Cập nhật mới

Dịch Tiểu Kiều Thê Nhà Quân Hộ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Chương 40


Thấy ông công cũng mặc kệ chuyện này, Quách Thúy Hoa vội vàng chạy đến chỗ Tiêu Ngô thị: "Nương, ngài xem phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ bạc này liền tính như thế.

Kia chính là một khoản bạc lớn a, có số bạc này, nhà chúng ta có thể trở thành địa chủ."Kia là gần một ngàn lượng bạc.

Nhiều bạc như vậy, có thể mua biết bao tòa nhà lớn.

Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến Quách Thúy Hoa vô cùng kích động.Tiêu Ngô thị hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay đã muộn, sáng mai ta sẽ tìm bọn nó nói chuyện.

Việc này sẽ không để yên, bạc rồi cũng phải giao ra thôi."Trong phòng, Phùng Trinh đang ngồi trên giường mỉm cười đếm bạc.Đây chính là khoản bạc lớn nhất sau khi nàng xuyên qua.

Phải nói, nếu đổi thành nhân dân tệ, nàng cũng sẽ trở thành đại phú.Tiêu Sơn nhìn nàng đếm đi đếm lại số bạc, cũng nhếch miệng cười: “Còn chưa đếm đủ sao?”"Không được, hôm nay ta phải ôm đi ngủ." Phùng Trinh ngẩng đầu lên dí dỏm nói một câu, một bên thì ôm bạc vào trong tay.


Trong rương tổng cộng có năm mươi thỏi bạc, mỗi thỏi bạc có hai mươi lượng bạc.

Cộng lại chính là một ngàn lượng.Trước đó bởi vì tiền bạc mà Phùng Trinh còn muốn buôn bán nhỏ, lại không ngờ đột nhiên lại có nhiều bạc như vậy.Hiện tại buôn bán nhỏ đã không đủ để khiến nàng động tâm nữa, nhưng thật ra không bằng lợi dụng số bạc này, còn có lời hứa hẹn của Trương phu nhân bên kia, làm một khoản buôn bán lớn.Nàng âm thầm vui mừng, nhưng Tiêu Sơn lại không vui, một bên nhào lên giường ôm lấy nàng: “Như vậy là không được, buổi tối phải ôm ta ngủ.”Phùng Trinh đỏ mặt liếc mắt một cái: “Chưa từng thấy chàng không biết xấu hổ như vậy.""Nói ta không biết xấu hổ cũng được, ta chỉ là muốn ôm nàng ngủ.

Trước đó thật sự làm ta sợ chết khiếp, nếu không phải Trương giáo úy ra lệnh, ta đã sớm đi liều mạng với bọn man di rồi."Bây giờ nghĩ lại, Tiêu Sơn vẫn còn rất sợ hãi.

Lúc ấy hắn thật sự đã chuẩn bị đồng quy vu tận với bọn man di.

Cũng may khi đó Thiết Ngưu đã khuyên hắn, bằng không nào có hôm nay.Phùng Trinh nghe xong, trong lòng đã cảm động: “Làm sao ta có thể xảy ra chuyện chứ, ta còn giúp giết man di đấy thôi." Nói về điều này, nàng có chút đắc ý.Tiêu Sơn sáng mắt nhìn nàng: "Đúng rồi, nàng còn chưa nói cho ta biết, nàng giúp Trương phu nhân bày mưu tính kế như thế nào.

Trinh Nhi, ta vậy mà không biết nàng cũng hiểu binh pháp."Lúc trước nghe thê tử mình nói về chuyện này, hắn còn có chút không tin tưởng, thê tử của mình nhu nhược như vậy, sao có thể hiểu những chuyện trên chiến trường.

Chính là nhìn điệu bộ hôm nay của Trương phu nhân, thê tử của mình thật đúng là có đóng góp.Thấy hắn tò mò, Phùng Trinh kể lại toàn bộ câu chuyện ngày hôm đó.

Sau khi kể xong còn bảo đảm nói: "Ta không có thêu dệt thêm, ngày đó thật sự là hung hiểm, thiếu chút nữa là bọn man di đánh vào được.

Sau lại thiếu chút nữa là thiếu tướng quân chống đỡ không nổi."Tiêu Sơn nghe vậy, trong mắt tràn đầy nhiệt huyết, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Trinh nhi, nàng, làm sao lại nghĩ ra được biện pháp tốt như vậy?"Phải biết là, chiến trường đánh giặc, bày mưu tính kế đều là bản lĩnh của các tướng quân.

Những binh sĩ như bọn họ đều là chỉ đâu đánh đó.

Lần này chuyện tập kích lương thực bất quá cũng là trường hợp đặc biệt mà thôi.


Hiện tại hắn tựa như đang nằm mơ, nhưng mình đi so với thê tử, tựa hồ điểm này của hắn cũng không đáng nhắc đến.Trong nháy mắt, Tiêu Sơn cảm thấy thê tử của mình không giống với trước kia, nói là phảng phất như là người trời cũng không quá đáng.Trong lòng Phùng Trinh cười thầm, nhưng khuôn mặt nàng lại tỏ ra thản nhiên, xua tay nói: “Đay cũng không có gì, đều là viết trên sách thôi.

Hơn nữa ta cũng chưa từng ra chiến trường, nên chỉ bất quá là lý luận suông, uy thế không lớn.

Nhưng thật ra là tướng công chàng, có kinh nghiệm sa trường, nếu như về sau có cơ hội dùng mấy chiêu kia, mới có lực sát thương.

Hiện tại tướng công chàng đã là Bách phu trưởng, về sau cũng phải học binh pháp trận hình."Trên thực tế, nàng không chuẩn bị để khoe khoang như thế này.

Nhưng sau khi nghĩ lại, đây không phải là đang kích thích Tiêu Sơn hay sao.

Bản thân nàng chỉ là một tiểu nữ tử từng học binh pháp, cũng có thể ảnh hưởng lớn tới bọn man di như thế, có thể Tiêu Sơn sẽ cảm thấy, nếu như chính hắn học được, sẽ còn sinh ra ảnh hưởng lớn hơn nữa.Lúc này Tiêu Sơn xác thật nghiêm túc tự hỏi.

Trước đó theo hắn thấy, biết chữ là gần như đủ, nhưng bây giờ thấy thê tử của mình học binh pháp, đều có thể xoay chuyển chiến cuộc.


Có thể thấy binh pháp này quả thật có tác dụng rất lớn.Làm binh lính, ai mà không muốn làm tướng quân.

Đặc biệt lại cưới được một thê tử không tầm thường, Tiêu Sơn cảm thấy bản thân cần phải nỗ lực tiến tới, hắn mới có thể xứng được với thê tử của mình."Trinh nhi, ta đã quyết định, ta phải biết chữ.

Trương giáo úy nói sang năm ta phải trở về quân doanh, thừa dịp mấy này nay học chữ thật tốt, về sau biết chữ liền có thể xem binh thư."Phùng Trinh nghe vậy thì ngồi thẳng dậy, ôm lấy hắn hôn một cái: “Để khen thưởng cho chàng, về sau mỗi ngày ta sẽ kể cho chàng nghe một câu chuyện."Binh pháp Tôn Tử, Ba mươi sáu kế, lúc trước nàng đều đã đọc hết.

Không nói là nhớ rõ từng chữ, nhưng một ít chuyện xưa về một số trận chiến kinh điển trong đó nàng đều nhớ được.

Về sau coi như là kể chuyện xưa cho Tiêu Sơn nghe, vô tri vô giác sẽ có thay đổi, cũng là cách để cho hắn nhớ được số binh pháp đó ở trong đầu?Nàng không tin, đầu gỗ lớn này không thích đọc sách, mà lại còn không thích nghe kể chuyện nữa.Phùng Trinh càng nghĩ càng vui vẻ, căn bản không cảm giác có người đang cởi xiêm y của mình.

Đến khi xiêm y được cởi bỏ, cảm nhận cơ thể mát lạnh, mới phát hiện xiêm y mình trống trơn bị người ôm vào lồng ngực.Tiêu Sơn dán vào cơ thể nàng với khuôn mặt đỏ bừng, hôn vào tai nàng.Phùng Trinh xấu hổ lại tức giận: “Nói thì rất hay, sao chỉ nghĩ tới việc này?" Nàng đá chân, đã bị người nào đó ghìm xuống không thể động đậy.“Bạc, bạc trên giường còn chưa thu vào.” Phùng Trinh mơ hồ kêu lên.Tiêu Sơn dùng chân đá bạc sang một bên, vừa thở hổn hển vừa nói với nàng: "Không phải nàng nói muốn ôm bạc ngủ sao, không cần thu."Rất nhanh, một đống bạc bị đá bay tứ tung, bang bang rơi xuống đất..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Chương 41


Sáng ngày hôm sau, Phùng Trinh tự nhiên lại dậy muộn.

Tiêu Sơn chuẩn bị nước rửa mặt cho nàng, vụng về hầu hạ nàng rửa mặt.Phùng Trinh rửa mặt xong, nàng đang ngồi chải đầu trước bàn trang điểm, đôi mắt long lanh, đột nhiên quay đầu nói với Tiêu Sơn đang si ngốc ở trên giường nhìn nàng: “Ta có chuyện muốn thương lượng với chàng."“Là chuyện gì?” Tiêu Sơn hoàn hồn, cười nói: “Nếu là chuyện tiền bạc, nàng không cần phải nói, ta sẽ không để cho bọn họ vươn tay tới.”Vấn đề này Tiêu Sơn đã hạ quyết tâm.

Đây là bạc mà Trinh nhi kiếm được, trừ khi Trinh nhi tự nguyện, không ai có thể với tay lấy một văn tiền.Phùng Trinh mỉm cười nói: "Không chỉ là vấn đề này, bạc đó ta khẳng định không đưa cho bọn họ, ta có chỗ để dùng." Nàng nghiêm túc nói: “Ta muốn mở một cái tửu phường, ở thành Túc Châu kinh doanh rượu.

Chàng cảm thấy thế nào?""Bán rượu?" Vẻ mặt Tiêu Sơn đầy kinh ngạc, lông mày rậm nhíu lại: “Nàng biết ủ rượu sao? Hơn nữa Trinh nhi này, việc buôn bán này quá mệt mỏi, có ta ở đây, nàng còn lo lắng không có bạc dùng hay sao?"“Cái này không giống nhau.” Phùng Trinh xõa tóc tới bên cạnh, thản nhiên ngồi ở trên đùi hắn, bĩu môi nói: “Cả ngày chàng không có ở nhà, chẳng lẽ ta cũng chỉ ở nhà mắt to trừng mắt nhỏ với người nhà của chàng? Hơn nữa, ngay cả Trương phu nhân ngày thường cũng phải giải quyết kinh doanh của cửa hàng, chẳng lẽ chàng coi thường ta hay sao?"“Cái này…” Tiêu Sơn có chút khó xử, trong kế hoạch của hắn, chính là thê tử nhu nhược của mình nên ở nhà an ổn sống qua ngày.

Sao lại còn đi làm thương nhân a.Thấy vẻ mặt Tiêu Sơn lộ ra sự do dự, Phùng Trinh cũng nhíu mày: “Dù sao ta cũng đã quyết định mở một tửu phường trong thành Túc Châu.


Hơn nữa ta đã dự định đặt mua một căn nhà ở thành Túc Châu, đến lúc đó sẽ ở trong thành sinh sống.

Tướng công, trải qua trận lần này, ta thật sự rất sợ, chàng nghĩ lại đi, may mắn là bọn man di không tàn sát thôn, bằng không...!Tuy rằng thành Túc Châu cũng nguy hiểm, nhưng dù sao cũng an toàn hơn một ít."Những lời này đột nhiên chạm đến trái tim của Tiêu Sơn.

Lần này thật sự là trời cao phù hộ, Trinh nhi phúc lớn mạng lớn.

Vạn nhất lần sau Trinh nhi không rời thôn, người trong nhà không có khả năng sẽ quan tâm Trinh nhi, đến lúc đó, chẳng phải Trinh nhi kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay sao.Sau khi trải qua lần này, Tiêu Sơn coi như cũng hiểu được, thê tử mình giao cho người trong nhà chăm sóc là hoàn toàn không đáng tin cậy.

Đi đến thành Túc Châu, tốt xấu gì cũng ở gần mình hơn, lại còn có thể nhờ người của Trương giáo úy coi chừng một chút."Được, lần này ta lập được công lao, cũng được ban thưởng.

Chẳng là do ta không ở trong doanh, cho nên vẫn chưa đi lĩnh.

Sau này ta đi lĩnh mang về, dùng những thứ đó đặt mua tòa nhà, hẳn cũng đủ rồi."Khi Phùng Trinh nghe Tiêu Sơn ủng hộ nàng, trong lòng nàng lập tức nở hoa, trên mặt cũng là nụ cười tươi như hoa.

"Tướng công, chàng thật tốt."Sau khi hai phu thê thương lượng xong, liền chuẩn bị thừa dịp Tiêu Sơn còn ở nhà mấy ngày đem chuyện này sắp xếp xong.

Hiện tại ngoại trừ bản thân Tiêu Sơn, hắn không còn trông cậy vào gia đình có thể giúp đỡ.Bất quá hai phu thê còn chưa nói chuyện này với người trong nhà, Tiêu Ngô thị đã làm ầm ĩ: "Bạc của ngày hôm qua, nhất định phải đem ra đây, phu thê các ngươi còn trẻ, không hiểu chuyện, đến lúc đó lại tiêu xài bừa bãi.

Đưa đến chỗ ta cất giữ, về sau vẫn là của các ngươi.”Phùng Trinh đang ăn cháo, nghe Tiêu Ngô thị nói những lời này, nàng cũng ngừng ăn cháo, lấy khăn tay lau khóe miệng, cười nói: "Chuyện này không cần nương phải nhọc lòng, bạc đó con không giữ lại, đều phải tiêu ra ngoài."Lời này vừa nói ra, Tiêu Ngô thị còn chưa kịp nói chuyện, Quách Thúy Hoa đã kích động kêu to: "Đều tiêu hết, ngươi đây là hồ nháo rồi, nhiều bạc như vậy, ngươi xài như thế nào.


Chẳng lẽ đưa cho Phùng gia của ngươi sao?"Phùng Trinh cười lạnh: “Không cần quan tâm là ta đưa cho ai, dù sao cũng không có liên quan gì tới Quách gia các ngươi.""Bang ——" Tiêu Ngô thị đã tức đến mặt đỏ tai hồng: “Phùng thị, ngươi đây là muốn làm trái lời bà bà, phải biết là, ta chính là mẫu thân của Sơn tử!"Tiêu Sơn đang định nói chuyện, nhưng đã bị Phùng Trinh chặn lại, ra hiệu cho hắn trước đừng nói.

Nàng ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Chuyện này không ai có thể phủ nhận, nhưng bạc này ngài cũng biết, là của tướng quân phu nhân đưa cho con, không ai có thể đụng vào.

Nếu như nương muốn áp thân phận lên đầu con, vậy chúng ta đi đến thành Túc Châu tìm người nói chuyện.

Bạc này phải dùng như thế nào, chính là quyền tự do của con.

Con và tướng công đã thương lượng xong, sang đầu năm mới sẽ chuyển đến thành Túc Châu."Trên mặt Tiêu Ngô thị lộ vẻ giận dữ: “Đi thành Túc Châu? Đi thành Túc Châu làm cái gì? Nhà chúng ta là nông dân, đi thành Túc Châu sẽ ăn cái gì uống cái gì?"Phùng Trinh nói: “Nương hiểu lầm rồi, không phải gia đình chúng ta, mà là con và Tiêu Sơn chuyển đến thành Túc Châu.

Tất cả những người nhà khác thành gia, cũng đều ra ngoài tự lập môn hộ, thừa dịp lần này, con và Tiêu Sơn cũng chuẩn bị ra ngoài lập môn hộ."“Đúng vậy.” Biểu tình Tiêu Sơn kiên định nói: “Vốn dĩ là người một nhà ở bên nhau cùng chăm sóc lẫn nhau, nhưng xem ra người nhà không nguyện ý giúp con chăm sóc Trinh Nhi, cho nên con cũng không ép.

Lần này Trinh nhi cùng con đi Túc Châu, ở gần con một chút, con cũng có thể yên tâm.""Ngươi cái tên nghịch tử này, ta còn chưa chết đâu, ngươi đã bị tiểu hồ ly này câu đi rồi!" Tiêu Ngô thị tức giận chửi ầm lên.Tiêu Sơn nghe vậy trực tiếp đứng lên, trầm giọng nói: "Xem ra hiện tại mẫu thân đã không thể dung được chúng con.


Vậy được, hôm nay chúng con liền thu dọn hành lý." Nói xong, hắn kéo Phùng Trinh đứng dậy, quay người đi vào phòng thu dọn đồ đạc .Mặc kệ Tiêu Ngô thị đuổi theo phía sau chửi bới, hắn cũng không quay đầu lại.Tiêu Sơn nghe chính mẫu thân mình mắng mỏ mình là đứa nhi tử bất hiếu, nghịch tử, tiểu súc sinh, sói mắt trắng...!Đủ loại lời lẽ khó nghe, lại không hề có cảm giác gì.Trước khi thành thân, hắn quả thật vẫn có hy vọng xa vời với nhà mình, chính là hiện tại khiến hắn không còn tia vướng bận.

Quân điền trong nhà là của hắn, hắn để lại cho phụ mẫu huynh đệ, hắn thay phụ thân trở thành quân hộ, về sau con cháu mình còn phải gánh vác gánh nặng này, bản thân mình cũng không nợ trong nhà gì cả.Nếu chỉ có một mình, hắn cũng có thể tiếp tục nhẫn nại, dù sao quanh năm đều không có ở nhà.

Nhưng Trinh nhi thì khác, bản thân mình đi ra ngoài, Trinh nhi ở nhà chỉ có một mình.

Đối với sự việc như ngày hôm nay, nếu hắn không ở bên cạnh, cũng liền một mình Trinh nhi sẽ bị ủy khuất.

Hắn không muốn nhìn thấy tình cảnh này.Bây giờ đối với hắn và Trinh nhi mà nói, rời khỏi ngôi nhà này là sự sắp xếp tốt nhất.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Chương 42


Dưới sự cường thế của Tiêu Sơn và quyết tâm của Phùng Trinh, việc phân gia này hiển nhiên là ván đã đóng thuyền, cũng không để cho người Tiêu gia bác bỏ.Hành lý của hai người cũng không nhiều, tùy tiện thu dọn, chỉ là hai cái túi lớn.

Tiêu Sơn có một con ngựa, cho nên đặt chút đồ đạc này lên ngựa rời đi, nhưng cũng thật nhẹ nhàng.Bất quá bởi vì Tiêu Ngô thị vẫn ở trong nhà náo loạn, nhiều người trong thôn đã biết hôm nay Tiêu gia đã nháo đến phân gia.Việc này truyền đến ồn ào huyên náo, hơn phân nửa đều là nghe những lời khó nghe mà Tiêu Ngô thị đã mắng mỏ hai phu thê này.

Bất quá mấy năm qua tất cả mọi người cũng có hiểu biết về Tiêu Ngô thị, cũng thật đồng cảm với Tiêu Sơn, cho nên không có ai chỉ trích hành vi của bọn họ, ngược lại còn khuyên bọn họ sang năm hãy đi, miễn cho ra ngoài không tìm thấy nhà ở.Phùng Trinh đương nhiên ứng phó được với từng người một.

Chờ khi Tiêu Diệu Diệu trở về, biết nàng và Tiêu Sơn sẽ rời đi, tức khắc ôm nàng khóc lớn: "Tẩu tử, muội không muốn tẩu đi ..."Trong khoảng thời gian này, Tiêu Diệu Diệu đã hình thành một mối quan hệ rất thân thiết với Phùng Trinh.


Bọn họ cùng nhau trải qua sinh tử tại thành Túc Châu, tình cảm sâu đậm.

Hơn nữa nàng ta cũng cảm giác được, trong nhà này, thật tình đối đãi với nàng ta cũng chỉ có vị tẩu tử này.Phùng Trinh trấn an nói: “Ta đi trước sắp xếp ổn định, về sau nếu có cơ hội, ta liền đón muội đến chỗ của ta."Trên thực tế hiện tại nàng cũng muốn mang tiểu cô nương này đi, nhưng phu thê Tiêu Ngô thị ở đây, thân là tẩu tử như nàng, cũng không có tư cách mang Tiêu Diệu Diệu đi.

Hơn nữa, trước mặt nàng bây giờ còn đang bị bôi bẩn, thật sự không thể làm chuyện bất chấp người khác.Thấy Tiêu Diệu Diệu thân thiết với Phùng Trinh, Tiêu Ngô thị nắm lấy tai nàng ta kéo qua: “Mày còn quan tâm đên tiểu tiện nhân này làm gì, nó đều đã dọn sạch nhà của chúng ta."Tiêu Sơn lập tức nổi giận đi tới, kéo Tiêu Diệu Diệu ra sau lưng mình, nói với Tiêu Ngô thị: “Mẫu thân, Diệu Diệu tốt xấu gì cũng là khuê nữ của ngài, ngài không thân với Trinh nhi, như thế nào cũng đối xử với Diệu Diệu như vậy.

Nếu như ngài lại đánh Diệu Diệu, con sẽ mang con bé đi theo.""Mày dám!""Ngay cả man di con đều không sợ, có cái gì con không dám?!" Tiêu Sơn hùng hổ nói.

Từ nhỏ đã rời nhà tòng quân, cùng với đám hán tử thô lỗ chém giết mấy chục lần với nhóm man di hung mãnh, trong lòng Tiêu Sơn cũng không có suy nghĩ ngu hiếu, lòng trung thành thậm chí còn quan trọng hơn cả chữ hiếu.

Hắn không phải là người đọc sách, cũng không có ý ngỗ nghịch gì, lúc này đối mặt với mẫu thân của mình, nhưng tuyệt đối không có ý cúi đầu.Đối mặt với khí thế của Tiêu Sơn, Tiêu Ngô thị vô thức hạ thấp khí thế của mình xuống, cảm thấy ủy khuất: “Mày là cái đồ nghịch tử, tao coi như không sinh ra mày."Phùng Trinh thật sự không muốn vả mặt với Tiêu Ngô thị, nàng thật sự không có miệng để cãi nhau với lão thái thái này: "Đã muộn rồi, chúng ta còn phải tìm một chỗ ở."Tiêu Sơn hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Tiêu Diệu Diệu: “Diệu Diệu, nếu như trong nhà đối xử tệ với muội, muội có thể đến thành Túc Châu tìm chúng ta."Tiêu Diệu Diệu rụt rè gật đầu.Phùng Trinh ngồi trên ngựa, Tiêu Sơn dắt ngựa, cả hai quay đầu nhìn lại thôn làng, vẫy tay chào người trong thôn, rời khỏi thôn Sơn Hạ.So với sự thư thái và vui vẻ của Phùng Trinh, Tiêu Sơn nhưng vẫn đang rầu rĩ.Hắn vừa không quay đầu lại mà rời khỏi thôn, vì vậy tự nhiên cũng không lưu luyến.

Nhưng hiện tại lại lo lắng về vấn đề mới, đó là sau khi hắn trở về quân doanh, Trinh nhi phải làm sao.

Chẳng lẽ để nàng sống một mình ở thành Túc Châu? Nghĩ như thế nào cũng không thấy yên tâm a.Hai người đến thành Túc Châu khẳng định không còn kịp rồi, bản thân Tiêu Sơn cũng không thèm để ý, nhưng lại không muốn thê tử nhỏ của mình chịu cảnh màn trời chiếu đất.


Cho nên khi Phùng Trinh đề cập tới việc đến thôn Sơn Nam, hắn hai lời còn chưa nói liền đáp ứng.Người Phùng gia cảm thấy rất ngạc nhiên, rốt cuộc nữ nhi tế tử hôm qua đã tới rồi, như thế nào hôm nay lại đến, hơn nữa giống như mang tất cả đồ đạc đến đây.Tiêu Sơn có chút xấu hổ kể lại chuyện hắn và Phùng Trinh đã phân gia.“Trinh nhi mới qua đó như thế nào lại phân gia, Trinh nhi, có phải con không hiểu chuyện hay không?” Phùng Lý thị đương nhiên sẽ không cho rằng nữ nhi của mình không hiểu chuyện, những lời này chẳng qua là làm dáng trước mặt của tế tử mà thôi.Bất quá bà thật sự lo lắng về việc nữ nhi phải sống thế nào sau khi phân gia: “Tế tử ngày thường không có ở nhà, làm sao con có thể sống một mình được." Dù sao thì khuê nữ lớn lên ưa nhìn, vạn nhất gặp phải mấy tên du côn lưu manh theo dõi thì phải làm sao.Phùng Trinh vừa ăn vừa uống nước ấm nói: "Con và Tiêu Sơn sẽ chuẩn bị đến định cư ở thành Túc Châu.

Đến lúc đó mẫu thân và phụ thân có thể cùng đến đó, chúng ta cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.

Phụ thân là tú tài, ở trong thành Túc Châu làm tiên sinh dạy học cũng tiện."Trong tay có bạc, Phùng Trinh cũng đủ tự tin nói chuyện, sau khi nói xong, nàng quay đầu lại nhìn Tiêu Sơn: “Chàng cảm thấy thế nào?""Cái này đương nhiên là tốt, có phụ mẫu ở đó, ta cũng yên tâm." Trên mặt Tiêu Sơn đầy ý cười nói, giờ khắc này, vết thẹo trên mặt hắn cũng có vài phần nhu hòa.Phùng Lý thị thấy tế tử không có vẻ là làm bộ thì trong lòng cũng yên tâm, nói với Phùng Trinh: “Không phải ai cũng có thể đến thành Túc Châu, chưa nói đến việc ăn uống, nhưng không có chỗ ở.

Ta và phụ thân của con ở chỗ này đã quen, nên sẽ không đi.”"Con bảo các ngài đến, chỗ ở đương nhiên không phải là vấn đề, mẫu thân, ngài cứ yên tâm đi.

Chờ ngày mai con và Tiêu Sơn đi sắp xếp xong, trở về sẽ đón các ngài tới.""Ai, tới đó lại xem."Phùng Lý thị căn bản không coi việc này là sự thật.


Nhưng thật ra Phùng tú tài lại thở dài, nếu có thể, ông cũng muốn đến thành Túc Châu dạy học.

Hiện tại trong thôn không có học trò, thân thể của ông lại không tốt, không thể nuôi gia đình.

Bất quá ông cũng biết, chuyện này là không thể nào.

Bây giờ ăn uống trong nhà cũng là vấn đề, nào lại có bạc đến Túc Châu.Sáng sớm hôm sau, Tiêu Sơn và Phùng Trinh cùng cưỡi ngựa đến thành Túc Châu..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Chương 43


Cưỡi ngựa đương nhiên nhanh hơn nhiều so với xe ngựa.Những người ở Hãm trận doanh giống như Tiêu Sơn trên cơ bản đều biết về tất cả mười tám loại võ nghệ, kỹ năng cưỡi ngựa tự nhiên cũng không tồi.

Một đường nhanh như sấm chớp, khiến cho Phùng Trinh đỏ mặt vì phấn khích.“Về sau ta cũng muốn học cái này.” Khi xuống ngựa, Phùng Trinh đã mạnh mẽ yêu cầu.Tiêu Sơn sửng sốt một lúc, sau đó có chút lúng túng nói: "Trinh nhi, cái này quá giày vò.” Lúc trước khi hắn học, đều phải bị ngã đau đớn.

Bất quá hắn ngượng ngùng khi nói lời này với thê tử của mình, cảm thấy quá mất mặt.Phùng Trinh không vui, vừa rồi thật sự rất phấn khích.

Hơn nữa cưỡi ngựa ở cổ đại chẳng phải là lái xe như trước kia sao.

Đời trước nàng cũng có một chiếc ô tô, kiếp này nàng cũng không muốn kém hơn.

“Muốn học, ta nhất định phải học”.Sau khi tình cảm của nàng và Tiêu Sơn trở nên tốt hơn, nàng cũng dần dần bắt đầu làm nũng chơi xấu.Thấy vậy, Tiêu Sơn chỉ có thể hai tay đầu hàng: “Được, được, ta dạy nàng."Lúc này Phùng Trinh mới cười tủm tỉm nắm lấy cánh tay hắn: “Đi, chúng ta đi xem nhà đi."Mặc dù Túc Châu là thành trì đệ nhất ở biên cảnh, bất quá chung quy cũng chỉ là biên cảnh, người đến đây làm ăn tuy cũng không ít, nhưng người muốn ở lại đây cũng chỉ là dân địa phương mà thôi.


Cho nên giá nhà cũng không cao.Phùng Trinh muốn bắt đầu kinh doanh ủ rượu, vẫn là tính toán mua loại cửa hàng có gian phòng, phía trước làm buôn bán, phía sau dùng để ủ rượu, còn có thể dùng để ở.Nếu trước đây sẽ không dễ dàng tìm được một nơi thích hợp như vậy, nhưng lần này sau khi bọn man di làm ầm ĩ lên, một số người trong thành không dám ở lại Túc Châu nữa, chuẩn bị bán cửa hàng rồi đến các thành thị phồn hoa của Trung Nguyên mà sinh sống.

Sau khi Phùng Trinh và Tiêu Sơn hỏi thăm, thế nhưng phát hiện được mấy nhà có thể cùng tham khảo.Trong đó có một nhà trước kia cũng từng bán rượu.Chủ nhân của ngôi nhà này là một lão nhân gầy gò, thấy Phùng Trinh và Tiêu Sơn muốn mua cửa hàng của mình, ông ta than ngắn thở dài, tỏ ra bất đắc dĩ: “Đây là sản nghiệp của tổ tiên chúng ta, nếu không phải chuyện lần này khiến tôn tử ta sợ hãi, ta cũng sẽ không muốn bán đi chỗ này.

Trước đó việc kinh doanh của chúng ta cũng không tồi.

Hiện tại bán đi, trong lòng ta thật sự rất luyến tiếc.”Tiêu Sơn nghe vậy thì trên mặt lộ ra vẻ không đành lòng, mắt nhìn Phùng Trinh.

"Trinh nhi..."Phùng Trinh mỉm cười: “Năm trăm lượng, chúng cháu cũng không có nhiều hơn.

Chúng cháu cũng là hộ nông dân, số bạc đó là do tướng công cháu giết man di nên được ban thưởng.

Lão nhân ngài nếu muốn nhiều hơn, chúng cháu cũng không mua nổi.” Thật sự luyến tiếc, cũng sẽ không bán đi.

Hiện tại nếu đã quyết định muốn bán, lộ ra dáng vẻ như vậy, còn không phải là vì muốn đòi giá cao.Chủ nhà vừa nghe vậy thì cũng không giả bộ được nữa, nghiêm mặt nói: “Chỗ của ta tốt như vậy, giá này của ngươi cũng quá thấp.”Phùng Trinh nói: “Cháu mua cửa hàng này rồi còn phải tuyển thêm người, lại mua chút dụng cụ.

Đều đem hết bạc mua cửa hàng, vậy cũng không thể buôn bán chỉ có cửa hàng thôi, cũng là vô dụng a.""Cho ta sáu trăm lượng, tất cả đồ vật trong cửa hàng này ta đều để lại cho ngươi.

Mấy cái lu lớn ở bên trong kia đều là do lão tổ tông của ta truyền lại."Phùng Trinh liếc nhìn mấy chiếc lu ở trong nhà, nàng đương nhiên cũng biết hàng, nhưng trên mặt vẫn có chút không vui: “Năm trăm năm mươi lượng."Chủ nhà vẻ mặt đau khổ: “Năm trăm tám mươi lượng, không bớt một văn."Tiết kiệm được hai mươi lượng, trong lòng Phùng Trinh mừng rỡ, lúc này miễn cưỡng nói: "Vậy được."Thấy Phùng Trinh bằng lòng đồng ý sảng khoái như vậy, chủ nhà càng thêm đau lòng, thầm nghĩ nếu biết sớm sẽ bỏ thêm mười lạng bạc.


Ai, với chừng tuổi này của mình, thế nhưng lại bị tiểu nương tử trẻ tuổi cho vào tròng.Cả hai bên đều mong muốn giải quyết cho xong, cho nên lập tức đến quan phủ để sang tên khế nhà đất.Cuối cùng ở thời đại này cũng có tổ ấm thuộc về mình, trong lòng Phùng Trinh vui mừng khôn xiết, lôi kéo Tiêu Sơn đến tham quan ngôi nhà tương lai.Ngôi nhà cũng không tính là mới, sân sau đều có chút cũ nát.

Bất quá so với căn nhà cũ ở nhà, tự nhiên vẫn tốt hơn.Tiêu Sơn nói: "Đợi lát nữa ta đi dọn dẹp một chút, ngày mai là có thể đón phụ mẫu đến đây ở."Có một nơi như vậy, trong lòng hắn cũng yên tâm rất nhiều.

Nơi này rốt cuộc cũng là trên đường cái, cũng có thể đề phòng một ít bọn hạng người trộm cắp.

Quan trong nhất chính là, thành Túc Châu gần chỗ mình hạ trại, về sau mỗi tháng nghỉ hưu mộc, đều có thể trở về được một lần.

Nghĩ tới chuyện này liền cảm thấy rất tốt.Vào buổi chiều, Tiêu Sơn dọn dẹp sương phòng, trong khi Phùng Trinh bắt đầu lên kế hoạch sử dụng nhà ở.Ngôi nhà khá lớn, phía trước có một cửa hàng rộng hai mươi mét vuông, phía sau có một giếng trời, sau sân chính là sương phòng, Phùng Trinh làm phép tính, thêm phòng chứa củi, tổng cộng có năm gian phòng.Đến lúc đó nàng và Tiêu Sơn ở một gian, phụ mẫu ở một gian.

Thụy nhi cũng phải ở riêng một gian.

Phòng chứa củi sửa sàng thành chỗ ủ rượu, còn dư lại một gian về sau dùng để làm phòng khách, hoặc là để cho Diệu Diệu ở.Càng nhìn, Phùng Trinh càng hài lòng với ngôi nhà.

Sau khi Tiêu Sơn sửa sang lại một gian phòng, nàng liền đem quy hoạch của mình thương lượng với Tiêu Sơn một phen.


Mặc dù nhà này là nàng lấy bạc mua, nhưng nàng cũng không coi mình là gia chủ.

Nàng vẫn sẽ chú ý đến sự tôn trọng nên có dành cho Tiêu Sơn.Tiêu Sơn nhưng thật ra cũng không phản đối: “Như vậy là tốt rồi, về sau ta cũng có thể yên tâm.” Nói cho cùng sau này nhạc phụ nhạc mẫu nhất định sẽ giúp đỡ Trinh nhi."Tướng công, chàng thật sự tốt quá." Phùng Trinh mỉm cười hì hì hôn hắn một cái, trong lòng nàng càng ngày càng thích Tiêu Sơn.

Suy cho cùng, trong xã hội như thế này, việc sống chung một chỗ với gia đình nương gia* sẽ gây ra một số tranh cãi đối với nam nhân.

Nhưng Tiêu Sơn lại không để ý những thứ này, điều này khiến nàng cảm thấy rất hiếm có được.

Một nam nhân như vậy, ngay cả là trước kia, cũng là ở cấp độ của một nam nhân tốt.*nương gia: nhà mẹ đẻKhi Tiêu Sơn được hôn một cái, trong lòng lập tức cảm thấy ngứa ngáy, mới vừa có chút xúc động, nhưng khi nhìn thấy căn phòng trống không này, hắn chỉ có thể nín nhịn lại.Thầm nói sau này phải kiếm được một cái giường tốt, tốt nhất là chịu được lăn lộn.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Chương 44


Sắc trời đã tối, hai người trở về cũng đã muộn, vì vậy dứt khoát lên phố mua mấy cái chăn đêm, sửa lại giường cũ trong gian phòng, chuẩn bị ở tạm lại một đêm.Buổi tối nằm trên giường, Tiêu Sơn ôm thê tử của mình, trầm giọng nói: “Trinh nhi, nếu sau này ta có thể làm tướng quân, chúng ta cũng có thể ở một nơi rộng lớn như phủ tướng quân vậy.

Ta nghe nói phó tướng còn có nhà riêng đấy."Những nguyện vọng này, trước đây Tiêu Sơn chỉ dám nghĩ ở trong mơ, không có mặt mũi nói cho người khác biết.

Bất quá lần này hắn đã trở thành Bách phu trưởng, hơn nữa được Phùng Trinh khích lệ, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy tương lai mình cũng sẽ có được một ngày như thế.Tương lai, bản thân sẽ để cho cuộc sống của Trinh nhi ngày càng tốt hơn.

Không cần bởi vì ở trong một ngôi nhà cũ nát như vậy mà vui vẻ.

Hắn sẽ để cho Trinh nhi sống trong một ngôi nhà lớn như là phủ tướng quân.Đợi hồi lâu, người trong lòng cũng không có đáp lại.

Tiêu Sơn cúi đầu nhìn xuống, thấy Phùng Trinh đã nhắm mắt ngủ ngon lành.


Có lẽ là bởi vì thời tiết lạnh giá, còn duỗi tay vào trong xiêm y của hắn, thân thể dựa gắt gao vào người hắn.Tiêu Sơn hít một hơi, ôm Phùng Trinh vào trong ngực của mình.Ngày hôm sau, hai phu thê dậy thật sớm.

Phùng Trinh tinh thần sảng khoái, nhưng Tiêu Sơn thì có đôi mắt xanh và bộ dáng mệt mỏi."Làm sao vậy, có phải ngày hôm qua ngủ không ngon hay không? Chẳng lẽ là tại lạ giường hả?" Phùng Trinh lo lắng hỏi.“…Ừ.” Đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận là mình không được ngủ với thê tử mà không ngủ được.Phùng Trinh quan tâm sờ lên mặt của hắn: “Chờ quen dần thì tốt rồi.

Hôm nay chúng ta còn phải chuyển đến đây."Tiêu Sơn cảm thấy quá mất mặt, vội vàng nói sang chuyện khác: "Lát nữa chúng ta ra cửa sớm một chút, để phụ mẫu sớm thu dọn đồ đạc, ngày mai chúng ta có thể đón tới."Nói đến chuyện này, Phùng Trinh tự nhiên hăng hái, hào hứng nói: "Được, chờ phụ mẫu đến đây, cùng nhau thu dọn nhà cửa, năm nay còn có thể ăn tết ở đây."Lại ngồi trên lưng ngựa chạy băng băng, tâm tình của Phùng Trinh so với lần trước tốt hơn nhiều.

Cả người trốn vào trong lòng của Tiêu Sơn, gắt gao ôm eo của hắn, cảm giác vô cùng thoải mái.

Có một người như vậy bên cạnh, vẫn cảm thấy an tâm hơn.Phùng Lý thị không ngờ nữ nhi và tế tử sẽ thật sự lại định sẵn chuyện nhà ở.

Chờ đến khi Phùng Trinh nói đưa cả nhà bọn họ đi Túc Châu, còn có chút trở tay không kịp."Ta cùng phụ thân của con không đi.

Phu thê hai con cứ sống như vậy đi, hay để công bà* con ở đều được, nơi nào lại để cả nhà nương gia đến ở."*công bà: cha mẹ chồngPhùng Lý thị không muốn lợi dụng khuê nữ, nếu như chuyện này làm không tốt, nhất định sẽ khiến khuê nữ bị nhà chồng ghét bỏ.Thấy vậy, Phùng Trinh kéo kéo Tiêu Sơn.Chuyện này còn phải để tế tử là Tiêu Sơn ra mặt.

Tiêu Sơn thuyết phục: "Nương, chuyện này con đã thương lượng với Trinh nhi xong.

Năm sau con cũng phải đi rồi, đến lúc đó Trinh nhi ở một mình con cũng không yên tâm.

Về phần phụ mẫu của con...!Bọn họ cùng với nhị đệ của con sống ở quê cũng khá tốt.” Chỉ là để tránh đi người nhà hắn, lúc này mới dọn ra, sao có thể để bọn họ lại sống cùng nhau.Nghe tế tử nói như vậy, trong lòng Phùng Lý thị bắt đầu do dự: "Nếu như phụ mẫu của con biết chuyện này, quay đầu lại phải trách tội.


Con và Trinh nhi còn trẻ, không hiểu những thói đời tình người này."Phùng Trinh vội vàng nói: "Mẫu thân, công bà con tự nhiên cũng đã biết, con và Tiêu Sơn đã dọn ra ngoài, sau này tự lập môn hộ, công bà cũng không quản chúng con nữa.

Ngài cũng đừng do dự.

Chẳng lẽ để một mình con ở lại thành Túc Châu, không thân không thích, về sau bị người ức hiếp cũng không ai quan tâm."Nghe những gì Phùng Trinh nói, trong lòng Phùng Lý thị càng động tâm hơn.

Bà vốn không nỡ nữ nhi là Phùng Trinh, hiện giờ có thể tiếp tục sống chung với nữ nhi, trượng phu lại có thể ở thành Túc Châu thu nhận học trò, tự nhiên cũng khó mà từ chối."Mẫu thân, chuyện như vậy đã định rồi, con và Tiêu Sơn là đặc biệt trở về đón mọi người, nhà ở còn chưa dọn dẹp xong, đến lúc đó còn phải đợi các người đến thu thập."Phùng Lý thị do dự một lúc, Phùng Thụy tò mò hỏi: "Tỷ, Túc Châu có vui không? Có nhiều người không?""Nhiều, mỗi ngày đều gặp được không ít người.

Nhà chúng ta ở trên đường cái, mở cửa liền có thể thấy người đến người đi.

Sau khi đệ đến đó, còn có thể quen biết được nhiều đồng bạn."Trẻ con thích náo nhiệt, khao khát thành Túc Châu náo nhiệt như người lớn nói, vẻ mặt cậu nhớc chờ mong nhìn Phùng Lý thị: "Mẫu thân, chúng ta đi thôi, đi thôi."Phùng tú tài thở dài: “Đi thôi.

Về sau chờ ta nhận được học trò, chúng ta có thể thuê một căn nhà khác để ở."Nghe thấy Phùng tú tài đều đã mở miệng, Phùng Lý thị tự nhiên không có phản đối gì, nói với Tiêu Sơn: “Tế tử a, vậy thì chúng ta liền làm phiền con."Tiêu Sơn nhếch miệng cười: "Nương, chúng ta là người một nhà mà."Cùng ngày, cả nhà thu dọn mọi thứ trong nhà.

Dẫu sao cả nhà cũng sinh sống ở đây lâu như vậy, đồ đạc cũng không ít.


Vẫn phải thu dọn đến buổi tối, cuối cùng thu dọn được một đống đồ.Phùng Lý thị là một người tiết kiệm, vì vậy luyến tiếc cái này, cái kia cũng không muốn vứt bỏ, đều đem giữ lại.Phùng Trinh cũng không ngăn cản, giúp đỡ bà cùng thu dọn.Ngày hôm sau, Tiêu Sơn ra ngoài tìm xe bò, trở về vận chuyển đồ đạc.Phùng Lý thị thầm nói với Phùng Trinh: "Ta coi như đã nhìn ra được, tế tử thật là không nói gì, nhưng lại là người tế tử tốt.

Không quan tâm nhà bọn họ là người thế nào, con phải sống tốt với tế tử.

Tuy rằng tướng mạo của tế tử không được tốt lắm, nhưng là người có trách nhiệm, con không được phép có ý nghĩ khác."Đây lập tức sắp đến thành Túc Châu, Phùng Lý thị tự nhiên muốn gõ cho nàng trước một phen, miễn cho đến nơi phồn hoa bị mờ mắt.Phùng Trinh dở khóc dở cười: "Mẫu thân, tướng công của con rất tốt, trong lòng con biết rõ.

Ngài cứ yên tâm đi, nữ nhi của ngài không phải người nông cạn.""Ừm, ta đương nhiên tin con.

Ta chỉ cảm thấy người tế tử này thật tốt mà thôi." Phùng Lý thị nhìn Tiêu Sơn bận rộn trong ngoài, trong lòng rất vui vẻ.Không lâu sau khi cả gia đình rời khỏi thôn Sơn Nam bằng hai chiếc xe bò, Tiêu gia ở thôn Sơn Hạ nhận được tin tức.Tiêu Ngô thị liền nghiến răng tức giận..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Chương 45


"Nương, chuyện này đại ca thật quá đáng, thế nhưng lại nuôi dưỡng người Phùng gia, không nuôi ngài cùng với cha, đúng là khuỷu tay hướng ra ngoài mà."Quách Thúy Hoa ở một bên thêm mắm thêm muối nói.Tiêu lão thúc liếc xéo nàng ta một cái, rồi nhìn Tiêu Ngô thị: “Quên đi, Sơn tử bây giờ đã trưởng thành, chúng ta không thể quản được.

Dù sao trong nhà cũng không thiếu ăn thiếu mặc, hắn thích thế nào thì thế ấy đi."Khi Tiêu lão thúc còn trẻ cũng là ở trên chiến trường nhặt lại được cái mạng, sau khi trở về cũng chỉ muốn sống yên bình.

Cho nên bao nhiêu năm nay, thê tử làm chủ trong nhà, ông ta cũng mặc kệ.

Trong nhà thích như thế nào thì cứ vậy.

Nhưng hiện tại trong nhà càng ngày càng loạn, khiến ông ta thật sự không thoải mái.Tiêu Ngô thị chỉ vào ông ta: “Ông cái lão không có tiền đồ, nếu như ông có ích một chút, nghịch tử kia cũng không dám ngỗ nghịch bất hiếu như thế."“Cái bà này, sao lại không nói lý như vậy…” Tiêu lão thúc cũng tức giận dứt khoát không để ý tới.

Dù sao việc này ông ta cũng không muốn xen vào.Quách Thúy Hoa bĩu môi, ở bên cạnh tiếp tục nói: “Cha, chuyện này không thể cứ mặc kệ, đó là một số bạc rất lớn, đối với nhà chúng ta mà nói, chúng ta đều có thể làm địa chủ, nhưng bây giờ chúng ta lại để cho Phùng gia được lợi.


Dựa vào cái gì a, chẳng lẽ là dựa vào bọn họ sinh được khuê nữ biết dụ người sao?”"Nói tới đây, ta liền tức giận." Tiêu Ngô thị vừa tức giận đập bàn, trong miệng mắng: "Nếu biết trước là cái thứ như vậy, ngàn lần ta cũng sẽ không bỏ nhiều bạc như vậy để kiếm tai tinh kia trở về."“Bây giờ nói gì cũng muộn rồi, nương, vẫn là phải lấy số bạc kia về.” Quách Thúy Hoa nói.Tiêu Ngô thị hừ một tiếng: “Ngươi cho rằng ta không biết sao, nhưng tính tình đại ca ngươi không phải ngươi không biết, chính là hỗn bất lận*, đến lúc đó chọc nó nóng nảy, thật có thể liều mạng với ta."*hỗn bất lận: không sợ gì hết, một phương ngữ Bắc KinhQuách Thúy Hoa cười nói: "Nương, đại ca lại không thể ở nhà mãi đi, đến lúc đó chỉ còn lại nữ nhân kia, còn không phải là chúng ta muốn nói gì là cái đó.

Về phần người Phùng gia, chẳng phải bọn họ xưng là nhà đọc sách sao, con cũng không tin bọn họ lai không biết xấu hổ như thế."Sau khi được Quách Thúy Hoa nói như vậy, Tiêu Ngô thị cũng động tâm.

Cả đời này của bà ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều bạc thế.

Mới thấy có chốc lát đã bị thằng con bất hiếu kia đem đi cho người ngoài, ngẫm lại thấy không cam lòng.

Không được, bạc này cần phải lấy về.“Đợi Sơn tử rời đi, ta xem nàng ta sẽ thế nào.” Tiêu Ngô thị mím môi cười hừ một tiếng.Quách Thúy Hoa cũng cười theo.Tiêu Diệu Diệu ở bên cạnh nhìn, trong lòng vô cùng lo lắng, tính toán khi nào để người đưa thư đem đến cho đại ca đại tẩu mới được.Ở thành Túc Châu, Phùng Trinh không còn quan tâm đến một số người nữa.Bây giờ gia đình đã chuyển đến Túc Châu, cùng với sự nỗ lực của cả gia đình, một số gian phòng đều đã được dọn dẹp xong.

Xử lý thỏa đáng hết.Hiện tại Phùng Thụy đã có phòng của riêng mình, nhóc vô cùng vui vẻ, một người nho nhỏ lại tự mình quét tước căn phòng từ trong ra ngoài.


Tiêu Sơn mua cho nhóc một cái bàn học nhỏ, nhóc vui mừng không thôi, đem tất cả sách của mình lên đó, ngay ngắn chỉnh tề, trông bộ dáng giống như một tiểu tú tài.“Sau này mua một ít văn phòng tứ bảo là đủ rồi.” Phùng Trinh cười trêu ghẹo.Phùng Thụy đỏ mặt cúi đầu: "Cái này không cần mua, phụ thân nói đệ còn nhỏ, dùng cành liễu viết trên đất là được.""Cành liễu và bút mực có vẫn là có chỗ thua kém, cũng không thể tạm chấp nhận được."“Con cũng đừng chiều nó.” Phùng Lý thị vào nhà thì nghe được, lập tức ngăn nàng lại: “Hiện tại mới mua nhà, con còn phải buôn bán, nên tiết kiệm liền tiết kiệm đi.” Bây giờ bà không muốn để cho khuê nữ tiêu pha thêm.Phùng Trinh cười nói: "Con mua cái này cũng không phải chỉ cho Thụy nhi, cũng là mua cho Tiêu Sơn.

Bây giờ Tiêu Sơn muốn đọc sách, mấy ngày này con còn muốn nhờ phụ thân dạy dỗ đấy mà."Nghe vậy, Phùng tú tài mừng rỡ: “Thật sao?""Đương nhiên là thật, lát nữa Tiêu Sơn trở về, chính ngài có thể hỏi chàng ấy một chút.

Con định trong mấy ngày nghỉ tết để cho chàng ấy học Thiên Tự Văn, như vậy đi vào trong quân cũng có thể coi là người biết chữ.

Phụ thân ngài cũng biết, ở trong quân nếu biết chữ, phàm là có chút năng lực thì về sau cũng sẽ có tiền đồ."Phùng tú tài vuốt râu, trên mặt thở phào: “Con nói đúng, tuy rằng nói bách vô nhất dụng thị thư sinh*, nhưng con cũng không thể để võ tướng không biết đại tự mà đi quản lý dân chúng.

Đọc sách tự nhiên là tốt, tế tử có thể có suy nghĩ này, đương nhiên rất tốt."*bách vô nhất dụng thị thư sinh: trong một trăm người vô dụng nhất là thư sinh.Phải nói trước đó Phùng tú tài có chút không hài lòng với tế tử của mình, nhưng trong khoảng thời gian này ở chung, trong bụng cũng rất vừa lòng.

Hiện tại biết tế tử đã vươn lên, lại muốn đọc sách tự nhiên càng yêu thích."Thật là một hiền tế."Vào buổi chiều, sau khi Tiêu Sơn mang theo một số lượng lớn đồ gỗ trở về, Phùng tú tài đã chủ động đề cập đến vấn đề đọc sách với Tiêu Sơn.Tiêu Sơn nhất thời cảm thấy xấu hổ, lau đầu cười ngây ngô nói: "Chỉ sợ con quá ngốc, đến lúc đó nhạc phụ cũng đừng tức giận."Phùng tú tài không đồng ý: “Ai, lời này của con có thể không đúng rồi.


Thánh nhân từng nói dạy dỗ không phân nòi giống, mặc kệ là ai, chỉ cần nguyện ý đọc sách, đều hẳn dạy được.

Huống chi hiện tại con muốn học để dùng, sau này đền đáp triều đình, ta tự nhiên sẽ tận tâm tận lực.

Con yên tâm, nếu ta toàn tâm toàn ý phụ đạo, mấy ngày nay có thể học được Thiên Tự Văn.

Chờ khi con trở về doanh trại, ta lại đưa cho con mang theo hai quyển sách để củng cố, lần sau trở về, liền học những quyển khác.

Không đến ba năm, nhất định có thể tự mình đọc sách thánh hiền."Phùng Trinh thầm nghĩ, đây là phụ đạo một kèm một.

Đây nếu là ở đời sau, lão sư ở cấp bậc như lão phụ nhà mình chính là giáo sư, cũng không phải tiện nghi lắm.Nhưng chính nàng lại mở bếp lò này, đầu gỗ du nhà mình cũng nên được mở mang đầu óc.Nhạc phụ đều đã nói rõ ràng đến thế, Tiêu Sơn tự nhiên không dám chậm trễ, liên tục nói cảm tạ.

Buổi tối khi ăn cơm, hắn nhất định còn muốn kính rượu, làm lễ bái sư.Vẫn còn vài ngày nữa mới đến tết, Phùng Trinh không vội mở cửa hàng.


Sau khi dọn dẹp cùng vơi Phùng Lý thị làm vệ sinh mặt tiền cửa hàng, liền đi lên phố mua một số đồ vật ăn tết.

Về phần Tiêu Sơn, hắn ở trong nhà làm một ít bàn ghế và giường đệm.

Chuẩn bị bố trí trong nhà ổn thỏa, lúc trở về nhà cũng thuận tiện.Một ngày trước khi ăn tết, trong ngoài ngôi nhà xem như mới thật sự được dọn dẹp sạch sẽ, bầu không khí rực rỡ hẳn lên.Phùng Trinh cắt giấy năm mới dán khắp nơi, đều mặc những bộ xiêm y sáng màu, lộ ra sự vui mừng tràn đầy.“Ai, đã nhiều năm chưa từng sống qua như vậy.” Phùng Lý thị bưng bát nhìn thịt cá trên bàn, vô cùng kích động.Phùng Trinh gắp thêm một chiếc đùi gà cho Phùng Thụy đang ăn cái miệng bóng nhẫy, lại gắp một cái khác cho Tiêu Sơn, phu thê hai người nhìn nhau cười một chút, lại nói với Phùng Lý thị và Phùng tú tài: “Cuộc sống của cả nhà bây giờ đã tốt hơn rồi, hiện tại phụ mẫu cũng đừng tự ép chính mình.

Về sau con ở bên ngoài bán rượu, còn cần mẫu thân giúp đỡ.

Còn phụ thân, có thể quản Thụy nhi và tướng công đọc sách viết chữ là được rồi."Phùng tú tài gật đầu liên tục: “Trinh nhi con yên tâm, việc này chính là sở trường của ta, đảm bảo có thể thỏa đáng.

Tế tử con mấy ngày tới cứ ở cùng một phòng với ta, ta trắng đêm phụ đạo, cũng có thể sớm học xong Thiên Tự Văn."Nghe được lời này, Tiêu Sơn lập tức sững sờ: "..." Nhạc phụ, ngài có thể đừng tận trách như vậy được hay không..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Chương 46


Nghĩ đến việc mỗi đêm không thể ôm nhuyễn ngọc vào trong ngực, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng ran.Hắn cảm thấy thương cảm nhìn thê tử của mình, nhưng chỉ thấy thê tử của mình cúi đầu cười trộm.Biết thê tử mình không đáng tin cậy, Tiêu Sơn chỉ có thể miễn cưỡng vâng một tiếng.Buổi tối đi ngủ, Phùng Lý thị còn chỉ vào Phùng tú tài và nói: "Ông sao lại hồ đồ như vậy, nữ nhi tế tử rất khó có thể ở cùng nhau, ông còn bảo tế tử ngủ chung với lão già thúi như ông, đây không phải là làm khó cho hắn sao?"Phùng tú tài không phục: “Một nam nhân tốt chí tại tứ phương, nếu đã bái lão sư, ta phải sớm để cho hắn thành tài.

Cả ngày nghĩ đến khuê phòng làm gì, không có tiền đồ."“Ông là cái lão hồ đồ.” Phùng Lý thị tức giận mắng một tiếng.Phùng tú tài hoàn toàn giả vờ như không nghe thấy liếc mắt một cái, hạ quyết tâm đốt cháy giai đoạn, bản thân muốn để cho tế tử nhanh thành tài.Trong phòng bên kia, Phùng Trinh đang bị Tiêu Sơn dùng sức lăn lộn.

Đối với sự xin tha liên tục của nàng, Tiêu Sơn hoàn toàn phớt lờ."Nếu như nàng không giúp ta nói, ngày mai ta phải đi sang chỗ cha bên kia, hôm nay nhất định phải trả đủ, bằng không từ trên xuống dưới ta cũng không tha."Phùng Trinh khi nghe thấy lời nói vô cùng lưu manh của hắn, nàng lập tức đỏ mặt giận dữ: “Chàng cái người này...!Thật không biết xấu hổ!""Không biết xấu hổ thì không biết xấu hổ, dù sao có thê tử ôm là tốt rồi."Sau khi nói thì càng thêm dùng sức.Phùng Trinh bị dày vò không chịu được, trong lòng vô cùng hối hận, sớm biết thì trước đó liền nói một tiếng, cũng tốt hơn hiện tại bị bò điên này lăn lộn.Mặc dù hôm sau là mùng một tết, nhưng người một nhà mới dọn tới đây, cũng không có thân thích bằng hữu gì phải đi thăm, cả nhà đều không ra cửa, liền ở trong nhà bên bếp lửa nhìn bông tuyết bên ngoài cửa sổ.Phùng tú tài dẫn Tiêu Sơn đi vào phòng đọc sách.Phùng Trinh không nhìn vào đôi mắt ai oán của Tiêu Sơn, che miệng cười cười, chuẩn bị đi mua một ít lễ vật đưa đến phủ tướng quân.Đối với việc lui tới mặt ngoài với tướng quân phu nhân, Phùng Trinh không có ý định để Tiêu Sơn xen lẫn vào.

Cho nên nàng không nói cho Tiêu Sơn biết, một mình mua đồ liền trực tiếp đến phủ tướng quân.Lúc này, phủ tướng quân tự nhiên tấp nập người đến người đi.


Phùng Trinh không trực tiếp đến gặp tướng quân phu nhân, mà nhờ người gác cửa tìm Ngô ma ma, chỉ nói là thân thích của Ngô ma ma.Người gác cửa thu được chút lợi ích, tự nhiên cũng mừng rỡ đi một chuyến.Sau khi đợi một lúc, mới thấy Ngô ma ma vui vẻ từ trong phòng bước ra.

Trong miệng còn cười nói: “Ta có thân thích khi nào mà ta không biết thế?”.Nhìn thấy Ngô ma ma đến, Phùng Trinh mỉm cười chào đón bà ta: "Ma ma, năm mới đại cát."Ngô ma ma sửng sốt một lúc, sau đó bà ta mới phản ứng lại: "Thì ra là ngươi."Bởi vì bà ta đã có ấn tượng tốt khi tiếp xúc với Phùng Trinh vài lần trước đó, hơn nữa đối với sự trợ giúp của Phùng Trinh đối với tướng quân phu nhân, cho nên khuôn mặt của Ngô ma ma hiện tại lộ ra vài phần ý cười thân thiết, cũng khiến cho người gác cửa bên cạnh cảm thấy kinh ngạc, âm thầm thấy may mắn trước đó không làm khó thân thích này của Ngô ma ma.“Phu nhân bận chủ trì chuyện ngày tết trong phủ, có khả năng không thể găp ngươi.” Ngô ma ma hơi khó xử nói.Phùng Trinh mỉm cười và gửi một chiếc túi thơm căng phồng cho Ngô ma ma: “Đây là một chút tâm ý của ta, là ăn tết, hiếu kính với lão nhân người.""Như này sao được chứ." Ngô ma ma cười đến không thấy mắt."Ma ma nhưng đừng khách khí, trước đây ma ma cũng chiếu cố ta rất nhiều.

Hôm nay tới đây cũng không nhất định phải gặp phu nhân, chủ yếu là đưa đến một phần tâm ý.


Lễ vật này tuy rằng không quý trọng, nhưng cũng là do ta cẩn thận chọn lựa, mong ma ma giúp đỡ đưa đến cho phu nhân, thay mặt Phùng Trinh gửi lời chào một tiếng.""Đương nhiên không có vấn đề." Ngô ma ma đồng ý.

Dù sao mấy ngày trước phu nhân có hỏi qua về vị tiểu nương tử này, mang lời nói này qua cũng chỉ là thuận tiện nhắc tới, có thể sẽ khiến phu nhân vui vẻ.Phùng Trinh lại cười nói: "Hơn nữa, ta đã dọn đến thành Túc Châu, đang ở phố đông bên kia mở một tửu phường Thiên Hương, đến lúc đó nếu như ma ma rảnh rỗi, cũng có thể đến chỗ của ta uống hai ly, đều là rượu ngon cả.

Về sau đợi ta ủ xong, cũng sẽ gửi một ít cho ma ma."Ngô ma ma nghe nói Phùng Trinh muốn ủ rượu, liền tò mò hỏi: "Ngươi còn biết ủ rượu?""Đều là một ít tài mọn, chỉ vì kiếm chút ấm no thôi.""Thật là không ngờ a." Ngô ma ma khen ngợi: “Chờ rảnh rỗi, ta nhất định sẽ đi thăm ngươi.


Nếu như phu nhân biết ngươi ở gần đây, nhất định cũng sẽ muốn truyền gặp ngươi.""Vậy đến lúc đó phiền ma ma giúp đỡ.""Nào có nào có."Hai người trò chuyện vui vẻ, đợi đến khi có người bên kia đến giục, Ngô ma ma mới vội vàng nói lời cáo từ, trở vào trong phủ hỗ trợ.Sau khi được người gác cửa niềm nở tiễn đưa, Phùng Trinh mới chậm rãi đi ra khỏi phủ tướng quân, nhìn thấy dòng xe ngựa và những vị khách quý không ngừng tới cửa, trong lòng nàng cảm khái không thôi.Uy phong như vậy, chẳng trách xưa nay không ít anh hùng đều là vì danh lợi kia mà đầu rơi máu chảy.Nàng cũng không hi vọng Tiêu Sơn có thể đạt được một bước này, chỉ cần sau này không trở thành quân hộ, có một chức quan liền được rồi.Một lúc sau, sau khi tướng quân phu nhân hết bận rộn, Ngô ma ma tìm thấy thời gian rảnh rỗi, bẩm báo về việc Phùng Trinh đưa lễ vật tới.Trương phu nhân xoa xoa cái trán đau nhức: “Ừ, nhưng cũng là người thông tuệ.""Còn không phải sao." Ngô ma ma mỉm cười: “Nghe nàng ta nói chuẩn bị mở tửu phường ở thành Túc châu, không ngờ rằng nàng ta cũng biết ủ rượu, thật là sáng dạ nhanh nhẹn."Trương phu nhân cũng là người thông minh, nghe Ngô ma ma nói như vậy, trong lòng cũng hiểu được tâm tư của bà ta, nhàn nhạt cười: “Nàng ta là nữ tử yếu đuối, ở thành Túc châu mở một cái tửu phường, dù sao cũng có chút yếu thế.

Sau này cứ giúp đỡ một phen, đừng để cho một số người không có mắt đi khi dễ người ta.""Vâng, nô tỳ nhớ kỹ, quay đầu liền lập tức đi làm.

Có phu nhân che chở, tiểu nương tử Phùng Trnh này thật có phúc phần."Trương phu nhân cười nói: "Nàng ta có phúc khí, lại không biết phúc khí của ta khi nào sẽ tới.

Lần này Định Nam cũng có thể không ở nhà đón năm mới được."Sau khi ban thưởng một phen, ngoại trừ Tiêu Sơn được ở lại nhà ăn tết, Trương Định Nam liền mang theo Hãm trận doanh rời thành Túc Châu, đến pháo đài cách thành hai trăm dặm để làm đồn trú đóng giữ.


Ngăn ngừa bọn man di thừa dịp ăn tết lại tới làm ầm ĩ.Đối với chuyện này, trong lòng Trương phu nhân đã rất tức giận.Muốn ngăn chặn bọn man di kia, vẫn là nhiệm vụ của Trung quân, nhưng lần này ngay cả chủ soái Trung quân là Trương Thừa Tông lại được tướng quân giữ lại trong phủ tướng quân, tiếp kiến một ít quan viên tại Túc châu.

Còn để tiểu nhi tử đi nơi khác chịu cảnh màn trời chiếu đất, đây đúng là chuyện tốn công vô ích.

Trong lòng bà ta nghĩ tới liền thấy không phục.“Ôi, ai bảo ta xuất thân từ thương nhân, không so được với danh môn thục nữ nhà cao cửa rộng.”Nghe những lời tự giễu của Trương phu nhân, trong lòng Ngô ma ma cảm thấy đau xót: “Phu nhân, nhị thiếu gia là người có tiên đồ, về sau tướng quân sẽ nhìn thấy được."Trương phu nhân mỉm cười, nhưng trong lòng lại không có hi vọng.Phùng Trinh cũng không biết, chỉ bằng một chuyến đi của mình, nhưng cũng được Trương phu nhân mở miệng che chở.Kỳ thật trước khi nàng đi chuyến này, cũng không trông cậy có được sự giúp đỡ của Trương phu nhân ngay lập tức, cùng lắm là nàng muốn đi để nhắc về sự tồn tại của mình, chuẩn bị trải đường cho lần sau tới bái phỏng mà thôi.Nhưng cho dù bản thân không nhận được sự che chở của Trương phu nhân, Phùng Trinh cũng không có ý định trì hoãn.Tranh thủ mấy ngày tết, nàng đóng cửa không ra ngoài, lắp đặt thiết bị chưng cất trong phòng ủ rượu, sau đó bắt tay vào thử nghiệm.

Tranh thủ làm một mẻ rượu chưng cất trước..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Chương 47


Mặc kệ loại rượu trắng gì, cơ bản nhất vẫn là chưng cất.

Đối với chất lượng của rượu, tự nhiên có những cách khác để cải thiện.Trong lòng Phùng Trinh đã nắm vững một số phương pháp ủ rượu, cho dù không giỏi bằng những đại sư phụ ở trong nhà máy trước kia, nhưng ở thời đại này, có thể nói là dẫn dắt sản xuất ngành rượu trắng.Chỉ có điều ngay từ đầu Phùng Trinh không có ý định làm rượu ngon chất lượng đặc biệt tốt, trực tiếp lấy ra át chủ bài của mình cũng không phải chuyện sáng suốt.Cho nên đơn giản lợi dụng thiết bị chưng cất làm ra mẻ rượu chưng cất đầu tiên, nàng không tiến hành bất luận công đoạn gia công chế biến gì, chỉ cho vào hầm rượu.Mặc dù Phùng Trinh vẫn chưa lấy ra, nhưng mùi thơm của rượu đã phảng phất đến trong sân.

Tiêu Sơn đang đọc sách lập tức bị con sâu rượu lôi kéo, sách cũng không đọc nổi nữa."Khụ khụ, tế tử à, con phải chăm chỉ đọc sách, qua mấy ngày nữa con phải đi rồi."Phùng tú tài đang ở một bên chăm chú không chớp mắt nhìn vào quyển sách, trong miệng lại nói lời giáo huấn tế tử nhà mình.Khi Tiêu Sơn nghe được lời này, tức khắc cả người đều giật mình.Nhạc phụ đã nói, chỉ có học xong Thiên Tự Văn mới có thể trở về phòng mình ngủ.


Trận này hắn mất ăn mất ngủ đọc sách, nhưng còn không phải là vì trước khi đi có thể ở gần thê tử mình mấy ngày sao?Lúc này rượu hay gì đó cũng không quan trọng, nhanh chóng đọc sách biết chữ mới đúng lẽ.Bây giờ Tiêu Sơn đã học được rất nhiều chữ, mỗi ngày học chữ đều phải viết chữ ra mấy trang giấy.Phùng tú tài nhìn trang chữ viết khó coi do một tay tế tử nhà mình viết ra, ông cau mày nhăn thành một đường, nếu như người này là học trò của ông, thế nào ông cũng phải đánh cái tay xấu xí này một trận.Quả thật gỗ mục không thể khắc được a.Khi Phùng Trinh lấy một vò rượu nhỏ từ trong hầm rượu đem ra, nhạc phụ tế tử hai người đang nhìn chằm chằm vào bảng chữ mẫu.Tiêu Sơn thì mặt đầy xấu hổ, Phùng tú tài thì thổi râu trừng mắt.Thấy vậy, Phùng Trinh mím môi mỉm cười, bước tới nói: "Phụ thân, tướng công, hai người nghỉ ngơi một chút, nếm thử rượu con ủ đi."Tiêu Sơn như được đại xá, giờ khắc này hận không thể xông lên phía trước ôm lấy thê tử mình hôn một cái.

Thật sự rất muốn hôn thê tử a.Nếu trước đây Tiêu Sơn nói không thích đọc sách, kia cũng là có nguyên nhân, một là không có bạc, hai là phu tử ở học đường quá mức nghiêm khắc.

Lại không ngờ rằng nhạc phụ của mình lại còn nghiêm khắc hơn những phu tử trong truyền thuyết kia.Mặc dù lúc này đã ngửi thấy mùi thơm của rượu, trong lòng đã ngo ngoe rục rịch, nhưng Tiêu Sơn vẫn nhìn nhạc phụ đại nhân của mình.Thấy tế tử không bình tĩnh được nữa, Phùng tú tài tức giận ho khan vài tiếng.Phùng Trinh thấy thế, đem vò rượu đặt trên mặt bàn mở niêm phong ra, một làn hương rượu thoang thoảng tỏa ra, mùi thơm êm dịu nồng nặc, chỉ ngửi thôi đã thấy say.“Ừm, thơm quá.” Phùng tú tài không khỏi ngửi vài lần.Tiêu Sơn lập tức đứng lên, đi tới nhìn vò rượu, cúi đầu ngửi: "Mùi thật thơm."Phùng Trinh cười nói: "Vậy thì nếm thử đi, nếu như ngon, đây chính là mẻ rượu đầu tiên ta sẽ bán."Hắn cầm vò rượu lên rót hai chén rượu.Tiêu Sơn lúc này cũng không hồ đồ, bưng một chén đưa cho Phùng tú tài trước, thấy nhạc phụ bưng lên uống, bản thân mới bưng một chén khác uống cạn, uống xong mặt đỏ bừng: “ Thật là rượu ngon a, rượu này mùi vị đủ nồng, lúc trước uống chỉ là nước gạo."Phùng tú tài cũng nhấp một ngụm, tửu lượng của ông không tốt lắm, bây giờ tửu lượng này cao hơn những lần trước, sau nửa chén vào trong bụng, hai mắt đã sáng ngời, khuôn mặt già nua đỏ bừng."Ừm, rượu ngon, rượu ngon."Uống xong, ông liền ghé vào bàn ô ô ngủ thiếp đi.Tiêu Sơn thấy nhạc phụ mình đã say khướt, hai mắt sáng lên, lập tức đặt chén rượu trong tay xuống, ánh mắt như lửa đốt nhìn Phùng Trinh: “Trinh nhi, mấy ngày nay ta rất nhớ nàng."Ánh mắt đó có thể đốt cháy người thành một cái động, Phùng Trinh trừng hắn một cái: “Ban ngày ban mặt, cả ngày đừng nghĩ đến những chuyện này không thôi.” Đối với nhu cầu quá mức của người này ở khía cạnh kia, nàng cũng không thể hiểu nổi.Tiêu Sơn cười tủm tỉm: "Ban ngày thì không được, vậy buổi tối là được."Phùng Trinh thấy hắn ngày thường đều là bộ dáng đứng đắn, nhưng bây giờ lại trông như kẻ vô lại, tức giận nhéo hắn: “Chàng đứng đắn lên một chút, hiện tại ta đang hỏi chuyện chàng nghiêm túc, rượu này rốt cuộc như thế nào, có bán được không?""Đương nhiên là bán được." Tiêu Sơn ngừng đùa giỡn, lại nhấp một ngụm rượu: “Mùi vị này cũng thật ngon, đủ nồng.

So với rượu trước kia ta uống còn muốn ngon hơn, trước kia Trương giáo úy đưa rượu cống cho huynh đệ Hãm trận doanh của chúng ta, nói là của hoàng đế lão gia uống, mỗi người chúng ta chỉ được uống một ngụm, tư vị kia cũng không ngon bằng cái này đâu.

Trinh nhi, ta thấy nàng nếu như bán rượu này, vậy thì rượu nhà người khác có thể bán không được rồi."Tiêu Sơn càng nói càng kích động.

Hắn lại không ngờ được, thê tử mình vậy mà thật sự có bản lĩnh này, không chỉ có thể ủ rượu, mà rượu nàng ủ ra thế nhưng còn có thể bán được chạy hơn so với rượu của hoàng đế lão gia.Khi Phùng Trinh nghe vây, trong lòng tự nhiên rất vui mừng.


Rượu của nàng ở thời đại này có thể nói là độc bộ thiên hạ.

Về sau không sợ không có thị trường.Bất quá nghe được câu tiếp theo của Tiêu Sơn, trong lòng lập tức lộp bộp một cái.

Mặt nàng đầy vẻ nghiêm túc nói: "Ý của chàng là, rượu này khi bán ra thì rượu nhà người khác đều không bán được?"Tiêu Sơn gật đầu: "Chỉ cần mọi người có thể mua nổi loại rượu này, rượu nhà người khác nhất định không bán được."Sắc mặt Phùng Trinh thậm chí càng tệ hơn.Nàng muốn bắt đầu kinh doanh, nhưng nàng không mong muốn cắt đứt con đường tiền tài của nhà người khác.


Phải biết đoạn kế sinh nhai có thể nói là giết cả nhà người ta, đó là đại thù không đội trời chung.

Nếu như thật giống với lời Tiêu Sơn nói, rượu của nàng vừa ra lò, người khác sẽ đến mua rượu của nàng, rượu của người khác không bán được, thì tất cả những người bán rượu ở thành Túc Châu sẽ kết thù với nàng.Cho dù Trương phu nhân có nói muốn bảo vệ nàng, cũng không thể chống đỡ được những rắc rối liên miên.

Đến lúc đó, Trương phu nhân có thể bảo vệ nàng bao lâu?"Trinh nhi, khi nào thì nàng bắt đầu bán, đến lúc đó ta phải lấy hai vò, mang đến cho các huynh đệ ta nếm thử, để cho bọn họ rộng tầm mắt."Phùng Trinh mang tâm sự nặng nề mỉm cười: “Sắp rồi."Nghĩ đến tình huống có thể xảy ra, tâm trạng tốt của Phùng Trinh đột nhiên biến mất..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: Chương 48


Trước khi vấn đề này được giải quyết, nàng phát hiện rượu trắng vẫn chưa thể bán ra thị trường.Nếu không, cùng với bạc, sẽ có rất nhiều rắc rối không thể giải quyết.Thời khắc năm mới chậm rãi trôi qua, cửa phủ tướng quân rốt cuộc cũng dần ngừng nghỉ.

Mặc dù mỗi ngày vẫn có người tới bái phỏng, nhưng nhìn qua cũng không còn náo nhiệt nữa, ngay cả người gác cửa cũng tìm được cơ hội nghỉ ngơi một lát.Khi Phùng Trinh đến, người gác cửa đang uống trà và cắn hạt dưa, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hắn ta miễn cưỡng đứng dậy đi ra ngoài.

Hóa ra bên ngoài là một tiểu phụ nhân tới bái kiến, bị thị vệ ngăn ở cửa.Ăn mặc của phụ nhân kia vừa nhìn thấy liền biết là dân chúng bình thường, khó trách thị vệ này ngăn cản.Nhưng khi nhìn đến dung mạo của phụ nhân, người gác cửa sửng sốt một chút, vội vàng chạy tới: "Đây không phải là thân thích của Ngô ma ma sao? Ngươi tới đây là muốn tìm Ngô ma ma hả?"Hắn ta có thể nhớ rõ người này, lần trước Ngô ma ma tới, hai người bọn họ rất thân thiết, khẳng định quan hệ rất tốt.


Ngô ma ma chính là hồng nhân đứng đầu bên người phu nhân, cũng không thể đắc tội được.Phùng Trinh đang tự hỏi làm thế nào để vào phủ của tướng quân, khi nàng nhìn thấy người các cửa, lúc này nàng thở phào nhẹ nhõm: “Ta tới là đưa chút thức ăn tự làm cho Ngô ma ma, còn nhờ hỗ trợ truyền lời giùm.”“Dễ mà dễ mà, ngươi trước lại đây chờ đi.” Người gác cửa cười đi qua, nói với thị vệ hai bên: “Đây là thân thích của Ngô ma ma, ta đưa nàng ta đến chỗ kia của ta ngồi.”Chỉ lúc đó thị vệ mới thả cho người vào, tiếp tục đứng thẳng.Phùng Trinh được sắp xếp đứng ở cửa phòng bên lần trước, người gác cửa chạy chậm vào trong phủ, đợi một lúc mới thấy Ngô ma ma ra tới.Ngô ma ma hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Phùng Trinh.

Rốt cuộc, cách đây không lâu vừa mới gặp qua.Phùng Trinh mỉm cười chào đón bà ta: “Ma ma, Phùng Trinh đến đây để làm phiền lão nhân người rồi."Ngô ma ma cười xua tay: “Không có việc gì.

Bất qua chẳng lẽ ngươi đã gặp chuyện phiền phức gì rồi? Đây cũng không thể a, trước đó phu nhân biết ngươi mở tửu phường, liền đã truyền lời cho người khác, không cho mấy người không có ánh mắt đi tới gây phiền toái cho ngươi."Phùng Trinh nghe vậy, thế mới biết hóa ra tướng quân phu nhân đã giúp nàng từ trước, trong lòng nàng hơi cảm động, lại thầm nói quyết định của nàng không sai.Nàng cười nói: "Không biết hôm nay có thể gặp phu nhân hay không? Cũng không phải chuyện phiền phức gì, nhưng có một số việc muốn trực tiếp nói với phu nhân."Ngô ma ma có chút khó xử, hiện giờ tuy rằng trong phủ đã ít chuyện thăm viếng, nhưng chung quy phu nhân cũng là người bận rộn.

Gặp một chút này cũng không phải nói gặp là gặp được.

Bất quá nói cho cùng Phùng Trinh cũng hơi đặc thù, bà ta do dự một khắc, liền nói: “Ngươi theo ta vào phủ trước đi, nếu như phu nhân rảnh rỗi, ta sẽ giúp ngươi chuyển lời một chút, xem có thể để cho ngươi gặp mặt phu nhân không."Phùng Trinh rất cảm kích: “Ma ma thật sự đã giúp ta một đại ân."Phùng Trinh ở sảnh phụ đợi rất lâu, rốt cuộc mới chờ được lời truyền gặp của Trương phu nhân.Trương phu nhân bận rộn cả buổi sáng, đang định đi nghỉ ngơi, nghe thấy Ngô ma ma nói đến Phùng Trinh, liền kêu gọi nàng đến.

Dựa trên sự hiểu biết của bà ta về Phùng Trinh, tiểu phụ nhân này không phải không biết quy củ, hôm nay tới, tất nhiên là có một cái gì đó quan trọng."Phùng Trinh gặp qua phu nhân."“Chỉ ở riêng, không cần nhiều lễ nghĩa như vậy.” Trương phu nhân khách khí nói một câu, để hạ nhân pha trà, lại hỏi: “Ta nghe Ngô ma ma nói, ngươi đã mở một tửu phường, hiện tại mọi việc đều thuận lợi chứ? "Phùng Trinh mỉm cười cảm kích: “Nhờ phu nhân quan tâm, hiện tại mọi thứ đều ổn, chỉ chờ chính thức khai trương."Trương phu nhân gật đầu: “Đến lúc đó ta cũng sẽ bảo người đưa đến một phần lễ vật cho ngươi.” Đây cũng là công khai biểu hiện chiếu cố đến Phùng Trinh.

Tất nhiên, so với những gì Phùng Trinh đã làm cho bà ta, những điều này không đáng nói đến."Phu nhân, kỳ thật lần này dân phụ tới đây, chính là bởi vì chuyện tửu phường này."“Hả?” Không phải vừa mới nói không có phiền phức sao? Trương phu nhân khó hiểu nhìn nàng.


Lại thấy nàng đã lấy từ trong giỏ ra một vò rượu nhỏ được niêm phong, sau đó mở niêm phong mặt trên bình rượu.

Một làn hương rượu êm dịu tràn ngập.Chỉ ngửi mùi thôi, liền đã thấy say lòng người.Trương phu nhân nhắm mắt ngửi ngửi một chút, sau đó mở mắt ra kinh ngạc hỏi: “Đây là rượu gì, sao lại thơm như vậy?”Phùng Trinh mỉm cười và nói với Ngô ma ma: “Cảm phiền cho người chuẩn bị chút đồ đựng sang đây."Ngô ma ma vội vàng kêu tiểu nha hoàn đi lấy chén rượu.

Một lúc sau, tiểu nha hoàn vội vàng bưng hai chén rượu bạch ngọc tới.Phùng Trinh từ từ rót rượu vào chén.

Hương thơm càng lúc càng nồng, nhưng rượu trong chén lại trong như nước.Ngô ma ma sửng sốt, cầm chén rượu đưa cho Trương phu nhân: “Phu nhân, ngài nhìn xem cái này..."Trương phu nhân nhìn rượu trong chén, trong lòng cũng tràn đầy kinh ngạc, cúi đầu ngửi ngửi, quả nhiên là mùi vị này.


Chén rượu này đúng là rượu, nhưng lại khác với loại rượu ngày thường uống.

Dường như trong vắt hơn, lại cũng tinh khiết thơm tho hơn."Đây là rượu ngươi ủ?"Trương phu nhân vốn xuất thân từ thương hộ, nên đã nhanh chóng nhìn ra đường đi nước bước trong đó.

Mặc dù không uống vào trong miệng, nhưng bà ta cũng biết, nếu như rượu này xuất hiện trên thị trường, sẽ tạo thành chấn động gì..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: Chương 49


"Nhưng thật ra dân phụ được cơ duyên xảo hợp có một bí pháp ủ rượu, dân phụ đã thử qua, thế nhưng thật sự đã ủ ra một bình rượu trắng ngon."Trương phu nhân cười nói: "Ngươi đây cũng có rất nhiều cơ duyên xảo hợp, một thân phúc khí này, thật ra ít người có thể sánh bằng."Phùng Trinh biết, Trương phu nhân là đang hoài nghi nàng.

Rốt cuộc, một lần là trùng hợp, mấy lần này cũng quá trùng hợp.

Nhưng nàng đương nhiên sẽ không nói ra sự thật, hiện giờ đây là lời giải thích hợp lý duy nhất nàng có thể đưa ra.Trương phu nhân là người thông minh, không để ý mấy chuyện này.

Dù sao cũng để cho bà ta sử dụng, mặc kệ người này học được từ chỗ nào, đối với bà ta cũng không có ảnh hưởng gì.“Hôm nay ngươi mang rượu đến cho ta uống, rốt cuộc là có ý gì?” Bà ta không tin Phùng Trinh đến đây chỉ vì chuyện này.Phùng Trinh nói: “Phu nhân kiến thức rộng rãi, hẳn là cũng nhìn ra được, việc kinh doanh rượu trắng này khẳng định tương lai sẽ một vốn sinh bốn lời, thậm chí có thể dẫn đến sự thu hút của nhiều người trên khắp Đại Đường, lợi nhuận này tựa như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn." Sau khi nói xong, nàng nhìn Trương phu nhân: “Phu nhân đối xử với dân phụ là có đại ân, việc kinh doanh này, Phùng Trinh hy vọng có thể đem bảy phần lợi nhuận trong đó đưa cho phu nhân."“Đưa ta bảy phần?” Trương phu nhân kinh ngạc ngồi thẳng dậy, suýt nữa đứng dậy khỏi ghế.Ngay cả Ngô ma ma cũng sửng sốt.

Bà ta cũng đã từng nhìn thấy việc kinh doanh của La gia, biết việc kinh doanh rượu trắng này ngày sau sẽ có triển vọng.


Bảy phần lợi nhuận, chính là một khoản lớn a.Bà ta kinh ngạc cảm thán liếc nhìn Phùng Trinh, vốn tưởng rằng tiểu phụ nhân này đã đủ hào phóng, lại không nghĩ đến, có thể hào phóng đến mức này.Phùng Trinh dường như không nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của hai người này, tiếp tục nói: “Phu nhân cũng biết, kinh doanhh rượu trắng ngày sau nhất định có thể được triển khai trên toàn bộ thành Túc Châu, nếu như trở nên nổi tiếng, còn phải được buôn bán với các thành đô khác ở Đại Đường, gian hàng lớn như vậy cũng chỉ có phu nhân mới có thể chống đỡ được, Phùng Trinh không dám làm lớn như vậy, chỉ có thể da mặt dày đến thỉnh phu nhân cùng nhau làm ăn."Trương phu nhân nhìn Phùng Trinh với vẻ mặt phức tạp: “Ngươi thật thông tuệ hơn so với ta nghĩ." Nếu là một người bình thường, sớm đã bị phần lợi nhuận này mê tâm, ai có thể nghĩ đến những nguy hiểm trong đó.

Mặc dù có nghĩ tới, tất nhiên cũng sẽ luyến tiếc khoản lớn như vậy.

Phùng Trinh này thế nhưng ngay cả mắt không chớp mà đưa ra, thủ đoạn và đầu óc như vậy, thật là một nữ nhân vô cùng thông minh.Nếu như có gia thế tốt, chỉ sợ ngày sau tiền đồ càng rộng lớn hơn.Phùng Trinh biết Trương phu nhân đã biết ý đồ của nàng.

Nàng cũng không lên tiếng.

Mặc dù nàng đã có ý đồ, nhưng xét về mặt ngoài mà nói, nàng có một chút không thành tâm.Trên thực tế, nếu không phải vì nguy hiểm trong đó quá lớn, nàng sẽ không muốn cùng làm ăn với Trương phu nhân.

Chỉ là những lời của Tiêu Sơn đã đánh thức nàng, đoạn mất còn đường tiền tài của người khác, cũng không phải là một chuyện tốt.

Nhưng nàng không cam lòng cứ như vậy mà từ bỏ việc kinh doanh rượu.

Ngay cả khi nàng không làm, về sau cũng có người phát hiện công nghệ này.

Cho nên nàng đã cân nhắc một phen, quyết định vẫn là làm lợi cho người, bản thân nhận được một phần cũng tốt rồi.Hơn nữa bản thân nàng cũng biết năng lực của mình, nếu dựa vào xuất thân thấp bé của mình, mặc dù có thể tồn tại được, nhưng việc kinh doanh rượu này không thể làm lớn, nhiều lắm cũng chỉ ở thành Túc Châu.


Nhưng nếu cùng làm với Trương phu nhân, biến thành kinh doanh của Trương phu nhân, vậy thì kinh doanh với toàn bộ Đại Đường cũng không thành vấn đề.

Khi đó mặc dù lợi nhuận là ba phần, so với việc tự mình kinh doanh cũng sẽ nhiều hơn.

Quan trọng nhất chính là, nàng hoàn toàn không có nguy hiểm gì.Vì vậy, nàng đã hạ quyết tâm, lấy bảy phần lợi nhuận đưa cho Trương phu nhân để thể hiện sự chân thành của mình.

Cho dù Trương phu nhân biết ý đồ của nàng, trong lòng cũng sẽ không cảm thấy không vui, dù sao thứ nàng nhường đi cũng chính là bạc trắng.Thật lâu sau, Trương phu nhân rốt cuộc nói: "Việc làm ăn này phải làm như thế nào, ngươi có kế hoạch gì? Ngươi cũng biết, hiện tại ta không xen vào việc kinh doanh của La gia, kinh doanh này làm như thế nào, đến lúc đó còn phải do ngươi quyết định."Đây là ám chỉ đã chấp nhận rồi.

Phùng Trinh thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cửa hàng kia của dân phụ vẫn là quá nhỏ, nghe nói La gia cũng có tửu phường lớn, nếu như có thể dùng tửu phường của La gia, hơn nữa bên trong đó điều là nhóm đại sự phụ đáng tin cậy, là có thể đủ cung ứng trực tiếp cho toàn bộ thành Túc Châu, thậm chí một ít thành lớn của Trung Nguyên."“Cái này đương nhiên không có vấn đề.” Trương phu nhân gật đầu, trong tay bà ta có bảy phần lợi nhuận, đương nhiên sẽ không nắm hết toàn bộ, đến lúc đó đưa cho La gia hai phần cũng là đủ.Phùng Trinh thấy thế, lại nói: "Dân phụ chỉ lo về sau việc kinh doanh này phát triển hơn, nếu như làm tổn hại đến lợi ích của những đại gia tộc nào đó, khi ấy chỉ sợ gây phiền toái cho phu nhân và tướng quân.”“Hừ, chuyện này ngươi không cần lo.” Sắc mặt Trương phu nhân trở nên nghiêm túc: “Làm ăn phải xem bản lĩnh của mỗi người, nếu không có bản lĩnh thì cũng không thể trách người khác kiếm được bạc.

Ngươi chỉ cần làm cho tốt là được ."Phùng Trinh lúc này mới cười: “Phu nhân anh minh, cái này thì Phùng Trinh rất nắm chắc, ngày sau nhất định sẽ đem chuyện buôn bán này khuếch trương hơn.” Nàng cười có chút ngượng ngùng: “Chỉ là hiện tại tửu phường kia của dân phụ còn chưa khai trương, nếu như ngày sau có thể lấy hàng từ La gia tiếp tục bán, vậy thì không có gì tốt hơn.


Ngày thường bản thân dân phụ cũng muốn ủ ra chút rượu đặt ở cửa hàng để bán.”Trương phu nhân cười nói: "Cái này không ảnh hưởng đến toàn cục, ngươi cứ mở cửa hàng là được." Sau đó, bà ta nói với Ngô ma ma: “Sau này lại đưa cái bảng hiệu cho tửu phường, dùng ấn tín của ta.”Trên bảng hiệu có ấn tín của phu nhân tướng quân, cho nên sẽ không ai dám gây sự.

Phùng Trinh vui mừng không thôi, vội vàng hành lễ nói lời cảm tạ."Được rồi, hiện tại ngươi và ta cùng nhau kinh doanh, sau này cũng không cần đa lễ như vậy.

Nếu như việc kinh doanh có gì khó khăn, có thể trực tiếp tìm đến ta." Trương phu nhân nói xong lại phân phó cho Ngô ma ma, đến lúc đó lại cấp tấm môn bài cho Phùng Trinh, về sau có thể trực tiếp đến quý phủ.Phùng Trinh biết rõ, bản thân nàng đã thành công lên được con thuyền của Trương phu nhân.Đương nhiên, việc này tất có lợi có hại.

Nhưng hôm nay nàng cũng chỉ có một con đường như vậy, chỉ có thể đi tiếp thật tốt.

Ai có thể biết được sau đó lại có thể đi được bao xa..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: Chương 50


Sau khi Phùng Trinh rời đi, Trương phu nhân ngay lập tức sai Ngô ma ma tìm người mang gia chủ của La gia đến thương nghị việc này.Chờ khi gia chủ La gia đến, hai người thương nghị hồi lâu, lúc này mới đem mọi chuyện định xong.Đợi lúc tiễn gia chủ La gia đi, Trương phu nhân đứng ở cửa, nhìn bầu trời xám xịt, thở dài nhẹ nhõm một hơi."Ngô ma ma, đây có thể là cơ hội cho chúng ta, cũng là cơ hội cho Đinh Nam."“Phu nhân.” Ngô ma ma khó hiểu nhìn bà ta.Trương phu nhân thần bí cười cười: "Sau này tướng quân sẽ biết, ta có thể mang đến càng ngày càng nhiều thứ cho ông ấy."Bởi vì buôn bán có thay đổi, Phùng Trinh cũng lùi lại việc khai trương tửu phường nhỏ của mình.

Nàng không nói với chuyện này với hai trưởng bối của Phùng gia, bất quá chỉ thuận miệng nói với Tiêu Sơn một câu, hiện giờ nàng đang cùng làm ăn với Trương phu nhân.Tiêu Sơn vốn là không để ý lắm những thứ này, nhưng là có chút rối rắm nói: "Không phải nàng vì ta mà cố ý tới thân cận với Trương phu nhân đi, nếu là vì cái này, vậy thì quên đi, nam nhân đại trượng phu, công danh lợi lộc tự ta đi lấy.”“Chàng cũng quá xem trọng ta.” Phùng Trinh nhéo lỗ tai hắn: “Nếu như ta có bản lĩnh này, ta cũng không cầu quan cho chàng, ta sẽ cầu quan cho chính mình, từ nay về sau, ta sẽ quản lấy chàng."“Thật sự không phải bởi vì ta sao?” Tiêu Sơn đè người nàng lại, đưa môi hắn tới gần.

Hôm nay hắn thật vất vả mới chuốc say được nhạc phụ, hiện tại rốt cuộc có thể ở chung phòng với thê tử, đương nhiên sẽ không lãng phí cơ hội tốt như vậy.Phùng Trinh vừa trốn tránh vừa cười đùa: "Chàng không được nháo, cẩn thận ngày mai ta đem tâm tư của chàng nói với phụ thân."“Nói cũng vô ích, dù sao ta cũng đã học xong Thiên Tự Văn rồi.” Tiêu Sơn tự đắc hôn lên đôi môi hồng nhuận của nàng.

Nghĩ đến sự việc này, hắn liền cảm thấy rất kiêu ngạo, ngẫm lại khi này chỉ mới bao lâu chứ, hắn vậy mà biết được Thiên Tự Văn.


Tuy rằng chữ viết xấu một chút, nhưng chung quy cũng có thể nhìn được.

Nhạc phụ còn phải khen hắn thông minh.Phùng Trinh thấy hắn khoe khoang như thế, đả kích nói: “Chàng cũng đừng đắc ý, chàng cũng biết rõ vì sao chàng lại học nhanh như vậy.

Người khác đọc sách thánh hiền, toàn nghĩ về những chuyện thánh hiền, nhưng còn chàng thì lại một bụng nghĩ xấu."“Ha ha, vẫn là thê tử của ta hiểu ta.” Tiêu Sơn không hổ thẹn mà còn vui vẻ, bàn tay to lớn của hắn đã nhào lên người Phùng Trinh, sờ chỗ này chỗ kia, làm cho Phùng Trinh thở hổn hển, liên tục cầu xin tha thứ.Ngày tết đã trôi qua, cũng đến lúc Tiêu Sơn phải trở về quân doanh.Lần này có thể ở nhà được lâu như vậy, đã là sự chiếu cố đặc biệt của Trương giáo úy, Tiêu Sơn tự nhiên sẽ không ở lại nữa.

Mặc dù mấy ngày nay ở cùng với thê tử vô cùng dễ chịu, nhưng trong lòng hắn vẫn nhớ thương các huynh đệ trong quân doanh.

Hiện tại hắn đã có sự tự tin của mình, có suy nghĩ của riêng mình, hắn đã nóng lòng muốn lập được chiến công, cầu lấy công danh.Trước khi khởi hành, Phùng Trinh đã chuẩn bị cho hắn vài vò rượu trắng: “Rượu này quá mạnh, cũng không thể uống nhiều, sau này ở trong quân doanh sẽ hỏng việc.

Hiện tại chàng cũng đã là người đọc sách, cũng không thể lỗ mãng, mọi việc phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm.""Trinh nhi, nàng yên tâm, nàng kể cho ta nhiều chuyện xưa như vậy, những bài học kia ta đều nhớ được."Mấy ngày nay Phùng Trinh nhân cơ hội đã giảng cho hắn nghe một ít câu chuyện của các danh nhân lịch sử, còn có một ít trong ba mươi sáu kế, binh pháp Tôn Tử.


Tiêu Sơn đã nghe nhiều, cũng ghi tạc trong lòng.Phùng Trinh cổ vũ nói: "Ta tin tưởng chàng, chàng là người làm đại sự.

Ta còn chờ làm tướng quân phu nhân đây."Được thê tử yêu thương của mình khen ngợi, Tiêu Sơn bỗng cảm thấy tự hào: “Trinh nhi, ngày đó nhất định sẽ không xa đâu.”Bọn man di còn chưa bị giết hết, cũng không thiếu cơ hội để hắn lập công.

Lần này bọn man di đã cho mấy người của hắn sỉ nhục lớn như vậy, quay đi cũng sẽ có cơ hội lấy lại.Đây là lần thứ hai chia ly, trong lòng Phùng Trinh càng thêm luyến tiếc, vẫn một đường đi tới cửa thành, nhìn hắn cưỡi ngựa đi xa.Phùng tú tài vuốt chòm râu, gật đầu hài lòng: “Tế tử biết vươn lên như thế, tương lai tiền đồ là vô lượng."Phùng Trinh nghĩ thầm, có nàng ở bên cạnh quan sát, cho dù không thành tài cũng thành tài.Sau khi Tiêu Sơn rời đi, La gia cũng phái người đến mời Phùng Trinh tới.

Cũng không biết tướng quân phu nhân đã nói gì với La gia, dù sao hiện giờ hầm rượu của La gia bên này là do Phùng Trinh phụ trách.Vì không để cho công nghệ lộ ra ngoài, gia chủ La gia là La Toàn Sinh đã bảo người tiến hành rửa sạch hầm rượu một phen.

Chỉ để lại một ít người hầu đáng tin cậy, hoặc là đại sư phụ ký tên bán đứt làm việc ở bên trong.Đối với sự sắp xếp này, Phùng Trinh tự nhiên rất ủng hộ.


Ngày nay không có thứ gọi là bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ.Phùng Trinh đã dành một tháng trong hầm rượu để hướng dẫn chuyên môn cho các đại sư phụ kia.

Đương nhiên, kỹ thuật này cũng chỉ là những kỹ thuật chưng cất ban đầu, còn phương pháp sản xuất rượu ngon, nàng vẫn chưa thể lấy ra.Mặc dù vậy, những đại sư phụ ủ rượu kia vẫn bội phục không thôi.

Vốn tưởng rằng có người thông qua quan hệ mới được tiến vào quản lý, vẫn có chút không phục, lại không nghĩ chỉ cần ra một tay cũng đủ sánh với kinh nghiệm cả đời của những lão gia hỏa này.Chẳng mấy chốc, mẻ rượu đầu tiên chính thức được tung ra thị trường, cùng ngày rượu trắng được tung ra thị trường, Phùng Trinh cũng khai trương tửu phường nhỏ của riêng mình..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom