Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 620: Chương 620


“Tiễn khách”, Hạo Thiên Huyền Chấn lớn giọng, cứ thế ngắt lời Hạo Thiên Cảnh Sơn.

“Được, được lắm, hay lắm”, Trường Thiên Chân Nhân mỉa mai liếc nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn rồi lại nhìn sang Diệp Thành: “Tu Minh, chúng ta đi”.

“Trường Thiên đạo hữu, việc này dễ thương lượng thôi mà, chúng ta…”  
“Không phải thương lượng nữa, ta đã quyết định tới Âm Dương thế gia rồi, các người đợi chết thảm đi”.

Trường Thiên Chân Nhân nói xong thì sải bước ra khỏi đại điện.


Sau khi ông ta đi, Hạo Thiên Cảnh Sơn nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn: “Ngươi muốn huỷ hoại tương lai của Hạo Thiên thế gia sao?”  
“Tiền bối nói sai rồi”, không đợi Hạo Thiên Huyền Chấn lên tiếng, Diệp Thành đang yên lặng ngồi uống rượu bỗng mỉm cười nhẹ đáp: “Lấy ba nữ nhi để đổi lấy sự sống còn của Hạo Thiên thế gia, tiền bối già rồi nên không sợ người đời cười chê sao?”  
“Ngươi là cái thá gì? Ở đây có chỗ cho ngươi lên tiếng sao?”, Hạo Thiên Cảnh Sơn quát lên, khí thế mạnh mẽ lập tức xuất hiện.

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là danh tiếng của Hạo Thiên thế gia”, Diệp Thành mặt không đổi sắc, hắn còn bất giác ngoáy ngoáy lỗ tai: “Con người ấy mà! Có thể sống không thoải mái, nhưng tuyệt đối không được sống một cách hèn nhát!”  
Nói đến đây, Diệp Thành hứng thú nhìn Hạo Thiên Cảnh Sơn: “Thiên hạ dùng nữ nhân để đánh đổi chỉ là một đống rác”.

“Hay”, Diệp Thành vừa dứt lời, Hạo Thiên Huyền Chấn liền khen hay, giọng nói hùng hồn vang dội, ý cười rất sảng khoái, chỉ một câu này thôi cũng đủ khiến ông nhìn Tần Vũ bằng con mắt khác.

“Hay”, những người khác trong đại điện cũng không kìm được lên tiếng khen ngợi.


“Hắn…”, phía Hạo Thiên Thi Nguyệt bên cạnh Diệp Thành cũng không khỏi nghiêng đầu nhìn, họ ngạc nhiên nhưng nụ cười lại ngọt ngào.

“Ngươi… Các người…”, thấy nhiều người vỗ tay khen ngợi như thế, Hạo Thiên Cảnh Sơn tức giận mặt mũi đỏ bừng.

“Tam thúc, đây là quyết định của con”, Hạo Thiên Huyền Chấn lên tiếng.

“Được, được lắm”, Hạo Thiên Cảnh Sơn giận run người, khuôn mặt già nua u ám đáng sợ, sau đó ông ta đột nhiên xoay người, mang theo lửa giận ngút trời bước ra khỏi đại điện: “Hạo Thiên Huyền Chấn, sớm muộn gì Hạo Thiên thế gia cũng bại trong tay ngươi”.

Sau khi ông ta rời đi, các Thái thượng trưởng lão bình thường cũng ảo não rời đi, họ đến đây để hỏi tội, cuối cùng lại phải ra về trong sự xấu hổ.

.

 
Chương 621: Chương 621


Lúc này, đại điện lại chìm vào im lặng, Hạo Thiên Huyền Chấn liên tục bị kích động, khoé miệng lại một lần nữa trào máu, ông lảo đảo ngồi bệt xuống đất, vô cùng nhục nhã!  
“Huyền Chấn, tìm đệ tử Phong Vân khác đi! Tìm người nào có phẩm hạnh tốt, mất nhiều tiền cũng không thành vấn đề, quan trọng nhất là lần này chúng ta không thể thua nữa”, lão già béo mập tên Hạo Thiên Huyền Hải nói với Hạo Thiên Huyền Chấn.

“Đúng đó! Không thể thua nữa”.

“Ít nhất cũng phải tìm được người mạnh hơn Lý Tu Minh, bọn họ đến Âm Dương thế gia rồi đó”.

“Vậy thì đi tìm…”  
“E hèm, các tiền bối à!”, Diệp Thành ho khan một tiếng, ngắt lời Hạo Thiên Huyền Chấn, hắn nhìn mọi người một lượt rồi hỏi một câu mang tính thăm dò: “Mọi người không tin tưởng con chút nào sao?”  
“Tần Vũ tiểu hữu! Chúng ta nhận tấm lòng của ngươi”, Hạo Thiên Huyền Hải nở nụ cười ôn hoà: “Nhưng trận chiến này liên quan đến tương lai của Hạo Thiên thế gia, không thể qua loa”.

“Thứ hạng của ngươi thấp hơn hắn mười mấy bậc, ngươi không đấu lại được hắn”, một ông lão tóc xám trầm ngâm lên tiếng.


Không đấu lại? Ta không đấu lại được hắn?  
Khoé miệng Diệp Thành giật giật, Doãn Chí Bình xếp thứ nhất cũng bị hắn đánh như thường, huống chi là Lý Tu Minh đứng thứ sáu mươi.

Nhưng những lời này Diệp Thành cũng chỉ nói trong lòng, hắn không muốn nói ra để lộ thân phận của mình, vì hắn vẫn chưa sẵn sàng trở thành người của Hạo Thiên thế gia.

“Được rồi”, cuối cùng vẫn là Hạo Thiên Huyền Chấn lên tiếng, ông mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Tiểu hữu, vậy ngươi tham gia đi!”  
“Vậy là đúng rồi!”  
“Nguyệt Nhi, đưa Tần Vũ tiểu hữu đến chỗ ở”, Hạo Thiên Huyền Chấn dặn dò Hạo Thiên Thi Nguyệt.

“Vâng”, Hạo Thiên Thi Nguyệt vừa gật đầu vừa đứng dậy, dẫn Diệp Thành ra ngoài.


Sau khi hai người đi, mầy người phía Hạo Thiên Huyền Hải mới nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn, hỏi dò: “Không phải ông định để hắn đại diện cho Hạo Thiên thế gia tham gia cuộc thi Thiền Uyên Hội Minh đấy chứ?”  
“Đương nhiên không phải”, Hạo Thiên Huyền Chấn lau vết máu trên khoé miệng: “Mỗi gia tộc có chín người được tham gia, Tần Vũ là đệ tử trong bảng Phong Vân, hắn mạnh hơn đệ tử của Hạo Thiên thế gia chúng ta nhiều, để hắn tham gia rồi ông lại tìm thêm một đệ tử bảng Phong Vân nữa, ít nhất phải mạnh hơn Lý Tu Minh!”  
“Ngoài ra, điều tra xem Sở Huyên có còn ở Bắc Chấn Thương Nguyên không? Có lẽ cô ấy có thể giúp chúng ta tìm được đệ tử bảng Phong Vân”.

“Ta hiểu rồi”.

Bên này, Hạo Thiên Thi Nguyệt dẫn Diệp Thành đi trên một con đường nhỏ yên tĩnh.

Hai người đi bên cạnh nhau, cô không nói lời nào nhưng lại nhìn trộm Diệp Thành không chỉ một lần, cũng từng có  mong muốn đưa tay cởi bỏ mặt nạ của Diệp Thành để xem khuôn mặt thật sự của hắn.

“Thi Nguyệt cô nương, khi nào Thiền Uyên Hội Minh bắt đầu?”, Diệp Thành vừa nhìn trái nhìn phải đám linh thảo trên đường, vừa tò mò hỏi, hắn vẫn không phát hiện ra sự khác thường của Hạo Thiên Thi Nguyệt.

“Ba… Ba ngày sau”, Hạo Thiên Thi Nguyệt vẫn đang nhìn lén Diệp Thành, đột nhiên bị hắn hỏi như vậy nên hơi bối rối.

“Vậy mỗi gia tộc được cử bao nhiêu đệ tử tham gia?”.

 
Chương 622: Chương 622


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Mỗi gia tộc cử ra chín người”, Diệp Thành xoa cằm, thầm nói: “Sao mình có cảm giác giống cuộc thi tam tông thế nhỉ? Nhưng so với cuộc thi tam tông thì cá cược của Thiền Uyên Hội Minh lớn hơn!”
Đôi khi hắn nghĩ, nếu các thế lực lớn ở Đại Sở đều noi gương Thiền Uyên Hội Minh của Bắc Chấn Thương Nguyên, có lẽ thiên hạ sẽ thái bình, đến lúc đó đệ tử bảng Phong Vân chắc chắn sẽ rất nổi tiếng, không biết sẽ được bao nhiêu thế lực mời về với mức giá cao ngất trời!
Chẳng mấy chốc, Hạo Thiên Thi Nguyệt đã đưa Diệp Thành tới một khu vườn nhỏ yên tĩnh, cô nhìn Diệp Thành lần cuối rồi rời đi.

Oa!
Sau khi phong bế khu vườn nhỏ, Diệp Thành gỡ mặt nạ Quỷ Minh xuống, hắn duỗi người thật dài rồi lấy bầu rượu ra, ngồi dưới một gốc cây linh quả, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.

“Thân nương, con đang ở Hạo Thiên thế gia rồi, đang nhìn người mà than nương từng yêu”, Diệp Thành lẩm bẩm.


“Nương, người còn sống không?”
Nhìn mãi nhìn mãi, hai mắt Diệp Thành bắt đầu nhoè đi, hốc mắt còn ươn ướt, ban ngày hắn diễn kịch, đóng nhiều vai khác nhau, có lẽ chỉ khi đêm về tĩnh lặng, hắn mới thể hiện rõ nhất cảm xúc thật.

Mặc dù đây là Hạo Thiên thế gia, dù trong người hắn chảy dòng máu của Hạo Thiên thế gia, nhưng hắn không hề có cảm giác đây là nhà.

Nói đến nhà, khoé miệng Diệp Thành nở nụ cười nhẹ, trong tầm mắt mờ mịt dường như hắn nhìn thấy hai bóng người xinh đẹp, cả hai đều cài Trâm Phượng Ngọc Châu, một người mặc Tiên Nghê Thường bảy màu, một người mặc Phượng Nghê Thường bảy màu.


“Huyên Nhi, Linh Nhi, chờ ta giúp họ vượt qua được khó khăn này, ta sẽ về gặp hai người”.

Không biết từ lúc nào, bình rượu trong tay Diệp Thành rơi ra, hắn dựa vào gốc cây linh quả ngủ thiếp đi.

Đêm về khuya, dưới ánh trăng sáng, một nữ tử mặc Tiên Nghê Thường bảy màu bước vào đại điện Hạo Thiên thế gia, bên cạnh còn có một thiếu niên kháu khỉnh tò mò nhìn xung quanh.

“Đại tỷ tỷ, sao tỷ lại đưa Tử Viêm tới đây?”, thiếu niên láu lỉnh nhìn nữ tử mặc Tiên Nghê Thường bảy màu bên cạnh với vẻ khó hiểu.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 623: C623: Không biết lại tốn bao nhiêu tiền đây


Trong khu vườn nhỏ, Diệp Thành tựa vào gốc cây linh quả ngủ say sưa.  

Chẳng mấy chốc, cửa khu vươn nhỏ rung lên, một bàn tay nhẹ nhàng đẩy nó ra: “Tần Vũ đạo hữu”.  

Nghe thấy tiếng động, Diệp Thành chợt mở mắt, phất tay lấy mặt nạ Quỷ Minh đeo lên mặt, lúc này mới nhìn về phía Hạo Thiên Thi Nguyệt đang đi vào, sau đó hắn liền thấy một thiếu niên kháu khỉnh đi phía sau cô.  

Thiếu niên này chẳng phải là Tử Viêm đêm qua sao?   

“Tiểu tử này là ai?”, Diệp Thành nhìn Tử Viêm, sau đó lại chuyển ánh nhìn sang Hạo Thiên Thi Nguyệt.  

“Hắn là Tử Viêm, đệ tử đứng thứ bảy mươi chín trên bảng Phong Vân”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười nhẹ.  


Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày, thử hỏi Hạo Thiên Thi Nguyệt: “Vừa mới mời tới à?”  

“Ta nghe phụ thân nói đêm qua cậu nhóc đã đến rồi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười đáp: “Nghe nói là một tiền bối xinh đẹp dẫn tới”.  

“Ừm, đại tỷ tỷ đó rất xinh đẹp”, nói đến tiền bối xinh đẹp kia, Tử Viêm thành thật nói, sau đó cậu còn giơ tay lên miêu tả: “Giống như tiên nữ vậy”.  

“Đẹp hơn nữa cũng có bằng Huyên Nhi với Linh Nhi nhà ta không?”, Diệp Thành lẩm bẩm trong lòng.  

Sau đó hắn quan sát thiếu niên trước mặt.  

Tử Viêm trông chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, tầm tuổi Hổ Oa với Tịch Nhan, không ngờ cậu nhóc đã đứng thứ bảy mươi chín trên bảng Phong Vân, điều này thực sự khiến hắn ngạc nhiên.  


“Cuối cùng Hạo Thiên thế gia vẫn đi tìm đệ tử khác trong bảng xếp hạng Phong Vân”, Diệp Thành không khỏi day đầu mày.  

Nhưng nghĩ lại cũng có nguyên do của nó, bởi vì thứ hạng của hắn thật sự quá thấp, sao Hạo Thiên thế gia có thể đặt tương lai của cả gia tộc vào một người như vậy, tìm thêm người nữa cũng hợp tình hợp lý.  

“Không biết lại tốn bao nhiêu tiền đây”, Diệp Thành lắc đầu bất lực.  

Diệp Thành rất muốn nói với Hạo Thiên Thi Nguyệt rằng thực ra mọi người không cần tìm ai hết, có ta là đủ rồi. Đệ tử bảng Phong Vân gì chứ! Một tên tới thì đánh một tên, hai tên tới thì đánh cả hai, không cần phí tiền.  . Truyện Võng Du

Nhưng nhìn thiếu niên mộc mạc trước mắt, Diệp Thành nghĩ: Chắc cũng không tốn nhiều tiền.  

“Ấy, ở đây này!”, khi Diệp Thành còn đang suy nghĩ thì bên ngoài khu vườn đã có âm thanh vang lên.  

Dứt lời, Hạo Thiên Thi Vũ và Hạo Thiên Thi Tuyết lần lượt bước vào, tỷ muội sinh ba khiến Diệp Thành không phân biệt được ai là ai. 
 
Chương 624: C624: Ngươi chính là tần vũ à


Nhưng phía sau hai cô còn có ba người nữa, khi Diệp Thành ngước mắt lên nhìn, vẻ mặt trở nên kỳ lạ: “Lạ thật, thế giới rộng lớn như vậy, sao đi đâu cũng gặp mấy người này!”  

Cũng chẳng trách Diệp Thành như vậy! Bởi ba người theo sau hai cô gái tới đều là người hắn quen, chính là Vi Văn Trác, Ly Chương và Trần Vinh Vân.  

Nhưng sau khi nghĩ lại, Diệp Thành cũng đoán ra được.  

Phu nhân của Hạo Thiên Huyền Chấn – Hoa Tư từng là Thánh sứ của Thất Tịch Cung, bây giờ còn là sư phụ của Thánh nữ Thất Tịch – Từ Nặc Nghiên, thân là đệ tử trong bảng Phong Vân, đương nhiên Hoa Tư sẽ để Từ Nặc Nghiên tới trợ chiến.  

Mà Từ Nặc Nghiên sẽ không tới một mình, ba người phía Vi Văn Trác không cần nghĩ cũng biết là cô ấy gọi tới.  

Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến, khi ba người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt đang nói chuyện thì Từ Nặc Nghiên đi vào, cô còn kéo Trần Vinh Vân đang vuốt tóc theo.  


“Hôm nay cô nãi nãi ta nói rõ luôn”, Từ Nặc Nghiên đi vào rồi nhìn ba người phía Vi Văn Trác: “Ta tìm các huynh tới không phải để du sơn ngoạn thuỷ, các huynh lấy lại tinh thần cho ta, nếu không ta cho các huynh biết tay”.  

“Không cần nói nữa, ta đã chuẩn bị tinh thần không cần thể diện rồi”, Vi Văn Trác ngoáy mũi.  

“Ta đây không chỉ đẹp trai mà da mặt cũng rất dày”, Trần Vinh Vân lại hất tóc, hai tay giơ lên rồi phóng khoáng vuốt tóc.  

“Tuy không đánh nhau được nhưng chịu đòn là nghề của ta!”, Ly Chương dựng thẳng cổ áo.  

Ha ha!  

Lời lẽ vô tư của ba tên này chọc cười mấy cô gái phía Hạo Thiên Thi Nguyệt.  


Khoé miệng Diệp Thành cũng không khỏi giật giật, hắn không biết Thiền Uyên Hội Minh lần này có đặc sắc không nhưng hắn biết chắc chắn sẽ rất sôi động.  

“Một người đứng thứ bảy mươi chín, một người đứng thứ chín mươi hai, một người thứ chín mươi ba, một người thứ chín mươi tư, một người chín mươi lăm, năm đệ tử bảng Phong Vân, đội hình này cũng ngang nhau”, Diệp Thành xoa cằm, nhưng để an toàn, hắn vẫn bước về phía đó.  

“Người này là…”, mấy người đang nói chuyện lập tức đổ dồn ánh mắt vào Diệp Thành.  

“Tại hạ là Tần Vũ”, Diệp Thành mỉm cười, có lẽ biết họ sẽ hỏi nên hắn tự giác bổ sung thêm: “Xếp hạng chín mươi chín trong bảng Phong Vân”.  

“Ngươi chính là Tần Vũ à!”, Trần Vinh Vân quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân: “Người ta nói ngươi chưa bao giờ lộ diện, ngươi từ đâu chui ra vậy?”  

“Ta…”  

Diệp Thành vừa cất lời thì Vi Văn Trác đã đặt tay lên vai hắn, nháy mắt với hắn: “Huynh đệ, ta nghe nói ngươi cũng là luyện đan sư, cho ta xem chân hoả của ngươi đi!” 
 
Chương 625: C625: Hay là chúng ta đổi đi


“Sao ta không thấy ngươi trong đại hội đấu đan nhỉ?”, Ly Chương cũng bước tới, đứng vây quanh Diệp Thành.  

“Ta không kịp tới”, Diệp Thành ho khan một tiếng, nhẩm niệm một câu rồi triệu hồi Tiên Hoả, để nó lơ lửng trong lòng bàn tay, hơn nữa còn điều khiến nó thay đổi màu sắc.  

Tiên Hoả của hắn thay đổi màu sắc rất kỳ lạ, một ngọn lửa nhỏ pha trộn với các màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, đám Trần Vinh Vân nhìn ngọn lửa bảy màu mà trợn tròn mắt.  

“Đây là chân hoả gì vậy?”, ba người nhìn chằm chằm ngọn lửa trong lòng bàn tay Diệp Thành, ngay cả Từ Nặc Nghiên cũng sáp lại: “Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy chân hoả bảy màu đó!”  

“Hay là chúng ta đổi đi!”, Vi Văn Trác triệu gọi chân hoả màu tím của mình ra.  

“Đừng có mơ”, Diệp Thành thu lại Tiên Hoả.


Hai ngày tiếp theo Hạo Thiên thế gia bận rộn hơn rất nhiều, hầu như đều là chuẩn bị cho Thiền Uyên Hội Minh.  

Nhưng đó là chuyện của các trưởng lão.  

Còn các đệ tử tham gia Thiền Uyên Hội Minh lúc này đều đang yên tĩnh điều tiết hơi thở trong phòng, luôn giữ cho mình ở trạng thái tốt nhất.  

Phù!  

Trong khu vườn nhỏ, Diệp Thành thở ra một hơi khí đục, hắn duỗi eo thật dài, chín chu kỳ Man Hoang Luyện Thể và chín chu kỳ Man Hoang Luyện Hồn khiến hắn tràn đầy năng lượng, toàn thân dễ chịu.  


Diệp Thành uống nốt ngụm rượu cuối cùng rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao.  

Không biết đến lúc nào hắn mới dời mắt, đi ra khỏi cổng khu vườn, dưới bầu trời sao, hắn nhìn Hạo Thiên thế gia thật kỹ coi như nhìn thay thân nương của mình.  

Phủ đệ của Hạo Thiên thế gia đúng là rất lớn.  

Đập vào mắt hắn là những đỉnh núi nhỏ, còn có cung điện, lầu các, đâu đâu cũng thấy có cây linh quả và linh thảo, nhưng so với Đan phủ của Đan Thành thì vẫn còn kém xa.  

Các thành viên của Hạo Thiên thế gia cũng khá nhiệt tình, ai nhìn thấy hắn cũng chào hỏi.  

Tâm trạng Diệp Thành không có gì thay đổi nhiều, vẫn bình lặng như màn đêm yên tĩnh này, hắn vẫn không có tình cảm gì với nơi đây, sở dĩ hắn ở lại giúp Hạo Thiên thế gia cũng là vì chút tình cảm nhỏ nhoi.  

“Sắp cởi rồi, sắp cởi rồi”, khi Diệp Thành đi ngang qua biệt uyển thì nghe thấy tiếng cười khúc khích truyền ra từ bên trong.
 
Chương 626: 626: Bị Phát Hiện Rồi!”


Nghe thấy âm thanh này, Diệp Thành bất giác nhìn vào.

Hắn nhìn thấy ba người rúc đầu trước cửa sổ, nhìn kỹ lại thì chính là ba tên phía Trần Vinh Vân, điều kỳ lạ là ba người họ đều đang trong trạng thái ẩn thân, nếu hắn không có Tiên Luân Nhãn thì cũng khó phát hiện ra.

“Nhìn cái gì vậy?”, Diệp Thành tò mò, bước vào khu vườn, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Có lẽ ba tên phía Trần Vinh Vân nhìn quá tập trung nên không phát hiện Diệp Thành đang đi tới, bọn hắn vẫn đang mở to mắt nhìn trộm căn phòng kia.

Thấy vậy Diệp Thành càng tò mò hơn, hắn bước tới, ngó đầu vào xem cùng.

“Hỏng rồi! Bị phát hiện rồi!”  
Diệp Thành vừa ngó đầu, còn chưa kịp nhìn vào trong thì Trần Vinh Vân đã hét lên.


Sau đó ba tên kia không ai nói lời nào đã quay đầu bỏ chạy, nghề của họ đâu chỉ là chịu đòn! Tốc độ chạy trốn cũng nhanh lắm, hơn nữa còn không phát hiện ra Diệp Thành đang đứng bên cạnh cửa sổ.

“Chuyện gì không biết”, Diệp Thành không nhìn họ nữa, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Tuy nhiên, hắn vừa ngó đầu vào thì thấy một bàn tay đưa tới.

Chát! Ruỳnh!  
Cửa sổ rơi xuống bay ra ngoài, mà Diệp Thành vừa ngó tới còn chưa thấy gì đã bị bàn tay ấy tát vào mặt.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến hắn không phản ứng kịp, ngã nhào lên hòn non bộ.


Chu choa!  
Diệp Thành chật vật bò dậy, che mặt, nhe răng trợn mắt.

Keng!  
Hắn vừa đứng thẳng người thì một thanh sát kiếm đã lao vụt tới.

Cảm nhận được sát ý, bản năng sinh tồn mách bảo Diệp Thành lùi lại sau, thế nhưng hắn vừa lùi lại một bước thì sát kiếm đáng sợ ấy đã dừng lại cách người hắn hai trượng.

“Tần Vũ?”, ngay sau đó một giọng nói kinh ngạc đột nhiên vang lên.

Nghe thấy giọng này, Diệp Thành mới phát hiện người cầm thanh sát kiếm chính là Hạo Thiên Thi Nguyệt, lúc này cô đang tức giận nhìn hắn chằm chằm, hai má đỏ bừng, trong mắt còn có tia lửa.

Điều quan trọng nhất không phải điều này, mà là trạng thái của cô bây giờ, mái tóc ướt đẫm, trên cánh tay ngọc ngà còn đọng lại những giọt nước, thậm chí bộ nghê thường đang khoác trên người cũng vì ướt sũng mà dính sát vào da thịt, phác hoạ thân hình với đường nét gợi cảm.

.

 
Chương 627: 627: Xem Ra Là Lý Tưởng Lớn Gặp Nhau


Đột nhiên hắn hiểu ra, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh ba tên phía Trần Vinh Vân lén lén lút lút khi nãy.

Chẳng trách bọn hắn lại ẩn thân, chẳng trách lại cười xấu xa đến thế, chẳng trách lại nhìn chăm chú như vậy, chẳng trách hắn vừa ngó vào đã bị một cái tát đánh bay, chẳng trách Hạo Thiên Thi Nguyệt lại phẫn nộ.

Bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu ba tên kia đến đây là để nhìn trộm Hạo Thiên Thi Nguyệt tắm.

“Tần Vũ, không ngờ ngươi lại là loại người này”, Hạo Thiên Thi Nguyệt tức giận lồng ngực phập phồng kịch liệt, tia lửa trong mắt bắn ra liên tục.

Khốn kiếp!  
Diệp Thành đột nhiên cảm thấy không ổn.

Tỷ tỷ, tỷ thật sự là tỷ tỷ ruột của ta, trời đất chứng giám, ta thật sự không nhìn, ta chưa nhìn thấy gì cả, ta không biết tỷ đang tắm trong đó, đây là một hiểu lầm, hiểu lầm thôi, ta vừa mới ngó vào đã bị tỷ đánh bay ra.


“Có chuyện gì vậy?”, khi Diệp Thành đang định giải thích thì bên ngoài vang lên tiếng hô hào.

Cũng đúng thôi, vừa nãy hắn ngã vào hòn non bộ gây ra động tĩnh lớn, không thu hút sự chú ý mới lạ.

Tuy nhiên khi nhìn thấy người tới, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của Diệp Thành lập tức tối sầm, bởi vì bọn họ chính là mấy tên phía Vi Văn Trác.

“Thế này là thế nào?”, ba người bọn họ giả vờ nghi hoặc nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt và Diệp Thành, hơn nữa phần lớn ánh nhìn đều đổ dồn vào Diệp Thành, biểu cảm trong mắt cũng rất kỳ quái: Sao tiểu tử này cũng ở đây?  
Ba tên bất giác sờ cằm, nói một câu đầy ẩn ý: Xem ra là lý tưởng lớn gặp nhau.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Từ Nặc Nghiên, Hạo Thiên Thi Vũ và Hạo Thiên Thi Tuyết cũng chạy vào, thấy cảnh tượng này cả ba cô gái đều hơi kinh ngạc.

“Hắn… Hắn…”, Hạo Thiên Thi Nguyệt định nói, nhưng lời đến bên miệng lại không thể diễn đạt thành lời.


Sao cô có thể không biết xấu hổ mà nói ra được, nếu nói ra Hạo Thiên thế gia sẽ nổi tiếng mất.

Đột nhiên, má Hạo Thiên Thi Nguyệt đỏ bừng.

Thấy thế, ánh mắt Từ Nặc Nghiên và hai cô gái còn lại đều đổ dồn vào Diệp Thành.

Khụ khụ!  
Diệp Thành ho khan một tiếng, đương nhiên hắn cũng sẽ không nói, vả lại hắn thực sự là nạn nhân.

Người nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt tắm là ba tên phía Trần Vinh Vân, nhưng hắn không thể nói, nếu nói ra Hạo Thiên Thi Nguyệt làm sao còn mặt mũi nhìn người khác nữa?  
“Ừm, ta về ngủ trước đây”, dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành cười khan một tiếng rồi lập tức xoay người, nhưng hắn mới chạy được hai bước liền quay lại, rất thức thời kéo ba tên phía Vi Văn Trác đi.

“Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?”, sau khi họ đi, Hạo Thiên Thi Vũ thảng thốt nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt.

.

 
Chương 628: 628: Bầu Không Khí Hết Sức Dị Thường


“Không… Không có gì”, Hạo Thiên Thi Nguyệt vội vàng cất sát kiếm đi, che mặt chạy vào lầu các như chạy trốn.

A!  
Chẳng mấy chốc, ở một hướng nào đó của Hạo Thiên thế gia vang lên tiếng hét như sói rú thảm thiết, khiến người của Hạo Thiên thế gia vừa đi ngủ đã giật mình ngồi bật dậy, cảm giác đầu tiên là nửa đêm rồi còn ai giết heo nữa!
Sáng sớm, một thanh phi kiếm khổng lồ đã bay lên khỏi Hạo Thiên thế gia.

Trên phi kiếm có chín trưởng lão của Hạo Thiên thế gia, Hạo Thiên Huyền Chấn, Hoa Tư, Hạo Thiên Huyền Hải cũng có mặt.

Ngoài bọn họ ra thì còn có chín đệ tử trẻ tuổi, Diệp Thành, Hạo Thiên Thi Nguyệt, Tử Viêm, mấy người phía Từ Nặc Nghiên.

Điều đáng nói là từ khi phi kiếm bay lên tới giờ, những người trên phi kiếm cứ đôi ba giây lại quay sang nhìn ba tên Trần Vinh Vân, Vi Văn Trác và Ly Chương.


Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy, nếu trách thì trách hôm nay cả ba tên đó không được bình thường.

Nói thế nào nhỉ? Cả ba tên này có lẽ bị đánh, vả lại còn bị đánh không hề nhẹ, tên nào tên nấy mặt mày sưng vù, đặc biệt là Trần Vinh Vân, mái tóc mượt mà bị túm từng lọn, từng lọn, còn khuôn mặt vuông chữ điền của Vi Văn Trác bị đánh cho méo mó hẳn đi.

Thảm nhất vẫn là Ly Chương, cho tới bây giờ hắn vẫn còn ôm cổ, chốc chốc còn có thể gẩy ra vài viên đá nhỏ.

Đây là lần duy nhất cả ba tên ngoan ngoãn, rất ngoan ngoãn, ngồi im thin thít một góc, những người khác chốc chốc lại nhìn sang bọn chúng, còn bọn chúng chốc chốc lại nhìn Diệp Thành.

Tối qua, sau khi Diệp Thành lôi chúng ra khỏi tiểu uyển của Hạo Thiên Thi Nguyệt thì liền lôi chúng tới một nơi hoang tàn, còn cảnh tượng tiếp theo thì thật sự không nỡ nói ra, chúng bị đánh tới mức thân nương cũng không nhận ra nổi.


Cho tới bây giờ cả ba tên vẫn cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao Diệp Thành lại đánh mình.

Lại nhìn về phía Diệp Thành, hắn ôm thanh kiếm Xích Tiêu, từ đầu tới cuối chỉ chăm chú lau thanh kiếm.

Thi thoảng hắn cũng ngẩng đầu nhìn tứ phía nhưng mỗi lần đều có thể trông thấy Hạo Thiên Thi Nguyệt đang trừng mắt nhìn mình, trong đôi mắt đẹp còn toé lửa, khuôn mặt đỏ lừ.

Khụ…! Mỗi lần Diệp Thành đều ho hắng, hắn tiếp tục vùi đầu vào lau kiếm, bầu không khí lúc này hết sức dị thường.

Người cảm thấy khó hiểu nhất là Từ Nặc Nghiên, cả chặng đường cô chỉ biết gãi đầu, không biết nguyên do vì sao lại có bầu không khí khác thường thế này.

Thế rồi bầu không khí ấy cứ kéo dài hết cả chặng đường đi.

.

 
Chương 629: 629: “ngươi Nói Xem Lần Này Gia Tộc Nào Sẽ Thắng”


Đây là một rặng núi ở Thương Nguyên, được gọi với cái tên Thiền Uyên Sơn Mạch, nơi thâm sâu của rặng núi có một khu thành cổ vô cùng to lớn, còn rộng lớn hơn cả phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông, người Bắc Sở gọi đó là Thiền Uyên Cổ Thành.

Lai lịch của Thiền Uyên Cổ Thành không hề vừa, đây chính là nơi mà năm xưa tiên tổ của ba nhà Hạo Thiên thế gia, nhà họ Viên, Âm Dương Thế Gia cùng liên kết để sáng lập ra.

Điều quan trọng hơn cả là thành chủ của Thiền Uyên Cổ Thành lại có mối quan hệ hết sức phức tạp với ba nhà này.

Năm xưa, một vị nữ tử của Hạo Thiên thế gia được gả vào Âm Dương thế gia, hạ sinh được một người con trai, người này sau khi lớn lên thì cưới tiểu thư nhà họ Viên, còn hắn và tiểu thư nhà họ Viên lại sinh được một người con gái, người con gái này sau này được gả cho một nam nhân của Hạo Thiên thế gia, cô và nam nhân ấy sinh được một người con chính là tiên tổ của Thiền Uyên Thành Chủ.

Cho nên tổ tiên của Thiền Uyên Thành Chủ và ba nhà đều có mối quan hệ với nhau, con cháu đời sau của ông ta ít nhiều cũng có mối quan hệ huyết thống với cả ba gia tộc này.


Đây cũng chính là lý do mà năm xưa tiên tổ của ba gia tộc chọn ra một người có mối quan hệ mật thiết với cả ba gia tộc để làm thành chủ Thiền Uyên.

Đây là ước định năm xưa của bọn họ, Thiền Uyên Thành Cổ không thuộc về bất cứ một gia tộc nào trong ba gia tộc, như vậy sẽ không nghiêng về bên nào, ý nghĩa của nó nằm ở chỗ mỗi lần diễn ra Thiền Uyên Hội Minh đều sẽ tổ chức ở đây và lấy phương án hoà bình để phân chia địa bàn Bắc Chấn Thương Nguyên.

Khi Diệp Thành nghe được tin này, hắn bất giác tặc lưỡi thầm nghĩ tiên tổ của ba gia tộc hết sức thông thái và cao minh.

Khi bọn họ đang nói chuyện thì phi kiếm khổng lồ đã đáp xuống hội trường rộng cả hàng chục nghìn trượng.

Ập vào mắt Diệp Thành là hàng trăm vị trưởng lão mặc y phục trắng ngồi trên cao đài, thấy Hạo Thiên Huyền Chấn xuất hiện, bọn họ lần lượt đứng dậy.


“Hạo Thiên đạo hữu, chúng ta đã đợi đạo hữu lâu rồi”, bọn họ vừa đáp xuống thì một lão già mặc y phục trắng bất giác mỉm cười, đây chính là thành chủ của Thiền Uyên Cổ Thành, người Bắc Sở gọi ông ta là Thiền Uyên chân nhân.

“Xin chào, xin chào”, Hạo Thiên Huyền Chấn mỉm cười, ngồi vào vị trí thuộc về Hạo Thiên thế gia.

Có điều, nói về Thiền Uyên Chân Nhân thì đây là một người có lai lịch tầm cỡ.

Nếu luận về vai vế thì Hạo Thiên Huyền Chấn chính là thúc tổ của ông ta.

Có điều, ở Thiền Uyên Cổ Thành không phải luận những điều này, có liên quan huyết thống với Hạo Thiên thế gia thì đương nhiên sẽ có mối quan hệ huyết thống với nhà họ Viên và Âm Dương thế gia, nếu luận như vậy thì Thiền Uyên Hội Minh sẽ vô vị rồi.

“Ngươi nói xem lần này gia tộc nào sẽ thắng”, mấy người phía Diệp Thành vừa ngồi xuống thì liền nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao ở tứ phương.

.

 
Chương 630: 630: “tám Phần Là Một Tản Tu”


Những bên tham gia Thiền Uyên Hội Minh không chỉ có ba gia tộc, còn có rất nhiều tản tu, đương nhiên, trong đó không thiếu kẻ mạnh.

“Ta thấy khả năng cao thuộc về Âm Dương thế gia”, có người vuốt râu nói.

“Nghe nói bọn họ mời toàn đệ tử trên bảng Phong Vân, vả lại thứ hạng còn cao nữa”.

“Nhà họ Viên cũng chẳng vừa, nghe nói đều mới những đệ tử xếp hạng cao”.

“Vậy lần này Hạo Thiên thế gia lép vế rồi”, có người liếc nhìn về phía Hạo Thiên thế gia, ánh mắt nhìn Tử Viêm: “Người mạnh nhất là hắn, xếp thứ bảy mươi chín”.

“Có điều tên đeo mặt nạ kia là ai?”, rất nhiều người chú ý tới Diệp Thành nhưng không ai nhận ra lai lịch của hắn.


“Tám phần là một tản tu”.

Phía này, nghe lời bàn tán xôn xao của tứ phương, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn vẫn vùi đầu lau kiếm, ngay từ đầu hắn đã chẳng coi trọng trận đấu này rồi, cho dù hai nhà còn lại có mời đệ tử nằm trong danh sách mười người mạnh nhất thì hắn cũng không sợ, đây là sự tự tin tuyệt đối của hắn.

“Xem ra chúng ta đến sớm rồi”, Vi Văn Trác liếc nhìn xung quanh, ngoài những tu sĩ chạy tới đây thăm quan ra thì không thấy người của hai gia tộc còn lại.

“Hai gia tộc còn lại đều lề mề, chúng ta quen rồi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt khẽ giọng nói.

“Nhà họ Viên tới rồi”, ngay sau đó, âm thanh lanh lảnh vang lên khắp hội trường còn phía Thiền Uyên Chân Nhân cũng lần lượt đứng dậy.


“Viên đạo hữu, mời ngồi”.

“Ồ vâng”, người dẫn đầu nha họ Viên là một lão già, ông ta vừa hàn huyên vừa không quên ném ánh mắt giễu cợt sang Hạo Thiên Huyền Chấn, ông ta chính là gia chủ nhà họ viên, Viên Sinh Thái.

“Ôi trời, Bách Lí Đoan Mộc”, phía này mắt Trần Vinh Vân sáng lên, cứ thế nhìn vào người thanh niên trong lớp thanh niên nhà họ Viên.

“Mẹ kiếp, xếp thứ bảy mươi mốt, đánh thế nào không biết”, Ly Chương mắng một câu.

“Những người khác cũng là đệ tử trên bảng Phong Vân”, Vi Văn Trác gãi đầu tức tối.

“Sư phụ, đây…”, Từ Nặc Nghiên cau mày nhìn Hoa Tư.

.

 
Chương 631: 631: “cố Gắng Là Được”


“Cố gắng là được”, Hoa Tư thở dài, nhìn sang Hạo Thiên Huyền Chấn ở bên: “Huyền Chấn à, xem ra lần này bọn họ không muốn chúng ta có cơ hội sống rồi”.

Hạo Thiên Huyền Chấn không nói gì nhưng lại cau mày.


Khi bọn họ đang nói chuyện thì Bách Lí Đoan Mộc ở phía đối diện đã nhàn nhã cầm chén trà lên, vừa nhấp một ngụm vừa đảo mắt nhìn đối phương với vẻ mỉa mai, khi thấy mấy người phía Vi Văn Trác, bọn họ cười nói: “Tìm một luyện đan sư tới để đánh trận quyết định, thật nực cười”.

“Đoan Mộc tiểu hữu, không áp lực chứ?”, ở bên, Viên Sinh Thái cười nói.


“Hạo Thiên thế gia thì cứ thế bỏ qua đi”, Bách Lí Đoan Mộc trả lời hết sức tuỳ ý: “Nhưng ta không dám đảm bảo, nghe nói Lý Tu Minh xếp thứ sáu mươi chín cũng tới giúp bọn họ, ta tự nhận không phải là đối thủ của hắn ta”.

“Không sao, không sao”, Viên Sinh Thái cười nói: “Dù sao thì Hạo Thiên thế gia cũng đã bại rồi, hai nhà chúng ta có thể phân chia địa bàn với nhau”..

 
Chương 632: Chương 632


“Có lẽ tỷ ấy vội về nhà thành thân rồi”, Diệp Thành gãi tai: “Nói không chừng còn đang vào việc chính rồi ấy chứ?”  

“Không thể nào”, Tử Viêm lắc đầu: “Tỷ ấy nói phu quân của tỷ ấy đã chết rồi”.  

“Đúng…đúng là bất hạnh”.  

Đúng là người nói vô tình mà người nghe hữu ý.  

Phía này, Hoa Tư đang nhìn sang phía Hạo Thiên Huyền Chấn, Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn giữ im lặng, có thể thấy trong đôi mắt ông ta vẫn mang theo vẻ mệt mỏi và đau đớn.  

“Người tham chiến lên rút thăm”, ngay sau đó, Thiền Uyên Chân Nhân lên tiếng vang vọng khắp nơi.  


Nghe vậy, Diệp Thành đặt chén rượu trong tay xuống toan đứng dậy, có điều bọn họ còn chưa đi ra khỏi chỗ ngồi thì đã có một giọng nói u ám vang lên: “Thiền Uyên tiền bối, vãn bối đề nghị bỏ bước rút thăm này đi, có thể thông qua cách khiêu khích cứ thế khai chiến”.  

Nghe vậy, tất cả mọi người đều đưa mắt qua nhìn.  

Giọng nói ấy đến từ phía Âm Dương thế gia, người lên tiếng chính là Lý Tu Minh, hắn vẫn ngồi yên tại chỗ, nhàn nhã thưởng trà.  

Thiền Uyên Chân Nhân cau mày liếc nhìn Lý Tu Minh rồi nhìn sang gia chủ Âm Dương thế gia là Doãn Trọng: “Doãn đạo hữu, như vậy hình như không được phù hợp với quy định của Thiền Uyên Hội Minh cho lắm”.  

“Cần phải linh hoạt”, Doãn Trọng nói rất tuỳ ý: “Mỗi lần diễn ra Thiền Uyên Hội Minh đều đánh ba ngày, quá lãng phí thời gian, chúng ta cứ thế đánh luôn, đánh xong sớm thì kết thúc sớm”.  


“Ta đồng ý”, Viên Sinh Thái gia chủ nhà họ Viên cũng lên tiếng.  

Nói rồi, cả hai nhà cứ thế nhìn sang phía Hạo Thiên Huyền Chấn: “Không biết Hạo Thiên đạo hữu có đồng ý không, nếu như ông đồng ý thì có thể thay đổi một chút quy định của Thiền Uyên Hội Minh, vả lại Hạo Thiên thế gia đánh hay không thì cũng cùng một kết quả thôi”.  

Phía này, Hạo Thiên Huyền Chấn nheo mắt, sao ông ta có thể không biết hai gia tộc kia tính toán gì chứ.  

“Bọn họ rõ ràng đã có âm mưu từ trước”, Hạo Thiên Huyền Hải trầm giọng, “nếu ta đoán không nhầm, nếu như đánh theo phương án khiêu chiến thì đệ tử của hai gia tộc kia nhất định sẽ khiêu chiến với đệ tử của Hạo Thiên thế gia”.  

“Bọn họ muốn đá chúng ta ra khỏi trận đấu càng sớm càng tốt đây mà”, Hoa Tư trầm ngâm: “Hai phần địa bàn của nhà Hạo Thiên chắc chắn sẽ bị cả hai gia tộc kia thôn tính”.  

Cách rút thăm của Thiền Uyên Hội Minh rất giống với cách rút thăm của cuộc so tài tam tông, cũng phân thành vòng loại, vòng bán kết, vòng chung kết, vả lại vô cùng phức tạp, đánh ba ngày mới xong.  

Hiện giờ có một phương ánh nhanh gọn, Diệp Thành đương nhiên giơ hai tay tán thành vì hắn chẳng có thời gian đâu mà lằng nhằng với đám người này. 
 
Chương 633: Chương 633


“Tần Vũ, đây không phải nói chơi đâu”, Hạo Thiên Thi Nguyệt ngồi cạnh Diệp Thành vội lên tiếng.  

“Ta biết”.  

“Ta nói, đầu ngươi bị úng nước sao?”, Vi Văn Trác liếc nhìn Diệp Thành: “Hai gia tộc bọn họ rõ ràng đang nhằm vào mình Hạo Thiên thế gia, chúng ta vốn dĩ ở thế yếu hơn, nếu như đánh như vậy thì không tới một vòng, chúng ta sẽ bị đá về nhà đấy”.  

“Ngươi đừng có quyết định mù quáng, chuyện này liên quan đến vận mệnh của Hạo Thiên thế gia đấy”, Trần Vinh Vân cũng liếc nhìn Diệp Thành.  

“Đúng vậy, chúng ta tới đây để đánh giúp, ngươi lại đưa quyết định thay người khác sao?”, Ly Chương gãi tai nói.  

“Đừng làm bậy nữa, không phải trò đùa đâu”, Từ Nặc Nghiên cũng kéo vạt áo Diệp Thành.  


“Đừng mà, ta có tự tin mà”, Diệp Thành đảo mắt một vòng, hắn cũng nhìn thấy từng cặp mắt thẫn thờ.  

“Tiểu hữu, việc này cậu không hiểu được đâu, đừng nói nữa”, Hạo Thiên Huyền Chấn hít vào một hơi thật sâu, ông ta cũng không ngờ Tần Vũ chỉ xếp thứ chín mươi chín trên bảng xếp hạng mà dám to gan thay Hạo Thiên thế gia đưa ra quyết định.  

“Đã đồng ý rồi thì chúng ta bắt đầu thôi”, phía đối diện, Doãn Trọng và Viên Sinh Thái lần lười bật cười u ám.  

“Cái tai nào của ngươi nghe thấy Hạo Thiên thế gia của ta đồng ý vậy?”, Hạo Thiên Huyền Hải lên tiếng.  

“Hai tai ta đều nghe thấy”, Viên Sinh Thái cứ thế cười giễu cợt: “Chỉ e rằng không chỉ mình ta mà đến cả những người có mặt ở đây đều nghe thấy”.  

“Ta cũng nghe thấy”, người ở tứ phương cũng chẳng phải ngốc, biết Hạo Thiên thế gia yếu thế đương nhiên muốn nói giúp nhà họ Viên, nói không chừng có ngày còn có thể kiếm chút hời từ nhà họ Viên thì sao.  


“Đúng vậy, Hạo Thiên thế gia không thể nói lời mà không giữ lời được”, khi âm thanh đầu tiên vang lên, những người khác đều hô hào tạo thành làn sóng.  

“Dù sao thì chúng ta cũng nghe thấy rồi”.  

“Hạo Thiên thế gia sẽ không hèn nhát chứ?”  

Nghe tiếng bàn tán xôn xao bên dưới, Thiền Uyên Chân Nhân trên cao đài cũng cau mày như nhìn ra được vấn đề.  

“Thiền Uyên, tình hình không ổn”, một bên, một lão già mặc đồ trắng trầm ngâm: “Nhà họ Viên và Âm Dương thế gia muốn đá Hạo Thiên thế gia ra khỏi thế cục sớm”.  

“Bọn họ đã nghĩ tới việc phân chia địa bàn của Hạo Thiên thế gia từ lâu rồi, hành động này cũng là việc nằm trong dự liệu”.  

“Thế chân vạc hiện giờ có lẽ sắp bị phá bỏ”, Thiền Uyên Chân Nhân hít vào một hơi thật sâu: “Hạo Thiên thế gia hiện giờ không còn là Hạo Thiên thế gia của những năm xưa nữa, đúng là yếu thế”. 
 
Chương 634: Chương 634


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Phía này, nghe tiếng bàn tán xôn xao, Hạo Thiên Huyền Chấn mặt mày khó coi thấy rõ.  

“Tiểu tử, gây hoạ rồi đấy”, Vi Văn Trác day trán.  

“Một câu nói của ngươi khiến Hạo Thiên thế gia vào thế bị động rồi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt thở dài.  

“Vậy thì chúng ta chủ động một chút”, Diệp Thành uống cạn chén rượu sau đó vặn cổ sải bước, nhún lấy đà và bay lên chiến đài rộng cả nghìn trượng. 

“Tần Vũ tiểu hữu mau xuống đi, chúng ta…”  


“Không mất thời gian với các ngươi nữa, chiến là phân thắng bại, mười tám người cùng lên chiến đài đi”, tiếng hô hào của Hạo Thiên thế gia bị một câu nói của Diệp Thành ngắt lời, lúc này hắn đang nhìn chằm chằm về phía Âm Dương thế gia và nhà họ Viên.  

“Mười…mười tám người cùng lên, tên Tần Vũ này bị điên rồi sao?”, tất cả mọi người đều như bùng nổ.  

“Tên này đâu có điên, hắn không biết tự lượng sức mình”, tứ phương vang lên giọng nói lạnh lùng: “Hắn chỉ xếp thứ chín mươi chín trên bảng xếp hạng, không nói tới việc nhà họ Viên và Âm Dương thế gia có bao nhiêu đệ tử mạnh, đến cả Bách Lý Đoan Mộc và Lý Tu Minh, chỉ cần một trong hai ra tay cũng có thể xử lý hắn rồi”.  

“Hạo Thiên thế gia nhặt ở đâu ra tên nực cười này vậy chứ”?  

“Đúng là không biết trời cao đất dày”.  

“Có cần đến mức vậy không chứ?”, trên vị trí ngồi, mấy người phía Vi Văn Trác nhếch miệng.  


“Đây là đệ tử trong bảng xếp hạng đấy, không phải là những tu sĩ ở cảnh giới bình thường mà ngày thường hay gặp đâu”, Hạo Thiên Thi Nguyệt chau mày, mặc dù biết Diệp Thành có chút thực lực nhưng đệ tử trong bảng xếp hạng Phong Vân không hề đơn giản.  

“Huyền Chấn, đây…”, Hạo Thiên Huyền Hải và mấy người phía Hoa Tư lần lượt nhìn sang Hạo Thiên Huyền Chấn.  

“Tên tiểu tử này rốt cục là tên quỷ gì thế chứ?”, Hạo Thiên Huyền Chấn cũng không phản ứng lại, ông ta chăm chú nhìn lên chiến đài.  

Lại nhìn sang Âm Dương thế gia và nhà họ Viên, Doãn Trọng và Viên Sinh Thái nhất thời cũng không phản ứng lại, sao bọn họ có thể ngờ nổi Diệp Thành lại ngông cuồng phát ngôn khiêu khích mười tám đệ tử trong bảng Phong Vân chứ.  

Nên biết rằng những đệ tử mà bọn họ mời tới đều có thứ hạng cao, bất cứ ai cũng có thể đánh bại Diệp Thành.  

“Thật là ngông cuồng”, một người của Âm Dương thế gia đã đứng ra: “Diệt ngươi, một mình ta là đủ”.  

Nói rồi, người kia nhấc chân nhảy vọt lên chiến đài.  

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ

 
Chương 635: Chương 635


Nói rồi, Diệp Thành nhìn Doãn Trọng và Viên Sinh Thái cười nói: “Hai vị, nếu hai vị gật đầu, ta sẽ mặc nhận hắn đại diện cho mười tám người đánh ta”.

“Diệt ngươi mà phải cần mười tám người sao?”, Doãn Trọng và Viên Sinh Thái bật cười lạnh lùng.

“Vậy chúng ta cứ thế định đi”, Diệp Thành cười nói: “Hắn đã đại diện cho mười tám người, nếu hắn bại thì hai gia tộc còn lại cũng bại, tới lúc đó đừng trở mặt là được”.

Nghe vậy, Doãn Trọng và Viên Sinh Thái chợt nheo mắt.

“Một mình ta là đủ”, phía này, Lý Tu Minh đã đứng dậy nhìn Diệp Thành trên chiến đài cười nói: “Một tên tu sĩ xếp thứ chín mươi chín mà thôi”.

“Xin đợi đã”, Viên Sinh Thái trầm giọng, sau đó nhìn sang Bách Lí Đoan Mộc: “Đoạn Mộc, ngươi cũng lên đi”.


Nghe vậy, không chỉ Bách Lý Đoan Mộc mà đến cả Lý Tu Minh cũng phải cau mày: “Gia chủ nhà họ Viên, có phải ông đánh giá hắn quá cao rồi không? Đánh một tên xếp thứ chín mươi chín mà cần tới hai người sao?”  
“Đúng vậy, nếu như tin này đồn ra ngoài thì chúng ta sẽ bị người ta cười cho mất”, Bách Lý Đoan Mộc nói rồi không quên liếc nhìn Lý Tu Minh.

“Đề phòng bất trắc, ngươi lên chiến đài, đứng bên quan sát là được”, Viên Sinh Thái khẽ vuốt râu, ông ta cũng là một lão hồ ly, không đem mọi hi vọng đặt hết vào Lý Tu Minh, vận mệnh của nhà họ Viên không thể nào giao cho mình Lý Tu Minh được, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì thì rắc rối.

“Đã vậy thì chi bằng lên cả đi”, ở bên, Trường Thiên Chân Nhân cười giễu cợt: “Hắn muốn đánh mười tám người thì cho hắn đánh”.

“Ta nói này, thương lượng xong chưa vậy?” Trên chiến đài, Diệp Thành lên giọng với vẻ khó chịu: “Sợ thua thì lên cả đi, cọ sát thôi mà”.

Câu này của hắn khiến cho mười tám người của nhà họ Viên và Âm Dương thế gia.

.


ngôn tình sủng
Lý Tu Minh đứng đầu tiên, mười bảy người còn lại đứng ở xa hơn, theo bọn họ thấy thì một mình Lý Tu Minh là đủ, bọn chúng không cần phải ra tay, hoặc có thể nói bọn chúng lên chỉ là để xem kịch.

“Tần Vũ, chúng ta cược đi”, Lý Tu Minh không ra tay luôn mà nhìn Diệp Thành mỉa mai.

“Cược cái gì, ngươi nói đi, đừng lãng phí thời gian”, Diệp Thành gãi tai.

“Nếu ngươi thua thì phải làm nô bộc cho ta cả đời, nếu chúng ta thua thì chúng ta làm nô bộc cho ngươi cả đời”, Lý Tu Minh nói rồi nhếch miệng cười để lộ ra hàm răng trắng bóc.

Lời này của hắn khiến xung quanh chợt huyên náo.

Nô bộc? Đây chẳng phải là bán thân sao? Có quá nhiều người tặc lưỡi ý muốn nói Lý Tu Minh cược lớn.

“Lý Tu Minh này cũng nham hiểm đấy”, bên dưới, mấy người phía Vi Văn Trác lần lượt lên tiếng mắng chửi.

.

 
Chương 636: Chương 636


“Bán thân sao? Chơi vậy không hay”, Từ Nặc Nghiên tặc lưỡi.

“Đã là cược thì phải cược lớn”, trên chiến đài, Diệp Thành lên tiếng, hắn nhìn Lý Tu Minh hứng thú nói: “Nếu không thì chúng ta cược mạng đi, hoặc là ta sống, hoặc là các ngươi sống”.

Hắn dứt lời, mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh.

Nếu nói về vụ các cược thì cách cược của Diệp Thành lớn hơn Lý Tu Minh nhiều.

Đây có khác gì không chết thì không nghỉ?  
Không thể phủ nhận câu này của Diệp Thành khiến cho Lý Tu Minh phải bất ngờ, hắn nheo mắt, bật cười tôi độc: “Ta…cược”.

“Một mình ngươi đồng ý không đủ”, Diệp Thành nói rồi đảo mắt nhìn những người còn lại: “Các ngươi thì sao? Nếu không cược thì có thể xuống dưới”.


“Cược, sao lại không cược?”, Bách Lý Đoan Mộc cười giữ tợn.

“Cược, đương nhiên cược”, những người khác cũng bật cười, theo bọn họ thấy thì mười tám người không có lý do gì để thua.

“Được, vui đấy”, Diệp Thành nói rồi liếc nhìn Thiền Uyên Chân Nhân trên chiến đài, nói: “Tiền bối, người chuẩn bị trước đi, con nói rồi, hoặc là con sống sót hoặc là bọn họ sống sót, nếu như khi giao chiến có kẻ lén trốn đi thì tiền bối phải giúp con diệt hắn”.

“Cái này…”, Thiền Uyên Chân Nhân á khẩu, không ngờ Diệp Thành lại nói câu này.

“Cá cược mà, muốn cược thì phải phục tùng theo”, Diệp Thành cười nói nhưng trong mắt người khác, câu nói của hắn lại hết sức ghê rợn.

“Hôm nay ngươi sẽ chết rất thảm”, giọng nói lạnh lùng vang lên, Lý Tu Minh đã bước ra, cứ thế sát phạt tới, tốc độ vô cùng nhanh, trong tay áo còn có điện mang bay qua, nếu nhìn kĩ thì đây chính là một thanh kiếm bạc rất dài, một kiếm bay về phía Diệp Thành.

Diệp Thành di chuyển, hắn khẽ né người, một kiếm của Lý Tu Minh bay vọt đi ngay bên cạnh hắn.


“Né qua được à?”, Lý Tu Minh mặt mày lạnh lùng.

“Thưởng cho ngươi một cái bạt tai”, Diệp Thành vung tay về phía Lý Tu Minh.

Bốp!  
Sau tiếng vang vọng khắp hội trường, Lý Tu Minh giây phút trước còn đang hùng hổ thì lúc này đơ người, hắn lùi về sau ba bốn bước không hề dừng lại.

Diệp Thành tiến lên trước, không đợi Lý Tu Minh đứng vững, hắn đã đánh ra một chưởng.

Ngay sau đó, Lý Tu Minh đã bay ra ngoài.

“Đây…”, cảnh này khiến cho phía Hạo Thiên Huyền Chấn tròn mắt nhìn.

“Sao lại mạnh vậy chứ?”, Doãn Trọng và Viên Sinh Thái ở phía đối diện bất giác nheo mắt nhìn chiến đài.

.

 
Chương 637: 637: Chết Đi!


“Lý Tu Minh xếp thứ sáu mươi chín mà bị một kẻ xếp thứ chín mươi chín như Tần Vũ đánh bay đi sao?”, mọi thứ chỉ xảy ra trong hai giây khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng lại.

Bịch!  
Lý Tu Minh trên chiến đài bị nện thật mạnh xuống chiến đài.

Phụt!  
Ngay sau đó, hắn phun ra cả miệng máu.

“Không thể nào”, Lý Tu Minh mặt mày tôi độc, hắn là đệ tử xếp thứ sáu mươi chín mà lại bị một tên xếp thứ chín mươi chín đánh bại sao, hắn sao có thể chấp nhận nổi chứ.

A…!  

Sau tiếng hét của Lý Tu Minh, một đạo đại ấn bay về phía Diệp Thành.

Bát hoang!  
Diệp Thành với khí thế bá đạo, hắn đối kháng trực diện.

Rầm!  
Quyền chưởng giao nhau, Lý Tu Minh lại lần nữa bay đi.

“Hắn ẩn giấu thực lực, cùng lên”, hiện giờ đến kẻ ngốc cũng có thể thấy thực lực thật sự của Diệp Thành, mấy tên phía Bách Lý Đoan Mộc sục sôi khí thế.

Ù! Ù! Ù!  
Lập tức từng binh khí được triệu hồi, phóng ra đủ loại thần mang, từ bốn phương tám hướng bắn về Diệp Thành.


Ùng!  
Diệp Thành cũng lấy vũ khí ra, đó chính là cây gậy răng sói màu đen nặng trịch, hắn vung lên, cây gậy khổng lồ còn phát ra tiếng vang ù ù.

Cút!  
Nhìn thấy binh khí đang rơi xuống, Diệp Thành vung gậy ra.

Bang! Rắc!  
Hai âm thanh vang lên không phân thứ tự trước sau, binh khí kia bị Diệp Thành đập nát tại chỗ, chủ nhân của binh khí cũng hộc máu rồi bay ra ngoài.

Bang! Rắc! Bang! Rắc!  
Tiếp đó, trên chiến đài lại vang lên những âm thanh như thế, mỗi lần Diệp Thành vung gậy răng sói lên đều có một binh khí bị nổ tung, mà chủ nhân của binh khí cũng không tránh khỏi liên luỵ, lập tức phản phệ máu chảy đầm đìa.

Chết đi!.

 
Chương 638: 638: Trên Chiến Đài Đầy Máu Tươi


Lý Tu Minh lại sát phạt tới, vẫn là thanh kiếm dài và mảnh được bao quanh bởi sấm sét đó, nhất kiếm sắc bén đâm tới từ phía sau Diệp Thành.

Diệp Thành cười khẩy, đột nhiên hắn xoay người, chẳng thèm nhìn đã vung gậy ra.

Keng! Rắc!  
Những âm thanh thế này vẫn vang lên không theo thứ tự, sát kiếm của Lý Tu Minh lập tức nổ tung, còn hắn ta thì bị đánh bật lại bay ngược ra ngoài.

Trấn áp!  
Bách Lí Đoan Mộc sát phạt tới từ trên hư không bằng một đại ấn với uy lực vô cùng đáng sợ.

Cút!  

Diệp Thành trở tay tung ra một quyền, xuyên qua đại ấn ấy, cả người Bách Lí Đoan Mộc đều hộc máu bay ra ngoài, khi bay ngược lại cánh tay hắn ta còn nổ tung, toàn thân đẫm máu.

Cảnh tượng tiếp theo thực sự khiến người khác nhìn mà giật mình, Diệp Thành cầm gậy răng sói sát phát cả đoạn đường, nơi nào hắn đi qua mà có người đang đứng đều bị một gậy quật ngã.

Phụt!  
Sau khi người cuối cùng ngã xuống, lúc này Diệp Thành mới cất cây gậy răng sói đi.

Trên chiến đài đầy máu tươi, tứ phía đều có những bóng người đẫm máu, tuy rằng vẫn còn thở nhưng đa phần đều đã tàn phế.

Phù!  
Diệp Thành thở ra một hơi khí đục, lúc này mới vuốt tóc: “Không thể phủ nhận lửa giận trong lòng ta hôm nay hơi lớn”.


Hắn nói xong lời này, tất cả mọi người đang có mặt đều im lặng.

Từng đôi mắt chấn động, kinh ngạc, khó hiểu, sửng sốt, miệng há hốc, còn có biết bao khuôn mặt hoá đá.

“Tiểu tử này từ hành tinh khác tới à!”, Vi Văn Trác mở miệng, vẻ mặt rất đặc sắc.

“Chẳng trách hắn nói không có việc của chúng ta”, Trần Vinh Vân nuốt nước bọt ừng ực.

“Không nhìn thì không biết, nhìn cái là hết hồn! Tiểu tử này quá lợi hại!”, Ly Chương tấm tắc cảm thán.

“Xem ra chúng ta không tới để đánh nhau mà tới để làm khán giả”, Từ Nặc Nghiên cũng thở dài.



 
Chương 639: Chương 639


“Chuyện… Chuyện này quá…”, Hạo Thiên Huyền Hải há hốc miệng, không biết nên hình dung thế nào.

“Hoa Tư, vậy là kết thúc rồi sao?”, dù là Hạo Thiên Huyền Chấn cũng không phản ứng kịp.

“Có lẽ vậy”.

Sau đó mọi người lần lượt phản ứng lại, hội trường lập tức bùng nổ: “Thực sự quá nhanh!”  
“Hắn đứng thứ chín mươi chín trong bảng xếp hạng ư?”  
“Một mình hắn khiêu chiến với mười tám đệ tử bảng Phong Vân, hơn nữa thứ hạng đều cao hơn hắn, trận này thật sự quá đỉnh!”  
“Toàn bộ quá trình cũng chỉ có một phút, sao hắn có thể lợi hại đến vậy?”  

“Chuyện… Chuyện này không thể nào”, người không thể chấp nhận được nhất ở đây là nhà họ Âm Dương và nhà họ Viên, sau khi hai người phản ứng lại thì đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn lên chiến đài với vẻ mặt không tin được.

Nhưng đây là sự thật! Mười tám đệ tử của hai nhà đều đã ngã xuống, hầu hết đều bị đánh tàn phế.

Thật sự thất bại cực kỳ thê thảm! Từ khi tổ chức Thiền Uyên Hội Minh đến nay, họ chưa bao giờ thất bại thảm hại như thế, cho dù khi Hạo Thiên thế gia ở thời kỳ đỉnh phong thì họ cũng chưa từng thất bại toàn tập như này!  
Đặc biệt là phía Thiền Uyên Chân Nhân, biểu cảm của bọn họ là kỳ lạ nhất.

Trận chiến này từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ chỉ có một phút! Kết thúc nhanh vậy sao?  
Trong trí nhớ của họ, trong lịch sử Thiền Uyên Hội Minh, có lẽ đây là lần kết thúc nhanh nhất, những năm trước đều kéo dài ba ngày, lần này chỉ một phút đã xong chuyện, nhanh đến mức không thể tin nổi.


Trên chiến đài, Diệp Thành đã kéo Lý Tu Minh lên.

So với những người khác thì hắn ta vẫn ổn, nhưng với tiểu tử trước mặt này, hắn thật sự từng có ý giết người, nhớ lại đêm đó khi ở đại điện Hạo Thiên thế gia, hắn và sư phụ Trường Thiên Chân Nhân của hắn đã sỉ nhục Hạo Thiên thế gia thế nào.

, Lý Tu Minh vừa ho ra máu vừa điên cuồng gào thét.

Diệp Thành mặc kệ hắn ta, chỉ nhìn Trường Thiên Chân Nhân đang ngồi trên ghế vẫn còn chưa phản ứng lại với vẻ mặt hứng thú: “Tiền bối, ta nên giết đồ nhi của ông không? Giết hay không giết đây?”  
Trường Thiên Chân Nhân giật mình, đứng bật dậy, giận tím mặt quát: “Tha cho ta đồ nhi của ta, nếu không ngươi sẽ chết rất khó coi đấy”.

“Đương nhiên ta không thể tha được rồi”, Diệp Thành ung dung mỉm cười: “Vừa nãy đã nói rõ rồi, đánh cược bằng tính mạng, bọn họ thua, đương nhiên ta sẽ lấy mạng bọn họ.

Tiền bối à, ông nói xem có phải như vậy không?”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top