Cập nhật mới

Dịch Tôi Đóng Vai Nhà Tiên Tri Trong Tổ Cứu Thế

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20


Vào ban đêm, Đinh Viêm thức dậy một cách nhàn nhã.Bệnh viện vào ban đêm cảm thấy hơi bí, các dụng cụ kêu "tích tích" giống như là một cái búa trong tay thợ rèn, lặp đi lặp lại, giống như cỗ máy đơn điệu lặp lại, đều đặn máy móc. Đèn trong phòng hơi sáng, phản chiếu cả căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.

Sau khi khởi động cơ thể một chút, Đinh Viêm mới thoải mái dễ chịu mà thở dài một tiếng.

Lúc này, anh mới có thời gian rảnh để bình tĩnh và sắp xếp những gì đã xảy ra với mình ngày hôm nay.

Phải nói rằng những gì đã xảy ra ngày hôm nay thật kỳ lạ đến nỗi Đinh Viêm thậm chí còn tưởng rằng mình đang ở trong một giấc mơ.

Khó khăn chuyển động cái cổ một chút, Đinh Viêm không khỏi lẩm bẩm:"Đã khá hơn nhiều rồi, sao vẫn còn nhiều băng gạt như vậy...."

Như đáp lại câu hỏi của cậu, ở bên cạnh góc giường bệnh, thanh âm êm nhẹ nhàng như rót vào Đinh Viêm bên tai:"Đó là bởi vì tình trạng của cậu tương đối kỳ quái, để tránh cho việc bại lộ tính đặc thù của cậu, cho nên không thể không áp dụng một chút các biện pháp nhỏ."

Giọng nói này....

Đinh Viêm theo hướng giọng nói, mở to hai mắt mò mẫm, quen dần trong đêm đen.

Lúc sau, cậu đã nhìn thấy người trả lời câu hỏi của mình.

Người tự xưng là "nhà tiên tri"" đang ngồi bên trong phòng bệnh của Đinh Viêm lúc này, với tư thế nhẹ nhàng tự nhiên:"Chào buổi tối, hy vọng tôi không quấy rầy cậu nghỉ ngơi."

"Không, tôi cũng vừa mới thức dậy," Đinh Viêm trả lời.

Đinh Viêm nói xong, không khỏi nhìn chằm chằm vào bàn tay của Bạch Lệnh.

Cậu cũng không gần chỉ là ở nhìn chằm chằm vào mu bàn tay của Bạch Lệnh, việc đôi tay kia trắng nõn đến mức làm người có chút kỳ quái, cũng không phải là nguyên nhân mà Đinh Viêm để ý.

Điều thật sự thu hút sự chú ý của cậu là những gì mà "nhà tiên tri" đang làm.

Vào lúc này, nhà tiên tri đang cầm một con dao phẫu thuật không rõ nguồn gốc ở trong tay phải của mình, và nhanh chóng chém gọt quả táo to bằng nắm tay

Bởi vì gia đình Đinh Viêm cũng có một bác sĩ, xem động tác của nhà tiên tri bây giờ làm cho cậu thấy hơi kỳ quái, đó là - kỹ năng cầm dao của nhà tiên tri có thể nói là kém khi nhìn bằng mắt thường. Dường như anh ấy cũng chưa từng chạm vào dao mổ bao giờ, ngay cả động tác cầm dao mổ cũng đầy sai sót.

Nhưng mà mặc dù là như vậy, cậu vẫn nhìn thấy ánh mắt của nhà tiên tri không đặt ở trên quả táo mà vẫn luôn nhìn cậu, đồng thời động tác trên tay cũng không ngừng.

Cũng giống như cảnh tượng cậu nhìn thấy sáng nay, nhà tiên tri dường như biết nơi thích hợp nhất để hạ dao, và động tác của anh ấy vẫn rất mượt mà và tự nhiên.

Nghĩ nghĩ, Đinh Viêm mở miệng nói:"Ngài rất thích ăn táo sao?"

Có lẽ do bầu không khí đã đủ tốt, hoặc có thể là do nhà tiên tri sáng nay đã để là cho anh nhiều ấn tượng, nên Đinh Viêm trong đêm tĩnh lặng cũng bắt đầu sử dụng kính ngữ với Bạch Lệnh.

Trước câu hỏi của Đinh Viêm, Bạch Lệnh mỉm cười:"Còn tốt, không tính là quá thích cũng không tính là quá chán ghét."

Nhà tiên tri nói:"Tôi chỉ đang tận hưởng quá trình thái gọt táo, đối với tôi đó là một cách để rèn luyện sức khỏe và sự tập trung."

Nói xong, Bạch Lệnh đưa miếng táo cho Đinh Viêm:"Cho cậu ăn."

Anh ấy dường như không thật sự thích ăn táo.

Đinh Viêm thầm nghĩ khi nhai miếng táo tuy không tròn trịa nhưng đầy hương vị "nghệ thuật" này.

Nhìn Đinh Viêm một chút một nuốt quả táo vào bụng, nhà tiên tri đôi tay giao điệp đặt ở trên đùi, ôn hòa mà nói:"Ta đoán, cậu đối hiện tại tình trạng đại khái thực mờ mịt."

"Tuy rằng nói bị một khang nhiệt huyết cùng sự thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ phát rồi này nhiệt tình, nhưng là chờ đến đêm đã khuya, nhiệt huyết lạnh, cậu đại khái sẽ hoài nghi chính mình hôm nay quyết định liệu có đúng hay không."

Nhà tiên tri giơ bàn tay lên vỗ nhẹ vào vai Đinh Viêm:"Ví dụ, tôi trở nên như này thì sau này sẽ thế nào? Hay là, trước mặt người này có phải hay không đang lợi dụng chính mình."

"Mặc dù có thể vì khát vọng phi thường của tuổi trẻ và ý thức công bằng của bản thân mà các người đồng ý với đề xuất giải cứu thế giới, nhưng e rằng trong lòng các người vẫn còn nghi ngờ."

Đối mặt với lời nói của nhà tiên tri, Đinh Viêm chỉ mím môi không nói gì.

Tất cả những gì nhà tiên tri vừa nói đều đúng, mặc dù sáng nay bởi nhiệt tình mà "Thời đại ở triệu hoán" cuốn lấy hai mắt mình, nhưng khi thực sự bình tĩnh lại, Đinh Viêm vẫn cảm thấy có chút lo lắng.

Lo lắng về việc liệu mình có thể giải cứu thế giới? Sợ hãi những đau đớn và nguy hiểm có thể gặp phải khi giải cứu thế giới, và thậm chí... cậu đã bắt đầu nghi ngờ bản chất của việc "cứu thế giới".

Không cần nghi ngờ gì, vì đây là bản chất của con người, suy cho cùng, sẽ không ai đặt niềm tin tuyệt đối vào người khác, trừ khi đó là cha mẹ ruột của mình.

Mặc dù hiện tại "nhà tiên tri" có vẻ rất bí ẩn, lại có khả năng "nhìn thấu tương lai", Đinh Viêm vẫn có lo ngại nhất định về người này.

Không phải về khả năng của nhà tiên tri, mà là mục tiêu của anh ta.

Đối mặt với sự im lặng của Đinh Viêm, nhà tiên tri chỉ cười cười.

"Bạn thích loại hình anime nữ nào nhất?" Bạch Lệnh đột nhiên hỏi Đinh Viêm.

Ừm?

Đinh Viêm sửng sốt một chút:"Tôi thích......"

Ân????

Đinh Viêm, người đã phản ứng lại, ngay lập tức chết lặng.

Cái quái gì đây?!

Một giây trước vẫn còn đang nói về vấn đề "giải cứu thế giới". Làm thế nào mà giây sau đã chuyển sang chủ đề giả tưởng tượng này rồi?!

Đinh Viêm lại một lần nữa cảm thấy chính mình hoàn toàn không theo kịp được tiết tấu của nhà tiên tri, mỗi lần nói chuyện phiếm cùng đối phương giống như đang đứng trên con tàu chạy nhanh, trước mặt chỉ toàn gió thổi vi-vu...quỷ dị.

"Hãy thư giãn," nhà tiên tri nói, "Này chỉ là một "điểm nhỏ"."

"Cứ tự tin nói đi, không có ai khác ở đây. Ngay cả khi kẻ sùng bái không phải là kẻ chính xác tính cũng sẽ không có ánh mắt khinh thường nào nhìn cậu."

Sau khi nói, nhà tiên tri dừng lại một lát rồi nói thêm:"Tất nhiên, lời khuyên tốt nhất của chúng ta vẫn là tạo một cái chính xác đối tượng, cái gì là chính xác đối tượng, nghĩa là, ít nhất là một cái..."

Hung hăng ho khan hai tiếng, Đinh Viêm nhanh chóng nói:"Bạch mao, tôi thích nhất bạch mao! Hoặc là càng nói chuẩn xác hơn chút, là cô gái có tóc trắng và làn da đen!"

Phảng phất là bất chấp tất cả giống nhau, Đinh Viêm tự sa ngã mà nói:"Tốt nhất là một cô gái xinh đẹp, tóc trắng, da đen trong bộ thể thao. Ở sau khi vận động kịch liệt, áo sơ mi đang mặc bị mồ hôi chảy ra thấm ướt hiện ra đường cong cơ thể, nước khoáng theo cổ lưu lại dấu vết rõ ràng, có thể xâm lấn người ý thức."

"Tốt lắm," nhà tiên tri khẽ gật đầu, " Rất được."

Nói xong, anh thu tay lại, nhìn về phía Đinh Ngôn:"Vậy thì từ nay về sau, hãy giữ chắc người con gái mà anh tưởng tượng trong đầu."

Nhớ?

Đinh Viêm ngơ ngác nhìn nhà tiên tri:"Tại sao...?"

"Bởi vì nó cần thiết vào ngày mai."

"Năng lực của Guren yêu cầu thao túng cảm xúc, và ngày mai tôi cần cậu đối phó với kẻ có thể xâm nhập ý thức của cậu."

Những ngón tay mảnh mai của nhà tiên tri nhẹ nhàng đung đưa trên không khí, và nói một cách bình tĩnh:"Vì vậy, tôi cần cậu dựng lên một hình ảnh giả của một con rối trong ý thức của cậu như một "điểm nhỏ" cho sự trì hoãn."

"So với người thật, chẳng hạn như người thân, cha mẹ, hình ảnh ảo có thể ổn định ý thức của cậu vào ngày mai. Tối mai, tên đó sẽ đột nhập vào ý thức của cậu, và cậu càng ấn tượng với hình ảnh nào, thì hình ảnh chiếu ra tới liền càng thật."

Nhà tiên tri chậm rãi nói:"Vì vậy, hãy làm mọi cách để xây dựng một hình ảnh ấn tượng nhất trong đầu của cậu, đây là những gì cậu sẽ phải làm cả ngày mai."

Đinh Viêm nhìn nhà tiên tri, đột nhiên cảm thấy có chút phức tạp.

Những gì nhà tiên tri nói với cậu giống như là một chiến lợi phẩm trong tình tiết của một bộ phim, bí ẩn đang được tiết lộ.

Nếu đây là một tác phẩm suy luận hồi hộp thì có thể gọi đây là sự sắp xếp cốt truyện tệ nhất. Rốt cuộc không có yếu tố lý luận gì cả, ngay từ đầu đã có một nhân vật có thể gọi là BUG biết mọi chuyện.

Nhưng đây là hiện thực.

Đó là bởi vì nó là hiện thực mà Đinh Viêm cảm thấy rất mới mẻ!

Điều gì thích thú khi vừa chơi game và hiểu được trí tuệ? Thế giới hiện thực nếu có thể bất động đầu óc, kia tốt nhất cả đời đều không cần dùng!

Chính lúc này, Đinh Viêm mới lần đầu tiên ngộ ra ý nghĩa của cái gọi là "tiên tri"- dựa dẫm còn gì hơn một người đập nát tương lai đút vào miệng ngươi?!

Cho dù không có ý gì khác, chỉ cần năng lực này cũng đủ khiến vô số người vây quanh hắn và ăn ý!

Và bây giờ là một thành viên của "Minh Ngày", cậu giống như một đứa trẻ bị nhà tiên tri sắp xếp đến ngoan ngoãn....

Thật sự [ bíp] tuyệt!

Đinh Viêm cảm giác chính mình như là đang ở trong mùa hè mà gặm được một miếng dưa hấu giống nhau, không cần dùng nào đều thoải mái.

Đinh Viêm nhìn nhà tiên tri từ chỗ ngồi đứng lên, hướng tới chính mình nhìn thoáng qua, trầm ngâm một tiếng nói:"Tóc trắng da đen...."

Nhà tiên tri im lặng một lúc rồi mới nói:"Không tệ, tôi nghĩ ngày mai sẽ rất thú vị."

"Vậy thì hãy nghỉ ngơi thật tốt," nhà tiên tri nói, "Và đừng quên những gì tôi đã nói."

"Dù bây giờ cậu đang nghĩ gì, tôi nghĩ ngày mai cậu sẽ tìm được một phần của câu trả lời."

Nói xong, Bạch Lệnh quấn một chiếc khăn quàng qua cổ tái nhợt, quay đầu rời đi.

Đinh Viêm nhìn anh đi vào trong bóng tối từng chút một, đều lặng lẽ như khi anh đến.

Sau đó cậu mới ngã ngửa ra giường, lấy tay che mắt.

"Hô......" Đinh Viêm thở dài một tiếng thật dài.

Bên ngoài tiểu khu, "nhà tiên tri" Bạch Lệnh đang xách một chiếc túi xách, vẻ mặt thờ ơ một lúc không thể giữ được.

Anh xoa mặt và làm dịu biểu cảm của mình.

Thật khó để giữ sự thờ ơ ban nãy, bởi vì anh cũng không phải là kiểu người nghiêm túc như vậy nên đã từng rất đau mỏi khi cứ phải giữ vẻ banh mặt trước đó.

Đặc biệt là sau khi nghe Đinh Viêm tôn sùng loại hình, Bạch Lệnh thiếu chút nữa không thể banh mặt được.

" "Hồng Liên hành giả"..... vậy mà cậu thích loại hình này?"

"Thật thú vị về mọi mặt" Anh tự nghĩ.

Có một cảm giác bối rối rằng một thiên tài nhìn thấy tương lai đang tiết lộ một lịch sử đen tối về mình.

Là ngươi biết trước một phần tương lai, tôi thấy được tuổi thanh xuân của những người đang trỗi dậy trong tương lai, biết nói sao đây?

Cảm giác này cũng rất vui, Bạch Lệnh nghĩ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


Mỗi cái trường đại học nên có các hoạt động câu lạc bộ.Là những câu lạc bộ bao gồm những học sinh có cùng sở thích, mọi người cùng nhau thực hiện các hoạt động, hay đơn giản chỉ là để phối màu cho cuộc sống đại học xanh bằng những màu sắc của riêng mình.

Vì lượng người đến rất đông nên hôm nay cổng vào của bệnh viện bỏ hoang này lại sôi động không ngờ.

"Này, trước khi tới các người đã tìm tòi tình huống bệnh viện này chưa?"

"Tôi xem qua, nghe nói có một số bệnh nhân của bệnh viện đã tự tử vài năm trước, một số y tá và bác sĩ cũng lần lượt mất tích, vì tranh chấp đất đai, bệnh viện này cuối cùng đã bị bỏ hoang."

"Đúng vậy, tôi cũng nghe nói rằng một số nhà thám hiểm đã nhìn thấy một số bệnh nhân mặc đồng phục bác sĩ lang thang trong bệnh viện vào lúc hai giờ sáng, hơn nữa sau khi vào bệnh viện họ như bị mắc kẹt trong một thế giới khác, và thậm chí thời gian trôi qua đều mất đi ý nghĩa!"

"Oa, nghe thật đáng sợ..."

"Bảo bối đừng sợ, ta sẽ bảo hộ ngươi!!"

"Thật tốt quá, ta yêu ngươi~"

Hai người đang thể hiện tình cảm nhanh chóng bị các sinh viên khác có mặt cô lập.

Nói đến cùng loại trường hợp này tại đây đều là tú ân ái, bên trong phim kinh dị không phải là thứ nhất là nằm liệt giữa đường sao? Về tình về lý, đều phải tránh xa hai gia hỏa này.

Tên trực tuyến là "A kéo khắc khen", và chủ bá tên thật là Quý Ngàn Cầm ở trong lòng nghĩ như thế liền bước chân rời xa đôi tình lữ kia.

Cô không phải là cùng bọn với đám người kia, thuần túy là bởi vì cùng đám kia học sinh chủ bá đụng phải mục đích, thế cho nên dừng lại ở đương trường.

Để nói sự khác biệt giữa cô và đám học sinh đó là gì, hừ hừ, cô chính là Quý Ngàn Cầm một chuyên nghiệp chủ bá, là chức nghiệp xã hội người cùng ngôi sao ký hợp đồng!

Mặc dù vẫn là người chưa được biết đến...

Phân tích cuối cùng, phát sóng trực tuyến thám hiểm hoàn toàn nên xem xét tính xác thực, tại sao lại cố tình làm ra một số trùng hợp lộn xộn, trong nháy mắt sẽ bị vạch trần giống như thể tự tát vào mặt chính mình!

Chơi với chiếc máy ảnh của mình, Quý Ngàn Cầm nghĩ trong lòng:"Khi mình trở thành một chủ bá lớn, mình sẽ tạo ra một số cơ chế liền mạch và khéo léo, mọi người không thể nhìn ra tới, Ô, vì sao mình vẫn chưa phải là một chủ bá lớn a!"

Cái gọi là "theo đuổi sự thật" của Quý Ngàn Cầm chỉ là bởi vì cô ấy, với tư cách là một chủ bá nhỏ, ghen tị với những chủ bá lớn có vô số sự nổi tiếng...

Nếu cô ấy thật sự muốn trở thành một chủ bá lớn, cô ấy chắc chắn sẽ làm những điều tương tự như những chủ bá lớn đó đã làm!

Với ý nghĩ đó, cô ấy đã núp ở một nơi mà những người chuyền phát nghiệp dư không thể nhìn thấy, và bí mật điều chỉnh thiết bị của mình.

Hừm, đây là một chiếc máy ảnh siêu mạnh mà tôi đã mua với số tiền rất lớn, nó có chức năng nhìn ban đêm cực mạnh và nghe nói nó còn có thể phát hiện cả tia hồng ngoại. Nó chắc chắn sẽ là người bạn đồng hành hoàn hảo trong suất quá trình phát sóng trực tuyến này!

Nhìn "Đại bảo bối" mà cô mua, Quý Ngàn Cầm không khỏi muốn dùng mà chính mình chà sát vài lần vào vết ghép kim loại của nó!

Nhưng cuối cùng cô vẫn dừng lại động tác này.

Bởi vì cô đột nhiên phát hiện, ở nơi địa phương cách xa đám người cô vẫn có thể nhìn thấy một ít người.

Nhìn những người đang đứng trong bóng tối, Quý Ngàn Cầm có chút khó hiểu:"Này, những người này trông thật kỳ lạ..."

Sự kết hợp của những người này trông thật thú vị.

Đầu tiên, hút mắt nhất là người phụ nữ trẻ cao ráo, rất ưa nhìn, ngay cả Quý Ngàn Cầm rằng cô kém cô ấy nửa điểm về mảng nhan sắc. Chỉ là trên mặt cô ấy không có biểu cảm gì, nhìn lạnh hơn cả khi ăn kem vào mùa đông.

Nhìn người phụ nữ này, người nam nhân thấp bé hơn đứng bên cạnh cô ấy cũng rất lạ. Mặc dù bây giờ đã là nữa đêm, bởi vì đầu tiên mùa hè, thời tiết sẽ không quá lạnh, nhưng người nam nhân này vẫn mặc một bộ quần áo dày, trông như rất dễ bị cảm. Nhưng từ dưới chiếc khăn quàng cổ, Quý Ngàn Cầm có thể thấy rằng dáng vẻ của người đó cũng rất là đẹp trai.

Và ngoài hai người đó, còn có một người khác kì lạ hơn trong nhóm.

Đó là một "bệnh nhân" phải băng bó khắp người và thậm chí phải ngồi trên xe lăn mà không ai thấy được diện mạo của mình.

Một cái lạnh như băng mỹ nữ, một cái đem chính mình bọc đến kín mít soái ca, còn có một người ngồi xe lăn...

Đây có phải là một nhóm hài nào đó không?!

Quý Ngàn Cầm liếc nhìn xung quanh, cố gắng tìm ra một chiếc camera được ẩn giấu sâu trong bóng tối.

Nhưng thay vì tìm ra được máy ảnh, cô ấy đã thu hút được sự chú ý của người nam nhân vừa rồi.

Dường như nhận ra tầm mắt của Quý Ngàn Cầm, người nam nhân mặc quần áo dày bước lên phía trước và mỉm cười với Quý Ngàn Cầm.

Mãi cho đến khi tiến lại gần hơn, cô càng thấy người nam nhân "Ấm" này thật sự rất đẹp trai...

"Xin chào, cô cũng là tới thăm dò thám hiểm chủ bá sao?" Người nam nhân nhìn Quý Ngàn Cầm rồi cười nói.

Nhìn thoáng qua chính mình camera, Quý Ngàn Cầm ho khan một tiếng:"Cũng coi như đi, các người cũng là sao?"

Hàm ý của câu này có ý nghĩa là một thái quá tổ hợp như các bạn mà cũng đến đây để khám phá thăm dò?!

Đối mặt với vấn đề này, nam nhân cười cười:"Cũng coi như là."

Anh liếc nhìn đám đông vui vẻ ở phía xa rồi nói đầy ẩn ý:"Bất quá không nghĩ tới, hôm nay buổi tối thế nhưng có nhiều người tới như vậy..."

"Tới người không ít người, vận khí không tồi." Nam nhân nói nói.

Câu nói này rất nhẹ, nếu không phải Quý Ngàn Cầm có thính giác rất tốt, thì có lẽ cô đã không nghe được.

Nhiều người, liền tính là vận khí không tồi?

Logic kỳ lạ gì thế này?

Quý Ngàn Cầm có hơi chút mờ mịt, nhưng cô vẫn lịch sự với người bên kia:"Vậy vào bên trong gặp lại sau?"

Nam nhân cũng mỉm cười chào hỏi, "Ân, vào bên trong gặp."

Nói xong những lời này, ánh mắt anh lại phóng tới bệnh viện bỏ hoang phía xa.

Vì lý do nào đó, Quý Ngàn Cầm dường như nhìn thấy rất nhiều ý nghĩ phức tạp trong mắt đối phương.

Giống như... một ánh nhìn sâu sắc về mọi thứ.

Ánh mắt này thường xuất hiện ở những người cao tuổi, nó được xuất phát từ sự tự tin vào nhận thức tuyệt đối của một sự việc.

Nhưng người nam nhân này, không có thể nói là một thanh niên, anh ta còn nhỏ như thế, tại sao lại có biểu hiện như vậy.

Vì lý do nào đó, Quý Ngàn Cầm vô thức hướng camera về phía người bên kia.

"Ân? Mình quên bật khai hồng ngoại rồi?"

Quý Ngàn Cầm nhìn đen nhánh một mảnh màn ảnh, có chút buồn bực.

Chờ đến lại ngẩng đầu, mới phát hiện đám người kia không biết từ khi nào, đã rời đi.

Giống như là gió giống nhau.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom