Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 760


Nghe vậy, Diệp Thành ở vị trí ngồi đang mải lau một viên linh châu thì bất giác ngẩng đầu, nhìn Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân ở bên với vẻ mặt khói hiểu, hắn thắc mắc: “Tại sao không xẻ đá ngay trước mặt mọi người thì phải trả cái giá gấp ba lần?”  
“Đương nhiên phải vậy rồi”, Thái Ất Chân Nhân giải thích: “Không ai biết bên trong có bảo bối, nếu như bên trong có bảo bối hay ho thì Thiên Long Cổ Thành có lẽ còn có thể trả cái giá cao hơn để mua lại nó cho nên mới đặt ra quy định này, đương nhiên, ngươi cũng có thể không xẻ đá nhưng phải trả cái giá gấp ba lần đem về tự xẻ, tới lúc đó, có bảo bối hay không thì người ngoài cũng không biết”.

“Đây…đây chẳng phải là điều ước bá vương sao?”, Diệp Thành bất giác lên tiếng.

“Chẳng còn cách nào khác, ai bảo người ta giỏi?”, Ngô Tam Pháo lên tiếng.


“Xẻ, xẻ luôn đi”, một lão già đeo mặt nạ khác cũng lên tiếng, một triệu linh thạch không phải con số nhỏ, nếu không xẻ trước mặt mọi người thì phải bỏ ra ba triệu linh thạch, kể cả là ông ta cũng nuốt không trôi.

Trên vân đài ở phía trung tâm, được sự cho phép của lão già kia, Ông lão họ Dạ mới lật tay lấy ra một thanh thạch đao.

Ngay sau đó, cánh tay ông ta hạ xuống, tảng đá lập tức bị xẻ ra.

Tiếp đó, Ông lão họ Dạ không ngừng phất tay, tốc độ rất nhanh, thủ pháp hết sức điêu luyện, sau từng nhát chém của ông ta, tảng đá to chừng vại rượu đã bị bổ xẻ như quả dưa.

Những người xung quanh đều im lặng quan sát, hi vọng có thể thấy được điều bất ngờ xuất hiện.

Hiện giờ, người căng thẳng nhất là lão già đeo mặt nạ quỷ, bỏ ra một triệu linh thạch mới mua được về tảng đá đó, nếu như xẻ ra mà không có gì bên trong thì đúng là uổng phí.

“Có bảo bối, có bảo bối”, rất nhanh sau đó liền có người hô lên.


“Ta nói mà”, lão già đeo mặt nạ quỷ lúc này mới thở phào, bên trong đã có đồ thì cho dù không phải là bảo bối cũng còn tốt hơn không có.

.

Cập nhật truyện nhanh tại ~ TRЦмtrцуe n.

ME ~
Trên vân đài, tảng đá kia quả thực phát ra ánh sáng chói loá, còn mang theo hương thơm linh thảo thơm nồng khiến từng ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên.

Có điều rất nhanh sau đó, ánh sáng kia đã tắt lịm.

“Ấy? Có chuyện gì thế nhỉ?”  
“Sao ánh sáng lại tắt lịm rồi?”  
Trong tiếng bàn tán xôn xao, tất cả mọi người đều đưa mắt qua nhìn, bên trong tảng đá cũ kĩ kia xuất hiện một cây linh thảo khô héo.


Đúng, quả thực là một cây linh thảo khô héo, linh nguyên tản ra.

Chao ôi!  
Chao ôi!  
Khi tất cả mọi người còn chưa hết bất ngờ thì ở một bên liên tiếp vang lên hai âm thanh gằn giọng khiến quá nhiều người trượt khỏi vị trí ngồi.

Không cần nói cũng biết đây là giọng nói của Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân, vì bên trong tảng đá này đúng là có một cây Tuyết Linh Chi Thảo”.

.


 
Chương 761


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Ta nói này, hai người có thể bớt bớt đi một tí không?”, Diệp Thành trừng mắt nhìn hai người bọn họ.

Lời này của hắn khiến Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo lần lượt ngồi lại bên cạnh Diệp Thành, sau đó bọn họ dùng linh hồn truyền âm một cách thần bí: “Tiểu tử, ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi có thể nhìn thấu những tảng đá kì dị này không?”
“Nếu không thì các người nghĩ sao?”
“Ôi trời, phát tài rồi”, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo mỗi bên một người ôm chầm lấy hai tay của Diệp Thành: “Mau, mau, nói cho chúng ta biết còn những tảng đá nào có bảo bối”.

Nhìn ánh mắt to tròn mong ngóng của hai người kia, Diệp Thành cũng không keo kiệt, hắn dùng truyền âm linh hồn ngưng tụ thành lời nói, nói số linh thạch có bảo bối cho hai người kia.


Truyền âm xong, Diệp Thành không quên nhắc nhở: “Hai người vẫn nên kín kẽ một tí đi, người ở đây nham hiểm, nếu như có ai để ý đến chúng ta thì không ổn đâu”.

“Yên tâm, đạo lí này chúng ta hiểu”.

Khi cả ba đang trò chuyện thì Ông lão họ Dạ trên vân đài đã phái người đem cây Tuyết Linh Chi Thảo khô héo kia đưa cho lão già đeo mặt nạ, mặc dù lão già đeo mặt nạ nhưng những người khác có thể cảm nhận được sắc mặt bên dưới lớp mặt nạ khó coi thế nào.

“Một triệu linh thạch cứ thế mà lãng phí”, rất nhiều người tặc lưỡi, cảm thấy may mắn vì trước đó mình không ra tay.

Tiếng bàn tán xôn xao chấm dứt, Ông lão họ Dạ lại lấy tảng đá thứ hai ra.

Lần cạnh tranh giá này không gay cấn như lần đầu tiên chủ yếu là vì người ta sợ không được gì, uổng phí linh thạch là một chuyện, nhưng lại chẳng thu về được gì.

Còn buổi đấu giá tảng linh thạch thứ hai từ đầu tới cuối đều rất ảm đạm, cái giá cao nhất cũng không đột phá lên được quá mức năm trăm nghìn linh thạch, vả lại sau khi xẻ đá, bên trong cũng chẳng có bảo bối gì.


Có người hớn hở có người buồn lo, sắc mặt của người có được tảng đá cũng tối sầm lại, còn những người thất bại khi đấu giá với người này lại được phen hả hê vui sướng.

“Một trăm nghìn”.

“Ta trả ba trăm nghìn”.

“Tám trăm nghìn linh thạch”.

Trong không gian nhỏ bé, về cơ bản đều vang lên giọng nói liên tiếp, bầu không khí hết sức rôm rả.

Trong lúc này cũng có bảo bối xuất hiện, vả lại còn được Thái Ất Chân Nhân đấu được giá, đó là một thanh đoạn kiếm, mặc dù đen kịt chẳng ra sao nhưng nó thực sự bất phàm.

Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều có được bảo bối, có người còn táng gia bại sản sau khi đấu giá.


“Ngươi nói xem, ngươi không ưng tảng đá nào sao?”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân chốc chốc lại hỏi Diệp Thành, nghĩ thì cũng có lí, đã có thể nhìn thấu bên trong tảng đá có gì nhưng vài trăm tảng đá người ta đem đấu giá thì Diệp Thành lại không hề ra tay.

“Đương nhiên có chứ”, Diệp Thành vừa vùi đầu lau linh châu vừa truyền âm bằng linh hồn trả lời rất tuỳ ý.

Những tảng đá mà hắn ưng thực sự không hề ít nhưng tảng đá khiến hắn hiếu kì chính là tảng đá to nhất, đến Tiên Luân Nhãn còn không thể nhìn thấu, còn những tảng đá khác giống như tảng đá có Linh Nguyên Quả xích huyết kia và tảng đá với Tử Nguyệt Linh Tinh thì hắn chắc mẩm rằng phải có được.

“Ta trả tám trăm nghìn”, khi cả ba đang nói chuyện thì một giọng nói ở phía đối diện vang lên khiến Diệp Thành bất giác ngẩng đầu nhìn với ánh mắt lạnh lùng hẳn lại.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 762: Có ánh sáng có ánh sáng


“Tám trăm nghìn, còn ai đưa ra giá cao hơn nữa không?”, trên vân đài, ông lão họ Dạ nhìn quanh một vòng nhưng không thấy ai phản hồi.  

“Nếu không còn ai trả giá cao hơn thì viên đá này sẽ…”  

“Ta trả một triệu”, không đợi ông ta nói xong, một giọng nói đã cắt ngang.  


“Tám trăm nghìn đã muốn mua viên linh châu đó, ông nghĩ đơn giản quá đó”, người ra giá đương nhiên là Diệp Thành, viên linh châu đó không tệ, đáng giá tám trăm nghìn linh thạch, nếu đã biết thì đương nhiên hắn sẽ không để Ngô Trường Thanh được lời.  

Sắc mặt Ngô Trường Thanh trở nên u ám, có lẽ chuyện đấu giá đã để lại quá nhiều nỗi ám ảnh cho ông ta, nghĩ lại buổi đấu giá ở chợ đen U Minh ngày đó, chẳng phải ông ta đã bị Diệp Thành lừa rất thảm sao?  

“Một triệu một trăm nghìn”, Ngô Trường Thanh hừ lạnh một tiếng, sắc mặt rất khó coi.  

“Nhiều hơn ông một trăm nghìn, một triệu hai trăm”, giọng Diệp Thành lập tức vang lên ngay sau đó, hơn nữa giọng điệu còn rất thản nhiên, trong mắt đầy vẻ khiêu khích.  

“Một triệu ba trăm nghìn”.  

“Thêm hai trăm nghìn nữa, một triệu năm trăm nghìn”.  


“Một triệu sáu”, Ngô Trường Thanh đập tay xuống ghế, đứng bật dậy từ chỗ ngồi. Ông ta nhìn Diệp Thành ở nơi xa bên này, dường như có thể thấy được ánh mắt lạnh lùng dưới lớp áo bào đen của ông ta.  

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Thành.  

Tên này thì hay rồi, hô một triệu năm trăm nghìn xong thì bắt đầu cúi đầu lau linh châu của mình, làm như mình là người ngoài cuộc, một lúc lâu sau mọi người mới phản ứng lại.  

Khụ khụ!  

Cuối cùng ông lão họ Dạ ho nhẹ một tiếng phá vỡ sự im lặng này, thấy không còn ai tăng giá nữa, ông ta mỉm cười nhìn Ngô Trường Thanh: “Vị đạo hữu này, ông có muốn xẻ công khai không?”  

“Có”, Ngô Trường Thanh rít ra từ này từ kẽ răng, sau đó tái mặt nhìn Diệp Thành ở phía đối diện, nếu không vì hắn thì ông ta cũng không nâng giá lên gấp đôi như vậy.  


Ngay sau đó, ông lão họ Dạ vung dao đá lên, mọi người đều nhìn sang, ai cũng muốn xem bên trong viên đá được đấu giá cao nhất từ khi Đại hội đấu thạch bắt đầu đến nay sẽ có bảo bối gì?  

Chẳng bao lâu, từng lớp đá được xẻ ra.  

Trên ghế ngồi, Diệp Thành cất viên linh châu được lau sáng bóng đi, sau đó lại lấy một viên linh châu khác từ trong túi đựng đồ ra, đầu tiên hắn hà hơi lên đó rồi lấy một miếng vải trắng cẩn thận lau chùi.  

Có ánh sáng! Có ánh sáng!  

Chẳng mấy chốc tiếng la hét bắt đầu nối tiếp nhau, trong viên đá Ngô Trường Thanh đấu giá được đúng là có bảo bối, và cũng chính là viên linh châu màu đỏ cũ kĩ mà Diệp Thành nhìn thấy. 

 
Chương 763: Hai người họ có thù chứ sao


Lúc này sắc mặt Ngô Trường Thanh mới dịu đi đôi chút, nếu bỏ ra một triệu sáu mà không nhận lại gì, ông ta sẽ tức hộc máu mất.  

Buổi đấu giá lại trở nên rộn ràng hơn rất nhiều, hơn trăm viên đá liên tiếp đều có bảo bối, hơn nữa có một số bảo bối còn khiến cho không ít lão già ở cảnh giới Chuẩn Thiên trên ghế ngồi thấy mà ham.   . Truyện Huyền Huyễn

Sắc mặt ông lão họ Dạ lại không tốt lắm.  


Vốn dĩ những viên đá này đều được cho là sẽ không có bảo bối nên mới được mang ra đấu giá, ai ngờ lại liên tiếp xẻ được bảo bối, điều này đối với thành cổ Thiên Long mà nói là một tổn thất.  

“Thật kỳ lạ”, ông lão họ Dạ lẩm bẩm một tiếng, lại đặt một viên đá khác lên vân đài.  

“Giá khởi điểm một trăm nghìn linh thạch, ai đưa ra giá cao hơn sẽ thuộc về người đó”.  

“Một trăm năm mươi nghìn”.  

“Một trăm tám mươi nghìn”.  

“Hai trăm nghìn”.  


Có lẽ chính sự k1ch thích của những viên đá trước đó nên khi viên đá khác được lấy ra, hội trường buổi đấu giá lại trở nên náo nhiệt, liên tiếp được đẩy lên cao trào.  

Tuy nhiên, dù cuộc đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra nhưng có một điều kỳ lạ là chỉ cần Ngô Trường Thanh đấu giá viên đá nào, Diệp Thành đều sẽ chen vào, đến nỗi sau nhiều vòng đấu giá, ông ta đã mất gần hai triệu linh thạch.  

“Tiểu tử này làm sao thế? Sao cứ đối đầu với người kia vậy?”  

“Thế mà cũng không nhìn ra à? Hai người họ có thù chứ sao!”  

“Nhưng mà mấy viên đá người kia đấu giá được khi xẻ ra đều có bảo bối, ta nhìn mà thấy ngứa tay quá!”  

Những tiếng thảo luận vang lên không ngớt khiến cho vẻ mặt Ngô Trường Thanh u ám, méo mó hẳn đi. Ông ta không ngu ngốc, đương nhiên nhìn ra Diệp Thành nhằm vào mình, nếu không thì tại sao có hàng nghìn người ở đây, tên đó chỉ gây khó dễ với ông ta?


“Sau khi kết thúc buổi đấu giá, ta sẽ khiến cho ngươi chết không có chỗ chôn”, bàn tay trong ống tay áo của Ngô Trường Thanh đã siết chặt phát ra tiếng vang răng rắc, trong mắt cũng loé lên tia sáng lạnh.  

Diệp Thành chẳng thèm quan tâm những điều này, hắn vẫn cúi đầu lau linh châu.  

Bích Du ở bên cạnh đã khẽ chau mày mấy lần, Diệp Thành năm lần bảy lượt đối đầu với Ngô Trường Thanh khiến cảm giác đó trong lòng cô càng lúc càng mãnh liệt.  

Ở đằng kia, ông lão họ Dạ đã lại đặt một viên đá khác lên vân đài, sau đó mỉm cười nhìn mọi người: “Viên đá thứ một trăm chín mươi có giá khởi điểm là một trăm nghìn, bây giờ bắt đầu đấu giá”.  

Trên chỗ ngồi, nghe đến “viên đá thứ một trăm chín mươi”, Diệp Thành đang lau linh châu mới chậm rãi ngẩng đầu lên. 

 
Chương 764


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Nhìn viên đá đó từ xa, dường như Diệp Thành vẫn có thể nhìn thấy tượng gỗ nhỏ không có đầu bên trong viên đá đó.  

“Đây có phải viên đá có tượng gỗ nhỏ mà ngươi nói không?”, Thái Ất Chân Nhân nhìn Diệp Thành.  

Diệp Thành khẽ gật đầu, sau đó còn không quên bổ sung: “Ta muốn có viên đá đó”.  


“Hiểu rồi, không giành với ngươi đâu”.  

“Một trăm mười nghìn”.  

“Một trăm năm mươi nghìn”.  

“Hai trăm nghìn”.  

Khi hai người họ nói chuyện thì cuộc đấu giá bên dưới đã bắt đầu, nhưng cũng chỉ có ít người ra giá, có vẻ rất ít người coi trọng viên đá có bề ngoài chẳng đẹp mắt này, vì thế họ chỉ ngồi đó chờ người khác đấu giá.  

“Ba trăm nghìn”, cuối cùng Diệp Thành cũng ra giá, hơn nữa còn tăng một trăm nghìn linh thạch một lần.  


“Bốn trăm nghìn”, chẳng mấy chốc đã có người tăng giá, hơn nữa người này lại khiến Diệp Thành phải bất đắc dĩ, vì đó không phải ai khác mà chính là Thượng Quan Bác của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc phía Nam Đại Sở.  

“Thuộc về ông đó”, Diệp Thành từ bỏ, không phải hắn không muốn viên đá đó mà vì hắn không muốn tranh với Thượng Quan Bác, cứ tiếp tục như vậy thì bên được lợi chỉ có thành cổ Thiên Long.  

Khi quyết định từ bỏ, Diệp Thành đã hạ quyết tâm, cùng lắm thì sau khi Đại hội đấu thạch kết thúc, hắn sẽ đi tìm Thượng Quan Bác.  

Cuộc đấu giá cho viên đá thứ một trăm chín mươi đến nhanh mà đi cũng nhanh, Thượng Quan Bác bỏ ra bốn trăm nghìn linh thạch đã mua được.  

“Xẻ đá công khai”, ông lão họ Dạ còn chưa hỏi, Thượng Quan Bác đã mỉm cười bảo.  

Ông lão họ Dạ hiểu ý, vung dao đá lên.  

Dưới sự chú ý của mọi người, từng lớp vỏ đá được xẻ ra, nhưng đến khi viên đá được người ta xẻ chỉ còn bằng quả dưa cũng không thấy có ánh sáng phát ra, không có hiện tượng gì lạ.  


Lúc này đã rất nhiều người nhìn Thượng Quan Bác bằng ánh mắt cảm thông.  

“Xui xẻo rồi!”, trên chỗ ngồi, Tư Đồ Tấn nhìn Thượng Quan Bác bên cạnh với vẻ mặt rất đáng đánh.  

“Cút!”, Thượng Quan Bác chửi một tiếng, sắc mặt hơi khó coi. Tuy rằng bốn trăm nghìn linh thạch không nhiều, nhưng ông ta lại mất mặt.  

Rắc!  

/assets/img/chapt/39933/chapter-764/tien-vo-truyen-ky-chuong-764-1.jpg

 
Chương 765: “thật Sự Có Bảo Bối”


“Thật sự có bảo bối?”, trong viên đá thật sự có đồ khiến mọi người tứ phía ngạc nhiên.

“Đó là thứ gì?”  
“Hình như là tượng gỗ, nhưng sao lại không có đầu?”  
“Tượng gỗ?”, Thượng Quan Bác ngẩn người nhìn tượng gỗ khắc trong tay ông lão họ Dạ.


Một giây trước hai mắt ông còn đang sáng lên vì trong đá thật sự có đồ, nhưng khi thấy là một cái tượng gỗ không có đầu thì vẻ mặt ông lại đột nhiên trở nên lúng túng.

Trên vân đài, ông lão họ Dạ cũng hơi thảng thốt.

Mặc dù trong những viên đá ký lạ này sẽ xẻ ra được những thứ kỳ lạ, nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng lại xẻ ra được tượng gỗ, hơn nữa còn là tượng gỗ không có đầu.

Vì ngạc nhiên nên ông lão họ Dạ bất giác lật xem, quan sát tỉ mỉ bức tượng được điêu khắc bằng gỗ trong tay.

Bức tượng này được điêu khắc rất tỉ mỉ, khắc hoạ sống động như thật, có thể thấy người khắc rất tận tâm, nhưng nhược điểm duy nhất là không có đầu.

“Có chữ”, nhìn mãi hồi lâu, ông lão họ Dạ phát hiện có hai chữ không rõ lắm phía dưới bức tượng gỗ.

“Diệp Thành”, ông ta bất giác đọc ra thành tiếng.


“Diệp Thành”, dưới sự chú ý của mọi người, ông lão họ Dạ cầm tượng gỗ lên rồi đọc ra hai chữ này.

“Diệp Thành?”, mặc dù lời của ông lão họ Dạ rất nhỏ nhưng rất nhiều người vẫn nghe thấy, cái tên này nhanh chóng truyền khắp hội trường.

“Diệp Thành? Sao cái tên này nghe quen thế?”  
“Nói nhảm, đương nhiên là quen rồi, trong cuộc thi tam tông ở phía Nam Đại Sở thời gian trước, người đánh bại Huyền Linh Chi Thể bất bại trong truyền thuyết chính là Diệp Thành đấy”.

“Ồ ồ, bảo sao quen thế! Nhưng hai chữ ‘Diệp Thành’ khắc trên tượng gỗ là có ý gì nhỉ?”  
“Biết bao nhiêu người trùng tên trùng họ, có gì lạ đâu”.

“Trùng hợp vậy?”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân nhìn lướt qua vân đài rồi đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào Diệp Thành.


“Đúng là rất trùng hợp”, Diệp Thành thản nhiên đáp, nhưng mắt hắn lại chăm chú nhìn vào tượng gỗ trong tay ông lão họ Dạ, không biết vì sao bức tượng đó lại mang đến cho hắn một cảm giác kỳ lạ khó tả.

“Nào nào nào, để ta xem”, bên kia, Thượng Quan Bác đã đứng dậy, bước lên vân đài, cầm lấy bức tượng gỗ không có đầu từ tay ông lão họ Dạ.

“Đúng là có khắc hai chữ đó”, khi nhìn thấy hai chữ được khắc hơi mờ nhưng lại cực kỳ chói mắt phía dưới tượng gỗ, Thượng Quan Bác không khỏi buồn bã cất lời.

Haiz!  
Sau khi thở dài, Thượng Quan Bác bước xuống, mặc dù chỉ nhìn hai chữ nhưng trong đầu ông đã phác hoạ hình dáng của Diệp Thành: “Cầm về tạm thời làm bài vị cho ngươi”.

.


 
Chương 766: “thật Sự Có Bảo Bối”


“Thật sự có bảo bối?”, trong viên đá thật sự có đồ khiến mọi người tứ phía ngạc nhiên.

“Đó là thứ gì?”  
“Hình như là tượng gỗ, nhưng sao lại không có đầu?”  
“Tượng gỗ?”, Thượng Quan Bác ngẩn người nhìn tượng gỗ khắc trong tay ông lão họ Dạ.


Một giây trước hai mắt ông còn đang sáng lên vì trong đá thật sự có đồ, nhưng khi thấy là một cái tượng gỗ không có đầu thì vẻ mặt ông lại đột nhiên trở nên lúng túng.

Trên vân đài, ông lão họ Dạ cũng hơi thảng thốt.

Mặc dù trong những viên đá ký lạ này sẽ xẻ ra được những thứ kỳ lạ, nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng lại xẻ ra được tượng gỗ, hơn nữa còn là tượng gỗ không có đầu.

Vì ngạc nhiên nên ông lão họ Dạ bất giác lật xem, quan sát tỉ mỉ bức tượng được điêu khắc bằng gỗ trong tay.

Bức tượng này được điêu khắc rất tỉ mỉ, khắc hoạ sống động như thật, có thể thấy người khắc rất tận tâm, nhưng nhược điểm duy nhất là không có đầu.

“Có chữ”, nhìn mãi hồi lâu, ông lão họ Dạ phát hiện có hai chữ không rõ lắm phía dưới bức tượng gỗ.

“Diệp Thành”, ông ta bất giác đọc ra thành tiếng.


“Diệp Thành”, dưới sự chú ý của mọi người, ông lão họ Dạ cầm tượng gỗ lên rồi đọc ra hai chữ này.

“Diệp Thành?”, mặc dù lời của ông lão họ Dạ rất nhỏ nhưng rất nhiều người vẫn nghe thấy, cái tên này nhanh chóng truyền khắp hội trường.

“Diệp Thành? Sao cái tên này nghe quen thế?”  
“Nói nhảm, đương nhiên là quen rồi, trong cuộc thi tam tông ở phía Nam Đại Sở thời gian trước, người đánh bại Huyền Linh Chi Thể bất bại trong truyền thuyết chính là Diệp Thành đấy”.

“Ồ ồ, bảo sao quen thế! Nhưng hai chữ ‘Diệp Thành’ khắc trên tượng gỗ là có ý gì nhỉ?”  
“Biết bao nhiêu người trùng tên trùng họ, có gì lạ đâu”.

“Trùng hợp vậy?”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân nhìn lướt qua vân đài rồi đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào Diệp Thành.


“Đúng là rất trùng hợp”, Diệp Thành thản nhiên đáp, nhưng mắt hắn lại chăm chú nhìn vào tượng gỗ trong tay ông lão họ Dạ, không biết vì sao bức tượng đó lại mang đến cho hắn một cảm giác kỳ lạ khó tả.

“Nào nào nào, để ta xem”, bên kia, Thượng Quan Bác đã đứng dậy, bước lên vân đài, cầm lấy bức tượng gỗ không có đầu từ tay ông lão họ Dạ.

“Đúng là có khắc hai chữ đó”, khi nhìn thấy hai chữ được khắc hơi mờ nhưng lại cực kỳ chói mắt phía dưới tượng gỗ, Thượng Quan Bác không khỏi buồn bã cất lời.

Haiz!  
Sau khi thở dài, Thượng Quan Bác bước xuống, mặc dù chỉ nhìn hai chữ nhưng trong đầu ông đã phác hoạ hình dáng của Diệp Thành: “Cầm về tạm thời làm bài vị cho ngươi”.

.


 
Chương 767: Vì Thế Rất Nhiều Người Ra Giá


“Cô nương à, chúng tôi vẫn còn một cái sọt gỗ này, cô có mua không?”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân nghiêng đầu nhìn Bích Du bên trái Diệp Thành.

Lời này vừa thốt ra, Diệp Thành lập tức đưa tay đỡ trán, vẻ mặt ông đây không quen hai người.

Lại nhìn sang Bích Du, cô dứt khoát mặc kệ hai tên này.

Cô lẳng lặng cầm tượng gỗ trong tay, ngẩn ngơ nhìn nó, nhất là khi nhìn đến hai chữ nhỏ bé hơi mờ phía dưới, cô bất giác nở nụ cười ngốc nghếch, cười một lúc đôi mắt cô bắt đầu nhoà đi.


“Không phải cô gái này gặp chuyện gì khiến mình kinh hãi chứ?”, mặc dù không nhìn Bích Du nhưng Diệp Thành vẫn cảm nhận được sự kỳ lạ của cô, hắn không khỏi lẩm bẩm trong lòng.

“Ngươi ngồi ngay bên cạnh cô bé, tại sao lại khiến cô bé đau buồn như thế?”, đột nhiên một giọng nói từ hư ảo truyền âm vào đầu Diệp Thành.

Diệp Thành sững người: “Chuyện… Chuyện này liên quan gì đến ta?”  
“Ngươi dám phụ con bé thì ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn”, khi Diệp Thành đang ngây người thì giọng nói ấy lại vang lên trong đầu.

Lời này vừa dứt, Diệp Thành giật bắn mình, vẻ mặt trở nên cực kỳ đặc sắc.

Trời đất chứng giám, lão tử với cô ấy không có quan hệ gì cả!  
Rõ ràng Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân bên cạnh cũng nhận thấy sự bất thường của Diệp Thành, họ đồng loạt nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc.

Còn Diệp Thành thì đang đảo mắt nhìn chung quanh, nhưng không phát hiện ra người nào đáng nghi.


Chính vì vậy mà hắn chợt run lên, người có thể khiến hắn nghe được nguồn phát ra âm thanh mới khiến hắn bất an nhất, nếu làm không vừa ý người đó, đi ngủ sẽ bị người đó bóp ch3t.

“Tảng đá thứ một trăm chín mốt, giá khởi điểm là một trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”, sau một khúc nhạc đệm, giọng ông lão họ Dạ lại vang lên, tảng đá tiếp theo cũng được ông ta đặt lên vân đài.

“Ta trả hai trăm nghìn”.

“Ba trăm nghìn”.

“Năm trăm nghìn”.

Lời ông lão họ Dạ vừa dứt, các giọng nói lần lượt vang lên, chỉ vì bề ngoài của tảng đá này phát ra ánh sáng rực rỡ, hơn nữa bề mặt trơn bóng, hình dáng rất đẹp, là kiểu đá chắc chắn có bảo bối.

Vì thế rất nhiều người ra giá.


Chỉ trong vòng chưa đến mười giây, tảng đá kỳ lạ này đã được đấu giá lên tới hàng triệu, hơn nữa với độ sục soi của hiện trường lúc này, giá đấu giá tảng đá này còn cao nữa, ít nhất cũng phải hai triệu linh thạch.

“Một triệu ba trăm nghìn”.

“Một triệu năm trăm nghìn”.

“Hai triệu”.

.


 
Chương 768: Một Lớp Hai Lớp Ba Lớp…


Cuối cùng một ông lão mặc áo tím dứt khoát ra giá, vừa lên tiếng đã át mọi tiếng ồn ào.

“Ông lão này lắm tiền thật!”, Diệp Thành sờ cằm nhìn về hướng đó.

Ông lão đó trông rất lạ, người gầy như que củi, hai mắt nhỏ gần như híp thành một đường, nhưng cái miệng lại rộng lạ thường, nổi bật nhất là đỉnh đầu ông ta, nhìn từ xa có thể thấy vầng trán sáng bóng.


“Vẻ ngoài thật kỳ lạ”, Diệp Thành cảm thán: “Quả nhiên không được trông mặt mà bắt hình dong, ông ta còn ở cảnh giới Chuẩn Thiên nữa chứ”.

“Ông ta tên là Ngưu Thập Tam, có phải cái tên này cũng rất tuỳ ý không?”, Thái Ất Chân Nhân ở bên cạnh nhàn nhạt nói một câu.

“Ngưu Thập Tam?”, cái tên này thật sự khiến Diệp Thành giật mình.

“Ông ta là người nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực, đứng thứ mười ba trong nhà nên được đặt tên là Ngưu Thập Tam”, Ngô Tam Pháo giải thích, tặc lưỡi cảm thán: “Nói đến người nhà họ Ngưu này, họ cực kỳ lợi hại.

Năm đó Thị Huyết Điện muốn làm chủ Bàn Long Hải Vực nhưng bị họ đánh cho phải bỏ chạy, lợi hại vô cùng…”  
“Lợi hại vậy sao không đặt tên là Ngưu Bức đi?”, Diệp Thành cũng tấm tắc cảm thán: “Đại Sở nhiều nhân tài thật!”  
“Hai triệu, còn ai ra giá cao hơn nữa không?”, khi ba người đang thảo luận, giọng ông lão họ Dạ đã vang vọng khắp hội trường.

Chỉ là, sau năm giây vẫn không có ai ra giá nữa.


Lúc này, ông lão họ Dạ mới khẽ hắng giọng, nhìn Ngưu Thập Tam mặc áo tím: “Vị đạo hữu này có muốn xẻ đá công khai không? Nếu không xẻ công khai thì phải trả gấp ba…”  
“Xẻ”, Ngưu Thập Tam lập tức ngắt lời ông lão họ Dạ.

Mẹ nó, gấp ba là sáu triệu linh thạch đó, đùa à?  
Bị ngắt lời nên ông lão họ Dạ hơi xấu hổ, nhưng ông ta vẫn giơ con dao đá lên, chém một phát tảng đá chỉ còn một nửa.

“Ta nói này, ngươi xẻ chậm một chút, cẩn thận bảo bối của ta”, thấy ông lão họ Dạ không chú ý nặng nhẹ, Ngưu Thập Tam vội lên tiếng.

Lão tử bỏ ra hai triệu linh thạch đó, ngươi chém vào làm vỡ bảo bối của ta, ta sẽ phát điên mất.

Động tác của ông lão họ Dạ đúng là đã chậm lại, xẻ ra từng lớp đá, mỗi nhát dao đều cực kỳ thận trọng!  
Dưới khán đài, ánh mắt mọi người đều dán chặt vào hòn đá.


Một lớp, hai lớp, ba lớp…  
Hòn đá to bằng vại rượu được xẻ bỏ từng lớp dưới sự chú ý của mọi người, nhưng cho đến khi chỉ còn to bằng nắm tay cũng không thấy có gì bất thường, thậm chí còn không thấy có một tia sáng.

Đến lúc này, ông lão họ Dạ đã đập vỡ hòn đá.

Hòn đá đã nứt, nhưng chỉ có một làn khói xanh bay ra.

Ngoại trừ làn khói xanh mịt mù thì không còn thứ gì khác.

.


 
Chương 769: Bắt Đầu Đấu Giá”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ông lão họ Dạ cũng rất bất lực nhìn Ngưu Thập Tam đang ngồi ở ghế đối diện, trong mắt hiện rõ mấy chữ: Không trách ta được, bên trong không có bảo bối.

Không chỉ ông ta mà hầu như tất cả mọi người đều nhìn sang, bỏ ra hai triệu linh thạch mà lại chẳng nhận được gì, có vui không?
Để ta yên tĩnh!
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Ngưu Thập Tam đưa hai tay lên che mặt.


Mất mặt, thật sự quá mất mặt.

Toàn hội trường mặc niệm ba phút.

Từ lúc bắt đầu Đại hội đấu thạch đến giờ đến giờ, tảng đá được đấu với giá cao nhất đến khi xẻ ra lại chẳng có gì, vì thế mọi người đều đồng loạt mặc niệm cho Ngưu Thập Tam ba phút.

“Xem ra đêm nay ông ta không ngủ được rồi”, Ngô Tam Pháo xoa cằm, nói một câu với ẩn ý sâu xa.

“Có lẽ sau Đại hội đấu thạch này ông ta sẽ phát điên lên mất”, Thái Ất Chân Nhân cũng vuốt râu, thốt lên một câu thấm thía.

“Xem ra hai người đều là kẻ xấu xa”, Diệp Thành vẫn luôn vùi đầu lau linh châu bên cạnh thản nhiên nói.

Buổi đấu giá vẫn tiếp tục.


Nhưng buổi đấu giá tiếp theo diễn ra khá nhạt nhẽo, chủ yếu là vì hai triệu linh thạch cũng không xẻ ra được gì, mọi người không dám tăng giá nhiều, sợ mất linh thạch mà không nhận được gì.

Vì vậy trong mấy chục tảng đá tiếp theo, giá cao nhất cũng chỉ tám trăm nghìn.

Tuy nhiên, mặc dù giá của nhiều hòn đá không cao nhưng bảo bối xẻ ra lại khá nhiều, ví dụ như xích huyết linh lung thảo vẫn còn nguyên vẹn, bảo ấn hầu như cũng không hư hại, linh khí cực kỳ sắc bén…
“Đúng là không bình thường”, ông lão họ Dạ trên vân đài nhìn từng bảo bối được xẻ ra mà đau lòng!
Mặc dù vậy nhưng Đại hội đấu thạch vẫn tiếp tục.

Dưới sự chú ý của mọi người, ông lão họ Dạ đẩy một hòn đá, ồ không, nên nói là đẩy một tảng đá lên vân đài, vì tảng đá này thật sự quá lớn, những hai mươi trượng, là phiến đá to nhất trong mười nghìn phiến.

Bởi vì tảng đá này quá lớn, ông lão họ Dạ sợ chắn mất tầm nhìn nên đứng luôn lên phía trên.


Lúc này Diệp Thành đang lau linh châu lại ngẩng đầu lên lần nữa, bởi vì hắn rất coi trọng tảng đá này, không ngờ hắn sử dụng Tiên Luân Nhãn mà cũng không thể nhìn thấu.

“Tảng đá số hai trăm năm mươi mốt, giá khởi điểm một trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”.

“Lão tử trả một trăm năm mươi nghìn”.

“Lão phu trả hai trăm nghìn”.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 770: Ai chết còn chưa biết đâu


Lời hắn vừa dứt, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Thương Minh Thượng Nhân lại trở nên lạnh hơn, ông ta muốn dùng bí pháp để nhìn thấu thân phận Diệp Thành nhưng lại không làm được.  

“Tiểu Thương Thương à! Bớt ra vẻ, ngươi cũng tìm một chỗ tốt đi, đừng doạ con người ta”, khi sắc mặt Thương Minh khó coi đến cực điểm thì một giọng nói đầy uy lực vang lên khắp khán đài.  

Tiểu Thương Thương?  

Ba từ này vừa được thốt lên, ánh mắt tất cả mọi người dưới khán đài đều nhìn về một hướng. Đường đường là trưởng lão của Thị Huyết Điện, cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy thực thụ mà lại bị người ta gọi là Tiểu Thương Thương?  


Được rồi! Đột nhiên người đó lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý.  

Ông ta quả thực rất thu hút sự chú ý của người khác, bởi vì tướng người lão ta rất lớn, cao hơn ba trượng, dù chỉ ngồi thôi cũng cao hơn rất nhiều người đang đứng, nhìn từ xa trông như một ngọn núi nhỏ, rất vững chãi.  

Có lẽ vì kinh ngạc, Diệp Thành cũng nhìn về nơi đó, nhìn xong khoé miệng hắn giật giật.  

“Người này tên là Man Sơn, là người hết sức bá đạo của Tây Lăng Ba Thục”, Thái Ất Chân Nhân đúng là không gì không biết, vừa nhìn đã nhận ra thân phận người đó.  

“Ông ta không phải là lão tử của Sơn Hùng đó chứ?”, Diệp Thành liếc nhìn, trong lòng sinh ra cảm giác kỳ lạ. Nhìn cơ bắp cuồn cuộn trên người Man Sơn, hắn cảm thấy hơi sợ, nếu bị đánh một chưởng chắc hắn sẽ bay lên trời ngay mất.  

Mọi người đều nhìn Man Sơn, nhưng lão ta lại làm như không có chuyện gì, lão ta ngồi khoanh chân ở đó, cánh tay giơ lên, cầm vò rượu rót vào miệng. Thân hình cường tráng thế kia khiến người nhìn đều sợ hãi.  


Lại nhìn đến Thương Minh, bị Man Sơn gọi là Tiểu Thương Thương trước mặt bao người, vẻ mặt ông ta thoáng chốc trở nên lạnh lùng.  

Nhưng dù vẻ mặt có khó coi hơn nữa thì ông ta cũng không dám đối đầu với lão kia, dường như ông ta cũng biết lai lịch và thực lực của lão đó, nếu đánh không lại sẽ bị một chưởng của người ta quật chết cũng nên.  

Vì thế Thương Minh trút giận vào Diệp Thành, ông ta nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng: “Sau Đại hội đấu thạch, ngươi sẽ chết rất thảm”.  

“Ai chết còn chưa biết đâu”, Diệp Thành lạnh lùng cười nhạo.  

Thấy bầu không khí giữa hai người không ổn, ông lão họ Dạ ở trên tảng đá ho nhẹ một tiếng, sau đó nhìn Diệp Thành: “Tiểu hữu có muốn xẻ đá công khai không?”  

“Không”.  


Ôi trời!  

Tiếng cảm thán này làm tất cả mọi người dưới khán đài đều phải thốt lên, thế giới nhỏ trong không gian lập tức bùng nổ.  

“Bỏ ra ba triệu linh thạch còn không xẻ công khai, vậy nghĩa là phải trả chín triệu linh thạch?”  

“Dù là một tông môn cũng không dám tuỳ tiện bỏ ra nhiều linh thạch như thế đâu!”  

“Tiểu tử này có lai lịch gì vậy?” 

 
Chương 771: Chín triệu linh thạch


“Ta nói này, không cần phải vậy chứ!”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân nhìn Diệp Thành mà khoé miệng giật giật.  

“Khuynh gia bại sản ta cũng cam lòng”, Diệp Thành hít sâu một hơi.  

Chỉ trách tảng đá này quá kỳ lạ, ngay cả Tiên Luân Nhãn của hắn cũng không thể nhìn thấu, chỉ điểm này thôi cũng đủ để chứng minh độ phi thường của nó. Diệp Thành có cảm giác trong tảng đá này chắc chắn có bảo bối, hơn nữa còn là bảo bối có giá trị.  

Vì đã nhận định sẽ có bảo bối giá trị nên Diệp Thành sẽ không dễ dàng cho mọi người thấy, bị quá nhiều cao thủ để mắt, với hắn mà nói chắc chắn kông phải chuyện gì tốt đẹp.  


Vì thế hắn cam tâm tình nguyện, cho dù có khuynh gia bại sản.  

Ông lão họ Dạ đang đứng trên tảng đá cũng sững sờ, hiển nhiên ông ta cũng không ngờ Diệp Thành lại sẵn sàng trả giá gấp ba lần để không xẻ đá công khai.  

“Không phải trong tảng đá này thật sự có bảo bối giá trị đấy chứ?”, ông ta lẩm bẩm một câu, bất giác nhìn tảng đá dưới chân mình.  . Truyện Nữ Phụ

“Tiền bối”, lúc này Diệp Thành đã giẫm phi kiếm bay tới, đưa một túi đựng đồ ra.  

Ông lão họ Dạ nhận lấy túi đựng đồ, phát hiện bên trong không chỉ có linh thạch mà còn có cả linh kiếm, linh quả và linh đan, hơn nữa số lượng còn không ít, cộng lại đủ để gom được chín triệu linh thạch.  

“Tiền bối, đủ rồi chứ?”, Diệp Thành mỉm cười.  


“Tảng đá này đã thuộc về ngươi”, ông ta cười hiền, bước xuống khỏi tảng đá.  

“Cảm ơn tiền bối”, Diệp Thành phất tay cất tảng đá lớn vào túi đựng đồ, chậm rãi đi về chỗ ngồi nhưng tim lại đập thình thịch: “Đừng để ta mất tiền oan nhé”.

Quay về vị trí ngồi, Diệp Thành vỗ vào túi đựng đồ rồi nằm bò ra bàn. Dù là vậy thì hắn cũng kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.  

Chín triệu linh thạch.  

Có quá nhiều người tặc lưỡi thầm nghĩ lần đại hội đấu thạch này đúng là khác thường.  

Buổi đấu giá không vì việc này mà dừng lại. Trên vân đài, Ông lão họ Dạ sau khi thu về chín triệu linh thạch thì có vẻ phấn khởi, ông ta lại đưa một tảng đá ra.  


“Tảng đá thứ hai trăm năm mươi hai, giá khởi điểm một trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”.  

“Một trăm năm mươi nghìn”.  

“Hơn ngươi năm mươi nghìn, một trăm hai mươi nghìn”.  

Tảng đá vừa được đưa ra, bên dưới đã liên tiếp vang lên tiếng trả giá.  

Thế nhưng rất nhiều tảng đá tiếp theo mặc dù cũng được người ta tranh nhau khốc liệt nhưng lại không thể tạo ra làn sóng khiến mọi người kinh ngạc như khi Diệp Thành đấu giá.  

 
Chương 772: Hiểu ý đấy


“Có thấy vẻ mặt của Ông lão họ Dạ kia không, trông khó coi chưa kìa?”, trên vị trí ngồi, Ngô Tam Pháo bên cạnh Diệp Thành bất giác bật cười.  

“Vui vẻ có mà lạ”, Thái Ất Chân Nhân cắn một miếng linh quả, “viên linh tinh vừa rồi, chỉ cần nhìn là thấy bất phàm, nếu không phải ta có nó cũng không có tác dụng gì thì ta đã đấu giá nó từ lâu rồi”.  

“Ông không mang đủ tiền phải không?”  

“Đúng thế”.  


Nói tới đây, cả hai liền quay sang nhìn Diệp Thành với ánh mắt không mấy dễ chịu: “Rõ ràng ngươi biết bên trong có bảo bối, tại sao không đấu giá?”  

“Lão tử mà có tiền thì còn phải nghĩ sao?”, Diệp Thành nạt lại.  

“Hoá ra là vậy, hiểu rồi”.  

Quả thưc, Diệp Thành nói đều là sự thực. Vì sao hắn lại có thể ngồi im ngoan ngoãn sau khi đấu giá xong tảng đá vừa rồi, phải trơ mắt nhìn từng món bảo bối bị người ta đấu giá mất chẳng phải vì không còn tiền sao? Hiện giờ, đến một linh thạch trong người hắn cũng không có.  

“Một trăm nghìn”.  

“Lão phu trả một trăm năm mươi nghìn”.  


“Hai trăm nghìn”.  

Buổi đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra, mặc dù giá không cao nhưng lại sôi nổi lạ thường. Thời gian cứ thế dần trôi, sắc trời bên ngoài dần tối, thế nhưng không gian nhỏ hẹp lại lấp lánh ánh sáng như ban ngày.  

Trong lúc này, cũng có rất nhiều người quen của Diệp Thành ra tay như ba huynh đệ của Thiên Long Cổ Thành nhà họ Viên, Thương Minh Thượng Nhân của Thị Huyết Điện và mấy người phía Tư Đồ Tấn của nhà họ Tư Đồ ở Tây Vực.  

“Không thể cứ thế mà đợi ở đây được, bao nhiêu bảo bối như vậy, phải nghĩ cách kiếm tiền”, Diệp Thành đang nằm bò trên bàn, hai mắt đảo lia lịa.  

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn lại nhìn sang Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân ở bên. Hiện giờ cả hai người này cũng chẳng khá hơn hắn là bao, người nào người nấy nằm bò ra bàn, trơ mắt nhìn từng món bảo bối bị người ta lấy đi.  

Vả lại khi thấy Diệp Thành đưa mắt nhìn mình, cả hai người cũng như thể hiểu ý, dốc túi đựng đồ ra, đừng nói là linh thạch, đến cọng lông cũng không có, bên trong trống huyếch trống hoác.  


Hiểu ý đấy!  

Diệp Thành ghé đầu lại, tiếp theo đó, biểu cảm của cả ba người hết sức thú vị. Mặc dù buổi đấu giá diễn ra vô cùng sôi nổi nhưng cả ba người bọn họ biết rằng tiếp sau đó chẳng có việc của mình nữa.  

“Tảng đá thứ ba nghìn năm trăm mười bảy, giá khởi điểm một trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”.  

Mãi tới khi tảng đá này được Ông lão họ Dạ đẩy lên vân đài thì cả ba mới ngồi thẳng dậy, nhất loạt lấy ra một nhúm bông.  

Sau đó, động tác thống nhất tới bất ngờ, đó là dùng bông nhét vào lỗ mũi, người ngoài nhìn thấy, nếu không biết còn tưởng ba kẻ này bị chảy máu mũi nữa.  

 
Chương 773: Hiểu Ý Đấy!


“Có thấy vẻ mặt của Ông lão họ Dạ kia không, trông khó coi chưa kìa?”, trên vị trí ngồi, Ngô Tam Pháo bên cạnh Diệp Thành bất giác bật cười.  
“Vui vẻ có mà lạ”, Thái Ất Chân Nhân cắn một miếng linh quả, “viên linh tinh vừa rồi, chỉ cần nhìn là thấy bất phàm, nếu không phải ta có nó cũng không có tác dụng gì thì ta đã đấu giá nó từ lâu rồi”.  
“Ông không mang đủ tiền phải không?”  
“Đúng thế”.  

Nói tới đây, cả hai liền quay sang nhìn Diệp Thành với ánh mắt không mấy dễ chịu: “Rõ ràng ngươi biết bên trong có bảo bối, tại sao không đấu giá?”  
“Lão tử mà có tiền thì còn phải nghĩ sao?”, Diệp Thành nạt lại.  
“Hoá ra là vậy, hiểu rồi”.  
Quả thưc, Diệp Thành nói đều là sự thực.

Vì sao hắn lại có thể ngồi im ngoan ngoãn sau khi đấu giá xong tảng đá vừa rồi, phải trơ mắt nhìn từng món bảo bối bị người ta đấu giá mất chẳng phải vì không còn tiền sao? Hiện giờ, đến một linh thạch trong người hắn cũng không có.  
“Một trăm nghìn”.  
“Lão phu trả một trăm năm mươi nghìn”.  
“Hai trăm nghìn”.  
Buổi đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra, mặc dù giá không cao nhưng lại sôi nổi lạ thường.


Thời gian cứ thế dần trôi, sắc trời bên ngoài dần tối, thế nhưng không gian nhỏ hẹp lại lấp lánh ánh sáng như ban ngày.  
Trong lúc này, cũng có rất nhiều người quen của Diệp Thành ra tay như ba huynh đệ của Thiên Long Cổ Thành nhà họ Viên, Thương Minh Thượng Nhân của Thị Huyết Điện và mấy người phía Tư Đồ Tấn của nhà họ Tư Đồ ở Tây Vực.  
“Không thể cứ thế mà đợi ở đây được, bao nhiêu bảo bối như vậy, phải nghĩ cách kiếm tiền”, Diệp Thành đang nằm bò trên bàn, hai mắt đảo lia lịa.  
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn lại nhìn sang Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân ở bên.

Hiện giờ cả hai người này cũng chẳng khá hơn hắn là bao, người nào người nấy nằm bò ra bàn, trơ mắt nhìn từng món bảo bối bị người ta lấy đi.  
Vả lại khi thấy Diệp Thành đưa mắt nhìn mình, cả hai người cũng như thể hiểu ý, dốc túi đựng đồ ra, đừng nói là linh thạch, đến cọng lông cũng không có, bên trong trống huyếch trống hoác.  
Hiểu ý đấy!  
Diệp Thành ghé đầu lại, tiếp theo đó, biểu cảm của cả ba người hết sức thú vị.


Mặc dù buổi đấu giá diễn ra vô cùng sôi nổi nhưng cả ba người bọn họ biết rằng tiếp sau đó chẳng có việc của mình nữa..

Đam Mỹ Sắc
“Tảng đá thứ ba nghìn năm trăm mười bảy, giá khởi điểm một trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”.  
Mãi tới khi tảng đá này được Ông lão họ Dạ đẩy lên vân đài thì cả ba mới ngồi thẳng dậy, nhất loạt lấy ra một nhúm bông.  
Sau đó, động tác thống nhất tới bất ngờ, đó là dùng bông nhét vào lỗ mũi, người ngoài nhìn thấy, nếu không biết còn tưởng ba kẻ này bị chảy máu mũi nữa..


 
Chương 774: “còn Ai Trả Giá Nữa Không”


“Này, cho cô mượn”, Diệp Thành vừa bịt mũi vừa lấy ra một cái khăn tay trong ngực, hắn đưa cho Bích Du ở bàn bên cạnh.

Diệp Thành đột nhiên đưa khăn tay khiến Bích Du thẫn thờ, cô nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu.

Bích Du vô thức cầm khăn tay lên, khoé miệng nở nụ cười.

“Tám trăm nghìn”.


“Ta thêm hai trăm nghìn, một triệu”.

“Ta trả một triệu hai trăm nghìn”.

Hiện trường vẫn diễn ra vô cùng kịch tính, giọng nói hét giá trả giá vang lên liên tục, người này át tiếng người kia.

Có lẽ thấy tảng đá đó quá to nên tất cả mọi người đều cho rằng bên trong có bảo bối, do vậy mới hét giá thật lực khiến không tới mười giây, giá trị của tảng đá đã lên tới mức hai triệu, cứ thế lập kỉ lục cao nhất từ đầu buổi đấu giá tới giờ.

“Lão phu trả hai triệu năm trăm nghìn”, cuối cùng, một giọng nói hùng hồn vang lên át tiếng của mọi người.

Lời này khiến hội trường đột nhiên im bặt.

Nói thì cũng trùng hợp vì người ra giá lần này chính là Ngưu Thập Tam, trước đó từng trả hai triệu linh thạch mà chăng thu về được gì.

“Cướp cho ta, nếu không thì các ngươi cứ đợi đấy”, tên này cứ thế đứng bật dậy gào thét điên cuồng khiến tất cả mọi người đều sững sờ.

“Tảng đá này là của ta”, vừa gào thét, Ngưu Thập Tam không quên nheo mắt nhìn một lượt.


Hiện trường lúc này, không biết do uy thế hùng hổ của ông ta khiến người ta sợ hay vì điều gì mà không ai trả giá nữa.

“Còn ai trả giá nữa không?”, thấy không ai nói gì, Ông lão họ Dạ đứng trên tảng đá lớn đảo mắt nhìn xung quanh.

Hồi lâu không ai nói gì.

Thấy vậy, Ông lão họ Dạ mới nhìn sang Ngưu Thập Tam, cười nói: “Đạo hữu, có xẻ đá công khai không?”  
“Xẻ, xẻ, xẻ luôn”, lão già mặc đồ tím tò mò, nói, sắc mặt cũng không mấy dễ chịu vì trước đó ông ta đã mất trắng hai triệu linh thạch.

“Đạo hữu, đấu thạch chỉ có ba phần dựa vào thực lực, bảy phần là may mắn, xin đừng bực bội”.

“Vậy thì nhanh chóng xẻ đi, mẹ kiếp, ta không tin lần trước không có gì mà lần này cũng không có cái gì”, lão già mặc đồ tím đã xắn áo lên, tỏ vẻ gồng mình gắng sức.

Ông lão họ Dạ không nói gì, phất tay lấy ra một thanh thạch đao sau đó chém xuống khiến tảng đá bị xẻ ra từng lớp một.

Roẹt! Roẹt!  
Âm thanh này vang lên liên tiếp, thủ pháp của Ông lão họ Dạ hết sức thuần thục, ra tay nhanh gọn chính xác, từng lớp đá lần lượt được xẻ ra.


Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về tảng đá khổng lồ kia, bọn họ rất muốn xem xem tảng đá khổng lồ này rốt cục có bảo bối tuyệt thế gì hay không mà phải bỏ ra hai triệu linh thạch như vậy.

Phá!  
Không biết từ bao giờ, Ông lão họ Dạ mới thu lại thạch đao chỉ điểm vào tảng đá, tảng đá lập tức vỡ ra.

Đột nhiên, một đống phân vàng kè xuất hiện.

Đột nhiên, mùi hôi thối nồng nặc khắp hội trường.

Đột nhiên, ánh mắt của tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn.

Ôi trời!  
Khốn khiếp!  
Ôi trời!.


 
Chương 775: Không Biết Ém Lâu Chưa”


Bầu không khí yên tĩnh trong vòng một giây thì tiếng mắng chửi vang lên tứ phía, người ta khạc nhổ ra cả bãi nước bọt.

Mùi hôi thối nồng nặc xực lên, bay khắp không gian nhỏ, bên trong tảng đá làm gì có bảo bối mà là một đống phân, một đống phân rất…to.


Khắp nơi, người nào người nấy nôn oẹ.

Trên vị trí ngồi, Bích Du dùng khăn lau che đi mũi và miệng, khuôn mặt trông hết sức biểu cảm, mãi tới một giây trước cô mới hiểu ra ngụ ý của Diệp Thành.

Nghĩ tới đây, cô không quên liếc nhìn Diệp Thành ở bên, có lẽ vì quá ngượng nên Bích Du chợt đỏ bừng mặt.

“Mẹ kiếp, đúng là thú vị”, rõ ràng, Diệp Thành không hề chú ý đến biểu cảm của Bích Du, lúc này hắn đang bịt mũi và miệng nhưng cũng vừa trầm trồ với tảng đá kia.

“Cả đống to như vậy, không biết ém lâu chưa?”

“Đúng là đủ cho rất nhiều người ăn trong nhiều ngày”, Ngô Tam Pháo nói một câu khiến Diệp Thành và Thái Ất Chân Nhân phải quay đầu lại giơ ngón tay tán thưởng hắn.

Chỉ có Bích Du, khi nghe câu này thì chợt đứng dậy, vừa bịt miệng vừa chạy vội ra ngoài, người không biết còn tưởng cô đang mang thai nữa.

“Ơ…sao lại…”, lại nhìn sang Ngưu Thập Tam, ông ta thẫn thờ, cứ thế nhìn đống phân kia, khoé miệng giật lên liên hồi.

Còn đối với ông ta mà nói thì hôm nay chính là ngày đáng nhớ trong cuộc đời.


Ông ta cứ thế gằn giọng rít lên hùng hổ, bá khí ngút trời phá đi tảng đá, những thứ bên trong đúng là vô thiên vô pháp.

Và cũng ứng với câu nói của ông ta, lần này ông ta lại mở ra được một đống phân.

Trời đất!
Sau khi định thần lại, Ngưu Thập Tam lại rít lên,.


 
Chương 776


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Ôi trời!  

Ngay sau đó, Diệp Thành liền nghe thấy tiếng gầm của Thái Hư Cổ Long, đôi mắt nó sáng lên dị thường.  

“Ngươi lấy thứ này ở đâu ra vậy?”, Thái Hư Cổ Long vội hỏi lại.  


“Ta mua được”.  

“Mua được?”, Thái Hư Cổ Long quẫy đuôi thật mạnh, khí tức cũng nhanh hơn bao giờ hết: “Mua ở đâu, ngươi cũng mua cho ta một xe đi, về rồi ta trả tiền cho ngươi gấp đôi”.  

“Không phải trò đùa đâu”, Diệp Thành bất giác lên tiếng mắng chửi: “Vì thứ này mà ta mất đi chín triệu linh thạch, khuynh gia bại sản rồi”.  

“Chín triệu là cái quái gì”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng mắng chửi sang sảng: “Ngươi có biết đó là gì không? Chín triệu linh thạch, nếu như ở Hồng Hoang Đại Lục thì dù có là chín mươi triệu ngươi cũng không có cơ hội mua được một viên nhỏ bé bằng nắm tay đâu”.  

“Chín…chín mươi triệu?”, nghe Thái Hư Cổ Long nói xong, Diệp Thành cảm thất choáng váng, vả lại chín mươi triệu mới chỉ mua được một viên to bằng nắm tay, mẹ kiếp, đúng là vật vô giá.  

“Vậy nó rốt cục là gì?”, mặc dù đầu óc choáng váng nhưng Diệp Thành vẫn sốt ruột vội hỏi.  


“Đại La Thần Thiết”, Thái Hư Cổ Long nói từng từ một.  

“Nó đáng tiền vậy sao?”  

“Thừa lời, đó là vật trời ban, chính là sự huyễn hoá từ cơ thể xác th1t Đại La Kim Tiên trong truyền thuyết, mang theo tinh hoa của trời đất, hấp thụ thần huy của nhật nguyệt, trải qua nhiều năm tháng tẩy luyện mới có được thần thiết, đó chính là nghịch thiên thần thiết luyện chế tiên khí, cho dù là chí tôn của Thái Hư Cổ Long ta thì năm xưa cũng phải tìm khắp chư thiên vạn vực cũng mới chỉ tìm được một viên to bằng nắm tay thôi.  

“Ôi trời ơi, phát tài rồi”, Diệp Thành mừng quýnh.  

Trong giới tu sĩ, binh khí dễ luyện nhưng thần thiết lại khó tìm, thế gian này chưa bao giờ thiếu người luyện binh khí, chỉ thiếu thần liệu nghịch thiên mà thôi.  

“Ngươi lấy ở đâu ra vậy chứ?”, Thái Hư Cổ Long nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành bằng ánh mắt hiếu kì.  


“Ta mua được ở đại hội đấu thạch, nghe nói những viên linh thạch đó được đào ra trong Thập Vạn Đại Sơn, ta thấy cũng không tồi nên mua về, không ngờ xẻ ra thì bên trong lại có Đại La Thần Thiết như ngươi nói”.  

Diệp Thành không che giấu gì, cứ thế trả lời sự thực, vả lại hắn còn muốn hỏi một số bí mật liên quan về Thập Vạn Đại Sơn và Đại La Thần Thiết, nói không chừng còn có bảo bối nghịch thiên nào khác.  

“Thập vạn đại sơn?”, phía này, Thái Hư Cổ Long lẩm bẩm, nó nheo mắt, ánh mắt bất định.  

“Ngươi nghe nói bao giờ chưa?”  

/assets/img/chapt/39933/chapter-776/tien-vo-truyen-ky-chuong-776-1.jpg

 
Chương 777


Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành rồi mới hít vào một hơi thật sâu: “Tiểu tử, ngươi cũng nên luyện cho mình một binh khí bản mệnh đi. Đại La Thần Thiết là nguyên liệu tốt nhất rồi”.

“Ta cũng định như vậy”, nghe Thái Hư Cổ Long nói vậy, Diệp Thành cười tươi: “Có được thần thiết nghịch thiên như vậy, xem ta tạo ra một tiên khí kinh thiên động địa đấy”.  

Thái Hư Cổ Long và Diệp Thành cứ thế kết thúc cuộc nói chuyện, Diệp Thành lại nhìn sang Đại La Thần Thiết.  


Vừa nhìn hắn đã phải tối sầm mặt lại vì hắn thấy hai tên kia, một tên đang cầm đại đao, một tên cầm búa sắt gõ gõ vào Đại La Thần Thiết.  

Có điều độ rắn chắc của Đại La Thần Thiết vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ khiến đại đao của Ngô Tam Pháo chém xuống cũng bị mẻ lỗ chỗ và búa sắt của Thái Ất Chân Nhân thì méo mó hẳn đi.  

“Chuyện gì vậy chứ?”, Ngô Tam Pháo th ở dốc.  

“Rốt cục đây là thứ quái gì chứ?”, Thái Ất Chân Nhân cũng tức tối ra mặt.  

Rất nhanh sau đó, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân liền cảm thấy bàn chân mình rời khỏi mặt đất, vả lại cơ thể rất nhanh đã mất đi trọng tâm.  

Sau đó, tiếp sau đó thì cả hai người đã bị ném ra khỏi tiểu viên.  


“Còn dám có ý định đoạt thần thiết của ta, mơ đi”, Diệp Thành mắng chửi.  

Sau khi mắng xong, hắn mới quay người khẽ xoa lên Đại La Thần Thiết, hắn liếc nhìn Đại La Thần Thiết từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.  

Khi quan sát ở cự li gần thế này, Diệp Thành mới phát hiện ra sức nặng của Đại La Thần Thiết, vả lại nó không hề lấp lánh hay sáng chói như trong tưởng tượng mà hết sức bình thường và mang phong vị cổ xưa.  

“Luyện binh khí bản mệnh gì bây giờ?”, sau khi đảo mắt một lượt, Diệp Thành mới ngồi khanh chân xếp bằng, hai tay chống cằm suy nghĩ.  

“Học vấn bên trong đó nhiều lắm”, Thái Hư Cổ Long chợt lên tiếng: “Học thiên chi pháp, diễn thiên chi đạo, mỗi một loại binh khí đều có pháp của nó, mỗi một loại cũng thể hiện một loại đạo, như kiếm đứng đầu trong hàng trăm binh khí, là kì đạo duy nhất, như đao, binh khí bá đạo tuyệt đỉnh…”  

Nghe Thái Hư Cổ Long nói toàn những thứ liên quan đến đạo, Diệp Thành hiếu kì hỏi lại: “Vậy ngươi cho rằng ta nên luyện binh khí gì?”  


“Luyện một thanh kiếm hay đấy”, Thái Hư Cổ Long đáp lời: “Kiếm là binh khí mạnh mẽ, nếu được luyện từ Đại La Thần Thiết thì nhất định sẽ là thần binh nghịch thiên, có khả năng trảm thiên”.  

“Không được”, nghe Thái Hư Cổ Long nói xon, Diệp Thành mới khẽ lắc đầu.  

“Vậy luyện một thanh đao đi”, Thái Hư Cổ Long lại đưa ra gợi ý: “Đó là binh khí bá đạo tuyệt đỉnh, nếu như được luyện từ Đại La Thần Thiết và kết hợp với Bát Hoang Trảm của ngươi thì uy lực nhất định sẽ vô cùng mạnh mẽ”.  

“Không được”, Diệp Thành không nghĩ nhiều, cứ thế lắc đầu.  

“Luyện một cái lư tiên cũng là lựa chọn không tồi”, Thái Hư Cổ Long vẫn không từ bỏ: “Lư dưỡng bách kinh, kì đạo như phác, theo ta thấy cái này là thực dụng nhất, có thể dưỡng đại đạo lại có thể làm lò luyện đan, những linh dược luyện ra nhất định bất phàm”. 

 
Chương 778: Như vậy có lẽ không tồi


“Không được”, Diệp Thành hai tay chống cằm lại tiếp tục lắc đầu.  

“Vậy luyện thành thần chuông chắc được chứ? Đại la hoàng chuông, chúng đạo thiên âm, đạo uẩn này vô cùng thâm sâu, nghe ta đi, không sai đâu”.  

“Không được”, Diệp Thành vẫn lắc đầu.  

“Ta..”, Diệp Thành không ngừng lắc đầu khiến Thái Hư Cổ Long suýt chút nữa thì nổi điên.  


Có điều nó vẫn cố gắng kiềm chế lại chủ yếu là vì tám đời rồi mới gặp được một viên Đại La Thần Thiết to như vậy nên nó vô cùng hưng phấn, nó không muốn Diệp Thành làm hỏng đi Đại La Thần Thiết.  

Tiếp đó, Thái Hư Cổ Long lại đưa ra rất nhiều gợi ý cho Diệp Thành như chiến kích, thần công, bảo ấn, linh gương, bảo tháp, búa xẻ núi, hũ luyện yêu…thế nhưng cho dù nó có nghĩ ra đủ loại thần binh thì Diệp Thành cũng chỉ đáp lại bằng một động tác khốn khiếp duy nhất đó là lắc đầu.  

Thái Hư Cổ Long tức tối nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành: “Vậy ngươi nói xem ngươi muốn luyện gì?”  

Ừm…!  

Diệp Thành trầm ngâm ba giây rồi mới xoa cằm nói: “Mỗi một loại binh khí đều đại diện cho một loại đạo thì ta cần binh khí của ta chứa đựng vạn vật, dung nạp vạn đạo”.  

Và câu này của Diệp Thành khiến cho Thái Hư Cổ Long khắc trước còn đang tức tối thì lúc này thay đổi sắc mặt, đôi mắt to lồ lộ của nó loé lên ánh sáng, ánh mắt nhìn Diệp Thành ý tứ sâu xa.  


“Vạc”, Thái Hư Cổ Long trầm trồ.  

“Đúng, chính là vạc”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, khuôn mặt tươi cười như vỡ lẽ điều gì đó.  

Nói rồi, hắn lập tức tiến tới trước Đại La Thần Thiết sau đó tế gọi ra tiên hoả và thiên lôi bao quanh Đại La Thần Thiết.  

Lúc này, một loại mật pháp luyện khí đã bắt đầu vận chuyển trong cơ thể hắn, một hình ảnh ban sơ của cái vạc cũng hiện lên trong đầu hắn, cổ xưa mà dồi dào đại khí, vững chãi nhưng lại rất tự nhiên.  

“Một thành hai, hai thành ba, ba hoá vạn vật sao?”, Thái Hư Cổ Long lẩm bẩm, nó thông qua chín phần phân thân của Diệp Thành nhìn vào đầu hắn, ánh mắt nhìn vào hình ảnh ban sơ của cái vạc.  

Có điều, điều khiến nó bất ngờ đó là hình ảnh cái vạc kia trong đầu Diệp Thành không phải vạc ba chân mà là vạc bốn chân.  


“Hỗn độn chính là thái cực, thái cực sinh lưỡng nghĩa, lưỡng nghĩa phân tứ tượng, tứ tượng thần bát bốc, như vậy có lẽ không tồi”, khi Thái Hư Cổ Long còn đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành đã vừa luyện Đại La Thần Thiết vừa lẩm bẩm.  

“Vạc, hai tai, bốn chân, tám mặt”.  

“Một cái vạc tức là hỗn độn, là thái cực”.  

“Hai tai tức là thái cực lưỡng nghĩa, là âm và dương, là xuân, hạ, thu, đông, đại đạo luân hồi, như bốn mùa thay đổi, vạn vật diễn sinh”.  

“Tám mặt tức là bát quái của tứ tượng diễn sinh, là càn, khôn, kỉ, chấn, khảm, li, cấn, đoái đối ứng thiên, địa, phong, tuyết, thuỷ, hoả, sơn, trạch, dung nạp đất trời, bao la vạn vật”. 

 
Chương 779: Như Vậy Có Lẽ Không Tồi”


“Không được”, Diệp Thành hai tay chống cằm lại tiếp tục lắc đầu.

“Vậy luyện thành thần chuông chắc được chứ? Đại la hoàng chuông, chúng đạo thiên âm, đạo uẩn này vô cùng thâm sâu, nghe ta đi, không sai đâu”.

“Không được”, Diệp Thành vẫn lắc đầu.

“Ta.


.

”, Diệp Thành không ngừng lắc đầu khiến Thái Hư Cổ Long suýt chút nữa thì nổi điên.

Có điều nó vẫn cố gắng kiềm chế lại chủ yếu là vì tám đời rồi mới gặp được một viên Đại La Thần Thiết to như vậy nên nó vô cùng hưng phấn, nó không muốn Diệp Thành làm hỏng đi Đại La Thần Thiết.

Tiếp đó, Thái Hư Cổ Long lại đưa ra rất nhiều gợi ý cho Diệp Thành như chiến kích, thần công, bảo ấn, linh gương, bảo tháp, búa xẻ núi, hũ luyện yêu…thế nhưng cho dù nó có nghĩ ra đủ loại thần binh thì Diệp Thành cũng chỉ đáp lại bằng một động tác khốn khiếp duy nhất đó là lắc đầu.

Thái Hư Cổ Long tức tối nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành: “Vậy ngươi nói xem ngươi muốn luyện gì?”  
Ừm…!  
Diệp Thành trầm ngâm ba giây rồi mới xoa cằm nói: “Mỗi một loại binh khí đều đại diện cho một loại đạo thì ta cần binh khí của ta chứa đựng vạn vật, dung nạp vạn đạo”.

Và câu này của Diệp Thành khiến cho Thái Hư Cổ Long khắc trước còn đang tức tối thì lúc này thay đổi sắc mặt, đôi mắt to lồ lộ của nó loé lên ánh sáng, ánh mắt nhìn Diệp Thành ý tứ sâu xa.


“Vạc”, Thái Hư Cổ Long trầm trồ.

“Đúng, chính là vạc”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, khuôn mặt tươi cười như vỡ lẽ điều gì đó.

Nói rồi, hắn lập tức tiến tới trước Đại La Thần Thiết sau đó tế gọi ra tiên hoả và thiên lôi bao quanh Đại La Thần Thiết.

Lúc này, một loại mật pháp luyện khí đã bắt đầu vận chuyển trong cơ thể hắn, một hình ảnh ban sơ của cái vạc cũng hiện lên trong đầu hắn, cổ xưa mà dồi dào đại khí, vững chãi nhưng lại rất tự nhiên.

“Một thành hai, hai thành ba, ba hoá vạn vật sao?”, Thái Hư Cổ Long lẩm bẩm, nó thông qua chín phần phân thân của Diệp Thành nhìn vào đầu hắn, ánh mắt nhìn vào hình ảnh ban sơ của cái vạc.

Có điều, điều khiến nó bất ngờ đó là hình ảnh cái vạc kia trong đầu Diệp Thành không phải vạc ba chân mà là vạc bốn chân.

“Hỗn độn chính là thái cực, thái cực sinh lưỡng nghĩa, lưỡng nghĩa phân tứ tượng, tứ tượng thần bát bốc, như vậy có lẽ không tồi”, khi Thái Hư Cổ Long còn đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành đã vừa luyện Đại La Thần Thiết vừa lẩm bẩm.


“Vạc, hai tai, bốn chân, tám mặt”.

“Một cái vạc tức là hỗn độn, là thái cực”.

“Hai tai tức là thái cực lưỡng nghĩa, là âm và dương, là xuân, hạ, thu, đông, đại đạo luân hồi, như bốn mùa thay đổi, vạn vật diễn sinh”.

“Tám mặt tức là bát quái của tứ tượng diễn sinh, là càn, khôn, kỉ, chấn, khảm, li, cấn, đoái đối ứng thiên, địa, phong, tuyết, thuỷ, hoả, sơn, trạch, dung nạp đất trời, bao la vạn vật”.

.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top