Cập nhật mới

Dịch Tôi Sưởi Ấm Boss Ở Thế Giới Kinh Dị

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: Chương 60


Chương bị lỗi vui lòng thông báo tới dịch giả để sửa lỗi!.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: Chương 61


"Tôi, thật sự tôi không làm điều gì xấu cả, xin vui lòng tin tôi!"
Ngay sau khi Giáo chủ liên tiếp đảo thải mấy chục người, cuối cùng chỉ còn đám Cao Phi Phàm.

Vẻ mặt một lời khó hết.

Chỉ vài phút trước, hắn nhìn thấy Giáo chủ từ chối tha thứ cho mọi người vì lý do như này.

Ví dụ như "Lấy oán báo ơn với người cứu mình", "Nhắm mắt làm ngơ với đồng đội gặp nạn", "Cướp bóc từ người khác"!
"Thật sự, tôi thấy mọi người gặp khó khắn sẽ giúp đỡ tất cả, anh nhìn cậu ta đi, tôi giúp cậu ta đến nhờ thờ đấy!" Cao Phi Phàm chỉ vào người chơi hoa hồng đỏ đứng bên cạnh.

Đoàn người đứng trước Lâm Khách cũng dẫn tiến lên về phía trước đến gần cổng nhà thờ.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn Giáo chủ rồi nghiêng tai nghe ngóng.

Mặc dù cậu nắm chắc về nhân phẩm của người đàn ông mù nhưng vẫn phải xác nhận tiêu chuẩn đánh giá của Giáo chủ trước đã, như thế mới yên tâm.

Lỡ như người đàn ông mù vượt qua, mà mình thì không thì sao?
Có thể lắm.

Từ nhỏ đến lớn Lâm Khách cũng đã từng đánh nhiều người lắm.

Còn nữa, muốn mời Giáo chủ chúc phúc, quá trình phải đợi sau khi sám hối xong, có nói như nào thì cũng phải đợi Giáo chủ xử lý hết đoàn người này đã, chi bằng đứng cuối quan sát.

Giáo chủ chỉ nói: "Có đúng không?"
Ý hỏi người chơi hoa hồng đỏ đứng bên cạnh.

Người chơi hoa hồng đỏ vẫn do dự, vừa nhìn ánh mặt dọa của Cao Phi Phàm vừa lo lắng nếu nói dối lúc này sẽ bị Giáo chủ vạch trần.

Sâu một lúc lâu, cậu ta nói lấp lửng: "Đúng thế, anh ta đưa tôi đến đây.

"
"Được, điều đó cho thấy ít ra cậu vẫn là người giữ lời hứa.

" Giáo chủ nhìn Cao Phi Phàm nói.

Vẻ mặt Cao Phi Phàm hớn hở, còn chưa kịp nói lời cảm ơn, lại nghe Giáo chủ nói.

"Nếu đã như vậy, chắc hẳn phải thực hiện được mọi lời hứa, cậu đã hứa với ba người khác, chắc hẳn đã đưa họ đến giáo đường, nhưng hiện tại tôi lại không nhìn thấy họ.

Cậu có thể dẫn họ lên đây hoặc trả lại thù lao thì cậu có thể vào.

" Giáo chủ lạnh lùng nói.


Cao Phi Phàm nghe từng chữ được gằn ở câu cuối, vẻ mặt từ sung sướng chuyển sang sợ hãi, sau đó trắng bệch, lưng đổ mồ hôi lạnh.

Làm sao có thể như thế được!
Tất cả những kẻ đó đã chết, hắn không thể dẫn họ đến đây được, cũng không thể trả lại đạo cụ.

Là con đường chết.

Nhận ra điều đó, Cao Phi Phàm lập tức thấy mình lừa, vô thức muốn phản bác: "Anh! "
Nhưng hắn còn chưa kịp nói chuyện, đã bị người dân đẩy ra: "Tránh ra đi, cậu xong rồi mà! Đứng có chắn đường!"
Cao Phi Phảm sửng sốt, nhìn về phía Giáo chủ, đột nhiên nhận ra người ta không phải đang tranh luận với minh mà là kết luận.

Trong thoáng chốc, cuối cùng hắn cũng nhận ra kết quả của mình sắp tới, trước mắt tối sầm lại.

Đời này Cao Phi Phàm chưa từng thua gì cả, cho dù vô lý cũng có thể nói ra ba phần có lý, nhưng đột nhiên hắn hiểu được, ở đây, Giáo chủ không quan tâm hắn nói cái gì, cho dù hắn dùng trăm miệng thắng một nghìn lần cũng chẳng ích gì.

Hắn vừa không hiểu hừa tủi hờn, đẩy đám người trước mắt đang còn định nói gì đó, người phía trước quay đầu lại không kiên nhẫn nói: "Giáo chủ đã nói, cậu cứ làm theo lời ngài ấy đi, nếu không làm được chứng tỏ có vấn đề? Thừa nhấn lỗi lầm của mình đi!"
Vẻ mặt Cao Phi Phàm khó hiểu, túm lấy người đó còn lớn tiếng nói: "Tôi có vấn đề gì hả? Họ muốn tôi bảo vệ và cho tôi một số đạo cụ cũng không được hả? Trên đường đi tôi hết sức bảo vệ họ, bọn họ không cẩn thận chết, liên quan gì đến tôi? Quy tắc này không quá công bằng!"
Trong lúc kênh chat thảo luận, Giáo chủ như mệt mỏi, lui về sau một bước, vòng bảo vệ xung quanh giáo đường nhỏ lại, tiếng "xào xạc" của dây leo trong bóng tối càng gần đám người.

Nỗi sợ cái chết tiếp tục bủa vây tất cả mọi người.

Ngoài dây leo còn có phù thủy.

Sau nhiều đợt tấn công thất bại, nữ phù thùy không thử nữa, mà là mở to hai mắt có nh,ụy hoa biến dị, ghé sát ở phía trên giáo đường, giống như đang đợi tầng bảo vệ này tự biến mất.

Cho dù là kẻ nào bị một con quái vật khổng lồ nhìn chằm chằm, trong lòng cũng thấy áp lực, hơn nữa Giáo chủ lại đứng thủ cửa sinh tử, có người không chịu được khóc nấc lên.

"Sao chúng ta có thể nhận được sự tha thứ đây?"
"Chẳng lẽ phải hy sinh lợi ích của mình mới được?"
"Đủ rồi! Đừng nói mấy cậu thế nữa, có lẽ chân thanh hơn một chút nữa có thể gây ấn tượng với Giáo chủ?"
"Đúng thế, Giáo chủ rất khoan dung mà, là do chúng ta làm ngài ấy thất vọng! "
"Phù thủy đã trở lại, cũng bởi vì chúng ta đã đuổi cô ấy mà người đàn ông mù.

"
Nhưng người mất tư cách được tha thứ như vô tri, dựa vào nhau rúc trong góc nhà thờ, ngơ ngác nhìn chằm chằm phù thủy ở phía trên.

Trên màn hình, sau khi Giáo chủ dùng phán quyết "Che đậy tội ác cho kẻ ác" đảo thải mộ người chơi hoa hồng đỏ khác, Lâm Khác, người đàn ông mù và Cận Thanh Việt cũng đến trước mặt Giáo chủ.

Nói họ không bị bầu không khí ảnh hưởng là sai, Cận Thanh Việt vẫn luôn nắm chắc phần thắng, Úc Sanh ngây thơ đứng cạnh Dương Nguyệt đang trầm mặt.

Ngay cả Lâm Khác cũng thấy lo lắng, nhưng mà cậu thấy lo lắng là cũng có nguyên do, chỉ là nhìn thấy hai mắt sâu thẳm của Giáo chủ, trái tim không tự giác đập nhanh, hẫng mất hai nhịp.


Quả nhiên, trên màn hình, bề ngoài Giáo chủ nghiêm nghị nhưng ánh mắt hơi động, đảo qua mấy người, ánh mặt nhẹ nhàng dừng trên người Lâm Khách, khóe miệng hiện lên ý cười không quá rõ, tựa như đang trêu đùa.

Vẻ mặt đó tức khắc kéo Giáo chủ xuống thấp hơn, rất bình dị gần gũi.

"Ai lên trước?" Hắn thu lại biểu cảm, rũ mắt hỏi.

"Tôi," Cận Thanh Việt giành trước, "Tôi sám hối mình có ác ý với người khác, không kịp thời cứu giúp đồng đội gặp nguy hiểm.

"
Câu nói của anh ta ngoại trừ thêm từ "cứu giúp", nội dung vẫn như lần trước, giọng điệu không có ý gì là sám hối.

Quả nhiên, Giáo chủ nói: "Cô cũng muốn xưng tội à?"
Cận Thanh Việt cười: "Đúng thế.

" Ý cười trong mắt thiếu niên từ góc độ khác của quang cảnh.

Giảo chủ bỏ qua Cận Thanh Việt, nhìn về phía Úc Sanh: "Vậy thì vào đi.

"
Thế mà qua luôn!
Không ít người chơi ồn ào hâm mộ nhìn Úc Sanh, sau đó nhớ đến biểu hiện của cô gái ngây thơ đáng yêu này! Thì ra không cần làm gì cả, chỉ cần vui vẻ đến thăm quan trấn nhỏ là được, không làm chuyện xấu, vào thời khắc cuối cùng còn được bảo vệ.

Người dân cũng ngơ ngác nhìn Úc Sanh, nghĩ linh tinh, thật ra Giáo chủ vẫn luôn bảo vệ bọn họ, nếu như bọn họ có thể mở rộng lòng chào đớn phù thủy và người đàn ông mù, đồng thời giúp đỡ nhưng du khách này nhiều hơn, nếu thế đã không phải chịu tổn thương.

Quả nhiên, người tiếp theo là Dương Nguyệt, cô nàng ấp úng, gãi đầu: "Trời ơi! Hình như tôi không làm chuyện gì xấu! Kể cả, có một đêm bạn cùng phòng tôi bị đào thải, tôi không thể giúp đỡ, nhưng tôi không biết! "
Nói đến đây, cô sợ mình nói như thế như đang đùn đẩy trách nhiệm, đang nghĩ sám hối gì đó, lại nghe thấy Giáo chủ nói: "Ừm, đã biết, đi vào đi.

"
Dương Nguyệt: "!!"
Xong rồi hả?
Qua rồi!
Cô nàng ngơ ngác trong chớp mắt, suýt nữa không nhịn được là nhãy cẫng lên vui vẻ, liên tục nói cảm ơn, vòng qua Giáo chủ đi vào giáo đường.

Lần này, người choi, người dân đã không chỉ hâm mộ mà còn cả cảm giác hội hận nhiều hơn, người chơi đều nghĩ lần sau khi vào phó bản này phải nên làm như nào, người dân trấn thì nghĩ nếu có cơ hội sống, tương lại nên làm như thế nào.

Chỉ có Lâm Khách và người đàn ông mù vẫn đứng ở cửa nhà thờ, cơ thể càng cứng ngác, nhất là người đàn ông mù, lo lắng đến mức lưng đứng thẳng tắp.

Hắn cũng muốn biểu hiện trạng thái tinh thần tốt nhất để đợi Giáo chủ chất vấn, trong thoáng chốc, trên người lại có dang vẻ của người đàn ông "thân sĩ".


Quả nhiên, lần đầu tiên ánh mắt Giáo chủ rơi lên người đàn ông mù: "Người đàn ông mù.

Anh chưa từng đến đây.

"
"Vâng, đúng thế.

" Người đàn ông mù nghĩ đến những gì Lâm Khách nói với mình trên đường đi, "Xin chân thành xin lỗi, khi đó vì Dạ Oanh nên tôi sinh la tâm lý mâu thuẫn với ngài, tôi cho rằng ngài và trấn nhỏ này đều không chào đón tôi, về sau mới biết được, ngài đang muốn bảo vệ chúng tôi! " Giọng nói người đàn ông mù càng lúc càng nhỏ, cảm thấy xấu hổi là thật.

"! Tối thú nhận, tôi không bao giờ nghĩ rằng sự yêu đuối của mình sẽ mang lại những hậu quả như này, tôi cũng đã làm tổn thương nhiều người khác, tôi sãn sàng chịu trách nhiệm về điều này, xin cho tôi một cơ hội lần nữa.

" Người đàn ông mù quá lo lắng, quên rất nhiều từ, cuối cùng chỉ nói những gì mình muốn nói.

"Lần nữa?" Giáo chủ hỏi.

Đột nhiên người đàn ông mù ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng mờ mịt nhìn về phía trước.

"Tôi chưa bao giờ cho anh cơ hội, bởi vì anh chưa bao giờ tìm đến tôi.

" Giáo chủ nói.

Dường như người đàn ông mù sắp khóc, anh ta cố gắng ngẩng đầu lên nhìn phù thủy, tìm chút an ủi tâm lý, anh ta biết cô ấy vẫn ở đó, nhưng bản thân mình không nhìn thấy.

Giáo chủ nhìn thấy động tác của anh ta, cũng nhìn về phía nữ phù thủy ở trên không.

Những giọt nước mắt như cánh hoa của phù thủy rơi xuống như mưa.

"Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể cho anh ngoại lệ được.

" Giáo chủ chậm rãi trả lời.

Người đàn ông mù hoàn toàn hoảng loạn, loay hoay tại chỗ, đột nhiên hét to: "Tôi có thể!"
Tất cả mọi người nhìn về phía anh ta.

"Tôi có thể dùng tính mạng của mình để đền đáp, xin ngài chúc phúc cho tôi, để tôi có thể có tâm hồn thuần khiết nhất, sau đó tôi nguyện ý dùng tất cả máu tươi của mình để tưới một đóa hoa hồng, trả lại cho Dạ Oanh, để cô ấy có thể tiếp tục sống ở đây.

" Người đàn ông mù hứa.

Ở giữa không trung, nữ phù thủy hét lớn, lập tức, Giáo chủ cau mày, như bị kíc.h thích.

Lâm Khách đứng bên cạnh cũng nghe thấy tiếng khóc tận đáy lòng, cùng với ý nghĩ từ chối.

Nhưng lần này, Giáo chủ đã không để phù thủy như mong muốn, hắn im lặng một lúc.

"Có thể, nếu là như vậy, tôi sẽ nguyện ý chúc phúc cho anh, anh vào đi.

"
Vừa dứt lời, người đàn ông mù còn chưa kịp vui mừng, phù thủy ở trên đỉnh đầu đã phát điện, cô ta đấm mạnh "ầm ầm" vào tường không khí, cố gắng áp chế sức mạnh của Giáo chủ.


Móng vuốt sắc nhọn đâm mạnh vào ngực, kéo ra một đoạn cành cây khô.

Cuối cùng người đàn ông mù cũng ngẩng đầu lên "nhìn" cô, không chùn bước đi vào nhà thờ.

Lồng ngực của Giáo chủ phập phồng liên tục, hắn xuất hiện bởi vì phù thủy, hiển nhiên cảm xúc của phù thủy đã ảnh hướng lớn đến suy nghĩ của hắn.

Cuối cùng, ánh mắt của Giáo chủ dần rơi lên người Lâm Khách.

Hai người nhìn nhau, Lâm Khách khẽ nuốt nước bọt, cổ họng hơi khô.

"Tôi sám hối," Cậu lên tiếng trước, nhưng trong ánh mắt tối sâu thẳm của Giáo chủ ngày càng sâu hơn, "Tôi! tôi đã làm tổn thương những người chơi khác, không, khách du lịch, tôi đã sẵn sàng! "
Cậu nguyện ý cái gì ta! Mấy kẻ đó đáng bị đảo thải.

Nhưng từ chuyện đầu đến giờ, tình hình này tám chính phần cậu không qua rồi.

Trong nháy mắt Lâm Khách hơi nản: "! Tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm.

"
Giáo chủ chỉ gật đầu: "Ừm, đúng thật.

"
Giọng nói của hắn và ánh mắt hơi trầm xuống, dường như hơi tức giận.

Lâm Khách cảnh giác nhìn hắn.

Giáo chủ nói: "Tổn thương đã gây ra, không có cách nào lành lại được.

"
Quả nhiên.

Tâm trạng trong nháy mắt của Lâm Khách rất phức tạp, mặc dù đã đoán trước được kết quả, trong lòng vẫn mất mát! đại khải là nhân viên phục vụ người dẫn đã lâu, còn tưởng rằng giữa hai người có chút quan hệ.

Bây giờ ngẫm lại làm sao có thể, người ta là Boss phó bản khổng lồ, nghiêm khắc đi theo quy định, thiết lập ra quy tắc thế giới, làm sao có thể vì mình mà phá lệ được.

Nhưng mà cũng không sao, dù sao người đàn ông mù đã qua rồi, chỉ cần đối phương còn sống là được.

"À, vậy thì! " Mí mắt Lâm Khách nhướng nhẹ, khóe miệng không tự chủ xụ xuống, đang định nói vậy thì thôi, lại nghe thấy Giáo chủ nói.

"Nhưng mà," Giáo chủ cúi đầu, gióng nói khàn đi, "Bởi vì máu tươi của cậu đã chảy trong người tôi, tội lỗi của cậu cũng là tội lỗi của tôi.

"
"Nên việc chuộc tội, để tôi chịu thay.

"
"Mời vào trong.

".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62: Chương 62


Lâm Khách cũng không nghĩ đến mình có thể qua, càng không ngờ đến là sẽ qua bằng cách này, ánh mắt cậu sững sờ, không dám tin nhìn chằm chằm vào Giáo chủ.
Vẻ mặt này không hiểu sao như làm người trước mặt vui vẻ, nhưng bên ngòa Giáo chủ vẫn khẽ nhướng mày, hỏi cậu: "Không vào à?"
"...Vào đây." Lâm Khách hoảng hồn, theo bản năng trả lời lại.
Cậu hít sâu một hơi, gương mặt hơi nóng lên, cảm thấy mình như bị ma ám, giơ tay lên xoa tóc, cúi đầu đi vào nhà thờ.
Đến lúc này tất cả mọi người đều đã thú tội xong, Giáo chủ xoay người đi sau cậu, cửa chính nhà thờ kẽo kẹt đóng lại, ngăn cách tất cả âm thành ồn ào phái bên ngoài, đột nhiên xung quanh trở nên yên tĩnh.
Nhờ thờ vào ban đêm so với ban ngày càng tối hơn, cảm giác năng nề, hoa văn phức tạp càng khiến mọi thứ trở nên thần bí.
Úc Sanh, Dương Nguyệt và người đàn ông mù không dám ngồi xuống, đang đứng ở giữa giáo đường, thấp thỏm đợi Giáo chủ đi vào.
Nhìn thấy Lâm Khách đi vào, Dương Nguyệt vẫy nhẹ tay với cậu, nói nhỏ: "Anh vào rồi à."
Lâm Khách gật nhẹ đầu, quay sang nhìn người đàn ông mù.
Người đàn ông mù vừa vịn tay ghế, lưng thẳng tắp, hai môi mím chặt, đôi mắt mù mờ nhìn về phía Giáo chủ, mặc dù không nhìn thấy, đôi mắt trống rỗng cũng làm người khác cảm nhận được ý chí kiên định ở đó.
Lâm Khách đã tính trong lòng, đang tính xem nên nói gì tiếp theo...cậu không có ý định để người đàn ông mù chết dễ như thế, nếu như người đàn ông mù dùng mạng mình để cứu nữ phù thủy, thế phù thủy có chấp nhận được không? Thiếu đi một người đàn ông mù điên, trong trấn nhỏ này sẽ có thêm một phù thủy phát điện, cuối cùng cậu lại phải tiếp tục thu dọn mớ hỗ độn đó.
Cậu không bao gờ làm những gì chỉ để giải quyết bề nổi.
"Lúc nãy tôi nghĩ rồi," Nhân lúc Giáo chủ còn chưa đi đến chỗ mình, Lâm Khách vội giành nói trước, "Nếu chúng ta đều được Giáo chủ đồng ý tha thứ, như vậy trên lý thuyết, chúng ta cũng có thể cùng người đàn ông mù tạo ra một đoa hoa hồng khác, mục đích chúng ta đến thị trấn hoa hồng không phải là để đưa mùa xuân trở lại sao?"
Lâm Khách uyển chuyên nói, mấy người còn lại nghe vẫn hiểu ngay.
Có nghĩa là giúp người đàn ông mù tạo ra hoa hồng là điều kiện qua cửa của thị trấn nhỏ.
Không nghĩ đến vẫn còn cơ hội qua cửa, mắt Dương Nguyệt sáng ngời, vẻ mặt kích động, trong mắt Úc Sanh cũng xuất hiện sự kinh ngạc, nhung nhanh chóng biến thành lo lắng...Cô đang lo vì Cận Thanh Việt vẫn còn ở bên ngoài, mặc dù cho đến nay Cận Thanh Việt không cần cô phải lo lắng, nhưng hiện tại cô vẫn mong Cận Thanh Việt có thể qua cửa cùng nhau.
"Ý của anh là," Dương Nguyệt đè thấp gióng nói, "Để cho chúng tôi tiếp nhận chúc phúc, sau đó hiến tế gì đó, ừm, máu trong người, có thể...đúng không?"
Lâm Khách gật đầu.
"Còn Giáo chủ thì sao?", Dương Nguyệt vẫn lo lắng, "Giáo chủ có đồng ý không?"
Cô còn chưa dứt lời, ngạc nhiên nhìn về phía sau Lâm Khách.
Lâm Khách chỉ nghe thấy âm thanh trầm thấp từ phía sau: "Có thể."
...

Ân Lý đang nhìn.
Sự tức giận âm u hiên rõ trên mặt hắn đã hóa thành thực thể, thậm chí hắn còn mở thiết bị quản lý, tiến vào giao diện chọn phó bản đã đóng bụi từ lâu.
Xung quanh giao diện chọn phó bản đỏ như máu, có nghĩa là vẫn không có người qua cửa.
"Đúng là vô dụng." Ân Lý lạnh lùng lẩm bẩm, "Không có tôi, người nào cũng vô dụng như nhau, bị đám Boss của thế giới này xoay vòng, đúng là mất mặt."
Hắn dừng lại một lúc, quay đầu sang: "Nhưng mà, Lâm Khách này vẫn còn có tác dụng, có đúng không?"
Ở bên cạnh, đã đổi thành một người đàn ông bưng trà rót nước cho hắn, nghe thấy thế thì hơi run rẩy, không rõ thái độ của Ân Lý nên không biết trả lời như thế nào.
Ân Lý cười, tự trả lời: "Kỷ Hồng không dùng được, tôi đã biết từ trước, An Nam cũng tạm, nhưng mà vẫn bị thằng nhãi này chơi một vố."
Người đàn ông trả lời: "Đúng như gì ngài nói."
Ân Lý liếc mắt một cài, cảm thấy nhàm chán, vẫy tay đuổi người.
Đúng là không ngờ, đám thủ hạ của mình đều bị nuôi thành đám vô dụng, cũng đúng, bọn họ đi theo mình thì làm gì thiếu loại đạo cụ nào? Qua cửa rất thoái mái, tự nhiên sẽ thành đám vô dụng.
Nhưng mà đạo cụ kia...
Ân Lý yên lặng nhìn chằm chằm tay trái của thiếu niên trên màn hình, hắn nhìn một lúc lâu, vẫn không thể phân tích ra toàn bộ công dụng của nó, nhưng mà, với tin tức hiện tại cũng đủ để hắn cho những người này một chút bất ngờ nho nhỏ.
Hắn nghĩ xong, khóe miệng lộ ra ý cười, đuôi mắt đảo qua hàng phó bản cấp A đang bị dồn vào đường cùng, giơ tay để lại bình luận.
...
Vòng tay quản lý lại rung lên, ý tưởng của Lâm Khách vừa được Giáo chủ đồng ý, thuận thế cúi đầu xuống nhìn, thấy số người xem lại tăng vọt.
Ở bên kia, Giáo chủ giơ tay trai đặt lên vai trái người đàn ông mù, sắp bắt đầu ban phước.
Cảm thấy có gì đó không đúng, Lâm Khách nhíu mày, còn chưa kịp phân tích, một tiếng ầm ầm vang bên tai.
Dương Nguyệt thét chói tai, Giáo đường chấn động, cát bụi "rào rào" rơi từ trên đỉnh đầu xuống.
Tất cả mọi người đều bị rung chấn làm cho đứng không vững, Dương Nguyệt lấp tức kéo Úc Sanh nhảy sang bên cạnh, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn: "Mẹ ơi cái gì thế này? Nữ phù thủy bốc phát, muốn tấn công tận vào đây sao?"
Không, không phải phù thủy bộc phát mà Giáo chủ suy yếu.
Lâm Khách vẫn luôn để ý Giáo chủ, né tránh khổi đất đá, một lần nữa nhìn về phía Giáo chủ.

Phần đỏ thẫm trên người Giáo chủ ngày càng nhiều, đã thấm đẫm vai trái và tay áo của đối phương.


Mà trạng thái của Giáo chủ thay đổi theo màu áo, càng lúc càng lạ.
Dường như đối phương đang khó khắn giữ bình tĩnh.
Từ góc độ cơ chế của phó bản, Giáo chủ là cái bóng của phù thủy, đối phương và phù thủ là môt thể hai mặt, có sức mạnh khắc chế đối phương, bảo vệ thị trấn.

Kể từ khi bông hồng của Lâm Khách bị Giáo chủ lấy đi, Giáo chủ đã bị ảnh hưởng bởi bông hồng đỏ và phù thủy thức tỉnh, có một sức mạnh khác...trong đó sự bình tĩnh ngày càng kém đi.
Thật giống như một người đang bị hạn chế, đang giải phong ấn, sức mạnh chuyển hóa, cũng phá hư sức mạnh nguyên bản của hệ thống.
Đây có lẽ là phân thân của Chủ thần tự điều chỉnh theo nguyện vọng của phù thủy, thay vì trở thành một Giáo chủ lạnh tình lạnh lạnh, làm cho cả trấn nhỏ chìm vào sương băng, chi bằng trở thành một Giáo chủ có thể cảm nhận được cảm xúc cua người khác, có thể nói chuyện với gió và hoa, đồng thời bảo vệ người đàn ông mù và phù thủy, cũng mang đến một hy vọng mới cho trấn nhỏ.
Lại một tiếng nổ lớn.
Dầm nhà thờ sụp xuống, tường gạch vỡ vụn, thủy tinh đầy màu sắc vỡ giòn tan, hóa thành nghìn mảnh vụn, như màn mưa dội xuống.
Nhà thờ sụp đổ!
Ánh mắt Dương Nguyệt chăm chú, nắm lấy tay Úc Sanh lập tức chạy ra ngoài, Lâm Khách cũng không nhường đường, tay trai tay phải đồng thời vươn ra túm lấy Giáo chủ và người đàn ông mù...Cậu nhận ra tâm trạng Giáo chủ không đúng, lập tức muốn dùng đạo cụ.
Không ngờ, cậu còn chưa chạm vào người đối phương, một cánh tay rất chắc chắn đã ôm lấy thắt lưng cậu, sau đó Lâm Khách thấy cảnh trước mắt xoay ngược,
Vô số tiếng đổ nát lướt qua bên tai cậu, khi Lâm Khách lấy lại tinh thần, cậu và người đàn ông mù đã đứng trước cửa nhà thờ.
Cậu ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt năng nề, sau đó lực trên người nhẹ đi.
Sau khi Giáo chủ đặt Lâm Khách xuống, giơ hai tay lên, một tấm chắn dựng lên.
Lâm Khách thở hổn hển, đảo mắt nhìn, chỉ thấy những người chơi và người dân tưởng rằng đã mất đi cơ hội sống lại thấy Giáo chủ đi ra, mừng rõ như điện, xu nịnh vây quanh mấy người họ.

Cận Thanh Việt cũng từ từ xoay xe lăn đi đến.
Nhìn lên không trung, mái tóc mây thật dài của nữ phù thủy đã buông xuống trên đỉnh đầu mọi người, xem ra tấm chắn vô hình đã bị phá hủy.
Ở phía dưới tâm chắn, một loạt đạo cụ chống đỡ kỳ lạ, xem ra có người chơi ở đây đã mang hết tài sản của mình ra, những đạo cụ kia phát ra ánh sáng nhiều màu sắc ở trong bóng đêm, nhìn như miếng vá kỳ lạ, lung lay sắp đổ giữa không trung.
Có lẽ chẳng chống đỡ được bao lâu nữa, nhiều lắm chỉ là năm sáu phút sẽ bị phù thủy phá vỡ.

Lâm Khách hít sâu một hơi, nhờ đến thời gian Giáo chủ ban chúc phúc...
Không kịp.
Chẳng lẽ chỉ có thể để cho mọi người đồng tâm bảo vệ Giáo chủ, để Giáo chủ chỉ chúc phúc cho mình người đàn ông mù, cuối cùng hy sinh người đàn ông mù để cứu nữ phù thủy? Như vậy thì có lẽ nữ phù thủy có thể trở lại bình thường, Giáo chủ cũng sẽ khắc chế nữ phù thủy, nhưng...vậy thì không qua cửa có khác gì nhau?
Nhất là đối với nhân viên như cậu mà nói, vừa ra tay đã gi/ết chết đối tượng mình giúp đỡ, vậy còn giúp đỡ cái gì nữa?
Ở bên cạnh, người đàn ông mù nhận được sự nguyện ý giúp đỡ của vài người, đã lộ ra dáng vẻ cảm động, giờ biến thành cam chịu, hắn ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn khuyên phù thủy: "Dạ Oanh, em không cần lo lắng nếu anh không có ở đây, đợi đến khi em trở về, mọi người trong trấn sẽ chăm sóc em thật tốt."
"Tất cả họ đều rất tốt và đã hứa với anh sẽ giúp đỡ em.

Vì thế, em đừng làm phiền họ."
"Yên tâm, đợi đến anh làm ra đóa hoa kia cho em, em sẽ có được tâm hồn thuần khiết nhất trên thế giới, cũng chắc chắn có thể tiếp tục sống hạnh phúc ở đây."
Rõ ràng là một người sắp chết, trong lòng lại còn nghĩ đến tất cả mọi người, Lâm Khách nghe xong thấy hơi bất đắc dĩ, nhờ người đàn ông mù nói "mọi người đều đồng ý giúp đỡ" mới nhớ đến lời nói của Giáo chủ.
Giáo chủ nói, "Bởi vì máy của cậu chảy trong người tôi, tội lỗi của cậu cũng là tội lỗi của tôi."
Nếu tội lỗi có thể chia sẻ, và chúc phúc của Giáo chủ có thể xua tan hết tội lỗi còn lại...
Thứ tự, thứ tự.
Trong nháy mắt, ánh mắt Lâm Khách lóe lên.
"Đợi đã, người đàn ông mù," cậu nói, "Chúng a có thể làm đóa hoa hồng trước, sau đó Giáo chủ sẽ ban phước cho hoa hồng..."
Cậu còn chưa dứt lời, đã thấy người đàn ông mù vô tình phản kháng, mò mẫm đến một dây leo không biết xuất hiện từ khi nào, đâm thẳng vào ngực.
Trong bóng đêm, bóng người kiêu ngạo của đối phương nhẹ nhàng như một chú chim bay giữa không trung, xung quang là tiếng r.ên rỉ của nữ phù thủy.
Lâm Khách trợn to mắt, trơ mắt nhìn dây leo đâm xuyên qua cơ thể gầy gò kia.
Dây leo đâm thủng người người đàn ông mù trong thoáng chốc, đột nhiên sinh ra vô số rễ nhỏ, các nhánh rễ nhanh chóng tỏa ra, giống như pháo hoa nổ tung vào ban đêm
Trong nháy mắt, Lâm Khách cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Trước đó, cậu tưởng mình đã hiểu hết người đàn ông mù, nhưng không, cũng không tin chuyện đã xảy ra.
Cậu cho rằng mình sẽ không sẽ bị đối tượng giúp đỡ ảnh hưởng, nhưng giờ khắc này, trái tim Lâm Khách bỗng mềm nhũn.
Cậu lập tức hoàn hồn, không cần suy nghĩ xem có gì sai sốt không, đưa tay liền bắt lấy một nhánh rễ, đữa vào vết thương cũ của mình để truyền máu.
Không ngờ, động tác của mình còn chưa xong, cổ tay đã bị một bàn tay to nắm lấy.
Đó là Giáo chủ.
Trong bóng đêm, đôi mắt màu hổ phách của Giáo chủ như ánh kim, sự cuồng loạn lúc nãy đã biến mất, hắn trầm tĩnh nhìn Lâm Khách, nói: "Để tôi."

Theo lời đối phương, rễ cây nhu bị điều khiển, từ lòng bàn tay Lâm Khách chui ra, đột nhiên đâm vào sườn Giáo chủ, đối phương như không biết đau, chỉ từ từ cúi đầu.
Dây leo lúc nãy còn hung hãn, dường như hấp thu được máu của thần thánh nên bị thanh lọc, dần trở nên ỉu xìu.
Chuyện xảy ra đột ngột, Lâm Khách nhìn áo khoác càng đậm màu của Giáp chủ, trong nháy mắt hơi bối rối, đang muốn tìm thứ gì đó để băng bó vết thương cho đối phương, lại nghe thấy giọng nói vang lên.
"Mọi người nhanh lên, trong lòng sám hối giúp đỡ người đàn ông mù, có lẽ có thể được Giáo chủ tha thứ.

Đây là cơ hội cuối cùng."
Là Cận Thanh Việt.

Anh ta đẩy xe lăn đến bên cạnh người đàn ông mù, tự nhiên đâm một rễ cây vào sườn mình.
Bên cạnh anh ta là Dương Nguyệt, Úc Sanh và còn mấy người chơi và người dân đều làm động tác giống nhau.
Chỉ có vài người hét lên "Điên rồi, mấy người điên hết rồi," sống chết cũng không chịu để cho thứ quye quái này cắm vào cơ thể mình, không quá mấy giấy đã bị dây leo cuốn đi.

Đương nhiên, cũng có Cao Phi Phàm dẫn theo mấy người chơi đến, giơ tay muốn nắm lấy nhánh rễ, mãi vẫn không thể bắt được.
Giống như nhánh rễ có năng lực phán đoán của bản thân, biết ai nguyện ý giúp đỡ, ai chỉ hy vọng nhờ chúng đạt được mục đích của mình.
Cuối cùng, bọn họ cũng bị dây leo kéo đi, trước khi bị kéo đi còn chửi rủa toàn bộ trấn nhỏ này không khoa học.
Giống như kênh chat nói, ngay khi nữ phù thủy phá vỡ hoàn toàn tấm chắm, đốt nhiên gào thét đâm xuống...Ở nơi máu tươi của mọi người hội tụ, trong ngực người đàn ông mù đồng thởi nở ra một đóa hoa hông thật lớn.

Những cánh hoa mạnh mẽ, khoác lên mình những mảnh lông tơ, mềm mại và tuyệt đẹp.
Thân hoa phát triển liên tục, mịn màng và không có gai.
Người đàn ông mù dùng hết sức mạnh cuối cùng của mình, mò mẫm chạm gốc cây, nhẹ nhàng nâng nó lên.
Đóa hoa hồng rất lớn, cứ như vậy lung lây chạm vào đôi môi rộng lớn xấu xí của nữ phù thủy, giống như một nụ hôn nhẹ nhàng.
Mọi thứ dừng lại và phù thủy cũng thế.
Lỗ thủng rỗng trước ngực cô là noi đặt trái tim, chợt co rụt lại, cành cây bên trong ma sát với nhau, phát ra âm thanh khiến người ta ê răng.
Trong nháy mắt, tắt cả mọi người đều nghe được.
Đó là nhịp tim của phù thủy..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63: Chương 63


Sống lại?

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều sợ hãi tột độ, trong lòng thấp thỏm.

Ngoài việc lo lắng mình không thể vượt qua phó bản, hoặc cũng có thể bị Giáo chủ trừng phạt, ít nhiều họ cũng bị sốc bởi hành động của người đàn ông mù, trong lòng mang chút chờ đợi.

Trong lúc chờ đợi, bông hồng từ từ bung cánh, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt.

Cánh hoa run rẩy, hơi rũ xuống.

Tất cả mọi người đều hồi hộp nhìn chằm chằm vào phù thủy.

Thời gian trơi qua từng phút từng giây, ai nấy đều cảm thấy hương hoa dần trở nên rõ ràng hơn, nhưng không hề nồng đậm, vẫn luôn nhàn nhạt như thế.

Không gian chỉ còn lại tiếng "xào xạc", ngực phù thủy co lại, dần thu lại lần nữa. Lúc này, tim mọi người còn đập nhanh hơn của cô.

Tỉnh lại đi.

Hầu như tất cả mọi người đêu nghĩ như vậy.

Tỉnh lại đi.









Lâm Khách đứng ở giữa đám đông, gương mặt của cậu đối diện với nữ phù thủy nhưng ánh mắt cậu lại rơi trên người Giáo chủ đang đứng bên cạnh.

Cậu cảm thấy hơi lo lắng.

Tình trạng của Giáo chủ dường như ngày càng tệ hơn, hay đúng hon, áo choáng của đối phương đã hoàn toàn chuyển sang đỏ sẫm.

Rễ cây đã đâm vào xương sườn của đối phương, nó đau như thế, nhưng người đàn ông lại như không cảm thấy gì, gương mặt đối phương vẫn bình tĩnh và không cảm xúc gì, thậm chí còn không cau mày, chỉ thấy con người hổ phách hơi đảo. Trong sự im lặng căng thẳng, đối phương bắt được ánh mắt của Lâm Khách.

Mí mắt Lâm Khách giật nảy, cậu vội vàng dời ánh mắt đi.

Đợi đã, sao cậu lại nhìn Giáo chủ? Tại sao lúc nãy cậu lại nhìn đối phương?

À, à, cậu muốn xem đối phương có sao không, liệu đối phương có nổi điện lên hay bị ảnh hương bởi cam xúc của phù thủy hay không, sau đó đoán xem phù thủy có gì khác thường hay không.


Một đống câu hỏi lóe lên trong đầu Lâm Khách, cậu điên cuồng tự hỏi tự trả lời.

Miễn là để bộ não làm việc, những cảm xúc xẩu hổ khó nói không thể chen vào được.







Kênh chat vừa trao đổi vừa tìm manh mối qua của, nhưng cảm xúc cũng dần trở nên nôn nóng.

Bởi vì phù thủy quá chậm.

Có vẻ như cô đã không chạm vào thứ gì đó mềm mãi như vậy trong khoảng thời gian quá dài, cũng chưa từng cảm nhận được nhịp đập trong lồ.ng ngực từng ấy thời gian, thời gian qua hai tiếng, khi những tia sáng đầu tiên xuất hiện trên bầu trời, những người chơi và người dân trong trấn im lặng, căng thẳng đến mức không lơ đãng, lúc này cô mới thở dài.

Tiếng thở dài vang vọng, lập tức xoa dịu tâm trạng bồn chồn và căng thẳng của mọi người.

Sau đó, nhưng tiếng sột soạt vang lên, một cây non trồi lên từ ngực của cô, những chiếc lá non rũ xuống.

Thân cây trông rất mỏng manh, giống như mao mạch nhỏ ở dưới da người, một cơn gió nhẹ thoáng qua cũng đủ khiên nó nghiêng ngả.

Đây là trái tim của Boss, trong bất kỳ phó bản nào trước đây hay tình huống nào, người chơi có thể nhận ra đây là nơi dễ bị tổn thương nhất trên cơ thể nữ phù thủy.

Chỉ cần xé toạc nó, có thể khiến Boss mất khả năng chiến đấu và thậm chí là mất sức sống, hoặc là có thể xóa cấp độ và nhận được các vật phẩm quá giá.

Nhưng vào lúc này, sau một đêm dài tuyệt vọng, khi đối diện với những tia nắng bình minh đầu tiện, trái tim của tất cả những người ở lại đều hiểu rõ.

Không ai muốn làm tổn thương cô.

Thật kỳ lạ, có thể là vì họ mệt mỏi sau một đêm chiến đấu căng thẳng, hoặc cũng có thể là họ cũng là người nhân giống bông hồng có một không hai bằng máu của chính họ, khiến họ cảm thấy mình như là một phần của hiện tại chứ không phải là kẻ phá hoại.

Tất nhiên, họ càng tin rằng miễn là họ tiếp tục chờ đợi, họ có thể nhận được kết quá tươi sáng.

Cuối cùng, vị Giáo chủ đã cho họ thấy rằng miễn là họ không che giấu bất kỳ ý định xấu xa nào, các quy tắc rất khoan dung với họ.

Tại sao họ lại chấp nhận rủi ro khi họ có thể chọn con đường hòa bình và an toàn hơn?

Đó là những gì mọi người nghĩ.

Không ai muốn làm tổn thương nữ phù thủy.

Hoa hồng trong tay người đàn ông mù cũng đã nở hoàn toàn.


Các nhanh tĩnh mạnh tim tiếp tục mở rộng trước mắt mọi người, tốc độ phát triển nhanh đến khó tin, vô số lá xanh bung ra, và vào lúc mặt trời mọc vào sáng sớm, cuối cùng chúng cũng chậm rãi nối liền nhau về cuối bông hoa hồng.

Chấn động đến từ dưới sâu mặt đất, dây leo kỳ quái trên mặt đất dần rút lui, rễ cây cắm trong cơ thể người dẫn lui lại và rúc vào cành hoa.

Nữ phù thủy thu cánh tay về, cố gắng thẳng người, tránh xa mọi người, các tĩnh mạch của trái tim cuộn tròn trong không khí với bông hoa hồng, dần thu gọn vào trong ngực cô.

Sau đó, toàn thân cô co rút lại. Cái lỗi nhỏ kia như có sức mạnh đựng được tất cả mọi thứ, vô số cành cây và cánh hoa gãy bị hút hết vào đó rồi biến mất, sau đó hình dáng của phù thủy dần thu lại.

Những thay đổi này khiến bụi bặm bay ngập xung quanh, nhiều người chơi và người dân đã giơ cổ tay để che trán tránh lá rụng và mảnh vỡ bay vào mắt mình, nhưng người đàn ông mu vẫn nhìn chằm chằm vào về hướng phát ra âm thanh bằng đôi mắt trống rỗng.

Người đàn ông mù, người cố nín thể, như thể mình đã nhìn thấy nữ phù thủy trước bất kỳ ai, rút người khỏi dây leo bằng hết sức mạnh của mình, sau đó người đàn ông mù thấy chóng mặt, vấp ngã tại chỗ.

Lâm Khách đứng bên cạnh đối phương, giơ tay nắm lấy khủy tay đối phương.

"Đợi đã," Lâm Khách nói, "Cô ấy ở đây."











Trong sương sớm mai, hương hoa thoang thoảng đâu đó, một bóng dáng cô gái bước ra.

Cô ấy mặc quần áo như những cô gái ở trong trấn, nhưng cả người cô ấy như vầng trăng sáng bước ra khỏi màn đêm, làn da trắng, đôi má đỏ hây, đôi mắt sáng trong như những giọt sương.

Dạ Oanh hơi choáng váng, như thể cô vừa mới ngủ dậy, sau đó, khi cố nhìn thấy người đàn ông mù, đôi mắt cô sáng lên.

Nó gần như làm chói mắt mọi người.

Dương Nguyệt chỉ liếc mắt nhìn một cái, muốn giơ tay che đi gương mặt kiêu ngạo của mình, so sánh cũng chỉ làm đau khổ.

Lâm Khách chớp chớp mắt, thả cánh tay đanh giữ chặt lấy người đàn ông mù.

"Được rồi," Đang nhìn chằm chằm bên kia, đột nhiên vang lên giọng nói bất thình lình của Giáo chủ, làm Lâm Khách hoảng hồn, "Bẵng đã tan, chúng ta hãy mời các vị khách đi ngắm phong cảnh của thị trấn."

Giáo chủ đột nhiên bước lên, thu hút sự chú ý của mọi người.


Khi đối phương nói đều này, chắc chắn đã đặt dấu chắm hết cho phó bản, chỉ codn lại thủ tục qua của mà thôi.

Vài người chơi sững sờ hồi lâu, hưng phấn đến mức khóc ngay tại chỗ, ngay cả Cận Thanh Việt cũng dần thả lỏng người.

"Trời oi, qua rồi aaaaaa," Dương Nguyệt ôm chầm lấy Úc Sanh, đè nén sự phấn khích, "Qua rồi."

Người choi và người dân sôi nổi đi lên phía trước chào đón Dạ Oanh trở về nhà, và tất nhiện họ chỉ đứng xa nhìn để giành khoảng trống cho Dạ Oanh và người đàn ông mù găp nhau.

Hai người họ không nói chuyện, thậm chí còn không nhìn nhau.

Một tay Dạ Oanh nhẹ nhàng nắm lấy tay người đàn ông mù, tay kia vuốt ve trái tim của đối phương, vết thương ở đó nhanh chóng đóng vảy, động thời các người chơi cũng cảm nhận được sự ấm áp từ lồng ngực lấn át con đau nhói trươc sđó.

Hệ thống Chủ thần:" Phó bản thị trấn hoa hồng băng, đã thành công đưa bông hoa hồng."

Hệ thống Chủ thần: "Chúc mừng người chơi, chuẩn bị bước vào giai đoạn bảo hộ."

Nghe thấy âm thanh của hệ thống Chủ thần, tất cả người chơi đồng loạt đứng yên.













Lại là giai đoạn bảo hộ.

Lâm Khách không ngạc nhiên nhưng cậu nghĩ mình may mắn.

Chỉ cần vượt phó bản một cách hoàn hảo, có thể nhận được nhiểu đạo cụ có ích hơn...theo xác suất nhận được đạo cụ trong phó bản cấp F trước đó, những người chơi có thể nhận được mười mấy hai mươi đạo cụ là những người đã từng trải qua hàng trăm phó bản, cậu không có quá nhiều thời gian để xem đạo cụ, tốt nhất nên là những đạo cụ có ích.

Cuối cùng, không cần phải lo lắng nữa, Lâm Khách khoanh tay nhìn người đàn ông mù và nữ phù thủy thể hiện tình yêu, người dân trong trấn và cả người chơi đều hạnh phúc.

Úc Sanh đi đến bên Cạnh Cận Thanh Việt nói gì đó, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía cậu, Dương Nguyệt vội vàng chạy lại đẩy nhẹ cậu, cười toe toét nói: "Anh trai nhỏ, anh giỏi thất đấy!"

Lâm Khách chỉ cười nhẹ.

Thực tế, cái kết này không phải là do cậu, nhưng cũng may ở lúc quan trọng nhất người đàn ông mù vẫn chọn tin vào người khác để hoành thành cái kết này. Thật đáng tiếc khi cuối cùng đối phương vẫn bị mù, và không thể thấy những gì xảy ra sau đí. Nói chung, phù thủ đã quay trở lại, và cho dù đối phương có mù hay không cũng là cái kết đẹp.

Lâm Khách rất hiếm khi để ý đến cuộc sóng sau đó của khách hàng.

Thứ nhất, công việc của cậu giống như một trò chơi lặp lại, tham gia vào cuộc sống của hết người này đến người khác, và sau đó thoát khỏi cuộc sống của họ sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà không mang đến phiền hà bên mình. Mỗi ngày cậu quá bận rộn để dối mặt với những vụ án linh tính, làm sao cậu có thời gian để nhiều chuyện xảy ra sau đó với họ? Cảm ơn trời vì đã không mang rắc rối đến cho cậu nữa.

Thứ hai, những người sử dụng dịch vụ đã được giúp đỡ hiếm khi chủ động quay lại liên lạc với cậu, tất nhiên, cũng có người sẽ mang trái cây đến cảm ỏn cậu và chia sẻ về cuộc sống sau đó với cậu, nhưng chỉ là số ít. Không ai muốn tiếp tục sống trong quá khứ ảm đạm, hơn bất cứ ai đã ở trong bệnh viện tâm thần cũng không muốn nhận mình đã được chưa khỏi ở đó.

Đó là điều lịch sự khi không làm phiền nhau.


Nghĩ đến đây, trong đầu Lâm Khách tràn ngập chữ "nghỉ việc", cảm giác kiệt sức đột nhiên ập đến, cậu ngáp một cái, xoay người giơ tay lên...

Sau đó, cậu cứng đờ người khi đang há miệng ngáp dở.

Đứng bên ngoài đám đông ồn ào, Giáo chủ yên lặng đứng đó, ánh mắt rơi trên người dậu, không biết là đứng nhìn bao lâu.

Lâm Khách: "..."

Như gặp phải chuyện kinh dị, cậu lập tức tỉnh táo.

Khoan đã, không, tôi đã nghỉ làm đâu!

Như thể để đáp lại suy nghĩ của cậu, Giáo chủ bước lại gần cầu, liếc mắt nhìn cảnh tượng ồn áo phía sau cậu, nhẹ nhàng buông thả một câu cùng với nụ cười trêu ghẹo.

"Làm tốt lắm, hẹn gặp lại."

Vẻ mặt thoải mái của Lâm Khách nứt ra...Không, bây giờ anh là ai? Hẹn gặp lại? Anh muốn phân thân chơi trò gia đình à?

Một lần nữa, như thể trả lời câu hỏi của mình, Giáo chủ nói: "Bọn trẻ nhớ cậu lắm, nhất là Cá mập nhỏ."

Lâm Khách: "..."









Chỉ thấy Lâm Khách khó khăn đáp lại: "Biết rồi."







Lâm Khách hít sâu một hơi, quyết định nói chuyện với khách hàng hiếm khi tỉnh táo như này, cậu hy vọn các phó bản sau có thể hợp tác vui vẻ: "Hẹn gặp lại."







Lâm Khách không biết trong đầu người xem đã bịa ra chuyện gì nữa, sau khi nói xong, để tránh cảnh đứng gần Giáo chủ quá bắt mắt, cậu chủ động đứng sang một bên, không để ý đến vẻ mặt của Giáo chủ nữa.

Ở cách đó không xa, Cận Thanh Việt đã rời khỏi đám người, bỗng quay đầu lại nhìn. Ánh mắt suy nghĩ gì đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64: C64: Chương 64


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Lâm Khách rất nhạy cảm, lập tức quay đầu lại, thấy Cận Thanh Việt và Úc Sanh đang cười nói gì đó.

Cậu đang định đi lại đó thì nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông mù.

"Tuy nhiên, tôi sẽ không để khác thăm quan rời khỏi thị trấn."

Nghe thế, Lâm Khách dừng lại rồi quay lại nhìn.

Đứng giữa đám đông người dân trong trấn, người đàn ông mù đứng thẳng lưng, đứng bên cạnh là phù thủy, lời nói của đối phương rất chắc chắn, khiến tất cả người chơi đều sợ hãi, một người chơi nào đó buột miệng hỏi, "Tại sao?"

Người đàn ông mù nhìn quét qua xung quanh một lượt, cuối cùng nhìn về phía Dạ Oanh và nói, "Bởi vì trong những người đến thăm quan nói với tôi rằng, miễn là tôi không để cậu ấy rời đi, không ai có thể lừa tôi."

Ai?

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Đầu tiên là sững sờ, sau đó đều nghĩ đến gì đó, nghi ngờ nhìn về phía Lâm Khách, dù sao cách qua cửa của Lâm Khách quá khác biệt, khó mà không nghĩ đến khi nghe câu nói này.

Đối diện với ánh mắt của mọi người, vẻ mặt Lâm Khách bình tĩnh: "Đúng thế."









Hai người "nhìn thẳng" nhau một lúc.

Giọng nói của người đàn ông mù khàn khàn, nở nụ cười chân thành: "Là cậu, cảm ơn cậu. Tôi muốn mời cậu dành thêm một chút thời gian ở thị trấn hoa hồng."

Theo lời đối phương nói, đôi mắt màu đen của Dạ Oanh quay sang nhìn Lâm Khách, cô hơi cúi đầu mang ý cảm ơn.

Lâm Khách ngẩn ra, đột nhiên nhận ra nữ phù thủy không thể nói được, giọng nói của cô ta là một đòn tấn công của Boss rất dễ ảnh hưởng đến thế giới này, cho nên lúc nãy cô ta mới phải kiềm chế, cho dù thấy người đàn ông mù cũng không nói lời nào.

Phù thủy đã không ở bên cạnh người yêu như một người bình thường trong hàng trăm năm.

Tâm trạng Lâm Khách có phần phức tạp, lúng túng cúi đầu đáp lại.

Tâm trạng của những người chơi xung quanh họ còn phức tạp hơn.

Có gì đâu, thì ra là nói đùa.

Quá bất ngờ, tưởng trời lạnh rồi chứ.

Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, mặt Dương Nguyệt đỏ lên, cô nhăn mặt nhìn Lâm Khách, như muốn nói: "Nhìn xem anh đã làm gì kìa, anh trai nhỏ."

Cận Thanh Việt quay đầu lại làm động tác "cố lên" với Lâm Khách. Phía sau đối phương, Úc Sanh đang cười vui vẻ.


Nhìn thấy ảnh này, Lâm Khách cũng giữ lại ý định nói chuyện với Cận Thanh Việt, dù sao đối phương cũng đã để ý đến mình không phải là ngày một ngày hai, khả năng cao lại gặp ở phó bản tiếp theo, cho nên lúc đó nói sau.

Dù sao thì, phó bản đã kết thúc, đối tượng đang ở trong tình trạng tốt hơn bao giờ hết.

Lâm Khách nhìn người đàn ông mù với vẻ mặt nhẹ nhõm.

Người đàn ông mù ở trước mặt đã học được cách đùa giớn, bóng dáng khúm núm của đối phương đã biến mất, như thể đối phương đã trở lại thành "quý ông" hài hước ủa quá khứ.

Vấn đề cuối cùng cậu sợ đã được giải quyết.

Hoàn hảo.

Đang mãi nghỉ, lại nghe hấy âm thanh điện tử của hệ thống Chủ thần.

Hệ thống chủ thần: "Nhiệm vụ bổ sung, người đàn ông mù mời người chơi ở lại đón mùa xuân ở thị trấn hoa hồng một thời gian, hãy thưởng thức phong cảnh của thị trấn."

Hệ thống Chủ thần: "Nếu người chơi sẵn sàng giúp người dân trong trấn sửa chữa, bạn cũng sẽ nhận được những món quà tinh tế từ người dân."

Ở đây thì làm gì có cảnh mà ngắm, rõ ràng là giai đoạn trao thưởng làm màu.

Toàn bộ mọi người ồn ào, mộ vài người chơi còn sống không thể che dấu sự phấn khích trên gương mặt mình.

Phải biết rằng, thế giới Chủ thần rất keo kiệt về quà tặng đạo cụ, thông thường ở phó bản cấp F chỉ có một hoặc hai đạo cụ, phó bản cấp C chỉ có ba đến năm đạo cụ, điều này dẫn đến chuyện người chơi không dám vào phó bản cấp cao, chỉ loanh quanh ở phó bản cấp thấp để tích lũy đạo cụ vượt phó bản cao hơn.

Không chỉ người chơi mới làm điều đó, mà những người chơi câp cao thậm chí còn làm điều đó nhiều hơn, dần dà, mọi người đều mặc đích cách duy nhất để vượt phó bản thành công nếu họ có càng nhiều vật phẩm cao cấp hơn, và nếu như muốn nhận được nhiều vật phẩm cao cấp chỉ có một cách là tham gia nhiều phó bản nhất có thể.

Bởi vì thế, sự cạnh tranh trong phó bản ngày càng khốc liệt, hiếm khi mọi người có thể cảm nhận được niềm vui khi vượt phó bản, và họ đã bắt đầu quan tâm đến thời gian cần thiết để vượt phó bản.

Nó giống như phó bản thị trấn hoa hồng băng này, họ đã ở trong đây ba ngày, có vài bình luận nói nếu họ chiến đấu chống lại Boss của cốt truyện, có thể họ đã qua của vào ngày hôm sau rồi, ở thêm một ngày nữa thì dành thời gian đó ở phó bản cấp F có phải tìm thêm được đạo cụ nữa, có phải hơn hay không?

Nhưng lúc này, âm thanh điện tử của hệ thống đã cho họ một cậu trả lời khác.

Hệ thống Chủ thần đang nói với tất cả người chơi rằng những nỗ lực của họ trong nhiệm vụ và đóng góp xuất sắc của họ vào việc hoàn thành nhiệm vụ sẽ được phó bản trả thưởng tương ứng.









Người xem được tiêm máu gà vừa xem người chơi cùng với người dân bắt đầu trồng hoa và di chuyển gạch như đnag làm ruộng, tất nhiên, hầu hết bọn họ chọn đi theo Giáo chủ để dựng lai nhà hờ, mọi người đều hứng thú với quà của Boss cấp trừng phạt hơn.

Chỉ có Lâm Khách là khác.

Chỉ thấy Lâm Khách đứng ngáp tại chỗ, duỗi thẳng tay, dáng vẻ như muốn nghỉ ngơi.






Lâm Khách uyển chuyển từ chối ở lại, liền bị phù thủy kéo góc quần áo, lịch sự mời cậu đến nhà người đàn ông mù ngồi chơi.

Đến lúc này rồi, cậu không muốn làm bóng đèn đâu.

Quả nhiên, ngay khi Lâm Khách định nói, cậu lập tức nhận được ánh mắt cảm kích của nữ phù thủy lần nữa.

Khi nhìn ngươi đàn ông mù và phù thủy rời đi, cậu quay đầu lại và đi về phía cánh đồng hoa hồng, như thể đột nheien cậu nghĩ ra điều gì đó.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65: C65: Chương 65


Lâm Khách vẫn chưa hiểu tại sao được Giáo chủ khen ngợi: "?"

Những người chơi khác: "?"

Lúc này không những kênh chat, mà mọi người đều nghĩ có gì đó xảy ra giữa Lâm Khách và Boss trừng phạt!

Tuy nhiên, bọn họ không có cơ hội kiểm chứng, ngay sau đó hệ thống nhắc nhở chuẩn bị dịch chuyển tức thời và tiến vào liên kết phần thưởng, chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều bị ánh sáng trắng dịu nhẹ đưa trở lại trung tâm cánh đồng hoa hồng.

Do điểm xuất phát khác nhau khi tiến vào phó bản nên đến cuối cùng người chơi vẫn bị phân tán.

Hệ thống Chủ thần: "Sau đây là phần thông báo cuối cuối của giai đoạn bảo hộ."

Lần này, người chơi đã quen thuộc với quy trình và người xem trực tiếp đã không còn ngạc nhiên nữa mà yên lặng lắng nghe phần trao thưởng.

Hệ thống Chủ thần cũng có vai trò phù hợp hơn trước, nó đã tham gia vào nhiều hơn.

Hệ thống Chủ thần: "Như chúng ta đã biết, vào thời điểm Thị trấn hoa Hồng bị đóng băng, tình yêu và sự tin tưởng nơi đây cũng bị bao phủ trong băng giá như những cánh hoa hồng mỏng manh.

Vào lúc đó, các bạn đã đến.

Các bạn đã khám phá ra sư thật với lòng kiên nhẫn bền bỉ và quan sát tỉ mỉ, với đôi ắt không thiên vị và trái tim ngay thằng của các bạn, đã không lừa dối người đàn ông mù không thể nhìn thấy bằng cả hai mắt, các ban đã không giết phù thủy điên, các bạn không phán xét quá mức những người dân bị oan, các bạn đã chọn cho họ một cơ hội để ăn năn và chuộc lỗi lầm của mình, để cho thị trấn tự mình đổi mới.

Chúng tôi tin rằng ở đây, không có lỗi lầm nào là không thể sửa đổi, không có nỗi đau nào là không thể vá lành, và mọi thứ giống như một ngày xuân lạnh giá, sẵn sàng để trở lại.

Cảm ơn các bạn! Mặc dù các bạn chỉ đi ngang qua nơi này, nhưng các bạn đã mang lại sức mạnh "phục sinh" quý giá nhất cho thị trấn, và đổi lại, người dân thị trấn đã chuẩn bị rất nhiều quà kỷ niệm cho các bạn, điều này sẽ quý giá hơn tất cả những món quà kỳ niệm các bạn đã từng thấy."

Hệ thống Chủ thần: "Do số lượng quà kỷ niệm quá lớn, sau đây, nội dung phần thưởng sẽ được chuyển đến kênh liên lạc độc quyền của người chơi, hãy vào xá nhận. Chúng tôi sẽ cập nhật thẻ ID người chơi của mình cùng một lúc, hẹn gặp lại lần tiếp theo!"





Người xem ghen tị, rồi tìm kiếm một phó bản cấp F dễ vượt qua, sẵn sàng cho một cuộc hành trình mới.

Ở bên nay, bên tai Lâm Khách vang lên âm thanh của hệ thống.

Hệ thống Chủ thần: "Chúc mừng người chơi Lâm Khác, cậu đã nhận được sự tin tưởng của người đàn ông mù với đạo cụ cấp S "Bông hồng được chăm sóc bằng cả tấm lòng" x 1, đạo cụ cấp A "Lời chúc và khen thưởng của Giáo chủ" x1, đạo cụ cấp C "Sự tin tưởng của người đàn ông mù" x1, đạo cụ cấp C "Lời cảm ơn của phù thủy" x1, đạo cụ cấp C "Tấm lòng của cô gái ở thị trấn" x1..."

Hê thống còn phát ra một loạt âm thanh điện tử hỗn loạn.

Hệ thống Chủ thần: "...Hệ thống thống kê sai, xin thông váo lại "Tấm lòng của cô gái ở thị trấn" được đổi thành "Tình bạn của cô gái ở thị trấn nhỏ" x1."

Lâm Khách: "..."

Được rồi.

Cậu đã quen với việc Hệ thống Chủ thần không đáng tin cậy rồi, cậu không quá ngạc nhiên với việc thay đổi đó, việc hệ thống nói sai miêu tả và chức năng của đạo cụ là bình thường.

Cùng với giọng nói của Hệ thống Chủ thần, thiết bị quản lý chủ động bật lên giao diện vật phẩm trước mắt Lâm Khách như lần trước, để cậu kiểm tra chất lượng và tính năng của vật phẩm nhận được.

Lúc này, những ô trống ở hàng đầu tiên đã được lấp đầy.


Vị trí đầu tiên là một bông hoa hồng đỏ đang xoay tròn chầm chậm, tràn đầy sức sống, tính năng của đạo cụ cấp S cũng dễ hiểu, nhưng có thêm hồi sinh bản sao của Boss là sao, mặc dù cậu là nhân viên công tác, rất thân thiện với Boss, nhưng lúc nào cũng mang theo đạo cụ cấp S hồi sinh Boss là có ổn không?

Bốn vị trí còn lại, bắt đầu từ vật phẩm cấp A "Lời chúc và khen thưởng của Giáo chủ". Tất cả đều đều có hình dạng siêu thực, lần lượt là quả cầu ánh sáng màu trắng sáng, hơi đen, đỏ hồng và xanh biếc, hầu như tất cả chúng đều có hiệu ứng nội tại hoặc có hiệu ứng bổ sung.

"Lời chúc và khen thưởng của Giáo chủ: Đừng bao giờ đóng cửa trái tim vì sợ hãi, hãy cố gắng thể hiện cảm xúc thật của mình, cả thế giới sẽ giúp đỡ bạn, ngẫu nhiên kích hoạt dựa trên cảm xúc thật của bạn, bạn có thể đạt được khả năng giao tiếp với các hiện tượng tự như hoặc là hoa và cây trong 180 giây.

*Hiệu ứng bổ sung: Đây là chúc phúc bạn sẽ chủ động chọn, bạn thật dũng cảm và thu thút, trong trường hợp chủ động giao tiếp, xác suất kích hoạt hiệu ứng được tăng lên 50%.

Thời gian hồi: không có."

Làm sao để chủ động giao tiếp với không khí?

Khi nhìn phần giới thiệu của nội tại, sự bối rối trong lòng Lâm Khách như sắp tràn ra ngoài.

"Sự tin tưởng của người đàn ông mù: Đây là sự tin tưởng tuyệt đối của một người không thể nhìn bằng đôi mắt của mình, nó được kích hoạt thụ động trong điều kiện tối tăm khắc nghiệt, có thể đạt được khả năng tìm ra hướng đi chính xác và không bị lạc lối.

*Hiệu ứng bổ sung: Chỉ những người mạnh mẽ mới không sợ bị lừa dối, và 100% kích hoạt bảo vệ tinh thần khi bị ô nhiễm tinh thần trong điều kiện tối tăm.

Thời gian hồi: không có."

Đạo cụ này rất rõ về đặc điểm cá nhân của người đàn ông mù, và trong một số bí cảnh có điều kiện khắc nghiệt, có thể xem là có ích, tạm thời không tính đến.

"Lời cảm ơn của phù thủy: Cảm ơn vì đã cho tôi một trái tim mới, chúng ta cùng nhau cộng sinh, bạn có thể chia sẻ khả năng của phù thủy, khi bạn bị một con quái vật thực vật tấn công, bạn có thể thao túng tạm thời nó.

*Hiệu ứng bổ sung: Cảm ơn bạn đã tạo ra thế giới riêng cho hai người chúng tôi, khi có ba người chơi hoặc là Boss, có thể kích hoạt tàng hình trong 180 giây.

Thời gian hồi: không có."

Lâm Khách vui vẻ khi đọc đến đây, cuối cùng cũng có một đạo cụ có thể tự kích hoạt, nhưng khi đọc xuống dưới, cái gì đây? Thao túng thực vật là cái gì, còn cả thế giới riêng của hai người nữa, thế mà thời gian tồn tại lại khá dài nữa.

Nhìn đến vật phẩm tiếp theo, Lâm Khách hoàn toàn câm nín.

"Tình bạn của cô gái ở thị trấn nhỉ: Đât là tâm tư bí mật của mộ cô gái ở thị trấn nhỏ, cô ấy luôn chú ý đến bạn, và khi người chơi ở một mình, có 20% cơ hội thu hút sự chú ý của các NPC có tác dụng.

*Hiệu ứng bổ sung: Tôi đã che giấu tâm tư của mình rất tốt, tôi xin ăn năn! Hiệu ứng kích hoạt giảm 10%.

Thời gian hồi: Không có."

Đúng là đỉnh...Đúng là mở mang tầm mắt, đạo cụ trong thế giới Chủ thần cũng có hiệu ứng làm giảm hiệu quả tác dụng.

Lâm Khách nói không nên lời.

Nói chúng, năm đạo cụ này được sắp xếp thành một hàng, như muốn nói với cậu, cho dù cậu có nhận được bao nhiêu đạo cụ, chúng cũng không cho cậu chủ động kích hoạt, lại kèm thêm một số tác dụng kỳ lạ.

Trên thực tế, trong thế giới Chủ thần, đạo cụ có nội tại mới quý giá, nhưng với Lâm Khách mà nói, nó chỉ đơn giản là đẩy cậu đến chỗ chết rồi mới kích hoạt đạo cụ.

Có lẽ thấy Lâm Khách đã xem gần xong, cũng có thể thấy sắc mặt Lâm Khách ngày càng lạ, hệ thống Chủ thần xuất hiện rất đúng lúc.

Hệ thống Chủ thần: "Ký chủ rất may mắn đó nha, tất cả những gì cậu nhận được là đạo cụ rất thực tế! Cậu phải biết rằng, một khi xảy ra tình huống nguy hiểm trong phó bản, rất nhiều người chơi sẽ hoảng loạn và đứng yên tại chỗ, quên không sử dụng đạo cụ, kết quả là họ sẽ chết vì điều đó, của ký chủ thì khác, cậu chỉ cần nằm yên, đạo cụ cũng sẽ tự động bảo vệ cậu!"


Lâm Khách: "Thật à? Hay cái đó muốn tôi không đứng dậy được nữa..."

Một lúc sau, cậu trở về nhà, nằm gục xuống chiếc ghế sofa mềm mại trong phòng khác, màn hình lớn ở trước mặt hiện lên bảng điều khiển hiện lên thông tin cá nhân.

Lâm Khách nằm yên, liếc nhìn thông tin cá nhân của mình, tạm thời để bỏ qua cho hệ thống.

Trên màn hình,...

[Nhân viên: Lâm Khách.

Điểm hành động: 80011

Cấp bậc: A (chúc mừng bạn có thể chọn nơi ở, cải thiện hoàn cảnh sống, đăng thông tin lên diễn đàn, kết nối với bạn vè và đến phó bản cấp A trở xuống.)

Đạo cụ: 7].

Số lượng người xem trong bí cảnh này bùng nổ, điểm hành động kiếm được từ con số đó rất đáng kể, với sự gia tăng cấp bậc như trên thông tin cá nhân, quyền hạn của Lâm Khách cũng đã tăng lên.

Đăng thông tin lên diễn đàn và liên hệ với bạn bè đều là những quyền hạn cấp cao thược về sự tương tác của con người, điều này cho thấy rằng bất kể bạn đang ở thế giới nào, thông tin vẫn là thứ quan trọng nhất.

Ngoài ra còn có các điểm hành động, hơn 80.000 điểm hành động tạm đủ để Lâm Khách thấy an toàn.

Cậu bình tĩnh hỏi: "Bây giờ, tôi có quyền từ chức không?"

Câu hỏi này hoàn toàn vô lý, Lâm Khách chỉ muốn xác nhận lại lựa chọn của chính mình. Dù sao cậu cũng đã nhận căn nhà mà hệ thống tặng lần trước làm quà xin lỗi, cậu cũng nhận được căn phòng nhỏ được Chủ Thần khôi phục lại cho cậu, cho nên sẽ không có lý do gì cậu lại đột ngột từ chức cả. Thêm nữa, là một nhân viên, cậu vẫn có thể nhận được nhiều thông tin của phó bản hơn, trái phải ai cũng muốn qua cửa, có thêm một ít điểm lợi không có gì là không vui.

Khong ngờ, câu hỏi vu vơ của cậu lại dọa hệ thống Chủ thần sợ.

Âm thanh điện tử đột ngột tăng vọt.

Hệ thống Chủ thần: "Ký chủ, cậu không được từ chức, xin hãy nhìn vào thế giới Chủ thần lúc này..."

Hệ thống vừa nói, nội dung trên màn hình lớn đột nhiên thay đổi, đó là một thành phố nối liền nhiều nhà ở, vòng ngoài cùng đang dần sụp đổ, khói xám bốc lên cuồn cuộn khắp nơi, vô số châm đen nhỏ đang chạy trốn, đó đều là những người chơi đang kinh hoảng.

Hệ thống Chủ thần: "Người chơi ở khu vực rìa ngoài không có nhiều điểm hành động, sau khi vị diện sụp đổ, họ không có nơi nào để đi, nhưng nhờ có ký chủ! Nhiều người chơi cấp cao đẻ đặt mục tiêu vào phó bản cấp F, bây giờ nhiều phó bản cấp F đã phổ biến trở lại, những người chơi này cũng có cơ hội để tiếp tục sống sót."

Hệ thống Chủ thần nói, và sau đó điều khiển màn hình nhảy đến giao diện lựa chọn phó bản, quả nhiên, với phó bản "Món đồ chơi trẻ em kinh hoàng trong đêm" đang là phổ biến nhất, phía sau là những phó bản cấp F khác.

Nhiều phó bản có khung màu đỏ tươi đang dần ngả vàng, điều đó có nghĩa là người chơi sắp vượt qua màn rồi.

Ánh sáng vàng dẫn lan rộng từ phía dưới của phó bản cấp F.

Đây là một dấu hiệu tốt.

Nếu nói được cậu truyền cảm hứng, có lẽ nhóm người này vượt phó bản không quá bạo lực, những người chơi cấp cao sẵn sàng chơi phó bản cấp F, họ phải nhắm đến kết thúc hoàn hảo, vì vậy không phải lo lắng Boss bị lạm dụng đến mức phát điên.

Đồng thời, có những người chơi cấp cao dẫn dắt đội, một số người chơi cấp thấp cũng có thể vượt ải dễ dàng hơn.


Phó bản cấp F dần dần trở nên tốt hơn.

"Nếu tiếp tục điều này, sẽ không cần nhân viên nữa." Lâm Khách cảm thán nói.

Trước khi cậu nói xong, màn hình lớn quay lại bức tranh thế giới sụp đổ, những người chơi yêu ớt vừa khóc vừa trốn chạy, nhưng họ vẫn không thể tránh khỏi số phận mất đi nơi ở.

Trong giây tiếp theo, hệ thống cắt sang một bản đồ khác và cố gắng ra hiệu cho Lâm Khách bằng một mũi tên, mũi tên này nhanh chóng chỉ đến trung tâm thành phố nơi cậu đang ở, với một dấu chấm than màu đỏ bên cạnh mũi tên.

Lâm Khách: "..."

Tôi biết rồi, tôi sẽ không từ chức.

Nhưng công việc cứu thế giới Chủ thần có liên quan gì đến công việc của một nhân viên xã hội như cậu?

Lâm Khách luôn rất nhạy cảm với các công việc mới với cùng một mức lương.

Cậu suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Chuyện Chủ Thần để lại sức mạnh không đủ để chống đỡ thế giời này thì có liên quan gì đến tôi?"

Nghe thấy Lâm Khách chủ động hỏi về nội dung công việc, hệ thống Chủ thần thở phào nhẹ nhõm.

Hệ thống Chủ thần: "Ký chủ thật thông minh! Thật ra là không có gì liên quan đến..."

Cậu hít một hơi thật sâu, hệ thống Chủ thần thấy cậu sắp bùng nổ, lập tức cố gắng hòa hoãn.

Hệ thống Chủ thần: "Tuy nhiên, sau khi kiểm tra dữ liệu kỹ càng, chúng tôi phát hiện ra rằng kể từ khi cậu đảm nhiệm chức vụ của mình, sự ổn định của thế giới vị diện đã tăng lên rất nhiều, sức mạnh của chủ nhân đã dần ổn định hơn. Trong tình huống như vậy, càng có thêm sức mạnh tinh thần càng kéo dài thời gian của thế giới, cho đến khi có người vượt qua được phó bản cấp S để mở ra chương cuối cùng. Công việc của cậu có thể mang đến cho chúng tôi nhiều thời gian quý báu hơn!"

Thời gian quý báu.

Lâm Khách cau mày.

Đây không phải là câu giờ cho người khác, nếu toàn bộ thế giới Chủ thần bị phá hùy, làm sao cậu có thể làm ngơ được? Sau khi nghe hệ thống Chủ thần nói, Lâm Khách thấy nội dung công việc không quan trọng bằng có người vượt qua được phó bản cấp S.

Phó bản cao nhất cậu có thể vào lúc này là...cấp A.

Lâm Khách đang định nhờ hệ thống Chủ thần tìm một đối tượng phục vụ trong phó vản cấp A cho cậu xem, nhưng hệ thống nói nhanh như có thể đọc được suy nghĩ của cậu.

Hệ thống Chủ thần: "Ký chủ đã rất mệt, cậu nên nghỉ ngơi hai ngày đã, thông tin đối tượng mới, hệ thống sẽ sắp xếp cho cậu trong vòng hai ngày. Gần đây, diễn đàn đang trở nên bạo lực hơn, tôi khuyên cậu không nên xem nhiều. Vậy thì, tôi không làm phiền cậu nữa."

Lâm Khách:..."

Đây có còn là hệ thống muốn làm việc 24 giờ một ngày với cậu không vậy? Có gì đó là lạ.

Diễn đàn là một nơi hỗn loạn, không có nhiều thông tin hữu ích, nếu hệ thống không nói, cậu sẽ không vào xem.

Nhưng lúc này, cậu cảm thấy có lỗi với quyền hạn mới của mình nếu không lướt diễn đàn một lúc.

Vừa khi âm thanh hệ thống biến mất, Lâm Khách mở giao diện diễn đàn lên.

Một bài đăng đánh dấu màu đỏ trên trang chủ với tiêu đề là "Anh trai nhỏ có đồng ý khiêu chiến hay không?", thanh cuộn được cập nhật theo thời gian bên dưới hiển thị câu trả lời mới nhất của người chơi, được làm rất nhanh và cực kỳ hot.

Tiếp theo sau là một vài chủ đề thảo luận có nội dung tương tự.

"Ngu ngốc, có nên khiêu chiến hay không? Bên này còn chưa qua phó bản cấp A, có liều quá không."

"Nếu không đồng ý sẽ bị người nào đó cười nhạo à?"

Vậy cậu nghĩ mất mạng hay mất thể diện tốt hơn?"


"Thật là là, tại sao mọi người lại nghĩ anh trai nhỏ sẽ thua, tôi nghĩ anh tai nhỏ sẽ đánh bại được thứ rác rưởi đó!"

"Không phải tôi nghĩ anh trai nhỏ sẽ thau, mà tôi lo lắng cậu ấy sẽ bị thương, cậu có hiểu không?"

Lúc đầu Lâm Khách còn thấy buồn cười.

Chỉ là chơi vài phó bản kiếm điểm hành động, làm tròn trách nhiệm công việc, có gì để nói có nên đánh nhau hay không, cái thứ hai là, mọi người đều sống không dễ dàng gì, sao phải quan tâm.

Cậu thậm chí còn không có tâm trạng để nhấp vào xem, vì thế cậu nhanh chóng đặt ngón tay lướt sang tin khác.

Thật không ngờ sau khi sang trang khác, cậu không để ý đã thấy ảnh chụp mặt mình.

Đó là hình ảnh cắt chính diện, vì đã phóng to nên gương mặt bằng năm cái gương mặt Lâm Khách đặt cạnh nhau.

Quan trọng là biểu cảm.

Nó không phải là bức ảnh chụp nhanh trong phó bản mà là người chơi nào đó đã vẽ lại theo ấn tượng của mình, và đã thê, một vài chỉnh sửa.

Lâm Khách thấy mình trong ảnh, với mới tóc xoăn màu hạt dẻ, lông mày ngay rõ, đôi mắt phát sáng, khuyên tai chữ thấp bên tai như viên kim cương phát ra ánh sáng rực rỡ. Nhan sắc đỉnh cấp còn chưa tính, bản thân cậu lại duy trì nụ cười ấp áp như gió mùa xuân, giống như sắp giơ tay lên nói "Xin chào" với hàng nghìn người hâm mộ trong giây tiếp theo.

Lâm Khách ngạc nhiên mất năm phút. Tâm trạng của cậu không còn là thứ có thể tóm tắt bằng những từ như lúng túng hay xấu hổ để mô tả cảm xúc người bình thường nữa.

Nếu phải nói như nào, chính là nổi da gà.

Không được...

Đừng nói hình ảnh của cậu sẽ ở trên diễn đàn mãi đấy chứ...Lầm trước có thấy đâu.

Không, vấn đề là, tại sao họ lại vẽ cậu?

Lâm Khách bất ngờ. Vì muốn xem ai đang gây rối mình, cậu bấm vào bài đăng.

Kết quả là, cậu thấy rằng không chỉ có một người mà một số lượng lớn những lời tâng bốc về mình xuất hiện trước mắt. Lâm Khác sững sờ, trong "đám cầu vồng" tâng bốc, cậu thấy vô số từ như "anh trai nhỏ" "cố lên" và đừng sợ.

Đợi đã, anh trai nhỏ?

Ở thị trấn hoa hồng, Dương Nguyệt cũng gọi cậu là anh trai nhỏ, lúc đầu Lâm Khách còn tưởng đó là đại từ nhân xưng gì đó, chẳng lẽ "Anh trai nhỏ" là biệt danh của cậu?

Ngoài ra, "đừng sợ" là sao? Cậu sợ cái gì?

Lâm Khách nói không nên lời, nhanh chóng bấm vào báo cáo "yêu cầu xóa ảnh chứa hình ảnh cá nhân", rồi quay lại trang chủ diễn đàn.

Sau đó, bấm vào bài đăng đầu tiên.

...Vai hề lại chính là mình.

Bây giờ cậu không thấy buồn cười tý nào.

Quả nhiên, người đăng ẩn danh không dám nêu tên người nào đó đã trình bày rõ ràng chi tiết trong bài đăng, chi tiết đến mức Lâm Khách đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra trong nháy mắt.

Đã hiểu rồi.

Ánh sáng lạnh lẽo của màn hình phản chiếu lên gương mặt và cơ thể của Lâm Khách, chiếu sáng toàn thân cậu một cách lạnh lùng.

Năm giây sau, Lâm Khách, người lúc nãy còn đang phàn nàn, giơ tay lên gõ chữ.

"Là ai cơ?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66: C66: Chương 66


Diễn đàn duy nhất của thế giới Chủ thần nổ tung.

Người chơi từ khắp nơi trên thế giới, cho dù ngồi ở nhà hay chạy trốn khỏi rìa thành phố, cũng sẽ lướt diễn dàn ba phút một lần.

Chỉ vài phút trước, Ân Lý đã xuất hiện trên diễn đàn để dằn mặt Lâm Khách, đồng thời cho nổ tung một khu thương mại nhỏ ở trung tâm thành phố.

Việc này trực tiếp khiến tất cả người chơi phẫn nộ.

"Quá kiêu căng! Biết rõ dạo gần đây thế giới Chủ thần không ổn định, thế mà vẫn làm tăng thêm gánh nặng cho hệ thống!"

"Nói thẳng ra, tôi đã từng nghĩ người chơi và hệ thống ở hai phe đối lập, nhưng bây giờ tôi lại nghĩ khác, thứ kinh tởm nhất cmn vẫn là con người."

"Chúng ta hãy lên diên đàn để ủng hộ anh trai nhỏ! Tôi cảm thấy sau khi Ân Lý trả lời, anh trai nhỏ đã biến mất..."

"Hôm nay tôi suýt chút nữa đã bắt được anh trai nhỏ quảng trường trung tâm!"

"Thật á?!"

Kể từ khi Ân lý để lại lời nhắn trên kênh chat ở phó bản "Thị trấn hoa hồng băng", chủ để "Liệu anh trai nhỏ có đồng ý khiêu chiến không" đã leo lên đầu danh sách chủ đề nóng, và bây giờ nó luôn nóng như vậy, gần như sắp bốc cháy, tốc độ xuất hiện bình luận mới tăng nhanh đến mức không thể nhìn bằng mắt thường.

Trong tất cả những người chơi trong thế giới Chủ thần, có rất ít người không bị người của Ân Lý kiềm chế, rất nhiều người đã thủ đọ lại nhưng sức mạnh không lại. Chỉ là tất cả mọi người đều không thể làm gì đối phương, nhưng điều lạ lại có một đám người người mộ đối phương, khiến người ta càng muốn né tránh. Bây giờ, mãi cũng có một người chơi sẵn sàng tiến lên và đối mặt trực tiếp với ác quỷ đó, mọi người đều vui mừng vì điều đó, nhưng mặt khác, mức độ nổi tiếng của Lâm Khách quá cao, nhiều người chơi thà bị chịu thiệt chứ không muốn cậu bị thương.

Vì thế, các bình luận cũng xảy ra mâu thuẫn.

Khi cuộc thảo luận dần nóng lên, cảm xúc mọi người thay đổi từ ngạc nhiên, nghi ngờ sang hồi hộp và mong đợi nhiều hơn.

Người tâm điểm của mọi chuyện đã biến mất khỏi diến đàn sau khi biết tên của phó bản, "Bốn mặt gương."

Tại quảng trường trung tâm thành phố, ban đầu Lâm Khách đi vào quảng trường với tốc độ bình thường, nhưng bị một nhóm người chơi nhận ra và đuổi theo tến nỗi phải chạy bạt mạng, suýt chút nữa phải sử dụng nội tại của dụng cụ.

Đã có kinh nghiệm, hôm nay cậu mặc kín mít và hành đồng lén lút.

Mà hệ thống khi bị nói "đừng làm phiền cậu" đang hả hê khi có người gặp nạn.

Hệ thống Chủ thần: "Ký chủ hãy nhớ nói với hệ thống khi cậu muốn đi mua sắm vào lần sau, hệ thống sẽ sắp xếp một con đường hợp lý cho cậu. Mà với độ nối tiếng bây giờ của ký chủ, không thích hợp để đi ra ngoài một mính."

Lâm Khách: "..."

Nhìn nhóm người đang hào hứng nói chuyện ở trước mặt, đua nhau nói rằng họ đã gặp được "anh trai nhỏ", Lâm Khách cảm thấy mình vẫn nên ở trên diễn đàn đi dạo thì hơn.

Thật không may, thông tin trong diễn đàn bị hạn chế.

Sau khi đánh giá khoảng cách độ khó giữa phó bản cấp F và cấp C, cậu cố gắng hiệu cơ chế của phó bản thông qua thông tin có sẵn ở trên diễn đàn.

Nhiều người chơi sau khi vượt qua phó bản cấp C sẽ có sự tự tin cao về bản thân và dễ gây ra sự chủ quan, nhưng Lâm Khách lạ khác.

Bởi vì khi nghĩ lại nội dung của cấp độ phó bản, cậu nhận ra rằng mình chỉ vô tình tạo ra sự ảnh hưởng đến Giáo chủ trong thị trấn hoa hồng, và sau đó cậu đã đánh liều thử, may mắn đã qua cửa, làm cậu khó khăn trong việc tóm tắt những gì đã xảy ra trong phó bản, dẫn đến cậu rất khó, hay có thể nói cậu không thể sắp xếp được chuỗi logic trong phó bản thị trấn hoa hồng cho đến khi cậu vượt qua nó. Nhưng đối với phó bản cô nhi viện, cậu có nắm rõ được từng manh mối, mỗi manh mối đều hướng rõ đến việc vượt qua phó bản.

Mặc dù không có nhiều sự khác biệt về thời gian cần thiết để vượt phó bản, Lâm Khách rất nhạy cảm với sự khác biệt về độ khó giữa phó bản cấp F và cấp C.

Cấp độ phó bản càng cao, hướng của các manh mối đều rất mơ hồ, mặc dù phó bản có các điều kiện tử vong cố định, chẳng hạn như số lượng người chơi hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng, các manh mối cũng sẽ được ẩn trong các điều kiện tử vong, hay như Lâm Khách phát hiện cô gái đại diện cho hoa hồng đỏ, nhưng càng về sau, càng dựa vào cảm giác, liên tưởng, rất khó giải quyết.


Nếu thế thì phó bản cấp A...

Lâm Khách nhìn lên màn hình lớn.

Trước đây, cậu đã quan sát các bài đăng các mẹo trong phó bản cấp A trong nhữn ngày đầu trên diễn đàn, thấy rằng không chỉ không có nội dung chi tiết mà còn thấy các bình luận rất mâu thuẫn nhau.

Ví dụ, nếu như ai đó nói, "Nếu bạn nhìn thấy màu xanh lá cây, bạn sẽ chết", và một người khác ngay lập tức trả lời, "Nó không phải màu xanh lá cây, nhưng nếu bạn nhìn thấy một hình tam giác, bạn sẽ chết," rồi sau đó hai bên cãi nhau. Hơn nữa mọi người đều thoát chết trong hiểm cảnh, không ai dám vào xác minh nữa.

Chỉ có một câu về mô tả các phó bản "Bốn tấm gương", "Theo góc nhìn của thượng đế, người chơi giả rất nhiều, cho đến cuối cùng, tôi không biết người chơi đang ở trong gương hay ở bên ngoài, đừng vào đó, độ khó của khám phá quá cao."

Vài bình luận tiếp theo không khác gì hơn, toàn thở dài, "Tôi thậm chí không thể xem phát sóng trực tiếp lúc này, đây có phải là một người mới chết đúng không?", "Không có ai lấp vào chỗ trống đó", "Đúng là phó bản bí ẩn", "Trời ai, đã một thời gian dài rồi, không ai vượt qua phó bản này"...

Lâm Khách không còn các nào khác ngoài việc đến quảng trường trung tâm để xem thử các phó bản cấp A được trên màn hình trung tâm, và phương pháp vượt qua phó bản tuyệt vời của người chơi, nhưng không ngờ lại...

Lâm Khách nhìn lên, nhìn chằm chằm vào màn hình nhấp nháy, hơi cau mày lại.

Cậu nhận ra những con Boss trên màn hình vẫn đang phát điên, những người chơi liên tục bị loại, cấp độ cơ bản chỉ xoay quanh các phó bản cấp C, thỉnh thoảng lại xuất hiện hình ảnh tuyệt vời của một phó bản cấp F.

Gì thế này?

Màn hình lớn ở trung tâm phải các phó bản tuyệt vời nhất chứ nhỉ?

Lâm Khách muốn hỏi những người chơi xung quanh xem có có bất kỳ câu hỏi nào về phó bản cấp cao hay không, nhưng trước khi cậu kịp lên tiếng, một điều thậm chí còn thái quá hơn, những người chơi đang xem màn hình lớn xung quanh cậu lần lượt nhắc đến cậu.

"Sẽ thật tuyệt nếu anh trai nhỏ xuất hiện dẫn dắt đội, tôi rất hy vọng sẽ có một đội trưởng như cậu ấy."

"Đang tiếc, chuyện này có vẻ không tốt, nếu anh trai nhỏ ở đây, chắc chắn sẽ đi nói chuyện với Boss...Vậy thì lật ngược tình thế!"

"Không biết hiện tại em trai nhỏ bây giờ đang ở đâu, tôi muốn nhắc nhở cậu ấy một chút."

"Có lẽ đang tìm tư liệu, chuẩn bị đấm ai đó nhỉ!"

Lâm Khách: "..."

Anh bạn này, cậu nghĩ hơi nhiều rồi đó.

Nhưng đây có lẽ là vầng hào quang thần tượng.

Một lúc lâu, Lâm Khách không thể hỏi, vì thế cậu bước sang bên cạnh, sẵn sàng mở thiết bị quản lý để hỏi ẩn danh trên diễn đàn, nhưng lại thình lình phát hiện thông báo xin kết bạn lại là 99+.

Cậu thấy bất đắc dĩ, khi bẩm mở vào thấy có hơn hai mươi lần lặp lại của "Cận Thanh Việt".







...

Kể từ khi cậu mở được quyền kết bạn, vòng đeo tay vẫn rung không ngừng.


Quen hay không quen đều gửi kết bạn cho cậu.

Cậu tìm Chu Triệu, Tô Tuyết và những người khác, nhưng không thấy, ngược lại Cận Thanh Việt và những người gọi cậu là "anh trai nhỏ", liên tục gửi lời kết bạn, tính cả trăm lần.

Lúc đó Lâm Khách còn chưa nghĩ nên nói chuyện gì với đối phương, thấy xấu hổ khi nói chuyện, cho nên tạm thời để đó.

Chắc chắn, mục kết bạn vẫn không dừng lại ở đó.

Về khía cạnh nào đó, Cận Thanh Việt rất cố chấp.

Lâm Khách bật cười, bấm đồng ý.

Tên của Cận Thanh Việt nhanh chóng xuất hiện trên danh sách bạn bè của cậu, khác với sự háo hức khi cậu thêm bạn bè, phải mất mấy phút Cận Thanh Việt mới gửi tin nhắn dầu tiên.



Lâm Khách: "..." ai mượn cậu nói nhiều như thế.

Lâm Khách không nói nên lời, nhấp vào thiết bị quản lý, kéo xuống phó bản "Bốn mặt gương", chỉ thấy tấm gương trên bìa ngoài phó bản phát sáng mờ ảo.

Cậu không định nghỉ ngơi, thế giới Chủ thần không cho cậu nghỉ ngơi. Nhưng trước đó, cậu còn một điều nữa cần xác nhận.

Lâm Khách cúi đầu, duỗi ngón tay ra, giả vờ như sắp bước vào phó bản.

Quả nhiên, hệ thống Chủ thần lại nói.

Hệ thống Chủ thần: "Ký chủ, gần đây cậu mệt mỏi, vậy nên chúng ta nghỉ ngơi hai ngày rồi hãy vào nhé? Bên cạnh đó, thông tin của đối tượng dịch vụ vẫn chưa được sắp xếp, có thể có một đối tượng trợ giúp trong "Bốn mặt gương"".

Lại nữa rồi.

Lúc đầu, Lâm Khách nghi ngờ hệ thống đang cố ngăn cậu vào Bốn mặt gương, sợ rằng cậu sẽ thất bại trong cuộc chiến tay đôi và mất đi một nhân viên cho hệ thống.

Nhưng về sau, bất kể cậu tìm kiếm thông tin liên quan hay là đến quảng trưởng, hệ thống Chủ thần đều không ngăn cản.

Nói cách khác, hệ thống chủ thần chỉ đơn giản kéo dài thời gian để cậu đi vào phó bản mới mà thôi.

Điều này thật kỳ lạ.

Suy nghĩ cẩn thận, ngoài sự kỳ lạ của hệ thống Chủ thần, từ "chủ nhân" luôn ở trên môi cũng xuất hiện ít hơn đáng kể.

Đổi lại, hãy nghĩ đến những vấn đề đã phát sinh trong thế giới Chủ thần...

Nghĩ đến khả năng duy nhất còn lại, trong lòng Lâm Khách hơi chùng xuống.

Lâm Khách: "Chủ nhân của cậu, có đúng như cậu nói, cảm xúc đã ổn định hơn?"

- --

Xin lỗi mọi người nhiều, mấy tuần nay máy tính mình gửi sửa bảo hành. Nay mới xong, hứa sẽ ra chương mới các truyện nhiều nhất có thể!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom