Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1747: Tiền truyện (19): Khi phép màu xuất hiện (1)


Dịch bởi Lá Mùa Thu

Nhà vô địch mùa giải thứ hai Liên minh Vinh Quang: chiến đội Gia Thế!

Trận chung kết vừa kết thúc, báo chí đưa tin ngợp trời. Nối tiếp mùa giải đầu tiên, Gia Thế thành công bảo vệ ngôi vương của mình.

Kết quả cuối cùng luôn là thứ giá trị hơn tất cả, nhưng trong mắt các tuyển thủ chuyên nghiệp, nó còn bao hàm một ý nghĩa đặc biệt khác.

Ý nghĩa ấy nằm ở trận chung kết, khi mà hạng mục đoàn đội chỉ cần hơn năm phút để phân định thắng thua.

"Chơi ngông" là đánh giá mà những góc nhìn chuyên nghiệp dành cho trận này. Một cuộc chiến được xem là đẳng cấp nhất Vinh Quang lại vì sự chơi ngông của hai đội mà mất đi cái mác cao sang người ta đã gán cho nó, trở về với bầu không khí sặc mùi lưu manh giang hồ thường thấy trong game online.

Gia Thế và Bá Đồ đều xuất thân đầu đường xó chợ, ngại gì dùng phương thức này viết nên một kết cuộc, một lời cáo biệt với quá khứ. Rồi từ đây, họ sẽ rũ bỏ hoàn toàn chất giang hồ ấy để khoác lên mình tấm áo chuyên nghiệp, thái độ chuyên nghiệp, tinh thần chuyên nghiệp.

Những thứ đó, có người cảm nhận được, có người không, cũng có người nửa này nửa nọ. Sống dưới thời đại chuyển đổi của Vinh Quang, mỗi người đều có một khởi đầu khác nhau, có tâm trạng và cảm thụ khác nhau. Nhưng trong tương lai sắp tới, tất cả những người chấp nhận bước lên sàn đấu này đều chỉ còn chung một mục đích: Thắng lợi, vô địch!

Mỗi mùa hè sẽ vì mục đích ấy mà bắt đầu.

Một giờ nữa, chiến đội Vi Thảo sẽ tổ chức họp báo nhằm công bố chính thức những thay đổi trong đội hình và đường lối, mục tiêu cho mùa giải mới. Tuy nhiên, người Vi Thảo biết rằng đó không phải thông tin quan trọng nhất. Mượn cuộc họp báo, Vi Thảo sẽ giới thiệu một gương mặt mới, một thành viên sắp đứng vào hàng ngũ chủ lực, một tân binh được toàn Vi Thảo gửi gắm hi vọng.

Vương Kiệt Hi ngồi trong phòng nghỉ, chờ họp báo bắt đầu.

Là nhân vật chính của ngày hôm nay, nhưng cậu không hề căng thẳng hay quá rạo rực. Đội trưởng bảo rằng cậu là chiến tướng trời sinh, phải đứng giữa nơi trận tiền. Vương Kiệt Hi chỉ cười. Cậu không biết mình sẽ ra sao ở nơi trận tiền ấy, nhưng một buổi họp báo thì chẳng có gì lớn lao, dù cậu sắp trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn trong đó.

“Tiểu Vương, chuẩn bị sao rồi?” Người phụ trách truyền thông của Vi Thảo đi vào phòng nghỉ, thấy Vương Kiệt Hi ngồi chờ thì hỏi.

"Không vấn đề ạ." Vương Kiệt Hi nói. Nhân vật chính dĩ nhiên sẽ phát biểu trong họp báo, chiến đội sợ một tân binh như cậu lóng ngóng, bèn viết sẵn một bài, cậu chỉ cần đọc theo là được. Vương Kiệt Hi không ưng lắm những lời sáo rỗng, nhưng sẽ tích cực hợp tác nếu chiến đội yêu cầu.

“Tốt, không cần phải căng thẳng. Anh bận chút chuyện trước nha.” Người phụ trách truyền thông cười với cậu.

“Vâng ạ.” Vương Kiệt Hi lễ phép đứng dậy.

Trước khi ra khỏi cửa, người phụ trách truyền thông liếc mắt nhìn thấy ly nước Vương Kiệt Hi cầm trong tay.

“Đừng uống nhiều nước quá.” Anh ta lại dặn dò một câu.

Vương Kiệt Hi gật đầu cười. Chiến đội quả thật quan tâm cậu từng li từng tí.

Sau đó trong phòng nghỉ chỉ còn lại một mình cậu. Vương Kiệt Hi yên lặng ngồi một chỗ không làm gì, cho đến khi cửa phòng mở ra lần nữa.

Phương Sĩ Khiêm.

Tân binh Vi Thảo mùa trước, vừa ra mắt đã chiếm ngay slot trị liệu chủ lực. Nếu không phải cặp át chủ bài Bách Hoa là Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc thống lĩnh chiến đội đánh cả Liên minh tan tác, Phương Sĩ Khiêm ắt đã là chú lính mới gây bất ngờ nhất mùa giải.

Vào mùa giải thứ ba này, Phương Sĩ Khiêm không còn tính là tân binh nữa mà đã có thể xem như tiền bối với một Vương Kiệt Hi đang chuẩn bị gia nhập Liên minh. Thấy cậu ta vào phòng, Vương Kiệt Hi lại đứng dậy chào. Phương Sĩ Khiêm chỉ gật đầu chứ không nói tiếng nào, ngồi xuống một bên.

Cậu ta không nói chuyện với Vương Kiệt Hi, chỉ ngậm miệng ngồi đó với vẻ mặt hết nhăn nhó đến trầm tư. Vương Kiệt Hi quan sát thấy thế, bèn im lặng theo.

Cậu nhớ không rõ bắt đầu từ lúc nào mà Phương Sĩ Khiêm đã vác bộ mặt khó coi này như một thương hiệu. Hình như từ khi Vi Thảo bị Gia Thế loại khỏi bán kết nhỉ? Nếu nhớ không lầm thì có lẽ là vậy.

Ban đầu cậu không để ý lắm, chiến đội bị loại mà, có ai vui được đâu? Nhưng gần hai tháng đã trôi qua, mùa giải mới sắp khởi tranh, mọi người ai cũng rộn ràng mà Phương Sĩ Khiêm vẫn cứ âu sầu rầu rĩ, làm Vương Kiệt Hi chẳng hiểu nổi. Vì không tiếp xúc nhiều, cậu không tiện hỏi han, chỉ loáng thoáng cảm thấy cái sự không vui của Phương Sĩ Khiêm có dính dáng đến mình.

Lý do?

Vương Kiệt Hi không rõ.

Chắc chắn không phải vì vấn đề cạnh tranh mà phát sinh mâu thuẫn thường xảy ra trong các chiến đội. Nghề của Phương Sĩ Khiêm là trị liệu, hầu như không có chuyện cạnh tranh với các tuyển thủ khác.

Phương Sĩ Khiêm cũng phải tham gia họp báo. Với phong độ xuất sắc ở mùa giải trước, cậu ta được khen là tuyển thủ trụ cột gồng gánh Vi Thảo.

Trong khi đó, Vương Kiệt Hi sắp trở thành nòng cốt mà Vi Thảo muốn nâng đỡ.

Chắc không phải tại chuyện này đâu ha? Sắp đến giờ họp báo, Vương Kiệt Hi bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng. Cậu không khỏi gãi đầu, nhưng cũng chẳng biết nên nói gì.

Hai người nín thinh ngồi chung một phòng, mãi đến khi có người mở cửa.

“Đội trưởng.” Nhìn thấy người đi vào, Phương Sĩ Khiêm bật dậy. Vương Kiệt Hi bên kia cũng đứng lên, có chút ngạc nhiên với phản ứng vồ vập của Phương Sĩ Khiêm.

"Hai cậu đến rồi à?" Đội trưởng Vi Thảo Lâm Kiệt đi tới, nở nụ cười với cả hai. Danh sách tuyển thủ dự họp báo hôm nay chỉ có ba người bọn họ: đội trưởng Lâm Kiệt, cựu tân binh Phương Sĩ Khiêm giỏi giang và tân tân binh Vương Kiệt Hi sắp được Vi Thảo lăng xê.

“Vâng ạ.” Phương Sĩ Khiêm nhìn Vương Kiệt Hi rồi đáp. Vương Kiệt Hi bỗng nhiên phát hiện, khi có mặt Lâm Kiệt, vẻ mặt tối tăm của Phương Sĩ Khiêm lập tức bị giấu nhẹm.

Hóa ra tên này cố tình thể hiện thái độ với mình thật à?

Vương Kiệt Hi nghĩ vậy, không khỏi cảm thấy khó chịu đôi chút.

“Ừ, hai đứa ngồi hết đi!” Lâm Kiệt ra hiệu với hai cậu.

“Đội trưởng, anh ngồi đi.” Phương Sĩ Khiêm lui qua một bên, muốn nhường Lâm Kiệt chỗ của cậu ta.

Nịnh hót à?

Vương Kiệt Hi đứng một bên lạnh lùng nhìn, tự ngồi xuống chỗ cũ, càng lúc càng không vừa mắt với Phương Sĩ Khiêm.

“Cậu ngồi đi, cậu ngồi đi.” Lâm Kiệt từ chối liền miệng, ấn Phương Sĩ Khiêm xuống ghế, kéo một băng ghế khác gần đó sang ngồi đối diện hai cậu.

Đối với vị đội trưởng Vi Thảo này, Vương Kiệt Hi rất có hảo cảm. Trình Vinh Quang của anh không phải hàng top, càng không sánh nổi những đại thần đỉnh cấp như Diệp Thu hay Hàn Văn Thanh, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến lòng tôn kính của đội viên Vi Thảo dành cho anh. Anh không dùng thực lực, mà dùng sức hút từ nhân cách của bản thân để lãnh đạo đội viên, dẫn dắt Vi Thảo. Còn cái người đang ngồi kế bên mình, trình thì cao đấy, cơ mà... Vương Kiệt Hi chưa gì đã cảm thấy mệt óc với kiểu đồng đội như Phương Sĩ Khiêm.

“Mùa giải sau, trông vào các cậu rồi ha!” Lâm Kiệt mỉm cười.

“Vâng.” Phương Sĩ Khiêm lập tức đáp, còn Vương Kiệt Hi chỉ gật đầu. Phương Sĩ Khiêm đã thích thể hiện trước mặt đội trưởng thì cứ để cậu ta vênh váo đi! Vương Kiệt Hi thầm nghĩ.

“Vương Kiệt Hi.” Ai ngờ Lâm Kiệt gật đầu với Phương Sĩ Khiêm xong, ánh mắt lại quay qua Vương Kiệt Hi.

“Đội trưởng.” Vương Kiệt Hi nhìn Lâm Kiệt.

“Anh đã bàn với bên câu lạc bộ rồi, bọn anh nhất trí cho rằng cậu có thể đảm nhận trọng trách lớn hơn nữa.” Lâm Kiệt nói.

“Dạ?” Vương Kiệt Hi hoang mang, không hiểu Lâm Kiệt nói vậy có ý gì.

Vẻ đau đớn thoáng hiện trên gương mặt Phương Sĩ Khiêm. Cậu biết, cái gì tới sẽ tới, nhưng cậu không muốn. Nhiều lần Phương Sĩ Khiêm ước mong đội trưởng sẽ thu hồi quyết định, còn tìm đội trưởng bàn về khả năng hai người cùng tồn tại trong đội hình. Thế nhưng cuối cùng, mọi thứ vẫn không thay đổi, Lâm Kiệt vẫn đi theo ý định ban đầu của mình.

Lúc này, máu nóng dồn lên đầu Phương Sĩ Khiêm, cậu muốn ào tới bịt miệng Lâm Kiệt, không cho anh nói tiếp. Dĩ nhiên cậu không ấu trĩ đến thế, đành ngồi buồn bã một bên. Vương Kiệt Hi đang nghĩ ngợi về câu nói của Lâm Kiệt, hoàn toàn không để ý thấy thái độ của Phương Sĩ Khiêm.

“Cậu thì sao?” Lâm Kiệt nói tiếp, “Cậu có lòng tin đảm đương thêm nhiều trọng trách hơn nữa hay không?”

“Em vẫn chưa hiểu lắm.” Vương Kiệt Hi hồ nghi, “Thêm nhiều trọng trách hơn nữa... nghĩa là sao ạ?”

“Vương Bất Lưu Hành.” Lâm Kiệt nói.

Vương Kiệt Hi sững sờ. Chỉ mới nghe thấy bốn chữ này, tim của cậu đã đập thình thịch.

Vương Bất Lưu Hành, tài khoản đang được cầm bởi Lâm Kiệt, nghề nghiệp ma đạo học giả, con át chủ bài của chiến đội Vi Thảo.

Game Vinh Quang có một hệ thống công cụ, gọi là công cụ chế tạo trang bị, người chơi có thể nhờ vào nó mà tự mình chế ra trang bị mạnh hơn cả đồ cam vốn đã xịn xò nhất game. Đồ tự chế có chữ màu bạc nên thường gọi là trang bị bạc. Tính đến hiện tại, giới Vinh Quang chưa có nhiều trang bị bạc có giá trị thực sự vượt qua đồ cam, vũ khí bạc lại đặc biệt ít.

Chiến mâu Khước Tà của Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu là nổi danh nhất trong đó. Từ game đến đấu trường chuyên nghiệp, nhờ thanh chiến mâu này, hắn mới đánh đông dẹp bắc, ngự trị trên tất thảy các nhân vật khác. Tính luôn Nhất Diệp Chi Thu, lượng nhân vật có vũ khí bạc trong Liên minh chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Sách Khắc Tát Nhĩ của Lam Vũ sở hữu thủ trượng bạc: Bàn Tay Tử Vong.

Đại Mạc Cô Yên của Bá Đồ sở hữu bao tay bạc: Liệt Diễm Hồng Quyền.

Ngoài ra có thêm Quét Đất Dâng Hương của Hoàng Phong với chiến liêm bạc: Tức Tử Lĩnh Ngộ.

Cuối cùng, chính là Vương Bất Lưu Hành của Vi Thảo với chổi bạc: Diệt Tuyệt Tinh Trần.

Chỉ thế, không hơn.

Các chiến đội đang đầu tư mạnh cho việc nghiên cứu công cụ chế tạo trang bị, mùa giải kế tiếp hẳn sẽ có thêm nhiều trang bị bạc và vũ khí bạc xuất hiện. Nhưng nếu chỉ xét hai mùa giải đầu, vũ khí bạc có vỏn vẹn năm món này thôi.

Vương Bất Lưu Hành và chổi bạc Diệt Tuyệt Tinh Trần là cái tên kém sắc nhất trong danh sách trên, do thành tích Vi Thảo không cao, mà chính bản thân Vương Bất Lưu Hành cũng chẳng có pha highlight để đời nào.

Không phải vì Vương Bất Lưu Hành không đủ mạnh, hay vũ khí bạc Diệt Tuyệt Tinh Trần là hàng lởm. Chẳng qua, người cầm Vương Bất Lưu Hành - Lâm Kiệt, đội trưởng Vi Thảo - có cái trình không hề vượt bậc. Nếu so với chủ nhân bốn món vũ khí bạc còn lại, họa may anh ta chỉ ngang tầm đội trưởng Lam Vũ là Ngụy Sâm lúc phong độ trượt dốc hồi mùa giải trước.

Cũng bởi phong độ đáng buồn, Ngụy Sâm đã để lại Lam Vũ và ra đi trong cúi đầu. Ngoại giới đồn vậy. Còn cái trình "không vượt trội lắm" của Lâm Kiệt thì chẳng phải điều bí mật gì, tự bản thân anh cũng không bao giờ kiêng kỵ mà còn thường xuyên đem ra tự giễu, nói mình là cục tạ của đồng đội.

Bây giờ, Lâm Kiệt đột nhiên đề cập đến Vương Bất Lưu Hành.

Thời gian bỗng như ngừng trôi, căn phòng trở nên vô cùng tĩnh lặng. Vương Kiệt Hi cảm giác như nghe được tiếng tim mình đập, cậu mang máng hiểu ra điều gì đó. Thế nên, giây phút này mới dài đến thế.

Rồi cậu nghe thấy Lâm Kiệt nói tiếp: "Anh và câu lạc bộ đều đồng thuận rằng, Vương Bất Lưu Hành giao cho cậu là sự sắp xếp tốt nhất. Chỉ không biết cậu nghĩ sao?”

“Em…” Vương Kiệt Hi không khỏi phấn khích. Cậu có thể nghĩ sao nữa? Có bất kỳ tuyển thủ chuyên nghiệp nào lại không khát vọng được khiển nhân vật hàng đầu, cầm món vũ khí hàng đầu cơ chứ?

Thái độ của Vương Kiệt Hi bị Phương Sĩ Khiêm nhìn thấy. Tuy không lên tiếng, Phương Sĩ Khiêm không mê nổi vẻ nhiệt tình và hớn hở rõ rệt kia.

Tuy nhiên, Vương Kiệt Hi đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Cậu không vội ảo tưởng về một Vương Bất Lưu Hành dưới tay mình. Cậu nghĩ ngay đến một mâu thuẫn sẽ vì vậy mà nảy sinh.

“Còn đội trưởng thì sao?” Cậu hỏi.

Câu hỏi này ít nhiều xoa dịu Phương Sĩ Khiêm, nhưng dĩ nhiên, Vương Kiệt Hi nào có tâm trí để ý vẻ mặt của người ngồi cạnh.

“Anh?” Lâm Kiệt cười cười, “Cậu khoan hẵng lo cho anh, nói cậu trước, có lòng tin cầm Vương Bất Lưu Hành hay không?”

Vương Kiệt Hi im lặng.

Sau khoảnh khắc phấn khích ngắn ngủi vì tin mừng khủng, cậu vẫn ý thức được rằng đây là giới chuyên nghiệp chứ không phải trong game. Trong game, nhặt được món hàng ngon thì là số hên, cứ mặc sức hưởng thụ. Còn ở chiến đội Vi Thảo, Vương Bất Lưu Hành mang trên mình một ý nghĩa rất đặc biệt.

Đó là cây cột chống trời của Vi Thảo. Người nào cầm được Vương Bất Lưu Hành trong tay, người đó sẽ trở thành át chủ bài của Vi Thảo.

Thứ mà Vi Thảo muốn trao cho cậu không phải một món vũ khí buff sức mạnh đơn thuần. Cũng như Lâm Kiệt đã nói từ đầu: một trọng trách to lớn, đổ lên vai người tuyển thủ trụ cột nhất.

Trước hôm nay, người đó là Lâm Kiệt.

Trình của anh không imba nhất, nhưng người Vi Thảo ai cũng quy thuận dưới trướng anh. Bởi vậy mới thấy, cái ghế át chủ bài đâu chỉ có trình là ngồi được, mà còn phải đóng vai trò bức tường thành vững chãi, nơi mọi người có thể gửi gắm niềm tin.

Mình... đủ sức không?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1748: Tiền truyện (20): Khi phép màu xuất hiện (2)


Dịch bởi Lá Mùa Thu

Vương Kiệt Hi không trả lời ngay mà cẩn thận cúi đầu ngẫm nghĩ, sau mới ngẩng đầu nhìn Lâm Kiệt: "Em nghĩ em có thể."

"Tốt!" Nụ cười của Lâm Kiệt càng thêm hài lòng. Lúc Vương Kiệt Hi trầm tư, anh đã lo lắng cậu sẽ thoái thác vì không đủ tự tin. Lòng tự tin có thể nuôi dưỡng từ từ, nhưng không sánh bằng bản thân có sẵn. Xét ra, Lâm Kiệt kỳ vọng rất cao ở Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi cần thời gian suy nghĩ không phải vì xoắn xuýt hay do dự, mà cậu đã cân nhắc kỹ càng, tự hỏi bản thân có đảm đương nổi trọng trách ấy không, sau đó mới đưa ra câu trả lời khẳng định. Không chỉ tự tin, cậu còn rất lý trí.

Lâm Kiệt kỳ vọng đã cao, Vương Kiệt Hi còn tuyệt vời hơn cả anh tưởng tượng.

"Tốt lắm." Anh lặp lại lời khen từ tận đáy lòng và càng yên tâm hơn với điều sắp làm kế tiếp.

"Nếu vậy, anh sẽ giao cho cậu thêm một nhiệm vụ quan trọng nữa." Lâm Kiệt nói.

"Vâng?" Vương Kiệt Hi ngạc nhiên nhìn anh.

"Chức đội trưởng của anh, cậu cũng cầm luôn đi!" Lâm Kiệt bình thản nói.

"Đội trưởng?!" Vương Kiệt Hi kinh hoảng kêu lên, mà Phương Sĩ Khiêm bên cạnh đã bật dậy.

Lâm Kiệt không những không thay đổi quyết định như mong ước của Phương Sĩ Khiêm, ngược lại còn thực hiện triệt để hơn, đem cả chức đội trưởng giao lại cho Vương Kiệt Hi. Anh định làm gì? Muốn ra đi như Ngụy Sâm của Lam Vũ sao? Đó sẽ là điều bất cứ người Vi Thảo nào cũng không muốn nhìn thấy.

"Em không đồng ý." Phương Sĩ Khiêm bất chấp tất cả, kêu lên.

Vương Kiệt Hi nhìn sang Phương Sĩ Khiêm, thấy trong mắt cậu ta có kinh ngạc, có bất cam, chống cự, và... chút gì đó như khủng hoảng. Cậu ta đã gạt bỏ Vương Kiệt Hi khỏi ánh nhìn, quên luôn mọi tức tối khó chịu với sự đồng ý của Vương Kiệt Hi. Tâm trí cậu ta chỉ còn để trên người đội trưởng Lâm Kiệt.

Vương Kiệt Hi bỗng hiểu ra tất cả.

Thái độ u uất của Phương Sĩ Khiêm thời gian qua là do đã biết ý định của Lâm Kiệt từ sớm. Cậu ta không phải ghen ghét với sự nâng đỡ của chiến đội dành cho Vương Kiệt Hi, cậu ta chỉ không chấp nhận việc Lâm Kiệt buông tay với Vương Bất Lưu Hành, nhường lại vị thế át chủ bài Vi Thảo. Nói đơn giản, là những suy nghĩ ấu trĩ kiểu "nếu không có chú mày, chuyện này sẽ không xảy ra".

Mà có vẻ như Phương Sĩ Khiêm không biết chuyện Lâm Kiệt muốn nhường lại chức đội trưởng cho Vương Kiệt Hi. Cậu ta kinh ngạc và sợ hãi đến mức mất kiềm chế.

Phương Sĩ Khiêm sợ hãi điều gì? Một hệ quả khủng khiếp sẽ đến sau quyết định của Lâm Kiệt.

Tài khoản đang cầm đã nhường, vị thế át chủ bài đã nhường, đội trưởng cũng không đảm nhiệm, vậy Lâm Kiệt còn ở lại Vi Thảo làm gì?

Chẳng làm gì hết!

Thế nên, ẩn giấu phía sau việc này là ý định giải nghệ của Lâm Kiệt. Anh muốn giao lại toàn bộ chiến đội Vi Thảo cho Vương Kiệt Hi.

"Em không chịu đâu!" Phương Sĩ Khiêm khăng khăng. Cậu biết mình không có tư cách hay lập trường để phản đối, nhưng đây là phản ứng của cậu, ý nghĩ của cậu. Lâm Kiệt đem nhường thẻ tài khoản và vị thế trong đội hình cũng thôi, nhưng bỏ Vi Thảo ra đi ấy à? Vị đội trưởng đã luôn quan tâm từng chút, dẫn đường cả đội tiến về phía trước, sắp phải ra đi ấy à?

Không chịu!

Không cho đâu!

Phương Sĩ Khiêm ra sức lắc đầu, mong Lâm Kiệt rút lại lời đã nói. Lâm Kiệt chỉ mỉm cười nhìn cậu, nụ cười tươi sáng mà ấm áp. Những lúc Phương Sĩ Khiêm tỏa sáng trên trận hay suy sụp vì xuống phong độ, Lâm Kiệt đều mỉm cười như thế mà khen ngợi cậu, an ủi cậu, cổ vũ cậu. Nụ cười của anh trấn an cậu, giúp cậu hòa vào giới chuyên nghiệp, xua tan mọi cáu kỉnh của cậu...

"Việc này anh đã bàn với bên phía câu lạc bộ rồi." Lâm Kiệt nhìn về Vương Kiệt Hi, nói tiếp, "Dĩ nhiên, bọn anh vẫn sẽ tôn trọng ý nguyện của cậu."

"Nhưng anh rất mong... cậu có thể đồng ý, vì anh cảm thấy đây là quyết định tốt nhất cho Vi Thảo. Xin lỗi, làm thế này có phần ích kỷ, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người cậu." Lâm Kiệt nói.

"Em.." Lần này, Vương Kiệt Hi hơi đắn đo. Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu đồng ý tiếp nhận một tài khoản mạnh, cũng chịu thử sức với cương vị át chủ bài. Nhưng... làm đội trưởng lãnh đạo cả một chiến đội ư? Cậu chỉ là một tân binh, mỗi một đồng đội tương lai đều là tiền bối, kinh nghiệm chinh chiến hơn cậu gấp bội...

Làm át chủ bài, có trình là được. Làm đội trưởng, chỉ thế thôi thì chưa đủ.

Mình có thật sự đủ sức?

Vương Kiệt Hi thiên về từ chối. Vô tình liếc nhìn Phương Sĩ Khiêm bên cạnh, cậu phát hiện Phương Sĩ Khiêm cũng rất căng thẳng, đang giương đôi mắt trông mong nhìn mình.

Phương Sĩ Khiêm biết một khi Lâm Kiệt đã quyết định thì sẽ không thay đổi dù mình có làm nư thế nào. Chỉ còn một cách là Vương Kiệt Hi từ chối, Lâm Kiệt nhất định sẽ không làm khó cậu ta. Con người Lâm Kiệt là thế đấy, trước giờ chưa từng ép buộc bất kỳ ai.

Vương Kiệt Hi nhìn ra Phương Sĩ Khiêm muốn mình làm gì.

Như vậy cũng tốt, Vương Kiệt Hi nghĩ. Cậu thật tình không muốn Lâm Kiệt ra đi. Cậu tin rằng nếu Lâm Kiệt ở lại làm đội trưởng, dù có báo danh vào trận hay không, có đóng vai trò át chủ bài hay không, sự hiện diện của anh vẫn sẽ là liều thuốc định thần cho toàn quân Vi Thảo.

Đó mới hẳn là cách giải quyết tốt nhất chứ nhỉ? Nghĩ đoạn, Vương Kiệt Hi định nói lời từ chối thì ánh mắt bỗng chạm đến Lâm Kiệt.

Trong mắt Phương Sĩ Khiêm chất chứa nỗi kỳ vọng lớn lao với cậu, thì tương tự, trong mắt Lâm Kiệt cũng vậy.

Không bức ép như Phương Sĩ Khiêm, nỗi kỳ vọng của Lâm Kiệt với Vương Kiệt Hi rất trong trẻo và thuần phác. Anh kiên nhẫn chờ cậu trả lời.

Vương Kiệt Hi biết anh trông đợi câu trả lời gì. Từ chối là hợp với ý cậu và cả Phương Sĩ Khiêm, nhưng Lâm Kiệt ắt sẽ buồn lắm.

Lâm Kiệt vẫn mỉm cười, không gây áp lực cho Vương Kiệt Hi. Vương Kiệt Hi tin chắc nếu mình lắc đầu, anh sẽ kín đáo giấu đi sự hụt hẫng để lại mỉm cười ủng hộ cậu, để cậu cảm thấy mình đã quyết định đúng đắn.

Không đâu!

Ai cũng có thể vui mừng nếu Vương Kiệt Hi lắc đầu, riêng Lâm Kiệt thì...

"Em..." Vương Kiệt Hi mở miệng, "Đồng ý."

"Chú mày điên à?" Phương Sĩ Khiêm tiếp tục mất kiềm chế khi nhảy dựng lên hét lớn. Cậu vẫn nhìn đăm đăm vào gương mặt Vương Kiệt Hi, mới vừa rồi, cậu cảm thấy Vương Kiệt Hi sắp từ chối Lâm Kiệt, nhưng rốt cuộc khi mở miệng, cậu ta lại nói đồng ý!

Thằng ôn này!

Phương Sĩ Khiêm không thể không nổi giận, nhưng Lâm Kiệt chẳng tâm trí đâu để ý cậu nữa. Khoảnh khắc Vương Kiệt Hi gật đầu, anh thở hắt ra, một cảm giác nhẹ nhõm trước nay chưa từng có bao phủ lấy anh. Lâm Kiệt không muốn buông tay với chiến đội Vi Thảo, nhưng đó không phải cái cớ để tiếp tục. Anh là một đội trưởng có khả năng gắn kết chiến đội, nhưng không thể mang quân đoàn Vi Thảo đi đến thắng lợi. Vi Thảo đánh giải chuyên nghiệp chứ chẳng phải người chơi bình thường. Điều mà họ thực sự cần là chiến thắng, là chiếc cúp vô địch. Họ cần một vị thống soái dẫn dắt Vi Thảo đến với những điều đó.

Vương Kiệt Hi chính là vị thống soái ấy.

Lâm Kiệt rất tin vào mắt nhìn của mình, tin hơn cả năng lực đánh giải của bản thân.

"Vậy lát nữa họp báo, mình sẽ công bố chuyện này luôn nhé!" Lâm Kiệt mừng rỡ nói.

"Vâng ạ." Vương Kiệt Hi gật đầu.

Phương Sĩ Khiêm đứng bên cạnh với vẻ mặt tối sầm và tay chân lạnh ngắt. Cậu trừng mắt với Vương Kiệt Hi, nhưng cố tình không nhìn Lâm Kiệt.

Lâm Kiệt để ý thấy, chỉ đành nở nụ cười bất đắc dĩ.

"Một hồi sẽ có người đến gọi các cậu." Anh đứng lên đi ra cửa, lúc đẩy cửa phòng thì đột nhiên dừng chân.

"Anh đã làm đội trưởng Vi Thảo hai năm rồi." Lâm Kiệt không ngoảnh đầu, chỉ đứng đó nói. Vương Kiệt Hi và Phương Sĩ Khiêm ngước mặt nhìn theo.

"Anh nghĩ, đây sẽ là quyết định đúng đắn nhất, sáng suốt nhất mà mình từng đưa ra. Các cậu sẽ là niềm kiêu hãnh cả một đời này của anh." Nói xong, Lâm Kiệt ra ngoài, nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng rồi đi mất.

Phương Sĩ Khiêm ngẩn người, đứng nhìn cánh cửa phòng đã đóng. Im lặng hồi lâu, cậu quay đầu và thấy Vương Kiệt Hi đứng sau lưng mình.

"Anh ấy chưa bao giờ làm khó người khác." Vương Kiệt Hi bỗng cất tiếng.

"Ý chú mày là gì? Chẳng lẽ anh ấy làm khó chú mày?" Phương Sĩ Khiêm cau có giận dữ. Thằng ôn này đã nhận Vương Bất Lưu Hành, chịu làm át chủ bài và cả đội trưởng luôn, giờ còn định nói đó không phải những gì tôi muốn, tại Lâm Kiệt cố tình nhét cho tôi thôi? Đồ mất dạy! Cái gì cũng biết chỉ không biết nhục!

"Không." Vương Kiệt Hi lắc đầu, "Anh ấy chỉ luôn làm khó chính mình."

Phương Sĩ Khiêm sững sờ.

Làm khó chính mình?

Cậu nghĩ nghĩ, phát hiện hình như đúng là vậy thật. Trình Lâm Kiệt không mạnh, nhưng anh vẫn luôn đảm nhiệm công việc đội trưởng và át chủ bài Vi Thảo. Người ta chỉ nhìn thấy những vẻ vang và vinh dự của vị thế đó, chứ nào biết trên lưng anh là trọng trách cỡ nào. Sàn đấu chuyên nghiệp là nơi nói chuyện bằng trình, Lâm Kiệt đã gồng gánh trọng trách nặng nề này đi suốt hai năm bằng cái trình không quá nổi trội, đấy chẳng phải làm khó chính mình hay sao?

Ủa vậy nghĩa là Vương Kiệt Hi muốn ám chỉ đội trưởng không đủ trình để ngồi chức cao, nhường lại là chuyện đương nhiên chứ gì?

Phương Sĩ Khiêm quy chụp Vương Kiệt Hi đủ đường.

Vương Kiệt Hi chỉ tiếp tục nói.

"Cho nên lần này, tới lượt mỗi người chúng ta làm khó bản thân một chút, thuận theo ý nguyện của anh ấy một lần đi?"

Ý nguyện của anh ấy ư?

Phải rồi!

Đó chính là tâm nguyện của đội trưởng mà! Vì nếu không, anh ấy sao lại nhất quyết muốn thực hiện?

Còn mình, có phải đã được đội trưởng chiều hư rồi không? Chỉ biết khăng khăng đòi cho bằng được thứ mình muốn, chưa từng suy nghĩ từ vị trí của đội trưởng rằng anh ấy thực tâm hi vọng điều gì.

Vương Kiệt Hi thì lại nhìn ra.

Phương Sĩ Khiêm còn nhớ, lúc đó đã thấy Vương Kiệt Hi định từ chối đội trưởng, nhưng cuối cùng lại gật đầu đồng ý. Có phải vì cậu ta nhìn ra tâm nguyện của đội trưởng nên mới thay đổi quyết định, để đội trưởng được an lòng? Cậu ta làm khó chính mình, hệt như những gì đội trưởng vẫn luôn làm cho Vi Thảo.

Phương Sĩ Khiêm nhìn Vương Kiệt Hi, nói không nên lời. Cậu như chợt nhìn thấy hình bóng của Lâm Kiệt trên người cậu ta.

Cửa phòng vào lúc này hé mở.

"Hai cậu, chuẩn bị dự họp báo." Người phụ trách truyền thông của Vi Thảo tự thân vào phòng gọi Vương Kiệt Hi và Phương Sĩ Khiêm.

"Vâng, ra liền ạ." Vương Kiệt Hi nói.

"Đi thôi!" Cậu nói với Phương Sĩ Khiêm rồi dợm bước.

"Ê!" Phương Sĩ Khiêm bỗng cất tiếng gọi. Vương Kiệt Hi dừng chân, quay đầu nhìn.

"Cậu nhất định phải làm được, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu." Phương Sĩ Khiêm nói.

"Vậy anh cũng phải cố lên đó." Vương Kiệt Hi nói.

"Nhập vai đội trưởng nhanh nhỉ?" Phương Sĩ Khiêm nói.

"Trễ nãi là không nên." Vương Kiệt Hi nói.

"Vậy cậu cũng không được quên, tôi là tiền bối của cậu." Phương Sĩ Khiêm nói.

"Vâng, mong tiền bối chiếu cố." Vương Kiệt Hi nói.

"Đi thôi!"

"Đi!"

Hai cậu ra khỏi phòng nghỉ và đi đến hội trường họp báo, trong lòng hiểu rõ những chuyện sắp diễn ra phía trước. Phương Sĩ Khiêm khó tránh đau buồn, nhưng cậu cũng đã quyết định. Cậu sẽ không tiếp tục làm khó đội trưởng nữa, cậu muốn biến những gì đội trưởng kỳ vọng ở mình thành sự thật.

Tạm biệt, đội trưởng.

Xin chào, đội trưởng.

Suốt buổi họp báo, Phương Sĩ Khiêm luôn giữ nét cười trên môi, nhìn về hai người ngồi bên cạnh mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1749: Tiền truyện (21): Khi phép màu xuất hiện (3)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Toàn Chức Cao Thủ


art by 对方正在讲话…​

Dịch bởi Lá Mùa Thu

Tân binh Vương Kiệt Hi của chiến đội Vi Thảo được bổ nhiệm làm đội trưởng, cầm nhân vật át chủ bài Vương Bất Lưu Hành!

Trước thềm mùa giải mới, tin tức trên đã khiến toàn giới Vinh Quang dậy sóng. Một tân binh chẳng biết từ đâu chui ra lại nhận được đãi ngộ khó tin, rốt cuộc cậu tuyển thủ Vương Kiệt Hi kia thần thánh đến mức nào? Cả Liên minh đều xôn xao, hướng mọi ánh nhìn chờ đợi cậu ta lên sân thể hiện.

"Ủa, thằng cha hôm bữa đây mà?"

Là một trong những người hiếm hoi nhận ra Vương Kiệt Hi từ hình chụp buổi họp báo, Hoàng Thiếu Thiên đọc tin mà há hốc mồm. Cậu vốn đã quên béng cái tên tự đeo tag Vi Thảo lên người hôm nọ rồi, nhưng giờ nhìn hình thì nhớ ra ngay nhờ cặp mắt quá ấn tượng.

"Đội trưởng? Cầm nhân vật át chủ bài? Ghê vậy luôn?" Hoàng Thiếu Thiên chậc lưỡi. Sống trong giới chuyên nghiệp, cậu dĩ nhiên hiểu rõ hai chức vụ ấy to tát thế nào. Vương Kiệt Hi chỉ là một tân binh, lại một mình ôm cả hai.

"Hình như cậu có giao hẹn với cậu ta là mùa giải này gặp lại trong trận." Dụ Văn Châu chẳng biết từ khi nào đã đến sau lưng Hoàng Thiếu Thiên.

"Ặc, thôi xong, chắc phải cho ổng leo cây rồi." Hoàng Thiếu Thiên nói. Sau khi chính mắt nhìn thấy Lam Vũ bại trận ở tứ kết, cậu ý thức được bản thân vẫn chưa đủ trình, quyết tâm khổ luyện thêm một năm nữa. Vì thế mùa giải này, Lam Vũ chưa có kế hoạch đưa Hoàng Thiếu Thiên vào đội hình chính thức. Dụ Văn Châu cũng tương tự, chỉ là cậu đã sớm nhận ra, sớm chấp nhận mình chưa đủ sức bước vào cuộc chơi của các titan.

"Thế thì cậu ta đi trước cậu một năm rồi, còn không mau tăng cường luyện tập đi?" Dụ Văn Châu nói.

"Đây đây đây, lộ trình huấn luyện mới của đội trưởng thiệt là biến thái." Hoàng Thiếu Thiên đứng dậy đi về phía Dụ Văn Châu, miệng không ngừng than thở. Đội trưởng trong lời của cậu đã không còn là Ngụy Sâm, mà là Phương Thế Kính. Hắn tiếp nhận Sách Khắc Tát Nhĩ do Ngụy Sâm để lại, suất lĩnh Lam Vũ tiếp tục chinh chiến mùa giải này. Tuy nhiên, mọi người đều biết Phương Thế Kính chỉ là giai đoạn quá độ. Điều mà Lam Vũ chờ đợi là hai cậu thiếu niên, hai cậu trai đang dốc sức train như điên suốt cả mùa hè để chuẩn bị tạo nên cặp đôi hợp tác mới.

"Mùa giải sau, chúng ta vào trận gặp." Ra tới cửa, Hoàng Thiếu Thiên bỗng quay đầu nhìn về Vương Kiệt Hi đang phát biểu trên màn hình.

Vài ngày sau, mùa giải thứ ba Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp chính thức khởi tranh.

Mùa hè này, các chiến đội lớn của giới chuyên nghiệp đều tích cực cải tổ và gia cố thực lực, nhưng xét trên tổng thể, tình hình Liên minh lại chẳng có chuyển biến gì đáng kể. Thị trường chuyển nhượng ngày một nhộn nhịp hơn và lượng tân binh báo danh gia nhập tăng cao, song các đại cao thủ danh tiếng hạng A thì vẫn cố thủ tại đội mẹ. Họ mới thật sự là những đại thần đủ sức làm mưa làm gió, ảnh hưởng đến việc xác định thực lực của một chiến đội.

Đương kim vô địch hai mùa giải là Gia Thế vẫn do Diệp Thu và Nhất Diệp Chi Thu dưới tay hắn thống lĩnh.

Chiến đội Bá Đồ luôn có Hàn Văn Thanh cầm Đại Mạc Cô Yên tọa trấn.

Chiến đội Bách Hoa cũng trung thành với đấu pháp át chủ bài đôi của họ.

Các cường đội có vé vào vòng chung kết mùa giải trước là Hoàng Phong và Hô Khiếu đều giữ nguyên đội hình nòng cốt.

Chỉ hai chiến đội có sự thay đổi lớn nhất là Lam Vũ và Vi Thảo.

Đội trưởng Ngụy Sâm của Lam Vũ giải nghệ, để tuyển thủ tự do Phương Thế Kính vào bổ khuyết chỗ trống. Mọi người đánh giá đây là dấu hiệu xuống trình và không hi vọng nhiều ở Lam Vũ cho mùa giải này.

Trong khi đó, Vi Thảo gióng trống khua chiêng mà bưng một tân binh lên ngồi hẳn hai chiếc ghế to nhất: át chủ bài và đội trưởng, làm Vi Thảo như thay máu, thổi làn gió mới vào lòng người hâm mộ. Mọi người dõi mắt từng ngày, chỉ chờ cậu tân binh kia bước lên sàn đấu phô diễn tài nghệ.

Giữa vô vàn rạo rực, lượt đấu thứ nhất vòng bảng mùa giải thứ ba bắt đầu. Ở lượt này, chiến đội Vi Thảo nghênh đón chiến đội Hoàng Phong tiếng tăm lừng lẫy, kẻ đã từng tranh cúp vô địch với Gia Thế tại chung kết mùa một. Mùa hai tuy bị loại ngay tứ kết, nhưng Hoàng Phong vẫn là biểu trưng xứng đáng cho khái niệm cường đội trong mắt khán giả, bởi đội trưởng kiêm át chủ bài là tuyển thủ Lữ Lương vẫn sừng sững trong hàng ngũ, và bởi họ vẫn sở hữu thầy trừ tà Quét Đất Dâng Hương, nhân vật hàng top Vinh Quang với món vũ khí bạc quý hiếm.

Vương Kiệt Hi của Vi Thảo có phải vàng thật? Hãy để Lữ Lương của Hoàng Phong làm hòn đá thử!

Mọi người đều nghĩ vậy, dẫn đến làn sóng quan tâm dành cho Hoàng Phong cũng tăng cao. Điều này khiến Hoàng Phong rất phật ý.

"Đội trưởng tân binh! Át chủ bài tân binh! Vàng thật hay chỉ là viên sỏi cuội được đánh bóng để PR?" Trong phòng chờ, đội trưởng Lữ Lương đọc tờ báo đưa tin trước trận.

"Ha ha!" Có tuyển thủ bật cười, "Nhìn cái trình của cựu đội trưởng Lâm Kiệt kia ấy à, nói thật nhé, Vi Thảo đúng là cần thêm vài mánh PR!"

"Ha ha ha!" Mọi người cười theo. Lời cà khịa có phần cay nghiệt, nhưng việc Lâm Kiệt không có trình độ nổi bật trong số các tên tuổi cùng tầm vóc đội trưởng không phải là điều mới mẻ.

"Lâm Kiệt tốt tánh, nhưng trình thì đúng là..." Dù Lữ Lương không đưa ra kết luận cụ thể, mọi người đều hiểu vế sau hắn muốn nói gì.

"Thôi, vào trận là biết!" Lữ Lương đứng dậy.

"Anh nói kiểu đó về một ku tân binh, có phải hơi đề cao rồi không?" Đội viên của hắn cười.

"Coi chừng hù người ta khóc!"

"Ha ha ha!"

Dàn tuyển thủ Hoàng Phong cười bò, Lữ Lương cũng không khỏi nhếch môi. Thì vậy, một tân binh thôi mà, cách nói của mình hạ thấp sĩ khí quá.

Lúc này trong phòng chờ của chiến đội Vi Thảo, bầu không khí cứ gọi là lặng ngắt.

Mới trận mở đầu mùa giải, mọi ánh mắt đã tập trung về phía họ. Sống ở Vi Thảo, họ hiểu vì sao Lâm Kiệt đánh giá cao Vương Kiệt Hi và bản thân cũng tin tưởng quyết định của anh. Thế nhưng, khi đối diện với bao ánh nhìn lom lom chực chờ, đừng nói tân binh, lão tướng đã trải qua hai mùa giải cũng không bình tĩnh nổi. Trận đấu này cho Vương Kiệt Hi áp lực quá lớn, nhất là trên cương vị đội trưởng. Theo lý thuyết, trong một chiến đội, đội trưởng là người không nên bị áp lực ảnh hưởng nhất để luôn đứng ra cổ vũ sĩ khí toàn quân.

Lẽ nào đội viên phải an ủi, động viên ngược cho đội trưởng?

Cảm thấy điều đó không ổn lắm, mọi người giữ im lặng trong gượng gạo.

"Ê, trận đầu đó, sẵn sàng chưa?" Sau cùng, Phương Sĩ Khiêm lên tiếng. Không xoa dịu thì chớ, cậu ta còn bật ra một câu nghe như muốn gây hấn.

"Mọi người đã sẵn sàng chưa?" Vương Kiệt Hi nhìn quanh các đồng đội.

"Hả?" Đồng đội của cậu tròn mắt. Ủa tụi tui đang lo cho cậu đó, cậu đội trưởng mới ra ràng!

"Cùng cố lên nào." Vương Kiệt Hi nói.

"Rõ." Mọi người gật đầu lia lịa.

"Chú mày phải cố gấp bội." Phương Sĩ Khiêm vẫn chưa thôi bắt bẻ, hất hàm nói: "Chú mày phải chứng minh quyết định của đội trưởng là đúng đắn!"

Hai chữ "đội trưởng" của cậu là chỉ về Lâm Kiệt. Đến tận lúc này, cậu vẫn chưa chịu gọi "đội trưởng" trước mặt Vương Kiệt Hi.

Lúc Lâm Kiệt đi khỏi Vi Thảo, có người từng hỏi dự định tương lai của anh.

"Mấy người lo làm gì?" Lâm Kiệt ung dung trả lời. Lần đầu tiên người ta thấy anh mặc kệ lòng quan tâm và tò mò của đồng đội một cách rất phởn, phất áo ra đi.

Nên giờ nghe Phương Sĩ Khiêm nói vậy, các tuyển thủ Vi Thảo đều sốt vó. Chú mày sao chẳng an ủi động viên, còn tạo thêm áp lực cho cậu Vương, tính chơi nhau à?

"Ừm." Vương Kiệt Hi chỉ gật đầu, đáp gọn lỏn. Nói nhiều vô ích, vào trận thấy.

"Đến giờ rồi, đi thôi!"

Gần như cùng lúc, câu này vang lên trong phòng chờ cả hai đội. Các tuyển thủ đứng dậy rời phòng, chạm mặt nhau nơi hành lang.

"Cậu chính là Vương Kiệt Hi?" Lữ Lương nhìn gương mặt mới đi đầu hàng ngũ Vi Thảo.

"Tôi đây." Vương Kiệt Hi biết mọi người đều đang tò mò về cậu. Nhìn đám tuyển thủ Hoàng Phong phía sau còn nhón chân lên ngó dáo dác kìa!

"Căng thẳng không?" Lữ Lương hỏi. Đây là câu hỏi thường thấy của tiền bối với tân binh, rất hiếm khi xảy ra giữa hai đội trưởng. Lữ Lương nói xong, hàng ngũ Hoàng Phong đã có người khẽ bật cười.

"Bình thường." Vương Kiệt Hi trả lời vô thưởng vô phạt.

"Chờ xem biểu hiện trong trận của cậu." Thế là Lữ Lương bèn lạnh nhạt đáp lại.

"Tôi cũng vậy." Vương Kiệt Hi nói.

"Cậu sẽ không phải thất vọng đâu." Lữ Lương cười cười, không thích lắm thái độ ku tân binh này.

Dàn tuyển thủ hai đội lần lượt lên sân. Bắt đầu từ mùa giải năm nay, giải đấu Vinh Quang có truyền hình trực tiếp, nhưng tỉ suất ghế trên khán đài cũng không vì vậy mà suy giảm. Bầu không khí khi đi xem tại nhà thi đấu là thứ mà internet và truyền hình không thể đem đến cho khán giả.

Từ sự ồn ã trên khán đài lẫn giọng tường thuật sôi trào của bình luận viên trên tivi, có thể thấy được sự háo hức của giới mộ điệu đối với trận đấu này. Hơi tiếc là thông tin về Vương Kiệt Hi được Vi Thảo tiết lộ quá ít, bình luận viên không cách nào xào nấu tạo nhiệt, bèn chuyển sang giới thiệu về đối thủ của cậu: chiến đội Hoàng Phong với con át chủ bài Lữ Lương, một đại thần chính hiệu.

"Ngay trận chiến bóc tem, Vương Kiệt Hi đã gặp phải thử thách quá lớn, hệt như những trọng trách mà cậu đang gánh trên lưng!" Bình luận viên bùi ngùi kết luận.

Điều mọi người quan tâm kế tiếp là đội hình ra trận của hai phe và Vương Kiệt Hi sẽ lên sân lúc nào. Thông thường, át chủ bài sẽ xuất chiến ở slot thứ ba lôi đài để tranh đoạt 2 điểm của hạng mục này, dù không thiếu trường hợp họ bỏ lôi đài sang solo để nắm chắc 1 điểm trong tay.

Lữ Lương của Hoàng Phong là tuyển thủ level đại thần, đương nhiên sẽ trấn thủ lôi đài. Hắn rất hi vọng đụng độ Vương Kiệt Hi trong hai hạng mục cá nhân, mà để điều đó xảy ra, Vương Kiệt Hi phải lên đấu lôi đài và trụ lại đến cuối cùng.

Hạng mục solo bắt đầu, khán giả dồn ánh mắt săm soi vào đội hình ra trận của Vi Thảo.

Tướng tiên phong không phải Vương Kiệt Hi.

Tướng thứ hai... không phải.

Tướng thứ ba... vẫn không phải.

Vì quá tập trung chú ý vào Vương Kiệt Hi, khi kết quả hạng mục solo chốt ở 2:1, khán giả chẳng buồn để ý ai 2 ai 1, chỉ chăm chăm chờ lôi đài bắt đầu.

Lữ Lương không thấy Vương Kiệt Hi trong ba tướng solo của Vi Thảo thì bắt đầu nghĩ về cơ hội giao đấu với cậu, cơ mà để xem...

Hạng mục lôi đài lại diễn ra với tướng tiên phong không phải Vương Kiệt Hi. Vài phút sau, người này thua trận. Tướng Vi Thảo thứ hai bước lên, Lữ Lương phát hiện Vương Kiệt Hi vẫn chưa chịu rục rịch.

Vậy xem ra là slot trấn thủ lôi đài rồi, đội hình đúng bài cho tay to nhất đội. Có điều nếu vậy, Vương Bất Lưu Hành sẽ xuất hiện trước mặt mình với cây máu dặt dẹo, cũng chẳng có gì hay! Đây chính là điều mà Lữ Lương lo lắng khi thấy Vương Kiệt Hi bỏ solo để đánh lôi đài. Nhất là khi Hoàng Phong đã thắng trận đầu lôi đài, xác suất xảy ra điều này rất cao. Dĩ nhiên, Lữ Lương đâu thể cầu trời cho đồng đội thua cuộc để cá nhân mình có thêm đất diễn.

Hắn không cầu trời, nhưng trận thứ hai thì tướng Hoàng Phong thua thật. Tướng kế tiếp là Trương Lâm lên thay. Cầm chuyên gia đạn dược mang tên Tồn Tại Mong Manh, gã tốn nửa cây máu đánh bại tướng Vi Thảo thứ hai và chuẩn bị nghênh chiến chủ tướng lôi đài.

Sẽ là ai đây?

Mọi người ngóng cổ chờ trông, nếu không phải Vương Kiệt Hi nữa thì chán chết mất. Trốn mãi không lên, làm át chủ bài có ý nghĩa gì?

Nhưng cuối cùng, họ đã thấy được cái tên ấy hiện ra trên bảng điện tử.

Vương Kiệt Hi.

Át chủ bài đánh ở slot thứ ba trấn thủ lôi đài. Trọng trách hợp vai nhất đã được Vương Kiệt Hi, đội trưởng Vi Thảo, đặt lên vai chính mình.

Nhiệm vụ gần như bất khả thi.

Tướng Hoàng Phong thứ hai đang chờ Vương Kiệt Hi với nửa cây máu, và sau hắn là cả một pho tượng thần Lữ Lương dưới hóa thân Quét Đất Dâng Hương chưa chút sứt mẻ.

"Ặc..." Cho dù người ta có tưởng tượng về một Vương Kiệt Hi mạnh đến mức nào, cũng hết đường hi vọng cậu mang về 2 con điểm này cho Vi Thảo. Tình huống trước mắt, nếu tướng ra trận là đại thần Diệp Thu thì họa may mới dám ôm ấp hi vọng.

"Ặc..." Người không lên sân trong hai hạng mục cá nhân là Phương Sĩ Khiêm định mở miệng nói gì đó. Dàn tuyển thủ Vi Thảo trợn mắt nhìn, đừng bảo cậu ta lại muốn chì chiết Vương Kiệt Hi nữa nhé! Trận này để thua 2 điểm là chuyện dễ hiểu mà?

"Đừng có khó coi quá." Rốt cuộc Phương Sĩ Khiêm chỉ gằn một câu. Không xa cầu điều không thể, nhưng cậu ta vẫn đặt ra thêm nhiệm vụ cho Vương Kiệt Hi gồng gánh.

Vậy mà Vương Kiệt Hi chỉ mỉm cười, cất bước lên sân.

Đây là trận đấu đầu tiên của mình.

Vương Kiệt Hi lắng tai nghe khán đài rộ hẳn lên vì sự xuất hiện của cậu. Trước hôm nay, cậu chỉ mượn chỗ ngồi trên đó để cảm thụ phần nào bầu không khí đầy nhiệt huyết của nhà thi đấu, còn bây giờ, cậu đã trở thành kẻ khởi nguồn cho bầu không khí ấy.

Cũng vậy thôi, không khác mấy.

Vương Kiệt Hi thầm nghĩ. Bên tai ồn ã, nhưng lòng cậu rất tĩnh. Cậu của giây phút này chỉ để tâm việc Lâm Kiệt có phải đang ngồi đâu đó quan sát trận đấu. Cậu hi vọng anh đang xem, đang tận mắt chứng kiến, rằng quyết định của mình không hề sai lầm.

Trận lôi đài thứ tư, bắt đầu!

"Chú đội trưởng tân binh, anh lên à nha! Có thể làm đối thủ đầu tiên của chú, anh cảm thấy vô cùng vinh hạnh." Trương Lâm bên Hoàng Phong vừa vào game đã phun lời rác rưởi.

"Lên đi." Vương Kiệt Hi không mặc kệ mà thản nhiên trả lời. Cùng lúc, Vương Bất Lưu Hành tiến thẳng về phía trước.

Tồn Tại Mong Manh không chọn trung lộ mà vòng sang cánh. Chuyện, đánh chính diện thì cháu tân binh sao có thể cảm nhận được sự tàn khốc của giới chuyên nghiệp? Phải để ku cậu mở mang tí chút kiến thức với cái gọi là chiến thuật và mưu mô của đấu trường người lớn này chứ!

Gã tính toán đại khái tốc độ di chuyển của Vương Bất Lưu Hành rồi tìm một vị trí đẹp để mai phục. Hé mắt nhìn ra, gã thấy Vương Bất Lưu Hành xuất hiện trên tuyến đường giữa bản đồ.

Quả là tư duy của mấy con gà mới nở!

Nhìn Vương Kiệt Hi lướt qua chỗ núp lùm của mình, Trương Lâm lắc đầu, chờ khiển Tồn Tại Mong Manh nhảy ra úp sọt.

Nhưng mọi khán giả đang theo dõi trận đấu trên khán đài, trước tivi hoặc internet lại bỗng ồ lên.

Họ nhìn thấy Vương Bất Lưu Hành đột nhiên bẻ cua gắt khi vừa qua khỏi vị trí ẩn nấp của Tồn Tại Mong Manh, khiển chổi bay lên cao. Tồn Tại Mong Manh bỏ mai phục nhảy ra, giơ súng định bắn mà chẳng phát hiện bất kỳ ai trong góc nhìn.

Xoảng!

Kế đó, gã nghe tiếng một chiếc lọ vỡ vụn. Lửa dung nham cháy bừng đang dữ tợn táp về phía gã. Bình Thủy Tinh Dung Nham! Vương Bất Lưu Hành từ trên cao ném thẳng xuống đầu Tồn Tại Mong Manh.

Trương Lâm biết mình hố hàng, lập tức nhảy lùi kéo giãn góc nhìn, chĩa nòng súng lên không trung. Nhưng cũng không thấy!

Không có ai trên đầu gã cả!

Quái! Chẳng phải Bình Thủy Tinh Dung Nham được ném từ trên xuống sao?

Trương Lâm há hốc mồm vì kinh ngạc, chỉ khán giả ngoài cuộc mới biết từ lúc gã ngước lên nhìn, Vương Bất Lưu Hành đã từ phía trên bay xéo xuống, hiện đang ở sau lưng gã.

Bộp!

Diệt Tuyệt Tinh Trần nghe tên ảo lòi, thật ra chỉ là một cây chổi. Một cú quét từ đầu đến chân, rồi đảo ngược từ chân lên đầu: Quét Sạch!

Kỹ năng nâng mục tiêu lên không trung của ma đạo học giả.

Tồn Tại Mong Manh không chỉ bị đánh vào lưng, còn rơi vào trạng thái lơ lửng.

Kế tiếp là Phấn Xua Tan, Phấn Hàn Băng... Bột ma pháp đủ loại bay tán loạn, đi kèm những cú quét của cây chổi Diệt Tuyệt Tinh Trần. Tiếng chổi vỗ bộp bộp bộp bộp liên miên không dứt bên tai, Tồn Tại Mong Manh bị quét sạch luôn thanh HP.

"Ôi đậu móa!" Trương Lâm trợn mắt chửi tục.

Chết luôn?

Chết luôn thiệt hả?

Gã từng đánh giải hai năm chứ nào có phải tuyển thủ hạng xoàng, thế mà trận này chưa kịp thấy mặt mũi đối thủ đã tạch?

Quá mức kinh hoàng, Trương Lâm quên mất sự thật là gã cũng có nhìn thấy Vương Kiệt Hi một lần trong trận, chính là lúc gã đang núp lùm, vênh váo chờ lao ra úp sọt.

"Ủa sao tao chết vậy?" Xuống sân, Trương Lâm ngơ ngác hỏi đồng đội. Chẳng lẽ ku kia hack game?

Đồng đội không giải thích mà chỉ lên màn hình điện tử trên cao, kêu Trương Lâm tự xem. Trên đó đang chiếu đi chiếu lại cảnh Tồn Tại Mong Manh bị Vương Bất Lưu Hành giải quyết trong một combo. Chuyên gia đạn dược với nửa cây máu đúng là hơi bất lợi nếu bị áp sát, nhưng chưa kịp phản kháng đã chết luôn thì phải nói là quá nhục.

"Sao nó biết chỗ tao núp?" Trương Lâm coi chiếu lại nhưng vẫn không rõ Vương Kiệt Hi làm thế nào phát hiện kế hoạch của mình.

"Không tới mức biết vị trí chính xác, chẳng qua đi thẳng trung lộ không thấy ông, đoán ông đang mai phục. Thế là nó bay cao lên, đợi ông tự nhảy ra, rồi khúc sau thì vậy đó..." Đồng đội nói. Đây là kết luận do họ cùng quan sát cả trận đấu và phân tích thảo luận.

"Nghĩa là... trùng hợp thôi hả?" Trương Lâm cạn lời. Đúng lúc mình nhảy ra thì nó bay lên, rồi bụp phát nhìn thấy mình và nhào vào đập?

"Cũng không hẳn." Đồng đội nói, "Cho dù ông không nhảy ra, nó bay lên đủ cao cũng sẽ phát hiện được ông..."

"Nó chơi ma đạo học giả, ông lại đi chọn cái chỗ gì mà..." Mọi người lắc đầu ngán ngẩm, nhưng kỳ thực, cái lúc thấy vị trí Trương Lâm núp đầu game, có ai cảm thấy không ổn đâu?

"Thì tại nó là tân binh... Tao đâu có ngờ..." Trương Lâm cố biện giải. Chắc vì xem thường đối thủ nên đã chủ quan khi chọn vị trí chăng? Gã nghĩ.

Cuộc thảo luận chấm dứt để nhường chỗ cho trận quyết định lôi đài. Lữ Lương, chủ tướng Hoàng Phong xuất chiến.

100% HP vs 100% HP.

Trận với Trương Lâm, Vương Kiệt Hi không tốn lấy một giọt máu.

Đây vốn là tình huống Lữ Lương mong đợi, nhưng khi thấy Vương Kiệt Hi giải quyết 50% HP của đội viên Hoàng Phong mình quá dễ dàng, hắn không khỏi cảm thấy tức tối.

"Nhóc ranh, có tài đấy chứ!" Vừa vào game, Lữ Lương liền chat lên kênh chung với thái độ kẻ cả.

Tỏ vẻ lão làng, hắn muốn dùng tư cách tiền bối dạy dỗ Vương Kiệt Hi một phen. Do đó, hắn không chơi phục kích như Trương Lâm mà di chuyển ra giữa bản đồ.

Quét Đất Dâng Hương chạm mặt Vương Bất Lưu Hành.

"Đến đây nào, cho anh xem chú có thủ đoạn gì." Quét Đất Dâng Hương dừng bước, không tấn công trước, đợi Vương Bất Lưu Hành ra chiêu mới giở bài chuyên trị.

"Đến ngay." Vương Kiệt Hi không khách sáo, khiển Vương Bất Lưu Hành bay tới. Cách Quét Đất Dâng Hương khoảng năm ô, Vương Bất Lưu Hành bỗng bắn ra một viên Đạn Ma Pháp.

"Chỉ có vậy thôi sao?" Lữ Lương vừa đánh chữ vừa né nhẹ như bỡn, vào thế chuẩn bị phản công. Ai ngờ trong lúc góc nhìn của hắn rung lắc do né chiêu, Vương Kiệt Hi bất ngờ bay lên cao, vụt biến mất khỏi tầm mắt.

"Lại là trò này?" Lữ Lương gõ phím, còn tiện tay thêm một emo cười khẩy mà vẫn không ảnh hưởng thao tác khiển nhân vật.

Thăng Thiên Trận!

Chiến liêm Tức Tử Lĩnh Ngộ trong tay Quét Đất Dâng Hương vạch một vòng lớn, hóa thành ánh sáng xanh bay vút lên. Hắn chẳng buồn ngước lên tìm đối thủ, chỉ một chiêu Thăng Thiên Trận là quá đủ để tóm Vương Bất Lưu Hành rồi.

Ngờ đâu, đúng lúc này!

Mọi khán giả đang theo dõi trận đấu tại nhà thi đấu, trước tivi và internet đồng loạt ồ lên.

Vương Bất Lưu Hành! Vương Bất Lưu Hành đang cưỡi chổi bay giữa không trung ấy, ở vào tích tắc vòng sáng màu xanh của Thăng Thiên Trận lao vút lên chụp lấy mình, đã đột ngột vẩy chổi cho cả cơ thể lệch sang bên. Thêm một cú vẩy nữa, Vương Bất Lưu Hành rơi gấp xuống.

Vòng sáng xanh của Thăng Thiên Trận sượt qua Vương Bất Lưu Hành, mọi người như được thưởng lãm khung cảnh Vương Bất Lưu Hành giẫm trên ánh sáng mà đi.

Quét Đất Dâng Hương của Lữ Lương lúc này thong thả ngẩng đầu, trong tay thủ sẵn đòn tấn công kế tiếp. Vương Bất Lưu Hành đã bị Thăng Thiên Trận nâng lên lơ lửng giữa trời rồi nhỉ?

Xoảng!

Bộp!

Liên tiếp hai tiếng.

Xoảng là Bình Thủy Tinh Dung Nham, nện vào góc nhìn đang ngước lên của Quét Đất Dâng Hương.

Bộp là Diệt Tuyệt Tinh Trần, theo sát bình dung nham, vỗ lên bản mặt hắn.

Góc nhìn Lữ Lương vụt tối. Bị chổi che mắt mà, làm sao không tối cho được?

Hắn cuống quýt khiển nhân vật lùi về, bỗng cảm giác thấy dưới chân bị quét một cú.

Quét Sạch!

Kỹ năng nâng Trương Lâm lên trời ở trận trước, trận này tiếp tục cho Quét Đất Dâng Hương lên dĩa.

Quá trình không giống nhau hoàn toàn, từ bẻ góc bay đến trượt sát mép Thăng Thiên Trận vui tai vui mắt hơn pha chọc hậu Tồn Tại Mong Manh nhiều. Song, kết quả vẫn là như thế. Bình Thủy Tinh Dung Nham vào đầu, chổi quét từ đầu đến chân, chốt bằng một hit Quét Sạch cho lơ lửng.

Sau đó thì sao?

Thì tiếp tục là bột phấn ma pháp phất phơ, chổi bộp bộp bộp phấp phới.

Chắc không đâu ha?

Khán giả hãi hùng. Lẽ nào Lữ Lương cũng sẽ bị bộp bộp bộp đến chết luôn?

Không, dĩ nhiên là không rồi.

Lữ Lương không phải Trương Lâm. Thầy trừ tà cũng không phải chuyên gia đạn dược.

Ăn chổi xối xả giữa không trung, Lữ Lương vẫn rất nhạy bén chớp lấy một cơ hội.

Sao Rơi!

Quét Đất Dâng Hương đang lơ lửng nên động tác ném vũ khí lên cao được lược bỏ. Chiêu vừa kích hoạt, chiến liêm Tức Tử Lĩnh Ngộ hóa thành muôn vàn sao rơi, dập xuống đầu Vương Bất Lưu Hành.

Vương Bất Lưu Hành vẩy chổi, cơ thể luồn giữa mưa sao, lại vẩy thêm hai lần, bẻ hai góc ngoặt zic zac. Lữ Lương xoay góc nhìn theo mà choáng đến mức suýt văng cả chuột.

Không kịp! Hắn xoay chuột không kịp theo Vương Kiệt Hi! Quét Đất Dâng Hương vẫn đang trên không, không dễ xoay sở cơ thể như dưới đất, muốn chuyển góc nhìn chỉ có cách ngoẹo cổ nên rất hạn chế. Tính chân thực của Vinh Quang cao thế đấy.

Vương Kiệt Hi nắm bắt độ chân thực ấy như lòng bàn tay, hai lần bẻ góc để lách qua mưa sao băng, chui vào điểm chết trong tầm nhìn của Lữ Lương bằng góc độ không thể tin nổi.

"Cậu ta... có ma thuật hay gì?"

Trên khán đài, có khán giả tấm tắc khen ngợi.

"Ma thuật ư?" Cách người này không xa, cựu đội trưởng Lâm Kiệt của Vi Thảo nghe vậy vô cùng tán thành, "Đúng ha, so sánh rất hợp lý, sao mình chưa từng nghĩ tới nhỉ?"

Trong trận, những âm thanh bộp bộp bộp bộp lại vang lên. Phương thức chiến đấu của ma đạo học giả có đặc thù là đủ loại đạo cụ phép thuật, nhưng ở trận đấu này, mọi người chỉ chứng kiến những pha di chuyển không tưởng mà chuẩn xác cực kỳ của Vương Bất Lưu Hành.

Ban đầu, họ chỉ cảm thấy cách Vương Bất Lưu Hành bẻ cua siêu gắt thật ngoạn mục. Đến khi camera cắt cảnh theo góc nhìn của Quét Đất Dâng Hương, người ta mới hãi hùng nhận ra sự ức chế mà Vương Kiệt Hi mang đến cho đối thủ của mình. Lữ Lương, vị đại thần thân trải trăm trận, đã bị cậu ta xoay vòng muốn phát điên. Gần 80% thời lượng trận đấu, góc nhìn của hắn không hề xuất hiện dù chỉ một cái bóng của Vương Bất Lưu Hành. Hắn càng lúc càng rối rắm trong xử lý, từ đầu đến cuối chẳng tạo nên pha uy hiếp nào.

À, nói chính xác thì không phải không có.

Thăng Thiên Trận đầu game nè, Sao Rơi trong lúc đang lơ lửng nè...

Với phần đông người khác, đây đều là các pha hiểm hóc. Gặp Thăng Thiên Trận của Lữ Lương, bao nhiêu kẻ không thăng thiên? Chiêu Sao Rơi phản công quá đẹp mắt, bao nhiêu người tránh khỏi số phận bị ghim xuống nền đất?

Nhưng Vương Kiệt Hi lông tóc không suy.

Bằng lối di chuyển tinh vi, cậu tránh thoát toàn bộ. Hai lần uy hiếp của Lữ Lương đều trở thành bối cảnh và ánh đèn tôn lên trình di chuyển chẳng khác nào ma thuật của cậu.

Đó là cách Lữ Lương đã thua.

Thành tựu duy nhất của hắn là không để Vương Kiệt Hi thắng trắng, ít nhất cũng lấy được tẹo máu của Vương Bất Lưu Hành.

Nhà thi đấu lặng ngắt như tờ.

Lữ Lương, một đại thần, lại thua thảm đến vậy?

Vương Kiệt Hi! Lối chơi ma đạo học giả gì thế này?

Khán giả sững sờ, chung quanh chỉ còn tiếng bình luận viên hò hét sôi trào.

"Ma thuật, chỉ có thể là ma thuật thưa các bạn!" Chẳng hiểu vì sao, cụm từ này bỗng nhảy ra trong đầu hắn, hắn cảm thấy không thể đúng hơn được nữa nên ra sức nhắc đi nhắc lại.

"Đúng quá, đúng là y như ma thuật..." Khán giả xôn xao tán đồng cách nói của bình luận viên.

Giây phút Vương Kiệt Hi bước ra khỏi phòng đấu, khán đài như sống dậy với những tràng pháo tay vang dội.

"Ma thuật!"

"Ma thuật!"

Khán giả reo hò trong phấn khích.

Từ giây phút ấy, đấu pháp của Vương Kiệt Hi được gọi là ma thuật.

Từ giây phút ấy, Vương Kiệt Hi có thêm một danh hiệu.

Ma Thuật Sư!

"Đây đã là gì?" Lâm Kiệt ngồi khuất dưới hàng ghế khán giả, trên gương mặt là nụ cười tươi rói mà còn cố tình ra vẻ dè bĩu, "Sau này, mấy người mới sẽ chứng kiến phép màu thực thụ!"

[Diendantruyen.Com] Toàn Chức Cao Thủ


art by 燃烧原野
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1750: Tiền truyện (22): Mùa hè của Lam Vũ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch bởi Lá Mùa Thu

[Diendantruyen.Com] Toàn Chức Cao Thủ


"Thắng, thắng nữa rồi!"

“Ai thắng?”

“Vi Thảo chứ ai?"

Trên tivi, trên máy tính, trong game Vinh Quang, trên diễn đàn, Weibo, group chat... Bất kỳ nơi nào có người chơi Vinh Quang tụ tập, tin thắng lợi của Vi Thảo đều sôi sục truyền về.

Lượt đấu bảng cuối cùng của mùa giải thứ ba Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp, chiến đội Vi Thảo không để người hâm mộ thất vọng. Đã nắm chắc tấm vé tứ kết, họ vẫn nghiêm túc giành lấy trận thắng cuối cùng, kết thúc vòng bảng với thành tích hạng ba, bước lên con đường tranh cúp vô địch.

Vi Thảo không phải khách lạ với vòng chung kết, nhưng Vi Thảo hôm nay đã không còn là Vi Thảo mọi người từng biết.

Tuy vậy, trên thực tế đội hình của họ chỉ thay đổi đúng một slot.

Vị trí át chủ bài kiêm chức vụ đội trưởng Vi Thảo hiện do một tân binh đảm nhiệm. Suốt vòng bảng, tên của tân binh này được nhắc đến khắp Vinh Quang cùng danh hiệu được ngoại giới phong tặng.

Ma Thuật Sư Vương Kiệt Hi.

Đó là danh hiệu thuộc về riêng cậu, không bởi nhân vật cậu đang cầm. Tài năng hơn người và đấu pháp siêu việt lạ thường như phép màu của cậu đừng nói là không thể bắt chước bởi người chơi thường, ngay cả giới chuyên nghiệp cũng không một ai nhìn được thấu đáo. Dàn tiền bối đầy kinh nghiệm dồn dập giao nộp vũ khí trước đấu pháp chưa từng thấy, các cao thủ thành danh từng người ngã gục dưới chân Vương Bất Lưu Hành của Vương Kiệt Hi.

Là một tân binh, ban đầu mọi người nhìn về cậu như kẻ khiêu chiến.

Nhưng khi vòng bảng kết thúc, kẻ khiêu chiến đã dần dần biến thành người chinh phạt.

Thật ra Vương Kiệt Hi không đến nỗi trăm trận thắng trăm, nhưng sự thật là đấu trường chuyên nghiệp chưa từng chứng kiến một ai có tỉ lệ thắng cao như cậu. Diệp Thu bá đạo là thế, mà còn không bằng.

Gặp Vương Kiệt Hi, vô số tuyển thủ thua trong bất lực.

Nghề ma đạo học giả bắt đầu trỗi dậy như nấm sau mưa trong game Vinh Quang, người người nhà nhà tranh nhau học theo đấu pháp Ma Thuật Sư để rồi bỏ cuộc. Thất bại với việc bắt chước Vương Kiệt Hi, các tài khoản này dần bị vứt xó dù chủ nhân vô cùng hăm hở khi tạo nó ra.

Ma Thuật Sư chỉ có một trên đời. Và cậu ấy sắp bước lên một hành trình chinh phục mới.

"Vòng chung kết, Ma Thuật Sư giá lâm!"

Hoàng Thiếu Thiên rầm rì đọc theo tiêu đề trên tuần báo Thể Thao Điện Tử. Tờ báo quyền lực nhất lĩnh vực eSports trong nước lấy Vương Kiệt Hi làm nhân vật đưa tin chính cho lượt cuối vòng bảng, có thể thấy cậu được kỳ vọng cỡ nào. Thế mà Hoàng Thiếu Thiên chỉ đọc lướt nội dung, ngó tới ngó lui tấm hình chân dung trong bài rồi ngồi ủ ê một cách hiếm thấy.

"Đi trước mình tới vậy luôn." Hoàng Thiếu Thiên quẳng tờ báo lên bàn, hai tay lót sau đầu, ngước nhìn trần nhà lẩm bẩm.

Dụ Văn Châu ngồi ngay ngắn trước máy tính bên cạnh, vừa nghiên cứu một trận đấu Vinh Quang vừa thỉnh thoảng ghi chép vào quyển sổ trên bàn, nghe giọng Hoàng Thiếu Thiên thì bấm dừng trận đấu, quay đầu nhìn. Dòng tít to tướng trên tờ báo đập vào mắt cậu.

"Ma Thuật Sư? Danh xứng với thực." Đây là nhận xét của Dụ Văn Châu sau khi xem xong.

“Cậu là đồ…” Hoàng Thiếu Thiên có vẻ hơi bất mãn với thái độ của Dụ Văn Châu, ngồi thẳng người lên, “Cậu có nghiên cứu gì về ổng không?”

“Cậu ta…”

“Thiếu Thiên!”

Dụ Văn Châu chỉ vừa cất lời, một thiếu niên khác mới đến Lam Vũ gần đây bỗng chạy xộc vào phòng huấn luyện, hô to.

“Bên phòng kỹ thuật chế được vũ khí bạc cho Dạ Vũ Thanh Phiền, đội trưởng kêu ông qua coi.” Cậu nhóc hớn hở.

“Cái gì?” Hoàng Thiếu Thiên tròn mắt, nhảy bật khỏi ghế ngồi.

“Đi đi đi.” Cậu la hét, quên béng luôn vấn đề đang hỏi Dụ Văn Châu, chạy như bay ra ngoài.

Dụ Văn Châu chưa nói hết câu, đành lắc đầu cười, quay về định bấm xem tiếp trận đấu thì bỗng nghe thấy cậu nhóc kia gọi tên mình.

“Văn Châu, ông không qua coi thử hả? Nghe đâu có người bí ẩn nào đó trong game gửi cho Lam Khê Các cả mớ vật liệu hiếm, bên phòng kỹ thuật mới chế phát ra luôn vũ khí bạc á!" Cậu nói.

"Người bí ẩn?" Dụ Văn Châu sửng sốt.

“Ừa.”

Ánh mắt Dụ Văn Châu lập tức trôi về một vị trí trống người ngồi trong phòng huấn luyện, nơi có đặt một dàn máy đã lâu không ai sử dụng.

Sau khi người nọ ra đi bằng cái cách không ai ngờ tới, vị trí vốn thuộc về hắn, dàn máy vốn thuộc về hắn cũng cứ thế mà bỏ trống. Mọi người không ai bảo ai mà chừa chỗ ngồi và dàn máy này ra, như thể tin rằng một ngày nào đó, người đã không quay trở về sau câu "Tao đi đây" sẽ đột nhiên xuất hiện, ngồi vào nơi vốn dành cho hắn.

"Thật ra... ông vốn chưa từng rời đi." Dụ Văn Châu cũng bỗng dưng tự nói tự nghe, gương mặt thoáng qua nét ưu buồn như Hoàng Thiếu Thiên lúc nãy.

“Văn Châu ông có đi không đây?” Cậu nhóc kia mất kiên nhẫn, giục thêm lần nữa.

“Đi, đi coi thử.” Dụ Văn Châu đóng quyển sổ lại, đứng dậy bước nhanh ra ngoài. Cậu nhóc kia đã mở sẵn cửa chờ từ nãy giờ, năm ngón tay phải hết gõ lại lượn trên khung cửa, chẳng chịu ở yên, linh hoạt dị thường như đang khiển chuột gõ phím.

"Apm cao nhỉ?" Dụ Văn Châu nhìn bàn tay tăng động của cậu ta, cười.

“Đề tài này tui nên thảo luận với Thiếu Thiên thì hơn.” Cậu nhóc nói.

Dụ Văn Châu chỉ cười. Apm của cậu rất thấp, mọi người đều biết, ngặt nỗi train kiểu gì cũng chẳng tăng thêm bao nhiêu, đúng là ông trời không thương. Có điều, bây giờ ở Lam Vũ đã không còn người nào dám xem thường cậu, vì nếu buộc phải sống với tốc độ tay tương tự thì họ chẳng thắng được ai. Dụ Văn Châu sở hữu thứ tài năng mà họ không có, đủ để bù đắp tốc độ tay thiếu hụt của mình.

Cậu nhóc kia nói vậy không phải để nhạo báng Dụ Văn Châu mà chỉ là tính tình nghịch ngợm, thích cà khịa. Đội trưởng Phương Thế Kính nói, về điểm này cậu ta có mấy phần giống với người nọ. Dụ Văn Châu nghe mà không khỏi ngờ vực, có phải vì thế nên cậu ta mới được Phương Thế Kính chấm trúng, bốc từ vòng khiêu chiến đem về trại huấn luyện Lam Vũ chăng?

Cơ mà xét tư chất và trình cá nhân của cậu nhóc, chắc chắn sẽ không ai lên án mắt nhìn của Phương Thế Kính.

"Nếu tính riêng tay phải, apm của nó còn trên cả Thiếu Thiên." Phương Thế Kính từng nhấn mạnh. Đó là một nhận xét rất đúng sự thật.

“Đi thôi, Phương Duệ.” Dụ Văn Châu không đáp trả khi bị cà khịa, chỉ gọi cậu nhóc đi cùng mình.

Chiến đội Lam Vũ, phòng kỹ thuật.

Với tất cả các chiến đội chuyên nghiệp, phòng kỹ thuật nơi nghiên cứu tài khoản và trang bị 24 nghề luôn là khu vực cấm, không bao giờ mở cửa cho người ngoài.

Ở chiến đội Lam Vũ, từ ngày Ngụy Sâm đưa Hoàng Thiếu Thiên trong game về trại huấn luyện, công việc của phòng kỹ thuật đã tăng thêm một hạng mục trọng điểm: Nghiên cứu Dạ Vũ Thanh Phiền, nhân vật kiếm khách của Hoàng Thiếu Thiên.

Hôm nay, hạng mục trọng điểm này đã hoàn thành khâu nặng nề nhất.

Vũ khí!

Một món vũ khí tự chế, tức là vũ khí bạc thường được nhắc đến ngoài kia, thuộc về riêng Dạ Vũ Thanh Phiền, cuối cùng đã thành hình!

Đây không phải đồ tự chế thiếu đường lối kế hoạch do người chơi tạo nên từ mớ vật liệu hổ lốn. Loại đồ chế trong mò mẫm đó ngoại trừ có tên chữ bạc thì các chỉ số đều rất vớ vẩn. Đây là vũ khí bạc hàng thật giá đúng, có sức mạnh nâng tầm nhân vật lên một đẳng cấp vượt xa đại chúng.

Dụ Văn Châu và Phương Duệ đi vào phòng kỹ thuật, phát hiện cả phòng đang chìm trong im lặng. Mọi người vây quanh một chiếc máy tính mà chẳng ai nói tiếng nào. Hai cậu vào đến bên trong, cũng chỉ có người ngoảnh đầu nhìn phát rồi lập tức quay mặt về như tiếc từng giây, những người khác còn chẳng buồn để ý.

Hai cậu bèn đến gần hơn, khó khăn nhòm qua khe hở giữa cả đám người mới thấy được màn hình của chiếc máy tính lọt thỏm phía trong.

Hoàng Thiếu Thiên đang ngồi tại đó, im lặng đến lạ kỳ.

Trên màn hình, một thanh kiếm quang chầm chậm xoay tròn, thân kiếm tựa như giọt mưa rót dài từ chuôi xuống mũi, tỏa ánh sáng màu u lam với từng luồng sương uốn lượn.

Im lặng suốt hồi lâu, Hoàng Thiếu Thiên rốt cuộc cũng mở miệng. Xưa nay có thể nói hai câu chắc chắn sẽ không nói một câu, lần này ku cậu chỉ nói đúng một chữ.

“Ngon!”

"Cầm thử xem." Đội trưởng Lam Vũ Phương Thế Kính đứng sau lưng cậu, nói.

Hoàng Thiếu Thiên gật đầu, nhanh tay lấy thanh kiếm quang từ công cụ chế tạo trang bị ra lắp lên người, đi thẳng vào đấu trường chọn phòng.

Trận đấu bắt đầu, ánh kiếm u lam lan tỏa xung quanh Dạ Vũ Thanh Phiền. Mọi người không quan tâm đối thủ là ai, nghề nghiệp gì, họ chỉ nhìn thấy thanh kiếm trong tay Dạ Vũ Thanh Phiền, chứng kiến nó được vung lên, được chém xuống, được đâm tới, rồi rút về giữa biển máu, đặt dấu chấm hết cho cuộc chạm trán.

"Hết xẩy luôn!" Xong trận, Hoàng Thiếu Thiên nói ba chữ.

“Có cây kiếm này, mùa giải sau em sẽ cho tụi nó đẹp mặt!” Hoàng Thiếu Thiên nhảy phốc lên ghế, “Đấu Thần hả, Quyền Hoàng hả, Phồn Hoa Huyết Cảnh, Ma Thuật Sư hả… chờ tao đi!”

“Hay!” Không ai quở trách thái độ hung hăng của Hoàng Thiếu Thiên. Đối với người Lam Vũ mà nói, họ chờ ngày này đã quá lâu rồi. Mùa giải thứ ba, Ngụy Sâm ra đi, Phương Thế Kính tiếp quản chiến đội, rốt cuộc Lam Vũ đến tứ kết cũng chẳng vào nổi. Trong mắt người ngoài, Lam Vũ đã hết thời, đã sắp rơi khỏi hàng ngũ cường đội.

Thế nhưng từ trước tới nay, người Lam Vũ chưa từng chấp nhận số phận.

Dù cho mùa giải này thành tích không tốt, dù cho mùa hè này bọn họ gần như trôi vào quên lãng, thế nhưng tất cả đều tin chắc rằng, chiến đội Lam Vũ sẽ có thời khắc thuộc về mình. Và kim đồng hồ, từ giây phút món vũ khí bạc trước mắt đản sinh, đã bắt đầu dịch chuyển.

“Trông vào em đó Thiếu Thiên!” Các nhân viên phòng kỹ thuật không giấu được niềm phấn khích.

“Cái đó còn cần phải nói? Đương nhiên rồi!” Hoàng Thiếu Thiên kêu lên. Xài hàng mới chưa đã tay, cậu vội ngồi xuống ghế, vừa khiển nhân vật vừa huyên thuyên thảo luận với nhân viên kỹ thuật gần bên.

Đội trưởng Phương Thế Kính vào lúc này lặng lẽ lùi khỏi đám đông, đến đứng cạnh Dụ Văn Châu.

“Đã sẵn sàng chưa?” Anh đột ngột hỏi một câu.

Dụ Văn Châu nhìn anh, mà Phương Thế Kính lại hướng ánh mắt ra ngoài song cửa, nhìn khoảng trời xanh thăm thẳm.

“Rồi ạ.” Dụ Văn Châu đáp.

“Vậy cũng đến lúc giao lại cho cậu rồi." Phương Thế Kính nói. Ngoảnh đầu, trong tay anh là tấm thẻ tài khoản như đã chuẩn bị sẵn từ lâu.

“Kể từ hôm nay, cậu sẽ là đội trưởng Lam Vũ, thuật sĩ Sách Khắc Tát Nhĩ.”

[Diendantruyen.Com] Toàn Chức Cao Thủ


art by 师绘
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1751: Tiền truyện (23): Tương lai của Gia Thế


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Toàn Chức Cao Thủ


art by 赤井井井井​

Dịch bởi Lá Mùa Thu

"Năm ngoái có Phồn Hoa Huyết Cảnh, năm nay thì Ma Thuật Sư, dân số tăng vọt!" Nhìn danh sách top 8 cường đội thẳng tiến vòng chung kết mùa giải thứ ba, Diệp Thu thổn thức.

"Có điều đứng nhất vẫn là Gia Thế tụi tui." Hắn nói tiếp. Là đội trưởng Gia Thế, câu này nói ra từ miệng hắn lại chẳng có mùi vênh váo mà chỉ như nêu lên một sự thật.

"Bá Đồ hạng tư." Đứng bên cạnh cùng xem bảng tổng sắp chung cuộc, Hàn Văn Thanh lạnh lùng.

"Hạng đó có gì để vểnh?" Diệp Thu thuận miệng tiếp lời, lập tức cảm nhận được ánh mắt giết người bắn về phía mình.

"À à, hiểu rồi." Nhìn lại bảng tổng sắp, hắn nói, "Tụi tui hạng nhất, mấy anh hạng tư..." Điều này có nghĩa Gia Thế và Bá Đồ sẽ được phân vào cùng một bảng, chỉ một đội có khả năng bước vào chung kết.

Diệp Thu gật gù nhìn Hàn Văn Thanh: "Năm nay mấy anh khỏi đánh chung kết luôn."

"Để coi đã." Hàn Văn Thanh trả lời.

"Càng đánh càng thua, càng thua càng đánh, tinh thần đáng khen." Diệp Thu cười.

"Cậu đừng sợ là được." Hàn Văn Thanh nói.

"Ông anh cứ đùa." Diệp Thu vẫn cười.

"Vào trận gặp."

"Vào trận gặp."

Hai người bắt tay rồi chào nhau, Diệp Thu ra khỏi cửa lớn trụ sở Liên minh, rẽ cua, một mình đi trên vệ đường.

Chưa bao giờ nhận phỏng vấn, hắn luôn giấu kín nhân dạng từ đầu đến cuối. Vì vậy không ai nhận ra người thanh niên vừa xuất hiện nơi cửa lớn Liên minh chính là Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu, nhà đương kim vô địch hai mùa Vinh Quang liên tiếp, đang thống trị cả Liên minh này.

Đi được một đoạn, hắn rẽ vào con hẻm nhỏ, thả chậm bước chân, thong dong đốt một điếu thuốc.

"Khụ!"

"Khụ khụ!"

Chưa rít mấy hơi, sau lưng đã có tiếng ho sù sụ như sợ không ai nghe thấy, ho hết tiếng này đến tiếng nọ.

Diệp Thu quay đầu, thấy Ngô Tuyết Phong bước ra từ một cánh cửa nhỏ, đi về phía mình.

"Gì vậy ba? Ở đây có ai khác đâu?" Diệp Thu cười.

"Cậu không ngại thì tôi ngại cái gì?" Ngô Tuyết Phong cũng cười.

Chỉ mới tổ chức đến năm thứ ba, Liên minh Vinh Quang đã phát triển như vũ bão. Tuần san Thể Thao Điện Tử quyền lực nhất giới eSports trong nước phát hành mỗi tuần dành đến 80% nội dung để đưa tin về giải đấu này. Năm nay, họ còn đổi ngày phát hành cho khớp với lộ trình thi đấu của Liên minh, có thể thấy vị thế to lớn của Liên minh trong giới thể thao điện tử hiện tại.

Nước lên thuyền lên, các tuyển thủ Vinh Quang cũng trở thành những ngôi sao được săn đón. Tuyển thủ của đội đương kim vô địch như Ngô Tuyết Phong rất dễ bị nhận ra nếu xuất hiện trên đường lớn, nên hắn mới bỏ không đi cửa chính mà dùng cửa hông.

"Sớm biết như vầy, tôi đã bắt chước cậu rồi." Ngô Tuyết Phong đến gần Diệp Thu, than vãn về cuộc sống lén lút như ăn trộm.

"Anh sắp được giải thoát rồi đấy thôi?" Diệp Thu nói.

Lời của Diệp Thu như khơi gợi lên một điều gì đó khiến Ngô Tuyết Phong im lặng hẳn. Bầu không khí yên tĩnh bao trùm con hẻm nhỏ, hai người song song mà đi.

"Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn." Một lúc lâu sau, Ngô Tuyết Phong mới lên tiếng.

"Cái hồi Trời Xanh nghỉ game, cũng nói y chang." Diệp Thu tiếp lời.

"Người anh em, tôi đây gọi là giải nghệ ok? Làm ơn chuyên nghiệp chút coi." Ngô Tuyết Phong sầm mặt.

"Khác gì đâu." Diệp Thu ngậm điếu thuốc, buông một câu.

Ba năm game onl, ba năm đánh chuyên, Ngô Tuyết Phong vẫn luôn là người bạn đáng tin nhất của Diệp Thu. Khuất mình dưới vầng sáng Đấu Thần, khí công sư Khí Xung Vân Thủy không có danh vọng cao trong mắt ngoại giới, nhưng bản thân Diệp Thu biết rõ người bạn này, người đồng đội này quan trọng đến mức nào với mình, với cả Gia Thế.

Mà bây giờ, cũng như Ngô Tuyết Phong mới nói, không có bữa tiệc nào là không tàn. Đường Vinh Quang của Ngô Tuyết Phong sắp chấm dứt theo ý nguyện của chính hắn. Vòng chung kết hạ màn cũng sẽ là lúc hắn tuyên bố giải nghệ, từ đây cáo biệt thế giới nơi hắn đã sống và cháy hết mình suốt sáu năm qua.

"Có tính toán gì không?" Diệp Thu hỏi.

"Chắc sẽ ra nước ngoài." Ngô Tuyết Phong nói.

"À." Diệp Thu gật đầu. Hỏi thôi, chứ hắn chẳng có chút kinh nghiệm nào để chia sẻ với bạn mình về dự định tương lai.

"Lần cuối rồi, hốt thêm cái cúp tặng tôi đi." Ngô Tuyết Phong nói.

"Dĩ nhiên." Diệp Thu cười.

"Tôi có coi bảng tổng sắp, Bách Hoa hạng nhì, Vi Thảo hạng ba, Bá Đồ hạng tư." Ngô Tuyết Phong nói.

"Ừ, tui cũng có coi." Diệp Thu nói, "Mới xong nè, còn gặp Hàn Văn Thanh ở đó nữa."

"Thế à? Ổng nói sao?" Ngô Tuyết Phong hỏi.

"Ổng có gì khác để nói? Vào trận gặp." Diệp Thu nhại theo giọng điệu Hàn Văn Thanh, mỗi tội không giống lắm.

"Quả nhiên, một chữ cũng không đổi." Ngô Tuyết Phong cười khùng khục.

"Thì đó, năm nào cũng vô vòng chung kết, năm nào cũng đánh với ổng, năm nào cũng "vào trận gặp"." Diệp Thu than trời.

"Cơ mà nếu cứ vậy suốt mười năm luôn, cũng vui." Hắn nói tiếp.

Ngô Tuyết Phong cười cười, không nói thêm. Mười năm ư? Nếu thật có thể đánh mãi mười năm, đúng là sẽ rất vui. Tiếc thay, mười năm đó sẽ chẳng bao giờ có phần mình nữa.

Chờ đợi mình, chỉ còn sót lại ba lượt đấu.

"Trước Bá Đồ, phải đánh bại đội hạng tám." Ngô Tuyết Phong bắt đầu bàn về lộ trình vòng chung kết.

"Ba Lẻ Một Độ." Diệp Thu nói. Trong mắt hắn không chỉ chứa cao thủ và cường đội, mà mỗi một đội có thể trở thành đối thủ, hắn đều tôn trọng, và hơn hết thảy, là quý trọng.

"Ừ, ku tân binh của Ba Lẻ Một hơi bị mạnh." Ngô Tuyết Phong nói.

"Dương Thông, thích khách Phong Cảnh Sát." Diệp Thu nói.

"Đám tân binh mới mọc lên hai năm nay giỏi hơn cái thời đầu của tụi mình nhiều." Ngô Tuyết Phong cảm thán, "Năm ngoái là hai đứa bên Bách Hoa, năm nay Vương Kiệt Hi của Vi Thảo, chả biết sang năm còn xuất hiện thêm bao nhiêu thiên tài nữa."

"Muốn ở lại xem thử không?" Diệp Thu nói.

"Thôi." Ngô Tuyết Phong cười, "Tôi không muốn làm con boss cho đám nhỏ farm exp đâu, để tôi rời sân ở thời điểm đẹp nhất đi."

"Anh sẽ được." Diệp Thu khẳng định chắc nịch.

Hai người không nói gì thêm, im lặng cùng đi với nhau trong hẻm nhỏ.

Về tới khách sạn do Liên minh sắp xếp cho top 8 ở, họ vừa bước vào sảnh lớn thì thấy ông chủ Đào Hiên của Gia Thế đang ngồi trên sô pha, tươi cười trò chuyện với ai đó. Thấy Diệp Thu và Ngô Tuyết Phong, hắn liền đứng dậy định gọi, nhưng Diệp Thu lại quay phắt đi sang góc sảnh khác. Ngô Tuyết Phong nhìn Đào Hiên, nở nụ cười bất đắc dĩ.

Đào Hiên đành nhoẻn miệng đáp lại, vẫy tay với Ngô Tuyết Phong. Người ngồi đối diện Đào Hiên đứng dậy ngoảnh đầu nhìn, thấy là Ngô Tuyết Phong thì lập tức cười rạng rỡ.

Ngô Tuyết Phong nhận ra người này, một trong những nhà tài trợ chính của chiến đội Gia Thế. Là vô địch hai năm liền, Gia Thế không thiếu nhà tài trợ. Tuy vậy, chiến đội có giá trị nhất Liên minh, thậm chí nhất luôn cả giới eSports này, lại chẳng bao giờ đàm phán được những điều kiện ngon nghẻ trong hợp đồng.

Nguyên nhân vì tuyển thủ át chủ bài kiêm đội trưởng của Gia Thế là Diệp Thu không chịu lộ diện trước truyền thông, càng không tham gia bất kỳ hoạt động quảng cáo nào. Mất đi gương mặt sáng giá nhất, lợi ích đầu tư sụt giảm hẳn trong mắt các công ty tài trợ.

Khi thông tin này lọt ra ngoài, các nhà đầu tư dần không còn hứng thú với Gia Thế nữa. Bách Hoa của năm ngoái và Vi Thảo của năm nay vụt sáng như những ngôi sao mới trong giới đầu tư eSports, còn đương kim vô địch Gia Thế trở thành đứa con ghẻ bị hắt hủi.

"Giám đốc Liêu đến rồi đấy à?" Ngô Tuyết Phong sải bước đến gần, chìa bàn tay với chủ đầu tư. Vì đội trưởng Diệp Thu không lộ diện, đội phó Ngô Tuyết Phong đành cáng đáng những công việc thế này.

"Hạng nhất vòng bảng, tiến thẳng vòng chung kết lần thứ ba, sao tôi có thể không đến chứ?" Giám đốc Liêu cười, bước tới bắt tay với Ngô Tuyết Phong.

"Nhờ phúc giám đốc Liêu cả." Ngô Tuyết Phong đã quá quen với việc giao tiếp khách sáo.

"Làm gì có, là các cậu đánh hay quá thôi, nhất là Diệp Thu." Giám đốc Liêu nói.

"Ha ha." Nhắc đến Diệp Thu, Ngô Tuyết Phong tỏ vẻ ngại ngùng. Giám đốc Liêu là một trong những nhà tài trợ chính của Gia Thế, vậy mà chưa từng gặp Diệp Thu ngoài đời, Ngô Tuyết Phong nghĩ chắc anh ta không vui vẻ gì cho cam.

"Tôi có việc, đi trước nhé. Chúc các cậu đạt thành tích cao, nhất định phải giành thêm một chiếc cúp nữa đấy." Giám đốc Liêu nói.

"Nhất định." Ngô Tuyết Phong cười, chào tạm biệt giám đốc Liêu. Quay đầu nhìn, hắn thấy nụ cười đã tắt trên mặt Đào Hiên.

Đào Hiên mệt mỏi dựa lưng vào sô pha, trầm tư nhìn tờ hợp đồng trên bàn trà.

"Giám đốc Liêu đến bàn chuyện gia hạn hợp đồng?" Ngô Tuyết Phong ngồi xuống đối diện hắn, hỏi.

"Ừ." Đào Hiên gật đầu.

Khi Gia Thế giơ cao chiếc cúp vô địch mùa giải đầu tiên, giám đốc Liêu đã ký với họ một hợp đồng tài trợ hai năm. Mùa giải này, đánh xong vòng chung kết là hợp đồng hết hạn. Về việc có tiếp tục tài trợ hay không, đôi bên đã sớm thương thảo nhưng đến tận nay vẫn chưa đạt được đồng thuận. Nhìn sắc mặt Đào Hiên, Ngô Tuyết Phong đoán cuộc đàm phán không được suôn sẻ cho lắm.

"Giám đốc Liêu muốn thế nào?" Ngô Tuyết Phong hỏi. Tuy hết mùa giải sẽ nghỉ đánh, hắn vẫn rất quan tâm tương lai của Gia Thế, vì Gia Thế vẫn còn những người anh em thân thiết nhất với hắn. Không chỉ Diệp Thu mà ông chủ Đào Hiên cũng vậy, cả bọn đã kết phường kết hội từ hồi trong game, rồi kề vai sóng bước vào giới chuyên nghiệp chinh chiến bấy lâu.

"Anh ta yêu cầu hai thứ." Đào Hiên nói.

"Hai thứ gì?" Ngô Tuyết Phong hỏi.

"Đầu tiên là, nếu muốn ký tiếp hợp đồng, mùa này Gia Thế phải vô địch." Đào Hiên nói.

"Hả... Sao đòi gì kỳ vậy, vô địch hay không ai đảm bảo 100% được?" Ngô Tuyết Phong ngạc nhiên.

"Chưa hết." Đào Hiên uể oải, "Cứ cho là mình vô địch luôn, cũng chỉ ký tiếp một năm nữa thôi. Mà việc vô địch sẽ là một trong những yếu tố quyết định giá trị tài trợ cả năm. À không, là yếu tố duy nhất."

"Bao nhiêu?" Ngô Tuyết Phong hỏi.

"Cậu tự xem đi." Đào Hiên đưa mắt về phía tờ hợp đồng trên bàn.

Ngô Tuyết Phong cầm hợp đồng lên, lật đến trang viết giá trị tài trợ, xem xong thì trợn mắt.

"Vãi..." Hắn cạn lời.

Hợp đồng ghi rõ: Giá trị tài trợ nếu hụt cúp vô địch chỉ bằng 1/10 khi đoạt cúp. Mà dù đoạt cúp, cũng chỉ tăng thêm ít tiền so với năm nay.

Thế nên, hụt cúp thì có tài trợ cũng như không có.

"Nếu không vô địch, tụi mình sẽ đi ăn xin hết đúng không?" Đào Hiên nói.

"Thật quá đáng." Ngô Tuyết Phong nói.

"Ừ, vô cùng quá đáng." Đào Hiên thở dài, "Năm nay nếu đoạt cúp, tụi mình sẽ vô địch liên tiếp ba năm! Trong giới thể thao, ba cúp vô địch liên tiếp tức là thống trị tuyệt đối, xây dựng nên cả đế chế. Một đế chế như thế, trong mắt người ta lại chẳng đáng giá xu nào. Chẳng lẽ ngoài cái cúp, mình đách có nghĩa lý gì?"

Ngô Tuyết Phong im lặng. Hắn hiểu hàm ý trong lời than thở của Đào Hiên.

Rằng, nếu Diệp Thu chấp nhận tham gia các hoạt động thương mại thì Gia Thế làm sao đến nông nỗi này? Đào Hiên đã từng cố gắng thuyết phục Diệp Thu nhiều lần, nhưng đều bị Diệp Thu từ chối thẳng thừng. Đào Hiên khá phật ý, có lần uống say lỡ miệng nói: Diệp Thu không chịu hợp tác, Gia Thế có bao nhiêu cúp vô địch chăng nữa cũng vô giá trị.

Cúp vô địch vô giá trị, vậy giá trị mà anh muốn là thứ gì?

Ngô Tuyết Phong rất muốn hỏi Đào Hiên câu đó, nhưng hắn không hỏi, vì đã biết trước câu trả lời. Trong game, tất cả đều là bạn bè kề vai chiến đấu, nhưng bây giờ hắn và Diệp Thu đã trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, còn Đào Hiên trở thành người làm ăn, điều hành một chiến đội. Từ thời trong game, công hội Gia Vương Triều của bọn họ đã do một tay Đào Hiên quản lý, không thể không nói Đào Hiên rất có tài trong lĩnh vực này. Đến lúc lập chiến đội, Đào Hiên vẽ ra cả một chân trời phát triển, ngờ đâu Diệp Thu lại không hợp tác khiến hắn muốn làm gì cũng không được.

Giá trị hiện hữu của Gia Thế có phần lớn đến từ Diệp Thu, cũng giới hạn bởi Diệp Thu.

Hiển nhiên, Đào Hiên phải bất mãn.

Cuộc đàm phán thất bại lần này đã tác động nghiêm trọng đến tinh thần Đào Hiên. Hắn ủ rũ nhìn Ngô Tuyết Phong, suy sụp: "Tin tức cậu sắp giải nghệ còn chưa công bố, tới lúc công bố rồi, tôi nghi chắc tờ hợp đồng ăn xin này mình cũng mất luôn."

"Anh đừng đùa, tôi đâu có quan trọng đến thế." Ngô Tuyết Phong muốn xoa dịu Đào Hiên.

"Không đùa đâu." Đào Hiên lắc đầu, mặt vẫn tối tăm như cũ.

"Đến lúc đó sẽ có người mới thay vào. Vinh Quang bây giờ càng ngày càng có người trẻ tài năng, mùa giải trước Phồn Hoa Huyết Cảnh, mùa này Ma Thuật Sư, mùa sau chắc chắn sẽ có nhân tài mà, đừng lo, nhé?" Ngô Tuyết Phong nói.

Nhưng Đào Hiên vẫn chẳng nghe lọt lỗ tai. Ngô Tuyết Phong bó tay, cố vớt vát thêm mấy lời, bỗng phát hiện đôi mắt Đào Hiên sáng bừng lên, nhìn ra sau lưng mình như phát hiện điều gì đó.

"Sao vậy?" Ngô Tuyết Phong quay đầu. Có chuyện gì xảy ra sau lưng ư?

Không có chuyện gì xảy ra cả. Góc bên kia sảnh lớn, chỉ có một cô gái xinh xắn đứng đón Diệp Thu, miệng tủm tỉm cười.

"Tiểu Mộc Tranh?" Ngô Tuyết Phong nhận ra cô bé này. Tiếng gọi thân thiết là do hắn đã quen cô từ hồi cô còn bé xíu, mới mười hai tuổi. Sau khi Gia Thế thành lập, cô vẫn luôn xuất hiện bên cạnh Diệp Thu mà không ai hỏi han nhiều, vì đám bạn cũ từ game lên chuyên đều biết tận gốc mối quan hệ giữa họ.

Nhìn cô, Ngô Tuyết Phong không khỏi nghĩ đến một người.

Nếu người nọ vẫn còn, mọi vấn đề đau đầu sẽ được giải quyết dễ dàng, nhỉ? Muốn vô địch hay muốn quảng cáo, một cú phẩy tay là xong tất cả.

Tiếc thay...

Nghĩ tới đây Ngô Tuyết Phong khó tránh có chút đau buồn. Người nọ cũng là bạn thân trong game của hắn, chỉ tiếc chưa gặp nhau được bao nhiêu ngoài đời.

Hắn quay đầu về, thấy Đào Hiên đã đứng dậy, ánh mắt dán chặt vào Diệp Thu và Tô Mộc Tranh đằng xa, hớt hải đi về phía họ, bỏ quên cả bản hợp đồng trên bàn.

Ngô Tuyết Phong cầm lấy hợp đồng đi theo Đào Hiên, trong lòng nghĩ ngợi về ánh mắt sáng bừng vừa thấy.

Đào Hiên đâu phải lần đầu mới gặp Tô Mộc Tranh? Hắn quen cô còn sớm hơn những người khác nữa là. Mấy năm nay trở thành ông chủ và sống cách biệt với ký túc xá dành cho tuyển thủ, nhưng cùng một chiến đội mà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, Đào Hiên gặp Tô Mộc Tranh chỉ nhiều không ít, sao lại hào hứng thế nhỉ?

Ngẫm nghĩ một hồi nhớ đến chuyện khiến Đào Hiên sầu lo trước đó, Ngô Tuyết Phong sực nhận ra một khả năng. Hắn đưa mắt tìm đến Tô Mộc Tranh. Diệp Thu đang định đi vào thang máy, Tô Mộc Tranh lại nhìn thấy Đào Hiên và Ngô Tuyết Phong nên kéo hắn lại, chỉ tay về phía này.

Diệp Thu không ngoảnh đầu, chỉ nói gì đó với Tô Mộc Tranh rồi cả hai cùng đi tiếp. Đào Hiên vội bước nhanh tới, thế là bốn người, có cả Ngô Tuyết Phong, đứng chung trong một chuyến thang.

"Anh Đào, anh Phong." Tô Mộc Tranh cất tiếng gọi thân quen.

"Tiểu Mộc Tranh cũng tới hả, sao anh không biết?" Đào Hiên cười.

"Vòng chung kết mà, đi xem trực tiếp thích hơn." Tô Mộc Tranh nói.

"Ý, vậy là em cũng biết chơi Vinh Quang?" Hai mắt Đào Hiên càng thêm sáng rỡ.

Tô Mộc Tranh ngước nhìn Diệp Thu như không biết trả lời thế nào về trình Vinh Quang của mình.

Diệp Thu nở nụ cười: "Đâu chỉ biết chơi, trình em ấy khá lắm rồi."

Nghe câu trả lời từ chính miệng Diệp Thu, Đào Hiên vui mừng khôn xiết.

"Chơi nghề gì đấy?" Hắn hỏi Tô Mộc Tranh.

"Bậc thầy pháo súng ạ." Tô Mộc Tranh nói.

Bậc thầy pháo súng?

Đào Hiên lẫn Ngô Tuyết Phong đều sững người.

Đây là một nghề rất đặc biệt nếu được chơi bởi cô bé Tô Mộc Tranh này.

Anh trai của Tô Mộc Tranh là Tô Mộc Thu, người mà lúc nãy Ngô Tuyết Phong thấy lòng chùng xuống khi nghĩ tới, trước khi qua đời có train một tài khoản mới, định cầm vào giới chuyên nghiệp với đám Diệp Thu và Ngô Tuyết Phong. Tài khoản ấy là một bậc thầy pháo súng, và nếu Ngô Tuyết Phong nhớ không lầm, cô nàng bậc thầy pháo súng này có ID hàm chứa tên của Tô Mộc Tranh, em gái hắn.

"Chính là Mộc Vũ Tranh Phong đó." Diệp Thu đoán được ý nghĩ của Đào Hiên và Ngô Tuyết Phong.

Nghe vậy, Đào Hiên và Ngô Tuyết Phong lặng cả người.

Họ biết nói gì đây, trước sự kế thừa đầy đau thương diễn ra trước mắt?

Đào Hiên tạm gác lại kế hoạch trong lòng để lúc khác mới đề cập, thở dài định nói sang chuyện khác thì Diệp Thu đã quay sang Ngô Tuyết Phong.

"Vậy đó, nên anh cứ an tâm mà đi." Diệp Thu nói.

Ngô Tuyết Phong sửng sốt, hiểu ngay ý hắn.

"Sao nghe cậu nói mà tôi chẳng vui gì hết!" Ngô Tuyết Phong giả vờ hậm hực.

"Không vui thì ở lại đi." Đào Hiên cũng hiểu ý Diệp Thu, niềm hân hoan càng thêm đậm. Diệp Thu đã có ý này, hắn đỡ phải thuyết phục, thế là không ngại hùa theo trêu chọc Ngô Tuyết Phong.

"Thôi thôi, để tương lai cho đám trẻ mấy người lo thì hơn." Ngô Tuyết Phong ra vẻ tiền bối.

Mọi người cười rộ, thang máy cũng đã đến nơi.

Chia nhau ra ngoài, họ đi về phòng mình.

"Tiểu Mộc Tranh." Thấy Tô Mộc Tranh theo Diệp Thu về phòng, Ngô Tuyết Phong bỗng gọi với lại.

"Vâng, anh Phong?" Tô Mộc Tranh quay đầu.

"Phải cố gắng lên nhé." Ngô Tuyết Phong nói.

"Em hiểu." Tô Mộc Tranh gật đầu.

Đào Hiên đã bước một bước vào phòng, nghe hai người nói chuyện sau lưng mà siết chặt nắm đấm phấn khởi.

Đúng!

Điều mình luôn mong đợi, cuối cùng đã đến rồi.

Gương mặt xinh đẹp và dáng hình tươi trẻ của Tô Mộc Tranh hiện lên trong đầu hắn. Một cô gái như thế trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, giới Vinh Quang sẽ dậy sóng thế nào, cả Liên minh sẽ rúng động thế nào?

Nhất là khi cái trình của cô lại cao nữa.

Chính miệng Diệp Thu đã xác nhận, chắc chắn là sự thật.

Đào Hiên vốn nghĩ, dù Tô Mộc Tranh không biết chơi Vinh Quang, hắn cũng sẽ thử tìm cách bồi đắp cô. Nhưng có lời đánh giá từ Diệp Thu, hắn chẳng còn gì để lo lắng nữa.

Nói không chừng, cô có cái tài chơi game hàng đỉnh như người anh trai đã mất thì sao? Nó nằm trong máu ấy mà!

Nghĩ vậy, Đào Hiên phấn khích không thôi. Hắn lấy một chai rượu từ giá rượu trên tường xuống, mở nắp tự rót đầy ly, một hơi cạn sạch.

Rượu chẳng ngon, nhưng lòng Đào Hiên mát rượi.

Liếc thấy tờ hợp đồng trên bàn do Ngô Tuyết Phong đưa lại trước khi vào phòng, hắn chợt cười khẩy.

Hắn bước tới, đặt ly rượu xuống, cầm hợp đồng lên chẳng buồn nhìn, xé thành giấy vụn.

Hắn móc điện thoại ra, gọi cho giám đốc Liêu.

Đầu kia đang bận máy, nhưng Đào Hiên không muốn chờ hay gọi thêm cuốc nữa. Hắn chọn để lại tin nhắn thoại.

"Giám đốc Liêu, hợp đồng tài trợ tôi suy nghĩ kỹ rồi." Hắn nói, "Câu trả lời của tôi là... không."

Đào Hiên nói với giọng đầy tự tin và kiên định. Không giải thích thêm, hắn dừng cuộc gọi. Nghĩ nghĩ, hắn tắt luôn nguồn máy, chẳng hiểu vì sao thấy sướng cả người.

Rót ly rượu khác, hắn đến bên cửa sổ, nhìn xuống thành phố sáng đèn bên dưới.

"Các người chờ mà xem, truyền kỳ về Gia Thế, từ hôm nay sẽ bắt đầu!" Hắn nâng chén, kính trời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1752: Thế hệ hoàng kim


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch bởi Lá Mùa Thu

[Diendantruyen.Com] Toàn Chức Cao Thủ


Thắng rồi!

Vào chung kết tranh cúp vô địch!

Vô số khán giả bật dậy hò reo, dàn tuyển thủ Bách Hoa trên và dưới sân ào ạt chạy về giữa sàn đấu, vây quanh hai chủ tướng.

Người chiến thắng trận vừa rồi chính là họ.

Người chiến thắng bán kết cũng là họ.

Bách Hoa, con hắc mã của mùa giải trước đã trưởng thành hơn, phong độ ổn định hơn, liên tục vượt qua tứ kết và bán kết mùa này để tiến thẳng vào tổng chung kết. Họ đã chạm một bàn tay đến chiếc cúp vô địch, biểu trưng của vinh quang tối thượng.

Sung sướng và phấn khích, nhưng họ biết, chưa đến phút cuối, chưa có gì là chắc chắn cả.

Từng gượng dậy từ bài học thất bại của mùa giải trước, người Bách Hoa chỉ ăn mừng đơn giản và kiềm chế nỗi phấn khởi của mình.

Bên kia sân, dàn tuyển thủ Vi Thảo vừa thua trận cũng lục tục ra khỏi phòng đấu.

Vương Kiệt Hi và Phương Sĩ Khiêm, những tiểu tướng gánh lên vai cả quân đoàn Vi Thảo khi tuổi còn rất trẻ, đã mang đến vô vàn bất ngờ cho giới Vinh Quang trong mùa giải thứ ba này. Suốt vòng bảng đến nay, cái tên Ma Thuật Sư luôn xuất hiện trong các cuộc thảo luận của người hâm mộ.

Thế nhưng, họ lại chẳng thể đi đến cuối cùng.

Bắt tay, chào hỏi.

Vị đội trưởng trẻ của đoàn bại quân chỉ im lặng, có vẻ không quá suy sụp. Đội phó của cậu thì ngược lại. Phương Sĩ Khiêm sắc mặt nặng nề đến mức không thể hiện cả phép lịch sự nên có sau trận đấu.

“Mùa giải sau cố lên.” Đội trưởng Bách Hoa Tôn Triết Bình thật lòng cổ vũ Vương Kiệt Hi. Hắn không hề để bụng việc Phương Sĩ Khiêm hành xử vô lễ. Hắn đã từng nếm mùi thất bại, nên rất hiểu tâm trạng lúc này của kẻ thua cuộc.

"Cám ơn anh." Vương Kiệt Hi gật đầu.

Hoàn tất màn bắt tay cuối trận, Bách Hoa ở lại sàn đấu chờ một trận khác kết thúc mà kết quả sẽ quyết định tính danh đối thủ của họ trong tổng chung kết.

Vi Thảo đã bị loại thì ủ rũ nối nhau xuống sân. Hành lang tuyển thủ dài dằng dặc, họ cứ thế mà đi, chẳng ai nói năng câu gì. Mãi đến khi trở về phòng chờ, mới có người phá vỡ bầu không khí im lặng.

“Ê.” Phương Sĩ Khiêm lên tiếng, trừng mắt nhìn Vương Kiệt Hi mới vừa ngồi xuống định nghỉ ngơi.

Mọi người hoảng hồn, tầm mắt cùng hướng về chỗ cậu ta.

“Làm một đội trưởng, cậu nên nói gì đó đi chứ?" Phương Sĩ Khiêm tiếp tục.

Dàn tuyển thủ Vi Thảo không khỏi lo lắng. Từ ban đầu, họ đã sớm phát hiện Phương Sĩ Khiêm rất có ý kiến với việc Vương Kiệt Hi nhận chức đội trưởng và át chủ bài, chẳng qua Vương Kiệt Hi đánh quá xuất sắc suốt mùa giải nên không bắt bẻ được gì. Ngay cả như vậy, Phương Sĩ Khiêm vẫn soi mói cậu đủ đường. Bây giờ trận quan trọng nhất đã thua, Phương Sĩ Khiêm định nhân cơ hội xả hết một lần chăng?

Nếu phân tích kỹ, thất bại lần này đến từ mọi mặt chứ không phải sai lầm hay vấn đề riêng của Vương Kiệt Hi. Mượn cớ trút giận thì hơi quá đáng ấy nhỉ?

Nghĩ đến đây, mọi người cảm thấy có chút bất bình dùm Vương Kiệt Hi. Biểu hiện của cậu trong mùa giải này vô cùng thuyết phục, đừng nói trận đêm nay bản thân cậu không phạm sai lầm, dù có cũng chắc chắn được tha thứ. Thể thao mà, ai dám vỗ ngực rằng mình chẳng bao giờ sẩy tay? Nếu Phương Sĩ Khiêm tiếp tục bới bèo ra bọ, mọi người sẽ không đồng ý.

Các đội viên Vi Thảo đã có quyết định. Nếu hai trụ cột xảy ra tranh chấp, họ sẽ đứng về phía Vương Kiệt Hi.

Ai ngờ Vương Kiệt Hi còn chưa mở miệng, Phương Sĩ Khiêm đã tự đặt dấu chấm hết cho câu chuyện.

“Thôi bỏ qua.” Cậu ta ra vẻ rộng lượng, phất tay, “Lần này tôi tha cho cậu đó.”

Tha?

Cái giọng điệu ở trên phán xuống đó là sao? Thật cạn lời với Phương Sĩ Khiêm!

Có người bất mãn định lên tiếng, nhưng Phương Sĩ Khiêm lại nhanh mồm nhanh miệng giành phần phát biểu.

"Nhưng mà mùa giải sau, với mùa sau nữa, sau sau nữa, mùa nào cũng vậy, cậu nhất định phải dẫn dắt Vi Thảo ôm cúp vô địch về!" Phương Sĩ Khiêm ra vẻ dọa dẫm.

Mọi người xung quanh sửng sốt, rồi cười òa.

Mùa giải sau? Mùa giải sau nữa? Mùa giải sau sau nữa? Chịu đặt niềm tin, chịu kiên nhẫn chờ, chứng tỏ Phương Sĩ Khiêm đã thừa nhận Vương Kiệt Hi rồi.

“Tôi sẽ mau chóng.” Vương Kiệt Hi cười, nói.

“Không phải mau chóng, mà là nhất định.” Phương Sĩ Khiêm nghiêm nghị sửa lưng.

“Nhất định.” Vương Kiệt Hi thôi mỉm cười, nghiêm túc đáp.

"Ok, mùa sau mình trở lại!" Phương Sĩ Khiêm vung nắm đấm, quát.

"Mùa sau trở lại!" Người Vi Thảo vung nắm đấm theo cậu.

Sĩ khí Vi Thảo tăng vọt, xua tan bầu không khí nặng nề. Mỗi tội hô hào chưa được bao nhiêu, họ bỗng bị tiếng reo hò từ khán đài xuyên qua hành lang át mất.

"Trận kia đánh xong hả?" Có người nói.

"Cái tivi sida này, sao mất tín hiệu rồi?" Một người khác đập đập lên tivi treo ở góc phòng. Màn hình bị sọc chẳng thấy gì.

"Mình ra ngoài coi!"

"Đi!"

Dàn tuyển thủ Vi Thảo túa ra khỏi phòng chờ. Đúng như họ đoán, trận Gia Thế vs Bá Đồ vừa mới kết thúc.

Và người thắng là...

Gia Thế!

Nhà thi đấu hoan hô dậy sóng, khán giả gào thét tên chiến đội giành được tấm vé thứ hai vào tổng chung kết. Đây không phải một kết quả bất ngờ. Ba mùa giải chuyên nghiệp, ba lần vào chung kết, Gia Thế đã trở thành ngọn núi sừng sững, ải thách thức dành cho tất cả các đội còn lại.

Trên khán đài hò reo ngút trời trong khi dàn tướng Gia Thế dưới sân đập tay nhau ăn mừng với thái độ thiếu chút nhiệt. Họ chiến thắng mãi nên quen? Không hề, chẳng qua khi thắng trận, màn ăn mừng của Gia Thế luôn vắng mặt trái tim và linh hồn của chiến đội, lồng ngực cứ như trống mất một khoảng.

Diệp Thu, đội trưởng Gia Thế.

Bất kỳ trận nào, thua thắng ra sao, hắn đều chỉ lặng lẽ đến, rồi lặng lẽ đi.

Một bầu máu nóng hừng hực của Tôn Triết Bình tắt ngóm. Hắn ôm nhiệt huyết muốn đến tuyên chiến với đối thủ sắp quyết một trận sống còn, nhưng người ta chẳng ở đó thì tuyên chiến với ai?

Chiến đội Bá Đồ, kẻ thua trận, rời sân trong ngẩng đầu.

Qua ba mùa giải, không ai dám xem thường họ nữa. Sự kiên cường bất khuất của họ là tượng đài mà không một chiến đội nào sánh bằng.

"Tiếc thật." Nhìn dàn tuyển thủ Bá Đồ xuống sân, trên hàng ghế khán giả có người lắc đầu thở dài.

"Tiếc ai?" Hoàng Thiếu Thiên ngồi kế bên hỏi.

“Bá Đồ.” Dụ Văn Châu nói.

"Sao sao?" Hoàng Thiếu Thiên hiện rất tin tưởng người anh em này, còn cho rằng việc cậu ta sắp đảm nhiệm chức vụ đội trưởng Lam Vũ mùa sau là quyết định sáng suốt của chiến đội.

“Trong quá trình đánh có ít nhất bốn điểm then chốt để quyết thắng. Là bốn chỗ này, này, này, này nữa.” Dụ Văn Châu chỉ vào sổ ghi chép của mình.

“Cái gì này này này này… Ai mà hiểu nổi mấy thứ cậu vẽ?” Hoàng Thiếu Thiên nghiêng đầu ngoẹo cổ nhìn bốn vị trí Dụ Văn Châu chỉ, tỏ vẻ bất mãn.

“Về nhà coi replay sẽ thấy. Đơn giản là trong bốn điểm then chốt đó, có ít nhất hai điểm mà trị liệu Bá Đồ vốn đã có thể kiểm soát thế trận. Nếu làm được thì đánh tiếp được." Dụ Văn Châu nói.

“Trị liệu của Bá Đồ…” Hoàng Thiếu Thiên ráng nhớ lại, “Trình đâu có thấp?"

"Tôi không nói anh ta trình kém, nhưng cái đội Bá Đồ này rất hổ báo, trị liệu cũng hổ báo luôn, thành ra... căn cơ bất ổn." Dụ Văn Châu ngẫm nghĩ một hồi mới tìm ra cách hình dung.

"Quá đúng." Có người bất ngờ tán thành.

"Ai vậy?" Hoàng Thiếu Thiên nhảy lên quay đầu lại. Sau lưng là một thiếu niên trông có vẻ học thức. Cậu ta nhìn Hoàng Thiếu Thiên một phát rồi đẩy đẩy kính, ánh mắt quay về quyển sổ của Dụ Văn Châu.

"Nhưng bốn điểm chuyển ngoặt thì tôi có cái nhìn hơi khác." Cậu ta nói.

"Ồ?" Dụ Văn Châu cảm thấy hứng thú, quay ngược ra sau, dựng sổ lên, nhoài người về phía thiếu niên đeo kính cùng nhau thảo luận.

Hai cậu giữ nguyên tư thế như vậy mà thảo luận suốt nửa tiếng. Đêm thi đấu kết thúc, khán giả kéo nhau rời nhà thi đấu. Không biết từ khi nào, một cậu trai khác đã dừng bước trên đường ra cửa, đứng một bên thò đầu nghe Dụ Văn Châu và thiếu niên đeo kính nói chuyện, nhưng không lên tiếng mà chỉ gật gù.

“Ông là ai nữa?” Hoàng Thiếu Thiên trợn mắt.

"Ừm." Cậu trai mới nhập hội đáp gọn lỏn, nhưng chẳng phải trả lời Hoàng Thiếu Thiên mà là nghe hai người kia phân tích có lý nên bật thốt lên.

Dụ Văn Châu và cậu thiếu niên đeo kính lúc này mới phát hiện kế bên lòi ra một người, đồng loạt nhìn sang.

“Ngại quá…” Người này xấu hổ gãi đầu, tự giới thiệu: "Tôi tên Tiêu Thời Khâm."

“Dụ Văn Châu.”

“Trương Tân Kiệt.”

Các cậu hào hứng giới thiệu bản thân.

"Còn tui tui tui! Hoàng Thiếu Thiên.” Hoàng Thiếu Thiên sáp tới la lên.

"Chào." Tiêu Thời Khâm và Trương Tân Kiệt gần như đồng thanh đáp, sau đó ánh mắt lại quay về Dụ Văn Châu.

“Nói về trận Bách Hoa vs Vi Thảo đi, cậu có cái nhìn gì không?” Trương Tân Kiệt hỏi. Trận Gia Thế vs Bá Đồ này hết cái thảo luận rồi nhưng cả bọn vẫn còn thòm thèm, bèn chuyển sang đề tài mới.

“Kiếm chỗ khác nói đi.” Tiêu Thời Khâm kiến nghị.

“Được đó.” Dụ Văn Châu và Trương Tân Kiệt vui vẻ đồng ý.

Ba cậu kéo nhau rời nhà thi đấu, bỏ lại Hoàng Thiếu Thiên đứng ngớ mặt một lúc mới nhớn nhác đuổi theo: "Ê ê, còn tui nữa! Chờ chút coi, hai ông ở đâu chui ra vậy hả?"

[Diendantruyen.Com] Toàn Chức Cao Thủ




Ba ngày sau.

Nhà thi đấu chật kín chỗ ngồi, trận chung kết mùa giải thứ ba Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp đã đến hồi ác liệt.

“Chú ý Khí Xung Vân Thủy, chú ý Khí Xung Vân Thủy, chú ý Khí Xung Vân Thủy, mấu chốt nhắc ba lần cho nhớ!” Trên kênh chat chiến đội Bách Hoa, một người vốn luôn gọn gàng dứt khoát như đội trưởng Tôn Triết Bình mà phải nhấn mạnh liên tục, đề cao tầm vóc của Ngô Tuyết Phong, vị tuyển thủ ít được xem trọng của Gia Thế.

“Bách Hoa tìm ra chìa khóa thắng bại rồi.” Trên khán đài, các cậu trai kết hội ngồi chung từ sau cuộc thảo luận hợp phách hồi bán kết. Bằng mắt nhìn vượt tầm khán giả bình thường, họ cùng nhau theo dõi trận đấu cuối cùng của mùa giải.

Hoàng Thiếu Thiên thường tự hào mình là người mồm miệng liến thoắng, nhưng trong cuộc thảo luận này, cậu thua thảm với số lần chen vào chưa đến mười phần trăm. Có điều, mỗi một nhận xét của Hoàng Thiếu Thiên đều nói đúng chỗ hiểm, có lần còn nằm ngoài dự tính của ba người kia. Cuộc thảo luận lần trước Hoàng Thiếu Thiên bị hắt hủi, lần này rốt cuộc đã được những người bạn mới đánh giá cao.

Và tương tự, cách Bách Hoa đánh giá cao Khí Xung Vân Thủy của Gia Thế rất được các cậu tán thành.

"Nhờ Khí Xung Vân Thủy support, sức mạnh của Nhất Diệp Chi Thu mới tăng vọt. Đó là mối liên kết chưa bao giờ bị phá hoại." Dụ Văn Châu nói.

"Chính xác hơn, là chưa ai nhận thức đúng tầm quan trọng của mối liên kết này." Trương Tân Kiệt nói.

"Trong hai người, Khí Xung Vân Thủy tương đối dễ phá hơn Nhất Diệp Chi Thu." Tiêu Thời Khâm nói.

"Đó là điều Bách Hoa đang định làm." Dụ Văn Châu nói khi nhìn lên màn hình lớn.

Tiếng súng, ánh kiếm.

Chiến sự diễn ra quyết liệt hơn bao giờ hết, thể hiện rõ rệt ở những dòng chat liên tục trên kênh chiến đội. Bách Hoa nhắm Khí Xung Vân Thủy làm mục tiêu, còn Gia Thế phải vừa đánh vừa reset cách nhìn về tình hình đối thủ.

"Chín hơn năm ngoái rồi." Ngô Tuyết Phong nói.

"Coi chừng tụi nó nhắm vào anh đó." Diệp Thu đáp.

Cả nhà thi đấu ồ lên.

Kênh chat Bách Hoa vừa mới phổ biến kế hoạch tác chiến, Diệp Thu bên phía Gia Thế đã phát hiện ngay lập tức. Ơ hack map hay gì?

Dĩ nhiên không thể. Diệp Thu đoán chuẩn quá thôi.

Đoán ư?

Các thiếu niên ngoài trận nhìn nhau.

Họ không cho là vậy. Đoán là khái niệm rất khác với nhận định tình thế nhờ vào kinh nghiệm và nền tảng ý thức. Nhận định tình thế là có nguồn cơn, có chủ đích rõ ràng. Chỉ có điều, không ai biết Diệp Thu căn cứ vào đâu để đưa ra nhận định trên. Vì sao Diệp Thu nhìn ra ý đồ chiến lược của Bách Hoa mà họ thì không?

"Thế à?" Trong trận, Ngô Tuyết Phong đang trả lời, "Thôi trận cuối rồi, để tôi trải nghiệm thử cảm giác bị focus xem thế nào."

"Yên tâm đi đi, còn lại cứ để tui lo." Diệp Thu nói.

Khán đài lại một lần nữa ồ lên.

Trận cuối là sao? Tổng chung kết đúng là trận cuối của mùa giải, nhưng nghe cách Ngô Tuyết Phong nói, hình như không phải ý này?

Ngô Tuyết Phong... sắp giải nghệ ư?

Người ta không khỏi nghĩ đến tuổi tác của Ngô Tuyết Phong, cảm thấy khả năng khá cao.

Vậy hôm nay là lần cuối cùng hắn đứng trên sàn đấu chuyên nghiệp?

Khí Xung Vân Thủy, vai phụ ẩn dưới vầng sáng Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu, lần đầu tiên xông về phía đối thủ với một thái độ yolo như không có ngày mai.

“Khí Xung Vân Thủy kìa! Khí Xung Vân Thủy kìa!” Dàn tướng Bách Hoa í ới gọi nhau. Mục tiêu công phá họ muốn nhắm tới đột nhiên lao lên một cách chủ động, đây không phải đấu pháp thường thấy của Gia Thế.

“Cẩn thận có trá!” Tôn Triết Bình nhắc nhở đồng đội.

“Chú ý đừng để hắn móc nối với Nhất Diệp Chi Thu là được.” Trương Giai Lạc nói. Bách Hoa Liễu Loạn lao ra với cả trời lửa đạn rực rỡ trăm màu, rải dài sau lưng Khí Xung Vân Thủy.

"Focus càn đánh!" Tôn Triết Bình ra lệnh một tiếng, dàn tướng Bách Hoa đồng loạt chuyển mũi tấn công sang Khí Xung Vân Thủy.

Chém Vỡ Núi!

Lạc Hoa Lang Tạ đi đầu, chém một nhát nặng tựa ngàn cân xuống giữa đầu Khí Xung Vân Thủy.

Nghịch Lưu!

Khí Xung Vân Thủy vừa né nhát chém vừa kín đáo triển khai kỹ năng hất mục tiêu lên không của khí công sư. Một dòng khí lưu nằm sẵn tại chỗ chực chờ Lạc Hoa Lang Tạ đáp xuống. Nhưng Tôn Triết Bình đã sớm phát hiện trick của Ngô Tuyết Phong, hắn ngắt chiêu Chém Vỡ Núi giữa không trung, đổi thành Ngân Quang Lạc Nhẫn. Ngân Quang Lạc Nhẫn được sử dụng bởi trọng kiếm có sức tàn phá không kém gì Chém Vỡ Núi, từ trên bổ thẳng xuống đầu Khí Xung Vân Thủy.

Cùng lúc, sát thương từ khắp mọi nơi của Bách Hoa cũng đều hướng tới Khí Xung Vân Thủy.

Đây là tình huống Diệp Thu thường phải đối mặt đấy ư?

Nhìn hỏa lực tập trung của đội bạn đổ vào mình, Ngô Tuyết Phong chợt nghĩ.

Nếu phải tự mình xử lý tất cả, Ngô Tuyết Phong cảm thấy hơi bị quá sức. Vậy mà suốt ba năm nay, Diệp Thu vẫn cứ đột phá hết ải này đến ải khác, vượt mưa bom lửa đạn mang về chiến thắng cho Gia Thế.

Mình không làm nổi đâu! Chỉ có thể trông vào cậu ta thôi!

Né tránh, di chuyển, tìm chỗ chui, kiếm vật cản, tranh thủ ra chiêu.

Ngô Tuyết Phong khiển Khí Xung Vân Thủy vật lộn giữa vòng vây. Hắn luôn nhận thức rất rõ trình mình thế nào. Lối đánh càn phá của Diệp Thu trông rất ngầu, rất hút mắt, nhưng không nằm trong khả năng của hắn.

“Tôi ấy à, nên được bầu làm diễn viên phụ xuất sắc nhất chớ.” Hắn chat một câu mà không hàm chứa bất kỳ hậm hực gì, có chăng chỉ là kiêu hãnh và tự hào.

Ngô Tuyết Phong cảm thấy, mình đã làm đến xa nhất có thể. Hắn không có gì để tiếc nuối.

“Diễn viên chính tới đây!” Đáp lại hắn, Diệp Thu tự giác đứng ra đảm nhiệm vai trò.

“Nhất Diệp Chi Thu kìa.” Trương Giai Lạc kêu lên.

"Ngon!” Tôn Triết Bình đấu chí sục sôi.

Mọi việc đều diễn ra đúng như dự tính của Tôn Triết Bình.

Sớm từ hai năm trước, khi còn chưa vào giới chuyên nghiệp, xem Gia Thế đánh trận chung kết mùa một mà hắn đã luôn đặt mình vào trận, suy tưởng về những gì bản thân sẽ làm.

Hai năm sau, hắn tự tay giành về cơ hội biến suy tưởng ấy thành sự thật. Hắn vạch ra phương án tác chiến, được các đồng đội răm rắp thực thi với trình cá nhân vượt trội.

Và Nhất Diệp Chi Thu xuất hiện, lao thẳng vào cái bẫy mà họ giăng sẵn.

Focus Khí Xung Vân Thủy chỉ là miếng bả. Muốn đánh bại Gia Thế, Nhất Diệp Chi Thu mới thực sự là mục tiêu cần giết.

"Săn mồi!" Tôn Triết Bình quát.

Đạn Khói!

Quả lựu đạn bay ra từ bàn tay Bách Hoa Liễu Loạn theo tiếng hiệu lệnh, tỏa khói lan khắp chiến trường, che lấp tầm nhìn của Nhất Diệp Chi Thu và cover cho hành động của chiến đội Bách Hoa.

Đâm Xung Phong!

Chiến thuật đã train nhiều lần nên vô cùng thành thạo khi vào thực chiến. Lạc Hoa Lang Tạ bẻ cua gắt, đột ngột nhào vào Nhất Diệp Chi Thu với biển hoa ánh sáng nở từ đạn dược của Bách Hoa Liễu Loạn theo sát bên người. Phồn Hoa Huyết Cảnh, mở trận!

Song, mũi kiếm chỉ đâm vào hư vô!

Nhất Diệp Chi Thu không hề đứng ở vị trí Lạc Hoa Lang Tạ dự đoán. Hắn lập tức xoay góc nhìn, bắt được một bóng người vụt qua.

Chém Lốc Xoáy!

Không cần xác định, Lạc Hoa Lang Tạ đã vác kiếm chém tới. Cơ thể hắn xoay cuồng như lốc xoáy, khiến cho mũi kiếm và góc nhìn cũng vần vũ.

Mà bóng người kia vẫn sượt qua tầm mắt.

"Hụt rồi!" Bách Hoa Liễu Loạn báo.

Cậu chứng kiến Nhất Diệp Chi Thu lướt sát qua Lạc Hoa Lang Tạ, nhưng Lạc Hoa Lang Tạ lại không bắt kịp hắn.

Bách Hoa Liễu Loạn vội đuổi theo, hai tay ném đạn rào rào thu hẹp không gian di chuyển của Nhất Diệp Chi Thu.

Vậy mà đôi chân Nhất Diệp Chi Thu vẫn cứ thoăn thoắt. Nhanh như chớp, hắn áp sát Bách Hoa Liễu Loạn như thể miễn nhiễm hoàn toàn với đạn bom và nòng súng của cậu.

Không, hắn không miễn nhiễm. Bách Hoa Liễu Loạn căng mắt nhìn, phát hiện Nhất Diệp Chi Thu luôn có động tác né tránh trong suốt quá trình tiếp cận mình. Hắn né hiểm qua các chiêu có thể ảnh hưởng đến việc di chuyển, còn lại sát thương thì cắn răng ăn trọn.

Dĩ nhiên sẽ mất chút máu, nhưng Nhất Diệp Chi Thu thành công tóm được Bách Hoa Liễu Loạn với tốc độ nhanh nhất có thể, không cho cậu cơ hội bỏ chạy.

Diệp Thu nhìn thấu đấu pháp Bách Hoa của mình ư?

Trương Giai Lạc tròn mắt ngẩn ngơ. Đấu pháp Bách Hoa của cậu nhằm vào gây chói sll, đối thủ muốn đánh đàng hoàng còn khó chứ đừng nói chi nhìn ra mấu chốt bên trong. Việc Diệp Thu nắm bắt chính xác từng hit trong đó để di chuyển và né tránh cho thấy hắn rất hiểu về nghề chuyên gia đạn dược. À không, không chỉ là hiểu, phải nói là trình rất sâu mới đúng.

Thôi rồi!

Chỉ mỗi mình thôi thì không đỡ được hắn đâu.

"Đại Tôn!" Trương Giai Lạc thảng thốt gọi tên người hợp tác của mình.

Mà người hợp tác của Diệp Thu, thì đã lặng lẽ ra tay.

Một hit Vén Mây Chưởng trúng thẳng vào lưng Bách Hoa Liễu Loạn. Do Bách Hoa chuyển sang focus Diệp Thu, Ngô Tuyết Phong được thả bèn chớp lấy cơ hội, hỗ trợ cho pha càn giết Trương Giai Lạc.

Bách Hoa Liễu Loạn dính chưởng, bay thẳng vào vòng tay Nhất Diệp Chi Thu.

“Cám ơn.” Diệp Thu còn bồi một câu trên kênh chat. Nhất Diệp Chi Thu vẩy mũi Khước Tà, Bách Hoa Liễu Loạn liền bị hất lên không trung.

“Việc tôi nên làm.” Ngô Tuyết Phong đáp. Khí Xung Vân Thủy lăn mình trên đất, tránh hỏa lực của chiến đội Bách Hoa đuổi tới, tranh thủ tặng thêm một hit Đạn Sóng Khí cho Lạc Hoa Lang Tạ đang chạy như bay về phía Nhất Diệp Chi Thu.

Nhưng vô ích! Đôi chân Lạc Hoa Lang Tạ vẫn lao đi băng băng như không gì cản nổi.

Hắn tới trước mặt Nhất Diệp Chi Thu, và chém, chém, chém!

Cả một combo đổ xuống.

Nhất Diệp Chi Thu né trái tránh phải, mà Bách Hoa Liễu Loạn bị hắn tung hứng trên tay vẫn chẳng hề rơi xuống.

Có thứ cảm giác, rằng combo của Lạc Hoa Lang Tạ nằm trong tính toán của hắn cả rồi.

Hắn không chỉ hiểu sâu về chuyên gia đạn dược. Trình độ của hắn với nghề cuồng kiếm sĩ cũng không thể dưới level chuyên nghiệp.

Tôn Triết Bình máu lửa là thế, nhưng rồi vẫn đánh hụt toàn bộ. Mắt nhìn Bách Hoa Liễu Loạn như cá trên thớt, Lạc Hoa Lang Tạ trong tay hắn lại vướng phải cooldown mà chẳng thể làm gì.

Cuộc săn mồi của Bách Hoa đã bị Diệp Thu phá hủy.

Bách Hoa Liễu Loạn bị Nhất Diệp Chi Thu đè ra hành hạ, Lạc Hoa Lang Tạ thì mất kiểm soát tình hình.

Phồn Hoa Huyết Cảnh, lá bài tẩy của Bách Hoa, đã bị phá trận. Đội hình xoay quanh họ cũng vì vậy mà lâm vào bế tắc.

"Thế là xong..." Trên khán đài có tiếng thở dài kết luận từ Dụ Văn Châu.

"Mạnh... mạnh quá..." Tiêu Thời Khâm lắp bắp.

"Thật khó tin. Trình của Nhất Diệp Chi Thu đã đến mức ấy mà đối thủ vẫn đánh giá sai." Dụ Văn Châu nói.

"Vì họ chưa tường tận. Chỉ người nào thực sự hiểu rõ anh ta, mới có khả năng chiến thắng anh ta." Trương Tân Kiệt nhìn Nhất Diệp Chi Thu từng bước đi về phía thắng lợi trên sàn đấu, trong lời nói như có điều suy tư.

"Người đó sẽ là ai?" Dụ Văn Châu cười.

"Dĩ nhiên là tui." Hoàng Thiếu Thiên tự tin vỗ ngực.

"Mùa giải sau là biết." Trương Tân Kiệt nói.

Mùa giải thứ ba Liên minh Vinh Quang kết thúc bằng chiến thắng của Gia Thế. Đánh bại Bách Hoa, họ giơ cao chiếc cúp vô địch thứ ba, đặt lát gạch cuối cùng xây nên vương triều Gia Thế huyền thoại.

Mà dưới sân, là ánh sáng của mùa giải mới sắp bắt đầu, với tiếng vó ngựa rầm rập của một thế hệ những người trẻ đã đứng ngoài xa quan sát chiến sự giữa các titan bấy lâu, nay chuẩn bị bước vào cuộc chơi.

Đó là mùa giải của loạt tân binh đắt giá nhất lịch sử Vinh Quang.

Mùa giải của Thế hệ Hoàng kim.

FIN

[Diendantruyen.Com] Toàn Chức Cao Thủ
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom