Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Full Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 800


Chương 800: Bị giam lỏng (1)

 

Cũng không biết Hoắc Tôn ở trên tầng có phát

hiện điều gì kỳ lạ hay không. Nghĩ đến chuyện này,

tôi chuẩn bị lấy điện thoại trong túi gọi cho cha.

 

Nhưng điện thoại còn chưa lấy ra thì tay đã bị

giữ lại. Mục Dĩ Thâm dựa sát lại gần tôi, trên

khuôn mặt anh tuấn dịu dàng lại mang theo nụ

cười lạnh: “Nếu như anh là em thì anh sẽ không

làm như vậy. Đối với em mà nói chiếc hộp gỗ đàn

hương đó không hề có tác dụng gì, không phải

sao? Em không đưa cho anh là đang ngoan cố điều gì?”

 

Tôi mím môi, rút tay ra khỏi túi áo, tránh sự

tiến lại của anh ta, cười lạnh, nói: “Tôi đưa hộp gỗ

cho anh thì anh sẽ thả bọn họ ra sao?”

 

Anh ta nhướn mày: “Đương nhiên. Em biết

mục đích của anh rất đơn giản mà. Hơn nữa, anh

không hề muốn làm tổn thương bọn họ. Thẩm

Xuân Hinh, không có ai sinh ra thì đã là người xấu cả”

 

Không có ai sinh ra thì đã là người xấu? Tôi

nhìn anh ta, nhíu mày: “Nếu anh muốn uy hiếp tôi,

thì anh giam một mình Âu Dương Noãn là được

rồi, vì sao còn phải gọi cha mẹ của Tôn Thiên Di

đến? Bọn họ chỉ là hai người già lớn tuổi, đối với

anh mà nói cũng không có tác dụng gì, vì sao anh

anh còn muốn giày vò bọn họ như vậy?”

 

Anh ta rũ mắt, nhìn tôi: “Anh không dùng bọn

họ để uy hiếp em. Bọn họ đến nơi này chỉ là trùng

hợp. Tôn Nhất Thanh nợ anh quá nhiều tiền, anh

chỉ có thể mời cha mẹ cậu ta đến, để cậu ta

nhanh chóng trả tiền ”

Tôi mím môi: “Vì sao anh không trực tiếp giết

chết tên khốn nạn đó đi?” Cả một gia đình đang

yên ổn bị anh ta làm thành thế này, tên khốn nạn

đó còn không ngừng lại. Tôi không hiểu vì sao

ông trời lại muốn để loại người đó tồn tại trên thế

giới này chứ?

 

Anh ta nhún vai, không tiếp tục chủ đề của tôi

nữa, chỉ nhìn tôi, nói: “Đưa chiếc hộp đó cho anh

đi. Em biết mà, anh rất cân thứ ở bên trong đó.

Em đưa nó cho anh thì em có thể đưa những

người em muốn đưa đi đi rồi”

 

Tôi mím môi, lạnh nhạt nói: “Anh để bọn họ

xuống. Hiện giờ chiếc hộp không có trên người

tôi. Hơn nữa anh biết là cho dù tôi muốn đưa Âu

Dương Noãn đi thì cô ấy cũng sẽ đi với anh”

 

Anh ta cong môi, híp hai mắt lại nhìn tôi: “Cho

nên em thế này là có ý gì?”

 

Tôi mím môi: “Đồ thì tôi sẽ đưa cho anh,

nhưng anh thả người ra trước đã. Trong lòng anh

biết rõ cha mẹ của Tôn Thiên Di không mang lại

tác dụng gì cho anh. Tên khốn nạn Tôn Nhất

Thiên đó chẳng có gì gọi là đạo đức hay liêm sỉ

cả. Anh ta chắc chắn sẽ không để tâm đến cha

mẹ người thân của anh ta. Cho nên, anh đừng tạo

nghiệp nữa, thả hai ông bà già ra đi, để bọn họ có

thể yên bình hưởng thụ những năm cuối đời. Còn

về Tôn Nhất Thanh, loại cặn bã của xã hội này thì

cứ giao cho cảnh sát, đừng để anh ta tiếp tục gây

hại cho xã hội nữa.”

 

Anh ta cười lạnh: “Những chuyện này anh

không quản được. Thẩm Xuân Hinh, nói thật, anh

không quá tin tưởng em. Em đã lừa anh một lần

rồi. Cho nên lần này, bất luận thế nào, em cũng

phải phải đưa đồ cho anh. Nếu như em không

đem theo bên người, vậy cũng không sao, anh

cho em một cơ hội. em có thể tự mình trở về lấy.

Đến khi lấy được rồi thì lại đưa cho anh, anh sẽ

thả bọn họ ra”

 

Tôi nhíu mày. Trước đây chiếc hộp đó từng bị

Phó Thắng Nam đổi một lần, căn bản hiện giờ tôi

cũng không biết nó ở đâu. Tôi nhìn anh ta, nói:

“Không phải là tôi không chịu đưa hộp gỗ đó cho

anh. Chỉ là hiện giờ tôi không hề biết chiếc hộp đó

đang ở đâu. Lần trước, lúc đưa anh chiếc hộp,

bản thân tôi cũng không biết là chiếc hộp đã bị tráo đổi”

 

Anh ta híp mắt nhìn tôi, không vui lắm: “Ý của

em là em không biết chiếc hộp gỗ đó đang ở đâu?”

Tôi gật đầu: “Có thể nói là như vậy”

 

Sắc mặt của anh ta lập tức trở nên lạnh hơn,

sững sờ nhìn tôi: “Vậy thì rất xin lỗi. Nếu em đã

không tìm được chiếc hộp, vậy thì chỉ đành đợi

em tìm được chiếc hộp rồi chúng ta nói tiếp. Mấy

ngày này, chắc chắn em cũng phải ở lại đây rồi.

Em yên tâm, anh sẽ không để em chịu thiệt đâu”

 

Tôi ngẩn người, nhíu mày: “Mục Dĩ Thâm, anh

có ý gì? Anh muốn giam lỏng tôi?”

 

Anh ta lắc đầu, có chút côn đồ: “Không.

Đương nhiên là không. Sao anh có thể giam lỏng

em chứ. Anh là muốn để em ở lại đây mấy ngày.

Từ sau khi căn biệt thự này được sửa sang lại thì

vẫn luôn không có người ở, chẳng có chút không

khí gia đình gì cả. Mọi người đến đây vừa hay

cũng có thể khiến nơi này náo nhiệt hơn một chút”

 

Nói xong, anh ta vươn tay ấn vào chiếc

chuông bên ghế. Không bao lâu sau liền có người

đi lên. Là một người đàn ông trung niên. Anh ta

nhìn người đàn ông đó, nói: “Chú Minh, mấy hôm

tới phải phiền chú chăm sóc mấy người bạn của

tôi rồi. Cảm ơn chú nhé.”

 

Nói xong, anh ta liền quay người rời đi.

Tôi ngăn anh ta lại: “Mục Dĩ Thâm, anh làm

thế này là phạm pháp. Anh thả chúng tôi ra”

 

“Đợi khi nào em tìm được chiếc hộp gỗ rồi nói

tiếp. Hôm nay anh hơi mệt rồi. Lát nữa chú Minh

sẽ đưa em về phòng. Đừng nghĩ nhiều làm gì,

ngoan ngoãn ở lại nơi này, nhớ ra chiếc hộp ở đâu,

Phó Thắng Nam sẽ giúp em”

 

Tôi mím môi, tức giận trừng mắt nhìn anh ta.

Nhưng anh ta chẳng hề nhìn tôi mà bước thẳng đi.

 

Để lại tôi và chú Minh. Chú Minh nhìn tôi, cười

dịu dàng: “Cô Thẩm Xuân Hinh, phòng cô ở tầng bốn, cô..”

 

“Đưa tôi đến tầng ba” Tôi nói, sau đó bước ra

khỏi căn phòng. Căn biệt thự này của Mục Dĩ

Thâm rất lớn, đi đến một tầng mà cũng phải đi

qua con đường rất dài. Chú Minh hơi nhíu mày,

dường như đang do dự không biết có đưa tôi đi không.

 

Tôi lần nữa lên tiếng: “Đưa tôi đi đi. Nếu anh

†a muốn giữ tôi lại nơi này thì không thể nào đến

một bước cũng không cho tôi đi”

Chú Minh hơi sững người, gật đầu, coi như là đã đồng ý.

 

Bố cục của tầng ba không giống với tầng một

và tầng hai. Tâng ba đã được khóa chặt lại bằng

cửa sắt. Tôi không khỏi nhíu mày: “Các bạn tôi

đâu? Các ông nhốt họ ở trong hết sao?”

 

Chú Minh hơi mỉm cười, nói: “Đương nhiên là

không. Bạn của cô Thẩm đều ở tầng bốn, cô

không cần lo lắng. Tâng này là cậu chủ dùng để

nuôi thú cưng, cho nên trang bị rất cẩn thận.

Trước đây, nhưng thứ ở bên trong đó đi ra ngoài

đều khiến người khác sợ hãi, cho nên cậu chủ

nhốt bọn chúng ở trong này”

 

Tôi gật đầu, nói: “Đầu là rắn sao? Hay là còn có thứ khác?”

 

Chú minh hơi cười: “Cậu chủ thích sưu tập

những động vật hiếm. Cho nên gần như bất kỳ

loại sinh vật nào cũng có, đã nuôi nhiều năm rồi.

Cô Thẩm muốn xem thử không?”

 

Tôi mím môi. Bởi vì không nhìn thấy tình hình

cụ thể, cho nên không dám nói thẳng. Nếu như

bên trong đều là những con vật giống như trong

vườn bách thú thì tốt. Nhưng nếu toàn là nuôi thả

thì bước vào chắc chắn sẽ có chút nguy hiểm.

Suy nghĩ chốc lát, tôi nói: “Không cần đâu.

Chú Minh, chú đưa tôi đến tầng bốn đi”

 

Chú Minh gật đầu, cười cười, đưa tôi lên tầng

bốn. Diện tích căn biệt thự này lớn, phong cách

kiến trúc lại rất giống lâu đài Châu Âu vào thế kỷ

mười chín, sa hoa nhưng lạnh lẽo.

 

Cửa cầu thang rất phức tạp, cũng không biết

có phải là để thể hiện phong cách và năng lực

thiết kế của nhà thiết kế hay không.

Tâng bốn.

 

Vừa lên đến nơi, thứ đập vào mắt chính là một

phòng khách thiết kế theo phong cách Châu Âu

rộng hơn trăm mét vuông. Trong phòng khách đặt

một bức tượng Venus, một bên còn có tượng của

Đức Mẹ, là bức tượng cho bé bú, nhìn có chút lộ liễu.

 

Đại khái là vì năng lực thưởng thức nghệ thuật

của bản thân tôi không tốt lắm, cho nên đối với

những bức tượng này, tôi cũng không có quá

nhiều năng lực để đánh giá.

 

Trong phòng khách đặt salon và bàn ăn, Hoắc

Tôn đứng bên cửa sổ, nhìn ra phong cảnh bên

ngoài, không biết đang nghĩ gì.
 
Chương 801


Chương 801: Bị giam lỏng (2)

 

Nhìn thấy anh, tôi bèn thở phào nhẹ nhõm,

xem ra Mục Dĩ Thâm không làm gì anh cả. Nghe

thấy tiếng bước chân, anh ta quay sang nhìn về

phía tôi rồi khẽ mím môi nói: “Thiết kế căn biệt thự

này của nhà họ Mục thật kỳ lạ”

 

‘Hả?” Tôi thoáng thân thờ và giật mình không

hiểu tại sao, hỏi: ‘Kỳ lạ ở chõ nào cơ?

 

“Cô xem mảng cây xanh đăng kia kìa, cô

không thấy nó có gì kỷ quái ữ?” Anh ta giơ tay chỉ

vào mảng cây trông xanh dưới lầu, tôi nhìn mãi

một lúc nhưng van không phát hiện ra có điểm

nào khác thường như anh ấy nói.

 

Tỏi lại ngước mät lên nhìn anh ta với vẻ khó

hiếu, hỏi: ‘Kỳ lạ ở đâu ? Tôi thấy tất cả đều bình

thường mà, vấn đề phong thủy ư? Anh biết về

phong thủy từ khi nào thế?

 

Anh ta nhìn tôi, nói: ‘Không phải là phong thủy,

là cách thảm thực vật đó phân bố thôi. Cô không

thấy mảng xanh đó có gì lạ ư?

 

Tôi lại nhìn xuống, đúng là tôi không thấy gì kỳ

lạ cả, đang là mùa đông nên phần lớn thực vật

đều héo rũ không có tí sức sống nào, điều này

khá là bình thường. Còn những cây không héo rũ

mà vân xanh tốt bình thường đó là loại cây tươi

tốt quanh năm, chịu được không khí khắc nghiệt

nên cũng chẳng có gì gọi là kỳ lạ cả.

 

Anh ta thở dài nói: “Mảng cây thường xanh đó

mọc cực kì khác nhau, cô không thấy lạ hả?

Nghe anh ta nói xong tỏi lại nhìn kỹ thâm một

lần nữa, đúng là thế thật, trong sân có khoảng

mười cây thường xanh nhưng mầy cây ở giữa đã

háo rũ, hình như chết rôi, còn mây cây xung

quanh thì vân phát triển bình thường

 

‘Là do đất ở giữa sân không được màu mỡ

lắm ư?’ Tỏi tò mò hỏi

 

Anh ta lắc đầu: ‘Đất ở nơi này đều giống nhau

cả, sân này rất lớn và cách biệt thự khá xa, khả

năng biệt thự che mất năng cũng không cao lảm

nên chỉ có thể chứng minh rằng đất trông những

cây thường xanh này không đủ nhiều hoặc là dưới

đó có thứ gì khác.”

 

“Hầm ư?” Biệt thự này không có bãi đó xa

ngâm, tính đi tính lại thì chắc chỉ có thế là hầm ngâm.

Anh ta nhìn tôi, thoáng im lặng rồi nói: ‘Chắc

là căn biệt thự này không cần một cái hãm đến

thế, tôi nghĩ là kho hàng dùng để chứa thứ gì đó

không cho ai biết chăng.”

 

Nghĩ tới quan hệ của Mục Dĩ Thảm và Bảo

Khôn ở Myanmar, tôi lại bất giác nhìn sang Hoäc

Tôn, nói: “Anh nghĩ xem đó có thể là Kyanite

không? Trước đó anh ta có quan hệ rât thân thiện

với Bảo Khôn ở Myanmar, những thứ này được

kiểm soát cực kì nghiêm ngặt ở thủ đỏ, tại sao

anh ta lại bán ra ngoài?”

 

Anh ta nhìn tôi, giơ tay lên sờ mũi rồi cạn lời

nói: “Trong đầu cô cứ suy nghĩ cái gì thế nhở?

Những căn biệt thự lớn thế này đều có một hầm

ngâm phía dưới, dùng để trú ân, thường thì biệt

†hự nào cũng có cả, chỉ là phần lớn được cải tiến

thành bãi đó xe dưới lòng đất thôi.”

 

Bị anh ta gõ đầu xong tôi cũng cạn lời, bĩu môi

nói: “Nếu thế thì tại sao anh phải nói như thể nó

ghê gớm lãm vậy, anh nói nên tôi mới suy nghĩ

nhiều vậy đó chứ, không thì anh bảo tôi phải nghĩ

cái gì bây giờ? Thật là!”

 

Trở về ghế ngồi, anh ta nhìn tôi và thong thả

nói: “Thể nào? Trông cô thể này chäc là bị Mục Dĩ

Thâm tóm tới đây nhỉ?”

 

Tôi nhìn anh ta ngồi đó như không có gì xảy ra

thì hạn hán lời, anh ta đang làm cái gì thể này?

 

“Sao anh nhàn hạ thoải mái thể nhỉ? Chúng ta

đang bị bắt tới đây đó, anh vân còn hờ hững như

thế ư? Anh không sợ bị Mục Dĩ Thâm giết ở đây luôn hả?

 

Anh ta ngước mất lên nhìn tôi rồi mở miệng

“Chẳng lẽ Mục Dĩ Thâm là kẻ cuồng giết người ư?

 

Ai cũng muốn giết há? Mục Dĩ Thâm muốn lấy thứ

gì từ cô? Cô không chịu đưa có phải không!”

Tôi ngẩn người, sao con người này biết đủ thử

chuyện trên đời thế nhở.

 

Tôi mím môi: ‘Không có gì, chỉ là một cái hộp

ngày xưa bà ngoại để lại cho tôi thôi. Mục Dĩ

Thâm muốn tôi đưa nó cho anh ta nhưng tôi

không chịu nên anh ta bắt tôi tới đây, chỉ có thế.”

 

Anh ta cười ha hả nhìn tôi: ‘Có quan trọng không?”

Tôi gật đầu: “Khá quan trọng, trong chiếc hộp

đó là hợp đồng bà ngoại tôi ký cùng với đất nước

dầu khí, có thể giúp cho nhà họ Mục tranh thủ

mua được một lượng dầu mỏ khổng lồ trong lúc

mức giá sàn đang hạ xuống rất thấp rồi tích trữ lại

để kiếm khoảng lời khổng lồ.”

 

Anh ta híp mất nhìn tôi, khẽ nhíu mày lại

Trong chuyện này thì tôi nghĩ cô nên đưa cho

Mục Dĩ Thâm, chảng có gì để lưu luyến không nỡ

cả, đây là một khoảng lời rất lớn nhưng không

phải nhà họ Mục kiếm mà là cả quốc gia này

kiểm, ích nước lợi dân cả thôi mà cô còn phải băn

khoăn suy nghĩ gì?”

 

“Tôi sẽ đưa chiếc hộp cho nhà họ Mục nhưng

không phải là Mục Dĩ Thâm!” Tôi lên tiếng, tiếp tục

nói: “Phó Thăng Nam đến thành phố Tân Châu để

điều tra rõ tất cả những chuyện dơ bẩn Mục Dĩ

Thâm từng làm ở đó, khiến anh ta phải trả một cái

giá đất. Người cạnh tranh mua dầu là nhà họ Mục

nhưng gia đình đó không chỉ có môi mình Mục Dĩ

Thâm. Chờ đến khi Mục Dĩ Thâm chịu sự trừng

phạt thích đáng rồi thì sớm muộn gì tôi cũng giao.

chiếc hộp đó ra thôi.

 

Hoäc Tôn khẽ nhíu mày: “Thế nên nguyên

nhân cô không muốn đưa cho anh ta là vì đang lo

một khi nhà họ Mục hợp tác với các nước Trung

Đông thì Mục Dĩ Thâm sẽ trở thành người góp

công lớn, lấp lánh ánh vàng trong mặt người dân

nước ta, tới khi đó anh ta sẽ được tầy trăng mọi

tội loi, dù Phó Thăng Nam có lôi ra bất kì một sai

lầm nghiêm trọng nào thì chỉ cần Mục Dĩ Thâm

tìm cách giải thích thôi người dân sẽ tin tưởng và

tha thứ ngay? Tới cuồi cùng mọi thứ đều có lợi

cho anh ta?”

Tôi gật đâu: ‘Đại khái là như thế”

 

Anh ta khẽ gật đầu, nhìn sang tôi nói: ‘Cô ghét

Mục Dĩ Thâm đến thế ư? Tôi nghe Âu Dương

Noãn nói trước đây hai người từng là những

người bạn rất thân, sao cuối cùng lại trở thành kẻ

thủ tạo cho nhau những vết thương chồng chất thế này?”

 

Tôi nói mày nói: “Người không cùng chí hướng

thì không thể đi cùng đường, suy cho cùng chúng

tôi mãi mãi không phải là những người có thể tiếp

tục đi cùng nhau.”

 

“Thế nên các người mới đuổi tận giết tuyệt

anh ấy như thể ư?” Sau lưng có một giọng nói

vang lên, tôi thoáng sững sờ và trồng thấy Âu

Dương Noãn đã lâu không gặp. Cô ấy khoác chiếc

áo lông cáo cực kì sang trọng và nhìn tôi với ánh

mất tràn đầy vẻ thất vọng không thể diên tả thành

lời: “Anh ấy đã giao cả thành phố Tân Châu lại cho

nhà họ Phó các người, anh ấy chẳng làm bất ki

chuyện gì cả, chỉ quay trở lại thủ đô để trông coi

những thứ thuộc về mình các người cũng không

chịu buông tha ư?”

Cô ấy đến đây từ lúc nào?

Đó là cau hỏi đầu tiên hiện lên trong đầu tôi,

nhưng chỉ trong một khoảnh khäc, sau đó tôi nhìn

cô ấy hỏi: “Sao cậu lại đến thủ đô thế? Sao không

gọi điện thoại báo cho mình hay một tiếng?”

€ô ấy nhìn tôi chăm chăm, nói: “Tôi với cậu

chẳng có gì để liên lạc với nhau cả, gặp nhau ở

đây cũng là chuyện bất ngờ ngoài ý muốn thôi, tại

sao cậu lại xuất hiện ở đây? Không nố trả lại

những thứ vốn thuộc về nhà họ Mục trong tay câu

lại cho anh ấy u?”

 

Tôi lại nhíu mày, thứ vốn thuộc về nhà họ Mục ư?

“Đồ trong tay tôi không phải là vật sở hữu của

nhà họ Mục! Âu Dương Noãn, tuy mình không biết

tại sao cậu lại tới thủ đỏ nhưng chäc là trong lòng

cậu hiểu rất rõ trong lòng Mục Dĩ Thâm không hề

có cậu, anh ta chỉ muốn lợi dụng cậu mà thôi. Cậu

nhất định phải dồn mình đến bước đường cùng,

cả người đầy vết thương mới chấp nhận sự thật này?

 

Cô ấy hừ lạnh: “Anh ấy có thật lòng với tôi hay

không thì bản thân tôi tự biết, không cần cậu phải

quan tâm tới đâu Thẩm Xuân Hinh! Cậu đưa bản

hợp đồng cậu đang giữ cho anh ấy đi, Mục Dĩ

Thâm đang cần thứ đó, tôi biết anh ấy từng làm

những chuyện có lõi với các cậu nhưng với anh ấy

thì bản hợp đồng đó chính là thứ cứu mạng. Có lẽ

đổi với cậu chẳng quan trọng đến thế nhưng nó

lại cực kì quan trọng và cân thiết với anh ấy, cậu

không thế đưa nó cho anh ấy ư?”

 

Tôi cảm thấy Âu Dương Noãn của bây giờ

hoàn toàn không biết đâu là phải trái đúng sai

nữa rồi, tôi lập tức trả lời: ‘Cậu hãy tìm hiếu sự

thật rõ ràng hết rồi hãng tìm tới đây nói chuyện và

khuyên nhủ mình, Âu Dương Noãn, người với

người chỉ khác nhau một ranh giới mỏng manh

mang tên lý trí, nếu nó mất rồi thì chẳng cần phải

nói làm gì nữa. Cậu có thể thích Mục Dĩ Thâm, có

thể thật lòng yêu anh ta nhưng cậu không thể

đánh mất bản thân mình.
 
Chương 802


Chương 802: Bị giam lỏng (3)

 

Tôi cũng không biết phải nói gì với Âu Dương

Noãn, đành phải nhắc nhở cô ấy vài câu.

Cô ấy vẫn không chịu từ bỏ, cố chấp nhìn tôi

nói: “Thẩm Xuân Hinh, bây giờ nhà họ Phó các

người đã phát triển quá rực rỡ và nở mày nở mặt

rồi, cái hộp đó chẳng có tác dụng gì trong tay cậu

cả, cậu có giữ nó cũng chẳng được tích sự gì nên

tại sao không đưa nó cho Mục Dĩ Thâm? Xem

như giúp anh ấy một lần thôi?”

 

“Chỉ cần nhà họ Mục có thể qua được cửa ải

lân này thì tôi tin chắc Mục Dĩ Thâm sẽ cố gắng tỏ

thái độ tốt với Phó Thắng Nam, chúng ta đều là

bạn bè, ngày xưa là thế, bây giờ cũng thế và sau

này vẫn mãi mãi là như thế. Thẩm Xuân Hinh,

trước đó Mục Dĩ Thâm từng làm chuyện có lỗi với

hai người nhưng đó đều là những chuyện trong

quá khứ, bây giờ mọi người đều sống rất tốt đấy

thôi? Tại sao cứ cố nắm lấy chuyện cũ không chịu

bỏ qua? Các cậu giúp Mục Dĩ Thâm lần này, chờ

đến khi chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn lần

này rồi thì các người muốn chúng tôi làm gì cũng

được, có được không Xuân Hinh?”

 

Âu Dương Noãn nhìn tôi với đôi mắt đen rưng

rưng, trông như sắp khóc òa lên ấy cực kì đáng thương.

 

Tôi mím môi chuyển tâm mắt đi không nhìn

Âu Dương Noãn, ngước sang Hoäc Tôn thì thấy

anh ta cũng đang nhìn tôi, trông như một kẻ sung

sướng ngồi trên đài xem trận đấu chẳng liên quan

gì tới mình.

 

Âu Dương Noãn đột ngột kéo lấy tay tôi, khóc

lóc nói: “Thẩm Xuân Hinh, tôi cầu xin cậu hãy giúp

Dĩ Thâm đi được không? Chỉ một lân này thôi, chỉ

cần cậu giúp anh ấy lần này thì cậu muốn tôi làm

gì cũng được cả. Tôi sẽ thuyết phục ông nội giao

hết tất cả sản nghiệp của nhà họ Âu Dương lại

cho mọi người. Cậu muốn cái gì tôi cũng sẵn

sàng làm cho các người hết, chỉ cần cậu đồng ý

với tôi giúp Dĩ Thâm lần này thôi được không? Chỉ

một lần duy nhất thôi được không?”

 

Tôi nhíu mày, hơi đau đầu nhìn Âu Dương

Noãn: “Này Âu Dương Noãn, rốt cuộc cậu có biết

rõ là mình đang làm cái gì ở đây không vậy? Cậu

vì một người đàn ông không cần mình quỳ xuống

cầu xin người khác, rốt cuộc trong đầu cậu đang

nghĩ cái gì thế hả? Tôn nghiêm, tự trọng, liêm sỉ

của câu để đâu hết rồi?”

 

Cô ấy đỏ mắt, nước mắt cũng sắp trào ra đến

nơi rồi: “Thẩm Xuân Hinh, tôi biết cậu đang có rất

nhiều hiểu lầm với Dĩ Thâm, những khúc mắc giữa

hai người cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi. Cậu hãy

nghe tôi nói, anh ấy không xấu xa như những gì

cậu nghĩ, các người đang hiểu lầm anh ấy, tôi có

thể gọi cho anh ấy, anh ấy sẽ giải thích mà.”

 

Âu Dương Noãn khiến tôi thấy hơi đau đầu, tôi

lại nhíu mày chặt hơn: “Âu Dương Noãn, cậu lấy tư

cách gì chạy tới đây bảo tôi phải tha thứ cho Mục

Dĩ Thâm? Cậu có biết tất cả những sự thật đẳng

sau gương mặt đó không? Người cậu thầm

thương trộm nhớ hằng đêm đó đã cố tình tạo

thành hiện trường tai nạn xe cộ để bắt Phó Thắng

Nam đi, nhốt anh ấy trong kho lạnh và suýt giết

chết anh ấy chỉ để giành lấy quyền trao đổi hàng

hóa trên cảng. Âu Dương Noãn, cậu có biết những

việc anh ta đã làm không? Nếu bây giờ cậu là tôi,

Phó Thắng Nam đối xử với Mục Dĩ Thâm như thế

thì cậu sẽ làm thế nào với anh ta? Cậu sẽ đưa ra

sự lựa chọn thế nào? Bây giờ cậu đứng đây dùng

cái giọng điệu của mẹ thiên hạ, là người từ bi hỷ

xả nhất thế giới này bảo tôi hãy tha thứ cho Mục

Dĩ Thâm, để chúng tôi cùng bắt tay làm hòa

chung sống với nhau ư? Khi nói những lời đó cậu

có nghĩ tới cảm nhận của tôi không?”

 

“Cậu luôn miệng nói mình xem tôi là chị em

bạn bè thân thiết, cuối cùng thì sao? Ở Hoàng Gia

cậu đã gọi một cú điện thoại kêu tôi đến đi, cậu

dùng cái cớ mình uống say để cổ ý hãm hại tôi,

khiến tôi sinh non! Cậu có biết đứa bé đó có ý

nghĩa thế nào với tôi không hả? Đứa bé đó là phần

thưởng ông trời ban cho tôi, cơ thể thôi không cho

phép tôi được mang thai thêm một lần nài nữa

nhưng vì một cú điện thoại của cậu, một cú điện

thoại không hề quan trọng đó khiến cả đời này tôi

không bao giờ sinh con được nữa. Âu Dương

Noãn, trong suy nghĩ của cậu thì sinh mạng của

người khác trở nên nhẹ bẫng như thế, thích là bay

qua có đúng không? Có phải cậu đang nghĩ rằng

chỉ cân Mục Dĩ Thâm không làm gì cậu thì chuyện

này chẳng có gì to tát cả? Chỉ có chuyện của cậu

và chuyện của Mục Dĩ Thâm mới là chuyện lớn?”

 

Tôi không đổ cái chết của đứa bé lên đầu Âu

Dương Noãn, nhưng cô ấy chính là kẻ khơi mào

cho tất cả những sự việc xảy ra phía sau. Con tôi

chết có trách nhiệm nặng nhất thuộc về tôi nhưng

Âu Dương Noãn không nên đứng trước mặt trách

móc tôi như thể tôi là kẻ mang tội, ngồi trên cái

ghế thánh mẫu cao thượng đó dạy tôi biết mình

phải làm thế nào, nỗi uất ức và oán hận trong lòng

tôi không thể chấp nhận được.

 

Dù tôi từng xem Âu Dương Noãn là những

người bạn thân thiết, từng muốn làm bạn với cô

ấy cả đời.

Cô ta đỏ mắt nhìn tôi, khóc lóc the thảm, hai

†ay kéo lấy quân áo tôi, môi mấp máy mãi mới nói

thành lời: “Thế rốt cuộc cậu muốn tôi phải làm thế

nào cậu mới bảng lòng giao bản hợp đồng đó cho

Mục Dĩ Thâm? Tôi đã biết loi của mình rôi nhưng

†ất cả mọi chuyện đã xảy ra, Thấm Xuân Hinh, cậu

hãy nói cho tôi biết tôi phải làm thế nào được

không? Tôi thật sự không biết mình phải làm gì

bây giờ nữa, tôi chỉ muốn giải quyết thật tốt

chuyện trước mät, tôi chỉ muốn giúp người tôi yêu

nhất trên thể giới này vượt qua cửa ải khó khăn

đang giày vò anh ấy mà thôi!”

 

Nhìn Âu Dương Noãn thế này tôi lại chợt phát

hiện ra hình như mình chưa bao giờ hiểu được cò

gái ngày xưa từng thoải mái và phóng khoáng

này, tôi không quen biết cô ấy, chẳng có một chút

nào cả, Âu Dương Noãn trở nên cực kì xa lạ

Đây không phải là Âu Dương Noãn tôi quen,

tôi nhìn cô ấy và lòng dân nặng tru. Tình yêu có

thể thay đổi một con người từ trên xuống dưới thế

này u?

 

“Âu Dương Noãn, cậu yêu Mục Dĩ Thâm nhiều

đến mức nào?” Tôi hỏi, cả bản thân tôi cũng

không hiểu nổi tại sao mình lại hỏi ra những điều đó.

 

Âu Dương Noãn thoáng sững người rồi trả lời

“Rất yêu, không có anh ấy thì tôi không thể nào

sống được nữa, thế giới của tôi chỉ có mình anh

ấy mà thôi.”

 

“Cậu có chäc chăn là Mục Dĩ Thâm yêu mình

không? Tình yêu phải đến từ hai phía, cậu dám

chäc chản bao nhiêu phần trăm răng Mục Dĩ

Thâm yêu mình?” Tôi nhìn cô ấy với ánh mặt sắc bén.

 

Ấu Dương Noãn hoang mang không biết tôi

hỏi chuyện này để làm gì, cũng chẳng hiếu sao tôi

lại chuyển sang vấn đề đó.

 

Cô ấy thoáng chân chừ rồi nhìn tôi bảo: Anh

ấy yêu tôi! Anh ấy từng nói räng mình yêu tôi, anh

ấy yêu tôi! Tôi tin tất cả những lời anh ấy nói!

 

Thẩm Xuân Hinh, tại sao cậu lại hỏi chuyện này?

Anh ấy yêu tôi mà”

 

“Ha ha hai” Tôi cười lạnh: “Được thôi, nếu cậu

đã chắc chân như thế thì chúng ta sẽ cược với

nhau nhé? Âu Dương Noãn, tình cảm của người

với người luôn có một giới hạn nào đó không thể

vượt qua, từ nay vê sau chúng ta không còn là

bạn bè thân thiết hay chị em gì với nhau nữa nên

cậu đừng dùng thứ tình cảm đáng thương ấy để

cầu xin tôi bất kì chuyện gì cả. Cậu chắc chân

Mục Dĩ Thâm yêu mình đúng không? Thế thì tôi

nay cậu hãy đến đây tìm tôi, để tôi cho cậu thấy

rốt cuộc anh ta là hạng người thế nào”

 

Nói tới đó thì giọng tôi bät đầu pha lân sự mỉa

mai châm chọc: “Nếu tôi đoán không sai thì chắc

đến bây giờ Mục Dĩ Thâm vân chưa chạm vào cậu

đúng không?

 

“Cậu..” Mặt Âu Dương Noãn đỏ bừng lên nhìn

tôi với ánh mät đầy kinh ngạc, thể nhưng sau khi

bình tĩnh lại thì cô ấy nhìn tôi nói: “Cậu biết rõ sức

khỏe anh ấy không cho phép điều đó, cậu không

cần dùng chuyện đó để kích thích tôi. Giữa nam

và nữ không nhất thiết phải xảy ra chuyện gì đó

thì mới là tình cảm, hơn nữa bây giờ anh ấy đang

đổi xử với tôi rất tốt.”

 

“Cậu có chäc là vì vấn đề sức khỏe nên anh ta

mới không làm gì cậu không?” Tôi lên tiếng, ánh

mất tôi vân dán chặt vào cô ấy, dồn Âu Dương

Noãn đến cùng: ‘Liệu cậu có từng nghĩ xem tại

sao anh ta không được một lần, không được hai

lần, vỏ số lần không được nhưng tại sao lại không

muốn đến bệnh viện khám xem thế nào? Cậu có

nghĩ tới chuyện này không nhí? Có lẽ trên đời này

có những người chỉ có cảm xúc với người mình

yêu thôi thì sao? Có thể Mục Dĩ Thâm không thích

cậu, không yêu cậu nên mới không có cảm giác

hay phản ứng gì với cậu?”

 

Cô ấy trợn mät lên nhìn tôi, hơi thở dồn dập và

ánh mất đỏ bừng: “Thẩm Xuân Hinh, cậu không

cân phải dùng cách này để kích thích tôi, anh ấy

có yêu tôi hay không chăng lẽ bản thân tôi không biết?”
 
Chương 803


Chương 803: Bị giam lỏng (4)

 

Tôi nhún vai nhìn cô ấy tự an ủi mình thì lại

muốn cười thật to, tôi cũng không biết Âu Dương

Noãn có thể giữ được tư tưởng và trạng thái này

được đến khi nào, lừa gạt mình được bao lâu?

 

Tôi thở dài thườn thượt, nói: ‘Được rồi, tôi cảm

thấy chúng ta chăng còn gì để nói với nhau ở đây

nữa. Nếu cậu chắc chắn rằng Mục Dĩ Thâm yêu

mình như thể thì tôi nay chúng ta gặp lại nhau

nhé? Nếu anh ta không yêu cậu thì tôi mong răng

cậu hãy tự tỉnh táo lại, mở mất thật to để nhìn rõ

xem Mục Dĩ Thâm là hạng người gì. Đừng bị tình

yêu che mờ mắt, cậu nền lựa chọn một con

đường khác để bước tiếp thôi”

 

Tôi thật sự không biết mình nên nói gì với Âu

Dương Noãn nữa nên bảo cô ấy đi.

Một lát sau, dường như Âu Dương Noãn cũng

hiểu cứ ở đây cầu xin tôi thế này cũng chẳng có

tác dụng gì nên từ bỏ, thề thốt nói với tôi rằng Mục

Dĩ Thảm yêu cô ấy, dường như còn nhấn mạnh lên ấy.

Tôi không đáp lời

 

Cô ấy đi rồi thì Hoäc Tôn ngồi trên sô pha

nhìn tôi với ánh mặt kỳ lạ, anh ta híp mắt nhìn tôi

nói: “Tôi bảo chứ, bản thân tôi thấy khá tò mò là

cô chỉ là người ngoài thì tại sao lại biết Mục Dĩ

Thâm vân chưa chạm vào Âu Dương Noãn? Còn

biết rõ Mục Dĩ Thâm không được nữa? Sao, cô

thử rồi hả?”

 

Tôi mím môi, tức tối liếc anh ta xéo mặt: “Anh

chỉ giỏi nói ba thứ linh tinh, anh nghĩ cái gì trong

đầu thế không biết. Đó đều là những điều ngày

xưa Âu Dương Noãn từng lén lút nói khi tán gau

với tôi, bọn con gái chúng tôi chí có mấy chuyện

đó đề ngôi lại bàn bạc với nhau thôi chứ có gì

đâu? Không thì anh nghĩ tôi với cô ấy có thể nói

cái gì với nhau?”

 

Anh ta à thật dài rồi nói: Liệu hồi xưa mẩy cô

bạn gái cũ của tôi có thường xuyên ngồi lại thảo

luận với nhau sau về chuyện này sau lưng tôi

không nhỉ? Thế thì kích thích quá rồi đó? Không

biết bọn họ sẽ nói gì nhỉ? Có khi nào bọn họ ngồi

ca ngợi kỹ thuật của tôi thật là đỉnh cao không? Ừ,

chắc chắn là thế”

Người đàn ông này mặt dày mày dạn thì đúng

là đạn cũng không thể băn thủng nữa ấy.

Tôi lười lam hơi thừa lời với anh ta nên lấy

điện thoại di động ra gọi cho Phó Thăng Nam,

nhưng tôi lại phát hiện ra điện thoại không có

sóng nên nhíu mày lại nhìn Hoäc Tôn

Anh ta ù ù cạc cạc nhìn tôi hỏi: “Cô nhìn tôi

làm cái gì thế?”

 

Tỏi cảm điện thoại nhìn anh ta hỏi: ‘Cho này

không có sóng điện thoại 2”

 

Hoäc Tồn gật đầu: ‘Đây là chuyện hết sức

bình thường thôi mà? Anh ta đã giam lỏng cô lại

rồi chẳng lẽ còn cho cô cơ hội để liên lạc với

người bên ngoài, để cô gọi điện cho Phó Thăng

Nam chạy tới đây cứu người”

 

Tôi cạn lời: “Từ đầu anh đã biết rồi, tại sao

không nghĩ cách để thoát thân?” Đừng nói với tôi

gã đàn ông này bị ngu vì lúc sinh ra đã bỏ quên

não trong bụng mẹ rồi nha!

 

Hoäc Tôn nhún vai: ‘Cần gì phải tìm cách

thoát thân, lát nữa có lẽ Mục Dĩ Thâm sẽ cử người

đưa thức ăn ngon tới cho tôi, có căn biệt thự xa

hoa lộng lây sang trọng mấy trăm mét vuông để ở

rồi còn được bao ăn bao uống, tôi đặt khách sạn

để đi du lịch còn chưa chäc nhận được dịch vụ

ngon lành thế này đây, tôi thoát thân để làm gì?

Chi băng cứ năm xuống ăn uống hưởng thụ cảm

giác này có phải hơn không.”

Con người này… Lạc quan đến lạ

Được rồi!

 

Tôi tắt điện thoại ngồi xuống bên cạnh Hoäc

Tôn, nhìn anh ta nói: “Hoäc Tôn, anh bớt diên cái

nét vô lại không quan tâm đến bất kì thứ gì đónữa được không? Bây giờ chúng ta đang bị kẻ

khác bắt cóc tới đây để giam lỏng, anh có biết

giam lỏng tức là gì không? Nó có nghĩa là bây giờ

anh hãy bỏ qua cái tư tưởng bị nhốt để hưởng thụ

sung sướng đó và cố găng tìm cách để trốn ra

ngoài càng nhanh càng tốt đó hiểu không?

 

Hoäc Tôn chậc lười nhìn lại tôi: ‘Ra ngoài thế

quái nào được? Mà ra để làm cái gì, ở đây sung

sướng lắm mà.

 

Tôi hết cho nói nhìn anh ta: “Thôi bỏ đi, anh

thích làm thì làm không thì thôi!

 

Quả nhiên đúng như lời anh ta nói, chăng mấy

chốc Mục Dĩ Thâm đã cử người đưa bữa tối đến

cho chúng tôi. Hoäc Tôn cứ như một kẻ sinh ra bị

thiếu não vậy, anh ta ngồi bên bàn ăn liên tục đưa

ra chủ đề bắt chuyện với chú Minh và từ đầu đến

cuối chú Minh luôn lịch sự đáp lời anh ta rồi lặng

lẽ đi ra ngoài.

 

Nhìn anh ta ngồi đó ăn vui quên hết trời đất,

tôi mím mồi hạn hán lời nên lười không muốn đào

xuống đất kiểm lời nói chuyện với anh ta nữa. Tôi

nuốt không trôi nên đứng bền cửa số nhìn hết

một vòng, biệt thự của Mục Dĩ Thâm khá lớn,

tường rào lại xây rất cao và anh ta thuê rất nhiều

bảo vệ tròng chừng xung quanh, tôi muốn lén lút

chạy ra ngoài nhưng chắc là không thể.

 

Nếu nghĩ sang một cách khác thì thật lòng tôi

không thể nghĩ ra được cách nào cá, nghĩ tới nghĩ

lui tôi lại thây đau đầu, quay lại thì bät gặp Hoäc

Tôn ăn miệng đầy mỡ.

 

Tôi kiềm lòng không đặng lên tiếng: ‘Hoäc

Tôn, anh đừng ăn nữa! Mau nghĩ cách trốn ra

ngoài đi chứ, hợp đồng vân chưa được ký đâu

đó? Anh muốn Mục Dĩ Thâm giam lỏng chúng ta

ở đây cả đời ư?

 

‘Cả đời hả?” Hoäc Tôn nhìn tôi rồi lại nhìn bàn

thức ăn phong phú trước mặt: “Nếu anh ta có thể

giam lỏng tôi cả đời thì có lẽ nó cũng là một lựa

chọn không tồi. Sống trong căn biệt thự sang

trọng, có thức ăn ngon, có giường ngủ, ở cả đời

cũng được.

 

Ha ha ha!

Con người này hết thuốc chữa thật rồi.

Tôi mặc kệ Hoäc Tôn, giằng co cả ngày nay

khiến không biết bao nhiêu tế bào não tôi đã chết

nên bây giờ tôi thật sự không thế nghĩ ra một cách

bỏ trốn nào dùng được cả, tôi dứt khoát từ bỏ

ngồi đó chờ.

 

Nghĩ tới chuyện cha mẹ Tôn Thiên Di cũng bị

Mục Dĩ Thâm bắt tới đây tói bèn đứng bật dậy

chạy ra ngoài thì bị Hoäc Tôn gọi với theo: “Cô

tính đi đâu thế?”

 

“Tôi đi tìm xem những người khác đang ở

đâu!” Cha mẹ Tôn Thiên Di lớn tuổi rôi, bọn họ

không thê chịu nôi sự giày vò thế này đâu.

 

Anh ta nhíu mày: ‘Đừng đi, vô dụng thôi. Dưới

lâu Mục Dĩ Thâm đã nuôi rất nhiều loài thú độc

địa, cực kì nguy hiểm. Nếu như cô không thể tìm

thấy lối thoát thân khỏi nơi này và tự bỏ mạng

mình lại thì chäc Phó Thang Nam sẽ giết chết tôi

mất. Cô cứ bình yên ở đây và sống sót thì chắc

chăn sế có người nghĩ cách tới tìm chúng ta thôi”

 

Tôi mím môi: ‘Người của anh?” Anh ta ở

Macao cơ mà? Tìm được ai tới cứu?

 

Hoäc Tôn cúi đầu xuống ăn không nói thêm gì

nữa, cực kì thành thật khen ngợi tay nghề đầu bếp

nhà Mục Dĩ Thâm cực kì tốt, tôi lại cạn lời nên

không thèm nói nữa.

 

Đứng trước cửa, tỏi thoáng do dự. Nhớ tới

những lời đã nói với Âu Dương Noãn, tôi quay lại

bảo: “Anh cứ ở yên đây nhé, tôi ra ngoài một

chuyến rồi về. Mục Dĩ Thâm sẽ không làm gỉ tôi,

bảy giờ anh ta văn chưa lấy được chiếc hộp đó

nên tôi vân còn giá trị lợi dụng. Căn biệt thự lớn

thế này, chắc chắn anh ta đã lắp rất nhiều may

quay xung quanh, anh ta sẽ theo dõi chúng ta

từng giây từng phút nền anh không cần phải lo cho tôi!”

 

Nói xong tôi bèn ra ngoài, men theo con

đường chú Minh dân tôi lên để đi xuống nhưng đi

được một lát thì tôi phát hiện ra dường như mình

vẫn ở lầu bốn.

 

Tôi lập tức nhíu mày, căn biệt thự này của

Mục Dĩ Thâm được thế kế như một mê cung, nếu

không anh ta đã chẳng tổn cả đống diện tích để

xây dựng nó.

 

Nghĩ tới đó tôi bèn dừng lại, đứng yên nhìn

quanh bổn phía và đâu đâu cũng là vách tường,

không thấy câu thang ở đâu cả. Cửa của tất cả

các phòng đều giống nhau, hành lang và ngã rẽ lại

nhiều nên tôi cũng không biết là lúc nãy mình đã

đi đường nào ra.

Nghĩ tới đó tôi lại thấy sốt ruột.

 

Nhìn những cánh cửa được đóng chặt, tôi

bước tới đấy nó ra nhưng không ngờ nó lại không

mở được, mấy cánh cửa liền đều như thế khiến tôi

thấy nóng nảy.

 

Loáng thoáng nghe thấy tiếng của đàn ông và

phụ nữ, tôi thoáng chần chừ, nghĩ nghĩ rồi men

theo âm thanh để đi sang đó, khá bất ngờ là tôi lại

†ìm thấy đường ra.

 

Nghe thấy giọng nói đăng sau cánh cửa, tôi

giơ tay lên đẩy nó ra và nghệt mặt khi trông thấy

cảnh tượng trong phòng.

 

Cả căn phòng rất lớn nhưng ánh đèn lại mờ

ảo, tôi tạo âm thanh ngoài cửa làm những người

trong phòng bị quấy rầy, bấy giờ Mục Dĩ Thâm

đang nhàn nhã ngồi trên sô pha xem màn biểu

diễn trước mặt.
 
Chương 804


Chương 804: Bị giam lỏng (5)

 

Mục Dĩ Thâm nhìn tôi, rượu đỏ trong chén cứ

lắc lư không ngừng. Anh ta nhíu mày nói: “Tìm tới

nơi này rồi cơ à, cùng nhau vào xem cho vui đi!

 

Tôi giật mình khi nhìn cảnh tượng trong phòng

cả buổi trời vân chưa bình tĩnh lại được, trợn mắt

há hốc miệng nhìn anh ta và giọng nói nhỏ xíu

“Tôi…

 

“Mời cô Xuân Hinh vào đầy đi!” Mục Dĩ Thâm

lên tiếng, anh ta đặt ly rượu đỏ trong tay xuống và

nhìn tôi với đôi mat xếch chất chứa sự ngả ngớn

và sắc lẹm.

 

Ánh mắt của anh ta khiến tôi sợ hãi, cả người

rét run, hai người đàn ông đưa tỏi tới gần anh ra

rồi bỏ đi.

 

Anh ta bất chéo chân mỉm cười nhìn tôi: “Ngồi

đi, ở đây xem một lát! Chắc là em chưa được xem

mấy cảnh này bao giờ nên ngồi tí cho mở mang đầu óc”

 

Tôi vân đứng yên không cử động vì trong căn

phòng này có bốn năm con ngao Tây Tạng và chó

hoang đang nhìn chăm chăm vào tôi.

 

Với trí tưởng tượng có giới hạn và chỉ số

thông minh của mình thì tôi thật sự không thể

nghĩ nối Mục Dĩ Thâm đang muốn làm cái gì, thấy

tôi vân đứng im như trời trông, anh ta ngẩng đầu

lên nhìn tôi với ánh mất lành lạnh: “Thích đứng

xem hả?”

 

Nhưng những chuyện diễn ra tiếp theo hiến

thế giới của tôi đảo điên.

“Nôn!” Dạ dày tôi cứ cuồn cuộn lên, tôi

nghiêng người sang bên cạnh và nôn khan.

Thấy tôi quỳ dưới đất nôn, Mục Dĩ Thâm vân

tính bơ chẳng chút thay đồi nhìn tôi và ánh mắt đó

hờ hững như chẳng có gì xảy ra, thậm chí là mọi

†hứ còn đang thú vị.

Đúng thế!

 

Mục Dĩ Thâm nhìn tỏi, đôi môi mỏng khế mở

ra: “Sao thế? Tấm lòng lương thiện lại bät đầu kêu

réo rồi hả? Hay là em đưa bản hợp đồng đó cho

tôi đi, hử? Được không?”

 

“Mục Dĩ Thâm, anh có biết mình đang làm cái

gì không hả?” Tôi sụp đổ nhìn anh ta, cảm xúc tôi

cũng không ổn định lãm. Người này có thế không

tự bất kì mọi thủ đoạn nào để đạt được mục đích

của mình, chẳng có một giới hạn nào với anh ta cả.

 

Anh ta tựa người ra sô pha và nhìn tôi với vẻ

khinh miệt, từ đầu đến cuối lời anh ta nói van lạnh

lẽo thấu xương: ‘Em nghĩ xem nếu như tôi cho em

†ham gia vào trong đó thì Phó Thăng Nam có đưa

bản hợp đồng đó cho tôi không nhỉ?”

 

“Anh điện rồi!” Mặt mũi tôi trăng bệch và liên

tục lùi về phía sau nhìn người đàn ông đó, lòng

†hâm nghĩ anh ta điên rồi, anh ta điền thật rồi

“Ha ha ha ha ha ha!” Bên tai tôi là tiếng cười

đây kiêu căng và điền cuồng: “Thẩm Xuân Hinh,

em vần còn quá non và xanh nên không chơi lại

tôi đâu đừng cố! Em nên ngoan ngoãn giao bản

hợp đồng đó cho tôi thì chẳng có chuyện gì xảy ra

cả, được không?”

 

Tôi mím môi, đột nhiên cảm thấy hổi hận

không biết tại sao mình lại vào đây để anh ta lầy

được cơ hội uy hiếp mình.

 

“Mục Dĩ Thâm, nếu như người đòi bản hợp

đồng này là một ai đó khác thì chắc chăn tôi sẽ

đưa liên ngay và lập tức không hề do dự. Nhưng

chỉ có một mình anh là không được, tôi sẽ không

đưa nó cho anh. Anh muốn giành được sự tán

thành của nhà họ Mục về sự xuất sắc của mình

ư? Tôi không cho phép, anh nhìn lại nhà họ Mục

bây giờ xem, biết bao nhiêu tài sản rồi cuối cùng

vấn bị anh phá chẳng còn bao nhiêu. Anh muốn

giành được quyền mua bán trao đôi ở cảng

Macao để vực dậy nhà họ Mục bị mình phá hủy

chỉ còn cái vỏ rồng ư? Chäc là nhà họ Mục đã lên

kế hoạch thay đổi người nắm quyền này rồi đấy

nhí? Người vì mục đích không từ bất kì thủ đoạn

nào như anh thì dù có giỏi giang cách mấy thì

cuối cùng vân chấm dứt bảng thất bại thảm hại ê

chề thôi. Tôi sẽ chờ đến khoảnh khắc tự tay tiên

anh vào tù, để người năm quyên tiếp theo của nhà

họ Mục cứu lấy gia đình đó. Còn anh ư? Anh chỉ

xứng ở trong tù mục xương thôi, loại người như

anh thì điêu đó quá xứng đáng!”

 

Tôi nhìn ánh mắt Mục Dĩ Thâm dần nhuộm

màu đỏ tươi của máu, lạnh lùng âm hiểm nhìn tôi

như thể đang muốn giết chết tôi, nhếch môi nở nụ

cười khát máu: ‘Hay lắm, tôi chỉ xứng mục xương

†rong tù ư? Ha ha ha, Thẩm Xuân Hinh, đúng là

người phụ nữ lọt vào mặt xanh của Phó Thăng

Nam, em khiến tôi phải rửa mắt đi nhìn lại đấy!”

 

Tôi bị anh ta dồn vào góc, không thể đứng nổi

với đôi chân run lấy bấy, lôi mấp máy môi nhưng

chưa kịp nói bất kì điêu gì thì đã nghe thấy tiếng

“xoet’ chói tay vang lên, quân áo trên người tôi đã

bị anh ta xé vụn và sau đó là giọng nói đây tức

giận của Mục Dĩ Thâm: ‘Cút hết ra ngoài cho bố mày!”

 

Khoảnh khắc đó, tất cả những người trong

phòng đều bỏ đi, tôi đỏ mặt nhìn anh ta giam

mình trong không gian của hai cánh tay, tôi lập

tức hoảng hốt: “Mục Dĩ Thâm, anh không được

đụng vào tôi! Phó Thăng Nam sẽ không tha cho anh đâu!”

 

Mục Dĩ Thâm cười lạnh: ‘Phó Thăng Nam

quan trọng không? Bố mày muốn có một người

phụ nữ thì cần gì phải quan tâm tới Phó Thăng

Nam? Thẩm Xuân Hinh, hình như em quên đây là

địa bàn của tôi rồi nhí? Tôi muốn chiếm lấy em thì

Phó Thăng Nam làm gì được chắc? Đừng quên

rằng thằng chồng em đang bận rộn điều tra tìm

chứng cứ buộc tội tôi ở thành phố Tân Châu!

Anh ta tới gân tôi thế này khiến tôi thấy buồn

nôn, người tôi run lên và dường như sụp đổ, tôi

muốn giơ tay đầy anh ta ra nhưng đàn ông có quá

nhiều sức mạnh.
 
Chương 805


Chương 805: Bị giam lỏng (6)

 

Mục Dĩ Thâm đứng trước mặt và nhìn tôi với

ánh mắt của loài sói hoang, anh ta quan sát tôi và

thong thả giơ tay lên cởi quần áo của mình. Anh

ta cởi bộ tây trang đen trên người ra và cởi từng

chiếc khuy áo, từng chiếc từng chiếc một khiến tôi

hoảng sợ.

 

Giọng tôi trở nên run rẩy: “Anh muốn làm cái gì?

Anh ta cong môi lên: “Em biết tôi đang muốn

làm gì cơ mà? Đúng không?”

 

Tôi lắc đầu cố gắng thuyết phục anh ta: “Anh

không thể làm thế được Mục Dĩ Thâm, Âu Dương

Noãn vẫn còn trong căn biệt thự này nên anh

không thể làm như thế! Anh không thể”

 

Anh ta vẫn cười ngả ngớn: “Em vừa mới cá

cược với cô ấy xem rốt cuộc tôi có được hay

không cơ mà? Nếu em đã không tin thì suy cho

cùng em phải làm với tôi một lần thì mới biết được

chứ, đúng không? Phó Thắng Nam với tôi, em

không có ý định thử rồi so sánh xem thế nào hả?”

 

“Cút ngay!” Tôi cảm thấy buồn nôn với con

người này như thế, tôi hận không thể xé nát anh ta

làm ngàn mảnh nhưng cuối cùng vẫn không đủ

sức để làm gì cả.

 

Mục Dĩ Thâm nhìn tôi với ánh mắt tối tăm

không chút ánh sáng: ‘Em đang nhìn tôi với cái

ánh mắt gì thế hả? Dáng người của tôi không đẹp

bằng Phó Thắng Nam ư? Em giơ tay lên sờ từ

xem, tôi không thể nào thua Phó Thắng Nam

được, lại đây…

 

Anh ta ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, giật tay

tôi đặt lên người mình. Tôi sống chết giật tay lại

nhưng anh ta dùng sức mạnh giữ lại, tôi hoàn

toàn không đủ sức để giật ra.

Tôi sợ hãi, muốn trốn đi nhưng chẳng có tác dụng gì cả.

Đồng tử tôi co rụt lại, lắc đầu nhìn anh ta:

“Mục Dĩ Thâm, anh không thể làm như thế được!”

 

Anh ta cong môi lên, bất chấp những lời tôi

nói: ‘Em không có ý định so sánh tôi với Phó

Thắng Nam ư? Phụ nữ các em rất thích so sánh cơ mà?”

 

Tôi đứng bật dậy đẩy anh ta ra muốn chạy ra

ngoài nhưng anh ta cứng như một tảng đá, tôi

hoàn toàn không có cách nào, dù tôi vùng vẫy và

cố gắng cách mấy thì vẫn vô dụng.

 

Cả người tôi bị anh ta ôm từ phía sau, anh ta

dán cơ thể mình vào người tôi khiến đầu óc tôi bắt

đầu sụp đổ: “Mục Dĩ Thâm, anh sẽ không được

chết tử tế đâu! Anh buông tôi ra!”

 

“Em có biết tôi bắt đầu thích em từ khi nào

không? Từ lần đầu tiên gặp nhau đấy, có thấy

thân kỳ không? Lần đầu tiên nhìn thấy em tôi đã

biết rằng cả đời này tôi sẽ giành lấy em bằng

được và không từ bất kì thủ đoạn nào. Ban đầu

tôi muốn mang em tới Myanmar và để em chịu

hết mọi đau khổ sau đó gặp lại tôi, khi đó chắc

chắn em sẽ yêu tôi nhưng có vẻ như tôi đã tưởng

bở bởi vì em không hề yêu tôi. Tình cảm của em

và Phó Thắng Nam quả là sâu đậm, xa nhau lâu

đến thế nhưng em vẫn nhớ thương Phó Thắng

Nam, thật nực cười!”

 

Tôi không thể nhúc nhích được, hô hấp dồn

dập: “Anh buông tôi ra, anh không biết rằng bị anh

nhòm khó là sự sỉ nhục lớn thế nào với tôi đâu!”

Anh ta cười lạnh và ngày càng dùng nhiều

sức hơn: “Sỉ nhục ư? Được thôi, thế thì cả đời này

em đừng hòng thoát khỏi tôi!”

 

Lưng váy tôi bị anh ta xé rách, tôi hoảng hốt

tròn mắt nhìn: “Mục Dĩ Thâm, nếu anh dám làm

bất kì điều gì thì cả đời này tôi sẽ không bao giờ

tha thứ cho anh. Nếu anh dám chạm vào tôi, tôi

sẽ chết ở đây và để Phó Thắng Nam san bằng cả

nhà họ Mục các người!”

“Ha ha ha ha!” Mục Dĩ Thâm nở nụ cười: “Nhà

họ Mục là cái thá gì? Tôi hoàn toàn không cần

đến nó. Với tôi, nhà họ Mục chẳng là gì để phải

nhấc tới cả nên em đừng dùng cái nhà đó để uy

hiếp tôi vì tôi không quan tâm. Cả đời Phó Thăng

Nam sẽ không bao giờ tìm được em. Em sẽ không

bao giờ thoát khỏi đây được và mãi mãi ở lại nơi

này, trở thành con chim hoàng yến tôi nuôi dưỡng

Cái lông săt này được chuẩn bị cho em đấy Thẩm

Xuân Hinh! Em chấp nhận số phận đi!”

 

“Anh mơ đi!” Tôi liều mạng cản tay anh ta

Mục Dĩ Thâm đau đớn buông tôi ra và nhìn tôi với

ánh mặt hiểm độc: “Chặc là bảy giờ Phó Thăng

Nam đang lên đường tới cứu em nhưng chäc anh

†a không biết răng con người chính là loài dẻ gặp

phải chuyện bất trắc khi đang gấp rút vội vã nhất.

Thể nên Thẩm Xuân Hinh à, em nói xem nếu như

Phó Thăng Nam gặp phải tai nạn xe cố trên

đường tới đây tìm em hoặc là rơi máy bay gì gì đó

thì em có phải là nguyên nhân gây ra tất cả mọi

†hứ không nhỉ?”

 

“Mục Dĩ Thâm, anh sẽ không được chết tử tế!”

Tôi sợ hãi, nhìn cái dáng vẻ nhàn nhã thoải mái

của anh ta khiến tôi lại càng sợ hơn. Đó là nôi sợ

đến từ tận đáy lòng, mất tôi đỏ ứng lên và lồng

ngực cảm thấy khó chịu.

 

“Anh đừng làm gì tốn thương đến anh ấy, anh

muốn lấy bản hợp đồng chứ gì? Tôi đưa cho anh

là được, anh đừng dùng tôi để uy hiếp anh ấy, tôi

sẽ đưa bản hợp đồng đó cho anh!” Tôi năm lấy

†ay anh ta, trở nên nhỏ bé nhìn ánh mät lạnh lùng

đáng sợ đó với ánh mặt sưng đỏ: ‘Mục Dĩ Thâm,

anh muốn lấy bản hợp đồng thôi chứ gì? Tòi đưa

cho anh, tôi sẽ đưa hết cho anh! Anh đừng làm gì

Phó Thăng Nam được không?

 

Anh ta nhìn tôi, thoạt đầu nó chỉ là ánh mắt tối

†ãm u ám nhưng sau đó lại trở nên độc ác và âm

hiểm. Anh ta bật cười thật to, nhìn tôi nói: “Thẩm

Xuân Hinh, em nói xem tại sao lại thế này nhỉ? Từ

đầu tôi hoàn toàn không có ý định tốn thương em,

tôi hoàn toàn không nghĩ tới việc dùng em để uy

hiếp Phó Thăng Nam, chính em, em là người đã

khiến tôi bỏ đi suy nghĩ đối xử tốt với em đấy.”

 

Nói xong anh ta bèn đứng dậy mở cửa lồng

sắt, ra ngoài nhặt chiếc điện thoại rơi dưới mặt

đất lên rồi đưa nó cho tôi, ánh mắt tối đen như

mực: ‘Gọi điện thoại cho Phó Thăng Nam đi, bảo

anh ta đưa bản hợp đồng đó cho Linda.

 

Tôi bình tĩnh lại nhận lấy chiếc điện thoại di

động trong tya anh ta, gọi cho Phó Thăng Nam

Đầu dây bên kia vừa đổ chuông đã có người nhấc

máy, là Phó Thăng Nam.

 

Nghe thấy giọng anh ấy, lòng tôi lập tức chua

xót và khó chịu nói: ‘Phó Thăng Nam, anh đang ở

đâu thế? Bây giờ anh có ổn không? Anh thế nào rồi?”

 

“Anh không sao cả, em đừng lo lắng, đừng

sợ!” Phó Thăng Nam nói, giọng nói vững vàng và

trầm ấm khiến trái tim đang run rẩy của tôi trở lại bình thường.

Chỉ cần anh ấy bình an là được rồi.

Mục Dĩ Thâm nhìn tôi với ánh mắt tối tăm, có

thế thấy anh ta muốn tôi nhắc tới chuyện hợp

đồng. Tôi mím môi, thoáng chần chừ rồi nói với

đầu dây bên kia: ‘Phó Thăng Nam, anh có nhớ

chiếc hộp bà ngoại để lại cho em năm ở chỗ nào không?”

 

Đầu dây bên kia thoáng sửng sốt, anh nói: “Ở

nhà, em cũng biết chuyện đó mà?”

 

Tôi khẽ nhíu mày, từ sau lần trước thì anh ấy

vân không nhắc đến chuyện hợp đồng với tôi nên

tôi cũng chẳng biết nó ở nơi nào. Nghĩ thế, tôi bèn

nói: “Ừm, bây giờ em đang không có nhà, lát nữa

em sẽ tìm người đi lấy, anh cứ ở thành phố Tân

Châu làm xong hết việc rồi về nhé!”

 

“ỪI” Anh ấy đáp, giọng nói cực kì dịu dàng

“Anh sẽ hoàn thành trong thời gian ngăn nhất, em

ở một mình có ổn không?”

 

Mục Dĩ Thâm nhìn tôi, tôi mím môi nói với

điện thoại: “Ừm, em cũng ổn. Chí là em hơi nhớ

anh, em ở nhà chờ anh nhé, anh phải về sớm đấy!
 
Chương 806


Chương 806: Bị giam lỏng (7)

 

Còn chưa kịp nói xong thì tôi đã thấy Mục Dĩ

Thâm đi tới giật lấy điện thoại, tôi né đi, dường

như Phó Thăng Nam ở đầu dây bền kia van không

nhận ra bất kì điều gì, chỉ hơi ngạc nhiên rồi trầm

giọng nói: “Ừ, anh cũng nhớ em lăm!”

 

Thấy Mục Dĩ Thâm nhìn tôi chăm chăm, tôi

bạn nói với điện thoại: “Chúng ta về nhà gặp nhau

sau nhé, để ý giữ gìn sức khỏe nha!”

Anh đáp: “Được!

 

Cúp điện thoại xong thì Mục Dĩ Thâm giật

mạnh điện thoại trong tay tôi, chiếc điện thoại

đang lành lặn thì bị anh ta đập thành từng mảnh nhỏ.

 

Tôi im lặng mím môi nhìn anh ta không nói gì,

Mục Dĩ Thâm nổi giận đùng đùng quay sang nhìn

tôi và kéo tôi dậy khỏi mặt đất, chăng nói chẳng

rằng đặt tôi lên sô pha.

 

Dường như anh ta không cho tôi chút thời

gian nào để kịp phản ứng và cũng không cần biết

†ôi vùng vay giấy dụa thể nào, giơ tay lên bắt đầu

trở trò đồi bại.

 

Tỏi chết mất, tôi giơ tay lên muốn đấy anh ta

ra nhưng dù tôi có cố thế nào thì anh ta van có

cách để tránh thoát và giữ tôi lại, tôi bắt đâu nóng

ruột nóng gan: ‘Mục Dĩ Thâm, tôi đã hỏi cho anh

thứ anh muốn rồi. Nó ở trong biệt thự, anh chỉ cần

†ìm người tới đó lấy là được, tại sao anh van còn

động tay động chân với tôi? Tên khốn kiếp này!

 

Vừa nói vừa đấy anh ta ra, tôi muốn đánh anh

†a nhưng chẳng có tác dụng gì cả, anh ta như

người sắt không biết đau đớn là gì cứ làm đủ trò

trên người tôi.

 

Nhìn anh ta dân tiến đến bước cuối cùng, tôi

thật sự cảm thấy sợ hãi. Bây giờ Mục Dĩ Thâm đã

đánh mất đi lý trí và thậm chí tôi còn chẳng hiểu

tại sao anh ta lại đột nhiên đối xử với tôi thế này,

ngang ngược và tàn bạo.

 

Khoảnh khác tôi sợ hãi đến gần, tôi khóc lớn

lên: ‘Mục Dĩ Thâm, tên khôn kiếp này! Anh buông

Tôi ra, cầu xin anh hãy buông tôi ra!” Tiếng khóc

của tôi chẳng khác gì không khí.

Tôi tuyệt vọng đến nơi rồi.

 

‘Xoảng!” Tiếng vỡ nát giòn tan vang lên chói

tai, tôi thoáng sững người và đó cũng là lúc Mục

Dĩ Thâm đang đè trên người tôi đột nhiên nghiêng

người ngã xuống đất. Tất cả mọi thứ tới quá đột

ngột khiến tôi hơi giật mình.

 

Mục Dĩ Thâm đã ngất xỉu, anh ta năm dưới

sản nhà như người chết và máu từ gáy dân thâm

máu tươi. Hơi thở tôi bong chững lại, ngẩng đầu

lên nhìn Âu Dương Noãn vân còn cầm vật hành

hung trong tay.

 

Thì ra chúng tôi đều không ngờ được rằng

Mục Dĩ Thâm sẽ ngã xuống sau một cú như thế,

với Mục Dĩ Thâm đang nằm đó không ngờ, Âu

Dương Noãn vừa cầm đồ đập vào đầu anh ta

không ngờ và tôi vừa thoát khỏi một kiếp nạn

cũng không ngờ được.

 

“Bốp!“ Âu Dương Noãn ném cái chai trong tay

xuống đất, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt mờ mịt và

hoảng loạn. Sau đó cô ấy nhìn sang Mục Dĩ Tham

đang nám dài dưới đất, lắp bắp nói: Tôi… Tôi

không muốn cứu cậu đâu, tôi chỉ…

 

Tôi đứng dậy kéo lấy tay cô ấy để chạy đi thật

nhanh, tôi không kịp nghĩ nhiều nên chỉ muốn

phản khỏi nơi này trong thời gian ngăn nhất,

nhưng chưa ra tới cửa thì chúng tỏi phải đứng lại

vì người đang đứng ngoài cửa là chú Minh, sau

lưng ông ấy là mấy người đàn ông vạm vỡ, đều là

bảo vệ.

 

“Hai cô tính đi đâu thế?” Chú Minh hỏi, trên

môi ông ta van là nụ cười điềm đạm nho nhã.

Tôi và Âu Dương Noãn kéo tay nhau nhìn chú

Minh nói: ‘Chúng tôi cần phải rời khỏi nơi này

ngay lập tức. Chú Minh! Cầu xin chú hãy thả

chúng tôi đi đi!”

 

Chú Minh hoàn toàn không nghe những lời tôi

nói, ông ấy nhìn ra sau lưng chúng tôi và trồng

thấy Mục Dĩ Thảm nằm trên mặt đất với quần áo

xốc xếch thì hờ hững liếc qua nhìn tôi từ trên

xuống dưới rồi nhìn sang bảo vệ phía sau: ‘Đi xem

cậu chủ thể nào rồi!

 

Hai bảo vệ đi tới cho Mục Dĩ Thâm, hết lòng

hết dạ chỉnh lại quần áo cho anh ta rồi đưa Mục

Dĩ Thâm đi. Tôi và Âu Dương Noãn Âu Dương

Noãn thì bị giam trong căn phòng này.

 

Âu Dương Noãn và tôi đều trốn trong góc nhà,

mất rất lâu cô ấy mới dần bình tính lại từ sự

hoảng hốt. Cô ấy ngước mắt lên nhìn chăm chăm

tỏi thật lâu như muốn nói lên điều gì đó.

 

Tôi nhìn cô ấy, mím môi nói: ‘Cả tôi cũng

không thể ngờ nổi chuyện này sẽ xảy ra, lúc nãy

cảm ơn cậu. Cậu cứ yên tâm, Phó Thăng Nam sẽ

nghĩ cách cứu chúng ta ra ngoài.

 

Cô ấy cứ nhìn tôi rất lâu mới lên tiếng nói: “Từ

đầu tôi đã biết là anh ấy chưa từng yêu tôi, thậm

chí anh ấy còn không hề đặt tôi trong tim mình.

 

Tôi biết tất cả những điều đó, tôi biết hết, từ đầu

đến cuối chỉ có tôi tự lừa mình dối người, tôi nghĩ

chỉ cần tôi luôn đi theo anh ấy, quấn quýt lấy anh

ấy thì anh ấy sẽ nhìn đến tôi. Khi có mặt mọi

người ở đó, anh ấy đã đối xử với tôi rất tốt, dịu

dàng lịch thiệp, anh ấy còn chủ động tặng quà

cho tôi. Dù anh ấy chưa bao giờ chạm vào tôi

nhưng có rất nhiều chỉ tiết anh ấy luôn để ý và ghi nhớ.

“Khi mới đến với nhau, tôi không thích ngửi

mùi thuốc lá nhưng anh ấy lại hút thuốc trong xe,

tôi tò mò hỏi anh ấy tại sao anh lại hút thuốc ở

đây thế? Sao đó anh ấy chưa bao giờ châm dù chỉ

là một điếu. Đôi khi chúng tỏi ở khách sạn bên

ngoài, anh ấy rất muốn hút thuốc nên đã mở hết

cửa khách sạn ra và đưa đầu ra ngoài hút. Cậu

thấy đấy, nếu không để ý đến người đó thì tại sao

anh ẩy lại để tâm đến những chỉ tiết nhỏ như thế?

Thẩm Xuân Hinh, tôi thật sự cảm nhận được anh

ấy đang yêu mình, tôi không hề lừa cậu, tôi không

biết tại sao anh ấy lại biển thành dáng vẻ này

nhưng tôi biết anh ấy có yêu. Thật đó!

 

Nhìn cô ấy đau khổ, tôi cũng không biết phải

nói thế nào. Có lẽ Mục Dĩ Thảm cũng yêu Âu

Dương Noãn, nhưng nếu thế thì tại sao Mục Dĩ

Thâm phải nói với tôi những lời vô nghĩa đó?

 

Mục Dĩ Thâm để ý đến Âu Dương Noãn

nhưng nếu như anh ta để cô ấy trong lòng thì tại

sao lại không tiếp tục yêu như thế đi?

 

Nhìn Âu Dương Noãn ôm lấy bản thân mình

trong góc nhà, tôi cũng không biết phải an ủi cô ấy

thế nào. Tôi không nỡ nhìn Âu Dương Noãn thế

này nên giơ tay kéo lấy tay cô ấy nói: Âu Dương

Noãn, tôi biết có lẽ trong mối quan hệ này tôi đã

xử lý không tốt rất nhiều thứ. Tôi thường tự cho

mình là đúng nên mới hay đấy bản thân mình vào

cảnh nguy hiểm, đối với chuyện của Mục Dĩ Thâm,

tôi thật sự không thể đứng dưới góc độ của cậu

để lo nghĩ cho anh ta. Chúng ta buộc lòng phải

thừa nhận sự thật này, anh ta là kẻ thù không đội

trời chung tới ti, tôi biết mình không có tư cách

yêu cầu cậu phải đối đầu với Mục Dĩ Thâm giống

mình nhưng anh ta làm bao nhiêu chuyện tàn

nhẫn không có tình người như thế thì nhất định

phải bị pháp luật trừng trị!

 

“Cậu biết Hoàng Văn Tích không, trái tim

trong lông ngực cô ấy là thứ Mục Dĩ Thâm và cha

cô ấy cùng giao dịch với nhau đề bén lại, đó là

mạng sống của một cô gái khỏe mạnh. Chúng ta

có rất nhiều cách để cứu sống một người nhưng

Mục Dĩ Thâm đã lấy món tiên kếch xù và dùng

cách tàn nhan nhất, một mạng đối một mạng

khiến Hoàng Văn Tích luôn sống trong sự áy náy.

Có rất nhiều đứa bé khác trong thôn bản miền núi,

bọn họ còn chưa kịp dõi mät nhìn ra thể giới thì đã

bị Mục Dĩ Thâm cướp đi cơ hội đó. Âu Dương

Noãn, đó là chuyện tôi tận mất nhìn thấy, cậu phải

đối mặt với góc khuất sâu nhất trong lòng mình,

đưa ra quyết định chính xác. Đúng là cậu yêu Mục

Dĩ Thâm, nhưng anh ta làm những điều sai trái đó

cũng là sự thật.
 
Chương 807


Chương 807: Bị giam lỏng (8)

 

Cô ấy nhìn tôi, nước mất vân còn đọng lại nơi

đó: “Cậu muốn ta làm cái gì? Bây giờ tôi có thể

làm cái gì được nữa? Chắc chắn bây giờ anh ấy

sẽ không cho tôi cơ hội ra tay với mình nữa đầu

Cậu nhìn đống thú hoang đó xe, bây giờ chúng nó

ăn no nên đang ngủ nhưng chờ chúng nó tỉnh lại

và đói bụng thì có lẽ chúng ta sẽ biến thành thức

ăn trong miệng chúng.

 

Sao tôi lại không biết những chuyện này

được, tôi mím môi nói: “Cho nên chúng ta phải

đoàn kết lại để cùng nhau nghĩ cách rời khỏi nơi

này. Cậu có thể tìm tới đây thì chắc là khá quen

thuộc với căn biệt thự của Mục Dĩ Thâm đúng

không? Cậu có thế tìm được đường đi ra ngoài,

đúng không?

 

Cô ấy thoáng sững người, im lặng một lát rồi

gật đầu: ‘Cậu muốn tôi làm gì?

 

“Lát nữa Phó Thăng Nam sẽ đến đây nhưng

tường rào biệt thự Mục Dĩ Thâm quá cao, anh ây

không thể xông vào được nên chúng ta phải nghĩ

cách rời khỏi nơi này. Tìm thấy Hoäc Tôn, cùng

 

bất tay với Phó Thăng Nam thì mới thoát được!”

Âu Dương Noãn chần chừ, nói: ‘Tôi chỉ ở đây

một khoảng thời gian ngăn, tôi không chặc mình

năm rõ đường trong lòng bàn tay nhưng chúng ta

cứ thử xem, chắc chăn sẽ có cách thôi mà”

 

Nói xong cô ấy bông nhìn về phía tôi: “Nhưng

mà Thẩm Xuân Hinh này, nếu muốn rời khỏi nơi

này thì cậu phải lấy mạng mình ra cược, cậu có

chấp nhận điều đó không?

 

Tôi ngẩn ngơ, không hiểu được ý cô ấy muốn

nói. Âu Dương Noãn nhìn sang con ngao Tây

Tạng đang ngủ trong lồng sắt.

 

Tôi có thể hiểu ý cô ấy ngay trong một giây,

mồ hôi lạnh bát đầu rin ra lưng tôi. Tôi gật đâu

nhìn Âu Dương Noãn, nói: “Được!

Cô ấy gật đầu đưa con dao gọt hoa quả cho

tôi nói: ‘Cố gắng bảo vệ bản thân mình thật tốt!”

 

Nói xong cô ấy lập tức đi về phía lồng sắt, mở

cửa ra. Con chó ngao vân còn đang ngủ, tuy lông

sắt được mở ra nhưng con quái vật lớn trong đó

vẫn im lặng ngủ say.

 

Âu Dương Noãn đứng bên cạnh chiếc lông hít

một hơi thật sâu rồi giơ kìm chích điện trong tay

lên dí vào con chó bên trong.

 

Cùng lúc đó, con chó bừng tỉnh, nó gào lên và

cô ấy phản ứng nhanh vội vàng lùi lại, trong tay là

kìm chích điện thường thấy trong tay cảnh sát.

Trong lồng sắt, con chó ngao ấy đã tỉnh khiến

những con khác cũng tỉnh theo, một đám quái vật

đứng dậy nhìn chăm chăm tôi và Âu Dương Noãn

Âu Dương Noãn cầm kìm chích điện giơ lên

thật cao và kéo căng sợi dây cảnh giác, cô ấy nhìn

tôi và nói với giọng run run, phần vì sợ hãi: “Cậu

cầm con dao đó bảo vệ mình thật tốt nhé!”

Tôi khẽ gật đầu, lòng van hoảng hốt

Mấy con ngao trong lông chậm rãi bước ra

ngoài, chúng trợn trừng mät nhìn chăm chăm

chúng tôi và nhe hàm răng sắc nhọn.

 

Sau đó một con lao về phía Âu Dương Noãn,

xem ra nó biết cô ấy chính là người đã chích điện

khiển mình tỉnh giấc

 

Tôi nhìn Âu Dương Noãn, tim treo đến tận cố

họng hỏi: “Âu Dương Noãn, bây giờ chúng ta phải

làm sao đây?

 

Cô ấy thế sống thề chết nói: ‘Thẩm Xuân

Hinh, tôi đã nói rồi, chúng ta đang đánh cược nên

†ôi cũng không biết chúng ta phải làm gì bây giờ!”

 

Một con khác nhào về phía tôi, cả người tôi

bắt đầu run lên vì sợ hãi. Âu Dương Noãn nói mấy

con chó này đã được ăn no nên không ăn chúng

tôi nhưng không thể bảo đảm rằng nó không cắn

chết chúng tôi.

 

Có lẽ trong tay tôi là con dao găm nên con

chó lao thẳng về phía tôi khiến tôi sợ tới nòi không

biết phải phản kháng thế nào, hét lên thật to: “A”

Dường như chỉ trong nháy mất, tôi nghe thấy

tiếng súng chói tai vang lên, sau đó là tiếng bịch

của con chó ngao rơi xuống đất, nó năm trên mặt

đất rên rừ rừ rồi im bặt.

 

Hồn tôi vân chưa về lại xác thì thấy mấy con

khác cũng nằm xuống, trên cổ có ống tiêm và

hình như ai đó là gây mê cho chúng,

 

“Thưa hai cô, hai người không nên chọc đến

chúng!” Chú Minh và mấy bảo vệ đứng ngoài cứa

lạnh lùng nhìn chúng tôi.

 

Tôi và Âu Dương Noãn gật đầu, Âu Dương

Noãn đỏ mắt nhìn chú Minh nói: “Chú Minh, Mục

Dĩ Thâm thế nào rồi? Anh ấy đã tỉnh chưa? Anh ấy

sao rồi? Tôi có thể đến xem anh ấy được không?

Chú Minh khẽ nhíu mày nhìn cô ấy nói: ‘

chủ không sao cả, bây giờ đã tỉnh rồi nên cô Âu

Dương Noãn không cần phải lo lăng”

 

Âu Dương Noãn thở phào nhẹ nhõm, đáng

thương nhìn chú Minh nói: “Thế chú Minh dân tôi

tới thăm anh ấy được không? Tôi biết chuyện lúc

nãy mình đã sai rồi nhưng chú Minh cũng biết là

tôi thương anh áy6 đến mức nào cơ mà, tôi thật

lòng yêu anh ấy, tôi không thể để anh ấy với người

phụ nữ khác…”

 

Chú Minh gật đầu, thở dài nói: “Đi thôi, sau

này đừng manh động như thê!”

 

Sau đó chú Minh không nhiều lời nữa, ông

đưa tôi và Âu Dương Noãn ra khỏi phòng, mấy

con chó ngao dưới đất thì không có ý định xen

vào việc này.

 

Chúng tôi ra khỏi phòng thì căn phòng đó bị

khóa kín lại, tôi theo sau lưng chú Minh, Âu Dương

Noãn nhìn tôi bảo tôi nghĩ cách trốn đi.

Tôi gật đâu xem như đáp lời.

 

Chỉ là biệt thự của Mục Dĩ Thâm quá lớn, tôi

thật sự không thể chắc chắn răng mình có đi

đúng đường hay không, hay lại tìm vào một nơi

không nên tới.

 

Thế nhưng chúng tôi còn chưa kịp làm gì thì

bên ngoài đã có tiếng còi xe cảnh sát cực kì chói

tai vang lên, chúng tôi thầy chú Minh nhíu mày.

 

Ông lập tức nhìn sang mấy bảo vệ đi cùng

mình, nháy mắt với bọn họ xong thì cả đám lập

†ức tản ra. Tôi biết vào những lúc thế này thì chắc

chăn ông ta đang dặn người giải quyết mọi việc

thật tốt.

 

Tôi và Âu Dương Noãn liếc nhìn nhau, Âu

Dương Noãn nói với chú Minh: “Chú Minh, sao bên

ngoài nhiều tiếng xe cảnh sát quá vậy, xảy ra

chuyện gì ư?”

 

Chú Minh giật mình cười nói: “Chắc là đi tuần

xung quanh tôi, cô Âu Dương Noãn đừng suy nghĩ

nhiều quá, tôi dân hai người tới gặp cậu chủ.

 

Âu Dương Noãn gật đầu lia lịa, nói: Mục Dĩ

Thâm đang ở trong phòng ngủ ư? Tỏi đến đó

†hăm anh ẩy trước” Nói xong cô ấy lập tức nhấc

chân chạy về phía phòng ngủ của Mục Dĩ Thâm,

tôi thì lại đi rất chậm, đoán chừng chú Minh sợ cô

ấy làm chuyện gì khác người nên vội vàng chạy theo.

 

Tôi thấy thế lập tức đi theo con đường nhỏ Âu

Dương Noãn đã nói với mình trước đí để ra ngoài,

căn biệt thự của Mục Dĩ Thâm sắp xếp cho tất cả

mọi người ở lầu bốn, vì quá lớn nên rất khó tìm

thấy thang bộ, có thế là vì thế nên mới thiết thành

mê cung như này.

 

Tôi dựa theo lời của Âu Dương Noãn, tìm đến

đường ra và nhanh chóng xuống cầu thang.

Tìm xuống cầu thang lầu một.
 
Chương 808


Chương 808: Đi qua năm tháng (1)

 

Mấy trăm cảnh sát xuất hiện dưới lầu bao vây

cả căn biệt thự lại, tôi ngu người, chợt thấy bóng

dáng Phó Thắng Nam đẳng sau đám người đấy.

 

Mới mấy ngày không gặp, anh mặc chiếc áo

khoác dài đứng trong đám người nhưng chỉ cần

liếc mắt một cái là trông thấy bóng dáng anh

ngay, rõ ràng như thế, bắt mắt như thế.

 

Tôi chợt sững người, bốn mắt nhìn nhau,

không biết hệ thống sưởi nào đã được mở lên

trong lòng tôi. Khoảnh khắc đó, tôi vội vàng lao

đến chỗ anh không hề do dự.

 

Nỗi nhớ mấy ngày nay, lo lắng nằm sâu trong

lòng tôi bỗng chốc hóa thành con đập xả nước đổ ập xuống.

Cũng giống hệt như tôi, Phó Thắng Nam vội

vàng đi tới siết chặt lấy tôi, vòng tay ấy chưa bao

giờ vững chãi và mênh mông như thế. Tôi nhào

vào lòng anh, siết chặt lấy eo anh và vùi đầu mình

trong lồng ngực ấy.

 

Đó là lúc trong lòng tôi chỉ còn sự lo lắng và

thỏa mãn, mũi cay cay: “Em cứ tưởng cả đời này

em không còn được gặp anh nữa chứ, em tưởng

đây là lúc em phải một mình đối mặt với tất cả

những thứ này, em cứ tưởng anh sẽ không tới, em

cứ tưởng…’

 

“Ngốc!” Anh ôm tôi vòng lòng, trâm giọng nói:

“Sao anh có thể để em đối mặt với mọi thứ một

mình được. Bây giờ không, sau này cũng không.”

 

Tôi bắt đầu bình tĩnh lại khi năm trong lòng

anh, mọi thứ trở nên thật ấm áp, thật tốt. Chỉ cần

có anh ở bên cạnh thì lòng tôi mới bình yên và

cảm thấy mình có được cả thế giới này,

 

Ôm được một lát thì anh ấy đỡ lấy tô, dịu dàng

nói: ‘Ngoãn, chúng ta giải quyết chuyện này trước đã!”

Tôi gật đầu, trong biệt thự vẫn còn một đống

thứ cần giải quyết, đó mới là vấn đề quan trọng.

Cảnh sát đã bao vây cả căn biệt thự, người

dẫn đầu nhìn Phó Thắng Nam nói: “Anh Thắng

Nam, chúng ta có xông vào trong không?”

 

Phó Thắng Nam gật đầu: “Đâu tiên là tìm

kiếm Mục Dĩ Thâm, những người khác thì cứ giữ

lại, cố gắng giữ gìn nguyên vẹn hiện trường, đừng

phá hủy quá nhiều.

“Được!”

 

Sau đó bọn họ vào biệt thự, tôi lên tiếng nhắc

nhở: “Trên lâu ba có mấy thứ Mục Dĩ Thâm nuôi,

phần lớn là rắn độc và thắn lằn, mọi người nhớ

cẩn thận”

 

Cảnh sát gật đầu, nói: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở!”

 

Tôi đứng bên cạnh Phó Thắng Nam, không

quay vào biệt thự. Thấy Phó Thắng Nam vẫn bình

tĩnh đứng đó tôi bèn tò mò hỏi: “Anh vê đây khi

nào thế? Thành phố Tân Châu và thủ đô cách

nhau khá xa, dù có đi nhanh cách mấy cũng phải

tốn khoảng bốn tiếng đồng hồ mà!”

 

Ánh mắt anh ấy dừng lại trên người tôi, nói:

“Trước khiem và Hoắc Tôn đến, anh ta đã gửi tin

nhắn cho anh. Mục Dĩ Thâm không bao giờ gọi

em tới mà không có mục đích gì cả. Không lấy

được chiếc hộp, anh ta giam lỏng em là chuyện

hết sức bình thường, hơn nữa nhà họ Mục đang

cần gấp bản hợp đồng để thu mua dầu mỏ nên

anh ta tìm tới em là chuyện hiển nhiên”

 

“Thế nên anh nhận được tin tức xong lập tức chạy về ư?”

 

Anh gật đầu: “Hoắc Tôn đoán được kha khá

tình hình thực tế của căn biệt thự này, anh kéo

cảnh sát tới đây được là một phần công lao rất

lớn của Hoắc Tôn. Mục Dĩ Thâm nhất định sẽ bị bắt.

 

Tôi gật đầu: “Anh điều tra mọi chuyện ở Tân

Châu thế nào rồi? Anh có khai thác được khẩu

cung hoặc là bằng chứng gì không?”

 

“Ừ, có khẩu cung, những chuyện sau đó cứ

giao cho nhà họ Trần giải quyết là được”

Chuyện này đến đây là kết thúc rồi.

 

Mục Dĩ Thâm bị Âu Dương Noãn đập cho một

cái nên tạm thời hôn mê, cạnh sát lại ập tới quá

bất ngờ nên tìm thấy được rất nhiều động vật

hoang đã được liệt vào danh sách bảo vệ bậc một

trong biệt thự, cùng với rất nhiều súng ống dưới hầm.

 

Mục Dĩ Thâm liên quan đến hành vi phi pháp

nên bị đưa đi, còn những người trong biệt thự thì

được lấy khẩu cung rồi thả. Vì chuyện của Mục Dĩ

Thâm nên trong đêm hôm đó cả nhà họ Mục

cũng bị liên lụy.

 

Giá cổ phiếu vốn không cao đột nhiên rơi

xuống thảm hại, Mục Dĩ Thâm bị bắt giam.

 

Ngày hôm sau.

Giằng co cả một đêm dài, khi tôi tỉnh lại thì

Phó Thăng Nam vân còn năm bên cạnh. Tôi mở

mắt ra, ánh mắt dịu dàng của anh ấy đang nhìn

tôi, thấy tôi dậy lập tức cong môi cười: Tỉnh rồi hả?

 

Tỏi gật đầu nhìn anh ấy rồi bất giác cười rộ

lên, nhích người vào lòng ngực anh, giọng nói

khàn khàn: “Tôi qua em mơ thấy anh, em tưởng

anh đi công tác, nếu tỉnh lại không được gặp anh

chác em lại thấy hụt hàng mất. Không ngờ anh

van còn bên cạnh em khiến em đột nhiên thấy rất vui”

 

Không biết tại sao tôi lại nói ra những lời đó,

tiếng cười khẽ của anh ấy vang lên bên tai: Sau

này anh đi công tác em hãy đi cùng với anh, moi

lần tính lại không thấy em anh cũng thấy hụt hang,

tôi về không được ôm em trong vòng tay cứ thấy

trống vàng thế nào ấy”

 

Tôi gật đầu, vùi mình vào lồng ngực anh, râu rí

nói: “Chuyện Mục Dĩ Thâm đã được giải quyết rồi,

bên thành phố Tân Châu cũng giao lại cho người

khác chịu trách nhiệm rồi mà? Bây giờ anh không

cân phải sang đó nữa, với cả bên Macao anh

cũng không được đi, ở lại thủ đỏ nhé. Đúng rồi

Trần Húc Diệu sắp kết hôn rồi đấy”

 

Anh gật đâu, ánh mất sáng quác nhìn tôi

“Chờ Trần Húc Diệu giải quyết hôn lễ xong thì

chúng ta cũng làm một cái, nó là đám cưới thuộc

về em thôi được không?”

 

Tôi thoáng ngấn ngơ, nói: “Đám cưới của

chúng ta đã làm xong từ lâu rồi mà? Làm lại phiên

lãm, hay là chờ năm sau thời tiết tốt chúng ta ra

ngoài du lịch đi, lâu rồi em không được đi du lịch chơi đây”

 

Anh cười nhạt: ‘Chắc chăn phải đi những vẫn

phải tổ chức lễ cưới!”

 

Tôi ôm anh, híp mất nói: ‘Hay là chờ sau này

rồi hãng bàn, bây giờ chúng ta làm le kết hôn thì

chẳng khác gì lễ kỷ niệm’

 

Tôi vừa nói vừa tựa vào lông ngực anh, bắt

đầu buồn ngủ, tôi mở điện thoại lên xem đồng hồ

thì đã là giữa trưa, tôi bèn ngóc đầu dậy: “Anh đói

bụng không?”

Anh nhíu mày: ‘Em thì sao? Em có đói không?”

Tôi gật đầu: “Hơi hơi đi chút nhưng mà mấy

hôm nay trong nhà chăng có đồ ăn gì cả, dì cũng

không đến nên trưa này chúng ta ăn gì đây?

 

Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: ‘Hay là chúng ta cùng tới

nhà cô kiếm gì ăn đi? Gần đây cô vừa mới mua

nhà trong thành phố, gần trường đại học thủ đô

lãm ấy, chúng ta ăn cơm xong có thể sang trường

để vào thư viện xem sách, được không?

 

Anh gật đầu, giơ tay búng mũi tôi rồi cưng

chiều nói: “Được, nghe em hết đó!”

 

Chúng tôi ngồi dậy, tôi ngôi đó cho tỉnh thật

lâu mới đuôi được con sâu ngủ đi. Phó Thăng

Nam đã đánh răng xong và thay quần áo, ra khỏi

phòng cất đồ.

Anh nhìn tôi: Còn buồn ngủ nữa không?”

 

Tôi lắc đầu: “Hết rồi, sao anh không mặc áo

khoác đen?” Hình như đây là lân đầu tiên tôi thấy

anh ấy không mặc màu đen, khá là bất ngờ.

 

Anh ấy bế tôi dậy, để tôi năm trên lưng mình

rôi đưa vào phòng tam, trên bồn rửa mặt có kem

đánh răng anh ấy chuẩn bị sản bèn đưa nó cho

tôi, anh cười nhạt: “Em không thích anh mặc quần

áo màu khác hả?”

 

Tôi lắc đầu, ngậm bàn chải đánh răng ậm ờ

nói: Không phải là không thích, chỉ là đột nhiên

†hấy anh mặc quần áo màu khác nên em thấy anh

đẹp trai quá, bị anh hút mất hồn thôi, nên lát nữa

em phải trang điểm ăn mặc thật cấn thận để cùng

anh ra ngoài, thế mới xứng với anh được”
 
Chương 809


Chương 809: Đi qua năm tháng (2)

 

Anh ấy ôm tỏi, ánh mất dịu dàng nhìn vào

gương nhìn tôi đánh răng rồi buồn cười nói: “Em

đến trường nên mới muốn sửa soạn trang điểm

lên cho xinh đúng không!

 

Tôi cười ha hả, ngây ngó nói: ‘Cũng có chút

chút, nhưng mà chủ yếu là em muốn xứng đôi với

anh hơn thỏi” Đánh răng súc miệng xong tôi bèn

vùng vây đòi xuống khỏi người anh nhưng lại bị

anh đặt lên bồn cầu.

 

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, khẽ nhíu mày.

“Sao thế, em còn chưa rửa mặt mà?”

Ánh mät anh dừng lại trên chân tôi: ‘Đi chân

không trên mặt đất lạnh lãm, anh mang giày cho

em, đừng vội xuống dưới.” Nói xong anh ẩy còn

dặn thêm vài câu nữa mới ra ngoài

 

Lúc trở về thì anh ấy mang theo đôi dép, anh

hôn lên môi tôi nói: “Anh xuồng bếp nấu ít thức ăn.

Sáng, em sửa soạn nhanh rồi xuống nhé.”

Tôi gật đầu đi tới bồn rửa chuẩn bị rửa mặt

 

Vì phải đến thăm Phó Bảo Hân nên tôi lục lọi

trong tủ quần áo của mình mãi mới tìm được một

bộ trông cũng tạm. Hồng hồng xinh xắn, đó là sản

phẩm mới trong buổi ra mặt bộ sưu tập của năm

nay, không biết Phó Thăng Nam mang về từ khi

nào nhưng mà kiểu dáng cũng xinh, mặc trên

người trông khá là ngọt ngào thục nữ, bớt đi chút

lạnh lùng thường ngày và thay băng sự xinh đẹp

khiến mọi người phải trố mắt nhìn.

 

Thay quân áo xong tôi lại ngôi trước bàn trang

điểm bắt đầu chỉnh lại nhan sắc của mình rồi lại

sấy tóc, lâu rồi khốc nghịch tóc mình, dường như

tóc tôi đã dài ra khá nhiều, xuống đến ngang eo

rồi. Đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc ngắm nghía

mái tóc của mình trong gương trước bàn trang

điểm thế này, tôi cảm thấy khá vui.

 

Hình như tóc tôi chưa rụng bao giờ ấy, vừa

đen vừa mượt, làn da và nụ cười trên môi cũng

tươi tắn và thoải mái hơn trước kia rất nhiều rồi

Hồi xưa tôi từng nghe ông bà ta nói, nếu ở bên

một người nào đó mà bạn phát hiện ra mình trở

nên xinh đẹp hơn, điều đó chứng tỏ hai người rất

hợp với nhau, hơn nữa là ngày cảng hợp với nhau.

Bây giờ ngam lại thấy cũng đúng, tôi ở bên

Phó Thăng Nam, dù xảy ra bất kì chuyện gì, cực

khổ sung sướng gỉ thì dường như tất cả mọi thứ

vẫn rất tốt đẹp.

 

Dường như nó cũng ngày càng tốt hơn, thời

gian trôi qua rồi ngồi lại ngam nghĩ chỉ thấy môi

ngọt ngào

 

Trang điểm xong xuống nhà thì Phó Thăng

Nam đã làm xong tất cả mọi thứ, anh nấu cháo

cá, nhìn ngon cực. Thấy tôi xuống nhà anh bèn

vay tay gọi tôi: Lại đây nếm thử xem nào!” Lúc nói

chuyện, anh ấy quay sang đưa muỗng cho tôi.

 

Thế nhưng những cảnh bình thường và thoải

mái như thế lại càng khiến con người ta cảm thấy

hoảng hốt, khoảnh khắc đó, tôi phát hiện ra mình

và Phó Tháng Nam quay về lúc mới yêu nhau, rồi

lại giống như chúng tôi đã trải qua mấy kiếp người rồi.

Thấy tôi nghệt mặt ra, anh ấy cong môi cười

nhạt: “Nghĩ cái gì thế? Sao em không lại đây?”

Tôi bị anh ngắt ngang mạch suy nghĩ bèn đi

tới bàn ăn nhìn anh nói: ‘Anh học cách nấu cháo

cá này từ khi nào thế? Mùi vị cũng được lăm này:

 

Anh múc một chén cho tôi, nhìn tôi nói: “Vô

tình ăn được ở thành phố Tân Châu, thấy mùi vị

cũng ngon nên muốn về nấu cho em ăn, em nếm

thử xem”

 

Tôi nhận chén cháo trong tay anh, gật đầu

nếm thử một miếng. Tôi cảm thấy món cháo này

khá ngon nên không tiếc lời khen ngợi anh ấy

“Tổng giám đốc à, tay nghề nấu ăn của anh ngày

càng tốt rồi đó nha, thật đáng mừng!

 

Anh đặt miếng trứng ốp trước mặt tôi, nói

“Ngôi im ăn đi!”

Anh ấy đang… Ngượng hả?

 

Tỏi cúi đầu án nhưng khóe miệng cứ kéo ra

tới tận mang tai. Cách con người ta xử sự trong

tình yêu đều khác nhau, như tôi và Phó Thăng

Nam thì sau khi ở bên nhau chúng tôi đã khiển

ngày tháng trở nên bình yên và êm ả như thể, chỉ

những chuyện nhỏ nhặt thôi cũng khiển chúng tôi

ghi nhớ và tích lại trong kho tàng của mình.

 

Ra khỏi biệt thự, Phó Thăng Nam lái xe còn tôi

ngồi bên cạnh thả hôn nhìn phòng cảnh lướt qua

ngoài cửa số. Bầu trời thủ đô tối tăm âm u lâu

ngày bông sáng hân lên, chẳng mấy khi thấy bầu

trời xanh biếc.

 

“Sắp đến cuối tháng rồi, trời trong thế này

cũng là hiện tượng hiểm thấy. Le Giáng sinh sắp

tới rồi, không biết có tuyết không nhỉ?” Dường như

năm nào thủ đô cũng có tuyết rơi, có lẽ năm nay

Giáng sinh sẽ cực kì náo nhiệt.

 

Nghĩ thể, tôi bắt đầu nghĩ tới le Giáng sinh,

qua bao nhiều năm nay, có vẻ như chúng tôi chưa

từng được đón một le Giáng sinh nào nghiêm chỉnh.

 

Phó Thăng Nam lái xe nhìn thăng về phía

trước: ‘Em có muốn được nhận quà gì không?”

 

Tôi liếc sang nhìn anh, mím môi nói: “Này anh

Thăng Nam, anh có phát hiện ra không? Bây giờ

cuộc sông của em với anh yên bình và êm ả quá,

như đôi vợ chồng già đã sông với nhau mấy chục

năm rồi ấy, chăng có tình cảm mãnh liệt gì cả.

Anh khế nhíu mày, sau đó lái xe vào ven

đường dừng lại, nhìn tới với ánh mãt sâu thăm

“Thể nên ý em là anh nên tìm chút lạc thú mới mẻ

với em đấy hả?”

 

Tôi thấy anh ấy đột ngột dừng xe lại, buột

miệng hỏi: “Đột nhiên anh dừng xe lại làm gì thế?

Chúng ta đến thăm cô cơ mà?”

 

Anh nghiêng người sang chỗ tôi, ánh mắt sâu

hun hút: Chúng ta dừng lại để bàn chuyện cho rõ

ràng đã”

“Chuyện gì?

“Chuyện tình cảm mãnh liệt ấy!

 

Tôi thoáng sững người, cười ha hả nói: “Thật

ra em không có ý thể đâu, em đang muốn nói cho

anh biết là chúng ta như bây giờ rất tốt, anh…

 

“Tốt chỏ nào?” Anh ấy nhìn tôi như thế đang

muốn chọc ghẹo gì tôi ấy, tôi tròn mắt nhìn rồi

chuyển sang liếc xéo anh: “Phó Thắng Nam, sao

anh lại thích để ý vào mấy chuyện nhỏ nhặt tí tẹo

ấy thế nhí!”

 

Thấy tôi đột nhiên gào lên, anh giật mình

không kịp phản ứng.

 

Tôi vội vàng nói: ‘Em chỉ nhắc tới có mấy câu

thôi mà sao anh cứ năm lấy nó không chịu buông

thế nhỉ? Chúng ta phải đến nhà thăm cô cơ mà?

Anh chạy xe tới nửa đường rồi dừng lại thế này

nhỡ kẹt xe thì anh nói xem khi nào chúng ta mới

tới nhà cô được?”

 

Anh ngơ ngẩn, tôi đẩy anh vẽ cho cũ rồi nhìn

thẳng vào anh nói: “Anh mau quay lại lái xe đi,

đừng đánh trống lảng nữa”

 

Anh nghe lời tôi bắt đầu khởi động xe, sau đó

chiếc xe lại bắt đầu di chuyển, trông anh hơi ngơ

ngác nhưng sau đó lại nhìn sang tôi nhíu mày:

Em học cách đánh trống lảng này từ khi nào đấy?

 

Tôi giả điên: “Đánh trống lảng gì? Em đang nói

cho anh biết là anh nên đi đường cẩn thận, đừng

nghĩ mấy chuyện không đâu, hiểu chưa?”

 

Nói xong tôi bèn quay gương mặt đang nhìn

tôi đi, để anh ấy nhìn đường rồi nghiêm túc nói

“Thật ra em chỉ nói bảng quơ vậy thỏi, anh đừng

có nghiêm túc vậy. Anh cứ như vậy em cũng

không biết phải ngồi tán gau với anh thế nào nữa”

“Ừ!” Anh lên tiếng, như một đứa ngốc vậy.

 

Phó Bảo Hân về thủ đồ ở nên đường xá cũng

gần, may là không có kẹt xe.

 

Bà mua một căn nhà trong khu trung tâm

thành phổ, một khu chung cư nhỏ có thang máy

đi lên. Tôi và Phó Thăng Nam đứng dưới lầu thấy

Phó Bảo Hân và Mục Ca đang đứng trên lầu chờ,

thấy chúng tôi đến thì Phó Bảo Hân lập tức cười

nói: “Hai đứa kẹt xe giữa đường hả? Cô với chú

Mục Ga ở đây chờ hai đứa lâu rồi đấy, mau lên lầu.
 
Chương 810


Chương 810: Đi qua năm tháng (3)

 

Phó Thăng Nam kéo tôi, tôi khẽ gật đầu chào

hỏi với Mục Ca xong lập tức lên lầu.

Ba phòng lớn một phòng khách, nhà sẽ trở lại

của Phó Bảo Hân không lớn lắm nhưng lại được

trang trí cực kì ấm áp. Trên kệ TV có cắm hoa

tươi, tôi không thể thấy rõ đóa hoa đó trông thế

nào, khá là rực rỡ nhưng nó lại không giống hoa

thật lắm.

 

“Đó là hoa cô mấy đứa tự tay làm, dưới lầu có

rất nhiều cành cây khô, cô ấy xuống đó nhặt về rồi

dùng khăn tay làm thành khoa, nhuộm màu lên rồi

đặt ở đó làm đồ trang trí” Người nói chuyện là

Mục Ca.

Tôi giật mình, bất giác đi tới chỗ cắm hoa xem

thử, tôi bị thu hút bởi những lời ông ta nói nên

đứng ra xa xem, đúng là hoa giả nhưng nó lại

được làm rất tỉ mỉ.

Phó Thắng Nam cũng ngẩn ngơ kê đầu vào

cười yếu ớt nói: “Nếu không có ai nói và không

đến gần nhìn kỹ thì chắc không biết là thật hay giả”

 

Phó Bảo Hân bưng thức ăn trong bếp ra, cười

nói: “Chú Mục Ca vẽ màu lên cho chúng đấy, ông

ấy vẽ cực kì chỉ tiết nên nhìn lướt qua không biết

là thật hay gi. Hai đứa ngồi đây ăn cơm nhé, trong

phòng ngủ cô còn nhiều lắm, lát nữa mấy đứa cứ

lấy mấy cành mang về.

 

Đặt thức ăn lên bàn xong Phó Bảo Hân lại

sang đây nói chuyện chào đón chúng tôi, nói: “Cô

thấy gân đây quy mô Phó Thiên cùng khá lớn,

hoạt động kinh doanh khá ổn định, mấy đứa cũng

không còn nhỏ nữa nên cứ sống thế giới hai

người vầy cũng nhàm chán và buồn tẻ, đừng để

con bé Tuệ Minh ở nhà họ Mạc mãi, mấy đứa

cũng phải nuôi nấng dạy dỗ con bé mới đúng.

Người lớn trưởng thành hết rồi, đừng lười nhác

không nên!”

 

Bà ta nói thế khiến tôi bỗng thấy ngượng

ngùng xấu hổ, gật đầu liên tục: “Dạ thưa cô!”

 

Đúng là chúng tôi nên giữ Tuệ Minh bên cạnh,

mấy ngày trước có quá nhiều chuyện xảy ra

nhưng có lẽ chúng tôi nên đón con bé về từ bây

giờ là được rồi.

 

Đang suy nghĩ chuyện này thì Phó Bảo Hận

đột nhiên chạy vào nhà vệ sinh, tôi và Phó Thắng

Nam đều sững sờ nhưng Mục Ca lại bình tĩnh vào

đó một lúc lâu mới ra.

 

Tôi kiêm lòng không đậu nhìn bọn họ hỏi: “Cô

ăn trúng thứ gì đó nên đau bụng ư?”

Phó Bảo Hân mỉm cười, nói: “Không có gì,

không có gì đâu mài! Mấy ngày này nôn chút đỉnh

cũng là chuyện bình thường thôi, chờ thêm một

hai tháng nữa là không sao” Nói xong bà bèn ngôi

xuống tựa người vào lưng ghế.

 

Mục Ca đưa cho bà đĩa rau, chăm sóc cực kì cẩn thận.

Tôi thấy Phó Thắng Nam không nói gì thì chợt

nhíu mày, tên đầu gỗ này không biết hỏi han

người ta tí nào.

 

Cơm nước xong, Mục Ca và Phó Thắng Nam

ra phòng trà uống trà còn tôi và Phó Bảo Hân dọn

dẹp nhà bếp, ngôi ngoài phòng khách xem TV. Bà

đột nhiên kéo tay tôi: “Xuân Hinh à, mấy đứa cũng

có tuổi rồi, có dự định sinh một đứa con không?”

Bà hỏi thế khiến tôi cũng ngu ngơ nghệt mặt ra.

 

Chân chừ một lúc lâu tôi mới nhìn bà nói: “Cô,

cháu không sinh con được””

Bà thoáng cứng đờ, hít lấy một hơi thật sâu

rồi bất đắc dĩ nói: “Ôi trời ơi, hai đứa sống đời này

khổ quá”

 

Tôi mím môi không biết nên nói gì, chuyện gì

cũng đã qua hết rồi, bây giờ tôi nói gì cũng vô

dụng thôi.

 

Ngồi được một lát thì tôi thấy Phó Bảo Hân

không được khỏe lắm bèn lên tiếng hỏi: “Cô, cô

sao thế? Cô thấy khó chịu ở đâu hả?”

Bà khẽ lắc đầu: “Không sao đâu, lớn tuổi rồi

nên không thể chịu nổi sự giày vò này đấy mà.

Xuân Hinh, hai đứa có nghĩ đến cách khác để có

một đứa bé không?”

Tôi sững sờ, chẳng hiểu mô tê gì hỏi lại: “Cô,

chuyện sinh con đó bọn cháu…”

“Thụ tinh nhân tạo đấy, con bé này, bây giờ

khoa học kỹ thuật tiến bộ thế này rồi thì đâu có

nhất thiết phải tự sinh một đứa bé của mình ra

nữa. Vách tử cung của cháu mỏng thì có thể thuê

người mang thai hộ mà.”

Tôi sửng sốt khi nghe những lời bà nói, tròn

mắt nhìn Phó Bảo Hân: “Cô, chuyện này chưa

chắc Phó Thắng Nam đã đồng ý, hơn nữa bọn

cháu cũng từng này tuổi rồi, thật ra có Tuệ Minh cũng đủ”

 

Bà lắc đầu nói: “Đây không phải là vấn đề tuổi

tác, bây giờ cô còn mang thai được chứ đừng nói

là mấy đứa. Sống hết nửa đời người rồi, nhà họ

Phó lại có nhà cao cửa rộng, thêm một đứa trẻ sẽ

thêm phần náo nhiệt. Sau này hai đứa lớn tuổi rồi

cũng có con cái bên cạnh chăm sóc, con cháu nó

tới lui thăm nom thì cuộc sống cũng vui vẻ hơn”

 

Tôi bỗng nắm bắt được vấn đề trọng tâm,

nhìn bà hỏi: “Cô mang thai ư?”

 

Bà không hề kiêng dè gì, đáp: “Ừ, mới có ba

tháng thôi, vẫn chưa ổn định lắm nên cô với chú

Mục Ca tính làm lễ cưới trong mấy ngày tới nhưng

vẫn chưa dám nói với Phó Thắng Nam chuyện

này nên cứ kéo dài mãi.”

 

Tôi chợt nhớ trước đó Phó Thắng Nam nói

anh không đồng ý để cô và chú Mục Ca kết hôn vì

Mục Ca là người nhà họ Mục, với gia đình đó, Phó

Thắng Nam vẫn kiêng dè khá nhiều thứ nên vẫn

chưa đồng ý.

 

Nghĩ tới đó tôi lại nhìn Phó Bảo Hân, nói: “Cô,

chú Mục Ca là người nhà họ Mục đấy cô có biết không?”

 

Bà gật đầu, thản nhiên nói: “Cô biết hết những

chuyện đó, cô còn biết cả khúc mắc rắc rối giữa

Phó Thắng Nam với cậu ấm nhà họ Mục. Nhưng

những chuyện đó đều là mâu thuẫn trong kinh

doanh, hơn nữa chú Mục Ca cũng không tham gia

vào chuyện đó, ông ấy chỉ là một giáo sư già,

sống cả đời cô độc rồi gặp được cô và muốn

chung sống với cô thôi. Xuân Hinh à, con tìm cơ

hội khuyên nhủ Thắng Nam được không? Cô lớn

tuổi rồi, gặp được một người muốn trao đi cả đời

cũng không phải là chuyện dễ dàng”

 

Tôi hiểu ý của Phó Bảo Hân, chỉ là tôi không

biết phải nói với Phó Thắng Nam thế nào. Bây giờ

Mục Dĩ Thâm đã vào tù, sau đó chắc chắn nhà họ

Mục sẽ ngồi lại bàn xem ai sẽ là người tiếp nhận

gia sản, nhà họ Mục của tương lai là điều chúng

tôi không thể nắm chắc được, chúng tôi không

chắc liệu nhà họ Mục mới có thể chống lại nhà họ

Phó không.

 

Đó đều là những biến cố không ngờ.

Ngồi khoảng hai tiếng đồng hồ thì Phó Thắng

Nam và Mục Ga ra khỏi phòng trà, trông vẻ mặt

của hai người thì cuộc trò chuyện cũng khá là

suôn sẻ.

 

“Lát nữa hai đứa con phải ra ngoài, hay là ở lại

đi rồi tối nay chúng ta cùng ra ngoài ăn” Mục Ca

lên tiếng, cười nói.

 

Phó Thắng Nam khách sáo vài câu rồi nói lời

chào tạm biệt Phó Bảo Hân.

 

Ra khỏi nhà, tôi giơ tay giữ lấy tay Phó Thắng

Nam, buột miệng hỏi: “Phó Thắng Nam, anh với

chú Mục Ca bàn chuyện gì với nhau trong phòng trà thế?”

 

Anh năm lấy tay tôi, lên tiếng: “Bàn về chuyện

nhà họ Mục, anh giao bản hợp đồng cho ông ấy

để ông ấy đưa cho ông cụ Mục, chuyện hôn sự

của cô với ông ấy cũng được chốt ngày”

 

Tôi sững sờ, sau đó vui mừng kéo lấy tay anh

hỏi: “Thế ư? Phó Thắng Nam, anh giỏi quá, thế thì

chuyện của Mục Dĩ Thâm sẽ không liên quan gì

tới Phó Thiên, cô với chú Mục Ca cũng không bị

ảnh hưởng nữa”

 

Nghĩ tới đó tôi lại nói thêm: “Đúng rồi, hình

như cô mang thai rồi đấy, sắp ba tháng rồi. Anh

phải để ý đến chuyện của cô với chú Mục Ca nhé,

sắp đến Tết Âm lịch rồi, cô nói năm nay mọi người

cùng quay về Giang Ninh, sum họp với chú hai

thím hai ấy!”

 

Anh gật đầu hôn lên trán tôi: “Cô với chú Mục

Ca thành đôi mà sao em lại vui vẻ như hai đứa

mình thế nhỉ? Ngốc!”

 

Tôi cười hì hì, ngửa đầu nhìn ánh nói: “Em

cũng không biết tại sao, chỉ biết là mình rất vui

thôi. Cô sống vậy gần cả đời người, bây giờ gặp

được chú Mục Ca rồi thành đôi với chú ấy chính là

chuyện đáng mừng, hơn nữa bây giờ cô còn

mang thai, cả hai chuyện đều đáng để ăn mừng”
 
Chương 811


Chương 811: Đi qua năm tháng (4)

 

Anh cười xòa, ánh mắt cứ nhìn tôi chằm

chằm: “Em có muốn sinh thêm một đứa con nữa không?”

 

Tôi giật mình ngạc nhiên với câu hỏi của anh

ấy, tròn mắt há miệng nhìn Phó Thắng Nam cả

buổi trời: “Chúng ta có thể sinh thêm được không?”

 

Anh cong môi: “Nếu em muốn thì anh có thể

dùng tất cả mọi cách để có cho bằng được. Xuân

Hinh, gặp được em đã là chuyện khó khăn rồi,

giữa chúng ta không nên có quá nhiều khúc mắc

khó gỡ, chỉ cần em muốn thì cứ nói cho anh biết,

anh sẽ cố hết sức hoàn thành nó thật tốt, được không?”

Tôi gật đầu, lòng thấy cực kì ấm áp.

 

Tôi lại nhớ tới những lời Phó Bảo Hân nói, nhìn

anh: “Phó Thắng Nam, cô nói chúng ta có thể thụ

tỉnh nhân tạo một đứa bé, anh…

 

Anh khẽ gật đầu, dường như không thấy bất

ngờ gì nói: “Chờ anh liên lạc với chuyên gia nổi

tiếng trong nước để làm cố vấn, tiện thể hỏi thăm

xem thế nào, em cứ giao việc này cho anh!”

Tôi cứ tưởng anh ấy sẽ không thích, nào ngờ

anh lại đồng ý dễ dàng thế này, tôi bỗng thấy bất ngờ.

 

Điện thoại trong túi vang lên, Âu Dương Noãn

gọi tới. Tôi nghe điện thoại, đầu dây bên kia là

giọng nói của cô ấy, cảm xúc không ổn định lắm,

im lặng mãi cô ấy mới lên tiếng: “Xuân Hinh, hôm

nay tôi quay về thành phố Tân Châu, tôi muốn về

đây trong im lặng thôi nhưng vẫn gọi điện thoại

cho cậu. Chiếc vòng đó vẫn còn nằm trên tay tôi,

tôi cũng rất hối hận vê chuyện đứa bé, tôi cũng

không biết phải làm gì với cậu, hết lần này tới lần

khác tôi cứ nghĩ rằng chỉ cần tôi tự thuyết phục

rằng tất cả đều tốt lên tôi thì cậu sẽ không trách

tôi. Nhưng tôi phát hiện ra mình sai rồi, chuyện

đứa bé đó, không phải cậu không trách tôi mà là

bản thân tôi không cách nào thuyết phục con tim

và lương tâm mình. Nghĩ tới nghĩ lui tôi vẫn thấy

mình có lỗi với cậu, tôi thật lòng xin lỗi cậu, tôi biết

lời nói này của mình chẳng có ý nghĩa gì nhưng

không nói thì chắc cả đời này nó sẽ mãi mãi ám

ảnh tôi. Chuyện Mục Dĩ Thâm, tôi cầu xin cậu, nếu

có thể cậu hãy nương tay một chút!”

 

Tôi cầm điện thoại mãi không thể nói nên lời,

lòng tôi cứ thấy nghèn nghẹn khó chịu thế nào ấy,

tôi im lặng mất lúc lâu mới hỏi: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”

“Sân bay!”

 

Tôi nhìn sang Phó Thắng Nam, anh chuyển

tấm mắt nhìn về phía sân bay.

Trong điện thoại, tôi nói: “Âu Dương Noãn,

chuyện quá khứ đã qua hết rôi, sau này chúng ta

sẽ sống những ngày thật tốt. Tôi biết mình phải

làm gì trong chuyện Mục Dĩ Thâm, cậu ở sân bay

chờ một chút, tôi và Phó Thăng Nam ra tiễn cậu”

Cúp điện thoại, Phó Thắng Nam chạy như bay đến sân bay.

 

Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến nơi, Âu

Dương Noãn kéo hành lý, đeo khẩu trang và nếu

không phải là những người quen thuộc thì chắc

đã không tìm thấy cô ấy.

 

Nhìn thấy Âu Dương Noãn, tôi đi về phía cô ấy,

ôm cô ấy nói: “Về thành phố Tân Châu phải nhớ

đến mình nhé, phải sống thật tốt nhé!”

 

Cô ấy gật đầu, tựa vào hõm vai tôi, ngơ ngác

nói: “Sao hai người lại tới đây rồi, tới nhanh thế.

Mình cứ nghĩ mình sẽ gọi cho cậu để chào tạm

biệt lần cuối thôi là được rồi, không ngờ cậu lại tới đây tiễn!”

 

Tôi gật đầu cười yếu ớt: “Mình biết, mình và

Phó Thắng Nam cũng đang ở gân đây nên mới

tới. Cậu đã có kế hoạch gì cho tương lai chưa?”

 

Lần đầu tiên biết đến mùi vị của tình yêu đã bị

tổn thương sâu sắc thế này, tôi nghĩ chắc vết

thương này sẽ mất rất nhiều thời gian để lành lặn

lại như lúc ban đầu.

 

Cô ấy nhún vai, thản nhiên nói: “Cũng có, mình

muốn đến Lệ Ninh, ông nội đã cho mình rất nhiều

tiên nên mình muốn tới đó mở một khách sạn

Mình sẽ đưa ông nội đi theo, làm một cái sân thật

†o đế ông có thế trông hoa trồng rau, mình sẽ giúp

ông chăm nó.”

 

Tôi gật đầu, cảm thấy khá thích cuộc sống cô

ấy đang hướng tới: “Ừ, nghĩ thôi đã thấy nó rất

bình yên và đẹp đề. Tới lúc đó mình và Phó Thắng

Nam có thời gian rảnh sẽ tới đó tìm cậu.

Nói mấy lời trên trời dưới biển một lát thì tới

giờ vào trong đăng ký, ôm nhau chào tạm biệt

 

xong thì tôi chợt hít lấy một hơi thật sâu.

Cuộc đời luôn có những lúc thăng trầm như thế.

 

Đến đại học thủ đô thì trời đã muộn nhưng

cũng may tôi và Phó Thăng Nam đều không có

việc gì nên đến nơi thì tơi và anh lập tức chạy tới thư viện.

 

Trong thư viện cũng thưa thớt người nhưng

sự xuất hiện của tôi và Phó Thăng Nam khá là thu

hút ánh mät người khác, con người anh thích yên

tính nên đến thư viện lập tức tìm cho ngồi xuống

 

Tôi đi tìm sách trong mấy kệ lớn, suy cho

cùng cũng là lần đầu tiên tới nên không quen lắm,

tìm mãi van không thấy tài liệu mình cần ở đâu.

 

Bên cạnh tôi bông xuất hiện một chàng trai

đâu đó tâm hai mươi tuổi, mặt mũi tuấn tú trăng

nõn nà, trông cực kì rực rỡ như ánh sáng mặt trời vậy.

 

Thấy cậu ấy nhìn tôi cười, tôi bèn cười khẽ đáp lại.

 

“Chị muốn tìm tài liệu gì hả?” Cậu ấy đứng bên cạnh tôi hỏi.

 

Tôi gật đầu cười nói: “Tôi muốn tìm chút tài

liệu về ngành luật, nhưng hình như tồi tìm mãi vân

không thấy đâu ấy. Có lẽ là do tôi vân chưa quen

với thư viện này.

 

Cậu ấy cực kì dịu dàng nhịn tôi nói: “Phần lớn

sách ở đây đều là sách lẻ đọc chơi thôi, phòng

đọc bên cạnh mới có nhiều sách chuyên ngành

Em thấy chị không quen với thư viện lãm, nếu chị

không ngại thì em có thể đưa chị sang đó xem,

nói không chừng em có thể giúp chị tìm được

quyển sách chị cần.”

 

Tôi gật đầu cười đáp: “Thế thì cảm ơn cậu nhiều nhé!”

 

Đúng như lời cậu ấy nói, phòng đọc sách kế

bên có quyển sách thích hợp với tôi. Ra khói

phòng đọc, cậu ấy nhìn tôi hỏi: “Em thấy chị

không giống người trong trường này lãm, chị là

người mới hay là đàn anh đàn chị ấy nhỉ?

 

Tôi cười nói: “Tôi chỉ đến đây đọc sách thôi,

trông cậu có vẻ còn rất trẻ, đang năm ba hả?”

 

Cậu ấy gật đầu: ‘Sắp năm tư rồi, đàn chị, em

có thế xin số điện thoại chị được không? Em có

cảm giác chị rất giống một người”

 

Tôi thấy buồn cười: ‘Đây là mánh lới chung

của con trai các cậu khi cua gái hả?

 

Cậu ấy lắc đầu: “Không phải, chị giống thật

đó! Mấy năm trước em có thích một cô nghệ sĩ,

chị cực kì giống với cô ấy nhưng sau đó hình như

cô ấy rời khỏi giới rồi. Em thích cô ấy lắm nên lúc

nấy em thấy chị giống cô ấy lảm, em còn tưởng

đâu chị là cô ấy cơ.

 

Phản ứng đầu tiên của tôi chính là cái tên

Tưởng Vân Nam, tôi nhìn cậu ấy nói: ‘Chắc là tôi

không cho cậu được rồi!”

Cậu ấy khó hiểu hỏi lại: “Tại sao thế?”

 

Tôi giơ tay lên chí Phó Thăng Nam đã tìm tới

đây, cười bảo: “Bình thường chồng tôi không thích

†ôi nói chuyện phiếm với người khác, chứ đừng

nói là cho người ta số điện thoại, thế nên rất tiếc

là tôi không thể cho cậu được!”

 

Cậu nhóc đó ngước lên nhìn Phó Thăng Nam

rồi thất vọng cúi đầu xuống, sau đó gật đầu tiếc

nuối nói: “Thế thì thôi ạ”

Nói xong cậu ấy không nấn ná lại lâu mà bỏ đi ngay.

Tôi nhìn sang Phó Thăng Nam, bước tới nhào

vào lòng anh cười nói: “Anh Phó Thăng Nam, anh

có biết lúc nãy em vừa mới làm gì không?

Anh nhíu mày: ‘Em vừa mới làm gì?”

 

‘Có đàn em muốn xin số điện thoại của em!

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh cười: ‘Nhưng mà em

nói với cậu ấy là em đã kết hôn rồi, hơn nữa

chồng em là người không ai có thể thay thế”

 

Anh ấy ngước lên nhìn chàng trai đã đi xa, cúi

xuống nhìn tôi cười nói: ‘Xem ra sau này anh

không thể thả rông cho em đi lung tung nữa rồi,

nếu không có ngày em bị người ta câu mất anh

còn chẳng biết.
 
Chương 812: ( Hết)


Chương 812: Đi qua năm tháng (5)-HOÀN THÀNH

 

Tôi bám lên người anh như con khỉ, anh ấy ôm

tôi tìm chỗ ngồi xuống.

Ở những nơi dồi dào sức sống thanh xuân

này, con người ta cũng trở nên trẻ trung và nhiệt

huyết hơn hẳn.

 

Lễ cưới của Trần Húc Diệu được cử hành như

thể nó nhất định sẽ xảy ra, trong buổi lễ, tôi không

thấy John đâu cả và đã nghĩ mọi cách để gọi điện

thoại hoặc liên lạc với cậu ta, thế nhưng dường

như tất cả đều uổng phí.

 

Trong buổi lễ, Trần Húc Diệu kéo lấy tay cô

dâu nói: “Gặp em chính là sự sắp xếp tốt đẹp nhất

ông trời dành cho anh, cảm ơn em đã cho anh

một gia đình!” Và không có sau đó nữa.

Tôi nghĩ con người ta luôn đi về phía những

thứ bình thường giản dị, khi còn trẻ chúng ta

thường muốn dốc hết mọi thứ cho tình yêu để rồi

cuối cùng thanh đôi thành lứa, nhưng dường như

chúng ta đã bỏ quên mất rằng thỉnh thoảng tình

yêu chỉ bao dung cho một số người mà thôi.

 

Rất nhiều năm sau đó, tôi đi công tác ở nước

ngoài gặp được .John, cậu ấy cười yếu ớt và bình

tĩnh nói: “Đã lâu không gặp!” Rồi chẳng nói thêm

điều gì nữa.

 

Chúng tôi dần già đi, tất cả mọi thứ bỗng trở

nên yên ả, Thẩm Minh Thành cưới Trà Lê Nguyên,

anh ấy không nhắc tới yêu đương nhưng hai

người có thể ăn ba bữa cơm với nhau, ngày tháng

cũng rất tốt.

 

Bóng hình cũ vẫn nằm trong lòng anh ấy, hẳn

là Trà Lê Nguyên biết rõ. Cô ấy nói Thẩm Minh

Thành dùng những thứ mình đã nợ người cũ lên

người cô ấy, đó là một sự may mắn, vì trong cuộc

sống của cô ấy có thể xuất hiện một người đàn

ông là Thẩm Minh Thành có thể học cách bảo vệ

và che chở cho cô ấy. Nhưng nó cũng là sự bất

hạnh vì cô ấy còn chưa yêu Thẩm Minh Thành,

trong lòng anh ấy chỉ có sự bồi thường, không

xứng với sự tốt đẹp của cô ấy.

 

Tôi nghĩ đó cũng là kết thúc tốt nhất rồi, ít

nhất Thẩm Minh Thành không cần phải đối mặt

với cuộc sống cô đơn lạnh lẽo hiu quạnh và đau ớn ấy.

 

Ngày lễ giáng sinh ấy, Phó Thẳng Nam nói

anh muốn đưa tôi đến tham gia hôn lễ của Kiêu

Cẩn Ngôn, tuy khá bất ngờ nhưng thế cũng tốt,

không cần biết sau này Kiều Cẩn Ngôn sẽ sống và

lựa chọn thế nào thì anh ta cũng là một người

trưởng thành, anh ta biết mình phải đi con đường

tương lai ấy thế nào.

 

Cũng là ngày lễ giáng sinh, trong tù có tin tức

nói Mạc Hạnh Nguyên đã uống thuốc tự tử, tin tức

đó đến tai Phó Thẳng Nam, anh im lặng rất lâu

mới khẽ nói: “An táng cô ấy cẩn thận!”

Rồi chẳng còn gì nữa.

 

Bao nhiêu năm dây dưa với đống tơ vò rối núi

ấy, đột nhiên nghe tin cô ta đã chết khiến tôi ngạc

nhiên, hay có thể nói là sửng sốt.

 

Con người ta có số mệnh của riêng mình, có

lẽ từ đầu Mạc Hạnh Nguyên đã chọn sai rồi.

Tết Âm lịch tới, Phó Thắng Nam và cô đều

quyết định trở về Giang Ninh để mừng năm mới.

Hoàn thành công việc cuối năm xong thì Phó

Thắng Nam bèn đưa tôi đến nhà họ Mạc đón Tuệ

Minh, mấy tháng nghỉ ngơi và tẩm bổ thì sức khỏe

con bé đã khá lên rất nhiều.

 

Nhưng có lẽ do bệnh nặng khiến con bé trở

nên yên tĩnh, nghe nói chúng tôi chuẩn bị về Giang

Ninh thì con bé lại ngước lên nhìn tôi với vẻ chờ

mong: “Mẹ, chúng ta sẽ đến khu mộ để thăm bà

ngoài và dì Vũ Linh đúng không?”

 

Tôi ngẩn ngơ, gật đầu. Thì ra trong lòng con

bé đã có dì Vũ Linh rồi, thật tốt.

 

Hồ Diệp nghe nói chúng tôi sắp vê Giang Ninh

nên gọi điện tới chào tạm biệt. Biết cô ấy đang

mang thai, tôi còn vui hơn cả người trong cuộc,

ngồi đó nói với cô ấy đủ chuyện trên đời.

 

Cúp điện thoại xong, Phó Thăng Nam ôm tôi

nói: “Chờ đón tết Âm lịch xong chúng ta sẽ đến

bệnh viện, sau này chúng ta cũng có con của

mình thôi”

 

Tôi gật đầu, lòng dần cảm thấy bình yên. Nay

mọi thứ với tôi không còn quan trọng, sau này tất

cả mọi bình minh với tôi đều là hi vọng và tôi luôn

chờ mong vào nó.

Tết Âm lịch. Đêm giao thừa

 

Giang Ninh không có tuyết vào mùa đông, chỉ

có đèn đuốc sáng trưng qua những ô cửa và ngã

tư đường náo nhiệt cũng như phố thị ồn ào.

Bao năm qua, dường như đây là lần đầu tiên

cả đại gia đình họ Phó tụ tập lại với nhau. Mái tóc

đen trên đầu chú hai đã bạc, ông nói: ‘Xuân Hinh,

hai đứa đến với nhau không hề de dàng. Đời này

chuyện may mãn nhất chính là hai đứa đi hết một

vòng rồi vần quay lại với nhau, được ôm người

mình yêu cùng xem pháo hoa mừng năm mới

chính là chuyện hạnh phúc nhất đời!

 

Tỏi gật đầu nhìn Phó Thăng Nam, không biết

†ừ khi nào khóe mắt anh bắt đầu in hằn những

nếp nhăn mờ, tôi chợt nhận ra hình như anh đã

già đi rất nhiều

 

Đoạn đường này, chúng tôi đi rất chậm rồi lại

cực kì gian khổ, quãng đời sau hi vọng chúng tôi

có thể bình yên đi đến cuối cùng.

 

Nhìn pháo hoa nổ tung trên bầu trời, Tuệ Minh

vui vẻ hét lên sung sướng. Tôi tựa vào lòng Phó

Thăng Nam, ngẩng lên nhìn anh: “Phó Thăng

Nam, anh có điêu ước gì không?”

 

Anh cúi xuống nhìn tôi, vân là vẻ điển trai năm

nào: “Anh và em sớm chiều bên nhau đi qua năm tháng!”

 

Tôi nhoẻn miệng cười nhìn anh nói: ừm, anh

và em sớm chiều bên nhau đi qua năm tháng!”

 

Hoàn Thành

Team truyện One cảm ơn các bạn đã theo dõi bộ truyên Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi. Team Truyện One mời các bạn tham khảo thêm nhiều truyện hay và hot của trang nhé. Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ. Chúc các bạn luôn vui vẻ à mạnh khỏe.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top