Cập nhật mới

Dịch Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2587


Chương 2587:

 

“Tôi đã xem mấy mẫu thiết kế của cô, cảm thấy rất có hứng thú.” Bùi phu nhân cầm lấy những bản thiết kể, mở sang trang mới, đây là lễ phục rất phù hợp với tuổi của bà, cổ kính lại tao nhã mang theo một loại khí chất phú quý.

 

Hứa Tâm Duyệt không nghĩ bà nhanh như vậy đã quyết định kiểu dáng, cô mỉm cười: “Được, Bùi phu nhân, chút nữa cháu sẽ đo cho bà.”

 

Ánh mắt Bùi phu nhân dừng lại trên gương mặt cô gái đối diện, lúc cô mỉm cười, nhất cử nhất động đều mang đến cho bà một suy nghĩ không thực, nhưng bà thực sự có một trực giác, Hứa Tâm Duyệt mang đến cho bà một sự thân thiết.

 

“Phu nhân, mời đi bên này.” Hứa Tâm Duyệt mời bà đi đến phòng làm việc của cô, Bùi phu nhân cầm túi xách đi cùng cô.

 

Hứa Tâm Duyệt cực kỳ chuyên nghiệp dùng thước đo lại số đo trên người Bùi phu nhân. Cô càng tới gần, ngũ quan xinh đẹp của cô lại hiện ra trước mắt bà, nội tâm Bùi phu nhân trở nên kích động.

 

Bà nhịn không được dò hỏi: “Hứa tiểu thư, cô xinh đẹp như vậy, nhất định là giống mẹ của cô đi!”

 

Hứa Tâm Duyệt cười đáp: “Tât cả mọi người đêu nói cháu không giống mẹ mình.”

 

Bùi phu nhân kinh ngạc: “Sao lại vậy?”

 

“Cháu cũng không biết, bà ngoại cháu nói cháu không giống mẹ, cũng không giống ba, không biết là giống ai nữa.” Hứa Tâm Duyệt đem lời bà ngoại nói ra, đây cũng là chuyện bà ngoại vẫn luôn một mực cảm thán. Cho nên, cô cũng nghĩ đấy là nói đùa.

 

Nhưng cô không biết, lời nói đùa của cô đối với vị phu nhân trước mắt mà nói, mang lại biết sao kinh hỉ, điều này.

 

giống như từng chút chứng minh suy đoán của bà.

 

“Vậy sao? Vậy ba mẹ cô làm việc gì?” Bùi phu nhân tiếp tục tìm hiểu.

 

Hứa Tâm Duyệt mỉm cười nói: “Ba mẹ cháu mất sớm, cháu đối với họ cũng không quá hiểu biết, từ nhỏ cháu đã ở bên cạnh bà ngoại cùng dì.”

 

Bùi phu nhân nghe xong, nội tâm khiếp sợ, đồng thời có chút áy náy: “Thật sự lỗi, tôi không nên gợi lên nỗi buồn của cô. Tôi chỉ cảm thấy chúng ta có duyên, cảm thấy rất thân thiết.”

 

Hứa Tâm Duyệt cười lắc đầu: “Không sao! Phu nhân cũng mang lại cho cháu một cảm giác thân thiết, tựa như trưởng bối của cháu vậy.”

 

“Vậy sao? Cô cũng cảm thấy như vậy?” Bùi phu nhan kích động đến hai mắt phiếm hồng. Bà vẫn luôn nhớ mong đứa con gái đã mắt tích kia, bà có bao nhiêu hi vọng cô gái đứng trước mặt này chính là đứa nhỏ của bà.

 

“Vâng, lần đầu tiên nhìn thấy phu nhân, cháu đã có một cảm giác muốn thân cận.” Hứa Tâm Duyệt đang đứng sau lưng bà, không hề phát hiện hốc mắt đỏ lên của Bùi phu nhân mà tự nhiên đem suy nghĩ của mình nói ra.

 

Bùi phu nhân đột nhiên có một loại suy nghĩ, tuy rất mạo muội, cũng rất đường đột, nhưng bà muốn làm như vậy.

 

Bà muốn xác định xem đứa nhỏ này cùng bà có huyết thống hay không, lấy y học hiện đại mà nói, xét nghiệm DNA là có thể biết.

 

Sau khi Bùi phu nhân được đo xong, bà liền liên tiếp chỉ ra vài mẫu thiết kế, trực tiếp đặt Hứa Tâm Duyệt bốn bộ lễ phục, chỉ phí xa xỉ, Hứa Tâm Duyệt giật mình.

 

“Phu nhân, bà xác định đặt nhiều như vậy sao? Phu nhân có muốn suy nghĩ lại không?” Hứa Tâm Duyệt còn thành thực hỏi, cô không muốn bà cứ xúc động tiêu phí như vậy, tuy rằng bà rất có tiền.

 

Bùi phu nhân cười lắc đầu: “Tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi, nhưng tôi có một thỉnh cầu, hi vọng Hứa tiểu thư có thể đồng ý với tôi.”

 

“Vâng, phu nhân cứ nói.”

 

“Là như vầy, tôi có một người bạn gần đây phải phẫu thuật, có thể cần truyền máu. Tôi muốn hỏi xem nhóm máu của Hứa tiểu thư có phù hợp không, nếu phù hợp, có thể lúc bà ấy phẫu thuật, giúp bà ấy một chút không?” Bùi phu nhân đưa ra yêu cầu.

 

Hứa Tâm Duyệt vừa nghe là chuyện cứu người, cô tốt bụng không chừa ai gật đầu: “Đương nhiên được, có thể cứu người là chuyện tốt, cháu nguyện ý hỗ trợ.”

 

“Vậy chiều nay Hứa tiểu thư cùng tôi đi xét nghiệm máu, để bệnh viện có thể lưu ý. Đến lúc cần thiết sẽ mời cô đến một chuyến. Cô yên tâm, tuyệt đối cam đoan sẽ dựa vào tình trạng cơ thể cô mà quyết định.”

 

Hứa Tâm Duyệt vội vàng gật đầu: “Được. Cháu lập tức đi cùng ngài, cháu về văn phòng lấy túi đã.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2588


Chương 2588:

 

Bùi phu nhân an tam, có phải con gái của bà hay không, xét nghiệm DNA không phải sẽ rõ ràng rồi sao? Tuy rằng nói ra rất buồn cười, chỉ vì cô giống bà lúc trẻ mà thôi.

 

Nhưng con gái mắt tích, đã khiến bà ân hận tự trách cả đời, cho dù một chút hi vọng nhỏ bé bà cũng sẽ không từ bỏ. Hứa Tâm Duyệt là người duy nhất khiến bà muốn thân cận sau nhiều năm như Vậy.

 

Rất nhanh, Hứa Tâm Duyệt cầm theo túi xách đi tới, Bùi phu nhân đưa cô ra cửa, lái xe của bà đưa hai người đi.

 

Bùi phu nhân nói với lái xe phía trước: “Đến bênh viện một chuyến.”

 

Lái xe lập tức hiểu, khởi động xe đứa Bùi phu nhân đến bệnh viên tư nhân bình thường bà hay đến.

 

“Phu nhân, bạn của bà bị bệnh gì? Có nghiêm trọng không?”

 

“Cũng không tính là nghiêm trọng, chỉ là một tiểu phẫu thôi, có thể sẽ cần truyền máu. Khiến cô phải đi một chuyến, thật phiền toái cho cô.”

 

“Không phiền không phiền, giúp người làm vui thôi!” Hứa Tâm Duyệt khoát tay cười nói. Hơn nữa Bùi phu nhân vừa đặt ở chỗ cô bón bộ lễ phục, giá trị cũng hơn ba trăm vạn, cô vô cùng cảm kích bà!

 

Chuyện hiến một chút máu với cô màu nói cũng quá nhẹ nhàng.

 

Trong lòng Bùi phu nhân lúc này vô cùng kích động, bà nghĩ đứa nhỏ này thật sự là con của bà thì tốt biết bao.

 

Tới bệnh viện, Hứa Tâm Duyệt mở cửa xuống xe, cô ngắng đầu nhìn, nơi này không giống như những bệnh viên công lập bình thường cô thường đến. Nơi này vô củng rộng lớn, vô cùng hiện đại, cảm giác giống như một viện nghiên cứu không học.

 

“Đây là một bệnh viện tư, đi theo tôi!” Bùi phu nhân mỉm cười, dẫn Hứa Tâm Duyệt đi lên tầng năm.

 

Trong một văn phòng ở tầng năm có một nữ bác sĩ hơn 40 tuổi ngồi đó, Bùi phu nhân để Hứa Tâm Duyệt đợi ngoài cửa, một mình bà đi vào.

 

Rất nhanh, Hứa Tâm Duyệt cũng được gọi tiến vào, bác sĩ vô cùng chuyên nghiệp hỏi cô một số chuyện, sau đó nói với y tá bên cạnh: “Đưa Hứa tiểu thư đi lấy máu kiểm tra đi.”

 

Bùi phu nhân an ủi Hứa Tâm Duyệt: “Không sao đâu, chỉ lấy một chút máu, làm xét nghiệm trước thôi.”

 

“Vâng.” Hứa Tâm Duyệt gật đầu theo y ta ra ngoài.

 

Bác sĩ nhìn Bùi phu nhân đôi diện, ôn nhu an ủi: “Phu nhân yên tâm! Tôi sẽ đi xem một chút, nhất định sẽ kiểm tra ra.”

 

“Cô cảm thấy đứa nhỏ vừa rồi giống tôi không?”

 

“Rất giống.” Bác sĩ nghiêm túc suy nghĩ nói.

 

“Con bé cực kỳ giống bộ dạng của tôi lúc còn trẻ.” Bùi phu nhân cảm than cười, bà đứng dậy đi về phía phòng xét nghiệm máu.

 

Hứa Tâm Duyệt vừa lúc lấy máu xong, cô ấn băng gạc đi ra, Bùi phu nhân vội nói: “Khiến cô chịu khó rôi.”

 

“Việc nhỏ thôi, không đau.” Hứa Tâm Duyệt cười, Bùi phu nhân nói với lái xe bên cạnh: “Lão Lưu, đưa Hứa tiểu thư quay về cửa hàng đi.”

 

“Không cần, tôi có thể tự bắt xe.” Hứa Tâm Duyệt cũng không muốn làm phiền bà.

 

*Đi đi! Tôi vừa lúc phải làm một kiểm tra thường nhật, phải mắt 2 tiếng, chút nữa Lão lưu quay lại đón tôi là được, cô không cần phải gọi xe.” Bùi phu nhân nói.

 

Lúc này Hứa Tâm Duyệt mới gật đầu: “Vâng! Cháu về trước đây, lúc nào cần thì có thể tìm cháu.”

 

Bùi phu nhân ôn nhu vỗ vai cô: “Đi đi!”

 

Hứa Tâm Duyệt đi vào thang máy, Bùi phu nhân ở phía sau, y tá vừa rồi đi đến: “Phu nhân, ngài cũng phải lấy một ít máu.. Tôi sẽ đưa đi giám định.

 

“Được!” Bùi phu nhân gật đầu.

 

Bùi phu nhân vội vàng muốn biết được kết quả, bà ngồi ở văn phòng chờ. Thời gian lúc này đối với bà mà nói trở nên vô cùng dài.

 

Rốt cuộc, một y tá cầm theo báo cáo giám định, gõ cửa đi vào.

 

“Bác sĩ Lâm, có kết quả rồi ạ!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2589


Chương 2589:

 

Bác sĩ Lâm nhanh chóng nhìn một cái, sau đó bà kinh hỉ nhìn về phía Bùi phu nhân.

 

Bùi phu nhân còn chưa nhìn thấy kết quả, bà nhìn bác sĩ Lâm mỉm cười, như đã hiểu được điều gì.

 

“Mau, mau cho tôi xem.”

 

Bác sĩ Lâm đưa báo cáo qua cho bà, Bùi phu nhân trực tiếp nhìn kết quả phía dưới, kết quả cho thấy nhóm máu của bà cùng Hứa Tâm Duyệt độ trùng khớp đến 99.9%, xác định là quan hệ mẹ con.

 

“Trời ạ, con bé đúng là con ruột của tôi.” Bùi phu nhân kinh hỉ không thôi, nước mắt lập tức trào ra khỏi hốc mắt.

 

Bà đã tìm kiếm 20 năm không có kết quả, ông trời giờ lại mang đến cho bà một sự kinh hỉ như vậy. Làm sao bà không vui như sắp điên lên được?

 

“Chúc mừng phu nhân, rốt cục bà đã tìm được con gái rồi.” Bác sĩ Lâm chúc phúc.

 

“Đúng vậy, đúng vậy, rốt cục tôi đã tìm được con bé, con gái bảo bối của tôi.” Bùi phu nhân cầm báo cáo giám định, khóc không thành tiếng nói.

 

Lúc này, Hứa Tâm Duyệt đã trở lại văn phòng, quản lý rất nhanh đến, vì biểu hiện hôm nay của cô mà cảm thấy vô cùng vui vẻ!

 

“Tâm Duyệt, cô thật sự rất rất giỏi, mới đến đã có được đơn đặt hàng hơn mấy triệu.”

 

“Tôi cũng không biết vì sao vị phu nhân kia lại đặt nhiều như vậy.” Hứa Tâm Duyệt thật ra hy vọng Bùi phu nhân bình tĩnh đặt hàng, chứ không phải là do hành vi mắt lý trí.

 

*Vị phu nhân kia vừa nhìn là biết người không thiếu tiền, bà ấy nhất định thích thiết kế của chúng ta.” Quản lý an ủi cô.

 

“Vậy tôi bắt đầu làm việc đây.” Hứa Tâm Duyệt thầm nghĩ tuyệt đối không thể khiến khách hàng thất vọng.

 

Quản lý rời đi, Hứa Tâm Duyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút thất thần, nghĩ đến chuyện tây trang kia, còn có chuyện đêm qua ở bể bơi, lúc người đàn ông kia cứu cô, cô mơ mơ màng màng không thời được, là anh cho cô dưỡng khí!

 

Nghĩ rồi nghĩ, cô lại nhắm chặt mắt, bỏ qua suy nghĩ trong đầu, cô nghĩ cái gì vậy? Cố Thừa Tiêu là ba của con Hứa An An.

 

Ai nha, điên rồi điên rồi, vẫn là nhanh chóng suy nghĩ chuyện thiết kế đi!

 

Ở bệnh viện, Bùi phu nhn kích đầu đi ra, bà nghĩ phải bắt đầu nhận lại con gái như thế nào.

 

Năm đó bà không cẩn thận để mắt đứa bé, bây giờ cô đã lưu lạc bên ngoài 20 năm, bà rất đau lòng! Đứa nhỏ vốn nên ở bên cạnh bà lớn lên, đã phải chịu khổ vất vả thế nào?

 

Bùi phu nhân lấy điện thoại ra, gọi cho lái xe, để ông ấy đợi bà ở cổng.

 

“Quay lại cửa hàng của Hứa tiểu thư.” Bùi phu nhân phân phó với lái xe.

 

Nửa tiếng sau, Bùi phu nhân đã quay lại cửa hàng, quản lý nhanh chóng đi ra tiền đón bà.

 

*Phu nhân, bà còn cần gì sao?”

 

“Tôi muốn tìm Hứa tiểu thư một chút. Cô ấy có ở đây không?”

 

“Có, cô áy đang ở văn phòng, tôi đưa ngài đi.”

 

“Không cần, tôi tựa lên, mọi người làm việc đi!”

 

Hứa Tâm Duyệt đang vẽ một bản thiết kế, lúc cô ôm đầu suy nghĩ, cửa phòng lại bị gõ vang.

 

“Mời vào!”

 

Cửa đầy ra, Bùi phu nhân cầm túi tiền vào. Vừa vào trong, mắt bà đã đỏ lên, nhìn cô gái đang ngồi trước bàn làm việc trong văn phòng, lòng bà như dao cứa, đây là đứa nhỏ bà tìm suốt 20 năm.

 

*Phu nhân sao bà lại đến đây? Phu nhân bỏ quên gì sao?”

 

Hứa Tâm Duyệt nhanh chóng đứng dậy nghênh đón bà.

 

“Mẹ? Mẹ làm mắt con của mình!” Bùi phu nhân trực tiếp bật khóc, bà không biết nên dùng cách gì để nhận đứa con này, dù sao bà cũng thiêu cô rất nhiều.

 

“Phu nhân, bà nói con của ngài ở đâu? Con bà xảy ra chuyện gì sao?” Hứa Tâm Duyệt nhìn biểu tình bi thương của bà, liền quan tâm hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2590


Chương 2590:

 

“Con của mẹ, con của mẹ đang ở trước mặt. Tâm Duyệt, con chính là con gái của mẹ.” Bùi phu nhân ôm lấy cô.

 

Hứa Tâm Duyệt bị Bùi phu nhân ôm lấy liền khiếp sợ, cô ngây ra, phu nhân bị cái gì kích thích sao? Sao lại đem cô nhận nhằm thành con gái của bà?

 

“Phu nhân có phải bà nhằm rồi không? Cháu không phải con gái của bà.” Hứa Tâm Duyệt thử giải thích.

 

“Không, con chính là con gái của mẹ.” Bùi phu nhân vội nói, đồng thời giải thích: “Buổi trưa hôm nay mẹ đưa con đi lấy máu, cũng không phải vì bạn mẹ cần gì đó, mà vì mẹ thấy con rất giống đứa nhỏ mẹ mắt đi lúc trước, cho nên mẹ có ý gạt con.”

 

Hứa Tâm Duyệt có chút sợ hãi nhìn bà: “Phu nhân, sao bà lại gạt cháu?”

 

“Bởi vì mẹ muốn cùng con làm xét nghiệm, thử xem con có phải con gái của mẹ hay không. Hóa ra con thật sự là đứa nhỏ mắt tích suốt 20 năm của mẹ!”

 

Hứa Tâm Duyệt khó tin nghe chuyện này, sao có thể như vậy? Cô có ba có mẹt! Sao lại có thể trở thành con của người khác?

 

*Phu nhân, bà không phải nhầm rồi chứ?”

 

Bùi phu nhân đột nhiên nghĩ đến gì đó, vội lấy báo cáo từ trong túi xách ra: “Cho dù mẹ nhận nhằm thì kết quả này cũng sẽ không sai, con chính là con gái của mẹ, Tâm Duyệt con là con gái của mẹ.”

 

Hứa Tâm Duyệt nhìn báo cáo Bùi phu nhân đưa qua, cô vươn tay nhân lấy, nghiêm túc nhìn thật kỹ từ trên xuống, cuối cùng cô dừng lại ở hàng kết quả kia, xem xong, cô ngây người, sợ hãi.

 

Sao lại như vậy? Sao có thể thế này, cô cùng Bùi phu nhân trước mặt, thật sự là quan hệ mẹ con?

 

“Nhưng mà?” Cô muốn giải thích gì đó.

 

“Con gái, năm đó lúc con bị ôm đi, con chỉ mới có ba tháng thôi, có lẽ bọn buôn người bán con cho ba mẹ nuôi của con. Con nói con không giống ba mẹ mình, vì căn bản con không phải con ruột của họ. Số dĩ mẹ nhận ra con là bởi vì con cùng bộ dạng thời trẻ của mẹ quá giống nhau.”

 

Hứa Tâm Duyệt khiếp sợ nói không nên lời, cô nghĩ đến lúc trước gặp Bùi phu nhân, thật sự sinh ra một cảm giác thân thiết, chẳng lẽ cô thật sự là con của bà?

 

Kinh hỉ như vậy tới quá đột ngột, cũng quá ngoài ý muốn, căn bản không dễ chấp nhận.

 

*Con gái, thật xin lỗi, là do mẹ sai, lúc trước đã làm mắt con. Hiện tại con có thể trở thành con gái của mẹ không?”

 

Bùi phu nhân cẩn thận hỏi, sợ cô sẽ hận bà vì đã làm mắt mình!

 

Đầu óc Hứa Tâm Duyệt trốn rỗng, khách hàng của cô sao lại đột nhiên trở thành mẹ ruột của cô rồi?

 

“Con không muốn nhận mẹ cũng không sao, mẹ thật xin lỗi vì chuyện năm đó, hiện tại mẹ chỉ muốn bù đắp cho con thật tốt.” Bùi phu nhan không hy vọng xa vời có thể nhận lại được con.

 

Hóc mắt Hứa Tâm Duyệt cũng đỏ lên, cô sao lại có thể không nhận? Cô tin tưởng, cho dù năm đó cô bị đánh mắt, cũng không phải do có ý!

 

“Cháu? Cháu đương nhiên sẽ nhận mẹ!” Hứa Tâm Duyệt rốt cục thông suốt, vì sao cô cùng ba mẹ không giống nhau, hóa ra cô không phải con gái ruột của họ.

 

Bùi phu nhân lần nữa kích động ôm lấy cô: “Con gái của mẹ, rốt cuộc mẹ đã tìm được con rồi.”

 

Bùi phu nhân kích động kéo cô đến ghế sô pha, cẩn thận đánh giá con gái của mình: “Con gái, mấy năm nay con chịu khổ rồi, con đã trả qua thế nào? Có chịu ủy khuất gì không?”

 

Hứa Tâm Duyệt mỉm cười, lắc đầu: “Đừng lo lắng, con rất tốt.”

 

“Mẹ muốn hỏi một chút, ba mẹ nuôi của con qua đời thế nào?” Bùi phu nhân ôn nhu dò hỏi.

 

Gương mặt Hứa Tâm Duyệt hiện lên vẻ bị thương, thở dài: “Lúc con còn nhỏ, bọn họ bị tai nạn xe, sau đó con được bà ngoại nuôi nắng, nhưung con đã sống rất vui vẻ.”

 

Bùi phu nhân đau lòng vuốt ve gương mặt của cô, tự trách áy náy nói: “Là mẹ không tốt, con vốn nên lớn lên ở bên cạnh mẹ, năm đó…” Bùi phu nhân trở nên nghẹn ngào, nỗi thống khổ năm đó vẫn như vết dao cứa vào tim bà.

 

“Năm đó sao con lại bị lạc mất?” Hứa Tâm Duyệt vô cùng hiếu kì hỏi.

 

Bùi phu nhân hít mũi, đau xót nói: “Năm đó con được bảo mẫu mang ra ngoài chơi, ở một công viên đột nhiên có người xông ra cướp con đi, ba mẹ không ở bên cạnh con, bảo mẫu cũng không thể giành con trỏ về. Từ đó về sau ba mẹ vẫn luôn nghĩ mọi cách để tìm con, tìm kiếm suốt 20 năm.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2591


Chương 2591:

 

“Bọn buôn người thật đáng giận.” Hứa Tâm Duyệt siết chặt tay, tuy rằng đối với thân thé của mình cô cũng không có nhiều oán giận, bởi vì tuy bị bán đi, nhưng cô lại có ba mẹ nuôi, bà ngoại cùng dì nhỏ luôn yêu thương cô.

 

“Tối hôm nay mẹ sẽ mang con về nhà, ba cùng anh trai nhìn thấy con, nhất định đều sẽ vui mừng kích động.”

 

“Con còn có anh trai?” Hứa Tâm Duyệt kinh ngạc.

 

“Đúng vậy, con còn có một anh trai, hơn con 3 tuổi.” Bùi phu nhân ôn nhu nói.

 

Trong lòng Hứa Tâm Duyệt tràn ngập khát vọng tìm lại người thân, cô muốn biết rốt cục muốn biết ba và anh trai mình trông như thế nào.

 

Bùi phu nhân cùng cô hàn huyên lâu như vậy, bỗng nhiên nhớ đến vẫn chưa được nghe con gái gọi mình một tiếng mẹ, trong lòng bà đã khao khát được nghe tiếng mẹ này như thế nào!

 

“Tâm Duyệt, cọn có thể gọi một tiếng mẹ được không?”

 

Trong lòng Hứa Tâm Duyệt cũng ngập tràn chờ mong, nhưng cô vẫn có chút ngượng ngùng, hốc mắt cô có chút hồng, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Mẹ.”

 

Nội tâm Bùi phu nhân kích động cùng thỏa mãn, bà đã đợi tiếng mẹ này suốt 20 năm.

 

Văn phòng chủ tịch tập đoàn Có thị.

 

Một thân hình cao lớn đứng ở trước cửa sổ sát đất, đôi mắt thâm thúy của người đàn ông nhìn về phía xa.

 

Ánh mắt của anh bỗng lơ đãng rơi xuống kiện tây trang trên ghế sô pha, trong đầu lại hiện lên gương mặt thanh thuần kiều mị.

 

Nghĩ nghĩ, trên gương mặt anh lại lộ ra vẻ ảo não. Không biết từ khi nào, cô gái này lại có thể khiến cho anh lơ đãng nghĩ tới, với anh mà nói chuyện nhớ cô gái này không hề có ý nghĩa.

 

Lúc này, điện thoại của anh vang lên, anh đi đến trước bàn, cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua: “Mẹ, có chuyện gì sao?”

 

“Thừa Tiêu, tối nay con về nhà ăn tối đi! Đem theo Tiểu Mục qua đây.” Bên kia truyền đến giọng nói của Cố phu nhân.

 

Cố Thừa Tiêu nhớ lại lịch trình ngày hôm nay, cũng không có chuyện gì quan trọng, nhưng không biết vì sao anh lại muốn đi thả lỏng một chút.

 

“Mẹ, con mang Tiểu Mục sang đó, đêm nay con còn có việc.”

 

“Được, mang thằng bé qua đây.” Cố phu nhân mỗi ngày đều muốn gặp đứa cháu cưng của mình.

 

Nghe điện thoại xong, Cố Thừa Tiêu suy nghĩ, lại cầm điện thoại lên, gọi vào một dãy số khác.

 

“Làm sao vậy?” Bên kia truyền đến một giọng nam.

 

“Tối nay có muốn đến bar không?”

 

“Wow! Từ khi nào Cố tổng của chúng ta lại phóng túng như vậy?” Mặc Trạch Dương trêu ghẹo.

 

“Tới hay không?” Cô Thừa Tiêu trực tiêp hỏi.

 

“Đương nhiên, cậu mời khách, sao tớ lại có thể không đến.” Mặc Trạch Dương sảng khoái đáp ứng.

 

Ngắt điện thoại, người đàn ông ngồi xuống sô pha, cảm xúc phức tạp, anh chưa từng sinh ra cảm giác phiền não như vậy.

 

Ánh mắt anh lại lần nữa trên lên tây trang bên người, nhớ.

 

đến thân phận của cô gái kia, cô cũng không phải tuyệt đối là người xa lại, cô là em họ của Hứa An An, cũng là dì trên danh nghĩ của con trai anh.

 

Trong căn hộ xa hoa, Hứa An An ngồi trên sô pha ngắn người, nhớ đến chuyện tối hôm qua thật quá tiện nghi cho Hứa Tâm Duyệt, nếu biết người sẽ đến là Cố Thừa Tiêu, cô ta tình nguyện tự mình rơi xuống nước.

 

Một lần rồi một lần Hứa Tâm Duyệt xuất hiện bên cạnh Có Thừa Tiêu đều làm cô ta cảm thấy khó chịu, cô ta không tin Hứa Tâm Duyệt không có dụng ý gì. Người đàn ông như Cố Thừa Tiêu, chỉ cần có thể ở cạnh anh, bất cứ điều gì cũng có thể thay đổi. Cho nên, Hứa Tâm Duyệt nhất định là đang muốn thay đổi thân phận nghèo hèn của cô.

 

Khóe miệng Hứa An An lộ ra nụ cười lạnh, Cố Thừa Tiêu, chỉ có thể là của cô ta, bất kì người phụ nữ nào cũng đừng hòng mơ tới, chỉ có cô ta mới có đủ tư cách trở thành mẹ của con trai Có Thừa Tiêu.

 

Đứa bé kia, trong người chảy một nữa là dòng máu của cô ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2592


Chương 2592:

 

Mà Hứa Tâm Duyệt mang thân phận gì? Căn bản không có tư cách cùng cô ta tranh giành.

 

Chạng vạng.

 

Hứa Tâm Duyệt gọi điện thoại cho dì nhỏ, nói tối nay cô sẽ không về ăn cơm. Hứa Tâm Duyệt định tạm thời không nhớ chuyện nhận người thân này cho bà ngoại và dì nhỏ nghe.

 

Dù sao về thân phận của mình, cô cũng chỉ vừa mới biết được, vẫn còn cảm giác mơ hồ.

 

Bùi phu nhân đưa cô về. Tối nay bà sẽ mang về cho người nhà một kinh hỉ, một kinh hỉ trọng đại.

 

Trong xe, tay Hứa Tâm Duyệt được Bùi phu nhân gắt gao nắm chặt, một khắc cũng không buông ra, giống như chỉ cần buông lỏng, con gái của bà sẽ biến mắt.

 

Ánh mắt của bà vẫn luôn nhìn Hứa Tâm Duyệt ở bên cạnh, con gái của bà nhìn bao nhiêu lần cũng không đủ.

 

Bùi gia nằm ở trung tâm của một khu dân cư cao cấp, bên cạnh những căn biệt thự rộng lớn. Dưới ánh nắng chiều trở nên trang nghiêm đầy khí phách.

 

Hứa Tâm Duyệt ngồi trong xe, nhìn thấy khu biệt thự trước mắt liền sợ ngây người, rốt cuộc ba mẹ cô có gia cảnh như thế nào?

 

Bùi phu nhân nắm tay cô, ôn nhu nói: “Con gái về nhà rồi!

 

Sau này đây sẽ là nhà của con.”

 

Nội tâm Hứa Tâm Duyệt trở nên kích động, lại có chút xa lạ, dù sao cô cũng chưa bao giờ gặp người nhà của mình.

 

Trong đình viện, người giúp việc tiền lên nghênh đón: “Phu nhân, bà đã trở về. Vị đây là khách của phu nhân sao?”

 

“Không, con bé là con gái của tôi, chính là nhị tiểu thư trong nhà.” Bùi phu nhân kích động giới thiệu.

 

Hai người giúp việc kinh ngạc đến ngây người nhìn Hứa Tâm Duyệt, trời ạ, con gái của phu nhân trở về rồi? Nhìn cô gái có đến bảy phần tương tự phu nhân nhà mình, không cần nghĩ cũng biết, chính là tiểu thư.

 

Bùi phu nhân nắm tay Hứa Tâm Duyệt tiến vào đại sảnh, bà nói với người giúp việc: “Nhanh lên thư phòng gọi lão gia xuống đây, còn có đại thiếu gia, nhanh gọi nó trở về.”

 

Hứa Tâm Duyệt đứng trong đại sảnh, nhìn những vật trang trí xa hoa đã biết là có gia cảnh giàu có. Cô ngẳắng đầu nhìn lên lầu hai, tưởng tượng ba ruột của mình rốt cục như thế nào.

 

Người giúp việc kích động chạy lên lầu, không lâu sau trên lầu liền truyền đến tiếng bước chân, Hứa Tâm Duyệt không nhịn được khẩn trương, Bùi phu nhân ôm lấy cô, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, là ba của con.”

 

Từ trên lầu hai xuất hiện một thân ảnh nho nhã lo lắng đi xuống, ông nhìn thấy cô gái bên cạnh vợ mình, ông không dám tin tưởng, kích động đến nói năng lộn xộn: “Tiểu Nguyệt, con bé là…”

 

Hốc mắt Bùi phu nhân cũng đỏ lên, bà gật đầu với chồng mình: “Đúng, đây là con gái của chúng ta.”

 

Hóc mắt Bùi lão gia đỏ lên, ông nhìn cô gái trước mặt, liền nhớ đến bộ dạng lúc còn trẻ của vợ mình, ông không khỏi mừng rỡ. Con gái của ông đã tìm được rồi.

 

Hứa Tâm Duyệt nhìn người đứng trước mắt mình, trong lòng không khỏi cảm thấy thân thiết, ông giống như trong tưởng tượng của cô, khí chất nho nhã.

 

Bùi Hoa nhìn Hứa Tâm Duyệt, kích động đến hai mắt đỏ bừng, ông không thẻ tin được đời này còn có ngày gặp lại con gái.

 

Bùi phu nhân ở bên cạnh đem chuyện nhận lại con kể cho ông nghe, giống như ông trời thương hai vợ chồng họ, thế giới rộng lớn như vậy, trong biển người mênh mông, ông trời lại an bài cho mẹ con hai người gặp nhau.

 

Trong lòng Hứa Tâm Duyệt cũng cực kì kích động, cô không nghĩ đến thân thế của mình lại là như vậy, giống như một giấc mơ, cô một lần nữa gặp lại được ba mẹ ruột, có thể trở về bên cạnh họ.

 

*Con gái, mau nói cho ba biết, cuộc sống trước đây của con như thế nào?” Bùi Hoa kích động nắm tay cô, kéo cô ngồi xuống sô pha, Bùi phu nhân ở bên cạnh âm thầm lau nước mắt hạnh phúc.

 

Hứa Tâm Duyệt kể lại quá trình từ nhỏ đến lớn của cô, cô chỉ nói những chuyện vui vẻ, những chuyện buồn mà mình gặp phải. Đối với cô mà nói, tuổi thơ rất vui vẻ, những người thân bên cạnh đều rất yêu thương cô.

 

Hứa Tâm Duyệt nói một chút về chuyện của Hứa gia, sau khi ba mẹ nuôi qua đời, cái nhà kia đã không còn là nhà của cô nữa, cô chỉ là người ngoài, ở trong lòng cô đã đem mình trở thành con gái của dì nhỏ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2593


Chương 2593:

 

Hai vợ chồng nghe xong, cũng rất vui mừng, ít nhất con gái đã không trải qua những đau khổ như bọn họ tưởng tượng, hoặc bị ngược đãi. Thời điểm cô bị bắt đi, trong lòng bọn họ có bao nhiên đau khổ, sợ hãi cùng lo lắng.

 

Bọn họ sợ bảo bối mình thương yêu sẽ trải qua cuộc sống cực khổ, nhưng bây giờ nghe Hứa Tâm Duyệt kể lại, hai người liền vui mừng.

 

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng xe, Bùi phu nhân kích động nói: “Là anh trai của con về.”

 

Hứa Tâm Duyệt cũng rất kích động, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa đại sảnh. Không lâu sau, một thân ảnh thon dài bước vào, là một người đàn ông cao lớn tuần mỹ, cả người tản ra hơi thở thành thục, ổn trọng.

 

Bùi Thần Hạo nhận được điện thoại của người giúp việc, bảo anh nhanh chóng về nhà, anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng khi anh nhìn thấy cô gái trẻ ngồi giữa ba mẹ trên ghế sô pha, trong lòng chắn kinh vài giây.

 

Cô gái này, sao lại có cảm giác như đã từng quen biết.

 

“Thần Hạo nhanh lại đây, con đoán xem đây là ai?” Bùi phu nhân kích động hỏi con trai.

 

Bùi Thần Hạo đánh giá cô gái ngồi trên sô pha, cô gái này mang đến cho anh một cảm giác thân thiết. Hứa Tâm Duyệt cũng nhìn người anh trai chưa bao giờ gặp mặt này, trong lòng sinh ra cảm giác kích động.

 

“Thần Hạo, lại đây, đây là em gái của con.” Bùi Hoa trực tiếp tuyên bố đáp án.

 

“Em gái…” Bùi Thần Hạo vui mừng lên tiếng. Cô gái trên sô pha chính là em gái đã mắt tích 24 năm của anh.

 

Một nhà bốn người, ngồi ở sô pha, đem chuyện máy năm nay Hứa Tâm Duyệt trãi qua nói một lần, sự xuất hiện của Hứa Tâm Duyệt đôi với họ mà nói, chính là một đặc ân, là món quà của họ.

 

Khoảng 9 giờ tối, Hứa Tâm Duyệt định trở về nhà dì nhỏ, chuẩn bị nói chuyện hôm nay cho dì nghe.

 

Bùi Thần Hạo lái xe, vợ chồng Bùi Hoa cùng nhau đưa Hứa Tâm Duyệt về nhà bà ngoại.

 

Xe dừng lại ở một tiểu khu đã cũ, bọn họ cùng nhau xuống xe, nhìn nơi con gái đã lớn lên, trong lòng họ không khỏi tự trách, áy máy.

 

Hứa Tâm Duyệt gõ cửa nhà dì nhỏ, Thiệu Cô mở cửa. Lúc bà nhìn thấy ba người bên cạnh Hứa Tâm Duyệt liền không khỏi ngạc nhiên.

 

“Tâm Duyệt, bọn họ là…”

 

“Dì nhỏ, chúng ta vào nhà nói chuyện.” Hứa Tâm Duyệt đón ba mẹ cùng anh trai vào nhà.

 

Thiệu Cô mỉm cười mời họ tiến vào, bà nhìn cả ba người đều có quý khí, khí chất bất phàm, thầm đoán xem họ là ai.

 

Ba người Bùi Hoa đi vào phòng khách, mắt nhìn phòng khách vô cùng đơn sơ, bày một ít gia cụ đơn giản, phòng khách khá nhỏ, bọn họ tiếng vào phá lệ vừa đủ.

 

Hứa Tâm Duyệt nhìn dì, nhỏ giọng hỏi “Bà ngoại ngủ rồi sao?”

 

“Ngủ rồi, có chuyện gì quan trọng sao?”

 

Hứa Tâm Duyệt cũng không muốn làm phiền giác ngủ của bà ngoại, cô kéo tay dì nhỏ đến trước bàn, đối diện với ba người nhà họ Bùi ngồi xuống.

 

*Dì nhỏ, cháu có một số chuyện muốn nói với dì. Thật ra, cháu không phải là con ruột của ba mẹ, cháu là con nuôi của họ.” Hứa Tâm Duyệt đem sự thật kinh người này nói ra.

 

Thiệu Cô khiếp sợ: “Cháu nói cái gì? Sao lại như vậy?

 

Cháu là con gái của chị hai mà?”

 

Bùi phu nhân khẩn cấp mở miệng nói: “Thiệu tiểu thư, làm phiền rồi, tôi giới thiệu một chút. Tôi là mẹ ruột của Tâm Duyệt, họ là ba cùng anh trai của con bé.”

 

Thiệu Cô không dám tin, bà nhìn gương mặt của Bùi phu nhân cùng Hứa Tâm Duyệt có vài phần tương tự, thậm chí Hứa Tâm Duyệt cùng ba người đối diện kia đều lộ ra chút cảm giác thân thuộc.

 

“Dì nhỏ, là thật, họ là ba mẹ và anh trai của cháu.” Hứa Tâm Duyệt nghiêm túc nói.

 

“Tôi đã đưa Tâm Duyệt đi làm xét nghiệm DNA, xác định Tâm Duyệt chính là đứa con gái mắt tích năm đó của tôi.

 

Lúc con bé bị bắt đi còn chưa được ba tháng tuỏi, bị bọn người buôn người bắt mát, bây giờ thật vất vả mới tìm được con bé!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2594


Chương 2594:

 

Thiệu Cô nghe thấy không khỏi khiếp sợ, bà không nghĩ tới đứa nhỏ của chị gái và anh rẻ lại là nhận nuôi, chuyện này họ chưa từng nói với bà, cũng bởi vì qua đời quá đột ngột nên không còn cơ hội để nói ra nữa.

 

Nhưng nhìn một nhà ba người đối diện, quần áo hoa lệ, cả người tả ra hơi thơ giàu có bà không khỏi mừng thay cho Hứa Tâm Duyệt. Nếu thật sự cô là con gái của họ, vậy cũng là một chuyện tốt, đứa nhỏ này đã cực khổ nhiều như vậy!

 

“Chuyện này thật sự là một chuyện đại hỉ! Tâm Duyệt có thể trở về bên người nhà, tôi mừng thay con bé.” Thiệu Cô thật lòng nói.

 

“Dì nhỏ, mặc kệ cháu là con gái nhà ai, mọi người đều là người thân của cháu, là người quan trọng nhất của cháu, công ơn dưỡng dục cháu sẽ không bao giờ quên.” Hốc mắt Hứa Tâm Duyệt đỏ bừng, tuy nhận lại được ba mẹ ruột, nhưng đối với bà ngoại cùng dì nhỏ mà nói, cô cũng sợ họ sẽ lo lắng mắt đi cô.

 

“Thiệu tiểu thư, tuy Tâm Duyệt là con của chúng tôi, nhưng con bé là do một tay mọi người nuôi lớn, đại ân đại đức này chúng tôi suốt đời không quên, sau này chúng tôi nhất định sẽ cảm tạ mọi người.” Bùi Hoa lên tiếng.

 

Nội tâm Thiệu Cô vui sướng, không nghĩ đến Tâm Duyệt lại là tiểu thư phú quý, bà không cầu hồi báo gì, chỉ hy vọng về sau có thể giống như hiện tại, Tâm Duyệt có thể về đây bầu bạn với bọn họ.

 

Bùi phu nhân nhìn ra lo lắng của bà: “Thiệu tiểu thư, xin bà đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không mang Tâm Duyệt đi, con bé là đứa nhỏ của chúng tôi, cũng là đứa nhỏ của mọi người.”

 

Hốc mắt Thiệu Cô đỏ lên, bà nhìn Hứa Tâm Duyệt: “Di nhỏ thật sự vui mừng cho cháu, cũng khó cho cháu cùng ba mẹ xa cách lâu như vậy.”

 

*Di nhỏ, mặc kệ cháu ở đâu, cháu cũng sẽ luôn quay về thăm mọi người, chăm sóc dì và bà ngoại cả đời.” Hứa Tâm Duyệt nhất thời không kiềm lòng được, nước mắt ào ào rơi xuống.

 

“Đứa trẻ ngoan, được rồi, đừng khóc, nhận người thân là chuyện vui mà!”

 

Một nhà Bùi gia đối diện đều đau lòng. Bùi phu nhân cũng lau nước mắt.

 

Khoảng 11 giờ, người nhà Bùi gia mới từ nhà Thiệu Cô đi ra, bọn họ cũng hi vọng con gái có thể lập tức quay về nhà, nhưng họ hiểu được, nhà của Thiệu Cô cũng là nhà con gái mình.

 

“Tâm Duyệt, ba mẹ về trước, trưa ngày mai sẽ đến đón con cùng bà ngoại và dì con đi ăn cơm rồi tâm sự.” Bùi phu nhân nói.

 

“Vâng, con biết rồi.” Hứa Tâm Duyệt nói.

 

Nhìn người nhà rời đi, áp lực của Hứa Tâm Duyệt liền rơi xuống, Thiệu Cô vươn tay ôm lấy cô: “Tâm Duyệt, đứa trẻ ngoan, đừng khóc nữa. Có thể tìm được ba mẹ ruột của cháu là chuyện tốt.”

 

*Di nhỏ, dì có biết vì sao cháu lại được nhận nuôi không?”

 

Hứa Tâm Duyệt nghẹn ngào nói.

 

Thiệu Cô hồi tưởng lại năm đó, bà thở dài: “Dì nhớ lúc chị hai vừa được gả cho anh rể, vốn là muốn lập tức có con.

 

Nhưng chị ấy ba năm vẫn không mang thai, chị ấy nghĩ mọi biện pháp, còn xem qua rất nhiều bác sĩ, bà ngoại cháu còn đi tìm thầy xem.”

 

Thiệu Cô suy nghĩ, cảm thấy được cháu gái thật sự là con nuôi đi! Chính là lúc ấy bà không nghĩ nhiều, hiện tại hồi tưởng lại, chị gái mang thai 10 tháng và sinh con đều là ở nước ngoài, chờ đến khi họ về nước đứa nhỏ đã được 4 tháng.

 

Hóa ra bọn họ cố ý ở nước ngoài nhận con nuôi.

 

“Dì nhỏ, có phải dì nhớ được cái gì không?” Hứa Tâm Duyệt nhìn dì nhỏ hỏi.

 

Thiệu Cô gật đầu: “Cháu hẳn là được chị hai và anh rẻ nhận nuôi của nước ngoài mang về. Có thể sau khi bọn buôn người kia bắt cháu đã mang ra nước ngoài, trùng hợp chị hai và anh rễ muốn nhận nuôi một đứa nhỏ, mới nhận nuôi cháu.”

 

Hứa Tâm Duyệt thở dài, nhớ đến tình cảm mà ba mẹ nuôi dành cho mình, cô vẫn như cũ nghĩ họ là người thân sinh.

 

“Chỉ tiếc họ mắt sớm, bằng không nhát định sẽ vui mừng cho cháu.”

 

Đêm nay, Hứa Tâm Duyệt hưng phán không ngủ được, trong sinh mệnh của cô lại có thêm ba người thân ruột thịt, cô cũng rất muốn biết Bùi gia còn người thân nào không?

 

Biệt thự của Cố Thừa Tiêu.

 

Hách Soái lái xe đưa Cố Thừa Tiêu từ quán bar trở về, anh uống một ít rượu, nhưng đầu óc vẫn rất thanh tỉnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2595


Chương 2595:

 

Hách Soái mở cửa: “Cố tổng, có cần tôi đưa anh vào không?”

 

“Không cần, cậu về đi!” Cố Thừa Tiêu khoát tay, cất bước tiến vào đại sảnh. Đã trễ thế này, con trai anh chắc đã ngủ tôi.

 

Vừa rồi ở quán bar, con trai gọi cho anh, anh bảo cậu bé đi ngủ trước, bé đã đồng ý. Bảo mẫu được đưa từ Cố gia đến đi xuống lầu: “Thiếu gia, cậu về rồi. Tiểu thiếu gia ở phòng ngủ của cậu.”

 

*Được rồi, đi nghỉ ngơi đi!” Cố Thừa Tiêu lên lầu, đi về hướng phòng ngủ chính.

 

Dưới ánh đèn mò nhạt, trên giường lớn bạn nhỏ Cố Dĩ Mục cuộn chăn thành một đoàn, ngủ thật say. Cố Thừa Tiêu ngồi ở mép giường, ôn nhu sủng nịnh nhìn con trai của mình.

 

Nhìn một lúc, không biết là do rượu hay sao, ngũ quan của cậu nhóc này lại càng nhìn càng giống Hứa Tâm Duyệt?

 

Cho dù là gen di truyền đi chăng nữa, cũng không thể lại giống một người dì họ là cô?

 

Thậm chí cậu bé lại không có chút nào giống với người mẹ là Hứa An An. Nội tâm Có Thừa Tiêu có chút ảo não, nhưng nhìn gương mặt của cậu bé, càng xem lại càng thấy thích.

 

Cậu bé vốn đang ngủ, lại đột nhiên quơ quơ hai cánh tay nhỉ, giống như mấy bắt lây người nào đó, miệng nói mê: “A… chị xinh đẹp… đừng đi… đừng bỏ em lại!”

 

Có Thừa Tiêu ngẳng ra, vươn tay nắm lấy tay con trai để bé không thức giấc.

 

Cậu bé lại trỏ mình, tiếp tục ngủ, lại có thể nghe cậu bé hàm hồ nói: “Chị xinh GD…

 

Cố Thừa Tiêu nhíu mày, là vì anh nói với con trai Hứa Tâm Duyệt phải xuất ngoại mới khiến bé nằm mơ như vậy sao?

 

Rốt cuộc cô gái kia có điểm gì tốt? Con trai anh ngay cả mẹ ruột cũng không muốn nhận, lại đi thích cô? Có Thừa Tiêu thở dì, trong đầu hiện lên gương mặt cô.

 

Lúc mắt anh nhìn về phía phòng quần áo, trong lòng lại nôn nao, chuyện ngày đó ở trong phòng vẫn như mới xảy.

  ta) Chết tiệt, đừng nói là con trai, ngay cả anh cũng giống như bị cô gái này hạ chú, cứ mãi nhớ tới cô.

 

Nếu con trai anh thực sự cần một người mẹ, cũng chỉ có thể là Hứa An An, đây là quan hệ huyết thống, hơn nữa cho dù anh không cưới Hứa An An, cũng không thể có ý với Hứa Tâm Duyệt, bằng không làm sao anh có thể nói chuyện với người Hứa gia?

 

Cố Thừa Tiêu cúi đầu, hôn lên tóc của con trai, anh đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa, anh cũng không muốn đề một người toàn mùi rượu ngủ cạnh con trai.

 

Có Thừa Tiêu tắm xong lên giường, cậu bé như cảm nhận được anh, đầu nhỏ nhô lên từa trong chăn, mái tóc rối xù như con mèo nhỏ, đáng yêu nép vào lòng anh, vui vẻ ôm lây anh: “Daddy, daddy về rồi.”

 

*Ừ. Ngủ đi!” Có Thừa Tiêu vuốt ve mái tóc cậu bé.

 

“Daddy, con nằm mơ thấy chị xinh đẹp, con muốn chị ấy không cần ra nước ngoài.” Âm thanh non nớt có chút tức giận.

 

“Cô ấy đã ra nước ngoài rồi.” Cố Thừa Tiêu tàn nhẫn nói.

 

“Con khi nào thì có thể gặp chị ấy? Chị ấy có phải là người thân của dì Hứa không?” Cậu bé ngần đầu hỏi.

 

“Dì Hứa? Cô ta là mẹ ruột của con.” Cố Thừa Tiêu sửa lời con trai.

 

“Nhưng mà trong lòng con chị xinh đẹp mới là mẹ.” Cậu bé nói thẳng.

 

Có Thừa Tiêu nhìn con trai trong lòng mình chớp đôi mắt to, bộ dạng đáng thương, anh nhíu mày hỏi: “Sao con lại thích cô ấy như vậy?”

 

“Con chính là thích chị ấy! Cậu bé ngữa đầu nói, không có lý do.

 

Sáng sớm.

 

Hứa Tâm Duyệt rời giường đi ra phòng khách, liền thấy bà An Ti ch Š m1 vn ngoại ngôi trên ghê sô pha không biệt đang suy nghĩ cái gì.

 

“Bà ngoại, bà sao vậy?” Hứa Tâm Duyệt ngồi xổm người trước mặt bà ngoại.

 

Bà cụ thở dài, vỗ vỗ vai cô: “Tâm Duyệt, dì cháu nói cho.

 

bà biết rồi. Bà luôn nghĩ cháu là đứa nhỏ trong nhà mình, không nghĩ tới cháu lại là con nhà người ta. Nghe nói ba mẹ ruột của cháu là người có tiền, cháu đi theo chúng ta đã chịu khổ rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2596


Chương 2596:

 

“Bà ngoại, bà nói đi đâu vậy? Có thể ở bên cạnh bà và dì nhỏ, sao cháu lại chịu khổ chứ?” Hứa Tâm Duyệt biết trong lòng bà ngoại suy nghĩ nhiều, cô nắm tay bà: “Bà ngoại, mặc kệ cháu là con của ai, đời này cháu luôn là cháu gái của bà.”

 

Bà cụ lập tức đỏ bừng hai mắt, đôi mắt vẫn đục lộ ra sự: kích động cùng vui mừng.

 

Lúc này điện thoại của Hứa Tâm Duyệt vang lên, cô nghe máy: “Alol”

 

*Tâm Duyệt, là anh hai, bây giờ anh đến đón em. Trưa nay về nhà ăn cơm.” Bên kia truyền đến tiếng của Bùi Thần Hạo.

 

“Vâng, bây giờ em chuẩn bị một chút.” Hứa Tâm Duyệt mỉm cười, ngắt điện thoại, nói với bà ngoại: “Bà ngoại, anh trai cháu lái xe đến đón chúng ta, hôm nay chúng ta sẽ ăn cơm cùng ba mẹ cháu.”

 

“Được! Bà cũng muốn gặp họ.” Bà cụ vui vẻ nói. Hứa Tâm Duyệt gọi cho Thiệu Cô, để bà nhanh chóng trở về.

 

Khoảng 10 giờ rưỡi, xe của Bùi Thần Hạo đã đến nơi.

 

Hứa Tâm Duyệt dìu bà ngoại xuống lầu, bà cụ đã thay một bộ quần áo mới, tinh thần cũng rất tốt. Thiệu Cô cũng rất coi trong buổi gặp mặt này, ăn mặc thật đẹp đi ra. Bùi Thần Hạo đích thân lái xe, trên đường đi lúc trò chuyện với bọn họ về quá trình trưởng thành của Hứa Tâm Duyệt, anh không khỏi vừa thấy vui mừng vừa thấy xót xa cho cô.

 

Khi em gái chào đời thì anh đã sáu tuổi rồi, trong trí nhớ vẫn còn một vài ký ức về em ấy. Mà trong những tắm ảnh chụp của anh, cũng có rất nhiều tắm là cảnh anh đang ôm em gái trong lòng.

 

Đến nay, bọn họ đã cách biệt đằng đẳng 24 năm rồi.

 

Lúc xe lái đến biệt thự nhà họ Bùi, Thiệu Cô và bà cụ đứng trước cửa, cả hai đều vô cùng sửng sốt. Không ngờ nhà họ Bùi còn giàu có hơn cả tưởng tượng của bọn họ, đây rõ ràng là một gia đình vô cùng giàu có, phú quý!

 

“Không ngờ Tâm Duyệt lại là tiểu thư nhà giàu, cháu đi theo chúng ta thật đúng là đã chịu khổ rồi.” Bà cụ đau lòng lau nước mắt.

 

Hứa Tâm Duyệt an ủi bà: “Bà ngoại, bà đừng nghĩ như vậy, có thể sống với mọi người là niềm may mắn của cháu.”

 

Hơn nữa, Hứa Tâm Duyệt rất biết ơn ba mẹ nuôi đã mang cô từ nước ngoài về, nếu không thì cô đã bị bán cho người khác, cả đời này sẽ không bao giờ có thể về với ba mẹ ruột của mình nữa. Vợ chồng nhà họ Bùi rất nhiệt tình chào đón bọn họ. Bùi phu nhân dang tay đỡ lấy bà cụ, dáng vẻ vô cùng tôn kính bà cụ. Thiệu Cô cũng đỡ mẹ cùng đi tham quan căn dinh thự của nhà họ Bùi. Hứa Tâm Duyệt được Bùi Thần Hạo gọi vào phòng của anh, anh lầy ra những bức ảnh của mình, những tắm ảnh này đều là ảnh của 24 năm trước, là cảnh lúc anh 6 tuổi ôm Hứa Tâm Duyệt trong lòng.

 

Còn có rất nhiều tắm hình chụp cận mặt, hình thôi nôi 100 ngày của Tâm Duyệt lúc nhỏ, đôi mắt của Hứa Tâm Duyệt đã đỏ bừng, cô không ngờ lúc nhỏ cô lại dễ thương như: vậy.

 

“Mấy năm nay ba mẹ lúc nào cũng nhớ đến em, bọn họ tự trách trong đau đớn. Đối với họ, việc em có thể trở lại chín là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời họ.” Bùi Thần Hạo trằm giọng nói.

 

Hứa Tâm Duyệt cố kìm lại nước mắt, gật gật đầu: “Về sau em sẽ ở bên cạnh ba mẹ, bù đắp lại những năm tháng đã tách biệt đầy tiếc nuối này.”

 

Hai vợ chồng họ Bùi đang ngồi trên sofa nói chuyện phiếm với bà cụ, bọn họ cùng nhau nói về con gái và con rễ đã chết của bà, lúc Bùi Hoa nghe thấy tên của Hứa Đào Dương thì ngạc nhiên nói: “Hứa Đào Dương là bác cả của Tâm Duyệt sao?”

 

“Ngài quen ông ta sao?” Thiệu Cô hỏi.

 

“Tôi có quen, có nói chuyện qua. Bởi vì gia đình chúng tôi mỗi năm đều sẽ tổ chức lễ từ thiện, vậy nên chỉ cần là người có tiếng trong giới kinh doanh, chúng tôi hầu như đều quen biết cả.” Bùi Hoa nói.

 

“Thật sao? Thật là trùng hợp! Tâm Duyệt là con cái nhà họ Hứa sao? Tôi với A Hoa đang bàn lúc nào tổ chức một bữa tiệc mừng Tâm Duyệt quay vê, nói với người thân và bạn bè của chúng tôi biết rằng con bé đã về lại bên chúng tôi.”

 

Trên gương mặt của Thiệu Cô thoáng qua vẻ lo lắng, bà ngẫm nghĩ một lúc thì nói: “Bùi phu nhân, thực ra sau khi chị và anh rễ của tôi mất, Tâm Duyệt từ nhỏ đã được gửi cho chúng tôi nuôi dưỡng. Con bé từ lâu đã không còn thân cận với nhà họ Hứa rồi. “

 

Nhà họ Hứa bây giờ sớm đã không công nhận Tâm Duyệt là thành viên của gia đình họ.

 

Bùi phu nhân và chồng nhìn nhau, bọn họ vừa nghe thấy bà nói vậy đã hiểu ngay, bọn họ chỉ thấy đau lòng khi con gái đã phải chịu khổ ở nhà họ Hứa, Bùi phu nhân gật đầu nói: “Được, vậy chúng tôi sẽ bàn bạc lại chuyện này sau.”

 

Buổi trưa, nhà họ Bùi rất ân cần chiêu đãi bọn họ, bà cụ và Thiệu Cô cũng rất vui, một nhà bọn họ vốn không nơi nương tựa, thế mà bây giờ lại được nhà họ Bùi nhiệt tình chăm sóc như vậy, khiến họ cảm thấy rất ám lòng, vợ chồng Bùi Hoa thật sự coi họ như người trong nhà.

 

“Thiệu Cô, mọi người đều đã sống một đời khổ cực rồi. Tôi với A Hoa đã đặt cho mọi người một ngôi nhà ở một tiểu khu gần đây. Đợi khi nào ngôi nhà được trang hoàng xong thì mọi người chuyển đến nhà mới sống đi nhé!” Bùi phu nhân nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2597


Chương 2597:

 

Thiệu Cô sửng sốt: “Phu nhân, mọi người… như vậy sao được chứ? Chúng tôi không thể nhận được…”

 

“Đừng khách khí, mọi người cứ nhận lấy đi! Hoàn cảnh nhà chúng tôi không tệ, có thể giảm bớt gánh nặng cho hai người. Hai người đã giúp chúng tôi chăm sóc Tâm Duyệt hơn 20 năm. Ơn này, chỉ một căn nhà làm sao có thể trả đủ chứ? Sau này, nếu cần chúng tôi giúp đỡ gì thì chúng tôi nhất định sẽ ra tay giúp mọi người.” Bùi phu nhân nói.

 

Hai mắt Thiệu Cô không khỏi đỏ hoe, Hứa Tâm Duyệt ở một bên cũng lên tiếng khuyên: “Dì ơi, cháu cũng hy vọng dì và bà có thể sống ở nơi tốt hơn, dì cứ nhận lấy đi!”

 

Thiệu Cô chỉ đành gật đầu, cảm ơn đôi vợ chồng ở đối diện: “Cảm ơn hai người!”

 

Sau bữa tối, Bùi Thần Hạo tiễn mẹ con Thiệu Cô về. Tối nay Hứa Tâm Duyệt ở lại nhà họ Bùi, tâm sự với ba mẹ mình.

 

Ở đây, có một căn phòng riêng dành cho Hứa Tâm Duyệt, căn phòng được sắp xếp rất ám áp xinh đẹp. Đây là căn phòng do Bùi phu nhân vẫn luôn để lại cho con gái mình, bà nghĩ rằng một ngày nào đó con bé trở về có thể ở đây, không ngờ điều ước của bà lại trở thành sự thật rồi.

 

Đến tối, Bùi phu nhân đã tắm xong, đẩy cửa đi vào phòng cô. Nhìn thấy Hứa Tâm Duyệt đang thu dọn đồ đạc ở bên trong, trong lòng bà đau nhói, bà vươn tay ôm chằm lấy cô, bà muốn nhớ lại cảm giác ôm cô vào trong lòng khi cô còn là một đứa trẻ.

 

“Trong lòng mẹ vừa hạnh phúc lại vừa đau nhói. Mẹ ước gì mẹ có thể tìm được con về sớm hơn.”

 

“Mẹ, con đã về rồi đây, con đã về bên mẹ rồi đây, mẹ đừng buồn nữa.” Hứa Tâm Duyệt ôm lấy bà an ủi. Bùi phu nhân lau nước mắt trên mặt đi nói: “Ừm, chỉ là mẹ hạnh phúc quá thôi.”

 

Bà ngồi xuống ôm lấy cô và nói: “Tâm Duyệt, ba con và mẹ đã quyết định sẽ tổ chức một bữa tiệc cho con, để tất cả người thân và bạn bè của chúng ta có thể quen biết con, để con chính thức trở về với gia tộc chúng ta, con thấy sao? “

 

“Ba mẹ cứ quyết đi ạ, con cũng mong có thể được gặp người thân và bạn bè của hai người.”

 

“Được! Vậy thì quyết định như vậy nha! Thứ bảy này, chúng ta sẽ chuẩn bị xong xuôi và giới thiệu con với họ trong bữa tiệc. Mẹ muốn cho tất cả mọi người biết rằng con gái cưng của mẹ đã trở lại.” Bùi phu nhân vươn tay dịu dàng vén tóc cô ra sau tai, ánh mắt bà chứa đầy sự cưng chiều.

 

Hứa Tâm Duyệt gật đầu: “Dạ, con nghe theo ba mẹ ạ.”

 

“Mẹ nghe nói con ở nhà họ Hứa đã chịu nhiều uỷ khuất?”

 

“Không uỷ khuát ạ.”

 

“Vậy thì lần này chúng ta có thể mời người nhà họ Hứa đến tham dự chứ?” Bùi phu nhân hỏi.

 

Hứa Tâm Duyệt suy nghĩ một chút, dù sao nhà họ Hứa cũng là nhà bên nội của cô, cô gật đầu nói: “Dạ được! Con còn có một người bác cả, vợ bác ấy và một người chị họ.”

 

“Mẹ biết, vợ chồng Hứa Đào Dương với chị họ con, Hứa An An. Lần trước mẹ có thấy chị họ con trong một bữa tiệc, quan hệ hai đứa thế nào?”

 

Hứa Tâm Duyệt cũng không muôn mẹ lo lắng, cô mím môi nói: “Khá xa cách ạ.”

 

Thực ra, Hứa Tâm Duyệt không ngăn ba mẹ mời người nhà họ Hứa là bởi vì nhà họ Hứa quá kiêu ngạo, lúc nào cũng nghĩ rằng cô và nhà bà ngoại rất dễ bát nạt. Bây giờ, cô muốn cho họ thấy rằng Hứa Tâm Duyệt cũng có người chống lưng. Từ nay về sau họ sẽ không dám bắt nạt bà ngoại nữa, bởi vì có núi dựa là nhà họ Bùi đây.

 

Một lúc sau, Bùi Hoa cũng bước vào, thấy Vợ cứ ôm chằm lây con gái, ông cười nói: “Không nỡ buông ra à?”

 

“Đương nhiên, đây là cục cưng của tôi đây.” Bùi phu nhân ôm chằm Hứa Tâm Duyệt, gọi cô bằng cái tên mà bà vẫn hay gọi khi cô còn nhỏ.

 

Bùi Hoa cũng ngồi xuống, Hứa Tâm Duyệt dựa đầu vào vai ông, Bùi Hoa cũng vươn tay ôm lấy vai cô: “Ba vẫn nhớ dáng vẻ lúc con mới ra đời, con là đứa trẻ mà cả nhà chúng ta yêu thương nhất.” Hứa Tâm Duyệt dựa vào lòng ba mẹ, hạnh phúc tột cùng.

 

Nhà họ Bùi lập tức bắt tay vào tổ chức bữa tiệc, hơn nữa họ còn phải tổ chức thật linh đình, giới thiệu Hứa Tâm Duyệt với tất cả họ hàng và bạn bè của tầng lớp thượng lưu, chính thức công nhận thân phận tiểu thư nhà họ Bùi của cô.

 

Chiều ngày hôm sau, Lâm Tịnh Nhã nhận được cuộc gọi từ chồng bà ta là Hứa Đào Dương.

 

“Cả nhà chúng ta đều được mời sao?” Lâm Tịnh Nhã vui mừng hỏi, bà ta không ngờ nhà họ Bùi lại coi trọng một nhà bọn họ như vậy.

 

“Đúng vậy! Chúng ta bắt buộc phải nể mặt, cả nhà đều phải tới đó. Bà bảo An An hôm đó để trống lịch đi đấy.”

 

Hứa Đào Dương nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2598


Chương 2598:

 

*Tôi biết rồi, tôi nói với nó giờ đây.” Lâm Tịnh Nhã kết thúc cuộc điện thoại của chồng liền quay người gọi cho con gái.

 

“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Hứa An An ở đầu dây bên kia hỏi.

 

“An An, thứ bảy tuần này con có rảnh không? Gia đình chúng ta nhận được lời mời của nhà họ Bùi đến dự một bữa tiệc cá nhân do nhà họ chủ trì.”

 

“Bữa tiệc cá nhân? Cả nhà chúng ta đi hết sao ạ2”

 

“Ừm! Ba con vừa mới gọi cho mẹ đây, Bùi lão gia đã mời tất cả thành viên trong gia đình chúng ta đến đó. Chúng ta sao có thể không nể mặt họ được chứ?”

 

“Xem ra ba ngày càng có địa vị hơn trong giới kinh doanh.”

 

Hứa An An tự hào nói.

 

“Còn không phải sao! Công việc làm ăn của ba con càng ngày càng thành công. Ai dám không để ông ấy vào mắt chứ? Đến lúc đó con nhớ về đi cùng với ba mẹ đấy.” Lâm Tịnh Nhã cũng rất tự hào về chồng mình, dù sao chồng càng thành công cũng có nghĩa sau này bà ta có thể càng có địa vị giữa máy bà phu nhân của giới thượng lưu.

 

Lần này, bà ta phải chọn lễ phục thật tốt, mỗi bữa tiệc đều là một cuộc thi của các quý phu nhân, bà ta không thể để mình thua kém ai được.

 

Hứa An An lúc này đang ở studio của mình bàn về hợp đồng quảng cáo. Sau khi nhận được điện thoại của mẹ, cô ta lập tức nghĩ đến bữa tiệc nhà họ Bùi nhát định sẽ mời Có Thừa Tiêu, hình như nhà họ Cố và nhà họ Bùi còn có quan hệ rất thân thiết.

 

Hứa An An nghĩ đến bữa tiệc lần trước, bởi vì Hứa Tâm Duyệt rơi xuống nước làm cho Cố Thừa Tiêu cả người ướt sũng, phải rời bữa tiệc sớm. Lần này không có Hứa Tâm Duyệt, sẽ không có người làm cô ta chướng mắt nữa, cô ta nhất định phải trang điểm thật đẹp, trở thành người nổi bật nhất ở bữa tiệc.

 

Y như rằng, Cố Thừa Tiêu đang họp ở công ty thì nhận được cuộc gọi do Bùi Hoa đích thân gọi đến, cầm điện thoại đứng trên hành lang, kính cẩn nghe máy: “Alo, chú Bùi ạ.”

 

“Thừa Tiêu! Thứ bảy tuần này cháu có thời gian không?

 

Gia đình chú định tổ chức tiệc. Cháu phải dành thời gian đến tham dự đấy nhé!”

 

“Dạ được! Cháu nhất định sẽ đến.” Có Thừa Tiêu làm sao có thể không đến được chứ? Bùi Hoa là bạn thân của ba anh, Bùi phu nhân thì là bạn học của mẹ anh, hai gia tộc lớn đã thiết lập quan hệ tốt với nhau từ thời ông nội anh rồi.

 

“Thừa Tiêu! Cháu nhớ dẫn mẹ cháu theo cho vui nha, đã lâu không gặp bà ấy rồi, dì của cháu rất nhớ bà áy. Chú không gọi cho bà ấy nữa đâu, cháu nhắn với bà ấy nha.”

 

“Được! Cháu và mẹ sẽ cùng đến đó.” Có Thừa Tiêu đồng ý. Mẹ chắc chắn rất thích những loại tiệc này.

 

Có Thừa Tiêu gọi cho mẹ, Hồng Mỹ San đương nhiên sẽ đi, bà còn quyết định sẽ dẫn Cố Dĩ Mục cùng sang đó chơi.

 

“Mẹ, loại tiệc này không thích hợp đem theo Tiểu Mục, thằng bé vẫn còn nhỏ.” Cố Thừa Tiêu khuyên bà.

 

“Không sao đâu, Tiểu Mục ngoan như vậy, con cũng nên dẫn thằng bé ra ngoài nhiều cho biết. Hơn nữa, con không biết Tiểu Mục đáng yêu khiến người ta thích đến nhường nào sao?” Hồng Mỹ San vẫn quyết định dẫn cậu nhóc theo.

 

Cố Thừa Tiêu không ngăn được mẹ mình nên chỉ có thể đồng ý đưa con trai cùng đến tham dự, nhưng mà néu đã là tiệc cá nhân thì chắc sẽ không có hoạt động thương mại, chủ yêu vui chơi là chính, nên anh dẫn theo con trai cũng không sao.

 

Lúc này ở nhà họ Bùi, Hứa Tâm Duyệt cũng nhờ mẹ mời người chị em tốt của mình là Lê Yên đến dự, tạm thời cô sẽ không nói cho cô ây biết việc này, đên lúc đó cô sẽ tạo cho cô ấy một bát ngờ.

 

Mặc dù Bùi phu nhân biết Hứa Tâm Duyệt là một nhà thiết kế nhưng bà vẫn quyết định chuẩn bị thêm vài bộ lễ phục tối cho cô trong bữa tiệc này, để sau này cô có thể mặc trong những dịp khác.

 

“Tâm Duyệt, mẹ biết những chiếc váy ở cửa hàng của con cũng rất đẹp, nhưng lần này mẹ vẫn phải tặng cho con vài bộ váy. Chiều nay con đi thử với mẹ nhé.”

 

Hứa Tâm Duyệt đương nhiên nghe lời mẹ, cô mỉm cười, i: “Dạ được, mẹ dùng mắt nhìn của mình giúp con chọn Bùi phu nhân nghe cô nói vậy mắt khẽ cay cay, lúc trước nhìn thấy những chiếc váy nhỏ xinh ở các cửa hàng ven đường bà đều sẽ không kìm được đứa con thất lạc của mình. Nếu bà không làm lạc mát cô thì bà sẽ mua cho cô thật nhiều những chiếc chiếc váy công chúa xinh đẹp, ngắm nhìn cô mặc chúng vào, nhất định là rất đẹp. Mà bây giờ, ông trời cuối cùng đã biến điều ước của bà thành hiện thực.

 

“Đi thôi, mẹ đưa con đi lựa đồ.” Bùi phu nhân nắm tay cô cùng đi ra ngoài, ngoài cửa đã có tài xế chờ sẵn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2599


Chương 2599:

 

“Mẹ, con cũng muốn mua một ít quần áo cho dì và bà.”

 

“Tất nhiên, con chọn đồ cho họ đi! Chọn được rồi thì gửi sang đó cho họ.” Bùi phu nhân gật đầu.

 

Có rất nhiều cửa hàng hàng hiệu cao cấp đẳng cấp thế giới ở trung tâm thành phó. Bùi phu nhân đưa Hứa Tâm Duyệt vào một cửa hàng. Là một nhà thiết kế, Hứa Tâm Duyệt đương nhiên biết đến thương hiệu hàng đầu này, một chiếc váy ở đây trị giá đến hàng nghìn đôla.

 

“Bùi phu nhân, người đến rồi ạ.” Quản lý cửa hàng đích thân tới chào hỏi, thấy bên cạnh bà có một cô gái trẻ, chị ta mỉm cười hỏi: “Đây là…”

 

Bùi phu nhân dịu dàng nhìn cô gái bên cạnh mình: “Đây là Tâm Duyệt, con gái tôi.”

 

“Hóa ra là Bùi tiểu thư.” Quản lý Triệu thầm thản thốt, không ngờ Bùi phu nhân lại còn có một cô con gái lớn như: vậy.

 

“Tâm Duyệt, chúng ta lên tầng hai đi. Lễ phục ở tầng hai đẹp hơn.”

 

*Dạ mời phu nhân đi bên này.” Quản lý Triệu lập tức dẫn họ lên lầu.

 

Trong lòng Hứa Tâm Duyệt đang thằm cảm thán trước những chiếc váy được trưng bày ở đây, quả nhiên mỗi sản phẩm đều vô cùng cao cấp, được thiết kế vô cùng hoàn hảo.

 

Bùi phu nhân đi lên lầu hai. Bà nhìn thoáng qua bộ lễ phục được khoác trên người của manocanh đang đứng ngay tại trung tâm căn phòng, mắt bà như sáng lên. Đó là một chiếc váy dạ hội màu trắng tinh khiết, được đính đá, từ eo trở xuống là phần váy xoè, những viên đá được kết thành những sợi dây, rủ xuống thân váy, lắp lánh như bầu trời sao, tay áo được thiết kế kiểu tay lở, chân váy tầng tầng lớp lớp, vừa trong sáng lại rất mơ mộng, khiến người ta như rơi vào giải ngân hà bay bổng.

 

Hứa Tâm Duyệt cũng khẽ trừng lớn mắt, thiết kế này thật quá xinh đẹp, đơn giản nhưng vẫn có cảm giác rất cao cấp.

 

“Chính là nó! Tâm Duyệt, vào hôm dạ hội đó, con cứ mặc bộ lễ phục này đi gặp người thân và bạn bè của chúng ta đi!” Bùi phu nhân quyết định ngay trong nháy mắt.

 

“Mẹ ơi, cái váy này quá đất đỏ.” Hứa Tâm Duyệt lhì thầm nói.

 

“Con xứng đáng có được nó. Nếu có thể, mẹ muốn đem cả thế giới đến trước mặt con. Con muốn gì, ba mẹ đều sẽ đáp ứng cho con.” Bùi phu nhân nói với quản lý Triệu: “Để con gái của tôi thử xem sao”.

 

“Dạ được! Phu nhân, người thật có mắt nhìn, đây là bộ lễ phục độc nhất vô nhị vừa mới nhập đến tiệm chúng tôi, chỉ có một chiếc này thôi. Bộ váy này thật sự rất hợp với khí chất trong sáng tao nhã của Bùi tiểu thư đây.” Quản lý Triệu hết lời khen ngợi.

 

“Mẹ muốn con trở thành người đẹp nhất trong bữa tiệc đó.” Bùi phu nhân ôm con vào lòng nói.

 

“Mẹ.” Đôi mắt Hứa Tâm Duyệt ươn ướt, tình mẫu tử bao la này bao bọc lấy trái tim cô, đây là sự ấm áp của tình mẹ.

 

“Chọn vài bộ nữa xem, coi có cái nào con thích không.”

 

Bùi phu nhân dịu dàng nói.

 

Quản lý Triệu mời Hứa Tâm Duyệt đi thử lễ phục. Hứa Tâm Duyệt mặc vào, quả là người có dáng người chuẩn mẫu, chiếc váy như được may đo riêng cho cô, bộ lễ phục màu trắng này mặc trên người cô, kết hợp với khí chất của cô một cách hoàn hảo.

 

Dáng vẻ của Hứa Tâm Duyệt phản ảnh lại trong gương, tuy không trang điểm nhưng đôi mắt cô lại long lanh ngắn nước, bờ vai thon quyến rũ, eo thon nhỏ, làn da mọng nước căng bóng, dáng vẻ băng thanh ngọc khiết, đẹp tựa thiên sứ giáng trần.

 

“Đẹp quá, chiếc váy này giống như là may riêng cho Bùi tiểu thư vậy.” Quản lý Triệu kinh ngạc cảm thán, khen ngợi không ngớt. Không phải ai mặc chiếc váy dạ hội này đều có thể khống chế được nó, phải là người có khí chất vô cùng trong sáng thanh cao mặc lên mới thể hiện được vẻ tao nhã của nó.

 

“Thực sự rất đẹp.” Bùi phu nhân cũng vô cùng hài lòng, nói với quản lý Triệu: “Được, tôi lấy bộ này! Để trong cửa hàng trước đã, giúp tôi ủi thẳng, sáng thứ bảy tuần sau tôi sẽ cho ngừoi sang lấy.”

 

“Dạ được ạ!” Quản lý Triệu gật gù liên tục.

 

Bùi phu nhân lại dắt Hứa Tâm Duyệt đi chọn thêm một vài bộ nữa, khoảng ba giờ thì bà mới dẫn cô đến tiệm trà gần đó uống trà chiều.

 

Không lâu sau khi Bùi phu nhân Hứa Tâm Duyệt rời đi thì một cặp mẹ con khác bước ra từ một cửa hàng may riêng lễ phục gần đó, Lâm Tịnh Nhã và con gái Hứa An An cũng đang chọn lễ phục.

 

Lần này Hứa An An cũng rất cẩn thận trong việc lựa chọn trang phục, hiếm khi có thể dự tiệc cùng Cố Thừa Tiêu, sao cô ta không ăn diện thật đẹp được kia chứ? Mà nếu như muốn ni bật trong bữa tiệc thì ngoại trừ khí chát của bản thân, thì đương nhiên còn cần một bộ lễ phục thật độc đáo nữa.

 

“Mẹ, chúng ta sang cửa hàng đó đi.” Hứa An An chỉ vào cửa hàng được trang hoàng tráng lệ ở đối diện.

 

Lâm Tịnh Nhã gật đầu, hai người lên xe bảo mẫu, nhanh chóng dừng trước cửa của cửa hàng, quản lý Triệu liền tiền đến chào đón bọn họ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2600


Chương 2600:

 

“Hứa tiểu thư, chào cô.”

 

“Tôi và mẹ đến chọn lễ phục. Có mẫu nào mới nhập về không?” Hứa An An hỏi.

 

“Có rất nhiều kiểu mới, cô Hứa có thể từ từ lựa ạ.”

 

“Hàng ở tầng 1 tôi nhìn không vừa mắt, lên tầng hai xem sao!” Hứa An An mấy năm gần đây cũng đã dần xép vào tuyến đầu ở giới giải trí, vậy nên những cửa hàng nhãn hiệu lớn đều có bóng dáng của cô ta, cô ta cũng được xem là một khách hàng thường xuyên ở đây.

 

*Mời đi li này.” Quản lý Triệu không dám lơ là.

 

Mới chỉ vừa bước lên trên tầng hai, hai người phục vụ đang đặt bộ váy dạ hội màu trắng mà Hứa Tâm Duyệt mới mặc thử trước cửa số sát đất, chuẩn bị ủi thẳng sau đó cất Vào.

 

Hứa An An vừa nhìn thấy chiếc váy hai mắt đã sáng rực, đây chính là bộ lễ phục mà cô ta tìm kiếm.

 

“Quản lý Triệu, tôi muốn chiếc váy này.” Hứa An An nói, ánh mắt lộ rõ vẽ kinh ngạc trước vẻ đẹp của chiếc váy.

 

“Xin lỗi Hứa tiểu thư, cô đến muộn một bước rồi. Ban nãy có một vị tiểu thư đã đặt trước rồi ạ.”

 

“Cái gì chứ? Tôi là khách quen ở đây, tôi có quyền ưu tiên chọn trước! Tôi muốn bộ lễ phục này, tôi trả thêm có được không?” Hứa An An gấp gáp hỏi.

 

“Thật sự rất xin lỗi, vị tiểu thư lúc nãy cũng là khách quen của chúng tôi.” Quản lý Triệu lắc đầu xin lỗi.

 

Hứa An An cắn môi nhìn chằm chằm vào chiếc váy dạ hội đó, cô ta cảm thấy những bộ lễ phục xung quanh đều bị chiếc váy trước mặt làm lu mờ.

 

“Sao mình không đến sớm một chút chứ! Có cái nào giống vậy không?” Hứa An An bực bội cắn môi, khoác lên người bộ váy dạ hội này, cô ta nhất định sẽ khiến cho mọi người ở buổi tiệc kinh ngạc.

 

“Hứa tiểu thư, cô biết ở đây lễ phục của chúng tôi đều giới hạn số lượng mà, rất hiếm khi có hai chiếc giống nhau. Bộ váy này là hàng độc của chúng tôi, chỉ có một chiếc này.

 

thôi. Chúng tôi còn có có nhiều lễ phục khác cũng rất đẹp, cô lựa tiếp xem sao?”

 

Hứa An An cũng chỉ đành miễn cưỡng nhìn đi chỗ khác, cuối cùng cô ta chọn một chiếc váy màu sâm panh ở đây, chiếc váy ban nãy lại màu trắng, tinh khiết như một cô trinh nữ, cô ta vẫn rất khó chịu vì không thể có được chiếc váy ấy.

 

Nhưng mẫu váy cô ta chọn cũng không tệ chút nào, thậm chí còn rất gợi cảm. Lâm Tịnh Nhã cũng chọn một bộ mà bà ta thích. Hứa An An vẫn chưa chết tâm, vẫn muốn đi những cửa hàng khác tìm bộ váy tương tự, nhưng đều không tìm được bộ váy phù hợp với yêu cầu của cô ta.

 

Lâm Tịnh Nhã cũng thấy rất tiếc cho cô ta, nhưng con gái bà ta thì mặc gì mà chẳng đẹp.

 

Buổi tối, Hứa Tâm Duyệt mang quần áo về nhà dì, cả đời của Thiệu Cô chưa bao giờ tham dự tiệc tối chứ đừng nói đến việc mặc váy dạ hội, bà rất hào hứng và mong chờ.

 

Mà chiếc váy dạ hội mà Hứa Tâm Duyệt chọn cho bà cũng rất phù hợp với bà.

 

“Dì ơi, dì có thích không?”

 

“Mặc thế này, dì không biết đi đường thế nào nữa này, chiếc váy đẹp quá.” Thiệu Cô nghiêng qua nghiêng lai trước gương.

 

Bà cụ ở bên cạnh cũng mặc quần áo mới vào, là một bộ quần áo dành cho người lớn tuổi làm từ tơ lụa thật, mặc vào vô cùng thoải mái.

 

“Bộ quần áo này chắc đắt lắm cháu nhỉ? Trông có vẻ khá đắt, chắc phải tầm máy trăm tệ ấy chứ?” Bà cụ là người của thế hệ trước, một bộ quần áo mấy trăm tệ bà cũng cảm thấy rất đắt.

 

Hứa Tâm Duyệt không dám nói cho bà biết rằng bộ đồ bà đang mặc trên người có giá tận năm ngàn tệ.

 

“Dạ đúng vậy, chỉ có ba trăm tệ thôi. Bà ơi, bà mặc quần áo mới trông đẹp lắm đó.” Hứa Tâm Duyệt cười.

 

Thiệu Cô nhìn ra được bộ quần áo này không chỉ ba trăm tệ, nhưng mà bà cũng không nói ra, hiếm khi mẹ bà được mặc bộ quần áo đẹp như vậy.

 

*Tâm Duyệt, đều là nhờ có cháu.” Thiệu Cô kéo tay cô cùng ngồi xuống: “Bởi vì có cháu, nên chúng ta mới có thể hưởng phúc như vậy.”

 

“Không đâu ạ, nhờ dì và bà đã hết lòng nuôi nắng nên cháu mới có được ngày hôm nay.” Hứa Tâm Duyệt không dám quên công ơn dưỡng dục này, tuy rằng dì và bà ngoại không giàu có, nhưng tình cảm của họ dành cho cô là vô giá.

 

Họ đã dạy cô cách làm người từ khi cô còn nhỏ, dù nghèo khó nhưng phẩm chát của họ đều rất cao quý.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2601


Chương 2601:

 

Nhà họ Có.

 

Gần đây tâm trạng cậu nhóc không tốt, Hồng Mỹ San cũng lấy làm lạ, tuổi có chút éc thế thì có thể buồn rầu chuyện gì được kia chứ?

 

“Tiểu Mục, có chuyện gì cháu cứ nói với bà nội đi này, có phải cháu có nhớ mẹ rồi không?” Hồng Mễ San đoán.

 

“Bà nội, dì Hứa đó có thật là mẹ cháu không? Chính dì ấy sinh ra cháu sao?” Cậu nhóc ngẳng đầu hỏi.

 

Hồng Mỹ San nghe vậy thì sửng sốt, bà không thể giải thích cặn kế cho. thằng bé chuyện mang thai hộ được. Bà rất biết ơn, vì khi con trai bà hôn mê bắt tỉnh, Hứa An An không cần danh phận lại tình nguyện cung cấp trứng cho họ để sinh ra người thừa kề.

 

Bà cười nói: “Dĩ Mục, dù sao thì cháu cũng là do mẹ và ba của cháu sinh ra và họ đều là những người thân yêu nhất của cháu.”

 

Cậu nhóc cũng không hỏi nữa, gật gù: “Dạ..”

 

“Dĩ Mục, cháu có muốn sống chung với mẹ cháu không?

 

Chỉ cần cháu muốn, cô ấy có thể chuyển đến sống chung với cháu, chăm sóc cho cháu bắt cứ lúc nào.”

 

Trong tâm trí của Cố Dĩ Mục lúc này lại hiện ra một khuôn mặt khác đang mỉm cười dịu dàng với cậu. Cậu muốn người sống chung với mình là chị gái xinh đẹp này cơ!

 

“Ban nãy mẹ cháu gọi điện đến bảo chúng ta sẽ cùng nhau tham dự buổi tiệc lần này, đến lúc đó mẹ cháu cũng ở đó, cháu phải ngoan ngoãn bồi dưỡng tình cảm với mẹ cháu đấy.”

 

“Nếu dì ấy thật sự là mẹ cháu, vậy thì cháu bằng lòng sống chung với dì ấy.” Cậu nhóc ngoan ngoãn nói.

 

“Dĩ Mục, trên đời này chỉ có mẹ cháu mới có thể hét lòng yêu thương cháu. Vậy nên cháu phải yêu thương mẹ, không được làm mẹ đau lòng, biết chưa?” Hồng Mỹ San nhẹ nhàng khuyên nhũ cậu bé.

 

Cậu nhóc gật đầu nói: “Dạ, cháu biết rồi.”

 

Vậy thì cậu phải quên chị gái xinh đẹp kia đi, thử chấp nhận mẹ mình thôi.

 

Hồng Mỹ San cũng cảm thấy rất đau lòng khi từ nhỏ cháu trai của bà đã không có mẹ. Thực ra năm đó bà đã muốn đón Hứa An An đến đây ở, nhưng con trai bà lại rất bài xích. Dù sao sự việc này chưa được sự đồng ý của anh, trong lúc anh hôn mê thì anh và Hứa An An đã có một đứa con.

 

Bây giờ đứa trẻ càng ngày càng lớn, để con trai mình phát triển tâm lý bình thường, con trai bà cũng không thể không cân nhắc đến việc chấp nhận Hứa An An.

 

Mà đây cũng là chuyện mà bà muốn thấy nhát.

 

Thời gian trôi thật nhanh, Hứa Tâm Duyệt ở cùng với ba mẹ, chớp mắt đã đến thứ bảy. Hai ngày qua, Bùi Hoa và Bùi Thần Hạo vẫn luôn bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc.

 

Người tham gia bữa tiệc lần này đều là bạn bè, người thân thiết với nhà họ Bùi, khoảng 100 người sẽ đến tham gia.

 

Buổi sáng, Bùi Hoa đã đón mẹ con Thiệu Cô đến nhà ăn cơm, nghỉ ngơi lại nhà họ Bùi đợi đến buổi tiệc tối.

 

Thiệu Cô và bà cụ đều rất vui mừng, nhờ có Hứa Tâm Duyệt mà lúc còn sống họ mới có thể tham gia một bữa tiệc lớn như vậy, thật sự là vô cùng hãnh diện.

 

Vào buổi chiều, trang phục dạ hội của Hứa Tâm Duyệt đã được giao đến, còn có chuyên viên trang điểm và nhà tạo mẫu riêng đến trang điểm và làm tóc cho Hứa Tâm Duyệt.

 

Đến khoảng bốn giờ, cô gái trong gương đã biến thành một cô công chúa vô cùng cao quý, cô khoát lên mình chiếc váy trắng tinh khiết, tôn lên làn da trắng ngần như: tuyết và ngũ quan đẹp như tranh vẽ của cô.

 

Vẻ đẹp của Hứa Tâm Duyệt thuộc nét đẹp dịu dàng, không có tính công kích, đôi mắt cô long lanh hút hồn người đối diện.

 

Thiệu Cô và bà cụ đang ngồi trong phòng khách ăn điểm tâm, uống trà chiều. Khi họ ngước mắt nhìn lên thì thấy trên cầu thang có một bóng dáng trắng ngần đang duyên dáng bước xuống.

 

Họ trừng lớn mắt, không dám tin nhìn cô gái đang đi xuống cầu thang, đây thực sự là Tâm Duyệt mà họ đã nuôi nắng từ nhỏ đến lớn sao? Đây rõ ràng là nàng công chúa xinh đẹp bước ra từ trong phim điện ảnh mà.

 

Bùi phu nhân và chồng cũng nhìn nhau, họ đã mong chờ cảnh tượng này bao nhiêu năm, cuối cùng thì con gái của họ cũng quay về rồi.

 

Bùi Hạo Thần cười nói: “Sau này lúc em gái gả đi, chắc chắn ba mẹ sẽ không nỡ đâu.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2602


Chương 2602:

 

“Mẹ thực sự không nỡ gả con bé đi đâu!” Bùi phu nhân than thở nói.

 

Nếu con gái không gặp được người đàn ông tốt, Bùi phu nhân cũng không đành lòng gả con đi. Bà còn chưa yêu thương con gái mình đủ thì sao có thể để người khác bắt nạt cô chứ?

 

Thiệu Cô ở bên cạnh cũng không khỏi thầm cảm thán, cuối cùng cũng có người để cho Tâm Duyệt dựa vào, không để cho con bé chịu oan chịu khổ nữa. Nếu không, khi đối mặt với bọn người nhà họ Hứa, mẹ con Thiệu Cô cũng không có cách nào bảo vệ được cô.

 

Hứa Tâm Duyệt ngượng ngùng bước xuống: “Ba, mẹ, bà ngoại.”

 

“Em gái, tối nay chắc chắn em sẽ làm tất cả mọi người kinh diễm đấy.” Bùi Thần Hạo cười nói.

 

Hứa Tâm Duyệt mỉm cười: “Anh, anh đừng chọc em mà, em đang căng thẳng lắm đây!”

 

“Có gì đâu mà căng thẳng chứ? Người đến đây tối nay đều là bạn của ba mẹ. Họ nhát định rất muốn làm quen với em.”

 

“Lúc Tâm Duyệt còn nhỏ, người qua đường ai cũng khen con bé xinh đẹp.” Bà cụ ở bên cạnh nói.

 

Bùi phu nhân cũng thầm thấy tự hào, bà cũng rất biết ơn vì hai mẹ con Thiệu Cô đã yêu thương chăm sóc cho con gái bà từ khi còn nhỏ, đôi khi nghèo khó không quan trọng mà điều quan trọng là gia đình hài hòa và yêu thương lẫn nhau.

 

“Lúc Tâm Duyệt chào đòi, lúc hộ sĩ ôm con bé ra thì nói rằng con bé là đứa trẻ xinh đẹp nhất được sinh vào ngày hôm đó.” Bùi Hoa cũng mỉm cười nói.

 

Nhận được lời khen không ngớt vậy khiến Hứa Tâm Duyệt vô cùng xấu hổ, ngồi xuống cạnh mẹ, như một đứa trẻ đang làm nũng vậy.

 

“Được rồi, đã hơn bốn giờ rồi, chúng ta mau xuất phát đi đến khách sạn thôi!” Bùi Thần Hạo nói.

 

Mấy vị tài xế của nhà họ Bùi chở bọn họ đến khách sạn.

 

Bùi phu nhân kéo tay Hứa Tâm Duyệt ngồi cùng một xe với bà, dường như bà ngắm cô bao nhiêu cũng ngắm không đủ.

 

“Mẹ ơi, tối nay có nhiều người lắm không ạ?”

 

“Khoảng một trăm khách mời thôi, con đừng lo lắng quá, ba mẹ rất muốn thông báo với mọi người chuyện con đã trở lại.”

 

Hứa Tâm Duyệt gật đầu: “Dạ.”

 

Cô chỉ là hơi khẩn trương, tối nay cô là nhân vật chính của bữa tiệc, từ đó cô chưa bao giờ làm nhân vật chính cả.

 

Lúc này, ở dinh thự nhà họ Hứa.

 

Hứa An An nghe nói gia đình Cố Thừa Tiêu sẽ có mặt ở bữa tiệc thì rất vui mừng, hơn nữa con trai của cô ta cũng sẽ được dẫn đến đó. Như vậy thì mọi người ở bữa tiệc đều sẽ biết con trai của Có Thừa Tiêu chính là con của cô ta, là người thừa kế tương lai của tập đoàn Có thị.

 

Đoàn đôi styllist của Hứa An An đã giúp cô ta trang điểm, chăm chút trang phục cho bữa tiệc tối nay. Mặc dù cô ta không thể có được bộ váy dạ hội khiến cô ta hài lòng nhát, nhưng chiếc váy dạ hội trên người cô ta lúc này cũng có thể tôn lên ưu điểm của cô ta. Phần trên đầy đặn của cô ta là nơi mà tất cả những người đàn ông ưa thích ngắm nhìn.

 

“Mẹ, chúng ta đi sớm chút đi! Con muốn gặp Thừa Tiêu với Dĩ Mục sớm một chút.” Hứa An An nói với Lâm Tịnh Nhã.

 

Lâm Tịnh Nhã cũng muốn mau chóng đến đó nói chuyện với bên thông gia, bà ta mau chóng gọi điện cho tài xế, bảo anh ta ngay lập tức chuẩn bị xe lên đường.

 

Hứa Đào Dương đi từ công ty sang, hai mẹ con cô ta đi riêng một xe, Hứa An An tràn đầy mong đợi.

 

“Có chút kỳ lạ, không phải nhà họ Bùi mới tổ chức tiệc từ thiện rồi sao? Sao tự nhiên lại tổ chức tiệc cá nhân vậy?”

 

“Mẹ, có gì đâu mà lạ chứ. Nhà họ Bùi là đại gia tộc có cơ: nghiệp nỗi tiếng nhất trong nước mà. Được nhân dịp này gặp Thừa Tiêu con đã rất vui rồi.” Hứa An An nói.

 

“Đương nhiên mẹ cũng rất mừng, nhưng mà mẹ cảm thấy thực lực của nhà họ Bùi này cũng mạnh thật đấy.” Lâm Tịnh Nhã đồ ky nói.

 

Ở tập đoàn Cố thị, Cố Thừa Tiêu vẫn đang làm việc ở công ty, anh đã đón con trai đến đây từ trước.

 

Cậu nhóc đang ngồi ở một bên chơi iPad, chờ daddy làm việc xong.

 

Lúc này, điện thoại di động của Cố Thừa Tiêu vang lên, là Hồng Mỹ San gọi đến thúc giục anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2603


Chương 2603:

 

“Thừa Tiêu, con làm việc xong chưa đấy? Đừng đến muộn bữa tiệc tối nay đấy!”

 

“Mẹ, mẹ sang đó trước đi, con còn có việc phải làm, lát nữa con sẽ mang Tiểu Mục qua sau.”

 

“Vậy được, con nhanh lên đấy, mẹ sang đó trước.” Hồng Mỹ San nóng lòng muốn đi sang bàn chuyện cũ với người bạn học cũ.

 

*Daddy, chúng ta sắp muộn rồi đấy ạ.” Cậu nhóc ngước đầu nhìn daddy nói.

 

*Daddy đã nói với bên kia trước rồi, daddy vẫn còn nhiều việc quan trọng cần giải quyết.” Cố Thừa Tiêu cũng không ngờ lại có một hạng mục xảy ra vấn đề, làm trễ nãi thời gian của anh.

 

“À! Vậy daddy cứ từ từ xử lí đi! Con không vội đâu.” Cậu nhóc nghĩ rằng mình có thể nhân lúc daddy bận chơi ipad nhiều hơn.

 

Có Thừa Tiêu nhìn thấu suy nghĩ của cậu nhóc, anh mỉm cười lắc đầu nói: “Ngắng đầu cao một chút.”

 

Đứa nhỏ lập tức ngắng đầu lên, bộ dáng như sợ daddy sẽ không cho cậu nhóc xem nữa vậy, bộ dáng vô cùng nhanh nhẹn.

 

Trong sảnh tiệc, Hứa Tâm Duyệt đang ở phòng nghỉ trên tầng 2. Vợ chồng họ Bùi không có ý định giới thiệu cô với mọi người ngay lập tức, mà định đợi đến khi mọi khách mời đều đã đến mới trang trọng giới thiệu con gái của họ.

 

Lúc này, các vị khách cũng đã rất đúng giờ đến nơi, Hứa An An vừa đến đã đảo mắt tìm Cố Thừa Tiêu, nhưng cô ta chỉ thấy mẹ chồng tương lai Hồng Mỹ San đang trò chuyện với Bùi phu nhân.

 

Cô ta mỉm cười, bước sang chào: “Bùi phu nhân, dì.”

 

“An An, cháu đến rồi.” Hồng Mỹ San vui vẻ bắt lấy tay cô ta: “Tiểu Nguyệt, đây là người mà tôi vừa nhắc với bà đấy, mẹ của Dĩ Mục, An An.”

 

“Hóa ra là Hứa tiểu thu! Thật tốt, tôi vừa nghe xong câu chuyện giữa cô và Thừa Tiêu! Hóa ra người có thể sinh ra một đứa trẻ đáng yêu như Dĩ Mục chính là cô à?” Bà mỉm cười.

 

Hứa An An vô cùng bắt ngờ, hình như mẹ chồng tương lai đã thừa nhận cô ta là con dâu rồi, néu không, bà sẽ không nói chuyện này với người khác.

 

“Di ơi, Thừa Tiêu với Dĩ Mục đâu rồi ạ? Bọn họ vẫn chưa đến sao?” Hứa An An vội vàng hỏi.

 

“Ban nãy Thừa Tiêu gọi điện đến bảo vài phút nữa sẽ đến, có lẽ sẽ đến muộn một chút.”

 

Trên mặt Hứa An An thoáng qua vẻ thất vọng, cô ta còn tưởng rằng mình đến sớm một chút thì có thể gặp được anh sớm hơn chứ!

 

Ngồi ở phòng nghỉ trên lầu hai, Hứa Tâm Duyệt đang rất mong chờ được gặp mặt các vị khách mời, nhưng đồng thời cô cũng không khỏi có chút lo lắng. Cô nghĩ, không biết khách được mời đến sẽ là những người như thế nào nhỉ?

 

Giờ phút này, các vị khách đều đã đúng giờ đến nơi, bữa tiệc tối nay hoàn toàn là một bữa tiệc cá nhân, không có hoạt động thương mại, các vị khách cũng tuỳ ý tự do hơn, trò chuyện cười nói với những người mìh quen biết, thắt chặt thêm tình cảm.

 

Bầu không khí của cả sảnh tiệc vô cùng hoà hợp, nhưng mọi người đều không khỏi có chút tò mò, rốt cuộc mục đích của bữa tiệc mà nhà họ Bùi tổ chức tối nay là gì, chắc không phải chỉ là mời mọi người đến tán gẫu vậy thôi nhỉ?

 

Mọi người đều rất mong đợi, đoán già đoán non.

 

Nhà họ Bùi lại che giấu vô cùng bí ẩn, không để lộ chút phong phanh nào ra ngoài.

 

Hứa An An ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm ly rượu vang đỏ, ánh mắt cô ta nhìn về phía cửa đầy mong đợi, cô ta ước gì Cố Thừa Tiêu và con trai cô ta sẽ xuất hiện ngay.

 

lập tức. Sau đêm nay, tất cả mọi người đều sẽ biết rằng con trai của Cố Thừa Tiêu là do anh và cô ta sinh ra.

 

Đúng lúc này, một chiếc xe ô tô màu đen chạy ra từ tập đoàn Cố thị đi về phía khách sạn. Trên ghế sau xe là hai ba con. Cậu nhóc đang ngồi trên ghế an toàn, khuôn mặt nhỏ nhắn của anh ta lộ ra biểu cảm không phù hợp với lứa tuổi của mình, giống như là cậu bé đang trầm tư suy nghĩ gì đó.

 

Có Thừa Tiêu liếc nhìn vẻ mặt ông cụ non của cậu con trai mình vài lần, khóe miệng không khỏi nhếch lên, trầm giọng hỏi: “Con trai, con đang nghĩ gì vậy?”

 

“Con nhớ chị gái xinh đẹp, néu chị ấy không ra nước ngoài thì tốt biết máy!” Cậu nhóc đột ngột nói.

 

Cố Thừa Tiêu có chút ngạc nhiên, tại sao con trai mình lại đột nhiên nhớ đến người phụ nữ ấy chứ?

 

“Con đừng nghĩ đến cô ta nữa, người ta đã ra nước ngoài rồi.” Cố Thừa Tiêu bình thản đáp. Anh đương nhiên không thể để con trai biết rằng người phụ nữ đó vẫn đang ở trong nước, thậm chí vẫn đang ở trong thành phố này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2604


Chương 2604:

 

Cậu nhóc quay đầu lại tò mò hỏi ba: “Vậy sau này con còn có thể gặp lại chị ấy không ạ?”

 

“Không thẻ.” Có Thừa Tiêu nói rất tự tin.

 

Cậu nhóc tủi thân phồng má nhỏ, cậu không vui chút nào, nhưng mà cậu nhóc nghĩ, sau này khi cậu lớn hơn một chút, vẫn có thể đi tìm chị ấy mà! Nếu mà chị gái xinh đẹp vẫn chưa lấy ai thì càng tốt!

 

Cố Thừa Tiêu nhớ mẹ anh có nói tối nay nhà họ Hứa cũng sẽ ở đó. Nếu anh đã dẫn con trai đến đó thì đương nhiên sẽ có người hỏi mẹ của cậu nhóc là ai. Nếu Hứa An An có ở đó, vậy mẹ anh chắc sẽ khảng khái giới thiệu cô ta mắt.

 

Điều này khiến Cố Thừa Tiêu có chút đau đầu, anh không muốn mẹ mình đi tuyên truyền rộng rãi loại chuyện này, bởi vì anh chưa sẵn sàng chung sống với Hứa An An.

 

“Có tổng, đến rồi ạ.” Người vệ sĩ ở phía trước nói, chiếc xe lúc này đã dừng ngay ngắn ở lối vào sảnh một khách sạn.

 

Nhân viên giữ cửa bước tới mở cửa hàng ghê sau cho họ.

 

Cố Thừa Tiêu tiêu sái bước xuống trước, dáng người đẹp trai mê người của anh dưới ánh đèn càng thêm vẻ cao quý lịch lãm. Anh đưa tay dắt ra một phiên bản thu nhỏ của mình.

 

Cậu nhóc nắm chặt tay daddy, không hề hưng phần khi được đi dự tiệc, cậu nhóc điềm tĩnh như một ông cụ non, không hề mắt bình tĩnh.

 

“Lát nữa vào đó sẽ rất đông người, con đừng chạy nhảy lung tung đấy, phải lễ phép biết chưa?” Có Thừa Tiêu nhắc nhở con trai.

 

“Con biết rồi, con sẽ không làm daddy mắt mặt đâu.” Cậu nhóc tự tin nói.

 

Có Thừa Tiêu cong môi lên khẽ cười, cậu nhóc này đúng là đứa con trai mà anh cất công dạy dỗ, cũng có chút giống anh rồi đấy.

 

Một cặp bố con điển trai xuất hiện trước cửa lớn ngoài sảnh tiệc khiến khách khứa cả hội trường đều phải ngoái nhìn. Đây không phải là chủ tịch tập đoàn Có thị sao? Mà chuyện anh có con trai cũng khiến không ít người ở đây cảm thấy kinh ngạc.

 

Không ngờ vị thiếu gia họ Cố có thân giá hàng trăm tỷ USD này lại thế mà có một cậu con trai, anh ta đã kết hôn rồi sao? Người phụ nữ nào may mắn được gả cho anh thế?

 

Hứa An An kích động đứng lên, nhanh chóng đặt ly rượu vang đỏ trên tay xuống , bước đến đón hai người họ.

 

“Thừa Tiêu, Tiểu Mục, hai người đến rồi.”

 

Hồng Mỹ San cũng mỉm cười bước đến, thấy cậu con trai đến trễ bèn hỏi: “Con đã xử lí công việc xong hết chưa?”

 

“Dạ! Xong hết rồi mẹ.”

 

“Tiểu Mục của bà chắc đói rồi nhỉ? Nào, bà nội dẫn cháu đi ăn đồ ngon nha.” Hồng Mỹ San cúi xuống bề cậu nhóc lên.

 

Hứa An An chỉ liếc nhìn Cố Dĩ Mục một cái, còn lại ánh mắt của cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm Cố Thừa Tiêu. Có Thừa Tiêu nhận ra điều này, ánh mắt trầm hẳn xuống.

 

Hứa An An nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh đầy sự lạnh lùng thì nụ cười trên môi có chút cứng đờ: “Thừa Tiêu, anh sao vậy?”

 

“Người cô nên quan tâm là Tiểu Mục, không phải tôi.” Cố Thừa Tiêu lạnh lùng mở miệng, sau đó lướt qua người cô ta, đi về phía vợ chồng Bùi Hoa.

 

Hứa An An khẽ trừng to hai mắt, cô ta quay đầu nhìn về phía Có Dĩ Mục. Cô ta đương nhiên không biết rằng trong lòng Cố Thừa Tiêu con trai anh mới là điều quan trọng nhất, muốn chung sống với anh thì phải chú tâm chăm sóc con trai anh chứ không phải là đặt tâm tư lên người anh mà bỏ bê con trai anh.

 

Hứa An An chưa làm mẹ bao giờ, cô ta không hề biết một người đàn ông có thể coi trọng con của mình như thế nào, cô ta chỉ cố thể hiện mong muốn từ tận đáy lòng của mình, vậy nên mọi ánh mắt của cô ta đều đổ dồn vào Cố Thừa Tiêu.

 

“Thừa Tiêu, cuối cùng cháu cũng đến rồi, chú tưởng cháu không đến kịp ấy chứ?” Bùi Hoa vươn tay ra vỗ vỗ vai anh.

 

“Thừa Tiêu đến rồi, vậy chúng ta bắt đầu đi!” Bùi phu nhân nhìn chồng.

 

“Được, vậy chúng ta thông báo bữa tiệc bắt đầu đi! Nhưng mà trước khi bữa tiệc bắt đầu, chúng ta phải long trọng giới thiệu một người.” Bùi Hoa nói.

 

Cố Thừa Tiêu khẽ nhướng mày kiếm lên, tò mò hỏi: “Tối nay chú Bùi có mời vị khách nào quan trọng sao ạ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2605


Chương 2605:

 

“Không, không phải là khách, mà là con gái thất lạc lâu năm mới tìm được của chúng ta. Tối nay chúng ta muốn giới thiệu con bé với mọi người.” Bùi Hoa hào hứng nói.

 

Gương mặt dễ nhìn của Cố Thừa Tiêu cũng thoáng qua sự bắt ngờ, anh chân thành nói: “Chúc mừng chú di.”

 

Vợ chồng Bùi Hoa nhìn nhau cười, Bùi Hoa chằm chậm bước lên sân khấu, ông khẽ hắng giọng, cả hội trường bỗng im bặt, ai cũng nhìn về phía ông.

 

Bùi Hoa thấy những vị khách ngày hôm nay đều là những bạn bè thân thích gần gũi với mình, ông hài lòng mỉm cười nói: “Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến dự bữa tiệc ngày hôm nay của Bùi Hoa tôi. Tôi tin rằng rất nhiều người đang đoán già đoán non về mục đích của bữa tối này. Bây giờ, tôi có thể nói cho mọi người biết. Rất nhiều bạn bè đều biết hơn 20 năm trước tôi đã thát lạc mất đứa con gái bé bỏng của mình, chúng tôi vất vả tìm kiếm con bé suốt bao năm qua, cuối cùng ông trời cũng đã mở mắt, xót thương cho nỗi đau mát con gái của vợ chồng chúng tôi, cuối cùng cũng đã đưa đứa con gái nhỏ đáng yêu về lại với chúng tôi. “

 

Nói đến đây, mắt Bùi Hoa ươn ướt, ông không kìm được nước mắt, lắng nghe những tràng pháo tay vang dội bên dưới khán đài, cảm động nhìn mọi người lên tiếng chúc mừng.

 

Hồng Mỹ San ban nãy đã biết tin này nên giờ cũng không quá ngạc nhiên, bà vươn tay ôm lấy người chị em tốt bên cạnh.

 

Mà vợ chồng Hứa Đào Dương thì vô cùng kinh ngạc, không ngờ cả nhà họ lại được đến đây, điều này cho thấy rằng nhà họ Bùi rất coi trọng nhà bọn họ.

 

Bùi phu nhân ở bên dưới khán đài cũng len lén lau nước mắt, cảm xúc lúc này thật khó diễn tả thành lời.

 

Hứa An An ở trong đám đông, tâm trí có chút lơ đễnh, cô ta trang điểm đẹp như vậy đến dự tiệc, nhưng Cố Thừa Tiêu thậm chí còn không thèm nhìn cô ta một cái, cô ta thực sự không thể đoán được người đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ gì.

 

Bùi Thần Hạo đang ở trên tầng 2 nhìn thấy ba bước lên sân khấu thì mỉm cười hạnh phúc, quay người đẩy mở: cửa phòng nghỉ ở phía sau. Trong phòng nghỉ, Hứa Tâm Duyệt đang ngồi cùng với dì và bà ngoại của mình.

 

“Tâm Duyệt, ba đã giới thiệu em rôi đây, chúng ta đi nào!”

 

Bùi Thần Hạo vươn tay về phía cô.

 

“Bà nội, dì, hai người cũng đi xuống với cháu đi!” Hứa Tâm Duyệt nói.

 

“Tâm Duyệt, dì với bà ngoại cháu không thích hợp với kiểu tiệc tùng này, cháu mau đi xuống đi! Lát nữa chúng ta sẽ xuống sau.” Thiệu Cô dịu dàng nói.

 

Hứa Tâm Duyệt nhìn ra được, cũng hiểu được suy nghĩ của dì và bà ngoại. Bọn họ chỉ đến thăm cô thôi.

 

“Tâm Duyệt, nhân vật chính tối nay là em, dì Thiệu và bà lát nữa anh sẽ bảo ba mẹ mời họ xuống! Bùi Thần Hạo mỉm cười nói.

 

“Cháu đi đi! Tâm Duyệt, tối nay hãy để mọi người đều quen biết cháu.” Thiệu Cô vẫy tay với cô. Hứa Tâm Duyệt gật đầu, cô đứng dậy chỉnh lại chiếc váy dạ hội màu trắng lên người, sau đó khoác lấy tay anh cả của mình. Đêm nay Bùi Thần Hạo cũng rất tuần tú, anh ấy mặc một bộ vest xám, vừa chững chạc lại lịch lãm, vẻ ngoài anh ấy và Hứa Tâm Duyệt có phần tương tự với nhau. Gen của nhà họ Bùi rất tốt, con gái thì xinh đẹp dịu dàng, con trai lại đẹp trai tuần tú.

 

Trên sân khấu, giọng nói của Bùi Hoa vang lên: “Thật vinh dự khi được mời tất cả mọi người tụ họp tại đây tối nay để chào mừng con gái nhỏ của tôi về nhà và tôi hy vọng sau này mọi người có thể quan tâm, chăm sóc cho con gái nhỏ của tôi.”

 

Cố Thừa Tiêu cũng đã nghe mẹ anh kể về chuyện này, đây là nỗi đau cả đời của vợ chồng nhà họ Bùi. Bây giờ họ đã tìm được con gái, gia đình cùng đoàn tụ bên nhau, đây.

 

thực sự là một việc rất hạnh phúc.

 

Hứa An An cũng không mong đợi gì vị Bùi tiểu thư này, cô ta muốn được Có Thừa Tiêu chú ý đến hon, cô ta lặng lẽ bước đến bên cạnh Có Thừa Tiêu, đứng sánh vai với anh.

 

Lúc này, Cố Thừa Tiêu đang bề con trai trong lòng, vẻ mặt của cậu nhóc cũng vô cùng mong đợi.

 

“Tiếp theo đây, con trai tôi sẽ dắt tay con gái tôi xuống gặp mọi người.” Bùi Hoa nói xong liền chuyển ánh mắt nhìn sang phía cầu thang màu trắng ngà được trang trí rực rỡ bên cạnh. Dưới ánh đèn lắp lánh của đèn trùm pha lê trên trằng, một cặp nam nữ khoác tay nhau bước xuống.

 

Bọn họ chằm chậm bước xuống từng bậc thang, cô gái bên cạnh Bùi Thần Hạo lúc này đã trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người trong bữa tiệc. Chỉ nghe thấy rất nhiều người không kìm được hít sâu, hóa ra tiểu thư vừa được tìm về của nhà họ Bùi lại là xinh đẹp như một nàng công chúa thế này!

 

Cô gái đó khoác trên người một bộ váy dạ hội màu trắng sang trọng, mái tóc xoăn bồng bềnh như một nàng công chúa, khuôn mặt trái xoan trắng như sứ, gương mặt đẹp như tranh vẽ, cô trông giống như một vì sao hạ phàm, đẹp đến nỗi khiến người ta khó mà hô hấp, làm cho ai ai đều cảm thấy kinh diễm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2606


Chương 2626:

 

“Là chị gái xinh đẹp!” Một giọng nói non nớt đầy ngạc nhiên của trẻ con vang lên, đôi mắt sáng của Có Dĩ Mục nhìn rất rõ, cái miệng nhỏ vô cùng phần khích há ra, giống như một cu cậu mê gái nhìn chằm chằm cô gái trên cầu thang.

 

“Sao có thể? Làm sao có thể là cô ta chứ?” Hứa An An kinh ngạc tự lầm bảm, ánh mắt cô ta chứa đầy kinh ngạc và ghen tị, thậm chí cô ta không dám tin, cũng không thể chấp nhận đứa con gái thất lạc bên ngoài của nhà họ Bùi lại là Hứa Tâm Duyệt.

 

Chắc chắn là bọn họ đã nhầm người rồi. Làm sao mà Hứa Tâm Duyệt lại là con gái của nhà họ Bùi chứ? Nhà họ Bùi chắc chắn đã bị cô ta lừa rồi.

 

Thế nhưng cô ta lại không nhận ra người đàn ông bên cạnh cô ta đang nhìn chăm chú vào cô gái đang đi xuống lầu, đồng tử anh co rụt lại, như thể có một trận chắn động đang không ngừng rung lên trong đôi đồng tử ấy Còn trong lòng anh thì như dậy sóng, Cố Thừa Tiêu cũng không ngờ, con gái của nhà họ Bùi lại là cô?

 

“Chiếc váy dạ hội…” Lúc Hứa Tâm Duyệt chằm chậm bước xuống, ánh mắt của mọi người đều bị ánh sáng lấp lánh dịu dàng làm cho khẽ nhíu mắt lại, đó là ánh sáng phát ra từ những viên đá trên chiếc váy dạ hội của Hứa Tâm Duyệt, ánh sáng lắp lánh như ánh trăng bao phủ lấy cô, khiến làn da của cô càng thêm nõn nà, tinh khiết như tuyết.

 

Trái tim của Hứa An An co rút lại, lòng ghen tị khiến gương mặt của cô ta trông vô cùng khó coi, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trở nên méo mó, chủ của chiếc váy dạ hội mà cô ta thích lại là Hứa Tâm Duyệt?

 

Sao lại như vậy chứ? Hứa An An cắn chặt môi, nhìn về phía mẹ mình, nhưng lúc này Lâm Tịnh Nhã cũng có tâm trạng giống cô ta, không dám tin.

 

Ánh mắt của Hứa Đào Dương cũng trầm đi rất nhiều, hóa ra đứa trẻ do anh trai và chị dâu mang về từ nước ngoài không phải là con ruột của bọn họ mà là do họ nhặt được sao?

 

Mà lại trùng hợp đến vậy, đó lại là đứa con gái thất lạc của nhà họ Bùi? Bây giờ nhà họ Bùi đã dám nhận cô, vậy hẳn là đã xét nghiệm DNA rồi. Hóa ra đây là lý do nhà họ Bùi mời cả nhà họ đến tham dự, không phải vì coi trọng họ, mà là vì Hứa Tâm Duyệt.

 

Hứa An An lúc này đang chìm trong đồ ky và ghen tị, cô ta lúc này cũng để ý đến vẻ mặt của người đàn ông bên cạnh. Vừa nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô ta suýt chút nữa là phát điên. Bởi vì ánh mắt của hai ba con bên cạnh đều đang nhìn Hứa Tâm Duyệt chăm chú. Từ lúc Cố Thừa Tiêu đến anh vẫn chưa nhìn cô ta một cái nào, thế mà lúc này anh lại nhìn Hứa Tâm Duyệt rất lâu không chớp mắt.

 

Hơn nữa, trong ánh mắt của Cố Dĩ Mục cũng tràn đầy sự vui mừng, mừng còn hơn khi nhìn thấy người mẹ ruột là cô ta nữa.

 

Lễ nào anh thích Hứa Tâm Duyệt sao? Không, không được, Cố Thừa Tiêu là của cô ta, con trai cũng là của cô ta, trong lòng cô ta điên cuồng la hét.

 

“Daddy, daddy lừa con đúng không? Chị gái xinh đẹp chưa hề đi nước ngoài.” Cậu nhóc lúc này mới kịp phản ứng lại.

 

“Không phải, do cô ấy tự mình nói như vậy mà, cô ấy là con gái của ông Bùi nên mời phải về lại đấy.” Cố Thừa Tiêu mới không muốn thừa nhận chuyện mình đã lừa dối con trai đâu.

 

“Dadởy, chị gái xinh đẹp hôm nay đẹp quá!” Cậu nhóc còn nhỏ nhưng đã có khiếu thẳm mỹ rất cao.

 

Mặc dù Cố Thừa Tiêu phải thừa nhận rằng Hứa Tâm Duyệt rất xinh đẹp, nhưng điều đó thì có liên quan gì đến anh chứ? Anh sẽ không bao giờ quên chuyện người phụ nữ này đã từng một đêm đi với tận hai người đàn ông ngoại quốc.

 

Vậy nên cho dù cô trông có vẻ trong sáng không một chút tạp chất thì cũng không thể xóa bỏ sự thật rằng cô đã từng vào khách sạn với đàn ông.

 

Phụ nữ giỏi nhất là lừa dối người khác. Sau này, anh cũng sẽ dạy con trai mình hiểu ra sự thật này.

 

Hứa Tâm Duyệt có gắng duy trì nụ cười tao nhã và đoan chính trên khuôn mặt dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người. Nhưng khi ánh mắt của cô chạm phải một đôi mắt, cô suýt chút nữa đã bước hụt, may mà có anh trai đã giữ chặt cô lại.

 

Trong lòng Hứa Tâm Duyệt khẽ chắn động, tại sao Cố Thừa Tiêu cũng ở đây? Nhưng khi nhìn thấy trong tay anh còn bế một cậu bé thì Hứa Tâm Duyệt khẽ cong môi cười, cô rũ mắt xuống khẽ nhắc nhẹ váy lên, sau đó lại ngắng đầu nhìn về phía anh.

 

Mà dáng vẻ cúi đầu cười khẽ đó của cô làm cho tất cả những người đàn ông trẻ tuổi trong buổi tiệc đều ngã rạp.

 

Ngay cả Cố Thừa Tiêu cũng không ngoại lệ, anh khẽ ho khan một cái sau đó quay đầu nhìn sang chỗ khác.

 

Còn Hứa An An thì như bị người ta điểm huyệt vậy, chứng kiến dáng vẻ xinh đẹp của Hứa Tâm Duyệt ở đây, trái tim của cô ta cảm thấy khó chịu như bị một bàn tay to chèn ép vậy.

 

Hứa Tâm Duyệt vốn đã rất hồi họp, nhìn thấy hai ba con kia thì lại càng hồi hộp hơn.

 

“Chị gái xinh đẹp!” Một giọng nói non nớt vui mừng la to lên.

 

Hứa Tâm Duyệt nhìn về phía cậu nhóc, nở một nụ cười ngọt ngào, vẫy tay với cậu bé.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom