Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tôi Đến Tiên Giới Dựng Tiên Sơn

Chương 40: 40: Vị Trí Của Tiên Đan


Phương Lãng giận dữ, Hiên Viên Thành vội vàng xin lui.

Phương Lãng không khỏi lắc đầu nhìn hắn rời đi, Nhị đồ đệ này, chỉ sợ đã nhớ thương chuyện vũ khí.

Lần này cũng nhắc nhở anh.

Xem ra là lúc phải đi ra ngoài đào ít thần binh lợi khí về rồi.

Đường đường là một môn phái lớn uy danh lan xa mà ngay cả vài cây vũ khí cao cấp cũng không có đúng là có hơi không thể nào nói nổi.

Nhưng trước đó phải ra sau núi một chuyến đã.

Phương Lãng gọi tiên hạc tới lặng lẽ bay về phía Nam.

Trước đó, anh còn định chờ đến khi luyện đan xong sẽ tiến hành lục soát toàn bộ Thiên Sơn.

Cho dù lật ngược Thiên Sơn lại cũng phải đào ra vị trí cất Tiên Đan.

Bây giờ thì tốt rồi, không cần mất thời gian đó nữa.

Từ Trường Phúc nửa đêm còn mặc quần áo đen tới đó, nghe đã cảm thấy có điều kỳ lạ rồi.


Chắc chắn là hắn đi tới nơi giấu Tiên Đan, không thể sai được.

Đi tới phía Nam Thiên Sơn, nơi này trước kia cỏ dại mọc thành cụm nên không thấy có gì khác thường.

Bây giờ tụ linh trận đã được mở ra, linh khí cuồn cuộn không ngừng tụ tập trong Thiên Sơn, khiến cho nơi này bừng bừng sức sống.

Nhưng… Hình như cũng không có gì khác biệt.

Hơn nữa anh đã mở Đạo Nhãn cũng không phát hiện ra có bảo vật thiên địa gì cả.

Theo lý thuyết, đôi mắt của thiên đạo đã mở ra, bất cứ bảo vật gì cũng sẽ không trốn được đôi mắt của anh.

Kỳ quái.

…Tìm trước rồi nói tiếp.

Phương Lãng nhảy xuống, hoàn toàn đi vào giữa bụi cỏ.

Bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.

Tìm rồi tìm.


Sau khi tìm kiếm khoảng hai tiếng, Phương Lãng vẫn không tìm thấy bất cứ manh mói gì.

Cho đến khi anh nhìn thấy một hang động bí ẩn.

Vị trí của hang động này cực kỳ bí ẩn, cửa động bị một cục đá lớn bịt lại, xung quanh toàn là cây cối, chỉ để lại một lỗ hổng nho nhỏ.

Nhưng chính là gió lạnh thổi ra từ lỗ hổng này làm Phương Lãng cảm thấy lạnh lẽo, vì thế theo cơn gió tìm được nơi này.

Tới gần lỗ hổng, khuôn mặt Phương Lãng không khỏi tái xanh.

Mẹ nó, đây mà là lỗ hổng hả?Rõ ràng là lỗ chó!Chẳng lẽ trước kia Từ Trường Phúc thường xuyên bò lỗ chó này chui vào à?Mất mặt, quá mất mặt.

Đường đường là chưởng môn một phái, sao lại có thể làm thế được!Phương Lãng lập tức dùng tay nắm lấy hòn đá to muốn đẩy nó ra, nhưng… Hòn đá không chút sứt mẻ.

“Không phải chứ? Chẳng lẽ cục đá này bị dùng pháp thuật gì rồi à?”Phương Lãng nghĩ rồi nghĩ…Tiên Đan là chuyện bí mật tối cao của Thiên Sơn, ngoài anh ra, không nên để người thứ hai biết đến.

Bây giờ bị hòn đá này chặn đường, anh cũng ngượng ngùng không muốn gọi đồ đệ lên núi bê sang chỗ khác.

Nếu làm như thế thì mọi chuyện sẽ bại lộ.

Chỉ có thể…Chui thôi.

Nhẫn nhịn là kim cương, việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm hỏng việc lớn, nhẫn nhục phụ trọng, co được dãn được.

Trong lúc tự an ủi bản thân.

Phương Lãng đã chui vào lỗ hổng đó.

.

 
Chương 41: 41: Tổ Sư Gia Thiên Tôn Đạo Nhân


Chui vào lỗ hổng, đi vào sơn động.

Ban đầu là một con đường tối tăm, sau khi Phương Lãng dần dần đi sâu vào bên trong, một tia sáng nhạt chậm rãi chiếu tới.

Đúng là còn một hang động khác nữa.

Hoá ra Thiên Sơn này còn có một nơi bí ẩn như vậy.

Cuối con đường là một hang động bị bịt kín.

Xung quanh sơn động được đặt mấy chục viên dạ minh châu làm cả sơn động sáng ngời.

Chẳng qua…Sơn động to như vậy, ngoài mấy chục viên dạ minh châu lộng lẫy này thì không còn gì cả.

Một thứ cũng không có.

Trống rỗng, không có bất cứ thứ gì.

Chẳng lẽ đây là vị trí của Tiên Đan à??Phương Lãng chậm rãi đi quanh sơn động một vòng nhưng vẫn không có bất cứ phát hiện gì, nơi này chỉ là một sơn động bình thường mà thôi.


Phương Lãng thở dài, thầm nghĩ hay là đến nhầm nơi rồi.

Thế thì mất công chui lỗ chó à?Ngay khi anh đang trầm ngâm thở dài, chuẩn bị rời khỏi đây thì thông báo của hệ thống vang lên.

‘Ting, kiểm tra được có tin tức của ký chủ đời trước để lại, hệ thống đang kết nối, chuẩn bị mở khoá.

’‘Ting, kết nối hoàn thành, đã mở khoá.

’“Gì??”“Ký chủ đời trước?”Trong lúc Phương Lãng khiếp sợ, xung quanh sơn động vốn trống rỗng đột nhiên xuất hiện từng ánh sáng xanh, giống như một pháp trận sắp được mở ra vậy.

Ánh sáng xanh càng ngày càng chói mắt, sắp chói mù đôi mắt của Phương Lãng.

Sau khi ánh sáng biến mất, Phương Lãng chậm rãi mở mắt ra.

Khi anh nhìn về phía sơn động lần nữa, anh lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, sợ ngây người.

Đây… Đây là…Toàn bộ sơn động giống như một vũ trụ mênh mông, đứng trên đây, Phương Lãng cảm thấy như mình đang đứng trong vũ trụ vô cùng vô tận.


Ngôi sao lộng lẫy, cuồn cuộn vô ngần, các hành tinh gần sát chồng lên nhau, chiếu rọi lẫn nhau, từng viên hằng tinh lập loè bùng nổ ánh sáng vô tận.

Đứng ở nơi này, cảm nhận được sự vô tận của thiên địa, Phương Lãng có cảm giác như mình rất nhỏ bé, rất nhỏ bé.

Vũ trụ vận hành có trật tư, giữa thiên địa đều có pháp tắc, người mô phỏng vũ trụ đang đứng ở phía sau, chỉ huy tất cả mọi thứ trong không gian này.

Chấn động!Ngoài từ này ra, Phương Lãng không thể tìm thấy từ nào khác có thể thay thế.

Mọi thứ ở nơi này giống như chỉ là hình ảnh phản chiếu của vũ trụ.

Bởi vì Phương Lãng vẫn có thể cảm nhận được nơi mình đang đứng chính là mặt đất trong sơn động.

Trong muôn nghìn các vì sao, chỉ thấy hai ngôi sao trong đó chậm rãi bay về phía Phương Lãng.

Chờ đến khi chúng nó tới gần, lại chậm rãi rơi vào trong tay anh.

“Đây là?”Phương Lãng nâng tay lên, chi thấy hai viên ngọc không dính một hạt bụi đang toả ra ánh sáng dịu nhẹ.

Mở Đạo Nhãn ra, Phương Lãng lảo đảo suýt nữa thì ngã ngửa.

“Đây là Thọ Nguyên Tiên Đan!”“Mẹ nó, hơn nữa không phải là một viên mà là hai viên!”Hai viên ngọc đang phát ra ánh sáng này không thể giấu giếm trước Đạo Nhãn.

‘Thọ Nguyên Tiên Đan, nghịch thiên sửa mệnh, có thể tăng lên hai trăm năm tuổi thọ, một người cả đời chỉ có thể dùng một lần.

’.

 
Chương 42: 42: Tổ Sư Gia Thiên Tôn Đạo Nhân


Sau khi giám định, Tiên Đan lập thức hóa thành hai tia sáng hoàn toàn đi vào trong cơ thể Phương Lãng, đặt trong thanh vật phẩm của hệ thống Thiên Đạo.

‘Nhắc nhở: Thọ Nguyên Tiên Đan do ký chủ đời trước dùng tiên đỉnh của hệ thống luyện ra, có thể đặt trong hệ thống.

’Phương Lãng: “…”Nhìn nhắc nhở này, Phương Lãng cực kỳ ngạc nhiên.

Thọ Nguyên Tiên Đan này lại do ký chủ đời trước luyện chế sao?!Nói cách khác, tổ sư gia Thiên Tôn đạo nhân sáng lập phái Thiên Sơn chính là ký chủ thứ 999?!Trời ạ!Trò đùa này hình như hơi lớn rồi.

Chuyện này có thể xem như truyền thừa cho từng thế hệ à?…Lấy được Tiên Đan, tất cả hình ảnh xung quanh cũng biết mất.

Sơn động lại trở lại như lúc ban đầu.

Nhưng ánh sáng xanh kia vẫn chưa tan hết.

Không bao lâu sau, giữa sơn động lại hiện lên ánh sáng.

Ngay sau đó, một bóng người xuất hiện giữa không trung.

“Kẻ hèn họ Lý, tên Thành Hi, đến từ Yến Kinh.

Thiên Khải năm thứ sáu, bầu trời phía Tây Nam kinh thành thay đổi, quả cầu lửa đột nhiên xuất hiện, ánh lửa rợp trời, trời đất sụp đổ, Lý mỗ bị chôn trong đó, thân chết…”Đọc xong phần giới thiệu này, Phương Lãng đã cảm thấy không thể tin nổi.


Hóa ra tổ sư gia phái Thiên Sơn và mình đến từ cùng một thế giới!Hơn nữa còn là Thiên Khải thời triều Minh, đến từ Yến Kinh?!Theo như lời kể của hắn thì hắn xuyên đến thế giới này vì một trận thiên tai.

Quả cầu lửa rơi xuống từ trên bầu trời, thương vong vô số, hắn cũng chết ở trong đó.

Sau khi chết, hắn xuyên tới thế giới này, bám vào trên người một người phàm.

Từ đó về sau, hắn có hệ thống Thiên Đạo, rời nhà tìm đến Thiên Sơn sáng lập môn phái.

Trong thời gian trăm năm, phái Thiên Sơn đã trở thành môn phái đứng đầu.

Nhưng… Đến năm thứ chín mươi chín lại xảy ra một biến đổi lớn.

Năm đó, phái Thiên Sơn, môn phái đứng đầu Thánh Vực Đông Phúc rơi xuống môn phái tuyến hai chỉ trong một đêm.

Tổ sư gia Thiên Tôn đạo nhân cũng vì vậy mà không hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, thân chết đạo tiêu vào năm thứ một trăm.

“???”Đọc xong lời kể của Thiên Tôn đạo nhân để lại, ký ức của Phương Lãng lại nhiều thêm một chút.

Rất nhiều chuyện cũ bắt đầu xuất hiện.


Anh nhớ ra rồi.

Anh nhớ rõ sư phụ đã từng nói với anh về sự tích của Tổ sư gia và một vài chuyện của phái Thiên Sơn.

Phái Thiên Sơn sáng lập chưa đến một trăm năm đã uy chấn tám phương, trở thành môn phái lớn đứng đầu Thánh Vực Đông Phúc.

Thiên Tôn đạo nhân khai sơn lập phái cũng là cường giả đứng sừng sững giữa thiên địa.

Còn mạnh thế nào thì những đệ tử đồng lứa với sư phụ của anh hoàn toàn không biết.

Bởi vì lứa của bọn họ thuộc về đội đệ tử thứ ba, vậy nên không có ai thấy thần uy của tổ sư gia, chỉ biết hắn là cường giả Kiếp Thần cảnh.

Phái Thiên Sơn năm thứ chín mươi chín.

Có một ngày, tổ sư gia Thiên Tôn đạo nhân dẫn theo những đệ tử ưu tú nhất trong phái rời khỏi Thiên Sơn.

Mười ngày mười đêm sau, khi đi mấy trăm người, khi trở về lại chỉ còn một mình tổ sư gia bị thương nặng.

Từ đây, tổ sư giá đóng cửa tu luyện, không hề xuất hiện.

Một năm sau, tổ sư gia quay về trong vòng tay của thiên địa.

Từ đây, phái Thiên Sơn trở thành môn phái tuyến hai.

Cho đến bây giờ, nếu không phải Phương Lãng ngăn cơn sóng dữ thì chỉ sợ phái Thiên Sơn đã bị xóa tên khỏi khu vực này rồi.

.

 
Chương 43: 43: Tổ Sư Gia Thiên Tôn Đạo Nhân


Nhớ lại những ký ức này cộng thêm lời tự thuật lại của Thiên Tôn đạo nhân trong sơn động.

Phương Lãng không khỏi nhíu mày rơi vào trầm tư.

Dựa vào số thông tin này, phái Thiên Sơn đã từng là thế lực mạnh nhất Thánh Vực Đông Phúc.

Thiên Tôn đạo nhân cũng chỉ thiếu một bước nữa là hoàn thành nhiệm vụ.

Thực lực của tổ sư gia sâu không lường được, bên dưới lại có mấy trăm đệ tử thiên phú đứng đầu, sao tất cả lại chết chỉ trong mười ngày ngắn ngủi được?Đây là điểm Phương Lãng cảm thấy thắc mắc nhất.

Mười ngày mười đêm đó đã xảy ra chuyện gì, sư phụ và sư thúc bá không có ai biết, mà trong lời kể lại của Thiên Tôn đạo nhân cũng không nói rõ, hắn chỉ để lại mấy câu.

Thiên đạo có thiếu, đại đạo vô hình.

Vạn năm luân hồi, dám tranh với thiên.

Không nói ra, bất kham phá.

Không thể nói, không thể nói.


…Ý gì? Phương Lãng tỏ vẻ không hiểu.

Hắn không rõ vì sao Thiên Tôn đạo nhân lại không kể rõ chuyện xảy ra trong mười ngày đó trong lời tự thuật, mà cứ phải viết gì mà bất kham phá, không thể nói.

Rốt cuộc nơi này có bí mật không thể cho ai biết gì?Chả hiểu gì cả.

Bây giờ, ký ức của hắn cũng coi như gần đầy đủ, nhớ tới những chuyện lúc trước, một năm đó, Tu Tiên giới cũng không xảy ra sự kiện lớn gì cả.

Cho dù là “Ghi chép Tu Tiên giới trong vạn năm” của Tu Tiên giới cũng không ghi lại sự kiện lịch sử tương ứng.

Lúc ấy các nơi đều bình tĩnh không có hành động gì lớn, các môn các phái tiểu đánh tiểu nháo, rất là bình thường, cũng không xảy ra trận chiến lớn gì, hoặc là sự kiện các môn phái lớn chém giết nhau gì cả.

“Có điểm mờ ám.

”Suy nghỉ cả ngày, Phương Lãng cũng chỉ nghẹn ra được mấy chữ này.

Tuy là thế, nhưng trực giác nói cho anh biết có lẽ chuyện này có liên quan đến mình, bởi vì anh cũng là người sở hữu hệ thống Thiên Đạo.

Đến lúc đó không chừng cũng giống như Thiên Tôn đạo nhân, chỉ kém một bước là thất bại trong gang tấc.

Vậy nên Phương Lãng cảm thấy mình cần phải tiếp tục điều tra thêm về chuyện này.

Nhưng bây giờ anh không có chút manh mối nào, cũng không biết bắt đầu điều tra từ đâu.

Nếu bắt buộc phải tra, vậy thì chắc anh sẽ phải đi vơ vét tìm đọc bảo điển sách cỏ, hoặc là đi tìm tu sĩ sống hơn năm trăm năm trở nên hỏi, xem xem năm đó có chuyện gì không được ghi chép lại không.

Nếu có thể sống năm trăm năm thì chắc cũng là tu vi từ Kiếp Thần cảnh trở lên.

Sau khi có ý tưởng bước đầu, Phương Lãng cũng không nghĩ nữa, anh quyết định điều tra theo ý tưởng này của mình trước.

Bây giờ Thọ Nguyên Tiên Đan đã nằm trong tay, đồng nghĩa với anh nắm bảo vật quý giá nhất Tu Tiên giới trong tay, cuối cùng cũng giải trừ được tai hoạ ngầm.

Anh cũng không cần lo lắng Thiên Nguyên Tông lộ ra tin tức nữa.


Sau khi Phương Lãng rời khỏi sơn động, tia sáng xanh cuối cùng cũng tan bến, tất cả lại trở lại bình thường.

Phương Lãng ra khỏi động lại rơi vào trầm tư, bây giờ anh còn một thắc mắc.

Đó chính là Thọ Nguyên Tiên Đan này ở trong Thiên Sơn, chỉ có chưởng môn mới biết được bí mật này, vậy thì sao Thiên Nguyên Tông lại biết về sự tồn tại của nó?Chỉ có vài loại khả năng.

Một là trong số các chưởng môn có nội gian, tiết lộ việc này cho Thiên Nguyên Tông.

Trong số?Cũng chỉ có hai đời là sư phụ của anh và anh.

Tuy sư phụ của anh chỉ là tu sĩ Đạo Thần cảnh nhưng nhân phẩm cần có vẫn phải có, hẳn là không thể nào.

Nếu chuyện này không có khả năng, vậy thì chắc là chính miệng Thiên Tôn đạo nhân nói cho Thiên Hư biết.

Chẳng lẽ tổ sư gia còn có quan hệ với Thiên Hư lão cẩu này à?Không thể nào.

Khi đó, Thiên Nguyên Tông cũng là một môn phái lớn, hẳn là có quan hệ cạnh tranh với phái Thiên Sơn.

Tổ sư gia mang theo nhiệm vụ sao có thể nói cho Thiên Hư chuyện về Tiên Đan được.

Nếu chuyện này cũng không phải, vậy Phương Lãng thật sự không nghĩ ra được còn có nguyên nhân gì.

Nếu anh thật sự muốn biết, vậy thì chỉ sợ anh phải đích thân tới Tiên Nguyên Sơn một chuyến, bước lên Thiên Nguyên Tông, tìm Thiên Hư lão câu hỏi.


Nhưng… Anh dám chắc?Đừng nói, anh dám đấy.

Đã mười ngày sau trận chiến ngày hôm đó, Thẩm Lương gian trá đã chạy thoát.

Môn phái khác có thể không biết thực lực của mình.

Nhưng chắc chắn Thiên Nguyên Tông đã rất rõ ràng.

Lúc này, nếu anh tới thẳng Thiên Nguyên Tông, ai dám ra tay.

Dù sao trong mắt bọn họ, một cường giả Kiếp Thần cảnh đại viên mãn chỉ có chưởng môn Thiên Hư đang dần dần già đi mới có thể chống cự.

Hơn nữa nếu anh muốn biết ẩn tình trong đó cũng cần phải mạo hiểm một lần, nếu không có thể cả đời này cũng không biết chuyện xảy ra năm đó.

Vậy nên Phương Lãng quyết định, ngày mai sẽ tới Thiên Nguyên Tông gặp Thiên Hư lão cẩu.

.

 
Chương 44: 44: Đến Tiên Nguyên Sơn Lãnh Giáo Đạo Pháp


Trong Bí Các của Thiên Nguyên Tông trên Tiên Nguyên Sơn.

Sau khi Thẩm Lương lạy ba lạy bèn đi vào bên trong.

Trận chiến trên Thiên Sơn đã làm hắn bị thương nặng.

Chờ đến khi hắn trở lại Thiên Nguyên Tông, sinh cơ trong cơ thể của hắn đã bắt đầu tán loạn, bước nửa bước vào trong quỷ môn quan.

Tuy lúc đó hắn chỉ bị một chưởng của Phương Lãng xẹt qua, nhưng cũng đủ để lấy mạng của hắn.

Cũng may hắn về tông môn kịp thời, được Đại trưởng lão Tần Hạo, Nhị trưởng lão Hà Phong dùng tu vi Kiếp Thần cảnh mở Cửu Chuyển Hoàn Hồn trận.

Sau mười ngày trị liệu không ngủ không nghỉ không gián đoạn, cuối cùng cũng nhặt về một cái mạng.

Lần này, tuy Thẩm Lương đã nhặt về một cái mạng nhưng nguyên khí hao tổn nhiều, không điều tức một hai năm chắc sẽ rất khó khỏi hẳn.


Hôm nay là ngày hôm sau sau ngày Thẩm Lương xuất trận.

Bên trong Bí Các.

Đại trưởng lão Tần Hạo, Nhị trưởng lão Hà Phong đang ngồi trên ghế bên dưới, mà chưởng môn Thiên Hư chân nhân cũng không lộ diện mà dùng mành thiên tằm sa che lại.

Sắc mặt Thẩm Lương vẫn còn hơi tái nhợt, hắn đi vào sảnh Bí Các rồi hành lễ với chưởng môn và hai vị trưởng lão.

“Đứng dậy đi.

”Bên trong phòng truyền đến giọng nói suy nhược của Thiên Hư chân nhân.

Giọng nói này già nua, không có sức lực, chỉ nghe giọng nói là có thể phán đoán được trình độ lão hoá của chưởng môn, không đến mười năm nữa, thọ nguyên của hắn sẽ đến cuối, thân vẫn đạo tiêu.

Một khi Thiên Hư chân nhân về chầu trời thì trong vòng một trăm năm, Thiên Nguyên Tông sẽ không thể so sánh được với ba môn phái lớn kia nữa, càng đừng nói là môn phái đứng đầu trong bốn môn phái lớn.

Bây giờ người có thực lực mạnh nhất trong tông là Đại trưởng lão Tần Hạo, không bao lâu nữa, hắn có thể bước vào cảnh giới Kiếp Thần cảnh trung kỳ.

Người tiếp theo là Nhị trưởng lão Hà Phong, hai mươi năm trước đã bước vào cảnh giới Kiếp Thần cảnh sơ kỳ.

Tông môn vốn có hy vọng trong mười năm nữa sẽ có hai vị cường giả Kiếp Thần cảnh ra đời, tiếc rằng Tam trưởng lão Liễu Trọng Ảnh và Tứ trưởng lão Độc Cô Bác đều đã chết ở Thiên Sơn.

Tu vi của hai người bọn họ đã là Kim Thần cảnh đại viên mãn, chỉ kém một bước nữa là tiến vào cảnh giới Kiếp Thần cảnh.

Nếu có thêm bọn họ, Thiên Nguyên Tông có thể có năm cường giả Kiếp Thần cảnh.

Đến lúc đó tự nhiên có thể trở thành môn phái lớn nhất Thánh Vực Đông Phúc.


Tiếc là mọi chuyện đều bị Từ lão cẩu huỷ hoại!Sau khi Thẩm Lương bẩm báo chi tiết về trận chiến ở Thiên Sơn, trong Bí Các lập tức rơi vào im lặng.

Tuy bọn họ đã biết sơ qua về chuyện này vào giây phút Thẩm Lương về tông môn, điều này chứng tỏ tu vi của Từ Trường Phúc đã tới mức sâu không lường được.

Nói không chừng chỉ kém nửa bước nữa là bước vào Tiên cảnh.

Nhân vật bực này, cho dù là chưởng môn trong thời kỳ mạnh nhất cũng không dám nói có thể chiến thắng, huống hồ là bây giờ.

Lúc này, Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão nhớ đến lúc trước mình từng nhục nhã Từ Trường phúc, sắc mặt của hai người đều lập tức không tốt.

Từ Trường Phúc này thật sự quá có thể nhẫn nhịn.

Nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn lá mặt lá trái, cố ý áp chế tu vi của mình.

Rốt cuộc là hắn có mục đích gì?Bây giờ, chưởng môn của Thiên Nguyên Tông đã già, lực chiến đã không bằng ngày xưa.

Nếu Từ Trường Phúc này nhân lúc ngươi bị bệnh muốn mạng của ngươi, giết đến Tiên Nguyên Sơn thì nguy.

“Từ Trường Phúc sẽ không làm vậy.


” Bên trong lại vang lên giọng nói của Thiên Hư chân nhân.

Lúc này hắn đã không nói nên lời, chỉ có thể phát ra âm thanh bằng chân khí, tiến hành truyền âm.

“Đại nạn của bản tôn buông xuống cũng không phải ngày một ngày hai, hắn cũng biết điều này.

Nếu hắn muốn diệt Thiên Nguyên Tông ta thì cũng sẽ không chờ tới bây giờ.

”Đại trưởng lão Tần Hạo khó hiểu: “Vậy ý của chưởng môn là?”Thiên Hư chân nhân im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Chắc chắn hắn có mục đích của mình, chẳng qua bây giờ hắn còn chưa đạt được mục đích thôi.

”“Nếu không phải lần này chúng ta muốn giết hắn thì chỉ sợ hắn sẽ còn tiếp tục ngủ đông trong thời gian rất lâu nữa.

”.

 
Chương 45: 45: Đến Tiên Nguyên Sơn Lãnh Giáo Đạo Pháp


“Mục đích?” Ba người bên ngoài không khỏi nhìn nhau.

Mưu đồ của một cường giả Kiếp Thần cảnh đại viên mãn, nếu là như vậy thì chắc chắn mục đích của hắn không hề đơn giản.

Rốt cuộc là chuyện gì mới có thể làm Từ Trường Phúc ẩn nhẫn như thế?……Bí Các lại rơi vào im lặng.

Một lúc lâu sau, Thẩm Lương đứng dậy nói: “Chưởng môn, dù Từ Trường Phúc tính toán chuyện gì, chúng ta đều đã tới nỗi không thể kéo dài thêm nữa.

”“Bây giờ uy vọng của Thiên Nguyên Tông đều dựa vào một mình chưởng môn chống đỡ, nếu có một ngày ngươi không còn nữa, Thiên Nguyên Tông cũng sẽ không còn được như trước.

Mấy nhìn năm qua, người kế nhiệm phái ta đều là tu vi Kiếp Thần cảnh tiểu viên mãn, như vậy mới đủ để uy chấn tám phương, làm ba phái kia sợ hãi.

”“Bây giờ Đại trưởng lão Tần sư huynh mới tiến vào cảnh giới trung kỳ, còn cần ít nhất trăm năm nữa mới có thể bước vào tiểu viên mãn, vội vàng lên làm chưởng môn chỉ sẽ rơi xuống môn phái tuyến hai, chẳng lẽ ngươi cam tâm như vậy sao?”Bên trong im lặng.

Bên ngoài, Nhị trưởng lão Hà Phong nhíu mày, mở miệng nói: “Ngũ sư đệ, vậy theo ý của ngươi thì phải làm như thế nào đây?”Thẩm Lương lạy ba lạy, đôi mắt hiện lên sự tàn nhẫn: “Bây giờ chúng ta đã kết thù với Từ Trường Phúc, cho dù chúng ta không tìm hắn thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hắn tới tìm chúng ta.


Cùng với ngồi chờ chết, không bằng chủ động ra tay, giành được một con đường sống.

”Đại trưởng lão Tần Hạo hỏi: “Ngũ sư đệ, nghe ngươi nói vậy hình như ngươi đã có tính toán của mình, ngươi có kế hoạch gì cứ nói thẳng.

”Đôi mắt Thẩm Lượng hiện lên tia sáng, ngay sau đó nói: “Cộng thêm lần này xem như là lần thứ ba đệ tử tính kế Từ Trường Phúc.

Lần này, ta bảo đảm, không chút sai sót!”“Cho dù mọi chuyện bại lộ thì Thiên Nguyên Tông chúng ta cũng có thể không hề liên quan tới chuyện này, không để lại chút dấu vết nào.

”……Cuộc nói chuyện trong Bí Các giằng co trong hai tiếng.

Lúc này, một đệ tử hoảng loạn chạy tới, quỳ ngoài các sợ hãi hô to: “Bẩm báo chưởng môn cùng với vị trưởng lão, có chuyện lớn rồi!”Nghe thấy giọng nói của người tới hoảng loạn khác thường, Tần Hạo, Hà Phong và Thẩm Lương lập tức đi ra ngoài.

Hà Phong không vui: “Hoang mang rối loạn, còn ra thể thống gì!”“Bẩm, bẩm… Các vị trưởng lão.

” Người tới vừa thở hổn hển vừa nói, “Có một vị cường giả tuyệt thế tới Tiên Nguyên Sơn, hắn cưỡi Phượng hoàng lửa, luôn miệng nói muốn gặp chưởng môn!!”“Cường giả tuyệt thế??”“Còn cưỡi Thần thú??”Ba người không khỏi nhìn nhau, nhưng bọn họ nhanh chóng bị một hình ảnh che trời chấn trụ.


Người tới đúng là Phương Lãng.

Sáng sớm hôm nay, Phương Lãng đã rời khỏi Thiên Sơn, cưỡi Tiểu Hồng nhanh chóng bay tới đây.

Chân đạp Thần thú Tiểu Hồng sặc sỡ loá mắt, khí thế rung trời đi tới bầu trời trên Tiên Nguyên Sơn.

Phương Lãng cảm thấy khí thế còn chưa đủ, cuối cùng nghĩ tới thử dùng thẻ kỹ xảo kia thử xem sao, muốn thử xem nó có hiệu quả thần kỳ gì.

Hắn có mười tấm thẻ kỹ xảo trong túi, hơn nữa giá cả trong cửa hàng hệ thống cũng không cao, một tấm mới 500 Đạo Điểm.

Cho nên sử dụng cũng không cảm thấy đau lòng.

Thẻ kỹ xảo, mỗi tấm có tác dụng trong mười lăm phút.

Khi Phương Lãng dùng ý niệm xé rách một tấm thẻ, hình ảnh xuất hiện làm ngay cả hắn cũng bị doạ sợ.

Thẻ kỹ xảo sẽ căn cứ vào vị trí và hoàn cảnh của ký chủ để biểu hiện ra những hiệu quả khác nhau.

Giờ phút này sử dụng, chỉ thấy toàn thân hắn được muôn vàn đám mây tím bao phủ, tường vân trên đỉnh đầu khiến khí chất của hắn trực tiếp như được thăng hoa, giống như thần tiên không dính một hạt bụi.

.

 
Chương 46: 46: Đến Tiên Nguyên Sơn Lãnh Giáo Đạo Pháp


Hôm nay hắn mặc một bộ áo bào trắng, đứng trên Thần thú Phượng hoàng lửa, dung nhan khuynh thế cộng thêm muôn vàn mây tím, làm người không hỏi hướng tơi.

Giờ phút này, trên Tiên Nguyên Sơn, đã có không ít nữ đệ tử xinh đẹp Thiên Nguyên Tông nhìn ngây người.

Thế gian này vậy mà lại có một nam tử tuyệt đẹp như vậy.

Hắn là thần tiên sao.

Ta ngây người.

Ta say.

Thật sự muốn nói chuyện với hắn.

Cho dù chỉ là một câu.

…Đây chỉ là mới bắt đầu.

Bởi vì thẻ kỹ xảo cảm nhận được tâm trạng của ký chủ, nên hình ảnh phía sau Phương Lãnh nhanh chóng triển khai.

Đạo Thân thật lớn che trời hiện lên, làm người không thể hít thở.

Điều này là Phương Lãng càng giống như thần tiên xuống trần, làm người run rẩy nhưng lại không nhịn được muốn cúng bái.


Chỉ có Phương Lãng biết…Tất cả chỉ là kỹ xảo mà thôi.

Không có bất cứ sức chiến đấu gì.

Chỉ dùng để trang bức.

Hơn nữa hắn còn không ngừng hò hét trong lòng, đủ rồi đó.

Bản tôn chỉ tới lãnh giáo đạo pháp, chứ không phải tới diệt tông môn nhà người ta.

Làm như vậy, lỡ xíu nữa cao thủ Thiên Nguyên Tông ra ngoài quyết tâm cá chết lưới rách thì sao.

May mà hình ảnh phía sau như có linh tinh, chỉ ẩn hiện khoảng một phút đã biến mất theo ý niệm của hắn.

Nhưng… Những đệ tử bên dưới của Thiên Nguyên Tông đã sợ tới mức không chịu đưng được nữa, cả đám tay chân run rẩy, hoàn toàn không biết làm gì.

Trăm nghìn năm qua, bọn họ chưa từng gặp được người có đại thần thông như vậy, còn dám đứng trên Tiên Nguyên Sơn của bọn họ.

Lúc này, giọng nói của Phương Lãng lại vang lên: “Bản tôn là Từ chân nhân phái Thiên Sơn, hôm nay đến đây là vì muốn lãnh giáo đạo pháp của Thiên Hư, ai là người quản lý, lập tức tới báo.

”Giọng nói mang theo chân khí vang lên, chỉ là truyền âm rất bình thường.

Hơn nữa hơi thở trong giọng nói này hắn là chưa vượt qua tu vi Ngự Không cảnh.

Nhưng có kỹ xảo cộng thêm lại không bình thường.


Phương Lãng vừa nói xong, tiếng nói lập tức hình tượng hoá, hóa thành hình ảnh vô số thần long màu tím bay về khắp nơi trong Thiên Nguyên Tông.

Chiêu thức đó lại làm vô số người phát điên.

Đạo âm hoá thực?!Đây là uy thế bực nào!Đây là người cảnh giới nào có thể làm được!Hay hắn thật sự là thần tiên?!……Không bao lâu sau, Tần Hạo, Hà Phong và Thẩm Lương đã xuất hiện, bay đến giữa không trung.

Khi bọn họ nhìn thấy thú cưỡi của Phương Lãng lại là một con Thần thú Phượng hoàng lửa trong truyền thuyết, ba người nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt không thể tin nổi.

Thần thú Phượng hoàng lửa!Cho dù là kỳ ấu niên cũng là Thần thú tu vi Kim Thần cảnh trung kỳ!Nếu tới kỳ trưởng thành, nó đủ để so sánh với người có tu vi Kiếp Thần cảnh đại viên mãn!Toàn bộ Thánh Vực Đông Phúc không ai có được một con thú cưỡi như vậy.

Trời ạ, ta đang nhìn thấy gì vậy?Ta là ai, ta đang ở đâu?…Trong ba người, chỉ có Thẩm Lương khiếp sợ rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Vừa rồi bọn họ còn lập kế hoạch mới nhất trong Bí Các, không ngờ Từ Trường Phúc này trực tiếp xông lên Tiên Nguyên Sơn.

Nếu hôm nay hắn ra tay.

Vậy thì cũng không còn chuyện gì liên quan đến “kế hoạch” nữa.

Bây giờ chưởng môn đã già.

Cả Thiên Nguyên Tông không có một ai có thể ngăn cản một kích của Từ Trường Phúc.

Thẩm Lương là người hiểu rõ thực lực của hắn nhất thông qua trận chiến trên Thiên Sơn.

Cho dù bây giờ nhớ tới vẫn làm người không rét mà run.

Hôm nay chỉ cần Từ Trường Phúc ra tay, chỉ sợ Thiên Nguyên Tông sẽ bị diệt chỉ trong một ngày.

Trừ khi chưởng môn còn có chuẩn bị.

.

 
Chương 47: 47: Đàm Phán Trong Bí Các Tống Kiếp


Giữa không trung.

Thẩm Lương luống cuống.

Giờ phút này, hắn đang âm thầm suy nghĩ.

Nếu hôm nay Từ Trường Phúc tới diệt tông môn, vậy hắn chỉ có thể rút lui trước thôi.

Chỉ cần còn núi xanh, lo gì không có củi đốt.

Cũng may hắn còn mấy tấm bùa Thần Hành nghìn dặm, cũng đủ để thoát khỏi đây!Thật ra đây cũng là suy nghĩ của Phương Lãng.

Trước khi tới, hắn đã chuẩn bị đầy đủ.

Bây giờ, thanh hệ thống của hắn đã ghép được một tấm thẻ Kiếp Thần cảnh đại viên mãn, mặt khác chỉ còn một tấm thẻ Kim Thần cảnh.

Mặt khác, túi càn khôn của hắn cũng chuẩn bị một xấp bùa Thần Hành nghìn dặm, chuyên môn dùng để chạy trốn.

Bùa Thần Hành chia ra làm trăm dặm và nghìn dặm, một tấm bùa Thần Hành trăm dặm trị giá 500 linh thạch, còn bùa Thần Hàng nghìn dặm lại trị giá gấp mười mấy lần.

Một tấm bùa Thần Hành mua với giá 6500 linh thạch, lại còn rất ít ỏi.

Nếu không phải trong khoảng thời gian này Hiên Viên Thành tạo mối quan hệ tốt với các phường chủ thì sao hắn có thể mua được một xấp.


Bây giờ có thẻ làm chỗ dựa, còn có bùa hỗ trợ, Phương Lãng mới dám nghênh ngang đến Thiên Nguyên Tông lãnh giáo như vậy.

Hơn nữa hắn tin rằng, Thiên Nguyên Tông căn bản không dám ra tay.

Điều quan trọng là hắn đột nhiên tới đây như vậy, bọn họ kinh hồn táng đảm còn không kịp, chỉ biết nghĩ phải làm thế nào đã tiễn hắn về, sao có thể suy nghĩ đối phó với hắn như thế nào được.

Giữa không trung, Phương Lãng ra vẻ cao thâm, quét mắt nhìn bọn họ một cái rồi nhẹ giọng mở miệng.

“Thẩm Lương lão đệ, đã lâu không gặp, gần đây có khoẻ không?”Phương Lãng vừa mở miệng đã hỏi thăm làm khoé miệng Thẩm Lương không khỏi co rút.

Trên Thiên Sơn, suýt nữa thì hắn bị một chưởng của Phương Lãng giết chết, bây giờ còn tới hỏi hắn có khoẻ không, buồn cười.

“May mà có Từ chưởng môn, xem như nhặt về một cái mạng.

”“Không có gì không có gì, ngươi đừng khách sáo.

” Phương Lãng mỉm cười trả lời.

Thẩm Lương: “…”Đại trưởng lão Tần Hạo thu liễm hơi thở tỏ vẻ tôn trọng.

“Bái kiến Từ chưởng môn.

”“Không biết Từ chưởng môn tới môn phái của ta có gì chỉ bảo.


”Phương Lãng khẽ xua tay rồi nói: “Chỉ bảo thì không dám nhận, hôm nay bản tôn tới là để lãnh giáo đạo pháp của Thiên Hư chưởng môn, mong chưởng môn quý phái chỉ giáo.

”“Chuyện này…”Nghe hắn nói vậy, đồng thời nhìn thấy những đám mây tím lượn lờ xung quanh làm đôi mắt của mọi người lập tức hiện lên sự cảnh giác.

Theo ý của hắn là muốn tìm chưởng môn so tài.

Nếu chưởng môn không chỉ giáo thì có phải ngươi còn chuẩn bị dùng lý do này để tàn sát tông môn của ta không?Nhìn đám người cảnh giác, Phương Lãng lập tức đen mặt.

Mẹ nó, các ngươi nghĩ linh tinh vừa thôi.

Bản tôn chỉ muốn hỏi mấy vấn đề rồi đi thôi, thật đó!Sau khi giằng co một lúc.

Thời gian thẻ kỹ xảo hết tác dụng cũng đến.

Muôn vàn mây tím xung quanh Phương Lãng tan đi.

Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đến lúc này, Phương Lãng mới biết vì sao bọn họ lại căng thẳng như vậy, hoá ra là bị thẻ kỹ xảo của hắn doạ sợ.

Bây giờ thì hay rồi.

Khí thế của hắn biến mất.

Đã tới lúc phải nói chuyện rồi.

Phương Lãng mở miệng nói: “Tuy lúc trước giữa hai phái chúng ta có một vài hiểu nhầm, nhưng hôm nay bản tôn tới cũng không có ý muốn làm kẻ địch với các vị, chỉ muốn gặp Thiên Hư chân nhân một lần, hỏi một vài vấn đề.

”“Nếu chưởng môn của quý phái không muốn, hôm khác bản tôn sẽ tới cửa.

”.

 
Chương 48: 48: Đàm Phán Trong Bí Các Tống Kiếp


Thấy khí thế của hắn biến mất, Tần Hạo và Hà Phong nhìn nhau, bọn họ còn đang do dự có nên tiếp đón bức tượng Phật này không.

Sau khi mở lá chắn ra, lỡ như đối phương đi vào tông môn rồi đột nhiên đổi ý thì phải làm sao?Trong lúc bọn họ đang do dự, một giọng nói già nua truyền đến từ bên trong Bí Các.

“Hai vị trưởng lão không được thất lễ, mời Từ chân nhân vào.

”Chưởng môn Thiên Hư truyền âm tới, Tần Hạo và Hà Phong cũng không do dự nữa.

Hai người lập tức vung tay lên, một lá chắn mở ra.

Hai người khom người đón chào.

Thẩm Lương đứng bên cạnh cũng khom người nghênh đón, nhưng hắn lại đang nghĩ, tại sao chưởng môn lại cung nghênh Từ Trường Phúc vào mà không chút nghi ngờ nào vậy?Hay là chưởng môn còn để lại lá át chủ bài?Hay là còn thứ gì đó có thể dựa vào?Nếu không, sao chưởng môn luôn cẩn thận vững vàng lại cho hắn vào một cách dễ dàng như vậy được?Phương Lãng thoải mái hào phóng cưỡi Tiểu Hồng đi vào Thiên Nguyên Tông dọc theo hướng âm thanh truyền tới.

Hơn nữa nghe giọng nói thều thào của Thiên Hư lão đạo, hắn có thể đoán ra Thiên Hư tu luyện gần nghìn năm đã gần đất xa trời.

Đi tới trước Bí Các, Thiên Hư đạo nhân lại truyền âm.


“Từ chân nhân, mời vào.

”Một cơn gió nhu hoà đẩy cánh cửa ra, Phương Lãng bước vào.

Lúc này, ba người Tần Hạo, Hà Phong và Thẩm Lương cũng đến, bọn họ đứng canh ngoài cửa.

Cùng lúc đó, xung quanh Bí Các, mấy trăm đệ tử cũng canh gác ở bên ngoài, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Bước vào trong Bí Các.

Thiên Hư đạo nhân đã ngồi xuống ghế chính, Phương Lãng vừa vào đã nhìn thấy hắn.

Thiên Hư chân nhân mặc một bộ áo đạo màu xanh, mái tóc bạc như sông dài, khuôn mặt đầy nếp nhăn, dáng người già nua, nhưng khí thế của chưởng môn một thế hệ vẫn còn.

Phương Lãng tìm lại trong ký ức, đã rất lâu rồi hắn chưa gặp được Thiên Hư.

Cho dù là tiệc mừng thọ lần trước hắn tới đây tham gia, Thiên Hư cũng chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người.


“Từ chân nhân, mời ngồi.

” Thiên Hư ngồi trên ghế, cánh tay nhẹ nhàng nâng lên ra hiệu.

Phương Lãng ngồi xuống rồi trộm mở Đạo Nhãn ra nhìn.

Nhìn số liệu này làm Phương Lãng không khỏi sửng sốt, dấu chấm hỏi này có nghĩa là gì thế?Có phải là người có cảnh giới cao quá, dựa vào thực lực của hắn bây giờ không thể đọc được thông tin của đối phương không?Hơn nữa, Phương Lãng không khỏi khẽ nheo mắt lại nhìn về phía căn phòng đằng sau màn che.

Ở đây còn có một cao thủ nữa!Lý do Phương Lãng biết bên trong còn giấu một vị cao thủ là bởi vì số liệu hiện ra đã bán đứng, chứ không phải là Phương Lãng tìm thấy hơi thở của hắn.

Dưới đôi mắt của thiên đạo, không gì có thể giấu giếm.

Tuy không nhìn thấy được dáng vẻ của người này, nhưng hệ thống Thiên Đạo đã biểu hiện số liệu.

Sau khi nhìn thấy, Phương Lãng cảm thấy hơi luống cuống.

Tống Kiếp này là đại năng tu tiên nào vậy?Tại sao trong ký ức của hắn không hề có người này?Sao người này lại xuất hiện ở Thiên Nguyên Tông?Người này còn là cường giả Kiếp Thần cảnh đỉnh phong Ngũ linh căn!Ngũ linh căn chính là kỳ tài có một không hai.

Bây giờ toàn bộ Thánh Vực Đông Phúc, ngoài bốn đồ đệ của hắn, người có thiên phú như vậy hẳn là không còn ai mới đúng?Khó trách Thiên Hư lão cẩu không sợ, hoá ra là còn giấu chiêu này.

Kể từ đó, có cường giả Kiếp Thần cảnh đại viên mãn ẩn giấu ở Thiên Nguyên Tông, tự nhiên cũng không sợ hắn đến gây chuyện nữa.

.

 
Chương 49: 49: Đàm Phán Trong Bí Các Tống Kiếp


Nhưng hắn cũng có thẻ Kiếp Thần cảnh, hơn nữa còn có linh khí không bao giờ cạn.

Cho dù đối mặt cũng không sợ đối phương.

Hắn chỉ tới hỏi vài vấn đề, sử dụng tấm thẻ bảo mệnh này một cách dễ dàng như vậy thật sự có hơi đáng tiếc.

Nhưng tới thì cũng tới rồi, nhìn xem tình hình thế nào đã.

Vừa rồi Phương Lãng chỉ nhanh chóng lướt qua, mặt ngoài cũng không có bất cứ dao động gì, vậy nên Thiên Hư lão đạo và Tống Kiếp ở bên trong không hề phát hiện ra.

Bọn họ cũng sẽ không ngờ Phương Lãng đã biết sự tồn tại của Tống Kiếp từ lâu, càng không biết Phương Lãng đang âm thầm nghiêm túc suy nghĩ lát nữa nếu đánh nhau mình nên dùng chiêu gì để giết hắn.

Sau một chén trà thơm, Thiên Hư truyền âm nói.


“Từ chân nhân, đã lâu không gặp.

”Phương Lãng buông chén trà xuống, hắn không nói nhiều mà đi thẳng vào vấn đề.

“Thiên Hư chân nhân, lần này tới, bản tôn có hai vấn đề muốn thỉnh giáo, hỏi xong sẽ đi.

”Thiên Hư đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó truyền âm: “Mời nói.

”Phương Lãng nhẹ giọng nói: “Vấn đề thứ nhất của bản tôn là, tại sao ngươi biết môn phái của ta giấu Thọ Nguyên Tiên Đan?”“Vấn đề thứ hai, vì sao các ngươi không biết xấu hổ tới ám toán bản tôn, một hai phải cướp được thứ này!”Khi hỏi tới vấn đề thứ hai, Phương Lãng nhìn chằm chằm vào Thiên Hư lão đạo, tư thế như đang nói một lời không hợp lập tức chiến.

Không sai, đây là đàm phán.

Trong suy nghĩ của Phương Lãng, kẻ mạnh nên nói chuyện như vậy.

Lần này tới đây, tuy hắn không chuẩn bị diệt Thiên Nguyên Tông, những cũng không định nể mặt bọn họ.

Thiên Hư chân nhân lại sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Từ Trường Phúc nói thẳng, khí thế bức người như vậy.

Người trước mặt hoàn toàn khác với Từ Trường Phúc trong suy nghĩ của hắn.

Đây còn là Từ Trường Phúc nữa không?Hơn nữa, theo như lời Thẩm Lương, Từ Trường Phúc còn có thêt luyện chế đan dược cấp bốn, Trú Nhan Đan này quả nhiên thần kỳ.


Thiên Hư chân nhân nhanh chóng thu lại suy nghĩ, ngay sau đó chậm rãi truyền âm: “Thọ mệnh của lão hủ sắp hết, vậy nên mới coi trọng hai viên Tiên Đan của quý phái.

Trước đây, lão hủ từng giao tiếp với Đại trưởng lão của ngươi, dùng vị trí của một tiên sơn khác trao đổi với ngươi, tiếc là ngươi không chấp nhận.

”“Rơi vào đường cùng chỉ có thể làm vậy.

Thứ lão hủ muốn không nhiều lắm, quý phái có hai viên Tiên Đan, lão hủ chỉ cần một viên.

Chỉ cần ngươi có thể dâng lên, vậy thì trong muôn vàn tiên sơn, Từ chân nhân có thể tuỳ tiện lựa chọn, xây dựng lại tông môn.

”“Đợi đã.

”Thiên Hư lão đạo nói là hai viên Tiên Đan mà không phải là một viên?!Sao hắn lại biết trong phái có hai viên?Chuyện dù là chưởng môn một thế hệ như sư phụ của hắn cũng không biết, một chưởng môn phái khác lại còn biết nhiều hơn cả bọn họ?Chuyện này không hợp lý.

Tổ sư gia truyền thừa xuống, trước nay chỉ nói trong phái có Tiên Đan, đặt ở phía Nam Thiên Sơn.

Còn chuyện có mấy viên thì tổ sư gia chưa bao giờ nhắc tới.


Vậy nên hắn và sư phụ hắn vẫn luôn cho rằng chỉ có một viên.

Sao Thiên Hư lão cẩu lại biết có hai viên?Phương Lãng mang theo thắc mắc nhìn hắn: “Mong Thiên Hư chân nhân trả lời thẳng vào vấn đề của ta, câu hỏi của bản tôn là tại sao ngươi lại biết môn phái của ta có Tiên Đan?!”Thiên Hư nhấp một ngụm trà rồi nói: “Sư tổ của ngươi, Thiên Tôn đạo nhân và ta có duyên gặp nhau vài lần, hắn chính miệng nói cho ta biết.

”“Chuyện này…”Phương Lãng đứng dậy, trong lòng thật sự muốn mắng to một câu, đi mẹ ngươi.

Tổ sư gia Thiên Tôn đạo nhân và hắn đều là ký chủ của hệ thống Thiên Đạo, cùng mang theo nhiệm vụ trăm năm.

Lúc ấy, Thiên Nguyên Tông cũng là một đối thủ cạnh tranh, sao hắn có thể nói chuyện Tiên Đan cho lão cẩu này biết được.

Sao thế, Thiên Tôn ngại không đủ nhiều bảo bối, cố ý tiết lộ cho ngươi làm người trong thiên hạ mơ ước à?Thiên Tôn nhàm chán như vậy chắc?Rảnh rỗi tìm việc để làm à!.

 
Chương 50: 50: Đi Tới Đổ Thạch Phường…


Đương nhiên, Thiên Hư hoàn toàn không biết gì về chuyện hệ thống Thiên Đạo.

Cho nên hắn mới dám nói vậy trước mắt Phương Lãng.

Hơn nữa, đây là chuyện mấy trăm năm trước, cho dù Phương Lãng không tin hắn cũng không có ai để kiểm chứng.

Đối với lý do vớ vẩn này của Thiên Hư, Phương Lãng cũng biết chắc chắn kế tiếp cũng không hỏi được thông tin hữu ích nào.

Lão già cẩn thận này tuyệt đối sẽ cắn chết lý do đó.

Thôi, có một số việc tự điều tra vậy.

Phương Lãng đứng dậy rồi nói: “Đúng là phái ta có hai viên Tiên Đan, nếu ngươi muốn, cho ngươi một viên cũng không sao.

”Thiên Hư nghe thấy vậy, bàn tay không khỏi khẽ run lên.

Nói chuyện lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn chủ động đứng lên nhìn về phía Phương Lãng, trong mắt là sự ngạc nhiên không nói nên lời.

“Nhưng…” Phương Lãng tiếp tục nói, “Muốn Tiên Đan kéo dài tuổi thọ của ngươi, vậy phải dùng toàn bộ Thiên Nguyên Tông để đổi.


”“Thiên Nguyên Tông, đổi?” Thiên Hư híp mắt lại nhìn chằm chằm Phương Lãng.

Phương Lãng khẽ mỉm cười rồi bước hai bước: “Không sai, lấy Thiên Nguyên Tông tới đổi!”“Ta cũng không cần các ngươi gia nhập phái Thiên Sơn của ta, ta chỉ cần Thiên Nguyên Tông các ngươi dọn khỏi Thánh Vực Đông Phúc, tất cả đệ tử cút ra khỏi Đông Phúc, không thừa một ai.

”“Đồng thời, tự tay huỷ hoại tiên mạch của Tiên Nguyên Sơn, sau đó dùng đại đạo thề vĩnh viễn không tiến vào chiếm giữ Địa Vực Đông Phúc.

”“Nếu có thể làm được, Thọ Nguyên Tiên Đan có thể dâng lên bất cứ lúc nào.

”…Thiên Hư chân nhân nghe mà ngây người.

Thế cũng xem là đàm phán điều kiện à?Tự tay phá huỷ tiên mạch của Tiên Nguyên Sơn?Làm toà tiên sơn này trở thành một ngọn núi hoang phế?Sao ngươi không diệt phái ta luôn đi?Còn muốn Thiên Nguyên Tông dọn ra khỏi Thánh Vực Đông Phúc…Thiên Hư chân nhân cảm thấy không hiểu, hắn hoàn toàn không biết ý của Phương Lãng là muốn thế nào.

Nếu đưa ra điều kiện là dùng Tiên Nguyên Sơn đổi thì cũng hợp tình hợp lý, nhưng nào có ai đưa ra điều kiện muốn huỷ diệt một toà tiên sơn đã nghìn năm chứ?Nghe thấy điều kiện này, người trong phòng không khỏi nhíu chặt mày như đang suy nghĩ gì đó.

Thiên Hư chân nhân truyền âm: “Từ chân nhân, những điều kiện mà ngươi nói, thứ cho lão hủ không làm được.

”Phương Lãng cười hai tiếng: “Ngươi không cần trả lời nhanh như vậy, bản tôn cho ngươi thời gian chậm rãi suy nghĩ.

”“Khi nào ngươi suy nghĩ cẩn thận rồi, muốn thay đổi, có thể đến Thiên Sơn tìm bản tôn.

”Phương Lãng nói xong cũng không chào tạm biệt mà đi thẳng ra Bí Các.


Hắn gọi Tiểu Hồng ra cưỡi Phượng hoàng rời khỏi đây.

Chỉ để lại Thiên Hư chân nhân ở bên trong rơi vào hỗn loạn.

Đồng thời, đám người Tần Hạo đứng ngoài cửa cũng không hiểu ra sao.

Chỉ có thể nhìn hắn ngửa mặt lên trời cười to đi ra ngoài, kiêu ngạo rời khỏi Tiên Nguyên Sơn.

Sau khi rời xa Tiên Nguyên Sơn, Phương Lãng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi ở trong Bí Các, khi hắn đưa ra điều kiện này, hắn rõ ràng cảm nhận được linh lực của người trong phòng dao động.

Hắn còn tưởng rằng muốn lãng phí một tấm thẻ cơ.

May mà mình chạy nhanh.

Lần này tới Thiên Nguyên Tông một chuyến, Phương Lãng cũng coi như là có thu hoạch.

Thứ nhất, hắn mượn cơ hội này nhắc nhở Thiên Nguyên Tông, làm bọn họ nhận thức lại Từ Trường Phúc hắn một lần nữa.

Cũng nói cho bọn họ biết từ nay về sau, Từ Trường Phúc ta là người không phải ai cũng có thể chọc, sau này tôn trọng ta một chút, đừng động tay động chân vào phái Thiên Sơn của ta.

Đồng thời, hắn cũng thăm dò thực hư của Thiên Nguyên Tông.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom