Cập nhật mới

Dịch Full Tổng Tài Ác Ma Đừng Hôn Tôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: 80: Ngoại Truyện 4 Hoạn Nạn Bên Nhau


Hai tháng sau…
Truyền thông rầm rộ đưa tin về vụ động đất mới xảy ra ở vùng núi thuộc tỉnh Vĩnh Xuyên.

Phải nói đó là một thiên tai kinh hoàng nhất từ trước tới nay, thiệt hại không đếm xuể.
Vì thế chính phủ phát động tinh thần thiện nguyện khắp cả nước.

Các y bác sĩ tham gia cứu thương, bộ đội truy tìm và giúp đỡ những mắc kẹt, còn lại toàn dân có thể tham gia dựa theo khả năng của mình, chỉ cần có ích, đều đáng được biểu dương.
Nhận thấy thành phố xa hoa này quá nhiều phiền muộn, đúng lúc Trình Nhu cũng muốn tìm một nơi để giải toả, cho nên cô quyết định đăng kí tham gia chuyến tình nguyện của tỉnh đoàn.
Chỉ sau hai ngày đăng kí cô đã nhận được thông báo chấp thuận, xuất phát ngay trong đêm muộn, Trình Nhu chỉ kịp thu dọn đồ đạc cá nhân cần thiết, rồi vội vàng tới nơi tập kết.
Khi trời hửng sáng đoàn thiện nguyện vừa tới nơi, hiện thực khốc liệt hơn nhiều so với trên tin tức, một mảng hoang tàn trải rộng mênh mông, núi đồi cây cối đều ngã quỵ, nhà cửa bị vùi lấp.

Người tị nạn nhiều vô kể, họ không còn nhà để về, không còn chốn để dung thân.
Thật sự khiến người ta cảm thấy xót xa…
Mặc dù, đội ngũ y bác sĩ khắp cả nước tề tụ đông đủ nhưng vẫn còn một số người bị thương vẫn chưa kịp thời điều trị, tổn thất lần này thực sự lớn.
Ai ai khi đặt chân tới vùng đất hoang tàn này đều cảm thấy nuối tiếc cho sự phồn hoa trước kia.


Tuy không được lộng lẫy, xa hoa như phố thị nhưng vùng quê này cũng thuộc top những khu vực phát triển của Vĩnh Xuyên.
Không chỉ người dân không ngủ mà ngay cả các đoàn thiện nguyện đang dồn hết mọi sinh lực hi vọng sẽ vớt vát được thêm nhiều mạng người, cứu nguy những người cần tới.
Sau khi tiếp tế lương thực cho tất thảy người dân, Trình Nhu nhiệt tình theo dân quân lên đồi tìm kiếm người mất tích, bóng đèn pin dập dờn trong màn đêm bao la thực khiến người ta kinh hãi, nhưng nỗi kinh hãi ấy nào có thể sáng bằng sự thống khổ của người dân nơi đây.
“Nếu như cô thấy sợ có thể quay về đoàn trước.” Một người cứu hộ nói với Trình Nhu.
“Không sao, tôi vẫn có thể tiếp tục.” Trình Nhu từ chối lời khuyên của chàng trai trẻ, một phần vì thương cảm tạo nên sự cố chấp, phần nữa là vì cô không muốn bản thân có thời gian thảnh thơi mà nghĩ ngợi chuyện không đâu! Thay vì ủ dột một mình, chi bằng cô cùng mọi người góp sức tìm kiếm người bị nạn.

Mặc dù cô biết sức lực mình không bằng ai, tài năng cũng hạn hẹp, nhưng dù sao có thêm một người cũng là góp thêm chút hi vọng nhỏ.
Dạo bộ suốt cả đêm, lại chưa có gì vào bụng khiến toàn thân Trình Nhu run rẩy, hơi thở của cô yếu ớt hẳn đi.

Cho đến khi quay lại được lều trại cô đã dần lịm đi.
Một cô gái chung đoàn với cô đã cho cô uống ít nước, đợi tới khi tỉnh lại liền đưa chút thức ăn cho cô.
“Muốn cứu người thì cần chú ý tới sức khoẻ của mình trước đã.”
“Tôi biết rồi.” Trình Nhu mỉm cười nhẹ, nhận lấy túi thức ăn trên tay cô gái kia.

“Cảm ơn.”
Ăn vội chỗ thức ăn, Trình Nhu lại tiếp tục lao ra ngoài chạy vạy, dù mệt muốn đứt hơi nhưng cô không thể ngồi một chỗ nóng ruột được.

Hơn nữa, cô tới đây cũng đâu phải để ngồi chơi.
Nói thật lòng, những người chung chuyến tuyến với Trình Nhu, ai ai cũng đem lòng ngưỡng mộ cô gái nhỏ bé nhưng tinh thần quật cường ấy.

Cô giống như là ánh sáng rực rỡ trong bầu trời tối tăm.

Là người thúc giục và tiếp thêm nguồn động lực cho toàn đội.
Mãi đến ngày thứ năm, họ mới có chút thời gian để thở, tất cả mọi việc dần ổn thoả hơn lúc đầu rất nhiều, những người trong danh sách mất tích đều đã được tìm thấy.

Thật khiến người ta thở phào nhẹ nhõm.

Trình Nhu lấy điện thoại từ trong túi áo ra, mấy ngày qua cô không để ý gì tới điện thoại, trước khi đi cũng không kịp báo với bất cứ ai, có lẽ có người đang rất lo lắng cho cô.

Tiếc thay, nơi này vừa hẻo lảnh, lại mới xảy ra động đất cho nên không có sóng, cô chỉ đành bất lực cất đi.
Quá nửa đêm, ngoài kia ầm ĩ gọi lớn, thanh âm khàn đặc nhưng lại lọt thẳng vào tai Trình Nhu, khiến cô tỉnh giấc.
“Mau tới khu B ứng cứu, bên đó có quá nhiều người bị thương và mất tích.

Mau lên! Mau lên!”
Chỉ kịp khoác tấm áo choàng lên mình rồi chạy vội ra khỏi lều, Trình Nhu vun vút lao theo đám đông đi vào con đường đen mịt, ánh đèn dập dịu phảng phất trông thực mơ hồ, thế giới núi rừng bạt ngàn bao la càng khiến người ta thấy kinh hãi.
Một tiếng động nhỏ phát ra, Trình Nhu đột nhiên ngưng bước lại, cô lần theo âm thanh ấy tìm kiếm, phát hiện hai người đang bị vùi lấp dưới lớp đất đá dày, họ đang thoi thóp từng nhịp thở, cố gắng bảo vệ chút sự sống mỏng manh cuối cùng.
“Tới đây đi.

Có người mắc kẹt ở đây này.”
Nghe thấy tiếng gọi, mấy phút sau, những chàng thanh niên cao ráo xấn lại, cẩn thận gỡ từng ngọn cây, đào bới từng tấc đất, để đưa hai người ở dưới lên an toàn.
Trong lúc Trình Nhu không để ý thì đột nhiên một cành cây khổng lồ đang ngã về phía mình, khi cô định thần được thì cành cây ấy đã áp sát gần về phía cô.
“Cẩn thận…”
Thanh âm quen thuộc vang bên cánh tai cô, không rõ là vì sao cô lại có thể thoát chết trong gang tấc, chỉ là khi cô mở mắt, đã thấy mình nằm gọn trong một vòng tay.

Người ấy vì bảo vệ thân thể cô mà tự đẩy mình làm lá chắn, lấy thể xác của bản thân để đỡ lấy cô.
“Em không sao chứ!”

Giờ bình tĩnh lại, Trình Nhu mới nhận thấy, giọng nói này không chỉ quen mà còn rất thân thuộc, như thể cô đã được nghe rất nhiều lần.
Lục Viễn!
Là anh sao?
Sững sờ quay đầu, đích thực là anh, sao anh lại ở nơi này? Sao anh biết là cô gặp nguy hiểm? Sao anh cứu cô?
Lũ lượt những câu hỏi ập vào đầu khiến Trình Nhu nhiễu loạn.
Nhưng trước tiên là cô phải đứng dậy trước, không thể nằm mãi trên người anh như này được, thật xấu hổ và mất mặt.
Sau khi đỡ anh đứng dậy, cô bèn tỏ ra vẻ khách sáo mà chào hỏi.
“Bác sĩ Lục, trùng hợp thật.”
Vẻ mặt mệt mỏi của Lục Viễn hé nở nụ cười như trút bỏ được bao muộn phiền.

Đột nhiên, anh ôm chầm lấy Trình Nhu, cái ôm thắt chặt như để thoả nỗi nhớ, như để chứng thực tất cả đều là thật, để anh có thể thở phào một cách nhẹ nhõm hơn.
“Không phải trùng hợp.

Là anh xin bệnh viện tới đây thiện nguyện, để tìm em.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: 81: Ngoại Truyện 5 Anh Yêu Em


Tìm cô làm gì?
Chẳng phải anh rất muốn đuổi cô đi càng xa càng tốt sao?
Thực tại khiến cô mơ hồ, liệu người đứng trước mặt cô có còn là bác sĩ Lục mà trước kia cô từng quen nữa hay không?
Cô không dám tin, mỗi khi nhìn thẳng vào đôi mắt sâu không đáy của anh, tựa hồ như mọi sinh khí của cô đều bị hút trọn, không thể đối kháng càng không thể đoán được là anh đang nghĩ gì.
Khoảng cách giữa hai người thực gần, có lẽ đây là lần đầu tiên mà Lục Viễn chủ động đến gần Trình Nhu như thế, kể từ lúc gặp nhau cho tới bây giờ.

Hai bàn tay anh đặt trên đôi bả vai cô, ánh mắt anh giờ đây nhìn cô thực khác biệt, bao nhiêu sự âm trầm của trước kia đều biến mất, chỉ còn lại sự thâm tình và dịu dàng, khiến người đối diện như bị lạc bước bên trong đó.
“Tại sao em lại tự mình tới nơi nguy hiểm này mà không nói với bất kì ai tiếng nào hết vậy? Em có biết nếu như em thực sự xảy ra chuyện thì anh sẽ…” Tự nhiên Lục Viễn lấp lửng, không phải vì anh không biết mình nên nói gì kế tiếp mà là vì cô quá đỗi hững hờ, điều đó khiến anh hụt hẫng, như thể mình vừa đánh mất đi thứ quý giá vậy.
“Anh sẽ làm sao?” Trình Nhu nhìn được sự bối rối hiện rõ trên gương mặt anh, hình như, đôi mắt sáng như sao đêm của anh đang muốn nói với cô là anh đã rất lo cho cô.

Nhưng, cô sợ, sợ bản thân ảo tưởng càng nhiều sẽ càng thêm luỵ tình, tới lúc ngoảnh lại sẽ không thể buông, cũng không thể tiến tới.
“Sẽ không có ai tới bệnh viện đưa cơm cho anh và cả mọi người nữa.” Đến anh còn chẳng hiểu vì sao mình lại nói ra mấy lời đó nữa, rõ ràng lòng anh đâu có nghĩ vậy.
“Tôi tưởng lần trước tôi đã nói rõ chuyện này với anh rồi chứ!” Thật thất vọng, cô còn hi vọng gì ở người trước giờ chưa từng yêu cô nữa.

Trước kia là vậy, bây giờ vẫn thế.


Chỉ là do cô suốt ngày bám đuôi theo người ta, tạo ra một thói quen nhỏ, vì thế sự vắng mặt của cô đối với anh cũng chỉ là sự thiếu thốn của một thói quen.
Đau lòng gỡ cánh tay anh xuống khỏi hai vai mình, Trình Nhu xoay lưng rời đi, còn chưa kịp rời bước, đột nhiên có một đôi tay săn chắc kéo cô lại, trong khi cô đang sững sờ thì một làn môi ấm nóng đã chiếm lấy cô, anh ôm chầm cô, hôn cô thật ngọt ngào và đắm say.
Hai mắt cô trố tròn, trong đôi con ngươi đen nháy ẩn duật bao hiềm nghi, không phải cô bị ảo giác đó chứ?
Nhưng hơi thở ấy, cảm giác này, không thể nào là giả được.
“Thực ra, từ trước đến giờ anh luôn tự dối em, gạt mình.

Từ lâu anh đã rung động với em, sự xuất hiện của em làm cho anh cười nhiều hơn, em giống như mặt trời, là thói quen mà anh ngắm nhìn vào mỗi sáng, nếu như không thể nhìm thấy em thì anh sẽ cảm thấy rất trống trải.

Mặc dù vậy nhưng anh vẫn luôn né tránh, luôn cố chấp phủ nhận tình cảm của chính mình.

Cho đến khi anh nghe nói là em đi tình nguyện ở Vĩnh Xuyên, lúc ấy lòng anh rối bời vô cùng, anh chỉ muốn lập tức xuất hiện trước mắt em, để biết được em vẫn an toàn.

Những ngày qua, anh vẫn luôn kiếm tìm em không ngừng nghỉ, anh sợ chỉ cần mình bỏ lỡ một giây là sẽ lỡ một đời.

Giây phút ấy anh mới biết mình yêu em nhiều đến như thế nào.”
Chầm chậm nắm lấy đôi tay mềm mại của Trình Nhu, Lục Viễn tiếp tục thổ lộ:
“Anh biết mình ăn nói vụng về, cũng không giỏi biểu đạt tình cảm, nhưng những gì anh nói đều là thật, thốt ra từ tận đáy lòng anh.

Thật sự, anh không muốn bỏ lỡ em thêm một phút giây nào nữa cả, anh yêu em, muốn được bên em, dành cả đời này để chăm sóc cho em.

Có được không?”
Có lẽ đây là lần hiếm hoi mà Lục Viễn nói với Trình Nhu nhiều tới vậy.

Cũng là lần đầu tiên khiến cô cảm động rơi nước mắt.

Đôi mắt như sao lấp lánh của anh nói cho cô biết những lời vừa nãy là thật.

Nhón chân, ôm chầm lấy cổ Lục Viễn, Trình Nhu đặt nụ hôn nhẹ lên làn môi nóng bỏng của anh, thay cho câu trả lời mà cô muốn nói.

Anh đáp lại cô, hai làn môi mềm quyện chặt lấy nhau, ngọt ngào và mãnh liệt.
Anh mút mát cánh môi cô, hôn như chưa từng được hôn, nụ hôn khoả lấp bao nỗi nhớ, nụ hôn thấm đượm tình yêu.
Trong màn tối hắt hiu, hai người một nam một nữ cứ ôm chặt lấy nhau, hôn thắm thiết, như tạo ra một ánh sáng và ngọn đuốc vô hình, thắp cháy nơi không gian tàn hoang ấy.
“Lục Viễn! Em yêu anh! Trước nay là thế, bây giờ vẫn thế.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, em đã yêu anh, em luôn tự nhủ với mình rằng anh sẽ là người đàn ông của đời em, mãi mãi và duy nhất.”
Theo đuổi anh lâu như vậy rồi, cuối cùng hôm nay anh cũng đồng ý.
Hai ánh mắt trầm lặng nhìn nhau, như ngắm nhìn sự hân hoan trong đôi mắt của nhau.

Khoảng cách rất gần, gần như thể không bao giờ phải chia xa.
Làn môi anh hé lên nụ cười, nhéo yêu gò má cô, rồi nói:
“Em gầy đi rồi.”
Cô cũng đáp lại anh bằng nụ cười ngọt ngào, đôi bờ má phúng phính ra vẻ nũng nịu.
“Mấy ngày liền ăn không ngon, ngủ không yên, sao em không gầy cho được.

Có điều bây giờ có anh rồi, em đã yên tâm đi ngủ, anh nhớ phải canh cho em ngủ đó.”
“Được, anh canh cho em.”

Đan đôi bàn tay vào nhau, anh dắt cô tới lều trại của bệnh viện, thấy hai người họ hoan hỉ quay về khiến đám đồng nghiệp của anh chói mắt.
“Bác sĩ Lục mặt dày thật, trước kia đuổi người ta như đuổi tà, mà bây giờ quay lại theo đuổi người ta sao?”
Một bác sĩ trạc tuổi Lục Viễn lên tiếng trêu chọc.
“Cậu thấy ghen tỵ với tôi sao? Nếu thế thì cậu cũng tìm bạn gái đi.” Lục Viễn vẫn nắm chặt tay Trình Nhu, ánh mắt âu yếm anh trao cho cô, nhưng lời lẽ xát thương lại dành cho vị nam bác sĩ kia.
“Ai thèm có người yêu chứ!” Nam bác sĩ kia ra vẻ hờn dỗi.
“Không thèm hay là năng lực của cậu có hạn, không có cả năng tìm.” Lục Viễn vẫn không chịu yếu thế.
“Là tôi thấy cuộc sống độc thân đang rất tốt, không muốn thay đổi thôi!” Nam bác sĩ kia vẫn cứng miệng.
“Sư phụ, lần trước tôi thấy anh theo đuổi bác sĩ Lâm mà bị cô ấy từ chối kia mà.” Bác sĩ thực tập dưới trướng nam bác sĩ kia lên tiếng, vì chưa từng nếm trải sự đời cho nên anh ta có vẻ đang rất non tơ.
Điều đó thành công chọc giận nam bác sĩ, ánh mắt như chứa lửa anh ta nhìn đồ đệ của mình.
“Cậu không thể giữ mặt mũi dùm tôi trước mặt đối thủ à.”
“Em…”
“Em cái gì mà em.

Mau đi làm việc đi…”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: 82: Ngoại Truyện 6 Chiều Chuộng


Những ngày liền sau đó, Trình Nhu liên tục ở lều trại bệnh viện của Lục Viễn, cô cùng các y tá hỗ trợ sơ cứu cho những người bị thương, họ gần như làm việc không biết mệt nhọc, chưa từng ngừng nghỉ.
Màn đêm buông xuống, khí hàn lành lạnh phảng phất, trên bầu trời những vì sao lấp lánh, đẹp đến mê hồn.
Trong khi Trình Nhu đang ngất ngưởng ngủ gật thì Lục Viễn bước tới, anh dùng vai mình đỡ lấy đầu cô, làm chỗ dựa để cô có giấc ngủ ngon lành hơn.
Sự lặng im này cùng với bầu trời đêm lung linh, thực khiến anh cảm thấy mình may mắn, thì ra hạnh phúc không ở đâu xa xôi, nó ở ngay trước mặt.
Dường như có một luồng hơi thở ấm áp phảng phất đánh thức Trình Nhu, cô lơ mơ ngước nhìn Lục Viễn, ánh mắt sáng quắt đó, sống mũi cao nhấp nhô đó, làn môi mềm mại đó, khiến cô không thể nào rời mắt.

Anh như vầng trăng sáng giữa bầu trời đầy sao ẩn duật trong tim cô, như là cỏ non tươi xanh mơn mởn mọc giữa vùng đất hoang tàn, thơm dịu nhẹ và thoải mái.
“Lục Viễn!”
Nghe thấy tiếng gọi, Lục Viễn khẽ cúi đầu, anh bắt gặp ánh mắt say mê của cô, làn môi mềm hé nụ cười thật ấm áp.
“Sao thế?”
“Chúng ta thực sự đã yêu nhau sao? Em không nằm mơ đó chứ!”
Đồ ngốc này! Chưa tỉnh ngủ hay sao?
“Là thật!”
Nhưng vì sao cô cứ cảm giác ảo ảnh lắm! Cứ như người bên cạnh cô là anh, mà không phải anh.
Trước kia cô xem anh là ước mở để mình theo đuổi, bây giờ khi có anh rồi thì lại cảm thấy thiếu đi sự chân thật.


Phải chăng do ước mơ không hình, không dạng nên cô mới có cảm giác như thế ấy?
Nhìn sâu trong đôi mắt đen láy của cô, anh hiểu sự lo lắng của cô, là vì mọi thứ xảy đến quá đột ngột khiến cô nhất thời chưa thích ứng được.
“Trình Nhu… Mỗi vì sao đều mang một sứ mạng riêng.

Con người ta cũng vậy, duyên phận vốn dĩ là thứ khiến chúng ta khó lường được nhất, vì nó chính là sự chọn lọc lấy một người trong thế giới hàng tỉ người ngoài kia.

Có thể có những lựa chọn sai lầm, nhưng anh tin sau mỗi sai lầm là một bài học.

Sau này, giữa hai chúng ta có thể xảy ra nhiều cãi vã, nhưng mà anh hứa sẽ yêu thương em, nếu em không buông tay trước thì anh nhất định sẽ nắm chặt.

Anh muốn bên em, cùng em đi qua những cột mốc quan trọng của cuộc đời.

Cho dù là ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi, sáu mươi tuổi, anh vẫn sẽ bên em, cùng nhìn em già đi, cùng chăm sóc nhau ở tuổi xế chiều.

Anh cũng đã từng rất nhiều lần tưởng tượng về tương lai của chúng ta.

Mặc dù anh không nói với em nhưng từ lâu anh đã xem em như đích đến của đời mình.

Vì thế Trình Nhu em đừng lo lắng điều gì nữa, cứ yên tâm nắm tay anh là được, còn mọi thứ cứ để em lo.”
Khoé mắt Trình Nhu cay cay, có lẽ là cảm động, cô nghẹn ngào lắc đầu nói:
“Như thế đâu có được!”
Lục Viễn giật mình hoảng hốt hỏi lại:
“Sao mà không được?”
Thấy sự lo lắng ẩn duật nơi đáy mắt anh khiến cô bật cười thành tiếng:
“Lỡ đâu em quen thói rồi ỷ lại thì phải làm sao?”
“Thì anh sẽ chiều chuộng em…”
Nụ cười vụt tắt, một giây kế tiếp, là màn khoá môi đầy ân ái.


Nụ hôn quyện sâu từ môi tới răng vào tận miệng.

Làn môi anh mút mát, cuống lưỡi như con rắn không đầu xông thẳng vào nơi hang đá sâu thẳm, trêu đùa, giỡn nhảy, khuấy đảo cảm giác trong cô, khiến thần trí cô bị mê muội.
Cô dần đáp lại, liế.m láp từ môi tới cuỗng lưỡi, sự cọ xát ấy tạo nên niềm hưng phấn khó tả.

Cô gái này từ đầu đến cuối vẫn luôn mạnh bạo như thế.
——————————-
Bốn ngày sau, chuyến tình nguyện kết thúc, họ cùng nhau quay trở về thành phố.
Sau khi nghe tin Trình Nhu và Lục Viễn cùng trở về thì vợ chồng Băng Tâm vội vã chạy tới bệnh viện.
Đứng từ xa nhìn thấy cảnh tíu tít như đôi chim ri của cặp tình nhân mới nảy mầm khiến vợ chồng Hạ Băng Tâm không kìm được cơn sốc, lòng thầm lặng vui mừng không tả xiết.
“Trình Nhu… Cậu được lắm! Tự mình dấn thân vào nguy hiểm mà không thèm nói với tớ một tiếng nào.”
Trong đáy mắt Trình Nhu ẩn duật bao áy náy và xám hối, cũng có phần tự trách bản thân.
“Xin lỗi! Do gấp quá mà tớ không kịp nói với cậu.”
Đương nhiên, không hẳn là Hạ Băng Tâm giận dỗi, chỉ là cô thực lòng lo lắng cho Trình Nhu, nhưng khi thấy cô ấy trở về cùng Lục Viễn thì lòng cô tự khắc an nhiên.
“Nhưng mà… thành quả gặt hái được có vẻ không nhỏ nhỉ?”
Trình Nhu ngại ngùng cười:
“Cũng chỉ là vật nặng lình kình thôi!”
Một người trong đám bác sĩ trẻ trong cùng chuyến thiện nguyện lên tiếng nói lớn:
“Hai người này suốt dọc đường phát không ít “cơm chó” cho đám người độc thân như chúng tôi đấy! Thật là khiến trái tim mong manh của tôi vụn vỡ.”
Thấy được sự ngại của Trình Nhu, Lục Viễn bèn cản anh chàng kia lại:

“Được rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Hàn Lạc Thần từ đầu tới giờ chỉ đứng cười cười, cũng không thể đứng yên được nữa, anh ghé tai Lục Viễn thì thầm:
“Này… chuẩn bị sẵn tâm lý đi nhé! Phụ nữ lúc mang thai thật sự rất rất khó chiều.”
Lục Viễn không chịu thua nói lại:
“Cậu quên tôi là bác sĩ sao?”
“Nhưng Trình Nhu cũng không phải hạng phụ nữ mỏng manh dễ đối phó đâu! Hi hi…”
Hai người họ mải thậm thụt nhưng lại không biết là đang có hai mắt nhìn sắc nhọn cách đó không xa lắm!
“Hai người thầm thì to nhỏ cái gì đó hả?” Tiếng đồng thanh của hai cô gái cùng vang lên.
Thấy tâm khí của Hạ Băng Tâm khá căng thẳng, Hàn Lạc Thần đành tự động tách mình ra xa Lục Viễn, tiến tới ôm ấp vợ ngọt nhạt nói:
“Vợ à… anh là đang hướng dẫn Lục Viễn cách yêu chiều phụ nữ thôi!”
“Thật sao?”
“Thật…”
Hạ Băng Tâm cười nhạt ba tiếng liền, sâu trong đôi con người đen láy là sự trống rỗng nhìn Hàn Lạc Thần.
“Có ma nó mới tin…”
“Anh…”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: 83: Ngoại Truyện 7 Đám Cưới


Tiết trời cuối xuân trong lành, sự mát mẻ khiến con người ta cảm thấy thực dễ chịu, những tia nắng nhẹ nhàng trong làn trời xuân đang phảng phất tỏa xuống khắp nhân gian.
Hôm nay, đám cưới của Lục Viễn và Trình Nhu diễn ra tại một khách sạn cao cấp giữa lòng thành phố, khách mời tuy không nhiều, nhưng chủ yếu là anh em bạn bè thân thiết cho nên vẫn tạo ra được bầu không khí khá huyên náo.
Hạ Băng Tâm âm thầm tới phòng makeup cô dâu, cô nhẹ nắm lấy đôi tay run run của Trình Nhu, nhìn rõ sự lo lắng trong đôi mắt đen nháy của cô ấy.
Kết hôn vừa là điểm kết thúc của một tình yêu, vừa là ngã rẽ bắt đầu mới cho đoạn đường đời hãy còn đằng đẵng ở phía trước.
“Trình Nhu, hôm nay cậu thật đẹp.

Tớ hi vọng về sau này cậu vẫn mãi mãi lộng lẫy như thế này.”
“Cảm ơn cậu.

Nhưng mà tớ vẫn thấy lo lo.”
“Tớ hiểu nỗi lo của cậu.

Nhưng mà cậu cứ yên tâm đi, Lục Viễn, anh ấy nhất định là người đàn ông đáng để cậu dựa dẫm suốt đời.”
Kì thực, trước khi gặp Lục Viễn, Trình Nhu đã nghĩ rằng bản thân mình sẽ kiên trì cho chủ nghĩa độc thân, có thể sẽ yêu, nhưng không bao giờ kết hôn.
Sau khi gặp Lục Viễn, cô lại khao khát có được người đàn ông ưu tú đó, muốn có sự ràng buộc với anh ấy, muốn cùng anh ấy đắp xây lâu đài hạnh phúc của hai người.

Phụ nữ đẹp nhất khi không thuộc về ai, nhưng hạnh phúc nhất là khi gả cho đúng người.
Trình nhu khoác lên mình bộ váy cưới trắng tinh khôi sánh vai bên chú rể Lục Viễn bước lên lễ đường.

Ánh mắt, nụ cười, lời nói mà họ dành cho nhau thực ấm áp và nhu tình.

Tuy không hoa mỹ khoa trương nhưng đủ chân thực và chứa đầy xúc cảm.
Chú rể rưng rưng tự bạch trước mặt quan viên khách mời.
“Trình Nhu, cô dâu xinh đẹp của anh, em bước đến bên đời anh thật nhẹ nhàng, như vì sao đêm lặng lẽ ở bên cạnh anh, vì anh mà không màng tới lời đồn tiếng xa, mặc kệ việc anh không hề để ý tới.

Anh là người chậm hiểu trong tình cảm, nhưng em vẫn bao dung cho anh, vẫn chờ đợi đến lúc anh hiểu ra.

Cảm ơn em, vợ của anh.

Thời gian sau này anh không thể hứa hẹn vẹn toàn, mỹ mãn nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để cho em một cuộc sống đủ đầy, dành tình yêu chân thành nhất gửi đến em.”
Nhẹ lau đi giọt nước mắt hoen bờ mi lệ, Trình Nhu nghẹn ngào thốt lên:
“Khoảnh khắc em ở giai đoạn sinh tử, phải đấu tranh giữa sự sống và cái chết, bên tai em vẫn văng vẳng một giọng nói trầm ấm thôi thúc sự kiên trì của em, cho đến khi em có thể mở mắt để nhìn thế giới ngoài kia một lần nữa, thì anh như ánh sáng rực rỡ giọi vào mắt em, khoảnh khắc ấy có thế nào em cũng không quên được.
Thực ra, khi em theo đuổi anh, em chưa từng dám nghĩ là anh sẽ đón nhận, nhưng em lại không thể bỏ cuộc, cứ ngày ngày tới làm phiền cuộc sống của anh.

Khi em yếu đuối nhất, không còn đủ tự tin để tiếp tục nữa, thì anh một lần nữa khiến trái tim em rung lên.

Anh theo đuổi em, anh bảo vệ và nâng niu em.

Điều đó trước kia em chưa từng dám nghĩ tới, cho đến ngày hôm nay khi đứng cạnh chú rể là anh, em cũng chưa dám tin là thật.

Nhưng có một điều em có thể chắc chắn, là tình yêu mà em dành cho anh sẽ không ít hơn tình yêu mà anh dành cho em.

Vì thế em nguyện dùng cả đời này để chứng minh, để tìm đáp án cho lòng mình.”
Những lời hứa hẹn chân thành để lại bao xúc cảm đối với những người có mặt, một tràng pháo tay đầy nhịp điệu vang lên, như một bản nhạc bùng cháy, quyện cùng nụ hôn nóng bỏng trên sân khấu chính, thắp lên một lâu đài hạnh phúc nhất của ngày hôm nay.

“Á… á…”
Giữa bầu không khí huyên náo đột nhiên phát ra một âm thanh dữ dội, Hạ Băng Tâm nhăn nhó ôm lấy bụng khàn khàn kêu lên, Hàn Lạc Thần thấy vậy bèn đỡ lấy vợ.
“Em sao thế?”
“Có lẽ… con chúng ta đòi ra rồi…”
“Sao lại đúng lúc này chứ? Nào… anh đưa em tới bệnh viện…”
Theo bản băng Hạ Băng Tâm ôm lấy cổ Hàn Lạc Thần, giật mình vì bị anh bế bổng lên, cơn đau gò bó dữ dội khiến sắc mặt cô tái nhợt hẳn đi, thi thoảng không chịu được mà cào cấu cánh tay anh, bấu lấy làn tóc anh.
“Đau… Hàn Lạc Thần chết tiệt… là anh làm em đau thế này đấy!”
“Xin lỗi vợ yêu, nếu anh có thể thì anh cũng muốn gánh cơn đau dùm em.

Á… á…”
“Mới có vậy mà anh đã kêu rồi, còn muốn chịu đau dùm em sao?”
Cho tới khi đến bệnh viện, Hàn Lạc Thần đã bị hành hạ tới thân tàn ma dại, tóc tai bù xù, quần áo nhăn nheo vì bị cào xé quá nhiều.

Khoảnh khắc Hạ Băng Tâm bị đẩy vào phòng sanh cùng cơn đau dữ dội khiến anh thực đau lòng.
Một lúc không lâu sau đó, Trình Nhu cùng Lục Viễn cũng hối hả chạy vào.
“Băng Tâm cô ấy sao rồi?”
“Vào trong đó rồi.” Ánh mắt lo lắng của Hàn Lạc Thần chăm chăm nhìn ánh đèn báo đỏ trước cửa phòng sinh, một giây một phút cũng không dám rời, hi vọng ánh đèn đó sẽ nhanh chóng vụt tắt, để anh được gặp vợ con.
“Lục Viễn, anh vào trong xem thử thế nào?” Trình Nhu lo quá hoá lũ liên tục thúc giục Lục Viễn.
“Anh là bác sĩ ngoại khoa, nào phải bác sĩ sản khoa đâu mà vào trong.”
“Hazzza… có chồng là bác sĩ cũng chẳng để làm gì cả.


Lúc cần thiết nhất vẫn chỉ có thể đứng nhìn.”
“Anh…”
Mấy tiếng sau…
Y tá bế em bé đi từ trong ra, phía sau đó, đẩy theo chiếc giường mà Hạ Băng Tâm đang nằm, cô mệt mỏi đến mức ánh nhìn cũng lơ mơ, Hàn Lạc Thần chưa kịp nhìn mặt con đã bước tới bên vợ, nhẹ hôn lên vầng trán thấm đẫm mồ hôi của cô.
“Cảm ơn em, em đã vất vả rồi.”
Làn môi thâm sạm của Hạ Băng Tâm cố hé lên nụ cười nhẹ:
“Anh không xem thử con mình thế nào sao?”
“Chắc chắn là đẹp giống anh, toả sáng giống em rồi.”
Bao nhiêu đau đớn, mệt nhọc đều tan biến, Hạ Băng Tâm thực hạnh phúc.

Khung cảnh bốn người quanh quẩn bên một chiếc em bé nhỏ xinh, đang ngáy ngủ, thật khiến nhiều người phải ghen tỵ.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom