Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2972


Chương 2972

“Em đừng xem thường những kẻ liều mạng này, chúng có thể làm bất cứ điều gì chỉ vì tiền. Xét cho cùng, bọn chúng cũng muốn được sống, vì để cho bản thân có thể tồn tại, bọn chúng sẵn sàng cướp đoạt quyền được sống của người khác. Đều là những tên ác ôn!”

Hứa Trúc Linh có chút cảm động khi nghe những lời này.

Cô ôm lấy người đàn ông thân mình dày rộng, bàn tay nhỏ nắm lấy quân áo của anh.

“Có anh ở đây, em sẽ không sợ, dù trời có sập xuống em cũng không sợ đâu.”

“Hửm? Gó thật vậy không đấy?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nghe thấy như vậy, trong mắt người đàn ông lập loè một thứ ánh sáng như thiêu đốt.

Vừa nhìn cô thật sâu sắc, anh vừa kéo cà vạt của mình ra ném nó sang một bên, động tác hoàn toàn mang tính cầm thú.

Bên trong là áo sơ mi màu trắng với hàng cúc áo được may cẩn thận tỉ mỉ, vốn là được cài kĩ càng nghiêm túc nhưng hiện tại lại bị cởi bỏ từng viên từ trên xuống dưới, để lộ ra trái táo của Adam gợi cảm mê người kia.

Cô ngơ ngẩn mà nhìn, cầm lòng không đậu mà nuốt một chút nước bọt, thật sự là quá gợi cảm, quá đẹp rồi đấy.

Anh nắm lấy tay cô đặt lên ngực của mình, chạm vào da thịt nóng bỏng và bóng loáng.

Lúc này cô mới phản ứng lại, ý thức được điều gì sắp xảy ra, theo bản năng muốn rút lại bàn tay rời khỏi nơi đó, nhưng người đàn ông này làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô như vậy được chứ.

“Không phải là có anh ở đây, em sẽ không sợ sao?”

“Không phải, có anh ở đây em càng sợ hơn, Cố Thành Trung…… Đây là phòng sách đấy, nơi làm việc thần thánh cũng không thể xâm phạm…..”

Cô còn chưa nói xong, người đàn ông đã vung tay trực tiếp ném hết những hợp đồng trị giá cả trăm triệu trên mặt bàn xuống đất, khinh thường không thèm nhìn qua một cái.

Ngay sau đó bàn tay to lớn của người đàn ông kéo cô một cái rồi bế lên mặt bàn, đặt cô ngồi vững vàng, mặt bàn lạnh lẽo tạo nên một sự tương phản rõ rệt với da thịt ấm áp của cô.

` “Nghe em nói, vậy mà anh lại cảm thấy k1ch thích thật đấy.”

“Này….. Sao anh già mà không đứng đắn gì hết vậy!”

Thoáng qua một cái, khuôn mặt nhỏ của Hứa Trúc Linh lập tức đỏ lên vô cùng, ánh mắt cũng trở nên e thẹn.

Tuy rằng hai người từ lúc yêu đương đến bây giờ đã là sáu năm, nhưng cô lại cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, giống như bóng câu qua cửa sổ.

Cô có thể cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của bản thân, từ một thanh niên mười tám tuổi chưa trải sự đời, nghé con mới sinh không biết sợ cọp, cho tới bây giờ đã có chủ kiến của riêng mình, có thể giải quyết mọi việc một cách dứt khoát.

Mà Cố Thành Trung…… Trước sau như một, sáu năm chưa từng thay đổi.

Có lẽ, từ thời điểm xác định sẽ cùng cô, Cố Thành Trung vân chưa từng thay đổi. Sáu năm như một ngày đều yêu cô như vậy!

“Anh Cố, cũng gần như là chúng ta quen nhau được bảy năm.”

Cô ấn chặt bàn tay nhỏ bé của mình vào ngực anh, thay vì để anh tiếp tục lộn xộn, cô nghiêm túc hỏi.

“Mới là năm thứ bảy thôi. Chúng ta sẽ có rất nhiều lần bảy năm, chúng ta sẽ mãi luôn ở bên nhau.”

 
 
Chương 2973


Chương 2973

“Anh không nói về vấn đề này, nhưng… Nhẫn nhịn bảy năm, em chưa từng nghe qua sao? Anh nghe nói về khoảng thời gian bảy năm, nửa kia sẽ có khoảng thời gian chán nản, rất nhiều cặp vợ chồng không thể chịu đựng sau bảy năm nhãn nhịn mà ly hôn.”

Cố Thành Trung nói xong, cau mày nói: “Có phải vì anh bình thường không đủ chăm chỉ không?”

Những lời này đặc biệt nghiêm túc.

Cô sững sờ, cô nghi ngờ rằng anh đang bắt đầu hành động.

“Cái gì… Cố gắng cái gì cơ?”

Cô đỏ mặt giả vờ không hiểu anh đang nói gì.

“Có phải lúc bình thường anh đã không đủ cố gắng để yêu em, nên em đã hiểu lầm gì anh sao? Em thấy anh đối với em chỉ mới nhẫn nhịn được bảy năm sao? Xem ra anh phải tiếp tục chăm chỉ hơn, bằng không, em sẽ không cảm nhận được tình yêu của anh”

Cố Thành Trung nghiêm nghị nói, sau đó vòng tay to ôm lấy eo nhỏ xinh xắn của cô, che đi đôi môi mỏng của cô, hôn ngấu nghiến.

“Hừm.”

Cô bất giác khẽ rên lên, cố gắng đẩy anh ra, nhưng khoảng cách sức mạnh giữa hai người quá lớn khiến cô không gần như chết chìm vào sự dịu dàng vô †ận của anh.

Sau đó- Cô thở hổn hển, cả người đều cảm thấy thẹn thùng, xấu hổ ửng hồng.

Quá trình cố gắng của Cố Thành Trung đã chứng minh rằng anh ấy thực sự làm việc chăm chỉ hơn. Những vết dâu trên cổ, vết răng trên đùi và những vết xước trên lưng đều chứng tỏ rằng anh ấy thực sự đã rất chăm chỉ.

Anh cố hết sức chịu đựng, không để cho tiếng gầm thoát ra khỏi cổ họng, kiên quyết cắn chặt môi, anh chịu không nổi, đưa tay vào miệng cô, để cô căn anh.

Cô đang nằm trên ghế sô pha với những hạt mồ hôi li tỉ khắp người, thở hổn hển.

Còn người đàn ông dường như không có việc gì, thậm chí còn nhìn làn da trắng nốn của cô với ánh mắt như thiêu đốt, anh ta có ý muốn làm lại lần nữa.

Cô sợ tới mức vội vàng đem tay che quần áo, thật sự là một người đàn ông ba mươi tuổi giống như hổ như sói, càng ngày càng trở nên hung hãn, lúc nào cũng đòi hỏi ở cô hết lần này đến lân khác.

Cô cáu kỉnh trừng mắt, nhưng cái nhìn của cô không có tác dụng ngăn cản, thậm chí còn khiêu khích anh hơn.

“Đừng nhìn anh như vậy, quá mê hoặc, anh sợ không nhịn được.”

Anh cầm ly nước lại đây, cô thở dài nói: “Cố Thành Trung, anh không còn trẻ nữa, anh nhất định phải kiềm chết”

“Bác sĩ nói anh nhãn nhịn nhiều quá, cần được giải phóng.”

“Anh thấy hợp lý sao?”

“Mỗi tháng không cho em nghỉ một tuần thì sao?”

“Miệng em có được nghỉ sao?”

“Nhưng trên danh nghĩa, quả đúng là được nghỉ một tuần.” Anh vẻ mặt bình tĩnh, lời nói ra rất nghiêm túc.

Hứa Trúc Linh nóng nảy trợn mắt nói: “Em thật không biết, anh lấy ở đâu ra được tinh lực tốt như vậy.”

“Quả nhiên, trên mạng nói cái gì cũng đúng.”

Đàn ông tập thể dục, phụ nữ chịu không được. Phụ nữ tập thể dục, đàn ông không thể chịu đựng được.
 
Chương 2974


Chương 2974

Nhưng cô không thích động, cho nên cô chỉ có thể nhìn Cố Thành Trung buổi sáng dậy chạy, nhất định để một tiếng đồng hồ đó để tĩnh dưỡng.

Những người khác khi kết hôn, họ đều trông rất mất dáng, thậm chí dù không lộ liễu thì ít nhiều cũng sẽ béo lên.

Mỗi khi cô không thể ăn hết đồ ăn của mình, cô đều đưa cho Cố Thành Trung.

Đủ thứ đồ ăn vặt, có cả món ăn thử nghiệm nhưng chỉ là anh không thấy béo, vần lộ cơ bụng tám múi rõ như vậy.

Mỗi khi tập thể dục xong, anh còn phải để cho cô kiểm tra nữa, thật là…

Bi3n thái mài “Trên mạng nói cái gì đúng?”

Cố Thành Trung ngồi ở bên cạnh cô, để cô tự ngủ sẽ khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.

Cô vẫn chưa nguôi giận và không muốn nói chuyện với anh.

“Em đói.”

“Anh nấu cho em ăn.”

“Không, em muốn anh ở lại với em một lát, mệt quá.”

Cô nói rồi gục xuống.

“Vợ đã làm việc chăm chỉ. Hôm nay anh sẽ làm cho em một ít đồ bổ thật ngon.”

Đúng lúc này, từ ngoài cửa vang lên giọng nói của Cố Hy.

“Bà nội Bạch làm chút đồ ăn vặt, bà bảo đem lên cho hai người.”

Cố Thành Trung nghe vậy đứng dậy đi tới, mở cửa một chút, sợ bọn họ nhìn thấy Hứa Trúc Linh ăn mặc không chỉnh †ề.

Dù sao bọn họ vẫn còn nhỏ, tốt hơn hết không nên biết loại chuyện không thích hợp với trẻ nhỏ này.

“Hình như vừa rồi con nghe thấy tiếng hét của mẹ.”

“Hình như con cũng nghe thấy. Hình như mẹ đang khóc. Có phải bố đã bắt nạt mẹ con không?”

“Không, mẹ con đã vô tình bị đụng trúng người nên hét lên vì đau thôi, bố đang an ủi mẹ các con.”

Cố Thành Trung mặt không đỏ nhịp †im không loạn nói.

“Mẹ đau ở đâu?” Gố Hy lo lắng hỏi.

“Mông.”

“Được rồi, mấy đứa đi chơi đi, bố muốn đi xoa mông cho mẹ.”

“A, bảo mẹ hãy mạnh mẽ lên, đừng khóc nữa, người lớn không được khóc.”

“Được rồi.”

Cửa đóng lại. Cố Thành Trung nhìn Hứa Trúc Linh, thấy cô đang đem quần áo về che đầu.

“Cố Thành Trung, em phải liều mạng với anh. Sau này làm sao có thể ngẩng cao đầu trước mặt con cái nữa đây?”

“Trách anh đã dùng sức quá nhiều, nhưng không như vậy em lại nghi ngờ anh”

“Cố Thành Trung!”

“Được rồi, em không đói sao? Trước tiên lấp đầy dạ dày đã, mệt thì em ngủ một lát đi, lúc nữa anh sẽ ôm em đi tắm, rồi thay quần áo.”
 
Chương 2975


Chương 2975

“Được rồi, giao hết cho anh.”

Cô ăn một chút rồi chìm vào giấc ngủ sâu, cô thật sự rất mệt.

Sau đó, Cố Thành Trung ôm cô đi tắm, mặc quần áo sạch sẽ, cô mơ mơ mơ màng màng cảm nhận được, toàn bộ quá trình bởi vì quá tin tưởng và đã quen nên không tỉnh lại nhìn.

Cố Thành Trung nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang ngủ say trên tay mình, cúi người hôn lên trán cô một cái.

“Bảy năm không là gì cả. Anh vẫn muốn ở bên em bảy mươi năm. Không biết ông trời có cho anh cơ hội sống lâu không.”

Giọng anh trầm thấp gợi cảm, văng vắng bên tai. : “Ừm, Cố Thành Trung, em muốn ăn cái này.”

“Em muốn ăn gì?”

“Thịt kho tàu… Thịt lợn kho béo nhưng không béo.” Cô ở trong mơ, mơ màng nói.

“Được rồi, nghe lời em.”

Anh gõ mũi cô, buông cô ra, sau đó đi xuống, chuẩn bị nấu cơm trưa.

Theo yêu cầu của cô, chuẩn bị nấu món thịt kho tàu.

Bạch Nhược Minh Lan đến giúp đỡ và nói: “Nhận được tin tức từ chợ đen, gần đây nhất đã nhận được rất nhiều đồ trang sức quý giá không rõ nguồn gốc, tất cả đều là từ Đảo Sương Mù, họ đã cướp chúng một cách vô lương tâm từ trên biển, và sau đó bán chúng trên thị trường chợ đen để đổi lấy tiền.”

“Họ dường như rất thiếu tiền, nếu là đã rửa tay gác kiếm thì sẽ không đến mức như vậy. Cuối cùng bọn họ muốn làm gì?”

Bạch Nhược Minh Lan khó hiểu hỏi.

“Những kẻ kh ủng bố không chỉ ở Đảo Sương Mù, mà còn có những thủ lĩnh của các tổ chức khác. Nếu tôi đoán đúng, chúng muốn trở thành một nhóm của riêng chúng, sau đó gây ra sự hoảng loạn xã hội lớn hơn, và cả thế giới bị bao phủ trong sương mù của chúng.

Vì vậy, họ cần tiền để mở rộng, nhân viên, và làm một số chuyện trong tối.”

Bạch Nhược Minh Lan nghe xong, không khỏi nhíu chặt lông mày.

“Tôi nghe nói rằng nhiều gia đình giàu có đã bị cướp phá, và một khu công nghiệp ở Khải đặc Lincoln bị nổ tung và tổn thất hàng chục tỷ.”

“Một khi xúc tu của bọn họ đến được Đà Nẵng, bước tiếp theo phải chắc chắn sẽ là Huế, ở Huế chỉ có duy nhất nhà họ Thích là gia đình giàu có.”

“Điều kiện tiên quyết là, bọn họ có thể lấy được khoảng bao nhiêu. Nếu không kiếm được, bọn họ cũng sẽ không đến Huế.” Cố Thành Trung âm u nói.

“Thời điểm bây giờ khá rắc rối, phải cẩn thận. Cậu cũng là một người chồng và một người cha. Cậu phải luôn tự bảo vệ mình, nếu không con gái của tôi…

Phải nhờ vào ai đây?”

“Con biết, con sẽ không để cô ấy một mình. Con sẽ luôn ở bên cô ấy đến hết cuộc đời này.”

Những lời nói này thật da diết và mạnh mẽ, giống như một lời hứa rất trịnh trọng.

Trong khoảng thời gian này, nhiều gia đình có công ty bị buộc mà vơ vét hết tài sản của họ, không ít người thậm chí còn g iết chết con tin, cuối cùng gia đình chỉ có thể đến thu lại xác.

Tệ hơn nữa, một số người tìm khắp nơi còn không thể thấy được xương cốt ở nơi nào.

Nhóm cướp này chỉ đơn giản là không có nhân tính, bọn chúng có thể làm bất cứ điều gì vì tiền. Phó Thanh Viên đã tìm kiếm rất lâu và cuối cùng xác định rằng chúng hoàn toàn không phải trên đất liền. Mọi đường phố trên đất liền, thậm chí cả những thị trấn nông thôn hẻo lánh, cậu ta đều thực hiện mô phỏng 3D. Mọi nơi đều được theo dõi sát sao, không có khả năng cho một đám người như vậy thực hiện hành vi phạm tội.
 
Chương 2976


Chương 2976

Thế nhưng đến cuối cùng, vẫn không thể nhìn thấy được người của bọn chúng.

“Trên biển, bọn họ ở trên biển!”

Đà Nẵng một mặt hướng biển, những người này khi còn ở Malton, quanh năm cũng ở trên đảo, đi lại bằng thuyền, cho nên rất quen thuộc trên biển, và có thể sống sót trên biển rất tốt.

Khi đã ở quá xa bờ biển, ngoại trừ theo dõi bằng vệ tinh, bằng không Phó Thanh Viên cũng chẳng có cách nào khác.

Trừ bỏ những nơi ngư dân thường xuyên ra khơi, cuối cùng cậu ta cũng xác định được một nơi.

Bờ biển ngoại ô phía đông.

Khu vực này bị ô nhiễm nghiêm trọng do sự khai phá của các chủ đầu tư, và dần dần bị bỏ hoang.

Lúc đầu có đội dọn dẹp nhưng cuối cùng đành bỏ cuộc vì không còn đủ kinh phí.

Đã lâu như vậy, bờ biển đều là dựa vào tự nhiên mà sạch sẽ, tuy rằng hiện tại khôi phục rất nhiều nhưng không ai muốn đi qua, theo thời gian, khu vực này vắng vẻ, ít tàu thuyền qua lại.

Tuy nhiên, có một số du thuyên tư nhân bị bỏ hoang vứt trên biển, quanh năm không có người quản lý.

Hứa Trúc Linh hơi ngạc nhiên khi nghe tin này, vì cô ấy vẫn còn một số ký ức về bờ biển ngoại ô phía đông.

Lúc đầu, Chu Thị Linh hiểu lầm rằng cô có liên quan đến Viên Hoài Nam nên bắt cóc cô và đe dọa Viên Hoài Nam.

Lúc đó vùng biển chưa bị bỏ rơi, vậy mà trong nháy mắt không còn có người quan tâm.

Chỉ trong nháy mắt, đã bốn năm năm trôi qua.

Khi đó Thẩm Thanh vẫn còn sống, Ngôn Minh Phúc cũng vẫn còn sống, cô có thể cùng đùa giốn với Viên Hoài Nam, lúc đó cô vẫn còn liên quan đến Thẩm Thanh.

Trong nháy mắt, bọn họ đều đã đi qua nhiều năm. l Hắn là họ cũng đã đầu thai chuyển kiếp rồi chứ?

Cô tin rằng nếu thực sự có kiếp sau, Ngôn Minh Phúc nhất định sẽ tìm được mẹ nuôi của mình.

Những người yêu nhau sẽ yêu thương và dõi theo nhau, bất kể thời gian, không gian, sự sống hay cái chết.

“Đang suy nghĩ gì vậy?”

Cố Thành Trung ôm lấy cô, không biết có nên để cho cô biết chuyện hay không.

Cô không còn là một cô gái mười tám tuổi cần phải trốn sau lưng anh và tìm kiếm sự che chở nữa.

Bây giờ cô có thể ở một mình, anh không thể coi cô như một đứa trẻ và giữ bí mật mọi thứ.

Nhưng anh thà rằng, cô sẽ mãi là một đứa trẻ, vô lo vô nghĩ.

“Em đang nghĩ đến một số chuyện trong quá khứ, em chỉ thấy nhớ những người bạn cũ.”

“Người xưa đáng để nhớ, nhưng chúng ta cũng nên trân trọng những người xung quanh mình bây giờ.”

Anh hôn lên trán cô để cô không nghĩ đến chuyện này nữa.

Phó Thanh Viên đứng sang một bên, ngượng ngùng, sờ loạn xạ tóc trên đầu nói: “Có… Có người đấy.”

“Đều là đàn ông, cậu giả bộ cái gì? Chẳng nhẽ cậu không hôn vợ mình?”
 
Chương 2977


Chương 2977

“Hôn… nhưng tôi không nỡ để cho người khác thấy.”

“Vậy cậu còn chưa rời đi? Tôi cũng không nỡ để cho cậu xem.”

“Ôồr Phó Thanh Viên nhận ra sau đó, khuôn mặt của mình đỏ bừng, cậu ta ỉu xìu vội vã rời đi.

Cậu ta quả thực đã trưởng thành rất nhiều, nhưng cậu ta vẫn như một đứa trẻ khi đối mặt với người thân yêu nhất của mình, với một trái tim còn thiếu sót và vô cùng nhiệt tình.

“Anh làm cho người ta sợ hãi bỏ đi!”

Hứa Trúc Linh tức giận nói.

“Cậu ta nói đúng. Anh hôn vợ anh, người khác không được nhìn. Vợ, hôn môi.” l Anh nghiêng người về phía trước và Hứa Trúc Linh trực tiếp dùng tay chặn nó lại.

“Anh không biết mấy ngày nay là ngày nóng nhất năm sao?”

Trời càng ngày càng nóng, trong khoảng thời gian này lại còn thân mật với này thế này.

“Làm sao?”

“Nằm sấp, chỉ nằm sấp, trong những ngày nắng nóng này, nằm sấp trong ba mươi ngày, đừng có cố làm gì cả, chỉ cần cử động khắp người đều mồ hôi. Vì vậy, bây giờ em muốn đi ngủ.”

“Vậy bà xã có thể nằm úp sấp lên người anh, đừng cử động.”

“Hả?”

“Và, anh bắt em làm việc vất vả khi nào vậy? Không phải đều là anh làm tất cả sao?”

“Khụ khu…”

Cô không khỏi ho khan một tiếng.

Cố Thành Trung bây giờ tấn công như giặc. Quả không hổ danh là làng lão luyện.

Cô vừa đẩy vừa nói: “Em đi nghỉ đây, anh chăm chỉ kiếm tiền nuôi gia đình…”

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kính vỡ, rất giòn.

Cô cau mày nghĩ bọn trẻ lỡ làm đổ vật gì đó, vội vàng bước ra ngoài ngay.

Ở giữa hành lang, Dương Nguyệt đang ngồi trên mặt đất, ngón tay bị mảnh kính vỡ cứa đứt, máu chảy ròng ròng trên thảm.

Trên tay cô ấy cầm chặt một tấm bùa bình an màu vàng, nhưng nó dính đầy máu.

Kính đã bị vối Cô vội vàng chạy tới, đỡ cô ta dậy và nói: “Sao vậy? Nước nóng quá sao?”

“Không, tôi… chỉ là không cẩn thận thôi.” Dương Nguyệt thu lại tâm trí và nói một cách cay đắng: “Tôi… Tôi đi về phòng nghỉ một chút là được rồi.”

“Tay của cô…”

“Không sao đâu.”

Cô ta loạng choạng đứng dậy, ngăn không cho Hứa Trúc Linh đi cùng, rồi nhốt mình trong phòng.

Hứa Trúc Linh lập tức tìm người đến dọn đẹp, đồng thời gọi bác sĩ.

Dương Nguyệt nắm chặt lá bùa bình an trong lòng bàn tay mà cô ta đã tự tay vẽ lúc đầu, tổng cộng chỉ có hai bức, một cho Kỷ Thiên Minh và một cho chính cô ta.

Nhưng vừa rồi, cô ta đang rót một cốc nước, đang đi thì đột nhiên tim co thắt dữ dội, như có bàn tay ai đó bóp chặt trái tim trong lồ ng ngực, cơn đau khiến cô ta choáng váng, đầu óc tái nhợt.

Khi tỉnh lại, cô ta ngã xuống đất và chiếc cốc bị vỡ.
 
Chương 2978


Chương 2978

Và… Lá bùa bình an đeo trên cổ bỗng chốc rơi xuống.

Cô ta hốt hoảng vội vàng nhặt nó lên, nhưng vô tình bị đứt ngón tay, máu chảy đầm đìa, và làm ướt lá bùa bình an.

Cô ta không biết đó là điềm báo gì, cô ta chỉ muốn khóc, muốn nhốt mình và khóc một trận.

Đó là một giấc mơ- cô ta gặp ông già đó.

“Anh ơi… Anh không sao chứ?”

“Ông ta trở về bên người tôi.”

Dương Nguyệt bật khóc khi nghe điều này.

“Tại sao… Tôi không nhớ rõ gì về giấc mơ này. Tại sao không thể nói cho tôi biết, tôi cũng sẽ không tìm đến cái chết, tại sao ông không cho tôi biết?”

“Không phải đã chết rồi sao? Không phải đã chết rồi sao?”

Cô ta tức giận hét lên.

Mỗi khi mơ một giấc mơ, cô ta đều hiểu cả.

Nhưng sau khi tỉnh lại, cô ta không biết gì cả, mỗi ngày đều lo lắng, hi vọng năm đó sẽ xuất hiện trong khoảnh khắc tiếp theo, anh mỉm cười đưa tay ra với chính mình.

“Làm sao vậy? Anh trai cô vấn không nỡ rời xa em gái, muốn ở cùng một chỗ với em gái.”

Khuôn mặt anh tuấn có hiện lên một nụ cười xấu xa, trong mắt nhìn chính mình như nhìn cả thế giới.

Gô ta mong chờ bao nhiêu lần, cuối cùng lại biến thành thất vọng, ngày sau lại tiếp tục nung nấu hy vọng.

Cô ta đã kiệt sức sau khi lặp đi lặp lại những điều như vậy.

Thà rằng nên dứt khoát và cho cô ta biết rằng Kỷ Thiên Minh đã mãi mãi rời bỏ chính mình.

“Cô thực sự muốn anh ta chết sao?

Cho dù tôi có nói cho cô biết bây giờ anh ta đã thật sự ra đi, cô vẫn không mong đợi sao?”

“Tôi không cói”

“Tôi có thể nhìn thấu lòng người.”

Lão già nở một nụ cười rồi nói: “Cô hy vọng anh ta trở lại.”

“Tôi không có!” Giọng nói của cô ta có chút đứt quấng, bàn tay nhỏ bé dùng sức nắm chặt cố gắng che giấu cảm xúc trong lòng mình.

Cô ta không có như vậy!

Ông lão dịu dàng nhìn cô ta, ánh mắt như một ông lão thông thái nhìn thấu mọi chuyện, xót xa cho đứa trẻ trước mặt.

Trái tim cô ta như vỡ òa ngay lập tức.

Cảm giác như thế nào khi bị tước đi một người mà mình thương yêu?

Gô ta đau đớn không thể tả được, đau đến tận xương tủy, thấm vào máu thịt, đau đến từng tế bào, từng lỗ chân lông mà không tài nào dứt ra được.

Ngay cả ban đêm, cô ta thường thức dậy vào sáng hôm sau, với nước mắt ướt đâm gối.

Cô ta giả vờ bình tính và không muốn khiến Hứa Trúc Linh và những người khác lo lắng cho mình, nhưng cô ta không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
 
Chương 2979


Chương 2979

“Tôi… Tôi muốn gặp anh ấy.”

Cuối cùng, giọng cô run run, khe khế vang lên.

Thực sự… Cô ta rất muốn gặp lại anh trai mình.

“Nhưng anh ta không nhớ cô.”

“Không sao, tôi chỉ muốn gặp anh ấy “

“Thôi được.”

Ông lão khẽ thở dài, xua tay, khung cảnh lập tức thay đổi.

Xung quanh còn vương vấn sương mù, giữa những hơi thở thoang thoảng mùi hương của cỏ xanh.

Một người đàn ông mặc quần áo trăng, giống như thần tiên, đi chân trần trên đồng ruộng, tưới hoa, cuốc đất.

Anh ta nghe thấy tiếng bước chân phía sau, và quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau.

Là Kỷ Thiên Minh!

Cô ta vẫn nhớ rõ hơi thở của anh.

Đó là anh trai cô tal Cô ta lao đến ngay lập tức, ngay khi cô ta định ôm chặt lấy anh ta, Kỷ Thiên Minh vô thức lùi lại và tránh đi.

Cô ta lao lên không trung và đập xuống sân một cách ngượng ngùng, anh ta lập tức nghiêng người chăm sóc hoa lá và cây cối, mắt thấy rằng chúng không bị đè ép lên, mới thở phào nhẹ nhõm và nhìn Dương Nguyệt.

“Cô gái này sao lại liều lĩnh như vậy, cô là thần tiên ở nơi nào? Đập hỏng thảo dược của sư phụ tôi, cẩn thận ông ấy trừng phạt cô.”

“Anh… Anh tên gì?”

Gô ta nghĩ đến Kỷ Thiên Minh không còn nhớ mình nữa, cô ta cố gắng đè nén tình cảm sâu tận trong đáy lòng mình, giọng nói run run.

“Tiểu tiên tên là Niên.”

“Niên?”

“Sư phụ đã nhận năm đệ tử: Niên, Nguyệt, Ngày, Phút và Giây. Tôi là một trong số họ.”

“Vậy thì… Nguyệt ở đâu?”

“Nguyệt sao…” Anh ta đột nhiên cảm thấy hơi hụt hãng. Đúng rồi, còn Nguyệt đâu?

Anh ta như thể không còn nhớ gì nữa.

“Nguyệt ở trong lòng anh có vị trí như thế nào?”

“Cô ấy? Nghịch ngợm lại hay gây sự, một lòng muốn cố gắng trau dồi để tu thành một người phụ nữ, mỗi ngày cô ấy chỉ biết bày trò đùa dai, dọa các bạn học khác. Thật sự rất khó để dạy dỗ.”

Anh ta nói, khóe miệng không nhịn được nở ra một nụ cười dễ chịu.

“Vậy thì anh có nghĩ đến cô ấy không?”

“Nhân tiện, tôi không biết Nguyệt đã đi đâu, tôi phải đi hỏi sư phụ.”

Khi Dương Nguyệt nghe được điều này, cô ta thực sự muốn nói với anh ta rằng, Nguyệt không phải đang ở đây sao, ngay trước mắt anh ta, chỉ cần anh †a nhìn lại chính mình.

“Thực xin lỗi!”

Cô ta vội vàng chạy tới, lần này anh ta còn chưa kịp chạy trốn, cô ta đã ôm chặt lấy anh ta.
 
Chương 2980


Chương 2980

“Cô… Đã làm gì có lỗi với tôi sao?”

Niên sững sờ hỏi.

“Thực xin lỗi, em biết sai rồi, em không quan tâm đ ến anh chị em nhảm nhí nào đó, hay luân thường đạo lý gì nữa. Em chỉ muốn có anh trai của em thôi. Em chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ rời đi, và em cũng chưa bao giờ nghĩ rằng em lại muốn ở bên anh. Nhưng em không từ chối cùng già đi với anh đâu.”

“Xin lỗi, hóa ra sau khi anh ra đi em đã rất buồn. Hóa ra sau lưng em không có ai đợi em, chuyện này lại đáng sợ đến như vậy. Trước đây, dù em ở đâu làm gì, khi em quay đầu lại em có thể nhìn thấy anh. Bây giờ… Em lại không thể nhìn thấy anh nữa.”

“Anh à, em xin lỗi, em quá ngốc, em nên hiểu ý anh sớm hơn, em không sống được một mình mà không có anh.

Anh không có ở đây, em còn có thể làm gì!”

Niên chỉ đơn giản lắng nghe cô ta nói, không hiểu cô ta đang nói về điều gì, nhưng bên trong anh ta lại cảm thấy  mình có thể hiểu được.

Anh ta nhất thời ngẩn ra, rốt cuộc không chịu được cảm giác trong lòng, giơ tay lên sờ đầu cô ta.

Nhưng giây tiếp theo, cô ta đã biến mất.

__ Mọi thứ trước mắt cô ta đều biến mất, kể cả Kỷ Thiên Minh.

“Anh ấy đâu?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Đã hết giờ hai người ở bên nhau rồi.”

“Tôi… Tôi sẽ ra sao sau khi tôi chết?”

“Cô sẽ đi đầu thai.”

“Anh ấy có thể đầu thai được không?”

“Anh ta vì gánh vác lỗi sai của cô nên anh ta phải bị trừng phạt. Kỷ Thiên Minh công đức đầy đủ, hình phạt cũng nhận nhiều rồi, nhưng khác với cô, cô là thủ phạm nên sẽ tiếp tục luân hồi chuyển kiếp.”

“Tôi có thể sống đến chín mươi tuổi.

Còn lại bảy mươi năm cuộc đời, tôi sẽ hết lòng làm việc thiện tích đức, ông có thể không cho tôi đầu thai không?”

“Thôi được, tôi sẽ thay cô cầu khấn, miễn sao cô có thể được đầu thai.”

“Cảm ơn, ta sau khi chết có thể quay lại được không?”

“Có thể.”

“Cái đó… Ông có thể đừng để tôi tu luyện thành thân thể con gái, cho tôi trở thành con trai, là anh em với anh ấy không, để tôi không còn sai khiến anh ấy sai lầm. Anh ấy sẽ mãi là của tôi, mãi là anh trai của tôi, và tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương anh ấy nữa. Anh ấy cũng bảo vệ tôi đã lâu lắm rồi, lân này…

Đến lượt tôi bảo vệ anh ấy.”

“Đứa trẻ, đã đến lúc rồi…”

Ông lão vẫy tay áo và biến ra khỏi giấc mơ của cô ta.
 
Chương 2981


Chương 2981

Ông lão lắc đầu: “Đồ ranh con này, thời điểm cô chưa có thành phụ nữ, anh †a đã sẵn sàng vì cô mà phạm luật, cô còn cảm thấy chuyện giới tính ở đây quan trọng như vậy sao?”

“Đúng là tạo nghiệp, sao mình lại thu phải hai người đồ đệ này chứ?” Ông lão lắc đầu. Sau khi bóp ngón tay tính toán, ông ta vốn tưởng rằng Kỷ Thiên Minh trong nhiều năm sẽ không còn tình cảm nữa, không có ý muốn trở về thì sẽ không sinh ra tình cảm.

Nhưng ông ta không ngờ rằng dù hai người họ có bỏ lỡ hàng nghìn năm thì vấn…

Chỉ là không biết khi nào đại họa tiếp theo sẽ lại xảy ra.

Dương Nguyệt mở mắt ra, Bạch Nhược Minh Lan đã đang ngồi ở bên giường. Ũ Tay cô ta đã được băng bó, nhưng cô ta vẫn có thể cảm thấy đau.

“Sư mẫu…”

“Con lại mơ thấy Kỷ Thiên Minh à?”

Cô ta không ngừng gọi tên Kỷ Thiên Minh trong giấc mơ của mình.

“Con không biết, con không nhớ được gì, nhưng con nghĩ rằng… có lẽ con đã nhìn thấy anh trai của mình.”

Cô ta cố gắng nâng khóe miệng lên mỉm cười một chút, nói: “Cô, là anh trai của con. Thực sự không có ở đây sao?”

“Đúng vậy, Kỷ Thiên Minh sẽ mãi mãi bảo vệ con, ngay cả khi con không thể nhìn thấy cậu ấy, nhưng con có thể cảm nhận được cậu ấy.”

“Đúng vậy, con có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh trai mình, anh ấy đã không rời bỏ con.” Cô ta khế mỉm cười, nước mắt lặng lẽ rơi.

Lần này, cô ta dường như không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Cô ta nên vui lên, cho dù cả đời không gặp anh trai cũng không thể vô dụng như vậy được.

Nhất định phải để cho anh trai nhìn kỹ, cô ta có thể tự lập một mình, không phải chỉ biết khóc.

Cô ta cũng nên trưởng thành, nếu không anh trai cô ta sẽ lo lắng.

Cô ta vui mừng nói: “Cô, con đói và muốn ăn gì đó”

Mấy ngày nay cảm giác thèm ăn của cô ta giảm hẳn, gầy đi rất nhiều , sắc mặt xanh xao.

Khi Bạch Nhược Minh Lan nghe thấy điều này, bà ấy đã rất hạnh phúc nên đã tự tay đi nấu ăn cho cô ta.

Bà ấy cũng vừa được biết rằng Kỷ Thiên Minh… Đã qua đời.

Nhưng bà ấy tin rằng, trong bóng tối, Kỷ Thiên Minh sẽ bảo vệ cô gái này, cũng như việc cô ta có thể cảm nhận được sự tôn tại của anh ta.

Cái chết của một người không có nghĩa là người đó đã hoàn toàn chết đi.

Còn có những ký ức của người sống, nếu người trên đời bắt đầu quên đi, thì đó là lúc… một người thật sự đã chết.

Chỉ cần anh ta có người luôn nhớ đến mình. Cô ta không chết, sẽ không ai quên anh ta!
 
Chương 2982


Chương 2982

Dương Nguyệt vui vẻ trở lại, bữa tối cũng ăn nhiều hơn, tinh thân cũng khá lên rất nhiều.

Tuy rằng trước đây Kỷ Thiên Minh chưa bao giờ rời xa cô ta, cô ta chẳng sợ việc cách xa cả nghìn cây số, họ sẽ có thể gặp lại sau nghìn cây số đó.

Nhưng bây giờ, cô ta không còn Kỷ Thiên Minh nữa.

Cô ta nghĩ rằng cô ta đã hoàn toàn mất đi anh trai của mình, nhưng bây giờ cô ta đã gần gũi hơn với Kỷ Thiên Minh.

Dù anh ta ở bất cứ đâu cũng có thể nhìn thấy cô ta, anh ta cũng có thể nhìn thấy trạng thái tốt nhất của cô ta để đối mặt với ngày mai.

“Hứa Trúc Linh, cảm ơn vì đã quan tâm đ ến tôi trong khoảng thời gian này.

Tôi thực sự cảm thấy xấu hổ khi ở trong nhà của cô lâu như vậy.”

“Không có gì, đây là những gì tôi nên làm.”

“Tôi nghe Cô Bạch nói. rằng bên ngoài không được yên ổn. Những người ở đảo Sương Mù đó chuyên bắt những người giàu có. Cô phải cẩn thận bảo vệ bản thân và thời gian này đừng ra ngoài.”

“Đừng lo, tôi sẽ làm.”

“Tôi thì khác, Tôi không có tiền thì chắc chắn bọn họ sẽ chẳng bắt tôi, tôi bàn với cô rồi và định sẽ về dọn dẹp nhà cửa trước kia của Kỷ Thiên Minh, nhà đã bỏ không lâu như vậy, cần phải có người chăm sóc.”

“Tôi chỉ không biết, trong tương lai anh ấy sẽ trở lại không?”

Mắt cô ta đôi ảm đạm đi trong giây lát.

“Muốn ra ngoài thì phải chú ý an toàn. Tôi sẽ bảo Cố Thành Trung phái hai người vệ sĩ đến bảo vệ cho cô.”

“Được rồi, tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống vợ chồng trẻ của hai người.”

Cũng đến lúc phải nói lời từ biệt, Bạch Nhược Minh Lan trong lòng có  nhiều chuyện không muốn. Nhưng bà ấy biết rằng trên thế giới này không có bữa tiệc nào là không đi đến hồi kết cả.

Bà ấy còn rất nhiều việc phải làm, chợ đen cũng cần người chủ trì tổng thể và đảm nhận vị trí của Kỷ Thiên Minh.

Sau một ngày nghỉ, vào ngày hôm sau họ rời nhà họ Cố. ‘ Bạch Nhược Minh Lan nhìn thật sâu vào Hứa Trúc Linh, cuối cùng không kìm lòng được mà ôm chặt lấy cô, có chút run rẩy hôn lên trán cô.

Ngoại trừ lúc mới sinh cô được hôn lên má, đây là lần thứ hai.

Trên đời này không có người mẹ nào mà không yêu thương con cái của mình.

Hứa Trúc Linh hơi sững sờ, nhưng trong lòng lại hiện lên một tia bi thương.

E©OI0I/ 5% “Mong lần sau có thể lại đến gặp con”

“Có thời gian thì cô cứ đến làm khách, ở bao lâu cũng được.”

“Được… Được…” Bà ấy lẩm bẩm đáp lại sợ mình sẽ khóc, nhanh chóng quay người rời đi.

Dương Nguyệt đỡ bà ấy, biết bà ấy đang đau lòng, nhưng con gái ruột của bà ấy ở trước mặt nhưng lại không thể nhận ra nhau, giả làm người xa lạ, quả thực rất đau lòng.

Giống như là…

Cô ta đã từng đứng trước mặt Kỷ Thiên Minh, nhưng Kỷ Thiên Minh lại nhân tâm không nhận ra mình.

Những mảnh kí ức vỡ vụn thoáng xet qua tâm trí cô ta.

Cô ta lắc đầu, cảm thấy không thể có chuyện đó.
 
Chương 2983


Chương 2983

Dù cô ta có trở thành bộ dạng gì đi nữa, Kỷ Thiên Minh sẽ tự nhận ra cô ta.

Sau khi hai người rời đi, họ đến dọn dẹp nơi ở của Kỷ Thiên Minh, cô ta cũng bán nhà giao cho người môi giới.

Vấn còn đó những thứ còn sót lại sau cuộc hôn nhân, hạnh phúc lứa đôi đỏ rực, và đủ thứ kẹo cưới, đồ lưu niệm mà bọn họ không kịp tặng.

Và… ảnh cưới.

Bên sửa chữa gọi cho cô ta và nói ảnh cưới đã đến, khung ảnh to quá nên nhờ cô ta đến lấy.

Cô ta một mình khiêng nó về rồi lại tháo ra, nhìn vào khung ảnh lớn mà nước mắt không ngừng rơi.

Đây là cảnh Kỷ Thiên Minh hôn lên trán và cô ta nhẹ nhắm mắt lại.

Qua khung ảnh có thể cảm nhận được một nỗi buồn, và cô ta cũng có thể cảm nhận được tình yêu mà Kỷ Thiên Minh dành cho chính mình.

Cô ta cẩn thận treo nó lên đầu giường, định sống ở đây, nếu Kỷ Thiên Minh quay lại thì sao?

Ngoài ra còn có một album ảnh với tổng cộng 48 bức ảnh, cả trong nhà và ngoài trời, bức cuối cùng là cảnh quay lại bọn họ khi ngồi trên rạn san hô lúc hoàng hôn.

Bóng hình rất dài, hai thân thể tựa gần vào nhau.

Dường như… sẽ không bao giờ tách rời giống nhau.

Cô ta có thể nhìn thấy nó, và thậm chí cô ta không biết những giọt nước mắt đã rơi trên đó.

Cô ta vô thức chạm vào má mình và thấy rằng mình đã bật khóc.

Cô ta đóng cuốn album ảnh lại, để cạnh gối và từ giờ trở đi lật nó ra mỗi tối.

Cô ta không mất đi thói quen viết nhật ký của mình, mấy ngày nay cô ta sống ở chỗ Hứa Trúc Linh, mà không mang theo sổ của mình, nên bây giờ cô †a có thể viết lại.

Khi cô ta đang dọn đẹp, vô tình phát hiện ra rất nhiều thứ.

Nhiều bức thư tình, có quà, và cả hoa hồng khô.

Cô mở ra từng cái một, một số cái †ên quen thuộc, một số đã quên từ lâu, nhưng chắc hẳn đều là bạn học cũ, đây đều là thư tỏ tình.

Cô luôn cảm thấy mình có mối quan hệ không tốt với người khác giới, trước đây có một vài chàng trai chơi tốt, bọn họ lại bắt đầu lảng tránh và không ngừng xa lánh.

Lâu dân, cô ta cũng quen.

Đến bây giờ cô mới biết rằng mọi lúc đều có mặt Kỷ Thiên Minh ở trong đó.

Ngoài ra còn có một vài hộp các tông đựng búp bê mà mình không cần.

Càng lớn lên, nhứng này chỉ càng thêm vướng mắc.

Chúng đều được Kỷ Thiên Minh phân loại kỹ càng và đóng gói cẩn thận trong hộp.

Có những con không phải búp bê Barbie, đồ chơi bằng vải nhung, có đủ các loại hình nhấn dán trang trí tường.

Khi còn là một đứa trẻ, cô ta thích vẽ, luôn quấn lấy anh trai mình để vẽ một bức chân dung, nhưng kết quả là, trí óc và đôi tay của cô ta hoàn toàn không thông với nhau.

Tâm trí cô ta dường như biết làm thế nào để vẽ, nhưng tay cô ta lại không nghe theo.

Bức tranh cuối cùng quá xấu xí, anh trai đã vò nát nó thành một tờ giấy bóng và ném vào thùng rác.

Không ngờ… Đến cuối cùng tờ giấy này lại được trải ra, được kẹp cẩn thận trong cuốn sổ, mượt mà như ngày nào.
 
Chương 2984


Chương 2984

Anh ta thậm chí vẫn còn giữ nó.

Chiếc tạp dề cô ta đã từng dùng qua, kẹp tóc, giấy chứng nhận do trường cô cấp khi còn nhỏ, ảnh tốt nghiệp của cô ta…

Có rất nhiều thứ cô ta đã không còn nhớ nữa nhưng dưới sự bảo quản của Kỷ Thiên Minh, chúng dường như còn mới tỉnh.

Cô ta không thể ngăn được nước mắt rơi khi nhìn thấy những thứ này.

Trước khi có thời gian để làm điều gì đó cho anh trai, cô ta đã không còn cơ hội nữa.

Đêm đó, cô ta đã ngủ lại trong nhà kho.

Nửa đêm, cô ta nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.

Đang định mở cửa nhưng từ bên ngoài cô ta nghe thấy có giọng nói của một vài người.

“Bạch Nhược Minh Lan, người đứng đầu chợ đen, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

“Carol? Có phải cậu không?” Bạch Nhược Minh Lan ngạc nhiên, không ngờ răng anh ta là người đến từ đảo Sương Mù.

Bà ấy chợt nhớ tới quá khứ, có một đôi anh em có tội danh rõ ràng, bị hoàng tộc của nước Mỹ phát lệnh truy nã.

Bọn họ lén lút vượt đại dương đến Đà Nẵng muốn nương nhờ vào người khác, nhưng bị Dạ Lăng và bà ấy ngăn cản, bởi vì tham vọng của hai người anh em này quá lớn, chuyện không thành liền không phục rồi trở thành người xấu.

Sau khi cả hai bị từ chối, họ phải vào tù và sắp thi hành án tử hình Bọn họ không còn để ý đến những thứ sau này nữa, nghĩ rằng hai người này chắc chắn sẽ chết, nhưng không ngờ họ lại may mắn trốn thoát và tiến vào đảo Sương Mù.

“Thật sự đúng là kẻ thù khó gặp, tôi đã bỏ rất nhiều công sức để tìm kiếm bà sau khi đến Đà Nẵng. Tôi lại không thể ngờ rằng mợ chủ Gố lại là con gái của bà và nhà họ Quý là nhà mẹ đẻ của bà đấy. Chậc chậc, thật là không uổng tất cả công sức đã bỏ ra mà.”

“Với bà thôi, tôi còn sợ không có tiền sao? Hơn nữa tôi muốn mua một lô thuốc súng ở chợ đen. Bà chỉ cần đưa cho tôi thôi. Lấy danh nghĩa con dâu của con gái bà thôi, thậm chí người ta có phát hiện ra và điều tra thì bọn họ mới là những kẻ xấu xa và chẳng liên quan gì đến tôi.”

“Cậu nằm mơ đi!”

Bạch Nhược Minh Lan hung ác nói.

“Thật sao? Tôi có cân năm mơ hay không. Không phải dựa vào bà nói, nó phụ thuộc vào đứa con gái đang làm con dâu nhà đó của bà!” Người đàn ông cười khăng khặc, âm thanh quỷ dị và _ đáng sợ.

“Mang đi.”

Carol ra lệnh, người dưới trướng anh †a không nhịn được nhắc nhở: “Còn có một người, không phải anh nên bắt sao?

Người này là em gái của Kỷ Thiên Minh.”

“Không được, động vào Kỷ Thiên Minh sẽ gặp phải kha khá phiền phức.

Dù sao thì phải có người về báo tin mới đúng chứ?” Carol nhìn cánh cửa nhà kho đang đóng lại đầy ẩn ý, rồi bước đi.

Vào trong nhà, Dương Nguyệt run rẩy toàn thân, nhưng cô ta không ngờ rằng tên cướp đáng sợ sẽ xuất hiện trơ trến tại nhà cô và bắt đi sư mẫu của cô ta.

Sau khi mọi người rời đi, cô ta mới dám bước ra khỏi nhà kho, phản ứng đầu tiên chính là đi đến chỗ Cố Thành Trung.
 
Chương 2985


Chương 2985

Cô ta thở hổn hển chạy đến nhà họ Cố.

“Có chuyện gì vậy?”

Hứa Trúc Linh ra đón cô ta.

“Tôi… Tôi muốn nhờ Cố Thành Trung giúp đỡ.”

Côta nằm chặt lấy quần áo của mình, không dám nói sự thật cho Hứa Trúc Linh.

“Anh ấy vấn đang họp trong phòng làm việc, đợi chút đã.”

“Không, tôi không thể đợi được, tôi sẽ đi gặp anh ấy ngay bây giời”

Cô ta đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhưng lại khiến cho Hứa Trúc Linh hoảng sợ.

Cô ta không còn cách nào khác là đi vào phòng làm việc để hỏi, và Cố Thành Trung lập tức chấm dứt cuộc họp.

“Chuyện này… Trúc Linh, tôi hơi khát, cô có thể rót thêm cho tôi ly nước được không?”

Hứa Trúc Linh nghe xong lập tức hiểu ra, cô ta chỉ tìm lý do để khiến mình phân tâm.

Cô hơi do dự, thực sự tự hỏi họ có thể giấu cô điều gì, không cho cô biết.

Côsiết chặt lòng bàn tay và nói: “Được rồi, tôi sẽ đi rót nước.”

Cô quay người rời đi, Dương Nguyệt cẩn thận đóng cửa trước khi cô ta nói.

“Sư mâu… Có chuyện gì đó đã xảy ra với sư mẫu rồi.” cô ta run rẩy nói.

Cố Thành Trung lập tức cau mày, chuyện gì đã xảy ra vậy?

“Cô hãy hít một hơi rồi nói lại thật cẩn thận.”

“Đó là… Nhóm người trốn khỏi đảo Sương Mù đã bắt sư mẫu đi. Anh ta muốn tiền nên dùng chuyện này để tống tiền anh. Họ cố tình để tôi đi, và họ yêu cầu tôi quay lại báo tin cho anh”

Cố Thành Trung Nghe vậy, nhín mày càng chặt, nếu Bạch Nhược Minh Lan gặp phải chuyện không may, thêm cả chuyện nghe nói Kỷ Thiên Minh đã chết, toàn bộ chợ đen sẽ lập tức trở thành vùng đất vô chủ.

Sẽ càng rắc rối hơn nếu bên kia lợi dụng chuyện này để gây rối và làm xáo trộn tình hình ở Đà Nẵng.

Bên kia vấn chưa biết thời gian xảy ra tai nạn, nhưng nếu Bạch Nhược Minh Lan gặp tai nạn và trong thời gian lâu không xuất hiện, bên kia có lẽ cũng hiểu được điều gì đó.

Anh nhíu mày thật chặt, nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, nó không chỉ là việc trả tiền chuộc.

“Ra vậy. Tôi sẽ đợi họ liên lạc với tôi trước. Tôi sợ lần này miệng chúng há ra không nhỏ đâu.”

“Phải làm sao đây?” Dương Nguyệt rất căng thẳng. Nếu bên kia muốn cả nhà họ Cố, chẳng nhẽ anh cũng cho sao?

Họ bây giờ đang ở thế bị động, như cá nằm trên thớt, chờ ngày tàn sát lẫn nhau.

Tất cả các lợi thế đều nằm trong tay của đối thủ.

“Không có cách nào khác, chúng ta chỉ có thể đợi, bà ấy là người thân duy nhất của Trúc Linh. Dù họ không nhận ra nhau, nhưng tôi không thể để mẹ vợ tôi gặp tai nạn.”

“Tôi không dám nói với Trúc Linh, vì Sợ răng cô ấy không thể chịu nổi đả kích này.”

Dương Nguyệt cúi đầu nói.

Ngoài cửa… Trái tim Hứa Trúc Linh run lên kịch liệt, chén trà rung chuyển trong lòng bàn tay, nước trà nóng làm ướt tay cô, làn da đỏ bừng, cô cũng không thèm để ý.

Người thân thiết nhất?

Mẹ vợ?
 
Chương 2986


Chương 2986

Khoảnh khắc đó, cô chỉ cảm thấy cả thế giới như đang quay cuồng.

“Vậy thì… Vậy tôi về trước đợi tin tức chứ?”

“Không, cứ ở đây đi. Cô cũng có thể đảm bảo an toàn cho mình. Nếu có tin †ức, chúng ta có thể cùng nhau thảo luận biện pháp đối phó.”

Dương Nguyệt gật đầu, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Lúc này Hứa Trúc Linh đang trốn trong phòng ngủ, rõ ràng là mùa hè nóng nực, nhưng cô lại cảm thấy lạnh.

Mẹ ruột của cô chưa chết!

Vậy tại sao bà ấy không bao giờ đến đây gặp cô?

Tại sao vậy? Cô không thể hình dung ra được.

Chẳng lẽ bởi vì bà ấy không yêu bản thân nên mặc kệ để bản thân tự sinh tự diệt?

Cô cũng là một người mẹ, nếu ai đó mang con mình đi, bất kể khó khăn nào cô nhất định phải gặp, cô phải nhìn thấy đứa trẻ của mình.

Nhưng còn Bạch Nhược Minh Lan thì sao? Tại sao bà ấy không đến tìm cô?

“Sao em lại ở đây? Không phải em đi rót nước sao? Nóng như thế này, em muốn nghỉ ngơi sao?”

Cố Thành Trung tìm cô, thấy cô ngồi không yên bên giường, không khỏi an ủi.

Cô tỉnh táo trở lại, giả vờ vẫn ổn.

Vì họ không muốn cho mình biết, nên cô ấy giả vờ như mình không biết gì cả.

Cô thở ra một tiếng thở dài trong không khí và buộc những con sóng trong lòng xuống, và nói: “Không có gì, †rà quá nóng nên em để trong phòng bếp cho nguội bớt. Vô tình làm ướt váy nên em về phòng thay đồ luôn.”

“Anh sẽ lấy quần áo cho em.”

Anh nhẹ nhàng nói.

Sau đó anh đi đến tủ quần áo và đưa cho cô một chiếc váy: “Vợ anh mặc cái gì trông cũng đẹp hết.”

Cô mỉm cười, bây giờ cô cũng đã học được cách để giả vờ, giả vờ là bản thân vấn ổn, vừa trong sáng và ngây thơ.

Cô vấn nhớ rằng trước đây khi mình nói dối, cô sẽ đỏ mặt và vô cùng mất tự nhiên.

Nhưng bây giờ…

“Mà này, Dương Nguyệt đến tìm anh làm cái gì? Hình như có chuyện rất quan trọng.”

“Không có chuyện gì, chợ đen có chút phiền phức, để anh đi xem. Bây giờ lại không tìm được Kỷ Thiên Minh, cô ấy cũng rất lo lắng.”

“Đúng vậy. Chợ đen không lớn cũng không nhỏ, nó trông có vẻ như chỉ là một nơi buôn bán ngầm, nhưng ở đó có thể mua được mọi thứ, đó là thái độ mọi người trên mảnh đất đó khá lạnh nhạt.”

“Trúc Linh, Gần đây anh không muốn em ra ngoài, ở ngoài không an toàn, cứ ở nhà đi. Chăm sóc bọn trẻ, anh sẽ cho Khương Anh Tùng đưa bốn mẹ con em đi trốn trong bóng tối để đảm bảo an toàn cho mẹ con em. Tuy nhiên, sắp tới anh có thể phải đi ra ngoài, dù bên ngoài có xảy ra chuyện gì, em cũng đừng lo lắng, đợi anh trở về, được không?”

Anh dịu dàng ôm lấy cô, không muốn cô phải dấn thân vào dòng nước bẩn này.

khi nghe thấy điều đó cô cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.
 
Chương 2987


Chương 2987

Cô gật đầu và không nói gì.

Ngày hôm sau, Carol gửi tin cho Dương Nguyệt và xác định các điều kiện thương lượng.

Tổng cộng có hai điều kiện, một là vay tiền từ hoạt động rửa tiền của nhà họ Cố, và hai là yêu cầu mua súng ở chợ đen dưới danh nghĩa Cố Thành Trung.

Hai cái này dù cái nào bị phát hiện thì cũng đều là đường chết.

Nếu anh đồng ý, và nghe theo bọn họ, anh sẽ có cơ hội gặp Carol.

Cố Thành Trung đồng ý mà không do dự.

Carol cũng cảm thấy sảng khoái và yêu cầu anh đến cuộc hẹn một mình và gặp gỡ ở một quán trà bình thường.

Quán trà không được nhiều người biết đến, những người đến quán đều là những người rất bình thường.

Họ yêu cầu một chỗ ngồi riêng, và Carol cũng đến cuộc hẹn một mình.

“Anh Gố, thật là vinh dự cho tôi khi tình cờ được gặp gỡ anh thế này.” Anh †a cười nói.

“Anh Garol chịu gặp tôi khiến tôi thấy khá yên tâm, nhưng anh thậm chí còn không đưa theo một người nào sao?”

“Đến tuổi nào rồi, chẳng nhẽ ông chủ hai bên lại phải mang theo bốn năm đứa em, súng và dao trong tay, chém nhau và giết nhau sao? Đây là thời kỳ yên bình, và tôi đã rửa tay gác kiếm đã được vài năm. Ở đảo Sương Mù, tôi chỉ lo hậu cần và cải thiện ăn uống cho người bên dưới. Tôi cũng chẳng làm chuyện gì xấu cả.”

“Thật không? Thế thì sao tôi lại nghe nói người của anh bắt cóc, gi ết chết con tin?”

“Đây là do bọn người ở dưới vừa ngu dốt vừa bốc đồng. Bọn họ vừa thoát khỏi trại giam khá là kích động, nói một lời không vừa ý thì lại muốn đánh muốn giết. Tôi nghiêm khắc giáo dục bọn họ rất nhiều. Xã hội văn minh, phải văn mỉnh lên!” Carol miệng cười như không cười nói: “Đúng rồi, không biết rằng yêu cầu của tôi anh Cố đây có chấp nhận không.”

Cố Thành Trung trực tiếp thoát ra khỏi hoàn cảnh lạnh nhạt vừa rồi nói: “Tập đoàn Gố Linh có công ty con ở Hồ Chí Minh do anh trai Cố Thiện Ninh của tôi quản lý. Nếu muốn hợp tác lâu dài cần thật ổn định, phải thật đáng tin. Nếu anh muốn dùng trụ sở, tôi sợ rằng rủi ro quá lớn. Anh cũng biết nhà thông gia của tồi là nhà họ Quý, bọn họ vốn là không có tình cảm, chỉ giúp việc có lý chứ không giúp vì tình thân.”

“Nếu tôi phạm tội, Tôi e rằng cô ấy sẽ là người đầu tiên tự mình phơi bày Ni tôi.

“Vậy anh muốn thế nào?”

“Tôi có thể hứa với các điều khoản của anh là rửa tiền cho anh, nhưng tôi không thể sử dụng trụ sở, nhưng tôi có thể sử dụng chi nhánh. Cho dù có gây ra thiệt hại, tôi cũng không cảm thấy đau khổ. Sức sống của tập đoàn Cố Linh sẽ không bị ảnh hưởng. Tôi tin rằng anh Carol cũng mong được hợp tác lâu dài, đúng không?”

“Ngoài ra, nếu Cố Thiện Ninh là người quản lý, tôi tin rằng anh ta có khả năng lãnh đạo. Còn điều kiện thứ hai thì sao?”

“Tôi đã đặt hàng ở chợ đen, và tôi tin răng sẽ có người sẽ sớm liên hệ với tôi. Nếu anh không yên tâm, anh cũng có thể đến chợ đen để hỏi về nó và xem thử tôi nói là thật hay là giả.”

Sau khi nghe những lời này, Carol nở một nụ cười tử tế trên môi.

“Đừng lo lăng, chỉ c ần sau này anh có chuyện, nhất định sẽ chia phần cho anh”

Anh ta tỏ vẻ rất hào phóng muốn võ vai Cố Thành Trung, nhưng anh lại hơi quay sang bên cạnh vừa đủ tránh nó.

Nụ cười của Carol dần dần trở nên cứng ngắc, ánh mắt đen u ám đang dán chặt vào anh.

“Điều anh nói tôi đều đồng ý, đều làm theo, còn mẹ vợ tôi ở đâu?”
 
Chương 2988


Chương 2988

“Đừng lo, khi nhìn thấy đợt tiên và thuốc súng đầu tiên, tôi sẽ tự nhiên buông tha cho bà ấy.”

“Được, trong vòng một tuần tôi sẽ lấy nó cho anh.”

Cố Thành Trung thản nhiên nói.

Bên kia chỉ muốn lôi tập đoàn Cố Linh vào vũng nước bẩn này.

Nếu GCarol lấy được thứ gì đó, thì bọn họ sẽ trở thành một đám châu chấu trên cùng một thuyền.

Nếu Carol gặp tai nạn, anh ta nhất định sẽ báo lại nhà họ Gố, hiện tại bọn họ căn bản là có quan hệ với nhau, một là cùng được hai là cùng mất.

Khi thời điểm đến, tập đoàn Cố Linh sẽ để họ quyết định.

“Tôi nghe nói rằng em trai của anh Cố đang ở Huế đúng chứ? Đó là một nơi tốt. Tôi đã đến đó một lần và không bao giờ quên nó.” Ỉ “Lo cho gia đình là lo việc trong nhà, nhà họ Thích là nhà họ Thích. Vì cậu ấy đã đến đó ở rể rồi, em ấy không liên quan gì đến nhà họ Cố chúng tôi cả.

Đứa con trai đã gả đi chẳng khác nào bát nước hắt đi cả.”

“Anh Gố thực sự rất hài hước. Tôi tự hỏi khi anh Phó nghe thấy điều này anh ấy sẽ phản ứng thế nào?”

Ngay khi giọng nói vừa dứt lời, Phó Thiết Ảnh xuất hiện từ trong bóng tối, cùng với khuôn mặt tối sầm.

Đứa con trai đã gả ra ngoài? Cái quái gì thết “ý anh là sao?”

“Tôi biết các người đều giống hệt nhau. Tôi chỉ sợ một người ở trong bóng tối và một người ở ngoài sáng nên đã mời thôi. Yên tâm đi, nhà họ Cố đã có ý đáp ứng mọi nhu cầu của tôi thì tôi sẽ không gây gổ với gia đình mình. Ăn một miếng thì không thể khiến tôi béo lên được. Đạo lý này tôi vẫn hiểu.”

Anh ta cười và nói: “Vậy thì tôi không làm phiền anh em các người bàn chuyện cũ. Nhờ tôi, anh em hai người mới gặp lại nhau.”

Carol cười khằng khặc, rồi quay đi.

Bây giờ anh ta đã vô cùng thoải mái, có thể dễ dàng bóp ch3t Cố Thành Trung.

“Bộ đồ ăn này, thật bẩn thỉu.”

Phó Thiết Ảnh nói với vẻ chán ghét.

“Sao em lại ở đây?”

“Khi biết được tình hình ở Đà Nẵng, biết không thể lo được thật tốt cho gia đình, nên đã sắp xếp cho Chu Vũ đến.

Nhưng không muốn xem nhẹ Carol, anh †a rất nhanh đã phát hiện ra em và sớm chủ động đến tìm em. Có thể là do anh †a đã đạt được thỏa thuận với nhà họ Cố nên không thương lượng quá nhiều với em.”

“Đừng lo lăng, khi tham vọng của anh ta trở nên lớn hơn, anh ta sẽ tự nhiên mở rộng xúc tu của mình đến chỗ „ em.

“Anh ta cũng thật sự có dã tâm, em hứa anh ta nhất định sẽ chết. Ngoài ra, anh đã thực sự đồng ý?”

“Em nghĩ gì?”

Cố Thành Trung nhướng mày hỏi.

Khi Phó Thiết Ảnh nghe được điều này, trong lòng đại khái cũng hiểu một số chuyện, anh đơn giản chỉ là một con cáo già, mặc dù lo lắng nhưng anh ta cũng tin rằng Cố Thành Trung có thể tự mình giải quyết.

Anh nghe thấy nó từ một nơi trong bóng tối, nếu nó đã được giao cho chỉ nhánh Hồ Chí Minh, nếu chi nhánh này xảy ra tai nạn, trụ sở có thể được bảo †oàn.

 
 
Chương 2989


Chương 2989

Nhưng thuốc súng… Nếu chỗ này gặp vấn đề, nó sẽ là một rắc rối lớn.

“Anh thực sự thu gom thuốc súng ở chợ đen?”

“Băng không, làm gì còn có thể làm gì khác, khi súng ống đến anh liền thay người.”

“Cô cần anh làm gì cho anh không?”

“Anh không muốn em dính líu đến chuyện đó anh cảm thấy rất áy náy.

Trước đây em đều ở một mình, đi đâu cũng thoải mái, vậy mà giờ lại lôi cả gia đình, chạy vạy vì việc riêng của anh.

Anh cảm thấy rất đáng tiếc.”

“Anh nói nhảm nhí cái gì vậy? Không phải nhà họ Cố là gia đình ruột thịt của em nữa sao? Gia đình mình đang gặp khó khăn, làm sao em có thể bỏ qua được? Nếu gia đình ruột thịt của mình sụp đổ, em có còn quyền không? Tương lai ở nhà em còn có tiếng nói sao?”

“Cái gì? Hiện tại ở nhà em còn có tiếng nói sao?”

Cố Thành Trung nhướng mày, hai huynh đệ tán gấu không có cảm giác khủng hoảng, bọn họ vẻ mặt đều rất bình tĩnh.

Khuôn mặt của Phó Thiết Ảnh chìm xuống ngay khi anh ta nói điều này.

Quả thực, cho dù nhà họ Cố có quyền lực đến đâu, chỉ cần vợ anh ta đảo mắt, anh ta vân cảm thấy sợ sệt.

Đứa con trai đả gả ra ngoài, chẳng khác nào bát nước đã đổ đi.

“Vậy ở trong nhà anh có tiếng nói sao?”

Phó Thiết Ảnh nhịn không được không khỏi than thở.

“Chúng ta đều là anh em, không ngờ chúng ta không chỉ diện mạo giống nhau, đến phụ nữ cũng thích cùng một kiểu người.” Ụ “Xì, vợ em dịu dàng hơn chị dâu nhiều.”

“Gưn”

Cố Thành Trung trực tiếp chửi, tình huynh đệ nháy mắt bị phá tan.

Hai người trò chuyện rôm rả chuyện củi, gạo, dầu, muối ở nhà, chuyện vợ con, nhốn nháo.

Nói cười nói xong uống hết nửa bình trà.

Và Carol đứng sau màn hình, mặt đen như đáy nồi.

Anh ta cố tình đưa tin tức vào Huế, chỉ để thu hút Phó Thiết Ảnh đến.

Nếu trong một lần có thể bắt được hết một lượt đám đàn ông nhà họ Cố, thì Đà Nẵng sẽ không có ai ngăn cản anh ta.

Không có Phó Thiết Ảnh, gia đình nhà họ Thích đơn giản là không chịu nổi công kích.

Anh ta nghĩ răng hai anh em đã lâu không gặp nhau, nhất định sẽ bàn bạc đối phó, kết quả là không thu thập được †in tức gì quý giá, hai người bị vợ quản đến thê thảm.

Kết quả hai người kẻ tám lạng người nửa cân, ở nhà vợ nói một không dám nói hai, vợ bảo đi đông, không bao giờ đi tây. Còn kiêm luôn việc nhà, giặt giữ, nấu nướng với con cái.

Carol cuối cùng nghe được đầu óc như muốn nổ tung, muốn nhảy ra khỏi bóng tối, mạnh mẽ chửi hai người họ chẳng được tích sự gì.

Sợ vợ sợ đến mức này thật sự là làm mất thể diện của những người đàn ông như anh ta mà.

Lúc này, họ uống trà xong và lái xe trở về.

“Lúc ở trong trà thất, những gì anh nói đều là sự thật? Ở nhà anh có địa vị cao như vậy sao? Chị dâu thật sự nghe lời anh?”
 
Chương 2990


Chương 2990

“Còn em? Châu Vũ còn có thể tùy ý nấu cơm cho em? Buổi tối còn mát xa chân cho em?”

“..”

Hai người nhìn nhau, và bọn họ chẳng nói gì cả.

“Anh nói, cưới vợ đều phiền phức như vậy, tại sao chúng ta đều đâm đầu vào tay giặc vậy chứ?”

“Cưới vợ phiền phức sao? Anh nghĩ như vậy là tốt rồi.” Cố Thành Trung cười nói.

“Trước đây anh vì Hứa Trúc Linh có gì cũng không cần em thât sự rất ghét anh. Anh đã không sống giống theo những gì em nghĩ. Nếu em là anh, trong vòng ba năm em sẽ chiếm đoạt nhà họ Ngôn, trong vòng năm năm tập đoàn Cố Linh sẽ trở thành công ty kinh doanh xuất khẩu lớn nhất ở nước ngoài. Nhưng anh lại rất quy củ tốt và không dám đi sai một bước. Thật tức chết mà”

“Còn bây giờ thì sao?”

“Tham vọng chết tiệt của em đã bị vợ mài mòn. Em bây giờ không muốn đi làm gì cả, em chỉ muốn ở bên cô ấy, không muốn về muộn, không hút thuốc, không uống rượu, Ngày nào cũng đưa cô ấy đến trường rồi đón về nhà, không có việc gì còn phải quản lý công ty, phải dỗ dành hai cậu em vợ yên lặng đợi vợ em lớn, tôi cũng muốn xin giấy để được ở bên cô ấy một cách hợp pháp.”

“Chậc chậc chậc, so với em thì anh đáng thương hơn nhiều. Đừng giả bộ nữa, anh cưới vợ sớm hơn em hai năm, vậy thì sao? Vợ của em nhỏ tuổi hơn vợ của anh, một người đàn ông ba mươi tuổi có thể yêu đương với một cô gái mười tám tuổi, đó là do em có bản lĩnh.

Rõ ràng là mị lực của em cao hơn anh rất nhiều.”

“Em đừng nói nhảm nữa, cho anh xuống xe đi, anh không có hứng thú ở đây với em.”

“Cố Thành Trung, anh là một người luôn nhã nhặn, vậy mà bây giờ có thể nói những lời này với em sao.”

“Anh với em còn cần khách sáo cái gì nữa.” Cố Thành Trung bất mãn nói.

Thật tuyệt vời khi có một người có suy nghĩ tương tự mình. Sự liên hệ giữa  các cặp song sinh chỉ có thể hiểu được bởi chính họ. Họ là những sinh vật sống được kết nối trong cơ thể mẹ. Họ bắt đầu từ một quả trứng được thụ tinh, sau đó trong rất nhiều năm, mặc dù cách xa nhau rất lâu nhưng không gì có thể ngăn cản sự liên hệ của bọn họ.

Ngay sau đó xe dừng ở cửa biệt thự, Cố Thành Trung nói: “Em chưa vào trong được. Trúc Linh không biết chuyện gì đang xảy ra, anh muốn giấu cô ấy. Em không thuận tiện để xuất hiện, nếu cô ấy nhìn thấy em thì cô ấy nhất định sẽ hiểu rõ mọi chuyện.”

“Người tính không bằng trời tính đâu, nếu anh muốn vậy thì giao xe cho em.

“Anh muốn lái xe trở về.”

“Anh có nhiều xe như thế mà lại muốn lái chiếc xe này trở về, vậy anh đưa em tới đây làm gì?” Sắc mặt Phó Thiết Ảnh nhất thời tối sầm lại, anh ta cảm thấy Cố Thành Trung đang lừa dối mình nhưng lại không có bằng chứng.

“Cô ấy nghe được tiếng còi xe thì sẽ biết anh về, nếu không thấy xe ở cửa thì cô ấy nhất định sẽ nghi ngờ. Anh cũng rất tò mò sao em lại đi theo anh?”

Sắc mặt Phó Thiết Ảnh lúc này rất khó coi, anh ta nói: “Anh chỉ sinh sớm hơn em có một phút thôi, đừng làm quá lên”

“Không được, cho dù sinh sớm hơn một phút thì anh vấn là anh của em.

Nếu em không muốn nhận người anh này thì có thể tự mình tìm một chỗ ở, sẽ không được hoàn tiền khách sạn.”

“Đồ… đồ lòng lang dạ sói! Đáng lẽ em không nên đến gặp anh, đồ khốn nạn.” Anh ta vừa chửi bới vừa mở cửa xe đi xuống.
 
Chương 2991


Chương 2991

“Nhớ đóng cửa xe.”

“Cố Thành Trung, anh đúng là độc ác.” Sau khi Phó Thiết Ảnh đóng cửa lại, Cố Thành Trung ung dung lái xe trở về.

Tuy nhiên, chiếc xe chỉ dừng ở ngoài cổng sắt chứ không vào nhà.

Hứa Trúc Linh vì lo lắng cho anh mà thức trắng cả đêm, sau khi nghe thấy tiếng ồn ào thì cô lập tức chạy ra ngoài.

“Sao lại về muộn như vậy, có chuyện gì sao?”

“Không có gì, lúc anh không ở nhà  em có ngoan ngoãn ăn cơm không đấy?”

“Em vân đang chờ anh. Tại sao anh  không đi xe vào trong sân?”

“Xe có chút trục trặc, một lúc nữa sẽ có người đến để sửa chữa.”

“Nếu anh không có việc gì thì mau vào đi.” Hứa Trúc Linh kéo Cố Thành Trung vào nhà sau đó đóng chặt cửa lại.

Khi cánh cửa chìm vào màn đêm im lặng thì Phó Thiết Ảnh mới xuống xe. Dù sao thì Cổ Thành Trung cũng có chút lương tâm, ít nhất anh cũng để lại một con đường lui cho Phó Thiết Ảnh, nếu không anh ấy cũng không biết phải trở về bằng cách nào. Nửa đêm, Hứa Trúc Linh bừng tỉnh sau một cơn ác mộng, trong giấc mơ cô không nhìn thấy một người cụ thể, nhưng mặt đất lại đầy máu, hơi thở nồng nặc khiến cô thức giấc.

Cô tỉnh dậy đã đánh thức Cố Thành Trung, anh lập tức ôm lấy cô, dùng bàn †ay to của mình xoa lên đầu cô và nhẹ nhàng nói: ‘Em gặp ác mộng à?”

“Cố Thành Trung…”

Cô không nhịn được ôm chặt lấy anh: “Em có chút sợ hãi, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện chẳng lành. Giấc mơ này có thể là điềm báo gì đó, em nằm mơ thấy rất nhiều máu…”

“Tất cả đều chỉ là mơ mà thôi, không phải mọi chuyện trong mơ đều sẽ bị đảo ngược sao? Được rồi, không có chuyện gì đâu. Nếu thực sự có chuyện gì xảy ra thì anh sẽ bảo vệ em”

Đúng vậy, có Cố Thành Trung bảo vệ thì cô còn sợ cái gì chứ? Trong đầu cô có vô số câu hỏi, cô muốn biết tại sao Bạch Nhược Minh Lan lại từ chối mình, mặc dù nhà họ Quý đã tiếp nhận cô nhưng bố mẹ ruột của cô lại không làm gì cả.

Thật ra Cố Thành Trung đã biết tất cả mọi chuyện nhưng anh lại cùng Dương Nguyệt che giấu. Cô cảm thấy mình như một kẻ ngốc, không biết gì cả, cứ mãi mơ mơ màng màng. Nhưng những người thân thiết bên cạnh cô đều biết tất cả mọi thứi Khi nghĩ đến điều này, trong lòng cô có một khoảng trống rất lớn.

“Cố Thành Trung, anh có giấu em không?”

“Sao em lại hỏi như thế, anh có thể giấu em cái gì chứ? Em cũng biết chính xác tài sản của nhà họ Cố là bao nhiêu.

Anh chưa bao giờ giữ tiền riêng cả.” Cố Thành Trung giả vờ bình tĩnh nói.

“Thật sao? Anh sẽ không nói dối em chứ? Chẳng hạn như anh biết những chuyện có liên quan đến em nhưng lại không nói cho em nghe.”

“Em nói vậy là có ý gì?” Cố Thành Trung khôn ngoan hỏi.

Hôm nay cô cư xử rất bất thường, dường như cô đang có tâm sự. Anh là người đầu ấp tay gối với cô, hiển nhiên có thể phát hiện ra điều này, anh chỉ cho rằng cô đang lo lắng cho bản thân mình. Nhưng bây giờ có vẻ như không phải như vậy.

Cô siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình, đôi mắt thoáng qua sự căng tháng. Vì cô đã chủ động hỏi nên cô cần một câu trả lời rõ ràng từ anh.

“Tại sao em và Dương Nguyệt đều biết Bạch Nhược Minh Lan, nhưng em lại không biết bà ấy là mẹ ruột của mình?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom