Cập nhật mới

Dịch Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1906


“Đúng vậy! Nguyệt Hoàng, tài nấu nướng của mẹ anh khá tốt, ngày mai để cho ông nội cùng bác trai bác gái cùng nhau đến.”

 

“Chúng ta nhát định đến.” Bùi lão gia cười nói.

 

“Nguyệt Hoàng cùng Tiểu Đống! Thật là trời đất tạo nên một đôi, chúng ta thật hy vọng mau sớm chứng kiến chuyện tốt của các con.”

 

“Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ cưới Nguyệt Hoàng về.” Vẻ mặt Triệu Đống tự tin.

 

Đối diện Bùi lão gia cùng ba Bùi cũng tán thành anh ta nhanh chóng sử dụng tuyệt chiêu, truy cháu gái nhà bọn họ về tay.

 

“Cháu đi rửa tay.” Bùi Nguyệt Hoàng thật đúng là có chút không chịu nỏi, thấy bữa cơm tối nay này, đại khái ngay cả kén rễ đều rút gọn, cục diện trực tiếp để cho cô cùng Triệu Đống kết hôn.

 

“Nguyệt Hoàng, anh cùng em đi.” Triệu Đống lập tức đứng dậy, muốn theo cô.

 

“Không cần đâu.” Bùi Nguyệt Hoàng khách khí nói một câu, kéo cửa đi ra, vừa ra khỏi cửa, cô liền hít thở sâu một hơi, tựa như đang khẩn cấp cần thở dưỡng khí để cứu chính mình.

 

Chân Bùi Nguyệt Hoàng khôi phục một chút, có thể bước.

 

đi chậm một chút, cô đi về phía phòng vệ sinh, đầy đầu cô đều là chuyện mới vừa rồi, đầu óc cô có tỉnh táo đến đâu, đều cảm giác có chút hoa mắt chóng mặt.

 

Trong hành lang cách điệu, một bóng dáng mới vừa từ toilet qua đây, nhìn thấy người phụ nữ dưới bóng đèn bước tới, anh cho rằng ảo giác.

 

Lam Thiên Thần hơi nhìn chằm chằm mắt sáng như sao, sao lại gặp cô ở đây? Anh híp mắt định thần nhìn lại, quả nhiên là Bùi Nguyệt Hoàng.

 

Cô mang giày đề bằng, xem ra đi được.

 

Lam Thiên Thần thấy cô không ngắng đầu lên, rõ ràng cho thấy không có phát hiện ra anh, anh không khỏi sinh ra ý muốn trêu chọc cô, anh đi tới trước mặt cô.

 

Lúc này Bùi Nguyệt Hoàng nào có tâm trạng nhìn người bên ngoài, cô thầm nghĩ đi vào phòng vệ sinh yên lặng một chút, mà đúng lúc này, mắt thấy cô sẽ đụng vào một người, cô nhanh chóng đi sang hướng bên cạnh, nhưng người đàn ông này có chút đáng ghét lập tức chặn lại bên cạnh cô, đây rõ ràng chính là gây chuyện mà, khiến cô lập tức tức giận ngước mắt.

 

Ánh mắt cô sắc bén nhìn người đàn ông ngăn cản cô, trong nháy mắt biến thành giật mình ngạc nhiên.

 

“Cậu… cậu sao lại ở chỗ này?” Bùi Nguyệt Hoàng kinh ngạc nhìn anh.

 

“Sao tôi không thể ở chỗ này chứ?” Lam Thiên Thần buồn cười hỏi.

 

Bùi Nguyệt Hoàng cũng không khỏi cảm thấy buồn cười, đây là nhà hàng, hình như anh ở chỗ này cũng không có gì kỳ lạ.

 

“Cậu tránh ra một chút.” Bùi Nguyệt Hoàng cũng có chút nóng vội.

 

“Bùi tổng, ngắt điện thoại người khác chính là rất bát lịch sự.” Lam Thiên Thần khoanh tay, dựa vào người cao hơn cô ra nửa cái đầu, hơi cúi người nhìn cô.

 

Bùi Nguyệt Hoàng biết hôm nay đối với anh quá đáng một chút, cô nở nụ cười: “Được rồi, Lam nhị thiếu muốn tôi làm thế bồi thường cho cậu đây?”

 

“Mời tôi ăn bữa cơm!” Lam Thiên Thần yêu cầu nói.

 

“Được! Chờ tôi có thời gian tôi mời cậu.” Bùi Nguyệt Hoàng tự nhiên bằng lòng.

 

Lam Thiên Thần thấy cô đồng ý rồi, anh mới hài lòng nghiêng người nhường một cái: “Đi thôi!”

 

Bùi Nguyệt Hoàng đột nhiên nghĩ đến một việc, đêm nay ý tứ của ông nội cùng Triệu gia, rõ ràng có ý bức bách, mặc dù đêm nay không thành, ông nội cũng sẽ tìm cơ hội để cho cô cùng Triệu Đống tiếp tục chung đụng.

 

Bởi vì ông nội cực kì hài lòng cái tên Triệu Đống này, vì ngăn chặn còn có bữa tiệc như vậy về sau, cô cảm thấy.

 

nhờ Lam Thiên Thần giúp một việc, sẽ có hiệu quả lập tức.

 

Vừa lúc xế chiều hôm nay ở phòng làm việc cô đề cập qua anh với Triệu Đống, bây giờ dẫn anh đi, hẳn rất có sức thuyết phục đi!

 

“Lam nhị thiếu, chờ một chút.” Bùi Nguyệt Hoàng gọi Lam Thiên Thần muốn rời đi.

 

Lam Thiên Thần lập tức quay đầu nhìn cô: “Bùi tổng còn có việc gì?”

 

“Có thể giúp tôi một chuyện không?” Bùi Nguyệt Hoàng nghiêm túc hỏi.

 

“Vậy phải xem việc gì?” Lam Thiên Thần cong môi cười hỏi, ở dưới đèn hành lang, khuôn mặt đẹp trai đó hiện lên một khí chất sạch sẽ mê người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1907


Nụ cười người đàn ông có chút… rõ ràng chính là cười bình thường, nhưng chính là trong lúc vô tình mang theo vẻ ấm áp cùng cưng chiều.

 

Nụ cười Lam Thiên Thần chính là có ma lực như vậy.

 

Bùi Nguyệt Hoàng thấy hơi ngắn ra, cô nghĩ gen của Lam gia thật đúng là tốt, sinh ra một tiểu thiếu gia đẹp trai như: vậy.

 

*Có thể phải hi sinh thanh danh của cậu một chút, có điều cậu yên tâm, chỉ là mượn dùng một chút, đương nhiên, nếu như cậu không muốn, tôi sẽ không ép buộc.” Bùi Nguyệt Hoàng cảm thấy, sau khi chuyện truyền ra ngoài anh tìm bạn gái sẽ đụng tới một ít hiểu lầm, cô phải được sự đồng ý của anh mới nói.

 

“ÀI Nói nghe một chút.” Lam Thiên Thần vô cùng cảm giác hứng thú hỏi.

 

“Đi ra ban công bên cạnh rồi nói.” Bùi Nguyệt Hoàng đi về phía ban công rộng lớn bên cạnh.

 

Trên ban công rất an tĩnh, dáng người Bùi Nguyệt Hoàng lười biếng dựa ở trên lan can, mái tóc dài dày ôm lấy khuôn mặt rất phong tình của cô, cô sở hữu khí chất hoang dã khiến đàn ông muốn chinh phục.

 

“Bây giò tôi đang kén rẻ, ông nội tôi cùng với ba tôi cũng ở đây, còn có gia đình đối phương, tôi không quá thích người đàn ông này, cũng không muốn lãng phí thời gian với nhau, cho nên, tôi cần có một người giúp tôi đối phó một chút.” Bùi Nguyệt Hoàng vừa nói, vừa quan sát biểu cảm của Lam Thiên Thân.

 

Lam Thiên Thần thông minh như vậy, như thế nào lại nghe không ra ý tứ trong lời nói của cô? Bảo anh đứng ra thay cô đỡ cửa hôn sự này.

 

“Bảo tôi làm bạn trai của cô?” Lam Thiên Thần híp mắt hỏi.

 

“Đúng, chỉ cần cậu xuất hiện một chút, ở trước mặt ông nội cùng ba tôi chứng minh chúng ta qua lại là được, tôi hiểu rõ có chút khó xử, nếu như cậu không muốn, tôi cũng sẽ không cưỡng ép.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng nhìn anh cười. Lam Thiên Thần nhìn người phụ nữ dưới ánh đèn, mặc dù chưa gặp qua người phụ nữ bị chính mình thu hút, nhưng không ngờ anh phát hiện, thì ra tuổi tác trong lòng anh, căn bản không phải vấn đề, giống như người phụ nữ trước mắt này, lớn lơn anh ba tuổi thì như thế nào?

 

Anh vẫn có một cảm giác động tâm với cô như cũ, chỉ là, anh ngược lại có chút không tự tin, cô thích tình chị em sao?

 

“Đương nhiên có thể! Tin tưởng tôi sẽ là ứng cử viên bạn trai hoàn hảo của cô.” Lam Thiên Thần cười, nhướng mày, vô cùng có tự tin.

 

Bùi Nguyệt Hoàng kinh ngạc, anh vậy mà đồng ý?

 

“Cậu thật sự đồng ý sao? Tôi cũng nhắc nhở cậu một câu, lỡ như chuyện của chúng ta truyền ra ngoài, về sau sẽ ảnh hưởng đến bạn gái bình thường của cậu.” Bùi Nguyệt Hoàng hy vọng anh suy nghĩ kỹ càng một chút.

 

Lam Thiên Thần xem thường nói: “Sợ cái gì, dù sao trong vòng 5 năm tôi không phải suy nghĩ chuyện của bạn gái, lại nói, cùng cô truyền đi scandal, tôi cũng không có tổn thất gì, chứng minh tôi thật sự lợi hại không phải sao?”

 

Bùi Nguyệt Hoàng có chút dở khóc dở cười: “Cùng tôi truyền đi scandal, có lợi hại gì?”

 

“Bởi vì cô là một nữ cường nhân, một người phụ nữ thành đạt, theo đuổi cô nhát định có can đảm mới được.” Lam Thiên Thần nghiêm túc trả lời.

 

Bùi Nguyệt Hoàng nghe xong, vẫn là muốn cười, nhưng ánh mắt có chút phức tạp, cô nói: “Được rồi! Qua một khoảng thời gian, bên nhà tôi yên tĩnh, cậu có thể quang minh chính đại bỏ mặc tôi, đến lúc đó, cậu sẽ càng có mặt mũi.”

 

Lam Thiên Thần lập tức nhíu mày kiếm: “Không muốn, vừa lúc tôi cũng có áp lực, chúng ta hỗ trợ lẫn nhau! Tôi cũng giảm bớt ba mẹ tôi thúc giục!”

 

“Nhưng nếu như mang theo một người phụ nữ lớn hơn cậu ba tuổi về nhà, ba mẹ cậu sẽ có ý kiến hay không?”

 

Ánh mắt Bùi Nguyệt Hoàng mang theo ý đùa giỡn.

 

Lam Thiên Thần nghĩ đến ba mẹ thoáng, ngay cả anh cả cưới Sơ Niệm cũng không có ý kiến, anh có bạn gái hơn ba tuổi, chắc cũng là có thể cháp nhận.

 

*Yên tâm đi! Ba mẹ tôi đều là người nghĩ rất thoáng, bọn họ đương nhiên sẽ không để ý.” Lam Thiên Thần đáp.

 

Cái này khiến sắc mặt Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi giật mình, sao giọng điệu này nói xong, giống như bọn họ là một cặp rồi?

 

Đương nhiên, nhà cô còn có một điều kiện, đó chính là ý của ông nội và ba, chồng tương lai của cô có thể là ở rẻ, thay cô cùng nhau tiếp quản công ty.

 

Giống như gia thế nhà Lam Thiên Thần vậy, anh Lam nhị thiếu gia tuyệt đối sẽ không chịu ủy khuất như vậy!

 

Đột nhiên Bùi Nguyệt Hoàng cười khổ, cô lại nghĩ đi đâu rồi? Không nên suy nghĩ trong đầu nhiều như vậy? Còn nghĩ xa như thế.

 

“Đi thôi! Có lẽ lâu lắm tôi không quay về, ông nội tôi sẽ ra ngoài tìm người mắt.” Bùi Nguyệt Hoàng nói với anh.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1908


Lam Thiên Thần theo cô cùng đi vào trong hành lang, phút chốc, Lam Thiên Thần nghĩ đến cái gì, nhìn người phụ nữ bên người nói: “Làm bạn gái, có phải nên khoác tay càng lộ vẻ thân mật một chút hay không?”

 

Bùi Nguyệt Hoàng cũng không do dự, cô đưa tay khoác lên cánh tay anh, ngắng đầu hỏi: “Một hồi đi vào, có thể sẽ đối mặt với câu hỏi của ông nội tôi và ba tôi, cậu không thành vấn đề chứ?”

 

“Yên tâm, tôi có thể ứng phó có được.” Lam Thiên Thần an ủi cô một câu.

 

Không phải là diễn bạn trai cô sao? Đơn giản là việc rất nhỏ.

 

Lúc này, ở trong phòng, bởi vì Bùi Nguyệt Hoàng đi ra ngoài cũng một lúc rồi, phu nhân Triệu gia lập tức thúc giục con trai : “Tiểu Đống, đi xem Nguyệt Hoàng xem! Sao còn chưa quay lại? Không xảy ra chuyện gì chứ?”

 

Triệu Đống lập tức đứng dậy, khi anh ta muốn đi ra, thì thấy cửa mở ra, Bùi Nguyệt Hoàng đã trở về, nhưng cùng lúc, cô cũng kéo một người đàn ông tuổi còn trẻ tuần tú đi tới.

 

Triệu Đống vừa nhìn tướng mạo người đàn ông kia, lập tức kinh ngạc mở to mắt, đây không phải là Lam nhị thiếu sao?

 

Ngay cả biểu cảm của Bùi lão gia cùng ba Bùi cũng khá giật mình, cháu gái đây là từ nơi nào kéo tới một người đàn ông trẻ tuổi?

 

*Hai ông, ba, bác trai, bác gái, thật xin lỗi, có chuyện cháu không nên giấu giêm mọi người! Kỳ thực cháu đã có bạn trai rồi.” Bùi Nguyệt Hoàng biểu hiện vô cùng tự nhiên, đồng thời, cô còn thủy mị mến mộ ngắng đầu liếc mắt nhìn Lam Thiên Thần.

 

Người của Triệu gia đều có chút ứng phó không kịp khi thấy cảnh này, ánh mắt nhìn về phía Bùi lão gia, dường như đang hỏi, đây là chuyện gì xảy ra?

 

“Nguyệt Hoàng, em… em sao có thể thật sự thích một người đàn ông nhỏ hơn em ba tuổi?” Triệu Đống liền kích động, anh tacảm thấy tính cách Bùi Nguyệt Hoàng không có khả năng thích ai nhỏ hơn cô.

 

“Tình cảm tôi và Nguyệt Hoàng, còn không cần một người ngoài tới phỏng đoán.” Giọng Lam Thiên Thần lạnh lùng nói một câu, đồng thời, anh lại híp mắt cười, nhìn cha con Bùi lão gia đối diện nói: “Cháu cùng Nguyệt Hoàng tới gặp ông nội Bùi cùng bác Bùi, ông nội, bác trai, kính chào ạ.”

 

Bùi lão gia cùng con trai nhìn nhau, đều có chút khó tin, cháu gái của ông vậy mà thích một người đàn ông nhỏ hơn cô ba tuổi?

 

*Ông nội, bố, anh ấy gọi là Lam Thiên Thần, là nhị thiếu gia tập đoàn châu báu Lam thị, tuy là chúng con chênh lệch ba tuổi, nhưng chúng con là yêu thật lòng.” Bùi Nguyệt Hoàng nói xong rất nghiêm túc, lần nghiêm túc này khiến cho bắt cứ ai cũng không thể nghi ngờ tình cảm của cô đối với Lam Thiên Thân.

 

Ngay cả đôi mắtLam Thiên Thần đều hơi co lại, giống như anh được cô yêu thật sự.

 

“Nguyệt Hoàng, việc này sao cháu không sớm nói một chút cho tụi ông!” Bùi lão gia có chút trách nói, bữa cơm tối nay vốn dĩ chính là xem mắt với Triệu Đống.

 

“Xin lỗi, tình cảm của cháu và Thiên Thần tạm thời không muốn công khai, cho nên, cháu không nói trước cùng mọi người.”

 

Vẻ mặt người Triệu gia rất phong phú, ngay cả bầu không khí cũng cực kỳ cứng ngắc, Bùi Nguyệt Hoàng nhìn Lam Thiên Thần nói: “Chúng ta đi trước vào trong phòng khách của anh đi! Một lát nữa tới cùng ông nội em, ba em tâm sự.”

 

“Được! Chúng cháu không quấy rầy nữa.” Lam Thiên Thần nở nụ cười nói một câu, lúc xoay người, cánh tay mạnh mẽ của anh tự nhiên ôm lấy eo của Bùi Nguyệt Hoàng, cảm giác kia, dường như cực kỳ thân mật.

 

Vợ chồng Triệu gia lập tức nhìn nhau, xem ra con trai họ đây là không có hy vọng, bọn họ thích Bùi Nguyệt Hoàng như vậy, chính là nhìn trúng năng lực của cô cùng gia thé, bây giờ, chỉ có thể nói con trai không có cái phúc khí này.

 

“Lão đệ, nào, dùng bữa dùng bữa đi, chuyện bọn nhỏ, liền để cho bọn chúng tự mình đi giải quyết đi!” Bùi lão gia quan tâm.

 

Triệu Đống ở bên cũng ủ rũ nói: “Nguyệt Hoàng nhát định không phải thật lòng thích cậu ta chứ, cô ấy không có khả năng thích một người đàn ông nhỏ hơn mình.”

 

“Nguyệt Hoàng từ nhỏ chính là một người không theo lẽ thường, quả thật là chúng tôi vừa mới được biết con bé đã có người mình thích. Tiểu Đống à, đừng đau lòng, cháu sẽ gặp người tốt hơn so với Nguyệt Hoàng nhà ông.” Bùi lão gia nhanh chóng an ủi một câu.

 

Nhưng an ủi này đối với người Triệu gia mà nói, vẫn là không có tác dụng gì.

 

Lúc này, Lam Thiên Thần cũng không có trở về, mà đặt một phòng khác, anh cùng Bùi Nguyệt Hoàng đi vào ngồi, hai người vừa rồi lúc xã giao cũng không có ăn cái gì, lúc này ngược lại có thể gọi thêm trên một bàn tiếp tục ăn.

 

“Công tử nhà họ Triệu này hẳn là tuyệt vọng, người nhà cô sẽ không cưỡng ép cô nữa, cô phải cảm ơn tôi sao đây?”

 

Quả nhiên Lam Thiên Thần tuổi còn nhỏ, phản ứng nhanh, hơn nữa, ân tình tính toán rất rõ ràng.

 

Bùi Nguyệt Hoàng nở nụ cười: “Cậu nói đi! Muốn tôi báo đáp cậu thế nào?”

 

Lam Thiên Thần chạm vào ánh mắt trầm tĩnh cơ trí của cô, anh không khỏi có chút luống cuống, anh cắn môi mỏng rũ mắt: “Cô xem báo đáp thế nào đâu?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1909


“Có muốn tôi đem cô gái xinh đẹp nhất công ty tôi giới thiệu cho cậu không?” Bùi Nguyệt Hoàng nghiêm túc hỏi.

 

Cái này, Lam Thiên Thần nhanh chóng ngẳng đầu nhìn cô, vẻ mặt cự tuyệt: “Không muốn!”

 

“Rất đẹp, hơn nữa năng lực cũng không tệ.” Bùi Nguyệt Hoàng chào hàng.

 

*Có đẹp bằng cô không?” Lam Thiên Thần thốt lên phản biện lại.

 

Bùi Nguyệt Hoàng lập tức giật mình, cô bật cười, chống cằm, ánh mắt mê ly vài phần: “Cậu cảm thấy tôi đẹp không?”

 

Lam Thiên Thần ngưng mắt nhìn cô vài giây, anh gật đầu: “Rất xinh đẹp.”

 

“Tết! Vậy nhận tôi làm chị đi! Về sau tôi sẽ chăm sóc cậu.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng cười đến có chút đắc ý.

 

Gương mặt anh tuấn của Lam Thiên Thần lập tức kinh ngạc, hầu như không chút nghĩ ngợi nói: “Tôi mới không cần.”

 

*Vì sao? Tôi rất muốn một em trai như cậu vậy.” Bùi Nguyệt Hoàng cũng không biết vì sao, trêu ghẹo anh, sẽ làm cô có một cảm giác thành tựu.

 

“Chính là không muốn.” Lam Thiên Thần chắc chắc một câu.

 

Bùi Nguyệt Hoàng cũng không muốn chọc anh giận, cô nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ nói: “Sắp bước sang năm mới rồi, thật náo nhiệt mà!”

 

Lam Thiên Thần cũng nhìn về phía ngoài cửa sổ, anh nhớ kỹ ba mẹ cùng anh cả bọn họ trước tết sẽ trở lại, chắc là sắp rồi!

 

Điện thoại của Bùi Nguyệt Hoàng vang lên, cô cầm lấy nhìn là trợ lý Hứa Mẫn, cô bắt máy: “Alo Tiểu Mẫn.”

 

“Bùi tổng, chị ăn xong chưa? Bây giờ em có chút việc gấp, em có thể đi nửa giờ rồi trở về hay không?” Giọng nói Hứa Mẫn ở đầu dây bên kia rất lo lắng.

 

Bùi Nguyệt Hoàng an ủi: “Em đi đi! Đêm nay chị không cần em đưa chị về nhà đâu.”

 

“Dạ được, cảm tạ Bùi tổng.” Hứa Mẫn ở đầu dây cảm kích một câu.

 

Bùi Nguyệt Hoàng cúp điện thoại, nhìn người đàn ông đối diện nói: “Cậu lái xe không?”

 

“ỪI Có lái.” Trong ánh mắt Lam Thiên Thần cũng có nụ cười: “Cần tôi đưa cô về nhà sao?”

 

“Đương nhiên! Tôi không muốn ngồi xe của ông nội cùng ba tôi, nhất định sẽ rất nhàm chán.” Bùi Nguyệt Hoàng cười rộ lên.

 

Lúc này, ở trong mắt của Lam Thiên Thần, cô cũng giống như là một cô gái nhỏ có phiền não.

 

“Vâng! Hết sức vui lòng.” Lam Thiên Thần gật đầu.

 

Đúng lúc này, điện thoại di động Bùi Nguyệt Hoàng lại vang lên, cô cầm lấy nhìn thì là ông nội: “Alo, ông nội ạ.”

 

“Nguyệt Hoàng, cháu đi chưa? Ông đều ra rồi.”

 

“Dạ! Ông nội, mọi người đi về trước đi! Cháu và Thiên Thần ra sau.” Bùi Nguyệt Hoàng hoảng sợ nói, nếu để cho ông nội cùng qua đây, Lam Thiên Thần sẽ bị tra hỏi.

 

“Được! Vậy cháu xem lúc nào đưa Lam nhị thiếu về nhà ăn bữa cơm, chúng ta cũng chính thức gặp mặt một lần.”

 

Trong giọng của Bùi lão gia, cực kì tán thành vị Lam nhị thiếu trẻ tuổi này.

 

Bùi Nguyệt Hoàng hơi xấu hồ, cô lập tức nhìn thoáng qua Lam Thiên Thần đối diện, đáp lại ông nội: “À! Dạ! Ông nội cho tài xé lái xe chậm một chút.”

 

Cúp điện thoại xong, Bùi Nguyệt Hoàng thở ra một hơi, nhìn Lam Thiên Thần đối diện nói: “Ông nội tôi bọn họ về rồi.”

 

*Ừ! Tôi cũng hy vọng về sau có một cuộc gặp mặt chính thức.” Lam Thiên Thần gật đầu.

 

Bùi Nguyệt Hoàng hơi giật mình, anh còn muốn gặp người nhà của cô?

 

Từ nhà hàng đi ra, Lam Thiên Thần đưa Bùi Nguyệt Hoàng về nhà, không cần cô chỉ đường nữa, cảm giác phương hướng của Lam Thiên Thần cũng vô cùng rõ ràng, rất hiển nhiên, chỉ mới đưa cô về một lần là anh đã nhớ rõ được đường nhà cô.

 

Bùi Nguyệt Hoàng đứng ngoài cổng, nhìn người đàn ông đang xuống xe, cô lịch sự mời anh: “Có muốn vào nhà uống tách trà không?”

 

Lam Thiên Thần lắc đầu: “Không cần đâu, để lần sau đi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1910


Bùi Nguyệt Hoàng cũng mệt mỏi, muốn đi nghi sớm, nên vẫy vẫy tay nói: “Đi đường lái xe cẩn thận.”

 

Lam Thiên Thần nhìn cô đẩy cửa đi vào trong sân, anh ngồi vào trong xe, thật ra không phải là anh không muốn uống trà? Chỉ là nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, nên anh không muốn làm phiền cô thêm mà thôi.

 

Trong căn hộ của Hình Nhất Phàm, lúc này cũng gần 10 giờ tối rồi, Bạch Hạ vẫn luôn ở trong nhà Hình Nhất Phàm xem phim hoạt hình, mà anh thì bận rộn ở trong phòng làm việc.

 

Bạch Hạ nhìn đồng hồ, đứng dậy cầm cốc của anh ở trên bàn, đi đến trước cửa tủ, lầy hộp trà từ trong tủ ra bốc máy lá cho vào, đi đến chỗ máy lọc nước, đổ nước pha trà tầm 2 phút, cô đứng dậy mang vào phòng sách.

 

Đêm nay có thể Hình Nhất Phàm sẽ thức muộn 1 chút, bởi vì bản án trong tay anh cũng đang ở vào thời khắc quan trọng.

 

Nhìn cô gái bưng trà bước vào, trong mắt anh hiện lên vẻ ấm áp.

 

“Trà của anh, em về nhà đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

 

Bạch Hạ nhẹ giọng nói.

 

Hình Nhất Phàm nhìn cô quay người muốn đi, cánh tay rắn chắc của anh kéo lấy cổ tay nhỏ bé của cô, thân thể của Bạch Hạ xoay một vòng, mắt cân bằng rơi vào trong lòng anh, vững vàng đỡ được cô.

 

“Đừng như vậy mài! Chuyên tâm làm việc.” Gương mặt xinh đẹp của Bạch Hạ có chút đỏ, vẫn còn hơi giật mình.

 

Đột nhiên kéo cô như vậy, lỡ như cô không ngã vào lòng anh thì sao.

 

Hình Nhất Phàm đương nhiên sẽ ôm lấy cô rồi, nếu như thật sự ngã, anh cũng sẽ trở thành đệm thịt của cô.

 

“Em vẫn còn chưa chúc anh ngủ ngon đâu.” Hình Nhất Phàm tùy ý tìm một cái cớ để cô ở lại.

 

Bạch Hạ không khỏi có chút bất đắc dĩ cười: “Được, vậy chúc anh ngủ ngon được chưa?”

 

“Nụ hôn chúc ngủ ngon đâu?” Yêu cầu của Hình Nhất Phàm cũng không ít.

 

Bạch Hạ hơi trừng mắt, lấy đâu ra lắm chuyện như vậy chứ? Cô chỉ đành lại gần định hôn vào má anh.

 

Anh nhìn ra suy nghĩ đơn giản của cô, lúc đôi môi đỏ hơi chu lên của cô đưa đến, đôi môi mỏng của anh cũng đã hôn vào môi cô, đôi mắt ngập nước của Bạch Hạ trừng lớn, anh thật là đáng ghét mà.

 

Nụ hôn mấy giây, cũng đủ để thỏa mãn Hình Nhất Phàm, anh buông cô ra, gương mặt xinh đẹp của Bạch Hạ đỏ bừng, đôi mắt ngập nước đong đầy phiền muộn, đương nhiên, ngọt ngào lại cất giấu sâu trong lòng cô.

 

“Vậy em đi đây, ngủ sớm đi.” Bạch Hạ nói với anh.

 

“Buổi sáng ngày mai không hẹn em đi ăn sáng nữa, anh phải đi ra ngoài từ sớm.” Hình Nhất Phàm nói với cô.

 

“Ừm! Em ở nhà tùy tiện ăn gì đó cũng được.”

 

“Anh sẽ đặt nhà hàng mang đồ đến cho em.” Hình Nhất Phàm lại không cho phép cô ăn uống tùy tiện.

 

Trong lòng Bạch Hạ ấm áp: “Vậy được rồi! Em chờ anh.”

 

Bạch Hạ về đến nhà, còn tưởng rằng có thể ngay lập tức đi ngủ, ai biết được sau khi bị Hình Nhất Phàm trêu trọc xong, dẫn đến trong đầu cô toàn là nụ cười xấu xa của anh, càng nghĩ càng khó ngủ, đến cơ thể cũng tự nhiên nóng lên.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Hạ nhìn qua ánh đèn ngoài cửa sổ kia, cong môi ngọt ngào cười.

 

Sáng sớm, bữa sáng của Bạch Hạ đưa đến vào lúc 8 giờ 30, bữa ăn sáng của nhà hàng cao cấp vô cùng phong phú, Bạch Hạ ăn cũng vô cùng hưởng thụ.

 

Chợt, cửa phòng cô chuyền đến tiếng chuông, cô giật mình, giờ này là ai đên tìm cô? Bạch Hạ đi nhìn thoáng qua mắt mèo, chỉ thấy đứng ngoài cửa rõ ràng là Diệp Giai MỊ.

 

Bạch Hạ cũng không nghĩ ra bà ta lại đến đây làm gì, cô cũng muốn nhìn xem thế nào.

 

Bạch Hạ mở cửa, trong mắt Diệp Giai Mị hiện lên ý cười giả dối: “Tiểu Hạ, dì đến thăm con đây.”

 

“Có chuyện gì sao?” Bạch Hạ thể hiện rõ vẻ không chào đón.

 

Mấy ngày nay Diệp Giai Mị ở nhà, cũng rảnh đến phát hoảng, lại lo lắng tương lai sau này Bạch Hạ sẽ được gả cho 1 nhà tốt, sẽ khiến cho mẹ con bà ta phải chịu khỏ.

 

“Sao lại chỉ có mình con ở nhà? Bạn trai con không ở nhà hả?” Diệp Giai Mị đánh giá phòng của cô, giống như đang nhìn những dấu vết ở cùng nhau của cô và Hình Nhất Phàm vậy.

 

“Anh ấy đi làm rồi, nếu như không còn chuyện gì nữa, xin bà hãy rời khỏi đây! Tôi phải làm việc.”

 

Diệp Giai Mị cũng đã chuẩn bị xong đầy đủ rồi, nếu như không thể phá hoại hôn nhân của Bạch Hạ, vậy thì, bà ta quyết định chung sóng hòa bình với Bạch Hạ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1911


Chương 1911:

 

“Tiểu Hạ, dì biết trước kia chúng ta có rất nhiều hiểu nhằm, dì có rất chỗ có lỗi với con, bây giờ, chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện được hay không?” Trên mặt Diệp Giai Mị mang vẻ tâm cơ.

 

Sự chán ghét của Bạch Hạ với bà ta, nào chỉ có một chút như vậy? Nếu như nói người mà cô ghét nhất trên đời này là ai thì chỉ có thể là người đàn bà trước mắt này.

 

“Tôi và bà không có gì để nói hết, mời bà ra ngoài.” Bạch Hạ cắn răng nói.

 

“Ôi! Con như này là không lễ phép đâu đấy, mà, rất không có giáo dưỡng con biết không?” Diệp Giai Mị lập tức lấy thân phận người lớn để phê bình cô.

 

Bạch Hạ tức giận đến cắn răng: “Bà không có tư cách đánh giá tôi, mời bà đi về cho.”

 

“Người như cô, cũng không biết bạn trai cô có chịu được cô hay không, cũng vậy, nhìn người ta là biết ngay con trai của gia đình giàu có, mà cô chắc là không xứng được với cậu ta.” Diệp Giai Mị hừ một câu, đứng dậy đi ra ngoài cửa.

 

Bạch Hạ tự dưng chịu một bụng tức giận, sau khi bà ta rời khỏi, cô liền đóng rằm cửa lại thật mạnh.

 

Diệp Giai Mị ở trong thang máy, sắc mặt cũng âm trầm, xem ra, bà ta và Bạch Hạ không thể nào chung sống hòa bình với nhau được, nhưng còn có cách gì để phá hoại tình cảm của cô và Hình Nhất Phàm chứ?

 

Bạch Hạ ở trong phòng vốn vẫn có thể tiếp tục làm việc, nhưng lúc này hoàn toàn bị Diệp Giai Mị làm cho tức giận, cô không thể bình tĩnh làm việc được, bây giờ trong đầu toàn là dáng vẻ đáng ghét của Diệp Giai Mi.

 

Bạch Hạ đành phải cầm túi và chìa khóa đi ra ngoài, cô phải ra ngoài đi dạo, hít thở không khí rồi mới quay trở lại làm việc.

 

Bạch Hạ không lái xe, đi cửa chính ra ngoài, vào lúc này, Bạch Hạ nhìn thấy bóng dáng của Diệp Giai Mị ngay ở phía trước, cô không nhịn được mà cảm thấy có chút phiền, sớm biết như vậy thì cô ở trong nhà thêm chút nữa rồi mới ra.

 

Đỡ cho cô nhìn thấy bà ta là lại giận.

 

Diệp Giai Mị đi đến bên 1 chiếc xe màu đen, người đàn ông đang ngồi ở ghế lái ngay lập tức xuống xe đón, còn săn sóc cầm túi giúp bà ta, mà cũng rất tự nhiên ôm eo bà ta.

 

Bạch Hạ đứng cạnh bụi cây cách đó không xa, ngơ ngác nhìn cảnh này, người đàn ông đó là ai? Là lái xe của ba sao? Nhưng cho dù là lái xe của ba, thì sao có thể cầm túi ôm eo bà ta được chứ?

 

Diệp Giai Mị dường như vô cùng hưởng thụ sự phục vụ của người đàn ông này, lúc ngồi vào ghế phụ, dáng vẻ trông vô cùng vui vẻ.

 

Người đàn ông kia ngay lập tức bước nhanh vòng ra chỗ ghế lái, lái xe màu đen đi.

 

Trong lòng Bạch Hạ dâng lên cảm giác không thoải mái, cảm thấy buồn nôn, người đàn bà này cho dù thế nào đi chăng nữa thì bây giờ vẫn đang là vợ lẽ của ba, bà ta sao có thể thân mật với người đàn ông khác ở nơi công cộng như vậy chứ?

 

Bạch Hạ đúng là không nhìn làm, vừa nãy người đàn ông ôm eo Giai Mị, nhưng bà ta không hề có ý định từ chối.

 

Đúng lúc này, Bạch Hạ nhìn thấy 1 chiếc taxi dựng ở gần cửa nhà, cô suy nghĩ một chút, liền đi về phía xe taxi, vội vàng nói: “Tài xế, có thể đi theo chiếc xe màu đen đằng trước không?”

 

“Cô đang đuổi theo người ta hả?” Chú tài xế nghe thấy giọng nói vội vàng của cô, liền nhanh chóng đạp chân ga.

 

“Vâng, có thể đuổi theo được không ạ?”

 

“Xem đây.” Tài xế lập tức thể hiện ra kỹ thật lái xe vô cùng điêu luyện của mình.

 

Ánh mắt của Bạch Hạ nhìn chăm chăm vào chiếc xe màu đen kia, cũng không biết sao phải đuổi theo, nhưng mà người đàn ông kia và Diệp Giai Mị chắc chắn không đơn giản.

 

Giờ phút này, Diệp Giai Mị ngồi vào trong xe tâm trạng của bà ta cũng không được tốt lắm, người đàn ông bên cạnh không nhịn được quan tâm hỏi: “Giai Mị, sao vậy? Bạch Hạ kia lại khiến cho em không vui à?”

 

Bây giờ Diệp Giai Mị có chút nhức đầu, có chút thở phì phò nói: “Con nhóc chết tiệt này làm sao lại gặp được người đàn ông có tiền như vậy, em chỉ lo sau này nó gả sang đó, thì còn có thể không gây khó khăn cho chúng ta sao? Nói không chừng nó còn có thể dựa vào thế lực của nhà chồng, cướp đi tài sản của Bạch gia, vậy thì chúng ta cái gì cũng không có.”

 

Người đàn ông ngồi ở bên cạnh bà ta, trên mặt cũng không nhịn được lóe lên vẻ hoang mang: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

 

“Bây giờ em thật sự cũng không biết làm sao để phá hoại tình cảm của hai đứa nó đây!”

 

Người đàn ông ngồi bên cạnh ánh mắt đột nhiên hiện lên vẻ tàn nhẫn, anh dừng xe ở một bên, Diệp Giai Mị lập tức quay đầu trừng ông ta: “Anh dừng xe làm gì?”

 

Ông ta ngay lập tức quay người sang bên cạnh nắm lấy tay bà ta: “Giai Mị, tuổi của chúng ta cũng không nhỏ nữa rồi, anh không muốn sống cuộc sống không thể nhìn thấy ánh sáng này với em nữa, mỗi ngày chỉ cần nghĩ đến em và Bạch Thế Trạch ngủ trên cùng 1 cái giường, là cả người anh đều cảm thấy khó chịu.”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1912


“Anh muốn làm gì?” Diệp Giai Mị khẩn trương nhìn ông ta.

 

“Anh muốn sống cùng với em.”

 

“Anh điên rồi? Nếu để cho Bạch Thế Trạch biết quan hệ của chúng ta, còn có thân thế thật sự của tụi trẻ, thì chúng ta sẽ không có được gì hết, nửa đời sau của em còn có thể trông cậy vào ai hả? Trông cậy vào anh sao?”

 

“Anh biết, nhưng chúng ta sẽ có biện pháp có được hết tất cả những thứ này.” Trên khuôn mặt nhìn có vẻ thành thật của người đàn ông này, lóe lên vẻ độc ác: “Lẽ nào anh cứ như thế trơ mắt nhìn em và các con theo anh ta đến già hay sao? Anh không cam lòng.”

 

“Lão Hồ, anh đừng làm chuyện gì lung tung đấy?” Diệp Giai Mị tức giận cầm lấy tay ông ta.

 

“Bây giờ, trong tay Bạch Thế Trạch đã có nhiều tiền như vậy rồi, còn có nhiều bất động sản như thế nữa, những thứ này cũng đủ cho con của chúng ta tiêu cả đời, nhưng nếu như chia cho cả Bạch Hạ, vậy thì chúng ta coi như tổn thất lớn rồi.”

 

Ánh mắt của Diệp Giai Mị cũng hiện lên vẻ lo lắng, nhắc đến tiền của Bạch Thế Trạch, bà ta là người lo lắng hơn bắt kỳ ai.

 

“Rốt cuộc thì anh muốn nói cái gì hả?” Diệp Giai Mị vẫn chưa hiểu rõ ý của người tình.

 

Ánh mắt của Hồ Thắng hiện lên sát ý, làm một động tác cắt cổ: “Chúng ta hoặc là không làm, mà đã làm thì làm cho triệt để, khiến Bạch Thế Trạch như vây, thì tất cả tài sản bây giờ của anh ta sẽ thành của em và con trai.”

 

Diệp Giai Mị trọn trừng mắt, dọa đến cả người phát run: “Anh điên rồi? Sao anh lại dám có suy nghĩ như thế này?”

 

“Em nói Bạch Hạ có phải càng ngày càng được Bạch Thế Trạch yêu quý đúng không? Trong lòng anh ta có phải vẫn luôn cảm thấy có lỗi với hai mẹ con nó hay không? Nhỡ đâu một ngày nào đó anh ta nổi hứng, tự nhiên cảm thấy có lỗi, rồi đưa hơn một nửa tài sản cho nó, thì chúng ta hồi hận cũng không kịp nữa rồi.” Bây giờ Hồ Thắng cũng cảm thấy không cam lòng, làm một thằng đàn ông, con của ông ta gọi một người khác là ba, mà người làm ba ruột như: ông ta, thì đến tư cánh gặp các con của mình cũng không có. Diệp Giai Mị thở mạnh, giống như bị dọa, cũng tự hỏi về những lời của Hồ Thắng.

 

Mà trong xe ở phía sau, Bạch Hạ nhìn chiếc xe đang dừng ở ven đường, không đi tiếp nhưng cũng không thấy hai người đó xuống xe, cô không nhịn được suy nghĩ, lái xe liền hỏi: “Có phải đuổi theo nữa hay không?”

 

“Bác tài có thể dừng lại một chút hay không, cháu sẽ tính tiền cho bác.” Bạch Hạ nói với lái xe.

 

“Được rồi!” Lái xe cũng mệt rồi, cũng muốn nhân cơ hội uống hớp nước. Mà ở trong xe, Diệp Giai Mị cũng đã suy nghĩ rõ hơn rồi, đây cũng không phải là chuyện không thể nào, bây giờ mỗi ngày Bạch Thế Trạch đều ở trước mặt bà ta nói Bạch Hạ tốt như thế này ngoan như thế kia, còn vẫn luôn quyết tâm muốn dạy bà ta cách để sống chung với Bạch Hạ, rõ ràng là trong 3 đứa trẻ ông thích Bạch Hạ nhật.

 

“Lão Hồ, đừng xúc động, loại chuyện này phải có kế hoạch biết không? Em cũng không muốn đi theo anh ta cả nửa đời người rồi mà còn không chiếm được chỗ tốt nào.”

 

Diệp Giai Mị lập tức nắm chặt tay Hồ Thắng, tỉnh táo nhắc nhở ông ta.

 

Hồ Thắng liền nghiêng người hôn bà ta 1 cái: “Tất cả mọi chuyện đều nghe em, nhưng mà, chúng ta cũng nên suy nghĩ cho tương lai của mình, Bạch Thế Trạch anh ta ở bên ngoài có nhiều phụ nữ như vậy, anh thật sự đau lòng cho em suốt ngày phải ở với anh ta.”

 

Nhắc đến chuyện này, Diệp Giai Mị cũng cảm thấy phẫn nộ, bởi vì bà ta đúng là không quản được Bạch Thế Trạch, mà Bạch Thế Trạch phong lưu cả 1 đời, căn bản không có ngày nào là thực lòng yêu bà ta.

 

Nếu như không phải năm đó bà ta có con cùng với Hồ Thắng, bà ta lại tính toán thời gian đổ cho con là của Bạch Thế Trạch, rồi ép ông cưới mình, nếu không thì Bạch Thế Trạch cũng không có khả năng cưới bà ta.

 

Bạch Hạ ngồi ở trong xe, trong đầu không xóa bỏ được cảnh mà mình vừa nhìn thấy kia, chẳng lẽ Diệp Giai Mị có người khác ở bên ngoài.

 

Ý nghĩ này cũng càng ngày càng trở nên chắc chắn, ba của cô cũng không phải là người an phận, Diệp Giai Mị có khi nào không chịu được cô đơn hiu quạnh nên tìm người đàn ông khác ở bên ngoài hay không? Bây giờ người đàn ông ở trong xe rất có khả năng là tình nhân của bà ta.

 

Bạch Hạ nghĩ đến ba bị cắm sừng, mặc dù cũng không đồng tình với ba mình, bởi vì ba cô cũng chơi đùa ở bên ngoài, nhưng Diệp Giai Mị và mối thù của mẹ, cô không thể không báo.

 

Nhưng chuyện này vẫn chưa có chứng cứ, cô cũng không thể ngay lập tức chạy đến trước mặt ba cáo trạng, xem ra, sau này cô phải thu thập thêm càng nhiều chứng cứ mới được.

 

Năm đó Diệp Giai Mị đối với mẹ cô như vậy, cô cũng không cần phải lưu tình nữa.

 

Cửa xe màu đen phía trước mở ra, nhưng hai người trên xe cũng không xuống xe, dù sao Bạch Hạ cũng đang rảnh không có việc gì làm, liền để lái xe theo sát với chiếc xe đen đó.

 

Chiếc xe con màu đen đi được mười máy phút, liền dừng lại ở một chỗ ven đường.

 

Hôm nay tâm trạng của Diệp Giai Mị đúng là vô cùng kém, lại thêm ở đây cách nhà cũng rất xa, bà ta muốn cùng Hồ Thắng ngồi một chút ở quán cafe ở gần đây.

 

Nhưng bà ta không biết là, trong 1 chiếc taxi ở đằng sau, Bạch Hạ ngồi ở trong đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1913


Cửa xe mở ra, Hồ Thắng làm sao sẽ bỏ lỡ thời gian thân mật với Diệp Giai Mị, ông ta lập tức đứng dậy nhanh chóng vòng ra ghế phụ, cầm lấy túi của Diệp Giai Mị, vừa khóa xe vừa đưa tay đặt lên eo của bà ta, ôm chặt lấy.

 

Bạch Hạ hơi trừng mắt, cô lập tức lấy điện thoại di động, chụp mấy bức ảnh cảnh hai người họ thân mật đi vào trong quán cafe.

 

Nhưng mà chỉ có bóng lưng, không có ảnh chính diện, Bạch Hạ thở dài một hơi, cô đành phải chụp biển số xe của chiếc xe kia.

 

Bây giờ, ảnh Diệp Giai Mị đi hẹn hò với người đàn ông khác cô cũng chụp lại được rồi, nhưng rốt cuộc thì người đàn ông đó là ai? Diệp Giai Mị lại dám to gan như vậy, đến một nơi xa như vậy hẹn hò với người đàn ông khác sau lưng ba cô.

 

Bạch Hạ trả tiền cho lái xe, cô quyết địng ngồi chờ ở đây, xem xem có thể chụp thêm được gì nữa hay không.

 

Trong quán cà phê, Diệp Giai Mị cùng Hồ Thắng giống như là vợ chồng vậy, bao một phòng riêng, hai người trốn ở đây, vừa uống cafe vừa anh anh em em.

 

Cuối cùng Diệp Giai Mị nhìn thời gian, phải đi về rồi, mới đẩy Hồ Thắng đang ở trên người mình: “Được rồi, lần sau anh đặt phòng xong rồi, chúng ta cùng đi khách sạn!”

 

“Anh nhớ em chết mắt thôi, bây giờ đến nằm mơ anh cũng muốn cướp em về.”

 

Diệp Giai Mị lập tức cảnh cáo nói: “Anh nhớ kỹ cho em, lúc mà chúng ta vẫn chưa nắm chắc phần thắng trong tay, tốt nhất là anh đừng có làm loạn, nếu không, cả đời này em cũng sẽ không tha thứ cho anh.”

 

“Được! Anh chắc chắn sẽ nghe lời của em, vì em và các con, anh sẽ nhịn!” Hồ Thắng lập tức ngoan ngoãn nghe lời.

 

Lúc này Diệp Giai Mị mới thỏa mãn, hai người đi ra từ quán cafe, mà lúc này Bạch Hạ cũng đã chọn được vị trí ở đối diện quán cafe còn có một quán trà, vừa hay là thiết kế kiểu cửa sổ sát đất, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào cửa ra vào của quán cafe.

 

Cuối cùng, cũng để cô chờ được hai người Diệp Giai Mị, Hồ Thắng vẫn cầm túi ôm eo bà ta, Diệp Giai Mị mặc dù vẫn có chút lo lắng nhìn xung quanh, nhưng Hồ Thắng vẫn ôm chặt bà ta bước lên xe.

 

Lần này Bạch Hạ trực tiếp quay video, nhìn chiếc xe màu đen đó rời đi, cô xem lại video, trong video Diệp Giai Mị cùng người đàn ông đoa không thể nào tránh được có quan hệ mờ ám.

 

Bạch Hạ lập tức nghĩ, cái video này có nên gửi cho ba hay không? Nếu như ba nhìn thấy rồi thì Diệp Giai Mị chắc chắn sẽ không được sống dễ chịu.

 

Nhưng, cô cũng không được để lộ bản thân mình, nếu không, Diệp Giai Mị chắc chắn sẽ không để cho cô được.

 

sống yên ổn, mặc dù cô không sợ bà ta, nhưng cũng không muốn nhìn nhiều bà ta thêm chút nào nữa.

 

Tạm thời Bạch Hạ vẫn chưa định làm gì, chờ buỏi tối Hình Nhất Phàm trở về thương lượng với anh xem, tóm lại, chuyện này cô nhất định phải để cho ba biết được.

 

Trên đường Bạch Hạ về nhà, nhận được điện thoại của Hình Nhất Phàm, hỏi xem cô có muốn ship đồ ăn trưa về nhà hay không, Bạch Hạ không muốn anh phải lo lắng cho mình, liền nói là mình đã ăn ở bên ngoài rồi.

 

“Buổi tối anh có thể về nhà sớm một chút hay không? Em có chuyện muốn thương lượng với anh.” Bạch Hạ hỏi anh.

 

“Được, anh sẽ cố gắng về sớm một chút.” Hình Nhất Phàm trầm giọng nói.

 

Bạch Hạ đang ở bên ngoài mua một phần bánh mì về nhà, hôm nay cô không có hứng thú ăn uống.

 

Tài liệu mà bây giờ Hình Nhất Phàm thu thập cũng đã được kha khá rồi, còn 3 ngày nữa, thì bản án của Trần Lương sẽ được hầu tòa.

 

Lúc này Hình Nhất Phàm đang ngồi ở một quan cafe gần công ty Trần Lương viết tài liệu, buổi chiều còn có 1 cuộc họp cần tham gia.

 

Nghĩ đến trong điện thoại Bạch Hạ nói có chuyện quan trọng cần thương lượng với anh, anh không nhịn được suy nghĩ xem là chuyện gì, nghe giọng nói của cô, hình như rất là nghiêm trọng.

 

Xem ra tối nay anh phải về sớm hơn 1 chút mới được, đang suy nghĩ, điện thoại của anh vang lên, cầm điện thoại nhìn là mẹ gọi.

 

“Alo! Mẹ.”

 

“Nhất Phàm, tối nay rảnh không con? Về nhà ăn cơm, vừa hay có thể bàn về chuyện ra nước ngoài, con xem có thể bớt chút thời gian đi về được hay không?” Tưởng Lam ở đầu dây bên kia nói.

 

Hình Nhất Phàm đối với chuyện này, rất rõ ràng là anh không muốn ra nước ngoài cùng với người nhà: “Mẹ, tối nay con còn có tài liệu cần viết, không về nhà được, để anh trai với Nhất Nặc ở cùng với ba mẹ đi, con không về được.”

 

Tưởng Lam thở dài nói: “Được rồi! Chiều mai con đến sân bay tiễn ba mẹ, lần này ba mẹ đi phải mát hơn 1 tháng.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1914


“Vâng! Con nhất định sẽ đi tiễn ba mẹ.” Hình Nhất Phàm cười đáp, cũng có chút áy náy: “Mẹ, chờ hai người về, con sẽ đưa cho mẹ một tin tức vô cùng tốt.”

 

“Tin tức tốt gì, chẳng lẽ con theo đuổi được cô gái kia rồi2”

 

Tưởng Lam ngay lập tức đoán được.

 

“Trước mắt vẫn chưa ở trạng thái ổn định, nhưng chờ lần này ba mẹ về nước, con sẽ đưa cô ấy đến gặp ba mẹ.”

 

Hình Nhất Phàm cũng không phủ nhận.

 

Tưởng Lam lập tức mừng rỡ: “Được! Vậy là nói xong rồi nhé, chờ ba mẹ về nước rồi, thì con phải đưa con dâu tương lai đến gặp ba mẹ đấy.”

 

Hình Nhất Phàm tự tin nói: “Vâng, con chắc chắn sẽ mang cô ấy về cho mẹ.”

 

Bởi vì chụp lén được chứng cứ của Diệp Giai Mị, chuyện này khiến cho Bạch Hạ ở trong nhà không làm được gì cả, chờ Hình Nhất Phàm trở về thương lượng.

 

Năm giờ chiều, ngoài cửa truyền đến tiếng chuông cửa, Bạch Hạ lập tức đi đến mắt mèo xem, không phải Hình Nhát Phàm thì là ai?

 

Mặc dù bây giờ anh cũng đã đặt được dấu vân tay có thể vào nhà cô lúc nào cũng được, nhưng, anh không muốn âm thầm đi vào, như vậy sẽ dọa đến cô.

 

“Anh trở về rồi.”

 

Bạch Hạ mở cửa ra mời anh vào.

 

“Xảy ra chuyện gì sao?”

 

Mày kiếm Hình Nhất Phàm bao phủ lo lắng, trong điện thoại, cô chết sống không nói, chỉ chờ anh trở về rồi mới nói.

 

Đến cùng là chuyện quan trọng gì?

 

Bạch Hạ đóng chặt cửa, đi đến sofa cầm điện thoại lên, mở video mà cô quay hôm nay ra: “Anh xem đi, em quay được video này, video Diệp Giai Mị đi hẹn hò với người đàn ông khác.”

 

Hình Nhất Phàm cầm lấy video, nghiêm túc xem, trong video Diệp Giai Mị cùng với 1 người đàn ông vô cùng thân mật, vừa xem là biết quan hệ không đứng đắn.

 

“Người đàn ông này có thể là tình nhân ở bên ngoài của Diệp Giai Mị, ba em chắc chắn không biết.”

 

Bạch Hạ có chút ảo não nói.

 

“Em định làm gì?” Hình Nhất Phàm hỏi cô.

 

“Em đương nhiên là muốn nói cho ba em biết rồi! Cũng không thể nào để ba em cứ bị lừa như vậy!” Bạch Hạ vẫn suy nghĩ cho ba mình.

 

“Loại chuyện này, em không tiện ra mặt.” Hình Nhất Phàm ngăn cản nói.

 

“Cho nên, em muốn tìm anh giúp, anh có thể giúp e nghĩ cách đưa video này cho ba em được không.” Bạch Hạ hỏi anh.

 

Hình Nhất Phàm trằm ngâm một chút nói: “Anh sẽ tìm một số điện thoại mới rồi gửi cho ông ấy, cho dù ông ấy gọi điện thoại đến, anh cũng sẽ không nói cho ông ấy biết, lầy danh phận bạn bè để giúp ông ấy, không có bất kỳ ý nghĩ quá phận nào.”

 

“Vâng! Như vậy cũng được, chỉ cần để ông ấy biết là được.” Bạch Hạ gật đầu, tóm lại, muốn cho Diệp Giai Mị bài học, ai bảo năm đó bà ta dùng thủ đoạn ác độc hãm hại mẹ cô.

 

“Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, tiện mua thêm một cái sim mới về.”

 

“Ừm! Được.” Bạch Hạ gật đầu, thời gian ở cùng với anh, luôn là khoảng thời gian thả lỏng nhất, có cảm giác an toàn nhất.

 

Hai người đi xuống lầu, ngồi vào trong xe Hình Nhất Phàm, lái xe về một trung tâm nhộn nhịp gần đấy, Hình Nhất Phàm dừng xe xong, Bạch Hạ cũng cảm giác được có một chút gió lạnh thổi đến, gió hôm nay rất lớn, giống như có gió mùa đến.

 

Hình Nhất Phàm liền đi đến, bao bọc thân thể mảnh khảnh của cô vào trong chiếc áo ngoài to lớn của anh, Bạch Hạ ôm chặt lấy eo của anh, trong lòng vô cùng ngọt ngào hưởng thụ sự quan tâm của anh.

 

Vừa vào trong đại sảnh, Hình Nhất Phàm vừa xoa đầu cô, vừa giúp cô vuốt gọn lại những sợi tóc bị thổi tung, Bạch Hạ giống như 1 đứa bé vậy tùy cho anh sửa soạn lại.

 

So về chiều cao, thì cô thấp hơn anh 1 cái đầu lận! Vào trong nhà hàng, gọi xong món, hưởng thụ không khí yên tĩnh, ánh mắt thâm thúy của Hình Nhất Phàm rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, gọi tên cô: “Bạch Hạ.”

 

“Dạ!” Bạch Hạ thu hồi ánh mắt nhìn cửa sổ nhìn về phía anh.

 

“Tháng sau, anh muốn dẫn em đi gặp người nhà của anh.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1915


Hình Nhất Phàm cũng nói trước với cô một tiếng.

 

Bạch Hạ lập tức kích động, cũng cực kỳ khẩn trương: “Thật sao?”

 

“Cho em thời gian một tháng, chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”

 

Hình Nhất Phàm híp mắt cười nhìn cô.

 

Bạch Hạ cảm thấy một tháng giống như không đủ, nhưng, anh đã nói như vậy rồi, cô đương nhiên sẽ chuẩn bị tốt tâm lý.

 

“Anh nói em… em chắc là cũng không đến nỗi nào đúng không?” Bạch Hạ có chút không được tự tin nói, mặc dù Hình Nhất Phàm không nói cụ thể gia thế của anh cho cô, nhưng cô biết gia thế nhà anh chắc chắn là vô cùng tốt.

 

Hình Nhất Phàm cười lên: “Yên tâm, tuyệt đối là có thể mang đi ra mắt được.”

 

Bạch Hạ lập tức ngại ngùng đến đỏ mặt: “Anh cười em.”

 

Hình Nhất Phàm nhìn dáng vẻ ảo não giống như trẻ con của cô, anh lập tức đứng lên đi đến bên cạnh cô, xoa đầu của cô an ủi nói: “Được rồi, không cười em nữa.”

 

“Hình Nhất Phàm, nói thật thì, nhà anh có phải là cái kiểu nhà vô cùng vô cùng giàu có hay không? Trước kia em nhìn thấy tin tức về Hình Nhất Nặc, nói bối cảnh gia đình của cô ấy là nhà vô cùng giàu có, là nhà anh đúng không?” Lúc này Bạch Hạ lo lắng cũng không phải là nhà Hình Nhất Phàm có tiền, mà cô lo lắng là nhà anh vô cùng có tiền, cô không xứng với anh.

 

Hình Nhất Phàm không khỏi nghiêm túc, nói đến chuyện gia cảnh này, anh không muốn cô có áp lực.

 

Hắn kéo ghế, ngồi bên cạnh cô, nắm lấy tay cô nói: “Bạch Hạ, không cần để ý đến ván đề tiền bạc, chỉ cần anh thích em, thì người nhà của anh cũng chắc chắn sẽ thích em.”

 

Bạch Hạ nhìn vào ánh mắt thâm thúy của anh, nhẹ nhàng gật đầu: *Ừm! Được, em bằng lòng cùng anh đi gặp người nhà.”

 

Hình Nhất Phàm nghiêng người đến, đỡ sau gáy cô, hôn lên trán cô 1 cái.

 

Sân bay quốc tế, nới vào của khách quý, một gia đình bước ra, đằng trước là một cặp vợ chồng ăn mặc quý phái mà trang trọng, đẳng sau đi theo một đôi vợ chồng trẻ đang nắm tay nhau ngọt ngào.

 

“Ba, mẹ, anh trai…” Thân ảnh của Lam Thiên Thần lập tức đi đến, lúc nhìn thấy Lam Sơ Niệm, anh cười gọi cô: “Sơ.

 

Niệm.”

 

Lam Thiên Hạo lập tức đập anh cái: “Gọi lại.”

 

“Em đây là do vẫn chưa quen mà!” Lam Thiên Thần có chút ngại ngùng, nhìn về phía Lam Sơ Niệm gọi lại: “Chị dâu.”

 

Lam Sơ Niệm liền dựa vào trong ngực Lam Thiên Hạo cười nói “Thiên Hạo, đừng như vậy mà! Gọi em là Sơ Niệm cũng được mài!”

 

“Đây là quy củ.” Lam Thiên Hạo không đồng ý.

 

Ba Lam mẹ Lam ở bên cạnh nhìn nhau cười, trong ánh mắt đều là dáng vẻ yêu chiều, ba đứa trẻ này đều là thịt trong lòng của hai người mà!

 

“Vốn là bọn anh vẫn muốn ở lại chơi, nhưng ba mẹ nhớ em, nên là mọi người mới vê trước.” Lam Thiên Hạo vỗ bờ vai của hắn: “Công ty sao rồi?”

 

“Yên tâm đi! Đương nhiên là đã xử lý ổn thỏa hét rồi.” Lam Thiên Thần ở một bên nói, nhưng trong lòng lại nảy ra một ý nhỏ: “Nhưng mà, những ngày này em mệt chết rồi, anh, nếu anh đã về rồi, thì em buông tay đây.”

 

“Tên nhóc con này, không để anh nghỉ ngơi được mấy ngày à! Cứ như vậy vắt hét trách nhiệm cho anh hả?” Lam Thiên Hạo lập tức đưa tay ôm cổ anh, giáo dục.

 

Lam Thiên Thần bị siết chặt, giữ cổ, nói với Lam Sơ Niệm ở bên cạnh: “ Sơ Niệm, em phải quản chồng em đi chứ?

 

Anh Ấy muốn mưu sát em trai ruột nè.”

 

Lam Sơ Niệm ở một bên che miệng cười, vẻ mặt xem kịch Vui.

 

“Được rồi, hai đứa đã bao nhiêu tuổi rồi, còn nghĩ mình là trẻ con hả! Để người khác nhìn thấy, không cảm thấy mát mặt hả?”

 

Mẹ Lam quay đầu trừng hai người.

 

Lam Thiên Hạo lúc này mới buông anh ra, Lam Thiên Thần lập tức ủy khuất nói: “Mẹ, anh ấy bắt nạt con, ngày mai con sẽ trả lại công ty cho anh ấy.”

 

Lam Thiên Hạo quay đầu kéo lấy Lam Sơ Niệm: ‘Sơ Niệm, đừng để ý đến nó, anh có thể chơi cùng với em thêm máy ngày nữa.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1916


Lam Sơ Niệm cười nói: “Em chơi đủ rồi, gần đây ở trong nhà nghỉ ngơi đi!”

 

“Được! Ngày mai hẹn Mộ Trạch với Noãn Noãn đi ra ngoài gặp mặt, cũng lâu rồi chưa gặp hai người đó rồi.”

 

“Ừm! Em nghe nói Noãn Noãn cũng sắp 6 tháng rồi, em muốn làm mẹ nuôi.”

 

“Vậy anh sẽ là ba nuôi.”

 

Lam Thiên Hạo cũng rất chờ mong, đồng thời, ghé vào bên tai của cô nói: “Chúng ta cũng phải cố gắng lên.”

 

Lam Sơ Niệm lập tức xấu hổ đấm nhẹ hắn: “Nhỏ giọng một chút.”

 

Ngồi trên xe, Lam Thiên Thần nghe ba mẹ thảo luận những điều thú vị trong chuyến đi này, anh cũng vô cùng vui vẻ, chỉ cần người mà anh yêu thương nhất sống vui vẻ là được rồi.

 

“Thiên Thần, trong khoảng thời gian này, con có gặp được cô gái con thích hay không hả?”

 

Mẹ Lam không nhịn được muốn nhanh chóng thúc giục chuyện hôn nhân của con trai thứ hai.

 

Trong lòng Lam Thiên Thần có chút căng thẳng, trong đầu thoáng hiện lên một bóng hình thân quen: “Mẹ, con vẫn chưa vội.”

 

“Không vội? Cũng sắp là người 27 tuổi rồi, còn không vội à?”

 

Mẹ Lam cảm thấy là lúc nên thành gia lập nghiệp rồi.

 

Trên đường đi người nhà họ Lam cười cười nói nói về đến Lam gia, Lam Sơ Niệm với Lam Thiên Hạo thì về biệt thự của hai người, trải qua thế giới hai người!

 

Trong biệt thự của Hình Nhất Phàm, Bạch Hạ vì hôm nay theo dõi Diệp Giai Mị, dẫn đến công việc hôm nay của cô vẫn chưa xong, vừa về đến nhà, cô liền chui vào phòng sách làm việc.

 

Hình Nhất Phàm tắm xong liền đi đến, bây giờ anh cũng không muốn ở 1 mình, chỉ cần có thể tìm được cơ hội lại gần Bạch Hạ anh sẽ không bỏ qua.

 

Mà, cũng không biết có phải do trong nhà Bạch Hạ có một mùi thơm nhàn nhạt, làm anh cảm tháy rất thoải mái.

 

Hình Nhất Phàm mua một cái sim mới, anh đã bàn bạc với Bạch Hạ rồi, trưa mai sẽ gửi cho Bạch Thế Trạch, sẽ không mang tính mục đích.

 

Dạo gần đây phong cách vẽ của Bạch Hạ cũng vô cùng ngọt ngào, không ngừng rắc đường ở trong truyện, khiến cho độc giả cực kỳ thích, cảm giác như đọc truyện tranh của cô cũng có xúc động muốn yêu đương.

 

Khoảng mười một giờ, Bạch Hạ duỗi cái lưng mệt mỏi, cuối cùng cũng xong rồi, cô đứng dậy đầy cửa ra.

 

Chỉ thấy anh đang ngồi trên sofa xem bóng đá, Bạch Hạ từ phía sau ôm lấy cổ anh, Hình Nhất Phàm lập tức ngắng đầu lên, trầm giọng mệnh lệnh: “Hôn anh một cái.”

 

“Vì sao?”

 

“Em không quan tâm đến anh.” Hình Nhất Phàm tùy ý tìm lý do.

 

Bạch Hạ biết anh mà đã bắt đầu chơi xấu thì không thể nào cãi lại được anh, nên cô chỉ đành bồi thường hôn lên má anh 1 cái.

 

Hình Nhất Phàm thỏa mãn cười, đưa tay về phía cô: “Đến!

 

Để anh ôm.”

 

Bạch Hạ ngồi đến bên cạnh anh, cầm lấy cốc nước mà anh vừa uống xong lên uống mấy ngụm, ngồi dựa vào trong lòng anh xem bóng đá với anh. Trận bóng kịch liệt trên TV kia, ở sau khi Bạch Hạ ngồi vào trong lòng, Hình Nhất Phàm liền không có bất kỳ hứng thú nào với TV, lúc này, khiến anh hứng thú là người con gái đang ngồi trong lòng mình. Ánh mắt sâu kín của Hình Nhất Phàm rơi vào trên khuôn mắt nhỏ nhắn của cô, gương mặt nhỏ nhắn này giống như một quả anh đào hấp dẫn, khiến anh muốn cắn một miếng, ăn hết sạch sành sanh mới chịu.

 

Bạch Hạ cũng đang nghiêm túc xem trận đấu, tự nhiên cảm nhận được người đàn ông ở bên cạnh đang nhìn cô, liền có vẻ không hiểu quay đầu lại hỏi: “Anh nhìn chằm chằm em làm gì? Trên mặt em có thứ gì bẩn sao?”

 

“Có, đừng động.” Hình Nhất Phàm lập tức nghiêm túc nói Bạch Hạ ngay lập tức giật mình, có đồ gì bẩn, trời ơi! Là thứ gì chứ? Thật là mất mặt, cô nhanh chóng muốn đứng dậy đi vào trong phòng tắm soi gương.

 

Thế nhưng Hình Nhất Phàm lại nhấn cô ngồi xuống: “Đừng động, anh giúp em.”

 

Bạch Hạ ngay lập tức giống như bị điểm huyệt vậy, không dám động đậy, tay của Hình Nhất Phàm sờ đến trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngón tay ấm áp sờ trên khuôn mặt mềm mịn của cô.

 

Bạch Hạ trừng mắt nhìn, còn đang suy nghĩ xem thứ bẩn là gì, lẽ nào là lông mỉ? Hay là lúc nãy vầy bút mực bắn lên mặt?

 

Bạch Hạ đang chờ, chợt, cô cảm giác được một khuôn mặt đẹp trai phóng to ra ở trước mắt mình, một giây sau, cô ngồi im bị anh hôn lên mặt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1917


Ngay lập tức Bạch Hạ hiểu được, thì ra là anh đang lừa cô! Hình Nhất Phàm đáng ghét.

 

Bạch Hạ tức giận đầy hắn: “Ư… Lừa đảo…”

 

Đôi mắt sâu thẳm của Hình Nhất Phàm híp lại đều là ý cười, đúng, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn không dám động của cô, anh đúng là không nhịn được muồn bắt nạt cô.

 

Thân thể của Bạch Hạ lập tức ngã xuống ghé sofa, thân thể cao lớn của anh cũng theo đó áp lên.

 

Bạch Hạ đại khái là cũng hơi tức giận, vậy nên, cô không nhịn được ngọ nguậy hơi mạnh, cũng không phải là ghét anh hôn, chỉ là đang ảo não không muốn bị anh hôn! Muốn anh biết được giá phải trả khi lừa cô.

 

Hình Nhất Phàm cũng chỉ muốn hôn cô một chút cho đỡ nghiện mà thôi, ai biết được người con gái ở dưới thân ngọ nguậy nhiều như vậy, khiến cho có hơi thở của anh trở nên có chút thô trọng chống tay lên, nhìn khuôn mặt phiếm hồng giống như cánh hoa hồng ở trong lòng.

 

“Lộn xộn nữa thử xem.” Anh khàn giọng cảnh cáo.

 

Lúc này Bạch Hạ mới phát hiện, ánh mắt của Hình Nhất Phàm tản ra khí tức nguy hiểm, cô liền không dám động, cắn môi đỏ ủy khuất nhìn chằm chằm hắn: “Để em đứng dậy.”

 

Hình Nhất Phàm có chút tức giận cắn môi đỏ của cô một chút: “Thật sự là yêu tinh.”

 

Bạch Hạ vô duyên vô cớ bị chửi, cô mới là là người oan uỗng đây nè!

 

Không cần Bạch Hạ đẩy, Hình Nhất Phàm chính mình đứng dậy, anh đứng người dậy nói với người con gái ở trên ghế sofa: “Đi ngủ sớm một chút, không cho phép thức đêm.”

 

Nói xong, anh có chút chật vật đi đến cửa, mở cửa rời đi.

 

Bạch Hạ trừng mắt nhìn, chợt khuôn mặt đỏ lên, cô hiểu ra gì đó.

 

Sáng sớm, lúc Bạch Hạ rời giường, cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, lại nhìn thấy tin nhắn của Hình Nhất Phàm, bữa sáng sẽ được đưa đến vào khoảng 8h30.

 

Trong lòng Bạch Hạ ấm áp, cô đứng dậy xuống giường rửa mặt, nghĩ đến hôm nay đoạn video kia sẽ được gửi đến điện thoại của cha, cũng không biết ba sẽ giận dữ như – thế nào nữa.

 

Gần đây Bạch Thế Trạch dốc hết lòng vào công việc, tuổi lớn rồi, cũng không có tâm trạng chơi bời gì nữa, mà muốn đi lên đỉnh phong của sự nghiệp, khiến cho cuộc đời _ của mình không còn tiếc nuối gì nữa.

 

Sáng sớm, Diệp Giai Mị cũng giống như mọi ngày chuẩn bị thức ăn cho ông, đó đều là cơm canh mà bà ta chuẩn bị từ sớm.

 

Lúc Bạch Thé Trạch ra cửa, Diệp Giai Mị không quên dính lấy ông nói: “Chồng, tạm biệt! Lái xe chậm thôi nhé!”

 

Bạch Thế Trạch gật đầu với bà ta, bây giờ ông cũng cảm thấy thỏa mãn, có 1 người vợ yêu ông, có 3 đứa con, sự nghiệp cũng thuận lợi, con gái lớn cũng sắp được gả vào nhà giàu có.

 

Xe của Bạch Thế Trạch lái ra khỏi cửa sân, nụ cười trên mặt Diệp Giai Mị liền biến mắt, bà hơi thở ra một hơi, giống như mỗi ngày tiễn Bạch Thế Trạch ra khỏi nhà, thời gian còn lại là thuộc về cuộc sống tự do của bà ta.

 

Bà ta có thể ở trong phạm vi cho phép tiêu tiền thoải mái, cũng có thể hẹn hò với Hồ Thắng tình nhân của bà ta.

 

Không thể thỏa mãn ở trên người Bạch Thế Trạch, thì có thể tìm lại được ở trên người của tình nhân.

 

Bây giờ Bạch Thế Trạch và bà ta đã sớm không có bất kỳ sinh hoạt vợ chồng gì rồi, nhưng bà ta nhỏ hơn Bạch Thế Trạch những 10 tuổi mà! Bà ta mới 40 thôi, đương nhiên là không cam lòng bị lạnh nhạt như vậy.

 

Bà ta cầm điện thoại gọi vào số của Hồ Thắng, tên của số điện thoại bà ta lưu là tên của 1 người con gái, coi như Bạch Thế Trạch có muốn điều tra cũng tra không ra.

 

“Alo! Giai Mị! Bạch Thế Trạch đi rồi sao?” Đầu dây bên kia Hồ Thắng đang vội vã muốn nhận được thông tin từ bà ta.

 

“Ừm! Anh ta vừa đi, em trang điểm rồi đi ra.”

 

“Được! Anh ở chỗ cũ chờ em.” Hồ Thắng vui mừng đáp.

 

Lúc này Hình Nhất Phàm đang ngồi trong phòng nghỉ của Trần Lương, anh lấy cái sim hôm qua mới mua ra, sau khi lắp vào điện thoại, anh nhập số điện thoại của Bạch Thế Trạch vào, gửi đoạn video kia sang, cũng không quên gửi luôn mấy bức ảnh mà trước đó Bạch Hạ chụp được, đồng thời còn viết thêm một câu: “Một người bạn không muốn tiết lộ danh tính giúp anh một việc, yên tâm, không có bất kỳ mục đích gì.”

 

Sau khi gửi xong, Hình Nhất Phàm liền bẻ gãy sim, vứt Vào trong thùng rác ở bên cạnh.

 

Lúc này Bạch Thế Trạch vừa đến công ty, sau khi ông cởi áo khoác treo lên giá, định gọi điện thoại đi, ông cầm điện thoại, nhìn điện thoại hiện lên có 1 tin nhắn chưa đọc, ông không tự chủ được mở tin nhắn ra xem.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1918


Nhưng trong tin nhắn này chỉ có 1 câu, còn có 1 cái video, ông ngạc nhiên, nhìn dòng chữ không đầu không cuối này, ông có hơi ngạc nhiên mở video ra.

 

Chỉ thấy trong video, quay ở trên một con đường, trong video rất nhanh xuất hiện một đôi nam nữ, người đàn ông kia ông không quen biết, nhưng người phụ nữ kia lại khiến cho đôi mắt của Bạch Thế Trạch thít chặt lại.

 

Người phụ nữ trên video kia đương nhiên là Diệp Giai Mị người vợ hiện tại của ông, chỉ thấy người đàn ông kia ôm lấy eo của bà ta, cầm túi của bà ta, thân mật bước ra từ quán cafe.

 

Mặc dù chỉ ngắn ngủi mười mắy giây, thế nhưng, đoạn video này vẫn khiến cho nội tâm của Bạch Thế Trạch phẫn nộ, lúc ông vất vả làm việc kiếm tiền, vợ của ông vậy mà lại đi uống cafe với người đàn ông khác? Còn ôm ôm ấp âp?

 

Ngoại trừ video, còn có ảnh chụp, còn có biển số xe của 1 chiếc xe con màu đen.

 

Sắc mặt Bạch Thế Trạch tức giận đến xanh xám, ông lập tức cắn răng bắm số điện thoại của Diệp Giai Mị. Lúc này Diệp Giai Mị đã trang điểm xong, đang định đi ra ngoài, vừa bước lên xe liền nghe thấy tiếng điện thoại, trong lòng bà ta nghĩ chắc chắn là Hồ Thắng, cái tên chết tiệt này chắc chắn là chờ sót ruột rồi. Nhưng khi bà ta cầm điện thoại lên xem, lập tức bị dọa, lúc này, điện thoại của Bạch Thế Trạch gọi đến đúng là khiến cho bà ta có chút hoảng loạn.

 

Bà ta nghĩ thầm, có phải là ông để quên tài liệu gì ở nhà hay không? Bình thường nếu như để quên cái gì, thì sẽ gọi điện thoại để bà ta đưa đến công ty.

 

Diệp Giai Mị lập tức mỉm cười nhận điện thoại: “Alo chồng, có phải anh để quên tài liệu gì ở nhà rồi? Có cần em đưa đến không?”

 

“Diệp Giai Mị, hôm qua cô đi đâu hả? Đi mèo mả với thằng nào?” Đầu dây bên kia Bạch Thế Trạch phẫn nộ chất vấn.

 

Bởi vì ông nhìn thấy Diệp Giai Mị trong video mặc chính là bộ quần áo ngày hôm qua.

 

Sắc mặt Diệp Giai Mị lập tức thay đổi, bà ta hô hấp có chút dồn dập: “Chồng, anh nói gì vậy? Em nào có đi mèo mả gì đâu chứ? Em vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong nhà mài!”

 

“Ngoan ngoãn? Hôm qua cô đi uống cafe với 1 thằng đàn ông, còn ôm ôm ấp ấp ở trên đường, vẫn muốn lừa tôi?”

 

Bạch Thế Trạch trực tiếp vạch trần lời nói dối của bà ta.

 

Cái này… sắc mặt Diệp Giai Mị bị dọa đến trắng bệch, hôm qua? Uống cà phê? Không phải chính là bà ta với Hồ Thắng hay sao?

 

Nhưng làm sao mà Bạch Thế Trạch lại biết được?

 

“Thế Trạch, anh nghe em giải thích, anh chắc chắn là hiểu nhằm rồi, đó là bạn học của em! Bọn em chỉ là gặp nhau ở trên đường rồi cùng nhau uống cafe mà thôi.”

 

“Diệp Giai Mị, cô dám ngoại tình sau lưng tôi.” Bạch Thế Trạch gầm nhẹ một câu, ông vẫn không tin tưởng lời giải thích của bà ta.

 

“Không có! Chồng, em thực sự không có, thực sự… anh tin tưởng em.” Đầu dây điện thoại bên kia Diệp Giai Mị trực tiếp giả vờ khóc, giả bộ đáng thương. Nhưng trong lòng bà ta cũng đã gấp đến không được rồi, không ngờ hôm qua cách nhà xa như vậy rồi, bọn họ cẩn thận vui vẻ với nhau như vậy, cũng vẫn để cho Bạch Thé Trạch biết được, rốt cuộc thì ai là người âm thầm tố cáo bà ta chứ?

 

“Cô đừng giải thích nữa, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng, chờ tôi tra rõ rồi, cô xem tôi sẽ xử lý cô như thế nào?” Bạch Thế Trạch dù sao thì cũng không cho phép mình bị đội nón xanh.

 

“Chồng… chồng…” Diệp Giai Mị vội gọi hai câu, liền bị Bạch Thế Trạch tắt điện thoại. Bà ta ngồi ở trong xe, gấp đến mức thở gấp, đối với bà ta thì chuyện này vô cùng nghiêm trọng, Bạch Thế Trạch không có tình cảm gì với bà ta, nếu như để ông biết được chuyện của bà ta và Hồ Thắng, bà ta chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.

 

Sau khi Bạch Thế Trạch cúp điện thoại của Diệp Giai Mị ông tìm trợ lý thân tín nhất đến.

 

“Bạch tổng! Có chuyện tìm tôi?”

 

Bạch Thế Trạch chia sẻ bức ảnh có biển số xe của chiếc xe màu đen kia cho trợ lý, ra lệnh nói: “Điều tra tất cả những người có biển số xe này cho tôi, tôi muốn biết tất cả thông tin chỉ tiết của người này.”

 

“Vâng, tôi lập tức đi điều tra.” Trợ lý đứng dậy rời đi.

 

Lúc này Bạch Thế Trạch phẫn nộ đập mặt bàn, Diệp Giai Mị vậy mà cũng dám đội nón xanh cho ông như: thế.

 

Giờ phút này Diệp Giai Mị ở trong xe bị dọa đến thở hỗn hễển, bà ta nhanh chóng gọi điện thoại cho Hồ Thắng.

 

“Alo! Em thân yêu, đến rồi à?” Đầu dây bên kia Hồ Thắng vui vẻ hỏi.

 

“Lão Hồ, chúng ta bị phát hiện rồi, ban nãy Bạch Thế Trạch gọi điện thoại mắng em, nói hôm qua em ở ngoài quán cafe cùng 1 người đàn ông khác thân mật, em không biết là ai đã tiết lộ chuyện của chúng ta.” [ ái gì? Sao có thể sảy ra chuyện này? Bạch Thế Trạch biết được bao nhiêu rồi?” Đầu dây bên kia Hồ Thắng cũng – giật nảy mình, dù sao anh cũng không phải cùng một cấp với Bạch Thế Trạch.

 

“Em cũng không biết, tóm lại, an ta bắt đầu nghi ngờ em rồi, bây giờ em đi tìm anh ta giải thích.” Diệp Giai Mị nói xong, cúp điện thoại của Hồ Thắng bà ta đi thẳng đến công ty Bạch Thế Trạch.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1919


Đối với bà ta mà nói, cho dù thế nào đi chăng nữa thì chuyện này cũng phải giải thích rõ ràng.

 

Bạch Hạ ở trong nhà, cũng đã nói chuyện điện thoại với Hình Nhất Phàm rồi, anh đã gửi video và những bức ảnh ấy cho ba rồi, cô cũng muốn biết, ba sẽ xử lý chuyện này như thế nào?

 

Thật ra Bạch Hạ làm như thế, chỉ muốn trả thù Diệp Giai Mị một chút, cộng thêm loại chuyện ngoại tình này, vốn là chuyện có lỗi với ba cô, làm con gái của ba nếu đã phát hiện rồi, thì cũng nên để cho ba biết.

 

Trong công ty của Bạch Thế Trạch, lúc này Bạch Thế Trạch đang họp, một nữ trợ lý đi vào báo cáo với ông, Diệp Giai Mị vợ của ông đang chờ ông ở trong văn phòng.

 

Bạch Thế Trạch lạnh mặt nói: “Cô bảo bà ta đi về đi.”

 

Trợ lý lập tức đến báo cho Diệp Giai Mị về nhà trước, nhưng Diệp Giai Mị nào dám trở về? Bây giờ cả trái tim của bà ta đều đang bồn chồn không yên, bà ta và Hồ Thắng yêu đương vụng trộm cũng sắp 20 năm rồi bây giờ bị phát hiện, điều này có nghĩa là bí mật của hai đứa trẻ – cũng sẽ bị phát hiện, bà ta cũng bị dọa sợ rồi.

 

Khoảng tầm 12 giờ, Bạch Thế Trạch trầm mặt trở lại văn phòng, Diệp Giai Mị ở đó khóc không ngừng: “Chồng, anh hiểu nhằm em rồi, em thực sự không làm chuyện gì có lỗi – với anh, em thực sự không có… em không biết là ai đổ oan cho em.”

 

Diệp Giai Mị khóc vô cùng đáng thương, giỗng như vô cùng ủy khuất vô cùng oan uỗng vậy.

 

“Về nhà rồi nói, cô muốn tôi mất hết mặt mũi ở trong công ty ” Bạch Thế Trạch sắc mặt giận dữ nói: “Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng, tốt nhát là cô nghĩ xem làm sao để nói hết sự thật đi.”

 

Nói xong, Bạch Thế Trạch để bà ta ở lại rồi rời đi, Diệp Giai Mị lúc nghe thấy ông đóng cửa rằm một cái, nước mắt trên mặt nhanh chóng ngưng giống như là có thể thay đổi bất kỳ lúc nào vậy, nước mắt vẫn đọng lại trên mặt, nhưng trong ánh mắt của bà ta đã mang thêm vẻ tâm cơ.

 

Bạch Thế Trạch ngồi vào trong xe, trợ lý của ông lập tức đưa đến 1 văn kiện: “Bạch tổng, đã điều tra rõ ràng, ngài xem.

 

Bạch Thế Trạch tức giận mở tài liệu ra, chỉ thấy trên tài liệu xuất hiện hình ảnh chụp của một người đàn ông, bên cạnh là tất cả thông tin về ông ta, một quản lý của công ty nhỏ, mà cũng đã có vợ con, trẻ hơn ông 7 8 tuổi, tên là Hồ Thắng.

 

“Cậu lại điều tra xem ghi chép đặt phòng của Hồ Thắng, điều tra hét tắt cả khách sạn trong thành phó, tôi muốn biết ghi chép đặt phòng của cậu ta trong hai năm này.” Bạch Thế Trạch cắn răng nói, làm một người đàn ông, ông không thể chịu đựng được loại chuyện nàyxsảy ra.

 

“Vâng, có lẽ cằn 1 chút thời gian.”

 

“Hừ! Bao lâu cũng phải điều tra ra cho tôi.” Bạch Thế Trạch tức giận nói.

 

Lúc này Diệp Giai Mị ra khỏi công ty, liền nhìn thấy xe của Bạch Thế Trạch rời khỏi cửa, bà ta lập tức đuỏi theo: “Thế Trạch… Thế Trạch, anh nghe em giải thích, nghe em giải thích đi mà!”

 

Bạch Thế Trạch bảo lái xe không cần dừng lại, nhanh chóng rời đi, Diệp Giai Mị lập tức làm ra dáng vẻ vô cùng đáng thương, yếu đuối ánh mắt nhìn xe của ông rời đi.

 

Chờ sau khi không thấy xe của Bạch Thế Trạch, Diệp Giai Mị nhanh chóng lao vào trong xe của mình, vội vàng gọi điện cho Hồ Thắng.

 

“AIol”

 

“Lão Hồ, anh ta thực sự nghi ngờ rồi, mà anh ta cũng rất tức giận, có khi nào chúng ta bị lộ rồi hay không?”

 

“Yên tâm, những năm gần đây, chúng ta cũng không đặt phòng ở những khách sạn công khai, bây giờ bạn của anh ở bên này lần nào cũng dùng chứng minh thư của người khác để đặt phòng cho chúng mình, Bạch Thế Trạch anh ta không điều tra ra được gì đâu.” Hồ Thắng ở đầu dây bên kia an ủi.

 

Diệp Giai Mị cắn môi, ánh mắt lóe lên phẫn nộ, rốt cuộc thì người nào nói chuyện này cho Bạch Thế Trạch?

 

Hôm qua bà ta đi từ khu trung cư của Bạch Hạ ra, đi lên xe của Hồ Thắng, cũng chỉ là đến 1 quán cafe cách trung cư cũng chưa đến mấy mét, lẽ nào là cô?

 

Diệp Giai Mị tức giận đến sắc mặt xanh trắng, cảm thầy có thể là Bạch Hạ theo dõi bà ta, đứa con gái nhìn như không hề có chút tâm cơ nào này, bây giờ đã lúc nào cũng chống đối lại mình.

 

“Đáng chết Bạch Hạ, con điềm nhỏ này, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.” Diệp Giai Mị nghiền răng nghiền lợi, bà ta không cần phải nghỉ ngờ người khác, cơ hồ đã nhận định là Bạch Hạ.

 

Mà bà ta cũng không ngờ rằng, suy đoán này của bà ta là chính xác.

 

Khoảng tầm 3 giờ chiều, cửa chính của sân bay quốc tế, chỉ thấy một nhóm người bước ra từ xe thương vụ cao cấp, người của Hình gia, người của Ôn gia.

 

Trong ngực của Hình Liệt Hàn ôm tiểu công chúa của anh, Đường Tư Vũ nắm tay Hình Dĩ Hi còn cao hơn cô, Hình Chấn Đình cũng nắm tay vợ, bên cạnh có vệ sĩ đi cùng xếp thành hai hàng hành lễ. Còn người Ôn gia đứng ở bên cạnh, Ôn Lệ Thâm cùng Tô Hi, lúc này Tô Hi và Ôn Lệ Thâm cũng có hai đứa con rồi, con trai lớn Hình Vũ Điềm 1 tuổi rưỡi, Tô Hi cũng hâm mộ con gái đáng yêu của Đường Tư Vũ, lúc con trai 4 tuổi, có gắng sinh thêm một đứa con gái, hợp thành chữ “tốt(*), lúc này, bé gái cũng chỉ mới 2 tuổi rưỡi nằm ở trong lòng ba, trừng cặp mắt to vô cùng giống Tô Hi, hào hứng nhìn trái nhìn phải! Ôn Lệ Thâm làm một ông bố bỉm sữa cũng vô cùng hợp cách, trong tay cầm một bình sữa, khoác lấy cái balo màu hồng của bé con, mà áo khoác tối màu trên người anh, rõ ràng là vẻ ngoài vô cùng nam tính, nhưng bởi vì con gái, lại vứt bỏ hết tất cả mặt mũi, chỉ vì lấy lòng con gái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1920


(*)Chữ tốt kết hợp từ hai bộ thủ Nữ và Tử, ý là có cả nam cả nữ thì là 1 chuyện tốt.

 

Ôn Lương Diệu ở bên cạnh cũng giống như anh trai, trong lòng ôm một bé con vừa tròn 1 tuổi, bé con bị Hình Nhất Phàm trang điểm thành một cô công chúa nhỏ, trên đầu còn đội một chiếc mũ nhỏ xinh đẹp, ngoan ngoãn mũt núm vũ giả.

 

Hình Nhất Phàm bước đến chỗ nhóm người, áo khoác hất lên tạo thành khí chất nhanh nhẹn tiêu sái.

 

“Anh ba, anh cuối cùng cũng đến rồi, nếu mà không đến, thì máy bay của bọn em cũng cất cánh luôn rồi.” Hình Nhất Nặc lập tức theo thói quen trêu ghẹo anh.

 

“Không phải đến rồi sao?” Hình Nhất Phàm cười, lập tức đi đến ngực Ôn Lương Diệu, đưa tay nhanh chóng sờ lên cái môi chúm chím mập mạp mềm mại của cháu gái.

 

“Chú.” Cháu gái lớn ở bên cạnh lại ngọt ngào gọi một tiếng, anh lại nhanh chống ôm Hình Vũ Điềm vào trong lòng, vân vê khuôn mặt nhỏ bé vui vẻ hôn máy cái.

 

“Thích trẻ con, liền nhanh chóng tìm bạn gái đẻ một đứa đi.” Hình Liệt Hàn trêu ghẹo em trai.

 

“Anh ba, mẹ nói chờ lần này mọi người trở về, anh sẽ dẫn bạn gái đến nhà, có thật hay không vậy?” Hình Nhất Nặc liền cười tà mị hỏi.

 

Hình Nhất Phàm liền tự tin nhướng mày: “Làm sao?

 

Không tin mị lực của anh ba cô à?”

 

“Tin, đương nhiên em tin rồi! Anh đẹp trai vô địch, em cảm thấy ông trời sắp ban cho em một chị dâu rồi! Để quản anh cho tốt.” Hình Nhất Nặc đắc ý nói.

 

“Vẫn là để cho Lương Diệu quản em trước đi! Còn chưa lớn đâu.” Hình Nhất Phàm phản bác.

 

“Được rồi, bao nhiêu tuổi rồi, vẫn cứ gặp mặt là ganh nhau, không sợ người ta cười cho.” Tưởng Lam cười mắng, trong ánh mắt lại là vui vẻ.

 

“Nhất Phàm, vậy mọi người chờ tin tốt của em đấ Đường Tư Vũ ôm lấy con gái từ trong lòng anh, ôn nhu nói với anh.

 

“Được thôi, chị dâu, đến lúc đó, em nhất định sẽ cho chị một tin tốt.” Hình Nhất Phàm ở trước mặt người chị dâu Đường Tư Vũ này, vẫn không dám ngỗ nghịch.

 

Hình Liệt Hàn vỗ vỗ Hình Nhất Phàm: “Nhất Phàm, anh dạy em một chiêu, theo đuổi con gái ấy! Quan trọng nhát là mặt dày, giống như năm đó anh theo đuổi chị dâu em, chính là dùng chiêu này.”

 

Đường Tư Vũ ở bên cạnh ngay lập tức giận đến cười lến: “Đúng, chưa thấy qua ai mặt dày hơn anh.”

 

“Đó là đương nhiên, có em rồi, anh còn cần mặt làm gì?”

 

Hình Liệt Hàn ôm chằm đến, Đường Tư Vũ vẫn có chút xấu hổ nhét con gái cho anh.

 

“Chú nhỏ, mang cho cháu 1 cô xinh đẹp trở về, như vậy, tiền mừng tuổi của cháu sẽ nhiều thêm 1 phần rồi.” Hình Dĩ Hi cũng không quên nói đùa một câu.

 

Hình Nhất Phàm đi đến vỗ đầu bé: “Được, tết năm nay cháu trở về, chú cho cháu một bao lì xì lớn.”

 

“Ừm! Cám ơn chú nhỏ!” Hình Dĩ Hi vui vẻ cười, khôn mặt thiếu niên đẹp trai, còn có chút ngây thơ chưa hết.

 

Hình Nhất Phàm nói với Ôn Lệ Thâm bên cạnh: “Anh Ôn, vậy nhờ anh chăm sóc ba mẹ em nhé. Em thực sự xin lỗi vì không thể đi cùng mọi người lần này.”

 

“Nhất Phàm, em yên tâm! Có anh và anh hai của em ở đây mài” Ôn Lệ Thâm cười an ủi nói.

 

“Được rồi, Nhất Phàm về đi! Ba mẹ chờ tin vui của con.”

 

Hình Chấn Đình cũng rất vui.

 

Hình Nhất Phàm vẫy tay, nhìn họ vào lối đi dành cho VIP, anh mong họ sẽ chơi thoả thích rồi về.

 

Khi Hình Nhất Phàm lái xe trở lại thành phó, anh đột nhiên muốn gặp Bạch Hạ, vì thế đã dừng xe ở cổng của khu dân cư.

 

Gọi cho Bạch Hạ một cuộc điện thoại.

 

“Alol” Giọng nói ngọt ngào của Bạch Hạ truyền đến.

 

“Xuống đây, chúng ta mua sắm.” Hình Nhất Phàm trầm giọng.

 

“Được, chờ em một lát.” Bạch Hạ ở đầu dây bên kia cũng rất vui vẻ.

 

Mười phút sau, Bạch Hạ mặc một chiếc áo len ngắn màu trắng đi xuống, trông cô vẫn mang dáng vẻ của một cô sinh viên.

 

Hình Nhất Phàm thích vẻ trong sáng và ngây thơ của cô, anh hy vọng rằng cô sẽ ở bên cạnh anh suốt đời, luôn giữ được dáng vẻ này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1921


Bạch Hạ ở cửa ngồi vào xe, hỏi anh: “Anh làm xong hết việc rôi sao?”

 

“Ừm! Việc hôm nay xong hết rồi, thời gian còn lại đều là của em.” Hình Nhất Phàm thâm tình nhìn cô.

 

Nghĩ đến việc một tháng nữa sẽ đưa cô về gặp gia đình, anh cũng thấy háo hức.

 

“Được thôi! Chúng ta đi mua sắm nào!” Bạch Hạ cười.

 

Xe của Hình Nhất Phàm chạy về phía trung tâm thành phó, khi dừng xe chờ đèn đỏ, Bạch Hạ nhìn thấy một cặp đôi mặc áo khoác đôi màu xanh quân đội đang đi trong đám đông, trông rất bắt mắt.

 

Ngay lập tức, cô cũng rất thích thú, nói với người đàn ông bên cạnh mình: “Hình Nhất Phàm, anh có muốn mặc đồ đôi với em không?”

 

Nếu là Hình Nhất Phàm của ngày xưa, thì sẽ cảm thấy việc này thật nhàm chán, nhưng lúc này, một cảm giác vui vẻ trào dâng trong lòng anh, anh hỏi cô: “Em muốn mặc đồ đôi à?”

 

Bạch Hạ nghiêm túc gật đầu: “Muốn chứ! Có điều, nếu anh không muốn, vậy thì thôi.”

 

“Ai nói anh không muốn, màu đỏ tươi anh còn dám mặc nữa là.” Hình Nhất Phàm nhướng mày, tỏ ý rằng anh sẽ dám làm bắt cứ điều gì vì cô.

 

“Thật không? Vậy thì lát nữa chúng ta hãy chọn một đôi đi!” Bạch Hạ lập tức nở nụ cười vui vẻ, vẻ mặt chờ mong.

 

“Ừ! Được! Lát nữa mua luôn.” Ánh mắt Hình Nhất Phàm chiều chuộng nhìn cô.

 

Tại sân bay quốc tế, một bóng người cao lớn bước ra khỏi sân bay, một người đàn ông đi bên cạnh bước tới phía trước gọi cô: “Tiểu thư, cô đã về.”

 

Cô gái đưa tay tháo kính râm, lộ ra một đôi mắt được trang điểm tinh tế, cô nhìn thành phó quen thuộc với một cảm giác mong đợi, cô nhoẻn miệng cười, đưa xe đẩy hành lý cho tài xế, cô bước đi ra cổng sân bay trước Vừa lên xe, cô liền lấy điện thoại di động ra xem một dãy số, cuối cùng bám số của Lam Thiên Thần.

 

“Alo!” Giọng Lam Thiên Thần vang lên.

 

“Là em! Em đã về rồi đây.” Cô gái lập tức vứt bỏ vẻ lạnh lùng cao ngạo vừa rồi, nói đùa hóm hỉnh.

 

“Diệp Tiêu?”

 

“Đúng rồi! Chẳng lẽ anh lại không nhận ra được giọng của em sao?”

 

“Hừm, không có, em về nước rồi sao? Khá lâu không gặp rồi.”

 

“Ừm, em vừa mới đến, có thời gian ra ngoài gặp nhau một chút.” Giọng Diệp Tiêu lộ rõ sự mong đợi, đồng thời, cắn đôi môi đỏ mọng nói với vẻ mong đợi: “Hẹn cả Hình Nhất Phàm nhé.”

 

“Nhất Phàm à? Cậu ấy gần đây rất bận.” Lam Thiên Thần đương nhiên biết Diệp Tiêu có suy nghĩ gì với Hình Nhất Phàm.

 

“Bận thế nào cũng gặp nhau được mài!” Diệp Tiêu không cam lòng từ bỏ, lần này cô về nước là vì Hình Nhất Phàm, người đàn ông mà cô yêu nhưng không thể có được. Ba năm ở nước ngoài theo đuổi anh , cuối cùng Hình Nhất Phàm chỉ nhận làm bạn với cô, chứ tuyệt đối không vượt qua mối quan hệ bạn bè, tuy nhiên, cô là người càng khó khăn càng cố gắng, sự lạnh lùng cao của Hình Nhát Phàm lại là thứ mê lực thu hút cô, cô muốn dựa vào khả năng của mình, hạ gục người đàn ông lạnh lùng này.

 

Trước đây cô đã từng mơ tưởng, có một ngày anh cầm hoa trên tay, chặn cô trên phó để tỏ tình với cô, cô tin rằng một ngày nào đó, Hình Nhất Phàm sẽ làm điều này với cô.

 

Lần trước Hình Nhất Phàm và những người khác đã về nước, nhưng vì cô chưa học xong nên ba cô không cho cô về, đến giờ, cuối cùng thì cô cũng đã hoàn thành việc học và trở về nước. Điều đầu tiên cô muốn làm gặp là Hình Nhất Phàm.

 

“Được rồi! Có thời gian sẽ hẹn cậu ấy.” Lam Thiên Thần và Diệp Tiêu là bạn học cấp ba, ở nước ngoài lại thường chơi cùng nhau, nên anh cũng ngại từ chối.

 

“Ừm! Nhất Phàm gần đây đang bận làm gì?” Diệp Tiêu muốn biết thêm thông tin về Hình Nhất Phàm.

 

“Cậu ấy đang giải quyết một vụ án.” Diệp Tiêu không thể không nghĩ đến dáng vẻ ngầu ngầu khi đang làm việc của Hình Nhất Phàm. Trước đây khi còn ở nước ngoài, cô đã vài lần bắt gặp Hình Nhất Phàm ngồi ở góc quán cà phê ậ ¡ liệu trên tay, dáng vẻ anh tập trung viết tài liệu, thật sự khiến người ta muốn bổ tới, giật bỏ chiếc mặt nạ lạnh lùng đó.

 

Cô thật sự muốn biết, dáng vẻ của Hình Nhất Phàm khi gỡ chiếc mặt nạ lạnh lùng xuống, vì một người phụ nữ mà trở nên dịu dàng.

 

Tất nhiên cô không có cơ hội, bởi vì đã một người phụ nữ.

 

gỡ bỏ được vẻ ngoài lạnh lùng của Hình Nhát Phàm, để lộ ra sự dịu dàng nhất của anh.

 

Người này là Bạch Hạ.

 

Trong một cửa hàng chuyên về đồ đôi ở trung tâm thương mại, Bạch Hạ nhìn những chiếc áo khoác đôi tuyệt đẹp với vẻ thích thú, tưởng tượng khi cô và Hình Nhất Phàm mặc lên sẽ như thế nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1922


“Bộ đồ đó thật đẹp, bộ đồ xanh quân đội kìa.” Bạch Hạ chỉ vào bộ đồ trên người mẫu, cô thật sự rất thích nó.

 

Hình Nhất Phàm nheo mắt, tình cờ là màu xanh quân đội cũng là màu anh yêu thích, anh dang tay ra ôm lấy cô một cách tự nhiên: “Em muốn thử không?”

 

“Muốn!” Bạch Hạ gật đầu, bà chủ bên cạnh vừa nhìn cặp đôi này, cả hai đều hoàn hảo, khi mặc lên chắc chắn sẽ rất đẹp, bà lấy ra cỡ vừa với hai người. Bà lấy áo nữ ra trước, Bạch Hạ đang cởi áo khoác, Hình Nhất Phàm giúp cô cởi, lấy chiếc áo trên tay bà chủ mặc giúp Bạch Hạ, chiếc áo màu xanh quân đội kết hợp với khuôn mặt xinh xắn trẻ trung của Bạch Hạ, lại có một vẻ đẹp tương phản.

 

Hình Nhật Phàm lập tức quyết định mua nó.

 

“Rất đẹp.” Hình Nhất Phàm khen ngợi.

 

Bạch Hạ cũng có ít áo khoác tối màu như vậy, cô cũng cười, thật thà nói “Chà! Màu này không lộ bẩn, em thích hố”

 

Hình Nhất Phàm bật cười, lúc này bà chủ đưa cho anh một chiếc: “Anh cũng mặc thử, xem kích thước có đúng không.”

 

Hình Nhất Phàm cầm lây, cởi chiếc áo khoác gió thủ công, để lộ chiếc áo sơ mi và quần tây đen bó sát, đôi chân thon dài đến không thể tưởng tượng nồi.

 

Bạch Hạ nhìn vào bóng dáng của anh trong gương, nhìn thấy một cặp đôi ở bên cạnh, ánh mắt các cô gái lén nhìn Hình Nhất Phàm, cô giả vờ như không nhìn thấy.

 

Thậm chí đến cả bà chủ còn đích thân phục vụ Hình Nhất Phàm, vì người đàn ông này có dáng người rất chuẩn, vẻ chuẩn người mẫu, là kiểu mặc áo trông gầy, cởi áo múi đầy.

 

Quả nhiên, chiếc áo khoác màu xanh quân đội khi khoác lên người, khí chất như người mẫu đó đã được bộc lộ.

 

Dáng người của Hình Nhất Phàm là bộ đồ tự hào nhất của anh, ngay cả khi anh có quấn tấm vải rách thì trông anh vẫn đẹp trai.

 

“Đẹp quá, đẹp trai quá! Cô thật có phúc, bạn trai của cô thật đẹp trai!” Bà chủ nói với Bạch Hạ.

 

Bạch Hạ trong lòng cũng rất vui, cười nhìn Hình Nhất Phàm.

 

Hình Nhất Phàm nắm tay cô, kéo cô cùng soi gương, hai người họ mặc áo đôi, thực sự toát ra vẻ tình cảm của cặp tình nhân.

 

“Bà chủ, gói áo của chúng tôi lại, chúng tôi mặc luôn.”

 

Hình Nhất Phàm không muốn cởi ra.

 

Bạch Hạ tròn mắt nhìn, thật ra chính cô mới cảm thấy xáu hỗ khi mặc đồ đôi!

 

“Được ạ.” Bà chủ lập tức mỉm cười, đi thu dọn áo khoác của họ.

 

Hình Nhất Phàm cầm ví trả tiền, Bạch Hạ vừa quay lại thì nghe thấy một cô gái phía sau hỏi: “Bà chủ, còn bộ này không? Chúng tôi cũng muốn thử.”

 

Bà chủ lập tức mừng rỡ, xem ra cặp mỹ nam mỹ nữ này đã trở thành quảng cáo trực tiếp cho bà, bà vội vàng nói: “Còn còn, tôi đi lấy cho các cô ngay.”

 

Hình Nhất Phàm xách hai túi đựng áo khoác, nắm tay Bạch Hạ đi ra.

 

Ngay khi hai người bước ra, lập tức thu hút sự chú ý của những người đi ngang qua, họ kinh ngạc nhìn họ, hiển nhiên là hai người rất ấn tượng với vẻ ngoài xứng đôi vừa lứa.

 

Bạch Hạ có chút ngượng ngùng khi được Hình Nhất Phàm dắt đi, bây giờ, họ thực sự rât gây chú ý, vì áo đôi thật sự rất bắt mắt!

 

Hình Nhất Phàm dắt cô ra ngoài, anh nói Bạch Hạ đợi, anh đem quần áo quay lại xe rồi quay lại.

 

Bạch Hạ nhìn anh đi tới, trong lòng gió lạnh vẫn cảm thấy ấm áp, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh.

 

Hình Nhất Phàm bước tới, đưa tay ra, dứt khoát ôm cô vào lòng: “Tiếp theo đi đâu?”

 

“Cà phê thì sao? Lạnh quá đi.” Bạch Hạ xoa xoa tay.

 

“Được! Đi thôi!” Hình Nhất Phàm ôm cô rời đi, Bạch Hạ dựa vào người anh, tràn đầy hạnh phúc.

 

Khi Diệp Giai Mị về tới nhà, bà ta đã sợ hãi đến run người, không ngờ mình lại sa sút đến mức này, cộng thêm việc bao năm qua bà ta và Hồ Thắng như vợ chồng với nhau, nếu để Bạch Thế Trạch biết, ông sẽ giết bà ta mát Hơn nữa, bà ta vẫn còn một bí mật lớn! Con của bà ta đều không phải là con của Bạch Thế Trạch. Lúc nhỏ chúng rất dễ thương thì không nói, nhưng giờ chúng càng ngày càng lớn, không đứa nào giống Bạch Thế Trạch. Dù Bạch Thế Trạch đang ở tuổi xế chiều, nhưng khi còn trẻ, ông thực sự là một người tài, rất đẹp trai, bây giờ cũng cũng đĩnh đạc quyền rũ, ngũ quan cân đối.

 

Còn con trai con gái của bà ta, điểm nào cũng giống Hồ Thắng, lúc này Diệp Giai Mị trong lòng thấp thỏm, không biết Bạch Thế Trạch có điều tra việc này hay không.

 

Bạch Hạ chết tiệt, cô đã giở trò để chụp ảnh lén bà ta, bà ta nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1923


Cho dù Diệp Giai Mị không có bằng chứng, nhưng bà ta cũng chắc chắn là Bạch Hạ đang hãm hại mình.

 

Bạch Hạ lúc này đang ngồi trong quán cà phê, không khí giao thừa ngoài cửa sổ dần dần hiện ra, Bạch Hạ chống cằm, ánh mặt trời ám áp ngoài cửa sổ rọi lên mặt, đến làn da dường như cũng toả ra hương thơm.

 

Điều này khiến người đàn ông bên cạnh có chút khát mà nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt nhìn vào đôi môi hồng của cô, dư vị gì đó.

 

Bạch Hạ quay đầu lại, nhìn thấy một đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn mình chằm chằm, cô chớp chớp mắt, tò mò nói: “Anh nhìn gì em vậy?”

 

“Trông em thật tuyệt.” Hình Nhất Phàm trực tiếp khen cô.

 

Bạch Hạ mím môi cười, quay đầu tiếp tục nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ mà lòng như thắm mật, ngọt ngào.

 

Lúc này, trong một quán cà phê khác ở trung tâm thành phó, Lam Thiên Thần đi cùng với một cô gái, cô gái này là Diệp Tiêu mới về nước, là bạn cùng lớp trung học và là em khoá dưới lớp đại học của anh, cũng là em khoá dưới của Hình Nhất Phàm.

 

Diệp Tiêu và Lam Thiên Thần khi ở nước ngoài là bạn bè.

 

Diệp Tiêu đã theo đuổi Hình Nhất Phàm ở nước ngoài ba năm trước, mà lần nào Diệp Tiêu cũng phải nhờ tới Lam Thiên Thần mới hẹn được Hình Nhát Phàm.

 

Lam Thiên Thần bị kẹt ở giữa, cũng có phần bát lực.

 

“Thiên Thần, khi nào anh giúp em hẹn Nhất Phàm với được không? Em rất nhớ anh ấy.” Diệp Tiêu cẦm ly nước trái cây, xin anh.

 

“Em không có số điện thoại của cậu ấy sao? Em có thể tự mình hẹn gặp.” Lam Thiên Thần nói với cô, anh đã làm bóng đèn được ba năm rồi.

 

“Anh giúp em đi mà! Bạn bè lâu năm rồi, chuyện cả đời của em nhờ cả vào anh đó.” Diệp Tiêu nhõng nhẽo.

 

Lam Thiên Thần suy nghĩ một hồi mới nghĩ ra một điều, nói với cô: “Tiêu Tiêu, em đã theo đuổi cậu ấy ba năm rồi.

 

Nếu cậu ấy có hứng thú với em thì đã yêu lâu rồi, máy hôm trước, anh nghe nói cậu ấy đã có bạn gái rồi.”

 

Diệp Tiêu trợn to hai mắt, không dám tin, cũng tuyệt đối không tin, thấp giọng nói: “Không thể nào, sao có thể có chuyện ấy? Sao anh ấy có thể thích một cô gái nhanh đến vậy?”

 

Lam Thiên Thần có chút buồn cười nói: “Em đừng thần thánh hóa cậu ấy quá lên thế, chỉ cần gặp được người cậu ấy thích, cậu áy tắt nhiên sẽ động lòng.”

 

“Nhưng mà, ba năm qua, anh ấy chưa từng động lòng với ai, mới về nước chưa đầy nửa năm, anh ấy làm sao có thể thích người khác được? Chắc chắn là anh nghe nhằm rồi!”

 

Trong lòng Diệp Tiêu sự ghen tuông và đố ky đã nổi lên.

 

“Chính cậu ấy đã nói với anh như vậy.” Lam Thiên Thần nhớ đến biểu cảm của Hình Nhất Phàm lần trước, không giống như đang đùa, vả lại anh ấy cũng có mua đồ trang sức từ cửa hàng của anh.

 

“Không được, em nhất định phải làm rõ chuyện này, em theo đuổi anh ấy ba năm, cho dù là thích, anh ấy cũng nên thích em.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Tiêu tràn đầy oán hận.

 

Là một công chúa con nhà giàu có, nên tính cách của Diệp Tiêu rất kiêu ngạo.

 

“Tiêu Tiêu, đừng trách anh không nhắc em, em đừng động tới Nhất Phàm, cách từ chối người khác của cậu ấy gây tổn thương rất lớn, là bạn bè, anh không muốn các em xảy ra xung đột.” Lam Thiên Thần chính thức nhắc nhở.

 

“Thiên Thần, anh mời anh ấy đi ăn tối giúp em đi! Chỉ tối nay thôi, cho em gặp anh ấy, nếu anh ấy có bạn gái, em sẽ không làm phiền.” Diệp Tiêu nói ngược lại những gì cô ta nghĩ, cô ta chỉ muốn tìm hiểu một điều, Hình Nhát Phàm có bạn gái chưa?

 

Nếu có, tối nay anh nhất định sẽ đưa theo!

 

“Anh nói cậu ấy đưa bạn gái đi cùng, đừng nói với anh ấy là mình đã về.” Diệp Tiêu cắn môi đỏ mọng nói.

 

“Em chắc chứ? Nếu cậu ấy thực sự có bạn gái rồi, em cũng nên dừng việc đó lại.” Lam Thiên Thần cũng hy vọng rằng Diệp Tiêu có thể thay đổi mục tiêu và ngừng quáy rày Nhát Phàm.

 

Lam Thiên Thần cầm điện thoại lên, tìm số của Hình Nhất Phàm và bắm gọi.

 

Lúc này, Hình Nhất Phàm cũng đang ở trong quán cà phê, nhìn vào số của Lam Thiên Thàn, anh cằm lên: “Alo, Thiên Thần.”

 

“Tối nay có rảnh đi ăn cùng nhau không?” Lam Thiên Thần mời.

 

Hình Nhất Phàm cười nói: “Được! Cậu mời à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1924


“Mình mời thì mình mời, cậu cũng chẳng ăn hết tiền của mình được.”

 

“Vậy mình dẫn thêm một người đi, ăn hết tiền của cậu.”

 

Hình Nhất Phàm cười.

 

“ÒI Đưa bạn gái cậu theo luôn? Được đấy! Vừa hay mình cũng muốn gặp cô áy, lát nữa mình sẽ gửi địa chỉ nhà hàng cho cậu, đợi cậu tới đấy.” Lam Thiên Thần nói sẵn sàng.

 

Giọng của Hình Nhất Phàm cũng rất nghiêm túc: “Được rồi, mình sẽ đưa cô ấy đến gặp cậu.”

 

“Ừ! Hẹn gặp lại.” Lam Thiên Thần đáp và cúp máy.

 

Diệp Tiêu đối diện lo lắng nhìn anh: “Anh ấy thật sự muốn đưa bạn gái theo sao?”

 

Lam Thiên Thần gật đầu: “Cậu ấy thật sự đã từng nói cậu Ấy có bạn gái, Tiêu Tiêu, tối nay em lấy thân phận là bạn anh tới ăn, đừng làm gì linh tinh đấy.”

 

Đôi mắt Diệp Tiêu lóe lên vẻ tự tin: “Em phải xem xem cô gái như thê nào mới xứng với anh ây.”

 

Trong lòng Diệp Tiêu, có lẽ Hình Nhất Phàm là bị quyến rũ, đợi sau đêm nay sau khi cô ta xuất hiện, chắc chắn sẽ khiến Hình Nhất Phàm đã thay đổi quyết định, chấp nhận tình cảm của cô ta. Có những người phụ nữ cảm thấy quá tự tin về bản thân mà nghĩ rằng trên thế giới này chẳng có ai hơn được cô ta.

 

“Em về thay đồ rồi sẽ liên lạc với anh sau.” Đêm nay Diệp Tiêu nhất định không được thua, cô ta muốn dùng trạng thái tốt nhất để đấu với bạn gái mới của Hình Nhất Phàm.

 

“Tiêu Tiêu, hứa với anh, đừng làm quá.” Lam Thiên Thần không khỏi có chút lo lắng.

 

Khi Hình Nhất Phàm đặt điện thoại xuống, ánh mắt của Bạch Hạ vui vẻ nhìn qua: “Tối nay có bữa thịnh soạn hả?”

 

“Anh sẽ đưa em đến gặp người anh em tốt nhất của anh.

 

Cậu ấy mời chúng ta đi ăn tối nay.” Hình Nhát Phàm cũng cảm thấy rằng đã đến lúc để Lam Thiên Thần gặp Bạch Hạ.

 

Tối nay có một bữa thịnh soạn, tâm trạng Bạch Hạ có vẻ tốt hơn, nhìn ánh mặt trời ấm áp bên ngoài liền muốn đi dạo.

 

“Chúng ta đi dạo trong công viên gần đây để thư giãn đi!”

 

“Ù! Đi thôi!” Hình Nhất Phàm dắt tay cô, thanh toán rồi đi ra.

 

Hai người không lái xe, cùng nhau đi về phía một công viên trung tâm lớn cách đó không xa.

 

Hai người mặc đồ đôi vô cùng bắt mắt, người đi qua đi lại đều không khỏi ngoái đầu nhìn bóng lưng hai người, giống như nhìn thấy nam nữ chính có nhan sắc cao trong tiểu thuyết. Bạch Hạ ngượng ngùng khi chạm phải ánh mắt của người qua đường. Cô nắm tay Hình Nhất Phàm, tiếp tục đếm những bậc nhỏ màu xanh lam dưới chân mình, trong ánh mắt Hình Nhất Phàm phảng phát niềm vui, nhưng bàn tay ôm eo cô vẫn siết chặt.

 

Với ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người, bên cạnh cô lại còn có một người đàn ông cao lớn đẹp trai, Bạch Hạ cảm thấy mình giống như một công chúa, trong thế giới của mình, cô gặp được Hoàng tử quyến rũ mà cô yêu.

 

Tâm trạng như vậy chỉ có thể mô tả là ngọt ngào và tuyệt vời.

 

Tủ đồ trong phòng ngủ chính của Diệp gia chứa đầy đồ xa xỉ, một tủ đầy giày, ba tủ quần áo bên cạnh, trong tủ kính ở giữa có đồ trang sức và đồng hồ hàng hiệu của cô gái.

 

Diệp Tiêu lúc này đang cần thận chọn lựa trang phục của mình tối nay, tối nay cô ta nhất định sẽ hơn hẳn đối phương với vẻ bề ngoài, đồng thời nhất định phải thể hiện được sự sang trọng, quý phái của mình.

 

Cô ta thử đi thử lại trước gương, lại thấy không hài lòng, sofa bên cạnh đã chất đầy đồ cô ta không hài lòng mà ném ra.

 

“Tại sao không có cái nào đẹp hơn chút?” Người mà Diệp Tiêu muốn đầu lần này là bạn gái của Hình Nhất Phàm. Cô ta hận không thể mặc một bộ đồ đẹp và đắt nhát thế giới.

 

Cuối cùng, cô ta chọn một chiếc váy đính hạt lắp lánh, một chiếc áo sơ mi lụa, khoác bên ngoài là một chiếc áo khoác cao cấp, cô ta mang một đôi bốt phiên bản giới hạn, cuối cùng cũng cô ta cũng cảm thấy hài lòng về khoản ăn mặc.

 

Bước tiếp theo là đắp mặt nạ, trang điểm và uốn tóc, cô ta sẽ cố gắng hét sức, để tối nay trông thật tinh tế, quý phái như một nàng công chúa.

 

Nhưng cùng lúc đó, lúc này Bạch Hạ đang chơi đùa trước một cây cột siêu lớn, cô đi quanh cây cột như một cô bé, thi thoảng lại quay đầu cười rạng rỡ với Hình Nhất Phàm.

 

Hình Nhất Phàm cũng đột nhiên muốn trêu đùa cô, khi cô quay sang một bên, anh có tình đợi cô ở phía bên kia, Bạch Hạ không biết anh đang ở đó, vì vậy cô vô tình chạy va thẳng vào vòng tay anh.

 

“Anh…” Bạch Hạ cười nhìn anh, người đàn ông trộm hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1925


Bạch Hạ mặt đỏ bừng, liếc trái liếc phải, thì thào nói: “Không được hôn.”

 

“Cứ hôn đấy, có sao không?” Hình Nhất Phàm nói xong liền hôn lên tóc, lên trán, lên chiếc mũi xinh xắn của cô.

 

Bạch Hạ lập tức cười tủm tỉm, né ra một bên, Hình Nhất Phàm trực tiếp bề cô lên, đi tới bãi cỏ bên kia.

 

“Hình Nhất Phàm, anh mau để em xuống!” Bạch Hạ vừa cười vừa kêu.

 

Hình Nhất Phàm không chịu, tiếp tục bề cô một lúc rồi mới đặt cô xuống, vừa đứng xuống, Bạch Hạ có chút chóng mặt nên vươn tay ôm lấy Hình Nhất Phàm.

 

Hình Nhất Phàm xấu xa lùi lại một bước, Bạch Hạ lập tức cười đuổi theo, Hình Nhất Phàm không lùi nữa, chủ động để cô lao vào trong vòng tay của mình, trong khi cánh tay.

 

anh ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô.

 

Anh trằm giọng nói: “Chủ động sà vào lòng anh, anh không khách sáo đâu nhé.”

 

“Hứ!” Bạch Hạ ngắng đầu lên, lại bị người đàn ông hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.

 

Bạch Hạ mặt đỏ bừng, không nói nên lời.

 

Thời gian cũng trôi đi trong vô thức, khoảng năm giờ, điện thoại của Hình Nhất Phàm vang lên tiếng báo tin nhắn, là địa chỉ nhà hàng mà Lam Thiên Thần gửi đến.

 

Hình Nhất Phàm ôm lấy cô và nói: “Đi thôi! Chúng ta nên đến nhà hàng rồi.”

 

Bạch Hạ cũng ôm eo anh gật đầu: “Vâng! Đi thôi!”

 

Lam Thiên Thần cũng nhận được điện thoại của Diệp Tiêu, cô ta cũng sắp tới nhà hàng rồi, Lam Thiên Thần đã đặt xong phòng ăn, lúc này đang ở đó một mình nghịch điện thoại.

 

Khi lướt tới một dãy số, anh ngập ngừng đôi chút rồi gửi một tin nhắn cho đầu dây bên kia.

 

“Đang làm gì vậy?”

 

Sau khi gửi đi, lòng anh vẫn cứ chờ đợi phản hồi của đối phương, nhưng một phút trôi qua, năm phút trôi qua, mười phút trôi qua, điện thoại của anh vẫn im lìm. Cuối cùng, khi Lam Thiên Thần thở dài, màn hình điện thoại bên cạnh lập tức vang lên tiếng báo tin nhắn, tim anh đập rộn lên, anh vội cầm điện thoại lên xem, một cảm giác hụt hãng bao trùm lấy đôi mắt anh, ánh mắt vừa sáng lên lại một lần nữa đượm buồn. Chết tiệt, đó là tin nhắn quảng cáo, không phải của cô áy.

 

Lam Thiên Thần nghĩ tới công việc hàng ngày của cô bận như vậy, hẳn là không nhìn tháy tin nhắn của anh! Thôi bỏ đi, không đợi nữa.

 

Mặc dù nghĩ vậy nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, không làm gì cả, chỉ chờ điện thoại phát ra tiếng chuông.

 

Diệp Tiêu đến sớm hơn Hình Nhất Phàm, cô ta mang một chiếc túi phiên bản giới hạn, khắp người, từ đầu đến chân ăn mặc như một tiểu thư nhà giàu, người chơi hàng hiệu đều có thể nhận ra rằng giá của tất cả những thứ cô ta mặc hôm nay đều hơn 10 triệu.

 

Lam Thiên Thần nhìn Diệp Tiêu đang mở cửa, anh hơi trừng mắt, cô ta thay nguyên một bộ từ đầu đến chân luôn sao?

 

“Tiêu Tiêu, chỉ là ăn bữa cơm, không cần phải như vậy chứ?” Lam Thiên Thần có chút lo lắng.

 

“Mình đến đây để ăn mà! Lẽ nào mình không thể ăn mặc như thế này đến ăn sao?” Diệp Tiêu rõ ràng tự biết mình ăn mặc quá lố, nhưng cô ta giả vờ như không biết.

 

Ở dưới lầu, xe của Hình Nhất Phàm nằm gọn trong chỗ đậu xe, Bạch Hạ đẩy cửa bước xuống xe cùng anh.

 

Bạch Hạ ngẳng nhìn nhà hàng một lượt, bởi vì cô vẫn rất tò mò về thế giới của người giàu.

 

Lúc này, một cánh tay năm lấy tay cô, một giọng nam trầm thấp cũng vang lên: “Nếu thích đồ ăn ở đây, từ nay về sau ngày nào cũng tới ăn.”

 

*Hả?” Bạch Hạ giật mình, ban nãy cô cũng chỉ nhìn qua thôi! Cũng không nói là nhất định phải được tới ăn hàng ngày.

 

Hình Nhất Phàm chỉ muốn thỏa mãn cô, chỉ cần cô nhìn thứ gì đó lâu hơn một chút, anh liền muốn mua tặng cô.

 

Bạch Hạ đi theo anh vào đại sảnh, cô đột nhiên có chút ngượng ngùng: “Chúng ta mặc đồ đôi thế này có kỳ quặc quá không?”

 

Dù gì cũng không phải ở trên đường lớn như bên ngoài, đây rõ ràng là một nhà hàng tây rất cao cấp, mọi người đến ăn đều mặc trang phục lịch lãm.

 

Hình Nhất Phàm đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của cô: “Sao nào? Em không muốn mặc chung với anh sao?”

 

“Không! Chỉ là ở đây không thích hợp lắm!” Bạch Hạ không có ý không muốn mặc cùng anh. Hình Nhất Phàm đưa tay ra, nói: “Không có thích hợp hay là không thích hợp.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom