Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 5135


Chương 5135

Nhìn thấy thái độ cứng rắn của Tô Lam, Quan Triều Viễn biết rằng nếu chuyện này không được sắp xếp ổn thỏa, cô căn bản sẽ không yên lòng và cùng mình về nhà.

Vì vậy, Quan Triều Viễn trực tiếp thay đổi thái độ của mình, kéo cô quay người lại, đi về phía văn phòng bác sĩ: “Không phải nói đi hỏi bác sĩ tình hình sao? Vậy thì mau đi thôi, còn đừng ngây ra đó làm gì.”

Từ thái độ của Quan Triều Viễn, đây rõ ràng là bộ dạng muốn quản chuyện tọc mạch này của Tô Lam đến cùng.

Tô Lam không kìm được, cô biết từ khi mang thai, Quan Triều Viễn đã để ý mình hơn rất nhiều.

Lúc này, cô chỉ có thể ngoan ngoấn đi theo anh, đi một mạch về phía văn phòng của bác sĩ.

Khi họ bước vào văn phòng, bác sĩ gần như ngay lập tức nhận ra Quan Triều Viễn.

Vốn dĩ là còn đang ngồi sau bàn làm việc, ngay lập tức sợ hãi đứng lên, thậm chí có chút run rẩy trong giọng điệu: “Cái đó … anh Quan, cô Lệ, xin hỏi hai người tìm tôi có chuyện gì không?”

Bác sĩ một bên vừa hỏi, não của anh †a một bên cũng đang hoạt động nhanh chóng.

Trong lòng thầm tự hỏi, hình như mình chẳng có chút liên quan gì với hai vị này, có lẽ không phải là đắc tội gì với hai nhân vật lớn này rồi.

Quan Triều Viễn chỉ đứng bên cạnh Tô Lam một cách rất lặng lẽ.

Khí chất toát ra từ toàn thân anh vừa lạnh lùng vừa cao quý, căn bản không cách nào ngó lơ được.

Khi nói, giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng, giống như thái độ thường ngày của anh khi làm việc và tiếp đãi mọi người vậy: “Nguyên Phương Thảo có phải là bệnh nhân của anh không? Cô ấy là bạn của vợ tôi.”

Sau khi chào hỏi, anh chỉ xoay người ngồi xuống sô pha bên cạnh, không có ý định tiếp tục nói.

“Cậu Lệ, anh nói là Nguyễn Phương Thảo sao? A, vâng, vâng, vâng, đúng vậy, tôi là bác sĩ điều trị của cô ấy.”

Tô Lam mỉm cười, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Bác sĩ, anh đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn hỏi, lần này cô ấy bị thương ở đâu?”

Vị bác sĩ lúng túng liếc nhìn Quan Triều Viễn, như thể đang cân nhắc bản thân phải dùng cách diễn đạt và từ ngữ nào mới có thể thể hiện khéo léo một chút: “Nói thế nào nhỉ, cô ấy so với lần trước được đưa đến bệnh viện của chúng tôi nghiêm trọng hơn một chút.”

“Ừm, ý tôi là trong vòng 24 giờ, cô ấy đã phải chịu rất nhiều lần xâm phạm thô bạo và nghiêm trọng, với những vết rách ở các mức độ khác nhau, gãy xương nhẹ ở tay phải. Tình hình đại khái chính là những…”

Sau khi nghe đến đây, trái tim của Tô Lam đập thình thịch, lông mày cũng gắt gao cau lại.

Nhìn thấy Tô Lam đứng đó, không hề lên tiếng.

Bác sĩ liền nói thêm một câu: “Nhưng tôi nghĩ so với vết thương trên cơ thể, cú sốc tỉnh thần của cô ấy có lẽ còn nghiêm trọng hơn lần trước.”

“Dù sao, trong vòng chưa đầy một tuân, cô ất đã hai lần liên tiếp gặp phải sự xâm phạm nghiêm trọng, hơn nữa trước đó cô ấy còn là một người phụ nữ chưa từng trải qua chuyện ấy, tôi e rằng so với người thường còn khó chấp đả kích này hơn.”

“Vì hai người là bạn của cô ấy, tôi muốn mọi người đi hỏi xem thái độ hiện tại của bệnh nhân, có cần báo cảnh sát để xử lý không?”

Sau khi nghe những lời này, Tô Lam liền nắm chặt tay thành nắm đấm.

Cô gần như đã cố gắng hết sức để kiểm soát một số cảm xúc của mình.

Cô thở mạnh một hơi, cố gắng bình ổn lại giọng nói: “Liệu có để lại di chứng gì không?”

Bác sĩ im lặng một lúc, anh ta có thể nhìn ra được, sau khi nghe những lời này, Tô Lam làm ra phản ứng như vậy, chắc hắn là hiện tại tạm thời không hề có ý dịnhd gọi cảnh sát.
 
Chương 5136


Chương 5136

Dù sao, thực sự muốn gọi cảnh sát, thì ngay sau khi chịu ưc hiếp cô ta đã báo cảnh sát rồi.

Tại sao chỉ trong một tuần ngắn ngửi lại xảy ra tình huống này một lần nữa?

Nói không chừng là hai vợ chồng trẻ đùa giốn, nhất thời mất đi chừng mực.

Suy nghĩ theo hướng này, bác sĩ không có ý định tiếp tục với vấn đề có nên gọi cảnh sát hay không, thay vào đó, anh ta nói: “Tôi nghĩ với tư cách là bạn bè của cô ấy, mọi người cần phải luôn luôn quan tâm sát sao đến vấn đề tinh thần của cô ấy, tốt nhất là có thể tiến hành khai thông tâm lý cho cô ấy ở một mức độ nhất định.”

“Ngoài ra, chúng ta cũng phải có biện pháp tránh thai kịp thời. Dù sao những vết thương khác trên cơ thể cũng có thể lành, nhưng về mặt tâm lý cũng có thể phải mất thêm một thời gian nữa.”

Sau khi nghe những lời của bác sĩ, Tô Lam im lặng một lúc lâu.

Một lúc lâu sau, trong ánh mắt lúng túng và mất tự nhiên của bác sĩ, cô mới nói: “Cảm ơn bác sĩ, tôi hiểu rồi.”

Hai người vai kê vai cùng nhau bước ra khỏi văn phòng của bác sĩ.

Tô Lam đi bên cạnh Quan Triều Viễn, bước chân nặng nề và có chút đờ đân.

Hai người họ cứ như vậy chậm rãi đi về phía trước, các y tá và bệnh nhân ra vào trong hành lang của bệnh viện, gần như là theo bản năng đều nhìn về phía họ.

Dù sao Quan Triều Viễn quá đẹp trai, Tô Lam cũng quá xinh đẹp, hai người này đứng chung với nhau thực sự quá bắt mắt.

Sau khi ra khỏi văn phòng bác sĩ, Quan Triều Viễn phát hiện lông mày của Tô Lam vẫn luôn cau lại, hơi thở trâm lặng ra khắp cơ thể.

Quan Triều Viễn vốn dĩ không định để tâm đến những chuyện tọc mạch này, nhưng anh không muốn thấy Tô Lam vừa mới mang thai không lâu đã phải lao tâm về chuyện này.

Anh trực tiếp duôi tay phải ra, ôm lấy vòng eo thon thả của cô vào lòng.

Tô Lam nhất thời không có phòng bị, cả người ngã vào ngực anh.

Cô vô thức đưa tay đỡ ngực anh, trong giọng điệu còn mang theo chút kinh hãi, trách măng: “Anh đang làm gì đấy?”

Quan Triều Viễn nhìn xuống cô, hỏi một cách thản nhiên: “Có cần anh ra mặt thay bạn em xử lý tên đó không?”

Sau khi nghe điều này, Tô Lam bất ngờ căn chặt môi, biểu cảm trên khuôn mặt cô trở nên cứng ngắc.

Cô ngẩng đầu lên, cau mày với Quan Triều Viễn.

Nhưng trước khi cô kịp lên tiếng, Quan Triều Viễn đã nói trước: “Không được phép đổ oán giận của người khác lên người anh, có nghe thấy chưa?”

Tô Lam cau mày, trừng mắt nhìn anh, với giọng điệu có vài phần bực bội: “Hừ, nghe có vẻ như ông chủ Lệ của chúng ta chưa từng làm ra loại chuyện cưỡng ép như vậy!”

Nói xong, Tô Lam đẩy anh ra, quay người đi về phía phòng bệnh của Nguyên Phương Thảo.

Quan Triều Viễn nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô liền biết được, sau khi cô gặp Nguyên Phương Thảo, có lẽ là nghĩ tới trước kia khi hai người gặp mâu thuần, bản thân đã ức hiếp cô rất…

Quan Triều Viễn cất bước đuổi theo, anh ôm Tô Lam vào lòng.

Giọng nói trâm thấp, khàn khàn vang lên bên tai cô: “Được rồi, được rồi, chẳng phải những chuyện trước đây đã qua rồi sao? Lúc đó anh không phải là thừa nhận lôi lầm của mình rồi sao? Chuyện nhỏ nhặt nhạt nhẽo còn muốn trút giận lên người anh, lần trước bài học kinh nghiệm của anh đã đủ lợi hại rồi!” “
 
Chương 5137


Chương 5137

Tô Lam biết rằng tâm trạng của mình lúc này không được tốt, lo lắng rằng tâm trạng không tốt của mình sẽ ảnh hưởng đến Quan Triều Viễn.

Cô cong môi, không tiếp tục đôi co về chủ đề này: “Được rồi, anh thực sự nên đi làm rồi!”

Khi Quan Triều Viễn nhìn thấy Tô Lam như vậy, biết lần này thực sự là cô đang đuổi anh đi rồi.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng anh vân là thỏa hiệp, cúi đầu hôn nhẹ lên má CÔ: “Có chuyện này lập tức gọi điện cho anh, nhé?”

Mùi hương nhàn nhạt của cơ thể đàn ông chậm rãi khuếch tán từ chóp mũi cô.

Mặc dù tâm trạng không vui nhưng Tô Lam vẫn mỉm cười với Quan Triều Viễn, cô gật đầu: “Ừ, em biết rồi.”

“Vậy anh đi trước.”

“Ông xã tạm biệt.”

Quan Triều Viễn nới lỏng vòng eo cực kỳ thon thả của Tô Lam, quay người lại.

Bóng dáng cao gầy đáng ngưỡng mộ dần dần đi xa, cuối cùng biến mất khỏi tâm mắt của cô.

Tô Lam đứng ở nơi đó nhìn về phía anh rời đi, ánh mắt có chút đờ đẫn.

Cô thở dài.

Thực chất, lần đó sau khi hai người cãi nhau, Quan Triều Viễn đã quá độc ác với cô rồi, làm cho cô phát sốt, lén chạy ra ngoài, còn suýt chút nữa gặp phải biến thái, chuyện này đã sớm qua đi rồi.

Quan Triều Viễn vì tìm kiếm cô đã phát điên lên, sau đó anh cũng thành khẩn xin lỗi mình rồi.

| Tô Lam không định nhắc lại chuyện cũ, gây rắc rối với anh.

Chỉ vì cảm thấy quá đồng cảm với Nguyễn Phương Thảo, cho nên mới cảm thấy tâm trạng không tốt.

Cộng thêm, phụ nữ mang thai vốn dĩ đã rất khó quản lý cảm xúc của mình, cho nên mới xả hết giận lên người Quan Triều Viễn.

Tính ra người này cũng thực sự là phải chịu ấm ức rồi.

Bỏ đi, sau khi giải quyết xong chuyện, về nhà xin sẽ lỗi anh sau!

Sau khi Tô Lam nghĩ thông rồi, chuẩn bị quay trở lại phòng bệnh, liền phát hiện Nguyễn Bảo Lan đang đứng bên phòng bệnh.

Cô ấy cứ liên tục nhón chân ghé vào cánh cửa, như thể muốn nghe xem bên trong có động tĩnh gì không.

Khi Tô Lam đến gần, cô nhận ra răng cánh cửa của phòng bệnh đã được đóng lại.

Cô dường như đã nghĩ ra điều gì đó, hỏi: “Bảo Lan, Chiến Lưu Thành đến rồi sao?”

Nguyễn Bảo Lan gật đầu, cô ấy hạ giọng, đi ra ngoài vài bước rồi nói với Tô Lam: “Anh ta đến khoảng năm sáu phút trước, vào được một lúc rồi. Tôi lo lắng và định ở lại đó, nhưng Phương Thảo nói rằng cô ấy có một số chuyện muốn nói chuyện riêng với Chiến Lưu Thành.”

“Cô ấy bảo tôi về trước, nhưng tôi thật sự không yên tâm, cho nên cứ đứng chờ ở cửa. Cửa phòng không khóa, nếu có động tĩnh gì bên trong sẽ xông vào ngay.”

Tô Lam thực sự khó hiểu, cô cau mày hỏi Nguyễn Bảo Lan: “Bảo Lan, cô biết chính xác tối hôm qua có chuyện gì xảy ra không?”

Khi nói đến chuyện này, Nguyễn Bảo Lan cũng không khỏi lúng túng.

Cô ấy lắc đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu: “Tôi không biết chính xác những gì đã xảy ra đêm qua, bởi vì Phương Thảo cũng không nói cho tôi biết.”

“Hôm đó khi chị bảo chúng tôi chăm sóc cô ấy, tâm trạng của cô ấy đã tốt | hơn một chút, vì vậy chúng tôi thu xếp cho cô ấy nhập viện, nhân tiện thuê chuyên gia tư vấn tâm lý giúp cô ấy.”
 
Chương 5138


Chương 5138

“Nhưng mỗi lần làm xong nhân viên †ư vấn tâm lý đều nói với chúng tôi hiệu quả không quá khả quan, không muốn chị quá lo lắng nên không có nói cho chị biết những chuyện này. Chỉ là dựa theo đúng thời gian tới để chăm sóc, đến tối hôm qua thì lại để hộ lý ở lại chăm nom, sáng hôm sau tôi lại tới.”

“Mọi việc đều diễn ra tốt đẹp, cô ấy ở lại bệnh viện vài ngày nữa sẽ có thể xuất viện, nhưng vào khoảng sáu, bảy giờ đêm qua, sau khi Thẩm Tư Huy đến bệnh viện đón tôi, tôi đã trực tiếp rời đi.”

“Sau đó khoảng ba giờ sáng, cô ấy gọi điện cho tôi, yêu cầu tôi đến khách sạn đối diện bệnh viện để đón cô ấy…”

Sau khi nghe điều này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lam ngay lập tức chìm xuống.

Cô lo lắng hỏi: “Vậy cô có biết người đàn ông đó là ai không?”

Thật ra, sau khi Nguyễn Phương Thảo chịu một đòn đả kích lớn như vậy, trừ phi là Chiến Lưu Thành, nếu không những người khác căn bản không có cách nào để gọi cô ta ra.

Vì vậy, Tô Lam đã mạnh dạn suy đoán: Nguyễn Phương Thảo có lẽ cũng không được coi là người trong làng giải trí, tuy không gương mặt của cô ta không được tính là đỉnh cao, nhưng cô †a có một khí chất mà những người phụ nữ bình thường không có được.

Cô ta sạch sẽ, đơn thuần, hoạt bát và lạc quan, người phụ nữ như cô ta càng làm cho đàn ông yêu thích!

Vẻ ngoài xinh đẹp có thể khiến đàn ông ngẩn ngơ.

Nhưng chỉ có khí chất thuần túy như ở trên người cô ta mới là điểm quan trọng nhất thu hút đàn ông lâu dài.

Chắng lẽ lần trước Lưu Thành giao cô ta cho người khác, người đó vui sướng với Nguyễn Phương Thảo một đêm, đối với cô ta đã sinh ra hứng thú, cho nên mới một lần nữa muốn ức hiếp cô ta?

Nguyễn Bảo Lan lắc đầu, nhưng cũng không hiểu lắm: “Khi tôi tới đó, Phương Thảo chỉ có một mình trong phòng. Tôi không nhìn thấy bất kỳ người đàn ông nào khác.”

Vậy người đàn ông đó rốt cuộc là ai, e rằng chỉ có Nguyễn Phương Thảo mới biết được.

Nhưng vấn đề ở chỗ loại chuyện khó mà mở miệng hỏi như thế nào, cả hai đều không biết phải nói như thế nào.

Tô Lam lập tức cao có.

Cô nhiều lần muốn đẩy bước vào để nghe Nguyễn Bảo Lan và Chiến Lưu Thành đang nói gì.

Nhưng lại sợ bản thân khi xông vào quá đột ngột, khiến cho Nguyễn Phương Thảo bất mãn.

Cho nên trong hoàn cảnh rối rắm như vậy, hai người đã đợi ở cửa gần mười phút đồng hồ.

Đúng lúc này, trong phòng bệnh đột nhiên nổ ra một trận tranh chấp kịch liệt, sau đó từ bên trong truyền đến một tiếng ngột ngạt!

Tô Lam và Nguyễn Bảo Lan sửng sốt.

Bọn họ vội vàng liếc nhau, sau đó nhanh chóng xoay người gõ cửa: “Phương Thảo, Phương Thảo, có chuyện gì vậy? Có chuyện gì sao?”

Nhưng không có phản hồi gì từ phòng bệnh.

Khuôn mặt của Nguyễn Bảo Lan đầy vẻ lo lắng: “Trong phòng chỉ có Phương Thảo và Chiến Lưu Thành. Chẳng lẽ Chiến Lưu Thành lại làm chuyện quá đáng với cô ấy sao? Chúng ta vào xem thử đi!”

Trái tim của Tô Lam đột nhiên †reo ngược lên.

Cô gần như không có chút do dự nào, lúc giọng nói của Nguyễn Bảo Lan rơi xuống, cô không chút do dự mở ra cánh cửa trước mặt.

“Trời ơi!”

Sau khi cánh cửa được mở ra, Nguyễn Bảo Lan, người đang đứng phía sau Tô Lam, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, không khỏi cảm thán.
 
Chương 5139


Chương 5139

Cô ấy theo bản năng lấy tay che miệng.

Và Tô Lam cũng đứng ở đó, vẻ mặt không dám tin nhìn phía trước.

Nhìn thấy Chiến Lưu Thành mặc một chiếc áo len to màu đỏ, lúc này đang đứng bên giường.

Tay phải anh ta đang nắm cổ tay Nguyễn Phương Thảo, trong khi tay trái che bụng mình.

Dòng máu đỏ tươi từ ngón tay chảy ra, nhuộm bộ quần áo đỏ thành tím đen.

Có thể thấy Nguyễn Phương Thảo đã cố gắng hết sức để đâm con dao này vào.

Và Chiến Lưu Thành dường như không muốn trốn tránh.

Máu trên bụng chảy ra ngày càng nhiều, khuôn mặt tuấn tú vốn có cũng trở nên tái nhợt vì mất máu quá nhiều.

Gương mặt tỏa nắng càng lộ ra vẻ vô cùng đau khổ.

Anh ta chỉ đứng trên đầu giường và nhìn chăm chằm vào Nguyễn Phương Thảo đang cầm một con dao găm, môi mấp máy, nhưng một câu cũng không nói ra được.

Chiến Lưu Thành vẻ mặt day dứt nhìn cô ta, anh ta muốn nói nhưng biểu tình trên mặt lại vô cùng phức tạp.

Giống như một biểu cảm xen lẫn vô Số cảm xúc.

Tuy nhiên, không giống như phản ứng của anh ta, Nguyên Phương Thảo ngồi trên giường thậm chí từ đầu đến cuối mí mắt cũng không nhấc lên.

Vẻ mặt thờ ơ chưa từng thấy hiện trên gương mặt cô ta.

Khi cô ta nói, giọng cực kỳ lạnh lùng: “Chiến Lưu Thành anh có biết không? Vốn dĩ nhát dao này tôi là hướng đâm đ ến trái tim anh, tôi muốn anh chết!”

Trong khi nói câu này, miệng Nguyễn Phương Thảo đột nhiên nở một nụ cười lạnh lùng và mỉa mai: “Nhưng rồi hình như tôi lại tính ra.

Nếu anh thật sự bị tôi đâm chết, một mình tôi chắc chắn sẽ không thể sống lâu được. Đến lúc đó vẫn phải cùng anh anh xuống địa ngục vậy thì phải làm sao?”

“Nói cho cùng, hiện tại chỉ cần nhìn thấy anh tôi liền cảm thấy ghê tởm, cho dù là địa ngục, tôi cũng không muốn chạm mặt anhl”

Khi Nguyễn Phương Thảo nói, giọng cô ta rất âm u.

Nhưng những người bên cạnh đều có thể nghe ra được, từng lời nói của cô †a dường như là nghiến răng nghiến lợi nói ra, đem theo sự hận thù sâu sắc và băng giá.

Tô Lam đứng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nguyễn Phương Thảo, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất lực vô cùng.

Cô nhìn Chiến Lưu Thành bằng ánh mắt phức tạp.

Thật ra điểm này cô vẫn rất rõ ràng, Chiến Lưu Thành là đàn ông, trước đây cô đã từng đánh giao lưu với anh ta rất nhiều lần.

Thể hình của anh ta đáng lẽ là rất nhanh nhẹ, với phản ứng của anh ta, còn có tình trạng thể chất hiện tại của Nguyên Phương Thảo.

Với nhát dao mà Nguyễn Phương Thảo đâm tới, nếu Chiến Lưu Thành thực sự muốn tránh, Nguyên Phương Thảo hoàn toàn không thể lại gần anh ta.

Vì vậy, chuyện này chẳng qua là bởi vì Chiến Lưu Thành áy náy, cho nên mới ngầm chấp nhận nhát dao này của cô 1a.

Chẳng lẽ anh ta định dùng cách này để trả lại lôi lầm mà anh ta đã gây ra cho Nguyễn Phương Thảo?

Nếu đúng như vậy, điều đó cũng có nghĩa là đêm hôm đó quả thực là anh ta đã đích thân đưa Nguyễn Phương Thảo đến giường của người khác.
 
Chương 5140


Chương 5140

Và những gì Nguyên Phương Thảo trải qua trong khách sạn đối diện bệnh viện đêm qua chắc chắn không thể chối bỏ liên quan với người đàn ông Chiến Lưu Thành này.

Nếu thật sự đúng như suy đoán, Chiến Lưu Thành làm ra những chuyện xấu xa đi quá giới hạn như vậy, đâm anh †a một nhát dao đã đủ rồi sao?

Nguyễn Phương Thảo không có phản ứng nào khác, cô ta ném mạnh con dao gọt hoa quả dính máu xuống đất.

Dùng hai tay ôm chặt đầu gối, cố gắng kiềm chế cử động run rẩy của toàn thân, lạnh lùng nói ra từng câu từng chữ: “Sáng sớm anh không phải là nói | anh nợ tôi, anh muốn trả sao? Vậy thì bây giờ nhát dao này, tất cả những gì anh nợ tôi đều đã trả sạch rồi, cho nên từ giây phút này trở đi, anh cũng không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa, cả đời này hai chúng ta cũng đừng gặp lại nữa, anh lập tức cút đi cho tôi, tôi vĩnh viễn cũng không muốn nhìn thấy anh! “

Chiến Lưu Thành đưa tay che phần bụng bị thương của mình, nhìn Nguyễn Phương Thảo bằng ánh mắt phức tạp, không một lời phản bác hay giải thích.

Tô Lam bước nhanh đến bên giường, cô ôm lấy Nguyễn Phương Thảo đang run rẩy, quay đầu liếc nhìn Chiến Lưu Thành vân đang đứng đó, giọng nói gần như bị xé rách: “Anh không nghe Phương Thảo nói gì sao? Muốn tiếp tục k1ch thích cô ấy thì cứ đứng đây đừng rời đi là được rồi!”

Mặc dù Nguyễn Bảo Lan không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ mọi chuyện đã âm ï thành cục diện như vậy, cô ấy chỉ có thể cắn răng chịu đạn bước tới thuyết phục: “Anh Chiến, nếu không thì anh về trước đi, dù sao anh cũng bị thương, tôi nghĩ anh nên đi gặp bác sĩ băng bó trước!”

Sau khi ánh mắt trịnh trọng của Chiến Lưu Thành dừng lại trên người Nguyễn Phương Thảo, anh ta chậm rãi quay người lại.

Anh ta ôm chặt vết thương, khó nhọc di chuyển và chậm rãi từng bước về phía cửa.

Nhưng trước khi tay anh ta chạm vào nắm cửa, anh ta đã dựa vào tường ngã một tiếp “bụp”.

Sau khi bị đâm, Chiến Lưu Thành hôn mê bất tỉnh.

Nguyễn Bảo Lan ngay lập tức gọi cho bác sĩ và y tá và đưa anh ta vào phòng phẫu thuật.

Không có cách nào che giấu chuyện lớn như vậy, vì vậy sau khi nhà họ Chiến nhận được tin tức lập tức từ Trung Bảo chạy tới.

Bà Chiến vội vàng đến phòng cấp cứu.

Sau khi biết con trai mình bị đâm và thậm chí được đưa đến phòng phẫu thuật của bệnh viện, lại càng thêm tức giận đến cả người phát run lên.

Bà ta gần như không nói gì, sắc mặt xanh mét lập tức báo cảnh sát.

Trong khoảng thời gian này, Nguyễn Bảo Lan đã cố gắng giải thích.

Nhưng bà Chiến thực sự quá sốt ruột và bực bội, thậm chí không nghe bất cứ lời nào của cô ấy.

Bà ta thậm chí còn chỉ tay về phía Nguyễn Bảo Lan, nói rằng nếu cô ấy dám ngăn cản bà ta gọi cảnh sát, bà ta sẽ yêu cầu cảnh sát bắt Nguyễn Bảo Lan với tội danh là đồng phạm.

Bởi vì sức mạnh của nhà họ Chiến ở Bạch Lạc thực sự quá lớn, sau khi bà Chiến gọi cảnh sát cảnh sát đã lập hồ sơ vụ án nhanh nhất có thể trong vòng chưa đầy nửa giờ.

Bọn họ thậm chí còn trực tiếp đến bắt Nguyên Phương Thảo vì tội cố ý giết người.

Ban đầu, cảnh sát cũng xem xét vết thương của Nguyễn Phương Thảo, và lên kế hoạch thẩm vấn và ghi chép đối với cô ta ở bệnh viện.

Tuy nhiên, khi cảnh sát vừa mới bước vào phòng bệnh, Nguyễn Phương Thảo bộ dạng không hề có bất kỳ sự phản kháng hay có ý định giải thích gì.
 
Chương 5141


Chương 5141

Từ đầu đến cuối, cô ta chỉ rất bình tĩnh nói một câu: “Anh cảnh sát, anh ra ngoài đợi một lát. Tôi thay quân áo xong tôi sẽ cùng mọi người rời đi.”

Thái độ hợp tác của Nguyên Phương Thảo khiến các cảnh sát vô cùng ngạc nhiên.

Bọn họ cũng vô cùng bất ngờ, dù sao cũng đã xử lý quá nhiều vụ án.

Có rất ít nghi phạm giết người như Nguyễn Phương Thảo.

Trong toàn bộ quá trình, Tô Lam đã cố gắng giải thích chỉ tiết của vấn đề với các nhân viên cảnh sát nhiều lần, nhưng Nguyễn Phương Thảo đã ngăn lại.

Vì vậy, cô chỉ có thể đứng ở một bên xem toàn bộ quá trình, lại không có cách gì cả.

Dù sao, thế lực của nhà họ Chiến ở Bắc Thành không thể xem nhẹ.

Mặc dù đây là thành phố Ninh Lâm, nhưng chỉ cần nhìn từ hiệu quả phá án của bên phía cảnh sát có thể biết được, ảnh hưởng của bọn họ lớn như thế nào.

Và quan trọng nhất, Nguyễn Phương Thảo đã đâm Chiến Lưu Thành bằng một con dao gọt hoa quả, tại hiện trường vụ án vẫn còn hung khí giết người, đây là chuyện không thể thay đổi được.

Điều quan trọng nhất là cô ta thậm chí còn không chút né tránh, cô ta đã trực tiếp thừa nhận.

Đối với những vụ giết người đáng ngờ như thế này, đồn cảnh sát sẽ căn bản sẽ không cho Tô Lam có cơ hội đến thăm.

Từ đầu đến cuối, bọn họ chỉ nể mặt Tô Lam là vợ của Quan Triều Viễn, khéo léo cho cô một lời giải thích.

Nói với cô, nếu như xong chuyện muốn tới gặp Nguyễn Phương Thảo, có thể nộp đơn đến đồn cảnh sát thông qua luật sư.

Nhưng quy tắc này chỉ có bản thân Tô Lam tuân thủ.

Nếu đổi lại là Quan Triều Viễn, anh e rằng sẽ chẳng quan tâm đ ến quy tắc gì cả.

Anh cũng không nói sẽ đưa Nguyễn Phương Thảo đi, cũng chỉ là gặp mặt nói vài câu mà thôi, lẽ nào còn có người ngăn cản được anh sao?

Phía bên kia, Nguyễn Phương Thảo đã bị người của đồn cảnh sát đưa đi.

Tô Lam đang lo lắng không biết phải làm gì thì thấy Nguyễn Bảo Lan đang tuyệt vọng từ bên ngoài phòng bệnh đi tời.

Cô ấy tức giận ngồi ở mép giường bệnh chửi bới, vừa rót cốc nước liền uống cạn, để cảm xúc dịu đi một chút: “Quá khốn nạn! Quả thực là quá khốn nạn, trên đời này làm gì có ai như vậy!”

Tô Lam nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Nguyên Bảo Lan, trong lòng nhất thời trở nên hoang mang: “Bảo Lan, có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Nguyên Bảo Lan cũng vô cùng tức giận, đưa điện thoại di động của mình cho Tô Lam: “Tô Lam, chị tự mình xem đi, mới qua bao lâu đâu, em cảm thấy đám người nhà họ Chiến này quả thực quá máu lạnh vô tình! Không phải là người!”

“Rõ ràng là Chiến Lưu Thành làm ra hành động vô liêm sỉ như vậy đối với Phương Thảo, nhưng người nhà họ Chiến lại nói rằng chính Nguyễn Phương Thảo đã quấn lấy Chiến Lưu Thành, cầu mà không được, cho nên cuối cùng mới thẹn quá hóa giận, thậm trí còn đem dao ra đâm anh ta! Chị nói sao lại có gia đình vô liểm sỉ như vậy?! “

Vẻ mặt của Tô Lam thay đổi đáng kể sau khi nghe những lời này.

Xét cho cùng, những chuyện của Nguyễn Phương Thảo hoàn toàn không thuộc về giới giải trí, và ngay cả những vấn đề liên quan đến nhà họ Chiến cũng sẽ được xử lý một cách kín đáo.

Nhưng làm thế nào mà câu chuyện của Nguyên Phương Thảo lại trở thành tiêu đề trên các trang mạng lớn trong vòng chưa đầy hai giờ?

Và toàn bộ đều là các cư dân mạng ùn ùn kéo đến mắng chửi Nguyễn Phương Thảo.

Một số người thậm chí còn vạch ra tất cả các vụ việc đạo văn của Nguyễn Phương Thảo ba năm trước.
 
Chương 5142


Chương 5142

Cũng có người dựa theo lời đồn, nói rằng ba năm trước, Nguyễn Phương Thảo đã dùng thủ đoạn đê hèn và xấu xa đó để lừa lấy phần thưởng đầu ngành biên kịch của liên hoan phim, hơn nữa nội dung cô ta sao chép lại chính là ghi chép của tình địch.

Lúc đầu, người phụ nữ đó dường như vấn luôn mập mờ không rõ với Chiến Lưu Thành, Nguyễn Phương Thảo dự định một tên trúng hai đích.

Cô ta sao chép những người khác, sau đó đổ nước bẩn lên người tình địch của mình.

Nhưng không ngờ cuối cùng lại phản tác dụng vừa không thu được gì còn thiệt thêm.

Hơn nữa bây giờ không biết chỗ nào còn dám làm liều to gan lần nữa dùng lại cô ta, cho Nguyễn Phương Thảo ra mắt một lần nữa.

Ai cũng tưởng răng người phụ nữ này sẽ thay hồn đổi xác, nhưng ai cũng biết giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cô ta vẫn cứ như vậy …

Sau khi nhìn thấy tin tức về những câu chuyện này, khuôn mặt của Tô Lam trở nên tái mét.

Nhưng cô từ đầu đến cuối, một câu cũng không nói.

Sau một lúc im lặng, cô trực tiếp chào tạm biệt Nguyễn Bảo Lan, rời khỏi bệnh viện trước rồi bắt taxi đến thắng †rụ sở của tòa nhà văn phòng của Quan Triều Viễn.

Cô và Quan Triều Viễn đã ở bên nhau rất nhiều năm, bình thường có chuyện thỉnh thoảng cũng sẽ tới công ty bọn họ xem xét, lộ mặt một chút.

Vì vậy, hầu như tất cả mọi người trong công ty đều biết cô và biết là vợ của tổng giám đốc.

Khi Tô Lam xuất hiện trong tòa nhà trụ sở, hầu như mọi người đều có thái độ rất tôn trọng cô.

Tô Lam có chút bực bội đẩy cửa kính văn phòng tổng giám đốc ra.

Lúc này, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Quan Triều Viễn đang đứng trước cửa sổ lớn kiểu Pháp, dường như đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

Dường như là nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau mình, Quan Triều Viễn chậm rãi quay người lại.

Quét tâm mắt, anh chợt thấy Tô Lam đang thở hổn hển đứng trước cửa phòng làm việc, dùng một đôi mắt to và sáng nhìn anh chăm chằm.

Quan Triều Viễn khẽ nhướng mày, có vẻ hơi ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của Tô Lam.

Anh nói vài câu với người ở đầu dây bên kia bằng những từ ngắn gọn nhất có thể, rồi cúp máy.

Anh quay lại, đi vài bước tới trước mặt Tô Lam, cúi đầu nhìn cô: “Cô Lệ, nhìn bộ dạng hung hăng của em, có phải là có người chọn giận em không? Không phải là tìm anh tính sổ đấy chứ?”

“Anh nhớ cả ngày hôm nay đều rất nghe lời, em bảo anh trở về công ty trước, anh liền trở về ngay.”

Vừa nói, Quan Triều Viễn vừa đi về phía Tô Lam một cách rất tự nhiên.

Anh đưa tay nhéo chiếc cằm thon thả của cô, nâng khuôn mặt xinh đẹp mịn màng của cô lên.

| Vì vậy, hai người cứ như vậy nhìn nhau, Quan Triều Viễn nhẹ giọng nói: “Có thể nói cho anh biết, rốt cuộc là ai chọc giận em không?”

Tô Lam chỉ cảm thấy bản thân đang ném đầy lửa giận, cho nên không có ý định gì tiếp tục đùa giỡn với Quan Triều Viễn.

Cô giơ cánh tay lên,nắm lấy tay của Quan Triều Viễn ở trên cằm mình, rồi nghiêm túc nói: “Emnghe giáo sư Lục nói rằng quan hệ của anh với luật sư Quý, luận sư số 1 thành phố Ninh Lâm rất tốt, đúng không?”

Quan Triều Viễn nheo mắt, bộ dạng có chút khó chịu: “Trước mặt chồng, cô Lệ dùng vẻ mặt căng thẳng như vậy để hỏi về tình trạng của người đàn ông khác. Em nghĩ điều này có thực sự thích hợp không?”
 
Chương 5143


Chương 5143

Trái tim của Tô Lam bây giờ đang rối bời, cô thậm chí không còn tâm trí để đùa với anh nữa: “Nghe em nói, em thực sự rất nghiêm túc, hơn nữa còn có chuyện rất quan trọng cần tìm anh ấy!”

Quan Triều Viễn lúc này không tiếp tục trêu chọc cô, mà chỉ gật đầu: “Không sai, anh quả thực có chút quan hệ cá nhân với anh ta.”

“Vậy anh cho em số điện thoại của anh ấy, em có chuyện gấp cần tìm anh ấy”

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Anh ta là luật sư số 1 của thành phố Ninh Lâm.

Ngay tính cả trong nước, anh ta cũng được xếp vào top mười luật sư đầu ngành, giá trị thương mại rất cao, nhưng không phải ai có chuyện tìm anh ta, anh †a cũng ra mặt giải quyết đâu.”

Luật sư đầu ngành?

Tô Lam khẽ cắn môi: “Anh đưa điện thoại cho em, tự em sẽ nói chuyện với anh ấy, dù anh ấy đòi bao nhiêu tiền, em đều sẽ nghĩ cách để trả đủ cho anh taI”

Nhìn thấy thái độ dứt khoát của Tô Lam, Quan Triều Viễn biết rằng cô có lẽ thực sự đã gặp phải chuyện gì đó, và vấn đề này vân còn rất, rất cấp bách.

Quan Triều Viễn là một người thông minh, anh chỉ cần từ đầu đến cuối thông qua một chút liên tưởng, là có thể biết được nội dung và chỉ tiết của vấn đề này: “Có phải là do Nguyễn Phương Thảo bị ức hiếp nên em mới phải bỏ tiền ra thuê luật sư để giúp cô ấy kiện lên tòa không?”

Thực ra, từ góc độ của Quan Triều Viễn, anh cảm thấy nếu Tô Lam muốn can thiệp, trực tiếp gọi tên bạo hành kia ra, tự anh sẽ nghĩ cách để tốm anh ta vào tù, như vậy không phải càng đơn giản và nhanh gọn hơn sao?

Luật sư Quý bận tới chân không chạm đất sao phải lãng phí thời gian như vậy?

Mặc dù anh không để tâm đ ến chuyện của Nguyễn Phương Thảo, cũng không có ý định quản.

Nhưng vì vợ anh có ý định can thiệp vào chuyện tọc mạch này, vậy thì anh quản một chút cũng chẳng sao cả.

Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn bộ dạng Tô Lam nghiến răng nghiến lợi giận giữ, anh trực tiếp duõi tay ra ôm lấy eo thon của cô, ôm cô ngồi vào sô pha bên Ì cạnh.

Khi anh lên tiếng tiếp, giọng điệu cũng vô cùng nhẹ nhàng: “Hay là cô Lệ nói thử xem, cô định quản chuyện này như thế nào, anh làm một cái cho em tham khảo có được không?”

Tô Lam cắn chặt môi dưới, khuôn mặt xinh xắn đầy tức giận.

Cô gần như vắt kiệt từng từ trong kế răng: “Tuy rằng không biết tối hôm qua là ai ức hiếp Phương Thảo, nhưng có một điều chắc chắn, đó là chuyện Mạnh Mạch bị lừa đến khách sạn, lại bị ức hiếp tối hôm qua. Chắc hẳn là không thể chối bỏ liên quan với Chiến Lưu Thành!”

“Tên khốn này trong bệnh viện đã thầm cho phép Phương Thảo đâm anh †a, bây giờ anh ta đang nằm trong phòng phãu thuật, những người trong nhà họ Chiến lại nói Phương Thảo cố ý giết người.”

“Hơn nữa, chưa đầy hai tiếng đồng hồ, chuyện này đã lan truyền trên mạng.

Dư luận cho rằng đều nói rằng bởi vì Phương Thảo cầu không được, cho nên mang lòng thù hận, muốn thừa cơ giết người.”

“Đây quả thực là quá nực cười, làm sao một cô gái đơn thuần như Nguyễn Phương Thảo nếu không phải rơi vào tình thế tuyệt vọng làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?”

Khi Tô Lam nói ra lời tường thuật này, Quan Triều Viễn ở bên cạnh, rất yên lặng lắng nghe.

Anh nhìn vào sự giận dữ còn sót lại và bộ dạng hung hăng của Tô Lam, nói: “Anh hỏi em, tối hôm qua người đàn ông mà Nguyễn Phương Thảo gặp có phải Chiến Lưu Thành phải không?”

Cũng không biết câu hỏi của Quan Triều Viễn có vô tình đâm vào chỗ đau của Tô Lam hay không.

Cô khế cau mày và lắc đầu.
 
Chương 5144


Chương 5144

“Thật ra em không biết người đàn ông tối hôm qua là ai, nhưng người đàn ông một tuần trước nhất định không phải Chiến Lưu Thành!”

Chính vì lý do này mà Tô Lam cảm thấy nhát dao đó của Chiến Lưu Thành là điều hiển nhiên, anh ta đáng bị | như vậy!

Và so với Nguyễn Phương Thảo, trên người cô còn sự dày vò về tinh thần, nhát dao này căn bản chẳng là gì cả.

Nếu thay đổi thành là bản thân bị người khác lợi dụng tình cảm, rồi chịu sỉ nhục như vậy, Tô Lam nhất định cũng sẽ có dã tâm giết người.

Cô không chỉ muốn giết Chiến Lưu Thành mà còn muốn nghiền nát xương cốt anh ta thành tro bụi!

Nhưng bây giờ?

Người trong nhà họ Chiến lại đảo ngược đúng sai, cho rằng con trai mình bị dao đâm trọng thương, họ phải tống Nguyễn Phương Thảo vào tù vì tội giết người, thậm chí ở trên mạng còn gây ra một trận bão tố.

Cách làm này quả thực là quá bẩn thỉu! Quá ghê tởm!

“Vậy theo em thấy, Chiến Lưu Thành đã đưa Nguyên Phương Thảo lên giường đàn ông khác?”

Sau khi bị Quan Triều Viễn chất vấn, Tô Lam không nói thêm nữa.

Nhưng phản ứng của cô lúc này đã chứng minh suy đoán của Quan Triều Viễn là đúng.

Có vẻ như Chiến Lưu Thành thực sự đã đưa Nguyễn Phương Thảo lên giường của người đàn ông khác.

Sau khi Quan Triều Viễn im lặng một lúc, anh nói: “Nếu là như vậy, anh cảm thấy chuyện này không phải tai nạn, con dâu mà nhà họ Chiến bọn họ muốn phải là danh gia vọng tộc chân chính, có thân phận, có địa vị, có chống lưng hiển hách”“

“Nguyễn Phương Thảo đã bắt đầu dây dưa với Chiến Lưu Thành từ ba năm trước. Đây cũng là sự thật không thể chối cãi. Bây giờ mọi chuyện đã trở thành một mớ hỗn độn, người ta làm sao có thể không nhân cơ hội này làm âmT?”

“Sau tất cả, những gì Nguyễn Phương Thảo đã trải qua đều là nỗi niềm khó bày tỏ, nhưng nhát dao vào bụng con trai bà ta, thì ai ai cũng đều có thể nhìn thấy bằng mắt”.

Biểu hiện của Tô Lam rất phức | tạp, cô muốn phản bác: “Nhưng……

Chỉ là cô còn chưa kịp nói hết lời, Quan Triều Viễn đã trực tiếp cắt lời.

Anh nhàn nhạt nói: “Em chớ quên, Nguyễn Phương Thảo quả thực là động tay làm thương người khác. Cho dù bọn em có cách, cùng lắm cũng chỉ có thể giảm xuống thành cố ý gây thương tích, hiểu không?”

Sau khi Tô Lam nghe những lời của Quan Triều Viễn, giống như bị một chậu nước lạnh dội xuống.

Cô mím miệng một chút cáu kỉnh, rầu rĩ hừ một tiếng: “Không cần anh quản, em sẽ tự mình nghĩ cách! Anh chỉ cần đưa cho em số điện thoại của Quý Cảnh Thiên là được, em sẽ liên hệ với anh ấy.”

Sau khi Quan Triều Viễn nghe những gì cô nói, cảm thấy hơi nực cười, nâng cảm Tô Lam lên: “Nếu như không cần anh quản, em cảm thấy em mời được Quý Cảnh Thiên sao?”

Quý Cảnh Thiên là luật sư số một ở thành phố Ninh Lâm, trên toàn quốc anh †a cũng được xếp vào hàng những luật sư đầu ngành.

Nếu như anh ta có thể có được loại thân phận này, chắc chắn không phải là người mà người bình thường có thể tùy tiện mời được.

Có chút nghi ngờ là đang ỷ thế hiếp người Và điều quan trọng nhất là Quý Cảnh Thiên cũng không phải chỉ cần bạn đồng ý đưa tiền, anh ta liền đồng ý thay bạn nhận vụ án này.
 
Chương 5145


Chương 5145

Đôi khi tình người và thể diện so với tiền bạc ở trong cái giới này còn có tác dụng hơn nhiều.

Những người khác có thể không biết điều đó, nhưng những người hiểu biết như Quan Triều Viễn đều hiểu rõ.

Luật sư Quý Cảnh Thiên có mối quan hệ cá nhân rất tốt với hai ông chủ Quan Triều Viễn và Lục Mặc Thâm. | Người bình thường chỉ e không có đủ trọng lượng để mời được anh ta.

Tô Lam lo lắng đến mức phát điên, nhưng Quan Triều Viễn, người đang ngồi bên cạnh ocô, lại có một vẻ mặt thờ Ơ.

Mặc dù nóng lòng đến nổi cáu, nhưng không có cách nào trở mặt với anh, cô chỉ có thể nén nhịn: “Tôi không quan tâm, anh cho em số điện thoại, tự em sẽ nói với anh taI”

Sau khi nghe những lời của Tô Lam, Quan Triều Viễn nheo mắt lại.

Anh đường đường là một ông chủ lớn lại chỉ có tác dụng cho số điện thoại?

“Em tự xử lý chuyện của em, sau đó hỏi anh số điện thoại?”

Nhìn thấy Quan Triều Viễn lúc này vẫn còn tâm trạng tranh luận với mình, Tô Lam cảm thấy vô cùng buồn bực.

Cô mím miệng giận dữ nói: “Quan Triều Viễn, em hỏi anh, có phải là nhìn thấy em sốt ruột, anh cảm thấy rất thú vị không?”

“Anh rốt cuộc có cho em số điện thoại không? Anh nếu không cho em, em tự mình đi tìm!”

Tô Lam nói xong, làm bộ đứng dậy quay người lại, định đi về phía cửa.

Nhưng bây giờ trong bụng cô còn có đứa con của Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn làm sao có thể để cô đi lung tung như vậy được.

| Anh một tay năm lấy cánh tay Tô Lam, rồi trực tiếp nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Tô Lam không kịp đề phòng, lập tức ngã thẳng vào lòng anh: “Yêu tỉnh nhỏ, thứ mà em muốn anh có lúc nào không đưa cho em? Là người khác ức hiếp bạn của em, cáu kỉnh với anh làm gì?”

Mặc dù Tô Lam biết rằng chuyện này không liên quan gì đến Quan Triều Viễn, nhưng hiện tại cô đang rất sốt ruột.

Còn cái tên Quan Triều Viễn này còn bắt mình phải nhỏ giọng cầu xin anh.

Cô cảm thấy có chút ấm ức, chỉ cúi đầu không nói gì.

Quan Triều Viễn nhìn cái miệng nhỏ nhăn của Tô Lam đang bĩu môi.

Anh không tiếp tục trêu chọc cô nữa, anh đưa tay lấy điện thoại di động trong túi ra, tìm số điện thoại của Quý Cảnh Thiên rồi bấm số.

Điện thoại đổ chuông khoảng ba tiếng, ở đầu bên kia liền được kết nối.

Một giọng nói trâm ổn, chậm rãi vang lên: “Triều Viễn? Hôm nay là gió thổi phương nào, anh lại chủ động gọi điện cho tôi?”

Có thể nghe ra được luật sư Quý đã rất bất ngờ trước cuộc gọi này.

Dù sao, Quan Triều Viễn khi không gặp phần phức gì, tuyệt đối sẽ không tìm tới anh ta.

Nhưng trên đời này có rất ít chuyện có thể khiến Quan Triều Viễn cảm thấy phiền phức.

Vì vậy, bình thường đều là Quý Cảnh Thiên sẽ chủ động tìm Quan Triều Viễn nhiều hơn.

Quan Triều Viễn sau khi nghe thấy giọng của Quý Cảnh Thiên không nói gì, và trực tiếp đưa điện thoại di động của mình cho Tô Lam, ra hiệu cho cô trực tiếp trả lời.

“Quý Cảnh Thiên, tôi là Tô Lam.”

Tô Lam trả lời điện thoại với một chút ngượng ngùng, khẽ căn môi.

Gọi cho Quý Cảnh Thiên bằng số của Quan Triều Viễn, hình như quả thực có chút nghỉ ngờ là đang ở thế hiếp người.
 
Chương 5146


Chương 5146

Nhưng bây giờ mọi thứ đã đến thời điểm nguy cấp, cô cũng không quan tâm nhiều như vậy được.

Sau khi nghĩ về đến điểm này, Tô Lam ngay lập tức nói: “Là như vậy, tôi có chuyện muốn làm phiền anh một chút.”

Lúc đầu Quý Cảnh Thiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi anh ta liếc nhìn màn hình điện thoại di động và xác nhận đó là số điện thoại của Quan Triều Viễn, lúc này mới phản ứng lại.

Tô Lam hình như chính là vợ của Quan Triều Viễn!

“A, thì ra là cô Lệ, có chuyện gì xin cứ nói, không hề phiền phức gì cải”

Quý Cảnh Thiên và Quan Triều Viễn có một mối quan hệ cá nhân rất tốt, vài năm trước khi Tô Lam bị người xưng là bạn trai cũ của cô bắt cóc.

Để tìm được cô, Quan Triều Viễn đã sử dụng gần như toàn bộ lực lượng xung quanh và thậm chí còn gọi điện cho anh ta.

Vì vậy, lúc đó Quý Cảnh Thiên đã từng nhìn thấy bộ dạng đáng sợ nhất của cậu chủ Quan.

Anh ta cũng biết cô Lệ này trong lòng anh rốt cuộc có vị trí như thế nào.

Đã vậy, anh ta càng không thể gánh vác nổi từ phiền phức này của cô Lệ.

“Không sai, luật sư Quý, quả thực là tôi, tôi có chút chuyện muốn làm phiên anh.

Tô Lam hơi ngượng ngùng, cô khi nấy đáng lễ phải gọi điện trực tiếp cho Quý Cảnh Thiên bằng số điện thoại của mình để thể hiện thành ý của mình.

Quý Cảnh Thiên nhẹ nhàng đỡ lấy gọng kính của mình ở đầu bên kia của điện thoại, mỉm cười rất dịu dàng: “Cô có chuyện gì cứ việc nói, thật sự không hề phiền phức.”

“Là như thế này. Một người bạn của tôi gân đây dính dáng đến sự cố, cố ý gây thương tích. Hiện cô ấy đã bị cảnh sát đưa đi. Tôi đã hỏi những người ở đồn cảnh sát, bọn họ nói, nếu tôi muốn gặp người bạn đó, chỉ có thể thông qua luật sư, anh có thể giúp tôi nghĩ cách gặp mặt một lần được không? “

Khi Quý Cảnh Thiên nghe những lời này, lập tức có chút đau đầu: “Cô Lệ, chuyện của cô có phải việc gấp không? Chuyện là như thế này. Tôi vừa mới nhận một vụ án cách đây mười phút, hơn nữa còn là trọn án, mấy ngày nay e rằng không quá quá nhiều thời gian”

Khi Quý Cảnh Thiên và Tô Lam đang nói chuyện, Quan Triều Viễn ngồi ngồi bên cạnh với vẻ không chút để tâm.

Đôi mắt sâu và lạnh ấy rơi vào cơ thể Tô Lam lúc nào không hay, cẩn thận quan sát từng giây từng giây những thay đổi trong biểu cảm của cô.

Không biết Quý Cảnh Thiên đã nói gì trên điện thoại, Tô Lam, vẻ mặt vốn rất mong đợi, ngay lập tức trở nên vô cùng thất vọng.

Quan Triều Viễn khẽ giật giật mắt, hỏi: “Thế nào? Anh ta từ chối em sao?”

Vẻ mặt của Tô Lam thoáng hiện lên chút mất mát, cô chán nản nói: “Quý Cảnh Thiên vừa nhận một vụ án, sợ mấy ngày nay anh ấy không rảnh.”

Nghe thấy giọng điệu hơi thất vọng của Tô Lam, Quan Triều Viễn đứng dậy, đi thẳng đến bên cô.

Không nói thêm gì nữa, anh lấy điện thoại từ tay cô và nhấn phím bật loa: “Anh rất bận sao?”

Quý Cảnh Thiên vốn dĩ rất khách sáo, nhưng khi vừa nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến giọng điệu lạnh như băng của Quan Triều Viễn khiến anh ta cảm thấy rất đau đầu: “Cậu Lệ, anh nói xem có phải trùng hợp không. Tôi mới nhận được một vụ án cách đây mười phút, vụ án này người †a cũng động đến không ít nhân vật, cái này tôi nếu như không nhận sẽ có ảnh hưởng không tốt, dù sao bên này cũng là vụ án cầm dao làm bị thương người Quý Cảnh Thiên đã nói trong điện thoại một lúc lâu, nhưng anh ta lại phát hiện, Quan Triều Viễn thậm chí không phản ứng gì cả.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom