Cập nhật mới

Dịch Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2326


“Mị Lạp tiểu thư, tôi hơi mệt, tôi muốn nghỉ ngơi.” Tưởng Hân Vy không muôn tiệp tục tranh luận với cô ta nữa.

 

Mị Lạp thấy Tưởng Hân Vy lấy cớ mệt mỏi, không cam tâm. Cô ta lại tiếp tục đưa ra điều kiện: “Tưởng tiểu thư, nếu cô chấp nhận từ bỏ anh Kình Hạo, tôi sẽ cho cô một khoản tiền lớn, đủ để cả đời này cô sống không cần lo nghĩ.”

 

“Cô cảm thấy tôi ở bên anh ấy là vì tiền của anh ấy sao?”

 

Tưởng Hân Vy hỏi ngược lại.

 

“Tôi không cần biết cô vì cái gì, nhưng cô phải rời khỏi đây. Tôi mới là vợ tương lai của anh Kình Hạo.” Mị Lạp khẳng định.

 

Mặc dù Tưởng Hân Vy không biết tại sao cô ta lại tự tin như vậy, nhưng cô cảm thấy Mị Lạp đúng là người ích kỷ, hoang tưởng tự tin quá đà, “Nếu anh Kình Hạo chọn cô, tôi sẽ không do dự mà rời khỏi đây ngay.” Tưởng Hân Vy bình tĩnh nói. Cô đi tới cửa, mở ra: “Mời cô ra ngoài cho!”

 

“Cô…” Mị Lạp trừng mắt nhìn cô, đi tới gần Tưởng Hân Vy, cô ta lườm nguýt rồi nói: “Cô đừng quên, đây là đất nước của tôi, địa bàn của tôi. Cô chọc vào tôi sẽ phải trả giá đắt đấy.”

 

Tưởng Hân Vy bị cô ta đe dọa nhưng không hề sợ sệt. Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta ra ngoài rồi đóng cửa lại.

 

Mị Lạp tức giận siết chặt nắm đắm. Cô gái này không hề coi cô ra gì. Được lắm, đêm này cô ta sẽ để tất cả mọi người biết chuyện mình là người phụ nữ đầu tiên của Hạng Kình Hạo.

 

Khoảng sáu giờ, vợ chồng Khắc Hy Á đưa cô con gái nhỏ tới Hạng gia. Hạng phu nhân đích thân ra ngoài nghênh tiếp bọn họ.

 

“Ba, mẹ, mọi người đến rồi.” Mị Lạp từ trong sảnh chạy ra, ba mẹ là hậu thuẫn vững chắc nhất cho cô ta. Có ba mẹ ở đây, cô ta cũng yên tâm hơn. Nhưng nhìn thấy cô gái mà mẹ cô đang nắm tay, nụ cười của Mị Lạp liền biến mắt một nửa. Thậm chí cô ta còn dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cô gái mặc váy màu xanh.

 

Mặc dù hôm nay tới đây Mị Lạp đã ăn vận lộng lẫy rồi, nhưng so với bộ váy của cô em gái này và khí chất xuất sắc của cô áy, vẫn khiến Mị Lạp rất không vui.

 

“Chị.” Nghê Sơ Tuyết bị Mị Lạp nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ nhưng vẫn thân thiết chào cô ta.

 

“Cô tới đây làm gì?” Ánh mắt Mị Lạp có chút địch ý, đêm nay cô em gái này khiến cô cảm thấy bị lấn át.

 

Lỡ Hạng Kình Hạo để ý tới cô ta thì sao đây? Vậy thì thảm rồi.

 

“Mị Lạp, không được bắt lịch sự như thế.” Khắc Hy Á nhỏ giọng trách con gái mình, không cho phép cô ta đối xử với con gái nhỏ như vậy.

 

Mặc dù nghe thấy mọi chuyện nhưng Hạng phu nhân chỉ mỉm cười nói: “Khắc Hy Á phu nhân, mời đi bên này. Đã lâu không gặp.”

 

“Phải đấy! Tôi vẫn còn nhớ rõ mùi vị thơm ngon của bánh ngọt nhà Hạng phu nhân đây.”

 

Hạng phu nhân đưa hai vợ chồng Khắc Hy Á phu nhân vào sảnh, Nghê Sơ Tuyết định đi theo thì bị Mị Lạp kéo lại: “Tôi có chuyện cần nói với cô.”

 

“Chị nói đi!” Nghê Sơ Tuyết ngoan ngoãn nhìn Mị Lạp.

 

“Hạng Kình Hạo bị mắt trí nhớ, cô không được tỏ vẻ quyến rũ trước mặt anh ấy để anh ấy chú ý đến cô.”

 

“Chị, chị nói gì vậy? Sao em có thể làm như vậy được chứ?” Nghê Sơ Tuyết có chút hoảng sợ. Mị Lạp cho rằng cô là người như vậy sao?

 

Hiện giờ quả thực Mị Lạp đã bắt đầu đề phòng cô em gái này rồi. Tâm tư của đàn ông là thứ khó nắm bắt được nhất. Chỉ cần là người có dung mạo xinh đẹp, bọn họ đều xiêu lòng.

 

“Tốt nhớ là cô nhớ kỹ lấy cho tôi. Nếu không thì không có kết quả tốt đâu.” Mị Lạp kề sát vào Nghê Sơ Tuyết, lạnh lùng cảnh cáo.

 

Mặc dù Nghê Sơ Tuyết bị tổn thương nhưng vẫn thành thật gật đầu: “Em biết rồi.”

 

Mị Lạp lại nói: “Tôi có việc quan trọng cần nói với ba mẹ, tạm thời cô đừng vào trong.”

 

“Vậy em phải đi đâu đây?” Nghê Sơ Tuyết trừng mắt nhìn lại.

 

“Tùy cô! Nói chung, cô đừng có quần lấy ba mẹ là được.”

 

Mị Lạp nói xong liền xoay người đi vào sảnh.

 

Nghê Sơ Tuyết nhìn xung quanh, thấy bên cạnh có cánh cổng vòm rất đẹp dẫn vào hoa viên thì đi qua bên đó. Cô luôn thích hoa viên nhà họ Trạch.

 

Mị Lạp tới chỗ ba mẹ, tỏ vẻ thục nữ trước mặt Hạng phu nhân.

 

Tưởng Hân Vy đang ngồi trên sân thượng, ngắm nhìn dòng sông lớn ở phía xa, tâm trạng có chút nặng nề. Tâm tư của Mị Lạp rất phức tạp, xem ra cô ta sẽ không dễ từ bỏ hy vọng với Hạng Kình Hạo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2327


Từ trước tới nay, cô chỉ muốn yêu đương đơn giản, hai người tự nguyện là được. Kiểu người biết rõ không có được nhưng lại dùng mọi thủ đoạn để giành lấy như Mị Lạp, khiến người khác tổn thương, bản thân cũng chẳng đạt được thứ gì.

 

Ở chỗ lão thái gia, Hạng phu nhân đã cho người tới thông báo vợ chồng Hán Sâm đã tới. Hạng Tư Niên để ba và ông nội nghỉ ngơi rồi tới gặp vợ chồng Hán Sâm, gọi cả Hạng Kình Hạo theo.

 

“Kình Hạo, lần này con mời vợ chồng Hán Sâm tới, có việc gì đặc biệt sao?”

 

“Ba, đúng là con có mục đích của mình, nhưng ba cứ bình thường với bọn họ là được.” Hạng Kình Hạo chỉ muốn gặp em gái của Mị Lạp mà thôi.

 

Hạng Kình Hạo cùng ba vào sảnh, thấy vợ chồng Hán Sâm đang uống trà, Mị Lạp cũng ở đây, chỉ có con gái út nhà bọn họ là không thấy. Anh nhíu mày, cô ấy không tới sao?

 

“Anh Kình Hạo, anh tới rồi.” Mị Lạp mừng rỡ nhiệt tình gọi.

 

“Nghe nói cô có một người em gái, cô ấy không đến sao?”

 

Hạng Kình Hạo thẳng thừng hỏi.

 

Nụ cười của Mị Lạp cứng đò, tại sao anh Kình Hạo lại hỏi em gái cô? Chẳng lẽ anh ấy thật sự hứng thú với em gái cô sao?

 

“Anh Kình Hạo, anh để ý đến em gái em như vậy sao?” Mị Lạp thăm dò nhìn Hạng Kình Hạo.

 

Hạng Kình Hạo nhân ra ngữ điệu của cô ta có vẻ nghi ngờ, liền lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ tò mò nên hỏi thôi.”

 

“Em gái em cũng tới, không biết đang dạo chơi ở đâu rồi.

 

Con bé vốn là người không có quy củ, không biết phép tắc như vậy đấy.” Mị Lạp nhân cơ hội bôi xấu Nghê Sơ Tuyết.

 

Hạng Kình Hạo nghe nói em gái cô ta cũng tới, đôi lông mày liền giãn ra. Tối nay anh phải tìm cơ hội một mình gặp cô ấy.

 

“Hán Sâm tiên sinh, Khắc Hy Á phu nhân, hân hạnh được tiếp đón.” Hạng Kình Hạo chào hỏi.

 

“Kình Hạo, đã lâu không gặp.”

 

“Mọi người cứ trò chuyện, cháu sẽ quay lại ngay.” Nói rồi, Hạng Kình Hạo lên lầu.

 

Mị Lạp biết anh muốn đi gặp Tưởng Hân Vy, cô ta cắn môi, lòng ghen ghét lại nỗi lên.

 

Tưởng Hân Vy nghe tiếng gõ cửa, cô nghĩ là Hạng Kình Hạo, liền tự mình đi mở cửa. Quả thực là anh. Hạng Kình Hạo thấy ánh mắt cô buồn bã thì không khỏi đau lòng. Anh bước vào phòng, bàn tay đỡ eo cô, hôn lên trán cô: “Hân Vy, cho anh một chút thời gian, em gái của Mị Lạp đến rồi, anh sẽ hỏi thăm cô ấy.”

 

Tưởng Hân Vy nhắm mắt lại, ôm eo Hạng Kình Hạo, nhỏ nhẹ nói: “Không cần phải như vậy đâu.”

 

“Không làm rõ được chuyện này, trong lòng anh cũng không vui.” Hạng Kình Hạo trầm giọng nói. Nhất định anh phải truy cứu tới cùng, cho dù có phải đảo lộn mọi chuyện thì anh cũng phải điều tra cho rõ.

 

“Không phải ba anh và mọi người đang nghiên cứu thuốc giải sao? Ngày nào đó anh nhớ lại mọi chuyện là được thôi. Em có thể chờ tới ngày đó mà.” Tưởng Hân Vy ngẳng đầu nói.

 

“Không, anh không muốn chờ.” Ánh mắt Hạng Kình Hạo rất kiên quyết.

 

Nghê Sơ Tuyết đang ngắm cảnh trong hoa viên, bất giác lại đi vào hậu viên. Vì phong cảnh trong hoa viên rất đẹp, lối đi cũng tương tự nhau nên khi cô dừng lại, nhìn ba con đường ở phía sau thì đã bị lạc rồi.

 

Không biết phải làm sao mới về đúng đường cũ.

 

“Gay rồi, hình như mình bị lạc.” Nghê Sơ Tuyết có chút lo lắng nhìn xung quanh, cô xem giờ, đã mười mấy phút rồi.

 

Hiện giờ, người giúp việc đều đang tập trung ở sảnh để chuẩn bị, cô chẳng có ai để hỏi đường cả. Nghê Sơ Tuyết không thể làm gì khác ngoài chọn bừa một con đường.

 

Đi những năm, sáu phút, cảnh trí ngày càng xa lạ. Trước mặt cô là một bức tường được dây leo phủ kín, chưa từng thấy.

 

“Lạc đường thật rồi!” Nghê Sơ Tuyết cắn môi. Đi dọc theo con đường này, lại tới một cánh cổng vòm lớn. Cô nhìn một chút, thầm nghĩ vào trong hẳn sẽ có người!

 

Trước đây Nghê Sơ Tuyết ít khi đến đây làm khác, hai năm qua cô càng không có thời gian. chương trình học của cô rất nặng, lại học trong thành phố, một tuần chỉ về nhà một tuần.

 

Cô chỉ nhớ, khi còn nhỏ mình tới đây nhiều hon. Khi ấy, cô ngượng ngùng, sợ sệt, ngôi nhà này lại khiến cô cảm thấy.

 

rất uy nghiêm, giống như hoàng cung vậy.

 

Hai năm không tới, bây giờ giống như lần đầu tiên cô tới đây vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2328


Nghê Sơ Tuyết nhìn thấy một cánh cửa xa hoa. Cô gõ cửa, không có ai trả lời. Không thể làm gì khác, Nghê Sơ Tuyết đành mở cửa ra. Là một đại sảnh sang trọng, yên tĩnh không một bóng người.

 

Nghê Sơ Tuyết sơ ý lạc vào đây, ngơ ngác như một con thỏ trắng. Cô nhìn đông nhìn tây, lại bị những bức tranh sặc sỡ trên tường thu hút.

 

Cô liền quên mắt mình đang lạc đường mà nhìn ngắm bức tranh sơn thủy lớn này, bên cạnh có viết tiếng Trung. Nghê Sơ Tuyết oa một tiếng, rất ngưỡng mộ.

 

Trên cầu thang, người đàn ông vừa thay đồ đang xuống lầu kinh ngạc nhìn cô gái xa lạ xông vào chỗ ở của mình.

 

Anh không làm cô giật mình cũng không làm phiền cô, đút tay vào túi, tò mò quan sát.

 

Đứng trước bức tranh sơn thủy, Nghê Sơ Tuyết khi thì kề sát vào, khi thì bước ra xa mà ngắm.

 

Cô không biết mình vừa đi vào nhà riêng của người khác mà vẫn tiếp tục ngắm tranh, muốn xem toàn cảnh bức tranh.

 

Cô lùi lại, đột nhiên đụng phải cái bàn rồi vấp một cái.

 

“AI” Nghê Sơ Tuyết hoảng hốt kêu lên, ngã ngồi ra phía sau như một đứa trẻ ngây thơ.

 

Người đàn ông kia muốn nhắc nhở cô thì đã không kịp rồi, chỉ có thể trơ mắt chứng kiến cô ngã xuống. Anh tao nhã bước xuống.

 

“Cô là ai?” Giọng nói trầm thấp vang lên.

 

Nghê Sơ Tuyết đứng dậy, sợ hãi quay đầu lại nhìn. Một người đàn ông cao lớn đi về phía cô.

 

Người này có phong thái nghiêm nghị, khuôn mặt điển trai, khí chất điềm tĩnh, nổi bật hơn hẳn người bình thường.

 

“Xin lỗi, tôi không có tình quấy rầy, tôi đi lạc.” Nghê Sơ Tuyết luống cuống giải thích.

 

Hạng Bạc Hàn nhìn cô gái mặc váy kia, không giống người giúp việc. Anh quanh năm kinh doanh ở bên ngoài nên cũng không nhớ hết người giúp việc ở nhà, trong nhà thi thoảng lại có người giúp việc mới.

 

Nhưng cô bé này không ăn mặc giống người giúp việc.

 

Nghe nói hôm nay anh cả mời khách, hẳn là khách mời đi.

 

“Cô tên là gì?”

 

“Tôi tên là Nghê Sơ Tuyết, ba mẹ tôi đang ở phòng khách.” Nghê Sơ Tuyết tròn mắt, tò mò nhìn người đàn ông đẹp trai này. Trong đầu thầm nghĩ, có người đàn ông Á Đông nào lại đẹp trai như vậy sao?

 

Cô sống ở đây, tiếp xúc với không ít người châu Á nhưng chưa từng gặp ai đẹp trai như vậy cả. Ánh mắt Hạng Bạc Hàn thâm sâu, đụng phải ánh mắt trong trẻo của cô. Trái tim anh đột nhiên rung lên, máy năm nay lăn lộn trong giới kinh doanh, hiếm khi anh nhìn thấy người có ánh mắt trong sáng như vậy. Cô bé này giống như một thiên sứ đi lạc, có chút mơ màng, lại có chút ngây ngô, thậm chí khi nhìn anh còn có chút sợ hãi.

 

“Tôi đưa cô về.” Hạng Bạc Hàn nói, sau đó cầm lấy âu phục trên sô pha rồi đi trước.

 

“Cảm ơn.” Nghê Sơ Tuyết đuổi theo phía sau.

 

Nghê Sơ Tuyết khách khí đi theo Hạng Bạc Hàn. Nhìn bóng lưng thẳng tắp kiên định của anh, cô không khỏi tò mò, bắt đầu nghĩ ngợi. Dựa vào hiểu biết của cô về gia đình này, Hạng gia chỉ có một cậu con trai độc nhất là thiếu gia Hạng Kình Hạo mà chị cô thích.

 

Nhất định người đàn ông này không phải thiếu gia Hạng Kình Hạo rồi! Người này có vẻ trưởng thành hơn, cũng không giống người ngang tuổi thiếu gia Hạng Kình Hạo, vậy thì là ai đây?

 

Nghê Sơ Tuyết nghĩ đi nghĩ lại, không biết người đàn ông kia lại dừng bước. Nghê Sơ Tuyết cứ thế đi về phía trước rồi đụng phải người ta.

 

Ói! Cô giật mình muốn đứng lại nhưng đã không kịp rồi, cứ thế đâm sầm vào lưng người ta.

 

“Xin lỗi, xin lỗi…” Nghê Sơ Tuyết sợ sệt lùi lại phía sau mấy bước, tròn mắt hoảng hót xin lỗi.

 

“Không sao.” Hạng Bạc Hàn trả lời, sau đó anh lại nhìn lên cành cây cách mặt đất hai mét. Trên đó có một tổ chim, một con chim non mới chào đời không lâu không biết làm sao mà bò ra ngoài được, đang treo ở đó, có thể rơi xuống bắt cứ lúc nào.

 

Nghê Sơ Tuyết nhìn theo, cũng nhìn thấy con chim non đang sót sắng kêu liên hồi. Cô lo lắng nheo mắt lại: “Ôi! Nó sẽ rơi xuống mắt.”

 

Nói rồi, Nghê Sơ Tuyết lập tức bước tới gần. Cô nhìn xung quanh, thấy có một khe hở giữa những cái cây có thể tới chỗ con chim non kia.

 

“Cô định làm gì?” Hạng Bạc Hàn hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2329


“Tôi muốn cứu con chim nào này! Không đặt nó về tổ nó sẽ không gắng gượng nổi mắt. Cho dù chim mẹ quay về cũng không cứu được nó.” Giọng nói của Nghê Sơ Tuyết có vẻ vô cùng lo lắng, như thể sinh mạng của con chim non đó rất quan trọng vậy.

 

Hạng Bạc Hàn cảm thấy cô gái này thật thú vị. Anh quan sát, khả năng leo trèo của Sơ Tuyết rất giỏi. Mặc dù ban đầu khi mới ôm cái cây leo lên cô có chút chật vật tìm chỗ giẫãm chân nhưng cuối cùng vẫn leo lên đường. Con chim non bám trên cành cây, vẫn đang kêu liên hồi, rất đáng thương. Nghê Sơ Tuyết cắn môi, vừa tìm một cành cây chắn chắn để tới chỗ con chim non. Đột nhiên, con chim non bị dọa sợ, móng vuốt trượt đi, nó cố gắng đập đôi cánh còn chưa mọc lông của mình…

 

“Cần thận!” Nghê Sơ Tuyết hoảng hốt thốt lên, cố gắng đưa tay ra đỡ nó. Cánh tay còn lại đang bám lên thân cây cũng thuận thế mà buông ra.

 

“Cẩn thận!” Hạng Bạc Hàn không ngờ cô lại liều mạng vì một con chim non như thế. Không để ý tới an nguy của bản thân cũng phải đỡ được con chim.

 

“A…” Nghê Sơ Tuyết hoảng hốt hét lên, bây giờ cô mới nhận ra mình chuẩn bị rơi từ cành cây cao hai mét xuống.

 

“Rầm” một tiếng, cuối cùng cô vẫn ngã xuống thật. May là bên dưới là bãi cỏ, tư thế có chút khó coi.

 

Hạng Bạc Hàn không để ý tới lùm cây um tùm trước mặt, anh sải dài bước chân, vội đi vào lùm cây. Nhìn thấy cô gái đang nằm sắp trên mặt đất, trông rất chật vật, anh không khỏi sốt sắng.

 

Cô gái kia rơi từ trên cây xuống, khuôn mặt tái nhọt, từ từ mở bàn tay mình ta. Con chim non kia không hề bị thương, đang kêu liên hồi.

 

“May là em không sao.” Nghê Sơ Tuyết thở ra một hơi, nhẹ nhõm.

 

Nhưng lưng cô thì lại bị đau, mông tê rần, vậy mà cô không hề để ý.

 

“Có người nào ngốc nghéch như cô không hả?” Hạng Bạc Hàn nhíu mày khẽ trách.

 

Nghê Sơ Tuyết đứng dậy, đặt con chim xuống đất, phủi váy rồi cười hì hì: “Tôi không sao, yên tâm đi! Da của tôi dày lắm, ngã cũng không đau.”

 

Nói rồi, cô cúi xuống nhìn con chim nhỏ: “Để chị đưa em về nhà nhé, không được nghịch ngợm chạy ra ngoài nữa đấy.”

 

“Cô còn định trèo lên nữa sao?” Hạng Bạc Hạ híp mắt, cô gái này bị ngã rồi mà vẫn không biết sợ ư?

 

“Tất nhiên rồi! Cũng không thể để nó ở đây chờ chết được!”

 

“Cô để nó ở đây đi, lát nữa tôi sẽ bảo người giúp việc đem nó về tổ.” Hạng Bạc Hàn không muốn cô lại bị ngã thêm lần nữa, dù sao cô cũng là khách.

 

“Không cân đâu, tôi làm được.” Nghê Sơ Tuyêt muôn cứu con chỉm non này tới cùng.

 

“Cái đó… anh này, anh có thể giúp tôi cầm con chim này không, để tôi leo lên.” Nghê Sơ Tuyết nhờ vả.

 

Hạng Bạc Hàn nhìn cơ thể gầy gò của cô, nhíu mày nói: “Tôi có thể dùng cách khác đưa cô lên.”

 

“Hả?”

 

Nghê Sơ Tuyết trừng mắt nhìn lại, không hiểu ra sao.

 

Hạng Bạc Hàn đi tới gần cái cây, nói với cô: “Lại đây.”

 

“Hả.” Nghê Sơ Tuyết tới chỗ anh, Hạng Bạc Hàn liền cúi người xuống, ra hiệu bé cô lên, để cô trèo lên đặt chim non vào tổ.

 

Nghê Sơ Tuyết hiểu ra, cách của Hạng Bạc Hàn là để anh bế cô lên.

 

Nghê Sơ Tuyết đỏ mặt, thật xấu hổ! Cô cảm nhận được cánh tay Hạng Bạc Hàn rất khỏe, bề cô lên cũng không hề khó khăn.

 

“Cảm ơn anh.” Nghê Sơ Tuyết nói rồi, càm con chim non, một tay bám vào cây, trèo lên trên. Đền tổ chim, cô đặt con chim non vào.

 

Trong tổ còn có hai con chim non đang kêu, Nghê Sơ Tuyết mỉm cười: “Các em ấy! Không được chạy lung tung, đợi tới khi cánh cứng cáp rồi bay!”

 

Nói xong, Nghê Sơ Tuyết lại bám vào thân cây trèo xuống.

 

Vừa bám vào, cô liền nhìn thấy bên cạnh có một con sâu lông màu xanh trông rất đáng sợ.

 

“A…” Nghê Sơ Tuyết lập tức phủi tay, hoảng hốt đến mức mắt thăng bằng, loạng choạng suýt thì lại bị ngã.

 

Hạng Bạc Hàn luôn quan sát Nghê Sơ Tuyết, không ngoài dự liệu của anh, cô bé này lại sắp bị ngã rồi.

 

Không có nhiều thời gian lo lắng, Hạng Bạc Hàn liền giơ tay ra đỡ. Cô bé kia ngã xuống từ độ cao hai mét, quay mặt về phía Hạng Bạc Hàn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2330


Nghê Sơ Tuyết nhìn người đàn ông đang dang tay ra đón cô, vừa sợ vừa lo, trời ạ! Cô sẽ đẩy người ta ngã theo mắt.

 

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng đón Nghê Sơ Tuyết nhưng dù sao cô cũng là người đã trưởng thành, có thể tính được quán tính ngã xuống ra sao. Nghê Sơ Tuyết ngã vào lòng Hạng Bạc Hàn, hai tay anh cũng ôm lấy eo cô, nhưng hai người vẫn bị mắt thăng bằng. Hạng Bạc Hàn bị Nghê Sơ Tuyết đè xuống thảm cỏ, trán cô còn đập trúng cằm anh. Nghê Sơ Tuyết bị đau ngẳắng đầu lên, Hạng Bạc Hàn cũng bị đau mà cúi đầu xuống Hai khuôn mặt cứ thế chạm vào nhau, đôi môi mềm mại của Nghê Sơ Tuyết đặt lên đôi môi mỏng của Hạng Bạc Hàn.

 

Nghê Sơ Tuyết tròn mắt, thở gấp ngồi dậy, vô cùng xấu hỗ vừa che miệng vừa nói xin lỗi: “Xin lỗi… xin lỗi…”

 

Hạng Bạc Hàn có chút căng thẳng, màn đụng chạm thân mật vừa rồi khiến trái tim anh bị kích động. Mặc dù chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng mùi hương thơm mát của cô gái kia lại luôn quanh quản bên anh.

 

“Cô không sao chứ?” Hạng Bạc Hàn đứng dậy, tao nhã phủi cỏ dính trên người.

 

“Tôi không sao… anh không sao chứ?” Nghê Sơ Tuyết lo lắng hỏi.

 

“Tôi cũng không sao, đi thôi!” Hạng Bạc Hàn thấy cũng không còn sớm nữa, liền đi vào một con đường khác. Phía sau, Nghê Sơ Tuyết đỏ mặt, mỉm cười chạy theo.

 

Thật xấu hổ mà! Nghê Sơ Tuyết duy trì khoảng cách nhỏ với Hạng Bạc Hàn, sợ lại đụng phải anh. Cuối cùng cũng tới sảnh. Hạng Bạc Hàn nhìn thấy vợ chồng Hán Sâm liền đoán được, cô bé này là con gái út của bọn họ.

 

Anh nhớ chị dâu từng nói gia đình này nhận nuôi một cô con gái.

 

“Ba, mẹ.” Nghê Sơ Tuyết đi về phía ba mẹ cô.

 

“Sơ Tuyết, con đi đâu thế?” Khắc Hy Á phu nhân đứng dậy, thấy tóc cô có chút rối, bà dịu dàng giúp cô chỉnh trang lại: “Con đi lăn cỏ đấy à? Trên tóc còn dính cỏ thế này!”

 

“Con… con không cẩn thận bị dính lên.” Nghê Sơ Tuyết không dám nói thật.

 

Mị Lạp thấy mẹ mình dịu dàng với em gái thì không khỏi khó chịu. Từ nhỏ cô đã không thích cô em gái cướp mắt tình yêu thương của mẹ này rồi. Rõ ràng cô có thể một mình hưởng thụ tình yêu thương của ba mẹ, nhưng lại bị chia bớt một nửa.

 

Hạng Kình Hạo đưa Tưởng Hân Vy xuống lầu, nhìn thấy cô gái tóc đen trong sảnh, liền biết hẳn cô ấy là em gái của Mị Lạp.

 

Ánh mắt này của anh bị Mị Lạp phát hiện, cô ta âm thầm oán hận. Quả nhiên sự tồn tại của em gái đã thu hút ánh mắt Hạng Kình Hạo.

 

“Bạc Hàn, Hán Sâm tiên sinh và Khắc Hy Á phu nhân, em đã từng gặp rồi.” Hạng Tư Niên nói.

 

Vợ chồng Hán Sâm gật đầu mỉm cười chào hỏi, Hạng Bạc Hàn cũng đáp lại. Hạng Tư Niên lại giới thiệu hai cô gái bên cạnh bọn họ: “Hai người này là con gái của bọn họ, Mị Lạp, Sơ Tuyết.”

 

Nghê Sơ Tuyết đang tò mò về thân phận của người đàn ông kia, Mị Lạp đã lễ phép chào hỏi: “Chú Hạng, xin chào.”

 

Nghê Sơ Tuyết không khỏi hoảng hốt, sao cơ? Người này chính là người chú duy nhất của Hạng Kình Hạo sao? Cô từng nghe ba mẹ nói, trong giới kinh doanh chú ấy là người rất lợi hại!

 

Hạng Bạc Hàn gật đầu với Mị Lạp, sau đó nhìn sang Nghê Sơ Tuyết.

 

Nghê Sơ Tuyết lập tức chào hỏi: “Chào chú Hạng.”

 

Ánh mắt Hạng Bạc Hàn khẽ bối rối. Câu chú Hạng này của cô quả thực khiến anh cảm thấy mình đã già, mặc dù trông anh còn rất trẻ. Hạng Kình Hạo và Tưởng Hân Vy đi tới, chào hỏi Hán Sâm và Khắc Hy Á phu nhân. Nghe nói Tưởng Hân Vy là bạn gái của Hạng Kình Hạo, Khắc Hy Á phu nhân kinh ngạc, liếc mắt nhìn cô con gái lớn của mình. Bà biết Mị Lạp thích Hạng Kình Hạo.

 

Nhưng bây giờ người ta đã có bạn gái, con gái có buồn không đây?

 

Nghê Sơ Tuyết nhìn thấy cô gái xinh đẹp đậm nét Á Đông, vô cùng yêu thích.

 

“Anh Kình Hạo, anh đã xem album ảnh em đưa cho anh chưa?” Mị Lạp hỏi.

 

“Tôi chưa có thời gian xem, có thời gian tôi sẽ xem.” Hạng Kình Hạo đáp, ánh mắt nhìn về phía Nghê Sơ Tuyết ở bên cạnh, mỉm cười nói: “Xin chào.”

 

“Chào anh Kình Hạo!” Nghê Sơ Tuyết cũng quen biết Hạng Kình Hạo. Vì Mị Lạp thường tới đây nên mỗi khi ba mẹ cô tới cô cũng đi theo, không hề xa lạ. Nhưng còn chú Hạng kia thì lại không hề có trong trí nhớ của cô. Có thể khi đó cô còn nhỏ, không để ý đến người này.

 

Bữa tối vẫn chưa bắt đầu, Hạng Tư Niên và Hạng Bạc Hàn nói chuyện với hai vợ chồng Hán Sâm. Hạng Kình hạo đưa Tưởng Hân Vy đi dạo trong hoa viên, Mị Lạp không thích ngồi nói chuyện với người lớn, cũng lặng lẽ ra ngoài. Nghê Sở Tuyết cũng muốn đi theo, nhưng Mị Lạp không thích cô, cô cũng không muốn đi theo làm Mị Lạp không vui, đành phải ngồi lại nhìn đông nhìn tây, giống như một đứa trẻ nghe lời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2331


Hạng Kình Hạo đưa Tưởng Hân Vy tới trước một dàn dây leo. Dưới ánh chiều tà, Tưởng Hân Vy nhìn ngắm những bông hoa đầy sắc sỡ, tâm trạng cũng tốt lên nhiều. Cô nghỉ ngân ở chỗ đám dây leo một lúc lâu. Hạng Kình Hạo cùng cô ngắm hoa. Đột nhiên, một cô gái từ hành lang bước ra, nhìn thấy đôi tình nhân, cô ta cắn răng. Thấy phía trước có một viên đá sắc cô ta giẫm xuống, tự làm mình bị thương rồi tỏ vẻ đáng thương.

 

“Ói!” Mị Lạp hét thảm, cô ta ngồi xổm xuống, thở dốc không ngừng.

 

Hạng Kình Hạo và Tưởng Hân Vy đều nghe thấy. Anh vừa nhìn sang là biết cô ta đang diễn kịch, không muốn để ý nữa. Tưởng Hân Vy thấy cô ta ôm chân, không ngừng thở dốc, nhưng Hạng Kình Hạo lại không có ý định qua đó.

 

Đành phải đi tới, quan tâm hỏi thăm: “Mị Lạp tiểu thư, cô không sao chứ?”

 

Mị Lạp vốn muốn thu hút sự chú ý của Hạng Kình Hạo, không ngờ người tới hỏi thăm lại là Tưởng Hân Vy. Trước mặt Hạng Kình Hạo, cô ta cũng không muốn to tiếng, cắn môi nói: “Chân tôi bị thương rồi.”

 

“Để tôi xem một chút.” Tưởng Hân Vy ngồi xuống.

 

Mị Lạp không khỏi ngạc nhiên, nhưng cô ta không hề cảm thấy Tưởng Hân Vy đang quan tâm tới cô ta, mà là thấy cô ta bị thương, Tưởng Hân Vy vui mừng còn không kịp!

 

Ánh mắt Mị Lạp nhìn chằm chằm Tưởng Hân Vy, Tưởng Hân Vy lại nhìn cái chân bị thương của Mị Lạp. Vừa rồi Mị Lạp chỉ muốn diễn khổ nhục kế nên mới cố ý làm chân mình bị thương. Không ngờ cô ta lại gây ra vết thương nặng thế này.

 

Hiện giờ cô ta cũng chẳng nghĩ tới cơn đau, chỉ muốn Hạng Kình Hạo tới hỏi han mà thôi.

 

“Vết thương của cô khá nghiêm trọng, quay về băng bó đi!” Tưởng Hân Vy đứng dậy nói: “Có cần tôi dìu cô không?”

 

“Không cần!” Mị Lạp cau có, sau đó lại gọi Hạng Kình Hạo: “Anh Kình Hạo, anh có thể bề em về không? Đau quá…”

 

Hạng Kinh Hạo đi tới nhưng cũng không đồng ý ngay. Anh nhìn Tưởng Hân Vy, như thể bất cứ chuyện cũng phải được cô cho phép thì anh mới làm vậy.

 

Tưởng Hân Vy biết hiện giờ người giúp việc đều đang ở sảnh, gọi bọn họ tới cũng khá phiền phức.

 

“Anh đưa cô ấy về vậy!” Tưởng Hân Vy lên tiếng.

 

Mị Lạp ngắn người, quay đầu lại kinh ngạc nhìn Tưởng Hân Vy. Tại sao cô lại đồng ý chứ? Lẽ ra cô phải phản đối mới đúng!

 

“Tất nhiên là vì Hân Vy quan tâm cô như thế nên tôi sẽ đưa cô về.” Hạng Kình Hạo nói rồi, cúi xuống bề Mị Lạp lên. Mị Lạp lập tức vòng tay qua cổ anh, thừa cơ thân mật với Hạng Kình Hạo.

 

“Em ở đây ngắm hoa.” Tưởng Hân Vy không theo hai người vào nhà. Mị Lạp vốn định ra vẻ đắc ý trước mặt Tưởng Hân Vy, nhưng khi nhìn sang Tưởng Hân Vy cô ta lại nhân ra, Tưởng Hân Vy đang nhìn một bông hoa. Bóng người Tưởng Hân Vy tỏa ra khí chất ngời ngời, như thể được bao phủ bởi một vàng sáng đầy lương thiện.

 

Cảnh tượng này khiến Mị Lạp ngây người quên mắt mình đang nằm trong lòng Hạng Kình Hạo, mãi tới khi không nhìn thấy Tưởng Hân Vy nữa cô ta mới sực tỉnh.

 

“Anh Kình Hạo, cảm ơn anh.” Mị Lạp nhân cơ hội Tưởng Hân Vy không có mặt, muón chiếm lấy tình cảm của Hạng Kình Hạo.

 

“Cô nên cảm ơn Hân Vy, tôi làm theo ý của cô ấy. Nếu không, tôi sẽ để người giúp việc đưa cô về.” Giọng nói của Hạng Kình Hạo rất lạnh nhạt, không hề có chút quan tâm.

 

“Anh thích Tưởng Hân Vy đến thế sao? Cô ta có gì tốt chứ.” Mị Lạp oán hận nói.

 

“Điểm tốt của cô ấy, có rất nhiều.” Hạng Kình Hạo nhướn mày quyền đoán nói.

 

Mị Lạp tức tối nhăn mặt lại. Cho dù được anh bé, trong lòng cô ta vẫn rất khó chịu. Cô ta được đối xử như vậy, còn phải nhờ phúc Tưởng Hân Vy sao?

 

Hạng Kình Hạo đưa cô ta về sảnh, đặt lên sô pha. Hai vợ chồng Hán Sâm rất lo lắng, người giúp việc đem hòm thuốc tới bôi thuốc cho cô ta. Khi Mị Lạp nhìn lên thì Hạng Kình Hạo đã đi rồi.

 

Hạng Kình Hạo quay lại tìm Tưởng Hân Vy, khiến Mị Lạp tức tối cắn răng. Anh nhẫn tâm như vậy thật ư?

 

Nghê Sơ Tuyết ngồi bên cạnh quan tâm hỏi: “Chị, chị phải cần thận chứ?”

 

Mị Lạp lườm cô một cái, không để ý. Có vẻ Nghê Sơ Tuyết đã quen với việc này rồi, nhưng sự lo lắng trong mắt cô là thật lòng.

 

Hạng Bạc Hàn chứng kiến chuyện này, anh híp mắt. Ánh mắt của anh không hướng về Mị Lạp mà lại nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.

 

Cô tỏa ra khí chất lương thiện, còn Mị Lạp lại rất tùy hứng, đầy tức tối.

 

“Sơ Tuyết, con đỡ chị con đi nghỉ ngơi một lát đi!” Khắc Hy Á nói.

 

“Chị, em đưa chị đi nghỉ!” Nghê Sơ Tuyết đứng dậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2332


Chương 2332:

 

Mị Lạp đặt tay vào lòng bàn tay Nghê Sơ Tuyết, giống như một nàng công chúa để người hầu đỡ vậy. Nghê Sơ Tuyết chưa kịp đỡ lấy, Mị Lạp đứng không vững, cô ta tức giận nói: “Có phải cô lại muốn khiến tôi ngã thêm lần nữa không hả?”

 

Nghê Sơ Tuyết đỏ mặt, nhưng vẫn cẩn thận đỡ Mị Lạp đi nghỉ ngơi. Hạng Bạc Hàn nhìn hai chị em nhà này, nhíu mày.

 

Hán Sâm chứng kiến chuyện này, cũng bát đắc dĩ mà lắc đầu nói: “Tính tình Mị Lạp quá mạnh mẽ. Từ nhỏ tới lớn, Sơ Tuyết luôn bị con bé bắt nạt.”

 

“Chúng tôi cũng rất có gắng giúp hai chị em thân thiết hơn, nhưng vì thân phận của Sơ Tuyết nên Mị Lạp vẫn không coi con bé là em ruột.” Khắc Hy Á cũng cảm thấy bát lực.

 

“Hai người có nghĩ tới chuyện giúp Sơ Tuyết tìm ba mẹ ruột không?” Hạng Bạc Hàn tháp giọng hỏi.

 

“Năm đó khi chúng tôi nhận nuôi, làm thủ tục ở viện mồ côi, không biết ba mẹ ruột của con bé có còn sống hay.

 

không?”

 

“Phải đấy! Chúng tôi không ngỡ để Sơ Tuyết đi, nhưng nếu con bé muốn đi tìm ba mẹ ruột, chúng tôi sẽ không phản đối, ủng hộ con bé.”

 

Hạng Bạc Hàn gật đầu: “Nếu cần, tôi có thể giúp được.”

 

“Cảm ơn Hạng tiên sinh, chúng tôi sẽ hỏi ý con bé.”

 

Vợ chồng Hán Sâm có chút ngạc nhiên, không ngờ vị Hạng tiên sinh này lại nhiệt tình như vậy, muốn giúp con gái út tìm lại ba mẹ ruột.

 

Hạng Kình Hạo quay lại chỗ Tưởng Hân Vy, có chút sốt ruột, anh tưởng cô sẽ tức giận.

 

Tưởng Hân Vy đang ngắm hoa thì cảm thấy có ai đó chăm chú nhìn mình. Cô quay đầu lại, mỉm cười hỏi: “Sao anh lại nhìn em vậy?”

 

“Vừa rồi anh bế Mị Lạp, em không ghen sao?” Hạng Kình hạo trầm giọng hỏi.

 

Tưởng Hân Vy lắc đầu: “Em không ghen, cô ấy cần giúp đỡ, chúng ta có thể giúp cô ấy mà.” Hạng Kình Hạo nhẹ nhõm thở ra, ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô: “Vẫn là người phụ nữ của anh hiểu chuyện.”

 

Đã sắp tới bữa tối, Hạng Kình Hạo đưa Tưởng Hân Vy quay về sảnh, hai ông lão cũng đã tới, cả nhà rất đông vui.

 

Mị Lạp và Sơ Tuyết ngồi cạnh ba mẹ, Hạng Kình Hạo và Tưởng Hân Vy trùng hợp ngồi đối diện với cô ta. Ánh mắt Mị Lạp không che giấu nổi sự ghen tị, cô ta nhìn chằm chằm Tưởng Hân Vy. Dưới ánh đèn lung linh, Tưởng Hân Vy tỏa ra khí chất mê hồn, thứ mà cô ta không hề có, mặc dù cả hai đều có gốc gác châu Á. Mị Lạp cũng có vẻ đẹp Á Đông, nhưng cô ta là con lai nên không thể sánh nỗi với Tưởng Hân Vy với vẻ đẹp đậm chất truyền thống. Nghê Sơ Tuyết ngồi bên cạnh nhìn Mị Lạp, cô là người hiểu rõ tâm tư của chị gái nhất. Chị gái cô thích Hạng Kình Hạo, nhưng Hạng Kình Hạo lại không thích chị gái. Cô còn nhớ rõ vào một buổi rối từ hai năm trước, chị gái ăn mặc lộng lẫy tới tham gia một bữa tiệc sau đó khóc lóc quay về, ném đồ khắp nơi khiến ba mẹ rất lo lắng.

 

Cô cũng bị dọa sợ một phen, cô chưa từng chứng kiến Mị Lạp tức giận đến mức đó. Nghê Sơ Tuyết đang mải mê suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm. Nghê Sơ Tuyết ngắng đầu lên thì nhìn thấy Hạng Bạc Hàn đang ngồi ở đối diện, đang chăm chú nhìn cô.

 

Nghê Sơ Tuyết bị đôi mắt sắc sảo kia nhìn chằm chằm, không khỏi hoảng hốt. Cô lễ phép mỉm cười với Hạng Bạc Hàn rồi cụp mắt xuống ăn điểm tâm. Có chút không thoải mái, nhưng may là người lớn đang nói chuyện nên Hạng Bạc Hàn cũng không nhìn cô nữa. Nghĩ tới thân phận của Hạng Bạc Hàn, ngang hàng với ba mẹ mình, vậy mà vừa rồi trong hoa viên, hình như cô ngã xuống còn hôn trúng người ta thì phải?

 

Thật là xáu hỗ, Nghê Sơ Tuyết đột nhiên đỏ mặt.

 

Hạng Kình Hạo vừa nói chuyện với Tưởng Hân Vy vừa quan sát Nghê Sơ Tuyết ngồi đối diện, anh muốn tìm hiểu mối quan hệ giữa hai chị em bọn họ!

 

Nhưng Mị Lạp không hề có ý định chăm sóc cho Nghê Sơ Tuyết, cô ta chẳng hề gắp cho Nghê Sơ Tuyết miếng đồ ăn nào, chỉ có Nghê Sơ Tuyết chăm sóc cô ta mà thôi.

 

Người lớn đang nói chuyện, phận con cháu nều không biết trả lời thì tốt nhất là đừng nói gì cả. Những gia tộc tầm vóc.

 

giống như bọn họ đều dạy dỗ con cháu theo lễ nghi quý tộc.

 

Mị Lạp vừa say đắm nhìn Hạng Kình Hạo vừa quan sát ba mẹ anh, bởi vì hôm nay cô ta có dự định nói ra chuyện xảy ra đêm hôm đó.

 

Cô ta muốn nói cho tất cả mọi người biết rằng, mình đã từng quan hệ với Hạng Kình Hạo, mong rằng người lớn Hạng gia sẽ để ý chuyện này, tốt nhất là yêu cầu Hạng Kình Hạo chịu trách nhiệm với cô ta.

 

Nhưng hiện giờ người lớn hai nhà đang nói tới một chủ đề khá nghiêm túc, cô ta không thể cứ thế chen vào được. Cô ta phát hiện ánh mắt của Hạng Kình Hạo thi thoảng lại nhìn sang Nghê Sơ Tuyết ngồi bên cạnh mình, nhưng lại chẳng hề liếc cô lấy một cái khiến Mị Lạp không khỏi ghen tị. Thế nhưng cô ta cũng có chút vui vẻ, nếu Tưởng Hân Vy biết Hạng Kình Hạo nhìn trộm em gái cô ta, không biết Tưởng Hân Vy sẽ cảm thấy thế nào? Đàn ông đều là kiểu có mới nới cứ, em gái cô trẻ trung hơn, cũng có vẻ đẹp Á Đông, liệu có phải là kiểu Hạng Kình Hạo thích không?

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2333


Mị Lạp không chịu từ bỏ Hạng Kình Hạo, tất nhiên dù là vậy cô ta cũng không muốn sau này em gái được gả cho người cao quý hơn cô ta.

 

Cô ta chỉ muốn lợi dụng em gái để phá hoại tình cảm giữa Hạng Kình Hạo và Tưởng Hân Vy.

 

“Hân Vy, đồ ăn ở đây cháu có quen không?” Hạng phu nhân quan tâm hỏi thăm Tưởng Hân Vy, hôm nay bọn họ dùng đồ ăn Tây.

 

Tưởng Hân Vy mỉm cười gật đầu: “Cháu ăn rất ngon, cảm ơn dì quan tâm.”

 

“Ăn được thì tốt, lát nữa dì sẽ chuẩn bị vài món tráng miệng đặc sắc theo kiểu châu Á cho cháu.” Hạng phu nhân đặc biệt chăm sóc cho Tưởng Hân Vy.

 

Mị Lạp thấy cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện, cô ta lập tức đặt dĩa xuống, giơ tay lên: “Cháu có một chuyện muốn nói với mọi người!”

 

“Ò! Mị Lạp, cháu có chuyện gì quan trọng sao?” Hạng phu nhân nhìn sang cô ta.

 

“Cháu… cháu có chuyện muốn nói. Chuyện giữa cháu và anh Kình Hạo, nếu không nói ra, cháu cảm thấy rát thiệt thòi.” Mị Lạp tỏ vẻ đáng thương.

 

Hạng Kình Hạo cau mày, anh đoán được cô ta muốn nói gì, liền trầm giọng cảnh cáo: “Mị Lạp.”

 

Tưởng Hân Vy cũng đoán ra Mị Lạp muốn nói gì, không ngờ cô ta lại muốn nói ra chuyện này trước mặt người lớn.

 

“Anh Kình Hạo, xin lỗi anh. Em biết anh mát trí nhớ, có vài chuyện không nhớ rõ, nhưng em thì vẫn nhớ rất rõ, em không muốn hai chúng ta bỏ qua chuyện này.” Hai mắt Mị Lạp ngắn nước, có chút đáng thương.

 

Vợ chồng Hán Sâm không biết con gái muồn nói gì, nhưng nhìn thái độ oan ức này, bọn họ rất muốn biết con gái mình đã phải chịu đựng chuyện gì.

 

“Mị Lạp, có chuyện gì con cứ nói đi.”

 

Nghê Sơ Tuyết tròn mắt nhìn chị gái cô, dáng vẻ yếu đuối này không phải phong thái thường ngày của Mị Lạp, cô cắn môi: “Chị, chị có chuyện gì oan ức sao?”

 

Mị Lạp nhìn Tưởng Hân Vy ở đối diện, thấy ánh mắt đầy lo lắng của Tưởng Hân Vy, cô ta không khỏi đắc ý, cắn môi nói: “Con… con và anh Kình Hạo từng ở với nhau.”

 

Câu nói này không rõ ràng nhưng mọi người đều hiểu, chuyện này cũng không tiện nói rõ.

 

Hạng phu nhân sửng sốt, bà nhìn Hạng Kình Hạo rồi lại nhìn Mị Lạp, chẳng lẽ trước đây con trai từng thân mật với Mị Lạp sao?

 

Sắc mặt Hạng Kình Hạo sầm xuống, anh biết Mị Lạp đang nói dối nhưng lại không có bằng chứng. Hạng Kình Hạo cắn môi nhìn chằm chằm Mị Lạp ở đối diện, cô ta lại dùng ánh mắt say đắm nhìn anh như thể mình rất thiệt thòi vậy.

 

Tưởng Hân Vy cụp mắt nhìn ly cà phê. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người lướt qua người mình, mặc dù là ánh mắt lo lắng nhưng cô vẫn rất khó chịu.

 

“Mị Lạp, chuyện xảy ra từ bao giờ?” Khắc Hy Á phu nhân hỏi.

 

Mị Lạp không muốn nói rõ mọi chuyện ra: “Mẹ, con xin lỗi, trước đây con không nói với mẹ chuyện này, nhưng quả thực con và anh Kình Hạo từng cùng nhau rồi. Nhưng anh ấy lại mắt trí nhớ, quên mắt chuyện này.”

 

Hạng phu nhân và Hạng Tư Niên liếc nhìn nhau, có chút không hiểu. Nếu con trai và Mị Lạp từng cùng nhau, tại Sao trong vòng hai năm qua bọn họ không tháy con trai và Mị Lạp qua lại chứ? Mấy năm nay con trai đi khắp nơi nghiên cứu, không thường xuyên về nhà. Cho dù có về thì cũng ở phòng thí nghiệm, không hề dẫn Mị Lạp về ăn cơm.

 

“Mi Lạp, chuyện này là thật sao?” Trước mặt vợ: chồng Hán Sâm, Hạng phu nhân không thể để chuyện này trôi qua dễ dàng.

 

“Là thật, dì.” Mị Lạp gật đầu.

 

“Nếu vậy thì, Kình Hạo đã mắt trí nhớ, có lẽ không còn nhớ rõ chuyện trước đây nữa.”

 

“Cháu chỉ muốn anh Kình Hạo cho cháu một cơ hội, để cháu và anh ấy tìm lại tình cảm trước đây.” Ý của Mị Lạp rất rõ ràng, đuổi Tưởng Hân Vy đi, để cô ta ở bên Hạng Kình Hạo.

 

Bầu không khí trên bàn ăn bỗng trở nên đong cứng, ánh mắt của trưởng bối đều đánh giá Hạng Kình Hạo và Mị Lạp, dường như có hơi giật mình vì chuyện này.

 

Hạng Kình Hạo thân là nhân vật chính trong câu chuyện này có sắc mặt rất tệ, anh liếc mắt đã nhận ra kế hoạch của Mị Lạp, chẳng qua là cô ta muốn dùng áp lực của trưởng bối để uy hiếp anh.

 

Nhưng mà Mị Lạp làm như vậy cũng chỉ khiến anh càng nhận rõ bản chất của cô ta, vì đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào.

 

Ánh mắt Hạng Kình Hạo nhìn xuống cô gái bên cạnh, sự lo âu và hốt hoảng không cần nói cũng biết, bỗng nhiên anh đưa tay kéo tay Tưởng Hân Vy: “Hân Vy, theo anh đi về phòng, anh có chuyện muốn nói với em.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2334


Đầu óc của Tưởng Hân Vy còn trống rỗng, bị Hạng Kình Hạo kéo tay, cô sợ hãi vài giây, không tự chủ đi theo anh.

 

Lúc Tưởng Hân Vy đang bị Hạng Kình Hạo kéo đi, cô vội vàng nói với các trưởng bối đang ngòi: “Cháu xin thất lễ một lúc.”

 

Hạng Kình Hạo đi tới thang máy, nói với người ở bên cạnh: “Chuẩn bị một phần cơm trưa mang tới phòng tôi.”

 

Mắt Mị Lạp đã xanh lên, thấy Hạng Kình Hạo rời đi, sự uất hận trong mắt cô ta lộ ra. Đồng thời, cô ta còn hiện ra một giọt nước mắt.

 

Phu nhân Khắc Hy Á lập tức tới cạnh con gái, đưa tay ôm lây vai cô ta bảo: “Mị Lạp, chuyện này chúng ta sẽ nói cho TÔ “Chú dì, mong các chú dì làm chủ cho cháu. Cháu thật sự rất yêu anh Kình Hạo, xin chú dì cho cháu một cơ hội, để cháu ở bên anh Kình Hạo.” Ánh mắt Mị Lạp nhìn đôi vợ chồng đối diện, khẩu cầu họ.

 

Hai vợ chồng Hạng Tư Niên nhìn nhau vài giây, Hạng phu nhân an ủi: “Mị Lạp, chuyện này dì sẽ nói rõ với Kình Hạo, cháu đừng buồn quá.”

 

“Cháu quen anh Kình Hạo trước, cũng là cháu yêu anh ấy.

 

trước. Tại sao Tưởng tiểu thư lại cướp anh ấy đi chứ?” Mị Lạp ra vẻ yếu đuối bị bắt nạt.

 

Lời nói này khiến trưởng bối có hơi kinh ngạc, lẽ nào tình cảm cũng có thể nói như vậy ư?

 

Hạng Bạc Hàn vẫn im lặng, giờ có hơi nghiêm túc nói: “Mị Lạp tiểu thư, Kình Hạo không phải món đồ, tự nó có lựa chọn và tình cảm của mình. Cảm tình cũng không phải thứ phân trước sau.”

 

Mị Lạp ngẫn mặt, cô ta có hơi e ngại nhìn Hạng Bạc Hàn, tỏ ra cô ta rất oan khuất. Mà Nghê Sơ Tuyết ở bên cạnh thấy Hạng Bạc Hàn nói chí phải, cô nhìn về phía chị, có hơi bực tức nghĩ, từ khi nào mà chị qua lại với Hạng Kình Hạo vậy? Hon nữa trong hai năm qua, cô đã thấy chị hẹn hò với ba người đàn ông khác nhau.

 

Có điều, Nghê Sơ Tuyết có không hiểu hơn nữa cũng biết lúc này không thể nói ra bí mật của chị.

 

“Chị, chị đừng buồn quá.” Nghê Sơ Tuyết an ủi.

 

Trong phòng ngủ ở tầng hai, Hạng Kình Hạo kéo chặt Tưởng Hân Vy vào phòng, anh lập tức giang hai tay, ôm người con gái thật chặt vào trong lòng, như thể lo lắng sẽ mắt đi cô vậy.

 

Tưởng Hân Vy cũng ôm chặt lấy anh, khóe mắt cô có nước mắt, dáng vẻ cũng lo lắng, cô không ngờ Mị Lạp sẽ làm vậy, nói ra chuyện này trước mặt trưởng bối.

 

Điều này khiến cho tình cảm của họ như thể không được.

 

tồn tại.

 

“Hân Vy, đừng nghe cô ta nói vớ vẫn, cô ta đang nói dối.

 

Dù anh mắt trí nhớ nhưng anh biết anh không thích cô ta.”

 

Hạng Kình Hạo thấp giọng giải thích, theo tính cách của Mị Lạp, anh càng chắc chắn điều này.

 

“Em biết, nhưng mà…” Tưởng Hân Vy tin anh, nhưng mà tình hình trước mắt khiến cô không biết làm sao cho phải.

 

Trước mặt bao trưởng bối, Mị Lạp nói như vậy, là muốn trưởng bối họ Hạng tham gia vào, cô không thể tác động được điều gì vào lúc này.

 

“Hãy tin anh.” Hạng Kình Hạo tháp giọng khẩn cầu, ý kiến của trưởng bối anh không quan tâm, anh chỉ quan tâm suy nghĩ của cô.

 

“Ừ.” Tưởng Hân Vy vùi vào lòng anh, khẽ gật đầu.

 

“Anh sẽ gọi Nghê Sơ Tuyết tới, anh sẽ tự hỏi cô ấy.

 

Chuyện liên quan tới anh và Mị Lạp, cô ấy là người hiền lành, sẽ không nói dối.” Hạng Kình Hạo cũng đã đánh giá rồi, Nghê Sơ Tuyết và Mị Lạp không phải một loại người.

 

Phòng ăn ở tầng dưới, bầu không khí rất nặng nề, khiến hai trưởng bối chẳng biết nói gì.

 

Nhưng bữa tối cũng sắp kết thúc, mọi người từ từ ăn, đồng thời chuẩn bị đứng dậy ra ghế salong nghỉ ngơi.

 

Điện thoại của Hạng Bạc Hàn bỗng nhiên có tin nhắn truyền tới, bình thường anh rất tin xem tin nhắn, anh đưa tay cầm nhìn qua, là cháu của anh gửi cho anh.

 

“Chú nhỏ, chú có thể đưa Nghê Sơ Tuyết lên tầng một lát, cháu có chuyện muốn hỏi cô ấy.”

 

Hạng Bạc Hàn xem tin nhắc, anh đoán ra Hạng Kình Hạo muốn tìm ra sự thật từ Nghê Sơ Tuyết, nói thật, anh hiểu Hạng Kình Hạo không thích kiểu như Mị Lạp.

 

Hơn nữa quan hệ chú cháu họ tốt thế, anh cũng chưa bao giờ nghe Hạng Kình Hạo nhắc tới cô gái này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2335


“Được, chú đưa cô ấy tới.” Hạng Bạc Hàn rep một câu.

 

Mị Lạp vẫn tỏ ra oan ức, Khắc Hy Á ngồi ở bên cạnh cô ta, an ủi. Nghê Sơ Tuyết ngồi ở bên cũng lo lắng nhìn Mị Lạp.

 

Đúng lúc này một giọng nam trằm thấp nói với Nghê Sơ.

 

Tuyết: “Sơ Tuyết có thể nói chuyện với tôi không?”

 

Nghê Sơ Tuyết đang nhìn chị, bất ngờ nghe thấy giọng này, cô ngước mắt nhìn Hạng Bạc Hàn, có vẻ mặt được sủng mà lo: “Được chứ ạ, chú Hạng.”

 

Ánh mắt của Hạng Bạc Hàn hơi nheo lại, anh đứng lên bảo: “Theo tôi đi lên sảnh tầng hai đi.”

 

Bà Khắc Hy Á nói với con gái nhỏ: “Sơ Tuyết đi đi, Hạng tiên sinh là người tốt.”

 

Mị Lạp đang oan ức, nghe thấy Sơ Tuyết được Hạng Bạc Hàn gọi đi, cô ta vẫn ngạc nhiên nhìn sang, Hạng Bạc Hàn sao lại tìm em gái bình thường của cô nói chuyện?

 

Điều này cũng là điều Sơ Tuyết tò mò, thêm nữa hôm nay trong hoa viên có vẻ thất lễ với anh, lẽ nào anh muốn nói chuyện này?

 

Tim cô lại càng đạp loạn lên, có hơi bất an.

 

Nghe Sơ Tuyết vừa bước lên lầu, vừa ngắng đầu nhìn bóng dáng cao lớn phía trước, cảm giác sùng bái tự sinh ra.

 

Cô nghe ba mẹ nói tới anh, có điều hôm nay mới biết Thất gia Hạng gia ưu tú trong mắt ba mẹ lại là anh.

 

Nghê Sơ Tuyết lên tầng với Hạng Bạc Hàn, cô đang nghĩ anh muốn đưa cô đi đâu, đã thấy anh mở cửa. Nghê Sơ Tuyết đi vào, mới nhận ra ghế salong bên trong còn có một người, Hạng Kình Hạo.

 

Cô không khỏi kinh ngạc: “Kình Hạo, anh ở đây à.”

 

“Sơ Tuyết, đừng sốt sắng, cháu tôi có chút việc muốn hỏi cô.” Hạng Bạc Hàn ở bên cạnh an ủi cô một câu, anh không mong cô sợ.

 

Sơ Tuyết còn hơi căng thẳng, cô ngồi xuống đối diện Hạng Kình Hạo, Hạng Bạc Hàn thì ngồi cạnh cô.

 

“Anh Kình Hạo, chú Hạng, mọi người có gì muốn hỏi em?”

 

Nghê Sơ Tuyết mang vẻ hiếu kỳ, có chuyện gì thì hỏi ba mẹ không phải hơn à?

 

“Sơ Tuyết, vừa nãy chị của em nói thế, em có nghe cô ta nhắc qua không?” Hạng Kình Hạo có vẻ căng thẳng, muốn mau có được đáp án.

 

Nghê Sơ Tuyết trợn mắt lên, chị nói là từng ở bên Hạng Kình Hạo, trong mắt cô có vài phần không chắc chắn.

 

“Quan hệ của cô và chị gái thế nào? Có phải thân thiết tới độ không che giấu gì?” Hạng Bạc Hàn hơi bau mày hỏi cô.

 

Nghê Sơ Tuyết lắc đầu một cái: “Quan hệ của em với chị bình thường, có nhiều chuyện gì không nói với em.”

 

“Em cảm thấy trước đó lúc anh mắt trí nhớ, có từng giao du với chị em không?” Hạng Kình Hạo hỏi lại: “Anh có thường tới nhà em? Hoặc hẹn chị em đi chơi?”

 

Nghê Sơ Tuyết tiếp tục lắc đầu: “Trong trí nhớ của em là không có.”

 

Mấy năm qua vài người đàn ông hẹn chị đi chơi cô đều gặp cả.

 

Nhưng cô không thể nói lung tung.

 

Hạng Kình Hạo không hề bắt ngờ khi nghe câu trả lời này, anh hiểu bản thân. Với người không thích anh không tiếp xúc nhiều. Như bây giờ cảm giác của anh với Hân Vy, khi cô vừa xuất hiện đã có rồi, hơn nữa rất mãnh liệt.

 

Vì vậy, khi anh thích một người, dù mắt trí nhớ, anh vẫn sẽ bị hấp dẫn.

 

“Sơ Tuyết, chị của cô trong hai năm qua có quen bạn trai khác không?” Hạng Bạc Hàn hỏi lại.

 

Nghê Sơ Tuyết Hơi hoảng hốt, nhìn dôi mắt thâm thúy của anh, có áp lực không dám che dấu khi đối diện anh.

 

Cô gật gù: “Có, hai năm qua chị em có quen ba bạn trai.

 

Bọn họ thường chờ chị ấy ở cửa nhà, có điều chị em cũng không thích lâu, bọn họ đều chia tay cả.”

 

Hạng Kình Hạo híp mắt, xem ra cuộc sống của Mi Lạp không đơn giản vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2336


“Mọi người nhất định đừng nói ra, chị em không thích em nói chuyện chị ấy, em sợ sẽ bị mắng.” Nghê Sơ Tuyết khẩn cầu.

 

“Cô yên tâm, chuyện chúng ta nói ở đây sẽ không nói ra ngoài, cũng không làm khó dễ cô.” Hạng Bạc Hàn an ủi.

 

Hạng Kình Hạo nghĩ hai năm trước, đêm sinh nhật ông nội, đêm đó là thời gian họ ở cạnh nhau theo lời Mị Lạp.

 

“Sơ Tuyết, đừng lo lắng, bọn anh không có ý gì khác, chỉ là muốn biết chuyện cũ của chị em, dù sao anh cũng mắt trí nhớ rồi.” Hạng Kình Hạo an ủi một câu.

 

“Được, em biết rồi, em sẽ nói cho mọi người.” Nghê Sơ Tuyết gật gù.

 

“Anh đã từng hỏi chị của em, cô ta bảo hai năm trước trên tiệc sinh nhật của ông anh, bọn anh ngủ ở khách sạn một đêm, hôm đó chắc em cũng có mặt.”

 

Nghê Sơ Tuyết có trí nhớ không tệ, cô trừng mắt, lập tức nghĩ lại chuyện hôm đó. Cô có ký ức rất sâu với chuyện Hạng gia, mà đêm tiệc sinh nhật ôm đó rõ ràng trước mắt cô. Thật sự hoành tráng khách mời vô só.

 

Cô gật đầu: “Nhớ ạ, tiệc sinh nhật của ông anh em cũng có mặt.”

 

“Tối đó, em thấy anh và chị gái em có ở cùng nhau không?

 

Hay là tối đó chị em có về nhà ngủ không?” Ánh mắt Hạng Kình Hạo lấp lánh nhìn cô, khắc chế sự căng thẳng trong lòng.

 

Tất nhiên Nghê Sơ Tuyết ở đó thì cô sẽ biết một vài điều.

 

Lúc này Nghê Sơ Tuyết cũng cẩn thận nghĩ lại chuyện đêm hôm đó, cô nghĩ lại chị gái rất vui vẻ, ăn mặc rất đẹp, như công chúa dự tiệc. Còn cô bình thường vẫn đi cùng ba mẹ, nhưng tối hôm đó có xảy ra một chuyện, đó là lần chị cô nổi giận nhất từ khi cô còn bé tới giờ.

 

“Em nhớ tối hôm đó, chị em về nhà, tâm trạng rất tệ.”

 

“Tầm máy giò cô ta về?” Hạng Kình Hạo căng thẳng hỏi, mong Nghê Sơ Tuyết nhớ ra càng nhiều.

 

“Em thường nghỉ đúng giờ, lúc đó hình như tầm 10 giờ.

 

Lúc em nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, nghe thấy chị em về, sau khi về thì ném đồ trong phòng, tiếng rất to, cũng khóc rất to.”

 

Hạng Kình Hạo và Hạng Bạc Hàn nhìn nhau, lập tức đoán ra Mị Lạp nói dối, mà Mị Lạp này bảo đêm đó họ ở với nhau, thế mà cô ta lại về nhà, tâm trạng còn rất tệ, thé thì chắc chắn không xảy ra chuyện gì.

 

“Thật sao? Em chắc chắn là tối hôm sinh nhật ông anh?”

 

Hạng Kình Hạo hỏi lại một lần.

 

“Vâng, đúng là tối đó. Em nhớ, ba mẹ em cũng nhớ, chị gái đã làm hỏng cả phòng mà.” Nghê Sơ Tuyết gật gù, xác.

 

nhận.

 

“Sơ Tuyết, cảm ơn em. Những tin tức của em là rất quan trọng với anh.” Hạng Kình Hạo thật sự rất cảm kích.

 

Nếu như Nghê Sơ Tuyết nói cô ta về tầm 10 giờ, vậy là lúc.

 

tiệc rượu kết thúc, vì vậy, anh và Mị Lạp vốn không thể xảy ra quan hệ.

 

“Vậy cô có biết vì sao chị cô lại tức giận như vậy, ném đồ không?” Hạng Bạc Hàn nhìn cô gái bên cạnh, bỗng thấy xót xa cho địa vị ở nhà của cô.

 

Nghê Sơ Tuyết nghĩ kĩ lại chuyện đêm đó, cô gật gù: “Hình như tối đó chị tỏ tình với anh Kình Hạo nhưng bị anh Kình Hạo từ chối. Chị ấy bảo rất thích anh, còn bảo anh không thích chị ấy, chị ấy rất buồn, còn bảo sẽ không bỏ qua.”

 

Nói xong, trong mắt Nghê Sơ Tuyết có phần áy náy, cô làm chuyện có lỗi với Mị Lạp rồi.

 

Hạng Kình Hạo nghe tới đó, nỗi lo trong lòng anh đã biến mắt hét, tất cả là lời nói dối của Mị Lạp.

 

“Cảm ơn em Sơ Tuyết.” Hạng Kình Hạo đứng lên, lời nói của Nghê Sơ Tuyết quá quan trọng.

 

Hạng Kình Hạo nói với chú nhỏ: “Chú nhỏ, phiền chú chăm sóc Sơ Tuyết, cháu về phòng.”

 

Hạng Bạc Hàn gật đầu: “Đi đi.”

 

Hạng Kình Hạo bước nhanh, mở cửa ra ngoài.

 

Anh về phòng ngủ, Tưởng Hân Vy đang chờ kết quả từ anh, cô đi qua, đáy mắt Hạng Kình Hạo lộ ra nụ cười thanh thản: “Hỏi rõ rồi, Mị Lạp nói dối, anh và cô ta không có quan hệ gì.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2337


Hạng Kình Hạo nắm tay cô: “Lời nói dối này sớm muộn cũng bị vạch trần.”

 

Tưởng Hân Vy cũng thở phào nhẹ nhõm, ÿ ôi trong lòng anh: “Ừ, em tin anh.”

 

“Bây giờ anh sẽ nói rõ ràng với Mị Lạp.” Hạng Kình Hạo.

 

không muốn ôm nỗi oan này.

 

Tưởng Hân Vy đưa tay kéo anh: “Kình Hạo, đừng đi, anh làm vậy sẽ liên lụy tới Sơ Tuyết.”

 

Hạng Kình Hạo ngắn ra, nếu như vạch trần Mị Lạp, vậy nhất định sẽ phải nói lời của Sơ Tuyết ra. Đúng là sẽ ảnh hưởng tới tình chị em của hai người họ.

 

“Bây giờ chúng ta biết sự thật là được, chờ sau này anh dùng cách khác làm rõ chuyện đó, đừng ảnh hưởng Sơ Tuyết.” Tưởng Hân Vy khuyên nhủ, vừa nãy trên bàn anh, cô đã thấy Mị Lạp không ưa Sơ Tuyết, nếu như Sơ Tuyết làm lộ lời nói dối của cô ta, Sơ Tuyết lại càng bị căm ghết.

 

Hạng Kình Hạo thở dài một tiếng, vuốt mái tóc dài của cô: “Đúng là em lương thiện chu đáo, suýt nữa anh đã làm ảnh hưởng Sơ Tuyết.”

 

Trong phòng nghỉ, So Tuyết và Hạng Bạc Hàn ngồi lại một lát, cô hơi căng thẳng, vừa căng thẳng vừa giải thích chuyện ở hoa viên.

 

“Chú Hạng, xin lỗi, vừa nãy ở trong hoa viên, em không 4 Lê ; 58 cân thận mạo phạm chú, mong chú thứ lỗi.

 

Hạng Bạc Hàn cong môi nở nụ cười: “Em mạo phạm gì tôi?”

 

“Em…” Sơ Tuyết cười đỏ mặt, thầm nghĩ, lẽ nào anh không biết cô hôn anh?

 

“Thôi không sao. Dạo này tôi công tác đa quốc gia nhiều, nếu em muốn tìm người thân của mình, tôi có thể giúp.

 

Hoặc là, em đi cùng tôi cũng được.” Hạng Bạc Hàn mở lời.

 

Trong mắt Nghê Sơ Tuyết đầy niềm vui và sự kích động: “Thật sao? Em có thể về nước tìm ba mẹ cùng chú sao?”

 

“Ừ, chỉ cần ba mẹ em đồng ý, tôi có thể đưa em đi.”

 

“Được, vậy em sẽ thương lượng với ba mẹ rồi quay lại.”

 

Nghê Sơ Tuyết rất vui, cô thật mong tìm được người sinh ra mình.

 

Trong đại sảnh dưới lầu, ba mẹ Mị Lạp và vợ chồng họ Hạng an ủi, cô ta mới bình tĩnh lại, nhưng vẫn ngắn nước, dáng vẻ đáng thương sau khi bị Kình Hạo trêu đùa rồi vứt bỏ.

 

Chắc là do Mị Lạp diễn quá hay khiến cho vợ chồng họ Hạng không dám cứ kệ chuyện này, huống chỉ sắc mặt vợ chồng Hán Sâm cũng có hơi nghiên trọng, bởi vì con gái bị vứt bỏ như vậy khiến cho họ thấy bắt công.

 

“Tôi đi gọi Hạo Hạo xuống chút.” Hạng phu nhân đứng dậy đi lên cầu thang. Đúng lúc này Hạng Kình Hạo lại chủ động xuống lầu, Hạng phu nhân gặp con trai ở cầu thang, bà lập tức kéo anh tới căn phòng nhỏ, thấp giọng hỏi: “Kình Hạo, Mị Lạp khóc như vậy, con rốt cuộc có làm gì không, có phải từng qua lại với con bé không?”

 

“Mẹ, cô ta đang nói dối, chúng con chẳng có quan hệ gì.”

 

Hạng Kình Hạo an ủi mẹ.

 

“Con xem bây giờ giải quyết sao? Vợ chồng Hán Sâm phu nhân cũng có ý kiến với con.”

 

“Chuyện này con sẽ xử lý, mẹ đừng lo lắng.” Hạng Kình Hạo cũng không muốn làm khó ba mẹ. Hạng Kình Hạo đi xuống lầu với ba mẹ, Mị Lạp nhìn Hạng Kình Hạo, lập tức thút thít, cô ta cố diễn kịch như vậy vì nghĩ dưới áp lực của trưởng bối, dù Hạng Kình Hạo không thích cô ta cũng có thể đuổi Tưởng Hân Vy đi.

 

“Mi Lạp, đừng khóc nữa, tôi muốn nói chuyện với cô.”

 

Hạng Kình Hạo tuy rằng rất ghét, thế nhưng cục diện tối nay anh phải khống chế lại, cho dù anh muốn nói rõ với Mị Lạp, cũng không cần trước mặt gia đình hai bên.

 

Dù sao ngày sau còn qua lại.

 

“Anh Kình Hạo.” Mị Lạp lập tức đứng lên với vẻ oan ức, đưa tay kéo tay anh.

 

Kinh Hạo hất tay đi, chỉ vào hoa viên: “Chúng ta ra đó chút.”

 

“Mẹ, ba, vậy con đi trước đây.” Trong mắt Mị Lạp lập tức lộ ra niềm vui.

 

“Đi đi.” Khắc Hy Á gật gù.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2338


Mị Lạp đi theo Kình Hạo vào trong vườn hao, trong hoa viên an tĩnh, đèn đuốc sáng sủa, mùi hoa đêm bay tới, khiến người ta thích thú.

 

Mi Lạp có hơi thẹn thùng đi theo Hạng Kình Hạo, cô ta cảm thấy Hạng Kình Hạo đã mềm lòng, có phải đã áy náy với cô ta?

 

“Mi Lạp, chuyện này, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận trước, cô về trước đi, động viên ba mẹ cô để chuyện này bình tĩnh lại.”

 

Hạng Kình Hạo đứng trước mặt Mị Lạp, giọng điệu cũng nhẹ đi vài phần.

 

Ánh mắt Mị Lạp sáng ngời: “Thật sao? Vậy anh có thể để Tưởng Hân Vy rời khỏi nhà anh không, em không thích cô ta.”

 

Mị Lạp đúng là được voi đòi tiên, nghĩ là địa vị của cô ta trong lòng Kình Hạo có thể so sánh với Tưởng Hân Vy sao.

 

Gương mặt đẹp trai của Hạng Kình Hạo trầm xuống: “Cô ấy là khách quý của tôi.”

 

Mị Lạp cắn môi đỏ, chỉ có thể nhượng bộ: “Được rồi, anh Kình Hạo, em rất thích anh, rất thích anh đáy.”

 

“Cô về trước đi, có gì mai nói sau.” Hạng Kình Hạo nói xong thì xoay người đưa cô ta về phòng khách.

 

Mị Lạp thôi khóc, trong mắt còn có vẻ vui mừng, đêm nay làm ra màn kịch này cũng đã kết thúc được rồi.

 

Lúc này ở trên cầu thang, Nghê Sơ Tuyết và Hạng Bạc Hàn đi tới, Nghê Sơ Tuyết vui vẻ đi tới cạnh ba mẹ: “Ba, mẹ, con có chuyện muốn bàn với ba mẹ.”

 

“Chuyện gì?” Khắc Hy Á ngạc nhiên.

 

“Con muốn về nước Z một chuyến với chú Hạng, con muốn về tìm thân thế của con, được không?” Nghê Sơ Tuyết xin ba mẹ, ánh mắt có vẻ chờ đợi.

 

Khắc Hy Á và Hán Sâm nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ đồng ý, bọn họ không có cơ hội đưa cô về. Bây giờ Thất gia họ Hạng chịu giúp, họ đương nhiên đồng ý.

 

Khắc Hy Á nhìn Hạng Bạc Hàn: “Hạng tiên sinh, cảm ơn cậu tìm gia đình giúp Sơ Tuyết.”

 

“Không cần khách sáo, dễ thôi, tôi vừa hay có hạng mục bên đó.” Hạng Bạc Hàn hơi cười.

 

Mị Lạp ở cạnh nhíu mày, sao Hạng Bạc Hàn đẹp trai nghiêm túc này lại tốt với em gái vậy? Còn tự mình dẫn em gái về nước tìm người?

 

“Ba mẹ, mọi người đồng ý ạ?” Nghê Sơ Tuyết rất kích động cũng rất cảm kích.

 

“Đương nhiên, ba mẹ đã nói rồi, con có thể làm bắt kì việc gì.” Hán Sâm gật đầu yêu chiều.

 

Mị Lạp thầm cắn môi, tình yêu của ba mẹ dành cho cô ta lại kém xa người ngoài, điều này cô ta bất mãn lâu rồi.

 

“Tôi định tuần sau đi, đến lúc đó Sơ Tuyết chuẩn bị chút, đi cùng tôi.” Hạng Bạc Hàn lên tiếng.

 

“Được, tôi sẽ chuẩn bị giúp con bé.” Khắc Hy Á nói xong, nhìn về phía Mị Lạp: “Mị Lạp, chúng ta về trước thôi.”

 

“Vâng.” Tâm trạng Mị Lạp tốt hơn nhiều, hai vợ chồng Khắc Hy Á chào hỏi với hai người họ Hạng.

 

Ánh mắt Sơ Tuyết nhìn vào người Hạng Bạc Hàn, trước khi đi, chào hỏi anh một lượt. Cô mặc cả cây dạ phục màu xanh lục, như thể yêu linh nhỏ đi theo ba mẹ rời phòng khách.

 

Cả nhà Khắc Hy Á đi rồi, ánh mắt Hạng phu nhân nhìn về phía con trai: “Kình Hạo, mẹ thấy lúc Mị Lạp đi, tâm trạng tốt hơn nhiều, con nói gì với con bé?”

 

“Ba, mẹ, chuyện Mị Lạp nói trên bàn ăn chỉ là nói dối. Con và cô ta chưa từng thân mật.” Hạng Kình Hạo nói với ba mẹ, anh không mong họ hiểu lầm.

 

“Vậy sao Mị Lạp lại khóc như thế?” Hạng Tư Niên có hơi khó hiểu.

 

Hạng Bạc Hàn nói đỡ cho cháu: “Đó là vì Mị Lạp thích Kình Hạo, muốn lợi dụng áp lực của trưởng bối để Kình Hạo qua lại với cô ta. Kình Hạo mắt trí nhớ cũng không có quan hệ gì với cô ta.”

 

Hai vợ chồng họ Hạng không dám tin, suýt nữa đã tin nhằm.

 

“Con từng hỏi Mị Lạp, thời gian con ở với cô ta, cô ta bảo là ở tiệc sinh nhật của ông nội hai năm trước. Cô ta bảo ở với con cả đêm, thế nhưng con hỏi qua Sơ Tuyết, cô bé nhớ rất kỹ, đêm hôm đó Mị Lạp về nhà lúc 10 giờ. Hơn nữa tức giận cả đêm, có thể nói cô ta nói dối.”

 

“Đêm đó con có hơi say, ba đã bảo người đưa con về phòng, sao Mị Lạp lại ở đó?” Hạng Tư Niên nhớ lại.

 

“Chắc là sau đó cô ta mở cửa đi vào, bị con cự tuyệt.”

 

Hạng Kình Hạo cau mày: “Nói chung, chuyện này con sẽ xử lý với Mị Lạp.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2339


“Được, mau đi an ủi Hân Vy. Con bé vừa tới đã chịu oan ức.” Hạng phu nhân vội nói với con trai.

 

Hạng Kình Hạo nghĩ tới Tưởng Hân Vy, xoay người lên lầu.

 

Hạng Tư Niên nhìn em trai, đi tới vỗ vai anh: “Ba và ông đều hỏi chuyện kết hôn của em, họ cuống cả lên rồi.”

 

Hạng Bạc Hàn cong môi cười: “Chuyện này gấp cũng không được.”

 

“Có lên.” Hạng Tư Niên nói với em trai xong thì lên lầu nghỉ ngơi với vợ.

 

Hạng Kình Hạo đi vào phòng khách của Tưởng Hân Vy, trong phòng không thấy cô. Trong lòng anh lại căng thẳng, bước nhanh ra ban công thì thấy bên ánh đèn mờ nhạt, có dáng người mảnh mai đứng im lặng.

 

Trái tim của Hạng Kình Hạo bị cảnh này siết lại, cô đứng dưới ánh đèn, yếu ớt khiến anh xót xa. Mà khiến cô tổn thương như vậy lại vì anh.

 

Tưởng Hân Vy đơ người ra, không nghe tiếng bước chân phía sau, mãi tới khi đôi tay rắn chắc ôm lấy cô, cô mới quay đầu lại.

 

“Nhà Khắc Hy Á phu nhân về rồi à?” Tưởng Hân Vy nhẹ hỏi.

 

“Ừ, anh nghe theo em, không làm Mị Lạp xấu hổ.” Hạng Kình Hạo đáp.

 

“Em không mong vì em mà để quan hệ hai nhà xấu đi.”

 

Tưởng Hân Vy thở dài một hơi.

 

“Hai hôm nữa, anh sẽ nói riêng với Mị Lạp về chuyện này.”

 

“Được…” Tưởng Hân Vy gật gù, biết chân tướng thì cô cũng không lo nữa.

 

Nghê Sơ Tuyết về nhà, cô vui vẻ không ngủ được, cô nghĩ rằng có thể quay lại nơi sinh ra một lần, cô cảm thấy rất thân thiết.

 

Tuy cô vừa sinh đã bị đưa vào cô nhi viện. Nhưng cô có một linh cảm, ba mẹ cô có nỗi khổ tâm.

 

Nghê Sơ Tuyết đang nghĩ lần này về nước cần mang hành lý gì, cửa phòng cô vang lên tiếng gõ. Cô nghĩ mẹ tới tìm mình, cô cười ra mở cửa. Nhưng mà ở ngoài cửa là Mị Lạp với vẻ phức tạp.

 

“Chị.” Nụ cười trên mặt cô lập tức cứng đờ.

 

“Cô nghĩ là mẹ phải không. Khó lắm tôi mới tới xem cô một lát, cô lại bày ra vẻ mặt này?”

 

“Không đâu, chị tìm em có việc gì không?” Nghê Sơ Tuyết nhướn mày nở nụ cười, sự thân thiết của Mị Lạp khiến cô có hơi lo lắng đề phòng.

 

Bởi vì Mị Lạp sẽ không vô duyên vô cớ tới tìm cô, nhất định có việc mới tới.

 

Mị Lạp ngồi xuống giường cô, khoanh tay, dáng vẻ chất vấn hỏi cô: “Tôi hỏi em, lúc ở Hạng gia, cô lên tầng nói gì với Hạng Bạc Hàn?”

 

Gương mặt cười của Nghê Sơ Tuyết hơi đổi, có hơi sốt sắng: “Bọn em…”

 

“Hạng Bạc Hàn sao lại đồng ý giúp cô? Không phải cô âm thầm lấy lòng anh ta chứ?” Mị Lạp nhìn cô chế giễu, như thể bắt quả tang cô làm gì xấu vậy.

 

“Em không có… chú Hạng là người tốt.” Nghê Sơ Tuyết có hơi ngại về việc liên quan tới Hạng Bạc Hàn.

 

“Như tôi thấy, Hạng Bạc Hàn không phải người tốt vậy.

 

Anh ta phụ trách việc mở rộng tài sản họ Hạng, gặp bao người nổi danh ở các nước khác nhau. Nghe nói còn là khách quý của tổng thống. Người như anh ta, sao mà lại tốt được. Thương nhân ấy không gian thì không thương.”

 

Mị Lạp ra vẻ hiểu hết cả.

 

Nghê Sơ Tuyết nghe chị nói thế lập tức phản bác: “Chị, chị đừng nói chú ấy vậy. Chị cũng đâu biết về chú áy.”

 

Mị Lạp hừ lạnh: “Cho dù tôi không biết anh ta, cũng biết anh ta đang làm gì. Còn cô, cô đừng không tự biết lượng sức. Cô lại còn âm thầm quyến rũ anh ta. Nghê Sơ Tuyết cô cũng to gan đấy.”

 

Khuôn mặt Nghê Sơ Tuyết đột nhiên đỏ như máu, tức giận vì Mị Lạp mà phập phồng ngực, nhưng không nói ra nửa câu.

 

Tâm trạng cô kích động mãi lâu, phản bác: “Em không làm vậy.

 

Mị Lạp híp mắt, nhắc nhở cô: “Tôi có thể nhắc cô biết, sau này tôi sẽ làm vợ của anh Kình Hạo. Cô lại còn quyến rũ chú nhỏ của anh ấy, cô vọng tưởng một ngày tôi sẽ gọi cô là thím sao? Đúng là xấu xa.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2340


Đầu óc cô trống rỗng vài giây. Cô có bao giờ nghĩ như thế? Thật sự cô rất biết ơn vì Hạng Bạc Hàn giúp mình, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới điều đó. Hơn nữa, cô tự biết mình, không dám hi vọng với phúc phận xa xôi thế.

 

Mị Lạp qua đây nhắc nhở cô, thấy cô đỏ cả mặt, thì khoanh tay đi vòng quanh cô, đánh giá cô: “Cô cũng chẳng xem bản thân ra sao, lại còn mơ mộng Hạng Bạc Hàn sẽ xem trọng cô, đừng có khiến nhà mình mắt mặt, nếu không sẽ biết tay tôi.”

 

Nghê Sơ Tuyết cúi mắt, đối diện với sự nhắc nhở và trách cứ của Mị Lạp, cô rất oan ức.

 

“Em biết, em sẽ không gây phiền cho ba mẹ.” Nghê Sơ Tuyết bảo đảm.

 

“Còn nữa, nếu như tìm ra ba mẹ đẻ của mình thì cô đi đi.

 

Trong nhà này, tôi cũng không thích gì cô.”

 

Từ nhỏ tới lớn Nghê Sơ Tuyết đã thấy Mị Lạp không ưa mình, cô gật đầu, đáp: “Vâng.”

 

Mị Lạp dạy dỗ xong, lại thấy không đủ mà nói thêm: “Cách xa Hạng Bạc Hàn ra, nếu để tôi thấy cô quyến rũ anh ta nữa thì…”

 

Nói xong, Mị Lạp đẩy cửa rời đi, để lại Nghê Sơ Tuyết đỏ mặt, rất khó chịu.

 

Hạng gia.

 

Tưởng Hân Vy ngồi phác thảo tranh trước bàn làm việc.

 

Dạo này linh cảm của cô không tệ, chuyện của Mị Lạp cô đã đặt xuống rồi.

 

Chỉ còn chờ Hạng Kình Hạo vạch trần cô ta, có điều đêm nay Mị Lạp vẫn khiến cô bận tâm. Vì vậy giờ vẽ tranh giải sau.

 

Tưởng Hân Vy dạo này cũng nhận được mail của Tưởng San, sắp đến kì triển lãm mùa thu, cô của cô mong được thấy tác phẩm của cô.

 

Hơn nữa triển lãm ở trong nước, thân là người trong nước, phải làm tổ quốc vẻ vang.

 

Tưởng Hân Vy dù bị tình cảm dằn vặt, nhưng trong sự nghiệp cô vẫn có đây tự tin.

 

Lúc này, ở trong căn phòng trang nhã gần hằm rượu, hai chú cháu còn đang uống rượu tán gẫu. Hôm nay, Hạng Kình Hạo rất buồn bực, vì vậy Hạng Bạc Hàn giải sầu cùng, tâm tình cũng đỡ hơn.

 

“Chú nhỏ, chuyện Mi Lạp, ngày mai, chú giúp cháu, cháu không thể để ảnh hưởng Sơ Tuyết.”

 

“Yên tâm đi. Chuyện này chú sẽ làm chứng cho cháu, vừa hay hôm đó chú cũng có mặt.” Trong lòng Hạng Bạc Hàn cũng không đành để Sơ Tuyết liên lụy.

 

Hai chú cháu uống tới muộn mới thôi, Hạng Kình Hạo quay lại phòng ngủ, thấy phòng khách bên cạnh còn ánh đèn. Anh ngắn ra, lẽ nào cô còn thức?

 

Lúc này đã là gần sáng rồi, Hạng Kình Hạo đi tới cửa, đưa tay muốn gõ cửa. lại do dự một lát, cuối cùng không phiền cô.

 

Sáng sớm.

 

Hạng Kình Hạo đi ăn sáng với Tưởng Hân Vy. Anh để Tưởng Hân Vy lại trong biệt thự, anh ra ngoài một chuyên, chờ anh về ăn trưa.

 

Bây giờ cô cũng bận làm việc, biết là anh muốn đi tìm Mị Lạp, đương nhiên cô yên tâm chờ anh về.

 

Mị Lạp đang ăn điểm tâm trong nahf, điện thoại cô ta vang lên. Cô ta cầm điện thoại lên xem, lập tức vui vẻ hét lên: “Là anh Kình Hạo, anh ấy gọi cho mình, muốn hẹn mình ăn cơm sao?”

 

Vừa nói Mị Lạp vừa cầm điện thoại chạy ra hoa viên để nghe. Cô ta không che dấu được sự vui vẻ: “Alo, anh Kình Hạo, anh tìm em à?”

 

“Lát rảnh không? Ra ngoài gặp.” Giọng trầm tháp của Kình Hạo vang lên.

 

“Có chứ. Lúc nào cũng rảnh, gặp ở đâu vậy?” Mị Lạp không che dấu được kích động, xem ra màn diễn tối qua của cô ta thành công rồi.

 

Hạng Kình Hạo có phải vì gặp áp lực của trưởng bối mà qua lại với cô ta rồi?

 

“Quán cafe ở trung tâm, tôi gửi địa chỉ cho cô, lát tới đây.”

 

Hạng Kình Hạo nói xong, tắt máy.

 

Mị Lạp nghe xong thì an tâm. Đầu tiên là uống cafe sau đó là ăn cơm trưa lãng mạn.

 

Cô ta thấy địa chỉ, lại xem thời gian, cô ta phải trang điểm thật cẩn thận.

 

“Ba mẹ, anh Kình Hạo hẹn con đi uống cafe, buổi trưa con không ăn cơm nhà.” Mị Lạp nói xong, không ăn sáng, đi trang điểm luôn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2341


Chương 2341:

 

Vợ chồng Khắc Hy Á có hơi lo lắng vì con gái vui vẻ quá sớm, bởi người mà Hạng Kình Hạo thích là cô gái kia mà.

 

Lúc Mị Lạp xuống tầng đã thay một bộ váy đỏ đẹp đẽ, phối hợp trang điểm cẩn thận, cô ta có dáng người quyền rũ nên rất tự tin.

 

“Ba mẹ con đi ra ngoài đây.” Mị Lạp vui vẻ đi rra ngoài, dọc đường cũng vui phát điên.

 

Cơ hội này cô ta chờ quá lâu rồi.

 

Mị Lạp lái nhanh tới quán cafe ở trung tâm, cô ta đỗ xe lại, nhìn qua gương vài lần, kiểm tra bản thân, muốn mọi chỉ tiết đều hoàn hảo.

 

Mị Lạp tô lại son, đẩy cửa xuống xe, trông thấy máy tên nhóc trên phố đều nhìn cô ta với vẻ kinh ngạc, khóe miệng cô ta đắc ý cong lên.

 

Cô ta đương nhiên rất tự tin với ngoại hình của bản thân.

 

Mị Lạp đi vào phòng khách Hạng Kình Hạo đã đặt, nhân viên phục vụ gõ cửa, đưa cô ta vào.

 

Mị Lạp đi vào, thấy trong quán cafe ngoài trừ Hạng Kình Hạo, thì còn một người, cô ta lập tức chấn động vài giây, sao lại có cả Hạng Bạc Hàn?

 

Lẽ nào không phải buổi gặp riêng của cô ta và Hạng Kình Hạo.

 

“Chú Hạng, anh Kình Hạo, mọi người đều có mặt à.” Mị Lạp miễn cưỡng cười.

 

Hạng Bạc Hàn nhìn cô ta một lát, cầm cốc cafe lên, tao nhã thưởng thức. Gương mặt đẹp trai của Hạng Kình Hạo, vẫn rất căng thẳng. Chuyện cô ta nói dối tối qua, khiến anh vẫn nén lửa giận.

 

“Anh Kình Hạo, anh hẹn em ra ngoài có việc gì vậy ạ?” Mị Lạp rất thất vọng, cô ta dẹp tâm trạng hẹn hò đi, bầu không khí trong nhà hàng còn khiến cô ta thấy ngột ngạt.

 

“Mị Lạp, hôm nay tôi hẹn cô ra ngoài là mong cô tự thừa nhận bản thân sai. Giải thích hết lời nói dối của cô…” Ánh mắt Hạng Kình Hạo như lưỡi dao sắc bén nhìn Mịi Lạp chăm chú.

 

Tâm trạng Mị Lạp lập tức căng thẳng, có hơi chột dạ cười bảo: “Anh Kình Hạo, em không hiểu anh đang nói gì. Em đâu có nói dối.”

 

“Tôi và cô có xảy ra quan hệ không, cô tự rõ. Mặc dù tôi mắt trí nhớ nhưng cảm giác của tôi không đổi. Tôi và cô không có hành vi thân mật nào.” Hạng Kình Hạo đặt nắm đắm lên bàn, siết chặt, giọng càng rắn rỏi.

 

Mị Lạp hơi xanh mắt, lập tức hiểu ra, hóa ra Hạng Kình Hạo gọi cô ta ra ngoài, không phải hẹn hò mà để hỏi tội.

 

Anh vẫn không tin lời cô ta nói?

 

“Em đâu có nói dối, anh Kình Hạo, anh tin em. Chúng ta thật sự từng ở bên nhau, em không lừa anh.” Mị Lạp mang vẻ thành thật lên tiếng, chết không nhận là mình nói dối.

 

“Cô bảo tối hôm đó, chúng ta ở cùng nhau trong khách sạn một đêm?”

 

“Vâng.” Mị Lạp gật đầu.

 

“Trong ngày mừng thọ ông nội tôi.”

 

“Đúng, chính là tối hôm đó, em vĩnh viễn không bao giờ quên đêm hôm đó.” Mị Lạp cố ra vẻ ngại ngùng cúi mắt xuống.

 

“Mi Lạp, nói dối phải trả giá lớn.” Hạng Bạc Hàn ở bên cạnh thấp giọng nói.

 

“Chú Hạng, cháu không nói dối gì.” Mị Lạp quay đầu, không hề biết thẹn giải thích.

 

“Hôm đó tôi cũng có ở khách sạn, lúc một giờ sáng, tôi vào phòng Kình Hạo, tôi lo nó uống quá nhiều. Tôi nhớ tối đó, cô không có mặt.”

 

Ánh mắt Mị Lạp hoảng loạn, cô ta bật thốt: “Có thể… cháu ở ban công, hoặc trong phòng tắm…”

 

“Khách sạn đó tôi có 50% cổ phần, khách sạn vẫn giữ ghi chép hai năm trước. Mị Lạp tiểu thư, có cần tôi tìm lại ghi chép tối đó không?” Hạng Bạc Hàn không hề lưu tình, vạch trần lời nói dối của cô ta.

 

Không có gì mạnh hơn chứng cứ xác thực.

 

Mị Lạp nghe xong, gương mặt lập tức đỏ lên, dường như bị người ta tát cho máy cái, lời nói dối của cô ta bị vạch trần rồi.

 

Cô ta vội nhìn Kình Hạo, gấp tới mức ào nước mát: “Em…

 

em không cố ý nói dối. Anh Kình Hạo, vì em yêu anh quá, em muốn ở bên anh, xin lỗi…”

 

Mị Lạp vừa nói vừa khóc, cảnh đau khổ bất ngờ diễn luôn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2342


Hai chú cháu Hạng Kình Hạo nhìn không nói gì, Hạng Kình Hạo từ khi mắt trí nhớ tới giờ vẫn chưa bao giờ ghét một ai tới vậy. Mà bây giờ, anh thật sự chán tới độ không muốn nhìn cô gái này thêm.

 

“Mi Lạp, quan hệ hai gia đình, tôi có thể không tra cứu sai lầm này của cô. Thế nhưng sau này đừng để tôi gặp cô nữa.”

 

Nói xong, Hạng Kình Hạo đứng dậy, Hạng Bạc Hàn cũng tao nhãn đứng dậy, sửa lại âu phục. Anh nói với Mị Lạp: “Thích một người không sai, thế nhưng cô dùng sai thủ đoạn rồi, nên bị phản lại. Sau này đừng làm thế nữa.”

 

Nói xong, hai chú cháu bỏ đi.

 

Mị Lạp một mình xấu hỗ ở lại căn phòng, cô ta muốn tự tử luôn quá, không ngờ lời nói dối của mình bị vạch trần dễ dàng như vậy. Lúc này cô ta còn cảm nhận được sự căm ghét của Hạng Kình Hạo.

 

Lúc này cô ta tự bê đá đập chân, nếu như ban đầu cô ta không nói dối, biết đâu không phải kết cục này.

 

Mà bây giờ cô ta không thể nào cứu vãn.

 

Ở ngoài bãi đỗ xe, Hạng Kình Hạo nói với Hạng Bạc Hàn: “Chú nhỏ, cháu tới cửa hàng trang sức một lát.”

 

“Được, đi đi. Chú đi gặp khách.” Hạng Bạc Hàn gật gù.

 

Hạng Kình Hạo đương nhiên đi chọn quà tặng cho Tưởng Hân Vy. Mây hôm nay vì Mị Lạp mà cô chịu bao uât ức.

 

Mị Lạp lát sau đi ra khỏi quán cafe, cô ta trắng mặt, chẳng còn tự tin như ban nãy.

 

Hạng Kình Hạo chọn xong quà thì về nhà, anh lặng lẽ cầm lên tầng.

 

Tưởng Hân Vy hôm nay có tâm trạng tốt, cũng có linh cảm. Bản phác dưới tay đã hoàn thành gần xong rồi.

 

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Cô nghĩ người giúp việc đưa cafe, cô đáp: “Vào đi ạ.”

 

Cửa mở ra, cô lại thấy tiếng bước chân tràm ổn vang lên, cô vội ngẳng đầu nhìn qua, đã thấy Hạng Kình Hạo đưa tay tới, trong mắt là ý cười, thể hiện tâm trạng của anh rất tốt.

 

“Gặp Mị Lạp rồi sao?” Cô cười hỏi.

 

“Gặp rồi, có chú nhỏ ở đó. Cô ta xấu hỗ không ngắng đầu lên được, không nhìn mặt anh.” Hạng Kình Hạo đáp lại kết quả lần này.

 

Cô thân là một người phụ nữ, có thể cảm nhận sự xấu hỗ khi bị vạch trần lời nói dối. Cô cũng mong Mị Lap đừng gây sự nữa.

 

“Anh để tay sau lưng làm gì?” Cô thấy từ khi anh vào cửa tới giờ, tay trái cứ để sau. Như thể giấu cái gì đó.

 

“Em đoán đi.”

 

“Đoán đúng có quà không?”

 

“Có, đoán đi.” Hạng Kình Hạo tháp giọng nói.

 

Cô không ngửi được hương hoa, vì vậy không phải hoa.

 

Mà đàn ông tặng quà cho phụ nữ, đa phần là trang sức.

 

“Là trang sức.” Cô suy đoán.

 

“Đúng rồi, em muốn thưởng gì?” Hạng Kình Hạo cười đáp.

 

Cô đứng dậy đi tới cạnh anh, nghĩ tới phần quà nào thì hợp thì đã thấy người đàn ông trước mặt đưa tay tới. Lcus cô chưa phản ứng lại, anh đã hôn nhẹ lên môi cô.

 

Tưởng Hân Vy lập tức ngại ngùng, cười đỏ mặt, ai nói cô muốn quà này? Có điều, cô không kháng nghị, một hộp nhung đỏ tinh tế đưa tới trước mắt cô. Cô lập tức đón lấy, cong môi cười, nể tình có quà, cho anh hời vậy.

 

Hạng Kình Hạo thấy Tưởng Hân Vy còn làm việc, anh im lặng ở bên không làm phiền. Có điều trông gương mặt nghiêm túc khi làm việc của cô gái thuộc về anh, anh nhìn sao cũng không đủ.

 

Anh chống cằm, híp mắt, đôi mắt như bị mê hoặc, từng tia sáng nhỏ đều là tâm trạng rung động không thể khống chế.

 

Tưởng Hân Vy đang hoàn thành bản thảo trong tay, lúc cô làm việc đều rất tập trung. Lúc hoàn thành một bức phác thảo là phải làm một mạch, bởi vì nếu thát thần một lát là sẽ thất bại luôn.

 

Lần này lại bắt đầu làm một bản mới, Tưởng Hân Vy cảm nhận được ánh mắt không rời của anh, cô không khỏi đặt bút xuống, ngắng đầu nhìn về phía salong.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2343


“Anh nhìn em làm gì?”

 

“Dang vẻ chăm chỉ làm việc của em thật đẹp.” Hạng Kình Hạo không ngại khen.

 

Trong lòng cô thấy ngọt ngào nhưng cô không phải người kiêu ngạo, cô không thể làm gì ngoài việc khẩn khoản: “Anh có thể ra ngoài trước được không, chờ em làm xong lại tới tìm anh.”

 

Trong mắt anh lập tức có vẻ oan ức, anh u oán nói: “Em đang đuổi anh à?”

 

“Đây là nhà anh, sao em đuổi được?” Tưởng Hân Vy cười an ủi: “Em sắp xong bản thảo rồi, lát nữa em phải gửi về chương †256:1ìnl>Ngwyên,VỆ NướnXÓl©ôuảng cáo nước, anh ở đây gây ảnh hưởng quá, em không thể tập trung.”

 

Hạng Kình Hạo bắt ngay trọng điểm: “Ý của em là địa vị của anh trong lòng em quá lớn, nên mới khiến em phân tâm?”

 

Cô cười một tiếng, gật đầu: “Đúng, rất quan trọng, đi đi.”

 

Lúc này anh mới cam tâm đứng dậy, chỉ là lúc đi ngang người cô, anh cúi người hôn một cái lên trán cô: “Phần thưởng nhỏ.”

 

Nói xong, anh đứng dậy đẩy cửa đi, cô xoa cổ, hôm nay nhiều việc quá, cô có hơi mỏi lưng rồi.

 

Có điều xong một bản thảo nữa là kết thúc, cô tiếp tục làm việc.

 

Lúc cô thu bút hoàn thành, điện thoại bên cạnh vang lên, cô cầm lên xem, là Tưởng San gọi tới.

 

“Alo, cô ạ.” Tưởng Hân Vy nghe.

 

“Hân Vy, cháu có định về nước không?” Tưởng San ở đầu bên kia hỏi.

 

“Cháu… cháu chưa định về.” Tưởng Hân Vy đương nhiên còn muốn ở lại.

 

“Hân Vy, chuyện của cháu với cậu Hạng sao rồi? Ỏn thỏa chứ?”

 

“Vâng, chúng cháu rát tốt, tình cảm cũng khôi phục rồi.”

 

“Nên vậy, cô thấy cháu nên về một chuyền. Lần này triển lãm mùa thu, cô mong cháu có thể tập trung tham dự, chuyện này là một kinh nghiệm cần thiết cho cháu.” Giọng Tưởng San khuyên răn cô cần thận.

 

Tưởng Hân Vy cũng biết, cô là một nhà thiết kế trẻ như: vậy, tác phẩm có thể triển lãm ở nơi hàng đầu là một vinh dự lớn. Nếu như cô tiếp tục ở đây thì sẽ bỏ qua công tác chuẩn bị lần này.

 

“Nếu cháu không đành về cậu Hạng, vậy cháu hỏi xem cậu ấy có đồng ý về nước một thời gian ngắn với cháu không, để cháu tham gia triển lãm xong rồi tính.”

 

Tưởng Hân Vy dĩ nhiên không muốn làm cô của cô thất vọng, cô đáp ngay: “Cô, cháu sẽ chuẩn bị về ngay, cháu cũng mong được tham dự công tác chuẩn bị lần này.”

 

“Được, nhiều nhất là ba ngày cháu phải trở về, bên cô đã bắt đầu rồi. Hơn nữa tác phẩm của cháu xuất sắc vậy, để người khác làm cô không an tâm.”

 

“Vâng, muộn nhát là mai cháu sẽ về.” Bây giờ cô có thể yên tâm về rồi. Chỉ cần chắc chắn với tình cảm này, cô tin là khoảng cách xa xôi cũng không ngăn trở được họ.

 

Cô tắt máy, đi ra ban công, trông thấy khung cảnh tươi đẹp, tâm trạng cô cũng vui vẻ thả lỏng.

 

Tuy rằng lần này tới gặp anh, có bị Mị Lạp gây khó dễ thế nhưng sau cơn mưa trời lại sáng.

 

Cô cũng cảm nhận được tình yêu của Hạng Kình Hạo sau khi mắt kí ức, dù anh không thể về nước với cô cô cũng không lo.

 

Chuyện này cô không thể cưỡng ép anh. Dù sao anh mất kí ức, người nhà anh cũng muốn chăm sóc anh, thật lòng yêu một người là phải trải qua thử thách thời gian, mà cô cũng phải theo đuổi ước mơ của mình. Trong hoa viên, Hạng phu nhân nghe con trai nói chuyện Mị Lạp, bà không khỏi cảm thán: “Vợ chồng Khắc Hy Á là người tốt, tiếc là dạy ra đứa con gái dối gian như vậy, sau này con cách xa Mị Lạp chút.”

 

“Vâng…”

 

“Hân Vy chịu thiệt thòi, con phải giải thích cẩn thận với con bé, tuyệt đối đừng làm con bé hiểm lầm.”

 

“Con giải thích rồi, Hân Vy cũng luôn tin con, không nghi ngờ con.” Ánh mắt Hạng Kình Hạo có vẻ hạnh phúc.

 

Đã trải qua hiểu lầm như vậy còn có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, cô gái như thế, không cưới về làm giờ thì còn làm gì?

 

“Được, vậy thì bảo Hân Vy ở lại lâu chút, hai đứa cố gắng bồi dưỡng tình cảm. Nói không chừng năm nay cưới được rồi.” Hạng phu nhân cũng mong con trai cố gắng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2344


Anh gật gù: “Vâng, con sẽ cố cưới cô ấy về thật nhanh.”

 

Nói xong, anh thấy bóng người cô ở trong hoa viên. Anh lập tức đứng dậy, nói với mẹ: “Mẹ, Hân Vy xuống tầng rồi, con đi với cô ấy.”

 

“Đi đi, mẹ cũng đi làm cơm trưa.”

 

Anh cât bước đi tới bên cô gái mặt váy ngăn, thướt tha như ngọc, đẹp như là tiên.

 

Cô thấy anh lại gần, trong mắt cô thoáng vẻ do dự, cô không muốn nhắc chuyện rời đi.

 

“Sao thế, có tâm sự gì à?” Anh thoáng cái đã nhận ra tâm tư của cô.

 

Cô gật gù: “Vừa nãy em nghe cô của em gọi, mùa thu sẽ có triển lãm, tổ chức trong nước, rất quan trọng. Mà em cũng có cơ hội trưng bày tác phẩm, vì vậy em phải về.”

 

Hạng Kình Hạo lập tức nhanh chóng siết chặt tay cô: “Em muốn đi?”

 

Cô ngẳng đầu nhìn vẻ gấp gáp của anh, cười an ủi: “Yên tâm, bây giờ cũng không khó gặp mặt, chúng ta chỉ tách nhau ra một thời gian.”

 

“Không ở gần nhau một giây cũng khó chịu.” Bây giờ anh chỉ muốn thấy cô mỗi giây.

 

Cô nhận tình yêu của anh nhưng chẳng thể làm gì ngoài việc nói: “Vậy anh đồng ý về nước một chuyến với em không?”

 

Đáy mắt anh hiện lên vẻ vui mừng, thế mà anh không nghĩ ra chuyện này. Anh cong môi cười: “Đương nhiên đồng ý.

 

Cô không khỏi lắc đầu một cái: “Không được, hay anh cứ ở lại đi. Thân phận của anh sao đi linh tinh được.”

 

Hạng Kình Hạo thấy cô từ chối cho anh đi, tâm trạng anh tổn thương: “Em đi đâu, anh cũng đi đó. Em về nước, anh sẽ về nước cùng, dù sao chú út của anh cũng về, có chú ở đó, anh không phải ngồi không, có ảnh hưởng gì đâu?”

 

Tưởng Hân Vy nghe vậy, phát hiện ra sau khi mắt trí nhớ và trước khi mắt trí nhớ, anh chẳng khác gì. Lúc nào cũng tự tin thế.

 

Có điều, cô thích khí khái nam nhân của anh: “Vậy anh thương lượng với người nhà trước rồi nói.” Cô đề nghị.

 

Lúc bữa tối, Tưởng Hân Vy nói chuyện rời đi, trưởng bối Hạng gia đều tán thành quyết định theo đuổi giấc mơ của cô, đương nhiên cũng đồng ý cho anh đi với cô.

 

Chỉ cần cho thêm vài bảo vệ xung quanh con trai là họ yên tâm.

 

Bên Hạng Bạc Hàn còn chuyện chưa xong, máy hôm nữa mới đi, ngày mai Hạng Kình Hạo theo Tưởng Hân Vy đi trước.

 

Buổi tối, sao đầy ngoài trời, dày như gắm, buổi đêm cuối cùng ở nơi này, cô có hơi mất ngủ. Cô đứng trên ban công nhìn bầu trời, trong lòng tĩnh tại thoải mái.

 

Đúng lúc này cô thấy ban công bên cạnh có âm thanh, cô tò mò quay đầu đã thấy một dáng người cao lớn gọn gàng bước ra. Hơn nữa chỉ khoác cái khăn tắm, trong tay còn cầm chén rượu đỏ.

 

Bây giò đã rạng sáng rồi, hóa ra không chỉ có cô chưa ngủ.

 

Tưởng Hân Vy đứng ở góc khá tối trên ban công, lại khá gần ban công bên cạnh. Vì vậy cảnh này của anh khiến cô hơi đỏ mặt.

 

Dù biết vóc dáng anh đẹp nhưng giờ khắc này ở dưới ánh sáng, vóc dáng của anh thật đáng khen ngợi. Đường nét rắn chắc hoàn mỹ, tràn đầy sức mạnh hoang dã.

 

Cô vẫn lén nhìn vài lần sau đó sợ bị anh phát hiện, cô cắn môi tính lén chạy vào phòng nhưng vẫn bị người đàn ông này phát hiện ra rồi.

 

“Hân Vy, em còn chưa ngủ?” Hạng Kình Hạo vui vẻ nói.

 

Trái tim cô đập thình thịch, cô quẫn bách không ngờ bị anh phát hiện.

 

“Em… giờ em ngủ.” cô cong người không dám nhìn dáng người anh.

 

“Chúng ta nói chuyện đi.” Hạng Kình Hạo thấp giọng thỉnh cầu, buổi tối thế này, vừa hay hai người đều mắt ngủ, nói chuyện phiếm sẽ thú vị hơn.

 

Cô cũng không từ chối, cô chỉ ngắng đầu nhìn về phía anh: “Anh mặc quần áo vào đi, ban đêm gió lớn, anh đừng để ốm.”

 

Hạng Kình Hạo cong môi cười: “Anh không dễ ốm thế.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2345


Cô chẳng còn cách nào ngoài việc ngẳng đầu nhìn anh, kệ anh để trần. Đồng thời cô cũng phát hiện ra mình chỉ mặc váy ngủ. Cô vội đưa tay vòng quanh ngực, mắc cỡ cúi đầu.

 

Anh thấy dáng vẻ dễ thương này, lập tức nén cười. Đương nhiên ánh mắt cũng lén nhìn cô gái đối diện.

 

Cô cũng cảm thấy buồn cười, cô chẳng còn cách nào ngoài việc tỏ ra tự nhiên nhìn anh: “Anh dọn đồ xong chưa?”

 

“Xong rồi, máy bay cũng đặt chiều nay.” Anh gật gù.

 

Tưởng Hân Vy vui vẻ, cô thật sự không thể chờ thêm nữa, mà anh cũng đồng ý quay lại với cô, người nhà của anh đã ủng hộ anh, cô hiểu rằng cô đã đạt được sự khẳng định của gia đình anh.

 

“Anh tìm một biệt thự trong nước đã, tìm được chưa?” Cô khẽ hỏi.

 

Hạng Kình Hạo cũng biết đôi chút về việc mình làm trước.

 

khi mắt trí nhớ, anh nở nụ cười: “Hình như anh đã chọn xong trước khi gặp chuyện, lần này về chúng ta cùng tới xem.”

 

“Được.” Tưởng Hân Vy đáp, làm gì với anh cô cũng hài lòng.

 

“Hắt xì.” Cô bỗng nhiên hắt xì, ban đêm vẫn rất lạnh, người đàn ông đối diện không sao, nhưng cô đứng lâu thấy sắp ốm rồi.

 

“Mau về phòng đi.” Anh quan tâm bảo.

 

“Anh cũng thế.” Cô chỉ có thể quay về phòng.

 

Lúc cô vừa xoay người, anh cũng xoay người vào phòng.

 

Đồng thời anh mở cửa phòng mình, tới đại sảnh rót cho cô cốc nước ấm.

 

Tưởng Hân Vy ngồi trên salong nghỉ một lát, cơn buồn ngủ cũng xông tới. Lúc này, cửa phòng của cô bị người ta nhẹ nhàng gõ.

 

Cô ngắn ra, cũng đoán được là ai. Cô đứng dậy đi ra mở cửa đã thây người đàn ông bên ngoài, mặc cái áo ngủ màu đen, trong tay cầm cốc nước ấm.

 

“Uống ngụm nước ấm đi, đừng để ốm.” Hạng Kình Hạo đưa nước cho cô.

 

Tưởng Hân Vy đưa tay nhân, lại thấy để anh ngoài cửa có vẻ không ổn, cô bật thốt: “Có muốn vào ngồi chút không?”

 

Hạng Kình Hạo đương nhiên muốn. Anh gật đầu, đi theo cô vào phòng, dưới ánh đèn lờ mờ, căn phòng này có vẻ mờ ảo ấm áp.

 

Tưởng Hân Vy một phát uống hết mấy ngụm, nước còn thừa cô đưa cho anh: “Anh có muốn uống không?”

 

Hạng Kình Hạo thấy cô uống xong, anh mới nhận lầy uống hai ngụm. Ánh mắt thâm sâu nhìn gương mặt nhỏ của cô, trái tim của anh nhảy lên kích động.

 

Lúc này cô gái đứng trước mặt anh, quyến rũ mê người, trông thấy mà yêu. Anh có một sự kích động muốn ôm cô Vào ngực.

 

Tưởng Hân Vy cảm nhận được ánh mắt của anh, cô hơi thẹn cúi đầu, môi đỏ nhẹ cắn hai lần.

 

Hạng Kình Hạo thấy vừa uống nước mà vẫn khát quá.

 

Tưởng Hân Vy thấy bảo anh đi thì có vẻ không công bằng lắm. Dù sao anh đưa nước cho cô, nhưng tiếp tục đứng một chỗ, bầu không khí khiến tim cô đập nhanh hơn.

 

Có chút mong chờ, lại có chút sợ sệt…

 

Cô nhướn chân, hôn lên má anh một cái: “Cảm ơn, anh về nghỉ ngơi đi.”

 

Cánh tay của anh cuối cùng đã đưa tới, môi của anh cũng lấp kín, cô xanh mắt, giống như con thỏ hoảng sợ trong ngực anh.

 

Nhưng người đàn ông không làm gì quá đáng, anh chỉ hôn vài giây, sau đó buông lỏng cô ra, lùi sau một bước, thấp giọng dặn dò: “Đừng thức đêm, ngủ sớm đi.”

 

“Được, em biết rồi, anh cũng thế.” Tưởng Hân Vy nói với anh.

 

Hạng Kình Hạo có hơi không nỡ mở cửa mà đi, đầu óc cô thì còn mơ màng, hơn nữa cơn buồn ngủ kéo tới.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom