Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3130: “Mở cho ta!” 


Một Thánh Nhân, chín Chuẩn Thánh đủ đề nghiền ép nhà họ Mạc!



Thây chất thành núi, máu chảy thành sông!



Càng ngày càng có nhiều người đến Nam Thiên Tinh, trong đó có không ít Chuẩn Thánh, cũng không ít lão tổ của các cổ tinh khác, bọn họ đều nghĩ Minh Vương Tông sẽ chiếm được Nam Thiên Tinh, không biết mục tiêu tiếp theo sẽ là cổ tinh nào.



Advertisement

Trong Địa Cung của nhà họ Mạc, Diệp Thành và tám vị đại Chuẩn Thánh vẫn đang duy trì pháp trận hộ sơn.



Tám vị đại Chuẩn Thánh thi thoảng lại nhìn Diệp Thành, trong mắt là ánh sáng sâu xa.



Diệp Thành thì vẫn bình tĩnh, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài tiên sơn, thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn Địa Cung mà lão tổ nhà họ Mạc đang độ kiếp, chú ý quan sát tình hình ông ta độ thiên nhân ngũ suy kiếp.



Trận chiến này không khó đánh, chỉ cần lão tổ nhà họ Mạc thành công đột phá thì nhà họ Mạc sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối.



Nếu lão tổ nhà họ Mạc độ kiếp thất bại thì tiếp theo đây sẽ là một trận chiến cam go.



Dù Diệp Thành có sức chiến đấu ngang với Thánh Nhân, nhưng cũng chỉ là sánh ngang, muốn giết được Thánh Nhân cần phải trả giá bằng máu, đương nhiên với tiền đề là không sử dụng cấm thuật Tiên Luân.



“Hy vọng có thể thành công!”

Diệp Thành dời mắt khỏi nơi đó, khẽ ngẩng đầu nhìn Hoa Vân.



Hoa Vân hiểu ý, quay người ra khỏi Địa Cung, bước lên hư thiên rồi rút sát kiếm ra.



“Tế sát trận!”



Giọng Hoa Vân hư ảo mà uy nghiêm, vang vọng vô tận khắp tiên sơn nhà họ Mạc.



Các nơi trong nhà họ Mạc lập tức đều có tiên quang phóng lên trời, hoá thành từng sát trận đáng sợ, lấp kín hư thiên, khôi phục thần uy nhắm ra ngoài núi, sẵn sàng tấn công Minh Vương Tông bất cứ lúc nào.



Người nhà họ Mạc đều khoác lên mình áo giáp sử dụng khi chiến đấu, xếp hàng kín hư thiên và mặt đất, họ cũng đã sẵn sàng đón nhận đòn tấn công của Minh Vương Tông bất cứ lúc nào, trong mắt là sự quyết tâm.




Bùm! Đùng! Đoàng!



Tiếng nổ vang trời bên ngoài núi vang lên hết đợt này đến đợt khác.



Kết giới hộ sơn của nhà họ Mạc rung chuyển, có Diệp Thành điều khiển một góc trận pháp cũng khó ngăn được đòn công kích của Minh Vương Tông.



Đến một lúc nào đó Diệp Thành đứng dậy, bước ra khỏi Địa Cung, trong tay có thêm cây gậy lang nha do Hỗn Độn Thần Đỉnh hoá thành, là một thần binh hung hãn mà bá đạo.



Tám vị Chuẩn Thánh của nhà họ Mạc cũng đứng dậy, bước lên hư thiên, kết giới hộ sơn của nhà họ Mạc đã không gắng gượng nổi nữa.



“Giao Minh Vương Lão Tổ cho ta!”



Diệp Thành vẫn nói câu đó, vừa nói vừa vặn vẹo cổ.



Ánh mắt tám vị Chuẩn Thánh của nhà họ Mạc đầy thâm ý, họ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.



Không biết vì sao, tuy lời của Diệp Thành hơi vô lý nhưng họ lại tin tưởng hắn một cách khó hiểu, thanh niên này quá bí ẩn, bí ẩn đến mức họ không thể nhìn thấu, khiến người khác phải tôn kính.

“Mở cho ta!”



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1902: Quỳ Vũ Cương!


Đây là một sự châm chọc, cực kỳ châm biếm, không lâu trước đó ngươi còn đánh lén người khác cơ mà? Bây giờ bị đánh trả rồi đó!



Quỳ Vũ Cương!



Cuối cùng Phệ Hồn Vương chật vật không chịu nổi nữa bén tức giận hét lên: “Ngươi thật sự không chết không thôi à?”

Advertisement



“Phệ Hồn đạo hữu nói quá rồi, rảnh rỗi nên kiếm chút việc làm thôi”.



“Ngươi…”, Phệ Hồn Vương tức muốn chết, bị câu nói này của Ma Vương làm cho hộc ra một ngụm máu, không chỉ một mình ta đánh lén ngươi, sao ngươi chỉ quấy rối ta?



Ma Vương vẫn chẳng thèm để tâm tới lời hét giận dữ của Phệ Hồn Vương.



Ông ta thật sự là một tay đánh lén cừ khôi, giây trước còn lẳng lặng đứng đó, không lên tiếng cũng không nhúc nhích nhưng giây sau đã bất chợt tung chiêu khiến người ta khó có thể đề phòng.



A ha ha!



Nhìn thấy cảnh này, Thái Hư Cổ Long trong thần hải của Diệp Thành cười nghiêng cười ngả, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt già nua kìm nén của Phệ Hồn Vương mà cười chảy cả nước mắt.



“Bây giờ ta lại muốn thiên kiếp của ta có thể kéo dài hơn chút nữa”, Diệp Thành nghiêm mặt bảo: “Như vậy Ma Vương có thể có đủ thời gian để giết chết từng người đám Phệ Hồn Vương”.




Quỳ Vũ Cương!



Giữa đất trời, ngoài tiếng sấm rền vang thì là tiếng rống giận của Phệ Hồn Vương.



Hiện tại ông ta đã thảm nhất trong số mấy vị vương ở đây, vì Quỳ Vũ Cương quấy rối nên ông ta không thể chuyên tâm chiến đấu với cửu Hoàng, không tìm được cơ hội đột phá còn mấy lần suýt chết.



Quỳ Vũ Cương vẫn làm ngơ trước tiếng hét của Phệ Hồn Vương, ngươi chửi thì ngươi cứ chửi, lão tử không nghe thấy.



A!




Cuối cùng, Phệ Hồn Vương hét lên một tiếng rung chuyển bầu trời, sau đó lao ra khỏi biển lôi, xông thẳng về phía Quỳ Vũ Cương: “Ngươi phải chết”.



“Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn giết bản vương?”, Quỳ Vũ Cương còn mạnh hơn Phệ Hồn Vương, ngoại đạo ma tượng của ma lập tức xuất hiện, bàn tay quét qua chư thiên, Phệ Hồn Vương vừa xông tới đã bị đẩy lùi ngay lập tức.



Giết!



Phệ Hồn Vương đầu tóc rối bù, mắt đỏ như máu, sát khí thông thiên, ông ta cũng gọi ngoại đạo pháp tướng của mình ra, đó là một con quái vật màu máu, ba đầu bốn tay, sáu tai tám mắt nhưng chỉ có một cái miệng to như chậu máu, dường như có thể nuốt chửng mọi thứ trên đời.



Đùng! Đoàng!



Chiến tranh lập tức bắt đầu, cảnh tượng không hề tầm thường, không phải vua cùng một thời đại nhưng lại gặp nhau cùng một thời đại, đều là sự tồn tại cái thế, hai người họ đánh nhau khiến bầu trời sụp đổ, mặt đất nứt lìa, mặt trời mặt trăng đều mất đi ánh sáng.



“Kẻ thù trước khi Viêm Hoàng và Huyền Hoàng lên ngôi, quả nhiên đều là kẻ thông thiên”, nhìn trận đại chiến kinh thiên động địa, liên quân tứ phương đều tròn mắt kinh hãi.



“May có bọn họ giữ chân lẫn nhau”, Chung Giang hít sâu một hơi: “Nếu tám vị vương liên thủ, dù là chúng ta cũng sẽ tổn thất vô cùng nặng nề”.



Hửm?



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3131: “Người đó là ai?”  


Bên ngoài núi vang lên tiếng hét giận dữ, kết giới hộ sơn của nhà họ Mạc đã sụp đổ.



Minh Vương Lão Tổ với Thánh uy ngút trời, bước vào tiên sơn nhà họ Mạc.



Nhưng Minh Vương Lão Tổ vừa mới bước vào đã va phải một cây gậy lang nha khổng lồ.



Advertisement

Ông ta lập tức bay ngược lại, thân thể hoá thành một vòng cung đẹp mắt trên hư thiên.



Woa!



Các tu sĩ đang xem kịch đều ngửa đầu, ánh mắt nhìn theo hướng Minh Vương Lão Tổ bay ra.



“Ồ…”



Cao thủ của Minh Vương Tông đang chuẩn bị xông vào tiên sơn nhà họ Mạc lập tức sững sờ tại chỗ, thậm chí có người đang giơ chân lên cũng khựng lại giữa không trung, lão tổ vừa mới vào sao đã bay ra rồi?



“Woa…”



Cao thủ của nhà họ Mạc cũng sửng sốt, ánh mắt đổ dồn vào Diệp Thành.



Họ đã nhìn thấy cảnh tượng lúc trước, Minh Vương Lão Tổ khí thế hừng hực, vừa bước vào tiên sơn nhà họ Mạc, còn chưa kịp thể hiện đã bị Diệp Thành hung hãn vung gậy hất văng ra ngoài.



Không ngờ hắn lại có sức chiến đấu mạnh đến vậy!



Tám vị đại Chuẩn Thánh của nhà họ Mạc đều kinh hãi, Minh Vương Lão Tổ là Thánh Nhân đó! Thế mà lại bị một cảnh giới Hoàng hất văng.



Ầm!



Khi xung quanh đều im lặng thì phía xa có một tiếng động lớn vang lên, một ngọn núi dựng đứng bị Minh Vương Lão Tổ đập vào khiến cho sụp đổ.



Sau đó là tiếng gào thét rung chuyển đất trời, Minh Vương Lão Tổ xông ra từ trong đá sỏi, tóc tai bù xù, đôi mắt đỏ như máu mang theo vẻ hung dữ và tàn bạo, cùng với sát khí khiến thiên địa đều run sợ.



Giết!




Minh Vương Lão Tổ lao tới, một bước đi được mấy nghìn trượng, bàn tay to che trời hạ xuống tiên sơn nhà họ Mạc, đây là thần thông nghịch thiên dung hợp đạo tắc của Thánh Nhân, mỗi làn khí tức đều nặng tựa núi, còn chưa hạ xuống hoàn toàn mà núi của nhà họ Mạc đã lần lượt sụp đổ.



Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Diệp Thành bay ra, trong bàn tay màu vàng huyễn hoá có một cây gậy lang nha khổng lồ trăm trượng, bàn tay che trời của Minh Vương Lão Tổ bị nó hất văng nát vụn.



Một đòn duy nhất, Minh Vương Lão Tổ bị đánh bật trở lại.



Cánh tay Diệp Thành thì nứt ra, khoé miệng trào máu, hắn vẫn còn cách Thánh Nhân một khoảng.



Giết!



Chiến!



Minh Vương Lão Tổ gào thét, Diệp Thành hét lên, hai người bay ra từ hai hướng, chiến đấu trên hư thiên, tiếng ầm ầm lập tức vang vọng cửu thiên, ngay sau đó có máu tươi bắn ra tung tóe khắp bầu trời.



“Người đó là ai?”



“Cảnh giới Hoàng tay không chống lại Thánh Nhân, ta không nhìn nhầm chứ!”



Mọi ánh mắt đều tập trung vào Diệp Thành, trong mắt ai cũng là vẻ kinh hãi.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1903: Giờ thì náo nhiệt rồi!


Đang nói chuyện, Đao Hoàng chợt cau mày, ánh mắt từ Quỳ Vũ Cương, Phệ Hồn Vương chuyển sang biển lôi, bởi vì một luồng ánh sáng đen dày đặc đã phóng lên trời, đánh thủng một lỗ lớn trên bầu trời.



Trên biển lôi, dưới mây đen hiện ra một cảnh tượng hùng vĩ, đó là vùng đất khô cằn vô tận, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, vô số oan hồn đang gào khóc, giống như địa ngục.



U Minh Diêm La Vương!

Advertisement



Trong biển lôi, phía Yêu Vương, Huyết Vương đều cau mày, cảnh tượng này là dấu hiệu U Minh Diêm La Vương chuẩn bị tiến giới.



Bùm!



Bên ngoài biển lôi, sau khi Quỳ Vũ Cương và Phệ Hồn Vương giáng một đòn mạnh thì rất ăn ý dừng lại, nheo mắt nhìn chằm chằm U Minh Diêm La Vương trong biển lôi.



“Ta không có cơ hội, ngươi cũng đừng hòng lên cảnh giới Thiên”, Phệ Hồn Vương dữ tợn chĩa mũi giáo về phía U Minh Diêm La Vương, ông ta cũng như Quỳ Vũ Cương, chuẩn bị cá chết lưới rách.



Ngay lập tức, một đạo thủ ấn to lớn ập xuống biển lôi, mục tiêu là U Minh Diêm La Vương.



Không chỉ Phệ Hồn Vương mà Ma Vương Quỳ Vũ Cương ngoài biển lôi, Yêu Vương, Huyết Vương, Quỷ Vương, Vu Chú Vương, Thần Vương trong biển lôi cũng không nhàn rỗi, U Minh Diêm La Vương thoáng chốc trở thành mục tiêu công kích của công chúng.



Giờ thì náo nhiệt rồi!



Cổ Tam Thông thì thầm một tiếng, sau đó thấy đòn tấn công áp đảo che phủ bầu trời ập về phía U Minh Diêm La Vương, tất cả đều là chiêu tuyệt sát bằng một đòn.



Thấy vậy, U Minh Diêm La Vương cứng ngắc xoay khớp cổ, sau đó rút lui khỏi biển lôi không chút nghĩ ngợi, vứt bỏ cơ hội đột phá cảnh giới Thiên trời ban, bởi vì ông ta biết, lúc này phía Quỳ Vũ Cương sẽ không để cho mình thuận lợi tiến vào cảnh giới Thiên.



Nhưng U Minh Diêm La Vương vừa định ra khỏi biển lôi thì biển lôi lại dấy lên một làn sóng kinh thiên động địa, năm đạo thần quang không phân thứ tự trước sau phóng lên trời, tạo ra năm lỗ hổng lớn trên hư thiên.



Mẹ kiếp!




Nhìn thấy cảnh này, phía dưới lập tức bùng nổ, bởi vì không ngờ Yêu Vương, Ma Vương, Vu Chú Vương, Thần Vương và Quỷ Vương lại đồng thời tìm được cơ hội đột phá, bọn họ sắp đi bước cuối cùng để tiến đến cảnh giới Thiên.



“Các vị Hoàng đế chưa bao giờ gặp nhau trong cùng một đời, thời đại này định cùng tồn tại mấy vị Hoàng đế một lúc sao?”, mọi người đều nín thở.



Giết!



Lại là Phệ Hồn Vương, ông ta không cần nghĩ ngợi gì, lập tức tung chiêu lớn.



Có lẽ hiện tại ông ta là người tức tối nhất trong tám vị vương, Pháp Luân Vương đã chết tạm thời không tính, nhưng phía Ma Vương, U Minh Diêm La Vương đều tìm được cơ hội đột phá, bây giờ phía Yêu Vương, Thần Vương cũng đã tìm được cơ hội, chỉ có ông ta là không tìm được.



Phệ Hồn Vương rất tức giận, ông ta là vị vua cái thế, nhưng hôm nay lại thất bại trước những vị vua khác như thế này.



Phệ Hồn Vương rất không cam lòng, ông ta đã thông thiên, tự nhận mình không thua kém kẻ khác nhưng lại bị lịch sử đào thải lần nữa.



Giết!



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3132: “Ông lợi hại!”  


Cao thủ của Minh Vương Tông cũng khiếp sợ, không biết rằng nhà họ Mạc còn có cao thủ có sức chiến đấu sánh ngang Thánh Nhân thế này.



“Tấn công!”



Khi cao thủ của Minh Vương Tông đều đang nhìn lên bầu trời, Hoa Vân đứng trên hư thiên giơ kiếm, chỉ ra bên ngoài núi.

Advertisement



Trong phút chốc, công kích pháp trận của nhà họ Mạc rung lên, đồng thời bắn ra tiên quang huỷ thiên diệt địa.



Cao thủ của Minh Vương Tông bị nhà họ Mạc đánh không kịp trở tay, tiên quang huỷ diệt của công kích pháp trận quét qua, từng nhóm người rơi khỏi hư thiên, từng nhóm người hoá thành huyết vụ.



Người bi thảm nhất là đại tế ti của Minh Vương Tông, đường đường là Chuẩn Thánh mà lại bị công kích pháp trận của nhà họ Mạc giết ngay tại chỗ.



Giết!



Tám Chuẩn Thánh của nhà họ Mạc xông ra, nhắm thẳng vào tám Chuẩn Thánh của Minh Vương Tông.



Phía sau, cao thủ của nhà họ Mạc lao ra như sóng triều, ai nấy đều ý chí chiến đấu ngút trời, đòn tấn công bá đạo vô song.

Giết!



Cao thủ của Minh Vương Tông cũng tức giận, lập tức xông đến tàn sát dữ dội.



Chiến tranh nổ ra trong chốc lát, hai bên vừa giao đấu đã có huyết vụ nổ tung, mạng người như cỏ rác.



Thấy vậy, tu sĩ tứ phương đều lùi lại, sợ ảnh hưởng bởi dư âm, mà ánh mắt họ hầu hết đều hướng về hư thiên mờ ảo.



So với cuộc quyết đấu giữa nhà họ Mạc và Minh Vương Tông, họ càng quan tâm thắng thua giữa Minh Vương Lão Tổ và Diệp Thành, đó mới là tranh hùng có một không hai, liên quan đến vấn đề sinh tử của trận chiến này.


“Chết đi!”



Trên hư thiên vang lên tiếng gầm thét dữ tợn của Minh Vương Lão Tổ, ông ta lại tung ra một chưởng che trời.



Diệp Thành vung quyền tay không chống lại, nhưng khó tránh khỏi kết cục bị rơi xuống khỏi hư thiên, thân thể rơi xuống khiến mặt đất lún thành cái hố sâu.



“Ông lợi hại!”



Diệp Thành chật vật đứng dậy, ngửa mặt lên hư thiên mắng to, quay người bỏ chạy.



Thấy vậy, Minh Vương Lão Tổ mang theo huyết hải ngút trời đuổi theo, ông ta chẳng quan tâm đến trận chiến giữa Minh Vương Tông và nhà họ Mạc nữa, trong mắt ông ta, dường như việc giết Diệp Thành còn quan trọng hơn thắng bại của hai gia tộc.



Suy nghĩ của Minh Vương Lão Tổ không sai, một cảnh giới Hoàng có sức chiến đấu sánh ngang với Thánh Nhân là ông ta, nếu để Diệp Thành trở nên lớn mạnh thì một năm nào đó Minh Vương Tông của ông ta chắc chắn sẽ gặp hoạ lớn.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1904: Chỉ là họ nghĩ nhiều rồi.


Sau một chiêu lớn bao phủ biển lôi, Phệ Hồn Vương lại tấn công vào biển lôi lần thứ hai, công kích ở khoảng cách gần đương nhiên càng hiệu quả hơn.



Giết!



Quỳ Vũ Cương và U Minh Diêm La Vương bên ngoài biển lôi cũng hành động, lần lượt xông vào biển lôi, bọn họ đã vô duyên với cảnh giới Thiên, vậy cũng không thể phá vỡ sự cân bằng này.



Advertisement

Ù! Ù! Ù!



Phệ Hồn Vương, Ma Vương và U Minh Diêm La Vương lại vào biển lôi lần nữa, biển lôi thoáng chốc mở rộng ba lần, ba nhóm cửu Hoàng nữa lại xuất hiện.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Lần này thật sự sinh động, tám vị vua, chín vị Hoàng lại có một trận hỗn chiến lớn nữa.



Khốn kiếp!



Tiếng gầm thét rung chuyển đất trời vang lên trong biển lôi, Quỷ Vương, Yêu Vương, Vu Chú Vương, Huyết Vương đều hung dữ, chỉ cần cho bọn họ mười mấy giây là bọn họ có thể dẫn ra thiên kiếp cảnh giới Thiên như ý muốn.



Nhưng phía Quỳ Vũ Cương sao có thể cho bọn họ thời gian này!

Đúng là một đám súc sinh!



Nhìn cảnh tượng tráng lệ lúc này, Diệp Thành đang trốn bên bờ biển lôi không khỏi cảm thán, bọn họ đều là kẻ điên, đương nhiên hắn sẽ không chạy tới góp vui.



Ù! Ù!



Chẳng mấy chốc, hư thiên bốn phương tám hương bắt đầu rung lên.



Giết!



Một giọng nói lạnh như băng phát ra từ hư thiên, đất trời bùng nổ, một nhóm người như thuỷ triều xuất hiện, ai cũng mặc chiến giáp cổ, ai cũng sát khí ngút trời.



Quân đội tu sĩ của Ma Vương!



Thấy vậy, tất cả mọi người của liên quân tứ phía đồng loạt siết chặt binh khí.



Giết!



Sau đó hư thiên ở nơi khác cũng nứt ra, người còn chưa xuất hiện đã thấy mùi máu tanh nồng nặc, đoàn người đông nườm nượp ập tới, quân đội tu sĩ của Huyết Vương cũng xông đến.



Giết!



Lại một tiếng hừ lạnh vang lên, sau đó là tiếng rồng gầm uy nghiêm, vô số tiếng giao long gầm thét, số lượng đông đảo khiến người ta tê dại da đầu, đó là quân đội tu sĩ của Yêu Vương.



Tiếp nữa, hư thiên ở các phương khác đều nứt ra, đại quân tu sĩ của Quỷ Vương, U Minh Diêm La Vương, Vu Chú Vương xông tới, ngay cả kẻ mạnh của Sát Thủ Thần Triều cũng hiện thân, ai cũng sắc bén như kiếm, sát khí ngút ngàn.



Thấy cảnh tượng hào hùng này, liên quân tứ phương đều khí huyết sôi trào, phòng ngừa đại quân của tám vị vua đánh lén.



Chỉ là họ nghĩ nhiều rồi.



Đại quân tu sĩ của tám vị vua xuất hiện lúc này đương nhiên là để đảm bảo vua nhà mình an toàn rút lui, nhất là Yêu Vương, Huyết Vương, Quỷ Vương, Vu Chú Vương và Thần Vương, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể dẫn ra thiên kiếp của cảnh giới Thiên, độ kiếp xong bọn họ sẽ rơi vào trạng thái yếu ớt, điều đại quân tu sĩ cần làm chính là bảo vệ sự an toàn cho vua nhà mình.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3133: Thành công rồi!  


Diệp Thành vẫn đang bỏ chạy, vả lại bộ dạng hết sức thảm hại.



Phía sau hắn, Minh Vương lão tổ vẫn đang đuổi theo cuốn theo biển huyết hải ngút trời, thôn tính từng phần tinh không.



Động tĩnh của cả hai người quá lớn khiến rất nhiều cổ tinh phải bày ra kết giới hộ sơn, chỉ sợ bị liên luỵ, đó là hai kẻ mạnh cái thế, chỉ cần là dư âm bọn họ tạo ra thôi cũng đủ khiến người ta hồn bay phách lạc rồi.



Đuổi theo, có gan thì đuổi theo cho ta!

Advertisement



Diệp Thành vừa tháo chạy vừa không quên quay đầu lại mắng chửi.



Giết! Giết!



Lão tổ Minh Vương gào thét điên cuồng, đôi mắt hằn lên từng đường vân máu, ông ta tỏ ra tôi độc, bạo tàn và khát máu, sát khí với Diệp Thành đã tới mức không thể nào kiềm chế lại được nữa.



Diệp Thành không mắng chửi nữa mà quay người bỏ chạy một cách điên cuồng, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn.



Giết!



Minh Vương lão tổ sát khí ngút trời truy sát liền theo sau.



Cả hai người một chạy một đuổi giống như hai đạo thần mang tô điểm thêm sắc màu cho bầu tinh không này.

Phía bọn họ rất náo nhiệt còn phía Nam Thiên Tinh thì cũng không kém phần sôi nổi.



Ở tiên sơn nhà họ mạc, trận đại chiến vô cùng khốc liệt, máu tươi nhuốm đỏ cả thiên địa của Nam Thiên Tinh.



Có thể thấy rằng nhà họ Mạc chiếm ưu thế, Nam Thiên Tinh chính là địa bàn của bọn họ, có tiên sơn nhà họ Mạc làm bức trướng, lại có trận pháp công kích trợ trận khiến kẻ mạnh của Minh Vương Tông tan tác.



Chẹp, chẹp...!



Tu sĩ tứ phương lại tặc lưỡi, cảnh tượng đẫm máu này khiến người ta nhìn mà kinh hãi.



Ừm?

Đang nhìn thì ở phía sâu trong tiên sơn nhà họ Mạc, thần hồng rực rỡ xuyên lên thiên tiêu khiến hư thiên vời vợi hoá ra dị tượng khổng lồ.



Đó là...!



Tất cả mọi người đều nhìn cửu tiêu, đến cả tu sĩ mạnh của nhà họ Mạc đang đại chiến với tu sĩ của Minh Vương Tông cũng lần lượt bãi chiến.



Vù!



Tiếng vù vù vang lên, không gian rung chuyển, thiên địa xoay vần, từ trung tâm của nhà họ Mạc, một luồng ánh sáng rực rỡ kéo dài về tứ phương tạo thành luồng áp lực khiến người ta phải run sợ.



Thánh...Thánh Nhân?



Tu sĩ tứ phương vô cùng kinh ngạc, toàn thân run rẩy.



Sao...sao có thể?



Kẻ mạnh của Minh Vương Tông lần lượt lùi về sau, đôi mắt trố ra, đồng tử co lại, sắc mặt tái nhợt.



Đặc biệt là Chuẩn Thánh nhìn về nơi phía xa của tiên sơn nhà họ Mạc với ánh mắt không sao tin nổi, vẻ mặt sợ hãi, đánh lâu như vậy rồi mà không biết nhà họ Mạc có một tu sĩ Chuẩn Thánh độ Thiên Nhân Ngũ Suy, vả lại còn vượt qua được ải đầu tiên.



Thành công rồi!

So với Minh Vương Tông thì người nhà họ Mạc lại tỏ ra vô cùng phấn khởi.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1905: Tăng cường kết giới bảo vệ!


Bùm! Đùng! Đoàng!



Lập tức, quân đội tu sĩ của tám vị vua bắt đầu khai chiến xung quanh biển lôi khổng lồ, hơn nữa còn là đại hỗn chiến kinh thế.



Hay rồi, lần này còn hay hơn lần trước.

Advertisement



Tăng cường kết giới bảo vệ!



Hằng Nhạc Chân Nhân lập tức hạ lệnh để đề phòng liên quân tứ phương bị ảnh hưởng, họ muốn rời khỏi nơi thị phi này nhưng Diệp Thành vẫn đang ở trong biển lôi, hắn cần liên quân tứ phương làm hậu thuẫn.



Ngay lập tức, kết giới hộ sơn do liên quân tứ phương tạo ra một lần nữa được tăng cường chín lớp, vô cùng kiên cố.



Ai có thể ngờ rằng quyết chiến với Chính Dương Tông lại xảy ra nhiều biến cố như vậy.



Đầu tiên là Pháp Luân Vương, sau đó là đại quân Âm Minh, tiếp nữa là cửu Hoàng đạo tắc và tám vị vua cái thế, nếu không phải liên quân tứ phương chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng thì có lẽ tình hình ở đây đã vượt ngoài tầm kiểm soát từ lâu.



Người có vẻ mặt đặc sắc nhất hiện trường chính là Diệp Thành.



Dù hắn là nhân vật chính nhưng cũng không thể ngờ được sẽ có nhiều bất ngờ thế này, không ngờ thiên kiếp của mình có thể dẫn tới hậu duệ của bảy vị Hoàng đế và đại quân của tám vị vua.



A!



Khi Diệp Thành đang cảm thán thì trong biển lôi vang lên tiếng hét thảm, thân thể Quỷ Vương rách ra, một cánh tay bị chém mất, suýt thì bị một chưởng của Ma Vương đánh chết.



Mà ông ta bị thương nặng nên cũng mất cơ hội tiến giới.



Sau ông ta, Yêu Vương, Huyết Vương và Vu Chú Vương cũng lần lượt bị thương nặng, cuối cùng bọn họ cũng không tranh được hơn mười giây ấy, mất đi cơ hội đã chờ cả mấy chục nghìn năm, lại một lần nữa lỡ mất dịp tốt.



Phụt!


Cuối cùng Thần Vương Thần Huyền Phong cũng bị đánh bại, với sức chiến đấu của ông ta cũng không thể chống lại sự tấn công khi bảy vị vua liên thủ, mất đi cơ hội tiến giới.

Giết!



Đã mất đi cơ hội tiến giới, bát Vương cái thế vô cùng phẫn nộ, người nào người nấy cố gắng ngưng tụ ngoại đạo pháp tướng sau đó lại lần nữa khơi dậy cuộc hỗn chiến kinh thiên động địa trong biển thiên lôi.



Bọn họ thực sự phẫn nộ, phẫn nộ vì chỉ còn thiếu một bước nữa là thành công, trận mai phục dày công bố trí cuối cùng lại chẳng thu về được gì.



Bọn họ không cam lòng, không cam lòng với những bất công của thượng đế, không cam lòng với sự an bài của vận mệnh, việc bỏ lỡ cơ hội trong tình cảnh này khiến bọn họ phải bỏ đi sự cao ngạo của một vị Vương mà cảm thấy tiếc nuối tột cùng.



Giết!



Bát Vương điên cuồng, vì để trút bỏ những uất ức và không cam lòng mà đều cùng nhau công phạt.



Bọn họ thậm chí không biết đối thủ của mình là ai, có người điên cuồng thi triển những đòn thần thông cái thế muốn tiêu diệt tất cả những người ở đây, bọn họ muốn một lần nữa phá giải càn khôn trong số mệnh.



Giết!



Bát vương hỗn chiến trong biển thiên lôi, đại quân của họ cũng đánh tới mức kinh thiên động địa bên ngoài biển thiên lôi, cả bầu trời và mặt đất đều rung chuyển.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3134: Minh Vương Tông, đáng chết!  


Một Thánh Nhân siêu thoát là sự tồn tại mạnh mẽ thế nào, đủ để xoay chuyển thắng bại của cả một trận chiến tranh, cũng đủ để chống chọi với sinh tử của chiến tranh, may mắn là tu sĩ Thánh Nhân này thuộc về nhà họ Mạc.



Rầm! Rầm! Rầm!



Trong chốc lát, từng tiếng động ầm vang vang lên chậm rãi và có tiết tấu.

Advertisement



Nếu nghe kĩ thì đó là âm thanh của bước chân người, có lẽ vì cơ thể quá nặng nên khiến mỗi bước chân đặt xuống, đại địa đều rung chuyển, khiến cả Nam Thiên Tinh chấn động.



Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, phía sâu của tiên sơn nhà họ Mạc, có một bóng người từ từ bước ra, chính là lão già tóc bạc.



Đó là lão tổ của nhà họ Mạc nhưng lại dần biến thành một thanh niên tóc bạc, trông không khác gì một vị thần vương, tiên quang chiếu rọi, khí huyết sục sôi, uy lực của Thánh Nhân chấn động cửu tiêu.



Minh Vương Tông, đáng chết!



Lão tổ nhà họ Mạc lên tiếng, mặc dù giọng nói rất nhỏ nhưng lại như lôi chớp cuồng thế mang theo uy nghiêm lạnh lùng mà mạnh bạo.



Thấy vậy, kẻ mạnh của Minh Vương Tông vô thức lùi về sau, Chuẩn Thánh cũng không ngoại lệ.



Đây chính là uy thế của Thánh Nhân, chỉ là một người nhưng lại khiến cả một tông phải lùi về sau.




Chạy đi!



Tu sĩ của Minh Vương Tông liên tiếp bước lùi về sau, sau đó quay người bỏ chạy.



Đó là Thánh Nhân, cùng cấp với lão tổ, vả lại cùng là Thánh Nhân nhưng uy lực của lão tổ nhà họ Mạc còn hơn cả lão tổ Minh Vương, sự tồn tại ở đẳng cấp này đâu phải bọn họ có thể hình dung.



Lão tổ nhà họ Mạc hắng giọng, ông ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Minh Vương Tông, lúc này ông ta đã giơ tay diễn hoá ra đạo pháp huyền diệu.



Đó là biển tiên quang, dung hoà với uy lực và đạo tắc của Thánh Nhân, hư không nứt ra từng tấc, tu sĩ của Minh Vương Tông bị nhấn chìm cả đám, cho dù là Chuẩn Thánh thì cũng khó có thể chặn lại, lập tức bị tiêu diệt.




Tu sĩ tứ phương cũng lùi bước, bọn họ lùi cả tám mươi nghìn trượng, vẻ mặt tái nhợt thảm hại nhìn thiên địa.



Kẻ mạnh rợp trời của Minh Vương Tông bị biển tiên quang của lão tổ nhà họ Mạc nhấn nhìm, không một ai có thể trốn thoát, một Thánh Nhân diệt một tông, cảnh tượng đó quá chấn động khiến người ta run rẩy.



Lão tổ!



Tu sĩ nhà họ Mạc người nào người nấy kích động quỳ xuống đất.



Quay lại rồi nói!



Lão tổ nhà họ Mạc mỉm cười, bay vào cửu tiêu, một bước bước ra khỏi Nam Thiên Tinh, cứ thế bay về một hướng trong tinh không.



Tất cả mọi người đều biết lão tổ nhà họ Mạc đang tìm lão tổ Minh Vương để tính sổ, trận đại chiến bên này kết thúc rồi nhưng trận đại chiến giữa Minh Vương lão tổ và Diệp Thành vẫn còn tiếp diễn, ông ta cần đi trợ chiến.







Có điều sau khi lão tổ nhà họ Mạc rời đi thì tu sĩ tứ phương liền đổ xô về phía tiên sơn nhà họ Mạc.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1906: “Rồi có ngày ta sẽ đích thân tìm ngươi”


Lúc này, mạng người như cỏ rác, trận đại chiến của bát Vương hết sức tàn khốc, đại quân của bọn họ cũng trong trạng thái không chết không nghỉ, liên tiếp có người phun máu vào hư không, cũng liên tiếp có người ngã nhào giữa hư không, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, khiến cho vùng đất này nhuốm thêm lớp màu đỏ tươi.



Thế nhưng khi bát Vương và đại quân của bát Vương đánh hăng nhất thì cả thiên địa chợt rung chuyển.



Tiếp đó, biển thiên lôi vang dội từng âm thanh, cửu Hoàng lần lượt hoá thành hư vô, biển thiên lôi che trời lấp đất cũng nhanh chóng hoá thành mây khói bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy.

Advertisement



Kết thúc rồi sao?



Thấy biển thiên lôi tan đi, liên quân tứ phương chợt trố mắt nhìn.



Còn bát Vương và đại quân của bát Vương vẫn đang hỗn chiến cũng vì cửu Hoàng đạo tắc và thiên lôi tan đi mà dừng tay, đặc biệt là bát hoang, người nào người nấy tay nắm chặt, trong đôi mắt rõ vẻ bất cam và phẫn nộ.



Kết…kết thúc rồi!



Trên hư không, Diệp Thành lảo đảo, mái tóc bạc trắng tung bay, khuôn mặt mỏi mệt.



Rất nhanh sau đó, những đám mây dày và nặng dần dần bay đi, mãi tới khi ánh nắng đầu tiên chiếu xuống thì mặt đất mới sáng sủa hơn, để lộ ra khoảng trời đất màu đỏ như máu và thế giới tang thương.



Roẹt! Roẹt! Roẹt!



Không lâu sau đó, liên quân tứ phương tiến lên bảo vệ Diệp Thành ở giữa tránh bị bát Vương đột nhiên ra tay tung đòn công kích.



Đi!



Ma Vương Quỳ Vũ Cương lập tức quay người dẫn đầu đại quân Ma Vực rời khỏi vùng đất này.



Sau ông ta, cơ thể Thần Vương Thần Huyền Phong cũng dần biến thành hư ảo, sát thủ của Sát Thủ Thần Triều cũng lảo đảo lui đi ngay sau Thần Vương.




Tiếp đó là U Minh Diêm La Vương, bọn họ rời đi bằng cách dị thường nhất. Đại quân địa phủ bao gồm cả U Minh Diêm La Vương hoá thành hư vô giữa đất trời.



Hừ!



Sau Địa Phủ, Yêu Vương, Huyết Vương, Quỷ Vương, Phệ Hồn Vương, Vu Chú Vương cũng lần lượt lùi về sau, vả lại mặt mày ai nấy đều vô cùng khó coi đến mức khiến người ta nhìn mà thấy sợ hãi, thậm chí có thể nói là tôi độc.



Hừ!



Thấy Bát Vương lần lượt rời đi, Diệp Thành được bảo vệ ở giữa mới thở phào một hơi, kể cả hiện giờ hắn ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì vẫn rất kiêng dè với bát Vương.



“Rồi có ngày ta sẽ đích thân tìm ngươi”, Chu Thiên Dật cười tôi độc sau đó quay người vào hư không.



“Không … không cần đến sớm vậy đâu”, Diệp Thành ho hắng, Chu Thiên Dật tìm hắn chẳng phải là muốn hắn đi cùng ông ta tới Thập Vạn Đại Sơn sao? Đó không phải là một nơi hay ho gì cho cam, không cẩn thận thì có thể vào mà không thể ra.



“Hôm khác nếu có thời gian ta hi vọng có thể chiến với ngươi”, Tiêu Thần bước lên trước nhìn Diệp Thành, không hổ là con trai của Chiến Vương, trông phong thái rõ bậc anh hùng hào kiệt, người này không hề có ý thù địch với Diệp Thành mà là thật lòng muốn chiến đấu một trận vì trong mắt hắn ta Diệp Thành có tư cách là đối thủ của hắn.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3135: Ông giỏi!  


Nhà họ Mạc ở Nam Thiên Tinh vốn dĩ là môn phái lớn của Huyền Thiên Tinh Vực, hiện giờ lại xuất hiện thêm một Thánh Nhân nữa thì sức mạnh càng tăng thêm bội phần, đây là một cái cây đại thụ, quan trọng nhất là nhà họ Mạc hành sự vẫn đáng tin hơn Minh Vương Tông nhiều, chí ít thì không tàn bạo như Minh Vương Tông, tổng hợp nhiều nguyên do như vậy thì người ở tứ phương sao có thể không giao hảo với nhà họ Mạc cho được.



Thế rồi Thánh Chủ nhà họ Mạc cứ thế phong bế tiên sơn, hiện giờ trận đại chiến vừa kết thúc, nhà họ Mạc cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng.



Tu sĩ tứ phương thấy ái ngại nhưng chỉ có thể cười trừ, lần lượt rời đi, đem sự việc ở Nam Thiên Tinh bẩm báo cho lão tổ.

Advertisement



Chiến tranh ở Nam Thiên Tinh kết thúc nhưng trận đại chiến giữa Diệp Thành và Minh Vương lão tổ vẫn còn đó.



Hàng ngàn cây cổ thụ ở tinh không đã bị hai người đánh đổ, bọn họ đã giao chiến không dưới trăm trận.



Ngươi rốt cục là ai?



Minh Vương lão tổ thét lên, hàng vạn đạo tiên mang bắn ra ngắm về phía Diệp Thành.



Cho tới lúc này Minh Vương lão tổ vẫn chưa biết thân phận của Diệp Thành, ông ta muốn tận mắt thấy nhưng trên người Diệp Thành lại dùng bí thuật Chu Thiên Diễn Hoá che đi khí tức, càng vậy lại càng khiến ông ta điên cuồng phẫn nộ.



Thấy Minh Vương lão tổ phẫn nộ, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, ông ta vung kiếm với hàng vạn nhát kiếm hướng về phía Diệp Thành.



Kiếm mang và tiên mang va chạm tạo ra từng đốm lửa đỏ chói sáng trên tinh không, giống như những vì sao lấp lánh.




Giết!



Minh Vương lão tổ di chuyển sát phạt đến, chỉ ra nhất chỉ thần mang đâm xuyên ngực Diệp Thành.



Diệp Thành ói ra máu, nhanh chóng lùi về sau.



Minh Vương lão tổ không cho Diệp Thành cơ hội để thở, ông ta lập tức truy sát đến, bàn tay biến thành đao, suýt chút nữa thì trảm diệt Diệp Thành.



Ông giỏi!




Diệp Thành gằn lên, lập tức quay người bỏ chạy.



Đứng lại!



Minh Vương lão tổ phẫn nộ, ông ta không buong tha cho Diệp Thành mà tiếp tục đuổi theo.



Nào ngờ Diệp Thành vừa chuồn đi đã quay phắt người lại, không nói lời nào tung ra một chưởng mạnh bạo.



Có lẽ không ngờ Diệp Thành đột ngột sát phạt quay trở lại nên Minh Vương lão tổ đã trúng chiêu không kịp trở tay, phần đầu bị đánh nát tan.



A....!



Minh Vương lão tổ gào thét, bàn tay tung chưởng hướng về Diệp Thành.



Có điều mặc dù chưởng đánh này của ông ta rất khủng khiếp nhưng lại không đánh được tới Diệp Thành vì giây phút trước Diệp Thành đã trốn vào hố đen không gian, sau khi sát phạt ra thì đã giáng một gậy khiến một nửa cơ thể của ông ta tan nát.



Có điều Minh Vương lão tổ là Thánh Nhân, phần cơ thể bị đánh tan nhanh chóng hồi phục.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1907: “Cô có thể không cần đến”


“Được…được thôi”, Diệp Thành xoa xoa mũi, Tiêu Thần ở trước mặt mặc dù trông trạc tuổi với hắn nhưng hắn ta lại là người của hàng chục nghìn năm trước, nghe lời thách đấu này, Diệp Thành chợt cảm thấy có phần kì lạ.



Sau khi Tiêu Thần rời đi, Long Đằng bước tới, cứ thế giơ tay ra đòi một món đồ, “trọng kiếm của phụ hoàng ta, trả lại đây”.



Nghe vậy, Diệp Thành sững người, “kiếm…kiếm gì cơ?”

Advertisement



“Thiên Khuyết”.



“Thiên Khuyết là kiếm của Thái Vương sao?”, vẻ mặt Diệp Thành hết sức thú vị, đây là điều mà hắn không thể ngờ nổi.



“Thế ngươi nghĩ sao?”



“Thật là trùng hợp”, Diệp Thành xót xa rút ra thanh kiếm Thiên Khuyết, thanh kiếm này là một bảo bối tốt, dùng thần thiết để đúc thành, uy lực không mạnh nhưng độ rắn chắc và khả năng phòng ngự thì không hề tầm thường.



“Ta cảm thấy không nỡ”, Diệp Thành tròn mắt nhìn Long Đằng.



“Để ta tự lấy”, đường đường là con trai Thái Vương cứ thế ra tay cướp lại khiến Diệp Thành không kịp phản ứng, đợi tới khi hắn định thần lại được thì Long Đằng đã vác kiếm Thiên Khuyết mà biến mất rồi.

“Xót quá”, Diệp Thành vỗ ngực cảm thấy xót xa.



“Tiểu hữu, đừng quên ước định của chúng ta”, phía này, Thiên Thương Nguyệt khẽ cười rồi quay người biến mất.



“Ta nhớ, ta nhớ chứ”, Diệp Thành bất giác gãi đầu.



“Rồi có ngày ta sẽ tới tìm ngươi”, Đại Sở Hoàng Yên ở cách xa đó nhìn Diệp Thành rồi cũng biến mất trong tấm mắt, thần thái của một nữ nhân như cô thực sự hiếm có trong thiên hạ.



“Già rồi, già rồi”, Đế Phạn cũng quay người đi, bước đi run rẩy, bóng hình có phần lom khom.


Nhìn Đế Phạn, Diệp Thành thở dài rồi hướng ánh mắt sang người cuối cùng, Nam Minh Ngọc Thu.



Cô vẫn đứng giữa hư không, thần thái lúc đờ đẫn lúc nhanh nhẹn rất dị thường. Diệp Thành dùng Tiên Luân Nhãn nhìn thấu được chút huyền cơ. Đúng như Chu Thiên Dật nói, Nam Minh Ngọc Thu quả thực thiếu đi phần hồn, và phần hồn đó nhất định còn ở trong Thập Vạn Đại Sơn.



“Rồi có ngày ta sẽ tới tìm ngươi”, cuối cùng, Nam Minh Ngọc Thu cũng lên tiếng sau đó quay người bước vào hư không, mặc dù giọng nói của cô rất dễ nghe nhưng lại khô khan không mang theo chút tình cảm con người.



“Cô có thể không cần đến”, Diệp Thành ho hắng, không lâu nữa bọn họ sẽ lại tới đây tụ họp cùng Diệp Thành tới Thập Vạn Đại Sơn tìm tông tích của các vị Hoàng trong sử sách.



Xuống đi!



Hằng Nhạc Chân Nhân vỗ vai Diệp Thành.



Diệp Thành không nói gì, sắc mặt với ý cười cũng biến mất như thể hắn biết được ý tứ trong lời nói của Hằng Nhạc Chân Nhân.



Chính Dương Tông bị diệt rồi, Pháp Luân Vương chết rồi, đại quân Âm Minh bị phá, bát Vương rút lui, hậu duệ của các vị Hoàng cũng đã rời đi nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc ở đó.



Không lâu sau đó, Hằng Nhạc, Viêm Hoàng, Thanh Vân, Đan Thành, các lão bối của các thế gia đã tụ họp lại bên trong đại điện bị tàn phá của Chính Dương Tông, đến cả Cơ Tuyết Băng, Dạng Chấn cùng rất nhiều trưởng lão quy phục của Chính Dương Tông cũng có mặt.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3136: Cửu thiên phong cấm!  


Diệp Thành chép miệng, thầm nhủ khả năng hồi phục của Minh Vương lão tổ thật bá đạo, còn hơn cả bí thuật tiên luân thiên sinh của hắn.



Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, hắn lại lần nữa né đi và chuồn đi cả hàng chục triệu trượng sau đó mới dừng lại nhìn về phía sâu của tinh không, khoé miệng mỉm cười.



Giết!



Advertisement

Minh Vương lão tổ mặt mày hung tợn, ông ta quay người nhìn về phía tinh không ở phía sau, ở đó có một bóng người bay từ hư không tới, đó chính là một thanh niên tóc bạc, khí huyết sục sôi, cuốn theo dị tượng dồi dào.



Mạc Thanh Huyền!



Minh Vương lão tổ mặt mày khó coi, ông ta như nhìn ra lão tổ nhà họ Mạc là Thánh Nhân.



Lão tổ nhà họ Mạc mặt mày lạnh lùng không hề mỉm cười, cứ thế lao vào khai chiến, tung một chưởng tạo ra cả tinh hà khiến tinh không chấn động, Minh Vương lão tổ vẫn còn ngỡ ngàng đột nhiên bị nhấn chìm.



Không thể nào!



Minh Vương lão tổ gào thét xông ra khỏi tinh hà nhưng đã bị máu nhuốm toàn thân.



Có lẽ cho tới lúc này ông ta mới ý thức được mình phàm sai lầm lớn tới mức nào, ông ta đường đường là Thánh Nhân mà lại không nhận ra lão tổ nhà họ Mạc độ thiên nhân ngũ suy kiếp, vả lại đã đột phá thành công.


Nực cười là ông ta không những không nhận ra mà ngược lại còn bị một tu sĩ cảnh giới Hoàng dẫn ra khỏi Nam Thiên Hà cho lão tổ nhà họ Mạc đủ thời gian đột phá, ông ta có thể tưởng tượng được kết cục của Minh Vương Tông thế nào.



Lão tổ nhà họ Mạc lại di chuyển, thi triển bí thuật nghịch thiên bá đạo, trảm ra tiên quang với sức đâm xuyên mạnh mẽ.



Minh Vương lão tổ cười tôi độc, không lùi mà tiến, trong tay sẵn thần thông đối đầu với lão tổ nhà họ Mạc.



Cả hai Thánh Nhân đại chiến, cảnh tượng huỷ thiên diệt địa.



Diệp Thành hoá đỉnh thành kiếm, hắn cũng tham gia vào trận chiến.

Mục đích của hắn rất đơn giản đó là hắn không thể để Minh Vương lão tổ sống sót quay về.



Hắn mà Minh Vương lão tổ vốn dĩ không thù oán nhưng sự tồn tại của Minh Vương lão tổ uy hiếp đến người chuyển kiếp của Đại Sở.



Hắn chính là vị Hoàng của Đại Sở, hắn tới Chư Thiên Vạn Vực không chỉ để tìm người chuyển kiếp mà còn phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của người chuyển kiếp, vì rồi sẽ có ngày hắn đưa bọn họ quay về Đại Sở.



Cũng vì lý do này mà đòn công phá của hắn hết sức mạnh bạo, có vài lần hắn suýt có thể trảm diệt Minh Vương lão tổ rồi.



Bí pháp của Minh Vương lão tổ hết sức bá đạo, cùng ở cảnh giới Thánh Nhân nhưng ông ta rõ ràng mạnh hơn Minh Vương lão tổ, mỗi lần ra tay đều là đại thuật sát sinh, không hề nương tay, cũng không định cho Minh Vương lão tổ cơ hội sống sót quay về, ông ta đã là lão tổ một gia tộc thì phải có trách nhiệm với hậu bối đời sau của gia tộc.



Cả hai người tấn công trước và sau khiến Minh Vương lão tổ rơi vào thế bất lợi, cơ thể ông ta đẫm máu, đến cả nguyên thần cũng tổn thương nghiêm trọng.



A...!



Tiếng gằn phẫn nộ của Minh Vương lão tổ vang vọng khắp tinh không, mặc dù là Thánh Nhân nhưng khó có thể chặn lại nổi đòn công phá liên thủ giữa Diệp Thành và lão tổ nhà họ Mạc, có vài lần ông ta định bỏ chạy nhưng bị hai người chặn lại.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1908: “Ngưu Thập Tam là do ngươi giết?”,


Còn bên dưới đại điện chính là những bóng hình bị tiên thừng trói lại và bị cấm cố ở đó, nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là Thành Côn và Ân Trụ sao?



“Còn lời di ngôn gì không?”, Diệp Thành tay cầm sát kiếm đứng đó, ánh mắt lạnh lùng không ưu sầu cũng không mừng vui.



Advertisement

Người bị trói trước mặt hắn vào đúng một năm trước chính là sư bá, sư tổ của hắn nhưng hiện giờ lại trở thành kẻ bị giam giữ dưới tay hắn. Cảnh tượng này không khỏi khiến người ta thở dài, cảm khái về sự vô thường của thế sự.



“Ngưu Thập Tam là do ngươi giết?”, Thành Côn lên tiếng, mái tóc buông xoã, khuôn mặt không còn tôi độc mà bình tĩnh đến mức khiến người ta phải sợ hãi, ông ta dù đối mặt với cái chết cũng không tỏ ra sợ hãi, lúc này ông ta vẫn giữ cho mình cái uy nghiêm của một người làm chưởng giáo.



“Là ta”, Diệp Thành lên tiếng với giọng lãnh đạm.



“Trong cuộc so tài tam tông ngươi giở trò phải không?”



“Là ta”.



“Hai đại quân của Chính Dương Tông ta cũng do ngươi diệt?”

“Là ta”.



Cả hai một người hỏi một người đáp, từ đầu tới cuối giọng nói cả hai đều hết sức lãnh đạm khiến người ngoài nhìn vào không thể nghĩ đó là cuộc trò chuyện của hai kẻ là thù địch với nhau mà giống như hai cố hữu.



Không biết từ bao giờ, bầu không khí im ắng trong đại điện mới bị phá vỡ bởi tiếng bật cười của Thành Côn, có một số việc ông ta rõ ràng biết là Diệp Thành làm nhưng vẫn tự lừa mình lừa người, muốn nghe thấy lời thừa nhận do chính Diệp Thành nói ra.



Hôm nay ông ta đã có được đáp án nhưng lại cảm thấy mình thật nực cười.



Nam Sở, Cương Vực rộng lớn thế nào, Chính Dương Tông hùng hậu thế nào, ấy vậy mà chỉ trong vòng một năm trời lại bị một tên đệ tử chẳng là gì khuấy đảo, cả Nam Sở, nhất điện tam tông đều trong lòng bàn tay hắn, đây là khí phách, thủ đoạn và lòng dạ của một vị Hoàng nên có khi còn trẻ.



Mặc dù vậy nhưng Thành Côn vẫn cười hết sức thản nhiên để che đậy sự sai lầm của mình, ông ta vẫn cố gắng giữ lại cho mình chút cao ngạo cuối cùng.



Ông ta biết mình sai, sai một cách khó tin nhưng sự cao ngạo của một kẻ mạnh không cho phép ông ta thừa nhận, cũng không cho phép ông ta thể hiện bất cứ sự hối hận nào. Ông ta là chủ của một tông, từng là người nắm quyền lực mạnh nhất ở Nam Sở, ông ta có thể chết nhưng nhất định phải giữ thể diện cho tới khi chết.



“Thắng làm vua thua làm giặc, chết là chết”, so với Thành Côn mà nói thì Ân Trụ và những lão tổ của Chính Dương Tông lại bật cười tôi độc hơn, mặc dù bị phong ấn nhưng mái tóc của họ đang nhanh chóng bạc đi, đây chính là đang hoá đạo.



Có điều bên trong đại điện không một ai ngăn cản, bọn họ đã thua rồi, tự kết liễu có lẽ là lựa chọn tốt nhất vào lúc này.



Chỉ trong mươi giây mà thôi, hàng trăm bóng hình bị phong ấn đều hoá thành tàn tro bay đi theo gió.



Bọn họ đều là những nhân vật dứng đầu của Chính Dương Tông, là những kẻ mạnh có thể khiến trời rung đất chuyển nhưng trước khi chết lại thẳng thắn như vậy thì có lẽ khi bước đi trên con đường này bọn họ đã nhìn thấu điểm này rồi.



Lúc này, bên trong đại điện chỉ còn lại một mình Thành Côn đứng đó, cơ thể ông ta đứng thẳng giống như bia đá, có lẽ theo ông ta thấy thì phần lưng của mình chưa bao giờ thẳng tới mức này.



Vút!



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3137: Cảnh tượng tiệc rượu vô cùng nào nhiệt.  


Minh Vương lão tổ bị tiêu diệt, tinh không hiếm khi được yên bình.



Các tu sĩ lão bối nhìn nơi này không khỏi cảm khái, bọn họ đã tận mắt chứng kiến một Thánh Nhân bị trảm diệt.



Rất nhiều người hít vào một hơi thật sâu, trong lòng như trút được gánh nặng.

Advertisement



Trận chiến này kẻ mạnh của Minh Vương Tông đã hoàn toàn bị nhấn chìm, Minh Vương lão tổ cũng bị trảm sát, Minh Vương Tông hành đạo hàng nghìn năm ở Huyền Thiên Tinh Vực cũng bị diệt vong theo dòng chảy lịch sử.



Nhưng nào ai ngờ rằng trận chiến này lại vì một nữ tử mà nên.



Nếu không phải vì Nguyệt Trì Huân thì Diệp Thành cũng không lôi theo thần tử Minh Vương, càng không đại náo Minh Vương Tông và thêm nhiều chuyện khác sau đó.



Không biết nếu để Minh Vương Tông biết được nguyên do của mọi việc thì liệu có cầu xin trời cao cơ hội làm lại hay không, nếu có thể quay ngược thời gian thì bọn họ chắc chắn sẽ không đụng tới Vân La Tinh làm gì.



Diệp Thành thu lại Hỗn Độn Thần Đỉnh, cơ thể hắn lảo đảo, khoé miệng còn có máu trào ra.



Hậu sinh khả uý!



Lão tổ nhà họ Mạc mỉm cười ôn hoà đặt bàn tay lên vai Diệp Thành, pháp lực Thánh Nhân tinh tuý đẩy vào cơ thể hắn.



Tiền bối quá khen rồi!



Diệp Thành ho hắng, trong lòng vẫn cảm thấy áy náy, nhà họ Mạc bị công phá căn bản đều do hắn.



Đây không phải là lời khen!



Lão tổ nhà họ Mạc mỉm cười nhưng không khỏi tỏ ra bất ngờ, tu vi cảnh giới Hoàng mà đã có sức chiến đấu sánh ngang Thánh Nhân, điều này khiến ông ta cảm thấy mới lạ.



Lão tổ nhà họ Mạc rất cảm kích về hành động của Diệp Thành, trước đó ông ta độ kiếp, chắc chắn khó có thể vượt qua đạo quan đó nhưng vì câu nói của Diệp Thành miws khiến ông ta nghịch thiên niết bàn trong tuyệt cảnh.


Cũng chính vì vậy mà một Thánh Nhân như ông ta mới mạnh hơn Minh Vương lão tổ thành danh đã lâu.



Một điểm khác đó là Diệp Thành thay nhà họ Mạc chặn Minh Vương lão tổ để tranh thủ thời gian quý báu cho ông ta đột phá và cho sự sinh tồn của nhà họ Mạc, chỉ cần hai điểm này thôi nhà họ Mạc đã nợ hắn cả hai món ân tình lớn rồi.



Cả hai người sóng vai rẽ ngang qua bầu trời.



Không lâu sau đó, các lão bối của Nam Thiên Tinh tới đông như nêm, tất cả đều ra khỏi tiên sơn nghênh đón.



Thế rồi mùi hương của rượu phảng phất khắp cả tiên sơn, vừa để chúc mừng lão tổ nhà họ Mạc tiến giới thành Thánh Nhân, vừa cảm ơn Diệp Thành đã giúp nhà họ Mạc vượt qua cửa ải khó khăn này.



Cảnh tượng tiệc rượu vô cùng nào nhiệt.



Diệp Thành đương nhiên là trung tâm của mọi sự chú ý, cảnh giới Hoàng đối đầu với Thánh Nhân, là một sự việc mà trước nay chưa từng có, sự tồn tại của Diệp Thành khiến bọn họ có lý do tin rằng hắn chính là một thần thoại của hậu thế.



Lúc này, Diệp Thành đang hỏi các lão bối của nhà họ Mạc về Côn Luân Hư, có điều, điều khiến hắn cảm thấy nuối tiếc đó là không một ai biết.



Cho tới đêm khuya, tiệc rượu mới tàn.

Về tới tiên sơn thì Hoa Vân và Chu Ngạo cùng Nguyệt Trì Huân đã đến, bọn họ nhìn hắn như nhìn một con quái vật.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1909: “Thuận thì sống, phản thì chết”


Diệp Thành giơ tay định chém nhát kiếm tới trước mặt Thành Côn, “lên đường bình an”.



Thành Côn nói một câu rồi từ từ rút sát kiếm trước mặt lên, ông ta chậm rãi quay người đi ra khỏi đại điện, thân hình rất thẳng, bước đi vững vàng, mãi tóc tung bay nhưng bóng lưng lại run rẩy.



Không biết từ bao giờ ông ta mới dừng lại đứng ở nơi rất cao nhìn xuống Chính Dương Tông hoang tàn bên dưới, ông ta từng là kẻ thống trị nơi này, mỗi một điện một núi, mỗi nhành cây ngọn cỏ nơi đây đều hết đỗi quen thuộc với ông ta.



Advertisement

Lúc này, ánh mắt ông ta trở nên hoang hoải, vào thời khắc sinh tử ông ta như nghĩ tới một số chuyện năm xưa, năm xưa ông ta cũng là một thiếu niên ngông cuồng với lòng mong muốn trở thành kẻ mạnh và ước mong gây dựng cơ đồ, ông ta được tôi luyện bởi những niềm vui, sự bi thương, sự bất cam hối tiếc đan xen nhau.



Ông ta chợt bật cười nhưng lại là nụ cười thê lương, cơ thể đứng thẳng nhưng rồi dần trở nên khom hơn, bóng lưng run rẩy.



Vút!



Sau tiếng kiếm vang lên, cơ thể Thành Côn cũng hoá thành tàn tro.



Haiz!



Nhìn cảnh chưởng giáo một tông cứ thế bỏ mạng, các đệ tử và trưởng lão của Chính Dương Tông bất giác thở dài.



Đây là chiến tranh, thắng làm vua thua làm giặc, mặc dù tàn khốc nhưng đó lại là hiện thực.

Tam tông thống nhất rồi!



Tam tông thống nhất rồi!



Sau khi Thành Côn tự kết liễu, rất nhiều người bên trong đại điện đều lên tiếng.



Đặc biệt là người của tam tông đều vô cùng cảm khái, từ khi Đại Sở Huyền Tông phân chia đến giờ cũng đã vài nghìn năm, tam tông chinh chiến không ngừng nghỉ, biết bao anh kiệt chết trong chiến tranh, vùng đất này lại chôn vùi không biết bao nhiêu anh hùng.



Hiện giờ, tam tông trải qua hàng nghìn năm mới lại thống nhất khiến người ta vẫn cảm thấy khó tin.



Nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy thiên địa nhuốm máu phía Diệp Thành sau khi dành được chiến thắng lại không mấy vui mừng.



Vì sau khi trải qua chiến tranh thì không một ai là bên chiến thắng thực thụ.



Lúc này, trong đại điện, bên ngoài đại điện, thậm chí là cả thiên địa đều chìm vào bầu không khí yên ắng.



“Tiếp sao đó thì sao?”, Chung Giang là người đầu tiên tỉnh táo lại, ông ta hít vào một hơi thật sâu nhìn sang Diệp Thành: “Tiến quân tới Bắc Sở sao?”



Không chỉ mình ông ta mà các vị lão bối bên trong đại điện cho dù là phía Hằng Nhạc, Viêm Hoàng, Thanh Vân hay lão tổ của các thế gia thì ánh mắt đều nhìn vào Diệp Thành.



“Mặc dù tam tông đã thống nhất nhưng Nam Sở vẫn chưa thống nhất”, Diệp Thành chậm rãi lên tiếng, “trận chiến này phải đánh tới cuối cùng”.



“Ngươi cứ nói ra cách của mình làm thế nào đi?”, Cổ Tam Thông vặn cổ.



“Thuận thì sống, phản thì chết”, Diệp Thành lên tiếng nói ra sáu từ rất đơn giản.



Những người bên trong đại điện lần lượt cau mày, ánh mắt nhìn Diệp Thành chợt mang theo ý tứ sâu xa.



Có lẽ sau khi trải qua quá nhiều lần chiến tranh khiến những thanh niên vốn dĩ nên hăm hở thì dần trở nên lãnh đạm, chính sách của hắn tàn khốc, dùng thủ đoạn tàn khốc để thống nhất Nam Sở, dùng chiến tranh máu lạnh để kết thúc sự hỗn loạn của Nam Sở.



Mặc dù làm như vậy không nhân đạo nhưng lại không ai dám trái lại.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3138: “Sao ta vẫn còn sống?”  


Bình thường thôi mà!



Diệp Thành chỉnh lại y phục một cách tự nhiên.



Hoa Vân mỉm cười lắc đầu đưa ra một cái túi đựng đồ, đó chính là món đồ mà nhà họ Mạc tặng cho hắn.



Advertisement

Diệp Thành đương nhiên sẽ không khách khí.



Phải nói là nhà họ Mạc rất có lực, bảo bối bên trong túi đựng đồ hết sức phong phú, pháp khí, đan dược, bí quyển, nguyên thạch, cần gì có nấy, bên trong đó đương nhiên không thể thiếu tinh không đồ mà Diệp Thành cần.



“Đã ở đây cả rồi thì cho mọi người đi xem thứ thú vị của một tông”, Diệp Thành cất túi đựng đồ sau đó mỉm cười thần bí với ba người.



“Ngươi nói thú vị thì chắc chắn là thú vị rồi”.



“Hắn tiến bộ nhiều đó”, Diệp Thành toét miệng cười, phất tay lấy ra Hỗn Độn Thần Đỉnh và lôi con lợn bị phong cấm trong đó ra.



Thấy con lợn này, mấy người phía Chu Ngạo chợt thẫn thờ.



Nếu nói về con lợn này thì quả thật rất khác thường, sau khi được thả ra, nó ngoáy tít cái mông chắc mẩy chạy tới chạy lui, không có bắp cải trắng, nó chỉ đành đào bới từng lùm hoa cỏ, một bụi hoa cỏ đang yên ổn đã bị nó vùi cho nát tươm.



Mấy người phía Chu Ngạo tỏ ra rất kì quái, tiếp đó bọn họ lần lượt nhìn sang Diệp Thành, đây là người chuyển kiếp sao?




Diệp Thành mỉm cười không nói gì, một đạo tiên quang được hắn gảy ra bay vào đầu con lợn kia.



Éc...!



Thế rồi tiếng lợn kêu ré lên, nó lập tức nằm xuống dãy dụa như thể đau đớn lắm, đâu còn sức mà vùi hoa vùi cỏ, nước mắt chảy dài.



Phía Chu Ngạo lần lượt nhìn sang, có lẽ vì con lợn này nên cho tới bây giờ bọn họ vẫn chưa nhìn ra đây là ai chuyển kiếp.



Không biết mất bao lâu con lợn mới ngừng thét.


Chỉ thấy nó đứng dậy, đôi mắt to tròn đảo sang nhìn phía Diệp Thành rồi lại nhìn cơ thể của bản thân mình, sau đó một tiếng gằn đầy bá khí vang vọng gắp nhà họ Mạc: Mẹ kiếp!



Thú vị đấy!



Chu Ngạo quỳ xuống vừa xoa cằm vừa tặc lưỡi nhìn con lợn như nghe ra là ai chuyển kiếp sau tiếng gằn của nó, trong kí ức của hắn, người có thể gằn bá đạo như vậy cũng chỉ có một người, ồ không đúng, nói chính xác là một “đống”.



“Mẹ kiếp, chuyện gì vậy?”



“Sao ta vẫn còn sống?”



“Đây là đâu? Sao ta lại ở đây?”



“Sao ta lại biến thành con lợn?”



“Mẹ kiếp, còn nhìn cái gì, mau cho lão tử biến thành người”, tính khí của con lợn kia cũng không vừa, nó gằn lên chấn động thiên địa khiến bao nhiêu người nhà họ Mạc tỉnh mộng.



Lại nhìn sang phía Diệp Thành, bọn họ đã lấy ra kí ức thuỷ tinh đem cảnh tượng vui mắt vui tai này ghi lại, vừa ghi vừa nói với giọng đầy ý tứ: “Việc này quay về có thể nói cả một đời”.



“Hoá thành người, cho lão tử hoá thành người”, con lợn mặt mày tối sầm lại, dụi dụi về phía chân của Diệp Thành.

“Hoá, hoá, hoá, chẳng phải tới rồi sao?”, Diệp Thành cất đi kí ức thuỷ tinh thạch rồi gảy ra tiên quang.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1910: Bọn họ giống như hạt cát.


Không phải bọn họ không dám làm trái mệnh lệnh của Diệp Thành mà dưới thiên hạ hỗn loạn nhưu vậy, thực sự cần một trận chiến phải trả bằng máu để rửa đường, từ cổ tới nay, đằng sau vương triều thịnh thế nào cũng phải đánh đổi bằng núi thây biển máu, đâu có vương triều nào không phải đánh đổi bằng máu và xương.



Khi tất cả mọi người đang trầm ngâm thì từng ánh sáng bay ra khỏi đại điện, phần hư không cố định của Chính Dương Tông hoá thành địa đồ khổng lồ.



Đó là Cửu Châu Thần Đồ, cũng chính là Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, nó vẫn giữ khí thế hào hùng như xưa, uy lực mạnh mẽ khiến người ta khó có thể thở nổi, bên trên khắc hoạ những phù văn đan xen nhau tạo ra thế giới rộng lớn, đó chính là Nam Sở.



Advertisement

Thấy vậy, tất cả mọi người đều hít vào một hơi thật sâu, vì trận chiến cuối cùng để Nam Sở thống nhất đã thành công thật rồi.



“Với xuất phát điểm là Chính Dương Tông, mở rộng về phía đông tới Viêm Hoàng, Thanh Vân, mở rộng về phía tây tới Hằng Nhạc, mở rộng về phía nam tới Đông Phương, Tây Môn, Nam Cung, Bắc Thần, năm đại thế gia Âu Dương, mở rộng về phía bắc tới Đanh Thành, nhà Thượng Quan, nhà họ Tư Đồ, nhà họ Hùng, Hắc Long Đảo, Bàn Long Hải Vực tạo thành Nam Sở”, lời nói của Diệp Thành dứt khoát khí thế và mang theo uy nghiêm của một vị Hoàng, cũng mang theo sự lạnh lùng của một vị Vương vang vọng khắp đất trời.



Tuân mệnh!



Sau tiếng hô đồng thanh, Viêm Hoàng, Thanh Vân do Chung Giang cầm quân, Hằng Nhạc, Chính Dương cho Hằng Nhạc Chân Nhân cầm quân, năm thế gia do Nam Cung Chính cầm quân, phía Đan Thành cho Đan Thần cầm quân tiến về bốn phương đông, tây, nam, bắc.



Nếu nhìn từ hư không thì liên quân tứ phương giống như vùng biển màu đen, lúc này đang phân thành bốn dòng sông khổng lồ trỗi lên từng cơn sóng cả.



Phía này, Diệp Thành đã đeo lên lớp mặt nạ Quỷ Minh.



Diệp Thành!


Bên cạnh hắn, Sở Linh giơ tay ra kéo tay Diệp Thành vì cô biết lần này Diệp Thành đi không biết sẽ phải giết bao nhiêu người.



“Trận chiến cuối cùng rồi”, Diệp Thành nghiêng đầu mỉm cười, giọng nói ôn hoà, hắn bước vào hư không, thân khoác hỗn thiên chiến giáp, trông giống như một vị chiến thần sắp chinh phạt thiên hạ.



Rầm! Đoàng! Rầm!



Đột nhiên vùng đất này lại như có thiên kiếp kéo đến, sấm sét đùng đoàng kinh động khắp tứ phương của Nam Sở.



“Định…định làm gì đây?”, những tản tu ở phía xa nhìn thấy cảnh đội quân tu sĩ lớn mạnh đó thì mặt mày đều thay đổi, trước đại quân tu sĩ, bọn họ giống như hạt cát.

Thuận thì sống, phản thì chết!



Không lâu sau đó, giọng nói này vang vọng khắp tứ phương, âm thanh dùng thần thông truyền âm phát đi, cứ thế lan truyền khắp Nam Sở.



Thuận thì sống, phản thì chết!



Rất nhiều người sau khi nghe thấy sáu từ này thì toàn thân chợt rùng mình, lúc này bọn họ mới biết đại quân tu sĩ như biển cả kia rốt cục muốn làm gì.



“Các vị đạo hữu, các vị muốn ức hiếp người khác bằng số đông thế này sao?”, rất nhanh sau đó, đại quân một phương bị một cổ thành hùng vĩ chắn đường, bên trên cổ thành có một lão già tóc bạc đang nhìn ra ngoài thành bằng ánh mắt phẫn nộ.



“Thuận thì sống, phản thì chết”, Diệp Thành chậm rãi ước ra, giọng điệu kiên định vang vọng khắp đất trời.



“Các người ức hiếp người quá đáng”, lão già tóc bạc phẫn nộ.



“Giết”, lúc này, Diệp Thành không thêm lời thừa thãi, hắn lập tức giơ sát kiếm lên chỉ vào cổ thành.



Rầm!



Đột nhiên, hư không rung chuyển, đại quân tu sĩ như thuỷ triều lần lượt xông vào cổ thành, kết giới hộ sơn của cổ thành không trụ nổi một giây, cứ thế bị phá bỏ.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3139: “Ta vẫn thích đức hạnh mặt dày của ngươi hơn”.  


Sau khi tiên quang bay vào, trên người con lợn bốc lên làn khó xanh, nó nhanh chóng biến thành hình người.



Nói về hình người mà nó hoá thành thì mặc dù không cao nhưng trông lại rất béo, vừa béo vừa trắng, tai to mặt lớn, béo núc ních, người biết thì còn biết là một con người, người nào không biết thì còn tưởng là cái đụn thịt.



Điều đáng nói là cái “cậu nhỏ” của hắn quả là nhỏ.

Advertisement



Không sai, con lợn này chính là Hùng Nhị.



Woa!



Trên tiên sơn vang lên âm thanh gào khóc thảm thiết.



Tên đó khóc rồi, thật sự đã bật khóc, vả lại còn vừa khó vừa bôi nước mũi lên người nhóm Diệp Thành.



Ở bên, Nguyệt Trì Huân cảm thấy có phần ái ngại, cảnh tượng tình cảm không hề xuất hiện, còn những cảnh tượng nhìn khó chịu này lại không hề ít.



Đêm khuya, Hoa Vân và phía Chu Ngạo xuống núi.



Trên đỉnh núi, chỉ còn lại Diệp Thành và Hùng Nhị, bọn họ là những người bạn đầu tiên của nhau, mỗi người cầm một vò rượu ngẩng đầu nhìn trời cao, từng vì sao lấp lánh kia như từng bóng hình quen thuộc, vì sao băng lướt qua trên bầu trời như năm tháng nào đó một đi không trở lại.



Hùng Nhị là người cảm khái nhất, sao hắn có thể ngờ được kiếp này còn có luân hồi, và sao hắn có thể ngờ nổi mình còn có thể gặp lại người của kiếp trước.



Diệp Thành không khiến bọn họ thất vọng, hắn có thể trảm sát Đại Đế, bảo vệ sơn hà, cũng không uổng bọn họ liều mạng để bảo vệ hắn, giúp hắn hoàn thành trận chiến nghịch thiên đó.



Gặp lại ở nơi xa lạ là một cảnh tượng khiến người ta phải cảm động.



Cả hai như thể còn nhiều điều chưa nói, như thể đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở Tàng Thư Các cách đây cả trăm năm vậy.




Thời gian trôi thật nhanh, trải qua nhân thế bể dâu, những chuyện xưa cũ vẫn còn trong kí ức, khắc sâu trong tâm trí và khắc vào linh hồn bọn họ khiến họ không bao giờ quên.



Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới lấy ra một cái túi thơm từ trong ngực áo, bên trên còn khắc tên hai người.



“Cô ấy nói rồi, sẽ luôn đợi ngươi, cho dù là địa lão thiên hoang”, Diệp Thành đưa túi thơm cho Hùng Nhị.



“Như Huyên”, Hùng Nhị cầm túi thơm trong tay, nước mắt dàn dụa, một người trước nay vẫn tỏ ra không đáng tin như hắn lúc này lại rơi nước mắt và từng giọt nước mắt như mang theo bao nỗi niềm, cả trăm năm trời, kiếp trước và kiếp này giống như một giấc mơ, mặc dù tỉnh lại nhưng kí ức sâu đậm nhất vẫn là về người con gái mà hắn yêu thương nhất.



“Rất nhiều việc tự ngươi nghiệm sẽ hiểu”, Diệp Thành đẩy thần thức truyền cho Hùng Nhị, những gì Hùng Nhị muốn hỏi như việc của Đại Sở hay người chuyển kiếp tới kiếp này đều là việc thứ yếu, quan trọng nhất là hắn vẫn muốn biết về Đường Như Huyên.



“Đa tạ”, Hùng Nhị lần đầu tiên nhìn thẳng Diệp Thành, mỉm cười với những giọt nước mắt lăn dài.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1911: “Điên rồi, tên tiểu tử đó điên rồi”


Trận đại chiến này vô cùng khốc liệt, đợi tới khi đại quân tu sĩ sát phạt qua thì cổ thành đã nhuốm đỏ máu, thi thể la liệt khắp mặt đất, máu chảy thành sông, trông không khác gì chốn địa ngục khiến người ta phải rùng mình.



“Ngươi sẽ gặp báo ứng”, Diệp Thành toàn thân đẫm máu lên tiếng, hắn bình tĩnh đến mức khiến người ta phải rợn người.



Phụt!



Advertisement

Ngay lập tức, phần đầu của lão già tóc xám bị trảm, nhưng không phải do Diệp Thành trảm mà là bị Cơ Tuyết Băng trảm, cô cũng đeo mặt nạ, toàn thân đẫm máu giống như một nữ ma đầu giết người không chớp mắt.



Diệp Thành không nói gì, kiếm Xích Tiêu nhuốm máu lại lần nữa sát phạt về hướng khác.



Phía sau hắn ta, Cơ Tuyết Băng tay cầm sát kiếm bước liền theo sau.



Có lẽ ngay giây phút cô đeo lớp mặt nạ lên thì đã chuẩn bị sẵn sàng hứng chịu lời nguyền rủa của vạn cổ rồi, cho nên trận chiến này cô là người giết rất nhiều người vô tội, vì cô hiểu rằng muốn thiên hạ thái bình, thế đạo hết hỗn loạn thì cái cần không gì khác là những nhát kiếm nhuốm máu.



Đại quân sát phạt qua, không một ai sống sót.



Không biết mất bao lâu, từ hư không phía xa mới có người ló đầu ra ngoài nhìn cảnh tượng đẫm máu đó, người nào người nấy mặt mày tái nhợt.



“Đúng…đúng là tàn bạo, Diệp Thành điên rồi sao?”, khi nói câu này, giọng điệu của những người này đều run rẩy.



“Thuận thì sống, phản thì chết, xem ra không phải nói chơi, hắn muốn dùng thủ đoạn tàn khóc để thống nhất Nam Sở”.



“Ta phải quay về sớm một chút, tránh gia tộc cũng bước theo vết xe đổ”.



“Điện chủ, phân điện của Thị Huyết Điện của chúng ta ở Nam Sở cũng bị huỷ rồi”.



“Cái gì?”, điện chủ Thị Huyết Điện Thị huyết Diêm La đứng bật dậy, ông ta vô cung phẫn nộ, bầu không khí bên trong đại điện của Thị Huyết Điện như ngưng đọng, đến cả không khí cũng hoá cặn băng.



“Diệp…Diệp Thành điên rồi”, người kia run rẩy, “hiện giờ khắp nơi của Nam Sở đều là núi thây biển máu”.



“Đúng là đã đánh giá hắn thấp rồi”, Thị Huyết Diêm La nắm chặt tay vang lên những âm thanh rắc rắc, ông ta hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng cũng hạ lệnh xuất quân.



Mặc dù phẫn nộ nhưng đầu óc ông ta vẫn rất tỉnh táo, ông ta biết rõ thế lực trong tay Diệp Thành mạnh tới mức nào, lúc này nếu như phái đại quân tu sĩ chinh phạt xuống phía Nam thì nhất định sẽ bị đánh tan đàn xẻ nghé.




Rất nhanh sau đó, Bắc Sở như bùng nổ, vì lần này động tĩnh của Diệp Thành quá lớn, thủ đoạn của hắn khiến người ra phải sợ hãi.



Lúc này không chỉ Thị Huyết Điện mà các thế lực khác ở Bắc Sở cũng đều đang quan sát, đến cả Thị Huyết Điện mạnh như vậy mà cũng không dám xuống phía Nam thì bọn họ có đi cũng sẽ bị tiêu diệt.



“Điên rồi, tên tiểu tử đó điên rồi”, bên trong một tửu lâu của Bắc Sở, phía Vi Văn Trác sau khi nghe được tin này thì chợt tặc lưỡi.



“Không quy thuận thì chết, có cần đến mức vậy không?”



“Hành động của hắn khiến ta cảm thấy có phần lạ lẫm”, Trần Vinh Vân trước nay vẫn ưa vuốt tóc cũng không dám vuốt tóc nữa, “nếu có ngày hắn tiến quân vào Bắc Sở mà chúng ta không quy thuận thì có phải là sẽ bị diệt cả tộc không?”



Lời này vừa thốt ra, xung quanh chợt chìm vào im ắng, thủ đoạn và cách làm của Diệp Thành khiến bọn họ vô cùng sợ hãi.



“Công chúa, chúng ta…”, ở Đại Sở Hoàng Tộc, Thái Ất Chân Nhân nhìn Đại Sở Hoàng Yên vừa quay về thì lấp lửng không nói nên lời.



“Ông muốn nói gì?”, Đại Sở Hoàng Yên lên tiếng lãnh đạm, “năm xưa ông cũng là lão tướng đi theo phụ hoàng của ta, ông rõ hơn ai hết thiên hạ của phụ hoàng làm thế nào mà có, giang sơn đã thống nhất thì cần tế tôn bằng máu”



“Ta rất cảm khái, Diệp Thành mà ta biết không phải thế này”, Thái Âm Chân Thể lắc đầu cười, nói.



“Hắn bước đi trên con đường của những vị Hoàng, con đường này được định sẵn ngoài việc được hưởng vinh hoa ra thì phải mang theo tiếng xấu ngàn đời”, Đại Sở Hoàng Yên khẽ giọng lên tiếng, chớp mắt đã biến mất.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom