Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 5035


Chương 5035

Trên mặt mẹ Lục hiện lên vẻ mặt không dám tin.

Chủ nhiệm Nhậm bị giọng nói của mẹ Lục làm cho hoảng sợ, ông ta vội ngẩng đầu lên nhìn về phía mẹ Lục: “Tôi nghĩ hẳn là vừa rồi bà đã nghe hiểu những gì tôi nói.”

“Chuyện này làm sao có thể? Làm sao mà cháu trai của tôi đột nhiên trở thành con gái? Tôi nhìn dáng bụng cô ta như vậy, cùng một số phản ứng của cô †a như vậy, rõ ràng là cô ta mang thai con trai, ông có nhầm lẫn gì hay không?

Đứa con trong bụng Lâm Thúy Vân nhất định phải là con trai, không thể nào là con gái được! Không thể nào, nhất định là kết quả siêu âm của ông đã có sự nhầm lẫn gì rồi!”

Thời điểm mẹ Lục nói những lời này, tâm trạng của bà có chút kích động.

Ngay cả biểu cảm trên khuôn mặt của bà cũng trở nên vô cùng dữ tợn.

Vốn dĩ tâm tình của bà không được tốt, bình thường nếu không phải chịu bất kỳ kích thích nào thì phản ứng của bà cũng không có gì khác biệt so với những người bình thường.

Nhưng nếu bà đột ngột bị chuyện gì đó kích động thì căn bệnh này lại rất dễ tái phát. [ Hiện giờ mẹ Lục nghe nói đứa trẻ trong bụng Lâm Thúy Vân là con gái.

Dưới cơn tức giận, cảm xúc của bà nhất thời có chút không thể kiềm chế được.

“Bà Lục, độ chính xác của loại siêu âm này lên đến chín mươi phần trăm, nhưng vần có sai số mười phần trăm, cho nên tôi cho rằng…”

Chủ nhiệm Nhậm chưa kịp nói xong, mẹ Lục đã vội vàng ngắt lời: “Ý của ông là gì? Mười phần trăm còn lại thì có gì khác biệt hay sao?”

Thời điểm mẹ Lục nói những lời này, trong ánh mắt bà hiện lên một tia thâm độc.

“Ông cũng không biết mấy năm trở lại đây rốt cuộc tôi đã trải qua những chuyện gì! Lúc đầu, con nhỏ chết tiệt Lâm Thúy Vân này lấy tính mạng của mình ra uy hiếp con trai tôi. Tôi thực sự không thể làm gì được, mắt nhắm mắt mở đế cho chuyện tình của bọn họ xảy ra như vậy. Nhưng bây giờ thì sao? Có trách thì cũng trách đứa con trong bụng không thuận theo ý cô ta! Nếu đến cả một đứa con trai còn không sinh ra được thì còn ngồi ở vị trí con dâu nhà họ Lục làm gì? Nhà họ Lục chúng tôi không nuôi không một người vô dụng như vậy!”

Sau khi chủ nhiệm Nhậm nghe được những lời này, ông ta bất lực xoa xoa hai bên huyệt thái dương.

Bây giờ đã là thời đại nào rồi? Tại Sao vấn còn có người mang tư tưởng cổ hủ như vậy ở nhà họ Lục?

Mẹ Lục đang chửi bới ác độc, nhưng bà chợt nghĩ ra điều gì đó, vội vội vàng vàng nói: “Chủ nhiệm Nhậm, bây giờ cũng đã chắc chắn đến chín mươi phần trăm về giới tính đứa bé trong bụng Lâm Thúy Vân, vậy thì ông cũng nên làm theo thỏa thuận ban nấy của hai chúng ta…”

“Tôi chỉ mới nói với Lâm Thúy Vân răng kết quả kiểm tra của đứa con trong bụng cô ấy có một chút vấn đề, còn nguyên nhân cụ thể là gì, chúng tôi sẽ phải đợi kết quả xét nghiệm máu, một tuần sau đó mới có thể xác nhận qư“ớc “Ông còn chần chờ gì nữa? Ông nên nói thẳng với cô ta rằng đứa con trong bụng cô ta có dị tật, nhất định phải phá bỏi”

“Bà Lục, chuyện tôi đã hứa với bà, tôi nhất định sẽ làm. Về phần tôi dùng biện pháp gì để làm, xin bà cũng không cần phải hỏi đến.”

“Ông!”

“Nếu thậm chí trong lời nói của bà cũng không có một chút tin tưởng cùng tôn trọng nào đối với tôi, thì tôi nghĩ rằng việc hợp tác giữa hai chúng ta cũng nên kết thúc tại đây.”

Nhìn thấy thái độ cứng rắn của chủ nhiệm Nhậm, đột nhiên mẹ Lục không còn lời gì để nói.

Bà xoay chuyển tròng mắt, dù sao cũng chỉ là đợi thêm một tuần nữa thôi, cũng không phải chuyện gì to tát.

Vậy thì cứ để cho Lâm Thúy Vân kiêu ngạo thêm vài ngày nữa!

Mà bên kia, Lâm Thúy Vân và Tô Lam đi về phía bên ngoài bệnh viện.
 
Chương 5036


Chương 5036

“Thúy Vân, mình nhìn thấy lúc cậu đi ra từ trong phòng trưởng khoa, sắc mặt cậu dường như không được tốt cho lắm. Bây giờ dì Lục không có ở đây, rốt cuộc là có chuyện gì thì cậu nói cho mình biết đi!”

Lâm Thúy Vân khẽ thở dài một hơi: “Chủ nhiệm Nhậm nói rằng một vài chỗ trong kết quả siêu âm của mình có vấn đề. Vì thế tuân sau mình phải đến lấy máu xét nghiệm một lần nữa, cuối tuần mới có kết quả.”

Tô Lam nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Thúy Vân, cô mở miệng an ủi: “Đừng lo lăng! Kỳ thật mỗi lần siêu âm và xét nghiệm máu đều cho kết quả khác nhau. Việc này có liên quan đến tình trạng thể chất, tâm trạng hoặc chế độ ăn uống của cậu trong ngày hôm đó.

Nếu không có vấn đề gì lớn thì cậu cũng đừng nên để chuyện này trong lòng.”

Sau một hồi suy nghĩ, Lâm Thúy Vân thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô ấy cười nói: “Đúng là đều là bác sĩ, vừa nấy chủ nhiệm Nhậm cũng nói mấy câu tương tự như vậy với mình! Ông ấy còn nói kết quả kiểm tra này cũng không có vấn đề gì quá lớn. Nhưng là để chắc chắn, tốt nhất vấn là nên làm một cuộc kiểm tra khác. Dù sao cũng chỉ là rút thêm một ống máu mà thôi.”

“Nếu ngay cả bác sĩ cũng đã nói như vậy, chứng tỏ đó chắc chắn không phải là vấn đề lớn. Cậu đừng quá lo lăng, nên giữ tâm trạng thoải mái thì đứa bé trong bụng cậu cũng sẽ tốt lên thôi!”

“Mình hiểu rồi.”

Lúc hai cô gái đang vui vẻ trò chuyện cùng nhau, đột nhiên sau lưng có một giọng nói dịu dàng vang lên.

“Cô Tô, là cô sao?”

Lâm Thúy Vân và Tô Lam hơi dừng lại, bọn họ quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Chỉ thấy Phương Thu Cúc mặc áo của bệnh viện ở trên người, cô ta đang đứng cách đó không xa, trên mặt còn mang theo một nụ cười nhìn bọn họ.

“Thật sự đúng là cô rồi, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm!”

Phương Thu Cúc nở một nụ cười nhạt, sau đó cô ta chậm rãi bước đến.

Lâm Thúy Vân tò mò nhìn Tô Lam.

Vì cô ấy không biết người này nên Tô Lam nhanh chóng giải thích: “Phương Thu Cúc chính là người phát ngôn cho câu lạc bộ tư nhân của Thẩm Tư Huy.”

“Thì ra là vậy… “

Lâm Thúy Vân cố tình mang âm cuối kéo dài.

Ánh mắt cô ấy khẽ quét qua phần bụng hơi nhô lên của Phương Thu Cúc.

“Cô chính là người bên ngoài của Thẩm Tư Huy… Ừm!”

Trước khi đợi Lâm Thúy Vân nói hết câu, Tô Lam lập tức lấy tay che kín miệng cô ấy lại: “Thúy Vân, đó là một sự hiểu lầm!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Sau khi nhìn thấy hành động giữa Lâm Thúy Vân và Tô Lam, Phương Thu Cúc không những không tức giận mà trên mặt cô ta còn nở một nụ cười thản nhiên.

“Không có vấn đề gì, xem ra quan hệ giữa hai người và Nguyễn Bảo Lan cũng khá tốt!”

Tô Lam ngượng ngùng cười cười, sau đó cô nhanh chóng quay người nói thầm vài câu vào tai Lâm Thúy Vân. Cô kể hết chân tướng sự việc một cách ngắn gọn nhất có thể cho Lâm Thúy Vân nghe.

Sau khi Lâm Thúy Vân biết rằng đây là một sự hiểu lầm, trên khuôn mặt của cô ấy hiện ra một nụ cười ngượng ngùng.

“Cô Phương, tôi xin lỗi, tôi tưởng cô là tình nhân mà Thẩm Tư Huy nuôi ở bên ngoài! Tôi cũng đã gặp Nguyễn Bảo Lan. Tuy rằng quan hệ giữa hai chúng tôi cũng không tốt lắm, nhưng cũng xem như là đã gặp mặt vài lần. Ban nấy tôi cũng không cố ý nói ra những lời này, thật xin lỗi.”
 
Chương 5037


Chương 5037

Nhìn thấy Lâm Thúy Vân nhận lỗi một cách thẳng thắn như vậy, Phương Thu Cúc cũng không trách cô ấy, thay vào đó cô ta lại càng thêm thích tính cách này của Lâm Thúy Vân.

Bởi vì tính cách của cô ta thuộc loại dịu dàng, nên cô ta cũng đánh giá rất cao con người vô tư, rất vui vẻ như Lâm Thúy Vân.

“Tiện thể, tôi còn chưa hỏi, tại sao cô lại đến bệnh viện?”

Phương Thu Cúc vừa đi đến phòng bệnh của mình vừa mở miệng hỏi.

Trên khuôn mặt Lâm Thúy Vân lộ ra | một nụ cười hạnh phúc, cô ấy đưa tay ra chạm vào bụng mình: “Tôi đến đây để khám thai, cũng đã gần ba tháng rồi.”

“Thật không? Chúc mừng côi”

“Cô nói mấy lời khách sáo như vậy để làm gì? Chúng ta hãy mau nói những chuyện khác!”

Ngay khi câu nói của Lâm Thúy Vân vừa dứt, Tô Lam tinh ý phát hiện ra rằng trên khuôn mặt của Phương Thu Cúc lóe lên một tia phức tạp.

Ba người bọn họ vừa trò chuyện vừa bước ra cửa.

Nhìn thấy Phương Thu Cúc chuẩn bị đi đến phòng bệnh của mình, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng họ: “Bác sĩ không nói với cô là mấy ngày hôm nay cô phải ở trên giường bệnh nghỉ ngơi hay sao? Tại sao lại đi xuống dưới này?”

Hai người Lâm Thúy Vân và Tô Lam quay đầu lại, phát hiện Chiến Minh Khoa đang mặc một bộ quần áo màu đen trên người, đứng cách họ khoảng bốn hoặc năm mét.

Ánh mắt anh ta khi nhìn Phương Thu Cúc thật sự rất dịu dàng nhưng khi nhìn qua Lâm Thúy Vân và Tô Lam lại trở về với vẻ thờ ơ và lạnh lùng.

“Anh là cậu chủ lớn nhà họ Chiến à?”

Lâm Thúy Vân đột nhiên kêu lên.

Chiến Minh Khoa lạnh lùng ngẩng đầu lên đánh giá người phụ nữ có thân hình cao gây, trưởng thành nhưng lại xinh đẹp quyến rũ như yêu tỉnh này.

Khi nói, giọng điệu của anh ta rất lạnh nhạt: “Chúng ta quen biết nhau sao?”

Lâm Thúy Vân nhanh chóng lắc đầu: “Nhiều năm trước, cha tôi đưa tôi đến tham gia một bữa tiệc rượu, tôi nhớ lần đó anh có chơi piano trong bữa tiệc đó.

Hôm đấy, anh chơi thật sự rất hay nên tôi khá là có ấn tượng với anh. Không ngờ mười năm sau, trông anh cũng không khác với lúc xưa!”

Đối với những người đã từng quen biết như Lâm Thúy Vân, trong lòng Chiến Minh Khoa có chút kháng cự.

Anh ta liếc nhìn Lâm Thúy Vân, không muốn chào hỏi mà đi thẳng đến bên cạnh Phương Thu Cúc, rất tự nhiên đứng bên cạnh cô ta.

Khi nói, giọng điệu lạnh lùng khó chịu ban đầu đã trở nên dịu dàng và nhẹ nhàng hơn, mặc dù nghe vẫn còn có chút hơi khó chịu: “Theo anh về bệnh viện nghỉ ngơi, ngoan, nghe lời”.

Từ “ngoan” vừa phát ra, đầu Phương Thu Cúc hơi cúi xuống. Tô Lam và Lâm Thúy Vân không biết được biểu hiện trên gương mặt của cô ta là khó xử hay ngại ngùng.

Một lúc sau, Phương Thu Cúc ngẩng đầu mỉm cười nhìn về phía Tô Lam và Lâm Thúy Vân, nói một giọng nói yếu ớt: “Vậy tôi về nghỉ ngơi trước nha.”

“Được, nghỉ ngơi cho tốt, giữ gìn sức khỏe là quan trọng nhất!”

Tô Lam gật đầu và chào tạm biệt Phương Thu Cúc.

 
 
Chương 5038


Chương 5038

Chiến Minh Khoa khoác lấy vai Phương Thu Cúc, quay người đi về phía bệnh viện, khi anh ta và Tô Lam đi ngang qua nhau, dường như sâu thắm trong ánh mắt hai người có dừng lại trong giây lát, nhưng sau đó lại nhanh chóng rời đi.

Sau khi Lâm Thúy Vân và Tô Lam lên xe, Tô Lam rất tò mò hỏi: “Thúy Vân, cậu có quen biết người nào ở nhà họ Chiến không?”

“Đương nhiên biết, nhà họ Chiến là bức tường thành của thành phố, ai mà không biết chứ!”

Tô Lam nghẹn lời giơ tay phải lên: “Mình.”

Lâm Thúy Vân sửng sốt trong giây lát, nhanh chóng năm tay cô để xuống, mỉm cười nói: “Xin lồi, suýt chút nữa mình quên, cậu cũng chưa bao giờ quan tâm đến những lời bàn tán này. Thật ra mình cũng có nghe cha mình nói, ông cụ nhà họ Chiến vốn là quan chức cấp cao của thủ đô, sau này cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà ông ta đã từ chức. Sau đó, nhà họ Chiến bắt đầu tham gia vào giới kinh doanh, họ chỉ kinh doanh lớn chứ không kinh doanh nhỏ và thậm chí còn làm ăn với các chính phủ trên thế giới. Còn về loại hình kinh doanh họ đang làm thì…”

Khi Lâm Thúy Vân nói điều này cô ấy đột nhiên cảnh giác nhìn xung quanh và sau đó nghiêng người nói một cách thân bí: “Mình nghe nói rằng rất có thể là một doanh nghiệp kinh doanh vũ khí!”

“Cậu nói cái gì?”

“Suytl”

Lâm Thúy Vân nhanh chóng làm hành động im lặng: “Những điều mình nghe cũng chỉ là tin đồn, khi nói đến những chuyện như này, mình cảm thấy chúng ta vẫn là nên nói ít thôi.”

Tô Lam biết rằng có thể khiến cho Lâm Thúy Vân trở nên cẩn thận và bí mật như vậy thì đây có lẽ là sự thật.

“Chúng ta không cần bàn luận họ kinh doanh cái gì nhưng nói đến hai anh em của nhà họ Chiến, hai người bọn họ chính là cực phẩm của thế giới này.”

Lời nói của Lâm Thúy Vân chưa dứt, đầu của Tô Lam đã bị lấp đầy bởi những tia chớp.

Cô đột nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện: “Chờ đã, Thúy Vân, cậu nói nhà họ Chiến có bao nhiêu anh em?”

Tô Lam nhớ rõ khi cô và Nguyễn Bảo Lan đến bệnh viện cùng Phương Thu Cúc vào hai ngày trước. Phương Thu Cúc từng nói với cô rằng nhà họ Chiến có ba anh em.

Nhưng tại sao bay giờ Lâm Thúy Vân lại nói là chỉ có hai anh em?

“Cậu chắc chắn chứ? Nhà họ Chiến chỉ có hai anh em thôi sao?”

Lâm Thúy Vân võ ngực đảm bảo: “Đương nhiên là mình chắc chắn rồi!

Mặc dù lúc đó mình chỉ mới có mười bảy tuổi nhưng đối với người con trai đẹp trai như thế thì mình rất có ấn tượng, mình có thể đảm bảo rằng nhà họ Chiến thật sự chỉ có hai anh em.”

“Vậy có khi nào chỉ có hai anh em có mặt trong bữa tiệc đó hay không?”

Lâm Thúy Vân nhanh chóng läc đầu: “Hoàn toàn không thể! Bữa tiệc tối hôm đó thật sự rất hoành tráng thế nên tất cả mọi người trong nhà họ Chiến đều có mặt. Với lại khi cha của bọn họ giới thiệu cũng có nói ông ấy chỉ có hai người con trai, một người tên là Chiến Minh Khoa, còn một người tên là Chiến Lưu Thành”

“Cậu nói cái gì?”

Tô Lam lập tức bị sốc khi nghe những lời này. Lâm Thúy Vân rất bất ngờ trước phản ứng của Tô Lam, không hiểu vì sao cô lại phản ứng dữ dội như vậy: “Mình nói rằng nhà họ Chiến có hai người con trai, một người tên là Chiến Minh Khoa, một người tên là Chiến Lưu Thành. Chiến Minh Khoa cái người mà chúng ta vừa đụng phải ở cổng bệnh viện, anh ta là anh cả. Còn cái người Chiến Lưu Thành kia là con thứ hai, rất đẹp trai, chỉ có điều khí chất của anh ta rất giống với anh trai mình.
 
Chương 5039


Chương 5039

Lúc nào vẻ mặt của anh ta cũng trầm tính y như là có người đang nợ anh ta rất nhiều tiền vậy.”

Lời nói của Lâm Thúy Vân làm cho Tô Lam rất bối rối. Sau một hồi suy nghĩ, cô dường như nghĩ ra được một điều gì đó, đột nhiên cô lấy điện thoại từ trong túi ra.

Cô lấy bức ảnh của Chiến Lưu Thành từ cuộc trò chuyện của cô và Nguyên Phương Thảo, sau đó đưa cho Lâm Thúy Vân.

“Cậu xem xem có phải là người này hay không?”

Lâm Thúy Vân nhận lấy điện thoại, sau khi nhìn thoáng qua thì lập tức gật đầu: “Không thể sai được! Là anh ta! Bộ dạng này của anh ta, vừa nhìn là có thể nhớ rất rõ ràng!”

Nhưng sau khi giọng nói vừa dứt, trên mặt cô ấy lại có một chút do dự.

Cô ấy lấy lại điện thoại, sau khi quan sát và xác định thật kỹ, khuôn mặt Lâm Thúy Vân có chút do dự: “Thoạt nhìn thì chính là anh ta, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, tại sao có luôn cảm thấy có gì đó không ổn?”

“Cậu nói không ổn là có ý gì?”

“Ý mình là nhìn tướng mạo đường nét trên khuôn mặt thì thật sự rất giống nhau nhưng phong cách này… Thật sự quá khác biệt! Lúc đó ở buổi tiệc mình nhìn thấy Chiến Lưu Thành mặc một bộ quân áo Tây âu nhỏ màu đen, khuôn mặt ảm đạm như cả thế giới này đều đang nợ anh ta một cái gì đó.”

Dừng lại một lúc, Lâm Thúy Vân cầm điện thoại lên và đưa lại cho Tô Lam: “Bây giờ nhìn lại một lần nữa, tóc của anh ta màu nâu sẩm, trên người khoác chiếc áo len lớn màu đỏ và đôi bông tai đỉnh tán bên tai trái. Đây là những sản phẩm xa xỉ phổ biến nhất vài năm trước đây. Với lại nhìn nụ cười của người trong bức ảnh này, có thể cảm thấy được anh ta là một con người rất vui tươi tỏa nắng. Anh ta với Chiến Lưu Thành rõ ràng là hai người.”

Tô Lam cau mày: “Vậy nên cậu cho rằng có vấn đề?”

“Ừ? Tô Lam, ý của cậu như thế nào? Chẳng lẽ trước kia cậu cũng đã từng gặp anh ta rồi sao?”

Tô Lam thầm than trong lòng.

Cô không chỉ nhìn thấy mà cậu ấm tỏa nắng Chiến Lưu Thành đó còn từng tỏ tình với cô nữa đấy!

Tuy nhiên những chuyện đó Tô Lam không nói với Lâm Thúy Vân.

“Trước đây khi quay phim ‘Đại Mộng Vô Song’ mình có đã gặp một nhà biên kịch. Thông qua nhà biên kịch đó cũng gặp được Chiến Lưu Thành một vài lần.

Nhưng như cậu nói, mình đã gặp anh ta một vài lần nhưng mỗi lần gặp lại cho mình một cảm giác hoàn toàn khác.

Thậm chí đôi khi mình tự hỏi liệu hai người họ có phải là một người hay không?”

Khuôn mặt Lâm Thúy Vân đột nhiên kinh hãi: “Không phải chứ, chuyện này làm sao có thể bí ẩn như vậy?”

Tô Lam mím nhẹ môi, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Nếu như là cái người Chiến Lưu Thành vui vẻ toả nắng lúc đầu kia thì có lẽ Tô Lam cảm thấy có thể nói chuyện dễ dàng với người này. Nhưng khi đối mặt với Chiến Lưu Thành lạnh lùng và tàn nhãn ấy, từ đáy lòng cô luôn có một cảm giác lo lắng và hoảng sợ.

Khác với sự thờ ơ của Quan Triều Viễn, Chiến Lưu Thành không chỉ rất lạnh lùng mà thậm chí còn mang theo một chút quỷ dị và u ám khiến người ta ngần ngại và muốn giữ khoảng cách với anh 1a.

“Thôi quên đi, dù sao chúng mình với bọn họ cũng không có việc gì, để ý đến anh ta làm cái gì”

Điều mà Lâm Thúy Vân không thích là đi bận tâm đến việc không liên quan đến mình.

Cô ấy đưa tay và vuốt phẳng nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của Tô Lam.

“Tô Lam, dù sao mình cũng bị Lục Mặc Thâm giam giữ ở nhà đã lâu rồi, rất ngộp thở. Hay là hôm nay hai chúng mình đi ăn lẩu đi, mình rất thèm.”
 
Chương 5040


Chương 5040

Tô Lam nhìn cô ấy một cách tức giận.

“Nói cái gì đấy? Còn ăn lẩu, hiện tại cậu đang là phụ nữ mang thai nên ăn kiêng mới phải.”

“Ai dai”

Lâm Thúy Vân bắt đầu giở trò vô lại ở tại chỗ của mình: “Ăn kiêng! Ăn kiêng!

Lúc nào cũng muốn mình kiêng hết cái này đến cái kia. Lúc mẹ mình mang thai mình và em trai, muốn ăn cái gì đều có thể ăn cái đó. Mình và em trai sinh ra vẫn rất rất khoẻ mạnh đó, không thấy sao. Đặc biệt là mình, dịu dàng hào phóng, ngoại hình đẹp, tính tình lại tốt, với lại còn có đầu óc thông minh, cái miệng lại lưu loát lanh lợi,…”

“Được rồi, có ai lại có thể không biết xấu hổ như vậy chứ.”

“Mình nói cậu này, Tô Lam, lần này cậu phải đi ăn lẩu chung với mình. Nếu đi ăn một mình mà không ngại thì mình cũng phải đi rất nhiều lần rồi. Được không, xin cậu đó năn nỉ mà…”

Lần này, Lâm Thúy Vân dùng đến tuyệt chiêu làm nũng của nhà họ Lâm.

Tô Lam nhìn vào đôi mắt ủ rũ của cô ấy, đau đầu thở dài bất lực: “Vậy được rồi!”

“Tuyệt vời, Tô Lam, mình biết cậu là người tốt nhất với mình mài”

“Vậy chúng ta phải nói chuyện trước. Khi đi ăn, chúng ta có thể gọi lẩu uyên ương, mình có thể ăn cay nhưng cậu chỉ được phép ăn nước dùng bình thường!”

“Không vấn đề! Không vấn đề!”

Lâm Thúy Vân gật đầu như giã tỏi.

Gần nửa giờ sau, hai người đã đến nhà hàng lẩu hot nhất bên cạnh quảng trường Thiên Trì.

Vì cuối tuần nên có rất nhiều người đến.

Sau khi Tô Lam và Lâm Thúy Vân lấy số, họ thấy có hơn chục bàn đang chờ. Thế là hai người buồn chán chuẩn bị đi dạo một lúc, đến lượt thì quay lại.

Vì Lâm Thúy Vân đang mang thai nên Tô Lam đi rất chậm khi đi dạo cùng cô ấy, lúc này giống như một cuộc dạo chơi, vận động các cơ xương và gân cốt một chút.

Hai người họ không thực sự có ý định đi mua sắm.

“Đúng rồi Thúy Vân, bình thường cậu đi đâu, giáo sư Lục cũng luôn theo sát cẩn thận. Hôm nay cậu đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe mà sao anh ấy lại không đi cùng cậu trong một ngày quan trọng như vậy?”

Tô Lam cũng rất tò mò lý do vì sao lại như vậy. Bởi vì cô biết Lục Mặc Thâm quan tâm Lâm Thúy Vân đến mức nào.

Cô đã nghe nói về việc này trước đây và kể từ khi biết Lâm Thúy Vân đang mang thai, giáo sư Lục rất cẩn thận từng li từng tí, giống như cầm trên tay thì sợ rơi, ngậm trong miệng thì sợ tan.

Trong những lần kiểm tra sức khỏe trước đó, Tô Lam cảm thấy không yên tâm nên đã gọi điện thoại đến và định đi cùng Lâm Thúy Vân, nhưng giáo sư Lục hoàn toàn không cho cô cơ hội này.

Giáo sư Lục lạnh lùng không chỉ cẩn thận chu đáo, mà còn chăm sóc cảm xúc của Lâm Thúy Vân rất tốt.

Nghe Lâm Thúy Vân nói, trong toàn bộ quá trình kiểm tra cô ấy chỉ việc ngồi yên một chỗ bởi vì hầu như tất cả các quy trình đều do Lục Mặc Thâm thực hiện hết.

Cô ấy chỉ cần đi theo Lục Mặc Thâm và đợi anh ta gọi tên.

Vì vậy, trong ba tháng qua, Lâm Thúy Vân gần như bị Lục Mặc Thâm chăm sóc đến mức không lo được cuộc sống cơ bản của bản thân.
 
Chương 5041


Chương 5041

Mà đợt kiểm tra này là đợt kiểm tra quan trọng hơn so với những lần trước nhưng Lục Mặc Thâm không đi cùng Lâm Thúy Vân, điều này thực sự khiến cô cảm thấy có chút kỳ lạ.

Lâm Thúy Vân mở miệng trách móc nhẹ: “Mình nghe nói hôm nay công ty có một khách hàng rất quan trọng cần tiếp đón, hơn nữa thân phận của khách hàng đó cũng rất to nên anh ấy không cùng mình đi kiểm tra được. Nhưng không sao, mỗi ngày anh ấy đều theo mình như vậy, mình gần như cảm thấy thật phiền phức!”

Tô Lam nhìn bộ dạng không vừa ý của Lâm Thúy Vân, đảo mắt im lặng: “Mình nói cậu nghe nè, Lâm Thúy Vân, cậu đúng là một con sói nhỏ mắt trắng vô lương tâm! Có phúc mà không biết hưởng! Cậu phải tính xem có bao nhiêu nữ sinh viên trẻ trung ở Đại học Lan Ly coi giáo sư Lục là nam thần trong lòng họ, cậu phải hết sức chú ý đến anh ấy! Nếu không một ngày nào đó anh ấy bị bắt cóc bởi cô gái trẻ trung và dịu dàng nào đó thì đến lúc đó cậu sẽ không còn nơi nào để khóc!”

“Anh ấy dám! Xem mình có chặt đi cái chân thứ ba của anh ấy không!”

Khi Lâm Thúy Vân nói những lời này, tay cô vấn đặt trên ngực. Ngoài ra còn có biểu hiện đắc thắng trên khuôn mặt của cô ấy.

Vẻ ngoài tự tin đó rõ ràng là một niềm tin không hề nao núng đối với Lục Mặc Thâm.

“Những cái khác thì mình không dám nói gì nữa nhưng với lòng tin dành cho Lục Mặc Thâm thì mình có, mình tin vào tính cách của anh ấy, tin vào nhân phẩm của anh ấy. Anh ấy sẽ không bao giờ làm điều gì có lỗi với mình đâu!”

Khi Lâm Thúy Vân nói những lời này, khóe miệng cô ấy không tự chủ được mà nhếch lên một chút. Nụ cười hạnh phúc tràn ngập trên khuôn mặt cô ấy, không có gì có thể che giấu được.

“Nào, đừng thể hiện tình cảm trước mặt mình! Để mình nói cho cậu biết là vợ chồng mình cũng rất tình cảm!”

Tô Lam cố tình nói một câu để So sánh.

“Hừ, đương nhiên là mình biết nếu nói vê show ân ái thì ai có thể so với ông chồng nhà cậu được, thật là!”

Lâm Thúy Vân dùng cùi chỏ chọc Tô Lam.

Cả hai vừa nói vừa cười khi lang thang trong trung tâm thương mại.

Nửa giờ trôi qua nhanh chóng, Lâm Thúy Vân cảm thấy đi bộ hơi mệt, cô ấy định ngồi xuống nghỉ ngơi thì có tin nhăn trên điện thoại của nhà hàng lấu báo rằng sắp được tới lượt họ.

“Tô Lam, nhà hàng lẩu có chỗ rồi, chúng ta mau trở về thôi!”

“Được.”

Hai cô gái nhanh chóng quay người đi về phía quán lẩu.

Chỉ là khi đi được hai bước, Tô Lam phát hiện Lâm Thúy Vân đang đi bên cạnh đột nhiên dừng lại.

“Thúy Vân, có chuyện gì vậy?”

Tô Lam ngạc nhiên nhìn cô ấy khi thấy khuôn mặt xinh đẹp đầy nụ cười của Lâm Thúy Vân bỗng trở nên lạnh lùng.

Trong tích tắc, ngay cả ánh mắt của cô ấy cũng trở nên đáng sợ.

Tô Lam tò mò nhìn theo ánh mắt của cô ấy và cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến cô sững sờ.

Bởi vì cô nhìn thấy Lục Mặc Thâm ở cửa một nhà hàng Pháp rất sang trọng cách đó không xa.

Và quan trọng nhất, anh ta không đi một mình.

Đứng bên cạnh anh ta là một cô gái nhỏ khoảng chừng mười tám, mười chín tuổi.
 
Chương 5042


Chương 5042

Cô gái nhỏ mặc một chiếc áo khoác da màu đen sáng sủa, khi bước đi phụ kiện trên người kêu lạch cạch. Cô ta có một kiểu tóc rất trẻ trung cùng với những dải ruy băng quấn quanh ngọn tóc, còn mang một đôi bốt cao màu đen lộ ra bắp đùi trắng như tuyết, cả người toát ra vẻ Âu Mỹ thuần thục.

Lúc này, cô ta đang ôm cánh tay Lục Mặc Thâm với nụ cười trên môi,còn kéo anh ta vào nhà hàng Pháp cao cấp đó.

Lục Mặc Thâm đang đứng quay lưng về phía bọn họ, vì vậy Tô Lam không thể nhìn rõ biểu hiện của anh ta vào lúc này.

Bọn họ chỉ thấy Lục Mặc Thâm đứng yên tại chỗ, giống như không có ý định đi vào. Nhưng cũng không có nghĩa là muốn rời đi.

Cánh tay Lâm Thúy Vân đột nhiên siết chặt.

Tô Lam quay đầu nhìn lại và thấy khuôn mặt của Lâm Thúy Vân đã trở nên rất tệ.

“Thúy Vân…”

Khi Tô Lam đang định nói gì đó, cô đột nhiên phát hiện Lâm Thúy Vân buông lỏng cánh tay, trực tiếp đi về phía Lục Mặc Thâm.

Tô Lam vội vàng đuổi theo, bởi vì cô phát hiện lúc này, cô bé kia thực sự đang kiễng chân lên rồi thì thâm vào lỗ tai Lục Mặc Thâm.

Và sau khi giáo sư Lục lắng nghe những lời của cô gái nhỏ kia, sự kiên định trên khuôn mặt của anh ta dường như dao động.

Vẻ mặt lạnh lùng ban đầu trở nên bình thản như không có chuyện gì. Hai người sánh vai nhau đi thẳng về phía nhà hàng Pháp.

Lâm Thúy Vân nhìn thấy cảnh này càng tức giận sôi máu.

Bọn họ bước nhanh tới, định xông vào nhưng lại bị người phục vụ ở cửa bất ngờ chặn lại.

“Xin hỏi cô có hẹn trước không?”

Lâm Thúy Vân đẩy người phục vụ ở cửa sang một bên và chuẩn bị lao vào trong: “Các người tránh ra cho tôi!”

Người phục vụ ở cửa nhanh chóng ngăn cô ấy lại, thái độ vẫn rất lịch sự nói: “Xin lỗi cô, chúng tôi chỉ nhận các khách hàng đã đặt chỗ trước. Nếu cô không đặt chỗ trước thì rất xin lỗi, chúng tôi không thể cho cô vào được.”

Lâm Thuý Vân bị chặn lại ở cửa nhưng cô ấy vẫn kiêng chân lên để nhìn vào trong.

Cô ấy nhìn thấy Lục Mặc Thâm và người con gái kia càng lúc càng đi xa hơn, bọn họ định rế vào bên trong. Một lúc sau hai người họ đã hoàn toàn biến mất trước mặt cô ấy.

Trong lúc vội vàng, Lâm Thuý Vân đã nắm lấy tay người phục vụ ở cửa và nói: “Vậy tôi có thể đặt lịch hẹn ngay bây giờ được không?”

“Thực sự xin lỗi, cô phải hẹn trước cho chúng tôi ba ngày mới được, nếu không cô xem thử…”

Sau khi nghe thấy điều này, Lâm Thuý Vân gần như tức giận đến cực điểm.

Cô ấy tức giận nói: ‘Anh mau bỏ tôi ra, hôm nay tôi nhất phải vào trong.”

“Thực sự xin lỗi cô, nếu hôm nay tôi để cô vào trong thì công việc của tôi cũng sẽ không còn nữa.”

Hai người họ cứ như vậy đứng ở cửa giằng co nhau. Nhìn thấy hai người họ như vậy, Tô Lam vội vàng bước tới và nói nhỏ: “Thuý Vân, cậu cẩn thận một chút, cậu đang mang thai đấy.”

Lâm Thuý Vân cúi đầu liếc nhìn bụng của mình và đột nhiên có chút nản lòng.
 
Chương 5043


Chương 5043

Cô ấy bực bội quay lại, sau đó bước đến khu vực chờ bên cạnh và ngồi xuống: “Mang thai thì mang thai, sáng nay Lục Mặc Thâm nói với mình rằng anh ta phải tiếp một khách hàng quan trọng, nên anh ta không thể cùng mình đi kiểm tra được. Mình cứ nghĩ đó thực sự là một khách hàng quan trọng, nhưng không ngờ khách hàng quan trọng mà anh ta nói lại là một cô gái trẻ ước chừng mười bảy tuổi. Anh ta thực sự nghĩ mình ngốc sao?”

Tâm trạng của bà bầu biến động rất nhiều khi mang thai. Vào lúc này, cơn giận của Lâm Thuý Vân đang trên đà bùng phát. Theo tính khí của cô ấy, nếu không phải vừa rồi bị ngăn cản thì cô ấy nhất định sẽ xông vào đánh chết Lục Mặc Thâm và người phụ nữ kia.

“Thuý Vân, đừng tức giận, nếu có hiểu lầm gì ở đây thì sao?” Lúc Tô Lam nói điều này, khuôn mặt của Lâm Thuý Vân càng trở nên khó coi.

“Vừa rồi cậu không thấy sao? Khi cô †a khoác tay Lục Mặc Thâm, anh ta cũng không cự tuyệt, có thể có hiểu lầm gì chứ?” Lâm Thuý Vân càng nói càng †ức giận, cô ấy lúng túng đứng dậy, xắn tay áo định lao vào nhà hàng Pháp: “Không được, hôm nay mình nhất định phải để anh ta giải thích rõ ràng, nếu không mình không thể nuốt trôi cục tức này.”

Tô Lam biết tính tình Lâm Thuý Vân rất nóng nảy, bất kỳ vấn đề gì cô ấy cũng phải giải quyết ngay lập tức, không muốn chậm trễ dù chỉ một phút.

Nhưng người phục vụ ở cửa hàng này cũng kiên quyết nói rằng cô ấy không được phép vào trong. Nếu cô ấy nhất quyết lao vào thì rất có thể cô ấy sẽ bị thương.

Tô Lam nhanh chóng nắm lấy cánh tay Lâm Thuý Vân và nhắc nhở cô ấy: “Thuý Vân, cậu bình tĩnh trước đã.

Mặc dù không có cách nào xông vào gặp giáo sư Lục nhưng cậu có thể gọi điện hỏi anh ấy mà. Nếu cậu không vào được thì cũng không có nghĩa là anh ấy không ra được.”

Lời nói của Tô Lam khiến Lâm Thuý Vân sực hiểu ra, cô ấy đột ngột dừng lại sau đó lấy điện thoại ra bấm gọi cho Lục Mặc Thâm.

Lâm Thuý Vân đang định chất vấn anh ta thì có một giọng nữ cực kỳ lạnh lùng ở đầu dây bên kia: “Xin lỗi, người nhận tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng…”

“Lục Mặc Thâm, anh xong đời rồi.”

Lâm Thuý Vân gầm lên và tức giận ném điện thoại xuống đất.

Tô Lam cảm thấy rất lo lắng khi thấy cô ấy không kiềm chế được cảm xúc của mình: “Thuý Vân, cậu đừng kích | động như vậy, có thể là tín hiệu bên trong không tốt lắm.”

Mặc dù cảm xúc của phụ nữ khi mang thai quả thực có sự lên xuống rất lớn. Nhưng những biến đổi cảm xúc lớn như Lâm Thuý Vân có thể sẽ làm tổn thương đứa trẻ trong bụng.

Tuy nhiên, những lo lắng của Tô Lam dường như vô ích, cô đã đánh giá thấp khả năng tự điều chỉnh của Lâm Thuý Vân rồi. Cô ấy hít một hơi thật sâu, sau đó cô ấy lui về phía sau như không có chuyện gì xảy ra, trong nháy mắt đã trở nên rất bình tĩnh.

Lâm Thuý Vân vươn tay nắm lấy cánh tay Tô Lam nói: “Tô Lam, đi thôi.”

”A, chúng ta đi đâu vậy?”

Lâm Thuý Vân liếc nhìn cô: “Chúng †a đi xuống bãi đậu xe.”

Tô Lam nhất thời không kịp hiểu chuyện gì bèn hỏi: “Tới bãi đậu xe làm gì? Cậu không đi ăn lẩu nữa sao?”

Lâm Thuý Vân khịt mũi lạnh lùng nói: ‘Lẩu đương nhiên là phải ăn, nhưng bây giờ chúng ta còn có việc quan trọng hơn phải làm.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Đến bãi đậu xe thì cậu sẽ biết thôi.”

Sau khi hai người đến tâng một, Lâm Thuý Vân lấy ra một chiếc chìa khóa trong túi và bấm nó hai lần.

Cô ấy nhìn thấy một chiếc Maserati màu đen đang nhấp nháy ở bãi đậu xe VIP cách đó không xa.
 
Chương 5044


Chương 5044

“Chính anh ta.” Lâm Thuý Vân kéo Tô Lam hùng hổ đi về phía Maserati.

“Thuý Vân, sao cậu có chìa khóa xe của anh ấy?”

“Chìa khoá xe có là gì chứ? Mình còn có cả mật khẩu thẻ ngân hàng Lục Mặc Thâm cơ mà.”

Lâm Thuý Vân bước tới và đứng trước chiếc Maserati màu đen, một sự lạnh lùng hiện lên trên khuôn mặt của cô ấy.

Tô Lam nhìn cô ấy như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi sợ.

Cô nhanh chóng hỏi: “Thuý Vân, cậu định làm gì vậy?”

“Mình không thể gọi Lục Mặc Thâm ra ngoài, nhưng sẽ có người gọi anh ta ra ngoài. Vừa nói xong, Lâm Thuý Vân trực tiếp lấy ra một chiếc chìa khóa từ †úi xách của mình và quẹt một cách không do dự lên trên bề mặt của chiếc xe Maserati.

Cùng với động tác của Lâm Tô Lam là một âm thanh xuyên thấu vang lên bên tai cô. Mặt trước của chiếc Maserati trị giá hơn ba tỷ đồng lập tức bị trây xước với vết xước dài hơn một mét.

Tô Lam hoàn toàn bị sốc trước hành động của Lâm Thuý Vân: “Thuý Vân, cậu…”

“Tô Lam, đừng nói gì cả. Một giây †rước mình còn võ ngực nói rằng mình tin tưởng vào Lục Mặc Thâm. Nhưng không đến hai phút sau, anh ta đã dùng những hành động đó để tát cho mình tỉnh ngộ. Cục tức này mình nuốt không trôi, hôm nay mình nhất định phải cho anh ta nhớ đời.”

Lâm Thuý Vân gần như nghiến răng nói và cô ấy bắt đầu tàn phá chiếc Maserati: ‘Anh không cùng tôi đi khám thai mà lại cùng người con gái khác đi ăn đồ Pháp, anh giỏi lắm, tôi cho anh ăn, cho anh ăn này.”

Tô Lam nhìn Lâm Thúy Vân như vậy thì không nói nên lời.

Sau khi Lâm Thuý Vân kết thúc quá trình của mình, cô ấy quay lại và đi đến †rước camera ở bãi đậu xe lắc lắc chiếc chìa khoá trong tay với vẻ mặt khiêu khích.

Sau đó, cô ấy quay lại và đi đến trước chiếc Maserati của Lục Mặc Thâm quẹt thêm một vệt đen nữa.

Ngay sau đó có tiếng phát ra từ phòng an ninh: ‘Làm gì vậy? Đứng yên đấy.”

Lâm Thuý Vân quay đầu lại và hướng về phía camera hùng hồn nói: “Chỉ có đứa ngu mới đứng yên chờ các anh đến thôi.”

Nói xong, cô ấy nhanh chóng quay người chạy về phía thang máy.

Tô Lam cảm thấy sợ hãi khi thấy Lâm Thuý Vân bỏ chạy, cô chạy theo phía sau và hét lên: “Cậu chạy chậm thôi.”

Khi hai người họ chạy đến nhà hàng lẩu thì đồng loạt thở hổn hển.

Tô Lam nhìn Lâm Thuý Vân với vẻ mặt sững sờ, nói: “Thuý Vân, chẳng lẽ vào lúc này mà cậu vẫn còn có ý định tiếp tục ăn lẩu ở đây ư?”

Lâm Thuý Vân nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên, mình không chỉ muốn ăn lẩu bình thường mà còn muốn ăn một nồi lẩu cay.”

Tô Lam không nói nên lời, sau đó Lâm Thuý Vân kéo cô đi vào trong.

Cô ấy vừa đi vừa bấm đốt ngón tay để tính toán: “Theo ước tính của mình thì khoảng ba mươi đến bốn mươi phút nữa nhân viên an ninh mới đi thông báo với chủ xe, sau đó sẽ tìm chúng ta, thời gian đó vừa vặn để chúng ta ăn bữa cơm này.”

“Ôi, vào lúc này mà cậu vẫn có tâm trạng để ăn à?”

Lâm Thuý Vân đã ngồi sẵn vào chỗ và bắt đầu biện minh: “Tô Lam, cậu đã bao giờ nghe câu nói người là sắt cơm là thép chưa, sao lại không ăn chứ? Kể từ lân trước mình ra nước ngoài để học thêm, Lục Mặc Thâm cũng ném mình ở bên đó một tuần rồi trở về nước, trong khoảng thời gian đó mình lúc nào cũng trong tình trạng đói bụng, sau này mình mới phát hiện ra cho dù có bất kể có chuyện gì xảy ra thì ăn uống vẫn là quan trọng nhất. Hơn nữa, mình còn phải chuẩn bị cho một trận chiến cam go sắp tới, nếu không ăn thì lấy sức đâu mà chiến đấu.”
 
Chương 5045


Chương 5045

Nhìn thấy tham vọng chiến thắng của Lâm Thuý Vân, Tô Lam bắt đầu thầm thương tiếc cho Lục Mặc Thâm: “Giáo sư Lục, lần này anh chỉ có thể tự cầu may mắn cho mình mà thôi.

Ở phía bên kia, trong phòng Vip của nhà hàng Pháp, người phục vụ đang gọi đồ ăn thì đột nhiên có người ở quầy lễ tân vội vàng bước vào. Bước chân vội vã của cô ấy đã làm gián đoạn bầu không khí hài hòa trong phòng.

Cô gái nhỏ ngồi đối diện Lục Mặc Thâm đang chống căm nhìn chằm chăm vào Lục Mặc Thâm một cách ngây ngốc. Đột nhiên có người xông vào, cô ta quay đầu lại, rất không vui và nói băng tiếng phổ thông xen lẫn tiếng Anh: “Xin lỗi, phục vụ trong nước đều xông vào phòng của khách mà không gõ cửa sao?”

Sau khi người phục vụ ở quầy lễ tân nghe thấy vậy thì sắc mặt cô ấy đột nhiên lúc trăng lúc xanh. Cô ấy vội vàng bước tới xin lôi: “Rất xin lỗi vì đã làm gián đoạn bữa ăn của hai người, nhưng bây giờ tôi có một việc rất quan trọng.”

Trước khi cô ấy nói xong thì cô gái ngồi đối diện với Lục Mặc Thâm đứng dậy. Cô ta xoay người đi đến bên cạnh bàn ăn, hai tay khoanh trước ngực và liếc mắt nhìn người phục vụ nói: “Nếu cô muốn xin số điện thoại hay Twitter thì xin lỗi cô tìm nhầm người rồi.”

Nói xong, cô ta quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Lục Mặc Thâm với đôi mắt đầy vẻ chiếm hữu.

Tuy nhiên, đáng tiếc là từ đầu đến cuối Lục Mặc Thâm chỉ lặng lẽ nhìn thực đơn trước mặt.

“Không, có lẽ cô đã hiểu nhầm gì rồi.

Nghe thấy người phục vụ đến đây không phải vì xin số điện thoại thì cô ta cũng an tâm hơn. Cô ta quay lại ngồi đối diện Lục Mặc Thâm và tiếp tục chống căm nhìn chằm chằm vào anh ta một cách chăm chú.

Lục Mặc Thâm cũng thản nhiên nói: “Vậy cô nói cho tôi biết rốt cuộc có chuyện gì quan trọng?”

Người phục vụ ở quầy lễ tân thở dài: “Xin hỏi hai vị, chiếc Maserati màu đen đang đậu ở bãi đậu xe VIP là xe của anh sao?”

Cô gái trẻ nhìn chăm chằm vào Lục Mặc Thâm từ đầu đến cuối, cô ta thậm chí còn không nghe thấy những gì mà người phục vụ kia đang nói.

Nhưng Lục Mặc Thâm đã ngẩng đầu lên sau khi nghe thấy từ Maserati màu đen.

Từ lúc người phục vụ bước vào, Lục Mặc Thâm luôn cúi đầu nên cô ấy không nhìn thấy khuôn mặt của anh ta.

Lúc này khi anh ta ngẩng đầu lên nhìn về phía mình thì trong lòng cô ấy đột nhiên cảm thấy rộn ràng. Không hiểu vì sao cô ấy đột nhiên có chút căng thẳng, thậm chí ngay cả đầu lưỡi cũng bắt đầu cứng lại. Thảo nào cô gái vừa rồi rất lo lắng khi thấy cô ấy bước vào. Bởi vì người đàn ông trước mặt thực sự quá đẹp. Không đúng, không nên chỉ dùng một từ đẹp để miêu tả anh ta.

Anh ta không chỉ có ngoại hình đẹp mà cả dáng người và khí chất đều rất bắt mắt. Ngay cả khi ngồi một chỗ thì khí chất của anh ta vẫn không có cách nào giấu đi được.

Nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng của cô gái trẻ ở quầy lễ tân đỏ lên, cô gái trẻ kia cau mày tỏ vẻ không hài lòng: “Nói mau lên, có việc gì.”

“À, vâng, vâng.” Người phục vụ ở quầy lễ tân càng đỏ mặt hơn, sau đó cô ấy nhanh chóng giải thích: “Vâng… Là như thế này. Vừa rồi chúng tôi nhận được cuộc gọi từ bộ phận an ninh, họ nói răng mười phút trước có hai người phụ nữ đã cào xước mặt trước của chiếc Maserati màu đen, vì vậy…”

Người phục vụ quầy lễ tân chưa kịp nói hết câu thì Lục Mặc Thâm đã lập tức đứng dậy bước ra ngoài.

“Ôi, giáo sư Lục, chờ tôi, chờ tôi với.

Vị trí của nhà hàng này thật sự rất khó đặt, nếu không chúng ta cứ ăn cơm trước đã.”

Nhưng Lục Mặc Thâm dường như không để ý đến kế hoạch của cô ta. Cô gái kia không ngừng than thở, nhưng khi thấy Lục Mặc Thâm càng lúc càng đi nhanh hơn thì cô ta chỉ biết bất lực cầm lấy ba lô vội vàng đuổi theo.

“Tôi thực sự không ngờ rằng luật pháp và trật tự trong nước lại tồi tệ như thế này? Hai người đó thật hỗn láo, bọn họ không nhìn thấy một chiếc xe sang trọng như Maserati sao?” Cô gái đi theo Lục Mặc Thâm suốt quãng đường, khó chịu nói: “Có lẽ bọn họ ganh tị với những người giàu có, anh tức giận cũng là phải thôi, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ rất tức giận. Giáo sư Lục, chờ tôi với, anh đi chậm một chút, tôi không theo kịp.”
 
Chương 5046


Chương 5046

Lục Mặc Thâm bước nhanh vào thang máy, không chút do dự ấn nút đóng cửa. Khi cô gái ở phía sau anh ta đang vội vã đi đến cửa thang máy thì thang máy đã đóng và bắt đầu đi xuống rồi. Cô ta tức giận nhìn số tầng đang giảm dân, sau đó đi đến thang máy bên cạnh ấn vào một cách tuyệt vọng.

Lúc Lục Mặc Thâm bước vào thang máy thì không khí xung quanh đã giảm đi đôi chút. Đối với Lục Mặc Thâm thì một chiếc Maserati thực sự không là gì trong mắt anh ta.

Điều duy nhất khiến anh ta trở nên lo lắng chính là hôm nay anh ta đã nói dối Lâm Thuý Vân. Theo tính khí của cô ấy nếu biết mình bị lừa dối thì anh ta chỉ có đường chết mà thôi.

Vào lúc này, giáo sư Lục không phải lo lăng về chuyện chiếc xe Maserati của mình có phải bị người khác cào xước hay không, mà là đang lo lắng xem có nên thú nhận thật với Lâm Thuý Vân hay không. Suy cho cùng thì cô ấy cũng là người bị hại trong chuyện này.

Trong khi anh ta đang suy nghĩ về vấn đề này thì điện thoại trong túi đột nhiên rung lên. Khi giáo sư Lục lấy điện thoại di động ra thì nhìn thấy năm tin nhắn hiện lên trên màn hình, không những thế anh ta còn bỏ lỡ năm cuộc gọi của Lâm Thuý Vân. Tất cả những cuộc gọi đều từ mười lăm phút trước.

Đột nhiên Lục Mặc Thâm có một điềm báo chẳng lành. Đúng lúc này, cửa thang máy vâng lên rồi từ từ mở ra, Lục Mặc Thâm sải bước đi ra ngoài. Khi anh đến tầng hầm của bãi đậu xe thì thấy có hơn chục người đang đứng quanh xe mình để bàn tán.

“Chậc chậc, mọi người mau nhìn xem, chắc chắn là một tên nhà giàu nào đó đùa giốn tình cảm với cô gái ấy rồi.

Cô gái kia không tìm được ai để trút giận nên chỉ có thể trút giận lên xe của anh ta mà thôi.”

“Tôi cảm thấy chủ nhân của chiếc xe này cũng chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải một cô gái đanh đá như vậy.”

“Tôi nghĩ người phụ nữ đó cũng khá nhãn tâm, cô xem, chiếc xe bị trầy xước này cũng không phải là rẻ, tôi đoán muốn khôi phục lại hình dáng ban đầu cho chiếc xe thật sự rất khó.”

“Vậy thì sao chứ? Theo tôi thấy thì chủ nhân của chiếc xe này đáng bị như vậy. Bây giờ mấy ông nhà giàu sống ỷ vào mình có chút tiền bạc mà đi trêu đùa tình cảm của người khác, tôi thấy làm xước xe như thế này đã là rất nhẹ nhàng rồi. Nếu ai đó dám trêu đùa tình cảm của tôi thì tôi nhất định sẽ cắt đứt cái chân thứ ba của người đó.”

Lục Mặc Thâm có thể nghe rõ được tất cả những lời nói vừa rồi của mọi người người xung quanh. Sắc mặt anh †a càng ngày càng khó coi, điềm báo trong lòng anh ta cũng ngày càng lớn hơn.

Khi Lục Mặc Thâm đến gần, mọi người gân như vô thức đứng sang một bên và nhường đường cho anh ta.

Không hiểu vì sao những người đó chỉ cần nhìn trang phục và khí chất toát ra từ người của Lục Mặc Thâm thì trong thâm tâm bọn họ đã xác định anh ta là chủ nhân của chiếc Maserati trây xước này rồi.

Thật tiếc là mặc dù người đàn ông này trông rất phong độ và đẹp trai nhưng anh ta lại đeo một cặp kính, đúng là mặt người dạ thú.

Đám đông háo hức tụ tập xung quanh để xem trò vui. Bọn họ hoàn toàn không có ý định rời đi.

Khi Lục Mặc Thâm bước đến bên cạnh xe thì có hai nhân viên bảo vệ tiến về phía anh ta cung kính nói: “Xin chào, ngài có phải là ngài Lục không?”

Lục Mặc Thâm vô cùng lạnh nhạt gật đầu.

“Anh Lục, anh xem chiếc xe này có phải của anh không?”

Lục Mặc Thâm nhìn hai người bảo vệ, sau đó đi thẳng tới trước xe mình.

Thế nhưng cảnh tượng trước mắt khiến anh lập tức đen mặt.
 
Chương 5047


Chương 5047

Bởi vì trên mặt chiếc xe đó của anh đã bị người ta dùng chìa khóa vẽ ra be chữ vừa to vừa xấu.

Đó chính là “cẩu nam nữ”!

Sau khi nhìn rõ ba chữ này, trên khuôn mặt điển trai của Lục Mặc Thâm lập tức như có mây đen bao phủ.

Khóe miệng anh không nhịn được mà trở nên méo xệch.

Những người ở xung quanh nhìn thấy vẻ mặt của Lục Mặc Thâm, họ cũng tự dưng lộ ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.

Thế nhưng điều càng khiến bọn họ kinh ngạc hơn chính là, mặc dù cậu chủ này nhìn thấy cảnh tượng đó, nhưng vẻ mặt anh dường như không có chút đau xót nào, ngược lại ánh mắt lại vô cùng quỷ dị, phức tạp.

Lục Mặc Thâm ngẩng đầu nhìn về phía góc có camera, anh nói với bảo vệ.

“Tôi có thể xem camera giám sát được không?”

Bảo vệ thậm chí còn chưa đáp lại, Sau lưng Lục Mặc Thâm đã truyền tới một giọng nói kinh ngạc đầy khoa trương: “Oh my godl”

Giọng nói lanh lảnh khiến mọi người xung quanh lần lượt quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy một cô ta gái trẻ ăn mặc rất thời thượng, trang điểm theo phong cách punk, trên người treo đầy phụ kiện chói sáng, phát ra những tiếng leng keng, cô ta bước tới.

Ánh mắt cô ta rơi xuống chiếc xe Maserati, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Cô ta bước mấy ước tới bên cạnh Lục Mặc Thâm, tiện tay kéo tay áo anh.

“Giáo sư Lục, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Giáo sư?

Mọi người nghe xong danh xưng cô †a gái gọi anh, vẻ mặt bỗng chốc trở nên thần bí không đoán được.

Mặc dù cô ta gái này trang điểm rất đậm, nhưng từ trên xuống dưới, cô ta đều lộ ra vẻ trẻ trung, nhìn cùng lắm chỉ có mười tám, mười chín tuổi mà thôi.

Bây giờ người trẻ tâm mười tám, mười chín tuổi thì nên làm gì?

Đương nhiên là phải học đại học rồi!

Lễ nào hai bọn họ là tình thầy trò sao?

Nếu như mọi chuyện thật sự như vậy thì đơn giản hơn nhiều rồi.

Người đàn ông này được gọi là giáo sư, vậy chắc chắn là phải có gia đình rồi.

Có lẽ lần này anh đưa cô ta bạn gái ra ngoài mua sắm, không cẩn thận bị chính thất bắt gặp.

Vậy nên, chính thất đã phẫn nộ, sau đó liên vẽ lên chiếc xe Maseratil Aiyo, mẹ tôi ơi, đây đúng là một màn kịch hay nha.

“Kỳ Lam, chuyện này không liên quan gì tới cô hết.”

Lục Mặc Thâm nhàn nhạt lên tiếng, sau đó anh không thèm nhìn cô ta gái trang điểm theo lối punk bên cạnh nữa.

“Giáo sư Lục, anh đang nói gì đấy?

Sao có thể không liên quan gì tới em được chứt”

“Vừa nhìn đã biết là cô ta gái nào đó đố kị khi anh với em ở bên nhau rồi, vậy nên mới rạch xe anh, cố ý làm ra hành vi báo thù này!”
 
Chương 5048


Chương 5048

Cô gái được gọi là Kỳ Lam mở to mắt, lập tức khoanh hai tay lại, tức giận trách móc bảo vệ ở bên cạnh: “Mấy người các anh rốt cuộc làm ăn kiểu gì vậy! Còn có thể ở đây làm gì nữa? Còn không mau đi xem camera giám sát cho tôi maul”

“Chúng tôi ở đây có chỉ phí hết, hơn nữa còn nộp phí gửi xe nữa! Nếu như không tìm được người trả xe cho chúng tôi, vậy mọi tổn thất đều do bên công ty các anh bồi thường hết!”

Lục Mặc Thâm nhíu chặt mày, vô cùng khó chịu nhìn dáng vẻ nữ chủ nhân của Kỳ Lam.

Năm phút sau, bảo vệ mở màn hình camera lên trước mặt Lục Mặc Thâm đã vô cùng yên tĩnh đứng tại chỗ, xem xong, anh càng nhíu chặt mày hơn.

“Anh Lục, anh nhìn thấy chưa? Chính là cô gái này!”

“Có phải anh có mâu thuẫn gì với cô ấy không? Bởi vì tôi nhìn thấy sau khi cô ấy rạch xong không hề có ý chạy trốn gì hết, hơn nữa lại còn cố ý chạy tới trước camera khiêu khích, dáng vẻ đó giống như cố ý thu hút sự chú ý của chúng ta vậy!”

Một người bảo vệ ngồi bên cạnh cũng gật đầu phụ họa: “Không sai, đúng là kỳ quái. Tôi làm bảo vệ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người kiêu ngạo như thế, Xem dáng vẻ không sợ gì hết khi rạch xe của cô ấy kìal”

Kỳ Lam đứng bên cạnh hừ một tiếng.

Bởi vì khi xem camera, cô ta vần luôn đứng ở bên cạnh, toàn bộ quá trình đều nhìn thấy rõ hai người phụ nữ trong camera trông rất xinh đẹp.

Thế nhưng hai người bọn họ không xinh đẹp cùng một kiểu.

Cô gái mặc đồ trắng có khí chất ôn hòa tao nhã, cả người nhìn rất dịu dàng thanh khiết như hoa sen.

Còn cô gái mặc đồ thể thao kia, vóc dáng vô cùng quyến rũ.

Ngũ quan của cô ta tinh xảo tới nỗi không thể tìm ra khuyết điểm được, chỉ cần nhìn một cái là thấy giống ý như hồ ly tỉnh.

Nếu như cô ta đoán không nhầm thì người phụ nữ này nhất định đang gây sự chú ý với Lục Mặc Thâm!

“Thật sự quá nực cười, con người bây giờ thật sự quá đáng lắm rồi! Ngay cả chút kiến thức thông thường cô ta cũng không có sao? Lễ nào cô ta không biết đây là Maserati sao? Lẽ nào cô ta không biết Mesarati đắt thế nào ư?”

“Vẽ xe người ta thành cái dạng này, phải biết trước mặt xe bị xước như này căn bản là không sửa lại được, là phế thải chắc luôn rồi.”

;› Kỳ Lam đứng bên cạnh bất bình khó chịu, càng nghĩ càng tức.

Măng suốt hồi lâu, cô ta dứt khoát lấy điện thoại từ trong túi áo ra.

“Không được, những người này thật sự quá quất lắm rồi, đừng nghĩ rằng là phụ nữ mà tôi không dám xử các cô ta, tôi nhất định phải báo cảnh sát, để cảnh sát xử lí loại người này!”

Chỉ có điều cô ta vừa ấn mấy số thì trong tay đột nhiên trống rỗng.

Kỳ Lam ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra là Lục Mặc Thâm đã cướp điện thoại của cô ta, sau đó thẳng thừng ấn tắt máy.

Cô ta vô cùng khó hiểu nhìn Lục Mặc Thâm, không hiểu anh làm gì như vậy là vì cái gì.

“Giáo sư Lục, tại sao anh không để em báo cảnh sát? Lễ nào anh không nhìn thấy thái độ của người phụ nữ vừa rạch xe anh kiêu ngạo thế nào sao?”

“Anh không thể buông tha cho bọn họ được, không thể bởi vì bọn họ nghèo mà cho là bọn họ có lí được!”

Giọng nói Lục Mặc Thâm rất lạnh: “Tôi có nói là sẽ báo cảnh sát sao?”
 
Chương 5049


Chương 5049

Vừa nghe thấy lời này, Kỳ Lam liền há hốc miệng, ngay cả hai người bảo vệ đứng bên cạnh cùng hoàn toàn ngây ngốc.

Bọn họ không nghe nhầm chứ?

Người đàn ông này lại nói không báo cảnh sát?

Phải biết rằng, cho dù chỉ nhìn một cái cũng biết thương hiệu và mẫu mã của chiếc Mesarati này nhất định là bản giới hạn, giá trị lên tới mấy tỷ!

Mặt xe của anh đã bị rạch thành thảm như vậy, sợ rằng cả chiếc xe đều phải làm mới lại hết một lần.

Hơn nữa chiếc xe sang trọng như vậy không phải tiệm nào cũng sửa được, nhất định phải gửi về tiệm gốc để sửa chữa.

Nhìn mức độ hư hỏng của chiếc xe, chỉ sợ không tới chục triệu thì không thể nào sửa nổi.

Tổn thất lớn như vậy mà Lục Mặc Thâm lại nói không báo cảnh sát?

Thế giới của người có tiền người bình thường thật sự không hiểu nổi!

“Giáo sư Lục, anh thật sự không báo cảnh sát sao? Nếu như anh không báo cảnh sát thì chính là anh đang buông tha cho người phụ nữ đó, hôm nay cô ta dám rạch xe anh, ngày mai cô ta sẽ dám phóng hỏa đốt nhà anhI”

“Về sau cô ta sẽ không biết điều, nói không chừng sẽ lấy tính mạng ra uy hiếp anh, lẽ nào tất cả những điều này anh không để ý sao?”

Kỳ Lam đứng bên cạnh không dám tin nhìn Lục Mặc Thâm, trên mặt viết đầy sự phẫn nộ.

Nhưng ai biết được câu trả lời của Lục Mặc Thâm lại khiến cô ta vô cùng sửng số: “Nếu như cô ấy thật sự muốn đốt nhà tôi, vậy tôi chỉ có thể mua lại một căn mới thôi.”

“Giáo sư Lục, có phải anh điên rồi không? Nếu không thì sao lại nói mấy lời nhảm nhí này, lẽ nào, lẽ nào anh nhận ra người phụ nữ rạch xe anh?”

Ánh mắt Lục Mặc Thâm nhìn chằm chăm dáng vẻ kiêu ngạo, đầy khiêu khích của người phụ nữ trong camera giám sát.

Quen biết?

Chỉ tính là quen biết sao?

“Cô ấy là vợ tôi, cô cảm thấy bọn tôi có quen nhau không?”

Giọng điệu khi Lục Mặc Thâm nói ra câu này cũng rất thản nhiên.

Hoàn toàn không có chút ý định che giấu gì cả.

Thế nhưng lời này của anh lại khiến hai bảo vệ bên cạnh hoàn toàn mắt chữ A miệng chữ 0.

Kỳ Lam bên cạnh càng kinh ngạc hơn nữa.

Cô ta không dám tin, trợn trừng mắt nhìn Lục Mặc Thâm, bắt đầu nói lắp luôn rồi: “Giáo…. giáo sư Lục, anh, anh đang nói cái gì cơ?”

Lục Mặc Thâm quay người lại, lười biếng nhìn chằm chằm cô ta: “Tôi nói, người phụ nữ rạch xe tôi vừa nấy chính là vợ tôi.”

“Sao có thể được, sao cô ta có thể là vợ anh…”

Kỳ Lam căn bản không dám tin.

Nếu như Lục Mặc Thâm đã kết hôn rồi, sao lại không có ai nói cho cô ta biết?

Lục Mặc Thâm không hề quan tâm tới cảm xúc của Tiểu Ngại, bởi vì anh biết chỉ sợ là mình đã mang tới một rắc rối lớn rồi.

“Hai vị, bây giờ tôi nhất định phải đi †ìm cô ấy”
 
Chương 5050


Chương 5050

Hai mắt Lục Mặc Thâm sáng lên.

Nhìn vẻ mặt vô cùng khó xử của hai người bảo vệ kia, sau đó anh lại lạnh nhạt bô sung thêm một câu: “Vừa nãy các anh cũng nhìn thấy rồi, tính cách vợ tôi rất kích động, hơn nữa lại khá dễ nổi cáu. Nếu như tôi không mau chóng xuất hiện, tôi không dám bảo đảm cô ấy có đi đổi chiếc xe thứ hai, thứ ba, hoặc là thứ tư không nữa.”

“Tới lúc đó, tôi không biết trung tâm thương mại của các người liệu có gánh nổi tổn thất này không đâu.”

Sau khi nghe thấy lời này của Lục Mặc Thâm, bảo vệ vốn dĩ còn hơi do dự, sắc mặt đã lập tức thay đổi.

“Anh Lục đợi một chút, chúng tôi lập tức xem camera xem vợ anh bây giờ ở đâu!”

Lục Mặc Thâm gật đầu.

Rất nhanh sau đó, bọn họ nhìn thấy bóng dáng của Lâm Thúy Vân và Tô Lam ở trên tầng bốn.

Lục Mặc Thâm nhìn dáng vẻ cao ngạo của Lâm Thúy vân, trong đầu đột nhiên lóe lên, sau đó anh không chút do dự đi ra ngoài.

Kỳ Lam hoảng loạn nhìn anh rời đi, không cam tâm đuổi theo.

Bởi vì cô ta thật sự không dám tin nhưng lời Lục Mặc Thâm vừa nói là sự thật.

Nếu như cô ta không tận mắt nhìn thấy thì cô ta tuyệt đối sẽ không tin: “Giáo sư Lục, anh đợi chút, đợi em với!”

“Thúy Vân!”

Nhìn Lâm Thúy Vân hoảng loạn ngồi trước mặt mình, Tô Lam không nhịn được mà lên tiếng: “Thúy Vân, nếu không thì chúng ta nhịn chút đi!”

“Ăn cái gì vào cũng thấy như ngửi r*m vậy!”

Lâm Thúy Vân liếc nhìn Tô Lam một cái, gắp miếng thịt bò vào trong nồi lâu, nhúng một lúc.

Nhìn thấy đôi môi của Lâm Thúy Vân đã đỏ ửng lên, cuối cùng Tô Lam cũng không nhịn được mà nắm chặt đũa cô ấy lại: “Thúy Vân, mặc dù tớ biết đồ ăn ở tiệm lẩu này rất sạch sẽ, nhưng cậu ăn như vậy có phải là hơi…”

Sau khi nghe Tô Lam nói lời này, động tác của Lâm Thúy Vân dừng lại, dường như cô ấy cũng đang hơi do dự.

Chính vào khoảnh khắc cô ấy do dự, trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng vừa nãy ở cửa nhà hàng Pháp, cô gái trang điểm đậm kia thân mật đưa tay khoác tay Lục Mặc Thâm.

Ngọn lửa vô hình trong đầu cứ thế bị đốt lên.

Lí trí của cô ấy lập tức tan biến hết.

Cô ấy oai phong lẫm liệt bỏ cả tảng thịt bò vào trong miệng mình, ra sức cắn nuốt nó.

Dáng vẻ đó giống như trong miệng cô ấy không phải là thịt bò mà là tên Lục Mặc Thâm đáng chết kia vậy: “Không phải là sẽ ảnh hưởng tới con sao? Ảnh hưởng thì ảnh hưởng! Dù sao tên khốn kiếp Lục Mặc Thâm đó căn bản cũng không quan tâm, nếu đã như vậy thì con có cần hay không nữa cũng chẳng còn quan trọng nữa!”

Tô Lam vừa nghe thấy lời này liền biết Lâm Thúy Vân đang giận dỗi.

Lâm Thúy Vân này, mặc dù bình thường nhìn thì có vẻ tùy tiện cẩu thả nhưng vân rất rất đáo để.

Thế nhưng Tô Lam có thể nhìn ra, cô ấy vẫn rất coi trọng đứa con trong bụng.

Hôm nay cô ấy mở miệng nói những lời này, sợ là cũng bởi vì bị chọc tức mà thôi!

Cô đang chuẩn bị lên tiếng khuyên bảo mấy câu, đột nhiên có giọng nói âm trâm truyền tới từ phía sau hai người bọn họ: “Lâm Thúy Vân, lời vừa nãy em dám nói lại lân nữa không?”
 
Chương 5051


Chương 5051

Giọng nói thật sự quá quen thuộc, Lâm Thúy Vân không cần quay đầu lại cũng đoán ra được là ai.

Có lẽ bởi vì mấy tháng mang thai này mà cô bị tên Lục Mặc Thâm quản nghiêm quá rồi.

Trong lòng Lâm Thúy Vân gần như sinh ra một nỗi khiếp sợ với anh.

Vậy nên khi phía sau đột nhiên vang lên giọng nói, đôi đũa trong tay cô ấy run lên, miếng thịt bò vừa gặp lên liền rơi xuống.

Giống như phản xạ có điều kiện, Lâm Thúy Vân lập tức nhổ miếng thịt bò đã ăn một nửa trong miệng ra.

Thế nhưng suy nghĩ này vừa nảy ra, cô ấy đã hoàn hồn lại.

Chỉ nghe thấy “bốp” một tiếng, Lâm Thúy Vân ra sức đập đũa lên bàn.

“Bang” một tiếng, cô ấy đứng dậy, quay đầu lại nhìn.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, người vừa mở miệng nói chuyện với mình không phải ai khác mà chính là Lục Mặc Thâm vội vã tới đây.

Anh đã quá hiểu Lâm Thúy Vân, mấy tháng này vì sự quản thúc của mình nên cô ấy đã phải ăn kiêng, nhất định là không nhịn nổi nữa.

Hôm sau sau khi kiểm tra xong, có Tô Lam đi cùng cô ấy, cô ấy nhất định sẽ nảy sinh ý nghĩ xấu, chạy tới nơi này ăn lẩu.

Quả nhiên không sai, Lúc Mặc Thâm vừa đi vào liền nhìn thấy Lâm Thúy Vân và Tô Lam ngồi ở ghế VIP.

Giáo sư Lục của chúng ta đi vào mấy bước, nhưng còn chưa kịp tới gần bọn họ thì đã nghe thấy Lâm Thúy Vân nói cái câu con có cần hay không cũng không sao.

Ngay lập tức, mặt anh liền đen như đít nồi.

“Giáo sư Lục!”

Tô Lam đang chuẩn bị mở miệng nói gì đó.

Tô Lam đột nhiên nhìn thấy Lâm Thúy Vân giơ tay lên, ngăn cô nói lại.

Tô Lam vô cùng ngoan ngoãn im miệng lại, chỉ có thể im lặng đứng bên cạnh xem sự việc phát triển.

Lâm Thúy vân tức giận trừng mắt với Lục Mặc Thâm.

Dáng vẻ đó giống như bất cứ lúc nào cô ấy cũng có thể ăn tươi nuốt sống anh vậy. Sau đó cô ấy không chút do dự tát một cái lên mặt Lục Mặc Thâm.

Lục Mặc Thâm cũng hiểu rõ tính cách Lâm Thúy Vân, nếu như cô ấy thật sự tức giận, bạn nhất định phải để ngọn lửa trong bụng cô ấy được phát tiết ra hết, nếu không thì chỉ sợ chuyện này không xong được.

Vậy nên giáo sư Lục của chúng ta cũng không nói gì, mà chỉ yên lặng đứng tại chỗ, đợi cảnh tượng như mưa †o bão lớn trong tưởng tượng.

Thế nhưng Lục Mặc Thâm đợi gần mười phút vẫn không thấy Lâm Thúy Vân ở đối diện làm ra bất cứ hành động nào với anh cả.

Hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau. Lục Mặc Thâm chỉ nhìn thấy ngọn lửa phãn nộ trong mắt Lâm Thúy Vân.

Một lúc sau, Lâm Thúy vân thẳng thừng đưa tay ra cầm túi xách lên…

Cũng vào khoảnh khắc đó, Kỳ Lam và hai người bảo vệ kia cũng vội vội vàng vàng đi tới.

Kỳ Lam vừa đi vào liền nhìn thấy Lâm Thúy Vân đứng trước mặt Lục Mặc Thâm, hơn nữa cô ấy hình như đang động tay sờ túi xách của mình.

Động tác này lại khiến Kỳ Lam nghĩ tới cảnh tượng trong đoạn video, cô ấy hung dữ dùng chìa khóa vẽ lên xe Mesarati.
 
Chương 5052


Chương 5052

Lúc đó, Lâm Thúy Vân vô cùng đáng sợ, dáng vẻ hung bạo đó khiến người ta cảm thấy không thể thuyết phục được.

Vậy nên Kỳ Lam gần như là vô thức nghĩ tới hành động công kích của Lâm Thúy Vân.

Cô ấy đang chuẩn bị moi hung khí ra sát hại Lục Mặc Thâm sao?

“Giáo sư Lục, cẩn thận!”

Kỳ Lam hét lên một tiếng, không quan tâm gì, lao nhanh qua chỗ hai người.

Động tác trong tay Lâm Thúy Vân cứ thế cứng đờ lại.

Cô ấy quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy cô gái vừa nãy thân mật khoác tay Lục Mặc Thâm ở cửa nhà hàng Pháp giờ đang tức giận xông về phía mình.

Không chỉ như vậy, cô ta còn vừa chạy vừa tức giận chỉ vào cô, hét to mắng chửi: “Người phụ nữ điên nhà cô, rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Người phụ nữ điên?

Sau khi Lâm Thúy Vân nghe thấy bốn chữ này, cô ấy lập tức phẫn nộ.

Chính thất cô còn chưa nói cô ta là kẻ cướp chồng của người khác đâu!

Cô ta vậy mà lại tức giận chạy tới trước mặt cô, nói cô là người phụ nữ điên?

Vào khoảnh khắc Lâm Thúy Vân phân tâm, Tải Ngải đã nhanh chóng đi tới trước mặt cô ấy.

Có lễ bởi vì đang mang thai, nên động tác của Lâm Thúy Vân chậm hơn rất nhiều.

Thậm chí ngay cả khi cô gái kia xông tới trước mặt mình, khi cô ta đưa hai tay tới, cô vẫn còn chưa phản ứng lại được.

“Cô đi ra cho tôi, cô tránh xa anh ấy xa một chút.”

Kỳ Lam tức giận hét lên một tiếng, sau đó đẩy một cái thật mạnh về phía Lâm Thúy Vân.

Mặc dù nói lúc này Lâm Thúy Vẫn không đi giày cao gót, nhưng cái đẩy này của Kỳ Lam vấn rất mạnh.

Cô lảo đảo, cả người ngã về phía bàn.

Ở giữa bàn là nồi lẩu đang sôi sùng sục, nếu như Lâm Thúy Vân thật sự ngã xuống thì hậu quả khó mà lường được!

“Thúy Vân, cẩn thận!”

“Thúy Vân!”

Tô Lam và Lục Mặc Thâm kinh ngạc, đồng thời hét lên.

Cho dù Lâm Thúy vân bị đập một cái, nhưng theo bản năng làm mẹ, cô vân vô thức đưa tay ra bảo vệ đứa con trong bụng chứ không phải mình.

Hai tay cô mất đi sự chống đỡ, cả người nặng nề đập vào mép bàn.

Sau khi cô va chạm chiếc bàn vuông vào như vậy thì chiếc nồi ở trên bàn rung rung hai lần sau đó lập tức rơi xuống hướng cơ thể và khuôn mặt của Lâm Thúy Vân.

Ở bên cạnh, Kỳ Lam đứng yên tại chỗ chứng kiến tình cảnh này thì cũng bị hù hết hồn.

Từ đầu đến cuối cô ta cũng không nghĩ là muốn phá hủy Lâm Thúy Vân.

Chẳng qua là cô ta chỉ muốn người phụ nữ giống con yêu tỉnh này rời xa Lục Mặc Thâm một chút mà thôi.

Mắt nhìn thấy nồi dầu nóng hổi kia chuẩn bị dội lên gương mặt của Lâm Thúy Vân.
 
Chương 5053


Chương 5053

Tất cả những người đứng ở xung quanh đang vây lại xem tất cả đều phải nín thở.

Lâm Thúy Vân cũng bị một màn này ở trước mắt hù cho hết hồn.

Mặc dù nói cô ấy không phải là người trông mặt mà bắt hình dong nhưng nếu như toàn bộ số dầu nóng này đỏ lên trên mặt của cô ấy thì có thể nói gương mặt của cô ấy sẽ hoàn toàn bị phá hủy.

Sau đó thì cô ấy hoàn toàn không biết mình còn có thể có đủ dũng khí để đối mặt với Lục Mặc Thâm hay không nữal “AI”

Lâm Thúy Vân hét lên một tiếng, nhắm chặt hai con mắt của mình lại.

Chỉ có điều là vài giây sau, nỗi đau đớn kịch liệt như trong tưởng tượng của cô ấy vẫn không truyền tới.

Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy có một đôi tay lớn đột nhiên nắm vào bờ vai của cô ấy, ngay sau đó cô ấy liền ở trong một cái ôm rộng lớn mà vững chắc.

Sau một hồi trời đất quay cuồng thì cả người cô ấy đều thay đổi phương hướng.

“Hừt”

Lâm Thúy Vân vẫn chưa hoàn hồn, chợt nghe thấy một tiếng rên trầm thấp và ẩn nhãn từ trên đỉnh đầu truyền đến.

Những người ở xung quanh cũng đều từng người thốt lên những tiếng kinh ngạc: “Ôi trời ơi!”

Trong khi Lâm Thúy Vân đang được ôm thì nghe thấy tiếng thét chói tai của Tô Lam, ngay sau đó cô ấy vội vàng mở mắt của mình ra.

Vào lúc này, cô ấy nhìn thấy Lục Mặc Thâm không biết đã xuất hiện hiện ở trước mặt mình từ lúc nào.

Vào giờ phút hai, hai cánh tay hai bên mạnh mẽ đang gắt gao ôm lấy cơ thể của cô ấy ở trong ngực của anh ta.

Theo bản năng Lâm Thúy Vân ngẩng đầu lên, thì ngay lập tức bắt gặp ánh mắt của Lục Mặc Thâm cũng đãng buông xuống.

Sắc mặt của anh ta trắng bệch, trên trán hiện lên một tâng mồ hôi dày đặc, nhưng mà giọng nói của anh ta vẫn như trước nhẹ nhàng mà cưng chiều, đạm bạc nói: “Cô nàng đanh đá chua ngoa kia, ai cho phép em đi ăn lẩu hả?”

Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy trong đầu thoáng vang lên một tiếng thật lớn, sau đó thì lập tức trở nên bối rối.

Cô hoàn toàn ngốc nghếch nhìn vào Lục Mặc Thâm, nhất thời không kịp phản ứng không biết nói gì cho phải: PEiniis Cũng chính là vào lúc này, Tô Lam trông vô cùng lo lắng chạy từ xa đến đó, hốt hoảng hỏi: “Giáo sư Lục, anh không sao chứ?”

Tô Lam vừa nói dứt lời thì Ninh Kỳ Lam cũng vội vàng chạy đến đẩy tay của cô ra.

Cô ta cuống quít nắm lấy cánh tay của Lục Mặc Thâm, nhìn từ trên xuống dưới quan sát anh ta: “Giáo sư Lục, bây giờ đã là lúc nào rồi mà anh còn lo chuyện cô ta đi ăn lẩu chứ? Anh có biết là vết thương của anh…”

Ninh Kỳ Lam vẫn chưa nói xong thì Lâm Thúy Vân đã phục hồi lại tinh thần.

Cô ấy đứng thẳng người lên, dùng sức kéo Lục Mặc Thâm từ xa lại.

Chỉ nghe thấy Lục Mặc Thâm phát ra một tiếng kêu rên, lập tức lùi người lại.

Lâm Thúy Vân có thể nhìn thấy rõ ở đằng sau lưng của anh ta trải đầy dầu nóng.

Mặc dù lúc này cũng đã là mùa đông rồi, quần áo của Lục Mặc Thâm mặc trên người cũng có chút dày.

Thế nhưng sức nóng của chỗ dâu này cũng không thể khinh thường được.

Một nồi dầu lớn như vậy đều đã dội lên lưng của anh ta, nhất định là anh ta đã bị bỏng rất nặng!

Điều này là điều không thể nghi ngờ được nữa.
 
Chương 5054


Chương 5054

Nhưng nét mặt lúc này của anh ta giống như là căn bản không quan tâm đến vết thương ở trên lưng của mình.

Thậm chí còn có tâm trạng chất vấn tại sao cô ấy lại muốn đi ăn lẩu?

“Lục Mặc Thâm, có phải là anh bị điên rồi không!”

Lâm Thúy Vân trừng mắt nhìn anh ta, hốc mắt không tự chủ được cũng đỏ lên.

Cô ấy tức giận lại cầm lấy cánh tay của anh ta: “Anh là đồ ngốc sao? Ai muốn anh đỡ cho chứ!”

“Nếu như anh không đến đây thì với cơ thể tráng kiện của em thì làm sao sẽ có chuyện không tránh được cơ chứ!”

“Anh bị ngốc thật sao, thật sự em chưa từng thấy ai ngốc đến mức như anhl”

Lâm Thúy Vân nhìn tình cảnh ở †rước mắt mình thì lại cảm thấy vô cùng đau lòng, không nhịn được mà bắt đầu chửi ầm lên: “Có phải là đầu của anh bị cửa kẹp vào hay không hả? Ai bảo anh tới đây?”

Ninh Kỳ Lam đứng ở một bên nhìn thấy Lâm Thúy Vân liên tục mắng chửi Lục Mặc Thâm như vậy mà Lục Mặc Thâm vẫn không có chút biểu lộ nào là không vui cả, trên gương mặt tái nhợt kia vân mang theo nụ cười đầy cưng chiều.

Trong lúc nhất thời, Ninh Kỳ Lam lại không nhịn được có một sự tức giận xông lên.

Cô ta tiến về phía trước vài bước, chỉ vào cái mũi của Lâm Thúy Vân sau đó lại bắt đầu chửi ầm lên: “Cô rốt cuộc nghĩ mình là ai hả? Dựa vào cái gì mà cô dám mắng giáo sư Lục? Nếu không phải là vì bảo vệ cô thì tại sao anh ấy có thể bị thương như vậy cơ chứt”

“Cô chính là một con đàn bà bị điên, không cảm kích anh ấy thì thôi đi, lại còn dám chỉ thẳng vào mặt của anh ấy mắng, quả nhiên cô chính là một kẻ vong ân phụ nghĩa!”

“Cô quả thực chính là một kẻ ăn cháo đá bát, buông anh ấy ra mau, tôi không cho phép cô đụng vào anh ấy, hãy buông đôi tay bẩn thỉu của cô ra maul”

Lâm Thúy Vân còn đang dạy dỗ chồng của mình thì lại có người khác chạy đến xen vào nói này nói nọ.

Hơn nữa lạ còn dám chỉ thẳng tay vào mặt của cô ấy mà mắng, lập tức sự †ức giận của cô ấy bùng lên.

Cô ấy chạy lại năm lấy tay của Tô Lam dắt lại đến, sau đó lại kéo Lục Mặc Thâm đến trước mặt của cô nói: “Tô Lam, bây giờ cậu hãy lái xe đưa chồng của mình đến bệnh viện đi, nhớ rõ là nhất định phải khám ngay lập tức!”

Khi Lâm Thúy Vân đang nói lời này thì cô ấy còn cố ý nhấn mạnh chữ chồng, giống như đang sợ mọi người không nghe rõ.

Tô Lam ở một bên thì kinh ngạc nhìn vào cô ấy: “Cậu muốn mình dẫn giáo sư Lục đến bệnh viện sao, vậy còn cậu thì sao?

Cậu không đi cùng bọn mình sao?”

“Về phần của mình thì…”

Hai tay của Lâm Thúy Vân chống nạnh, đôi mắt to xinh đẹp lạnh như băng, lạnh lùng mà liếc về phía của Ninh Kỳ Lam: “Cậu cũng vừa nhìn thấy đấy, có một cô bé nhỏ không hiểu chuyện, không lo học hành cho tốt đi mà lúc nào cũng nghĩ ở trong đầu làm cách nào để đi dụ dỗ chồng của người khác!”

“Nếu như cha mẹ của cô bé không có đủ thời gian để dạy dỗ thì với tư cách là trưởng bối, tất nhiên là mình phải dạy dỗ lại cô bé thật tốt mới được!”

Ninh Kỳ Lam sau khi nghe xong những lời này thì lập tức tức giận đến nôi giậm chân: “Vị bác lớn tuổi này, cô đang nói đến ai vậy?”

Lâm Thúy Vân liếc mắt nhìn trông mười phần vô tội, cô ấy vô tội nói ra: “Bây giờ tôi sẽ ngay lập tức nói ra người mà tôi đang nhắc đến, tôi nói là một cô gái nhỏ như cô nếu như yêu thích việc cướp chồng của người khác như vậy thì ngày hôm nay vị bác lớn tuổi này sẽ giáo dục cho cô biết cách làm người là như thế nào!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom