Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 1160


Vô Nhật Huy đờ đẫn một lúc lâu, lúc này tâm trí anh ta mới phản ứng lại nhận ra được mình đang làm gì.

Anh ta không thể đụng vào Thẩm Minh Hân, bọn họ cư xử như vậy là sai trái.

Anh ta khẽ vặn cổ tay, dùng sức thoát khỏi tay Thẩm Minh Hân, trầm giọng nói: “Thẩm tiểu thư, xin hãy tự trọng”.

Thẩm Minh Hân cũng không biết anh ta thoát khỏi tay mình bằng cách nào, ngay khi cô ấy chưa kịp phản ứng lại thì anh ta đã rút tay về, trong mắt cô ấy thoáng hiện lên một tia rầu rĩ.


Thế nhưng cô ấy lại càng thêm thích anh ta hơn.

Anh ta không chỉ lợi hại, mà còn dịu dàng thế này, ngay cả khi anh ta từ chối mình, anh ta cũng không đành lòng làm tổn thương cô ấy.

“Nếu Thẩm tiểu thư không có việc gì khác, tôi sẽ rời đi trước.

” Vô Nhật Huy hít một hơi thật sâu, sắc mặt nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nói với cô ấy.

Dứt lời, liền xoay người nắm lấy tay nắm cửa của chiếc xe thể thao, chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhưng anh ta vẫn chưa kịp mở cửa xe, Thẩm Minh Hân lại ôm chầm lấy anh ta từ phía sau, nhỏ giọng nói: “Nhưng tim tôi đập quá nhanh, bây giờ tim lại đau nữa.

Anh không thể chịu trách nhiệm với tôi sao? Nếu sau khi anh rời đi, bệnh đau tim của tôi lại tái phát thì tôi biết làm thế nào?”

Trong lúc nói chuyện, bàn tay nhỏ kia lại chạm vào lòng ngực của Vô Nhật Huy.

“Sao tim anh lại đập nhanh quá vậy?”
Vô Nhật Huy theo bản năng nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.

Đúng là một yêu tinh.

Vô Nhật Huy chưa bao giờ bắt gặp phải một người phụ nữ chủ động đến như vậy, những hồ ly tinh xung quanh Lê Đình Tuấn cũng chưa từng có người da mặt dày như Thẩm Minh Hân vậy.

Không chờ Thẩm Minh Hân cởi bỏ cúc áo sơ mi của mình, Vô Nhật Huy đã một tay siết chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô ấy, khẽ cau mày quay lại nhìn người con gái này.

Anh ta còn chưa kịp nói gì, thì Thẩm Minh Hân đang ngồi quỳ trên ghế đã sáp tới trực tiếp hôn lên môi anh ta.

Kỹ thuật hôn của Thẩm Minh Hân rất non nớt, cô ấy chỉ chạm nhẹ vào môi anh ta được hai giây, liền buông môi mình ra.


Thế nhưng nụ hôn này ngay lập tức khiến đầu óc của Vô Nhật Huy “oanh” một cái nổ tung, tâm trí anh ta hoàn toàn trống rỗng.

Mùi hương trên cơ thể Vô Nhật Huy không hề khó chịu, ngược lại còn có một mùi thơm bạc hà thoang thoảng, đôi môi của anh ta cũng thơm như vậy.

Thật khác với những gì Thẩm Minh Hân nghĩ, cô ấy cho rằng anh ta cả ngày đều bận rộn như vậy, chắc hẳn khắp người vướng đầy mồ hôi.

Thẩm Minh Hận rũ mắt nhìn chăm chú xuống hai cánh môi mỏng của anh ta, trầm ngâm một chút, ngay khi cô ấy đụng vào môi anh ta, hơi thở của Vô Nhật Huy dường như có chút thay đổi.

Chắc hẳn phản ứng này của anh ta chính là phản ứng về một người đàn ông rung động mà trong tiểu thuyết ngôn tình thường hay viết nhỉ, cái mùi hormone của đàn ông?.


 
Chương 1161


Cô ấy chưa từng hôn một người đàn ông nào trước đây, ngay khi nhận ra rằng đó là biểu hiện anh ta đang động tình, khuôn mặt nhỏ của cô ấy bất giác có chút nóng lên.

Cô ấy lại ngước mắt lên, tình cờ rơi vào đôi mắt sâu thẳm của Vô Nhật Huy.

“Đây là lần đầu tiên của anh?” Thẩm Minh Hân họ nhẹ một tiếng, mở miệng hỏi Vô Nhật Huy trước để che đậy sự căng thẳng và thẹn thùng của mình.

Vô Nhật Huy không lên tiếng.


“Vậy có nghĩa là lần đầu tiên rồi” Thẩm Minh Hân nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Vừa hay, cô cũng là lần đầu tiên.

Lúc nhận ra người đàn ông này còn trong trắng, Thẩm Minh Hân càng thêm hưng phấn, có một loại cảm giác như mình thật sự đã nhặt được một bảo bối vậy.

Cô ấy vươn tay ra lại chạm khẽ vào đôi môi của Vô Nhật Huy một lần nữa.

Vừa rồi hai đôi môi hôn dính vào nhau cảm giác cũng khá là thú vị, cô ấy không biết hôn là cảm giác như vậy, nó vừa mềm mại vừa ấm áp, khiến nhịp tim cô ấy không khỏi tăng nhanh.

Vô Nhật Huy lập tức đưa mặt tránh sang một bên, thấp giọng nói: “Thẩm tiểu thư, cô đừng tiếp tục cư xử như vậy, tôi sẽ coi như chuyện tối nay chưa từng xảy ra”
“Vậy không thể được” Thẩm Minh Hân vội vàng trả lời.

Cô ấy gấp đến độ lắp bắp: “Tôi phải chịu trách nhiệm với anh, tôi không thể hôn anh rồi bỏ mặc như một tên hư hỏng được.



“.

.

” Vô Nhật Huy trầm mặc lẳng lặng nhìn Thẩm Minh Hân, đáy mắt hiện lên vẻ bất lực.

Thẩm Minh Hân giống như bị trúng tà thuật vậy, một khi cô ấy đã chạm được người đàn ông này, trong lòng vẫn muốn chạm thêm lần thứ hai, mặc dù cô ấy không có nhiều kinh nghiệm nhưng cô ấy vẫn muốn hôn anh ta.

Cô ấy vươn tay kéo nhẹ vạt áo của anh ta, rồi tiến lại gần hơn nữa.

Vô Nhật Huy đưa tay ra chặn ngang giữa hai người, ý tứ từ chối rất rõ ràng.

Thẩm Minh Hân cố gắng duỗi cao cổ cũng không thể hôn được anh ta, không khỏi nhíu mày nói: “Chỉ cần anh cho tôi hôn một cái, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm và bồi thường cho anh.



“Thẩm tiểu thư không cần bồi thường cho tôi” Vô Nhật Huy thấp giọng trả lời.

Anh ta vừa nói vừa rút điện thoại di động từ trong túi quần áo đang khoác trên người Thẩm Minh Hân ra, dự định gọi điện thoại cho Lê Đình Tuấn để anh xuống đón Thẩm Minh Hân đi.

“Nếu anh dám gọi bảo bọn họ xuống đây, tôi sẽ xé rách quần áo của mình và nói rằng anh đã ức hiếp tôi” Thẩm Minh Hân thấy thái độ của anh ta lại kiên quyết như vậy, cô ấy cũng chỉ còn cách cố gắng trấn tĩnh lại, mặt dày nói lời uy hiếp anh ta.

Dừng lại một lúc, cô ấy lại ương ngạnh bổ sung thêm một câu: “Tôi nói được nhất định sẽ làm được”
Đến lúc đó tất cả mọi người đều nhìn thấy, Vô Nhật Huy càng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của cô ấy.

Nhưng cô ấy không muốn anh ta chấp nhận mình một cách miễn cưỡng, cô ấy hy vọng rằng anh ta có thể cam tâm tình nguyện chịu trách nhiệm với mình.

.


 
Chương 1162


Dù sao họ cũng đã hôn nhau rồi, anh ta đã là người của cô ấy, mục đích ban đầu đã đạt được, anh ta cũng không thể chạy thoát được nữa.

Lần đầu tiên trong đời Vô Nhật Huy cảm thấy rằng hóa ra khi một người con gái giở trò lưu manh lại còn có thể lợi hại hơn đàn ông thế này.

Anh ta hơi có chút đau đầu, hỏi ngược lại: “Vậy thì Thẩm tiểu thư muốn như thế nào?”
“Tôi muốn cái gì, không phải vừa rồi tôi đã nói rõ rồi sao?” Thẩm Minh Hân cười tủm tỉm đáp: “Anh cho tôi hôn một cái”.


Vô Nhật Huy hoài nghi Thẩm Minh Hân có phải đã uống say rồi không, vì tửu lượng của cô ấy rất tốt, dù có uống nhiều thế nào cũng không thể nhận ra được.

Hai người giằng co một lúc lâu, Thẩm Minh Hân lại tiến sát về phía anh ta.

Vô Nhật Huy lập tức né tránh môi cô ấy, đôi môi mềm mại của Thẩm Minh Hân thoáng chạm vào khóe miệng của anh ta, không hôn trùng.

Cô ấy liền dứt khoát ngồi lên người Vô Nhật Huy, mắt đôi mắt nâng mặt nhìn chằm chằm vào anh ta, nhỏ giọng nói: “Hôm nay anh trốn không thoát đâu, ai bảo anh đến lo chuyện bao đồng của tôi, người có lòng tốt không nhận được báo đáp đầu nhé”
Vô Nhật Huy bị cô ấy đè lên dãy ghế sau, im lặng ngước mắt nhìn cô ấy.

Kỳ thật Thẩm Minh Hân đã có suy nghĩ xử lý anh ta ngay tại chiếc xe này rồi, nhưng khổ nỗi chiếc xe của cô ấy quá nhỏ, cô ấy sợ sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy của anh ta, dù sao hành động trong không gian nhỏ hẹp này cũng khá là khó khăn.

Hơn nữa chủ yếu là cô ấy thực sự rất sợ đau.


Việc hôn anh ta đã phải lấy rất nhiều dũng khí bất chấp hết tất cả mới dám làm được.

“Còn nữa, lát nữa anh phải đưa tôi trở về” Cô ấy suy nghĩ một chút, rồi dịu giọng nói với anh ta: “Tôi không muốn Hoắc Thanh Phong đi theo, tôi không thích anh ta, tôi chỉ muốn anh đưa tôi về nhà”
Vô Nhật Huy nhìn chằm chằm vào cô ấy, ánh mắt khẽ lay động.

Thẩm Minh Hân khẽ mím môi, rồi lại tiến đến gần chỗ Vô Nhật Huy, nhẹ nhàng cắn lấy môi anh ta.

Lần này Vô Nhật Huy không tránh đi.

Không khí theo sự quấn quýt của hai người dần dần nóng lên.

Một lúc lâu sau, Thẩm Minh Hân mới buông lỏng đôi môi bị cô ấy cắn đến sưng đỏ của Vô Nhật Huy, khẽ thở hổn hển nhẹ giọng nói với anh ta: “Lần này chúng ta đã hôn thật rồi đấy, cho dù tôi có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng anh có thể sao?”

Hơi thở của Vô Nhật Huy cũng trở nên hỗn loạn, một lúc sau, anh ta mới thấp giọng nói: “Tôi có thể chơi đùa với Thẩm tiểu thư, Thẩm tiểu thư cảm thấy mới mẻ, tôi có thể lý giải, nhưng mà.

.


“Ai nói tôi cảm thấy mới mẻ?” Thẩm Minh Hân nhịn không được nhíu mày.

“Hơn nữa anh đã hai mươi tám rồi phải không? Nếu tôi nhớ không lầm với cái tuổi tác này của anh có thể gọi là mới mẻ không?” Cô ấy bĩu môi có chút tức giận.

Tiểu thư nhà giàu không thể thật lòng yêu một ai đó sao?.


 
Chương 1163


Cái lý thuyết kỳ lạ của anh ta, hơn nữa anh ta không nghĩ rằng nói những lời này chẳng phải là anh ta đang tự mình vả vào mặt mình sao?
“Vậy thì cứ cho là Thẩm tiểu thư đang thèm muốn cơ thể của tôi đi” Vô Nhật Huy khựng lại, nhàn nhạt trả lời.

Thẩm Minh Hân thực sự tức giận.


Suy nghĩ một hồi, cô ấy lấy trong túi ra một tấm thẻ, nhét vào trong túi quần Vô Nhật Huy và nói: “Được rồi, anh cứ coi như là tôi thèm muốn cơ thể của anh đi.

Đây là thù lao cho anh, trong thẻ có hơn mấy tỷ, về sau tôi gọi anh đều phải tắm rửa sạch sẽ rồi chạy tới chỗ tôi ngay”
Lúc cô ấy nhét thẻ vào túi anh ta, không khỏi có chút xót tiền.

Nhưng vì để có được người đàn ông này, một ít tiền tiêu vặt có đáng là bao chứ? Về sau, cô ấy đều sẽ cho anh ta bất cứ thứ gì anh ta muốn.

Vô Nhật Huy đưa mắt nhìn xuống tấm thẻ kia.


Thu nhập hàng tháng của anh ta còn hơn thế nữa.

Đây hẳn là tiền tiêu vặt mà nhà họ Thẩm thường ngày đưa cho Thẩm Minh Hân tiêu xài, cô ấy còn chưa tốt nghiệp mà đưa tấm thẻ này cho anh ta, sau này cô ấy phải sống sao đây?
“Thẩm tiểu thư”
“Đừng gọi tôi là Thẩm tiểu thư” Thẩm Minh Hân nhíu chặt mày, sắc mặt càng không vui: “Nếu anh là người tình của tôi, vậy thì anh phải tuân theo quy tắc của tôi”
Vô Nhật Huy âm thầm thở dài, nói: “Vậy tôi nên gọi tôi bằng gì?”
Thẩm Minh Hân suy nghĩ một lúc, nói: “Từ nay về sau khi chỉ có hai người chúng ta, anh phải gọi tôi là bé Minh Hân”
Tên này chỉ có ba mẹ và anh trai của cô ấy mới có thể gọi, cô ấy chỉ có một người anh trai, những người anh trai khác cũng đều gọi cô ấy là bé Minh Hân.


Vô Nhật Huy khựng lại một lúc: “Cô.


“Không phải cô” Thẩm Minh Hân lập tức tỏ ra nghiêm túc sửa lại: “Mà là bé Minh Hân”
Đáy mắt Vô Nhật Huy hiện lên vẻ bất lực, nhìn ngó cô ấy một lúc lâu, cái tên này đối với hai người xa lạ như họ là quá thân mật, dường như anh ta cũng chưa bao giờ nghe thấy Trạm Khánh Minh bọn họ gọi cô ấy như vậy.

Thẩm Minh Hân lại lập tức giở trò lưu manh: “Nếu như anh không gọi cái tên này, tôi sẽ đi nói với anh Đình Tuấn và các anh trai của tôi rằng anh thừa dịp bệnh tim của tôi tái phát đã ra tay cưỡng hôn tôi”.


 
Chương 1164


Vô Nhật Huy im lặng nhìn chằm chằm vào Thẩm Minh Hân, vẻ mặt dần trở nên bình tĩnh lại.

Thẩm Minh Hân phát hiện rằng chiêu giở trò lưu manh dường như vô tác dụng đối với anh ta, dù sao cũng là thuộc hạ của Lê Đình Tuấn, sóng to gió lớn nào mà chưa từng trải qua, làm sao có thể chịu thua trước chiêu trò này của cô ấy được.

Hai người giằng co một lúc, cô ấy liền có chút chột dạ.

Vừa định lên tiếng nói gì đó để giảm bớt sự bối rối của mình, thì Vô Nhật Huy đột nhiên khẽ mở miệng và gọi cô ấy một tiếng: “Bé Minh Hân”

Thẩm Minh Hân nghe thấy tên gọi nhất thời sững người.

Cho dù da mặt của cô ấy rất dày, nhưng khi nghe thấy giọng nói có chút khàn đặc nam tính của Vô Nhật Huy gọi lấy tên mình, cô ấy vẫn không khỏi đỏ mặt, trong lòng càng thêm rung động.

Xứng đáng.

Lúc này trong đầu cô ấy chỉ có hai chữ này, dù sao mặt mũi gì cô ấy cũng không cần nữa, nếu nó có thể đổi lại được một tiếng “Bé Minh Hân” của anh ta, tất cả đều rất xứng đáng.

Cô ấy nhịn không được khẽ cong khóe miệng, lại không
kiềm chế được mà cúi sát vào người anh ta, nói nhỏ bên tai anh ta: “Anh yêu gọi tên nghe hay thật, sau này anh nhớ nhất định phải gọi em như vậy”.

Dứt lời, cô ấy lại hung hăng “chẹp” một cái hôn vào môi anh ta, coi như là khen thưởng.

Trong bóng tối mờ mịt, Vô Nhật Huy nhìn cô ấy với ánh mắt ảo diệu mờ mịt.

Ngay khi anh ta vừa định nói gì đó, chiếc điện thoại anh ta đang cầm trong lòng bàn tay đột nhiên rung lên.


Anh ta lập tức cầm lên xem, đó là cuộc gọi của Lệ Đình Tuấn.

Vô Nhật Huy đưa tay ra hiệu Thẩm Minh Hân im lặng, kết nối điện thoại đưa đến bên tai.

Thẩm Minh Hân nép vào vòng tay anh ta, đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ xấu xa, cô ấy cố tình đưa bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của mình mò xuống dưới vạt áo sơ mi của anh ta.

Khoảnh khắc đầu ngón tay lạnh lẽo của cô ấy chạm vào cơ bụng rắn chắc của Vô Nhật Huy, cô ấy rõ ràng nhận thấy toàn thân của Vô Nhật Huy khẽ run lên, tay còn lại của anh ta lập tức kẹp chặt bàn tay nhỏ bé đang làm loạn của cô ấy, ngăn chặn động tác quấy rối kia.

“Cậu hai” Vô Nhật Huy kết nối điện thoại, thấp giọng nói với người ở đầu dây bên kia.

“Vừa rồi anh có nhìn thấy Thẩm Minh Hân không?”
Thật trùng hợp, Lê Đình Tuấn hỏi về người phụ nữ đang nằm gọn trong vòng tay anh ta lúc này.

Vô Nhật Huy khựng lại hai giây, trả lời: “Gặp qua”
Thẩm Minh Hân nghe thấy Lê Đình Tuần nhắc đến mình, cô ấy lại ghé sát vào tai Vô Nhật Huy và nhẹ nhàng thổi một hơi.


Bàn tay mà Vô Nhật Huy kẹp lấy cổ tay cô ấy càng vô thức siết chặt hơn.

“Một mình cô ấy không biết đi đâu, anh thử đi tìm cô ấy ngay” Bên kia Lê Đình Tuấn lại nói.

Trong gian phòng, Kiều Phương Hạ đưa mắt nhìn Lệ Đình Tuấn một cái, nhẹ nhàng đá anh một cước.

Lệ Đình Tuấn đảo mắt nhìn về phía cô, hai người đối mặt nhìn nhau một hồi, Lê Đình Tuẩn bỗng nhiên hiểu ra ý của Kiều Phương Hạ.

Vô Nhật Huy là người thân cận nhất với anh, Lê Đình Tuấn hiểu rất rõ về tính khí của anh ta.

Kỳ thật Lệ Đình Tuấn đã nhìn ra điểm này từ rất lâu rồi, Vô Nhật Huy rất quan tâm đến Thẩm Minh Hân, hơn nữa sự quan tâm của anh ta đã vượt quá phạm vi bình thường..


 
Chương 1165


Nhưng bây giờ anh nói với Vô Nhật Huy về vấn đề Thẩm Minh Hân bị mất tích, nhưng Vô Nhật Huy lại có thể bình tĩnh như vậy, quả thật có gì đó không bình thường.

Anh ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nói: “Sau khi tìm được người, anh cứ trực tiếp đưa cô ấy trở về, không cần trở lại đây
nữa.”
Vô Nhật Huy ở đầu dây bên đó lại nói thêm vài câu gì nữa, Lệ Đình Tuấn nhàn nhạt đáp lại, rồi cúp máy điện thoại.

Kiều Phương Hạ hơi nhướng mày nhìn về phía anh và nhỏ giọng nói lời khen ngợi: “Thông minh đấy.”

Chiêu này của Lê Đình Tuấn thật sự lợi hại.

Hoắc Thanh Phong còn ngồi ở bên cạnh, Kiều Phương Hạ cũng không thể hành động thái quá tỏ ra thiên vị thuộc hạ của mình, nên cô cũng tránh không để người thứ ba nghe thấy.

“Đình Tuấn, anh tìm thấy cô ấy rồi à?” Hoắc Thanh Phong không gọi được cho Thẩm Minh Hân, quay đầu lại sốt ruột hỏi Lệ Đình Tuấn.

Vừa rồi Hoắc Thanh Phong đi lên, còn tưởng rằng Thẩm Minh Hân đang theo lên ở phía sau, ai ngờ rằng trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi, tìm một vòng xung quanh cũng không tìm được.

Lệ Đình Tuấn nhàn nhạt trả lời: “Người của tôi có theo ở đó, cô ấy đang đi mua sắm ở bên ngoài.”
Vợ chồng hai người phối hợp vô cùng ăn ý.

Hoắc Thanh Phong nghe Lê Đình Tuấn nói là có người của mình đang đi theo cô ấy, ánh mắt anh ta thoáng dao động.

Thực hiển nhiên, Thẩm Minh Hân đang ở cùng với Vô Nhật Huy.

Tuy nhiên, việc trực tiếp nói toạc ra chuyện Thẩm Minh Hân thà ở cùng một vệ sĩ còn hơn nhìn thấy anh ta ở trước mặt nhiều người như vậy, chẳng khác nào tự khiến bản thân mình rơi vào hoàn cảnh khó xử.


Nên Hoắc Thanh Phong cũng không nói gì.

Sau một lúc lâu, anh ta gật đầu trả lời với vẻ mặt khá là khó coi: “Xác định cô ấy an toàn là được.”
“Ừ” Lê Đình Tuấn mặt không chút thay đổi đáp lại một câu, rồi lại tiếp tục quay đầu trò chuyện với Trạm Khánh Minh về chủ đề nói dang dở lúc nãy.

Trạm Khánh Minh quan sát nhìn biểu hiện của bọn họ vài lần, liền nhận thấy được điểm kỳ lạ bên trong.

Kỳ thật vào lần trước, khi nghe được cuộc điện thoại giữa Thẩm Minh Hân và Vô Nhật Huy ở Thịnh Lâu, nếu nghe kỹ thì có thể nhận thấy được Vô Nhật Huy có chút hứng thú với Thẩm Minh Hân.

Về sau phản ứng của Thẩm Minh Hân ít nhiều đều tỏ ra vẻ bất thường, trong suốt cả ván bài, Thẩm Minh Hân đều trong trạng thái lơ đãng không tập trung.

Những người có mặt đêm đó đều không phải là kẻ ngốc, chỉ là họ không nói thẳng ra mà thôi.

Hơn nữa Hoắc Thanh Phong mới là người bạn chơi thân nhiều năm của bọn họ, càng không thể khiến anh ta cảm thấy mất mặt.


Trạm Khánh Minh liếc nhìn Hoắc Thanh Phong, chỉ cười mà không nói.

Chuyện lần này thật sự rất khó xử lý, có thể bọn họ sẽ không quan tâm, cứ để cho Thẩm Minh Hân tự mình xử lý, cuối cùng cô ấy chọn ai, mọi người im lặng không nói nhiều là được thôi.

Hơn nữa nếu như Thẩm Minh Hân thật sự thích Hoắc Thanh Phong, thì không ai có thể chia rẽ được họ cả, nhưng nếu cô ấy không thích anh ta, thì không cần người khác can thiệp, chung quy họ cũng tự biết chia tay.

Trạm Khánh Minh và Lê Đình Tuấn lại đưa mắt nhìn nhau, anh ta có thể nhận ra rằng lần này quả thật Lệ Đình Tuấn có chút thiên vị.

Nhưng đó cũng là lẽ thường tình, nếu bên cạnh anh ta cũng có một người có năng lực và trung thành như Vô Nhật Huy vậy, thì anh ta khẳng định cũng đứng về phía Vô Nhật Huy.

Anh ta liếc nhìn thấy Hoắc Thanh Phong xoay người đi vào nhà vệ sinh, sau đó lại mỉm cười nhìn Lê Đình Tuấn, thấp giọng nói: “Hoắc Thanh Phong phải đau buồn biết bao.”.


 
Chương 1166


Lệ Đình Tuấn lắc nhẹ ly rượu trong tay, cũng không lên tiếng.

Kỳ thật Lệ Đình Tuấn đã sớm nghĩ tới vấn đề này, Vô Nhật Huy không có khả năng theo bên cạnh mình cả đời được, anh ta cũng là con một trong gia đình, hơn nữa gia cảnh lại khốn khổ như vậy, càng phải trông cậy vào anh ta nối dõi tông đường, khiến gia đình có thể yên lòng.

Tuy nhiên anh ta là một người đàn ông thực sự không biết làm thế nào để giới thiệu phụ nữ cho Vô Nhật Huy, về phần đêm nay chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.


Thẩm Minh Hân là một cô gái tốt, không nói riêng về gia cảnh, hai người đều rất xứng đôi với nhau, bất kể xét từ ngoại hình hay tính cách, hai người họ đều rất thích hợp, Vô Nhật Huy chín chắn và hướng nội, Thẩm Minh Hân lại hướng ngoại, tuy hơi tiểu thư bướng bỉnh, nhưng cô ấy lại rất có chừng mực.

Nhưng xét về Hoắc Thanh Phong, mối quan hệ giữa anh ta và Thẩm Minh Hân căn bản là là không có khả năng, nếu nói một câu khó nghe hơn anh ta chính là kẻ bám đuôi, anh ta càng đeo bám theo Thẩm Minh Hân, thì Thẩm Minh Hân sẽ càng khinh thường anh ta hơn, anh ta không thể giữ được Thẩm Minh Hân.

Em gái của Thẩm Viên Quân cũng được xem như là em gái của anh vậy, xưa nay anh đều nhìn người rất chuẩn.

Hơn nữa, dường như Kiều Phương Hạ cũng rất ủng hộ cặp đôi này.

Anh liếc mắt nhìn Kiều Phương Hạ một cái, Kiều Phương Hạ cũng đưa mắt nhìn anh, thuận thể khoác lấy khuỷu tay anh và nhét một miếng trái cây được gọt nhỏ vào miệng anh.

“Làm sao em biết họ đang ở cùng nhau?” Lê Đình Tuấn thấp giọng hỏi.

“Thông thường, khi anh gọi điện cho Vô Nhật Huy, anh ta nhất định sẽ trả lời trong vòng ba giây, vừa rồi có hơn mười giây mới bắt máy nhỉ, đúng không?” Kiều Phương Hạ hơi nhướng mày và đáp lại.


Anh ta bắt máy lâu như vậy, chỉ có một khả năng chính là vô Nhật Huy đang bị người nào đó quấy rầy.

“Hơn nữa, khi nãy Thẩm Minh Hân đi xuống có chào hỏi với em” Cô tiếp tục cười tủm tỉm nhẹ giọng nói.

Trạm Khánh Minh nhàn nhạt liếc nhìn Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn hai người họ, chờ đến khi hai người nói xong liền nói với Lệ Đình Tuấn: “Anh nhờ tôi làm giúp chuyện đó, chờ tôi trở về sẽ điều tra kỹ càng.”
“Tôi nghĩ đêm nay chúng ta vẫn là trở về nhà sớm đi.”
Trong lúc nói chuyện, một tay anh ta khẽ chạm vào lòng ngực của mình: “Tôi nhìn thấy hai người, không khỏi có chút đau lòng đấy”
Cái miệng lưỡi láu lỉnh của Trạm Khánh Minh, Kiều Phương Hạ cũng không phải là lần đầu tiên nghe thấy, nên cô căn bản cũng không mấy quan tâm.

Trước kia cô có thể còn cảm thấy khó xử không chịu nổi, nhưng bây giờ cô cũng không còn có cảm giác này nữa.

Cô dựa vào vai Lệ Đình Tuấn, nhìn Trạm Khánh Minh đứng dậy lấy áo khoác, khi anh ta thật sự chuẩn bị rời đi, Lệ Đình Tuấn cũng không đến ngăn cản.


Dù sao hôm nay anh tổ chức bữa tối này, chỉ để Trạm Khánh Minh đích thân đến nói rõ với Kiều Phương Hạ, tránh việc khiến Kiều Phương Hạ cứ suy nghĩ mãi về chuyện áo khoác kia.

Vào thời điểm Trạm Khánh Minh đứng dậy rời đi, Hoắc Thanh Phong cũng từ nhà vệ sinh bước ra, nhìn thấy Trạm Khánh Minh chuẩn bị rời đi, liền chào hỏi một tiếng: “Anh chuẩn bị rời đi à? Cùng nhau đi đi”.

Trạm Khánh Minh bĩu môi nhìn anh ta và nói: “Tôi còn phải đi cuộc chơi tiếp theo, một nơi mà anh sẽ không bao giờ dám đi đâu, anh xác định muốn đi cùng tôi sao?”
“Ừ” Hoắc Thanh Phong không chút suy nghĩ, liền nhàn nhạt đáp.

Lê Đình Tuấn nhìn thấy vừa rồi Kiều Phương Hạ đã ngáp hai lần liên tiếp, biết rằng cô chưa điều chỉnh được lại giờ giấc vẫn còn cảm thấy buồn ngủ, liền chào tạm biệt mấy người còn lại, rồi dẫn theo Kiều Phương Hạ rời đi..


 
Chương 1167


Hai người ngồi vào trong xe, vì Lê Đình Tuấn đã uống một chút rượu không thể lái xe, nên Kiều Phương Hạ liền chủ động ngồi vào băng ghế lái.

Lê Đình Tuấn ở một bên vừa định tiến đến dạy cô cách vận hành bảng điều khiển trung tâm của Mercedes-Maybach, thì thấy cô đã khởi động xe một cách thuần thục, anh cũng không nói gì, một lúc lâu sau, quay đầu lại nhìn ngoài cửa sổ ô tô.

Kiều Phương Hạ nhất thời không chú ý tới tâm trạng khác thường của Lê Đình Tuấn, khi cô lái xe lên đường và nhìn vào gương chiếu hậu bên phải, thì mới nhận ra sắc mặt của Lệ Đình Tuấn lạnh lùng đến lạ thường.


Chắc hẳn là đêm nay cô không làm ra chuyện gì khiến anh tức giận chứ nhỉ? Rõ ràng khi đi xuống thang máy, anh vẫn còn rất bình thường và trao cho cô một nụ hôn nữa mà.

Kiều Phương Hạ lại đưa mắt nhìn anh một lần nữa.

“Sao vậy?” Cô đắn đo một lúc, nhỏ giọng hỏi: “Uống nhiều quá không thoải mái sao?”
Lệ Đình Tuấn không lên tiếng, mà chỉ ấn nhẹ một bên thái dương, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Bên trong xe yên tĩnh đến có chút lạ thường.

.

||||| Truyện đề cử: Nhẹ Nhàng Câu Dẫn |||||
Kiều Phương Hạ trầm mặc một lúc và nói: “Lúc nãy sư thúc
tổ đã trả lời tin nhắn của em nói rằng có thể là cuối tuần này ông ấy sẽ trở về, em.”

“Chân của anh ta khỏi rồi à?” Không đợi Kiều Phương Hạ nói xong, Lệ Đình Tuấn liền lạnh nhạt ngắt lời cô.

Kiều Phương Hạ mở miệng khựng lại vài giây, nhịn không được nhẹ nhàng nở một nụ cười.

Cô cảm thấy Lê Đình Tuấn ghen có một chút đáng yêu, đồng thời hành động này của anh lại khiến cô cảm thấy buồn cười.

Anh đúng là lúc nào cũng hay ghen, cô làm gì cũng ghen hết cả.

Cũng chẳng hiểu tại sao mà anh lại nghĩ đến Cố Dương Hàn, đúng lúc cô lại vô tình nhắc đến anh ấy, đúng là đáng đời mình mà.

Cô mím khóe miệng giải thích với Lệ Đình Tuấn: “Em đã nói rõ tình hình của anh với sự thúc tổ rồi, em nói rằng tình huống của anh rất khẩn cấp, cho nên ông ấy mới quyết định sắp xếp thời gian trở về điều trị cho anh.”
“Cho nên có nghĩa là chân của Cổ Dương Hàn vẫn chưa khỏi.” Lê Đình Tuấn tiếp tục lạnh mặt đáp lại.


“Trọng điểm là chuyện này sao?” Kiều Phương Hạ hơi nhíu mày, quay đầu liếc nhìn Lê Đình Tuấn một cái.

Trọng điểm hẳn là mọi người đều biết rằng người có quan tâm nhất chính là Lê Đình Tuấn? Cho nên sự thúc tổ mới vội
vàng trở về chữa trị cho Lê Đình Tuấn, dù cho vết thương ở chân của Cố Dương Hàn vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.

“Đây không phải là trọng điểm sao? Trong lòng Lệ Đình Tuấn càng thêm buồn bực: “Em không quan tâm đến chân của anh ta sao?”
Lúc ấy vì chuyện của Cố Dương Hàn, Lê Đình Tuấn còn bị Kiều Phương Hạ chọc giận đến ngất xỉu lần nữa, anh cũng có cảm giác tủi thân và buồn bực của riêng mình.

Sau khi suy nghĩ một chút, anh lại trầm mặc nói với Kiều Phương Hạ: “Anh ta là người đã dạy em lái xe Mercedes-Benz và xe Mercedes-Maybach đúng không?”
Anh chưa bao giờ dạy Kiều Phương Hạ lái xe, cho nên rất dễ đoán được rằng tất cả đều do Cố Dương Hàn dạy cô..


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom