Cập nhật mới

Dịch Tiểu Hoàng Cô Được Vô Vàn Sủng Ái

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Chương 20


Cũng trong một gian phòng nào đó của cung Trường Thọ, Quế công công nằm trên giường, hai tay để trước ngực, trong tay nắm chặt lá bùa mà Tiểu Miên Miên đưa cho.
Lão đã không cần tự mình gác đêm cho Thái Thượng Hoàng nữa, công việc này là của thái giám chuyên gác đêm.
Trong lúc nhất thời, lão có chút căng thẳng.

Mặc dù lão tin tưởng Tiểu Hoàng Cô, thế nhưng dù sao Tiểu Hoàng Cô vẫn còn nhỏ, lỡ đâu chỉ là trùng hợp thôi thì sao?
Quế công công cứ thiếp đi trong những suy nghĩ miên man, khóe môi cong lên, nở một nụ cười thản nhiên, nụ cười đó ở yên trên khóe môi suốt một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Quế công công đến hầu hạ Thái Thượng Hoàng với một tinh thần sảng khoái.
Thấy gương mặt già nua của Quế công công cứ luôn cười toe toét, Thái Thượng Hoàng tò mò nên cất giọng trêu chọc: “Gặp được chuyện tốt à mà vui thế?”
Quế công công nghe vậy, nụ cười trên gương mặt càng sáng lạn hơn vài phần.


Lão cười ha ha đáp lời: “Bẩm Thái Thượng Hoàng, ngài không biết chứ, lá bùa của Tiểu Hoàng Cô ban thưởng vô cùng hữu dụng, lâu lắm rồi lão nô không có lấy một giấc ngủ ngon, nhưng đêm qua lão nô vẫn luôn nắm chặt lá bùa Tiểu Hoàng Cô ban cho, thì lại ngủ ngon vô cùng, cả đêm không mộng mị.”
Thái Thượng Hoàng chẳng hề cảm thấy ngạc nhiên, vì ông đã sớm dự đoán được.
“Đó là tất nhiên, Miên Miên là con gái của chú út ta, từ nhỏ muội ấy đã lớn lên bên cạnh cha mình, tất nhiên là học hỏi được kha khá bản lĩnh.

Chẳng qua điều khiến ta kinh ngạc à, Tiểu Miên Miên vẫn còn nhỏ nhưng bản lĩnh không nhỏ nhé.”
Quế công công gật đầu đồng ý, giống như có điều gì suy nghĩ mà hỏi lại: “Chú út mà Thái Thượng Hoàng nói chính là Hoàng tử nhỏ tuổi nhất của Lão Tổ năm xưa, cái vị mới ba tuổi đã đi theo cao nhân đó ư?”
“Tất nhiên rồi, ngoài chú ấy ra thì còn ai vào đây nữa? Thế gian này có rất nhiều chuyện chúng ta không thấy, nhưng không có nghĩa nó không tồn tại.

Mấy chuyện về số vận, hồn phách gì đó đều tồn tại.” Thái Thượng Hoàng cảm thán một câu.
Quế công công gật đầu, lão vô cùng đồng ý với những lời này, không vì điều gì khác, chỉ vì lão đã tự mình trải nghiệm.
“Đúng rồi, Miên Miên đã dậy chưa?” Thái Thượng Hoàng sửa sang lại quần áo, định đi tìm Tiểu Miên Miên rồi cùng ăn sáng với cô bé.

Quế công công theo sát sau lưng Thái Thượng Hoàng, nói: “Bẩm Thái Thượng Hoàng, Tiểu Hoàng Cô đã dậy rồi, còn dậy từ rất sớm nữa.”
“Ồ? Không phải trẻ con đều thích ngủ nướng ư? Sao cô bé này dậy sớm thế nhỉ? Chẳng lẽ do lạ giường?”
Thái Thượng Hoàng lo lắng nên bước chân nhanh hơn, vội vàng đi tìm Tiểu Miên Miên.
Mà lúc này, Tiểu Miên Miên đang đứng trong sân.
Thái Thượng Hoàng vừa đi qua chỗ ngoặt đã nhìn thấy cô bé đang đứng tấn, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, khiến ông kinh ngạc không thôi.
“Miên Miên, sao muội dậy sớm thế? Còn đứng tấn nữa chứ?”
“Chào buổi sáng, hoàng huynh.” Nhìn thấy Thái Thượng Hoàng, trên gương mặt nghiêm túc của Tiểu Miên Miên lập tức để lộ một nụ cười ngọt ngào, mồ hôi chảy dọc theo gương mặt cô bé, chứng tỏ cô bé đã đứng được một thời gian dài.
“Muội đã luyện đứng tấn từ khi một tuổi rồi.

Cha muội nói, hình thành thói quen từ khi còn nhỏ, trong quá trình lớn lên thì chậm rãi rèn luyện, có thế mới đạt được thành tựu.

A, đúng rồi, mẹ muội cũng nói, học đạo phải học từ nhỏ, luyện võ cũng thế.”


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Chương 21


Gương mặt của Thái Thượng Hoàng trầm xuống, nhìn bé con đứng tấn vô cùng vất vả, mặt mũi đầu óc ướt đẫm mồ hôi, ông đau lòng không thôi.
Chẳng qua sau khi nghe bé con nói vậy, ông lại cảm thấy vô cùng tò mò về chú út và thím út nhà mình.

Ông chưa gặp thím út bao giờ, nhưng qua những lời kể của bé con, có vẻ bà ấy cũng không phải người bình thường, nếu không thì đã không thể sinh ra một đứa con có bản lĩnh như Tiểu Miên Miên.
“Ôi chao, thế chắc quyền cước của Miên Miên tốt lắm nhỉ?” Thái Thượng Hoàng đột nhiên nảy ra ý định trêu chọc cô bé.
Nghe thấy hoàng huynh hỏi về quyền cước của mình, cô bé lập tức tỏ vẻ kiêu ngạo.

Cô bé thôi đứng tấn, bày ta dáng vẻ của một cao thủ: hai tay chắp sau lưng, cái cằm khẽ hếch lên.

Cô bé đắc ý nói: “Đương nhiên rồi.

Mặc dù Miên Miên chưa phải thiên hạ đệ nhất, thế nhưng một ngày nào đó, Miên Miên nhất định sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất.”
“Ồ, thế thì muội so chiêu với thị vệ kia chút nhé?” Thái Thượng Hoàng tiện tay chỉ vào một thị vệ phòng thủ ở gần đó.

Thị vệ đột nhiên bị Thái Thượng Hoàng chỉ mặt gọi tên, toàn thân run rẩy, vội ưỡn ngực thẳng lưng, bày ra dáng vẻ uy phong lẫm liệt.
Lúc này gã còn đang vui vẻ hóng chuyện, nhưng bây giờ chuyện đã lan đến người mình luôn rồi, gã không thể để Thái Thượng Hoàng biết gã lén lười biếng được.
Tiểu Miên Miên nhìn tên thị vệ kia, cảm giác anh trai thị vệ này đẹp quá đi mất, hơn nữa dáng người cũng cao lớn.

Thế nhưng, phần thân trên của anh trai thị vệ có chút…
Chẳng qua cô bé không thèm sợ đâu, cô bé hếch cằm, kiêu ngạo gật đầu, rồi tự tin nói: “Được thôi, xem Miên Miên ra chiêu đây.”
Thị vệ nghe vậy, vội tiến lên trước vài bước, chắp tay hành lễ với Tiểu Miên Miên: “Tham kiến Tiểu Hoàng Cô.

Tiểu Hoàng Cô ơi, thần là kẻ thô lỗ, không dám ra tay với Tiểu Hoàng Cô đâu ạ.”
Thái Thượng Hoàng chỉ đứng một bên cười khẽ, cũng không nói gì, muốn xem bé con sẽ giải quyết thế nào.
Tiểu Miên Miên xua tay, dáng vẻ giống hệt một ông cụ non.

Cô bé nói: “Không sao, anh trai thị vệ ơi, quyền cước của ta tốt lắm nhé, ngươi cứ việc phát huy toàn bộ năng lực đi.


Hôm nay ta sẽ để Hoàng huynh mở rộng tầm mắt.”
Dứt lời, cô bé làm ra tư thế chuẩn bị.
Thị vệ không biết làm sao, chỉ đành nhìn về phía Thái Thượng Hoàng xin ý kiến, dáng vẻ rất bất đắc dĩ.
Thái Thượng Hoàng không cho gã lui xuống, trái lại lại gật đầu, rồi ra hiệu cho gã ra tay.
Thị vệ bất đắc dĩ lắm, nhưng cũng đành nghe lệnh chứ biết làm sao.

Gã định đánh qua loa vài quyền, chơi chơi với cô bé chút thôi, dù sao cô bé mới ba tuổi, đi đường còn khó khăn, cứ nói gì đến chuyện đánh đấm.

Cho dù đánh thắng cô bé, gã cũng cảm thấy xấu hổ.
Gã suy nghĩ, dứt khoát giấu tay phải ra sau lưng, chỉ dùng tay trái.
Tiểu Miên Miên thấy vậy, đôi mày nhỏ khẽ cau lại, rõ ràng không vui khi đối phương coi thường mình.

Cô bé bĩu môi, nói: “Anh trai thị vệ à, ta lợi hại lắm, không lừa ngươi đâu.

Ngươi dùng cả hai tay chưa chắc đã thắng được ta đâu.”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Chương 22


Dứt lời, cô bé dứt khoát đi đến gần chiếc ghế đá ở gần đó, ghế đá kia được tạc từ đá nguyên khối, ít nhất cũng phải mấy trăm cân, cho dù đàn ông trưởng thành cũng khó có thể nâng lên.
Cô bé đi đến trước cái ghế đá, sau đó dùng hai tay, nhấc chiếc ghế lên một cách dễ dàng.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của cô bé, dường như vẫn chưa dùng hết toàn lực.
“Cái này…” Lần này đến cả Thái Thượng Hoàng cũng bị kinh ngạc, chấn động không nói nên lời.
Cô bé hài lòng nhìn mấy người xung quanh, nhất là gã thị vệ, để gã chứng kiến thực lực của cô bé rồi, chắc hẳn gã sẽ nghiêm túc so chiêu.
Miên Miên khác với người bình thường, từ khi mới sinh ra, cô bé đã có sức mạnh trời phú, sức lớn hơn người bình thường nhiều.

Hơn nữa cha mẹ đã cho cô bé ngâm rất nhiều thuốc tắm, ăn rất nhiều linh đan diệu dược, khiến sức lực của cô bé càng lúc càng mạnh mẽ, người thường căn bản không so sánh nổi.
Sau khi đặt băng ghế về vị trí ban đầu, Tiểu Miên Miên lại lần nữa bày ra tư thế chuẩn bị, rồi ngoắc ngoắc đầu ngón tay với thị vệ, tỏ vẻ khiêu khích.

Thị vệ có chút bất đắc dĩ, thế nhưng gã cũng nghiêm túc hơn, không còn xem đối phương là một đứa bé miệng còn hôi sữa nữa, mà coi như đối thủ ngang hàng.
Tiểu Miên Miên chờ mãi, thế nhưng đối phương không chịu ra tay trước, cô bé chỉ đành lên trước thôi.

Cô bé đấm thẳng một cú về phía thị vệ.
Thị vệ đã chuẩn bị sẵn sàng, không dám thả lỏng một giây phút nào, cũng nghênh đón cú đấm của Tiểu Miên Miên.
Từng đòn của Tiểu Miên Miên đều vô cùng linh hoạt, có lực, tuyệt đối không giống trẻ con vừa tập võ, trái lại giống một cao thủ võ lâm.

Chiêu nào chiêu nấy vững vàng, nền tảng vô cùng vững chắc.
Càng đánh, trong lòng thị vệ càng rung động, khó mà tin được một đứa bé mới có chút xíu như thế lại có được quyền cước cao thâm bậc này, chẳng khác gì cao thủ võ thuật.
Bên cạnh có rất nhiều thị vệ đứng hóng chuyện, ai nấy đều ngạc nhiên trợn tròn mắt, trong lòng cũng vô cùng ngạc nhiên và chấn động với quyền cước của Tiểu Miên Miên.

“Đây, đây là năng lực mà một đứa bé ba tuổi có thể có ư? Sao ta cảm thấy, hơn hai mươi năm luyện võ của ta cứ uổng công thế nào ấy, người ta mới ba tuổi, nhưng còn mạnh hơn người luyện hơn hai mươi năm là ta.

Nói ra chắc chẳng ai dám tin đâu.”
“Còn phải nói à? Ta cũng có loại cảm giác tương tự.

Sao Tiểu Hoàng cô lại mạnh thế nhỉ? Chẳng lẽ ngài ấy đã luyện võ từ khi còn ở trong bụng mẹ rồi?”
“Cho dù có luyện từ trong bụng mẹ thì cũng mới chỉ luyện được bốn năm chứ nhiêu.

Phú trời cho này thật sự khiến người ta hâm mộ.”
“...”
Nghe được tiếng bàn tán của thị vệ, trên gương mặt của Thái Thượng Hoàng tràn ngập sự đắc ý, dường như người mà họ đang khen không dứt lời là bản thân ông vậy.

Nếu ông có đuôi, đoán chừng đã sớm vểnh lên trời rồi.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Chương 23


Mà ngay khi đưa tay đỡ đòn đầu tiên của Tiểu Miên Miên, gã thị vệ kia đã cảm thấy không kham nổi, gã khó mà chống đỡ được với cường độ mạnh mẽ thế này.

Càng đánh, gã càng dám chắc bản thân mình sẽ thua.

Nếu thua thật, thì gã còn mặt mũi nào mà gặp người nữa? Gã là tiểu đội trưởng của một tiểu đội cấm vệ trong cung, mặc dù quyền cước không bằng đại đội trưởng, nhưng trong cấm quân, quyền cước của gã vẫn luôn xếp trong top mười, được xưng là cao thủ rồi đó.

Nếu thua một con bé ba tuổi, ai tin?
“Được rồi, dừng tay thôi.


Đúng lúc này, Thái Thượng Hoàng cất tiếng hô ngừng, điều này khiến gã thị vệ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, gã vội vàng xấu hổ hành lễ để còn quay về vị trí cũ, tiếp tục phòng thủ: “Cảm ơn đã nhường, quyền cước của Tiểu Hoàng Cô thật sự rất tốt.


“Hì hì, cảm ơn đã nhường.

” Tiểu Miên Miên vô cùng đắc ý, cũng chắp tay hành lễ.


Đây là lễ nghĩa của võ giả, cô bé nhất định phải tuân thủ.

Sau khi lễ xong, cô bé lập tức khôi phục dáng vẻ hoạt bát của một bé gái ba tuổi, nhảy chân sáo tiến đến trước mặt Thái Thượng Hoàng, ngửa đầu muốn được khen ngợi.

“Hoàng huynh, Hoàng huynh, muội có lợi hại không?”
Thái Thượng Hoàng cưng chiều xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé, tự hào nói: “Lợi hại, Tiểu Miên Miên lợi hại nhất, về sau cho dù Miên Miên đi ra ngoài một mình, Hoàng huynh cũng không lo muội sẽ bị người khác bắt nạt nữa.


“Hì hì, đó là tất nhiên, võ công của muội do ông ngoại dạy đó.

Ông ngoại muội chính là đệ nhất cao thủ.

” Tiểu Miên Miên đắc ý không thôi.

Nghe thấy chuyện có liên quan đến người nhà của chú thím mình, Thái Thượng Hoàng không khỏi tò mò, đuổi theo hỏi: “Miên Miên, muội nói võ công của muội đều do ông ngoại dạy, thế ông ngoại của muội tên là gì thế?”
Tiểu Miên Miên đột nhiên ngẩng đầu lên, vội vàng che kín miệng mình, dáng vẻ như lỡ lời.


Cuối cùng, cô bé giả ngu cho qua chuyện: “Ông ngoại gì cơ? Muội có biết đâu?”
Sau đó, bé con lại bày ra dáng vẻ tủi thân, chuyển chủ đề: “Ôi chao, cái bụng muội lại kháng nghị nữa rồi, chúng ta nhanh đi ăn cơm thôi.


Thái Thượng Hoàng vẫn đang chờ câu trả lời của Tiểu Miên Miên, nhưng một giây sau đã bị cô bé kéo đi.

“Ôi, chậm thôi.

Chậm thôi.

” Thái Thượng Hoàng bất đắc dĩ đuổi theo.

Sau khi đoàn người của hai huynh muội rời đi, gã thị vệ ban nãy mới dám thở phào, hai tay cái đang đặt bên người khẽ run, đây là do cuộc so tài ban nãy để lại.

Lúc này, một thị vệ tiến lên, nhỏ giọng hỏi thăm: “Tiểu đội trưởng, thực lực của Tiểu Hoàng Cô mạnh đến vậy cơ à? Ngay cả huynh cũng đánh không lại ư?”
Tiểu đội trưởng lườm gã nọ một cái, cất giọng: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Tên thị vệ đội viên tranh thủ lấy lòng: “Ta biết ngay mà, chắc chắn tiểu đội trưởng cố ý nhường Tiểu Hoàng Cô, dù sao Tiểu Hoàng Cô cũng là trẻ con, nên cũng phải nhường ngài ấy ba phần chứ.


Tiểu đội trưởng rất thích nghe những lời thế này, gã thầm nghĩ: vẫn là tên nhóc này biết điều.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Chương 24


“À… anh trai thị vệ, ta có một chuyện quên nói với ngươi.”
Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Tiểu Hoàng Cô lại đột nhiên vang lên từ sau lưng hai gã thị vệ, dọa hai gã giật nảy mình.

Hai gã vội quay người nhìn ra sau, ngoài mặt thì bày ra dáng vẻ nghiêm nghị, nhưng sâu trong đôi mắt là sự bối rối không thể che giấu.
“Tiểu Hoàng Cô có gì dặn dò ạ?” Gã thị vệ vội hỏi.
“Anh trai thị vệ này, gần đây ngươi phải cẩn thận chút nhé, có một vài thứ không nên đụng thì tuyệt đối đừng đụng, tốt nhất hãy tránh xa ra.

Nếu không sẽ xảy ra chuyện đó.”
“Nếu ngươi gặp chuyện thì cứ đến tìm ta, ta rất thích đánh nhau, có thể giúp ngươi giải quyết.”
Tiểu Miên Miên vừa nói được một nửa thì lại nhớ đến chính sự, cô bé lập tức chạy về.
Gã thị vệ nghe vậy thì hơi sững người, thứ không nên đụng? Thứ gì không nên đụng?

Vẻ mặt gã hiện rõ vẻ ngây ngốc, không hiểu lời nói của Tiểu Hoàng Cô là có ý gì?
Chẳng qua, Quế công công vẫn luôn đi theo Tiểu Hoàng Cô lại tiến lên, thong thả ghé vào tai gã thị vệ, khuyên bảo: “Dương công tử, mong công tử ghi nhớ kỹ lời của Tiểu Hoàng Cô, Tiểu Hoàng Cô không phải người bình thường đâu.”
Quế công công nói vậy khiến gã thị vệ lại càng hoang mang hơn.

Có ý gì? Ngay cả Quế công công cũng nói vậy, thế thứ gã không nên đụng là thứ gì?
Trong lúc nhất thời, đầu óc gã tràn ngập dấu chấm hỏi, gã cố gắng nhớ lại những thứ đồ kỳ quái mà mình đã nhìn thấy trong khoảng thời gian gần đây.
Quế công công vội vàng đuổi theo Tiểu Miên Miên, lúc này Tiểu Miên Miên đã đi đến phòng ăn, Thái Thượng Hoàng ngồi chờ cô bé được một lúc rồi.
“Hoàng Huynh, những món này đều chuẩn bị cho Miên Miên ư?” Nhìn thấy cả bàn thức ăn ngon, nước bọt của cô bé bắt đầu chảy ròng.
“Ha ha, đương nhiên rồi, muội xem thích ăn món gì, hoàng huynh gắp cho muội.

Bánh bao hay cháo thịt? Hay mì sợi?” Thái Thượng Hoàng ân cần giới thiệu đồ ăn ngon cho cô bé.

“Muội có thể ăn hết không?” Chọn cái gì mà chọn, cô bé muốn tất.
“Được chứ, chỉ cần Miên Miên muốn, muội cứ ăn tùy ý.

Nhưng không thể ăn no quá, hiểu không?” Thái Thượng Hoàng không nói hai lời, gắp thẳng cho cô bé một chiếc bánh bao thịt lớn.
Tiểu Miên Miên cắn một miếng to, đắc ý đến độ quai hàm phồng lên, trông giống hệt một con sóc, vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu.
Một bàn đồ ăn lớn như vậy nhưng lại bị cô gái nhỏ càn quét gần hết, sức ăn lớn gấp mấy lần người bình thường.
“Khó trách sức lực của Miên Miên lớn đến vậy, hóa ra do con bé ăn nhiều.” Thái Thượng Hoàng cảm thán một câu, rồi đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, ông vẫy vẫy tay ra hiệu cho Quế công công đến gần, rồi hỏi thăm: “Quế công công, người vừa so chiêu với Tiểu Miên Miên có phải là con trai của Dương tướng quân không?”
Quế Công công vội trả lời: “Bẩm Thái Thượng Hoàng, người nọ đúng là con trai út của Dương lão tướng quân.”
Gương mặt Thái Thượng Hoàng lộ rõ vẻ thưởng thức, ông nói: “Ừm, thằng nhóc đó không tệ.

Truyền lệnh của ta, về sau để nó theo hầu Tiểu Miên Miên, phụ trách đảm bảo sự an toàn cho Miên Miên.”
Quế công công âm thầm trợn trắng mắt, Tiểu Hoàng Cô đã đánh bại người ta rồi, còn cần gì người ta bảo vệ mình nữa?
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên gương mặt lão lại không thể hiện ra, mà vội vàng nhận lệnh: “Vâng, lão nô đi truyền lời ngay.”
“Ừm, khi Miên Miên đi một mình, hoặc xuất cung, nó một phải một bước không rời.”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Chương 25


Nghe thấy lời nói của Thái Thượng Hoàng, Tiểu Miên Miên tò mò ngẩng đầu lên hỏi: “Hoàng huynh ơi, tại sao huynh lại phái anh trai thị vệ kia đi theo muội? Muội có thể tự bảo vệ bản thân mà, không cần người khác bảo vệ đâu.”
Thái Thượng Hoàng vội cất lời giải thích: “Huynh biết Miên Miên rất lợi hại, đám người xấu kia chắc chắn không phải đối thủ của Miên Miên, nhưng Miên Miên mới đến kinh thành, chưa quen thuộc với cuộc sống nơi đây, muội không muốn có người đưa muội đi thăm thú, làm quen một chút ư?”
Tiểu Miên Miên nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ ngợi một hồi, cô bé cảm thấy hình như lời hoàng huynh nói cũng có lý.
Vì thế, cô bé gật đầu: “Vâng ạ, hoàng huynh nói đúng lắm.

Thế thì chờ khi Miên Miên quen với kinh thành rồi, sẽ không cần người đi theo nữa.”
“Hmm…” Hình như cũng chẳng sai.
Sau khi một già một trẻ vừa ăn sáng xong, Hoàng Đế và Hoàng Hậu đã tới.
“Cô út, tối hôm qua cô ngủ có ngon không? Có bị lạ giường không?” Hoàng Đế nở nụ cười quan tâm hỏi han.
“Chào buổi sáng cháu trai, cháu dâu.


Tối hôm qua cô ngủ ngon lắm, xưa nay cô chưa từng bị lạ giường đâu nhé.” Tiểu Miên Miên nở một nụ cười ngọt ngào, khiến lòng dạ Hoàng Hậu mềm nhũn cả đi.
“Cô út ơi, cháu đã chuẩn bị cho cô rất nhiều cung trang xinh đẹp, nhưng do vội quá, nên số đo khá lớn, sau này còn phải phiền cô út cho phép thợ may đo lại kích thước cơ thể, để may lại lần nữa.” Hoàng Hậu vừa dứt lời, thì ra hiệu cho nhóm cung nữ mang những bộ váy áo xinh đẹp kia tới.
“Có màu trắng hồng, còn có màu xanh lá cây, thêm cả màu lam nhạt nữa.

Cô út thích mặc bộ nào cũng được.”
Nhìn thấy nhiều chiếc váy nhỏ xinh đẹp như vậy, hai mắt Tiểu Miên Miên sáng rực lên.

Cô bé chưa từng nhìn thấy nhiều váy áo đẹp đẽ đến thế đâu, trong nhà cô bé chỉ có hai bộ áo đạo mặc đi mặc lại, ngoài màu trắng ra thì cũng chỉ có màu trắng, khiến cô bé mặc đến chán ngán luôn rồi.
Mỗi lần thấy những cô bé khác được mặc váy vóc xinh đẹp, cô bé bèn hâm mộ không thôi.
“Cô chưa từng thấy nhiều váy vóc xinh đẹp thế này đâu, cảm ơn cháu dâu nhé.” Dứt lời, cô bé lại bắt đầu trở nên hào phóng.
Khi nhìn thấy động tác moi moi móc móc tay nải nhỏ của Tiểu Miên Miên, hai mắt của Thái Thượng Hoàng và Hoàng Đế đều sáng rực lên, không biết lần này Tiểu Miên Miên sẽ lại lấy ra thứ tốt gì đây?

Sớm biết chỉ cần làm vậy là có thể chiếm được niềm vui của Tiểu Miên Miên, bọn họ đã giành làm rồi.

Nếu thế chẳng phải món quà đó sẽ thuộc về họ ư?
Tiểu Miên Miên cũng không để họ thất vọng, cô bé trực tiếp lấy ra một đóa hoa có màu trắng như tuyết.

Đóa hoa kia vẫn còn tươi tắn, dường như chỉ vừa hái xuống khỏi cành.
Điều quan trọng nhất là, rốt cuộc cái tay nải nhỏ của cô bé là bảo bối gì, mà có thể đựng nhiều đồ như vậy? Hơn nữa, vì sao đựng cả hoa trong đó mà vẫn không bị những món đồ khác đè nát?
Vấn đề này khiến tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều vô cùng tò mò, nhưng không ai chủ động hỏi.
Cha mẹ cô bé là người tu đạo, trên người cô bé có một vài món pháp bảo cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
“Cô tặng bông hoa này cho cháu nè.

Ăn bông hoa này vào là có thể trở nên xinh đẹp đó.” Tiểu Miên Miên đưa bông hoa màu trắng cho Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu run tay nhận lấy, trên gương mặt tràn ngập biểu cảm được cưng chiều mà lo sợ: “Cái này… Cháu cảm ơn cô út.”
“Đừng khách sáo với cô, đều là người một nhà cả mà.” Tiểu Miên Miên xua tay, vui vẻ nhìn đống váy áo.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Chương 26


Hoàng Đế và Thái Thượng Hoàng vội vàng kéo Hoàng Hậu sang một góc, nhỏ giọng nói: “Hoàng Hậu, nàng nhanh cho trẫm xem đây có phải hoa Tuyết Liên không?”
Đôi mắt của hai cha con họ sáng rực lên, nhìn chằm chằm về bông hoa màu trắng trong tay Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu im lặng đắn đo trong chốc lát, thế nhưng vẫn hào phóng đưa hoa cho Hoàng Đế, còn mình thì xoay người đi giúp cô út thử quần áo.
Mặc dù bông hoa kia có công dụng rất tốt, nhưng nàng không nỡ lòng lãng phí, cứ để Hoàng Đế giữ thôi vậy.
“Ôi, màu sắc này đẹp quá.”
Tiểu Miên Miên thay một bộ cung trang màu xanh nhạt, diện mạo càng thêm xinh đẹp hơn.

Cô bé ngắm trái ngắm phải, dường như nhìn thế nào cũng không đủ vậy.
“Hoàng huynh, muội có đẹp không?”
“Cháu trai, cô có xinh không?”

Cô bé vui vẻ chạy đến trước mặt Thái Thượng Hoàng và Hoàng Đế, xoay xoay mấy vòng, điệu bộ khoe khoang trông rất đáng yêu.
Nhìn cô bé khoe khoang, Thái Thượng Hoàng bật cười, trên gương mặt tràn ngập sự cưng chiều: “Đẹp lắm.

Miên Miên là cô bé xinh đẹp nhất thiên hạ này.”
“Đúng vậy, cô út xinh đẹp nhất.” Hoàng Đế cũng vội vàng tiếp lời.
Miên Miên nhận được câu trả lời hài lòng, mới nhảy chân sáo tiếp tục đi thử quần áo.
Còn chưa thử xong, thì mấy vị hoàng tử đã chạy ùa từ bên ngoài vào, dáng vẻ thoạt trông vô cùng hào hứng.
“Bà cô, bà cô ơi.”
Tứ Hoàng tử có tính cách tương đối hoạt bát, cậu bé là người đầu tiên vọt vào, cũng trực tiếp phớt lờ chẳng thèm hành lễ với mấy người Hoàng Đế, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Tiểu Miên Miên.
“Xảy ra chuyện gì? Sao mấy đứa đều chạy nhanh thế? Quên hết lễ giáo được dạy rồi à?” Hoàng Đế vô cùng khó chịu, y và phụ hoàng vẫn đứng sờ sờ đây, thế sao trong mắt đám ranh con này lại chỉ có mỗi cô út thế?

Sau khi nhìn thấy mấy Hoàng tử nhỏ, Tiểu Miên Miên hơi sững sờ, sau đó cô bé lập tức bật cười thành tiếng: “Hì hì, sau khi ăn quả bà đưa, mấy đứa cháu trai càng thêm anh tuấn nhé.”
“Bà cô, quả bà đưa cho chúng cháu là quả gì thế? Tối hôm qua sau khi về cung của mình, chúng cháu đều có cảm giác đau bụng, sau khi đi vệ sinh xong thì cả người nhẹ nhõm hơn nhiều.” Vẻ mặt Đại Hoàng tử tràn ngập ý cười, giống như cơn gió xuân thoảng qua.

Cậu bé hất tay, cây quạt xòe ra, bàn tay cậu bé phe phẩy vài cái.
“Bà cô, bà nhìn cháu nè, cơ bắp trên người cũng trở nên rắn chắc hơn.

Cháu thử rồi, sức lực của cháu lớn hơn lúc trước, lần này, cháu nhất định có thể đánh thắng thằng nhóc nhà họ Dương kia.” Nhị Hoàng tử làm ra tư thế khỏe, đẹp, cân đối; tự hào khoe cơ cho Miên Miên xem.
Tiểu Miên Miên nghe đến ngơ ngác, thế nhưng cô bé biết mấy đứa cháu đang khen quả mình tặng chúng, nên cô bé chẳng hề mất kiên nhẫn chút nào.
“Bà cô, bà còn quả không? Cháu vẫn muốn ăn.” Ngũ Hoàng tử nhỏ tuổi nhất lập tức nhìn Tiểu Miên Miên bằng đôi mắt tràn ngập sự mong chờ, Tam Hoàng tử nãy giờ vẫn im lặng cũng nhìn cô bé bằng ánh mắt tương tự.
“Đúng đó, bà cô ơi, đó là quả gì thế? Bà có còn không?” Tứ Hoàng tử cũng vội vàng cất tiếng hỏi: “Nếu vẫn còn, chúng ta có thể mang ra ngoài bán lấy tiền.

Bà phụ trách cung cấp quả, cháu phụ trách bán, bán được tiền chúng ta chia năm - năm, có được không?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: Chương 27


“Ha ha, tốt xấu gì con cũng là Tứ Hoàng tử, cha để con thiếu ăn hay để con thiếu tiền tiêu hả? Sao trong đầu con lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền thế? Còn nữa, tiền của bà cô mà con cũng dám đòi chia chác, hiếu đạo của con đâu rồi?”
Hoàng Đế đứng cạnh không vui mắng.

Đối với đứa con trai thứ tư này, y rất cạn lời, trong mắt nó chỉ có tiền, tính cách giống hệt mẹ nó.
Mẹ Tứ Hoàng tử xuất thân từ một gia đình thương nhân, cũng là hoàng thương lớn nhất Đại Tần, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh tộc trưởng, nên thường xuyên tiếp xúc với chuyện mua bán, học được một thân kinh nghiệm.
Mà Tứ Hoàng tử cũng may mắn được di truyền đầu óc kinh doanh của mẹ mình, một lòng tập trung vào chuyện làm ăn.

Hễ có cơ hội là cậu bé muốn kiếm tiền, cho dù bản thân cũng chẳng tiêu hết bao nhiêu.
Bị cha mình quở trách, Tứ Hoàng tử chẳng hề cảm thấy xấu hổ, mà còn kiêu ngạo nói: “Bà cô muốn mua gì cứ nói với con, con mua cho bà.”
Tiểu Miên Miên vui vẻ, cười đến độ mí mắt cong cong: “Được rồi, được rồi, bà cũng muốn kiếm tiền.


Mẹ bà nói, có tiền sẽ có thể mua rất nhiều đồ ăn ngon, có thể ăn rất nhiều đồ ăn ngon.

Bà cũng muốn tự mình kiếm tiền.”
Dứt lởi, cô bé lập tức moi moi móc móc cái tay nải nhỏ.
Tứ Hoàng tử thấy vậy thì kích động không thôi, cậu bé nhìn chằm chằm vào cái bọc của Tiểu Miên Miên, không thèm chớp mắt.
Cậu bé cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, vì đồ tốt như vậy, chắc chắn số lượng không nhiều, mà có khi bà cô cũng chẳng có nhiều.

Cho dù bà cô có thể lấy ra đi nữa, cậu bé cũng không nỡ mang đi bán lấy tiền.
Không chỉ có Tứ Hoàng tử nhìn chằm chằm tay nải nhỏ của Tiểu Miên Miên, những người còn lại cũng nhìn chằm chằm như thế.
“A… Tìm được rồi.” Tiểu Miên Miên vui mừng, bàn tay nhỏ thò ra khỏi tay nải, trong lòng bàn tay có ba quả màu đỏ rực lẳng lặng nằm đó, chính là loại quả cô từng tặng cho các Hoàng tử nhỏ làm quà gặp mặt.
“Đây.


Cháu tư, cháu cầm lấy.

Cháu nhất định phải giúp bà bán với giá tốt nhé.

Đến lúc đó nhận được tiền, là có thể mua rất nhiều đồ ăn ngon.”
Tứ Hoàng tử còn chưa kịp đưa tay ra nhận lấy ba quả trên tay Miên Miên, thì có một bàn tay to lớn đã giành trước một bước.
“Ơ, ơ…” Cậu bé vừa định nổi giận, ngước mắt lên lại thấy người đã giành trước kia thế mà lại là cha mình, cơn tức lập tức xẹp xuống.
Hoàng Đế cũng không thèm quan tâm đến thằng con thứ tư, gương mặt y tràn ngập sự vui mừng, y cười lớn nói: “Cô út, cô không cần tốn tâm tốn sức mang đi đâu xa, bán thẳng cho cháu có được không? Cháu trả cô cái giá cao nhất!”
Tiểu Miên Miên ngửa đầu lên nhìn thằng cháu, cô bé không chút do dự, lập tức gật đầu: “Được chứ.

Nếu cháu thích, cô có thể tặng cháu hai quả, cháu chỉ cần trả tiền quả thứ ba cho cô là được rồi.”
“Được ạ, được ạ.

Cô út tốt quá đi mất thôi, quả nhiên cô út là người hào phóng nhất.”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: Chương 28


Ban nãy Hoàng Đế vừa dạy dỗ con trai, nay đến lượt Hoàng Đế bị Thái Thượng Hoàng dạy dỗ: “Sao con giống thằng con con thế, chút hời đó của cô út mà cũng chiếm, còn biết thế nào là hiếu đạo không?”
“Đúng đó, đúng đó.”
Tứ Hoàng tử không sợ chết hùa theo, biểu cảm trên gương mặt cậu bé hiện rõ vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Hoàng Đế hung dữ lườm Tứ Hoàng tử một cái, Tứ Hoàng tử lập tức rụt cổ lại, không dám nhiều lời.
“Phụ hoàng, cha cứ yên tâm đi, con sẽ bồi thường cho cô út mà.” Sau khi nhận được lời cam đoan của Hoàng Đế, Thái Thượng Hoàng hài lòng, sắc mặt mới đẹp lên một chút.
“Không cần đâu, đều là người một nhà mà, đừng khách sáo như thế.” Tiểu Miên Miên thực sự không để ý.
Cô bé cảm thấy cháu hai rất thú vị, lúc quay đầu nhìn về phía cháu hai, cô bé thấy cậu bé đang khoe khoang cơ bắp của mình.
Thật ra cậu bé cũng không có quá nhiều cơ bắp, một cậu thiếu niên mới mười ba, mười bốn tuổi, cho dù chăm luyện thể thao đi nữa, thì dáng dấp cũng có giới hạn.
Nhị Hoàng tử vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, vẫn đang vui vẻ vì bản thân đã khỏe mạnh hơn sau một đêm.


Về phần chuyện khác, cậu bé chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý.
“Cháu hai, cháu đang làm gì thế?” Sau khi đưa quả cho Hoàng Đế, Tiểu Miên Miên không thèm quan tâm nữa, cô bé chạy bình bịch đến trước mặt Nhị Hoàng tử, ngửa cái đầu nhỏ lên rồi nghiêng về một phía, tò mò nhìn Nhị Hoàng tử.
“Bà cô, cháu có làm gì đâu?” Nhị Hoàng tử vội trả lời.
“Vậy cháu có rảnh không?”
“Dạ, cháu rảnh.

Hôm nay tạm thời được nghỉ, không cần đến tìm đại đội trưởng để luyện võ.” Nhị Hoàng tử thành thật trả lời, thế nhưng trong đầu cậu bé lại tràn ngập dấu chấm hỏi, không biết bà cô hỏi cậu bé vấn đề này để làm gì.
“Thế có phải cháu hai biết võ công không?” Hai con mắt Tiểu Miên Miên càng sáng hơn.

“À, vâng, tất nhiên là cháu biết rồi.” Nghe thấy câu hỏi liên quan đến vấn đề quyền cước của mình, cậu bé lập tức cảm thấy kiêu ngạo, cái cằm vểnh lên thật cao.
Cậu bé nói: “Khôgg phải cháu khoe khoang đâu, nhưng cháu đã luyện võ từ hổi còn bé rồi.

Năm nay cháu mới mười ba tuổi thôi, nhưng có đến mười một năm kinh nghiệm rồi đấy.

Đại đội trưởng của cấm quân là cậu cả cháu, cũng là con trai của của Dương lão tướng quân, là cao thủ tuyệt đỉnh, chính cậu ấy là người dạy võ cho cháu đó.

Tuy bây giờ cháu không quá lợi hại, nhưng cũng được coi là một tiểu cao thủ rồi.”
Nghe vậy, Tiểu Miên Miên lập tức cảm thấy ngứa tay.

Cô bé nóng lòng nói: “Cháu hai, thế chúng ta đánh một trận đi.”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: Chương 29


“Hả? Gì cơ ạ?” Nhị Hoàng tử còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thì nắm đấm nhỏ của Tiểu Miên Miên đã vung tới.
Cậu bé vô thức muốn đưa tay giữ chặt nắm đấm này theo bản năng, vì theo suy nghĩ của cậu bé, thì bà cô vẫn còn nhỏ, chắc chắn không có nhiều sức.
Thế nhưng điều khiến cậu bé khiếp sợ vẫn còn ở phía sau, khi bàn tay cậu bé vừa tiếp xúc với nắm đấm của Tiểu Miên Miên, cậu bé chợt cảm nhận được một sức lực vô cùng lớn, còn lớn hơn cả sức lực của cậu bé, khiến cậu bé khó mà chống đỡ được.
Một giây sau, cậu bé bị sức lực của nắm đấm kia đẩy ra sau nửa mét.
“Bà cô, sao sức lực của bà cô lớn thế?” Trên gương mặt Nhị Hoàng tử tràn ngập sự chấn động.
Tiểu Miên Miên cũng có chút kinh ngạc, bởi vì cô bé dùng đến tận tám phần sức lực, thế mà cháu hai vẫn có thể đỡ được, hơn nữa mới chỉ bị lùi ra sau có nửa mét mà thôi.

Nếu là người khác, chỉ sợ khoảng cách bị đẩy ra sẽ không ngắn như vậy đâu.
“Cháu hai, cháu được đấy.

Sức của cháu cũng lớn lắm.”

“Ha ha, đó là tất nhiên, sức của cháu vẫn luôn rất lớn.” Nhị Hoàng tử kiêu ngạo nói, đây vẫn luôn là ưu thế mà cậu bé kiêu ngạo.
Đám người cũng chú ý đến chuyện Tiểu Miên Miên và Nhị Hoàng tử so chiêu, họ đều chuyển tầm mắt nhìn về bên này.
Thái Thượng Hoàng: “Ha ha, hai đứa cũng hợp nhau thật đấy, có sức lực trời phú.

Tuy nhiên so với Tiểu Miên Miên, thì sức lực của Tiểu Dương vẫn kém hơn một bậc.”
Nhị Hoàng tử có chút không phục, cậu bé cứng cổ nói: “Không thể nào, bà cô mới có mấy tuổi, mà cháu lại sắp trưởng thành, là người lớn rồi, sao có thể không sánh bằng cánh tay nhỏ mới ba tuổi của bà cô chứ.”
Thái Thượng Hoàng cười khỉnh, ông cất giọng đắc ý: “Hơ, cháu đừng có không tin.

Cháu đã đánh thắng cậu út cháu bao giờ chưa?”
Nhị Hoàng tử lập tức nhớ lại cuộc so chiêu với cậu út lần trước, cậu bé bị đánh tàn tạ, nên không khỏi sờ mũi, nói: “Cháu đánh không thắng cậu út, cậu út đã luyện võ hơn hai mươi năm rồi, sao cháu có thể so với cậu ấy được? Chẳng lẽ bà cô đánh được chắc? Cháu không tin!”
Thái Thượng Hoàng càng đắc ý hơn: “Cháu đừng không tin, sáng nay Miên Miên vừa so chiêu với thằng nhóc kia xong, nếu ông không hô ngừng, thằng nhóc kia đã thua đến mất sạch thể diện rồi.”

Lời này nói ra, không những Nhị Hoàng tử kinh ngạc, mà ngay cả những người khác cũng kinh ngạc và hoảng sợ không thôi, ánh mắt bọn họ nhìn Miên Miên như nhìn quái vật vậy.
Vẻ mặt Tiểu Miên Miên ngơ ngác, không biết đang xảy ra chuyện gì.

Bây giờ trong đầu cô bé chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó chính là muốn đánh một trận với cháu hai.
Sau khi nghe thấy những lời Thái Thượng Hoàng nói, vẻ mặt Nhị Hoàng tử tràn ngập sự không tin, cậu bé cũng trở nên kích động, mong muốn đánh một trận với Tiểu Miên Miên càng thêm sôi sục hơn.
“Bà cô, đi thôi, chúng ta đánh một trận đi.”
“Hay lắm, hay lắm, bà chỉ đợi câu này của cháu hai thôi đấy.

Đi thôi, chúng ta ra ngoài, không gian bên ngoài lớn hơn, chúng ta có thể đánh đấm thoải mái.” Tiểu Miên Miên vui vẻ vỗ bàn tay nhỏ, không nói hai lời lập tức kéo Nhị Hoàng tử ra ngoài, nhanh đến độ nhóm người Hoàng Đế không kịp mở miệng ngăn cản.
“Này, này, thằng hai, con kiềm chế một chút, đừng làm bà cô con bị thương.” Hoàng Đế ở phía sau gọi với theo, lại bị Thái Thượng Hoàng khẽ vỗ bả vai, không vui nói: “Con dặn nhầm người rồi.”
Vẻ mặt Hoàng Đế hiện rõ sự hoang mang.

Cha có ý gì? Cái gì mà dặn nhầm người?

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: Chương 30


Không đợi y kịp lấy lại tinh thần, Thái Thượng Hoàng đã đi ra ngoài, còn lớn tiếng nói: “Miên Miên, muội cứ đánh thoải mái, Tiểu Dương thiếu đánh lắm, miễn đừng đánh chết là được.”
Nhị Hoàng tử đang bị Tiểu Miên Miên kéo đi, nghe ông mình nói vậy, bước chân cậu bé khẽ lảo đảo, suýt chút nữa ngã sấp mặt xuống.
Khi đám người hóng chuyện đi đến bãi đất trống bên ngoài vườn hoa, hai bà cháu kia đã lao vào đánh nhau, hơn nữa còn đánh rất hăng.
Chẳng qua, Tiểu Miên Miên vẫn chưa dùng hết toàn lực, mà bên phía Nhị Hoàng tử lại phải cố gắng chống đỡ.
Kết quả cũng vô cùng rõ ràng: Tiểu Miên Miên thắng, thắng tâm phục khẩu phục.
“Bà cô, bà giỏi quá, bộ quyền pháp bà vừa dùng kia tên là gì thế? Bà có thể dạy cháu không?” Một bên mắt Nhị Hoàng tử thâm tím, khóe miệng cũng sưng tấy lên, thoạt trông vô cùng chật vật.

Thế nhưng chút chật vật đó không thể cản nổi sự hiếu học và say mê võ thuật của cậu bé.

Cậu bé vô cùng muốn học bộ quyền pháp kia của Tiểu Miên Miên.
Tiểu Miên Miên đắc ý không thôi, cô bé lại thắng thêm trận nữa rồi.


Hì hì, chờ sau khi cô bé thắng trăm trận, cô bé chắc chắn sẽ trở thành đệ nhất cao thủ.
“Cái gì cơ? Bà không biết đâu, bộ này do mẹ bà dạy đấy.

Cháu muốn học thì bà cũng có thể dạy cháu, nhưng cháu phải gọi bà là sư phụ mới được.” Tiểu Miên Miên nghiêm túc nói.
Tất cả mọi người vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, thì Nhị Hoàng tử đã chắp tay hành lễ, bái Tiểu Miên Miên làm sư phụ.
“Sư phụ!”
Tiểu Miên Miên vô cùng đắc ý, cô bé ngước cái đầu nhỏ lên, bắt chước dáng vẻ của người lớn, chắp tay ra sau lưng, rồi nói: “Ừm, không tệ, không tệ.

Sau này cháu sẽ là đồ đệ của bà.”
Nhưng đúng lúc này, một loạt âm thanh “hư, hư” truyền đến, cô bé nghe được, giây trước vẫn còn là dáng vẻ người lớn, giây sau đã khôi phục dáng vẻ trẻ con ba tuổi.


Cô bé nhảy chân sáo, chạy như bay về nơi truyền ra âm thanh, ngoài miệng còn không ngừng hét lớn: “Rùa lớn, rùa lớn.

Ta ở đây nè.”
Sau khi nghe thấy lời của cô bé, nhóm người hiểu ra, hóa ra cung bộc đã đưa con rùa lớn kia tới.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau họ đã nhìn thấy một con rùa đen khổng lồ chạy như bay về phía Tiểu Miên Miên.

Không sai, không phải bò, mà là chạy, chính là kiểu chạy còn nhanh hơn trộm ý.
Nhìn thấy rùa lớn, cô bé vui vẻ không thôi, lập tức chạy lên ôm lấy đầu của rùa lớn.
Một người một rùa dính chặt lấy nhau, ta ôm mi, mi ôm ta, cảnh tượng vô cùng ấm áp và hài hòa.
Khi mọi người vẫn đang chìm đắm trong cảnh tượng ấm áp kia, thì một giây sau, cô bé lại làm ra một chuyện dở khóc dở cười.
Chỉ thấy cô bé moi moi móc móc tay nải, cuối cùng móc ra một cái đùi gà lớn, trực tiếp đút cho rùa lớn ăn.
Còn rùa lớn, phản ứng của nó cũng khiến người ta vô cùng kinh ngạc.

Nó há hốc miệng, một ngụm nuốt chửng đùi gà, đến cả xương cũng không nhả ra.
Chẳng qua, điều khiến nhóm người tò mò hơn là, Tiểu Hoàng Cô, cái tay nải kia của ngài có phải túi thần kỳ của Doraemon không thế? Sao cứ lục lọi một chút là lấy ra được đủ thứ đồ thế? Còn nữa, ngài đặt cái chân gà kia vào đó từ bao giờ thế?

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: Chương 31


“Hư, hư, hư.” Sau khi ăn hết một chiếc đùi gà, rùa lớn vẫn chưa thấy no, nó cúi đầu cọ cọ Tiểu Miên Miên, ý tứ vô cùng rõ ràng.
“Ơ này, hết rồi, đợi đến trưa rồi ăn tiếp nha.” Tiểu Miên Miên dỗ rùa lớn giống như dỗ một đứa trẻ con vậy, cô bé không nói hai lời, lập tức bò lên trên mai của rùa lớn: “Quy Quy à, hôm qua ta vẫn chưa kịp giới thiệu người nhà của ta cho mi biết.

Đi nào, sang bên kia, ta giới thiệu mấy người Hoàng huynh cho mi nhận mặt.”
Rùa lớn ngoan ngoãn nghe theo, nó đi theo hướng chủ nhân nhỏ chỉ, chẳng qua lần này tốc độ rất chậm chạp.
“Bà cô, con rùa này lên là Quy Quy ạ?” Ngũ Hoàng tử nhỏ tuổi nhất, cũng thiếu kiên nhẫn nhất.

Cậu bé chờ mãi mà rùa lớn vẫn chưa đi đến, bèn sốt sắng chạy về phía nó, tò mò không thôi.

“Đúng đó, nó tên là Quy Quy, cùng lớn lên với bà đó.

Nó còn có cha mẹ nữa cơ, nhưng cha mẹ nó đang ở chỗ cha mẹ bà, chứ không chịu cùng bà ra ngoài chơi.” Nhớ đến cha mẹ của Quy Quy, Tiểu Miên Miên có chút không vui.
Chẳng qua chút không vui ấy đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chẳng bao lâu sau cô bé đã vui vẻ giới thiệu cho rùa lớn: “Quy Quy, đây là cháu năm của ta.”
“Còn nữa, đây là Hoàng huynh ta, đây là cháu trai, cháu dâu của ta.

Ngoài ra, đây là cháu cả, cháu hai, cháu ba, cháu tư của ta.

Ta còn có cháu sáu nữa cơ, nhưng nó không đến, vẫn ở bên cung của mẹ nó, ta cũng chưa gặp bao giờ.”

Rùa lớn rất có tính người, Tiểu Miên Miên giới thiệu đến đâu, nó gật đầu đến đó, còn không quên hư hư vài tiếng.
Đám người ngạc nhiên không thôi, họ hiếm khi thấy động vật nào có linh tính như thế này.
“Ha ha, ta đã sống hơn phân nửa đời rồi, đây là lần đầu tiên biết hóa ra tiếng kêu của rùa đen là như thế này.” Thái Thượng Hoàng hào hứng đi vòng vòng xung quanh rùa lớn, dáng vẻ như có nhìn thế nào cũng không đủ.
“Bà cô ơi, cháu có thể cho nó ăn đùi gà không?” Nhị Hoàng tử cũng muốn tiến lên trêu chọc con rùa lớn màu đen này.
“Được chứ, chẳng qua lượng cơm của rùa đen rất lớn, nó ăn nhiều lắm đấy nhé.” Đương nhiên là Tiểu Miên Miên đồng ý rồi, có người nuôi rùa lớn giúp mình, cô bé vui còn không kịp ấy chứ.
Ngày đầu tiên tiến cung, Tiểu Miên Miên không đi đâu cả, mà ở lỳ trong cung của Thái Thượng Hoàng, chờ chủ tử của các cung đến thỉnh an mình.
Không sai, chính là từng phi tần một đến thỉnh an Tiểu Miên Miên, dù sao nói thế nào đi nữa, Tiểu Miên Miên cũng là cô út của Hoàng thượng, là Tiểu Hoàng Cô của toàn bộ Đại Tần, không thỉnh an cô bé thì thỉnh an ai?
Ngoại trừ thỉnh an ra, thì cũng là để nhận mặt Tiểu Miên Miên, tránh cho sau này mù mắt đắc tội cô bé.
Tam cung lục viện, số lượng người nhiều vô số kể, khi cô bé ứng phó xong thì đã qua nửa ngày rồi, Tiểu Miên Miên có muốn đi chơi thì cũng không có thời gian đi ra ngoài.
---

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: Chương 32


Thị vệ Dương Khải bị Tiểu Miên Miên làm cho hoang mang suốt một ngày, mãi đến chạng vạng thay ca về nhà nghỉ ngơi, gã vẫn suy nghĩ rốt cuộc đâu là thứ mình không nên đụng.

Những lời của Tiểu Hoàng Cô rốt cuộc có ý gì?
Chẳng qua mãi đến tận đêm khi cơm nước xong xuôi, gã vẫn chưa nghĩ ra đầu mối, chỉ đành đi đến sân viện của tam ca nhà mình theo bản năng.
Gã đã quen với việc ngày nào cũng đến thăm tam ca.

Từ nhỏ tam ca của gã đã rất thông minh, được mọi người gọi với cái tên đệ nhất tài tử kinh thành, văn phong nổi bật, là thần tượng gã ngưỡng mộ từ nhỏ.
Thế nhưng bắt đầu từ một tháng trước, không viết vì sao, tam ca của gã dần có một số cử chỉ điên rồ.

Ngày nào tam ca cũng điên cuồng vẽ vời, không biết muốn vẽ thứ gì nữa.
Người nhà đã hỏi han nhiều lần, nhưng chẳng lần nào nhận được đáp án.


Mà tam ca của gã vẫn luôn đóng chặt cửa phòng, không chịu ra ngoài gặp ai, chỉ suốt ngày trốn trong phòng lẩm bẩm với bức tranh.
Ngày nào cũng vậy, sau khi tan làm gã đều đến thăm tam ca, sân viện vẫn như ngày thường, chẳng có chút bất thường nào cả.
Gã gõ cửa, bên trong vẫn truyền ra tiếng lẩm bẩm của tam ca, dường như đang nói chuyện phiếm với người nào đó vậy.
Gã không khỏi cảm thấy kỳ quái: “Chẳng lẽ có ai đến thăm tam ca rồi?”
Đúng lúc này, một người hầu đi qua, sau khi nhìn thấy Dương Khải, tên hầu vội vàng hành lễ với gã, rồi định rời đi luôn.
“Chờ đã, ai đến thăm tam ca vậy?”
Tên hầu lắc đầu, vẻ mặt lộ rõ sự mê man.

Tên hầu đáp: “Không có ai cả.”
Sắc mặt Dương Khải không nhịn được mà tái đi, gã lo lắng không thôi, chẳng lẽ bệnh tình của tam ca lại nặng hơn rồi?
Nghĩ đến đây, cuối cùng Dương Khải không thể nhịn được nữa, gã vội vàng đẩy cửa phòng ra đi vào.

Sau khi vào phòng, gã thấy bóng dáng của tam ca nhà mình vẫn ngồi tại vị trí cũ, miệng cứ lẩm bẩm như đang nói chuyện với người trong bức tranh, nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, cũng chẳng thèm quay đầu nhìn lại.
“Tam ca, huynh đang làm gì vậy?”
Thấy tam ca không phản ứng, Dương Khải ý thức được hôm nay tam ca càng thêm bất thường.

Ngày xưa hễ gã gọi là tam ca sẽ trả lời, cũng sẽ nói chuyện với gã đôi ba câu, nhưng sau hôm nay, tam ca của gã cứ như biến thành một người khác vậy?
“Tam ca, huynh sao rồi?”
Dương Khải tiến lên, muốn nghe tam ca đáp lại, thế nhưng người sau lại như mất hồn mất vía, chẳng hề có phản ứng gì, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm bức tranh trên tường.
Gã cũng quay đầu nhìn bức tranh kia.

Gã có cảm giác, sở dĩ tam ca của gã biến thành dáng vẻ như bây giờ, đều do bức tranh kia làm hại.

Dưới cơn tức giận, gã định xé bức tranh kia xuống.
Thế nhưng khi bàn tay vừa giơ đến trước bức tranh, trong đầu gã đột nhiên vang lên lời nói của Tiểu Hoàng Cô, trong lúc nhất thời, gã rối rắm không thôi.
Cuối cùng gã vẫn không chạm vào bức tranh kia nữa.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: Chương 33


“Không được rồi, nhất định phải mời đại phu đến khám cho tam ca thôi.

” Dứt lời, gã vội vàng chạy ra bên ngoài.

Sau khi người nhà nghe tin về sự thay đổi bất thường của cậu ba nhà họ Dương, người nào người nấy đều bối rối không thôi.

Họ trực tiếp mời đại phu nổi tiếng nhất kinh thành, thậm chỉ còn vào cung mời cả ngự y; thế nhưng vẫn không biết vấn đề nằm ở đâu.

“Mẹ, không thể để tam ca mãi tiếp tục tình trạng này được, nhất định phải tìm người đến khám cho tam ca.

” Gương mặt Dương Khải tràn ngập sự lo lắng.

Diện mạo của Dương lão phu nhân khá hiền hòa, toàn thân tự tỏa ra khí thế uy nghiêm, dù sao bà ấy cũng là người quản lý cả cái phủ tướng quân to đùng.

“Mẹ biết chứ, thế nhưng nhà ta đã mời hết các đại phu trong toàn bộ kinh thành rồi, có ai khám ra bệnh tình của tam ca con đâu.

Bây giờ có muốn chữa cho nó, cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.



Thằng ba vốn là đứa con trai khiến bà ấy kiêu ngạo nhất, thế nhưng bây giờ lại biến thành thế này đây.

Dương lão phu nhân lo chứ, sốt ruột chứ, thế nhưng bà ấy cũng chẳng có cách gì cả.

“Bà nội, bà đừng lo, chú ba sẽ không sao đâu.

” Một thiếu niên vội cất lời an ủi Dương lão phu nhân, người đó chính là con trai của cậu cả nhà họ Dương, cháu trai của Dương Khải.

Đột nhiên, Dương Khải nghĩ đến Tiểu Hoàng Cô, nếu Tiểu Hoàng Cô đã sớm gặn dò gã, thì chẳng phải, Tiểu Hoàng Cô đã sớm nhìn ra vấn đề rồi ư?
Nghĩ đến đây, Dương Khải sải bước ra ngoài: “Mẹ, con vào cung một chuyến.


“Ôi, con đừng đi tìm đại ca con, đại ca con gánh trọng trách nặng nề, không thể chậm trễ việc phòng ngự Hoàng cung.

” Dương lão phu nhân vẫn không quên trách nhiệm của nhà họ Dương bọn họ.

“Con không tìm đại ca.



Bước chân của Dương Khải không ngừng, sau khi leo lên ngựa, gã sốt sắng thúc ngựa vào cung.

Lúc này trời đã rạng sáng, tối hôm qua người nhà họ Dương bận rộn cả một đêm, vẫn luôn không nghỉ ngơi, cả Dương Khải cũng vậy.

Thế nhưng khi Dương Khải vào cung Trường Thọ của Thái Thượng Hoàng, Tiểu Miên Miên đã bắt đầu bài học của ngày hôm nay, vẫn là đứng tấn, luyện quyền.

Trong lòng Dương Khải vô cùng sốt ruột, nhưng gã không dám tiến lên quấy rầy, chỉ lẳng lặng chờ Tiểu Miên Miên luyện xong.

Thái Thượng Hoàng nhìn thấy Dương Khải, cũng chú ý đến biểu cảm sốt sắng, gấp gáp trên gương mặt gã, bèn vẫy tay gọi gã tới hỏi chuyện: “Nhóc Dương, ngươi bị sao thế? Sao sắc mặt khó coi vậy?”
“Bẩm Thái Thượng Hoàng, tam ca nhà thần xảy ra chút chuyện, thần muốn mời Tiểu Hoàng Cô đến xem giúp tam ca thần, không biết có được không ạ?” Dương Khải cung kính chắp tay hành lễ, rồi mới trả lời.

Nghe vậy, Thái Thượng Hoàng có chút kinh ngạc: “Nhóc đó xảy ra chuyện gì?”
“Dạ.

” Trong lúc nhất thời, Dương Khải cũng không biết hình dung thế nào, chỉ có thể tóm tắt lại tình huống: “Chuyện là thế này, nhà thần đã mời tất cả các đại phu trong kinh thành, thậm chí còn mời cả Lâm ngự y, thế nhưng vẫn chẳng biết vấn đề nằm ở đâu.

Tam ca thần, ngoại trừ sức khỏe có hơi suy yếu ra, thì không có vấn đề gì khác.


“Thế nhưng cứ để mãi như vậy thì cũng không phải là cách, hiện tại trong nhà chỉ có mỗi mẹ thần đang lo toan mọi chuyện.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: Chương 34


Dương lão tướng quân đang trấn giữ Bắc Cương, mà Dương đại công tử lại phụ trách cấm quân trong cung, hiếm khi về nhà.

Dương nhị công tử cũng theo cha đến Bắc Cương.

Trong nhà chỉ có mỗi Dương tam công tử và Dương Khải.
Dương Khải là cậu tư nhà họ Dương, là con út trong nhà.

Còn mẹ đẻ của Nhị Hoàng tử là con gái lớn nhà họ Dương, là tỷ tỷ của mấy người họ.
Toàn bộ nhà họ Dương đều là thần tử trung thành, Thái Thượng Hoàng đều rất coi trọng họ, bây giờ nghe thấy tình huống của Dương tam công tử, ông lập tức bày tỏ sự quan tâm.
“Thế còn chờ gì nữa, để ta đi gọi Miên Miên, cùng ngươi đi đến nhà họ Dương một chuyến.” Dứt lời, Thái Thượng Hoàng vội vàng tiến về phía trước: “Miên Miên, có chút chuyện gấp cần nhờ muội.”
Tiểu Miên Miên thu hồi động tác, cô bé đã hoàn thành chương trình học hôm nay rồi.

Thấy Thái Thượng Hoàng gọi mình, cô bé quay đầu nhìn về phía ông: “Sao thế ạ? Có chuyện gì ư?”

Không đợi Thái Thượng Hoàng đáp lại, cô bé đã nhìn thấy Dương Khải ở phía sau ông, hai mắt cô bé lập tức sáng rực lên: “A…, là anh trai thị vệ à? Chào buổi sáng nhé anh trai thị vệ.”
Thái Thượng Hoàng: “Cậu này là Dương Khải, dựa theo bối phận, nhóc Dương, ngươi cũng phải gọi Miên Miên là cô út đấy.”
Tiểu Miên Miên nghiêng đầu suy nghĩ một lát, chẳng bao lâu sau đã nghĩ rõ mọi chuyện, cô bé vui đến cười toe toét: “Nói vậy, muội không thể gọi anh trai thị vệ là anh trai thị vệ nữa rồi, mà phải gọi là cháu trai thị vệ.”
Thái Thượng Hoàng và Dương Khải ngơ ngác, sau đó cùng bật cười.
Thái Thượng Hoàng cười lớn: “Con nhóc muội thông minh thật đấy, không sai, theo bối phận thì nhóc Dương đúng là cháu của muội, thế nhưng là cháu họ, chứ không phải cháu trai.”
“Cháu họ? Cháu họ là sao?” Cô bé bị lời nói của hoàng huynh làm cho hoang mang, trong cái đầu nhỏ tràn ngập dấu chấm hỏi.
“Ừm, cháu họ…” Trong lúc nhất thời, Thái Thượng Hoàng cũng không biết nên giải thích thế nào để hoàng muội hiểu sự khác biệt giữa cháu trai và cháu họ, chỉ đành đáp: “Chờ muội lớn lên sẽ hiểu.”
Tiểu Miên Miên bĩu môi, không nói thì thôi, tại sao lại phải dùng những lời đó để lừa mình?
Hứ, người lớn cứ thích dùng mấy lời như “chờ muội lớn lên sẽ hiểu” để lừa trẻ con.
“Tiểu Hoàng Cô.” Dương Khải chắp tay hành lễ với cô bé.
Bây giờ cô bé là bề trên rồi, bèn bày ra dáng vẻ người lớn, đáp: “Ừm, cháu trai thị vệ tìm cô có chuyện gì không? Có phải muốn nhờ cô giúp đỡ không?”
Dương Khải kích động không thôi, liên tục gật đầu: “Đúng, đúng, đúng.


Không sai.

Gần đây tam ca nhà cháu có hơi bất thường…”
Dương Khải kể lại mọi chuyện cho Tiểu Miên Miên nghe, rồi nhìn cô bé bằng đôi mắt mong chờ.
“À, chuyện này ấy à, cô phải nhìn tình hình thực tế thì mới kết luận được.” Tiểu Miên Miên bày ra dáng vẻ người lớn, gật đầu nói: “Cô đi theo cháu một chuyến vậy, phải nhìn xem mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Tốt quá, cảm ơn Tiểu Hoàng Cô.”
Sau khi dứt lời, Dương Khải mới nhớ ra chuyện gì đó, vội quay đầu nhìn về phía Thái Thượng Hoàng.
Tiểu Miên Miên cũng nhìn về phía Thái Thượng Hoàng, cất giọng sữa nói: “Được chứ? Hoàng huynh?”
Trên gương mặt Thái Thượng Hoàng tràn ngập sự cưng chiều, ông xoa xoa gương mặt của cô bé, cười lớn nói: “Đương nhiên là được.

Hoàng huynh đi cùng muội.

Đi thôi.”
“Tốt quá rồi, hoàng huynh, hôm nay chúng ta xuất cung, đợi giải quyết xong việc nhà họ Dương, huynh đưa muội đi chơi nhé?” Tiểu Miên Miên vui vẻ vỗ bàn tay nhỏ, kích động không thôi: “Muội nghe cha kể, trong kinh thành có rất nhiều đồ ăn ngon, có rất nhiều chỗ chơi đùa.

Muội muốn ăn, muốn chơi hết…”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: Chương 35


Chẳng bao lâu sau, đoàn người đã ngồi lên xe ngựa, đi thẳng về phía phủ đệ của nhà họ Dương ở ngoài cung.

Trên đường đi, cái miệng của Tiểu Miên Miên không hề ngơi nghỉ, hết hỏi đông lại hỏi tây, giống hệt một con chim nhỏ.
Khoảng cách từ hoàng cung đến phủ tướng quân cũng không xa, chẳng bao lâu sau, xe ngựa đã đến nhà họ Dương.
Dương lão phu nhân cũng không biết chuyện Thái Thượng Hoàng và Tiểu Miên Miên đến, vẫn đang mặt ủ mày chau lo lắng cho thằng con thứ ba.
“Cháu nói xem, đang êm đang đẹp, sao chú ba cháu lại biến thành thế này nhỉ?”
“Bà nội, bà đừng lo lắng nữa, chắc chắn chú ba sẽ không sao đâu.” Cháu trai lớn của nhà họ Dương khẽ vỗ vỗ sau lưng Dương lão phu nhân, cất giọng an ủi: “Chắc hẳn chú út đã đi mời người đến giúp, cháu tin họ sẽ về nhanh thôi.”
“Chú ba cháu bị từ bao giờ ấy nhỉ? Bà chẳng nhớ được, nếu có thể tìm thấy nguyên nhân, thì chắc hẳn có thể giải quyết vấn đề.” Dương lão phu nhân là một người khôn khéo, nếu không thì bà ấy cũng chẳng thể quản lý một tòa phủ đệ rộng lớn một cách ngăn nắp, gọn gàng đến vậy.
Hai người đều chìm vào im lặng, nhớ lại xem con trai/ chú ba nhà mình bị thế từ bao giờ.
“Không biết là từ nửa tháng trước hay một tháng trước nữa.


Cháu nhớ sau cái lần chú ba đi hội thơ về, thì bắt đầu thay đổi thành thế này.” Cháu trai lớn nhà họ Dương nói: “Chẳng qua chú út lại nói, rất có thể là do bức tranh kia.”
“Tranh á? Tranh gì? Sao bà không biết?” Gương mặt của Dương lão phu nhân tràn ngập sự kinh ngạc.
“Cháu cũng chỉ loáng thoáng nghe thấy chú út nói với các đại phu như vậy mà thôi, chứ không chắc lắm.”
Đúng lúc này, quản gia vội vàng chạy vào, sốt ruột nói: “Lão phu nhân, cậu tư đưa khách quý về.”
“Khách quý ư? Khách quý nào?” Dương lão phu nhân kinh ngạc hỏi lại, không phải thằng tư bảo đi mời người đến khám bệnh cho thằng ba ư? Sao bây giờ lại đưa theo khách quý về thế này?
Có thể để quản gia gọi là khách quý, chắc chắn thân phận không bình thường.
Quản lý yếu ớt đáp: “Khách quý là Thái Thượng Hoàng, ngoài ra còn có một cô bé khoảng ba tuổi.

Sau khi đến phủ ta thì đi thẳng đến sân viện của cậu ba rồi.”
“Gì cơ? Thái Thượng Hoàng đến ư?” Dương lão phu nhân đột nhiên đứng phắt dậy, vội vàng chạy đến bái kiến.

Cháu trai lớn nhà họ Dương đứng cạnh thấy vậy thì vội vàng tiến tới đỡ lấy tay bà ấy, cả hai bà cháu nhanh cháu đi về phía sân viện của Dương Tam công tử.

Lúc này, Tiểu Miên Miên và Thái Thượng Hoàng được Dương Khải dẫn đường, đi thẳng về phía sân viện.

Còn chưa đến gần, Tiểu Miên Miên đã cảm nhận được một luồng khí bất thường.
“Cháu trai thị vệ.

Có phải ở chỗ đó không?” Tiểu Miên Miên chỉ vào một gian phòng rồi cất tiếng hỏi.
“Đúng ạ, chính là chỗ đó.

Đó là phòng của tam ca cháu, chắc hẳn bây giờ huynh ấy vẫn ngồi trong phòng.” Dứt lời, Dương Khải nhanh chóng tiến lên, đẩy cửa ra rồi mời người vào.
Vừa vào phòng, Tiểu Miên Miên đã nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, cả người hôi thối, bẩn thỉu, đang nhìn chằm chằm một bức tranh với vẻ mặt si mê.

Trên gương mặt gã hiện rõ nụ cười ngây ngô, trông giống hệt một người thiểu năng.
“Sao rồi? Tiểu Hoàng Cô, ngài có nhìn ra vấn đề gì không?” Thấy tình trạng của tam ca nhà mình càng lúc càng nghiêm trọng, Dương Khải sốt ruột hỏi.
Tiểu Miên Miên không nói chuyện, cô bé tiến lên, hết nhìn chằm chằm vào bức tranh kia, lại nhìn dáng vẻ của Dương tam công tử, chân mày nhỏ của cô bé khẽ cau lại.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: Chương 36


Trên bức tranh kia vẽ hình ảnh của một người phụ nữ xinh đẹp, yêu mị.

Người phụ nữ có đôi mắt phượng như biết quyến rũ lòng người, dường như chỉ cần nhìn vào đó một lát, là sẽ bị mất hồn mất vía.
Thái Thượng Hoàng tò mò không thôi, ông cũng tiến lên quan sát bức tranh một lát.

Thế nhưng chỉ vừa nhìn thôi, ánh mắt ông đã vô tình chạm phải ánh mắt của mĩ nhân trong tranh, đầu óc ông lập tức trở nên trống rỗng…
“Chát!”
Tiểu Miên Miên phát hiện Thái Thượng Hoàng trúng chiêu, lập tức giơ bàn tay nhỏ lên đập cho ông một cái.

Cô dùng khá nhiều sức, nên cú đập không nhẹ, mấy người Dương lão phu nhân vừa đi đến cửa phòng đã nghe thấy một tiếng “chát” vang dội.

Dương lão phu nhân cũng nhìn thấy Tiểu Miên Miên giơ tay đập Thái Thượng hoàng, bà ấy lập tức giật nảy mình, gương mặt tràn ngập sự kinh ngạc và sợ hãi.
Bà ấy vội bước nhanh tới, hỏi han: “Thái Thượng Hoàng, ngài, ngài có sao không?”
Thái Thượng Hoàng lấy lại tinh thần, trong lòng ông hoảng sợ không thôi, nhìn về phía Tiểu Miên Miên với ánh mắt cảm kích: “Cảm ơn Miên Miên nhé, nếu không nhờ có muội, thì đến huynh cũng trúng chiêu rồi.”
“Hoàng huynh đừng khách sáo, bức tranh này có vấn đề, trong tranh cất giấu một cô gái.” Lời nói của Tiểu Miên Miên nhẹ tựa gió mây, thế nhưng lại khiến những người có mặt ở chỗ này kinh hãi không thôi.
“Xảy, xảy ra chuyện gì thế?” Dương lão phu nhân lên tiếng hỏi thăm.
Lúc này Thái Thượng Hoàng mới quay đầu nhìn về phía Dương lão phu nhân, ông lập tức giới thiệu bà ấy với Miên Miên: “Dương lão phu nhân đấy à? Miên Miên, bà ấy là Dương lão phu nhân - vợ cả của Dương lão tướng quân.”
Dương lão phu nhân được ưu ái mà lo sợ, vội vàng tiến lên hành lễ: “Bái kiến Thái Thượng Hoàng, lão phụ đã thất lễ, mong Thái Thượng Hoàng thứ tội.”
“Ôi, đừng để ý đến những nghi thức xã giao này nữa, huống hồ ngươi vốn có cáo mệnh, không cần hành lễ.” Thái Thượng Hoàng thờ ơ xua tay.
Tiểu Miên Miên nhìn về phía Dương lão phu nhân, cô bé tò mò không thôi, cô bé cảm giác hơi thở trên người bà ấy vô cùng dễ chịu.
“Chào Dương lão phu nhân nhé, ngài là một bà lão có phúc khí, nhất định có thể sống trường thọ, bình an.”

Những lời nói của Tiểu Miên Miên khiến Dương lão phu nhân vô cùng vui vẻ, ánh mắt bà ấy nhìn cô bé con đáng yêu này không khỏi hiền hòa thêm vài phần.
“Ha ha, thật không? Thế lão bà này mượn lời chúc của ngài.

Ngài là Tiểu Hoàng Cô đúng không?”
“Ừm, đúng vậy.

Ta là Tiểu Hoàng Cô, chẳng qua Dương lão phu nhân không cần gọi ta là Tiểu Hoàng Cô đâu, bà cứ gọi ta là Miên Miên là được rồi.

Ngài là bề trên, gọi ta là Tiểu Hoàng Cô, ta sẽ tổn thọ mất thôi.” Tiểu Miên Miên vội vàng nói.
“Được, được, được, Miên Miên, tên này thật êm tai, vừa nghe đã thấy phúc khí dồi dào.” Dương lão phu nhân cong môi để lộ nụ cười, bà ấy lại càng yêu thích cô bé trước mặt không thôi.
“Ban nãy Miên Miên nói trong bức tranh kia có một cô gái, lời này là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ đó ạ.” Tiểu Miên Miên nghiêng cái đầu nhỏ: “Vì cô gái kia, nên chú đẹp trai này mới không ra ngoài được đó.”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: Chương 37


Nhóm người nghe vậy thì cùng đưa mắt nhìn nhau, vẫn hoang mang không hiểu.
“Chẳng lẽ ý của Miên Miên là, hồn phách của nhóc ba Dương đã bị hồn phách trong bức tranh mê hoặc, không thoát ra được?” Sau khi im lặng suy nghĩ một lát, Thái Thượng Hoàng mới lên tiếng.

Đây chỉ là suy đoán của ông, dù sao lời của Tiểu Miên Miên khá mơ hồ, nghe không hiểu cho lắm.
Trong lúc nhất thời, nhóm người có mặt tại hiện trường đều im lặng không nói lời nào, họ đồng thời nhìn về phía bức tranh, chợt có cảm giác nhiệt độ trong căn phòng đột nhiên hạ thấp.
“Đừng nhìn vào mắt của chị gái kia, nếu không sẽ bị mê hoặc giống Hoàng huynh ban nãy đó.” Tiểu Miên Miên kịp thời cất tiếng nhắc nhở đám người.
Quản gia vốn định quan sát gương mặt của mỹ nhân, nghe vậy thì lập tức rời mắt đi, không dám nhìn nữa.
“Chuyện này, chuyện này rốt cuộc là sao? Miên Miên, ngài có thể giải thích cho mọi người hiểu không? Chẳng lẽ bức tranh này là tà vật gì đó, hay là bên trong có quỷ?” Dương lão phu nhân hỏi.
“Đúng đó, Tiểu Hoàng Cô, rốt cuộc tam ca của thần bị sao thế? Liệu huynh ấy còn có thể bình thường trở lại không?” Dương Khải cũng sốt sắng đặt câu hỏi.
Đám người lại cùng nhau nhìn về phía Dương tam công tử đang ngu dại, giống hệt kẻ thiểu năng, còn đang chảy dãi nữa chứ.

Không những thế, cặp mắt của Dương tam công tử rất vô hồn, không có thần thái và sự linh động của người bình thường.
Tiểu Miên Miên nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ ngợi một lát.

Với trí óc ủa cô bé, cô bé thật sự nghĩ mãi mà vẫn không biết nên giải thích thế nào để họ hiểu nữa.
Cô bé có chút buồn bực, bèn gục đầu xuống, để hai tay ra trước ngực, hai đầu ngón trỏ chọc chọc vào nhau theo thói quen: “Cái này, cái này, cái này, nên nói thế nào nhỉ? Chính là có thứ dơ bẩn đang trốn bên trong tranh, còn chuyên môn quyến rũ hồn phách của người khác vào đó, rồi hút dương khí.

Một khi hồn phách trong tranh chết đi, thể xác bên ngoài sẽ chẩm rãi tử vong, cái thứ bẩn thỉu trong tranh sẽ càng lợi hại hơn.”
Thái Thượng Hoàng đã hiểu, mặc dù lời nói của Tiểu Miên Miên không được rõ ràng cho lắm, nhưng ông vẫn nắm được trọng điểm: hồn phách của nhóc ba Dương bị hút vào tranh, còn bị nhốt không cho ra ngoài.
Dương lão phu nhân cũng hiểu, nhưng trọng điểm của bà lại ở một vấn đề khác: Nếu cứ tiếp tục như thế, thằng ba nhà bà ấy sẽ chết.
“Miên Miên, thế, thế nên làm gì bây giờ? Ngài có cách cứu thằng ba nhà ta không?” Dương lão phu nhân nóng lòng hỏi.

Tiểu Miên Miên ngửa đầu lên, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên có thể, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Tiểu Miên Miên lợi hại lắm nhé, ta không chỉ biết bắt quỷ, mà còn biết đoán mệnh, xem phong thủy nữa cơ.”
“Ồ, lợi hại vậy cơ à?” Thái Thượng Hoàng không ngạc nhiên khi cô bé biết những chuyện này, trái lại, Dương lão phu nhân và những người khác thì kinh ngạc không thôi, không ngờ Tiểu Miên Miên vẫn còn nhỏ đã có bản lĩnh lớn như vậy.
“Đương nhiên.”
“Vậy Miên Miên có thể đoán mệnh cho Hoàng huynh không?” Thái Thượng Hoàng vô cùng tò mò.
“Không được đâu, Hoàng huynh là người mang khí vận lớn, trên người còn có mây tím vờn quanh, bây giờ thực lực của muội vẫn chưa đủ, nên không nhìn rõ lắm.

Nếu ông ngoại hoặc mẹ muội ở đây thì chắc hẳn sẽ nhìn ra được.” Tiểu Miên Miên có chút không cam lòng, cô bé cảm giác thực lực của mình vẫn chưa đủ mạnh.
Nghe cô bé nói vậy, nhóm người cũng không nghi ngờ.

Vì dù sao Thái Thượng Hoàng cũng là chủ nhân của một nước, mặc dù hiện tại ông đã truyền vị cho con trai, nhưng tốt xấu gì cũng là người từng làm Hoàng Đế, trên người mang theo khí vận lớn cũng là chuyện bình thường thôi.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: Chương 38


"Cái đó, có thể cứu tam ca của thần trước, những chuyện khác để sau hẵng bàn, được không?" Dương Khải dè dặt hỏi.
"Được chứ.

Nhưng ta cần một người giúp đỡ." Tiểu Miên Miên gật đầu, hai bím tóc trên đầu lắc lư theo chuyển động của cô, thoạt trông vô cùng đáng yêu.
"Tiểu Hoàng Cô, ngài cần chúng thần làm gì? Ngài cứ việc dặn dò." Dương Khải vội vàng nói.
"Ta cần một người đi vào trong tranh, dẫn chú đẹp trai kia ra ngoài.

Ta có cách để đưa một người vào đó, chẳng qua người này phải tỉnh táo, tuyệt đối không được hãm sâu trước sự quyến rũ của tà vật, nếu không người này sẽ bị nhốt chung với chú đẹp trai, không thể ra ngoài." Tiểu Miên Miên nói: "Mọi người nghĩ cho kỹ đi.

Ai vào?"
"Thần vào."
"Để cháu."
Dương Khải và cháu trai cả của nhà họ Dương đồng thời cất tiếng đòi vào, dù sao trong số những người ở đây, chỉ có hai người họ là đàn ông trẻ tuổi, tương đối khỏe mạnh, cường tráng, dương khí cũng mạnh hơn.

"Thằng út, cháu cả, hai đứa còn trẻ, cứ để bà già là ta vào đi thôi.

Cho dù phải liều cái mạng già này, ta cũng phải làm cho thằng ba tỉnh táo lại."
Mạng của đàn ông nhà họ Dương chỉ có thể hi sinh trên chiến trường, chuyện trong nhà tất nhiên phải do những người phụ nữ như họ đến giải quyết.
"Bà nội, bà không thể vào." Chái trai cả nhà họ Dương là người đầu tiên không đồng ý.
"Đúng đó, mẹ, mẹ đã lớn tuổi rồi, cái nhà này vẫn cần mẹ lo toan trong ngoài, nếu không nhà họ Dương chúng ta sẽ loạn mất." Dương Khải cũng không đồng ý.
"Mẹ, để con vào cho." Đúng lúc này, một bóng dáng từ ngoài cửa vội vàng tiến vào phòng.

Người đến là một người phụ nữ xinh đẹp, thoạt nhìn vẫn còn trẻ.
Vừa thấy người nọ, cháu trai cả của nhà họ Dương lập tức tiến lên hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"
Hóa ra là con dâu cả của nhà họ Dương, là cô cả của nhà họ Lâm, cũng là mẹ ruột của cháu trai cả nhà họ Dương.
Nhìn thấy Thái Thượng Hoàng và Tiểu Miên Miên, đại phu nhân vội tiến lên hành lễ: "Bái kiến Thái Thượng Hoàng, Tiểu Hoàng Cô, thần phụ có lễ."
"Miễn lễ, miễn lễ.


Hôm nay ta và Tiểu Miên Miên xuất cung vi hành, không muốn ồn ào, nên không cần để ý đến mấy nghi thức xã giao này đâu." Thái Thượng Hoàng xua xua tay, thờ ơ đáp.
Tiểu Miên Miên nhìn Đại phu nhân với ánh mắt tò mò, trái lại khiến Đại phu nhân cảm thấy có chút xấu hổ.
Sắc mặt Đại phu nhân đỏ lên, có chút lo lắng hỏi: "Sao, sao thế ạ? Thần phụ, thần phụ có vấn đề gì ư?"
"Tú Nhi, con đừng tranh với mẹ, để mẹ vào đi thôi.

Sớm muộn gì mẹ cũng sẽ giao chuyện nhà cửa cho con quản lý, mẹ già rồi, cũng chẳng sống được mấy năm nữa, cứ để mẹ vào đi." Giọng điệu của Dương lão phu nhân vô cùng kiên định.
"Dương lão phu nhân có tướng sống thọ, ngài còn có thể sống thêm rất nhiều năm nữa." Tiểu Miên Miên không đồng ý, cô bé nói tiếp: "Còn nữa, mặc dù phúc khí trên người Dương lão phu nhân rất dày, nhưng dương khí của ngài không thể sánh bằng đàn ông trẻ tuổi.

Vẫn nên để người khác đi vào thì hơn."
Dứt lời, Tiểu Miên Miên lại đi đến trước mặt cháu trai cả nhà họ Dương, ngẩng đầu lên hỏi: "Tiểu ca ca, huynh tên là gì thế?"
"Khụ, khụ.

Miên Miên, nhóc đó là cháu của muội đấy, muội phải gọi cháu, xưng bà." Thái Thượng Hoàng không thể chấp nhận chuyện cô bé gọi người khác là ca ca, cô bé chỉ có mỗi một người huynh trưởng là ông thôi.
"Ôi chao." Tiểu Miên Miên gật gật cái đầu nhỏ, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc, hỏi: "Vậy cháu trai, cháu có bằng lòng đi vào một chuyến không? Cháu yên tâm, trong số những người có mặt ở đây, dương khí trên người cháu mạnh nhất, bà cũng sẽ bảo vệ cháu.

Kém nhất cũng sẽ giữ được cái mạng nhỏ của cháu, cùng lắm thì cháu trở thành một đứa bé ngu dại mà thôi."

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: Chương 39


Giọng nói của Tiểu Miên Miên vô cùng chân thành, thế nhưng khi nghe thấy những lời chân thành đó, sắc mặt của mọi người đều trở nên nặng nề.
Càng nghe, khóe môi Dương Bình càng giật giật, cậu bé cảm thấy rất cạn lời.

Cái gì mà kém nhất cũng sẽ giữ được cái mạng nhỏ của cậu? Nếu biến thành kẻ ngu dại, cậu bé thà chết trên chiến trường còn hơn.
Thế nhưng bây giờ không phải lúc để nói nhũng chuyện này, chú ba có thể khôi phục bình thường hay không, có thể giữ được tính mạng hay không, phụ thuộc hoàn toàn vào chuyện cậu bé có thể đưa người ra ngoài không.
Cho nên, chỉ một giây sau, Dương Bình đã đưa ra quyết định.

Giọng cậu bé vô cùng kiên định: "Cháu vào, làm phiền Tiểu Hoàng Cô rồi."
"Cháu không thể gọi ngài ấy là cô, mà phải gọi là bà cô.

Cháu cùng lứa với mấy đứa Tiểu Dương cơ mà." Dương lão phu nhân kịp thời cất tiếng nhắc nhở.
"Vâng, bà cô, phiền bà đưa cháu vào trong tranh." Dương Bình lập tức sửa lời, chẳng qua giọng điệu không được tự nhiên cho lắm.


Gọi một cô bé nhỏ hơn mình tận mười tuổi là bà, cho dù là ai cũng cảm thấy khó mở miệng thôi.
Tiểu Miên Miên lắc lắc bàn tay nhỏ: "Yên đã, yên đã, đừng sốt ruột.

Chờ chút nữa cháu đi vào, bất kể nhìn thấy cái gì cũng đừng để ý đến nó.

Nhớ kỹ một chuyện, đó đều là giả, ảo giác thôi, tuyệt đối không được hãm sâu vào trong đó."
Dương Bình nghiêm túc gật đầu, nhóm người cũng không dám nói thêm gì, dù sao Tiểu Miên Miên cũng nói rồi, cho dù họ có khăng khăng đòi vào, họ cũng không thể cứu được người bên trong.
“Được rồi, nếu cháu đã nghĩ kỹ, thế thì bà sẽ giúp cháu vào trong.

Cháu lên giường ngồi đi.” Dứt lời, Tiểu Miên Miên bèn thò tay vào trong tay nải, moi moi móc móc một hồi lâu.
Dương Bình nghe lời ngồi xuống, bên cạnh cậu bé là Dương Tam công tử đang cười ngây ngô, mà trước mặt họ, chính là bức tranh kia.
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Miên Miên đã móc ra một lá bùa và một sợi dây màu đỏ.


Cô bé cột sợi dây màu đỏ vào cổ tay của Dương Bình, dặn dò: “Cháu nhất định không được tháo sợi dây đỏ này ra đâu nhé, nó có thể cứu tính mạng của cháu một lần, nhưng chỉ có một lần thôi.

Cháu nhớ chưa?”
“Vâng, cháu nhớ rồi.” Dương Bình nghiêm túc đáp.
“Được rồi, bắt đầu thôi.

Cháu nhắm mắt lại.”
Dương Bình nghe lời nhắm mắt lại, Tiểu Miên Miên lấy lá bùa ra, cái miệng nhỏ nhắn của cô bé không ngừng niệm chú ngữ, lá bùa màu vàng chậm rãi bay lên, dừng ở giữa không trung, sau đó tự bốc cháy.
Mà đôi bàn tay nhỏ bé mập mạp của Tiểu Miên Miên lại bắt đầu bấm quyết, tốc độ vô cùng nhanh chóng, nhanh đến độ xuất hiện cả tàn ảnh mờ ảo, khiến người ta khó mà nhìn rõ.
Ngón tay của cô bé chỉ thẳng vào ấn đường của Dương Bình, một giây sau, Dương Bình nghe thấy giọng nói của Tiểu Miên Miên: “Mở mắt!”
Dương Bình mở mắt ra, trực tiếp đối diện với ánh mắt của người phụ nữ trong tranh.

Cậu bé lập tức cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, không còn nghĩ được cái gì nữa.
Mà lúc này, trong mắt mọi người, tình trạng của Dương Bình và Dương tam công tử giống hệt nhau, hai mắt vô hồn, thoạt trông giống hệt một con rối gỗ.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom