Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tôi! Cậu Gà Đẹp Nhất - Thủy Noãn Áp Tri

Tôi! Cậu Gà Đẹp Nhất - Thủy Noãn Áp Tri
Chương 40: Hai con gà (1)


Đỗ Cảnh Hú ngây người, hắn giơ cánh ra trước mặt, con gà trong gương cũng giơ cánh, hắn đá chân, con gà trong gương cũng đá chân.

"Đẹp quá." Quý Nguyễn si mê, liên tục tâng bốc: "Em chưa từng thấy con gà nào đẹp như anh hết."

"Là gà tình trong mộng của em."

Vừa nói Quý Nguyễn vừa giơ tay sờ đầu gà đủ màu ---

Mềm quá, thích quá.

Cậu kéo gà trống vào lòng, liên tục dụi vào người nó: "Đỗ Cảnh Hú ơi Đỗ Cảnh Hú à, em thích anh trong hình gà quá đi mất!"

Nếu có thể vĩnh viễn không biến lại thì càng tốt!

Đỗ Cảnh Hú muốn chết, hắn như mất linh hồn để mặc Quý Nguyễn làm gì làm.

Tại sao lại có thể như vậy?!

Tại sao hắn phải biến thành gà trống, thật khủng khiếp.

Không dám soi gương nữa.

Hắn muốn Quý Nguyễn lấy gương đi, nhưng vừa mở miệng –

"Cục ----"

Mới phát ra âm thanh đầu tiên Đỗ Cảnh Hú đã hết hồn, lời còn lại dính luôn trong họng.

Tại sao phải là tiếng gà?!

Chẳng lẽ, ngay cả tiếng người hắn cũng không nói được ư?

Hắn nhìn Quý Nguyễn, mỏ gà giơ lên, muốn thử lại ---

"Cụcccc cụcc."

Lại là hai tiếng gà.

Mắt Đỗ Cảnh Hú trợn tròn, "ngây như phỗng."

Quý Nguyễn mê mệt dụi vào mặt gà, hôn hai cái. Lúc nghe tiếng gà kêu, Quý Nguyễn ngẩng đầu nhưng không thấy Đỗ Cảnh Hú nói gì, cậu đoán hắn không quen nên dịu dàng sờ đầu hắn, nói: "Anh muốn nói gì cứ nói đi, em hiểu mà."

"Em biết, mới bắt đầu chắc chắn không quen, từ từ thôi."

"Lúc em mới học tiếng người cũng không quen, nhưng anh nhìn em bây giờ đi, sắp thi được chứng chỉ tiếng phổ thông cấp một luôn rồi."

Chứng chỉ tiếng phổ thông cấp một?

Còn giỏi hơn cả Đỗ Cảnh Hú, hắn chỉ có chứng chỉ cấp hai thôi.

Yêu quái bây giờ giỏi đến vậy sao!

Quý Nguyễn lại động viên hắn: "Tiếng gà của bọn mình không có chứng chỉ, nhưng chúng ta rất quan trọng kêu có hay hay không, âm có sáng hay không, anh chắc chắn làm được."

"Nào, lại đây gáy cho em nghe. Tranh thủ không có gà khác ở đây, em chỉ cho anh."

"Em gáy mấy trăm năm rồi, trên thế giới này không có con gà nào gáy hay hơn em đâu."

"Với dung mạo này, em cũng hạng nhất trong giới gà đó, bây giờ em nhường cho anh. Còn tiếng gáy, em sẽ dạy đến khi nào anh được hạng hai thì thôi."

Có lẽ ánh mắt của Quý Nguyễn quá nhiệt huyết, Đỗ Cảnh Hú bỗng muốn thử. Hắn nhìn Quý Nguyễn, Quý Nguyễn gật đầu khẳng định, ra hiệu hắn có thể bắt đầu.

Đỗ Cảnh Hú chớp đôi mắt nhỏ, há miệng: "Cục cục, cục..."

Tiếng kêu không khác gì tiếng cầu chì chập khi bị tàn pháo rơi vào.

Trong ánh mắt trong đợi đó, tiếng kêu đứt gãy tắt lịm.

Quý Nguyễn: "..."

Quý Nguyễn: "Không sao, chúng ta thử lại, anh nghe em làm mẫu này."

Quý Nguyễn ngửa đầu, cổ cong thành đường cung xinh đẹp.

"Ò ó o o ---"

Tiếng kêu có lực vang khắp căn phòng. Không biết có phải thẩm mỹ bị ảnh hưởng sau khi biến thành gà hay không mà tim Đỗ Cảnh Hú lại rộn lên sau khi nghe tiếng gà. Hắn cảm thấy tiếng kêu này vừa mạnh mẽ vừa ngầu, ngập tràn hormone giống đực, làm ánh mắt nhìn Quý Nguyễn cũng ngập tràn sùng bái.

Được gà trong mộng nhìn chăm chú như vậy, Quý Nguyễn ưỡn ngực đầy tự nào, gáy to hơn như muốn phô bày hết kỹ năng.

Quý Nguyễn: "Vậy đó, anh thử lại đi."

Đỗ Cảnh Hú run cánh, giương cổ gà, há miệng: "Cục ó o --"

"Không sao, ổn hơn rồi đó, làm lại nhé?"

"Cục cục o ---"

...

Lần thứ bảy.

"Cục ó..." Lần này đứt gánh giữa đường, không tiếp tục nổi.

Quý Nguyễn trầm mặt, ánh mắt có chút đáng tiếc: Gà đẹp như vậy, tại sao không học được cách gáy cơ chứ?

Nếu là ngày xưa, gà không biết gáy sẽ bị ăn thịt.

Nói thật, cậu hơi mất hứng với gà nam thần rồi.

Cái này có phải là sập phòng mà dân theo đuổi idol hay nói không?

Nhưng đối phương là Đỗ Cảnh Hú, buồn bã chỉ kéo dài một chút, Quý Nguyễn lên dây cót, sờ đầu gà an ủi hắn cũng như an ủi mình: "Không sao, hôm nay mình học đến đây thôi."

Đỗ Cảnh Hú như được thả. Hắn rũ đầu, không ngờ gáy khó học đến vậy, xem ra bình thường xem thường gà quá rồi.

Một suy nghĩ xẹt qua trong đầu hắn, hình như hắn quên mất chuyện gì đó gì phải. Chân gà vội vàng kéo ống tay áo của Quý Nguyễn, nhỏ giọng hỏi: "Cục cục cục cục cục?"

Anh sẽ không thế này mãi mãi chứ?

Quý Nguyễn: "Không phải, nhưng em không biết khi nào anh sẽ biến về lại. Thập Bát hơn nửa tháng, Nguyễn Đường bảy ngày."

Vậy thì tốt, không phải mãi mãi thì tốt rồi. Lo lắng của Đỗ Cảnh Hú giảm bớt phân nửa.

Nói không chừng mai là biến lại ngay. Thật ra Quý Nguyễn không hy vọng Đỗ Cảnh Hú biến về hình người nhanh như vậy, bởi vì Đỗ Cảnh Hú bây giờ thật sự rất đẹp trai.

Ngoại trừ việc gáy hơi dở.

Quý Nguyễn ngẫm nghĩ, nói: "Em biết tại sao anh không học được cách gáy rồi, mai em dắt anh đi chuồng gà."

"Ngoại ngữ mà, hoàn cảnh quan trọng nhất. Ngày mai đến chuồng gà, biết đâu anh tự học được lúc nào không hay thì sao."

Chuồng gà?!

Đỗ Cảnh Hú trầm mặt, hắn không dám gật đầu đồng ý, mặc dù đã biến thành gà nhưng hắn vẫn sợ khi nghĩ đến chuồng gà. Thậm chí hắn còn không dám nhìn bản thân trong gương.

Nghĩ đến việc ngày mai sẽ bị mấy trăm con gà bao vây, hắn chỉ cảm thấy có tiếng sét đánh đùng đùng trên đỉnh đầu, đời gà vô vọng.

Vô vọng thật, không biết cách gáy, chuồng gà không dám đi, hắn là một con gà không xứng chức.

Cho nên Đỗ Cảnh Hú tranh thủ nửa đêm trốn đi.

Khi nào hắn biến về người sẽ về. 
 
Chương 41: Hai con gà (2)


Đỗ Cảnh Hú nghĩ rất đơn giản, hắn sẽ đi nhờ xe trong im lặng, chạy ra biệt thự ngoài ngoại ô.

Nhưng hắn quên một chuyện: Mới làm gà, gáy còn không được thì làm sao có thể đi được.

Điều may mắn duy nhất là gà cũng đi bằng hai chân, điều này làm hắn ít nhất sẽ không vừa đi vừa té, nhưng tốc độ không đủ nhanh để hắn có thể trốn khỏi ánh mắt của con người.

Chứ đừng nói làm chuyện như đuổi kịp một cái xe để quá giang như Quý Nguyễn.

Hắn đi từ đêm khuya đến khi trời sáng, đi một chút nghỉ một chút. Người đi đường càng ngày càng nhiều, người chú ý đến hắn cũng càng ngày càng nhiều.

Hắn muốn bay lên chỗ cao để tránh, nhưng không biết dùng cánh. Hắn đập mấy cái mà vẫn bất động tại chỗ. Hắn chỉ có thể hoảng loạn né đám người.

Càng ngày càng nhiều người vây xem, có kha khá lý do để mọi người không bắt gà, ví dụ như:

Người qua đường A: Màu lạ như vậy, đừng nói là động vật bảo vệ cấp 1 của quốc gia nhé?

Người qua đường B: Đây chắc chắn là động vật bị tịch thu của tổ chức buôn bán nào đó, đừng có rớ vào, màu lông đặc biệt thật, đầu nó siêu buồn cười, làm gì có con gà nào có bộ lông thế này đâu chứ ~ không được, tôi phải quay thêm vài video, lỡ hot thì sao!!! Lại đây lại đây, lại đây nè, cục tác cục tác.

Người qua đường C: Tôi cũng quay, bọn tôi tag vài blogger, hỏi xem đây là con gì.

...

Sáu giờ sáng Quý Nguyễn dậy, cậu ngáp, nghiêng người sang bên cạnh, nhưng khi giơ tay ra sờ thì bên cạnh trống không.

Hả?

Quý Nguyễn mở mắt, nhìn một vòng.

"Đỗ Cảnh Hú?"

Gọi mấy tiếng cũng không ai trả lời, Quý Nguyễn đi lên đi xuống, đi ra đi vào tìm ba lần, kết quả chỉ thấy một tờ giấy viết vài chữ xiêu vẹo trên bàn:

[Đi mấy ngày, đừng tìm.]

Quý Nguyễn hết hồn, không kịp thay đồ đã vọt ra ngoài. Cậu vừa liên lạc cho quản lí khu dân cư, nhờ họ gọi cho cậu nếu như thấy một con gà trống xinh đẹp trong khu, sau đó cậu chạy khắp biệt thự, thậm chí còn vì tiện hơn mà trốn vào chỗ không có camera, cởi quần áo biến thành gà trống, bỏ điện thoại di động và quần áo lên cây.

Gà trống chạy vòng vòng trong khu, đột nhiên bay lên cây dòm dáo dác.

"Cục cục cục!"

Đỗ Cảnh Hú!

Không có ở đây!

Cậu xà vào lùm cây chỉ để lộ đuôi.

"Cục?"

Có đây không?

Không có!

Hồ nhân tạo Quý Nguyễn cũng đến xem, sân nhà nào cũng bay vào nhưng không thấy hắn đâu!

Quý Nguyễn sắp phát điên rồi. Gà trống đẹp như vậy ở ngoài một mình rất nguy hiểm.

Dễ bị người khác bắt về nuôi, thậm chí là làm thịt.

Cậu bay về trên cây biến thành người, sau khi mặc quần áo thì vào group chat, nhờ anh ngỗng và Thập Bát giúp.

Chưa để họ hỏi, cậu nói thẳng.

Quý Nguyễn: "Anh, Thập Bát, Đỗ Cảnh Hú biến thành gà chạy mất rồi!"

Hai người lập tức biết ngay là tác dụng phụ của khế ước, nhưng bây giờ không phải lúc kinh ngạc.

Ngỗng: "Có hình không? Gửi sang đây bọn anh tìm giúp cho."

Vịt: "Đúng á, bọn em tìm giúp."

"Ừ, để em gửi."

Cúp máy, Quý Nguyễn gửi hình vào.

Có tấm tranh thủ lúc Đỗ Cảnh Hú mơ màng để chụp, cũng có tấm chụp chung, một lần gửi mười mấy tấm.

- Cố Hồng là ngỗng: Được rồi.

- Quý Nguyễn là gà: Vâng vâng.

Thật ra cậu còn nhiều hình lắm. Hôm qua chụp biết bao nhiêu hình, ngay cả bản thân cậu còn không biết mình đã chụp bao nhiêu cơ mà.

Tất cả đều chụp cam thường, tấm nào cũng rất đẹp!

Càng xem càng nhớ Đỗ Cảnh Hú, rốt cuộc hắn đi đâu rồi...

Group chat Thành Yêu Trước Khi Dựng Nước có tin rất nhanh.

- Thiệu Thập Bát là vịt: Gà con, anh vào hotsearch xem đi!

- Thiệu Thập Bát: [LINK], phải ảnh không!

Trên weibo, một con gà lòe loẹt đứng vững vị trí thứ năm, nhấn vào thì thấy rất nhiều hình và video người qua đường đăng lên, cũng có rất nhiều người tag các blogger động vật triệu fans vào.

- Cư dân mạng 1: Éc éc éc éc éc éc rốt cuộc đây là giống gà gì thế @Mr Biết Tuốt V

- Cư dân mạng 2: Chụp ở đâu vậy, bây giờ tôi tới xem kịp không?

- Cư dân mạng 3: Màu này có phải do nhuộm không vậy? Chỉ là tôi tò mò không biết có ăn được hay không (nói thật, thèm quá, mập quá trời)

...

Bất kì bình luận nào muốn ăn Đỗ Cảnh Hú, Quý Nguyễn thẳng tay report hết.

Cậu sợ có người bắt Đỗ Cảnh Hú ăn thật.

Sau khi lướt hot search, cậu vội vàng dùng acc chính để đăng tấm hình mình chụp chung với Đỗ Cảnh Hú lên, ghi kèm hashtag.

Nhà thiết kế Quý may đồ rất đẹp V: Là gà của tôi, đang tìm gấp, mong mọi người giúp đỡ cung cấp manh mối, mọi chuyện cứ nhắn tin cho tôi, tôi nhất định sẽ hậu tạ. [HÌNH][HÌNH] #gà lòe loẹt# #Tìm gà#

Mới đăng không bao lâu, Thiệu Thập Bát, ảnh đế với anh ngỗng share về tường nhà.

Sau đó càng ngày càng nhiều người share, gà trống bảy màu bay lên hashtag hot nhất.

- Cư dân mạng a: Chời má! Tôi chú ý nhà thiết kế này lâu lắm rồi, chỉ dám nhìn thôi chứ không dám mua quần áo của ổng, không ngờ Bùi Thâm và Thiệu Liên cũng share, bọn họ quen nhau kìa, không thể tin được!

- Cư dân mạng b: Không chỉ thế! Tập đoàn Đại Nga share kìa, chủ tịch của bọn họ cũng share! Tui muốn cạp màn hình!

- Cư dân mạng c: Phổ cập kiến thức đây, tập đoàn Đại Nga là tập đoàn do công ty của Thiệu Liên và công ty của Qúy Nguyễn góp vốn [Cười]

- Cư dân mạng d: Tôi mới tìm hình xong, bọn họ đẹp trai lắm! Ai cũng đẹp theo kiểu riêng!

- Cư dân mạng e: Tôi không quan tâm, tôi phải đi tìm gà!

- Cư dân mạng f: Sau khi nhìn đồ của chủ nhân con gà thiết kế, tôi cảm thấy màu của nó cũng hợp lý lắm [đầu chó]

Cũng có người tag tên Quý Nguyễn, hỏi gà mua ở đâu, giống nào.

Nhà thiết kế Quýmay đồ rất đẹp V: Nhuộm, màu nhuộm thiên nhiên không độc, sẽ bạc màu. Gà rất dữ, nó mổ người, nhìn thấy thì báo địa chỉ là được, đừng làm phiền nó.

Dưới weibo là đủ loại bình luận khác nhau, có người chửi Quý Nguyễn vì nhuộm lông thú cưng, cũng có người đoán mò xem ai cho con gà cái tạo hình kia, Quý Nguyễn không có thời gian để ý mấy cái này. Cậu gửi bao lì xì cho người gửi địa chỉ, sau đó đưa xe cho Tiểu Xương, bản thân biến thành gà, đeo đồng hồ và điện thoại lên cổ, bay ra ngoài tìm Đỗ Cảnh Hú.

Lúc này hay kẹt xe, bay nhanh hơn là chạy.

Đỗ Cảnh Hú ơi, anh nhất định phải chờ em!
 
Chương 42: Hai con gà (3)


Đỗ Cảnh Hú hối hận rồi.

Hắn không nên xúc động chạy ra ngoài như vậy.

Lúc này hắn bị ba tên côn đồ chặn trong ngõ cụt. Hắn lùi về sau, hai cánh dán sát lên tường.

Hắn chưa bao giờ thấy con người cao như vậy!

Sắp mắc hội chứng sợ đồ vật khổng lồ rồi!

Chỉ có nửa ngày ngắn ngủi mà hắn đã thấy làm gà thật khó, bên ngoài quá nhiều nguy hiểm.

Chắc chắn ngày xưa Quý Nguyễn đã phải chịu không ít khổ.

"Nhanh lên Lý Tam, lấy cái lưới kia sang đây, tao lên bắt nó, hai bây đứng đây chặn đường. Giàu rồi giàu rồi."

Tên tóc vàng đi dép giơ hai tay ra trước, cong người, từ từ tiến lại Đỗ Cảnh Hú đang dán sát trên tường.

Cơ thể tên tóc vàng nhỏ xíu con, nếu Đỗ Cảnh Hú đang ở dạng người thì tên này hoàn toàn không có giá trị đe dọa. Nhưng bây giờ hắn là con gà không có giá trị võ lực nào, còn là một con gà có lông rực rỡ nữa chứ.

"Cục cục cục!"

Mày đứng im đó!

Hai mắt tên tóc vàng sáng lên: "Đừng sợ, bọn tao là người tốt. Để bọn tao bắt mày đi bán giá cao tí, mày coi như làm việc thiện."

Tóc đỏ và đầu trọc sau lưng gã cười vang, hai người xếp hàng lấp kín đầu hẻm.

Mắt thấy tóc vàng sắp nhào lên, Đỗ Cảnh Hú ngửa đầu ré lên ---

"Ò ó o o --"

Cứu mạng a a a a!

Mọi thứ diễn ra như trong phim anh hùng, khi mỹ nhân gặp nguy hiểm thì anh hùng xuất hiện, hơn nữa còn tự mang hiệu ứng slow motion, lúc này trong mắt Đỗ Cảnh Hú thật sự là slow motion siêu ngầu giống trong phim ấy ---

Hắn bất lực nhìn lên trời. Đột nhiên, một bóng người anh dũng lao ra từ bầu trời rộng lớn, đám mây ở đường chân trời đứng im bóng gà ấy như cao lớn tột cùng, khắc vào sâu trong đầu, chẳng khác gì thần tiên giáng thế.

Không gian khôi phục dòng chảy, gà trống đẹp trai đáp đất, hung hăng cản trước hắn. Mào gà đỏ tươi vẫn ngang ngược như xưa, nhưng cậu nghiêng đầu nhìn hắn, xem xem hắn có bị thương hay không trước.

Quý Nguyễn: "Cục cục cục?"

Anh có sao không?

Dịu dàng quá.

Gà bá vương chỉ dịu dàng với duy nhất mình hắn thôi!

Tim Đỗ Cảnh Hú đập rộn, lắc đầu máy móc như bị ai hớp hồn.

Giờ khắc này hắn chỉ cảm thấy gà trống trước mặt thật đẹp trai, thật anh dũng, quên luôn sợ là gì.

"Cục cục cục."

Núp sau lưng em, còn lại để em lo.

Dứt lời, gà trống xoay người, nhìn chằm chằm ba gã côn đồ, ánh mắt ác liệt nhuốm đầy sát khí.

Đầu trọc: "Đại ca ơi, con gà này dữ quá!"

"Có con, con gà thôi, sợ đếch gì!" Tóc vàng lùi về sau hai bước, quay sang bảo đầu trọc: "Sợ đếch gì, đi lên bắt hết! Nó có vẻ mắc đấy.""

"Đại ca, anh bắt đi, em cản đường cho anh!" Tóc đỏ nuốt nước miếng.

Ba thẳng côn đồ mặt non chẹt lãi nhãi, mày đưa tao tao đẩy mày, Quý Nguyễn không kiên nhẫn đến vậy, cũng không muốn cho bọn nó cơ hội lập kế hoạch. Cậu đập cánh, bay lên giơ chân, một cú đá đá bay một người, sức còn mạnh hơn một người đàn ông lực lưỡng 90kg, hơn nữa còn đánh liên hoàn theo thứ tự là tóc vàng, tóc đỏ và đầu trọc, đạp đến mức bọn nó ré lên, ôm đầu né trái né phải.

Lúc ba người thoát được vô tình té đập đầu vào nhau, lăn một vòng sau đó đứng dậy bỏ chạy.

Rất nhanh sau đó, trong hẽm cụt chỉ còn hai con gà và gió nóng thoát ra từ cục nóng lạnh.

Quý Nguyễn quay đầu nhìn Đỗ Cảnh Hú, biểu cảm tàn bạo biến đổi, đôi mắt đậu đen tủi thân. Cậu xông về phía Đỗ Cảnh Hú, con gà lớn hơn hắn kha khá chui vào lòng hắn. Đỗ Cảnh Hú giương cánh, miễn cưỡng lắm mới ôm được cậu.

Quý Nguyễn: "Cục cục cục."

Anh hù chết em rồi.

Đỗ Cảnh Hú cũng áy náy, nhỏ giọng nói: "Cục cục cục."

Xin lỗi, anh không nên chạy.

"Cục cục cục cục cục cục?"

Tại sao lại bỏ em, có phải anh không thương em không!

Gà trống lông cầu vồng lắc đầu, cánh ôm chặt hơn nữa, vội vàng giải thích. Hắn muốn đi đến khi nào quay lại thành người, hắn vẫn còn sợ gà.

Cục?

Sợ gà?

Quý Nguyễn nghiêng đầu nhìn hắn, nói: "Cục cục cục?"

Nhưng anh đang ôm em đấy thây, còn sợ không?

Lúc này Đỗ Cảnh Hú mới phản ứng được. Hắn bỏ cánh xuống nhìn Quý Nguyễn, sau đó ôm thêm cái nữa.

Hình như...không sợ nữa.

"Cục cục cục."

Ồ, anh không sợ.

Hai con gà mừng rỡ, chứng sợ gà chữa hết rồi!

Đỗ Cảnh Hú cảm thấy, có lẽ cảm nhận được gà bảo vệ mình nên không còn sợ nữa.

Quả nhiên tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược.

Quý Nguyễn thông báo cho Thập Bát và anh ngỗng là mình tìm được Đỗ Cảnh Hú rồi bằng điện thoại mình đang đeo trên cổ, nhờ anh ngỗng giúp kéo hotsearch xuống, cậu muốn dắt Đỗ Cảnh Hú đi chơi mấy ngày.

Cúp máy, Đỗ Cảnh Hú biết mình náo loạn như vậy, mang phiền đến cho rất nhiều người nên áy náy rũ đầu.

Quý Nguyễn giơ cánh, ngang ngược che hắn lại.

"Cục cục cục."

Không sao, chúng ta là người nhà, mang phiền cho nhau là bình thường thôi.

Đỗ Cảnh Hú cũng không rối rắm nữa. Hắn nghĩ thầm, nếu sau này bọn họ cần giúp gì, hắn cũng sẽ xả thân vì anh em.

Quý Nguyễn: "Cục cục cục."

Lên lưng em, em dắt anh đi chơi.

Vừa nói, cơ thể to ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Đỗ Cảnh Hú:"Cục?"

Người em sao vậy?

Quý Nguyễn kiêu ngạo ngẩng đầu: "Cục cục."

Em lớn hơn cỡ này nhiều lắm.

Cậu cao hai mét đó!

***

Trên đường nhỏ ít người qua lại, một con gà trống cõng một con gà trống khác nhỏ hơn chạy như bay trên đường, tốc độ nhanh đến mức chỉ có tàn ảnh, người qua đường có thấy thì cũng nghĩ nhìn nhầm, vì khi muốn nhìn lại thì hai con gà đã biến mất.

Đỗ Cảnh Hú nằm trên lưng Quý Nguyễn, cảm thấy tốc độ này còn kích thích hơn cả đua xe!

Đột nhiên hắn hiểu tại sao thần tiên lại nuôi thú cưỡi là động vật rồi.

Quý Nguyễn cõng Đỗ Cảnh Hú đến chuồng gà, nửa đường tranh thủ đi ké vài xe hàng lớn nên cả hành trình không mệt lắm.

Khi cậu và gà trống bảy màu xuất hiện, chuồng gà nổ tung.

"Cục cục cục cục cục cục cut!"

Không ngờ trên đời có gà trống đẹp đến vậy!

"Cục cục cục cục cục!"

Nhìn lông của ảnh đi, đẹp quá!

"Cục cục cục cục cục!"

Đẹp quá đi, là gà mái thì tốt rồi.

Chuồng gà hò hét ầm ĩ, Quý Nguyễn đằng hắng cục cục hai tiếng, sau khi bọn họ yên tĩnh lại mới tuyên bố.

"Cục cục cục"!

Đây là người yêu của tôi.

Hiện trường im đi một chốc, sau đó còn ồn hơn hồi nãy.

"Cục cục cục cục cục!"

Chỉ có người như vậy mới xứng với đại ca!

"Cục cục cục cục cục."

Hèn gì gà lãng tử không đồng ý cầu yêu của chúng ta, thì ra là do có đối tượng xinh đẹp đến vậy.

"Cục cục cục cục cục."

Tôi tuyên bố, anh ấy từ nay về sau là gà đep nhất chuồng gà số 83 của thôn Trương, chúng gà đồng ý không!

"Cục cục cục" "Cục cục cục."

Không ý kiến! Ủng hộ hai cánh hai chân!

Quý Nguyễn kiêu ngạo nhìn Đỗ Cảnh Hú, cậu cảm thấy Đỗ Cảnh Hú không chỉ là gà đep nhất chuồng gà số 83 của thôn Trương, mà là gà đẹp nhất Trung Quốc!

Đỗ Cảnh Hú im lặng không nói gì, hắn đang mừng mình có lông, không ai thấy hắn đỏ mặt.

Mẹ ơi hắn bị một đám gà phong làm gà đep nhất chuồng gà số 83 của thôn Trương, hắn từ chối danh hiệu này được không!

Ngại quá!

Điều làm Đỗ Cảnh Hú không nghĩ đến nhất là, bầy gà này, muốn tổ chức đám cưới cho hắn và Quý Nguyễn!
 
Chương 43: Hai con gà (4) (hoàn)


Trải nghiệm được một đàn gà cứ kêu cục cục, ầm ĩ đòi tổ chức đám cưới cho mình như thế nào?

Đỗ Cảnh Hú: Cảm ơn vì đã hỏi. Ban đầu cảm thấy hơi lố, tại tôi chỉ tạm biến thành gà mà thôi, bản chất của tôi vẫn là người. Nhưng sau đó thấy rất cảm động, tôi quyết định mua hết gà trong chuồng và cho tụi nó đến nông trường tư nhân, thuê người đến chăm sóc để bọn nó hưởng thọ mà chết.

Trong chuồng gà, gà trống cao to ngồi trên đống cỏ, kể lại những chuyện cho con gà trống màu cầu vồng bên dưới.

Mấy con gà khác cũng dự thính, vừa nghe vừa ngậm rơm trang trí "sảnh cưới" -- bọn nó muốn xây một ổ gà thật lớn.

Khi nghe gà trống từng đuổi kẻ ác, bảo vệ dân làng và gà trong làng, ai cũng rối rít khen ngợi.

Đỗ Cảnh Hú cũng nghe đến mức cảm xúc dâng trào, tự nhiên muốn đi mạo hiểm với Quý Nguyễn.

Quý Nguyễn đồng ý ngay, dắt Đỗ Cảnh Hú ra ngoài ngay tắp lự.

Mạo hiểm đơn giản lắm, trừng trị đám ngỗng hung thần ác bá trong thôn trước.

Quý Nguyễn: "Nhớ đám ngỗng ăn hiếp anh hôm bữa không? Hai ngày trước bọn nó bắt nạt nhóc con nhà này, đi, chúng ta đòi lại công lý cho thằng bé."

Đỗ Cảnh Hú nghe xong cũng tỉnh hồn, bây giờ hắn cóc sợ gà, ngỗng chỉ là chuyện muỗi.

Hắn hùng dũng oai vệ tràn đầy khí thế theo sau Quý Nguyễn. Bọn họ đá văng cửa chuồng gà để ra ngoài, đúng lúc thấy thằng nhỏ đang chơi trong sân, gáy còn dán băng.

Đứa nhỏ thấy Quý Nguyễn thì rất vui, chạy lon ton đến: "Gà ơi gà à, sao tháng này gà đến sớm thế. Gà bên cạnh đẹp quá, là bạn của gà phải không?"

Quý Nguyễn gật đầu, giơ cánh chỉ về phía nhà nuôi ngỗng trong làng, hất đầu với đứa nhỏ, ra hiệu nó đi cùng mình.

Đứa nhỏ lập tức chạy theo.

Hai con gà trống và một thằng nhóc đi tìm bầy ngỗng tính sổ.

Con gà trống to nhất đi đầu, sau lưng là gà trống nhỏ hơn và cuối cùng là đứa nhỏ mềm mềm.

Biểu cảm ai cũng nghiêm túc.

Đàn ngỗng ác bá đang tụ tập bên bờ sông, đột nhiên bọn nó cảm nhận được có luồng sát khí mạnh mẽ ùa đến, sát khí rất quen thuộc.

Con ngỗng đầu đàn kêu lên, đám ngỗng phân tán tụ lại một chỗ, đại ca ngỗng đứng chắn đằng trước.

Quý Nguyễn cản thằng nhóc lại, ra hiệu cho nó đứng đó đợi, đừng tiếp cận, còn cậu dắt Đỗ Cảnh Hú đi xuống giáp mặt với bầy ngỗng.

Quý Nguyễn: "Cục cục cục!"

Bọn mày ăn hiếp thằng bé phải không, xin lỗi mau.

"Quạc --"

Đại ca ngỗng không quan tâm lời Quý Nguyễn, nó xông lên, nó chưa quên đây là con gà lần trước đánh nó đâu!

Lần trước nó không đuổi kịp, lần này đừng hòng nó bỏ qua nữa!

Đỗ Cảnh Hú không nghĩ trận so tài này đột ngột như vậy, nhất thời luống cuống. Quý Nguyễn thì không, lúc đánh nhau với ngỗng đại ca, Quý Nguyễn còn có thời gian giải thích cho Đỗ Cảnh Hú, thuận tiện dạy kiến thức mới cho hắn luôn.

"Mượn lực để phản công, đi theo hướng nó tấn công, phá đòn của nó rồi giơ chân đạp."

"Tá lực đả lực, đá chân của một đứa, nó té sẽ làm đám sau té cùng."

"Điệu ngỗng ly sơn, giả vờ hụt chân, đại sát sau đó."

...

Đỗ Cảnh Hú học rất nhanh, chỉ một lát đã thuận lợi gia nhập trận chiến.

Cánh trái quạt ngang, cánh phải chém dọc, chân đạp, đầu cúi né...từng chiêu thức, từ vụng về đến thuần thục.

Hắn hiểu rồi!

Trận đại chiến này vui không tả, hai gà một trẻ nít chiến thắng.

Lần đầu tiên đại mạo hiểm thành công!

Quý Nguyễn đưa đứa nhỏ về nhà xong thì dắt Đỗ Cảnh Hú dạo một vòng quanh thôn, vừa lúc thấy có người cầm đá ném cún con nhà người ta.

Hai con gà nhìn nhau, đồng loạt xông đến đánh đuổi kẻ kia.

...

Đến tận khi trời sập tối, hai con gà mới kết thúc chuyến đi mạo hiểm này, về chuồng gà.

Lúc này, sảnh cưới cũng được trang trí xong xuôi.

Một cái ổ gà to, đường kính cả mét xuất hiện trên chỗ đất trống trong chuồng gà, xung quanh cắm lông gà đủ màu sắc, màu sắc phong phú rất đẹp.

Quý Nguyễn nói với Đỗ Cảnh Hú, tất cả lông gà đang cắm được chính gà trong chuồng tặng bọn họ.

Mỗi sợi lông đều là sợi bọn nó thấy đẹp nhất trên cơ thể bọn nó.

Đỗ Cảnh Hú sửng sốt, đôi mắt ướt át.

Hắn chỉ mới quen mấy con gà này mà thôi, thế mà bọn nó tặng hắn sợi lông gà đẹp nhất của bọn nó.

Đỗ Cảnh Hú cảm động rất nhiều. Hắn quyết định sẽ dưỡng lão cho đàn gà này, tránh bọn nó bị con người ăn thịt!

"Cục cục cục" "Cục cục cục."

Bắt đầu đi? Bắt đầu nào!

Dưới sự hối thúc của bầy gà, Đỗ Cảnh Hú và Quý Nguyễn đồng loạt chui vào trong ổ gà đứng.

"Ò o o o ---"

"Ò ó ò ò --"

"Ò o o ó, o o ò o ó ò ---"

...

Bọn gà trống gáy lên, gà mái cục cục bè cho bài hát của bọn nó, tất cả đều là lời chúc phúc từ tận đáy lòng của từng con gà một.

Đỗ Cảnh Hú nức nở, có ảo giác mình thật sự kết hôn. Hắn nhỏ giọng hỏi Quý Nguyễn: "Gà thật sự sẽ tổ chức đám cưới cho bạn của mình hả?"

"Hiển nhiên là không." Quý Nguyễn nói: "Nhưng ngày xưa em có nói với bọn nó con người sẽ tổ chức đám cưới trước khi giao phối."

Vừa dứt lời, đám gà cũng hát xong, bắt đầu bước tiếp theo.

"Cục cục cục!"

Đám cuới kết thúc!

"Cục cục cục!"

Cả hai có thể bắt đầu giao phối.

Dứt lời, hàng trăm đôi mắt đậu đen nhìn chằm chằm bọn họ.

Cứ như đang chờ họ giao phối.

Đỗ Cảnh Hú:???

Hắn nhìn Quý Nguyễn: "Em dạy tụi nó cái quỷ gì vậy."

Quý Nguyễn chớp mắt, mặt mày vô tội, cậu có ngờ bọn nó học sai đâu.

Thân gà chắc chắn không làm được gì, Đỗ Cảnh Hú không có sở thích đó, chứ đừng nói đến hiện trường thế này!

Quý Nguyễn làm người lâu như vậy rồi, cậu cũng không chấp nhận được, tuyên bố đám cưới kết thúc ngay tại chỗ.

Lúc bầy gà tản đi, bọn nó có vẻ hơi thất vọng.

Đỗ Cảnh Hú dở khóc dở cười.

Đám cưới kết thúc, bọn họ ở lại chuồng gà thêm hai ngày nữa, Quý Nguyễn chở Đỗ Cảnh Hú về nhà.

Sau khi về nhà, hắn biến trở lại thành người, cho Đỗ Cảnh Hú dịch vụ SPA siêu tốt.

Quý Nguyễn: "Sướng không?"

Gà trống cầu vồng gật đầu lia lịa.

Quý Nguyễn: "Sau này em biến thành gà, anh cũng phải mát xa cho em như vậy đấy."

"Cục cục cục."

Không thành vấn đề.

Hắn không còn sợ gà nữa, còn đích thân trải nghiệm làm gà, sau này chắc chắn có thể chăm sóc thật tốt cho Quý Nguyễn.

Nửa tháng sau, một tháng kết thúc, Đỗ Cảnh Hú và Quý Nguyễn đồng thời biến thành người khi mặt trời mọc.

Hai người kinh ngạc nhìn nhau, hơi không quen.

Đỗ Cảnh Hú: "Hình như anh, quen với việc làm gà trống rồi.."

Quý Nguyễn sáp lại, hôn hắn: "Làm người cũng tốt lắm, có thể hôn với làm này làm nọ."

"Nói cũng phải." Đỗ Cảnh Hú xoay người, hôn đáp lại...

**

Khi bầu trời có bông tuyết đầu tiên, Quý Nguyễn và Đỗ Cảnh Hú tổ chức đám cưới chính thức.

Khác với đám cưới của anh ngỗng và Thập Bát, đám cưới của Quý Nguyễn mời nhiều khách nhất, bởi vì bạn là người của họ không chỉ nhiều, bạn động vật của họ cũng rất nhiều.

Đám cưới của hai người diễn ra ở nông trường Đỗ Cảnh Hú mua. Tất cả gà trong chuồng gà kia đều có mặt, con nào cũng có ghế của riêng nó, bọn nó chứng kiến đám cưới dưới thân phận khách mời.

"Cục cục cục cục cục."

Thì ra đám cưới của con người trông như thế này.

"Cục cục cục cục cục."

Ko ngờ đại ca có hai hình dạng.

"Cục cục cục cục cục."

Nhưng đều rất đẹp!

"Cục cục."

Không sai.

HẾT TRUYỆN
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top