Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
854,069
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1621: Không tệ!  


“Lão tử chờ đến hoa cũng tàn rồi”, trong thế giới dưới lòng đất ở Chính Dương Tông, Thái Hư Cổ Long uể oải, đôi mắt đầy t máu nhìn chằm chằm chín phân thân của Diệp Thành, nó đã mong chờ ba ngày rồi.



Chín phân thân của Diệp Thành nghe câu này của nó liền nhún vai rất có nhân tính, như đang nói: Chúng ta cũng không có cách nào, mất liên lạc rồi.



“Ta phải ngủ một giấc đã, khi nào bản thể các ngươi về nhớ gọi ta dậy”, Thái Hư Cổ Long ngáp dài, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cả người nằm bò ra đó ngủ thiếp đi, điều đáng nói là tiếng ngáy của nó thật sự như tiếng sấm.



Advertisement

Ba ngày nay, Đại Sở yên bình hơn rất nhiều.



Chính Dương Tông ra vẻ điều động binh tướng nhưng chỉ là thùng rỗng kêu to, cuối cùng vẫn ngừng công kích.



Nhưng càng như vậy, phía Thanh Vân Tông lại càng không dám lơi là cảnh giác, bình yên trước giông bão khiến bọn họ cảm thấy lo lắng, nếu Chính Dương Tông điều động toàn bộ lược lượng thì bọn họ không trụ nổi.



Điều tra, tiếp tục điều tra cho ta!



Trong đại điện của Thanh Vân Tông, vẻ mặt Thanh Vân Lão Tổ vẫn u ám đáng sợ như vậy.



Đã ba ngày trôi qua, đến giờ bọn họ vẫn chưa biết kẻ nào đã hãm hại mình, mặc dù rất nhiều dấu hiệu đều đang hướng vào Hằng Nhạc Tông nhưng lại không có chứng cứ xác thực.



Lại nhìn Hằng Nhạc Tông, tuy rằng bên ngoài sóng yên biển lặng, nhưng thực ra bên trong lại đang gióng trống khua chiêng chuẩn bị cho động thái lớn.

Trong ba ngày qua, họ đã không chỉ một lần suy luận nghĩ tới cảnh tiêu diệt chín đại lão tổ của Thanh Vân, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào, cũng đã chọn hơn mười địa điểm phục kích có lợi.



Họ rất chú trọng bước đi táo bạo này.



Trong ba ngày, rất nhiều lão tổ của Hằng Nhạc Tông, Viêm Hoàng, nhà họ Hùng, nhà Tư Đồ, nhà Thượng Quan đã được gọi đến đại điện Hằng Nhạc Tông, ai cũng có tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên, chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào.



Phịch! Phịch!



Trong hố đen không gian, Diệp Thành và ba đạo thân lại lần nữa kiệt sức.



Lần này, nhất khí hoá tam thanh đạo thân biến mất, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân cũng mệt mỏi trở lại nguyên hình, bay về đan hải của Diệp Thành.




Tuy nhiên nỗ lực của họ cũng không vô ích, sau ba ngày chăm chỉ làm việc, biển hỗn độn đã hoàn toàn bị hút vào trong Đại La Thần Đỉnh.



Nào!



Sau tiếng hô hân hoan vui mừng của Diệp Thành, Đại La Thần Đỉnh rung lên, lơ lửng trước mặt hắn.



Đại La Thần Đỉnh hôm nay mới thực sự phi thường, nó vẫn vừa to vừa nặng, mộc mạc tự nhiên như trước, độn giáp thiên tự phía trên tự xếp thành hàng bao quanh, đan xen với thiên âm đại đạo, từng làn khí hỗn độn tràn ra từ bên trong, hoà quyện vào nhau tạo thành thác hỗn độn, liên tục lạc ấn trên Đại La Thần Đỉnh.



Không tệ!



Diệp Thành xoa cằm, đi vòng quanh Đại La Thần Đỉnh, khoé miệng vẫn nở nụ cười vui vẻ.



Sau khi đi quanh vài vòng hắn mới dừng lại, nhìn vào bên trong Đại La Thần Đỉnh.



Đập vào mắt hắn là cả một vùng hỗn độn, đó là biển hỗn độn với sức mạnh thần bí bao la mà cổ xưa, trong đó còn có lôi điện chớp loé như du xà bay qua, ẩn chứa sức mạnh huỷ diệt khiến lòng người sợ hãi.









 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
854,069
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2850: Đừng làm bừa chứ!  


Ở linh sơn Đan Phủ, các luyện đan sư vẫn miệt mài luyện đan, số lượng người tiến cấp đã tăng lên nhanh chóng, bầu không khí náo nhiệt, mỗi ngày đều có người chạy tới nhận phần thưởng.



Thế nhưng trên đỉnh Đan Phủ lại có một tấm bia mộ dựng sừng sững, không ai biết đây chính là bia mộ của Diệp Thành.



Niệm Vi đứng trước bia mộ của Diệp Thành, trên khuôn mặt thê lương chốc chốc lại có giọt nước mắt lăn dài.

Advertisement



Ở bên, Tạ Vân cũng đứng đó thẫn thờ như pho tượng, mặc dù hắn tin vào thực lực của Diệp Thành nhưng dù sao đó cũng là tu sĩ Chuẩn Thánh, đi lâu như vậy mà vẫn chưa quay về thì rất có khả năng đã mất mạng, mắt hắn cũng rưng rưng.



Haiz!



Trên cửu trùng thiên, Nhược Thiên Chu Tước chốc chốc lại thở dài, cái chết của Diệp Thành và Mục Huyền Công đối với Chu Tước Tinh quả thực là đòn đả kích nặng nề khiến bà ta cảm thấy con đường phía trước vô cùng tăm tối.



Ngày đêm dần trôi.



Chớp mắt đã bốn ngày trôi qua.



Cho tới đêm ngày thứ năm, mấy người phía Diệp Thành mới dừng chân ở Chu Tước Tinh.



Đây chính là Chu Tước Tinh?




Bạch Tố Tố ôm lấy đứa trẻ trong tã lót hiếu kì nhìn tứ phương, nơi này còn rộng lớn hơn cả cổ tinh mà bọn họ ở, trước đó cô ta chỉ nghe nói tới Chu Tước Tinh còn đây là lần đầu tiên cô ta đặt chân tới nơi này.



Sau này ở đây an gia!



Lý Tiêu nắm chặt tay Bạch Tố Tố, trong ánh mắt mang theo hoài bão về tương lai.



Ở lại đây đừng chạy loạn!



Diệp Thành tìm được một địa điểm và phương hướng tốt, hắn để lại một câu rồi thi triển tiên luân thiên đạo sau đó biến mất.




Có điều sau khi vào đây, Diệp Thành chợt thẫn thờ, hắn tìm một vòng mà không thấy Mục Huyền Công đâu.



Diệp Thành lập tức sử dụng thần thức lan ra xung quanh để tìm kiếm, hố đen không gian không phải là một nơi hay ho gì cho cam, chỗ nào cũng đầy cạm bẫy, nếu như chỉ cần không chú ý thì sẽ gặp nạn, chắc chắn mất mạng.



Đừng làm bừa chứ!



Diệp Thành gãi đầu, hắn giống như một đạo thần quang bay đi, tản ra thần thức kêu gọi.



Không biết mất bao lâu Diệp Thành mới dừng chân, từ xa hắn đã trông thấy Mục Huyền Công, Mục Huyền Công không phải đứng mà đang nằm, ông ta lững lờ ở đó, vả lại còn trong trạng thái hôn mê.



Diệp Thành vội chạy tới, thấy Mục Huyền Công không sao thì mới thở phào một hơi, hắn gảy ra một đạo thần quang gọi Mục Huyền Công tỉnh lại.



Mục Huyền Công tỉnh lại nhưng lại day trán, trông bộ dạng như không phải ngủ tự nhiên mà gặp phải đòn công kích khủng khiếp nào đó, đầu ông ta tới giờ vẫn còn ong ong.



“Tiền bối, trước khi ra khỏi đây ta từng nói đừng di chuyển mà”, Diệp Thành liếc nhìn Mục Huyền Công.



“Nói gì vậy chứ, ta không di chuyển, là bị một đạo sóng văn khủng khiếp ập tới”, Mục Huyền Công vội nói, “nếu nói về hố đen không gian này thì quả thật khủng khiếp, ta luôn có cảm giác có cặp mắt đang nhìn mình”.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
854,069
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1622: “Bây giờ ta sẽ luyện hoá các ngươi”.  


“Hỗn độn thật kỳ diệu!”, Diệp Thành không khỏi cảm thán, dị tượng như ẩn như hiện dù là Tiên Luân Nhãn của hắn cũng không thể nhìn thấu: “Nhặt được bảo bối rồi”.



“Bây giờ ta sẽ luyện hoá các ngươi”.



Advertisement

“Để chào đón các ngươi, ta quyết định đổi tên cho Đại La Thần Đỉnh thành Hỗn Độn Thần Đỉnh”, Diệp Thành sờ cằm cười khà khà: “Ừm, cái tên này rất lợi hại, ta thích”.



“Đi thôi!”, Diệp Thành tâm trạng rất tốt, phất tay cất Hỗn Độn Thần Đỉnh đi.



Trước khi đi, hắn còn liếc nhìn thế giới đen như mực mà yên tĩnh hiu quạnh này một lượt.



Nơi đây là một nơi đầy rẫy những nguy hiểm và cơ hội, ma huyết lần trước và biển hỗn độn lần này, có cái nào không phải đại bảo bối.



Chỉ là sự yên tĩnh chết chóc ở đây khiến Diệp Thành cảm thấy rất không an toàn, dù hắn biết ở một góc nào đó trong đây còn có nhiều bảo bối hơn nữa, nhưng hắn không dám chen vào, bởi vì nơi đây có quá nhiều nguy hiểm chưa biết.



Lòng nghĩ vậy, hắn đã mở Tiên Luân Nhãn ra.

Nhưng khi hắn định sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo để ra khỏi hố đen không gian thì một giọng nói cực kỳ yếu ớt vang lên từ nơi sâu trong bóng tối: “Tiểu hữu, cứu ta với”.



Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày, lập tức dỏng tai lên, hắn chắc chắn mình không nghe nhầm, bởi vì giọng nói này ẩn chứa bí pháp, vang vọng bên tai hắn không ngừng chứ không phải hư ảo, rất chân thực.



“Trong hố đen không gian này còn có sinh vật sống ư?”, Diệp Thành đột nhiên nhìn chung quanh tối đen như mực.



“Tiểu hữu, cứu… cứu ta”, ngay sau đó giọng nói yếu ớt ấy lại vang lên, để Diệp Thành tìm ra phương hướng phát ra âm thanh chuẩn xác.



Diệp Thành bất giác nheo mắt, mở Tiên Luân Nhãn nhìn về phía đó, dường như có thể xuyên qua bóng tối vô tận nhìn thấy một người gầy như que củi đang khoanh chân ngồi đó.



Khi Diệp Thành nhìn về phía đó, ông ta không lên tiếng nữa, có vẻ hai tiếng truyền âm khi nãy đã rút hết chút sức lực cuối cùng của ông ta.



Ánh mắt Diệp Thành loé lên, hắn trở tay lấy kiếm Xích Tiêu ra, từ từ lại gần, đi được ba nghìn trượng hắn mới dừng lại, bởi vì hắn chỉ còn cách người đó mười trượng.



Từ khoảng cách gần thế này, Diệp Thành đã thấy rõ hơn, quanh thân người này đầy tử khí, ông ta rất già, gầy gò da bọc xương, tóc bạc trắng, da nhăn nheo, toàn thân phủ đầy bụi, không nhúc nhích, thoạt nhìn ai không biết còn tưởng là tượng đá ấy chứ!



Không phải nói nhiều, người này thảm thương cũng có phần giống với Khương Thái Hư năm đó.



“Đây là người từ thời đại nào không biết!”, Diệp Thành thầm nói trong lòng, hắn có thể khẳng định ông ta đã mắc kẹt trong hố đen không gian này rất lâu rồi, vì nơi đây không có linh khí để bổ sung năng lượng nên mới bị rút cạn thành bộ dạng này.



“Coi như làm việc thiện đi”, Diệp Thành hít một hơi thật sâu, giơ tay phóng thần quang màu vàng vào cơ thể người đó, giúp ông ta bảo vệ tâm mạch đã cực kỳ yếu ớt.



Sau đó hắn vươn bàn tay to, đặt người đó vào Hỗn Độn Thần Đỉnh.



“Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, đúng không?”, Diệp Thành nói xong liếc nhìn niệm thân của Đại Nhật Như Lai trong thần đỉnh, nhưng niệm thân ấy chẳng hề nhúc nhích, cũng chẳng quan tâm.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
854,069
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1623: “Đúng, chính là nó, khí hỗn độn”.  


Ấy?



Diệp Thành vừa ra khỏi hố đen không gian, không biết Thái Hư Cổ Long ở cách đó bao xa chợt ngẩng đầu.



“Tiểu tử, thế nào rồi?”, Thái Hư Cổ Long nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, trong ánh mắt nó như có ngọn lửa bùng cháy.

Advertisement



“Ta làm việc rất đáng tin”, Diệp Thành toét miệng cười, hắn lật tay lấy ra Hỗn Độn Thần Đỉnh: “Nào, lại xem xem có phải là khí hỗn độn không?”



Phía này, Thái Hư Cổ Long vội vàng thông qua mối liên hệ giữa phân thân và bản thể đả thông tầm nhìn với Diệp Thành, đôi mắt rực lửa cứ thế nhìn chăm chú vào thần hải trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Giây phút sau đó, đôi mắt vốn rạo rực của nó chợt có thần mang sắc bén xuất hiện, vẻ mặt nó kích động lạ thường: “Đúng, chính là nó, khí hỗn độn”.



“Ta nói mà, chắc chắn là bảo bối”, thấy Thái Hư Cổ Long khẳng định chắc nịch, Diệp Thành lại lần nữa mỉm cười.



“Tiểu tử, ngươi phải chia cho ta một ít đấy”, Thái Hư Cổ Long vội nhìn sang Diệp Thành, “ta không cần nhiều, một phần mười cũng được”.



“Ôi trời, khẩu vị của ngươi cũng không vừa nhỉ?”.



“Ta không lấy không, ta có thể lấy bảo bối để đổi”.



“Vậy ngươi cho ta một phần mười Thái Hư Cổ Long Hồn”, Diệp Thành lập tức lên tiếng.



“Ôi trời, khẩu vị của ngươi cũng không vừa mà”, lần này tới lượt Thái Hư Cổ Long mắng chửi, nó tối sầm mặt.



“Thích đổi hay không tuỳ ngươi nhưng ta nhất định cần sức mạnh Long Hồn của ngươi”, Diệp Thành gãi tai.



Diệp Thành đã muốn có Thái Hư Cổ Long Hồn từ lâu, tộc Thái Hư Cổ Long có rất nhiều bí thuật hắn đương nhiên biết, ví dụ như Thái Hư Long Cấm, Thái Hư Động, Thái Hư Na Dịch nhưng những bí thuật này đều cần sức mạnh linh hồn chống đỡ, nếu không có sức mạnh Long Hồn thì cho dù hắn biết nhiều cũng vô dụng.



Cho nên so với bảo bối mà Thái Hư Cổ Long nói thì hắn xem trọng sức mạnh Long Hồn hơn.


“Rốt cục ngươi có đổi hay không?”, lòng thầm tính toán, Diệp Thành lại lần nữa nhìn sang Thái Hư Cổ Long: “Ta không cần nhiều, chỉ cần một phần mười, này ta lấy khí hỗn độn đổi lấy sức mạnh Long Hồn, ngươi không thiệt mà”.



“Đổi”, Thái Hư Cổ Long hít vào một hơi thật sâu, “nhưng phải thêm một bát tinh huyết Thánh Thể của ngươi nữa”.



“Được”, Diệp Thành trả lời dứt khoát, tinh huyết thánh thể gì đó cũng chỉ là chuyện nhỏ, bỏ chút máu thôi mà. Sau ba tới năm ngày là lại về bình thường, còn đó là sức mạnh Long Hồn của Thái Hư Cổ Long, có nó rồi thì nhiều bí pháp có thể thi triển, đây chính là vụ buôn bán không bao giờ lỗ.



“Cho ta vài ngày, ta sẽ phân tách sức mạnh linh hồn cho ngươi”.



“Cũng vừa hay ta cần vài ngày để luyện hoá biển hỗn độn”, Diệp Thành bất giác toét miệng cười.



“Cút đi, trong mấy ngày nay lão tử không muốn nhìn thấy ngươi”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng mắng chửi, cứ thế cắt đứt cuộc trò chuyện với Diệp Thành.



Có điều mặc dù miệng nói như vậy nhưng trong lòng nó lại cảm thấy rất vui. Sức mạnh linh hồn của nó giống như tinh huyết thánh thể của Diệp Thành, cho dù phân ra thì dưỡng thân thể một năm cũng sẽ hồi về nguyên trạng.



Thế nhưng khí hỗn độn lại khác, đó chính là bảo bối chỉ có cầu mà rất khó có thể có, nó hiểu rõ hơn ai hết lần trao đổi này với Diệp Thành nó không hề thiệt.



Hi hi hi….

Nghĩ rồi nó bất giác bật cười, nó nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành rồi xoa cằm.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
854,069
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2851: “Đạo hữu, cái này thật sự quý giá”,


“Sóng văn khủng khiếp?”, Diệp Thành cau mày, hắn vô thức liếc nhìn tứ phương, thầm nhủ xung quanh đây nhất định có sự tồn tại đáng sợ, hoặc là pháp khí, hoặc là quái vật vô danh, tóm lại rất đáng sợ.



“Đi”, Diệp Thành lập tức di chuyển, hắn dẫn theo Mục Huyền Công tìm phương hướng chính xác sau đó ra khỏi hố đen không gian.



Advertisement

Vừa ra khỏi hố đen không gian, Mục Huyền Công đã trông thấy Lý Tiêu và Bạch Tố Tố, vẻ mặt có phần kì quái, đây là tổ hợp gì, một người phàm, một xà yêu, còn có một đứa trẻ trong lớp tã, đây chính là một nửa người nửa yêu, ba người nhà này khiến Mục Huyền Công không kịp phản ứng.



“Bái kiến tiền bối”, Lý Tiêu và Bạch Tố Tố lần lượt hành lễ, bọn họ biết Mục Huyền Công không phải tầm thường.



“Không cần đa lễ”, Mục Huyền Công mỉm cười ôn hoà, ông ta không hề tỏ ra là kẻ mạnh hơn người.



“Tiền bối, sau khi về đừng để quá nhiều người biết ông vẫn còn sống”, Diệp Thành lên tiếng.



“Ta vốn dĩ vẫn còn sống mà”, Mục Huyền Công khó hiểu.



“Sự thực thì cả U Đô đều biết ông đã chết”, Diệp Thành chậm rãi giải thích: “Hố đen không gian không giống với bên ngoài, có thể ngăn cách mối liên hệ giữa bản thể và phân thân, đương nhiên cũng ngăn cách mối liên hệ giữa bản thể và ngọc bài nguyên thần, vào giây phút vãn bối đưa tiền bối vào hố đen không gian thì ngọc bài nguyên thần của tiền bối đã nứt vỡ, điều đó có nghĩa là trong mắt của tất cả mọi người tiền bối đã chết”.



“Hoá ra là vậy”, Mục Huyền Công bất ngờ, trong lòng không khỏi xuýt xoa, ông ta thầm trầm trồ với sự dị thường của hố đen không gian.



“Khiến tất cả mọi người cho rằng tiền bối đã chết càng tốt”, Diệp Thành nói tiếp: “Nếu như vậy thì sau này mới có thể đánh cho Khô Nhạc trở tay không kịp”.



“Lợi hại đấy, lão phu hiểu rồi”, Mục Huyền Công vuốt râu, trong ánh mắt loé lên hàn mang.



“Vậy thì đi xem U Đô thôi”, Diệp Thành nói rồi dẫn theo Lý Tiêu và Bạch Tố Tố rời đi.







Bầu trời đêm mênh mang, những vì sao như những hạt cát bụi.



Diệp Thành và Mục Huyền Công mỗi người một đường, Mục Huyền Công về nhà họ Mục còn Diệp Thành dẫn theo Lý Tiêu và Bạch Tố Tố bay về U Đô.



Trên phi kiếm, cảnh tượng có thể coi là vô cùng ấm áp, Lý Tiêu và Bạch Tố Tố ôm theo đứa trẻ dựa vào nhau, chốc chốc bọn họ lại xoa xoa Hứa Sĩ Lâm đang ngủ say, nhìn với ánh mắt đong đầy tỉnh cảm của bậc phụ mẫu.



Nhìn cảnh tượng ấm áp này, Diệp Thành bất giác mỉm cười, thân nơi thế cục loạn lạc phải rời xa quê hương, cảnh tượng một nhà ba người này thật khiến hắn phải cảm động.



Trong chốc lát, Diệp Thành gảy ra một đạo kim quang.



Nếu nhìn kĩ thì đó không phải là một đạo kim quang mà là một khối tinh thạch lưu quang lấp lánh, nó chỉ to bằng đầu ngón tay, lấp lánh tiên quang rực rỡ lửng lơ trên người Hứa Sĩ Lâm.



“Ngọc lệ tiên kim”, Bạch Tố Tố thẫn thờ như nhận ra viên tinh thạch đó là vật gì, đó chính là thần vật nuôi dưỡng nguyên thần, mặc dù chỉ to bằng đầu ngón tay nhưng cũng là tiên bảo vô giá.



“Đạo hữu, cái này thật sự quý giá”, Bạch Tố Tố nhìn sang Diệp Thành.



“Đều là người một nhà, không cần phải khách khí”, Diệp Thành mỉm cười.



“Đồ mà Thánh Chủ đưa chúng ta xin nhận”, Lý Tiêu mỉm cười nắm tay Bạch Tố Tố, trong lòng chợt thấy ấm áp thêm bộ phần, thân nơi đất khách quê người, Diệp Thành còn có thể đối xử với bọn hỏi như vậy khiến hắn cảm kích vô cùng.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
854,069
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2852: “Đa tạ đạo hữu”


“Đa tạ đạo hữu”, Bạch Tố Tố nghe vậy thì không chối từ.



“Nghỉ ngơi một lát, tới U Đô cũng cần thêm chút thời gian”, Diệp Thành mỉm cười, hắn đứng phía trước phi kiếm gảy một đạo thần quang vào phi kiếm, tốc độ của phi kiếm cực nhanh, giống như một đạo thần mang rẽ ngang qua bầu trời.



“Tướng công, người đó rốt cục là ai?”, Bạch Tố Tố nhìn sang Lý Tiêu, cuối cùng cũng hỏi vấn đề mà mình thắc mắc.



“Vị Hoàng của Đại Sở”, Lý Tiêu nói rồi, trong ánh mắt hiện lên vẻ cung kính.

Advertisement



“Vị Hoàng của Đại Sở?”, Bạch Tố Tố thầm nhủ, tu đạo cả nghìn năm nay, cô thực sự chưa bao giờ nghe tới cái tên này, thế nhưng cô có thể khẳng định rằng tướng công Lý Tiêu của mình và Diệp Thành nhất định là người có câu chuyện riêng.



Tiếp đó, trên phi kiếm chìm vào bầu không khí yên lặng.



Không biết từ bao giờ mới thấy một tòa thành trì với đại khí dồi dào xuất hiện trong tầm mắt.



U Đô về đêm giống như một viên minh châu rực rỡ, đây chính là nơi sáng nhất Chu Tước Tinh.



Bên ngoài thành U Đô đêm nay vô cùng yên tĩnh, cũng chỉ có đôi ba nhóm tu sĩ đi vào đi ra.



Thấy vậy, Diệp Thành chợt mỉm cười, người của U Đô đều biết hắn đã chết, người của Khô Nhạc, Nhạc Sơn, tám đại hoàng tử đương nhiên cũng biết, đã biết hắn chết rồi thì cũng không cần phải chặn hắn ở đây nữa.



Sự phồn hoa của U Đô vẫn khiến Lý Tiêu và Bạch Tố Tố phải choán ngợp, đây là lần đầu tiên họ tới U Đô, mọi thứ vô cùng mới mẻ, đến cả Hứa Sĩ Lâm vừa tỉnh lại cũng tròn mắt đảo đi đảo lại ngơ ngác nhìn.



Không biết mất bao lâu cả ba người mới lên tầng thứ ba của U Đô.




Khi còn cách Đan Phủ rất xa, Diệp Thành đã dừng chân, hắn nheo mắt nhìn bên ngoài linh sơn Đan Phủ.



Mặc dù cách rất xa nhưng anh vẫn có thể trông thấy có rất nhiều bóng người đi qua đi lại, tu vi không hề thấp, rất nhiều người đang thi triển bí thuật nhìn ngó Đan Phủ nhưng đều bị cấm chế của Đan Phủ che lấp.



Diệp Thành hắng giọng, anh có thể đoán ra những người kia do ai phái tới.



Trong mắt người U Đô, hắn đã chết, không còn hắn gây sức hấp dẫn bên ngoài nên phía Khô Nhạc mới đổ dồn mọi sự chú ý vào Đan Phủ.



Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn phất tay tạo ra Truyền Tống Trận, Truyền Tống Trận này thông thẳng tới Đan Phủ, chính là truyền tống nghịch hướng, Diệp Thành làm những việc này là để không gây ra rắc rối không cần thiết.



Sau khi Truyền Tống Trận chuyển động, cả ba người nhanh chóng biến mất, khi lại lần nữa hiện thân, bọn họ đã ở trên đỉnh linh sơn Đan Phủ.




Vừa đáp xuống, Diệp Thành đã nhìn thấy tấm bia mộ trên đỉnh núi, bên trên còn khắc bốn chữ viết hoa: Diệp Thành Chi Mộ.



Lại nhìn bên dưới nấm mồ, có một người đang dựa vào đó, có lẽ vì đã say nên mới ngủ thiếp đi, khóe mắt còn dòng lệ chưa khô.



Người này không phải ai khác mà chính là Tạ Vân.



Diệp Thành tặc lưỡi, hắn nhấc chân đạp thẳng vào mặt Tạ Vân khiến Lý Tiêu và Bạch Tố Tố ở bên đều há hốc mồm, có cần thiết phải dã man như vậy không?



“Kẻ nào đạp ta, kẻ nào đạp ta?”, lại nhìn sang Tạ Vân lúc này, hắn kích động đến mức nhảy dựng lên, mặt mày tối sầm nhưng khi trông thấy Diệp Thành thì lại thẫn thờ tưởng mình nhìn nhầm.



“Nhớ ta không?”, Diệp Thành toét miệng cười.



“Ngươi…ngươi vẫn còn sống?”



“Chuyện này nói ra dài lắm”, Diệp Thành lên tiếng.



“Mẹ kiếp”, Tạ Vân đạp trả một đạp khiến Diệp Thành ngã lộn nhào, sau đó hắn nhổ hẳn bia mộ của Diệp Thành lên giống như nhấc một hòn gạch cỡ lớn sau đó thì chẳng màng đâu là mặt đâu là mũi của Diệp Thành, cứ thế đấm dúi dụi, vừa đấm vừa mắng chửi: “Lão tử cả trăm năm nay rơi lệ đều khóc vì ngươi, tên tiện nhân nhà ngươi, mẹ kiếp, sao không chết luôn đi”.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
854,069
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1624: “Đều ở thế giới tu sĩ”. 


“Tiểu tử, đây là lần đầu tiên ta trao đổi thế này, cuộc trao đổi này thế nào ngươi và ta đều hiểu ý nghĩa”, phía này, Diệp Thành vẫn đang ở Loạn Cổ Thương Nguyên bất giác bật cười, “cho ngươi chút lợi lộc, coi như sự đền đáp của ta dành cho ngươi vì ngươi giúp ta nhiều lần, truyền thụ cho ta nhiều bí thuật”.



Nói rồi, Diệp Thành lại lần nữa mỉm cười, hắn xoay người biến mất.



Trong màn đêm yên tĩnh, hắn lại bận rộn hơn những người khác nhiều lần.

Advertisement



Dưới ánh trăng, hắn không ngừng xuất hiện giữa những địa điểm khác nhau, có lúc ở rặng núi, có lúc ở sơn cốc, có lúc ở thương nguyên, có lúc ở đầm nước, cổ thành….mỗi một nơi hắn đi qua hắn đều dừng lại một khoảng thời gian, đứng đó tĩnh lặng một lúc.



Mãi tới đêm thứ hai Diệp Thành mới tới một cứ điểm của Nhân Hoàng rồi vào bên trong địa cung.



Lúc này cả địa cung đã bị phong bế.



Không lâu sau đó, hắn lấy ra hỗn độn thần đỉnh rồi gọi tiên hoả và thiên lôi ra.



“Đừng lười biếng, mau luyện hoá biển hỗn độn này cho ta”, Diệp Thành lập tức ra lệnh.



Tiên hoả và thiên lôi nghe lời răm rắp, một tên hoá thành tiên hoả đạo thân, một tên hoá thành thiên lôi đạo thân dùng sức mạnh tiên hoả và sức mạnh thiên lôi bao quanh Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Có điều muốn luyện hoá biển hỗn độn không phải việc một sớm một chiều.



Tiên hoả và thiên lôi luyện hoá mới chỉ là bước đầu tiên, bước thứ hai cần đem Hỗn Độn Thần Đỉnh đặt vào đan hải, dùng sức mạnh huyết mạch Thánh Thể luyện hoá một lần, bước thứ ba chính là cho vào thần hải khiến sức mạnh linh hồn lại lần nữa luyện hoá, chỉ cần hoàn thành ba bước này thì mới coi là luyện hoá được biển hỗn độn.



Tiên hoả và thiên lôi bận rộn còn Diệp Thành cũng không rảnh, hắn phất tay lấy ra Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, thu bé nhiều lần rồi dựng nó trong địa cung.



Sau đó, Diệp Thành lấy ra một cái bình hồ lô rượu, vừa nhâm nhi vừa quan sát Cửu Châu Huyền Thiên Đồ. Quan trọng nhất chính là hắn quan sát những nơi mình vừa đi qua.



Gần tới sáng, bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc mới hiện ra.

“Ta nói này, ngươi đúng là thần không biết quỷ không hay”, bức màn vừa xuất hiện, Sở Linh Ngọc đang ngồi trong đại điện chỉnh sửa móng tay lên tiếng: “Là chủ soái mà đôi ba ngày ngươi lại mất tích, như vậy có tốt không?”



“Con đi làm việc thật mà”, Diệp Thành chép miệng.



“Chọn được địa điểm phục kích chưa?”, phái Chung Giang lần lượt lên tiếng.



“Táng Thiên Sơn”.



“Táng Thiên Sơn?”, nghe vậy, tất cả mọi người đều cau mày vì trong số mười mấy địa điểm mà bọn họ dày công lựa chọn căn bản không có nơi nào là Táng Thiên Sơn.



“Táng Thiên Sơn ở đâu?”, sau hồi trầm lắng, lão tổ nhà họ Tô mới ái ngại cười nói.



“Ở nước Nguỵ của thế giới người Phàm”, Diệp Thành lên tiếng, “chính là một rặng núi dài tám trăm dặm”.



“Địa điểm phục kích ở thế giới người phàm?”, mọi người thẫn thờ.



Nghe vậy, Diệp Thành chợt sững người, “vậy địa điểm mà mọi người chọn ở đâu?”

“Đều ở thế giới tu sĩ”.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
854,069
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2853: “Tiểu tử này trông trắng tròn mũm mĩm nhỉ”


“Đệ tử còn tưởng Thánh Chủ mất rồi”, Niệm Vi lao vào lòng Diệp Thành giống như một tiểu nha đầu chịu ấm ức nhiều lắm, cô khóc oà lên, có lẽ vì lực ôm quá mạnh khiến Diệp Thành không thể thở nổi.



“Cô còn làm vậy nữa thì ta sẽ chết thật đó”, Diệp Thành liếc nhìn đến mức khuôn mặt đỏ bừng lên.



“Để ta ôm thêm chút nữa đi mà”.



Advertisement

“Hai người có cần tới động phủ của ta không? Ở đó có giường, rất rộng, rất chắc chắn”, Tạ Vân lên tiếng.



“Cút”.



“Cút”.



“Haiz”, Tạ Vân tỏ ra thản nhiên, có điều một câu nói của hắn thực sự khiến Niệm Vi phản ứng mạnh, khuôn mặt đẫm nước mắt đã thay thành khuôn mặt đỏ bừng đến mê người.



“Ba người này là ai?”, Tạ Vân nhìn sang Lý Tiêu, Bạch Tố Tố, sau đó không quên nhìn Hứa Sĩ Lâm trong lớp tã quấn.



“Tạ sư huynh, đã làm phiền rồi”, Lý Tiêu cởi bỏ lớp hắc bào, nước mắt rưng rưng.



“Ngươi…Lý Tiêu?”, Tạ Vân run rẩy, hắn chỉ cần nhìn là nhận ra Lý Tiêu, mặc dù dung mạo của Lý Tiêu đã thay đổi nhưng trong kí ức của hắn hình ảnh Lý Tiêu vẫn còn in sâu, hắn có thể khẳng định chắc chắn.



“Là ta, là ta”, Lý Tiêu mỉm cười, hắn tiến lên trước một bước ôm chầm lấy Tạ Vân, “không ngờ Tạ sư huynh vẫn còn nhớ ta”.




“Dù là trăm năm hay nghìn năm thì ta cũng không bao giờ quên”.



“Thánh Chủ tìm thấy ở đâu vậy?”, Niệm Vi kích động không thôi.



“Phật Đà Tinh”, Diệp Thành mỉm cười.



“Nào, nào, ta giới thiệu cho mọi người”, Lý Tiêu đã lau đi nước mắt, hắn kéo Bạch Tố Tố tới trước, “đây là nương tử của ta, vị này là Tạ sư huynh, còn kia là Niệm Vi sư tỷ”.



“Được đấy, ngươi cũng kiếm được thê tử xinh đẹp thế này kia mà”, Tạ Vân xuýt xoa.



“Mọi người có thể gọi ta là Bạch Tố”, Bạch Tố Tố mỉm cười.




“Đây chính là con của hai người sao?”, Niệm Vi chớp mắt nhìn đứa trẻ trong lòng Bạch Tố Tố, cô chợt cảm thấy ấm áp: “Có thể cho ta ôm một chút không?”



“Đương nhiên được rồi”, Bạch Tố Tố khẽ cười.



“Đứa trẻ này thật đáng yêu”, Niệm Vi trêu đùa với đứa trẻ sau đó còn không quên lấy ra một viên linh châu đeo vào người đứa trẻ.



“Đạo hữu, vậy không được đâu”, Bạch Tố Tố vội tiến lên trước, cô có thể nhìn ra được linh châu mà Niệm Vi lấy ra là vật bất phàm, vả lại còn là pháp bảo quý giá.



“Là người một nhà cả, đừng ngại”.



“Nào, nào, để ta ôm cái nào”, Tạ Vân cũng ghé tới, hắn bế Tiểu Sĩ Lâm lên không phải vừa bế vừa ngắm mà một tay còn cù chân Sĩ Lâm sau đó đưa qua đưa lại trước mặt, người không biết còn tưởng hắn đang xách một con thỏ.



“Tiểu tử này trông trắng tròn mũm mĩm nhỉ”, Tạ Vân nói rồi không quên búng búng cậu nhỏ của Sĩ Lâm và nhìn với ánh mắt giảo hoạt.



“Woa, woa…”, không lâu sau đó, trên đỉnh núi chợt vang lên tiếng khóc ré lên của Tiểu Sĩ Lâm.



“Khốn khiếp”, không đợi Bạch Tố Tố và Lý Tiêu tiến lên trước, Diệp Thành đã di chuyển, hắn đạp Tạ Vân đi rồi đón lấy đứa trẻ, thận trọng đặt cậu nhóc vào trong lớp tã quấn.



“Đại tẩu đừng trách nhé, tên đó có bệnh mà”, Diệp Thành đưa đứa trẻ cho Bạch Tố Tố rồi mỉm cười ái ngại.



“Ta nhìn ra mà”, Bạch Tố Tố đón lấy đứa trẻ và không quên trừng mắt với Tạ Vân.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
854,069
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1625: Vẫn đang trong trạng thái ngủ say.  


“Không thể chọn ở thế giới tu sĩ được”, Diệp Thành lập tức xua tay, “ở Nam Sở thừa nhiều nhất là những tu sĩ rảnh rỗi, chỉ cần chút gió lay cỏ động đều kéo tới cả một đám đến xem, vả lại không chỉ xem thôi, mẹ kiếp bọn họ còn đồn ra ngoài, tin tức như chắp thêm đôi cánh, không tới ba phút là cả Đại Sở đều biết. Thế giới người phàm lại khác, người phàm không có nhiều, tu sĩ căn bản không có, vả lại con đã từng quan sát rồi, vài chục nghìn dặm xung quanh Táng Thiên Sơn đều không có dân cư, đừng nói là tu sĩ, người phàm còn chẳng có lấy mấy người. Phục kích ở đó không có ai xem, không lộ tin tức ra ngoài, đó là địa điểm hợp lý nhất rồi”.



“Nói vậy thì mọi người đều đồng ý với địa điểm phục kích này chứ?”



“Đương nhiên rồi”.

Advertisement



“Vậy thì dễ dàng thôi”, Diệp Thành lập tức đứng dậy, hắn phóng to vị trí của Táng Thiên Sơn trên Cửu Châu Huyền Thiên Đồ sau đó vừa chỉ từng nơi vừa nói.



“Con sẽ dụ bọn họ tới đây và nghĩ cách để bọn họ tách nhau ra. Chúng ta công phá từng người một”.



“Nhiệm vụ của mọi người chính là bố trí trước ở đây, chú ý hỗ trợ Long Nhất và Long Ngũ thi triển kết giới Thái Hư Long Cấm, những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên ngoài Hồng Trần Tuyết tiền bối trấn thủ Hằng Nhạc Tông thì những người khác đều phải tham chiến”.



“Để đề phòng bất trắc, khoảng cách ba mươi nghìn dặm xung quanh Táng Thiên Sơn đều phải cài tu sĩ mạnh của Viêm Hoàng, tu vi tốt nhất là trên cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, một khi phát hiện những tu sĩ khác thì không cần nói nhiều, lập tức ra tay”.



“Mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng cần bố trí dày đặc để quan sát bọn họ ra khỏi tông từ khi nào, có đại quân đi theo hay không, những điểm này đều phải nắm được, đừng để tới lúc đó chúng ta bị bao vây thì không hay”.



Nói xong xuôi, Diệp Thành mới nhìn mọi người: “Không biết mọi người có gì cần bổ sung không?”

“Không có”.



“Đã vậy thì mọi người đi chuẩn bị đi, tối mai chúng ta hành động”.







Nói rồi, Diệp Thành gạt đi lớp màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc.



Màn đêm yên tĩnh nay lại không hề yên tĩnh.


Không lâu sau đó, Hằng Nhạc Tông, Viêm Hoàng, nhà họ Tư Đồ, nhà Thượng Quan, nhà họ Hùng ở Nam Cương đều bắt đầu bận rộn, hai mươi mấy bóng hình lần lượt quy tụ về phía Táng Thiên Sơn ở thế giới người phàm, người nào người nấy đều có tu vi Chuẩn Thiên.



Cùng vào lúc này, hàng nghìn người của chín phân điện ở Hằng Nhạc Tông thông qua Truyền Tống Trận hội tụ về một phương, tu vi thấp nhất cũng ở tầng thứ tám cảnh giới Không Minh. Mặc dù trận thế lớn nhưng bọn họ lại hành động vô cùng kín kẽ.



Hành động này mặc dù không phải có quy mô lớn nhất của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc nhưng lại thể hiện ý nghĩa đặc thù vì bọn họ đang thực hiện một nhiệm vụ mà bất cứ ai cũng không dám ngờ tới.



Bên trong địa cung, Diệp Thành vươn vai, lúc này hắn mới nhìn sang tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân.



Cả hai tên tới bây giờ vẫn chưa hề ngừng tôi luyện biển hỗn độn bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, âm thanh vù vù của Hỗn Độn Thần Đỉnh có phần trầm, nếu nghe kĩ thì còn có thể nghe ra bên trong đó vang vọng thiên âm đại đạo.



Diệp Thành chậm rãi tiến tới trước Hỗn Độn Thần Đỉnh, hắn nhìn vào bên trong.



Bên trong biển hỗn độn là một người được hắn cứu từ hố đen không gian, lúc này còn đang lơ lửng trong đó, chỉ là vẫn đang trong trạng thái ngủ say.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
854,069
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2854: Có phải ngươi không có thê tử đâu.  


Đêm khuya, Lý Tiêu và Bạch Tố Tố được sắp xếp ở trong linh sơn Đan Phủ.



Còn phía Diệp Thành vẫn đứng trên đỉnh núi, tĩnh lặng nhìn ra bên ngoài núi, phóng tầm mắt từ đây có thể trông thấy rõ ràng từng bóng hình bay ra bay vào, người nào người nấy tu vi không hề yếu.



Những người này đêm hôm rồi không ngủ, vẫn di chuyển qua lại canh Đan Phủ, Diệp Thành chắc chắn rằng nếu như lúc này có ai đó đi ra khỏi Đan Phủ thì sẽ lập tức bị bọn họ để ý.

Advertisement



Ngặt nỗi cấm chế của Đan Phủ lại mạnh và ngăn cách tuyệt đối với bên ngoài, người ngoài có muốn dùng bí pháp nhìn vào đây cũng chỉ thấy là một lớp sương giăng kín.



“Ngày thứ hai sau khi ngươi chết thì bọn chúng đã kéo tới rồi”, Tạ Vân chậm rãi nói, “tính tổng cộng cũng phải mười mấy người, về cơ bản bọn chúng tới đây để khiêu khích, nói là muốn phân cao thấp với Đan Phủ”.



“Không ai chú ý tới bọn chúng mà chúng không để ý tới Đan Phủ mới lạ”, Diệp Thành bật cười.



“Sự quyết đoán của Thánh Chủ hôm đó quả là đúng đắn”, Niệm Vi khẽ lên tiếng, “bọn chúng không vào được trong này, bí pháp cũng không nhìn nổi, chỉ có thể đứng ngoài đợi, một khi có người ra ngoài thì sẽ bị đưa đi một cách bí mật”.



“Muốn canh thì để chúng canh”, Diệp Thành lãnh đạm đáp lời.



“Phải phong bế nghiêm ngặt Đan Phủ cho chúng tức chết”, Tạ Vân tức tối mắng chửi.



“Khoảng thời gian Thánh Chủ không ở đây, các luyện đan sự tiến bộ rõ rệt”, Niệm Vi nói rồi phất tay lấy ra một bộ cổ quyển, bên trên có viết tên của các luyện đan sư.



Diệp Thành nhận lấy, hắn đảo mắt lướt qua, đôi mắt chợt loé sáng, cho dù với khả năng nhận định của hắn thì cũng không khỏi bất ngờ.



“Không bao lâu nữa bọn họ sẽ là luồng sức mạnh đáng sợ”, Niệm Vi cười hân hoan.



“Ta cũng không thể kém cạnh hơn, lần này nếu Như không đạt được tu vi ở cảnh giới Thiên thì ta nhất định không xuất quan”, Tạ Vân vấn vấn tóc, hắn quay người bước đi và không quên lấy ra một cái gương phát sáng chỉ điểm vào đó, trên mặt nở nụ cười giảo hoạt: “Không tồi, không tồi, hi hi hi”.



Thấy vậy, Diệp Thành liền đuổi theo, hắn không nói thêm nhiều, lập tức ấn Tạ Vân xuống đất.



Lưu manh!


Niệm Vi cũng đuổi theo, cô không nói lời nào mà xông lên đánh.



Cũng chẳng thể trách cả hai người như vậy vì Tạ Vân quá đê tiện, cái gương trong tay hắn chính là huyền cơ kính, là pháp bảo chuyên nhìn con người, Diệp Thành và Niệm Vi đánh hắn vì hắn đang nhìn lén Lý Tiêu và Bạch Tố Tố.



Tạ Vân bi đát cứ thế bị đánh tới tấp, Diệp Thành tìm một đoạn dây thừng trói hắn lại rồi treo lên cành cây.



Tiện nhân!



Trước khi đi, Diệp Thành còn không quên đạp thêm cho hắn một cái.



Có phải ngươi không có thê tử đâu.



Niệm Vi hắng giọng, nếu nói về hoàng huynh này của cô thì thực sự rất tốt, ít nhất còn là quân tử, nhưng từ sau khi mở ra kí ức kiếp trước thì hắn rõ ràng đã phản lại trời đất, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt hắn là cô chỉ muốn đánh người, vả lại còn muốn đánh đến chết.



Cuối cùng, sau khi liếc nhìn Tạ Vân đang lảo đảo lần cuối, Diệp Thành mới rời khỏi đây.



Vẫn là màn đêm đen, hắn thông qua Truyền Tống Trận rời khỏi Đan Phủ, cứ thế đi một mạch tới tầng thứ chín của U Đô.

Ngươi vẫn còn sống?



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
854,069
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1626: Đương nhiên tất cả đều là diễn.  


Sau một lát, Diệp Thành mới thu lại linh dịch, sau đó hắn quỳ gối ngồi xuống, lần lượt cùng tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân ngồi ở ba vị trí khác nhau, cùng đồng thời tôi luyện biển hỗn độn bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Cả ba cứ thế ngồi mất một ngày.



Mãi tới chập tối ngày thứ hai Diệp Thành mới hít vào một hơi thật sâu và đứng dậy. Hắn thu lại tiên hoả, thiên lôi và Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Advertisement



Một ngày đã trôi qua, chuẩn bị như vậy cũng hòm hòm rồi.



Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn sải bước ra khỏi địa cung, nhờ Truyền Tống Trận mà đi về Thanh Vân Tông.



Màn đêm buông xuống, bầu trời và mặt đất ở Nam Sở dần chìm vào u tối, cho dù là tu sĩ hay người phàm sau một ngày bận rộn cũng đều gác bỏ mọi việc mà nghỉ ngơi, mọi chuyển động từ huyên náo dần trở sang tĩnh mịch.



Đây là một thương nguyên, phóng tầm mắt tới vô tận, linh khí ít ỏi gần như không tồn tại, đảo mắt nhìn quanh, đừng nói là người mà đến cả chim muông cũng rất ít.



Đây chính là Tiên Phàm Thương Nguyên, chính là vùng đất ranh giới của thế giới tu sĩ ở phía nam với thế giới người phàm.



Rầm! Đoàng! Rầm!



Không lâu sau đó, từng tiếng nổ ầm vang liên tiếp vang lên.

Tiếp đó, hai bóng người xuất hiện, chính là Diệp Thành và Nhất Khí Hoá Tam Thanh đạo thân của Diệp Thành.



Phải diễn màn kịch lớn rồi. Diệp Thành vào vai Thanh Vân Tông lão tổ, còn đạo thân của hắn vào vai Doãn Thương, điện chủ phân điện thứ tám của Chính Dương Tông, động tĩnh của cả hai không hề vừa.



Lại nhìn sang tứ phía vẫn có những người tới xem.



Có điều những người tới đây xem lần này lại là người của Hằng Nhạc Tông và Viêm Hoàng giả dạng tới xem, đương nhiên tất cả đều là diễn.



Còn có các tu sĩ khác tới xem hay không thì Diệp Thành có thể chắc chắn mà nói rằng: Không có.



Chẳng còn cách nào, cũng bởi hắn lựa chọn địa điểm tốt. Tiên Phàm Thương Nguyên đến chim còn chẳng có, linh khí ít ỏi, ngoài những người giả dạng tới đây xem ra thì căn bản không còn ai khác. Cho dù là có thì cũng sẽ bị khống chế ngay lập tức.


Còn hắn lại ở đây để dụ nhóm Thanh Vân lão tổ tới Táng Thiên Sơn của thế giới người phàm.



Thế nhưng không có người ngoài tới xem màn gia đấu này thì lấy ai truyền tin cho Thanh Vân Tông? Nhiệm vụ này đương nhiên được giao cho những thành viên trong mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng.



Trước khi tam tông đại chiến, Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông đã liên thủ lại hòng tiêu diệt mạng lưới tình báo của Thanh Vân Tông, mấy ngày nay, Thanh Vân Tông cũng âm thầm xây dựng thêm vài cứ điểm tình báo nhưng những cứ điểm này về cơ bản đều dưới sự giám sát của Nhân Hoàng.







Đương nhiên những thành viên thuộc mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng sẽ không ngốc đến mức cứ thế mà đi báo tin tình báo cho phía Thanh Vân Tông. Bọn họ cần giả dạng trà trộn vào cứ điểm tình báo của Thanh Vân Tông sau đó truyền tin tình báo về tông môn, làm như vậy sẽ tạo được độ tin cậy hơn.



Mọi thứ đều được tính toán rất chi tiết tỉ mỉ.



Lúc này, sự việc diễn ra đúng như những gì được dự đoán từ trước.



“Lần này ta xem ngươi chạy đi đâu?”, bên trong đại điện của Thanh Vân Tông, Thanh Vân Lão Tổ sau khi nhận được tin báo thì lập tức đứng bật dậy, trong ánh mắt loé lên hai đạo hàn mang sắc lạnh.



“Có cần thông báo tới Chính Dương Tông không ạ?”, Công Tôn Trí lập tức hỏi.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
854,069
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2855: “Ta đi diệt Khô Nhạc”,


Thấy Diệp Thành, Nhược Thiên Chu Tước vô cùng kinh ngạc.



Diệp Thành nhướng vai, hắn tìm cho mình một chỗ thoải mái nghỉ ngơi khiến Nhược Thiên Chu Tước không sao tin nổi, bị một tu sĩ Chuẩn Thánh truy sát khắp nơi mà vẫn còn sống sót, Diệp Thành là người đầu tiên mà bà ta gặp.



Advertisement

Lúc này, đôi mắt Nhược Thiên Chu Tước nhìn Diệp Thành càng thêm thay đổi, tên tiểu tu sĩ trông không đáng tin trước mặt lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thần bí, thần bí đến mức khiến người ta không thể nhìn thấu.



Phía này, một tay Diệp Thành chống cằm nhìn Nhược Thiên Chu Tước từ đầu tới chân sau đó khẽ hắng giọng.



Có điều, mặc dù như vậy thì Diệp Thành vẫn nhìn chằm chằm bà ta khiến bà ta cảm thấy hoang mang, bị nhìn như vậy khiến tu sĩ dù là ở tu vi Chuẩn Thánh cũng mất tự nhiên.



“Ngươi định nhìn tới bao giờ?”, cuối cùng, Nhược Thiên Chu Tước lên tiếng và không quên liếc nhìn Diệp Thành.



“Vì người quá đẹp nên vãn bối muốn nhìn thêm”.



“Không phải ngươi thích ta rồi chứ?”, Nhược Thiên Chu Tước chống một tay lên má, mỉm cười nhìn Diệp Thành.



“Không hề”, Diệp Thành ho hắng, “vãn bối đang tìm một món đồ”.


“Đã muốn tìm đồ thì cứ hỏi ta là được, ngươi nhìn ta như vậy là có những ý gì?”



“Là ý đó”.



“Nói thẳng ra, tìm gì?”



“Chú ấn thượng cổ”, cuối cùng Diệp Thành cũng thu lại ánh mắt rồi thở phào một hơi.



“Cái gì là chú ấn thượng cổ?”, Nhược Thiên Chu Tước thẫn thờ.


“Khô Nhạc gieo thượng cổ chú ấn trong cơ thể của Mục Huyền Công tiền bối”, Diệp Thành lên tiếng.



“Còn có cả chuyện này?”, Nhược Thiên Chu Tước cau mày, trong ánh mắt còn loé lên hàn mang lạnh lẽo.



“Còn có chuyện khiến tiền bối phải kinh ngạc hơn nữa”, Diệp Thành chậm rãi nói, “không chỉ bên trong cơ thể Mục Huyền Công mà bên trong cơ thể của thánh chủ nhà họ Mục cùng nhiều lão bối trưởng lão khác cũng có chú ấn thượng cổ, đêm mà Thanh Long Tinh xâm phạm Chu Tước Tinh, vạn bối đã âm thầm quan sát, gia tộc Chu Tước và tám đại thế gia khác cũng giống như nhà họ Mục, cho nên cả U Đô ngoại trừ tiền bối ra thì tất cả các lão bối khác cũng không ngoại lệ, tất cả đều đã trúng chiêu”.



“Đây…”, Nhược Thiên Chu Tước tái mặt, bà ta không ngờ lại có cả bí mật động trời thế này, bà ta thừa hiểu được chuyện này có ý nghĩa gì.



“Ta đi diệt Khô Nhạc”, nghĩ rồi Nhược Thiên Chu Tước lập tức đứng dậy, đôi mắt đằng đằng sát khí.



“Lúc này ông ta không được chết”, Diệp Thành ngăn Nhược Thiên Chu Tước lại.



“Diệt sớm thì yên chuyện sớm”, Nhược Thiên Chu Tước hắng giọng lạnh lùng, “những năm gần đây hắn ta càng ngày càng ngông cuồng”.



“Người coi mọi việc đơn giản quá”, Diệp Thành trầm giọng, “chú ấn thượng cổ mà ông ta để lại giống như một cực hình liên đới, một người phạm tội, liên luỵ đến cả cửu tộc, nếu như ông ta chết thì những người mang chú ấn sẽ phải chôn cùng, có lẽ tiền bối biết cái chết của Khô Nhạc cuối cùng mang theo ý nghĩa gì rồi chứ?”



“Bá đạo đến vậy sao?”, Nhược Thiên Chu Tước run rẩy.

“Uy hiếp chắc chắn là có”, Diệp Thành mỉm cười, “hành động này của Khô Nhạc chẳng qua là vì muốn kiểm soát U Đô, nhưng suy cho cùng thì ông ta cũng chỉ là tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, có tiền bối trấn áp thì ông ta sẽ không dám vượt mặt, nếu không ép ông ta quá mức thì những người có chú ẩn kia sẽ được an toàn”.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
854,069
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1627: Cá đã cắn câu rồi.  


Không lâu sau đó, tin tức chín lão tổ của Thanh Vân ra khỏi tông được loan truyền về phía Diệp Thành.



Được lắm!



Diệp Thành bật cười, một tay đẩy đạo thân của mình bay đi, khuôn mặt của đạo thân kia cũng méo xệch hẳn lại.

Advertisement



“Bản thể, ngươi có thể nhẹ tay hơn chút không? Ta….ôi trời…”, đạo thân hằn học còn chưa nói xong câu thì chưởng ấn màu vàng kim của Diệp Thành lại lần nữa giáng đến, nó còn chưa đứng vững đã lại lần nữa bay đi.



“Chú ý cho ta, nhiều nhất là một khắc, bọn họ nhất định sẽ đến đúng lúc”, Diệp Thành diễn rất nhập vai, hắn sát phạt lên với từng chưởng đánh mạnh bạo.



“Nếu ngươi nói vậy thì ta không khách khí nữa”, đạo thân lập tức đứng dậy, nhanh chóng né qua một chưởng của Diệp Thành sau đó lật tay lấy ra Quỷ Đầu Đại Đao, nó không nói lời nào, cứ thế chém ra một đạo đao mang kinh người.



Mẹ kiếp!



Diệp Thành vừa định xông lên đã trúng một đao bay đi.



Đạo thân càng hăng máu, nó vung đại đao như thật và chẳng hề nể mặt bản thể. Diệp Thành vừa đứng dậy đã bị một đao kia trảm tới nửa quỳ dưới đất.

Cảnh tượng này khiến những tu sĩ mạnh của Viêm Hoàng bất giác tặc lưỡi, “Có cần phải ra sức vậy không? Người ta còn chưa tới mà”.



“Thánh Chủ thận trọng quen rồi”, có người vuốt râu, cười nói: “Nơi này cách Thanh Vân Tông không tới ba trăm nghìn dặm, nếu thông qua Truyền Tống Trận thì bất cứ lúc nào cũng có thể sát phạt tới”.



“Theo ta thấy thì hành động này cũng thật to gan”, có người không nhịn được lên tiếng, “lỡ tin tức rò rỉ thì không ổn chút nào”.



“Không sao, chúng ta đã có sắp xếp từ trước”, có người mỉm cười, “ngoài hướng của Thanh Vân Tông ra thì Truyền Tống Trận của cổ thành trong phạm vi hai trăm nghìn dặm đều đã bị huỷ bỏ, cho dù rò rỉ thông tin mà muốn chạy tới đây bằng cách phi hành thì không thể tới nhanh được, còn lúc đó chúng ta đã kết thục trận chiến rồi”.



“Đến rồi”, khi tất cả mọi người đang bàn tán thì một lao già mặc hắc bào ngẩng đầu nhìn về một phương.


Tất cả mọi người có thể nhìn thấy sát khí ngút trời, chín bóng hình lần lượt sát phạt tới và đi đầu chính là Thanh Vân Lão Tổ.



Bọn họ mang theo sát khí tới đây, vừa mới xuất hiện liền trông thấy trận đại chiến bên này nên không ai nghĩ gì nhiều, cứ thế sát phạt tới, khí thế mạnh mẽ khiến hư không rung chuyển.



“Dám tính kế với Thanh Vân Tông ta, đáng chết”, Thanh Vân Lão Tổ tức tối cứ thế sát phạt về phía Diệp Thành.



“Ôi trời, các người ở đâu ra vậy?”, thấy phía Thanh Vân Lão Tổ sát phạt tới, Diệp Thành tái mặt, hắn diễn rất nhập vai, lập tức xoay người bỏ chạy, phi thẳng vào bên trong thế giới của người phàm.



“Bắt lấy Doãn Thương cho ta”, Thanh Vân Lão Tổ lập tức hạ lệnh sau đó di chuyển một bước bằng cả trăm trượng sát phạt vào trong thế giới người phàm, phía sau ông ta còn có bốn lão tổ khác của Thanh Vân Tông, còn bốn lão tổ còn lại cũng sát phạt theo đạo thân của Diệp Thành.



Bọn họ đã tính toán trước, không những phải bắt được kẻ bày mưu tính kế với mình là Diệp Thành mà còn phải bắt cả Doãn Thương về tra hỏi.



Nên biết rằng Doãn Thương có thân phận không hề đơn giản, đó chính là điện chủ của một tông, nếu như bắt được thì ông ta chính là còn tốt có giá trị, có ông ta trong tay thì Thanh Vân Tông với Chính Dương Tông sẽ chuyển từ thế bị động sang chủ động.



Có điều bọn họ nào biết trong cảnh truy sát này thì bọn họ không phải kẻ đi săn mà là con mồi.



Cá đã cắn câu rồi.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
854,069
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2856: “Sư tôn của ngươi đang đến Chu Tước Tinh rồi sao?”


“Nhưng nếu như hắn ta đột phá tới cảnh giới Chuẩn Thánh thì sao?”, Nhược Thiên Chu Tước lặng lẽ nhìn Diệp Thành.



“Vãn bối đã tính toán rồi, trong vòng trăm năm ông ta không thể tiến giới”, Diệp Thành mỉm cười, “làm quá nhiều chuyện ác thì sẽ gặp báo ứng, ông ta và Âm Thực Vương không giống nhau, âm thầm kiểm soát ông ta”.



“Vậy thì cứ để hắn như vậy đi”.

Advertisement



“Chí ít trước khi vãn bối chưa gạt sạch được chú ấn kia tốt nhất không nên đụng đến ông ta”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “đó là một kẻ điên, ai biết được ông ta còn có đường lui nào không, đợi mọi chuyện rõ ràng rồi thì nhổ cỏ tận gốc, việc này không làm thì thôi, nếu làm thì phải gọn gẽ”.



“Diệp Thành, ngươi không hề đơn giản chút nào”, Nhược Thiên Chu Tước nói ý tứ.



“Việc xấu nói ra trước rồi thì giờ đến việc tốt”, Diệp Thành nói rồi không quên nháy mắt với Nhược Thiên Chu Tước, “người đoán xem vãn bối đưa ai quay lại?”



“Ai vậy? Làm gì mà thần bí thế?”



“Là ta”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, bên ngoài rừng trúc đã vang lên tiếng cười già lão.



“Mục Huyền Công?”, Nhược Thiên Chu Tước đứng bật dậy, vẻ mặt khó tin nhìn một lão già đang đi từ bên ngoài rừng trúc vào, nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là lão tổ của nhà họ Mục – Mục Huyền Công sao?




“Rất bất ngờ phải không, ta vẫn còn sống”, Mục Huyền Công bước đến mỉm cười ôn hoà.



“Đây…”, Nhược Thiên Chu Tước không kịp phản ứng lại.



“Là Diệp Thành tiểu hữu đã cứu ta”, Mục Huyền Công mỉm cười.



“Sao ngươi có thể làm được vậy?”, Nhược Thiên Chu Tước nhìn sang Diệp Thành, mọi thứ đến quá nhanh khiến bà ta có phần choáng váng, có vẻ như một người làm lão tổ như bà ta vẫn luôn sống hoang mang ngày qua ngày.



“Bí mật ạ”, Diệp Thành nói ẩn ý.


“Không muốn nói cũng được, bí mật cũng được, đây chính là một việc đáng mừng của U Đô”, Nhược Thiên Chu Tước kích động vô cùng, Mục Huyền Công và Diệp Thành có thể cảm nhận được tâm cảnh của bà ta, hàng chục triệu năm nay chỉ có một mình bà ta là tu sĩ Chuẩn Thánh chèo lái Chu Tước Tinh, hiện giờ Mục Huyền Công nghịch thiên đột phá lên Chuẩn Thánh, bà ta không còn phải vất vả nữa rồi.



“Nếu vậy thì dù Thanh long Tinh có mời Âm Thực Vương tới thì Chu Tước Tinh của chúng ta cũng không phải sợ nữa”, Nhược Thiên Chu Tước và Mục Huyền Công mỉm cười, “trận dung này ta đủ sức lo được”.



“Trên đời này không còn Âm Thực Vương nữa”, khi hai người đang cười thì Diệp Thành chợt lên tiếng.



“Trên đời này không còn Âm Thực Vương nữa?”, Nhược Thiên Chu Tước và Mục Huyền Công nhìn nhau sau đó lại nhìn sang Diệp Thành.



“Sư tôn của vãn bối là một người nóng tính, không thể nhẫn nhịn được kẻ khác uy hiếp đồ nhi của mình, Âm Thực Vương vô tình phạm phải điều này khiến sư tôn nổi giận tiễn ông ta xuống gặp Diêm Vương học lại đạo lý làm người rồi”, Diệp Thành nói một loạt lý do khiến Nhược Thiên Chu Tước và Mục Huyền Công sững sờ.



“Sư tôn của ngươi đang đến Chu Tước Tinh rồi sao?”, Nhược Thiên Chu Tước và Mục Huyền Công hỏi dò.



“Không phải”.



“Nếu hôm nào đó có dịp thì tiểu hữu nhất định phải giới thiệu nhé”, Nhược Thiên Chu Tước và Mục Huyền Công nói, một tu sĩ Chuẩn Thánh nói diệt là có thể diệt được, đây là khả năng chiến đấu thế nào? Lẽ nào là cảnh giới Thánh Nhân?











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
854,069
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1628: “Đúng là không tìm mà tự lộ diện”


Rầm! Đoàng!



Trong màn đêm yên tĩnh liên tiếp vang lên những tiếng động này.



Advertisement

Ở thế giới người phàm, Diệp Thành đã trốn vào lãnh địa của nước Nguỵ, thân hình có phần thảm hại nhưng tốc độ bỏ chạy của hắn không những không giảm mà còn tăng lên, những ngọn núi sừng sững nhanh chóng sụp đổ.



Phía sau, nhóm năm người phía Thanh Vân Lão Tổ giống như năm đạo thần mang tốc độ di chuyển vô cùng nhanh, bọn họ nóng lòng muốn biết thân phận thực sự của Diệp Thành, đâu thể dễ dàng bỏ qua cho Diệp Thành được.



“Rốt cục ngươi là ai?”, Thanh Vân Lão Tổ chốc chốc lại gằn lên.



“Ông quan tâm ta là ai làm gì?”, Diệp Thành vẫn thản nhiên, chân bước ra bộ pháp huyền diệu, tốc độ tăng nhanh.



“Muốn chết”, Thanh Vân Lão Tổ tức tối lập tức kết ấn, bí pháp Huyền Đạo Vô Thương và Địa Pháp Thiên La dung hoà ngưng tụ thành một đạo thần mang mạnh mẽ cứ thế bắn về phía Diệp Thành. Ông ta đã đến giới hạn của sự phẫn nộ nếu không thì cũng sẽ không trả cái giá phải chịu phản phệ khủng khiếp khi thi triển hai bí pháp này.



“Đã chịu thiệt một lần, ông còn muốn lão tử phải chịu thiệt lần thứ hai sao?”, phía trước, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn lập tức quay người, thi triển Tiên Luân Thiên Đạo, thần mang mạnh mẽ kia bị nuốt trọn vào vòng xoáy thiên đạo và bị dịch chuyển vào không gian màu đen.



“Bí pháp này…”, trong mắt Thanh Vân Lão Tổ hiện lên cái nhìn lạnh lùng, vì ông ta từng thấy Tiên Luân Thiên Đạo, dựa vào bí pháp này rất dễ đoán ra được thân phận thật sự của Diệp Thành.



“Đúng là không tìm mà tự lộ diện”, những lão tổ khác cũng nhìn ra, sát khí đằng đằng.



“Diệp Thành, dám tính kế với Thanh Vân ta, hôm nay không ai cứu nổi ngươi đâu”, Thanh Vân lão tổ đằng đằng sát khí, tốc độ tăng lên thấy rõ, ông ta kéo gần khoảng cách giữa mình và Diệp Thành lên tới cả trăm trượng sau đó chỉ ra một đạo u mang đâm xuyên vào hư không.



Đã biết là Diệp Thành thì không được để hắn thoát. Sát thần Tần Vũ là cái tên khiến người ra phải dè chừng, lúc này mà không giết hắn thì sẽ để lại hậu hoạ về sau. Cơ hội nghìn năm có một như vậy, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua.


“Lão tử không doạ người đâu”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn cũng thiêu đốt tinh nguyên, tốc độ tăng nhanh hơn nữa.



“Giết cho ta”, sắc mặt Thanh Vân Lão Tổ tôi độc thấy rõ, ông ta lại sát phạt tới.



Ở một nơi khác, đạo thân bị bốn lão tổ của Thanh Vân truy sát đã vượt qua Tiên Phàm Thương Nguyên sau đó tiến vào thế giới của người phàm thông qua một hướng khác. Mặc dù phương hướng của nó và bản thể không giống nhau nhưng đích đến lại cùng là một, đó chính là Táng Thiên Sơn.



“Doãn Thương, hôm nay ngươi không thoát được đâu”, phía sau, bốn lão tổ của Thanh Vân người nào người nấy đằng đằng sát khí.



“Các người định không chết không nghỉ sao?”, đạo thân tức tối, nó cũng diễn rất nhập vai.



“Không chết không nghỉ”, bốn lão tổ của Thanh Vân tức tối và càng tăng nhanh tốc độ.



Trong trận hỗn chiến tam tông, Thanh Vân bọn họ tổn thất nghiêm trọng, món thù này bọn họ vẫn còn ghi nhớ, trong đó có điện chủ phân điện thứ tám của Chính Dương Tông, hiện giờ gặp ở đây, bọn họ lại chiếm ưu thế tuyệt đối, cơ hội nghìn năm có một như vậy chẳng có lý do gì lại bỏ qua cả.

Mắc bẫy rồi!



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
854,069
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2857: “Không muốn sao?”  


“Hắn chính là quý nhân của Chu Tước Tinh”, nhìn về hướng Diệp Thành rời đi, Mục Huyền Công vuốt râu tấm tắc.



“Ta rất muốn biết là sư phụ thế nào mới dạy ra được một đồ nhi nghịch thiên như vậy”, Nhược Thiên Chu Tước hít vào một hơi thật sâu, “có thể diệt cả Chuẩn Thánh thì sư tôn của hắn chắc chắn là Thánh Nhân”.



Khi cả hai đang trò chuyện thì Diệp Thành đã xuống khỏi tầng thứ chính đi tới Chu Tước Điện lĩnh chín mươi mươi triệu nguyên thạch.

Advertisement



Sau đó Diệp Thành lại đi một vòng từ tầng thứ tám đổ xuống, chỉ cần là nguyên liệu cần dùng cho việc luyện đan thì hắn đều mua hết, cho tới khi xuống tới tầng thứ nhất thì chín mươi triệu nguyên thạch đã chẳng còn lại là bao.



Có tiền thật là tốt!



Diệp Thành cầm túi đựng đồ trong tay mà tấm tắc, thầm nhủ khi nào rời khỏi đây thì có cần càn quét thêm chút nguyên thạch trong kim khố của gia tộc Chu Tước hay không, dù sao thì gia tộc Chu Tước cũng rất nhiều tiền.



Diệp Thành!



Đang đi, Diệp Thành chợt nghe thấy đằng sau có người gọi mình.



Diệp Thành vô thức quay đầu thì miền thấy một người ăn vận thư sinh, nếu nhìn kỹ thì mới biết đó chính là nữ tử giả trang nam, trông bộ dạng có phần uỷ mị, đó chính là Hồ Tiên Nhi hàng xóm của hắn.



Nữ giả trang nam.



Diệp Thành thầm nhủ như nhớ lại hình ảnh của Cơ Tuyết Băng hàng trăm năm về trước, cô ấy cũng thích giả trang thành nam nhi, đó là nữ tử khiến tâm trạng hắn vô cùng phức tạp, từng làm tổn thương hẳn nhưng cho tới lúc chết lại chắn trước người hắn để bảo vệ hắn.



Nếu có kiếp sau, huynh có muốn cùng ta viết nên một đoạn tình duyên không?



Trong chốc lát, bên tai Diệp Thành chợt vang lên câu nói này, cho tới giờ hắn vẫn chưa thể nào quên được cảnh tượng Cơ Tuyết Băng chết trong lòng hắn.



Diệp Thành?



Thấy Diệp Thành thẫn thờ, Hồ Tiên Nhi khua tay trước mặt hắn.

Diệp Thành giật mình vô thức nhìn Hồ Tiên Nhi từ đầu tới chân, vẻ mặt vô cùng kì quái, hắn hỏi, “ta dùng bí thuật che đi dung mạo mà cô vẫn có thể nhận ra ta sao?”



“Đương nhiên rồi”, Hồ Tiên Nhi mỉm cười.







“Đúng là đã đánh giá cô thấp rồi”, Diệp Thành xuýt xoa, đến cả tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong còn không nhìn ra chân dung của hắn thế mà Hồ Tiên Nhi lại nhìn ra, điều này khiến Diệp Thành có cái nhìn khác về cô ta, chỉ là hắn đâu biết nhận ra một người chưa chắc đã cần đến bí pháp và pháp bảo.



“Ngươi vẫn còn sống, thật tốt”, Hồ Tiên Nhi lại lần nữa mỉm cười, khoé miệng trào máu.



“Cô bị thương sao?, Diệp Thành nhướng mày.



“Chỉ là vết thương nhỏ thôi”, Hồ Tiên Nhi lau đi vệt máu nơi khoé miệng.



“Đi thôi, đi theo ta”, Diệp Thành lấy ra một viên đan dược đẩy vào cơ thể Hồ Tiên Nhi, chí ít thì Hồ Tiên Nhi cũng là tu sĩ cảnh giới Hoàng, đưa cô ta về bồi dưỡng thì tương lai có thể hỗ trợ cho Tạ Vân nhiều.



“Đây…”, nghe lời mời bất ngờ đó, Hồ Tiên Nhi không kịp phản ứng lại.



“Không muốn sao?”

“Muốn chứ, muốn chứ”, Hồ Tiên Nhi vội đi theo Diệp Thành, trong lòng hân hoan thấy rõ.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
854,069
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1629: “Đoạt xác của Lã Hậu sao?”  


Thấy Diệp Thành và đạo thân khiến nhóm lão tổ tách nhau ra vả lại còn dẫn dụ bọn họ vào phạm vi cài bẫy, những tu sĩ đóng giả người xem của Viêm Hoàng thở phào.



Lúc này bọn họ không đơn thuần chỉ là xem trận giao đấu mà có nhiệm vụ khác quan trọng hơn cần làm.



Rầm! Đoàng!



Advertisement

Trong tiếng nổ ầm vang, Diệp Thành bỏ trốn ở phía trước đã nhìn thấy một rặng núi từ phía xa, đó chính là rặng núi mà Táng Thiên Sơn toạ lạc.



Có gan thì đuổi theo ta đi.



Nhìn rặng núi này, Diệp Thành cảm thấy thân thiết khác thường, hắn hắng giọng về phía sau sau đó bật cười lạnh lùng và rồi hắn lướt qua bầu trời như một đạo thần mang, chuồn vào bên trong rặng núi Táng Thiên Sơn.



Đứng lại!



Thanh Vân lão tổ nhanh nhất, ông ta thi triển bí thuật bước ra cả nghìn trượng, tốc độ thế này nên cho dù là Diệp Thành cũng phải kinh ngạc.



“Vậy ta chiến với một mình ông”, đôi mắt Diệp Thành loé lên ánh sáng, hắn cứ thế bay về nơi sâu nhất của Táng Thiên Sơn.



Rầm!



Phía sau, Thanh Vân Lão Tổ sát phạt tới tung một chưởng choán lấp mặt đất và bầu trời khiến Diệp Thành bị ép xuống hư không, sau đó ông ta chỉ ra một chỉ thần mang về phía trán của Diệp Thành.



Vạn Kiếm Quy Y!



Diệp Thành phản ứng rất nhanh, hắn lập tức vung kiếm, tiếng kiếm vang lên từng âm thanh sắc lạnh nhanh chóng hợp làm một cứ thế đánh tan nhất chỉ thần mang của Thanh Vân Lão Tổ.



Thanh Vân Lão Tổ vừa định ra tay thì sắc mặt thay đổi rõ rệt, ông ta ngẩng đầu nhìn trời cao.



Thái Hư Long Cấm!



Sau tiếng hô, từng đạo long hình quang trụ giáng từ trên trời xuống, đâm xuyên đại địa và hư không, trên mỗi một long trụ đều có long vân với long khí bao quanh, khiến người ta có cảm giác bị chèn ép.



Thế rồi chín long trụ với phù văn đan xen với nhau, ngưng tụ tạo thành một cái lồng khổng lồ khiến ông ta và Diệp Thành bị nhốt ở bên trong.




“Thái Hư Long Cấm?”, Thanh Vân Lão Tổ nheo mắt, trong phút chốc ông ta chợt nhận ra đây là bí pháp gì, ông ta nhìn lên trời với ánh mắt lạnh lùng.



Ông ta cho rằng là Doãn Chí Bình vì ở Đại Sở chỉ có kí chủ có Thái Hư Cổ Long Hồn mới có thể thi triển bí pháp này, Chính Dương Tông còn chưa có kí chủ còn kí chủ của Thanh Vân Tông đã bị tiêu diệt, vậy thì còn lại chỉ có thể là Doãn Chí Bình chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông.



Có điều, sau khi bóng người thi triển thái hư long cấm xuất hiện thì ông ta mới nheo mắt: “Lã Hậu?”



“A di đà phật, thiện tai thiện tai”, Long Nhất sờ cái đầu trọc lóc của mình, mặt mày thành khẩn, điều đáng nói đó là cái đầu của hắn bóng láng dị thường.



“Không phải là linh hồn của Lã Hậu. là Thái Hư Cổ Long Hồn”, Thanh Vân Lão Tổ cau mày, đôi mắt ông ta nheo lại chỉ còn một đường: “Đoạt xác của Lã Hậu sao?”



Rầm!



Ông ta vừa dứt lời, phía sau lại vang lên tiếng động dữ dội, một đạo thần mang vừa to vừa dày giáng xuống khiến bốn lão tổ của Thanh Vân đi theo ông ta lập tức bị đánh tản đi, sau đó chính là sự xuất hiện của bốn đạo kết giới Thái Hư Cổ Long Cấm khổng lồ khiến bọn họ bị nhốt tách rời ở bên trong.



Rầm!











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
854,069
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2858: “Thánh Chủ đưa thì chúng ta xin nhận”


Cả hai người quay về tầng thứ ba.



Diệp Thành còn đỡ, chỉ có Hồ Tiên Nhi khác thường vì mọi thứ ở tầng thứ ba đều mới lạ với cô ta, mặc dù ở nơi này nhỏ hơn tầng thứ nhất và tầng thứ hai nhưng linh lực lại vô cùng dồi dào.



Advertisement

Cũng giống tối qua, Diệp Thành ở phía cách xa Đan Phủ mà tế ra Truyền Tống Trận, tiếp đó quay về đan phủ.



“Ngươi chính là chủ nhân của Đan Phủ?”, Hồ Tiên Nhi ngỡ ngàng nhìn Diệp Thành.



“Sao, không giống à?”, Diệp Thành mỉm cười.



“Đúng là khiến ta phải bất ngờ”, Hồ Tiên Nhi tấm tắc, Đan Phủ mấy ngày nay tiếng tăm lẫy lừng chính là do Diệp Thành gây dựng, vả lại còn là linh sơn phủ đệ khiến Hồ Tiên Nhi càng hiếu kì về thân phận của Diệp Thành hơn, người bình thường lấy đâu ra tiềm lực lớn như vậy.



“Ở đây đừng dụ dỗ người khác đấy”, Diệp Thành ho hắng.



“Ta…ta đã hoàn lương lâu rồi”, Hồ Tiên Nhi vội nói.



“Vậy đêm nay ngủ với ta nhé?”




“Được thôi”, đôi mắt Hồ Tiên Nhi nheo lại thành hình vòng cung, cô ta trả lời vô cùng dứt khoát.



“Ta nghĩ ta ngủ một mình vẫn ổn hơn”, Diệp Thành nói rồi bước đi, sau đó còn không quên truyền âm lại, “tìm một nơi tu luyện trước đi, đợi ta rảnh thì sẽ tẩy luyện huyết mạch cho cô”.



“Ồ?”, Hồ Tiên Nhi đồng ý rồi cũng rời đi.



Phía này Diệp Thành đã tới lưng chừng núi của linh sơn Đan Phủ, đó là tiểu viên của Lý Tiêu và Bạch Tố Tố.



Khi Diệp Thành tới thì Lý Tiêu và Bạch Tố Tố đang ru Tiểu Sĩ Lâm, cảnh tượng này vẫn thật ấm áp như trước đó, tiểu tử kia ngủ say, chốc chốc lại nói mớ.




“Thánh Chủ”, thấy Diệp Thành đi vào, Lý Tiêu vội hành lễ.



“Người một nhà cả, không cần đa lễ”, Diệp Thành mỉm cười, đưa hai túi đựng đồ cho Lý Tiêu và Bạch Tố Tố, “số đan dược và linh dược này hai người dùng trước đi, nếu không đủ thì tìm ta lấy thêm.



“Nhiều…nhiều vậy sao?”, Bạch Tố Tố kinh ngạc, đan dược bên trong không hề có loại ba vân, đều là năm và sáu vân, cô ta tu đạo cả nghìn năm nay cũng chưa bao giờ thấy nhiều đan dược như vậy.



“Thánh Chủ đưa thì chúng ta xin nhận”, Lý Tiêu mỉm cười.



“Đa tạ đạo hữu”, Bạch Tố Tố vô cùng cảm kích.



“Ngồi xuống đi, ta tẩy luyện huyết mạch cho hai người”, Diệp Thành vươn vai thoải mái.



Thấy vậy, Lý Tiêu và Bạch Tố Tố không dám chậm trễ, đặc biệt là Lý Tiêu, hắn đã hạ quyết tâm dốc sức tu luyện, chỉ khi tu vi mạnh thì mới có thực lực bảo vệ vợ con, hắn không muốn cảnh tượng thê thảm ở Kim Sơn Tự lại diễn ra lần nữa.



Diệp Thành tế gọi ra thánh thể căn nguyên, từng luồng đan xen với nhau thâm nhập vào trong cơ thể của Lý Tiêu và Bạch Tố Tố.

Tiếp đó chính là tiên hoả và đan tổ long hồn, tiên hoả bay vào trong đan điền của Lý Tiêu, Đan Tổ Long Hồn bay vào trong trán hắn, nhờ có tiên hoả và đan tổ long hồn mà Lý Tiêu vừa mở ra được đan hải lại mở ra được thần hải.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
854,069
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1630: “Nếu thêm chúng ta thì sao?


Tiếp đó, bốn đạo kết giới Thái Hư Long Cấm khổng lồ xuất hiện, bọn họ cũng bị nhốt tách biệt bên trong bốn kết giới.



Lúc này, chín lão tổ của Thanh Vân bị nhốt vào trong chín kết giới Thái Hư Long Cấm.



Advertisement

Thấy vậy, phía Thanh Vân lão tổ mặt mày biến sắc, trong lòng có một dự cảm chẳng lành, mãi cho tới bây giờ bọn họ mới phản ứng lại, đây chính là cái bẫy nhằm vào bọn họ.



“Thanh Vân, trận chiến này ông có hài lòng không?”, Diệp Thành đứng sừng sững giữa hư không nhìn Thanh Vân Lão Tổ với vẻ mặt đầy hứng thú.



“Chỉ dựa vào hai ngươi mà cũng muốn giam giữ ta?”, Thanh Vân Lão Tổ vô cùng phẫn nộ.



“Nếu thêm chúng ta thì sao?”, không đợi Thanh Vân Lão Tổ ra tay, một giọng nói vang vọng khắp đất trời.



Ngay sau đó là vang vọng khắp các hướng của Táng Thiên Sơn.



Phía đông, chín bóng hình sóng vai cùng xuất hiện, người nào người nấy khí thế ngút trời, nếu nhìn kĩ thì đó chính là tám đại lão tổ của Hằng Nhạc và Sở Linh.

Phía tây là chín bóng hình, người nào cũng ở cảnh giới Chuẩn Thiên, chính là Phụng Trĩ, Giang Cảnh, Thượng Quan Huyền Tông, Thượng Quan Huyền Cương, Tư Đồ Long Sơn, lão tổ nhà họ Hùng, Đông Phương Lão Tổ, Bắc Thần Lão Tổ, Tây Môn Lão Tổ.



Phía nam cũng có chín bóng người, người nào người nấy khí thế dồi dào, nếu nhìn kĩ thì chính là Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân, lão tổ nhà họ Tô, Hắc Bào, Bạch Dịch, Hồng Loan, Long Nhất, Long Ngũ, Sở Linh Ngọc.



Phía Bắc cũng là chín bóng hình, chính là Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Chung Quy, Chung Ly và vài Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Diệp Thành.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Màn đêm tĩnh lặng nhưng không hề yên bình, có lẽ vì khí thế của phía Chung Giang quá mạnh, lại nối liền với nhau, còn có cả tiếng sấm rền nên hư không bị chèn ép như muốn sụp đổ.


Nhìn từ xa, họ như hơn ba mươi ngôi sao chói lọi, toả sáng trên bầu trên đêm.



“Thế… Thế này…”, thấy đội quân đông đảo như vậy, với định lực của phía Thanh Vân Lão Tổ cũng hoàn toàn kinh hãi.



Họ có thể không chấn động sao? Họ có lý do gì để không chấn động?



Cảnh giới Chuẩn Thiên, tổng cộng có hơn ba mươi cảnh giới Chuẩn Thiên đó! Đây là lực lượng hùng mạnh nhường nào, thậm chí bọn họ còn không dám nghĩ tới! Không ngờ Nam Sở lại có lực lượng kinh người đến vậy.



Đột nhiên, phía Thanh Vân Lão Tổ run lên, khoé miệng run rẩy, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.



Mặc dù chín người họ đều là lão tổ, ai cũng có tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên, nhưng vẫn không đấu lại nổi với bao nhiêu tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thế này! Bọn họ biết nếu hôm nay không có chuyện gì bất ngờ thì họ sẽ chết chắc.



“Thanh Vân, chúng ta không giết các ngươi, tự phế tu vi đi, đỡ phải đau đớn”, khi phía Thanh Vân Lão Tổ còn đang bàng hoàng thì Hằng Thiên Thượng Nhân đã ung dung lên tiếng.



“Hằng Thiên, lần trước ngươi bắt tay với Chính Dương Tông hãm hại Thanh Vân, chúng ta còn chưa tìm các ngươi tính sổ, lần này các ngươi lại gài bẫy bọn ta?”, Thanh Vân Lão Tổ tức giận gầm thét: “Ngươi phải biết nếu chúng ta bị phế tu vi thì Thanh Vân rất có thể sẽ bị Chính Dương thâu tóm, Thanh Vân bị xoá sổ thì tiếp theo sẽ là Hằng Nhạc các ngươi”.







 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
854,069
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2859: “Những bí thuật này, cầm lấy mà tu luyện”


Trong tiểu viên, thần huy chói lọi, cơ thể Lý Tiêu và Bạch Tố Tố có tiên quang bao quanh.



Hự! Hự!



Không biết mất bao lâu mới có âm thanh này vang lên, đan hải và thần hải của Lý Tiêu lần lượt được mở ra, thánh huyết của Diệp Thành xối vào ổn định căn cơ của hắn, tiếp đó là quá trình tôi luyện như trải qua cả trăm năm.

Advertisement



Hự, hự, hự!



Sau đó, âm thanh này liên tiếp vang lên, tu vi của Lý Tiêu từ tầng ngưng khí thứ nhất đột phá lên cảnh giới Linh Hư mới dừng lại.



Cho tới lúc này, Diệp Thành mới dừng tôi luyện, tu vi tiến giới quá nhanh không phải là chuyện gì tốt đẹp, tiếp đó cần Lý Tiêu tự ổn định tu vi, sau này vẫn cần hắn cọ sát hơn.



Ấy?



Vừa thu lại thánh huyết, Diệp Thành đã quay đầu sang nhìn Bạch Tố Tố, bên trong cơ thể cô ta có quang hoa rực rỡ chói loá, khí tức cũng nhanh chóng lên cao, ranh giới lung lay, đây chính là dấu hiệu tu vi từ cảnh giới Chuẩn Hoàng lên đến cảnh giới Hoàng.







Rầm! Đoàng!



Sau khi Bạch Tố Tố tiến giới, trên hư thiên tiếng lôi chớp vang dội kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.



Đùa ta sao? Độ kiếp ở U Đô?



Ăn no rửng mỡ phải không?



Người của Đan Phủ làm gì vậy?



Âm thanh này liên tiếp vang lên, phần lớn đều là tiếng mắng chửi, thiên kiếp thần phạt không phải để đùa, độ kiếp ở U Đô càng không phải để chơi, nếu làm không tốt thì toàn bộ người ở đây đều phải bị lôi đi độ kiếp cùng.



Phong!




Diệp Thành giơ tay phong cấm thiên kiếp của Bạch Tố Tố.



Hiện giờ nơi này không phải là một nơi tốt đẹp gì, càng không phải là lúc thích hợp, đợi sau này U Đô ổn định thì tìm nơi độ kiếp sau.



Bạch Tố Tố tỉnh lại, cô ta cảm kích nhìn Diệp Thành, nếu là cô ta thì rất khó có thể phong cấm lại thiên kiếp của mình, thiên kiếp chỉ cần không ép quá lâu không những không gây trở ngại mà ngược lại còn là sát khí một tông.



Đan Hải? Thần Hải?



Bạch Tố Tố nhìn sang Lý Tiêu, cô tỏ ra vô cùng kinh ngạc, và càng kinh ngạc hơn với thần thông cũng như tu vi của Diệp Thành, mới có chút thời gian trôi qua mà đã đạt tới cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất rồi.



“Những bí thuật này, cầm lấy mà tu luyện”, khi Bạch Tố Tố còn đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành lại đưa ra một túi đựng đồ.



“Đạo hữu, như vậy không được đâu, đạo hữu đã giúp chúng ta nhiều lắm rồi”, Bạch Tố Tố vội chối từ.



“Ta đã nói là người một nhà, không cần phải khách khí với ta”, Diệp Thành mỉm cười nhét túi đựng đồ vào tay Bạch Tố Tố, “còn nữa, sau này đừng gọi ta là đạo hữu, gọi ta Diệp Thành là được rồi”.











 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom