Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tô Vân Kỳ

Chương 20


“Vì sao phải làm vậy? Hắn ta không có uy hiếp gì với chàng, hắn ta không thể làm hại ai." Vân Sinh ngay cả con kiến cũng không nỡ giẫm chết, là linh hồn thuần khiết và dịu dàng nhất mà ta từng gặp, chỉ là bị ta liên lụy. Cuộc đời chàng, đáng lẽ nên an yên ngắm mây cuộn mây tan, chứ không phải đầy máu tanh và giết chóc.

Ô Lặc Hoài nụ cười tắt ngấm. "Nàng thật sự quan tâm hắn ta?" Chàng rút ra một mũi tên, chậm rãi nói: "Từ khi ta quyết định công thành, hắn ta không thể sống. Nhưng tại sao ta lại không giết hắn?" 

Chàng đưa cung tên cho ta: "Giết hắn, chứng minh chân tình của nàng."

Ta kinh hãi, nhìn chàng sững sờ. Từ sâu trong ngục vọng ra tiếng kêu thét thảm thiết, xung quanh lửa cháy ngùn ngụt, chàng nhìn chằm chằm vào ta như Diêm La từ địa ngục, khiến người ta không thở nổi.

Ta lùi lại: "Không, không thể..."

Chàng nổi giận, hung hăng kéo ta trở lại: "Ngươi không làm được sao?!"

"Hắn ta vô tội."

"Vô tội?" Chàng cười, đầy cay đắng. "Ngày đó nàng không chút do dự ra tay với ta, giờ đây lại không nỡ làm hắn ta bị thương?"

Chàng thô bạo kéo ta vào lòng, xoay ta về phía Vân Sinh, nắm lấy tay ta ép ta giương cung, nhắm vào Vân Sinh. "Bắn đi!"

Ta run rẩy, cắn chặt môi, không chịu bắn tên.

"Không chịu giết hắn? Ta giúp nàng."

Ô Lặc Hoài rút kiếm, sải bước về phía Vân Sinh, ta không kịp ngăn cản, kiếm của chàng đã chém mạnh vào chân trái của Vân Sinh. Ta hét lên một tiếng, quay mặt đi. Máu bắn tung tóe, Vân Sinh đau đớn ngẩng đầu, mặt mày trắng bệch, nhưng vẫn cắn răng không kêu một tiếng.

"Giết hắn đi, hắn sẽ được giải thoát." Ô Lặc Hoài vẻ mặt lạnh lùng.

Mặt ta đầm đìa nước mắt, khẽ nói: "Vân Sinh, xin lỗi ngươi." Ta giương cung về phía Vân Sinh, chàng dùng chút sức lực cuối cùng mỉm cười nhìn ta, khóe mắt lăn xuống một giọt lệ. Như muốn nói, không sao đâu. Tay ta run lên bần bật, mãi không buông.

"A Hoài, ta không làm được, tha cho hắn đi, van cầu chàng."

Ô Lặc Hoài cười: "Ngươi cầu xin ta?" Nụ cười chàng tắt ngấm, đặt ngang thanh kiếm lên cổ Vân Sinh: "Được, ta sẽ giết hắn, nếu nàng muốn cứu hắn, hãy dùng mũi tên trong tay, giết ta một lần nữa."

"Chàng điên rồi sao?!"

Chàng đang ép ta phải lựa chọn giữa chàng và Vân Sinh.

Ta không hiểu, tại sao chàng lại trở nên như vậy? Trên thảo nguyên, chàng nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với người khác, chưa từng làm hại người vô tội, kể cả những nô lệ thấp hèn. Ta còn nhớ, chàng cho ngựa ăn vào buổi sáng sớm, cùng chim ưng và chó săn chạy trên thảo nguyên, rõ ràng chàng từng là một thiếu niên thiện lương và tươi sáng. Là ta đã biến chàng, thành một con quái vật.

Ta phải nói cho chàng biết tất cả, tất cả về cuốn sách định mệnh. Ta không thể quản được gì nữa rồi. "A Hoài, lúc đó ta không hề muốn giết chàng..." Cơn đau dữ dội ập đến, ta phun ra một ngụm máu lớn. Quả nhiên, sách mệnh không cho phép ta nói ra sự thật.

Ô Lặc Hoài ném kiếm, chạy về phía ta, đỡ lấy thân thể suy yếu của ta.

Ta ngã vào lòng chàng,, máu tươi không ngừng tuôn ra, nhuốm đỏ cả vạt áo hắn.

"Ta... có thể... tiên... đoán..."
 
Chương 21


Mỗi một chữ thốt ra, đau đớn lại tăng lên gấp bội, mắt ta mờ dần, không thể nói thành lời. Ta chỉ có thể nghe thấy giọng nói đầy kinh hãi của chàng: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa! Thái y! Mau gọi thái y!"

Ta nắm chặt lấy tay áo chàng; "Đừng... giết..."

Ta dùng chút sức tàn khẩn cầu chàng, cả người chàng cứng đờ, cuối cùng cũng lên tiếng: "Được, ta sẽ không giết hắn."

Ta thở phào, rồi ngất đi. Khi tỉnh lại, ta nghe thấy một giọng nữ, là Cách Mã, thị nữ từ nhỏ đã hầu hạ Ô Lặc Hoài. 

"Tiểu khả hãn, người đã ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ trông nom nàng, thái y nói nàng đã không còn đáng ngại, người hãy đi nghỉ ngơi đi."

Giọng nàng ta nghe đầy lo lắng.

"Ta không sao, Cách Mã, ngươi đi xem thuốc đã sắc xong chưa?"

Ta nhắm mắt, giả vờ ngủ say, không biết làm sao đối diện với hắn.

"Đừng giả vờ nữa."

Nhưng chàng vẫn nhìn thấu.

"Tỉnh rồi thì dậy uống thuốc đi."

Ta ngồi dậy, định bưng bát thuốc, nhưng chàng lại đút cho ta bằng thìa.

"Nếu nàng muốn giữ mạng hắn, thì hãy mau khỏe lại."

"A Hoài, xin lỗi chàng."

Tay chàng khựng lại, trong mắt dường như có sương mù, nở một nụ cười cay đắng: "Tại sao phải xin lỗi ta?"

"Vì trong lòng nàng đã có hắn?"

Ta còn chưa kịp phủ nhận, chàng đã nói: "Ta đã giáng hắn làm nô lệ, đời này kiếp này, nàng sẽ không gặp lại hắn nữa."

Giọng Tô Lạc Lạc đột nhiên vang lên.

Nàng ta chạy vào, nhào tới bên giường ta:

"Tỷ tỷ, người không sao chứ?"

Đôi mắt nàng ta ngấn lệ, diễn tròn vai một người muội muội tình thâm. Nàng ta nhận lấy bát thuốc trong tay Ô Lặc Hoài: "Tiểu khả hãn, để muội đút thuốc cho tỷ tỷ."

Ta bảo Ô Lặc Hoài lui ra, có vài chuyện, ta nên nói rõ với Tô Lạc Lạc từ lâu rồi.

"Hắn đi rồi, ngươi không cần giả vờ nữa."

Ta lạnh lùng nói tiếp: "Ngươi không phải Tô Lạc Lạc, rốt cuộc ngươi là ai?"

Nàng ta cười, như một con rắn độc phun nọc: "Chẳng phải ngươi đã đoán ra rồi sao?"

Tay ta run rẩy, cái chết thảm của mẫu thân, những đau khổ ta phải chịu, đều là do kẻ trước mắt ban tặng.

"Ngươi chính là, Chấp Bút Nhân."

Nàng ta cười lớn:_"Tô Vân Kỳ, đa tạ ngươi năm xưa ở Bắc Địch đã thay ta chịu đựng, nào là bị đánh, nào là đỡ tên, chậc chậc, những khổ sở đó ta nào chịu nổi."

"Cho nên ngươi bảo ta bắt chước cử chỉ lời nói của ngươi, nhiều năm sau, ngươi đến bên Ô Lặc Hoài, liền có thể hưởng thụ tất cả."

"Đúng vậy." Nàng ta chống cằm, vẻ mặt ngây thơ: "Dù năm xưa ngươi có làm bao nhiêu vì hắn, người hắn yêu cũng chẳng phải ngươi thật, mà là ta."

Ta cười: "Thú vị thật. Vậy ngươi theo Ô Lặc Hoài đi lâu như vậy, hắn có chuyển tình cảm dành cho ta sang ngươi không?"

Nụ cười của nàng ta đông cứng lại: "Hình như là không."

Ta cười lạnh, "Trong lòng ngươi chắc không dễ chịu lắm nhỉ? Rõ ràng ta mới là người bắt chước ngươi, vậy mà ngươi lại giống như món đồ giả mạo."

Từ thái độ của Ô Lặc Hoài đối với ta, ta cảm nhận được, tình cảm của chàng, không hề bị lung lay bởi sự xuất hiện của Tô Lạc Lạc. Trong mấy tháng họ rời đi, ta thấy trong sách mệnh, Tô Lạc Lạc đã dùng mọi cách để quyến rũ Ô Lặc Hoài, còn hơn cả những gì ta đã làm ở Bắc Địch, nhưng Ô Lặc Hoài chưa từng đáp lại. Tô Lạc Lạc được ở bên chàng, là vì nàng ta lấy lòng Khả Hãn, được nhận làm con gái nuôi. Đó chính là hào quang của người chấp bút, muốn gì được nấy. Ngoại trừ chân tình.

"Thế thì đã sao?" Nàng ta khinh miệt: "Ngươi chỉ là người trong bút tích của ta, dù ta có để ngươi chết, ngươi cũng phải chết."

"Ngươi sẽ không làm thế, nếu ta có thể chết, ngươi đã sớm trừ khử ta rồi." 

Ta biết, không hiểu vì sao, nàng ta nhất định phải để ta hoàn thành kết cục "bị Ô Lặc Hoài bắn một mũi tên xuyên tim".

"Ngươi cũng coi như thông minh đấy."

Ta hạ giọng: “Ta cũng biết ngươi biết rõ ta có sát ý với ngươi. Dù sao chấp niệm gi ết chết người chấp bút cũng quá lớn.”

Nàng ta bĩu môi: “Ngươi muốn giết ta bằng cách nào. Dùng dao, dùng độc hay siết cổ ta?”
 
Chương 22


Ta tiến đến gần nàng: “Được rồi, chúng ta cược xem ta có thể giết ngươi không nhé?”

Ta lấy dải lụa, quấn quanh cổ nàng, siết chặt, nàng không vùng vẫy, chỉ mỉm cười nhìn ta._Cho đến khi mặt nàng dần đỏ lên, nàng mới bắt đầu kêu cứu._Ta nghe thấy tiếng bước chân, biết là Ô Lặc Hoài đã tới.

Đây chính là mục đích của nàng, để Ô Lặc Hoài thấy ta muốn giết nàng. Và ta cũng muốn đánh cược một phen, xem Ô Lặc Hoài sẽ phản ứng ra sao.

"Hoài ca ca... cứu... muội..."

Tô Lạc Lạc bắt đầu yếu ớt giãy giụa, hướng về phía Ô Lặc Hoài đứng cách đó không xa cầu cứu. Ta và chàng nhìn nhau, nhưng không dừng tay. Ta cứ thế này, giữa ban ngày ban mặt, sát hại muội muội cùng phụ khác mẫu của mình.

Ta không còn giả vờ là Tô Lạc Lạc, ta phơi bày bộ mặt tàn độc của mình trước mặt Ô Lặc Hoài. Ta muốn chàng nhìn cho rõ, Tô Vân Kỳ chân chính là người tâm địa rắn rết như thế nào. Ô Lặc Hoài cứ thế đứng đó, không tiến đến, không nói gì, vẻ mặt khó đoán. Theo thời gian trôi đi, trên mặt Tô Lạc Lạc hiện rõ vẻ kinh hoàng, nàng bắt đầu giãy giụa mạnh mẽ.

"Đủ rồi."

Chàng rốt cuộc cũng mở lời, một ngụm máu trào lên, Tô Lạc Lạc nhân cơ hội đẩy ta ra. Thực ra lúc này ta rất yếu ớt, nếu nàng muốn trốn thoát, đó là điều rất dễ dàng, nàng chỉ đang chờ Ô Lặc Hoài đến cứu nàng.

Nàng ta lộ vẻ vui mừng, chạy về phía hắn, lao vào lòng hắn: "Hoài ca ca, cứu ta! Ta chỉ nói chàng đối xử tốt với ta, tỷ ấy lại muốn giết ta."

Ô Lặc Hoài nhìn cũng không nhìn nàng, đẩy nàng ra, nhìn ta. Ta cười cay đắng:

"Đúng vậy, ta muốn giết nàng, chàng có muốn báo thù cho nàng không?"

Chàng im lặng hồi lâu: "Nàng ta giờ đây là nghĩa nữ của phụ hãn ta, nành ngang nhiên bóp ch ết nàng ta, chỉ khiến bản thân tự chuốc họa vào người."

"Ô Lặc Hoài!" Ta ngước đầu lên, mặt đầy nước mắt và hận thù, "Ta nhất định phải giết nàng ta! Lý do ta rơi vào cảnh ngộ bi thảm như thế này đều là do nàng ta! Ta muốn nàng ta chết, ta hận không thể khiến nàng ta tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục!"

Ta gào thét, Ô Lặc Hoài bình thản nhìn ta.

Niềm thất vọng dâng trào, rốt cục, chàng sẽ không đứng về phía ta. Tô Lạc Lạc ở sau lưng chàng, nở nụ cười hả hê.

"Ta chỉ muốn nói, sao nàng phải bóp ch ết nàng ta, đổi cách chết kín đáo hơn không được sao?"

Ta và Tô Lạc Lạc đều sững sờ.

"Huống hồ nàng hà tất tự mình động thủ, nói với ta một tiếng chẳng phải được rồi sao?"

Hắn quay sang Tô Lạc Lạc, nàng ta kinh hãi chạy ra ngoài, nhưng cửa đã bị khóa.

Nàng ta dùng sức đập cửa kêu cứu, nhưng không ai trả lời, xem ra thị vệ đã bị Ô Lặc Hoài sai đi từ trước. Ô Lặc Hoài bước về phía nàng ta, giọng nàng ta run rẩy: "Ngươi không thể giết ta, ta là chấp bút nhân, ta là ái nhân định mệnh của ngươi!"

Ô Lặc Hoài hiển nhiên không hiểu nàng ta đang nói gì:_"Ngươi ở bên cạnh ta mấy tháng nay, lời nói cử chỉ đều bắt chước Tô Vân Kỳ, ta không quản ngươi muốn làm gì, ta đều không muốn gặp lại ngươi nữa."

“Ta bắt chước nàng ta ư?!"

Biểu cảm của Tô Lạc Lạc quả là đặc sắc.

"Là nàng ta bắt chước ta!"

Ô Lặc Hoài giơ tay lên, chuẩn bị đánh ngất nàng ta, trong mắt nàng ta lộ ra vẻ hung ác, lẩm bẩm gì đó. Cơn đau chưa từng có ập đến, ta lại hộc máu. Trước khi ngất đi, ta thấy Ô Lặc Hoài chạy về phía ta. Khi ta tỉnh lại, Ô Lặc Hoài và Tô Lạc Lạc đều biến mất. Chỉ có Cách Mạt đứng trước giường ta, nàng ta khinh miệt nói: "Thái tử phi, dậy đi thôi, mặt trời đã lên cao rồi, nên xuất phát rồi."
 
Chương 23


Xuất phát? Đi đâu?

Ta nhìn nàng ta đầy nghi hoặc.

"Ồ, ngủ đến hồ đồ rồi sao? Đưa người đi đoàn tụ với Thái tử đó."

"Ô Lặc Hoài và Tô Lạc Lạc đâu?"

"Ngươi dám gọi thẳng tên Tiểu khả hãn và Quận chúa! Đừng quên ngươi còn sống là nhờ Quận chúa cầu xin đấy!"

"Tô Lạc Lạc cầu xin cho ta?"

Ta thật sự không hiểu ý nàng ta lắm.

"Đương nhiên rồi, Tiểu khả hãn sủng ái Quận chúa, mới đồng ý tha cho ngươi một mạng."

Có chỗ nào đó không đúng. Ta mở sách mệnh ra, phát hiện những chuyện ta và Ô Lặc Hoài trải qua năm đó trên thảo nguyên, tên của ta đều…Biến thành Tô Lạc Lạc.

Tô Lạc Lạc ôm thỏ con, Tô Lạc Lạc trở thành nô lệ của Ô Lặc Hoài, Tô Lạc Lạc cùng Ô Lặc Hoài ân ái, Tô Lạc Lạc đỡ tên cho Ô Lặc Hoài…

Sao có thể như vậy?

"Tô Lạc Lạc và Tiểu khả hãn quen nhau khi nào?"

Cách Mạt không kiên nhẫn trả lời: "Ngươi hỏi làm gì? Ngươi đâu phải không biết, Quận chúa bị bắt cóc đến Bắc Địch rồi mới quen Tiểu khả hãn chứ."

Không thể nào?

Sao có thể thành Tô Lạc Lạc bị bắt cóc đến Bắc Địch?! Ta biết, nhất định là Tô Lạc Lạc giở trò.

"Ta muốn gặp Tô Lạc Lạc."

"Hừ, ngươi cũng xứng sao?"

"Tỷ tỷ, tỷ muốn gặp muội?"

Ta nghe thấy giọng Tô Lạc Lạc, nàng ta bảo Cách Mạt lui xuống trước.

"Tô Lạc Lạc, ngươi lại làm gì nữa?!"

"Ta à, ta chỉ sửa đổi sách mệnh thôi, vốn không muốn phiền phức như vậy, nhưng ngươi ảnh hưởng đến Ô Lặc Hoài quá sâu đậm. Ta chỉ có thể đổi người ở bên hắn năm đó thành ta. Cho nên, ngươi hiện giờ và Ô Lặc Hoài không có chút quan hệ nào. Đối với hắn, ngươi chỉ là Thái tử phi của phế Thái tử, các ngươi căn bản, không có quá khứ."

"Không có quá khứ? Chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì sao?"

Nàng ta cười: "Đúng vậy, cho nên sau này, các ngươi chỉ là, người xa lạ."

Ta lại gặp Vân Sinh.

"Vân Kỳ tiểu thư," hắn mỉm cười trong trẻo, "Người nhìn kia, chim én đã về rồi."

Ta thở phào, ít nhất, vẫn còn Vân Sinh.

Thế rồi ta bước tới, ngồi cạnh hắn, cùng hắn ngắm nhìn bầu trời. Một áng mây trôi đến, rồi lại trôi đi. Chúng ta yên lặng ngồi đó, ta dường như đã rất lâu rồi không có tâm trạng bình yên như thế này.

Kết cục của ta trong sách mệnh vẫn không thay đổi, ta biết trong tương lai không xa, ta sẽ bị Ô Lặc Hoài bắn một mũi tên xuyên tim, Tô Lạc Lạc sẽ trở thành Hoàng hậu của chàng. Nhưng ta không còn sức lực để vùng vẫy nữa, ta không thể chống lại sự an bài của số phận, ta đã hiểu, tại sao mẫu thân lại quyết tuyệt gieo mình xuống hồ, tại sao lại nói với ta "Không kịp nữa rồi".
 
Chương 24


Ta mỉm cười: "Vân Sinh, ta đã cố gắng rồi."

Ta không mong hắn hiểu ta đang nói gì, Tô Lạc Lạc đã sửa đổi quá khứ của ta và Ô Lặc Hoài, trong sách mệnh c ăn bản không có tình tiết chàng đến triều Chu tìm ta, càng không có đoạn ta được Vân Sinh cổ vũ, cưỡi ngựa đuổi theo Ô Lặc Hoài.

Tất cả những điều này, chỉ tồn tại trong ký ức của một mình ta.

"Ta biết."

Thế nhưng Vân Sinh lại trả lời ta.

"Ngươi hiểu ta đang nói gì sao?"

Hắn gật đầu:_"Vân Kỳ tiểu thư, ta nhớ mà, dù cho tất cả mọi người có quên đi, ta sẽ nhớ."

"Nhớ điều gì?"

"Nhớ người đã cố gắng đi tìm hắn, cố gắng chống lại số phận."

Ta cúi đầu, nhìn cổ tay mình, không có dấu thủ cung sa. Ta cười, một giọt lệ lăn xuống.

Tô Lạc Lạc đã lừa dối ta, nàng ta căn bản không có khả năng xóa bỏ quá khứ giữa ta và Ô Lặc Hoài. Nàng ta chỉ sửa đổi ký ức của mọi người, khiến khuôn mặt ta trong ký ức họ biến thành Tô Lạc Lạc.

Nhưng tại sao ký ức của Vân Sinh lại không bị sửa đổi hay xóa bỏ?

"Vân Sinh, tại sao chấp bút nhân không thể thay đổi ký ức của ngươi?"

Hắn mỉm cười: "Có lẽ vì ta không quan trọng, nàng ta thấy không cần tốn công."

Bất kể là vì lý do gì, ít nhất trên đời này, vẫn còn một người chứng kiến quá khứ của ta, khiến ta tin rằng, tất cả không phải là ảo tưởng của ta, mà là thật sự tồn tại.

"Vân Sinh, ta như một con chim trong lồ ng, liều mạng đâm vào song sắt, cho đến khi đầu rơi máu chảy, cũng không thể thoát ra."

Ta cười khổ: "Ta trơ mắt nhìn mẫu thân chết thảm, phụ thân đổi lòng, ta không muốn đi theo vết xe đổ của người, nên ta bất chấp thủ đoạn, giả nhân giả nghĩa, hãm hại thứ muội."

Về sau, ta vì muốn thay đổi số mệnh mà tiếp cận Ô Lặc Hoài, nhưng ta không tin vào chân tình, lại vội vàng tìm chấp bút nhân, suýt nữa đã gi ết chết chàng.

Cuối cùng, ta muốn sống buông thả một lần, ta muốn nói cho chàng biết sự thật, lại rơi vào cảnh ngộ ngày hôm nay.

Vân Sinh, ta chỉ muốn sống tốt, nhưng tại sao một bước sai, lại sai hết bước này đến bước khác? Ngươi nói xem, ta có phải đã định sẵn không thể thắng nổi số mệnh?"

"Vân Kỳ tiểu thư, người không sai, thân chìm trong mây mù, có mấy ai nhìn rõ được?"

"Vậy ta phải làm sao mới có thể thay đổi tất cả những điều đã định sẵn?"

Ánh mặt trời xuyên qua bóng cây, chiếu lên mặt hắn. Ta nghe thấy giọng nói trong trẻo của hắn, như một bông tuyết, rơi vào trái tim đang nóng như lửa đốt của ta.

"Tiểu thư, người phải xua tan mây mù."

"Ta phải làm thế nào?"

"Khi tâm không loạn, mới có thể thấu hiểu."

Khoảnh khắc ấy, màn sương mù trước mắt ta dường như thật sự nhạt đi một chút. Chân tướng, dường như ẩn hiện, ẩn giấu phía sau đó. Ta và Vân Sinh đã có một khoảng thời gian yên bình.

Là phế Thái tử và Thái tử phi, chúng ta bị vứt bỏ vào một góc, dường như bị tất cả mọi người lãng quên. Cho đến ngày hôm đó, ta đang thả diều bên ngoài, va vào một vòng tay. Ta ngẩng đầu, nhìn thấy Ô Lặc Hoài.

Chàng đỡ ta, có chút kinh ngạc nhìn ta: "Cô nương, không sao chứ?"

Chàng hỏi ta.

Chàng quả thật không nhận ra ta nữa.

Nhưng, hiện tại chàng đã mất đi ký ức về ta, giữa hai hàng lông mày không còn vẻ u ám tàn nhẫn, ánh mắt hắn sáng ngời, lại trở thành chàng thiếu niên rong ruổi trên thảo nguyên năm nào. Chàng  đã quên đi những phản bội và tổn thương, không có ta, chàng vẫn thiện lương chính trực khoan dung, tương lai chàng một mảnh tươi sáng, chàng sẽ sống tốt.

Có lẽ, như vậy tốt hơn.

Khoảnh khắc đó, ta bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Ta mỉm cười, lắc đầu. Quay người rời đi, từng bước một, chính thức bước ra khỏi cuộc đời chàng. Ta nghe Cách Mạt nói với chàng, hôn lễ của chàng và Tô Lạc Lạc sẽ diễn ra sau mười ngày nữa.

Họ vốn dĩ, là duyên trời định.

"Cô nương."

Ô Lặc Hoài bỗng gọi ta lại, ta dừng bước, tim đập nhanh hơn.

"Diều của cô."
 
Chương 25


Ta quay lại, đưa tay ra lấy, không dám nhìn chàng, sợ nước mắt vô tình rơi xuống. Nhưng chàng không buông tay, ngây người nhìn ta: "Chúng ta, có phải đã gặp nhau ở đâu rồi không?"

Tim ta lỡ một nhịp, nhìn lại chàng.

Ta vừa mong chàng nhớ ra, vừa không muốn chàng nhớ lại những quá khứ đau buồn đó. Cuối cùng, ta vẫn mỉm cười lắc đầu: "Chưa từng."

Ta quay người rời đi, nhưng nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Cách Mạt:  "Tiểu khả hãn, người làm sao vậy?!"

Ta quay đầu lại, thấy Ô Lặc Hoài một tay ôm trán, ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn. Cách Mạt vẻ mặt lo lắng: "Người lại đau đầu sao?! Ta đi gọi thái y!"

Ta không kìm được chạy về phía chàng: "Ngươi làm sao vậy?!"

Chàng nắm lấy cánh tay ta, cau mày: "Chúng ta thật sự chưa từng gặp nhau?"

"Tại sao ngươi lại hỏi ta như vậy?"

"Gần đây ta luôn nhớ lại những đoạn ký ức rời rạc, trong đó có một cô nương, rất giống nàng."

Ta hiểu rồi, cơn đau đầu của chàng, là do chàng đang cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của chấp bút nhân, chàng càng nhớ lại nhiều kỷ niệm với ta, chàngsẽ càng đau khổ.

Ta nhìn chàng với ánh mắt buồn bã. Tình cảm của chúng ta, là một giấc mộng đẹp đã tan vỡ. Giấc mộng, nên tỉnh rồi.

"Tiểu khả hãn, người có tin vào số mệnh không?"

Thần sắc chàngkhẽ động, siết chặt tay đang nắm lấy ta: "Ta không tin."

Ta cười: "Ta từng cũng không tin, nhưng hiện tại, ta chấp nhận rồi."

Ta muốn nói với chàng hãy từ bỏ đi, đừng nhớ đến ta nữa, đừng phản kháng, cứ yên tâm sống cuộc đời của chàng. Vô ích thôi, ta đều đã thử qua rồi. Ta rời đi, nhưng lại ngất xỉu giữa đường. Ta tỉnh lại khi nghe thấy giọng nói của Tô Lạc Lạc.

"Thật là xui xẻo."

Nàng ta nói.

Ta mở mắt ra: "Tô Lạc Lạc, ngươi lại muốn làm gì nữa?"

"A, ngươi tỉnh rồi à? Thật ngại quá, ta vốn không định sắp xếp kết cục câu chuyện sớm như vậy đâu, nhưng Ô Lặc Hoài lại bắt đầu nhớ đến ngươi rồi. Ta chỉ đành nhanh chóng bắt ngươi đến đây thôi."

Kết cục của câu chuyện?

Không phải là Ô Lặc Hoài bắn ta một mũi tên xuyên tim, phong Tô Lạc Lạc làm Hoàng hậu sao? Ta nhìn xung quanh, phát hiện chúng ta lại đang ở bên bờ vực. Tô Lạc Lạc đưa cho ta một con dao găm.

"Nhanh! Giết ta!"

Nàng ta nói với ta.

"Chắc là giả vờ giết ngươi, rồi để Ô Lặc Hoài bắn ta một mũi tên xuyên tim đúng không?"

"Đúng! Nhanh lên! Họ sắp đến rồi."

Ta nhìn nàng ta, như nhìn một kẻ ngốc:"Ngươi nghĩ ta sẽ hợp tác với ngươi sao?"

Nàng ta đánh giá ta, cười nói: "Ngươi sẽ không. Nhưng mà, ngươi nói không tính. Ta mới là chấp bút nhân."

Nàng ta lộ ra vẻ mặt nham hiểm, miệng lẩm bẩm gì đó. Ta mất kiểm soát, không tự chủ được mà cầm lấy dao găm. Ta như một con rối gỗ, dưới sự điều khiển của nàng ta, dùng dao găm khống chế nàng ta.

Khi Ô Lặc Hoài dẫn cấm vệ quân đến, ta kề dao vào cổ nàng ta, hét lớn: "Ô Lặc Hoài, ngươi diệt Chu triều ta, ta sẽ giết người ngươi yêu."

Ô Lặc Hoài lộ vẻ kinh ngạc, nhìn ta. Ta rất muốn nói với chàng, ta bị Tô Lạc Lạc khống chế, nhưng ta không thể làm được.

Lúc này trong mắt chàng, ta là một người đàn bà điên muốn giết hại người trong lòng chàng.

"Hoài ca ca, cứu muội!"

Tô Lạc Lạc giả vờ kinh hãi tột độ, khóc lóc kêu cứu. Ô Lặc Hoài nhận lấy mũi tên từ thuộc hạ đưa tới, không biết vì sao, lại có chút do dự.

"Hoài ca ca, cứu muội!"

Ô Lặc Hoài nhìn chúng ta, thần sắc trên mặt lộ ra sự giằng xé và hỗn loạn trong lòng chàng. Nếu có thể, ta thật sự muốn dùng dao găm trong tay cứa đứt cổ họng nàng ta, nhưng ta cũng không làm được.

"Hoài ca ca, huynh còn chờ gì nữa?! Giết nàng ta đi!"

Tô Lạc Lạc hét lên khản cả giọng. Ô Lặc Hoài cuối cùng cũng giương cung lên.
 
Chương 26


Ta nhìn chàng với ánh mắt đau buồn. Trơ mắt nhìn bản thân đi về kết cục đã định sẵn.

"Hoài ca ca, mau ra tay đi! Huynh quên muội đã đỡ tên cho huynh rồi sao? Huynh quên chúng ta cùng ngắm sao trên thảo nguyên rồi sao?"

Tô Lạc Lạc không ngừng nhắc nhở hắn.

Nực cười thay, tất cả những điều đó, đều là ta làm vì Ô Lặc Hoài. Ô Lặc Hoài nghe lời nàng ta, dường như cuối cùng đã quyết định, kéo căng cung, nhắm vào ta. Gió lớn bỗng nổi lên trên vách núi, nhưng ta lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.

Tim ta như bị dao cắt, như lửa đốt, như tơ vò, nỗi hận Tô Lạc Lạc trong ta lên đến đỉnh điểm, mọi cảm xúc trào dâng trong ta, sợ hãi, không cam lòng, phẫn nộ, bi thương, căm hận.

Cho đến khi, trong đám đông, ta nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại.

Là Vân Sinh. Ta nhớ lại ngày hôm đó, ta hỏi Vân Sinh, làm thế nào để thay đổi tất cả những gì đã định sẵn.

Hắnnói: "Khi tâm không loạn, mới có thể thấu hiểu."

Thấu hiểu điều gì?

Hắn nói ta chìm sâu trong mây mù, lòng rối bời, nên không thể nhìn rõ chân tướng.

Vậy chân tướng là gì? Ta lại nhớ tới mẫu thân trong mơ từng nói: "A Kỳ, sai rồi, tất cả đều sai rồi. Con đã bị lừa rồi."

Ta lại sai ở đâu?

Một tia chớp lóe lên, sấm sét vang rền.

Ta ngẩng đầu, bỗng nhiên hiểu ra chân tướng. Vân Sinh đến bên ta, là do số mệnh an bài. Tại sao hắncó thể thoát khỏi sự sắp đặt của chấp bút nhân, không phải vì hắn không quan trọng, mà là vì hắn không quan tâm đ ến sự sắp đặt của chấp bút nhân, ngôi vị Thái tử không khiến hắn vui mừng nửa phần, làm nô lệ cũng không khiến hắn lo lắng nửa phần.

Hắn sẽ không bị chấp bút nhân thao túng, bởi vì tâm hắn không loạn, hắn an nhiên với hiện tại, không hối hận quá khứ, không lo lắng tương lai. Ta đã bị Tô Lạc Lạc lừa, ta bị nàng ta thao túng, kỳ thực là bị chính hỉ nộ ái ố của bản thân thao túng, là tâm ta loạn rồi, nên mới sai từng bước.

Ta tin nàng ta có thể khống chế ta, nàng ta mới có thể khống chế ta, nếu ta không tin vào sách mệnh, chỉ tin vào bản tâm của mình, ta sẽ có được tự do. Ta buông Tô Lạc Lạc ra. Nàng ta ngơ ngác nhìn ta, rồi trở nên kinh hãi.

"Ngươi vậy mà..."

Nàng ta lại niệm chú, cố gắng khống chế ta một lần nữa.

Nhưng ta chỉ bình tĩnh nhìn nàng ta.

"Tô Vân Kỳ, ngươi đã thức tỉnh rồi."

Nàng ta nhìn ta không thể tin được.

Khóe miệng ta nhếch lên một nụ cười, chớp mắt: "Người đoán xem?"

Ta dùng dao găm đâm vào ngực nàng ta, nàng ta hét lên một tiếng, dùng tay nắm lấy lưỡi dao. Máu tươi theo tay nàng ta nhỏ xuống, ta dùng hết sức, nàng ta cố sức chống lại con dao. Sức lực của nàng ta dần yếu đi, nàng ta lớn tiếng kêu cứu: "Hoài ca ca! Cứu muội! Mau giết nàng ta đi!"

Trong tầm mắt, ta thấy Ô Lặc Hoài giương cung nhắm về phía ta, nhưng ta không hề nao núng. Mũi tên vèo một tiếng bay tới, ta không né tránh, trong mắt Tô Lạc Lạc lộ ra vẻ đắc ý. Nhưng giây tiếp theo, nàng ta sững sờ. Máu bắn lên mặt ta, chỉ là máu này, là của nàng ta.

Người bị một mũi tên xuyên tim, là nàng ta. Nàng ta mất hết sức lực, ngã xuống đất, nhìn mũi tên trên ngực, vẻ mặt mờ mịt.

"Sao lại thế này..."

Ô Lặc Hoài bước tới, nhìn xuống nàng ta, vẻ mặt bình thản: "Cô nương trong ký ức của ta, chưa bao giờ gọi ta là Hoài ca ca."

Chàng nhìn ta, nở nụ cười: "Nàng ấy gọi ta, A Hoài."

Đột nhiên, Tô Lạc Lạc cười khẽ, cười đến cả người run rẩy. Sau đó, nàng ta ngẩng đầu, vẻ mặt hung dữ: "Thì ra, chấp niệm đủ sâu, thật sự có thể thức tỉnh."

Nàng ta rút mũi tên khỏi ngực, chậm rãi đứng dậy, vết thương của nàng ta lại đang lành lại.

"Đáng tiếc thay, các ngươi chỉ là người trong bút ta, làm sao có thể giết được ta?"

Sắc mặt nàng ta đại biến, Ô Lặc Hoài hét lên cẩn thận, rồi đến nắm tay ta. Nhưng mà, chàng còn chưa chạm vào ta, đã bị một lực lượng vô hình đẩy ra xa. Tô Lạc Lạc cầm dao găm, mặt lộ hung quang, bước về phía ta.

"Tô Vân Kỳ, ngươi chỉ là người trong bút ta, vậy mà lại có thể cướp đi tất cả của ta. Ngươi xứng sao? Ngươi là do ta tạo ra, vậy để ta kết liễu ngươi đi."

Mặt đất rung chuyển, ta ngã xuống đất, nàng ta đâm dao găm về phía ta. Ta đưa tay ra đỡ, nhưng đột nhiên, có người đứng trước mặt, bảo vệ ta.

"Vân Sinh?"
 
Chương 27


Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 28


kinh ngạc nhìn hắn đang chắn trước mặt ta. Hắn mỉm cười yếu ớt với ta. Rồi ta nhìn thấy lưỡi dao xuyên qua bụng hắn, máu đỏ tươi nhuộm đỏ áo trắng của hắn. Tô Lạc Lạc nắm chặt dao găm, cười man rợ xoay lưỡi dao, hành hạ hắn.

Vân Sinh mồ hôi lạnh đầm đìa, nghiến răng không chịu kêu đau. Ta hét lên một tiếng, liều mạng đẩy ngã Tô Lạc Lạc, đỡ lấy Vân Sinh đang đổ xuống.

Máu, rất nhiều máu.

Sinh mệnh của Vân Sinh đang dần trôi đi.

Ta bịt chặt vết thương của chàng, nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra từ kẽ tay.

"Đừng," ta khóc, cả người run rẩy, "Vân Sinh, đừng mà."

"Đừng khóc, Vân Kỳ tiểu thư..." Vân Sinh nói bằng giọng yếu ớt, "Cuối cùng ta cũng đã cứu được người rồi..."

Cuối cùng cũng cứu được ta rồi? Chẳng lẽ trước đây hắn đã không cứu được ta? Kiếp trước của Vân Sinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với ta?

Tô Lạc Lạc nằm trên mặt đất, cười như điên dại, cười đến mức gần như không thở nổi: "Tô Vân Kỳ, hắn đã chết vì ngươi ba lần, vậy mà ngươi lại không nhớ hắn sao?”

Chết... ba lần?

"Vân Sinh, rốt cuộc ngươi là ai?"

Vân Sinh không trả lời, Tô Lạc Lạc tiếp tục nói: "Kiếp thứ nhất hắn là cô nhi Vân Sinh, kiếp thứ hai là tiểu hòa thượng Giác Không, ngươi nhớ ra chưa?"

Nàng ta lộ vẻ chế nhạo, ta cố gắng nhớ lại, nhưng không thể nhớ ra điều gì. Nàng ta cười nhạo vài tiếng; "Đồ ngốc, ngươi thấy chưa? Nàng ta căn bản không nhớ ngươi, ngươi hy sinh tất cả, đối với nàng ta đều chẳng đáng là gì, ngươi có ngu ngốc không?"

Ta lạnh như mưa sa, Vân Sinh nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, đây là lần đầu tiên, hắn dám chạm vào ta. Hắn nhìn ta, thần sắc ôn hòa bao dung, khẽ nói: "Không sao... Vân Sinh vốn dĩ... không quan trọng..."

Ta lắc đầu thật mạnh: "Không phải, Vân Sinh, ngươi rất quan trọng, chúng ta rời khỏi đây, chữa khỏi cho ngươi, ta nhất định sẽ nhớ ra ngươi..."

Ta dìu Vân Sinh từ từ đứng dậy, muốn rời khỏi nơi này. Tô Lạc Lạc hét lớn:

"Muốn đi?! Ngươi hôm nay phải chết!"

Nàng ta cầm dao găm xông tới, đột nhiên, Vân Sinh lao về phía nàng ta, đón nhận lưỡi dao của nàng ta. Ta trơ mắt nhìn lưỡi dao xuyên qua ngực hắn. Máu nhỏ xuống theo đầu dao, từng giọt, từng giọt, dường như thời gian chậm lại.

Chàng thiếu niên như một con bướm gãy cánh, nhẹ nhàng ngã xuống.

Tô Lạc Lạc đứng bất động, trên cổ nàng ta xuất hiện một đường máu, máu rỉ ra. Trong tay Vân Sinh cầm một con dao nhỏ đã cắt cổ nàng ta. Tô Lạc Lạc vẻ mặt kinh ngạc, khó nhọc nói: "Sao có thể... chỉ là một... nhân vật nhỏ..."

Vân Sinh ho khan, phun ra một ngụm máu lớn, yếu ớt nói: "Ta là nhân vật nhỏ, nhưng hồn phách ta đã lìa khỏi thân xác ba kiếp rồi, không còn là người trong bút của ngươi nữa, tự nhiên có thể giết ngươi."

Tô Lạc Lạc ngã ngửa ra sau, rơi xuống vực.

Ngay sau đó, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, vách núi bắt đầu sụp đổ theo cái chết của Tô Lạc Lạc. Lực lượng ngăn cản Ô Lặc Hoài và những người khác cũng biến mất, Ô Lặc Hoài chạy về phía ta.

Nhưng những tảng đá trên vách núi đang rơi xuống từng mảng lớn. Ta đỡ Vân Sinh lên, muốn đưa hắn đến nơi an toàn.

"Không kịp nữa rồi."

Vân Sinh khẽ nói, hắn dùng chút sức lực cuối cùng ôm lấy ta, ta nghe thấy hắn nói:

"Vân Kỳ tiểu thư, hãy đi tìm hắn đi."

Hắn tung ta lên cao, Ô Lặc Hoài nắm lấy tay ta, còn ta trơ mắt nhìn Vân Sinh theo vách núi sụp đổ, rơi xuống vực sâu. Khoảnh khắc đó, dường như dài như mấy kiếp người, ánh mắt hắn, vẫn buồn bã như lần đầu gặp gỡ.

Nhưng trong mắt hắn, lại có thêm một tia an ủi và yên lòng. Như đang nói, hãy sống tốt.

"Vân Sinh."

Ta khẽ gọi.

Trong sâu thẳm ký ức, xuất hiện giọng nói của ta khi còn nhỏ, nàng đang gọi: "Tiểu hầu tử!"

Ta nhớ ra rồi.

Khi ta chín tuổi, ta bị bọn buôn người bắt cóc sau núi, muốn bán ta đến Bắc Địch làm nô lệ. Vì bề ngoài ta xinh đẹp nên bán được giá cao hơn, bọn buôn người cũng chăm sóc ta cẩn thận hơn. Khi những đứa trẻ khác nhịn đói thì ta vẫn có thể uống cháo.

Có một cậu bé gầy trơ xương, người nóng như lửa đốt, kẻ buôn người nói nó sắp chết rồi, ném nó vào một góc, mặc nó tự sinh tự diệt. Ta chẳng biết nó tên gì, thấy nó gầy như khỉ con, bèn gọi nó là Tiểu Hầu Tử.
 
Chương 29


"Tiểu Hầu Tử, mau ăn cháo đi, ta giấu nửa bát đây này, mau ăn đi."

Ta đút cháo cho nó, nó uống rồi lại nôn ra.

"Tiểu Hầu Tử, con khó chịu lắm sao?"

Nó mắt đỏ hoe, gật đầu: “Tarất nhớ nương."

"Nương đệ tên gì?"

“Ta... không biết."

"Nương đệ trông như thế nào?"

“Ta... không biết."

“Đệ đến cả nương trông như thế nào cũng chẳng biết sao? Nương ta xinh đẹp lắm đấy."

Nó chớp chớp đôi mắt ướt nhòe, nhìn ta đầy ngưỡng mộ: “Ta là trẻ mồ côi, chưa từng gặp nương."

Thấy nước mắt nó rơi lã chã, ta nói: "Đừng khóc nữa, Tiểu Hầu Tử."

“Ta không muốn khóc, nhưng trong lòng khó chịu lắm."

Ta thở dài, lấy một viên kẹo quế hoa, nhét vào miệng nó: "Lúc nào thấy lòng đắng cay, ăn viên kẹo vào, sẽ thấy ngọt ngào."

Về sau, nó kỳ diệu thay lại khỏe lại. Qua một thời gian, nó dẫn ta chạy trốn. Chúng ta chạy trong rừng, ta chạy không nổi nữa, nó cõng ta, chạy chân trần đến bật máu.

Nó quá gầy, xương cốt va vào ta đau nhức, ta thấy mồ hôi nó túa ra như mưa, thở hồng hộc, nhưng vẫn nghiến răng, không chịu bỏ ta xuống.

“Tiểu hầu tử, ngươi mệt không? Mệt thì nghỉ một chút đi."

"Không, ta nhất định đưa người trốn ra ngoài, người ngủ một chút, ngủ dậy là tới nhà rồi."

Hắn rõ ràng yếu đuối như vậy, lại cố gắng để ta sống tốt. Những ngày qua, ta đã rất yếu, liền mê man bất tỉnh.

Đợi ta tỉnh lại, ta đã trở về phủ.

Ngạc nhiên mừng rỡ, ta hỏi bọn họ tiểu hầu tử ở đâu.

Bọn nha hoàn đều ấp úng, muốn nói lại thôi, nói rằng khi quan binh tìm thấy ta ở sau núi, chỉ có một mình ta, không thấy ai khác. Mẫu thân an ủi ta rằng, Tiểu Hầu Tử chắc chắn đã chạy về nhà rồi. Nhưng mà, nó làm gì có nhà chứ?

Về sau, ta nghe lén được bọn hạ nhân xì xào bàn tán: "Bọn buôn người thật quá nhẫn tâm độc ác, một đứa trẻ nhỏ như vậy mà cũng không tha cho một mảnh xác..."

Ta không còn hoạt bát hiếu động, không còn thích nói thích cười, ta bắt đầu oán ghét thế gian, bắt đầu đề phòng cảnh giác. Ta không còn ăn kẹo hoa quế nữa. Về sau, ta ở thiện đường phát cháo cứu người, thỉnh thoảng sẽ thấy một tiểu hòa thượng đứng trên cầu nhìn ta, nhưng hắn lại chưa từng đến xin ăn.

Đó là kiếp thứ hai của Vân Sinh, hồn phách của hắn vì nhân duyên mà đến với thân xác Giác Không. Nhưng hắn lại chọn cách không làm phiền ta. Khi đó ta một lòng muốn thay đổi vận mệnh, căn bản không để hắn trong lòng.

Lúc đó hắn đang nghĩ gì, có phải đang nghĩ đến, nguyện hóa thân thành cầu đá của A Nan không?

Rồi sau đó, ta bị bọn buôn người lừa gạt đến Bắc Địch. Trên đường đi, bọn buôn người lại bắt thêm một thanh niên. Đó là Vân Sinh, vì cứu ta mà từ biệt lão hòa thượng để hoàn tục. Nhưng ta đã không nhận ra hắn.

Ta lên cơn sốt cao, mơ màng có người đỡ ta dậy, khẽ nói: "Vân Kỳ tiểu thư, uống trà đi."

Hắn chăm sóc ta, ta dần dần khỏe lại.

Nhưng ta khi đó, một sớm rơi xuống vực sâu, trong lòng toàn là tương lai mịt mờ, sao có thể để hắn trong lòng.
 
Chương 30


Bọn cướp bắt được ta, ta thấy hắn xông tới, dường như muốn cứu ta, nhưng bị một đao chém chết.

Khi đó ta chỉ nhìn thấy Ô Lặc Hoài, nhanh chóng quên đi người lạ mặt kia.

Đó là lần thứ hai Vân Sinh chết vì ta, chết cũng lặng lẽ như vậy. Thậm chí không nhận được một cái ngoái đầu nhìn lại của ta. Sau đó, ta giết Triệu Phi, Vân Sinh lần thứ ba đến bên ta.

Lần này, ta cuối cùng cũng nhìn rõ hắn.

Nhưng hắn nhìn thấy Ô Lặc Hoài, hắn cho rằng mình căn bản không xứng với ta, hắn nói mình là một người không quan trọng. Hắn không muốn để ta gánh thêm những chuyện cũ nặng nề, đến chết hắn cũng không nói ra những ràng buộc kiếp trước.

Ta nhìn vực sâu, đã không còn bóng dáng hắn nữa.

Hôm ấy trời đẹp, chúng ta đứng trên cầu đá, một cơn gió thổi qua, Vân Sinh hỏi ta có từng nghe câu chuyện về A Nan không. Phật Tổ hỏi A Nan, ngươi yêu nàng ấy đến nhường nào?

"Ta nguyện hóa thân thành cầu đá, chịu năm trăm năm gió thổi, năm trăm năm nắng phơi, năm trăm năm mưa dầm, chỉ cầu thiếu nữ ấy đi qua cầu."

Vân Sinh nói: "A Nan hóa thân thành cầu đá, nghìn năm sau thiếu nữ đi qua, hắn không mong cầu nàng dừng lại."

"Gặp nhau giữa cõi hồng trần mênh mông, thấy người bình an, vậy là đủ rồi."

"A Kỳ, ta kéo nàng lên."

Ô Lặc Hoài nắm chặt tay ta, kéo ta lên từ mép vực. Ta nhìn xuống vực sâu, ném cuốn sổ mệnh xuống. Ta không cần nó nữa. Nhưng đột nhiên một lực mạnh mẽ kéo ta xuống vực, Ô Lặc Hoài túm lấy vạt áo ta.

Chàng dùng sức đến nổi gân xanh nổi lên, nghiến răng dùng hết sức lực, muốn giữ chặt ta. Lực này càng lúc càng lớn, nếu chàng không buông tay sẽ bị kéo xuống vực theo.

Từ dưới vực sâu vọng lên một giọng nói, ta chưa từng nghe thấy, nhưng chợt nhận ra, đó là sổ mệnh.

"Buông tay đi, Ô Lặc Hoài."

Tô Lạc Lạc đã chết, sao sổ mệnh vẫn còn tồn tại?

Ô Lặc Hoài dùng hai tay giữ chặt ta.

Vách đá lại bắt đầu sụp đổ, Ô Lặc Hoài sắp rơi xuống vực theo ta. Bọn thị vệ quỳ xuống cầu xin chàng buông tay.

"Cần gì chứ, Ô Lặc Hoài."

Sổ mệnh nói.

"Buông nàng ra, ngươi sẽ có cuộc sống tốt nhất trên đời này. Chọn Tô Vân Kỳ, ngươi chỉ có đường chết."

"A Hoài, buông tay đi, chàng phải sống tiếp."

Ta khẽ nói, trong lòng ta không hề lo sợ, nhưng không nỡ nhìn chàng chết oan uổng.

"Không, ta đã nói rồi, theo ta, chính là một đời một kiếp một đôi người."

Chàng một mặt bướng bỉnh.

"Nhưng Tô Vân Kỳ khi đó, không phải là ta thật, ta đã lừa chàng, ta..."

"Tô Vân Kỳ, nàng nghe cho rõ! Ta không phải kẻ ngốc, ta biết nhiều hơn nàng tưởng. Ngay từ đầu, ta đã không nhìn thấy nàng giống Tô Lạc Lạc, trong mắt ta, nàng ngoài mặt nạ giả tạo kia, còn là sự bướng bỉnh, dũng cảm, kiêu ngạo thậm chí là tuyệt tình."

"Sau khi nàng bắn bị thương ta, ta đã nhìn thấy con người thật của nàng, ta chắc chắn người ta thích, không phải Tô Lạc Lạc yếu đuối, mà là Tô Vân Kỳ, Tô Vân Kỳ độc nhất vô nhị."

Ta sững sờ, cuối cùng cũng hiểu được tâm ý của chàng. Ta đưa tay nắm lấy tay chàng, mỉm cười nói:

"Được, một đời một kiếp một đôi người."

Vách núi cuối cùng cũng sụp đổ, chàng kéo ta vào lòng, chúng ta cùng rơi xuống, như hai ngôi sao băng vụt qua bầu trời. Ta nghe nhịp tim chàng, vực sâu vạn trượng như miệng máu của quái thú, chờ đợi nuốt chửng chúng ta, nhưng ta chưa bao giờ cảm thấy an tâm như vậy.

Con đã làm được rồi, nương.

Con đã thay đổi kết cục rồi.

Có lẽ ta đã tan xương nát thịt, linh hồn ta dường như đã rời khỏi thể xác. Một mảnh tối đen, yên tĩnh tuyệt đối. Dần dần, ta nghe thấy tiếng nước, ta mở mắt ra. Có lẽ là ảo giác trước khi chết, ta nhìn thấy chính mình dưới đáy nước.

Mọi thứ đều mờ ảo, như mộng như ảo.
 
Chương 31


Chỉ có thể nghe thấy tiếng dòng chảy ngầm dưới nước, hơi giống gió thổi qua sườn núi. Dường như thời gian cũng dừng lại, không biết qua bao lâu, ta nghe thấy một giọng nói.

"Tô Vân Kỳ."

Là sổ mệnh.

"Ta chết rồi sao?"

"Ngươi đã chết, nhưng cũng chưa chết."

"Ý gì?"

"Để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện."

"Câu chuyện gì?"

"Một câu chuyện khác."

"Phu nhân nhảy xuống hồ rồi! Người đâu! Người đâu!"

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, ta mơ hồ nhận ra trong đó có tiếng kêu của nhũ mẫu ta. Còn có tiếng khóc của một bé gái.

"Nương! Nương!"

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên, bởi vì bé gái đó, giống như giọng nói của ta khi còn nhỏ. Có người nắm lấy tay ta, kéo ta lên mặt nước. Ta ho dữ dội, nhìn xung quanh, kinh ngạc khi thấy những khuôn mặt quen thuộc đó.

Đây rõ ràng là đêm nương ta nhảy xuống hồ.

Đột nhiên, một bé gái lao vào lòng ta, khi nàng ngẩng đầu lên, ta nín thở. Đó là khuôn mặt của ta, đó là ta lúc mười hai tuổi. Ta nhìn xuống mặt hồ, thấy hình ảnh phản chiếu của mình, không, ta thấy, đó là khuôn mặt của mẫu thân ta.

Ta lại biến thành mẫu thân rồi. Ta ngất đi. Tỉnh lại lần nữa, ta thấy Tô Vân Kỳ mười hai tuổi đang cầm cuốn sổ mệnh, hỏi ta: "Nương, cuốn sách mà người ném xuống tối qua là gì vậy? Tại sao trên đó lại có thể hiện ra chữ?"

Ta cầm lấy cuốn sách, trên sổ mệnh, kết cục "Tô Nhược Mai và Tô Vân Kỳ bị làm nhục đến chết" đã biến mất, thay vào đó là…

"Tô Vân Kỳ lưu lạc làm nô lệ ở Bắc Địch, bị làm nhục đến chết, Ô Lặc Hoài phong Tô Lạc Lạc làm hoàng hậu."

"Nương, sách nói rằng, Tô Lạc Lạc sẽ trở thành hoàng hậu."

Tiểu Tô Vân Kỳ sa sầm nét mặt.

Ta dường như nghe thấy bánh răng của số phận bắt đầu chuyển động, lại bắt đầu rồi, sổ mệnh lại bắt đầu dẫn dắt Tô Vân Kỳ đi trên con đường đó.

"A Kỳ, cuốn sách này sai rồi, con đừng bị nó lừa."

Lúc này, ta chợt nhớ đến giấc mơ đêm đó, ta mơ thấy mẫu thân, nói với ta rằng tất cả đều sai rồi.

"Đương nhiên là sai rồi, Tô Lạc Lạc chẳng có gì cả, sao có thể sống tốt hơn con chứ."

Tuy nàng nói vậy, nhưng ta lại thấy trong mắt nàng sự ghen ghét và không cam lòng sâu sắc. Ta cố gắng đốt cuốn sổ mệnh, nhưng ta phát hiện ra rằng sau khi phá hủy nó, nó lại xuất hiện trong tay tiểu Tô Vân Kỳ.

Giọng nói của sổ mệnh vang lên bên tai: "Bây giờ, hãy xem câu chuyện của một Tô Vân Kỳ khác."

Thế là, ta thấy Tô Vân Kỳ nhỏ này cũng giống như ta lúc trước, đi làm việc thiện, cố gắng trừ khử Tô Lạc Lạc, rồi lại trở thành nô lệ ở Bắc Địch, tất cả những trải nghiệm đều giống ta, cho đến cuối cùng trên vách đá, lại có sự khác biệt. Ô Lặc Hoài nguyện chết cùng nàng, nhưng nàng không giống ta, nắm lại tay chàng.

Ngược lại, nàng không muốn liên lụy Ô Lặc Hoài, vì vậy đã giãy ra khỏi tay chàng, tự mình rơi xuống vực, sau đó, Ô Lặc Hoài cũng nhảy xuống theo. Sau đó, ta thấy Tô Vân Kỳ đó rơi xuống nước, cũng giống như ta xuyên không vào thân xác của mẫu thân, nàng cũng hiểu ra rằng, nếu nàng không nhảy xuống hồ tự vẫn, một Tô Vân Kỳ mới sẽ lại đi trên con đường giống nhau, đi đến kết cục tương tự.

Nàng quá mệt mỏi rồi, nàng không muốn sau khi trải qua những đau khổ đó, vẫn rơi vào kết cục chết thảm dưới vực sâu, càng không muốn hủy hoại cuộc sống tươi đẹp của Ô Lặc Hoài. Nàng đã thử hủy sổ mệnh, nhưng vô ích, sổ mệnh không thể bị hủy, nó vẫn sẽ tìm đến Tô Vân Kỳ mới.

Vì vậy, nàng cố gắng kéo Tô Vân Kỳ mới cùng nhau nhảy xuống hồ tự tử. Nhưng Tô Vân Kỳ đó đã giãy ra khỏi nàng, nàng chỉ còn cách tự mình nhảy xuống hồ tự vẫn.

Mọi thứ tiếp tục tuần hoàn. Sau khi ta nhìn thấy Tô Vân Kỳ rơi xuống vực lần thứ bảy, ta lại nghe thấy giọng nói của sổ mệnh.

"Tô Vân Kỳ, ngươi đã hiểu chưa?"

Ta đã hiểu, kết cục bi thảm của ta trên sổ mệnh hôm đó chỉ là ảo ảnh, kết cục thực sự của ta, chính là rơi xuống vực cùng Ô Lặc Hoài.
 
Chương 32


Ngày mẫu thân ngươi nhảy xuống hồ, hồn phách trong cơ thể nàng không phải là Tô Nhược Mai, hồn phách của nàng đã bị ta chuyển đi nơi khác, lúc nhảy xuống hồ, trong cơ thể nàng thực chất là một ngươi khác.

Mỗi lần ngươi rơi xuống vực đều xuyên không vào thân xác Tô Nhược Mai, nhưng dù ngươi có nhảy xuống hồ tự tử hay không, kết cục của Tô Vân Kỳ đều là rơi xuống vực cùng Ô Lặc Hoài, tất cả đều là vòng lặp luân hồi."

"Đây, đều là sắp đặt của người viết sổ mệnh sao?"

"Phải."

Nếu người viết sổ mệnh là Tô Lạc Lạc, mục đích của Tô Lạc Lạc là để gả cho Ô Lặc Hoài làm hoàng hậu, tại sao nàng ta lại sắp đặt cho Ô Lặc Hoài rơi xuống vực cùng ta chứ.

Người viết sổ mệnh không thể là Tô Lạc Lạc. Vậy người viết sổ mệnh là ai? Và tại sao lại sắp đặt như vậy?

Nếu mọi thứ đều là vòng lặp luân hồi, vậy tại sao lần này sau khi ta rơi xuống vực có thể thoát khỏi vòng lặp, ngươi bằng lòng nói cho ta biết sự thật?

"Ngươi không nhận ra kết cục lần này của ngươi và bảy kết cục ngươi thấy trước đó, thực ra là khác nhau sao?"

Ta đã nhận ra, cuối cùng của bảy lần lặp lại này, Tô Vân Kỳ đều chọn từ bỏ Ô Lặc Hoài, họ thà tự mình rơi xuống vực, nhưng họ không ngờ rằng, Ô Lặc Hoài sẽ nhảy xuống theo nàng. Họ đã không chọn tin vào những gì Ô Lặc Hoài nói, yêu không phải Tô Lạc Lạc, mà là Tô Vân Kỳ thật sự. Hoặc có thể nói, họ tự cho rằng để Ô Lặc Hoài sống tiếp, là kết cục tốt nhất.

"Bảy lần Tô Vân Kỳ này, đều không thể nhìn thấu một chữ."

Sổ mệnh nói tiếp.

"Nhưng ngươi đã nhìn thấu rồi."

"Khi Tô Lạc Lạc điều khiển ngươi trên vách đá, tâm ngươi tĩnh lại, hiểu rằng ngươi không bị nàng ta điều khiển, mà là bị d*c vọng và sợ hãi của chính mình điều khiển, vì vậy ngươi đã thoát khỏi sự trói buộc của nàng ta. Nhưng mục đích của người viết sổ mệnh không chỉ dừng lại ở đó, ngươi còn cần phải hiểu, thế nào là... tình yêu đích thực."

Vân Sinh cho ta hiểu thế nào là để tâm bất động, không bị ưu phiền quấy nhiễu. Còn A Hoài cho ta hiểu, thế nào là để tâm rung động, không làm người vô tình.

"Đúng vậy. Yêu, là tin tưởng, tôn trọng, thấu hiểu, ngươi đã hiểu được tình yêu của Ô Lặc Hoài, không tự ý từ bỏ chàng, để chàng ở bên ngươi đến cuối cùng, vì vậy, ngươi đã thoát khỏi vòng lặp."

"Ngươi thắng rồi, Tô Vân Kỳ."

"Vậy ai là người viết sổ mệnh? Không phải Tô Lạc Lạc sao?"

"Tô Lạc Lạc cũng chỉ là người trong sách, là người viết sổ mệnh khiến nàng ta tưởng rằng mình là người viết sổ mệnh mà thôi."

"Vậy rốt cuộc người viết sổ mệnh là ai?"

"Ngươi còn nhớ ta đã nói với ngươi không? Ta từ nơi ngươi đến, đến nơi ngươi đi."
 
Chương 33


Màn sương mù trước mắt dường như đang dần tan đi, ta vén mây mù, lờ mờ thấy một người đang nhìn ta.

Ta bước về phía nàng, khuôn mặt người đó dần rõ nét từ mờ ảo. Ta sững sờ.

"Ta từ nơi ngươi đến, đến nơi ngươi đi."

Ai sẽ từ nơi ta đến, đến nơi ta đi?

Ta cuối cùng cũng đã hiểu. Ta, chính là người chấp bút. Ngòi bút của người chấp bút phác họa muôn vàn thế giới, nắm giữ vận hành của vạn vật. Người chấp bút phải vô tình, vô dục, vô ái, ngàn năm qua, ta chứng kiến bao hỷ nộ ái ố của chúng sinh, chưa từng dao động.

Cho đến một ngày, ta bối rối. Ta thấy nàng công chúa nhảy xuống từ tường thành, thấy vị tướng quân tử trận, thấy cô gái lầu xanh gieo mình xuống hồ... Người đời oán trách trời đất vô tình.

"Người không oán, tình đều là nghiệt."

Nhưng mà, tình là gì? Sợ là gì, dục là gì?

Ta rơi vào hỗn loạn, ta không thể viết tiếp câu chuyện nữa. Vì vậy chỉ có thể viết chính mình vào câu chuyện của Tô Vân Kỳ, để ta lăn lộn trong hồng trần, có thể thấu hiểu tình, dục, sợ. Và cuốn sổ mệnh này, chính là sự chỉ dẫn ta để lại cho chính mình.

Những gì trên sổ mệnh, không phải là lời tiên tri, mà là sự phản chiếu những gì ta mong muốn và sợ hãi.

Nếu ta khuất phục trước những điều ta gặp phải và sợ hãi, "lời tiên tri" sẽ thành sự thật. Ta rơi vào vòng lặp, mặc dù ta có thể thoát khỏi sự kìm kẹp của dục vọng và sợ hãi, nhưng vẫn chậm chạp không thể nhìn thấu chữ "tình".

Cho đến lần này, ta cuối cùng cũng dũng cảm đáp lại Ô Lặc Hoài.

Ta nhớ lại tất cả, trở về vị trí chấp bút. Ô Lặc Hoài không nên chết, ta đã sắp xếp cho thuộc hạ cứu chàng về. Đối với chàng, ta có tình yêu.

Tình yêu này, là tình yêu của tạo hóa đối với vạn vật trên thế gian. Cũng là, tình yêu của một thiếu nữ, dành cho người trong lòng.

Nhưng ta không thể ở bên chàng nữa, ta đã bị mắc kẹt trong vòng lặp quá lâu, ta phải tiếp tục viết câu chuyện, nếu không thế giới này sẽ sụp đổ. Ô Lặc Hoài kiên trì tìm kiếm tung tích của Tô Vân Kỳ, ba ngày sau thị vệ cuối cùng cũng tìm thấy thi thể của Tô Vân Kỳ dưới sông.

Khi thi thể được đưa đến trước mặt chàng, chàng ngồi yên lặng rất lâu, cuối cùng cũng mỉm cười.

"A Kỳ, lần này, cuối cùng ta cũng tìm thấy nàng."

Nói xong, chàng phun ra máu, ngất đi. Chàng không chịu ăn, không chịu uống thuốc, xem ra không ổn rồi. Ta đi vào giấc mơ của chàng. Trong mơ, chúng ta trở về thảo nguyên, chúng ta ngồi cạnh nhau dưới bầu trời đầy sao.

Chàng ôm chặt ta, sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái ta sẽ biến mất.

Ta mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ lưng chàng.

"A Hoài, ta chưa từng rời xa chàng."

Ta chỉ vào một ngôi sao trên trời.

"Chàng đã từng nói, nương chàng biến thành sao trên trời, đúng không? Ta cũng vậy. Ta chính là ngôi sao đó, ta vẫn luôn dõi theo chàng."

Chàng nhìn ta, mắt đỏ hoe.

"Ta sẽ dõi theo chàng, xây dựng một thời đại thái bình thịnh trị, thực hiện hoài bão của chàng, ta biết chàng có rất nhiều khát vọng muốn thực hiện."

"Hãy thực hiện nó, chàng nhé, hãy tạo ra một thế giới tốt đẹp, vì ta."

"Ta sẽ đợi chàng, chúng ta, gặp nhau trên thiên đường."

Sau đó, Ô Lặc Hoài sống cả đời không cưới, toàn tâm toàn ý cống hiến cho việc cai trị thiên hạ, xây dựng một thời đại thái bình thịnh trị.

Cho đến khi về già, vào đêm giao thừa cuối cùng của cuộc đời chàng, khi cả kinh thành đang ngắm pháo hoa rực rỡ, chàng lặng lẽ rời đi.

Chàng trai năm nào giờ đã bạc đầu, chàng một mình trở về thảo nguyên, nằm trên mảnh đất đã từng cùng Tô Vân Kỳ ngắm sao năm xưa, như đang chờ đợi điều gì đó. Cuối cùng ta vẫn xuất hiện trước mặt chàng, chàng run rẩy bước về phía ta, đưa tay về phía ta.

Ta nhẹ nhàng nắm lấy tay chàng: "A Hoài, ta đến đón chàng rồi."
 
Chương 34: Ngoại truyện


Ngoại truyện

Nếu không phải lần thức tỉnh này, có lẽ ta sẽ mãi mãi bị mắc kẹt trong vòng lặp, Tô Lạc Lạc sẽ trở thành người chấp bút thực sự của thế giới này. Người chấp bút cần phải không ngừng sáng tác câu chuyện.

Ta lấy ra sổ mệnh, đặt bút viết:

"Ngày 28 tháng 4 năm 2022, một quán cà phê ở thành phố A..."

Theo dòng chữ ta viết, cảnh vật xung quanh thay đổi chóng mặt, dần dần xuất hiện tiếng người, tiếng nhạc và mùi cà phê, biến thành một quán cà phê.

Ta viết tên "Ô Lặc Hoài" "Vân Sinh", nhưng tên nhanh chóng biến mất.

"Sao lại thế này?"

Sổ mệnh lên tiếng: "Người trong sách nếu tâm đủ kiên định, có thể thức tỉnh. Giống như ngươi lúc trước đã thoát khỏi sự khống chế của Tô Lạc Lạc, thoát khỏi sự sắp đặt của chính mình. Hai người này, cũng đã phá vỡ sự trói buộc của người chấp bút, không còn là người trong sách của ngươi nữa."

Thôi vậy, vốn định an bài cho họ một kết cục tốt đẹp trong câu chuyện này, đã vậy, hãy để họ tự chọn cuộc đời của mình. Ta bước ra đường, nhìn những tòa nhà cao tầng, ánh đèn neon nhấp nháy và dòng người vội vã.

Ta như một lữ khách quan sát thế giới này, người qua đường đi về phía ta, ta nhìn thấy số phận của mỗi người. Ta biết, trong tương lai sẽ có nhiều người hơn nữa thoát khỏi con đường ta đã viết, làm chủ cuộc đời của chính mình.

Bất kể giàu sang nghèo hèn, thông minh hay ngu dốt, chỉ cần họ nhìn rõ và tin tưởng vào trái tim mình, họ sẽ hiểu rằng, họ có thể làm chủ bút của chính mình. Ngay khi ta đang băng qua đường, hướng về nơi ở của mình, xung quanh vang lên tiếng la hét.

Ta quay đầu lại, thấy một chiếc xe mất lái, lao về phía ta. Người chấp bút thực ra năng lực có hạn, trong mỗi câu chuyện không phải là thần thánh, cũng chỉ là thể xác của người thường, cũng sẽ bị thương và chết.

Dù có thể định đoạt vận mệnh của người khác, nhưng ta không thể tùy tiện thay đổi thiết lập. Như Tô Lạc Lạc trước đây đã nhiều lần thay đổi, khiến thế giới đó sụp đổ nhanh chóng, vì vậy ta phải rời xa Ô Lặc Hoài, nhanh chóng sửa chữa.

Người chấp bút chỉ làm những thiết lập đại khái, thế giới sẽ tự vận hành, rất nhiều việc ta cũng không thể lường trước và kiểm soát được.

Giống như lúc này, ta không ngờ rằng sẽ có một chiếc xe lao về phía mình.

Đột nhiên, có người kéo ta ra, ta né được chiếc xe đó, chiếc xe đâm vào lan can, người lái xe say xỉn chạy xuống.

"Cô có sao không?"

Ta ngẩng đầu lên theo tiếng nói, nhìn thấy khuôn mặt của Vân Sinh. Hắn mặc đồng phục đeo cặp sách, ta không thể nhìn thấy vận mệnh tương lai của hắn, bởi vì hắn không còn là người trong sách của ta nữa.

Ta cười, lắc đầu.

Hắn gật đầu, quay người rời đi, ta thấy hắn chạy về phía một quầy bán đồ ăn khuya vịt quay bên đường, nơi một người phụ nữ trung niên đang bận rộn. Vân Sinh giúp gói đồ, người phụ nữ nói: "Đừng bận rộn nữa, con mau về nhà học bài đi."

"Mẹ, để con giúp mẹ, chúng ta cùng về nhà."

Một khách hàng bên cạnh nói đùa:

"Chị chủ quán, con trai chị lúc nào cũng đứng đầu trường, còn lo lắng gì nữa."

Ta mỉm cười nhìn họ. Vân Sinh, cuối cùng cũng có mẹ rồi, chàng sẽ không còn cô đơn nữa. Dường như cảm nhận được điều gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn ta, chúng ta nhìn nhau cười.

Ta quay người, bước vào khu chung cư.

"Ánh mắt của chàng ấy vẫn luôn dõi theo ngươi đấy, có vẻ như chàng ấy và ngươi sẽ còn có câu chuyện."

Sổ mệnh lẩm bẩm.

Ta bước vào thang máy, hai cô gái bên cạnh đang bàn tán: "Cậu nghe nói chưa, ngôi sao lớn Lục Hoài chuyển đến khu chung cư của chúng ta rồi đấy."

"Xì, làm sao có thể, người ta giàu như vậy, sao lại ở khu bình dân này chứ?"

"Nhưng mà hai hôm trước có người nhìn thấy anh ấy, tuy đeo khẩu trang, nhưng cô ấy là fan cứng, liếc mắt đã nhận ra."

"Chắc chắn là chỉ giống thôi."

Ta đứng trước cửa nhà mình, mãi không mở được cửa.

"Ngươi chắc chắn mật khẩu là cái này?"

Ta hỏi sổ mệnh.

"Không sai đâu. Lần này ta cố ý tìm cho ngươi một căn hộ khá tốt. Tiền thuê không rẻ đâu."

"Nhưng mà mật khẩu đã nhập sai ba lần rồi."

"Chờ chút, ta sẽ bảo người của ta đi hỏi chủ nhà."
 
Chương 35: Hoàn


Sổ mệnh nói.

Đột nhiên, một bàn tay đưa ra từ bên cạnh, nhanh chóng nhập một dãy mật khẩu, cửa mở. Ta sững sờ, quay lại nhìn người đó, anh ta đeo khẩu trang, nhưng ánh mắt lại quen thuộc đến vậy.

Không đúng, sao người này lại biết mật khẩu đúng?

"Đây là nhà của tôi, sao anh lại biết mật khẩu?"

Anh ta khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói: "Đây là căn hộ tôi vừa mua hôm trước."

Sổ mệnh lên tiếng: "Đã điều tra rõ rồi. Tên chủ nhà gian xảo đó, vừa ký hợp đồng cho thuê nhà với người của ta, ngay sau đó lại bán nhà cho tên này. Đúng là lòng người khó lường, đạo đức suy đồi."

Thang máy mở ra, một đám người đi tới, hắn nắm lấy ta, đẩy ta vào căn hộ, đóng sầm cửa lại. Trong phòng tối om, chúng ta gần đến mức gần như có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.

“Anh làm gì vậy?"

Chàng buông ta ra, bật đèn lên.

Nội thất bên trong thực sự rất tốt, máy chơi game, máy chạy bộ, máy giặt đều có đủ, hoàn toàn không giống với những gì một căn hộ ở mức giá này có thể trang bị.

Điều kỳ lạ là, tất cả đồ đạc đều là đồ đôi, dép và cốc đều là bộ nam nữ.

"Tên này hình như có dự mưu, ta đã kiểm tra, hắn biết chúng ta thuê ở đây mới mua căn hộ, hôm qua còn thức cả đêm để thay toàn bộ nội thất mới."

"Vậy thì hắn ta thật là giàu có."

Thông thường, để không gây chú ý, người chấp bút cần phải giảm thiểu sự hiện diện của mình, để tiện cho việc viết truyện mà không bị làm phiền. Vì vậy, ngân sách của ta ở mỗi thế giới đều rất eo hẹp, lần này sổ mệnh thấy ta làm Tô Vân Kỳ quá khổ, mới không chi li, thuê cho ta một căn hộ khá tốt.

"Cái đó, căn nhà này là ta đã thuê của chủ nhà trước đó..."

Nếu chủ nhà mới này không nhận, đuổi ta ra ngoài, người chấp bút vốn đã không giàu có lại càng thêm khốn đốn. Chàng chỉ vào một phòng ngủ, thản nhiên nói: "Cô ở phòng đó, tôi ở phòng kia."

Ở chung ư?!

"Nhưng mà..."

"Cô cứ coi như tôi không tồn tại, nước sông không phạm nước giếng."

Hắn nói một cách lười biếng, đi về phía phòng tắm.

"Này, anh tên gì vậy?"

Chàng không quay đầu lại: "Lục Hoài."

Lục Hoài?

Lục Hoài!

Ngôi sao mà hai cô gái trong thang máy vừa nhắc đến? Ta bước vào bếp, mở tủ lạnh, hít một hơi thật sâu. Ta chưa từng thấy chiếc tủ lạnh nào đầy ắp như vậy, đủ loại đồ ăn.

"À đúng rồi, cô cứ tự nhiên dùng đồ."

Giọng nói của chàng vọng ra từ phòng tắm. Ta bĩu môi, ta đường đường là một chấp bút mà sống khổ sở giản dị thế này, người này lại khá xa hoa. Ta không khách sáo nấu một bát há cảo. Ta lấy sổ mệnh ra, vừa ăn há cảo vừa muốn xem vận mệnh của Lục Hoài.

Nhưng lại là một trang trắng.

"Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Hắn cũng không phải người trong sách của ngươi."

Sổ mệnh nói:_"Chưa đoán ra hắn là ai sao?"

Tay ta run lên, bát không cầm chắc, rơi vỡ tan tành, chân bị bỏng đỏ một mảng. Ta bối rối, vội vàng dọn dẹp mảnh vỡ, lại bị cứa vào tay. Đột nhiên, cơ thể ta nhẹ bẫng, bị ai đó bế lên. Một hai giọt nước rơi trên trán ta, ta cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của chàng.

Ta gần như có thể nghe thấy nhịp tim của mình. Tóc chàng ướt đẫm, khóe miệng nở nụ cười, ánh mắt như lấp lánh ánh sao.

"Sao nàng luôn làm mình bị thương vậy?"

Ta cười, chàng lại tìm thấy ta rồi.

"Đã lâu không gặp, Ô Lặc Hoài."

(Hết)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom