn họ.

Long Lục nói anh ta không biết cô bé này là ai và quay sang nhìn và hỏi Lan tại sao gọi anh ta là bố.
Tôi thấy Lan hơi run nên vào phòng giúp em ấy.
- Thật không ngờ! Long Lục đã có con gái lớn như thế này rồi.

Mời một bữa ăn để chuộc tội đã giấu anh em, nhỉ? – Tôi nói..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,932
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 74: 74: Lb Salon


Nghe thấy giọng tôi, cả bọn bất ngờ, vội đứng dậy chào tôi.

Long Lục nhanh chóng nói rằng cô bé kia không phải con anh ta, tôi bảo mình đã trêu anh ta, mọi người bật cười và hỏi nếu không phải con của Long Lục thì là con của tôi và Ly.

Lan lớn tiếng nói rằng em ấy không phải con của tôi mà là em gái.

Bọn họ ngạc nhiên và sau đó tôi dành ra 5 phút để kể về chuyện của Lan.

Nghe xong, Long Nhất xin lỗi vì đã để thiếu mất trường hợp của Lan, tôi bảo ông ta không cần phải xin lỗi vì nếu không Lan đã không phải em gái mình, Long Nhất thấy có lí.
Tôi hỏi Long Nhất rằng các nhân viên nữ đã đi đâu, ông ta nói công ty mới mở thêm một tiệm chuyên về làm đẹp và các nhân viên nữ đang làm ở đó.

Tôi ngạc nhiên khi thấy không có mình ở Long Hội thì Long Hội rất phát triển (cảm thấy mình như người thừa), tôi nói muốn tới đó xem, cả bọn Long Nhất lập tức đứng dậy, tôi bảo không cần cả chín người đi mà chỉ cần một đến hai người nhưng bọn họ vẫn quyết đi cùng tôi.

Đến nơi, tôi thấy tiệm này cũng khá hợp lí vì nó nằm ở nơi có đông người qua lại và đánh thẳng vào tâm lí người muốn làm đẹp.

Bước vào trong, tôi hài lòng trước cách bố trí của tiệm, không quá hào nhoáng, rất giản dị nhưng vẫn đẹp.

Long Nhất dẫn tôi đến chỗ làm việc của chủ tiệm, tôi bất ngờ khi chủ tiệm lại chính là nhân viên nữ lúc trước đã giúp tôi (có thể xem lại chương 45) và càng bất ngờ hơn khi mà nhân viên nữ này lại là vợ của Long Nhất.

Nhân viên nữ đó vội đứng dậy chào tôi, tôi đã khen cô ta khi mà tán được Long Nhất nhưng nhân viên nữ lại bảo không phải mà là Long Nhất đã tán cô ấy.

Tôi quay sang nhìn Long Nhất thì thấy ông ta quay đi, tôi vỗ vai ông ta và khen ông ta mấy câu, trước khi bước vào tôi đã có thắc mắc nhưng giờ tôi mới hỏi vợ Long Nhất là tiệm này chưa có tên, vợ Long Nhất nói cô ấy chưa biết đặt tên là gì.
- Đặt là "LB Salon" được không? – Tôi nói.
- Được ạ.

– Mọi người đồng thanh trả lời.
Tôi phác thảo qua bảng hiệu cho tiệm và đưa cho mọi người xem.

Hầu như ai cũng đều đưa ra ý kiến sửa lại một số chỗ và tôi đã hoàn chỉnh bản vẽ theo yêu cầu của từng người.

Sửa xong, vợ Long Nhất đem bản vẽ hoàn chỉnh ra ngoài để bảo người đi làm bảng hiệu theo thiết kế rồi nhanh chóng trở lại phòng.

Khi tôi hỏi ai là phó chủ tiệm này thì vợ Long Nhất đã gọi một nhân viên nữ vào, tôi lại sốc khi biết người này là vợ của Long Nhị.
- Hay nhỉ, tôi đi cái là hai ông có vợ luôn được nhỉ? Đám cưới không mời đã đành, lại còn một câu thông báo cũng không có.


Mà thôi còn ai có vợ mà chưa báo cho tôi biết không? – Tôi nói.
- Không ạ.

– Long Tam đến Long Cửu đồng thanh đáp.
Long Nhất và Long Nhị nhanh chóng xin lỗi tôi vì không thông báo cho tôi và nói lát nữa sẽ giải thích với tôi sau.

Tôi tạm thời chấp nhận lời xin lỗi của hai người họ và cũng chợt nhớ ra rằng mình chưa có tấm ảnh nào chụp chung với hội Long Nhất.

Tôi bảo bọn họ chuẩn bị quần áo để chụp ảnh.

May mắn thay, tiệm làm đẹp này có khu chụp hình nên bọn tôi đã đến đó, tôi hỏi Lan có muốn chụp hình cùng bọn tôi không và em ấy gật đầu, hai người vợ Long Nhất và vợ Long Nhị đưa Lan theo cùng để trang điểm.

Bọn tôi đã chuẩn bị xong, bắt đầu tới phòng chụp ảnh, bọn tôi chụp vô số kiểu nhưng tôi bảo bọn họ rằng kiểu nào tôi và Lan lộ mặt thì giấu kín còn kiểu nào mà tôi và Lan đeo mặt nạ thì treo nó ở đâu trong Long Hội hoặc tiệm LB Salon cũng được, bọn họ vâng lời.

Trước khi chụp, tôi đã đưa bọn họ mỗi người một cái tai thỏ để chụp hình, khi đeo lên, chỉ có ba người là đẹp (ba người nào thì chắc ai cũng biết), còn mười người bọn tôi thì trông như những chú hề mặc vest (tự ti quá).
- Anh Long ơi! Em muốn về nhà.


– Lan nói.
Tôi thấy Lan có vẻ như đã hết năng lượng, tôi chuẩn bị đưa em ấy về nhà, tuy nhiên, Long Nhất bảo để ông ta gọi cho đàn em đưa Lan về vì ông ta có việc muốn nói với tôi.

Tôi hỏi Lan có muốn tôi đưa về không, Lan dường như đã nghe thấy lời Long Nhất nói nên bảo tôi không cần đưa em ấy về.

Long Nhất nhanh chóng gọi một tên đàn em đưa Lan về nhà, rất nhanh đã nhận được tin em ấy về tới nhà vì tôi nghe thấy giọng em trai tôi qua điện thoại.

Trước đó, tôi dặn Lan rằng không được kể cho mọi người trong nhà nghe về việc tôi dẫn em ấy đến đây chơi, Lan gật đầu đồng ý, sau đó Long Nhất còn dặn em ấy điều gì mà tôi không nghe thấy.

Tôi hỏi Long Nhất có việc gì muốn nói với mình, ông ta nói muốn cùng tôi ăn một bữa, bữa này là quà chuộc lỗi của ông ta và Long Nhị khi không mời tôi tới dự đám cưới..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,932
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 75: 75: Chương Này Dùng Hơi Nhiều Đồ Uống Có Cồn Cân Nhắc Trước Khi Đọc


Tôi gõ một cái vào đầu Long Nhất và nói rằng tưởng đó là việc quan trọng nên mới để đàn em của ông ta đưa Lan về nhà nhưng ra là mời tôi ăn một bữa chuộc lỗi.

Long Nhất vội vàng xin lỗi tôi, tôi hỏi lý do tại sao ông ta và Long Nhị không mời tôi tới dự đám cưới hoặc thông báo cho tôi một tiếng.

Long Nhất và Long Nhị nói lúc đó tôi vẫn còn đang thi đấu bóng đá cho học viện nên không tiện làm phiền, tôi thắc mắc vì sao họ biết tôi đi đá bóng thì bọn họ nói rằng học viện mà tôi đang học đã quay lại các trận đấu và đăng chúng lên trên mạng.

Tôi bất ngờ khi nghe thấy lời hai người bọn họ nói, Long Nhị đưa tôi xem video thì đúng thật, đây là trận đầu tiên mà tôi đã đá, tôi tạm thời tha và chấp nhận bữa ăn của hai tên Long Nhất và Long Nhị.
Tôi bảo bọn họ dẫn đường đến nơi ăn, cả bọn lập tức mở đường cho tôi.

Tôi được họ đưa tới một nhà hàng rất sang trọng, tôi cảm thấy hơi là lạ khi bước chân vào bên trong (thì ông đã vào bao giờ đâu mà chả thế), bọn tôi được nhân viên dẫn đến phòng riêng.

Mới ngồi xuống ghế, đồ ăn chưa kịp lên hết, tên Long Nhất lôi từ đâu ra chai rượu rót vào từng ly một, sau đó cả bọn mời tôi một chén, tôi chẳng có lý do gì để mà từ chối cả, tôi liền uống với bọn họ.

Khi tất cả món ăn đã ở trên bàn, tôi vừa gắp được một miếng thịt vào bát, Long Nhị đã mời riêng tôi một chén, tôi cũng như nãy, uống cùng anh ta một chén, sau đó lần lượt từ Long Tam đến Long Cửu mời tôi.


Tôi nghĩ kiểu này bọn này muốn chuốc mình say đây mà nhưng tôi không sợ vẫn cứ tiếp tục uống cùng bọn họ.
- Bọn anh mời anh Long vừa vừa thôi, anh ấy vẫn còn đang là sinh viên mà.

– Vợ Long Nhất và Long Nhị nói.
- Không cần phải lo đâu, để tôi xem tửu lượng của bọn họ đến đâu.

– Tôi nói.
Vừa dứt lời, tôi lần lượt mời từng người một từ Long Nhất đến Long Cửu, mỗi người hai chén.

Bọn họ tưởng sợ tôi say nhưng tôi nói mình vẫn còn tỉnh (tỉnh thật đấy bởi vì tôi đã ăn cơm trước từ ở nhà).

Sau đó bọn tôi lại đồng khởi mấy lượt, sau lại mời riêng, lúc này bọn họ hoàn toàn sợ trước tửu lượng của tôi.

Tôi cười rồi gắp đồ ăn vào bát và bắt đầu ăn.

Bọn tôi vừa ăn vừa trò chuyện vừa uống nốt chỗ rượu còn lại đến tận hơn 12 giờ trưa.

Tôi nói mình phải về nhà nên cả bọn đứng dậy.

Tôi được đàn em Long Nhất đưa về còn bọn họ thì trở về công ty nghỉ ngơi.
Về đến nhà, tôi định chạy thẳng lên phòng của mình, tuy nhiên, Lan đã nhìn thấy tôi và nói tôi đã về.

Cả nhà đều nhìn thấy tôi và họ đang ăn cơm nên tôi không muốn làm phiền.

Tôi định từ chối khi họ mời tôi ăn cơm nhưng Ly từ đâu xuất hiện trước cửa nhà tôi, vì vậy tôi đành phải xuống ăn cơm cùng với họ.


Khi tôi ngồi vào bàn ăn, Ly tới gần người tôi ngửi, cô ấy nói người tôi có mùi gì lạ và tôi trả lời rằng đó là mùi của rau mùi.

Ly không tin lời tôi nói, bố mẹ và em trai tôi cũng đến xem, họ không nhận ra mùi gì cả, trong khi Lan thì lại giống với Ly (hai con người này mũi thính như gì).

Tôi vẫn khăng khăng rằng đó là mùi của rau mùi nhưng lúc này bản năng của người vợ đã trỗi dậy trong Ly, cô ấy nói rằng tôi đã uống rượu, tôi liên tục phủ nhận điều đó.

Bố tôi nghe thấy Ly nói về việc tôi uống rượu nên ông ấy nói nếu tôi có uống rượu thì phải uống vừa sức mình và phải uống cho người ta không biết là mình đang say.
- Con biết điểm dừng mà, con có bao giờ say quá đâu.

– Tôi nói.
Vừa nói xong, Ly véo tai tôi, nói tôi đã bị lộ, tôi đứng hình và không lường trước được điều này.

Tôi đã phải nghe Ly giáo huấn thêm hai phút, nhưng may là đang trong bữa cơm nên cô ấy dừng lại.

Mẹ tôi nói rằng mục đích gọi Ly đến đây là để giới thiệu Lan cho cô ấy biết nhưng bà ấy không ngờ hai người đã quen biết từ trước, Ly thuật lại chuyện gặp Lan cho bố mẹ tôi biết.

Khi Ly kể xong, chẳng có gì lạ là bố mẹ tôi cười tôi còn em trai tôi vỗ vai tôi nói tôi đen lắm, tôi chẳng quan tâm.


Khi đang ăn cơm, thời sự buổi trưa thông báo một tin tức rằng công ty bảo vệ Long Hội đã cứu thành công một quan chức cấp cao bên nước ngoài.

Tôi giật mình và nhớ lại lý do tại sao Long Nhất mời mình ăn một bữa, ra là một phần là để xin lỗi khi không mời tôi ăn cưới và chín phần còn lại chắc chắn là do chuyện này.

Thảo nào trong bữa ăn, mặt của cả bọn cứ vui một cách bất thường như kiểu muốn được tôi khen nhưng tin này tôi lại không hề biết, vì vậy, tôi sẽ khen bọn họ sau.

Sau khi biên tập viên đưa tin này, cả nhà tôi liên tục bàn tán về Long Hội, may thay bản tin vừa nãy không phỏng vấn đội Long Nhất nếu không thì Ly đã phát hiện ra, Lan thì im lặng do em ấy đã giữ lời hứa với tôi.
Bố tôi đột nhiên đề cập đến việc chụp ảnh gia đình, lý do là bức ảnh trước chỉ có mỗi bốn người gồm bố mẹ và hai anh em tôi, ông bà tôi thì ngại không muốn lên ảnh.

Ăn cơm xong, bố tôi dẫn mọi người đến một quán chụp ảnh gần nhà, bố tôi, tôi và em trai mặc lên người bộ vest màu đen, còn mẹ tôi, Ly và Lan mặc váy trắng.

Cả nhà tôi chụp chung vài hình, sau đó là chụp riêng, chụp xong, Ly trở về nhà của mình và cả gia đình tôi cũng về nhà.

Mấy ngày sau, gia đình tôi đã nhận được ảnh và bố tôi liền treo chúng lên tường trên chỗ ti vi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,932
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 76: 76: Tất Niên Phần Một


Ngày hôm sau, lớp trưởng lớp cấp hai của tôi đã rủ mọi người ăn bữa tất niên.

Tôi và Ly đương nhiên là không có lý do gì để mà từ chối cả nên buổi tối hôm đó, tôi chở Ly trên chiếc xe đạp điện của mình đến nhà lớp trưởng lớp cấp hai, tên cô ấy là Trang (không phải Trang ở đại học).

Vì tới sớm nên hai bọn tôi giúp dọn dẹp chỗ để chuẩn bị bày mâm ăn, sau đó có thêm một số đứa khác đến.

Tôi chủ yếu nói chuyện nhiều với Chiến (thằng này là cháu tôi, nó gọi tôi bằng chú và tôi gọi bố nó là anh và hai bọn tôi học cùng lớp cùng trường từ lớp mẫu giáo cho đến lớp cấp ba, cấp ba thì cùng trường nhưng không cùng lớp), Mạnh (không phải Mạnh ở đại học) và hai đứa khác là Thuận và Đăng.

Khi mọi người đã tụ tập đông đủ thì tôi, Ly và một số đứa khác được biết là còn có thêm hai người nữa học cùng cấp một với những người còn lại (lớp cấp hai bọn tôi gồm nhiều đứa khác lớp ghép lại với nhau, gần như cả lớp đều từ lớp 5 lên, có mỗi bọn tôi từ lớp 5 khác đi lên) tên là Mai Linh và Hoài Hương (quên không cho các bạn biết là lúc lớp một, tôi đúng thật là vào lớp chọn nhưng vừa học được một thời gian thì lớp tôi đã bị tách ra vì cô chủ nhiệm đi chữa bệnh, sau đó tôi cứ thế giống kiếp trước là học ở lớp thường, tôi không muốn quay lại lớp chọn, do lúc đó tôi chủ yếu muốn rèn luyện sức khỏe và nâng cao thể lực chứ học ở đâu thì không quan trọng cho lắm vì dù gì tôi cũng đã từng trải qua thời học sinh của mình rồi mà).

Không có gì đáng ngạc nhiên khi ăn tất niên lại không có rượu, tôi mới ngồi xuống mâm chưa kịp ăn miếng nào thì 13 thằng con trai kia hô đồng khởi, thế là tôi đành cùng bọn họ uống một chén (cho các bạn biết là tôi đã ăn một bát cơm trước từ ở nhà).

Và vẫn như lúc trước, mỗi khi đồng khởi xong, tôi tự rót rượu vào chén và tự uống một mình, mấy đứa gần tôi bảo tôi mời thì mời đứa nào chứ đừng uống riêng nhưng tôi vẫn thích uống một mình (cũng chẳng hiểu tại sao tôi lại vậy), Ly lườm tôi liên tục, tôi không quan tâm cô ấy mà cứ uống tiếp.

Sau đó, tôi nhìn thấy hai thằng Mạnh và Chiến đi mời hết tất cả những đứa có trong buổi tất niên, từ con trai đến con gái không chừa đứa nào, hai thằng này mời tôi tận hai chén vì tội tôi uống một mình.

Khi mời cả bọn xong, trông hai thằng này vẫn còn tỉnh bơ (sợ thật sự bởi vì sĩ số lớp cấp hai của tôi là 34 và thêm hai đứa kia nữa là 36), thằng Mạnh thì quen hai đứa mới kia nên mời uống là chuyện dễ dàng còn thằng Chiến vì khác lớp nên mời mãi hai đứa kia mới chịu uống cùng.

Về chỗ ngồi, Chiến bảo với tôi rằng cái đứa tên Mai Linh biết tôi chứ không biết nó, trong khi đó nó lại biết Mai Linh vì học cùng lớp một và lớp hai, nó nói tiếp là lúc lớp một lớp hai, bố tôi hay đưa tôi với Mai Linh về vì đường từ trường về nhà tôi cùng đường với nhà cô ấy.

Tôi cố nhớ lại thì có vẻ như có chuyện đó (cả kiếp trước lẫn kiếp này thì phải), bố tôi lúc ấy đi xe cup để đưa đón tôi đi học nhưng tôi chẳng rõ là có đèo cái Mai Linh hay không.
Tôi nói với Chiến là mình không biết và không nhớ gì cả và tôi cũng thấy Mai Linh đang trò chuyện với mấy đứa bên cạnh, tôi nghĩ chắc cô ấy đang nói về chuyện lúc nãy nhưng tôi không quan tâm lắm.

Một lúc lâu sau, mọi người đứng dậy hết chỉ còn lại tôi, Chiến, Mạnh và một đứa con gái tên Phương, bốn bọn tôi đã uống nốt chỗ rượu còn lại.

Tưởng là xong rồi nhưng ai ngờ Phương lại gọi thêm hai chai rượu táo mèo một lít.


Bọn tôi tiếp tục uống, ba người kia vừa uống vừa kể chuyện (rượu vào thì lời ra mà), riêng tôi, ngồi nghe chúng nó kể và im lặng chẳng thốt ra câu nào, thỉnh thoảng thì tự cười một mình (tưởng Long hướng ngoại mà, sao giờ thành Long hướng nội như kiếp trước vậy) rồi cứ múc rượu vào chén uống tiếp (thằng nát rượu).

Và rồi Ly đến đặt tay lên chén tôi và bảo tôi dừng lại, tôi không có lý do gì để từ chối nên tôi đã đứng lên.
- Để chú ấy uống thêm một chút nữa đi thím.

– Chiến nói.
- Ai là thím của cậu? Và cậu cũng say rồi kìa, liệu mà uống vừa phải thôi.

– Ly nói.
- Ô kìa! Làm gì có ai mà không biết hai người yêu nhau đâu, chỉ trừ hai người mới kia thôi và cháu còn tỉnh táo lắm.

– Chiến nói.

Tôi vẫn nghe theo lời Ly và đứng lên rồi đi ra chỗ xe của mình, tôi ngồi xuống xe thì Mai Linh đến gặp và trò chuyện với tôi, tôi đáp lại lời chào từ cô ấy và nói mình không nhớ rõ những chuyện hồi lớp một lớp hai (chỉ nhớ mỗi chuyện chuyển lớp và rèn luyện sức khỏe với nâng cao thể lực thôi à, tưởng trí nhớ tốt lắm cơ mà).

Cô ấy dường như hiểu lầm là do tôi có Ly bên cạnh nên mới giả vờ quên, sau đó Mai Linh chào tạm biệt tôi và trở lại nói chuyện với bạn của mình.
Tôi và Ly xin phép về trước, vừa ra đến cổng, tôi tưởng Ly sẽ hỏi tôi nói chuyện gì với Mai Linh nhưng không, cô ấy bảo cô ấy sẽ đèo tôi về, tôi bảo không cần vì mình vẫn tỉnh và lái xe được.

Ly không tin tôi, bảo tôi đi thử một đoạn, tôi làm theo lời cô ấy.

Thấy tôi lái bình thường nên cô ấy đã để tôi đưa về, sau khi tôi đưa Ly về nhà xong thì tôi cũng trở về nhà của mình..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,932
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 77: 77: Tất Niên Phần Hai


Khi về đến nhà, tôi thấy mẹ mình chờ sẵn ở ngoài cổng, bà ấy nói đã hơn 11 giờ đêm rồi mà tôi chưa về và định gọi cho tôi nhưng biết tôi lâu rồi mới gặp lại bạn nên không gọi.

Bà ấy cũng không quên hỏi thăm con dâu của mình, tôi nói mình đã đưa cô ấy về nhà nhưng mẹ tôi không tin tôi, tôi muốn giải thích cho bà ấy nghe nhưng bố tôi lại bảo lên phòng nghỉ ngơi nên tôi vội vàng cất xe rồi đi lên phòng mình ngủ.
Tôi thức dậy vào lúc 5 rưỡi sáng hôm sau, vệ sinh cá nhân khoảng 5 đến 10 phút, tôi bắt đầu tập thể dục buổi sáng và chẳng nhận thấy dấu hiệu mệt mỏi nào dù tối hôm qua đã uống rất nhiều rượu.

Khi tôi thể dục xong và trở về nhà ăn sáng, bố tôi nói với tôi rằng hôm qua thằng Chiến đã được em gái nó đưa về nhà và lúc lên phòng nó đá cho câu lạc bộ tận ba bàn thì mới chịu đi ngủ (câu lạc bộ nào tôi không nói chắc ai cũng biết).

Tôi chẳng biết phải trả lời hay nói câu gì, cho chừa cái tội mời rượu từng đứa một trong lớp.


Ăn cơm xong, tôi lên phòng và nhận được tin nhắn rằng lớp cấp ba rủ đi ăn tất niên vào trưa nay, tôi vui vẻ nhắn tham gia, thấy tôi tham gia, Ly hỏi tôi tỉnh chưa mà lại đi, và nếu uống rượu nữa sẽ biết tay cô ấy, tôi nói mình đã tỉnh và hứa không đụng đến rượu, cô ấy trả lời rằng tạm tin tôi.
Vì 10 giờ là có mặt tại nhà đứa bạn cấp ba nên tôi và Ly đi sớm hơn nửa tiếng do nhà bọn tôi cách khá xa nhà nó.

Khi đến nơi, bọn tôi thấy mọi người gần như đã ở đây đông đủ cả lớp (lớp cấp ba của tôi gồm 24 nam và 27 nữ nên tổng là 51 người) và mỗi người chia nhau ra làm một việc nên rất nhanh đã chuẩn bị xong.

Bọn tôi sẽ ăn ở tầng hai của nhà đứa này và nhanh chóng ngồi vào từng chỗ sau khi đã dọn đồ ăn lên, tôi lần này ngồi cạnh Ly để tiện cho cô ấy giám sát mình.

Tôi nhìn quanh thì thấy Đức bạn tôi (không phải Đức ở đại học) ngồi chung mâm với mấy thằng uống rượu và bị bọn nó chuốc cho mấy chén khi mới ngồi vào mâm, tôi cười thầm và nghĩ rằng thằng này uống rượu được nhỉ.

Tôi quay lại mâm của mình, chỉ ăn những món có ở đó mà không hề đụng chạm vào rượu bia, kể cả nước ngọt.

Mấy đứa con trai khác đến rủ tôi uống thì tôi liền từ chối nhưng chúng nó vẫn cứ mời mãi nên tôi đành lấy thìa múc nước lẩu từ trong nồi vào bát và uống cùng chúng nó, chúng nó bất lực với cách làm của tôi.
Sau một hồi, hầu như cả lớp đều đã đứng dậy, chỉ còn mỗi mâm của mấy thằng uống rượu và tôi nhận ra Đức đã say bởi vì mặt cậu ta đỏ bừng.


Mấy đứa ngồi chung mâm khuyên cậu ta nên ngừng lại nhưng cậu ta không nghe, vẫn uống tiếp, kết quả cậu ta say đến mức miệng cứ liên tục nói rượu đâu và tay cầm chén giơ ra trước mặt, một thằng trong nhóm đấy đã kéo Đức ra ngoài nhưng cậu ta cố níu lại, nhất quyết muốn uống tiếp, tôi chẳng biết nên nói gì, rồi sau đó cậu ta đá cho câu lạc bộ một bàn và nằm ngủ ngay tức thì.

Mấy thằng ngồi mâm đó thấy thế liền đứng dậy, tôi và mấy đứa khác nhanh tay đến dọn dẹp hiện trường, còn những đứa khác đã xuống dưới phòng khách ngồi chơi, có vài đứa nằm ngủ rải rác tại gian bếp (thực ra gian bếp là tầng lửng, nó nằm giữa hai tầng của ngôi nhà và ngay gần cầu thang).
Ở trên tầng này, tôi nghĩ rằng mình và vài đứa khác đã có thể yên bình dọn dẹp và nghỉ ngơi khi dọn xong thì bỗng nhiên cái đứa hát hay nhất lớp xé tan bầu không khí ở đây.

Các bạn chắc cũng biết nó đã say, tôi không biết nó say rượu hay say bia mà khi nó say, nó nhiễu thật sự, nó không ngồi yên một chỗ, cứ chạy nhảy lung tung và miệng luôn nói linh tinh, đã thế nó lại còn bắn cả tiếng Trung nữa.

Mấy đứa khác nhìn nó với ánh mắt ngao ngán, bọn họ nói nó cứ như thằng Đức có phải tốt không (à quên không cho các bạn biết thì cái đứa đó tên Hương), nó nói hết tiếng này xong lại sang tiếng khác và rồi nó còn cầm chổi giả vờ quét dọn cho mấy đứa khác.

Một số đứa con trai ở đây đã cố giật lấy chổi từ tay nó và bắt nó ngồi xuống.


Nhưng chỉ được một lúc thì nó lại đứng dậy, miệng thì cứ kêu đi chơi, đi chơi, tôi lắc đầu chán nản, sau đó cả bọn hoảng hốt khi thấy nó định mở cửa ban công đòi ra đấy chơi, bọn con trai liền kéo nó lại chứ không nó nhảy từ tầng hai xuống thì hỏng.
Khoảng một tiếng sau, Đức và Hương dường như đã tỉnh rượu, Đức thì ổn rồi còn Hương thì vẫn nói nhiều và không còn đòi đi chơi nữa.

Hơn hai giờ chiều, tôi và Ly lại xin phép ra về trước, trên đường, Ly thắc mắc liệu cô ấy khi say có giống như Hương không, tôi trả lời cô ấy là không (không thể không giống).

Ly vẫn hỏi tôi nếu như cô ấy giống như Hương thì tôi sẽ làm gì, tôi bình tĩnh trả lời là đè cô ấy xuống đất (không như các bạn nghĩ đâu) và, tôi chưa kịp nói hết thì Ly đã bịt miệng tôi lại..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,932
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 78: 78: Quỹ Đen


Sau khi Ly vào trong nhà của cô ấy, tôi đã trở về nhà mình để nghỉ ngơi.

Ngay khi mới nằm xuống giường một lúc, tôi nhận được tin chẳng lành về việc dọn nhà và đặc biệt là lau bộ bàn ghế.

Tôi, An và Lan nhìn ngao ngán bộ bàn ghế trong phòng khách, ba anh em tôi đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ: Giẻ lau, ba chiếc đũa, chậu nước và một tâm hồn đẹp để sẵn sàng lau dọn.

Vì tôi là anh cả nên chiếc ghế dài và lau khó nhất sẽ nhường phần cho em trai tôi, Lan sẽ lau bàn, còn tôi lau một lúc hai chiếc ghế nhỏ ở bên cạnh ghế dài.

Bọn tôi đã làm sạch sẽ mọi nơi trên bộ bàn ghế và sau một tiếng đồng hồ, bộ bàn ghế đó trông như vừa mới mua về.
Sau khi lau bàn ghế, công việc tiếp theo mà ba anh em tôi phải làm là dọn dẹp nhà cửa.


Nhà tôi có ba tầng nên bọn tôi chia ra mỗi người một tầng, tôi tầng cao nhất, An ở tầng hai còn Lan ở tầng một.

Tôi đang sắp xếp đồ đạc cho gọn gàng thì Lan lên hỏi tôi có cần em ấy giúp không, tôi nói mình không cần và bảo nếu muốn thì xuống tầng hai giúp thằng An, nhưng Lan nói rằng mình đã thử và cũng bị từ chối.

Tôi cười rồi bảo em ấy có thể giúp tôi xếp quần áo trong tủ, Lan vui vẻ đồng ý và làm theo lời tôi, tôi đành đi dọn chỗ khác.

Nửa tiếng sau, Lan tự hào khoe với tôi rằng em ấy xếp quần áo rất ngay ngắn, tôi nhìn Lan và cười thì đột nhiên tôi chú ý thấy một chiếc hộp giấy từ bên trên nóc tủ sắp rơi.

Khi Lan đóng cánh tủ lại thì chiếc hộp rơi xuống, tôi vội vàng chạy đến, kịp thời đá chiếc hộp khỏi rơi trúng đầu Lan.

Bởi vì bị bất ngờ nên Lan đã la lên, cộng thêm tiếng hộp đập xuống sàn nhà làm bố mẹ và An chạy lên.
Ba người thấy tôi đang dỗ Lan, tưởng tôi đã đánh em ấy, họ định mắng tôi thì Lan nói rằng tôi đã giúp em ấy tránh khỏi chiếc hộp giấy đang rơi xuống, nói xong, Lan chỉ vào chiếc hộp nằm ở góc phòng do tôi đá văng ra.

An thấy vậy liền chạy tới nhặt lên, không ngờ bên trong hộp có rất nhiều tiền và chúng đã rơi ra xung quanh chân An khi nó cầm hộp lên.

Tôi nhận thấy mặt bố tôi có biểu hiện của sự lo sợ, ông ấy đổ mồ hôi rất nhiều, đến đây thì chắc hẳn ai cũng biết đó là gì.

Mẹ tôi nhanh chóng đi kiểm tra hộp tiền và nhìn sang bố tôi, bố tôi biết mình không trốn thoát được nữa nên cố gắng bào chữa nhưng không làm mẹ tôi tin được.
- Anh nói cho em biết anh lấy đâu ra nhiều tiền như thế này? Anh còn để tiền ở đâu nữa không? Em không ngờ anh lại có quỹ đen và cũng không ngờ anh lại giấu nó ở chỗ này, may là có con gái phát hiện ra, nếu không có nó thì chắc em không biết đâu nhỉ? (Mẹ tôi quay sang nhìn tôi) Cảm ơn con đã bảo vệ em gái mình! - Mẹ tôi nói.
- Dạ không có gì đâu ạ, con chỉ làm việc con nên làm thôi.


- Tôi nói.
- Anh cũng không nhớ rõ, chắc là khoảng 4 hay 5 triệu gì đó và anh thề là anh không còn giấu tiền ở đâu khác nữa! - Bố tôi nói.
- Thề là nghề của anh cơ mà.

- Mẹ tôi nói.
Nói xong, mẹ tôi rời khỏi phòng và đi xuống dưới nhà, bố tôi với khuôn mặt ủ rũ, cầm chỗ tiền với hộp giấy theo ngay sau mẹ tôi, ba anh em tôi thì cười nghiêng cười ngả.

Em trai tôi đã hoàn thành việc dọn dẹp tầng hai nên nó phụ tôi ở tầng ba này, anh em tôi rất nhanh đã dọn xong.

Ba anh em tôi xuống dưới nhà để nhận những việc khác, bố tôi bảo hai anh em tôi sắp xếp lại nhà kho, còn Lan thì ở lại giúp mẹ làm việc.

Cả nhà tôi bận rộn đến buổi trưa, ăn cơm và nghỉ ngơi xong, 2 giờ chiều, năm người bọn tôi tiếp tục dọn dẹp và chuẩn bị đồ bởi vì ngày mai là 30 tết.
Ngày hôm sau, gia đình tôi thức dậy sớm để gói bánh chưng, các nguyên liệu đã được chuẩn bị từ đêm hôm trước nên chỉ cần mang ra giữa nhà để gói bánh.

Ông bà nội tôi cũng đến tham gia, vì có Lan nên số bánh sẽ nhiều hơn và mất thời gian hơn do phải hướng dẫn cho Lan cách gói.


Gia đình tôi gói được khá nhiều, nhìn sơ qua là khoảng 25 cái, bố tôi đã chuẩn bị một cái nồi lớn, bọn tôi cho bánh chưng vào và đổ nước vào, sau đó đặt lên bếp củi để đun.

Lan rất thích thú với việc này, tôi có cảm giác như em ấy chưa từng được gói bánh chưng hay thậm chí là ăn chúng bao giờ.

Khoảng 8 giờ sáng, hai bác gái tôi (hai bác là chị ruột của bố tôi) mỗi người mang một con gà trống đến tặng cả nhà tôi, năm nào cũng vậy, gà đều to và thịt rất ngon.
Việc chuẩn bị đồ cũng đã gần xong, sau khi ăn trưa và đến tầm 2 giờ chiều, mẹ và hai anh em tôi đi tảo mộ để mời các cụ về ăn tết, Lan thì ở nhà canh nồi bánh chưng, ông bà và bố tôi cũng ở nhà để lo việc khác.

Tại nơi tảo mộ, vẫn như mọi năm, có rất đông người đến đây, tôi và em trai dọn cỏ quanh ngôi mộ của các cụ, mẹ tôi thì thắp hương.

Làm xong, bọn tôi quay về nhà..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,932
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 79: 79: Quẻ Đại Hung


Buổi tối đến nhanh chóng, gia đình tôi quyết định ăn cơm sớm hơn bình thường để không bỏ lỡ chương trình truyền hình thường niên vào dịp 30 tết (chẳng cần phải giới thiệu, mọi người đều biết đó là chương trình gì).

Sau bữa cơm, tất cả mọi người trong gia đình tôi cùng nhau ngồi xem ti vi trong phòng khách, chương trình diễn ra rất thú vị, hấp dẫn, không hề nhàm chán, liên tục mang lại tiếng cười và có những bài học nhân văn sâu sắc ở trong đó, chỉ tiếc là thời gian quảng cáo hơi lâu và nhiều.

Khoảng 22 giờ, chương trình kết thúc và cả nhà tôi bắt đầu chuẩn bị mâm cơm cúng giao thừa, chuẩn bị xong, cũng đã hơn 23 giờ, lúc này mẹ nhắc ba anh em tôi mặc quần áo mới vào để chào đón năm mới, bọn tôi tuân lệnh.

Sau khi thay quần áo, bọn tôi nhanh chóng xuống dưới nhà để chờ đến giây phút giao thừa.

Tranh thủ trong thời gian này, giống như mọi năm, tôi đều nhắn tin cho Ly, hỏi han cô ấy và hẹn cô ấy khoảng 1 giờ sáng sẽ ra đình ra chùa làm lễ.
Thời gian đếm ngược 10 giây để chuyển giao từ năm cũ sang năm mới, khi đồng hồ điểm 0 giây, hàng loạt pháo hoa được bắn lên trên bầu trời (trong ti vi).


Mẹ tôi cũng đem bánh kẹo ra để mọi người trong nhà cùng ăn, sau đó ba anh em tôi được bố mẹ và ông bà nội mừng tuổi với số tiền là 100 nghìn từ ông bà và 200 nghìn từ bố mẹ.

Tôi vì là anh cả nên tôi cũng lì xì cho hai đứa em của mình, tôi búng tay phải, tờ tiền liền xuất hiện trên tay trái tôi, tôi đưa nó cho em trai của mình, nó nhìn tôi với ánh mắt không nói lên lời, do tôi mừng tuổi nó 1 nghìn.

Đối với Lan, tôi tặng em ấy cái bờm tóc, khi em ấy đội nó lên cùng với cái kẹp tóc tôi tặng, trông rất hợp với em ấy, Lan đã cảm ơn tôi.

Thằng An thấy vậy thì đòi tôi bằng được quà khác, tôi bảo nó lên phòng tôi mở tủ quần áo và lấy chiếc hộp màu đen xuống cho mình, nó làm theo lời tôi và mang hộp đen xuống đưa cho tôi, tôi lại đưa hộp cho nó, bảo nó tự mở.

Khi nó mở ra, trong đó là một đôi giày dành cho việc tập thể thao, nó vui sướng, đi thử và không ngờ lại vừa với chân mình như thế, nó vội vàng cảm ơn tôi, tôi chỉ cười mà chẳng nói gì (quà cho thằng An thật đấy, tôi định tặng cho nó vào dịp khác chứ không phải bây giờ nên tôi mới không biết phải nói gì).
Cả nhà tôi vừa ăn kẹo vừa trò chuyện về những điều đã và chưa thực hiện được trong năm qua, và hy vọng năm nay sẽ hoàn thành những điều chưa làm được đó.

Trong lúc đang nói chuyện, bố tôi mang ra một chai rượu vang đã cất giữ từ lâu, ông tôi, bố tôi và tôi mỗi người một chén, rượu rất ngon nhưng hơi nặng (nồng độ cồn của nó là 13, 7 phần trăm).

Em trai tôi không uống vì tửu lượng của nó thấp, chỉ uống một cốc bia là mặt đã đỏ rồi.

Trò chuyện với nhau đến gần 1 giờ sáng, năm người gồm bố mẹ và ba anh em tôi bắt đầu từ nhà ra đình, trong khi ông bà tôi đi nghỉ sớm.


Tại đình, gia đình tôi gặp gia đình Ly, sau khi chào hỏi xong, tôi được bố mẹ vợ của mình mừng tuổi và Ly cũng nhận được lì xì từ bố mẹ chồng.

Tiền vừa tới tay chưa kịp ấm, tôi hí hửng định cất vào túi thì Ly ho nhẹ một cái, các bạn hiểu rồi đấy, cô ấy nhẹ nhàng mở túi xách của mình ra, tôi đành phải bỏ tiền mừng tuổi của mình vào đó, tôi thầm khóc trong lòng.

Tôi cầu cứu bố mẹ mình và bố mẹ vợ nhưng chỉ nhận lại được những cái lắc đầu thờ ơ của họ, tôi không quan tâm đ ến nữa và chú ý thấy thằng An đang biểu diễn ảo thuật mà tôi đã dạy cho nó với em họ của Ly, sau khi biểu diễn xong, nó biến ra một cái nơ màu tím và kết quả là được hôn vào má.
- Em anh Long có khác nhỉ.

– Ly bỗng ghé vào tai tôi nói.
Tôi cười gượng mà không biết phải nói gì.
Gia đình tôi và gia đình Ly tiến vào đình thắp hương và khấn bái, khi hoàn thành, bọn tôi tiếp tục lên chùa.

Tại đây, giống như ở đình, bọn tôi cũng thắp hương và khấn bái, sau đó bọn tôi đã đi qua nơi rút quẻ và mỗi người trong bọn tôi lần lượt thử rút một quẻ.


Tất cả mọi người đều rút được quẻ cát, Ly thì may mắn hơn, cô ấy rút được quẻ đại cát, tôi nhìn sang để xem nội dung thì cô ấy vội che lại, tôi mới chỉ nhìn được một phần là "người thương đang ở gần bạn".

Tôi cười rồi xem quẻ của tôi, quẻ của tôi là đại hung, tôi không tin cho lắm, bởi vì đọc những đoạn đầu thì không có gì đúng nhưng khi đọc đến hai câu: "Đầu thai chuyển kiếp, tạo nhiều vấn đề liên tiếp" và "Trở lại sửa sai lầm, dễ lầm đường lạc lối".

Hai câu này làm tôi thấy quẻ này là quẻ cảnh báo chứ không phải quẻ đại hung, tôi không nghĩ nhiều và cất quẻ này vào túi áo, Ly lúc đó cũng tranh thủ nhìn lén quẻ của tôi nhưng tôi đã kịp thời giơ nó lên cao, khiến cô ấy chẳng thể làm gì khác ngoài việc phồng má, giận dỗi.

Bọn tôi ngồi tại chùa trò chuyện đến gần 3 giờ rưỡi sáng trước khi ai về nhà nấy.

Khi về nhà, tất nhiên là đi ngủ, trước tiên tôi vẫn phải nhắn tin cho Ly..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom