Cập nhật mới

Dịch Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1826


Ánh mắt anh nhìn xuyên qua vành ly đảo quanh, cuối cùng, ánh mắt anh khoá chặt về phía cô gái đang ngồi bên chiếc bàn ăn trước cửa kính sát đất.

 

Mà điều khiến ánh mắt anh của anh đột nhiên trở nên là có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi đối diện với cô, hai người họ đang nói nói nói cười cười, bầu không khí rõ ràng là rất vui vẻ.

 

Bạch Hạ và Tạ Nhất Vĩ đang nói về những chuyện thời đại học, vì có cùng chủ đề nói chuyện, lại có rất nhiều chuyện thú vị nên không biết từ lúc nào hai người đã nói chuyện thân mật hơn vài phần.

 

Chỉ là đang lúc nói chuyện, Bạch Hạ cảm thấy có một ánh mắt từ trong đám người đang mạnh mẽ bắn về phía cô, ánh mắt đó bá đạo đến nỗi khiến người khác không thể phớt lờ.

 

Điều này cũng hấp dẫn Bạch Hạ vừa nâng ly uống nước trái cây, vừa dùng đôi mắt đầy ý cười tò mò nhìn sang, cô muốn xem là ai đang nhìn cô chằm chằm một cách thô lỗ như vậy.

 

Cô vừa nhìn sang, lập tức bị doạ cho sặc, cô vội vàng vươn tay vỗ ngực, sắc mặt vì bị sặc mà vô cùng khó chịu.

 

Thấy cô bị sặc, Tạ Nhất Vĩ nhanh chóng đứng dậy vỗ nhẹ nhàng ân cần lưng cô, ánh mắt quan tâm: “Bạch Hạ, cô không sao chứ?”

 

Bạch Hạ đang rất hoảng, cô vội vàng nói với Tạ Nhất Vĩ: “Tôi không sao, cảm ơn anh.”

 

Hình Nhất Phàm nhanh chóng đi về phía hai người họ, mắt anh nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên tắm lưng ngọc ngà Bạch Hạ của Tạ Nhất Vĩ, anh như muốn đắm cho tên đó một phát văng luôn vậy.

 

Bạch Hạ nhanh chóng đứng dậy, đi ra khỏi chỗ ngồi của mình chạy đến đón Hình Nhất Phàm, vui mừng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

 

Hình Nhất Phàm nheo mắt, nhướng mày nói: “Sao vậy?

 

Không hoan nghênh tôi sao?”

 

Bạch Hạ sao lại không hoan nghênh anh được chứ? Cô chỉ là đang ngạc nhiên thôi! Đây là bữa tiệc tư nhân của công ty của ba thôi mà. Anh xuất hiện làm cô giật cả mình!

 

“Không có! Anh… anh đến đây tìm tôi sao?” Đôi mắt Bạch Hạ lóe lên vẻ bất ngờ đầy vui mừng.

 

Không hiểu sao, Hình Nhất Phàm đến là vì cô, nhưng khi anh nhìn thấy cô vừa nói nói cười cười với người đàn ông khác, anh đột nhiên không muốn khiến cô vui như vậy nữa.

 

“Không phải, tôi đến đây vì công việc.” Hình Nhất Phàm nói.

 

Quả nhiên. Ánh mắt Bạch Hạ có chút tự mỉa mai, cô ngượng ngùng nói: “À, ra là vậy sao? Vậy anh cứ đi bàn công việc đi? Lát nữa chúng ta lại nói chuyện sau.”

 

Tạ Đức đã đến phía sau Hình Nhất Phàm rồi, ông nhanh chóng giới thiệu với con trai mình: “Nhất Vĩ, đến đây, làm quen một chút nào. Đây là Hình tiên sinh, phó tổng tập đoàn Lam thị.” Tạ Nhất Vĩ nhìn thấy Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm biết nhau, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.

 

Vừa rồi Bạch Hạ rất vui vẻ chạy đến chào hỏi người đàn ông có khí chất bất phàm này, hơn nữa anh còn là phó tổng của tập đoàn Lam thị, về thân thế, địa vị, ngoại hình, anh ta đều cảm thấy không sánh được với anh.

 

“Xin chào, Hình tiên sinh.” Tạ Nhất Vĩ vẫn lịch sự chào hỏi.

 

Hình Nhất Phàm chỉ nheo mắt lại: “Xin chào.”

 

Nói xong liền nhìn về phía Bạch Hạ ở bên cạnh: “Bạch tiểu thư, tối nay cô chơi cũng vui thật đấy nhỉ?”

 

Bạch Hạ lập tức chớp chớp mắt, Hình Nhất Phàm gọi cô là Bạch tiểu thư? Xưng hô kiểu này thật xa lạ quá!

 

Có điều, bây giờ cô mới biết hoá ra ngoài nghề luật sư, anh còn là phó tổng của một tập đoàn nào đó, quả nhiên là thiên tài.

 

“Vậy mọi người nói chuyện đi, tôi đi ăn một chút đã.” Bạch Hạ nói xong liền trở về chỗ của mình.

 

Tạ Nhất Vĩ hy vọng ba sẽ đến tiếp Hình Nhất Phàm, anh ta muốn quay lại ngồi cùng Bạch Hạ: “Ba, vậy con đi cùng Bạch tiểu thư đây.”

 

Hình Nhất Phàm nói với Tạ Đức: “Tạ tổng, ngài cứ bận trước đi, tôi cũng đi ăn một chút đồ.”

 

“Được, được, Hình phó tổng, cậu cứ thoải mái nha! Cần gì cứ nói với tôi.” Tạ Đức rất sợ làm mát lòng vị khách quý này.

 

Hình Nhất Phàm đi về hướng quầy buffet bên cạnh, cầm lấy đĩa và bắt đầu chọn đồ ăn.

 

Bạch Hạ nhìn chăm chú bóng dáng của anh, chống cằm phiền muộn suy nghĩ, hóa ra khoảng cách giữa cô và anh lại lớn như vậy.

 

Anh còn hơn cả một luật sư! Nhìn thái độ mà Tạ Đức đối với anh thì anh hẳn phó tổng của một tập đoàn lớn!

 

Bạch Thế Trạch cũng bị người thanh niên mới xuất hiện này hấp dẫn, ông bước đến gần Tạ Đức: “Người thanh niên vừa rồi là ai vậy?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1827


“Tôi chỉ biết là văn phòng của tổng tài của tập đoàn Lam thị đích thân g ện thoại cho tôi, bảo đây là phó tổng của công ty họ, cậu ấy có hứng thú với việc đầu tư cho công ty chúng ta. Thế Trạch, chúng ta không thể xem nhẹ việc này đâu, phải tiếp đãi cho đàng hoàn đấy.”

 

Bạch Thế Trạch lập tức gật đầu: “Được, anh yên tâm.”

 

Vừa rồi Diệp Giai Mị đi vào nhà vệ sinh một lúc, lúc này, vừa đi ra đã nhìn thấy đám phu nhân vừa rồi đang tụm lại bàn tán về một người đàn ông trẻ tuổi.

 

“Đó là thiếu gia của nhà ai vậy? Trông cậu ta thật ưa nhìn, tôi muốn giới thiệu con gái của mình cho cậu ta quá đi.”

 

Một người phụ nữ ngoài 50 nói. Diệp Giai Mị cũng tò mò nhìn về phía quầy buffet, chỉ thấy dưới ánh đèn vàng dịu, một chàng trai trẻ đang một mình gắp thức ăn, thân hình cao gây, lưng thẳng tắp, mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều để lộ vẻ háp dẫn mê người, khiến cho đám đàn ông xung quanh trông giống như một đám béo ú tròn vo.

 

“Đó là ai vậy?” Diệp Giai Mị tò mò hỏi.

 

“Hình như là khách quý của Tạ tổng.”

 

Diệp Giai Mị không khỏi nhìn thêm vài lần, lúc này bà ta mới phát hiện Bạch Hạ và Tạ Nhất Vĩ đang cùng dùng bữa, ánh mắt bà ta lộ ra vẻ oán hận.

 

Bạch Hạ quả nhiên là đầy thủ đoạn, câu dẫn Tạ thiếu gia nhanh như vậy.

 

Bạch Hạ lúc này hoàn toàn không hè có tâm tư gì cả, hơn nữa, lúc này cả trái tim của cô đập loạn xạ vì sự xuất hiện đột ngột của Hình Nhất Phàm.

 

Dường như mỗi lần gặp anh, cô đều là ở nơi mà cô không nghĩ mình sẽ gặp được anh.

 

Ví dụ như ở lôi vào thang máy của ngôi nhà mà cô mới chuyển đến, ví dụ như là ở đây, thật là quá trùng hợp!

 

Hình Nhất Phàm bưng một cái đĩa, trên tay cầm một ly rượu đỏ dường như đang tìm chỗ ngồi, Bạch Hạ trong lòng thầm nghĩ, liệu anh có ngồi vào bàn của cô không?

 

Tình cờ có một cái ghế trống.

 

Cô đang nghĩ thì bổng nhìn thấy Hình Nhất Phàm bưng dĩa đi về phía mình, tim của cô lập tức đập nhanh hon.

 

Hình Nhất Phàm nhìn đôi nam nữ đang thả thính nhau này. Anh không chút khách khí, muốn làm một cái bóng đèn thật lớn. Quả nhiên, anh đặt dĩa lên bàn của Bạch Hạ, nói với Bạch Hạ đang ngồi ở vị trí đằng trước: “Lui vào một chút.”

 

Bạch Hạ thấy anh muốn ngồi ở đây, đôi môi đỏ mọng không giấu được nụ cười, nhanh chóng ngồi lui vào trong, nhường chỗ cho anh.

 

Hình Nhất Phàm ngồi xuống, liếc nhìn cô một cái, Bạch Hạ có chút quan tâm nói: “Muộn như vậy rồi anh còn chưa ăn cơm à?”

 

“Ừm!” Hình Nhát Phàm trầm tháp đáp.

 

Tạ Nhất Vĩ ở đối diện có chút ngượng ngùng, kỳ thật anh ta rất muốn có thể nói chuyện riêng với Bạch Hạ.

 

Thế nhưng, thân phận của Hình Nhát Phàm đến ba anh ta còn phải tôn kính ba phần thì, làm sao anh có thể nói gì được chứ?

 

“Bạch Hạ, cô quen với Hình phó tổng sao?” Tạ Nhất Vĩ tò mò hỏi.

 

Bạch Hạ cong môi cười, vui vẻ giải thích nói: “Chúng tôi là hàng xóm.”

 

Sắc mặt của Hình Nhất Phàm bỗng trở nên cực kỳ khó coi, có rất nhiều cách để giới thiệu quan hệ, vậy mà cô lại chọn hàng xóm, cô không thể nói anh là bạn được sao?

 

Cô đây là muốn cho tên thiếu gia nhà họ Tạ ở đối diện chút cơ hội sao?

 

Y như rằng, Tạ Nhất Vĩ vừa nghe thấy chỉ là hàng xóm, thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, xem ra chỉ là hàng xóm mà thôi!

 

Hình Nhất Phàm ngắng đầu lên hỏi cô: “Lúc ra ngoài, cô có cho Đoá Đoá ăn không?”

 

Bạch Hạ lập tức giật mình: “Anh chưa để đồ ăn cho Đoá Đoá sao?”

 

“Tôi quên mát.” Hình Nhát Phàm hừ nhẹ.

 

Tạ Nhất Vĩ ở đối diện không khỏi tò mò: “Đoá Đoá là ai vậy?”

 

“Là con mèo mà chúng tôi cùng nuôi.” Bạch Hạ giải thích.

 

Hình Nhất Phàm nheo mắt lại, hơi khiển trách: “Tôi cũng có không cho cô vào nhà tôi đâu chứ? Không phải tôi ghi lại mật khẩu vân tay của cô ở nhà tôi rồi sao?”

 

Đây là một lượng thông tin rất lớn đó! Họ là hàng xóm của nhau, nhưng lại có thể tuỳ thời tuỳ lúc tự tiện vào nhà nhauf Tạ Nhất Vĩ ở đối diện khẽ trừng to mắt, anh ta đương nhiên là nghe ra hét thảy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1828


Bạch Hạ nghĩ đến Đoá Đoá đáng thương như vậy, cô vậy mà quên đến thăm nó, lập tức cắn môi đỏ mọng: “Thực xin lỗi, tôi thật sự là quên mắt.”

 

Hình Nhất Phàm muốn cho người đàn ông đối diện biết rằng mối quan hệ giữa họ không chỉ đơn giản như những người hàng xóm, anh hừ nhẹ nói: “Lúc về cô cho nó ăn di, “Được! Để tôi, để tôi.” Bạch Hạ đương nhiên là vui vẻ đồng ý.

 

Đúng lúc này, Tạ Dịch Vĩ bị trợ lý của ba gọi đi: “Tạ thiếu gia, Tạ tổng bảo anh sang đó một chút, chắc là để cắt bánh.”

 

Tạ Nhắt Vĩ đành phải đứng lên nói với Bạch Hạ: “Bạch Hạ, vậy tôi đi qua đó một chút đã.”

 

“Được! Anh cứ đi đi.” Bạch Hạ gật gật đầu.

 

Tạ Nhất Vĩ rời khỏi bàn. Hình Nhất Phàm không cảm thầy thèm ăn, trước khi đến đây anh đã ăn tối rồi. Anh quay đầu lại nhìn người phụ nữ bên cạnh giống như muốn hỏi tội cô vậy.

 

“Xem ra cô kết bạn giỏi đấy nhỉ, nhanh như vậy đã kết được bạn tốt rồi?”

 

Bạch Hạ biết anh đang mỉa mai cô, cô không biết nên khóc hay cười nhìn anh nói: “Chúng tôi chỉ tuỳ tiện tán gẫu mọt chút thôi mà!”

 

“Tán gẫu sao? Tôi thấy hai người giống đang liếc mắt đưa tình thì có.” Hình Nhát Phàm không kìm được mà hừ một tiếng.

 

Bạch Hạ bị chẹn họng, thay vào đó cô tò mò hỏi: “Anh rõ ràng đã biết tôi sẽ đến đây, nếu như anh cũng đến, sao anh không nói trước với tôi một tiếng!”

 

*Có cần thiết không?” Hình Nhất Phàm nhếch môi hỏi.

 

Bạch Hạ lại bị chẹn họng, tối nay Hình Nhất Phàm như thể ăn phải thuốc nỗ vậy, hay là ai chọc anh tức sao?

 

Hay là tối nay không thích hợp để trò chuyện?

 

“*ÒI” Bạch Hạ phồng má, không biết nên nói gì nữa.

 

Đột nhiên, Bạch Hạ ngửi thấy quanh mũi có mùi máu tanh, cô còn tưởng rằng mình bị ảo giác, không khỏi cẩn thận ngửi lại thử, xung quanh bọn họ quả thật nồng nặc mùi máu tanh.

 

Bạch Hạ lập tức nghĩ đến, bà dì của cô cũng chưa đến, mùi máu tanh ở đâu ra vậy chứ?

 

Bạch Hạ không khỏi lần theo mùi máu đó, vì vậy, khuôn mặt của cô bát giác tiến lại gần cánh tay của Hình Nhất Phàm.

 

Hình Nhất Phàm nhìn thấy cô khit khit ngửi ngửi trên cánh tay anh như một chú cún con, cánh tay này chính là cánh tay mà anh bị thương.

 

“Cô ngửi gì đấy?” Giọng Hình Nhất Phàm có chút đanh lại, anh không muốn đề cô phát hiện ra.

 

“Trên người anh có một mùi.” Bạch Hạ nói.

 

Hình Nhất Phàm nhíu mày hỏi: “Mùi gì?”

 

“Mùi máu! Mùi máu rất nồng! Anh bị thương ở đâu sao?”

 

Bạch Hạ có khứu giác rất nhạy, nhưng cô không nhìn thấy.

 

máu trên bộ tây trang của anh! Trông anh giống như chẳng bị sao cả.

 

Hình Nhất Phàm không ngờ lại có thể bị cô ngửi ra được, anh che nhẹ vết thương, cũng không muốn giấu diếm cô: “Vừa rồi đánh nhau với vài người, bị thương một chút.”

 

“Hả? Vậy sao anh không đến bệnh viện?” Bạch Hạ kinh ngạc hỏi, cảm thấy đau lòng cho anh: “Anh bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không? Mau đến bệnh viện thôi!”

 

Hình Nhất Phàm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đây lo lắng cho anh, đột nhiên cảm thấy mình nên rời đi thôi.

 

“Được! Vậy cô đi cùng tôi đi.” Hình Nhất Phàm nhướng mày và nói.

 

Bạch Hạ cũng cuống cả lên, bởi vì mùi máu trên người anh quá nặng, nhát định là bị thương không nhẹ.

 

“Được, tôi đi cùng anh, nhanh lên!” Bạch Hạ lập tức đứng dậy, vươn tay đỡ lấy cánh tay anh.

 

Hình Nhất Phàm vừa đứng dậy, Bạch Hạ đã nắm lấy cánh tay anh, không mang để ý gì nữa, kéo anh đi về phía ngoài cửa.

 

Cảnh này vùa hay bị những người nên nhìn thấy trong sảnh tiệc đều nhìn thấy, Tạ Đức, Bạch Thế Trạch, Diệp Giai Mị, Tạ Nhất Vĩ, bọn họ đều biết thân phận của Hình Nhất Phàm, nhưng vào lúc này, Bạch Hạ lại đang nắm tay anh thân mật như vậy!

 

Bạch Hạ vội vàng kéo anh ra ngoài, lúc này mới chợt nghĩ đến gì đấy, quay đầu lại nói với Bạch Thế Trạch: “Ba, con đi trước đã.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1829


Hình Nhất Phàm đứng quay lưng lại với mọi người, khoé miệng anh khẽ nhếch lên ý cười, người phụ nữ này đang nắm tay anh ngoài.

 

Đứng ở cửa thang máy, Bạch Hạ không khỏi lo lắng hỏi: “Tại sao anh không đi bệnh viện mà lại chạy đến đây làm gì chứ?”

 

Hình Nhất Phàm rất muốn nói, còn không phải là vì cô sao? Nhưng anh nhịn xuống không nói.

 

“Còn cái gì quan trọng hơn là băng bó vết thương chứ hả?” Bạch Hạ bắt đầu dạy dỗ anh: “Còn có, tại sao anh lại đánh nhau? Anh chọc vào người nào rồi sao?”

 

Bạch Hạ thật sự lo lắng giống như một bà mẹ vậy, cô chỉ cảm thấy Hình Nhất Phàm đã bị thương, lại còn chạy tới đây, quá mức vô trách nhiệm với bản thân.

 

Nhưng cô không biết, lý do duy nhất khiến anh ở đây đêm nay, là cô.

 

Mặc dù Hình Nhất Phàm bị cô cằn nhằn giáo huấn nhưng trái tim anh vẫn tràn ngập một dòng điện ám áp không thể giải thích được.

 

Cô đang quan tâm đến anh.

 

“Vị Tạ thiếu gia kia có vẻ có ý với cô.” Lúc bước vào thang máy, Hình Nhất Phàm nói một câu.

 

Tất nhiên Bạch Hạ có thể cảm giác được Tạ Nhất Vĩ có ý với cô, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc có gì với anh ta.

 

“Có sao? Tại sao tôi không biết?” Cô giả ngốc.

 

“Cô có thích kiểu người như anh ta không?” Hình Nhất Phàm hỏi tiếp.

 

Bạch Hạ vội vàng lắc đầu: “Không!”

 

“Vậy thì cô thích kiểu người như thế nào?” Hình Nhất Phàm quay đầu lại nhìn cô.

 

Bạch Hạ xấu hỗ nhìn mặt đất, cô muốn nói, kiểu người như anh cũng không tệ.

 

Nhưng mà, nói như vậy chẳng khác nào là đang trực tiếp tỏ tình sao? Mặt cô mới không có dày như vậy đâu!

 

*Tôi cũng không biết nữa.” Bạch Hạ ngượng ngùng đáp.

 

Hình Nhất Phàm ra khỏi thang máy, đưa chìa khóa xe cho cô: “Cô lái xe đi, tay tôi bị đau.”

 

“Giờ anh mới thấy tay đâu đấy sao? Vậy sao ban nãy không đi bệnh viện đi?” Bạch Hạ hỏi lại.

 

Hình Nhất Phàm bỗng không còn ôn tồn nữa mà vươn tay gõ vào đầu cô một cái.

 

“Ái, sao anh đánh tôi?” Bạch Hạ khó hiểu quay lại nhìn anh.

 

Hình Nhất Phàm mím môi mỏng lại, không nói gì.

 

Thương Bạch Hạ ngồi vào xe địa hình của Hình Nhất Phàm, chiếc xe to lớn ngầu lòi này, phối hợp với với thân hình nhỏ nhắn yêu điệu của cô, mang một vẻ đẹp tương phản khó tả.

 

Hình Nhất Phàm không khỏi nhìn cô nhiều thêm một chút, kỹ năng lái xe của Bạch Hạ rất tốt, nhưng cô không rõ gần đây có bệnh viện nào.

 

“Anh có biết gần đây có bệnh viện nào không?” Bạch Hạ hỏi, cô cũng không dùng gps.

 

Hình Nhất Phàm suy nghĩ một lúc, đột nhiên cảm thấy đến bệnh viện thật lãng phí thời gian, anh hiện tại chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi.

 

“Thôi, đừng đến bệnh viện, cô đưa tôi về nhà là được!”

 

Hình Nhất Phàm dựa vào ghế phụ nghỉ ngơi.

 

Bạch Hạ lập tức lo lắng hỏi: “Nhưng vết thương của anh cần phải sát trùng sau đó xử lý!”

 

“Cô làm là được, tôi có hộp thuốc ở nhà.” Hình Nhát Phàm nói với giọng chắc nịch: “Về nhà.”

 

“Nhưng tôi không biết gì cả.” Bạch Hạ thật sự không phải tự tỉ, mà là cô hoàn toàn không có chút kinh nghiệm gì trong việc này cả.

 

“Tôi dạy cô.” Hình Nhất Phàm nhếch môi mỏng nói, anh thực sự có chút mệt rồi.

 

Bạch Hạ thấy anh đòi về nhà, cô đành phải lái xe về hướng nhà, may mà buổi chiều lúc đi qua cô đã ghi nhớ lại con đường này, chỉ cần lái xe vào đường chính, lái thẳng đến trung tâm thành phố là cô đã biết đường rồi.

 

Bạch Hạ cần thận lái xe của anh, bên trong xe quá mức yên tĩnh. Lúc dừng ở đèn giao thông, cô phát hiện người đàn ông bên cạnh đã nghiêng sang một bên ngủ quên mất Tôi.

 

Bạch Hạ còn nhỏ giọng thì thào: “Hình Nhất Phàm, anh ngủ chưa?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1830


Người đàn ông không trả lời cô, hẳn là anh ta đã ngủ thiếp đi rồi.

 

Bạch Hạ thở phào, cô nghĩ hôm nay anh quá mệt rồi!

 

Bạch Hạ lái xe đi nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng tới cổng khu, cô lái xe vào hầm giữ xe. Sau khi đậu xe xong, Bạch Hạ bật đèn trong xe lên, nhìn chăm chú người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, cô thực sự có chút không nỡ: đánh thức anh dậy.

 

Nhưng mà cứ để anh tiếp tục ngủ trong xe cũng không ổn!

 

Bạch Hạ không còn cách nào khác lên, vươn tay vỗ võ vai anh: “Này, Hình Nhất Phàm, đến nhà rồi, xuống xe thôi!”

 

Đôi mi dài dày và cong vút của Hình Nhất Phàm lưu lại bên dưới mắt một cái bóng đen mờ. Lúc này, hàng mi dài của anh khe khẽ vén lên, để lộ ra một đôi mắt mơ: màng hiếm thấy, anh ngồi dậy, nhìn quanh quất.

 

“Đến nhà rồi, chúng ta xuống xe thôi!” Bạch Hạ nhẹ giọng nói.

 

Hình Nhất Phàm gật đầu, đẩy cửa bước xuống xe trước, Bạch Hạ cũng nhanh chóng cầm túi xách bước xuống.

 

Hình Nhất Phàm đưa tay xoa xoa trán, thật ra anh vẫn ngủ chưa đủ, cảm giác đầu hơi đau.

 

Song Bạch Hạ lại tưởng anh bị choáng, vội vàng tiền đến đỡ lấy cánh tay không bị thương của anh: “Tôi đỡ anh về.”

 

Hình Nhất Phàm giật mình, nhìn người con gái đang quan tâm mình, sao anh có thể từ chối lòng tốt của cô chứ?

 

Nhưng cô nhỏ bé ốm yếu như vậy, đỡ anh thì cô chịu sao nổi.

 

Vì vậy, anh dứt khoát duỗi tay ra ôm lấy vai cô, tựa nửa người vào cô.

 

Bạch Hạ chỉ cảm thấy sức nặng trên vai trầm xuống, tuy rằng hơi vất vả nhưng cô vẫn rất cần thận ôm eo anh, dìu anh đi về hướng thang máy.

 

Không hề hay biết, có một đôi mắt cười đầy ý cười đang nhìn cô chăm chú.

 

Để giả vờ rằng anh đang thực sự bị choáng, Hình Nhất Phàm đã đè lên người cô một chút, khi Bạch Hạ đến trước thang máy thì trên trán đã đổ một lớp mồ hôi rồi.

 

“Anh không sao chứ? Có khó chịu ở đâu không?” Bạch Hạ ngẳng đầu quan tâm hỏi anh.

 

Hình Nhất Phàm nheo mắt nói: “Chắc là mắt máu quá nhiều, hơi chóng mặt.”

 

Vẻ lo lắng thoáng qua trên mặt Bạch Hạ: “Hay là chúng ta đến bệnh viện đi?”

 

“Không cần, nghỉ một chút là được.” Hình Nhất Phàm lúc này chủ yếu đang giả vờ mà thôi, chỉ có tinh thần anh là hơi mệt một chút thôi, anh vẫn còn đủ sức để đánh thêm một trận nữa ấy chứ.

 

Bạch Hạ dìu anh vào nhà của anh, Hình Nhất Phàm ngồi xuống ghế sô pha, Bạch Hạ nhanh chóng nói: “Mau cởi quần áo ra cho tôi xem vết thương của anh.”

 

Hình Nhất Phàm nói với cô: “Hộp thuốc ở trong ngăn tủ thứ hai, cô đi lấy sang đây đi.”

 

Bạch Hạ lập tức bước tới ngăn tủ cắt hộp thuốc, mở ra, từ bên trong lấy ra một hộp thuốc màu trắng, bên trong đã có sẵn một ít băng gạc và cồn khử trùng.

 

Bạch Hạ xoay người lại, người đàn ông trên sô pha đã cởi bỏ áo vét, lúc này ngón tay mảnh khảnh của anh đang thành thạo cởi cúc áo sơ mi, cơ ngực cường tráng lúc ẩn lúc hiện lộ ra sau lớp áo sơ mi.

 

Khuôn mặt xinh xắn của Bạch Hạ bỗng đỏ bừng, cô muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn, cầm hộp thuốc quay mặt đi. Hình Nhất Phàm cởi áo sơ mi ra, trực tiếp để trần nửa thân trên của mình, mà trên miếng băng gạc mà anh băng vội trên xe lúc này đã thấy rướm máu ra ngoài.

 

Nhìn thấy vậy không khỏi cảm thấy đau lòng, Bạch Hạ lập tức trợn trừng mắt, ngồi xổm xuống bên người anh, cũng không quan tâm gì mà “nam nữ thụ thụ bất thân” nữa.

 

“Vết thương nghiêm trọng như vậy sao?” Bạch Hạ nhíu mày, nhất thời không biết phải làm sao.

 

“Lấy cái kéo trong hộp ra, cắt miếng băng gạc này đi.”

 

Hình Nhất Phàm nói với cô. Bạch Hạ lập tức quay đầu lại, tìm được một cái kéo, cô nhẹ nhàng cắt dọc theo từng lớp băng gạc, miếng gạc nhuốm máu rơi ra, lớp cuối cùng đã bê bết máu và dính chặt vào vét thương, Bạch Hạ nhìn thôi cũng cảm thấy đau *Xé ra đi.” Hình Nhất Phàm nhỏ giọng bảo.

 

Bạch Hạ cắn đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt đau lòng nhìn anh: “Sẽ rất đau đấy.”

 

“Nếu cô không xé ra thì làm sao có thể rửa sạch vét thương cho tôi rồi băng lại?” Khuôn mặt tuần tú của Hình Nhất Phàm vô cùng bình tĩnh, như thể người bị thương không phải là anh vậy.

 

Bạch Hạ thật sự rất khâm phục anh, nếu là cô thì lúc này không biết đã ré đến mức nào, nói không chừng còn đau đến mức kêu ba gọi mẹ ấy chứ.

 

“Không đau thật sao?” Bạch Hạ chớp chớp mắt, đôi mắt đã long lanh ngắn nước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1831


Chương 1831:

 

Hình Nhất Phàm thật ra cũng không phải là không đau, nhưng vẫn trong phạm vi anh vẫn chịu đựng được, nghe cô hỏi vậy, anh cũng không muốn giả vờ cứng rắn, nheo.

 

mắt nói: “Đương nhiên là đau.”

 

Nói như vậy cô sẽ càng đau lòng cho anh hơn!

 

Bạch Hạ nhìn vết thương dính vào bắp thịt của anh, cô cảm thấy vô cùng đau lòng!

 

*Xé đi.” Hình Nhất Phàm trầm giọng nói lại lần nữa.

 

Bạch Hạ phải giữ lấy miếng băng gạc, nín thở, xé ra từng chút một, nhưng vết thương lộ ra ngoài khiến trái tim cô thắt chặt lại, chỉ nhìn thấy vết thương dài bằng ngón giữa trên cánh tay rắn chắc của anh đã máu thịt lẫn lộn cả. “Tôi nghĩ chắc là anh phải khâu lại đáy.”

 

Bạch Hạ cảm thấy néu để yên vết thương như vậy, nó sẽ không thể nào lành lại được.

 

Hình Nhất Phàm liếc nhìn, vẻ mặt đầy mong đợi hỏi cô: “Tay nghề may vá của cô có tốt không?”

 

Bạch Hạ nghe vậy thì trợn tròn mắt nhìn anh nói: “Anh…

 

anh muốn tôi khâu vết thương cho anh sao? Không, không, không … Tôi không làm được đâu, chúng ta đến bệnh viện đi!”

 

“Cô chỉ cần trả lời tôi là tốt hay không thôi?” Hình Nhất Phàm thấy cô như thể sắp khóc tới nơi thì không khỏi bật cười.

 

Tay nghề may vá của Bạch Hạ thực ra cũng không tồi, cô chớp mắt nói: “Trước đây tôi từng dùng quần áo của mình may đồ cho Đoá Đoá, cũng khá ổn!”

 

Khuôn mặt điển trai của Hình Nhất Phàm trở nên cứng đò, anh đành phải nói: “Được! Vậy cô tìm một ít chỉ, chuẩn bị khâu cho tôi vài mũi đi!”

 

Bạch Hạ cảm thây đây là đang muôn lây mạng cô mà, cô nào dám làm loại chuyện này chứ!

 

Hình Nhất Phàm nheo mắt nói: “Tôi tin tưởng tay nghề của GÓnn Đến chính Bạch Hạ cũng không tự nắm chắc được, nhưng lúc này cô không có lựa chọn, ai bảo anh không chịu đi bệnh viện chứ?

 

“Vậy sau này nếu vết thương của anh lành lại trở nên khó coi thì anh cũng không được trách tôi đâu đấy!” Bạch Hạ phải đón rào trước với anh như vậy, cô không biết dũng khí của mình từ đâu ra, cô thật sự dám khâu cho anh.

 

Hình Nhất Phàm nhếch môi cười: “Được, tôi sẽ không trách cô.”

 

“Chắc chắn nó sẽ trở nên xấu như một con rết vậy.” Bạch Hạ vừa nói vừa tìm kim, Hình Nhất Phàm dạy cô làm sao để khử trùng, sau đó làm sạch vết thương bằng cồn, Bạch Hạ vì muốn vết thương của anh tốt lên mà dũng cảm giúp anh khâu, thêm vào Hình Nhất Phàm không ngừng cổ vũ cô, nói chuyện với cô.

 

Bạch Hạ chỉ mất vài phút để khâu vết thương cho Hình Nhất Phàm, cô dùng chỉ để khâu nối lại, nhưng vét khâu trông thật sự rất khó coi, sau này lành lại thì cũng sẽ thành một vết sẹo gớm ghiếc.

 

Nhưng đối với Hình Nhất Phàm, đàn ông có thêm một vết sẹo thì có sao đâu chứ? Còn phải xem ai là người đã tạo ra vết sẹo này.

 

Khi Bạch Hạ đang thu dọn đồ đạc, toàn thân cô mồ hôi nhễ nhại, bởi vì cô thật sự rất căng thẳng! Lúc này đầu óc cô vẫn có chút trồng rỗng, nhưng cô cũng phát hiện hoá ra mình cũng to gan như vậy, dám làm loại chuyện này.

 

Hình Nhất Phàm dựa vào ghế sô pha nghỉ ngơi, Bạch Hạ sau khi thu dọn hộp thuốc xong thì nói: “Tôi về nhà tắm rửa rồi lại sang thăm anh. Anh có đói bụng không, có muốn ăn gì không?”

 

“Cô có thể nấu món gì?” Hình Nhất Phàm quả thực hơi đói, “Tôi có thể nấu mì gói.” Bạch Hạ ngượng ngùng cười cười, lại bổ sung thêm một câu: “Ở nhà tôi còn mì đấy.”

 

Hình Nhất Phàm còn có thể kén chọn sao? Anh không còn cách nào khác đành phải nói: “Được! Vậy lúc nào cô sang thì nhân tiện mang mì gói sang đây đi.”

 

Bạch Hạ thấy anh đồng ý ăn thì không khỏi vui mừng: “Được!”

 

Lúc này Đoá Đoá từ bên cạnh nhảy ra, nó cũng đói bụng rồi, Bạch Hạ cười nói: “Chờ lát mẹ sang cho con ăn nha.”

 

Bạch Hạ trở về nhà, nhanh chóng tắm rửa, thay một bộ quần áo thoải mái sau đó sang lại bên kia, nhân tiện còn mang theo mì gói của cô.

 

Bạch Hạ chuẩn bị xong thức ăn cho mèo cho Đoá Đoá, thì bắt đầu nấu mì cho hai người, cô cũng đang rất đói!

 

Dù đã ăn hai bữa nhưng cô vẫn chưa thấy no.

 

Ngồi trên ghế sô pha, Bạch Hạ nhìn chằm chằm vào vết thương đã được băng bó của Hình Nhất Phàm, cô cảnh cáo nói: “Anh đừng chạm vào nước đấy.”

 

Hình Nhất Phàm gật đầu: “Được!”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1832


Chương 1832:

 

Một lúc sau, mì ăn liền đã nấu xong, Bạch Hạ đặt một bát mì trước mặt anh, hai người ngồi vào bàn ăn, ăn mì gói.

 

Bạch Hạ vừa ăn vừa nhìn Hình Nhất Phàm cười, Hình Nhất Phàm vậy mà cũng không chán ghét, có lẽ vì mì ăn liền vẫn khá ngon, mặc dù nó được xếp vào loại đồ ăn vặt.

 

Ăn uống xong xuôi cũng đã mười một giờ.

 

Hình Nhất Phàm ngồi trên sô pha, bật Chương trình thể thao lên xem. Bạch Hạ dọn dẹp xong, cũng ngồi xuống bên cạnh anh xem cùng.

 

Bởi vì cô vẫn còn nhớ vết thương của anh, và vì anh bị thương, cô muốn ở bên cạnh anh lâu hơn chút nữa.

 

*Dịch sang đây một chút.” Hình Nhất Phàm đột nhiên trầm giọng nói.

 

Bạch Hạ đành phải dịch sang bên cạnh anh, gần như áp sát vào anh, lúc này, Hình Nhất Phàm tựa vào vai cô.

 

Bạch Hạ lập tức giật nảy mình, anh buồn ngủ sao? Có điều, cô thấy Hình Nhất Phàm vẫn đang mở to mắt xem trận đầu bóng, cô vẫn để mặc cho anh tựa vào như thế.

 

Nhưng qua một lúc sau, cô cảm thấy vai mình càng lúc càng nặng, cô vừa cúi đầu nhìn xuống thì thấy Hình Nhất Phàm đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

 

Có giường lại không đi ngủ, cứ phải dựa vào cô mới ngủ được sao? Bạch Hạ có chút cạn lời. Nể tình anh bị thương, cô để anh dựa một chút vậy.

 

Bạch Hạ vừa hay đang dựa vào một bên ghế sô pha nên có sức chống đỡ, sẽ không bị mệt quá.

 

Cô nhẹ nhàng cầm điều khiển từ xa bên cạnh lên chuyển trận bóng đá trên tivi thành hoạt hình mà cô yêu thích nhất, chỉnh âm thanh nhỏ lại, rồi cứ như vậy ngồi xem.

 

Nhà của Hình Nhất Phàm được kiểm soát nhiệt độ nên dù bây giờ bên ngoài cửa sổ là đầu đông nhưng trong nhà vẫn rất âm áp, không lạnh chút nào.

 

Bạch Hạ lấy chiếc áo vest ở bên cạnh đắp lên cho anh, lúc này, Hình Nhất Phàm dịch người chỉnh lại tư thế ngủ của mình.

 

Đôi chân thon dài của đặt ở trên sô pha, còn đầu của anh thì gối trên chân Bạch Hạ. Bạch Hạ có chút buồn cười, anh không thể lên giường ngủ hay sao? Tuy nhiên, Bạch Hạ lại không biết, thực ra thì Hình Nhất Phàm lúc nãy vẫn chưa ngủ, anh chỉ đang thử phản ứng của cô, may mà người phụ nữ này không nhẫn tâm đẩy anh ra. Lúc anh thật sự gối lên đôi chân thon thả của cô, anh thật sự ngủ tiếp đi mắt.

 

Thấy Hình Nhất Phàm đã say giác, Bạch Hạ lấy một chiếc gối đến để anh gối đầu, cô nghiêng người nhắc cơ thể tê rần của mình đứng dậy, vào phòng anh lấy ra một chiếc chăn mỏng đắp cho anh, và tìm thấy một tắm thảm len để ngủ.

 

Ghế sofa của Hình Nhất Phàm rất rộng và thoải mái, Bạch Hạ ngủ ở một bên khác, cô tắt TV và ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Mà đêm nay, có một người không ngủ được, Diệp Giai Mị nằm trên giường trằn trọc, khó chìm vào giác ngủ được, bởi vì tối hôm nay bà ta đã nhìn thấy được năng lực của Bạch Hạ, trước tiên là dụ dỗ Tạ thiếu gia, sau đó có một vị phó tổng trẻ tuổi xuất hiện, hình như cô và vị phó tổng đó cũng có quen biết.

 

Vì Diệp Giai Mị không biết Hình Nhất Phàm chính là hàng xóm của cô, nên lúc này, trong lòng bà ta chỉ biết rằng Bạch Hạ đã kết bạn với những người giàu có.

 

Điều này có nghĩa là nếu Bạch Hạ tìm được một người chồng có hậu thuẫn tốt thì cuộc sống sau này của bà ta sẽ không dễ dàng đâu.

 

Nói không chừng Bạch Hạ sẽ làm gì đấy để báo thù cho mẹ. Mà hai đứa con trai con gái của bà ta đều còn nhỏ như vậy, bà ta không thể để bọn chúng chịu tủi được.

 

Nhưng bây giờ Bạch Hạ rõ ràng đã âm thầm âm mưu trả thù bà ta rồi.

 

Không được, bà ta không được để Bạch Hạ gả được mồi tốt, ngay cả người có gia thể như Tạ Đức cũng không được, cô ta phải gả cho một người bình thường, ngoan ngoãn sống cuộc sóng bình thường của mình mới được.

 

Mấy ngày nữa Diệp Giai Mị phải tìm hiểu xem có loại thiếu gia nhà giàu nào đang vây quanh Bạch Hạ, bà ta nhất định phải thay cô đuổi từng người một đi.

 

Sáng sớm.

 

Bạch Hạ đang say giấc, cảm giác hơi lạnh, trên người đột nhiên được đắp thêm một chiếc chăn bông ấm áp. Đang mơ màng ngủ, cô chợt nghĩ đến gì đó, lập tức mở mắt ra.

 

Đập vào mắt cô là khuôn mặt tuấn tú đang áp sát của Hình Nhất Phàm, cô lập tức bị doạ ngồi bật dậy.

 

“Anh tỉnh rồi à?” Khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ, bởi vì cô vừa mới ngủ dậy, chắc chắn là rất khó coi.

 

“Ừm, cô ngủ thêm một lát đi!” Hình Nhất Phàm nói, anh không nhớ lúc sau sao mình lại ngủ quên đi mắt, chắc chắn là anh đã ngủ trên người cô một lúc.

 

Khóe mắt Bạch Hạ vẫn có chút đỏ, xem ra còn chưa ngủ đủ, cô gật đầu nói: “Được! Còn anh thì sao?”

 

“Tôi gọi bữa sáng rồi, chắc nửa tiếng nửa sẽ giao đến.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1833


Bạch Hạ bật cười: “Hoá ra anh cũng sẽ ăn đồ ăn ngoài à2”

 

Hình Nhát Phàm nheo mắt nói: “Là cửa hàng đồ ăn sáng chúng ta thường ăn.”

 

Bạch Hạ lập tức ồ lên, đó là một cửa hàng điểm tâm cao cấp, giá cả một bữa ăn cũng không rẻ đâu!

 

“Vết thương của anh có đau không?” Bạch Hạ hỏi.

 

Hình Nhất Phàm lắc đầu: “Không đau nữa.”

 

“Anh có muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút không?”

 

Bạch Hạ vẫn lo lắng cho anh.

 

“Không cần.” Hình Nhất Phàm lắc đầu.

 

“Vậy tôi ngủ thêm một lát.” Bạch Hạ thoải mái nhắm mắt lại, nghiêng người quay vào mặt trong sô pha tiếp tục ngủ thêm một giác nữa.

 

Hình Nhất Phàm ra ngoài ban công chuẩn bị thức ăn cho mèo cho Đoá Đoá, anh càm một cốc nước và ngồi xuống uống.

 

Đám người tối hôm qua vừa nhìn đã biết là nhắm vào anh, nhưng hiện tại người duy nhất muốn nhắm vào anh chắc chắn liên quan đến vụ án anh đang giải quyết, anh còn chưa làm phiền đến bị cáo, đã có người truyền tin ra ngoài rồi, có thể thấy rằng suy đoán của anh không hề sai .

 

Hơn nữa người này chắc chắn là Lưu Bảo Vinh, Hình Nhất Phàm nheo mắt, đáy mắt hiện lên tia lạnh lùng.

 

Hình Nhất Phàm nghĩ đến vụ án, khuôn mặt tuấn tú của anh được bao trùm bởi một luồng khí u ám, ngoại trừ một đôi mắt lóe lên vẻ lạnh lùng và khôn ngoan, khuôn mặt anh không chút cảm xúc nào khác.

 

Nhưng đúng lúc này, phía sau đột nhiên có âm thanh thứ gì đó rơi xuống, sắc mặt anh lập tức trở nên lo lắng.

 

Anh quay đầu nhìn vào phòng khách phía sau, chỉ thấy Bạch Hạ đã ngủ say, chăn bông trên người cô vì cô lật người mà trượt xuống đắt.

 

Hình Nhất Phàm lập tức đứng dậy, nhặt chăn lên đắp lại cho cô.

 

Đôi môi đỏ mọng của Bạch Hạ khẽ mím lại, hai cánh môi đỏ mọng dưới ánh mặt trời ánh lên sắc hồng nhuận thanh tú, ánh mắt của Hình Nhất Phàm khóa chặt vào đó, anh dường như cảm giác được một loại đói khát từ sâu trong lòng.

 

Đây không phải là kiểu đói vì chưa ăn sáng mà là nhu cầu sinh lý của anh đã được đánh thức.

 

Hình Nhất Phàm thực sự hơi ngạc nhiên, người phụ nữ này lại có bản lĩnh như vậy, chỉ với khuôn mặt say ngủ mà có thể khiến anh có ý nghĩ này. Nhưng Bạch Hạ, người đang ngủ, vô cùng vô tội, cô rõ ràng không làm gì cả mà!

 

Khoảng chín giờ sáng, bữa sáng được đưa đến. Bạch Hạ cũng đã ngủ một giấc, lúc chuông cửa vang lên, cô liền mở mắt ra, ánh mắt sáng tỏ, tràn đầy năng lượng.

 

Cô ngồi dậy, nhìn Hình Nhất Phàm cầm túi giấy được đóng gói đẹp đẽ mang vào, cô thậm chí có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cô mỉm cười nói: “Tôi về nhà rửa mặt đánh răng rồi lại sang.”

 

Bạch Hạ nói xong liền vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài, rửa mặt đánh răng xong, thay một bộ quần áo ngày thường mới, một thân áo len trắng khiến cô như quay về thời đi học, toát lên vẻ trẻ trung, đầy sức sống thanh xuân.

 

Hai người ngồi xuống cùng ăn sáng, Đoá Đoá cũng đến ham vui, còn được thưởng một ít đồ ăn.

 

“Vài ngày tới có lẽ tôi phải mang Đoá Đoá về nhà một chuyền.” Hình Nhất Phàm nói.

 

Bạch Hạ tò mò hỏi: “Về nhà ba mẹ của anh sao?”

 

“Ừm!”

 

“Tại sao chứ?” Bạch Hạ thầm nghĩ, chẳng lẽ ba mẹ anh cũng thích Đoá Đoá sao?

 

“Bởi vì ở nhà tôi còn nuôi một con mèo nữa, mẹ tôi hẳn là muốn…” Khuôn mặt điển trai của Hình Nhất Phàm hơi cứng lại, nhưng anh vẫn nói tiếp: “Mang Đoá Đoá về phối giống.”

 

Khuôn mặt xinh xắn của Bạch Hạ không biết vì sao lại đỏ bừng lên, cô xấu hổ cụp mắt xuống: “Ò! Ra vậy? Vậy thì tốt mài”

 

Hình Nhất Phàm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh không khỏi muốn bật cười: “Cô xấu hỗ cái gì2”

 

“Tôi… tôi có xáu hổ đâu.” Bạch Hạ nhanh chóng phủ nhận, ngượng chết được, anh còn cười nhạo cô.

 

Hình Nhất Phàm đành phải ngừng trêu chọc cô, anh biết da mặt cô rất mỏng.

 

“Lát nữa tôi dắt Đoá Đoá xuống lầu đi dạo, anh có muốn đi cùng không?” Bạch Hạ hỏi anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1834


Hình Nhất Phàm hôm nay cũng quyết định nghỉ ngơi một chút, anh gật đầu nói: “Được!”

 

Ăn sáng xong, Bạch Hạ mang Đoá Đoá đi xuống lầu, Hình Nhất Phàm cầm theo một cuốn sách đi bên cạnh cô. Hai người ngồi trong một khu vườn ở dưới lầu tiểu khu, người đi ngang qua đều cứ ngỡ họ là người yêu của nhau, không kiềm được cảm thán một câu, cặp tình nhân này giá trị nhan sắc cao quá đi! Con cái họ sau này chắc chắn rất xinh đẹp!

 

Vào sáng sớm, Hình Nhất Phàm vẫn chưa đợi được Bạch Hạ cùng đi ăn sáng thì bỗng nhận được cuộc gọi từ Trần Lương, trong hộp thư của ông xuất hiện một bức thư nặc danh xuất hiện, những lời trên bức thư đầy ý đe dọa, thậm chí cả viết rõ những nơi mà vợ và con của ông thường đên.

 

Trần Lương đang nghĩ liệu có nên báo cảnh sát hay không, nhưng ông gọi cho Hình Nhất Phàm trước tiên, Hình Nhất Phàm bắt buộc phải gấp rút chạy sang đó để kiểm tra tình hình, bởi vì rất nhanh sẽ có cảnh sát đến nhà Trần Lương tra hỏi.

 

Hình Nhất Phàm nhắn tin cho Bạch Hạ rằng anh không thẻ cùng cô đi ăn sáng, bảo cô tự mình xuống dưới lầu ăn.

 

Bạch Hạ cũng vừa mới thức dậy, nghe thấy tiếng tin nhắn điện thoại vang lên, cô cầm máy lên nhìn liền thấy là Hình Nhất Phàm, thấy anh nhắn rằng anh phải ra ngoài gấp, cô vội vàng trả lời: “Anh cứ đi làm việc đi! Tôi sẽ tự lo cho mình.”

 

Hình Nhất Phàm đến nhà Trần Lương, cảnh sát rất nhanh sau đó cũng đến, cảnh sát cũng rất xem trọng sự việc này và bắt đầu điều tra. Là một luật sư, Hình Nhất Phàm cần theo dõi việc điều tra.

 

Bạch Hạ ở nhà quá lâu nên mỗi ngày cô đều ra ngoài đi dạo, cô đã quen với việc một mình. Vừa ra khỏi tiểu khu, cô đã bị một anh chàng huần luyện viên thể hình chặn lại, anh ta rất tận tâm giới thiệu Chương trình giảm giá của phòng tập bọn họ cho Bạch Hạ.

 

Nói đến nỗi Bạch Hạ cũng có chút động tâm. Vừa hay phòng tập này nằm trong một tòa nhà bên cạnh tiểu khu, rất gần. Bạch Hạ nghĩ, dù sao mỗi ngày cô đều ở lì trong nhà, ra ngoài luyện tập giữ dáng cũng tốt, đúng lúc lại gặp được một đợt giảm giá lớn như vậy, vậy nên cô liền đến phòng tập làm một tắm thẻ, về sau mỗi ngày cô đều sẽ sang đây chạy bộ hay làm gì đấy.

 

Buổi trưa, Bạch Hạ nhận được điện thoại từ ba cô, Bạch Thế Trạch gọi cô cùng ra ngoài ăn tối, cô vốn muốn nói rằng cô muốn tự ăn thì Bạch Thế Trạch bảo đã đến gần nhà cô, hơn nữa ông cũng đã đặt xong nhà hàng rồi.

 

Bạch Hạ không còn cách nào khác đành phải đi ăn trưa cùng ba mình. Đây là một nhà hàng rất cao cáp, Bạch Hạ nghĩ chỉ có mình ba cô, nhưng khi cô bước vào mới phát hiện ngoài ba cô còn có Tạ Nhất Vĩ ở đây.

 

Bạch Hạ khẽ giật mình, Tạ Nhất Vĩ nhìn tháy cô hai mắt rõ ràng sáng lên, thậm chí có chút kích động.

 

“Ba.” Bạch Hạ gọi ba mình, sau đó lịch sự chào Tạ Nhất Vĩ: “Tạ thiếu gia.”

 

“Hạ Hạ, đến, ngồi đi con! Tạ thiếu gia cùng ba đi ra ngoài làm việc, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi!” Bạch Thế Trạch cười nói.

 

Thực ra, Bạch Thế Trạch cố tình rủ Bạch Hạ đi ăn cùng Tạ Nhất Vĩ, vì ông thấy Tạ Nhất Vĩ cũng không tệ. Bạch Hạ ngồi xuống, ngẳng đầu liền bắt gặp ánh mắt yêu thích của Tạ Nhất Vĩ, cô cũng biết ý của ba mình, nhưng cô thật sự không có ý gì với vị thiếu gia nhà họ Tạ này cả.

 

“Hạ Hạ, con quen biết vị Hình phó tổng tối hôm qua sao?”

 

Bạch Thế Trạch tò mò hỏi, tối hôm qua ông không kịp hỏi cô chuyện này.

 

“Dạ, tụi con quen biết nhau.” Bạch Hạ gật đầu.

 

Bạch Thế Trạch lập tức kinh ngạc: “Làm sao con lại quen biết được với cậu ta?”

 

Bạch Hạ lúc này rất lanh trí, nếu muốn ngăn ba cô giới thiệu một chàng trai cho cô thì chỉ có một lý do tốt nhất để từ chối là cô đã có người yêu rồi.

 

“Ba, con và anh ấy đang hẹn hò…” Bạch Hạ bạo dạn nói.

 

Tạ Nhất Vĩ đang nhấp một ngụm trà, nghe được những lời này thì không khỏi bị sặc, anh ta che dấu sự thất vọng ngắng đầu nhìn sang cô: “Bạch Hạ, không phải hai người là hàng xóm sao?”

 

Bạch Hạ mím môi, hào phóng thừa nhận: “Trước kia chúng tôi là hàng xóm, hiện tại, anh ấy là bạn trai của tôi.”

 

Bạch Thế Trạch không khỏi có chút đáng tiếc nhìn sang Tạ Nhất Vĩ bên cạnh, nếu con gái đã là hoa có chủ, ông cũng không thể nói bậy tơ hồng được. Bữa ăn này có hơi khó xử, lúc thanh toán xong đi ra, Tạ Nhất Vĩ cũng rất mắt mát, anh ta tìm một cái cớ rồi rời đi mắt.

 

Bạch Hạ đứng bên cạnh Bạch Thé Trạch tiễn anh ta lên xe.

 

Bạch Thế Trạch nghĩ đến điều gì đó, ông không nhịn được giữ cửa xe nói với cô: “Hạ Hạ, hôm nào con đưa vị Hình phó tổng này về nhà ăn bữa cơm đi! Để ba làm quen với cậu ta.”

 

Bạch Hạ lập tức bị doạ sợ hết hồn, cô có chút chột dạ nói: “Anh ấy… anh ấy gần đây rất bận, có lẽ không có thời gian đâu.”

 

“Có bận đến mấy cũng phải ăn cơm chứ? Thứ bảy này ba có ở nhà, con dẫn cậu ta về nhà ăn cơm đi. Dù sao ba cũng là ba của con, ba sẽ giúp con đánh giá cậu ta.” Nói xong, Bạch Thế Trạch cũng ngồi vào xe, kéo cửa số xe xuống chuẩn bị rời đi.

 

Bạch Hạ có chút sốt ruột, cô có thể từ chối không? Haiz, cô đã tự đào một cái hồ rồi tự nhảy vào đó mắt rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1835


Làm sao cho lời nói dối này trọn vẹn bây giờ? Cô và Hình Nhất Phàm vẫn chưa đạt đến mối quan hệ người yêu cơ mà!

 

Bạch Hạ muốn khóc. Buỏi chiều cô chạy đến phòng tập để tập thể dục, trông cô có vẻ ngoài không tệ, hơn nữa lại là người mới đến, mấy vị huấn luyện viên rất vui vẻ đến dạy cô. Bạch Hạ cũng muốn tăng cường sức đề kháng cho cơ thể nên ở lại phòng tập luyện rất lâu.

 

Hình Nhất Phàm giải quyết chuyện Trần Lương bị đe doạ, tận đến chiều tà, bóng dáng của anh mới bước ra khỏi đồn cảnh sát. Anh tin rằng bức thư đe dọa Trần Lương kia cũng có liên quan đến vụ án lần này của anh.

 

Lúc này vẫn cần phải có rất nhiều chứng cứ mới đột phá được, vụ án của Trần Lương trước đây cũng đã có một vị luật sư khác tham gia, đã khởi tố một lần, nhưng không thành công vì tất cả các tài liệu trong vụ án của ông đều dẫn đến ngõ cụt, không hề có lợi gì cho ông ấy.

 

Xe việt dã của Hình Nhất Phàm lái về nhà, trong đầu anh vẫn còn nghĩ về vụ án. Xe của Hình Nhất Phàm đậu vào trong bãi đậu xe dưới tầng hầm, tình cờ bên cạnh anh có một chiếc xe đang mở cửa ra, chỉ nhìn thấy từ trên xe một cô gái mang một thân đồ hiệu cầm theo túi xách bước xuống xe.

 

Cô ta hất mái tóc dài, nhìn thấy người đàn ông bước xuống bên cạnh, đôi mắt được trang điểm đậm của cô ta lập tức sáng ngời lên, cô ta kinh ngạc thót lên: “Hình Nhất Phàm?”

 

Hình Nhất Phàm khựng lại, nheo mắt nhìn sang, nhưng mà anh chắc chắn rằng mình không quen biết cô gái này.

 

“Cô là?”

 

“Em là bạn học cấp ba của anh đây!” Cô gái lập tức kích động nhìn anh, dường như cô ta không dám tin chàng thiếu niên đẹp trai bắt mắt năm đó nay đã trở thành một anh chàng đẹp trai có khí chát bát phàm như vậy.

 

Hình Nhất Phàm cần thận nhìn lại cô ta, nhưng vẫn không có chút ấn tượng nào, anh gật đầu định rời đi.

 

“Em tên là Đỗ An Kỳ, anh quên rồi sao? Có một lần em suýt chút nữa đụng phải anh, nhưng anh cũng không nồi giận với em.” Đỗ An Kỳ xách túi, vội theo sát sau lưng anh, đôi mắt cô ta đầy sự ngưỡng mộ.

 

Khi nhìn thấy Hình Nhất Phàm cũng đang đi về phía thang máy nhà mình, cô ta lập tức ngạc nhiên nói: “Anh cũng sống ở đây à? Tốt quá, em cũng vậy, anh sống ở tầng nào?” Đỗ An Kỳ mừng đến điên mất. Năm cấp ba, Hình Nhất Phàm chính là nhân vật truyền kì trong trường, mà cô ta chỉ là một trong rất nhiều nữ sinh ái mộ anh, cô ta cũng là một hoa khôi trong khối, nhưng vào thời điểm đó trong mắt Hình Nhất Phàm ngoại trừ việc học ra, thì cơ bản không hề đặt bắt kỳ cô gái nào vào mắt.

 

Thế nhưng, hình bóng của Hình Nhát Phàm đã đồng hành cùng Đỗ An Kỳ trong suốt quãng đời cấp 3, anh là người mà cô ta yêu đơn phương một cách điên cuồng. Thậm chí đến bây giờ gặp lại Hình Nhất Phàm, cảm giác say mê đắm đuối anh kia lại lập tức quay trở lại.

 

So với thời niên thiếu, Hình Nhất Phàm bây giờ cao gầy hơn, mê người hơn, toàn thân anh toát lên khí chất của tinh anh, có thêm sự quyền rũ của người đàn ông.

 

Đỗ An Kỳ đi theo anh vào thang máy, khi nhìn thấy Hình Nhất Phàm bắm só tầng, cô ta ngạc nhiên phát hiện, Hình Nhất Phàm ở trên cô ta một tầng, cô ta đột nhiên muốn biết anh ở tại phòng nào.

 

Hình Nhất Phàm lúc này đang suy nghĩ về vụ án, không phát hiện ra Đỗ An Kỳ vẫn chưa bám số tầng.

 

Thang máy vang lên “đing” một tiếng, Đỗ An Kỳ liền theo sau Hình Nhất Phàm đi ra, ngay khi Hình Nhất Phàm bước tới cửa phòng của anh, mới nhớ ra Đỗ An Kỳ đang đi theo phía sau.

 

“Có chuyện gì sao?” Hình Nhất Phàm quay đầu lại, lạnh nhạt hỏi.

 

“Em chỉ muốn biết anh ở phòng nào, Hình Nhất phàm, chúng ta là hàng xóm tầng trên tầng dưới, em sống ngay ở tầng dưới ấy, sau này chúng ta có thể làm bạn được không?” Đỗ An Kỳ khó nén được tình cảm của bản thân, muốn tiếp cận anh.

 

Đây có lẽ chính là hậu di chứng của một tình yêu đơn phương đến điên cuồng, Hình Nhất phàm trở thành người mà cô ta khát khao được ở gần nhát.

 

Cuộc sống của Đỗ An Kỳ hiện tại cũng không tệ, làm người mẫu thời trang, dáng người đẹp, hơn nữa cô ta vốn đã xinh đẹp từ bé, lại từng phẫu thuật thẩm mỹ, trang điểm một chút, cũng coi như là mỹ nữ. Cô ta bây giờ vô cùng tự tin.

 

Hình Nhất Phàm nheo mắt: “Tôi rất bận, làm hàng xóm thôi là được rồi.”

 

Nói xong, anh mở khóa vân tay bước vào. Phía sau, Đỗ An Kỳ vô cùng kích động, đây đây là đỉnh cao của đời cô ta rồi, cô ta và Hình Nhất Phàm vậy mà lại là hàng xóm tầng trên tầng dưới?

 

Nhìn kiểu này, có lẽ anh vẫn còn độc thân nhỉ? Vậy nghĩa là cô ta có cơ hội? Đỗ An Kỳ nhìn về phía cửa phòng của Hình Nhất Phàm, ánh mắt lập tức toát lên sự mê mắn. Cô ta thầm thề ở trong lòng, cô ta nhất định phải theo đuổi được Hình Nhất Phàm.

 

Hình Nhất Phàm về đến nhà, ôm Đóa Đóa ngồi ở trên ghế sô pha, anh cầm lấy điện thoại rồi gửi một tin nhắn cho Bạch Hạ, hỏi cô có ở nhà hay không.

 

Lúc này, Bạch Hạ đang ở phòng tập thể hình, mồ hôi đổ như mưa, hôm nay cô vừa tới phòng tập thể thao, cảm giác vẫn còn vô cùng mới mẻ.

 

Điện thoại bên cạnh vang lên tiếng tin nhắn, cô hiếu kỳ cầm lên xem nhìn thấy là số của Hình Nhất Phàm, cô mỉm cười mở ra xem rồi trả lời lại: “Tôi đang chạy bộ ở phòng tập”

 

Hình Nhất Phàm còn tưởng cô ở nhà, nhưng nhìn thấy tin nhắn trả lời, lông mày anh lập tức nhíu lại, người phụ nữ này đang ở phòng tập sao? Trong lòng Hình Nhát Phàm lo lắng nghĩ ngay đến một chuyện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1836


Lúc ở trong phòng tập có thể lộ ra thân hình, người phụ nữ này không sợ bị đàn ông dòm ngó sao?

 

Hơn nữa quả thật là như vậy, xung quanh Bạch Hạ đã có không ít đàn ông lần lượt tiếp cận, mặc dù cô không phát hiện ra, nhưng những người đàn ông đó đều đang nhìn lén cô.

 

Hình Nhất Phàm lập tức gọi cho cô.

 

“Alo…” Giọng nói thở hỗn hển của cô ở đầu dây bên kia truyền đến.

 

*Cô ở phòng tập nào?” Hình Nhất Phàm trầm giọng hỏi.

 

*ÒI Chính là tòa nhà ở đối diện tiểu khu của chúng ta đó, phòng tập tên là Kiện Sĩ Bảo.” Bởi vì chạy được một lúc nên trong giọng nói của Bạch Hạ mang theo chút thở gấp.

 

Nhưng cô lại không biết rằng giọng nói qua điện thoại của cô khiến trong đầu của Hình Nhất Phàm hiện lên một vài hình ảnh không nên nghĩ.

 

*Để tôi qua đó.” Hình Nhất Phàm trực tiếp cúp máy, nói xong anh vừa cởi bộ vest vừa cởi cà vạt đi về phía giá treo đồ trong phòng.

 

Năm phút sau, bộ vest trên người anh lập tức được thay bằng bộ đồ thể thao màu đen, Hình Nhất Phàm cầm theo điện thoại và chìa khóa trực tiếp đi ra ngoài.

 

Lúc này Bạch Hạ đang chạy trên máy chạy bộ, nghe thấy Hình Nhất Phàm muốn đến đây cô ngắn người, anh cũng muốn đến đây tập luyện sao?

 

Quả nhiên mười phút sau, bóng dáng của Hình Nhất Phàm xuắt hiện ở quây lễ tân, anh không nói nhiều lời liền làm một cái thẻ tập đắt tiền nhất ở quây lễ tân, sau khi làm xong Hình Nhất Phàm mới đến chỗ cô.

 

Chỉ nhìn thấy xung quanh Bạch Hạ quả nhiên có một đám đàn ông vây quanh, còn Bạch Hạ mặc một chiếc áo t-shirt màu trắng và một chiếc quần thể thao khiến cho thân hình cô lộ ra dáng vẻ mảnh mai.

 

Cô đổ mồ hôi khiến da thịt toàn thân đều trắng, còn có một hương thơm tươi mát.

 

Hình Nhất Phàm nheo mắt, đột nhiên có một loại kích động muốn đưa cô ra khỏi nơi này.

 

Bạch Hạ cảm thấy đằng sau có người đi tới, cô quay đầu lại nhìn lập tức cong môi người: “Anh đến rồi à.”

 

Nói xong cô ấn nút dừng lại, bước xuống người đổ đầy mồ hôi, không thể không nói, sau khi luyện tập xong cô cảm thấy cực kỳ khỏe, mặc dù mệt nhưng sau cơn mệt ấy thì người sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

 

Đúng lúc này, người đàn ông bên cạnh Bạch Hạ có việc rời đi, Hình Nhất Phàm bước lên nói với cô: “Còn tập nữa không?”

 

Bạch Hạ cười nói: “Được thôi!” Có anh ở đây cô càng có động lực tiếp tục kiên trì.

 

Bạch Hạ bước chậm rãi, còn người đàn ông bên cạnh cô đang chạy, trong lòng Bạch Hạ cảm thấy ngọt ngào.

 

Cô không khỏi nghĩ đến lời của ba, thứ bảy tuần này cô nên làm thế nào để đưa anh về nhà đây!

 

Nhưng nếu như không đưa về được, ba cô có phải sẽ đoán là cô đang lừa ông hay không? Có khi nào ông còn muốn tác hợp cho cô và Tạ Nhất Vĩ? Giống như bữa cơm ngày hôm nay vậy, cô thật sự không muốn ăn nữa.

 

Cho nên, Bạch Hạ quyết định để Hình Nhất Phàm đóng giả làm bạn trai cô, cùng cô về nhà một chuyến để ứng phó với ba.

 

Bạch Hạ có chút lo lắng suy nghĩ, liệu anh có đồng ý hay không?

 

Hai người ở phòng tập đến sáu rưỡi, Bạch Hạ cũng đã kiệt sức rồi, nhưng Hình Nhất Phàm ngoài chạy bộ anh còn tập những bài tập khác, Bạch Hạ biết anh có được thân thể rắn chắc như này, có thể thấy anh thường xuyên tập thể hình.

 

“Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi! Tôi mời anh.” Bạch Hạ có điều muốn nhờ, nên cô càng phải lấy lòng anh.

 

Đương nhiên Hình Nhất Phàm cũng sẽ không từ chối: “Được.”

 

Bạch Hạ cũng không muốn lái xe, đúng lúc gần đây có tiệm ăn, cô dẫn Hình Nhất Phàm cùng nhau qua đó, tật xấu kén chọn của anh cũng đã thay đổi, chỉ cần là quán ăn cô chọn anh đều sẽ ăn.

 

Có điều, Bạch Hạ cũng không tiết kiệm gì, cô đưa anh đến một nhà hàng cao cấp.

 

Sau khi gọi món xong, đôi mắt to của Bạch Hạ có chút ngượng ngùng nhìn anh cười: “Hình Nhất Phàm, tôi có chuyện này muốn nhờ anh giúp đỡ.”

 

Hình Nhất Phàm cằm cốc trà nhướng mày nhìn cô: “Có chuyện gì?”

 

“Cũng không phải chuyện gì to tát, chính là muốn nhờ anh thuận tiện giúp một chút.” Bạch Hạ có chút lúng túng nói.

 

*Nói đi!” Hình Nhất Phàm ngược lại hiếu kỳ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1837


“Là thế này, hôm nay ba tôi hẹn tôi ra ngoài ăn cơm, ông ấy dẫn theo Tạ thiếu gia, tôi biết là ông ấy muốn tác hợp cho tôi và anh ta, nhưng anh ta không phải kiểu tôi thích, tôi cũng không muốn làm lỡ anh ta.” Bạch Hạ chỉ đành đem mọi chuyện kẻ lại một lượt.

 

Hình Nhất Phàm vừa nghe thấy cô lại đi gặp thiếu gia nhà họ Tạ kia, đáy mắt anh hiện lên vẻ phức tạp, anh mở miệng nói: “Sau đó thì sao?”

 

Hai tai của Bạch Hạ ửng đỏ có chút xáu hỗ nói: “Sau đó, tôi đã nói dối, tôi nói với họ là tôi có bạn trai rồi, bởi vì ba tôi đột nhiên hỏi quan hệ giữa tôi và anh, nên tôi liền nói anh là bạn trai của tôi.”

 

Nói xong Bạch Hạ cụp mắt xuống, vẻ mặt không dám nhìn anh, rầu rĩ hỏi: “Anh sẽ không tức giận đâu chứ?”

 

Bởi vì cô cúi đầu xuống, nên nào có thể nhìn thấy đáy mắt người đàn ông đối diện đang hiện lên ý cười?

 

*Cô muốn tôi đóng giả làm bạn trai cô sao?” Hình Nhất Phàm nhịn cười, nghiêm túc hỏi.

 

Bạch Hạ lập tức ngẳắng đầu rồi gật đầu mạnh: “Đúng vậy, ba tôi nói thứ bảy tuần này dẫn anh về nhà ăn một bữa cơm, anh có đồng ý đi cùng tôi một chuyến hay không?”

 

“Giúp cô có ích gì không?” Hình Nhất Phàm cảm thấy phải nhân cơ hội này đòi một chút lợi ích từ cô.

 

Bạch Hạ chớp mắt, sau đó suy nghĩ một hồi: “Tôi có thể mời anh ăn cơm.”

 

Hình Nhất Phàm không muốn ăn vài bữa cơm là cho qua chuyện, anh lắc đầu nói: “Ăn cơm thì thôi đi.”

 

“Hả, vậy anh nói đi! Anh muốn tôi làm gì? Chỉ cần anh đồng ý cùng tôi về nhà ứng phó với gia đình, anh bảo tôi làm gì cũng được.” Lúc này Bạch Hạ thực sự cầu cứu anh.

 

Hình Nhất Phàm không khỏi bắt được ý trong câu nói cuối cùng của cô: “Làm gì cũng được sao?”

 

Giọng nói của anh có một chút mơ hồ.

 

Bạch Hạ nghe ra được nhanh chóng đỏ bừng mặt: “Anh…anh nghĩ đi đâu đây?”

 

Hình Nhất Phàm bật cười, cảm giác trêu chọc cô quả thực không tồi: ‘Được rồi! Tôi đồng ý cùng cô về nhà, cô cứ nợ ân tình của tôi trước đi đã!”

 

Rõ ràng là anh rất vui, nhưng anh lại muốn Bạch Hạ nợ mình ân tình, trong nội tâm Hình Nhất Phàm có một mặt đen tối.

 

Bạch Hạ còn ngây ngốc mà vui vẻ: “Thật sao? Anh thật sự nguyện ý cùng tôi về nhà sao?”

 

“Cô yên tâm, tôi sẽ diễn tốt vai bạn trai cô một cách hoàn hảo.” Hình Nhất Phàm cong môi cười.

 

Bạch Hạ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói như vậy thì có thể ứng phó được với ba cô rồi.

 

Một lý do khác khiến Hình Nhát Phàm vui vẻ là Bạch Hạ lại từ chối người đàn ông khác theo đuổi một cách thông minh như vậy.

 

“Nói trước rồi đó! Anh không được đổi ý đâu đấy!” Bạch Hạ còn lo anh sẽ đổi ý.

 

“Vậy tôi cũng có một việc nữa, nếu như cô để tôi đóng giả làm bạn trai cô, vậy có phải là cô cũng nên giả làm bạn gái tôi hay không?” Hình Nhất Phàm hỏi ngược lại cô.

 

Bạch Hạ lập tức gật đầu: “Tôi sẽ làm vậy, nhất định sẽ có gắng diễn thật tốt.”

 

Hình Nhất Phàm cũng vừa lòng, hôm nay là thứ năm, vẫn còn hai ngày nữa.

 

Ăn cơm xong về nhà, Bạch Hạ đi dưới ánh đèn đường bao phủ, tâm trạng cô cũng không tồi, Hình Nhất Phàm ở bên cạnh cô, thỉnh thoảng có người đi qua anh sẽ đưa tay ra tự nhiên dắt tay cô, kéo cô để tránh sự đụng chạm.

 

Cảm giác này không phải là giống với đôi tình nhân hay sao?

 

Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ đi về đến tiểu khu, Bạch Hạ nghĩ đến công việc của anh, sợ anh quá mệt.

 

Thang máy kêu lên, Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm bước xuống, đối diện có một cô gái trang điểm xinh đẹp, trên tay cầm một chiếc bánh kem đứng trước cửa nhà Hình Nhất Phàm, dường như đang chuẩn bị rời đi, nhưng lúc cô ta quay người liền nhìn thây Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ.

 

Ánh mắt cô ta lập tức vui mừng: “Hình Nhất Phàm, anh về rồi.”

 

Người này là Đỗ An Kỳ, hôm nay cô ta mua bánh kem muốn tặng cho Hình Nhất Phàm, nhưng cô ta ấn chuông cửa không thấy ai trả lời.

 

Bạch Hạ nhìn thấy sự xuất hiện đột ngột của cô gái, cô lập tức có chút giật mình, cô gái này là ai? Tại sao lại đợi Hình Nhất Phàm?

 

Hình Nhất Phàm nhìn cô gái đang cầm quà, anh không khỏi nhớ đến những bạn học nữ cố gắng nhét quà vào.

 

ngăn bàn anh hồi học cấp, anh có chút nhức đầu nói: “Đỗ An Kỳ, lần sau đừng tặng đồ cho tôi nữa.”

 

“Hình Nhát Phàm, đây là bánh kem mình đặc biệt mua cho anh, anh nhận đi!” Vẻ mặt Đỗ An Kỳ khẩn cầu nó, ánh mắt cô ta cũng đang đánh giá Bạch Hạ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1838


Bạch Hạ nhìn thấy Hình Nhất Phàm có cô gái tìm đến tận cửa, cô cũng ý thức được nở nụ cười: “Tôi về phòng trước.”

 

Nói xong cô mở cửa nhà bước vào.

 

Lúc đóng cửa, cô nghe thấy giọng nói làm nũng của Đỗ An Kỳ: “Hình Nhất Phàm, nhận quà của em đi! Có được không?” Nội tâm Bạch Hạ có chút khó chịu.

 

Bạch Hạ về đến nhà, vốn dĩ còn muốn quay về thư phòng, nhưng không biết tại sao, bây giờ trong đầu cô toàn là chuyện của cô gái đó và Hình Nhất Phàm ở cửa.

 

Bọn họ có quan hệ gì? Cô gái đó tại sao lại tặng bánh kem đến nhà anh? Bạch Hạ chỉ cần nghĩ đến đã là người trưởng thành, cô gái đó nhất định là thích Hình Nhất Phàm!

 

Người đàn ông như Hình Nhất Phàm, thứ không thiếu nhất chính là những cô gái thích anh.

 

Hình Nhất Phàm có thích cô ta không? Anh có nhận bánh kem của cô ta không? Hoặc là có mời cô ta vào trong nhà ngồi hay không?

 

Nghĩ đến cô gái lần trước anh đưa về ở trong biệt thự, bộ dáng chủ động như vậy, Bạch Hạ không khỏi lo lắng chuyện sẽ lại xảy ra, nếu cô gái này cũng chủ động, liệu Hình Nhất Phàm có từ chối không?

 

Mặc dù vừa rồi chỉ là nhìn thoáng qua, cô cũng biết được thân hình của cô ta cực kỳ đẹp.

 

Bạch Hạ phát hiện bản thân muốn rót nước uống, nhưng cô cầm cốc đứng thật lâu trong phòng khách, đầu óc cũng không có hoạt động, cuối cùng lại không biết bản thân muốn làm gì, cứ đứng ngây ngốc như vậy.

 

Điều này khiến Bạch Hạ không khỏi có chút phiền não, cô nghĩ nhiều như vậy làm gì! Hình Nhất Phàm cũng không phải bạn trai thật sự của cô, cho dù lần này anh đồng ý đóng giả làm bạn trai cô, vậy thì cũng chỉ là giả mà thôi!

 

Bây giờ anh ở cạnh ai, cô cũng đêu không có quyên can thiệp.

 

Bạch Hạ vừa nghĩ vừa đi đến máy lọc nước.

 

Ở cửa, Đỗ An Kỳ vẫn đang cầm bánh kem nỗ lực muốn tặng cho Hình Nhất Phàm.

 

“Hình Nhất Phàm, em đặc biệt chạy qua hai con đường để mua đó, anh cứ nhận lấy đi!”

 

*Tôi không ăn đồ ngọt.” Hình Nhất Phàm duy trì thái độ lịch sự của mình, anh cũng không còn là anh của thời niên thiếu nữa, anh của lúc đó muốn từ chối một cô gái chỉ cần dùng ánh mắt lạnh nhạt, hoặc là ngay cả nói cũng lười nói một câu. Cũng bởi vì chuyện này mà máy lần Tưởng phu nhân đến trường, bắt được anh đang dùng bộ dạng không quan tâm tới những bạn học nữ đến làm quen với anh, khiến cho Tưởng phu nhân còn phê bình anh máy lần.

 

Hiện giờ Hình Nhất Phàm cũng đã rất khách khí rồi!

 

*Ít nhiều gì cũng nên ăn một chút! Đây là bánh ít đường.”

 

Mục đích thật sự của Đỗ An Kỳ là muốn vào tham quan nhà của Hình Nhất Phàm, tốt nhát là có thể ở lại cùng anh nói chuyện gì đó.

 

“Không cần đâu, tôi ăn tối rồi, cô về đi!” Hình Nhất Phàm nói xong rồi mở cửa đi vào nhà.

 

“Hình Nhất Phàm…” Đỗ An Kỳ vội vàng chen vào cửa, Hình Nhất Phàm muốn đóng cửa nhưng lại không cẩn thận kẹp vào cô.

 

“Em có chút khát, có thể vào nhà anh uống cốc nước được không?” Đỗ An Kỳ mặt dày cười hỏi anh.

 

“Nhà cô không phải ở tầng dưới sao?” Hình Nhất Phàm nhướng mày hỏi.

 

“Máy lọc nước nhà em hỏng rồi, em chỉ uống một cốc nước thôi có được không?” Đỗ An Kỳ rõ ràng là đang nói dối, nhưng cô ta mặc kệ, cô ta chính là muốn vào nhà anh tham quan một chút.

 

Mặc dù cô ta không có chút ảnh hưởng gì tới Hình Nhất Phàm, nhưng nếu đã là bạn học cấp 3, anh cũng không thể vô tình quá mức.

 

Anh đi đến máy lọc nước bên cạnh, cầm chiếc cóc dùng một lần lấy nước đưa cô ta, Đỗ An Kỳ vui mừng khôn xiết, kích động nhận cầm lấy cốc nước mà Hình Nhất Phàm đích thân rót cho cô ta: “Cảm ơn.”

 

Nói xong cô ta uống một ngụm liền cảm thấy ngọt ngào, đôi mắt cô ta đánh giá cách trang trí nhà cao cấp của Hình Nhất Phàm, có thể thấy anh có phẩm vị rất cao.

 

*A, anh còn nuôi mèo nữa saol Đàn ông nuôi mèo là người ấm áp nhát.” Đỗ An Kỳ lập tức vui mừng nói.

 

Hình Nhất Phàm đang đợi cô ta uống nước xong mời cô ta về.

 

Bạch Hạ ngồi trong nhà, lúc nào cũng mắt tập trung, cô nghĩ Hình Nhất Phàm có phải là mời cô gái đó vào trong nhà rồi hay không?

 

Suy nghĩ một hồi, đột nhiên Bạch Hạ muốn tìm lý do ra ngoài xem xem, cô nhìn từ trong mắt mèo thấy bên ngoài không có ai, cô nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1839


Nhìn thấy cửa phòng Hình Nhất Phàm không đóng chặt, đồng thời cô nghe thấy bên trong phòng anh truyền đến giọng nói của Đỗ An Kỳ, mặc dù không nghe thấy cô ta nói gì, nhưng cô ta lại đang ở trong nhà Hình Nhất Phàm.

 

Bạch Hạ lập tức giống như kẻ trộm, nhanh chóng quay về phòng đóng cửa lại, Bạch Hạ nhẹ nhàng hít thở, Hình Nhất Phàm thật sự mời cô ta vào nhà sao?

 

Điều này khiến cô không khỏi hiếu kỳ về thân phận của cô gái này, cô ta là gì của Hình Nhất Phàm?

 

Bạch Hạ vậy mà lại làm một chuyện cực kỳ vô vị, cô đứng ở cửa nhìn qua mắt mèo, cô muốn xem xem cô gái này lúc nào thì rời đi.

 

Hoặc là, cô ta có qua đêm ở nhà Hình Nhất Phàm hay không?

 

Trí tưởng tượng quá phong phú cũng không phải loại chuyện tốt đẹp gì!

 

Nếu không, rất dễ nghĩ đông nghĩ tây rồi lo được lo mắt.

 

Bạch Hạ còn muốn hoàn thành công việc, nhưng bây giờ cô căn bản không bình tĩnh lại được! Trong lòng nghĩ, nhân vật trong truyện tranh của cô quá hoàn hảo, nhưng dù sao cũng không có người nào hoàn hảo như vậy được.

 

Có phải nên thiết kế cho nam chính một tính cách khác không? Ví dụ như Hình Nhất Phàm, buổi tối rồi còn mời người phụ nữ khác vào phòng nói chuyện gì đó.

 

Bạch Hạ nhìn một lúc, mắt cũng nhức mỏi, cô chỉ đành không nhìn nữa.

 

Còn Đỗ An Kỷ ở trong nhà Hình Nhất Phàm uống nước xong, cô ta cũng xấu hỗổ khi ở lại, sau khi đặt bánh kem xuống cô ta liền rời khỏi nhà Hình Nhất Phàm.

 

Nhưng cho dù thế nào, Hình Nhát Phàm cũng không phải là người khó gần như hồi cấp ba, anh còn cho cô ta vào trong nhà uống nước, cô ta cảm thấy đây cũng là một mở đầu tốt đẹp.

 

Về sau cô ta sẽ thường xuyên đến chỗ anh trao cho anh tình yêu, tặng anh sự ấm áp, sẽ trang điểm thật xinh đẹp để xuất hiện trước mặt anh, nói không chừng thật sự có thể thu hút anh.

 

Nếu như có thể trở thành bạn gái của Hình Nhất Phàm, không biết sẽ là chuyện hạnh phúc biết bao! Lúc trước anh còn là đối tượng yêu thầm của nữ sinh cấp ba nữa!

 

Hình Nhất Phàm nhìn Đỗ An Kỳ rời đi mà bánh kem của cô ta vẫn ở đây, anh không khỏi nhướng mày, nghĩ đến cô gái nào đó ở cách vách.

 

Con gái có lẽ đều thích ăn bánh kem nhỉ? Hình Nhất Phàm nghĩ xong, anh cầm bánh kem ở trên bàn lên đẩy cửa ra ngoài, ấn chuông cửa phòng Bạch Hạ.

 

Mặc dù có thể tùy ý vào nhà cô, nhưng cô là con gái, anh vẫn nên để cho cô có không gian riêng tư.

 

Bạch Hạ nghe thấy tiếng chuông cửa, cô lập tức từ trên ban công bước đến, lúc này mà đến nhà cô thì chỉ có Hình Nhất Phàm ở cách vách thôi.

 

Bạch Hạ nhanh chóng mở cửa, không phải Hình Nhất Phàm thì còn là ai đây? Hơn nữa trong tay anh còn cầm bánh kem, nếu như cô nhớ không nhầm thì đây chính là bánh mà cô gái ban nãy tặng anh.

 

*Có chuyện gì không?” Bạch Hạ biểu cảm giả vờ hiếu kỳ hỏi.

 

“Ăn bánh kem không?” Hình Nhất Phàm cằm bánh kem trong tay hỏi cô.

 

Bạch Hạ cười nói: “Đây không phải là bánh của vị mỹ nữ kia tặng anh sao? Tôi không ăn!”

 

“Tôi không thích ăn đồ ngọt.” Hình Nhất Phàm nhìn cô nói: *Cô muốn ăn không?”

 

Bạch Hạ nhìn thấy anh còn nhận bánh kem của cô gái đó, cô mím môi cười: “Nếu như anh không thích bánh kem, tại sao anh còn nhận!”

 

Hình Nhất Phàm nheo mắt nhìn vẻ dò hỏi trong mắt cô, trong lòng anh căng thẳng, có phải là cô hiểu nhầm cái gì đó rồi không?

 

“Cô ta là bạn học cấp ba của tôi, sống ở ngay tầng dưới.”

 

Hình Nhất Phàm vẫn nên giải thích một câu.

 

Bạch Hạ ngần ra, cô mỉm cười: “Cô ấy là bạn học cấp ba của anh à? Ò! Hai người cũng thật trùng hợp ha!”

 

“Tôi không có ý gì với cô ta.” Hình Nhất Phàm nhướng mày.

 

“Cô ấy vừa xinh đẹp, thân hình lại còn chuẩn.” Bạch Hạ khen ngợi nói.

 

Hình Nhất Phàm nheo mát: “Phải vậy không? Sao tôi lại không phát hiện ra?”

 

Bạch Hạ sững sờ, Hình Nhát Phàm cong moi đánh giá cô, anh nhướng mày: “Tôi cảm thấy thân hình của cô cũng không tồi.”

 

Bạch Hạ lập tức có chút xáu hỗ nói: “Anh đang nghĩ cái gì vậy?”

 

Hình Nhất Phàm đưa bánh kem cho cô: “Thích thì ăn!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1840


Không thích thì vứt đi cũng được.”

 

Bạch Hạ nhìn bánh kem trong tay anh, đóng hộp đẹp như: vậy, vừa nhìn là biết loại bánh kem cao cấp có giá xa xỉ, cô cảm thấy vút đi thì thật là tiếc.

 

“Được rồi, đưa tôi ăn cho!” Bạch Hạ cảm thầy nều như vứt đi thì thôi để cô ăn cho rồi! Chỉ là tắm lòng của bạn học nữ đó, anh không hưởng thụ được rồi.

 

*Nếu như bạn anh có hỏi, anh đừng nói là tôi ăn rồi nhé!”

 

Bạch Hạ nhắc nhở anh, rồi lầy bánh từ trong tay anh.

 

“Tại sao?” Hình Nhất Phàm hiếu kỳ hỏi.

 

“Bởi vì như vậy sẽ làm tổn thương trái tim cô ấy! Cô ấy tặng anh mà anh lại đưa cho tôi, tâm ý của cô ây bị cô phụ rồi.” Bạch Hạ là một người tinh tế.

 

Hình Nhất Phàm không nghe máy lời này của cô, anh đút tay vào túi quần nhắc nhở cô một câu: “Buỏi tối đừng ăn quá nhiều, cẩn thận béo đó.”

 

Bạch Hạ mỉm cười hỏi: “Có phải tôi béo rồi anh sẽ không làm bạn với tôi nữa không?”

 

Ánh mát Hình Nhát Phàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô, thiết nghĩ nếu cô tăng thêm mười cân nữa sẽ chỉ càng đáng yêu hơn thôi!

 

Hình Nhất Phàm hừ nhẹ một câu, thuận theo câu nói đùa của cô: “Đúng vậy, không làm bạn nữa.”

 

Bạch hạ cũng không biết sự cứng đầu đến từ đâu: “Ò! Vậy tôi lại phải ăn nhiều hơn chút.”

 

Nói xong Bạch Hạ đóng cửa lại, khiến cho người đàn ông ở ngoài cửa còn chưa kịp quay người rời đi sững sờ vài giây.

 

Có thể thấy được lúc này Bạch Hạ là một người nóng tính.

 

Bạch Hạ cầm bánh kem lên sô pha, chống cằm nhìn chiếc bánh kem, rõ ràng cô bạn học nữ này của anh rất dụng tâm, tặng bánh kem ngon như này cho anh. Tắm lòng này cũng không phải là tình cảm giữa bạn bè với nhau! Mà là tình cảm yêu thích của bạn nữ này.

 

Bạch Hạ đưa tay ra bóc hộp bánh, bên trong là một chiếc bánh mousse nhỏ 6 tầng, hương vị của dâu tây tươi mới cực kỳ mê người, Bạch Hạ không khỏi nuốt nước miếng, thật sự là rất muốn ăn hết!

 

Chỉ là có chút đồng cảm với bạn học nữ đó, cô ta tặng bánh kem vắt vả như vậy mà giờ lại vào hết trong bụng cô.

 

Bạch Hạ cầm bánh kem vào trong thư phòng, vừa làm việc vừa hưởng thụ mùi vị của bánh!

 

Bởi vì ăn quá ngon nên cô nhớ luôn tên cửa hàng để hôm nào có thời gian đi mua về thưởng thức tiếp.

 

Do tối nay Bạch Hạ có linh cảm, cô không nhịn được thức khuya đến một giờ sáng, phải thực sự buồn ngủ lắm cô mới đi ngủ.

 

Sáng sớm cô quên mất lịch hẹn ăn sáng của mình với Hình Nhất Phàm, cô trực tiếp ngủ đến hơn chín giờ, lúc tỉnh lại nhìn thời gian thì cô không nói nên lời.

 

Hình Nhất Phàm cũng gửi tin nhắn đến, có điều thấy cô không trả lời có lẽ anh cũng không đợi cô nữa.

 

Bạch Hạ trả lời lại một câu: “Tôi vừa mới ngủ dậy!”

 

Lúc này Hình Nhất Phàm đang bận làm việc, anh nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, nhéch miệng một chút rồi trả lời cô: “Nhớ ăn sáng.”

 

Bạch Hạ trả lời một câu được, anh cũng không trả lời lại nữa.

 

Sáng nay lúc Bạch Thế Trạch ra ngoài còn nhắc Diệp Giai Mị một câu: “Ngày mai mua nhiều thức ăn một chút, trưa mai tôi gọi Bạch Hạ về nhà ăn cơm, còn có bạn trai của Bạch Hạ cũng về cùng.”

 

Trái tim Diệp Giai Mị đập thình thịch: “Bạch Hạ có bạn trai rồi sao?”

 

“Chính là cái vị phó tổng của tập đoàn Lam thị rời đi cùng con bé ở buổi tiệc lần trước, đó là một người đàn ông vô cùng ưu tú!” Mặc dù Bạch Thế Trạch không thể tác hợp cho con gái và Tạ Nhất Vĩ, nhưng ông cũng không ngờ: con gái lại tìm được một người tốt hơn.

 

Sắc mặt Diệp Giai Mị không khỏi thay đổi, bà ta nhìn bộ dạng vui vẻ của chồng mình, xem ra sự yêu thương của ông ta đối với Bạch Hạ ngày càng mãnh liệt.

 

Ngộ nhỡ sau này ông ta đem tài sản chia một phần cho Bạch Hạ, vậy thì bà ta tổn thất lớn rồi.

 

“Thế Trạch, Hạ Hạ cũng thật sự có bản lĩnh nha, vậy mà lại quen được bạn trai ưu tú như thế.” Diệp Giai Mị bước lên trước chỉnh lại quần áo cho ông ta rồi tán thưởng.

 

Bạch Thế Trạch nghe xong không vui nói: “Bạch Hạ không phải dựa vào bản lĩnh để làm quen, mà là bản thân con bé vốn đã ưu tú rồi.”

 

Diệp Giai Mị lập tức sửa lại: “Đúng! Tôi nói nhầm rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1841


Tiễn Bạch Thế Trạch xong, Diệp Giai Mị tức giận nghiền răng nghiền lợi, bây giờ chồng bà ta lúc nào cũng có xu hướng thiên vị Bạch Hạ, ngay cả một câu nói như vậy của bà ta cũng đều không nẻ mặt.

 

Diệp Giai Mị cười lạnh, ngược lại bà ta lại muốn xem xem bạn trai của Bạch Hạ có dáng vẻ như nào, tối hôm đó bà ta cũng không nhìn rõ, chỉ biết người đàn ông kia có thân hình cực kỳ đẹp chứ không biết mặt mũi ra sao.

 

Tóm lại, bà ta cũng sẽ không để cho Bạch Hạ gả đi dễ dàng, người mẹ kế như bà ta có thể làm ra được không ít chuyện.

 

Buổi chiều Bạch Hạ đến phòng tập tập luyện một chút rồi quay về, nhìn thấy bóng dáng của Đỗ An kỳ đang chần chừ ở trước cửa nhà Hình Nhất Phàm, trong tay cô ta còn cầm theo một giỏ hoa quả.

 

Đỗ An Kỳ quay đầu nhìn Bạch Hạ, lập tức nhận ra người cùng về với Hình Nhất Phàm tối qua.

 

“Cô này, có phải cô quen Hình Nhất Phàm không? Cô có biết anh ấy có đang ở nhà hay không?” Đỗ An Kỳ lập tức hỏi.

 

Bạch Hạ đương nhiên là biết Hình Nhất Phàm không có nhà, cô cười nói: “Có thể anh ấy ra ngoài rồi, cô tìm anh ấy có việc gì không?”

 

“Tôi là bạn cấp ba của anh ấy, tôi đến tặng anh ấy chút hoa quả.” Đỗ An Kỳ nói xong, trong ánh mắt không giấu được tia ái mộ.

 

“Anh ấy không có nhà, có thể tối muộn anh ấy mới về.”

 

Bạch Hạ nói với cô ta.

 

Đỗ An Kỳ có chút kỳ quái nhìn cô: “Sao cô hiểu thời gian làm việc của Hình Nhát Phàm như vậy? Hai người có quan hệ gì?”

 

Bạch Hạ không khỏi nghẹn họng, quan hệ gì sao? Mối quan hệ thật sự của bọn họ, chắc là mối quan hệ bạn bè!

 

“Chúng tôi là quan hệ bạn bè.” Bạch Hạ trả lời.

 

Đỗ An Kỳ là một người thẳng tính, cô ta lập tức vui vẻ cười nói: “Không phải là cô cũng thích anh ấy đó chứ?”

 

Bạch Hạ ngây người, ở trước mặt một người ngoài có nên thừa nhận thích Hình Nhất Phàm không? Hơn nữa cô gái này còn là bạn học cấp ba của anh, nếu như Hình Nhất Phàm đã bằng lòng nhận quà của cô ta, vậy thì bọn họ cũng sẽ nói chuyện với nhau.

 

Bạch Hạ sao có thể thừa nhận được! Cô vội cười: “Chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè mà thôi.”

 

Đỗ An Kỳ lập tức thỏ phào nhẹ nhõm: “Ò, là vậy sao! Hình Nhất Phàm là nam thần cấp ba của tôi, tôi thích anh ấy mấy năm rồi, không nghĩ rằng tôi còn ở tầng dưới anh ấy, thật sự là quá tốt rồi, tôi quả thực là mừng như điên rồi.”

 

Đỗ An Kỳ không chút che giấu sự ái mộ đối với anh.

 

Bạch Hạ không khỏi chớp mắt hiếu kỳ hỏi: “Lúc Hình Nhất Phàm học cấp ba, có phải là rất được yêu thích không?”

 

“Anh ấy là nam thần của trường chúng tôi! Tất cả nữ sinh đều thích anh ấy.” Đỗ An Kỳ nghĩ đến cơn bão của Hình Nhất Phàm năm đó trong trường học, đến bây giờ dư vị vẫn còn! Niềm vui khi theo đuổi anh, tâm trạng mãn nguyện mỗi ngày đều được nhìn thấy anh, thật sự quá hạnh phúc.

 

Bạch Hà thầm wow một câu, quả nhiên Hình Nhất Phàm là nhân vật nam thần học đường mà!

 

“Vậy lúc đó anh ấy thích cô gái như nào?” Bạch Hạ tưởng chừng như đang nói chuyện phiếm.

 

“Lúc đó anh ấy làm gì nhìn trúng cô gái nào? Cậu ấy chỉ thích học thôi, lúc cậu ấy học lớp 11 thì được nhận vào một trường đại học nước ngoài, anh áy là học bá đó.”

 

Bạch Hạ nghĩ đến anh không thích cô gái nào, cô không khỏi mừng thầm.

 

“Sau đó thì sao? Mọi người có biết tin về anh ấy nữa không?”

 

Đỗ An Kỳ lắc đầu: “Sau đó, tôi chỉ biết được em gái anh ấy trở thành ngôi sao quốc tế, bây giờ cũng đã lấy chồng rồi, nhà của anh ấy cực kỳ giàu có, anh trai cậu ấy còn là một phú ông!”

 

Bạch Hạ còn tưởng rằng có thể nghe ngóng được một chút về cuộc sống cấp ba của anh, không ngờ Đỗ An Kỳ còn kể cho cô những cái này.

 

“Em gái anh ấy tên gì vậy?”

 

“Em gái anh ấy tên là Hình Nhát Nặc! Cô không biết sao?”

 

Bạch Hạ lập tức trợn trừng mắt, vừa kinh ngạc vừa kích động: “Hình Nhất Nặc là em gái anh ấy sao? Trời ạ! Cô ấy là nữ thần của tôi đó! Tôi cực kỳ thích cô áy.”

 

Đỗ An Kỳ có chút tự hào nói: “Đúng vậy! Anh ấy không nói với cô sao? Anh ấy và Hình Nhất Nặc là anh em song sinh đó!”

 

Cái gì? Lại còn là anh em song sinh nữa sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1842


Chương 1842:

 

Lúc này Bạch Hạ thật sự có chút buồn bực, vậy mà Hình Nhất Phàm không nói chuyện này, nếu như anh nói, cô còn có thể nhờ anh xin chữ ký của Hình Nhất Nặc nữa!

 

“Anh ấy chưa từng nói với tôi.” Bạch Hạ lắc đầu.

 

Đỗ An Kỳ lập tức suy đoán: “Ò! Tôi biết rồi, nhất định là tình bạn giữa hai người không sâu đậm!”

 

Bạch Hạ hơi sững sờ, chỉ đành gật đầu nói: “Có thẻ!”

 

Đỗ An Kỳ cầm hoa quả tươi mới nói: “Vậy tôi chỉ có thể buổi tối lại lên tìm anh ấy thôi.” Nói xong cô ta bước vào trong thang máy, còn Bạch Hạ cũng đầy cửa về nhà, trong đầu là sự kinh ngạc đối với gia cảnh của nhà Hình Nhất Phàm, hóa ra nhà anh có nhiều tiền như vậy? Anh là phú nhị đại sao? Bạch Hạ nghĩ đến đây, trong đầu cô còn hy vọng một ngày nào đó có thể mượn danh nghĩa của Hình Nhất Phàm để đi xin ảnh có chữ ký của Hình Nhất Nặc.

 

Lúc chạng vạng, bóng dáng của Hình Nhất Phàm xuất hiện trong hằm để xe, trong tay anh còn cầm thức ăn, bởi vì tối nay anh muốn ở nhà nấu cơm.

 

Hình Nhất Phàm bước vào thang máy, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Bạch Hạ, chỉ vỏn vẹn một câu: “Tối nay sang nhà tôi ăn cơm.”

 

Bạch Hạ nhìn thấy tin nhắn của anh cũng nhanh chóng trả lời: “Được! Anh về đến nhà chưa?”

 

Cô vừa trả lời không qua bao lâu thì Hình Nhất Phàm ấn chuông cửa nhà cô, Bạch Hạ mở cửa nhìn thấy anh cầm thức ăn, cô cong môi cười: “Về rồi à.”

 

Hình Nhất Phàm trực tiếp nói: “Về nhà giúp tôi một chút.”

 

“Được!” Bạch Hạ ra ngoài theo anh về nhà.

 

Bạch Hạ nhịn một bụng hiếu kỳ, cuối cùng vừa bước vào nhà anh cô liền hỏi: “Cái đó, tôi muốn hỏi một chút, Hình Nhất Nặc có phải em gái anh hay không vậy?”

 

Hình Nhất Phàm lập tức xoay người, Bạch Hạ còn chưa kịp phản ứng lại đầu liền đụng vào lồng ngực anh, cánh tay của Hình Nhất Phàm tự nhiên ôm lấy eo cô.

 

Bạch Hạ hơi đỏ mặt, lùi về sau một bước.

 

Hình Nhất Phàm hỏi ngược lại: “Ai nói với cô?”

 

*ÒI Buổi chiều vị bạn học nữ đó lại đến đưa hoa quả cho anh, chúng tôi thuận tiện nói chuyện một chút, là cô ấy nói với tôi.” Bạch Hạ thành thật khai báo.

 

Khuôn mặt tuần tú của Hình Nhất Phàm sững lại, vậy mà cô lại nói chuyện cùng Đỗ An Kỳ sao?

 

“Cô thăm dò chuyện của tôi từ cô ta sao?” Hình Nhất Phàm hỏi tiếp.

 

Bạch Hạ đỏ mặt: Đấy là cô ấy thuận miệng nói cho tôi, tôi không có ý muốn thăm dò đâu!”

 

Hình Nhất Phàm đột nhiên nheo mắt tiến gần cô: “Nếu như cô hiếu kỳ về tôi, hỏi tôi là được! Nếu như cô muốn biết, tôi sẽ nói cho cô.”

 

Bạch Hạ cong môi vui mừng: “Thật sao? Vậy tôi có thể xin ảnh có chữ ký của em gái anh không? Anh lấy cho tôi một tấm ảnh đi!” Hình Nhất Phàm im lặng.

 

Hình Nhất Phàm cũng không biết mình khó chịu ở chỗ nào, lúc Bạch Hạ hỏi ảnh có chữ ký của Hình Nhất Nặc, anh trực tiếp từ chối.

 

“Không thể.” Nói xong anh xoay người cầm thức ăn đi vào trong nhà bếp.

 

Bạch Hạ nhìn anh chằm chằm, keo kiệt như vậy sao? Hỏi xin anh tắm ảnh có chữ ký của Hình Nhát Nặc thôi mà, đây có lẽ là chuyện cực kỳ dễ dàng chứ! Vậy mà anh lại không đồng ý?

 

“Hình Nhất Phàm, xin anh đó, tôi thật sự rất thích em gái anh, cô ấy là nữ thần của tôi! Một tấm thôi, chỉ một tắm thôi mà…” Bạch Hạ không chịu từ bỏ, cô đi theo anh vào trong phòng bếp, Hình Nhất Phàm muốn ra ngoài thay quần áo.

 

Đúng lúc Bạch Hạ theo vào trong phòng bếp, còn anh thì quay người chuẩn bị ra ngoài, lại thêm một sự cố va chạm nữa xảy ra.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Hạ đột nhiên va phải lồng ngực rắn chắc của anh, chiếc mũi bị đâm có chút đỏ, cô vội vàng ôm mũi lui về sau một bước.

 

Hình Nhất Phàm vòng tay ra, nheo mắt nhìn cô: “Chưa từng nhìn thấy người nào háp tấp như cô, so với em tôi cô còn ngốc hơn là sao?”

 

Bạch Hạ chớp mắt, vậy mà anh lại nói Hình Nhất Nặc ngốc sao? Không được, nữ thần của cô sao có thể để anh nói như vậy được!

 

*Em gái của anh xinh đẹp như vậy, lại có tài diễn xuất như thế, cô ấy ngốc ở chỗ nào chứ?” Bạch Hạ lập tức bảo vệ hình tượng của Hình Nhất Nặc.

 

Hình Nhất Phàm có chút cạn lời, lên tiếng cảnh cáo cô: “Không được đâm vào tôi nữa, nếu không tôi sẽ làm chuyện xấu đấy.”

 

Nói xong anh nheo mắt lại, đáy mắt hiện lên vẻ nguy hiểm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1843


Bạch Hạ có chút uất ức nói: “Nhìn xem anh có sao đâu, còn mũi tôi bị đâm đỏ lên rồi đây này!”

 

Hình Nhất Phàm mỉm cười: “Đừng đâm thêm lần nữa là được, nếu không sẽ còn khó coi hơn.”

 

Bạch Hạ trừng mắt nhìn nụ cười có chút nham hiểm của anh, cô lùi về sau hai bước bảo vệ an toàn của mình.

 

Hình Nhất Phàm vào trong phòng ngủ thay một bộ quần áo khác rồi đi ra, một chiếc áo t-shirt màu đen và một chiếc quần tây,nhát thời trở về hơi thở của một nam sinh.

 

Khí chất trên người anh phức tạp, vừa có thể trở thành người tài giỏi trên thương trường, lại có thể hóa thân thành nam thần cao lãnh, đồng thời lúc này anh mà bị ném vào trong một trường đại học nào đó, cũng đều có thể thành nam thần.

 

Bạch Hạ ở trong phòng bếp nhặt rau, dù sao cũng là ăn tối cùng nhau, cô cũng không muốn lười biếng, lúc Hình Nhất Phàm đi đến, cô lập tức nhắc anh một câu: “Bạn học nữ đó của anh hôm nay đến tặng hoa quả, cô ấy nói tối nay sẽ quay lại tìm anh.”

 

Hình Nhát Phàm nheo mắt: “Chốc nữa néu như cô ta đến, nhớ đừng có mở cửa.”

 

Bạch Hạ ngắn người: “Tại sao thế!”

 

“Tôi không muốn nhận quà của cô ta!” Hình Nhất Phàm có chút vô tình nói.

 

Bạch Hạ chớp chớp mắt: “Hai người không phải là bạn học cấp ba sao?”

 

“Tôi không có ý gì với cô ta, cho dù có là bạn học cấp ba tôi cũng không cần thiết phải nhận lòng tốt của cô ta.” Hình Nhất Phàm lạnh nhạt cau mày, có một loại thờ ơ từ chối được cả vạn dặm.

 

Bạch Hạ cũng bị dáng vẻ này của anh dọa sợ, điều này khiến cô nhớ đến hôm đầu tiên hai người gặp mặt, biểu cảm của anh cũng như này, trông đông cứng như cương thi vậy.

 

“ÒI Được!” Bạch Hạ chỉ đành gật đầu đồng ý, sau đó nghĩ: “Nhỡ đâu cô ấy ở tầng dưới nhìn thấy trên tầng nhà anh có ánh đèn thì sao? Biết anh ở nhà mà anh không mở cửa, hình như không được lịch sự cho lắm!”

 

Hình Nhất Phàm nhỡ đến điều gì đó, nheo mắt nói: “Nếu như muốn ngăn không cho cô ta sau này lên đây làm phiền, thì cô giúp tôi một việc đi.”

 

Bạch Hạ ngược là một người nhiệt tình, nói đến chuyện giúp đỡ, cô thật sự sẽ giúp, không giống như tâm tư đen tối của Hình Nhất Phàm.

 

*Nói đi! Anh muốn tôi giúp cái gì?” Bạch Hạ trực tiếp hỏi.

 

“Lát nữa cô ta đến, cô đi mở cửa.” Hình Nhất Phàm vừa nói vừa lấy miếng thịt ba chỉ tươi ra rửa sạch rồi bắt đầu thái mỏng.

 

Bạch Hạ đang nhặt nhau đột nhiên hỏi: “Không phải anh không cho tôi mở cửa sao?”

 

Hình Nhất Phàm liếc nhìn cô đầy ẩn ý: “Cô có thể mở của, có điều, sau khi mở cửa cô phải giả làm bạn gái tôi.”

 

Bạch Hạ lập tức hiểu rõ, cô vội vàng đưa tay chỉ vào bản thân mình: “Anh muốn tôi đóng giả làm bạn gái anh, để chọc tức cô ấy? Bảo cô ấy đừng theo đuổi anh nữa sao?”

 

Hình Nhất Phàm thấy cô cũng không ngốc, một chút đã hiểu rồi, anh cong môi cười: “Đúng thé, giúp tôi ngăn vận đào hoa lại.”

 

Bạch Hạ cảm thấy làm như vậy cực kỳ tổn thương người khác.

 

“Làm như vậy cô ấy sẽ tổn thương đó!” Bạch Hạ cảm thấy.

 

thật sự không có đạo đức chút nào!

 

“Sao? Tôi cũng đồng ý làm bạn trai cô rồi, cô còn không đồng ý làm bạn gái tôi hay sao?” Hình Nhất Phàm bỏ dao xuống, ánh mắt tập trung nhìn cô.

 

Bạch Hạ cứng họng, đợi đã, sao câu nói này lại có chút mờ ám thế nhỉ?

 

“Chúng ta không phải chỉ là giả thôi hay sao?” Bạch Hạ sửa lại hỏi.

 

Hình Nhất Phà hừ nhẹ: “Tôi mặc kệ, cô bắt buộc phải thay tôi chặn lại sự dây dưa của bạn học nữ kia, tôi không muốn cô ta ngày nào cũng chạy đến nhà tôi.”

 

Bạch Hạ vẻ mặt đau khổ: “Bắt buộc phải làm vậy sao?”

 

“Đúng vậy.” Hình Nhất Phàm không cho cô từ chối.

 

Bạch Hạ nghĩ đến tình huống của Hình Nhát Phàm, căn bản không muốn phát triển tình cảm gì với cô bạn học này, cho nên sớm để bạn học nữ này chết tim, cũng là một chuyện tốt! Nếu không việc dây dưa không có kết quả cũng là một chuyện lỡ dở người khác.

 

“Được rồi! Tôi giúp anh.” Bạch Hạ gật đầu đồng ý.

 

Hình Nhất Phàm tiếp tục thái thức ăn, đồng thời trên môi hiện lên ý cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1844


Vừa nói xong, ngoài cửa của Hình Nhất Phàm truyền đến tiếng chuông, Bạch Hạ lập tức giật mình nhìn Hình Nhất Phàm: “Có phải bạn học nữ đó không?”

 

*Đi xem thử xem.” Hình Nhất Phàm nói với cô.

 

Bạch Hạ chỉ đành đứng dậy ra khỏi phòng bếp, cô mở mắt mèo ra xem, quả nhiên là bạn học nữ đó!

 

Hình như cô ta rất lo lắng, cực kỳ cố chấp đứng ở trước cửa, trong tay cầm theo túi hoa quả.

 

Bạch Hạ chỉ đành hít thở sâu, cô quay đầu nhìn Hình Nhất Phàm vừa rửa tay xong ra ngoài, anh nheo mắt hếch cằm ý bảo cô mở cửa.

 

Bạch Hạ chưa từng làm chuyện như này, cho nên có chút khẩn trương cũng có chút căng thẳng. Nếu như lúc chiều không nói chuyện cùng bạn học nữ này cô còn có thể diễn tốt, nhưng lúc chiều nói chuyện lại khiến cho cô ta tưởng rằng tình bạn giữa bọn họ không sâu đậm, lúc này cô lại thành bạn gái của Hình Nhất Phàm, rõ ràng không phải là rất tổn thương người khác sao?

 

Bạch Hạ cắn môi vẫn còn đang do dự, đột nhiên có một cánh tay mạnh mẽ choàng lên vai cô, sau lưng Bạch Hạ áp vào lồng ngực của người đàn ông, cô giật mình đồng thời toàn thân căng cứng.

 

Đúng lúc này, Hình Nhất Phàm mở cửa, lúc Đỗ An Kỳ bên ngoài cửa đang chuẩn bị nhiệt tình chào hỏi thì nhìn thấy hình ảnh sau cánh cửa.

 

Hình Nhất Phàm thân mật ôm vai Bạch Hạ, cảnh này trực tiếp làm cho thị giác của Đỗ An Kỳ chắn động, từ trước đến nay cô ta chưa từng nhìn thấy Hình Nhất Phàm thân mật với bất kỳ cô gái nào, nhưng lúc này cánh tay anh lại đang thân mật ôm vai Bạch Hạ.

 

“Có chuyện gì sao?” Ánh mắt Hình Nhát Phàm dò hỏi.

 

Bạch Hạ ở trong lòng anh đỏ mặt, cô không dám nhìn biểu cảm của Đỗ An Kỳ.

 

“Hình Nhất Phàm, em… em muốn tặng cho anh chút hoa quả.” Đỗ An Kỳ có chút hoảng loạn, cô ta cảm thấy cực kỳ mắt mát và kinh ngạc.

 

Lúc này Hình Nhất Phàm không có tiếp lời, đôi môi của anh đột nhiên hôn lên má của Bạch Hạ, giọng nói ôn nhu: “Em yêu, hình như anh quên tắt bếp rồi, em đi vào trong bếp xem thử xem.”

 

Bạch Hạ vội vàng đáp lại: *ÒI Được ạI”

 

Nói xong, Bạch Hạ thoát ra khỏi lòng anh rồi vào trong bếp, vốn còn chưa có bật bếp, nhưng Bạch Hạ lại trốn ở bên trong không dám ra ngoài.

 

Còn Đỗ An Kỳ nheo mắt lại, cô ta không dám tin tất cả những thứ này, Hình Nhất Phàm gọi cô gái đó là em yêu sao? Hơn nữa bọn họ còn đang nấu bữa tối cùng nhau, bọn học có quan hệ gì? Lẽ nào là người yêu hay sao?

 

Nhưng lúc chiều, rõ ràng cô gái này nói họ chỉ là bạn bè!

 

Hơn nữa còn không hiểu Hình Nhất Phàm! Chuyện gì thế này? Cho dù thế nào, Đỗ An kỳ cũng có cảm giác khó chịu, vừa thất vọng vừa đau lòng.

 

Chưa kể trong lòng cô ta còn có một loại hâm mộ đồ ky.

 

mãnh liệt với Bạch Hạ.

 

“Cô ấy… cô ấy có phải là hàng xóm của anh không?” Đỗ An Kỳ đè nén nỗi mắt mát, hiều kỳ hỏi.

 

Hình Nhất Phàm quay đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn phòng bếp: “Ù! Cô ấy là bạn gái của tôi!”

 

Bộ dạng ôn nhu này hình như không phải là giả, bởi vì quá tự nhiên khiến cho Đỗ An Kỳ trực tiếp tin, đôi mắt cô ta thất vọng muốn khóc: “Thì ra là anh có bạn gái rồi!” Đỗ An Kỳ thật sự muôn khóc, ngay cả hoa quả cô ta cũng quên đưa vội vàng nói: “Xin lỗi, làm phiền anh rồi.”

 

Nói xong, cô ta đau lòng quay người rời đi.

 

Hình Nhất Phàm chỉ liếc nhìn bóng lưng cô ta rồi quay người đóng cửa, còn Bạch Hạ đứng trong phòng bếp nghe thấy câu nói lúc rời đi của Đỗ An Kỳ, hình như là cực kỳ đau lòng thất vọng. Hình Nhất Phàm quay người nhìn cô gái đang trốn không ra, anh trầm giọng nói: “Bạch Hạ, ra đây.

 

Bạch Hạ chỉ đành đi từ trong phòng bếp ra, có chút bất lực nhìn anh: “Sao vậy?”

 

“Vừa rồi tại sao một câu cô cũng không nói? Làm bạn gái của tôi khiến cô rất mất mặt sao? Hay là rất ám ức?” Hình Nhất Phàm chán nản một cách khó hiểu.

 

Bạch Hạ có chút bất lực nói: “Không có!”

 

“Không có thì sao vừa nãy cô không phối hợp cho tốt?

 

Trốn cái gì?” Hình Nhất Phàm chất vần cô.

 

Bạch Hạ cũng biết vừa rồi cô phối hợp không tốt, đó là vì cô không phải là người nhẫn tâm, không làm ra được chuyện tổn thương người khác như vậy.

 

Huống hồ cô gái này còn cực kỳ ái mộ anh, cũng không phải chuyện sai trái gì.

 

“Bây giờ có lẽ cô ấy sẽ không đến quấy rầy anh nữa.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1845


Bạch Hạ thầm nghĩ, hiệu quả cũng đạt được rồi.

 

Hình Nhất Phàm tức giận vì phản ứng của cô, anh đi vào trong phòng bếp: “Sau này bảo cô làm chuyện gì thì tốt nhất là nên phối hợp một chút.”

 

*Ò? Còn làm chuyện gì nữa sao?” Bạch Hạ chớp chớp mắt.

 

“Ngộ ngỡ tôi gặp phải người thích tôi, có thể tôi sẽ cần cô tiếp tục làm bạn gái tôi.” Hình Nhất Phàm nhìn cô.

 

Bạch Hạ không nhịn được nói: “Vậy tôi chính là lá chắn của anh sao?”

 

Hình Nhất Phàm cong môi cười: “Đúng vậy, đồng thời tôi cũng là lá chắn của cô, sau này có người đàn ông nào lại gần cô, cô trực tiếp nói với họ tôi là bạn trai của cô.”

 

Bạch Hạ đột nhiên đỏ bừng mặt, có chút nói không nên lời.

 

Có điều, quả thực là cô cũng lợi dụng anh làm lá chắn một lần.

 

“Được thôi!” Bạch Hạ chỉ đành đồng ý.

 

Hình Nhất Phàm xào vài món ăn, Bạch Hạ chốc chốc lại nghĩ đến tắm ảnh có chữ ký của Hình Nhất Nặc, cô ở trên bàn ăn không nhịn được nhờ anh lần nữa: “Hình Nhất Phàm, anh giúp tôi lấy một tắm ảnh có chữ ký của em gái anh được không?”

 

Hình Nhất Phàm nheo mát: “Lấy giúp cô tôi có lợi ích gì không?”

 

Bạch Hạ lập tức cắn môi: “Lợi ích sao? Anh muốn lợi ích gì? Mời anh ăn cơm được không?”

 

“Ngoài việc ăn cơm ra.” Hình Nhất Phàm không muốn loại chuyện như mời cơm thế này nữa.

 

“Vậy tôi còn có thể giúp anh làm việc gì?” Bạch Hạ lập tức khó hiểu hỏi.

 

“Cô biết giặt quần áo không?” Hình Nhất Phàm nheo mắt hỏi.

 

Bạch Hạ cười nói: “Tất nhiên là biết rồi! Quần áo của tôi đều là tôi tự giặt”

 

“Tuần này có thể tôi hơi bận, sau này việc quét dọn và giặt quần áo trong nhà tôi, cô có thể giúp tôi làm một chút được không.” Hình Nhất Phàm hỏi, gần đây anh vì chuyện vụ án mà quả thực là rất bận.

 

Bạch Hạ vừa nghe thấy đây cũng không phải chuyện khó gì, cô sảng khoái nói: “Được, tôi giúp anh! Có điều anh nhất định phải xin hai tắm ảnh có chữ ký!”

 

Kỳ thực là Hình Nhất Phàm không muốn làm chuyện này, bởi vì nếu như anh mở miệng xin ảnh có chữ ký của Hình Nhất Nặc, con bé nhất định sẽ truy hỏi hỏi đến cùng, hơn nữa con bé cũng không ngốc, chắc chắn nó sẽ biết anh nhất định là đang giúp fan nữ nào đó.

 

Có điều nếu như cô đã đồng ý làm việc, đương nhiên là anh cũng sẽ nhận lời cô.

 

“Được rồi! Lấy cho cô ba tắm ảnh có chữ ký.” Hình Nhất Phàm đồng ý nói.

 

Bạch Hạ lập tức cong môi cười vui vẻ: “Thật sao, tốt quá rôi.”

 

Hình Nhất Phàm nhìn bộ dạng fan nữ điên cuồng của cô với em gái, anh nheo mắt: “Cô rất thích theo đuổi thần tượng sao?”

 

“Không phải theo đuổi mà chỉ là thích thôi, tôi thực sự rất thích em gái anh.”

 

“Vậy cô thích nam minh tinh nào?” Hình Nhất Phàm hiếu kỳ hỏi.

 

Bạch Hạ suy nghĩ: “Tôi cũng thích rất nhiều nam minh tỉnh!”

 

Bạch Hạ lúc này đang suy nghĩ, cho nên không phát hiện ra sắc mặt người đàn ông đối diện có chút khó coi.

 

Bạch Hạ cũng không nói rõ tên, thực ra fan nữ theo đuổi tượng cũng vì nhiều nguyên nhân, ví dụ như tài hoa, thầ diễn xuất của đối phương, cộng thêm việc cô là người vẽ truyện tranh, đối với loại hình nghệ thuật như này cực kỳ có hứng thú, hơn nữa linh cảm truyện tranh của cô cũng có lúc đến từ các minh tinh.

 

Bạch Hạ ngắng đầu lên nhìn người đàn ông đối diện, cười hỏi: “Em gái anh là minh tinh, tại sao anh lại không làm!

 

Anh đẹp trai như vậy, tôi nghĩ nếu như anh làm minh tinh, nhất định sẽ nỗi tiếng như em gái anh, nói không chừng sẽ trở thành siêu sao.”

 

Hình Nhất Phàm không khỏi nghẹn họng, năm đó lúc Hình Nhất Nặc bước vào giới showbiz, anh còn là người phản đối, bởi vì anh nghĩ do cô học không tốt nên mới nghĩ đến con đường này, bây giờ câu nói của Bạch Hạ khiến anh có chút không biết nói gì.

 

“Tôi không có hứng thú đối với phương diện này.” Anh trực tiếp lạnh nhạt nói.

 

Bạch Hạ cũng ngoan ngoãn không nhắc đến nữa, cô hỏi: “Gần đây công việc của anh như nào? Vết thương có còn đau không? Có chỗ nào không thoải mái không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom