Cập nhật mới

Dịch Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 785


Chương 785

* Khoảng một tiếng rồi, cũng không nói gì khác” Vú Dương đáp.

Lê Nhược Vũ. Em thật là lạnh nhạt vô tình, chính mình mấy ngày hôm nay làm những gì em đều không nhìn thấy sao? Em lại có thể thật sự nhẫn tâm quăng xuống Hoà Phong, lại tự chạy mất.

Tay Lăng Quân không tự chủ được nắm chặt, ngay cả bảng vẽ cũng bị anh bóp xuýt nát, người hoạ sĩ câm kia vội vàng nắm chặt lấy tay Lăng Quân, muốn cướp lại bức tranh kia.

Lê Nhược Vũ quá mĩ miều, ông phải suy tư: thật lâu mới có thể cẩn thận từng ly từng tý hoàn thành bức vẽ này!

Trên tay Lăng Quân vị bóp lại, phục hồi tinh thần, móc từ trong ví một xấp tiền mặt đưa cho người hoạ sĩ kia, đưa cả cái điện thoại di động kia cho ông, đồ Lê Nhược Vũ đã tặng ra bên ngoài chắc chắn anh sẽ không đòi lại, cầm bức tranh rời khỏi quảng trường.

Bỏ lại người câm điếc đằng sau lưng Lăng Quân ô ô kêu loạn, rất tức giận, muốn giành lại bức tranh kia lại * Cảm ơn anh! Ngày hôm nay” Lê Nhược Vũ cảm kích nhìn Hà Duy Hùng một cái, tháo dây an toàn của Hạ Ly bước xuống xe, Hà Duy Hùng cũng đi theo.

” Tôi chính là giúp em một cái đại ân? Em định cảm tạ tôi như thế nào?” Hà Duy Hùng cười nói.

” Việc này…” Lê Nhược Vũ suy nghĩ một chút, lúc đầu muốn nói mời anh ăn một bữa cơm, nhưng đã biết mới đi nói không chừng còn không trở về, bữa cơm kia chỉ sợ cũng khó lòng làm được Hà Duy Hùng lại lắc đầu, giang hai cánh tay, khoé môi giơ lên:” Ôm một cái đi, ngược lại em cũng sắp đi, coi như một cái lễ từ biệt, anh nhưng không chê em chiếm tiện nghỉ của anh!”

Lê Nhược Vũ không do dự chút nào, bắng phẳng ôm anh một cái, đừng nói chuyện ngày hôm nay Hà Duy Hùng giúp cô một cái vội, thì tính đây là từ biệt với bạn bè, chẳng qua là ôm một cái, cũng là chuyện rất bình thường.

Lê Nhược Vũ hơi thở đến gần, Hà Duy Hùng ngẩn người, ngửi sâu một cái, trái tim tự nhiên không khống chế được điên cuồng đập nhanh lên.

Trái tim của Hà Duy Hùng anh đã bao lâu rồi chưa vì một người con gái nhảy vọt?

” Nhược Vũ!” Bên tay đột nhiên vang lên một tiếng gọi, Trần Hi Tuấn đội một cái mũ lưỡi trai, sau lưng đeo một cái balo hai vai lỏng là lỏng lẻo, khuôn mặt ấm áp tràn đầy ý cười có thể hoà tan băng tuyết của mùa đông.

Nếu như không biết số tuổi thật sự của cậu cũng như từng gặp qua mặt cậu, sợ rằng đoán bể đầu cũng không đoán được cậu ta lại là tổng giám đốc của Z0.

” Chat” Một quả cầu thịt mũm mìm từ lâu không gặp Trần Hi Tuấn, sung sướng lao vào trong lòng của Trần Hi Tuấn.

Trần Hi Tuấn xe nhẹ đường quen ôm lấy Hạ Ly vào trong lòng, đi đến trước mặt Lê Nhược Vũ, mới phát hiện bên cạnh cô có một người đàn ông khác.

Có điều Lê Nhược Vũ hình như không có thái độ thù địch với người đàn ông này? Trần Hi Tuấn gật đầu với Hà Duy Hùng, đang chuẩn bị nói cái gì đó, Hà Duy Hùng lại đột nhiên dựng lên vài phần cảnh giác:” Anh chính là Trần Hi Tuấn?” Anh đã thấy anh ta trên tỉ vị, bị Trần Quân phá rối buổi họp báo của Z0.

Hơn nữa Hạ Ly lại gọi người đàn ông này là cha? Cũng không biết nếu Lăng Quân nghe thấy sẽ tức giận thành bộ dáng gì nữa?

* Chào anh, tôi chính là Trần Hi Tuấn” Trần Hi Tuấn một tay ôm lấy Hạ Ly, tại Hạ Ly đem hai tay ôm chặt cổ của Trần Hi Tuấn, không đành lòng gỡ.

ra, chỉ có thể vươn tay về phía Hà Duy Hùng Hà Duy Hùng mấp máy môi, chẳng lẽ mấy năm Lê Nhược Vũ ở Mỹ cùng với anh ta hay sao? Trong lòng không khỏi có vài phần ăn giấm, không đưa tay ra, ngược lại cứng nhắc nhìn về phía Lê Nhược Vũ:” Lăng Quân chả mấy chốc sẽ đuổi đến rất nhanh, em mau cùng anh ta rời đi!

Lê Nhược Vũ cũng không kịp nghĩ nhiều, càng không kịp nói lời từ biệt, Trần Hi Tuấn lại nhạy cảm nhận được địch ý từ phía Hà Duy Hùng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 786


Chương 786

Người phụ nữ như Lê Nhược Vũ được rất nhiều người thích, Trần Hi Tuấn cũng không kinh ngạc chút nào.

Có điều vẫn kéo vai Lê Nhược Vũ, nói một tiếng về hướng Hà Duy Hùng: Tôi thay Nhược Vũ cảm ơn anh.”

Nói xong liền dẫn hai mẹ con họ xoay người đi về cửa lên máy bay.

‘Säc mặt Hà Duy Hùng không tốt lảm, anh ta thay Lê Nhược Vũ cảm ơn mình? Ý chỉ mình là người bên ngoài sao? Trần Hi Tuấn đang tr@n trụi, tr@n trụi tuyên bố chủ quyền với mình sao?

Lê Nhược Vũ bằng lòng với anh ta cùng anh †a ở một chỗ rồi sai? Lăng Quân còn chưa tính, tốt xấu cũng là anh em của Hà Duy Hùng này, nhưng †ên nhóc miệng còn hôi mùi sữa này có chỗ nào mạnh hơn Lăng Quân? Còn không bắng mình!

Hà Duy Hùng vô cùng khó chịu nhìn bóng lưng của Lê Nhược Vũ và Trần Hi Tuấn rời đi không chút lưu luyến, nghĩ một hồi. Ngón trỏ xoay xoay chìa khoá xe chuẩn bị rời đi, bỏ đi! Lăng Quân là vợ cả còn không uỷ khuất nữa là, anh uỷ khất làm cái gì?

Đột nhiên một cơn gió mạnh xẹt qua mặt Hà Duy Hùng, nếu không phải Hà Duy Hùng nghiêng đầu xoay người đúng lúc, e rằng một đấm kia sẽ đánh khuôn mặt tuấn tú của anh đánh đến xanh tím lên mất.

Hà Duy Hùng tốt tính đến mức nào khi bị đối xử như vậy cũng không nhịn nổi, anh để ý nhất là khuôn mặt phong lưu phóng khoáng này của mình, đang tức điên lên chuẩn bị vung tay đấm trả, lại phát hiện người trước mặt là Lăng Quân đang lên cơn thịnh nộ. Lăng Quân nắm chặt nắm tay, hai mắt đỏ lòm.

” Lê Nhược Vũ đâu? Mày thả cô ấy rồi?” Lăng Quân nghiến răng nghiến lợi chất vấn.

” Đúng” Hà Duy Hùng biết không thể lừa gạt được Lăng Quân, càng không muốn lừa gạt anh, đơn giản bình thản gật đầu thừa nhận, càng chọc Lăng Quân thêm tức giận, lại tung một đấm đấm đến Hà Duy Hùng cho đến bây giờ yêu quý nhất vắn là mặt mình, tất nhiên sẽ không đứng im một chỗ nhận một đẩm này của Lăng Quân, không có nửa điểm nhường đường ” Hà Duy Hùng! Tôi coi cậu là anh em tốt! Tin tưởng cậu như vậy, mới cho cậu tới thăm Nhược Vũ, cậu lại dám đối sử với tôi như vậy!?”

” Tôi tới thăm cô ấy rồi, tôi sao không dám đồng ý đưa cô ấy thoát ra. Lăng Quân, Nhược Vũ cô ấy là một người sống sờ sờ, cô ấy có cuộ sống của mình, không nên bị cậu giam cầm ở một chỗ biến thành một viên minh châu phủ đầy bụi”

* Nhưng cô ấy là vợ tôi ! ” Lâm Minh gần như vô cùng tức giận, Hà Duy Hùng không phải là người đầu tiên nói điều này, mà người đầu tiên chính là Hạ Đông Quân.

Nhưng lời nói của Hạ Đông Quân có thể bị Lâm Minh coi như cái rằm, mà người nói câu này trước mặt anh bây giờ chính là anh em tốt của anh từ thuở nhỏ,, chính là Hà Duy Hùng !

“ Đúng cô ấy là vợ anh, nhưng cô ấy còn là người sống nữa. ” Hà Duy Hùng không sợ, trước đây anh ta coi Lâm Minh như anh em, hiếm khi bắt bẻ Lâm Minh, nhưng bây giờ anh phải nói.

Lâm Minh lại đánh Hà Duy Hùng, tốc độ quá nhanh nên anh không hề tỏ ra thương xót, vết bầm màu tím xanh ở khóe môi Hà Duy Hùng hiện ra ngay lập tức.

Những người đi đường bên cạnh lắc đầu tiếc nuối : ” Rõ rang là đẹp trai giỏi giang như vậy mà lại bị đánh như vậy ! “

Lâm Minh hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt u ám, nhìn Hà Duy Hùng một cách mỉa mai : ” Đừng dạy tôi bằng cách đóng giả làm người tốt, ai mà không biết suy nghĩ của cậu với Nhược Vũ? “

” Tôi… ” Hà Duy Hùng bị chặn lại không nói nên lời, anh không ngờ Lâm Minh lại nói những lời xấu xa như vậy với anh, anh đột nhiên trở nên tối tăm, lạnh lùng nhìn Lâm Minh : ” Ít nhất là tôi sẽ tôn trọng cô ấy, không bao giờ nghĩ đến việc chiếm giữ cô ấy. “
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 787


Chương 787

“ Con mẹ nó tôn trọng. ” Lâm Minh tức giận đến phát điên rồi nắm chặt cổ áo của Hà Duy Hùng, thật vất vả thật lâu mới đợi được đến khi Nhược Vũ quay trở về, lại có thể tự tay bị anh em tốt của mình đem đi?

Mọi người đều nói với anh là sự tôn trọng, tại sao không muốn nghĩ rằng Nhược Vũ sẽ rời đi khi anh ra ngoài?

Đó là vợ của anh ! Ngay cả sự tôn trọng cũng là giữa họ !

Hà Duy Hùng kéo tay Lâm Minh ra, thở dài, nhìn Lâm Minh thật sâu và nói,” Lâm Minh, anh đã bao giờ nghĩ xem Nhược Vũ có hạnh phúc khi ở bên cậu hay không? Nếu cô ấy sống bên cạnh anh, làm sao cô ấy có thể cố gắng muốn rời xa cậu hết lần này đến lần khác. “

Lâm Minh đột nhiên mất sức, bàn tay đang nắm chặt cũng buông lỏng ra, cảm giác như bị ai bóp nghẹt cổ họng, hạnh phúc không? Anh nghĩ đến việc để cô ấy được bình yên và không bị tổn thương một chút nào, cứ ở bên cạnh anh và làm một người vợ vô tư.

Đúng vậy, Nhược Vũ ở bên cạnh anh, đó không phải là một cuộc sống hạnh phúc… vì vậy ngay cả đứa con cũng không giữ được cô ở!

Nhưng anh, rõ ràng là muốn gửi những gì tốt đẹp nhất cho Nhược Vũ trước mọi thứ, dù là tình yêu hay mọi thứ khác…

* Cô ấy đi đâu vậy? ” Lâm Minh chua xót hỏi.

Hà Duy Hùng lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói Tôi không biết. “

* Cô ấy bỏ đi một mình sao?”

* Còn có Hi Vũ. ” Hà Duy Hùng trả lời sai câu hỏi, nếu nói cho Lâm Minh biết có Trần Hi Tuất anh không biết Lâm Minh sẽ làm gì, anh đã quá hiểu rõ Lâm Minh Lâm Minh nhìn khuôn mặt của Hà Duy Hùng, im lặng một lúc lâu :” Tôi sẽ đuổi theo Nhược Vũ và đem cô ấy trở về, dù sao thì Phong và Tiểu Vũ cũng không thể sống thiếu mẹ, Tiểu Vũ cũng không thể sống thiếu cha. ” Lâm Minh nói rồi quay người rời khỏi sân bay.

Nhược Vũ đã đi rồi, không đi khỏi nước M, cậu cần phải quay về nghĩ lại, nhưng điều duy nhất tôi biết là dù thế nào cậu cũng sẽ không buông tay như thế này, nếu Nhược Vũ ở bên cạnh cậu không vui thì cậu nên cố gắng làm cho cô ấy.

“Mẹ ! Chúng ta sẽ về nhà sao? ” Tiêu Vũ nhảy múa trên máy bay, thỉnh thoảng nằm trên cửa sổ máy bay nhìn mây mù bên ngoài “ Phải, chúng ta trở về nhà. ” Trần Hi Tuấn bóp gương mặt đầy thịt của Tiếu Hi Vũ,, cười rất ấm áp, như một cậu nhóc mới lớn.

Trần Hi Tuấn nhìn thấy trên tay Lê Nhược Vũ đang đắp thạch cao,, tuy có chút lo lắng nhưng cũng không hỏi những ngày Lê Nhược Vũ biến mất đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần cô quay lại là được, cô ấy bình an vô sự quay trở về là được.

“ Vậy thì khi nào chúng ta trở về 2” Bánh bao nhỏ quay mặt lại để hỏi mẹ mình, nhưng lại nhìn thấy một dấu vết mất mát trong mắt Lê Nhược Vũ.

Lê Nhược Vũ đưa tay còn lại sờ lên tóc của Tiếu Hi Vũ : ” Sẽ không trở về nữa, có mẹ và ba ba Trần Hi Tuấn đang ở cùng con,, còn có những người bạn mà con từng quen biết, sao con lại muốn trở về? “

” Nhưng mà bố và anh trai làm sao đây? Như vậy thì anh trai sẽ không có mẹ đâu ! ” Bánh Bao nhỏ cúi đầu, có vẻ không vui vì chuyện về nhà lúc trước, khẽ cắn môi buồn bã nói.

Suy cho cùng thì giọt máu đào còn hơn ao nước lã, đã mấy ngày rồi Lâm Minh và Phong mới ở trong lòng bánh bao nhỏ, người cha tồi tệ không bao giờ chơi với cô bé đã trở thành một người cha tốt, có thể thấy Lâm Minh đã dành tình cảm cho Tiểu Hi Vũ rất nhiều.

Lê Nhược Vũ im lặng trầm mặc, cô biết lời của đứa trẻ như Hi Vũ chính là không có kiêng ky gì,nhưng cũng đã hạ quyết tâm từ bỏ Phong Lê rất nhiều, nếu không phải tờ giấy bạc mà cô y tá đã đưa cho cô, có lẽ cô đã ở lại thành phố A.

Bố của Hi Vũ vấn châm chích màng nhĩ của Hạ Duy Hùng, Hạ Duy Hùng nhếch khóe môi, mặc dù Nhược Vũ đã cùng cậu ta lên máy bay trở về nước M, nhưng trong lòng Trần Hi Tuấn vẫn có chút không yên .
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 788


Chương 788

Lâm Minh là chồng của cô ấy, cô đã ở bên Lâm Quần trong ba năm qua, khi Lê Nhược Vũ nhìn thấy Lâm Minh trên TV,, cô ấy đã mất tập trung, thậm chí còn khóc, cậu ta quá hiểu sức ảnh hưởng của Lâm Minh đối với cô ấy.

Cho dù bây giờ, Lê Nhược Vũ e là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nhưng cậu ta có thể nhìn thấy được những gì mà Lê Nhược Vũ đang suy nghĩ.

Hà Duy Hùng ngập ngừng nhìn Lê Nhược Vũ, vẻ mặt có chút bất an : ” Sau này tôi có còn là ba của Hi Vũ không? “

“Baba vẫn luôn là ba của Hi Vũ ! ” Bánh bao nhỏ không hiểu, nghiêng đầu nhìn về phía Trần Hi Tuấn, đôi mắt to chớp chớp, rất đáng yêu.

Nhưng Lê Nhược Vũ biết điều mà cậu ta đang nói đến không phải là người cha cũ, mà là trước hội nghị ZO, cô đã hứa với cậu ta sẽ luôn ở bên cạnh cậu.

Lê Nhược Vũ im lặng, nhưng tia mong mỏi trong mắt Trần Hi Tuấn từng chút một bị dập tắt, Lê Nhược Vũ đột nhiên nằm lấy tay của Trần Hi Tuấn, cười nói : “ Đúng vậy, đương nhiên anh vẫn sẽ là ba ba của Hi Vũ. “

Cô không còn có thể làm tổn thương Trần Hi Tuấn nữa, cậu ta đã làm quá nhiều điều cho bản thân và Hi Vũ, mấy năm nay Trần Hi Tuấn đều ở bên cạnh giúp đỡ, coi Hi Vũ như ruột thịt của mình, Trần Hi Tuấn quả thực càng giống là baba của Hi Vũ hơn Lăng Dịch, người có đủ tư cách hơn.

Lâm Minh đã dùng đứa trẻ để đánh gục cô, ánh mắt Lê Nhược Vũ rũ xuống.

Trần Hi Tuấn mạnh mẽ chịu đựng niềm vui của mình, nhưng mắt vẫn đỏ lên không tự chủ được, mũi hơi chua, cậu ta cúi người cẩn thận tránh bàn tay bị thương của Lê Nhược Vũ,ôm cô vào lòng.

Trần Hi Tuấn nhẹ nhàng ngay cả trong những cái ôm, cậu ta là một người rất khác với Lâm Minh. Ở bên anh ấy sẽ thoải mái hơn chứ?

Đã đến lúc để nó trôi qua, Lê Nhược Vũ chua xót nghĩ trong lòng.

‘Vươn tay ôm lại Trần Hi Tuấn.

“Mẹt Mẹ vẫn chưa trả lời con đói” Cục thịt nhỏ chu cái miệng nhỏ lên, đưa tay lên kháng nghị, vậy mà cha và mẹ lại gạt mình sang một bên!

Cả ôm một cái cũng không cho mình.

Tâm trạng Trần Hi Tuấn tốt dữ lảm, cũng không cảm nhận được sự chua xót chói tai trong lời của nhóc Hạ Ly, mỉm cười mà nhìn cục thịt nhỏ tròn vo: “Bây giờ Hạ Ly có cha có mẹ, còn cả dì Lam, chưa biết chừng sau này còn có thể có một em trai rất đáng yêu, không phải vậy sẽ tốt lắm sao? Hay là Hạ Ly ghét cha?”

Nói đến đây, Trần Hi Tuấn còn cố ý liếc sang Lê Nhược Vũ một cái. Thấy cô không phản bác, lại càng không nổi giận, không kìm được mà nhếch môi lên.

“Hạ Ly không ghét cha Hạ Ly thích cha nhất!”

Đầu của cục thịt nhỏ đong đưa hệt như cái trống lắc “Vậy nếu sau này Hạ Ly vẫn còn nhớ anh trai, đợi sau này con lớn lên rồi, có thể về thăm anh trai nhat”

Đây mới là cái khác biệt nhất của Trần Hi Tuấn và Lâm Minh. H@m muốn kiểm soát của Lâm Minh quá mạnh mẽ, chỉ là Trần Hi Tuấn hiểu rằng mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình.

Hạ Ly cái hiểu cái không mà gật đầu, chớp chớp mắt, cảm thấy từng đợt mệt mỏi đánh úp lại, chỉ chốc lát sau đã ngủ mất.

Trần Hi Tuấn ân cần đắp một cái chăn nhỏ cho Hạ Ly, kéo tay của Lê Nhược Vũ qua, đặt bên trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng mà nảm, thỏa mãn mà nở nụ cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 789


Chương 789

Ở bên này, Lâm Minh lái xe như bay trên đường cao tốc, dọa đến mức các xe trên đường cao tốc đều phải nhường, vuốt mồ hôi nhỏ xuống từ đầu, giận dữ mắng: “Mẹ kiếp, thäng nào đó!

Không muốn sống nữa à!”

Nhưng xe chạy quá nhanh, ngay cả biển số xe của Lâm Minh cũng chưa kịp nhìn rõ, chỉ cảm thấy một bóng dáng màu trắng nhanh chóng xẹt qua.

Hệ thống dẫn đường trong xe ồn ào phát ra cảnh báo: “Ngài đã quá tốc! Ngài đã quá tốc!”

Lâm Minh cảm thấy phiền lòng, vừa định tắt cảnh báo đi, nhưng lại vô tình nhấn vào nút nhận di động kết nối với xe.

“Ba ba!” Giọng nói trẻ con của Tiểu Cảnh và Hòa Phong truyền từ đầu bên kia đến, Lâm Minh đột nhiên giật mình một cái, đạp thẳng lại, quán tính khiến anh xoay tay lái, may mà anh đã thắt dây an toàn.

Lâm Minh đột ngột hồi hồn lại, ngừng lại ở bên đường với hai đèn nhấp nháy, miệng lớn thở hổn hển.

“Ba bai” Hai người con trai thấy Lâm Minh không trả lời, lại gọi lần nữa, Lâm Minh điều chỉnh lại hô hấp của mình, lên tiếng: “Ba ba đây”

“Ba ba, vì sao em gái không có ở nhà? Con đã mua kem cho em ấy! Nếu em không về kem sẽ chảy mất Lòng Lâm Minh đau xót, như bị nghẹn ở họng: “Mẹ đưa em gái ra ngoài rồi, phải qua một thời gian nữa mới về, kem đó con và Tiểu Cảnh ăn chung đi.”

“Dạ…” Tuy là hai người con trai rất tin tưởng lời của Lâm Minh, không nghỉ ngờ gì, nhưng vẫn vô cùng tổn thương. Tiểu Cảnh lại nép vào bên tai Hòa Phong, không biết nói gì đó, hai mắt của Hòa Phong lại sáng lên, trở nên vui vẻ: “Vậy chúng con xin má Trương bỏ kem vào tủ lạnh, giữ thật tốt cho em gái!”

“Ừ, các con ngoan nhé, ba sẽ về nhanh thôi.”

Lâm Minh xoa xoa ấn đường, giọng nói cũng trở nên dịu dàng.

Lâm Minh cúp điện thoại, ổn định lại tâm tình, lúc này mới phát động xe một lần nữa, chỉ là thả chậm tốc độ lại, dường như sự nóng nảy trong lòng đã bị lời của hai người con trai võ về làm dịu.

Đúng vậy, con của anh và Nhược Vũ vẫn còn đợi anh ở nhà. Nếu bọn chúng lại xảy ra chuyện gì, chỉ sợ Lê Nhược Vũ sẽ càng không thể tha thứ cho anh.

Bên ngoài sân bay của nước M.

James mặc một cái áo khoác màu trắng, người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh giơ tay che ô giúp ông ta “Ông chủ, bọn họ đến rồi”

James xoay người lại, bình tính mà nhìn Trần Hi Tuấn đi theo ra từ sân bay.

Trần Hi Tuấn một tay ôm em bé, tay kia thì nảm lấy tay của Lê Nhược Vũ, một nụ cười tràn ngập khắp khuôn mặt cậu ta.

Thoạt nhìn đúng là rất giống người một nhà vô cùng hòa thuận.

Tất nhiên Trần Hi Tuấn không biết vì sao James xuất hiện ở đây, theo bản năng mà ngừng bước lại, đẩy Lê Nhược Vũ ra sau lưng.

Dù sao ba năm trước đây, .James cũng phản đối cô ấy ở bên cạnh cậu ta. Tuy là James đã được “khai sáng”, cũng rất dễ dàng tha thứ cho Trần Hi Tuấn và Trần Hi Lam, nhưng thân phận của Lê Nhược Vũ rất đặc thù.

Cho dù những lời nhận xét của ông ta chỉ để khiến Trần Hi Tuấn dấn thân vào việc kinh doanh, nhưng ông ta cũng đã từng nói, Lê Nhược Vũ là thứ ngáng chân cậu ta, cô ấy không xứng với cậu La Nhưng Lê Nhược Vũ rút tay mình ra.

Cô đứng bên cạnh Trần Hi Tuấn, cơ thế sừng sững bất động, trên mặt nở nụ cười yếu ớt như cũ. Ba năm trước đây, lúc cô chỉ có hai bàn tay trắng, cô vẫn có thể đủ bình tĩnh tự nhiên mà đối mặt với James, huống chỉ là hiện tại?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 790


Chương 790

Nếu cô đã hạ quyết tâm muốn ở bên cạnh Trần Hi Tuấn, sẽ không giống như lúc ở bên cạnh Lâm Minh năm đó nữa, là một con đà điểu chỉ biết trốn tránh, cần bảo vệ.

Lê Nhược Vũ đối mặt với ánh mắt lo lẳng của Lê Nhược Vũ, trái lại mở lời trấn an cậu ta: “Không sao đâu, chúng ta có thể cùng nhau đối mặt”

Hạ Ly là cô bé lớn lên ở nước M, lưu loát nói được một tràng tiếng Anh còn thông thạo hơn cả tiếng quốc ngữ. Cô bé mỉm cười, không dám vươn tay đến chỗ James đòi ôm một cái. Ở trong mắt cô bé, ông nội James vẫn vô cùng nghiêm khắc.

James lại đón lấy Hạ Ly, ôm vào trong ngực, dùng khuôn mặt lún phún râu của mình cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Ly.

“Đã về rồi à” James nhìn đôi tay lường vào nhau của Trần Hi Tuấn và Lê Nhược Vũ, nói lời sâu xa xong, lại không sao hiểu được mà nở một nụ cười.

“Hôm nay trời mưa, ba cố tình đến đây đón các con” James ôm Hạ Ly vào xe, nhấn hạ cửa sổ xong thì nói, lại ra hiệu người đàn ông cầm ô bên cạnh chuyển ô qua cho Trần Hi Tuấn Trần Hi Tuấn vui vẻ, ánh mắt nóng bỏng mà nhìn Lê Nhược Vũ. James đã như thế, chắc là đã biết cậu ta và Nhược Vũ ở bên nhau, hơn nữa, James vậy mà không phản đối “Cảm ơn bai” Trần Hi Tuấn nhận lấy ô trong tay người đàn ông, che cho Lê Nhược Vũ rồi mở cửa xe ra, hai người ngồi vào trong xe.

Nhóc Hạ Ly chọt tay vào cắm của James, nghỉ ngờ mà mở miệng: “Vì sao cha và mẹ đều không có râu ạ? Sau này Hạ Ly có thể cũng mọc râu không?”

Suy nghĩ của cô nhóc đơn giản đáng yêu, tràn ngập tò mò với tất cả của thế giới này.

James làm một cái mặt quỷ với Hạ Ly, một chút cũng không giống bộ dạng nghiêm túc lúc trước: “Nếu Hạ Ly mà mọc râu thì sẽ biến thành người quái dị!”

“Người quái dị thì trông như thế nào? Mọc râu thì đều là người quái dị sao? Chẳng trách mẹ và cha đều không mọc râu, Hạ Ly cũng không mọc nha!” Hạ Ly nghiêng đầu nhỏ, như thể đã phát hiện được bí mật gì lớn lắm.

“Khụ khụ khụ!” James xấu hổ mà ho lên, phát hiện hình như mình bị một cô nhóc làm rối loạn?

Trần Hi Tuấn cũng không kìm được, bật cười, bị James liếc một cái thì sợ đến mức im bặt, cậu †a nhìn ra ngoài cửa, xoa xoa mũi của mình.

Chỉ có Lê Nhược Vũ thản nhiên mà nhìn mọi người, trong lòng dấy lên một chút ấm áp, nếu cứ tiếp tục như thế thì tốt rồi.

“Ba, sao ba biết hôm nay chúng con về nước?” Trần Hi Tuấn bỗng nhiên nhớ đến vấn đề này. Dù sao hôm nay bọn họ về nước cũng là do Nhược Vũ đột ngột nói với cậu ta, cậu ta mới đi mua vé máy bay ngay, cũng không nói cho bất cứ ai.

“Hi Tuấn, ba năm nay thành tích con làm ra thật sự không tồi. Con đã chứng minh với ba rằng con không còn là đứa trẻ nữa, ba sẽ không can thiệp vào sự lựa chọn của con nữa”

James biết Trần Hi Tuấn tiếp nhận công ty đều là do cô gái này, huống hồ gì nếu Lê Nhược Vũ đã trở thành động lực để Trần Hi Tuấn tiến tới, vậy chúng nó ở bên nhau cũng không phải không thể, với ông ta là trăm lợi mà không một hại. Nếu phải nói là có vấn đề gì đó, thì cùng lắm cũng là Lâm Minh kia, nhưng đã ở trong nước M, Lâm Minh cũng không thể trở thành chướng ngại của ông ta.

Chẳng trách hôm nay ba mình nhìn thấy Lê Nhược Vũ và mình cũng không nói thêm gì nữa, trái lại còn thay bọn họ ôm nhóc Hạ Ly, thì ra là đã công nhận cậu ta rồi.

Trần Hi Tuấn rất vui vẻ, ước muốn ban đầu của cậu ta cũng chỉ là khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ, cho bản thân một cơ hội, lại cho Lê Nhược Vũ một cơ hội. Cậu ta phải trở nên mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ Lê Nhược Vũ và nhóc Hạ Ly, mà lúc này, cậu ta đã làm được.

“Ba, cảm ơn ba” Trần Hi Tuấn nói ra những lời này là từ tận đáy lòng. Cậu ta nhận ra là James cố ý tránh lời của mình, cố ý không nói với mình vì sao ông lại xuất hiện ở sân bay, nhưng cậu ta không để ý. Bây giờ dường như cậu ta có thế hiểu được khổ tâm của James, một người đàn ông, ít nhất cũng phải đủ bản lĩnh, mới có thể bảo vệ người mà mình yêu mến.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 791


Chương 791

Trước kia cậu ta thích nghệ thuật, yêu nhiếp ảnh, không muốn nhận công ty gia đình là vì cậu †a vẫn chưa gặp người kia- người có thể khiến cậu †a buông bỏ tất cả, đối mặt với sự thật.

Nhưng hiện tại, Lê Nhược Vũ chính là người đó, cậu ta nguyện vì cô mà buông bỏ tất cả Hai mắt Lê Nhược Vũ có phần rưng rưng, bàn †ay nắm lấy tay Trần Hi Tuấn cũng không kìm được mà tăng thêm cường độ. Cô cảm kích Trần Hi Tuấn, cũng có thể vì sự cảm kích này, cô mới ở bên cậu ấy. Cô có thể thử thích cậu ấy, không chỉ là vì cô, mà còn là vì Hạ Ly, con bé rất thích người cha này.

Huống hồ gì, trước đó dù Trần Hi Tuấn biết rõ không nhất định sẽ có kết quả, vẫn không nề hà gì mà giúp đỡ cô. Phần tình nghĩa này, cả đời cô cũng không thể quên được.

Bây giờ cô không thể phụ lòng cậu ấy một lần nữa.

Trần Hi Tuấn cảm nhận được cái siết tay của cô, bèn trở tay nắm lại, trong đôi mắt xanh thẳm lộ vẻ kích động, mặt rõ nét bừng sáng.

Qua lớp kính, James thấy một màn như thế, cũng vui vẻ mà khẽ gật đầu. Con ông ta quá nhiên không phụ sự kỳ vọng của ông ta.

Hạ Ly nằm trong lòng James, cọ cọ, tìm một: chỗ thoải mái mà vùi đầu, một khối nho nhỏ khiến James lòng vẫn luôn cứng rắn cũng trở nên mềm mại, rối tỉnh rối mù. Tuy Hạ Ly không phải cháu gái ruột của ông ta, nhưng ông ta vấn rất thích đứa trẻ còn bé, đáng yêu này.

“Hạ Ly, con có muốn để cha và mẹ con… cho con thêm một em trai không?” James quay người, cất lời hỏi nhóc Hạ Ly.

Hạ Ly vội vã gật đầu, vui mừng mà đồng ý.

“Hai người các con, nếu đã xác định ở bên nhau, cũng đã dây dưa nhiều năm như vậy rồi, chỉ bằng chọn một ngày tốt rồi định hôn kỳ đi” James nghĩ nghĩ, nói.

“Chuyện này…’ Lê Nhược Vũ lộ ra vẻ mặt với chút khó xử. Tuy chuyện này có hơi đột ngột, nhưng cô cũng không thấy không ổn hay muốn chống lại. Dù sao ba năm nay, tuy ở cách Trần Hi Tuấn một căn phòng, nhưng họ cũng không khác những người yêu nhau là bao. Đã quyết định ở bên cạnh Trần Hi Tuấn, kết hôn cùng lắm cũng chỉ là hình thức.

Vấn đề ở chỗ, tuy là Lâm Minh đã đồng ý ký giấy ly hôn với cô, nhưng nó vẫn chưa được công chứng, với tính cách của anh ta thì càng không dễ nhả ra. Nếu bây giờ cô muốn kết hôn với Trần Hi Tuấn, thì khó tránh phải quay về đối mặt Lâm Minh.

Trần Hi Tuấn lại nhạy cảm mà hiểu được vẻ mặt của Lê Nhược Vũ, không muốn ép buộc cô, lại càng không mong khiến cô khó xử, tuy là cậu ta còn muốn được lấy cô hơn bất kỳ ai: “Ba, nhanh quá rồi, con và Nhược Vũ chỉ mới bên nhau thôi, chuyện kết hôn còn chưa gấp”

“Chỉ sợ là con không có cách khiến Nhược Vũ cam tâm tình nguyện lấy con đi?” James tất nhiên cũng nhận ra, không để lại cho Trần Hi Tuấn chút mặt mũi nào, nói một câu huych toẹt ‘ý trời”, thật ra là vì xem ý Lê Nhược Vũ.

“Ba” Trần Hi Tuấn có phần không vui.

“Trung Quốc chúng con có một câu thơ cũ, không biết bác đã từng nghe chưa – lưỡng tình nhược thị trường cửu thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ. Huống hồ gì kết hôn cùng lắm cũng chỉ là hình thức, bác cứ yên tâm, con ở bên cạnh Hi Tuấn là sự thật, chỉ là tạm thời con còn chút chuyện của mình” Lê Nhược Vũ cũng không căng thẳng, lời nói ra cũng không khom không kiêu, cô.

hiểu được tấm lòng của mình.

(Dịch tạm thơ: Đôi tình nếu thật dài lâu, há đâu cứ phải bên nhau đêm ngày. – Thước kiều tiên) Chuyện này trái lại khiến James nhìn cô với ánh mắt khác xưa. Thay đối của Lê Nhược Vũ mấy năm nay, ông nhìn, sau này cô trở thành mẹ sẽ có một sự mềm dẻo độc đáo. Cô gái Lê Nhược Vũ này, quá giống bà ấy…

James lắc lắc đầu, lại hạnh phúc mà nở nụ cười, hệt như nhớ đến chuyện gì vui vẻ lắm Nhưng Trần Hi Tuấn biết, James lộ ra biểu cảm này, bình thường đều là do nhớ đến mẹ cậu ta Cũng chẳng trách .James muốn giục cậu ta và Nhược Vũ sinh con. Mẹ của Trần Hi Tuấn là người Trung Quốc, James rất yêu mẹ cậu ta, cũng yêu ai yêu cả đường đi mà yêu văn hóa Trung Quốc, Lê Nhược Vũ lại là người Trung Quốc, chẳng trách có thể nói vài câu đã khiến James nhớ đến mẹ mình Nhưng mà, ba thích phụ nữ Trung Quốc, cậu †a cũng yêu mến Lê Nhược Vũ, chẳng nhẽ chuyện này cũng là di truyền?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 792


Chương 792

Lâm Minh ở nhà chơi với hai con trai mấy ngày, đưa chúng đi ăn cơm, giải trí, cũng không muốn ra khỏi cửa, lại thường xuyên đi ra ngoài lang thang không lý do. Lâm Minh cảm thấy mình như bị ma nhập rồi.

Ngay cả hai cậu con trai cũng nhìn ra sự không đúng của cha mình, ngoan ngoãn hơn nhiều, cũng không nhắc về nhóc Hạ Ly và mẹ trước mặt Lâm Minh nữa.

Lâm Minh vẫn xoản xuýt như cũ. Anh từ nhỏ đến lớn ngậm chìa khóa vàng sinh ra, muốn gì mà không được? Chỉ sợ anh còn chưa gặp chuyện nào rối rằm như vậy, anh lại có thể thật sự bắt đầu hoài nghị, rằng liệu có phải mình đã làm sai không, mới khiến Lê Nhược Vũ không chịu nổi, bảng không sao cô vô tình như vậy, cả con trai cũng có thể bỏ lại?

Mặt mũi Hòa Phong rất giống Lê Nhược Vũ, Lâm Minh sẽ thường xuyên nhìn đến thất thần, nhớ đến Lê Nhược Vũ, nỗi nhớ lan tràn như cỏ dại.

Thư ký Lưu mệt mỏi đến mức nghĩ chuyện từ chức. Trước kia Lâm Minh nghỉ việc còn có Hà Duy Hùng để ý giúp cô ta, nhưng bây giờ không biết lúc đó chủ tịch nhà mình và Hà Duy Hùng đã xảy ra chuyện gì, mà đến cả Hà Duy Hùng cũng bỏ việc.

Cô ta quả thực là mệt không nói nên lời. Lâm Phong cả ngày u ám, cứ tới gần người là đầy áp suất thấp, khiến thư ký Lưu dù oán giận cũng không nói được.

May mà lương Lâm Phong trả cao, bằng không ngay cả tiền chữa rụng tóc thôi cũng sẽ nhanh không đủ dùng, Lê Minh Nguyệt cũng cảm thấy kỳ lạ, vì sao từ ngày Hà Duy Hùng gọi điện cho Lâm Minh xong thì không đi đâu nữa, khóe môi nhếch lên không nói gì, còn ở nhà cả ngày để chơi với con, ngay cả lúc đấu võ mồm với cô cũng có vẻ bất mãn, khiến cô không thấy vui vẻ chút nào cả, lại không nói cô nghe đã xảy ra chuyện gì.

Lê Minh Nguyệt bèn giật lấy khối rubik trong †ay Hà Duy Hùng một phen, nhét dĩa trái cây mình đã cắt xong từ lâu vào trong tay Hà Duy Hùng. Cô đặt mông ngồi xuống sô pha, trừng mắt, giận dữ nhìn Hà Duy Hùng.

Hà Duy Hùng thật sự xem Lê Minh Nguyệt như người vô hình, lấy tay đẩy đ ĩa trái cây về lại, nhưng không giữ chắc, cái đ ĩa rơi xuống mặt đất, vỡ thành mảnh nhỏ, hoa quả ở bên trong cũng rơi vãi trên đất.

“Hà Duy Hùng!” Trong nháy mắt, Lê Minh Nguyệt bốc lửa. Thứ gì trong đ ĩa trái cây đó cũng đều do nàng tỉ mỉ gọt vỏ, dù trong mắt anh ta thì nó không đáng bao tiền, nhưng Hà Duy Hùng cũng không thể đối xử với mình như vậy chứ?

Lời giải thích của Hà Duy Hùng vốn đã đến bên miệng, nghe Lê Minh Nguyệt nổi giận đùng đùng mà hét tên mình lên, không còn bình tĩnh nữa, thì tâm trạng anh ta không tốt, tính cách cũng không.

Hà Duy Hùng ném mấy thứ trong tay sang một bên, tiện đó ngã nâm trên ghế sô pha mềm mại, miễn cưỡng nhướng mi mắt lên hỏi: “Sao đấy?”

“Sao anh có thể làm vậy hả!” Lê Minh Nguyện thật sự giận dữ, chỉ tay vào Hà Duy Hùng, còn có vài phần uất ức. Hà Duy Hùng không chỉ không coi mình vào mắt, mà cả thành quả lao đông của mình cũng không biết trân trọng! Cô ấy biết tâm trạng anh không tốt, nên mới cố ý vào nhà bếp cắt cho anh một đ ĩa trái cây.

“Đây là nhà của tôi, vì sao tôi không được làm vậy? Em cho em là ai?” Hà Duy Hùng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Lê Minh Nguyệt, bộ dạng lười biếng, lời nói ra lại hệt như dao khoét vào người, Lê Minh Nguyệt nghẹn trong lòng một cái, nước mắt chỉ trực chờ tuôn ra.

Hà Duy Hùng thấy thế lại càng phiền muộn hơn. Từ khi nào Lê Minh Nguyệt hở một tí là thích khóc như vậy?

Anh đứng dậy, một cước đá văng mảnh nhỏ trên đất, chuẩn bị trở về phòng, bình tĩnh một lát.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 793


Chương 793

Lê Minh Nguyệt nghĩ, anh ấy đi rồi, cô vốn không phải kiểu người không chịu nghe không buông tha, nhưng Hà Duy Hùng đối xử với cô như thể, cô sẽ cảm thấy uất ức, cảm thấy vô cùng không công bằng.

“Hà Duy Hùng!” Lê Minh Nguyệt ém nước mắt xuống: “Anh dựa vào đâu mà đối xử với tôi như thế? Anh có biết đ ĩa trái cây này là tôi phải vất vả thế nào mới cắt được không?”

“Dựa vào đâu? Lê Minh Nguyệt, mới một chút cô đã thật sự xem mình là bà Hà rồi phải không?

Cùng lắm chỉ là một đ ĩa trái cây thôi, cô uất ức cái gì? Mỗi tháng tôi đưa tiền cho cô, chẳng lẽ còn chưa đủ?” Hà Duy Hùng nhíu mày nhìn Lê Minh Nguyệt, cảm thấy tâm phiền ý loạn.

‘Sau khi nói xong, anh ấy mới phát hiện ra mình nói không suy nghĩ. Tuy là mỗi tháng anh đều đưa tiền cho Lê Minh Nguyệt, nhưng cô ấy chăm sóc mình, quan tâm, dọn dẹp nhà này, đâu có mắc nợ anh?

Lê Minh Nguyệt hệt như bị hắt cho một chậu nước lạnh, từ đầu tới chân đều lạnh đến đáy lòng.

Đúng vậy, cô dựa vào đâu chứ? Cô ấy luôn sống ở đây, người ngoài đều nghĩ cô ấy là vợ của Hà Duy Hùng, cô cũng vẫn luôn giúp anh dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp chuyện gia đình, thỉnh thoảng Hà Duy Hùng cũng dịu dàng khiến lòng cô rung động.

Nhưng cô lại không phải bà Hà, quan hệ của bọn họ lúc này cùng lắm chỉ là chủ nhà và người thuê.

Lê Minh Nguyệt đột ngột bình tĩnh hẳn, nhìn Hà Duy Hùng, giận đến mức mặt đỏ lên, bên trên còn rơi vài giọt nước mắt.

Hà Duy Hùng bống nhiên có chút không đành lòng Lê Minh Nguyệt tìm thùng rác lại, bỏ từng mảnh từng mảnh vỡ thủy tinh vào trong thùng rác.

“Tôi giúp em” Hà Duy Hùng vương cổ, biết mình sai rồi, muốn bù lại chút gì đó, cũng nhảy xuống từ sô pha, ngồi xổm ở trước mặt Lê Minh Nguyệt.

“Anh cút ngay!” Lê Minh Nguyệt phẫn nộ mà vung tay lên, ngón tay cũng không cẩn thận chạm vào mảnh thủy tinh trên đất, bị cắt một đường thật dài. Miệng vết thương không ngừng tràn máu ra, nhưng cô lại không cảm giác được chút đau đớn nào.

Hà Duy Hùng cũng nóng nảy, thấy ngón tay Lê Minh Nguyệt không ngừng đổ máu, cô vẫn còn luôn cúi đầu, không hề nhìn anh lấy một cái. Hà Duy Hùng nhìn hết nhà một vòng, thật sự cũng không biết băng cá nhân bó vết thương trong nhà mình năm ở đâu, dù sao mấy thứ đó bình thường cũng do Lê Minh Nguyệt quản lý, anh nào từng để trong lòng?

Anh lòng như lửa đốt mà bắt lấy ngón tay của Lê Minh Nguyệt, ngậm vào trong miệng, khoang miệng liền dâng lên một tràn mùi máu tươi. Lê Minh Nguyệt ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên, lúc này Hà Duy Hùng mới phát hiện mặt của cô đã đầy nước mắt, thậm chí trên môi đỏ mọng cũng bị cô tự cắn ra mấy dấu răng thật sâu.

Hà Duy Hùng đau lòng khó hiểu, đứng dậy.

Chẳng lẽ anh đã thật sự quá phận rồi? Nếu không Lê Minh Nguyệt cũng sẽ không thành như thế này.

Lê Minh Nguyệt rút tay ra, lau nước mắt, bộ dạng vừa uất ức vừa giận dữ, nức nở đứt quãng nói: “Hà Duy Hùng! Tôi biết anh xem thường tôi không phải vì anh có tiền, tôi cần lấy lương của anh mà sống. Nhưng tôi cũng là một con người mà, anh dựa vào đâu mà nói tôi như vậy, anh dựa vào đâu mà chơi trờ mặt nặng mày nhẹ, vô duyên vô cớ đó với tôi?”

Mặc dù cô ấy nghèo, nhưng Lê Minh Nguyệt vẫn có tự trọng, nhưng tức giận thì tức giận, làm sao lại thấy tủi thân được, Hà Duy Hùng dù sao cũng chỉ là sếp của cô ấy.

Hà Duy Hùng bị Lê Minh Nguyệt làm cho không nói nên lời, nhìn Lê Minh Nguyệt cởi tạp đề buộc ở thắt lưng, chuẩn bị rời khỏi nhà.

Cô ấy thực sự rời đi? Cô ấy đi rồi thì anh ta làm sao bây giờ? Trong lòng Hà Duy Hùng hiện lên suy nghĩa này một cách khó hiểu.

Thôi bỏ đi, đàn ông thì co được dãn được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 794


Chương 794

Nhìn thấy Lê Minh Nguyệt đã mở cửa, trong lòng anh ta trở nên lo lắng, cũng may Hà Duy Hùng có đôi chân dài, hai ba bước đi tới cửa, ma xui quỷ khiến nắm lấy tay Lê Minh Nguyệt, ôm Lê Minh Nguyệt vào lòng, một tay khác đóng cánh cửa lại thật mạnh.

Giọng nói ủ rũ vang lên bên tai Lê Minh Nguyệt, giống như đứa trẻ đau khổ bị mẹ bỏ rơi: “Chuyện hôm nay anh sai rồi, đừng đi.”

Anh †a đang làm nũng sao? Có phải Hà Duy Hùng đang làm nũng với cô ấy? Lê Minh Nguyệt đã quên mất cô ấy đang làm gì, cũng không nỡ đẩy Hà Duy Hùng ra.

Sau khi đơ ra thì cô ấy bắt đầu cảm thấy kinh ngạc.

Hà Duy Hùng cảm thấy cơ thể trong vòng tay anh cứng ngắc, không khỏi siết chặt vòng tay, như thể cô ấy sẽ bỏ chạy nếu anh ta buông tay.

Lê Nhược Vũ đã đi rồi, anh không thể đánh mất người phụ nữ trước mặt này được.

Không biết cảm xúc của anh bắt đầu dao động vì cô ấy từ khi nào.

Lê Minh Nguyệt vấn đang há miệng, không khỏi khiến trái tìm của anh ta dao động, anh ta cúi đầu, ngậm lấy đôi môi nhỏ đỏ mọng, nhân cơ hội đưa chiếc lưỡi khéo léo của mình vào.

Môi và răng đan xen vào nhau, vô cùng khéo léo trêu chọc Lê Minh Nguyệt, miệng của Hà Duy Hùng vẫn còn chút mùi máu. Lê Minh Nguyệt chưa từng hôn bao giờ, cô ấy không có vẻ chán ghét hành động của Hà Duy Hùng…. Nhưng cô ấy không biết phải đáp lại như thế nào, phải một lúc lâu sau cô ấy mới hoàn hồn lại được, Hà Duy Hùng đang làm gì vậy?!

Lê Minh Nguyệt đột nhiên đấy Hà Duy Hùng ra, nhưng Hà Duy Hùng có vẻ vẫn còn chưa thỏa mãn.

Mặt Lê Minh Nguyệt đỏ bừng, ánh mắt anh ta nhìn về phía cô, nhìn khuôn mặt hồng nhuận dịu dàng của nữ nhân trước mặt, đôi môi xinh đẹp ướt át šy nhận thấy ánh mắt của Hà Duy Hùng, khuôn mặt đỏ bừng, như thể sắp xuất huyết đến nơi.

Hà Duy Hùng là một người đàn ông bình thường, mấy năm nay vì kết hôn với Lê Minh Nguyệt và cũng vì Lê Nhược Vũ, tuy rằng chỉ là danh phận, nhưng vẫn rất ít khi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng anh ta không phải là Linh Dịch, nếu có nhu cầu vẫn sẽ đi ra ngoài, nhưng không bao giờ mang về nhà Mà hiện tại đã nếm được hương vị thơm ngon, làm sao có thể dễ dàng buông Lê Minh Nguyệt ra, anh ta dùng bàn tay to ôm lấy eo Lê Minh Nguyệt, lại muốn hôn Lê Minh Nguyệt đã hoàn hồn, nhìn ánh mắt như sói của Hà Duy Hùng, cô quay đầu lại, chống cự, dùng tay đè cằm của anh ta lại, cái miệng nhỏ nhắn nói: “Hà Duy Hùng, anh tỉnh tỉnh! Muốn tìm người thì ra bên ngoài, em còn chưa nói chuyện yêu đương! “

Hà Duy Hùng nhướng mày, ánh mắt như đuốc, khóe môi hơi cong lên: “Yêu đương? Ai lại muốn yêu đương với người có chồng như em? Em đã đăng ký kết hôn với anh rồi”

“Nhưng mà”

“Không nhưng gì hết, đây không phải là nghĩa vụ làm vợ sao?”

Hà Duy Hùng luôn không câu nệ tiểu tiết về chuyện giường chiếu, miễn đó là người phụ nữ mà anh ta không ghét, không bẩn, và nhìn vừa mắt là có thể.

Anh ta không ghét Lê Minh Nguyệt, vừa rồi nụ hôn với Lê Minh Nguyệt không có vẻ gì là phản cảm, vậy tại sao lại không?

Hà Duy Hùng xoa tay lên eo Lê Minh Nguyệt.

Lê Minh Nguyệt không gầy, có chút gợi cảm, nhưng vừa phải không béo, vừa vặn với sở thích của Hà Duy Hùng.

Lê Minh Nguyệt đã làm bà Hà trong ba năm, thành thật mà nói, anh ta vẫn chưa chạm vào cô ấy.

Hơn nữa, Lê Minh Nguyệt không biết đã dùng âm mưu thủ đoạn gì để cho cha mẹ anh ta biết: chuyện, yêu cầu anh ta đưa cô ấy về nhà, hiện tại xem như đã hoàn thành tâm nguyện rồi, anh ta cũng không trách cô ấy, vậy còn không thể để anh ta có được chút lợi ích sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 795


 

Chương 795

Lê Minh Nguyệt bị Hà Duy Hùng ép vào chân tường, cô ấy không ngu ngốc, cho dù cô ấy chưa bao giờ yêu đương đi nữa, cũng biết rõ ý tứ trong mắt người đàn ông này, nhưng cô ấy vẫn ngoan cố chống cự, cô ấy không ghét Hà Duy Hùng, thậm chí còn thích một chút…

Nhưng, nhưng đây không phải là điều cô ấy muốn trong tình yêu, cô ấy là một cô gái lớn lên từ một vùng quê nhỏ bé nên có một ý thức sâu sắc về trinh tiết.

Ngay cả khi Hà Duy Hùng đã là chồng của cô ấy, cô ấy cũng không thể có mối quan hệ không rõ ràng với anh ta như vậy.

“Hà Duy Hùng!”

“Hả?” Hà Duy Hùng cúi mặt lại gần, d*c vọng trong mắt anh lướt qua ngực cô không chút che giấu. Tuy răng chả gì xem cả, nếu có thì cũng chỉ là hai cái bánh bao nhỏ.

Hơi thở nam tính k1ch thích phả vào mặt cô ấy, chặn lại hết những gì Lê Minh Nguyệt muốn nói ra Hà Duy Hùng nắm lấy d ái tai của cô ấy, Lê Minh Nguyệt run rẩy, trong lòng dâng lên một cảm giác tê dại, sau đó cô ấy mới hạ quyết tâm, mở miệng cản vào vai Hà Duy Hùng không chút thương tiếc.

Hà Duy Hùng chắc chẵn đã uống nhầm thuố!

Hà Duy Hùng bị đau, bàn tay đặt trên eo của Lê Minh Nguyệt cũng buông lỏng ra, dùng tay che vai Lê Minh Nguyệt nhân cơ hội thoát ra khỏi cánh tay còn lại của Hà Duy Hùng, mở cửa phòng và bỏ chạy không quay lại Giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi Hà Duy Hùng nhìn bóng lưng của Lê Minh Nguyệt, khóe miệng nở một nụ cười khó hiểu, “hừ” Vết thương trên vai đột nhiên đau nhức, Hà Duy Hùng vén áo sơ mi trắng ra, thấy trên đó có một dấu răng ngay ngắn. Trên vết răng bén nhọn có máu đang dần chảy ra.

Hà Duy Hùng nhướng mày, nhe răng cười, “Cô gái này xuống miệng thật độc ác!”

Lê Minh Nguyệt chạy ra khỏi biệt thự nhanh như chớp, sau khi dừng lại, cô ấy thở hổn hển, không biết vừa rồi là do chạy mệt hay là do căng thẳng.

Tâm trạng nặng nề của Hà Duy Hùng sau bao nhiêu ngày được cải thiện, vừa rồi đã sờ sờ khắp nơi, Lê Minh Nguyệt không mang theo bất cứ thứ gì trên người, nhiều nhất là điện thoại di động, Lê Nhược Vũ lại ra nước ngoài, cô ấy có thể chạy đi đâu?

Nhiều nhất là một giờ, bình tĩnh rồi sẽ trở lại Nghĩ đến đây, Hà Duy Hùng bật cười, ngâm nga một bài hát và tìm một cây chổi để quét những mảnh vố thủy tỉnh mà Lê Minh Nguyệt chưa quét sạch vừa rồi cho vào thùng rác.

Nhìn cũng biết tâm trạng anh ta đang tốt như thế nào, nếu không, anh ta làm sao có thể hạ mình làm loại chuyện này?

Còn Lê Minh Nguyệt đi lang thang một lúc, bình tĩnh lại thì thấy cô ấy nhận ra mình không mang theo ví khi ra ngoài.

Sắc mặt đột nhiên trở nên đau khổ, bây giờ cô ấy không dám quay lại nữa, nếu không thì tên cầm thú kia không biết sẽ làm gì cô!

Lê Minh Nguyệt lấy điện thoại di động ra, lật xem danh bạ, có số của ba mẹ, Hà Duy Hùng và Lê Nhược Vũ, cô sao có thể thất bại nhiều như vậy?

Mấy năm nay ở thành phố A cô ấy chỉ có một người bạn là Lê Nhược Vũ.

Đúng rồi, còn có Nhược Vũ! May mắn Nhược Vũ đã trở về Trung Quốc, Lê Minh Nguyệt rất vui, và nhanh chóng gọi điện.

“Alo! Nhược Vũ, chị đang ở đâu? Chị đã xuất viện chưal”

Một lúc lâu sau đầu bên kia điện thoại có một giọng nam truyền đến: ‘Là tôi “Lâm Minh? Sao điện thoại của Jing lại ở chỗ của anh? Không phải ngủ rồi chứ?” Lê Minh Nguyệt không thèm bận tâm, đã là vợ chồng, cho dù Lâm Minh trả lời điện thoại thì có gì lạ, chỉ cần đối mặt với Lâm Minh, cô ấy thực sự không tiện mở miệng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 796


Chương 796

“Ừ, Nhược Vũ đi rồi” Mấy ngày nay Lâm Minh tính khí tốt hiếm thấy, Lê Minh Nguyệt bây giờ là bạn duy nhất của Lê Nhược Vũ ở Trung Quốc, có lẽ Lê Minh Nguyệt có thể biết được tung tích của cô.

“Chị ấy đi đâu?”

“Đi nước ngoài”

“Sao lại bỏ đi!” Lê Minh Nguyệt lập tức khó cào tóc, Nhược Vũ đi rồi thì cô ấy không thể tìm nơi nương náu được nữa, chẳng lẽ lại ngủ ngoài đường sao?

Lê Minh Nguyệt tưởng tượng ra cảnh mình đang ngồi xổm trên đường một cách đáng thương, mưa gió, thỉnh thoảng có vài người tốt bụng lắc đầu đánh rơi mấy đồng tiền trước mặt.

Cô ấy sợ hãi đến phát run lập tức ôm chặt lấy điện thoại, mặc kệ Lâm Minh vẫn luôn nhị ờ xa lạ không nên đến gần, đáng thương ni Quân, anh có thể nể mắt Nhât Linh cho tôi lưu lai vài ngày không? Hà Duy Hùng muốn khi dễ tôi Lâm Minh giật giật khóe miệng, khi dễ? Lê Minh Nguyệt và Hà Duy Hùng đã kết hôn nhiều năm như vậy, chẳng lẽ hai người không làm chuyện kia sao?

Lâm Minh đột nhiên cúi mặt xuống, những người khác không hiếu Hà Duy Hùng, nhưng anh biết rất rõ. Hà Duy Hùng không phải là một quý ông ngay thẳng, hoặc là Liễu Hạ Huệ có người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn. Anh ấy và Lê Minh Nguyệt đã kết hôn được ba năm… ba năm trước Hà Duy Hùng cũng đang thích Lê Nhược Vũ.

Hà Duy Hùng thật sự có thể làm đến bước này sao?

Vậy tại sao bây giờ đột nhiên muốn chạm vào Lê Minh Nguyệt? Có phải vì Nhược Vũ không?

Anh ta sao lại không thể? Không phải anh ta còn giúp đỡ mình trước mặt Lê Nhược Vũ sao?

Lâm Minh cười lạnh, Hà Duy Hùng là anh em tốt nhất của anh!

Làm sao lại những tâm tư khác với Lê Nhược Vũ được chứ?

“Cô đang ở đâu?” Lâm Minh im lặng một lúc lâu mới lên tiếng.

“Bây giờ tôi đang ở bên ngoài…” Lê Minh Nguyệt thấy Lâm Minh thả lỏng ngữ điệu, còn hỏi mình ở đâu mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may là cô ấy có quan hệ tốt với Nhược Vũ, nếu không thì Lâm Minh làm sao có thể giúp cô ấy được.

Lâm Minh nhấp môi, trong đầu lại nảy ra một ý, “Gửi địa chỉ cho tôi, cô ở đó đợi tôi, tôi đến đón”

Nói xong, anh dứt khoát cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

“May quá, may quá” Lê Minh Nguyệt vỗ ngực, Nhược Vũ tính tình tốt như vậy mà sao lại gặp.

phải một người hung thần ác sát như Lâm Minh vậy chứ?

“Lên xe” Giọng điệu của Lâm Minh cứng đờ, xe dừng lại trước mặt Lê Minh Nguyệt, Lê Minh Nguyệt đang ngồi xổm trên mặt đất nhàm chán vẽ vòng tròn, bị Lâm Minh gọi sửng sốt suýt chút nữa ngã ra phía sau.

May mắn đã ổn định cơ thể kịp thời và ngoan ngoãn lên xe Cô ấy còn đang tìm cách làm sao chào hỏi Lâm Minh, Lâm Minh đã ném một tấm vé trước mặt Lê Minh Nguyệt.

Lê Minh Nguyệt cầm lên, thấy thời gian là một tiếng đồng hồ nữa, cô ấy chợt kinh ngạc, “Anh muốn tôi đi nước ngoài làm gï?!”

“Nhược Vũ ở nước ngoài, không phải cô có.

mâu thuẫn với Hà Duy Hùng nên muốn đi tìm cô ấy sao? Lâm Minh lái xe không liếc mắt, nhẹ giọng trả lời “Hơn nữa, cô cũng chưa từng đi nước ngoài, đi chơi mấy ngày, ở cùng Nhược Vũ đi” Lâm Minh cong cong khóe môi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 797


Chương 797

Hà Duy Hùng đưa vợ anh ra nước ngoài, anh cũng muốn đưa Lê Minh Nguyệt ra nước ngoài.

Lê Minh Nguyệt nhìn vé máy bay, trong lòng có chút hưng phấn, cô chưa từng ra nước ngoài nhưng đã từng nhìn thấy những anh chàng ngoại quốc đẹp trai mắt xanh tóc vàng.

Lòng chợt động, nhưng cô ấy vẫn do dự, ngập ngừng nhìn Lâm Minh: “Cái này…. vé máy bay…”

Lâm Minh giàu có như vậy, hẳn là sẽ không quan tâm những chuyện này đúng không? Nhưng Hà DĩPhong cũng có tiền mà còn cả ngày tính toán chỉ l, cho nên kẻ có tiền cũng không thể tin!

Lâm Minh cười lắc đầu, “Cô không cần trả lại, có thể quẹt thẻ này cho tất cả các chỉ phí ăn uống và quần áo của mình ở Mỹ, chơi vui vẻ lại trở về”

Lâm Minh lại đưa một thẻ đen cho Lê Minh Nguyệt, trong mắt anh hiện lên một tỉa kiêu ngạo.

“Oa! Thật hào phóng!” trong mắt Lê Minh Nguyệt lập tức hiện lên ngôi sao dành cho Lâm Minh, cũng là một người giàu có, sao có thể chênh lệch lớn như vậy!

Nhược Vũ thật hạnh phúc! Sao lại gặp được Lâm Minh, người rất hào phóng, giàu có mà vẫn hết lòng vì Nhược Vũ.

Không đúng! Cô và Lâm Minh không có tình cảm, Lâm Minh làm gì tốt bụng như vậy?

Lê Minh Nguyệt đột nhiên nghỉ hoặc, nhìn Lâm Minh phòng bị, suy nghĩ kỹ càng xem Lâm Minh coi trọng cái gì trên người mình, lại bỏ tiền cho mình ra nước ngoài chơi?

“Đời không có gì cho không cải”

“Tôi không phải Hà Duy Hùng, nhưng Nhược Vũ và Hạ Ly ở đó nên tôi lo lắng, muốn cô sang đó với cô ấy” Lâm Minh dùng vài câu nói xua tan lo lắng của Lê Minh Nguyệt, Anh đương nhiên nhìn ra chút tâm tư này của Lê Minh Nguyệt, chưa kể anh là một doanh nhân, sẽ không kinh doanh thua lỗ Khụ khụ, biết nói sao đây, Lê Minh Nguyệt cười rạng rỡ, nghĩ đến Lâm Minh nói cô sang chơi với Lý Tịnh thì vui vẻ trở lại.

“Ừ” Lê Minh Nguyệt nghĩ cũng đúng, cô nắm chặt tay, có thể đi du lịch nước ngoài ngắm cảnh, được đi thăm Nhược Vũ và Hạ Ly, không phải tự mình bỏ tiền ra, càng không cần trở về đối mặt với Hà Duy Hùng, tại sao không làm “Tôi sẽ đến chơi với Nhược Vũ!” Lê Minh Nguyệt nheo mắt cười, vẻ mặt rất giống Lê Nhược Vũ.

Lâm Minh không khỏi có chút thất thần.

Lê Minh Nguyệt bị Lâm Minh làm cho ngây người vừa lừa lại gạt lên máy bay, đây là lần đầu tiên cô ấy đi máy bay, vậy mà lại bị say máy bay, cô ấy nôn mửa trên máy bay long trời lở đất, ngay cả tiếp viên hàng không cũng cảm thấy cô ấy không thể chịu đựng được nữa, tốt bụng đưa thuốc cho Lê Minh Nguyệt.

Thật vất vả mới đến Mỹ, Lê Minh Nguyệt ở nước ngoài lúc này mới chợt nhớ ra là Lâm Minh kêu cô đến nước Mỹ tìm Lê Nhược Vũ, nhưng Linh Dịch lại cầm điện thoại của Lê Nhược Vũ rồi, cô ấy làm sao có thể liên lạc với Lê Nhược Vũ đây?

Lê Nhược Vũ trở lại làm việc tại ZO, toàn bộ công ty bỗng trở nên bận rộn vì sự trở lại của c‹ mọi người đều biết hàng loạt bộ phim cao cấp được phát hành mỗi quý và được bán với số lượng có hạn.

Mặc dù đây không phải là một quy tắc sắt đá, nhưng cô ấy đã gần như trở thành một thỏa thuận khôn ngoan giữa ZO và khách hàng.

Lê Nhược Vũ ở Hà Nội đã bị trì hoãn gần hai tháng, cũng sắp bước sang mùa thu rồi, quý cô khắp nơi đều mong chờ phong cách mới của Z0.

Có thể có được một đôi giày giới hạn của nhà thiết kế nữ thần thiên tài không chỉ là biểu tượng của sự bắt kịp xu hướng và thời trang, mà còn là biểu tượng của địa vị giữa những người nổi tiếng.

“Phong cách mới mùa thu năm nay sử dụng lá phong làm chủ đề. Có một bài thơ cổ của Trung Quốc, đình xa tọa ái phong lâm vãn, sương diệp hồng vu nhị nguyệt hoa, vì vậy tôi quyết định sử dụng màu đỏ làm màu nền cho đôi giày này …
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 798


Chương 798

Lê Nhược Vũ đứng trước phòng hội nghị, phía sau là một màn hình chiếu những hình vẽ khác nhau, đó là ý tưởng mà Lê Nhược Vũ đột nhiên nghĩ ra khi trở lại lần này, nói ngoại ngữ vô cùng thông thạo.

“Hi, Boss!” Trần Hi Tuấn đột nhiên bước vào, trong tay cầm một túi giấy, dịu dàng nhìn Lê Nhược Vũ, cảm giác sâu thẳm trong đôi mắt thâm tình của cậu ta lộ ra không chút che giấu, cậu ta vẫy tay với mọi người: “Không cần để ý đến tôi, cứ tiếp tục. “

Mọi người bàn tán: “Khi nào thì Boss phát bao lì xì đây?”

“Chuyện này phải hỏi Tina của mọi người”

Trần Hi Tuấn ngồi xuống, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi Lê Nhược Vũ.

Trong công ty có tin đồn rằng Lê Nhược Vũ là vợ chưa cưới của Trần Hi Tuấn. Mặc dù cả hai đều không thừa nhận nhưng họ cũng không giải thích Lần này từ Hà Nội trở về, không biết đã xảy ra chuyện gì, cả hai không hề né tránh, ngày nào Boss cũng nắm tay Tina đi làm, tình cảm thân thiết của hai người chói mù mắt một đám chó độc thân.

Lê Nhược Vũ nhướng mày, có vài phần oán trách mà nhìn thoáng qua Trần Hi Tuấn, ở trước mặt mọi người mà lại làm nũng, “Ồ ~” Lại một trận náo động.

Lê Nhược Vũ vỗ bàn nhướng mày, không có một chút nữ tính nào, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú cũng trở nên sắc bén: “Không muốn tan làm sao?”

Mọi người tức khắc ngồi nghiêm chỉnh, biết rằng mặc dù tính cách của Lê Nhược Vũ dễ gần, nhưng cô rất tỉ mỉ trong công việc nên không còn bàn tán nữa, bắt đầu thảo luận về thiết kế của quý mới.

Trần Hi Tuấn vẫn luôn dịu dàng nhìn Lê Nhược Vũ, đúng lúc đưa nước nóng và hồ sơ, đồng thời hung hăng phát một mớ thức ăn chó.

Lê Nhược Vũ bị cậu ta làm phiền đến nỗi vội vàng kết thúc cuộc họp, giao nhiệm vụ cho mọi người.

Cuộc họp kết thúc nhưng không ai rời khỏi, mọi người vẫn hừng hực khí thế nhìn nhau.

Một người phụ nữ nước Mỹ với mái tóc thẳng đen cong môi đứng lên, dáng người nóng bỏng và đôi mắt màu vàng nhạt “Tina, nhìn xem Boss luôn mong vợ trở về, đã ba năm rồi, chúng tôi vẫn chờ Boss gửi phong bao đỏ. Khi nào thì cô nhận lời cầu hôn của Boss?”

“Jine, sếp của cô còn chưa cầu hôn, cô gấp gáp cái gì?” Lê Nhược Vũ chớp chớp mắt, tránh nặng tìm nhẹ, đáp lại người phụ nữ trước mặt, cũng không tức giận.

“Tina, nếu cô không đem Boss về thì sẽ có người không thể ngồi yên được. Nhìn xem, Jine nhân lúc lúc cô đi vắng mà học theo cô, nhuộm tóc đen, còn duõi thẳng nữa!”

” Đúng vậy đúng vậy…..”

Tuy nhiên, Lê Nhược Vũ không nghĩ rằng trò đùa của họ có gì sai cả. Ở trong nước, cô đã chịu đủ đám phụ nữ lung tung bên cạnh Lâm Minh rồi Mặc dù Jine nói thích Trần Hi Tuấn, nhưng cô ấy cũng rất hào phóng. Ngoài ra, cô ấy thực sự có năng lực nên Lê Nhược Vũ vấn lưu cô ấy lại trong nhóm.

Jine thậm chí còn coi Lê Nhược Vũ như một thần tượng. Học những lời nói và việc làm của Lê Nhược Vũ, còn cảm thấy rất thú vị. Đây có lẽ là điểm khác biệt của phụ nữ nước ngoài Trần Hi Tuấn lặng lẽ nhìn Lê Nhược Vũ, hai mắt sáng ngời, đợi đám người không còn la ó nữa mới nói: “Ý của chị là, em có thể cầu hôn?”

Lê Nhược Vũ định nói, nhưng điện thoại của Jine đổ chuông, cô ấy trìu mến kêu lên: “Honey!”

Không biết người đàn ông đầu dây bên kia nói gì, cô ấy hơi mỉm cười, dùng tai giữ điện thoại rồi vội vàng cất tập tài liệu đi, thủ thế chào tạm biệt mọi và bước ra ngoài trên đôi giày cao gót.

Vừa phải giải vây cho Lê Nhược Vũ Lê Nhược Vũ nhướng mày, cũng thu dọn tài liệu đặt ở trước mặt mình, “Chúng ta kết thúc cuộc họp!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 799


Chương 799

“Hầy~ chán quái” Mọi người bu môi, cũng ngừng dò hỏi, lần lượt bước ra khỏi hội trường, nhường không gian lại cho Trần Hi Tuấn và Lê Nhược Vũ.

Trần Hi Tuấn chưa kịp nói, Lê Nhược Vũ đã mở túi giấy mà Trần Hi Tuấn mang theo, ôm bụng bĩu môi: “Tôi đói quá, cậu mang theo cái gì?”

Trần Hi Tuấn sờ đầu Lê Nhược Vũ như đối với Hạ Ly vậy, biết cô không muốn trả lời, cậu ta săn sóc không nhắc tới nữa, lấy sữa nóng và bánh rán từ trong túi ra, là tự Trần Hi Tuấn đích thân mua nó từ nhà hàng yêu thích của Lê Nhược Vũ, giọng cậu ta ấm áp: “Ăn tạm cái này trước, lát nữa anh sẽ dẫn chị đi ăn đồ ngon”

Lê Nhược Vũ thực sự đói bụng, Trần Hi Tuấn mặc dù đã đến đây không bao lâu nhưng Lê Nhược Vũ đã họp từ trưa đến giờ, hận không thể cởi giày cao gót dưới chân ra rồi quăng sang một bên, rồi cầm bánh rán lên ăn.

Trần Hi Tuấn lại săn sóc ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cởi giày cao gót của Lê Nhược Vũ, mở một chiếc túi khác và thay cho cô một đôi giày thể thao.

Lê Nhược Vũ có chút không thoải mái, cô muốn tự mình mang, nhưng lại bị ánh mắt của Trần Hi Tuấn ngăn lại, cô nhìn Trần Hi Tuấn làm xong, dùng lòng bàn tay ấm áp xoa xoa bàn chân đang đau “Từ nay về sau đừng đế bản thân mệt mỏi như vậy, mới trở về đã chạy đến công ty” Trần Hi Tuấn đau lòng nhìn Lê Nhược Vũ, có chút trách cứ.

“Tôi đã hứa với cậu sẽ cùng nhau giúp cho ZO mạnh mẽ hơn. Đương nhiên, tôi không thể phá vỡ lời hứa của mình” Lê Nhược Vũ ăn bánh rán, trong lòng không khỏi có chút ngọt ngào.

Ở bên cạnh Trần Hi Tuấn, có vẻ cũng không tôi “ZO ban đầu được tạo ra là vì chị. Chị có thể ở nhà nhiều hơn với Hạ Ly, em có thể nuôi hai người”

“Trần Hi Tuấn.

“Chị không cần phải nói cảm ơn với em, chị ở bên cạnh em là đủ rồi” Trần Hi Tuấn đứng dậy, nảm lấy tay Lê Nhược Vũ, hôn lên mu bàn tay cô “Trần Hi Tuấn, cậu không cần lo lắng cho tôi, tôi có chừng mực, nhưng cậu cũng biết thiết kế độc quyền của mỗi mùa hiện tại đều là chiêu bài của ZO, chuyện này không thể dừng lại được” Lê Nhược Vũ trở nên nghiêm túc, trong công việc cô cũng nghiêm khảc với chính mình. Ngay cả Trần Hi Tuấn khuyên cũng vô ích.

Trần Hi Tuấn bất lực gật đầu, Lê Nhược Vũ nhìn thì hiền lành yếu ớt, nhưng thực ra cô cứng đầu hơn bất cứ ai “Sau này cậu không cần chạy đến đây họp nữa. Quá đẹp trai sẽ dễ ảnh hưởng đến tỉnh thần của quân đội” Lê Nhược Vũ nói đùa với cậu ta “Hiếm khi chị khen em một lần” Trần Hi Tuấn cũng mỉm cười, nắm lấy tay Lê Nhược Vũ: “Hạ Ly sắp tan học rồi, chúng ta cùng nhau đi đón bé”

Lê Minh Nguyệt ngẩn ra, lúc này mới nhận ra mình hình như bị Lâm Minh bán đi, cuối cùng cũng tìm được khách sạn quẹt thẻ, may mà Lâm Minh còn có chút lương tâm để lại cho cô ấy một số tiền, nếu không cô thật sự bị Lâm Minh hại thảm!

Dù sao thì đến đâu hay đến đó, Lê Minh Nguyệt từ trước đến nay luôn tùy tiện, không hiểu lời người khác, gật đầu lung tung, sau khi vào phòng mới nhận ra mình đã thuê một phòng tổng thống đặc biệt lớn.

Lê Minh Nguyệt rất đau, nhưng nghĩ đến xe này là của Lâm Minh thì cũng thoải mái, Lâm Minh lừa dối cô ấy như vậy, cô ấy tiêu hết tiên của anh cũng là lẽ đương nhiên! Lê Minh Nguyệt nghĩ sôi máu, rồi đứng lên.

Đến tham quan căn nhà này, cô luôn thấy lạ, thế giới của người có tiền không giống nhau, tuy cô ấy gả cho Hà Duy Hùng nhưng cũng chưa từng đến nơi như thế này.

Nhưng may mắn cũng được mở mắt, nếu không thì đó là bà Lục đã viên to lớn này.

Lê Minh Nguyệt thích thú đi rửa cánh hoa, tất cả căng thẳng và lo âu trước đây đều tan biến hết.

Còn Hà Duy Hùng ở nhà chờ đợi, đợi rất lâu mà không thấy Lê Minh Nguyệt trở về, cũng lo lắng, lấy điện thoại mở âm lượng to nhất, vì nghĩ mình đã bỏ lỡ điện thoại của Lê Minh Nguyệt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 800


Chương 800

“Lê Minh Nguyệt, em giỏi thật!” Hà Duy Hùng tức giận: “Cô ấy lại tự mình bỏ đi cơ chứ” Anh ta cũng không biết Lê Minh Nguyệt có thể trốn đi g tầm n khuôn đâu khi không có một xu dính túi.

Chẳng lẽ ở Hà Nội ngoài Lê Nhược Vũ ra cô còn người bạn nào khác? Sao trước nay chưa bao giờ nghe cô ấy nhắc đến?

Hà Duy Hùng tiếp tục gọi điện thoại, vẫn là âm thanh lạnh lùng nhắc nhở tắt máy, chẳng lẽ lúc này Lê Minh Nguyệt đã lên máy bay bay sang Mỹ rồi “Không phải cô ấy bị bắt cóc chứ?” Hà Duy Hùng bị suy nghĩ của mình doạ.

Nhưng cũng không phải không có khả năng này, cô ấy ngốc như thế, lại đơn giản, e là bị người khác bắt cóc lại còn giúp người ta trả tiền nữa!

Cũng không biết sao trước đây mình lại nghĩ cô ấy có mưu mô nữa.

“Ai mà muốn bắt cóc cô ấy chứ?” Hà Duy Hùng nghĩ mà tức, cái não có vấn đề của đó sợ là không ai bắt cóc đâu? Cần tiền không có tiền mà muốn sắc cũng không có sắc.

“Bỏ đi, chắc chắn là tự Minh Nguyệt trốn đi rồi, giận dỗi không nghe điện thoại của mình, sớm muộn cũng phải về.” Hà Duy Hùng cảm thấy mình nghĩ thông rồi, liền quay lại so-fa nằm, lấy cái điều khến tivi mà lòng cứ để đâu đâu, nhưng nẵm cả nửa giờ đồng hồ Hà Duy Hùng cũng không biếttivi đang chiếu cái gì, trong đầu chỉ có hình bóng của Lê Minh Nguyệt.

Sao anh ấy lại lo lắng cho Minh Nguyệt như thế?

“Bố mẹ”, Hạ Ly trong công viên thiếu nhỉ chạy lại, giang rộng hai tay ôm lấy chân Trần Hi Tuấn cười tươi mặt đỏ bừng bừng, hôm nay bố mẹ có.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

thời gian đến đón cô bé, cô bé tất nhiên rất vui rồi “Hạ Ly hôm nay có ngoan không nè?” Trần Hi Tuấn ngồi xốm, nhìn Hạ Ly hỏi giống như một cục thịt nhỏ dễ thương và một người đàn ông đang giao tiếp công bằng với nhau Hạ Ly liên tục gật đầu: “ Hạ Ly rất ngoan! Bố hôn Hạ Ly đi!” Một gương mặt mũm mỉm ngước lên nhìn Trần Hi Tuấn, cậu ta hôn Hạ Ly liền hai cái, cô bé cũng nghiêng mặt “chụp” một cái lên gò má của Trần Hi Tuấn.

Ngược lại, Lê Nhược Vũ nở nụ cười hời hợt, nhìn bộ dạng thân thiết của họ, càng cảm thấy lựa chọn của bản thân là đúng đắn.

Cô đứng ở chỗ này, lại liên tục bị nhiều bạn nhỏ để ý: “Mẹ nhìn kìa! Mẹ của bạn kia xinh quái”

“Mẹ không xinh sao?”

“Mẹ rất xinh ạ” Cậu bé kia nhìn thấy mẹ mình đang cau mày liền đáp, nói xong thì lại nghĩ: “Nhưng dì ấy vẫn xinh hơn”

“Anh! Nhược Vũ!” Trần Hi Lam nhìn có vẻ tức giận đùng đùng đến chỗ hai người họ, bỏ kính râm xuống, đôi môi mỉm cười: “Hai người đi nhanh thật đó, bỏ mặc em một mình ở Hà Nội, cô đơn lẻ loi”

“Khụ khụ khụ! Trần Hi Tuấn ho mấy tiếng, lúc đó Lê Nhược Vũ gọi điện thoại có vẻ rất gấp, đến hành lý mà cậu ta còn không kịp sắp xếp liền nhanh chóng đến sân bay, làm gì còn thời gian chăm sóc cô em gái hành tung không ai biết này nữa.

“Cô Lam! Thế nào gọi là Song Phi ạ?” Cục bột nhỏ đáng yêu ngậm ngón tay, khuôn mặt tỏ vẻ tò mò.

Trần Hi Lam hôn một cái lên má Hạ Ly, lưu lại dấu môi rất to: “Là cô đơn lẻ loi đó! Nó có nghĩa là.. thôi cô giải thích cũng không rõ con hỏi mẹ con đi” Trần Hi Lam cố gắng nghĩ, nhưng phát hiện ra chính mình cũng không biết giải thích thế nào với cục thịt nhỏ, liền ném câu hỏi cho Lê Nhược Vũ.

“Hạ Ly còn nhỏ, đừng nghe cô Lam của con nói linh tinh” Lê Nhược Vũ thấy không có cách nào giải thích với Hạ Ly từ ngữ “cao siêu” như vậy.

Trần Hi Tuấn thấy Hi Lam cũng quên tìm rắc rối của mình, bế Hạ Ly dắt tay Nhược Vũ: “Chị đừng dạy hư Hạ Ly, mau về nhà thô Trần Hi Lam nhìn hai người họ tay nắm tay, nhìn Trần Hi Tuấn ngạc nhiên nói: “Ôi trời ơi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 801


Chương 801

“Anh, cuối cùng anh cũng ôm người đẹp về rồi à?” Trần Hi Lam cũng vô cùng kinh ngạc, cô hy vọng hai người họ ở bên nhau rất lâu rồi, không chờ Hi Tuấn trả lời thì đã tựa vào vai Nhược Vũ: “Hai người phải mời tôi ăn cơm đấy! Suy cho cùng hai người về bên nhau công lao của tôi cũng không ítl Lại có thể để tôi một mình ở hà Nội, làm tôi cả ngày trong căn phòng trống đợi hai người trở về”

Trần Hi Lam hôm nay mở lời toàn là thành ngữ, tuy nói có hơi kì lạ, nhưng rõ ràng là tiến bộ hơn trước rất nhiều.

“Không biết cả ngày nay em chạy đi đâu, vậy mà còn nói anh”

“ Trời ơi, anh à! Đừng nhỏ nhen như thế chứ!

Đến một bữa cơm cũng không nỡ sao” Trần Hi Lam nắm lấy tay áo Trần Hi Tuấn nũng nịu.

“Được được được, đi thôi, chúng ta về nhà ăn cơm?”

“chẳng thế thì sao?” Mặt không đáng tin ần Hi Tuấn nhìn Hi Lam, rồi nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt rất thản nhiên: “Đồ ăn Trung Quốc mà Nhược Vũ làm rất ngon, nếu em không đi thì bọn anh cũng về nhà”

Tần Hi Lam trả lời iu xìu, vốn tưởng chơi Hi Tuấn một vố, bây giờ xem ra thật sự chẳng làm ăn được gì!

Trần Hi Tuấn liên tục nhìn bộ dạng thất vọng của Hi Lam, cậu ta cảm thấy Trần Hi Lam quấy rây thế giới hai người họ, ồ, không đúng, Trần Hi Tuấn đang sờ đầu cục thịt nhỏ.

Phải là thế giới của 3 người.

“Lâm Minh, Minh Nguyệt đâu? Cô ấy có tới tìm cậu không?” Hà Duy Hùng đợi ở nhà cả một đêm, lại là một đêm không ngủ, mong nửa đêm Minh Nguyệt- người không có lương tâm đó lặng lẽ đẩy cửa trở về Ai mà biết Minh Nguyệt rất mạnh mẽ, cũng không biết chạy đi đâu, đến trưa vẫn không thấy về Hà Duy Hùng đứng ngồi không yên, cứ nghĩ đến Minh Nguyệt ở bên ngoài chịu khổ hoặc uất ức thì cảm thấy tim đau nhói Anh ta chạy ra ngoài với hai quầng thâm mắt.

“Lê Minh Nguyệt á? Làm sao, tôi biết cậu lo.

lắng rồi?” Lâm Minh lười quay chong chóng với anh ta, chớp chớp mắt, mệt mỏi dựa lên ghế so-fa ở phòng làm việc, từ sau khi xảy ra việc do dự lúc đó của Lê Nhược Vũ, Hà Duy Hùng đã rất lâu rồi không trực tiếp xông thẳng vào phòng làm việc của anh mà không gõ cửa.

“Tôi đã tra nhật ký điện thoại của cô ấy rồi, trước khi tắt máy Minh Nguyệt đã gọi cho cậu, cậu biết cô ấy đang ở đâu đúng không?”

‘Cậu đang hỏi tôi à?” Lâm Minh xị mặt, thái độ của Hà Duy Hùng như chất vấn khiến anh không thoải mái, đến trước mặt Hà Duy Hùng nói: “Cậu cũng biết lo lắng à?”

Anh còn cho là Lê Nhược Vũ thật sự ở vị trí nào đó trong lòng Hà Duy Hùng cơ, chớp mắt cái đã vì một người phụ nữ mà chạy tới chất vấn anh?

Nhưng trong lòng Lâm Minh chỉ có mấy phần xót xa, đó là người anh em tốt nhất của anh, từ khi tiếp nhận tập đoàn Lâm Thị đến nay thì Hà Duy Hùng luôn ở bên cạnh giúp đỡ anh.

Nói thật thì anh không thể không chấp thuận Hà Duy Hùng tuy ngoài mặt là kẻ lãng tử trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng làm chính sự cũng mạnh mẽ vang dội lắm, nếu không có Hà Duy Hùng, thì Lâm thị trong tay anh cũng không thể phát triển như hôm nay.

“Lâm Minh! Nhược Vũ cũng là bạn tốt của Minh Nguyệt, nếu cô ấy vì cậu mà xảy ra chuyện gì, cau cảm thấy Nhược Vũ có tha thứ cho cậu không?” Hà Duy Hùng không biết vì sao, trong lòng lại thở phào, chỉ cần Minh Nguyệt thật sự là ở chỗ của Lâm Minh, anh ta tin chí ít thì Lâm Minh không hại cô ấy.

Hơn nữa Lâm Minh cũng không giận anh ta Hà Duy Hùng không đoán sai Sự thật là như vậy, Lâm Minh bảo Minh Nguyệt ra nước ngoài là đúng, nhưng anh cũng đưa cho Minh Nguyệt một khoản tiền, còn cử: người có chuyên môn đi cùng cô ấy, nếu không cái gì Minh Nguyệt cũng không mang đi, một người không rõ lai lịch làm sao có thể mua nhà được?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 802


Chương 802

“Ngay cả Nhược Vũ ở đâu tôi còn không biết, thì nhắn nhủ thế nào? Huống hồ ban đầu cậu chỉ miễn cưỡng lấy cô ấy, bây giờ lại giả bộ tình cảm đậm sâu như thế cho ai xem” Lâm Minh lạnh lùng cười, anh biết Lê Nhược Vũ ra nước ngoài, nhưng đi nước nào thì không biết rõ.

Lời của Lâm Minh đâm Hà Duy Hùng một nhát, đúng vậy, ban đầu anh ta chỉ là vì đối phú gia đình, càng vì khiến cho Lâm Minh hiểu anh ta và Nhược Vũ không xảy ra bất cứ chuyện gi cả, mới tùy ý cưới cô ấy, Lê Minh Nguyệt chỉ là người phù hợp nhất mà thôi.

Nhưng anh ta lại không phát hiện ra, Lê Minh Nguyệt là một cô gái ngoan cường, từ lúc nào đã dừng lại trong lòng anh ta, nảy mầm. Có thể khiến anh ta sợ mất vía.

“Nói thế nào thì cô ấy cũng là vợ tôi”

“Vợ? Lê Nhược Vũ cũng là vợ tôi!”

“Hai người đã ly hôn rồi, Nhược Vũ không muốn ở bên cạnh cậu”

“Vậy sao cậu biết không phải Minh Nguyệt chủ động đến tìm tôi? Lế nào Minh Nguyệt thật sự đồng ý ở bên cạnh cậu? Ai có thể chịu đựng được trong lòng người chồng mình kết hôn 3 năm nhớ đến người phụ nữ khác? Hay là làm bạn tốt của Minh Nguyệt” Lâm Minh tiếp tục cười lạnh, mỗi câu mỗi lời nói ra như đâm thẳng vào tim Hà Duy Hùng.

Lê Minh Nguyệt có đồng ý ở bên cạnh anh ta hay không, anh ta cũng không biết Anh 1a và Minh Nguyệt vẫn luôn là mối quan hệ quyền lợi và nghĩa vụ, anh ta có tiền, Minh Nguyệt vừa hay cần tiền, cho nên họ ở bên nhau.

Vậy nếu như Minh Nguyệt không cần nữa, thì cô ấy tìm công việc khác, cô ấy vắn muốn ở bên cạnh anh ta chứ?

Hà Duy Hùng không biết, anh ta chỉ biết bây giờ anh ta có một tâm nguyện là tìm được Minh Nguyệt.

Con tìm hung hãn của Hà Duy Hùng đập mạnh, anh ta hít một hơi thật sâu, ánh mắt càng kiên định: “Lê Nhược Vũ đã Đi Mỹ, nói tôi biết, Lê Minh Nguyệt đi đâu”

Lâm Minh vô cùng kinh ngạc, trước nay chưa từng nghĩ Hà Duy Hùng lại dứt khoát trả lời như ậy, liền nói: “Minh Nguyệt cũng đi Mỹ”

Ngay tức khắc hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn nhau một cái, tia lửa điện trong mắt đã biến mất hết, hai tay đập một cái ngầm hiểu ý nhau, giống như động tác làm hòa xóa bỏ hiềm khích của hồi nhỏ sau khi hau người cãi nhau.

“A lô, trợ lý Lưu. Đặt cho tôi hai tấm vé đi Mỹ chiều nay… đúng, hai tấm!” Giọng nói của Lâm Minh nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cúp điện thoại rồi nhìn Hà Duy Hùng cười một cái.

Hai người vui vẻ rời khỏi công ty, chuẩn bị sắp xếp đồ đạc đi Mỹ bắt đầu chuyến đi theo đuổi vợ của hai người.

Lê Minh Nguyệt ở trong phòng tắm rửa xong ngủ một giấc thật ngon, cộng thêm thay đổi múi giờ, nên cô ngủ đến không còn biết trời đất, cho đến khi đói bụng kêu “ọc ọc” mới từ từ tỉnh dậy từ giấc mơ đẹp.

Lê Minh Nguyệt cầm điện thoại lên xem, thì mới biết hết pin rồi, chẳng trách lâu như thế mà không ai gọi điện cho cô ấy, lơ mơ nhưng cũng có chút kinh ngạc, còn nghĩ là Hà Duy Hùng quên cô, hóa ra là điện thoại hết pin…

Còn Trần Hi Tuấn và Lê Nhược Vũ đi đón cục thịt nhỏ, lại dẫn thêm Trần Hi Lam về nhà, ở nhà nấu món hay thấy nhất của người Việt Nam – đó là món lẩu.

Nhưng Lê Nhược Vũ cứ cảm thấy lần này Trần Hi Lam về có chút kỳ lạ, rất hay cười ngọt ngào với cái điện thoại, chẳng lẽ là yêu rồi?

Người trước đây, hay lại là ở Hà Nội, người Việt Nam?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 803


Chương 803

Một bữa cơm rất vui vẻ, nhưng Trần Hi Tuấn không thể ăn cay, mới ăn mấy miếng mà mặt đỏ ía tai rồi, làm cho Hạ Ly cười “ha ha”

“Bố vụng quá! Hạ Ly có thể ăn được đấy!” Hạ Ly cầm đũa không linh hoạt lắm, lấy một đũa cơm †o và vào miệng.

Nói đến dùng đũa, thì nhắc đến Trần Hi Tuấn và Trần Hi Lam là rất đúng, dù gì cũng được.

James dạy từ nhỏ , cũng gọi là học nguyên bản gốc.

“Trẻ con khi ăn cơm không được nói chuyện!” Trần Hi Lam duỗi chân giả bộ hung dữ với Hạ Ly.

“Cô Lam hung dữ quá!” Hạ Ly nhìn cô lè lưỡi.

Ngược lại là Lê Nhược Vũ càng tin chuyện vừa rồi, hầu như ở nước ngoài chưa từng nghe quy định khi ăn không được nói chuyện.

‘Vân là Trần Hi Tuấn hiểu em gái nhất, cậu ta uống một ngụm nước, vị cay cũng giảm đi một chút, mới từ từ hỏi: “Yêu rồi sao?”

“Đâu có!” Trần Hi Lam từ cl “Vậy em học câu đó của ai thế?” Trần Hi Tuấn chớp mắt, lại là bộ dạng nhìn chăm chăm.

Mặc dù Trần Hi Lam là người không sợ trời không sợ đất, bất cứ cái gì cô cũng không để tâm „nhưng Trần Hi Tuấn vẫn sợ Hi Lam bị người khác lừa Trước nay cũng không phải là chưa từng có, địa vị của Lâm Minh ở Hà Nội có rất nhiều cô gái dòm trước ngó sau, mà địa vị của nhà họ James tại Mỹ với Lâm Minh ở Hà nội là ngang tài ngang sức, khó tránh sẽ có một số người cố ý tiếp cận.

Hoặc cũng có thế là do nguyên nhân Trần Hi Tuấn thích Lê Nhược Vũ, không kiêu không ngạo luôn là hình mẫu một mình đứng phía sau, cho dù là lúc cô gặp khó khăn cũng tự mình đối mặt, thậm chí là làm bố bản thân Sau đó dùng sự nồ lực của bản thân để nói với tất cả mọi người, cô cũng có thể làm vậy.

E là đến Lê Nhược Vũ cũng không biết, cô có sức hút như nào, bề ngoài thì là người dịu dàng không tranh đua với thế giới ngoài kia, nhưng bên trong lại kiên cường khác thường, người càng hiểu cô thì cũng sẽ càng yêu cô.

Trần Hi Lam thấy ánh mắt dịu dàng của Trần Hi Tuấn, liền nũng nịu: “Anh đã đưa Nhược Vũ về rồi còn không cho phép em yêu đương đàng hoàng à?”

“Thất là yêu rồi? người Hà N Lê Nhược Vũ không ngạc nhiên chút nào, khả năng quan sát của cô không tệ, người đang yêu đều tỏa ra bóng hồng không giống nhau.

“Vâng!” Trên mặt Trần Hi Lam tỏ ra biểu cảm thẹn thùng, nép vào người Nhược Vũ, hếch hếch mũi: “Vẫn là chị dâu hiếu em nhất, đợi mối quan hệ của chúng em xác định rồi em sẽ dẫn về cho chị gặp mặt”

“Em muốn chị xem mặt?” Lê Nhược Vũ nghỉ ngờ hỏi lại.

“May mà chị dâu cũng đã kết hôn một lần rồi, người này lại là người Hà Nội nữa..” Trần Hi Lam nói được một nửa, cảm thấy không khí không đúng lắm, bỗng dừng lại, vì nhận ra mình đã nói sai Cô thật sự là không cố ý, chỉ là buột miệng nói ra thôi, Hơn nữa ở Mỹ cũng không phải là chuyện gì 1o tát?

Trần Hi Tuấn mặt tối sầm lại, nhăn mày nhìn Trần Hi Lam, gương mặt lạnh lùng khó chịu, cậu †a đúng là chủ tịch của ZO, tức giận lên vẫn có mấy phần dọa người, đến Trần Hi Lam cũng bị dọa phát khiếp.

“Anh..” Trần Hi Lam biết mình lỡ nói sai, oan ức nhìn dịch lại gần Trần Hi Tuấn mấy bước, ngậm miệng lại, không dám nói gì, cầu cứu sự giúp đỡ của Nhược Vũ.

Lê Nhược Vũ cười nói: “Hi Tuấn à?”

“Chị đừng nói giúp nó” Trần Hi Tuấn gẫn giọng nói một câu, lúc đó Lê Nhược Vũ cfing không biết nên nói gì mới được, biết Hi Tuấn thích Hạ Ly, nhưng vẫn chưa đồng ý thay thế Lâm Minh, đây có lẽ là mỗi người đàn ông đều có mơ ước riêng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 804


Chương 804

“Anh, em biết sai rồi…” Trần Hi Lam cúi mặt xuống, mếu miệng tỏ vẻ đáng thương. Có một dáng vẻ đánh mảng: “Bố giận rồi, Hạ Ly phải làm sao?” Lê Nhược Vũ kéo Hạ Ly lùi về sau.

Hạ Ly nghiêng đầu nhìn Trần Hi Tuấn, nũng nịu nói: “Bố đừng giận nữa, cô Lam là đồ ngốc mà!

Sắc mặt của Trần Hi Tuấn thư giãn hơn chút, lại cố nhịn cười, nhìn chăm chăm Trần Hi Lam.

“Anh, anh đẹp trai nhất, lợi hại nhất, giỏi nhất, anh và chị dâu đúng lí một cặp trời sinh, anh đáng yêu nhất!” Trần Hi Lam đặt hai bàn tay lên mặt, làm thành một đóa hoa ngốc nghếch cho Trần Hi Tuấn xem.

Ngay cả Lê Nhược Vũ cũng không chịu được mà cười, nhưng Trần Hi Tuấn cũng không để ý đến, không nói gì cả.

“Anh..em sai rồi, lần sau em không dám nữa”

Trần Hi Lam cúi đầu khóc thảm nhận sai.

“Không dám nữa à? Nhận sai rồi sao? Trần Hi Tuấn thấy khá hơn rồi, mới mở miệng, nhìn Trần Hi Lam như muốn cười mà không cười.

“Dạ… anh, anh tha lỗi cho em đi.” Nét mặt chân thành Trần Hi Lam.

“Tha cho em cũng được, nhưng có một điều kiện”

“Vâng vâng!” Trần Hi Lam liên tục gật đầu đồng ý, mà Trần Hi Tuấn cũng không nỡ để cô nhảy lầu tự tử.

Nhưng Lê Nhược Vũ nhìn dáng vẻ muốn cười mà không cười của Trần Hi Tuấn thì cảm thấy, có lẽ Trần Hi Lam đã lay động được Trần Hi Tuấn rồi Đúng là không ngoài dự đoán, Trần Hi Tuấn nghĩ một hồi, đặt bát đũa lên bàn rồi nói: “Bát hôm nay giao cho em rửa”

“Hả.. vâng” Trần Hi Lam nhìn đống đĩa lộn xôn , cảm thấy đau đầu, một đại tiểu thư mười đầu ngón tay không nhúng nước lạnh như cô từ lúc nào phải đi rửa bát chứ?

Đen rồi! Từ lúc nào mà Trần Hi Tuấn lại xấu xa như thết Trần Hi lam keo đầu, tiếp tục ăn cơm trong bất lực.

Sân bay nước Mỹ, Lâm Minh và Hà Duy Hùng đã xuống máy bay rồi, hai người đều có dáng vẻ của người phương Đông, một người lạnh lùng anh ‘tuấn, một người lãng tử phong lưu, thu hút những người ở sân bay, họ còn tưởng là đoàn ngôi sao của Việt Nam đến mỹ nữa đấy.

Hà Duy Hùng thỉnh thoảng bỏ điện thoại xuống, hôn gió, không giống người đàn ông đến Tìm vợ một chút nào.

Mấy cô gái nước ngoài có gan lớn cứ thử tiến lại gần, Lâm Minh thật sự không chịu nổi nữa: “Hà Duy Hùng, nếu cậu còn như thế, một là cút về Hà Nội cho tôi, một là cách xa tôi một chút.”

“Anh Lâm dẹp trai, cuộc sống phải có niềm vui, việc gì phải sống khổ như đi tu thế?” Hà Duy Hùng gợi niềm vui cho Lâm Minh.

“Cút!” Lâm Minh lạnh lùng nhìn cô gái rơi mất liem sỉ đó, nói một cách không khách khí chút nào, cô gái này coi như không hiểu tiếng Việt thì cũng bị sự tức giận của Lâm Minh dọa phát khiếp.

Rời xa Lâm Minh mấy bước, lại giương mắt nhìn Lâm Minh, người đàn ông nói với chính mình “cút’ sao đẹp như thết Lâm Minh lười để ý Hà Dĩ Phông, bước thật nhanh thật dài ra khỏi sân bay.

Hà Duy Hùng cũng nhếch mày, nhanh chóng bước theo sau Lâm Minh.

“Hà Duy Hùng, cậu thực sự đến tìm Lê Minh Nguyệt à? Sao tôi thấy bộ dạng cậu giống như đến cua gái Tây thế?”

Hà Duy Hùng bịn rịn nhìn đẳng sau: “Vợ phải tìm, gái cũng có thể cua mà!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom