Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 3012


Chương 3012

Tôi cũng tin rằng dì cũng hy vọng bà có thể trở lại, dì với bà vẫn là chị em ruột thịt. Nhà họ Quý cần bà, tôi cũng cần bà, các con của tôi cũng cần có bà ngoại.” Nói đến cuối cùng, Hứa Trúc Linh khóc không thành tiếng. Tất cả những lời nói đều nghẹn ngào trong cổ họng, nặng nề không chịu nổi.

Bạch Nhược Minh Lan nghe xong những lời này, cảm thấy trong cổ họng giống như bị kẹt bông, nóng bỏng, đau lòng, nước mặt như mưa, hiện tại mới phát giác hối hận.

Nếu lúc trước bà nhận ra sớm hơn, bà đã có thể có một gia đình và cuộc sống êm đẹp từ lâu rồi.

“Trúc Linh, mẹ xin lôi con, bây giờ mẹ cũng không có biện pháp cam kết với con. Nếu cái giá phải trả để cứu mẹ quá nặng, thì đừng cứu. Đừng vì mẹ làm gia đình của con phải khủng hoảng. Cố Thành Trung, tôi rất cảm ơn cậu, cậu là một người đàn ông tốt, có trách nhiệm, có thể đảm nhận vai trò bảo vệ con gái tôi. Tôi cũng không thể cảm ơn cậu, nếu không phải có cậu, Trúc Linh còn không biết trôi dạt ở đâu, cảm ơn cậu đã cho cô ấy một ngôi nhà. Sau này, còn hy vọng cậu chiếu con bé nhiều hơn. Dù sao con bé cũng là một cô gái, nếu vợ chồng bất hòa, cậu hãy cố gắng nhường nhịn con bé. Ấm áp, con cũng không thể quá ương bướng đâu, người một nhà _ quan trọng nhất là có thể cùng ngồi lại để nói chuyện, hòa thuận hòa thuận…”

“Đủ rồi, tôi không muốn nghe ngươi nói những chuyện này.” Những lời này, giống như đang nói ra di ngôn vậy.

“Trúc Linh, tuy răng con không muốn nghe, nhưng mẹ vẫn muốn nói…”

“Nếu như, bà không trở về, tôi chết cũng sẽ không nhận các người.” Cô đỏ mắt, lông mi còn treo những giọt nước mắt trong suốt. Bà nói ra từng chữ từng chữ thâm trầm.

Giọng nói Bạch Nhược Minh Lan trong nháy mắt khàn khàn, giống như muốn nói cái gì đó, mở miệng lại không phát ra bất kỳ thanh âm nào.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Ngay sau đó, giọng nói của Carol đến: “Thực sự là một hình ảnh cảm động của trái tim anh, nếu cô thực sự đau lòng cho mẹ của cô như vậy, lấy chính mình để đổi đi!”

“Caroll” Bạch Nhược Minh Lan cùng Cố Thành Trung đồng thanh gầm lên giận dữ, hiển nhiên cái này đã chạm tới điểm mấu chốt của họ.

Carol hiểu rằng nó làm cho họ tức giận và làm cho cá chết rách lưới cũng không có ý nghĩa. Hắn cũng muốn sống thật tốt, không làm như vậy.

“Được rồi, hôm nay video kết thúc ở đây, lần sau muốn gọi video, đưa tiền tới đây tôi liền dễ nói chuyện.” Nói xong, Carol cúp máy video, máy tính trong nháy mắt rơi vào sự yên tĩnh vô biên.

Cô giống như hồn bay phách lạc vậy, ánh mắt ngơ ngác mê mang, có chút chịu không nổi sự k1ch thích như vậy.

Cô đột nhiên có một người mẹ. Nhưng có vẻ như, cô sẽ mất mẹ bất cứ lúc nào.

Cuộc sống thăng trầm như vậy, cô thực sự sợ rằng một ngày nào đó cô sẽ bị nó ép tới phát điên.

“Trúc Linh… Cố Thành Trung đau lòng ôm cô, gọi tên cô…

“Em có thể đến để thế chỗ cho mẹ em, đúng không?” Nàng ngước mắt lên, ánh mắt dị thường sáng ngời.

Lời này vừa nói ra, trái tim Cố Thành Trung hung hăng run lên.

Anh lập tức bước lên ôm chặt Hứa Trúc Linh, thanh âm khàn khàn nặng nề lạ thường: “Không thể, ai cũng được nhưng em thì không được. Mẹ vợ đã nói, bất kỳ hành vi nào có thể gây ra nguy cơ ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình của chúng ta đều không thể tồn tại! Bà chính là sợ em suy nghĩ không thông, cho nên mới cố ý nhắc nhở. Làm thế nào bạn muốn tôi có thể đủ khả năng để mất bạn? Còn ba đứa con của chúng ta thì sao? Anh để tôi làm gì? Bà ấy là mẹ ruột của anh, chẳng lẽ anh không phải là chồng của em sao?”

“Tôi xin lỗi… Tôi sẽ nói, bạn không nên quá vui mừng. Tôi sẽ không đi, nếu tôi đi, nó sẽ chỉ làm trầm trọng thêm vấn đề này, làm cho chip của mình trầm trọng hơn. Trong đó, cô vấn hiểu. Nếu cô bị bắt cóc, Carol vốn có tính kiêu ngạo, có thể đi trước nhiều người hơn huyết mạch. Cô ngàn vạn lần không thể tự loạn trận cước, bị một câu nói của đối phương liền lay động thâm tâm.
 
Chương 3013


Chương 3013

“Coi như là tùy tiện nói cũng không được, Hứa Trúc Linh, em quả thực không có lương tâm! Những lời tàn nhân như vậy cũng có thể nói ra, quả thực không coi trọng anh và ba đứa nhỏ.”

Hứa Trúc Linh nghe được lời này có chút tự trách, áy náy nói: “Xin lỗi… Em biết sai rồi, anh có thể không cần hung dữ với em hay không, em hiện tại thật sự rất muốn khóc…” Chưa nói xong, nước mắt của cô đã tranh nhau rơi xuống.

Cố Thành Trung trong nháy mắt đau lòng, tính tình vừa rồi trong nháy mắt †an thành mây khói. Anh ôm chặt cô vào lòng, bàn tay ôn nhu vuốt v e mái tóc của cô.

“Xin lỗi, anh không nên lớn tiếng với em, bất luận xảy ra chuyện gì, anh cũng không nên lớn tiếng với em. Xin lỗi em, Trúc Linh..”

Anh liên tục hôn má cô, nỗ lực để làm dịu trái tim bồn chồn của mình. Bởi vì cô thuận miệng nói một câu, làm cho anh sợ hãi.

Hứa Trúc Linh ôm chặt lấy anh, trực tiếp chặn miệng anh, làm sâu sắc thêm nụ hôn này. Nụ hôn này rất sâu, vẫn luôn là cô chiếm ưu thế; khống chế thân thể anh. Nhẹ nhàng trêu chọc, một chút cũng không nhượng bộ. Hai người bằng cách nào đó lăn lên giường, anh đè lên người cô.

“Anh cam kết với em từ giờ trở về sau anh sẽ không suy nghĩ lung tung nữa, cũng sẽ không tùy hứng làm việc.

Em cho anh làm gì thì anh làm cái đó, cảm giác an toàn không bao giờ là một người có, mà hai người trả tiền. Từ trước đến giờ đều là em cho anh cảm giác an toàn, nhưng mà từ bây giờ trở đi sẽ đổi lại là anh cho em cảm giác an toàn.” “Anh hứa, anh sẽ mãi là chỗ hậu phương vững chắc của em, sẽ không để em xảy ra gì ngoài ý muốn, mặc kệ là em muốn làm cái gì, em cứ yên tâm mà thực hiện nó. Em chỉ cần biết rằng sẽ mãi mãi có anh ở nhà chờ đợi. Em luôn có anh và có 3 đứa con bên cạnh.”

“Được rồi!” Trong nháy mắt khi nghe điều này, trái tim của anh đã ổn định trở lại. Anh nhìn chằm chằm cô thật sâu, cúi người đang chuẩn bị hôn cổ cô, tiếp tục làm sâu sắc thêm sự mập mờ, lại bị cô từ chối.

“Không cần, không có tâm tình.”

“Ồ” anh nhẹ nhàng bước xuống, sợ mình đè lên người làm cô khó chịu, cử chỉ hơi vụng về: “Anh tưởng em kéo anh lên giường, là muốn cùng anh… Có vẻ như anh đã suy nghĩ nhiều rồi. Đúng vậy, hiện tại xác thật là không có tâm tình, chờ giải quyết chuyện của mẹ vợ ổn thỏa rồi chúng ta lại…”

“Cố Thành Trung, anh nghĩ cái gì vậy chứ?” Má cô hơi đỏ lên.

Anh chạm vào đầu cô và nói: “Nghĩ tối nay nên ăn tối dưới ánh nến.”

“Còn mấy đứa nhỏ thì sao?”

“Anh bảo Dương Nguyệt dẫn bọn nhỏ đến hậu viện, ai cũng không được vào.”

Bóng đêm dần dần buông xuống, nhà ăn tràn ngập âm nhạc du dương của máy phát nhạc.

Rượu vang đỏ, hoa hồng, nến…

Bầu không khí đã được làm nổi bật đến cùng cực.

Căn phòng tràn ngập hương thơm của bít tết trong khi ba đứa trẻ đang đói đứng bên ngoài cửa, hít một hơi thật sâu.

Dương Nguyệt gặm bánh mì mà phòng bếp đã làm bọn họ ăn, chỉ là tâm lý có sự chênh lệch thật sự là quá lớn.

Điều này chứng tỏ rằng bố mẹ là tình yêu đích thực, còn con cái gì đó… chỉ là một tai nạn.

“Bố mẹ lại bắt đầu tú ân ái.”

“Đúng vậy, mỗi lần đều như vậy, làm sao có thể mặc kệ con cái như vậy chứ?

Em đói đến nỗi em muốn ăn bít tết. Bố mẹ ơi… Con không muốn ăn thức ăn Trung Quốc! con muốn ăn… Món khai vị thì có gan ngông với rượu vang đỏ, món chính thì 200g thịt bò Kobe, còn có kem truffle để làm món tráng miệng! Bố mẹ ơi, cho con vào với…”
 
Chương 3014


Chương 3013

“Coi như là tùy tiện nói cũng không được, Hứa Trúc Linh, em quả thực không có lương tâm! Những lời tàn nhân như vậy cũng có thể nói ra, quả thực không coi trọng anh và ba đứa nhỏ.”

Hứa Trúc Linh nghe được lời này có chút tự trách, áy náy nói: “Xin lỗi… Em biết sai rồi, anh có thể không cần hung dữ với em hay không, em hiện tại thật sự rất muốn khóc…” Chưa nói xong, nước mắt của cô đã tranh nhau rơi xuống.

Cố Thành Trung trong nháy mắt đau lòng, tính tình vừa rồi trong nháy mắt †an thành mây khói. Anh ôm chặt cô vào lòng, bàn tay ôn nhu vuốt v e mái tóc của cô.

“Xin lỗi, anh không nên lớn tiếng với em, bất luận xảy ra chuyện gì, anh cũng không nên lớn tiếng với em. Xin lỗi em, Trúc Linh..”

Anh liên tục hôn má cô, nỗ lực để làm dịu trái tim bồn chồn của mình. Bởi vì cô thuận miệng nói một câu, làm cho anh sợ hãi.

Hứa Trúc Linh ôm chặt lấy anh, trực tiếp chặn miệng anh, làm sâu sắc thêm nụ hôn này. Nụ hôn này rất sâu, vẫn luôn là cô chiếm ưu thế; khống chế thân thể anh. Nhẹ nhàng trêu chọc, một chút cũng không nhượng bộ. Hai người bằng cách nào đó lăn lên giường, anh đè lên người cô.

“Anh cam kết với em từ giờ trở về sau anh sẽ không suy nghĩ lung tung nữa, cũng sẽ không tùy hứng làm việc.

Em cho anh làm gì thì anh làm cái đó, cảm giác an toàn không bao giờ là một người có, mà hai người trả tiền. Từ trước đến giờ đều là em cho anh cảm giác an toàn, nhưng mà từ bây giờ trở đi sẽ đổi lại là anh cho em cảm giác an toàn.” “Anh hứa, anh sẽ mãi là chỗ hậu phương vững chắc của em, sẽ không để em xảy ra gì ngoài ý muốn, mặc kệ là em muốn làm cái gì, em cứ yên tâm mà thực hiện nó. Em chỉ cần biết rằng sẽ mãi mãi có anh ở nhà chờ đợi. Em luôn có anh và có 3 đứa con bên cạnh.”

“Được rồi!” Trong nháy mắt khi nghe điều này, trái tim của anh đã ổn định trở lại. Anh nhìn chằm chằm cô thật sâu, cúi người đang chuẩn bị hôn cổ cô, tiếp tục làm sâu sắc thêm sự mập mờ, lại bị cô từ chối.

“Không cần, không có tâm tình.”

“Ồ” anh nhẹ nhàng bước xuống, sợ mình đè lên người làm cô khó chịu, cử chỉ hơi vụng về: “Anh tưởng em kéo anh lên giường, là muốn cùng anh… Có vẻ như anh đã suy nghĩ nhiều rồi. Đúng vậy, hiện tại xác thật là không có tâm tình, chờ giải quyết chuyện của mẹ vợ ổn thỏa rồi chúng ta lại…”

“Cố Thành Trung, anh nghĩ cái gì vậy chứ?” Má cô hơi đỏ lên.

Anh chạm vào đầu cô và nói: “Nghĩ tối nay nên ăn tối dưới ánh nến.”

“Còn mấy đứa nhỏ thì sao?”

“Anh bảo Dương Nguyệt dẫn bọn nhỏ đến hậu viện, ai cũng không được vào.”

Bóng đêm dần dần buông xuống, nhà ăn tràn ngập âm nhạc du dương của máy phát nhạc.

Rượu vang đỏ, hoa hồng, nến…

Bầu không khí đã được làm nổi bật đến cùng cực.

Căn phòng tràn ngập hương thơm của bít tết trong khi ba đứa trẻ đang đói đứng bên ngoài cửa, hít một hơi thật sâu.

Dương Nguyệt gặm bánh mì mà phòng bếp đã làm bọn họ ăn, chỉ là tâm lý có sự chênh lệch thật sự là quá lớn.

Điều này chứng tỏ rằng bố mẹ là tình yêu đích thực, còn con cái gì đó… chỉ là một tai nạn.

“Bố mẹ lại bắt đầu tú ân ái.”

“Đúng vậy, mỗi lần đều như vậy, làm sao có thể mặc kệ con cái như vậy chứ?

Em đói đến nỗi em muốn ăn bít tết. Bố mẹ ơi… Con không muốn ăn thức ăn Trung Quốc! con muốn ăn… Món khai vị thì có gan ngông với rượu vang đỏ, món chính thì 200g thịt bò Kobe, còn có kem truffle để làm món tráng miệng! Bố mẹ ơi, cho con vào với…”
 
Chương 3015


Chương 3015

“Anh không muốn hôn bọn chúng, anh chỉ muốn hôn em thôi.”

“Được rồi, được rồi, so đo với con của mình như vậy, anh chính là người đầu tiên trên đời đó!”

“Vậy thì có thể so sánh, nghĩ đến lớn nhất trong ba đứa nhóc cũng chỉ hơn ba tuổi, còn phải nuôi mấy năm nữa, nghĩ đến liền đau đầu.” Anh bất đắc dĩ đố trán.

“Vậy chờ chuyện này qua đi, em sẽ dành thời gian cho anh nhiều hơn, đi du lịch với anh, cùng anh đi mấy chỉ nhánh của công ty, đi đâu cũng được. Sau đó, em không cần bên cạnh bọn nhỏ nữa, em chỉ vây quanh chồng em thôi. Chúng †a cùng thưởng thức ẩm thực, ngắm phong cảnh, ghi lại mọi khoảnh khắc tuyệt vời.”

“Chỉ cần… Anh có thể ở bên cạnh em, được chứ? “

“Được rồi!” Người đàn ông nghiêng người đặt môi mình lên môi cô, nụ hôn này rất sâu và kéo dài.

“Ai nha, mấy đứa không được nhìn!”

Dương Nguyệt khẩn trương che mắt Cố Hy và Cố Niệm Noãn, lại không nghĩ đến Đoàn Tử đang ngậm núm v* cao su, đôi mắt đờ đẫn chớp chớp, nhìn họ hôn nhau, cười ngu ngốc. Thậm chí còn khua tay múa chân.

“Không được, phải che mắt Đoàn Tử lại!”

Cho dù không nhớ gì thì cũng phải đề phòng, kẻo từ nhỏ đã là kẻ ăn chơi trác táng rồi.

Cô ta thả Cố Hy ra và che mắt Đoàn Tử lại.

Cố Hy lớn hơn một chút, tính khí cũng điềm đạm nhất, bình thường không thích nói chuyện, nhưng cậu ta rất cẩn thận, chăm sóc em gái và em trai của mình rất tốt.

Cậu ta là con trai cả trong gia đình, Cố Thành Trung đối xử bình đẳng với cậu ta nên cậu ta chỉ lớn hơn một chút là đã có phong thái của một người đàn ông nhà họ Cố rồi.

Cậu ta rất tự giác, che mắt của mình và nói: “Con sẽ không nhìn trộm.”

“Cố Hy rất nghe lời.”

“Dì Dương Nguyệt, tại sao mẹ và bố luôn hôn nhau vậy?”

“Bởi vì… Tình yêu?”

“Vậy thì tại sao con không thể nhìn?”

“Gái này …”

“Em cũng yêu anh nha! Vậy có phải em cũng có thể hôn anh không?”

Cố Niệm Noãn cảm thấy những gì cô bé nói rất có lý, không chút do dự hôn Cố Hy bên cạnh, miệng đối với miệng, mũi đối với mũi.

Nhìn thấy cảnh này, Dương Nguyệt sững sờ.

Mà thân thể nhỏ nhắn của Cố Hy cũng cứng đờ, phản ứng đầu tiên là nhanh chóng che cái miệng nhỏ nhắn lại, kinh ngạc nhìn cô bé bằng đôi mắt †o tròn.

Cố Niệm Noãn hoàn toàn không nhận ra có vấn đề ở nào, lại hôn Dương Nguyệt một cái.

___ Dương Nguyệt hơi rối, không biết nên giải thích sự khác biệt giữa nam và nữ với Cố Niệm Noãn như thế nào.

Nhưng cô ta không nghĩ đến Cố Hy lại nghiêm túc kéo Niệm Noãn qua và nói: “Noãn Noãn, em có thể hôn anh, nhưng em chỉ có thể hôn má. Chúng ta dần dần lớn lên, nam nữ khác biệt. Tình yêu giữa bố và mẹ không giống như của chúng ta, cho nên bọn họ mới có thể không kiêng ky mà hôn môi, còn chúng An †a thì không thể.
 
Chương 3016


Chương 3016

“Anh là con trai, em là con gái, ở nhà có thể hôn má. Nhưng khi đi học đừng bao giờ hôn người khác, ngay cả khi đó là bạn tốt của em. Chỉ cần là khác giới, đều không thể.”

“Tại sao chứ…”

“Dù sao…Chính là không thể.”

Cố Hy còn nhỏ tuổi, không có cách nào giải thích thêm nữa, cuối cùng hai má đỏ bừng, ngượng nghịu nói: “Dù sao thì …Chính là không thể! Hôn má chỉ dành riêng cho người nhà, còn hôn môi thì… Giống như bố mẹ vậy, mới được!”

“Đạo lý…giống như đạo lý này. Chờ các con lớn lên một chút sẽ hiểu ra mọi chuyện. Cố Hy đã trở thành anh bạn nhỏ trong nhà rồi!”

“Nói cho dì biết, sau này con lớn lên muốn kết hôn với người như thế nào?

Nhìn con bây giờ bộ dạng khôi ngô, lớn lên chỉ sợ làm chết mê không ít cô gái.”

“Lấy người giống như Noãn Noãn vậy.

“Tại sao vậy?”

“Bởi vì…con không giỏi nói chuyện, còn Noãn Noãn lại rất biết cách nói chuyện, như vậy trong nhà mới có thể vô cùng náo nhiệt.”

Cậu ta vừa cười vừa nói.

Bản thân Cố Hy sẽ không thể tưởng tượng được, khi còn bé nói muốn tìm một cô nàng giống như Cố Niệm Noãn, khi lớn lên cô nàng đứng trước mặt, cậu ta lại rút lui không dám tiến lên một bước.

Cố Hy luôn biết rõ thân phận của mình, cậu ta không phải con ruột của bố mẹ, dù đây là nhà của cậu ta nhưng cậu ta vẫn sợ.

Khi lớn lên và năm tháng tiếp tục chồng chất, cậu ta ngày càng hiểu biết nhiều hơn.

Cho dù cậu ta đánh đâu thắng đó, nhưng những lời đàm tiếu bên ngoài vân để lại trong lòng cậu ta rất nhiêu mạnh thủy tinh vỡ.

Điều duy nhất cậu ta có thể làm là ngăn sự tự ti, biến thành vũ khí sắc bén để làm tổn thương người quan trọng nhất của mình.

Gậu ta nhìn Cố Niệm Noãn và mỉm cười ngọt ngào.

Đứa nhỏ như cậu ta cũng muốn lấy một người vợ giống hệt bố, cưới một người hoạt bát đáng yêu, ngày nào cũng ở nhà nhìn.

“Được rồi, được rồi, chúng ta dọn cỏ đi, không chịu nổi bọn chúng quanh co như vậy”

“Noấn Noãn chăm sóc Đoàn Tử, anh đi dọn.”

Cậu ta là một người anh trai, đáng phải gánh chịu nhiều hơn.

Mà Cố Niệm Noãn cũng rất nghe lời cậu ta, Cố Niệm Noãn nổi tiếng là một đứa nghịch ngợm nhưng đối với Cố Hy thì nói gì nghe nấy.

Dương Nguyệt phát hiện ra rằng vừa mới nhổ cỏ một lát, Cố Niệm Noãn đã chạy bộ hết sức tới đây, đưa khăn giấy hoặc nước cho Cố Hy, bộ dáng chăm sóc người rất chu đáo.

Nhìn cảnh này, khiến cô ta không khỏi nhớ đến thời thơ ấu của mình.

Dương Thiên Minh thường đi làm thêm, học sinh trung học đã đi phụ giúp, vì tuổi còn nhỏ, chủ quán không nhận nên anh ta nhận tiền ít hơn người khác gấp đôi.

Mỗi ngày anh ta đều bận đến mười hai giờ khuya mới về, thường xuyên không hoàn thành bài tập về nhà của mình, ngày hôm sau còn bị giáo viên phạt đứng.
 
Chương 3017


Chương 3017

Mỗi lần Dương Thiên Minh về, cô ta đều dậy, nấu nước nóng cho anh ta tắm, xoa bóp cho anh ta.

Anh ta rất hay ảo thuật, có khi mang ra một con búp bê bằng vải vụn, đôi khi lại mang ra một cây kẹo m út, đó là đều những thứ mà cô ta đã yêu thích từ lâu.

Cô ta không cần nhắc tới, Dương Thiên Minh đều biết rõ, anh ta quả thật là con giun trong bụng cô ta.

Bây giờ, khi nhìn lại những đứa trẻ nhỏ này, một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên khóe miệng cô ta.

Anh à, em trưởng thành rồi, anh có thấy không?

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hứa Trúc Linh ăn uống no say, đang ngắm trăng trong sân.

Còn Cố Thành Trung thì dắt ba đứa nhỏ lên lâu tắm rửa cho chúng ngủ ngon lành.

Hai người cùng ngồi xích đu, đung đưa một lúc.

“Tớ thực sự ghen tị với cậu, có con trai, con gái, bố mẹ chồng vui tính, gia đình hoà thuận vui vẻ”

“Nếu như ngày từ đầu chúng ta không thay đổi thân phận, có lẽ chúng †a đang ở trong một tình huống khác nhau bây giờ.”

“Sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Có một số người đã được định sẵn sẽ gặp gỡ nhau. Bất kể bàn cờ có bị quấy rối như thế nào thì chuyện nên gặp vân phải gặp”

“Thật sao? Tớ vẫn luôn cảm ơn cậu.

Nếu như tớ không phải Hứa Trúc Linh, tớ sẽ không gặp được Cố Thành Trung.

Sau khi gặp anh ấy, tất cả những đau khổ trước đó đều không có gì đáng nhắc tới. Bởi vì thượng đế sẽ an bài những điều tốt nhất đến cùng.”

“Đúng vậy, mọi thứ đều được định sẵn. Thượng đế an bài những điều tốt đẹp nhất ở bên cạnh tớ, chỉ là tớ lại ngu dốt, không bao giờ cảm nhận được.

Cũng giống như không khí này, tớ luôn nghĩ anh ấy sẽ ở khắp mọi nơi và sẽ không rời đi. Một ngày nào đó, khi tớ bước vào thế giới ky khí, tớ mới biết răng rời khỏi anh ấy sống không bằng chết.”

Cô ta đưa tay lên chạm vào khoảng không, như thể cô ta có thể nắm được nó.

“William đâu? Cậu ta không phải là oxy của cậu sao?” Hứa Trúc Linh tò mò hỏi.

“William? Thực ra tớ nợ cả hai người đàn ông, nhưng tớ nợ Dương Thiên Minh quá nhiều. Còn về William, tớ không dám nghĩ đến.”

Cô ta bất lực nhún vai và nói: “Có lẽ thượng đế cảm thấy tớ quá nhàm chán nên đã làm ra một số vấn đề đó cho tớ giết thời gian.”

“Đừng nhắc đến quá khứ nữa, chúng †a cùng hướng tới tương lai, mọi thứ sẽ ổn thôi. Chờ mẹ trở về, gia đình chúng †a sẽ chính thức đoàn tụ “

“Ừm, tớ cũng coi như bảo vệ tớ và người thân Dương Thiên Minh.” Dương Nguyệt nói: “Đúng rồi, tớ phát hiện thấy Cố Hy nhà cậu rất cẩn thận. Sau này nhất định là một người đàn ông ấm áp.

Cậu có phải đang chơi nuôi chồng từ bé cho Cố Niệm Noãn nhà cậu không?”

“Đừng nói mò, để bọn trẻ nghe thấy không tốt, bọn chúng chỉ là anh em với nhau mà thôi!”

“Anh em thì anh em, cũng không phải là ruột thịt. Nếu tương lai chúng thực sự ở cùng một chỗ, chúng sẽ vì không có quan hệ huyết thống mà cảm ơn cậu rất nhiều”

“Không thể nào đâu?” Hứa Trúc Linh cau mày, cô thậm chí còn không thể tưởng tượng được sau này chúng sẽ ở bên nhau như thế nào.

Bởi vì cô chưa bao giờ suy nghĩ điều không chính đáng, hơn nữa Bạch Minh Châu nhiều lần chào hỏi cô, muốn cô giữ Cố Niệm Noãn lại để kết thông gia với gia đình cô ấy.
 
Chương 3018


Chương 3018

Cô cảm thấy sẽ thành đôi với Ôn Thiên u, còn Cố Hy thì…Chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.

“Làm ơn đi, bọn nhỏ sớm chiều ở chung. Bọn nhỏ biết rằng chúng không có quan hệ huyết thống từ khi còn nhỏ.

Việc chúng ở chung với nhau có vấn đề gì chứ? Cậu nhìn xem, Gố Hy lớn lên không xấu, tính cách cũng tốt. Cho em gái, em trai mọi thứ. Tôn trọng những người lớn tuổi, đặc biệt sẽ làm đau người, nhưng cũng không phải là điều hòa trung tâm. Nó chỉ đối tốt với Noãn Noãn”

“Tớ thấy, việc này có thể thành…Nếu không tớ coi cho cậu một quẻ, xem bọn nhỏ có hy vọng hay không cũng để cho cậu uống thuốc an thần trước.”

Dương Nguyệt đang chuẩn bị thực hiện ý tưởng của mình thì bị Hứa Trúc Linh ngăn lại.

“Được rồi, để cho đứa trẻ tự mình phát triển đi! Người lớn chúng ta không nên nhúng tay vào, con bé thích ai thì sẽ ở bên người đó. Tớ nuôi Cố Hy, không phải để thằng bé làm con rểi”

“Được rồi, được rồi, tớ tôn trọng cậu, để cho đứa trẻ tự do phát triển.”

Cô ta duỗi eo nói: “Tớ mệt rồi, tớ lên nghỉ ngơi trước đây, cậu lên lầu không?”

“Tớ cố chờ một chút, chờ Cố Thành Trung xuống tìm tớ, tớ cùng anh ấy phơi ánh trăng.”

“Chậc chậc chậc, những người đang yêu ngay cả ánh trăng cũng có thể phơi”

“Tranh thủ thời gian đi, nam phu điện trì, một lâu hơn sáu.”

Chú thích: “Câu này là 1 dạng xoáy đểu: Nam Phu là một thương hiệu pin của Trung Quốc, nó nổi tiếng vì 1 lần quảng cáo, không biết nghĩ gì mà quảng cáo 1 cục pin của nó mạnh hơn 6 cục pin của hãng khác, nên bây giờ dân mạng TQ dùng hình tượng này để diễu cợt”

Cô đá vào mồng nhẹ của cô ta, Dương Nguyệt nhanh chóng đi lên.

Cô nhìn ánh trăng sảng ngời, soi sáng cả khoảng sân.

Cô ngồi trên chiếc ghế treo đung đưa, dần dần chìm vào cơn buồn ngủ.

Cô nửa mơ nửa tỉnh, cảm giác có người đang đi về phía mình.

“Ưm”

Cô lẩm bẩm nói mê.

“Tại sao lại ngủ thiếp đi rồi, cũng không sợ chết cóng sao?”

Cố Thành Trung bất lực lắc đầu, cẩn thận ôm ngang cô lên.

Đêm nay tâm trạng cô rất tốt, anh hoàn toàn có thể yên tâm, nếu không sinh ra bệnh trầm cảm sẽ không tốt.

Chỉ trong nháy mắt, đã đến ngày thủy triều xuống, ngay khi Triệu phát hiện ra sự thay đổi của thủy triều, cậu ta lập tức thông báo cho Cố Thành Trung, William và những người khác, bọn họ xuất phát từ một bến cảng văng vẻ và đi vòng nhiều tuyến đường biển để đến vùng lân cận nơi họ đã ở lại ban đầu này.

Còn chưa đến gần, đã cảm nhận được sự va chạm giữa những tảng đá ngầm bên dưới và thân tàu.

“Không có cách nào để đến tới gần hơn. Ở phía dưới tất cả đều là đá ngầm, tiếp theo nên làm gì bây giờ?”

“Nếu cậu quen thuộc kỹ năng bơi lội, thì cùng tôi đi xuống dưới, chuẩn bị đặt thuốc nổ nhũ hoá, sau đó nổ mìn ở dưới nước.”

Cố Thành Trung dẫn đầu mặc đồ lặn. Đeo mặt nạ dưỡng khí.

“Jenny, cô ở đây để ý đến chuyển động của những con tàu gần đó.”
 
Chương 3019


Chương 3019

“Để lại một cô gái có được không?”

Cố Thành Trung có chút lo lăng.

Neil chưa kịp trả lời, .Jenny đã quất thắng cây roi xuống mặt nước, phát ra tiếng rắc rắc.

“Hừ, anh đừng đánh giá thấp tôi, tôi rất lợi hại đấy.”

“Cô ấy có thể chăm sóc tốt con tàu.”

“Vậy thì chúng ta hấy xuống trước đi. Hai ngày nữa họ mới có thể trở về.

Nói không chừng họ sẽ cử người đến kiểm tra gần đó. Bọn họ vừa mới đi.

Chắc chắn sẽ không về ngay đâu, chúng ta phải nhanh lên”

Sau đó cả ba người lao xuống nước và bắt đầu lắp thiết bị nổ mìn.

Mặc dù việc lắp đặt có chút phiền phức, nhưng ước chừng một giờ trôi qua, sáu điểm nổ mìn đã được lắp đặt, ẩn dưới đá ngầm ẩn hiện, cho dù có người lặn xuống nước, rất có thể sẽ bị bỏ qua.

Công tắc nổ thủ công, đến thời điểm chạy trốn sẽ sử dụng.

Cũng hy vọng rằng nó chỉ được sử dụng khi chạy trốn ra ngoài!

Một giờ sau, họ vội vã lên bờ, .Jenny cầm lấy kính viễn vọng và nói: “Có vẻ như có một con tàu hướng bốn giờ, tàu của chúng ta phải nhanh chóng rời đi.”

“Đi thôi, hai ngày nữa trở lại.”

Con tàu nhanh chóng rời đi, rất nhanh đã cập bến.

“Tiếp theo đi đâu?”

“Một số nơi tiếp giáp với Đà Nẵng, một là London, còn lại là Hà Nội. Tôi đã liên hệ với Samegawa Akane và yêu cầu họ điều tra kỹ lưỡng toàn bộ kết nối đường biển. Để Harley cầm chân ở đảo Sương Mù một lần nữa, lúc này thế lực ở đảo Sương Mù đã yếu đi, lần này nếu anh ta may mắn trốn thoát, anh ta sẽ phải trả giá trong bước tiếp theo.

“Còn lần này, cảm ơn mọi người đã nỗ lực hết sức để cứu mẹ vợ tôi, tôi cũng mong mọi người ở đây để bảo vệ an ủi cho tôi. Nếu nguy hiểm đến tính mạng của mình thì có thể từ bỏ, dù sao thì tính mạng cũng chỉ có một, mọi người giúp tôi đến đây, tôi đã vô cùng cảm kích”

“Thủy triều sẽ dâng cao trong hai ngày tới. Chúng ta đợi bọn họ trở lại vị trí ban đầu rồi tiến hành bao vây” Nhân viên của chúng ta có hạn. Tôi chỉ có sáu chiếc du thuyền. Khi tôi xem cách phân bố, chúng ta sẽ xếp thành từng cặp, denny và Neil, William và Phó Thiết Ảnh, tôi một mình. Miễng cưỡng đủ ba chiếc, tôi hy vọng răng chỉ có ba chiếc du thuyền có thể uy hiếp đến chúng!”

“Ai nói chỉ có năm người, còn có tôi”

Diệu Miêu không biết từ đâu xuất hiện: “Còn có tôi, tôi đi cứu thây của mình, tại sao thiếu tôi được? Tất cả là do Phó Thanh Viên gạt tôi, tôi không biết gì cả, thật quá đáng.”

“Sao cô lại đến đây? Cậu ta cũng chỉ vì nghĩ đến sự an toàn của cô thôi.”

“Chuyện này, tôi phải tham gia, không thể từ chối. Nếu không, tôi liều mạng với các anh”

Đôi mắt của Diệu Miêu rất nghiêm khắc. Nếu ai dám ngăn cản cô ấy, cô ấy có thể thực sự sẽ giết người đó.

“Gố Thành Trung, tôi và anh một đội, thế nào? Thân thủ của tôi anh cũng biết, tôi không yếu hơn những người ở đây.”

“Chuyện này, tôi muốn thương lượng với Phó Thanh Viên trước, rồi mới quyết định.”

“Tôi sẽ để anh ấy đồng ý!”

Diệu Miêu nói một cách tự tin.
 
Chương 3020


Chương 3020

“Nếu chúng ta chỉ có ba chiếc du thuyền, và nó cũng không lớn, thì lực uy hiếp quả thực không lớn.” William khẽ cau mày: “Gòn có người đến hỗ trợ sao?”

“Tạm thời không có ứng cử viên thích hợp. Mọi người hãy bảo đảm an toàn của mình bằng tất cả các khả năng”

“Tôi sẽ chọn hai người thân tín đến đây.”

“Ở đảo Sương Mù cũng có một số người đã được thả, vẫn trung thành với tôi, tôi cũng có thể gọi đến”

“Như vậy, chúng ta sẽ gom đủ năm chiếc ca nô, khả năng chiến thắng cũng lớn hơn rất nhiều.”

Cố Thành Trung vô cùng cảm kích nói.

Lần này mọi người đã đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, ngay cả khi họ thất bại, thì họ đều đã làm hết sức mình.

“Tôi sẽ chuẩn bị ca nô.” Cố Thành Trung nói.

William nói: “Tôi sẽ giải quyết súng ống. Tôi am hiểu phương diện này.”

Mọi người ngay lập tức bắt đầu phân công công việc, nhưng Diệu Miêu không làm gì cả.

“Vậy thì… Tôi làm gì đây?”

“Về nhà thuyết phục chồng cô đi.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“bi thì đi!” Diệu Miêu bĩu môi.

Rất nhanh cô ấy đã trở về nhà, lương tâm có chút căn rứt, gặp một anh chàng lập trình viên có một điều không tốt, đi đến đâu cũng có định vị, cậu ta luôn biết cô ấy ở đâu và đã làm gì.

Khi cô ấy trở về nhà, Phó Thanh Viên đang bình tĩnh xem TV.

Thay dép lê xong, cô ấy bước thẳng vào phòng.

“Không có gì để nói với anh sao?”

“Anh biết hết rồi, anh còn muốn em nói gì nữa? Chuyện nên nghe, không phải anh đều đã nghe trộm rồi sao?”

Diệu Miêu bĩu môi, bất mãn nói.

“Nhưng đây không phải em chủ động nói cho anh biết! Điều anh muốn, không phải là tự mình nghe thấy, mà là em chủ động nói cho anh biết! Chuyện lớn như vậy, tại sao không cùng anh thương lượng, lại thừa lúc anh nghỉ ngơi rời đi chứ.”

“Vậy được rồi. Bây giờ em sẽ nói cho anh biết, nếu như em nói với anh, em muốn đi cứu thầy của mình, anh có đồng ý không?”

“Anh đồng ý!” Phó Thanh Viên nói từng chữ một, ba chữ này vang vọng toàn bộ căn nhà.

“Cái… Cái gì?”

Lần này đến phiên Diệu Miêu kinh hãi, một hồi lâu sau vẫn chưa phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn Phó Thanh Viên. Cậu đi về phía cô ấy nói: “Tôi đồng ý cậu đi, từ khi tôi biết Bạch tiền bối bị dẫn đi, tôi vân lo cậu sẽ biết, dùng trăm phương ngàn kế gạt cậu. Nhưng tôi cũng biết rõ, nếu như cậu biết, cậu chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Tôi ngăn cản cậu, cậu sẽ chỉ hận tôi cả đời.”

“Cho nên, lần này tôi không ngăn cản cậu, cậu muốn đi cứu người, tôi đồng ý.”

“Thật, thật sao?”

Hạnh phúc tới quá đột ngột, Diệu Miêu có chút bất ngờ không kịp đề phòng, còn có chút choáng váng.
 
Chương 3021


Chương 3021

Cậu ta nói chân thành như vậy, nhất định không thể là giả.

Tính tình của cậu ta, cô ấy rành rế nhất, nói một chính là một, sẽ không vòng vo gạt người.

“Cậu không trách tôi sao?”

“Tôi có thể trách cậu cái gì, sư phụ cậu có ân cứu mạng với cậu, cậu cứu bà ấy là phải. Tôi không có cách nào ngăn cản cậu làm chuyện đúng đắn, nhưng tôi quả thực có lòng riêng, tôi sợ cậu xảy ra chuyện.”

“Tôi… Tôi hứa với cậu, tôi sẽ cố gắng bảo vệ tốt bản thân mình, có được không? Đột nhiên cậu trở nên thấu tình đạt lý như vậy, làm cho tôi không quen lắm, trong lòng… bị nghẹn có chút khó chịu.”

Nếu như Phó Thanh Viên vì chuyện này cãi một trận âm ï với cô ấy, cô ấy nhất định dùng lý lẽ cãi lại, nói rằng cậu ta bất chấp lý lẽ.

Nhưng bây giờ hoàn toàn ngược lại, cậu ta vô cùng rõ hành động của cô ấy, vậy mà lại để cô ấy tự do tùy hứng làm bậy.

Cô ấy mếu máo, có chút áy náy, cảm thấy có chút không công bằng đối với cậu ta.

Phó Thanh Viên bước lên ôm thật chặt lấy Diệu Miêu, bàn tay xuyên qua mái tóc của cô ấy.

“Tôi có thể làm gì đây, ngoại trừ đồng ý ra, tôi không còn làm được cái gì cả”

“Lần này tôi trở về, sẽ đàng hoàng làm cô dâu của cậu, có được hay không?”

“Được, đây là cậu nói đó.”

“Vậy nếu như tôi xảy ra chuyện gì, cậu cũng có thể tìm người khác làm…”

“lm miệng, đừng nói những lời nhảm nhí đó, tôi sẽ không để cậu có chuyện.”

“Cậu cũng không phải là Đại La thần tiên.” Diệu Miêu bất đắc dĩ nhún nhún vai.

“Tóm lại, tôi sẽ không để cho cậu xảy ra chuyện gì.”

Câu nói này, từng chữ đều có lực, rơi xuống đất phát ra tiếng.

Trong đôi mắt cậu ta là một khoảng xanh đen, chăm chú nhìn vào cô ấy thật sâu, bên trong lại cất giấu một loại cảm xúc cái phức tạp khó mà hiểu được.

Bị cậu ta nhìn như vậy, chẳng biết tại sao tim cô ấy lại nặng trĩu, còn có chút không thở nổi.

Cậu ta ôm lấy mình thật chặt, ánh mắt ngày càng u ám quỷ dị.

Rất nhanh đã đến lúc thủy triều dâng lên vào hai ngày sau, bởi vì là buổi chiều, đại khái khoảng buổi trưa là đã bắt đầu tập trung ở bến tàu, kiểm tra hết thảy đồ để xuất hành.

Tất cả mọi người đã đến đông đủ, chỉ có Diệu Miêu chưa tới.

“Sao vậy, chẳng lẽ cô ấy lâm trận bỏ chạy rồi?” William nghi ngờ hỏi.

“Cậu ấy sẽ không.”

Ngay tại lúc này, một chiếc xe chạy tới, cửa xe mở ra, một bóng người quen thuộc bước xuống.

Người vừa tới không phải Diệu Miêu, mà là Phó Thanh Viên.

“Tại sao lại là cậu?” Cố Thành Trung nhíu chặt chân mày.

“Tôi không có cách nào ngăn cản cậu ấy đi cứu người, cho nên tôi thay cậu ấy tới. Hôm nay lúc ăn cơm trưa tôi đã thêm vào canh của cậu ấy một chút thuốc, cậu ấy hẳn có thể yên ổn ngủ đến tối. Loại chuyện đàn ông phải làm này, không thể để một người con gái như cậu ấy nhúng tay vào.

“Chuyện đàn ông phải làm? Anh William, vậy anh coi em là cái gì? Em không phải con gái sao?”

“Em là con gái, đáng tiếc em lại không có chồng thay em ra mặt.”
 
Chương 3022


Chương 3022

“Anh chính là chồng em mà.”

Jenny khoác lấy cánh tay William, cười hì hì nói.

Tình tình nhất thời trở nên lúng túng.

Cố Thành Trung cuối cùng nhả ra một ngụm khí thô, gật đầu một cái: “Vậy cậu đi cùng tôi, mọi người mặc áo chống đạn vào cả đi, phá nổ sẽ có mảnh vỡ, nhớ bảo vệ đầu. Toàn bộ điểm phá nổ đều giao cho Phó Thanh Viên, Phó Thanh Viên có thể tính toán chính xác diện tích thương vong, biết chúng ta phá nổ bao nhiêu mới có thể đến phạm vi an toàn.”

“Ngoài ra, có thiết bị quan sát dưới nước không? Tôi sợ sau đó người của Carlo sẽ xuống biển phá rối từ dưới đáy thuyền.”

“Có, tôi bảo đảm dẫn tôi theo sẽ không bị lỗ, vợ tôi hữu dũng vô mưu, bụng dạ đầu óc thẳng thắn, không hữu dụng bằng tôi. Sóng âm dưới đáy biển này có thể tính toán phát hiện chuẩn xác các sinh vật trong vòng mười dặm, hơn nữa còn có hệ thống theo dõi xác định vị trí, từng biểu hiện của thuộc hạ mỗi người đều được che đậy, chấm đỏ chớp tắt là có người ra vào.”

“Công nghệ cao vậy sao? Có hứng thú vào quân đội của tôi không, nghiên cứu khoa học cho chúng tôi?”

William không nhịn được bắt đầu đào người.

“Nghĩ gì vậy, cho dù có cống hiến thì cũng về doanh trận của quốc gia mình.”

“Vậy tôi thật sự hy vọng thế giới vĩnh viên hòa bình.”

William buông lời trêu ghẹo, chống chọi với thiên tài khoa học kỹ thuật thế này, tất cả đều phải đi nghiên cứu khoa học lại, thứ đồ chơi hiếm lạ gì cũng có, ai cũng sợ.

Rất nhanh, Phó Thanh Viên đã phủ đầy hệ thống sóng âm ngay tại bốn phía của chiếc thuyền, chỉ cần dưới nước có động tĩnh, phát ra bất kỳ sóng âm nào cũng có thể đo lường được.

Sóng âm của cơ thể con người phát ra rất đặc biệt, cảm ứng vô cùng dễ dàng.

Hết thảy đã được chuẩn bị ổn thỏa, mọi người bắt đầu đi sâu xuống biển, khi thật sự tới gần mục tiêu, tâm trạng của mọi người càng khẩn trương.

Gần chạng vạng tối, sương mù trên biển bốc lên, một tầng sương mù lờ mờ dày đặc, mặc dù không tới mức cản trở tâm mắt, nhưng cũng ảnh hưởng một chút.

Bầu trời đột nhiên mất đi vẻ đẹp khiến cho thần kinh mọi người căng thẳng.

Tất cả bắt đầu phân tán từ từ, vây lại thành hình quạt.

“Bọn họ trở lại rồi.”

Phó Thanh Viên lập tức dùng điện thoại không dây thông báo cho mọi người.

Bởi vì nước lớn, đối phương bắt đầu quay trở lại phía trên rừng đá ngầm, hơi nước cũng cản trở tâm nhìn nên bọn họ rất khó phát hiện được thuyền con của mình.

Tất cả mọi người trên thuyền đều đụng ống hãm thanh, họ đều lặng yên không một tiếng động, giống như sự yên lặng trước khi mưa gió ập tới, có vẻ quỷ dị nặng nề khác thường.

Tất cả mọi người đều lên tinh thần, bởi vì lần này lấy ít đánh nhiều, phần thăng vốn nhỏ, chỉ có thể hành động bất ngờ.

Rất nhanh, thuyền con của bọn họ đã bố trí xong, đối phương mơ hồ phát hiện được cái gì nên đã phái một chiếc cano đi ra, bên trên chỉ có hai người, dễ dàng bị Cố Thành Trung ngay trước mặt bắt được.

Anh trực tiếp giữ hai người lại, để cho chiếc cano quay trở về chỗ cũ, tạo ra bầu không khí đáng sợ.
 
Chương 3023


Chương 3023

Đối phương cũng không ngu, không cho từng tiểu đội một xuất hành nữa mà là Carlo tự mình lái thuyền tiến lên phía trước, định rời khỏi tầng sương mù, nhìn thử xem rốt cuộc là ai đang giở trò quỷ.

Rất nhanh, anh ta đã đối diện với Cố Thành Trung.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Cố Thành Trung, đôi mắt màu lam u tối của anh ta ngay lập tức co rút, tất cả bên trong đều là sự tàn ác.

“Thì ra là anh đang giở trò quỷ? Tôi thật sự đã coi thường anh, tôi biết anh sẽ không từ bỏ ý đồ, những lại không ngờ lá gan của anh lại lớn như vậy, chỉ có hai người cũng dám đi sâu vào trại địch của tôi sao?”

“Sao anh biết tôi chỉ có hai người mà không phải là thiên quân vạn mã.

Còn nữa, anh đã cảm nhận được phương hướng chưa? Rất rõ ràng, anh đã bị người của tôi bao vây.”

“Vậy sao?”

Anh ta hung tợn híp mắt, bọn họ quả thật có cảm nhận được sự chèn ép từ một hướng khác, một phân đội nhỏ đã đi không trở về, cho nên mới di dời toàn bộ thuyền bè.

Sương mù trên biển dày đặc, không thấy rõ những nơi quá xa, rốt cuộc đã tới bao nhiêu người thật sự rất khó nói.

“Tôi tới không phải để lưới rách cá chết với anh, tôi chỉ cần con tin. Thả mẹ vợ tôi ra, chúng ta giải quyết trong hòa bình. Trên thuyền của tôi có súng đạn, tôi có thể cho anh, để anh có thể thắng lợi trở về. Nhưng nếu như anh vẫn không biết phải trái, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Có thể đàm phán mà không mất một binh một chốt nào đương nhiên là tốt nhất, dù sao mạng của Carlo thế lực của các nước đều muốn. Giữ lại tai họa ngầm lớn như vậy, cuối cùng sẽ thành một tai họa!

Carlo nghe nói như vậy, đáy mắt đều là sự hung ác, anh ta vẫn luôn biết Cố Thành Trung sẽ ra tay, chỉ là không ngờ rằng lại nhanh như vậy.

“Anh cho rằng tôi không biết mưu kế của anh sao? Muốn mang Bạch Nhược Minh Lan đi, anh và tôi không mất một binh một chốt, nhưng thực tế các nước đều đã ra lệnh truy nã tôi, ai cũng muốn mạng của tôi. Anh không giết tôi, đương nhiên vân còn rất nhiều người muốn giết tôi. Là anh đang sợ tôi và anh cá chết lưới rách, còn bị thương vong lớn hơn!”

“Muốn có được người, trừ phi bước qua xác của tôi, nếu không cho dù tôi có chết cũng phải kéo theo một cái đệm lưng!”

Giọng điệu anh ta u ám.

“Đã như vậy, xem ra không còn bất kỳ chỗ nào có thể đàm phán rồi. Vậy thì bắt đầu dùng đao thật súng thật đi!”

Vẻ mặt Cố Thành Trung lạnh lùng, trực tiếp báo tin cho những chiếc thuyền khác có thể tiến hành gây rối.

Để cho Carlo không biết phía mình rốt cuộc có bao nhiêu chiếc thuyền, trước hết là làm cho anh ta khiếp đảm một hồi cái đã.

Đây chính là một chiến thuật tâm lý.

Ngay tại lúc này, điện thoại không dây vang lên giọng nói của Phó Thiết Ảnh: “Thuyền của tôi và Neil bị lộ rồi, Carlo có hai chiếc thuyền, một chiếc đã trở về trước, một chiếc chờ an toàn rồi mới trở vê. Tôi đối đầu trực diện với chiếc thuyền kia. Bây giờ chỉ có thể dựa vào sương mù trên biển tiến hành bắn †âm xa, nhưng đến gần rồi, chúng tôi lại không biết trên thuyền của bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu khẩu súng.”

Giọng nói của Phó Thiết Ảnh nhanh chóng truyền tới.

Carlo bên kia cũng nhận được tin tức, không ngờ chỉ là một con cọp giấy, chỉ mang tới có năm chiếc thuyền mà cũng dám ngông cuồng.

“Tôi tưởng anh có bao nhiêu bản lĩnh, thì ra cũng chỉ như vậy, muốn lừa tôi hả, kiếp sau đi! Cố Thành Trung, nếu anh đã không nói đạo nghĩa, vậy tôi cũng không khách sáo.”
 
Chương 3024


Chương 3024

Carlo bắt đầu phản kích, ngay lập tức toàn bộ mặt biển đều có tiếng súng nổ. ï Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bến tàu không nghe thấy tiếng nổ súng, nhưng mặt nước ở phía sau lại nổ tung tóe, bến tàu có thể cảm nhận được rõ ràng mặt nước đang chấn động, có thể thấy lực phá nổ không nhỏ.

Hơn nữa còn liên tiếp đợt này đến đợt kia, vang lên ước chừng mấy tiếng mới kết thúc.

Ngư dân trên biển nhìn về phía xa xa, nội tâm phát hoảng, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Người dân gần đó nhanh chóng báo cảnh sát, bởi vì sự việc nghiêm trọng nên cảnh sát đã trực tiếp điều động lực lượng vũ trang.

Quý Khiêm và Gehlen lập tức vội vã chạy tới, vẫn luôn lái về hướng biển sâu.

Càng đến gần địa điểm phát nổ, mùi thuốc súng và mùi máu tanh càng nồng nặc.

Trên mặt biển trôi nổi không ít xác cá, máu tươi đầm đìa, dẫn tới nhiều loài cá hung mãnh lại căn nuốt.

Gió biển thổi tới, bọn họ gân như nôn ra. : Sau đi tới rặng đá ngầm, nó đã không còn tồn tại, tan vỡ chìm xuống biển từ lâu.

Trên mặt biển nổi lơ lửng một ít ván gỗ và máy móc của chiếc thuyền, còn có… thi thể người.

Xem ra là người và thuyền ở trung tâm vụ nổ đều bị tan xác.

Bọn họ đem từng phần thi thể về khám nghiệm tử thi, phát hiện trong đó có cánh tay của Carlo ở, kiểm chứng vân tay thì quả thực chính là anh ta.

Carlo chết, mối họa ngầm cũng được tiêu trừ, mọi người đều thở phào nhẹ nhốm.

Nhưng một câu hỏi khác lại xuất hiện, là ai làm?

Ai lại có lá gan lớn để đấu với một phần tử kh ủng bố như vậy?

Gehlen đoán được một người, Quý Khiêm cũng đoán được một người.

Quý Khiêm vội vã chạy tới nhà họ Cố, hỏi xem Cố Thành Trung có trở về hay không, kết quả là không có.

Bởi vì anh ta đích đột nhiên đến trước cửa nên đã làm cho trái tim Hứa Trúc Linh thấp thỏm.

Cô nắm thật chặt lấy quần áo của Quý Khiêm, hỏi: ‘ Anh, sao vậy? Có phải Thành Trung đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”

“Không có, chỉ là đối phương có chút hành động, anh sợ anh ấy làm ra chuyện thiếu suy nghĩ mà thôi. Không có chuyện gì đâu, anh đi về trước đây, vân còn một đống lớn chuyện chờ anh xử lý.

Anh ta cũng không nói thật, sợ Hứa Trúc Linh không chịu nổi đả kích.

Có lẽ một chút nữa Cố Thành Trung sẽ trở về, là anh ta đã nhạy cảm quá mức.

Giờ phút này, nhà của Cố Ngọc Vy Cô ấy sinh đứa trẻ xong thì có chút u uất, bây giờ đã tốt hơn.

Nguyên Doanh vấn còn ở bệnh viện, cô ấy ở nhà một mình chăm sóc đứa nhỏ.

Ngay tại lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

“Tới đây tới đây…

Cô ấy liếc nhìn ra từ mắt mèo, phát hiện… tất cả đều là máu.

Cô ấy vội vàng mở cửa ra, Phó Thiết Ảnh và William đang đỡ lấy Cố Thành Trung, cả người của anh đều là máu, cả khuôn mặt cũng đều có vết máu, không nhìn kỹ cũng sẽ không rõ rốt cuộc là ai.

“Anh… anh Thành Trung… Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Tại sao lại biến thành như vậy!”

“Mau gọi Nguyên Doanh nhanh chóng trở về, anh ấy bị thương, vết thương rất nặng, tất cả đều là máu.”
 
Chương 3025


Chương 3025

“Đến bệnh viện đi!”

“Không thể, chuyện này quá ầm ï rồi, nếu như đi bệnh viện thì toàn bộ lực lượng cảnh sát vũ trang đều sẽ biết.”

“Các anh… mau vào đi, để tôi thử một chút.”

Cố Ngọc Vy luống cuống, lập tức đưa Cố Thành Trung đến phòng phẫu thuật nhỏ của mình, toàn bộ bên trong đều là môi trường vô khuẩn.

Cô ấy lập tức gọi điện thoại cho Nguyên Doanh, cô ấy nhớ được nhóm máu của Cố Thành Trung, tình hình nhất định phải truyền máu.

“Nguyên Doanh, lấy máu từ kho máu, càng nhiều càng tốt, em không quan tâm anh dùng cách gì, nhất định phải mang túi máu về cho em, anh trai em… Anh trai em sắp chết rồi, anh phải nhanh lên một chút. Nếu như anh trai em chết, em sẽ liều mạng với anh, anh mau về đi.”

Cô ấy gào thét vào trong điện thoại, sau đó run rẩy vứt nó qua một bên.

Cô ấy lại thay đồng phục giải phẩu vào, từ khi mang thai đến bây giờ cô ấy vấn chưa mặc lại đồng phục giải phẫu, bây giờ mở lấy dao giải phẫu của mình cô ấy lại khẩn trương, hít thở không thông.

Lúc này Cố Ngọc Vy có chút không quen tay, nhưng cô ấy biết, bây giờ không phải là lúc do dự, mình do dự một phần, Cố Thành Trung sẽ nguy hiểm thêm một phần.

Một mình cô ấy ở trong phòng phãu thuật, sau đó cởi qu@n áo trên người Cố Thành Trung ra, nhìn thấy vết thương chồng chất trên thân thể anh.

Vô số mảnh vụn đâm rách da thịt, vết thương có lớn có nhỏ.

Có một cái thiếu chút nữa đã đâm vào tim.

Anh đeo mặt nạ oxy, nhưng sinh mạng vấn yếu ớt, độ phập phồng kia thật sự khiến cho người ta lo lắng đề phòng.

Cô ấy nhìn khuôn mặt Cố Thành Trung thật lâu, cắn chặt hàm răng, bắt đầu đi vào công việc.

Đầu tiên là xử lý mảnh vụn trên người, sau đó tiến hành kích điện, lồ ng ngực của anh còn tụ máu, các loại vấn đề giống như là thần chết ở ngay tại bên cạnh cô ấy, giành giật sinh mạng của Cố Thành Trung với cô ấy!

Cô ấy nhất định sẽ thành công, trong tất cả những người anh trai, Cố Thành Trung là người hiểu rõ cô ấy nhất.

Cô ấy không thể để cho anh xảy ra chuyện, cô ấy sẽ không để cho thần chết mang anh đi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hai người đàn ông bên ngoài cũng rất chán chường, trên người cũng mang thương tích.

Nguyên Doanh nhanh chóng trở về, hai vợ chồng đều ở trong phòng phẫu thuật, tiến triển như thế nào, ai cũng không biết.

Cố Thành Trung và William lên thuyền thành công, những người còn lại vân luôn che chắn cho bọn họ.

Sau khi bọn họ vào khoang thuyền lại phát hiện không có bóng dáng của Bạch Nhược Minh Lan, cuối cùng không thể không rút lui.

Carlo thấy vậy, bắt đầu điên cuồng dùng mũi thuyền đâm vào, bọn họ thiếu chút nữa đã rơi xuống nước.

Vốn dĩ công tác phá nổ cuối cùng là do Phó Thanh Viên phụ trách, nhưng lại không ngờ máy chống thấm nước lại rơi xuống biển.

Cố Thành Trung đột ngột chạy qua, ai cũng không ngăn được, cuối cùng đành chọn quay về.

Một mình anh đi lên chiếc thuyền không có người dùng, bên trên còn có thi thể thuộc hạ của Carlo. Nếu không có Bạch Nhược Minh Lan, bọn họ sẽ phải rút lui trở vê, mà Cố Thành Trung lại lựa chọn ở lại phá nổ.
 
Chương 3026


Chương 3026

Mà Garlo cũng đang chạy trốn như vậy, Cố Thành Trung chờ bọn họ chạy đến khu vực an toàn, vì đề phòng Carlo cũng chạy trốn nên anh đã cho nổ ở bên bờ, vân chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm đã trực tiếp cho nổ tất cả.

Trong lúc nhất thời, nước bắn tung †óe khắp mặt nước, thuyền của Carlo ngay lập tức nổ tan thành mảnh vụn.

Mà anh đứng ở bên bờ cũng không có may mắn để tránh khỏi, cho dù trên người có mặc áo chống đạn thì vẫn bị những mảnh vụn đâm vào khiến cho cả người đều là máu.

Anh rơi từ trên thuyền xuống, lâm vào hôn mê.

Mà thuyền của bọn họ cũng cảm nhận được dư âm, Phó Thiết Ảnh cho những người còn lại đi trước, để lại một chiếc thuyền, anh ta phải đi tìm Cố Thành Trung.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, bất luận là như thế nào thì cũng phải cho bố mẹ và Hứa Trúc Linh một câu trả lời.

Cùng ở lại còn có William, hai người †ìm ở trên biển rất lâu, cuối cùng phát hiện thân thể anh ở trên một tấm ván nổi lên. j Lúc anh rơi xuống biển, trên người bị thương rất nặng, nhưng lại không lập †ức rơi vào hôn mê.

H@m muốn sống mãnh liệt giúp anh leo lên một tấm ván, cơ thể chậm rãi bò lên trên.

Phó Thiết Ảnh lập tức kéo vớt anh lên, đi thẳng một đường đến nhà Cố Ngọc Vy.

Cả thành phố này, nếu như vợ chồng Nguyên Doanh và Cố Ngọc Vy không cứu được, vậy cũng không cần vị bác sĩ nào khác chữa trị nữa.

Bởi vì chạng vạng Quý Khiêm đột nhiên đi tới một chuyến nên khiến cho tỉnh thân Hứa Trúc Linh vẫn không yên, mắt phải vẫn luôn giật giật.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Buổi tối lúc ăn cơm, cô gọi vô số cuộc điện thoại, hôm nay lúc anh ra cửa đã nói mình chờ anh trở về dùng cơm, anh nhất định sẽ trở về.

Nhưng mà bây giờ điện thoại lại không có người nghe.

Trái tim của cô cũng bảy lên tám xuống. : “Mẹ, cha đâu?”

Niệm Noãn cũng ý thức được bầu không khí không bình thường, cẩn thận hỏi.

“Cha của mấy đứa có chút chuyện, trễ chút nữa mới trở về, chúng ta ăn trước. Trúc Linh, cô cũng ăn một chút đi, đừng như vậy, đứa trẻ đang ở đây.”

Dương Nguyệt tốt bụng nhắc nhở.

Cô nghe vậy, thở ra một hơi, gắng gượng để lộ ra một nụ cười.

“Đúng, trễ chút nữa cha mới về, chúng ta ăn trước, mẹ sẽ chừa thức ăn lại cho cha. Ăn đi, đừng để đói.”

Cô giả bộ như không có chuyện gì, bắt đầu ăn cơm.

Chẳng qua là mỗi một ngụm đều giống như nhai đèn cầy, khó khăn trôi từ cổ họng xuống dạ dày.

Cơm nghẹn ở trong cổ họng đau rát, cô thiếu chút nữa đã không nhịn được khóc lên.

Cô ra sức chịu đựng, thật vất vả mới chờ được đến khi bữa cơm này kết thúc, Dương Nguyệt mang con đi lên, sau đó lại xuống nhìn cô. : “Về phòng trước nghỉ ngơi đi.”

“Tôi ở đây chờ anh ấy trở lại.”

“Cô ở trong phòng chờ cũng giống vậy thôi.”

“Không được, cô đi lên nghỉ ngơi trước đi, tôi ở đây đợi. Được rồi, cô đừng quan tâm việc của tôi.”
 
Chương 3027


Chương 3027

Cô đẩy Dương Nguyệt đi, sau đó quay trở lại ghế sa lon lần nữa, tiếp tục nằm xuống.

Cô cuộn người thành một đoàn ngủ trên ghế salon, ngủ rất nông, vẫn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài.

Ngay tại lúc này, cô dường như nghe được tiếng mở cửa, đột nhiên giật mình mở mắt ra.

Cô lập chạy ra phía cửa huyền quan, nhìn thấy Cố Thành Trung đang đổi giày.

“Cố Thành Trung!”

Cảm xúc của cô vô cùng kích động, lập tức nhảy phốc lên bám ở trên người anh.

“Anh hù chết em, tại sao bây giờ mới trở về. Sao em lại không nghe thấy tiếng xe, anh trở về bằng cách nào? Đúng rồi, anh không sao chứ, anh Quý Khiêm đã đặc biệt tới đây một chuyến, em còn tưởng rằng anh đã xảy ra chuyện, để em nhìn một chút xem anh thế nào…”

Trong đầu cô bây giờ có vô số vấn đề chờ anh trả lời, nhưng một giây tiếp theo người đàn ông đã trực tiếp hôn lên môi của cô, tất cả những lời còn sót lại đều bị kẹt ở trong cổ họng.

Cô níu thật chặt lấy quần áo của anh, cũng không hỏi gì nữa, anh bình an trở lại là tốt rồi.

Anh vẫn mặc bộ đồ khi ra cửa, chỉ là có chút bụi bặm, cũng không biết là đi đến đâu mà bị bẩn.

Nụ hôn này kéo dài rất lâu mới kết thúc.

Anh vấn chưa thỏa mãn buông cánh môi cô ra, dịu dàng vuốt v e đầu cô: ‘Sao lại không ngủ?”

“Chờ anh, anh không trở về em không ngủ được. Mí mắt của em cứ luôn giật giật, may mà anh không sao!”

“Em xem, không phải anh đã trở về rồi sao?”

“Trở về là tốt, trở về là tốt rồi.” Cô lẩm bẩm nói đi nói lại mấy chữ này, chợt nghĩ đến cái gì, nói: “Anh vẫn chưa ăn cơm hả, em có chừa đồ ăn tối cho anh, em đi hâm lại cho anh một chút.”

“Không cần phiền vậy đâu, anh không đói bụng, anh chỉ muốn nhìn em một chút…”

“Như vậy sao được, cơm tối là phải ăn, nếu không đêm khuya đói bụng dạ dày sẽ khó chịu.”

Cô vội vàng nói, ngay sau đó liền xoay người đi vào phòng bếp.

Cố Thành Trung đi theo cô, cũng muốn đi vào giúp đỡ nhưng lại bị cô ngăn cản.

“Anh không cần làm gì cả, chỉ cần ở chỗ này nhìn em, chờ cơm nóng cho ra nồi là xong thôi.”

“Được, anh nhìn em.”

Anh tựa vào khung cửa, nhìn bóng lưng bận rộn của cô, trong đáy mắt đều là nụ cười ấm áp.

“Hôm nay các anh vấn thuận lợi chứ?”

“Có người bị thương không?”

“Anh không sao là tốt rồi, bọn họ đều đi gặp bác sĩ rồi sao?”

“Đi rồi.

“Nhất định là anh rất mệt mỏi, nói chuyện cũng chỉ có một hai chữ.”

“Linh Linh, em quay đầu nhìn anh một chút đi…

Một câu nói này chỉ có mấy chữ, nhưng cũng vẫn rất vô lực, tựa như rất yếu ớt vậy.

Cô nghe vậy lập tức xoay người nhìn anh, trong tay cô còn bưng thịt nạm bò anh thích ăn.

Nhưng khi quay đầu, bên trong nhà đã trống trơn, chỗ anh vốn đang đứng lại không có một ai cả.

Cô lập tức chạy ra khỏi phòng bếp, kêu lên: ‘Cố Thành Trung? Anh lên lầu rồi sao? Cố Thành Trung…”

Dương Nguyệt nghe tiếng cô gọi đi xuống lầu.
 
Chương 3028


Chương 3028

“Sao vậy? Cố Thành Trung về rồi sao?”

“Vừa mới, vừa mới về, nhưng chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi của anh ấy. Anh ấy cho tôi nhìn thấy anh ấy một chút, tôi vừa quay đầu lại… Anh vốn đang đứng ở chỗ này, chính chỗ này!”

Cô chỉ chỉ cửa phòng bếp: “Đã tựa vào chỗ này!”

“Có phải cô hoa mắt rồi hay không, tôi mới vừa từ trên lâu đi xuống, nhưng không thấy cái gì cả.”

“Không thể nào, anh ấy mới vừa trở về, còn đổi giày…”

Cô cuống cuồng lật đật đi tới cửa huyền quan, phát hiện cửa đóng chặt, cô nhớ lúc Cố Thành Trung về chưa đóng cửa.

Cô cũng quên đóng, chỉ một lòng muốn nấu cơm cho anh ăn.

Đúng rồi, anh còn đổi giày.

Giày đâu?

Dép ở nhà vẫn còn tại chỗ, cũng không có giày da được thay ra.

Nhưng mà… Rõ ràng chính là anh mà?

Cái ôm và nụ hôn mới vừa rồi còn chân thực như vậy, sao có thể chỉ trong một cái chớp mắt mà đã không thấy người đâu rồi.

“Cố Thành Trung, anh đi ra đây, có phải anh lên lầu rồi hay không!”

Cô có chút không tiếp nhận nổi, muốn đi lên lầu tìm người.

“Được rồi, cô đừng đánh thức con nhỏ, tụi nó vừa mới ngủ. Tôi vừa đi xuống, có người đi lên hay không tôi còn không biết sao? Tôi biết bây giờ cô rất lo lắng cho Cố Thành Trung, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô, anh ấy quả thật là chưa về, cô đừng như vậy, đừng dọa tôi sợ có được hay không?”

“Tại sao cô lại không tin tôi? Tôi thật sự nhìn thấy Cố Thành Trung, anh ấy còn ôm tôi, còn bảo tôi nhìn anh ấy một chút. Thật đó, cô tin tôi đi, có được hay không? Anh ấy không ở trên lầu thì nhất định đang ở trong sân, tôi đi tìm anh ấy!”

“Hứa Trúc Linh…”

Dương Nguyệt muốn ngăn cô lại, nhưng cô lại tránh thoát.

Cô lảo đảo nghiêng ngả chạy tới vườn hoa, nhưng vườn hoa trống không, làm gì có bóng dáng của Cố Thành Trung.

“Cố Thành Trung, anh đi ra đi, em nhìn thấy anh mà, anh nói với Dương Nguyệt là em không có gạt cô ấy đi.

Anh đi ra đi có được hay không? Cơm tối sắp xong rồi, có phải anh đang trách em không chịu nhìn anh thật kỹ hay không? Xin lỗi, đáng lẽ em không nên làm gì cả, nhìn anh cho thật kỹ…”

“Cố Thành Trung, anh đi ra đi có được hay không?” Cô đau đớn kêu gào.

Đến cuối cùng, cả người cô chật vật ngã xuống đất, sương đêm rơi xuống làm ướt người cô.

Dương Nguyệt thấy vậy vội vàng bước lên đỡ cô dậy.

Cô che mặt khóc nức nở, không dừng lại được.

Anh thật sự đã về, anh đã vê…

Dương Nguyệt nhìn căn nhà trống rỗng, làm gì có bóng dáng Cố Thành Trung?
 
Chương 3029


Chương 3029

Cô ấy ôm lấy Hứa Trúc Linh thật _ chặt, không ngừng an ủi: ‘Hứa Trúc Linh, cô tỉnh táo một chút đi có được hay không, Cố Thành Trung chưa có trở về, là do cô quá nhớ anh ấy cho nên mới xuất hiện ảo giác.”

“Không có, không phải là ảo giác, rất chân thực…”

“Trúc Linh, tôi biết tình hình bây giờ rất tệ, chuyện Cố Thành Trung đi làm rất nguy hiểm, anh ấy đã một ngày chưa trở về, mỗi một phút mỗi một giây trôi qua đều là đau khổ. Tôi hiểu… Tôi đều hiểu, anh trai cũng chưa trở về! Nhưng chúng ta không thể suy sụp tỉnh thần, cái nhà này vân còn, cô phải kiên cường, cô còn có ba đứa conl”

“Trúc Linh, tôi cầu xin cô, cô đừng như vậy, cô như vậy thật sự khiến tôi rất suy sụp. Chúng ta cùng phấn chấn lên có được hay không?”

Dương Nguyệt nói mãi nói mãi, nước mắt đã ướt áo, mỗi lần… anh trai rời đi, cô ấy đều chờ anh trở về, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày anh ấy sẽ không trở lại.

Cô ấy nghĩ tâm trạng của Hứa Trúc Linh bây giờ cũng giống như vậy.

Cho dù bị cuộc sống đánh từng đòn mạnh, bọn họ cũng phải tiếp tục chống đỡ, đánh trả lại một quyền, để cho cuộc sống biết mình cũng không phải dễ trêu.

Hứa Trúc Linh khóc đến khi không còn ra tiếng.

Nước mắt làm nhòe tầm mắt, cô không nói được tiếng nào đã trực tiếp hôn mê.

Trước khi nhắm mắt, hai mắt ngấn lệ mông lung, cô dường như đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc, giống như là của Cố Thành Trung…

Anh không đi, vẫn luôn ở bên cạnh cô.

Cô nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói là do đau lòng quá độ cho nên mới dẫn đến việc não bị choáng nhẹ.

Dương Nguyệt vẫn luôn ở bệnh viện trông nom Hứa Trúc Linh, nhìn thấy sắc mặt Hứa Trúc Linh tái nhợt, trong lòng cô ấy cũng hết sức khó chịu.

Bên ngoài không có một chút tin †ức, Cố Thành Trung rốt cuộc như thế nào cũng không ai biết.

Hứa Trúc Linh ngủ mê man chừng một ngày một đêm mới tỉnh lại.

Lần này, cô đã tỉnh táo rất nhiều, không còn khóc lớn làm loạn.

Cô về nhà, ba đứa bé cũng cảm nhận được bầu không khí nghiêm trọng, bắt đầu buồn buồn không vui.

Cố Thành Trung đã hai ngày không trở về, đây tuyệt đối không phải tin tức tốt gì.

Cùng lúc đó, tin tức Carlo bỏ mạng lại truyền ra, ngay lập tức khiến cho mọi người thở phào nhẹ nhốm.

Sau khi Hứa Trúc Linh biết được, cô lập tức đi đến nhà họ Quý, Quý Khiêm chắc chắn sẽ biết gì đó.

Quý Khiêm biết cô đến nên cũng chuẩn bị kỹ càng.

“Anh không tìm được Cố Thành Trung, người cũng không phải do bọn anh ra tay đánh chết, có người đã ra tay trước bọn anh, rõ ràng là muốn giải quyết trong tối, không muốn đi đường sáng. Bên phía bọn anh tra được một ít vết máu, có của cả… Cố Thành Trung, Phó Thanh Viên, Phó Thiết Ảnh… Còn lại thì không biết, hồ sơ trong kho không CO “Chuyện này rốt cuộc như thế nào thì anh không rõ, nhưng theo như anh biết, trừ Phó Thanh Viên về nhà thì Phó Thiết Ảnh cũng không có trở về Huế.”

“Phó Thiết Ảnh, Phó Thanh Viên…cũng tham gia?”

“Có lẽ vậy, bên phía Phó Thanh Viên anh vẫn chưa đi qua, ở đây còn có rất nhiều chuyện chưa xử lý xong.”

“Em đi tìm cậu tai”

Hứa Trúc Linh không hề do dự, trực tiếp đi tìm Phó Thanh Viên.
 
Chương 3030


Chương 3030

Người mở cửa là Diệu Miêu, sắc mặt cô ấy nặng nề, nói: “Linh Linh, sao cô lại tới đây?”

“Phó Thanh Viên đâu? Bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bảo cậu ta nói cho tôi biết.”

“Linh Linh, Phó Thanh Viên… Bây giờ rất không ổn, từ lúc cậu ấy trở lại đã tự giam mình ở trong phòng, không ăn không uống, tôi cũng rất buồn rầu. Bây giờ cậu ấy cũng không để ý đến tôi, tôi cũng không biết nên làm thế nào mới phải. Lúc cậu ấy trở về, trên người còn bị thương, có hỏi cậu ấy thế nào cũng không chịu nói.”

“Cô có biết chút gì không?”

“Tôi biết Cố Thành Trung vẫn luôn †ìm Phó Thanh Viên để hỗ trợ, sau đó mới biết sư phụ tôi… Cũng chính là mẹ cô bị Carlo bắt đi. Sư phụ nuôi tôi nhiều năm như vậy, tôi không thể nào khoanh tay đứng nhìn. Nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm, vốn phải là tôi đi, nhưng Phó Thanh Viên lại làm tôi hôn mê, đi thay tôi, trở về thì trở thành dáng vẻ này.”

“Các người… Các người rốt cuộc có bao nhiêu chuyện gạt tôi?”

Bước chân của Hứa Trúc Linh lảo đảo, hôm nay mới biết mẹ mình là sư phụ của Diệu Miêu.

Thì ra ban đầu Diệu Miêu tiếp cận cũng là vì bảo vệ cô.

“Tôi thật sự không phải cố ý, làm sao bây giờ?”

“Tôi đi hỏi!”

Cô trực tiếp xông vào phòng ngủ, ra sức đập cửa, cửa đã khóa trái từ bên trong.

“Phó Thanh Viên, Cố Thành Trung rốt cuộc thế nào rồi, cậu nói cho tôi biết đi! Bất luận kết quả tốt xấu ra sao, tôi cũng có thể tiếp nhận. Tôi sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy xác, anh ấy bây giờ ở nơi nào!”

“Các người rốt cuộc đã làm cái gì vậy, nói đi! Cố Thành Trung hiện giờ đang ở đâu, còn có Phó Thiết Ảnh nữa, mẹ tôi đâu… Van xin cậu hãy nói cho tôi biết có được hay không. Cậu đi ra đi. “

Thấy Phó Thanh Viên vân chậm chạp không chịu đi ra, cô không ngừng đập cửa, cho dù đập đến nỗi cánh tay đau đớn, cuối cùng chết lặng mất đi tri giác, nhưng cô vần không để ý, ra sức đập.

Cuối cùng dùng hết sức lực đập mạnh một cái, cửa rốt cuộc cũng bị đập văng, nửa người của cô cũng cứng lại, vô cùng đau đớn, cổ tay đã sớm bị đập sưng đỏ.

Bên trong căn phòng đen thui một mảnh, rõ ràng là ban ngày nhưng từ trong ra ngoài đều được kéo rèm cửa sổ cẩn thận, một tia ánh sáng mặt trời cũng không đi vào được.

Phó Thanh Viên ngồi xổm ở một góc, ôm lấy mình thật chặt, vùi đầu vào trong đầu gối, tựa như đã mất đi tất cả cảm giác đối với cái thế giới này.

Cậu ta giống như là đứa trẻ trơ trọi, gặp phải chuyện đáng sợ nhất.

Hứa Trúc Linh vọt tới, liều mạng lắc người cậu ta, câu ta mới ngước khuôn mặt tái nhợt lên.

“Cố Thành Trung đâu? Cố Thành Trung đâu?”

Cô liều mạng kêu gào.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Phó Thanh Viên, cậu đừng dọa tôi.”

Diệu Miêu thấy dáng vẻ ngây ngốc của cậu ta, trái tim dâng lên tới cổ họng.

Phó Thanh Viên giống như không nghe thấy vậy, mờ mịt luống cuống nhìn Hứa Trúc Linh, đáy mắt lóe lên ánh sáng sợ hãi.

Mặc cho Hứa Trúc Linh truy hỏi, cậu ta vẫn không nói một câu, Diệu Miêu đột nhiên chú ý thấy trong lỗ tai cậu ấy có máu.

“Cậu… Có phải không nghe được hay không?”
 
Chương 3031


Chương 3031

Giọng nói run rẩy của Diệu Miêu vang lên.

Phó Thanh Viên kinh ngạc nhìn cô ấy, môi miệng khô đét ngập ngừng.

“Gậu… Nói gì?”

“Đồ ngốc, lỗ tai bị thương tại sao không chịu nói! Đi bệnh viện, ngay lập tức đi bệnh viện.”

Diệu Miêu trực tiếp lôi cậu ta đứng lên, nhưng không ngờ Phó Thanh Viên mới vừa đứng lên, cơ thể cậu ta lại không đứng vững, trực tiếp ngất xỉu.

Hai người hợp lực đưa Phó Thanh Viên đến bệnh viện, màng nhĩ tai phải bị thương rất nghiêm trọng, gần như hoàn †oàn mất đi thính lực, hẳn là đã nghe được âm thanh quá lớn nên mới dân tới việc màng nhĩ bị thủng.

Tai trái mặc dù không có hoàn toàn không nghe được, nhưng cũng không lạc quan, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống sau này.

Phó Thanh Viên vì mất cân bằng dinh dưỡng nên đã rơi vào hôn mê, vẫn còn đang truyền dịch dinh dưỡng.

Hứa Trúc Linh có chút suy sụp ôm đầu, bây giờ cô giống như là ở bên bờ sụp đổ, không tiếng động hét lớn, ai có thể nói cho cô một câu trả lời chính xác không, sống hay chết đều được, tóm lại là sông phải thấy người, chết phải thấy xác.

Nhưng bây giờ tin tức gì cũng không có, trái tim treo lơ lửng, giống như bị đeo một quả bom hẹn giờ vào người vậy, không biết lúc nào sẽ cho mình một đòn trí mạng.

Phó Thanh Viên cũng không hôn mê bao lâu, chạng vạng đã yếu ớt tỉnh lại.

Cậu ta trợn tròn mắt nhìn trần nhà, Hứa Trúc Linh và Diệu Miêu cũng ở bên cạnh.

Nhưng cậu ta lại không nghe được bọn họ đang nói gì, vẫn còn chìm đắm trong ký ức về ngày hôm đó.

Cố Thành Trung ở lại phá nổ, cậu ta không đồng ý.

Anh biết trị số chính xác, nhưng anh lại không biết nếu làm sai có thể mình sẽ chết!

Nhưng Cố Thành Trung vẫn kiên quyết bảo cậu ta chạy, một mình cậu ta lái thuyền rời đi nhưng vẫn không yên lòng, dứt khoát quay đầu, quyết định cùng tiến cùng lùi với anh.

Đúng lúc nhìn thấy Cố Thành Trung bị nổ nằm bên bờ, lại bị sóng nước đánh trôi đi, giống như con diều đứt dây, một lần nữa rơi vào biển sâu.

Lúc đó anh vẫn không có lập tức mất ý thức, lúc rơi xuống biển còn ôm chặt lấy một tấm ván.

Mà cậu ta cũng bị một chút ảnh hưởng, cảm giác được có vật gì đâm vào trong tai, chỉ cảm thấy màng nhĩ đau nhức, sau đó… không biết cái gì nữa.

Mảnh vụn đâm vào mặt, máu tươi ấm nóng.

Sau đó xảy ra chuyện gì cậu ta hoàn toàn không biết.

Một mình cậu ta chật vật lên bờ, nhìn Phó Thiết Ảnh và William xuống biển mò vớt thật lâu mới cứu người lên được.

Khắp người anh đều là máu, bọn họ rời đi, ai cũng không để ý đến cậu ta.

Trên người cậu ta bị thương ít nhất, chỉ có điều… dọc đường đi cậu ta không nghe được bất kỳ âm thanh nào.

“Tôi… Có phải tôi không nghe được nữa rồi hay không? Hai người nói chậm một chút… Nói quá nhanh, tôi không nhìn thấy khẩu hình của hai người.”

“Phó Thanh Viên, tôi là Diệu Miêu, cậu còn có chỗ nào không thoải mái hay không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom