Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2029


Chương 2029

Thì ra là bởi vì lý do này.

Những lời nói tối hôm qua chỉ sợ là đã tạo ra sóng to gió lớn ở trong lòng anh ta.

Cho nên sáng nay bị người khác hiểu lầm, anh ta cũng không giải thích, mà trực tiếp thừa nhận.

Nhưng…Cô ta vô tội mà!

Cô ta vừa tức giận vừa muốn cười, dọn cục đá đập trên chân mình.

“Được rồi được rồi, cũng trách bản thân tôi, vì sao lại kích thích anh chứ.

Nhưng mà…anh vì cô ấy mà làm nhiều chuyện như vậy, thật sự đáng sao? Anh vì để cô ấy không áy náy, cần gì chứ?”

Cần gì phải kéo theo mình chứ?

Trong lòng cô ta không nhịn được kêu lên một tiếng.

“Chỉ cân cô ấy tốt, là tôi cảm thấy dễ chịu rồi. Không có gì đáng hay không đáng, chỉ cần tôi nguyện ý.”

“Haizz. Nghe anh nói như vậy, đột nhiên tôi thấy rất hâm mộ Hứa Trúc Linh. Có Cố Thành Trung sống chết bảo vệ, cũng có anh thâm lặng giúp đỡ. Bên cạnh cô ấy còn có những người bạn thân Bạch Minh Châu, Châu Vũ có thể phấn đấu quên mình vì cô ấy, rất tốt…rất hâm mộ.”

Ánh mắt cô ta ảm đạm, cảm xúc cũng hạ xuống một chút.

“Con gái thứ hai của nhà họ Nhật Kinh, hình như rất thất bại? Sao hả, cô không có người nào thương cô, cũng không có chị em tốt sao?”

“Không phải tôi thất bại, mà là anh chị em thừa kế nhà Nhật Kinh đều rất xui xẻo. Đều là lợi thế để gia tộc củng cố lòng nhân dân, gả cho người mình không yêu chung sống cả đời. Chúng tôi phải đi theo khuôn phép cũ, không thể làm gia tộc mất mặt. Vinh dự của gia tộc, còn quan trọng hơn cả mạng sống của chúng tôi.”

“Từ nhỏ tôi đã sống ở dưới cái bóng của chị gái, cho dù tôi có giành được thành tựu giống như chị ấy, nhưng mà từ trước đến nay bọn họ đều không liếc mắt nhìn tôi một cái. Dần dần, tôi cũng thế. Không ai biết tôi có tên gọi là gì, chỉ biết tôi là em gái của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử.”

“Cô chỉ là thất bại của tình yêu, nhưng tôi…tình thân tình bạn tình yêu đều rất thất bại.”

“Làm sao anh biết tôi khác thì sẽ hạnh phúc?”

“ồ…Hình như cô cũng rất thảm, Kettering là gia tộc lớn cỡ nào, trực tiếp †ạo ra cơn sóng gió kế thừa, hơn nữa trong một năm ngắn ngủi mà hoàng thất nước Anh thay đổi hai vị vua mới, rung chuyển không yên, tôi ở nhà cũng thấy tin tức. Sinh ra ở trong gia tộc lớn như vậy, sao có thể thoải mái mà sống?”

“Chỉ là, anh trở thành người tài giỏi, có thể làm chủ cuộc sống của mình. Tôi chỉ là con kiến, phó mặc cho số phận.”

Cô ta thở dài nói, cô gái giống như là sương đánh cà tím.

Giờ phút này đây cô thật sự rất khổ sở, nhưng Diên đã đưa tay ra và võ nhẹ vào bả vai của cô.

Trái tim cô trong nháy mắt trở nên ấm áp hơn rất nhiều, và cô cảm thấy Diên không còn đáng ghét như trước nữa.

Không ngờ câu nói tiếp theo của anh ta lại là: “Cô hiểu bản thân mình sâu sắc như vậy là đáng quý rồi.”

“Cái gì?”

Cô ngước mắt lên nhìn Diên ngây ngốc.

“Anh rốt cuộc có biết an ủi người khác hay không?”

“Những lời cô nói đều là sự thật, tôi tại sao lại phải an ủi cô?”
 
Chương 2030


Chương 2030

Diên liếc mắt nhìn cô một cái, lái xe đi lang thang không có mục tiêu, cũng không biết nên đi đến nơi nào.

“Chẳng lẽ anh không cảm thấy chúng ta có nhiều điểm giống nhau sao, hơn nữa cho nhau những lời an ủi, động viên rồi cùng nhau năm tay đi đến đỉnh cao của cuộc sống không tốt hay sao?”

“Bây giờ tôi đang ở đỉnh cao của cuộc sống rồi. Vả lại, khoảng cách giữa tôi và cô có lẽ là đỉnh Everest, tôi ở trên đỉnh núi còn cô ở dưới chân núi.”

Nhật Kinh Lê Sa ngây ngốc nhìn Diên, cô không nói nên lời.

Người này…Sao miệng lại có thể độc như vậy?

Cô tức giận xoay đầu đi, không thèm nhìn anh ta nữa, sợ sẽ khiến mình nổi điên.

Cuối cùng xe cũng ngừng lại ở một công viên giải trí, anh ta đi xuống trước, trên tay nhanh chóng xuất hiện những tấm vé vào cửa công viên giải trí.

Cô nhìn những tấm vé, chúng là những trò chơi mạo hiểm kích thích, khiến cô quên luôn những lời nói độc địa ban nãy của Diên.

Tuy rằng miệng lưỡi độc địa, nhưng người lại không xấu.

“Xuống xe.”

Cô lập tức xuống xe, vui vẻ nhận lấy Vé.

“Con gái các cô đều thích những nơi như thế này sao?”

“Thích chứ, quả thực rất thích, cậu thật hiểu ý.”

Cô võ mạnh bả vai Diên, nhìn thấy những du khách đang lục đục ra về khiến cô cảm thấy khó hiểu.

“Tôi đã bao hết chỗ này rồi, nếu không phải chen tới chen lui thì quá mệt mỏi.”

“Wow, anh thật là ngọt ngào!”

“Đi chơi đi, tôi ở bên ngoài chờ cô, gần đây có một quán bar, tôi đến đó uống chút rượu.”

“Hả?”

Cô ngơ ngẩn: “Chẳng lẽ, anh không tính chơi cùng tôi sao?”

“Không.”

“Không được sao? Cùng nhau chơi được không? Nếu không một mình tôi chơi thì rất nhàm chán.”

“Cô có thể lựa chọn không chơi.”

Anh ta thản nhiên nói, đúng lúc này điện thoại di động của cậu vang lên, là Hứa Trúc Linh gọi đến.

Vừa mới đây còn nói những lời nói lạnh nhạt với Lê Sa, nhưng khi nhận điện thoại của Hứa Trúc Linh thì ngữ khí của anh ta lập tức nhẹ nhàng, thần sắc trên mặt đều toát ra sự ấm áp.

“Trúc Linh.”

“Anh đang ở bên cạnh Lê Sa sao?”

“Đương nhiên, tôi dẫn cô ấy đi công viên giải trí, cô ấy rất thích.”

“Như vậy là đúng rồi, hẹn hò với cô gái nhỏ thì phải đi đến công viên giải trí, rạp chiếu phim, tiệm cơm Tây gì đó. Chỉ là tôi lo lắng người của nhà Nhật Kinh sẽ tìm cô ấy, anh nhất định phải bảo đảm an toàn cho Lê Sa.”

“Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cô ấy.

Bụng của cô đã lớn, đừng lo lắng cho chúng tôi, hãy tự chăm sóc mình cho thật tốt.”

“Được, vậy các người chơi vui vẻ đi.”

Dứt lời, Hứa Trúc Linh đã tắt điện thoại.
 
Chương 2031


Chương 2031

Lê Sa có thể thấy rõ ràng, nụ cười trên khóe miệng của anh ta có chút thu lại, cuối cùng yên lặng biến mất, giống như là một vũng nước đọng.

Hình như…

Hình như người phụ nữ ấy đã đốt cháy lên những tình cảm mãnh liệt của anh ta, nếu cô ấy rời đi thì anh ta chỉ còn lại tro tàn.

Sau khi cúp điện thoại, anh ta bắt gặp ánh mắt của trầm tư của Lê Sa đang nhìn mình, anh ta hơi hơi nhíu mày: “Sao cô còn chưa đi vào?”

“Anh không nghe thấy Trúc Linh nói sao? Nếu tôi chơi một mình thì rất có thể sẽ bị người của nhà Nhật Kinh bắt đi, đến lúc đó anh sẽ giải thích như thế nào? Hiện tại tôi tốt xấu gì cũng là người yêu giả của anh, anh có thể quan tâm đến việc bảo vệ tôi một chút hay không?”

“Cô nên trở về làm cô hai của cô đi.

Có một số việc, không phải cô muốn là có thể làm được.”

“Nếu tôi không thử một chút thì sẽ không cam lòng? Chờ đã, anh rốt cuộc đang nói tôi hay là đang tự nói bản thân của mình vậy?”

Cô nghỉ ngờ nhìn anh ta, lại bị cậu nhìn lại với vẻ mặt không vui, cô lập tức tức hiểu ý ngậm miệng lại.

Diên nhớ đến lời nói của Hứa Trúc Linh, nếu Lê Sa bị bắt đi thì buổi tối khi trở về anh ta cũng không biết giải thích như thế nào.

Cuối cùng, đành bất đắc dĩ cùng cô đi chơi công viên giải trí, ngoài hai người ra thì trong công viên chỉ còn lại nhân viên công tác.

Cô hít thở không khí trong lành, giống hệt như khi còn nhỏ.

Cô còn nhớ rõ, khi còn nhỏ mẹ đã dẫn các cô tới công viên giải trí. Khi đứng ở cửa, chị gái thấy những người đó sợ hãi đến mức la hét chói tai, thì cảm thấy như vậy sẽ làm tổn hại đến mặt mũi của con gái nhà quyền quý.

Chị không vui xoay lưng bỏ đi, mẹ có nói thế nào cũng không khuyên được chị, vì vậy bọn họ đành phải quay về.

Khi còn nhỏ, cô đứng trước cổng công viên giải trí, mắt trông mong nhìn, nhưng không ai thèm hỏi ý kiến của cô.

Cô liên tục gọi từ phía sau: “Mẹ, con muốn chơi cái này, chị không chơi thì con sẽ chơi.”

Nhưng mà không có ai để ý tới, tất cả mọi người đều xem chị là trung tâm.

Đến khi cô lớn hơn một chút, trong đầu cô luôn bị nhồi nhét khái niệm vinh quang gia tộc, lời nói, cử chỉ bên ngoài đều phải thanh lịch, khéo léo.

Rõ ràng là đói đến muốn chết, nhưng cũng không thể ăn uống thỏa thích.

Dù giày cao gót có ma sát gót chân đến chảy máu đầm đìa thì cũng không được bày ra bộ dạng đau đớn.

Nhưng cô sinh ra chỉ là con gái thứ, không thể kế thừa mà chỉ có thể hy sinh.

Khi cô ngồi trên đu quay, nước mắt lặng lẽ rơi.

Diên đang ngồi chung với cô trong một cabin trên đu quay, anh ta thấy cô rơi lệ thì vô cùng khó hiểu.

“Tôi không bắt nạt cô.”

“Tôi biết, tôi có nói anh bắt nạt tôi đâu.”

Cô xấu hổ lau nước mắt, chậm rãi nhìn những tòa nhà trở nên thu nhỏ ở phía dưới chân mình, nói: “Này! Đây là lần đâu tiên tôi tới công viên giải trí.”

 
 
Chương 2032


Chương 2032

“Lần đầu tiên?”

Diên có chút kinh ngạc.

“Lúc nhỏ tôi đã tới trước cổng, nhưng chị gái lại không muốn đi vào, cho nên vẫn chưa đến đây. Tôi thích những trò chơi mạo hiểm ở đây, khiến người ta sợ tới mức khóc lớn kêu to.

Nhưng mà những người trong gia tộc Nhật Kinh đều phải đeo mặt nạ, là những người đạo đức giả. Luôn phải tỏ ra vui vẻ, mỉm cười xinh đẹp, hào phóng, khiến cho mọi người đều khen ngợi huyết thống cao quý của nhà họ Nhật Kinh.”

“Nhưng bây giờ, hãy quên mẹ cái nhà Nhật Kinh đi, tôi chính là tôi! Mạng là do bố mẹ cho, không phải là nhà Nhật Kinh cho. Bố mẹ của tôi đều bắt ép tôi phải lấy chồng, nhưng tại sao tôi phải gả cho người đàn ông mà mình không yêu để rồi sống uổng phí cả đời?”

“Cô rất can đảm, nhưng cô sẽ phải trả một cái giá đau đớn. Có lẽ, cái giá phải trả đó không phải là thứ cô có thể chịu được.”

Diên không muốn đả kích cô, nhưng không thể không nhắc nhở cô rằng thế giới thực sự rất tàn khốc, có rất ít những việc có thể diễn ra theo ý mình. Nhiều lúc, mọi người đành phải cắn răng chịu đựng.

“Tôi biết, nhưng tôi không hối hận, cho dù phải trả giá đau đớn thế nào thì tôi cũng chấp nhận.”

“Mong là vậy.”

Anh ta nhàn nhạt nói, trò chơi tiếp theo anh không có hứng thú, vì vậy ở dưới nhìn Lê Sa chơi.

Cô rất thích trò chơi nhảy lầu này, cô đã chơi tám lần rồi, cuối cùng ôm lấy thùng rác không ngừng ói mửa.

Sau khi ói xong, lại tiếp tục chơi một trò chơi mạo hiểm khác.

Chơi xong, đầu óc của của cô cũng đã choáng váng, cả người vui vẻ không ổn định được phương hướng.

Cô mua kẹo bông gòn, đường hồ lô, nhảy nhót giống như một đứa trẻ mới lớn.

Anh ta nhìn cô, trong đầu thế nhưng lại hiện lên hình bóng nhỏ xinh của Hứa Trúc Linh.

Trúc Linh cũng là một cô gái vui vẻ hoạt bát, nhưng lại không ôn ào như vậy. Cô là một người biết chia sẻ, khi mua đồ ăn nhất định sẽ chia cho anh một cái, còn là cái ngon nhất.

Lê Sa sau khi ăn chơi no đủ, nói: “Buổi chiều chúng ta đi chơi ở đâu?”

“Cô muốn đi đâu?”

“Anh đã đưa tôi đến nơi tôi thích nhất, hay là buổi chiều đi đến nơi anh thích nhất đi?”

“Cô chắc chứ? Sẽ không đổi ý?”

“Sẽ không, tôi là người hiểu lý lẽ, vì vậy sẽ quan tâm đến cảm xúc của anh.”

“Lên xe, tôi dẫn cô đi.”

Hai mươi phút sau, Diên về lại phòng mình.

“Trở về? Để làm gì?”

“Làm việc.”

Diên trả lời hai từ ngắn gọn.

Lê Sa trong nháy mắt choáng váng, ngơ ngẩn nhìn anh ta.

“Nếu cô thấy nhàm chán thì có thể ra ngoài chơi với mọi người.”

“Tốt tốt”

Lê Sa không có một chút do dự, lập tức đi ra ngoài.

Nhưng chưa đến nửa giờ thì cô đã quay lại.
 
Chương 2033


Chương 2033

Vẻ mặt của cô trầm trọng, nói: “Buổi sáng anh đã chơi với tôi rất vui vẻ, tôi đã hứa buổi chiều sẽ đáp ứng nguyện vọng của anh, tôi không thể nói rồi không giữ lời, tôi sẽ ở đây cùng anh!”

“Lê Sa, thiếu nợ thì trả tiền là chuyện đương nhiên, cô trốn tránh phía sau một người đàn ông là không được. Hoặc là cô có tiền, hoặc là người đàn ông của cô phải có tiền.”

Bạch Minh Châu đuổi đến đây xòe bàn tay nhỏ ra chính là để đòi tiền.

Khuôn mặt của Lê Sa đỏ lên, có chút ngượng ngùng nhìn Diên.

Nếu không phải vì chơi mạt chược mà thua quá nhiều, Bạch Minh Châu lại không cho thiếu nợ, thì cô sẽ không quay lại đây đâu!

Diên đã đoán được sự việc không đơn giản như vậy, nếu không có việc gì thì một người nóng tính, khó chịu như cô sao có thể trở nên hiền lành như thế.

Cái gì mà một người biết chia sẻ, thông tình đạt lý, tất cả đều là gạt người.

“Cô ấy thua thì tìm cô ấy mà đòi.”

Diên không giúp cô giải quyết hậu họa.

Lê Sa vừa nghe, lập tức khóc sướt mướt nói: “Anh yêu, anh không thể thấy chết mà không cứu. Không phải tối hôm qua đã nói rồi sao? Anh kiếm tiền còn em sẽ giữ tiền, sao bây giờ lại đổi ý?”

“Tôi nói khi nào?”

“Trong phòng em, trên giường em, anh đừng nghĩ có thể quên!”

Sau khi Diên nghe những lời này, anh ta có chút dở khóc dở cười, cô vậy mà học được cách nói dối trắng trợn như thế, hơn nữa còn nói dối không chớp mắt, như thể hai người thật sự có chuyện gì vậy.

“Đêm qua khi anh ôm ấp, hôn hít vào lúc cao trào, anh nói em là trái tim, là lá gan, là bảo bối ngọt ngào của anh.”

“Khoan đã, sao lời thoại này quen thuộc như vậy? Lê Sa, cô đã xem bộ phim tiên kiếm hiệp trong nước sao?”

“Này! Cô đừng quấy rầy tôi, tôi đang giúp cô đòi lại nợ cờ bạc đấy!”

Lê Sa tức giận trừng mắt liếc Bạch Minh Châu một cái, tiếp tục năn nỉ ỉ ôi Diên.

Cuối cùng, Diên thật sự chịu không nổi, giúp cô trả tiền, nói với Bạch Minh Châu: “Về sau đừng tìm con quỷ nghèo kiết sát này đánh bài nữa, cô ấy căn bản trả không nổi tiên thua.”

“Cô ấy không trả nổi, không phải còn có anh sao? Anh chính là trái tim, là lá gan, là bảo bối ngọt ngào của cô ấy!”

Bạch Minh Châu cười ác ý, sau đó xoay người rời đi.

Lê Sa thấy chủ nợ đi rồi thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cô lập tức đóng cửa, nhìn thấy khuôn mặt đen kịt của Diên thì mỉm cười nịnh nọt.

Cô bỗng nhiên phát hiện, mình phải báo đáp cho thật tốt, cố gắng vuốt lông dê để nịnh nọt, chuyện này có liên quan đến chất lượng cuộc sống sau này của mình.

“Tôi sẽ không đi, sẽ ở đây cùng anh.”

“Tùy cô, nhưng cô không được nói chuyện, nghe thấy giọng nói của cô là khiến tôi cảm thấy đau đầu, khó chịu.”

Lê Sa khoa tay múa chân ra hiệu, tỏ vẻ ok.
 
Chương 2034


Chương 2034

Cô sợ sau khi mình rời khỏi đây sẽ không quản được tay của mình, lại tiếp tục chơi mạt chược đến thua.

Phòng của Diên thực sạch sẽ, hơn nữa mỗi ngày đều sẽ có người hầu đến quét dọn, vì vậy cô căn bản chả có gì để làm.

Gô đi ra ban công tưới mấy loại hoa cỏ gì đó.

Lúc này Diên đã mở máy tính, đang gọi video với Halley để tìm hiểu tình hình gần đây ở Manhattan.

Chủ yếu là do Halley nhớ anh ta, dùng Oynthia để uy hiếp anh, khiến cho anh không thể không mở video.

“Gần đây nội các muốn đề xuất Charles, nhưng đều bị anh trấn áp. Diên, anh nhớ em.”

“Nói chuyện nghiêm túc một chút.”

Diên bất đắc dĩ nói.

“Được rồi, được rồi, anh cũng đã xem xét Kettering, tạm thời không có động tĩnh gì. Chúng ta đã giành được quyền kinh tế ở bên phía Châu Âu, nghe nói khu vực Châu Á Thái Bình Dương vẫn đang còn tranh đoạt, thời gian đã sắp đến, chắc là sẽ sớm có kết quả.

Diên, anh nhớ em như vậy, chẳng lẽ em lại không nhớ anh chút nào sao?”

“..

Trên trán của Diên hiện lên ba vạch đen, Halley hoàn toàn không phải muốn nói với anh ta những chuyện đầu tiên, điều mà anh ta muốn biểu đạt là những câu lúc sau.

Chuyện báo cáo công việc ở đây đều là vô nghĩ.

“Mấy bộ trưởng trong nội các của anh đến tìm em, nói anh không chịu cưới vợ, còn không bằng tên Charles kia. Anh trấn áp thì có tác dụng gì, chẳng lẽ chuyện này lại không xuất hiện một lần nữa sao?”

“Quan niệm của người phương tây về tình dục vẫn rất thoáng, đến lúc đó anh đưa con của em gái về cung để nuôi dưỡng cũng được. Còn nếu không được nữa thì anh sẽ bồi dưỡng Oynthia thành nữ vương. Em vẫn chưa nói nhớ anh, anh rất tổn thương, Diên!”

“Được rồi, đừng nhắc đến con bé nữa, ở đây còn có người.”

Diên hạ giọng.

“Có người? Nam hay là nữ?”

Halley trở nên khẩn trương.

Đúng lúc này, Lê Sa từ ban công đi vào, cô không nhìn màn hình máy tính, dù sao cũng là công việc của người khác, nhìn sẽ không hay ho gì.

Nhưng Halley đã nhìn thấy cô và lập tức thét chói tai.

“Trời ạ, Diên, sao em lại giấu một cô gái ở trong phòng, em không sợ làm anh thất vọng sao?”

“Đại vương của tôi ơi, làm ơn chú ý đến lời nói.”

Diên bất lực nói.

“Anh mặc kệ, em nhất định phải giải thích rõ cho anh……”

Anh ta chưa kịp nói xong thì Diên đã trực tiếp cắt đứt điện thoại.

“Anh ta là…” : “Vua Halley của nước Anh.”

“Wow, giống với thiên hoàng của chúng tôi.”

“Liên quan đến cô sao?”

Anh ta lạnh lùng nhìn lại, sự mới mẻ vừa mới được thắp sáng của cô lập tức bị dập tắt.

“Được rồi, quả thực không liên quan đến tôi.”
 
Chương 2035


Chương 2035

“Ra ngoài đi, cô ở trong phòng tôi đã lâu lắm rồi, người khác sẽ hiểu lầm.”

“Hiểu lầm cái gì? Ồ, hiểu lầm chúng †a sẽ, anh cho rằng hiện tại chúng ta còn trong sạch sao? Không tin thì anh nhìn xem.”

Cô cố tình hạ thấp bước chân đi đến cạnh cửa, phát ra âm thanh thở dốc.

“Ai nha, đừng kéo quần áo của em.”

“Đau. Nhẹ một chút, anh làm em đau.”

“Đồ lưu manh nhà anh.”

Dứt lời, cách cửa bật mở ra, Bạch Minh Châu đang đứng ngoài cửa vô cùng xấu hổ.

Cô ấy và hai người trong phòng mắt †o trừng mắt nhỏ nhìn nhau.

“Đường… Tiện đường đi ngang qua.”

“Bạch Minh Châu, cô quá thiếu đạo đức, loại nghe lén này mà cũng dám nghe?”

“Đừng trách tôi, là do tường này cách âm không tốt, tôi cũng không muốn làm như vậy! Còn cô nữa, vậy mà dám gạt tôi, sao cô không thử tin tưởng tôi một chút? Tôi đi đây, các người cứ thoải mái đi.”

Dứt lời, cô ấy nhanh như chớp rời đi, bỏ trốn mất dạng.

Lê Sa một lần nữa đóng cửa lại, buông tay tỏ vẻ vô tội nói: “Tôi và anh bây giờ chính là châu chấu bị trói chung vào dây thừng, không ai có thể trốn thoát. Anh nghĩ bây giờ anh nói cho bọn họ biết chúng ta chỉ một cặp đôi giả thì họ sẽ tin sao?”

“Nếu đã như vậy, tốt hơn hết chúng †a nên làm một hiệp ước ba chương và thảo luận về nó.”

“Cô muốn nói chuyện gì?”

“Nghĩa vụ và quyền lực của bạn gái giả! Tôi là bạn gái của anh, chúng ta có thể nắm tay, khoác tay nhau. Trong trường hợp cần thiết thì phải có những hành động thân mật hơn, có thể ôm một chút, thân mật hôn lên mặt, cũng không có gì quá đáng!”

“Đây là nghĩa vụ sao? Vậy còn quyền lực?”

“Quyền lực là, anh phải dẫn tôi đi ăn đi uống, mua quần áo, túi xách, đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da cho tôi! Còn phải giúp tôi trả hết số nợ còn lại cho Cố Thành Trung, hơn nữa khi nhà Nhật Kinh tới bắt tôi thì anh phải bảo vệ tôi!”

“Ở bên ngoài, mọi việc lớn đều sẽ nghe theo anh, việc nhỏ nghe theo tôi, ví dụ như ăn cái gì, mua cái gì, uống cái gì đều là việc nhỏ, sẽ do tôi phụ trách!”

“Nơi tôi đặc biệt muốn đi thì bạn trai giả như anh cũng phải đi theo, phải bảo đảm an toàn cho tôi. Tạm thời cứ như vậy trước đi, nếu tôi nghĩ ra thêm điều gì thì sẽ nói với anh.”

Cô ngồi xuống uống một ngụm nước để giải khát, thấy Diên đứng dậy thì có chút nghỉ hoặc.

“Anh muốn đi đâu?”

“Tôi đi giải thích với Trúc Linh.”

Ngay khi Lê Sa nghe rõ ràng thấy điều này, cô ấy lập tức vội vàng đóng cửa rồi lấy thân chặn trước cửa.

“Nè, anh không thể đồng ý sao?”

“Không thể, đây rõ ràng là rất độc tài. Tôi chính là không thích bị người khác kiểm soát đấy, cũng không thích mỗi ngày đều có người theo dõi phía sau mình. Cô vẫn là nên tới từ đâu thì về từ đó đi, chúng ta có thể tới chết cũng không có liên quan gì đến nhau.”

Anh ta đơn giản nhẹ nhàng nói.

Lê Sa cảm thấy bất lực khi nghe điều này.
 
Chương 2036


Chương 2036

“Anh muốn gì kia chứ?”

“Được, vậy cô nghe lời của tôi đi, từ việc lớn đến việc nhỏ.”

“Anh đây mới là muốn độc tài không đúng sao?”

Cô ấy mở to mắt mà trong đó thể hiện rõ sự không nguyện ý, vô cùng bất mãn.

“Bây giờ cô cần người chống lưng, lại còn cần người bảo vệ. Tôi và cô đều có được lợi ích nhưng mà rõ ràng là lợi ích của cô chiếm lấy 90%, còn tôi chỉ có chiếm 10% không đúng sao. Cô nói nghe xem đúng ra phải là ai nghe ai đây?”

“Nói như vậy rất là đúng, nhưng mà … nhưng mà dù sao tôi đây cũng là con gái, anh cũng có thể nhường cho tôi chút, có được không?”

Cô đưa tay ra nắm lấy tay áo anh, làm ra dáng vẻ đáng thương cầu xin anh.

Nhìn ngay tại đây, rõ ràng là một cô gái xinh đẹp đang làm nũng, mà với hành động đó thì có mấy người đàn ông cưỡng lại được nó kia chứ.

Nhưng Diên thậm chí còn không nhìn vào cô.

“Đừng có mà như vậy, cô hiện tại là đang cầu xin người khác đó, chú ý thái độ chút đi.”

Lê Sa suy nghĩ một chút, bản thân hiện tại thật sự là đang rất khổ ải rồi, vậy thì cứ chấp nhận đi cho rồi.

Dù sao cũng còn có một cặp đùi dày thô này, bây giờ còn không ôm thì chả phải sau này còn chả có mà ôm không”

“Được, vậy thì tôi sẽ nghe lời của anh, bắt đầu từ bây giờ luôn đúng không?”

“Được rồi cô có thể ra ngoài rồi.”

“Được sao?”

“Nghe lời của tôi.”

“Được rồi được rồi mà.”

Cô cúi đầu, xoay người quay đi.

Nhưng khi vừa đóng cánh cửa phòng đóng lại, cô cúi gầm mặt đúng bên ngoài cửa, phồng phồng hai má lên vì tức giận.

Nhất thời cô càng nghĩ càng tức giận càng nghĩ càng tức, lùi xuống một bước, càng nghĩ càng thấy lõ.

Cô trợn tròn mắt, trong lòng nảy ra một ý tưởng.

Diên tiếp tục ngồi trước máy tính và làm việc, điện thoại đã reo lên không biết bao nhiêu lần, đều là do Halley gọi đến.

Cuối cùng anh cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trả lời.

“Rốt cuộc thì cậu cũng sẵn lòng trả lời cuộc điện thoại của tôi rồi? Người phụ nữ đó rốt cuộc là ai, sao mà lại xuất hiện trong phòng của cậu? Cậu có phải đã làm gì đó có lỗi với ?”

“Halley, anh đủ rồi đi!”

“Được thôi, được rồi, tôi cũng không thể giữ lại cậu, nhưng đối tượng tương lai của cậu phải thông qua sự xem xét của tôi, nếu không … tôi sẽ không đồng ý”

“Đấn lúc đó rồi nói đi, nói không chừng tôi sẽ cùng anh già đi đó.”

“Không, cậu có thể, nhưng mà là tôi không thể, tôi muốn tốt cho cậu đó.”

Giọng điệu của Halley trở nên nặng nề.

Diên im bặt cứng họng một lúc và không biết nói gì cho phải.
 
Chương 2037


Chương 2037

Hai người bọn họ không thể nhìn thấy biểu tình trên gương mặt của nhau qua điện thoại, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề của đối phương.

Diên tự hỏi bản thân răng mình xứng đáng với bất kỳ ai kia chứ, nhưng chỉ riêng Halley là anh đã mắc nợ quá nhiều.

Khuynh hướng tính dục của anh ta vốn là bình thường, nhưng bởi gì đi sai một bước, càng đi càng sai, hiện tại đã là Quân vương nhưng mà hậu cung còn không có lấy một cô vợ.

“Được rồi, tôi hiểu rồi. Cynthia thế nào?”

“Đứa nhỏ này ngủ rồi, cứ ngủ rồi ăn, cả người béo tốt lên. Cậu yên tâm ở đó đi, không cần biết cậu có quyết định gì, là quyết chống lại ai, sau lưng cậu đều là cả quốc gia này. Tôi không muốn trở thành một minh quân tôi chỉ muốn trở thành một kẻ ngốc suốt ngày ném đối tượng cho người mình yêu đi kết hôn thôi”

“Được rồi, Halley, anh uống rượu say rồi nên nói rất nhiều điều ngớ ngẩn, hãy đi nghỉ ngơi đi được không.”

Khi Halley nghe thấy điều này, anh đã im lặng rất lâu.

“Rốt cuộc là tôi có uống rượu không, rốt cuộc là có nói những điều ngớ ngẩn không thì cậu tự biết đi. Tôi mệt rồi, tôi đi nghỉ ngơi trước đây, cậu ở bên ngoài hãy chăm sóc bản thân thật tốt.”

Halley nhẹ giọng, giọng đây mệt mỏi.

Cúp điện thoại, trong nhà im lặng đến chết chóc.

Diên nhắm mắt lại tràn ngập đau đớn. Người ta sống trên thế giới đều mắc nợ một người.

Có thể là người khác nợ mình, cũng có thể là mình nợ người khác.

Có những lúc, đó lại là một món nợ khó trả, cũng chả ai có thể tính cho rõ ràng được.

Đến giờ cơm tối, tâm trạng của Diên cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút, Bạch Minh Châu mau chóng đưa bàn tay nhỏ bé của con bé ra với anh ta khi anh ta đi xuống lầu.

“Bạn gái của anh buổi chiều tiêu hết 45 triệu, anh mau chóng thanh toán đi.”

N E Diên hơi nhướng mày lên rồi nhìn Lê Sa trong góc.

Cô vô tư vừa mỉm cười với anh vừa chớp mắt, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, ngây thơ.

“Là ai tiêu tiền, cô phải tìm người đó đi chứ.”

“Nhưng cô ấy không có tiền, anh lại có tiền. Cô ấy không chỉ nợ tôi, cô ấy còn nợ cả Trúc Linh. Nhanh lên nhanh lên, tôi chấp nhận chuyển khoản qua zalo luôn đó, nhanh lên.”

Diên thật là một người ngu ngốc khi ăn đắng rồi, anh đắng miệng khó nói.

Con nha đầu này chính là nước bẩn, kỳ quặc, lúc nào phạm luật, đổi luật và vi phạm quy định của anh ta.

Đã vậy còn tìm không ra điểm yếu của ả chứ.

Bây giờ cô ấy tìm người chơi mạt chược sau bữa cơm tối, phụ nữ có thai không thể ngồi lâu nên ba người họ sẽ đánh mạt chược với chủ nhà.

Chủ nhà ngồi giữa những người phụ TIẾT “Ba chiếc vòng cổ Ngọc Lục Bảo cùng với một chiếc vòng Pandora.”

“Trang sức Cartier, King Friedl”

Mấy trận đầu Lê Sa thường thua nhưng mà nếu thua, Diên sẽ trả tiền.
 
Chương 2038


Chương 2038

Nhưng cô ta vốn thông minh, đánh được một trận hai trận liền hiểu được từ đó luôn thắng.

Tiền thắng cược lại không hề chia cho anh ta, ngược lại dành dần dần tiết kiệm cho bản thân.

Đánh năm trận ăn ba thua hai, tự nhiên sẽ trả được lại tiên.

Không những như thế mà còn dư một số tiền.

Vào cuối buổi mạt chược, Bạch Minh Châu cũng thừa nhận thua.

Cứ tưởng rằng là một con dê béo ngốc nghếch, đến cuối buổi hóa ra là thành một phú bà rồi.

Phụ nữ ngồi với nhau đa số nói chuyện phiếm.

Mọi người đều rất tò mò, làm sao Diên có thể ở bên cô ấy nhanh như vậy.

Lê Sa đã bắt đầu chém gió, nói gì mà tất cả đều là duyên phận, đến thì cứ đến thôi.

Khi Diên nhìn thấy cô ấy, đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, không thể kìm hãm được bản thân.

Không biết khi Diên nghe thấy cô ấy nói như vậy thì thế nào đây, cô có nên cười không.

May mắn thay, tất cả mọi người đều hoàn toàn tin tưởng.

Quan trọng nhất là cô ấy tin vào việc mọi người đều tin tưởng.

Lê Sa đã sống ở đây vài ngày, mà cũng Diên thường xuyên nhìn cô, cô ấy từ chối tất cả các cuộc điện thoại của cô.

Diên và cô ấy là đóng giả làm người yêu với nhau, thỉnh thoảng lại đưa cô ấy đi chơi.

Cũng có nhiều lúc, cô cũng đã chơi thực sự vui vẻ, nhưng mà anh ấy lại thực sự an tĩnh không phát ra tiếng động. : Nếu người ta không tiến tới cũng không động tâm, thì bạn vĩnh viễn sẽ luôn mờ nhạt, luôn luôn bị người khác nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng.

Anh cho Lê Sa có cảm giác rằng hồ nước trong tim vốn đã bị phủ một lớp bụi, giờ lại kết thêm một lớp băng dày.

Tất cả mọi người ngoài cuộc đều câm lặng, chắng ai biết bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Nhưng người này đã từng cống hiến tất gì mình có, tâm can, dốc hết sức mình như Hứa Trúc Linh.

Bây giờ anh ta lạnh lùng với mọi người thế nào cũng đủ biết trước đây anh nhiệt tình ra làm sao.

Cô thật sự không muốn tiếp cận trái †im của người này nữa, đương nhiên là anh ta rất ưu tú nhưng cô thật không muốn tiến thêm một bước nào.

Vì trái tim của Diên vốn đã chết.

Cho dù trái tim này có đập thành nhịp trở lại thì cũng là của những người phụ nữ khác.

Làm bạn thì vẫn là được đấy, nhưng mà làm người khác, thôi thì cứ quên đi.

Cô ấy đi mua kem, mùa hè đến rồi thời tiết trở nên càng ngày càng nóng.

Không ngờ lại đen đủi gặp phải một tên xã hội đen, bắt cô ấy trả tiền cho anh ta, lại còn muốn chọc ghẹo cô một lát.

“Thôi, chẳng muốn mua nữa.”

Vì không muốn thêm sợ hãi, cô quay lại muốn nhanh chóng rời đi, nhưng cô không ngờ ba tên xã hội đen kia ngăn cản đường đi của cô.

“Nè em gái, ra chơi công viên hả. Ở đây có hồ nhân tạo, hoa sen đang nở nè em. Cùng chèo thuyền ngắm hoa nhé.”

“Anh chỉ là xã hội đen, anh biết xem hoa cái gì chứ 2”

“Thì đây, anh đang chiêm ngưỡng một bông hoa đẹp đây này!”

Nói xong, bàn tay khô khốc ghê tởm của anh ta giơ ra, muốn vuốt ve má cô.
 
Chương 2039


Chương 2039

Cô vô thức muốn lùi lại phía sau, nhưng tên kia lại còn muốn đỡ eo cô.

Cô thật không còn nơi nào để chạy, mặt cô toát lên nào vừa là vẻ sợ hãi, cũng xấu hổ, ghê tởm, nhưng vào lúc này…

“Cút!”

Tiếng nói của Diên không trôi chảy lắm nhưng âm điệu rất rõ ràng, tròn trịa, mạnh mẽ.

Vài tên sững người lại trong giây lát, sau đó phát hiện ra rằng đấy là một người nước ngoài, trông cũng chả được mạnh mẽ cho lắm, vài kẻ thì không bận tâm lắm. : “Nè chàng trai tóc vàng, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à, ngươi nghĩ bản thân ngươi nặng được mấy cân kia chứt”

Mấy tên côn đồ xã hội đen vẫy vẫy tay nói với Diên bằng giọng điệu hách dịch.

Diên siết chặt cổ tay anh ta ta rồi vặn tay anh ta ra phía sau.

Tên côn đồ xã hội đen hét lên đau đớn.

Bắt đầu thấy có gì đó không ổn, hai tên còn lại hiểu ý nhau, cùng lao về phía Diên.

Kỹ năng của Diên tuy là không tốt lắm, nhưng anh ta cũng giỏi hơn bọn xã hội đen này rồi sau đó anh ta đã đánh cả ba người bọn họ nằm xuống đất chỉ trong vòng vài cú đánh.

Thấy vậy, ba tên côn đồ xã hội đen biết đối phương không dễ dàng đối phó nên nghiến răng, tức giận bỏ đi.

Lê Sa thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy trên trán Diên có một tâng mồ hôi mỏng, lập tức lấy khăn giấy ướt ra lau đi cho anh.

“Anh không sao chứ?”

“Ừ, không sao cả.”

Lê Sa hoàn toàn không nghe điều này, cẩn thận kiểm tra anh ta từ đầu đến đuôi rồi khi hoàn toàn xác nhận răng anh thực sự không bị gì cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô lức này vội vàng mua kem rồi đưa cho anh một cái: “Cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi thật sự không biết phải làm sao cả.”

“Lần sau ra đường đừng có mà mặc quần đùi, váy ngăn, cô lớn lên chính là đã không an toàn rồi nên đừng có mà ăn mặc quá vênh váo, khoe thân.”

“Vênh váo? Gái gì cơ chứ? Chờ đã, tôi lớn lên không an toàn hả. Anh đây là đang khen tôi xinh đẹp đúng không vậy?”

Lê Sa ban đầu có một số nghỉ hoặc, nhưng khi cô suy nghĩ và thông suốt rồi, mắt cô sáng lên rồi cô ngạc nhiên nhìn anh.

Anh ấy chưa bao giờ khen qua bản thân mình.

“Tôi không có khen cô. Tôi không ăn cái này. Cô có thể giữ lại cho mình ăn, †ừ từ mà ăn đi.”

“Được rồi, tôi ăn thì tôi ăn, ngon lắm đó nha. Dù anh có thừa nhận hay không, dù sao tôi cũng đã cho rằng anh đang khen tôi rồi. Được rồi đi thôi, chúng ta đi dạo và ngắm cảnh nào.”

Tâm trạng cô của cô lập tức trở nên sảng khoái, giống như là được bôi mật Vậy, còn ngọt ngào hơn cả cây kem có Vị vani này.

Hai người đi đến những danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở kinh đô, vì là †rung tâm kinh tế và chính trị nên thực sự cũng không có nhiều chỗ để vui chơi, chỉ có một vài trường đại học và một số di tích lịch sử.

Nơi mà thú vị để đi thì lại cực kỳ đông đúc mà Diên thì lại không hứng thú với những nơi như vậy.
 
Chương 2040


Chương 2040

Mà Lê Sa thì khác, nơi nào cũng đều hấp dẫn đối với cô.

Người xung quanh rất nhiều nên chật chội và phải chen chúc, thường xuyên chạm vào mông, bị kéo tay hoặc chạm vào mông của họ là một chuyện đương nhiên.

Lê Sa muốn năm lấy ngón tay của con lợn muối này, vì xung quanh có rất nhiều người nên anh ta chắc chắn sẽ không thể biết được mà tìm ra.

Diên im lặng, với vẻ mặt âm u, trực tiếp kéo cô ra khỏi đám đông xung quanh.

Anh ta trực tiếp đi bộ đến trung tâm mua sắm, chọn cỡ quần nhỏ nhất cùng với áo dài tay rồi ném cho cô.

“Cô đi thay đồ đi.”

“Hả? Ò, tôi biết rồi.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu rồi nhanh chóng đi thay quần áo.

Đến khi bước ra, Diên còn lấy thêm mũ đợi, kính râm cùng với khẩu trang cho cô, sau đó mới đi thanh toán.

Cô ấy khoác lên mình mọi thứ anh ta chọn, bây giờ có thể nói là toàn thân đều kín đáo rồi.

Cô chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ của mình nhìn Diên một cách đáng thương.

“Ừm, nhìn hợp mắt lắm đấy.”

“Trước kia thì không vừa mắt sao?”

“Nhìn không vừa mắt, chính là mặc như vậy, rất thoải mái.” ễ “Sao anh lại độc mồm như vậy chứ?

Anh cũng quan tâm đến việc Hứa Trúc Linh ăn mặc và trang điểm của cô ấy sao?”

“Cô ấy không đến lượt tôi quan tâm, tự nhiên sẽ có người quan tâm đến cô ấy. Hơn nữa cô ấy thành thật đương nhiên không giống với cô, cũng sẽ không ăn mặc giống như cô.”

Thật vênh váo…

Cô ấy đã nghe câu như thế này lần thứ hai và cảm thấy rất sai lầm.

Cô đã từng mặc kiểu này, nhưng cô từng tham gia các buổi tụ họp dành cho người nổi tiếng, mọi người đều biết thân phận cao quý của cô và tuyệt đối không dám quá lời với cô.

Cô ấy mặc không có gì sai, và đương nhiên cô ấy không sai, chính những kẻ xấu xa nảy ra ý đồ xấu mới là kẻ sai.

Trong lòng cô có thật oan ức nhưng không dễ trút bỏ nói ra, nhưng dù sao anh ta cũng lo cho chính mình.

Cô ấy đã thay quần áo và quả thực là an toàn hơn khi đi giữa đám đông.

Một số người thèm muốn vẻ ngoài của Diên cũng có nhiều cô gái đã lên hổi thăm, trầm trồ.

Lúc đầu anh ta giả vờ không hiểu tiếng Trung, nhưng anh ta thật sự vẫn không thể ngăn được sự nhiệt tình của phụ nữ.

“Anh cũng thật quá phô trương đi, nếu không thì anh cũng nên đội mũ, đeo khẩu trang vào.”

“Cô nghĩ tôi là kẻ trộm à?”

“Vậy còn tôi thì sao chứ?”

Cô trừng mắt dữ dội nhìn anh, chợt nhớ ra điều gì đó, mỉm cười vén tóc và đeo chiếc vòng da vào tay Diên.

“Tôi đã học được một kỹ thuật mới để ngay cả khi chúng ta không nắm tay nhau, mọi người vấn có thể thấy được rằng chúng ta là một cặp.”

“Đây là kỹ thuật gì chứ?”
 
Chương 2041


Chương 2041

“Anh không hiểu sao? Tôi học được làm nó từ việc xem mấy đoạn video nhỏ trên mạng. Trong khoảng thời gian chỉ có thể ở nhà này. Mấy đoạn video nhỏ đó là nguồn hạnh phúc của tôi. Nếu có thêm bất kỳ cô gái nào nói chuyện với anh, bạn hãy rung chiếc vòng tấy nhỏ của mình, họ sẽ hiểu được nó thôi!! “

Diên không nói, hơi nhíu mày, nghĩ như vậy là không cần thiết.

Họ sánh bước bên nhau, dù không nắm tay nhưng trông vẫn rất thân thiết.

Nhưng những cô gái đó vân tiến tới để bắt chuyện, còn cố một số người đã lén chụp ảnh.

Sao mà có thể nói việc được chú ý này có thể dừng lại chỉ vì vòng tay kia chứ?

Đúng lúc này, một cô gái đến gần dùng nói tiếng Anh lưu loát bắt chuyện với anh.

Anh ta đột nhiên trở nên mất kiên nhãn và lắc chiếc vòng tay trên tay của mình.

Trong mắt của cô gái trong phút chốc trở nên phức tạp, cô nở một nụ cười khô khốc với anh, sau đó xoay người, nhanh chóng rời đi.

Anh ta đột nhiên sững sờ, cái vòng †ay nhỏ này có thực có ma lực gì sao?

Sau đó đến một vài người nữa, vẫn bị chặn bởi vòng tay.

Cuối cùng, anh nhìn Lê Sa không thể giải thích được: “Tại sao lại thế này?”

“Hì hì, đây là kỹ thuật mới bọn họ phát minh. Nếu có vòng tay nữ, chứng tỏ là có bạn gái.”

“Nếu anh không nắm tay tôi, trong †ay cũng không có nhân, đương nhiên sẽ có người tố cáo anh đó!”

“Ra là vậy.”

Anh liếc mí mắt nhìn xuống vòng tay và không khỏi cảm thấy buồn cười.

Chơi chán thì quay về thôi.

Buổi tối lúc đi tắm, anh phát hiện trên tay vân đang đeo vòng tay, lúc này mới nhớ ra mình đã quên trả lại.

Anh ta suy nghĩ một chút, ý nghĩa của chiếc vòng tay này phi thường tốt, nên trả lại cho người ta thì tốt hơn.

Vậy nên sau khi tắm rửa xong, anh tới gõ cửa phòng Lê Sa.

“Tôi đến đây!”

Lê Sa vừa tắm xong, tóc vẫn còn vương vây nước chưa kịp khô.

Lúc nấy, Bạch Minh Châu đã gửi tin nhắn cô, hỏi cô ấy có muốn ăn trái cây không nên muốn để dành phần cho cô và sẵn tiện thì mang lên cho.

Tất nhiên là cô ấy rất muốn ăn rồi.

Vậy nên cô cứ nghĩ người gõ cửa là Bạch Minh Châu nên cô không có thời gian thu xếp mặc quần áo đàng hoàng.

Cho nên khi mở cửa, cô mặc một chiếc áo choàng tắm lớn, buộc lại hờ hững băng một chiếc thắt lưng ở giữa mà thôi.

Đường viền cổ áo rộng mở, tuy rằng không nhìn thấy sắc xuân bên trong, nhưng cũng có thể thấy rõ ràng thứ gì đó phồng phồng lên, nâng lên phần áo choàng tăm.

Mái tóc đen dày suôn mượt, có vài giọt nước từ từ nhỏ xuống, nước nhỏ qua trên chiếc cổ trắng nốn nà nhỏ qua trên xương quai xanh mảnh mai và thanh tú, nhỏ qua trên …một đường nhỏ xuống.

Anh nhìn thấy cảnh này và vô cùng sửng sốt.
 
Chương 2042


Chương 2042

Lê Sa cũng choáng váng.

Cô ấy vẫn đang đi chân trần khoác áo choàng tắm hờ hững chỉ che được phần đùi của cô ấy.

Cô bước lên thảm bằng đôi chân trân, cảm thấy hơi hụt hãng.

“Đợi .. đợi một chút!”

Cô giật mình tỉnh lại và ngay lập tức đóng sầm cửa lại.

Mà người đứng ngoài cửa, giống như là chết đứng, trên mặt lộ ra vẻ thất †hần.

Nhưng mà, bàn tay to cầm vòng tay bé vô thức siết chặt, siết thật chặt, trong lòng bàn tay toát ra một tâng mồ hôi mỏng.

Lê Sa tựa lưng vào tấm ván gõ, ngực cô phập phồng kịch liệt, cô không phân biệt được trên trán mình bây giờ là bọt nước hay là mồ hôi.

Cô không ngừng lấy tay vỗ vào ngực của mình, mặt đỏ tai hồng.

Tại sao Diên lại ở ngoài cửa?

Trời ạ, sao cô lại để anh ta nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình như vậy.

Vốn dĩ đã bị anh ta chỉ trích vì vênh váo, chỉ sợ lần này sẽ để lại ấn tượng xấu với anh ta.

Ngay lúc cô không biết phải làm gì bây giờ thì bên ngoài truyền đến âm thanh của Bạch Minh Châu.

“Diên, thật trùng hợp, anh cũng đến †ìm Lê Sa sao?”

“Không phải…Tôi tới đây trả lại đồ.”

Anh ta ấp úng giải thích lý do mình đến đây.

Bạch Minh Châu lúc này mới chú ý đến cái vòng da trên tay anh ta, lập tức hiểu ra.

“Cô gái nhỏ đã tặng cái này cho cậu, tại sao còn trả lại? Hãy giữ gìn cho cẩn thận, sau này tôi cũng sẽ tặng cho Ôn Mạc Ngôn một cái. Này, đây là trái cây cho Lê Sa, anh nhân tiện đưa cho cô ấy giúp tôi đi, tôi xuống lầu tìm Trúc Linh đây.”

“Không được, tôi phải đi ngay.”

“Không phải anh đặc biệt tới tìm cô ấy sao? Anh đưa sẽ tốt hơn tôi đưa, tôi đi trước đây!”

Bạch Minh Châu trực tiếp đem dĩa trái cây đưa cho anh ta, căn bản không chấp nhận lời từ chối của Diên.

Diên nhìn dĩa trái cây trong tay mình thì không khỏi có chút đau đầu.

Anh ta do dự hết lần này đến lần khác, những vẫn quyết định gõ cửa phòng, mà Nhật Kinh Lê Sa lúc này cũng đã thay một bộ quần áo, chạy nhanh ra mở cửa.

Khoảnh khắc cửa mở ra, bốn mắt họ nhìn nhau, không khí như đọng lại một chút.

Một hồi lâu, Lê Sa mới mở miệng: “Tới… Iới đưa trái cây sao, vào ăn cùng nhau đi.”

Lời kia vừa thốt ra thì cô liền hối hận.

Cảnh tượng xấu hổ như vậy thì còn khách sáo làm cái gì?

“Được.”

Diên vân chưa suy nghĩ được gì, chỉ vô thức phát ra một từ.

Sau khi nói xong, lông mày anh ta cau lại, sao mình lại khách sáo như vậy?

Trong lúc nhất thời, cả hai người đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.
 
Chương 2043


Chương 2043

Diên đang chuẩn nói gì đó để rời đi, thì Lê Sa đã lách nữa người sang một bên, nhường cửa lại cho anh ta: “Vậy thì anh vào đi, dù sao một mình tôi cũng không ăn hết, sẽ rất lãng phí.”

“Cái đó…Cũng được.”

Hai người đều mơ mơ hồ hồ, cuối cùng ngồi ở trên sô pha nhìn nhau.

Vì để giảm bớt sự xấu hổ, hai người chỉ có thể bắt đầu ăn trái cây.

Tóc cô ướt sũng, vẫn chưa kịp sấy khô, nước từ ngọn tóc chảy xuống thấm ướt trên ngực của chiếc váy ngủ bằng lụa.

Váy ngủ có màu lam nhạt, sau khi ướt đẫm thì dính chặt vào thân thể, có thể nhìn thấy rõ ràng độ cong của cơ thể.

Mà cô gái nhỏ lại không hay biết chuyện này, vẫn không ngừng ăn trái cây.

Mỗi lần với đến lấy trái cây thì thân người cô lại cúi thấp xuống, cổ áo mở rộng để lộ hết cảnh xuân bên trong.

“Ồ? Anh nóng lắm sao? Sao mặt anh lại đỏ như vậy?”

Lê Sa đang ăn thì vô tình liếc nhìn Diên, phát hiện mặt cậu lại đột nhiên đỏ bừng, ánh mắt lập lòe, không biết phải nhìn vào đâu “Khu khụ.”

Khi Diên nghe thấy những lời này thì xấu hổ ho khan hai tiếng, bàn tay quạt quạt ra gió, nói: “Ừ, đúng vậy. Rất nóng.”

“Vậy tôi mở cửa ban công nha? Tôi đi bật điều hòa không khí cho anh.”

“Không cần, tôi ăn gần xong rồi, tôi đi về đây.”

“Vậy sao?”

“Gái này, trả lại cho cô.”

“Quên đi, Bạch Minh Châu đã nhìn thấy hết rồi, trả lại cho tôi cũng không tốt. Hơn nữa cậu đeo cái này ra ngoài thì sẽ không ai đến bắt chuyện với anh, có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái. Chỉ là một cái vòng da mà thôi, anh đừng để trong lòng, tôi cũng sẽ không để trong lòng.”

Lê Sa thờ ơ nói, đó chỉ là một cái vòng da mà thôi, không cần phải quan tâm.

Cô đã nói như vậy thì Diên cũng không còn gì để nói, gật gật đầu xoay người đi ra ngoài.

Khi ra tới cửa, anh ta nói: “Lát nữa cô định làm gì? Đi ngủ sao?”

“Đi xuống trả dĩa đựng trái cây, thuận tiện trò chuyện với mọi người.”

“Thay quân áo đi, dưới lầu có đàn ông.”

Anh nhàn nhạt nói một câu rồi mím môi nhanh chóng rời đi.

“Thay quần áo là có ý gì?”

Lê Sa nghe xong cảm thấy mơ hồ, không thể không cúi xuống nhìn.

Quần áo của cô…ướt đến mức có thể nhìn thấy đường viền của áo lót ren bên trong.

Nói cách khác, Diên ở đây mười phút và cũng đã nhìn nó trong mười phút?

Trong nháy mắt tâm trạng của cô vô cùng suy sụp, chỉ muốn lập tức đào một cái hố rồi chui xuống đóI Bóng đêm đã dần dần bao phủ, Hứa Trúc Linh trăn trọc trở mình, bụng càng ngày càng lớn nên vận động có chút khó khăn, ban đêm ngủ cũng không ngon giấc.

Tuy răng ban ngày tươi cười vui vẻ, nhìn không có việc gì, nhưng mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng thì có một loại bệnh bộc phát giày vò thân thể cô.

Ba ba đỉnh, đỉnh ly hận là cao nhất.

Chín chín bệnh, bệnh tương tư là khổ nhất.
 
Chương 2044


Chương 2044

Cô trở lại nhà họ Quý cũng đã hơn nửa tháng, Cố Thành Trung ngoại trừ hay gọi điện cho cô thì cũng không thèm đến thăm cô một lần.

Mỗi lần gọi điện thoại, anh cũng chỉ hỏi mấy câu như cô ăn cơm chưa, cô đang thế nào.

Hứa Trúc Linh lờ mờ cảm thấy điều gì đó, nhưng cô vẫn không dám chắc.

Anh đang chơi một ván cờ, còn là một ván cờ lớn, cô thậm chí còn đoán ra rằng Diên là do anh gọi đến.

Lý do anh không đưa cô trở về là bởi vì ở nhà họ Quý tương đối an toàn, còn có Diên ở bên cạnh cô, anh cũng tương đối yên tâm.

Bởi vì yên tâm, cho nên không dám đến làm phiền. : Hiện tại bên ngoài, cuộc chiến giữa phòng thương mại và gia tộc Nhật Kinh đã đến giai đoạn khốc liệt, mỗi ngày đều có thể thấy những biến động trên thị trường chứng khoán.

Phập phập phồng phồng, toàn bộ đế đô đều bị sương mù giăng kín.

Gia tộc Nhật Kinh có một sự nghiệp vĩ đại, và đó rõ ràng là một cách để tiêu diệt 800 kẻ thù mà không phải tiêu tốn một nghìn biện pháp.

Nhưng cơ nghiệp mấy trăm năm của bên kia có thể mua được, còn Cố Linh thì không.

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử có thể bất chấp tất cả để đạt được mục đích, nhưng Gố Thành Trung thì không thể.

Anh đã cân nhắc rất nhiều, vừa muốn bảo toàn lợi ích của phòng thương mại, vừa muốn bảo vệ nhà họ Cố.

Mỗi bước đi của anh đều hao phí tâm trí và sức lực.

Cô biết anh khó xử, cho nên dù có nhớ anh đến thế nào cũng cam tâm tình nguyện ở lại nơi này. ì Như vậy, anh sẽ cảm thấy an tâm, sẽ dốc hết toàn bộ trí lực để đối phó với Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử .

Chỉ là…nhớ.

Rất muốn rất muốn.

Cô rốt cuộc nhịn không được liền lấy điện thoại trực tiếp gọi video cho anh.

Điện thoại reo lên một lúc lâu mới có người bắt máy, nhưng chỉ có giọng nói.

Anh có thể thấy cô, nhưng cô lại không thể nhìn thấy anh.

“Trúc Linh.”

Chỉ hai chữ ngắn ngủn, có một chút ngượng ngùng và vội vàng, thực hiển nhiên là không ngờ được cô sẽ gọi video cho mình.

Anh có chút tiều tụy, mấy ngày này anh chẳng phân biệt ban ngày hay đêm tối, dốc hết sức mình để giải quyết công việc ở phòng Thương mại, anh không muốn cô nhìn thấy mình trong bộ dạng hốc hác như vậy.

“Em nhớ anh.”

Hứa Trúc Linh cố nén lại tiếng khóc nức nở để nói ra bốn chữ này.

Sau khi Cố Thành Trung nghe xong thì rơi vào trâm mặc một hồi lâu.

Thật lâu sau, anh mới nói: “Anh cũng nhớ em.”

“Đúng vậy, anh nhớ em, trước kia anh nhớ em thì sẽ trực tiếp đến gặp em.

Nhưng hiện tại, anh nhớ em thì anh chỉ nói ngoài miệng thôi phải không?”

“Trúc Linh…”

Cố Thành Trung đặc biệt khó chịu khi nghe những lời này.
 
Chương 2045


Chương 2045

Bây giờ, anh vấn có dũng khí và nghị lực để làm việc chăm chỉ, chỉ là…lúc này đây, anh có việc quan trọng hơn phải làm.

Làm cách nào để có thể đánh bại Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử mà không hy sinh Hứa Trúc Linh.

“Em muốn gặp anh, đến thăm em một lần đi, em có chuyện muốn nói với anh, sau này…Sẽ không tùy tiện quấy rây anh nữa, chờ cho mọi chuyện của anh trở nên tốt đẹp thì anh có thể lại đến gặp em. Nhưng đêm nay, em muốn gặp anh, em có một số lời đã để trong lòng rất lâu, nếu không nói ra thì em cảm thấy rất khó chịu.”

“Được, mười lăm phút nữa anh sẽ đến.

“Từ tập đoàn đến nhà họ Quý phải mất ít nhất 25 phút, em cho anh nửa tiếng. Anh phải đến trong vòng nửa tiếng nữa, nhưng phải chú ý an toàn, nếu không em và con sẽ tức giận.”

“.. Nghe được những lời này, đầu bên kia điện thoại im lặng rất lâu, thật lâu sau mới lên tiếng: “Được.”

Nửa đêm, trong phòng đen như mực, cô đứng trên ban công nắm chặt lan can nhìn dòng xe qua lại.

Rõ ràng còn nửa tiếng nữa anh mới có thể đến, nhưng cô lại không khống chế được bản thân mình mà ra đây đứng chờ.

Những ngôi sao đêm nay sáng hơn ngày bình thường, cô còn tưởng mình đang xem đài thiên văn. ; Trên thế giới này cái gì là khó nhất.

Là đưa tay hái sao, hay là cầu mà không được.

Rõ ràng, trên thế giới này cái khó thứ hai đó chính là gặp được Cố Thành Trung.

Cô nghĩ đến quá khứ ngọt ngào của hai người, khóe miệng theo bản năng gợi lên một vòng cung nhỏ, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào.

Đúng lúc này, cô nhìn thấy một chiếc xe ô tô từ đường lớn chậm rãi tiến | vào, bóng đêm tối như vậy nhưng xe lại không bật đèn, cuối cùng dừng lại trên mặt đất bằng phẳng ngay dưới lầu.

Cô liếc nhìn thời gian, chỉ mới mười lăm phút trôi qua.

Anh rõ ràng đã hứa với cô nửa tiếng nữa mới đến.

Cô đứng dậy khỏi ghế, xoay người muốn đi xuống gặp anh nhưng lại cố gắng kiềm chế.

Cô nấp ở sau bức màn, yên lặng nhìn chiếc xe phía dưới đang hòa vào bóng đêm.

Nước mắt lặng lẽ rơi.

Mãi đến nửa giờ sau, Cố Thành Trung mới gọi điện thoại cho cô, nói: “Anh ở dưới lầu.”

“Đến đây từ khi nào?”

“Vừa mới đến, lái xe nửa giờ cũng rất ổn.”

Giọng của anh không nhanh không chậm, trâm ổn, mạnh mẽ.

Hứa Trúc Linh suýt chút nữa đã khóc thành tiếng khi nghe những lời này.

Cô không thể không thừa nhận, Cố Thành Trung là một kẻ nói dối xuất sắc.

Nhưng, nói dối chính là nói dối, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày bị vạch trân.

Cô gắt gao che miệng, cúp điện thoại, không để lộ ra sơ hở.

Cô hít một hơi thật sâu mới có thể nén được sự khó chịu trong lòng, mặc thêm quần áo rồi đi xuống lầu.

Cô còn chưa tới gần thì Cố Thành Trung đã xuống xe đi về phía cô.

Vừa đi tới trước, anh đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

“Tại sao lại lạnh như vậy?” “

Anh nhíu mày, có chút lo lắng.
 
Chương 2046


Chương 2046

Cô mím môi không nói gì.

Anh nhanh chóng mở cửa xe cho cô ngồi vào, đồng thời tăng nhiệt độ bên trong lên để cô cảm thấy ấm áp hơn.

Hứa Trúc Linh phá vỡ sự im lặng, nói: “Anh có nhớ em hay không?”

“Có, lời này anh không thể lừa dối „ em.

Giọng anh hơi khàn, nặng nề phun ra đôi môi mỏng.

“Vậy tại sao không đến tìm em?”

“Em ở đây rất an toàn, anh không nên đến quấy rầy, hiện tại là thời kỳ đặc biệt.”

“Vậy khi biết Diên ở đây, anh có tức giận, ghen ghét, khó chịu không?”

Ánh mắt Cố Thành Trung trở nên mờ mịt, khi bắt gặp đôi mắt như mây của cô, anh thậm chí còn mím môi im lặng.

Cô cố chấp nhìn anh, nếu không nhận được câu trả lời thì cô nhất định không bỏ qua. : Một lúc lâu sau, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của anh.

“Tức giận, ghen ghét, khó chịu, đau khổ, lo lắng, sợ hãi, nhớ nhung, hối HN “Quá nhiều cảm xúc, nhiều hơn ba cái mà em đã đề cập.”

Anh nói từng chữ từng chữ một, trong mắt ánh lên tia sáng kỳ lạ, giống như thủy triều chảy trong đêm đen.

“Em biết là anh đang không thoải mái, nhưng cũng không thể để em khó chịu một mình. Tình yêu là cái gì? Thực ra đó chính là khi bản thân cảm thấy không tốt, thì cũng không muốn để đối phương lại cảm thấy tốt hơn mình. Nếu một trong hai chúng ta cảm thấy tốt hơn thì có nghĩa là chúng ta không còn yêu đối phương nữa.”

Cô hít hít cái mũi, cố nén nước mắt, quật cường nói.

“Em muốn hỏi anh một chút, anh năm chắc mấy phần khi đối phó với Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, đòn chí mạng mà anh sẽ tung ra là cái gì? Em nhìn ra được, Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử rất có cảm tình với anh, ba lần bốn lượt tìm cách quyến rũ anh. Em không phải là người mù, em có thể nhìn ra được cô ta muốn cái gì. Từ xưa đến nay, chiến trường chinh phục của phụ nữ không phải là tiền tài, danh lợi, quyền thế mà là đàn ông.”

“Ngay cả khi Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử là một huyền thoại, thì cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ, có khát khao tìm được một người đàn ông xứng đôi để nắm tay mình đi đến cuối đời. Cô ta đối với anh không phải là hứng thú nhất thời, mà là muốn cùng anh ở bên nhau mãi mãi.” Ì “Em…Nói không sai phải không?”

Câu cuối cùng cô nói ra có một chút run rẩy.

Cố Thành Trung không nói lời nào, trong lòng hơi sửng sốt, không ngờ cô lại có cái nhìn tỉnh tế như vậy.

Anh vấn luôn cho rằng Hứa Trúc Linh không biết gì về chuyện này, nhưng anh đã quên một điều.

Cô là phụ nữ cho nên có giác quan thứ sáu rất mạnh mẽ, hơn nữa so với anh thì cô hiểu rõ những gì mà một người phụ nữ muốn. : “Đúng vậy.”

Anh gật đầu, ngoại trừ lời này ra thì anh không biết mình còn có thể nói được cái gì nữa.

“Cho nên, anh biết Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử có tình cảm xâu sắc với mình, nhưng lại đấu đá với cô ta ở khắp mọi nơi, đẩy cô ta vào tình thế bức bách.

Điều này chắc chắn sẽ không có lợi cho „ anh.

“Hoặc là, đối đầu, hoặc là…đấu trí để thắng.”

“Đối đầu, anh có chút cơ hội thắng.”

“..”
 
Chương 2047


Chương 2047

Cố Thành Trung lại rơi vào im lặng, cuối cùng giọng nói có chút chua xót: “Trúc Linh, đây là chuyện của đàn ông, em đừng có gộp chung vào, chuyện ở trên thương trường.”

“Cái gì mà chuyện của đàn ông, em chỉ biết rằng anh là người đàn ông của em, em mặc kệ chuyện sống chết của người khác! Anh căn bản không có phần thắng, anh cho là em không xem tin tức sao, không biết tài sản của nhà họ Cố sao? Anh chỉ có thể dùng trí để chiến thắng, nhưng điểm mấu chốt là em phải không? Anh không thể phản bội em, nhưng mà còn ở bên cạnh em ngày nào thì Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử sẽ còn đối phó với anh ngày đó.”

“Gần đây, có rất nhiều người trong gia tộc Nhật Kinh đến đây, nhưng không phải tìm Lê Sa mà là đến tìm em. Bọn họ muốn xử lý em nhưng lại e ngại Diên, cho nên không dám đụng đến em mà thôi.”

“Em biết rằng anh là một người tự tin, nhìn xa trông rộng. Làm kinh doanh sẽ không bao giờ chừa một con đường lui cho mình. Nhưng anh nhất định sẽ có biện pháp khác, chỉ là sẽ phải trả giá rất đắt. Nếu anh có một kế hoạch khác, trong đó có em… Em hy vọng anh không cần ngần ngại, cứ làm bất kỳ điều gì anh muốn, em sẽ không hận anh.”

“Trúc Linh. Anh có thể giải quyết.”

“Anh không thể, nếu anh có thể thì anh đã sớm đến tìm em rồi, hà tất phải kéo dài tới bây giờ. Em chấp nhận để anh lợi dụng em, giống như chuyện Tạ Quế Anh hạ độc em lần trước, em sẽ không hận anh, em sẽ hiểu cho anh, vẫn yêu anh như trước.”

“Không giống nhau! So với lúc này là không giống nhau!” Cố Thành Trung đột nhiên cáu kỉnh. “Lần trước anh lợi dụng em là bởi vì chắc chắn có thể bảo đảm an toàn cho em, nhưng…Lần này anh không có cách nào để đảm bảo được.”

“Không giống nhau, cũng sẽ không thể giống nhaul”

Anh nắm chặt hai bả vai cô và bóp mạnh.

Trên thái dương của anh nổi rõ gân xanh, sự thống khổ ở trong đôi mắt có thể nhìn thấy rõ ràng.

Sau khi Hứa Trúc Linh nghe được những lời này thì không cảm thấy buồn, mà ngược lại còn vô cùng vui vẻ.

“Quả nhiên là như vậy, nếu anh sử dụng cách đấu trí thì phải dùng đến em.”

“Em biết là anh sẽ có con đường thứ hai để lựa chọn, có thể sẽ không bị đánh bại.”

“Cố Thành Trung, lúc này đây em cho phép, anh có thể lợi dụng em.

Nhưng mà em cũng muốn xin anh, chỉ được phép làm một lần này, về sau không cho phép tái phạm. Lúc này, em tha thứ cho anh. Bất kể anh có làm gì em, em cũng sẽ tha thứ cho anh có được không?”

Rốt cuộc cô cũng không thể khống chế được, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, làm ướt cả chiếc áo mỏng.

Cố Thành Trung nghe được những lời này không kiềm chế được cảm xúc, trực tiếp dùng sức ôm cô vào lòng.

Bàn tay to luôn qua mái tóc Trúc Linh, vòng tay ôm lấy cô, sau đó hôn lên cánh môi của cô thật sâu.

Nụ hôn này, cô cảm nhận được quá nhiều quá nhiều.

Cố Thành Trung là thân bất do kỷ.

Anh không thể làm điều gì khác, trách nhiệm càng lớn thì áp lực sẽ càng lớn, cô có thể chia sẻ một chút cho anh thì sẽ chia sẻ. Lúc này cô có thể biết được mọi chuyện, sẽ không cảm thấy bị lừa dối, phản bội nữa, trong lòng cũng sẽ không sinh ra sự oán trách.

Cô sợ nhất là khi anh không nói gì, một lòng dành hết 24 phần tâm tư cho mình, nhưng cô lại không hay biết gì.

Hoặc là, cô là người biết cuối cùng.
 
Chương 2048


Chương 2048

Suy nghĩ của phụ nữ thực ra rất đơn giản, nếu anh yêu em thì phải nói ra, cho dù anh muốn tốt với em một cách thâm lặng thì cũng phải nói ra.

Cô không có phức tạp, ai đối tốt với cô thì cô sẽ đối tốt lại với họ.

Nhưng cô cũng là một cô gái mong manh, không chịu được việc cứ bị giấu diếm hết lần này đến lần khác.

Cho nên, lúc này đây cô tự mình làm rõ mọi chuyện, cũng để cổ vũ chính mình, về sau cho dù có xảy ra chuyện gì thì cô cũng sẽ không trách Cố Thành Trung.

Thật lâu sau, nụ hôn này mới kết thúc.

Cô ôm chặt lấy anh, nói ở bên tai anh: “Em không muốn vì em mà anh bị ràng buộc tay chân. Anh có chủ kiến và hoài bão của riêng mình, nếu anh gánh thêm em quá vất vả, thì em không cần anh phải vứt bỏ em, em sẽ tự mình rời đi”

“Cho nên, đừng đợi em rời đi thì anh mới hối hận. Anh có thể rời khỏi em †rước, em cho phép anh quay lại tìm em. Em cũng sẽ cố hết sức chạy về phía anh, được không?”

“Trúc Linh, anh không làm được, anh không thể vứt bỏ em, em không phải là gánh nặng, không nặng một chút nào. Em là động lực để anh gắng gượng, anh sợ…anh sợ khi bỏ em xuống thì sẽ không tìm thấy em được nữa.”

Anh thấp thỏm lo âu ôm chặt lấy cô, dùng sức đến mức ép bụng cô có chút không thoải mái.

“Anh ghét bản thân mình, vậy mà lại nghĩ đến con đường thứ hai. Cho dù anh không nghĩ đến, thì anh cũng không nên tính kế, không nên nghĩ đến những con đường tắt.”

“Trúc Linh, đừng rời khỏi anh, anh sẽ không buông tay eml”

Một người đàn ông kiên cường, giờ phút này lại yếu ớt như một đứa trẻ con.

Lúc này đây, anh không có những suy nghĩ lung tung, anh chỉ biết là anh muốn người con gái này, một nđười còn sống, đồng hành cùng anh cho đến khi đầu tóc bạc phơ.

Hứa Trúc Linh cảm thấy hụt hãng khi nghe thấy những điều này.

“Thực xin lỗi, là em quá yếu ớt.”

“Em không có yếu, là do anh không đủ mạnh mẽ. Chỉ có những người đàn ông vô dụng mới tìm ra cách giải quyết ở trên người người phụ nữ.”

Cố Thành Trung nói ra những lời này càng khiến cô thêm đau lòng.

Cô đưa bàn tay nhỏ vuốt ve đầu anh, cuối cùng không khóc được nữa, không nhịn được mà nở nụ cười: “Không sao đâu, lần này em thực sự không trách anh, cho dù kết quả có ra sao em cũng chấp nhận.”

“Anh không chịu nổi!”

Giọng Cố Thành Trung khàn khàn gào lên, giống như là một con sư tử bị thương, cúi đầu liếm láp miệng vết thương.

Hứa Trúc Linh biết rằng kết quả tồi tệ nhất chính là cái chết của chính mình, một xác hai mạng.

Nhưng cô chấp nhận.

Cô nghĩ đến Hứa Khả Hân và Cố Kiến Văn.

Cô nói: “Cố Thành Trung, anh có tin có kiếp trước và kiếp này không? Chúng †a còn có kiếp sau! Chúng ta chắc là sẽ dây dưa với nhau từ đời này sang kiếp khác, nếu kiếp này gặp nhau ngắn ngủi thì kiếp sau nhất định sẽ được đền bù.”

“Tào lao, em học đâu ra mấy cái này vậy, anh không cần chờ đến kiếp sau, anh chỉ cần đời này thôi.”

“Cố Thành Trung, nếu anh không tin vào thần linh thì sẽ gặp báo ứng.”

“Nếu có thì cũng là báo ứng của anh, không liên quan đến em, em đừng có nói hươu nói vượn.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom