Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 652


Chương 652

Bà ta mặc một chiếc áo choàng bông màu vàng đậm cực kỳ sang trọng, cổ tay đeo vòng vàng, trên cổ đeo món đồ trang sức bằng ngọc trai, nhìn rất ung dung quý phái.

Cũng không biết có phải là đang thịnh hành hay không, trong lòng bàn tay bà ta cũng cầm một chuỗi hạt Phật.

Giang Nguyệt chưa từng thấy một Chu Ninh Vân như vậy.

Có thể thấy, sau khi tái hôn, cuộc sống của bà ta thực sự rất hạnh phúc.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, bà ta đã nhanh chóng thu hồi cảm xúc, sắc mặt thong dong và tự nhiên, lấy tư thái trưởng bối mở miệng:

“Tư Tề, cô gái này tên gì vậy?”

Chu Ninh Vân cố ý giả vờ không quen biết Giang Nguyệt.

Thật lố bịch!

Người ngồi đối diện kia rõ ràng là mẹ của cô nhưng bà ta lại hỏi người khác tên cô là gì, nên xưng hô như thế nào?

Giang Nguyệt theo bản năng muốn cười một tiếng, nhưng vẫn nhịn xuống.

“Cháu là Giang Nguyệt, ngài gọi cháu Nguyệt Nguyệt là được.” Giang Nguyệt nhắm mắt lại, ý cười trong suốt:

“Bác gái thật đẹp.”

Từ “Mẹ” mắc nghẹn trong cổ họng, thậm chí xấu hổ đến mức không thể nói ra.

Tầm mắt hai người giao nhau, mơ hồ có dòng nước ngầm bắt đầu khởi động nhưng không rõ ràng, hai người đều cùng nhau duy trì sự bình tĩnh và yên bình bề ngoài.

Chỉ có Trần Tư Tề và cha anh là Trần Đông Hải không nhận ra sự khác thường.

“Đừng đứng đó mãi, hai đứa mau ngồi xuống đi, đồ ăn sẽ lên nhanh thôi.”

Trần Đông Hải là một doanh nhân rất thành công, tính cách cũng rộng lượng và hào phóng. Sau khi vợ cũ qua đời, ông ta đã giao sự nghiệp của gia tộc cho Trần Tư Tề xử lý, còn mình vui vẻ làm một người nhàn rỗi.

Giang Nguyệt nhớ rõ trước đó Chu Ninh Vân từng nói với cô rằng bà ta gả cho một người đàn ông rất khó hòa hợp, ăn uống hay nói chuyện, làm việc đều phải cúi đầu, nhìn mặt.

Nhưng Trần Đông Hải rõ ràng là người bình dị và gần gũi, trên mặt mang theo sự ôn hòa và hiền lành của trưởng bối.

Trong buổi nói chuyện, ông ta hỏi về sự nghiệp của Giang Nguyệt cũng toàn cười ha hả.

Cô rất khó liên hệ với người đàn ông hung dữ và ác độc mà Chu Ninh Vân đã nói và Trần Đông Hải trước mặt.

Bữa cơm này Giang Nguyệt ăn như nhai sáp, Chu Ninh Vân còn nói cô quá gầy, ăn nhiều một chút.

Thì ra bà ta cũng sẽ quan tâm người khác.

Tất nhiên, đó là khi bà ta là mẹ của người khác.

Trước khi đi, Giang Nguyệt vẫn tươi cười rạng rỡ vẫy tay chào tạm biệt hai vị phụ huynh:

“Bác trai, bác gái, lần sau gặp lại.”

Trần Tư Tề lái xe đưa Giang Nguyệt về nhà, trước giờ cô không bao giờ say xe nhưng bỗng nhiên dạ dày cuộn lên không ngừng, Trần Tư Tề đành phải dừng xe giữa chừng để cô tới ven đường nôn mửa.

Vốn dĩ trên bàn ăn Giang Nguyệt cũng không ăn gì nhiều, hiện tại cũng nôn hết ra ngoài.

Trần Tư Tề đỗ xe ở bãi đất trống, cầm một chai nước khoáng trong tay đi tới, thấy cô khom lưng liền đưa nước qua: “Súc miệng đi.”
 
Chương 653


Chương 653

“Anh đừng đến đây, bãi nôn ghê lắm.”

Cuối cùng Giang Nguyệt cũng cảm thấy trong dạ dày thoải mái hơn một chút, từ từ đứng thẳng lưng lại, sắc mặt trắng bệch cười với Trần Tư Tề:

“Xin lỗi, hôm nay đột nhiên say xe.”

“Không sao, là do kỹ thuật lái xe của tôi không tốt, lần sau tôi lái chậm hơn một chút.” Âm thanh của Trần Tư Tề hiền hòa, ánh mắt dừng trên người Giang Nguyệt, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Hình như từ lúc nãy khi cô nhìn thấy Trần Đông Hải và Chu Ninh Vân thì có gì đó không thích hợp lắm.

“Sao vậy, hôm nay gặp người lớn nên khẩn trương quá à?” Trần Tư Tề cười hỏi: “Cô đã từng đoạt nhiều giải thưởng và tham dự nhiều dịp quan trọng, vậy mà còn rụt rè vậy sao?”

Giang Nguyệt dùng nước súc miệng, sau khi bình tĩnh lại mới quay đầu nhìn anh ta:

“Cũng tùy thời điểm và người phải gặp nữa.”

“Thế nào, hôm nay tương đối đặc biệt hả?”

“Không chỉ là ‘đặc biệt’ bình thường.” Giang Nguyệt trả lời rất mơ hồ, không biết là nói nhìn thấy cha mẹ Trần Tư Tề nên đặc biệt, hay là gặp được Chu Ninh Vân đặc biệt.

Đó là một ‘món quà’ quá bất ngờ.

Khi điều chỉnh trạng thái xong, Giang Nguyệt và Trần Tư Tề trở lại xe, cô lại làm bộ lơ đãng hỏi: “Tuy rằng có chút mạo phạm nhưng tôi muốn hỏi anh một câu, vì sao cha anh lại muốn…”

“Hứa hẹn.”

“Hứa hẹn?”

Hai tay Trần Tư Tề cầm vô lăng, giải thích với Giang Nguyệt: “Dì Chu và cha tôi là bạn học, trước đây từng có một mối tình thời sinh viên.”

“Nghe nói hai năm nay dì Chu sống không tốt lắm, hơn nữa mẹ tôi đã qua đời, vì thế ông ấy liền đón bà ấy tới sống chung.”

Lúc nói những lời này, giọng Trần Tư Tề nhàn nhạt nhưng lại có thể cảm nhận được rằng anh ta đang oán trách Trần Đông Hải.

Giang Nguyệt có thể hiểu được.

Ai có thể chấp nhận được chuyện mẹ ruột của mình vừa qua đời không bao lâu mà cha đã lập tức cưới một người phụ nữ xa lạ về?

Chẳng qua mọi người đều là người trưởng thành, chọn cách chịu đựng mà thôi.

Nhưng Giang Nguyệt vẫn tò mò, cô thăm dò hỏi: “Vậy anh không điều tra bà ấy một chút sao?”

Với năng lực của nhà họ Trần, chỉ cần động một ngón tay là có thể biết được hết thảy bối cảnh của Chu Ninh Vân.

Đương nhiên, cũng bao gồm chuyện cô là con gái của Chu Ninh Vân.

Đến đèn đỏ ở ngã tư, Trần Tư Tề kéo phanh tay, nghiêng đầu nhướng mày nhìn cô:

“Những gì cô nói hôm nay đều rất kỳ lạ, tại sao tôi phải điều tra bà ấy? Đó là điều cha tôi nên cân nhắc chứ không phải tôi.”

Giang Nguyệt khẽ mím môi.

Đương nhiên cô biết biểu hiện hôm nay của mình rất khác thường.
 
Chương 654


Chương 654

Nhưng cô cũng đang tự hỏi có nên chủ động nói cho Trần Tư Tề biết quan hệ giữa mình và Chu Ninh Vân hay không.

Không nói cho anh ta biết thì đây xem như là che giấu trước hôn nhân. Nhưng nói cho anh ta biết thì lại không thể thay đổi kết quả gì.

Giang Nguyệt lấy lại bình tĩnh, bất động thanh sắc giải thích hành vi bất thường của mình:

“Bình thường không phải nhà giàu đều sẽ kiểm tra lý lịch của nửa kia trước khi kết hôn sao?”

“Tôi xem TV đều thấy người ta diễn như vậy mà.” Giang Nguyệt trịnh trọng bổ sung.

Trần Tư Tề sửng sốt, không khỏi bật cười: “Cô xem ít phim truyền hình vô bổ đó thôi.”

Giang Nguyệt đã sớm có dự cảm Chu Ninh Vân sẽ gọi điện thoại cho cô.

Vì vậy khi có số gọi vào, cô không cảm thấy bất ngờ.

Hôm nay xảy ra những chuyện này, bà ta không gọi đến mới là lạ.

Giang Nguyệt vừa được Trần Tư Tề đưa về nhà, bây giờ đang tẩy trang trong phòng tắm, cô trực tiếp đặt điện thoại lên kệ bồn rửa tay, ấn mở loa ngoài.

Chu Ninh Vân: “Mày và Tư Kỳ cấu kết với nhau từ lúc nào?”

Bà ta đi thẳng vào vấn đề chứ không vòng vo.

Giang Nguyệt mở vòi nước, đầu tiên dùng nước sạch rửa trôi dầu tẩy trang còn sót lại trên mặt, cũng không so đo với Chu Ninh Vân, thản nhiên trả lời:

“Gần đây.”

“Gần đây là gần như thế nào?” Hiển nhiên Chu Ninh Vân rất nóng nảy: “Sao mày chưa bao giờ nói với tao rằng mày và con trai Trần Đông Hải có quan hệ thân thiết như vậy!”

“Mẹ cũng có nói cho con biết người đàn ông mà mẹ kết hôn không phải là người đàn ông có khuynh hướng bạo lực đâu.”

Giọng điệu của cô bình tĩnh, trả lời cũng không chút khách khí: “Con nên chúc mừng mẹ có thể may mắn tìm được người đàn ông kế vị như chú Trần.”

“Mày!” Chu Ninh Vân bị vạch trần, nhất thời thở không nổi: “Chuyện của tao, không đến phiên mày dạy!”

Giang Nguyệt không nói gì, muốn kết thúc cuộc điện thoại này: “Nước nóng sắp lạnh rồi, con phải đi tắm, tạm biệt.”

Chu Ninh Vân gọi điện thoại tới là có việc muốn nói với cô, thấy cô muốn cúp điện thoại, bà ta vội vàng vàng nói: “Giang Nguyệt, mày có thể trèo cao nhưng tránh xa con trai Trần Đông Hải, tránh xa Trần Tư Tề một chút!”

Ngữ khí bà ta hổn hển, không khác gì đang bị cái gì nó chọc vào.

Lúc này Giang Nguyệt mới ý thức được, thì ra từ rất lâu về trước, Chu Ninh Vân đã đối xử với cô như vậy.

Không có tình mẫu tử, không có tình cảm gia đình.

“Có phải mẹ đã quên rằng lúc trước mẹ đã nói muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với con không?” Cô mỉm cười và nói: “Vì vậy, mẹ – không – quản – được!”

Mấy chữ cuối cùng, cô cố ý kéo dài giọng, đột nhiên chuyển thành ý vị thâm trường: “Hơn nữa, chờ đến khi con gả vào nhà họ Trần, chúng ta lại có thể làm mẹ con, mẹ nên vui vẻ chứ.”

Chu Ninh Vân nhất thời cắn chặt răng, lời vũ nhục truyền ra từ điện thoại:

“Mày là đứa không biết xấu hổ! Mày thật hèn hạ! Tại sao tao lại trêu chọc đến con đỉa như mày, dứt mãi không ra được.”
 
Chương 655


Chương 655

Giang Nguyệt buồn bã nở nụ cười một tiếng, mặc cho đầu dây bên kia chửi rủa không ngừng, không đợi bà ta nói xong, cô chạm ngón tay vào nút màu đỏ, tiếng ồn ào trong phòng tắm đột ngột dừng lại.

Thật yên tĩnh!

Khi nước nóng từ vòi sen chảy xuống, sương mù ngay lập tức bốc lên, trước mắt mông lung không rõ.

Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn chằm chằm trần nhà, mở to hai mắt, há miệng, thở từng ngụm.

Nhất định là do phòng tắm quá ngột ngạt nên mới khiến người ta cảm thấy hít thở không thông thôi…



Tắm rửa xong, đầu óc Giang Nguyệt cũng tỉnh táo hơn, cô tỉ mỉ nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, cảm thấy cần phải nói rõ với Trần Tư Tề.

Quan hệ giữa cô và Chu Ninh Vân không giấu được quá lâu.

Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, thay vì bị người khác vạch trần, không bằng tự mình nói ra trước.

Dù sao bây giờ cũng chưa đăng ký kết hôn, nếu như anh ta muốn đổi ý hoặc thay đổi ý định thì còn kịp.

Trước khi Giang Nguyệt chủ động đến tìm Trần Tư Tề, anh ta đã chủ động liên hệ cô, nói hai ngày nữa Tống Du và Bạch Hạc sẽ tổ chức tiệc cưới, kêu cô tham dự cùng anh ta.

Đây cũng là một phần của điều kiện, cùng Trần Tư Tề tham dự một số dịp quan trọng với tư cách là vị hôn thê của anh ta.

Đương nhiên Giang Nguyệt phải đồng ý.

Thỏa thuận này đã nói rất rõ, trách nhiệm cô nên thực hiện cũng không thể trốn tránh được.

Đến ngày đính hôn, Giang Nguyệt và Trần Tư Tề gặp nhau trước, cô mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, lấy phong cách đơn giản và hào phóng làm chủ đạo.

Trần Tư Tề thì mặc âu phục màu xanh đậm, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hai người đứng chung một chỗ bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo.

Xe vừa chạy đến gần khách sạn tổ chức tiệc cưới, trước cửa đã xuất hiện một hàng dài paparazzi.

Chỉ cần có xe chạy tới, họ giơ máy ảnh trong tay lên ngay lập tức rồi chụp ảnh điên cuồng, đèn flash và tiếng máy ảnh phát ra liên tục.

Nhìn thấy cảnh này, Giang Nguyệt nhíu mày theo thói quen.

“Cứ thả lỏng.” Trần Tư Tề biết cô đang băn khoăn điều gì, vì thế vỗ nhẹ bả vai cô:

“Tôi sẽ sắp xếp bản thảo để dư luận viết theo chiều hướng hướng tốt.”

Giang Nguyệt cười ôn hòa: “Không sao.”

Là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh khỏi. Cô là bên được lựa chọn giao dịch thì sao đến phiên cô nói có bằng lòng hay không.

Quả nhiên, khi Giang Nguyệt và Trần Tư Tề cùng nhau xuống từ cùng một chiếc xe, tất cả paparazzi đều nhắm vào họ.

Dù vậy, nụ cười trên môi Giang Nguyệt vẫn rất bình tĩnh và tự nhiên như trước. Một tay cô khoác cánh tay Trần Tư Tề, tay kia tao nhã xách làn váy, cười chào hỏi cánh truyền thông.

Không có dấu vết của sự thiếu kiên nhẫn.

Khả năng quản lý biểu cảm của Giang Nguyệt khi đối mặt với máy ảnh luôn được xem là một chuẩn mực trong ngành giải trí, là một hình mẫu trong ngành.

Đến khi vào đại sảnh khách sạn, cảm xúc căng thẳng của cô mới từ từ giảm bớt, miễn cưỡng cười với Trần Tư Tề.
 
Chương 656


Chương 656

Có thể nhìn ra được nụ cười đó rất bất đắc dĩ.

Trần Tư Tề nói: “Dường như cô không thích trở thành người của công chúng? Không phù hợp với nghề diễn viên lắm nhỉ?”

“Nhưng đây là sở trường duy nhất của tôi.” Giang Nguyệt hờ hững nhún vai: “Hơn nữa, thật ra tôi rất thích diễn xuất.”

Cô thích làm rỗng cơ thể của mình và đặt cảm giác của một linh hồn khác vào.

Như vậy giống như cô có được một cuộc sống ngắn ngủi khác.

“Nhưng con người không thể chiếm tất cả những thứ tốt đẹp, sẽ bị báo ứng.” Giang Nguyệt tự nhủ: “Cho nên, vì những thứ mình thích, khó tránh khỏi phải nhẫn nại chịu đựng một số điều mình ghét.”

Cô thấy những điều này rất rõ ràng.

Cá và tay gấu không thể có cả hai, chỉ có thể chấp nhận hai mặt được và mất!



Tiệc cưới được tổ chức ở Bắc Thành nên khó tránh khỏi gặp phải không ít người quen cũ, nhìn thấy Giang Nguyệt và Trần Tư Tề cùng nhau tham dự, họ đều tỏ vẻ kinh ngạc nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.

Tất cả mọi người đều là người tinh vi, quen với việc thuận theo chiều gió nên đương nhiên sẽ không biểu hiện cảm xúc gì trước mặt Trần Tư Tề.

Nhưng ở chốn riêng tư sẽ không tránh khỏi bị nghị luận, Giang Nguyệt đi bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên nhiều năm qua, chớp mắt đã trở thành vị hôn thê của Trần Tư Tề.

Giang Nguyệt đi theo Trần Tư Tề dạo vài vòng, cuối cùng cũng đợi đến lúc cô dâu và chú rể xuất hiện.

Trai tài gái sắc, đứng trên sân khấu cũng rất xứng đôi.

Không có quá nhiều nghi thức nặng nề, cũng không có tương tác tình cảm, chỉ cần một vài từ đơn giản đã bắt đầu bữa tiệc cưới.

Khi Tống Du đưa Bạch Hạc tới mời rượu, Giang Nguyệt mỉm cười nâng ly rượu lên: “Luật sư Tống, cô Bạch, tân hôn vui vẻ, chúc mừng.”

Ánh mắt Tống Du nhìn cô vài lần, sau đó lại nhìn Trần Tư Tề ở bên cạnh.

“Đã lâu không gặp anh.” Giang Nguyệt cười trêu ghẹo Tống Du:

“Kết hôn sao không gửi thiệp mời cho tôi, hại tôi phải làm người đi cùng mới có thể xuất hiện ở đây.”

Tống Du đi tới trước mặt Giang Nguyệt, ly rượu trong tay hơi nghiêng về phía trước:

“Xin lỗi, công tác chuẩn bị hôn lễ bận rộn nên không kịp mời cô.”

Anh ấy nói rất hời hợt, cũng có thêm vài phần lễ phép và xa cách hơn so với trước kia.

Giang Nguyệt nhạy bén nhận ra Tống Du có gì đó khác thường.

“Giang Nguyệt, bây giờ cô và Trần…”

“Cô ấy là vị hôn thê của tôi.” Trần Tư Tề tiến về phía trước một bước, ngữ khí không nặng không nhẹ.

Tống Du im lặng một giây, sau đó vẻ mặt mỉm cười, rất ôn hòa: “Như vậy à, vậy hy vọng có thể sớm nghe được tin vui của hai người nhé.”

“Bên kia còn có khách muốn chúc rượu, xin phép đi trước.”



Đến khi Tống Du và Bạch Hạc đi xa, vẻ mặt Giang Nguyệt vẫn mờ mịt.

Cô luôn cảm thấy Tống Du đột nhiên trở nên rất xa lạ.
 
Chương 657


Chương 657

Có thể do thời gian dài không gặp hoặc có nguyên nhân gì khác khiến hai người sinh ra khoảng cách, thậm chí còn không giống như bạn bè.

Có lẽ, căn bản không phải do anh bận rộn nên quên mất, mà hoàn toàn không có ý định gửi thiệp cho cô.

Giang Nguyệt cúi đầu, nhếch môi cười một tiếng.

Trần Tư Tề nhận ra cảm xúc sa sút của cô, vì vậy hỏi: “Không vui sao?”

“Không có!” Giang Nguyệt trả lời nhanh chóng.

Cô không có quyền không vui.

Những người quyền quý như họ muốn kết giao hay làm bạn với ai hoàn toàn dựa vào tâm trạng, nếu cảm thấy chướng mắt ai thậm chí cũng không cần lý do.

Tống Du cũng coi như lễ phép, ít nhất thái độ vừa rồi đối với cô còn ôn hòa.

Cô thật sự không thức thời, lúc nãy còn đùa giỡn như thế, trên thực tế người ta hoàn toàn cũng không coi cô là bạn bè.

Cô chẳng là cái gì cả!

Trần Tư Tề hơi mím môi, nhìn gương mặt hơi cô đơn của Giang Nguyệt, muốn nói lại thôi.

Có lẽ cô đã hiểu lầm Tống Du.



Giữa buổi tiệc Bạch Hạc nói muốn đi nhà vệ sinh, Tống Du nhìn lướt qua toàn bộ sảnh tiệc rồi đi về một hướng.

“Đã đến rồi, sao không qua chào hỏi?” Tống Du vừa cười hỏi vừa đưa một ly sâm banh qua.

Kiều Cẩn Nhuận nhận lấy, chạm ly với anh ấy: “Nhìn thấy là đủ rồi, tân hôn vui vẻ.”

“Lời này của cậu, chắc hẳn không phải nói đến chuyện gặp tôi.”

Tống Du có năng lực nhìn thấu lòng người, liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư của Kiều Cẩn Nhuận:

“Kêu cậu quan tâm, giúp đỡ cô ấy vài lần mà đã nảy sinh tình cảm rồi sao?”

Kiều Cẩn Nhuận nhấc mí mắt lên nhìn anh ấy, ngữ khí thản nhiên: “Nói chuyện đừng chua ngoa như vậy, cậu là người đàn ông đã có gia đình, phải chú ý trinh tiết.”

Tống Du: “… Tôi đã rất chú ý rồi, lúc nãy còn không dám nói nhiều với cô ấy.”

Nói tới đây, hai người không khỏi tự giễu bản thân.

Thật trùng hợp.

Hai người cùng thích một người phụ nữ.

Nhưng lại thật trùng hợp.

Cả hai đều không thể có được cô!

Vì thế hai người đàn ông cô đơn ở cửa hút thuốc, chờ đến khi gần tàn tiệc, Tống Du mới trở lại đại sảnh.

Kiều Cẩn Nhuận thì gọi điện thoại cho Giang Nguyệt.

Kiều Cẩn Nhuận: “Hôn lễ có vui không?”

Khi nói chuyện, anh ta đang đứng ở một góc không bị chú ý, ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt ở phía xa.

Cô ngồi bên cạnh Trần Tư Tề, nụ cười dịu dàng và tự nhiên, vô cùng hào phóng và khéo léo.

Giang Nguyệt: “Bác sĩ Kiều có tới không, sao tôi không thấy anh?”
 
Chương 658


Chương 658

Kiều Cẩn Nhuận bình tĩnh nói: “Hôm nay có ca trực ở bệnh viện, thật sự không dành thời gian tới được, cô thay tôi chào hỏi Tống Du nhé.”

Anh ta nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập.

“Nghe nói cô sắp kết hôn?” Kiều Cẩn Nhuận bỗng nhiên hỏi Giang Nguyệt, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy đột ngột.

Giang Nguyệt dừng một chút mới bình tĩnh trả lời: “Ừ, chắc khoảng mấy tháng nữa, đến lúc đó bác sĩ Kiều sẽ tới chứ?”

“Vậy phải xem cô có đưa thiệp mời cho tôi không, chỉ cần cô đưa, tôi nhất định sẽ đến.” Anh cười nói, cực kỳ nghiêm túc.

Giống như một lời hứa.

Nhất định sẽ đến bất cứ lúc nào em cần!



Bữa tiệc diễn ra hơn hai tiếng, lúc kết thúc mọi người nhao nhao rời khỏi hiện trường, trong đại sảnh không còn ai.

Giang Nguyệt đã ngồi cả buổi tối, trước khi đi, nhìn mọi người đều tan tiệc nên cô muốn ghé nhà vệ sinh một chuyến, kêu Trần Tư Tề lên xe chờ cô.

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Giang Nguyệt đứng trước bồn rửa tay.

Nhìn đôi môi đã phai do dính lên thành ly rượu, cô cúi đầu chuẩn bị lấy son ra.

Ngay khi cô ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một bóng người trong gương.

Cách tấm gương, cô và Tiêu Kỳ Nhiên Nhìn nhau, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh.

Trước khi đến đây, cô đã nghĩ tới sẽ gặp Tiêu Kỳ Nhiên trong tiệc cưới của Tống Du, nhưng cả buổi tối đều không gặp được, cô còn tưởng rằng mình nghĩ nhiều.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô chằm chằm, ánh mắt của anh lạnh như băng, thậm chí còn nhuốm sương tuyết, bắn thẳng về phía cô.

Trái lại, Giang Nguyệt vẫn trấn định và thong dong, thậm chí trong lời nói còn có chút dí dỏm: “Tiêu tổng cũng vào nhà vệ sinh nữ hả?”

Tiêu Kỳ Nhiên: “…”

Tiêu Kỳ Nhiên từ trên cao nhìn xuống nhìn cô, giọng nói lạnh lùng: “Vì sao đồng ý yêu cầu kết hôn với Trần Tư Tề?”

Đầu tiên Giang Nguyệt ngẩn ra, sau đó mới hiểu được anh đang hỏi gì.

Cũng đúng, với năng lực của Tiêu Kỳ Nhiên thì điều tra được cũng rất dễ dàng.

Nhưng anh không nên hỏi cô.

Anh có thân phận gì để hỏi cô về sự lựa chọn của cô?

“Nếu anh đã biết yêu cầu này là do Trần Tư Tề đưa ra thì anh phải biết tôi không có lý do gì để từ chối.”

Giang Nguyệt hô hấp chậm rãi, giọng điệu từ từ: “Anh ta cần tôi giúp anh ta móc nối quan hệ với Thịnh tổng, thì sẽ tìm mọi cách liên quan đến tôi.”

Cho dù Giang Nguyệt không đồng ý với Trần Tư Tề, thì anh ta nhất định sẽ dùng hết biện pháp khác để tạo cho lão Thịnh tổng một ảo giác, rằng quan hệ giữa cô và anh ta là không bình thường.

Cũng giống như buổi biểu diễn công ích năm mới đó.

Giang Nguyệt không thể chơi nổi!
 
Chương 659


Chương 659

“Thay vì chờ rơi vào cái bẫy của anh ta, không bằng ngoan ngoãn đạt được thỏa thuận, như vậy cũng không đến mức bị người ta đâm sau lưng mà không biết.”

“Tôi không đắc tội nổi Trần tổng, trở mặt ngay tại chỗ thì người bị báo ứng vẫn là chính tôi.”

Thiện có thiện báo, ác có ác báo, nhưng chung quy quả báo cuối cùng cũng không rơi vào trên người những vị thiếu gia công tử này.

Có một đạo lý bất biến là – chỉ cần bỏ tiền là có thể loại bỏ tai họa.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn Giang Nguyệt, chú ý tới sự bình tĩnh trong mắt cô, trái tim anh thắt chặt lại, kìm nén cảm xúc hỏi:

“Cô theo anh ta, khác gì theo tôi?”

Giang Nguyệt dời tầm mắt.

“Anh ta có thể cho tôi một cuộc hôn nhân, có thể quang minh chính đại nói với bên ngoài tôi là vợ của anh ta, có thể khiến tôi không cần mang cái mác người tình sống qua ngày. Đương nhiên, tôi biết những thứ này ở trong mắt anh, không khác gì là người tình.”

“Nhưng đây là thứ mà Tiêu tổng hoàn toàn không thể cho được, chẳng lẽ không đúng sao?” Lúc cô hỏi ngược lại, khóe môi mang theo cảm giác lạnh lẽo và nhàn nhạt.

Giống như đang chất vấn, nhưng lại giống như đang trào phúng.

Nhà vệ sinh cực kỳ yên tĩnh, Tiêu Kỳ Nhiên nhìn gương mặt thờ ơ của Giang Nguyệt chỉ cảm thấy phiền não: “Vậy còn cô thì sao, cô đã đề cập đến điều kiện gì?”

Anh hiểu rõ cô, nếu cô chủ động đồng ý với thoả thuận này thì tất nhiên cô cũng phải kiếm được lợi từ điều đó.

Cho dù cô có mềm yếu đến đâu đi chăng nữa thì cũng không phải là người dễ dãi, sẽ không mặc cho người khác nắm bắt.

Giang Nguyệt thẳng lưng, cố gắng khiến tầm mắt mình ngang bằng anh, cô vô cùng rạng rỡ, cực kỳ thoải mái nói một câu:

“Còn có thể là gì chứ? Đương nhiên là thoát khỏi anh!”

“Còn có thể là gì chứ? Đương nhiên là thoát khỏi anh!”

Một câu nói nhẹ nhàng khiến Tiêu Kỳ Nhiên cảm giác như bị một nhát dao đâm vào lưng, lồng ngực khó chịu khôn tả.

Anh nhìn cô đăm đăm, ánh mắt dần dần sâu thẳm, lạnh lẽo nói không nên lời.

Hoa hồng của anh, thật sự càng ngày càng to gan lớn mật.

Tiêu Kỳ Nhiên cười khẽ một tiếng, một nụ cười mang theo sự khinh miệt: “Giang Nguyệt, cô cảm thấy năng lực của Trần Tư Tề có thể đè ép được tôi sao?”

“Thử một lần, lỡ như được thì sao.” Giang Nguyệt không để ý đến sự uy hiếp trong lời nói của anh, ngữ khí rất nhẹ nhàng nhưng lại có sự kiên định khiến người ta khó có thể bỏ qua.

“Cô không sợ Trần gia phá sản, ôm nhầm đùi sao?”

Giang Nguyệt cũng không để tâm, cười nói: “Nếu Tiêu tổng muốn tuyên chiến với Trần Tư Tề thì không cần phải thông báo với tôi.”

“Nhưng mà, Tiêu tổng chắc hẳn không đến mức vì tôi mà làm ra loại chuyện như vậy đúng không?”

Có một sự nhạo báng khó tả trong giọng điệu cười nửa miệng của cô.

Như thể cô đã hiểu rõ nội tâm của anh nhưng vẫn có thể tùy ý rời đi bất cứ lúc nào.
 
Chương 660


Chương 660

Bầu không khí rơi vào im lặng.

Một lúc lâu sau, Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng nói: “Tôi đã nói rồi, đừng coi trọng bản thân mình quá.”



Lúc Giang Nguyệt trở lại xe Trần Tư Tề, vẻ mặt của cô rất trấn định và tự nhiên, không nhìn ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Trần Tư Tề cười nói: “Tôi còn tưởng cô ngủ trong nhà vệ sinh luôn rồi.”

“Gặp được người quen nên nói chuyện một chút.” Giang Nguyệt cũng không kiêng dè, trả lời rất thoải mái.

Trần Tư Tề hơi nhíu mày, như đoán được điều gì, anh ta hỏi một câu: “Tiêu Kỳ Nhiên?”

“Ừ.”

Sau khi tự mình đoán ra đáp án, Trần Tư Tề dừng một chút, trong giọng nói mang theo áy náy:

“Xin lỗi, tôi nên chờ cô đi cùng.”

Cái gọi là ‘nói chuyện một chút’ của Giang Nguyệt có thể không dễ dàng như cô nói.

“Thật sự không sao, anh ta chỉ hỏi tôi tại sao lại đồng ý với anh.” Giang Nguyệt hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này:

“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”

Trần Tư Tề gật đầu, cũng không định nghiên cứu sâu hơn, vì thế bảo tài xế lái xe rời khỏi đây.

Bây giờ là lúc tan tiệc, rất nhiều xe đang ra khỏi bãi đậu xe, đành phải xếp hàng từ từ ra ngoài.

Tài xế vừa đánh vô lăng chuẩn bị rời khỏi cửa khách sạn, Giang Nguyệt tùy ý ngước mắt lên, chú ý tới hai người đứng ở cửa lớn.

Ban đêm trời rất tối nhưng hai người đứng ở cửa rất nổi bật.

Tiêu Kỳ Nhiên chỉ đứng đó, khoanh tay nhìn người phụ nữ trước mặt. Màn đêm đen kịt làm cho khuôn mặt anh không rõ ràng, không thấy được cảm xúc trên mặt như thế nào.

Người phụ nữ đứng đối diện anh trông rất lạ, Giang Nguyệt nhìn thêm vài lần cũng không thể nhận ra là ai.

Trí nhớ của cô rất tốt, người trong và ngoài giới chỉ cần có duyên gặp mặt, cô đều có thể nhớ đại khái, giúp cô có thể ứng phó được trong vòng danh lợi này.

Tuy nhiên cô chưa từng thấy người kia.

Tiêu Kỳ Nhiên đứng trước mặt cô ta, giống như đang cản gió cho cô ta.

Xe đã chạy xa, Giang Nguyệt dần dần thu hồi tầm mắt, lúc này cô mới chú ý tới Trần Tư Tề vẫn luôn nhìn mình.

“Cô rất quan tâm đến hai người đứng ở cửa đó?” Trần Tư Tề hỏi cô một câu.

Giang Nguyệt nhún vai tỏ vẻ phủ nhận, cười hỏi ngược lại: “Bình thường anh chưa từng hóng hớt chuyện gì sao?”

Nói cách khác, vừa rồi cô nhìn chằm chằm hai người ở cửa chỉ đơn giản là do lòng hiếu kỳ dâng lên mà thôi.

Về phần anh và ai, đang làm gì, cô không quan tâm một chút nào.



Trước cửa khách sạn.

Tiêu Kỳ Nhiên một tay đút túi quần, hơi cúi đầu, nhìn xuống nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt hờ hững và lạnh nhạt.
 
Chương 641


Chương 641

Ngược lại, cô hiểu rất rõ về sức hút của mình đối với người khác giới, nếu không cô đã không chọn kiếm sống bằng nghề diễn viên này.

Món quà duy nhất mà thượng đế ban tặng cho cô chính là dáng vẻ bề ngoài xinh đẹp và quyến rũ.

Từ nhỏ đến lớn Giang Nguyệt chưa từng thiếu người theo đuổi. Cô cũng chưa từng động lòng với ai, nhưng cô biết rất rõ ánh mắt phải lòng người khác trông như thế nào.

Ánh mắt của Lục Triển Ti bây giờ, chính là ánh mắt đó.

Giang Nguyệt ngước mắt nhìn anh, im lặng vài giây rồi khẽ mỉm cười: “Anh Lục, phim cũng quay xong rồi.”

“Đừng quá nhập tâm vào vai diễn nữa.” Cô nhẹ nhàng nói: “Câu chuyện của Chu Nhược Oánh đã kết thúc rồi, và đương nhiên, Tông Trì cũng vậy.”

Cô nói rất bí ẩn, khoé môi hơi nhếch lên, lộ vẻ vô tâm: “Cảm ơn anh Lục thời gian qua đã quan tâm chỉ dạy, tôi rất vinh dự khi được đóng phim cùng anh. Nếu sau này có tài nguyên tốt, chúng ta cùng nhau hợp tác tiếp nhé.”

Đây chính là ám chỉ rằng anh ta không nên đi xa thêm bước nào nữa.

Ánh mắt Lục Triển Ti nhìn khuôn mặt Giang Nguyệt, rất lâu không lên tiếng.

“Giang Nguyệt, cô biết không, cô phải cự tuyệt dứt khoát lên chút nữa.”

Lục Triển Ti mỉm cười, không phải không cam lòng vì bị cự tuyệt, mà chỉ cười thoải mái:

“Là đàn ông, tôi có thể giả bộ không hiểu ý của cô, cho rằng mình vẫn còn cơ hội.”

“Làm sao có thể?” Giang Nguyệt kinh ngạc che miệng, đôi mắt cong lên, trong lời nói đều chừa lại mặt mũi cho anh:

“Tôi không nghĩ anh Lục sẽ là người không biết chừng mực đâu.”

Lục Triển Ti là người thông minh, anh hiểu được vị trí cô dành cho anh trong lời nói vừa rồi, vì vậy gạt bỏ đi những suy nghĩ trong lòng, giọng nói cũng trở nên thoải mái pha chút hài hước:

“Tôi không phải loại người như vậy, cũng không có nghĩa là những tên đàn ông khác sẽ không như thế. Chuyện đời thâm sâu phức tạp, tôi nhắc nhở cô cẩn thận một chút.”

Một người phụ nữ xinh đẹp và hiểu chuyện như Giang Nguyệt thật sự là một con mồi mỹ miều trong mắt đàn ông.

“Vậy tôi cảm ơn tiền bối đã chỉ bảo.” Giang Nguyệt chớp chớp mắt, hiếm khi vui tươi có chút ngượng ngùng:

“Dù sao sau này tôi cũng sẽ không gặp phải những chuyện như vậy, sẽ có người bảo vệ tôi.”

Ánh mắt của Lục Triển Ti khựng lại.

Anh ta sửng sốt vài giây, sau đó thản nhiên cười, giống như đã đoán được đáp án: “Là Tiêu tổng? Anh ta không phải là người mà cô nên dựa dẫm.”

“Cô cũng không nên…”

Lục Triển Ti muốn nói, cô cũng không nên là người như vậy.

“Không có gì là nên hay không nên.” Giọng điệu Giang Nguyệt nhẹ nhàng, ánh mắt vô tình lướt qua phía sau Lục Triển Ti, thấy được một mảnh đỏ rực, dự đoán được là ai đó sắp tới.

“Anh Lục, cảm ơn anh đã nhắc nhở. Tôi cũng muốn nói với anh…”

Cô vốn có ý định rời đi nên ngắt từng chữ, nhẹ nhàng nói: “Không hiểu nỗi đau của người khác, thì tốt nhất đừng khuyên gì cả.”
 
Chương 642


Chương 642

Câu gốc là: ‘Đừng khuyên người khác sống tử tế.’

Nhưng cô không phải là không tử tế, cô chỉ làm những việc “không tử tế” trong mắt công chúng mà thôi.

“Còn nữa, người đó không phải là Tiêu tổng!”

Sẽ không bao giờ có thể!



Giang Nguyệt nhanh chóng đi ra ngoài, ở góc đường liền gặp phải Trần Tư Tề đang cầm một bó hoa hồng đỏ rực.

Lúc này, Giang Nguyệt mới làm bộ như vừa rồi không nhìn thấy anh nghe lén, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Giang Nguyệt vừa nói vừa cười, đưa tay nhận lấy bó hoa hồng.

Đó là bó hoa hồng Corolla được vận chuyển bằng máy bay tới, nó tươi đến mức phía trên còn đọng lại những giọt sương mai, như thể nó vừa được hái xong liền được gói lại rồi đem tặng cho cô.

Tinh tế và dịu dàng.

Người trong đoàn làm phim còn chưa đi hết, bó hoa hồng đỏ rực kia thực sự rất bắt mắt, đã có người chú ý mà nhìn chằm chằm sang bên này.

“Lần trước tặng cô hoa hồng, cô không lấy. Lần này tôi nghĩ cô sẽ không chối từ tôi nữa.” Trần Tư Tề cười khẽ một tiếng, giọng điệu chắc nịch.

Giang Nguyệt cười, đôi vai run lên, ánh mắt lấp lánh, như thể rất hạnh phúc: “Cảm ơn anh. Sao anh biết tôi thích nó?”

“Không có phụ nữ nào là không thích nó cả.” Anh nhướng mày, giọng điệu ngang ngược.

Nhận được đáp án này, Giang Nguyệt lập tức bật cười.

Đây là cách để người giàu lấy lòng phụ nữ, không có gì khác ngoài hoa tươi, trang sức, quà tặng và những thứ tương tự.

Tóm lại, không có gì mà tiền không làm được.

Giống như theo đuổi những người phụ nữ khác, Giang Nguyệt cô cũng không khác họ là mấy.

Giang Nguyệt nhún vai, như thể không bị ảnh hưởng bởi câu trả lời của anh, nhẹ nhàng cười nói: “Đến chúc mừng bộ phim của tôi đóng máy sao?”

“Anh đặc biệt đến chúc mừng tôi đóng máy sao?”

Giang Nguyệt vừa cười, vừa nói ngửa mặt lên nhìn Trần Tư Tề, lông mày hơi nhướng lên.

Nhìn ngược lại trông rất thân mật, ngữ điệu của cô hơi cao, nhưng nghe kỹ lại như có ý làm nũng: “Muốn mời tôi ăn một bữa cơm thịnh soạn sao?”

Ánh mắt Trần Tư Tề chăm chú nhìn cô, nhìn nụ cười ngọt ngào không thể chê được vào đâu của cô, nhịn không được mà cười trêu chọc:

“Giang Nguyệt, thẳng thắn mà nói, giao dịch với cô không lỗ một chút nào.”

Đây rõ ràng chỉ là một cuộc hôn nhân trên hình thức, chỉ cần thực hiện đầy đủ nghĩa vụ là được, nhưng cô lại khiến cho anh cảm thấy như đang yêu đương một cách rất chân thật vậy.

“Cô cứ như vậy, không có một người đàn ông nào có thể kiềm lòng được.” Trần Tư Tề nhận xét một cách rất thành thật: “Khó trách…”

Khó trách Tiêu Kỳ Nhiên lại không nỡ buông tay.

“Được rồi, nếu anh nói là tới để chúc mừng, thì đừng nói những chuyện làm mất hứng nữa.”

Giang Nguyệt cười khanh khách, lập tức cắt ngang lời mà Trần Tư Tề định nói, cất bước đi ra ngoài:
 
Chương 643


Chương 643

“Anh chắc là đã chuẩn bị bất ngờ rồi chứ? Hôm nay tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của anh vậy.”

Cô đột nhiên trở nên cường thế, thế nhưng lại có chút hương vị đặc biệt ở bên trong đó.

Giống như một con mèo hoang nhỏ, lúc thì ngoan ngoãn, lúc thì lại bá đạo kiêu kỳ.

Sau khi nói với chị Trần bên kia một tiếng, Giang Nguyệt rời đi cùng Trần Tư Tề một cách tự nhiên dưới con mắt của một số người.

Cầu thang ở bên ngoài trường quay hơi hẹp, Giang Nguyệt đang ôm bó hoa hồng lớn, nên có chút không thấy rõ được bậc thang, thế nên Trần Tư Tề đảm nhiệm vai trò dẫn đường, nắm tay cô từng bước đi xuống.

Giang Nguyệt dừng lại một chút, sau đó hào phóng nắm lấy bàn tay anh ta: “Cám ơn Trần tổng.”

“Cô cứ gọi thẳng tên đi, như vậy thân mật hơn một chút.” Giọng anh ta rất vui vẻ.

“Được, Tư Tề.” Giang Nguyệt rất tự nhiên mà mở miệng, ngay cả khi gọi tên của anh ta, giọng nói của cô vẫn uyển chuyển và quyến rũ.

Chiếc xe Mercedes của Trần Tư Tề dừng ở trước cửa.

Đi tới bên cạnh xe, Trần Tư Tề giúp cô mở cửa xe phía sau, một tay giữ cửa xe, bảo cô đặt bó hoa hồng vào.

Khi Giang Nguyệt nhoài người ra từ hàng ghế sau, cô thoáng nhìn thấy một chiếc xe Maybach có mui màu bạc ở bên kia đường.

Chủ nhân của chiếc xe từ hàng ghế sau đi xuống, hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen mỏng manh, với hai nút trên cùng cởi hờ, sải bước đi về phía cô.

Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh nhạt, ánh mắt dừng trên người Giang Nguyệt, gần như đồng thời híp mắt lại, ngữ khí vẫn hung hăng như cũ:

“Đi theo tôi.”

Trần Tư Tề đứng sang một bên, nhớ lại chút cường ngạnh đột nhiên vừa rồi của Giang Nguyệt, thì ra học được từ trên người người đàn ông này.

Người ta nói rằng nếu ở cùng với một người quá lâu, thì hai người ở một số phương diện nào đó khó tránh khỏi sẽ có điểm tương đồng.

Không khỏi nói, ngược lại hai người cũng có vài phần giống nhau.

Giang Nguyệt đối mặt với bầu không khí giằng co này, cô chỉ cười nói: “Tiêu tổng, tôi không rảnh.”

Cô từ chối một cách rất dứt khoát, thậm chí còn lười tìm lý do để từ chối hắn mà nói thẳng:

“Tôi muốn hẹn hò với Trần Tư Tề, có gì để sau hẵng nói.”

Sắc mặt của Tiêu Kỳ Nhiên lập tức trầm xuống.

Giang Nguyệt quay mặt về phía Trần Tư Tề, mỉm cười hỏi anh ta: “Tư Tề, anh nói có đúng không?”

Trần Tư Tề biết, đây là Giang Nguyệt đang nhắc nhở anh ta, đến phiên anh ta thực hiện nghĩa vụ của mình.

“Tiêu tổng, phiền anh tránh một chút.” Giọng Trần Tư Tề không mặn cũng không nhạt nói:

“Hôm nay là ngày đóng máy của Giang Nguyệt, tôi muốn dẫn cô ấy đi ăn mừng, đã đặt trước phòng ăn rồi.”

“Nếu như anh vẫn còn có chuyện khác, thì anh có thể hẹn lại lần sau.” Trần Tư Tề vẫn rất phong độ nhẹ nhàng như trước, nhưng trong giọng nói đã có ý cảnh cáo.
 
Chương 644


Chương 644

Tiêu Kỳ Nhiên không kiên nhẫn mà liếm hàm răng sau, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng như trước, chỉ trầm mặc mà nhìn chằm chằm Giang Nguyệt, hắn đã hết nhẫn nại:

“Anh ta đồng ý điều kiện gì của cô, mà cô lại ân cần dâng lên như vậy?”

Tiêu Kỳ Nhiên giống như con dã thú ra vẻ nho sĩ, cuối cùng hắn cũng xé rách chiếc mặt nạ kia ra.

Đúng vậy, bây giờ mới giống hắn.

“Không cần phải hỏi, là thứ Tiêu tổng không cho tôi nổi.” Giang Nguyệt thản nhiên cười nói:

“Cho nên, hiện tại chúng tôi có thể đi chưa?”

Giang Nguyệt mặc dù là đang mỉm cười, nhưng đôi mắt của cô được bao phủ bởi một tầng lạnh giá xa cách, ngăn cách anh ở bên ngoài.

Tiêu Kỳ Nhiên từ trước đến nay đều không cúi đầu quá lâu, hắn nhìn Giang Nguyệt chằm chằm vài giây, rồi cười lạnh một tiếng, quyết đoán lui về phía sau nửa bước.

Giang Nguyệt lộ ra nụ cười, đi lên phía trước cực kỳ tự nhiên nắm lấy cánh tay của Trần Tư Tề, giống như cô đã từng nắm lấy cánh tay của Tiêu Kỳ Nhiên vậy:

“Vậy chúng tôi đi trước, tạm biệt Tiêu tổng.”

Trong khoảnh khắc khi mà cửa xe đóng lại, nụ cười trên mặt Giang Nguyệt lập tức biến mất, phảng phất như nụ cười xán lạn cùng ngọt ngào vừa rồi của cô giống như chỉ là một tia thoáng qua thôi.

Thêm một giây nữa cũng dư thừa.

Hai người đều không chủ động nói chuyện trước, vẫn là Trần Tư Tề lái xe đi được khoảng một lúc, mới cảm khái nói:

“Cái này có chút không giống với tưởng tượng của tôi.”

“Sao lại không giống?” Giang Nguyệt quay đầu hỏi anh ta.

Trần Tư Tề thẳng thắn nói: “Lúc trước tôi rất tò mò, tôi chưa bao giờ thấy ai nói xấu tình nhân của mình đến mức này.”

Đám người này muốn phụ nữ, xinh đẹp, quyến rũ, trong sáng, đáng yêu…

Tóm lại chỉ cần có tiền, thì muốn loại phụ nữ nào mà chả được.

Thấy hợp thì giữ bên người, không hợp thì cứ đưa tiền vứt đi là được, không cần phải quá tính toán chi li.

Còn loại người như Tiêu Kỳ Nhiên, vừa muốn chế giễu lại vừa muốn chiếm đoạt, thật sự là hiếm thấy.

Giang Nguyệt chỉ cười cười.

Thấy cô không quá muốn tiếp tục đề tài này, Trần Tư Tề liền chuyển chủ đề:

“Lúc trước cô từ chối tôi, tại sao bây giờ lại đột nhiên lại đồng ý?”

Giang Nguyệt nghiêng đầu nhìn anh ta, cười nói: “Hiện tại mục đích của anh đều đã đạt được, còn hỏi lý do của tôi làm gì.”

“Chỉ là tôi có chút tò mò. Nghe nói ngày cô gọi điện, là cô vừa xảy ra tai nạn đuối nước, được đưa đến bệnh viện để cấp cứu.”

Trần Tư Tề nắm lấy vô lăng, giọng nói dịu dàng: “Tôi còn tính muốn qua thăm cô, cô đã gọi điện thoại tới trước, còn đồng ý một cách sảng khoái như vậy. Giống như cô đột nhiên thông suốt hết tất cả vậy.”

Giang Nguyệt cũng không phủ nhận: “Đúng là tôi đã nghĩ thông suốt.”

Trần Tư Tề hỏi: “Nghĩ như thế nào?”
 
Chương 645


Chương 645

Giang Nguyệt không kiêng dè nói: “Chính là giống như anh nói, người ở tầng dưới cùng như tôi nếu chỉ dựa vào chính mình, thì cả đời này tôi đều không có khả năng thoát khỏi Tiêu Kỳ Nhiên.”

“Vừa rồi anh cũng thấy, nếu như không có anh ở đây, tôi có thể sẽ bị hắn trực tiếp kéo vào trong xe, làm sao còn có cơ hội phản kháng.”

Giữa các giai cấp với nhau đúng là có một khoảng cách khác.

“Nếu Trần tổng…” Giang Nguyệt hơi dừng lại, đổi giọng nói: “Nếu như anh có thể chống lại Tiêu Kỳ Nhiên, lại có thể đảm bảo cho tôi một cuộc sống ổn định, thì tôi cũng không có lý do gì để từ chối.”

Cô lại cười, nhưng lúc này giọng điệu lại cực kỳ nghiêm túc: “Hơn nữa, thời hạn hiệu lực không phải chỉ có ba năm thôi sao, tôi có thể chờ được.”

Trần Tư Tề liếc nhìn Giang Nguyệt một cái.

Anh ta ngược lại là muốn nói là, với tính cách đáng yêu lại vừa dịu dàng của cô như vậy, hơn nữa còn có vẻ đẹp được ông trời ưu ái của cô, ba năm nữa anh ta cũng không chắc là sẽ thả cô đi.

Nếu Tiêu Kỳ Nhiên làm không được, thì anh ta cũng không nhất định có thể làm được.

Nhưng Trần Tư Tề cũng không nói ra.



Trên đường trở về, bầu không khí trên chiếc xe Maybach mui bạc bị kìm nén đến đáng sợ.

Tiết An đang lái xe, thỉnh thoảng nhìn qua gương chiếu hậu để quan sát sắc mặt của Tiêu Kỳ Nhiên, cân nhắc vài lần, xây dựng tâm lý, cậu ta mới lấy hết dũng khí hỏi Tiêu Kỳ Nhiên là hắn định đi đâu.

Tiêu Kỳ Nhiên hút hết điếu này đến điếu khác, lúc hắn muốn hút thêm một điếu nữa, thì trong hộp đã trống rỗng.

Nhìn hộp thuốc lá trống rỗng trong lòng bàn tay, Tiêu Kỳ Nhiên thầm mắng một tiếng, tâm tình phiền não hiện tại của anh đã sắp đạt đến đỉnh điểm.

Nghĩ đến vừa rồi Giang Nguyệt ở trên mặt nịnh nọt vậy mà lại nở cười thật dối trá, lòng bàn tay anh siết chặt, hộp thuốc lá bị anh bóp nát.

Thấy Tiêu Kỳ Nhiên loay hoay tìm thuốc lá mà vẫn không tìm được một điếu thuốc nào, Tiết An sợ hãi đưa hộp thuốc của mình qua:

“Tiêu tổng, anh muốn hút này không?”

Tiêu Kỳ Nhiên: “…”

Anh liếc mắt nhìn tờ giấy bọc ngoài hộp thuốc đã bị bóp đến nhăn nhúm, cuối cùng vẫn đón lấy điếu thuốc.

Khi sương khói tản ra bốn phía, phiền não trong lòng anh mới được giảm đi một chút.

“Tiêu tổng, anh cũng đừng quá sốt ruột.” Tiết An thấy hai hàng lông mày của anh nhíu chặt một chút, vì thế khuyên nhủ: “Chị Giang Nguyệt đoán chừng là cố ý chọc anh tức giận thôi.”

“Có ý gì?” Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng, trong ngữ điệu không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.

“Anh nghĩ đi, lúc trước Trần tổng lợi dụng chị ấy như vậy. Chị Giang Nguyệt là một người khôn khéo, làm sao có thể có tình cảm tốt đối với một người lợi dụng mình ?”

Lúc Tiết An phân tích cũng không quên liếc nhìn sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên, biểu cảm của anh vẫn luôn lãnh đạm như trước.

Thoạt nhìn có vẻ như là không quan tâm chút nào, nhưng lại làm cho người ta đoán không ra ý nghĩ thật sự trong lòng anh.
 
Chương 646


Chương 646

“Chị Giang Nguyệt luôn suy nghĩ thấu đáo, lại biết chừng mực, chắc chắn không thể tùy tiện thân thiết với người đàn ông khác như vậy, vừa rồi nụ cười của chị ấy rất giả, so với lúc tham gia liên hoan phim nụ cười còn giả hơn nhiều.”

Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại.

Hồi tưởng lại nụ cười vừa rồi trên khóe môi Giang Nguyệt, đúng là không quá chân thật.

Nhưng cô có từng cười chân thật tự nhiên sao?

Anh không có ấn tượng gì.

Nhưng ít nhất nụ cười đó là không.



Chờ đến khi ngồi yên vị trong nhà hàng, Trần Tư Tề đưa cho Giang Nguyệt một bản hợp đồng, bên trong ghi rõ thỏa thuận giữa hai người.

Điều khoản vô cùng rõ ràng.

Nội dung cũng chỉ có vài điều, chủ yếu là cô cùng với Trần Tư Tề trải qua các hành động nên có của một cặp tình nhân, sau đó cô công bố thân phận của mình, để cho mọi người đều biết cô sắp trở thành vợ của Trần Tư Tề.

Giang Nguyệt nghiêm túc đọc hết một lượt, không chút do dự ký tên, ký xong liền ngẩng mặt cười: “Thì ra thứ được chuẩn bị lại là cái này.”

“Cô không hài lòng?” Trần Tư Tề hỏi cô.

“Có chút đi.” Giang Nguyệt cười một tiếng: “Có một loại cảm giác có được tự do trong thời gian ngắn ngủi, rồi lại bị trói buộc.”

Trần Tư Tề rót nước trà cho cô, động tác tao nhã: “Tôi sẽ không khống chế quá mức cuộc sống riêng tư của cô, chỉ cần duy trì màn kịch này trước mặt người ngoài là được.”

“Được rồi. Quả nhiên làm người không thể có tự do tuyệt đối, đều chỉ là đang khiêu vũ với xiềng xích dưới chân mà thôi.” Giang Nguyệt cười cười, nhận lấy ly nước trà từ tay đối phương, uống xuống một ngụm.

Hợp đồng này, cô ký rất dễ dàng.

Dễ dàng hơn cô nghĩ.

Hình như cũng không khó tiếp nhận đến vậy.

“Tôi nói ngắn gọn với cô về lịch trình tiếp theo.” Trần Tư Tề ngồi thẳng người, giọng điệu mang theo tính chất công việc:

“Kế tiếp sẽ dẫn cô đi gặp cha mẹ tôi, sau đó chính là quá trình đính hôn, lĩnh chứng.”

“Ngày tổ chức hôn lễ dự kiến vào tháng 9 năm nay, cô cảm thấy thế nào?”

Trần Tư Tề rất nghiêm túc thảo luận về những thứ cần chuẩn bị cho ngày cưới với Giang Nguyệt, còn thân mật hỏi ý kiến và suy nghĩ của cô:

“Cô có ý tưởng gì không, quà tặng có muốn tự mình chọn không? Phù dâu thì như thế nào, có chọn được người phù hợp chưa?”

“Về phần váy cưới, có thể tìm nhà thiết kế riêng để họ gấp rút làm, tuần này cô có muốn đi xem kiểu dáng luôn không?”

Trong chuyện tổ chức hôn lễ, vốn đều là con gái sẽ để ý hơn con trai một chút, nhưng Giang Nguyệt rõ ràng lại không có hứng thú trong việc này: “Thế nào cũng được, tùy anh chọn đi.”

Trần Tư Tề dừng một chút, trách cứ một câu: “Rõ ràng là phụ nữ đối với những thứ này để ý hơn đàn ông chúng tôi, tại sao tôi lại cảm thấy cô không có một chút quan tâm cảm giác nghi thức này vậy?”

Cảm giác nghi thức?
 
Chương 647


Chương 647

Giang Nguyệt nghe được từ này, cảm thấy rất buồn cười.

Cuối cùng cô không còn tỏ ra nhạt nhẽo như vậy, bắt đầu kể chuyện: “Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé đã không nhận được quà tặng từ khi còn nhỏ, sinh nhật cũng không thể ăn bánh, năm mới cũng không có phong bì màu đỏ.”

“Duy nhất vào ngày sinh nhật em trai, mới có thể được chia cho một chén mì trường thọ cùng với một quả trứng nằm trên đó.”

Cô nói xong, lại cười hỏi lại: “Anh cảm thấy một cô bé như vậy còn có thể có cảm giác nghi thức gì khác?”

Trần Tư Tề lẳng lặng lắng nghe, một lát sau mới mở miệng: “Xin lỗi.”

“Có gì phải xin lỗi.” Giang Nguyệt cười: “Mỗi người đều có số phận khác nhau, có người cần bong bóng phấn, dải ruy băng vàng, hoa hồng đỏ để tạo ra cảm giác nghi thức lãng mạn, nhưng có người chỉ cần nghĩ biện pháp để tiếp tục sống.”

“Chỉ là mục tiêu theo đuổi khác nhau, không cần phải phân ra ai cao quý hơn ai, anh nói xem có đúng hay không?”

Lời này nói ra có vài phần ý tứ tự lừa mình dối người.

Lần đầu tiên Trần Tư Tề đối mặt với một người phụ nữ như vậy, trầm mặc đến không nói nên lời.

Cô rõ ràng cười rất sáng lạn hoàn mỹ, nhưng đáy mắt lại vô cùng bi thương, có nhìn như thế nào cũng không nhìn thấy điểm cuối.

Trong khoảnh khắc, Trần Tư Tề bỗng nhiên có chút hối hận vì đã chọn Giang Nguyệt.

Cô giống như một hạt giống đã trải qua vô số đau khổ từ khi bắt đầu.

Đợi rất vất vả mới có thể trở thành một bông hồng mềm mại, nhưng lại phát hiện thứ nghênh đón cô không phải là ấm áp, mà là một trận cuồng phong bão táp không ngừng đánh thẳng vào cô.

Cô đang nở rộ, cũng đang héo úa.

Thậm chí còn làm cho người ta có cảm giác ngày mai cô sẽ lập tức trở nên lung lay tàn lụi.

Khi đã trễ, Trần Tư Tề lái xe đưa Giang Nguyệt về.

Lúc sắp xuống dưới lầu, Giang Nguyệt chủ động đề nghị xuống xe trước: “Hiện tại bộ phim ‘Tú Nương’ vẫn chưa ra rạp, tôi sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của bộ phim này, đừng để xảy ra scandal tiêu cực nữa.”

Trần Tư Tề cũng hiểu băn khoăn của Giang Nguyệt, vì thế dừng xe thả cô xuống, thuận tiện thông báo với cô vài ngày nữa sẽ dẫn cô về nhà gặp cha mẹ, Giang Nguyệt vui vẻ đáp ứng.

Nội dung của bản hợp đồng phải được tuân thủ.

Nhìn thấy người đã rời đi, Giang Nguyệt mới thở phào một hơi, nhấc chân đi về phía trước.

Ở tầng dưới của căn hộ, cô nhìn thấy chiếc Maybach một lần nữa.

Ngoài ra còn có biển số xe mà cô không thể nào quên.

Giang Nguyệt bây giờ có chút hối hận, vừa rồi tại sao không để Trần Tư Tề đưa cô đến dưới lầu chung cư.

Bây giờ thì hay rồi, cô phải một mình đối mặt với Tiêu Kỳ Nhiên.

Dưới lầu rất yên tĩnh, không có người, mà chiếc xe cũng yên tĩnh dừng ở đó.

Trực giác nói cho cô biết, Tiêu Kỳ Nhiên ngồi trong xe nhất định đã nhìn thấy cô.
 
Chương 648


Chương 648

Chẳng qua là anh đang chờ cô chủ động đi qua mà thôi.

Tiêu Kỳ Nhiên rất thích cảm giác kiểm soát người khác.

Giang Nguyệt đi qua từng bước một, muốn nhanh chóng vòng qua xe, nhưng người đàn ông đã xuống xe, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô.

Cô nhất thời đứng tại chỗ, đi cũng không được, ở lại cũng không được.

Hai người cứ như vậy hai mặt nhìn nhau.

Tiêu Kỳ Nhiên cho rằng, hiện tại dưới tình huống này, Giang Nguyệt ít nhất sẽ nói cái gì đó.

Nhưng cô chỉ im lặng nhìn anh, trong đôi mắt không có bất kỳ màu sắc cảm xúc dư thừa nào, một câu cũng không nói.

Chỉ im lặng chờ đợi.

Khoảng cách giữa hai người không quá lớn, Tiêu Kỳ Nhiên ngửi thấy mùi hoa hồng tươi trong không khí. Đoán chắc là bó hoa hồng lúc trước Trần Tư Tề ôm đến tặng Giang Nguyệt, bây giờ mùi hương còn vương lại trên người cô.

Nghĩ đến bó hoa hồng đỏ rực kia, huyệt thái dương của Tiêu Kỳ Nhiên hung hăng nhảy lên một chút.

Đỏ đến chói mắt!

Hai người giằng co ở dưới lầu như vậy.

Giang Nguyệt đợi đến khi cảm thấy mệt mỏi, cô mới ngáp một cái: “Tiêu tổng, tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi, tôi lên lầu trước vậy.”

Khi cô nhấc chân đi ngang qua trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên, anh nắm lấy cánh tay cô:

“Cùng Trần Tư Tề làm gì mà khiến cô mệt mỏi như vậy?”

Khi Tiêu Kỳ Nhiên nói điều này, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, cố gắng để có được một đáp án từ chỗ cô.

Giang Nguyệt cười, chậm rãi rút cổ tay mảnh khảnh của mình ra, dùng tay kia nhẹ nhàng chà xát vết đỏ vừa hằn lên đó.

“Tiêu tổng cảm thấy làm cái gì thì chính là làm cái đó.”

Cô đối với chuyện tự chứng minh trong sạch, từ trước đến nay không có quá nhiều nhiệt tình:

“Hai ngày nay tôi có hơi cảm lạnh, mí mắt bắt đầu đánh nhau rồi, tôi thực sự không mở nổi nữa, xin thứ lỗi.”

“Giang Nguyệt!”

Ngữ khí Tiêu Kỳ Nhiên rất bình thản, chỉ phun ra hai chữ này, lại có một loại cảnh cáo không thể hiện ra sự tức giận nhưng lại vô cùng có uy lực.

Bước chân Giang Nguyệt hơi dừng lại, ngửa mặt cười nói: “Tôi ở đây.”

Nụ cười đó không khác gì bình thường, nhưng rõ ràng là giả tạo.

Tiêu Kỳ Nhiên hờ hững nhìn cô, lại thản nhiên mở miệng: “Tôi cho rằng, cô cả đời chỉ hạ mình xuống một lần, cũng chỉ đê tiện một lần, nhưng tôi đã đánh giá thấp bản lĩnh của cô.”

Anh rũ mắt, trong lời nói không khỏi có vài phần châm chọc: “Là giường của hắn ngủ thoải mái hơn?”

Giang Nguyệt vẫn cười, nhún nhún vai: “Cứ cho là vậy đi, giường của anh ấy, tôi ngủ rất yên ổn.”

Những lời này tựa như châm ngòi cho dây phát nổ giữa hai người, tính nhẫn nại của Tiêu Kỳ Nhiên hoàn toàn biến mất hầu như không còn sót lại gì, vẻ mặt anh cũng lập tức trở nên lạnh lùng, đưa tay ra, những đầu ngón tay hơi dùng sức bóp cằm cô:

“Tôi đã nói rồi, đừng làm mình bẩn như vậy.”

Lực của anh rất lớn, bóp hai gò má cô có chút đau.
 
Chương 649


Chương 649

“Có quan hệ gì với anh?” Nụ cười của Giang Nguyệt rốt cục cũng lạnh xuống, không chút do dự hất cánh tay anh ra:

“Tôi không còn nợ anh nữa, Tiêu Kỳ Nhiên.”

Người đàn ông hơi lung lay trong chớp mắt.

“Tôi dây dưa, không sạch sẽ, ở cùng một chỗ với ai, lại lên giường của ai, những thứ này đều không phiền đến Tiêu tổng quan tâm.”

Ánh mắt cô cũng không nâng một chút, chỉ lấy tay đem mái tóc bị gió thổi bay nhẹ nhàng vuốt ra sau tai, lộ ra sườn mặt cực đẹp.

Động tác rất đơn giản, lại là một loại cảm giác mỹ nhân lười biếng khó có thể hình dung.

Nhưng cũng khiến cho đối phương cảm nhận được chân thật người trước mắt không thuộc về anh.

“Không muốn làm tình nhân của tôi. Nhưng lại nguyện ý làm người của Trần Tư Tề?” Giọng điệu Tiêu Kỳ Nhiên khắc nghiệt:

“Đều là khách quý của cô, chẳng lẽ khách cũ không dễ lấy lòng hơn khách mới à?”

Im lặng một hồi, Giang Nguyệt mới chậm rãi mở miệng: “Anh nhầm rồi, tôi không phải là tình nhân của anh ấy.”

“Như thế nào, ngay cả tình nhân cũng không bằng?” Lời Tiêu Kỳ Nhiên nói ra, từng câu từng chữ đều mang ý châm chọc.

“Bây giờ tôi là vị hôn thê của anh ấy, Tiêu tổng.” Giang Nguyệt liếc mắt nhìn anh một cái: “Nếu như không tin, anh có thể tự mình đến tìm Trần Tư Tề lấy bằng chứng.”

Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại, độ cong khóe môi lập tức trở cứng ngắc.

Anh nhìn chằm chằm vào Giang Nguyệt trong vài giây như thể cố gắng phân biệt tính xác thực của lời nói của cô.

Mà ánh mắt cô cũng thản nhiên chống lại anh.

Có vẻ như đang nói, tin hay không cũng được, dù sao đó là sự thật.

Tiêu Kỳ Nhiên chăm chú nhìn Giang Nguyệt hồi lâu, dần dần tin tưởng câu nói kinh thiên động địa vừa rồi của cô, đôi môi mỏng mím lại, giọng điệu lạnh lùng:

“Từ khi nào hai người lại thông đồng với nhau?”

Lời lẽ giống như một người chồng đang chất vấn người vợ ngoại tình.

“Tôi độc thân, anh ấy chưa lập gia đình, cái gì gọi là thông đồng, nói thật khó nghe.” Giang Nguyệt trả lời bình thường:

“Huống chi, Tiêu tổng lúc trước không phải cũng cùng với Tần Di Di anh anh em em đó sao?”

Biến cố của Tiêu gia, Giang Nguyệt đã nghe nói, cô biết hiện tại cơ cấu của toàn bộ tập đoàn Tiêu thị đã sụp đổ, đây chính là thời điểm suy yếu của Tiêu gia.

Tình huống cụ thể bên trong Giang Nguyệt không biết, nhưng cô biết được Tần Di Di chỉ là một quân cờ dùng để giám sát và theo dõi Tiêu Kỳ Nhiên, cô vẫn cảm thấy có chút cảm thán.

Quả nhiên, đàn ông vẫn nên cẩn thận với mỹ nhân kế.

“Tiêu tổng có thể ban ngày đi với một người, buổi tối lại đi với một người khác, chẳng lẽ tôi không thể?” Giang Nguyệt ngẩng mặt lên mỉm cười với anh.

Tiêu Kỳ Nhiên đến gần cô, thân thể từ trong ra ngoài tỏa ra một cảm giác lạnh lùng.
 
Chương 650


Chương 650

Im lặng.

Thời gian hai người ở cùng một chỗ nặng nề kéo dài, khiến người ta đem tất cả kiên nhẫn đều tiêu hao hết, chỉ còn lại phiền não.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô một hồi, cuối cùng hé môi, thốt ra một đánh giá ngắn gọn:

“Vô liêm sỉ!”

Chiếc Maybach sau đó liền di chuyển với tốc độ rất nhanh.

Dưới lầu chỉ còn lại một mình Giang Nguyệt, cô mới ý thức được khung cảnh xung quanh trống trải yên tĩnh đến mức nào.

Đèn đường lờ mờ, trong bóng tối phản chiếu khóe mắt cô ướt đẫm.

Sau khi quay phim, cuộc sống căng thẳng và cấp bách đã kết thúc.

Không có công việc, không có lịch trình, cũng không cần chạy cho kịp thời gian, Giang Nguyệt lần đầu tiên cảm thấy bản thân giống như một tiểu thần tiên vô lo vô nghĩ.

Ngày hôm nay, Giang Nguyệt rất thoải mái ngủ đến khi bản thân tự nhiên tỉnh lại, lười biếng từ trong phòng ngủ đi ra.

Tiểu Diệp chắc là đã cùng chị Trần trở về công ty bàn giao nội dung công việc, cả nhà chỉ có một mình cô.

Cô bước vào phòng tắm rửa mặt, đánh răng.

Khi cô vừa bước ra khỏi phòng tắm, chuông điện thoại di động trong phòng khách liền reo lên, tiếng chuông vang lên rất lâu.

Giang Nguyệt nhanh chóng dùng khăn mặt lau nước trên tay, liếc mắt nhìn tên người gọi, là Trần Tư Tề, cô dùng ngón trỏ trượt phải nghe máy.

Âm thanh ở đầu kia rất sảng khoái, nghe có vẻ như chủ nhân của âm thanh tâm trạng đang rất tốt: “Đang làm gì vậy?”

“Vừa mới rửa mặt.” Giang Nguyệt vừa trả lời anh, vừa tiếp tục dùng khăn lau nước trên mặt: “Hôm nay có sắp xếp gì không?”

Từ sau khi ký hợp đồng, Trần Tư Tề một lần cũng không quấy rầy cô.

Thỏa thuận hôn nhân này cô ký cũng thoải mái, cả ngày không có việc gì làm, cô cảm thấy nội tâm cũng có chút băn khoăn.

“Ngày hôm qua tôi đã nói chuyện về cô với gia đình tôi, hai vị trong nhà muốn gặp cô một lần.”

Giang Nguyệt trong lòng biết rõ, đây chính là giai đoạn gặp phụ huynh.

“Cho tôi một tiếng.” Cô đặt khăn về vị trí cũ rồi quay về phòng ngủ của mình: “Tôi cần thời gian để trang điểm, sau đó chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà anh.”

“Có thể cho cô hai giờ, đến lúc đó tôi ở dưới lầu chờ cô.” Trần Tư Tề cười nói: “Tôi biết làm đẹp cần có thời gian, tôi có thể kiên nhẫn chờ đợi.”

Đây chính là phong độ của một quý ông.

Giang Nguyệt nói đùa rằng mặt mộc của mình cũng rất đẹp, chờ có cơ hội có thể chứng minh cho anh thấy.

Trần Tư Tề bày tỏ tin tưởng không nghi ngờ gì.

Hai tiếng sau, Giang Nguyệt theo thời gian đã thỏa thuận, thay quần áo xong đi xuống lầu, xe của Trần Tư Tề đã chờ sẵn.

Giang Nguyệt lên xe, lười biếng dựa vào ghế phụ, lại chậm rãi thắt dây an toàn: “Được rồi, có thể xuất phát.”

Trần Tư Tề ghé mắt nhìn cô một cái.
 
Chương 651


Chương 651

Bộ váy dài màu be chiết eo quá đầu gối, phía trên không có điểm xuyết dư thừa gì, trước ngực có hai hàng nút, là loại thời trang có chút trang trọng.

Không quá sơ sài, cũng không quá phô trương, mái tóc dài được buộc lên sau đầu, rất có dáng vẻ nữ tính dịu dàng.

Ngay cả trang điểm cũng rất mềm mại, rất thích hợp để gặp người lớn.

Trên xe, Trần Tư Tề kể đơn giản bối cảnh gia đình anh với Giang Nguyệt.

Mấy năm trước mẹ anh bị bệnh qua đời, cha anh cưới một người phụ nữ khác, xem như là mẹ kế của anh. Nhưng mà hai người bọn họ rất ít giao tiếp, căn bản cũng chỉ là chào hỏi qua loa.

“Bọn họ sẽ không quá can thiệp vào cuộc sống cá nhân của tôi. Jôm nay cũng chỉ là dựa theo quy trình, muốn trước khi kết hôn cùng nhau ăn một bữa cơm, cô cũng không cần khẩn trương.” Trần Tư Tề cầm vô lăng, ngữ khí tương đối tùy ý.

Giang Nguyệt có thể cảm nhận được từ vài câu ít ỏi của Trần Tư Tề, anh không thích người mẹ kế này lắm!

Mỗi nghà mỗi cảnh.

Mà ‘cảnh’ của giới nhà giàu không phải là thứ mà người bên ngoài có thể hiểu thấu trong chốc lát.

Đơn giản chính là chuyện môn đăng hộ đối, gia tộc liên hôn, nợ nghĩa nợ tình,… tóm lại là nước rất sâu.

Giang Nguyệt xem nhẹ những chuyện này, cũng không có lòng muốn dò xét quá nhiều.

Hơn nữa Giang Nguyệt là người không cha không mẹ, chuyện gặp mặt thật ra cũng sẽ không xuất hiện vấn đề gì quá lớn.

Cô không hỏi nhiều về mẹ kế Trần Tư Tề, chỉ nghĩ lát nữa nên dùng diện mạo gì để gặp hai vị trưởng bối này.

Tóm lại, chỉ cần bước đầu tiên mỉm cười, bước thứ hai gật đầu, bước thứ ba chào hỏi, tuyệt đối sẽ không có sai sót.

Đến nhà hàng đã hẹn trước, Giang Nguyệt không đợi Trần Tư Tề nhắc nhở đã chủ động khoác khuỷu tay anh, trên mặt nở một nụ cười cực kỳ tiêu chuẩn.

Cô thật sự quá thức thời khiến Trần Tư Tề nhịn không được cười khẽ.

Xét về độ hoàn hảo, thật sự không tìm ra Giang Nguyệt thứ hai.

Cho đến tận lúc này, Giang Nguyệt vẫn chưa nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.

Trần Tư Tề nói hai vị phụ huynh đã chờ họ sẵn.

Đến khi Trần Tư Tề dẫn cô vào phòng riêng đã đặt trước, thời điểm đẩy cửa vào, cô làm theo kế hoạch: bước đầu tiên mỉm cười, bước thứ hai gật đầu, bước thứ ba chào hỏi.

“Cháu chào bác trai, chào bác…”

Chữ “gái” cuối cùng còn chưa kịp nói ra, Giang Nguyệt nhìn gương mặt người phụ nữ quen thuộc gần trong gang tấc, trong lòng đột nhiên lỡ một nhịp.

Đồng tử của cô chợt co rút lại, ngón tay vô thức lập tức nắm chặt cánh tay Trần Tư Tề.

Gần như trong nháy mắt, sau lưng Giang Nguyệt toát ra một lớp mồ hôi mỏng, suýt nữa đã không thể duy trì nụ cười tiêu chuẩn.

Thế giới này thật sự quá nhỏ!

Chu Ninh Vân ngồi ở vị trí chủ trì cũng nhìn thấy Giang Nguyệt, sắc mặt không tốt hơn cô là bao, bối rối cùng khó chịu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom