Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2349


Chương 2349

Halley nghe được lời này cười to không ngừng, Diên vội vàng ôm đứa bé, đưa cho người giúp việc, bảo cô bé xuống uống sữa.

“Sau này cậu sẽ ít gặp Cythia, cậu muốn làm hư đứa bé này, tôi sẽ liều mạng với cậu.”

“Anh không nghĩ rằng tôi đang làm tốt sao?” Anh là người cha giả mạo của con bé, tôi làm mẹ giả của con bé, tốt như thế nào? Ngay sau khi Diên nghe được điều này, sắc mặt liền khó nhìn.

Anh ta mím môi, một hồi lâu không nói chuyện.

Rất nhanh Cythia liền ăn xong, âm ĩ muốn tìm mẹ và bố chơi, người giúp việc không thể làm gì chỉ có thể chạy tới.

Halley cũng đứng dậy và cùng cô giúp việc thay quần áo cho đứa nhỏ này.

Chơi một lát, Cythia ngủ thiếp đi trong lòng anh ta, thân mật năm lấy bàn tay lớn của anh ta ôm vào trong ngực không buông ra.

Halley thương tiếc vuốt ve đầu cô bé, ánh mắt dịu dàng.

“Tôi có thể hiểu được cậu, cậu đem con bé mang về cũng đã một năm, đứa nhỏ này ở cùng chúng ta cả ngày, có đôi khi tôi thật sự cảm giác chúng ta là một gia đình ba người, những người thân ruột thịt.”

“Diên, có lẽ tất cả chúng ta đều sống quá rõ ràng, cho nên rất cô đơn, có một đứa nhỏ xông vào như vậy, mới có thế vui vẻ đến vậy. Đôi khi tôi nghĩ răng, không bao giờ con cái không thể rời xa cha mẹ, nhưng cha mẹ cũng không thể rời xa con cái. ‘Chúng tôi nhất thiết phải có khao khát, chỉ có như vậy tôi mới tìm được giá trị của bản thân. Nếu một ngày nào đó con bé không cần chúng ta nữa, trái tim chúng †a sẽ trở nên trống rông. “Cho nên, dựa vào con cái là không đáng tin cậy, hay là hãy tìm một người bạn đời và nương tựa vào họ nhỉ!”

Halley thở dài một hơi nói.

Diên hơi rũ mắt xuống nghe được lời này, sâu trong đôi mắt tất cả đều là những biểu cảm phức tạp.

“Không có việc gì, trước tiên cứ để chúng ta nuôi dưỡng đi, dù sao tuổi này của con bé cũng không biết thù hận gì, không lo không nghĩ. Được rồi, tôi phải về, cậu cứ ở lại đi.

Anh ta quay người rồi rời đi mà không quay đầu lại.

Diên đến căn phòng của em bé, mọi thứ bên trong đều có màu hồng, đâu đâu cũng thấy búp bê vải, búp bê nhỏ.

Anh ta đã mở ra ba căn phòng, đều là trang trí cho con bé, còn có cây đàn piano, đàn vi-ô-long, một tấm trượt và một chiếc bạt lò xo.

Chỉ là con bé còn nhỏ, nên không sử dụng nhiều.

Cả phòng trên dưới có hơn mười người giúp việc chạy theo cô bé, sợ cô bé không được chăm sóc chu đáo.

Ngay cả đến hoàng gia, từ trên xuống dưới ai cũng đều coi trọng với cô bé.

€ô bé đơn giản là một công chúa nhỏi Gô bé ngủ rất say, num vu/ giả đều rơi xuống, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào đang liếm láp như vừa mơ thấy gì đó ngon lành.

Tâm hồn đứa trẻ là trong sáng nhất, không có nhiều phiền não, tranh chấp như vậy, nhưng cô bé cũng có chút đố ky.

Anh ta nhìn Oythia, liền mang theo một ít thuốc bổ đi đến bệnh viện thăm Hứa Trúc Linh.

“Diên, cậu tới đây, ngồi xuống đi.”

“Nghĩ chắc là cô chưa ăn, thức ăn ở bệnh viện không ngon, cho nên tôi mang theo một ít tới đây.”

“Em sẽ thay tã cho đứa bé trước. Hứa Trúc Linh nói. “Anh ở đây rồi, em cứ nghỉ ngơi thật tốt, và đừng làm cái gì cả.”
 
Chương 2350


Chương 2350

Cố Thành Trung bế đứa bé, chuẩn bị thay tã, thì thấy tấ vẫn còn sạch sẽ, đang thäc mäc, không ngờ lúc này Đoàn Nam lại bắt đầu tè ra.

Cố Thành Trung đơ người, vân không thể tin được cứ cười cười cứ như thể đó là chuyện rất thú vị.

Trong nháy mắt sắc mặt Cố Thành Trung trở nên u ám, khó coi.

“Ha ha…”

Diên là người đầu tiên cười ra tiếng.

“Cố Thành Trung, con trai anh đã tặng cho anh một phần quà lớn thế.”

“Cậu câm miệng cho tôi!”

Cố Thành Trung tức giận nói, cũng không vội vàng tự mình thay quần áo, trước tiên lau mông cho Đoàn Nam, thấy thăng bé sạch sẽ rồi, anh ta mới đi vào phòng vệ sinh rửa mặt thay quần áo.

Diên nhìn thấy cảnh này cũng yên tâm, anh ta có thể chăm sóc tốt cho đứa bé, cũng có thể chăm sóc tốt cho Hứa Trúc Linh, sẽ không để cho cô ấy phải chịu khổ chút nào cả.

“Gô ăn trước đi, đừng để ý đến anh ta, bằng không nó sẽ nguội mất.”

Cô ấy nhẹ nhàng mỉm cười ‘Không sao, tôi muốn anh ấy cùng ăn.”.

“Hai người định kết hôn lân nữa, vậy hôn lễ chuẩn bị xong hết chưa?”

“Cố Thành Trung lo lăng, tôi cái gì cũng không biết, tôi tin tưởng anh ta sẽ sắp xếp chu toàn.”

“Cũng được, anh ta sẽ giúp anh. “Kể từ khi anh ta đề cập đến đám cưới, cô ấy không thể không nghĩ về một cái gì đó, do dự một hồi cô ấy nói: “Tôi sẽ tổ chức đám cưới một lần nữa, còn cậu?”

Năm nay cậu cũng đã hai mươi bảy tuổi, cậu có dự định tìm ai đó để sống chung với mình không? Tôi thấy cậu và Risa ở bên nhau cũng tốt, bây giờ người †a còn chưa kết hôn, cậu vẫn còn có cơ hội, hãy thử xem thế nào? “Chờ hai người trở về tôi sẽ đi tìm cô ấy.”

“Thật sao?”

Ánh mắt Hứa Trúc Linh sáng lên: “Vậy cậu còn chờ tôi làm gì chứ? Bây giờ cậu có thế đi tìm Risa. Thời gian không chờ đợi ai đâu, ai biết sau mấy ngày này trôi qua, ở Hà Nội sẽ xảy ra chuyện gì chứ?”

Gố Thành Trung đến đây không chỉ vì đón con, mà còn muốn đi xem văn phòng chỉ nhánh, chúng tôi thế nào cũng không sao, cậu cứ tự lo cho mình trước đất”

“Thế này…có phải là có chút vội vàng, tôi vừa đi nói chuyện làm ăn, tiện thể gặp được cô ấy.

Anh ta nói một cách lúng túng: “Đúng lúc, có một doanh nghiệp muốn hợp tác với công ty Nhật Kinh.

“Anh ta chạm vào mũi của mình, anh ta có chút chột dạ và không điều khiển được đôi mắt của mình làm nó chuyển động hai lần.

Sau khi Hứa Trúc Linh nhìn thấy, liền muốn cười một tiếng, đàn ông toàn là miệng nói một đường tâm làm một nẻo.

“Được rồi, tôi biết cậu chỉ là thuận đường đi thôi? Cậu đã chuẩn bị sẵn một món quà?

“Chuẩn bị sẵn.”

Anh ta lập tức nói ngay.

“Thuận đường, mà sao vất vả đến thế?”

“Nhân tiện… Nhân tiện chuẩn bị.”

Anh ta nói chuyện có chút không lưu loát, sắc mặt đỏ bừng lên, anh ta phản ứng theo bản năng bưng ly nước lên uống.
 
Chương 2351


Chương 2351

“Ly đó Cố Thành Trung đã uống rồi.”

“Vậy tôi rót cho cậu ly khác.”

“Được rồi, chân tay cậu đều luống cuống cả lên. Diên, hãy làm bất cứ điều gì cậu muốn, đừng chờ đợi để bỏ lỡ rồi phải hối tiếc. Risa là một cô gái tốt, hoàn toàn khác với chị gái tôi, xứng đáng được đối xử tốt. Hứa Trúc Linh giọng điệu hơi trầm xuống, mạnh mẽ nói từng từ từng từ.

Diên nghe được lời này mím môi, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Tôi…sẽ cố gắng, về phần kết quả như thế nào, tôi cũng không dám nghĩ nhiều. Việc tôi đã hứa với cô ấy, tôi nhất định sẽ làm được. ‘Vậy thì tốt, bây giờ cậu lập tức đến Hà Nội tìm cô ấy, đừng lãng phí thời gian ở đây. Nếu cậu đến kịp, có lẽ chúng ta có thể tổ chức đám cưới cùng nhau. “Cùng nhau… tổ chức đám cưới?

Diên nghe được lời này, trong đầu lại hiện lên bóng dáng Risa mặc váy cưới.

Cô ấy đẹp như vậy, dáng người lại càng đẹp hơn thế, chắc chắn mặc chiếc váy cưới trắng tỉnh khiết sẽ rất đẹp.

Anh ta nghĩ đến đây, anh ta cảm thấy khóe miệng thật chua chát, mình thật sự có thể có hôn lễ sao? Trong tương lai mình sẽ có vợ, sẽ có con sao?

Trên thực tế… Đây là những điêu mà anh ta không dám tham vọng.

Anh ta đã từng nói rằng anh ta muốn cưới Risa.

Nhưng hôm đó ở khách sạn, anh ta cho rằng mình giống như một người đàn ông bình thường, nhưng không ngờ lại có thể như vậy.

Chuyện hôm đó như một cơn ác mộng, vẫn luôn tồn tại trong tâm trí anh ta.

Cho dù không ai nhắc tới, dường như tất cả mọi người đều quên mất, kể cả mình. Nhưng anh ta biết, cơn ác mộng này vân luôn tồn tại, và đang kiếm soát anh ta!

Hứa Trúc Linh nhìn thấy vẻ mặt cậu không được tốt, có chút lo lắng: ‘Sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Không có gì, cô ăn trước đi, không đủ thì nói…..tôi sẽ đi lấy cho cô.”

“Cậu đừng quan tâm tôi, nhanh đi tìm Risa đi.”

Cô dùng thân mình đẩy cậu đi, khiến cậu mau rời đi, đừng lãng phí thời gian ở bệnh viện, việc quan trọng không phải là đuổi theo vợ sao?

Diên không thể thay đổi ý định của Hứa Trúc Linh, đành phải xoay người rời đi, tới cửa còn nghe được Hứa Trúc Linh nói vọng ra ở phía sau: “Nhanh đem Risa mang về đây, rồi cùng nhau kết hôn nhat”

Cậu nghe được vế sau, trong lòng trở nên nặng trĩu.

Lúc Cố Thành Trung đi ra, Diên đã rời đÌ.

“Cậu ta về rồi?”

“Đi tìm Risa, anh cảm thấy cậu ấy sế thành công không?”

“Mọi khởi đầu đều khó khăn, nhưng cái khó là đánh bại người có quyết tâm, chỉ cần Diên có thể buông bỏ khúc mác trước đây, nhất định là có thể”

“Nhưng…..thật sự dễ dàng như vậy sao?”

Đôi mắt cô lờ mờ, tuy rằng trước đây cậu ấy chưa bao giờ nhắc đến chuyện buồn phiền, nhưng cô biết Diên đối với những chuyện xảy ra lúc trước luôn cảm thấy canh cánh trong lòng.

Chắc hẳn để đặt một ai ở trong lòng, có thể sẽ rất khó tiếp nhận.

Diên yêu cầu cấp dưới chuẩn bị một máy bay tư nhân để đến Hà Nội, ngồi trên máy bay, tỉnh thần vẫn không ổn định, có chút choáng váng.
 
Chương 2352


Chương 2352

Máy bay hôm nay dường như đặc biệt làm cho người ta choáng váng, cơ trưởng nói gặp luồng khí, cho nên mới như thế.

Cậu uống một ít rượu, chợp mắt muốn nghỉ ngơi.

Nhưng vừa nhắm mắt không bao lâu, cơn ác mộng lúc trước lại lân nữa lướt qua.

“Chậc chậc chậc, một tiểu mỹ nhân thật xinh đẹp, mấy anh em ta lại may mãn như vậy.”

“Đừng chạm vào tôi, cút đi!”

Cậu ra sức giấy dụa.

Bọn chúng nghe thấy giọng nói của cậu thì rất kinh ngạc, không ngờ là đàn ông.

Cậu cứ nghĩ mọi chuyện sẽ dừng lại, nhưng không ngờ bọn chúng sững sờ một lúc sau một cái chớp mắt, đã bật cười khoái chí, trong mắt lóe lên một tia gian manh, dường như rất nóng lòng muốn thử, trong lòng cảm giác rất mới mẻ.

Bọn chúng cùng nhau tiến lên, xé rách quần áo của cậu, thời điểm đó chân câu vừa mới khoẻ lại, sức khoẻ cũng rất yếu, không có cách nào để chống lại mấy tên đàn ông cao lớn này.

Cậu bị đè trên bãi cát, đá nhỏ sắc nhọn trên bãi cát cứa lên da thịt, màu chảy ra, đau đến khäc cốt ghi tâm.

Nỗi đau thể xác, không thể so với sự bạo hành của những tên này.

Cậu muốn chống đối, nhưng bọn chúng lại cưỡng chế cậu, cuối cùng…

Đến chết cậu cũng không thể quên khoảnh khắc đó, cảm giác của bản thân lúc đó.

Đau….

Ngoài đau ra không có một chút kho4i cảm nào, chỉ có sự nhục nhã.

Cậu vấn rất tỉnh táo, cảm nhận được mọi thứ đặc biệt rõ ràng, nụ cười dâm đãng xấu xa của bọn chúng, bộ dạng tham lam vô liêm sỉ, còn nheo mắt nhìn mình.

Cậu là một người đàn ông!

Làm con gái trong nhiều năm cũng không làm thay đổi xu hướng tình dục của cậu, nhưng ông trời lại đùa cợt với anh, còn để cho một đám đàn ông…

Cậu thật sự không muốn đối địch với bất kỳ kẻ nào, dù cơ thể có tàn tật cũng không có ý định kết thù với người khác, nhưng người khác không muốn buông tha cho cậu.

Chuyện này không phải là vô tình, mà là có người cố ý sắp đặt.

Là chị của cậu.

Người chị cùng cha khác mẹ, trong người chảy cùng một dòng máu, cũng không từ một thủ đoạn.

“Thì ra mùi vị đàn ông là như vậy, rất đặc biệt phải không?”

“Làn da trắng mịn màng, nếu không nhìn kỹ, còn tưởng là con gái.”

“Thật là thoải mái, mấy người có thấy vui không?”

“Mấy người… đáng chết.”

Cậu nắm chặt cát trên bãi cát, cố gắng dùng sức.

“Mấy người đi chết di…

Cậu tức giận hét lên, rồi bừng tỉnh, cả người đổ mồ hôi.
 
Chương 2353


Chương 2353

Thuộc hạ lập tức tiến lên, đưa khăn †ay cho cậu lau mồ hồi.

“Cậu chủ?”

Cậu nhìn xung quanh, lúc này mới biết được bản thân đang ở đâu.

Ở trong máy bay!

Chuyện xảy ra ấy cách hiện tại, đã là chuyện của hơn hai năm trước.

Mơ…

Là giấc mơ thôi.

Cậu nắm chặt tay cầm, ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại.

Không, đây không phải là mơ, mà là sự thật, cậu chỉ là hết lần này đến lần khác nhớ lại nó mà thôi.

Những tên đó đã chết rồi, nhưng tốn thương bọn chúng gây ra vần luôn tôn tại.

Cậu đã thử qua thuật thôi miên, nhưng nó đã ăn sâu vào vô tận, vân nhớ rõ như in.

Từ lần trước trên giường cùng Risa, lại gợi lên đoạn ký ức này, sau này giấc mơ lại càng thường xuyên hơn.

Cậu thậm chí còn có chút sợ, sợ tiếp xúc với đàn ông, cũng sợ phải tiếp xúc da thịt với phụ nữ.

Cậu cảm thấy bản thân rất dơ bẩn.

Thậm chí cậu nhận ra, việc bản thân từ bó Hứa Trúc Linh, không phải là vì Cố Thành Trung, mà là….vì bản thân.

Bộ dạng này của cậu, làm sao có thể ở bên cạnh Hứa Trúc Linh?

Cậu ghét bỏ bản thân, cảm thấy thật trơ trến!

“Cậu chủ, sắp đến Hà Nội rồi.”

“Vậy hả.”

Cậu hít thở chậm lại, nhìn phong cảnh bên ngoài, máy bay đang từ từ chạm đất.

Cuối cùng đáp xuống sân bay tư nhân ở Hà Nội.

Gần đây nước Anh và Nhật Bản thường xuyên có giao dịch với nhau, Kettering hiện đã chuyển thành công ty kỹ thuật khoa học quân sự, chuyên sản xuất các máy móc và thiết bị vũ khí cao cấp cho quốc gia.

Ngoài ra còn có một số người kinh doanh ngành công nghiệp, chẳng hạn như sản xuất hàng xa xỉ phẩm cao cấp.

Công ty Nhật Kinh là một công ty mỹ phẩm nổi tiếng, cả hai cùng hợp tác, lợi nhuận cũng không phải dùng tiền có thể đếm được.

Cậu vừa xuống máy bay, Hứa Trúc Linh đã gọi điện đến, hỏi cậu đã đến chưa, thay cô hỏi thăm Risa.

Từ khi Risa trở về công ty Nhật Kinh, cũng chưa liên lạc lại với bất kỳ ai trong bọn họ, giống như….cô ấy chưa từng đến Đà Nẵng, tất cả đều là bọt biển ảo ảnh mà thôi.

Trong lúc đó, công ty Nhật Kinh.

“Gô hai, đêm nay có một buổi xã giao rất quan trọng, cần cô đích thân đến đó.”

Tomoka Tanikawa nói một cách cung kính, lúc trước anh ta nhặt lại được mạng quay về từ quỷ môn quan, tất cả đều là nhờ Risa cứu.

Anh ta nguyện ý ở bên cạnh cô, trở thành deadpool của cô.

“Thế à….tôi biết rồi.”

Cô ấy nói một cách lờ mờ.
 
Chương 2354


Chương 2354

Vẻ mặt cô ấy luôn là bộ dạng tê tái, sớm đã thành thói quen.

Trước kia cô ấy còn bĩu môi than thở, mỗi ngày phải xử lý công việc, phải đi xã giao, còn phải đối mặt với sự chỉ trích và chỉ dạy của người lớn trong gia tộc.

Vốn dĩ cô ấy cho rằng con gái thứ thật sự rất đáng thương, chuyện gì cũng không thể làm theo ý mình, hoàn toàn là một con rối, đợi đến lúc có thể kết hôn, thì dùng nó để củng cố địa vị của gia tộc.

Nhưng sau khi trở thành người thừa kế, cô ấy mới hiểu ra đứng trên cao rất mệt mỏi.

Chị gái so với cô ấy thông minh hơn, giải quyết vấn đề một cách chuyên nghiệp, trời sinh đã là người lãnh đạo.

Nhìn cách chị gái xử lý một cách dễ dàng, nhưng tới tay cô ấy, cô ấy cần phải chăm chỉ cố găng hơn nữa, phải thật thận trọng hơn nữa, bình tĩnh đối mặt.

Lâu dần, cô ấy không còn than phiền, bởi vì khóc lóc kể lể cũng không có ích gì.

Cô ấy là niềm hy vọng của gia tộc Nikkei, cho dù là không trâu bắt chó đi cày cũng không còn cách nào khác.

Cô ấy đã làm chủ gia đình được gần ba tháng, bây giờ cũng đã thích nghỉ được.

Cô ấy tiếp tục xem hợp đồng, chăm chú xem.

“Gô hai…” Tomoka Tanikawa mở lời “Còn chuyện gì nữa sao?”

“Thái tử Chiêu Nhân đến thăm các trưởng lão ở sân trước, muốn gặp cô hai.”

Cô ấy nghe vậy, ánh mắt có chút thay đổi, cuối cùng trên mặt cũng có chút biểu cảm. Đôi lông mày xinh đẹp co lại, cô ấy xua tay: ‘Không gặp không gặp, trưởng lão trong nhà cũng đã nói, anh ta là thái tử sao chịu ở rể được chứ, nhất định là không muốn. Anh ta đã nếm đủ mùi vị của quyền lực, sẽ không nỡ vứt bỏ, anh ta sẽ không đồng ý đâu.

Chuyện này cứ từ từ, sớm muộn gì anh †a cũng sẽ bỏ qua, không cần quan tâm đến anh ta.”

“Nhưng tiểu thư, nếu cô không muốn kết hôn với thái tử Chiêu Nhân, vân còn trưởng lão trong thế hệ trẻ, họ sẽ chọn cho cô một người chồng tốt nhất nha.”

“Gì cũng được.”

Cô ấy nghiêng đầu, cô gái hai mươi tuối không có kỳ vọng gì vào tình yêu và hôn nhân, tìm đại một ai cũng có thể ở chung một đời, cô ấy…đấ không còn cảm thấy quan trọng nữa.

“Đúng rồi, buổi tối sẽ xã giao với aï?

Tại sao không có ai nói trước với tôi?”

Cô ấy nghĩ đến gì đó, vội hỏi.

“Tôi cũng không biết, chú bác trong họ nói lai lịch đối phương không nhỏ, bảo tôi dặn cô hai đừng để đối phương phải chờ. Đối phương đã đặt khách sạn suối nước nóng thuộc quản lý của công ty rồi ạ”

“Tôi rất muốn nghe mấy ông già đó kể kỹ về chuyện này. Hình như đó là nhãn hàng cao cấp hợp tác lâu dài với chúng ta, khó trách cẩn thận như thế.

Ngày mai nói tiếp, anh đi nghỉ ngơi đi, tôi bận việc một lát rồi sẽ đi ngủ trưa sau.”

“Cô hai, để tôi ở đây với cô.”

“Không cần, lui xuống đi.”
 
Chương 2355


Chương 2355

Cô ấy nói với giọng nhạt nhẽo, bàn tay nhỏ nhăn khẽ vây, Tomoka Tanikawa không tiện nói thêm gì nữa, chỉ đành cung kính lui ra đăng sau cửa chứ cũng không đi xa.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đến khi cô ấy bận việc xong quay lại xem thời gian thì đã quá giờ ngủ trưa từ lâu.

Hồi trước lúc còn đi học cô ấy thấy rất vất vả, ngồi nguyên cả ngày, đến tối về còn có bài tập.

Nhưng hiện tại trở thành chủ nhân của một dòng họ, tất cả mọi người đều ôm kỳ vọng cao về cô ấy, cô ấy bắt buộc phải ngẩng đầu ưỡn ngực, môi một bước đi đều phải hoàn mỹ, đến giờ mới cảm thấy áp lực lớn vô cùng.

Cô ấy nhìn thời gian, đã sắp đến giờ hẹn gặp mặt buổi tối rồi.

Cô ấy mau chóng ăn mặc trang điểm, vì đối phương là khách quý cho nên cô ấy chọn một bộ kimono để tỏ vẻ tôn trọng.

Xe vừa mới ra cổng lớn, không ngờ lại bị người cản lại.

Đối phương là Kawai Naoki, cấp dưới của Samegawa Akane.

“Cô hai, Thân vương muốn gặp cô.”

Anh ta khách khí nói.

Risa thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Samegawa Akane đứng cách đó không xa.

Cô ấy thậm chí còn chẳng thèm mở cửa sổ, dứt khoát bảo Tomoka Tanikawa lái xe đi.

Nhưng cô ấy không ngờ tới Kawai Naoki lại cúi đầu xuống, trực tiếp ngăn trước xe, hoàn toàn không có ý định rời khỏi.

Nếu thật sự lái tiếp, cô ấy nghĩ có lẽ dù có chết ngay trước mũi xe thì anh ta cũng sẽ không tránh né.

Sự trung thành của họ là tuyệt đối, chỉ cần chủ nhân nói một câu, những tử Sĩ theo hầu là họ chắc chắn vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng sẽ không từ.

Tomoka Tanikawa cũng không khách khí, trực tiếp nhấn chân ga định lái tiếp, nhưng bị Risa ngăn lại.

“Anh định lái xe đâm anh ta thật đấy à?”

“Do anh ta muốn cản xe chứ tôi đâu có cố ý.”

Tomoka Tanikawa gãi gãi tóc, nói với vẻ vô tội.

Risa tức giận trừng mắt lườm anh một cái, hết cách đành phải xuống xe, đi về phía Samegawa Akane.

Anh ta mặc Âu phục đi giày da, đeo cặp kính gọng kim loại, sau thấu kính là đôi mắt đào hoa sắc bén, nhìn cực kỳ hấp dẫn.

Hiện tại anh ta đúng là hình mâu của hoàng gia, không biết bao nhiêu bao nhiêu cô gái Hà Nội muốn kết hôn với anh ta, nhiều đến mức xua như xua VỊI.

Công trạng của anh ta khiến Đại thân Nội các khen không dứt miệng, quần chúng nhân dân ca tụng không ngừng.

Một người đàn ông ưu tú như thế muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng được, sao cứ phải khăng khăng chọn mình?

Cũng may anh ta sẽ không đi ở rể, bằng không cô ấy thật sự chẳng biết phải xử sự với anh ta như thế nào.

“Không biết Thân vương tìm tôi có chuyện gì.”

“Risa… Trước đây em luôn gọi tôi là Samegawa.”
 
Chương 2356


Chương 2356

“Tại vì trước đây tôi không hiểu phép tắc. Dù sau anh cũng là em trai ruột của Minh hoàng, trước đây tôi không biết, xin Thân vương thứ tội.”

Cô ấy lạnh nhạt cụp mi, giọng điệu cung kính. Rõ ràng cô ấy đứng ngay trước mặt, chỉ cách anh ta có một bước, vậy mà Samegawa lại cảm thấy xa xôi không thể với tới.

Dường như có cả một lạch trời ngăn cách giữa họ.

Anh ta muốn tiến lên, nhưng vừa toan nhấc chân, cô ấy đã theo bản năng lùi lại một bước.

Anh ta lặng lẽ siết chặt năm tay, thu chân lại.

“Em thật sự cho rằng tôi không cưới được em sao?”

“Thân vương, có một số việc không thể cưỡng ép được.”

“Nếu như tôi càng muốn có được em thì sao, bất kể phải trả cái giá gì.”

Giọng anh ta khàn khàn. Bề ngoài anh ta lịch sự nhã nhặn không hề tì vết, thực chất là người tinh tế đa mưu, bụng dạ kín đáo khó dò.

Risa nghe thấy câu này, biểu cảm mới hơi dao động.

Cô ấy ngước mắt, dưới đèn đường ánh mắt cô ấy rực sáng khác thường.

“Anh sẵn lòng từ bỏ ngôi vị Thân vương? Sẵn lòng từ bỏ cảm giác dưới một người trên vạn người? Tất cả những thứ anh gian nan cực khổ giành được, bây giờ muốn chắp tay nhường cho người khác à?”

“Thân vương Akihito, anh đừng nói đùa với tôi, tôi còn có việc, đi trước đây.”

Cô ấy xoay người bỏ đi, đầu cũng không ngoảnh lại.

Samegawa Akane nặng nề nhìn theo bóng dáng đi xa của cô ấy, cắn chặt khớp răng.

Cuối cùng anh ta hung hăng đấm một cái lên cây đại thụ bên cạnh, lá cây run rẩy.

Lá khô đong đưa bay xuống, dường như có phần thê lương.

Cô ấy thật sự cho rằng mình sẽ không chiếm được cô ấy ư?

Kẻ dưới một người trên vạn người cũng không chiếm được?

Vậy nếu anh ta trở thành người đứng trên đỉnh thì sao?

Lúc trước anh ta muốn cưới Risa có lẽ chỉ là vì sự mến mộ đơn thuần, nhưng hiện tại vì lợi ích quốc gia, anh ta cân phải nằm giữ Công ty Nikkyo trong tay thay cho hoàng gia.

Risa lên xe, có hơi buồn ngủ nên bèn ngả người chợp mắt một lát.

Cô ấy cho rằng Tomoka Tanikawa sẽ đánh thức mình, ai ngờ cô ấy lại ngủ mãi cho đến lúc tự nhiên tỉnh lại, ghế điều khiển phía trước đã không có ai.

Cô ấy đang ở trong khách sạn suối nước nóng, bốn phía im ắng, chỉ có tiếng nước chảy róc rách.

Cô ấy liếc nhìn di động, vậy mà đã mười giờ, trong khi chín giờ cô ấy đã phải gặp gỡ xã giao rồi.

Cô ấy vội vàng xuống xe, sợ mình làm hỏng chuyện thì lại bị đám chú bác trong họ ân cần dạy dỗ cho.

“©ó người phục vụ không ạ? Xin hãy chỉ đường cho tôi, tôi chưa đến đây bao giờ.”

Cô ấy hô lên nhưng không có ai đáp lại, toàn bộ vườn hoa đều im lìm.

Cô ấy nhíu chặt mày, giao lộ với cửa của chỗ này nằm ở đâu vậy?
 
Chương 2357


Chương 2357

Tức khäc cô ấy không tìm ra phương hướng, khách sạn suối nước nóng này thật là quá lớn, hơn nữa lại còn không bật đèn.

Gô ấy đi dọc theo đường mòn, không ngờ lại đến suối nước nóng lộ thiên.

Có phải cô ấy đã đến mặt sau của khách sạn suối nước nóng không?

Tanikawa lái xe kiểu gì vậy, chẳng phải đã dặn kỹ là tới tiền sảnh sao?

Cô ấy đang định trở về theo đường cũ, không ngờ trong suối nước nóng đột nhiên có thứ gì đó vọt ra, nó túm được mắt cá chân cô ấy, làm cô ấy sợ tới mức đá văng cả giày cao gót.

Cô ấy ngã dập mông xuống đất, tay che kín hai mắt: “Tôi chưa từng hại ai hết, đừng đến tìm tôi, đừng…”

“Em sợ cái gì? Anh đâu có ăn thịt em.”

Một giọng nói quen thuộc truyền đến tai cô ấy.

Đối phương nói tiếng Nhật rất trôi chảy, giọng trầm lắng gợi cảm, cực kỳ giống diễn viên lồng tiếng trong anime.

Cô ấy tỉnh táo lại, bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt.

Thứ nhảy ra từ trong nước không phải yêu ma quỷ quái gì cả, mà là…

Một người đàn ông mặc quần bơi, làn da trăng nõn, dáng người cao thắng, đôi mắt màu xanh thẳm nhìn cô ấy chăm chú, giống như đại dương mênh mồng vậy.

Giọt nước nhỏ xuống từ tóc, lăn dài qua mặt, cổ, ngực…

Trên ngực còn có lông, trông thế mà cũng khá gợi cảm?

Cô ấy đưa mắt nhìn xuống theo bản năng, thấy một chỗ rất là kỳ lạ.

Lúc này cô ấy mới kịp phản ứng, lập tức bịt kín mắt.

“Á, tại sao anh lại ở đây? Hơn nữa còn ăn mặc như vậy!”

“Anh đang tắm, chính em chẳng may đi đến đây, còn hỏi anh à?”

“Em… Sao em lại ở đây?” Cô ấy ngơ ngác.

“Anh bảo cấp dưới của em đừng đánh thức em, để em ngủ no thì thôi. Ai biết em lại mò đến chỗ này chứ?”

Ngoài miệng thì Diên nói với vẻ mất kiên nhân, nhưng sâu trong đáy mắt lại ẩn chứa ý cười.

Cậu ấy… cố ý.

Chỗ này cách đại sảnh rất xa, hơn nữa ánh đèn mờ ảo, đường đi rối rắm như mê cung, nơi nơi đều là hồ nước tự nhiên.

Chắc chắn cô ấy sẽ khó mà phân biệt được phương hướng, chỉ có một con đường mòn dân đến đây, cho nên cậu căm cọc ở hồ nước thứ nhất ôm cây đợi thỏ.

“Khoan đã… Tại sao anh lại ở đây?”

Giờ cô ấy mới bừng tỉnh, trừng lớn mắt nhìn cậu.

Lúc bấy giờ cậu đã đi lên khỏi hô, phủ thêm áo tăm dài.

“Người tối nay em chuẩn bị gặp là anh chứ còn ai nữa?”

“Gì cơ?”

Cô ấy lập tức đứng dậy, chỉ vào mũi cậu mà hỏi: ‘Khách hàng mà em phải gặp tối này là anh?”
 
Chương 2358


Truyện sẽ được cập nhật vào ngày mai. Team Тrцуe л 3.оn e cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ chúng mình!. Chúc các bạn luôn an lành và mạnh khỏe trong mùa dịch ạ!

Hiện tại có rất nhiều trang web copy tự động của Тruуeл 3. оne. Nên nội dung này chỉ là để chống copy tự động, mong cả nhà thông cảm. Cảm ơn cả nhà!

Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, Xèo đôi cánh, xèo đôi cánh

Ɓươm bướm baу đôi ba vòng, Ɓươm bướm baу đôi ba vòng

Ɛm ngồi xem, em ngồi xem …… hahaaha !!

Kìa con gái kìa , kìa con gái kìa,Gủ đi chơi, gủ đi chơi

Ɓa tháng sau em có bầu, Ɓa tháng sau em có bầu

Mang zề nuôi, mang zề nuôi …… hahaaga~~

Anh thjch con ghệ mập ăn nhiều nó mới mập …Ăn xong rồi zo ấp ấp xong rồi lại nằm

Anh thjck con ghệ ốm không ăn nó mới ốm …Không sướng lúc khi ôm mình mẩу như cọng gôm

Anh thjck con ghệ lùn tui lùn nhưng rất sung …Hơi khó lúc khi hun muốn hun phải khôm xuống

Anh thjck con ghệ cao nhìn em như người mẫu …Ϲhân dài cao đến nách zo cửa lại đụng đầu

Anh thjck con ghệ ngầu nhìn giống xã hội đen …Xâm mình 3 4 chỗ mang zề ba má khen

Anh thjck con ghệ đen hàm răng em rất trắng …Tối ngủ phải mở đèn nếu kO chỉ thấу trăng Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!
 
Chương 2359


Chương 2359

“Nhưng em đến muộn còn gì?”

“Do anh bảo người của em đừng gọi em đấy chứt”

“Em nên tự đặt đồng hồ báo thức mới phải chứ?”

“Ồ? Nói như vậy tất cả đều là lỗi của em ư?”

Cô ấy chỉ vào mũi của mình, mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

“Có phải anh đang làm quá đúng không nhỉ?”

Diên nhíu mày hỏi.

“Anh thấy sao?” Risa hung dữ lườm cậu, cô ấy sắp bị cậu chọc cho tức chết rồi.

Diên im lặng, vốn dĩ kế hoạch của cậu là trêu cô ấy một tí, sau đó tặng quà cho cô ấy, như vậy cô ấy sẽ rất vui vẻ.

Nhưng… Sao cảm giác như có chỗ nào nhầm rồi thì phải?

“Hôm nay không bàn chuyện làm ăn, coi như là bạn cũ ôn chuyện đi, anh còn chưa ăn cơm, em có muốn…

“Nếu không bàn chuyện làm ăn thì chúng ta hẹn ngày khác đi.”

Cậu còn chưa nói hết câu Risa đã không khách khí chặn họng, quả quyết cất bước rời khỏi.

Lúc đi ngang qua cậu còn đụng mạnh vai cậu một cái.

Diên lập tức đuổi theo, bắt được cổ tay của cô ấy: “Em giận à?”

“Em không giận.” Risa đáp với sắc mặt lạnh lùng.

“Vậy là tốt rồi.”

Cậu nhẹ nhõm thở ra.

Risa nghe được câu này, suýt chút trợn đến lòi mắt.

Biểu hiện của cô ấy chưa đủ rõ ràng à?

Cô ấy đã bị chọc giận đến mức mặt đỏ phừng lên, cảm giác như mình sắp phun ra lửa đến nơi.

Hơn nữa cô ấy cũng đã phùng mang trợn má thành như thế này rồi, bộ cậu ấy mù hả?

“Đúng, em rất ổn, cảm phiên anh Kettering buông tay ra giùm.”

“Trước kia em đâu có cung kính như vậy, cứ kêu tên của anh suốt.”

“Anh nói nhiều quái”

Risa không nhịn được nữa, thẳng thừng đạp giày cao gót mà đi.

Diên nhất thời không kìm được rút tay lại, còn cô thở phì phì đi luôn không quay đầu.

Diên có phần khó hiểu, rõ ràng cô ấy đã nói không giận, nhưng vì sao hành động của cô lại không khớp như thế chứ?

Trong túi áo tắm dài có một chiếc hộp nhung, đó là món quà cậu đã mất công tìm khắp Manhattan, còn chưa kịp tặng nữa.

Gặp lại một lần nữa… Hình như có hơi không ổn.

Cậu đứng tại chỗ bó tay không biết làm sao, ai ngờ Risa đã bước chậm lại, núp sau cây cảnh kiên nhân chờ.

Nhưng lại láng máng nghe được giọng của cậu, hình như đang gọi điện thoại với ai đó.
 
Chương 2360


Chương 2360

“Trúc Linh, tôi vẫn khoẻ, đã đến Hà Nội, và cũng gặp được Risa rồi.”

“Em trở nên hóng hớt như vậy từ bao giờ thế?”

Tức khắc Risa biết cậu đang gọi điện thoại với ai, là Hứa Trúc Linh.

Cậu… Người cậu ấy thật sự yêu quả nhiên vấn là Hứa Trúc Linh, trước nay chưa từng thay đổi.

Đến tìm mình, đơn giản chỉ là vì hợp tác làm ăn thôi, dù sao Công ty Nikkyo cũng là nhãn hiệu quốc tế, tập đoàn lớn đứng số một số hai.

Sự chờ mong trên mặt cô ấy dần dần tan biến, cô ấy xoay người biến mất dưới ánh trăng tríu nặng.

“Anh gặp được Risa rồi? Thế thì tốt quá. Mà anh đã tặng quà cho người ta chưa? Cô ấy có vui không?

“Quà… Tôi chưa tặng, hình như có phân đoạn nào đó không đúng. Sau này có cơ hội thì tặng sau vậy. Lần này tôi sẽ ở lại Hà Nội khoảng nửa tháng.”

“Vậy thì hay quá, tôi sẽ bảo Cố Thành Trung lùi đám cưới lại một chút, chờ anh về.”

Hứa Trúc Linh phấn khích nói.

Diên sờ sờ mũi, chua xót hỏi: “Có phải em ôm kỳ vọng quá lớn ở tôi không? Chính tôi còn không tin mình sẽ kết hôn sinh con nữa là. Tôi sợ em chờ mong càng nhiều thì thất vọng càng lớn.”

“Anh có yêu Risa không?”

Hứa Trúc Linh hoài nghỉ hỏi.

Câu hỏi này đưa Diên vào thế khó.

Cậu có yêu Risa không?

Ban đầu cậu cực kỳ ghét cô ấy, nhưng dần dà ở chung với nhau lâu rồi, cậu biết cô ấy và Ayako Nikkeikawa là hai người hoàn toàn khác nhau.

Cô ấy lanh lợi đáng yêu, thông minh giảo hoạt.

Cô ấy còn rất nhiệt tình, tốt bụng, phóng khoáng.

Cậu từng có cảm giác trái tìm loạn nhịp, băng không cũng sẽ chẳng hứa hẹn với cô ấy.

Nhưng quả thật rất nhiều chuyện, không phải cứ nồ lực là sẽ có kết quả tốt.

Rất nhiều chuyện… Thông thường đều là nhạt phai trong âm thâm.

Yêu ư?

Cậu từng thương hại cô ấy, từng muốn bảo vệ cô ấy, mà giờ sở dĩ cậu tới đây, cũng là để thực hiện lời hứa cho cô ấy sự tự do.

Cậu bằng lòng táng gia bại sản để giúp cô ấy, đó có tính là yêu không?

“Trúc Linh, tôi có yêu cô ấy không?”

Cậu hỏi ngược lại.

Quả nhiên đầu điện thoại bên kia Hứa Trúc Linh im lặng một hồi lâu mới mở miệng: “Anh có dám không?”

“Nghĩa là sao?”

“Anh có dũng khí đi Hà Nội tìm Risa, chứng minh anh có thiện cảm với cô ấy.
 
Chương 2361


Chương 2361

Nhưng anh đang bối rối do dự, tự phủ định bản thân, anh không có hy vọng về tương lai. Anh cảm thấy mình không yêu cô ấy, hay là cảm thấy dù có yêu cũng không thể ở bên nhau?”

“Chướng ngại vật là gì? Công ty Nikkyo của Risa? Hay là Thân vương Akihito? Dù sao cũng không phải là vì anh vẫn nhớ thương tôi. Hay là vì anh vẫn canh cánh trong lòng bóng ma năm đó?”

“Trúc Linh, đừng nói nữa.”

Giọng Diên hơi cọc căn.

Hứa Trúc Linh nháy mắt đã hiểu, nếu như cậu ấy yêu một ai đó, có thế vượt qua hết mọi gian nan hiểm trở.

Phật chắn giết Phật, ma chắn giết ma.

Tất cả mọi thứ đều không thể ngăn cản được cậu, nhưng cậu lại không thể vượt qua được cửa ải trong lòng mình.

Người mà cậu phủ nhận là chính bản thân, mà không phải Nikkyo Risa!

“Anh chưa bao giờ nổi giận với tôi, nhưng lần này anh lại giận dữ, chứng tỏ lòng anh vẫn chưa thể buông bỏ được sự kiện đó. Cho dù không còn ai nhắc lại, cho dù những kẻ đó đã chết hết từ lâu, thì anh vân chưa buông bỏ được!”

Hứa Trúc Linh gay gắt chỉ ra. Có một số việc không phải không nói thì tức là không hề tồn tại.

Dù sao cũng cần có một người đứng ra nhắc nhở cậu rằng cậu vẫn còn sống trong đau khổ.

Cậu cho rằng không ai nhìn thấy, trên thực tế mọi người đều thấy rất rõ ràng.

Chuyện này…… Quả thật rất tàn nhãn.

“Đủ rồi!”

Diên phần nộ quát.

Trong chốc lát hai bên đầu điện thoại đều lặng như tờ.

Đây là lần đầu tiên Diên nổi giận với Hứa Trúc Linh. Cậu sửng sốt, Hứa Trúc Linh cũng sửng sốt.

Nhưng cô cũng không bực, trút ra được quả thật là một chuyện tốt, dù gì cũng khá hơn so với dồn nén trong lòng không dám để lộ, chỉ có thể tự tra tấn mình.

“Diên, chuyện đã xảy ra, chúng ta đều không có cách nào thay đổi được.

Chuyện lúc trước… Tôi cũng không thể tha thứ cho bản thân, cho nên tôi nợ anh. Nhưng về sau anh muốn sống như thế nào, còn phải xem chính anh.”

“Trúc Linh, nếu… Tôi chỉ nói nếu, chúng ta đã không ở bên nhau, liệu em có ghét bỏ… có ghét bỏ cơ thể của tôi không?”

Diên lấy hết can đảm hỏi.

Mỗi một chữ đều khó có thể thốt ra khỏi miệng, chúng đều giống như gai sắc tàn nhãn đâm vào trong tìm cậu.

Hứa Trúc Linh nghe vậy, không hề do dự đáp: “Không đâu, người yêu thương anh sẽ không ghét bỏ bất luận cái gì thuộc về anh, mà sẽ bao dung chấp nhận anh.”

“Thật chứ? Nhưng tại sao tôi lại không tin?”

Cậu chua xót hỏi.

“Không phải là anh không tin người khác, mà là bản thân anh đã gặp phải chuyện đó, anh không tin sẽ gặp được một người không chê bai anh. Hơn nữa… Chính anh còn ghét bỏ mình, anh muốn người khác chấp nhận anh kiếu gì?
 
Chương 2362


Chương 2362

Giọng điệu của Hứa Trúc Linh rất nặng nề.

Cậu ấy tựa như đi vào một ngõ cụt, vấn luôn để tâm những chuyện vụn vặt.

Cậu ấy không cho bản thân mình cơ hội, thì sao có thể cho người khác cơ hội chứ?

“Diên…

Cô còn muốn nói gì đó, nhưng cậu ấy lại lạnh giọng cắt ngang.

“Trúc Linh, tôi mệt rồi. Bên này đêm đã khuya, tôi muốn nghỉ ngơi.”

Mọi lời Hứa Trúc Linh định nói đều mắc nghẹn trong cổ, không nói ra được, nhưng cũng không nuốt lại được.

Gô không thể nào nói những câu đại loại như đồng cảm với cậu, cũng chẳng thể nói rằng cô hiểu cậu.

Dao không cắt lên người mình, bất cứ người ngoài cuộc nào đều không có tư cách nói chuyện.

Phải tự mình trải qua thì mới có tư cách an ủi người khác.

Cuối cùng cô mím môi, chỉ nói một câu sau chót.

“Diên, đừng để bản thân phải hối hận.”

Đến lúc nói xong, cô mới cúp điện thoại.

Buổi đêm khuya khoắt, xung quanh hơi nước mờ ảo, ánh đèn u ám chiếu xuống người cậu, kéo dài cái bóng mảnh mai cô đơn của cậu.

Cậu siết chặt điện thoại, khớp xương trắng bệch, mỗi một sợi gân xanh đều nổi rõ mồn một.

Cậu khổ sở nhắm mắt lại, muốn gào thét, kêu la, gâm gừ…

Nhưng, chẳng có một âm thanh nào phát ra được, cả người cậu chật vật quỳ rạp xuống, đôi tay chống trên mặt đất, chầm chậm uốn éo.

Sắc mặt cậu tái nhợt, gân xanh trên trán giật liên hồi.

Cậu há miệng thở dốc, nhưng lại không phát ra âm thanh được, tựa như dây thanh của cậu đã hỏng rồi vậy.

Đúng lúc này người phục vụ phát hiện ra cậu, vội vội vàng vàng tiến lên.

“Anh gì ơi, anh có khoẻ không?”

“Mọi người mau lại đây, có khách ngất xỉul”

Risa quay lại trên xe chuẩn bị tự lái về thì bất chợt thấy tất cả nhân viên khách sạn ở tiền sảnh bỗng chốc nhốn nháo cả lên, chạy về phía suối nước nóng đẳng sau.

Sắc mặt họ gấp gáp, dường như đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng.

Cô ấy không khỏi nhíu mày, xuống xe cản một người lại.

“Có chuyện gì thế?”

Người nọ lập tức nhận ra Risa, dù sao đây cũng là sản nghiệp của Công ty Nikkyo.

“Cô hai! Có khách hàng ngất xỉu ở hồ nước nóng, có lẽ do ngâm nước trong thời gian dài, chúng tôi đang định chạy đi xem tình huống.”

Risa nghe vậy, trái tim rớt bịch một cái.

Diên…
 
Chương 2363


Chương 2363

Cô ấy hoảng hốt đi theo, nhưng đi được nửa đường thì lại chân chừ dừng lại.

Cô ấy đi làm gì, có nhiều người như thế chẳng lẽ không chăm sóc nổi cho một người sống sờ sờ ư?

Mình với cậu ấy không thân cũng chẳng quen, đi làm gì?

Cô ấy đứng tại chỗ ước chừng vài giây, sau đó xoay người…

Có điều vừa mới xoay đi được một giây, cô ấy đã hối hận.

Sao cô ấy có thể đứng ngoài cuộc được?

Cô ấy dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến, nhanh hơn so với bất cứ ai.

Sự việc cũng không tồi tệ như người nọ nói, cậu ấy không ngất xỉu, chỉ là cơ thể co giật mà thôi.

Cậu ấy nắm chặt tay, lòng bàn tay chảy máu, đây rõ ràng là hành vi tự hại.

Có người muốn gỡ tay cậu ra, nhưng sức của cậu cực kỳ lớn, ngược lại còn đẩy ngã vài người.

“Anh ơi, anh làm sao vậy?”

Cậu ấy không cho bất cứ kẻ nào tới gần, toàn thân co giật liên tục, làm cho ai nhìn vào cũng vô cùng lo lăng.

“Cút… Cút cho tôi.”

Cậu căm ghét phụ nữ, đồng thời cũng căm ghét đàn ông, cậu không muốn có bất luận kẻ nào chạm vào mình.

Bởi vì… Cơ thể cậu rất bẩn…

Đúng là nực cười, cậu mà lại bị một đám đàn ông cưỡng bức!

Cậu hận gương mặt của mình, hận cái thân hình gầy yếu này, hận đôi chân rèn luyện phục hồi chức năng lâu như thế mà vẫn chẳng có tí sức nào.

Cậu đã làm gì mà cuộc đời của cậu lại trở nên tệ hại như vậy?

: Vừa sinh ra hai chân đã tàn tật, bị bát sống dưới thân phận con gái suốt 23 năm, rốt cuộc có thể khôi phục thân phận con trai, gặp gỡ người mình muốn yêu thương bảo vệ.

Nhưng .Josh đã chết, chính mình bị làm bẩn, người cậu yêu sâu nặng thì đã hạnh phúc bên người khác.

Cậu có gì?

Một mình ôm lấy cái thứ gọi là Kettering ư?

Tại sao cậu lại sinh ra ở dòng họ Kettering, tại sao chứt Cậu đau đớn nhắm mắt lại, trong lòng liên tục chất vấn bản thân từng câu từng câu một!

Cậu không nên tồn tại, từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, những gì cậu nếm được chỉ có đau khổi Nỗi đau tàn tật.

Nỗi đau bị cướp mất tình yêu.

Nỗi đau người thân qua đời.

Và còn…

Đau đớn tột cùng!

__ Tất cả mọi người đều không dám tới gân, cứ có người tiến lên là lại bị cậu xô mạnh ra.

Cậu là khách quý cho nên không ai dám hành động thiếu suy ngHĩ.

Trông bộ dạng cậu cũng không giống như đang nổi điên, dường như là cảm xúc mất kiểm soát.
 
Chương 2364


Chương 2364

Đang lúc mọi người không biết xoay sở thế nào thì có người đẩy đám đông ra.

“Mọi người… Mọi người tản ra đi, chỗ này có tôi rồi, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy.

Giọng nói của cô ấy hơi run, rõ ràng trong lòng lo lăng chết đi được, nhưng mặt thì vẫn ra vẻ bình thản điềm nhiên.

Những người còn lại gật đầu, không dám làm trái lời cô ấy, họ xoay người rời đi.

Mọi người đi hết, nháy mắt suối nước nóng lại trở nên yên ắng.

Risa nhẹ nhàng bước đến trước mặt cậu, dịu dàng hỏi: “Anh… Anh ổn đấy chứ?”

Cô ấy có phần dè dặt cẩn thận, không rõ rốt cuộc cậu bị làm sao.

Diên nghe được giọng cô ấy bỗng mở to mắt, trực tiếp đứng dậy.

Mặt cô ấy lộ nét cười, cho rằng cậu đã khôi phục bình thường rồi, nhưng không ngờ được giây tiếp theo cậu lại ôm cô ấy chặt cứng, đè mạnh cô ấy lên tường, cặp môi mỏng bất ngờ dí sát, hôn lên đôi môi hồng của cô ấy.

€ô ấy trợn to mắt, lúng túng nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại phía trước.

Gương mặt này thật sự quá đẹp, làm người nhìn phải bồn chồn xao xuyến. Gương mặt này… rất dễ khiến người ta phạm tội, tốt đẹp đến mức khiến người ta muốn tàn nhãn phá hủy.

Động tác của người đàn ông mạnh bạo, như thể bao hàm sự giận dữ, chỉ có điều cô ấy không rõ sự giận dữ đó đến từ đâu.

Bàn tay to của cậu vừa vói vào trong vạt áo là đã muốn xé nát quần áo của cô ấy ra, nhưng…

“Không… Anh không làm được…”

Cậu đột nhiên dùng sức đẩy cô ấy ra. Cô ấy té ngã xuống đất, đầu gối đập phải gạch đau thấu tim.

Cô ấy nhăn nhó mặt mày, cố nén đau đớn, sợ hãi nhìn cậu.

Từ đầu đến cuối cô ấy vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ đến cái giây phút ngã xuống đất đau điếng kia cô ấy mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Nụ hôn đầy dục vọng vừa mới rồi, là cậu ấy muốn cô ấy trước, còn cô ấy lại không hề phản kháng một chút nào.

Thế mà cậu ấy… lại tự dừng lại.

Cậu ấy không làm được cái gì cơ?

Không làm được chuyện cưỡng ép như vậy, hay là không có tí xíu hứng thú nào với mình?

“Anh… Anh đang sỉ nhục em đấy à?”

Khoé mắt cô ấy hơi ửng hồng, lông mi đã ươn ướt.

Ở khách sạn cậu ấy đã sỉ nhục mình một lần rồi, bây giờ còn muốn làm vậy một lần nữa sao?

Diên dần dần bình tĩnh lại, dưới ánh trăng sáng tỏ, khuôn mặt cậu đẹp đến nghẹt thở, lạnh nhạt lỗi lạc.

Chỉ xem mặt thì tuyệt đối khó phân biệt được là nam hay nữ.

Cậu tức tối cụp hai mắt, ánh mắt màu da trời cứ như nước mực bị đánh đổ, sắc xanh thâm cuồn cuộn, phức tạp Vô cùng.

“Risa…
 
Chương 2365


 

Chương 2365

“Em có thể xem những gì anh nói với em trước đây là một lời đùa. Em biết anh không yêu em, thậm chí còn chẳng tính là thích nữa. Trong lòng anh còn có Hứa Trúc Linh đúng không? Anh từng muốn em không chỉ một lần, nhưng rồi lại đẩy em ra, anh không thể nào có hứng thú với người khác khi trong lòng còn yêu một người đúng không?”

“Anh không cần phải vất vả như thế.

Em cũng đâu phải là trẻ con đâu mà xem những gì anh nói là thật. Vậy nên xin anh hãy rủ lòng thương đừng đối xử với em tàn nhãn như thế nữa, có được không? Chúng ta vốn dĩ là người của hai thế giới, Kettering, Công ty Nikkyo, hai cái tên này vừa nghe là đã biết rất lợi hại. Mỗi người một chức vị, môi người làm chủ nhân một dòng họ, em và anh đã sớm là hai đường thẳng song song từ lâu rồi.”

“Em hiểu, em hiểu hết. Còn anh thì đang… cố gắng muốn có thứ gì vậy?”

Cô ấy chậm rãi bò dậy khỏi mặt đất, đôi mắt nhẹ nhàng chớp, nước mắt rơi xuống không một tiếng động.

Diên nghe được đoạn lời nói này, trái †im đau đớn kịch liệt.

Cậu không thể cưỡng ép cô ấy, không phải là vì không có hứng thú với cô ấy, cũng không phải là vì còn chưa quên được Hứa Trúc Linh.

Mà là…

Sự kiện đó, làm sao có thể nói ra miệng được.

Cậu còn hận không thể giết người diệt khẩu!

“Anh xin lôi.”

“Xin lỗi? Xin lõi thì có ích gì? Diên, nếu như anh đến để làm ăn, em sẽ bàn chuyện làm ăn với anh đúng như bốn phận. Nhưng nếu anh còn có ý đồ khác, vậy thì thứ cho em không thể chơi với anh được.”

“Anh sẽ mang em rời khỏi Công ty Nikkyo, đây là điều anh đã hứa với em.”

“Em không cần, em đang yên bình ở đây, xin anh… đừng trêu chọc em nữa.

Đừng… Đừng trêu chọc em nữa được không? Em thừa nhận anh rất cuốn hút, anh là người đàn ông mà em thích, em muốn kết hôn với anh. Anh cũng đâu cần ngàn dặm xa xôi đến xem chiến lợi phẩm của mình chứ.”

“Anh không thể kết hôn với em thì cho em tự do để làm gì? Em kết hôn với ai cũng thế cả thôi, em ở lại đây hay rời đi cũng chắng có gì khác nhau cả.”

Risa chất vấn liên thanh, tay chĩa vào cậu.

“Anh…

“Anh không còn gì để nói.”

Cậu im lặng một lúc lâu mới thốt ra sáu chữ này.

Cậu còn có thể nói cái gì?

Risa nghe thấy vậy, không nhịn được mỉm cười.

Hay cho câu không còn gì để nói.

“Vậy… đừng đến trêu chọc em nữa, nếu không… đừng trách em không khách khí.”

Cô ấy lau khóe mắt, đôi mắt trở nên lạnh lùng rực sáng, ẩn chứa nỗi oán hận.

Cô ấy đi ngang qua cậu, không quay đầu lại nữa.

Cậu không xoay người nhìn theo, trong đầu xuất hiện câu nói kia của Hứa Trúc Linh.
 
Chương 2366


Chương 2366

Diên…

Đừng để bản thân phải hối hận.

Không, cậu không muốn phải hối hận.

Gậu nghĩ thông suốt một chuyện, lập tức xoay người đuổi vội theo, còn Risa thì đã lên xe, gấp gáp rời khỏi đó.

“Chết tiệt.”

Đã muộn một bước.

Cậu đến đây không phải để thu chiến lợi phẩm, mà là thật sự muốn cưới cô ấy, cho cô ấy sự tự do.

Chỉ là cậu có chướng ngại tâm lý không thể khắc phục mà thôi, cậu sẽ nghĩ cách khắc phục.

Nếu bỏ lỡ Risa rồi thì liệu cậu còn sế yêu ai đó một lần nữa không?

Risa tự mình lái xe, cửa sổ xe hạ hết xuống, gió mạnh ào vào trong, thổi đến mức làm đau khuôn mặt nhỏ của cô ấy.

Nước mắt còn chưa kịp chảy ra thì đã bị hong khô.

Sau khi về đến nhà, cô ấy trực tiếp nhốt mình trong phòng.

Trong căn phòng đen kịt vì không bật đèn, cô ấy cuộn tròn người, tự ôm chặt lấy cơ thể mình, sau đó… ngồi xuống đất.

Cô ấy vùi đầu khóc thút thít, nước mắt lã chã rơi không một tiếng động.

Buổi đêm nay, lòng hai người đều không thể bình tĩnh nổi, cả đêm khó ngủ.

Hôm sau, Risa ra cửa với hai quâng thâm mắt, mới vừa bước ra cửa phòng thì đã thấy được Tomoka Tanikawa.

“Ngày hôm qua anh chết dí ở đâu vậy?”

“Tôi chờ ở bên ngoài khách sạn, nhưng không ngờ cô chủ lại tự mình lái xe đi mà không gọi điện cho tôi, tôi muốn đuổi theo xe cô chủ nhưng không kịp.’ “Ai bảo anh rời khỏi?”

“Khách hàng ở khách sạn bảo tôi ra ngoài chờ, không được quấy rầy buổi bàn chuyện làm ăn của cô chủ.”

“Anh ta là sếp của anh hay tôi là sếp của anh? Sao anh lại nghe anh ta?”

Cô ấy tức giận quở trách.

Anh ta tự biết đuối lý, cúi đầu xuống.

Thật ra anh ta biết khách hàng là Diên, cố ý rời đi để tạo cơ hội cho họ, nhưng dường như hai người nói chuyện không vui vẻ cho lắm, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Hôm nay có lịch trình gì?”

“Đi khách sạn đón khách hàng, giúp anh ta tìm hiểu một ít về văn hóa Hà Nội và lịch sử của Công ty Nikkyo.”

“Hả?”

“Khách hàng nói, anh ta đồng ý việc hợp tác làm ăn, có điều anh ta cảm thấy thích thú với thành phố này, hy vọng cô chủ cùng đi tìm hiểu với anh ta.”

“Hả?”
 
Chương 2367


Chương 2367

“Trưởng bối trong nhà cũng đồng ý rồi, hai ngày này cô chủ tập trung tiếp đón khách hàng này là được.”

“Hả?”

“Ngoài ra mấy ngày nay Thân vương Akihito rất bận, anh ta phải đi nước ngoài cho nên sẽ không đến quấy rây cô chủ.”

“Tanikawa, anh là con giun trong bụng tôi đấy à? Sao tôi hả một tiếng mà gì anh cũng hiểu ngay vậy?”

“Cô chủ cứ đùa, cô chủ không thâm sâu như cô cả, những suy nghĩ này của cô chủ rất dễ đoán.”

“Sợ thật, chú bác trong họ đều đồng ý cả rồi, tôi còn có thể làm sao bây giờ?

Mà họ không biết Diên từng uy hiếp chị gái, từng ngáng chân chị gái hồi ở Đà Nẵng ư? Sao giờ còn có thể không thù hẳn gì chuyện trước đây mà hợp tác làm ăn với người ta?”

“Chữ lợi đứng đầu, chú bác trong họ không hề quan tâm ân oán cá nhân, chỉ quan tâm ích lợi của tập đoàn.”

Những lời này của Tomoka Tanikawa làm cô ấy hơi chạnh lòng.

Đúng vậy, những ông già đó chỉ một lòng nghĩ cho sự thịnh vượng vinh quang của gia tộc, cho sự an toàn của bản thân, đời nào bọn họ chịu quan tâm đến mấy chuyện cá nhân của ai đó.

Huống chỉ, chị gái phạm phải sai lầm, bây giờ đã không còn nữa, bọn họ cũng đã mặc kệ chuyện này từ lâu.

Bọn họ chỉ cần một người thừa kế mà thôi, nếu người thừa kế không còn vậy thì tìm người khác.

Cô ấy hết cách, chỉ đành ăn mặc trang điểm, sau đó đến khách sạn suối nước nóng.

Hiện tại đã vào thu nhưng mặt trời ban trưa vẫn hơi gay gắt, Tomoka Tanikawa đứng một bên cẩn thận che ô cho cô ấy.

Diên ra rất nhanh, Âu phục giày da, phong thái hiên ngang, đặc biệt là gương mặt của cậu quả thực đẹp đến mức thần linh cũng phải đố ky, một người phụ nữ như cô ấy nhìn mà cũng thấy ghen.

Cậu ấy dùng mỹ phẩm dưỡng da hãng nào vậy?

Ra khỏi nhà có bôi kem chống nắng không?

Cô ấy đang mải suy nghĩ miên man thì nghe được tiếng của Diên.

“Tôi có chuyện muốn nói với cô chủ của anh, anh không cần có mặt ở đây, âm thầm bảo vệ cô ấy là được.”

“Đã rõ.”

“Rõ cái gì mà rõ? Anh là cấp dưới của ai? Anh nghe anh ta nói làm gì?”

Risa nổi nóng ngay lập tức.

“Xin lỗi cô chủ, xin cô chủ hãy phân phó.”

“Lui ra đi, âm thầm bảo vệ tôi.”

“„’ Đầu Tomoka Tanikawa đầy vạch đen, chỉ thị này có gì khác với yêu cầu của Diên à?

Risa cảm nhận được ánh mắt có phần bất đắc dĩ của Tomoka Tanikawa, cô ấy thấy hơi xấu hổ, gương mặt ửng đỏ.

Cô ấy tức giận đạp một chân: “Tôi nói đơn giản dễ hiểu như thế có gì không được à? Nhớ kỹ thân phận của anh, anh là người của tôi, đừng cấu kết bày trò với người khác.”

Cô ấy cố ý ám chỉ.
 
Chương 2368


Chương 2368

Tomoka Tanikawa muốn cười nhưng lại không dám cười, đã lâu lắm rồi anh ta không được thấy dáng vẻ hoạt bát đáng yêu như vậy của Risa. Từ ngày trở về Công ty Nikkyo cô ấy đã luôn đè nén bản chất, tươi cười thì ít mà cau mày thì nhiều, anh ta nhìn cũng có phân đau lòng.

Gánh nặng lớn như thế không nên đè trên vai một người phụ nữ yếu ớt.

Anh ta xoay người rời đi, không quấy rầy hai người bọn họ nữa.

Bỗõng nhiên không có người thứ ba, Risa hơi xấu hổ, bẻ ngón tay trào phúng: “Đến bàn chuyện làm ăn thì bàn cho nghiêm túc vào, chơi cái gì mà chơi?

Coi em là cái gì vậy? Hướng dân viên du lịch miễn phí à? Anh chơi trò chuyến du lịch đặt riêng đấy hả?”

“Không lên xe à?”

Cậu dịu giọng hỏi, giả vờ không nghe thấy tiếng lầm bầm lầu bầu của cô ấy.

“Lên, em không lái xe, em không thèm làm tài xế đâu.”

Cô ấy trực tiếp ngồi ghế phụ.

Ngồi xuống rồi thắt đai an toàn, động tác liền mạch lưu loát.

Nhưng nghĩ nghĩ bỗng cảm thấy không đúng, cô ấy mở cửa xe định ngồi ghế sau, lại bị người đàn ông giữ tay lại.

“Ngoan ngoãấn ngồi đây đi.”

“Vì sao?”

“Không vì sao cả, bởi vì anh là người không phân rõ phải trái đấy.”

Cậu ngang ngược nói, làm cho cô ấy không biết phản bác thế nào.

Cậu đóng cửa Xe, nói: “Nghe nói nai thần ở Nara rất nổi tiếng, đi xem đi.”

“Đi thì đi, sau khi trở vê em cũng chưa từng ra ngoài chơi bữa nào tử tế, em cũng muốn đi xem nai con.”

“Ừ, trước đây thi thoảng đầu bếp trong nhà sẽ làm thịt nai rất tươi mới, anh với Halley đều thích ăn lắm.”

Cho nên… Anh đi xem nai, đơn giản chỉ vì cảm thấy thịt nai ngon?

“Anh… Sao anh lại có thể ăn thịt nai?

Chẳng lẽ… là vì những thứ đáng yêu đều rất ngon à?”

Lương tâm cô ấy tự nhủ cho chính mình, ăn thịt nai là không tốt, hơn nữa trong văn hóa Hà Nội thì nai là động vật rất có linh tính, cần phải bảo vệ.

Nhưng… Không biết vì sao, nói một hồi cô ấy lại không kìm được nuốt nước miếng.

Cô ấy chưa từng ăn thử…

Động vật nhỏ trông đáng yêu như thế, mùi vị… liệu có ngon miệng hay không?

Không đúng không đúng, sao mình lại có thể có suy nghĩ tà ác như vậy được?

“Ừ, những thứ đáng yêu… hẳn là đều rất ngon.”

Cậu nghe được lời này, khế nhếch khóe môi, ánh mắt lập loè rơi xuống người cô ấy, dường như câu nói có chứa ẩn ý.

Cô ấy ngơ ngác, dường như mới chợt hiểu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom