Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20


"Linh."

Huy và Khang thốt gọi chạy đến bên cô gái nhỏ, Huy ghì cô vào lòng nén cơn đau, mắt xoay nhìn người phụ nữ đứng đầu Hồng tộc lớn tiếng.

"Các người đã làm gì cô ấy? Cô ấy là cháu bà cơ mà ..."

"Đây là chuyện của Hồng gia đâu cần các người xen vào."

Vân nói, khuôn mặt không cảm xúc, hai lòng bàn tay nắm chặt khẽ run. Vũ lặng thin xoay mặt đi hướng khác, xót xa khi thấy em gái đau đớn gào thét. Anh là người duy nhất biết rõ cơn đau lột xác đó như thế nào, bởi vì khi trở về nơi này anh đã từng như Linh. Nhưng thật may mắn bởi vì lúc này đây đang có Huy bên cạnh cô. Cố giữ vẻ điềm tĩnh anh khẽ nói.

"Phiền cậu đưa nó về phòng, được chứ?"

"Để tôi dẫn đường."

Nguyệt từ bên ngoài bước vào nói nhanh, cô thản thốt, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt ấy.

"Tay anh ..."

Nỗi đau dằn xé, Linh nắm chặt tay anh, móng tay bấm vào da thịt, rạch vết xước dài. Nhưng vết thương đó đâu nghĩa lí gì so với nỗi đau của Linh. Cô gào thét một lát lâu rồi ngất đi, Huy bế xốc cô lên tay rời khỏi đó. Nguyệt đưa mắt nhìn những người trong gia tộc có chút oán hận rồi vội rảo bước đi dẫn đường cho hai chàng trai.

o0o

Ngôi nhà trở lại vẻ tĩnh lặng thường có, Linh đã tỉnh lại khá lâu, màn đêm đã sắp buông xuống. Cô gái nhỏ ngồi trên giường, mắt nhìn miên man ra ngoài cửa sổ lặng trầm. Huy ngồi cạnh giường nắm chặt bàn tay cô, sự lo lắng đã vơi đi phần nào. Khang đứng phía sau chàng trai, vẻ lo lắng, tim nhói đau chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng thôi. Vân và Nguyệt đứng gần cánh cửa tuy cả ai đều lo lắng nhưng nét mặt Vân chẳng thể hiện bất cứ cảm xúc nào. Bên ngoài cánh cửa Vũ đứng tựa lưng vào bức tường đối diện, nói thật lòng cậu chẳng biết phải đối mặt với cô như thế nào?

"Ra ngoài."

Linh khẽ nói, giọng lạnh tanh, khuôn mặt nhợt nhạt lúc này đã hồng hào hẳn. Tất cả nhìn cô vẻ mặt pha chút buồn lo rồi tất cả lặng lẽ quay đi ra ngoài chỉ trừ mỗi Huy. Linh lại rơi vào im lặng rồi bất chợt nước mắt ở khoé mi tuông trào. Chàng trai khựng lại xót xa, anh ôm nhẹ cô vào lòng, xoa xoa đôi vai nhỏ bé. Cô gái khóc mãi, khóc một lát thật lâu mới nín hẳn. Bên ngoài cửa hai hàng nước mắt lăn chậm trên khuôn mặt Vân, Vũ đứng bên cạnh lặng trầm nhìn cô. Tiếng cô gái thốt hỏi rất nhỏ nhưng tất cả người trong phòng và bên ngoài đều nghe thấy.

"Cậu không hỏi gì sao?"

"Không, nếu Linh nói mình sẽ nghe nhưng mình không bao giờ hỏi."

Chàng trai vuốt nhẹ tay Linh, khẩy cười nói. Cô gái mỉm cười, một nụ cười thật duyên dáng.

"Tớ là một phù thuỷ."

"Tớ biết, tớ còn biết cái hôn ước giữa cậu và Khang nữa kìa."

Huy nói, cô gái khựng lại, nụ cười tắt hẳn, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Như hiểu được tâm tư cô, chàng trai áp sát mặt cô gái thầm thì.

"Yên tâm đi, tớ biết người trong lòng cậu bây giờ chỉ có tớ ..."

"Đừng có mơ nhé."

Linh nói cả hai khẩy cười, ánh trăng sáng tỏ soi vào căn phòng. Hai người bên ngoài cửa nảy giờ vẫn chưa chịu rời đi, họ nhìn chầm nhau lại chẳng nói gì. Huy từ trong phòng đi ra, Linh đã ngủ.

"Hai người không có kết quả đâu."

Vũ nói, mắt không nhìn chàng trai, Huy xoay ánh mắt về phía anh lặng thin. Vũ khẩy cười chua chát, giọng trùn xuống như hờn, như trách số phận bạc bẽo của hai anh em. Họ đã yêu những người không nên yêu và dù đã biết rõ nhưng sao không kìm được lòng mình.

"Tôi cũng như cậu, tôi bỏ cuộc."

Vân nhìn anh, má thấm đẫm nước mắt quay người bỏ đi. Tình yêu của hai người chỉ có thế, vừa gặp trở ngại anh lập tức buông xuôi. Cũng phải thôi, anh quá cao xa làm sao cô có thể với tới chứ, huống hồ gì tình cảm của hai người vẫn chưa bắt đâu mà. Vân khuỵ gối cười trong nước mắt. Ở khung cửa sổ gần đó Nguyệt dõi theo cô vừa ganh tị vừa buồn thay, dù gì cô cũng đã có người để yêu, để thương. Nhưng còn Nguyệt cô đã chết, liệu ai có thể chấp nhận sự thật đó mà yêu cô. Mơ mộng, đó quả thật là một mơ mộng hão huyền.

"Cũng đã lâu rồi chúng ta không gặp nhỉ?"

Một giọng trầm lắng vang lên từ phía sau, Nguyệt xoay nhìn, miệng nở một nụ cười. Nhìn cơ thể trong suốt, mờ ảo của cô, Khang đã hiểu phần nào chuyện xảy đến với cô. Hai người lặng lẽ đứng cạnh nhau vừa ngắm trăng vừa nhắc lại chuyện ngày xưa, thỉnh thoảng lại khẩy cười.

o0o

"Em không bao giờ từ bỏ cô ấy."

Đợi dáng Vân khuất theo lối đi, Huy nói đầy cương quyết. Câu nói vừa dứt cậu quay đi, bỏ ngoài tai những lời khuyên chia tay với. Lối đi hẹp, dài hẹp, vài nhành rễ bậ. gốc khỏi sàn nhà, mùi ẩm mốc khó chịu. Huy rảo bước xuyên qua màn đêm tâm tối tìm gặp người phụ nữ để nói những lời công bằng cho Linh. Cánh cửa hé mở mùi ẩm mốc phả ra khó chịu đến buồn nôn. Người đàn bà ngồi bên bàn mắt lơ đễnh nhìn bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại có nét ưu tư thấy rõ. Chàng trai khẽ gọi phá vỡ bầu không gian yên tĩnh của nơi này.

"Phu nhân."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


"Hai đứa sẽ không có kết quả đâu."

Lơ đi tiếng gọi của vị khách người phụ nữ nói nhưng lại không thèm nhìn cậu lấy một cái. Chàng trai phì cười, khẽ lên tiếng, đôi mắt nhìn chầm bà ánh lên tia nhìn kiên định.

"Dù có chuyện gì xảy ra cháu cũng muốn bên cạnh cô ấy, xin bà cho phép."

Huy cúi thấp đầu hạ giọng, bà nhìn cậu buồn rượi và nhớ về một chuyện như thế này đã từng xảy ra trong quá khứ. Ngày con trai bà, Vol đưa người phụ nữ đó về thì cũng là lúc căn nhà này mất đi sự bình yên, hạnh phúc vốn có. Những người bà yêu thương nhất, người thân cận với bà nhất, người thì mất, người thì rời xa bà. Nếu bà kiên định hơn, không cho người phụ nữ đó bước vào ngôi nhà này thì có lẽ giờ mọi chuyện đã khác. Vậy bà có nên ngăn cản hai đứa trẻ này không? Không, từ trước đến giờ cuộc đời Linh quá nhiều bi thương, bà muốn quãng đường cuối đời này cô sẽ có được một tình yêu trọn vẹn. Nhưng ... Người phụ nữ thâm trầm lên tiếng, dáng người mệt mỏi, khắc khổ.

"Cậu muốn làm gì thì làm."

"Cảm ơn."

Chàng trai nói gọn, cúi chào rồi rời khỏi đó. Người phụ nữ nhắm nghiền mắt, đàn quạ đen kêu réo bên ngoài phá vỡ không khí tĩnh lặng của căn nhà.

o0o

"Hai người thân quá nhỉ?"

Dọc theo lối đi, một căn phòng mở toan cửa, nhìn thấy Khang và Nguyệt đang nói chuyện. Chàng trai đến gần chọc một câu, hai người xoay nhìn cậu khẩy cười. Khang chậm rãi nói, đôi mắt chú ý xuống sân. Vũ đang đi đến chỗ Vân, mặc dù không quen thân họ nhưng cậu hi vọng hai người sẽ hoá giải khúc mắt giữa họ.

"Anh em lâu ngày gặp tám vài câu thôi. Đôi dưới kia hình như đang gặp vấn đề đó."

"Họ là một cặp. Trớ trêu thật."

Huy đi đến gần cửa sổ nhìn xuống sân, một câu nói bật thốt. Thật may mắn, dù cậu và Linh thuộc hai giống loài khác nhau nhưng lúc này đây hai người đã cùng đẳng cấp, địa vị nên không có bất cứ trở ngại nào cả. Nguyệt nhìn hai chàng trai rồi nhìn cặp đôi bên dưới thầm ngưỡng mộ Linh. Số phận lấy đi tất cả của Linh nhưng lại ban cho cô hai người con trai thật lòng yêu cô, ông anh trai chu đáo và một thuộc hạ trung thành. Còn cô? Cô chẳng có gì cả. Già đình, bạn bè, người yêu, ... Tất cả đều không có, mà có cũng chẳng trọn vẹn.

"Có cần giúp họ không?"

Nguyệt buột miệng hỏi, hai chàng trai nhìn cô nhoẻn miệng cười. Cả ba lại im lặng nhìn bên dưới.

o0o

"Tôi vừa mới về ông đã tìm đến rồi sao?"

Cô gái vẫn yên vị trên giường, hai mắt nhắm nghiền, miệng mấp máy lên tiếng. Người đàn ông đứng cạnh cửa sổ trầm tư, đôi mắt nặng trĩu cụp xuống, vạc áo choàng tung hất theo chiều gió. Ông khẽ lên tiếng, giọng trầm lắng.

"Ta lo cho ..."

"Im đi."

Linh lạnh lùng nói đôi mắt bật mở to, liếc trừng ông, khuôn mặt đanh lại không cảm xúc. Ông lặng đi, đôi mắt thiết tha chờ đợi sự tha thứ nhưng tất cả đều là hão huyền. Sự hận thù thâm tình bao nhiêu năm làm sao có thể nói quên là quên được ngay. Nhắm đôi mắt lại cô gái nhỏ tiếp tục nói, mọi hi vọng được tha thứ trong lòng ông đều tan vỡ.

"Là tự ông tìm đến đây, đừng trách tôi."

Câu nói vừa dứt lũ bướm đêm từ bên ngoài tập hợp lại ghép hình mũi giáo lao đến phía ông. Ông nhanh chóng né sang một bên, chúng đổi thành hình sợi dây vút về phía ông, vẫn hụt. Người đàn ông nhìn cô buông lời tuyệt vọng.

"Cháu có cần dứt tình thế không?"

"Quyền lực là phải đổi bằng máu bất kể mục tiêu là ai. Chính ông đã dậy tôi điều đó, không phải sao?"

Giọng nói vẫn vang lên đều đều nhưng cô gái vẫn nhắm mắt điềm nhiên nằm yên trên giường.

o0o

"Tại sao em không nói anh biết?"

Vũ đi đến cạnh cô gái, mắt lơ đễnh thốt hỏi. Vân ngước đôi mắt đã ngân ngấn nước nhìn cậu nói, giọng run run.

"Em không thể, đó là mệnh lệnh."

"Anh mới là chủ nhân của em."

Vũ nói hơi lớn tiếng nhưng khi thấy nước mắt cô gái nhỏ rơi, anh lặng thin, vụng về kéo cô vào lòng mình ôm chặt. Anh không mạnh mẽ, đanh thép như Linh. Anh không thể từ bỏ tình yêu của mình chỉ vì mấy cái thứ tự địa vị vớ vẩn kia. Anh càng không muốn nhìn thấy cô khóc, thấy cô buồn khổ và dặt vặt. Bấ hạnh đến với anh em anh là quá đủ rồi, nó không nên xảy đến với ai khác nữa. Chàng trai vuốt nhẹ trên tóc nói khẽ, nụ hôn phớt qua bất ngờ đặt lên trán cô.

"Từ giờ không được giấu anh chuyện gì nữa đó."

"Em biết rồi. Em hứa mà."

Cô gái lí nhí đáp lại, nụ cười chớm nở trên khuôn mặt thường ngày vốn lạnh băng. Những người bên trên mỉm cười mừng cho hai người họ. Trăng đêm nay khuyết, sáng tỏ hơn mọi ngày, thật là khung cảnh hữu tình. Nhưng rồi vầng trăng đỏ ngầu, mùi hương phấn lan tỏa nồng nặc, lũ bướm loạn xạ bay ùa vào ban công cửa sổ phòng Linh.

Nhanh chóng nhận ra sự bất ổn đó hai người chạy thật nhanh. Nhìn vẻ hoảng hốt trên gương mặt họ, hai chàng trai sực nhớ đến Linh. Đưa mắt nhìn nhau, không chút lưỡng lữ hai người lao nhanh đi lướt qua dãy hành lang tâm tối. Nguyệt thấy vậy cũng vội rảo bước theo sau. Tất cả cùng lúc đến trước cửa phòng Linh, họ nhìn nhau thoáng chần chừ, rồi Vũ nắm chốt cửa mở bật ra, tất cả nhanh chân bước vào.

"Linh."

Huy thốt gọi khi thấy cô gái nằm im trên giường, bên cạnh cửa sổ một người đàn ông đang chống chọi với lũ bướm. Ông nhìn họ rồi thả mình rơi tự do qua cửa sổ, Khang và Vũ ào đến đưa mắt nhìn xuống bên dưới. Người đàn ông đã biến mất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22


"Ai cho phép các người vào đây hả?"

Đôi mắt vẫn nhắm nghiền, Linh đanh giọng lên tiếng, có chút gì đó giận dữ. Họ nhìn cô im lặng, tự hỏi mình đó có phải là Linh mà họ quen không? Sao lại băng giá, đanh thép đến vậy? Huy lo lắng hỏi nhanh, không chú ý đến vẻ trầm ngâm của những người ở đây.

"Cậu không sao chứ? Hắn có làm gì cậu không?"

"Tớ ổn."

Lúc này cô mới mở mắt nói khẽ, miệng hé nụ cười trấn an chàng trai. Huy thở phào vuốt nhẹ tay lên khuôn mặt xinh đẹp, nhìn cô với ánh mắt đầy trìu mến. Huy xoay nhìn những người có mặt trong phòng rãi nói khẽ.

"Cũng khuya rồi, mọi người đi ngủ đi."

Họ nhìn cô, Vũ nắm tay Vân rời khỏi đó, hành động ấy đã lọt vào sự quan sát của Linh. Nguyệt và Khang tuy lưỡng lự nhưng rồi cũng lặng lẽ rời khỏi đó. Huy nắm lấy bàn tay Linh đưa lên bờ môi hôn nhẹ, cô đưa bàn tay còn lại chạm vào má anh, cố khắc sau gương mặt ấy.

"Ngủ đi, tớ canh chừng cho cậu."

"Không cần đâu."

Linh nói nhưng khi thấy ánh mắt anh cô mới hiểu rằng anh ngồi đây không chỉ để bảo vệ mà còn để ngắm nhìn cô. Cô gái nhỏ khẩy cười, hai bàn tay đan vào nhau nắm chặt, Linh tựa đầu lên bụng anh và chìm vào giấc ngủ say.

o0o

Bờ biển buổi sớm tinh mơ ở eo rất đông người nhưng ở khúc trên gần bờ đá thì vắng lặng hẳn. Vân bước đều từng bước cùng Vũ lặng lẽ đi phía sau Linh và Huy, còn Khang lại tự tách mình khỏi hai cặp đôi lòng hụt hẫng, thất vọng. Đã ba tháng trôi qua Linh đã học thạo bùa chú và điều khiển phép thuật của cô. Nhưng đặc biệt hơn là luôn có Huy bên cạnh, chăm sóc, quan tâm, lo lắng cho cô. Khang nhiều lần thầm ước người bên cạnh cô trong khoảng thời gian này là anh, anh ước thời gian đưa họ trở lại với quá khứ. Quay trở lại khoảng thời gian chỉ có anh và cô hạnh phúc bên nhau, không có Huy.

"Không giận Vân nữa hả?"

"Giận chứ, nhưng làm sao mà giận lâu được, dù gì đó cũng là mệnh lệnh, đành chịu thôi."

Vũ xoa đầu em gái khẩy cười, Vân nhìn hai người lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, hai chàng trai đi phía sau chỉ im lặng. Ba tháng qua thật sự quá bình yên, thật không bình thường tí nào. Sự trở lại của Linh đáng lẽ phải gây nên một làn sóng mạnh mẽ hay nói đúng hơn thì cuộc chiến đáng lẽ phải bắt đầu rồi mới đúng. Nhưng thôi, bây giờ cô nên tận hưởng những gì mình đang có, những hạnh phúc trong tầm tay để rồi khi kiếp nạn ập đến họ vẫn vui vẻ đón nhận.

o0o

"Cháu muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Nguyệt."

Linh nói, nửa như mệnh lệnh nửa lại như khẩn cầu. Ông quản gia im lặng thật lâu rồi mới chậm rãi lên tiếng, cái giọng sầu buồn khi nhớ đến cái chết thảm của bản thân.

"Tiểu thư thật sự muốn xem?"

"Phải."

Linh kiên định gật đầu, ông quản gia chần chừ đôi chút rồi đi đến đặt hai bàn tay lên đôi vai nhỏ bé áp xuống giường.

"Tiểu thư nằm xuống nào. Từ từ nào. Nhắm mắt lại nào."

Linh nằm xuống, thả lỏng người, mắt nhắm nghiền lại, cảm giác rát nóng ở bàn tay. Cô nắm chặt lại trướn người lên đau đớn, mồ hôi bắt đầu lã chã trên khuôn mặt đang dần tái nhợt. Tim co thắt lại, cảm giác như ai đó đang bóp chặt, rồi tất cả mờ nhạt dần, cô gái rơi vào cơn mê man.

Một không gian tĩnh lặng đáng sợ, Linh lần theo lối đi hẹp, dài và tối tăm. Căn nhà trống vắng không một bóng người, Hồng gia trước khi cô rời khỏi đâu như thế này.

"Quản gia?"

Linh hơi ngỡ ngàng thốt gọi khi thấy ông quản gia đi từ phía xa lại gần mình. Ông quản gia vẫn cặm cuội bước đi và xuyên thấu qua người cô. Lúc này Linh mới chợt hiểu ra rằng cô đang ở quá khứ, vào đúng thời điểm ông quản gia và Nguyệt bị sát hại. Linh lặng lẽ đi theo sau ông quản gia chờ đợi chuyện sắp xảy ra.

"Quản gia."

Giọng nói trầm lắng vang lên từ phía sau, hai người ngoảnh đầu lại và ... Ông quản gia tay ôm cổ đang chảy máu gục xuống, hai mắt mở to nhìn hung thủ. Vết rạch đến vừa nhanh vừa mạnh và hoàn toàn bất ngờ tạo nên một vết thương dài, ăn sâu vào. Linh giật mình, hoảng hốt lùi lại vài bước, tay che nửa mặt, nước mắt tuông trào. Kẻ máu lạnh khuôn mặt mờ ảo, cô không sao thấy được khuôn mặt ấy trừ nụ cười nhếch môi tự mãn. Hắn bước qua xác ông quản gia, thản nhiên bước từng bước nhẹ nhàng mà không gây ra bất cứ tiếng động nào. Linh cố kiềm lòng mà rảo bước theo sau tên sát nhân. Tiếng đàn du dương từ cây đàn piano cũ kĩ đang vang vọng ngày càng gần họ, là Nguyệt. Cô gái nhỏ nhói đau khi nhớ cô em họ và nghĩ tới chuyện sắp xảy ra.

Tiếng đàn dứt, Nguyệt đứng lên trân trố nhìn kẻ sát nhân, thoáng ngạc nhiên sau đó lại mỉm cười chua chát. Tên sát nhân là một người quen, nếu không quen Nguyệt đã không có vẻ mặt đó.

Rời khỏi cây đàn Nguyệt đi đến gần tên sát nhân, môi mấp máy điều gì đó mà cô gái nhỏ không thể nghe được. Chợt ...

"Á ..."

Linh hoảng sợ thất thanh la lớn, cả người ngã lùi về sau, máu của cô em họ văng hắc lên người cô, bàn tay che nửa mặt. Cái móc nhọn không biết từ đầu vung đến, móc xuyên đầu Nguyệt treo cô lơ lững, máu từ lỗ móc trườn xuống người và nhỏ xuống đất, hai mắt mở trừng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23


Nhìn Nguyệt chết thảm, kẻ sát nhân lại một lần nữa để lộ nụ cười hả hê. Hắn vuốt nhẹ khuôn mặt nạn nhân rồi thản nhiên rời khỏi đó, không một chút ray rức, không một chút thương cảm, hắn là một kẻ máu lạnh. Gạt nước mắt, Linh loạng choạng gượng dậy, tiếp tục đi phía sau kẻ sát nhân, sự căm thù dâng cao tột đỉnh.

Rời khỏi lối đi tăm tối hắn trở lại phòng khách, đèn nhấp nháy nhưng tia sáng của ánh trăng đã soi rọi căn nhà. Hắn đi lên gác, khuôn mặt vốn đang hả hê bỗng trầm tư hẳn, nụ cười tắt lịm, bờ mi cụp xuống rầu rĩ. Khoan, căn phòng hắn đang vào là ... Là phòng của mẹ cô. Cô gái nhỏ hoảng hốt vội hỏi nhanh.

"Ngươi muốn làm gì mẹ ta hả?"

Linh nhanh chân chắn ngang trước mặt hắn, vẻ mặt kiêu xa dù đang hoảng sợ, lo lắng cũng không bị mất đi. Tên sát chậm rãi áp sát mặt vào tai người phụ nữ nằm bất động trên giường thầm thì điều gì đó và tất nhiên Linh không thể nghe thấy. Rồi tên sát thủ xoay người lại, khuôn mặt hắn rõ dần, đôi mắt trắng giã quen thuộc ...

"Tiểu thư."

Tiếng ông quản gia gọi văng vẳng bên tai, Linh ngồi bật dậy, thở gấp. Cô đã trở lại hiện tại và vẫn chưa nhìn thấy khuôn mặt kẻ đã sát hại ông quản gia cùng Nguyệt vào đêm hôm đó. Nhưng đôi mắt đó ...

"Tiểu thư, cô có phát hiện gì không?"

Tiếng ông quản gia lại một lần nữa cắt ngang dòng suy nghĩ của Linh. Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn ông, môi mím chặt, lắc nhẹ đầu. Ông ấy khẩy cười xua đi nhưng nét ưu tư, buồn rầu thể hiện rõ trên khuôn mặt ấy.

"Thôi, chuyện qua rồi bỏ đi."

"Xin lỗi."

Ông quản gia chỉ cười cười rời khỏi đó. Linh bước xuống giường và đến gần cửa sổ, khuôn mặt trầm lắng nhưng vẫn có cảm xúc. Trời đã tối, lại một ngày trôi qua, sự bình yên này không biết khi nào thì kết thúc.

"Đang nghĩ gì đấy? Nhớ tớ à?"

Giọng nói trầm ấm khẽ vang bên tai, ngọt ngào và trìu mến. Linh cười khẩy khi thấy chàng trai vòng tay quanh eo ôm mình từ phía sau. Đặt tay lên vòng tay anh, cô nói khẽ, vẻ buồn bã vừa nãy đã biến mất.

"Cậu đúng là tự tin thái quá đấy."

"Nếu không phải đang nhớ tớ thì cậu nhớ Khang à?"

"Bớt giỡn giùm cái."

Gỡ vòng tay Huy ra khỏi người mình, cô nắm tay anh bước đi rời khỏi phòng. Chàng trai không nói thêm gì nữa mà lẳng lặng đi theo cô. Để lại sau lưng lối đi hẹp tăm tối, hai người nắm chặt tay nhau chậm rãi bước đi.

Trong căn phòng trên gác bày trí đơn giản, người phụ nữ xinh đẹp nằm bất động trên giường. Buông tay chàng trai, Linh bước đến bên giường, khuỵ gối ngồi xuống nắm bàn tay người phụ nữ đó, giọng khe khẽ vang.

"Mẹ ơi, con đưa Huy đến gặp mẹ đây."

"Chào cô."

Dẫu biết người phụ nữ không nghe thấy nhưng Huy vẫn lễ phép lên tiếng chào. Chàng trai đến bên cạnh, xoa xoa đôi vai nhỏ bé của cô gái an ủi. Anh đã từng gặp người phụ nữ ấy, khi anh vừa tròn trăm tuổi. Giờ anh đã hiểu tại sao trái tim mình lại xao xuyến ngay từ lần đầu tiên gặp Linh, đơn giản vì cô gái rất giống mẹ.

"Nếu đã đến sao còn trốn ở đó, làm mất mặt Hồng gia quá đi."

Cô gái mỉa mai nói, đôi mắt vẫn dồn vào mẹ. Huy dáo dác nhìn xung quanh, cố hiểu thấu lời cô nói. Đôi mắt anh dừng trước người đàn ông cao to, thô ráp rồi xoay nhìn cô gái nhỏ chờ đợi một phản ứng.

"Cháu mạnh hơn rất nhiều."

"Hi, ông đang vui cho tôi hay đang buồn cho bản thân vậy?"

Linh thản nhiên đáp lời một cách mỉa mai, khinh thường, đôi mắt cô lúc này mới hướng về phía kẻ không được chào đón ở đây. Người đàn ông cười nhạt, ngồi xuống thành cửa sổ thở dài, đôi mắt miên man nhìn ánh trăng những ngày sắp rằm. Lặng trầm một lúc, cô gái nói tiếp, giọng đanh lạh lạnh lẽo vô cùng.

"Lần trước tôi cảnh cáo ông rồi. Là ông tự tìm đường chết, đừng trách tôi."

Vừa dứt lời tức thì Linh rút cây đũa phượng hoàng trong người ra, hướng về phía Vol mà lẩm bẩm câu thần chú. Một tia sét từ cây đũa trong tay cô gái nhỏ đánh về phía ông, theo phản xạ thông thường nhất ông né sang một bên. Cô gái tiếp tục ra đòn, người đàn ông tiếp tục né, một lúc thật lâu cô gái đã mệt nhoài nhưng vẫn không ngừng tay.

"Cháu vẫn chưa đủ khả năng làm hại ta đâu."

Người đàn ông nói giọng khàn khàn, Linh khẩy cười thành tiếng, chỉa thẳng cây đũa về phía ông chần chừ. Phép thuật cô sắp dùng có thể giúp cô loại bỏ kẻ thù và cũng có thể sẽ lấy mạng cô. Cuộc sống này, hơi thở này đối với cô nó chẳng là gì nhưng còn người đàn ông này. Cô đã từng yêu mến, kính trọng ông biết bao và giờ dù hận ông đến mấy thì tình yêu mến cô dành cho ông vẫn còn là một sự thật không thể chối cãi.

"Đến lúc kết thúc rồi."

Giọng Linh nhỏ dần, nước mắt tuôn trào, trái tim vặn thắt lại đau đớn. Một tia chớp điện từ cây đũa trong tay Linh phóng về phía ông, không khí trong phòng trùn xuống đợi chờ giây phút quyết định này. Nhưng một luồng khí xanh từ bên ngoài cửa vụt vào va chạm tia chớp điện, ngay tức khắc nó đổi hướng lao về phía Linh.

"Linh."

Huy hốt hoảng thốt gọi, cả thân người nhanh chóng lao vào che chở cho cô gái nhưng ... Linh chết lặng, cả khuôn mặt tối sầm lại. Người đàn ông sững người, đầu óc hoàn toàn rỗng tuếch. Trong không gian yên tĩnh, tiếng cô gái gào thét đau đớn xé toạc cả không gian.

"Không. Khang ..."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24


Cả thân người chàng trai trẻ bị tia chớp điện xé toạc thành từng mảnh li ti, máu vương vãi khắp sàn nhà. Cái chết đến thật vội vàng, chàng trai không kịp hét lên đau đớn cũng chẳng để lại bất cứ lời tạm biệt nào đã ra đi mãi mãi. Linh gục xuống rơi vào cơn mơ man. Chàng trai tay đỡ lấy cô tay lại tung phép tấn công Vol, nỗi đau xót khi mất đi người bạn thân nhất làm nát tâm cang anh.

Người đàn ông không kịp tránh đã bị luồng phép của Huy đánh bật ra cửa sổ, rơi tự do xuống đất. Mọi người trong Hồng tộc từ bên ngoài chạy vào sững lại làm thin. Vũ và Vân lo lắng chạy đến bên cô gái, nhìn chàng trai bối rối. Điều họ lo sợ nhất đã đến, tai kiếp đã bắt đầu và mở màng bằng cái chết của Khang. Ánh trăng bên ngoài nhuộm màu máu, vẻ điều hiu, cô tịch làm không khí vốn đã nặng nề nay còn nặng nề hơn.

o0o

Linh đã tỉnh sau một ngày mê man, tự nhốt mình trong phòng dằn vặt tự trách. Biết rõ tỉ lệ thành công là rất thấp cớ sao cô phải đánh liều? Người ra phép là cô nhưng tại sao người chết không phải là cô mà là Khang chứ? Cô đã nợ anh rất nhiều, tại sao số phận lại tiếp tục làm cô nợ anh thêm một mạng sống nữa cơ chứ? Bao nhiêu câu hỏi tại sao cứ tuôn như suối trong đầu cô. Linh khóc rồi thiếp đi và khi thức dậy cô lại tiếp tục khóc. Cả ngày hôm đó cô bỏ ăn, chỉ nhốt mình trong phòng và khóc. Nhịn một hai ngày thì sao chứ? Cô là một phù thuỷ nên dù nhịn ăn một hai tháng cũng chẳng chết được.

Huy tựa người vào cánh cửa phòng Linh, đã mấy lần toan bước vào nhưng anh lại không biết phải đối mặt với cô như thế nào. Trên thế gian này, Khang không những là thuộc hạ tốt, người bạn tốt mà còn là anh em tốt của anh. Vậy mà chỉ có một người con gái anh cũng không thể nhường, đến khi gặp chuyện chỉ có mỗi cậu hi sinh vì bảo vệ Linh. Anh có thật sự xứng với sự hj sinh đó không? Cái chết của Khang có phải lỗi là của anh không?

Sau lúc lâu đứng ở đó anh quay bước đi từng bước nặng nề, đầu óc bắt đầu trống rỗng. Cô gái nhìn bóng chàng trai dần đi xa cánh cửa, ôm mặt bật khóc thành tiếng. Vũ từ bên ngoài mở cửa bước vào chua xót cho đứa em gái tội nghiệp. Anh đi đến gần, ngồi xuống cạnh giường và ôm cô vào lòng. Tiếng cô gái thều thào lại làm tim anh thắt lại đau đớn thêm.

"Cậu ấy đi rồi, Khang cũng đi rồi ..."

o0o

Một tuần trôi qua sau cái chết của Khang, hai cô gái trở lại trường theo yêu cầu của Hồng phu nhân. Linh lơ đễnh bước đi, khuôn mặt trầm tư, nỗi buồn chẳng vơi đi chút nào. Và ... Hai cô gái sững lại dừng bước, chàng trai đi ngược chiều với họ, cũng đang khựng lại nhìn họ, khuôn mặt buồn rầu. Rồi anh đi lướt qua cô, khuôn mặt khắc khổ không cách nào che giấu được. Cô gái lại tiếp tục bước đi, những bước chân thật nặng nề và hai người lại dừng bước xoay người lịa khi nghe tiếng gọi với của Sang.

"Ê, hai bà kia đợi tui ... Làm gì mà nghĩ đến giờ mới đi học hả?"

"Tụi này về thăm nhà."

Vân khẽ trả lời, đưa mắt nhìn sang Linh, thầm hi vọng câu trả lời đó không khơi dậy kí ức buồn trong cô bạn thân. Cô gái nhỏ nhìn họ rồi lặng im bước đi, từng bước chân vô định, khuôn mặt nhợt nhạt thẫn thờ. Nhận thấy vẻ khác lạ của cô bạn cùng lớp, Sang không nó thêm gì nữa, chân bước nhanh hơn để bắt kịp tốc độ của hai người bạn.

Hôm nay trời trong xanh cao vời vợi, Linh ngồi cạnh cửa sổ mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài. Chàng trai lén đưa mắt nhìn cô, nỗi đau xót làm tim anh thắt lại. Bên trên bục tiếng giảng bài văng vẳng nhưng có ai trong đám học sinh thật sự lắng nghe đâu. Bất chợt chàng trai đứng lên, cả lớp dồn ánh nhìn vào anh, Huy nhìn sang Linh rồi lẳng lặng rời khỏi lớp mặc kệ ông thầy đứng tuổi gọi với theo.

"Đi theo cậu ấy đi."

"Đừng đùa nữa."

"Bà tưởng Khang chết chỉ mỗi mình bà đau khổ hả? Huy còn thê thảm hơn bà đó."

Quá khó chịu với cái cảnh hai người yêu nhau mà chạy trốn nhau mãi, nói thầm không nghe, Vân đứng dậy lớn tiếng quát. Cả lớp lại một lần nữa chú ý về một phía, tò mò lắng nghe, tiếng xì xào bắt đầu vang. Linh đứng lên, nước mắt ươn ướt ở khoé mi, giọng run run cất thành lời.

"Cậu bảo tớ làm sao có thể bên cạnh cậu ấy? Làm sao có thể quên cái chết của Khang?"

"Cậu là nhỏ ngốc. Cậu sống được nhiêu ngày nữa. Cậu muốn thấy Huy sống mà dằn vặt cả đời sao? Đi tìm cậu ta, ở bên cậu ta và xoa dịu nỗi đau mất đi người thân đi."

Vân lớn tiếng hơn nhưng rồi giọng lại trùn xuống như vang nài, như khẩn xin. Linh thần người ngồi xuống ghế, nụ cười chua chát khi nhớ đến số phận đã được định trước của mình. Tiếng xì xào tắt hẳn, cả lớp nhìn chầm Linh chờ đợi câu trả lời nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Sang rời khỏi chỗ ngồi đi đến cạnh cô gái nhỏ, đặt tay lên đôi bả vai ấy nhỏ tiếng.

"Một người khổ quá đủ rồi. Dù không biết là có chuyện gì xảy ra giữa hai người nhưng mình chỉ mong hai người hãy trân trọng những gì mình đang có."

"Nói thật là ... tui thích Ngọc, muộn rồi, hi vọng hai người không giống bọn tui."

Lúc này Thành cũng bước đến gần thú nhận, không khí trong lớp càng thêm nặng nề. Người thầy giáo đứng tuổi lẳng lặng ngồi xuống ghế của mình, nhìn đám học sinh mà xót xa. Linh ngước nhìn những người bạn lặng trầm thật lâu rồi trên môi chợt hé một nụ cười, lao nhanh ra ngoài và không quên để lại một câu.

"Cảm ơn. Hẹn gặp ở nhà nha Vân."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25


Từng đợt gió mát lạnh từ biển khơi thổi vào, tiếng sóng vỗ rì rào lại cho cảm giác yên bình. Chàng trai ngồi trên bờ cát mắt nhìn xa xăm về phía chân trời, tuy đầu óc rỗng tuếch nhưng lại có một nỗi buồn miên man không tên. Cô gái chầm chậm đi đến gần, tay cầm đôi giày, miệng nhếch lên để lộ một nụ cười. Ngồi xuống bên cạnh, cô khẽ lên tiếng, chàng trai xoay nhìn khuôn mặt âm trầm.

"Khang đi nhanh quá."

Linh xoay nhìn Huy, khuôn mặt rắn rỏi, lạnh lùng đã tan biến cùng Khang. Chàng trai vẫn im lặng, mắt né tránh ánh nhìn của cô gái. Linh cười buồn nói tiếp, giọng nhỏ dần, đôi tay khẽ run.

"Đừng trốn tránh tớ, Khang chết là lỗi của tớ, xin lỗi."

"Không, không phải lỗi của cậu, cũng không phải lỗi của tớ. Là cậu ấy tự nguyện."

Cuối cùng chàng trai đã lên tiếng, Linh cười cười không nhìn anh và mườn nhớ lại nụ cười của Khang. Huy buồn, nhưng cậu biết cô gái nhỏ buồn hơn cậu rất nhiều hay nói đúng hơn cô đang tự trách bản thân về cái chết của vị hôn phu hờ. Thật lòng anh không muốn thấy cô như thế, anh muốn thấy cô cười thật nhiều, sống thật hạnh phúc và chắc hẳn đó cũng là điều Khang suy nghĩ. Cô gái khẽ nói, giọng ẩn giấu một sự thật đau thương.

"Ở bên cạnh tớ nhé? Một tháng thôi, sau đó cậu quyết định thế nào tớ cũng ủng hộ."

"Linh."

"Xin cậu."

Chàng trai bối rối khi nhìn thấy nước mặt cô chảy dài trên đôi gò má. Anh gật nhẹ đầu, đặt tay lên đôi vai nhỏ bé kéo cô vào lòng mình ôm chặt. Nằm trong lòng anh cô nghe thấy tiếng nhịp tim đập rất nhanh, nhịp tim ư? Hư ảo thôi, anh là một kẻ khát máu làm sao có thể có tim. Còn cô? Cô là một kẻ máu bùn nhưng lại có một địa vị cao sang mà tất cả những phù thuỷ bị gọi là máu bùn đều ao ước được có. Nhưng có mấy ai biết cô có được vị trí này là phải đổi bằng sinh mạng, bằng tình yêu, bằng gia đình.

o0o

Thấy em gái và chàng trai từ ngoài đi vào nhà tay trong tay, Vũ khẩy cười, tâm trạng khá hẳn lên. Anh nhìn sang Vân, hai người mỉm cười, ánh mắt chan chứa tình yêu, và điều đó đã lọt vào mắt Sam, một trong bốn hộ pháp Hồng gia và cũng là em họ của anh em Linh. Cô quay người đi vào trong nhà, tình yêu này sẽ không bao giờ được chấp nhận khi Vân vẫn là một thuộc hạ và Vũ là một trong hai người thừa kế của gia tộc. Nhưng điều đó đối với hai người đâu quan trọng, nó cũng không thể trở thành lí do ngăn cản được.

"Ngày mai chúng ta đi Tân Phụng." Cô gái nói, nhìn Huy mỉm cười. Vân và Vũ nhìn nhau suy nghĩ chốc lát rồi cũng gật đầu đồng ý.

Từ trên gác nhìn xuống Nguyệt buồn rầu, tình yêu của hai cặp đôi này sẽ đi đến đâu không ai biết được. Nhưng có một điều chắc chắn rằng, chuyện tình của Linh sẽ chẳng bao giờ có kết quả. Đó là chuyện của riêng họ, là quyết định, là lựa chọn của họ phải để họ đón nhận, cô không thể giúp được gì. Vậy còn ba cô? Cô phải làm thế nào mới giúp ông nhận ra con đường ông đang đi là sai lầm.

"Đáng lẽ con nên có hạnh phúc như thế mới phải."

Cái giọng khàn khàn khẽ vang. Nguyệt không ngoảnh đầu lại nhưng cô người vừa đến là ai. Có thể nói ông là một trong những nguyên nhân huỷ hoại cuộc sống của cô nhưng ông là ba cô, cô không thể oán hận ông. Có trách thì nên trách số phận quá bạc bẽo với cả Linh và cô, cả Vân, Vũ, Huy, Khang và nhiều nhiều người khác nửa.

"Rõ biết mình sai sao ba còn không buông tay."

"Không kịp nữa. Ngày ba ra tay với cô con thì số phận đã được định sẵn rồi."

Người ông cười một cách đau khổ, đi đến bên cửa sổ dõi theo Linh. Nguyệt nói giọng bắt đầu run run, nước mắt lăn dài trên má.

"Ba làm thế có đáng không, tất cả đều vì bà ấy."

"Đã yêu thì không thể nói đáng hay không."

"Đúng là đam mê."

Nguyệt nhìn ông, ánh mắt lạnh lẽo biết nhường nào. Cô đi lướt khỏi dãy hành lang để lại người cha đứng đó dằn vặt nhìn theo đứa con gái tội nghiệp.

Linh ngẩng đầu nhìn lên căn phòng trên dãy phía tây, cô đã sớm nhận có một kẻ không được chào đón đang ở đây. Không nói gì, cũng chẳng để tâm quá lâu, cô lại tiếp tục vui vẻ nói chuyện với Huy và anh trai. Cô muốn trân trọng khoản thời gian ngắn ngủi này bên cạnh chàng trai.

Nhìn theo hướng cô gái đang nhìn, Vân đã phát hiện ra điều cô bạn thân phát hiện. Cô lây nhẹ tay Vũ hất đầu ra hiệu, khuôn mặt đanh lại đầy vẻ lo lắng. Vũ lắc nhẹ đầu, nếu Linh đã phát hiện kẻ đó mà lại vờ không thấy thì xem ra cô không muốn nhắc đến. Hai người lặng đi, tiếp tục quay lại với không khí vui vẻ ở đây.

Người đàn ông nhìn đứa cháu gái thở dài rồi quay đi, từng bước đi thật nặng nề, thật đơn độc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26


Qui Nhơn một thành phố ven biển, có lẽ vì sống đây khá lâu nên cô gái nhỏ rất thích biển. Cơn gió mát lạnh từ biển khơi thổi vào, tiếng sóng rì rào đập vào những ghềnh đá, thật bình yên biết bao nhiêu. Cô biết cái chết của Khang chỉ là sự mở đầu của cuộc đại chiến sắp tới.

Máu, nước mắt và những đau thương, mất mát sẽ còn nhiều hơn nữa. Nhưng phải làm sao cô mới có thể thức tỉnh người chú đáng kính của ngày xưa? Phải làm sao Huy mới thoát khỏi cuộc chiến này? Phải làm sao mới có thể hạ thấp mức tổn thất về người và của?

Bao nhiêu câu hỏi dồn dập trong đầu cô gái nhỏ mà chẳng hề có câu trả lời. Nhìn cặp đôi của anh trai, nhìn Huy đùa vui dưới biển lại làm tâm trạng cô thêm nặng nề. Cô yêu họ và cô không muốn họ chịu bất kì sự tổn thương nào. Nhưng thật lòng cô chẳng biết làm sao cả. Cô gái cười nhạt, cố nén không cho nước mắt tuông rơi, cố không làm mọi người lo lắng.

"Ước gì thời gian ngừng trôi nhỉ?"

Cái giọng trầm buồn khẽ vang bên cạnh, không giấu vẻ luyến tiếc trong câu nói. Cô gái khẩy cười, nhìn kẻ vừa nói rồi đôi mắt lơ đễnh nhìn phía chân trời. Sau lúc lâu im lặng, Nguyệt tiếp tục câu nói.

"Ba tuần rồi, thật bình yên."

"Bên nhau được ngày nào thì hay ngày đó thôi."

Cuối cùng cô gái cũng lên tiếng, giọng run run, nước mắt đọng ở khoé mi chỉ trực trào tuông ra. Nguyệt nhìn cô, bàn tay buông lõng cây dù màu đen, nụ cười thật mãn nguyện.

"Tớ nghĩ tớ nên đi rồi."

"Gì?"

Linh sững lại nhìn cô gái ngờ vực, nỗi sợ hãi dâng trào tột đỉnh. Đã quá nhiều người ra đi để lại cô trong cuộc sống vất vả này, cô không nghĩ mình còn đủ sức chịu đựng được nữa. Nguyệt ôm chầm lấy cô, cảm giác ấm nóng kì lạ, cả thân người cô hiện rõ. Phải rồi, cô đã quyết định ra đi để được giải thoát, tất nhiên thân thể phải hiện rõ thì quỷ sai mới tới bắt cô chứ.

Lại một lần nữa cô gái nhỏ rơi vào im lặng, đôi mắt nhìn chầm Hồng Thư Nguyệt. Nguyệt nhẹ nhàng đặt cây dù trên tay mình xuống đất, xoay người chậm rãi bước đi. Linh đứng hẳn dậy, nước mắt lăn dài trên đôi gò má, khẽ lên tiếng.

"Kẻ đã giết cậu là cô ta?"

Dừng bước Nguyệt nhìn đầy ngạc nhiên nhưng rồi cô mỉm cười, một nụ cười thật chua chát. Khe khẽ lên tiếng, từng tia sáng soi rọi xuyên cơ thể cô.

"Phải, nhưng đâu còn quan trọng. Chỉ khi nào cậu chịu buông bỏ thì cậu mới thật sự vui vẻ."

Câu nói vừa dứt, cũng là lúc Nguyệt biến mất, hoà tan vào không khí không để lại bất kì vết tích nào. Linh khẩy cười trong nước mắt, nỗi đau khổ dâng cao đỉnh điểm. Cha thì hại gia đình chị gái tan cửa nát nhà, mẹ kế lại chính tay giết con chồng. Đời thật lắm mỉa mai. Nguyệt thật quá đỗi tội nghiệp.

"Cậu sao vậy?"

Tiếng chàng trai nhỏ nhẹ vang, sự lo lắng, quan tâm đều hiện rõ trên khuôn mặt. Linh ngước nhìn lắc nhẹ đầu, vẻ cao ngạo, kiêu xa dường như đã bị nỗi đau nhấn chìm xuống đáy sâu đại dương. Cô cúi xuống nhặt cây dù lên rồi quay người lê từng bước nặng nề. Vân và Vũ lúc này mới từ dưới biển chạy lên, đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm. Không đợi họ lên tiếng hỏi Linh khẽ nói, chân vẫn tiến về phía trước.

"Nguyệt đi rồi, đi đến nơi dành cho cậu ấy, một nơi thật bình yên."

Nhìn theo dáng Linh xa dần, ba con người lặng đi, không khí trùn xuống đột ngột. Cuộc chiến chưa thật sự bắt đầu đã có nhiều người phải chết, họ đã rất mệt mỏi. Sau lúc lâu thần người, họ chợt nhớ đến cô gái, đưa mắt nhìn nhau và vội rảo bước theo sau cô. Đám mây đen trên trời cũng không xám xịt bằng tâm trạng họ lúc này.

Có một người đàn ông luôn dõi theo họ từ lúc ở Qui Nhơn cho đến khi họ tới vùng ven biển Tân Phụng này. Ông ta đổ gục xuống đất đau đớn bật khóc không thành tiếng. Nỗi rây rứt dằn xé tâm cang của một người cha ra làm trăm mảnh. Ông biết mình đã sai nhưng chuyện đã đi đến nước này ông không còn đường để quay lại nữa. Chỉ cầu xin lời tiên tri thành sự thật nhưng nếu thế thì một lần nữa ông sẽ mất đi đứa cháu gái yêu quý.

Thật không công bằng.

Tại sao những đâu khổ, những mất mát đều bắt người trong Hồng Tộc gánh chịu. Tại sao người bị trừng phạt không phải là ông mà là chị ông, là con ông, và là đứa cháu gái ông yêu thương nhất trên đời. Người đàn ông ngửa mặt nhìn trời gào khóc thảm thiết. Đáng thương cho một phù thuỷ tài ba lạc lối. Đáng thương cho một kẻ si tình.

Người phụ nữ đứng ở trên cành cây dõi theo, miệng nở nụ cười nhưng thật gượng ép. Cô tự hỏi tại sao thấy Vol đau khổ, lòng cô cũng chẳng vui sướng gì. Ông là kẻ thù của cô, kẻ thù của phù thuỷ biển Tây, cô không thể mềm lòng. Người cô yêu nhất trên đời này đã chết dưới tay Hồng đại Tiểu thư, cô phải trả thù. Nhìn kẻ thù gào khóc đau đớn chẳng hiểu tại sao nước mắt cô lại tuôn rơi không ngừng.

"Chủ nhân."

Một kẻ khát máu thốt gọi, quỳ dưới chân người phụ nữ đó một cách kính cẩn. Gạt nước mắt bà lạnh lùng nói, khuôn mặt đanh lại không có bất cứ cảm xúc nào.

"Đến lúc rồi, tuyên chiến đi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27


Nỗi đau trước sự ra đi đầy bất ngờ của Khang chưa vơi thì giờ đây họ lại tiếp tục gánh lấy nỗi đau mất đi Nguyệt. Nhưng hơn ai hết, Linh là người phải chịu đựng nỗi đau lớn nhất. Cô không cho ai biết rõ bí mật về cái chết của Nguyệt, đó thật sự là một điều không thể chấp nhận được. Mặc dù rất đau khổ nhưng hằng ngày Linh vẫn tỏ ra vui vẻ. Cô không muốn những ngày cuối cuộc đời mình chỉ toàn đau khổ. Cô muốn thấy họ cười, thấy họ bình an mà sống.

"Đang nghĩ gì thế?"

Chàng trai bất ngờ vòng tay quanh eo ôm lấy cô gái từ phía sau hỏi khẽ. Linh mỉm cười tựa đầu vào má anh, mơ màng nói đến một tương lai xa vời.

"Sau này chúng ta sống ở đây nhé? Chỉ có cậu, tớ và những đứa trẻ của chúng ta."

"Ừ, tuỳ ý cậu thôi, miễn là cậu mãi mãi bên cạnh tớ là được."

Chàng trai nói, cô gái khẩy cười, ở đây thật bình yên. Ở phía ghềnh đá gần bờ biển Vũ và Vân đang câu lươn chuẩn bị món cho bữa tối. Vân nhìn về phía căn nhà, vẫy tay với hai người bạn rồi lại quay sang giúp Vũ.

Lát sau, cần câu rung, cô nàng kéo lên thật vụng về, con trình bất chợt cuốn chặt thân vào tay cô. Vân giật mình quăng luôn cái cần câu, miệng không ngừng la lên. Vũ khéo léo thoắt qua mấy ghềnh đá giúp cô bạn gái hậu đậu gỡ con trình ra khỏi tay. Huy và Linh bật cười thành tiếng, chạy ra giúp hai người họ nhưng vẫn tay trong tay.

"Nè có sao không?"

"Đau chết được, cười nữa là coi chừng tui đấy."

Vân lườm mắt ba người hâm dọa, suýt xoa cổ tay.

Ánh hoàng hôn buông xuống, bốn người trở về và chuẩn bị cho buổi tối. Vũ và Huy làm cá và trình, Vân phụ trách nấu bếp còn Linh chẳng biết làm gì nên ngồi chơi không. Linh lặng lẽ quan sát họ, cái vẻ chăm chỉ, cặm cụi với công việc của họ làm cô say mê.

"Linh đi mua chút ngổ, quế với cà đi."

Đang mãi mê suy nghĩ thì tiếng Vân gọi lớn tiếng làm cô gái giật mình trở lại với hiện tại. Linh nhanh nhẩu chạy đi nhưng Huy nắm tay cô kéo lại, đặt một nụ hôn phớt qua lên môi.

"Á, ghê quá đi, hai người bớt diễn trò giùm cái."

Vân bễu môi nói, giả vờ rùng mình. Vũ cười cười nhìn họ, tay vẫn bận làm cá. Linh chạy ra cửa cười trừ, nhún vai rồi chạy đi thật nhanh, hai má hơi ửng hồng.

Gần một tháng ở đây, tất cả mọi người đều đã quen mặt cô. Họ cười nói và thốt vài câu trêu chọc khi cô ghé sang gian hàng của họ. Có lẽ vì là một tiểu thư và chẳng bao giờ đi chợ nên cô mua hàng mà chẳng thèm trả giá tiếng nào.

Rời khỏi khu chợ đêm ven biển ồn ào, cô trở lại với Mũi Rồng vắng lặng. Con đường mòn dài, rộng và tối tăm, trông thật đáng sợ. Nhưng với một phù thuỷ như cô thì chẳng có gì đáng sợ cả. Linh khẽ rùng mình vì cơn gió lạnh vừa thổi qua, nhưng chân vẫn chầm chậm bước đi.

"Hồng tiểu thư."

Cái giọng lạnh tanh như cơn gió địa ngục khẽ vang lên từ phía sau lưng. Cô gái nhỏ dừng bước, quay người lại nhìn kẻ vừa gọi tên mình, khuôn mặt đanh lại không để lộ bất cứ cảm xúc nào.

Khuôn mặt trắng toát, lạnh giá, đôi mắt đỏ của lửa địa ngục không làm cô gái run sợ. Bốn mắt mở trừng nhìn hai, gió thổi một lúc lớn hơn, những sinh vật có mặt ở đó hoảng loạn tìm nơi trú ẩn an toàn.

Quan sát thật kĩ kẻ thù, cô gái chậm rãi gằn giọng, đôi mắt vẫn nhìn chầm đối phương. Trong bàn tay cô gái, cây đũa phượng hoàng xuất hiện bất ngờ và lắc mạnh. Linh chậm rãi lên tiếng, sự kiêu xa và khuôn mặt bất cần luôn làm người khác phải ngưỡng mộ.

"Ngươi là ai?"

"Là thuộc hạ trung thành của ngài Vol tối cao."

Câu nói vừa chấm dứt kẻ máu lạnh ngay lập tức hắn xông thẳng vào cô. Linh nhanh chóng lách người qua bên phải nhưng đôi nanh sắt nhọn của hắn đã sượt qua gây nên hai vết thương dài và sâu ở bả vai. Cô gái lùi lại vài bước, đưa tay ghì chặt vết thương đang rỉ máu, mắt vẫn nhìn chầm đối phương phòng bị.

Rồi từ trong những luồng tối quanh đó, lũ chó sói bò ra, đôi mắt rực màu đỏ của lửa địa ngục, nhe hàm răng sắt ngọn gầm gừ. Cô gái nhỏ lùi lại vài bước nhưng lại không chút run sợ hay lo lắng. Gã đàn ông khẩy cười mỉa mai, khinh thường, thoáng chốc đã đứng sau lưng cô thầm thì.

"Tôi đến là để tuyên chiến. Cô quá yếu đuối, hãy cho tôi xem bản lĩnh thật sự của phù thuỷ truyền thuyết đi."

Cô gái xoay nhanh người, vung cây đũa phượng hoàng vào hắn, miệng nhẩm thần chú. Nhưng ...

"Á ..."

Hắn đã nhanh hơn, chụp lấy tay cô hất thật mạnh. Cô gái ngã văng ra đất, thở hồn hộc, gượng đứng dậy vung đũa lớn tiếng đọc thần chú. Một ánh sáng phát ra từ cây đũa, quá chói mắt tất cả đều ngoảnh mặt không để ánh sáng chiếu vào mắt.

Tia sét điện từ bàn tay cô gái đánh vào lũ sói hung hãn, còn gã kia đã thoắt lùi về sau và né được đòn tấn công của cô gái. Tức giận, lại một lần nữa hắn lao nhanh về phía cô, những móng tay khá dài và dày tiếp tục để thêm vài vết rạch dài ở cánh tay. Quay ngoắc người lại, không chần chừ, không nghĩ ngơi quá lâu hắn lại lao vào cô gái như một con mèo đang vờn chuột.

"Linh."

Cái giọng quen thuộc từ xa vọng lại làm cô gái phân tâm nên bị hất ngã xuống đất. Một con sói nhảy vồ đè cô gái nằm yên, nó giơ đôi vuốt trước lên và vung xuống ...

"Phập."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28


Cô gái sững lại, chết lặng đi, cơn tức giận dâng lên đột ngột. Sau lúc không lâu vùng vẫy, Linh hất mạnh con sói hung dữ vào thân cây dừa gần đó. Cô lồm chồm ngồi dậy lếch đến cạnh chàng trai, toàn thân run rẩy vì lo sợ. Miệng lắp bắp gọi tên anh, tay ịn giữ không cho vết thương chảy máu.

"Huy."

"Cậu không sao chứ?"

Chàng trai cười nhạt thều thào, tay gắng gượng chạm vào khuôn mặt người yêu nhỏ bé. Lũ quái vật lại toan tấn công hai người nhưng Vũ và Vân đã đến kịp lúc. Vân lao nhanh vào đối phương, tấn công dữ dội như một con thú rừng hoang dã. Vũ đưa cây đũa phép trong tay mình liên tục nhẩm thần chú.

"Rút."

Một mệnh lệnh vang từ miệng gã khát máu đã tấn công Huy, lũ quái vật chuyển hướng đi rất nhanh. Đợi chúng khuất sau màn đêm, Vũ và Vân chạy đến gần Huy và Linh. Dãi âm thanh tru réo của đám sói vẫn vang vọng đâu đó trong bóng tối.

"Đi thôi."

Cõng chàng trai lên lưng Vũ nói nhanh , chân bước vội vàng. Linh vẫn đứng im đó, xoay nhìn vào bóng tối, đôi mắt cụp xuống buồn rầu.

"Đi thôi."

Vân khoác tay xoa xoa vai cô nói khẽ, mắt đưa về hướng cô bạn thân đang nhìn, một cảm giác bất an khó tả. Hai cô gái quay rảo bước, bóng dáng nhỏ bé bị màn đêm nuốt chửng. Cuối cùng điều họ chờ đợi bao lâu nay đã đến, kết thúc chuỗi ngày bình yên hạnh phúc. Lời tuyên chiến đã phát, cánh cửa kết giới cũng sắp mở. Máu, nước mắt và mất mát sẽ bao trùm lấy nơi này.

o0o

Một đêm trôi qua thật khó khăn, vết thương của Huy hồi phục nhanh đến bất ngờ. Linh ngồi lặng trầm nhìn anh say giấc mà lòng nhói đau vô cùng. Đây là cuộc chiến vô nghĩa nhưng đã rất nhiều người hi sinh vì nó. Khang đã chết, cô không muốn Huy lại có kết cục bi thảm ấy. Cô yêu anh và biết bản thân mình không nên quá ích kỉ. Linh sẽ để anh đi, để anh rời khỏi cuộc chiến vốn chỉ thuộc về riêng cô. Cô gái nhỏ chồm người tới hôn lên môi anh, một nụ hôn thật ngọt ngào. Nụ hôn kết thúc mí mắt chàng trai run nhẹ, anh đã tỉnh, đã mở mắt nhìn cô gái mỉm cười. Linh nhìn anh, khuôn mặt lạnh lùng không chứa bất cứ cảm xúc nào của Hồng tiểu thư. Sự im lặng của cô gái làm anh hoang mang, bất an, gắng gượng ngồi dậy. Linh đi đến bên cửa sổ trông ra ngoài, tay khoanh trước ngực trầm tư một lát thật lâu rồi mới chậm rãi lên tiếng.

"Đến giờ tôi vẫn không tin Khang đã đi ... Tôi đã sai ... Hẹn gặp cậu ở nhà."

Một câu nói không đầu không đuôi, ngắt quãng và ngập ngừng. Huy sững lại và lặng đi, vết thương chẳng làm cậu đau nhói bằng câu nói của cô gái. Linh đang hối hận. Hối hận vì đã từ bỏ Khang mà chọn cậu, hối hận về tình cảm giữa hai người. Bóng Linh khuất sau cánh cửa, chàng trai nằm buông thỏng tuyệt vọng. Dù đau khổ như thế nước mắt vẫn không rơi trên khuôn mặt đó. Cậu là ma cà rồng làm sao có nước mắt để mà rơi được chứ. Thật buồn cười cho chính bản thân anh.

Linh từ trong phòng bước ra, nước mắt đã cô cạn trên khuôn mặt ấy. Đây là quyết định khó khăn nhất nhưng cô nhất định phải làm. Từ bỏ tình cảm của bản thân để cho Huy được bình an mà tiếp tục sống.

"Em về trước. Hai người chăm sóc cậu ấy cẩn thận."

Cô gáh nói, không đợi lời đáp lại đã bước đi thật nhanh.

Tia nắng sớm buổi bình minh soi rọi, sau hai tiếng rưỡi đồng hồ ngồi xe cô đã về tới nhà. Bà ngoại cô cùng một vài người của Hồng gia đang nói chuyện. Linh nhìn họ câu nói bật thốt dứt khoát nhưng trong giọng nói lại có gì đó đau thương.

"Họ đã tuyên chiến."

Câu nói của cô gái làm tất cả những người có mặt ở đây lặng đi. Vẻ mặt họ thoáng bối rối, lo sợ đưa mắt nhìn nhau. Linh cười mỉa mai bước tiếp về phía trước nhưng chợt nhớ đến điều đó cô dừng lại xoay nhìn bà ngoại hạ giọng.

"Hãy để Huy rời khỏi đây, xin bà hãy hiểu cho cháu."

Bà ngoại nhìn cô im lặng chốc lát rồi khẽ lên tiếng. Cái giọng trầm trầm đầy uy nghiêm, đôi mắt thoáng chút cảm xúc hiếm có.

"Được."

"Còn nữa ... Nguyệt đi rồi."

Linh lại nói câu cuối cùng rồi tiếp tục bước đi, những bước chân thật nặng nề. Người đàn bà vốn lạnh lùng nhưng vừa nghe câu đó đã ngã người ra phía sau. Thật may vì đã có người đỡ lấy bà, là cô em họ của anh em Linh. Nguyệt chết bà rất buồn nhưng bà chưa từng nghĩ có một ngày hồn cô sẽ rời xa bà. Lần đầu tiên trong suốt khoảng thời gian anh em Vũ trở về, người đàn bà ấy đã khóc. Khóc cho sự ra đi đầy bất ngờ ấy, khóc cho tai kiếp người thân đấu người thân của Hồng gia.

o0o

Vết thương của Huy đã hoàn toàn khỏi hẳn, ba người đã trở lại Hồng gia. Ngay từ hôm về, Linh đã nhốt mình trong phòng và không chịu gặp bất kì ai kể cả bà ngoại. Cô cần có thời gian cân bằng nỗi đau của mình để nhận tương lai sắp đến.

"Linh."

Đang mải chìm trong suy nghĩ của riêng mình, tiếng gọi của Vân làm cô giật mình. Vân mở cửa đi vào, bàng hoàng đưa tay ôm mặt trước cảnh tượng trước mặt.

"Linh."

Một lần nữa cô lại thốt gọi tên cô gái nhỏ lần nữa, nước mắt lăn chậm trên đôi gò má. Linh nằm sải dài dưới sàn đất lạnh lẽo, gượng cười đưa bàn tay da nhăn nheo về phía Vân, đợi chờ cái nắm tay thân thương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29


"Linh."

Vân chạy đến nắm lấy bàn tay cô gái nhỏ run rẩy, lo sợ. Linh tựa người vào vai cô bạn, hơi thở yếu ớt đứt quãng. Mái tóc bạch kim của phù thuỷ đổi màu bạc trắng, da chảy xệ nhăn nheo như một bà lão. Bên cạnh là viên tinh nguyên đang toả ra thứ ánh màu tím nhạt. Vân hỏi, giọng gấp gáp.

"Cậu làm trò gì vậy?"

"Mỗi phù thuỷ có một tinh nguyên, thứ được truyền thuyết nhắc đến là nó không phải tớ."

Linh thều thào kể rõ bí mật đằng sau cái truyền thuyết của phù thuỷ. Cô đưa tay cầm lấy tinh nguyên nuốt vào miệng, nằm im lịm một lát thật lâu. Mái tóc dài xuống đổi màu bạch kim vốn có, làn da căng ra, những vết nhăn nheo trên da biến mất. Sau lúc lâu nghỉ ngơi cô dần hồi phục, cuộc chiến đang đến gần, cô cần phải để tinh nguyên hấp thụ sức mạnh và tinh khí của đất trời. Đó cũng là lúc cô yếu nhất, bất kì kẻ nào cũng có thể ra tay rất dễ dàng.

"Hãy bảo vệ tớ."

Linh nói, chống tay xuống đất gượng đứng dậy, khuôn mặt dần hồng hào. Cô đi đến bên giường, nằm xuống nhắm nghiền mắt lại, hơi thở đều đặn nhưng thỉnh thoảng lại ngắt quãng.

"Có chuyện gì vậy?"

"Cuộc chiến bắt đầu rồi."

Linh nói, Vân lặng đi, không khí trong phòng trùn xuống nặng nề đến khó thở. Như hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra Vân lẳng lặng bước ra ngoài, mặt nhanh chóng đổi sắc. Linh lại nói, giọng hạ thấp xuống đến mức có thể, bàn tay nhẹ nhàng tháo sợi dây chuyền trên cổ mình.

"Đưa cho Huy ... Sau khi mọi chuyện kết thúc."

"Cậu ấy rất muốn gặp cậu, tại sao ..."

Linh hé mở mắt nhìn cô bạn thân buồn rầu. Một nụ cười nhạt thay cho câu trả lời của cô. Vân đi đến cầm lấy sợi dây chuyền có mặt hình trăng khuyết. Món quà người chú yêu quý đã tặng cho cô khi cô hoàn toàn không biết mình là Hồng tiểu thư. Một món quà tượng trưng cho tình thân, cũng là món quà cuối cùng trong kiếp này cô được nhận từ chú.

"Linh, anh nghe bà ..."

"Nghĩ ngơi đi."

Vân nói chen ngang lời Vũ, cô đi đến nắm tay kéo khỏi đó. Nhìn khuôn hai cô gái, linh cảm mách bảo có gì đó không ổn đang diễn ra. Anh vẫn im lặng, chỉ bước theo Vân và chờ đợi lời giải thích. Cánh cửa khép lại, cô ôm chầm lấy anh khóc nghẹn, tay nắm chặt sợi dây chuyền.

"Chúng ta sắp mất cô ấy rồi."

Cô gái run run nói trong nước mắt, tâm can đau đớn như bị ngàn mũi dao đâm xuyên qua. Tình cảm của cô đã quá mờ mịt, tình cảm của Linh càng mờ mịt hơn nữa. Cô đã hiểu quyết định của cô gái nhỏ, và cũng biết chính điều đó sẽ đẩy chàng trai vào cuộc sống đầy nuối tiếc, dây dứt, đau khổ.

"Hai người thân thiết quá đấy."

Tiếng Sam vang lên đột ngột, hai người giật mình vội buông nhau ra. Cô gái đến không gây ra bất kì tiếng động nào, đôi mắt nhìn xoáy họ. Đứng đối diện với hai người, vẻ mặt lạnh lùng của cô chẳng khác gì Linh và Hồng phu nhân là mấy. Cũng phải thôi, họ đều là những người mang trong mình dòng máu cao sang cơ mà.

"Bốp."

Một cái tát mạnh và bất ngờ làm Vân sững lại không kịp có bất kì phản ứng nào. Thấy cô gái bỗng nhiên bị tát, Vũ tức giận lớn tiếng nó, tay kéo Vân lại gần mình.

"Em làm trò gì thế hả?"

"Đừng bao giờ quên mình có thân phận như thế nào. Quy tắc là quy tắc, nếu muốn hại chết anh ấy cô cứ việc công khai tình cảm của hai người đi."

Lơ đi câu hỏi của anh họ, Sam ghé sát tai Vân thầm thì. Từng lời từng chữ vang lên chậm rãi, nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa đây hâm dọa.

"Anh nên biết chừng mực."

Quay người bước đi và Sam không quên nhắc nhở anh họ. Vân cúi mặt trầm tư, bên má vừa bị đánh đã đỏ ửng, nước ươn ướt ở khoé mi.

"Vân."

Chàng trai khẽ gọi, cô quay bước đi, trái tim tan nát vì tình yêu bị ngăn cách. Cô là một tiểu yêu, là thuộc hạ của anh nhưng cô đã yêu anh và quên mất thân phận của mình. Cô gái bước đi nhanh, nước mắt tuôn rơi. Chàng trai lặng người đứng đó nhìn theo bóng cô khuất sau khúc rẽ trái. Anh tự trách bản thân thật ngốc nghếch, thật ích kĩ và cũng thật vô tâm. Rõ ràng biết nếu hai người bất chấp ở bên nhau thì sẽ phạm vào điều cấm thứ sáu. Phù thuỷ và tiểu yêu không thể thành cặp nếu không cả hai sẽ bị lửa địa ngục thiêu sống. Anh chết thì không sao nhưng còn cô, cô không đáng phải có kết quả như thế.

"Huy."

Vân thốt gọi khi thấy chàng trai trẻ đứng ở ngưỡng cầu thang trầm tư. Cậu đã nghe và chứng sự việc vừa xảy ra. Cậu biết rõ qui tắc đó nhưng cậu muốn giúp họ, tác thành cho họ. Phải làm sao khi mà đến người mình yêu cậu không thể níu giữ. Với Linh, Khang là vị hôn phu hờ, một mối tình đầu, một sự tiếc nuối không bao giờ nguôi. Vậy còn anh? Anh có thể làm cô quên đi những đau thương, mất mát đó không? Chàng trai cười nhạt nhìn cô, giọng nhỏ nhẹ hỏi khẽ.

"Linh thế nào rồi?"

"Ổn."

Cô gái nói gọn, hơi ngập khi định nói điều gì đó. Mắt dồn nhìn cô gái, anh nhận ra vẻ mặt lưỡng lự ở cô, anh im lặng chờ đợi. Nhưng mãi thấy cô yêu lặng, chàng trai đành lên tiếng trước.

"Linh nói gì hả?"

"Gì? ... À, cậu ấy muốn gặp cậu."

Vân nói và không hề đề cập về vấn đề liên quan đến sợi dây chuyền trong lòng bàn tay mình. Chàng trai gật nhẹ đầu rồi đi lướt qua tiến đến gần phòng Linh. Nắm chốt cửa, nhẹ nhàng mở ra và ...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30


"Cậu đi đi."

Linh ngồi bên cây đàn piano khẽ nói, khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm, cái giọng trong trẻo chất chứa nỗi buồn không tên. Huy nhìn cô lặng thin, dù đã biết ngày này sẽ đến nhưng ... Sau lúc lâu im lặng cô gái tiếp tục nói, khuôn mặt kiêu xa đó tưởng chừng đã mất đi theo cái chết của Khang nhưng lúc này đây nó lại thể hiện rõ hơn.

"Tớ tưởng người mình thật sự yêu là cậu nhưng giờ tớ mới thật sự nhận ra tớ đã lầm."

"Cậu không cần nói nữa. Tớ đi."

Huy cắt ngang lời nói của Linh, anh quay đi khuôn mặt khắc khổ. Nước mắt cô rơi, nước mắt mặn chát, mái tóc bạch kim tung hất trong gió. Đêm càng xuống, sương càng dày, trái tim hai người dằn xé, đau xót.

"Bà."

Giọng Linh chậm rãi vang, khuôn mặt lạnh tanh không thể hiện bất kì cảm xúc nào. Người đàn bà quyền uy đưa mắt nhìn sang cô cháu, nỗi lo sợ bị dồn nén lâu nay dâng trào tột đỉnh. Vẫn giữ được vẻ điềm tỉnh vốn có, người phụ nữ lên tiếng.

"Cậu ta đi rồi?"

"Phải."

Câu trả lời vang lên dứt khoác nhưng nghe thấy thật nặng nề. Đôi mi cụp xuống buồn rầu rồi nhanh chóng trả lại vẻ lạnh lùng cho khuôn mặt xinh đẹp ấy. Người phụ nữ lặng trầm đi, lòng hơi xót xa giùm cô cháu ngoại. Đi đến bên khung cửa kính, Linh tiếp tục nói, khuôn mặt ưu tư được ánh trăng soi sáng.

"Ở đây không dùng đèn nhỉ?"

"Phải. Lũ tạp chất kia sẽ không mò đến đây."

"Cuộc chiến bắt đầu rồi."

Linh nói, giọng nhỏ dần. Người phụ nữ thở dài, đôi mắt nhìn ra màn đêm lạnh lẽo. Cả hai bà cháu lặng đi, thầm nhớ đến một người mà cả đời này hai người không thể nào quên. Mặc dù những người đó mang lại chỉ có tổn thương.

o0o

Trong đêm khuya tĩnh lặng, một vòng tròn bảy sắc xuất hiện lớn dần.

Một phút ...

Hai phút ...

Rất lâu sau đó mọi thứ vẫn chẳng có gì bất ổn. Nhưng rồi cái giọng khàn khàn vang lên mang theo âm điệu lạnh lẽo chốn địa ngục. Là một mệnh lệnh lạnh lùng, không chứa bất cứ cảm xúc nào.

"Mau ra đây."

Mệnh lệnh vừa dứt, vòng tròn bảy sắc loét rộng ra, một vài âm thanh gầm gừ, tru tréo lạnh lẽo như gió mùa đông buốt giá. Không lâu sau đó, lũ sói bò ra hai mắt đỏ ngầu, nước dãi từ mồn vương vãi, hàm răng sắc nhọn đáng sợ. Tiếp đến là lũ người tí hon, vành tai nhọn, màng mắt trắng đục không thể nhìn thấy đồng tử, tiếng kêu lét khét nghe mà chói tai. Theo sau là lũ nửa người nửa trâu, lông lá đầy người, hàm răng sắc nhọn không kém gì lũ sói, trên tay cầm chuỳ sắt.

Đội quân không dừng ở đó, bao nhiêu kẻ bước ra nhưng không kẻ nào đáng sợ bằng những bóng ma. Chúng đi lướt lướt trên mặt đất, đôi mắt đen lấy như hóc tối sâu thẩm mà không có đồng tử, tay chân không nhìn rõ mà chỉ thấy mảnh vải phất trong gió. Người đàn ông nhìn đội quân của mình nét buồn không được thể hiện rõ trên khuôn mặt.

Một người phụ nữ mặc áo choàng đen, mái tóc đỏ nâu, đôi mắt trắng dã, tay cầm cây đũa cơm nguội đi lướt qua đội quân. Môi cô ta nhếch lên để lộ một nụ cười hài lòng và thâm hiểm. Ngước nhìn người đàn ông, bà mỉa mai nói khích không chút nể nang.

"Họ đến đủ rồi, Hồng tộc cũng chuẩn bị kĩ rồi. Họ đâu coi anh là người thân cớ sao còn chần chừ."

"Đêm mai ra tay, phải bắt sống, kẻ nào chống trả ... Cứ giết."

Hai từ "cứ giết" thốt ra thật nặng nề, người đàn ông nói rồi quay đi. Đám quái nhân hào hứng tung hô khí thế, làm náo động cả không gian vốn tĩnh lặng. Người phụ nữ cười đắc thắng, kế hoạch trả thù gần như hoàn hảo. Chỉ một bước nữa thôi, dòng họ Hồng sẽ chỉ còn là quá khứ và bà sẽ thực hiện được tham vọng thống lĩnh cả thế giới này.

Bà sẽ bắt những kẻ từng khinh thường, bắt nạt những phù thuỷ biển Tây phải trả một cái giá thật đắc. Còn Linh, bà sẽ dùng máu cô để đánh thức người yêu đã bị mẹ cô nhẫn tâm ra tay hại chết.

Đêm tối tăm càng thêm tăm tối khi mà ngày mai đây tất cả sẽ chìm trong máu lửa. Cuộc sống tự do, hạnh phúc sẽ chỉ còn là câu chuyện đẹp của quá khứ nếu âm mưu thâm độc của người đàn bà ấy thành công. Máu và nước mắt có thể sẽ rơi nhưng nếu bảo vệ được hành tinh này thì đó là một hi sinh thật sự xứng đáng.

o0o

Chàng trai đứng trên mõm đá ở Mũi Rồng, mắt trong ra biển khơi, khuôn mặt trầm ngâm. Cô gái dừng bước cậu phân vân đôi chút nhưng rồi cô khẽ lên tiếng cắt ngang không gian yên tĩnh của chàng trai.

"Ở đây thật đẹp, có lẽ Linh sẽ thích lắm."

"Sao cậu lại đến đây?"

Chàng trai đưa mắt nhìn Vân ngạc nhiên hỏi. Vân đáp lại câu hỏi ấy bằng một sự im lặng khác thường, ngồi xuống cạnh chàng trai khẽ thở dài. Hôm nay là rằm, là ngày định mệnh đã được tiên đoán trước. Huy vẫn chưa biết về cuộc chiến tối nay, về tương lai của Linh khi bình minh đến.

Cô phải nói, phải cho anh biết sự thật anh nên biết chứ không nên để mọi chuyện xảy ra rồi anh mới biết. Như thế là không công bằng với cả Huy và Linh. Một lần đau khổ, dằn vặt về cái chết của Khang là quá đủ rồi. Thấy cô bạn im lặng, Huy lên tiếng khuôn mặt gượng một nụ cười.

"Không phải cậu đến đây chỉ để ngắm cảnh chứ?"

Vân vẫn im lặng không lên tiếng, đôi mắt miên man nhìn đám mây trôi lơ lửng. Hôm nay bầu trời trong xanh đẹp như thế nhưng tại sao lại là ngày của máu và lửa? Tại sao một cô gái thuần khiết như Linh phải chịu cái số phận bi thương này?

"Cậu không nói thì tớ đi trước đây."

Thấy đã hỏi mấy lần nhưng cô gái vẫn không trả lời Huy đứng lên nói rồi rời khỏi đó.

"Huy ..."

Cuối cùng Vân cũng chịu lên tiếng, cô gọi vội, chàng trai dừng bước xoay nhìn cô. Cô gái lại rơi vào im lặng, Huy cáu gắt, trong lòng bỗng thấy bất an vô cùng.

"Rốt cục là có chuyện gì hả? Không nói là tui đi đấy."

"Cậu cứ đi đi, Linh có gặp chuyện thì đừng hối hận đó."

Vân quát lớn, chàng trai sững lại, xoay nhìn cô, khuôn mặt thất thần.

"Cậu nói thế là ý gì?"

"Đêm nay là trận chiến cuối cùng."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31


Trăng rằm, ánh sáng dịu nhẹ rất đẹp, cả thành phố chìm trong giấc ngủ say. Trong màn đêm tăm tối một đội quân hiên ngang, thách thức bước đi, những kẻ không phải con người. Dẫn đầu là nữ phù thuỷ biển Tây cùng Hồng nhị thiếu gia của Hồng tộc. Vẻ mặt ông khắc khổ, từng bước đi thật nặng nề, lưỡng lự. Nhưng ai mà để ý đến chuyện đó khi mà họ sắp bước vào cuộc đại chiến với gia tộc phù thủy uy quyền nhất.

"Dừng."

Trước mắt là Hồng gia, ông đưa tay ra hiệu, giọng uy nghi nhưng khuôn mặt vẫn hiển hiện rõ sự buồn bã. Ông biết rõ ngày này sẽ đến, ông vẫn luôn chờ đợi từng ngày. Nhưng hôm nay ông chỉ mong sao thời gian ngừng trôi. Thật chớ trêu, con đường trước mắt lại rất ngắn mà đội quân di chuyển quá nhanh và ông không thể ngăn cản họ. Mặc kệ dù gì cũng đã đến nơi chuyên gì đến sẽ đến thôi.

"Anh vào trong trước đi."

Người phụ nữ đặt nhẹ tay lên vai ông nhỏ giọng nói, nụ cười nửa miệng lộ rõ. Kế hoạch trả thù của bà sắp thành công và rồi Hồng gia sẽ mãi mãi biến mất. Nhưng chẳng hiểu tại sao khi thấy Vol buồn lòng bà cũng chẳng vui hơn là mấy. Người đàn ông lặng nhìn bà lát lâu rồi nhanh thoắt lên cành cây và đi vào bên trong gặp một người, mẹ ông.

Người phụ nữ ngồi trên ghế bên cái bàn, mắt nhắm nghiền dáng vẻ mặt mệt mỏi. Ông đứng ở nhành cây bên cửa sổ, nhảy phóc lên lan can và tiến vào trong. Bằng cái giọng khàn khàn ông khẽ gọi, bao nhiêu nỗi mong nhớ dâng trào dằn xé ông. Khóe mắt cay xè, hơi đỏ nhưng lại không có dấu hiệu của nước mắt. Có lẽ ông đã quá quen với việc kiềm chế cảm xúc của bản thân.

"Mẹ."

Cái tiếng thiết tha làm người phụ nữ sững lại, đôi mắt hé mở, khuôn mặt có vài nét nhăn. Nhìn đứa con trai lạc lối, nước mắt bắt đầu ngưng đọng ở khoé mi. Giọng run run bà lên tiếng, hai tay dang rộng chào đón con trai sa vào lòng. Dáng vẻ lạnh lùng, uy nghiêm thường ngày đã biến mất.

"Con trai."

Người đàn ông bước nhanh đến, khuỵu gối ôm chầm lấy bà, oà khóc như một đứa trẻ. Bà cười nhạt vuốt vuốt lên mái tóc ông, lòng thổn thức không kìm được nỗi nhớ mong. Nhưng rồi nhớ đến điều gì đó bà bất ngờ đẩy ông ra, khuôn mặt đanh lại, vẻ đau khổ biến mất hẳn.

"Con không nên đến đây."

"Mẹ, con xin lỗi ..."

Hai từ "xin lỗi" vang lên từ miệng ông thật nhẹ nhàng. Đã bao người chết dưới tay ông, bao nhiêu đau thương, mất mát xảy đến với Hồng gia, với bạn bè của Linh. Vậy mà chỉ hai từ xin lỗi ông đã xem như mọi lỗi lầm trước đây đều không tồn tại. Bằng sự uy nghiêm của một người đứng đầu dòng tộc lớn bà nói tiếp.

"Nếu biết lỗi sao vẫn còn làm? Dù gì đêm nay cũng là đêm trong lời tiên tri, không cần nói nhiều nữa."

"Mẹ."

Câu nói đó của bà như một con dao sắt nhọn đâm xuyên trái tim của ông. Có gì đau đớn hơn việc phải trở thành kẻ thù với người thân trong gia đình chứ? Ông gượng đứng dậy, đôi mắt vô hồn, chưa bao giờ tâm can ông lại đau đớn như thế này.

"Hồng phu nhân, không ngờ bà già rồi mà vẫn cứng miệng."

Một giọng nói khẽ vang ẩn chứa sự mỉa mai, khinh miệt. Hai mẹ con bà xoay nhìn người mới tới, sự ngạc nhiên kéo đến, bà bối rối nhìn cô ta rồi nhìn con trai.

"Nó..."

"Sao em lại vào đây?"

"Không đợi được nữa, em phải xử bà ta."

Người phụ nữ mới đến nói, vẻ cao ngạo thái quá làm người khác thật sự khó chịu. Vol hỏi nhanh, đi đến nắm chặt khuỷu tay người yêu kéo đi ra hướng cửa sổ. Người phụ nữ nhìn cô gằn giọng tức giận thay cho đứa con gái tội nghiệp đã ngủ say suốt năm năm nay.

"Cô chưa chết. Con đúng là đứa hồ đồ."

"Thấy tôi chưa chết bà thất vọng lắm hả?"

Vùng hất tay người đàn ông cô ta quay nhìn người đàn bà nhếch môi cười thách thức. Hồng phu nhân giận sôi máu, trên tay cây đũa ngắn xuất hiện, nâng tay về phía cô ta.

"Á ..."

"Xoảng."

Tiếng thét thất thanh vang lên cùng tiếng vỡ của chiếc bình sứ cổ rơi xuống đất đã xé toạc sự tĩnh lẳng của đêm khuya. Vol chết lặng, cả người cứng đờ ra như tảng đá, ông không tin những gì mình đang chứng kiến, hai bàn tay run rẩy bẩy. Hồng phu nhân ghì chặt vết thương ở ngực, tay nắm chặt thanh gươm của người phụ nữ.

....

"Mẹ ... Không, mẹ ơi ... Không, không con xin mẹ ... Đừng mà ... đừng bỏ con ... Mẹ ..."

Như sực tỉnh lại người đàn ông lao nhanh đến đẩy mạnh người yêu ra. Ông ôm lấy mẹ mà gào khóc van xin, nước mắt bắt đầu nhạt nhoà. Hồng phu nhân nằm trong vòng tay con trai cười nhợt nhạt, hơi thở yếu dần. Bà rướn chút sức lực cuối cùng đưa tay chạm nhẹ má con trai, miệng mấp máy không nói thành lời.

"Mẹ ..."

Vol thốt gọi mẹ trong nước mắt, cái giọng nghe sao buồn đến não ruột. Trái tim ông quặn thắt đau đớn, lòng tự trách bản thân ghê gớm. Người làm sai là ông, kẻ làm ác cũng là ông nhưng tại sao người chịu quả báo lại là mẹ ông, là gia đình của chị gái ông? Phải chăng tận mắt nhìn thấy người thân mình chết chính là quả báo dành cho ông? Như thế thật không công bằng.

"Bà ngoại ..."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32


Trong đêm khuya tĩnh mịch, cô gái nhỏ lặng trầm chờ đợi, hôm nay là ngày định mệnh. Huy đã đi khỏi, nếu như qua khỏi hôm nay cô nhất định sẽ đi tìm anh, nói cho anh biết rằng người cô yêu nhất trên đời này chính là anh ... Một âm thanh như tiếng vỡ gốm sứ khẽ vang, là từ phòng bà phát ra. Linh ngờ ngợ nhìn rồi nhanh chân đến đó, một nỗi bất an bao trùm lấy cô. Không tự giác mà đôi chân di chuyển nhanh hơn rồi cô bắt đầu chạy, những bước chân vội vã.

"Bà ngoại ..."

Tiếng Linh thốt gọi làm người đàn ông sững lại đưa mắt nhìn, khuôn mặt khắc khổ đã ươn ướt nước mắt. Ông nhìn chầm cô như muốn giải thích nhưng chẳng thể thốt lên lời, chỉ đơn giản là im lặng chờ đợi. Chờ đợi cơn thịnh nộ từ Linh trút xuống, chờ đợi lời nói và hạnh động chứa đựng sự căm thù của cháu gái.

"Không, bà ngoại ..."

Linh bước nhanh đến đẩy mạnh Vol ra, đỡ lấy và ôm ghì Hồng phu nhân trong lòng mình. Cả thân thể run lên bần bật, nước mắt tuôn rơi nhạt nhoà trên khuôn mặt, môi mấp máy không thành lời. Dù có nhiều chuyện bà ngoại làm rất tàn nhẫn, rất vô tình nhưng cô biết nó đều xuất phát từ tình thương bà dành cho cô.

"Không, bà ơi ...xin đừng bỏ cháu... Cháu xin bà ..."

Người phụ nữ cười nhạt, hơi thở gấp gáp hơn, chạm tay vào má cô gắng sức nói, một câu nói đứt quãng không hoàn chỉnh.

"Tha ... tha ... chú ..." Câu nói chưa dứt, Hồng phu nhân buông thõng tay mà ra đi trong sự nuối tiếc.

"Không ..."

Linh gào lên, tay lây mạnh bà ngoại oà khóc đau đớn, tim quặn thắt như bị ai đó bóp mạnh. Người đàn ông không kìm được mà bật khóc thành tiếng, thẫn thờ quay bước đi. Người phụ nữ nhìn cảnh đau thương ấy không chút động lòng, môi nhếch lên để lộ nụ cười hả hê nhưng có chút gì đó chua chát.

"Tại sao lại hại chết ngoại? Bà ấy dù gì cũng là mẹ ông mà."

Cô gái ngẩng đầu hỏi, giọng đanh lại chất chứa đầy oán hận. Vol lặng người không đáp lại cũng chẳng thể nói rõ hung thủ thật sự là ai. Người phụ nữ khẩy cười, lên tiếng chen ngang đầy mỉa mai, ánh mắt nửa vui nửa buồn.

"Không biết tự lượng sức mình chết cũng đáng."

"Ông bảo vệ bà ta, giúp bà ta đối phó họ Hồng tộc để rồi bà ta giết con gái ông. Đúng là ngu ngốc."

Linh ngước đôi mắt nâu đẫm nước nhìn người đàn ông nói. Cái giọng thật chua chát, mỉa mai, sự hận thù dâng cao đỉnh điểm. Người ông nhìn cô rồi nhìn người phụ nữ ngỡ ngàng, cả thân một lần nữa lại người cứng đờ. Ông nhìn bà như chờ đợi câu giải thích, chờ đợi lời phủ nhận thốt ra từ miệng bà. Nhưng không, người phụ nữ chỉ lặng im nhìn khuôn mặt đăm lại. Rất chóng mọi cảm xúc trên khuôn mặt xinh đẹp ấy đã bị đánh lùi. Khuôn mặt đanh lại, vẻ bất cần thách thức làm Vol hiểu ra. Bà ta là hung thủ, là người đã giết chết con gái ông.

"Là em sao?"

Bằng cái giọng run run ông hỏi, nước mắt đã đông khô trên khuôn mặt khắc khổ ấy. Ánh trăng đang dần bị mây đen che lấp, giây phút định mệnh đã đến, tất cả bí mật đều được phơi bày.

"Phải. Em không cho phép bất cứ vật cản đường nào được tồn tại."

Đi đến bên khung cửa sổ người phụ nói, mi mắt cụp xuống thoáng nét buồn rầu. Vol bước nhanh tới nắm hai khuỷu tay bà lắc mạnh, quát lớn, cái nhìn đầy giận dữ, thất vọng.

"Tại sao? Tại sao em lại làm như thế? Nó là con anh mà ... Tại sao vậy hả? ..."

"Tại sao ư? Tại vì nó sẽ phá hỏng kế hoạch trả thù của em. Tại vì mối thù của những phù thuỷ biển Tây. Tại vì ..."

Người phụ nữ khựng lại, đôi mắt hận thù ngấn nước, giọng bắt đầu lạc hẳn. Bà biết điều bà sắp nói sẽ làm tan nát tim Vol, sẽ khẳng định rằng tình yêu giữa hai người không hề tồn tại. Phải, lúc đầu bà tiếp cận ông chỉ vì mục đích duy nhất, trả thù. Nhưng có một điều bà không bao giờ ngờ tới, bà đã yêu Vol, yêu kẻ thù của mình. Là thật lòng.

"Là vì cái người tên Tân Tân ư?"

Tiếng Linh khẽ vang, chen ngang cuộc nói chuyện. Người phụ nữ khựng lại nhìn cô gái nhỏ đầy ngạc nhiên. "Tân Tân" cái tên đã lâu lắm rồi không được ai nhắc đến. Nhưng tại sao lại là Linh? Cô biết được những gì? Một loạt câu hỏi được đặt ra trong đầu người phụ nữ nhưng chẳng có câu trả lời nào. Linh đặt bà ngoại xuống đất, đứng thẳng người đối diện người phụ nữ, giọng đanh lại.

"Bà tưởng quá khứ của bà không ai biết sao? Tôi là ai? Là Hồng tiểu thư, là phù thuỷ truyền thuyết, là người giữa ranh giới quá khứ và thời gian, giữa cái chết và sự sống ... Bà không quên điều đó chứ?"

Giọng cô gái lướt vang, nó không như tiếng nói, chỉ là cơn gió thoảng qua, một cơn gió rét buốt của mùa đông. Đôi mắt nâu đục ngầu, từ trong tay cây đũa phượng hoàng xuất hiện. Câu nói vừa dứt cô đã nâng đũa chỉa về phía đối thủ nhưng ...

"Á ..."

Đáng tiếc người phụ nữ đã nhanh tay hơn, không cần đũa phép chỉ đơn giản là tay và thần chú. Một thứ tia sáng mờ ảo vụt qua, cắt xẹt bàn tay Linh làm chảy máu, rất nhanh, nhanh đến nỗi cô chưa kịp nhận ra đó là gì. Linh khẽ rên thành tiếng cầm chặt bàn tay bị thương của mình, răng nghiến lại keng két.

"Sao cô yếu thế Hồng tiểu thư? Hãy cho tôi xem bản lĩnh của cô đi."

Người phụ nữ bật cười ngạo nghễ nhưng trên khuôn mặt lại có chút gì đó buồn. Bằng cái mỉa mai bà lại lên tiếng, đôi mắt nhìn Vol trầm xuống mà lo sợ. Ông đã biết bí mật của bà, đã biết đến sự tồn tại của Tân Tân. Ông có còn giúp bà không? Có bỏ rơi bà không? Nhưng điều đó đâu còn quan trọng, ông đã không còn đường quay đầu nữa. Nhận biết cơ hội đến với mình cô gái nâng tay về phía người phụ nữ, miệng nhẩm thần chú. Một hành động thật ngốc nghếch của một kẻ chưa biết và cũng chưa từng sử dụng phép thuật bằng tay. Và ...

"Á ... Á ... Á ..."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33


Một tia chớp quật vào bụng Linh, hất tung cô vào tường, rất mạnh. Gió bất chợt nổi, những tấm kính cửa sổ vỡ tan, nó bay cuộn tròn như lốc xoáy rồi bất chợt đổi hướng. Bị va chạm mạnh cô gái lồm chồm ngồi dậy, cả người ê ẩm. Chưa kịp đứng vững thì những mảnh gương vỡ đã lao thẳng vào phía cô.

"Linh."

"Á ..."

Như sực tỉnh trở lại với hiện tại Vol gào lên, ông lao cả thân người đến chở che cho cháu gái. Không kịp rồi. Những mảnh vỡ cắt vào da thịt tạo ra những vết thương dài và sâu. Cô gái nằm ở góc tường người co rúm lại đau đớn. Âm thanh kính vỡ đã ra hiệu cho đội quân bên ngoài, chúng tấn công. Tiếng đánh nhau, tiếng la hét, tiếng vũ khí chạm vào nhau và tiếng sấm vang rầm cả góc trời. Không gian yên tĩnh đã biến mất, ánh trăng bắt đầu đổi sang màu đỏ của máu và bị mây đen che khuất. Linh nằm bất động, hơi thở đang dần yếu đi, một vài kí ức thoáng qua. Nụ cười của hối tiếc.

Đứa cháu gái ông yêu thương nhất sẽ không phải chết, chúa trời sẽ ban phước cho nó. Nhưng rất nhanh chóng những ý nghĩ đó biến mất, vẻ mặt tất cả những người có mặt ở đây sựng lại. Cô gái gượng đứng dậy, mái tóc bạch kim phát sáng, hai mắt đỏ lừ. Cả thân người lơ lững giữa không trung, những vết thương lành lại một cách nhanh chóng. Cô đưa tay về phía hai người, một luồn khói xanh phả ra bao quanh ngọn lửa. Nhưng không hiểu tại sao hai hàng nước mắt lại chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp đó.

"Bà."

Sam cùng vài người của Hồng gia chạy vào, nhìn thấy Hồng phu nhân nằm trên vũng máu thốt gọi. Bị làm phiền cô gái nhỏ buông thõng ngã xuống sàn nhà, mọi phép thuật đều biến mất. Làn khói xanh của Linh đã phá tan phép thuật của Vũ rồi biến mất không chút vết tích. Thấy em gái rơi tự do xuống Vũ chạy nhanh đến đỡ lấy cô. Linh mơ màng, vẻ mặt mệt mỏi, tay chân rã rời không còn chút sức lực.

"Bà."

Nhưng cô vẫn cố rướn nhìn bà, thều thào gọi khẽ. Cả người Vũ run bắn lên nỗi sợ hãi dâng trào, mạng sống này anh có thể không cần. Nhưng còn Linh, anh không thể để cô em gái này gặp chuyện được. Cậu ôm em gái trong lòng, giọng thấp đến mức chỉ mỗi cô nghe thấy.

"Linh ... Em đừng bỏ anh, chúng ta phải đợi mẹ tỉnh lại ... Gia đình chúng ta sẽ rời khỏi đây ... chỉ có ba chúng ta, Vân và Huy thôi được không?"

Linh cười nhạt, nước mắt vẫn tuôn ra ở khoé mi. Cô đưa tay chạm vào khuôn mặt anh trai, hơi thở dần đứt quãng. Cánh tay buông lõng rơi xuống đất, Linh gục mặt vào lồng gục anh trai, hơi thở đã ngừng.

"Không ..."

Vũ gào lên đau đớn, cái âm thanh xuyên thấu màn đêm vang vọng cả căn nhà. Sam đưa mắt nhìn, khoé mi đỏ hoe, nỗi hận tăng lên đỉnh điểm. Cô đứng phắt dậy chĩa vào Vol và người phụ nữ đọc chú. Nhưng họ là ai? Là những phù thuỷ mạnh nhất còn cô chẳng qua cô chỉ mạnh hơn những phù thuỷ khác chút ít. Người phụ nữ mở to mắt, quất mạnh tay vào không khí tức thì Sam đã bị tung hất mạnh. Không kịp hét lên đau đớn thân người cô đã găm vào hai sừng trâu trên tường, máu nhỏ giọt xuống đất. Đám người nhà họ Hồng hoảng sợ quay người bỏ chạy, chỉ còn lại mỗi Vũ. Nhìn cháu gái nằm bất động, nỗi ân hận, đau khổ xâm chiếm con người ông. Người phụ nữ đưa tay về phía Vũ, miệng nở nụ cười nham hiểm mấp máy niệm chú.

"Không."

Vol sấn đến gạt tay bà, tia chớp điện xẹt qua bức tường. Ông mở to mắt trợn nhìn bà, vừa gằn giọng vừa nắm tay kéo bà nhảy qua khung cửa sổ. Trong đêm khuya tăm tối, ánh trăng vằng vặt đang dần nhuộm màu đỏ ngầu của máu. Màn đêm đã nuốt chửng bóng dáng của hai phù thuỷ vĩ đại của thế giới đen. Vũ ngước đôi mắt đã ầng ậng nước theo, ánh một tia nhìn thù hận. Cúi người hôn nhẹ lên trán em gại, rồi anh nhẹ nhàng đặt em gái xuống đất lạnh lẽo. Vũ đứng dậy, hai tay vươn lên, khuôn mặt đanh lại gào thét trong nước mắt. Cái giọng lạnh băng làm người nghe phải rùng mình sợ.

"Tôi phải trả thù ... phải giết tất cả chúng ... phải giết..."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34


Câu nói vừa dứt Vũ đưa mắt nhìn màn đêm tối tăm rồi nhanh chân nhảy phóc ra ngoài cửa sổ như một con sói. Màn sương mỗi lúc dày thêm, trong ngôi biệt thự họ Hồng, xác lũ quái thú, phù thuỷ cùng lũ người sói nằm rải rác. Vân và Huy chậm rãi đi vào trong, nỗi lo sợ bao trùm lấy họ. Không ai nói ai hai người bước nhanh hơn, nỗi lo sợ càng tăng lên đỉnh điểm khi mà Hồng gia không một bóng người.

"Linh ... Linh ..."

Như không giữ được bình tĩnh, Huy chạy vào trong ngôi nhà gọi lớn. Những lối đi hẹp, dài tối tăm, những căn phòng tối đen, khung cảnh cô tịch điều hiu.

"Vũ ... Linh ... Vũ ..."

Vân gọi lớn vẻ lo lắng chẳng khác chàng trai là mấy. Một cảm giác mãnh liệt thúc giục Vân bước nhanh hơn vào phòng làm việc của phu nhân.

"Phu nhân ... Linh ... Huy lại đây mau ..."

Hồng phu nhân nằm giữa vũng máu, vết thương đâm xuyên tim. Bên cạnh cách đó không xa Linh nằm giữa sàn nhà lạnh lẽo, khuôn mặt trắng bệt. Nghe Vân gọi Huy chạy vào, chàng trai chết lặng, từng bước đi nặng nề.

"Linh ..."

Huy gọi khẽ bằng cái giọng run run vang lên thật chậm rãi. Cô gái vẫn nằm đó, không một hơi thở, không một cử động. Huy ôm cô gái vào lòng, hai hàng nước mắt nóng hổi rơi xuống má cô.

"Không ... Linh ơi ... Không, đừng mà ... Xin lỗi tớ về rồi ... Cậu mở mắt ra đi ... Linh ..."

Sau hồi lâu im lặng ngỡ ngàng chàng trai gào khóc thảm thiết. Vân ngồi bên cạnh đưa tay bịt nửa mặt khóc nghẹn không thành lời.

"Vân." Một âm thanh mơ hồ vang lên từ phía sau lưng, Vân ngoảnh đầu lại nhìn.

"Ông nội."

Ngước đôi mắt ầng ậng nước nhìn người mới đến khẽ gọi. Ông quản gia nhìn cháu gái nói gọn, một nụ cười nhợt nhạt xuất hiện trên khuôn mặt ông.

"Thiếu gia đang ở Thu Bồn, mau đến đó."

Câu nói dứt ông quản gia biến mất như chưa từng tồn tại. Vân lại khóc oà lên nhưng nghĩ đến Vũ, cô gạt nước mắt, đứng dậy và chạy lên Thu Bồn. Trong ngôi nhà của Hồng gia lúc này chỉ còn mỗi Huy và Linh. Chàng trai vẫn thẫn thờ ngồi đó ôm chặt Linh, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Đâu đó trong không khí mùi hương giấy lan toả, ánh trăng máu đang dần đổi màu. Những ngón tay cô gái nhỏ khẽ động đậy, hơi thở xuất hiện.

"Linh."

Huy nắm tay Linh gọi một cách gấp gáp, miệng nhoẻn nụ cười. Nét mặt Linh hơi nhăn lại đau đớn, mí mắt run nhẹ và từ từ hé mở.

"Huy."

Cô gái thều thào gọi, một luồn điện chạy khắp cơ thể, sức nóng như hơi lửa lan toả làm bỏng tay chàng trai. Mặc kệ chàng trai vẫn ôm chặt chàng trai cô, vẻ mặt mừng rỡ.

"Tránh ra."

Như hiểu chuyện gì đang xảy ra Linh đẩy Huy ra xa mình gắt gỏng. Chàng trai sững lại ngạc nhiên nhìn cô, lo lắng và bối rối. Cô gái ôm chặt cổ mình, cảm giác nóng rát làm cô khó chịu.

"Linh."

Chàng trai khẽ gọi, hai mắt nhìn chầm sự thay đổi trên người Linh. Những đường gân nổi rõ, sau lưng gần bả vai có cái gì đó trồi lên xuyên qua da. Nó cứ lớn mãi, lớn mãi, mỗi lúc dày thêm hiện rõ hình đôi cánh màu đen. Những cánh bướm chập chờn khắp nơi trong ngôi nhà và cả bên ngoài.

"Á ..."

Linh thét lên, đôi cánh mượt đen dài bung ra, che lấp một góc lớn của căn phòng. Từng đợt gió đêm thoảng qua, mái tóc bạch kim tung nhẹ, đôi mi dài, rậm cong hất lên.

"Linh."

"Đi thôi."

Thu đôi cánh lại Linh nói gọn, khuôn mặt đanh lại không để lộ bất cứ cảm xúc nào. Thấy cô gái bước nhanh chàng trai vội rảo bước theo sau.

o0o

Trên đỉnh cao Thu Bồn, bên trái là bờ vực khá sâu, bên dưới vực là dãy nhà dân còn bên phải là rừng cây thưa thớt mọc trên cát sạn, xen cách là những chõm đá. Vol, người phụ nữ và Vũ nhìn chầm nhau, khẽ nhếch môi bà ta lao vào tấn công cậu. Mặc dù Vol muốn ngăn cản nhưng ông không biết nên giúp ai và ra tay với ai. Bởi vì sẽ phải có một trong số họ phải chết, đó là lời tiên tri. Nhưng Linh đã chết, lời tiên đã sai hay là họ đã sai? Phù thuỷ trong truyền thuyết có lẽ không phải Linh. Vậy người đó là ai và đang ở đâu? Mãi chìm đắm trong những suy nghĩ đó mà ông không chú ý đến cuộc chiến giữa cháu trai và người yêu. Nhưng rồi ánh chói từ thanh kiếm xuất hiện bất ngờ trong tay người phụ nữ chiếu thẳng vào mắt đã làm ông sực tỉnh. Ông bước nhanh đến ngăn cản nhưng không kịp, thanh kiếm đâm xuyên bả vai Vũ. Rút kiếm lại người phụ nữ tiếp tục đâm lần nữa.

"Không được."

Vol đá mạnh tay bà, hai mắt nhíu lại và lại nhớ đến Linh. Vì người phụ nữ này con gái ông, cháu gái ông, mẹ ông đã chết. Ông không thể tiếp tục để bà làm hại huyết mạch cuối cùng của Hồng gia.

"Tránh ra."

Bị ngăn cản bởi kẻ luôn đứng cùng chiến tuyến với mình người phụ nữ tức giận hét lớn. Nhưng bà chỉ nhận được sự im lặng bất thường từ Vol cùng ánh nhìn thất vọng. Trái tim bà đau nhói nhưng vẫn cố không để những cảm xúc hiện rõ trên khuôn mặt.

"Vũ."

Vân chạy đến thấy Vũ ôm vết thương nằm dưới đất cô thốt gọi. Không chần chừ quá lâu cô lao vào tấn công Vol và người phụ nữ như một con thú điên dại. Nhưng một tiểu yêu như cô làm sao có thể đánh lại hai người họ cơ chứ. Rất nhanh chóng người phụ nữ đưa tay về phía cô niệm chú hất mạng cô ngã lùi về phía sau.

"Á ... Á ..."

"Vân."

Không kịp chống đỡ mà cũng chẳng có sức để chống đỡ Vân rơi tự do xuống vực. Thấy người yêu gặp nguy hiểm Vũ vừa hét lớn vào lao đến. Và một ai đó nắm chặt vai anh ghì lại, chàng trai xoay nhìn đầy ngạc nhiên. Biết rằng kẻ thù rơi xuống vực sẽ chết người phụ nữ nhoẻn miệng cười hả hê. Nhưng... Một bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy tay Vân, đôi cánh đen sải dài dang rộng vỗ phồng phập. Đôi mắt nâu sắc bén, khuôn mặt trắng hồng không cảm xúc, mái tóc bạch kim xoã dài.

"Linh."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35


Không gian bỗng im bặt, những người có mặt ở đây đều chết sững trước sự xuất hiện của Linh. Cô đã chết, trái tim đã ngừng đập ngay trong vòng tay anh trai. Nhưng ... Giờ đây cô đang đứng trước mặt họ, lại thêm đôi cánh đen phía sau lưng. Từ cô toát lên một vẻ cao ngạo, sắc sảo hơn người. Cô là ai? Là phù thuỷ truyền thuyết hay là Hồng tiểu thư?

"Linh."

Vũ gượng đứng dậy cố gắng bước nhanh đến ôm chầm em gái. Nhưng Linh đã nhanh chóng nhích sang phải tránh né cái ôm đó. Cái vẻ mặt xa lạ cùng hành động né tránh đó làm chàng trai ngỡ ngàng, mắt nhìn chằm em gái chờ đợi lời giải thích.

"Sao ... Không thể nào rõ ràng mày đã chết rồi mà ... sao ..."

Câu nói ngập ngừng của người phụ nữ đã cắt ngang sự ngỡ ngàng của người anh trai. Linh đưa mắt nhìn rồi nhoẻn miệng cười, đôi cánh vỗ phành phạch nhấc bổng cô khỏi mặt đất. Tiến lại gần bà cô khẽ nói, cái giọng lạnh lẽo như nữ thần báo tử.

"Phù thuỷ truyền thuyết là người đứng giữa ranh giới sống và chết ... Chính bà đã đánh thức, đã hoá giải lời nguyền cho tôi ... Cảm ơn."

"Đừng nói nhiều, thắng làm vua thua làm giặc."

Câu nói vừa dứt người phụ nữ đã lao vào tấn công cô gái nhỏ. Màn sương dày bao quanh hai người, che lấp tầm nhìn của những người bên ngoài. Huy và Vân nhìn nhau gật nhẹ đầu rồi cả hai cùng lao vào đánh nhau với Vol. Riêng Vũ bị thương không thể tham chiến nên đành ngồi đó cầu chúc họ may mắn. Những cánh bườm bay khắp nơi, mùi hương phấn nhẹ dịu đã lấn áp sự tanh tưởi của máu.

Đôi cánh quật mạnh, bà ta né sang một bên nhưng không đủ nhanh. Đôi cánh xẹt qua tạo nên một vết rạch dài tuy không sâu lắm, máu rươn rướn. Linh khẩy cười đắc ý, đôi mắt nâu nhìn xoáy sâu như đẩy bà xuống vực thẳm. Người phụ nữ bỗng dừng lại, hơi thở không đều, tay nắm chặt thanh gươm ngọc bích đáp xuống đất, hai chân bước đi lướt nhẹ đến gần người phụ nữ. Và ...

"Linh."

Tiếng thét lớn, tất cả dừng lại dồn ánh mắt về phía cô gái nhỏ và người phụ nữ. Đôi mắt họ mở to, nét mặt đầy sợ hãi, lo lắng. Không khí chùn xuống đột ngột, tất cả như ngừng thở, thời gian trôi qua một cách chậm chạp.

Một giây ...

Hai giây ...

"Á ... Á ... Á ..."

Tiếng cô gái nhỏ thét lên đau đớn làm cả không gian chao đảo. Thanh gươm ngọc bích nhuộm dòng máu đỏ tươi, chiếc cánh bên trái đứt lìa và rơi xuống đất. Cô gái nhỏ ngã lùi về sau, khuôn mặt trắng tái không mang một chút sắc thái của sự sống. Người phụ nữ mỉm cười đắc thắng và tiếp tục lao đến, thanh gươm ngọc bích chỉa thẳng vào Linh.

"Linh."

Huy và Vol hất mạnh nhau ra, chạy đến che chắn cho cô gái nhỏ. Lại một lần nữa tất cả lại rơi vào im lặng, đêm nay có quá nhiều điều bất ngờ. Huy từ từ buông cô ra, mắt nhìn chầm Vol ngỡ ngàng. Linh mở to đôi mắt nhìn chầm người chú, nước tuôn trào từ khoé mi, môi mấp máy khẽ hỏi.

"Tại sao?" Người đàn ông không trả lời, miệng hé nụ cười nhợt nhạt rồi ngã quỵ xuống.

"Chú ..."

Linh thốt gọi, gượng người lao đến đỡ lấy ông, nước mắt nhạt nhoà. Vết thương ở tim chảy máu mỗi lúc một nhiều, Vol nhắm nghiền mắt lại và chìm trong giấc ngủ vĩnh hằng. Người phụ nữ đổ sụp xuống nền đất, khóc nghẹn, tay nắm chặt ghì ở ngực. Linh ngồi đó đôi mắt thẫn thờ, môi nhếch lên để lộ một nụ cười nhạt.

"Tránh ra."

Nhưng, người phụ nữ bỗng nhiên lao nhanh đến đẩy mạnh cô gái nhỏ ra và ôm lấy Vol ghì chặt. Cúi người hôn nhẹ lên môi ông, bà ngước nhìn Linh cười một cách khó hiểu. Bàn tay ấy chạm nhẹ trán người đàn ông, miệng đọc thần chú, mắt vẫn lườm nhìn Linh. Một viên thuỷ tinh trong suốt phát ra thứ ánh sáng màu vàng bay ra từ miệng người đàn ông. Nó bay cao dần, thứ ánh sáng ấy ngày càng gắt hơn và chuyển sang màu đỏ, màu của máu.

"Không."

Một người phụ nữ lao đến chụp lấy viên thuỷ tinh hét lớn. Nhưng thứ ánh sáng đó đã hất ngã bà, đưa viên thuỷ tinh bay vút lên bầu trời đêm.

"Mẹ."

Hai anh em Vũ, Linh vừa chạy đến vừa thốt gọi, khuôn mặt có chút ngỡ ngàng. Nhưng rất nhanh chóng họ bị hiện tường kì lạ thu hút. Một tiếng nổ vang rầm trời, ở góc trời đỏ rực, ánh trăng dần bị mặt trời che lấp. Những cánh bướm rơi xuống mặt đất co rúm lại và dần mất đi sự sống. Hương phấn hoa nhạt dần, mùi máu tanh tưởi lan khắp không gian.

"Á ..."

Linh thét lên rồi gục xuống, những đường gân nổi rõ, một luồng ánh sáng phát ra từ cô. Nó nóng hừng hực như ngọn lửa địa ngục, lạnh giá như băng tuyết mùa đông.

"Linh."

Thấy cô gái nhỏ đau đớn như vậy Huy đi nhanh đến, vẻ lo lắng lộ rõ trên khuôn mặt. Nhưng Vũ đã nắm tay cậu giữ lại, lắc nhẹ đầu ra hiệu , khuôn mặt đanh lại cố không để lộ bất kì cảm xúc nào. Mái tóc bạch kim bùng ngọn lửa màu xanh, luồng khí tách khỏi người cô gái nhỏ bay vụt lên bầu trời đêm.

"Không."

Người phụ nữ lao đến tấn công Linh nhưng mẹ cô gái nhỏ đã lao đến ngăn cản. Mái tóc dài quất mạnh hất tung bà ta ra ngã lăn dưới nền đất. Vân bước nhanh đến, tay cầm cây kiếm khắc hình ngọn lửa chỉa thẳng vào bà ta. Luồng sáng chạm đến bầu trời, những tia sét điện kết nối tạo thành mạng lưới làm sáng rực cả bầu trời. Mọi hiện tượng kì lạ biến mất, cả không gian trở lại bình yên như trước đây, không khí dường như thoáng đãng hơn, mùi máu tanh cũng biến mất theo.

"Linh."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36


Linh đổ gục xuống nền đất lạnh lẽo, mái tóc bạch kim bạc trắng, khuôn mặt trắng bệt. Nguồn sức mạnh, phép thuật của cô đã biến mất như chưa từng tồn tại, hương phấn hoa vẫn vương đâu đó trong không khí. Huy chạy đến đỡ lấy cô, tâm trí bắt đầu hoài nghi, một vài câu hỏi liên tục thoáng qua trong suy nghĩ của anh. Theo những gì anh biết phù thuỷ sau khi mất đi tinh nguyên sẽ chết. Nhưng Linh vẫn sống sờ sờ ra đấy, liệu đây chính là ẩn ý trong câu nói của Vân. Chuyện gì sẽ xảy đến với cô? Linh sẽ chết hay chỉ đơn giản là mất hết phép thuật? Anh là ma cà rồng, nếu Linh trở thành con người hai người sẽ không thể yêu nhau được nữa.

"Mẹ."

Tiếng Linh thều thào gọi cắt ngang dòng suy tư của Huy. Anh nhìn cô rồi nhìn Hồng đại tiểu thư, một người đã ngủ suốt bao lâu nay. Phải chăng vì Vol đã chết nên mọi lời phù phép đều được hoá giải? Người phụ nữ đến gần chạm nhẹ tay vào gò má con gái dịu dàng lên tiếng.

"Con gái mẹ giỏi lắm."

"Mẹ đưa bà ấy về giùm con nhé."

Nghe con gái nói bà lặng trầm nhìn cô rồi nhìn con trai với ánh mắt lưu luyến. Rời khỏi đó bà đi đến quật hai tay người phụ nữ ra sau trói chặt rồi đưa đi. Trong không gian tĩnh lặng chỉ còn bốn người, họ nhìn nhau như chờ đợi gì đó. Im lặng ... vẫn là im lặng ...

"Đi đi."

Sau hồi lâu im lặng Linh khẽ nói, câu nói ngắn gọn không đầu không đuôi. Linh gượng đứng dậy đi đến gần bờ vực, bên cạnh Huy luôn dìu cô. Tất cả ba người dồn ánh mắt vào cô gái nhỏ, lại một lần nữa tất cả rơi vào im lặng. Trên bầu trời đã xuất hiện vài ngôi sao lấp lánh, Linh ngước nhìn khẽ mỉm cười.

"Tất cả kết thúc rồi, hai người đi đi."

"Anh ..."

Linh đi đến đặt nhẹ tay lên môi ngăn cản câu nói của anh trai. Đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Vân đặt vào tay Vũ nói tiếp.

"Tình yêu của hai người không bao giờ được chấp nhận ở nơi đây. Đi đi, hãy đi đến chân trời dành cho hai người."

"Nhưng còn Hồng gia?"

"Yên tâm tui đã có sắp xếp rồi."

Nghe phân vân của cô bạn thân Linh mỉm cười nói. Vũ và Vân nhìn nhau một lát rồi xoay sang nhìn cô gái nhỏ lưu luyến.

"Cảm ơn bà."

Vân ôm chầm lấy cô bạn thân, vừa nói vừa rơi nước mắt. Linh không nói gì chỉ im lặng nhìn hai người, tia nhìn thoáng buồn. Buông cô gái nhỏ ra Vân xoay sang phía Huy, đặt vào tay cậu sợi dây chuyền có mặt hình trăng khuyết nói khẽ.

"Là Linh nhờ tui đưa cái này cho ông. Nhớ thay tụi tui chăm sóc bả nha."

"Tui biết rồi."

Bốn người nhìn nhau một lát thật lâu rồi Vũ và Vân nắm tay nhau rời khỏi đó. Nhìn theo dáng cặp đôi anh trai hai hàng nước mắt nhẹ nhàng rơi trên đôi gò má nhợt nhạt dựa vào người Huy. Hai tay nắm chặt đứng đó lát lâu rồi quay bước trở về Hồng gia.

Ngôi biệt thự Hồng gia lúc này khá đông người, họ xôn xao về những hiện tượng kì lạ xảy ra trên bầu trời đêm lúc nãy. Hồng đại tiểu thư ngồi trên bậc cao, khuôn mặt đanh lại không để lộ bất cứ cảm xúc nào. Giữa sảnh là người phụ nữ nằm vật vã hai tay bị trói chặt.

"Hồng tiểu thư."

Một giọng trầm ấm khẽ vang, tất cả xoay nhìn nhường đường. Linh và Huy chầm chậm bước vào trước những ánh nhìn tò mò, hiếu kì.

"Hồng thiếu gia đâu?"

Mọi ai đó bật hỏi, đám người nhốn nháo nhìn nhau, một chuỗi âm thanh ồn ào nổi lên. Lơ đi câu hỏi đó Linh đi đến đứng bên cạnh mẹ, nhìn họ chậm rãi nói.

"Anh trai tôi đã chết, Vol cũng đã chết, mọi chuyện đã kết thúc."

"Còn ả đàn bà này thì sao?"

Một ai đó trong đám đông lại bật thốt hỏi, tất cả ánh nhìn đều dồn ánh nhìn vào bà ta. Linh lặng đi, tiến đến gần người phụ nữ mở trói và dìu bà ta đứng dậy. Linh mỉm cười, mắt nhìn thẳng bà ta giọng đều đều vang lên tuy rất nhỏ nhưng lại tỏ rõ uy quyền.

"Người này là Hồng thiếu phu nhân nhân của Hồng gia, mong các người tôn trọng cho."

"Không thể nào. Bao nhiêu người đã chết trong tay ả, không thể bỏ qua được."

"Ngày nào đứa trẻ của Hồng gia còn trong bụng bà ấy thì tôi không cho phép bất cứ ai."

Linh nói, chân mày hơi nheo đôi mắt nâu nhìn xoáy sâu làm họ khựng lại, vẻ hoang mang hiện rõ trên khuôn mặt. Rời mắt khỏi họ cô xoay nhìn người phụ nữ hạ giọng nhưng từng lời vang lên thể hiện rõ uy quyền.

"Đứa trẻ này, người phục hưng Hồng gia."

"Nếu Hồng tiểu thư đã nói vậy chúng tôi xin tạm biệt."

"Đi cẩn thận."

Linh nghiêng nhẹ người, môi nhếch lên để lộ nụ cười tự mãn. Mặc dù cô đã mất hết phép thuật nhưng cái phong thái lạnh lùng, ngạo nghễ, sắc sảo đó phải làm người ta nể sợ. Mẹ cô vẫn lặng trầm không lên tiếng, đôi mắt nhìn chầm con gái ánh lên tia buồn bã. Đám người lần lượt ra về trả lại vẻ cô tịch cho Hồng gia. Lúc này Linh mới ngồi xoã xuống nền gạch lạnh lẽo, cả thân người không còn chút sức lực. Chàng trai vội chạy đến đỡ lấy cô, nhìn cô đau đớn mà tim nhói đau.

"Linh."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37


Một giọng nói quen thuộc khẽ gọi, cô gái nhỏ khựng người đưa mắt nhìn kẻ vừa gọi mình đầy ngạc nhiên. Đã rất lâu rất lâu rồi cô mới nghe lại được cái tiếng gọi thắm thiết như lúc còn nhỏ. Nhưng tất cả đã quá muộn, chú cô đã chết và khi bình minh lên cô cũng sẽ chỉ còn là quá khứ. Sau lúc sau ngỡ ngàng Linh nhếch môi cười nhạt đáp lại, hai tay vịn vào cánh tay chàng trai gượng đứng dậy.

"Chào mừng cô trở về ... Hồng gia sau này trông cậy vào hai người ..."

Linh quay người bước đi mà không đợi mẹ cô hay người phụ nữ kia nói gì. Chia ly là một sự đau buồn, cô sợ nếu ở lại một lát nữa thôi cô sẽ oà khóc như một đứa trẻ lạc đường. Cô không muốn, cô phải giữ lại chút uy nghiêm của một vị tiểu thư truyền thuyết của Hồng gia. Hơn nữa lúc này đây bên cạnh cô còn có Huy, người mà cô yêu nhất trên thế gian này ngoài gia đình.

"Linh ... Chuyện đó không cách gì thay đổi được sao?"

Người phụ nữ lần nữa lại gọi tên cô thốt hỏi. Nước mắt nhạt nhoà cả khuôn mặt, những giọt nước mắt của sự hối hận. Nếu bà dừng tay sớm hơn thì Vol và những người khác sẽ không chết, Linh cũng sẽ có cuộc sống cô ao ước. Kết thúc rồi, dù có hối hận cũng chẳng kịp nữa ... Vol sẽ không thể sống lại, Linh cũng chẳng còn sinh mệnh. Khẩy cười thành tiếng cô gái nhỏ dừng bước đáp lại nhưng không ngoái đầu nhìn họ. Huy đứng bên cạnh dìu cô, tuy có rất nhiều điều anh không hiểu nhưng anh biết đây không phải là lúc để mình chen vào. Chỉ là ... Điều mà họ bảo không cách nào thay đổi là gì? Nó có liên quan gì đến Linh?

"Không có. Nếu biết trước sẽ có ngày này cớ sao còn làm?"

"Xin lỗi, xin lỗi ... Xin ... Lỗi ... Cô sai rồi ..."

Người phụ nữ khóc nghẹn nói, bà nằm sải dài xuống nền đất lạnh lẽo. Thật mệt mỏi và đáng sợ khi nhận ra mình chính là kẻ đã đẩy những người mình yêu quý đến gần với tử thần. Hồng đại tiểu thư lúc này mới lên tiếng chen ngang, tuy giọng có đứt quãng nhưng vẫn tỏ rõ uy quyền của mình. Bà biết đây là lần cuối được nói chuyện với con gái, lần cuối được nhìn cô. Bao năm qua chỉ vì lời nguyền của em trai mà bà không thể ở bên cạnh chăm sóc, lo lắng cho hai anh em Linh. Nhưng giờ thì không kịp để bù đắp những thiếu thốn tình cảm đó nữa rồi. Vũ đã ra đi, từ bỏ thân phận cao quý của mình để được bên cạnh người mình yêu. Bà không ngăn cản, bởi bà biết đó mới thật sự là hạnh phúc dành cho cậu. Nhưng còn Linh, bà chẳng thể làm gì cho cô ngoài việc bất lực nhìn cô chết trước mặt mình.

"Con không thể ở bên ta một lát nữa sao?"

"Mẹ, con xin lỗi ... Thời gian của con còn quá ít, con muốn trân trọng khoảng thời gian bên Huy. Mẹ ... Cảm ơn mẹ vì đã cho con có mặt trên cuộc đời này. Con cảm ơn mẹ rất nhiều, rất nhiều."

Cô gái xoay người khẽ nói rồi cuối thấp đầu về phía Hồng đại tiểu thư. Bà lặng đi, hai hàng nước mắt lăn chậm trên gò má mặc dù bà đã cố gắng nén chặt nỗi đau trong lòng mình. Là người đứng đầu gia tộc bà không cho phép bản thân yếu đuối trước bất kì thử thách, khó khăn nào. Nhưng là một người mẹ, thấy con gái sắp chết trước mặt mình mà chẳng thể làm gì cả. Thật tàn nhẫn, thật quá bất công mà.

"Mẹ yêu con nhiều lắm."

Người phụ nữ nói rồi quay lưng lại với cô gái, bờ môi mím chặt không để mình khóc thành tiếng. Bà không muốn trước khi con gái ra đi lại phải lo lắng cho mình.

"Con cũng yêu mẹ nhiều lắm ... Cô à, đứa bé đó tên là Hồng Vân Linh, là người mang linh hồn cùng sức mạnh của con ..."

Linh đưa mắt nhìn sang người phụ nữ đang gục mặt xuống đất khóc mà nói. Bà sựng lại ngước nhìn cô, trong đôi mắt lại sáng lên tia hi vọng, mong đợi kì tích xuất hiện. Linh quay người bước đi và tiếp nói nốt điều mình muốn nói. Huy vội rảo bước đi cùng cô gái, tay vẫn dìu cô một cách cẩn trọng và đầy quan tâm.

"Hẹn gặp lại hai người sau nhé."

Đi đến dìu người phụ nữ đứng lên, Hồng thiếu phu nhân cười rạng rỡ. Hai người họ cứ đứng đó nhìn theo dáng Linh và Huy đi xa dần và khuất hẳn sau bức tường dày. Trời đã khuya lắm rồi, không gian yên tĩnh, vắng bóng người lại thêm ánh trăng toả sáng vằng vặc trông thật cô tịch.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38


Sao trên đời lấp lánh đang mờ dần, bình minh đã sắp lên, tâm trạng của Linh càng thêm nặng trĩu. Thời gian bên cạnh Huy quá ngắn, cô thật sự không muốn xa anh dù chỉ là tạm thời. Nhưng đó là định mệnh cô không thể làm trái và cũng chẳng đủ sức để chống đối. Hai người cứ lặng trầm đi cạnh nhau như thế cho tới khi đến bãi cát ven biển gần eo. Linh dừng bước, nhẹ nhàng rút khỏi bàn tay ấm áp của chàng trai, đôi mắt lơ đễnh nhìn ra biển khơi bao la rộng lớn.

"Chuyện đó là sao?"

Chàng trai chợt lên tiếng hỏi phá vỡ sự tĩnh lặng vốn có ở đây. Anh không hiểu điều mà lúc nãy cô gái nói với hai người phụ nữ là có ý gì nhưng trong lòng lại có cảm giác bất an, lo sợ. Khó khăn lắm anh và cô mới sống sót sau trận chiến, anh rất sợ, rất sợ sẽ mất cô giống như đã mất Khang. Nhìn dáng vẻ yếu ớt, mái tóc bạch kim bạc trắng cùng những biểu hiện của cô càng làm anh thêm sợ.

Cô gái quay người lại nhìn anh khẽ buông một tiếng thở dài. Có những chuyện anh không biết thì đây chính là lúc cô nên nói cho anh biết. Dù rằng điều đó sẽ làm anh đau nhưng ít nhất anh có thể chuẩn bị tâm lí và trân trọng khoảng thời gian bên nhau của hai người.

"Tôi sẽ chết, nhưng chỉ là tạm thời thôi."

"Tạm thời là thế nào?"

Nghe cô nói anh chết lặng một lát nhưng rồi cố giữ vẻ điềm tĩnh anh tiếp tục lên tiếng hỏi. Linh mỉm cười vươn vai đón nhận làn gió mát lạnh từ biển thổi vào. Cô nói, vẻ uy nghiêm, sắc sảo của Hồng tiểu thư dường như đã không còn. Trước anh cô chỉ đơn giản Hồng Giai Linh hồn nhiên, ngây thơ.

"Tui sẽ chết nhưng sẽ rất nhanh chóng quay trở lại đây thôi, đừng lo."

"Không, Linh đừng đi ... Đừng bỏ tui ... Làm ơn đừng rời xa tui như Khang được không?" Chàng trai bất ngờ ôm chầm lấy cô nói, nét mặt chau lại lộ rõ vẻ lo lắng, sợ hãi.

"Xin lỗi, tui cũng không muốn như thế đâu* nhưng tui không cách nào làm trái được ..."

"Tui không cần biết ... Tui không muốn ..."

Bất chấp cả lời những lời cô gái nhỏ nói Huy vẫn tiếp tục ương bướng như thế. Anh rất sợ mất cô, tất nhiên không muốn xa cô dù chỉ là một giây. Nhưng anh càng vậy lại càng làm cô thêm đau lòng, thêm xót xa. Cô đã trải qua biết bao lần chia ly, lần nào cũng nhạt nhoà trong nước mắt nên lần này cô muốn thật khác đi. Rời xa anh cô cũng chẳng vui gì, nó như một bản án cực hình mà trời phật dành cho cô. Vẫn cố gượng nụ cười Linh nói, khoé mi đã đỏ hoe và đã ngưng đọng nước.

"Hãy đợi em đi Huy ... Chỉ bảy năm thôi ... Thời gian sẽ qua rất mau mà ..."

Giọng cô nhẹ nhàng vang như một cơn gió lướt qua gây nên một vết xướt nhỏ trên chiếc lá non. Anh im lặng đột ngột, buông cô ra anh chậm bước đi đến gần biển hơn nhìn lơ đễnh.Chính sự im lặng đó làm cô gái lo sợ rằng anh sẽ không chờ đợi, sẽ chọn cách quên cô và tìm đến một tình yêu khác. Cô đi đến cạnh chờ đợi, mái tóc trắng bạc tung hất theo từng đợt gió thổi qua. Im lặng ... Thứ bao trùm cả không gian ở đây vào lúc này chỉ là sự im lặng.

Cô đã quá mệt mỏi để chờ đợi một cái gật nhẹ đầu của chàng trai. Cô không trách anh, có trách thì trách số phận sao thích trêu đùa cô. Hít một hơi thật sâu, cô gái lên tiếng phá vỡ không gian tĩnh lặng. Phải, anh đã im lặng, đó chính là câu trả lời của anh ... Huy không thể chờ đợi cô suốt bảy năm như Khang đã chờ đợi cô năm năm trời và khi gặp lại cô đã đi bên cạnh Huy. Anh là một kẻ khát máu thuần chủng, là kẻ mang trong mình dòng máu cao quý. Còn cô, một phù thuỷ máu bùn, đứa trẻ mang một nửa dòng máu của loài người. Thật bất công cho cả cô, Huy và Khang.

"Xin lỗi vì lời yêu cầu vô lí của em ... Chúng ta chia tay đi. Tạm biệt anh ..."

Cô gái nói rồi quay bước đi, những bước chân nặng trĩu tâm sự . Nếu anh đã quyết định như thế thì tất nhiên Linh sẽ tôn trọng, sẽ không làm khó anh. Cô rất sợ sẽ bị anh từ chối thẳng thừng chi bằng cô lên tiếng trước còn hơn. Như thế cô có thể giữ lại một chút tự tôn và uy nghiêm của Hồng tiểu thư. Là cô từ bỏ anh, từ bỏ tình yêu này chứ không phải Huy.

Dẫu đã tự nhủ mình như thế nhưng sao cô càng đi thì càng thấy bước chân mình thật nặng nề như sắp đóng băng, nước mắt lăn dài trên gò má nóng hổi và rồi thấm vào miệng mặn chát. Linh đã khóc, khóc cho tình yêu dang dở, khóc cho số phận bi ai của mình.

"Linh."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39


Huy bất giác gọi lớn tên Linh rồi lao nhanh đến ôm chặt lấy cô. Phải, anh không muốn đợi chờ trong thời gian dài như thế nhưng anh càng không muốn từ bỏ tình yêu mà khó khăn lắm anh mới có được này. Giữa hai con đường anh bắt buộc phải chọn một mặc dù không muốn cả hai con đường đó. Vì tình yêu của mình, vì những ngày tháng bên cạnh cô sau này anh sẽ chờ đợi. Bảy năm cũng được, hai mươi năm cũng xong và thậm chí là một trăm năm, một ngàn năm anh cũng chấp nhận. Chỉ cần cô trở về bên anh thì những điều đó chẳng đáng là gì cả.

Linh sững người lặng im trong vòng tay Huy, hàng nước mắt thấm vào làm ướt áo anh. Cô thật sự rất vui khi anh đã giữ cô lại, khi anh ôm chặt cô vào lòng. Anh không có nhịp tim cũng chẳng có hơi thở, anh là một ma cà rồng thuần chủng. Còn cô, cô là Hồng tiểu thư, là một phù thuỷ mang trong mình dòng máu của loài người. Hay nói đúng hơn cô là một kẻ máu bùn, tất cả nể sợ và coi trọng cô chỉ vì cô là phù thuỷ trong truyền thuyết, là người có thể giúp họ thoát khỏi cuộc chiến đẫm máu. Nhưng rồi tất cả sẽ chỉ còn là giai thoại, cô sẽ chết, sẽ được thanh lọc và toàn trở thành phù thuỷ thuần chủng cao quý. Nhưng bắt cô rời xa Huy quả thật là một sự trừng phạt tàn nhẫn.

"Anh sẽ đợi, chỉ cần em hứa sẽ trở lại thì dù bắt anh đợi bao lâu anh cũng đợi."

Chàng trai nói, giọng run run như gần khóc, anh càng nói lại càng ôm chặt cô hơn. Linh mỉm cười trong nước mắt, trái tim như đang rỉ máu. Cô lên tiếng đáp lại, mái tóc bạc tung hất nhẹ theo từng đợt gió thổi qua đang dần mờ nhạt. Bình minh đã sắp loé dạng, thời gian hai người ở bên nhau chỉ còn đếm theo từng giây.

"Em yêu anh, yêu anh rất nhiều."

"Anh cũng thế, anh cũng rất yêu em ... Yêu hơn cả tính mạng mình ..."

"Hãy hứa với em là anh sẽ sống tốt, sống cho em ... Cho Khang và cho tình yêu của chúng ta nhé ..."

Linh nghẹn ngào nói, nhẹ tay đẩy anh ra khỏi mình. Rồi bất chợt nhớ ra điều gì đấy cô vội gỡ sợi dây chuyền mặt trăng trên cổ mình xuống đặt vào tay anh. Đây là vật của Vol tặng chô cô, nó thật sự rất quan trọng với cô như một minh chứng về tình chú cháu. Nay Linh trao lại cho Huy cũng như đang khẳng định tình yêu của hai người cũng bền chặt, sâu sắc như tình thân giữa cô và Vol vậy.

"Anh hứa ... Chuyện gì em muốn anh cũng đồng ý hết, chỉ cần em đừng rời xa anh mãi mãi là được."

Chàng trai nắm chặt sợi dây chuyền trong lòng bàn tay mà nói. Nét mặt giãn ra, vẻ mặt đớn đau khổ ải đã tan biến tự bao giờ. Anh đã để cô ra đi thì phải cho cô ra đi trong thanh thản, trong sự an tâm và niềm vui. Dù đang rất đau khổ khi phải rời xa cô nhưng anh vẫn gượng cười, một nụ cười cay đắng.

"Huy, em xin lỗi."

Chạm nhẹ tay lên má anh cô thều thào nói, giọng bắt đầu trầm bổng, mờ ảo. Một vài tia sáng bình minh đã bắt đầu xuất hiện, thân người cô mờ dần. Linh nhìn mình rồi nhìn anh, cảm giác đau nhói như sắp bị xé thành trăm mảnh nhỏ vậy. Nhưng nổi đau đó làm sao sánh bằng nỗi đau khi sắp rời xa Huy, rời xa thế gian tươi đẹp này suốt mấy năm dài.

"Linh."

Chàng trai ngỡ ngàng thốt gọi nhìn người yêu nhỏ bé đang dần tan biến. Dòng nước mắt tưởng chừng đã khô cạn và không còn rơi trên khuôn mặt họ nữa nhưng giờ đây nó lại tuôn trào nhiều hơn. Giây phút chia ly luôn thấm đẫm nước mắt như thế mặc dù họ đã cố kìm lòng mình.

"Em ..."

Linh định nói gì đó nhưng chưa kịp thành lời Huy đã bước nhanh đến, vòng tay quanh eo ôm chặt cô và cúi đầu hôn lên môi cô, một nụ hôn thật say đắm, thật ngọt ngào.

"Linh."

Cô gái nhỏ đã tan biến chỉ để lại đâu đó một mùi hương nhẹ dịu của hoa giấy. Huy đưa bàn tay đang nắm chặt sợi dây chuyền vào lồng ngực, đôi mắt nhìn ra biển xa xăm, môi hé nở một nụ cười buồn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom