Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 700: C700: Ta là ân nhân cứu mạng của cô ta đấy


Làm xong xuôi, Diệp Thành mới ngẩng đầu nhìn nữ tử mặc đồ xanh, lúc này, cô ta cũng đang nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt hết sức kinh ngạc.  

“Yên tâm, ta chỉ cướp tiền, không cướp sắc”, Diệp Thành lại lần nữa nhe răng cười.  

Phù!  

Nghe câu này, nữ nhân kia mới thở phào, thế nhưng cũng vì tiếng thở phào này mà cô ta ngất lịm đi.  

Ê….!  

Diệp Thành vội tiến lên trước, hắn đỡ lấy cô gái đang ngã ra, mặc cho hắn có lay gọi thế nào thì cô gái cũng không hề tỉnh lại. Diệp Thành bất lực, đành cõng cô gái trên lưng, nhìn phương hướng rồi đạp lên kiếm mà đi.  


Đêm tối, bên đống lửa cháy bùng.  

Diệp Thành quỳ trên mặt đất nghiên cứu một bản địa đồ khổng lồ, hắn muốn xác định vị trí chính xác của mình hiệng giờ, còn cô gái kia mặc dù đã được Diệp Thành chữa lành vết thương nhưng vẫn trong trạng thái hôn mê.  

Ừm?  

Diệp Thành đang nghiên cứu địa đồ thì bất giác cau mày, hắn cảm nhận được luồng khí tức từ tứ phương, vả lại khí tức không hề yếu.  

Roẹt! Roẹt!  

Ngay sau đó, từng bóng người bay từ không trung xuống, cũng phải có tới mười bảy, mười tám người bao quanh Diệp Thành.  


“Đón tiểu thư đi”, vừa đáp xuống, một người đàn ông trung tuổi với thân hình vạm vỡ gằn giọng ra lệnh, khí tức của người này mạnh mẽ, chỉ cần nhìn là biết có thể xếp vào hàng tu sĩ có thực lực.  

“Tiểu thư nhà ông?”, Diệp Thành hơi bất ngờ, hắn bất giác nhìn sang cô gái đang hôn mê bên cạnh, và tiểu thư mà người đàn ông kia nói chính là cô ta.  

“Vừa hay ta cũng rảnh việc”, Diệp Thành vỗ mông đứng dậy, hắn nhẹ nhàng đưa cô gái tới bên kia.  

Thế nhưng khi cô gái về với người của mình và đúng lúc Diệp Thành đinh rời đi thì bị mười mấy người chặn đường, cầm đầu là người đàn ông trung tuổi, ông ta lớn giọng: “Bắt cóc tiểu thư, ngươi còn muốn đi sao?”

“Mẹ kiếp, con mắt nào của ông thấy ta bắt tiểu thư nhà ông đi?”, bị người đàn ông mắng cho một trận, Diệp Thành tức tối ra mặt.  

“Còn nói không?”, người đàn ông trung tuổi nạt nộ, nói rồi không quên nhìn sang nữ tử kia: “Nếu không phải chúng ta bao vây ngươi tại đây thì e rằng ngươi cũng sẽ không ngoan ngoãn mà giao tiểu thư ra”.  

“Hàm hồ, ta là ân nhân cứu mạng của cô ta đấy”.  

“Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?”, thấy Diệp Thành mồm miệng mau lẹ, người đàn ông kia càng tức giận hơn, khí thế của tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín cứ thế toát ra, áp lực mạnh mẽ khiến Diệp Thành thở gấp hơn. 
 
Chương 701: Chương 701


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

“Coi như ta mù”, Diệp Thành đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức đánh nhau với tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, hắn lập tức chuồn đi.  

“Đứng lại”, người đàn ông kia di chuyển với tốc độ rất nhanh, ông ta chặn trước mặt Diệp Thành, giữa trán có lư đồng bay ra lơ lửng giữa không trung, trong chốc lát biến to lên ba trượng, uy lực mạnh mẽ khiến Diệp Thành lảo đảo.  

Thu!  

Không đợi Diệp Thành đứng vững, bên trong tay áo của người đàn ông kia lập tưc có con rắn bạc bay ra, nếu nhìn kĩ thì đây chính là sợi tiên thừng màu bạc sau khi bay ra thì trói Diệp Thành thật chặt.  

Sợi dây thừng này hết sức kì lạ. Khí huyết của Diệp Thành sục sôi, hắn không thể phá được mà ngược lại đến chân khí cũng bị kìm hãm.  


“Khốn khiếp”, Diệp Thành tức tối mắng chửi: “Lão tử là ân nhân cứu mạng của cô ta đấy”.  

“Đưa đi”, lão già trung tuổi không thèm quan tâm, vung tay phất ra một thanh phi kiếm khổng lồ, còn thuộc hạ của lão ta đã khiêng Diệp Thành lên phi kiếm. Phi kiếm bay vù vù rẽ vào không gian.  

“Đúng là một ngày chó chết”, Diệp Thành tối sầm cả mặt, hắn vừa từ sa mạc đi ra, mới hít thở được ít khí trời đã bị người ta trói lại, và lại lí do còn hết sức vớ vẩn nữa.  

Bầu trời đêm thăm thẳm rợp ánh sao.  

Tốc độ của phi kiếm rất nhanh, nó bay đi như một đạo thần quang rẽ một đường vòng cung giữa bầu trời.  

“Tỉnh lại, tỉnh lại đi”, trên đường đi, Diệp Thành cứ thế trơ mắt nhìn nữ nhân đang hôn mê bên cạnh, có lẽ hiện giờ cô ta là nhân chứng duy nhất chứng minh hắn trong sạch.  


“Ồn ào”, phía trước, người đàn ông trung tuổi lạnh giọng, ông ta phất tay vung ra một đạo linh phù khiến Diệp Thành cứ thế im bặt, hắn tức tối chỉ muốn phun ra đủ lời nói nhưng ngặt nỗi lại bị chặn họng.  

“Được rồi, ta đợi xem”, Diệp Thành ú ớ nhưng ý tứ khó có thể khiến người ta hiểu được, đừng để ta đây kiếm được cơ hội, ta sẽ gi ết chết ông.  

Không biết từ bao giờ, đoàn người mới dừng lại ở một cổ thành, bước vào một thế giới nhỏ bé trong phủ đệ rộng lớn.  

“Vân Nhi”, vừa đi vào, Diệp Thành đã thấy một nữ tử mặc đồ tím chạy ra đón, nữ tử này trông rất giống với nữ tử mặc đồ xanh, cả hai người đều có dung nhan tuyệt sắc.  

“Thanh Vân tiểu thư không sao cả”, người đàn ông trung tuổi cười ôn hoà.  

“Đương nhiên không sao rồi, vết thương của cô ta chính là do ta chữa trị đấy”, ở bên, Diệp Thành nóng mắt nhìn người đàn ông kia. Lão khốn khiếp nhà ông, không hỏi rõ sự tình cứ thế trói ta lại như vậy đấy.  

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ

 
Chương 702: 702: Nếu Cứu Thì Cứ Chặt Tay Ta Đi”


“Mặc Sơn thúc thúc, người này là…”, nữ tử mặc đồ tím thu ánh mắt lại rồi nhìn sang người đàn ông trung tuổi.

Nói tới Diệp Thành, ông ta lại hắng giọng: “Hắn chính là kẻ đã bắt cóc tiểu thư, bị ta bắt về, theo như suy đoán của ta thì có lẽ là người của Thị Huyết Điện”.

“Khốn khiếp”, cuối cùng, Diệp Thành cũng phá được phong ấn ở miệng, không đợi nữ tử kia lên tiếng, hắn đã gào lên: “Mẹ kiếp, ta là ân nhân của cô ta, cái mẹ gì mà Thị Huyết Điện”.

Sự ồn ào của Diệp Thành khiến nữ tử kia cau mày, đặc biệt là nghe thấy lời nói th ô tục của hắn, cô ta càng tỏ vẻ chán ghét.

“Ồn ào”, nữ tử kia còn chưa lên tiếng thì người đàn ông tên Mặc Sơn đã lại lần nữa ra tay, một đạo linh phù được tung ra, dính trên miệng Diệp Thành.

Có lẽ sợ Diệp Thành lại lần nữa phá được phong ấn nên ông ta dính hai đạo linh phù.


U…u…!  
Diệp Thành ú ớ, hắn muốn chửi thật to nhưng miệng lại bị dính chặt.

“Giải đi, đợi thẩm tra”, người đàn ông trung tuổi khoát tay ra lệnh cho thuộc hạ đưa Diệp Thành đi.

Sau khi Diệp Thành rời đi, nữ tử kia mới khẽ cau mày: “Mặc thúc thúc, xem ra Thị Huyết Điện muốn thôn tính Thiên Tông thế gia rồi, ra tay giữa ban ngày ban mặt như vậy, nhất định là trận thế không vừa”.

Nghe vậy, Mặc Sơn nắm chặt tay, trên bàn tay hiện rõ đường lôi điện, ông ta lạnh giọng: “Nếu không phải lão tổ có đạo thương thì e rằng Thị Huyết Điện cũng không dám ngông cuồng như vậy”.

“Nơi này không ở lại được lâu, đêm nay phải rút về Thiên Tông thế gia”.

“Giờ ta đi chuẩn bị”.


………  
Đây là một trụ đá bằng đồng màu xanh to dị thường, bên trên có khắc đầy phù văn, còn Diệp Thành bị cột lại trên đó, hắn bị tiên thừng trói lại, miệng bị chú ấn phong ấn, toàn thân bị dính mười mấy đạo phong ấn phù.

Từ khi bị bắt tới giờ đã ba canh giờ trôi qua.

Thế giới nhỏ bé này không hề yên bình, bóng người đi qua đi lại rất nhiều, vả lại trông có vẻ bận rộn, thế nhưng không một ai đoái hoài tới hắn.

“Lần tới không có việc thì ông đây không bao giờ cứu người, nếu cứu thì cứ chặt tay ta đi”, Diệp Thành điên tiết mắng chửi, nếu không phải vì cứu một nữ tử thì hắn cũng không đến mức dính vào bao nhiêu chuyện rắc rối như vậy, không những bị đối xử tệ bạc, mà còn bị cột vào trụ đá lạnh lẽo thế này.

Mặc dù lòng thầm mắng chửi nhưng Diệp Thành vẫn cố gắng hết lần này tới lần khác phá phong ấn.

Có điều điều khiến hắn thất vọng đó là sợi tiên thừng màu bạc kia hết sức dị thường, phong ấn linh lực của hắn, chân hoả và thiên lôi cũng không thể ra khỏi đan hải, đến cả bí pháp phân thân và Nhất Khí Hoá Tam Thanh cũng bị cấm cố.

Gừ, gừ….

 
Chương 703: 703: Xem Ra Dự Liệu Của Ta Không Tồi


Đột nhiên trong đầu Diệp Thành vang lên giọng của Thái Hư Cổ Long: “Ta nói này, ta vừa khôi phục được mối liên hệ với ngươi thì thấy ngươi bị trói, chuyện gì vậy chứ?”  
“Có thể thế nào chứ, là ta rảnh tay quá”.

“Nào, nào, nói ta nghe, ở hoang mạc kia ngươi trông thấy gì?”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng hỏi.

Nói tới hoang mạc, Diệp Thành vội hỏi: “Nơi đó thật sự rất dị thường, không những có thể hút cạn tinh khí, linh lực huyết thể của ta mà còn có thể khiến tuổi thọ của ta hao mòn, đến khả năng ngự động binh khí cũng bị kìm hãm”.

“Hút cạn linh lực tinh khí, hao mòn tuổi thọ?”, Thái Hư Cổ Long trầm giọng, trong đôi mắt nó chợt loé sáng: “Xem ra dự liệu của ta không tồi.

Hoang mạc của Đại Sở dị thường giống như cấm địa Hoang Cổ, nhất định có mối liên hệ nào đó”.


“Ngươi đang lẩm bẩm gì vậy?”  
“Đã có thể nuốt trọn linh lực tinh khí và thọ nguyên huyết thể của ngươi thì sao ngươi có thể ra ngoài?”, Thái Hư Cổ Long định thần lại hỏi ý tứ.

“Ta bò ra khỏi đó”, Diệp Thành ho hắng, hắn không định nói với Thái Hư Cổ Long về việc học được Cửu Tinh Thiên Thần Quyết, con người mà, phải giữ cho mình chút bí mật chứ.

Rầm!  
Màn đêm yên tĩnh bị một tiếng động mạnh phá tan.

“Sao thế?”, trong thế giới nhỏ bé, nữ tử mặc đồ tím đột nhiên bật dậy, đôi mắt nheo lại nhìn ra ngoài.

Ngay sau đó, người đàn ông trung tuổi với tên Mặc Sơn cũng chạy vào trong thế giới nhỏ đó, vả lại thân hình hết sức thảm hại, khuôn mặt ông ta khó coi thấy rõ: “Tiểu thư, Truyền Tống Trận về gia tộc bị người ta đánh vỡ rồi, vả lại kẻ mạnh của Thị Huyết Điện đã phong bế cả thành”.


“Nhanh vậy sao?”, nghe Mặc Sơn báo cáo, nữ tử kia mặt mày nghiêm trọng tới cực độ.

Rầm! Đùng! Đoàng!  
Những tiếng động bên ngoài vang lên không ngớt khiến Diệp Thành bất giác nhìn ra bên ngoài: “Có chuyện gì thế nhỉ?”  
Ngay sau đó, mười mấy bóng hình lướt tới, đi đầu chính là nữ tử mặc đồ tím và người đàn ông trung tuổi với tên Mặc Sơn, có thể thấy cho dù là Mặc Sơn hay nữ tử kia hay những người đi theo bọn họ thì mặt mày đều vô cùng khó coi.

“Đưa Vân Nhi theo, lập tức rời khỏi đây”, nữ tử mặc đồ tím kia rất dứt khoát, nói rồi còn không quên liếc nhìn Diệp Thành đang bị cột ở trụ đá: “Còn hắn nữa, cũng đưa về gia tộc”.

Thế rồi Diệp Thành vừa tỉnh lại đã bị đưa lên thanh phi kiếm khổng lồ, nữ tử mặc đồ xanh được hắn cứu cũng được đưa lên phi kiếm này, nhưng điều tệ hại là cô ta vẫn trong trạng thái hôn mê.

Thấy nữ tử kia vẫn còn hôn mê, Diệp Thành bức bối.

Bà nội ơi bà nội, sao mà ngủ giỏi thế không biết, đường đường là tu sĩ, ngủ ba canh giờ còn không tỉnh, hại lão tử đây bị trói ba canh giờ rồi đấy.

Đi!.

 
Chương 704: Chương 704


Phía trước, người đàn ông trung tuổi tên Mặc Sơn đã tung một nắm đấm vào thế giới với không gian nhỏ bé tạo ra lỗ hổng sau đó trốn thoát.

Ra khỏi thế giới đó, đôi mắt Diệp Thành đảo đi đảo lại liên tục, hắn gần như trông thấy trường hồng bay trong không gian, đó đều là những kẻ mạnh vả lại kẻ nào kẻ nấy sát khí ngút trời.

Không hiểu vì sao khi nhìn thấy nhiều kẻ mạnh thế này Diệp Thành thật sự cảm thấy rất vui.

Báo ứng mà! Làm ơn mắc oán, rồi bị người ta tìm đến tận nơi.

Cút!  
Phía trước, Mặc Sơn đánh ra một chưởng khiến mấy tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư đều máu me be bét, sau đó tay ông ta cầm đao vàng sát phạt về phía trước, chín tu sĩ ở cảnh giới Không Minh khí thế sục sôi, chỉ cần có kẻ chặn đường đều bị đánh phải lùi về sau.


“Đi đâu?”, ngay sau đó liền có kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh sát phạt từ tứ phương tới, vả lại số lượng cũng không hề ít.

“Hộ tống tiểu thư rời đi”, Mặc Sơn nói rồi sát phạt lên trước đầu tien, lư đồng lơ lửng trên đầu ông ta với uy thế hết sức mạnh mẽ, cho dù là kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh thì cũng lập tức bị chèn ép đến mức phun ra máu lùi về sau.

Phía này, nữ tử mặc đồ tím được sự hộ tống của nhiều kẻ mạnh cứ thế xông lên sát phạt trốn thoát khỏi cổ thành.

Rầm! Đùng!  
Bọn họ vừa đi chưa được bao lâu thì cổ thành phía sau đã đổ sụp, cách rất xa nhưng vẫn có thể thấy rõ cảnh tượng hỗn loạn đó, cả hai bên tính kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh cũng có tới hơn ba mươi người rồi.

“Tới Cửu Dương Cổ Thành”, trên phi kiếm khổng lồ, nữ tử mặc đồ tím kia mặt mày lạnh tanh, cô ta ra lệnh: “Nơi đó có Truyền Tống Trận của Thiên Tông thế gia ta, trợ binh của gia tộc cũng nhanh chóng di chuyển từ đó tới”.


Sau đó, phi kiếm khổng lồ quay vòng nhanh chóng như một đạo thần hồng bay đi.

Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn không thể cử động, miệng cũng không thể nói, chỉ có thể đảo mắt liên tục nhìn hai bên trái phải.

“Tiểu thư, giết tên tiểu tử này đi”, cuối cùng, một câu nói vang lên khiến Diệp Thành suýt chút nữa thì hộc máu.

Người nói chính là lão già một mắt, từ sau khi ra khỏi cổ thành, sát khí của lão ta càng lúc càng mạnh, có lẽ lão ta hết sức phẫn nộ với những kẻ mạnh đánh lén mình nên mới muốn trút giận lên người Diệp Thành.

Diệp Thành trừng mắt nhìn lão ta, trong đôi mắt như ngùn ngụt lửa, lão tử đụng gì tới ông hả?  
“Giữ lại mạng của hắn, ta còn có việc cần dùng đến”, nữ tử mặc đồ tím liếc nhìn Diệp Thành.

“Cần dùng cái con khỉ”, Diệp Thành thầm mắng chửi: “Bao nhiêu kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh cô không bắt lại bắt ta, ta đây mới chỉ ở cảnh giới Linh Hư, người của Thị Huyết Điện biết bao nhiêu thứ có ích, lẽ nào Thiên Tông thế gia nhà cô bị bắt nạt nên mất khôn, không bắt nạt các người mới lạ”.

.

 
Chương 705: Chương 705


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Có điều những lời này Diệp Thành chỉ nói trong lòng.

Phía trước, hai kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh cùng ngự kiếm, linh lực dồi dào đẩy vào phi kiếm, khiến phi kiếm bay đi nhanh hơn.

Không biết từ khi nào, phi kiếm bay vào trong rặng núi.

Có mai phục.

Vừa bay vào trong rặng núi, Diệp Thành đã ngẩng đầu đảo mắt liên tục, mặc dù hắn ở cảnh giới Linh Hư nhưng vì có Tiên Luân Nhãn nên quan sát được rất nhiều thứ.

Diệp Thành nheo mắt như nhìn ra được hai bóng hình trong rặng núi.

Ngoài ra hắn còn có một cảm giác lo lắng, rõ ràng trong rặng núi này có đại trận mưu sát vả lại uy lực không hề vừa.

Phía nữ tử mặc đồ tím không phát hiện ra sự dị thường trong ngọn núi này, nếu không thì bọn họ cũng sẽ không xông lên phía trước như vậy.


“Nha đầu này, có mai phục, cô có cảm giác thấy không hả?”, cuối cùng, Diệp Thành dùng linh hồn truyền âm cho nữ tử kia.

Nghe truyền âm của Diệp Thành, nữ tử kia nheo mắt liếc nhìn hắn, trong đôi mắt lạnh lùng thấy rõ, cô ta quay đầu nhìn hắn, theo cô ta thấy thì Diệp Thành chính là người của Thị Huyết Điện, đã là kẻ địch thì lời của hắn đương nhiên không đáng tin.

“Cô điên rồi, ta không đùa với cô”.

“Ngươi muốn chết thì đừng kéo ta chết cùng”.

“Lão tử vô tội, các người đánh mặc các người, liên quan quái gì đến ta”.

Thấy nữ tử mặc đồ tím không coi trọng mình, Diệp Thành bực bội, từng câu mắng chửi thông qua linh hồn truyền âm vang lên, vì hắn đã cảm nhận được kiếm khí khổng lồ sắp bay vào trong phạm vi mai phục.

Có điều, lúc này hắn lại như con kiến trên chảo lửa, cho dù hắn có chửi thế nào thì nữ tử kia cũng không thèm đếm xỉa, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn phi kiếm bay vào vòng mai phục của kẻ địch.

“Lật thuyền rồi”, Diệp Thành chợt thấy lạnh sống lưng.


Rầm!
Hắn vừa dứt lời, trong hư không có một đạo thần mang bay từ trên trời xuống, mục tiêu chính là những người trên phi kiếm.

Thấy vậy, nữ tử kia chợt giật mình.

Cẩn thận!
Đột nhiên, mười mấy lão già trên phi kiếm tế gọi ra binh khí, ngưng tụ thành lớp bảo vệ.

Nữ tử kia cũng tế gọi ra linh lực hộ thể, trong lúc này cô ta cũng không quên ném cho Diệp Thành ánh mắt khó hiểu.

“Mau giải thoát cho ta”, Diệp Thành điên tiết mắng chửi.

Nữ tử kia mím môi nhưng vẫn giơ tay lên, thế nhưng đúng lúc này một đạo thần mang mạnh mẽ bay ra từ bên hông, mục tiêu chính là cô ta.

Thấy vậy, cô ta vội né người, một thanh linh kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay.

Rầm!
Đạo thần mang kia đánh trúng vào linh kiếm, có lẽ vì người ra tay quá mạnh nên với thực lực và tu vi của cô ta cũng bị ảnh hưởng lùi về sau và ngã ra khỏi phi kiếm.

Giết!
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 706: C706: Giết không để lại dù chỉ một tên


Phụt!  

Diệp Thành cứ thế ngã dụi vào bùn đất.  

Mặc dù không nhìn thấy gì nhưng Diệp Thành trong đống bùn đất đã nhoà nước mắt, toàn thân không thể cử động, miệng không thể nói gì.  

Ở một bên, nữ tử kia và mười mấy người đã bị bao vây ở giữa.  

Trận thế không hề vừa, chỉ có ba người ở cảnh giới Không Minh, hơn hai mươi người ở cảnh giới Linh Hư nhưng trận thế này lại đủ để tiêu diệt mấy người phía nữa tử kia, vì bọn chúng có hai người ở cảnh giới Không Minh và mười một người ở cảnh giới Linh Hư.  

Ngoài những điểm này ra thì điều đáng quan ngại nhất chính là Chu Sát Trận trong hư không, uy lực đại trận cực mạnh. Vừa rồi một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh của Thiên Tông thế gia suýt chút nữa bị chém chết.  

“Người ta vẫn nói đại tiểu thư của Thiên Tông thế gia trời sinh xinh đẹp, hôm nay được gặp quả nhiên như lời đồn”, phía Thị Huyết Điện, một lão già đi đầu mắc huyết bào cầm cây gậy bước tới, mặt mày dâm tà nhìn nữ tử kia.  


Lão ta có dáng người gầy đét, mặc dù ở cảnh giới Không Minh, xem ra bình thường hay làm mấy chuyện đó.  

Còn nữ tử tên Tử Yên kia mặt mày như phủ thêm lớp sương giáng, đặc biệt là khi trông thấy lão già với nụ cười dâm tà kia, sát khí của cô ta càng trỗi dậy mạnh mẽ.  

“Đừng cố gắng vùng vẫy làm gì, ngoan ngoãn đi theo chúng ta đi”, lão già mặc huyết bào cười nham hiểm, trong ánh mắt rõ vẻ u ám.  

“Đừng mơ”, Tử Yên lên tiếng, trong tay áo có điện mang bay ra hoá thành một thanh sát kiếm vừa dài vừa mảnh, cô ta không nói lời nào, đạp lên phi kiếm bay vào không trung, cứ thế tiến về phía lão già kia.  

“Không biết tự lượng sức mình”, lão già kia không hề di chuyển nhưng một tu sĩ cảnh giới Không Minh bên cạnh lão ta lại di chuyển, đó chính là một gã thanh niên mặc y phục trắng mặt mày nham hiểm, có lẽ hắn từng ăn linh dược cải lão hoàn đồng nên mới trẻ như vậy.  

Bang!  


Lúc này, Tử Yên đã giao chiến với gã thanh niên mặc y phục tắng.  

Không cần nói cũng biết, mặc dù Tử Yên chỉ ở cảnh giới Linh Hư đỉnh phong nhưng khi giao chiến cô cũng không hề kém cạnh so với tên kia.  

“Giết, không để lại dù chỉ một tên”, ở một bên, lão già mặc huyết bào đã lạnh giọng lên tiếng.  

Đột nhiên, hơn hai mươi tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư cứ thế xông lên, người nào người nấy đầu lơ lửng binh khí bản mệnh, khí thế sục sôi.  

Giết!  

Những tu sĩ ở cảnh giới Không Minh của Thiên Tông thế gia mặc dù có số lượng chiếm ưu thế nhưng vẫn thế gọi ra binh khí bản mệnh, ra tay với sức mạnh khủng khiếp.  

Giết!  

Một tu sĩ cảnh giới Không Minh của Thiên Tông thế gia và một tu sĩ cảnh giới Không Minh khác của Thị Huyết Điện sát phạt vào hư không.  

Giết! 
 
Chương 707: Chương 707


Lão già một mắt của Thiên Tông thế gia di chuyển, ép về phía lão già mặc huyết bào, miệng há ra b ắn ra một thanh kiếm sắt bị gỉ, thanh kiếm kia trông chẳng ra sao nhưng lại hết sức bá đạo.  

Trận đại chiến bắt đầu, tiếng nổ ầm vang phá tan màn đêm yên tĩnh.  

Phụt! Phụt!  

Trong hư không, từng giọt máu bắn tung toé, sát trận lơ lửng trong hư không, mỗi lần đánh ra thần mang, người của Thiên Tông thế gia đều lập tức thất bại khiến trận chiến chưa tới nửa phút mà phía Thiên Tông thế gia đã chết hơn một nửa.  

Phía dưới, trong bụi rậm có tiếng rên   

vang lên, Thanh Vân day trán ngồi dậy.  

Đúng! Cô ta tỉnh lại rồi, cô ta thực sự đã tỉnh lại rồi.  


Nếu Diệp Thành thấy cảnh này thì không biết hắn sẽ khóc thét tới mức nào. Mẹ kiếp, một giấc ngủ say của cô ta khiến lão tử bị ấm ức suốt cả chặng đường, lúc này còn đang cắm đầu trong đống bùn đất.  

“Nơi này là đâu?”, Thanh Vân lắc lắc đầu mơ hồ nhìn tứ phía.  

Rầm! Đùng!  

Tiếng nổ vang lên khiến cô ta bất giác nhìn vào hư không, thấy cảnh tượng thảm khốc, mặt cô ta tái nhợt.  

“Lại là Thị Huyết Điện”, sau phút ngỡ ngàng, Thanh Vân mặt mày lạnh tanh nhưng không tham chiến luôn.  

“Chu sát trận?”, cô ta nheo mắt nhìn Chu Sát Trận trong không trung rồi lại đảo mắt nhìn tứ phương, phát hiện xung quanh Chu Sát Trận còn có vài bóng hình, có lẽ bọn họ đang duy trì Chu Sát Trận.  


“Phải tiêu diệt Chu Sát Trận đó”, trong chốc lát, Thanh Vân nghĩ tới việc này, nếu để nó tồn tại thì người của Thiên Tông thế gia ở đây nhất định sẽ chết thảm.  

Nói làm là làm, Thanh Vân khẽ đứng dậy, cô ta không kinh động tới bất cứ ai, bước ra khỏi lùm cây và mục đích là phá Chu Sát Trận.  

Có điều, cô ta vừa bước ra thì liền trông thấy Diệp Thành ở trong đống bùn đất.  

“Nhìn, còn nhìn cái gì, lôi lão tử ra cái đã”, cảm thấy khí tức của Thanh Vân, Diệp Thành dùng linh hồn mắng chửi.  

Thanh Vân vội tiến lên trước lôi Diệp Thành đang trong lớp bùn đất ra.  

Ập vào mắt cô là khuôn mặt bê bết bùn đất của Diệp Thành, khi thấy toàn thân Diệp Thành dính đầy phù chú phong ấn, cô ta chợt cảm thấy khó hiểu.  

Và cô ta chợt nghĩ thông, khi cô ta hôn mê thì đã xảy ra một số chuyện không tưởng.  

“Mau, giải phong ấn cho ta”, thấy Thanh Vân thẫn thờ, Diệp Thành lại dùng linh hồn truyền âm, hắn gào thét không ngừng. 
 
Chương 708: Chương 708


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Thanh Vân giật mình, lúc này mới phản ứng lại, cô ta vội tiến lên trước, bàn tay khẽ phất, xé vài đạo phong ấn phù chú trên người Diệp Thành xuống, chỉ có sợi tiên thừng màu bạc kia khiến cô ta phải mất nhiều thời gian hơn một chút. Đợi tới khi tháo được tiên thừng thì sợi tiên thừng như có linh tính, lập tức bay đi tìm chủ nhân.  

Phật! Phật!  

Được giải trừ cấm cố, Diệp Thành xé luôn chú ấn trên miệng mình.  

“Ngươi….”, thấy khuôn mặt đen nhơ nhuốc của Diệp Thành, Thanh Vân ho hắng.  

“Cô đừng nói gì cả, ta muốn yên tĩnh một chút”, Diệp Thành tức tối trừng mắt nhìn Thanh Vân, nói rồi hắn đứng dậy rời đi, hắn không muốn tham gia vào trận chiến chẳng hề liên quan đến mình.  


Quan trọng nhất là hắn hết sức tức tối, cứu người ta mà cuối cùng lại thành ra bị coi là kẻ bắt cóc và bị trói, lần này nếu như hắn còn ra tay tương trợ thì có trời mới biết có bị lôi đi hầm chín không nữa.  

“Ngươi…ngươi không được đi”, thấy Diệp Thành muốn đi, Thanh Vân vội tiến lên trước kéo áo Diệp Thành.  

“Có thể giúp chúng ta không?”, Thanh Vân mắt ngấn nước, khuôn mặt mang đầy hi vọng nhìn Diệp Thành. Vì cô biết thực lực của Diệp Thành nếu không thì hắn cũng không thể cứu cô thoát ra khỏi đám người được.  

“Còn giúp các cô?”, Diệp Thành tức tối vô cùng, hắn há mồm ra là chửi: “Cũng vì cứu cô nên ta suýt chút nữa bị giết đấy, đừng nhắc tới chuyện này với ta nữa”.  

Nói rồi, Diệp Thành lại lần nữa bước đi, có điều lần này hắn bị Thanh Vân kéo lại: “Ta trả một triệu linh thạch, mong ngươi ra tay”.  

“Một triệu”?, nghe con số này, Diệp Thành liền đảo mắt, quan trọng nhất đó là hiện giờ hắn thiếu linh thạch, nếu không thì sẽ không có tiền nạp vào Truyền Tống Trận.  


“Mới mở lời đã một triệu linh thạch, mẹ kiếp, đúng là có tiền”, Diệp Thành thầm nhủ.  

“Một triệu, mời ngươi ra tay, được không?”, Thanh Vân vẫn nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt đầy hi vọng, cô cứ thế đưa túi đựng đồ có một triệu linh thạch cho Diệp Thành: “Cứu tỷ tỷ của ta”.  

Khụ…!  

Diệp Thành ho hắng, hắn liếc nhìn Thanh Vân sau đó phất tay nhận lấy túi đựng đồ: “Này, chỉ lần này thôi đấy”.  

“Cảm ơn”.  

“Giao dịch mà thôi”, Diệp Thành đã bắt đầu vặn cổ, phần bùn đất bám trên người cũng bay đi sạch sẽ, cơn tức giận kìm nén suốt vài canh giờ được trút rồi.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ

 
Chương 709: Chương 709


Dứt lời, Diệp Thành bước lên phi kiếm bay thẳng lên trời.

Thấy phía dưới có người xông lên, một tên ở cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện lập tức ngự động binh khí giáng xuống: “Giết”.

“Nói năng hùng hồn lắm”, Diệp Thành hừ lạnh rồi vung roi lên.

Bang! Rắc!  
Hai âm thanh vang lên không theo thứ tự, binh khí bản mệnh của tên kia bị một roi của Diệp Thành quật nát, vì lạc ấn linh hồn nên tên kia kêu lên thảm thiết, rơi từ hư không xuống như một bao cát.

Shh!  
Nhìn thấy cảnh này, bốn người cảnh giới Không Minh thời này của Thiên Tông thế gia bất giác hít vào một hơi khí lạnh, quá nhanh gọn!  

“Cùng lên đi, giết tiểu tử đó trước đã”, thấy sự quái dị của Diệp Thành, hơn hai mươi người ở cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện không dám coi thường, lập tức lao lên từ bốn phía, binh khí bản mệnh đáng sợ lập tức đ è xuống.

“Ta cũng có nhé”, Diệp Thành cười giễu cợt, hắn nhẩm niệm, từng đạo ánh sáng rực rỡ vọt ra từ giữa lông mày, sát kiếm, bảo đao, phương ấn, lư đồng, linh gương… hơn bốn mươi binh khí phát ra ánh sáng lấp lánh, chiếu sáng bầu trời đêm đen kịt, cảnh tượng hoành tránh như thế suýt làm cho các tu sĩ ở cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện sợ hãi phát khóc.

“Một kẻ ở cảnh giới Linh Hư thôi mà có thể ngự động hơn bốn mươi binh khí một lúc”, hiển nhiên trận đại chiến bên này đã thu hút sự chú ý của những phương khác.

“Trong tin tình báo không có tiểu tử này, hắn từ đâu ra vậy?”, lão già mặc áo bào huyết sắc khẽ cau mày, sắc mặt hai tên cảnh giới Không Minh khác cũng không được tốt lắm, sự xuất hiện của Diệp Thành khiến kế hoạch của họ chệch khỏi quỹ đạo.

So với bọn họ, sắc mặt của người bên phía Thiên Tông thế gia còn đặc sắc hơn nhiều.

“Tiểu tử này thật sự không phải người của Thị Huyết Điện”, vẻ kinh ngạc còn có cả chấn động hiện lên trong mắt lão già một mắt của Thiên Tông thế gia.


“Chỉ ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất thôi, khí huyết này quá…”, lúc này, ngay cả Tử Yên trước nay luôn lãnh đạm, trong đôi mắt đẹp cũng tràn đầy kinh ngạc.

Cách đây không lâu cô ta đã biết Diệp Thành không phải người của Thị Huyết Điện, điều này khiến cô ta cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng tiểu tử có tu vi thấp hơn mình tám cảnh giới nhỏ lại có thực lực nhường này.

Phải biết rằng, cùng lúc ngự động hơn bốn mươi binh khí, dù là cô ta cũng không làm được.

Bang! Keng! Rắc! Ruỳnh!  
Khi tất cả mọi người đều kinh ngạc thì thiên địa lại vang lên những âm thanh thế này, hơn bốn mươi binh khí của Diệp Thành hợp lại với nhau tạo nên uy lực mạnh mẽ, quét sạch một đường.

Binh khí của tu sĩ cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện trước mặt nó còn yếu hơn cả giấy, lập tức vỡ vụn ngay tại chỗ.

Phụt! Phụt! Phụt!  
Chẳng bao lâu, các cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện phải hứng chịu phản phệ của binh khí bản mệnh, đồng loạt hộc máu, ai tu vi yếu thì lập tức rơi xuống khỏi hư không.

.

 
Chương 710: Chương 710


Đại Suất Bi Thủ!  
Diệp Thành hô lên một tiếng hào sảng, một chưởng huyễn hoá thành cự thủ, hắn vừa vung ra chưởng này, đám người cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện vẫn còn trên hư không cũng lập tức bay ra ngoài.  
Giết!.

Truyện Gia Đấu
Sự mạnh mẽ của Diệp Thành khiến Thị Huyết Điện cảm thấy áp lực, bởi thế chu sát trận vốn nhằm vào cảnh giới Không Minh của Thiên Tông thế gia đã chuyển hướng dùng để đánh Diệp Thành.

Đạo thần mang đó xuyên qua hư không với sức mạnh vô song, chu sát trận lấy tấn công đơn là chính, mục đích là một chiêu tuyệt sát.  
“Ta sợ rồi”, nhìn thấy thần mang vô song kia, Diệp Thành quay đầu bỏ chạy, sau vài bước hắn lại xoay người né tránh công kích của nó.  

Lại lần nữa!  
Thấy Diệp Thành tránh được đòn tuyệt sát, người của Thị Huyết Điện lại sử dụng chu sát trận lần nữa.  
“Cho ngươi thể diện mà ngươi còn không thèm”, thân hình Diệp Thành như bóng ma, trong nháy mắt đã sát phạt tới, khi chu sát trận còn chưa tập trung hết uy lực thì hắn đã vung ra Bát Hoang Quyền, tiếp đó là Hàng Long Chưởng mạnh mẽ.  
Rầm! Uỳnh!  
Chu sát trận bị va chạm mạnh, ầm ầm rung chuyển, có lẽ là chấn động quá mạnh nên một ngọn núi sụp đổ ngay tại chỗ.  
Mở!  
Bát Hoang Quyền lại được tung ra, một quyền đấm xuyên hư không, chu sát đại trận đung đưa rồi sụp đổ, sau đó bị Diệp Thành giẫm lên nát bét.  
Huỷ chu sát trận xong, Diệp Thành bất giác quay đầu lại nhìn ba tên cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện với vẻ hứng thú.

Mặc dù bọn họ ở cảnh giới Không Minh, nhưng hoàn toàn nằm trong phạm vi khả năng đánh giết của hắn.


Hai tên ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, một tên cảnh giới Không Minh tầng thứ hai, một đấu ba dù hơi khó nhưng xử lý từng tên lại khá dễ.  
“Chết tiệt, tiểu tử này từ đâu ra vậy?”, sắc mặt lão già mặc áo bào huyết sắc dẫn đầu u ám đáng sợ.

Kế hoạch ban đầu đều vì sự xuất hiện của Diệp Thành mà bị phá vỡ, cục diện bây giờ đã khiến bọn họ rơi vào thế nguy hiểm.  
“Quý Thương, giết hắn đi”, ngay lập tức, lão già mặc áo bào huyết sắc ra lệnh.  
“Dễ thôi”, Quý Thương là thanh niên mặc áo trắng, mặc dù Diệp Thành ở cảnh giới Linh Hư nhưng hắn ta vẫn có tự tin giết được hắn, vì hắn ta ở cảnh giới Không Minh, hắn ta không tin cách biệt cả một cảnh giới lớn mà tên kia vẫn có thể làm gì được mình.  
“Đối thủ của ngươi là ta”, Quý Thương vừa di chuyển, tên ở cảnh giới Không Minh của Thiên Tông thế gia đã sát phạt về phía trước.  
“Bảo vệ mình trước đi đã!”, lão già mặc áo bào huyết sắc xông tới, huyết khí ngút trời, lão ta tung ra một quyền khiến cho người của Thiên Tông thế gia phải lùi về sau.  
Thấy vậy, lão già một mắt của Thiên Tông thế gia cũng truy sát tới, đối thủ của ông ta vốn là lão già mặc áo bào huyết sắc.

Thế trận bây giờ là lão già kia muốn một đấu hai, kéo dài thời gian cho Quý Thương giết Diệp Thành..

 
Chương 711: 711: Bát Hoang!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Tiểu tử, Thị Huyết Điện mà ngươi cũng dám khiêu khích, đúng là tự tìm cái chết”, Quý Thương ba bước thành hai, sát phạt tới nơi cách Diệp Thành ba, bốn trượng.

“Thị Huyết Điện là cái thá gì!”, Diệp Thành không nhúc nhích mà chỉ hét lên, từ “thá” của hắn thực sự lợi hại, mang theo tiếng rồng gầm điên cuồng.

Diệp Thành đột nhiên sử dụng thần thông sóng âm, đánh cho Quý Thương trở tay không kịp, cả người lùi lại phía sau, mắt, tai, mũi và miệng đều có máu trào ra, nhất là đầu hắn ta, sau khi choáng váng thì phát ra tiếng ong ong rất lớn.

Bát Hoang!  
Khi Quý Thương còn đang choáng váng, Diệp Thành đã mạnh mẽ tung ra một quyền khiến cho Quý Thương vốn đã hoảng hốt không ứng phó được lập tức bay ra, cánh tay đầy máu.

“Ôi…”, sức chiến đấu hung hãn của Diệp Thành khiến mọi người có mặt lại chấn động lần nữa, xem ra chênh lệch một cảnh giới lớn cũng không phải không thể vượt qua.


Ầm!  
Khi tất cả mọi người còn đang kinh hãi thì thanh niên áo trắng tên Quý Thương đã lại chịu một quyền nữa của Diệp Thành, hắn ta ngã xuống khỏi hư không, va vào làm sập một ngọn núi nhỏ.

Thừa dịp ngươi bệnh mà lấy mạng ngươi.

Đương nhiên Diệp Thành sẽ không bỏ qua cơ hội, hắn từ trên không lao xuống, ngay khi Quý Thương vừa bò dậy từ trong đống đá vụn đã lại bị một quyền của hắn đánh ngã trở về.

Cảnh tiếp theo thảm không nỡ nhìn, Quý Thương từ sau khi rơi xuống khỏi hư không chưa đứng dậy lần nào, mỗi lần bò dậy đều bị Diệp Thành đánh mạnh đến nỗi hắn ta không có cơ hội sử dụng những bí thuật của mình, bị đánh đến mức không còn hình người.

Ầm!  
Sau khi ngọn núi nhỏ hoàn toàn sụp đổ, Quý Thương không đứng dậy nổi nữa, hắn ta đã bị Diệp Thành đánh tàn phế.


Sau khi đánh Quý Thương tàn phế, Diệp Thành không lập tức tham gia vào trận đại chiến mà đi loanh quanh bên người Quý Thương nhặt túi đựng đồ của hắn ta, trước khi đi còn thuận tay lấy cả miếng ngọc treo trên thắt lưng hắn ta.

Sau đó hắn lại bận rộn, trận đại chiến trên hư không vẫn tiếp tục, hắn đã bắt đầu thu hoạch chiến lợi phẩm.

Hơn hai mươi tên ở cảnh giới Không Minh bị hắn đánh bật ra khỏi hư không trước đó, không ai thoát khỏi ma chưởng của hắn.

Tất cả những bảo bối có giá trị đều bị hắn cướp sạch, đến nỗi rất nhiều người không ngất vì bị thương cũng phải ngất vì tức ngay tại chỗ.

Sau khi càn quét sạch sẽ, Diệp Thành lại nhìn lên lão già mặc áo bào huyết sắc.

“Đi”, lão ta không ngốc, lập tức xoay người rời đi.

Một người có thể dễ dàng đánh bại tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tàn phế đủ để chứng minh thực lực của hắn, nếu lão ta còn ở lại tức là tự tìm đến cái chết.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 712: Chương 712


“Ngươi không cần đi đâu”, Diệp Thành không đuổi theo lão già mặc áo bào huyết sắc, bóng dáng ma mị của hắn chặn trước tên cảnh giới Không Minh kia, không dễ gì mới có cơ hội kiếm tiền, không xử đến chết không phải phong cách của hắn.

Ầm! Đùng đoàng!  
Tiếng nổ ầm vang lên trong không gian, khi tiếng động biến mất, tên cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện đã tê liệt nằm trong đống đá vụn.  
Kết cục của ông ta không khá hơn Quý Thương là bao, toàn thân tàn tạ, khuôn mặt già nua bị đánh lệch đi, còn bảo bối của ông ta lúc này đều đã vào túi đựng đồ của Diệp Thành, đánh một trận mà khuynh gia bại sản.  
Quần sơn đã bị tàn phá nặng nề, những người còn sống sót của Thiên Tông thế gia đều lần lượt lại đây.

Đầu tiên họ nhìn Diệp Thành như nhìn quái vật, nếu hôm nay không có hắn ra tay, sợ rằng bọn họ đều đã trên đường đến Hoàng Tuyền.  

“Nào, nói cho họ đi”, thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, Diệp Thành bèn nhìn Thanh Vân mặc áo xanh bên cạnh.  
Thanh Vân vừa nghe đã hiểu ý, nhìn về phía Tử Yên: “Tỷ à, lúc trước là hắn cứu muội”.  
Không cần Thanh Vân giải thích thì Tử Yên cũng đã tin lời Diệp Thành, điều đáng buồn cười là bọn họ còn tưởng Diệp Thành là người của Thị Huyết Điện, xích hắn trong thế giới nhỏ của không gian đó hơn ba canh giờ.  
“Cảm ơn”, Tử Yên tiến lên một bước, trên khuôn mặt lãnh đạm hiếm thấy một nụ cười nhẹ.

Cô ta kiêu ngạo như vậy mà lại thua trước tiểu tử ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất.  
“Ta không muốn nghe những lời nói sáo rỗng, nói gì thực tế chút đi”.  
“Đó là đương nhiên”, Tử Yên không tức giận chỉ cười khẽ: “Mời đạo hữu đến Huyền Chấn Sơn Khuyết, Thiên Tông thế gia ta nhất định sẽ hậu ta”.  
“Huyền Chấn Sơn Khuyết?”, Diệp Thành đảo mắt, hắn chắc chắn mình chưa từng nghe tới cái tên này, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng đúng, Đại Sở rộng lớn như thế, là một vùng đất tàng long ngoạ hổ, thứ không thiếu nhất chính là tu luyện thế gia.  

“Ừm, Thiên Tông thế gia các cô có truyền tống trận cỡ lớn không?”, Diệp Thành không nghĩ nữa mà nhìn Tử Yên hỏi.  
“Đương nhiên là có”.  
“Được rồi! Đi thôi”, Diệp Thành lập tức đồng ý, suy đi tính lại hắn thấy đánh nhau cũng được lắm, được nhận tiền thù lao, mượn truyền tống trận mà không cần phải trả linh thạch, đây là một cách tốt để tiết kiệm tiền.  
Ngay sau đó, phi kiếm khổng lồ lao vào không trung với tốc độ cực nhanh.  
Trên đường đi, mấy người ở trên phi kiếm thi thoảng lại nhìn Diệp Thành.

Hắn đeo mặt nạ Quỷ Minh, lại thêm chữ “thù” trên trán khiến mọi người đưa mắt nhìn nhau sau đó bất giác nhíu mày.  
“Tiểu thư, xem ra người làm náo loạn Bắc Chấn Thương Nguyên mấy ngày trước chính là hắn.

Mặt nạ Quỷ Minh, chữ ‘thù’ trên trán, hơn nữa lại là cảnh giới Linh Hư, sức chiến đấu cũng cực kỳ hung hãn”, ông lão một mắt nhìn trộm Diệp Thành rồi truyền âm cho Tử Yên.  
“Thì ra hắn chính là Tần Vũ”, Tử Yên lẩm bẩm một mình..

 
Chương 713: Chương 713


Khi mọi người nói chuyện thì phi kiếm khổng lồ đã bay vào một thành cổ có tên là Cửu Dương.

Vừa vào thành cổ Cửu Dương, một vài luồng khí tức mạnh mẽ xuất hiện, hiển nhiên là Thiên Tông thế gia phái tới để đón mấy người phía Tử Yên.

.

ngôn tình hoàn
Họ đến quần sơn cao vút nhờ truyền tống trận của thành cổ Cửu Dương.

Sâu trong quần sơn có một ngọn núi được mây mù bao phủ.


“Ẩn giấu thật kỹ”, Diệp Thành nhìn linh sơn phía xa, trong màn sương mây mù mờ ảo, nhìn có vẻ là một người có tu vi rất cao, bày ra trận văn bí ẩn ở đây che đi bí mật của mình.

Nếu Tử Yên không đưa hắn tới, có lẽ người bên ngoài khó mà phát hiện ở đây còn có một toà linh sơn.

“Yên Nhi muội muội”, phi kiếm vừa đáp xuống, một thanh niên mặc áo trắng đã đi ra tiếp đón, vẻ mặt lo lắng: “Có bị thương không?”  
Tên này cũng được coi là tao nhã, hiên ngang, nhưng không biết vì sao nụ cười của hắn ta lại vô cùng giả tạo, còn có vẻ như làm bộ, ngay cả vẻ lo lắng trong mắt cũng không phải thực.

“Lăng sư huynh, cảm ơn huynh đã nhớ đến, ta không sao”, Tử Yên trước giờ luôn lạnh nhạt cũng nở nụ cười khẽ.

“Đây là…”, thanh niên áo trắng nhìn thoáng qua người lạ Diệp Thành, không khỏi nghi hoặc hỏi Tử Yên.


“Ta…”  
“Huynh ấy là Tần Vũ”, Diệp Thành vừa định nói thì Thanh Vân ở bên cạnh đã lên tiếng, nói xong còn nở nụ cười thần bí: “Là Tần Vũ trong bảng Phong Vân của Đại Sở đó!”  
Ồ!  
Diệp Thành mở miệng định trả lời nhưng bị chặn lại, vẻ mặt hơi kỳ lạ, có lẽ Thanh Vân đã thật sự coi hắn là Tần Vũ rồi.

“Ngươi chính là Tần Vũ?”, lời của Thanh Vân khiến thanh niên áo trắng hơi ngạc nhiên, hắn ta nheo mắt quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân, có thể thấy trong mắt hắn ta còn mang vẻ khiêu khích.

“Tên này như vậy là thế nào?”, cảm giác được ánh mắt của tên này có gì đó khác thường, Diệp Thành bất giác lẩm bẩm: “Sao mình cứ có cảm giác hắn muốn đánh mình nhỉ?”  
Tử Yên cũng cảm nhận được bầu không khí có gì đó không đúng, bèn vội vàng tiến lên cười bảo: “Đây là sư huynh Lăng Hạo của ta”.

“Lăng Hạo?”, nghe thấy cái tên này, Diệp Thành đảo mắt: “Sao nghe cái tên này quen tai thế?”  
“Đương nhiên quen rồi”, Thanh Vân ở bên cạnh cười hì hì: “Huynh ấy đứng thứ năm mươi mốt trong bảng Phong Vân, nói ra thì thứ hạng của hai người chỉ hơn kém nhau một bậc thôi! Không biết lúc trước hai người đã gặp nhau bao giờ chưa”.

“Chỉ hơn kém nhau một bậc?”, Diệp Thành sửng sốt: “Không phải ta xếp thứ chín mươi chín sao?”.

 
Chương 714: Chương 714


“Đó là lúc trước, từ sau trận chiến ở cổ thành Thiền Uyên, thứ hạng của huynh trong bảng Phong Vân đã được công nhận là xếp thứ năm mươi rồi”.

“Là vậy à!”  
“Lần này may nhờ có Tần Vũ đạo hữu giúp đỡ nên chúng ta mới có thể thoát khỏi nguy hiểm”, Tử Yên lại mỉm cười lên tiếng.

.

ngôn tình tổng tài
Ồ?  
Lời này của Tử Yên khiến Lăng Hạo lại liếc nhìn Diệp Thành, nhưng khoé miệng hắn ta lại mang theo nụ cười bỡn cợt: “Tần sư huynh, mặc dù hai ta chỉ hơn kém nhau một bậc, nhưng không có duyên gặp gỡ, không biết sau buổi yến tiệc huynh có thể nể mặt so tài cùng ta không?”  
Lời này vừa dứt, Diệp Thành không khỏi nhướng mày.


Hắn thông minh cỡ nào, đương nhiên hiểu ẩn ý trong lời Lăng Hạo nói.

Hắn ta ghét xếp hạng của mình trên bảng Phong Vân thấp nên muốn nhân cơ hội này để thăng thứ hạng.

Bọn họ đều là thiên tài, chỉ kém một bậc, đương nhiên hắn ta không phục.

“Yên Nhi”, Diệp Thành đang cân nhắc thì một giọng nói khe khẽ vang lên từ nơi sâu trong linh sơn.

“Tỷ, đi thôi đi thôi, gia gia sốt ruột rồi”, Thanh Vân vội vàng thúc giục, đẩy Tử Yên đi, nhưng đi được hai bước cô ấy lại mỉm cười với Lăng Hạo: “Lăng sư huynh, phiền huynh tìm một chỗ nghỉ ngơi cho Tần Vũ đạo hữu giúp muội nhé”.

“Không cần tìm chỗ nghỉ ngơi đâu, ta còn có chuyện phải làm…”, Diệp Thành bước lên, nhưng còn chưa nói xong Tử Yên và Thanh Vân đã bay về phía sâu trong linh sơn.

“Tần Vũ sư huynh, hiếm khi huynh mới tới Thiên Tông thế gia chúng ta một lần, ở lại vài ngày cũng không sao”, Lăng Hạo nở nụ cười nhàn nhạt, hắn ta đưa bàn tay trắng nõn ra rồi nở nụ cười rất thân sĩ: “Mời!”  

“Ta thật sự có việc”.

“Chậm nửa ngày một ngày cũng không sao mà”.

Dù không muốn nhưng Diệp Thành vẫn phải đi vào.

Dọc đường đi, Diệp Thành nhìn trái ngó phải.

Linh sơn này thực sự phi thường, có rất nhiều đình đài lầu gác lơ lửng trên không, khắp nơi đều có hoa cỏ lạ khiến cho linh khí ở nơi đây càng thêm nồng đậm, khắp nơi đều có mây mù lượn quanh, không chỉ là tiên cảnh nhân gian mà còn là thánh địa tu luyện.

Dọc đường đi, hắn thấy rất nhiều đệ tử của Thiên Tông thế gia đang ngồi xếp bằng tu luyện trên vân đoàn, hơn nữa ai cũng xinh đẹp rạng ngời.

Hế?  
Rất nhiều đệ tử đang tu luyện trên linh sơn, nhưng khi thấy Lăng Hạo và Diệp Thành ngang qua, bọn họ đều không khỏi nghiêng đầu lại nhìn, nhất là nữ đệ tử, thấy Lăng Hạo phong độ ngời ngời đều không nén nổi rung động.

.

 
Chương 715: Sao Tóc Lại Màu Trắng”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Họ dùng ánh mắt kính nể nhìn Lăng Hạo sau đó dời mắt nhìn sang Diệp Thành.


“Người đeo mặt nạ này là ai vậy? Sao tóc lại màu trắng?”
“Trông hơi kỳ lạ!”
“Được Lăng Hạo sư huynh đích thân dẫn đường, xem ra lai lịch không vừa đâu”.

Diệp Thành không nghe lời bàn luận của mọi người, lúc này hắn đang ngửa đầu nhìn l3n đỉnh linh sơn, nơi đó có một tia sáng to bằng hạt gạo, mặc dù cách rất xa nhưng hắn vẫn nhìn rõ là vật gì, đó là viên linh châu được bao quanh bởi hào quang màu tím.


Viên linh châu tuy nhỏ nhưng lại hội tụ tinh hoa của nhật nguyệt, lơ lửng trên đỉnh núi, giống như một biểu tượng.

“Uy lực thật mạnh”, nhìn nó, Diệp Thành lẩm bẩm, bởi vì viên linh châu ấy mang lại cho hắn cảm giác rất áp lực và ngột ngạt.


“Tần Vũ sư huynh, huynh biết đó là gì không?”, dường như phát hiện Diệp Thành đang nhìn linh châu màu tím,
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 716: Khí tức cũng hỗn loạn hơn


Thấy Diệp Thành ngây người, Lăng Hạo ở bên lại cười, nói: “Sao vậy, Tần Vũ sư huynh sợ ta học lén sao?”  

“Nghe huynh nói kìa, ta là người nhỏ mọn vậy sao? Huynh đã muốn xem thì ta cho huynh xem”, Diệp Thành cười toét miệng.  

Nghe vậy, Lăng Tiêu chợt sáng mắt, hắn không ngờ Diệp Thành lại hào phóng như vậy, nhưng Diệp Thành đã muốn thi triển thì hắn đương nhiên phải nhìn kĩ, tìm ra chân đế huyền diệu trong đó.  

Hự, hạ!  


Biệt uyển im ắng bị phá tan bởi tiếng hô của Diệp Thành. Hắn bày ra vẻ mặt nghiêm túc phất tay, sau đó một tay vung trong hư không như đang viết chữ.  

Ngay sau đó, bốn chữ viết hoa như phượng múa rồng bay hiện lên giữa hư không: Hoan Thiên Lệnh Vũ.  

Phù!  

Viết xong, Diệp Thành mới khẽ thu linh lực, hắn không quên nói một câu ý tứ: “Đây chính là Hoan Thiên Lệnh Vũ, hay không?”  

Lại nhìn sang Lăng Hạo, mặt mày hắn đã tối sầm đến mức đáng sợ.  

“Ngươi chơi ta?”, cuối cùng, Lăng Hạo không kiềm chế được nữa, hắn gằn giọng, không nói lời nào, cứ thế ra tay, đánh một chưởng về phía Diệp Thành. Hắn là công tử danh giá, chưa bao giờ bị chơi khăm như vậy.  

……..  


Nơi thâm sâu trong linh sơn, trong khu rừng trúc, Tử yên và Thanh Vân đang bóp vai đấm lưng cho một ông già tóc bạc.  

Người này trông dáng vẻ già nua nhưng khuôn mặt lại hiền từ, ánh mắt vẩn đục, quan trọng hơn cả là khí tức của ông ta rất hỗn loạn, lúc mạnh lúc yếu, khuôn mặt cũng mang vẻ bệnh tật.  

Ông ta chính là lão tổ của Thiên Tông thế gia, người ở Đại Sở gọi ông ta là Thiên Tông Lão Tổ.  

“Thị Huyết Điện ức hiếp người quá đáng”, Thiên Tông Lão Tổ hắng giọng.  

Việc đêm qua ông ta đã nghe Tử Yên và Thanh Vân thuật lại. Mặc dù hai người cháu của ông ta đều bình an trở về nhưng Thiên Tông thế gia vẫn tổn hại nghiêm trọng khiến mặt ông ta như phủ thêm một lớp sương.  

Có lẽ vì quá tức giận và lo lắng nên khoé miệng ông ta trào máu, khí tức cũng hỗn loạn hơn.  


“Gia gia”, thấy Thiên Tông Lão Tổ miệng trào máu, Tử Yên và Thanh Vân sợ hãi, mặt mày tái nhợt.  

Haiz!  

Chỉ nghe Thiên Tông Lão Tổ thở dài lắc đầu bất lực: “Già rồi, già rồi thì vô dụng, nếu không phải ta thân mang đạo thương thì kẻ nào dám bắt nạt Thiên Tông thế gia chứ?”  

Rầm!  

Ông ta vừa dứt lời, bên linh sơn vang lên tiếng nổ rầm trời.  

Nghe tiếng động này, Thiên Tông Lão Tổ đột nhiên đứng dậy, đôi mắt ảm đạm chợt loé lên ánh sáng lạnh lẽo: “Có phải là người của Thị Huyết Điện đánh tới rồi không?” 

 
Chương 717: Hôm nay phải phân cao thấp


Rầm!  

Ông ta vừa dứt lời, linh sơn lại vang lên tiếng động dữ dội, ngay sau đó, một tiếng mắng chửi vang vọng khắp linh sơn: “Lão tử đùa thôi, mẹ kiếp, ngươi làm gì mà làm thật vậy chứ?”  

“Là…là Tần Vũ”, nghe giọng nói quen thuộc này, Tử Yên và Thanh Vân vội nói.  

“Tần Vũ là ai?”  


“Chính là người giúp chúng con mà chúng con đã nói với gia gia. Ồ, đúng rồi, con quên mất không nói, huynh ấy chính là người ra khỏi cấm địa hoang mạc”.  

“Cấm địa hoang mạc?”  

Rầm! Đùng! Rầm!  

Tiếng động khủng khiếp vang vọng khắp linh sơn của Thiên Tông thế gia, có lẽ vì động thái quá lớn nên kinh động tới kẻ mạnh của Thiên Tông thế gia khiến những lão già đang bế quan cũng phải ra ngoài.  

Lúc này, đệ tử của Thiên Tông thế gia nào còn tâm trạng tu luyện, bọn họ lần lượt ngẩng đầu nhìn hư không.  

“Đây là gì? Lăng Hạo sư huynh sao lại đánh nhau với tên tiểu tử đẹo mặt nạ?”  


“Tên đeo mặt nạ kia có lai lịch gì mà có thể đánh ngang ngửa với Lăng Hạo sư huynh cứ, lẽ nào hắn là đệ tử trên bảng Phong Vân?”  

“Ta nghĩ phải đấy”.  

Rầm! Bang! Keng!  

Trong tiếng bàn tán xôn xao, hai bóng hình trong hư không giao đấu dữ dội, âm thanh của chưởng ấn mạnh mẽ, âm thanh của binh khí va chạm vào nhau vang lên liên tiếp.  

Hai người giao đấu là Diệp Thành và Lăng Hạo, còn vì sao bọn họ đánh nhau thì đương nhiên là vì trò đùa của tên nào đó.  

“Còn không dừng tay thì ta không khách khí đâu”, Diệp Thành bước chân vào phi kiếm, hắn nhanh chóng né tránh kiếm mang đang giáng từ trên trời xuống.  

“Dám chơi ta, hôm nay phải phân cao thấp”, phía đối diện, Lăng Hạo gằn giọng, đâm một kiếm vào hư không, cứ thế đánh về phía Diệp Thành.  


Trời!  

Diệp Thành thầm mắng chửi, hắn lật tay lấy ra kiếm Xích Tiêu chém ra một đạo kiếm mang.  

Không thể phủ nhận khả năng chiến đấu của Lăng Hạo rất mạnh mẽ, kể cả là Diệp Thành không dùng tới nhiều quân bài áp chót thì cũng phải hết sức thận trọng.  

Ở phía khác, gia chủ của Thiên Tông thế gia là Sở Thiên Chấn đã dẫn theo một nhóm trưởng lão chạy tới, thấy Lăng Hạo và Diệp Thành giao chiến, bọn họ cảm thấy bất ngờ.  

“Tiểu tử đeo mặt nạ kia là ai?”, Sở Thiên Chấn còn chưa nói xong thì trưởng lão phía sau ông ta đã lên tiếng.  

 
Chương 718


“Khả năng chiến đấu không hề kém so với Lăng Hạo”.  

“Vả lại còn ở tầng thứ nhất cảnh giới Linh Hư, tên này chui từ đâu ra vậy?”  

“Cho dù là ai thì cũng phải chặn lại rồi nói tiếp”, Sở Thiên Chấn trầm giọng nói.  


Ngay sau đó, bèn có trưởng lão ra tay can thiệp, thế nhưng ông ta vừa bước ra thì một cánh tay của Thái thượng trưởng lão đã đặt xuống vai ông ta ngăn lại.  

“Lão tổ?”, thấy Thiên Tông Lão Tổ, mọi người đều cung kính hành lễ.  

“Không vội, đánh xong rồi nói”, Thiên Tông Lão Tổ khẽ vuốt râu nhìn vào hư không, ánh mắt giây phút trước nhìn Lăng Hạo thì lúc này lại nhìn Diệp Thành.  

“Có thể ra khỏi cấm địa hoang mạc, ở Đại Sở rộng lớn này có thể xếp vào hàng hậu sinh khả uý”, nhìn Diệp Thành đang đại chiến, Thiên Tông Lão Tổ lẩm bẩm, giọng nói rõ vẻ hân hoan.

Rầm!  

Ở phía cách đó rất xa lại vang lên tiếng nổ rúng động, sự chấn động khủng khiếp vô hình tạo thành làn sóng lan ra, rất nhiều cây cối đổ rạp.  


Mãi tới lúc này, cả h người mới thực sự dừng tay.  

Một bên, Lăng Hạo đầu lơ lửng bảo tháp ba màu, tay cầm Chu Sát Kiếm màu bạc, chân bước trên tường vân màu tím, toàn thân phát ra thần quang chói mắt, rất có phong thái.  

Một bên, Diệp Thành đạp lên phi kiếm, một tay cầm kiếm Xích Tiêu, một tay cầm Kim Long Đao, toàn thân kim mang rực rỡ, choán mắt người nhìn, khí huyết sục sôi, mái tóc bạc không gió vẫn tung bay.  

“Ta nói này, ngươi có đến mức phải thế này không?”, Diệp Thành tức tối nhìn Lăng Hạo, cơ thể hắn lúc này trông có phần thảm hại nhưng điều đó không có nghĩa rằng hắn không chiến lại được Lăng Hạo, vì nơi này là địa bàn của Thiên Tông thế gia, hắn cũng không muốn làm lớn chuyện, nếu cứ đánh thật lực thì mười Lăng Hạo cũng không phải đối thủ của hắn.  

“Nói nhiều vô dụng”, Lăng Hạo lạnh giọng, Chu Sát Kiếm màu bạc chỉ về phía Diệp Thành: “Tần Vũ, ta muốn khiêu chiến với ngươi, ngươi chiến cũng được, không chiến cũng được, hôm nay ta và ngươi phải phân thắng bại”.  


Vốn dĩ hắn chỉ muốn thấy bí pháp Hoan Thiên Lệnh Vũ nhưng lại không ngờ rằng Diệp Thành chơi xỏ mình, cũng chính vì vậy nên hắn càng có cớ ra tay.  

Vả lại hắn cũng chẳng phải ngu ngốc, khi đại chiến, hắn đã cảm nhận được rõ Thiên Tông Lão Tổ và Sở Thiên Chấn quan sát, bọn họ đã không ra tay ngăn cản thì có nghĩa rằng trận chiến này được gia tộc mặc nhận, vậy hắn mới miễn cưỡng ra lời thách đấu.  

Hiển nhiên, Diệp Thành cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên hắn có thể nhận ra Thiên Tông thế gia mặc nhận trận quyết đấu này.  

Thiên Tông thế gia đã mặc nhận thì Diệp Thành cũng không cần phải khiêm nhường, hắn vặn cổ, khí huyết sục sôi.  

“Tốt lắm”, Lăng Hạo hắng giọng sau đó vung kiếm ra trước, linh lực dồi dào được đẩy vào trong kiếm, Chu Sát Kiếm rung lên, những đạo phù văn bên trên thanh kiếm sáng rõ, sát khí ngút trời. 

 
Chương 719: Ngự Kiếm Phi Tiên!


Kiếm Lập Vũ!  
Sau tiếng hô của Lăng Hạo, không gian trăm trượng xung quanh hắn như rung động, từng đạo kiếm ảnh màu bạc huyễn hoá ra, kiếm khí dồi dào vả lại số lượng không hề ít khiến người ta rợn tóc gáy, trông như làn mưa kiếm đang giáng từ trên trời xuống.

Ngự Kiếm Phi Tiên!  
Bang! Bang!  
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, kiếm khí của hai bên lại lần nữa va chạm vào nhau, và không ngừng tạo ra từng đốm lửa trắng.


Càn Khôn Thiên Địa, Nhất Chỉ Âm Dương!  
Lăng Hạo lại lần nữa di chuyển, cứ thế sát phạt tới như bóng ma, chỉ ra u mang thần thông về phía trán Diệp Thành.

.

Đọc truyện tại ~ T RUМtrцyen.

мE ~
“Uy lực cũng không vừa, nhưng đạo hành của ngươi còn kém lắm”, Diệp Thành hắng giọng, khép chặt tay, kiếm khí bao quanh, như chỉ như không, như kiếm mà không phải kiếm, cứ thế đối địch lại với Hoan Hoá trong kiếm, uy lực bá đạo.

“Lục mạch thần thông”, phía này, thấy thần thông mà Diệp Thành thi triển, Thiên Tông Lão Tổ nheo mắt như nhận ra Lục Mạch Thần Thông, thấy Diệp Thành thi triển, ông ta tỏ ra có phần bất ngờ.


Bang!  
Khi Thiên Tông Lão Tổ còn đang ngỡ ngàng thì lục mạch chỉ mang của Diệp Thành đã phá tan nhất chỉ âm dương của Lăng Hạo.

Bát Hoang!  
Không cho Lăng Hạo có thêm thời gian tái hiện thần thông, Diệp Thành đã lao như con mãnh thú về phía trước, hắn không nói lời nào, tung ra một đạo bát hoang chưởng, uy lực vô cùng bá đạo.

Thấy vậy, Lăng Hạo thay đổi sắc mặt, hắn vô cùng kinh ngạc vì hắn có thể cảm nhận được rõ ràng luy lực mạh mẽ từ nắm đấm của Diệp Thành, trông như một chưởng nhưng lại mang theo chiến ý vô địch.

Trong lúc này, hắn vội vàng kết ấn, ngưng khí trong bàn tay, một đạo chưởng ấn màu bạc cứ thế được tung ra.

Rầm!  

Lại là đòn tấn công mạnh mẽ nhưng Lăng Hạo lại bị đánh cho tới mức lảo đảo lùi về sau.

“Đây…”, thấy Lăng Hạo lùi về sau, các đệ tử của Thiên Tông thế gia đều hết sức ngỡ ngàng, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Lăng Hạo đánh trực diện và lép vế như vậy, đó là Lăng Hạo sư huynh, người mà bọn họ vẫn luôn tự hào.

“Chỉ kém một bậc thôi mà khả năng chiến đấu lại như một trời một vực vậy sao?”, phía này, mấy người phía Sở Thiên Chấn tặc lưỡi, có lẽ vì Thanh Vân đã nói rõ về thân phận Tần Vũ của Diệp Thành nên bọn họ mới hết sức kinh ngạc.

“Gia gia, Lăng sư huynh sẽ thắng chứ?”, Tử Yên và Thanh Vân lần lượt nhìn sang Thiên Tông Lão Tổ.

.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top