Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 200


Chương 200

Hà Duy Hùng cũng thầm mắng một tiếng trong lòng, ôi mẹ nó chứ.

Ngay ngày hôm sau anh ta đã tìm được chiếc vòng cổ đó, còn mua một bó hoa, hớn ha hớn hở đến thăm Lê Nhược Vũ, nào ngờ lại không cho phép gặp, nói sao cũng không cho vào.

Hôm sau nữa anh ta lại tới, trùng hợp gặp phải Lâm Minh liền quay đầu định đi luôn, ai dè vẫn bị Lâm Minh chặn đường, sau đó, hoa và vòng cổ còn bị Lâm Minh cướp đi mất.

Lâm Minh, cậu là đồ không biết xấu hổ! Bạn nối khố cũng phải đề phòng hãm hại, tức chết đi được!

Nhưng nét mặt anh ta vẫn không để lộ bất kì điều gì khác thường, càng không thể nói quá rõ ràng, bằng không, cái tên Lâm Minh này nhất định sẽ tính sổ với mình mất.

“Có lẽ… Họ quên mất đấy, lát em bảo bọn họ xem lại giùm xem sao.”

Lê Nhược Vũ cũng đã hiểu chuyện này là thế nào, vòng cổ đã bị Lâm Minh chặn lấy mất rồi.

Cô cười cười vẻ châm chọc, anh ta thật sự nghĩ cái vòng cổ ấy là vật đính ước giữa cô và Hà Duy Hùng ư?

Mặc dù không tin cô, nhưng chẳng lẽ anh ta cũng không chịu tin cả người anh em thân thiết của mình?

“Này, em đi đâu đấy?” Hà Duy Hùng kéo cổ tay cô lại.

“Đi đòi vòng cổ.”

“Em đòi thì cũng phải khéo léo chút nhé, tính tình cậu ấy không được dễ chịu lắm, nói cứng quá cậu ấy lại thích làm ngược lại đấy.”

“Nhưng đấy vốn là đồ của tôi, anh ta dựa vào đâu mà làm như vậy?!”

“Biết, biết, của em, anh có thể làm chứng đó là đồ của em, nhưng em cũng biết tính tình cậu ấy không được dễ chịu mà phải không?”

“Thì liên quan gì đến tôi, tôi chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về mình thôi.”

Cô ra sức giấy tay khỏi tay anh ta rồi quay đầu chạy mất.

Dù tính tình Lê Nhược Vũ có dịu dàng thùy mị đến đâu chăng nữa, phải nhẫn nhịn lâu như vậy cũng sẽ hậm hực trong lòng, rốt cuộc Hà Duy Hùng cũng nhận ra. Cô hùng hùng hổ hổ đòi quay lại đó, chắc chắn sẽ lại ầm ï cãi cọ với Lâm Minh mất thôi, như vậy sao được cơ chứ.

Anh ta vội vàng đuổi theo, túm chặt cổ tay cô kéo lại.

Lê Nhược Vũ đang lao người về phía trước theo quán tính, bỗng dưng bị kéo sững người lại, theo đà đổ về phía sau, tông thẳng vào lòng anh ta.

Thân thể nữ giới rất mềm mại, mặc dù cách nhiều lớp vài dày nhưng anh ta vẫn có thể lờ mờ cảm nhận được những đường cong tuyệt diệu của cơ thể cô, mũi cũng có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cô, tư thế này vừa là hưởng thụ mà cũng là dằn vặt.

Lê Nhược Vũ ngây người, cô hơi bực tức giật bàn tay đang đặt trên ngực mình ra.

Hà Duy Hùng cũng ngây cả người, sau đó vội lùi ngay lại như thể vừa bị dọa chếp khiếp: “Ấy chết, anh không cố ý đâu, anh không định vô lễ với em, thật đấy.”

Lê Nhược Vũ không còn tâm trạng đâu mà bắt bẻ anh ta, hiện giờ trong lòng cô chỉ nghĩ đến chiếc vòng cổ của mình mà thôi.

Chẳng kịp lấy túi, cô chạy luôn ra ngoài.

“Em lại đi đâu đấy hả? Lê! Nhược! Vũ!“ Hà Duy Hùng đang định đuổi theo lại bị một lực phía sau giữ chặt.

Lực kéo quá lớn, thậm chí bước lên trước vài bước cũng khó, anh ta bực bội ngoảnh lại nhìn, thì thấy một nắm đấm bụ bẫm vung thẳng về phía mặt mình.

 
 
Chương 201


Chương 201

Trông Lê Minh Nguyệt nhỏ con thế thôi nhưng sức lực của cô nàng thật sự rất lớn, dù gì cũng là người phải làm việc nhà nông từ khi còn bé mà.

Nắm đấm tiếp xúc mặt Hà Duy Hùng, khuôn mặt tuấn tú của anh ta lập tức xuất hiện một vành mắt gấu trúc.

Hà Duy Hùng kinh ngạc: “Ôi mẹ nó, cô bị thần kinh à.”

Lê Minh Nguyệt cầm ba lô, ra sức quật vào người anh ta, miệng liên tục mắng mỏ: “Đồ lưu manh, tên lưu manh chết tiệt! Tên lưu manh khốn kiếp! Chị Nhược Vũ đã kết hôn rồi mà anh còn dám sàm sỡ chị ấy à!”

“Lưu manh mẹ cô ấy, ông đây còn chưa đụng vào một cọng tóc của cô, cô định chơi trò ăn vạ với tôi đấy à, có thấy mất mặt không hả!”

“Bắt nạt chị Nhược Vũ, tôi đánh chết anh luôn! Chị Nhược Vũ tốt như thế, anh dám sàm sỡ cô ấy thì anh chính là thằng lưu manh khốn nạn.”

Nhược Vũ?

Phải rồi, Lê Nhược Vũ đâu?

Hà Duy Hùng quay đầu nhìn ra phía ngoài, cô đã chạy mất tăm mất tích từ bao giờ.

Tức chết rồi, đều tại cái con bé giống như bị bệnh thần kinh này!

Người thì không to con, nhưng sức lực con mẹ nó đúng là không nhỏ, chỗ bị nó đánh đau muốn chết.

Trong chốc lát, lại thêm một nắm đấm nữa vụt tới, rơi trên khóe môi của anh, ai… Lại con mẹ nó tím thêm một chỗ.

Lần này Hà Duy Hùng thực sự tức giận rồi, gương mặt đẹp trai mê lòng người này của anh ta chỉ để cho con nhóc này luyện quyền thôi sao?

Khi cô ấy vung mạnh ba lô về phía anh ta, anh ta thẳng tay bắt lấy ba lô của cô.

Lê Minh Nguyệt ngây người, cố gắng kéo ba lô về lại, nhưng không địch nổi sức lực to lớn của đàn ông.

Hà Duy Hùng hơi dùng sức, túi của Lê Minh Nguyệt lập tức rơi xuống trước mặt anh ta: “Tôi không đánh con gái, cho nên tôi không đánh trả, nhưng tôi cảnh cáo cô một câu, nên biết điều đi! Nếu không phải vì Nhược Vũ bảo vệ cô, tôi đã chơi chết cô lâu rồi!”

Bị ánh mắt hung ác của anh dọa cho hết hồn, Lê Minh Nguyệt thường ngày chỉ biết bắt nạt kẻ yếu hơi sợ hãi.

Cô im lặng cúi đầu xuống, chỉ nói hai chữ: “Thôi thì thôi.”

Dù sao cô cũng đánh đủ rồi, chị Nhược Vũ cũng đã chạy xa, lúc này thừa nhận rằng mình sợ cũng không phải chịu thiệt thòi gì.

Hà Duy Hùng vốn đang ôm một bụng tức, bỗng bị ba chữ này của cô chọc cười.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh ta nhìn thấy loại con gái như này, lúc giở trò thì tàn ác hơn ai hết, mà lúc biết sợ cũng nhanh hơn bất kỳ ai.

Lê Minh Nguyệt giật được cái ba lô nhỏ không đáng giá của mình về, còn cẩn thận từng li từng tí chỉnh chỉnh lại mấy vết nhăn nheo, chỉnh xong xuôi rồi cô mới ngẩng đầu bước ra ngoài.

Còn chưa đi được hai bước đã bị nhân viên phục vụ ngăn cản: “Xin lỗi, em gái ơi, bàn này của em vẫn chưa tính tiền.”

Chết tiệt!

Lúc nãy Nhược Vũ đi nhanh quá, đừng nói tới trả tiền, đến cả túi xách của mình cũng không kịp mang đi.

Lê Minh Nguyệt chặn lại nước mắt chua xót: “Bao nhiêu tiền?”
 
Chương 202-203


Chương 202

“Hai triệu một trắm nghìn đồng.”

“.“ Lê Minh Nguyệt hoa mắt, giờ có lấy cô ấy ra gán nợ cũng không đủ chỉ cho bữa cơm này.

“Có thể… Trả góp được không?”

“Không được.”

Sắc mặt nhân viên phục vụ trở nên khó chịu hơn lúc nào hết, chưa bao giờ nghe đến cả bữa cơm cũng phải trả góp.

Một cô gái xinh đẹp như vậy, lại chạy đến một nơi thế này để ăn chực? Từ trước đến nay chưa bao giờ gặp phải loại người thế này, giơ điện thoại lên chuẩn bị báo Cảnh Sát, Lê Minh Nguyệt òa lên một tiếng ôm lấy cánh tay cô ấy: “Em không phải là người ăn chực, em chắc chắn sẽ trả tiền, xin chị đấy, cho em trả góp đi, em chắc chắn sẽ trả hết!”

Hà Duy Hùng đừng xem náo nhiệt cười lạnh một tiếng, khóe miệng vừa nhếch lại kêu “ai” một tiếng.

Mẹ kiếp, đánh đau thật sự.

Nhân viên phục vụ và khách mời lằng nhằng, vướng mắc lập tức dẫn đến sự chú ý của mọi người, Giám Đốc chạy tới, kết quả lại bị Hà Duy Hùng dọa cho hết hồn: “Tổng Giám Đốc Hà, ngài bị thương sao? Để tôi đi lấy cho ngài mấy viên đá.”

Lê Minh Nguyệt sững người, mẹ kiếp, tên biế.n thái này là Tổng Giám Đốc Hà á?

Tổng Giám Đốc Hà, không phải chứ, người này là ông chủ của cái công ty cách nhà hàng này không xa mà sáng nay cô ấy vừa mới đi phỏng vấn sao.

Hà Duy Hùng xua tay: “Không cần, tôi đang xem các người xử lý người ăn quyt rồi còn ẩu đả khách hàng khác như thế nào.”

Lời này vừa nói xong, cô lại có thêm một tội.

Ầu đả khách hàng khác.

Khuôn mặt Lê Minh Nguyệt trắng bệch, công việc còn chưa tìm được đã phải đến Cục Cảnh Sát ngồi?

Nhân viên phục vụ thấy Lê Minh Nguyệt không kéo mình nữa lập tức rút tay ra, cầm điện thoại di động bấm số gọi Cảnh Sát.

Nhìn ba số 113 được nhấn xuống, Lê Minh Nguyệt bỗng nhiên nhảy dựng lên, ôm lấy đùi Hà Duy Hùng: “Anh là bạn của chị Nhược Vũ, là tôi sai, cầu xin anh người trên không chấp kẻ dưới tha cho tôi một lần đi.”

Đây chính là con đường sống duy nhất của cô.

“Tôi không có ý định so đo với cô, nói buông tha cô cái gì?” Anh ta nhíu mày, mặc dù trên mặt bầm tím, nhưng vẫn khó che đi vẻ đẹp trai của anh ta.

Lê Minh Nguyệt mặt dày: “Nói có lý, nói có lý, vậy anh cho tôi mượn ít tiền để thanh toán bữa ăn này được không?”

“.“ Hà Duy Hùng cảm thấy cái nhìn của mình với đời lại được đổi mới một lần nữa.

“Sao tôi phải cho cô mượn?”

Thứ quỷ hút máu!

“Chẳng phải anh là bạn của chị Nhược Vũ à, thật trùng hợp, tôi cũng thế. Nếu lần này anh mặc kệ tôi, tôi nhất định sẽ khóc lóc kể lể với chị Nhược Vũ nói anh là đồ tồi tệ xấu xa“ Cô ấy nhìn ra được, tên biế.n thái này rất thích chị Nhược Vũ.

Nghĩ vậy, cô ấy càng thấy tên này quá không biết xấu hổ.

Chương 203

Chị Nhược Vũ sắp kết hôn rồi anh ta còn muốn tiếp cưa cẩm chị Nhược Vũ, xí, đúng là quá không biết xấu hổ.

Sao cô ấy lại đi cầu xin loại người này làm gì nhỉ, thôi cô đành vào Cục Cảnh Sát ngồi tạm mấy ngày vậy.

Lê Minh Nguyệt bỗng nhiên nghĩ thông suốt nên không thèm ôm đùi Hà Duy Hùng nữa, cô trơ mắt nhìn nhân viên phục vụ, nói: “Được rồi, chị cứ báo Cảnh Sát đĩ ạ.”

Hà Duy Hùng: “…

Nhân viên phục vụ: “…”

Lê Nhược Vũ ngồi lên xe rồi mới phát hiện ra mình cứ thế chạy đến đây, bỏ rơi Lê Minh Nguyệt ở đó, quan trọng nhất là, cô còn chưa thanh toán tiền bữa ăn.

Cô vội vàng cầm điện thoại lên nhận cuộc gọi tới: “Xin lỗi Minh Nguyệt, chị quên mất em ở đó.”

Lê Minh Nguyệt khóc không ra nước mắt: “Không phải chỉ có em đâu, còn cả túi xách của chị chị cũng quên này.”

“Trong túi xách của chị có thẻ ngân hàng đó, không có mật khẩu, em dùng thẻ đó tính tiền là được.”

“Nhưng mà em đã…”

Hà Duy Hùng ÿ vào ưu thế mình cao hơn, giành lấy điện thoại của Lê Minh Nguyệt, anh nói: “Nhược Vũ, em yên tâm đị, tôi thanh toán giúp con bé rồi.”

Cô sững sờ: “Vậy cảm ơn anh.”

Mặt Hà Duy Hùng hớn hở hẳn ra: “Đừng khách khí, nhưng lần sau lúc mời ăn cơm nhớ gọi tôi là được.”

Cúp điện thoại, Lê Nhược Vũ cũng không nghĩ nhiều.

Lê Minh Nguyệt tức muốn chết, cô ấy chưa từng gặp phải loại người không biết xấu hổ như này!

Cô bỏ ba lô xuống, quay về ngồi lại bên bàn.

Hà Duy Hùng như cười lại như không cười, cứ thế nhìn cô ấy chằm chằm.

Lê Minh Nguyệt cắn răng: “Tiền đã thanh toán rồi, tôi ăn cho xong không được à!” Cô cầm lấy một miếng xương heo lớn lên gặm, coi miếng xương này là Hà Duy Hùng.

Nhà tư bản! Thứ quỷ hút máu! Đã có tiền rồi còn muốn chơi mình!

Trước khi ăn cơm chưa thanh toán tiền nhưng nếu đã trả tiền rồi vậy phải lấy chút lãi chứ.

Nếu Nhược Vũ gọi điện tới sớm một phút có phải tốt không, Lê Minh Nguyệt gạt nước mắt trong lòng, cảm giác thật quá bi thương.

Lê Nhược Vũ chạy thẳng tới cao ốc của tập đoàn Lâm Thị.

Lâm Minh là người tương đối nghiêm túc với công việc, vào giờ này hẳn anh đang ở công ty.

Trong ánh mắt của mọi người, cô đi theo nhân viên vào thang máy đi thẳng lên lầu.

Trong tháng máy, mọi người dồn dập liếc mắt nhìn Lê Nhược Vũ, nhao nhao ngậm chặt miệng. Cho đến (Chỉ yê tận khi Lê Nhược Vũ ra khỏi thang máy rồi họ mới xì xào bàn tán.

Dù sao cô Lâm này cũng lắm chuyện lùm xùm, đã thế còn hết vụ này đến vụ khác nữa cơ.

Nửa năm trước, nghe đồn cô Lâm kia có một chân âu chủ nhà họ Hạ, thậm chí một tháng trước còn tuôn ra loại video yêu đương kia. Tất cả mọi người đều cho rằng, cô Lâm này không giữ nổi vị trí kia nữa rồi.

Nhưng không ngờ, mọi chuyện lại được xoay chuyển hoàn toàn, từng chuyện nối tiếp nhau được hóa giải.
 
Chương 204


Chương 204

Vận may cũng tốt thật, chỉ tội cho cậu Hạ, không biết phải chịu nước mọt của bao người rồi.

Lê Nhược Vũ đi thằng tới văn phòng của Tổng Giám Đốc, Trợ Lý Nguyễn nhìn thấy cô vội vàng tới đây, tiến lên hỏi thăm: “Cô chủ tới công ty có chuyện gì không ạ?”

Cô nhíu mày: “Lâm Minh đâu?”

Trước nay trong công ty chưa từng có ai dám gọi thẳng tên của Tổng Giám Đốc như vậy, Trợ Lý Nguyễn Nam Trường ngẩn ra trong chốc lát mới phản ứng kịp: “Thưa cô chủ, hôm nay Tổng Giám Đốc không đến công ty ạ”

“Không đến?”

“Đúng vậy, lịch trình sáng nay đều bị hủy rồi ạ.”

“Vậy anh có biết anh ấy đi đâu không?”

“Có lẽ là… Ở nhà?“ Trợ Lý Nguyễn đưa ra đáp án nửa vời lấp lửng.

Chuyện lần này của Lâm Minh và Lê Nhược Vũ, Trợ Lý Nguyễn là người duy nhất chứng kiến toàn bộ sự việc từ đầu tới cuộc. Trong đó, có rất nhiều chuyện đều do chính tay anh ta làm.

Những người khác không biết, chỉ xem tin tức, liên tưởng, suy đoán một hồi rồi cho qua, chỉ có một mình Trợ Lý Nguyễn biết, trong nửa năm này, tình cảm của Tổng Giám Đốc giành cho vợ thay đổi sâu sắc cỡ nào.

Bộ dạng của Trợ Lý An lúc này trông không giống như đang nói dối, xem ra, Lâm Minh thực sự không có ở công ty, cô quá lỗ mã.ng rồi.

“Cám ơn rất nhiều.

“Cô chủ khách sáo rồi Trợ Lý An đẩy gọng kính lên trên sống mũi: “Chỗ này không dễ bắt xe, để tôi cử người đưa cô về.”

Lê Nhược Vũ từ chối, một mình đi xuống tầng.

Trợ Lý An đích thân đi tiễn Lê Nhược Vũ, anh ta vừa bấm nút xuống của thang máy dành riêng cho Chủ Tịch thì lại nhìn thấy Lê Nhược Vũ không quay đầu mà đi thằng vào thang máy dành cho nhân viên làm việc trên tầng cao ở bên cạnh.

Thang máy chuyên dụng? Cô cười mỉa mai, cũng không biết là dành riêng cho ai đây.

Bất cứ đồ đạc gì của anh, cô đều không muốn đụng vào nữa, giờ cô chỉ muốn lấy lại sợi dây chuyền của mình, nó là thứ duy nhất mà cô còn lại.

Cô đã đeo sợi dây chuyển đó từ khi cô còn nhỏ, gắn bó với cô hơn 20 năm, đối với cô từ lâu nó đã không còn đơn giản chỉ là một sợi dây chuyền nữa.

Cô nhớ khi cô còn nhỏ, mẹ nói với cô rằng, sợ dây chuyền là vật đính ước cho tình yêu của ba mẹ năm đó, mà cô lại là con gái cưng của họ, vì vậy họ mới giao sợi dây chuyền này cho cô.

Bây giờ, con cưng của ba mẹ đã sớm chuyển thành Lê Nhã Tuyết và công ty rồi.

Còn cô, không là cái gì cả.

Cũng chẳng có ai sẽ lại quan tâm đến bản thân cô, ngoại trừ sợi dây chuyền này, nó đã chứng kiến sự tồn tại từng có ý nghĩa của cô.

Lâm Minh thật sự đang ở nhà.

Lê Nhược Vũ vừa mở cửa liền nhìn thấy Lâm Minh đang ngồi trên ghế sô pha, trong cái gạt tàn được đặt trên bàn trà đều là tàn thuốc.

Đi tới trước mặt anh, cô trực tiếp nhìn anh hỏi: “Dây chuyền đâu?”
 
Chương 205


Chương 205

Anh dập tắt điếu thuốc đang cầm trong tay, không ngẩng đầu lên nói: “Ở chỗ anh.”

“Tại sao anh lại lấy đồ của tôi khi chưa được cho phép?” Cô mở lòng bàn tay anh ra: “Trả lại cho tôi.”

Lâm Minh một tay nắm lấy bàn tay trắng ngần và thon dài của cô, anh dùng sức để kéo, đem cô nằm trọn trong lòng mình.

Lê Nhược Vũ bị ép ngồi lên đùi anh, anh tựa cằm mình lên vai cô: “Có thể.

Có thể, nhưng không phải cứ vậy mà đưa cho em, chính là cần có điều kiện.

Cô im lặng bất động, tự mình nói: “Điều kiện gì?”

Anh ôm cô, trầm lặng nói: “Anh phải đi công tác ở Pháp, em đi cùng anh, sau khi trở về anh sẽ trả dây chuyền cho em.”

“Tôi không biết nói tiếng Pháp.”

“Có anh, em không cần phải biết bất cứ cái gì”

Chậc chậc, lời ngọt ngào này mới mê người làm sao, nhưng cô sẽ không tin tưởng anh nữa.

“Tôi không muốn đi.”

“Cũng được thôi, vậy sợi dây chuyền kia anh sẽ tạm giúp em giữ gìn.”

“Lâm Minh, anh đừng có mà quá đáng như vậy, nó vốn dĩ là đồ của tôi, anh dựa vào cái gì mà tự ý lấy nó đi?” Cô giãy giụa nhưng Lâm Minh ôm cô quá chặt, cô không thể thoát ra được.

Dựa vào cái gì? Anh hủy hoại tình yêu của cô còn chưa đủ, đến cả đồ vật của cô, anh cũng muốn phá hủy hết sao?

“Em là của anh, tất cả mọi thứ của em cũng sẽ đều là của anh.” Anh ôm chặt cô vào trong lòng.

Anh biết sợi dây chuyền đó không có liên quan gì đến Hà Duy Hùng, nhưng anh vẫn không cam lòng để Hà Duy Hùng cứ tiếp xúc với Lê Nhược Vũ như vậy. Lê Nhược Vũ chỉ là người của anh mà thôi.

Nhưng mà lần này, trái tim của Lê Nhược Vũ đã càng ngày càng rời xa anh.

Sao anh có thể cam lòng chứ?

Lê Nhược Vũ cảm động mà bất lực: “Lâm Minh, tính chiếm hữu của anh thật đáng sợ.”

Anh hôn lên trán cô: “Có lễ vậy.”

Anh ôm cô quá chặt, Lê Nhược Vũ bị siết tới mức sắp không thể thở nổi. Biết được suy nghĩ đã quyết trong lòng anh, cô chỉ có thể thỏa hiệp: “Được, tôi đi cùng anh, anh trả dây chuyền lại cho tôi.”

“Sau khi trở về anh sẽ trả cho em.”

“Là anh nói đấy.”

“Ừ, là anh nói.“ Anh cười khổ, chỉ là một sợi dây chuyền mà thôi, lại có thể khiến cô không tin tưởng vào bản thân anh, phải xác định đi xác định lại nhiều lần như vậy.

Cô hít một hơi rồi định đứng dậy khỏi đùi anh.

“Đừng cử động, để anh ôm em thêm một lát.”

Không biết kể từ lúc nào mà Lâm Minh trở nên có chút kì lạ. Anh là một người đàn ông lạnh lùng như vậy, đôt nhiên lai có chút dính lấy cô……

Tại sân bay.

Lâm Minh nắm chặt tay Lê Nhược Vũ, sợ cô đi lung tung.
 
Chương 206


Chương 206

Cô nhìn xuống đôi tay đang nắm của hai người rồi lại nhìn Lâm Minh: “Trợ Lý của anh đâu? Không đem theo gì cả, chúng ta cứ như vậy mà đi sao?”

Trong mắt anh hiện lên ý cười: “Đem theo em là đủ rồi.

Những lời yêu thương bất ngờ nói ra luôn là điều khiến cho không ít phụ nữ cảm thấy hạnh phúc, nhưng khi Lê Nhược Vũ nghe thấy lại chỉ có cảm giác buồn nôn, cô giả vờ như mình không nghe thấy: “Đi thôi.”

Nụ cười của Lâm Minh nhạt đi mấy phần, anh nắm chặt lấy tay cô, nói gì cũng không chịu buông ra.

Phía trước có chút ồn ào, mấy người vệ sĩ đang đi theo một người phụ nữ vào bên trong.

“Bố, con không đi! Con không đi đâu! Bố đừng đuổi con đi, con hứa con sẽ ngoan, có được không, con xin thể!” Cô gái đó kêu lên: “Con xin bố đó, bố, đừng đuổi con đi! Không phải bố thương con nhất sao, bố để con mình ra nước ngoài sinh sống, bố chịu được sao? Con cầu xin bố đó, đừng có đuổi con đi, có được không bố?”

Người đàn ông lớn tuổi đứng yên một chỗ: “Lưu Ly, bố càng thương con thì lại càng không thể giữ con ở lại đây được.”

“Bố! Nếu như bố nhất quyết đuổi con đi, con sẽ hận bố!”

“Thà rằng con hận bố còn tốt hơn là con lại làm ra những chuyện hại người hại mình kia.”

Người đang bị vệ sĩ áp đi kia là Lưu Ly, còn người đàn ông đang nói chuyện, chính là bố của cô ấy.

Nghe cuộc nói chuyện giữa hai cha con họ, Lê Nhược Vũ hơi khựng lại, lồng ng.ực cô xiết chặt.

Chuyện hại người hại mình?

Chẳng có lẽ nào, chuyện ở khách sạn ngày hôm đó, cũng là do Lưu Ly lên kế hoạch sao?

Cô cũng từng điều tra qua, theo dõi từ quán bar đến khách sạn, nhưng không tìm ra được bất cứ chuyện gì, ba người đàn ông đã bắt cô hôm đó, hình như đã rời khỏi thành phố này.

Lâm Minh cho rằng cô để tâm đến chuyện giữa mình và Lưu Ly, nên anh liền kéo cô lại bên cạnh mình, đi ngang qua Lưu Ly.

Lưu Ly cũng phát hiện ra bọn họ: “Lâm Minh!”

Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Đối với Lưu Ly mà nói, Lâm Minh giống như một nguồn năng lượng, cô ta liều mình hất tay vệ sĩ ra, xông đến trước mặt anh.

Kể từ sau khi cuộc nói chuyện đó kết thúc, cô ta cũng chưa gặp lại Lâm Minh lần nào, cho dù biết anh ấy không có tình cảm gì với mình, thậm chí còn muốn hủy hoại mình, cô vẫn không thể buông bỏ Lâm Minh.

Cô có rất nhiều lời muốn nói với Lâm Minh, Lưu Ly vượt qua các chướng ngại ở phía trước, đứng trước mặt Lâm Minh: “Quân!”

Lâm Minh nhìn cô ta một cái, từ từ che chở cho.

Lê Nhược Vũ ở phía sau mình, tỏ ý muốn bảo vệ cô.

Trái tìm Lưu Ly tan nát, cô chỉ là đứng trước mặt bọn họ mà thôi, anh ấy lại cứ phải bảo vệ Lê Nhược Vũ như thế này sao?

Lưu Ly nuốt không trôi ngụm khí này, quay lại nhìn về phía Lê Nhược Vũ nói chuyện: “Sao cô vẫn còn mặt mũi đứng cạnh anh ấy vậy, chuyện giữa cô và Hạ Đông Quân đang gây xôn xao khắp mọi nơi, cô không cảm thấy xấu hổ chút nào sao?”

Lê Nhược Vũ tưởng rằng Lưu Ly đang nói đến chuyện bức ảnh mấy tháng trước: “Chuyện đã xảy ra mấy tháng trước rồi, cô cần gì phải giữ mãi không buông, càng huống hồ, bức ảnh đấy rốt cuộc là do ai chụp, là ai xuyên tạc sự thật, trong lòng cô không biết sao?”
 
Chương 207


Chương 207

Lưu Ly sững người, mới biết rằng hóa ra Lê Nhược Vũ căn bản không hề biết đến chuyện đoạn video, cô ta âm thầm cười: “Trong đoạn video…..”

“im miệng! Lưu Ly.” Lâm Minh lạnh mặt, vẻ mặt anh ta bình tĩnh đến mức đáng sợ, lời nói của Lưu Ly bị anh cắt ngang.

“Tại sao tôi phải im miệng chứ, tôi chính là muốn nói hết mọi chuyện ra đấy!”

“Được thôi, tôi sẽ để cả nhà họ Lưu chôn cùng cô luôn.” Ánh mắt Lâm Minh tràn ngập sự u ám, anh nhàn nhạt lướt nhìn qua ba và những vệ sĩ đang ở sau lưng cô: “Bây giờ, cô vẫn còn cơ hội ra nước ngoài. Nếu như cô nhất định muốn đối đầu với tôi, vậy cô cũng có thể thử xem sao.”

Anh tuyệt đối không bao giờ cho phép những chuyện mà bản thân không dễ dàng gì mới che giấu được, lại bị phơi bày hết trước mặt Lê Nhược Vũ như thế này, cuộc sống của anh không dễ gì mới có thể yên bình trở lại, tuyệt đối không được phép bị phá vỡ thêm lần nào nữa!

Nhìn bộ dạng hết lòng để bảo vệ Lê Nhược Vũ của Lâm Minh, Lưu Ly cực kì không cam lòng.

Lưu Ly nhìn vào khuôn mặt anh một cách chăm chú: “Lâm Minh, anh đối xử như thế với em mà không thấy bản thân tàn nhẫn quá đáng sao?”

“Không hề thấy vậy.”

“Em thích anh bao nhiêu năm trời như vậy, từ nhỏ em đã thích anh rồi…“ Lưu Ly đau đớn tan nát cối lòng: “Vì sao anh không thể cho em một cơ hội chứ. Nếu như không có sự tồn tại của Lê Nhược Vũ, có thể nào anh sẽ thích em không, dù chỉ là chút yêu thích nhỏ nhoï mà thôi.”

Lâm Minh hờ hững phun ra hai chữ gọn lỏn: “Không hề.”

Lưu Ly cắn chặt bờ môi dưới, cô ta đưa ánh mắt thâm độc nhìn về phía Lê Nhược Vũ, thật sự cô ta rất hận.

Nếu như không có Lê Nhược Vũ, cho dù Lâm Minh không thích cô ta thì cuộc đời cô ta cũng không trôi nổi đến tình trạng thê thảm nhý bây giờ.

Cô ta thật sự muốn giết quách Lê Nhược Vũ cho rồi, nhưng lúc này đây cô ta lại không hề có cách nào để hành động.

Bởi vì bố cô ta chê con gái làm xấu mặt, lo sợ cô ta lại đi gây chuyện là chín, còn sợ chuyện cô ta quay: lén video vỡ lở ra rồi bị Lâm Minh biết được thì sẽ không nể mặt mũi mới là mười. Cha Lưu ra lệnh cho cô ta trong vòng năm năm không được bén mảng về nước.

Nhưng Lưu Ly không tài nào hiểu được, rõ ràng cô ta đã xử lý mọi chuyện kín kẽ đến mức giọt nước cũng không chảy qua được, đến cả Lâm Minh cũng không thể điều tra ra manh mối liên quan đến mình, thì cớ sao cha cô ta lại biết video đó là do cô ta quay lại, rốt cuộc kẻ nào đã đồn thổi bên tai cha cô ta?

Nếu như cha cô ta không biết chuyện video thì chắc chắn ông sẽ không quyết tâm tống cổ cô ta ra nước ngoài như vậy.

Vốn dĩ cô ta còn đang tính toán một âm mưu khác, hòng nhanh chóng tiễn Lê Nhược Vũ đi đầu thai kiếp.

khác. Nhưng mà bây giờ cô ta lại bị cưỡng chế đưa ra nước ngoài, đừng nói đến chuyện ra tay, ngay cả cơ hội giao tiếp cơ bản cũng chẳng có.

Rốt cuộc là kẻ nào! Kẻ nào đã đồn thổi tin tức này.

Cô ta cực kỳ không cam lòng với kết cục này!

Lưu Ly siết chặt nắm tay rồi cao giọng hét lên: “Rốt cuộc Lê Nhược Vũ có cái gì tốt chứ?”

“Cái gì cũng tốt” Lâm Minh trả lời xong thì nghiêng đầu khế nhìn qua Lê Nhược Vũ.

Mà vẻ mặt Lê Nhược Vũ lại hờ hững như không quan tâm, cô còn không thèm ngẩng đầu lên.

Cõi lòng Lâm Minh buồn bực quay người qua kéo cô lại.
 
Chương 208


Chương 208

Lúc bấy giờ cô mới chịu ngẩng đầu lên, đối diện với cái nhìn của anh. Nhưng trong đôi mắt cô bình tĩnh như lúc trước, không hề tồn tại một chút dao động nào vì anh.

Thấy động tác nhỏ thân mật giữa hai người thì đầu óc Lưu Ly càng muốn nổ tung hơn, cô ta gần như phát điên nhào về phía Lê Nhược Vũ.

Lâm Minh không ngờ rằng Lưu Ly lại thình lình ra tay như thế, anh chưa kịp ngăn cản thì hai cánh tay Lưu Ly đã tóm chặt lấy cánh tay của cô, mười ngón tay găm sâu vào da thịt cô: “Lê Nhược Vũ, tất cả đều là do mày! Cái gì cũng do mày hết! Nếu không phải tại màythì vốn dĩ tao cũng đâu cần phải rời bỏ quê hương dạt ra nước ngoài!”

“Buông tay ra!”

“Lê Nhược Vũ, tao hận mày chết đi được, chỉ cần tao còn có thể về đây thì nhất định tao sẽ không bỏ qua cho mày!”

Lê Nhược Vũ chịu đựng cảm giác đau nhức trên cánh tay mình, cô cười lạnh nhìn Lưu Ly rồi từ từ nhếch môi vẽ lên nụ cười: “Là chính cha cô muốn đưa cô ra nước ngoài mà, tôi cũng không phải mẹ cô, không có tư cách phản đối cha cô.”

Lưu Ly tức ngực khó thở, cô ta giơ tay ý đồ tát Lê Nhược Vũ, nhưng mà “bốp…” một cú tát.

Cuối cùng lại hạ cánh trọn vẹn trên má chính mình.

Cái tát kia là chính tay Lâm Minh ban tặng cô ta.

Vẻ mặt Lâm Minh xám xịt cứu Lê Nhược Vũ thoát khỏi móng vuốt của cô ta.

Anh đỡ lấy cổ tay Lê Nhược Vũ quan sát, quả nhiên trên cánh tay cô còn in hằn một vết nhéo tím xanh to đùng.

Thấy Lưu Ly vẫn còn định kéo Lê Nhược Vũ thì Lâm Minh sải chân đá văng Lưu Ly đi: “Vậy cả đời này.

cô đừng mơ về chuyện quay về nữa, cô mà muốn về thì tốt nhất cũng nên trốn tôi cho kỹ, đừng để tôi biết được, nếu không, cô trở về một ngày thì tôi sẽ thao.

túng cổ phiếu nhà họ Lưu các người xuống mười phần trăm.”

Lưu Ly loạng choạng ngã ngồi dưới đất, cô ta không thèm để ý hình tượng nữa mà ngoác mồm khóc rống lên.

Lâm Minh chưa từng đánh phụ nữ bao giờ, thế mà lần đầu tiên anh ra tay lại dành cho cô ta.

Lúc này cha Lưu mới vội vàng chạy đến, sai vệ sĩ đỡ Lưu Ly đứng dậy từ dưới đất rồi thụt lùi tạo khoảng cách với nhóm người Lâm Minh và Lê Nhược Vũ.

Ban đầu ông ta để Lưu Ly chạy đến đây là vì muốn xem, rốt cuộc tình cảm của Lâm Minh dành cho con gái mình còn lại nhiều hay ít.

Rốt cuộc đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cũng không đến mực thật sự vì việc hôn nhân của Lê Nhược Vũ bị phản bội, ra ngoài ngoại tình mà quyết định tách rời khỏi nhà họ Lưu, hơn nữa, khi Lâm Minh còn nhỏ, anh còn từng cứu ông ta.

Nể mặt chuyện của quá khứ, Lâm Minh nếu có thái độ mềm mỏng chút đối xử với Lưu Ly, ông ta sẽ không đưa Lưu Ly ra nước ngoài. Rốt cuộc nhà họ Lưu cũng chỉ có một cô con gái duy nhất, đưa ra nước ngoài, ông ta cũng luyến tiếc.

Nhưng ngàn lần không nghĩ tới, mọi chuyện sẽ biến thành như vậy.

Một câu cũng không nói được thì thôi đi, lại còn khiến Lâm Minh tức giận như này.

“Quân à, con đừng nóng giận, đứa nhỏ Lưu Ly này từ nhỏ đã luôn độc mồm độc miệng như vậy, thật ra không có ý xấu.” Bố Lưu vội vàng tiến lên giúp con gái mình nói chuyện, thật sự sợ Lâm Minh đã tức giận, nhà họ Lưu từ trên xuống dưới đều bị xui xẻo theo.
 
Chương 209


Chương 209

“Vậy làm phiền bác Lưu dạy dỗ nhiều hơn, chuyện như ngày hôm nay, nếu còn xảy ra lần thứ hai, tôi sẽ xử lý cả nhà họ Lưu đi chôn cùng.” Lâm Minh lạnh lùng nói.

Bố Lưu sợ tới mức dùng sức gật đầu thật mạnh, giống như đang lấy lòng giải thích: “Hôm nay Lưu Ly ra nước ngoài, tâm trạng không được tốt lắm. Được, chờ con bé ra nước ngoài, chắc chắn sẽ không gặp mặt, càng sẽ không xảy ra chuyện như này nữa.”

Lê Nhược Vũ bỗng ngước mắt lên, nhìn về phía bố Lưu: “Chính cô ta cũng nói, về nước sẽ không bỏ qua cho tôi, ông có thể đảm bảo cô ta sẽ không về nước nữa sao? Nếu về nước lại thì nên tính như nào đây.”

“Lời này của cô là có ý gì?” Mặt của bố Lưu trầm xuống. Lâm Minh châm chọc và mỉa mai mình còn chưa tính tới, con bé xa lạ này dựa vào đâu mà nói chuyện với ông ta như vậy?

Lâm Minh ôm lấy eo của Lê Nhược Vũ, kéo cô tới bên cạnh mình, nghiêng người ôm cô, lạnh nhạt mở miệng: “Ý của cô ấy, chính là ý của tôi.”

Bố Lưu ngẩn ra, cuống quít gật đầu: “Tôi sẽ cố hết sức, không để con bé về nước gây rắc rối.”

Ánh mắt Lê Nhược Vũ u ám: “Tốt nhất là ông nên cố hết sức, nếu không, tôi cũng không thể đảm bảo sẽ cố gắng tha thứ cho cô ta.”

Cô sẽ không mềm yếu giống như lúc trước nữa, Lưu Ly hại tới cô, cô cũng không cần thiết phải tha thứ cho cô ta.

Sau này, ai hại cô một lần, cô nhất định sẽ trả lại gấp mười lần.

Bố Lưu không ngờ tới một cô gái trông nhỏ xinh dịu dàng như kia, lại có thể nói ra những lời gây khó chịu đến mức này.

Trước đây ông ta vẫn luôn không để mắt tới Lê Nhược Vũ, ông ta vẫn nghĩ rằng, dù Lâm Minh có thích Lê Nhược Vũ tới mức nào, cũng chỉ là để thưởng thức giải trí mà thôi.

Nhưng bây giờ nhìn lại, cũng chưa chắc.

Cô gái nhỏ này không hề bình thường, ông ta không đắc tội nổi.

Chỉ cần Lâm Minh còn che chở cô ta một ngày, ông ta cũng phải nịnh nọt một ngày, nếu không sẽ gây hại tới chính con gái của mình.

Chuyện quá khứ cũng không nhắc lại, chỉ nói Lưu Ly ngu ngốc hạ thuốc con bé này rồi đưa lên giường người đàn ông khác, còn quay video đưa lên khiến cả thành phố ồn ào bàn tán, thật sự không thể để Lâm Minh biết được.

Nếu không, với tính cách của anh ta, nhà họ Lưu thật sự sẽ xong đời cùng với Lưu Ly.

Bố Lưu thu lại gương mặt già, khách sáo hạ giọng nói với Lê Nhược Vũ: “Đứa nhỏ Lưu Ly này, từ nhỏ đã bị tôi chiểu chuộng đến hư, trước kia nó làm sai chuyện gì, tôi thay nó nói lời xin lỗi, hy vọng chuyện định sẽ canh chừng nghiêm ngặt, không cho đứa nhỏ này ra ngoài gây chuyện. Nếu con bé lại làm những chuyện gây rối đó, người làm bố như tôi nhất định sẽ dạy dỗ quá khứ sẽ được bỏ qua. Sau này, tôi ni nó đầu tiên.”

Lê Nhược Vũ nhìn bố Lưu, không nói lời nào.

Lưu Ly không nhìn nổi, bố cô ta vậy mà phải nói lời xin lỗi thấp hèn với Lê Nhược Vũ, dựa vào đâu chứ: “Lê Nhược Vũ cô dựa vào đâu diễu võ dương oai với bố tôi như vậy, còn không phải do bây giờ Lâm Minh chưa ly hôn với cô sao, đợi lúc anh ấy không còn cần cô nữa, tôi xem cô có thể đắc ý đến mức nào!”

“Thật sao?” Lê Nhược Vũ nhếch môi, cười tự giễu.

Cô ước gì Lâm Minh rời khỏi cô sớm một chút, nếu như không phải là Lâm Minh thì cuộc sống của cô vẫn luôn yên bình không bị bọn họ làm phiền.

Nhưng nụ cười này rơi vào trong mắt Lưu Ly thì đó là sự châm chọc.
 
Chương 210


Chương 210

Lưu Ly cảm thấy cô đang chế nhạo mình nên thật không biết tự lượng sức: “Lê Nhược Vũ cô cứ đắc ý đi, lần này anh ta nhìn thấy video thì có thể tha thứ cho.

cô, nhưng chờ lần sau đó anh ta tận mắt nhìn thấy cô lăn lộn trên giường lớn cùng với một người đàn ông khác thì tôi nhìn xem xem anh ta còn bảo vệ cô giống như hôm nay nữa không.”

Lâm Minh sa sầm mặt: “Lưu Ly tôi cảm thấy đời này cô có thể không cần trở về nước nữa.”

Lê Nhược Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Lýu Ly, ánh mắt mang theo sự nghỉ hoặc: “Video?”

? Tôi thì biết chắc chắn cô chưa biết, nếu như cô biết thì làm sao còn mặt mũi ở lại bên “Cô vẫn chưa cạnh anh ta” Lưu Ly cười ha hả, nước mắt nhanh chóng chảy ra.

“Cô câm miệng cho tôi! Cô còn chê gây chưa đủ nhiều chuyện sao?” Bố Lưu khó thở, quát to về phía còn thất thần làm gì, còn không mau tiến cô cả đi cho tôi!”

Bảo vệ hiểu ý trực tiếp che lấy miệng của Lưu Ly, đẩy ra cửa kiểm an.

Lưu Ly không nói chuyện nhưng đôi mắt kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lê Nhược Vũ, giống như không nói gì nhưng lại nguyền rủa lên người cô.

Lâm Minh ôm Lê Nhược Vũ vào trong ngực rồi cẩn thận vuốt v e cánh tay của cô, trong mắt là sự thương xót: “Đau không?”

Lần này cô đã chịu quá nhiều sự tổn thương, mà anh cũng không muốn tiếp tục nhìn cô bị thương nữa.

Đáng tiếc, cô không nhìn thấy sự thâm tình trong mắt của anh.

Từ đầu đến cuối Lê Nhược Vũ vẫn nhớ rõ câu nói cuối cùng của Lưu Ly: “Mời vừa rồi Lưu Ly nói đến video gì? Là việc của tôi và Hạ Đông Quân?”

“Không biết,”

“Lâm Minh, cái USB kia còn không?” Cô cũng muốn nhìn xem bên trong đó chứa nội dung gì. Dù sao.

cũng phải nhìn thấy những đồ vật này thì mới có thể thuận theo đó đi thăm dò những dấu về để lại, đến cuối cùng là ai muốn hãm hại mình và Hạ Đông Quân.

Nếu không có phương hướng điều tra thì chắc.

chắn giống như mò kim đáy bể, quá khó khăn.

Bỗng nhiên Lâm Minh ôm chặt cô giống như muốn khảm cô vào trong cơ thể của mình, lại giống như sợ cô chạy mất.

“Chờ sau khi trở về nước Pháp, anh copy một phần nội dung bên trong USB đưa cho tôi đi.”

“Không.” Môi của anh cọ lên đỉnh đầu cô: “Đã hủy lâu rồi.”

Anh đã nói như vậy thì Lê Nhược Vũ cũng không tiếp tục hỏi tới nữa.

Chỉ là có chút đáng tiếc, manh mối còn sót lại một cái lại bị đứt đoạn từ bên trong.

Lâm Minh biết cô đang nghĩ gì, anh cam đoan: “Những chuyện kia anh sẽ tra rõ ràng, đến cùng là ai hại em thì anh sẽ bắt được người kia đến trước mặt em, mặc cho em xử trí.”

Cô lại cười: “Nếu như người đứng phía sau là tình nhân cũ của anh, người thương trong lòng anh, hoặc là mối tình đầu thì anh cũng muốn mặc kệ để cho tôi xử trí”

Nói ra những lời này rõ ràng là không tin tưởng anh.

“Đúng vậy, bất kể là ai.”

“Nếu như người kia chính là anh.”
 
Chương 211


Chương 211

Anh nắm chặt tay cô rồi để trên ngực của anh: “Anh chỉ nói một lần, em nghe cho rõ.”

Cô gật đầu qua loa.

Anh không hài lòng, hai tay nâng gương mặt cô lên để cô nhìn mình.

Sau đó mở miệng nói từng câu từng chữ:”

Linh, anh sẽ không tổn thương em nữa, bao gồm cả chuyện ngổn ngang ở dưới lầu công ty nhà họ Hạ sẽ tuyệt đối không xảy ra lần nữa, anh sẽ đối tốt với em.”

Trong sân bay người đến người đi, anh lôi kéo tay cô che lấy ngực của mình, trạng thái nghiêm trang giống như là hẹn ước.

Một giây phút này, đôi mắt giống như có thể dừng lại, trong đôi mắt của Lê Nhược Vũ chỉ còn lại một mình anh.

Nhưng chờ hình ảnh này tản đi thì cô chỉ còn lại những nỗi buồn vô cớ.

Lâm Minh nói: “Chúng ta quên đi quá khứ rồi lại bắt đầu từ đầu, giống như những cặp tình nhân bình thường khác, bắt đầu dắt tay nhau nói chuyện tình yêu.”

Lâm Minh không giống như lần trước, tới cuối cùng còn nói thêm một câu được không.

Lần này, anh vốn dĩ không cho cô có quyền lựa chọn, anh tự nói rồi cũng tự mình quyết định, vẽ ra tương lai của hai người.

Lê Nhược Vũ bị Lâm Minh cầm tay kéo lên máy bay, suốt cả đường đi còn bị không ít người vây quanh nữa. Hạng Thương Gia toàn là những hành khách có điều kiện kinh tế, có không ít người cũng nhận ra Lâm Minh.

Nhìn thấy anh ở cùng một chỗ với Lê Nhược Vũ không thể tách rời, ngay cả tay cũng nắm chặt lấy nhau, trên mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

Ngoài ngạc nhiên ra, đa số đàn ông đều không hiểu, làm sao mà Lâm Minh lại cắm rễ bên người Lê Nhược Vũ.

Lê Nhược Vũ này mà nói, đẹp thì cũng có đẹp, nhưng lại ra ngoài ngoại tình tặng cho anh một đôi sừng dài, chuyện như thế này, là một thằng đàn ông, phải thế nào mới có thể bỏ qua được vậy?

Còn phụ nữ, đa phần là ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ.

Lê Nhược Vũ được Lâm Minh đối xử dịu dàng như vậy.

Cho dù là đứng giữa xoáy nước, Lâm Minh cũng nhất định nắm chặt lấy tay cô, không bao giờ từ bỏ. Các cô gái tôn thờ chủ nghĩa lãng mạn vô cùng khao khát có được một tình yêu vừa nhiệt tình sôi nổi, lại nhẹ nhàng tỉnh tế như Lê Nhược Vũ.

Chẳng hạn như bây giờ, bọn họ đang nắm chặt lấy tay nhau, lại còn hơi đung đưa tay nữa chứ.

Lê Nhật Minh giấy giụa suốt cả quãng đường nhưng không thể đấu lại được sức của Lâm Minh, cho dù dùng hết sức lực trên người cũng chỉ như là đung đưa tay hai cái, căn bản không thể thoát ra được.

Suốt cả quãng đường, hai người bọn họ đều bị những hành khách khác cùng với tiếp viên hàng không nhòm ngó.

Vốn dĩ tưởng rằng lên máy bay có thể khá hơn chút, nhưng không ngờ trên máy bay ai ai cũng đều đồng loạt nhìn chằm chằm bọn họ.

Tổng Giám Đốc Tề bụng bự đứng dậy, chào hỏi Lâm Minh: “Tổng Giám Đốc Lâm, thật là trùng hợp, anh cũng đến Pháp sao?“ Theo như anh ta nhớ gần đây Lâm Thị vốn dĩ là không có hạng mục nào hợp tác nào với công ty bên Pháp.

“Đúng vậy, tôi đưa bà xã đến Pháp chơi mấy ngày.” Nói xong, còn giơ hai bàn tay đang nắm chặt của hai người lên, giới thiệu Lê Nhược Vũ: “Vợ tôi, bà Lâm, Lê Nhược Vũ.”
 
Chương 212


Chương 211

Anh nắm chặt tay cô rồi để trên ngực của anh: “Anh chỉ nói một lần, em nghe cho rõ.”

Cô gật đầu qua loa.

Anh không hài lòng, hai tay nâng gương mặt cô lên để cô nhìn mình.

Sau đó mở miệng nói từng câu từng chữ:”

Linh, anh sẽ không tổn thương em nữa, bao gồm cả chuyện ngổn ngang ở dưới lầu công ty nhà họ Hạ sẽ tuyệt đối không xảy ra lần nữa, anh sẽ đối tốt với em.”

Trong sân bay người đến người đi, anh lôi kéo tay cô che lấy ngực của mình, trạng thái nghiêm trang giống như là hẹn ước.

Một giây phút này, đôi mắt giống như có thể dừng lại, trong đôi mắt của Lê Nhược Vũ chỉ còn lại một mình anh.

Nhưng chờ hình ảnh này tản đi thì cô chỉ còn lại những nỗi buồn vô cớ.

Lâm Minh nói: “Chúng ta quên đi quá khứ rồi lại bắt đầu từ đầu, giống như những cặp tình nhân bình thường khác, bắt đầu dắt tay nhau nói chuyện tình yêu.”

Lâm Minh không giống như lần trước, tới cuối cùng còn nói thêm một câu được không.

Lần này, anh vốn dĩ không cho cô có quyền lựa chọn, anh tự nói rồi cũng tự mình quyết định, vẽ ra tương lai của hai người.

Lê Nhược Vũ bị Lâm Minh cầm tay kéo lên máy bay, suốt cả đường đi còn bị không ít người vây quanh nữa. Hạng Thương Gia toàn là những hành khách có điều kiện kinh tế, có không ít người cũng nhận ra Lâm Minh.

Nhìn thấy anh ở cùng một chỗ với Lê Nhược Vũ không thể tách rời, ngay cả tay cũng nắm chặt lấy nhau, trên mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

Ngoài ngạc nhiên ra, đa số đàn ông đều không hiểu, làm sao mà Lâm Minh lại cắm rễ bên người Lê Nhược Vũ.

Lê Nhược Vũ này mà nói, đẹp thì cũng có đẹp, nhưng lại ra ngoài ngoại tình tặng cho anh một đôi sừng dài, chuyện như thế này, là một thằng đàn ông, phải thế nào mới có thể bỏ qua được vậy?

Còn phụ nữ, đa phần là ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ.

Lê Nhược Vũ được Lâm Minh đối xử dịu dàng như vậy.

Cho dù là đứng giữa xoáy nước, Lâm Minh cũng nhất định nắm chặt lấy tay cô, không bao giờ từ bỏ. Các cô gái tôn thờ chủ nghĩa lãng mạn vô cùng khao khát có được một tình yêu vừa nhiệt tình sôi nổi, lại nhẹ nhàng tỉnh tế như Lê Nhược Vũ.

Chẳng hạn như bây giờ, bọn họ đang nắm chặt lấy tay nhau, lại còn hơi đung đưa tay nữa chứ.

Lê Nhật Minh giấy giụa suốt cả quãng đường nhưng không thể đấu lại được sức của Lâm Minh, cho dù dùng hết sức lực trên người cũng chỉ như là đung đưa tay hai cái, căn bản không thể thoát ra được.

Suốt cả quãng đường, hai người bọn họ đều bị những hành khách khác cùng với tiếp viên hàng không nhòm ngó.

Vốn dĩ tưởng rằng lên máy bay có thể khá hơn chút, nhưng không ngờ trên máy bay ai ai cũng đều đồng loạt nhìn chằm chằm bọn họ.

Tổng Giám Đốc Tề bụng bự đứng dậy, chào hỏi Lâm Minh: “Tổng Giám Đốc Lâm, thật là trùng hợp, anh cũng đến Pháp sao?“ Theo như anh ta nhớ gần đây Lâm Thị vốn dĩ là không có hạng mục nào hợp tác nào với công ty bên Pháp.

“Đúng vậy, tôi đưa bà xã đến Pháp chơi mấy ngày.” Nói xong, còn giơ hai bàn tay đang nắm chặt của hai người lên, giới thiệu Lê Nhược Vũ: “Vợ tôi, bà Lâm, Lê Nhược Vũ.”
 
Chương 213


3

Chương 213

Lâm Minh bắt đầu thử đưa tay sang thăm dò cô, anh cũng tỏ ra thận trọng hơn rất nhiều so với phong cách trước đây của anh: “Lê Nhược Vũ.”

Trong lòng cô có chút xao động, cô không né tránh nhưng cũng không đáp lại anh. Nhưng đối với một người vừa bị ghét bỏ như Lâm Minh mà nói thì chỉ cần cô không đẩy anh ra đã là tốt lắm rồi.

Anh nhẹ nhàng nói: “Lê Nhược Vũ, nếu em không thích tôi nắm tay em thì tôi sẽ không nắm nữa. Chúng ta bắt đầu yêu đương lại đi, chuyện nắm tay cứ gạt qua một bên trước.”

Ban đầu, anh nghĩ sẽ không nhận được câu trả lời từ cô, nhưng sau khi máy bay cất cánh bỗng nhiên lại nghe thấy Lê Nhược Vũ cúi đầu nói: “Thực ra anh không cần nói với tôi những điều này.”

Trong lòng Lâm Minh vui mừng khôn xiết, nhưng câu nói tiếp theo của cô lại như một chậu nước lạnh tạt từ đầu đến chân của anh.

“Dù sao thì anh cũng không cho tôi cơ hội được.

lựa chọn, cho dù tôi có làm gì thì cũng chẳng quan trọng. Anh cứ như trước đây đi, làm những điều anh Anh không có cách nào để thanh minh cho mình bởi vì cô ấy nói không sai.

Cho dù cô không muốn thì anh cũng sẽ làm như vậy, anh sẽ không để cho Lê Nhược Vũ đi.

“Phụ nữ sẵn lòng vì anh mà yêu điên cuồng có nhiều lắm, anh không cần phải như thế này.”

“Vậy còn em thì sao?“ Lâm Minh vốn muốn hỏi cô rằng vậy còn em thì sao, em có muốn yêu tôi như bọn họ không?

Nhưng khi thấy vẻ mặt hờ hững của cô, lời sắp nói ra lại bị anh thay đổi: “Vậy còn em thì sao, em có bận tâm không?”

“Tôi không quan tâm anh với họ quấn quýt nhau như nào, nhưng tôi sẽ bận tâm nếu họ làm phiền đến cuộc sống của tôi.”

Những người phụ nữ của anh ta như Lưu Ly, Lâm Thùy Ngọc, có thể còn có rất nhiều những người như vậy trong quá khứ mà cô không biết đến, hỏi cô có bận tâm hay không sao? Nhưng cho dù có bận tâm đến bọn họ thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Sau khi Lê Nhược Vũ nói xong câu đó, bầu không khí trở nên căng thẳng hơn rất nhiều. Lâm Minh dường như bị tổn thương không nói gì nữa. Tâm trạng cô vốn đã không tốt, cô liền gọi tiếp viên hàng không để lấy một chiếc chăn, hai mắt khép lại.

Không biết đã qua bao lâu, Lâm Minh đột nhiên nói: “Anh chưa từng ngủ với bọn họ. Lưu Ly, Lâm Thùy.

Ngọc, anh đều chưa từng động vào, chưa bao giờ”

Lê Nhược Vũ chậm rãi mở mắt ra, những lời này.

của anh là đang khiêu khích với cô sao? Bởi anh luôn cho rằng cô với Hạ Đông Quân từng phát sinh quan hệ cho nên bây giờ anh đang khoe khoang bản thân mình trong sạch như nào sao?

Cô thấy hơi nực cười: “Vậy còn những người khác.

đâu? Ngoài bọn họ ra, anh có dám nói với tôi là anh chưa bao giờ ngủ với người phụ nữ khác? Từ khi kết hôn đến giờ anh chưa từng ngủ với người phụ nữ nào.

khác sao?”

Lâm Minh nhìn cô nghiêm túc giải thích: “Từ sau khi em về nước, ngoài em ra tôi chưa từng chạm vào ai khác.”

Thái độ anh dịu dàng hơn hẳn, Lê Nhược Vũ cũng không phản kháng dữ dội. Cô quay lưng đi, mặt quay về hướng khác rồi chìm vào giấc ngủ.

Anh biết cô đã nghe những gì mình nói, trong lòng Lâm Minh cũng nhẹ đi phần nào.

Thật ra cô vẫn còn bận tâm chuyện vừa rồi.

“Lâm Minh, rốt cuộc là anh tới đây để đi công tác hay là đi du lịch?”
 
Chương 214


Chương 214

“Cả hai.”

Anh ậm ờ cho qua, cầm lấy ngón tay nhợt nhạt của cô, lấy chiếc nhẫn đang cầm trong tay đeo vào, ra vẻ ngắm nhìn một lúc, cảm thấy cũng không tệ lắm: “Tay em rất đẹp nên đeo cái gì cũng thấy đẹp.”

Sau đó lại dùng giọng của người Pháp nói với người bán hàng: “Lấy cái này luôn đi.”

Tay Lê Nhược Vũ vẫn còn bị anh nắm trong tay, quả thật cô không có cách nào nắm bắt được người đàn ông này.

Đây đã là ngày thứ ba tới thành phố của nước Pháp, hai ngày trước anh đã đưa mình đi hết cả thành phố Cô không muốn đi nữa nên nói mình mệt, không muốn đi cũng không muốn nhúc nhích, rốt cuộc hôm nay Lâm Minh vẫn đưa cô ra ngoài đi mua đồ.

Nói là mua đồ nhưng thật ra từ đầu đến cuối đều mua những thứ đắt tiền kia, nhưng cô cũng không cần đeo những thứ cao cấp như thế trên người.

Loay hoay như một con búp bê, lại cầm một món đồ trang sức khoa tay múa chân trên người mình, đợi sau khi anh chọn đủ rồi thì xách đồ cùng cô rời khỏi cửa tiệm. Lúc này cô mới trầm giọng hỏi anh: “Lâm Minh rốt cuộc anh đang muốn làm cái gì?”

Anh cười mê hoặc: “Em đó.”

Trong phút chốc Lê Nhược Vũ không thể hiểu được, cô thì thế nào?

Đúng lúc đó có một đôi tình nhân người Việt Nam đi qua, nhìn Lâm Minh và Lê Nhược Vũ thì không nhịn được mà bật cười.

Nữ sinh đấm vào ngực nam sinh hai cái, tức giận nói: “Anh học người ta một chút đi, dáng dấp không đẹp bằng bạn trai nhà người ta cũng không nói đi, sao cả miệng cũng không biết nói chuyện như người ta.

Mỗi lần tức giận em hỏi anh muốn thế nào, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng dỗ dành em làm dịu bầu không khí.”

Nam sinh nắm quả đấm nhỏ của nữ sinh lại, thấp giọng cười nói: “Từ trước tới giờ anh không hề nói ra, nhưng sự cố gắng của bản thân anh không hề ít hơn của anh ta đâu.”

“Đáng ghét, học cũng thật mau đó.” Nữ sinh dựa vào trong ngực nam sinh cười rồi rời đi.

Bấy giờ Lê Nhược Vũ mới hiểu được câu nói vừa rồi của Lâm Minh là có ý gì.

Ý gì hả?

Là dỗ dành mình đó.

Bây giờ cô mới phát hiện ra lòng mình đã bị đùa giỡn chừng tám mươi lần rồi, cái kiểu đùa giỡn thế này cô nghe cũng không có cảm giác gì cả.

Mà trước đây chắc chắn cô cũng không thể nghe người nào nói mấy lời này nổi.

“Đi thôi, chúng ta đi xem một lần nữa” Lâm Minh lấy tay trái xách tất cả các túi đồ đã mua, tay phải thì dắt theo Lê Nhược Vũ.

“Tay anh cũng xách đầy đồ thế này rồi, anh còn muốn mua cái gì nữa?”

Cô cảm thấy hình như Lâm Minh đã mắc bệnh cố chấp muốn mua đồ cho cô.

Giống như cứ làm như thế thì sẽ bù đắp được những thứ đã làm trước kia.

Đầu ngón tay của Lâm Minh vuốt nhẹ mấy cái vào trong bàn tay của cô, sau đó nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm tình lại lại cực kỳ mê hoặc lòng người: “Em đoán thử xem?”

 
 
Chương 215


Chương 215

Cô không có tâm trạng chơi đùa cùng anh: “Tôi không đoán được, không phải anh tới đây để đi công tác sao, rốt cuộc lúc nào thì mới bắt đầu gấp rút làm việc?”

“Sau khi về nước.

“Anh lừa gạt tôi.”

“Đây là lời nói dối có ý tốt” Lâm Minh nhìn vào mắt cô, trầm tĩnh nói: “Trạng thái của em quá căng thẳng rồi, em cần phải thả lỏng. Nếu ở trong nước thì cho dù làm việc gì, em cũng không cách nào mà thả lỏng được.”

Cô nhếch môi, tránh được ánh mắt của anh, bởi vì việc này đúng là anh không nói sai.

Bỗng nhiên anh dừng chân, nhìn tiệm trang sức cách đó không xa: “Chúng ta vào đó xem một chút đi.”

Lê Nhược Vũ ngước mắt nhìn, thân thể có hơi c**ng cứng lại, làm sao cũng không thể bước chân đi được.

Cửa hàng trước mặt được thiết kế đơn giản theo tông màu đen trắng, ở phía trên còn có một tấm bảng viết rất rõ ràng: Tin tưởng, cũng có thể hiểu là sự nhiệt tình, hoặc là hiến dâng.

Trang sức sẽ do chính những người đàn ông dùng cả đời mình chỉ để tạo ra một chiếc nhẫn kim cương với ý nghĩa là “Cả đời chỉ yêu duy nhất một người.”

Anh đưa mình tới đây làm gì chứ?

Trên tay xách nhiều trang sức thế còn chưa đủ, còn tới nơi này nói với cô rằng anh yêu cô? Hay là cả đời chỉ yêu duy nhất một người?

Có hơi buồn cười đó.

Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

“Còn ngơ ra đó làm gÌ? Đi thôi.” Anh nắm tay cô, cương quyết kéo cô vào bên trong.

Cô không muốn vào, lại không tránh được, mở miệng giễu cợt đầy dứt khoát: “Anh mua nhiều như vậy còn chưa đủ sao? Trên người nhiều tiền quá, vội đốt tiền à?”

Anh cũng không tức giận: “Đúng vậy, tôi khó tránh khỏi bị tiền đốt chết, để giữ lại cái mạng nhỏ này, bà chủ Lâm em làm cho tốt, vào xem cùng tôi một chút.”

Lê Nhược Vũ không còn cách nào khác với anh, chỉ có thể bị ép buộc đi vào cùng anh.

Lập tức có người đi đến tiếp đón, không biết Lâm Minh nói gì với người bán hàng, nhân viên liền dẫn họ tới khu nghỉ ngơi ngồi xuống: “Xin ngài chờ một chút.”

Năm chữ này là nói bằng tiếng Anh, Lê Nhược Vũ cũng chỉ nghe hiểu được năm chữ này.

Lâm Minh biết tiếng Pháp, việc này cô cũng không ngờ tới, sau khi tới Pháp, anh không để cho quản gia, trợ lý đi theo, dọc đường đi cũng chỉ có hai người bọn họ. Hầu như tất cả giao tiếp bên ngoài đều là một mình Lâm Minh làm hết.

Cô chưa từng nghĩ rằng Lâm Minh biết tiếng Pháp.

Một ngôn ngữ lãng mạn nhưng lại khó học, hơn nữa rất ít khi có thể sử dụng đến ngôn ngữ này.

“Em nhìn anh làm gì?” Anh nhìn cô, nhếch môi cười.

“Anh học tiếng Pháp từ bao giờ?”

“Năm nhất đại học, lúc đó cảm thấy không có gì làm, liền học thôi.”

Có những người trời sinh đã thật sự ưu tú, không có việc gì làm, liền tùy ý học được một loại ngôn ngữ.

“Sao thế? Cảm thấy dáng vẻ nói tiếng Pháp rất ngầu sao?”

Cô nhấch mép cười khẩy với anh ta một cái.

Hai tay Lâm Minh đặt lên gò má cô, muốn vuốt v e vẻ mặt kì lạ của cô.
 
Chương 216


Chương 216

Vừa mới nhéo má, giám đốc liền tười cười đi tới: “Tình cảm của ngài Lâm với bà nhà thật tốt.”

Lâm Minh lúc đó mới thu tay lại, ngồi ngay ngắn.

Lần này là nói tiếng Việt, trong mắt Lê Nhược Vũ hiện rõ sự bất ngờ.

Bởi vì bọn họ đều là người Việt Nam, do vậy nên cố ý đổi một người biết tiếng Việt tới tiếp đón sao?

Phục vụ tốt thế cơ à?

Nhận ra sự ngờ vực của Lê Nhược Vũ, người Giám Đốc cấp cao đó mỉm cười giải thích: “Bởi vì cấp trên đã có thông báo, ngài Lâm và bà nhà đều là người Việt, cho nên cố ý sắp xếp tôi biết nói tiếng Việt tới đây tiếp đón”

“Cấp trên đã thông báo?” Chân mày cô càng nhíu chặt hơn.

“Xem ra, ngài Lâm chưa nói với bà nhà, là muốn cho cô một sự bất ngờ.”

Bất ngờ? Chỉ sợ là kinh hãi nhiều hơn.

Lâm Minh hỏi: “Đồ đâu?”

“Chiếc nhẫn ngài đặt, hôm qua vừa mới làm xong liền được đưa tới, ngài xem đi, nếu như độ rộng chiếc nhẫn không vừa với bà nhà, chúng tôi có thể sớm đổi lại”

Giám đốc vẫy vẫy tay, người bán hàng phía trước liền mang tới một chiếc hộp gấm tinh xảo.

Giám Đốc đặt chiếc hộp gấm vào tay Lâm Minh.

Anh mở hộp ra, một chiếc nhẫn được thiết kế đặc biệt xuất hiện ngay trước mắt mọi người.

Lê Nhược Vũ có ngu cũng hiểu ra, anh đã sớm thiết kế xong, thậm chí đây là một trong những lí do dẫn mình tới Pháp.

Cô bỗng chốc đứng dậy, mu bàn tay đụng phải cốc nước trên bàn, nước trong cốc chảy đẩy xuống đất, bắn một chút lên người.

“Lâm Minh, anh đang làm gì vậy?” Cô rút khăn giấy ra lau chùi quần áo, lộ ra vẻ hốt hoảng.

Nhưng anh lại bình tĩnh khác thường, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt trên gò má cô, anh thâm tình mà lại kiên định: “Bà chủ Lâm, anh nợ em một đám cưới và một chiếc nhẫn cưới.”

Chiếc nhẫn này, cả đời chỉ có thể dùng thẻ căn cước mua một lần, dù là có quyền lớn hơn nữa, có tiền đi nữa cũng không có ngoại lệ nào cả.

Cái này, ngụ ý cả đời chỉ yêu một lần.

Mà anh lại đang làm gì thế này?

Sau rất nhiều chuyện xảy ra như thế, tại lúc đám cưới đã bị phá tan tành lại nói với cô muốn cho cô một đám cưới, còn đăt làm môt chiếc nhẫn như vây…

Ánh mắt Lê Nhật Minh đầy phức tạp nhìn anh, nhưng âm điệu trong lòng rất lâu sau vẫn không thể.

lắng xuống được.

Cô không tin, không tin anh sẽ vì yêu mình nên mới làm những chuyện này.

“Lâm Minh, anh không cần phải suy tính vòng vo.

với tôi như thế, cho dù là anh muốn tôi chết, tôi cũng sẽ phối hợp với anh”

Lâm Minh bị những lời của cô chọc đến, nhưng vẫn không nhịn được cầm tay cô lên, che miệng cô lại: “Những lời này không được phép nói bậy.”
 
Chương 217


Chương 217

“Lâm Minh, rốt cuộc anh muốn tôi làm gì?” Cô bực bội, cố gắng hết sức hất tay của anh ra, nhưng lại bị anh cầm chặt lại trong lòng bàn tay.

“Anh muốn đeo chiếc nhẫn này cho em. Anh ngừng một chút rồi nói tiếp: “Thử xem có vừa không.”

Anh nắm lấy tay cô, đeo chiếc nhẫn kim cương đặc biệt chói mắt lên ngón áp út của cô.

Nhưng cô hơi co ngón tay lại, ngăn cản hành động của anh: “Rồi sau đó? Anh muốn nói, chiếc nhẫn này là dành cho tôi sao? Sau khi anh nghỉ ngờ tôi với Hạ Huy: Thành có mờ ám với nhau?

“Chuyện giữa em và Hạ Đông Quân, là anh đã hiểu lầm, anh xin lỗi.”

“Một câu xin lỗi là có thể xóa bỏ tất cả những lời đã nói ra, vậy thì không cần đến Cảnh Sát nữa” Trên người Lê Nhược Vũ có một sự quyết tâm cắt đứt quan hệ vô cùng quyết liệt: “Lâm Minh, anh không cần phải như vậy, tôi cũng không cần anh làm vậy.”

Lâm Minh là người kiêu ngạo như thế nhưng lại hết lần này đến lần khác cúi đầu trước Lê Nhược Vũ, đây là cảnh tượng mà tất cả mọi người không dám tưởng tượng.

Mặc dù đã vô số lần anh tự nói với mình, là chính mình đã làm hỏng mọi chuyện vô số lần, mình phải bù đắp lại.

Thế nhưng, lúc Lê Nhược Vũ lại lạnh lùng từ chối tất cả lời thật lòng của anh như vậy, anh vẫn sẽ đau lòng.

Anh ngang ngược tách ngón áp út của cô ra, đeo chiếc nhẫn vào sâu bên trong.

Tròng mắt Lê Nhược Vũ nhìn tay hai người đang nắm lấy nhau cùng với chiếc nhẫn chướng mắt kia, trong lòng trào dâng.

Đúng lúc đó Giám Đốc lên tiếng giảng hòa, cười nói: “Ngài Lâm độ rộng được làm thật vừa vặn, bây giờ có rất ít ông chồng chiều vợ như thế này.”

Lúc này cô mới nhìn sang anh, Lâm Minh, làm sao. anh biết được chính xác độ rộng ngón tay mình như vậy.

Đầu ngón tay anh vuốt v e trên bàn tay cô, cuối cùng đan mười ngón tay lại: “Sau khi em ngủ, là anh lén đo lại.”

Giọng điệu trong lời nói còn có mấy phần giống như đứa trẻ, giống như đang sợ cô nổi giận, lại muốn được cô khen mình thông minh.

Tảng băng chìm trong lòng Lê Nhược Vũ bị anh chạm tới, không còn đóng băng nữa, mềm lòng đi mấy phần.

Cô thấp giọng ngập ngừng: “Lâm Minh, anh như vậy, tôi không dám tin anh.”

Anh không nghe rõ, đi đến gần trước mặt cô: “Em nói gì cơ?”

Lê Nhược Vũ thu tay về: “Không có gì, tôi nói chiếc nhẫn rất đẹp.”

Anh cười phá lên: “Vậy thì phải đeo lên, không được phép tháo ra.”

“Tôi sợ đi trên đường bị người ta cướp mất.” Cô thuận miệng đối phó, muốn tháo chiếc nhẫn xuống, nhưng lại phát hiện đeo lên thì dễ, tháo xuống lại không hề dễ dàng như vậy.

Giám Đốc kêu lên một tiếng, sau đó xúc động đi đến: “Bà Lâm và ngài Lâm đúng là trời sinh một cặp, chỉ có tìm được người mà kiếp này thật sự thương yêu mới có thể thuận lợi đeo chiếc nhẫn lên mà không thể tháo ra được. Bởi vì chiếc nhẫn này cũng không nỡ để hai người xa cách nhau.”

Lâm Minh cau mày, vẻ mặt dịu đi rất nhiều: “Thật sao?”

“Đương nhiên rồi, người đầu tiên không thể tháo được chiếc nhẫn xuống chính là bà chủ của chúng ta”

Lê Nhược Vũ không muốn nghe những lời đường mật này nữa, nghe càng nhiều lại càng thêm nhiều hỗn loạn trong lòng cô.
 
Chương 218


Chương 218

Từ sau khi trở ra, Lâm Minh không kéo cô đi dạo những cửa hàng trang sức kia nữa, cô cũng biết, Lâm Minh cố ý sắp xếp chuyến đi Pháp này là để cố tình đeo chiếc nhẫn này cho cô.

Nhưng mà, tại sao lại thế?

Anh thật sự có tình cảm với mình sao?

Lê Nhược Vũ cắn môi, cô không tin, lại càng không dám tin.

Đang đi bên đường, bầu trời chợt có tuyết rơi.

Lê Nhược Vũ ngẩng đầu lên nhìn trời, trong lòng càng cảm thấy mờ mịt.

Nói về thành phố xa lạ này, có người nói nó lãnh đạm, có người nói nó hào nhoáng, có người nói nó hối hả, thế nhưng…

Cảnh đẹp hoàn mĩ như này mới chính là vẻ đẹp chân chính của thành phố này.

Vào lúc trời có tuyết rơi như giây phút này, dắt tay người yêu đi trên đường, không thể nói rằng không lãng mạn.

Thật ra Lê Nhược Vũ luôn muốn tới đây nhưng chưa khi nào có cơ hội, cô chưa từng nghĩ tới lần đầu tiên mình tới đây.

Lần này tới đây, người đi cùng mình lại là Lâm Minh.

Lâm Minh tháo khăn quàng, cẩn thận quàng lên cổ cho cô.

Chiếc khăn đen còn sót lại hơi ấm trên cơ thế anh, làm mềm bức tường lớn trong lòng cô từng chút một.

“Khăn của em đâu?” Anh nhớ trước khi cô đi có mang theo khăn.

Cô suy nghĩ: “Hình như là quên trong khách sạn rồi”

Anh cười giống như không cảm thấy lạnh chút nào: “Đã không cầm theo cái gì mà còn quên cả khăn quàng.”

Lê Nhược Vũ khẽ khựng lại, nhìn anh nói: “Hình như để quên cả điện thoại di động ở đó rồi”

Nếu chỉ quên khăn quàng thì không lấy cũng được, nhưng quên cả điện thoại di động thì không thể bỏ được.

May là cũng chưa đi xa lắm.

Lâm Minh nói: “Em đứng đây đợi anh, đừng đi lung tung, anh quay lại lấy điện thoại.”

“Được rồi, không cần lấy đâu.” Dù sao trong điện thoại không có bí mật gì, cũng chẳng đáng bao tiền.

“Không được, trong điện thoại còn có thông tin cá nhân.”

Lâm Minh dặn cô không chạy lung tung, chuẩn bị một mình quay lại.

Cô cầm túi trong tay anh: “Để tôi cầm, anh chạy qua chạy lại cũng nhanh hơn.”

“Tay em sẽ bị lạnh đấy, em để tay trong túi đi, anh xách không nặng lắm đâu. Nói xong, anh nhanh chân quay người đi lấy điện thoại di động và khăn quàng của cô.

Lê Nhược Vũ nhìn tay mình rồi lại nhìn bóng lưng trong gió tuyết của anh, cười nhạt.

Nếu như, ngay từ đầu anh không lừa gạt cô thì giờ này đã tốt biết bao.

“Tách tách.”

“Tách tách tách tách.”

Cách đó không xa chợt vọng tới tiếng động liên tiếp, sau lần bị Nhà Báo bao vây một lần, Lê Nhược Vũ đặc biệt nhạy cảm với âm thanh này.
 
Chương 219


Chương 219

Cô nhanh chóng xoay người, men theo phương hướng phát ra tiếng động mà tìm được người chụp lén, kéo cậu ta ra.

Điều làm cô bất ngờ là người chụp lén cũng không phải quấy rối, cũng không phải các tay săn ảnh, mà là một đứa trẻ trưởng thành chưa hết ngây ngô.

Tuổi tác của cậu ta không lớn lắm, tính qua tính lại cũng chỉ dưới 20 tuổi.

Các nét của cậu rất rõ ràng, nhìn cũng đẹp trai, mắt màu hơi nâu, chắc là con lai.

Phát âm tiếng Việt của cậu ta không chuẩn lắm nhưng nói chuyện rất lưu loát: “Chị gái này, nhẹ tay một chút. Nhẹ tay một chút! Tôi không phải là người xấu! Đừng đừng, rơi vỡ máy ảnh của tôi mất!”

Lê Nhược Vũ nhìn bộ dạng của cậu cũng chẳng thể nào tức giận nổi, cô không thể làm gì khác ngoài việc nghiêm mặt chất vấn cậu ta: “Tại sao lại chụp lén tôi?”

Cậu trai trẻ nhìn cô, đôi mắt cậu sáng ngời: “Bởi vì chị quá xinh đẹp đó.”

Cô nhăn mày, đây không thể là lí do cậu ta chụp lén mình.

Không đợi Lê Nhược Vũ mở lời, cậu trai trẻ đã kéo.

máy ảnh xuống trước mặt cô, nhiệt tình giải thích: “Tôi là Trần Hi Tuấn, năm nay mới học đại học năm nhất, khoa chụp ảnh, sắp phải nộp bài tập rồi mà chẳng có linh cảm gì, bỗng nhiên trông thấy chị nên không kìm được chụp mấy tấm. Chị đừng vội nóng giận, nhìn hình tôi chụp đi, thật sự rất đẹp mà.”

Cô khẽ cắt lời: “Trần Hi Tuấn, cậu là người Việt Nam à?”

“Chị à, chị đừng vội bảo em xóa, chị xem một chút trước đã, thật sự rất đẹp, xóa đi thì tiếc quá.”

Trần Hi Tuấn lại gần cô một chút, sau đó cầm máy.

ảnh đến trước mặt cô, những người đàn ông đẹp trai khi làm nũng luôn có một lực sát thương chết người.

Vốn dĩ Lê Nhược Vũ muốn từ chối, nhưng không thể chịu đựng nổi sự quấy rầy của cậu ta.

Máy quay đã ở trước mặt cô, cô chỉ có thể nhìn một chút.

Mà ánh nhìn này lại khiến cô không thể rời đi.

Trong ảnh, bản thân ở trong gió tuyết, đẹp tới nỗi làm người khác ngỡ ngàng.

Trần Hi Tuấn lại ấn mấy bức ảnh khác cho cô xem, có một bức tóc cô bị gió thổi loạn, cô nhìn về phía xa, ánh mắt mờ mịt, giống như tỉnh linh bước nhầm vào nhân gian.

Một tấm cuối cùng là lúc cô phát hiện ra Trần Hi Tuấn, khi cô đi tới, mắt cô hướng thẳng về ống kính, đẹp không thể tả nổi.

Lá gan của Trần Hi Tuấn cũng thật lớn, khi cô đi tới, cậu vẫn còn tâm trí để chụp ảnh.

Thấy cô say mê nhìn ảnh, trên gương mặt đẹp trai của Trần Hi Tuấn có chút tự mãn: “Chị, em không lừa chị đúng không, thật sự là rất đẹp, có thể không xóa không? Đợi khi em quay về rửa ảnh, sẽ gửi cho chị một bản, được không? Nếu bộ ảnh này nhận được giải, một phần em cũng không lấy, đều cho chị hết.”

Trần Hi Tuấn nỗ lực đấu tranh cho bản thân mình, sự nỗ lực đó tràn đầy sức sống, rất giống bản thân cô hồi trước.

Giọng điệu của cô dịu đi một chút, nhưng thái độ vẫn rất kiên quyết: “Nhưng Trần Hi Tuấn, tôi không muốn bị người khác chụp hình, tôi cũng không muốn được đạt giải, càng không nghĩ muốn phần thưởng mà cậu nói đến.”

Cậu ta thấy cô nhẹ giọng, đeo máy ảnh lại vào cổ, nắm lấy tay cô tiếp tục làm nũng: “Có thể bức không, chỉ một bức thôi là được.”

Cô lắc đầu: “Không thể được.”

 
 
Chương 220


Chương 220

“Xin chị đó, chị đẹp như vậy, tấm lòng cũng nhất định rất lương thiện, có thể cho em giữ lại một bức, chỉ một bức thôi mà chị.”

“Đúng rồi, em vẫn không biết chị tên là gì.”

“Tôi tên… Không đúng, rõ ràng đang yêu cầu cậu ta xóa ảnh, sao có thể đột nhiên biến thành trò chuyện, Lê Nhược Vũ kịp thời im lặng, trực tiếp vươn tay chộp lấy máy ảnh: “Tôi tên là gì đều không quan trọng, bức ảnh phải bị xóa bỏ.”

“Vậy chị nói cho em biết, chị tên là gì, em sẽ xóa bức ảnh, chúng ta trao đổi với nhau có được không?”

“Bên trong bức ảnh là tôi, tên cũng là của tôi, trao đổi này đối với tôi mà nói không công bằng.”

Trần Hi Tuấn thật sự không còn cách nào khác, mặc kệ trời đầy gió tuyết, trực tiếp ngồi thụp trên mặt đất.

“Thôi bỏ đi, xóa thì xóa vậy, bài tập không nộp được thì không nộp nữa, cũng không phải là chuyện gì lớn Cậu ta đưa máy ảnh cho cô, vẻ mặt rất đáng thương.

Lê Nhược Vũ thấy cậu ta ôm đầu phiền não, cô vẫn mềm lòng.

Cô dừng lại, đưa máy ảnh cho cậu: “Bỏ đi, cậu chỉ có thể mang đi nộp bài tập thôi đấy.”

Cậu ta không ngờ cô đột nhiên buông tay, ngẩng đầu lên cười vui vẻ. Cậu ta đứng dậy, ôm lấy cô: “Cảm ơn chị, thật sự cảm ơn chị.”

Chỉ người đơn giản mới có những hạnh phúc đơn giản như vậy, Lê Nhược Vũ thật sự cảm thấy hâm mộ cậu chỉ vì một bức ảnh mà có thể vui như một kẻ ngốc.

Mà nụ cười lại là thứ rất dễ lây lan.

Cô bị cậu ta ôm chặt, không nhịn được, cũng nở một nụ cười.

Mà một giây này, cô nhìn thấy Lâm Minh đang đi về phía họ với gương mặt u ám.

Khi Trần Hi Tuấn buông cô ra, lập tức bị Lâm Minh đấm một cú.

Lâm Minh dùng hết sức, Trần Hi Tuấn không có phòng bị, lảo đảo lui về phía sau, cuối cùng ngồi bệt trên mặt đất, bên miệng bẩm tím một mảng, còn có môt ít máu.

Lê Nhược Vũ không kịp ngăn cản, Lâm Minh lại cho Trần Hi Tuấn một đấm nữa.

Đống đồ mà Lâm Minh mang theo đều rơi vãi bên chân cô, cô vội vàng nhặt đồ lên.

Trần Hi Tuấn lau vết máu trên khóe miệng, so với Lâm Minh người thường luyện tập thân thể, cậu đánh trả rất yếu ớt. Cậu cảm thấy bản thân mình không thể đánh lại Lâm Minh, chỉ có thể lùi lại hai bước, hỏi anh: “Anh là ai? Tại sao lại đánh tôi.”

Lâm Minh không trả lời, chỉ kéo Lê Nhược Vũ vào trong lòng, cầm bàn tay đeo nhấn lên, bày ra trước mặt Trần Hi Tuấn với biểu cảm vô cùng chiếm hữu.

Trần Hi Tuấn sững người một chút, mới hiểu: “Chị còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi, em còn nghĩ em vẫn còn cơ hội nữa chứ.”

Lê Nhược Vũ không có tâm trạng đùa cợt, cau mày nhìn cậu ta: “Trần Hi Tuấn, cậu đừng nói linh tinh, mau đi đi.”

“Vậy còn chị thì sao?“ Tâm trạng người đàn ông này hình như rất kém.

“Chuyện giữa chúng tôi, chúng tôi sẽ tự mình giải quyết, không liên quan gì đến cậu.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom