Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2891


Chương 2891

Vương phi do dự, có nên trực tiếp đẩy cửa không, cô ấy có thể tự do ra vào tẩm điện.

Bởi vì Halley không có đáp lại, cô ấy có chút lo lắng, cuối cùng vẫn là đẩy cửa đi thẳng vào.

Vừa bước vào đã thấy hai người đàn ông to lớn xoắn xít, đặc biệt là nụ cười trên môi của Halley, trông… rất gượng gạo.

“Các anh, các anh có sao không?”

Cô ấy thận trọng hỏi.

“Chúng tôi không sao, nhưng tên khốn này… đã vô tình làm vỡ chiếc bình của em.”

Halley lặng lẽ tránh ra, để lộ William đứng phía sau Cầm chiếc bình bị vỡ và những bông hoa trên tay, William ngây thơ vô tội nhìn Vương phi.

Trên mặt Vương phi hiện lên một chút đau lòng, những chiếc bình này được cô ấy lựa chọn cẩn thận từ lâu, cô ấy rất thích môi cái bình này.

Vì giờ làm việc của Halley mỗi ngày đều kéo dài nên cô ấy đã chọn một cửa hàng đẹp nhất ở đây.

Nhưng… là khách làm vỡ, cô ấy cũng không quá gay gắt.

Cô ấy bất đắc dĩ nói: “Chỉ là một cái bình hoa thôi, ném vào thùng rác đi, đừng tự làm mình bị thương.”

Cô ấy nhanh chóng lấy thùng rác và dọn đẹp đống đổ nát.

“Vương phi, thật sự xin lỗi.”

“Không sao, tôi mua lại là được. Anh có sao không, để tôi xem tay cho anh…”

Vương phi lo lắng hỏi, vì lễ phép, vì Sợ rằng anh ta sẽ bị các mảnh vỡ cắt.

Halley nghe xong lời này, có chút ghen tị, lập tức nói: “Anh ta không sao, anh vừa kiểm tra cẩn thận rồi. Nhưng thật ra anh, có vẻ như là bị gai hoa hồng đâm vào, có chút đau.”

“Thật không? Để em xem.”

Vương phi lo lắng khẩn trương.

Halley đưa một tay, tay kia đưa ra sau tiếp tục ra hiệu cho William.

William suy nghĩ một chút, nhìn thấy đồ cắt móng tay trên bàn, sau đó kẹp nó lên tay, lập tức thấy có chút máu.

“Vương phi, tay này hơi đau một chút, em xem.”

Ngay lập tức Halley đưa tay ra cho Vương Phi xem.

“Sao anh sơ ý vậy, đều là máu. Có phải bị mảnh vỡ gây xước không? Em đi hái hoa hồng cũng không bị thương thành như vậy.”

“Anh cũng không biết.”

“Thật là, em bôi thuốc cho anh.”

Vương Phi đau lòng nói, kéo anh ta trở lại tẩm điện.

Halley lợi dụng lúc Vương phi không chú ý, quay đầu với William biểu hiện cảm kích, phối hợp không tồi.

“Cái kia, Thượng tướng William, hãy làm những gì anh nên làm. Tôi sẽ không giữ anh ăn tối đâu. Anh cứ đi đi.”

William nhìn hai người bọn họ biến mất trước mắt, nhịn không được khóe miệng mỉm lên nụ cười.

Ai có thể ngờ rằng một thế hệ quân vương lại giở trò vụng về như vậy trước mặt Vương phi của mình.
 
Chương 2892


Chương 2892

Vương phi nhìn thông minh hơn người cũng không dễ bị lừa.

Khả năng… quan tâm quá nên mới bị loạn.

Kẻ muốn cho, người muốn nhận, có lẽ đây là tình yêu.

Nghĩ đến điều này, một hình ảnh nhỏ bé xuất hiện trong sâu thảm tâm trí của anh ta, mỉm cười ngọt ngào.

Cô ta… nhất định rất hận mình, sau khi nói ra bao nhiêu điều tổn thương, có lẽ cô ta sẽ không bao giờ muốn gặp lại anh ta nữa.

Nụ cười trên khóe miệng anh ta dần trở nên chua chát, cuối cùng… biến mất.

Anh ta cô độc rời đi, David đến đón anh ta ở trước cổng cung điện.

David không thể không thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh ta còn nguyên vẹn.

“Cậu thực sự làm tôi sợ chết khiếp.

Tôi còn tưởng rằng cậu không trở về nữa.”

“Tôi không sao, người dân Đảo Sương Mù không thực sự muốn làm tổn thương tôi.

“Còn Kagle thì sao?”

___ “Anh ta… đương nhiên có việc phải làm. Hiện tại anh ta không có uy hiếp gì nữa. Đi về trước đi… Giọng anh ta dần biến mất, do dự một chút rồi nói: ‘Đến bệnh viện, tôi muốn nhìn cô ấy một chút.”

“Khi cô ấy rời khỏi Đảo Sương Mù, tình trạng cô ấy rất tệ. Có lẽ cô ấy đang bị bệnh. Tôi muốn đi xem.”

Anh ta hơi nheo mắt lại, đôi mắt u ám.

David không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe theo rồi lái xe đến bệnh viện, nhưng William không đi vào, thay vào đó, anh ta đứng ở cửa bệnh viện rất lâu.

“Cậu không đi lên à?”

“Có lẽ bây giờ cô ấy không muốn nhìn thấy tôi.”

“Tại sao, là bởi vì cô ấy từ chối anh sao?”

“Tôi… đã từ chối cô ấy, còn nói rất nhiều điều tổn thương đến cô ấy. Từ giờ, tôi sẽ không còn liên quan gì đến cô ấy nữa.”

Giọng anh ta khàn khàn đi vài phần.

.__ David rất kinh ngạc, không nghĩ tới mọi chuyện lại phát triển đến mức này.

Gánh nặng trên người William quá nặng, ân oán của anh ta với Đảo Sương Mù, còn phải quay trở về quân đội.

Trên người gánh vác trách nhiệm không chỉ là với một người, mà là nhân dân của Quốc gia.

Anh ta không thể tự mình chịu trách nhiệm chứ đừng nói đến chịu trách nhiệm với người khác.

Anh ta đứng một mình dưới lầu rất lâu, rất lâu…

Anh ta không hề biết rằng có ai đó đang dõi theo từ trên lầu.

Tình trạng của Kỷ Nguyệt Trâm được cải thiện một chút, cô ta muốn đứng bên cửa sổ để hít thở không khí trong lành khi còn chút sức lực.

Nhưng… cô ta đã nhìn thấy một người mà mình rất quen.

Cô ta nhận ra bóng dáng của William, tuyệt đối không thể là nhìn nhầm vì người đàn ông béo bên cạnh anh ta là David.

Tại sao anh ta đến đây? Có thể là có một người bạn cũng đang ở trong bệnh viện này.
 
Chương 2893


Chương 2893

Không, David là bác sĩ, nếu thực sự có một người bạn bị bệnh, chẳng phải là nên để David giúp sao?

Vì vậy, không có bệnh nhân nào khác, chỉ có chính cô ta.

Vậy tại sao anh ta không đi lên? Anh †a vô cùng hận mình, vì cô ta mà gặp phải nhiều chuyện không may mắn, anh ta không nên đến.

Nhưng…

Cô ta không thể hiểu nổi, không ai nói với anh ta rằng cô ta đang ở đây.

Nhưng anh ta đã đến, rõ ràng là đã điều tra.

Nếu ghét cô ta như vậy, tại sao phải bận tâm đến việc cô ta đang ở đâu?

Kỷ Nguyệt Trâm nghĩ mãi, trái tim cô †a cảm thấy vô cùng vô cùng khó chịu.

Gô ta luôn cảm thấy William vân còn thiếu một lời giải thích.

Đúng lúc này, Kỷ Thiên Minh mở cửa bước vào, nhìn thấy cô ta ra gió, anh không khỏi cau mày, nghiêm nghị nói: “Em vẫn còn ốm. Nên về giường nghỉ ngơi đÌ.”

_ “Vâng, anh”

Cô ta nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, đóng cửa sổ rồi trở lại giường.

“Bác sĩ nói hai ngày nữa em có thể xuất viện, tối hôm sau chúng ta bay về Đà Nẵng.”

“Anh vất vả rồi.”

“Con bé ngốc, chúng ta là anh em một nhà, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh trai của em cũng sẽ ở bên cạnh em và bảo vệ em cả đời.”

Những lời này thật là mạnh mẽ.

Kỷ Nguyệt Trâm cười hạnh phúc, cảm giác được anh trai che chở, điều này thật sự rất tốt.

“Anh, anh thật lợi hại, tại sao lúc nào anh cũng lấy tiền của em? Heo đất của em đều cho anh hết rồi!”

“Ngốc nghếch, nếu mỗi ngày anh không xin tiền của em, chẳng phải mỗi ngày đều nhàm chán không có việc gì làm sao?” Kỷ Thiên Minh tức giận nói: “Em cho rằng anh thật sự cần chút tiền đó của em sao?

Về điểm này?

Cô ta chăm chỉ kiếm tiền như vậy, nhưng trong mắt anh chỉ là “Chút tiên đớ’?

Chúa ơi, anh trai cô ta có phải là một người giàu có giấu mặt không?

Tại sao cô ta không cảm nhận được chút hào quang của người giàu có nào vậy?

“Anh, anh có tiền sao?”

“Có, hàng trăm triệu vẫn có thể huy động được.”

Kỷ Nguyệt Trâm gần như chóng mặt tại chỗ vì huyết áp tăng.

“Anh… anh giàu như vậy, không thể kiếm ngay cho em việc khác làm sao?

Anh có nhiều tiền như vậy, mỗi ngày đều phải đi spa, thể dục, mua sắm, phung phí, chẳng lẽ còn dư thời gian sao?”

“Anh có phải ngốc hay không? Lừa em gái anh à?” Kỷ Nguyệt Trâm tức giận nói.
 
Chương 2894


Chương 2894

“Kỷ Nguyệt Trâm, cuộc sống của em như vậy là không có linh hồn. Sống phóng túng sẽ chỉ làm hỏng em, làm sao anh có thể trừng mắt nhìn em sa ngã? Hơn nữa, xem bói trừ tà không phải chuyện em thích làm nhất sao, anh cũng là lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui.”

“Nằm mơ đi, em cam chịu bọn chúng đến ăn mòn linh hồn của em.

Làm sao trên đời lại có người anh đáng bị đánh như anh chứ?”

“Đúng vậy… tại sao anh chỉ là anh trai của em?

Lời nói này của Kỷ Thiên Minh đầy ẩn ý, nếu anh ta không phải anh trai của cô ta, vậy sẽ tốt biết bao.

Bao nhiêu tình yêu, có thể danh chính ngôn thuận.

Bao nhiêu lời tỏ tình, có thể nói ra thành lời.

Bao nhiêu… hy sinh, đều có thể quang minh chính đại.

Có thể ở bên nhau hay không, từ chối hay chấp nhận, không phải do dự thì sẽ tốt biết bao?

Hoặc có lẽ, ông trời nhìn thấu anh ta là vận đào hoa, cả đời này không thể chọn một người đến già, cho nên cố ý sắp đặt, để người anh yêu nhất ở bên cạnh, lấy thân phận anh em, huyết thống ruột thịt, mãi mãi không xa rời.

Anh ta thật sự cảm ơn ông trời… đã sắp đặt trò cười lớn như vậy.

Khóe miệng anh ta có chút chua xót, nhưng chỉ là thoáng qua, không để cô ta nhìn thấy.

“Được rồi, em ngoan ngoãn nghỉ ngơi, anh đi xử lý chút chuyện vặt bên này, sau này chúng ta sẽ không trở lại nữa, được không? Em muốn đi đâu anh cũng sẽ cùng em đi, nơi này chúng ta đừng đến nữa.”

“Vậy anh nỡ rời xa cô bạn gái tóc vàng mắt xanh của anh ở bên này sao?”

Cô ta chớp mắt hỏi.

“Anh vấn là thích con gái phương Đông, hiền dịu đức hạnh, phù hợp hơn.”

Quan trọng nhất đó là, bọn họ giống em nhất.

Anh ta vươn tay dịu dàng xoa đầu Kỷ Nguyệt Trâm, hành động thân mật chiều chuộng.

Nhưng, mãi mãi cũng chỉ là thân phận anh trai.

Thời gian cứ trôi từng giây từng phút, thật không dễ dàng cô ta mới đợi được đến màn đêm buông xuống.

Kỷ Thiên Minh ở bên cạnh kê một chiếc giường, cô ta còn không dám đi giày, lén lút đi ra khỏi phòng bệnh.

Cô ta thật không biết rằng, khoảnh khắc bản thân rời giường, người đàn ông đã cảm nhận được, nhưng không vạch trần cô ta mà thôi.

Cô ta ra khỏi bệnh viện, lập tức lên †axi.

Cũng may cô ta đã lấy ví tiền của Kỷ Thiên Minh, nếu không không có tiền trả thì thật xấu hổ.

Đến nơi, cô ta nhìn tòa nhà trước mặt, trái tim nặng trĩu.

Gô ta thở hắt ra một hơi, có những lời cần phải hỏi rõ ràng.

Nếu không sau này rời khỏi Malton, sẽ không còn cơ hội để hỏi ra nữa.

Cô ta chưa bao giờ là người không dứt khoát, dám yêu dám hận, không phải chỉ là một người đàn ông sao, không có gì ghê gớm cả.
 
Chương 2895


Chương 2895

Lúc này cô ta mới lấy hết can đảm, tiến lên gõ cửa, người mở cửa là David.

Khi David nhìn thấy cô ta, vô cùng kinh ngạc, trong mắt tràn đầy niềm vui.

“Vậy mà William còn nói hai người không có khả năng, tôi nói mà, làm sao có thể chứ!”

“Anh ấy thật sự nói như vậy sao?”

“Ôi, anh ta còn nói, đã nói rất nhiều lời làm cô tổn thương, rất hối hận đó.

Nhưng cô cũng biết con người anh ấy, rất nhiều lúc không giỏi thể hiện ra. Anh ấy nghĩ tới các loại ân oán của bản thân ở Đảo Sương Mù, lại còn phải trở lại quân đội, nên sợ liên lụy tới cô, mới phải đuổi cô đi”

“Anh ấy cũng là không yên tâm về côi”

David nghĩ cái gì thì liền nói ra cái đó, anh ta và William là bạn tốt rất nhiều năm, William nghĩ gì, anh ta biết rất rõ ràng.

Kỷ Nguyệt Trâm nghe thấy vậy, lập tức đầu óc quay cuồng.

Thì ra… chỉ vì để mình rời đi.

Anh ta chỉ là sợ rằng sau này sẽ liên lụy đến mình, nên mới cố ý nói dứt khoát như vậy!

‘Tên khốn này.

Ngay lúc này, giọng nói của William trên lầu vang lên.

“David, cậu đang nói chuyện với ai vậy?”

“Kỷ Nguyệt Trâm, cô ấy đến tìm cậu rồi, kinh ngạc vui mừng không?”

William đứng tại cầu thang, nhìn chằm chăm Kỷ Nguyệt Trâm ở cửa, đôi mắt xanh biếc sâu thẳm.

Bốn mắt nhìn nhau, dường như bầu không khí cũng trở nên kỳ lạ.

David cũng cảm thấy được từ trường kỳ quái giữa hai người, nuốt nước miếng, nói: “Tôi… tôi sẽ trốn đi, hai người cứ thoải mái, coi như tôi không để ý tới”

Anh ta bước ra ngoài, nhanh chóng đóng cửa từ bên ngoài.

Lúc này trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ.

___ “Sao cô lại đến? Không phải đã nói cô hãy tránh tôi xa chút hay sao?”

William tiếp tục giả làm người xấu, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

“Phải không? Anh thật sự muốn tôi rời đi sao? Anh tôi đã nói, hai ngày sau sẽ đưa tôi rời đi, lần này đi, sau này…

sau này sẽ không trở lại nữa.”

Giọng cô ta khẽ run, bàn tay nhỏ bé siết chặt.

“.m William nghe thấy vậy, im lặng thật lâu.

Thật lâu sau, anh mới thở ra một hơi, nói: “Rất tốt…”

Tránh xa mọi sự hồn loạn, có anh trai bảo vệ, rất tốt.

“Sau này, sau này chúng ta sẽ không thể gặp được nhau nữa, cũng tốt sao?”

Cô ta buồn bã hỏi lại.

Vốn dĩ từ chối William, vì cô ta cảm thấy bản thân vẫn chưa thông suốt, không hiểu tình yêu là gì, trong mắt không phân biệt được tình cảm giữa nam nữ, đối với tình yêu cũng chỉ như xem tiểu thuyết xem tivi.
 
Chương 2896


Chương 2896

Cô ta chưa từng trải qua, lại thêm nhìn Kỷ Thiên Minh đã quen, cô ta cảm thấy tình cảm rất tùy ý, cho nên chưa từng đối mặt.

Khi William tỏ tình với cô ta, cô ta rất sợ, không biết nên đối mặt thế nào, theo bản năng muốn chạy trốn.

Khi ở trên Đảo Sương Mù, cô ta rất hy vọng William không cần đến cứu mình, nhưng trong lòng cô ta lại hiểu rõ.

Anh ta sẽ tới, chắc chắn sẽ tới, anh †a sẽ không bỏ lại mình không quan tâm đến.

Khi nhìn thấy anh ta, toàn thân là vết thương, bản thân lại không thể làm gì, cô ta hận không thể lập tức quỳ xuống cầu xin, để Kagle không làm tổn thương anh ta.

Nhìn anh ta chịu từng nhát dao đâm, trong lòng thực sự rất đau.

Không giống như bạn bè, dường như… càng khó chịu càng đau khổ hơn rất nhiều, dường như cô ta cũng có thể cảm nhận được nỗi đau, hận không thể thay anh ta chịu đau.

Từ nhỏ tới lớn, cô chỉ quan tâm Kỷ Thiên Minh, lúc nhỏ Kỷ Thiên Minh bị người đánh, cô ta cũng từng như vậy, sau đó cũng không xuất hiện cảm giác ấy nữa.

Cho đến khi William bị thương, cô ta mới lờ mờ nhận ra.

Dường như cô ta đã thích anh ta mà không hề hay biết, nhìn thấy anh ta bị thương sẽ rất buồn, tiếp xúc thân mật với anh sẽ không gạt bỏ, không muốn khiến anh ta rơi vào nguy hiểm, hy vọng anh ta được bình an, mọi chuyện đều tốt đẹp.

Cô ta tới đây, là muốn hỏi rõ ràng…

“Rất tốt, tôi và cô… vốn dĩ không nên quen nhau, người như tôi, không nên có một nửa kia.”

“Vậy sao? Anh không định chấp nhận sự thay đổi sao? Vẫn nhớ lá bài cuối cùng của anh chứ? Tôi đã xem, hai nơi đó, người anh nhìn thấy là ai, anh nói cho tôi được chứ?”

“Chẳng lẽ người trong mắt anh nhìn thấy không phải tôi sao? Chẳng lẽ anh không rõ ràng lời tôi dự đoán sao? Rõ ràng khi bắt đầu là anh tỏ tình, tại sao anh lại từ bỏ trước? Tôi không phải đã trả lời sao?”

“Tại sao… chuyện gì cũng để anh làm, vậy tôi phải làm sao? Tôi hồ đồ như vậy, chuyện gì cũng không biết, tôi nên làm thế nào?”

William đã chạm đến nước mắt của cô ta, từng hạt như trân châu rơi xuống.

Anh ta nhìn thấy cô ta khóc, không chịu được, trái tim đều như bị thắt lại dữ dội.

Anh ta siết chặt năm đấm, hận không thể lập tức chạy đến, ôm chặt cô †a vào trong lòng.

Anh ta còn nghĩ cô nhóc này sẽ không hiểu ra, vĩnh viễn sẽ không biết cô ta mới là số phận đã dành trước cho anh ta.

Nhưng… cuối cùng cũng không thể thắng được anh ta đi ngược lại số phận.

Không phải tất cả mọi người đều sẽ đi theo số phận.

“Tôi nói rồi, cô mang đến cho tôi quá nhiều phiền phức.”

Anh ta nhãn tâm quay lưng lại, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt đó.

“Rốt cuộc là tôi mang đến cho anh phiền phức, hay là… anh sợ liên lụy tôi.

Anh hãy nhìn tôi, có giỏi thì nhìn vào mắt tôi rồi nói.”

“Nói… nói rằng anh không hề thích tôi, tôi chính là một sự phiền toái, mỗi một phút mỗi một giây anh ở bên tôi đều cảm thấy không vui. Anh chán ghét tôi, rất chán ghét tôi.”
 
Chương 2897


Chương 2897

“Anh chỉ cần nói ra, tôi sẽ lập tức đi: Cô ta gắn giọng, giọng cô ta có chút hoảng loạn.

Cô ta đã suy nghĩ kỹ rồi và kế hoạch Tôi tệ chính là anh ta nói ra những lời nhân tâm rồi dứt khoát quay lưng lại với cô ta.

Nhưng cô ta sai rồi……

Cô ta đợi thật lâu, mỗi một phút mỗi một giây điều dài vô cùng, khoảng ba phút anh ta vần không trả lời.

Không tiếng động, như là một loại thúc giục cùng xét xử, giống như cho cô †a bản án tử hình.

Thế nhưng anh ta đến dũng khí tự mình cự tuyệt cũng không có.

“Anh là quân nhân sao? Tôi nghĩ…

anh là người lính muốn chạy trốn.”

Cô ta lạnh giọng giều cợt, cuối cùng không còn hy vọng xa vời nữa.

Giọt nước mắt rơi xuống khóe mắt, cô ta lau đi giọt nước mắt cuối cùng đó, nhẹ nhàng lau thu hồi ánh mắt lưu luyến cuối cùng, xoay người rời đi…

Lúc cô ta ra khỏi cửa, không chú ý dưới chân bị vướng vào khung cửa.

Cả người chật vật té xuống bậc đá, đau đớn kinh khủng. Cô ta vừa cầm được nước mắt thì nó lập tức lại rơi xuống.

Đúng lúc này, cô ta nghe được tiếng bước chân vội vã từ phía sau.

Cuối cùng anh ta cũng đi lại đây.

“Đừng… đừng tới đây, cầu xin anh.

Đừng nhìn đến bộ dạng thê thảm này của tôi, được không? Tôi còn nghĩ… sẽ rời đi phong độ một chút.”

Cô ta từ trên mặt đất đứng lên, không ngừng lau nước mắt.

Nước mắt giống như chuỗi ngọc rơi xuống, mãnh liệt không ngừng rơi.

Không thể nào lau hết.

Người đàn ông phía sau căn bản không nghe, tiến lên trực tiếp bế cô ta lên đi thẳng về phòng ngủ.

.___ Gô ta giương khuôn mặt nhỏ, vừa tức vừa bực nói.

“Bây giờ anh quan tâm tôi làm gì, tôi có quan hệ gì với anh chứ? Ngay cả từ chối tôi anh còn không nói ra miệng, bây giờ ôm tôi làm gì?”

Cô ta tức giận nói, phát ra hết những uất ức trong lòng.

William không ngừng mím môi, một câu cũng không nói ra, miệng anh ta ngu ngốc, không biết lúc này nên nói cái gì.

Dường như anh ta không làm gì sai, lại giống như mỗi một việc đều là sai.

Anh ta đặt cô ta ở trên giường sau đó kiểm tra cẩn thận, xác nhận không bị thương mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Mắt cá chân hơi sưng đỏ, nhưng không có thương tổn đến xương, chắc ngày mai sẽ lành.

Cô ta thở hổn hển vì khóc, nước mắt chảy như mở vòi nước.

Anh ta tay chân vụng về lau, Kỷ Nguyệt Trâm hung hăng đẩy tay anh ta ra.

“Anh đừng động vào tôi. Anh có tư cách gì quản tôi.”

“Vấn đề vừa rồi tôi còn chưa có trả lời em, có thể trả lời lại một lân không?”

“Anh muốn nói gì? Tổn thương tôi còn chưa đủ sao?”

“Không… tôi không nghĩ sẽ từ chối em, tôi nghĩ… sẽ cùng em ở bên nhau.”
 
Chương 2898


Chương 2898

Bàn tay to trực tiếp ôm cô gái nhỏ vào trong lòng, ôm thật chặt.

Vòng tay anh ta thật ấm áp và mạnh mẽ, gắt gao ôm lấy cô ta.

Cô ta trái tim hoảng hốt, đầu óc trống rồng quên cả hô hấp, nước mắt dừng ở lông mi không còn rơi xuống.

“Anh hối hận rồi, anh không nên đẩy em ra. Trước đây là anh khốn nạn, không biết em có thể tha thứ cho anh không?

Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô ta, hỏi lại một lần nữa.

Có thể tha thứ cho anh ta hay không…

Sớm biết đã không thể dứt bỏ, ngày từ đầu hẳn là anh ta nên thừa thắng xông lên.

“Anh… có phải anh đang đùa với em không?”

=.- nghẹn ngào nói.

Một đêm mà trải qua chuyện đau buồn rồi đến chuyện vui sướng sao?

“Anh muốn cưới em.”

Bốn chữ ngắn ngủi này vang lên.

“Anh muốn xin quốc gia được quân hôn với em”

Cô ta nghe vậy, trừng lớn đôi mắt ngơ ngác nhìn anh ta.

Nước mắt, im lặng rơi xuống.

“Em… em có thể không?”

“Không có ai thích hợp hơn so với em, nói những lời khi đó là anh không đúng, cùng lắm thì em đâm anh một đao, chỉ cần trong lòng em thoải mái.”

“Em thoải mái cái gì. Bây giờ là anh làm sai, đến cầu xin em tha thứ đúng không? Vậy anh… vậy anh nói cho em nghe, vì sao anh thích em?”

“Không biết.” Anh ta thắng thắn nói.

“Không biết?” Cô ta sửng sốt, thích một người không phải nên rõ ràng sao?

“Vậy vì sao em thích anh?” William đưa ra câu hỏi truy đuổi.

“..

Kỳ thật cô ta cũng không biết.

Không thể giải thích được việc thích một người, thích anh ta do tình cảm của anh ta đối với Charlotte, thích anh ta thẳng thắn cương nghị, cương trực công chính, thích anh ta vì sự dũng cảm của quân nhân…

Anh ta có nguyên tắc, có thể chăm sóc mọi người.

Ban đầu đối với anh ta chỉ là tình cảm anh em, nhưng rồi lại sa vào lúc nào không biết.

“Thích một người là không có lý do, thế này đi, về sau anh sẽ nói cho em biết. Anh sẽ dành cả cuộc đời này nói cho em biết anh thích gì ở em”

Giọng anh ta khàn khàn vang lên.

Cô ta đỏ mặt lăng nghe.

Khuôn mặt cô ta đỏ bừng đáng yêu, làm anh ta si mê đến nổi không thể cầm lòng được cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên cánh môi.
 
Chương 2899


Chương 2899

Hai người ngã song song lên chiếc giường êm ái, nụ hôn dần dần sâu hơn.

Đột nhiên William ý thức được chuyện gì đó, cảm thấy làm như vậy không đúng.

Nhưng…

Kỷ Nguyệt Trâm lại thật cẩn thận nắm nhẹ cổ áo anh ta, không cho anh ta rời đÌ.

“Anh… có phải anh không muốn chịu trách nhiệm với em không?”

“Đương nhiên là anh chịu trách nhiệm, chỉ là… có phải quá sớm không?”

“Anh nghĩ thế nào? Em với anh cũng coi như là cùng chung chăn gối, anh phải chịu trách nhiệm với em.”

“Vậy được rồi, anh sẽ chịu trách nhiệm với em cả đời. Sau này anh không cho phép em tìm người đàn ông mệnh cứng rắn nào khác, mệnh của anh đủ cứng rắn, anh xông pha chiến đấu nhiều năm như vậy, vẫn còn sống rất tốt. Đủ để thấy anh và em là được ông trời tác hợp.”

“Chỉ là anh sợ, anh trai em sẽ không đồng ý.”

William có chút lo lắng nói.

“Anh trai em?”

Kỷ Nguyệt Trâm có chút khó hiểu: “Anh trai vân luôn nói em không có ai muốn, nếu có người không bị em khác, có thể lấy em, anh trai em giơ hai tay ủng hộ.”

“Kỷ Thiên Minh cũng thật vất vả.”

Đột nhiên anh ta có chút đau lòng cho Kỷ Thiên Minh, rõ ràng rất không hy vọng cô ta rời đi, nói như thế là nói dối, thế nhưng cô nhóc này vốn nghe cũng không hiểu.

“Anh trai em không vất vả đâu, có rất nhiều nợ đào hoa, anh không thể giống như anh trai em, phải thật lòng thật dạ với em đến già.”

“Ừm, thật ra anh của em … cũng là một người tình cảm, chỉ là…”

Anh ta yêu phải một người không thể yêu mà thôi.

“Thời gian không còn sớm, em muốn đi ngủ, đêm nay em muốn ngủ ở đây, anh không được động tay động chân với em, đây là bài kiểm tra anh.

Em mệt mỏi quá, em còn là bệnh nhân, em muốn nghỉ ngơi.”

“Được rồi, công chúa điện hạ của anh”

Ngay sau đó, phòng ngủ chính tắt đèn. Cô ta nghiêng người về một bên, lúc người đàn ông đến gần, toàn thân cô ta căng thẳng đến căng cứng.

Cô ta hy vọng anh ta làm cái gì đó, nhưng đồng thời cũng sợ hãi.

Vậy mà cô ta lại không biết xấu hổ, không biết thẹn còn mong chờ cái gì.

Nhưng… hóa ra anh ta chỉ đơn giản là giữ mình, thật sự không có động tác tiếp theo.

“Yên tâm, anh sẽ không động vào em, đàn ông ít nhất sẽ giữ lời hứa, em đừng căng thẳng, nghỉ ngơi đi.”

Lời vừa nói ra, suýt chút nữa khiến cô ta tức giận.

“Anh biết đàn ông động tay động chân gọi là gì không?”

“Gọi là gì?”

“Cầm thú.”

“Anh không phải cầm thú.”

William nghiêm túc nói.
 
Chương 2900


Chương 2900

Đúng vậy, anh ta chính xác không phải cầm thú là không băng cầm thú được chưa?

Một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp ở đây, anh ta làm như không nhìn thấy, trong lòng vần không rối loạn thì điều đó có nghĩa như thế nào? Chẳng lẽ mình không hấp dẫn sao?

Gả đêm cô ta lăn qua lộn lại, không ngừng dùng nơi này cọ cọ nơi kia cọ cọ, ý đồ kích thích anh ta phản ứng.

Thế nhưng anh ta thật sự nguyên tắc, duy trì một tư thế, trong lòng vẫn không nổi loạn.

Cô ta có thể cảm nhận được sự kìm nén của anh ta, cuối cùng cô ta thật sự chịu không nổi, nói: “Anh làm thế nào có thể chịu đựng được vậy?”

“Đừng quên anh là quân nhân, ý chí của quân nhân là mạnh nhất.”

“Ơ..” Cô ta không còn lời gì để nói: “Cho nên bất luận em làm cái gì anh đều sẽ không làm gì cả, đúng không?”

“Em có thể thử một chút, nếu anh có chút xăng bậy liền tính anh thua.”

Kỷ Nguyệt Trâm xạm mặt lại, bây giờ là lúc nên đấu nhau sao?

“Quên đi, xem như em chưa nói cái ìạm gì: Cô ta tức giận xoay người đi, cũng không làm trò quỷ gì nữa dù sao anh ta cũng sẽ không động tay động chân.

Sớm biết như vậy… Đã không nói những lời như vậy.

Cô ta dần dần không cưỡng lại cơn buồn ngủ, ngủ thật say, William ôm lấy cô ta, lần đầu tiên anh ta ôm phụ nữ cùng đi ngủ, có chút… căng thắng, thậm chí cũng không dám lộn xộn, sợ quấy nhiễu đến cô ta.

Anh ta vẫn không nhúc nhích, cô ta gối đầu lên cánh tay anh ta, đến lúc bị †ê cứng, anh ta cũng chịu đựng không rút về.

Cô ta ngủ thật sự say, giống như con bạch tuộc, quấn ở trên người anh ta.

Anh ta rũ mắt xuống nhìn gương mặt đang yên lặng ngủ, mấy năm nay…

thật lâu rồi trong lòng anh ta không có cảm giác an bình giống như bây giờ.

Bàn tay to thương tiếc vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô ta, theo bản năng khóe miệng gợi lên một nét cười.

Giống như… lập tức có gia đình, có người lo lắng và quan tâm.

Anh ta xoay người về phía cô ta, tựa như di chuyển lại gân cô ta thêm một chút.

Đêm nay, ánh trăng thật đẹp, gió đêm cũng hiu hiu.

Nhưng… một người lại lặng yên không một tiếng động, đứng trong bóng tối, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bệ cửa sổ.

Anh ta đứng từ lúc bật đèn đến khi tất đèn, không biết mình đang bám víu cái gì ở đây.

Kiên trì chờ đợi, cô ta sẽ từ trong cánh cửa kia đi ra chạy về phía mình.

Mơ mộng viển vông.

Anh ta nở nụ cười chế giễu, anh ta không có cách nào ngăn cản cô ta theo đuổi hạnh phúc, cho dù đã cố gắng hết sức.

Cuối cùng anh ta vẫn thua, một mớ suy nghĩ rối bù.

Chỉ là, anh ta không cam lòng.

Thật sự anh ta không cam lòng.

Anh ta siết chặt nắm tay, dùng lực rất mạnh đánh vào vai mình.

Với anh ta mà nói, mỗi một phút mỗi một giây đều là sự đau khổ quá mức.
 
Chương 2901


 

Chương 2901

Mặt trời dần lên cao, khi cô ta tỉnh lại. Theo bản năng sờ sờ mép giường, người bên cạnh đã rời đi từ lâu.

Cô ta lập tức bừng tỉnh, nửa bên giường đã lạnh, có thể thấy người kia đã đi một lúc lâu.

Quần áo trên người cô ta còn nguyên vẹn, thật sự không bằng cầm thú.

Cô ta xuống lầu đã ngửi thấy mùi sữa bò, cảm thấy bụng đói kêu vang, thật sự có hơi đói bụng.

“Dậy chưa? Anh đã làm bữa sáng đơn giản.”

“Anh thức dậy khi nào vậy?”

“Đồng hồ sinh học báo thức bảy giờ thì rời giường, trước kia ở bộ đội làm nhiệm vụ hoặc là có huấn luyện, năm giờ rưỡi đã phải rời giường.”

“Trời, mỗi ngày em đều phải ngủ đến mười giờ. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của chúng ta có điểm chênh lệch quá lớn.”

“Buổi sáng anh có thể làm bữa sáng.”

“Nhưng em ăn đồ ăn ở Việt Nam, em rất thích sữa đậu nành với bánh quẩy”

——“Š”William nghe vậy thì trâm mặc một chút: “Được, anh học làm đồ ăn Việt Nam cho em ăn.”

Cô ta nghe được lời này, trong lòng thật sự ngọt ngào.

Thế gian này không có gì không hợp, quan trọng nhất chính là đối phương có thể hay không thỏa hiệp.

Chỉ cần anh ta yêu mình đủ nhiều, anh ta sẽ chủ động bước đến bên mình, tự nhiên sẽ cùng chủ đề.

Hai người ăn cơm sáng xong, Kỷ Nguyệt Trâm dự định dẫn anh ta đi gặp Kỷ Thiên Minh, người thân duy nhất của cô ta, anh trai phải tán thành mới được.

Cô ta nghĩ anh trai nhất định sẽ chúc phúc cô ta.

Cô ta năm tay anh ta ra cửa, liền nhìn thấy Kỷ Thiên Minh cách đó không xa, anh ta đứng như gốc cây, sắc mặt có hơi tái nhợt.

“Anh?”

Gô ta có chút khiếp sợ, anh trai đến đây lúc nào vậy?

Cô ta chạy nhanh về phía anh trai, chạm vào quần áo anh ta, phát hiện quần áo đã bị sương sớm làm cho ướt nhẹp, cả người lạnh lẽo.

Cô ta sợ đến hốt hoảng: “Anh trai, sao anh lại ở đây? Anh tới lúc nào?”

“Vì sao… suốt đêm không về? Vì sao không nói cho anh biết là em đã đến chỗ anh ta? Em có biết, anh tìm không thấy em rất lo lắng hay không?”

“Anh, em sai rồi… Thật xin lỗi, anh đừng làm em sợ, rốt cuộc anh đã đứng bao lâu vậy?”

“Một đêm, anh đợi em một đêm, cuối cùng cũng đã nhìn thấy em ra tới.”

Cuối cùng Kỷ Thiên Minh chịu đựng không nổi, dù người làm bằng sắt cũng không chịu nổi cả đêm nhiệt độ không khí thấp, sương đêm dày đặc, anh ta cũng rất lạnh.

Trái tim dường như rơi xuống vực thắm, không thể nào thoát ra được.

Cơ thể anh ta nằm thẳng trong vòng tay cô ta, cô ta gần như dùng hết toàn bộ sức lực, đỡ được anh ta.

Trong đầu cô ta chỉ có một suy nghĩ, mình không thể ngã xuống, anh trai cũng sẽ không ngã xuống.

William chạy nhanh lại phụ một chút, ba người nhanh chóng đi tới bệnh viện.

Kỷ Thiên Minh ngã bệnh.
 
Chương 2902


Chương 2902

Thân thể anh ta luôn rất tốt, rất ít khi bị bệnh, mỗi lần cô ta đau đầu, đều sẽ không lây sang anh ta, thể chất tốt khiến người ta đố ky.

Nhưng đột nhiên anh ta ngã xuống, lòng cô ta rối loạn, như thể mất đi xương sống.

Anh ta vẫn luôn sốt cao không ngừng, thậm chí sốt đến đến mê mang.

Lúc hôn mê bất tỉnh, nhưng vẫn lẩm bẩm kêu tên cô ta.

“Kỷ Nguyệt Trâm… Kỷ Nguyệt Trâm…”

“Em đây, anh, em ở đây. Anh đừng làm em sợ, nếu anh bỏ em đi, em biết sống thế nào.”

“Kỷ Nguyệt Trâm… đừng rời xa anh được không? Nếu em rời khỏi anh, anh…

biết sống thế nào?”

Kỷ Thiên Minh lẩm bẩm nói, đôi mắt có chút ướt át.

Trong khe hở, một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống.

Trái tim Kỷ Nguyệt Trâm run rẩy mạnh mẽ, thì ra… Kỷ Thiên Minh cần mình như vậy.

Anh ta cũng sẽ khóc.

Gô ta chưa bao giờ thấy anh trai khóc.

Lúc mẹ qua đời, anh ta bình tĩnh nắm tay cô ta từ nhà tang lễ đưa đến nghĩa địa, cả hành trình anh trai điều không hề khóc.

Người khác đều nói anh ta máu lạnh vô tình, mẹ ruột qua đời, thế mà anh ta mặt lạnh biểu cảm vô tình, một giọt nước mắt cũng không rơi xuống.

Cô ta biết, Kỷ Thiên Minh chỉ là không biết nên biểu đạt cảm xúc của mình như thế nào thôi. Thói quen của anh ta là dùng thờ ơ ngụy trang cảm xúc của chính mình.

Sau này anh ta thay đổi, anh ta học được cách ngụy trang bằng nụ cười, bộ dạng lăng nhăng, bất cần đời, đào hoa, say mê vàng son.

Trên người anh ta luôn mang theo mặt nạ thật dày.

Không hề tháo ra, dù có bị thương, cô ta cũng không biết.

Hóa ra người mạnh mẽ như Kỷ Thiên Minh, vẫn luôn tự bảo vệ mình như Kỷ Thiên Minh, cũng sẽ đau khổ.

Cô ta nghĩ như vậy, lòng đau như cắt, đau khổ gục đầu xuống.

Cho tới nay, đều là anh trai chăm sóc cho mình, khi nào cô ta có thể chăm sóc lại cho Kỷ Thiên Minh.

William nhìn cặp anh em này thật sâu, trong lòng nhất thời cũng thật sự phức tạp.

Kỷ Nguyệt Trâm nếu biết Kỷ Thiên Minh thích mình, cô ta sẽ xử lý như thế nào?

Cô ta sẽ lựa chọn ai?

Thế nhưng anh ta lại không có một chút niềm tin có thể đánh bại Kỷ Thiên Minh.

Trước mặt là tình yêu và tình thân, thật sự quá yếu ớt.

“Yên tâm đi, Kỷ Thiên Minh sẽ không sao.

Anh ta tiến lên an ủi, bàn tay to nhẹ nhàng mà vuốt ve mái tóc của cô ta.

Cuối cùng cô ta nhịn không được, vùi đầu vào trong lòng ngực anh ta gào khóc lên.

“Kỷ Thiên Minh cũng sẽ bị bệnh, anh ấy cũng sẽ khóc, cũng sẽ đau… không phải anh ấy không tim không phổi, là em… là em nghĩ anh trai mình quá mạnh mẽ.
 
Chương 2903


Chương 2903

“Anh ấy thật ra không hề mạnh mế một chút, là vì em… nên mới ngụy trang mình rất mạnh, vậy mà… cái gì em cũng không biết. Người em gái như em… thật sự quá thất bại.”

William có thể cảm nhận rõ ràng những giọt nước mắt của cô ta thấm ướt chiếc áo sơ mi mỏng.

Anh ta có chút khó chịu, dỗ dành cô †a như dỗ dành một đứa trẻ.

Mãi một lúc lâu sau, cô ta mới ngừng chảy nước mắt, đôi mắt sưng lên giống như quả hạch đào.

Ngay sau đó David tới, anh ta là một bác sĩ uy tín, phát sốt cảm lạnh bình thường chỉ là một vấn đề nhỏ.

Rất nhanh sau đó cơn sốt cao đã được hạ xuống, Kỷ Nguyệt Trâm cũng hoàn toàn yên tâm, không ngừng nắm tay áo của David cảm ơn.

David bị làm cho cảm thấy có chút xấu hổ, khiêm tốn mỉm cười.

William bảo cô ta đi ăn chút đồ ăn, đừng để bản thân kiệt sức, nhưng cô ta không chịu rời đi, kiên trì trông coi Kỷ Thiên Minh.

William không còn cách nào, mượn nhà bếp của bệnh viện, tìm kiếm nguyên liệu khắp nơi, chỉ vì để làm một vài món ăn Việt Nam cho cô.

Anh ta vẫn nhớ những món ăn cô ta đã nấu cho mình, cố gắng tra google để làm ra, tuy rằng hương vị không tốt lắm, nhưng vấn là có thể ăn.

Trứng hấp thịt bằm, canh gà, và cả một chút thịt bò nấu canh chua khai vị.

Nhưng cô lại không muốn ăn, nói: “Em không ăn được.”

“Tốt xấu cũng ăn một chút.”

“Xin lỗi, William, anh trai em như vậy, em thật sự…”

Cô còn chưa nói xong, William mím môi, vẻ mặt có chút khó chịu, nói: “Nếu như anh nói cho em, đây là món anh bận hơn hai tiếng mới làm xong thì sao?”

“Anh vân nhớ em thích ăn món gì, chạy đến rất nhiều siêu thị mới mua được nguyên liệu, chỉ vì để làm món Việt Nam mà em thích ăn.”

“Bây giờ… em vần muốn từ chối, một miếng cũng không ăn sao?”

William ngước mắt nhìn cô ta thật sâu.

Cô ta nhìn món ăn được trang trí cẩn thận, mới chú ý rằng đây là món Việt Nam, lúc nãy cô ta vội vàng, không chú ý đến thứ gì.

Trong lúc vô ý, cô ta đã làm tổn thương William.

“Xin lỗi… em sẽ ăn, lập tức ăn ngay.”

Cô ta nhận lấy thức ăn, thử một miếng thì gật đầu khen ngợi.

“Rất ngon, em rất thích.”

“Em không cần miễn cưỡng, anh biết tâm trạng em bây giờ không tốt, anh cũng không trông mong em sẽ ăn hết toàn bộ, chỉ mong em có thể ăn một chút, anh cũng có thể yên tâm rồi.”

“Em xin lỗi…”

“Em không cần nói xin lỗi với anh, em không làm sai chuyện gì.” Anh nghiêm túc nhìn Kỷ Nguyệt Trâm, nghiêm nghị nói: “Kỷ Nguyệt Trâm, anh hỏi em. Nếu như… anh nói là nếu như, anh ấy không phải anh trai của em, anh và anh ấy, chọn một người làm chồng, em chọn ai?”

Cô ta bị câu hỏi này dọa hết hồn, bởi vì đây là câu hỏi cô ta chưa từng nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới.

“Kỷ Thiên Minh… không thể không phải là anh trai của em, anh ấy đã làm giám định ADN, bọn em là anh em cùng mẹ khác cha.”
 
Chương 2904


Chương 2904

“Vậy em đã từng nghĩ vì sao anh ta lại làm giám định ADN chưa?”

“Sợ rằng… sợ rằng em không phải con ruột?”

“..”

..” Đột nhiên William không biết phải trả lời thế nào.

Không…

Kỷ Thiên Minh sợ rằng… cô ta là con ruột.

Anh ta nhận được giám định ADN, nhìn thấy cô ta thực sự là em gái mình, có lẽ… rất muốn chết.

“Em chỉ cần trả lời câu hỏi của anh là được, không cần phản bác. Nếu như… anh ta không phải anh trai ruột của em, em chọn ai?”

“Anh… hay là anh ta, chọn một người.”

“Câu hỏi này của anh… thật là kỳ „ lạ…

“Bắt buộc chọn một người!”

Giọng nói của anh ta bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị, ánh mắt nghiêm túc, tiếp cận tới nội tâm của người khác.

Bây giờ, anh ta giống như sỹ quan ở trên cao, còn cô ta là tội phạm đã gây ra tội lỗi đang bị thẩm vấn.

Ngoài việc nói ra sự thật, dường như cô không còn sự lựa chọn nào khác.

Nhưng…

“Em không biết.”

Cô ta cau mày dữ dội, vấn đề này cô ta phải chọn như thế nào?

Nếu như Kỷ Thiên Minh không phải anh trai ruột, vậy căn bản sẽ không có gì với William cả.

Làm gì có người em gái nào không kính trọng anh trai của mình?

Nếu như cô ta đã ngưỡng mộ Kỷ Thiên Minh từ lâu, ở bên nhau với Kỷ Thiên Minh, thì sẽ không rung động với William.

Chỉ là, Kỷ Thiên Minh chính là anh trai, vì vậy kính trọng chính là kính trọng, không pha trộn bất cứ tình cảm nào khác.

Sự kính trọng là vô cùng thiêng liêng, không thể có bất kỳ tì vết nào, cô †a cũng chưa từng nghĩ tới điều gì khác.

Vậy nên, cô ta phải trả lời thế nào?

Cô ta không thể giả định, căn bản trong vấn đề này đã tồn tại sai lầm và thiếu sót!

Khi William nhìn thấy trong mắt cô ta lóe lên tia do dự, làm thế nào cũng không thể trả lời, anh ta đã biết rằng mình đã có một nửa cơ hội.

Điều khiến anh ta có thể đánh bại Kỷ Thiên Minh, có lẽ chỉ có… quan hệ anh em của bọn họ, cả đời này cũng không có cách nào thay đổi.

Đột nhiên anh cảm thấy bản thân mình là một tên trộm, là một tên trộm không biết xấu hổ, cướp đi đồ vật của Kỷ Thiên Minh.

Vốn dĩ Kỷ Thiên Minh là chủ nhân, nhưng anh lại cố tình biến bản thân mình thành tên trộm.
 
Chương 2905


Chương 2905

Cho nên, Kỷ Thiên Minh cũng đang chột dại Chiến thắng của anh ta tồn tại quá nhiều may mắn, khiến anh ta cảm thấy bản thân chiến thắng không vẻ vang.

Nhưng anh ta lại không hoàn toàn chắc chắn, cảm thấy bản thân có thể chiến thăng.

Cô nhóc này… nắm lấy trái tim của hai người, lại không hề hay biết.

Quả là… lòng tham của con người là nguồn gốc tội lỗi.

“Tại sao… em cảm thấy câu hỏi của anh thật kỳ lạ? Anh muốn ám chỉ cho em điều gì sao?”

Kỷ Nguyệt Trâm cau mày, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không thể nghĩ ra.

William nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Không có gì, ăn một chút lót bụng đi.”

“Anh cũng chưa ăn, cùng ăn được không? Anh nấu rất ngon, chắc chắn em sẽ ăn hết, anh cũng đừng nhịn đói.”

“Được… chúng ta cùng ăn.”

Anh ta cố gắng nở một nụ cười, chỉ là có vẻ hơi nặng nề.

Trong phòng bệnh, bầu không khí dường như bắt đầu trở nên nghiêm trọng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, anh ta vẫn luôn chìm vào giấc ngủ cho đến chiều mới lặng lẽ tỉnh dậy.

Vừa mở mắt liền nhìn thấy cô gái nhỏ trông giữ bên giường, nắm chặt bàn tay †o của anh ta, ngủ ở bên mép giường.

Khi anh ta nhìn thấy Kỷ Nguyệt Trâm, khóe miệng mỉm cười, dịu dàng như thế.

Nhưng giây tiếp theo, nhìn thấy William trên sô pha cách đó không xa, đột nhiên sắc mặt cũng trầm xuống.

Anh ta đứng dậy không nói lời nào, đi ra ngoài, để cho bọn họ cơ hội ở riêng.

Kỷ Thiên Minh nhìn bóng lưng anh †a, khẽ nhíu mày, anh ta cố ý sao?

Anh ta không muốn hiểu rõ, chỉ muốn ở một mình với Kỷ Nguyệt Trâm.

Anh ta thương tiếc vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô ta, cô ta vẫn xinh đẹp như vậy, từng chút trưởng thành, không biết bao nhiêu chàng trai thèm muốn.

Anh ta rất sợ, rất sợ cô ta bị người khác nói vài ba câu là có thể lừa đi.

Cũng may số phận của cô ta đặc biệt, dễ dàng mang đến tai họa, vì vậy những năm qua cô ta luôn ở bên cạnh mình.

Nhưng anh ta không thể ngăn được.

Có lẽ động tác của anh ta hơi nặng, Kỷ Nguyệt Trâm chậm rãi tỉnh dậy, nhìn thấy anh ta tỉnh lại thì vô cùng kích động, lập tức muốn gọi bác sĩ, nhưng lại bị anh ta ngăn lại.

“Anh không sao, không cần gọi bác sĩ, em ở lại đây với anh là được rồi.”

“Được, em không đi đâu hết, em ở lại đây cùng anh. Anh thật sự làm em sợ chết, anh rất ít khi bị bệnh, đột nhiên sốt cao không hạ, thật sự dọa chết em rồi.”

Cô ta nói chuyện, khóe mắt cũng dần dần đỏ lên.

Anh ta dịu dàng lau nước mắt cho cô ta.

“Vậy em có mạnh mẽ không? Gặp phải chuyện này không bị hoảng sợ chứ?”

“Làm sao có thể, anh đã như vậy rồi, làm sao em có thể không sợ? Vì vậy, đừng dọa em nữa, em không thể chịu được đâu.”

“Được, sau này anh sẽ không dọa em nữa. Nhưng mà, anh vẫn có chuyện muốn nói với em. Anh muốn trở về Đà Nẵng, William muốn ở lại quân đội Malton. Em… đi theo anh ta, hay là anh?”
 
Chương 2906


Chương 2906

“Anh tôn trọng quyết định của em, nếu như em không đi cùng anh, vậy anh sẽ một mình trở về.”

Cô ta sững sờ, chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân lại rơi vào lựa chọn như vậy.

Anh trai… và người đàn ông mình thích, không thể cùng sở hữu sao?

“Rất khó sao?”

Một nụ cười chua chát gợi lên từ khóe miệng Kỷ Thiên Minh. Anh ta dịu dàng vuốt ve mái tóc của cô ta bằng đôi bàn tay to lớn của mình: “Đối với anh, từ bỏ em rất khó. Em cũng biết rồi đấy, anh phải về Đà Nẵng, chợ đen cần kinh doanh, không trở về không được.

William đã đồng ý với Halley sẽ trở lại quân đội, không có cách nào để rời khỏi Malton. Còn em thì bị kẹt ở giữa làm thế nào bây giờ?”

“Anh hai… cuối cùng cũng chỉ là anh trai của em, khi em tìm được người đàn ông mà em muốn kết hôn cùng anh ta, em sẽ có gia đình riêng. Đi theo anh trai sẽ có nhiều bất tiện nên… ở lại đi. Trở về Đà Nẵng, em từng nói mỗi ngày anh đều đổi bạn gái, thế nên sẽ không tiện khi mỗi ngày trở về ăn cơm với em, có phải không?”

“Đừng lo lắng cho anh, anh sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Hơn nữa, anh có nhiều bạn gái như vậy, bọn họ sẽ không bỏ đói anh đâu. Vì vậy, hãy ở lại Malton và chăm sóc bản thân thật tốt biết không? “

Anh ta cố nén đau lòng, cưỡng ép bản thân nở ra một nụ cười, phong độ như không có chuyện gì.

Trên thực tế… trái tim anh ta như muốn nứt ra trắm mảnh.

Cô ta sững sờ nhìn Kỷ Thiên Minh, định nói cái gì đó, mở miệng ra nhưng không nói được lời nào.

“Em và anh… không thể ở bên nhau được sao?”

Im lặng một lúc lâu, cô ta mới nói được.

“Như thế nào ở bên nhau? Là em đang muốn kết hôn sinh con, anh trai này sao có thể cản trở hạnh phúc của em?”

Anh ta chua xót lắc đầu nói: ‘Em cũng không còn trẻ nữa, bằng tuổi em Hứa Trúc Linh người ta giờ là mẹ của hai đứa con rồi. Tuổi thanh xuân của con gái không được lãng phí, đi với anh em sẽ không có tương lai.”

“Huống hồ, sau này cũng không phải không gặp mặt nhau nữa, có nhiều dịp để gặp lại không phải sao? Khi nào ổn định, có thể thường xuyên trở về gặp anh. Có điều anh thực sự không thích thằng nhóc William đó, khi trở vê không dân anh ta theo cũng được.”

“Anh, anh đừng nói nữa…”

Cô ta không thể lắng nghe nữa, mọi thứ như một cái gai nhọn, đâm vào tim một cách dữ dội, đau đớn.

Cô ta cụp mắt xuống, những giọt nước mắt nóng hổi, như hạt ngọc vỡ vụn không ngừng rơi xuống.

Kỷ Thiên Minh cũng rất không nỡ.

nhưng có thể làm được gì bây giờ?

“Anh mệt rồi muốn nghỉ ngơi một chút, em ra ngoài đi.”

Anh ta hơi nghiêng người sang một bên, không muốn nhìn vào mắt cô ta một lần nữa.

Cô ta nghe lời, quay người rời khỏi phòng.

William đợi ở bên ngoài cửa phòng, thấy cô ta khóc lóc thảm thiết như vậy anh ta lập tức ôm cô ta vào lòng.

Kỷ Nguyệt Trâm gắt gao ôm chặt anh ta, nước mắt rơi xuống ướt đẫm.
 
Chương 2907


Chương 2907

“Em… em ở cùng anh thì phải rời xa anh trai. Hai người, một người thì ở Đà Nẵng, một người lại ở Malton, cả hai đều không thể rời khỏi. Em… em bị kẹt ở giữa, em rất khó chịu.”

Đột ngột như vậy, cô ta không nỡ rời xa anh trai, bọn họ đã ở cùng nhau hơn hai mươi năm nay, cô ta cảm thấy rất không nỡ.

Nhà họ Kỷ là nhà của cô ta.

Bất kỳ khi nào cô ta muốn đến thì đến, khi nào muốn đi thì đi, khi anh ta tới nhà cô ta cũng vậy.

Nhưng một khi ở với William, cô ta đã có gia đình riêng của mình, vậy còn Kỷ Thiên Minh thì sao? Kỷ Thiên Minh hẳn là sẽ rất cô đơn đúng không?

Vốn dĩ là hai người định cô độc cả đời cùng nhau nhưng cô ta lại rời đi trước, bỏ anh ta ở lại một mình, anh ta làm thế nào để đi tiếp đây?

Khi nghĩ đến điều này cô ta bỗng nhiên cảm thấy mình là một kẻ phản bội.

Kỷ Thiên Minh và cô ta đã cùng ngoắc tay hứa sống cùng nhau đến một trăm năm.

Sống bên nhau đến hết đời, cô ta không lấy chồng, anh ta không lấy vợ, sau này già đi thì vào viện dưỡng lão cùng nhau.

Nhà họ Kỷ không có người nối dõi, anh ta cũng không để bụng.

William khẽ thở dài nói: “Em cũng có thể lựa chọn rời đi cùng anh trai.”

“Anh…”

“Anh và em quen biết cũng chưa được bao lâu, mối quan hệ này không thể so với tình cảm hơn hai mươi năm của Kỷ Thiên Minh. Đối với em lựa chọn ở lại Malton, rời khỏi quê hương đến một đất nước xa lạ, để mà nói như vậy thật quá tàn nhẫn với em. Anh nên…

chọn cách buông tay, đừng khiến bản thân phải khó xử.”

“Tại sao chỉ có một mình em? Tại sao em phải lựa chọn giữa người đàn ông em yêu và anh trai của mình? Tại sao tất cả mọi người đều giả vờ cao thượng như vậy, lựa chọn cách buông bỏ, tác thành cho người còn lại.”

“Hai người ai cũng đều thật cao thượng chỉ có mình em là xấu xa. Em không cần anh trai cũng không cần bạn trai nữa được chứ? Em biết, ông trời chính là không muốn cho em cái gì, em đáng được cô đơn cả đời. Các con đều cưỡng bức em, vì cái gì em không thể có cả hai. Em đã phạm phải tội lỗi lớn nào rồi sao? Cả hai thứ, tình yêu và tình thân cái nào em cũng muốn, em đã làm sai điều gì? “

“Các người… đều là người xấu, em sẽ sống một mình.”

Kỷ Nguyệt Trâm tuyệt vọng lau nước mắt, đẩy cơ thể William ra rồi chạy ra ngoài.

Trái tim William run lên dữ dội, vội vã đuổi theo cô ta.

Cô ta bấm thang máy hồi lâu không thấy thang máy đi lên, trong lúc tức giận cô ta chạy về phía cầu thang bộ.

Hành lang tối om, cô ta càng chạy càng nhanh hơn.

“Kỷ Nguyệt Trâm, đi chậm lại, rất nguy hiểm.”

“Không cần anh quản… Aaaa…”

Lời còn chưa nói xong, đột nhiên cô ta dãm vào khoảng không, cả người ngã xuống.

Cơ thể cô ta rơi xuống không kiểm soát được, cô ta không biết mình đã va vào đâu, đầu bỗng nhiên vô cùng đau nhói, cô ta không còn ý thức nữa, đôi mắt cô ta… nhắm nghiền lại.

Trước khi nhắm mắt lại, dường như cô ta thấy William hoảng loạn chạy lại.

Chắc hẳn anh ta rất thích mình, nên mới hoảng loạn như vậy.
 
Chương 2908-2909


Chương 2908

Tích, tích, tích Thế giới của cô ta bỗng trở nên trống rỗng, chỉ có âm thanh tích tích vang vọng trong đầu.

“Kỷ Nguyệt Trâm! Kỷ Nguyệt Trâm!”

Có vẻ như có rất nhiều người đang gọi tên cô ta, lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Cô ta tiến về nơi có ánh sáng phía trước, dường như ở phía sau có ai đó đang gọi cô ta, muốn cô ta quay trở lại.

Nhưng cô ta không muốn quay lại, cô ta rất mệt mỏi rồi.

Cô ta tiếp tục đi về phía có ánh sáng, gặp được một ông lão tóc trắng, mặc áo choàng trắng đang tưới thuốc.

“Con tới rồi, nhóc con.”

“Ông là ai?”

“Ta là sư phụ của con, ta đã dạy con tất cả các kỹ năng bói toán.”

“Sư phụ? Con nằm mơ nên hồ đồ rồi ư?”

“Đứa nhỏ ngốc, ta ở đây để giải đáp những vướng mắc trong lòng con. Có thể khi tỉnh dậy con sẽ không nhớ điều gì. Nhìn xem, hai người đàn ông này con nghĩ thế nào?”

Khi ông ấy vung tay lên, hai bóng người hiện lên trước mắt cô ta.

William ở bên trái và Kỷ Thiên Minh ở bên phải giường bệnh, không ngừng nắm chặt tay cô ta, gọi tên cô ta.

Trên mặt bọn họ hiện lên vẻ đau đớn, cô ta nghĩ… nếu cô ta chết, đó sẽ là một điều rất đau khổ đối cới bọn họ.

“Con và Kỷ Thiên Minh chính là một đôi ngọc đồng, nảy sinh tình cảm với nhau, hai người các con còn trộm thảo dược của ta, hy vọng được bay cao. Rồi bị ta phát hiện, đem hai người đày xuống nhân gian hứng chịu đau khổ, trải qua sinh lão bệnh tử.”

“Các con mỗi một kiếp đều yêu nhau sâu đậm nhưng không có được nhau.”

“Nếu cậu ta là vua một nước, con lại hèn mọn sinh ra là một nông dân. Dù có yêu con nhưng vì sự thái bình của đất nước, cậu ta cũng chỉ có thể lấy con gái của tể tướng làm hoàng hậu, con vì thế đau lòng mà chết đi.”

“Hoặc cậu ta là tướng quân của nước địch, con là một tù binh nho nhỏ, cậu ta chỉ có thể nhìn con bị hoàng đế bắt đi rồi tự sát. “

“Hay, cậu ta là công tử nhà giàu, con là nô tì của cậu ta, cuối cùng bị lão gia phát hiện, đánh chết.”

“Hoặc là…”

“Chờ đã!”

Kỷ Nguyệt Trâm thực sự nghe không nổi nữa, cổ họng lên tiếng cắt ngang: “Vì sao con lại khổ sở như vậy?

Mỗi lần anh ta đều là bề trên, không là hoàng đế cũng là tướng quân. Dù có xấu đến đâu, anh ta cũng là công tử nhà giàu. Tại sao con lại thảm như vậy?”

“Đồ ngốc, không phải tại con tham ăn, nhất định đòi ăn linh chỉ mà ta cực khổ chăm sóc cả trăm năm, cậu ta sao lại phải đi ăn trộm? Hơn nữa, với chỉ số thông minh của con, con nghĩ mình làm công chúa, hoàng hậu, tiểu thư được không? Đối với người như con, với chỉ số thông minh của mình, chỉ có thể xuất hiện trong tập đầu tiên của bộ phim, đã bị đánh chết.”

Ông lão nhấn mạnh vào đầu cô ta: “Nếu không phải vì con, làm sao ta lại mất đi một người kế nghiệp tốt như vậy? Đứa trẻ đó, có thiên phú như vậy, nhưng lại bị con làm khổi’ “Các con yêu mà không có được nhau, đứa trẻ kia chấp niệm quá sâu, đời này nếu các con không có được nhau, sợ rằng… đứa trẻ này sẽ nổi giận, ai cũng phải sợ hãi.”

Ông lão lắc đầu, tiếc nuối nói.

Chương 2909

Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 2910


Chương 2909

“Tạo hóa trêu người, ta đã muốn mở lưới để tác thành các con ở kiếp này, nhưng… lại tính sai, cho các con trở thành anh em ruột ở kiếp này.”

“Cho nên… con và Kỷ Thiên Minh chính là một đôi sao? Nhưng anh ta là anh trai của con. Vậy còn William thì sao?”

“Cậu ta? Cậu ta chính là cây linh chỉ kia. Cậu ta là con gái của tể tướng, là hoàng đế đã tàn nhẫn bắt con đi, là vị lão gia chia rẽ hai con. Cậu ta được ta nuôi dưỡng, chăm sóc cẩn thận trong mấy trăm năm, cậu ta vốn có thể tu tiên, nhưng lại bị con ăn mất, cậu ta có thể phục sao? Vậy nên cậu ta cùng các con đi chịu kiếp, không nghĩ tới thế nhưng cơn giận của cậu ta đã tiêu tan một chút, thế nhưng lại động lòng với con.”

“Thật là… thật là phức tạp, chuyện tình tay ba này hẳn là một giấc mơ?

Giấc mơ này thật là hoang đường?”

“Con coi bói, cũng không nói như vậy?” Ông lão tức giận trừng cô ta một cái rồi nói: “Hiện tại quan trọng nhất chính là hai đoạn nhân duyên kia, con làm như thế nào để hóa giải. Cây linh chỉ nảy sinh tình yêu đối với con, dược đồng lại muốn có được tình yêu của con, chuyện cứ như vậy tiếp diễn, uất hận càng lớn, chỉ sợ làm tổn thương người thương mình.”

“Cái đồ nhãi ranh con, không những làm ta mất đi người thừa kế còn ăn mất cây linh chỉ mà ta cực khổ chăm sóc.

Lúc trước ta thế nào lại có thể thu con làm đồ đệ?”

Ông lão hối tiếc nói.

Khi nghe những lời đó, cô ta có chút xấu hổ lè lưỡi.

Bất kể ông lão này có nói thật hay không, giữa William và Kỷ Thiên Minh cô ta phải chọn một trong hai.

“Nếu kiếp này con và anh hai không phải là anh chị em ruột, con nhất định sẽ yêu anh ấy sao?”

“Cây linh chỉ ở cùng con nhiều năm, trong lòng con cũng có cây linh chỉ.”

“Gon là người cặn bã vậy sao?

“Con cũng biết, đời này ta để cho các con làm người cao số, hy vọng các người bầu bạn đến hết đời, thế nhưng linh chỉ lại tìm thấy con, chuyện này lại trở nên phức tạp. “

“Vậy thì… con phải lựa chọn như thế nào? “

“Ta làm sao biết được, chuyện của con, con tự mình giải quyết. Ta cho con một cơ hội cuối cùng, để nhìn rõ trái tim mình. Sau kiếp này, các con sẽ thoát khỏi số kiếp chịu nạn của loài người.”

“Thật sự là… có kiếp trước và kiếp sau ư? Thế thì con tò mò, không biết người bạn thân kiếp trước của con là ai?

Hứa Trúc Linh sao?”

“Đúng vậy. Cô ấy và Cố Thành Trung phải trải qua nhiều hoạn nạn, đau khổ.”

“Bọn họ không phải đang ở bên nhau sao? Sao phải chịu đau khổ?

Chuyện này không được hợp lý cho lắm”

“Bọn họ không nên ở bên nhau, nói trắng ra, tên khốn kiếp này đang cướp đi nhân duyên của người ta. Cậu ta cướp đi nhân duyên của người khác, coi như là cướp vợ của người ta, đương nhiên cậu ta sẽ trả giá nhiều hơn rồi.

Được rồi, con không cần quan tâm chuyện của người khác, tự lo chuyện của mình, cái người con gái xấu xa.”

“Về nhà đi, nhãi ranhI”

“Gon là một cô bé, vì cái gì người cứ gọi con là nhãi ranh.”
 
Chương 2911


Chương 2910

“Dược đồng không có giới tính, hình thức ban đầu của các con là nam giới.”

Như vậy trước kia cô ta và Kỷ Thiên Minh chính là… gay sao?

Lượng thông tin quá lớn khiến cô ta không thể tiếp nhận được.

Trong nháy mắt, một vầng sáng màu trắng lóe lên, đột nhiên cô ta mở mắt ra, thở hổn hển, hai mắt vô hồn.

“Kỷ Nguyệt Trâm.”

“Em tỉnh rồi, thật tốt!”

Trong đầu cô không còn ký ức, chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Cô ta ngây người nhìn hai người đàn ông trước mặt, trong lòng đầy cảnh giác.

Gô ta là ai? Cô ta đang ở đâu? Cô ta đang làm gì?

Kỷ Thiên Minh nhận thấy có điều gì đó không ổn, ngay lập tức gọi bác sĩ đến kiểm tra.

Kết quả chụp CT cho thấy có một cục máu đông trong não đè lên dây thần kinh trong đầu cô ta, gây mất trí nhớ tạm thời. Không biết khi nào mới có thể hồi phục ký ức.

“Cô ấy bị mất trí nhớ?”

Sắc mặt Kỷ Thiên Minh trở nên khó coi, anh ta lặng lẽ siết chặt lại, móng tay cắm sâu vào da thịt.

“Tạm thời là vậy, nhìn bộ dạng của cô ấy bây giờ cũng không nhớ cái gì, ai cũng không thể nhớ được.”

“Thật không?”

Anh ta đầy ẩn ý nói.

William như cảm giác được điều gì, cau mày và nói: “Anh muốn làm gì?”

“Tôi hối hận rồi, Kỷ Nguyệt Trâm, tôi sẽ không để cô ấy đến với anh.”

“Hiện tại, cô ấy không biết mối quan hệ của chúng tôi, tôi sẽ nói cô ấy biết tôi không phải anh trai ruột của cô ấy, cô ấy không phải là em gái ruột của tôi.”

“Tôi có thể nói với cô ấy rằng tôi yêu cô ấy, không phải tình cảm giữa anh trai và em gái, mà là tình yêu nam nữ.”

“Bây giờ, không ai được phép cản trở tôi, Phật ngăn cản tôi giết Phật, Chúa ngăn cản tôi sẽ giết chết Chúa.”

Đôi mắt của Kỷ Thiên Minh trở nên quỷ dị, bên trong chứa đầy sát khí.

William muốn bước tới, nhưng bị anh ta xách cổ áo lên.

“Đừng động vào cô ấy, nếu không tôi liều mạng với anh.”

Những lời âm trâm này, dường như phát ra từ vực thắm của địa ngục, lạnh lẽo vô tận.

Anh ta khổ sở chờ đợi bao nhiêu năm, tất cả tình yêu anh ta đều chôn sâu trong tim.

Ngay cả lời tỏ tình cũng không nói được, mọi sự quan tâm đều phải ngụy trang thành tình cảm của người anh với em gái.

Chỉ trích anh ta.

Hiện tại anh ta chỉ cần Kỷ Nguyệt Trâm, chẳng sợ thất đức.

Cùng lắm thì đời nay anh ta không cần sinh con, chỉ cần cả đời này ở với cô ta vậy là đủ rồi.

Anh ta buông lỏng cổ áo của William ra quay người đi về phía phòng bệnh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom