Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 20: Lâm Kha Vào Đoàn Đã Gây Chuyện (2)


Nhưng mà Lâm Kha lại lập tức đứng lên, hành lễ với tông chủ rồi nói ra: "Chuyện hành hình nên giao cho trưởng lão Chấp Pháp đường chúng tôi. Xin tổng chủ yên tâm, tôi sẽ không để bất luận kẻ nào uy hiếp an nguy của bản tông!"

Nói xong, lúc này Lâm Kha đi về phía Tiêu Thiên Dật, đưa tay muốn phế bỏ tu vi của nam chính.

"Cắt cắt cắt! Lâm Kha!" Đạo diễn Hứa tức đến mức lạc cả giọng, ông ta lập tức nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt Lâm Kha chỉ về phía cô mắng to: "Tôi vừa mới nói với cô như thế nào? Cô phải nói, tông chủ xin hãy nghĩ lại! Tiêu Thiên Dật là đệ tử Trúc Cơ thành công có hi vọng nhất trong vòng hai mươi năm của tông môn chúng ta, năm mươi năm sau mở bí cảnh, nếu như không có Tiêu Thiên Dật, chỉ sợ tông môn chúng ta sẽ bị tông môn khác đè ép! Cô nghe xem cô nói cái gì? Cô lại muốn chủ động hành hình nam chính! Lâm Kha, cô có năng lực như thế, sao cô không làm tông chủ đi?"

Lâm Kha lập tức từ chối: "Tông chủ quá mệt mỏi, tôi không làm được!"

Đạo diễn Hứa tức đến ngã ngửa.

Chị Kim lập tức che ngực mình.

Không được, khó chịu.

Chị cảm thấy mình cũng sắp bị tức chết!

Chị khoe khoang khoác lác trước mặt ông chủ và đạo diễn Hứa, vỗ ngực cam đoan Lâm Kha nhất định sẽ quay phim tử tế!

Kết quả!

Ngày đầu tiên!

Lâm kha đã lại bắt đầu làm yêu!

Quả nhiên, không làm yêu không phải Lâm kha!

Lâm Kha cũng rất tức giận! Lời thoại này do ai viết vậy, sao lại viết đại trưởng lão thành một người dung túng cho Ma Tộc!

"Lâm Kha, rốt cuộc em còn muốn gặp Cơ tổng hay không?"

Chị Kim lại tới.

"Nếu em còn làm yêu như vậy, không đóng ra nổi tác phẩm, làm sao đi gặp Cơ tổng đây?"

"Thế nhưng em quay nửa ngày rồi mà anh ta vẫn không tới a."

"Cơ tổng làm xong sẽ tới tìm em."

"Anh ta sẽ đến thật sao?"

"Đúng vậy đúng vậy!" Chị Kim thừa dịp rèn sắt khi còn nóng: "Tốt nhất em nên quay phim, một khi Cơ tổng vui vẻ, không phải sẽ đến nhìn em sao?"

"Được." Vì xử lý Cơ Nam Tu!

Dỗ dành Lâm kha xong, Chị Kim lập tức xoay người đi dỗ dành đạo diễn Hứa: "Đạo diễn Hứa ông đừng nóng giận, Lâm Kha tuổi còn nhỏ, trước kia cũng chưa từng đóng phim, cho nên mới lúng túng như vậy! Ông đại nhân đừng chấp tiểu nhân, cô bé Lâm Kha này vô cùng có linh khí, chỉ là cô ấy không biết diễn thôi, khi thử sức chẳng phải ông cũng phát hiện cô ấy rất có tiềm lực sao? Ông cho cô ấy thêm một cơ hội đi!"

Đạo diễn Hứa hừ hừ hai tiếng.

Tốt xấu gì cũng là diễn viên mà ông ta chọn.

"Cảnh thứ mười ba lần thứ ba, action!" Đạo diễn Hứa lại hô lớn một tiếng: "Lần này tất cả mọi người giữ vững tinh thần, tranh thủ một lần rồi qua!"

Lâm Kha sắc mặt cứng ngắc ngồi ở kia một bên nhìn người khác diễn, khi đến lượt mình, mặt cô cứng ngắc, mở miệng nói dựa theo lời đạo diễn Hứa tận tâm chỉ bảo: "Xin tổng chủ nghĩ lại! Tiêu Thiên Dật là đệ tử Trúc Cơ thành công có hi vọng nhất trong vòng hai mươi năm của tông môn chúng ta, năm mươi năm sau mở bí cảnh, nếu như không có Tiêu Thiên Dật, chỉ sợ tông môn chúng ta sẽ bị tông môn khác đè ép! "

Tuy vẻ mặt Lâm Kha như cương thi, nhưng may mà vai diễn này không cần cô biểu lộ quá nhiều, cảnh này cứ như vậy miễn cưỡng được qua.

Ngay khi mọi người cho rằng Lâm Kha bị chửi không còn dám làm yêu, Lâm Kha lại khiến bọn họ mở mang kiến thức rốt cuộc yêu là như thế nào.
 
Chương 21: Đạo Diễn Hứa Giận Ngất Xỉu (1)


Cảnh quay tiếp theo do nam phụ và nữ phụ diễn chung.

Trong biển hoa, nữ phụ trúng mê dược bị nam phụ thân mật.

Nam phụ ngẩng khuôn mặt đầy mỡ, khi định làm chuyện bất chính với nữ phụ đang trúng mê dược thì đột nhiên có một đôi chân từ xa bay tới, đạp trúng mặt nam phụ, khiến hắn bay ra xa mấy mét.

Nếu không phải mặt đất trải cái đệm thật dày, nam phụ không chết cũng tàn tật!

"Lâm Kha!" Giọng nói của đạo diễn Hứa bắt đầu méo mó, ông ta ném mạnh kịch bản xuống mặt đất: "Cô muốn làm gì!"

Lâm Kha đạp bay người đang đứng tại chỗ kiêu ngạo hất đầu: "Dám làm chuyện bất chính ở trên địa bàn của bản tông, coi bản trưởng lão bị mù sao?"

Cô chỉ làm một trường lão tốt, cô có lỗi sao?!

"Mẹ nó..." Đạo diễn Hứa cảm thấy máu trong người mình xông thẳng lên não, mắt tối sầm lại, cả người ngã về phía đằng sau!

"Đạo diễn Hứa!"

"Đạo diễn Hứa!"

"Đạo diễn Hứa té xỉu!"

Những người xung quanh nháo nhác chạy tới, kêu tên đạo diễn Hứa.

Chị Kim cũng cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, chị ráng chống đỡ nắm lấy lan can bên người, lúc này mới không ngã xuống.

Chị Kim cảm thấy đời này có lẽ mình không có duyên làm người đại diện.

Ngay lúc này, ở nơi xa chợt lóe lên một tia chớp, chị Kim lập tức nhạy cảm ngẩng đầu nhìn qua, nhưng không thể tìm được ánh sáng kia.

Lâm Kha cũng không ngờ đạo diễn Hứa lại hôn mê, từ trước đến nay cô luôn là người tính tình quang minh lỗi lạc, đương nhiên sẽ không bỏ mặc.

"Tránh hết ra!" Lâm Kha không chút khách khí khua tay, đẩy những người vây xem đi sang một bên.

"Lâm Kha! Cô còn muốn thế nào? Cô khiến đạo diễn Hứa tức ngất đi còn chưa đủ à? Cô muốn làm cho đạo diễn Hứa tức chết mới cam tâm sao?"

Nữ số năm lập tức ngăn Lâm Kha lại, nghiêm nghị chất vấn: "Cô được đạo diễn Hứa đề cử mới được vào đoàn làm phim, cô lại lấy oán báo ân như vậy sao?"

"Im miệng!" Lâm Kha trừng cô ta một chút, ồn ào như thế, làm sao cô kiểm tra thân thể cho đạo diễn Hứa được?

Nữ số năm không nói nên lời.

Lâm Kha hoàn toàn không để ý cô ta, bắt lấy cổ tay đạo diễn Hứa, linh lực theo huyệt lớn lan tràn khắp cơ thể ông ta.

Hừm, thân thể này tàn tạ quá, nhiều kinh mạch hỗn loạn như vậy.

Hả? E là lúc còn trẻ cơ thể này chịu không ít khổ, những vết thương này cũng phải hơn hai mươi năm rồi nhỉ?

Ừm! Tìm được ổ bệnh rồi, thì ra là gan tạng bị tổn hại dẫn đến bệnh thiếu máu.

Chút lòng thành đây!

Lâm Kha truyền linh lực kích cỡ tương đương một cây kim châm cứu tiến vào chỗ bị máu ngăn chặn, chỉ hai ba lượt liền khơi thông, thuận tay khơi thông mấy huyệt đạo xung quanh trái tim.

"Lâm Kha, cô đang làm cái gì vậy! Còn không mau gọi xe cứu thương đi!" Phó đạo diễn chen tới, đưa tay đẩy ngực Lâm Kha một cái.

Nói là đẩy, chẳng qua là chiếm tiện nghi.

Sắc mặt Lâm Kha lập tức xám xịt.

Đang muốn nổi bão, đạo diễn Hứa đã tỉnh lại.

Đạo diễn Hứa vừa mở mắt, liền thấy Lâm Kha đang nắm lấy cổ tay mình bắt mạch.

Vậy mà một số bệnh dữ năm xưa lại khoan khoái rất nhiều.

"Đạo diễn Hứa, ông không sao chứ?" Phó đạo diễn nhìn thấy đạo diễn Hứa tỉnh, lập tức nịnh nọt nói: "Tôi đã gọi xe cứu thương rồi, rất nhanh sẽ đến, ông nên đi bệnh viện kiểm tra thân thể một chút đi!"

Đạo diễn Hứa oán hận giật cổ tay ra khỏi tay Lâm Kha, lúc này mới khoát khoát tay với phó đạo diễn: "Tôi không sao."

Sau đó đạo diễn Hứa liền được mọi người đưa lên xe cứu thương.

"Em bảo chị phải nói tốt cho em thế nào đây? Đó là diễn xuất của em sao? Em cứ xông đi lên!"

Trán Lâm Kha bị chị Kim ấn đau.
 
Chương 22: Đạo Diễn Hứa Giận Ngất Xỉu (2)


"Chức trách của đại trưởng lão tông môn chính là che chở trên dưới tông môn!"

"Em, em khiến chị tức chết rồi!" Chị Kim hung hăng vỗ lưng Lâm Kha: "Nếu em đắc tội với đạo diễn Hứa, vậy thì em không cần quay bộ phim này nữa đâu!"

Có điều một giờ sau, Lâm Kha lại xuất hiện trên weibo.

Một tài khoản đăng bài: Trước kia tôi đã nói, Lâm Kha là một cái bình hoa, muốn diễn xuất không có diễn xuất, muốn thực lực không có thực lực. Bây giờ thực tế đến rồi! Hôm nay là ngày quay phim đầu tiên của Lâm Kha, liên tiếp NG không nói, còn tùy tiện xuyên tạc kịch bản của bộ phim, thân là diễn viên tuyến mười tám nhưng không có sự tự giác của tuyến mười tám, lại muốn địa vị và đãi ngộ của minh tinh hạng nhất, kết quả đạo diễn Hứa đề bạt cô ta tức hộc máu mà hôn mê! Có ảnh có chứng cứ!

Phía dưới rõ ràng là ảnh chụp phim trường.

Ảnh chụp đạo diễn Hứa mắng Lâm Kha, cùng đạo diễn Hứa hôn mê ngã xuống đất, được người ta đưa lên xe cứu thương hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người.

Bình luận phía dưới phần lớn lại là mắng chửi Lâm Kha.

"Tôi đã nói gì?! Tôi đã sớm nói rồi, Nếu Lâm Kha biết diễn xuất thì tôi sẽ phát sóng trực tiếp ăn bàn phím!"

"Tôi có bạn bè làm ở đoàn làm phim, theo như chia sẻ, Lâm Kha vô cùng hống hách, không chỉ đổi vai diễn của mình, còn muốn đổi vai diễn của người khác. Đạo diễn Hứa cũng là bởi vì Lâm Kha tự tiện đổi vai diễn nên mới bị tức đến hôn mê! Ngẫm lại xem, đạo diễn Hứa xem Lâm Kha như Bá Nhạc, vào lúc Lâm Kha đen khắp mạng lại phớt lời mọi người muốn cho cô ta một cơ hội. Kết quả thì sao? Lâm Kha lấy oán báo ân, chẳng những không biểu hiện tốt một chút hồi báo đạo diễn Hứa, lại còn muốn chọc đạo diễn Hứa tức chết! Đúng là kẻ vô ơn trời sinh!"

"Lâm Kha thuộc họ gián sao? Là tiểu cường đánh không chết à? Cô ta là một tên cặn bã như vậy, thế mà đạo diễn Hứa còn cảm thấy có thể cứu vãn được? Trời ạ, tôi cũng đau lòng thay đạo diễn Hứa! Trên đời nhiều diễn viên tốt như vậy, tại sao phải chiếu cố loại vô ơn không tim không phổi này!"

"Đau lòng thay đạo diễn Hứa!"

"Đau lòng thay đạo diễn Hứa!"

"Ủng hộ đạo diễn Hứa huỷ bỏ hợp đồng với Lâm Kha!"

"Lâm Kha mau biến mất khỏi thế giới này đi!"

Bình luận trong trang weibo của Lâm Kha lên đến hai mươi triệu, tất cả đều mắng cô.

Cô bĩnh tĩnh xem bình luận, trong khi chị Kim lại gấp không chịu được.

"Em đi bệnh viện với chị, dù phải quỳ em cũng phải cầu xin đạo diễn Hứa tha thứ! Đi!"

Bệnh viện.

Bác sĩ chủ nhiệm nổi tiếng chủ nhiệm Trương nhìn báo cáo kiểm tra thân thể của ông bạn đạo diễn Hứa, cảm thấy hoài nghi con mắt mình.

Làm sao có thể?!

Ông ta hiểu rõ thân thể của đạo diễn Hứa nhất, hơn hai mươi năm trước khi kiếm ăn trong làng giải trí, đạo diễn Hứa đắc tội với người ta bị người ta đánh nội thương hộc máu, tổn thương tim phổi và ngũ tạng. Về sau lại luôn luôn thức đêm quay phim, cho nên trọng trách của trái tim và gan tạng vô cùng nặng nề, trước kia ông ta đã nhắc nhở đạo diễn Hứa, nhất định không thể tức giận, nếu không trúng gió sẽ rất nguy hiểm!

Thế nhưng bản báo cáo kiểm tra trước mắt lại chứng tỏ cho ông ta biết, tình huống mạch máu hỗn loạn trước kia lại chuyển biến rất tốt đẹp!

"Tôi hỏi này lão Hứa, gần đây ông ăn linh đan diệu dược gì à?"

Đạo diễn Hứa tức giận trả lời: "Tôi nghèo như vậy, có thể ăn bàn đào Thiên Cung hay là tiên đan của Thái Thượng Lão Quân?"
 
Chương 23: Bệnh Của Đạo Diễn Hứa Được Chữa Trị


"Thế nhưng trên báo cáo kiểm tra sức khỏe, chức năng các cơ quan của ông đều tốt hơn trước, nhất là gan tạng! Hiệu quả này còn có tác dụng hơn cả phẫu thuật!"

Đạo diễn Hứa thốt ra: "Không có khả năng!"

"Đây quả thực là kỳ tích y học a! Lão Hứa, ông có thể nghiêm túc suy nghĩ một chút xem rốt cuộc gần đây gặp được kỳ ngộ gì không? Đây chính là phát hiện lớn tạo phúc cho nhân loại đó!"

Đạo diễn Hứa mấp máy bờ môi nói: "Ngày ngày tôi chỉ quanh quẩn với việc quay phim, có thể có kỳ ngộ gì? Có lẽ là tôi lương thiện cảm động trời xanh."

Vất vả lắm mới đuổi được chủ nhiệm Trương 10 vạn câu hỏi vì sao đi, đạo diễn Hứa hoạt động thân thể một chút, bất chợt phát hiện xương cốt của ông ta cũng thư giãn rất nhiều.

Khi Lâm Kha đi theo chị Kim vào gian phòng, liền thấy đạo diễn Hứa đang giơ chân vận động.

Ừm, sắc mặt nhìn không tệ.

"Đạo diễn Hứa, tôi tới tìm ông xin lỗi! Lâm Kha đã biết sai rồi, cô ấy không dám tái phạm nữa!"

Đạo diễn Hứa tức giận nói: "Không cần, cô ấy không xuất hiện trước mặt tôi, nói không chừng tôi có thể sống lâu hơn hai năm!"

Lâm Kha nhìn tướng mạo của đạo diễn Hứa, nói với vẻ mặt thành thật: "Đạo diễn Hứa à, tướng mạo của ông vốn là người đoản mệnh, tuổi thọ chỉ có sáu mươi năm. Nhưng may mà ông tốt số gặp được tôi, cho nên số mạng ông đã phát sinh thay đổi, ít nhất ông còn có ba mươi năm tuổi thọ để sống."

Đạo diễn Hứa đã năm mươi tám tuổi cảm thấy máu trong người sôi trào, trước mắt hiện lên một mảnh sao vàng, gần như lại sắp tức đến ngất đi.

"..."

Chị Kim hoàn toàn hoảng sợ: "..."

Lâm Kha đang trù đạo diễn Hứa chết sớm sao!

"Mau mau cút! Cút cho tôi!" Đạo diễn Hứa cầm lấy một quả táo còn chưa rửa trên mặt bàn ném tới: "Cũng bởi vì gặp cô nên tôi mới sống ít đi ba mươi năm!"

Sao ông ta lại xui thế này, chọn nhầm diễn viên không nghe lời đã đành, còn đặc biệt chạy đến bệnh viện trù ông ta chết sớm!

Lâm Kha còn chưa kịp dặn dò đạo diễn Hứa uống thuốc đã bị chị Kim kéo đi.

Chị Kim này cái khác đều rất tốt, chỉ là luôn dắt cô chạy đi.

Ra khỏi bệnh viện, chị Kim cắn răng nói ra: "Không được, em nhất định phải đạt được sự thông cảm của đạo diễn Hứa! Hôm nay tâm tình đạo diễn Hứa quá kích động, ngày mai chúng ta lại đến!"

Lâm Kha nhìn lên trời.

Cô chỉ nói sự thật thôi mà!

Dù tức giận thì đó cũng là sự thật a!

Ngày hôm sau, chị Kim mang theo Lâm Kha tới.

Còn chưa đi vào cửa phòng bệnh đã bị trợ lý đạo diễn Hứa đuổi đi.

Ngày tiếp theo, cửa bệnh viện không chỉ có trợ lý đạo diễn Hứa mà còn có một cặp nhà báo paparazi!

Độ khó gặp mặt đạo diễn Hứa lại thăng cấp.

Chị Kim tuyệt vọng, e là đời này Lâm Kha không thể xoay người được rồi.

"Chị Kim!" Chị Kim nghe thấy tiếng gọi như mèo con của Lâm Kha, chị ngẩng đầu nhìn lên, lập tức hoảng sợ đến mức hồn suýt bay ra khỏi cơ thể: "Em muốn làm gì?"

Lâm Kha đang leo lên cửa sổ bệnh viện, hơn nữa còn có thể leo vào!

Đó là phòng bệnh tầng bảy đấy!

Lâm Kha leo lên kiểu gì!

Cô là thằn lằn tinh à!

Chị Kim vội vàng nắm chặt khăn quàng cổ, che chắn nửa gương mặt, trà trộn vào trong đội ngũ người nhà bệnh nhân, đi thang máy lên tầng.

Trợ lý đạo diễn Hứa đều ở phía dưới đại sảnh, hoàn toàn không phát hiện Lâm Kha và chị Kim lén lút đi vào.

Đạo diễn Hứa đang vận động một chút, vừa ngẩng đầu liền thấy Lâm Kha và người đại diện của cô lén lút đi vào.

"Đạo diễn Hứa!" Chị Kim rốt cuộc cũng nhìn thấy người, nước mắt suýt nữa chảy xuống, còn kích động hơn khi nhìn thấy người thân của mình.

"Các cô còn tới làm gì?" Máu trong người đạo diễn Hứa lại sôi trào: "Trù tôi chết không yên lòng, còn muốn tận mắt thấy tôi chết sao?"
 
Chương 24: Mặt Đạo Diễn Hứa Hơi Sưng (1)


Chị Kim liều mạng khoát tay: "Không phải không phải, chúng ta đến xin lỗi! Lâm Kha, nói chuyện đi!"

Chị Kim đẩy mạnh Lâm Kha.

Lâm Kha bị đẩy lên phía trước, nghiêm túc nhìn sắc mặt đạo diễn Hứa, sau đó nói: "Vết thương trong cơ thể ông vốn rất nặng, nhưng khi được tôi khơi thông kinh mạch cho ông, tình huống đã tốt hơn rất nhiều. Bây giờ ông cũng dùng thuốc, nhưng thuốc không đúng bệnh, chỉ có thể làm dịu chứ không thể trừ tận gốc!"

Đạo diễn Hứa cười lạnh: "Cho nên tôi phải cám ơn cô sao?"

"Không cần khách khí!" Lâm Kha tỏ vẻ thỏa mãn: "Ông cho tôi nhiều tiền như vậy, trị bệnh cho ông là việc nên làm."

Đạo diễn Hứa lập tức trợn to mắt: "Lâm Kha, mặt mũi cô ở đâu vậy?"

Lâm Kha mờ mịt chỉ vào mặt mình: "Ở đây?"

Chị Kim cảm thấy mình sắp không nghe được nữa.

Rõ ràng Lâm Kha đã đồng ý với chị sẽ xin lỗi tử tế, sao đến đây rồi lại làm yêu?

"Lâm Kha! Nói chuyện tử tế vào! Lúc đến đây em đã đồng ý với chị như thế nào?"

"Em vẫn thế mà!" Lâm Kha cũng mở to hai mắt, nghiêm túc nói: "Hơn hai mươi năm trước lục phủ ngũ tạng của ông ấy từng chịu tổn thương vô cùng nghiêm trọng, mặc dù tỉnh lại nhưng lại tạo thành rất nhiều kinh mạch hỗn loạn. Não bộ từng bị tụ máu, tuy sau đó đã tan ra, nhưng kinh mạch bị lấp kín, có thể ứ đọng lại bất cứ lúc nào. Thường xuyên nóng tính, tính khí bất hoà, kinh mạch không thông, tay chân rét lạnh, vừa đến ngày mưa dầm là toàn thân sẽ đau nhức và tê dại."

"Em không phải bác sĩ, làm sao em biết?" Chị Kim tức hổn hển hỏi.

"Em bắt mạch thấy!" Lâm Kha trả lời dõng dạc.

Bắt mạch?

Đạo diễn Hứa ngừng một lát, nhớ tới lúc ông ta vừa mới tỉnh, đúng là Lâm Kha nắm lấy cánh tay ông ta, khi đó toàn thân ông ta ấm áp, ốm đau trước kia đều nhẹ nhõm rất nhiều.

Chẳng lẽ Lâm Kha thực sự biết bắt mạch, sẽ biết khơi thông kinh mạch?

Không có khả năng!

Cô mới bao nhiêu tuổi chứ?

Cho dù là bậc thầy đông y, ít nhất cũng phải tích lũy mấy chục năm mới có thể làm được.

Huống chi, ông ta đã khám vô số bác sĩ đông y.

"Lâm Kha, tôi biết cô rất muốn nhân vật này. Nhưng làm diễn viên cũng không thể quá nhập vai, nếu không quay xong bộ phim, người sẽ trở nên hậm hực." Đạo diễn Hứa hiếm khi bình tĩnh ôn hòa nói chuyện với Lâm Kha.

Lâm Kha không để ý tới lời nói của đạo diễn Hứa, lại mở miệng nói: "Để tôi cho ông một đơn thuốc, ông bốc thuốc dựa theo đơn thuốc này, một ngày ba lần, bảy ngày liên tục, cam đoan nội thương của ông sẽ khỏi hẳn!"

Nói xong, Lâm Kha liền chậm rãi nói ra đơn thuốc.

Đạo diễn Hứa và chị Kim còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã ở ngoài cửa, người đó vừa đi vừa nói: "Kỳ diệu quá, đơn thuốc này rất đúng bệnh với ông đấy lão Hứa! Thêm một phần độc, thiếu một phần vô hiệu! Ai da, cô gái, cô học y ở đâu vậy? Cô là truyền nhân của nhà đông y nổi tiếng nào?"

"Học theo sư tôn." Lâm Kha trả lời với vẻ mặt thành thật.

Lão nhân gia sư tôn rất lợi hại, không chỉ dạy cô tu luyện, còn dạy cô võ thuật, vẽ bùa, xem tướng và y thuật.

Đạo diễn Hứa chỉ Lâm Kha nói: "Lúc quay phim cô ta rất điên cuồng, không diễn xuất được!"

Chủ nhiệm Trương khoát khoát tay nói: "Lão Hứa ông đừng xem nhẹ người trẻ tuổi, hậu sinh khả uý a! Tôi còn không kê được đơn thuốc này đâu."

"Có tác dụng thật sao?" Đạo diễn Hứa cảm thấy mình bị u mê rồi, ông ta nhìn bạn tốt của mình với vẻ mặt kinh ngạc: "Ông không lừa gạt tôi chứ?"
 
Chương 25: Mặt Đạo Diễn Hứa Hơi Sưng (2)


"Tôi dùng đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ để cam đoan, tuyệt đối có tác dụng!" Chủ nhiệm Trương ôn hoà nói với Lâm Kha: "Cô gái, cô có thể cho tôi đơn thuốc không? Tôi là bác sĩ phụ trách của ông ấy!"

Lâm Kha gật đầu, đưa tay nhận lấy giấy bút chủ nhiệm Trương đưa, viết ra đơn thuốc.

Chủ nhiệm Trương nhìn nét chữ phồn thể, lại tin tưởng kiên định, cô gái này khẳng định xuất thân từ nhà đông y nổi tiếng, nếu không làm sao có thể viết ra chữ phồn thể xinh đẹp như vậy!

Chủ nhiệm Trương vui mừng hớn hở rời đi.

Trong phòng bệnh lại rơi vào trạng thái yên tĩnh kỳ lạ.

Một lúc sau, đạo diễn Hứa mới máy móc mở miệng hỏi: "Tôi thật sự có thể sống đến 90 tuổi sao?"

Lâm Kha gật đầu: "Chỉ cần ông uống thuốc đúng giờ dựa theo đơn thuốc tôi nói, ít nhất còn có ba mươi năm số tuổi thọ nữa."

Đạo diễn Hứa cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.

Chị Kim cũng cảm giác mình đang nằm mơ, buột miệng hỏi: "Vậy bộ phim này ——?"

"Quay!" Đạo diễn Hứa vung tay lên: "Tiếp tục quay!"

Chị Kim nghe thấy câu này giống như là nghe thấy thứ âm nhạc thần tiên rung động lòng người.

"Cảm ơn đạo diễn Hứa, tôi nhất định sẽ theo dõi sát sao cô ấy quay phim! Vậy chúng tôi không quấy rầy đạo diễn Hứa nghỉ ngơi nữa, chúng tôi về trước đây!"

"Đạo diễn Hứa, sức khỏe của ông tốt hơn chưa?" Không đợi chị Kim và Lâm Kha quay người, sau lưng đã truyền đến giọng nói của Cơ Nam Tu.

Lâm Kha đột nhiên quay đầu, thấy Cơ Nam Tu mang theo lẵng hoa đi vào.

Cơ Nam Tu!

Ngươi lại đụng phải ta rồi!

Cô không cần suy nghĩ, tiến về phía Cơ Nam Tu.

Cô vốn định ra tay, trực tiếp bóp lấy cổ họng Cơ Nam Tu, trực tiếp khóa cổ anh.

Kết quả, cô quên mất, lúc này chị Kim còn đang nắm tay cô.

Tay bị níu lại, chân cô chếch đi nửa phần, cả người lập tức lao vào ngực Cơ Nam Tu, ôm ấp yêu thương một cái.

Một tay Cơ Nam Tu còn mang theo lẵng hoa, tay còn lại vô thức ôm lấy eo Lâm Kha.

Đạo diễn Hứa lắc đầu, người trẻ tuổi a! Tình cảm nồng nhiệt thật!

Lúc này mới mấy ngày không gặp mặt, vậy mà vừa thấy mặt đã củi khô lửa bốc!

Chị Kim thấy cảnh này cũng không nhịn được cảm khái, quả nhiên Lâm Kha yêu ông chủ tha thiết.

Khó trách mỗi ngày cô đều muốn giết chết ông chủ!

Yêu đến mức thấu tận xương tủy, không có được thì phải giết chết sao?

Hai mắt mê người của Cơ Nam Tu không giấu được ý cười, anh hạ thấp giọng hỏi: "Cô muốn tôi như vậy sao?"

"Đúng vậy, ta muốn ngươi..." Lâm Kha cười lạnh một tiếng, ta muốn ngươi mau đi chết!

Nhưng cô còn chưa nói ra nửa câu sau đã bị chị Kim kéo ra khỏi ngực Cơ Nam Tu: "Cơ tổng anh bận rộn, anh bận rộn tiếp đi. Đạo diễn Hứa, chúng tôi không chậm trễ hai người nữa, chúng tôi về trước đây!"

"Trở về xem kịch bản nhiều vào, tranh thủ đóng xong cảnh quay kia!" Đạo diễn Hứa nói với chị Kim và Lâm Kha với vẻ mặt ôn hoà.

"Vâng vâng vâng." Chị Kim vui mừng hớn hở lôi kéo Lâm Kha còn chưa nói hết lời cũng rời khỏi phòng bệnh.

Đạo diễn Hứa nói với Cơ Nam Tu: "Tuổi trẻ thật tốt a! Tình cảm đều nồng nhiệt như vậy!"

Nhìn thấy Lâm Kha thỉnh thoảng ngoái đầu lại là biết cô quan tâm Cơ Nam Tu như thế nào.

Cơ Nam Tu đặt lẵng hoa lên bàn, vừa cười vừa nói: "Chẳng phải cô ấy khiến ông giận ngất đi sao, sao ông còn để cô ấy tiếp tục quay phim?"

"Đâu có đâu có, tôi bị choáng thôi!" Đạo diễn Hứa mừng khấp khởi trả lời: "Tôi còn có thể sống lâu ba mươi năm đó!"

Cơ Nam Tu lập tức hiếu kỳ: "Đạo diễn Hứa, ông không có sao chứ?"
 
Chương 26: Lại Cứu Phàn Hiểu Tinh (1)


"Không có việc gì không có việc gì." Đạo diễn Hứa khoát khoát tay, cảm khái nói: "Tiểu Tu à, khó trách cậu mãi không chịu tìm đối tượng. Con mắt của cậu tuyệt quá! Có lẽ chỉ có cô gái như Lâm Kha mới xứng với thân phận người thừa kế tài đoàn Cơ thị của cậu!"

Cơ Nam Tu nhướng mày: "Ồ? Đạo diễn Hứa có đánh giá cô ấy quá cao không vậy?"

"Không không không, chẳng những không nói quá mà còn không thể khen ngợi hết ưu điểm của cô ấy." Đạo diễn Hứa chững chạc đàng hoàng giải thích.

Đâu chỉ là ưu điểm?

Đây đã là lĩnh vực thần y!

Chưa nói đến việc cô chỉ bắt mạch đã nói ra được ngay toàn bộ chứng bệnh của ông ta, mà còn tiện tay chữa khỏi bệnh dữ phức tạp hơn hai mươi năm của ông ta nữa.

Thử hỏi thiên hạ có mấy người dám vỗ ngực cam đoan có thể làm cho đối phương sống lâu ba mươi năm?

Đây không phải thần y thì là cái gì?

Chỉ bằng điểm này, dù Lâm Kha là cặn bã đen toàn giới giải trí, ông ta cũng phải ủng hộ!

Không biết diễn cũng không sao, ông ta sẽ tự mình dạy!

Cơ Nam Tu bắt đầu có chút hứng thú đối với Lâm Kha.

Người làm cho đạo diễn Hứa chửi ầm lên tức giận đến ngất đi, ngay sau đó liền khiến cho ông ta khen không dứt miệng ủng hộ, trên thế giới này chỉ sợ trừ Lâm Kha ra thì không có người thứ hai.

Rốt cuộc cô tốt ở đâu mà có thể khiến người ta phát sinh thay đổi lớn như vậy trong mấy ngày ngắn ngủi?

Rất nhanh, đạo diễn Hứa đăng một tin tức lên weibo của mình: Lâm Kha là cô gái tốt, mọi người đừng bắt nạt cô bé.

Bình luận phía dưới lập tức dậy sóng.

"Trời ơi đạo diễn Hứa! Nếu như ông bị Lâm Kha bắt cóc, ông hãy nháy mắt mấy cái với tôi!"

"Từ cô gái tốt được dùng như vậy sao? Tôi đã không hiểu chuẩn xác định nghĩa cô gái tốt rồi sao?"

"Lâm Kha đang bắt ép đạo diễn Hứa sao! Cô ta không những làm cho đạo diễn Hứa tức ngất đi, mà còn muốn ông ấy nói tốt cho mình? Quả là quá đáng a!"

"Ha ha, còn phải nói sao? Khẳng định là Lâm Kha không biết xấu hổ dùng quy tắc ngầm với đạo diễn Hứa! Quả là không ngờ, lớn tuổi như vậy rồi mà không kén chọn!"

"Tôi cũng cảm thấy rét run. Khẳng định là người sau lưng Lâm Kha cho đạo diễn Hứa lợi ích, đạo diễn Hứa mới không thể không nói như vậy!"

"Có phải hai vị lầu trên sống ở hành tinh khác vừa trở lại trái đất không? Còn quy tắc ngầm, còn cho lợi ích gì vậy chứ? Nếu như đạo diễn Hứa là người dễ dàng thỏa hiệp như vậy, năm đó sẽ không bởi vì từ chối quy tắc ngầm mà bị người ta đánh đến trọng thương, hôn mê nửa năm, suýt nữa không sống được đâu! Khí khái của Đạo diễn Hứa, có lẽ loại người như các cô không hiểu được đâu!"

"Tôi cũng nhớ chuyện năm đó. Lúc ấy rất nhiều nhân vật lớn uy hiếp đạo diễn Hứa vừa mới giành được giải thưởng đạo diễn danh giá nhất quay một bộ phim, đạo diễn Hứa nhất quyết không đồng ý, thế là ông ấy bị giam lỏng trong một căn phòng dưới đất tận một tháng. Khi được cứu ra, toàn thân trên dưới không có chỗ nào lành lặn. Cho nên, ai cũng có thể dùng quy tắc ngầm, duy chỉ có đạo diễn Hứa là không. Chính sự khí khái này mới khiến cho đạo diễn Hứa đạt được địa vị trong giới đạo diễn, đến nay chưa có ai vượt qua."

"Bây giờ đạo diễn Hứa tự mình tẩy trắng cho Lâm Kha, Lâm Kha đúng là tốt số! Chuyện lớn như vậy, nói hóa giải liền hóa giải."

"Tôi cũng cảm thấy Lâm Kha tốt số. Nếu đổi thành người bình thường chắc đã sớm lăn lộn không nổi ngoài đời rồi, còn cô ta thì chẳng bị làm sao cả."
 
Chương 27: Lại Cứu Phàn Hiểu Tinh (2)


"Ha ha, cho dù đạo diễn Hứa không bỏ cuộc với Lâm Kha thì sao chứ? Với diễn xuất của cô ta, dù là đạo diễn tốt cũng không cứu vãn được! Bùn nhão không thể trát được tường! Không tin chúng ta tiếp tục chờ xem! Chỉ sợ lần này đạo diễn Hứa đã bị trúng bùa mê của Lâm Kha rồi! Đáng thương cho đạo diễn Hứa cả đời vẻ vang, vậy mà tuổi già lại khó giữ được khí tiết a!"

Khi Lâm Kha được chị Kim đưa đến phòng khách sạn, nữ số năm cùng phòng vẫn chưa trở lại.

Chị Kim vội vàng rời đi, bốn bề vắng lặng, đây là thời cơ tốt để tu luyện!

Kết quả Lâm Kha vừa nhắm mắt đã bị tiếng khóc mơ hồ ở phòng bên cạnh quấy nhiễu tâm thần.

"Thả tôi ra, ông thả tôi ra!"

Hả? Giọng nói quen quá.

"Phàn Hiểu Tinh, em giả vờ với anh làm gì? Khi em bước vào phòng này, chẳng lẽ em không biết anh tìm em vì chuyện gì sao?" Giọng nói một người đàn ông vang lên: "Em có thể ngủ cùng người đàn ông khác, tại sao không thể ngủ cùng anh?"

"Ông cút đi!" Phàn Hiểu Tinh kêu lên thất thanh: "Hôm nay cho dù phải chết tôi cũng sẽ không thỏa mãn ông!"

Lâm Kha mở to mắt, quanh người tỏa ra sát khí.

A, đáng chết!

Vậy mà lại quấy rầy cô tu luyện!

Lâm Kha đẩy cửa ra đi sang phòng bên cạnh, đưa tay gõ cửa: "Đêm hôm khuya khoắt ồn ào gì vậy?"

"Cứu mạng! Lâm Kha, cứu tôi!"

Ánh mắt Lâm Kha lạnh lẽo, cô không chút nghĩ ngợi nhấc chân lên.

Rầm!

Cửa phòng bị đá văng, một người đàn ông đang nắm lấy quần áo của Phàn Hiểu Tinh, đã cởi được một nửa.

"Lâm Kha!" Người đàn ông kia buông Phàn Hiểu Tinh ra, cậy mạnh kêu lên: "Cô muốn làm gì? Cô còn muốn quay phim hay không?"

Lúc này Lâm Kha mới phát hiện, người này là phó đạo diễn trong đoàn làm phim, họ Cẩu, tự xưng là đạo diễn Cẩu. Buổi chiều khi cô cứu chữa cho đạo diễn Hứa, chính là ông ta ra tay chấm mút cô!

Lâm Kha khoanh tay, dò xét đạo diễn Cẩu từ trên xuống dưới.

"A, một inch."

Sắc mặt đạo diễn Cẩu lập tức đỏ bừng, ông ta tức hổn hển nói: "Dám phá hỏng chuyện tốt của tôi, cô có tin tôi sẽ khiến cô không được quay phim hay không!"

"Tin." Lâm Kha tiến lên giơ một chân ra, trực tiếp đạp trúng ngực đạo diễn Cẩu: "Vậy ông có tin tôi hôm nay tôi để ông đi gặp Diêm Vương hay không!"

Đạo diễn Cẩu hét một tiếng, người đập vào tường, lập tức hôn mê.

Phàn Hiểu Tinh một tay bịt miệng mình, không để mình kêu ra tiếng.

Nhìn thấy đạo diễn Cẩu hồi lâu không nhúc nhích, Phàn Hiểu Tinh bị dọa sợ, run rẩy lôi kéo cánh tay Lâm Kha nói: "Chúng ta làm sao bây giờ?"

"Yên tâm, tôi tính toán rồi, không chết đâu." Lâm Kha hận nhất loại hạ lưu này, nhất là loại thủ đoạn dùng sức mạnh: "Đi, trở về thôi! Nếu ông ta dám lại tìm cô, tôi sẽ đánh chết ông ta!"

Khi đi tới cửa, Lâm Kha nghĩ ngợi một lát, lại xoay người lại.

Cô vẽ một lá bùa trên không, nhẹ nhàng dán lên người đạo diễn Cẩu.

Sau khi làm xong việc này, lúc này Lâm Kha mới theo Phàn Hiểu Tinh nhanh chóng rời đi.

Lâm Kha đưa Phàn Hiểu Tinh trở về phòng, lại bị Phàn Hiểu Tinh giữ lại.

Nam nữ chính của đoàn làm phim đều ở riêng một phòng, là gian phòng tiêu chuẩn tốt nhất.

"Hôm nay thực sự cám ơn cô." Phàn Hiểu Tinh lập tức rơi nước mắt: "Đêm nay ông ta nói với tôi có một số cảnh quay muốn nói riêng với tôi, vì thế tôi liền đi qua. Không nghĩ rằng, ông ta lại muốn dùng sức mạnh với tôi!"

Lâm Kha cười cười nói: "Yên tâm đi, về sau ông ta sẽ không bao giờ bắt nạt cô nữa."
 
Chương 28: Lại Bị Đen (1)


Lúc đầu Phàn Hiểu Tinh không hiểu ý Lâm Kha, đến ngày hôm sau, cô ấy mới hiểu hàm nghĩa câu nói này.

"Tinh bảo, cô biết chuyện đạo diễn Cẩu không?" Trợ lý trang điểm mở miệng hỏi.

Phàn Hiểu Tinh chột dạ nói: "Không, không biết a."

Trợ lý trang điểm tỏ vẻ bát quái, không kiềm chế được giọng nói hưng phấn: "Nghe nói tối hôm qua đạo diễn Cẩu bị người đánh, điều quan trọng nhất là gì cô biết không?"

"Cái gì vậy?" Phàn Hiểu Tinh lo sợ bất an mở miệng, chẳng lẽ chuyện tối hôm qua của bọn họ bị truyền đi rồi à?

"Nghe nói khi đạo diễn Cẩu được người đưa đến bệnh viện, chỗ ấy bị co hết lại!" Trợ lý trang điểm mặt mày hớn hở nói: "Cô hiểu không?"

"Hả?" Phàn Hiểu Tinh đang chột dạ, không kịp phản ứng.

"Chính là chỗ ấy chỗ ấy đó! Không biết xảy ra chuyện gì mà một chút cũng không còn! Bác sĩ nói, đời này chỉ có thể làm thái giám thôi! Chết cười tôi mất!" Sau khi trợ lý trang điểm tiết lộ tin tức này thì quay người đi trang điểm cho người khác.

Để lại Phàn Hiểu Tinh nửa ngày chưa hoàn hồn.

Sao, làm sao có thể?

Chẳng lẽ câu nói của Lâm Kha tối hôm qua là có ý này sao?

Phàn Hiểu Tinh hóa trang xong liền giống như đi trên mây, tìm tới Lâm Kha: "Chuyện tối hôm qua là cô làm à?"

Lâm Kha đắc ý nói: "Ừm!"

"Sao ông ta lại..." Phàn Hiểu Tinh nuốt một ngụm nước bọt, không nói được.

"Tôi dán cho ông ta bùa co lại." Lâm Kha cười lạnh một tiếng: "Đời này ông ta đừng hòng nghĩ đến chuyện làm chuyện xấu với cô!"

Phù tông có thủ đoạn, để ông ta sống không bằng chết!

"Co lại, bùa co lại sao?" Phàn Hiểu Tinh nói không lưu loát: "Lâm Kha, cô còn chưa diễn đâu, cô thật sự coi mình là trưởng lão tông môn giới Tu Chân à!"

Lâm Kha cắn ống hút uống sữa đậu nành: "Đó vốn là sự thật."

Phàn Hiểu Tinh đưa tay sờ sờ trán Lâm Kha, không phát sốt mà nhỉ.

Có phải cô nghiện diễn xuất quá rồi hay không.

Chẳng qua, Lâm Kha liên tục cứu cô ấy hai lần, cho dù Lâm Kha cuồng diễn xuất cô ấy cũng chấp nhận.

Bởi vì đạo diễn Hứa còn chưa xuất viện, hôm nay chỉ quay một số cảnh không quan trọng.

Lâm Kha chỉ có một cảnh quay thoáng qua, cho nên nhàn nhã vô cùng.

Quay xong, Lâm Kha vừa mới thay đổi đồ hóa trang liền thấy có người chỉ trỏ về phía mình, ánh mắt cũng né tránh, dường như đang nghị luận gì đó với người khác.

Lâm Kha mơ hồ nghe thấy cô ta nói cái gì mà: Tối hôm qua... Phó đạo diễn... Quy tắc ngầm...

"Lâm Kha, hôm nay tôi mời cô ra ngoài ăn cơm." Phàn Hiểu Tinh tháo trang sức xong thì giống như một em gái đáng yêu, cô ấy mặc quần yếm đội mũ lưỡi trai đi tới: "Thành phố truyền hình và điện ảnh của chúng ta có rất nhiều đồ ăn ngon đó."

Nghe thấy có đồ ăn ngon, con mắt Lâm Kha lập tức sáng ngời: "Được."

Hai người vừa nói vừa cười quay người đi ra ngoài, đi chưa được mấy bước, điện thoại Lâm Kha liền vang lên.

Là chị Kim tỷ gọi tới.

"Lâm Kha, bây giờ em ở đâu vậy?" Giọng nói chị Kim mang theo vẻ run rẩy.

"Ở đoàn làm phim a." Lâm Kha khó hiểu trả lời.

"Em xem tin tức trên mạng chưa?" Chị Kim thở phào một hơi, nói chuyện giống như bắn liên thanh: "Chị bảo này, nếu có người phỏng vấn em, em nhất định không được nói bậy nói bạ, biết không? Không biết rốt cuộc là ai vẫn luôn chửi bới em ở sau lưng, nói tối hôm qua em và phó đạo diễn ở trong phòng cả đêm, nói em có thể đi vào đoàn làm phim đều là bởi vì phó đạo diễn kia..."

"A lô a lô a lô? Lâm Kha, em nghe thấy chị nói chuyện không?" Chị Kim thấy Lâm Kha không phản ứng, lớn tiếng kêu lên: "Hôm nay em đừng đi đâu cả, nghe không? Tuyệt đối đừng để bị đám nhà báo kia bắt gặp!"
 
Chương 29: Lại Bị Đen (2)


"Nhà báo chính là đám nhân tộc Ma Tu cầm pháp khí Ma Tộc sao?" Lâm Kha nhìn đám người đang chen chúc về phía mình, lạnh nhạt mở miệng nói: "Hình như bọn họ đã tìm tới cửa rồi!"

Vì sao nghệ sĩ nhà mình cứ diễn xuất mãi vậy?

"Đúng đúng đúng, chính là bọn họ, nhất định không được nói bậy nói bạ! Chị tới ngay đây!"

Cúp điện thoại, Lâm Kha đã bị những nhà báo kia vây quanh.

"Lâm Kha, xin hỏi quan điểm của cô về chuyện tối hôm qua? Cô ở cùng phó đạo diễn trong phòng cả đêm sao?"

"Xin hỏi có phải cô nhờ vào quan hệ của đạo diễn Cẩu mới được vào đoàn làm phim không?"

"Xin hỏi tối hôm qua là cô chủ động đến gian phòng của đạo diễn Cẩu yêu cầu thảo luận kịch bản sao?"

"Chị gái cô cũng đã chính miệng thừa nhận trên mạng là cô dựa vào việc bán thân mới có thể bước vào làng giải trí, cô có gì muốn nói không?"

"Cô bởi vì chuyện chị gái cô nói ra việc cô dùng quy tắc ngầm cho nên mới căng thẳng với cô ấy sao?"

...

Phàn Hiểu Tinh bên cạnh cũng ngơ ngác.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Chuyện tối hôm qua rõ ràng là cô ấy suýt nữa bị đạo diễn Cẩu dùng quy tắc ngầm, tại sao lại biến thành Lâm Kha chứ?

Hai người trợ lý của Phàn Hiểu Tinh sống chết đẩy những nhà báo kia ra mới đưa Phàn Hiểu Tinh ra khỏi đám người được.

Còn những nhà báo kia vội vàng vây quanh Lâm Kha, tất cả đều xem nhẹ Phàn Hiểu Tinh cho nên Phàn Hiểu Tinh mới thoát khỏi vòng vây.

"Các người đang nói gì vậy?" Lâm Kha nhướng mày, rất muốn đánh người.

Cô yên lặng nhìn những người đang vây quanh mình, suy nghĩ xem mình phải dùng bao nhiêu lực mới có thể đánh gục bọn họ.

Lúc này, một nhà báo móc máy quay phim của mình ra, mở một cái video, giơ ra trước mặt Lâm Kha: "Xin hỏi, trên mạng nói đều là thật sao?"

Phía trên đang phát một cái video.

Nhân vật chính trong video không ai khác chính là Lâm Ngữ Linh bị cô đánh một trận đang nói xấu cô.

"Thực ra tôi cũng không muốn nói chuyện này đâu! Cho dù Lâm Kha không nhận người chị này, không muốn nhận người nhà chúng tôi, thế nhưng tôi vẫn sẽ nhận người em gái là con bé. Lúc trước tôi ra sức ngăn cản con bé, không muốn để cho con bé bước vào làng giải trí hỗn loạn này. Thế nhưng con bé chẳng những không cảm kích, ngược lại còn quở trách tôi và mẹ, nói chúng tôi ngăn cản con bé kiếm tiền ngăn cản con bé nổi tiếng. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy thật sự tôi rất khó chịu. Tôi không ngờ, vậy mà Tiểu Kha lại vì tiền tài mà bán mình, tôi thực sự đau lòng vì con bé. Tiểu Kha, trở về đi, chị và mẹ sẽ bỏ qua chuyện cũ, chỉ cần em về nhà, em vẫn là em gái tốt của chị!"

"Có bị bệnh không?" Lâm Kha im lặng nhìn bọn họ: "Lâm Ngữ Linh đang nói gì vậy?"

"Trên mạng đang truyền tin đồn tối hôm qua có người gõ cửa phòng đạo diễn Cẩu, người đó là cô sao?"

"Là tôi." Lâm Kha lập tức thừa nhận.

Òa—— Tất cả mọi người đều hưng phấn!

Thừa nhận, thừa nhận, Lâm Kha thừa nhận!

Tối hôm qua quả nhiên Lâm Kha ở trong phòng đạo diễn Cẩu!

Phàn Hiểu Tinh bên cạnh nôn nóng, sao Lâm Kha có thể thừa nhận chứ?

Đây chính là nước bẩn không bao giờ rửa sạch a!

Thế nhưng cho dù Phàn Hiểu Tinh nháy mắt với Lâm Kha như thế nào, Lâm Kha đều bày ra dáng vẻ hiên ngang.

Nhà báo cực kỳ hưng phấn, đưa microphone trong tay đến trước mặt Lâm Kha: "Vậy tối hôm qua cô ở trong phòng đạo Cẩu đến tận khuya sao? Có phải cô đang thừa nhận cô dựa vào quy tắc ngầm hay không? Là quy tắc ngầm với đạo diễn Cẩu sao? Cho nên cô mới thành công tiến vào đoàn làm phim sao?"

Lâm Kha cười nhạo: "Là ông ta nói với cô như thế à?"
 
Chương 30: Lâm Kha Phản Kích (1)


"Có người nói, tối hôm qua cô hoàn toàn không trở về phòng nghỉ ngơi, vẫn luôn ở trong phòng đạo diễn Cẩu. Xin hỏi là thật sao?"

"Có người nói sở dĩ đạo diễn Cẩu bị thương là bởi vì vận động với cô quá kịch liệt, xin hỏi đây cũng là tình hình thực tế sao?"

"Lâm Kha, cô quen biết đạo diễn Cẩu từ lúc nào? Cô biết ông ấy đã kết hôn chưa?"

"Lâm Kha, xin hỏi cô có chịu trách nhiệm về chuyện tối hôm qua không? Đạo diễn Cẩu có bởi vậy mà khởi tố cô cố ý làm ông ấy bị thương không?"

...

Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác khiến sắc mặt Lâm Kha chìm xuống.

Sao mà ồn ào thế không biết!

Đạo diễn Cẩu kia đã nói gì vậy?

Phàn Hiểu Tinh bên cạnh đã tìm được một đoạn video mơ hồ không rõ mà đạo diễn Cẩu đang bị thương nằm viện phát, trong video đạo diễn Cẩu tỏ vẻ phẫn hận, ánh mắt hung ác nói: "Chẳng phải mọi người muốn biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì sao? Rất đơn giản, tôi và nghệ sĩ nữ họ L ở trong phòng cả đêm. Cho nên tôi bị thương còn không phải do cô ta ban tặng sao?"

Mưa đạn ùn ùn kéo đến.

"Trời ạ, tôi nghe thấy cái gì đây? Đây chính là quy tắc ngầm trong truyền thuyết a! Với lại nữ nghệ sĩ họ L kia là ai?"

"Mẹ nó, lại là Lâm Kha! Lâm Kha muốn làm gì đây? Đầu tiên là bắt nạt nữ minh tinh khác, sau đó mắng chửi mẹ nuôi mình, cố ý làm tổn thương người qua đường vô tội, đã ngủ với Cơ tổng còn muốn ngủ với đạo diễn sao? Cô ta muốn ngủ với cả đoàn làm phim à?"

"Ông đây chưa bao giờ thấy người vô liêm sỉ như thế. Hơn nữa, Lâm Kha dùng quy tắc ngầm ngủ với ông chủ mình tôi còn có thể hiểu được, dù sao Cơ Nam Tu cũng có tiền có nhan sắc dáng người lại tốt. Thế nhưng người như đạo diễn Cẩu mà cô ta cũng nuốt được sao?"

"Ha ha ha, tôi hoài nghi lầu trên đang lái xe, nhưng tôi không có chứng cứ!"

"Đối với loại người hèn hạ như Lâm Kha mà nói thì còn có chuyện gì là không làm được? Bên cạnh có video chị Lâm Kha chính miệng thừa nhận kìa! Tối hôm qua cũng bởi vì ở cùng đạo diễn Cẩu này cho nên Lâm Kha mới làm ông ta bị thương. Chậc chậc chậc, quả là một vở kịch cẩu huyết!"

"Tôi cũng nhìn thấy video bên cạnh! Nếu như Lâm Kha không làm những chuyện này, sao chị cô ta lại tự mình quay video khuyên cô ta quay đầu chứ? Đúng là uổng phí ý tốt của chị cô ta mà! Lâm Kha thối nát quá rồi!"

"Đâu chỉ là thối nát, đời này cô ta đừng mơ tưởng xoay người."

Phàn Hiểu Tinh nhìn thấy những bình luận này, sốt ruột đến mức chảy nước mắt.

Không phải như vậy.

Đây là nói xấu!

"Đạo diễn Cẩu kia bị Lâm Kha giáo huấn, cho nên mới cố ý giội nước bẩn cho cô ấy!" Phàn Hiểu Tinh lớn tiếng giải thích thay Lâm Kha, thế nhưng không ai nghe cô ấy nói chuyện.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ a!

Lúc này Lâm Kha bị vây quanh rốt cuộc hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

"À." Lâm Kha trào phúng mở miệng: "Các người nói đạo diễn Cẩu à? Chỉ bằng ông ta sao? Dài một inch?"

Hiện trường lập tức yên tĩnh hoàn toàn.

Tất cả phóng viên nhà báo đều cho rằng lỗ tai mình hỏng mất rồi.

Lâm Kha vừa mới nói cái gì?

Trên mặt Lâm Kha khinh thường rõ ràng, cô chỉ mặt mình nói: "Chỉ bằng gương mặt này, ông ta lấy đâu ra tự tin mà dám nói tôi đi ngủ ông ta? Ông ta xấu như thế, tôi không biết xấu hổ sao? Muốn ngủ cùng tôi thì phải đánh thắng tôi mới được. Các người cảm thấy ông ta có thể đánh được tôi sao?"

Đám phóng viên đều muốn run rẩy.

Lâm Kha không mở miệng thì thôi, mở miệng liền kinh thiên động địa!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom