Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 2500


Chương 2500:

 

Lý Tịnh Nhã ngồi vào trong xe, lúc này mới có chút hả giận: “Cái tát ban nãy của mẹ nên đánh mạnh một chút.”

 

“Mẹ, lần sau một cái tát không đủ, bắt buộc phải mười cái mới được.”

 

Hứa An An hừ nói.

 

Thiệu Cô vừa tìm đá cho Hứa Tâm Duyệt chườm mặt, nước mặt không nhịn được chảy xuống, nghĩ đến khoản tiền năm đó, là do mang thai hộ cho Hứa An An mà có, bà cảm thấy trái tim đau xót.

 

“Sao cháu lại ngôc như vậy? Năm đó vì sao lại làm thê?

 

Cháu vẫn còn là hoa nữ khuê các mài”

 

Thiệu Cô nức nở nói.

 

Bà ngoại bên cạnh cũng âm thầm rơi nước mắt, vốn dĩ mặt Hứa Tâm Duyệt đã đau, đầu cũng đau, nhưng nhìn thấy bà ngoại và dì nhỏ đều đang khóc, cô ngược lại trở nên mạnh mẽ: “Bà ngoại, dì nhỏ, cháu không sao, 5 năm cũng đã qua rồi, hơn nữa, cháu cũng không có hối hận vì sinh ra đứa bé đó.”

 

Hứa Tâm Duyệt suy nghĩ, còn cảm thấy có một loại hạnh phúc.

 

Bởi vì đứa bé đó lớn lên xinh đẹp dễ thương như vậy.

 

“Đứa trẻ ngốc, sau này sao cháu gả ra ngoài nữa! Vết sẹo lúc mổ đẻ này, người khác nhất định sẽ biết cháu từng sinh con.”

 

Bà ngoại không khỏi cảm thấy tức giận và lo lắng về vấn đề này, sợ rằng tương lai cháu gái không tìm được gia đình nào tốt.

 

Hứa Tâm Duyệt an ủi nói: “Bà ngoại, đừng lo lắng, hiện tại cháu chỉ muốn kiếm tiền cho mọi người dùng, không nghĩ đến chuyện gả cho người khác.”

 

“Không được, cháu không thể giống như dì, kéo dài đến bây giờ, nhất định cháu phải tìm được gia đình tốt gả vào.”

 

Thiệu Cô đã khổ rồi, bà không hy vọng cháu gái đi theo con đường của bà.

 

*“Dì nhỏ, bây giờ cháu vẫn còn trẻ, cháu mới hai tư tuổi, kết hôn vẫn sớm!”

 

Hứa Tâm Duyệt nhẹ ôm khăn đá chườm mặt.

 

Thiệu Cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp bị sưng lên một bên của cháu gái, bà tức giận rơi nước mắt, cũng trách bản thân vô dụng, không thể bảo vệ con gái của chị cho tốt.

 

“Cháu thật sự không sao, không đau.”

 

Hứa Tâm Duyệt an ủi họ, hôm nay là ngày gặp nhiều tai nạn của cô.

 

Đầu tiên là bị đánh ngắt, sau đó là bị tát.

 

Hứa Tâm Duyệt ngồi trên ghế cằm điện thoại của mình lên, vốn muốn tìm kiếm, rõ ràng là ảnh của cô và Cố Thừa Tiêu đã lan ra khắp nơi, nhất là tắm do người qua đường chụp, hình ảnh anh bế bản thân, Hứa Tâm Duyệt nhìn ảnh hô hấp có chút căng cứng.

 

Khó trách Hứa An An lại tức giận như vậy, bởi vì trong ảnh bộ dáng cô được Có Thừa Tiêu bế ngang quả thực khiến người khác hiểu nhằm.

 

Hứa Tâm Duyệt không dám xem bình luận bên dưới, bởi vì mạng xã hội là một môi trường bạo lực, có không biết bao nhiêu người ở sau màn hình, tùy tiện phát tiết cảm xúc của mình?

 

Mắng người cũng không cần chịu trách nhiệm, hơn nữa bên dưới đã có tiếng mắng chửi rồi, bởi vì có một fan hâm mộ tự xưng là vợ của Cố Thừa Tiêu, càng điên cuồng hơn.

 

Hứa Tâm Duyệt nhắm mắt, đầu càng đau hơn, sau này cô tuyệt đối sẽ không gặp người đàn ông này nữa.

 

Có Thừa Tiêu đã quay trở lại công ty, trợ lý nói với anh chuyện anh cứu người được truyền lên mạng, nhưng anh không muốn để ý đến, cũng không muốn xử lý, chuyện như vậy chỉ có thể để mạng internet tùy ý lan truyền.

 

Hơn nữa đối với anh mà nói cực kỳ vô vị.

 

Ở trong phòng đồ chơi, cậu nhóc cầm ipad chơi điện tử, chơi chán một trò chuẩn bị chuyển sang trò khác, cậu lên mạng tìm kiếm, bàn tay bụ bẫm cực kỳ đáng yêu.

 

Nhưng, cậu vào một trang web, một thông báo hiện ra dưới thanh tìm kiếm, vốn dĩ cậu không có hứng thú với mấy thứ này, nhưng mở to mắt ra hình như nhìn thấy tên của ba mình.

 

Tin tức mới của ba cậu vẫn muốn xem một chút, đưa tay ấn vào.
 
Chương 2501


Chương 2501:

 

Hình ảnh xuất hiện chính là tin tức gây rối và cứu người ngày hôm nay.

 

Cậu nhóc ấn vào trang đầu tiên, cậu nhanh chóng mở to mắt, chỉ nhìn thấy cô gái nằm ngắt xỉu trên mặt đất, đây không phải là chị gái xinh đẹp sao?

 

Sao chị ấy lại ngất?

 

Cậu nhóc tiếp tục lướt sang một tắm ảnh nữa, khiến cậu chu miệng, không dám tin nhìn vào trong tắm ảnh, ba thân mật bề chị gái xinh đẹp đến bệnh viện.

 

Ba cũng ở đó sao? Là ba cứu chị gái xinh đẹp? Còn bề chị ấy?

 

Nhát định là ba thích chị gái xinh đẹp rồi, nội tâm cậu nhóc lập tức đưa ra kết luận chắc chắn này.

 

Đúng vậy, ba thích chị gái xinh đẹp mới bề chị ấy, hơn nữa ba ôm chị ấy thì phải chịu trách nhiệm nha! Cậu nhóc vui mừng, cầm ipad đứng dậy, trợ lý La Mẫn đang ngồi bên cạnh sô pha chăm sóc cậu lập tức hỏi: “Tiểu thiếu gia, cậu muốn đi đâu?”

 

“Cháu muốn đi tìm daddy.”

 

Cậu nhóc vui mừng xông ra khỏi phòng đồ chơi, đi về phía thang máy.

 

La Mẫn vội vàng đi theo cậu cùng vào thang máy, nhìn khuôn mặt vui vẻ cầm ipad của cậu nhóc, không biết cậu lại thấy cái gì vui nữa mà muốn đi chia sẻ với ông chủ.

 

Thân hình thon dài của Cố Thừa Tiêu lúc này ngồi trên ghế trong phòng làm việc, ngón tay mảnh khảnh đang ký tài liệu.

 

Cửa bắt ngờ bị đầy ra, có thể đẩy cửa như vậy chỉ có một người, đó chính là con trai bảo bối của anh.

 

“Daddy, daddy…” Giọng nói non nớt vui vẻ của cậu nhóc truyền đến.

 

Hoàn toàn không giống với dáng vẻ gây sự ngày hôm qua, mà là một đứa trẻ lạc quan vui vẻ.

 

Cậu nhóc lập tức chen đến trước đôi chân thon dài của ba, cố gắng trèo lên ngồi, Cố Thừa Tiêu có chút bất đắc dĩ để cậu trèo lên đùi ngồi.

 

“Sao vậy?” Anh tháp giọng hỏi.

 

Cậu nhóc mở ipad, lướt đến hình ảnh anh bé Hứa Tâm Duyệt: “Daddy, daddy thật sự bề chị gái xinh đẹp rồi sao?”

 

Cố Thừa Tiêu ngắn người, không ngờ cậu nhóc cũng nhìn thấy tin tức mới, anh thản nhiên nói: “Daddy đây là đang cứu người.”

 

“Con biết là chị gái xinh đẹp ngắt xỉu, là daddycứu chị ấy đúng không ạ? Daddy, chị gái xinh đẹp không sao chứ?”

 

“Cô ta không sao, có lẽ là đã về nhà rồi.”

 

Cố Thừa Tiêu nói xong, bề cậu ra khỏi chân mình: “Lát nữa daddy dẫn con đi ăn.”

 

“Daddy, daddy bế chị gái xinh đẹp, daddy phải chịu trách nhiệm với chị ấy! Daddy phải chịu trách nhiệm với chị ấy cả đời.”

 

Cậu nhóc nói với ba.

 

Khuôn mặt tuần tú của Có Thừa Tiêu ngắn ra vài giây, sau đó chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc: “Chuyện này không được nói linh tinh, nếu như không bề cô ta đến bệnh viện, cô ta sẽ nguy hiểm.”

 

“Nhưng, daddy vẫn là bề chị ấy rồi không phải sao?”

 

Cậu nhóc nắm được trọng điểm.

 

Có Thừa Tiêu lườm cậu: “Không biết lớn nhỏ, con hiểu cái gì?”

 

*Daddy, chị gái xinh đẹp có phải là rất xinh không, daddy có thích chị ấy không?”

 

Cậu nhóc tiếp tục hỏi.

 

Cố Thừa Tiêu có chút buồn bực hừ một câu: “Còn nói nữa, daddy sẽ đuổi con ra ngoài.”

 

“Bức ảnh này con muốn lưu lại làm kỷ niệm.”

 

Cậu nhóc nói xong, thuần thục lưu lại ảnh, đồng thời nhìn tắm ảnh Hứa Tâm Duyệt ngắt xỉu, cậu rất đau lòng! Chị gái xinh đẹp thật đáng thương! Chị ấy có bị thương nặng không?
 
Chương 2502


Chương 2502:

 

Chị ấy thật sự không sao chứ? Muốn đi thăm chị ấy quái “Daddy, con có thể đi thăm chị gái xinh đẹp không?” Cậu nhóc cầu xin người nào đó.

 

“Không được!”

 

Người đàn ông đang ký tên, đầu cũng không ngắng lên cự: tuyệt.

 

“Nhưng chị ấy rất đáng thương! Cho con đi nhìn một chút thôi có được không?”

 

Cậu nhóc không từ bỏ.

 

Lần này, Có Thừa Tiêu ngắng đầu, lại là một câu mệnh lệnh nghiêm khắc: “Daddy từng nói rồi, sau này không cho phép con gặp cô ta.”

 

Cậu nhóc bĩu môi ngay lập tức, cầm ipad bỏ đi có chút mất mát.

 

Ba thật xấu.

 

Cậu nhóc không từ bỏ, nếu như ba không cho cậu đi, vậy cậu không thể tự mình đi hay sao?

 

Trong đôi mắt to tròn của cậu nhóc, lóe lên một vài chủ ý ma quỷ, cậu biết cách an toàn để đi thăm chị gái xinh đẹp.

 

Không thể khuyên ba dẫn cậu đi tìm chị gái xinh đẹp, vậy thì chỉ có thể dựa vào bản thân cậu.

 

Cậu nhóc cầm ipad quay trở lại phòng đồ chơi, La Mẫn bên cạnh cũng ngôi xuông, nhân cơ hội vừa xử lý mail vừa cầm laptop trông cậu nhóc không chạy lung tung.

 

Cậu nhóc từ nhỏ hiểu chuyện không bám người, có suy nghĩ độc lập, hơn nữa đồ chơi của cậu bây giờ sớm đã không còn là đồ chơi cho trẻ em bốn năm tuổi nữa, mà là đồ chơi có chút cao cấp, trình độ năng lực của cậu nhóc rõ ràng vượt ra so với độ tuổi của cậu rất nhiều.

 

Hơn nữa, ông chủ vẫn luôn đích thân dẫn theo bên cạnh, bốn tuổi còn chưa đưa đến trường.

 

Cậu nhóc bắt đầu xếp gỗ có chút mắt tập trung, đôi mắt to lớn chốc chốc lại nhìn La Mẫn, đợi thời cơ.

 

Quả nhiên, điện thoại của La Mẫn rung lên, cô cầm điện thoại lên xem, nói với cậu nhóc: “Tiểu Mục, dì ra ngoài nghe điện thoại.”

 

“Vâng, dì Kiều, cháu sẽ nghe lời.”

 

Cậu nhóc cong khóe miệng, nghiêm túc trả lời.

 

La Mẫn không nhìn rõ tia giảo hoạt trong đáy mắt cậu nhóc, cô tán thưởng một câu: “Tiểu Mục thật ngoan.”

 

Nói xong, cô cầm điện thoại ra khỏi phòng đồ chơi, đứng ở hàng lang bên cạnh, đối diện với cửa sổ nghe điện thoại.

 

Cậu nhóc lập tức nhanh chân nhanh tay đến chỗ chiếc cặp nhỏ đeo lên, đồng thời tháo đồng hồ xuồng, bởi vì cậu biết đem theo đồng hồ ba sẽ đi theo.

 

Nhanh chóng làm xong tất cả mọi việc, giống như một chú mèo nhỏ lén lút đi ra sau La Mẫn trồn sau cây cột.

 

Cậu trực tiếp đi đến thang máy chỗ hành lang, nhảy lên ấn mở cửa thang máy.

 

Thang máy mở ra, thân hình nhỏ bé của cậu chui vào.

 

trong, số thứ tự trên thang máy hiển thị đang đi xuống.

 

Đúng lúc La Mẫn có công việc gấp cần phải xử lý, thời gian gọi điện thoại khá lâu, hơn nữa cô nào biết cậu nhóc sẽ trốn đi?

 

Trong lòng cô, từ trước đến nay chưa từng thấy bạn nhỏ nào ngoan hơn Có Dĩ Mục.

 

Nhưng bây giờ, cậu nhóc đã trốn đi rồi, xuống tầng một cậu nhanh chóng tránh khỏi sự chú ý của quây lễ tân, lẻn ra từ cửa sau của công ty lớn.

 

Cuối cùng cũng chuồn được ra ngoài, cậu nhóc không ở thêm giây phút nào, cậu biết cách an toàn đi tìm Hứa Tâm Duyệt thế nào.

 

Đó chính là, có khó khăn thì đi tìm chú cảnh sát giúp đỡ!

 

Cậu nhóc biết, đường từ cửa lớn công ty đi về trước hai trăm mét, có một trạm canh gác, ở đó có chú cảnh sát!

 

Cậu nhanh chóng đi về phía trạm canh gác dễ thấy kia, cách một trăm mét là đến rồi.

 

Cố Dĩ Mục chớp chớp đôi mắt to, đôi mắt trân châu ngập nước, lập tức chảy nước mắt, thế là vừa khóc vừa đi về phía trạm canh gác.
 
Chương 2503


Chương 2503:

 

“Ô ô… oa oa… mẹ ơi… mẹ…” Cậu nhóc vừa khóc vừa hét, cục cưng thích diễn lên sàn rồi.

 

Đáng thương không có sự giúp đỡ lại vừa yếu ớt, nhưng tiếng khóc vang dội.

 

Cảnh sát lão Lý đang trực ban, vừa uống một ngụm nước liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng khóc của trẻ con, ông ta lập tức bỏ cốc nước xuống, nhìn thấy một cậu nhóc đang gào khóc, mà xung quanh cậu không có người lớn, hình như là đi lạc.

 

“Bạn nhỏ, nào, đến chỗ chú! Ba mẹ cháu đâu rồi?”

 

Lão Lý vội vàng hỏi.

 

Cậu nhóc khóc thút thít, che miệng nhỏ nói: “Chú ơi, cháu đi lạc rồi, chú có thể đưa cháu về nhà được không?”

 

“Lạc đường? Hừ, đứa bé còn nhỏ như vậy, người nhà chăm sóc kiểu gì thế.?

 

Lão Lý lập tức tức giận trách móc, đưa tay bế cậu nhóc lên: “Đi, chú đưa cháu về nhà, nhà cháu ở đâu?”

 

“Cháu… cháu không biết, cháu chỉ biết tên và số điện thoại của mẹ cháu thôi…” Cậu nhóc khit mũi, khóc đến mức nước mũi cũng chảy ra rồi.

 

Lão Lý rút giấy ra lau cho cậu, đứa trẻ còn nhỏ thế này, có thể trông cậy thằng bé nhớ được cái gì đây?

 

Có thể nhớ được những thứ này là đã tốt lắm rồi.

 

“Được rồi, nói cho chú biết, mẹ cháu tên gì? Số điện thoại là bao nhiêu?”

 

“Mẹ cháu tên là Hứa Tâm Duyệt…” Nói xong, cậu nhóc dựa vào năng lực ghi nhớ hơn người nhớ được số điện thoại của Hứa Tâm Duyệt.

 

Nhân viên cảnh sát lập tức lấy điện thoại, dựa theo số cậu báo nhanh chóng gọi điện.

 

Lúc này, Hứa Tâm Duyệt đang nằm trong phòng nghỉ ngơi, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô rất mệt, sáng gặp Cố Thừa Tiêu, trưa thì cặp mẹ con kiêu ngạo Hứa An An tìm đến cửa cảnh cáo, hiện tại đã là ba giờ chiều, cô thật sự muốn ngủ một giấc.

 

Nhưng, vừa mới nằm xuống liền nghe thấy nhạc chuông điện thoại đang sạc bên cạnh.

 

Cô có chút kỳ quái rút điện thoại ra, nhìn thấy số lạ của thành phó, cô suy nghĩ rồi nghe máy: “Alo! Xin chào.”

 

“Alo! Có phải là Hứa Tâm Duyệt không? Con trai cô đi lạc rồi, hiện tại đang ở chỗ tôi.”

 

Một giọng nói lớn của người đàn ông ở đầu dây bên kia vang lên.

 

Hứa Tâm Duyệt cau mày: “Có phải là anh tìm nhằm người rồi không? Tôi…” Cô vừa định nói bản thân mình không có con, thì lập tức nghe thấy đầu dây bên kia một giọng nói trẻ con có chút quen thuộc vang lên.

 

“Mẹ ơi, mẹ, là con… con đi lạc rồi.”

 

Hô hấp Hứa Tâm Duyệt căng cứng, lo lắng gọi: “Tiểu Mục? Là em sao?”

 

Nhân viên cảnh sát có chút tức giận nói: “Con đi lạc cô cũng không lo lắng, cô nói xem, nào có người mẹ nào sơ ý như vậy không, nhà cô chỗ nào, tôi đưa cậu nhóc về.”

 

Đầu óc Hứa Tâm Duyệt quay vòng, mẹ? Đi lạc?

 

“Thằng bé đi lạc sao? Anh ở đâu?”

 

Trong giọng nói của Hứa Tâm Duyệt tràn đầy sự lo lắng và sốt ruột.

 

“Tôi là cảnh sát, cậu nhóc bây giờ đang ở chỗ tôi, cô ở đâu, tôi đưa về giúp cô.”

 

“Ba của cậu nhóc không tìm nó sao?”

 

“Cậu nhóc chỉ nói mỗi tên cô và số điện thoại, các người đây là tình cảm vợ chồng không tốt không hợp hay gì, con cái đi lạc, cô không lo lắng sao? Địa chỉ nói cho tôi, đứa nhỏ này khóc đáng thương biết bao!”

 

Cảnh sát không khách khí quở trách.

 

Hứa Tâm Duyệt vốn muốn giải thích với nhân viên cảnh sát vài câu, xem ra ở trong điện thoại không nói được, cô nhanh chóng nói địa chỉ nhà bà ngoại.

 

“Được, bây giờ tôi đưa về, cô nhanh chóng ra ngoài đón đứa bé đi!”
 
Chương 2504


Chương 2504:

 

Nhân viên cảnh sát nói xong cúp điện thoại.

 

Quay đầu cầm chìa khoá xe, nói với một đội viên vừa mới trở về: “Đứa trẻ này đi lạc, tôi phải nhanh chóng đưa cậu nhóc về nhà mẹ nó.”

 

Đội viên liếc nhìn cậu nhóc đẹp trai đáng yêu, trả lời một câu: “Được, tôi trông cho, anh đi đi!”

 

Đầu óc Hứa Tâm Duyệt có chút mơ hồ, con của Cố Thừa Tiêu sao có thể đi lạc được?

 

Bên cạnh anh không phải luôn có vệ sĩ theo sát sao?

 

Điều khiến cô kinh ngạc là, cậu nhóc báo với cảnh sát là số điện thoại và tên của cô, điều này thật sự khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn.

 

Lẽ nào cậu nhóc không nhớ số điện thoại của ba mình sao?

 

Hứa Tâm Duyệt không biết vì sao, đụng đến chuyện của cậu nhóc, cả người cô đều lo lắng, giống như đây thật sự: là con của cô vậy, cho dù mẹ đẻ của đứa bé này là Hứa An An, cô cũng không để trong lòng.

 

Trước hết đón cậu nhóc về nhà đã, rồi để ba thằng bé đến đón, hoặc là gọi Hứa An An đến đón! Cô không thể bỏ mặc.

 

Hứa Tâm Duyệt thay quần áo, vội vàng chạy xuống tầng ra ngoài đường lớn đợi.

 

Cậu nhóc ngồi trong xe cảnh sát, khuôn mặt vui vẻ, còn nói chuyện cùng nhân viên cảnh sát.

 

Lúc cảnh sát bắt đầu đi được vài phút, ở trong tòa cao ốc không xa, La Mẫn sắp điên rồi.

 

Sau khi cô bước vào, phát hiện cậu nhóc không nghịch đồ chơi nữa, thậm chí cô gọi lớn vài tiếng, cậu nhóc đều không trả lời, cô vội vàng xuống tầng tìm Cố Thừa Tiêu, nhưng trong phòng làm việc của Cô Thừa Tiêu cũng không thấy cậu nhóc.

 

Cố Thừa Tiêu đang họp, La Mẫn sợ đến mức trái tim lo lắng, ầm một tiếng cửa phòng hội nghị mở ra, dọa những người đang họp bên trong một trận, còn tưởng là xảy ra chuyện gì.

 

“Có tổng… Tiểu Mục không thấy đâu nữa…” La Mẫn sợ tới mức nước mắt cũng sắp chảy ra rồi.

 

Cơ thể đẹp đẽ của Cố Thừa Tiêu lập tức đứng dậy, anh bước nhanh ra ngoài, nói với Hách Soái đằng sau: “Bảo vệ sĩ phong tỏa tòa nhà, lập tức theo dõi điều tra.”

 

Hách Soái lập tức trả lời, gọi điện cho phòng bảo vệ.

 

Cố Thừa Tiêu nói với La Mẫn bên cạnh: “Không thầy thằng bé từ lúc nào?”

 

“Khoảng mười phút trước, thời gian tôi nghe điện thoại đã không thấy cậu ấy rồi, tôi đứng ở hành lang cạnh cửa, tôi không biết tiểu thiếu gia rời đi bằng cách nào… là lỗi của tôi, tôi không chú ý đến cậu ấy… tôi tưởng nó xuống tìm anh, nhưng… tôi tìm một vòng cũng không thấy.”

 

Người phụ nữ hai bảy tuổi như La Mẫn đều sắp lo lắng phát khóc rồi.

 

Khuôn mặt điễn trai của Cố Thừa Tiêu bình tĩnh, so với tay chân luống cuống thấp thỏm lo âu như La Mẫn, anh biết rõ con trai sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy.

 

Cố Thừa Tiêu đến phòng đồ chơi, nhìn thấy chiếc đồng hồ cởi xuống để trên bàn, trái tim anh trong nháy mắt căng thẳng hơn vài phần, bình tĩnh suy nghĩ hết tất cả mọi chuyện có thể xảy ra.

 

Một video giám sát được gửi đến ipad của Hách Soái, sắc mặt anh ta căng thẳng nói: “Ông chủ, tiểu thiếu gia tự mình trốn ra ngoài.”

 

Có Thừa Tiêu cầm ipad, nhìn cậu nhóc trong video giống như một con mèo nhỏ ở sau lưng La Mẫn, nụ cười giảo hoạt, nhanh chân nhanh tay trốn ra ngoài.

 

Sắc mặt tức giận trong phút chốc u ám, từ lúc nào con trai anh lại không nói một tiếng, mà đã chơi trò biến mất như vậy?

 

Hô hấp của La Mẫn căng thẳng, thì ra tiểu thiếu gia trốn ra ngoài trong lúc cô đang nghe điện thoại, “Tiểu thiếu gia đây là muốn đi đâu?”

 

La Mẫn lo lắng hỏi một câu.

 

“Có phải là đi tìm ai đó không” Hách Soái tiếp lời.

 

Còn khuôn mặt khó đoán của người đàn ông bên cạnh, phút chốc trong đầu bắt được một chút thông tin.
 
Chương 2505


Không quá hai mươi phút trước, cậu nhóc sót ruột muốn đi tìm một người phụ nữ, anh từ chối dẫn nó theo, lẽ nào con trai đây là chuẩn bị tự mình trốn ra ngoài đi tìm cô.

 

Lúc này, điện thoại của Hách Soái vang lên, anh ta vội vàng mở tài liệu, lật đến những video giám sát khác được gửi đến.

 

Cố Thừa Tiêu nhịn cơn tức giận, nhìn trong video, cậu nhóc chạy về phía đồn cảnh sát đằng trước tòa cao ốc.

 

Hách Soái và La Mẫn thở phào một hơi, Hách Soái nói: *Tiểu thiếu gia thật thông minh, biết tìm cảnh sát giúp đỡ.”

 

La Mẫn vội vàng kéo ống tay áo của anh ta, trí thông minh này của tiểu thiếu gia dùng sai chỗ rồi, nhìn sắc mặt của ông chủ, hận không thể bắt tiểu thiếu gia về đánh một trận!

 

Trên khuôn mặt tái nhợt của Cố Thừa Tiêu mơ hồ có thể thấy được những đường gân xanh đang run rẩy, anh thật sự tức giận đến mức muốn đánh tiểu tử thối này, rốt cuộc người phụ nữ đó có cái gì hấp dẫn, thu hút con trai anh cứ phải đi gặp cô cho bằng được?

 

*“Hách Soái, giúp tôi điều tra người phụ nữ tên Hứa Tâm Duyệt, tra xem địa chỉ nhà bà ngoại của cô ta ở đâu, tra được lập tức gửi cho tôi, La Mẫn, đi theo tôi.”

 

Cố Thừa Tiêu nói xong, sắc mặt căng thẳng đi về phía phòng làm việc, cầm lấy chìa khóa xe.

 

Hách Soái nhanh chóng điều tra.

 

Cố Thừa Tiêu dừng xe ngoài cửa trạm gác, anh bước vào trong nghe ngóng từ một người cảnh sát trung niên.

 

*ÒI Lão Lý đưa cậu nhóc về nhà mẹ rồi, vừa đi được khoảng mười phút.”

 

Nhân viên cảnh sát này nói.

 

Khóe miệng Có Thừa Tiêu giật giật, mẹ sao?

 

Ai dạy thằng bé dễ dàng nhận người phụ nữ khác là mẹ như vậy?

 

*Ông chủ, có cần để vị cảnh sát đó đưa tiểu thiếu gia quay lại”

 

La Mẫn ở bên cạnh mở miệng, hiện tại, chỉ cần liên lạc với vị cảnh sát đó một chút, thiếu gia có thể được đưa về rồi.

 

Người đàn ông trung niên luôn cảm thấy toàn thân người đàn ông này đều là khí chất anh tuần, mặc bộ âu phục của một doanh nhân thượng lưu, tràn đầy khí thế của một cấp trên, ông ta lập tức nhận ra, có chút kích động nói: “Anh là chủ tịch của tập đoàn Có thị Cố Thừa Tiêu sao!”

 

“Là tôi, đứa bé đi lạc là con trai tôi Cố Dĩ Mục, làm phiền anh liên lạc lạc với đồng đội, đưa thằng bé quay lại.”

 

Cố Thừa Tiêu gật đầu, lúc này sắc mặt khó đoán, người phụ nữ đó rốt cuộc đã hạ thuốc mê bùa chú gì cho con trai anh?

 

Tại sao thằng bé lại để tâm đến cô như thế?

 

Điện thoại của Hách Soái vang lên, địa chỉ tra ra rồi, là ở hướng khu nội thành cũ.

 

Lúc này, chỉ thấy nhân viên cảnh sát nhanh chóng liên lạc với lão Lý, vừa mới kết nói liền nghe thấy chỗ tư liệu bên cạnh có tiếng chuông điện thoại.

 

Nhân viên cảnh sát cầm lên xem, không khỏi nói: “Hỏng rồi, lão Lý ban nãy đi vội quá, không cầm theo điện thoại ra ngoài.”

 

“Cảm ơn, tôi tự mình đi đón vậy!”

 

Cố Thừa Tiêu thấp giọng nói, dẫn theo La Mẫn rời khỏi trạm gác, trực tiếp lái xe về phía khu nội thành cũ.

 

Thực ra trong nội tâm của Cố Thừa Tiêu cũng hy vọng đích thân gặp mặt người phụ nữ này thêm lần nữa, ép hỏi cô, rốt cuộc trước đây đã nói gì với con trai anh.

 

Hứa Tâm Duyệt ở cửa đợi một lúc, có lẽ đã quá nửa tiếng đồng hồ, cũng không nhìn thấy nhân viên cảnh sát đưa Có Dĩ Mục đến, nội tâm cô lo lắng, chỉ có thể kiên nhẫn chờ: đợi, mỗi một chiếc xe cảnh sát qua đường cô đều kích động cả nửa ngày.

 

Nhưng, đều không phải là chiếc xe đưa cậu nhóc về.

 

Lúc cô không nhịn được định gọi điện thoại hỏi, liền nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đi từ đường lớn đến, cô vội vàng nhìn về phía đó.
 
Chương 2506


Thế là, cô nhìn thấy chiếc xe cảnh sát đó đi về phía cô.

 

“Chú ơi, nhìn thấy chị gái xinh đẹp kia chưa? Chị ấy chính là mẹ cháu.”

 

Cậu nhóc ngồi ghế sau chớp mắt, vừa nhìn liền thấy Hứa Tâm Duyệt, cả chặng đường, cậu vẫn luôn gọi Hứa Tâm Duyệt là mẹ.

 

Lão Lý căn bản không có nghỉ ngờ gì về quan hệ mẹ con, dừng xe bên cạnh Hứa Tâm Duyệt, kéo cửa xe nói với Hứa Tâm Duyệt: “Con trai cô ngồi ghế sau.”

 

Hứa Tâm Duyệt kinh ngạc, không nói gì nhiều, kéo cửa ghế sau, cậu nhóc mạnh mẽ nhào vào lòng cô, khiến cô có chút luống cuống ôm chặt cậu nhóc, còn Cố Dĩ Mục gọi một tiếng rồi hôn lên mặt cô.

 

Cảm giác tiếp xúc mềm mại khiến Hứa Tâm Duyệt dở khóc dở cười, đồng thời trách mắng một câu: “Tiểu Mục, sao em có thể chạy lung tung như vậy?”

 

Lão Lý nhìn bọn họ thân mật, hơn nữa, lúc Hứa Tâm Duyệt cảm kích nhìn sang, ông ta phát hiện mi tâm của đứa bé này cực kỳ giống với người phụ nữ, ông liền nhận định bọn họ là mẹ con.

 

“Tiểu thư, lần sau phải trông con cho tốt, đứa bé còn nhỏ như này, đi lạc là không dễ tìm đâu.”

 

Lão Lý tốt bụng khuyên bảo một câu.

 

“Tôi biết rồi, cảm ơn anh, thật sự rất biết ơn anh.”

 

Hứa Tâm Duyệt ôm cậu nhóc, cảm kích Lão Lý không thôi.

 

Lão Lý vẫy tay: “Chúng tôi là phục vụ vì dân, không cần cảm kích, tạm biệt.”

 

Nói xong, lão Lý nói với cậu nhóc: Tiểu quỷ, tạm biệt nhé.”

 

“Tạm biệt chú cảnh sát.”

 

Cậu nhóc lễ phép vẫy tay.

 

Hứa Tâm Duyệt nhìn cậu nhóc dựa vào trong lòng mình không chịu xuống, cô cũng không nỡ buông, ôm cậu nhóc đi về phía nhà bà ngoại, vừa đi vừa hỏi: “Tiểu Mục, có biết số điện thoại của ba em không? Lát nữa gọi điện thoại để ba đến đón em.”

 

“Em không biết số điện thoại của ba em, ngoài chị ra, không nhớ của ai cả.”

 

Cậu nhóc lắc đầu khuôn mặt lanh lợi nói.

 

“Thế à? Vậy sao em lại nhớ của chị?”

 

Hứa Tâm Duyệt thật sự có chút thắc mắc.

 

“Bởi vì em thích chị gái xinh đẹp!” Cậu nhóc ôm cổ cô, cười khanh khánh nói.

 

Dưới ánh mặt trời, Hứa Tâm Duyệt nhìn khuôn mặt xinh xắn này của cậu nhóc, ngũ quan cực kỳ giống Cố Thừa Tiêu, bộ dáng cười lên tựa như thiên sứ, cô không khỏi nghĩ đến thời gian lúc cậu nhóc ở trong bụng, lúc này cô âm thầm ôm chặt cậu nhóc.

 

Cô không có suy nghĩ gì, chỉ muốn nhân cơ hội này ôm cậu nhóc.

 

Cậu nhóc cũng nhìn cô bằng đôi mắt to tròn ngắn nước, đôi mắt trong veo đầy yêu thương dành cho cô.

 

Cậu cũng không biết vì sao, chính là rất thích chị gái xinh đẹp này, hy vọng cô có thể làm mẹ mình, sống cùng với ba! Lúc Hứa Tâm Duyệt ôm cậu nhóc về nhà, một chiếc xe màu đen Bentley đáng giá ngàn vạn đang phóng nhanh trên phó.

 

Người đàn ông lái xe ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, giống như bắt cứ lúc nào cũng có thể tức giận.

 

La Mẫn bên cạnh thầm nắm chặt dây an toàn, tâm trạng của ông chủ hôm nay giống như thuốc nổ, lúc nào cũng có thể bộc phát.

 

Mặc dù tiểu thiếu gia có dự tính ra khỏi nhà, nhưng, cô vẫn day dứt lương tâm tự trách bản thân.

 

Rốt cuộc tiểu thiếu gia đi tìm người như thế nào?

 

Còn là ở khu nội thành cũ, đây là hạng mục mà ông chủ sắp khai phá! Dựa theo sự chỉ dẫn, nhà bà ngoại Hứa Tâm Duyệt ở ngay gần đây.

 

Hứa Tâm Duyệt dẫn theo cậu nhóc vào nhà bà ngoại, trong ánh mắt cậu nhóc có chút kinh ngạc nhìn xung quanh đánh giá: “Chị ơi, chị sóng ở đây sao?”

 

“Đúng vậy!”

 

“Chị không có tiền mua nhà mới sao?”

 

Cậu nhóc chưa từng đến căn nhà cũ nát như này, nhà ở đây đều là nơi cậu chưa từng thấy, cực kỳ cổ xưa.
 
Chương 2507


Hứa Tâm Duyệt cong moi cười: “Đây là nhà chị, là nơi chị cùng bà ngoại và dì nhỏ sống với nhau.”

 

Cô cũng có thể đoán được, cậu nhóc từ nhỏ sinh ra đã được ngậm thìa vàng, mọi chỉ phí ăn mặc bên cạnh đều cực kỳ xa hoa, cho nên cậu mới kinh ngạc nhìn nhà bà ngoại.

 

“Chị ơi, chị có muốn mua nhà mới không?”

 

Cậu nhóc hỏi lại.

 

“Muốn chứ! Nhưng chị phải nỗ lực làm việc mới được.”

 

Hứa Tâm Duyệt nói xong, từ bên cạnh lấy ra một chai nước chưa mở: “Có muốn uống nước không?”

 

Cậu nhóc nhận lấy, trong đôi mắt dường như đang nảy sinh suy nghĩ gì đó.

 

Bà ngoại của Hứa Tâm Duyệt vừa ngủ cách đây không lâu, còn dì nhỏ thì đi dọn dẹp bên chỗ phòng mới thuê, Hứa Tâm Duyệt ngồi xổm trước ghế sô pha, nhìn cậu nhóc hỏi: “Chị phải làm thế nào mới đưa được em về nhà?

 

Đưa em đến chỗ công ty của ba có được hay không?”

 

“Em không muốn, bây giờ em muốn ở cùng chị.”

 

Cậu nhóc uống nước, vẻ mặt bình tĩnh.

 

Hoàn toàn không giống với đứa trẻ đi lạc.

 

“Sao thế được? Chị bắt buộc phải đưa em về bên cạnh người nhà, hay là, chị đưa em đến chỗ mẹ ruột có được không?”

 

Hứa Tâm Duyệt thân thuộc với nhà Hứa gia, cho nên đưa cho Hứa An An cũng tiện hơn chút.

 

Nhưng khuôn mặt bài xích của cậu nhóc càng thêm kịch liệt, đầu cậu lắc mạnh: “Không muốn, chị, đừng đưa em cho đến chỗ dì ấy.”

 

“Cô ấy là mẹ ruột của em! Cô ấy sẽ chăm sóc tốt cho em.”

 

Hứa Tâm Duyệt an ủi nói.

 

*Em không thích dì ấy.”

 

Cậu nhóc bĩu môi, cực kỳ chắc chắn nói.

 

Hứa Tâm Duyệt ngắn người, cậu nhóc không thích Hứa An An?

 

Tại sao? Bọn họ là mẹ con mà!

 

“Chị ơi, em thích chị! Em muốn chị làm mẹ của em, muốn chị gả cho ba em.”

 

Cậu nhóc phồng má, vẻ mặt năn nỉ nhìn cô.

 

Hứa Tâm Duyệt nghe xong, khuôn mặt ngắn ra vài giây, sau đó cô lắc đầu cười nói: “Sao chị có thể làm mẹ của em được? Dựa theo vai về, chị là dì của em! Sau này không được gọi là chị nữa, gọi chị là dì!

 

Cậu nhóc lắc đầu: “Em chỉ muốn gọi chị thôi.”

 

Hứa Tâm Duyệt nghe xong, chỉ đành nói: “Được, em thích gọi thế nào cũng được, nhưng chị tên là Hứa Tâm Duyệt, không được gọi là chị gái xinh đẹp nữa, em gọi chị là chị Tâm Duyệt đi!”

 

Thực ra gọi là dì, sau này Hứa An An để nghe thấy chắc chắn cũng không vui, vẫn nên gọi theo cách xa lạ một chút!

 

Lúc này, một chiếc Bentley màu đen lặng lẽ đậu ở ven đường, Cố Thừa Tiêu đẩy cửa xuống xe, điện thoại di động trong tay chỉ dẫn nơi đến ở gần đây.

 

La Mẫn cũng nhanh chóng xuống xe, nhìn ngó xung quanh, đi đến nhà dân cư bên cạnh nghe ngóng.

 

“Chào chị, cho hỏi nhà Hứa Tâm Duyệt đi thế nào.”

 

“À, là tòa nhà ba tầng kia.” Người phụ nữ trung niên đưa tay chỉ.

 

Hứa Tâm Duyệt bắt đầu từ lúc tám tuổi đã lớn lên ở trên con đường này, hàng xóm đối với cô ngược lại đều quen thuộc, hơn nữa dì nhỏ của cô đến nay vẫn chưa kết hôn, càng khiến cho những người bên cạnh đối với họ thêm bàn tán.

 

La Mẫn vội vàng bước đến: “Ông chủ, là tòa nhà ba tầng đó.”
 
Chương 2508


Đôi chân thon dài của Cố Thừa Tiêu bước nhanh qua đó.

 

Hứa Tâm Duyệt đang cùng cậu nhóc nói về chuyện đi lạc thế nào, cậu nhóc ngược lại nói thẳng ra mình không có đi lạc, mà là đến tìm cô.

 

Hứa Tâm Duyệt nghe xong, vừa uống một ngụm nước, suýt chút nữa thì sặc, cô kinh ngạc hỏi: “Em không phải là đi lạc, mà là đến tìm chị sao?”

 

“Vâng ạt! Chị ơi, em nhìn thấy tắm ảnh chị bị người ta đánh ngắt trên tin tức, bị thương rất nghiêm trọng, nên em muốn đến thăm chị.”

 

Hứa Tâm Duyệt đối với phần tình nghĩa này của cậu nhóc, nội tâm cô thật sự rất cảm động, đồng thời cũng có chút kinh ngạc, vì sao cậu nhóc đối với cô tốt như vậy?

 

Nhớ nhung như vậy?

 

“Chị ơi, em còn biết là ba em bề chị đến bệnh viện, ba em có phải là rất tốt không?”

 

*Ừ! Anh ấy là một người tốt.” Hứa Tâm Duyệt trả lời.

 

“Vậy chị có thích ba em không! Chị có muốn gả cho ba không?” Cậu nhóc nghiêm túc hỏi.

 

Hứa Tâm Duyệt nghẹn họng vài giây, cô còn chưa trả lời đã nghe thấy một giọng nói trầm tháp lạnh lùng của người đàn ông truyền đến: “Có Dĩ Mục.”

 

Cậu nhóc và Hứa Tâm Duyệt đồng thời bị dọa nhìn về phía cửa, trong cánh cửa có chút thấp bé, một bóng dáng thon dài bước vào, thậm chí phải cúi xuống mới vào được cửa.

 

*“Daddy!” Cậu nhóc chớp đôi mắt trong veo gọi một tiếng.

 

Trái tim Hứa Tâm Duyệt đập loạn xạ, không ngờ cô còn chưa kịp đưa cậu nhóc về, người đàn ông này đã đích thân tìm đến cửa rồi, cũng tốt, cậu nhóc chỉ có ở bên cạnh anh mới là an toàn nhát.

 

“Tiểu Mục, em nên về nhà với ba em rồi, không được chạy.

 

loạn nữa.”

 

Hứa Tâm Duyệt nói với cậu nhóc.

 

Cố Dĩ Mục nhìn khuôn mặt tái nhợt của ba, cậu nhướng cặp lông mày anh tuấn, giống như đang thử thách sự uy nghiêm của người nào đó.

 

La Mẫn cũng có chút kinh ngạc bước vào, nhìn căn phòng nhỏ đơn giản và có phần hỗn loạn này, một cô gái trẻ mặc quần áo bình thường đang ngồi cùng với Cố tiểu thiếu gia.

 

Cô cần thận nhìn người phụ nữ này, nội tâm không khỏi kinh ngạc vài giây, thoạt nhìn cô gái này chỉ cảm thấy ăn mặc bình thường, nhưng nhìn kỹ mới thấy cô ấy có khuôn mặt thuần khiết và xinh đẹp, còn có thân hình duyên dáng quyến rũ.

 

Đồng thời, giữa mi tâm dịu dàng lại có chút giống với Cố Dĩ Mục.

 

“Đưa Tiểu Mục lên xe, tôi có chuyện cần nói với Hứa tiểu thư.”

 

Cố Thừa Tiêu dặn dò La Mẫn bên cạnh.

 

“Daddy, daddy đừng có mà bắt nạt chị Tâm Duyệt đó.

 

Cậu nhóc lập tức đứng thẳng người chắn trước mặt Hứa Tâm Duyệt.

 

Lông mày Cố Thừa Tiêu nhất thời nhíu lại, cậu nhóc này lại vì cô mà dám chống đối lại anh?

 

*Daddy chỉ là nói với cô ta vài câu! Nếu như con dám chạy loạn, daddy sẽ đánh gãy chân con trước.”

 

Có Thừa Tiêu tức giận hừ một câu.

 

Hứa Tâm Duyệt theo bản năng kéo cậu nhóc ở trước mặt ra đằng sau lưng, nói với người đàn ông đang tức giận: “Cố tiên sinh, nó là con trai anh, tha thứ cho nó lần này đi.”

 

Có Thừa Tiêu nheo mắt, nhìn dung mạo của người phụ nữ trước mặt cực kỳ giống với con trai, anh hừ lạnh: “Chính bởi vì nó là con trai tôi, nên tôi mới có quyền dạy dỗ nó, người ngoài không cần nhúng tay can thiệp.”

 

Cách xưng hô người ngoài này, có chút tổn thương.

 

Quả thực giữa Hứa Tâm Duyệt và cậu nhóc chính là họ hàng xa, nhưng trước mặt người đàn ông này, cô là một người ngoài cuộc.

 

Hứa Tâm Duyệt cắn môi, kéo cậu nhóc từ đẳng sau ra: “Tiểu Mục, theo ba em về đi!”

 
 
Chương 2509


Cậu nhóc cũng hiểu chuyện, cậu biết mình chạy lung tung ra ngoài khiến ba tức giận, khiến ba đem chuyện cậu trốn ra ngoài đô lôi lên người Hứa TâmDuyệt.

 

*Daddy, con theo daddy về.”

 

Cậu nhóc cúi đầu đến bên cạnh Cố Thừa Tiêu, bàn tay nhỏ kéo ống quần anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào chân anh, bởi vì cậu khóc rồi.

 

Hơn nữa cậu không muốn để người khác biết cậu khóc, nên không ngừng kéo chiếc quần tây của ba lau nước mắt.

 

Hứa Tâm Duyệt thấy vậy, đột nhiên đáy mắt không nhịn được chua xót, cảm thấy đau lòng vì cậu nhóc như vậy.

 

Nhưng nhìn cậu nhóc ở trên chân mình, Cố Thừa Tiêu cho dù đau lòng cũng không để lộ ra, càng huống hò, hiện tại anh vẫn chưa hết tức giận, cũng sẽ không thương xót con trai.

 

Anh nói với La Mẫn bên cạnh: “Đưa nó lên xe đợi tôi.”

 

La Mẫn lập tức nắm tay cậu nhóc: “Tiểu Mục, chúng ta lên xe trước đợi ba có được không nào.”

 

Cậu nhóc gật đầu, đôi mắt ửng đỏ quay đầu nhìn Hứa Tâm Duyệt nói: “Chị Tâm Duyệt, tạm biệt.”

 

“Tạm biệt! Lần sau đừng có chạy lung tung nữa biết chưa?”

 

Hứa Tâm Duyệt dặn dò cậu một câu.

 

“Vâng!” Cậu nhóc nghe vậy trả lời, vừa đi vừa lau nước mắt.

 

La Mẫn có chút kinh ngạc phát hiện, tiểu thiếu gia đối với cô gái này thế mà lại lưu luyến đến vậy, rốt cuộc cô gái này có thân phận gì?

 

Nói thật, đi theo bên cạnh Cố tổng cũng bốn năm rồi, cô chưa từng nhìn thấy bóng dáng cô gái nào xuất hiện bên cạnh Cố tổng, còn cậu nhóc, cũng chưa từng chấp nhận bất kỳ cô gái nào đến gần Có tổng.

 

Khoảnh khắc La Mẫn dẫn theo cậu nhóc rời đi, Hứa Tâm Duyệt thu hồi lại tầm mắt, cô chớp mắt nén lại một vệt nước mắt, đồng thời, đột nhiên cô cảm thấy nhiệt độ trong căn phòng giảm xuống mức không độ.

 

“Có tiên sinh, anh muốn nói cái gì với tôi?”

 

Hứa Tâm Duyệt nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, cô cũng đặc biệt duy trì khoảng cách, dù sao không qua bao lâu nữa anh chính là chồng của Hứa An An.

 

Cô cũng không muốn bởi dính líu đến anh, mà dẫn đến việc mẹ con Hứa An An lại lần nữa phát điên.

 

Có Thừa Tiêu nheo mắt, đôi chân thon dài tiền lại gần Hứa Tâm Duyệt một bước, thấp giọng chất vấn: “Hứa Tâm Duyệt, lần đầu tiên cô gặp Tiểu Mục, cô từng nói gì với thằng bé? Từng làm cái gì?”

 

Hứa Tâm Duyệt ngắn người, thành thật trả lời: “Chúng tôi chỉ nói chuyện vài câu.”

 

“Vậy tại sao con trai tôi cứ nhớ mãi không quên cô? Chỉ muốn được gặp cô? Cô chắc chắn mình không truyền những thông tin xáu gì đến thằng bé?”

 

Có Thừa Tiêu hỏi lại, buổi sáng còn cứu cô, bây giờ anh có chút hồi hận.

 

Hứa Tâm Duyệt nghe vậy mở to mắt, cô vội vàng lắc đầu: “Cố tiên sinh, có phải là anh hiểu nhằm cái gì rồi không, tôi rất thích Tiểu Mục, lời này không phải là giả, nhưng, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ làm tổn thương thằng bé.”

 

Có Thừa Tiêu nheo mắt nguy hiểm, thân hình thon dài hơi cúi xuống, lửa giận càng lúc càng lớn truyền đến cô: “Tôi cảnh cáo cô, sau này không được phép lại gần thằng bé, cho dù cô có mục đích gì không thể nói, đều cách xa con trai tôi ra một chút, nêu không, tôi sẽ khiến cho cô phải trả giá.

 

Hô hấp Hứa Tâm Duyệt căng cứng, nhìn khuôn mặt tuần tú tài giỏi, cô hoảng loạn né tránh ánh mắt.

 

“Tôi biết rồi, cho dù không cần anh cảnh cáo, tôi cũng sẽ không đi quấy rày các người.”

 

Khuôn mặt Hứa Tâm Duyệt nói lời chắc chắn.

 

Điều này ngược lại khiến cho Cố Thừa Tiêu kinh ngạc hừ nhẹ: “Tối nhất là cô nói được làm được.”

 

Nói xong, anh xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng anh vừa bước được vài bước, Hứa Tâm Duyệt ở đằng sau mới nghĩ đến điều gì đó, cô vội vàng đưa tay giữ cổ tay anh: “Cố tiên sinh, chờ một chút.”

 

Ánh mắt lạnh lùng của Cố Thừa Tiêu nhìn cổ tay của bản thân bị một bàn tay mảnh khảnh đẹp đẽ nắm chặt, anh lập tức nhướng mày không vui: “Buông ra.”

 

Hứa Tâm Duyệt mới phát hiện bản thân mình thát lễ: “Xin lỗi… tôi chỉ là muốn anh chờ một chút, tôi muốn trả lại tiền viện phí cho anh, anh đợi một chút được không? Tôi lên tầng lấy tiền.”

 

Có Thừa Tiêu phát nhẹ tay: “Không cần đâu, coi như là tôi bố thí cho cô!”
 
Chương 2510


Nói xong câu này, người đàn ông lạnh lùng rời đi.

 

Còn cô gái ở đằng sau, toàn thân căng cứng, bồ thí?

 

Người đàn ông này có cần như vậy không?

 

Anh cứu cô, cô rất cảm kích, nhưng câu nói này của anh, rõ ràng có ý sỉ nhục.

 

Hứa Tâm Duyệt bước ra, nhìn thấy chiếc xe màu đen vừa rời khỏi khu phó, cô khoanh tay lại, cảm thấy một cỗ chua xót không thể giải thích được.

 

Cô quay lại phòng khách, cũng may không làm bà ngoại thức giắc, cô ngồi trên sô pha, có chút buồn bực khiến cô nói không nên lời, đặc biệt là câu nói cuối cùng của Cố Thừa Tiêu khiến cô cảm thấy quá đáng.

 

Đúng lúc này, điện thoại kêu lên, cô cầm lên xem, hàng lông mày giãn ra nghe máy: “Alol”

 

*Eh, tớ muốn về nước phát triển.”

 

Một giọng nữ thân mật ở đầu dây bên kia vang lên.

 

“Sao vậy? Đang yên đang lành, sao lại về nước phát triển, không phải cậu nói ở nước ngoài càng có tiền đồ hơn sao?”

 

*Tớ bị sa thải rồi.”

 

Giọng nói ở đầu dây bên kia trầm xuống.

 

Hứa Tâm Duyệt lập tức đứng dậy, quan tâm hỏi: “Cậu sao vậy?”

 

“Bị người ta tính kế, ông chủ trực tiếp sa thải tớ, bây giờ tớ trở thành người thất nghiệp rồi, nên muốn về nước phát triển lại.”

 

“Thiên kim tiểu thư như cậu, cho dù không cần làm việc, cũng có hàng đống tài sản đang chờ cậu thừa kế!”

 

“Tớ không muốn dựa vào người nhà, tớ muốn dựa vào bản thân, hơn nữa, tớ yêu thích công việc của mình.”

 

“Được rồi, lúc nào về nước, tớ đến sân bay đón cậu.”

 

Hứa Tâm Duyệt hỏi chị em tốt.

 

“Sáu rưỡi chiều mai, cậu đến đón tớ!”

 

Hứa Tâm Duyệt kinh ngạc, cười nói: “Xem ra cậu mua xong vé rồi, mới gọi điện cho tớ!”

 

*Ở đây thêm một giây tớ cũng không muốn, nhớ đến đấy!”

 

“Được! Tớ nhất định sẽ đến đón cậu đúng giờ.”

 

Hứa Tâm Duyệt cười trả lời.

 

*Tắt máy đây, tớ chuẩn bị quà cho cậu đó! Cậu mong chờ chút đi!”

 

“Được, tớ chờ quà của cậu.”

 

Hứa Tâm Duyệt nói xong, đầu dây bên kia cũng ngắt điện thoại.

 

Lê Yên là bạn học cấp ba của Hứa Tâm Duyệt, cũng là người chị em tốt nhất cho đến bây giờ của cô, cô ấy là biên tập viên của một tạp chí thời trang nước ngoài, nhưng có vẻ như cô ấy vừa kết thúc sự nghiệp ba năm làm việc của mình.

 

Lúc này, trên chiếc Bentley đi hướng về phía tập đoàn Cố thị, bầu không khí trong xe hạ thấp dưới mức không độ, La Mẫn ngồi ở ghế sau trực tiếp cảm thấy rùng mình.

 

Ông chủ đằng trước không lên tiếng, cậu nhóc ngồi sau khoanh tay, nhìn cửa sổ, tuổi còn nhỏ nhưng khí chất lạnh lùng, tuyệt đối không thua kém gì so với ông chủ.

 

Đáng thương cho La Mẫn đen đủi, phải ngồi giữa cặp cha cảm này, cô cảm thấy băng tuyết ngập trời.

 

Điều đáng thương hon là, ngay cả quyền chen vào làm dịu bầu không khí cũng không có! Chỉ sợ nhỡ may động phải ngòi phát nổ của ông chủ.

 

Quãng đường nửa tiếng chiến tranh lạnh thẳng đến công ty, khoảnh khắc xuống xe, La Mẫn mới dám thở phào nhẹ nhõm, cậu nhóc cúi đầu, ánh mắt phức tạp của Có Thừa Tiêu nhìn con trai, mặc dù tức giận, nhưng lúc cậu nhóc bước vào thang máy anh vẫn đưa bàn tay thon dài giúp cậu chắn ở cửa.
 
Chương 2511


Chương 2511:

 

La Mẫn chịu đựng qua thời gian mười giây thang máy này, khi ra khỏi thang máy, cô ta vội vàng nói: “Ông chủ, tôi về văn phòng trước.”

 

La Mẫn vừa đi, Cố Thừa Tiêu nói với cậu nhóc bên cạnh: “Theo daddy vào phòng làm việc.”

 

Cậu nhóc cũng không dám không nghe, giống như một chiếc đuôi nhỏ theo sau Cố Thừa Tiêu.

 

Trên sô pha, hai cha con tiếp tục nhìn nhau, Có Thừa Tiêu nhìn cậu nhóc ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, mọi sự tức giận cũng không bằng sự an tâm trong lòng anh lúc này.

 

Chỉ cần con trai không xảy ra chuyện gì, cho dù nghịch ngợm thêm một chút, anh cũng không thật sự tức giận.

 

“Lần sau không được như vậy nữa, sau này không được phép chạy lung tung, không được phép gặp lại cô ta.”

 

Giọng nói Cố Thừa Tiêu giống như ra lệnh.

 

Khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc thay đổi, biểu thị không đồng ý.

 

Cố Thừa Tiêu cắn môi mỏng, sao vậy?

 

Một người phụ nữ bên ngoài còn vượt qua cả vị trí của anh trong lòng con trai rồi sao?

 

“Nói cho daddy, trên người cô ta có gì thu hút con đến vậy?”

 

Có Thừa Tiêu muốn nghe con trai nói thật.

 

Cậu nhóc chớp mắt suy nghĩ: “Con thích chị ấy.”

 

Không vì sao cả.

 

Có Thừa Tiêu thầm bắt lực, chẳng lẽ người phụ nữ này là tình nhân kiếp trước của con trai hay sao?

 

“Thích người khác, con cũng cần phải có bản lĩnh, bản thân con còn chưa cai sữa, thích cô ta có tác dụng gì?”

 

Có Thừa Tiêu tức giận châm biếm cậu.

 

Cậu nhóc nghe vậy, chu miệng: “Daddy không cưới chị Ấy, lớn lên con sẽ cưới chị ấy.”

 

Có Thừa Tiêu tức giận suýt chút nữa đau tim, điều này sao có thể?

 

Anh lập tức đập bàn: “Cố Dĩ Mục, có phải con muốn chọc tức daddy không, thật sự cho rằng daddy sẽ không đánh con hay sao?”

 

Có Dĩ Mục chu miệng: “Daddy chỉ biết bắt nạt người khác.”

 

“Con là con trai daddy, daddy có quyền quản con.”

 

Có Thừa Tiêu đang nói, thì điện thoại bên cạnh vang lên, anh liếc nhìn, cầm lên nhấc máy và đi về phía cửa sổ lớn.

 

“Alol”

 

“Ngày mai tôi về, dẫn theo con nuôi của tôi đến đón tôi đi!”

 

Một giọng nói trong sáng của người đàn ông vang lên ở đầu dây bên kia.

 

“Quay phim xong rồi sao?”

 

“Sân bay sáu rưỡi tối mai, nhớ đến đón tôi nha!”

 

Người đàn ông ở đầu dây bên kia nói xong, hỏi: “Để tôi nghe giọng con trai nuôi của tôi nào.”

 

Cố Thừa Tiêu cầm điện thoại, đưa đến trước mặt đứa nhỏ ấm ức trên sô pha: “Ba nuôi của con.”

 

Cậu nhóc lập tức vui mừng nhận lấy, nép vào góc sô pha, câu đầu tiên là mách lẻo.

 

*Ba nuôi, daddy con bắt nạt con, daddy muốn đánh con.”

 
 
Chương 2512


“Cái gì, cậu ta nỡ đánh con sao?”

 

Người đàn ông ở đầu dây bên kia không dám tin hỏi ngược lại.

 

“Vâng, ba nuôi mau về cứu con đi.”

 

“Được, chiều mai ba lên máy bay, con cùng daddy con đến đón ba.”

 

Cậu nhóc ở trong điện thoại nói nhỏ gì đó, Cố Thừa Tiêu cũng tự nhiên nghe thấy con trai mách lẻo, anh ngồi ở đó, trong đầu xuất hiện khuôn mặt của Hứa Tâm Duyệt.

 

Anh chỉ muốn làm rõ một chuyện, trên người cô có chỗ nào thu hút con trai anh.

 

Hứa gia.

 

Hôm nay Hứa An An đăng một bài báo xong, cô ta ngồi trên ghế sô pha cầm ipad, nhìn mọi người khen mình, giống như nữ thần giữa đám nữ minh tinh, khóe miệng cô ta giương lên nụ cười đắc ý.

 

Hiện tại, vị trí của cô ta không cho phép nữ minh tỉnh khác đến khiêu khích.

 

Có điều, đối với loại chuyện tâng bốc này cô ta cũng nhìn quen rồi, thật sự có thể khiến cho những diễn viên nữ càng thêm đồ ky với cô ta, vậy chắc chắn là đợi đến ngày cô trở thành vợ của Có Thừa Tiêu.

 

Thân phận bà Có của tập đoàn Có thị mới là thân phận đáng khoe khoang nhất.

 

Hứa An An lùi việc đăng báo và phỏng vấn hai ngày nay, chuyện tiếp theo cô ta muốn làm chính là tìm cơ hội đến nhà Có Thừa Tiêu, ở cùng con trai, sau đó, tìm cơ hội nắm chắc Có Thừa Tiêu.

 

Cô ta cũng không biết vì sao, muốn có được Cố Thừa Tiêu còn gấp gáp hơn so với việc ở cùng đứa con trai này.

 

Hứa An An cầm điện thoại, tìm thấy số lần trước Hồng Mĩ San đưa, là số điện thoại cá nhân của Cố Thừa Tiêu.

 

Cô hít thở sâu, đưa tay bắm só.

 

“Alol”

 

Giọng nói từ tính của người đàn ông qua micro truyền đến.

 

“Thừa Tiêu, tôi là Hứa An An, tối nay anh có thời gian không? Tôi muốn cùng Tiểu Mục ăn tối.”

 

Hứa An An dùng giọng nói ngọt ngào dịu dàng nhát để hỏi.

 

Cố Thừa Tiêu ở đầu dây bên kia trầm mặc vài giây: “Được! Để tôi sắp xếp.”

 

“Uml Vậy tối nay gặp.”

 

Hứa An An sắp nhảy dựng lên vì vui sướng.

 

Đầu dây bên kia cúp máy, Hứa An An nắm chặt điện thoại, vuốt ngực, vui mừng muốn điên rồi.

 

Cố Thừa Tiêu đồng ý, vậy mà anh lại đồng ý rồi, nói như vậy, anh cũng hy vọng mình và con trai ở cùng nhau!

 

Còn ở trong phòng làm việc, Cố Thừa Tiêu nhìn con trai ngồi trên ghế sô pha một mình xem hoạt hình trên ipad, anh cảm thấy sở dĩ con trai tìm Hứa Tâm Duyệt, là bởi vì thằng bé thật sự cần một người phụ nữ ở bên cạnh.

 

Ít nhất Hứa An An cũng là mẹ ruột của con trai, còn Hứa Tâm Duyệt trong mắt anh, chẳng qua chỉ là một người xa lạ, thậm chí sau khi hiểu được nghề nghiệp của cô, anh càng cảm thấy không nên để con trai đến gần cô.

 

Không phải là anh xem thường ai, mà là từ những người làm công việc như vậy, đa số đều không có tâm tư lành mạnh bình thường, người như vậy, con trai tiếp xúc nhiều, không nên để nó học được những thứ không tốt.

 

“Tối nay daddy hẹn mẹ ruột của con cùng ăn cơm.”

 

Cố Thừa Tiêu nói với con trai.

 

Cậu nhóc ngẳng đầu cự tuyệt: “Con có thể không đi không?

 

“Nếu như con thật sự muốn có một người cùng chung sống, cô ta là người thích hợp nhất.”

 

Mặc dù Cố Thừa Tiêu cũng không thích cuộc sống bị quấy rầy, nhưng nếu như con trai thật sự cần một người bên cạnh, người này tốt nhát nên là mẹ ruột của thằng bé.
 
Chương 2513


Chương 2513:

 

Cậu nhóc im lặng không trả lời, rõ ràng là không đồng ý cũng phải đồng ý.

 

Có Thừa Tiêu để La Mẫn đặt nhà hàng.

 

Hứa Tâm Duyệt trải qua một ngày sóng gió, nhưng cuối cùng bà ngoại cũng chịu chuyển nhà rồi, hiện tại, cả khu nội thành cũ đều đang chuyển đi, bởi vì khoản tiền bồi thường cũng đã chuyển xuống, mọi người không sợ không có tiền chuyển nhà nữa.

 

Buổi tối, Hứa Tâm Duyệt cùng dì nhỏ ngồi trên xe của công ty chuyển nhà đến khu phòng thuê.

 

Buổi tối sáu giờ, ở trong một nhà hàng cao cấp, Cố Thừa Tiêu dẫn theo con trai đến trước.

 

Hứa An An được thông báo cũng vội vàng đến, cô tưởng rằng Cố Thừa Tiêu sẽ đích thân thông báo, nào biết được người gọi điện thoại cho cô là trợ lý của anh.

 

Mặc dù như vậy, Hứa An An cũng tuyệt đối không muốn bỏ lỡ, bữa cơm tối lãng mạn của một nhà ba người.

 

Sáu rưỡi, Hứa An An đặc biệt trang điểm, tao nhã bước vào trong nhà ăn, thân là minh tinh, cô ta ra ngoài đều sẽ bị theo dõi.

 

Mà ra vào nơi cao cấp như này, cô ta càng như nước gặp cá, thể hiện thân phận và địa vị của mình.

 

Ở vị trí gần cửa số, Hứa An An nhìn thấy cặp cha con điển trai, cô có chút kinh ngạc, vậy mà không phải phòng riêng.

 

Tiểu ra hỏa ở bên cạnh cầm một chiếc máy bay nhỏ, còn có máy cậu nhóc đang chơi ở đó.

 

*Thừa Tiêu, Tiểu Mục.”

 

Hứa An An vừa ngồi vào vị trí đối diện vừa nhẹ nhàng gọi.

 

Có Thừa Tiêu gật đầu, nhìn con trai bên cạnh không chào, anh liếc mắt một cái.

 

Cậu nhóc hiểu ánh mắt của ba, cậu bỏ đồ chơi trong tay xuống, nói với người phụ nữ khuôn mặt tinh xảo ở phía đối diện: “Chào dì Hứa.”

 

Hứa An An trực tiếp ngắn người, dì Hứa?

 

“Tiểu Mục vẫn chưa thích ứng được với thân phận của cô.

 

Có Thừa Tiêu thản nhiên giải thích một câu.

 

“Tôi Không sao, không sao đâu!”

 

Trong lòng Hứa An An cực kỳ để ý, nhưng ngoài mặt đương nhiên cô ta phải rộng lượng rồi.

 

“Tiểu Mục, có thích quà mẹ tặng con lần trước không?

 

Con còn muốn cái gì, mẹ đều có thể mua cho con.”

 

Hứa An An lộ ra nụ cười dịu dàng.

 

“Cháu vẫn chưa bóc quà, cũng không cần cái gì cả.”

 

Tiểu Mục trả lời.

 

Nụ cười của Hứa An An cứng đờ, không biết vì sao, càng nhìn khuôn mặt này của Cố Dĩ Mục, cô ta càng cảm thấy rất thất bại, vì sao đứa trẻ này không giống cô ta chút nào?

 

Chẳng lẽ là do Hứa Tâm Duyệt sinh ra, ngay cả gen di truyền cũng đều thay rồi sao?

 

Hiện tại, dáng vẻ khuôn mặt của đứa bé lại giống với Hứa Tâm Duyệt.

 

Có điều, năm đó mẹ bảo cô ta tránh nỗi đau sinh con, cũng giữ được có vóc dáng đẹp đẽ.

 

So với đứa con không có tình cảm này, mặc dù Hứa An An cũng thích, nhưng so với con trai, cô ta càng thích Cố Thừa Tiêu hơn.

 

Dù sao con trai cũng sẽ không chạy đi mắt, cuối cùng vẫn chảy dòng máu với cô ta, nhưng Cô Thừa Tiêu lại là một ẩn số, ngộ nhỡ anh thích người khác thì sao?

 

Cố Thừa Tiêu rót cho cậu nhóc một cốc nước, cậu nhóc tiếp tục cúi đầu xuống nghiêm túc nghịch đồ chơi trong tay cậu.
 
Chương 2514


“Thừa Tiêu, tôi không biết anh còn nhớ hay không, trong một bữa tiệc bảy năm trước, chúng ta từng gặp mặt.”

 

Hứa An An tìm chủ đề nói chuyện.

 

“Chuyện qua lâu rồi, tôi không còn ấn tượng gì.”

 

Cố Thừa Tiêu cầm cốc trà, cử chỉ tao nhã quyến rũ.

 

Hứa An An nhìn thấy không khỏi mê muội, cô chống cằm, ánh mắt không dấu được sự ái mộ nhìn anh.

 

Cậu nhóc ở bên cạnh cũng cam nguyện bị cho ra rìa, dù sao cậu cũng không thích đối mặt với Hứa An An.

 

Trong lòng Cố Dĩ Mục, người phụ nữ duy nhất khiến cậu muốn người đó làm mẹ mình, chỉ có một người, đó chính là Hứa Tâm Duyệt.

 

Trên người Hứa An An có một loại thù địch, khiến cậu kháng cự lại gần.

 

Tâm hồn của trẻ con là thứ thuần khiết nhất trên đời này, cậu có thể nhanh chóng cảm giác được một người tốt bụng và dịu dàng đối với cậu, còn trong mắt Hứa An An, Cố Dĩ Mục không cảm nhận được tình yêu và sự yêu thích thật sự của người mẹ.

 

Quả thực Hứa An An cho dù có thích, cũng sẽ xen lẫn rất nhiều ước muốn và khát vọng của cô ta, không phải loại tình yêu xuất phát từ tận đáy lòng.

 

Hứa An An không khỏi thăm dò thiện cảm của Cố Thừa Tiêu với Hứa Tâm Duyệt.

 

“Thừa Tiêu, hôm nay ở trên báo tôi nhìn thấy anh cứu một cô gái, thật trùng hợp đó chính là em họ của tôi! Em ấy bị thương có nặng không?”

 

Hứa An An với ngữ khí của người quan tâm hỏi.

 

“Cô ta không sao.” Cố Thừa Tiêu không muốn nói chuyện, anh vẫn luôn chăm chú nhìn con trai nghịch đồ chơi.

 

“Bà ngoại của Tâm Duyệt sống ở khu nội thành đó, cũng may anh đưa con bé đến bệnh viện, Thừa Tiêu, tôi thay Tâm Duyệt cảm ơn anh.”

 

Trong ánh mắt của Hứa An An lộ ra tia cảm kích.

 

“Chuyện nên làm.”

 

Có Thừa Tiêu lạnh nhạt ngước mắt lên hỏi ngược lại: “Sao em họ cô lại sống ở đó?”

 

Hứa An An có chút kinh ngạc, Cố Thừa Tiêu vậy mà lại chủ động hỏi thăm chuyện của Hứa Tâm Duyệt.

 

Cô ta suy nghĩ, khóe miệng lộ ra nụ cười chế giễu: “Ba mẹ em ấy lúc em ấy tám tuổi đã qua đời vì tai nạn xe cộ rồi, hồi còn nhỏ em ấy được gửi nuôi trong nhà bà ngoại, tôi nghe mẹ kẻ, thầy bói nói mệnh của em ấy mang theo tai họa, là sao chổi, bố mẹ qua đời chính là bị em ấy khắc chết, ai tiếp cận với em ấy đều không có kết cục tốt.”

 

Trong ngữ khí của Hứa An An, không khỏi có chút nguyền rủa.

 

Cậu nhóc đang nghịch đồ chơi đột nhiên ngẳng đầu lên phản bác: “Dì nói bậy, chị Tâm Duyệt không phải là sao chổi!”

 

Hứa An An giật mình, lập tức cười giải thích: “Mẹ chỉ đem lời của thầy bói kẻ lại thôi, cũng không có ý gì khác.”

 

Cố Thừa Tiêu đưa tay ra xoa đầu con trai: “Người lớn đang nói chuyện, không được xen vào.”

 

“Nhưng chị Tâm Duyệt không phải là sao chổi, chị ấy là người tốt.”

 

Cậu nhóc chớp đôi mắt to tiếp tục phản bác.

 

Trên khuôn mặt Hứa An An ngồi phía đối diện vẫn duy trì nụ cười dịu dàng, nhưng trong nội tâm sắp tức chết rồi, tên nhóc vậy mà lại ở trước mặt cô ta bảo vệ Hứa Tâm Duyệt?

 

Cố Thừa Tiêu cũng không muốn tranh luận về vấn đề này, anh cũng không hy vọng lời của Hứa An An ảnh hưởng đến con trai.

 

“Sau này ở trước mặt Tiểu Mục, nói ít đi một chút.”

 

Có Thừa Tiêu nhàn nhạt cảnh cáo Hứa An An một câu.

 

Lúc này, trong lòng Hứa An An càng tổn thương, ngay cả Cố Thừa Tiêu cũng tức giận sao?

 

Anh cũng đang bảo vệ Hứa Tâm Duyệt sao?

 

Chỉ cần đụng đến Hứa Tâm Duyệt, trái tim Hứa An An có thể nhỏ đến mức ngay cả hạt cát cũng không chứa được, lúc này, cô ta càng muốn nguyền rủa Hứa Tâm Duyệt, nhưng trên mặt cô ta vẫn rộng lượng nói: “Tôi biết, thất lễ rồi, sau này tôi sẽ không nói nữa.”
 
Chương 2515


Cậu nhóc tiếp tục nghịch đồ chơi, chỉ là trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng lộ ra vẻ không vui.

 

Bữa tối được đưa lên, Hứa An An cần thận không dám nói linh tinh, hơn nữa cô ta mới phát hiện, ăn cơm cùng có Thừa Tiêu áp lực rất lớn.

 

Anh không thích nói chuyện, nhưng trên người anh lại tản ra hơi thở tao nhã lạnh lùng, sự quyền rũ chết người khiến ánh mắt phụ nữ chỉ cần nhìn thôi cũng thấy đủ.

 

Nhưng ánh mắt anh vẫn luôn ôn nhu nhìn con trai đắm đuối, nhiều thêm một chút cũng không muốn chia cho người bên cạnh.

 

Hứa An An suy nghĩ, nhất định là anh đối với tất cả phụ nữ đều như vậy, mới lộ ra vẻ quyến rũ đặc biệt như thế.

 

Xem ra, cô vẫn nên đặt tâm tư lên người con trai của bọn họ, chỉ cần có thể nhận được sự yêu thích của cậu nhóc này, về sau gả cho người đàn ông này sự việc sẽ thành công phân nủa.

 

Nhưng nghĩ đến, hiện tại Có Dĩ Mục thích Hứa Tâm Duyệt như vậy, cô ta liền cảm nhận được sự nguy hiểm.

 

Cho dù thê nào, nhất định cũng phải ngăn cản đứa bé này và Hứa Tâm Duyệt gặp mặt.

 

Tuyệt đối không để họ ở gần nhau.

 

Một bữa cơm tối, hai cha con đều quý trọng lời nói như vàng, nhưng Hứa An An lại đặc biệt thỏa mãn, bởi vì ở trong nhà ăn, Hứa An An vẫn nhận được không ít ánh mắt ngưỡng mộ những người phụ nữ xung quanh.

 

Từ trong nhà ăn đi ra, Hứa An An đột nhiên ngăn cậu nhóc, mỉm cười quỳ trước mặt cậu: “Tiểu Mục, để mẹ bé con có được không?”

 

Cố Dĩ Mục đột nhiên ôm chặt chân của ba, khuôn mặt không đồng ý: “Cháu lớn rồi, không cần bề.”

 

Hứa An An lần nữa chịu tổn thương, nhìn con trai đối với mình xa lạ như vậy, cô ta thật sự không hiểu nổi, có phải là do bản thân cô ta không sinh ra đứa bé này, nên mới không lại gần được với nó.

 

Nhưng cô ta nghĩ, sau này cô ta có thể gặp mặt con trai bất cứ lúc nào, Cố Thừa Tiêu cũng đồng ý rồi, cô ta sẽ từ từ nắm được trái tim của con trai thôi.

 

Cố Thừa Tiêu tháy con trai không cho bế, anh cũng không miễn cưỡng nói với Hứa An An: “Tôi nên đưa thằng bé về nôi.”

 

“Được! Vậy tôi hẹn lần khác gặp, tôi muốn ở nhà gặp Tiểu Mục.”

 

Hứa An An thông minh sắp xếp buổi gặp mặt lần sau.

 

HH Cố Thừa Tiêu nhàn nhạt trả lời, đứa tay dắt con trai đi về phía thang máy, Hứa An An lập tức theo sau.

 

Có Thừa Tiêu luôn tỏ ra vô cùng khiêm tốn, nhưng Hứa An An lại là người có tư tưởng lớn, cô ta nghĩ, đến lúc phải tìm cơ hội cho gia đình một nhà ba người gặp gỡ công chúng.

 

Đến lúc đó, tất cả mọi người đều sẽ biết, cô là bà Cố tương lai của tập đoàn Có thị, cô ta sẽ không ngừng có những tài nguyên và hợp đồng quảng cáo, hơn nữa, nhân khí của cô ta cũng sẽ cao hơn.

 

Hứa An An dự định như vậy, theo cha con họ vào trong thang máy, một đường xuống tầng hằm để xem, Cố Thừa Tiêu để Tiểu Mục vẫy tay chào tạm biệt Hứa An An.

 

*Dì Hứa, tạm biệt.”

 

Cậu nhóc vẫy tay nhỏ, nhưng lại không nhìn Hứa An An.

 

Hứa An An giả bộ thân thiết không nỡ: “Tạm biệt, Tiểu Mục, lần sau mẹ đến nhà ở với con nhé!”

 

Vì sao phải giả bộ đây?

 

Bởi vì Hứa An An đã đóng phim quá lâu rồi, danh lợi cũng quá nặng, cô ta không còn biết loại nụ cười đơn thuần là dáng vẻ như nào nữa.

 

Càng huống hò, trong lòng đối với Cố Dĩ Mục còn có sự căm giận, người làm mẹ ruột như cô ta thì không thừa nhận, cứ phải đi nhận một người mang thai hộ.

 

Cậu nhóc lên xe của ba, ngồi ở ghế an toàn cho trẻ em, xe của Có Thừa Tiêu đi được một lúc, cậu nhóc bỏ đồ chơi ở trong tay ra, dựa vào ghế ngủ.

 

Vì sao người trưởng thành đều ngưỡng mộ giấc ngủ của trẻ con đây?

 

Bởi vì sau khi chúng mệt, muốn ngủ thì ngủ, không phân biệt thời gian địa điểm đều có thể ngủ.
 
Chương 2516


Có Thừa Tiêu từ trong gương chiếu hậu nhìn cậu nhóc ngủ say, anh cũng giảm bớt sự mạnh mẽ và thù địch ban ngày, đôi mắt sâu dịu dàng, không thể che giấu tia cưng chiều.

 

Có tức giận cũng là cảm xúc của anh lúc ấy, nhưng sau đó cơn tức giận cũng biến mắt, chỉ còn tràn ngập tình yêu của người ba trong lòng.

 

Buổi tối, Hứa Tâm Duyệt cùng bà ngoại và dì nhỏ sống ở nhà mới, khoản tiền bồi thường lần này cũng không ít, nên thuê phòng cũng ở một tiểu khu tốt, môi trường cũng đỡ hơn.

 

Bà ngoại chuyển đến mới phát hiện, còn có không ít hàng xóm bên cạnh cũng sống ở đây, cũng không sợ không có các chị em già nói chuyện giải sầu.

 

Buổi tối, Hứa Tâm Duyệt cùng bạn tốt Lê Yên xác nhận máy bay hôm qua, chuyến bay từ nước D về trong nước, khoảng sáu giờ cũng chỉ có một tuyến.

 

Đêm tối, Hứa Tâm Duyệt nằm trên giường lại có chút rất lâu cũng không ngủ được, thậm chí nghĩ đến việc cậu nhóc trốn ra ngoài gặp cô, cô có chút kích động mà vui mừng, từ lúc nào mà cô ở trong lòng cậu nhóc lại quan trọng như vậy?

 

Kỳ thực một loại tâm trạng cực kỳ mâu thuẫn, vừa không hy vọng cậu nhóc đến tìm cô, nhưng đồng thời lại khát vọng có thể gặp cậu nhóc thường xuyên, nhìn nó trưởng thành.

 

Dù sao những ngày mang thai mười tháng khiến cô thật sự quá khó để quên, giống như là sinh đứa con của bản thân mình vậy.

 

Sáng sớm, một ngày mới lại đến.

 

Hứa Tâm Duyệt giúp dì nhỏ dọn dẹp nhà mới, bổ sung những dụng cụ trong nhà, thật sự rất bận.

 

Sau giờ trưa, Hứa Tâm Duyệt nhớ đến việc đón chị em tốt của mình, cô sợ để lỡ thời gian đón cô ấy.

 

Cô nghĩ, lúc này Lê Yên cũng đã ở trên máy bay rồi.

 

Bây giờ, một chuyến bay đang bay vững vàng trên bầu trời đại dương, phong cảnh ngoài trời đẹp đẽ khiến người ta mê hoặc.

 

Trong khoang hạng nhất, tối hôm qua Lê Yên xem phim cả đêm, vừa lên máy bay đã ngủ không biết trời đất gì mà ngủ liền bốn tiếng, vốn đang ngủ ngon, nhưng lại luôn nghe thấy bên cạnh có tiếng của người phụ nữ đang kích động nói cái gì đó.

 

*Gì đây, đẹp trai quá! Trời ạ! Quá đẹp trai rồi!”

 

*Mê chết tôi rồi, tôi muốn ngất quá, có thể đừng đẹp trai như vậy được không đây!”

 

“Trời ạ, 360 độ không góc chết!”

 

“Thật muốn bổ nhào vào người anh ấy!”

 

Đây toàn là cuộc đối thoại gì?

 

Lê Yên cuối cùng bị làm ồn đến mức không ngủ được nữa, cô tháo bịt mắt xuống, vốn muốn nhìn xem những người phụ nữ gào thét này là người thế nào, nhưng trong ánh mắt mơ màng của cô, trực tiếp bị góc nghiêng ở gần trước mặt làm cho kinh ngạc.

 

Từ lúc lên máy bay đã lao đầu vào ngủ, cô căn bản không biết người ngồi bên cạnh là người như thế nào, cũng đúng lúc này mới biết.

 

Đây là một người đàn ông, anh bịt mắt đeo tai nghe, còn đội một chiếc mũ vành.

 

Nhưng Lê Yên vẫn cảm thầy người đàn ông này không ti, bởi vì góc nghiêng của anh đều là những nét tiêu chuẩn của một anh chàng đẹp trai.

 

Cô cũng phát hiện, hai người phụ nữ vẫn luôn si mê ngồi ngay phía đối diện, hai cô gái nghiêng người, say mê nhìn chằm chằm toàn thân mặc đồ đen của người đàn ông từ đầu đến chân, rồi cảm thán đủ loại.

 

Mê trai phải có một giới hạn.

 

Lê Yên không khỏi thầm nghĩ, nào có thể nhìn thấy người đàn ông này được đâu mà đã kêu đẹp trai rồi?

 

Nói không chừng mắt nhỏ?

 

Không chừng đầu còn hói?

 

Tóm lại, Lê Yên cảm thấy bọn họ quá khoa trương rồi.

 

“Vị tiểu thư này, xin hỏi tôi có thể đổi chỗ với cô không?”

 

Trong đó có một cô gái mạnh dạn hỏi.

 

Bởi vì Lê Yên vẫn luôn ngủ, bọn họ cũng ngại làm phiền, nêu không vừa lên máy bay, cô ta đã muôn đôi chỗ cùng cô rồi.
 
Chương 2517


Lê Yên bởi vì bị đánh thức mà buồn bực! Cô chỉ đành lễ phép mà không mát lịch sự mỉm cười nói: “Ngại quá, tôi thích vị trí gần cửa sổ.”

 

“Thật keo kiệt, đổi một chút không được à?”

 

đi8i08œ†54#ầ hông Gấp Thận.Xâm)Phạm, 2|; ® 82!

 

Cô gái đó lập tức biểu thị sự bắt mãn.

 

Lê Yên lười để ý, cô cũng đang phiền đây! Cô không khỏi quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, anh cũng giống như là đang ngủ, nếu không bị hai cô gái mê trai như này.

 

làm ồn, anh có phải cũng cảm thấy phiền?

 

Lê Yên ngồi bốn tiếng vẫn chưa đi vệ sinh, lúc này đúng lúc có chút mót, cô đứng dậy cẩn thận chen ra khỏi đôi chân thon dài của người đàn ông bên cạnh, cô đi về phía gian phòng vệ sinh.

 

Lê Yên đứng ở trong phòng vệ sinh đang rửa mặt, cô cảm thấy máy bay đột nhiên mắt trọng lượng rung chuyển, đầu cô đập vào cánh cửa kim loại.

 

Nhưng cô không kịp lo cho vết thương của mình, nhanh chóng ra khỏi phòng vệ sinh, chỉ thấy cả máy bay đều đang rung chuyển, bất ngờ gặp phải luồng khí mạnh trên tầng mây, tiếp viên trên khoang vội vàng nhắc nhở thúc giục mọi người thắt chặt dây an toàn trở về vị trí ngồi xuống, Lê Yên lắc qua lắc lại, trong lòng gần như sợ hãi, khó khăn chạy tới vị trí, cuối cùng cũng nhìn thấy vị trí của mình, cô vừa đến bên cạnh người đàn ông, đột nhiên, một loại cảm giác mắt trọng lượng nặng nề, dọa cho hai chân cô mềm nhữn, cô trực tiếp quỳ xuống trên lối đi, còn hai tay cô ôm lấy thứ gì đó, cái vùi đầu vào trong sợ hãi.

 

Lúc này, chuyện liên quan đến tính mạng, cô không chú ý được cái gì nữa, chỉ muốn làm thế nào đó để giải tỏa sự sợ hãi của bản thân.

 

Máy bay xuyên qua một tầng mây mạnh, cuối cùng cũng ổn định lại, mọi người trong máy bay đều bị dọa toàn thân toát mồ hôi lạnh.

 

Còn Lê Yên ôm hai chân rồi vùi đầu vào nơi khó tả của người đàn ông vẫn chưa hoàn hồn, tiếp tục ôm chặt, sẵn sàng tiếp nhận biến động tiếp theo.

 

Nhưng, không còn trận chấn động nữa, chỉ có một câu nói lạnh lùng của người đàn ông ở phía trên hỏi: *Ôm đủ chưa?”

 

Các cô gái ngồi bên cạnh cũng ổn định lại, vội vàng nhìn về hướng người đàn ông, nhưng tất cả những gì họ thấy lại là cô gái ban nãy không chịu đổi vị trí đang nhân cơ hội, chiếm tiện nghi của anh chàng đẹp trai này.

 

Ôm chặt chiếc chân dài của anh, còn vùi đầu vào trong…

 

hai fan hâm mộ lập tức phẫn nộ mà nhìn, giống như xâm phạm đến thứ gì của họ, hai người đều muốn đem dầu của cô gái này kéo ra khỏi giữa chân anh.

 

Lê Yên sợ đến mức chân mềm nhũn thở hỗn hển, nghe thấy lời của người đàn ông, cô vừa ngắng đầu lên, nhưng cô vừa mới kinh hạt bạt vía xong lại phát hiện ôm phải cái gì đó, còn đầu của cô thì vui trong nơi nào đáy.

 

Còn có, người đàn ông đã tháo bịt mắt xuống, không phải đôi mắt nhỏ lộ ra mà là một đôi mắt trong suốt có hồn, một đôi mắt hình sao dài và hẹp, trong sáng có chút đáng sợ, thậm chí trong mắt của anh, bao phủ một tầng lớp tức giận vì bị xâm phạm mạnh mẽ.

 

Am!

 

Lê Yên vừa hoàn hồn, lần nữa lại ngơ ngác, khuôn mặt cô ửng đỏ, xấu hồ buông tay vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi.”

 

Nói xong, cô mặc kệ chiếc chân mềm nhũn, vội vàng quay trở lại vị trí của mình, thắt chặt dây an toàn, khuôn mặt đối diện với cửa sổ, không dám nhìn người đàn ông bên cạnh.

 

Trời ơi! Mắt mặt quá! Còn hai cô gái bên cạnh đã cực kỳ phẫn nộ rồi, trong mắt họ, đây rõ ràng là Lê Yên cố ý nhân cơ hội chiếm tiện nghi của anh.

 

Không phải có ý thì là cái gì đây?

 

Bọn họ đều hối hận vì không nhân cơ hội luồng khí ban nãy, lên trước ôm chặt anh đẹp trai! Dù sao dưới tình huồng nguy hiểm, ôm anh cũng sẽ không bị anh trách móc và đẩy ra.

 

Đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy, lại bị người phụ nữ đó lợi dụng.

 

Nếu như Lê Yên biết được mục đích trong lòng hai fan hâm mộ đó, nhất định sẽ tức hộc máu, cô thật sự không phải là cố ý, cô lấy tính mạng ra bảo đảm.

 

Nhưng chỉ cần vừa rồi cô có thứ gì khác để ôm, cô sẽ không ôm chân của người đàn ông, còn trong lúc hoảng sợ mà ôm bừa, đem mặt vùi vào giữa chân anh, cho tiền cô cũng sẽ không làm như vậy.

 

Hai cô gái bên cạnh đều đố ky muốn giết người, nhưng ngại sắc mặt của anh đẹp trai này không tốt, cho nên chỉ có thể trừng mắt nhìn Lê Yên.

 

Lê yên quay mặt về phía bên ngoài cửa số, không dám nhìn người đàn ông bên cạnh, sợ bị anh khinh thường.
 
Chương 2518


Nhưng máy bay còn bay thời gian dài như vậy, cô vẫn phải điều chỉnh cảm xúc đối mặt.

 

“Vừa rồi, xin lỗi, tôi thật sự không cố ý.”

 

Lê Yên lộ ra vẻ mặt áy náy, quay người nhắm mắt xin lỗi người đàn ông bên cạnh.

 

Vằng trán lộ ra trắng sáng, dưới hai hàng lông mày bao.

 

phủ là một hàng lông mi dài và cong, bên dưới là sống mũi cao, đường nét trên khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ.

 

Dường như lời của Lê Yên người đàn ông không nghe thấy, điều này khiến cô tự thấy mắt mặt, cô chỉ đành không nói nữa.

 

Ngược lại nhận được ánh mắt lên án mạnh mẽ của hai cô gái đối diện, cô chỉ đành giả bộ không nhìn thấy.

 

Người đàn ông này rõ ràng không ngủ, anh nghe nhạc, chìm đắm trong thế giới của riêng mình, đối với mọi chuyện xung quanh hờ hững coi nhẹ.

 

Bốn năm này, Lê Yên tốt nghiệp ở nước ngoài, ở lại đó làm việc, nhưng đối với những nhân vật trong nước cô cũng biết chút ít.

 

Người đàn ông trước mặt, cũng không giống người trong giới giải trí.

 

Với tư cách là biên tập trong lĩnh vực thời trang, lần này bởi vì cô hẹn phỏng vấn một ngôi sao đại ngôn quốc tế, chạy sai đến nơi phỏng vấn mà bỏ lỡ, đồng thời, cô cũng là bị đồng nghiệp tính kế cho chạy sai chỗ.

 

Bị cấp trên mắng chửi, nên cô cùng không còn mặt mũi nào ở lại, chỉ có thể về nước.

 

Lê Yên nghiêng người, có gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân, hơn nữa cô cũng đặc biệt chú ý đến nhất cử nhất động của người đàn ông bên cạnh.

 

Tránh cho việc lại mạo phạm đến anh.

 

Lúc này, Hứa Tâm Duyệt đang ngồi trong quán cà phê ở sân bay giết thời gian, thời gian chằm chậm trôi qua, chớp mắt cách thời gian hạ cánh chỉ còn một tiếng đồng hò.

 

Cách thời gian hạ cánh chỉ còn hai mươi phút, một hàng ba chiếc ô tô màu đen đã đậu ngay ngắn ở khu vực VỊP bên ngoài sân bay.

 

Người ngồi ở giữa đằng sau xe, ngẳng đầu lên nhìn đồng hồ, quay sang hỏi cậu nhóc đang uống sữa bên cạnh: “Con muốn đến quán cà phê chờ không?”

 

“Được ạ! Chúng ta đến phòng cà phê chờ ba nuôi đi ạ!”

 

Cậu nhóc vui mừng gật đầu.

 

Cố Thừa Tiêu vươn tay tháo dây an toàn ở ghế cho cậu nhóc, cậu nhóc lập tức nhảy xuống từ vị trí của mình nhào vào trong lòng ba, ôm chặt cổ anh.

 

Vệ sĩ của Cố Thừa Tiêu mở cửa xe, anh đưa tay bảo vệ đầu của con trai, bế con trai bước xuống.

 

Bốn người vệ sĩ theo sau anh, cố gắng lướt qua dòng người đi về phía quán cà phê yên tĩnh.

 

Mười phút sau, Hứa Tâm Duyệt nhìn thời gian, nghe thấy giọng nói của radio, có thể chuẩn bị đón người.

 

Trong quán cà phê, cậu nhóc cũng nghe thấy, cậu vui mừng nắm tay ba: “Daddy, chúng ta đi thôi! Đi đón ba nuôi.”

 

*Để chú bảo vệ đón ba nuôi đến đây là được rồi.”

 

Có Thừa Tiêu không thích chen chúc trong dòng người.

 

“Không được, con muốn đi đón ba nuôi cơ, con muốn đi.”

 

Cậu nhóc càng muốn đi, bởi vì nửa năm rồi cậu chưa được gặp ba nuôi, cực kỳ mong nhớ.

 

Cố Thừa Tiêu biết con trai thích xem náo nhiệt, đây cũng là bởi vì sống cùng anh, thế giới của hai cha con quá yên tĩnh rồi.

 

Cố Thừa Tiêu chỉ đành đứng dậy, bị cậu nhóc kéo tay đi về hướng cửa chào đón.

 

Vệ sĩ đi theo bên cạnh, cố gắng không để người xung quanh chen đến hoặc đụng phải hai cha con ông chủ.

 

Lê Yên thu dọn xong đồ đạc, lập tức xếp hàng xuống máy bay, ở đẳng sau cô người đàn ông cầm một chiếc túi thời thượng, đi xuống theo sau cô.

 

Lúc Lê Yên đang đợi hành lý, khóe mắt cô liếc nhìn bóng dáng cao lớn mặc đồ đen bên cạnh, trái tim cô đập thình thịch, anh cũng đang đợi hành lý.
 
Chương 2519


Chương 2519:

 

Hơn nữa hai fan nữ vẫn luôn đuổi theo anh suốt chặng đường, đang ở bên cạnh giống như say đắm, hai mắt sáng ngời, làm biểu cảm như cô gái nhỏ đang cúng bái.

 

Con gái thời nay đều như vậy sao?

 

Đối với một người đàn ông không quen biết, cũng có thể theo đuổi thành bộ dạng này sao?

 

Nhưng, lúc bọn họ trừng mắt nhìn Lê Yên, lại hung dữ như một con hỗ cái.

 

Lê Yên vuốt mái tóc dài, có gắng không nhìn về đẳng sau.

 

Đúng lúc này, Lê Yên cảm thấy có người đẩy cô một chút, cô lập tức quay đầu, nhìn thấy một cô gái trong số đó nhìn cô, cực kỳ thất lễ nói: “Ai yo, tôi không có ý.”

 

Lê Yên chỉ cảm thấy vô vị, nhưng cô không biết, đằng sau chiếc váy hoa thời thượng và tây trang của mình đã dán sẵn một tờ giấy nhớ, hơn nữa trên đó còn có một chữ to đùng: “Tôi không biết xáu hổ.”

 

Lê Yên một lòng chờ hành lý, không cảm giác được bị người ta tính kế.

 

Ngược lại người đàn ông bên cạnh nhìn thấy, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào chóp mũi, dường như đang nhịn cười, hơn nữa cũng không nhắc cô.

 

Vali của Lê Yên đên rôi, bên cạnh còn có một chiêc vali hàng hiệu màu đen, là của đàn ông này.

 

Lê Yên vừa đẩy hành lý vừa tìm lối ra, nhưng cô thấy người xung quanh không ngừng nhìn chằm chằm mình, trong ánh mắt còn lộ ra chút ý cười.

 

Lê Yên ngắn người, nhìn xung quanh, bọn họ đang cười cái gì.

 

Cô quay đầu nhìn thấy người đàn ông đằng sau, anh đẩy vali trong một tư thế tiêu sái, lúc bắt gặp ánh mắt cô, đôi mắt ngôi sao sáng rực ấy dường như có một sự đùa giỡn mờ nhạt.

 

Lê Yên chớp mắt, lập tức không muốn đẻ ý, đẩy hành lý đi về phía cửa ra.

 

Hứa Tâm Duyệt đang chen chúc trong đám người, đột nhiên cặp vợ chồng trước mặt cô lập tức chen ra, hơn nữa kéo theo cô cũng bị ép ra ngoài, đồng thời một người phụ nữ khá mập dùng sức đẩy cô ra.

 

Dáng người mảnh khảnh của Hứa Tâm Duyệt lùi về sau vài bước, suýt chút nữa đụng phải ai đó phía sau.

 

Mặc dù chưa đụng phải, nhưng cô vẫn quay đầu lại nhìn.

 

Nhưng vừa nhìn, Hứa Tâm Duyệt bắt gặp ánh mắt của hai ba con đẳng sau.

 

“Chị Tâm Duyệt.”

 

Cậu nhóc vui mừng buông tay cha, lập tức chạy đến ôm eo cô, ngắng khuôn mặt nhỏ lên, đặc biệt phán khích: “Chị Tâm Duyệt, sao chị lại ở đây?”

 

Hứa Tâm Duyệt cũng không ngờ cô có thể gặp được cậu nhóc ở sân bay, liền cười giải thích: “Chị đến đón bạn.”

 

“Em và daddy đến đón ba nuôi.” Đôi mắt to đen bóng của bé con tràn đầy vui mừng.

 

Hứa Tâm Duyệt đang cười nói với cậu nhóc, mà sắc mặt của người đàn ông ở bên cạnh, lại rất không vui, đặc biệt là khi nhìn thấy cảnh con trai thân mật ôm lấy eo cô.

 

Khiến anh muốn kéo con trai mình lại, dù sao thì người phụ nữ này nhìn qua có vẻ trong sáng xinh đẹp, nhưng công việc thật sự của cô, lại khiến anh cảm thấy phản cảm.

 

“Tiểu Mục, đến đây.” Cố Thừa Tiêu trầm giọng ra lệnh nói.

 

Cậu nhóc không có phản ứng, cũng khiến Hứa Tâm Duyệt bị dọa đến nhảy một cái, cô nhanh chóng bỏ tay của bé con ra khỏi mình, bởi vì cô có thể nhận ra được, Có Thừa Tiêu rất không thích cậu nhóc tiếp xúc với cô.

 

“Tiểu Mục, em đi đón ba nuôi em đi! Chị cũng phải đi đón bạn chị rồi.” Hứa Tâm Duyệt ôn nhu nói với cậu nhóc.

 

Cậu nhóc gật đầu, có hơi không nỡ rời khỏi Tâm Duyệt, trở lại bên cạnh ba, lúc này, vệ sĩ bên cạnh Cố Thừa Tiêu nói: “Mặc thiều ra rồi.”

 

Cố Thừa Tiêu ôm cậu nhóc lên, đi về phía cửa ra, cậu nhóc còn quay đầu máy lần luyến tiếc nhìn Hứa Tâm Duyệt.

 

Hứa Tâm Duyệt mỉm cười nhìn cậu nhóc, vẫy tay tạm biệt.

 

Lúc này, Hứa Tâm Duyệt mới nhìn về phía dòng người, liền nhìn thấy Lê Yên bạn tốt của mình.

 

“Yên Yên, ở đây.” Hứa Tâm Duyệt vẫy tay với Lê Yên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom