Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 120


Chương 120

“Đừng sợ, không sao rồi, sau này tôi sẽ không để em phải chịu những tồn thương như thế này nữa.”

Lê Nhược Vũ ngồi ở trên giường bệnh, còn Lâm Minh đứng ở bên cạnh giường.

Lúc này, khuôn mặt của cô đang kề sát trên cơ bụng rắn chắc của anh. Chỉ cần anh nói chuyện là cơ thể anh cũng sẽ rung theo.

Mà trái tim của cô cũng rung động mãnh liệt theo từng lời nói của anh.

“Anh có trách tôi không? Tôi lại làm mất mặt anh rồi.”

“Em có làm sai đâu?” Lâm Minh ngồi xuống giường bệnh, mặt đối mặt với cô, sau đó dùng trán mình tựa vào trán cô, kh nghe cô nói như vậy anh cảm thấy hơi tức giận: “Có phải tôi ở trong lòng em là một người không biết phân biệt trắng đen, phải trái hay không?”

“Không phải, tôi cho rằng sau khi anh nhìn thấy những tin nóng kia thì sẽ không tin tưởng tôi.” Nghe Lâm Minh nói như vậy, viền mắt của Hạ Nhược Vũ lập tức đỏ lên, gấp gáp muốn giải thích.

Nếu như đổi lại là bản thân cô nhìn thấy tin nóng của anh và những người phụ nữ khác thì cô chắc chắn sẽ tin nó. Cô còn tưởng rằng, Lâm Minh sẽ trách móc cô như lần trước chứ.

Đôi mắt của Lâm Minh mênh mông xa xăm như biển rộng, anh mở to mắt nhìn thẳng vào cô, giống như muốn đi thằng vào trái tỉm cô vậy, sau đó mới nói ba từ như là một lời thề nguyện hẹn ước: “Tôi tin em.”

Lê Nhược Vũ đưa tay lên che lại chỗ ngực đang trùng lên xuống của mình, khi cô cảm nhận đươc nhịp đập của trái tim mình thì bỗng nhiên nhào tới ôm chầm lấy anh. Hai tay cô vòng quanh cổ anh, chôn mặt vào trong lồng ng.ực của anh: “Cảm ơn anh, và xin lỗi anh.”

Cảm ơn anh vì anh đã tin tưởng tôi, và xin lỗi anh vì tôi đã giấu trái tim của mình quá sâu.

Nếu như cô có thể thử mở lòng mình sớm hơn một chút và để tâm đến cuộc hôn nhân thương mại này hơn một chút, thì có phải kết quả sẽ không giống như bây giờ đúng không? Là cô quá cố chấp.

Lâm Minh không hề xấu xa, tồi tệ giống như trong tưởng tượng của cô.

Người thật sự xấu xa và tồi tệ là bản thân cô.

Lúc này, trong lòng Lê Nhược Vũ có rất nhiều cảm xúc hỗn hợp lại. Cô không biết phải làm gì mà chỉ cố hết sức ôm chặt anh, có vẻ làm như thế thì cô mới có thể tìm được chút cảm giác an toàn cho mình.

Lâm Minh cũng không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ về cô.

Thật ra, vốn dĩ anh rất muốn hỏi xem tấm hình ở quán lẩu kia là chuyện gì.

Nhưng nhìn thấy tình hình của cô hiện tại, anh đành phải nhẫn nại xuống.

Sau lần Lê Nhược Vũ gặp chuyện không may nay, Hoàng Ánh cũng rất tự trách, bà không nghĩ tới mình có lòng tốt muốn cho cô đi ra ngoài giải sầu thì lại xảy ra chuyện tai họa như này. Sau lần này, có nói gì thì Hoàng Ánh cũng không dám cho cô ra ngoài nữa. Cũng bởi vì chuyện lần này nên bà càng đối xử tốt với Lê Nhược Vũ hơn.

Chuyện lần này xảy ra đột ngột như vậy, tất cả mọi người đều hiều rõ rằng phái sau nhất định có người âm thầm bày mưu.

Lúc này, chiều gió của các bài báo đã thay đổi không ít, tình cảm của Lâm Minh và Lê Nhược Vũ cũng phát triển rất thuận lợi, thế mà bỗng nhiên lại ầm ï thành như thế này, ai tin là không có người âm thầm gây rối chứ?

Mà những phóng viên đã ném đồ vào người Lê Nhược Vũ cũng đều sợ hãi mà nhận tội, ít nhất như vậy còn có thể được xử lý khoan hồng.

Những phong viên đó nói rằng có người đứa tiền cho bọn họ, người kia muốn bọn họ di bao vây Lê Nhược Vũ, nhục mạ Lê Nhược Vũ, sau đó làm cho chuyện này càng ầm ï càng tốt, càng khó nhìn càng tốt.
 
Chương 121


Chương 121

Người kia, chính là Lưu Ly.

Lưu Ly là một con người hay tính toán, nhưng sự tính toán của cô ta rất nông cạn.

Cô ta tự cho rằng mình đã làm một việc có thể thay đổi tình hình hiện tại, nhưng lại không biết rằng chính là bởi vì việc đó đầy cô ta vào vực sâu.

Khi Lâm Minh hẹn gặp cô ta thì cô ta vẫn còn rất vui vẻ, cảm thấy anh gặp cô ta là bởi vì đã nhận ra được cái tính lăng nhăng của Lê Nhược Vũ. Giờ đây anh đang hối hận vì quyết định đuổi cô ta ra khỏi tập đoàn Lâm Thị, không cho cô ta làm trợ lý của anh nữa.

Cô ta cố ý ăn mặc trang điểm thật đẹp, mặc vào bộ quần áo mới nhất, trang điểm theo một phong cách đẹp nhất rồi mới đi tới quán cà phê mà anh đã hẹn cô ta.

Quán cà phê này chính là nơi cô ta đã từng đối đầu với Lê Nhược Vũ hai lần.

Quán cà phê này tên là “Gợi Nhớ”, chỗ này có một bầu không khí rất tươi đẹp, là chỗ mà những người trẻ tuổi gần đây rất thích đến ngồi.

Thỉnh thoảng Lưu Ly không có việc phải làm thì cũng sẽ thích đến đây ngồi một chút, nhưng cô ta đến đây không phải là vì thích bầu không khí nơi này, mà là bởi vì quán cà phê này là sản nghiệp của Lâm Minh.

Nhưng mà có một đêm, quán cà phê này bỗng dưng lại đổi tên, đổi tên thành “Nhược Vũ”.

Cô ta ngẫm nghĩ một lúc lâu, vẫn luôn cảm thấy sắp có chuyện không tốt xảy ra.

Nhưng cô ta không muốn tin, tự an ủi mình rằng chắc chắn là do lúc trước Lê Nhược Vũ bị cô ta hắt một ly cà phê vào người thì đã sợ nên muốn dùng hành động này ra uy với cô ta.

Lần đầu tiên Lê Nhược Vũ tình cờ gặp cô ta thì đã vô cùng đắc ý mà nói cho cô ta biết rằng quán cà phê này là lễ hỏi mà Lâm Minh đưa cho cô.

Ha ha, Lê Nhược Vũ cho rằng như thế là có thể làm khủng hoảng tinh thần cô ta à?

Lê Nhược Vũ cô vẫn quá ngây thơ rồi, một người đàn ông vừa cao quý lại vừa kiêu ngạo như Lâm Minh một khi đã nhìn thấy cô lén lút với Hạ Đông Quân thì chắc chắn sẽ ly hôn với cô. Và lúc đó thì tên quán cà phê này cũng sẽ được sửa lại mà thôi!

Tự an ủi mình xong thì Lưu Ly uốn éo đi vào, chọn một khu vực yên lặng ít người rồi ngồi xuống.

Bình thường thì quán cà phê này không có lúc nào ngớt người, không biết hôm nay có chuyện gì xảy ra mà không hề có một bóng người nào.

Mắt trái của cô ta giật giật, báo hiệu điềm chẳng lành, nhưng cô ta vẫn khăng khăng tin tưởng rằng sau khi cô đã làm nhiều chuyện trong âm thầm như thế thì theo như tính cách kiêu ngạo của Lâm Minh chắc chắn sẽ không tin tưởng vào Lê Nhược Vũ thêm một lần nào nữa.

Không sai, chắc chắn là như thế!

Lâm Minh tới đúng thời gian đã hẹn, đi tới trước mặt của Lưu Ly dưới sự hướng dẫn của phục vụ.

Lưu Ly thấy anh đi tới thì ngay lập tức nở một nụ cười tươi rói, muốn trưng ra vẻ đẹp của mình cho anh thấy.

Nhưng cô ta còn chưa kịp bắt chuyện với anh thì Lâm Minh đã hờ hững quăng một chồng giấy a4 xuống trước mặt cô ta.

Từng trang giấy a4 tung bay, có một trang rơi đúng vào trước mặt cô ta, là hoá đơn mua sắm của chiếc xe màu trắng có rèm che kia. Bây giờ cô ta mới cảm thấy hoảng loạn, cuống quýt túm lấy một tờ giấy khác, trên đó là những từ ngữ mà cô ta đưa cho phóng viên yêu cầu hỏi và thông tin chuyển khoản.
 
Chương 122


Chương 122

“Lưu Ly, lúc trước cô làm nhiều chuyện như thế này, tôi không có vạch mặt ra bởi vì tôi muốn giữ thể diện cho cô.” Vẻ mặt anh thản nhiên: “Nhưng lần này thì cô đã chạm vào điểm giới hạn của tôi rồi.”

Anh chỉ nghĩ rằng sự ghen tị giữa những người phụ nữ thì đơn giản như những việc lúc trước anh biết, hắt cà phê, hoặc giống như việc hắt nước lạnh ở nhà họ Diệp vậy.

Nhưng mà khi Lê Nhược Vũ xảy ra tai nạn xe cộ, hôm nay lại nằm trong lòng anh với vẻ mặt tái nhợt thì anh mới nhận ra rằng mình đã sai rồi. Sự ghen tị và lòng thâm độc của người phụ nữ lớn lên từ nhỏ với anh còn ghê gớm hơn nhiều so với những gì anh có thề nghĩ tới.

Lưu Ly nhận thấy tình hình của mình lúc này thì sắc mặt đã trở nên tái mét.

Vì sao lại như thế này, những điều này hoàn toàn không giống với sự tưởng tượng của cô ta, vì sao Lâm Minh không ly hôn với Lê Nhược Vũ, đã thế anh lại còn tới đây vạch mặt cô ta?

“Em.

“Lưu Ly, tôi luôn cho rằng cô chẳng qua chỉ là làm việc theo ý muốn, không ngờ rằng cô lại ghê tởm như vậy.”

Lưu Ly kích động: “Không phải như thế, không phải như những gì anh nghĩ đâu, không phải thế mà, không phải thật mà, anh tin em đi, không như những gì anh nghĩ đâu!”

“Cô muốn giải thích sao? Vậy tôi nghe, nhưng cô chỉ có hai phút.”

“Anh Minh, em chỉ muốn cho anh thấy rõ bộ mặt thật của Lê Nhược Vũ thôi, vì em chỉ muốn tốt cho anh! Anh bị cô ta lừa rồi, tâm tư của Lê Nhược Vũ rất phức tạp, cô ta còn có quan hệ với Hạ Đông Quân, cô ta chính là gái đi3m!”

Một tiếng “Chát” lập tức vang lên.

Khuôn mặt của Lưu Ly bị đánh đến lệch đi, cô ta ôm gò má, không thể tin được mà nhìn Lâm Minh: “Anh Minh, anh, vậy mà anh lại đánh em. Từ nhỏ chúng ta đã lớn lên với nhau, vậy mà anh lại vì con đi3m Lê Nhược Vũ kia mà đánh em?”

“Lưu Ly, cô đã không còn là một đứa trẻ từ lâu rồi, cô chỉ nhỏ hơn một tuổi so với tôi nhưng lại lớn hơn ba tuổi so với Lê Nhược Vũ.” Anh hết sức thất vọng: “Lưu Ly, có phải cô xem tôi như là một tên ngốc hay không, cái cớ vụng về như vậy chỉ có thể lừa được cô mà thôi. Cho dù cô ấy có là người như thế nào đi nữa thì bây giờ cô ấy cũng là vợ của tôi.”

Một chữ “vợ” này của Lâm Minh khiến Lưu Ly đau đớn dữ dội: “Không phải!

Anh thích em mà, nếu không phải là vì Lê Nhược Vũ kia cản trở, thì vợ của anh sẽ chỉ là em!”

“Không đâu!”

“Cái gì?”

“Cho dù không có Nhược Vũ thì tôi cũng sẽ không cưới cô.”

“Em không tin!” Cô ta la hét như người điên: “Nếu như anh không thích em thì tại sao từ nhỏ đến lớn lại luôn nhường nhịn em! Rõ ràng là anh không thiếu thư ký nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho phép em làm thư ký bên cạnh anh! Mặc dù anh đã kết hôn với Lê Nhược Vũ nhưng trong ba năm này anh vẫn luôn tặng trang sức quý báu cho em, dẫn em tham gia các buổi tiệc xã giao, em mới chính là người phụ nữ xứng đáng đứng bên cạnh anh!”

Giọng nói của của ta chói tai đến mức đáng sợ.

Còn Lâm Minh lại bình tĩnh đến mức đáng sợ: “Lúc nhỏ tôi luôn nhường nhịn cô là bởi vì ba của cô đã cứu tôi một lần. Cho cô làm thư ký, cũng là vì ba của cô đi cầu xin tôi, tôi muốn bán cho ông ta một nhân tình. Còn về việc dẫn cô đến các buổi tiệc xã giao là đều vì tự cô yêu cầu muốn đi, mà những món trang sức quý báu kia, cô nhớ lại rõ ràng một chút, có lần nào tôi lại tự tay tặng cho cô sao?”

Không có…
 
Chương 123


Chương 123

Khuôn mặt của Lưu Ly hoàn toàn tái nhợt, cô ta không tin tất cả mọi việc là đều do cô ta tự mình đa tình: “Nếu như anh không thích em, thì tại sao lại để Nam Trường tặng trang sức cho em!”

“Đó là phần thưởng cho việc cô đã có mặt giúp tôi ở buổi tiệc, tất cả đều là Nam Trường chọn cho cô, tôi chưa từng quan tâm đến chuyện này.” Lời nói truyền ra từ đôi môi mỏng gợi cảm và tinh xảo ấy lại còn có lực sát thương mạnh hơn cả kiếm.

“Vậy anh đuổi em khỏi tập đoàn Lâm Thị, không để em làm thư ký của anh nữa là vì Lê Nhược Vũ?”

“Đúng.”

Lưu Ly hoàn toàn không còn sức lực: “Anh Minh, em biết sai rồi, sau này em không làm như vậy nữa.”

“Cô còn đáng tin sao? Lưu Ly, ở trong tiệc rượu của nhà họ Cung, cô hãm hại cô ấy một lần, lúc ấy cô cũng nói như vậy, nhưng sau này cô lại đã làm gì?” Lâm Minh bình tĩnh đến đáng sợ, giống như bình yên trước cơn bão: “Cô lái xe muốn đâm cô ấy chết. Lần này, cô lại mượn dư luận bức cô ấy phát điên, làm sao tôi có thể tin cô?”

Lưu Ly bị sự lạnh lẽo của anh làm hoảng sợ tránh né, bắt đầu nhắc lại chuyện có ơn khi xưa: “Ba em đã cứu anh, Anh Minh.”

“Vậy xem như là một mạng đổi một mạng, lần trước, xém chút nữa là cô đã lái xe đâm chết cô ấy, cũng đủ để xóa bỏ ân tình đó.” Lâm Minh cay nghiệt nói: “Vậy nên chuyện lần này, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

Lưu Ly đã làm thư ký ở bên cạnh anh bốn năm, đã biết rõ thủ đoạn tàn nhẫn của anh. Mặc dù Lâm Minh không nói ra rõ ràng là cô ta sẽ như thế nào nhưng cô ta biết, dù cho anh làm cách gì thì hậu quả cô ta cũng không thể gánh hết được.

Cô ta vừa khóc vừa giữa chặt tay của anh, ôm lấy cánh tay của anh: “Không, Anh Minh, anh không thể làm như vậy. Anh tha thứ cho em lần này được không, một lần cuối cùng mà thôi, cầu xin anh.”

“Người trưởng thành thì nên biết gánh lấy hậu quả mà mình gây ra.” Lâm Minh kéo cánh tay đang quấn lên tay mình của Lưu Ly ra và hất đi mà không hề lưu luyến gì, giống như hất đống rác rồi quay người bỏ đi.

Lưu Ly không biết Lâm Minh sẽ trả thù những gì mình làm như thế nào, nhưng cô ta biết, chắc chắn cô ta khó có thể tiếp nhận những điều này. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Cô ta cảm thấy bất an, vội vã trở về nhà, tự giam mình ở trong nhà nghĩ cách giải quyết.

Cô ta tự giam mình ở trong căn hộ cả ngày, kết quả mẹ cô ta gọi điện tới, quát cô ta một trận, mắng cô ta mất mặt xấu hồ, danh tiếng nhà họ Lưu đều bị cô ta phá hủy rồi.

Lưu Ly hoảng sợ cúp điện thoại, vội vàng bật máy tính lên.

Thì ra, cách Lâm Minh làm chính là lấy đạo của người, trả lại cho người.

Lâm Minh nói, việc cô ta suýt đâm chết Lê Nhược Vũ đủ để xoá bỏ ơn bố cô ta đã cứu mạng anh, cho nên, anh sẽ không cần mạng của cô ta. Nhưng anh lại so đo chuyện cuối cùng, chuyện mình biên tập dựng chuyện Lê Nhược Vũ và Hạ Đông Quân, anh lập tức tung video làm t1nh của mình với hai người đàn ông chơi 3P!

Trên internet lưu truyền video đồi trụy của cô ta, tiêu đề là cuộc sống thối nát của cô chủ nhà giàu.

Đây là video một trong hai người đàn ông lúc đó hứng lên đã quay lại, lúc ấy cô ta cũng cảm thấy thoải mái nên mặc anh ta, không nghĩ tới lại rơi vào tay anh.

Lượt chia sẻ và lượng download đã vượt qua chục triệu, mặc dù về sau đã bị Internet chặn lại và làm lắng nhanh chóng, nhưng có quá nhiều người download, gần như kêu một tiếng là sẽ có người có lòng tốt gửi video cho.
 
Chương 124


Chương 124

Lần này xong rồi, không chỉ bản thân cô ta mà ngay cả danh tiếng của nhà họ Lưu cũng nát bét. Nhà họ Lưu là dòng dõi con nhà giáo, mẹ là giáo sư đại học, bố cũng từ chính trị chuyển sang kinh doanh.

Lần này xong rồi, danh tiếng của nhà họ Lưu đều bị cô ta hủy rồi.

Chắc chắn bố sẽ không bỏ qua cho mình, toàn thân Lưu Ly run rầy.

Cô ta không cam tâm, tại sao, dựa vào đâu!

Cô ta nóng giận hất tung đồ uống trên bàn: “Lê Nhược Vũ! Đồ đê tiện Lê Nhược Vũ nhà cô! Nếu như không phải tại cô, tôi và Anh Minh cũng sẽ không đi đến một bước.

Từ nhỏ cô ta đã theo anh, Lê Nhược Vũ mới xuất hiện mấy tháng, dựa vào cái gì mà đá mình ra khỏi thế giới của Anh Minh! Còn hại cô ta mất hết mặt mũi!

“AI Lê Nhược Vũ! Tôi muốn giết cô! Tôi muốn giết cô!”

“Thật sự quá ngu xuần, với dáng vẻ này của cô sao có thể đấu được Lê Nhược Vũ.” Chợt, cánh cửa bị người ta đẩy ra, một người phụ nữ bước vào từ cánh cửa u ám.

Khuôn mặt cô ta mang ý cười mỉa mai, cô ta nhìn Lưu Ly nổi cơn điên, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ cô tưởng cô giết được cô ta thật ư? Trải qua hai chuyện này, Lâm Minh sẽ chỉ bảo vệ che chở cô ta gấp đôi lên thôi. Đừng nói giết cô ta, bây giờ, thậm chí cô còn chẳng có cơ hội đến gần cô ta.”

Lưu Ly bình tĩnh lại, người phụ nữ này nói không sai, là cô ta kích động quá rồi.

Cô ta phòng bị nhìn người phụ nữ kia: “Tại sao tự dưng cô lại đến chỗ tôi?”

“Biết cô sẽ nóng nảy, tôi tới giúp cô.”

Người phụ nữ từ tốn nói.

“Cô đang giúp tôi hay cố ý hại tôi?”

Nếu không phải nghe lời người phụ nữ này, dựa theo kế hoạch hành động của cô ta thì Lâm Minh cơ bản sẽ không phát hiện ra mình, mình cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh này.

“Đương nhiên là giúp cô rồi, bằng không, cô cho rằng tôi dành nhiều thời gian vào cái vòng luần quần này chỉ để chơi cô sao?”

Lưu Ly chấn vấn lại: “Vậy tại sao cô muốn giúp tôi, tôi với cô cũng chẳng quen biết nhau?”

“Bởi vì tôi giống cô.” Môi đỏ của người phụ nữ nhẹ nhàng nhả ra ba chữ: “Hận cô ta.

Cùng mối thù khiến hai người phụ nữ đúng chung trên một mặt trận thống nhất.

Lưu Ly tin tưởng cô ta, nhưng vẫn xem thường kế hoạch của cô ta: “Tôi làm người xấu xông lên phía trước, cô làm người tốt núp ở phía sau, cô biết tính toán thật đấy.”

Người phụ nữ kia cũng không tức giận, cô ta vuốt móng tay mới sơn xong, nhàn nhạt nói: “Tôi có cách có thể khiến Lâm Minh cô yêu, ghét cô ta tởm cô ta, trông thấy cô ta là cảm thấy dơ bẩn và tức giận.”

Lưu Ly cắn môi: “Giờ tôi đã thế này rồi, dựa vào cái gì phải bí quá hoá liều tiếp tục nghe cô nữa.”

“Bởi vì cô đã cùng đường, không có quyền lựa chọn.”

“Ai nói tôi không có quyền lựa chọn!”

Người phụ nữ cười khẩy: “Vậy cô có thể chọn cái gì? Dù sao cô cũng chẳng thề trở lại bên cạnh Lâm Minh, nhà họ Lưu cũng bởi vì cô mà mất hết mặt mũi rồi. Lê Nhược Vũ biến cô thành như bây giờ, vậy mà cô muốn buông tha cô ta ư?”

Lưu Ly siết chặt nắm đấm, nhìn mặt đất bừa bộn, hung dữ nói: “Vậy tôi sẽ tiếp tục nghe theo cô lần này. Có điều. .. Lần này, tôi sẽ không làm tay súng của cô, cô nhất định phải làm chung với tôi! Giờ tôi đã như thế này, tối đa cũng sẽ chẳng mất gì nữa, nhưng cô thì khác, cô là người đứng trên bờ vực. Một khi cô rơi xuống nước, thì sẽ không rửa sạch được nữa.”
 
Chương 125


Chương 125

“Hành động lần này, cô nhất định phải giúp tôi, đồng thời cố gắng giúp tôi ẩn náu.

Nếu không, nếu như bại lộ, chúng ta sẽ cùng chết. Dù sao, những tấm ảnh scandal kia cũng không phải do tôi chụp, tôi có thể đầy cô ra bất cứ lúc nào.” Lưu Ly cũng biết mình thật sự đã đến đường cùng, nhưng cô ta không thể để mình đi đến ngõ cụt, cô ta biết, Lâm Minh đối xử với mình như thế đã xem như tốt bụng, nếu như còn có lần sau, thì sẽ không chỉ chế tạo dư luận như thế thôi đâu.

Người phụ nữ cười khẽ một tiếng, không nghĩ tới lần này Lưu Ly đã thông minh hơn rồi.

“Đương nhiên, tôi sẽ giúp cô, không phải tôi vẫn luôn giúp cô đó thôi?”

“Tốt nhất là như thế.”

“Hợp tác vui vẻ.”

Người phụ nữ đi đến trước mặt cô ta, cầm tay cô ta, khuôn mặt hiện nụ cười tàn nhẫn.

Chuyện của Lưu Ly đã qua rất lâu rồi Lê Nhược Vũ mới phát hiện ra sự thật này.

Ngày ấy, cô chạy đến ghế xích đu trong vườn hoa phơi nắng, cách đó không xa có hai cô hầu gái không biết cô đang ở gần đó nên nghị luận chuyện này, vừa lúc bị Lê Nhược Vũ nghe được.

“Đánh chết tôi cũng không ngờ cô Lưu Ly lại là người như vậy!”

“Tôi đã đoán được Lưu Ly không phải người tốt lành gì từ lâu rồi, trước kia lúc cô ta ở nhà họ Lâm có từng nề mặt chúng ta bao giờ đâu? Đều coi mình như chủ nhân cái nhà này, kiểu căng phách lối như vậy, loại người này nhìn là biết không tốt lành gì.

“Thế nhưng không tốt là một chuyện, ác độc lại là một chuyện khác. Đến bây giờ tôi chẳng dám tin, cô Lưu Ly lại muốn lái xe tông chết mợ chủ, còn biên tập tin tức giả mượn dư luận đè chết mợ chủ. Tôi cảm thấy cái này không hợp lý lắm, nếu như chủ xe mấy tháng trước tông mợ chủ là cô Lưu Ly thật, vì sao cậu chủ không tìm Lưu Ly tính sổ, ngược lại mượn dư luận lần này giẫm đạp cô Lưu Ly?”

Cô giúp việc lớn tuổi hơn hãnh diện tự hào, dáng vẻ cứ như biết sự thật: “Cô vừa tới nhà họ Lâm ba năm năm, cô không biết tình huống. Tôi làm ở nhà họ Lâm vài chục năm, cô biết tại sao cậu chủ chịu đựng cô Lưu Ly thế không?”

Cô giúp việc nhỏ tuổi thấp giọng, mới dám nói chuyện: “Bởi vì. .. Thích hả?”

“Xạo nào, cậu chủ thích Lưu Ly thì đã lấy cô ta về nhà từ lâu, làm sao vẫn luôn thờ Ø với cô ta cơ chứ.”

“Nhưng cậu chủ cũng rất tốt với Lưu Ly mà, trước kia trên báo chí luôn viết cậu chủ và cô Lưu Ly cùng nhau tham gia các bữa tiệc rượu, còn tặng cô Lưu Ly đủ loại đồ trang sức quý giá. Bao gồm về sau, về sau.. .” Cô giúp việc nhỏ tuổi có chút không dám nói.

“Về sau cái gì?”

“Bao gồm về sau, cô Lưu Ly bắt nạt mợ chủ như vậy, cậu chủ cũng đều mắt nhắm mắt mở, bây giờ tự dưng gây ra động tĩnh lớn như vậy xả giận cho mợ chủ, tôi cứ cảm thấy lạ lạ chỗ nào ấy.”

Cô giúp việc lớn tuổi dùng một chứng cứ bí mật để trợ giúp luận điểm của mình, chỉ dựa vào một câu, lập tức đánh vào ảo tượng lãng mạn của cô giúp việc nhỏ tuổi: “Đó là bởi vì, bố cô Lưu Ly đã từng cứu cậu chủ một lần khi cậu chủ còn bé.”

Cô giúp việc nhỏ tuổi mở to hai mắt: “Ý của chị là… Trước đấy cậu chủ đối xử tối với cô Lưu Ly đều là vì trả ơn thôi sao?”
 
Chương 126


Chương 126

“Tất nhiên rồi, bằng không cô cho rằng với tính cách của cậu chủ, sao có thể dễ dàng tha thứ cho một người như vậy? Cậu chủ là người không biết dịu dàng, càng dịu dàng với cô Lưu Ly thì càng chứng tỏ không yêu cô ta. Bởi vì phải trả ơn, nhiều năm như vậy, cậu chủ đều để mặc cô ta muốn làm gì thì làm, thế nhưng lần này không giống.”

“Nhưng vẫn không hợp lý, vậy tại sao lúc cậu chủ phát hiện cô Lưu Ly là tài xế lái xe tông mợ chủ không tới tìm cô ta tính sổ.”

“Bởi vì năm đó, cậu chủ rơi xuống nước suýt chút mất mạng, ông Lưu cứu mạng cậu chủ, cho dù cậu chủ tức giận đi chăng nữa cũng phải nhẫn nhịn dùng lần đó để trả hết ơn nghĩa.”

Cô giúp việc lớn tuổi cũng thấp giọng, thì thầm với cô giúp việc nhỏ tuổi: “Thật ra không chỉ áp lực trên dư luận, ông Lưu vón theo con đường chính trị, việc phát triển bên chính trị không khả quan mới chuyền sang kinh doanh, nếu không phải nhà chúng ta giúp đỡ, nhà họ Lưu cũng chẳng được như hiện giờ. Ngày ấy ở phòng sách, tôi nghe thấy cậu chủ nói với ông chủ, muốn mua hết cổ phần lẻ tẻ của nhà họ Lưu, hoàn toàn sửa lại dòng họ của nhà họ Lưu.”

“Cậu chủ cũng độc ác quá rồi.”

Trong lòng cô giúp việc nhỏ tuổi cảm thấy run sợ, một câu của nhà họ Lâm có thể hủy một gia đình, “Có điều nói đi cũng phải nói lại, cậu chủ làm như thế, có phải. .. Rất thích mợ chủ hay không.”

Cô giúp việc lớn tuổi suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy, là yêu.”

“Thì ra thật sự có chuyện cưới trước yêu sau sao, nhưng mà mợ chủ xinh như vậy, cậu chủ thích cũng đúng… .”

Trò chuyện xong những chuyện này, cỏ cây xung quanh đã được tỉa tót cẩn thận, hai người giúp việc trò chuyện đi xa.

Vườn hoa khôi phục lại sự bình yên vốn có, lúc này Lê Nhược Vũ mới lấy lại tinh thần, thì ra, Lâm Minh làm nhiều chuyện vì cô như vậy mà anh chẳng nói gì.

Trong lòng cô có cảm giác nói không ra lời, giống như áy náy lại giống rung động.

Thật ra, Lâm Minh không độc ác như trong tưởng tượng, anh ép mình như thế, nghe mình nói ly hôn thì sôi trào, có phải giống như hai cô giúp việc kia nói, thật ra anh. .. Thích mình không?

Trái tim cô đập thình thịch, Lâm Minh mang theo một hộp giữ nhiệt đáng yêu đi về phía cô.

Cô hơi giật mình nhìn anh.

Anh bị ánh mắt của cô nhìn có chút mất tự nhiên, để đồ lên bàn tròn bên cạnh, giải thích: “Mẹ bảo tôi đưa canh dinh dưỡng cho cô.”

“Lại uống. . .”

Cô đã uống liên tục gần năm tháng.

Mặc dù mẹ chồng đồi đủ kiểu cho cô, cũng mặc kệ làm thế nào, những bát canh đều không có hương vị gì cả, uống liên tiếp không ngừng lâu như vậy, cô sắp điên rồi.

Lâm Minh bị dáng vẻ của cô chọc cười: “Nhưng mà làm sao bây giờ, bà Lăng, chân của cô còn chưa khỏi hẳn, chỉ có thể tiếp tục uống thôi.”

Cô hít một hơi thật sâu, dáng vẻ thấy chết không sờn vươn tay: “Đem đến đây.”

Tóm lại là phải uống, đây đều là tấm lòng của mẹ chồng.

Anh khẽ nở nụ cười, đổ một chút canh trong hộp giữ ấm vào bát, tự mình uống.

Lê Nhược Vũ ngây ngần cả người, “Anh đây là… .”

Người đàn ông uống từng ngụm lớn cho đến hết, nhíu mày nhìn cô: “Là đang giúp cô.”
 
Chương 127


Chương 127

Cô trơ mắt nhìn anh, lại nghĩ tới hai cuộc đối thoại của hai cô giúp việc, trong lòng càng thêm rung động rõ ràng.

Anh nói: “Hôm nay phải tới bệnh viện để phục hồi chức năng.”

“Tôi biết rồi, mẹ nói, chiều nay mẹ sẽ qua đó với tôi.”

Từ sau hai lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhà họ Lâm bảo vệ cô rất tốt, mặc kệ đi chỗ nào, bên cạnh luôn có người đi cùng.

“Xế chiều hôm nay mẹ có việc, bảo tôi đi qua với cô.”

…”

Cô vỗ vỗ miệng: “Thế à.”

Thật ra mỗi lần đều là Lâm Minh cùng mình tới bệnh viện, mặc dù người đồng ý luôn là mẹ chồng Hoàng Ánh.

Lâm Minh bịt lỗ mũi uống sạch bát canh không có hương vị gì: “Chẳng trách lần nào cô uống canh cũng có dáng vẻ muốn chết muốn sống, thì ra không dễ uống thật.”

Anh nói: “Về sau, tôi giải quyết nó với Mắt của cô mở to, trong mắt đều là hình bóng anh.

Tổng Giám đốc Lâm Minh đưa cô đến bệnh viện để tiến hành trị liệu khôi phục, bác sĩ báo cáo lại cô đã khôi phục rất tốt rồi. Còn tưởng con gái thì sẽ hơi yếu ớt này kia, chắc hẳn phải săn sóc mấy năm mới được, không ngờ thế mà cô lại khôi phục nhanh hơn người bình thường.

Lâm Minh nghĩ ngợi chốc lát, xem ra canh dinh dưỡng của mẹ nấu lên cũng không phải không có tác dụng.

Trước sự hiện diện của bác sĩ, anh ghé sát bên tai cô, hơi thở mập mờ phả vào vành tai cô: “Sau này tôi sẽ không uống giúp cô nữa, cô phải tự mình uống đến khi khôi phục hoàn toàn mới được.”

Cô tức giận bất bình: “Đồ đàn ông lá mặt lá trái.”

Bác sĩ thấy rõ ràng chút hành động thân mật của hai người, nhưng ông cũng không thấy ngạc nhiên gì cả, bởi mấy tháng này chẳng biết ông đã phải thấy bao nhiêu lần rồi.

Ra khỏi bệnh viện, cô phát hiện ra phương hướng đang đi có gì đó sai sai.

“Anh dẫn tôi đi nơi nào vậy? Đây không phải là đường về nhà mà.”

“Đi theo lẽo đẽo sau lưng cô cả ngày, cũng không thể bỏ mặc chuyện công ty được.”

“Tôi có cần phải quan tâm đến công việc điều hành công ty đâu.”

“Cô ngồi bên cạnh hầu hạ tôi là được, tôi hầu hạ cô nửa ngày rồi, giờ đến lượt cô quay lại giúp đỡ tôi nửa ngày thì mới công bằng được.”

“Giữa vợ chồng có ai lại tính toán chỉ li như thế bao giờ.”

Cô lầm bầm trong miệng.

“Cô nói cái gì đấy?” Cũng không biết anh thật sự không nghe rõ hay là giả vờ không nghe rõ, rõ ràng là đang hỏi nhưng khuôn mặt lại rất thong dong bình tĩnh.

Lâm Minh không đưa cô về nhà họ Lâm, anh thật sự dẫn cô đến Tập đoàn Lâm Thị.

Nhưng lại không để cô đi theo hầu hạ anh cả buổi như anh đã từng nói.

Anh dẫn cô đến Tập đoàn Lâm Thị là để cho cô một danh phận rõ ràng.

Anh không bước vào thang máy chuyên dụng của Tổng Giám đốc ở dưới hầm để xe, mà ngược lại đi vào từ cửa chính tòa nhà.
 
Chương 128


Chương 128

Các công nhân viên ngần ra chốc lát, ngay lập tức mọi người đồng loại quay lại chào đón: “Xin chào Tổng Giám đốc.”

Anh nhếch khóe môi lên chỉ vào người phụ nữ bị mình ôm trong lòng ngực: “Còn cả Phu nhân Tổng Giám đốc.”

Cả đám người sững sờ hoảng hốt, nhưng vẫn nghe lời chào tiếp: “Chào Phu nhân Tổng Giám đốc.”

Thế là, cả tua “chào Tổng Giám đốc”

và “chào Phu nhân Tổng Giám đốc” tuôn ra như súng liên thanh.

Lê Nhược Vũ chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như chiến trận thế này, vội vàng vùi mặt trong ngực anh, giả vờ hóa thân thành đà điều để che giấu biểu cảm không bình thường của mình.

Nhân viên đứng quây lễ tân lần trước ngăn cản Lê Nhược Vũ nhận ra mình đã cản đúng người không nên cản, trong lòng hơi hồi hộp một chút, rõ ràng giọng chào “Phu nhân Tổng Giám đốc” cũng yếu đi rất nhiều. Đúng là tự đâm đầu vào đường chết mà, lần trước cô ta còn dám đuổi Phu nhân Tổng Giám đốc đi, Phu nhân có tháo guốc ném mình không nhỉ?

Việc đồn thổi truyền miệng là hành động dễ dàng làm mọi chuyện thay đổi nhất, Tập đoàn Lâm Thị cũng chẳng chủ động đưa ra lời giải thích chính thức nào cho lời đồn đãi trước đó, chỉ thản nhiên tỏ vẻ sẽ truy cứu trách nhiệm, tất cả những phóng viên tung tin đồn nhảm đó sẽ phải chịu hình phạt, nhưng chuyện truy cứu hay.

hình phạt thì cũng dần mất đi sự chú ý.

Cho đến hôm nay, người có lòng đề ý lại lén lút đưa chuyện hai người Lâm Minh và Lê Nhược Vũ thân mật với nhau truyền ra, sau hai tháng trời, vấn đề này lại được đầy lên đầu trang báo một lần nữa, cuộc sống ân ái gần đây của đôi vợ chồng trẻ nhà họ Lâm.

Lê Nhược Vũ lại được chăm sóc hai tháng rồi.

Cái chân bi thương đã có thể đi đứng bình thường trở lại, nhưng chỉ là lúc đi vẫn phải gắng sức một chút, đi lâu sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Lời đồn sóng gió gì cũng đều phai mờ đi, cô đang suy nghĩ có muốn tiếp tục kế hoạch vĩ đại của mình hai không, đề tái sinh sự nghiệp của mình một lần nữa, Hạ Tư Duệ bèn khóc lóc gọi cô ra ngoài hẹn gặp.

Hoàng Ánh thấy cô muốn đi ra ngoài thì vẫn sắp xếp hai người vệ sĩ đi theo bảo VỆ cô.

Lần trước cô xảy ra chuyện cũng là lúc ở bên cạnh Hạ Tư Duệ.

Nhưng Hạ Tư Duệ khóc đến mức này thì Lê Nhược Vũ vẫn không đành lòng, cuối cùng vẫn từ chối những người khác đi theo mình trừ tài xế.

Trên đường đi, Hạ Tư Duệ lại liên tục gọi điện cho cô mấy lần, khóc lóc hơi thê thảm.

Cô quen biết với Hạ Tư Duệ từ lâu rồi, hai cô gái chính là bạn học thời cấp ba với nhau. Tính tình Hạ Tư Duệ lạc quan tích cực, hiếm khi rơi nước mắt, gặp chuyện gì cũng có thề thoải mái giải quyết. Quen Hạ Tư Duệ bao nhiêu năm như thế, chỉ thấy đúng hai lần là Hạ Tư Duệ rơi nước mắt, lần trước là lễ kết hôn của cô, cô biết bạn mình lén rơi hai giọt nước mắt.

Nhưng lúc này đây lại là gào khóc thảm thiết.

Lê Nhược Vũ hơi run sợ trong lòng, chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra rồi, nếu không Hạ Tư Duệ sẽ không sụp đổ như vậy đâu.

Đúng lúc đi đường kẹt xe, khi Lê Nhược Vũ đến bờ sông thì đèn đuốc phố xá cũng chong lên sáng rực rồi.

Một mình Hạ Tư Duệ cô đơn đứng bên bờ sông, vịn lan can uống bia, dưới chân cô gái là một đống vỏ lon bia rỗng nằm rải rác.
 
Chương 129


Chương 129

Gần đây nhiệt độ giảm mạnh nên thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, Lê Nhược Vũ vừa bước xuống xe đã cảm nhận được cái lạnh tê tái buốt cả da thịt, cô rụt cổ một cái, nhấc cằng chân còn chưa khôi phục hoàn toàn của mình đến bên cạnh Hạ Tư Duệ, cướp lon bia trong tay cô ấy.

“Cậu điên rồi sao, trời lạnh thế này mà một thân một mình chạy đến bờ sông uống bia, còn uống nhiều thế này, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì tính sao bây giờ!”

“Xảy ra chuyện gì thì cũng có làm sao, dù gì anh ta cũng sẽ không đau lòng vì tớ.

Tớ làm nhiều như vậy, cố gắng nhiều như vậy, đến cả tấm thân tớ cũng đồng ý trao cho anh ấy, vậy mà vì sao anh ấy không quan tâm đến tớ.”

Hạ Tư Duệ khóc lóc nói xong định cướp lại lon bia.

Lê Nhược Vũ thấy dáng vẻ cô ấy muốn sống muốn chết thế này, bèn thằng tay ném lon bia vào trong nước, để mặc nước sông cuồn cuộn nuốt chửng nó trong chớp mắt.

“Tư Duệ cậu tỉnh táo chút đi, chỉ là một người đàn ông mà thôi, sao cậu phải đày đọa bản thân như thế!”

“Cậu không hiểu, tớ thích anh ấy lâu lắm rồi, tất cả tình yêu của tớ đều trao gửi nơi anh ấy, nhưng anh ấy lại không thèm để ý đến tớ dù chỉ một chút.”

Hạ Tư Duệ khóc rất đau lòng.

Lê Nhược Vũ xót xa ôm lấy cô nàng: “Đàn ông bây giờ nhiều như thế chứ có phải mình anh ta đâu, không khóc không khóc nữa, chúng ta sẽ tìm được người tốt hơn.”

“Không đâu, không có người tốt hơn, tớ yêu anh ấy! Tớ chỉ yêu mình anh ấy thôi!”

Hạ Tư Duệ vùi đầu trong ngực cô, giơ tay đánh vào lồng ng.ực cô để phát ti3t nỗi lòng.

Lê Nhược Vũ không hề đề phòng, bị cô bạn đánh đau nhưng vẫn gắng chịu khuyên bảo: “Chúng ta về nhà trước nhé, cậu uống nhiều quá rồi, ở đây không an toàn.”

“Tớ không đi, tớ chỉ muốn ở đây uống bia, tớ muốn uống say, tớ muốn uống đến chết, để xem anh ấy có đến tìm tớ hay không. Nếu anh ấy không đến thì chờ sau khi tớ chết, anh ấy có thể áy náy chút nào không! Tớ yêu anh ấy như thế, vì sao anh ấy không thể gửi lại tớ dù chỉ là một chút tình yêu!”

Xem ra, sau khi cô ra nước ngoài thì Hạ Tư Duệ đã tìm được người mình thích.

Sau khi về nước cũng thỉnh thoảng nghe Hạ Tư Duệ nhắc qua chuyện mình có thích một người, nhưng cô chưa từng thấy người đàn ông đó, nên cũng chẳng đề tâm đến chuyện này. Nhưng cô không thề ngờ được rằng, Hạ Tư Duệ đã yêu người đàn ông kia đến mức này.

Khuôn mặt Hạ Tư Duệ ánh lên màu đỏ không bình thường: “Hôm nay tớ phải bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể tỏ tình với anh ấy, nhưng anh ấy lại nhanh chóng trả lời lại rằng, anh ấy không thích tớ. Tớ nói không sao cả, tớ có thể chờ đợi đến lúc anh ấy thích tớ, nhưng anh ấy lại nói, không thể được.. Không có khả năng!” Cô nàng như hóa điên vừa xô vừa lắc Lê Nhược Vũ, ánh mắt chất chưa sự không cam lòng và ác độc đến đáng sợ, “Vì sao lại không có khả năng! Chỉ một câu hời hợt của anh ấy lại dám hủy hoại tình yêu của tớ!”

“Tư Duệ, cậu bình tĩnh tỉnh táo lại đi!

Tư Duệ” Cô bị Hạ Tư Duệ đầy cho loạng choạng không đứng vững, định chế trụ Hạ Tư Duệ thì đột nhiên Hạ Tư Duệ lại nhắm nghiền hai mắt, hôn mê ngất di.

Hạ Tư Duệ uống quá nhiều bia, lại đứng cả buổi nơi bờ sông nên bị gió lùa phát sốt cao, còn sốt đến mức viêm phổi.

Lê Nhược Vũ không thể đi được, chỉ có thể ở lại bệnh viện chăm sóc cô bạn thân một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Đông Quân biết chuyện vội vã chạy đến, chạm mặt với cô trong phòng bệnh.
 
Chương 130


Chương 130

Lê Nhược Vũ đứng dậy khỏi ghế xếp, nhẹ nhàng nói: “Anh Đông Quân, vậy nhờ anh chăm sóc Tư Duệ, chân em cũng không tiện, xin phép về trước đây.”

Hạ Đông Quân nhìn thằng vào cô: “Đề anh tiễn em.”

Cô từ chối: “Tư Duệ còn chưa ổn định lắm, cần có người ở đây chăm sóc kỹ càng.”

Hạ Tư Duệ thều thào nói chuyện: “Không sao đâu, có gì tớ sẽ tự ấn chuông gọi bác sĩ, hai người có chuyện muốn nói thì cứ nói đi, không cần phải đề ý đến tớ.”

“Anh Đông Quân cứ ở lại chăm sóc Tư Duệ đi, em đi trước đây.”

Lê Nhược Vũ quay lưng bước đi.

Hạ Đông Quân nhìn Hạ Tư Duệ chốc lát rồi vẫn đuồi theo Lê Nhược Vũ ra ngoài.

Y tá nhỏ đến phòng bênh kiểm tra, trông thấy đầu kim và dây truyền dịch nhuộm đầy máu tươi của Hạ Tư Duệ thì vội vàng chạy lại tháo kim tiêm, cô gái nhỏ bị dọa đến mức tông giọng cũng lệch đi: “Cô Hạ ơi, cánh tay truyền dịch không gõ với ai vậy?

được dùng sức đâu, cô xem máu chảy ngược ra ống đây này, nếu cô có chuyện gì thì gọi tôi hỗ trợ nhanh nhé. Bây giờ tôi soạn đồ truyền dịch vào vị trí khác trên tay cô, lần này tuyệt đối cô đừng động đậy lung tung nữa, có được không?”

Hạ Tư Duệ khép mắt lại: “Phiền cô rồi: Trên hành lang bệnh viện.

“Nhược Vũ, dạo này em có khỏe không?”

Nhận ra Hạ Đông Quân đuồi theo mình ra đây thì Lê Nhược Vũ hơi nóng nảy.

Hạ Tư Duệ đã bệnh ra nông nỗi này, anh ấy thà rằng bỏ rơi Hạ Tư Duệ chạy ra đây, chẳng lẽ chỉ vì muốn hỏi một câu này thôi sao?

“Em rất khỏe, Lâm Minh đối xử với em cũng rất tốt, anh ấy luôn luôn bảo vệ em.”

Lê Nhược Vũ biết anh ấy có ý gì, cô cắn răng dứt khoát nói thằng mọi chuyện ra luôn: “Anh Đông Quân, chuyện chúng ta đã hết rồi, mọi thứ đã trôi qua rồi. Em đã quên hết rồi, cũng mong anh có thề quên hết đi.”

Mặc dù những câu thế này khiến người ta rất đau đớn, nhưng lại không thể không nói ra.

Hạ Đông Quân bắt lấy tay cô: “Thật sự không thề cứu vãn chút nào sao?”

Cô rút tay lại: “Em không muốn vụ bê bối nhà giàu hai tháng trước tái diễn một lần nữa đâu, càng không muốn kéo anh liên lụy theo.”

“Anh biết rồi, chúc em hạnh phúc.”

Khuôn mặt anh ấy vẫn nở nụ cười dịu dàng như trước đây, chỉ là ý cười kia có hơi gượng gạo, vẻ dịu dàng cũng chẳng tự nhiên.

“Cảm ơn anh.”

Lê Nhược Vũ quay người rời đi, trong lòng lặng lẽ nói câu thật sự xin lỗi.

Cô vừa xấu hồ vừa day dứt khi phải đối diện với Hạ Đông Quân, có đau lòng, có tình nghĩa… Nhưng cố tình chỉ là không thề tiếp tục yêu anh ấy.

Bây giờ, người mà cô yêu, chính là Lâm Minh.

Lúc Lê Nhược Vũ trở về nhà họ Lâm thì Lâm Minh vẫn chưa đến công ty. Anh mặc đồ ở nhà, ngồi bên bàn ăn thong thả thưởng thức bữa sáng.

Anh thấy cô về rồi thì ngước mắt lên liếc cô một chút, ánh mắt lạnh nhạt, “Cả đêm đi gặp ai vậy? Về nhà còn mang cái vẻ mất hồn mất vía kia.”

Sống lưng cô đứng thẳng tắp, giải thích với anh: “Tư Duệ phát sốt nên tôi ở lại bệnh viện chăm sóc cô ấy một đêm.”
 
Chương 131


Chương 131

“Chỉ có người chột dạ thì lúc nói chuyện mới có thề cố ý bày ra tư thế ngay ngắn nhất của mình.”

Lâm Minh có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ trong lòng một người: “Cô gặp gỡ Hạ Đông Quân đúng không?”

“Chỉ vô tình gặp trong phòng bệnh thôi, sau khi anh ấy đến thì tôi cũng ra về ngay lập tức rồi.”

“À, thì ra là thế ư:“ Anh chốt một câu bằng giọng điệu quái lạ, bữa sáng còn chưa ăn mà đã quay về phòng đi thay quần áo.

Lê Nhược Vũ biết Lâm Minh rất đề ý đến chuyện quá khứ của mình và Hạ Đông Quân, cô chạy theo giải thích: “Tôi không có gì với Hạ Đông Quân cả, chỉ trùng hợp là trùng hợp đơn giản thế thôi, tự tôi đưa ra quyết dịnh thì sẽ không hối hận, bây giờ tôi không có gì với anh ấy cả, sau này cũng không bao giờ có.

Anh trút bỏ bộ đồ đang mặc trên người xuống, không hề ngần ngại chút nào phô ra dáng người cường tráng trần tru0ng của mình cho cô chiêm ngưỡng, sau mới chịu cầm áo sơ mi khoác lên.

Thấy anh vẫn không nói năng gì thì cô biết ngay người này còn đang tức giận lắm.

Đành phải chủ động lại gần, đưa tay giúp anh cài cúc áo trước người, anh lại bắt lấy tay cô, ánh mắt sáng rực nhìn vào cô: “Ngày thứ hai sau khi tôi đi Mỹ, cô cũng gặp gỡ với Hạ Đông Quân.”

Cô sững sờ chốc lát mới hiểu ra, anh đang nói đến hôm mình xảy ra tai nạn giao thông đây mà.

“Đúng là có gặp, nhưng mà…”

Lâm Minh đầy cô ra, nói với vẻ châm chọc vô cùng: “À, tình chàng ý thiếp đây mà, đúng là dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng nhỉ.”

Cô vội vàng giải thích, vất vả lắm mới có thể làm dịu mối quan hệ này nên cô càng không muốn khiến anh hiểu lầm: “Không giống như những gì anh nghĩ đâu, là Tư Duệ hẹn gặp tôi, tôi cũng không biết chuyện Hạ Đông Quân ở đó.”

“Được thôi, tôi tin cô.”

Dứt câu lại nói tiếp: “Nếu mỗi lần đều là bởi vì Hạ Tư Duệ thế này, vậy từ nay về sau, cô không được phép tiếp xúc với người nhà họ Hạ nữa, kể cả Hạ Tư Duệ.”

“Lâm Minh, anh đối với tôi như vậy thật không công bằng! Anh dựa vào cái gì lại muốn quản luôn cả chuyện tôi kết bạn với ai.”

Hạ Tư Duệ là người bạn tốt nhất của cô, vì lý do gì mà cô lại không thể gặp Hạ Tư Duệ.

“Vậy chuyện cô hẹn gặp riêng Hạ Đông Quân là công bằng với tôi hay sao?” Anh híp mắt lại, dùng giọng điệu lạnh nhạt chất vấn cô.

Hai chữ gặp riêng này giống như đang sỉ nhục lòng tự trọng của cô: “Anh không cần phải ăn nói khó nghe như vậy, tôi không làm ra chuyện gì xấu hồ cả, càng chưa từng có một chút tâm tư kì lạ nào khác, sau khi kết hôn với anh, tôi hoàn toàn đảm bảo cả tỉnh thần lẫn thể xác của mình đều trong sạch. Vậy còn anh, anh có dám nói trong ba năm nay sau khi kết hôn với tôi, ngoại trừ tôi ra, anh chưa từng động vào người phụ nữ khác hay không?”

“Những người phụ nữ bên cạnh anh chắc chắn không phải chỉ có một mình Lưu Ly.”

Hai người bọn họ chưa bao giờ thằng thừng nói với nhau chuyện này, hiện tại Lâm Minh đối xử với cô rất tốt, giữa bọn họ giống như tồn tại một loại ăn ý ngầm, không hẹn mà cùng nhau chôn chặt những thắc mắc kia sâu trong lòng, chuyện trong quá khứ xem như lật sang trang, tuyệt đối không bao giờ nhắc lại.

Chính là lúc này đây, Lê Nhược Vũ nhất thời nóng nảy, không nhịn được liền nói ra tất cả.

Không khí trong thoáng chốc nhanh chóng trầm xuống.
 
Chương 132


Chương 132

“Người phụ nữ khác xung quanh tôi?”

Lâm Minh giận dữ nở nụ cười: “Cô chưa từng quan tâm tới chuyện bên cạnh tôi có bao nhiêu người vây quanh, trong lòng cô lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ly hôn, thế nhưng chuyện có đàn ông v3 vãn xung quanh cô, tôi lại vô cùng để ý!”

Nói xong, anh hung tợn hôn lên môi cô, mạnh bạo hút đi tất cả không khí bên trong khoang miệng cô.

Mãi cho đến khi cô mềm nhữn không còn sức lực, khuôn mặt đỏ bừng khó khăn hít thở, rốt cuộc lúc này anh mới chịu buông tha cho cô.

Anh lạnh lùng nhìn cô một cái, sửa sang lại áo sơ mi xộc xệch, sau đó liền nhanh chóng bước ra khỏi cửa đi đến công ty.

Tiếng đóng cửa thật mạnh lạnh lùng vang lên, trong lòng cô không nhịn được nổi lên từng trận run rầy.

Anh nói… Anh rất đề ý…

Hai tay Lê Nhược Vũ ôm ngực, vừa cảm thấy đau khổ lại ngọt ngào.

Lần cãi nhau này, Lâm Minh tức giận rất lâu, vài ngày liên tiếp đều không quay về nhà họ Lâm.

Suy nghĩ của Lê Nhược Vũ mấy ngày qua cứ rối rắm không thôi, cuối cùng vẫn quyết định chủ động hạ mình, đi đến tập đoàn Lâm thị tìm anh, trong lòng cô rất muốn cùng anh nói rõ chuyện này, quan hệ giữa cô và Hạ Đông Quân thật sự chỉ còn là chuyện của quá khứ.

Lê Nhược Vũ cố gắng kéo lê đôi chân còn chưa hồi phục hoàn toàn của mình đến tập đoàn Lâm thị, cô nghĩ chính mình vẫn còn đang đau bệnh, chỉ cần làm nũng một chút, tỏ ra đáng yêu một chút, thế nào anh cũng sẽ mềm lòng mà bỏ qua chuyện lần này.

Từ khi Lâm Minh đưa cô đến công ty, về sau cứ mỗi lần nhìn thấy cô, toàn bộ nhân viên đều sẽ cung kính gọi cô một tiếng “vợ chủ tịch Lâm”, Lê Nhược Vũ tùy ý ra vào trụ sở của Lâm thị cũng không ai dám ngăn cản, nhân viên tất nhiên không dám cùng cô dùng chung một thang máy, lúc nào cũng đều mời cô sử dụng thang máy dành riêng cho chủ tịch.

Cô theo thói quen thong thả bước về phía thang máy chuyên dụng, bấm nút một cái liền đi vào.

Tới tầng mười tám, vừa mới đi đến gần văn phòng, cô liền nhìn thấy Hà Duy Hùng bị đẩy ra ngoài, anh ta hồn hền lấy tay gõ gõ cửa, thế nhưng người ngồi phía bên trong không hề có một chút phản ứng.

Thấy Lê Nhược Vũ đến, các nhân viên đang làm việc ở xung quanh khẽ “Ồ” lên một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu, thật giống như nhìn thấy một quả bom hẹn giờ.

Không khí có chút kỳ quái.

Hà Duy Hùng quay đầu lại nhìn thấy Lê Nhược Vũ, sắc mặt khẽ thay đổi, sau đó vui cười đi đến trước mặt cô chào hỏi: “Chà, xin chào vợ chủ tịch Lâm, có vẻ mỗi lần chúng ta gặp nhau đều là ở tập đoàn Lâm thị nhỉ.”

Lê Nhược Vũ lịch sự nhìn anh ta cười cười, lách qua bên cạnh anh chuẩn bị đi vào văn phòng của Lâm Minh.

Hà Duy Hùng nóng nảy, một phen giữ chặt tay cô: “Ai da, em đến đây vào giờ này có phải muốn đích thân mang trà chiều tới cho chủ tịch Lâm hay không? Không biết tôi có vinh hạnh được hưởng ké một chút không nhỉ?”

Cô hơi nhăn mày lại, cảm giác được biểu hiện của Hà Duy Hùng rất kỳ quái: “Xin lỗi, tôi chỉ mang theo một phần thôi.”

“Như vậy à.”

Hà Duy Hùng thuận tay đoạt lấy đồ cô đang cầm, giao qua cho trợ lý đang đứng bên cạnh: “Cái này cứ để bọn họ đưa cho Lâm Minh đi, em mời tôi uống một chén trà chiều có được không, xem như là trả ơn lần trước tôi giúp em.”
 
Chương 133


Chương 133

“Hay để khi khác đi? Hôm nay tôi có chút chuyện cần phải giải quyết nên không tiện.”

“Cải lương không bằng bạo lực, sau này tôi còn chẳng biết đến khi nào mới gặp lại em một lần nữa. Không tốn nhiều thời gian lắm đâu, dưới lầu của tập đoàn Lâm thị có rất nhiều quán trà, tôi ngồi với em một lát rồi về ngay.”

Lê Nhược Vũ mím môi: “Hà Duy Hùng, anh có gì đó hơi lạ đấy.”

“Làm sao cơ?” Không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị cô nhìn thấu, Lê Nhược Vũ là người rất thông minh, nhưng ngay lúc này đây anh ta tuyệt đối không thề thừa nhận.

“Anh đang muốn kéo dài thời gian có đúng không?” Cô bỏ tay anh ta ra, lập tức đẩy cửa muốn bước vào văn phòng chủ tịch.

Hà Duy Hùng chặn ở trước mặt cô, ngăn không cho cô nhìn vào bên trong: “Em không thể chừa cho tôi chút mặt mũi được sao, ngồi xuống uống một ly trà cũng không được?”

Hành vi này của anh ta càng làm cho cô thêm nghi ngờ, từ trong tay thư kí bên cạnh lấy đi đồ ngọt cùng thức uống mà mình mang đến, nhét hết vào lồng ng.ực của Hà Duy Hùng: “Cho anh hết đấy, vậy bây giờ tôi vào trong được hay chưa?”

Hà Duy Hùng: “…”

Lê Nhược Vũ này cũng thật sự kỳ lạ, tại sao cô cứ cố tình không chịu làm theo sắp xếp của người khác.

“Hà Duy Hùng, anh buông tay, chúng ta không thân thiết đến mức đó đâu, anh đừng có ở đây lôi kéo tôi như vậy.”

Hà Duy Hùng vẫn tiếp tục cố gắng: “Không sao cả, Lâm Minh sẽ không hiểu lầm chúng ta đâu, thật ra tôi chỉ muốn…”

“Được rồi được rồi, xem như tôi sợ anh được chưa, anh muốn đi đâu thì tự quyết định đi.”

“A, được chứ.”

Hà Duy Hùng nhẹ nhàng thở ra, anh ta vừa mới nới lỏng tay, ngay lập tức Lê Nhược Vũ nhanh nhẹn lách sang một bên, một đá liền đem cửa kính mở tung ra.

Hình ảnh bên trong văn phòng cứ thế xuất hiện trước mắt cô, đợi đến lúc Hà Duy Hùng phục hồi lại tinh thần, muốn tiến lên chắn tầm nhìn của cô thì đã quá muộn.

Lê Nhược Vũ trừng mắt nhìn vào cảnh tượng phía trước, trong lòng muốn giả vờ tỏ ra không có chuyện gì, thế nhưng theo cảm xúc hốc mắt lại từ từ nóng lên.

Thì ra đây chính là lý do mà Hà Duy Hùng không chân chừ đầy cô ra, trách không được tại sao anh ta lại nói nhiều thứ như vậy muốn ngăn không cho cô đi vào, nguyên nhân chính là một màn trước mắt kia, vẫn còn đang ở trong phòng làm việc mà hai người bọn họ đã nóng lòng đến nỗi làm ra loại chuyện này.

Tình huống giống hệt như lần trước cô tự mình tìm đến đây, vẫn như cũ là một thư kí đang ngồi trên đùi của Lâm Minh, chẳng qua người phụ nữ ấy bây giờ không còn là Lưu Ly nữa mà thôi.

Không, cảnh tượng đang diễn ra trước mắt cô so với lần trước còn tệ hơn.

Áo sơ mi chỉnh tề sáng nay của Lâm Minh giờ đây đã tháo xuống ba nút, một nửa lồng ng.ực tráng kiện lộ ra bên ngoài, trên hõm vai cùng gò má vẫn còn in đậm hai dấu son môi đỏ chót vô cùng chói mắt, mà những vết tích kia rõ ràng đến từ người phụ nữ đang ngồi trên đùi anh.

Thoạt nhìn cô ta còn rất trẻ tuổi, dáng vẻ đầy sức sống rất giống một sinh viên đại học vừa mới ra trường, đồ trang sức trên người vô cùng phù hợp lại nhã nhặn, mang đến cho người khác một cảm giác trong sáng lại có phần mê người. Đã thế còn không sợ hành vi của mình bị người khác bắt gặp, lúc nhìn thấy cô bước vào còn nũng nịu chào hỏi một tiếng: “Xin chào vợ của chủ tịch, tôi là thư ký vừa mới nhận chức, tên của tôi là LâmThùy Ngọc.”
 
Chương 134


Chương 134

Giọng điệu như vậy, chính là đang tỏ vẻ trước mặt cô.

Ánh mắt cô gắt gao nhìn về phía Lâm Minh, trong lòng như đang thầm cầu xin anh dù chỉ một chút cũng hãy phản ứng lại, chỉ cần anh chịu giải thích, dù là sự thật hay chỉ là qua loa lấy lệ, cô đều nhất định Sẽ tin.

Thanh âm của Lê Nhược Vũ giống như run lên: “Lâm Minh, tại sao vậy…”

“Cô không phải đã từng nói, xung quanh tôi cho dù có bao nhiêu người phụ nữ đi chăng nữa, cô cũng không quan tâm hay sao? Nếu như cô đã rộng rãi như vậy, đương nhiên tôi cũng phải thỏa mãn bản thân mình cho thật tốt.”

Lâm Minh thậm chí còn không liếc mắt nhìn cô dù chỉ một lần, hai tay dùng sức ôm người phụ nữ kia vào lòng, hai người vừa hôn vừa quấn lấy nhau càng lúc càng chặt hơn.

Anh tự mình cởi bỏ quần áo của Lâm Thùy Ngọc, cặp chân thon dài của cô ta từ từ lộ ra trong không khí, thời điểm nhìn thấy anh đưa đôi tay rắn chắc sờ vào phần ngực trắng muốt của Lâm Thùy Ngọc, dường như cô đã đạt tới giới hạn của bản thân mình, hoàn toàn không thể tiếp tục nhìn thêm một giây phút nào nữa.

Cô xoay người bước di.

Đi đến trước thang máy chuyên dụng của chủ tịch, nhìn thấy cửa thang máy mở ra, nhưng cô lại không đi vào.

Trách không được tại sao hôm nay khi mình bước vào thang máy, ánh mắt của những người đó đều giống như nhau vô cùng kì lạ, xem ra, chỉ cần là người phụ nữ của Lâm Minh đều có thể tùy ý ra vào nơi này. Vậy mà cô vẫn luôn nghĩ đây là đặc quyền của riêng mình, là thứ mà người duy nhất được gọi là “vợ chủ tịch Lâm” mới có thể hưởng thụ.

Cô không bước vào thang máy, hai bàn tay mảnh khảnh xoa xoa đôi mắt đã sưng đỏ, một bên vừa lau nước mắt vừa đi về phía thang bộ.

Thà rằng tự mình đi xuống còn hơn bước vào cái thứ gọi là thang máy chuyên dụng ghê tởm này.

Một bàn tay dày rộng ấm áp đột nhiên giữ chặt lấy cổ tay cô, cô không được tự nhiên quay mặt đi: “Không phải bên cạnh anh đã có người phụ nữ mới rồi hay sao, anh còn ở đây quan tâm tôi làm gì!”

“À… chuyện này…”

Người đàn ông chậm rãi mở miệng, thì ra anh ta là Hà Duy Hùng.

Nhìn thấy bộ dáng xấu hồ không nói nên lời của Hà Duy Hùng, ngược lại cô lập tức liền thông suốt.

Vậy mà cô còn ở đây ảo tưởng, nghĩ rằng Lâm Minh sẽ cảm thấy có lỗi mà đuổi theo giải thích với mình. Thì ra tất cả mọi chuyện đều là do cô tự mình nghĩ nhiều.

Cô đúng là ngu ngốc.

Không phải ngay từ đầu đã sớm biết Lâm Minh chính là loại đàn ông quen thói trăng hoa rồi hay sao?

Tự bản thân cô cũng đã cảnh báo chính mình vô số lần, không nên động tâm với anh, càng không cần ôm quá nhiều hi vọng xa vời đối với cuộc hôn nhân sai trái này?

Tại sao chứ, tại sao vẫn bị rung động trước những cử chỉ dịu dàng của anh, nghe thấy vài câu nghị luận của người giúp việc trong nhà, liền thật sự nghĩ rằng người đàn ông này hoàn toàn thuộc về mình, luôn luôn đối tốt với một người duy nhất là cô.

Lê Nhược Vũ, cô khờ đến mức không còn thuốc chữa thật rồi!

Tay của Hà Duy Hùng vẫn chặt chẽ cầm lấy cổ tay cô, thật giống như anh ta đang sợ nơi này không phải là cầu thang bộ, chỉ cần buông ra một cái, cô sẽ ngay lập tức nhảy xuống từ tầng mây cao nhất trên bầu trời.
 
Chương 135


Chương 135

Cô bị bộ dáng khẩn trương của anh chọc cho nín khóc mà mỉm cười: “Hà Duy Hùng, tôi không yếu đuối như vậy đâu.”

Nỗi bi thương tột cùng trong ánh mắt cô làm cho Hà Duy Hùng cảm thấy khiếp sợ, anh ta dừng lại một chút rồi mới buông tay cô ra: “Tôi biết em là một người mạnh mẽ không hề yếu ớt, nhưng tôi khuyên em đừng vì nóng giận nhất thời mà xuống đây đi thang bộ như vậy. Chân em bị thương còn chưa hoàn toàn bình phục, nếu cứ tiếp tục gây sức ép suốt mười tám tầng lầu, người chịu khổ cuối cùng cũng chỉ có bản thân em.”

“Anh đang quan tâm tôi sao?”

“Chứ còn gì nữa, không lẽ em nghĩ tôi tới đây châm chọc em à?”

“Chính mắt anh cũng đã nhìn thấy chuyện của Lâm Minh và người phụ nữ kia khi nãy, vậy nên anh cũng không cần ở đây lãng phí tâm tư mà an ủi tôi đâu.”

“Cái gì mà cố ý với không cố ý, sao em lại nói chuyện khó nghe thế hả Lê Nhược Vũ?” Hà Duy Hùng hừ một tiếng: “Em cũng kì lạ thật đấy, tất nhiên là do tôi vẫn luôn xem em là bạn nên mới quan tâm em.”

Cô xoa xoa nước mắt: “Thật sao?”

“Tôi là một người đàn ông lớn đến chừng này còn lừa gạt em làm gì?”

“Cám ơn anh.”

m thanh của cô nhẹ đến nỗi giống như một trận gió cũng đều có thể thổi bay, dáng vẻ hiện tại của cô mong manh chẳng khác gì một cách hoa bị ai đó xé vụn ra từng mảnh.

Hà Duy Hùng cảm nhận được trong lòng mình lúc này đang trào lên một cảm giác vô cùng kì lạ, từ trước đến giờ anh chưa khi nào cảm thấy như vậy, nói đau lòng cũng không phải là đau lòng, mà nói là thương hại cũng không giống như thương hại.

Anh ta mạnh mẽ lôi kéo Lê Nhược Vũ về phía thang máy cao tầng bên cạnh, tự mình bước vào nhấn xuống nút tầng trệt, sau đó đi ra ngoài, đứng ở cửa nhìn về phía cô dặn dò: “Em cứ dùng thang máy này đi xuống đi, chỗ này không liên quan gì đến thang máy chuyên dụng bên kia, tôi còn có chút chuyện phải giải quyết, lúc này không thể tiễn em được.”

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, cô nhìn về phía Hà Duy Hùng mà hai hốc mắt rưng rưng, khe cửa cứ thế hẹp dần rồi từ từ đóng kín.

Không biết lúc này trong lòng anh ta lại dâng lên cảm xúc gì, trước khi cửa thang máy hoàn toàn khép chặt lại vội vàng ấn vào nút bên cạnh, cửa thang máy lần thứ hai mở ra, bản thân Hà Duy Hùng liền nhanh chóng đi vào trong.

“Quên đi quên đi, nhìn em thành ra thế này thật đúng là làm cho tôi không yên tâm chút nào, tôi tiễn em một đoạn vậy.”

Trong lòng Hà Duy Hùng rối rắm không thôi, cứ đứng bên cạnh Lê Nhược Vũ lắm bầm không ngừng: ” y không được không được, tôi vẫn nên đưa em về nhà, nếu trên đường em lại xảy ra chuyện gì thì đều là lỗi của tôi mất.

Anh ta lảm nhảm không ngừng nhưng lại cố tình không đề cập tới chuyện của Lâm Minh, vẫn luôn phiền phức cằn nhằn dặn dò cô phải cần thận, sợ cô gặp phải chuyện không may.

Lê Nhược Vũ không kìm lòng nổi, ngồi xồm trong thang máy khóc nấc lên, dáng vẻ tội nghiệp của cô chẳng khác gì một đứa trẻ bị người khác cướp đi món đồ mà nó yêu thích.

Từ nhỏ đến lớn Hà Duy Hùng chưa từng gặp qua người phụ nữ nào khóc đến thương tâm như vậy, tay chân anh luống cuống muốn kéo cô đứng lên, sau cùng lại nghĩ dù gì hiện tại cô vẫn là vợ của Lâm Minh, nếu như mình động tay động chân quá mức lại có vẻ không được thích hợp.
 
Chương 136


Chương 136

Bây giờ làm cách nào cũng không ồn, Hà Duy Hùng chỉ đành đứng bên cạnh trưng ra một bộ mặt lạnh lùng.

Anh ta cũng thật lòng không còn cách nào khác, chỉ có thể liên tục cằn nhằn nhắc nhở cô: “Em đừng khóc nữa mà, khóc dữ quá son phấn trên mặt sẽ trôi hết đấy, đến lúc đó không khéo đi ra đường lại hù chết người ta.”

Người phụ nữ ngồi xổm trên mặt đất khóc lóc giờ đây đã yên tĩnh hơn một chút, rầu rĩ trả lại cho anh một câu: “Tôi không có trang điểm.”

Sau đó lại tiếp tục lớn tiếng khóc nấc lên.

“Không trang điểm sao, em không trang điểm mà da mặt lại tốt như vậy, chắc chắn là người đẹp trời sinh, em nếu còn khóc nữa, còn khóc nữa thì… Ừm… thì sẽ…”

Không có kinh nghiệm an ủi người khác, hơn nửa ngày trời Hà Duy Hùng mới nghẹn ra được bốn chữ chẳng đâu vào đâu: “Sẽ bị xấu đấy.”

Thang máy xuống tới tầng một, cửa thang máy mở ra, mọi người nghe thấy tiếng khóc phát ra từ trong này nên đều đưa mắt nhìn sang đây.

Hà Duy Hùng nhìn thấy một đám nhân viên tò mò liền tức giận quát lớn: “Nhìn cái mà nhìn, chưa thấy người ta khóc bao giờ hay sao mà nhìn cái gì! Ai đang làm gì thì thành thật làm tiếp cho tôi!”

Anh ta thở dài, đơn giản đưa tay tùy tiện đóng lại cửa thang máy, không còn cách nào khác đành ngồi xổm xuống bên cạnh cô.

Có lẽ chờ cho cô khóc xong thì mọi chuyện cũng sẽ ồn thôi.

Hình như anh ta đã từng nghe người khác nói, nếu như một người phụ nữ gặp phải chuyện buồn, cứ đề cho họ khóc một trận thỏa thích là được.

Thế nhưng Lê Nhược Vũ vẫn cứ cuối đầu khóc liên tục, đã hai mươi phút trôi qua mà vẫn chưa có dấu hiệu muốn ngừng lại, Hà Duy Hùng lo lắng cô khóc đến nỗi hai mắt cũng đều sắp mù luôn rồi, anh ta cảm thấy đôi mắt kia rất đẹp, khóc đến hỏng mất thì thật là đáng tiếc.

Hà Duy Hùng cắn răng một cái, đem người phụ nữ đang cuộn người ở một góc thang máy xốc lên: “Đừng khóc nữa mà Lê Nhược Vũ, em có biết rằng thứ vô dụng nhất trên thế gian này chính là tự mình khổ sở khóc lóc hay không? Em có thề thử thay đổi chính mình, cũng có thể đi thay đổi người khác, thế nhưng những chuyện này đều cần em tự tay làm, không phải chỉ ngồi đây khóc lóc là giải quyết xong mọi chuyện, em có hiểu hay không?”

Cô vẫn cứ khóc thút thít, đôi mắt giống như tràn ngập mong đợi nhìn về phía anh, khổ sở trong lòng cũng không có cách nào nói ra thành lời.

Hà Duy Hùng thở dài, mu bàn tay xoa xoa nước mắt trên mặt cô: “Nhìn dáng vẻ của em bây giờ kìa, hai mắt sưng đỏ như hai quả đào. Lát nữa đi ra đường thế nào cũng bị người ta cười cho.”

Cô khóc thút thít: “Vậy… vậy… làm sao.

bây giờ?”

“Không phải em mới là người khóc sao? Chuyện này làm sao tôi biết được?”

Cô hít hít mũi một cái, sau đó dần bình tĩnh lại.

Vừa hay lúc này bên ngoài thang máy.

có người muốn nhấn nút đi vào, cửa thang máy lập tức mở ra, hai tay Lê Nhược Vũ che mặt nhanh chóng chạy ra ngoài.

Hà Duy Hùng bước nhanh đuổi theo: “Giận rồi à? Tôi đùa em một chút thôi mà, để tôi đưa em về nhà họ Lâm có được không, hiện tại để em một mình lang thang ngoài đường cũng không thích hợp, tôi sợ trên đường em lại gặp chuyện không may.”
 
Chương 137


Chương 137

“Tôi không muốn quay về nhà họ Lâm.”

Hiện tại quay về nhà họ Lâm chỉ làm cho cô càng thêm khó chịu.

“Vậy nhà họ Lê thì sao?”

Cô lắc đầu, nếu như đề cho cha nhìn thấy bộ dạng hiện tại này của cô, cuối cùng cũng sẽ không quan tâm mà còn trách cô tại sao không làm cho Lâm Minh đề ý đến mình.

Hà Duy Hùng bất đắc dĩ: “Vậy cuối cùng em muốn đi đâu, dù sao cũng phải nói ra địa chỉ thì tôi mới đưa em đi được.”

Lê Nhược Vũ suy nghĩ thật lâu, sau đó mới phát hiện bản thân mình ngay cả một chỗ để dừng chân cũng không có, ngoại trừ nhà trọ của Hạ Tư Duệ cũng thật sự chẳng còn nơi nào khác đề đi.

“Hơ hơ, được rồi được rồi! Làm gì mà lúc nãy em lại khóc dữ đến như vậy, bà nội của tôi ơi, tôi cũng sợ em thật đấy.”

Nhờ vào biểu cảm trêu đùa cùng câu nói thoải mái này của Hà Duy Hùng, rốt cuộc cũng làm cho cô nín khóc mà mỉm cười.

Cô chân thành nhìn anh, thật lòng cảm động sự quan tâm của người này: “Cám ơn anh, Hà Duy Hùng.”

“Ôi ôi, này Lê Nhược Vũ, hiện tại biểu hiện của em có hơi kì lạ rồi đấy, em sẽ không phải vì chuyện ban nãy mà cảm thấy thật ra tôi cũng rất tốt, sau đó kìm lòng không được mà chuyền sang yêu tôi luôn đúng không?”

“Bệnh thần kinh.”

Lê Nhược Vũ cho anh một đấm không nặng không nhẹ.

” y được rồi, bà nội của tôi ơi, em nói tôi bệnh gì thì là bệnh đó, chỉ cần em đừng khóc nữa là được.”

Lê Nhược Vũ bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện: “Đúng rồi, không phải lúc nãy trên tầng mười tám anh nói có chuyện cần làm hay sao, nếu như rất gấp thì sao anh không mau đi đi? Nếu như anh còn đưa tôi về thì không phải sẽ làm chậm trễ chuyện của mình hay sao?”

Anh thở dài: “Không sao cả, cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm.”

Dù sao chậm trễ cũng đã chậm trễ rồi, chỉ cần tâm trạng của cô không sao thì mọi chuyện đều ồn.

Hà Duy Hùng cùng với Lê Nhược Vũ đi xuống bãi đồ xe ngầm, anh ta rất lịch sự mở cửa xe cho cô, sau đó mới vòng sang ngồi vào ghế lái.

“Nói đi, em muốn đi đâu, tôi sẽ đưa em đi.”

Lê Nhược Vũ thất thần cầm lấy dây an toàn, không trả lời câu hỏi của anh.

Anh quay đầu sang nhìn về phía cô, ánh mắt vừa không thể tin lại mang theo một chút tò mò: “Này, không phải chứ, em thảm đến nỗi ngay cả một chỗ đề đi cũng không có sao?”

Cô hơi buồn bực mà cãi lại: “Cái gì mà thê thảm đến nỗi không có chỗ đề đi, trước đây tôi ở nước ngoài vài năm, sau đó vừa mới trở về không bao lâu, làm sao có thể giống như mấy người các anh, một con thỏ mà có tận hai ba cái hang.”

Nhìn thấy ý tứ của cô như vậy là thật sự không có chỗ để đi, Hà Duy Hùng đột nhiên có cảm giác bản thân mình quả thực là một người thích làm việc thiện.

“Thôi thì để tôi tìm cho em một chỗ ở tạm trước vậy.”

Hà Duy Hùng đưa Lê Nhược Vũ đến một phòng trọ bên trong trung tâm thành phố.

Sau khi mở cửa mời cô vào cũng thuận tiện nói cho cô biết mật mã.
 
Chương 138


Chương 138

“Đây không phải là nhà của anh sao?” Nếu như nơi này là nhà riêng của Hà Duy Hùng, cô ở lại đây cũng không thích hợp.

Thấy vẻ mặt cảnh giác của cô đang nhìn mình, anh ta nhún vai: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, con thỏ thông minh như tôi đây có rất nhiều hang động, căn nhà ở Hà Nội này cũng chưa dùng một thời gian rồi, xem như cho em ở tạm vài ngày cũng không có vấn đề gì.

“Như vậy có ổn không?” Tại sao anh ta lại đối tốt với mình như vậy chứ?

“Nơi này bình thường không có người ở, đồ dùng một lần cũng có rất nhiều, đặt ở chỗ nào thì tôi không rõ lắm, nếu em tìm thấy được thì cứ dùng thoải mái.”

Hà Duy Hùng giả vờ như không nhận ra nghỉ ngờ trong câu hỏi của cô, thuận miệng nói vài câu rồi bỏ đi: ‘Đúng rồi, chừng nào em có chỗ để đi thì nói với tôi một tiếng, tôi cũng không chứa chấp người phụ nữ khác ở bên ngoài lâu được, còn chưa nói là người đã kết hôn nữa.”

Anh ta đưa lưng về phía cô, nhẹ nhàng phất tay rồi nghênh ngang rời đi.

Cánh cửa “Phanh” một tiếng đóng lại, trong phòng của Hà Duy Hùng hiện tại cũng chỉ còn lại một mình cô.

Cô quan sát thử xung quanh, phát hiện ra Hà Duy Hùng thật sự không lừa mình, nơi này ngoại trừ rất sạch sẽ thì cái gì cũng không có, nhà vệ sinh cũng sạch bong như vừa mới xây, cô tiện tay mở tủ đựng đồ ra xem thử, bên trong cũng không có gì khác ngoài một số đồ dùng cá nhân còn chưa dùng tới. Nếu như để người khác nhìn vào, nơi này chẳng khác gì một trạm dừng chân xa hoa hơn bình thường.

Lê Nhược Vũ không có chỗ để đi, cứ ở lại nơi này bình tính một thời gian cũng không có gì xấu, vì vậy nên sau khi đến đây cô chỉ quanh quẩn ở trong nhà suốt ngày.

Chính là cho dù có nghĩ đến đau cả đầu, cô cũng không thể nào hiểu được tại sao Lâm Minh lại đối xử với mình như vậy.

Thư ký mới nhận chức? Người thay thế cho Lưu Ly sao? Trong lòng cô cảm thấy đau nhói không thôi.

Càng muốn bình tĩnh, tâm tình lại càng không nhịn được khó chịu.

Trong khoảng thời gian ngây ngốc một mình ở nhà riêng của Hà Duy Hùng, tất cả hình ảnh trong tâm trí cô đều là cảnh tượng Lâm Minh ôm chặt người phụ nữ kia, hôn lên môi cô ta.

Cô thật sự hết cách, đành quyết định ra ngoài làm gì đó để không phải tiếp tục suy nghĩ lung tung.

Lê Nhược Vũ chạy tới bệnh viện một chuyến, cô muốn thăm Hạ Tư Duệ, xác nhận Hạ Đông Quân không có ở đây, dáng vẻ của cô trông chẳng khác gì kẻ trộm lén lút đi vào phòng bệnh.

Hạ Tư Duệ sốt cao rồi biến chứng sang viêm phổi, ở lại bệnh viện điều trị ba ngày, hiện tại mới có một chút khởi sắc.

Trong lòng Lê Nhược Vũ vận còn khó chịu, liền đem mọi chuyện tâm sự với Hạ Tư Duệ.

Hạ Tư Duệ nói: ‘Không có ai vô duyên vô cớ đối tốt với cậu cả, hơn nữa những người thật sự yêu cậu cũng sẽ không phản bội cậu mà không có lý do.

Lâm Minh làm nhiều chuyện cho cậu như vậy, tớ nhìn ra được anh ta thật sự đốt tốt với cậu bằng cả tấm lòng, làm sao lại có thể cùng với cô thư ký kia làm ra loại hành động không biết xấu hổ như vậy. Nói không chừng trong chuyện này, giữa hai người có hiểu lầm gì đó thì sao?”

“Hiểu lầm gì cơ chứ…”

“Nhược Vũ à, cậu lúc nào cũng lý trí hơn tớ. Chuyện tình cảm thì người ngoài cuộc không thể nói rõ ràng được, cậu cứ tự hỏi bản thân mình cảm thấy như thế nào vấn tốt hơn.”

“Hiện tại trong đầu tớ rối lăm, không biết phải làm sao mới được.”

“Tìm Lâm Minh hai mặt một lời, cùng với anh ta nói cho rõ ràng. Nếu cậu thật sự yêu anh ấy thì cứ nói ra tất cả, từ từ cởi bỏ những hiểu lầm bấy lâu nay. Nếu thật sự giống như anh ta nói, là bởi vì để ý chuyện cậu gặp riêng anh trai tớ nên mới làm vậy, điêu này chứng †ỏ anh ấy cũng rất yêu cậu, trong lòng luôn quan tâm đến cậu, giữa anh ta và cô thư ký kia cũng không hề xảy ra chuyện gì hết, chẳng qua chỉ muốn làm cho cậu ghen mà thôi. Còn nếu như cậu không có tình cảm với anh ấy, vậy thì càng không cần sợ hãi, hai người cứ thẳng thắn nói cho rõ ràng, nếu anh ta vấn chứng nào tật nấy tiếp tục thói trăng hoa, muốn ở nhà có vợ ra ngoài có tình nhân, vậy thì cậu cũng không cần do dự gì nữa. Cứ đem trái tim của mình khóa vào cho thật chặt, sau này vĩnh viễn không bao giờ động lòng yêu anh ta.”
 
Chương 139


Chương 139

Vĩnh viên không bao giờ động lòng với anh sao?

Thế nhưng, dường như cô đã đem lòng thích người đó từ lâu rồi.

Khi quay về, phát hiện cửa phòng đang mở. Cô còn tưởng là có trộm, âm thầm lén lút nhìn một chút mới phát hiện là Hà Duy Hùng đến.

Hà Duy Hùng cũng vừa mới đến, trên tay anh ta cầm hai cái túi, bên trong là đồ ăn đã đóng gói, có vẻ như vừa mới mang đến.

Lúc này Lê Nhược Vũ mới thở phào nhẹ nhõm: “Sao anh lại đến đây?”

Hà Duy Hùng có chút không vui: “Em nói chuyển kiểu gì vậy, giọng điệu có vẻ như cảm thấy tôi rất phiên, đừng quên đây là nhà của tôi!”

“Rất xin lỗi cậu Hà đây, em cứ nghĩ là có trộm.”

“Có tên trộm nào đẹp trai hào phóng, phong lưu nhiều tiền như này sao?”

“Không có, anh là người duy nhất.”

Cô cười.

Hà Duy Hùng đặt chiếc túi trong tay lên bàn trà trước mặt cô, cũng không giải thích gì thêm, chỉ đẩy mọi thứ đến trước mặt cô.

Cô nhìn một chút, vừa có thịt vừa có rau, dinh dưỡng cân đối, có nhiều món ăn khác nhau. Với phần đồ ăn lớn như này, hai người bọn họ không chắc có thể thể ăn hết.

“Cảm ơn anh Hà Duy Hùng.”

“Không có gì, tôi đây trước giờ luôn hào phóng.”

“Hai ngày này em ở một mình suy nghĩ rất nhiều, trốn tránh không phải là cách để giải quyết vấn đề, em muốn quay về nhà họ Lâm. Mặc kệ như thế nào, em cũng muốn trịnh trọng đối mặt nói rõ ràng ràng với anh ấy.”

Nụ cười trên gương mặt Hà Duy Hùng ngưng một chút: “Em đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Ừm”

Anh ta giơ ngón cái lên: “Cảm xúc điều chỉnh thật nhanh, hai ngày đã suy nghĩ rõ ràng, tôi còn nghĩ hôm ấy em khóc thảm như vậy, ít nhất cũng phải trốn hai mươi ngày. Thời gian cũng không còn sớm nữa, đi thôi, tôi đưa em a”

về.

“Cảm ơn.” Cô cũng không từ chối: “Có điều, không thể lãng phí đồ ăn, xem anh mua nhiều đồ như thế này, chúng ta ăn xong rồi hãy đi.” Gô chỉ vào đống đồ ăn ở trên bàn mà anh ta mang đến.

Lê Nhược Vũ biết, một cậu ấm như Hà Duy Hùng chịu tự mình giúp cô đóng gói đồ ăn mang qua đây, có thể xem như là đối xử với cô rất tốt, cô không thể lãng phí tấm lòng của người ta.

Anh ta nhìn đồ ăn nóng hổi trên bàn và nói: “Thôi bỏ đi, tôi đưa em về.”

“Hỡi cậu Hà, anh bận đến mức không có thời gian ăn một bữa cơm sao?” Lê Nhược Vũ cười nói: “Vậy thì không phải phiền anh đưa em về, chúng †a ăn cơm trước, ăn xong em tự đi, em gọi xe về cũng được.”

Anh ta nhướng mày: “Hà Duy Hùng tôi làm sao có thể để phụ nữ từ chõ tôi ra ngoài gọi xe, ăn đi, ăn xong tôi đưa em về sớm chút.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom