Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2169


Chương 2169

“Hả?”

Hứa Trúc Linh sững sỡ, đây…đây là ông trời ném đĩa xuống cho cô sao?

Không phải ba tỷ một năm, mà là ba tỷ một tháng sao?

“Anh…anh đang đùa à?”

“Lẽ nào cô không muốn kiếm tiền sao?”

“Đây…”

Cô rất muốn, rất rất muốn! Dẫu sao thì cô vẫn còn một đứa trẻ đang gào khóc đòi ăn.

Vì không chăm sóc tốt cơ thể của mình khi mang thai, tuy rằng ở cữ cũng hồi phục khá tốt, nhưng vấn không có sữa, đứa bé chỉ đành dựa vào bà thím cho bú.

Hơn nữa cơ thể ốm yếu, sợ là sau này nếu có phải vô viện cũng không ít tiên.

Còn phải lo cho nhu cầu ăn uống của đứa bé sau này, vấn đề giáo dục, rồi lớn lên còn phải tìm bạn gái kết hôn, đều là những khoản tiền rất lớn.

Hơn thế, đứa bé cũng có một phần của Cố Thành Trung, để anh ta chịu một chút tiền nuôi con cũng là chuyện nên làm.

Cô đảo tròn đôi mắt, cái đầu nhỏ đang bàn tính đùng đùng.

Cố Thành Trung đáng ghét, nhưng tiền của anh ta thì không, tờ tiên ông Mao mới đáng yêu làm saol Làm người hà cớ gì phải nghiêm túc như vậy, lại gây khó dễ với đồng tiền?

Hơn nữa, chỉ làm có một tháng, thu nhập ba tỷ, sau này có thể an tâp lo cho đứa bé rồi, cứ làm phiền đến người khác cũng rất áy náy.

Cô nghĩ trước nghĩ sau, đều cảm thấy vụ làm ăn này cô không hề lỗ, hơn nữa cô bây giờ ăn mặc như thế này, Cố Thành Trung không thể nào nhận ra cô.

Cuối cùng…cô đã chịu khuất phục trước sức mạnh của đồng tiền.

“Được, tôi đồng ý điều kiện của anh, nhưng anh phải đưa hợp đồng cho tôi, tôi muốn giấy trắng mực đen rõ ràng, có hiệu quả pháp lý, lỡ đâu anh là gian thương lừa người thì phải làm sao?”

“Được, có điều ba tháng đầu, nếu cô làm không được ba tháng, tôi có quyền †hu hồi mức lương tôi đưa ra cho cô trước đó, đồng thời khởi kiện cô, bồi thường cho tôi một khoản tiền khổng lồ.”

“Ba tháng?”

Hứa Trúc Linh hung dữ nhớn mày, với cô mà nói ba tháng thật sự rất lâu, dấu sao cô còn phải về nhà với con.

Đứa nhỏ mới lớn, phải xa mẹ không tốt cho nó.

“Sáu tỷ một tháng”

“Đây không phải vấn đề tiền nong.”

“Mười lăm tỷ.”

Cố Thành Trung đưa ra giá trên trời, hoàn toàn dọa cô một trận.

“Tôi nói rồi, không phải vấn đề tiền nong, tôi bây giờ có thể đi làm nhưng môi tháng phải cho tôi nghỉ phép một tuần”

“Bốn ngày.”

“Không được, một tuần, tôi còn phải quay lại Luân Đôn!”

“Ba ngày.”

“Hả? Rốt cuộc anh có đồng ý đàm phán không, sao lại ngày càng ít đi vậy?”

“Hai ngày.”
 
Chương 2170


Chương 2170

“Đừng! Đừng nói nữa, bốn ngày đi.”

Hứa Trúc Linh bị anh ta dọa đến ngẩn người, quả nhiên là gian thương mà.

“Không, chỉ hai ngày, trong ngày đi Luân Đôn, ngày thứ hai quay lại, cô có thể ở lại qua đêm, hài lòng chưa. Tôi bây giờ đang là người bệnh, bệnh dạ dày có thể tái phát bất kì lúc nào, không thể kéo dài được.”

Hứa Trúc Linh nghe xong, không nói nên lời.

Đang nghĩ về mười lăm tỷ của mình, hay là cứ cắn răng chịu đựng đi, đừng làm cản trở đồng tiền.

“Để tôi nói Khương Anh Tùng đưa cô về biệt thự, khoảng thời gian này tôi sẽ ở biệt phủ dưỡng bệnh, không đi đâu hết, cô ở cùng tôi, tiện thể chăm sóc tôi.”

“Ở cùng anh sao? Không được đâu, cô nam quả nữ không hợp tình hợp lí.”

“Cô cho rằng tôi sẽ làm gì cô sao?

Hơn nữa, trong nhà rất nhiều người giúp việc, tôi chỉ nghĩ cho bản thân mình thôi, cô đừng nghĩ nhiều.”

“Vậy…vậy được, tôi phải nói với sư phụ một tiếng, để ông khỏi lo lắng.”

“Ừ, để Khương Anh Tùng tiên cô, sau đó cô đến khách sạn thu dọn đồ đạc. Buổi tối tôi đến, bắt buộc phải nhìn thấy cô. Cô đi ra trước đi, tôi còn chút việc cần giải quyết.”

Anh ta nói rất nhanh, dường như có việc gì rất quan trọng cần phải làm.

Hứa Trúc Linh nghe xong ngoan ngoan đi ra, cũng không làm phiền anh †a nữa.

Cô chỉ cần làm việc ba tháng, tiên sữa cho đứa bé không cần phải lo nữa.

Cố Thành Trung nhìn cánh cửa đóng chặt, rơi vào suy nghĩ sâu, tiếp tục nếm thử thêm một miếng cháo nữa.

Mùi vị này thật giống với đồ ăn do Hứa Trúc Linh làm.

Bất luận là hình dáng hay tính cách cô ấy đều rất giống Hứa Trúc Linh, đeo mặt nạ, chỉ nhìn vào đôi mắt đó, thật khiến anh cho rằng Hứa Trúc Linh đã từ cối chết trở về.

Hơn nữa lần này, thử cháo dinh dưỡng này, trong đầu anh như vọng lại âm thanh của bão tố.

Là cảm giác thân thuộc, là món ăn cô ấy làm.

Anh ăn năm năm trời, lẽ nào mùi vị còn không thể phân biệt sao?

Kể cả có hai người giống nhau trên thế giới này, cảm giác nấu ăn cũng không thể giống như vậy được.

Anh không giám nói hết ra trước mặt cô, sợ cô sẽ nhận ra điều gì đó, hơn nữa rất rõ ràng để nhận ra cô đầy ác cảm với mình, chắc chắn có người đã giở trò gì đó, anh nhất định phải điều tra rõ ràng, hiện tại việc khẩn cấp trước mắt là giữ cô lại bên mình.

Chính khoảnh khắc vừa rồi, trái tim anh đều gợi đến giọng nói, ánh mắt, cảm xúc vui buồn hỗn độn, khiến anh đỏ hoen đôi mắt, giọt lệ nóng hổi âm thằm rơi xuống.

Anh chạm vào hai gò má mình, biết đây chính là giọt nước mắt của sự hạnh phúc, khóe miệng anh hơi cong lên.

Vui vẻ…

Tất nhiên niềm vui, sự vui sướng của sự mất đi đã lấy lại không thể nói lên lời.

Anh dè dặn nếm hết phần cháo còn lại, mỗi một ngụm đều đầy vẻ hưởng thụ.

Đúng lúc này, điện thoại anh rung lên, đầu dây bên kia nói với anh Kỷ Nguyệt đã đến Đà Nẵng, thành công tiếp cận, bây giờ đã sắp xếp ổn thỏa chỗ ở.
 
Chương 2171


Chương 2171

Anh trực tiếp gọi người đến.

Gặp được Kỷ Nguyệt câu đầu tiên anh nói chính là.

“Rốt cuộc Trúc Linh đã chết chưa, cô có thể điều tra ra không hả”

“Tôi đoán anh nhất định sẽ hỏi tôi vấn đề này, lúc anh gọi điện kiếm tôi ở Đà Nẵng tôi đã đoán ra rồi. Bất luận là gieo quẻ của phương đông hay chiêm tỉnh của phương tây đều chỉ rằng… Trúc Linh vẫn chưa chết. Ít nhất thì, các chòm sao còn lại của cô ấy có hạn, chỉ là rất ảm đạm, chắc chắn được tạo ra †ừ kiếp nạn sinh tử lớn. Nhưng mà…

Trúc Linh chính xác đã chết rồi, hài cốt đầu đã chôn cất, xem ra tôi cũng có lúc tính sai…”

“Qủa nhiên như vậy!”

Cố Thành Trung kích động nắm chặt tay, vui mừng như một đứa trẻ, ánh mắt toát lên vẻ vui sướng.

Kỷ Nguyệt nhìn anh không hiểu, sao lại vui dữ vậy.

“Vậy cô còn có thể điều tra được thông tin hữu ích nào khác không?” Cố Thành Trung vội vã hỏi.

“Không, người cũng đã chết rồi, tôi không thể tính toán được gì khác? Tôi luôn cảm thấy tôi tính toán không đúng.

Rõ ràng người đã chết rồi, vậy tại sao quẻ lại luôn luận sai.”

“Cô không sai, không hề sai!” Cố Thành Trung có hơi thần thần bí bí, khiến Kỷ Nguyệt nhìn mà đầu óc quay cuồng.

Anh ta độc thoại rất lâu, cứ luôn mồm nói “ nếu không sai”, ễảm giác của tôi đúng” “thật sự là cô ấy” các loại, cả người cứ điên rồ không bình thường.

“Xin lỗi, tôi không thể giúp được gì cho anh, hay là để tôi làm lễ siêu độ cho linh hồn cô ấy.”

“Không cần đâu, cô ấy không cần.”

Anh thần sắc chuyên tâm, nói một cách nghiêm túc: “ tình của Kỷ tiểu thư Cố Mỗ tôi sẽ ghi nhớ, sau này hễ là dùng đến chỗ của tôi, tôi sẽ toàn tâm giúp đỡ.”

“Nhưng tôi cũng không giúp được gì cho anh.”

“Không cần, cô đã giúp tôi rất nhiều rồi!” Cố Thành Trung trân thành nói, không phải lỗi của cô, quẻ bói của cô ấy không sai, cái xác mà Quý Du Nhiên đưa đi khẳng định không phải Hứa Trúc Linh. Anh ta lúc đó sớm đã bị khổ đau làm cho đầu óc choáng váng rồi, không có nghĩ đến xét nghiệm máu chứng minh danh tính.

Nhà họ Quý vội vàng đem người đi, ngay cả chôn cất cũng không nói cho anh ta, đoạn tuyệt luôn tất cả con đường sống sau này của anh.

Hơn nữa đoạn thời gian đó, anh ta cũng không hề hoài nghi, chỉ muốn đi báo thù.

Vài tháng qua đi, mọi chuyện sớm đã bám bụi, chẳng ai phát hiện ra sơ hở này.

Anh cũng được xem là thông minh, thế mà lại cứ mơ hồ một khoảng thời gian.

May mà, bản thân cũng không ngu quá lâu, vân có thể nhận ra cô ấy!

“Cô bây giờ ở Đà Nẵng bố trí ổn thỏa rồi, tôi sẽ liên lạc với Kỷ Thiên Minh, để anh em cô đoàn tụ.”

“Vậy thật làm phiền anh quá rồi, từ khi chú Dạ Lang qua đời, anh tôi liền mất tích. Tôi ở ngước ngoài không thế lực, chỉ toàn làm phiền đến anh.”

“Không sao, cô đi nghỉ trước đi, trời không còn sớm nữa.”

Cố Thành Trung tiễn Kỷ Nguyệt xong, không thể ngồi yên một mình trong phòng bệnh, chỉ muốn nhanh chóng đi gặp Hứa Trúc Linh.

Hơn nữa lúc này Hứa Trúc Linh mới thu dọn hành lí, Gordon liền quay lại, hiện trạng lúc này lập tức trở nên căng thẳng.
 
Chương 2172


Chương 2172

Hứa Trúc Linh kéo anh ta đến một bên, né tránh Khương Anh Tùng, nói hết từ đầu đến cuối sự việc.

“Gô đi làm đầu bếp riêng cho Cố Thành Trung sao? Cô không muốn sống nữa à, anh ta là loại người gì, tiền của anh ta lẽ nào lại dễ kiếm vậy sao?”

“Đúng vậy, tôi thấy rất dễ kiếm!” Hứa Trúc Linh trịnh trọng gật đầu phụ họa.

Một tháng mười lăm tỷ, chỉ phụ trách ngày ba bữa ăn, lẽ nào còn không dễ sao?

“Gô không sợ đó là cái bấy sao? Cô thật sự nghĩ mình là An Ny rồi sao, nhưng cô là Hứa Trúc Linh! Không được, chuyện này phải báo lên Gỉan tiên sinh, để anh ta ra mặt giải quyết. Nếu cô ở trong tay tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi không gánh hết trách nhiệm. Hơn nữa cô thiếu tiên có thể nói với Diên tiên sinh, nói với tôi hoặc là Phó Bình Sinh.

Đến nỗi bí quá hóa liều sao?”

“Tôi không muốn xòe tay xin tiền mọi người, hơn nữa Cố Thành Trung đưa tiền cho tôi cũng là hợp lý, tiền nuôi con anh ta cũng nên đưa cho tôi.”

“Không được, tôi không thể nghe cô nói vớ vẩn được, tôi phải gọi điện nói với Gỉan tiên sinh.

Hứa Trúc Linh không kịp ngăn cản, điện thoại rất nhanh đã được nối đến Gian bên kia.

Vì hai bên chênh lệch múi giờ, Luân Đôn bây giờ mới là sáng sớm, cô ấy vốn nghĩ sẽ chẳng có ai nghe điện thoại, nhưng điện thoại mới reo được mấy hồi chuông Gỉan liền nghe máy, nghe giọng còn rất tỉnh táo.

Sau khi Diên biết tất cả, không những không ngăn cản, còn căn dặn phải chú ý an toàn, một mình ở Đà Nẵng đối phó với Cố Thành Trung phải cẩn thận.

Hứa Trúc Linh cam đoan, lần này nhất định sẽ không bị tên đàn ông này làm cho mê muội.

Sau khi tắt điện thoại, một mình Diên ngồi phịch xuống đất, trong phòng không có đèn tối đen như mực, cô đơn nuốt trọn lấy tấm thân cậu.

Chính lúc này cánh cửa phòng mở ra, Halley rón rén bước vào, trực tiếp mò lên giường, muốn ngủ cùng Diên.

Anh thề, dù mông của người anh em này có đối diện với mình, anh cũng không có bất kì ý nghĩ làm loạn nào trong đầu, thật sự chỉ đơn thuần ôm ngủ một giấc thôi, phát triển tình nghĩa huynh đệ mà thôi.

Nhưng mà mò khắp giường, lạnh băng, hoàn toàn không có ai.

Anh vội vã mở đèn, trong phòng lập †ức sáng trưng.

Anh ngồi trên giường còn Gỉan ngồi ở thảm sô-fa, hai bên đối mặt.

Gỉan lập tức cau mày nói: “ Anh vô phòng tôi làm gì? Còn ngồi lên giường tôi?”

Halley nghe thấy câu này, bất chợt liền xấu hổ, tiện tay vội vã đem chăn của cậu trải gọn gàng.

Không phải tôi lo cậu nửa đêm đá chăn ra sao? Sợ cậu lạnh… các kiểu, cậu làm gì mà còn chưa ngủ?”

Halley phản ứng lại, chuyển ngữ khí qua hỏi thăm cậu.

Diên mím môi không nói gì, mặt nhìn như có điều gì khó nói.

Halley nhìn thấy điều này lập tức hiểu ra: “Có phải Hứa Trúc Linh ở Đà Nẵng đã gặp được Cố Thành Trung?”

“Cô ấy phải ở lại Đà Nẵng ba tháng”

“Cái gì? Ba tháng là khái niệm gì vậy, không được, tôi ngay từ đầu không đồng ý cô ấy quay lại. Cậu nói thử cô ấy †âm tình không tốt, đi theo Gordon nói là có việc cần làm. Bây giờ thì không thèm quay lại, Gian, cậu rốt cuộc muốn thế nào? Cô ấy không dễ gì mới mất trí, quên sạch tình địch của cậu, cậu cuối cùng cũng có cơ hội.”
 
Chương 2173


Chương 2173

“Nhưng tôi nhìn cậu bây giờ, hoàn toàn không có cái hình dạng say mê đó, ngược lại còn để cô ấy quay lại. Thậm chí đến chuyện của Oythia cũng giao lại cho cô ấy, cậu bây giờ rốt cuộc cậu muốn cái gì? Tôi thật sự càng ngày càng không thể nhìn thấu cậu.”

Halley nhăn mặt, ngữ điệu khó chịu.

Diên nghe xong, nâng mắt nhìn theo anh: “Halley, anh thích tôi, anh sẽ làm những gì cho tôi?”

“Chỉ cần cậu vui, chuyện gì tôi cũng sẽ cố gắng đáp ứng.”

“Ngày trước tôi vấn chưa hiểu đạo lý này, nhưng dường như hiện tại tôi gần như hiểu ra rồi.”

“Câu này của cậu là có ý gì?”

Lần này đến lượt Halley khó hiểu.

“Gô ấy ở bên tôi không hề vui vẻ, cô ấy thật sự đã quên đi kí ức, quên luôn Cố Thành Trung, thậm chí kí ức còn lại đều kém. Nhưng bọn họ vẫn còn gặp nhau, Đà Nẵng có hơn ba trăm triệu dân, bọn họ vẫn gặp được nhau, có thể thấy duyên phận của bọn họ không phải thứ tôi có thể ngăn cản…”

Cậu còn chưa nói hết, Halley đã mất kiên nhẫn chen ngang.

“Gậu rốt cuộc là không thế ngăn cản hay không muốn ngăn cản? Sao tôi cứ cảm thấy kể từ khi cậu từ Đà Nẵng về, người cứ trở nên kì lạ, cậu dường như mất đi toàn bộ động lực, đến cơ hội tốt như vậy ở ngay trước mắt cậu cũng thờ ờ”

“Cậu nói…trái tim yêu một người, sẽ dần trở nên trầm mặc sao?”

Gian hỏi dò.

Halley nghe xong câu này, dường như cũng hiểu được điều gì đó, nhưng lại không muốn biết.

Cậu trâm mặc rất lâu, cuối cùng không hỏi kĩ nữa.

Ít nhất, cậu hiện tại không có dũng khí biết quá nhiều.

“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, cậu cũng không cần nghĩ nhiều làm gì.

Chung quy lại thì năm đất cũng không sướng bằng năm trên giường, tôi đồng ý không làm gì lén lút nữa, được chưa hả?

Diên ngồi dậy, đi về phía giường, nhưng Halley hoàn toàn không có ý đứng dậy.

“Không phải đồng ý tôi rồi sao?”

“Tôi nói rồi, tôi không lén lút nữa, tôi quang minh chính đại. Cậu để tôi ngủ một chút đi, hiếm khi cậu đến cung điện thăm tôi, bình thường tôi bận chuyện chính sự, cũng không thể đến chỗ cậu.

Cậu ngủ với tôi một đêm đi, tôi đảm bảo sẽ không làm gì cậu. Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nhanh ngủ đi!”

“Halley, anh đang dở trò lưu manh với tôi à, chúng ta là hai thằng đàn ông đó”

“Hừm, nếu cậu giả nữ, tôi sẽ trực tiếp đè ngã cậu. Nhưng bởi vì thân phận hiện giờ của cậu là nam, tôi mới hết sức tôn trọng cậu. Nhanh chóng lên giường, nếu không tôi lần sau sẽ trực tiếp bỏ thuốc vào đồ ăn của cậu.

Halley tự nhiên trèo lên giường, chui vào chiếc chăn ấm áp, trong lòng ngập tràn niềm vui.

Uông rượu bồ câu để giải khát… đại loại chính là ý này.

Rõ ràng biết không có kết quả gì, biết rõ trước mắt là rượu bồ câu, chỉ có ngõ cụt.

Nhưng anh không hề để ý, chỉ cần có thể nhìn thấy cậu ấy bình an vô sự, sống vui vẻ là được rồi.

Diên thích ai, anh cũng thích người đó, sẽ đối tốt với người đó, giúp cậu theo đuổi người đó.

Kẻ thù của Diên, chính là kẻ thù của anh.
 
Chương 2174


Chương 2174

Đất nước không đứng ra, anh đứng ra.

Không ai bảo vệ cậu ấy, anh bảo vệ.

Ai giám đụng đến cậu,trừ khi anh chết.

Đây là lời hứa của người đàn ông này, chỉ sợ…bản thân sẽ có một ngày có thể không còn yêu cậu ấy nữa, nhưng lời hứa này cũng sẽ không thay đổi theo thời gian.

Hứa Trúc Linh chuyển đến nhà của Cố Thành Trung trong đêm, đã là hơn mười giờ.

Đồ của cô không nhiều, vậy nên chuyển đến cũng rất nhẹ nhàng.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô làm việc, vừa mới bắt đầu nấu cho Cố Thành Trung ít canh dưỡng dạ.

Các thiết bị nhà bếp sẵn sàng, hơn nữa dao kéo cũng rất dễ dùng, vừa nhìn là biết cô ngày trước đều đã dùng qual Cô tuy rằng đã quên toàn bộ, nhưng đứng ở đây, liền có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Cô không vội nấu ăn, hơn nữa còn muốn tản bộ xung quanh, xem môi trường sống ngày trước của mình.

Người giúp việc nhìn cô đầy ghen ghét, dường như lo lắng cái nhà này sẽ xuất hiện thêm một nữ chủ nhân. Luôn ở trước mặt cô nhấn mạnh Cố Thành Trung với mình ngày trước đã ân ái như thế nào, nói tình cảm của bọn họ không gì thay đổi được, sẽ không bị bất kì ai phá vỡ.

“cô An Ny, cô mới đến Đà Nẵng, cũng không quá hiểu chuyện của tiên sinh nhà chúng tôi với vợ ngài ấy. Bọn họ là một đôi khiến người khác nhìn vào phải ngưỡng mộ, nếu người khác có ý muốn chen, nghĩ rằng bà chủ không còn nữa, ông chủ cô đơn, liền cảm thấy có thể bước đến vị trí ấy, đừng để đến lúc bị tiên sinh đuổi đi, thật là buồn cười mà.”

“Tôi thấy cô An Ny cũng là một người trung thực, dù sao…trông thật thà như này, chặc chắn sẽ không đi quá giới hạn.”

“cô An Ny, cô không thể qua đó, đây là phòng ngủ của tiên sinh, không có sự phân phó của tiên sinh thì không được bước vào.”

Người giúp việc thấy cô đi thẳng về phòng ngủ, như đã quen với ngôi nhà này, vội vã ngăn cản.

Lúc này, tay Hứa Trúc Linh đã đặt trên nắm cửa, nghe xong câu này liền lặng lẽ rút về.

Người giúp việc đưa cô đi thăm sân sau trên lầu các kiểu, sau đó căn dặn không có việc gì thì đừng đến phòng đọc sách và phòng ngủ tầng hai.

Hứa Trúc Linh bĩu môi, không phản đối.

Cô mới không thèm quan tâm, dù gì cũng là chuyện trước kia, mình bây giờ đều đã quên hết rồi.

Cuối cùng cô quay về nhà bếp, ở đây cảm thấy rất quen thuộc, dao kéo rất dễ dùng, vì vậy bận rộn xong cũng không thấy mệt.

Khi Cố Thành Trung quay lại, bữa tối đã chuẩn bị xong.

Cố Thành Trung vừa thay giày ở cửa, ngửi thấy mùi thơm nồng nàn, trái †im khé run lên.

Anh dường như quay về thời khắc ngày trước khi Hứa Trúc Linh còn đang ở nhà, bất kể anh về muộn như thế nào, cô đều giữ lại một ngọn đèn cho anh.

Cô rất thích nấu ăn,mỗi lần nghiên cứu ra một món mới, đều để anh thử đầu tiên.

Ngày trước có lần lỡ tay, nhưng đã lâu rồi, cô kiểm soát rất tốt, mỗi món ăn đều rất hợp khẩu vị.

“Anh quay về rồi? Nhanh lại ngồi xuống ăn cơm đi, vừa bắc xuống thôi, hơi nóng hừng hực.”

Hứa Trúc Linh đeo tạp dê, đang bưng đồ ăn.
 
Chương 2175


Chương 2175

Cố Thành Trung nhìn gương mặt cô, tuy răng đây hoàn toàn là gương mặt xa lạ, nhưng cảm giác cô ấy đem lại là đúng, chính là sự ấm áp này.

Cô ấy chính là Trúc Linh.

Thật ra trong lòng anh bây giờ có hàng ngàn hàng vạn lời nói, muốn hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra những gì, tại sao ánh mắt cô nhìn mình lại xa lạ như thế, cũng không còn tình cảm cháy bỏng như ban đầu.

Cô ấy hình như có rất nhiều hiểu lầm với mình, cứ luôn nói mình giả dối.

Cô ấy xuất hiện tại Luân Đôn, chắc chắn có liên quan đến Gian, nghĩ đến thời gian không còn sớm nữa, anh không còn muốn gấp rút tìm chứng cứ.

Chỉ cần…cô còn ở đây, chỗ nào cũng không chạy thoát là được.

“Dọn cơm rồi, canh dưỡng dạ của anh, thức ăn lỏng sẽ không no, buổi tối chắc chắn anh sẽ đói tiếp, tôi chuẩn bị hộp giữ nhiệt cho anh, nếu buổi tối anh có đói thì ăn một chút. Qua tuần này, dạ dày anh ổn hơn một chút có thể ăn được đồ ăn khác.”

“Ngồi xuống, ăn cùng tôi đi.”

Anh ta nhẹ nhàng nói.

Hứa Trúc Linh nghe xong, trong vô thức đưa mắt đảo xung quanh.

Khi Cố Thành Trung nói ra câu này, những cô giúp việc từng người từng người một nhìn tôi bằng một ánh mắt không chút lương thiện, như muốn đem cô nuốt chửng.

“Đây…có chút không hợp quy tắc?

Tôi chỉ là người làm thôi.”

“Tôi đây không có quá nhiều quy tắc, hợp đồng cũng không nói đến việc cô không thể ngồi xuống ăn cơm với tôi.

Hay là…cô bỏ độc vào đồ ăn, sợ mình ăn xong sẽ xảy ra chuyện.”

“Hứ, tôi có lòng nấu cơm cho anh, anh lại nghĩ tôi thành ra như vậy?”

“Ấn tượng ban đầu của cô về tôi vẫn luôn không tốt, tôi cũng không biết Trúc Linh rốt cuộc đã nói gì với cô. Bây giờ nghĩ lại, cô truyền tin đồn về tôi khắp nơi, vì Trúc Linh mà rêu rao chính nghĩa, nếu thật sự vì cô ấy mà hạ độc chết tôi, cũng không có gì đáng trách.”

“Tôi xác nhận sự độc ác của anh, tôi ăn được chưa? Để anh biết, cái gì gọi là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!”

Cô ngồi xuống, để chứng minh rằng mình không bỏ độc vào đồ ăn, dữ tợn ăn hai miếng, tức giận nhìn anh ta.

Cố Thành Trung vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ẩn sâu trong ánh mất là ý cười khó nhận ra.

Cô chịu không nổi chiêu kích tướng, khi anh gặp cô lần đầu tiên cũng như vậy, không thể chịu được sự khiêu kích, tính cách cũng rất nóng vội.

Lúc này, anh cũng không muốn dò hỏi là vì lí do gì, có thể thượng đế đã cho anh thêm một cơ hội nữa.

Thiếu sót lớn nhất trong cuộc đời anh, chính là biến Hứa Trúc Linh từ một cô gái thuần khiết như tờ giấy trở nên kiên cường dè dặn, cô ấy có hình dáng của bà chủ nhà hào phú, tự nhiên thoải mái.

Nhưng mà, cô ban đầu mà anh thích, chính là cái tính cách con nít, ngây thơ hồn nhiên, không màng thế sự.

Anh ấy đã ân hận, chỉ vì bản thân xuất thân phức tạp, khiến tâm trí cô phải chín chắn, cũng phải biết đến quá nhiều điều tối tăm dơ bẩn.

Có thể là từ nay về sau, chính là muốn bù đắp sự thiếu sót này, để anh…không còn áy náy.
 
Chương 2176


Chương 2176

Cô ấy bây giờ thế này rất tốt, sau sóng yên biển lặng, dáng vẻ cô ấy vẫn hệt như lần gặp đầu tiên.

Cô lúc đầu đã từng oán hận, bản thân mình không có năng lực theo đuổi cô, quan hệ hai người ngay từ khi bắt đầu đã là một cặp vợ chồng chưa cưới.

Bây giờ, khi anh đã bình tĩnh trở lại, có thời gian và năng lực, theo đuổi lại cô ấy.

Anh ngòi xuống, vốn tưởng sẽ chậm rãi ung dung dùng bữa, nhưng nhìn cô nuốt một miệng lớn thức ăn, khiến anh ăn ngon miệng hơn, học theo cách ăn này bắt đầu cùng ăn cơm với cô.

Bữa ăn rất ngon, món ăn kèm cũng rất hợp khẩu vị.

Cái nhà này, dần dân cũng có chút hơi ấm rồi.

Hứa Trúc Linh đột nhiên nghĩ ra một chuyện, Cố Thành Trung dường như hoàn toàn không câu nệ việc mình nói ban đầu.

Tuy rằng trở nên vô căn cứ, nhưng anh ta trước kia nóng vội như vậy, còn bây giờ lại bày ra thái độ thờ ơ, khiến cô rất nghỉ ngờ.

“Này, sao anh không hỏi tôi, rốt cuộc thì Hứa Trúc Linh đã nói gì với tôi?”

“Tôi bây giờ không vội.”

“Tại sao? Khi trước anh ở bệnh viện không có như thế này.”

“Gô ở ngay đây, tôi muốn biết lúc nào không được, vậy nên cũng không vội làm gì.”

“Cô ấy nói xấu anh, anh cũng không muốn biết sao?”

“Hả? Cô ấy nói gì?”

Hứa Trúc Linh bày ra vẻ mặt hứng thú, đặt đũa xuống nghiêng đầu vừa nghĩ vừa nói: “Cô ấy nói anh lớn tuổi, sắp đến thời kì mãn kinh rồi, hơn nữa anh vẻ ngoài cũng rất bình thường, dẫu sao thì lúc đầu cô ấy cũng chỉ xem anh có vẻ ngoài ưa nhìn thôi, sau này cô ấy phát hiện ra Ngôn Phúc Lâm, Diên, Kỷ Thiên Minh, Ôn Mạc Ngôn, Nguyên Doanh… mấy người này đều không tồi.

Đặc biệt là Diên, mắt xanh tóc vàng, da đẹp. Quan trọng là người ta còn trẻ, năm nay vẫn chưa đến hai mươi sáu tuổi, còn biết chăm sóc người khác, nhà có tiên có quyên, đúng không?”

Cố Thành Trung nghe xong câu này, sắc mặt trở nên khó coi.

Anh ta dám khẳng định, nếu là trước kia Hứa Trúc Linh sẽ không dám nói câu này.

Nhưng bây giờ cô lại dứt khoát nói ra câu này!

Cô ấy nhìn mình bằng đôi mắt đầy lạ lãm, dường như không nhớ một chút gì.

“Đây… thật sự là lời Hứa Trúc Linh nói sao?” Anh u ám nói.

Hứa Trúc Linh nhìn sắc mặt không tốt của anh ta, có chút sự hãi.

Cô ấy cúi đầu, ngữ khí nhấn mạnh: “Không phải tôi nói, là…Hứa Trúc Linh nói mà, tôi chỉ thay cô ấy truyền đạt lại thôi. Anh muốn nghe tôi mới nói mài”

Cố Thành Trung nhìn cái dáng vẻ đổ thừa của cô, tức giận nghiến răng.

Ngày trước không chê anh lớn tuổi, bây giờ lại ghét bỏ anh?”

Ngày trước còn thấy anh bảnh không ai bằng, bây giờ lại thấy người người đẹp hơn anh, anh không còn xuất sắc nữa sao?

Ngày trước còn thấy anh sản nghiệp lớn, bây giờ lại nói Diên còn hơn cả anh?

Anh siết chặt nắm đấm của mình, anh nghĩ đợi bệnh dạ dày khỏi rồi, anh cũng sớm vào viện tâm thần thôi.
 
Chương 2177


Chương 2177

Lí do rất đơn Diên, bị tức giận đến mức thần kinh mất bình thường.

“Cô ấy ghét cái gì, cùng nói ra hết đi, tránh để tôi bị đả kích nhiều lần.”

“Lẽ nào vần chưa đủ sao?” Hứa Trúc Linh kinh hãi, sao cứ thích tìm kiếm đả kích giữa đêm hôm vậy? Cô vặn óc suy nghĩ, nhỏ nhẹ nói: “Nói anh cái ấy không được…thôi bỏ đi?”

“Khụ khụ..”

Cố Thành Trung tức đến mức suýt bị ngụm nước làm cho sặc chết, vội vã kiếm nước uống.

Hứa Trúc Linh lập tức đưa nước qua cho anh, vấn đề này cô thật sự không biết, dù sao cũng quên sạch hết rồi, người đàn ông này trên giường biểu hiện thế nào, đó còn lại là chuyện khác.

Dù sao cũng vô căn cứ, ai quan tâm chứ.

Những nhìn mặt Cố Thành Trung lúng túng như vậy, lẽ nào đoán bừa mà †rúng sao.

Không phải chứ, đã mang thai hai lần rồi, chứng minh cái chỗ đó chắc vẫn được.

“Anh đừng có hẳn học nhìn tôi như vậy, tôi nói rồi, đêu là Hứa Trúc Linh nói với tôi. Tôi với anh cũng không quen biết gì, ngày trước không hận thù bây giờ cũng không, tôi hà tất phải nói ra điều này?”

Cô nhanh chóng đổ lỗi, rửa sạch lỗi lầm trên người mình.

Cố Thành Trung có tức giận đến mấy, cũng không thể chuốc phiền phức cho mình.

Cố Thành Trung siết chặt nắm đấm, hít thở sâu mấy hơi, mới khiến trái tim đang run rẩy của mình khôi phục nhịp thở ban đầu.

“Rất tốt, không ngờ cô ấy lại nói về tôi như vậy. Phiên cô An Ny phải nhọc lòng rồi, nghe bà xã tôi nói những lời vớ vẩn như vậy. Yên tâm, sau này tôi sẽ từ từ giải thích rõ ràng với cô.”

“Không cần không cần, cũng không phải tôi ghét bỏ gì anh, anh cứ nói với Hứa Trúc Linh trong mơ đi, nói với tôi làm gì cho uổng công vô ích”

Hứa Trúc Linh hoàn toàn không nhận ra được câu nói này có hơi bất ổn.

Cố Thành Trung sâu sắc nheo mắt, ẩn trong là mực đặc cuồn cuộn.

Nhãi ranh ăn nói lanh lợi, học được đảo lộn trắng đen rồi.

Vậy mà nói anh khía cạnh đó không được, lúc đầu còn khóc lớn cầu xin anh lượng thứ, nhưng giờ quát lớn tiếng quá nhờ.

Nếu bây giờ có thể, anh thật muốn đem cô đi trừng phạt, để cô ấy hồi tưởng lại một chút!

Mới nghĩ đến đây, anh không nhịn nổi dòng lửa ác đang chạy loạn trong bụng mình.

Anh vội vã kìm nén, nói thời gian không sớm nữa, nên đi nghỉ thôi.

Hứa Trúc Linh gật đầu lia lịa, chập choạng chuồn về phòng khách.

Cô cũng ở tầng hai, cách phòng anh không xa, đại loại chỉ cách một căn phòng.

Hứa Trúc Linh vốn không biết, Cố Thành Trung sớm đã lắp giám sát hình ảnh và máy nghe trộm trong phòng cô, trong ngoài không bỏ qua xó xỉnh nào.

Hứa Trúc Linh thật sự rất mệt, làm việc đến giờ, tắm rửa sạch sẽ liền lên giường ngủ.

Còn Cố Thành Trung liên tục ngồi nhìn màn hình, còn đặc biệt để người giúp việc đem đến một ly sữa có bỏ thuốc, đợi cô ngủ rồi, không kìm được mà vào phòng cô.

Cô đặt đèn ngủ ở đầu giường, sau khi cô sống với mình đây dần dần thành thói quen của cô. Sợ anh bận việc về muộn, về đến nhà tắt điện sẽ đụng phải đồ trong nhà.

Khi anh nhìn đến cái đèn ngủ, ánh mắt đặc biệt dịu dàng.

Ánh đèn mờ mịt, chiếu vào bàn tay lớn trên gương mặt nhỏ của cô.
 
Chương 2178


Chương 2178

Cô ấy ngủ như một đứa trẻ, nghiêng người cuộn tròn lại như một quả bóng, ôm chặt chiếc chăn trong lòng.

Cô ngủ rất ngon, cũng không biết mơ thấy cái gì ngon, miệng đang nhai chóp chép.

Anh ngồi bên cạnh giường, bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ của cô, anh rất nhanh tìm ra mép mặt nạ da người, nhẹ nhàng tháo nó ra.

Anh đã biết khuôn mặt dưới lớp da, nhưng khoảnh khắc tháo nó xuống vẫn rất lo lắng.

Cái tâm trạng mất đi được hồi phục đó, cứ như nằm mơ vậy.

Anh mấy tháng nay không màng ăn uống, đêm không ngủ được, trằn trọc nhớ cô.

ml dương tách biệt, chuyện này mới đau lòng làm sao.

Nhưng mà bây giờ, cô thật sự đang suất hiện trước mắt mình, vui vẻ, cái miệng nhỏ nói không ngừng nghỉ, cơ thể ấm áp.

Tháo mặt nạ xuống, chính là gương mặt vốn dĩ của cô.

Ngón tay anh run rẩy, đột ngột gục đầu xuống, nước mắt âm thầm rơi xuống.

Anh khóc vì vui sướng.

Mãi anh mới có thể trở lại bình thường, nhìn lên trần nhà, tâm tình không thay đổi gì hơn.

Anh đoán không sai,thật sự là côi Anh ngắm nhìn gương mặt nhỏ rất lâu, cuối cùng không nhịn được mà ôm chặt cô trong lòng, hai má áp vào gương mặt cô.

Cô ấy có thói quen như một con mèo nhỏ, cọ cọ vào mặt anh, và nói thì thâm trong mơ.

“Anh cuối cùng cũng tìm được em rồi, anh cũng đã hiểu tại sao Qúy Du Nhiên không cho anh thờ cúng em, chắc chắn bà ta biết em còn sống, cái mặt nạ này có lẽ là do chính tay Tần Việt làm.”

“Trúc Linh, em giấu anh chắc cực khổ lắm, em có biết mấy tháng qua anh sống không bằng chết, bao nhiêu đêm không kìm được mà muốn đi theo em.

Có điều… bây giờ mọi thứ đều tốt rồi, em vấn sẽ quay lại bên anh. Không sao, em không sao là tốt rồi, vợ chồng chúng †a lại đoàn tụ.”

Cố Thành Trung chỉ biết vợ chồng đoàn tụ, quên luôn cả khi Trúc Linh mất tích đã mang thai.

Trong mắt anh chỉ có vợ mình, con cái vốn dĩ chỉ là phụ thôi, chỉ cần Trúc Linh không sao là được, còn lại đều không vấn đề.

Có thể, đều không phải vấn đề anh quan tâm.

Anh cởi áo khoác ngoài, trực tiếp trèo lên giường cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Cô uống thuốc ngủ nên dù bên ngoài có đánh bom cô cũng không tỉnh, hiệu quả của thuốc này ít cũng khiến cô ngủ một đêm đến chín giờ hôm sau.

Lại lần nữa có cảm giác như đang ôm viên ngọc mềm trong lòng, Cố Thành Trung cảm thấy tim mình như dần ấm trở lại.

Cả người cứ như từ mùa đông giá rét trong chốc lát quay về ngày xuân ấm áp.

Toàn bộ trái tim là cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Bàn tay lớn của anh nhẹ vuốt tóc cô, vân là hơi thở quen thuộc ấy, thấm vào trong lòng anh.

“Trúc Linh, anh yêu em, bất kể em có hiểu lầm anh chuyện gì, anh đều sẽ nghĩ cách giải thích tất cả, chỉ cần em đừng rời xa anh là được.”
 
Chương 2179


Chương 2179

“Hóa ra.. mùi vị mất đi em, lại đau khổ như vậy, đau như anh sống một ngày tựa cả năm, mỗi phút mỗi giờ đều muốn cùng em rời xa chốn nay. Đừng bỏ rơi anh nữa, đừng bỏ rơi anh nữa…”

Đêm khuya, tiếng líu ríu của người đàn ông bị bóp nghẹn, nói ra sự đau khổ mấy tháng vừa qua.

Chỉ mong, Hứa Trúc Linh đừng bỏ mình ở lại.

Hôm sau… Hứa Trúc Linh ngủ đến hơn chín giờ mới tỉnh, nhìn đồng hồ mà giật cả mình.

Rõ ràng là cô đã đặt đồng hồ bảy giờ rưỡi, muốn làm bữa sáng cho Cố Thành Trung, thế nào mà chuông kêu bốn lần rồi mà cô vẫn chưa tỉnh.

Ngủ dậy muộn như vậy, Cố Thành Trung chắc sắp chết đói rồi, sẽ không sa thải mình chứ?

Cô vội vã đứng dậy, vốn không phát hiện ra nửa còn lại của chiếc giường vẫn còn sót lại chút hơi ấm.

Cô sợ sệt đi xuống lầu, phát hiện bữa sáng đã dọn xong, đang đặt trên bàn.

“Dậy rồi hả? Anh đoán là em sẽ dậy giờ này.”

Cố Thành Trung cất báo buổi sáng, dịu dàng nói với cô.

“Cơm sáng…”

“Buổi sáng là giấc ngủ vàng, nếu được thì cứ ngủ thêm, bữa trưa và bữa tối em làm nhé.”

“Ừm ừm, vậy thì hay quái”

Hứa Trúc Linh thở phào nhẹ nhõm, hai người ngồi rất gần nhau, cô không kiềm được nhìn qua tờ tin tức tài chính – kinh tế trong tay.

Trời đất, rốt cuộc thì cái người này “già côi” đến chừng nào, vậy mà còn đọc báo buổi sáng nữa.

Đây chẳng phải là chuyện mà các cụ ở thế kỉ trước mới làm hay sao?

Cô ăn một miếng cháo tổ yến rồi mới mở miệng nói: “Chú ba Cố, anh không thấy bây giờ anh vẫn đọc báo thì rất là lạc hậu sao?”

“Em gọi anh là gì?”

Cố Thành Trung nhướng mày, hơi kinh ngạc nhìn cô.

“Chú, chú ba Cố ạ, có vấn đề gì sao?”

Cô chớp chớp mắt, anh đứng hàng thứ ba, gọi anh như vậy thì sao?

Hơn nữa cô quen miệng nói ra danh xưng này, hoàn toàn không ý thức được có gì không ổn.

Cô hoàn toàn không biết, trừ cô ra, còn rất ít người gọi anh bằng cách gọi này.

“Không, không có gì.”

Bàn tay cầm thìa của anh run nhè nhè, qua một lúc lâu mới ổn định được tâm trạng kích động.

Trên mặt anh chẳng có biểu hiện gì, nhưng trong đáy mắt lại cất chứa ý cười.

“Phải rồi, vừa nấy em nói gì vậy?

Báo như thế nào?”

“Nhà anh không có máy tính bảng à? Anh không biết máy tính bảng có chức năng đọc sách thành tiếng sao.

Mỗi ngày anh vừa ăn cơm, vừa nghe tin tức, cảm giác ngồi nghe thời sự có phải rất hay không? Vả lại cũng chẳng lãng phí thời gian, đúng không? Bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật số, phải theo kịp thời đại.”

“Ừ, em nói đúng.”

Dù cho vợ có nói gì thì cũng đúng, cứ nghiêm túc tuân thủ là được.
 
Chương 2180


Chương 2180

Cố Thành Trung cũng không ậm ờ, lập tức sắp xếp xuống dưới, sai người chuẩn bị máy tính bảng.

Hứa Trúc Linh thấy dáng vẻ dễ phục vụ của anh, trong lòng vui đến nở hoa.

Xem ra mình đã tìm được một kẻ coi tiền như rác, phí nuôi con sau này không thành vấn đề.

Hai người ăn cơm sáng xong, Cố Thành Trung sang phòng sách làm việc, Hứa Trúc Linh làm tổ trong phòng xem phim.

Cuối cùng Cố Thành Trung cũng không nhịn được, gọi điện thoại cho Diên.

Điện thoại kết nối rất nhanh, nhưng tâm trạng của Cố Thành Trung lại hơi bất ổn.

Anh không dám hỏi rốt cuốc mấy tháng qua cô đã trải qua chuyện gì, nhưng lại vẫn muốn biết.

“Diên, là tôi, Cố Thành Trung.”

Anh tự giới thiệu, giọng nói đã hơi khàn khàn.

Diên không hề ngạc nhiên với cuộc gọi của anh, trả lời: “Ù, anh muốn nói gì?”

“Thế thì tôi đi thẳng vào vấn đề nhé, Trúc Linh được cậu cứu về đúng không? Em ấy còn sống và sống rất tốtI”

“Sống rất tốt? Anh có hiểu lầm việc gì không?”

“Sao lại nói vậy?”

“Hứa Tréc Linh là người đã chết một lần vì anh, không, nói cho đúng thì là người đã chết hai lần!” Giọng của Diên vô cùng nghiêm khắc: “Ayako Nikkeikawa cho người tạo tai nạn, tôi đã phát hiện trước từ lâu, chuẩn bị thế thân xong xuôi, nhưng vấn không thể tránh khỏi chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Hứa Trúc Linh bị nhốt trong trung tâm thương mại, tôi hoàn toàn không thể đổi người.”

“Trên đường chở người đi bệnh viện, tôi mới lấy được thời gian để tráo đổi.

Tình trạng khi đó của cô ấy, vốn dĩ không thích hợp để lặn lội đường xa đến Manhattan, nhưng cô ấy lại sợ chuyện sắp thành công sẽ thất bại”

“Anh do dự lưỡng lự, cứ mãi chậm chạp không chịu ra tay, Hứa Trúc Linh ra quyết định giúp anh, giúp anh không còn lo lắng về sau.”

“Cô ấy sợ Ayako Nikkeikawa điều tra ra được sơ hở, nên vết thương vừa mới ổn ổn một chút, đã đi máy bay đến Manhattan. Dù cho Halley đã tìm bác sĩ giỏi nhất cho cô ấy, cũng xém tí nữa là chết! Trên bàn phẫu thuật cô ấy đã ngừng hô hấp, ngừng tim mấy lần, phải đợi đủ bốn mươi tám lần biến mất ở trước điện Diêm Vương, thì mới miễn cưỡng sống lại.”

“Nghe đâu… anh lại quên sạch các thông tin về cô ấy, cô ấy không tin, hỏi thăm khắp nơi, còn anh thì làm như thế nào? Anh thể hiện sự xem thường cô ấy trước mặt truyên thông, anh nói cô ấy vô cùng tệ trước mặt Ayako Nikkeikawa, anh nói sai tất cả về cô ấy trước mặt tôi, Phó Lâm, thậm chí là người giúp việc trong nhà.”

“Anh điên rồi, mới đi chọn Hứa Trúc Linh. Vậy ý của anh là, sau khi mất trí nhớ thì anh sáng mắt ra, anh muốn kết thúc sai lầm này phải không? Anh có biết là khó khăn lắm cô ấy mới sống sót, còn mang thai, biết tin tức này cô ấy suy sụp biết bao nhiêu không?”

Diên mạnh mẽ lên án anh, Cố Thành Trung nghe vậy, trái tim co thắt mãnh liệt, đau đớn run rẩy cả người.

Tất nhiên là anh nhớ được giai đoạn đó, những lời nói và việc làm của anh đều thể hiện sự ghét bỏ đối với Hứa Trúc Linh.

Anh thật sự đã quên sạch sẽ, anh thậm chí cũng đã quên, lúc mà khuôn mặt anh bị hủy, bình thường đến vô cùng, Hứa Trúc Linh chưa bao giờ ghét bỏ, mà còn muốn kề vai chiến đấu cùng anh, kinh doanh một nhà hàng nhỏ.
 
Chương 2181


Chương 2181

Nếu anh nhớ… dù cho chỉ nhớ được một chút, thì chắc chắn cũng sẽ không nói ra những lời cầm thú như vậy.

Thật ra trong khoảng thời gian này anh cũng rất đau khổ, trong đầu chẳng nhớ ra được hình bóng của cô, anh tìm kiếm những dấu vết còn sót lại, để hiểu về cô gái này.

Nhưng những hình ảnh và ký tự này sẽ biến mất từng chút ra khỏi đầu, như là có người dùng tẩy xóa, xóa đi sạch sẽ.

Anh từng đau khổ, từng mê mang, thậm chí còn không thể nghe người khác nói ba từ “Hứa Trúc Linh”!

Trừ cách thể hiện dáng vẻ không quan tâm ra, thì đây là sự bảo vệ đối với bản thân.

Nhưng… anh lại mạnh mẽ vu khống Hứa Trúc Linh.

“Tôi xin lỗi.”

Anh biết ba chữ này là vô ích, nhưng lại không thể thay đổi được gì.

“Vậy sau đó… cô ấy đã trải qua những gì?”

Giọng nói của anh run run.

“Anh chọn quên đi cô ấy, vậy thì cô ấy cũng hạ quyết tâm, muốn quên đi anh. Không chỉ là vì riêng mình, mà còn vì em bé, bác sĩ nói có lẽ đến lúc đó chỉ có thể giữ một, cô ấy muốn giữ đứa bé, tôi không đồng ý. Cô ấy không biết khi nào anh mới khôi phục trí nhớ, cô ấy sợ cả đời này anh cũng không nhớ lại được, và cũng sẽ không cần cô ấy và đứa bé.”

“Thậm chí cô ấy còn cảm thấy, ông trời khiến anh mất trí nhớ, có lẽ là cho anh thêm một cơ hội nữa để lựa chọn.

Vậy nên, vì để không hổ thẹn với cậu, và cũng vì để cho chính mình dễ dàng buông tay, cô ấy quyết định thôi miên mình. Tôi tìm nhà thôi miên giỏi nhất cả nước, thôi miên tẩy não cho cô ấy trong vòng nửa tháng, cuối cùng cũng làm cho cô ấy quên anh hoàn toàn.”

“Sự thật đã chứng tỏ, sau khi quên anh, cô ấy rất vui vẻ.”

Câu nói cuối cùng, như một thanh kiếm sắc bén, đâm mạnh vào trái tim của Cố Thành Trung, khiến anh hô hấp khó khăn.

Sự thật đã chứng tỏ…

Sau khi quên anh, cô ấy rất vui vẻ.

Câu nói này, không ngừng quanh quẩn ở sâu trong đầu anh, như có ma lực, đánh vào từng dây thân kinh của anh.

“Vậy nên, cô ấy đã quên tôi? Vậy cô ấy có biết tôi đã nhớ ra cô ấy rồi không?”

“Tôi không nói cho cô ấy, chắc là không biết. Sau khi cô ấy tỉnh lại, biết cô ấy và anh là vợ chồng, thì vấn luôn cảm thấy anh… không phải người đàn ông tốt đẹp gì. Cố Thành Trung, lần này tôi không lợi dụng lúc anh khó khăn, tôi biết cô ấy đang ở chỗ anh. Chuyện duy nhất tôi có thể làm, đó là… nếu anh còn dám tổn thương đến cô ấy một lần nào nữa, tôi sẽ giấu cô ấy đi, giấu ở một nơi, mà có chết anh cũng không tìm ra được.”

“Nếu anh còn làm cho tôi thất vọng, tôi sẽ liều mạng với anh! Dù cho mất đi mạng sống, tôi cũng phải lấy lại công bằng cho cô ấy.”

Diên nói từng câu từng chữ, những lời này không phải đùa giốn, là là sự thật.

Đây là sự uy hiếp, và là một sự hứa hẹn đối với cô ấy.

Nghe vậy, Cố Thành Trung siết chặt nắm đấm, khàn khàn nói từng chữ: “Những lời này, không cần cậu nói với tôi, sẽ không có lần thứ hai. Đừng nói cậu không cho phép, tôi cũng sẽ không cho phép bản thân mình!”

“Cố Thành Trung, tốt nhất là anh nói được làm được! Trúc Linh ở Đà Nẵng, anh chăm sóc cô ấy cẩn thận cho tôi.”
 
Chương 2182


Chương 2182

Hai người cúp điện thoại, tâm trạng của Cố Thành Trung vô cùng rối bời.

Sau khi anh ra ngoài, chuyện đầu tiên anh làm đó là hỏi Hứa Trúc Linh đi đâu.

Cô không thể đợi tiếp trong phòng, sau khi xem phim một là lát thì cô ra vườn tản bộ.

Ở đây có bể bơi trong nhà, rạp chiếu phim gia đình, vừa hoa nhỏ, chòi nghỉ mát để nghỉ ngơi.

Giúp việc còn chuẩn bị hoa quả và đồ ăn vặt cho cô, cô xách một chiếc túi nhỏ trong tay, vừa đi vừa ăn.

Cố Thành Trung đứng ở ban công lầu hai, nhìn cô đi loạng choạng quanh chòi, pha một ly trà nóng, đang chuẩn bị một mâm hoa quả.

Ánh mặt trời ấm áp dịu dàng chiếu lên cơ thể cô, trông cả người như một cục bông.

Ánh mắt của anh cực kỳ dịu dàng, trái tim cũng chầm chậm tan chảy.

Anh dặn dò xuống dưới, tất cả mọi người đều phải cung kính đối với cô ấy, tất cả mọi chuyện đều phải thỏa mãn vô điều kiện.

Anh cũng cho người đến nhà họ Quý, dùng sao cũng phải nói với Quý Thiên Kim một tiếng, cũng để cho bọn họ yên tâm.

Anh trở về phòng sách, xử lí một vài chuyện quan trọng của công ty, bây giờ anh chỉ muốn làm xong việc trong thời gian nhanh nhất, sau đó chăm sóc cô cẩn thận.

Hứa Trúc Linh pha trà, rửa hoa quả sạch sẽ, định bụng sẽ làm cho Cố Thành Trung ăn.

Giúp việc trong nhà cũng mau chóng mở một cuộc họp, truyền đạt ý của Cố Thành Trung đến tai từng người.

Những người giúp việc này đã làm việc trong nhà rất lâu, nhận được không ít sự quan tâm của Hứa Trúc Linh.

Vốn dĩ còn cho rằng Cố Thành Trung vấn luôn chung tình, nhưng không ngờ người mới mất được nửa năm, mà anh đã cho một người phụ nữ nào đó về nhà, còn nuông chiều bằng mọi cách.

Chuyện này thật sự làm cho người †a đau lòng!

Các cô giúp việc đều rất giận, nhưng lại không dám phản kháng ra ngoài, cuối cùng chỉ có thể chiều theo Hứa Trúc Linh.

Cô đang thảnh thơi uống trà, có một cô gái tầm hai mươi tuổi đang tưới nước ở vườn hoa.

Vừa tưới, vừa nói hùng hồn.

“Có một vài người thật sự không biết xấu hổ, cứ vậy mà công khai vào ở trong nhà một người đàn ông, kể ra ngoài cũng không sợ bị người cười chê.”

“Cũng không biết cha mẹ dạy dỗ nhưng thế nào, trông cũng thành thật và an phận đấy, như trong lòng thì lại không biết liêm sỉ.”

“Cô ta cũng không sợ gặp ác mộng nửa đêm, mơ thấy ác quỷ theo à?”

Rốt cuộc Hứa Trúc Linh cũng không thể ngồi tiếp nữa, những câu này rõ ràng là nói cho cô nghe mà.

“Cô ơi, cô đang nói tôi sao.”

Cô không hề né tránh, hỏi thẳng ra.

“Tôi cũng không chỉ tên nói họ, tôi tự tôi nói, sao nào? Cũng có cản trở gì đến cô Annie sao?”

Cô giúp việc rướn cổ, nói một cách không hề yếu thế.

Nghe xong Hứa Trúc Linh cũng không biết nên khóc hay nên cười.
 
Chương 2183


Chương 2183

Cô nhận ra ở đây cũng không thiếu một vài giúp việc có nhan sắc, nhưng hình như họ đều rất sợ Cố Thành Trung, chưa bao giờ muốn leo lên trên gì đó.

Hơn nữa trong lòng họ đều vô cùng tôn trọng Hứa Trúc Linh, nam cũng vậy, nữ cũng vậy.

Có thể thấy rằng trước kia cô rất tốt với họ, mà họ cũng không phải những kẻ vong ân phụ nghĩa, dù cho mình “đã chết”, họ cũng đang cố găng bảo vệ ngôi nhà này.

Trong mắt họ, nữ chủ nhân của ngôi nhà này chỉ có một người là Hứa Trúc Linh, tất cả những người có ý gây rối đều là kẻ thù.

Nhưng cô thật sự không có ý gì với Cố Thành Trung, có lẽ trước kia còn có, nhưng bây giờ hoàn toàn không quan tâm.

Nếu họ đối chọi gay gắt và lạnh nhạt như thế, vậy ba tháng này của cô sẽ rất khổ sở.

Cô anh tag giọng nói: “Tôi nghĩ, có lẽ cô đã có chút hiểu lầm với tôi.”

“Hiểu lầm gì chứ, cô bớt giả vờ làm người tốt ở đây đi! Tôi nói cho cô biết, bà chủ nhà chúng tôi đẹp hơn cô gấp trăm nghìn lần, dáng người cũng nóng bỏng, dáng vẻ xinh xắn thướt tha. Hơn nữa còn có gia giáo, tốt tính, không xồng xộc vào ở nhà người ta, mặt mũi cũng chẳng cần.”

“Không phải ban nãy cô nói, cô không mắng tôi sao?” Hứa Trúc Linh †ức giận nói.

Lúc này người giúp việc mới nhớ tới, mình đã vạ miệng.

Nếu đã như vậy, thì cứ xé mặt luôn đi.

“Phải, tôi đang mắng cô đó! Có bản lĩnh thì cô cứ nói với ông chủ, đuổi tôi đi, dù sao nhìn thấy cô ở đây, tôi cũng không được thoải mái!” Cô giúp việc chống nạnh hai tay, vừa chống nạnh, vừa làm dáng vẻ không biết sợ.

Nhưng lại làm cho Hứa Trúc Linh cảm động, cô ấy cũng thật lòng làm vì cô, còn khen cô đẹp, làm cho lòng cô ngọt ngào vô cùng.

Cô ấn bả vai cô ấy, để cô ấy ngồi xuống, rồi lại rót cho cô ấy một ly trà.

“Uống hớp trà, ăn miếng bánh, bớt giận.”

“Muốn lấy chút ân huệ nhỏ bé này để lấy lòng tôi à, năm mơ đi!”

“Cô đừng tức giận mà, cô nghe tôi nói hết câu đã. Tôi thật sự không có chút hứng thú nào với ông chủ nhà cô hết! Tôi thật sự chỉ đơn Diên là đến để nấu cơ, cô có thấy tôi và anh ấy có hành động thân mật nào không? Tôi dùng ánh mắt quyến rũ hay là ôm nhung nhớ gì với anh ấy?”

“Vả lại, nếu tôi ở bên anh ấy, người ngoài sẽ mắng tôi là gì? Hồ ly tinh không biết xấu hổ, tôi cũng không muốn đeo tiếng xấu trên lưng! Vốn dĩ tôi đồng ý qua đây, là vì tôi có lòng từ bi! Ông chủ nhà cô có bệnh về bao tử, cơm cũng không chịu ăn, cuối cùng chỉ có một kết quả, đó là ngủm củ tỏi!”

“Cô cũng không muốn ông chủ và bà chủ nhà cô dắt tay nhau xuống suối vàng đâu nhỉ! Tôi đang cứu mạng anh ấy, mọi người đều phải cảm kích tôi.”

Hứa Trúc Linh nói hết nước hết cái, như thể mình là người tốt mỗi ngày làm một việc thiện, chỉ còn thiếu mỗi chuyện là không hành y cứu người!

Người giúp việc nghe vậy, hơi nghi ngờ, cũng không biết trong lời của cô có bao nhiêu thật giả.

“Cô…cô nói thật sao? Hay là… hay là một trong những âm mưu của cô?”

“Tôi làm gì có âm mưu gì đâu, với lại tôi lấy lòng cô có ý nghĩa gì không? Có thời gian rảnh, thì chi bằng tôi lấy lòng Cố Thành Trung có đúng hay không?”

“Tôi không tin cô, tôi luôn có cảm giác cô có rất nhiều ý đồ gian xảo!”

Giúp việc kiêu căng quay đầu, không tin Hứa Trúc Linh.
 
Chương 2184


Chương 2184

Trong lòng cô vô cùng uất ức, cô đổi sang một gương mặt an toàn hiền lành, đi khuya đa phần không sợ bị cướp sắc, mọi người còn không yên tâm sao?

Xem ra chỉ có thể dùng đòn sát thủ.

“Được rồi, nói thật không lừa cô nữa, †ôi đã có người mình thích rồi!”

“Thật hay giả vậy?”

“Người tôi thích tên Jane De Kettering, là công tử quý tộc hẳn hoi, †óc vàng mắt xanh, vừa cao vừa đẹp trai, vả lại nhà của anh ấy rất là giàu có.

Tôi nói cô nghe, anh ấy còn giàu hơn cả Cố Thành Trung.”

“Có người đó thật sao? Cô sẽ không gạt tôi chứ?”

“Không tin hả, tôi cho cô xem ảnh được không?”

Hứa Trúc Linh lấy điện thoại ra, tìm ảnh chụp chung của mình và Diên.

Giúp việc lập tức nhận ra Diên, nói: “Hóa ra là anh ấy, tôi đã thấy anh ấy rồi!

Anh ấy là bạn của ông chủ!”

“Đúng vậy, bạn bè là đúng, tục ngữ đã nói, không thể động vào vợ của bạn có đúng không? Ông chủ nhà cô có chừng mực, không thể nào ra tay với tôi được. Quan hệ giữa chúng tôi vô cùng trong sáng!”

Hứa Trúc Linh nói hết lời, cuối cùng cũng thấy cô ấy gật đầu tin tưởng, không khỏi thở phào.

Cô không có ý tốt chạm vào cánh tay của cô ấy, cười tủm tỉm nói: “Cô xem, bây giờ tất cả hiểu lâm đều đã được làm sáng tỏ, có phải là cô nên nói với mọi người một tiếng giúp tôi, để họ đừng nhìn tôi hung dữ như vậy nữa, tôi lạt so Cô còn chưa nói xong, sau lưng đã vang lên tiếng kêu sợ hãi của người khác.

“Ông chủ, sao anh lại ở đây? Xin lỗi anh… tôi không cố ý đâu! Cô Annie gọi một bình nước nóng, tôi không để ý…”

Hứa Trúc Linh dời mắt nhìn sang, trông thấy Cố Thành Trung đứng sau cửa.

Người bên dưới nấu cho cô một bình nước nóng, định để pha trà, không ngờ vừa mở cửa đã tông đổ lên lưng Cố Thành Trung.

Nước nóng đổ ướt một mảng lớn, người giúp việc không màng đến bản thân, sợ hãi nhìn Cố Thành Trung, sợ tới mức cả người run run.

Nhưng vốn dĩ ánh mắt của Cố Thành Trung không dừng lại trên người cô ta một giây nào, mà xuyên qua không khí, vô cùng yên tĩnh dừng trên người chính mình.

Ánh mắt như vậy, khiến cho cô ta sởn gai óc, trong lòng run lên.

Cô…cô ta làm sai điều gì sai sao?

Tại sao ánh mắt này lại đau khổ lưỡng lự, và có cả giấy dụa như vậy?

“Chuyện đó… Cố..”

Cô ta vẫn chưa nói xong thì Cố Thành Trung đã xoay người bỏ đi.

Hứa Trúc Linh võ vai cô giúp việc kia: “Tôi giao lại cho cô trách nhiệm giải thích, tôi đi xem anh ấy sao rồi.”

Cô nhanh chóng đuổi theo, đã có người gọi cho bác sĩ.

Bác sĩ gia đình sống ở gần đó, nghe tin Cố Thành Trung bị bỏng, vác theo hộp thuốc tới đây.

Nhưng Gố Thành Trung trở về phòng ngủ, đóng của không gặp.

Bác sĩ đứng bên ngoài như kiến bò trên chảo nóng, vội đến mức xoay vòng vòng, sao anh ấy gõ cửa mà không có người trả lời.
 
Chương 2185


Chương 2185

“Nếu bị phỏng, thì phải xử lý kịp thời chứ, miệng vết thương rất khó lành! Anh hai, anh cho tôi vào đi mà, tôi là lương y như từ mẫu, tôi đau khổ lắm!”

Bác sĩ bị hành đến độ quá mệt mỏi, Hứa Trúc Linh cũng nhíu chặt mày.

Người lớn như vậy, sao còn không biết tự chăm sóc tốt cho bản thân.

Chìa khóa, chắc chắn sẽ có chìa khóa dự phòng.

Cô đi theo bản năng lên một gác xếp nhỏ ở lầu ba, tìm được chìa khóa dự phòng ở bên trong.

Cô không biết tại sao lại có ở chỗ chỗ này, nhưng cố biết.

Cô phóng xuống lầu, mở cửa phòng trước ánh mắt khiếp sợ của bác sĩ.

Cố Thành Trung ngồi ngay ngắn một mình trên ghế sô pha, hai tay ôm đầu, vẻ mặt đau khổ.

“Anh Trung…”

Bác sĩ đã chuẩn bị nói gì đó, không ngờ Cố Thành Trung lại nhướng mắt, hai tròng mắt đỏ ngầu.

RE “OKI”

Bác sĩ không dám nói hai lời, sợ mình chết không có chỗ chôn, vội vàng quay người rời đi.

Hứa Trúc Linh bị hành động này dọa sợ, chẳng phải vừa rồi còn nói mình là lương y như từ mẫu, rất đau khổ sao?

Kết quả là, Cố Thành Trung vừa nhìn sang thì đã sợ tới mức chạy té khói.

Cô gấp gáp, cướp lấy hộp thuốc của bác sĩ, nói: “Anh ra ngoài đi, thoa thuốc cho cô giúp việc kia, cô ấy cũng bị dọa sợ. Nói với cô ấy, đừng có lo, Cố Thành Trung sẽ không trách phạt cô ấy đâu.”

“Cô ơi, cô là…”

“Cậu còn chưa cút ra ngoài à?”

Cố Thành Trung mất kiên nhãn nói.

Sao bác sĩ còn dám nhiều lời nữa, xoay người vội vàng đi ra ngoài không ngừng lại.

Dù anh ta có đi, vẫn rất “tri kỷ” đóng cửa lại.

Hứa Trúc Linh mở hộp thuốc ra, tìm thấy thuốc trị bỏng và bông khử trùng, cô nói: “Anh… bị bỏng ở đâu, cho tôi xem thử đi.”

Cô tới gân, muốn cởi áo khoác của anh để xem vết thương, nhưng không ngờ cô vừa lại gân, Cố Thành Trung đột nhiên ngồi thẳng lưng, giữ lấy cổ tay cô.

Anh ngẩng đầu, ánh mắt xâm nhập thẳng vào linh hồn, mạnh mẽ va chạm.

“Em thích Diên ư?”

Bốn chữ ngắn ngủn, lại như phải hao phí vô số dũng khí.

Hứa Trúc Linh nhíu chặt mày, lập tức có hơi chột dạ, như một cô vợ ngoại tình, đột nhiên bị bị chông mình bắt gian.

Cô sợ tới mức nuốt nước miếng, hơi khẩn trương.

“Anh Trung… anh có thấy là mình can thiệp hơi nhiều rồi không, hình…

hình như đây là việc cá nhân của tôi.”

Cô không dám nói quá nhiều, sợ anh tìm hiểu ngọn nguồn, ra tay từ chỗ Diên sẽ tìm ra được thân phận của mình.

Nghe vậy, Cố Thành Trung chớp đôi mắt sợ hãi.
 
Chương 2186


Chương 2186

Đột nhiên anh nghĩ đến một kết quả đáng sợ khác, Hứa Trúc Linh quên đi anh, không yêu anh nữa, có phải cô sẽ yêu người khác hay không?

Hễ nghĩ đến đây, là trái tim anh vô cùng đau đớn.

Không… không thểt “Em không được thích cậu tai”

Lòng bàn tay của anh dùng sức, cô bị siết đau đến nhíu mày, ánh mắt cũng sắp đỏ.

“Anh làm gì thế? Tôi thích ai có liên quan gì đến anh?”

“Anh thả tay ra, đau quá đi…”

Cố Thành Trung nghe thấy âm thanh đau đớn này, trái tim mềm nhũn, lúc này mới ý thích được hành động quá mức của mình làm cô đau.

Anh vội vàng thả tay, hai tay chà chà ở góc áo, hành động này giống như một em bé mắc lỗi luống cuống tay chân, khiến Hứa Trúc Linh hơi đau lòng.

Anh cúi đầu, yên tĩnh thật lâu, mới ém tất cả những lo lắng xuống, khàn giọng nói: “Em… em nói đúng, thoa, thoa thuốc trước đi.”

Hứa Trúc Linh nghe thấy giọng nói run run này, đột nhiên cảm thấy mình nói hơi quá lời.

Cô thở một hơi nặng nề, chậm rãi cởi đồ của anh ra, cũng giải thích cho anh nghe.

“Vừa… vừa nấy tôi chỉ lừa các cô ấy thôi, họ đã cho rằng tôi có ý đồ khác với anh, coi tôi là kẻ địch, tôi sợ cuộc sống của tôi không ổn. Thật ra… tôi cũng không quen biết anh Diên đó, tôi chỉ thuận miệng nói ra thôi, dù sao cũng là một người có tiếng ở ManhattanI”

Cô bắt đầu nói lung tung.

Nghe vậy, Cố Thành Trung nói: “Thật sao?”

“Tất nhiên là thật, anh cũng không được vạch trần tôi, nếu không ba tháng tiếp theo của tôi sẽ không được yên bình. Được rồi được rồi, anh ngồi yên, để tôi xem vết thương của anh.”

Cô võ về tâm tình của anh, cởi áo sơ mi xuống.

Sau lưng có một phần da lớn bị bỏng, một mảng hồng hồng, có cả máu loãng chảy ra.

Miệng vết thương trông hơi đáng sợ, nhưng điều làm cho Hứa Trúc Linh ngạc nhiên đó là, trên cơ thể anh có rất nhiều miệng vết thương.

Phía trước phía sau, có miệng vết thương đã khép, có miệng vết thương mới, loang lổ đan xen nhau.

Bàn tay nhỏ bé của cô run run vuốt lên, nói: “Trên… trên người của anh, sao lại có nhiều vết thương như vậy?”

“Quên rồi.”

“Quên rồi?”

Chỉ hai chữ nhẹ nhàng bâng quơ này thôi sao?

Cô mím môi, trái tim nhất thời nhói đau.

Cô bắt đầu thoa thuốc cho anh, thoa cồn khử trùng rất đau, một diện tích trông thấy thịt lớn như vậy, không cần nghĩ cũng biết là khó có thể chịu đựng.

Lúc thoa thuốc, rõ ràng cô đãng thấy anh siết chặt nắm tay, cơ bắp trên cánh tay phồng lên như sắp nổ.

Hô hấp của anh cũng bắt đầu trở nên nặng nề, gân xanh nổi đầy trên cổ.

Loại đau đớn này, không thua gì dao đâm thấu xương.

Huống hồ gì là phải làm rất dài dòng.
 
Chương 2187


Chương 2187

Phải dùng nước khử trùng xử lí một lần qua miệng vết thương, sau đó bôi thuốc trị bỏng lên, vì miệng vết thương nên không thể mặc quần áo, nếu không sẽ dính vào miệng vết thương, khi ấy xé áo ra sẽ đau hơn nhiều.

Hơn nữa, sẹo do bị phỏng để lại rất nghiêm trọng.

Lúc thoa thuốc, ngón tay cô run rẩy, trông thấy anh đau đớn, chính cô cũng không khá hơn.

Anh chẳng rên lấy một tiếng, cứ kìm nén như vậy thôi.

Cuối cùng, Hứa Trúc Linh không thể nhìn nữa, mềm giọng hỏi: “Chắc là đau lắm phải không?”

“Có thể chịu được.”

“Anh cố chút nữa, sắp ổn rồi, sắp bôi thuốc lên rồi.”

Bôi thuốc xong, cô không để anh mặc áo, đợi miệng phải chờ vết thương khép lại.

Lúc này cô mới có thời gian, quay đầu quan sát kỹ phòng ngủ của Cố Thành Trung.

Một cảm giác rất quen thuộc.

Đồ dùng, phong cách, và cả một vài đồ vật, đều là thứ cô thích.

Giống như, mình chưa từng rời đi, vân ở nơi này. Tất cả đồ trang điểm, đồ dưỡng da đều không dính bụi, đồ trong †ủ quần áo đều là mẫu mới nhất trong quý. Trong tủ giày, từ giày búp bê đến giày cao gót, cần gì cũng có.

Ngược lại là đồ của Cố Thành Trung, rất ngăn nắp, thật ra chúng chiếm diện tích cũng không lớn lắm.

Trong toilet, cốc đánh răng đôi, bàn chải đánh răng của nam và nữ, khăn lau mặt màu hồng nhạt và màu xám, dép đi trong nhà một đôi nhỏ một đôi to.

Và cả… tiểu thuyết ngôn tình trên giá sách, túi đựng đồ trang điểm của con gái trên tủ đầu giường…

Sau khi xem xong, cô hơi hoảng hốt, như là từ trước tới giờ cô chưa từng rời đi, vẫn ở nơi này, dùng mỗi một đồ vật ở đây, nơi này vẫn là nhà của cô.

“Sao vậy? Thích chỗ này hả?”

“Đang lúc cô thất thần, sau lưng vang lên giọng nói tang thương của Cố Thành Trung.”

Lúc này cô mới tỉnh táo lại, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, chỉ là theo như tôi được biết, cô Trúc Linh đã mất rồi, nhưng những thứ này…”

“Sau đó tôi mua lại.”

“Sau đó mua lại?”

“Lúc trước dì của Trúc Linh đã dọn đồ của cô ấy đi rồi, chẳng để lại thứ gì, những thứ này đều do tôi mua lại theo trí nhớ. Tôi nghĩ, cô ấy vẫn sẽ trở về, những thứ này cũng sẽ dùng đến, gia đình này vẫn sẽ có bà chủ.”

“Chẳng phải anh không nhớ được cô ấy sao?”

“Sau đó, tôi lại nhớ ra.”

Cũng may, là nhớ ra. Nếu những kí ức trân quý này đều biến mất, vậy anh có khác gì một cái xác không hồn đâu, anh rồi sẽ lại bị đánh về nguyên hình, trở thành một con vật máu lạnh vô tình.

“Nhớ ra?”

Hứa Trúc Linh hơi kinh ngạc, nhưng tại sao cô không nhớ ra được chứ!

“Là anh bảo Trúc Linh vô dụng, là anh ghét bỏ cô ấy. Dù anh có nhớ ra, thì cũng không có cách nào bù đắp được những tổn thương anh đã gây ra cho cô ấy. Anh mất trí nhớ, thì anh có thể tổn thương cô ấy không cố ky gì sao?”
 
Chương 2188


Chương 2188

Giây phút này trong lòng Hứa Trúc Linh vô cùng uất ức.

Anh không nhớ được cô, thì phủ nhật sự tôn tại của cô.

Anh nhớ ra cô rồi, thì lại ra sức bảo vệ hình tượng của mình với bên ngoài.

Vốn dĩ anh không hề có trách nhiệm.

“..

Cố Thành Trung không biết phải nói gì, bây giờ nói gì cũng vô ích.

Anh âm thầm siết chặt nắm tay, ngước mắt sâu xa nhìn cô, trong mắt hiện lên ánh sáng khác thường.

“Vậy anh hỏi em, nếu em là Trúc Linh, em sẽ đối xử với anh thế nào?”

“Tôi là Trúc Linh? Nếu là tôi… tôi…

tôi sẽ liều mạng với anh!”

Hứa Trúc Linh với lấy chiếc đèn thủy tỉnh trên tủ đầu giường, muốn ném qua chỗ anh.

Anh cũng không né tránh, cứ như vậy từ từ nhắm mặt, dáng vẻ như mặc người xử lý, cam tâm tình nguyện chịu chết.

Hứa Trúc Linh thấy thế, vô cùng phân nộ, nhưng làm sao cũng không thể ra †ay.

Tay hoàn toàn không nghe sai bảo, không ra tay được.

Cuối cùng cô nhụt chí bỏ xuống, khổ sở nói: “Nếu tôi là Trúc Linh, thì thôi bỏ đi.”

“Thôi bỏ đi?”

Cố Thành Trung mở to mắt, ánh mắt yên tĩnh.

“Không thì còn làm gì được bây giờ?

Thôi cứ bỏ qua đi, với anh với… với cô ấy đều tốt. Người đã mất, truy cứu nhiều như vậy cũng không có tác dục, anh cứ sống tốt đi. Không có chuyện gì thì tôi ra ngoài trước, tôi đi nấu cơm †rưa cho anh.”

Cô ủ rũ, xoay người đi ra, không thể nào vui vẻ lên.

Cố Thành Trung nghe câu trả lời như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu.

Nếu Hứa Trúc Linh đánh anh, có lẽ trong lòng anh vấn dễ chịu hơn một chút. Cô càng phân nộ càng ấm ức, thì càng thể hiện là cô để ý tới anh.

Nhưng cuối cùng cô chỉ im lặng, không tức giận, mà lại nói một câu “thôi bỏ đi”.

Cố Thành Trung hiểu, tổn thương của mình gây ra cho cô đã cắm rễ rất sâu, muốn nhổ bỏ hoàn toàn, cũng không phải là chuyện đơn giản.

Chuyện duy nhất anh có thể làm bây giờ là từ từ tiến đến, giúp cô tháo bỏ tất cả khúc mắc, thử tiếp nhận anh.

Người một nhà, rồi sẽ đến lúc đoàn tụ.

Hứa Trúc Linh trở lại nhà bếp, cúi đầu, bắt đầu thái rau.

Tâm trạng cô không ổn định, dao thái rau vô cùng sắc bén, không cẩn thận đã cắt thành một vết thương.

Cô đau đớn kêu ra tiếng, lập tức đưa đầu ngón tay mút chặt trong miệng.

Nhưng, vẫn cứ đau.

Cố Thành Trung xuống lầu nghe thấy âm thanh, lập tức bước nhanh đến, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đau đớn nhăn lại, cực kỳ đau lòng.

Anh kéo cô ra khỏi phòng bếp, băng bó miệng vết thương cho cô.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom