Cập nhật mới

Dịch Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2486


“Nói vài câu? Vậy sao hôm nay cô lại biết chúng tôi ăn cơm ở đó, vì sao đột nhiên lại chạy đên khu phòng riêng, có phải cô có âm mưu gì đúng không, cô theo dõi chúng tôi?”

 

Hứa An An hung hăng hỏi.

 

Hứa Tâm Duyệt không khỏi cảm thấy buồn cười: “Tại sao tôi phải theo dõi các người? Tôi không có chuyện gì làm sao?”

 

“Vậy tại sao cô lại xuất hiện ở đó, dù sao cô cũng phải đưa ra một lý do chứ!”

 

“Tôi xuất hiện trong nhà hàng, là có nguyên nhân của tôi, không nhất thiết phải nói cho các người.” Hứa Tâm Duyệt không muốn nói ra chuyện của cô và cậu nhóc.

 

“Cô… Hứa Tâm Duyệt cô thật sự quá nham hiểm, cô âm thầm ở trong tối ngăn cản mẹ co chúng tôi nhận nhau, rốt cuộc cô muốn làm cái gì.”

 

Hứa An An tức giận đến mức đập bàn.

 

Hứa Tâm Duyệt nhíu mày, ngược lại nghe không hiểu: “Tôi không biết các người đang nói gì?”

 

Lý Tịnh Nhã hừ lạnh một câu: “Hôm nay vốn dĩ là Cố phu nhân hẹn gặp chúng tôi, để An An và Tiểu Mục nhận nhau, tương lai An An sẽ gả vào nhà họ Cố, danh chính ngôn thuận trở thành bà Có, nhưng Tiểu Mục đột nhiên không thừa nhận An An nhà chúng tôi, ngược lại tìm cô đến, cô nói xem, có phải cô nói với tiểu Mục cái gì, tiêm nhiễm cho.

 

thằng bé một số tư tưởng ác độc gì, nói xáu An An, để thằng bé không thừa nhận An An nhà tôi.”

 

Cho dù Hứa Tâm Duyệt nghe hiểu, trong lòng cô cũng kinh ngạc, Cố Dĩ Mục không thừa nhận Hứa An An?

 

Tại sao?

 

Điều này đương nhiên là không có bất kỳ quan hệ gì với cô, trước hôm nay cô căn bản không biết cậu nhóc này là con của Hứa An An.

 

“Lúc tôi và Cố tiểu thiếu gia gặp nhau, tôi căn bản không biết nó là đứa bé mà ban đầu tôi mang thai hộ, sao tôi có thể ở trước mặt thằng bé nói xấu con gái bà đây?”

 

Hứa Tâm Duyệt hỏi ngược lại.

 

“Cô không biết? Tôi không tin, năm đó cô cũng ra vào bệnh viện tư nhân của gia tộc Cố thị, cô nghe ngóng một chút sẽ biết được đó là bệnh viện tư nhân của Có gia, tất nhiên cô cũng biết được đứa trẻ mang thai hộ chính là con của Cố Thừa Tiêu, cô là muốn mượn sự sinh con vất vả này, ở trước mặt Có Thừa Tiêu đòi chút lợi lộc gì đó!”

 

Hứa An An nghiền răng tức giận, càng phân tích càng cảm thấy tất cả những điều này đều là âm mưu của Hứa Tâm Duyệt.

 

Hứa Tâm Duyệt nghe xong, chỉ cười lạnh: “Ban đầu tôi đồng ý mang thai hộ, tôi chỉ cần tiền, các người đưa tôi tiền, tôi sinh cho các người đứa trẻ bình an, từ đó về sau, chuyện của các người không liên quan đến tôi, còn có vị Cố Thừa Tiêu đó, tôi căn bản không quen, cũng không muốn đòi chút lợi lộc gì từ trên người anh ta.”

 

*Cô không quen Có Thừa Tiêu sao? Cô lừa quỷ à!” Hứa An An khoanh tay, khuôn mặt chế giễu.

 

Hứa Tâm Duyệt buồn bực, cô cau mày nói: “Lẽ nào tôi bắt buộc phải quen anh ta?”

 

Hứa An An nghẹn họng, trong lòng cô ta, tất cả phụ nữ nhìn thấy Có Thừa Tiêu đều bị mê hoặc, hơn nữa lời của Hứa Tâm Duyệt khiến cô cực kỳ khó chịu.

 

“Tập đoàn Có thị cô biết chứ? Là tòa nhà cao lớn nỗi bật ở trung tâm thành phó, anh ấy là chủ tịch của tập đoàn Cố thị, với giá trị tài sản hàng trăm tỷ đồng, cô không biết sao? Nhưng cho dù cô có biết hay không, Cố Thừa Tiêu là chồng tương lai của An An nhà tôi, nếu như cô dám động vào, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô.”

 

Lý Tịnh Nhã lạnh lùng cảnh cáo: “Tôi biết bà ngoại cô ở đây, cũng biết dì nhỏ còn là xử nữ đến nay vẫn chưa lập gia đình của cô làm việc ở siêu thị đối diện.”

 

Hứa Tâm Duyệt tức giận trừng mắt nhìn Lý Tịnh Nhã: “Câm miệng! Không được phép nói dì nhỏ của tôi như vậy.”

 

“Cô ta không gả được ra ngoài, còn không cho tôi nói sao?

 

Hừ! Nhát định có bệnh gì đó mới không gả được ra ngoài.”

 

Lý Tịnh Nhã chuyên chọn những câu nói khiến Hứa Tâm Duyệt khó chịu.

 

Hứa Tâm Duyệt thật sự tức giận: “Các người có thể nhắm vào tôi, nhưng xin các người tôn trọng người nhà tôi.”

 

“Hừ! Gia đình giống như cô còn nói gì đến việc tôn trọng?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2487


Hứa An An khuôn mặt khinh thường.

 

“Được rồi! Phí lời với cô ta làm gì, người một nhà không có bản lĩnh gì, đáng đời bị người khác chà đạp, lời tôi đã nói hết ở đây hôm nay rồi, nếu như cô dám tiếp cận Cố Thừa Tiêu và Tiểu Mục, đến lúc đó đừng trách tôi vô tình, bà ngoại cô hoặc dì nhỏ hoặc cô, ai xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chúng tôi đều không biết.”

 

Lý Tịnh Nhã nói xong, kéo con gái đứng dậy: “An An, chúng ta đi.”

 

Câu nói cuối cùng, chính là sự uy hiếp trần trụi nhát.

 

Hứa Tâm Duyệt có thể không để ý đến an nguy của bản thân và chống đối lại cặp mẹ con này, nhưng, cô không thể không quan tâm đến người nhà, cô đứng dậy nói: “Các người đừng làm tổn thương đến người nhà tôi, tôi đồng ý với hai người, tuyệt đối sẽ không lại gần Cố Thừa Tiêu và con trai anh ta.”

 

Lý Tịnh Nhã đi được vài bước, nghe thấy đáp án này của cô, bà vừa lòng rồi.

 

“Tốt nhất là cô nói được làm được, nếu như không làm được, vậy thì đợi hậu quả đi!”

 

Hứa An An cũng không quên buông thêm một câu ác ý.

 

Ánh mát nhìn dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của cặp mẹ con rời đi, Hứa Tâm Duyệt thở dài một hơi, trong lòng cô hạ quyết tâm, nhất định sẽ không để cho bà ngoại và dì nhỏ xảy ra chuyện gì.

 

Cho nên, cô sẽ cách xa cặp ba con đó ra.

 

Hơn nữa, cô và bọn họ căn bản cũng không có giao tiếp!

 

Nói gì đến cách hay không cách xa đây?

 

Có lẽ cả đời này đều sẽ không gặp họ.

 

Trong biệt thự của Cố Thừa Tiêu.

 

Hai ba con từ lúc về vẫn luôn ngồi trên ghế sô pha, biểu cảm nghiêm túc của ba, khuôn mặt ám ức của người con, hơn nữa chủ mưu việc chiến tranh giữa hai ba con lại là người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trong nhà hàng hôm nay, Hứa Tâm Duyệt.

 

“Sau này không cho phép gặp này cô ta nữa, cũng không được phép gọi điện thoại.” Giọng nói Cố Thừa Tiêu lạnh lùng ra lệnh.

 

“Con không muốn, cho dù không thể làm mẹ, chẳng lẽ cũng không thể làm bạn sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn ngắng đầu lên hỏi ngược lại.

 

Giọng nói non nớt trả lời cực kỳ nghiêm túc.

 

Ngón tay thon dài của Có Thừa Tiêu ảo não nhẹ chống lên trán, híp mắt lại lần nữa mở miệng nói: “Bạn bè cũng không được.”

 

Cậu nhóc che miệng, nhịn nước mắt hồi lâu cuối cùng cũng bật khóc, tức giận chỉ biết ngồi thẳng vai không dám khóc, cứ nhịn nước mắt ở nơi cổ họng như vậy.

 

“Vậy thì cứ khóc đi! Chuyện này không có thương lượng gì cả.”

 

Cố Thừa Tiêu nói xong, nói với trợ lý Hách Soái ở ngoài cửa: “Trông nó cho tôi.”

 

Hách Soái chẳng qua chỉ là đến đưa tài liệu! Nào biết vừa mới đến đây, liền gặp phải cảnh chiến tranh của ba con, hơn nữa lần đầu tiên anh ta thấy ông chủ tức giận đến như vậy, nhìn tiểu thiếu gia khóc thành sông, cũng không thấy anh mềm lòng.

 

Rốt cuộc chuyện gì gây nên cuộc chiến tranh giữa ba con nghiêm trọng như vậy?

 

Có lẽ Hách Soái nghĩ nát óc cũng không hiểu, người gây nên đại chiến giữa hai ba con là một người phụ nữ không có liên quan gì.

 

Thân hình thon dài của Cố Thừa Tiêu, bước từ phòng khách vào trong hoa viên, hôm nay tâm trạng của anh quả thực buồn bực, con trai đang yên đang lành dở trò quỷ gì không biết.

 

Cứ đòi cô gái đó làm mẹ nó, con trai nghĩ thế nào vậy, mẹ ruột không cần, mặc dù anh cũng không thích có người quấy rằy đến cuộc sống của anh và con trai.

 

Nhưng, nếu như trong hai người phụ nữ phải chọn một, tất nhiên anh sẽ để Hứa An An tham gia vào, dù sao cô cũng là mẹ ruột của thằng bé.

 

Còn người phụ nữ kia mặc dù mặt mũi cực kỳ giống con trai, anh cũng tuyệt đối không cho phép.

 

Cố Thừa Tiêu cũng thấy kỳ lạ, con trai đây là di truyền theo đời sao?

 

Tại sao không giống Hứa An An, mà lại giống em họ của cô ta?

 

Chuyện này ai cũng không nói chắc chắn được, Cố Thừa Tiêu đi dạo trong hoa viên, để cậu nhóc đang khóc ở trong phòng khách.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2488


Cậu nhóc từ sau khi ba ra ngoài, càng khóc lớn hơn, nhưng, ba vẫn nhẫn tâm bỏ lại cậu đi dạo.

 

Hách Soái ngồi bên cạnh cậu nhóc, dỗ một hồi lâu cũng không dỗ được, chỉ có thể âm thầm ở bên cạnh.

 

Nhưng cậu nhóc có thói quen ngủ trưa, cộng thêm trận khóc này, mệt đến mức nước mắt vẫn trên khóe mắt, nhưng đã ôm chiếc gối ôm dựa vào trên ghế ngủ.

 

Còn Hách Soái đang không biết làm thế nào, liền nhìn thấy bóng dáng Cố Thừa Tiêu ở phòng khách bước đến.

 

Anh ta nhanh chóng đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Cố tổng, tiểu thiếu gia ngủ rồi, có cần bế vào phòng ngủ không?”

 

Cố Thừa Tiêu đi qua, chỉnh lại cho cậu nhóc nằm thẳng, cũng không có ý định bé về phòng ngủ.

 

“Đem tài liệu vào trong thư phòng.”

 

Có Thừa Tiêu cứ như vậy để cậu nhóc nằm ngủ trên ghế sô pha, còn anh đi xử lý công việc.

 

Một năm trước, ở đây còn có ban người giúp việc, nhưng Cố Thừa Tiêu phát hiện, tính ÿ lại của cậu nhóc quá lớn, dường như bảo mẫu đều làm hết tất cả những việc thằng bé cần làm, hoàn toàn chăm sóc thành một tiểu thiếu gia yếu ớt.

 

Vậy nên, Cố Thừa Tiêu vì để bồi dưỡng cho con trai tính độc lập tự chủ, anh liền sa thải hết toàn bộ người giúp việc, hiện tại ở trong căn biệt thự to lớn, chỉ có hai ba con anh sống cùng nhau.

 

Bình thường làm việc đều đưa thằng bé đến công ty, trong công ty cũng thiết kế cho cậu một gian phòng đồ chơi, thân là thuộc hạ của anh, còn phải phụ trách công việc giúp anh chăm sóc đứa bé.

 

Hách Soái còn chưa kết hôn, đã tích lũy được một số kinh nghiệm trông trẻ rồi.

 

Sau khi Hách Soái đặt tài liệu xuống, anh ta cầm văn kiện trên cùng đưa cho anh: “Cố tổng, khoản tiền phá dỡ mảnh đất đó đã được tính toán xong, anh xem thử xem, ký tên là có thể khởi công xây dựng.”

 

Có Thừa Tiêu gật đầu: “Chuyện này nên tiền hành nhanh chóng, tôi không hy vọng thời gian xây dựng sẽ bị kéo dài.”

 

“Yên tâm đi! Tắt cả đều thuận lợi!”

 

Một khu nội thành cũ, đã nhiều năm chưa có nhà đầu tư: nào dám đặt chân đến, bởi vì chỗ đó quá lớn, không phá được, nhưng lúc Có Thừa Tiêu nhìn trúng, nói phá là phá.

 

Hứa Tâm Duyệt quay về nhà bà ngoại, tối qua cô gửi email cho cho cấp trên của công ty, đã nhận được thư phản hồi.

 

Mặc dù kết quả đi catwalk lần này không như mong đợi, nhưng cũng khiến cho danh tiếng của công ty thành công không nhỏ, mặc dù không thể hợp tác cùng Jessica, nhưng cũng thu hút được không ít ánh mắt muốn hợp tác.

 

Hứa Tâm Duyệt nói trên email cần nghỉ phép một tháng, bên đó cũng đồng ý rồi, đồng thời cũng báo cho cô một tin tốt.

 

Việc cô xin chuyển chỉ nhánh về trong nước đã được sự: đồng ý của cấp trên, đợi sau khi cô kết thúc nghỉ phép một tháng lần này, có thể đến chỉ nhánh công ty báo tin rồi.

 

Hứa Tâm Duyệt bị mẹ con Hứa An An chọc tức, nhưng nhìn thấy tin tức tốt này, tâm trạng cô lại vui vẻ hẳn lên.

 

Cuối cùng, cô có thể làm công việc bản thân mình thích rồi, cũng có thể ở bên cạnh những người nhà mà cô yêu quý nhất.

 

Hứa Tâm Duyệt nghe thấy tiếng chìa khóa, nhất định là dì nhỏ tan làm về rồi.

 

Quả nhiên, đẩy cửa bước vào là khuôn mặt mệt mỏi của Thiệu Cô.

 

*Di nhỏ, công việc có phải là mệt lắm không?”

 

Hứa Tâm Duyệt lập tức đưa cho bà một cốc nước.

 

Thiệu Cô lắc đầu, nhìn cô mỉm cười: “Mệt chút cũng không Sao.”

 

Nói xong, bà kéo Hứa Tâm Duyệt đến bên cạnh có: “Có chuyện này, dì phải nói với cháu trước tiên, một tháng trước, dì nghe nói khu nội thành cũ này sẽ bị phá bỏ và di dời, nhưng không nghĩ rằng thật sự đến rồi, trưa nay cuộc gọi được thông báo đến điện thoại của dì rồi.”

 

Hứa Tâm Duyệt không khỏi vui mừng nói: “Đây là chuyện tốt mài”

 

“Đối với cháu mà nói đây quả thực là chuyện tốt, nhưng điều này đối với bà ngoại có đả kích rất lớn, đây là nhà của ông ngoại để lại cho bà, sao bà nỡ để nó bị dỡ ra đây!”

 

Thiệu Cô thở dài một hơi, đang lo lắng không biết nên nói chuyện này với mẹ như thế nào! Mặc dù bà cũng vừa lòng với tiêu chuẩn tính toán khoản tiền phá bỏ di dời đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2489


Nhưng bà càng quan tâm đến cảm nhận của mẹ hơn.

 

“Bà ngoại có khi nào sẽ không đồng ý?” Hứa Tâm Duyệt nhỏ giọng hỏi.

 

“Ông ngoại qua đời ở đây, tầng hai còn có bài vị của ông, tư tưởng của bà ngoại khá mê tín, bà nói ông ngoại cũng sẽ về đây nghỉ ngơi, cho nên, bà rất tin tưởng nơi đây chính là nhà ở thế giới bên kia của ông, lần trước cô có đề xuất đến, bà nỗi giận rất lớn.”

 

Trong đầu Hứa Tâm Duyệt cũng nghĩ đến người ông ngoại hiền lành, hốc mắt không khỏi ửng đỏ, ông ngoại qua đời lúc cô 18 tuổi, 8 tuổi cô đã được gửi đến đây nuôi, tình cảm với ông ngoại cũng cực kỳ sâu đậm.

 

“Có thể không dỡ bỏ không?” Hứa Tâm Duyệt nhẹ khit mũi.

 

“Sao có thể không dỡ đây! Văn kiện đã truyền xuống rồi, ra lệnh cho chúng ta sau ba ngày phải chuyển đi, đội phá dỡ cũng đến, cả khu nội thành cũ này đều phải dỡ, xây dựng khu nhà cao ốc giống với khu đối diện, hơn nữa tiền bồi thường cũng vừa ý, cô cũng không có ý kiến gì, chỉ lo bà ngoại sẽ không đồng ý.”

 

Hứa An Duyệt cũng biết, chuyện này không còn cách để thu hồi, nếu như vì để cho kế hoạch xây dựng thành phó, khu nội thành cũ như này chắc chắn sẽ bị phá dỡ.

 

“Vậy chúng ta khuyên bà ngoại thử xem sao!”

 

“Buổi tối, chúng ta cùng khuyên bà, hai ngày nay dì xin nghỉ phép rồi, tiền bồi thường dỡ bỏ sẽ được thanh toán vào ngày mai, ba ngày sau, kiểu gì cũng phải chuyển khỏi đây.

 

“Được! Vậy chúng ta khuyên bà ngoại thử xem.” Hứa Tâm Duyệt gật đầu.

 

Bữa tối Thiệu Cô làm hai món ăn lớn, một nhà ba người cùng thưởng thức những món ăn ngon.

 

Hứa Tâm Duyệt nói với bà ngoại và dì nhỏ về thay đổi công việc của bản thân mình trước tiên, hai người đều rất vui vẻ, điều này cũng có nghĩa sau này họ sẽ không cần phải tách ra nữa, có thể sống cùng nhau.

 

“Cháu còn có một tháng nghỉ ngơi, ngày mai cháu đến khách sạn thu dọn đồ đạc.”

 

“Được!”

 

Thiệu Cô gật đầu, sau có nháy mắt với Hứa Tâm Duyệt, ý bảo cô bắt đầu nói về chuyện phá bỏ và di dời.

 

Bà ngoại đang ăn cơm, Thiệu Cô đặt đũa xuống nghiêm túc nói với mẹ: “Mẹ còn nhớ lần trước con từng nói qua với mẹ chuyện phá dỡ và di dời không ạ?”

 

Đôi mắt vẫn đục của bà nhìn chằm chằm: “Sao vậy? Có phải không dỡ nữa à?”

 

“Không… là thật sự phải dỡ rồi, phía bên chính phủ thông báo trong vòng ba ngày chúng ta phải chuyển khỏi đây, tiền phá dỡ và di dời ngày mai cũng sẽ được thanh toán.”

 

“Cái gì? Mẹ không đồng ý, mẹ không đồng ý dỡ bỏ.”

 

Bà ngoại lập tức có ý kiến rất lớn, có chết bà cũng không muốn rời khỏi nơi này.

 

“Bà ngoại, dì nhỏ có thể đi mua một căn nhà mới, chúng ta một nhà ba người còn có thể ở đó sống cùng nhau được không ạ?”

 

Hứa Tâm Duyên khuyên bảo.

 

Nhưng bà ngoại không thích: “Cái gì mà nhà mới, bà không thích, đây là nhà năm đó ông ngoại và bà cùng xây dựng, bà có tình cảm với nơi này, không muốn rời đi.”

 

Thiệu Cô và Hứa Tâm Duyệt nhìn nhau, có chút không biết làm thế nào.

 

“Mẹ, khoản tiền phá dỡ và di dời đủ để chúng ta đi mua một căn nhà ba phòng ngủ hai phòng khách ở tiểu khu, nhà ở đây quá cũ rồi, ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố nên bắt buộc phải quy hoạch, chúng ta ở thành phó lớn, cho dù năm nay không phá, năm sau năm sau nữa nhất định cũng phải cải tiến.”

 

Thiệu Cô từ từ giảng giải.

 

“Vậy đợi đến lúc mẹ chết thì hãy phá!” Bà ngoại tức giận cố chấp nói.

 

“Bà không thể nói thế được, bà sống một trăm tuổi, còn thọ hơn cả Nam Sơn.”

 

Hứa Tâm Duyệt phản bác nói.

 

“Dù sao đội phá dỡ cũng sắp đến rồi, chúng ta bắt buộc phải chuyển đi, mai con sẽ đi tìm phòng, ngày kia chúng ta chuyển nhài”

 

Thiệu Cô chỉ có thể nói như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2490


Đột nhiên hốc mắt bà ngoại ửng đỏ, rơi nước mắt: “Đây là nhà bà cùng ông ngoại sống hơn ba chục năm, sao bà nỡ đây! Cái gì mà nhà mới, bà không cần, bà chỉ cần sống ở đây thôi, có chét cũng sẽ yên lòng, bà muốn ở củng vong linh với ông ấy, bà biết ông ấy vẫn chưa đi.”

 

Thiệu Cô liếc nhìn mẹ lắc đầu: “Ba sớm đã đi rồi.”

 

Hứa Tâm Duyệt cũng không biết nên khuyên bà ngoại thé nào, cô có thể hiểu bà ngoại cố gắng bảo vệ được phần tình cảm ở nơi đây mãnh liệt thế nào.

 

“Tâm Duyệt, ngày mai cháu đến khách sạn lấy đồ về sớm một chút, dì đi tìm nhà.”

 

“Được ạ, cháu đến khách sạn một chuyền rồi về.”

 

Hứa Tâm Duyệt gật đầu.

 

Bà ngoại cũng không ăn nữa, tức giận về phòng ngủ, Hứa Tâm Duyệt cũng rất thương bà, cô không khỏi nghĩ rốt cuộc là ai muốn phá bỏ nơi này?

 

Trong biệt thự của Cố Thừa Tiêu, trời tối Hồng Mỹ San dẫn theo đầu bếp bên cạnh bà, mua một chút đồ ăn đến nấu bữa tối.

 

Cậu nhóc cũng không giận dỗi nữa, không phải không dỗi, mà là lần đầu tiên cậu thấy ba mình nghiêm khắc như vậy, cho nên, cũng biết ầm ï hay không cũng không có lợi ích gì đành ngoan ngoấn.

 

Nhưng cậu vẫn giấu kỹ mảnh giấy có số điện thoại của Hứa Tâm Duyệt, đợi khi có cơ hội, cậu sẽ gọi điện cho cô.

 

Ăn cơm xong, Hồng Mỹ San ngồi trên ghế sô pha, không khỏi nhìn con trai: “Thừa Tiêu, đứa trẻ dù sao cũng vẫn cần tình yêu thương của mẹ, không có mẹ trưởng thành bên cạnh là điều đáng tiếc, mặc dù ba của con cũng đi rồi, lúc đó con đã hai hai tuổi, nhưng Tiểu Mục còn nhỏ, thằng bé mới tròn ban tuồi, nó cần thêm một người ở cạnh.”

 

“Mẹ, mẹ muốn nói gì cứ trực tiếp nói!” Cố Thừa Tiêu bình tĩnh hỏi.

 

“Chính là sau này để cho Hứa An An có thời gian đến đây ở cùng với Tiểu Mục, mặc dù Tiểu Mục bây giờ không chịu nhận cô ấy, nhưng ở cùng nhiều một chút cũng tốt.”

 

“Mẹ, mẹ chắc chắn Hứa An An là mẹ của Tiểu Mục sao?”

 

Có Thừa Tiêu tùy ý hỏi một câu.

 

Hồng Mỹ San giật mình, lườm anh một cái: “Sao có thể không phải? Hứa An An là nhà tài trợ mẹ đích thân chọn ra, hơn nữa còn là ca phẫu thuật đặt ống nghiệm tại bệnh viện chúng ta, con nói xem, đây còn có thể là giả sao?”

 

“Ai sinh ra Tiểu Mục?” Có Thừa Tiêu hỏi lại một câu.

 

“Ai sinh ra điều này không quan trọng, năm đó mẹ một lòng chăm sóc con, chuyện này là bà Hứa làm, đứa trẻ sinh ra giống con biết bao! Giống y hệt con hồi nhỏ vậy.”

 

Hồng Mỹ San không quên được lúc đứa trẻ mới chào đời, dáng vẻ ôm đứa bé trong lòng bà.

 

Mặc dù lúc Cố Thừa Tiêu đang hôn mê, không biết mẹ dùng cách này sinh cho anh một đứa con, nhưng anh cũng không kháng cự, huống hồ cậu nhóc đã là sự tồn tại quan trọng nhát trong sinh mệnh anh.

 

“Được rồi! Mẹ muốn cô ta đến thì để cô ta đến! Néu như: Tiểu Mục không thích cô ta, con sẽ để cô ta ít đến.” Cố Thừa Tiêu mở miệng đồng ý.

 

“Tiểu Mục sao có thể không thích cô ấy? Huyết mạch tương liên, thằng bé nhát định sẽ thích Hứa An An.” Hồng Mỹ San chắc chắn nói.

 

“Thời gian không còn sớm nữa, mẹ có muốn ở lại đây nghỉ ngơi không?”

 

“Cũng được, mẹ muốn ở cùng Tiểu Mục, sự nghiêm khắc của con hôm nay dọa cho thằng bé sợ rồi.”

 

Hồng Mỹ San có chút trách móc: “Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, sao con lại mắng thằng bé thành như vậy? Còn có, người Tiểu Mục gọi đến cũng là nhị tiểu thư nhà họ Hứa, là người một nhà, con không cần thiết phải ghét người nhà như vậy.”

 

Cố Thừa Tiêu đương nhiên không thể nói với mẹ, Hứa Tâm Duyệt là người có thể làm bát kỳ công việc nào, anh thản nhiên nói: “Con đối với phụ nữ từ trước nay đều như: vậy.”

 

“Con ấy à! Nếu như không phải là có Tiểu Mục, nuôi con thành như vậy thì bao giờ mẹ mới có thể có cháu bề đây, đều là một ẳn số mà.”

 

Hồng Mỹ San oán trách một câu, nhưng nghĩ đến cháu trai cần phải đi tắm, bà mỉm cười đứng dậy đi đến phòng đồ chơi tìm cháu trai.

 

Có Thừa Tiêu cũng đứng dậy đi vào trong thư phòng, gần đây lượng công việc của anh khá nặng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2491


Sáng sớm.

 

Hứa Tâm Duyệt bảy giờ thức dậy, nghe thấy dì nhỏ cũng dậy nấu bữa sáng rồi, bởi vì tâm trạng của bà ngoại không tốt, sáng sớm đã ra ngoài đi dạo.

 

“Tâm Duyệt, lát nữa dì ra ngoài đi tìm phòng, sau khi cháu lấy xong đồ về thì chăm bà ngoại nhé, dì sợ tâm tình của bà kích động quá mức sẽ xảy ra chuyện gì đó.”

 

“Vâng, cháu ăn xong bữa sáng sẽ đến khách sạn.”

 

Hứa Tâm Duyệt gật đầu.

 

Còn bà ngoại không bao lâu cũng quay trở lại, lúc bà ăn sáng tâm trạng vô cùng không tốt, ngay cả lời cũng không nói một câu, bà cứ áp chế cảm xúc như vậy khiến Thiệu Cô và Hứa Tâm Duyệt cực kỳ đau lòng.

 

“Mẹ, lát nữa con và Tâm Duyệt phải ra ngoài một chút, Tâm Duyệt đi sẽ về ngay, mẹ ở nhà xem tivi một lúc, đừng ra ngoài.”

 

Thiệu Cô dặn dò nói.

 

“Bà ngoại, cháu đi lấy vali rồi về ở với bà có được không?”

 

Hứa Tâm Duyệt mỉm cười nói.

 

Bà ngoại mới gật đầu: “Được! Hai đứa cứ bận việc của mình đi! Bà không sao.”

 

Hứa Tâm Duyệt và Thiệu Cô ăn xong bữa sáng cũng từng người xuất phát, Hứa Tâm Duyệt bắt xe đến thẳng khách sạn.

 

Trong khách sạn, Lâm Mao Mao đã đem trang phục catwalk lần này sắp xếp cho vào túi mang về công ty rồi.

 

Cô nghe nói Hứa Tâm Duyệt nghỉ phép, nhưng cô vẫn còn là nhân viên mới không có kỳ nghỉ, ngược lại cô nghĩ đến chuyện xin công ty, để sau này điều cô về nước giúp Hứa Tâm Duyệt làm việc.

 

Hứa Tâm Duyệt cũng rất vui vẻ: “Mao Mao, chị đợi em về.”

 

“Chị Tâm Duyệt, em nhất định sẽ tranh thủ quay về, đi cùng chị em có thể học được rất nhiều thứ, em thích đi theo chị.” Lâm Mao Mao mỉm cười khanh khách.

 

“Được, vậy chị đợi em, chị về nhà trước đây.”

 

“Vâng, chiều em có chuyến bay, chị Tâm Duyệt, chăm sóc tốt cho bản thân nha!”

 

“Em cũng vậy, đi đường cần thận chút.”

 

Hai người ở trong khách sạn chào hỏi xong, Hứa Tâm Duyệt cầm vali ra ngoài, taxi vẫn đang nhấp nháy đèn đợi cô ở đó, tài xế còn rất nhiệt tình đi đến giúp cô cho hành lý vào cốp sau, lần nữa quay trở lại hướng nhà bà ngoại.

 

Ngồi ở ghế sau, cách lớp cửa sổ chói sáng, ánh mắt Hứa Tâm Duyệt không khỏi bị những tòa cao ốc của trung tâm thành phó hấp dẫn, biển hiệu của tập đoàn Có thị ở dưới ánh mặt trời, tỏa ra ánh sáng chói mắt.

 

Đột nhiên Hứa Tâm Duyệt hiểu được vì sao Hứa An An lại khẩn trương đến vậy, Cố Thừa Tiêu quả nhiên là người có tiền có gia thế, Hứa An An lại là người thích lợi ích như thế, cô ta nằm mơ cũng muốn gả cho gia đình như vậy!

 

Hứa Tâm Duyệt nhắm mắt lại, chuyện của Hứa gia tất cả đều không liên quan đến cô.

 

Cô sẽ không đi quấy rầy bọn họ, cũng không mang đến nguy hiểm cho bà ngoại và dì nhỏ, dù sao hiện tại Hứa gia có quyền có thế, còn họ chỉ là những người dân bình thường, đấu không lại.

 

Xe của Hứa Tâm Duyệt dừng lại trước cửa bên ngoài phó, cô kéo hành lý gõ cửa, nhưng phát hiện cửa khóa rồi, Hứa Tâm Duyệt không khỏi giật mình, bà ngoại không ở nhà sao?

 

Hứa Tâm Duyệt vội vàng lấy chìa khóa trong túi đeo sau lưng ra mở cửa, đem hành lý đầy vào trong, cô gọi lớn hai tiếng, quả nhiên không ai trả lời, xem ra bà ngoại ra ngoài rồi.

 

Dì nhỏ từng dặn cô phải trông chừng bà ngoại, lúc này lệnh phá dỡ vừa mới hạ xuống, là khoảng thời gian khá mẫn cảm với nhiều chuyện.

 

Hứa Tâm Duyệt sau khi khóa cửa liền ra ngoài, nhìn xung quanh, cô nhìn thấy có một người phụ nữ trung niên đang phơi quần áo bên cạnh, cô vội vàng lên trước hỏi: “Thím Trương, thím có nhìn thấy bà ngoại cháu không ạ?”

 

“Bà ngoại cháu chắc chắn là đến lữ đoàn ủy ban khu phó bên cạnh rồi, nghe nói, bên đó có chút không muốn phá dỡ nên đang làm loạn!”

 

“Cái gì? Làm loạn chuyện gì cơ ạ?”

 

Trái tim Hứa Tâm Duyệt không khỏi đập loạn xạ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2492


“Thì là có một số người già sống ở đây, không nỡ rời khỏi nhà của mình, dù sao ở đây có rất nhiều người lớn tuổi!

 

Tư tưởng cũ, không chịu chuyển nhà, haizz! Tiền bồi thường cũng không ít, có ngốc mới không chuyền đi!”

 

Thím Trương oán trách một câu: “Đừng có ảnh hưởng đến việc chúng tôi chuyển nhà.”

 

Hứa Tâm An lo lắng cho bà ngoại, cô vội vàng đi về phía ủy ban phường, ở đây chỉ cách ủy ban phường một chút, cô chỉ có thể chạy qua đó.

 

Ủy ban phường ngược lại là một tòa nhà mới xây, có một cái sân cực kỳ rộng, lúc này trong sân đang náo loạn, có hai đội đang đứng một bên giảng co.

 

Một bên là các ông bà cụ, bên khác là đội người phá dỡ, bọn họ mỗi người đều khỏe mạnh trẻ tuổi, trong tay cầm gậy bảo vệ, ngăn cản những người lớn tuổi vào bên trọng làm loạn.

 

Hứa Tâm Duyệt vừa chạy vừa thở hổn hẻn, trên đường cô vội vàng tìm bà ngoại, nhìn thấy có vài chiếc xe con chạy đến bên này, còn có một người già đang đi chằm chậm.

 

Cô vội vàng đưa tay ngăn lại, biểu thị ý nhường người qua đường trước, vệ sĩ không nghĩ đến lập tức đạp phanh xe, mà người đàn ông ngồi ghế sau đang xem tài liệu không khỏi nhíu mắt ngắng đầu, nhìn thấy trước đầu xe có một người phụ nữ đang đỡ người già qua đường.

 

Ánh mắt sâu xa của Cố Thừa Tiêu hiện lên một tia kinh ngạc, không ngờ ở đây anh cũng gặp được cô?

 

Lúc này, điện thoại của Cố Thừa Tiêu vang lên, anh cầm điện thoại lên xem, là của trợ lý Hách Soái.

 

“Alol”

 

“Ông chủ, anh vẫn ở khu nội thành cũ chứ? Ban nãy nhận được cuộc gọi làm loạn, nói là có một đám người lớn tuổi ở ủy ban phường gây sự, anh chú ý một chút.”

 

“Tại sao lại gây sự?” Có Thừa Tiêu lạnh nhạt hỏi.

 

“Về cơ bản là không đồng ý chuyển nhà.”

 

“Khoản tiền bồi thường cũng không ít, vì sao lại không chuyển?” Giọng nói của người đàn ông thờ ơ bình tĩnh.

 

“Tư tưởng của người già, chúng tôi cũng đang phái người qua đó giải quyết, anh chú ý an toàn.”

 

“ỪP Có Thừa Tiêu nói xong ngắt điện thoại, anh đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của bà cụ chống gậy, dường như đang đi hướng về một phía.

 

Anh suy nghĩ, hỏi vệ sĩ đằng trước: “Ủy ban phố gần đây ở chỗ nào?”

 

“Ông chủ, hình như là đi từ đường này qua đó, ngài muốn đi sao?”

 

Vệ sĩ liếc nhìn bản đồ hướng dẫn.

 

“Dừng xe.” Cố Thừa Tiêu thấp giọng ra lệnh.

 

Vệ sĩ lập tức dừng xe bên đường, thấy anh đẩy cửa xuống xe, anh ta vội vàng nói: “Ông chủ, tôi đi cùng ngài.”

 

“Không cần, các người ở đây đợi tôi.”

 

Cố Thừa Tiêu chỉ là qua đó xem tình hình náo loạn.

 

Dù sao dự án của anh không thể để xảy ra rắc rối, công trường xây dựng lần này bắt buộc phải làm, không có người nào có thể ngăn cản dự án của anh phát triển.

 

Cố Thừa Tiêu thỉnh thoảng nhìn thấy những người già đi ra con hẻm đến một nơi, anh tao nhã bước đi theo hướng của họ.

 

Hứa Tâm Duyệt nghe thấy âm thanh ở cửa lớn uỷ ban phường, trong lòng trở nên lo lắng, sức khỏe của bà ngoại không tốt lắm, nơi như này rất dễ xảy ra chuyện.

 

Cô lập tức chen vào trong đám người tìm bà ngoại, quả nhiên nhìn thấy bà ngoại cùng vài người lớn tuổi khác đang lớn tiếng tranh luận ở đằng trên cùng, mà đối diện với họ là những người đàn ông trung niên dựa vào thân thể để ngăn không cho bọn họ vào trong uỷ ban phường.

 

“Dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi vào? Chúng tôi muốn kháng nghị chuyện tập đoàn phá dỡ và di dời, chúng tôi không đồng ý cũng không muốn chuyển đi, chúng tôi không cần tiền của bọn họ.”

 

Có một người lớn tuổi lớn tiếng nói.

 

Lập tức kéo theo lời phụ họa của đám người lớn tuổi, Hứa Tâm Duyệt chen đến bên cạnh bà ngoại, cô lớn tiếng gọi: “Bà ngoại, chúng ta về đi!”

 

Bà cụ thấy cháu gái đến, khuôn mặt kiên định của bà nói: “Bà không về, chúng ta cần một lời giải thích.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2493


Hứa Tâm Duyệt không ngờ những cụ già sống ở đây lâu như vậy, từng người giống như bị đánh vậy, cùng với đội nhân viên ở đây giằng co để thử xông vào bên trong phòng làm việc của uỷ ban phường tìm lãnh đạo tranh luận.

 

“Bà ngoại, ở đây nguy hiểm, bà có cần đến phía sau không?”

 

Hứa Tâm Duyệt khuyên bà ngoại, dù sao đối phương cũng là người có vũ khí, hơn nữa ở đằng sau cũng có không ít người đẩy tới đẩy lui, bà ngoại đi đứng không vững, rất dễ bị ngã.

 

“Tâm Duyệt, bà không sao, cho dù bộ xương cốt già này của bà có lộ ra ngoài, bà cũng sẽ không chuyển nhà.”

 

Bà cụ quyết tâm muốn ở lại.

 

Phía sau những người lớn tuổi, một bóng dáng thon dài đặc biệt bắt mắt, anh mặc một bộ vest màu xám, mái tóc đen tạo kiểu, ngũ quan tuần mỹ, trong ánh mắt thâm thúy.

 

đối diện với tình hình trước mặt, lộ ra vẻ hờ hững.

 

Cố Thừa Tiêu chỉ là qua đây quan sát tình hình, ở giữa đám người lớn tuổi, anh dựa vào thân hình cao lớn cũng nhìn thấy được bóng dáng mảnh khảnh của cô gái chen ở giữa, cô đang đỡ một bà cụ, lo lắng khuyên bảo điều gì đó.

 

Nhưng bà cụ đó ngoan cố không nghe, tiếp tục đẩy những nhân viên đang chấp hành pháp luật phía trước, bỗng nhiên ở bên cạnh có một cụ già cực kỳ liều lĩnh, ông đột nhiên cướp gậy trong tay người nhân viên thi hành công vụ, hướng lên chỗ người nhân viên đó thử mở một lối vào.

 

Nhân viên chấp hành pháp luật lập tức cướp lại, hơn nữa cũng bởi vì tâm tình tích tụ đã lâu, thủ đoạn có chút bạo lực, những cụ già bên cạnh đều đi qua giúp đỡ, Hứa Tâm Duyệt đứng ở khu giằng co, không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện vũ lực như vậy, mà bà ngoại cũng trở thành một trong số người giúp đỡ đó.

 

Tình thế có chút nghiêm trọng, dưới tình hình như vậy, đám người dùng gậy áp chế tự nhiên sẽ xuất hiện các loại ngộ thương.

 

Hứa Tâm Duyệt nhìn thấy chỗ bà ngoại đứng có một người đàn ông tức giận cm gậy đi tới, cô sợ tới mức trái tim thắt chặt, vội vàng chạy đến ôm chặt bà ngoại: “Bà ngoại, cẩn thận.”

 

Người đàn ông không nghĩ đến đằng sau có một bà lão, cây gậy sắt không khách khí đánh về phía đầu Hứa Tâm Duyệt, Hứa Tâm Duyệt chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tai cô vang lên tiếng ù ù, âm thanh cãi vã xung quanh xa dần, một mảng đen bao quanh.

 

“Tâm Duyệt…” Bà cụ cũng không ngờ sẽ ngộ thương đến cháu gái, sợ đến mức vội vàng tới giúp cô.

 

Còn cô cũng không chống đỡ được nữa, những người xung quanh đều không nghĩ đến việc đánh người, ngược lại bị dọa sợ tới mức lùi về sau vài bước, bà cụ không giữ được Hứa Tâm Duyệt, hai người khác chạy đến cùng giúp đỡ cô nằm xuống.

 

Hứa Tâm Duyệt bị cây gậy đánh làm cho ngắt xỉu.

 

Một số người bên cạnh hiểu chuyện, vội vàng cầm điện thoại lên chụp lại hình ảnh Hứa Tâm Duyệt ngắt xỉu, tiếp đó sẽ tố cáo những người chấp hành pháp luật này dùng vũ lực.

 

Thậm chí còn chụp rõ ràng khuôn mặt trắng bệch của Hứa Tâm Duyệt.

 

Mà người đàn ông đứng không xa, thấy hét tắt cả những chuyện ngoài ý muốn này xảy ra, thậm chí trái tim anh có chút căng thẳng khó giải thích, anh không tự chủ đẩy đám người đằng trước, thân hình thon dài hướng về phía cô.

 

Nhìn thấy cô nằm hôn mê bắt tỉnh trên mặt đất, bà cụ bên cạnh ôm cô vội vàng cầu cứu sự giúp đỡ, nhưng không có ai ở đây giúp cô lúc này, bởi vì mọi người đều lớn tuổi, không có sức lực gì.

 

Cố Thừa Tiêu nhìn khuôn mặt trắng bệch ngắt xỉu của cô gái, anh cúi xuống nói với bà cụ: “Bà à, để tôi đưa vị tiểu thư này đến bệnh viện!”

 

Bà cụ nhìn người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh, giống như vớ được ngọn cỏ cứu mạng: “Cảm ơn cậu, cảm ơn chàng trai trẻ, mau đưa cháu gái ta đến bệnh viện đi! Nó không thể xảy ra chuyện gì được.”

 

Có Thừa Tiêu đưa tay ra bề Hứa Tâm Duyệt lên, mà bên cạnh vẫn có người đang chụp ảnh, nhưng anh không quan tâm những chuyện này, chân bà cụ không khỏe, bà vội vàng nói: “Chàng trai trẻ, cậu nhất định phải đưa cháu gái tôi đến bệnh viện!”

 

“Bà yên tâm, cứ về nhà trước đi, tôi sẽ liên lạc với bà.”

 

Cố Thừa Tiêu cũng không biết người phụ nữ trong lòng bị thương nghiêm trọng đến mức nào, ban nãy chiếc gậy sắt vung lên cũng không nhẹ.

 

Trải có sự việc lần này, có một số cụ già vẫn tiếp tục, còn một sô mệt mỏi trở vê vê nhà.

 

Vệ sĩ đang đợi Cô Thừa Tiêu, ngược lại không nghĩ rằng ông chủ ôm một người phụ nữ, vội vàng đi về phía bên này.

 

Anh ta nhanh chóng lên trước kéo cửa xe, nghe thấy giọng nói Có Thừa Tiêu: “Lập tức đến bệnh viện gần nhát.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2494


Vệ sĩ cũng nhanh chóng lên xe, tra cứu địa chỉ của bệnh viện gần nhất, trực tiếp đến đó.

 

Cửa kính ngăn cách hết những âm thanh ầm ï bên ngoài, trong khoang xe yên tĩnh, khuôn mặt trắng bệnh của Hứa Tâm Duyệt dựa sát vào trong lòng Cố Thừa Tiêu, mắt đi ý thức.

 

Cố Thừa Tiêu cúi đầu, nhìn khuôn mặt hôn mê của cô gái, nét mặt vậy mà lại cho anh cảm giác quen thuộc, đó là đên từ khuôn mặt của con trai anh.

 

Có Thừa Tiêu đột nhiên cong khóe miệng, giễu cợt người phụ nữ đang ngắt xỉu một câu: “Cô góp vui cái gì?”

 

Ôm thân thể cô gái yếu ớt giống như không xương, ở trong lòng anh nhẹ bẫng như nước, thậm trí trên thân thể cô còn truyền đến một mùi hương quýt nhẹ, ở khoảng cách gần, phả vào giữa hơi thở của anh.

 

Cố Thừa Tiêu nhíu mày, trong lòng duy trì dáng vẻ bình tĩnh, lúc này vệ sĩ nhanh chóng rẽ vào một con đường đến bệnh viện, dừng lại trước cửa.

 

Anh ta cấp tốc xuống xe, mở cửa muốn đưa tay ra bề Hứa Tâm Duyệt, nhưng chỉ nghe thấy giọng nói trầm tháp của người đàn ông vang lên: “Để tôi.”

 

Thân thể của Hứa Tâm Duyệt được người đàn ông ôm ngang, bước chân vững vàng bước vào trong đại sảnh, hơn nữa các y tá cũng lập tức dẫn đường để anh đưa người vào phòng cấp cứu.

 

Hứa Tâm Duyệt chỉ là ngất xỉu, não bộ có một mảng tụ máu nhưng chưa vỡ ra, bác sĩ lập tức truyền dịch, tiến hành điều trị và hồi sức cho cô.

 

Bên ngoài cửa, Cố Thừa Tiêu khoanh tay dựa vào tường, đợi người phụ nữ này tỉnh lại.

 

Vệ sĩ đã đi nộp tiền viện phí rồi.

 

Hứa Tâm Duyệt đang chạy trong bóng tối, đột nhiên cổ có cảm giác đau đớn, khiến cô trực tiếp tỉnh giấc, hóa ra là y tá đang tiêm cho cô, hơn nữa còn bởi vì mạch máu của cô quá nhỏ, vẫn luôn không tìm thấy mạch máu nên tiêm cho cô hai lần.

 

“Tiểu thư, cô tỉnh rồi, có chỗ nào không khỏe không?”

 

Bác sĩ thấy cô tỉnh lại lập tức hỏi, đồng thời, cầm đèn pin lên soi vào mắt cô.

 

Đầu của Hứa Tâm Duyệt đau chết mát, cô đỡ nửa đầu bị thương hỏi: “Tôi ở bệnh viện, bà ngoại tôi đâu?”

 

“Một vị tiên sinh trẻ tuổi đưa cô đến đây, cô có thể hỏi cậu ấy, ngoài đau đầu, cô còn có chỗ nào khác không thoải mái không?”

 

Hứa Tâm Duyệt lắc đầu: “Không có, tôi phải về tìm bà ngoại.”

 

Nói xong cô chuẩn bị xuống giường, bác sĩ chỉ đành nói: “Truyền dịch xong rồi hãng đi! Đầu của cô có một cục u to, cần phải kháng viêm.”

 

“Tôi có thể gặp vị tiên sinh đưa tôi đến đây được không?”

 

Hứa Tâm Duyệt cũng không quan tâm gì, y tá bên cạnh đưa thuốc và nước cho cô, mở cửa phòng cấp cứu.

 

Hứa Tâm Duyệt muốn nhìn xem người đưa cô đến là người như thế nào, nhưng, đột nhiên cô nhìn thấy một thân hình hoàn mỹ như người mẫu đang dựa trên bức tường màu trắng.

 

Mà lúc nhìn thấy tướng mạo của người đàn ông này, cô trực tiếp há hốc miệng, đầu óc như muốn nổ tung. Sao lại là anh?

 

“Sao lại là anh?” Hứa Tâm Duyệt cực kỳ kinh ngạc hỏi.

 

Có Thừa Tiêu nhìn cô vừa truyền dịch vừa đi ra ngoài, anh cau mày: “Cô yên tâm, bà ngoại cô về nhà đợi tin tức của cô, có lẽ sẽ không qua đó gây sự nữa.”

 

Hứa Tâm Duyệt xoa chiếc đầu đau của mình: “Sao anh lại biết chuyện gây sự đó?”

 

“Tôi tình cờ đi ngang qua.” Cố Thừa Tiêu thản nhiên trả lời.

 

Hứa Tâm Duyệt không yên tâm về bà ngoại, nói với bác sĩ bên cạnh: “Tôi có thể không truyền dịch không, tôi phải về nhà.”

 

“Tiểu thư, cô tưởng cục u to đó là chuyện đùa sao? Cô không muốn để lại di chứng đâu chứ? Nếu như cục u không giảm sưng viêm, hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng, hơn nữa, tôi còn phải kiểm tra xem não cô có bị chắn động hay không?”

 

Bác sĩ nghiêm túc cảnh cáo cô.

 

Hứa Tâm Duyệt nói với y tá bên cạnh: “Chị y tá, có thể cho tôi mượn điện thoại dùng một chút được không, tôi gọi cho dì nhỏ của tôi.”

 

Y tá đưa điện thoại cho cô, đầu cô thật sự rất đau, càm điện thoại còn tốn sức nghĩ một chút mới gọi điện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2495


Người đàn ông bên cạnh nhìn thấy, đáy mắt hiện lên một tia cười không tên, não không dùng được nữa rồi sao?

 

Hứa Tâm Duyệt gọi điện cho dì nhỏ, đúng lúc Thiệu Cô cũng về nhà, nghe chuyện của cô cũng vội vàng liên lạc.

 

“Tâm Duyệt, cháu ở bệnh viện nào, có nghiêm trọng không?”

 

Thiệu Cô vội vã hỏi.

 

*Dì nhỏ, cháu không sao, cháu ở lại truyền dịch xong rồi về, dì ở nhà chăm sóc tốt cho bà ngoại nha.”

 

Hứa Tâm Duyệt tỏ vẻ ung dung nói.

 

“Thật sự không sao chứ? Có cần chúng ta qua đó chăm cháu không?”

 

“Không cần đâu ạ, chân bà ngoại không tốt, cháu truyền dịch xong rồi sẽ về, rất nhanh thôi.

 

“Vậy cháu truyền dịch xong rồi về nhé.”

 

Quả thực Thiệu Cô muốn chăm sóc cho mẹ, bởi vì trận ầm ĩ này, cộng thêm Hứa Tâm Duyệt bị thương vào viện, bà cũng sốt ruột đến độ huyết áp tăng lên, toàn thân khó chịu.

 

Gọi điện thoại xong, Hứa Tâm Duyệt thở phào nhẹ nhõm, có dì nhỏ ở nhà cô cũng yên tâm.

 

Hứa Tâm Duyệt ngắng đầu, nói với người đàn ông đang cho tay vào túi quần bên cạnh: “Cảm ơn Cố tiên sinh.”

 

Cố Thừa Tiêu thấy cô không có chuyện gì, anh đứng thẳng người nói với cô: “Tiền thuốc tôi trả giúp cô rồi, cô tự về nhà vậy!”

 

“Không được, tôi không thể để anh trả giúp tôi, bao nhiêu tiền tôi trả lại anh.”

 

Hứa Tâm Duyệt vội vàng đuổi theo bóng dáng của anh nói.

 

Nhưng người đàn ông lại làm như không nghe thấy, dẫn theo vệ sĩ rời đi.

 

“Tiểu thư, cho tôi hỏi một chút, anh ấy có phải Cố Thừa Tiêu không?”

 

Y tá bên cạnh sớm đã không kiềm chế được kích động hỏi cô.

 

Hứa Tâm Duyệt có chút kinh ngạc: “Cô nhận ra anh ta?”

 

“Ai mà lại không nhận ra cơ chứ? Ban nãy lúc anh ấy đưa cô đến bệnh viện, tôi đã nhận ra rồi, không ngờ còn đẹp trai hơn so với người trên tạp chí!”

 

Vẻ mặt y tá mê muội.

 

Hứa Tâm Duyệt ngược lại không có cảm giác, cô chỉ là đang phiền não vì không có cách nào trả tiền thuốc cho anh, cô không muốn nợ anh bắt cứ ân tình nào.

 

Nhưng hiện tại cô đang truyền dịch, mà anh thì đã rời đi rồi, muốn trả khoản tiền này, có chút khó khăn.

 

Hứa Tâm Duyệt ngồi trong phòng truyền dịch, cô đau đầu kinh khủng, gậy đó đánh xuống khiến cô ngắt xỉu luôn, còn có thể không nghiêm trọng sao?

 

Hứa Tâm Duyệt một bên nhịn đau đâu, một bên hiệu kỳ khó hiểu, tại sao Có Thừa Tiêu lại xuất hiện ở đó?

 

Với thân phận của anh, không nên xuất hiện ở khu nội thành cũ như vậy, hơn nữa còn là khu náo loạn.

 

Chẳng lẽ anh bị cảnh tưởng náo nhiệt này thu hút rồi đến sao?

 

Cho dù thế nào, Hứa Tâm Duyệt vẫn cảm kích anh cứu cô.

 

Lúc này, Hứa Tâm Duyệt không hề biết, có một số người tốt đăng ảnh của cô lên, đem sự việc náo loạn lần này, chuẩn bị ầm ï trên mạng.

 

Đồng thời, tự nhiên cũng biểu dương nhân vật anh hùng cứu người, vị đó không để lộ danh tính nhưng lại xuất hiện bức ảnh anh tuần mê người của người đàn ông.

 

Mà trong bức ảnh này, anh đang bế Hứa Tâm Duyệt bước về phía trước, khuôn mặt tuần tú căng thẳng, không để lộ cảm xúc.

 

Hứa Tâm Duyệt nhắm mắt, nghỉ ngơi trong phòng truyền dịch.

 

Chuyện này lập tức được đăng lên mạng, dù sao đây cũng là một bản tin rất bắt mắt! Hơn nữa, cũng có một vài người tinh mắt phát hiện, vị anh hùng cứu người này là phú hào Cố Thừa Tiêu.

 

Vì vậy, ngay cả giới truyền thông giải trí đều cuồng đăng lại, tiêu đề càng thêm hấp dẫn, cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân, đồng thời, còn biên soạn tất cả chuyện anh cứu cô gái, nhất định là người trong lòng anh, chỉ cần có thể thu hút được ánh mắt của mọi người, giới truyền thông đều sẽ không bỏ qua cơ hội viết lách.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2496


Lúc này, trong phòng hóa trang, Hứa An An đang chuẩn bị tham gia họp báo, cô ta nhắm mắt tĩnh dưỡng, mà bên cạnh cô ta, trợ lý Dương San đang lướt tin tức.

 

Đúng lúc lướt đến tin tức mới này, mà cô ta biết người mà Hứa An An ái mộ, chính là Cố Thừa Tiêu, cô ta lập tức che miệng.

 

Nhưng, cô ta vội vàng nói với Hứa An An bên cạnh: “Chị An An, chị mau xem tin tức này đi, liên quan đến Có Thừa Tiêu đó.”

 

Hứa An An vừa nghe tháy là liên quan đến Có Thừa Tiêu, cô ta lập tức ngồi dậy nhanh chóng cầm lấy điện thoại.

 

Nhưng tin tức này khiến đôi mắt xinh đẹp của cô ta tràn đầy hận ý, cô ta không dám tin nhìn trong bức ảnh này, người phụ nữ trong lòng Cố Thừa Tiêu lại chính là Hứa Tâm Duyệt.

 

Sao có thể?

 

Một chuyện gây sự nhỏ này, Hứa Tâm Duyệt ngất xỉu, được Cố Thừa Tiêu cứu giúp sao?

 

Hơn nữa anh còn là người bế cô ta đến bệnh viện?

 

Trái tim Hứa An An sắp ghen tị đến mức hỏng rồi, cả người cô tức phát điên, hôm qua còn cảnh cáo Hứa Tâm Duyệt cách xa Cố Thừa Tiêu một chút, không ngờ rằng hôm nay cô lại nằm trong lòng anh.

 

“Chị An An, chỉ đừng tức giận, đây chỉ là hành động cứu người vĩ đại của Cố tiên sinh thôi.”

 

Dương San bên cạnh cảm nhận được sự tức giận của cô ta, vội vàng khuyên ngăn.

 

Nhưng người bên cạnh tất nhiên không biết Hứa Tâm Duyệt trong mắt Hứa An An chướng mắt bao nhiêu, ở trong mắt người khác, đây có thể chỉ là một hành động cứu người vĩ đại.

 

Nhưng trong mắt cô ta, đây là thủ đoạn cố ý tiếp cận Cố Thừa Tiêu của Hứa Tâm Duyệt, vì sao có bao nhiêu người già ở đó không xảy ra chuyện, còn cô ta phải chen vào trong làm gì?

 

Cái gì mà không cần thận bị gậy đánh trúng ngắt xỉu, theo cô ta thấy, đây là âm mưu của Hứa Tâm Duyệt thì có.

 

Cô là cố ý.

 

Còn về Cố Thừa Tiêu vì sao lại xuất hiện ở đó, tắt nhiên đó là nơi phá bỏ và di dời, vậy thì người có khả năng đấu thầu chính là Cố Thừa Tiêu, ông chủ mở rộng phát triển khu nội thành cũ này cũng chính là anh! Đáng chết, Hứa Tâm Duyệt lợi dụng anh ở đó, mới giả bộ ngắt xỉu! Hứa An An tức điên rồi, nhìn tắm ảnh Có Thừa Tiêu bế Hứa Tâm Duyệt nhiều hơn một chút, cô ta sẽ phát điên mắt.

 

Cô ta còn chưa từng được người đàn ông này bé! Mà Hứa Tâm Duyệt lấy đâu ra cái tư cách đó?

 

Hứa An An hít một hơi, trả lại điện thoại cho trợ lý, cầm điện thoại gọi cho mẹ.

 

Lý Tịnh Nhã ở đầu dây bên kia đang mát xa ở thẩm mỹ viện, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, bà đưa tay nghe máy: “Alo, An An.”

 

“Mẹ, con muốn giết Hứa Tâm Duyệt.” Giọng nói Hứa An An ở đầu dây bên kia cực kỳ phẫn nộ.

 

“Sao vậy? Nha đầu thối đó chọc gì đến con rồi?”

 

Lý Tịnh Nhã lập tức xua tay để nhân viên rời đi, bà muốn yên tĩnh nghe điện thoại.

 

“Mẹ, Hứa Tâm Duyệt căn bản là xảo trá, cô ta muốn câu dẫn Có Thừa Tiêu, hiện tại khu nội thành cũ của bà ngoại cô ta phải phá bỏ, có người làm loạn, đây là hạng mục hợp đồng của tập đoàn Cố thị, không biết vì sao hôm nay.

 

Có Thừa Tiêu lại xuất hiện ở đó, tóm lại, Hứa Tâm Duyệt cố ý làm loạn ở đó giả bộ ngất xỉu, thu hút Có Thừa Tiêu cứu cô ta, còn bé cô ta đến bệnh viện.”

 

Hứa An An ở đầu dây bên kia đồ ky nói hết tất cả những điều này.

 

Lý Tịnh Nhã lập tức cũng tức giận: “Cái gì? Cô ta còn dám giở thủ đoạn như vậy?”

 

“Nhất định là cô ta không đem lời cảnh cáo của chúng ta để vào trong mắt, hơn nữa, cô ta căn bản là đang báo thủ con.”

 

Trí tưởng tượng của Hứa An An quá tốt rồi, cô ta lập tức nghĩ đến lần trước ở sau sàn catwalk, cô ta ngăn cản Jessica chọn tác phẩm của cô làm hợp đồng, nếu như không có cô ta ở đó, Hứa Tâm Duyệt đã thành công rồi.

 

Bởi vì cô ta ngăn cản cô phát triển, mới khiến Hứa Tâm Duyệt ghi hận trong lòng, muốn thông qua thủ đoạn như vậy báo thù cô ta.

 

Nhất định là như vậy.

 

“Cô ta vì sao muốn báo thù con?” Lý Tịnh Nhã không hiểu hỏi.

 

Hứa An An nói ngắn gọn chuyện lần trước ở trên sàn diễn trong điện thoại, Lý Tịnh Nhã không cảm thấy con gái làm gì sai, bà talập tức hừ lạnh: “Con tiện nhân này thích ghi thù như vậy, cô ta cũng không xem lại thân phận mình, vậy mà dám đánh đồng so sánh với con.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2497


“Cho dù thế nào, nhìn bức ảnh Có Thừa Tiêu chăm sóc cô ta, con sắp tức điên rồi.”

 

Hứa An An ở đầu dây bên kia chỉ có ở trước mặt mẹ, cô ta mới đem tất cả tâm tư biểu lộ ra ngoài.

 

“Bình tính một chút, Cố Thừa Tiêu nhát định là vì không muốn hạng mục xảy ra chuyện gì, mới bất đắc dĩ cứu cô ta, nếu không, chuyện cô ta ngất xỉu sẽ ảnh hưởng đến hạng mục của cậu ta.”

 

Lý Tịnh Nhã an ủi nói.

 

“Bất kể là gì, con đều muốn tìm Hứa Tâm Duyệt tính sổ, mẹ, bây giờ con đi tìm cô ta nói cho rõ ràng.”

 

Hứa An An cảm thấy không nhịn được nữa.

 

Cô ta muốn hỏi Hứa Tâm Duyệt một cách thẳng thắn.

 

“Được, mẹ cũng qua đó, xem ra lời cảnh cáo của chúng ta ngày hôm qua cô ta không để trong lòng, hôm nay ở trước mặt người nhà cảnh cáo cô ta thêm lần nữa.”

 

Lý Tịnh Nhã sẽ không bỏ qua cơ hội giáo huấn Hứa Tâm Duyệt như vậy.

 

“Được! Mẹ, chúng ta cùng qua đó đi!”

 

Hứa An An không thể chờ đợi thêm được giây phút nào nữa.

 

Lúc này, Hứa Tâm Duyệt ở trong bệnh viện truyền dịch xong cũng về nhà, truyền dịch xong quả nhiên đỡ hơn chút, cô về nhà nghỉ ngơi là không sao nữa rồi.

 

Cũng may, cây gậy đó là đánh trên người cô, nếu như đánh trúng người bà ngoại, sao bà có thể chịu được đây?

 

Hứa Tâm Duyệt ở trong lòng cảm thấy may mắn.

 

Về đến nhà, Thiệu Cô và bà ngoại đều lo lắng, nhìn Hứa Tâm Duyệt bình an vô sự trở về, cuối cùng cũng yên lòng.

 

“Đều tại bà ngoại như bà vô dụng, khiến Tâm Duyệt bị thương.”

 

Bà ngoại vô cùng tự trách.

 

“Mẹ, mẹ góp vui cái gì! Nhiều người như vậy, tùy tiện đụng phải người ta thì làm sao? Con đã tìm được nhà rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu thu dọn đồ đạc, ngày mai chuyển đi!”

 

Bà ngoại trải qua chuyện ầm ï lần này cũng hiểu được, có gây sự hay không cũng không có kết quả, cuối cùng vẫn phải chuyển đi, bà chỉ đành thỏa hiệp: “Được thôi! Vậy thì chuyển đi! Chỉ cần người nhà chúng ta bình an là được.”

 

“Tâm Duyệt, số cháu cũng thật tốt, ở nơi nhiều người như thế, còn có người tốt như vậy đưa cháu đến bệnh viện, cháu đã cảm ơn người ta chưa?”

 

Thiệu Cô hỏi cô.

 

“Cháu… cháu cảm ơn rồi.”

 

Hứa Tâm Duyệt đến bây giờ vẫn còn có chút không dám tin, là Cố Thừa Tiêu cứu bản thân mình.

 

“Cậu thanh niên trẻ tuổi đó tốt thật! Bà ngoại cảm thán một câu.

 

Nhưng bọn họ lại không biệt, người thật sự muôn phá dỡ và di dời nơi này, chính là người đàn ông trẻ tui đó.

 

Hứa Tâm Duyệt nói với bà ngoại và dì nhỏ: “Cháu về phòng nằm một chút rồi sẽ thu dọn đồ.”

 

“Được, đi đi! Dì thu dọn là được rồi, ở đây cũng có rất nhiều đồ cũ không cần mang, thu dọn cũng không có gì nhiều.”

 

Thiệu Cô đau lòng nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô.

 

Hứa Tâm Duyệt lên tầng nghỉ ngơi, cô nằm ngủ trên giường.

 

Mà lúc này ở ngoài cửa phó, hai chiếc xe ô tô đậu trước sau ven đường, một chiếc xe thể thao màu đỏ và một chiếc xe con màu trắng, một cặp mẹ con từ trong xe bước xuống.

 

Là mẹ con Hứa An An lần trước đến tìm Hứa Tâm Duyệt.

 

Hứa An An nhìn khu nội thành cũ này có diện tích lớn như vậy, mà Cố Thừa Tiêu có thể phá dỡ nó, cho thấy thực lực kinh tế của anh rất lớn.

 

“Mẹ, sau này Có Thừa Tiêu chắc chắn sẽ xây một tòa nhà thương mại ở đây, khẳng định lại là một toàn kiến trúc lớn.”

 

Hứa An An vẻ mặt vui mừng nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2498


Lý Tĩnh Nhã cũng cảm thấy được hưởng ánh hào quang, vô cùng có mặt mũi nói: “Chắc chắn rồi, đến lúc đó, con sẽ là nữ chủ nhân của tòa nhà thương mại cao lớn này.”

 

Câu nói này khiến Hứa An An vui vẻ, vừa vui mừng vừa nhìn chằm chằm tòa nhà ba tầng bên cạnh càng thêm oán hận, Hứa Tâm Duyệt, cô đợi đáy, tôi tuyệt đối sẽ không để cô đánh chủ ý lên Cố Thừa Tiêu.

 

Thiệu Cô đang ở trong phòng khách thu dọn đồ đạc, đột nhiên nhìn thấy có người đi về phía cửa nhà cô, cô ngắng đầu lên nhìn có chút kinh ngạc nhìn cặp mẹ con hung hăng đi đến.

 

Người nhà họ Hứa.

 

*Yo! Đây không phải là Thiệu tiểu thư sao? Vẫn chưa gả đi à?”

 

Lý Tịnh Nhã kỳ quái nói, mang theo chút ý cười.

 

Thiệu Cô biến sắc, có chút lạnh nhạt hỏi: “Các người có chuyện gì?”

 

“Chúng tôi tìm Hứa Tâm Duyệt, cô ta ở đâu?”

 

Hứa An An ngữ khí ra lệnh hỏi.

 

“Tìm Tâm Duyệt nhà chúng tôi làm gì? Con bé sớm đã không còn liên quan gì đến nhà Hứa gia nữa rồi.”

 

Thiệu Cô có chút tức giận nói, năm đó, những người này đuổi Tâm Duyệt đi như thế nào, bà đều nhớ! Nói là muốn đưa con bé vào cô nhỉ viện.

 

“Không có quan hệ gì, nhưng có chuyện tôi phải tìm cô ta nói rõ ràng.”

 

Hứa An An nói xong, hướng lên tâng hét: “Hứa Tâm Duyệt, cô ra đây cho tôi.”

 

*Ai cho phép cô gọi lớn như vậy? Đừng có dọa đến người nhà tôi.”

 

“Hứa Tâm Duyệt cũng coi như là cháu gái tôi, tôi gọi cô ta thì có gì sai?”

 

Lý Tịnh Nhã cũng gọi với theo lên tầng: “Hứa Tâm Duyệt.”

 

Ngược lại đánh thức bà ngoại đang ngủ trưa, bà xuống tầng nhìn thấy cặp mẹ con này, cũng không biết bọn họ đến làm gì.

 

Còn Hứa Tâm Duyệt thì đang mơ màng ngủ trên tầng ba, nghe thấy có người ở dưới tầng gọi, cô tưởng là nằm mơ, nhưng âm thanh chói tai đó khiến cô không thể không mở mắt.

 

Hơn nữa mở mắt ra, thật sự nghe thấy có người đang gọi cô, thậm chí tiếng gọi chói tai đó có chút quen thuộc.

 

Hứa An An?

 

Hứa Tâm Duyệt vội vàng xuống giường, nhanh chóng đi xuống tầng.

 

Vừa xuống được nửa cầu thang, cô nhìn thấy mẹ con Hứa An An cùng dì nhỏ và bà ngoại ở đối diện nhau, trái tim đập loạn, vội vàng qua đó: “Các người muốn làm cái gì?”

 

Nhìn thấy Hứa Tâm Duyệt xuống, ánh mắt Hứa An An giống như hai lưỡi dao sắc bén: “Hứa Tâm Duyệt, cô còn mặt mũi đứng trước mặt tôi sao, tôi hỏi cô, hôm nay cô lại dùng thủ đoạn gì câu dẫn Cố Thừa Tiêu.”

 

Hứa Tâm Duyệt nheo mắt, sao cô ta biết?

 

Hứa Tâm Duyệt căn bản không có thời gian để ý đến chuyện trên mạng, càng không biết sau khi cô ngất những người xung quanh chụp ảnh, ngay cả tắm ảnh cô được Có Thừa Tiêu bề cũng đều được chụp rõ ràng.

 

“Có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói!”

 

Hứa Tâm Duyệt không hi vọng bọn họ ở đây làm phiền đến bà ngoại và dì nhỏ.

 

“Nói ở đây đi, có gì không dám nói sao? Chuyện năm đó cô mang thai hộ tôi, người nhà cô không biết nhỉ? Còn có, hiện tại chuyện cô dụ dỗ con trai và chồng tôi, cô dám nói với họ không?”

 

Hôm nay Hứa An An muốn khiến cho cả nhà cô không được bình yên.

 

“Tâm Duyệt, cô ta nói cái gì? Chuyện mang thai hộ là sao?”

 

Thiệu Cô kinh ngạc nhìn cháu gái.

 

Lý Tịnh Nhã hừ một câu: “5 năm trước, khoản tiền mẹ cô có được, chính là tiền mà Hứa Tâm Duyệt giúp con gái tôi mang thai hộ một đứa con trai, nếu không, cô tưởng rằng cô ta biến ra được ni ền như vậy sao? Bán thân cũng không bán được nhiều tiền đến thế.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2499


Thiệu Cô và mẹ nhìn nhau, lúc này mới hiểu được khoản tiền năm đó đến từ đâu, phút chốc nước mắt xót xa dâng trào.

 

“Tâm Duyệt, tại sao không nói với chúng ta…” Tiếng khóc.

 

Thiệu Cô nhìn Hứa Tâm Duyệt bên cạnh.

 

Sắc mặt Hứa Tâm Duyệt cũng có chút tái nhợt, cô nghĩ sẽ giấu chuyện này cả đời, nhưng, cặp mẹ con này lại nói rõ ràng ra như vậy.

 

*Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Hứa Tâm Duyệt không biết xáu hỗ mà đến quyến rũ ba của con trai tôi.”

 

Hứa An An cắn răng tức giận nói.

 

“Tôi không có quyến rũ bất kỳ ai.” Hứa Tâm Duyệt lạnh lùng phản bác.

 

“Không có? Vậy tại sao hôm nay cô lại giả ngất? Để Có Thừa Tiêu bé cô đến bệnh viện?”

 

Hứa An An cho rằng đây là màn kịch do cô diễn, giở thủ đoạn.

 

Bà ngoại lúc này mới kinh ngạc hỏi: “Tôi nói người thanh niên trẻ tuổi tốt bụng đưa Tâm Duyệt đến bệnh viện hôm nay, là ba của con trai cô?”

 

“Đúng vậy, cũng là chồng tương lai của tôi.”

 

Khuôn mặt Hứa An An trả lời chắc chắn.

 

“Tôi không biết vì sao hôm nay Có Thừa Tiêu lại ở đấy, lúc đó tôi ngất xỉu, tôi cũng không biết vì sao lại là anh ta đưa tôi đến bệnh viện.”

 

Hứa Tâm Duyệt làm rõ sự thật.

 

Lý Tịnh Nhã ở bên cạnh hừ lạnh: “Có quỷ mới tin, đây đều là kế hoạch của cô, cô biết mảnh đất này là do Có Thừa Tiêu ký hợp đồng, chọn lúc Có Thừa Tiêu đến giả bộ ngất xỉu, muốn khiến cho cậu ấy chú ý và đồng cảm, ở sau lưng chúng tôi, không biết cô còn dùng yêu thuật gì dụ dỗ mê hoặc cậu ấy nữa.”

 

Hứa Tâm Duyệt tức giận đến mức toàn thân phát run, hai mẹ con ấy vậy mà lại đổ oan cho cô đến mức độ này, có điều, trong lòng cô cũng hiểu được, vì sao Cố Thừa Tiêu xuất hiện ở nơi hỗn loạn đó.

 

Bởi vì người khai phá mảnh đắt này là anh sao?

 

“Tâm Duyệt không phải người như vậy.”

 

Thiệu Cô lớn tiếng nói.

 

“Hôm nay tôi đến chính là muốn cảnh cáo Hứa Tâm Duyệt, nếu như còn dám để tôi nhìn thấy cô ta quyến rũ Cố Thừa Tiêu thêm lần nữa, vậy thì cô ta đợi hậu quả đi.”

 

Hứa An An buông lời ác ý: “Tôi sẽ không để người nhà cô được yên đâu.”

 

“Các người có chuyện gì cứ nhằm vào tôi, không được tổn thương đến dì nhỏ và bà ngoại.”

 

Hứa Tâm Duyệt đưa tay ra chắn trước mặt hai mẹ con này.

 

Lý Tĩnh Nhã đột nhiên dơ tay ra, một cái tát giáng xuống mặt Hứa Tâm Duyệt.

 

“Vì sao bà lại đánh người!”

 

Thiêu Cô xông đến, nhưng toàn thân hơi thở phu nhân của Lý Tịnh Nhã khiến Thiệu Cô sợ hãi, chỉ ôm Hứa Tâm Duyệt bị đánh vào trong lòng: “Tâm Duyệt…”

 

Hứa Tâm Duyệt ôm khuôn mặt bị đánh, cô tức giận nhìn chằm chằm về phía người đánh, lúc này, cô thật sự muốn trở nên mạnh mẽ phản kích lại hai người này.

 

“Các người dựa vào đâu mà đánh người, cút đi, cút ra khỏi nhà tôi.”

 

Thiệu Cô đưa tay đẩy Lý Tịnh Nhã và Hứa An An.

 

Mà bà ngoại cũng tức giận cầm chổi bên cạnh lên muốn đuổi người.

 

Mẹ con Lý Tịnh Nhã thấy vậy, không muốn để chiếc chồi bẩn thỉu của họ đánh trúng, nhanh chóng đẩy cửa ra ngoài, Hứa An An cắn răng buông lời ác ý: “Hứa Tâm Duyệt, nếu như cô còn dám quyến rũ Cố Thừa Tiêu, vậy.

 

thì không chỉ có một cái tát đơn giản như thế đâu.”

 

Nói xong, Hứa An An nhanh chóng đeo kính dâm lên che khuôn mặt của cô ta, dù sao người làm minh tinh như cô ta lúc nào cũng có thể gặp phải đội săn ảnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2500


Chương 2500:

 

Lý Tịnh Nhã ngồi vào trong xe, lúc này mới có chút hả giận: “Cái tát ban nãy của mẹ nên đánh mạnh một chút.”

 

“Mẹ, lần sau một cái tát không đủ, bắt buộc phải mười cái mới được.”

 

Hứa An An hừ nói.

 

Thiệu Cô vừa tìm đá cho Hứa Tâm Duyệt chườm mặt, nước mặt không nhịn được chảy xuống, nghĩ đến khoản tiền năm đó, là do mang thai hộ cho Hứa An An mà có, bà cảm thấy trái tim đau xót.

 

“Sao cháu lại ngôc như vậy? Năm đó vì sao lại làm thê?

 

Cháu vẫn còn là hoa nữ khuê các mài”

 

Thiệu Cô nức nở nói.

 

Bà ngoại bên cạnh cũng âm thầm rơi nước mắt, vốn dĩ mặt Hứa Tâm Duyệt đã đau, đầu cũng đau, nhưng nhìn thấy bà ngoại và dì nhỏ đều đang khóc, cô ngược lại trở nên mạnh mẽ: “Bà ngoại, dì nhỏ, cháu không sao, 5 năm cũng đã qua rồi, hơn nữa, cháu cũng không có hối hận vì sinh ra đứa bé đó.”

 

Hứa Tâm Duyệt suy nghĩ, còn cảm thấy có một loại hạnh phúc.

 

Bởi vì đứa bé đó lớn lên xinh đẹp dễ thương như vậy.

 

“Đứa trẻ ngốc, sau này sao cháu gả ra ngoài nữa! Vết sẹo lúc mổ đẻ này, người khác nhất định sẽ biết cháu từng sinh con.”

 

Bà ngoại không khỏi cảm thấy tức giận và lo lắng về vấn đề này, sợ rằng tương lai cháu gái không tìm được gia đình nào tốt.

 

Hứa Tâm Duyệt an ủi nói: “Bà ngoại, đừng lo lắng, hiện tại cháu chỉ muốn kiếm tiền cho mọi người dùng, không nghĩ đến chuyện gả cho người khác.”

 

“Không được, cháu không thể giống như dì, kéo dài đến bây giờ, nhất định cháu phải tìm được gia đình tốt gả vào.”

 

Thiệu Cô đã khổ rồi, bà không hy vọng cháu gái đi theo con đường của bà.

 

*“Dì nhỏ, bây giờ cháu vẫn còn trẻ, cháu mới hai tư tuổi, kết hôn vẫn sớm!”

 

Hứa Tâm Duyệt nhẹ ôm khăn đá chườm mặt.

 

Thiệu Cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp bị sưng lên một bên của cháu gái, bà tức giận rơi nước mắt, cũng trách bản thân vô dụng, không thể bảo vệ con gái của chị cho tốt.

 

“Cháu thật sự không sao, không đau.”

 

Hứa Tâm Duyệt an ủi họ, hôm nay là ngày gặp nhiều tai nạn của cô.

 

Đầu tiên là bị đánh ngắt, sau đó là bị tát.

 

Hứa Tâm Duyệt ngồi trên ghế cằm điện thoại của mình lên, vốn muốn tìm kiếm, rõ ràng là ảnh của cô và Cố Thừa Tiêu đã lan ra khắp nơi, nhất là tắm do người qua đường chụp, hình ảnh anh bế bản thân, Hứa Tâm Duyệt nhìn ảnh hô hấp có chút căng cứng.

 

Khó trách Hứa An An lại tức giận như vậy, bởi vì trong ảnh bộ dáng cô được Có Thừa Tiêu bế ngang quả thực khiến người khác hiểu nhằm.

 

Hứa Tâm Duyệt không dám xem bình luận bên dưới, bởi vì mạng xã hội là một môi trường bạo lực, có không biết bao nhiêu người ở sau màn hình, tùy tiện phát tiết cảm xúc của mình?

 

Mắng người cũng không cần chịu trách nhiệm, hơn nữa bên dưới đã có tiếng mắng chửi rồi, bởi vì có một fan hâm mộ tự xưng là vợ của Cố Thừa Tiêu, càng điên cuồng hơn.

 

Hứa Tâm Duyệt nhắm mắt, đầu càng đau hơn, sau này cô tuyệt đối sẽ không gặp người đàn ông này nữa.

 

Có Thừa Tiêu đã quay trở lại công ty, trợ lý nói với anh chuyện anh cứu người được truyền lên mạng, nhưng anh không muốn để ý đến, cũng không muốn xử lý, chuyện như vậy chỉ có thể để mạng internet tùy ý lan truyền.

 

Hơn nữa đối với anh mà nói cực kỳ vô vị.

 

Ở trong phòng đồ chơi, cậu nhóc cầm ipad chơi điện tử, chơi chán một trò chuẩn bị chuyển sang trò khác, cậu lên mạng tìm kiếm, bàn tay bụ bẫm cực kỳ đáng yêu.

 

Nhưng, cậu vào một trang web, một thông báo hiện ra dưới thanh tìm kiếm, vốn dĩ cậu không có hứng thú với mấy thứ này, nhưng mở to mắt ra hình như nhìn thấy tên của ba mình.

 

Tin tức mới của ba cậu vẫn muốn xem một chút, đưa tay ấn vào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2501


Chương 2501:

 

Hình ảnh xuất hiện chính là tin tức gây rối và cứu người ngày hôm nay.

 

Cậu nhóc ấn vào trang đầu tiên, cậu nhanh chóng mở to mắt, chỉ nhìn thấy cô gái nằm ngắt xỉu trên mặt đất, đây không phải là chị gái xinh đẹp sao?

 

Sao chị ấy lại ngất?

 

Cậu nhóc tiếp tục lướt sang một tắm ảnh nữa, khiến cậu chu miệng, không dám tin nhìn vào trong tắm ảnh, ba thân mật bề chị gái xinh đẹp đến bệnh viện.

 

Ba cũng ở đó sao? Là ba cứu chị gái xinh đẹp? Còn bề chị ấy?

 

Nhát định là ba thích chị gái xinh đẹp rồi, nội tâm cậu nhóc lập tức đưa ra kết luận chắc chắn này.

 

Đúng vậy, ba thích chị gái xinh đẹp mới bề chị ấy, hơn nữa ba ôm chị ấy thì phải chịu trách nhiệm nha! Cậu nhóc vui mừng, cầm ipad đứng dậy, trợ lý La Mẫn đang ngồi bên cạnh sô pha chăm sóc cậu lập tức hỏi: “Tiểu thiếu gia, cậu muốn đi đâu?”

 

“Cháu muốn đi tìm daddy.”

 

Cậu nhóc vui mừng xông ra khỏi phòng đồ chơi, đi về phía thang máy.

 

La Mẫn vội vàng đi theo cậu cùng vào thang máy, nhìn khuôn mặt vui vẻ cầm ipad của cậu nhóc, không biết cậu lại thấy cái gì vui nữa mà muốn đi chia sẻ với ông chủ.

 

Thân hình thon dài của Cố Thừa Tiêu lúc này ngồi trên ghế trong phòng làm việc, ngón tay mảnh khảnh đang ký tài liệu.

 

Cửa bắt ngờ bị đầy ra, có thể đẩy cửa như vậy chỉ có một người, đó chính là con trai bảo bối của anh.

 

“Daddy, daddy…” Giọng nói non nớt vui vẻ của cậu nhóc truyền đến.

 

Hoàn toàn không giống với dáng vẻ gây sự ngày hôm qua, mà là một đứa trẻ lạc quan vui vẻ.

 

Cậu nhóc lập tức chen đến trước đôi chân thon dài của ba, cố gắng trèo lên ngồi, Cố Thừa Tiêu có chút bất đắc dĩ để cậu trèo lên đùi ngồi.

 

“Sao vậy?” Anh tháp giọng hỏi.

 

Cậu nhóc mở ipad, lướt đến hình ảnh anh bé Hứa Tâm Duyệt: “Daddy, daddy thật sự bề chị gái xinh đẹp rồi sao?”

 

Cố Thừa Tiêu ngắn người, không ngờ cậu nhóc cũng nhìn thấy tin tức mới, anh thản nhiên nói: “Daddy đây là đang cứu người.”

 

“Con biết là chị gái xinh đẹp ngắt xỉu, là daddycứu chị ấy đúng không ạ? Daddy, chị gái xinh đẹp không sao chứ?”

 

“Cô ta không sao, có lẽ là đã về nhà rồi.”

 

Cố Thừa Tiêu nói xong, bề cậu ra khỏi chân mình: “Lát nữa daddy dẫn con đi ăn.”

 

“Daddy, daddy bế chị gái xinh đẹp, daddy phải chịu trách nhiệm với chị ấy! Daddy phải chịu trách nhiệm với chị ấy cả đời.”

 

Cậu nhóc nói với ba.

 

Khuôn mặt tuần tú của Có Thừa Tiêu ngắn ra vài giây, sau đó chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc: “Chuyện này không được nói linh tinh, nếu như không bề cô ta đến bệnh viện, cô ta sẽ nguy hiểm.”

 

“Nhưng, daddy vẫn là bề chị ấy rồi không phải sao?”

 

Cậu nhóc nắm được trọng điểm.

 

Có Thừa Tiêu lườm cậu: “Không biết lớn nhỏ, con hiểu cái gì?”

 

*Daddy, chị gái xinh đẹp có phải là rất xinh không, daddy có thích chị ấy không?”

 

Cậu nhóc tiếp tục hỏi.

 

Cố Thừa Tiêu có chút buồn bực hừ một câu: “Còn nói nữa, daddy sẽ đuổi con ra ngoài.”

 

“Bức ảnh này con muốn lưu lại làm kỷ niệm.”

 

Cậu nhóc nói xong, thuần thục lưu lại ảnh, đồng thời nhìn tắm ảnh Hứa Tâm Duyệt ngắt xỉu, cậu rất đau lòng! Chị gái xinh đẹp thật đáng thương! Chị ấy có bị thương nặng không?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2502


Chương 2502:

 

Chị ấy thật sự không sao chứ? Muốn đi thăm chị ấy quái “Daddy, con có thể đi thăm chị gái xinh đẹp không?” Cậu nhóc cầu xin người nào đó.

 

“Không được!”

 

Người đàn ông đang ký tên, đầu cũng không ngắng lên cự: tuyệt.

 

“Nhưng chị ấy rất đáng thương! Cho con đi nhìn một chút thôi có được không?”

 

Cậu nhóc không từ bỏ.

 

Lần này, Có Thừa Tiêu ngắng đầu, lại là một câu mệnh lệnh nghiêm khắc: “Daddy từng nói rồi, sau này không cho phép con gặp cô ta.”

 

Cậu nhóc bĩu môi ngay lập tức, cầm ipad bỏ đi có chút mất mát.

 

Ba thật xấu.

 

Cậu nhóc không từ bỏ, nếu như ba không cho cậu đi, vậy cậu không thể tự mình đi hay sao?

 

Trong đôi mắt to tròn của cậu nhóc, lóe lên một vài chủ ý ma quỷ, cậu biết cách an toàn để đi thăm chị gái xinh đẹp.

 

Không thể khuyên ba dẫn cậu đi tìm chị gái xinh đẹp, vậy thì chỉ có thể dựa vào bản thân cậu.

 

Cậu nhóc cầm ipad quay trở lại phòng đồ chơi, La Mẫn bên cạnh cũng ngôi xuông, nhân cơ hội vừa xử lý mail vừa cầm laptop trông cậu nhóc không chạy lung tung.

 

Cậu nhóc từ nhỏ hiểu chuyện không bám người, có suy nghĩ độc lập, hơn nữa đồ chơi của cậu bây giờ sớm đã không còn là đồ chơi cho trẻ em bốn năm tuổi nữa, mà là đồ chơi có chút cao cấp, trình độ năng lực của cậu nhóc rõ ràng vượt ra so với độ tuổi của cậu rất nhiều.

 

Hơn nữa, ông chủ vẫn luôn đích thân dẫn theo bên cạnh, bốn tuổi còn chưa đưa đến trường.

 

Cậu nhóc bắt đầu xếp gỗ có chút mắt tập trung, đôi mắt to lớn chốc chốc lại nhìn La Mẫn, đợi thời cơ.

 

Quả nhiên, điện thoại của La Mẫn rung lên, cô cầm điện thoại lên xem, nói với cậu nhóc: “Tiểu Mục, dì ra ngoài nghe điện thoại.”

 

“Vâng, dì Kiều, cháu sẽ nghe lời.”

 

Cậu nhóc cong khóe miệng, nghiêm túc trả lời.

 

La Mẫn không nhìn rõ tia giảo hoạt trong đáy mắt cậu nhóc, cô tán thưởng một câu: “Tiểu Mục thật ngoan.”

 

Nói xong, cô cầm điện thoại ra khỏi phòng đồ chơi, đứng ở hàng lang bên cạnh, đối diện với cửa sổ nghe điện thoại.

 

Cậu nhóc lập tức nhanh chân nhanh tay đến chỗ chiếc cặp nhỏ đeo lên, đồng thời tháo đồng hồ xuồng, bởi vì cậu biết đem theo đồng hồ ba sẽ đi theo.

 

Nhanh chóng làm xong tất cả mọi việc, giống như một chú mèo nhỏ lén lút đi ra sau La Mẫn trồn sau cây cột.

 

Cậu trực tiếp đi đến thang máy chỗ hành lang, nhảy lên ấn mở cửa thang máy.

 

Thang máy mở ra, thân hình nhỏ bé của cậu chui vào.

 

trong, số thứ tự trên thang máy hiển thị đang đi xuống.

 

Đúng lúc La Mẫn có công việc gấp cần phải xử lý, thời gian gọi điện thoại khá lâu, hơn nữa cô nào biết cậu nhóc sẽ trốn đi?

 

Trong lòng cô, từ trước đến nay chưa từng thấy bạn nhỏ nào ngoan hơn Có Dĩ Mục.

 

Nhưng bây giờ, cậu nhóc đã trốn đi rồi, xuống tầng một cậu nhanh chóng tránh khỏi sự chú ý của quây lễ tân, lẻn ra từ cửa sau của công ty lớn.

 

Cuối cùng cũng chuồn được ra ngoài, cậu nhóc không ở thêm giây phút nào, cậu biết cách an toàn đi tìm Hứa Tâm Duyệt thế nào.

 

Đó chính là, có khó khăn thì đi tìm chú cảnh sát giúp đỡ!

 

Cậu nhóc biết, đường từ cửa lớn công ty đi về trước hai trăm mét, có một trạm canh gác, ở đó có chú cảnh sát!

 

Cậu nhanh chóng đi về phía trạm canh gác dễ thấy kia, cách một trăm mét là đến rồi.

 

Cố Dĩ Mục chớp chớp đôi mắt to, đôi mắt trân châu ngập nước, lập tức chảy nước mắt, thế là vừa khóc vừa đi về phía trạm canh gác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2503


Chương 2503:

 

“Ô ô… oa oa… mẹ ơi… mẹ…” Cậu nhóc vừa khóc vừa hét, cục cưng thích diễn lên sàn rồi.

 

Đáng thương không có sự giúp đỡ lại vừa yếu ớt, nhưng tiếng khóc vang dội.

 

Cảnh sát lão Lý đang trực ban, vừa uống một ngụm nước liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng khóc của trẻ con, ông ta lập tức bỏ cốc nước xuống, nhìn thấy một cậu nhóc đang gào khóc, mà xung quanh cậu không có người lớn, hình như là đi lạc.

 

“Bạn nhỏ, nào, đến chỗ chú! Ba mẹ cháu đâu rồi?”

 

Lão Lý vội vàng hỏi.

 

Cậu nhóc khóc thút thít, che miệng nhỏ nói: “Chú ơi, cháu đi lạc rồi, chú có thể đưa cháu về nhà được không?”

 

“Lạc đường? Hừ, đứa bé còn nhỏ như vậy, người nhà chăm sóc kiểu gì thế.?

 

Lão Lý lập tức tức giận trách móc, đưa tay bế cậu nhóc lên: “Đi, chú đưa cháu về nhà, nhà cháu ở đâu?”

 

“Cháu… cháu không biết, cháu chỉ biết tên và số điện thoại của mẹ cháu thôi…” Cậu nhóc khit mũi, khóc đến mức nước mũi cũng chảy ra rồi.

 

Lão Lý rút giấy ra lau cho cậu, đứa trẻ còn nhỏ thế này, có thể trông cậy thằng bé nhớ được cái gì đây?

 

Có thể nhớ được những thứ này là đã tốt lắm rồi.

 

“Được rồi, nói cho chú biết, mẹ cháu tên gì? Số điện thoại là bao nhiêu?”

 

“Mẹ cháu tên là Hứa Tâm Duyệt…” Nói xong, cậu nhóc dựa vào năng lực ghi nhớ hơn người nhớ được số điện thoại của Hứa Tâm Duyệt.

 

Nhân viên cảnh sát lập tức lấy điện thoại, dựa theo số cậu báo nhanh chóng gọi điện.

 

Lúc này, Hứa Tâm Duyệt đang nằm trong phòng nghỉ ngơi, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô rất mệt, sáng gặp Cố Thừa Tiêu, trưa thì cặp mẹ con kiêu ngạo Hứa An An tìm đến cửa cảnh cáo, hiện tại đã là ba giờ chiều, cô thật sự muốn ngủ một giấc.

 

Nhưng, vừa mới nằm xuống liền nghe thấy nhạc chuông điện thoại đang sạc bên cạnh.

 

Cô có chút kỳ quái rút điện thoại ra, nhìn thấy số lạ của thành phó, cô suy nghĩ rồi nghe máy: “Alo! Xin chào.”

 

“Alo! Có phải là Hứa Tâm Duyệt không? Con trai cô đi lạc rồi, hiện tại đang ở chỗ tôi.”

 

Một giọng nói lớn của người đàn ông ở đầu dây bên kia vang lên.

 

Hứa Tâm Duyệt cau mày: “Có phải là anh tìm nhằm người rồi không? Tôi…” Cô vừa định nói bản thân mình không có con, thì lập tức nghe thấy đầu dây bên kia một giọng nói trẻ con có chút quen thuộc vang lên.

 

“Mẹ ơi, mẹ, là con… con đi lạc rồi.”

 

Hô hấp Hứa Tâm Duyệt căng cứng, lo lắng gọi: “Tiểu Mục? Là em sao?”

 

Nhân viên cảnh sát có chút tức giận nói: “Con đi lạc cô cũng không lo lắng, cô nói xem, nào có người mẹ nào sơ ý như vậy không, nhà cô chỗ nào, tôi đưa cậu nhóc về.”

 

Đầu óc Hứa Tâm Duyệt quay vòng, mẹ? Đi lạc?

 

“Thằng bé đi lạc sao? Anh ở đâu?”

 

Trong giọng nói của Hứa Tâm Duyệt tràn đầy sự lo lắng và sốt ruột.

 

“Tôi là cảnh sát, cậu nhóc bây giờ đang ở chỗ tôi, cô ở đâu, tôi đưa về giúp cô.”

 

“Ba của cậu nhóc không tìm nó sao?”

 

“Cậu nhóc chỉ nói mỗi tên cô và số điện thoại, các người đây là tình cảm vợ chồng không tốt không hợp hay gì, con cái đi lạc, cô không lo lắng sao? Địa chỉ nói cho tôi, đứa nhỏ này khóc đáng thương biết bao!”

 

Cảnh sát không khách khí quở trách.

 

Hứa Tâm Duyệt vốn muốn giải thích với nhân viên cảnh sát vài câu, xem ra ở trong điện thoại không nói được, cô nhanh chóng nói địa chỉ nhà bà ngoại.

 

“Được, bây giờ tôi đưa về, cô nhanh chóng ra ngoài đón đứa bé đi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2504


Chương 2504:

 

Nhân viên cảnh sát nói xong cúp điện thoại.

 

Quay đầu cầm chìa khoá xe, nói với một đội viên vừa mới trở về: “Đứa trẻ này đi lạc, tôi phải nhanh chóng đưa cậu nhóc về nhà mẹ nó.”

 

Đội viên liếc nhìn cậu nhóc đẹp trai đáng yêu, trả lời một câu: “Được, tôi trông cho, anh đi đi!”

 

Đầu óc Hứa Tâm Duyệt có chút mơ hồ, con của Cố Thừa Tiêu sao có thể đi lạc được?

 

Bên cạnh anh không phải luôn có vệ sĩ theo sát sao?

 

Điều khiến cô kinh ngạc là, cậu nhóc báo với cảnh sát là số điện thoại và tên của cô, điều này thật sự khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn.

 

Lẽ nào cậu nhóc không nhớ số điện thoại của ba mình sao?

 

Hứa Tâm Duyệt không biết vì sao, đụng đến chuyện của cậu nhóc, cả người cô đều lo lắng, giống như đây thật sự: là con của cô vậy, cho dù mẹ đẻ của đứa bé này là Hứa An An, cô cũng không để trong lòng.

 

Trước hết đón cậu nhóc về nhà đã, rồi để ba thằng bé đến đón, hoặc là gọi Hứa An An đến đón! Cô không thể bỏ mặc.

 

Hứa Tâm Duyệt thay quần áo, vội vàng chạy xuống tầng ra ngoài đường lớn đợi.

 

Cậu nhóc ngồi trong xe cảnh sát, khuôn mặt vui vẻ, còn nói chuyện cùng nhân viên cảnh sát.

 

Lúc cảnh sát bắt đầu đi được vài phút, ở trong tòa cao ốc không xa, La Mẫn sắp điên rồi.

 

Sau khi cô bước vào, phát hiện cậu nhóc không nghịch đồ chơi nữa, thậm chí cô gọi lớn vài tiếng, cậu nhóc đều không trả lời, cô vội vàng xuống tầng tìm Cố Thừa Tiêu, nhưng trong phòng làm việc của Cô Thừa Tiêu cũng không thấy cậu nhóc.

 

Cố Thừa Tiêu đang họp, La Mẫn sợ đến mức trái tim lo lắng, ầm một tiếng cửa phòng hội nghị mở ra, dọa những người đang họp bên trong một trận, còn tưởng là xảy ra chuyện gì.

 

“Có tổng… Tiểu Mục không thấy đâu nữa…” La Mẫn sợ tới mức nước mắt cũng sắp chảy ra rồi.

 

Cơ thể đẹp đẽ của Cố Thừa Tiêu lập tức đứng dậy, anh bước nhanh ra ngoài, nói với Hách Soái đằng sau: “Bảo vệ sĩ phong tỏa tòa nhà, lập tức theo dõi điều tra.”

 

Hách Soái lập tức trả lời, gọi điện cho phòng bảo vệ.

 

Cố Thừa Tiêu nói với La Mẫn bên cạnh: “Không thầy thằng bé từ lúc nào?”

 

“Khoảng mười phút trước, thời gian tôi nghe điện thoại đã không thấy cậu ấy rồi, tôi đứng ở hành lang cạnh cửa, tôi không biết tiểu thiếu gia rời đi bằng cách nào… là lỗi của tôi, tôi không chú ý đến cậu ấy… tôi tưởng nó xuống tìm anh, nhưng… tôi tìm một vòng cũng không thấy.”

 

Người phụ nữ hai bảy tuổi như La Mẫn đều sắp lo lắng phát khóc rồi.

 

Khuôn mặt điễn trai của Cố Thừa Tiêu bình tĩnh, so với tay chân luống cuống thấp thỏm lo âu như La Mẫn, anh biết rõ con trai sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy.

 

Cố Thừa Tiêu đến phòng đồ chơi, nhìn thấy chiếc đồng hồ cởi xuống để trên bàn, trái tim anh trong nháy mắt căng thẳng hơn vài phần, bình tĩnh suy nghĩ hết tất cả mọi chuyện có thể xảy ra.

 

Một video giám sát được gửi đến ipad của Hách Soái, sắc mặt anh ta căng thẳng nói: “Ông chủ, tiểu thiếu gia tự mình trốn ra ngoài.”

 

Có Thừa Tiêu cầm ipad, nhìn cậu nhóc trong video giống như một con mèo nhỏ ở sau lưng La Mẫn, nụ cười giảo hoạt, nhanh chân nhanh tay trốn ra ngoài.

 

Sắc mặt tức giận trong phút chốc u ám, từ lúc nào con trai anh lại không nói một tiếng, mà đã chơi trò biến mất như vậy?

 

Hô hấp của La Mẫn căng thẳng, thì ra tiểu thiếu gia trốn ra ngoài trong lúc cô đang nghe điện thoại, “Tiểu thiếu gia đây là muốn đi đâu?”

 

La Mẫn lo lắng hỏi một câu.

 

“Có phải là đi tìm ai đó không” Hách Soái tiếp lời.

 

Còn khuôn mặt khó đoán của người đàn ông bên cạnh, phút chốc trong đầu bắt được một chút thông tin.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2505


Không quá hai mươi phút trước, cậu nhóc sót ruột muốn đi tìm một người phụ nữ, anh từ chối dẫn nó theo, lẽ nào con trai đây là chuẩn bị tự mình trốn ra ngoài đi tìm cô.

 

Lúc này, điện thoại của Hách Soái vang lên, anh ta vội vàng mở tài liệu, lật đến những video giám sát khác được gửi đến.

 

Cố Thừa Tiêu nhịn cơn tức giận, nhìn trong video, cậu nhóc chạy về phía đồn cảnh sát đằng trước tòa cao ốc.

 

Hách Soái và La Mẫn thở phào một hơi, Hách Soái nói: *Tiểu thiếu gia thật thông minh, biết tìm cảnh sát giúp đỡ.”

 

La Mẫn vội vàng kéo ống tay áo của anh ta, trí thông minh này của tiểu thiếu gia dùng sai chỗ rồi, nhìn sắc mặt của ông chủ, hận không thể bắt tiểu thiếu gia về đánh một trận!

 

Trên khuôn mặt tái nhợt của Cố Thừa Tiêu mơ hồ có thể thấy được những đường gân xanh đang run rẩy, anh thật sự tức giận đến mức muốn đánh tiểu tử thối này, rốt cuộc người phụ nữ đó có cái gì hấp dẫn, thu hút con trai anh cứ phải đi gặp cô cho bằng được?

 

*“Hách Soái, giúp tôi điều tra người phụ nữ tên Hứa Tâm Duyệt, tra xem địa chỉ nhà bà ngoại của cô ta ở đâu, tra được lập tức gửi cho tôi, La Mẫn, đi theo tôi.”

 

Cố Thừa Tiêu nói xong, sắc mặt căng thẳng đi về phía phòng làm việc, cầm lấy chìa khóa xe.

 

Hách Soái nhanh chóng điều tra.

 

Cố Thừa Tiêu dừng xe ngoài cửa trạm gác, anh bước vào trong nghe ngóng từ một người cảnh sát trung niên.

 

*ÒI Lão Lý đưa cậu nhóc về nhà mẹ rồi, vừa đi được khoảng mười phút.”

 

Nhân viên cảnh sát này nói.

 

Khóe miệng Có Thừa Tiêu giật giật, mẹ sao?

 

Ai dạy thằng bé dễ dàng nhận người phụ nữ khác là mẹ như vậy?

 

*Ông chủ, có cần để vị cảnh sát đó đưa tiểu thiếu gia quay lại”

 

La Mẫn ở bên cạnh mở miệng, hiện tại, chỉ cần liên lạc với vị cảnh sát đó một chút, thiếu gia có thể được đưa về rồi.

 

Người đàn ông trung niên luôn cảm thấy toàn thân người đàn ông này đều là khí chất anh tuần, mặc bộ âu phục của một doanh nhân thượng lưu, tràn đầy khí thế của một cấp trên, ông ta lập tức nhận ra, có chút kích động nói: “Anh là chủ tịch của tập đoàn Có thị Cố Thừa Tiêu sao!”

 

“Là tôi, đứa bé đi lạc là con trai tôi Cố Dĩ Mục, làm phiền anh liên lạc lạc với đồng đội, đưa thằng bé quay lại.”

 

Cố Thừa Tiêu gật đầu, lúc này sắc mặt khó đoán, người phụ nữ đó rốt cuộc đã hạ thuốc mê bùa chú gì cho con trai anh?

 

Tại sao thằng bé lại để tâm đến cô như thế?

 

Điện thoại của Hách Soái vang lên, địa chỉ tra ra rồi, là ở hướng khu nội thành cũ.

 

Lúc này, chỉ thấy nhân viên cảnh sát nhanh chóng liên lạc với lão Lý, vừa mới kết nói liền nghe thấy chỗ tư liệu bên cạnh có tiếng chuông điện thoại.

 

Nhân viên cảnh sát cầm lên xem, không khỏi nói: “Hỏng rồi, lão Lý ban nãy đi vội quá, không cầm theo điện thoại ra ngoài.”

 

“Cảm ơn, tôi tự mình đi đón vậy!”

 

Cố Thừa Tiêu thấp giọng nói, dẫn theo La Mẫn rời khỏi trạm gác, trực tiếp lái xe về phía khu nội thành cũ.

 

Thực ra trong nội tâm của Cố Thừa Tiêu cũng hy vọng đích thân gặp mặt người phụ nữ này thêm lần nữa, ép hỏi cô, rốt cuộc trước đây đã nói gì với con trai anh.

 

Hứa Tâm Duyệt ở cửa đợi một lúc, có lẽ đã quá nửa tiếng đồng hồ, cũng không nhìn thấy nhân viên cảnh sát đưa Có Dĩ Mục đến, nội tâm cô lo lắng, chỉ có thể kiên nhẫn chờ: đợi, mỗi một chiếc xe cảnh sát qua đường cô đều kích động cả nửa ngày.

 

Nhưng, đều không phải là chiếc xe đưa cậu nhóc về.

 

Lúc cô không nhịn được định gọi điện thoại hỏi, liền nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đi từ đường lớn đến, cô vội vàng nhìn về phía đó.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom