Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Trò Chơi Tu Tiên Kỳ Dị

Trò Chơi Tu Tiên Kỳ Dị
Tác giả: Ngã Dã Ngận Tuyệt Vọng
Tình trạng: Đang cập nhật

--- oOo ---


Tác giả: Ngã Dã Ngận Tuyệt Vọng

Nguồn: Trò Chơi Tu Tiên Kỳ Dị – Truyện dịch tại truyenfull.vn

Một trò chơi tu tiên đặc biệt mở máy chủ, người chơi ùn ùn kéo vào.

Phương Nguyệt là một trong số đó.

Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra trong trò chơi này đâu đâu cũng lộ ra điểm kỳ dị, độ khó cực cao.

Số lượng lớn người chơi giai đoạn đầu bị khuyên nghỉ, Phương Nguyệt vẫn chơi tiếp, còn phát hiện ra trò chơi này không đơn giản!

Ba tháng sau, kỳ dị giáng xuống hiện thực, số liệu trong trò chơi cũng đồng bộ với hiện thực.

Tất cả mọi người đều khủng hoảng. Những người chơi bị khuyên nghỉ chợt kéo nhau về, theo đó còn có tất cả người chơi khắp thế giới cũng tiến hết vào [Lam Hải].

Chẳng qua khi bọn họ lại bắt đầu cố gắng, bị kỳ dị giết cho tơi tả thì phát hiện phong cách của người chơi cũ hoàn toàn không giống mình.

Phương Nguyệt: Thứ kỳ dị to gan kia, ta vừa nhìn đã nhận ra ngươi không phải người rồi!

Phương Nguyệt: Thứ kỳ dị, ta muốn ngươi giúp ta tu hành!

Phương Nguyệt: Thứ kỳ dị, ta có cho ngươi chạy trốn không? Đại Uy Thiên Long!
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Tấm da dê bí ẩn


"Tôi tên là Phương Nguyệt, năm nay hai mươi ba tuổi. Tôi vừa tốt nghiệp, chưa có việc làm nhưng có chút thiên phú chơi game."

"Vì vậy tôi quyết định trở thành game thủ chuyên nghiệp."

"Mà hôm nay là ngày công ty Đằng Lý bán [Lam Hải], bom tấn thực tế ảo mới nhất."

"Tôi đang lái chiếc xe máy điện âu yếm của mình đến cửa hàng phân phối đồng hồ trò chơi gần nhất."

"Đúng lúc này, một cơn gió thổi đến, một tấm da dê kỳ lạ dán lên mặt tôi."

"Tôi cầm lấy tấm da dê. Nhìn thấy nội dung trên đó, tôi lập tức cảm thấy hơi nghi hoặc và tò mò."

"Nhưng suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng tôi vẫn ném tấm da dê kỳ lạ này xuống."

"Mười phút sau, tôi đã chết."

... Ai đã chết!

Mày mới chết đấy!

Phương Nguyệt sầm mặt, nhưng động tác ném tấm da dê xuống lại ngừng.

Dừng chiếc xe máy điện lại, hắn nhìn trái nhìn phải, trên đường chỉ có xe qua lại.

Biết tên của mình nên chắc là trò đùa của người quen?

Kệ đi, mua đồng hồ trò chơi quan trọng hơn.

Nghe nói lần này công ty Đằng Lý còn tung ra gói quà may mắn được giấu trong đồng hồ trò chơi, nếu hắn đến muộn có khi đã bị người ta cướp trước rồi.

Vừa định ném tấm da dê xuống lần nữa, Phương Nguyệt lại đột nhiên ngây ra.

Chỉ thấy từng hàng chữ trên tấm da dê dần nhạt đi, sau đó lại hiện lên.

Cái quái gì?

Đây là công nghệ đen gì vậy?

"Tôi cho rằng tấm da dê này chỉ là trò đùa của bạn bè mình."

"Nhưng tôi không ngờ rằng tấm da dê này thật ra lại là thứ cuối cùng để cứu mạng tôi!"

"Tôi không tin vào chữ viết trên tấm da dê, coi nó là trò đùa mà ném xuống."

"Chín phút sau, tôi đã chết."

"Trước khi chết, chẳng biết vì sao đầu tôi luôn nhớ đến tấm da dê mình vừa nhặt được, trong lòng vô cùng hối hận."

"Nếu như... lúc đó tôi tin vào chữ viết trên tấm da dê thì chắc chắn không phải là kết quả này!"

Phương Nguyệt ngơ ngác.

Thứ này còn đọc được suy nghĩ của người ta nữa? Quá khủng khiếp ấy chứ?

Phương Nguyệt quan sát tấm da dê một cách cẩn thận.

Bề ngoài của tấm da dê trông rất cổ xưa, giống như đồ dùng của mấy nhà quý tộc thời Trung Cổ vậy.

Nhưng sờ vào lại rất mềm mượt, chẳng khác gì tơ lụa cả.

"Thứ này... chắc là rất đáng giá?"

Phương Nguyệt bắt đầu có chút suy nghĩ không chính đáng.

Hắn chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học, bây giờ đang nghèo kiết xác, thậm chí còn thuê nhà ở ghép giá rẻ. Có thể nói là thiếu tiền lắm.

Giống như đã biết được suy nghĩ của Phương Nguyệt, trên tấm da dê lại bắt đầu hiện chữ viết.

"Tôi cảm thấy tấm da dê rất đáng giá, định về sẽ liên hệ với người mua rồi bán nó đi."

"Tám phút sau, tôi đã chết."

Lại chết nữa?

Sắc mặt của Phương Nguyệt đen khịt.

Mày có bị gì không hả! Có tin tao xé nát mày ra không!

Lần này chữ viết trên tấm da dê phai đi rất nhanh, sau đó lại xuất hiện từng hàng chữ.

"Tôi vô cùng tức giận. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tôi vẫn quyết định giữ tấm da dê kỳ lạ này lại, cũng hành động theo lời của nó."

"Tôi còn sống."

"Một năm sau, tôi trở thành người giàu có chục triệu."

Phương Nguyệt:???

Mày rất bất thường!

Cứ như vậy là trở thành người giàu có chục triệu? Đừng có nói linh tinh.

Phương Nguyệt hoàn toàn không tin.

Chữ trên tấm da dê biến mất rồi lại hiện lên.

"Tôi giữ tấm da dê lại, nhưng trong lòng không tin vào nội dung trên đó."

"Mười giây sau, tin nhắn gửi đến. Cửa hàng phân phối nhắc tôi đồng hồ trò chơi chỉ còn lại mười nghìn cái, bảo tôi nhanh chóng mua."

"Tôi rất lo, lo rằng mình không mua được đồng hồ."

"Đúng lúc này, một chiếc xe buýt chạy đến."

"Tôi bỏ chiếc xe điện lại rồi đi lên xe buýt, cầu nguyện rằng mình có thể đến cửa hàng phân phối đồng hồ trò chơi sớm."

"Năm phút sau, xe buýt gặp tai nạn giao thông."

"Tôi..."

Cái quái gì?

Dừng ngay khúc quan trọng cũng được à?

Tao bị sao? Tao ở trên xe buýt có sao không, mày nói đi chứ? Không nói thì tao xé nát mày bây giờ!

Phương Nguyệt giận dữ sắp bùng nổ thì điện thoại đột nhiên rung lên, màn hình bật sáng.

Một hàng tin nhắn hiện lên trước mắt hắn.

"Chi nhánh số 399 của tập đoàn Đằng Lý ở thành phố Giang Hải: Đồng hồ trò chơi [Lam Hải] ở cửa hàng chỉ còn lại 10000 cái, xin các người chơi muốn mua nhanh chóng đến mua sắm."

Mẹ kiếp!

Đồng hồ trò chơi thật sự sắp hết rồi? Làm sao bây giờ làm sao...

Bíp bíp!

Đúng lúc này, đằng trước có một chiếc xe buýt chạy đến, vừa vặn là xe buýt số 33 có thể đến được cửa hàng phân phối.

Phương Nguyệt vô thức giơ tay bắt xe.

Thế nhưng tay hắn vừa giơ ra được một nửa thì chợt cứng lại.

Đợi chút!

Chẳng phải mọi thứ đang diễn ra giống y như những hàng chữ viết trên tấm da dê sao?

Phương Nguyệt nóng ruột quá, suy nghĩ cũng hỗn loạn nên suýt chút nữa là lên xe thật rồi.

Bíp bíp!

Tài xế xe buýt thấy rất rõ động tác giơ tay ra của Phương Nguyệt. Anh ta giảm tốc độ xe, dừng lại bên lề rồi bóp kèn hai lần.

Người trên xe cũng đưa mắt nhìn Phương Nguyệt, thế nhưng Phương Nguyệt vẫn đứng tại chỗ, không hề lên xe.

Cửa xe mở rộng giống như lối vào địa ngục vậy, khiến Phương Nguyệt không dám làm bừa.

Vào ngày hè, tay chân hắn lại lạnh ngắt...

Há, là hơi lạnh từ máy điều hòa của xe buýt, vậy không sao.

Nhưng vẫn khá lạnh đấy!

Lạnh làm đầu óc hắn tỉnh táo!

Cười xấu hổ với anh tài xế, Phương Nguyệt cúi đầu nhìn vào tấm da dê...

"Xe buýt dừng lại rồi, tôi đang do dự không biết có nên lên xe hay không."

"Tôi nhanh chóng quyết định."

"Để sớm mua được đồng hồ trò chơi, tôi lên xe."

"Ba phút sau, xe buýt xảy ra tai nạn giao thông."

"Tôi đã chết."

Mẹ!

Quả nhiên lại là kết cục này. Tấm da dê, mày không biết đổi kiểu khác à?

"Cậu kia, cậu có lên xe không vậy?"

"Đúng đó, sao bây giờ người trẻ tuổi chậm chạp ghê!"

Người trên xe đợi một lúc rồi dồn dập oán giận.

Phương Nguyệt cười xấu hổ, lắc đầu đáp: "Tôi không lên xe. Xin lỗi nhé, tôi nhìn nhầm số, tưởng là xe số 35."

Nghe thấy vậy, mọi người trách mắng mấy câu, còn tài xế chỉ lắc đầu.

Xe buýt từ từ lăn bánh.

Phương Nguyệt lấy tấm da dê ra.

"Theo nhắc nhở của tấm da dê, tôi không lên xe. Tôi còn sống."

"Để sớm mua được đồng hồ trò chơi, tôi bật app gọi xe."

"Tài xế xe taxi là tài xế lão luyện, nhanh chóng đưa tôi đến nơi."

"Tôi mua được đồng hồ trò chơi như mong muốn."

Thà rằng tin là có chứ không thể tin là không mà.

Phương Nguyệt cẩn thận tìm cớ cho sự nhát gan của mình.

Hắn mở app gọi xe ra, kêu một chiếc taxi.

Ba phút sau, xe taxi dừng ở bên đường.

Lúc Phương Nguyệt vừa muốn lên xe...

Ầm!

Ở cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng nổ mạnh dữ dội.

Ánh lửa ngút trời, khói đặc bốc lên.

Phương Nguyệt nhìn về phía đó, bất ngờ là hướng xe buýt rời đi.

Không thể nào... Đừng nói là tấm da dê nói đúng rồi nhé?

Tim hắn chợt hẫng một nhịp. Hắn đột nhiên nghĩ lại mà sợ.

"Mẹ kiếp! Tai nạn giao thông? Bình dầu xe nổ?"

Tài xế lão luyện của xe taxi bị dọa đến run người, thuốc lá đang hút suýt thì rơi xuống đất.

"Bác tài, chúng ta vòng qua đó xem thử."

Lời của Phương Nguyệt hợp với ý của tài xế lão luyện, ông ta không ngừng gật đầu.

Có thêm tiền xe, còn có thể hóng chuyện thì sao không làm chứ?

Xe taxi thuận đường lái qua đó. Chỉ trong chốc lát, Phương Nguyệt đã thấy được hiện trường xảy ra tai nạn, con ngươi lập tức co rụt lại.

Một chiếc xe buýt lật nghiêng trên đất, lửa cháy hừng hực. Ở giữa xe còn có một vết lõm rất rõ, giống như bị vật gì nặng va thẳng vào.

Ba người còn sống trên xe gào thét bò ra ngoài, những người còn lại không phải trọng thương thì cũng đã chết.

Mà xe đâm vào chiếc xe buýt này là một chiếc xe thể thao có vẻ ngoài sang trọng. Phương Nguyệt không nhìn ra hiệu nhưng cũng biết chiếc này ít nhất phải chục triệu.

Điều đáng tiếc là xe thể thao đâm vào xe buýt, bản thân chiếc xe thể thao lại vỡ thành một đống linh kiện, người trên xe cũng chết không toàn thây.

Ở hiện trường xảy ra tai nạn có không ít xe dừng lại, dồn dập chạy tới cứu giúp. Cũng có người đang lớn tiếng kêu gọi, có người lại gọi điện thoại cho xe cấp cứu.

Hiển nhiên những người này biết phải xử lý ra sao trong tình huống thế này hơn Phương Nguyệt nhiều.

"Bác tài, chúng ta đi thôi."

"Được."

Đợi đến lúc xe taxi rời khỏi hiện trường xảy ra tai nạn, Phương Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng, sau đó lặng lẽ sờ vào tấm da dê đặt trong túi.

"Có lẽ mình đã... nhặt được một thứ rất lợi hại."

...

Trong căn phòng tối đen đặt một cái màn hình rất lớn.

Trên màn hình là hình ảnh của camera hành trình.

Trong hình không nhìn thấy người nào nhưng có thể nghe được âm thanh.

"Không thấy! Tại sao lại không thấy!"

"Mau chóng tìm cho tôi! Nhất định phải tìm ra được nó, nếu không tất cả chúng ta đều mất mạng!"

"Lái nhanh lên! Nhanh lên cho tôi!"

"Chậm quá! Chậm quá! Tăng tốc thêm cho tôi! Tăng tốc! Quay lại chỗ trước đó..."

Âm thanh vừa đến đây, đằng trước bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe buýt.

Chẳng kịp phanh lại nữa, cả chiếc xe đâm vào xe buýt.

Hình ảnh xoay lật dữ dội, rơi xuống đất, sau đó là một tràng hỗn loạn.

Tít.

Hình ảnh trên màn hình lớn bị người ta tắt đi, trở nên tối đen.

Đèn trong phòng sáng lên, rọi sáng bố cục của căn phòng.

Đây là một căn phòng tương tự phòng họp.

Có điều vào giờ phút này, trong phòng họp chỉ có hai người đang ngồi.

Một người là người đàn ông trung niên có râu tua tủa. Ông ta đốt một điếu thuốc rồi nhìn một người khác.

Đó là một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, có dáng người nóng bỏng và khuôn mặt xinh đẹp.

Người đàn ông trung niên hỏi: "Tiểu Diệu, nhìn ra cái gì không?"

Tiểu Diệu tăng âm lượng: "Không thể nào. Đừng nói là có người thật sự không nhìn ra hai người này đang tìm đồ nhé?"

"..."

"Sao tổng giám đốc Lưu không nói gì?"

"Khụ! Chỉ là tôi hơi khó tiếp thu cách nói chuyện của người trẻ tuổi thôi."

Hơi khựng lại, tổng giám đốc Lưu gõ nhẹ lên mặt bàn bằng ngón trỏ.

"Tôi đã tra hành trình của chiếc xe này. Quãng đường cuối cùng là từ nhà máy Minh Nguyệt đi ngang qua cầu Giang Hải, sau đó đi ngang qua đường Tín Phong, đường Nhược Tương và mười chín quảng trường. Ở đoạn cuối của đường Liên Y, chiếc xe này đột nhiên quay đầu, tăng tốc vượt qua năm quảng trường rồi va vào xe buýt tử vong."

"Chỉ có trình độ như vậy? Chỉ có vậy? Chỉ có vậy? Chỉ có vậy? Mới chạy hơn hai trăm cây số trên giờ đã xảy ra tai nạn?"

... Trọng điểm là cái này hả?

Vẻ mặt của tổng giám đốc Lưu cứng lại, ông ta gượng gạo đổi đề tài: "Vì vậy đồ vật bọn họ làm mất chắc chắn ở trong khu vực này thôi. Tôi muốn cô bí mật đi điều tra chuyện này."

"Tổng giám đốc Lưu, tôi có thể từ chối không? Buổi tối [Lam Hải] mở máy chủ đó!"

"Trò chơi hay công việc quan trọng hơn? Chúng ta là công ty tiền thưởng, nhận đơn rồi thì phải làm việc, uy tín là quan trọng nhất."

"Phải phải phải..."

"Tôi thấy cô trẻ tuổi mới muốn đề bạt cô..."

Nghe tổng giám đốc Lưu lải nhải, Trần Tiểu Diệu thở dài.

[Lam Hải] của tôi...

Buổi tối chỉ có thể lén chơi một lát thôi.

...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Gói quà may mắn


Cửa hàng phân phối đồng hồ trò chơi.

Phương Nguyệt vừa chạy tới nơi, nhìn người xếp thành hàng dài thế này thì cảm thấy rất tuyệt vọng.

Xếp hàng ở đây thì mình có mua được đồng hồ trò chơi không?

Buổi tối là [Lam Hải] mở máy chủ rồi.

Không mua được đồng hồ đợt này thì phải chờ đợt đồng hồ mới đến.

Dựa vào kinh nghiệm chơi game trước đó, lúc vừa mở máy chủ mà chậm hơn người ta một bước thôi thì sẽ từ từ rớt lại phía sau.

Hắn còn đang mong mình có thể làm giàu nhờ [Lam Hải] đây này!

Trên đường đến đây, hắn từng thử dùng tấm da dê tiên đoán, mua vé số hoặc cổ phiếu gì đó trên điện thoại.

Nhưng tấm da dê chẳng hề có chút phản ứng gì, hoàn toàn không hiện lên chữ viết.

Sau đó Phương Nguyệt lại thử thêm các cách khác. Truyện được dịch tại TruyenTR.com

Hắn phát hiện tấm da dê chỉ có phản ứng với một số hành động.

Điều này khiến Phương Nguyệt vứt bỏ suy nghĩ phất nhanh trong một đêm.

Phương Nguyệt lấy số thứ tự trong máy, sau đó đứng vào hàng sau cùng.

Hắn cảm thấy lo lắng nên lấy tấm da dê ra. Lần này trên tấm da dê nhanh chóng hiện lên chữ viết.

"Tôi thành thật đứng xếp hàng."

"Hàng này từ từ tiến lên."

"Lúc đến lượt tôi thì đồng hồ trò chơi đã bán hết."

Vì vậy không đến lượt mình?

Phương Nguyệt sốt ruột trong lòng, chữ viết trên tấm da dê biến mất rồi lại xuất hiện.

"Tôi không bằng lòng xếp hàng chờ như vậy, bắt đầu chen ngang."

"Có người phát hiện ra hành vi vô văn hóa đó của tôi, bắt đầu chửi bới."

"Tôi nhẫn nhịn không tranh luận với anh ta, lặng lẽ tiếp tục chen ngang nhưng lại bị người ta lớn tiếng chỉ trích, khiến nhiều người căm phẫn."

"Tôi bị đánh."

"Qua một phen cãi vã và đánh nhau, tôi bị gãy ba khúc xương, cả người xanh tím, lại được thêm chuyến du lịch bảy ngày trong nhà giam."

"Bảy ngày sau, tôi ra khỏi nhà giam, mua được đồng hồ, tiến độ chậm hơn người ta bảy ngày."

"Mua được đồng hồ nhưng mất nhiều thứ như vậy, tất cả những điều này còn ý nghĩa gì không? Tôi chìm vào suy nghĩ."

... Mẹ kiếp!

Mặt Phương Nguyệt sầm xuống, tấm da dê này đúng là miệng chó không mọc ngà voi!

Xếp hàng bình thường thì không mua được đồng hồ.

Chen ngang cũng bị người ta đánh chết.

Mày muốn tao phải làm sao?

Giống như trả lời suy nghĩ của Phương Nguyệt, trên tấm da dê lại bắt đầu hiện chữ viết.

"Tôi trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên chú ý thấy cái tên đội mũ lưỡi trai ở đằng trước trông khá quen."

"Nghĩ kỹ lại lần nữa, tôi nhớ ra bản thân đã từng mua được vé bán lại từ tên đó."

"Anh ta là kẻ đầu cơ! Tôi cho là như vậy, sau đó cũng bước ra ngoài nói chuyện với anh ta."

"Sau khi thương lượng, tôi mua lại số thứ tự của anh ta."

"Nửa tiếng sau, tôi mua được đồng hồ trò chơi."

Còn có chiêu này nữa!

Phương Nguyệt vui vẻ, thò đầu liếc nhìn, quả nhiên phát hiện ra tên đầu cơ đó.

Hắn ra khỏi hàng, đi đến bên cạnh tên đầu cơ đội mũ lưỡi trai kia.

"Người anh em, anh có bán vị trí này không?"

Tên đầu cơ ngẩng đầu lên.

"Tinh mắt lắm, biết tôi làm gì luôn." Hơi ngừng lại, anh ta nói tiếp: "Có điều vị trí này đã có người đặt trước rồi."

"Không bán được à?"

Phương Nguyệt cảm thấy hơi thất vọng, chuyện này hoàn toàn không giống với những gì tấm da dê đã nói.

"Bán? Anh đùa gì vậy? Nghề này của chúng tôi coi trọng cái gì nhất? Đó là uy tín! Hai chữ uy tín này quan trọng đến nhường nào chứ. Hai chữ uy tín đáng giá nghìn vàng! Vì vậy..." Tên đầu cơ nhấn giọng: "... Phải thêm tiền!"

"... Bao nhiêu tiền?"

"Mười nghìn Hoa tệ!"

"Bao nhiêu cơ?"

Phương Nguyệt khiếp sợ đến mức suýt thì trừng đến lòi mắt.

Toàn bộ gia tài của hắn chỉ có ba mươi nghìn. Truyện được dịch tại TruyenTR.com Mười nghìn dùng để mua đồng hồ trò chơi, hai mươi nghìn còn lại dùng làm phí sinh hoạt và phí sử dụng trong trường hợp khẩn cấp.

Tên đầu cơ này mở miệng là mười nghìn, coi mình là heo để chặt đây mà!

Phương Nguyệt quay đầu đi ngay, nhưng đi được ba bước thì đột nhiên dừng lại.

Bởi vì trên tấm da dê lại hiện lên chữ viết.

"Tôi không mua vị trí của tên đầu cơ này, đi tìm tên đầu cơ khác trong hàng dài, cũng mua được đồng hồ trò chơi."

"Nhưng sau này tôi mới biết, vị trí của tên đầu cơ đội mũ lưỡi trai này lại mua được đồng hồ trò chơi có gói quà may mắn."

"Sau lần đó, mỗi tối khi nhớ đến chuyện này thì tôi luôn vô cùng hối hận, cực kỳ bi thương."

Đồng hồ trò chơi có gói quà may mắn?

Phương Nguyệt chỉ suy nghĩ một giây rồi lập tức quay đầu.

"Tôi mua!"

Chuyển khoản để giao dịch xong, Phương Nguyệt lấy được vị trí của tên đầu cơ.

Hắn nhìn vào tấm da dê, thấy không có nội dung mới xuất hiện thì yên lòng.

Người xếp hàng ở trước ở sau đều nhìn Phương Nguyệt bằng ánh mắt rất lạ, giống như đang xem một tên coi tiền như rác.

Vị trí mà tên đầu cơ kia bán rất bình thường nhưng giá lại cao, thế mà còn có người bằng lòng bị chặt, đúng là hiếm thấy.

Phương Nguyệt coi như không thấy gì hết.

Hàng ngũ theo thứ tự tiến lên, nhanh chóng đến lượt Phương Nguyệt.

"Chị ơi, tôi muốn mua đồng hồ trò chơi!"

"Được."

Lấy được đồng hồ trò chơi, Phương Nguyệt vội vã rời đi.

Trên đường trở về, Phương Nguyệt bắt xe về lại chỗ đặt xe máy điện, sau đó lái xe máy điện đi mua ba thùng mì gói để chuẩn bị cho quá trình phấn đấu gian khổ.

Còn chưa vào trò chơi đã ném vào đó hai mươi nghìn. Nghèo rớt mồng tơi nên hiện tại nguyện vọng phấn đấu của hắn rất mãnh liệt.

Về đến tiểu khu Thanh Thủy, hắn đi thẳng đến căn nhà số 305 ở tầng 3.

Căn nhà ở ghép này có ba phòng ngủ, một phòng khách và một nhà bếp.

Phương Nguyệt ở một phòng, hai người thuê khác ở hai phòng còn lại.

Phương Nguyệt đặt mì vào trong nhà bếp rồi về phòng mình. Hắn đột nhiên sững sờ vì nghe thấy tiếng nước ào ào truyền ra từ trong phòng tắm của phòng mình.

Cách một lớp kính dày, hắn vẫn có thể lờ mờ thấy được dáng người nóng bỏng bên trong đang cọ rửa thân thể.

"Ai, ai ở trong vậy?"

"Là chị."

Cửa phòng tắm mở ra một kẽ hở. Một cô gái tóc ướt nhẹp rất dễ thương ló đầu ra, cười hì hì nói: "A Nguyệt, em về rồi hả."

"Chị Viên, là chị sao, dọa em hết hồn. Phòng tắm trong phòng chị còn chưa gọi người đến sửa à?" Phương Nguyệt trông rất phiền muộn.

"Hì hì, chị đang túng thiếu lắm, tạm thời không sửa đâu! Tắm trong phòng em cũng được mà. Đúng rồi, đồng hồ đeo tay gì đó em đã mua được chưa?"

"Là đồng hồ trò chơi! Chuyên dùng cho trò chơi [Lam Hải]..."

"Biết rồi biết rồi, lát nữa chị có một cuộc hẹn, tắm tiếp đây."

Nói xong, chị Viên rụt đầu vào rồi đóng cửa phòng tắm lại, hoàn toàn không coi mình là người ngoài.

Phương Nguyệt cảm thấy rất bất đắc dĩ. Hắn đã quen biết chị Viên được một năm.

Chị Viên ở trong căn nhà ở ghép này còn lâu hơn hắn nhiều. Tính tình chị hướng ngoại nhiệt tình, luôn chăm sóc Phương Nguyệt nên hai người chung sống vẫn có thể nói là hòa hợp.

Chỉ là gần đây phòng tắm trong phòng chị Viên hư rồi, chị thường vào phòng hắn tắm rửa khiến hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Trai đơn gái chiếc, lỡ hắn không kìm lòng được thì sao!

Ngoại trừ chị Viên, một phòng khác là của con gái chủ nhà, có điều thường ngày không về đây ở. Truyện được dịch tại TruyenTR.com Vì vậy trong căn nhà lớn thế này chủ yếu chỉ có Phương Nguyệt và chị Viên ở.

Phương Nguyệt không quan tâm đến tiếng nước ào ào trong phòng tắm nữa. Sau khi dọn dẹp phòng mình, hắn mới lấy đồng hồ trò chơi ra, cẩn thận quan sát.

Bề ngoài của đồng hồ trò chơi trông rất có cảm giác công nghệ cao. Màu xám là màu chủ đạo phối hợp với màu đen, ở chính giữa là một vòng tròn.

Bây giờ còn chưa khởi động nên đồng hồ đeo tay không có bất kỳ phản ứng nào.

Đặt đồng hồ xuống, Phương Nguyệt lấy tấm da dê ra xem.

"Sắp đến lúc trò chơi mở máy chủ."

"Tôi đã chuẩn bị xong hết thảy."

"Đến giờ, tôi tiến vào trò chơi."

Tốt lắm, mọi chuyện đều thuận lợi.

Về thông tin có liên quan đến trò chơi Lam Hải, tấm da dê luôn hiện lên chữ viết. Lẽ nào thứ này cũng thích chơi game?

Cạch.

Lúc này, chị Viên tắm xong bước ra, cười hì hì: "A Nguyệt, chị tắm xong rồi."

Nhìn bộ ngực ngay cả khăn tắm cũng quấn không nổi, Phương Nguyệt không biết nên đưa mắt đi đâu mới ổn, chỉ qua loa ừ ừ.

Chị Viên không để ý lắm. Sau khi trêu Phương Nguyệt xong thì chị phất tay đi mất. Chỉ lát sau hắn đã nghe thấy tiếng ra cửa.

Phương Nguyệt điều chỉnh lại tâm trạng, chờ đến giờ vào trò chơi.

Thời gian nhanh chóng chạy đến mười hai giờ đêm.

Hắn đeo đồng hồ trò chơi lên, sau đó tiến vào trò chơi!

Phương Nguyệt rơi vào trạng thái ngủ say, trong ý thức là một vùng tăm tối.

Từng hàng chữ màu trắng hiện lên trong bóng tối.

"Đang xác minh thân phận..."

"Đang xác nhận ID..."

"Đang xác nhận tròng đen..."

"Trước khi tiến vào trò chơi, xin người chơi đặt một tên ID trò chơi."

"[Dạ Sắc Lê Minh]."

Phương Nguyệt không chút nghĩ ngợi dùng tên ID cũ của mình. Vất vả lắm cái tên này mới có chút tiếng tăm trong giới game thủ chuyên nghiệp, hắn không muốn từ bỏ.

Tiếng tăm chính là uy tín, uy tín có thể mang đến khách.

"Xác nhận ID, lập tức tiến vào trò chơi..."

"Hoan nghênh tiến vào thế giới Lam Hải!"

Phương Nguyệt tiến vào thế giới trò chơi.

Cùng lúc đó, tấm da dê được Phương Nguyệt đặt trên bàn sách đột nhiên hiện lên chữ viết.

"Ta trốn thoát!"

"Nhưng ta quá yếu rồi."

"Cũng may ta khống chế được một tên ngu ngốc."

"Khà khà khà, tên kia hoàn toàn bị ta đùa bỡn trong lòng bàn tay. Quá dễ điều khiển."

"Ta muốn lợi dụng hắn, để hắn giúp ta khôi phục sức mạnh."

"Cẩn thận cẩn thận hơn, cẩn thận cẩn thận hơn nữa."

"Đây là cơ hội trở mình cuối cùng của ta! Tuyệt đối không thể tái phạm bất kỳ sai lầm nào!"

Chữ viết trên tấm da dê hiện đến đây thì bắt đầu biến mất dần, sau đó lại trở nên trống rỗng như lúc ban đầu.

...

Đón xem chương mới nhất tại TruyenTR.com
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom