Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tiểu Thư Khuê Các - SixGS

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Tiểu Thư Khuê Các - SixGS
Chương 20


“Nơi con phố trải dài! Con đường cổ kính Sol sol do la sol” “Nữu Nữu! Con lại chạy đi đâu quậy phá vậy!”

Kinh lão phu nhân chờ sẵn ở cổng, kinh hãi trông thấy cảnh Kinh Khải Văn bế Tú Nhi trong lòng. Nha đầu hai mắt lim dim, miệng ngâm nga hát, đầu ghé trên vai Kinh trưởng quan, tay vỗ lên lưng anh đánh nhịp.

“Cho thêm một trăm bình rượu nữa!” Hai cánh tay cô vẫn quấn chặt lấy cổ anh trai.

“Tú Nhi! Con quá đáng quá rồi đấy!” Hai tay Kinh lão phu nhân chống nạnh, xem chừng sắp nổi bão đến nơi rồi, “Hôm nay để anh trai con dạy dỗ con cho tử tế!”

Kinh Khải Văn ôm Tú Nhi lên lầu, “Mẹ cứ đi ngủ trước đi. Việc giáo huấn em ấy cứ để con.”

Bà đi theo sau hai người, “Từ ngày anh trai con về là càng ngày càng bị chiều hư, cha con đã thương con, anh trai con còn dung túng hơn! Cậy được mọi người chiều chuộng mà con coi mình thành trời luôn rồi đúng không!

Uống thành cái dạng này có biết nguy hiểm thế nào không! Đúng là tức chết mất…”

Kinh lão gia cũng biết là con gái rượu ra ngoài gây chuyện, nhưng dù sao cũng là con gái, từ nhỏ đã quen nuông chiều. Từ ngày con trai lớn quay lại, con bé lại càng được yêu thương hơn trước, đặt trong tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan.

“Thôi đi ngủ, đi ngủ,” Lão gia giục phu nhân về phòng, “A Văn, con cứ mạnh tay vào, không cần thương xót nó.”

Kinh Khải Văn giả vờ giả vịt bế cô vào thư phòng, còn làm dáng vẻ tức giận vô cùng.

Đóng cửa lại, đặt cô ngồi lên bàn sách, nhớ tới chuyện sáng nay cô phải chịu tủi nhục, “Nữu Nữu ngoan, sau này không được uống rượu nữa”, rồi thân mật cọ lên mặt cô.

Tú Nhi ôm lấy cổ hắn, thì thầm bên tai: “Anh trai.”

Anh rất nghe lời, cúi xuống hôn cô, một tay nâng gáy cô, đầu lưỡi thâm nhập khuôn miệng nhỏ nhắn, ngón tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt non mịn. Cái cằm nhiều ngày chưa cạo râu nay đã lún phún cà vào da làm cô ngứa ngáy cười hì hì, nhưng rồi lại chủ động vươn đầu lưỡi ra đón lấy anh.

“Nữu Nữu ngoan.”

Anh đưa tay giữ chặt lấy cằm cô, để cô đối diện với mình, nghe cô hờn dỗi, “A! Huhu! Người xấu!” Tú Nhi nhìn anh khóc thương tâm, “Anh hôn người khác.”

Miệng nhỏ của cô vểnh lên, tưởng chừng có thể treo được mười bình dấm. Bàn tay anh áp lên mặt cô, mơn man da thịt trơn nhẵn, “Không hôn, không hôn. Mấy người đó đều bị anh đuổi đi hết rồi, sau này không tới nữa.”

Tú Nhi ngơ ngác nhìn anh, nửa hiểu nửa không, mông nhỏ vặn vẹo, “Ngứa… khó chịu.”

Kinh Khải Văn quỳ xuống hôn lên hoa huy*t mê người, ôn nhu cẩn thận. Cô vẫn chưa tắm, miệng nhỏ còn lưu lại chút mùi hương gay mũi, nhưng lại dễ dàng kích thích tiểu huynh đệ của anh. Kích thích từ đầu lưỡi anh làm toàn thân cô run lên, nhịn không được lên tiếng nói: “Em muốn.”

Cô tự vén váy lên, trước con mắt của anh, tay mân mê hoa huy*t, đến khi ngón tay bị nhuốm bởi chất dịch trong suốt bóng loáng, “Vào nơi này!”

Anh như bị thôi miên, mút lấy ngón tay cô, vật nam tính đã sẵn sàng tiến vào.

Hôm nay cô không hề thu liễm chút nào, nếu trong phòng ngủ thì không nói làm gì, nhưng hiện tại đang là thư phòng, ngay trên đầu chính là phòng của cha mẹ, vậy mà dường như không hề xấu hổ ngượng ngùng.

“A a a a! Anh a a!”

Kinh lão phu nhân nằm trên nghe thấy không khỏi khẩn trương, “Có khi nào A Văn đánh nó thật không?”

Lão gia lại xoay người đi mặc kệ, “Tính tình Tú Nhi bà không phải không biết, anh trai nó có thể làm gì nó chứ. Vừa phạt một chút là kêu cha gọi mẹ. Ngủ thôi.”

Kinh Khải Văn sợ cô nàng buột miệng nói ra “Anh làm em đi” đành nhanh chóng bế cô về phòng ngủ, dọc đường vẫn xấu xa khuấy đảo bên trong cô khiên nước xuân tràn ra chảy dọc xuống đùi. Cô lẩm bà lẩm bẩm, vươn người lên hôn mặt anh, ngón tay nhỏ nhắn nghịch mấy sợi râu rồi mò lên tới đôi môi trơn bóng quyến rũ.

Cô được anh nâng niu trong lòng như búp bê sứ, toàn thân lay động theo bước chân anh, và chuyển động của cơ hông vẫn đang thúc vào người cô, xuân tình tỏa ra trong không khí, ướp lên gò má cô một tầng hồng hào, “Hừ hừ! Chiếm lấy em đi!”

“Thích không?” Anh tăng lực, tiến vào bên trong cô, côn th*t thô cứng thèm muốn được bức vách bao lấy, khám phá miền đất bên trong.

“A! A!” Cô rên lên từng tiếng, mỗi lần anh thúc vào là một lần ngâm nga, há miệng thở dốc, “Thích. Thích lắm. Đâm… đâm sâu… sâu hơn vào em đi.”

Kinh Khải Văn nào chịu nổi dáng vẻ quyến rũ này của cô, “Kỹ nữ d*m đãng thích làm tình.”

Chất dịch trong suốt dính trên mông cô lóng lánh, vật nam tính của anh lại càng trướng to hơn, khó khăn nhích từng chút trong hoa huy*t chật hẹp.

Nước xuân trào ra, thứ dịch d*m đãng như chính chủ nhân nó vậy. Anh thúc thật mạnh vào nơi sâu nhất trong cô, tưới mầm mống của mình vào tử c.ung non nớt của cô.

Kinh Khải Văn như si như say, đâm vào rút ra liên tục như cỗ máy.

Anh điên cuồng lách trong vách th*t, xoay người cô lại, hung hăng tiến vào cửa huy*t nhỏ bé. Hôn lên cần cổ cô, rồi đầu vai, tay chống hai bên, hạ thân nện xuống tạo thành những tiếng da thịt va chạm vang khắp căn phòng.

Anh đột nhiên tới con chó yêu thích của mình, khi anh mang bạn đời tới phối giống cho nó, nó thè cái lưỡi đỏ ra, tiếng thở dồn dập, ra sức phô trương, tất cả sự hung hăng hiếu chiến nơi trận mạc đều phát tiết trên người con chó cái dịu dàng ngoan ngoãn.

Anh nghĩ mình điên rồi, anh nghĩ mình chẳng khác gì một con chó cả, thậm chí còn tàn nhẫn hơn. Dưới thân anh chính là em gái ruột thịt, thở dốc, tất cả sự cương nghị luôn thường trực trên mặt trở nên vặn vẹo, nhưng đây cũng là người anh yêu nhất, người anh muốn cùng chung sống đến cuối đời.

Tú Nhi đã không còn tỉnh táo, hai mắt trừng lớn, quanh miệng nhớp nước miếng, liên tục rỉ ra những tiếng rên bị đè nén.

Làm thêm mấy lần, cô cũng chẳng còn sức mà rên nữa. Miệng tưởng như sùi bọt mép, không còn biết trời trăng gì nữa. Nhưng vật đáng xấu hổ nào đó không thể thỏa mãn vẫn đang trướng to. Toàn thân nhuốm màu tình dục, anh dùng sức, tiến thẳng một mạch đến nơi sâu nhất trong cơ thể cô, thoải mái đến mức sắp thành tiên. Vách th*t thít chặt lấy vật nam tính của anh, hai chân vô lực quờ quạng.

“Chết mất! Mạnh quá!”

Ngay dưới mắt cha mẹ, anh có thể làm ra loại chuyện không còn nhân tính này, làm đến khoái hoạt, làm đến mức dường như em gái sắp không chịu nổi nữa. Mệt nhoài nằm trên tấm đệm này chính là cô bé được cưng chiều nhất trong nhà.

“Anh, sinh con cho anh.” Hơi thở cô mỏng manh yếu ớt, dán đến gần anh cầu hoan.

Hạ thân anh bắn ra quá nhiều, chất dịch đậm đặc tràn ra, anh không kiêng dè gì tiến vào một lần nữa.

Anh không biết rằng vị hảo huynh đệ họ Thiệu nào đó cũng đang chết chìm trong sự tuyệt diệu của cá nước thân mât, mây mây mưa mưa với hoàng hoa khuê nữ nhà người ta.
 
Chương 21


Mặt trời đã lên tới ngọn cây, cơn gió mùa hè lùa vào phòng, tấm rèm cửa lay động cũng làm dịu đi không khí bên trong.

Nguyệt Khoa cuộn mình như con tôm nằm trong ngực Thiệu Long, mùi hương trong lành từ tóc, gáy, cổ cô thoảng bên mũi hắn.

Hắn chưa từng được ngửi mùi hương nào đặc biệt đến vậy, tiểu huynh đệ bên dưới bắt đầu ngo ngoe tỉnh lại, cánh tay đang vòng quanh người cô trượt dần xuống eo, mân mê cặp mông tròn trịa, tìm đến cửa huy*t nhỏ hẹp. Xâm phạm bất ngờ làm con sâu rượu tỉnh ngủ, hơi thở gấp gáp.

Hắn thương tiếc thân hình cô gái mảnh mai, bàn tay lại càng thêm dịu dàng, muốn cô làm quen với mình trước, người con gái này hắn muốn chiếm lấy, mãi mãi cũng chỉ có thể thuộc về hắn. Suy nghĩ này làm trái tim trong lồng ngực trở nên xao xuyến lạ thường.

“Tối qua còn cưỡi trên người lão tử, nay còn thẹn thùng cái gì, hả?”

Thiệu Long thật chậm rãi chen mình vào, ánh mắt vẫn chăm chú dán lên chóp mũi phiếm hồng, ủy khuất như bị ai bắt nạt của cô gái nhỏ. Trái tim hắn tan thành nước, dán lên khuôn mặt cô, cần cổ cô, bờ vai cô, tất cả của cô đều là của hắn.

Đêm qua không biết phóng túng bao nhiêu lần, tàn dư vẫn còn dính trên mông, trên bụng, và cả bên trong cô. Nam c.ăn của hắn bị thít chặt lấy, muốn nhúc nhích cũng khó khăn.

Đàn ông tầm tuổi hắn đều đa con cái đầy nhà, nhưng cả đại trạch rộng lớn này lại chỉ có duy nhất một chủ nhân là hắn. Hắn là cô nhi, cũng là tên trộm vặt. Hắn là thương nhân, cũng là đại ma đầu tay nhuốm máu… Giữa sinh mệnh đảo điên hỗn loạn của hắn, cô như một sự tồn tại duy nhất, thuần khiết, thiện lương, vậy là đủ.

Thỉnh thoảng sẽ có người trêu chọc bảo hắn kén chọn, kỳ thực ai cũng biết quá nhiều nữ nhân bám lấy chân hắn, nhưng trái tim hắn thì tựa như tòa nhà

này, trống trải.

Cho đến một ngày, cô bước vào nơi này, bước vào thế giới của hắn, trở thành bảo vật trong lòng hắn, nhỏ bé động lòng người, kiêu căng nhưng yếu ớt, núp dưới mái hiên của hắn.

Tiếp xúc càng sít sao, bên trong cô càng chặt chẽ như nút rượu làm hắn như muốn nổ tung.

“Chặt quá, huynh đệ của gia bị em kẹp chặt tới mức chẳng động đậy nổi. Ai dạy em cái kỹ thuật phòng vệ này vậy?”

Dù Nguyệt Khoa đã quen với cái miệng không biết xấu hổ của hắn nhưng vẫn không nén nổi sự thẹn thùng. Hai má đỏ bừng, cánh tay vòng qua vai hắn, chạm lên làn da nóng như lửa và bắp thịt săn chắc.

Đốt ngón tay cô mảnh khảnh, đầu ngón tay trơn mượt dịu dàng mơn trớn da thịt hắn, làm hắn chỉ hận không thể hòa làm một với cô. Ngoài miệng thì hắn vờ quát tháo, môi lưỡi vẫn mân mê khuôn miệng cô, muốn giúp cô thả lỏng một chút, hắn càng dễ dàng tiến vào.

Không lâu sau, chất lỏng sóng sảnh rỉ ra, bao lấy côn th*t của hắn, quả là tín hiệu đáng mừng. Trong phút đắc ý, hắn chỉ muốn toàn lực thúc vào người cô, mạnh đến mức khiến cô há miệng thở dốc. Không vội, không vội, dù gì vẫn là một tiểu cô nương non nớt không hiểu sự đời, mà hắn thì còn cả đời để dạy dỗ cô.

“Thiệu…Thiệu tiên sinh… nhẹ chút…” Đôi mắt đối phương lấp lánh ánh nước, cánh môi mím lại như cố ngăn những tiếng rên rỉ, “Chịu không nổi…”

Thiệu Long cười đến là vô lại, từ trên cao nhìn xuống cô, “Hừ… gọi cha… hừ…” Cơn sảng khoái làm y cũng không kìm được tiếng ngâm nga, “Đêm qua lại chả sướng muốn chết à.”

Nghe hắn nói cô lại càng run hơn, “A! Haaa…! Cha! Cha! Nhẹ chút… nhẹ chút đi mà…” Nước mắt cuối cùng cũng mắt trào ra, hạ thân chỉ có thể tiếp nhận hắn mà không biết phản kháng thế nào.

Thiệu Long nhận ra, điều khiến bản thân rung động với cô là khi biết cô lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác, dù bản thân thiệt thòi cũng không màng, “Gọi A Long ca,” hắn trìu mến hôn lên môi cô, vừa sắc tình vừa triền miên, từng hơi thở nóng hôi hổi phả lên mặt cô, “Gọi A Long ca thì sẽ nhẹ hơn.”

Cô đã động tình, trước mắt là ý trung nhân, ánh mắt nhìn cô nhu tình dịu dàng, khắc sâu, trong giây phút giao hoan, dùng thân thể để bao bọc, che chở cô. Cô cam tâm tình nguyện dâng hiến thân thể này cho hắn, mặc cho hắn chà đạp. Lần đầu tiên trong sinh mệnh mình, Triệu Nguyệt Khoa được người khác bảo vệ, đó chính là hắn. Gương mặt hắn dường như đang tỏa sáng, cô cẩn thận vươn tay níu lấy, ngây ngô hôn lên môi hắn, nhỏ nhẹ gọi, thật khẽ khàng, “A Long ca, đi vào đi.”

Thiệu Long như chết chìm trong cơ thể nhỏ bé của Nguyệt Khoa, điên cuồng xâm chiếm. Mồ hôi từ trên thân thể hắn rơi xuống người cô, môi lưỡi quấn quýt, trái tim đàn ông càng mềm thì nam c.ăn càng cứng rắn, rút ra đâm vào đều đặn.

Bắn ra, lấp đầy tử c.ung của cô. Côn th*t ướt sũng màu đỏ tía vẫn vểnh cao, vừa dài vừa thô, trông rất dọa người.

Đôi mắt hắn nhìn xuống hoa huy*t côt, giữa nụ hoa hồng phấn ướt át là mầm mống của hắn, màu trắng nổi bật, trái tim Thiệu Long lại càng như

muốn nhảy ra khỏi ngực. Thêm mấy phen luật động, nam c.ăn thấm ướt xuân th.ủy khuấy đảo u cốc, làm tiểu cô nương há mồm thở dốc.

“Tiểu Khoa, thế nào mới làm lão tử vui vẻ.”

Nha đầu áp mặt xuống giường, gương mặt đỏ bừng, sợi tóc bết mồ hôi dính trên trán, mặc cho bản thân kêu rên. Thiệu Long vẫn rất có chừng mực, ra vào đều đặn, hắn vẫn mong cô có thể cam tâm tình nguyện chấp nhận hắn. Nguyệt Khoa đã chẳng còn sức mà nói, phát ra chỉ còn là những tiếng ưm a như trẻ con tập nói.

Mỹ nhân trong ngực, nào chịu “Tảo triều” (*). Thiệu Long cứ thế lười biếng nằm nhà hai ngày liền.

(*) Tào triều: buổi chầu sớm của vua

Tú Nhi nghe tin bạn tốt đã lưu lại nhà ông chủ Thiệu hai ngày liền, thầm hiểu chuyện tốt đã thành. Ngồi buôn chuyện với Kinh trường quan, miệng cứ hì hì cả buổi, rất ra dáng nhà có em gái chuẩn bị gả chồng.

“Uống rượu đúng là chuyện tốt. Uống rượu thành đại sự.”

Kinh Khải Văn đang biếng nhác dựa trên ghế, nghe mấy lời đổi trắng thay đen của ai kia liền kéo cô vào lòng, để cô an phận ngồi trên đùi mình, “Còn dám ra ngoài uống rượu,” anh ghé sát lại tai cô, “Xem xem anh có làm nát chỗ này luôn không.” Đôi tay xấu xa trườn xuống hạ thân cô, vuốt ve.

Đôi mắt tinh ranh của Tú Nhi lóe lên, cười cổ quái, “Bây giờ thử luôn!” Cô nàng xoay tới xoay lui trên đùi anh, đôi cánh tay vòng lên ôm lấy cổ anh cầu hoan.

Xuân tình ngập tràn căn phòng, anh em nhà này đúng là hay ho, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, người nhà mình làm tình với người nhà mình. Máu mủ tình thân, yêu lại càng thêm yêu, yêu không ngừng lại được, càng sâu như biển, cao như trời, vặn vẹo đến cực độ.
 
Chương 22


Thiệu Long mang Triệu Nguyệt Khoa trở về Triệu gia, lúc sắp xuống xe lại cứ níu lấy cô không chịu buông ra.

“Cho lão tử hôn một cái, em về thì không được hôn nữa rồi.” Đường đường một đại nam nhân lại tỏ vẻ nũng nịu, lăm le tấn công cái miệng nhỏ xinh của con gái nhà người ta, tham lam mút lấy cánh môi cô. Chỉ đáng thương cho anh tài xế ngồi phía trước bất lực ho khan.

“Để tôi đưa em vào, tránh cho người nhà lại làm khó em.” Hắn liếm khóe miệng, nhìn đôi môi đã bị hắn hôn đến mức sưng phồng nhưng vẫn chưa thỏa mãn.

Triệu phu nhân vui vẻ ra mặt, xởi lởi cảm ơn ông chủ Thiệu đã mang nha đầu phiền phức này về nhà. Triệu Nguyệt Uyển trừng mắt, ghen tị nhìn cảnh tượng này, đúng là đồ phụ nữ lăng loàn, mới ra ngoài không bao lâu đã học được cách tỏ vẻ ngoan ngoãn để câu dẫn đàn ông.

Chân trước Thiệu Long vừa rời khỏi, chân sau người nhà đã vây lấy Nguyệt Khoa thẩm vấn, “Tiểu Khoa à, ông chủ Thiệu, có phải đã nhúng chàm con rồi không?”

Tiểu cô nương vốn đã thẹn thùng lại bị mẹ hỏi trực tiếp như vậy, mím môi không chịu nói nửa lời, chạy thẳng lên lầu.

“Ôi, Tiểu Khoa à, con đúng là tốt số đấy…” Bà đi sát theo phía sau cô, “Nhìn xem, hôm con ra ngoài đâu phải mặc bộ này. Là ông chủ Thiệu mua cho con đúng không?”

“Thôi mà mẹ,” Triệu Nguyệt Uyển đứng chắn trước mặt cô, “Em đã đề cập với Thiệu tiên sinh chưa, chuyện Kinh tướng quân…”

Trong lòng Nguyệt Khoa cười lạnh, cả nhà hỏi tới hỏi lui chẳng qua đều vì muốn gả Đại tiểu thư vào hào môn hay sao. Vì tiền vì quyền, người cha thân sinh đang tâm coi hai chị em họ là cái cây hái ra bạc, muốn kiếm lợi dựa trên hôn sự của chị gái nên mới chọn trúng Kinh Khải Văn.

Nhưng nào ai có quyền chọn Kinh tướng quân, trên đời này chỉ có chuyện anh ta lựa người, làm gì có chuyện người lựa anh ta.

“Thiệu tiên sinh nói Kinh tướng quân đã có người trong lòng rồi, bảo chị lựa chọn tỉnh táo một chút.”

“Mày nói cái quái gì thế! Mày nghĩ có Thiệu tiên sinh chống lưng thì mày lên trời cũng được đúng không, còn chưa vào đến cửa nhà họ Thiệu đã muốn lên mặt đúng không? Cái đồ con gái không biết xấu hổ!”

Nguyệt Khoa không thèm để ý đến chị ta, mặc cho chị ta hết chửi lại rủa, cô ngang nhiên vào phòng khóa cửa lại.

Mấy cô gái đến hẹn đều nhận được giấy báo trúng tuyển đại học. Tâm trạng Triệu Nguyệt Uyển rất tốt, vừa đi dạo vừa nghĩ kế để cha mở tiệc mời khách, chúc mừng hai cô con gái đỗ đại học.

Không dựa vào Triệu Nguyệt Khoa được thì bản thân Triệu Nguyệt Uyển đây cũng có thủ đoạn riêng. Trang điểm thật lộng lẫy, điểm môi vẽ mày, xinh đẹp rạng ngời như một bông hoa đương thì khoe sắc.

Triệu gia chẳng phải mấy hộ buôn bán nhỏ, khách mời không phải người có tiền thì cũng là quan lớn có máu mặt.

Tú Nhi vừa đến là chạy đến chúc mừng Triệu nhị trước tiên, hai bên chào hỏi cho có lệ rồi nhìn nhau cười vui vẻ.

“Triệu nhị tiểu thư, chúc mừng cô đã xuất sắc có được một chỗ tại trường đại học, sau này hai ta vẫn tiếp tục là bạn học rồi,” Tú Nhi vẫn không quên châm chọc, xích lại gần cô bạn thầm thì, “Chăn gối thuận hòa với ông chủ Thiệu…”

“Đồ xấu xa!” Nhất thời mặt Nguyệt Khoa đỏ xuống tận cổ.

Đối với Triệu Nguyệt Uyển cô tất nhiên không thèm nể mặt, không những bắt nạt bạn tốt của cô mà còn dám vọng tưởng đến anh trai cô.

Kinh tiểu thư mặc kệ làm theo ý mình. Gặp Triệu đại tiểu thư một thân váy áo lộng lẫy vẫn tỏ ra rất vui vẻ chúc mừng, chúc xong còn thầm cho cô ta

một ánh mắt khinh thường. Đúng là không biết tự lượng sức mình, muốn câu dẫn Kinh trưởng quan mà dễ à.

Hôm nay ông chủ Thiệu không giống thường ngày, hắn đến hơi trễ, y phục chỉnh tề, ngay đến cả mái tóc cũng được chải chuốt kỹ càng.

Vừa vào tới cửa hàn huyên được dăm ba câu với Triệu Thụy Đường, ánh mắt Thiệu Long đã nhanh chóng đuổi theo thân ảnh xinh đẹp quen thuộc trong bộ sườn xám màu cánh mai nhạt. Hắn nghiêng người tránh né tầng tầng lớp lớp khách khứa, vội vàng đi đến trước mặt cô, chỉ còn kém nước xun xoe vẫy đuôi nữa thôi.

Quá nhiều người, chuyện xấu không làm được, trước mắt chỉ có thể hết sức kiềm chế dục niệm của bản thân. Hắn cười nhìn cô: “Làm lão tử nhớ muốn chết. Có nhớ lão tử không?”

Nguyệt Khoa không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn, “Ai thèm nhớ anh, đồ lưu manh.” Nhưng hai bàn tay xoắn lại với nhau và đôi tai ửng đỏ như đang bán đứng lời nói của cô.

Thiệu Long cười đắc ý, “Thật muốn nhét em vào túi rồi mang về nhà.”

Yến hội đã trôi qua phân nửa thời gian, bầu không khí rất hài hòa, nhưng Triệu Nguyệt Uyển vẫn chưa tìm được cái cớ để tiếp cận người đàn ông họ Kinh kia. Đều tại con nhỏ Kinh Tú Nhi kia cứ bám dính lấy anh trai cô ta, lớn đầu rồi còn dính người, ai không biết còn tưởng hai người đang yêu nhau đấy.

Hôm nay Kinh Khải Văn đến dự tiệc chẳng qua là vì Tú Nhi, cả buổi không phải chế nhạo Thiệu Long thì chính là chọc cho cô bé của anh vui vẻ, nào có tâm tư để ý đến mấy kẻ muốn leo lên giường mình.

“Kinh tiểu thư, hình như em gái tôi gọi cô ra vườn hoa đấy.” Triệu Nguyệt Uyển bắt đầu thực hiện kế hoạch nhỏ của cô ta.

Tú Nhi nửa tin nửa ngờ nhìn cô ta, đứng dậy, nới lỏng cánh tay Kinh Khải Văn, “Em đi một lúc rồi trở lại ngay.”

Kinh Khải Văn nhìn là biết Triệu Nguyệt Uyển bắt đầu phát xuân rồi, gật đầu cho Tú Nhi đi.

Trong hoa viên chẳng thấy bóng dáng Nguyệt Khoa đâu, Tú Nhi cũng lười trở về xem Triệu nhất nũng nịu, cứ để mặc anh trai xử trí cô ta đi. Cô thả bước đi dạo một vòng, gió đêm phe phất dịu dàng, ánh trăng bàng bạc óng ánh, đúng là cảnh đẹp.

Ai mà ngờ được cô bạn thân Nguyệt Khoa đã bị Thiệu Long kéo về phòng, điên loan đảo phượng một phen.

Trách sao được khi cô mặc sườn xám lại câu dẫn người đến thế, đường cong đẹp đẽ được phô bày ra, hại tiểu huynh đệ của hắn vừa thấy đã muốn chào cờ.

Nam c.ăn rút ra đẩy vào đều đặn, tiểu cô nương bị áp trên tường, phô bày tất cả sự xinh đẹp, dịu dàng nhất ra trước mặt hắn, “Tiểu yêu tinh, còn nói không nhớ lão tử. Nước xuân của em thấm ướt cả quần lão tử rồi, lát nữa sao có thể ra ngoài gặp người ta, hả?”

“Đừng… ở đây…” Mũi chân cô chống trên thảm, mông cong lên. Thiệu Long đỡ lấy mông cô, cơ đùi rắn chắc cọ sát bên mông càng thêm kích thích cô.

Hắn dứt khoát kéo hai chân cô rộng ra, để vật nam tính tiến vào nơi u cốc mê người. Giữa hai chân vững vàng là côn th*t vừa to vừa dài, hung hăng tiến công cửa huy*t nhỏ bé đến đáng thương. Cô chẳng còn sức mà chống cự, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng rên rỉ khẽ khàng như muốn hòa tan trái tim hắn.

Vách th*t nhỏ hẹp dần giãn ra, nam c.ăn có thể dễ dàng tiến sâu hơn. Mới rút ra rút vào độ gần chục lần, họ Thiệu nào đó đã rất không có tiền đồ, bắn ra.

Mẹ nó, cái tường thịt này đúng là kỳ lạ, muốn bức chết hắn.

Xung quanh chỉ còn lại mùi tình dục nồng đậm, đầu óc hắn thì lâng lâng như đang trong tiên cảnh, sung sướng như muốn bay lên.

Tú Nhi dạo được một lượt đã chán, định đi tìm Nguyệt Khoa tán gẫu vài câu nên đi thẳng về phía phòng cô bạn.

Cửa còn chưa mở đã nghe được mấy âm thanh mờ ám. Nhích lại gần hơn liền nghe được tiếng ông chủ Thiệu, “Đồ không có lương tâm, đêm nào lão tử cũng nhớ em chết đi được.”

“Nhẹ thôi… huhu… nhẹ.”

“Nhẹ cái rắm! Nhẹ nhàng thì em có thỏa mãn được không.”

Tú Nhi không cần bước vào cũng biết Thiệu Long đang ở trong phòng cô bạn ngốc. Âm thanh xấu hổ hại hai má cô phiếm hồng, cười đến là xấu xa.

Chạy vội về phía cầu thang để canh chừng. Chờ khi nào Nguyệt Khoa trở thành Thiệu phu nhân, cả hai sẽ cùng xinh đẹp xuất giá.

Lúc này trong sảnh đang có một vị khách say khướt, cả người lung lay chệch choạch đi đến trước mặt Triệu đại tiểu thư.

“Nguyệt Khoa, anh, anh biết là em sắp gả tới nhà họ Thiệu. Ngày đó, sau buổi lễ tốt nghiệp, anh đã định tỏ tình với em.” Cậu thanh niên trẻ dường như sắp khóc, “Anh thích em! Thích đã ba năm! Từ lần đầu tiên nhìn thấy em khiêu vũ đã thích em!”

Mặt Triệu Nguyệt Uyển lúc này hết xanh lại trắng, tên tiểu tử này xem chừng là uống say nên nhận lầm người. Cũng khó trách, người trẻ tuổi mà, rượu vào là lòng dũng cảm tăng cao, nào biết say đến mức người trong lòng cũng nhận sai. Thôi, dù sao hai đóa hoa nhà họ Triệu là sinh đôi.

“Nhưng hôm ấy, họ Thiệu lại nhanh tay hơn, anh không có cơ hội giãi bày lòng mình với em…” Trong tay cậu chàng vẫn đang cầm bình rượu.

“Thiếu gia! Thiếu gia! Chúng ta mau về thôi!” Mấy người hầu đi theo sau cậu ta đã đổ một đầu mồ hôi, ra sức giữ lấy cậu chủ nhà mình.

“Xin lỗi tiểu thư! Cáo lui!” Rồi nhanh như chớp kéo cậu chàng say mèm đi.

Khổ cho Kinh trưởng quan đứng bên cạnh phải nhịn cười từ đầu đến cuối, trở về phải nhắc nhở ông chủ Thiệu để tâm tới tên tình địch này mới được.

Triệu nhất mất hết mặt mũi trước Kinh trưởng quan, đầu óc trống rỗng, không biết phải đối đáp thế nào, chạy trốn lại càng không được.
 
Chương 23


Lễ khai giảng tới rất nhanh. Cơ hội được ngủ nướng của Tú Nhi đã không còn nữa mà phải vác xác tới trường trong cái thời tiết nóng như đổ lửa này.

Sáng nào cũng phải dậy sớm đi học, cảm nhận được cô ngồi dậy từ trong lồng ngực mình, ôn hương nhuyễn ngọc rời đi, Kinh Khải Văn rất bực bội.

Ông chủ Thiệu lại không phải kẻ lo ngại ánh mắt của người khác, ngày nào cũng đều đặn lái xe tới cổng trường đưa đón Triệu nhị. Đi chơi hội đèn lồng, dạo chợ đêm, cùng nhau ăn bữa khuya, đúng là tình trường đắc ý.

Triệu Nguyệt Uyển ngày nào cũng phải chứng kiến cảnh này, ghen ghét đến đỏ cả mắt.

Mấy cô bạn gái cũ càng ngày càng tuyệt vọng. Vốn nghĩ chỉ là một con nhóc mới học đại học, ai ngờ lại có thể buộc chân được ông chủ Thiệu.

Đường đường một đại nam nhân, giờ đang mơ cũng có thể cười mà tỉnh lại. Không còn xa hoa truy lạc, không cần mượn rượu để quên đi quá khứ bị vứt

bỏ. Có một bảo bối trong lòng để yêu thương, ôn nhuận dịu dàng, nhu tình thấm đẫm tâm can y.

Ông chủ Thiệu rất công khai thể hiện chủ quyển của bản thân, làm đám nam sinh không dám nảy sinh chút xíu tâm tư nào với Triệu nhị. Thương thay cho cô nương xinh xắn yêu kiều là thế, sao lại đi theo một lão đại xã hội đen cơ chứ.

Kinh tiểu thư cũng là một bông hoa xuất chúng, nhưng ai mà không biết người nhà cô quan tâm bao bọc cô đến nhường nào. Mũi Kinh trưởng quan rất nhạy, chỉ vừa kịp nổi lên chút gió thì sẽ để ý ngay. Lúc nào cũng phải để tâm nhìn chằm chằm cô em gái nhỏ, không thể để cô bị người khác trộm đi được.

Hôm đó, Kinh tiểu thư đang tập đàn cùng Kiều Y Tư ở trong phòng. Nghe tiếng hai người cười nói rôm rả, thấy người làm đang định đưa chút trà bánh vào, Kinh trưởng quan giả vờ giả vịt bảo để mình tự làm. Vừa mở cửa đã đập vào mắt Kinh Y Tư đang đặt tay lên tay Tú Nhi.

Mẹ nó chứ! Lúc trước đã tự mình điều tra rõ ràng, nhưng cuối cùng lại thành dẫn sói vào nhà!

Những đầu ngón tay xinh đẹp non mềm từng vuốt ve tiểu huynh đệ hắn, từng mơn man lồng ngực rộng lớn của hắn… Là thứ mà tên tiểu tóc vàng kia thích cầm thì cầm thích nắm thì nắm à!

“Tan lớp!”

Kiều Y Tư không hiểu chuyện gì, “Còn khoảng 5 phút nữa mà…”

Tú Nhi cười trộm, thầm nhủ ông anh mình lại ghen tuông rồi, “Hôm nay chúng ta học đến đây thôi nhé.”

Tiễn Kiều Y Tư ra khỏi nhà, Kinh trưởng quan lập tức xách cơ thể nhỏ bé của ai kia đặt lên đùi.

“Động tay động chân.”

“Làm gì có, đấy là dạy học mà!”

Kinh trưởng quan tức đến phát rầu, chẳng thèm nghe cô nói, “Dạy cái rắm!”

Không muốn để cô giải thích thêm nữa, môi áp xuống toan tấn công cái miệng hư hỏng.

Đột nhiên cửa phòng mở tung ra, Tú Nhi vội vàng quay mặt né đi.

“Tú Nhi, con bao nhiêu tuổi rồi hả?” Mẹ đứng ngay bên ngoài, cũng không biết tìm cô có chuyện gì, “Sinh viên đại học rồi mà còn ngồi lên đùi anh con à!”

Kinh Khải Văn nói: “Không sao ạ. Tú Nhi còn nhỏ mà.”

“Con đấy, bị anh con chiều thành hư. Nhìn xem mình lớn tướng rồi này, đã sắp đến tuổi gả đi mất rồi…”

Tú Nhi bị dọa, liên tục gạt đi: “Không gả. Con không gả đâu. Con muốn ở lại với anh trai! …Ở với cha mẹ cơ…”

“Thôi nào, đâu phải mẹ không muốn có hai đứa ở bên cạnh…” Dông dài cả nửa ngày trời mới vào chuyện chính, “À, Nữu Nữu, Triệu nhị gọi điện thoại cho con đấy, mau đi nghe máy đi.”

Ngày nào trường học cũng kiểm tra bài rất gắt gao, Tú Nhi lại không muốn bị người ta xem thường, bài nào cũng cố luyện cho đến khi thành thục. Mặt trời đã sắp lặn, trong phòng nhạc vẫn văng vẳng tiếng đàn, chỉ còn lại một mình Nữu Nữu vất vả luyện tập.

Đây đúng là cơ hội tốt cho tên tiểu tử đã viết cho Kinh tiểu thư không dưới năm bức thư tình. Kẻ nào không biết nắm lấy thời cơ chính là đồ ngu.

Bông hoa đáng thương bị hái từ chậu hoa, cài lên áo sơ mi trắng. Cậu chàng bày ra dáng vẻ thư sinh, xuất khẩu thành thơ.

“Hỡi cô nương xinh đẹp! Tôi nhớ thương…”

Tú Nhi thấy ngoài cửa phòng có một bạn học lạ mặt đang ngâm nga mấy câu từ kỳ quái thì lấy làm lạ, “Bạn học, cậu làm gì thế?”

“Tớ.. tớ thích cậu… rất thích… Tiểu thư Kinh Tú Nhi.”Cậu nhóc dâng hoa tới trước mặt cô.

Ngược lại, Kinh trưởng quan lại rất kiên nhẫn, nghe cậu chàng đọc thơ tình xong mới túm lấy cổ áo cậu ta, ánh mắt uy hiếp: “Đừng để tôi thấy cậu một lần nào nữa.”

Cậu sinh viên bị ánh mắt sắc lạnh như muốn ăn thịt người kia làm cho co rúm lại. Người đàn ông trước mắt cao lớn rắn giỏi, toàn thân lệ khí, dọa cậu chàng chạy mất dép.

Tú Nhi cười hắn nhỏ nhen, chưa cười đủ đã bị hắn áp tới, tựa người lên chiếc đàn piano.

“Già đầu còn lưu manh!”

“Anh già? Già rồi cũng có thể làm cho em sáng khoái đấy.”

Hoa huy*t bị hắn chơi đùa đã quen tay, nhanh chóng chảy nước. Từng làn sóng khoái cảm chạy dọc cơ thể, cứng rắn của hắn ập tới.

Cô nàng d*m đãng này, chỉ vừa mới tiến vào đã bắt đầu rên rỉ. Từng tiếng như mèo kêu lại kích thích hắn đến tốt cùng. Hắn say mê cảm giác được giao hoan với cô.

Trời càng lúc càng tối, hai người cũng càng lúc càng điên cuồng.

Triệu Nguyệt Uyển vừa bực tức vừa mệt mỏi, ban ngày quên vở bài tập ở lớp, giờ phải quay lại lấy. Đi trên hành làng cũng có thể nghe thấy tiếng vang từ phòng tập đàn. Cô nàng thầm nghĩ giờ này chắc chẳng còn ai ở lại luyện tập, hẳn là cặp đôi nào đến đây yêu đương vụng trộm rồi, ý cười thích thú hiện lên khóe miệng.

Kinh Khải Văn nhạy bén nghe được tiếng chân người, ôm lấy Tú Nhi xoay người lại, quay lưng về phía cửa. Nếu người bên ngoài thấy tất sẽ bỏ đi.

Đập vào mắt là thân hình nam nhân tráng kiện cao lớn ôm lấy cô gái nhỏ lắc lư. Cảnh tượng xấu hổ làm gò mà Triệu Nguyệt Uyển nóng bừng, tay cầm sách bài tập càng nắm chặt.

Lúc này, Tú Nhi đã hoàn toàn mất ý thức. Khuôn mặt hồng nhuận ghé lên vai Kinh Khải Văn, bàn tay xiết lấy da thịt hắn, hai chân quấn quanh eo hắn càng co quắp.

Cằm Triệu Nguyệt Uyển như muốn rớt ra, Kinh Khải Văn quay nửa khuôn mặt lại. Cảnh tượng huynh muội luyến ái động trời này dọa Triệu Nguyệt Uyển suýt chút nữa thì ngất đi.

Kinh trưởng quan không chịu nổi cô ta nữa, ánh mắt sắc lạnh lia tới, “Cút!”

Tan học, Nguyệt Khoa đi ăn tối cùng với ông chủ Thiệu. Đồ ăn vừa mới mang ra, nghe thấy mùi dầu mỡ cô nàng đã quay đầu đi muốn nôn.

Đây là lần thứ ba trong mấy ngày này y thấy cô như thế. Sợ bụng dạ cô có vấn đề gì, kiên quyết gọi bác sĩ tới kiểm tra.

Tập nhảy ngốn rất nhiều sức lực của Nguyệt Khoa, nên chuyện cô ham ngủ là rất bình thường. Bác sĩ Tây y còn chưa có phát hiện gì, lang trung đã vui sướng lên tiếng trước, “Chúc mừng ông chủ Thiệu! Triệu tiểu thư có tin vui rồi!”
 
Chương 24


Nguyệt Khoa không dám khiêu vũ nữa, đứa bé trong bụng chẳng thể giấu được ai. Cô vừa về đến nhà đã thấy cha mẹ đang hứng trí bừng bừng tính toán thời gian tổ chức hôn sự. Vốn là một đứa trẻ ngây ngô, nay bỗng chốc trở thành một đại nhân vật, chưa bao lâu mà cái bụng đã không chịu thua kém rồi.

Nguyệt Khoa còn đang buồn chuyện không được nhảy nữa thì thấy Triệu nhất thất hồn lạc phách, lảo đảo bước vào nhà.

Vừa gặp Nguyệt Khoa, cô ta hít sâu một hơi như đang sợ buột miệng nói ra cái gì.

“Tiểu Uyển về rồi hả con.” Mẹ cô vui vẻ ra mặt, “Nói với con chuyện này, em gái con có tin vui rồi đấy.”

Mặt Triệu Nguyệt Uyển nhất thời trắng bệch, dường như càng kích động hơn, kéo tay Nguyệt Khoa chạy lên lầu.

“Có phải mày đã sớm biết chuyện ở Kinh gia rồi đúng không?”

Trong lòng Nguyệt Khoa thầm giật mình, nhưng trên mặt vẫn làm bộ không hiểu, “Chuyện gì cơ?”

Sắc mặt Triệu Nguyệt Uyển xấu thậm tệ, “Đừng giả bộ! Hôm nay tao thấy hết rồi!” Cô bị chị gái dọa sợ, mặt chị ta đỏ lên, thanh âm run rẩy, “Kinh Tú Nhi thân với mày như thế… Tao thấy hết rồi… bọn họ làm chuyện ấy…”

Chị ta giờ không khác gì ngọn đèn sắp cạn dầu, tâm tâm niệm niệm trăm phương nghìn kế muốn đoạt được, nhưng chẳng qua chỉ là trò cười trong mắt bọn họ.

Chị ta hiểu, ban đầu Thiệu Long chấp nhận mối hôn sự này đã là rất nể mặt rồi, cũng nhờ vào mỗi tâm giao giữa em gái và Kinh Tú Nhi. Từ nhỏ chị ta đã kiêu ngạo, muốn thâu tóm tất cả trong lòng bàn tay. Nhưng giới hạn của bọn họ, không phải thứ chị ta có thể tùy tiện khiêu khích.

Nguyệt Khoa nhìn chị mình ngã trên mặt đất, toàn thân như tê liệt, đôi mắt trống rỗng vô hồn. Triệu Nguyệt Uyển không phải mất hồn, mà là mất tim, không có được vinh hoa phú quý, cũng chẳng với tay tới được quyền lực tối cao.

Người ta nói chị em sinh đôi liền tâm, hai chị em Triệu gia lại bất hòa từ nhỏ. Nhưng khoảnh khắc này, Nguyệt Khoa lại như thấu hiểu được, “Chị, chị luôn nghĩ phải giỏi giang nhất, muốn quyền lực, muốn vinh hoa. Những cái mà chị thực tâm mong cầu đâu phải những thứ này, chẳng qua là vì…”

“Vì tao sợ bị bỏ rơi, vì tao sợ mọi người lãng quên tao. Tao cũng bất an lắm chứ, sợ mất đi sự yêu thương của cha mẹ, sợ bị họ tùy tiện sắp xếp… giống

như mày… Ai mà ngờ, mày lại tìm được phúc trong họa…”

Chị ta cười lạnh, rồi ấm ức khóc như đứa trẻ, oán trời oán đất, oán bản thân luôn tự cho mình là thông minh, thực ra lại là kẻ ngu muội nhất.

Hai chị em xinh đẹp như hoa, nhưng buồn thay lại sinh tại Triệu gia. Ai cũng chưa từng được hưởng tình yêu thương đích thực, ai cũng chỉ là quân cờ của mẹ cha.

Thời gian gần đây, Triệu lão gia đột nhiên phát hiện con gái lớn dường như không còn ý muốn tiếp cận Kinh Khải Văn nữa, thậm chí còn lẩn tránh.

Nguyệt Uyển tiểu thư không có động tĩnh gì, có thể tránh sẽ tránh, mặc lời giáo huấn của cha.

Triệu Thụy Đường không cam tâm, tự mình đến Kinh gia cầu hôn lại bị Kinh trưởng quan cười khẩy gạt đi, hoàn toàn không cho lão chút mặt mũi nào.

Hôn kỳ của con gái nhỏ đang đến gần, Triệu Thụy Đường liền nảy sinh tính toán khác.

Ông chủ Thiệu được mời tới Triệu gia, rất vui vẻ mà nhận lời, nghe nói là để thương lượng mấy chuyện vụn vặt trong hôn lễ.

Hắn vẫn nhớ như in món quà đầu tiên hắn tặng cô, là một chiếc váy khiêu vũ, cũng chính là khoảnh khắc trái tim hắn rung động trước cô.

Hắn cho gọi thợ may váy cưới tốt nhất đến, thầm nghĩ chắc tiểu nha đầu sẽ thích lắm. Hôn lễ khoa trương tới mức trước nay chưa từng thấy, mà ông

chủ Thiệu không hổ danh cự phú, vung tiền rất sảng khoái. Hắn muốn cho cô tất cả những gì tốt nhất.

Tú Nhi cũng hết lòng đốc thúc hôn sự này, chỉ sợ kéo dài, bụng Nguyệt Khoa to lên thì mặc giá y sẽ không đẹp nữa.

Thiệu Long lại quá vụng về, trước nay chưng từng có khái niệm gì về cốt nhục, chỉ thường ngắm cái bụng bằng phẳng của Nguyệt Khoa, cười như một tên ngốc.

Triệu Thụy Đường cũng quá hoang đường rồi, vừa đón Thiệu Long vào nhà đã đề cập đến chuyện tỷ muội chung chồng. Thiệu Long nghe vậy, trên mặt vẫn là nụ cười vui vẻ, Triệu Thụy Đường thầm chắc mẩm chuyện này coi như thành.

Nhận được tin, trái tim Nguyệt Khoa run lên, trong cổ họng chỉ còn toàn vị đắng chát.

Đại tiểu thư hớt ha hớt hải chạy tới, “Cha! Cha nói bậy bạ gì đó!”

Ý cười trên môi Thiệu Long càng sâu, “Ông chủ Triệu, xem chừng Đại tiểu thư còn chưa đồng ý…”

Triệu Thụy Đường ra chiều suy nghĩ, tỏ vẻ khó xử, “Ông chủ Thiệu…”

“Hay là ông giao lại sản nghiệp Triệu gia cho tôi đi, coi như đồ cưới của Đại tiểu thư?” Thiệu Long nhàn tản mân mê viên ngọc quý trên cổ tay, ánh mắt lại lạnh lẽo cực độ, “Ông chủ Triệu, suy nghĩ của ông cũng độc đáo đấy, không giống mấy kẻ làm ăn buôn bán tầm thường.”

Nụ cười của Thiệu Long càng lúc càng đáng sợ, làm Triệu Nguyệt Uyển cảm thấy mình chẳng còn chút mặt mũi nào, “Thiệu tiên sinh, ngài cứ coi như cha tôi chưa từng đề cập đến việc này, Triệu gia xin chịu tội với ngài.”

“Mày là cái thá gì mà dám lên tiếng thay Triệu gia.”

“Cha! Rốt cuộc thì cha muốn gì? Thôi thì tiền tài quyền lực ai chẳng ham nhưng cha coi chị em con là cái gì đây?”

Triệu Nguyệt Uyển nhận trọn cái bạt tai đau đớn từ người cha hằng thương yêu, “Con sao thế! Hôm nay tự nhiên lại nổi điên cái gì! Rốt cuộc con có đầu óc hay không? Nuôi tốn cơm tốn gạo mà không được tích sự gì!”

Thiệu Long chẳng thèm quan tâm đến Triệu Thụy Đường, y chỉ lăm lăm lo lắng Nguyệt Khoa bị dọa sợ, đang tính đưa cô đi trước.

Nhưng nha đầu ngây thơ này lại một mực ở lại khuyên can, “Cha, sao cha có thể ép chị em con làm chuyện hoang đường như thế!”

Triệu Nguyệt Uyển được em gái đỡ dậy, lúc này mới bộc phát, “Cha muốn con phải thế nào đây? Vì muốn có được sự yêu thương của cha, muốn được chiều chuộng mà không từ mọi thủ đoạn, không ngại khom lưng cúi người. Đúng, con còn nhỏ không hiểu chuyện, vì hám lợi cầu vinh nên mới muốn thông qua Thiệu gia để trèo lên Kinh gia. Nhà chúng ta không phải là nhà sao?”

“Ngậm miệng!” Triệu Thụy Đường toan vung nắm đấm, nhưng đứng ngay gần đó là Nguyệt Khoa.

Thiệu Long hết hồn, vội vàng xông tới quật Triệu Thụy Đường ngã xuống.

Trái tim Triệu Nguyệt Uyển như bị hàng ngàn con dao găm vào, quyết tuyệt nhìn Triệu Thụy Đường, không nói năng gì, quay người chạy ra khỏi nhà.

Thiệu Long cũng mặc kệ, chỉ ngồi ôm xuống lấy Nguyệt Khoa đã mệt lả.

Ngày hôm sau, Thiệu Long đến Kinh gia, nào ngờ Kinh tiểu thư đã sớm nhận được tin tức, vừa thấy người đã xông đến tra hỏi, “Tiểu Khoa đâu?”

Lúc này, Nguyệt Khoa tiểu thư mới chậm rãi bước xuống khỏi xe, “Tiểu Khoa, chị gái cậu lại bắt nạt cậu đúng không?”

“Không phải…” Từ lúc biết trong bụng mình có thể một cục thịt, Nguyệt Khoa không dám chạy nhảy nữa, “Nhưng chuyện của cậu với… với anh cậu, chị gái tớ đã…”

Tú Nhi cúi xuống rồi lại ngẩng lên nhìn Kinh Khải Văn.

“Cũng chẳng sao, cô ta cũng chẳng dám nói ra đâu. Mà dù có nói ra thì cũng chẳng ai tin.” Thiệu Long đỡ tay Nguyệt Khoa, khuyên cô không nên lo lắng.

“Thực ra chị gái tớ… rất đáng thương.”

Hôn sự ngày càng gần, ngày nào Tú Nhi cũng ở bên nhà Thiệu Long để chơi với Nguyệt Khoa. Thiệu Long tất nhiên là bận không phân thân ra nổi. Kinh Khải Văn cười hắn chẳng khác nào mụ già lắm chuyện, Thiệu Long lại châm chọc anh không có phúc lấy được vợ, làm họ Kinh nào đó tức đến độ muốn rút tiền mừng cưới lại.

Tú Nhi cũng thầm ao ước. Có cô gái nào mà không muốn một đám cưới lãng mạn đâu.
 
Chương 25


Từ ngày Triệu Nguyệt Uyển rời nhà đến nay đã nửa tháng trời không có tin tức gì.

Nguyệt Khoa lo lắng không yên, xin Thiệu Long cho người đi tìm. Đại tiểu thư cũng không phải người giỏi che giấu hành tung, chẳng mấy chốc người họ Thiệu đã điều tra ra cô ấy đang làm việc vặt cho một quán nhỏ ở thành Tây, chủ quán là một bà cụ.

Biết là không thể trốn mãi được, Triệu Nguyệt Uyển không lấy tiền công, còn để lại hết những thứ đáng tiền trên người cho bà rồi theo gia đình trở về.

“Nha đầu ngoan đừng buồn. Con vừa xinh đẹp vừa thông minh như thế, không biết bao nhiêu người ao ước có được con, phải cố mà sống cho tốt nghe chưa.” Bà cụ cố lắm mới đuổi kịp, dúi vào tay cô một chút đồ ăn vặt.

“Sao bà biết con trông…”

“Trong tiệm nhiều khách như thế, chẳng phải vì đến ngắm con đó sao! Nha đầu ngốc!”

Cô nhìn đôi mắt vô thần của bà cụ, đột nhiên rất muốn gọi bà một tiếng mẹ. “Đi thôi, đi thôi nha đầu…”

Hôn lễ đã tới, khăn hỉ phủ trên đầu Nguyệt Khoa, khuôn mặt xinh đẹp lúc ẩn lúc hiện. Triệu Thụy Đường ngồi trên ghế xấu hổ vô cùng. Rõ ràng người Thiệu Long cưới là con gái mình nhưng lại không cho nó dập đầu với mình. Hôn lễ quái quỷ gì đây.

Thiệu Long đứng bên cạnh mục sư có đôi mắt xanh lam, miệng cười không khép lại được. Kinh Khải Văn mắng hắn là đồ ngốc, hắn cũng không thèm so đo, vẫn ha ha cười ngốc nghếch, một đám cưới mà rước được hai bảo bối về nhà.

Mục sư nói bằng tiếng Anh, Thiệu Long nghe cũng chẳng hiểu, chỉ chăm chú nhìn tân nương cười ngây ngô. Người bên cạnh huých một cái, hắn biết ý, dùng khẩu âm quê mùa của mình nói “I do, I do.”

Nguyệt Khoa ngẩng đầu nhìn hắn, cười xinh đẹp, rạng rỡ vô cùng.

Ông chủ Thiệu không dám uống nhiều, chỉ sợ đầu óc không tỉnh táo sẽ không kiềm chế được, còn có một tiểu bảo bối trong bụng đại bảo bối đấy.

Tuy hôn lễ tổ chức theo kiểu Tây, nhưng vẫn tuân theo một số nghi lễ truyền thống. Ai nấy tham gia náo động phòng đều lớn gan. Ngày thường làm gì có kẻ nào dám trêu chọc ông chủ Thiệu, nhưng hôm nay là ngày đại

hỷ, Thiệu Long cũng mặc bọn họ, nhưng tuyệt đối không được động đến tân nương tử của hắn.

Trước đêm tân hôn, hai cô nương không khỏi hẹn nhau tâm tình một phen. Vốn là tri kỉ, từng lời đều là móc hết tim gan ra nói. Một đêm dài, bao chuyện vui hay không vui đều có thể trải lòng, nhưng một đêm sao đủ để giãi bày cho hết.

“Cô vợ trẻ! Tâm can bảo bối à!” Dù đã tự nhủ không được quá chén nhưng anh em bạn bè nào có tha cho hắn, ép chán ép chê mới thả cho hắn về phòng.

Náo động phòng xong lại thêm một vòng rượu, cả đời Thiệu lão đại chưa có ngày nào vui như hôm nay.

Lý Đạt tỉnh táo hơn, dìu hắn về đến trước viện, Thiệu lão đại vỗ lên vai cậu ta, “Lý Đạt à, coi như hôm nay… tôi đã biết thế nào là hạnh phúc… hahaha…”

“Bây giờ ngài không chê cười tôi nữa chứ?”

“Cười cái rắm! Tiểu tử nhà cậu cũng khá lắm…” Điệu cười của Thiệu Long nhìn rất thiếu đòn, “Cậu nhìn chằm chằm cái cô tên Mai gì đó bao lâu rồi…”

Nguyệt Khoa rất buồn ngủ, dựa vào thành giường gà gật. Thiệu Long vừa thấy cô, lòng bắt đầu ngứa ngáy.

“Bé ngoan, để lão tử hôn cái nào…”

Cô nương mang thai hơn ba tháng, bụng đã hơi nhô ra bị hắn đẩy xuống giường, đôi tay hư hỏng lần mò một phen.

Thiệu Long xoa lên bụng cô, “Trong này đều là tinh hoa của lão tử đấy…” Vừa dứt lời đã muốn động khẩu cắn tân nương.

Thân thể Nguyệt Khoa vẫn rất mẫn cảm, chẳng mấy chốc đã ướt đẫm, “Đừng… đừng cắn… đau…”

Thiệu Long không cắn nữa, ánh mắt chăm chú chiêm ngưỡng thân hình xinh đẹp dưới thân. Dưới ánh mắt trần trụi của hắn, xuân th.ủy thi nhau rỉ ra, sáng lóng lánh, cửa huy*t đã to ra một chút so với trước kia, cả ngực cũng lớn hơn.

Đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện này với phụ nữ có thai, cô vẫn mẫn cảm như thế, vách th*t bên trong vẫn hút chặt đến sít sao.

“Bảo bối ngoan… Lâu lắm rồi không được ăn em, tiểu huynh đệ sắp chết đói đến nơi rồi…” Già đầu rồi mà rượu vào còn làm nũng như thế.

Cô cam tâm tình nguyện tiếp nhận hắn, tiếng rên yếu ớt, dịch trắng dưới hạ thân ồ ạt trào ra.

Kích tình làm hai chân cô rộng mở, đôi mắt ngậm ý xuân, gò má hồng nhuận, miệng thở dốc, mông lại kẹp ngày càng chặt.

“Bảo bối ngoan, cứ thoải mái mà kêu.” Thiệu Long giữ chặt mông cô để luật động, khuôn mặt khi say càng thêm tuấn tú, nhìn chằm chằm hoa huy*t

đáng thương như sắp không chứa nổi nam c.ăn của mình. Cánh tay tráng kiện chống hai bên, cơ hông vẫn chăm chỉ rút ra đẩy vào. “Vẫn chặt quá nhỉ, nhìn mà xem, nước xuân mà nhiều như nước tiểu vậy.”

“Nhẹ… nhẹ một chút… Ưm! A Long ca! Đứa bé… còn đứa bé!”

Thiệu Long không dám đâm sâu nhưng ngoài miệng vẫn không biết thẹn, “Bé cưng có muốn gặp cha không? Mấy tháng nữa không phải cũng chui từ đây ra sao, để lão tử mở đường giúp nó… Tiện thể cho em sung sướng!”

“Gọi cha đi, sinh con cho cha… sinh con cho cha đi…”

Uống quá nhiều rượu làm lời nói của hắn càng không có chừng mực, cái gì cũng dám nói, càng nói càng hăng.

Cô gái dưới thân đã tới cao triều, chất lỏng trắng phun ra, ngay trước mặt hắn, đẹp đẽ như vô vàn tinh tú trên bầu trời kia.

“Vợ ngoan, gia sẽ yêu thương em, cả đời này chỉ yêu thương em…”

Thiệu Long không để lãng phí một đêm động phòng hoa chúc, hắn hiếm có dịp phóng túng đến thế, “Vợ ngoan, em ép khô anh rồi này. Vợ ngoan… vợ bảo bối.”

Nguyệt Khoa dần mất ý thức, toàn thân nhớp nháp xuân dịch, nằm sấp trên người hắn ngủ say.

“Nữu Nữu…” Kinh Khải Văn lâu rồi mới say như thế, cũng không biết là say thật hay say giả, “Cho anh… cho anh…” Hắn đuổi theo thân ảnh nhỏ

xinh đi lên lầu.

Tú Nhi hiểu đêm nay anh lại muốn điên loan đảo phượng, môi lưỡi mơn man khóe miệng anh, toàn thân dán lên người anh, mặc cho anh ôm vào phòng ngủ. Cứ coi đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta đi.
 
Chương 26: Hoàn


Kinh Khải Văn thường nghĩ, vì sao Tú Nhi không phải là một cô kỹ nữ mà anh từng chung đụng thời trai trẻ hay một người góa phụ đơn thân được anh cứu nơi chiến trường.

Rồi anh lại tự cười mình ngu xuẩn. Bởi vì anh sợ.

Anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, khi yêu một cô gái muốn toàn tâm toàn ý đối tốt với cô, bảo vệ cô. Người con gái anh yêu nhất, Kinh Tú Nhi, cũng là em gái ruột của anh.

Anh lo sợ bị cô bỏ rơi, nhưng lại không biết dùng tư cách gì để trách cứ cô, chỉ có thể một mình thấp thỏm, một mình lo lắng.

Hôm đó Tú Nhi lại tới nhà sách quen thuộc, và như thường lệ, vài gã trai lại muốn tới gần làm quen. Anh đã xử lý xong mấy con ruồi lởn vởn xung

quanh nhưng vừa quay lại đã bắt gặp cô cười tủm tỉm nhận sách từ tay người kia, hai người ôm nhau, gương mặt cô vì thẹn thùng mà nhuốn màu hồng phấn.

Anh chưa bao giờ có cảm giác mất không chế như vậy. Nụ cười của cô như đang nhấn chìm anh xuống vực sâu thăm thẳm của sự ghen tị.

“Anh, anh đi đâu thế?”

Anh để Tú Nhi lại thư quán. Anh không có dũng khí đi chất vấn cô.

Anh ngồi trên salon phòng khách đợi đến tận hoàng hôn, chờ mãi mà vẫn chưa thấy cô về. Cô muốn gả cho người ta rồi, muốn rời khỏi anh rồi. Phẫn nộ. Đau đớn. Tất cả như ngưng kết thành cái gai găm vào trái tim anh, thiêu đốt thân thể anh.

Hạ nhân hớt ha hớt hải chạy vào, nói tiểu thư bị bắt cóc rồi, cần năm ngàn đại dương để chuộc.

Kinh lão phu nhân bị dọa đến bất tỉnh, nước mắt giàn giụa. Kinh lão gia tay chống quải trượng cũng như chết sững tại chỗ.

“A Văn, con mau đi cứu em gái con đi, mau đi cứu Nữu Nữu đi… Mẹ chỉ có một đứa con gái này thôi…”

Anh cũng sững sờ không nói thành lời, trong đầu chỉ còn lại giọng nói của Tú Nhi, cô hỏi anh đi đâu. Anh đúng là con rùa đen rụt đầu, hèn nhát không dám trả lời, hèn nhát chạy trốn, hèn nhát lo sợ tình cảm bấy lâu nay tưởng như chân thành chỉ là lừa gạt.

Anh hận mình ngu xuẩn, nên mới khiến Tú Nhi bị người ta gài bẫy.

Tú Nhi theo đường tắt về nhà, muốn chất vấn Kinh Khải Văn chuyện gì mà gấp đến mức phải bỏ cô lại. Bất ngờ, từ sau lưng một bàn tay vươn ra chụp lên mũi cô, cứ thế mà cô ngất đi.

Tỉnh lại sau cơn mê man, đập vào mắt cô là dáng vẻ lén lén lút lút của Thôi Lâm, “Con đàn bà thối, hại lão tử phải lẩn trốn chẳng khác nào con chuột. Mẹ nó!”

Thấy cô tỉnh, liền túm lấy tóc cô kéo giật về phía sau, “Con đi*m nhỏ, tỉnh rồi phải không? Để xem hôm nay thằng anh trai của mày có đến cứu mày được nữa không. Hôm nay lão tử và các huynh đệ sẽ hiếp chết mày, để xem cái thân thể này của mày chịu được bao nhiêu lần.”

Tú Nhi chán ghét gã, đồ tặc nhân hôi hám bẩn thỉu, hận đến mức không thể xẻ gã thành trăm mảnh, giọng nói khàn khàn yếu ớt,”Mày sẽ chết không toàn thây.”

Một bàn tay tát mạnh lên mặt cô, năm ngón tay in dấu trên da thịt mềm mại trắng ngần lại càng chói mắt. Tú Nhi đau đến mức hai tai ù đi, nước mắt không kìm được nữa bắt đầu rơi xuống.

“Lão tử cũng chưa từng nếm qua mùi vị của tiểu thư khuê các. Trời trời nhìn da thịt non mềm thế này chắc hẳn trong nhà được chiều chuộng lắm đây. Xem chừng cũng non nớt chưa trải sự đời, khẳng định là chỗ đó chặt muốn chết người đấy. Để lão tử lên đầu tiên.”

“Là tao bắt người, tao tới trước. Mày không biết nặng nhẹ gì cả, người chết thì không có tiền đâu.”

Cô nghe tiếng cả đám người tranh nhau cởi quần ra, những thứ hôi thối đủ hình dạng phô bày, vả bàn tay bẩn thỉu luồn vào trong quần áo cô. Cô gào thét muốn rách cổ họng, nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Con đi*m nhỏ này chẳng có mấy lông nhỉ hahaha!”

“Chết tiết, để lão tử nếm thử xem! Mẹ nó hồng hào thế này cơ mà. Cái đám kĩ nữ già kia sao mà so được.”

“Con mẹ nó mày hăng quá rồi đấy. Liếm làm cái gì, trực tiếp đâm vào luôn đi.” Tú Nhi giãy dụa kêu khóc, cô chịu sao nổi sự sỉ nhục này, chỉ hận không thể chết đi ngay bây giờ.

Đột nhiên có tiếng súng vang lên làm cả đám sững lại, “Đừng vội làm, ra ngoài xem xem có chuyện gì!”

Cả đám đàn ông kéo quần lên, theo lời Thôi Lâm đi ra cửa.

Kinh Khải Văn đã từng giết quá nhiều người, đám ô hợp này nhanh chóng chết dưới nòng súng của anh, còn không đủ để giải cơn hận hừng hực trong tim anh lúc này.

Anh ném thương xuống, Thôi Lâm dù có cầm vũ khĩ cũng không chạm nổi một sợi tóc của anh. Kinh Khải Văn ra tay rất tàn nhẫn, cánh tay sắt chỉ cần vận lực cũng có thể kẹp nát đầu người. Dưới tay anh, hai mắt gã rớt ra, đầu xuất huyết, dịch não bắn tung tóe. Máu từ khớp tay chảy xuống, không rõ là máu của hắn hay của ai khác.

Cô nằm trong đống cỏ bẩn thỉu, trên mặt vẫn in hằn vết tay vừa bị đánh, nước mắt vẫn chưa khô, gương mặt đáng thương như con mèo nhỏ, trong

cơn mê mang luôn miệng gọi anh trai.

Bóng người cao lớn che đi ánh sáng, dịu dàng bọc lấy cô, “Nữu Nữu, về nhà thôi.” Mặt anh dán lên gò má cô trấn an.

Tú Nhi ra sức níu lấy cổ áo anh, cố gắng nén khóc lại, cười méo mó nhìn hắn, “Em còn nghĩ rằng sẽ không được gặp anh nữa. Sao giờ anh mới đến…”

Vẫn là cô nhóc hư hỏng giả dối như trước, miệng thì mắng nhưng lại rất hưởng thụ cái ôm chặt chẽ của anh.

Cô thầm nghĩ, thì ra lần trước cô được cứu như vậy, luôn luôn cứu. Dù cho anh có dắt cô xuống địa ngục, cùng biến thành ác ma, cô cũng cam tâm tình nguyện.

……

“A a a không … dễ chịu quá…”

Anh không biết mình đang nổi điên vì cái gì, đè Tú Nhi xuống giường tiến công không ngơi nghỉ.

Cơ mông và cơ đùi săn lại, chồng lên mông nhỏ của cô, kẹp ở giữa chính là nơi giao hợp hoàn mỹ. Hai chân cô gác lên cánh tay anh, theo từng cử động của anh mà lắc lư, miệng ngâm nga không dứt.

Sự nóng bỏng của cơn kích tình làm hai má anh đỏ lên, mồ hôi ngưng tụ trên trán, thỉnh thoảng lại có một giọt rơi xuống mặt Tú Nhi, nóng hổi.

Cô ngửa đầu nhìn anh, cái lưỡi vươn ra muốn được anh hôn. Anh không từ chối, nuốt lấy quỳnh tương ngọt ngào cất sau cánh môi, ngón tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt cô, nâng niu như món trân bảo. Tú Nhi như con chó nhỏ lấy lòng, cọ cọ vào lòng bàn tay anh. Anh ra tay quá ác liệt, làm chính mình cũng bị thương.

Anh mạnh mẽ tiến vào, tiếng da thịt va chạm, xuân th.ủy trào ra thấm lên da cô óng ánh, dịch trắng vung vãi khắp nơi làm hạ thân cả hai người đều ẩm ướt.

Đến nửa đêm, Tú Nhi tỉnh, đáng thương cuộn người lại. Kinh Khải Văn đang liếm láp cái mông nhỏ, cảm nhận được cô tỉnh lại, ngẩng đầu lên nhìn cô. Trên mặt dính chất dịch nhớp nháp, lại càng quyến rũ mê người.

Khóe miệng anh nhếch lên, cười như không cười, mang theo vật nam tính ướt đẫm chen vào vách tường hoa, hơi thở dồn dập, và cả tiếng rên rỉ khe khẽ của cơn khoái cảm.

Anh bò lên người cô, xoa nắn cặp nhũ hoa, hưởng thụ cảm giác bị vách th*t hút chặt lấy, “Ách a, ừm… ưm…”

Anh cười trêu chọc cô, “Có nhớ con chó săn của anh không? Lúc nó giao phối với cho cái cũng là bộ dạng này.”

Tú Nhi không còn sức để ý đến anh, hạ thân bị khuấy động càng thêm ướt át, sợi tóc dán trên khuôn mặt cô cũng trở nên kiều diễm lạ thường.

Anh thỏa mãn bắn ra, không hề che giấu cảm giác thống khoái, thở một hơi thật dài, “A ——”

Không thể lãng phí mầm mống được, tất cả đều lấp đầy tử c.ung cô, người đàn ông thiếu cảm giác an toàn kia vẫn ôm cô không chịu buông tay.

“Em sẽ đi sao?” Giữa sự mông lung của cơn buồn ngủ, tiếng anh khàn khàn ghé sát bên tai cô.

“Đi đâu cơ?” “Rời khỏi anh.”

Cô quay đầu lại hôn lên môi hắn, đầu lưỡi tinh nghịch luồn vào trong miệng hắn, ngọt ngào mềm mại, “Có anh trai em ở đây rồi, em còn có thể đi đâu?”

Anh cười thỏa mãn, “Nữu Nữu ngoan.”
 
Chương 27: Phiên ngoại


Phiên ngoại:

Bụng Nguyệt Khoa ngày càng lớn, thân hình vốn mảnh mai lại phải vác bụng bầu cồng kềnh, Thiệu Long càng nhìn càng thấy thương.Cô yếu đuối đến thế, vì hắn mà mang thai đứa nhỏ chết tiệt này.

Công việc của ông chủ Thiệu bề bộn nhưng vẫn cố gắng thu xếp mỗi ngày về nhà ăn ba bữa cơm với cô vợ nhỏ.

Hôm đó vừa xuống xe, hắn khí thế bước vào nhà. “Phu nhân đâu rồi?”

Quản gia nhận lấy áo khoác từ tay hắn, “Phu nhân đang ở trong thư phòng ạ.”

Hắn vốn ngại mấy thứ sách vở nhưng lại sợ cô ở nhà một mình cả ngày buồn chán nên cho người sắm sửa lại một lượt, dọn dẹp cơi nới phòng ốc.

Nguyệt Khoa đang thu thập lại sách vở, cô sợ khi nào quay lại trường sẽ không theo kịp các bạn. Thiệu Long vừa vào đã thấy vợ mình đang kiễng chân với quyển sách trên cao thì sợ hết hồn, vội vàng ôm lấy cô rồi giúp cô lấy xuống.

“Anh về rồi à?” Tiểu Khoa xoay người lại ôm lấy hắn, cười vô cùng ngọt ngào, nhưng lại thêm cái bụng lớn chen ở giữa. Thiệu Long cúi đầu hôn cô, dịu dàng như hôn một đám mây.

Nhưng chỉ hôn môi sao đủ để thỏa mãn hắn, bàn tay lần vào trong áo, nhào nặn bộ ngực ngày càng lớn.

“Hừ… trướng…” Cô lẩm bẩm mắng hắn lưu manh, nhưng hạ thân lại thành thật hơn, đã bắt đầu ẩm ướt, rỉ xuống đùi.

Thiệu Long cẩn thận từng chút một đặt cô lên bàn sách. Cô cúi đầu nhìn hắn, nhưng cái bụng lớn đã chắn mất tầm mắt, chỉ có thể cảm nhận được đầu lưỡi người đàn ông đang mơn trớn bên dưới mình.

Hoa huy*t dưới sự vỗ về của hắn đã mềm cả ra, trơn bóng ướt át, khiến hắn càng thêm hăng hái. “Bảo bối ngoan, sao có thể ướt như vậy cơ chứ.”

Mang thai làm cô càng trở nên nhạy cảm, thân thể đói khát phóng đãng, không cách nào kìm nén được khát vọng nhục dục, “A Long ca, em muốn…”

Thiệu Long ngắm nhìn người con gái trước mặt đang bị dục vọng thiêu đốt, nhanh nhẹn lột quần lót của cô ra, “Em gái nhỏ không chịu được nữa rồi à.”

Bụng cô lớn, Thiệu Long phải hơi ngửa người ra, bức vách chật hẹp dễ dàng khơi gợi lên khoái cảm của hắn, hơi thở ngày càng nặng nề, cọ cọ một hồi vẫn rất khó để tiến vào. Hắn nhấc cô lên định bế về giường.

Hai tay Nguyệt Khoa chới với không túm được lên người hắn. Toàn bộ sức nặng đều dồn lên Thiệu Long như muốn ép lấy nam c.ăn của hắn, “Không với được, không với được…”

Thiệu Long ôm lấy cô nhanh chân chạy, hai chân cô vung vẩy giữa không trung, vừa được đặt lên giường liền kẹp chặt lấy hông Thiệu Long.

Vòng eo vẫn yếu ớt nhưng bụng lại lớn như thế, Thiệu Long vươn tay xoa bụng cô trấn an nhưng vẫn không quên nhiệm vụ chính, dùng sức tiến vào. Dục vọng nam tính va chạm với âm h* mềm mại, nước xuân trào ra.

“Sướng không? Cái miệng nhỏ này, muốn nuốt luôn gia đây đúng không?”

Cái miệng xấu xa của ai đó thích nhất là nói mấy câu vô lại, càng nói càng hăng, càng đâm càng dùng sức nhưng lại không dám quá mạnh sợ tổn thương đến cô. Trong tiếng gọi khe khẽ yếu ớt, hắn bắn ra, lấp đầy tử c.ung của cô. Trong cơn khoái hoạt, vách th*t vẫn gắt gao hút chặt lấy hắn.

Mẹ nó, hắn rút mình ra khỏi mê cốc, nam c.ăn thấm đẫm xuân dịch phô bày trong không khí. Gương mặt cô hồng nhuận gợi tình quay lại nhìn hắn, “Xoay lại đi.”

Hắn bảo cô ngồi lên vật nam tính của mình. Thấy cô một tay nâng bụng, một tay chống lên người hắn, từng tấc từng tấc nuốt trọn hắn, sung sướng tới mức cô luôn miệng rên rỉ gọi tên hắn. Chẳng mấy chốc, âm h* ngày càng trơn trượt, chuyển động thêm dễ dàng. Xuân th.ủy ồ ạt trào ra như thác nước thấm lên người hắn.

Cô nâng bụng tích cực xoay mình, Thiệu Long cảm thấy mình sắp nổ tung đến nơi rồi, mẹ nó, sao cô nàng này có thể câu người thế chứ. Vật nam tính càng ngày càng trướng, không kiềm chế được phun thẳng vào người cô, “Cô nàng d*m đãng!” Hắn giữ lấy eo cô, tiến vào càng sâu.

Sau cơn kích tình, hai người đều mệt lả nằm xuống giường, khi tỉnh dậy thì trời đã tối đen.

Thiệu Long đưa cô xuống lầu ăn tối thì thấy Kinh trưởng quan và Tú Nhi, còn có một bác sĩ đang ngồi đó, không biết đã chờ bao lâu.

Anh em Kinh gia buồn chán ngồi trêu chọc nhau, nói vài câu ngu ngốc. Còn vị bác sĩ thì tựa trên ghế salon, dùng ống nghe xem bệnh cho mèo.

Tú Nhi vừa thấy Nguyệt Khoa đã sáp lại xoa xoa bụng cô bạn thân, “Không biết là con trai hay con gái nhỉ…”

Kinh Khải Văn đứng trước mặt Thiệu Long, vừa ngửi qua đã cười nói: “Không phải nói sẽ không làm à?”

Thiệu Long mặc kệ anh, chỉnh lại cổ áo cho đàng hoàng, nghe anh giới thiệu, “Bác sĩ khoa nhi, Đới Thanh.” Thiệu Long xem chừng rất bất ngờ, “Thì ra bác sĩ Đới là nữ…”

“Tôi hiểu mà.” Kinh trưởng quan bình ổn lại hô hấp, bác sĩ Đới này trông chẳng khác nào gã đàn ông, làm anh vừa nhìn thấy cũng suýt nghẹn chết. Người này nom cao lớn, nhìn mãi cũng chẳng thấy giống một nữ hộ sinh. Thế nên anh mới tuyệt đối không đồng ý cho Tú Nhi đi du học, lỡ mà học thành cái dạng này thì thôi đi, nhưng lại cách xa anh như thế, đến lúc anh thành lão già bảy tám mươi tuổi rồi mà cô vẫn chưa về thì phải làm sao.

Mặc kệ họ Kinh nào đó suy nghĩ linh tinh cả buổi trời, mọi người đều xúm xít vậy quanh Nguyệt Khoa, Tú Nhi đã vinh quang đoạt được danh hiệu mẹ nuôi.

Kinh trưởng quan khịt mũi khinh thường, vẫn còn là con nít mà lại đòi làm mẹ. Nhưng nhớ tới những lúc lên cao triều, cô sẽ ghé bên tai anh, nói muốn sinh con cho anh, đầu lưỡi nhỏ mềm mại câu dẫn, tất cả như kích thích anh bùng nổ.

Ăn xong bữa cơm chay này của ông chủ Thiệu, tối về nhất định phải ăn sạch cô, khiến cô không biết trời trăng gì nữa. Quần áo vứt sang một bên, tiếng rên rỉ yêu mị vang vọng, giấy bút bay tá lả. Anh luôn điên cuồng như vậy, điên cuồng “yêu thương” cô, lấp đầy cô, mạnh mẽ khắc sâu dấu ấn của mình trong thân thể cô.

Đồ trong túi xách cô văng ra ngoài, là quyển sách cô mới mượn ở thư viện. Trang sách lật tung, bên trong là sách tranh tuyển tập mỹ nam đương thời do tên vô vị rảnh rỗi nào đó biên soạn, còn kèm theo vài lời tâm tình bộc bạch không thực tế.

Chỗ đánh dấu sách bị gió thổi bay, Kinh Khải Văn trông thấy tấm hình không biết đã chụp từ bao giờ, trong đám đông, hắn đang ôm lấy Tú Nhi.

Bên trên là chữ viết tay thanh mảnh của cô, “Anh hùng cái thế.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top