Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3100: “Bái kiến thần tử”


“Là ngươi”, lúc này Nguyệt Trì Huân mới nhìn thấy Chu Ngạo, hắn ta vẫn như lúc trước, nước mắt đầy mặt, mỗi giọt nước mắt trong mắt cô đều chói mắt khiến cô đau lòng.



“Huân Nhi”, Chu Ngạo không kìm được nỗi kích động nữa, đột nhiên ôm Nguyệt Trì Huân vào lòng, khóc không thành tiếng, nước mắt thấm ướt cả váy cưới của cô.



“Ngươi…”, Nguyệt Trì Huân ngẩn ra, sững sờ bối rối, có lẽ từ khi bước vào thế giới tối tăm này, đầu óc cô đã choáng váng nên không lập tức đẩy nam tu sĩ đang ôm mình ra.



Advertisement

“Đến lúc tìm lại chính mình rồi”, Diệp Thành nở nụ cười, búng một tia tiên quang ra cho nó bay vào đầu mày của Nguyệt Trì Huân.



Sau đó, cơ thể mỏng manh của Nguyệt Trì Huân run lên, vẻ mặt ngơ ngác bỗng trở nên đau đớn.



Hự!



Tiếng kêu đau đớn rất rõ ràng trong hố đen không gian yên tĩnh.



Sau khi tiên quang dung hợp, ký ức bị phủ bụi khi xưa của Nguyệt Trì Huân đã được mở ra, đôi mắt mông lung dần trở nên rõ ràng, cơ thể cô ngừng run nhưng hai mắt lại đẫm lệ.



“Chu… Chu Ngạo!”



Trong mắt Nguyệt Trì Huân rõ vẻ không thể tin được, cô ngây ra nhìn Chu Ngạo.



“Là ta!”




Chu Ngạo cười trong nước mắt, nụ cười cũng mang theo vẻ tang thương, hắn ta nắm lấy bàn tay Nguyệt Trì Huân áp lên mặt mình, hắn ta đã chờ sự ấm áp này rất lâu rồi, một trăm năm chỉ chờ phút giây này.



Thời gian như dừng lại, kiếp trước và kiếp này cũng hoá thành vĩnh hằng vào giờ phút này.



Ánh sáng trăm trượng để lại cho hai người!



Diệp Thành mỉm cười, xoay người ra khỏi hố đen không gian, cảnh đoàn tụ ấm áp của đôi phu thê trẻ, hắn không ở lại đó thì hơn, lỡ như hai người họ kích động làm ra gì đó thì sẽ rất xấu hổ.



Trở lại lầu các kia lần nữa, Diệp Thành hoá thành dáng vẻ của Nguyệt Trì Huân, hơn nữa cái tay còn rất đê tiện nâng ngực lên, không biết nếu Nguyệt Trì Huân biết sẽ có vẻ mặt thế nào.


Hắn không chút khách sáo, cầm ly rượu trên bàn lên sau đó bắt đầu đi dạo quanh phòng tân hôn.



Phải nói rằng căn phòng tân hôn này rất sang trọng, đến những phiến đá ngọc dưới chân cũng là linh ngọc thượng đẳng, đập vào mắt toàn là những thứ đáng tiền, toả sáng lấp lánh.



Diệp Thành đương nhiên không khách sáo, hắn đã lấy bao tải ra, nhét hết những bảo vật có giá trị vào đó, đến phiến đá ngọc dưới chân cũng bị hắn gỡ từng lớp mang đi.



Làm xong tất cả những chuyện này, Diệp Thành vắt chân ngồi vào bàn, nhàn nhã thưởng thức rượu.



“Bái kiến thần tử”, khi Diệp Thành đang uống rượu vui vẻ, bên ngoài chợt vang lên tiếng hành lễ của nữ tu.



Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày nhìn ra bên ngoài, thấy thần tử Minh Vương đã tiến vào biệt uyển, đang đi về phía này.



Cho dù ở rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhìn thấy nụ cười đùa cợt và ánh mắt tà dâm của thần tử Minh Vương, có vẻ hắn ta đã rất nóng lòng muốn được thưởng thức bữa tiệc dành riêng cho mình này.



“Được lắm, đến sớm không bằng đến đúng lúc!”, Diệp Thành rót một ly rượu, khóe miệng hơi nhếch lên.



Khi hắn nói thì thần tử Minh Vương đã tới trước cửa, khoé miệng hắn ta vẫn hơi nhếch lên mang theo ý cười bỡn cợt, trong mắt vẫn hiện rõ dục vọng, hắn ta đã không thể chờ được muốn thưởng thức bữa tiệc dành riêng cho mình.



Két!

Cánh cửa mở ra, thần tử Minh Vương bước vào.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1872: “Thuỷ tổ tam tông Huyền Thần”


Rầm! Rầm!



Hư không rung chuyển, người mà thiên lôi ngưng tụ thành vẫn đang từ từ di chuyển về phía Diệp Thành.



Bộ pháp của người này ổn định có lực, toàn thân vững chãi như núi, mái tóc đen nhánh không có gió vẫn tung bay, đôi mắt sâu thăm thẳm như chứa đựng cả đất trời, mang theo uy nghiêm của một vị hoàng.

Advertisement



Trên đầu người này có một tấm thần đồ lơ lửng, khắc hoạ sơn hà đại nhạc, hiện lên thần huy vạn trượng, đan xen pháp tắc về đạo, giống như một vì sao lấp lánh.



Giữa đất trời, vì sự xuất hiện của người này mà đột nhiên im ắng, đến cả Pháp Luân Vương và phía Đao Hoàng đang đại chiến cũng ngừng tay, người nào người nấy nheo mắt nhìn người do thiên lôi ngưng tụ thành.



“Huyền Thần”, Pháp Luân Vương nheo mắt lại gần như chỉ còn bằng sợi chỉ, giọng điệu kinh ngạc.



“Sư thúc, đó là…”, mặc dù biết mình sẽ không nhìn nhầm nhưng Sở Linh và phía Dương Đỉnh Thiên vẫn nhìn về phía Hằng Nhạc Chân Nhân hi vọng có thể có được đáp án.



“Thuỷ tổ tam tông Huyền Thần”, Hằng Nhạc Chân Nhân vội vói.



“Sao có thể? Thần Hoàng, chuyện…chuyện gì thế chứ?”, phía Cổ Tam Thông cũng ngỡ ngàng nhìn vào hư không, mặt mày rõ vẻ khó tin.


“Long…Long gia, chuyện gì vậy?”, trong số tất cả mọi người, người kinh ngạc nhất chính là Diệp Thành, người ở phía đối diện đang đi về phía này chính là thuỷ tổ tam tông Huyền Thần vì tượng đá của Thần Hoàng lúc này vẫn đang sừng sững trong Hằng Nhạc Tông, hắn đương nhiên quá quen thuộc với hình ảnh ông ấy rồi.



“Đó không phải là Huyền Thần thật”, Thái Hư Cổ Long đáp lời, “nói chính xác thì đó chính là lạc ấn về đạo của Huyền Thần”.



“Là sao?”, Diệp Thành gãi đầu.



“Là thiên kiếp thần phạt của ngươi tiếp xúc với lạc ấn về đạo của Huyền Thần nên ông ấy mới hiện thế trong hình thái như vậy”, Thái Hư Cổ Long giải thích, “đúng như ngươi nghĩ, đây là một phần của thiên kiếp thần phạt”.



“Còn có cả thiên kiếp thần phạt thế này cơ à?”, vẻ mặt Diệp Thành vô cùng đặc sắc.



“Tiểu tử, ngươi gặp chuyện lớn rồi”, Thái Hư Cổ Long vội nói, “còn thần phạt lạc ấn về đạo của kẻ mạnh có cấp bậc hơn cả thần phạt của thần thú linh thú, thần phạt này khó độ nhất, mức độ khủng khiếp của nó vượt qua sức tưởng tượng của ngươi, ở một ý nghĩa nào đó mà nói thì ngươi phải đối kháng với Huyền Thần”.



“Ôi trời, còn vậy sao?”, Diệp Thành không nhịn nổi mà lên tiếng mắng chửi.



Vù!



Hắn vừa dứt lời, thần đồ đang lơ lửng trên đầu thần hoàng Huyền Thần chợt rung lên quét ra một đạo thần quang nóng rực cứ thế bay về phía Diệp Thành, thần quang đó trông hết đỗi bình thường nhưng lại có uy lực vô cùng bá đạo.



Thấy vậy, Diệp Thành lật tay lấy ra thanh kiếm Thiên Khuyết chắn trước người.



Bang!



Đạo thần mang nóng rực kia cứ thế đánh vào kiếm Thiên Khuyết khiến Diệp Thành lập tức bị đánh bay đi.



“Đó là Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, đạo hiệu Cửu Châu Thần Đồ, chính là binh khí bản mệnh của Huyền Thần”, Thái Hư Cổ Long truyền âm, “cũng giống với Huyền Thần, nó cũng có lạc ấn về đạo, không phải là Cửu Châu Thần Đồ thực thụ nhưng dù là vậy thì ngươi cũng phải hết sức thận trọng, một khi bị pháp tắc về đạo của Huyền Thần làm trọng thương thì hậu quả không dễ chịu đâu, xưa kia lão tử cũng chịu không ít thiệt thòi trong Cửu Châu Thần Đồ này”.

“Đây là muốn ta chiến đấu với vị Hoàng sao?”, Diệp Thành cố gắng đứng vững, khi nói giọng nói hãy còn run rẩy.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3101: “Đứng lại cho ta!” 


Nhưng, vừa bước vào, với khả năng đoán định của thần tử Minh Vương cũng phải sững sờ giây lát, ngơ ngác nhìn căn phòng, đây còn là phòng tân hôn sao? Sao giống như vừa bị đạo tặc đến lục tung một lượt vậy?



Phu quân đến rồi à!



Diệp Thành lên tiếng, chớp mắt nhìn thần tử Minh Vương.



Advertisement

Phải nói rằng sau khi giả làm Nguyệt Trì Huân, động tác chớp mắt của hắn thật sự đẹp đến mức khiến người khác nghẹt thở.



Thần tử Minh Vương dời mắt nhưng lại thấy Diệp Thành đang vắt chân nhàn nhã cắn hạt dưa, vỏ dưa đầy đất, miệng nhai chóp chép không có tí dè dặt nào.



Thần tử Minh Vương lại sững sờ, đây là Nguyệt Trì Huân sao?



Diệp Thành đứng dậy, nâng ly rượu lên đưa cho thần tử Minh Vương, sau đó lại nháy mắt, tặng thêm cho hắn ta một nụ cười quyến rũ: “Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng”.



“Hôm nay nàng hơi khác thường!”, thần tử Minh Vương mỉm cười, nhận lấy ly rượu, nhất là khi nhìn thấy nụ cười hút hồn của Diệp Thành, hắn ta càng cười xấu xa hơn, ngọn lửa ở bụng dưới đã rục rịch di chuyển lên trên.



“Đó là do nô gia đã nghĩ thông suốt rồi”, Diệp Thành lại cười.



“Tốt lắm”, thần tử Minh Vương nở nụ cười lộ ra hai hàm răng trắng sáng, ngửa đầu uống cạn ly rượu rồi ném chiếc ly đi, nắm lấy tay Diệp Thành, không còn che giấu dục vọng trong mắt, lúc này hắn ta nào còn quan tâm sự khác thường của phòng tân hôn và Nguyệt Trì Huân nữa.



“Vội gì chứ!”, Diệp Thành tránh thoát, xoay người duyên dáng nằm nghiêng trên gường, tư thế cực kỳ yểu điệu khiến thần tử Minh Vương chợt nổi thú tính, nhào tới như một con thú.

Diệp Thành rất biết đùa, thần tử Minh Vương nhào tới, hắn lại ngồi dậy né đi khiến cho thần tử Minh Vương vồ phải không khí.



Nhưng Diệp Thành càng như vậy càng khơi dậy dục vọng của thần tử Minh Vương, hắn ta nở nụ cười đầy thú tính, bước lên đưa tay về phía Diệp Thành nhưng lại một lần nữa bắt hụt.



“Nàng có thể trốn được đi đâu?”



Thần tử Minh Vương tiếp tục đuổi, càng đuổi càng hăng.



“Tới đây đi!”



Diệp Thành liên tục né tránh, động tác cực kỳ thuần thục khiến cho thần tử Minh Vương xoay vòng vòng.


Căn phòng tân hôn vốn đã bừa bộn giờ đây càng trở nên ồn ào, tiếng leng keng vang lên không ngớt.



Điều này khiến các thị vệ và nữ tu canh gác biệt uyển dỏng tai lắng nghe, làm thì làm thôi, sao có thể gây ra động tĩnh lớn thế! Ai biết thì hiểu là động phòng, không biết còn tưởng đang đánh nhau ở bên trong.



“Đứng lại cho ta!”



Trong phòng tân hôn, thần tử Minh Vương nổi giận gằn lên, bị Diệp Thành chơi gần mười lăm phút, ngọn lửa dục vọng của hắn ta đã không thể kiềm chế được nữa, chưa biết chừng giây tiếp theo sẽ lửa nóng đốt thân.



Diệp Thành thật sự đứng lại, khẽ cắn môi, vén nhẹ mái tóc, tư thế càng thêm mê người.



Đến Diệp Thành cũng không biết mình còn có thể thế này, động tác và tư thế còn có thể quyến rũ như thế, đúng là Thánh chủ Thiên Đình không gì không thể, để đạt được mục đích của mình mà có thể kiên quyết không cần thể diện.



Thấy Diệp Thành đứng lại, thần tử Minh Vương nở nụ cười, vừa bước đến vừa cởi quần áo.



Dáng người hắn ta khá được, làn da màu đồng mỗi tấc đều phát sáng, cơ bắp như rồng cuộn rất có độ đàn hồi, chỉ nhìn cơ thể này thôi đã biết kỹ năng trên giường rất giỏi.



Nhưng đang cởi hắn ta chợt khuỵu xuống, nôn ra một ngụm máu.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1873: Uy lực có thể xẻ cả thiên địa.  


Roẹt!



Phía đối diện, Huyền Thần bước ra một bước rồi biến mất.



Thấy vậy Diệp Thành lùi về sau.



Advertisement

Thế nhưng động tác của Diệp Thành vẫn chậm hơn một chút vì Huyền Thần đã xuất hiện ở không gian cách hắn ba trượng sau đó vung tay bạt tới, trông chưởng đánh này hết sức đơn giản nhưng lại hàm chứa mấy chục loại thần thông đang biến hoá.



Ngay sau đó Diệp Thành lập tức bị đánh bay đi, cơ thể thánh thể mạnh mẽ bị đánh gãy mười mấy đoạn xương.



“Chiến với ông ta ngươi càng yếu thì ông ta càng mạnh”, Thái Hư Cổ Long nhắc nhở.



Vù!



Diệp Thành lập tức gọi ra Hỗn Độn Thần Đỉnh khôi phục lại thần uy cái thế của Hỗn Độn Thần Đỉnh, đè nén hư không va vào Cửu Châu Thần Đồ đang lơ lửng trên đầu Huyền Thần.



Bang! Rầm! Keng!



Một đỉnh một bản đồ cứ thế chinh phạt lẫn nhau trong hư không, chiếc đỉnh như núi Thái Sơn, bản đồ như ngân hà phát ra thần huy, phát ra thiên âm đại đạo, đó là cuộc tranh đấu giữa hai loại đạo, phát ra thần huy chói lọi.

Chiến!



Diệp Thành đã di chuyển, hắn sải bước ra cả vài trăm trượng, tung chưởng bát hoang dung hợp với rất nhiều bí pháp, mang theo chiến ý vô địch tấn công về phía Huyền Thần.



Huyền Thần không lùi về sau, ông ta vung một tay diễn hoá thiên địa, hoá thành càn khôn âm dương sau đó dung hợp với vô cực thái cực, một chưởng tung ra hoá giải uy lực trong bát hoang chưởng khiến Diệp Thành bay đi.



Phụt!



Diệp Thành lập tức phun ra máu, phần xương cốt còn chưa liền lại đã lại bị chém đứt vài đoạn.



“Lạc ấn về đạo và cơ thể thiên kiếp còn có thể thi triển bí thuật thần thông ư?”, Diệp Thành lau đi dòng máu nơi khoé miệng, ánh mắt hắn nghiêm trọng thấy rõ. Mặc dù là thiên kiếp thần phạt nhưng hắn có một cảm giác đó chính là thuỷ tổ tam tông Huyền Thần ở phía đối diện đúng là Thần Hoàng lừng lẫy xưa nay.



Làm lại!



Diệp Thành lại lần nữa xông lên, chiến ý lên cao, đã là thiên kiếp thần phạt thì hắn sẽ không e sợ.



Nếu đúng là Thần Hoàng thực thụ thì phải chịu, hắn căn bản không có ý định đối đầu, càng không có sức đối đầu nhưng chỉ là pháp tắc về đạo ngưng tụ thành chân thân nên hắn đương nhiên không sợ.



Thế nhưng Diệp Thành còn chưa kịp sát phạt tới trước Huyền Thần thì một đạo thần mang cái thế đã giáng từ trên trời xuống với thiên lôi bao quanh, uy lực có thể xẻ cả thiên địa.



Mẹ kiếp!



Diệp Thành vội giơ kiếm Thiên Khuyết lên.



Bang!



Nhát kiếm tuyệt thế kia cứ thế chém vào kiếm Thiên Khuyết sau đó chém tới mức khiến Diệp Thành nửa quỳ trên mặt đất, hắn phun ra một ngụm máu tươi.



Rầm! Bịch!



Tiếp đó, âm thanh của tiếng bước chân lại vang lên, trong lớp sương màu đen có thiên lôi xẹt qua lại có một người xuất hiện, thân thể rắn rỏi vững chãi như núi, mang theo uy lực của một vị hoàng.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3102: “Điều này thì lại giễu cợt ta rồi”.  


“Cô…”, hai mắt thần tử Minh Vương lập tức đỏ như máu, gân xanh trên trán nổi lên, cảm giác được một sức mạnh cuồng bạo đang hành hoành trong cơ thể, lục phủ ngũ tạng, kinh kỳ bát mạch, tứ chi bách hài thậm chí nguyên thần cũng bị phù văn cổ bao lấy, kết hợp lại với nhau thì thấy là một loại chú ấn.



Thần tử Minh Vương lại nôn ra máu, pháp lực bị chú ấn áp chế, hắn ta đột nhiên hét lên: “Người đâu, vào đây cho ta”.



Advertisement

“Đừng hét nữa, bên ngoài không nghe thấy đâu”, Diệp Thành ngồi xổm xuống, vẫn chớp mắt nhìn thần tử Minh Vương: “Không biết phu quân có thích chú ấn thượng cổ này không, nô gia đặc biệt chuẩn bị cho chàng đấy”.



“Dám tính kế ta, không sợ ta diệt sạch Vân La Tinh của cô à?”, thần tử Minh Vương điên cuồng hét lên.



“Chàng đừng doạ ta, ta sợ”.



“Khốn kiếp”, thần tử Minh Vương chợt đứng dậy, nhào tới như một con chó điên, ánh mắt đầy hung tợn.



“Có khốn kiếp hơn nữa cũng không bằng ngươi”, Diệp Thành vung tay hất văng thần tử Minh Vương, sau đó xoay người biến về hình dạng ban đầu.



“Ngươi…”, nhìn thấy bộ dạng của Diệp Thành, thần tử Minh Vương lập tức phun ra một ngụm máu dài ba trượng, không ngờ Nguyệt Trì Huân là do nam nhân biến thành, lúc trước hắn ta trêu đùa tán tỉnh một nam nhân, cảnh tượng đó đúng là tức muốn chết, cũng cực kỳ kinh tởm khiến hắn ta lại nôn ra máu.



“Rốt cuộc ngươi là ai?”, thần tử Minh Vương cắn răng nghiến lợi nhìn Diệp Thành, cảm giác bị đùa giỡn này khiến hắn ta tức giận đến mức muốn tự sát.




“Không nói cho ngươi biết, cho ngươi tức chết đi”.



“Ta… Phụt!”, thần tử Minh Vương chưa nói hết câu đã nôn ra một búng máu, sau đó ngất xỉu.



“Thế này mới đúng chứ!”, Diệp Thành tiến lên kéo thần tử Minh Vương, xoay người chạy vào hố đen không gian, để lại gian phòng tân hôn lộn xộn.



“Ta về rồi đây”, thấy Diệp Thành về lại hố đen không gian, Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân đều tiến lên, điều đáng nói là trên mặt Chu Ngạo đầy những dấu hôn đỏ chót.


Khoé mắt hai người đều có nước mắt, họ rất kích động và biết ơn Diệp Thành, nhất là Nguyệt Trì Huân, khi cô chết Diệp Thành vẫn chưa về Nam Sở nên rất nhiều chuyện sau đó cô đều không biết.



Khi Diệp Thành ra khỏi hố đen không gian, Chu Ngạo ngưng tụ rất nhiều chuyện thành thần thức truyền cho cô: có chuyện tam tông thống nhất, Nam Sở thống nhất, Bắc Sở thống nhất, bao gồm cả cuộc xâm lược của Thiên Ma sau này…



Nguyệt Trì Huân rất cảm khái, không biết rằng sau khi mình chết lại xảy ra nhiều chuyện khiến người khác khó tin như vậy, khiến cô cảm thấy mọi thứ trước mắt đều không chân thực, kiếp trước và kiếp này như một giấc mơ.



“Đa tạ Thánh chủ Thiên Đình”, Nguyệt Trì Huân tiến lên, chân thành hành lễ với hắn.



“Đại tẩu khách sáo rồi”, Diệp Thành cười toét miệng, thuận tay ném thần tử Minh Vương sang một bên.



“Thánh chủ đúng là một thần thoại”, Nguyệt Trì Huân nở nụ cười kích động.



“Điều này thì lại giễu cợt ta rồi”.



“Thần tử Minh Vương?”, Chu Ngạo liếc thần tử Minh Vương rồi lại thảng thốt nhìn Diệp Thành: “Đó là Minh Vương Tông đấy, ngươi đưa hắn tới đây gây ra động tĩnh không nhỏ phải không?”

“Động tĩnh… đúng là không nhỏ”, Diệp Thành cười ngượng ngùng, nhớ lại cảnh hoá thân thành Nguyệt Trì Huân rồi ở trong phòng tân hôn với thần tử Minh Vương, hắn không khỏi rùng mình, hắn chưa làm chuyện không có tiết tháo thế này bao giờ.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1874: “Lại là một vị Hoàng”


“Uyên Hồng thần kiếm”, tiếng kinh ngạc vang vọng khắp tứ phương, Diệp Thành nhìn người thứ hai sau bằng khuôn mặt kinh ngạc, “ông…ông ấy là Huyền Hoàng?”



“Tiểu tử, ngươi tự cầu phúc cho mình đi”, Thái Hư Cổ Long ho hắng, hình như đã không thể nhẫn nhịn thêm mà nhìn thẳng sau đó đành nhắm mắt lại.



“Hai vị Hoàng?”, Diệp Thành lên tiếng với giọng run run, bọn họ đều không phải là những vị Hoàng thực thụ nhưng đối với hắn mà nói thì đó lại là áp lực vô cùng.

Advertisement



Có điều mọi thứ vẫn chưa kết thúc tại đây, sau Huyền Hoàng, bầu hư không lại rung chuyển, trong lớp sương màu đen cuồn cuộn kia lại có bóng người bước ra, tay cầm địa kích, thân mặc chiến giáp, mang theo sự uy nghiêm của một vị Hoàng.



“Phụ…Phụ Vương…”, thấy người này, Tiêu Thần run rẩy, nước mắt chợt trào ra.



“Tiêu Chiến?”, Pháp Luân Vương ở cách đó không xa nắm chặt nắm tay đến mức bật máu, đôi mắt trố ra, trong đôi mắt ấy hằn lên từng đường vân máu, ông ta không ngờ nổi sau bao nhiêu năm lại gặp đại địch cái thế năm xưa của mình trong hoàn cảnh thế này.



“Đó…đó là Chiến Vương sao?”, dưới bầu trời vang lên quá nhiều âm thanh, giọng nói của ai cũng đều run rẩy.



“Ba vị Hoàng”, Diệp Thành mặt mày tái nhợt.



Không vội, còn nữa.



Sau Chiến Vương, trời đất tiếp tục rung chuyển, có tiếng chuông vang lên, ngân nga kéo dài.




Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, trong lớp sương đen với thiên lôi xẹt qua, người thứ tư xuất hiện, thân hình rắn rỏi, mái tóc đen mượt như thác đổ, toàn thân có thiên lôi xẹt qua, đầu lơ lửng cái chuông lớn, mang theo thần uy của một vị Hoàng.



“Đông…Đông Hoàng”, Diệp Thành vô thức lùi lại một bước, hắn không biết Đông Hoàng nhưng hắn đã từng gặp Đông Hoàng Chung.



Vù!



Khi Diệp Thành còn đang kinh ngạc thì hoả diệm nóng bỏng thổ từ trên trời xuống giống như thác nước, sau Đông Hoàng lại có thêm một người nữa, đầu lơ lửng cái lư đồng, xung quanh hoả diệm rực cháy.



“Thiên…Thiên Táng Đồng Lư? Đó… người đó là Thiên Táng Hoàng?”, có người kinh ngạc lên tiếng.




“Thiên Táng Hoàng”, giọng Diệp Thành run lên, hắn lại lần nữa lùi về sau một bước, thần sắc kiêng dè nhìn vào lớp sương màu đen kia, khi thiên lôi xẹt qua, người thứ bảy từ từ đi ra.



Rầm! Rầm!



Cũng giống như vài vị Hoàng trước đó, người này thân hình cao lớn vững chãi nhưng lại để vai trần, trên vai trái còn khắc hoạ long hình phù văn, mỗi bước đi đều khiến hư không rung chuyển, trên đầu người này là một bảo tháp với thần huy rực rỡ.



“Càn…Khôn Thần Tháp”, có người run rẩy lên tiếng, “đó…đó là Thái Vương”.



“Lại là một vị Hoàng”, Diệp Thành thở dốc, hắn lại lần nữa lùi về sau, sắc mặt tái nhợt.



Rầm!



Bầu hư không rung chuyển, sương đen bao phủ, một cái ô khổng lồ bay ra, từ từ xoay chuyển với thần hoa bao quanh.



“Phục ma thiên tản?”, có người kinh ngạc lên tiếng, tất cả nhìn chằm chằm vào lớp sương đen, “người tiếp theo đây có lẽ là Nguyệt Hoàng”.



Quả nhiên, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, một bóng hình từ từ bước ra, đến bộ pháp cũng hết sức khoan thai, tư thế man diệu, có phong hoa tuyệt thế, ba nghìn sợi tóc như thác đổ, từng lọn tóc đều nhuốm thần hà.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3103: “Không sao đâu!”  


Nhưng không có cách nào khác, thần tử Minh Vương quá mạnh, muốn khống chế hắn ta sao có thể không khuấy động cả Minh Vương Tông, vậy nên hắn chỉ có thể chơi theo kiểu mặt dày này.



Còn ly rượu mà thần tử Minh Vương uống đó đúng là có vấn đề, trong đó có một viên linh đan bảy vân, trong linh đan có lạc ấn chú ấn thượng cổ, phải nói là chú ấn thượng cổ của Khô Nhạc rất hữu ích, hắn đã nghiên cứu tỉ mỉ rồi mới chơi thần tử Minh Vương gần chết.



Kế hoạch của hắn rất thành công, cũng không gây ra động tĩnh quá lớn.

Advertisement



Giờ phút này, người của Minh Vương Tông đều cho rằng thần tử Minh Vương vẫn đang mây mưa trong phòng tân hôn đấy.



“Bắt hắn đi thế nào, liệu Minh Vương Tông có giận lây sang Vân La Tinh không?”, Nguyệt Trì Huân lo lắng nhìn Diệp Thành.



“Chuyện này thì cô cứ yên tâm”, Diệp Thành cười bảo: “Tiếp theo đây ta sẽ tìm ít chuyện cho chúng làm, Vân La Tinh của các cô chắc chắn sẽ an toàn. Có thể bắt người đi ngay dưới mí mắt bọn chúng sao có thể là do cao thủ bình thường làm được? Trong mắt bọn chúng, Vân La Tinh của cô không có khả năng này”.



“Vậy Huân Nhi cũng không thể về Vân La Tinh được nữa”, Chu Ngạo chậm rãi nói.



“Cứ trốn trong hố đen không gian trước đã”, Diệp Thành đáp: “Chờ ta chuyển hướng sự chú ý của Minh Vương Tông, lúc đó hai người rời khỏi tinh vực này, đến khi tu vi của chúng ta tới đại thành sẽ cùng nhau quay lại tìm bọn chúng tính sổ”.







“Chờ ta ở đây, đừng chạy lung tung!”




Diệp Thành nói xong thì nhấc thần tử Minh Vương lên, lấy thần châu ra soi đường, đi về một hướng trong hố đen.



“Đúng nghề của hắn rồi!”



Nhìn Diệp Thành rời đi, Chu Ngạo ho khan một tiếng, dường như biết Diệp Thành muốn làm gì, cũng đã biết cảnh ngộ Minh Vương Tông sắp gặp phải, là người của Đại Sở, hắn ta vẫn rất hiểu Diệp Thành.



Nguyệt Trì Huân bên này lại hơi sợ hãi nhìn bóng tối xung quanh.



Hố đen không gian này cực kỳ tĩnh lặng, bóng tối vô tận, luôn có cảm giác như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm nơi này khiến cô vô thức lại gần Chu Ngạo hơn.




“Không sao đâu!”



Chu Ngạo mỉm cười, ôm Nguyệt Trì Huân vào lòng, phất tay tế ra linh châu, rải rác khắp hố đen không gian, ánh sáng lấp lánh tựa như tinh không rực rỡ.



Ở đây, Diệp Thành bay nhanh như thần mang, đi theo vị trí và phương hướng đã tính toán trước.



Vận may của hắn khá tốt, không gặp sự tồn tại đáng sợ nào trong hố đen không gian nguy cơ tiềm ẩn bốn phía.



Không biết phải mất bao lâu hắn mới ra được khỏi hố đen không gian, đó là một tinh không cách Minh Vương Tinh một trăm hai mươi dặm.



“Ngươi, lại đây!”



Diệp Thành vừa ra đã nghe thấy tiếng hét lớn từ một hướng.



Nghe vậy, Diệp Thành vô thức nhìn lại.



Từ xa hắn đã thấy ba người, chính xác hơn là ba người chỉ mặc quần đùi, có lẽ là phong cảnh nơi này quá đẹp nên ba người họ đứng trong tinh không cực kỳ bắt mắt.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1875: “Người cuối cùng có lẽ là Sở Hoàng”


“Nguyệt Hoàng cái thế”, Diệp Thành há hốc miệng, hắn không biết Nguyệt Hoàng, càng không biết Phục Ma Thiên Tản nhưng hắn từng gặp Thiên Thương Nguyệt, Nguyệt Hoàng hiện giờ trông giống hệt với Thiên Thương Nguyệt.



“Tiếp theo Viêm Hoàng sẽ xuất hiện chứ?”, kẻ mạnh của Viêm Hoàng bắt đầu thở mạnh hơn, chín vị Hoàng của Đại Sở thì đã có tới bảy người xuất hiện, vả lại còn xuất hiện theo thứ tự. Nếu theo như tiết tấu này thì tiếp theo nhất định sẽ là Viêm Hoàng Thuỷ Tổ.



Quả nhiên, trong ánh mắt hi vọng của bọn họ, một bóng người dũng mãnh xuất hiện, mái tóc đen nhánh, khí thế mạnh mẽ, tư thế hùng hồn cái thế, có uy lực trấn áp thiên địa, đầu lơ lửng thần bài với long khí vàng kim bao quanh.

Advertisement



“Đúng là Viêm Hoàng rồi”, phía Chung Giang chợt nhoà nước mắt, trước kia bọn họ chỉ có thể nhìn thấy tượng của Viêm Hoàng, không ngờ hôm nay lại có thể thấy người sống sờ sờ thế này.



“Nói…nói thực thì ta lại không muốn gặp tiền bối”, Diệp Thành nuốt nước bọt cái ực sau đó lùi về sau.



“Người cuối cùng có lẽ là Sở Hoàng”, khi Diệp Thành còn đang nuốt nước bọt thì bên dưới lại có người lên tiếng.



Sự thực đúng như bọn họ dự đoán, trong lớp sương mờ, bóng người thứ chín từ từ đi ra, đầu lơ lửng thái a thần kiếm, mỗi bước đi đều khiến hư không rung chuyển, khí chất của ông ta không khác gì so với các vị Hoàng khác.



Đây là vị hoàng cái thế, ông ta là người đầu tiên thống nhất vùng lãnh thổ này, cái tên Đại Sở cũng do ông ta đặt tên, truyền thuyết về ông ta đều là thần thoại.



Sau Sở Hoàng, mặc dù màn sương đen kia vẫn cuộn trào nhưng lại không có ai bước ra.


Như vậy, chín vị Hoàng của Đại Sở đã tới đông đủ, cứ thế đứng thành một hàng. Mặc dù không phải là chín vị hoàng thực thụ của Đại Sở nhưng uy lực cũng vô cùng cái thế, không gian bị đè nén tới mức hỗn loạn, chốc chốc còn có thể trông thấy hố đen không gian.



Rầm! Đoàng! Đùng!



Có lẽ uy lực của cửu Hoàng quá mạnh nên bầu trời và mặt đất liên tiếp rung chuyển.



Nhìn vào hư không, đó là một mảng hỗn độn, mây và sương màu đen choán lấp thiên địa đang cuộn trào, chốc chốc còn có thiên lôi xoẹt qua, Đại Sở cửu Hoàng cứ thế đứng song song nhau, chín người khí thế ngút trời giống như chín ngọn núi vĩnh viễn không thể nào vượt qua, uy lực trấn áp cả đất trời.



Trong biển thiên lôi, Diệp Thành không biết vô thức lùi về sau bao nhiêu bước, sắc mặt hắn tái nhợt nhìn về phía đối diện.



Những người đó là ai? Những vị Hoàng của Đại Sở, làm gì có ai không cái thế, làm gì có ai không phải là sự tồn tại vô địch. Hiện giờ bọn họ lại xuất hiện cùng với nhau, phải cần khả năng chiến đấu thế nào mới đối kháng được với bọn họ chứ!



Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, cửu Hoàng cùng đồng thời di chuyển.



Vù!



Cửu Châu Thần Đồ lơ lửng trên đầu Thần Hoàng phát ra thần quang chói lọi, mỗi một đạo thần quang đều nặng tựa núi non.



Thấy vậy, Diệp Thành lập tức ngự động Hỗn Độn Thần Đỉnh, biển hỗn độn sục sôi, cứ thế chặn lại thần quang của Cửu Châu Thần Đồ.



Vút!



Huyền Hoàng sát phạt tới, Uyên Hồng Kiếm vung ra, một nhát kiếm trảm rời thiên địa.



Diệp Thành không dám cứng nhắc đối đầu, chân hắn bước ra bộ pháp Thái hư né qua nhát kiếm của Huyền Hoàng nhưng lại bị thần bi của Viêm Hoàng cấm cố giữa hư không.

Đông Hoàng sát phạt tới, nhất chỉ thần mang với sức đâm xuyên khủng khiếp.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3104: “Kẻ nào giả thần giả quỷ đấy?


Ba người đó không cần nói cũng biết chính là Thánh tử của Thanh Diệu Tinh và hai hộ vệ cảnh giới Hoàng của hắn ta.



Phải nói là ba người này cũng rất thảm, ngủ trong tinh không đến giờ, mới tỉnh lại không lâu trước đó rồi tức giận tìm kiếm cổ tinh có sự sống, ít nhất cũng phải tìm một bộ quần áo để mặc trước đã.



Điều khiến bọn họ đau đầu là tìm mãi không có bóng người nào chứ đừng nói là cổ tinh có sự sống.



Advertisement

Diệp Thành ngẩn người, không ngờ lại gặp ba người này ở đây.



“Nói ngươi đấy, lại đây!”



Thánh tử Thanh Diệu Tinh lại quát, bay tới như một tia thần quang, bay mấy chục nghìn dặm cuối cùng cũng thấy bóng người.



Nhưng khi nhìn thấy Diệp Thành, hắn ta suýt thì khóc tại chỗ, không nói lời nào đã xoay người bỏ chạy.



Hai thị vệ cảnh giới Hoàng của hắn ta khi nhìn thấy Diệp Thành cũng dừng lại ngay tức khắc, quay đầu bỏ chạy trong tinh không tuyệt đẹp.



Điều đáng nói là, ba người chỉ mặc một chiếc quần đùi nên thật sự rất chói mắt trong tinh không này.



“Đi đâu!”



Diệp Thành cười hề hề, đuổi theo.

“Chúng ta hết tiền rồi!”



Thánh tử Thanh Diệu Tinh khóc thật rồi, hai cảnh giới Hoàng cũng khóc theo.



“Ta không lấy tiền!”



Diệp Thành đuổi theo, một chưởng một người, đánh ngất cả ba.



Diệp Thành không định cướp của họ, mà họ cũng chẳng còn gì để cướp, hắn chỉ đến để xoá ký ức thôi, an toàn là trên hết, hắn làm việc rất cẩn trọng, cực kỳ đáng tin cậy.



Sau khi giải quyết xong, Diệp Thành mới bay về một hướng khác.


Nửa canh giờ sau, hắn đáp xuống một cổ tinh không có sự sống, hoá ra phân thân, giao thần tử Minh Vương cho phân thân rồi cấp tốc quay vê.



Khi về Minh Vương Tinh lần nữa, hắn không tới Minh Vương Tông mà là tới toà cổ thành gần tiên sơn Minh Vương nhất, sau đó hắn tới tửu lâu, gọi một bình Quỳnh Tương Ngọc Lộ thượng đẳng.



Kịch hay sắp diễn ra rồi!



Sau khi nhấp một ngụm rượu ngon, Diệp Thành nhìn về hướng tiên sơn Minh Vương.



Tiên sơn Minh Vương lúc này vẫn rất náo nhiệt, cảnh tượng thịnh thế, không hề có gì dị thường.



Nhưng khi mọi người tứ phương đang hào hứng thì một giọng nói hư ảo truyền tới từ phương trời xa: “Minh Vương Tông mang chín mươi triệu nguyên thạch tới chuộc thần tử và con dâu nhà ngươi về”.



“Chín mươi triệu, chuộc người? Chuyện gì vậy?”, giọng nói hư ảo vang lên khiến mọi người đều sững sờ.



“Có người bắt cóc thần tử Minh Vương và tiên tử Tử Hà?”



“Sao có thể thế được! Đây là Minh Vương Tông, còn có kẻ dám bắt trói người ư? Hơn nữa ta cũng không thấy động tĩnh đánh nhau mà”.



“Kẻ nào giả thần giả quỷ đấy?”, trưởng lão Minh Vương Tông phẫn nộ hét lên nhưng không biết nên tìm ai tính sổ, vì đó là thuật truyền âm cách cả chục nghìn dặm, tuy có âm thanh truyền đến nhưng không biết người đang ở đâu.



“Đừng lề mề nữa, lấy tiền đi chuộc người, nếu không ta sẽ mang đi hầm canh”, trên tinh thiên hư ảo lại có âm thanh truyền tới.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1876: Thái Hư Động!  


Mở cho ta!



Diệp Thành hô lên, cứ thế đối chọi lại với thần bi của Viêm Hoàng rồi điên cuồng chạy, thế nhưng hắn vẫn trúng chiêu, phần vai của hắn bị nhất chỉ của Đông Hoàng đâm xuyên tạo ra vết thương trào máu, mọi thứ diễn ra trong tình huống hắn đang dùng thái hư na dịch, nếu không phải như vậy thì lúc này hắn đã bị đâm xuyên và phần bị đâm xuyên chính là phần trán rồi.



Có điều cho dù là vậy thì hoàn cảnh của hắn hiện giờ cũng vô cùng nguy hiểm.



Thiên Táng Hoàng và Thái Vương đã sát phạt tới từ hai bên trái phải, thiên táng đồng lư và càn khôn tháp cứ thế phát ra thần uy.

Advertisement



Phụt! Rắc!



Ngay lập tức, Diệp Thành phun ra ngụm máu, phần xương bị ép đến mức có mười mấy đoạn gãy rời.



Vù!



Sau tiếng động này vang lên, Chiến Vương sát phạt tới, một chiêu giáng từ trên trời xuống khiến Diệp Thành vừa đứng vững đã lại phải vội giơ kiếm Thiên Khuyết lên, ấy thế mà ngay giây phút sau đó hắn lại bị chém tới mức nửa quỳ dưới đất.



A…!



Diệp Thành gào thét rúng động đất trời, thánh huyết thiêu đốt, khí huyết sục sôi, hắn cố gắng dốc toàn lực đẩy chiến vương kích đi vì đòn công lích của Nguyệt Hoàng cũng đã tới. Bàn tay lấp lánh che lấp đất trời, một chưởng tung ra khiến Diệp Thành người nhơ nhốc máu.



Vút!



Thái A Kiếm của Sở Hoàng cũng đã tới, một kiếm kì dị, không có dị tượng kinh thiên động địa nhưng Diệp Thành biết nhát kiếm này dung hoà rất nhiều bí pháp, chính là một kiếm trở lại nguyên trạng, tuyệt đối bá đạo.




Thái Hư Động!



Diệp Thành thi triển bí thuật của tộc Thái Hư Cổ Long, phía trước hắn ngưng tụ ra vòng xoáy thái hư động để phòng ngự.



Thế nhưng điều khiến Diệp Thành phải ngỡ ngàng đó là Thái Hư Động không có tác dụng với nhát kiếm của Sở Hoàng, nhát kiếm kia cứ thế lướt qua Thái Hư Động và đâm về phía Diệp Thành.



Phụt!



Phần ngực của Diệp Thành lập tức bị đâm xuyên, nhát kiếm không kiêng kị đó đã phá huỷ kinh mạch của hắn, diệt trừ khí huyết thánh thể, hoá giải căn nguyên thánh thể khiến hắn không thể phòng ngự.



Diệp Thành nghiến răng thật chặt, hắn tung ra một chưởng nhưng đúng lúc đó Sở Hoàng cũng tung ra một chưởng.




Rầm!



Quyền chưởng va chạm vào nhau tạo ra âm thanh chấn động. Diệp Thành lập tức bay đi, nắm đấm màu vàng kim nhuốm máu để lộ ra phần xương cốt.



Có điều, Đại Sở cửu Hoàng sẽ không vì Diệp Thành bị đánh bay đi mà ngưng tấn công. Bọn họ bao vây từ tứ phương tới, đòn công kích không những không yếu đi mà ngược lại còn trở nên mạnh mẽ và hung bạo hơn. Diệp Thành vừa đứng dậy đã bị đánh tới mức không có cơ hội phản đòn, thánh huyết chói lọi rơi đầy biển thiên lôi.



Dưới biển thiên lôi, vì Diệp Thành đối đầu với chín vị Hoàng nên trận chiến cũng theo đó mà ngừng lại, đến cả Pháp Luân Vương cũng quên hạ lệnh cho Âm Minh Tử Tướng tiếp tục tiến công.



Lúc này, chiến trường đẫm máu trong phạm vi cả trăm dặm, bóng người đen kịt khắp nơi, từng ánh mắt đều hướng về hư không.



“Chín vị Hoàng sao…sao lại có thiên kiếp thế này?”, bên dưới, sắc mặt Sở Linh tái nhợt, cơ thể cô run rẩy, đôi mắt hoan hoải nhìn vào hư không.



“Là hắn đã kinh động đến họ. Thiên kiếp thần phạt của hắn tiếp xúc với lạc ấn về đạo của chín vị Hoàng ở Đại Sở”, Hằng Nhạc Chân Nhân hít vào một hơi thật sâu, tay nắm chặt, thần sắc nghiêm nghị trước nay chưa từng thấy.



“Hoặc có thể nói là đạo của hắn đã uy hiếp tới đạo của chín vị hoàng đế nên mới giáng thiên kiếp này tới để diệt trừ đạo của hắn”, Chung Giang trầm ngâm lên tiếng.



“Một người đấu với chín vị Hoàng, đúng là thập tử nhất sinh”, lão tổ nhà họ Tô nói với giọng run run, việc này nghĩ thôi cũng thấy kinh động hồn phách rồi. Mặc dù bọn họ đều không phải là chín vị Hoàng thực thụ của Đại Sở nhưng khả năng chiến đấu của người nào cũng hết sức thông thiên, trận dung thế này, thiên kiếp này thì Diệp Thành sẽ bị trảm diệt thôi.



“Vậy mà chúng ta lại không giúp được gì”, Gia Cát Vũ trước nay giảo hoạt là người đầu tiên lắc đầu với vẻ mặt nghiêm nghị, giọng nói bất lực.



“Sư tôn, chúng ta đi giúp đại ca đi”, phía này, Hổ Oa tay cầm Ô Thiết Côn nhìn Cơ Tuyết Băng với vẻ mặt đầy mong chờ.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3105: “Giờ thì tin rồi chứ?”


“Thánh chủ…”, trưởng lão của Minh Vương Tông đều nhìn Thánh chủ Minh Vương Tông.



“Nhìn ta làm gì, đi xem thần tử đi”, Thánh chủ Minh Vương quát lên, dù thấy vô lý nhưng ông ta vẫn có dự cảm không lành, chuyện này cũng không phải không có khả năng.



Advertisement

Các trưởng lão của Minh Vương Tông đều đứng dậy, đi về biệt uyển của thần tử Minh Vương.



Nhưng khi phá cửa xông vào phòng tân hôn của thần tử Minh Vương, mấy chục người đều sững sờ tại chỗ, cảnh tượng lộn xộn này là phòng tân hôn sao? Không phải có cướp ghé qua đấy chứ?



Nữ tu và thị vệ canh gác bên ngoài cũng sững sờ, sao họ có thể ngờ được phòng tân hôn lại thành ra thế này, họ cứ tưởng thần tử Minh Vương và tiên tử Tử Hà đang làm chuyện kia ở bên trong chứ.



Hơn nữa họ cũng không nghe thấy tiếng kêu cứu của thần tử Minh Vương mà.



Điểm này Diệp Thành làm rất tốt, lúc chơi đùa với thần tử Minh Vương hắn đã tạo kết giới, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, mọi chuyện đều nằm trong tầm tay của hắn.



Sự thật chứng minh hành động của hắn rất thành công, lừa được tất cả mọi người, đến lão tổ của Minh Vương Tông cũng bị lừa.




“Các ngươi làm ăn kiểu gì thế hả? Thần tử đâu?”



Mấy giây sau người trong phòng tân hôn mới phản ứng lại, tiếng quát như sấm vọng khắp tiên sơn Minh Vương, dư âm cực mạnh khiến những người đến chúc mừng cũng nghe thấy.



“Thật… Thật sự bị bắt à?”, mọi người đều náo loạn.



“Đây là Minh Vương Tông, ai dám to gan bắt cóc thần tử Minh Vương thế?”




“Điều khiến ta bị sốc là ai lợi hại đến mức có thể bắt cóc thần tử Minh Vương và tiên tử Tử Hà ở Minh Vương Tông một cách thần không biết quỷ không hay như thế?”



“Khốn kiếp”, giữa những tiếng ồn ào, Thánh chủ Minh Vương tức giận hét lên.



“Giờ thì tin rồi chứ?”, trên bầu trời hư ảo lại có giọng nói của Diệp Thành vang lên.



“Ngươi là ai? Sao lại bắt cóc con trai ta?”, Thánh chủ Minh Vương ngửa đầu hét lớn, âm thanh như tiếng sấm.



“Ta là ai thì không tiện nói, còn vì sao ta bắt con trai ông thì lý do rất đơn giản. Ta thiếu tiền, mà Minh Vương Tông của ông vừa hay lại giàu có, ta chỉ tiện tay đưa con trai ông đi ngắm cảnh thôi”, những lời nói này của Diệp Thành khiến mọi người có mặt đều giật giật khoé miệng, lý do bắt người của ngươi thật cao cấp, người ta có tiền thì đáng bị bắt à?



“Cách đây một trăm hai mươi dặm có một cổ tinh không có sự sống, mang nguyên thạch tới chuộc người nhà ông đi”, không đợi Minh Vương Tông nổi giận hét tiếp, Diệp Thành đã ném ra câu này, thản nhiên như không có chuyện gì.



“Tự tìm cái chết”, lão tổ của Minh Vương Tông lao ra khỏi địa cung như một tia thần mang, lúc trước ông ta đã cảm tri ra một chút manh mối nhưng không để ý, bây giờ xem ra đúng là sơ ý.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1877: “Nhưng đây là sự thực”


Cơ Tuyết Băng hết sức lãnh đạm, cô nhìn vào hư không, thần sắc nghiêm nghị trước nay chưa từng có. Mặc dù cô biết thiên kiếp của Diệp Thành rất mạnh nhưng cảnh tượng này đã vượt qua mọi dự liệu của cô, chín vị Hoàng của Đại Sở, đó là sự tồn tại nghịch thiên thế nào. Chín người cùng xuất hiện, thập tử nhất sinh.



“Sư phụ phải một mình đấu lại với chín người, đúng là không công bằng”, Tịch Nhan mặt mày tái nhợt, cô bé nắm chặt tay Cơ Tuyết Băng, trong đôi mắt rõ vẻ mong chờ.



Advertisement

“Chúng ta…không giúp gì được đâu”, Cơ Tuyết Băng cuối cùng cũng lên tiếng, cô lắc đầu bất lực, “đã là thiên kiếp của huynh ấy, nếu muốn sống sót thì huynh ấy buộc phải đối mặt với chín vị Hoàng của Đại Sở, ngoài ra không còn cách nào khác”.



“Mẹ kiếp, đúng là vô vị”, ở một bên chiến trường chợt vang lên tiếng tiếng mắng chửi của phía Tư Đồ Nam, Tạ Vân.



“Chín vị Hoàng của Đại Sở, đánh…đánh thế nào?”



“Báo ứng, đây đều là báo ứng”, phía Thành Côn mặt mày cũng tôi độc, ông ta bật cười không chút kiêng kị.



Mặc dù ông ta cũng kinh ngạc vì Diệp Thành có thể dẫn ra thần phạt của Cửu Hoàng nhưng đối với ông ta mà nói thì đây lại là tin tốt lành vì theo như ông ta thấy thì sau ngày hôm nay Đại Sở sẽ không còn cái tên Diệp Thành nữa.



“Không thể nào, không thể nào”, Pháp Luân Vương trong biển thiên lôi ở cách đó không xa mặt mày tôi độc thấy rõ, ông ta là vị vua chí cao vô thượng, đến ông ta năm xưa cũng không thể dẫn ra thần phạt của chín vị hoàng đế mà một hậu bối như Diệp Thành lại có thể dẫn ra, về điểm này thôi cũng đủ lý do để ông ta thua Diệp Thành rồi.



“Nhưng đây là sự thực”, Đao Hoàng ở phía đối diện lãnh đạm lên tiếng, ông ta nhìn thẳng Pháp Luân Vương, “giang sơn sẽ có nhân tài xuất hiện, thời đại này không thuộc về tiền bối nữa rồi”.




“Vậy thì giết”, Pháp Luân Vương gằn giọng, một bước lên trời sát phạt về phía biển thiên lôi kia.



“Dừng lại”, Tiêu Thần gạt chân chặn trước mặt Pháp Luân Vương sau đó tung ra một kích rẽ ngang đất trời.



Cút!



Pháp Luân Vương tay cầm càn khôn đánh ra một chưởng khiến Tiêu Thần bay đi, tiếp đó ông ta lật tay tung quyền đánh lùi Đao Hoàng, tiếp nữa là nhất chỉ u mang đánh lùi Độc Cô Ngạo, cuối cùng là đại ấn trấn áp Thiên Tông Lão Tổ vừa xông lên.


Giết!



Sau khi phá được vòng vây ngăn trở của bốn người, Pháp Luân Vương sát phạt vào biển thiên lôi.



Thấy vậy, Diệp Thành vốn dĩ đã rất thảm hại thì chợt tái mặt, Cửu Hoàng của Đại Sở đã khiến hắn không còn thời gian mà thở chứ đừng nói là thêm một Pháp Luân Vương nữa.



Thế nhưng cảnh tượng khiến tất cả mọi người kinh ngạc xuất hiện.



Pháp Luân Vương vừa bước vào biển thiên lôi thì biển thiên lôi chợt mở rộng lên hơn gấp đôi, nơi biển thiên lôi và biển sương đen kịt va chạm vào nhau liền có lôi điện xẹt qua.



Rầm! Rầm! Rầm!



Rất nhanh sau đó, âm thanh dữ dội vang lên.



Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, chín bóng hình mơ hồ còn lại từ từ đi tới, bộ pháp thống nhất, chậm rãi nhưng lại có tiết tấu, có lẽ vì cơ thể bọn họ quá nặng nên hư không đều rung chuyển.

“Lại…lại là chín vị Hoàng của Đại Sở?”, khi trông thấy chân dung của chín người này, tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc vì chín người vừa đi ra chẳng phải là Sở Hoàng, Viêm Hoàng, Nguyệt Hoàng, Đông Hoàng, Thái Vương, Thiên Táng Hoàng, Chiến Vương, Huyền Hoàng và Thần Hoàng sao?



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3106: Muốn chết!  


“Tự tìm cái chết”, chín đại Chuẩn Thánh của Minh Vương Tông cũng đi theo, phía sau còn có rất nhiều cao thủ, đội hình rất lớn, sát khí ngút trời, khí thế tập trung nghiền ép khiến bầu trời liên tiếp nổ tung.



“Đi xem đi”, người tới chúc mừng cũng đứng dậy, làm gì còn tâm trạng uống rượu nữa, so với uống rượu, họ muốn biết ai là người bắt cóc thần tử Minh Vương và tiên tử Tử Hà hơn.



Giây trước Minh Vương Tông người đông nghìn nghịt, giờ phút này đã trống trải hơn rất nhiều.

Advertisement



Diệp Thành ở trong cổ tinh nhìn từng người bay vút qua bầu trời rồi nở nụ cười bỉ ổi.



Làm việc thôi!



Uống nốt ly rượu cuối cùng rồi Diệp Thành xoay cổ đứng dậy: “Một Thánh Nhân, chín Chuẩn Thánh đều đã đi hết, không đến Minh Vương Tông của các ngươi kiếm ít bảo bối thì không phải tác phong của ta”.



Nói xong hắn bay ra khỏi tửu lâu, đi thẳng tới tiên sơn Minh Vương.







Ở tiên sơn Minh Vương, rất nhiều bóng hình đứng trên đỉnh núi, có người sốt ruột, có người đưa mắt nhìn nhau.



Đây gọi là gì, một buổi hôn lễ đang yên lành bị khuấy đảo loạn lên, thần tử đang yên lành, nói bị bắt là bị bắt từ bao giờ, cho tới bây giờ vẫn còn rất nhiều người gãi đầu không biết ai đã bắt thần tử đi, càng không biết thần tử bị bắt thế nào.



Có người!



Không biết là ai chỉ về một hướng ở phía xa, có một đạo thần mang đang bay về phía này.



Minh Vương Trùng Địa, dừng bước!



Một trưởng lão của Minh Vương Tông bước lên trời nạt nộ rầm trời, có điều vận may của ông ta cũng chẳng ra sao, giọng nói vừa dứt thì ngay sau đó Diệp Thành đã xông vào giáng cho ông ta một chưởng bay đi.



Bắt cướp!


Giây phút sau đó, tiếng hô hào vang vọng khắp Minh Vương tiên sơn.



Muốn chết!



Minh Vương tiên sơn liên tục vang lên tiếng gằn phẫn nộ, từ tứ phương tám hướng đều có người xông lên trời, số lượng không hề ít khiến Diệp Thành nhìn mà tặc lưỡi, một Thánh Nhân ở cảnh giới Chuẩn Thánh tầng thứ chín bước đi và dẫn theo rất nhiều tu sĩ mạnh, nào ngờ còn có rất nhiều người ở lại canh gác Minh Vương Tông.



Bắt lấy!



Trưởng lão của Minh Vương Tông đứng choán lấp chư thiên, người nào người nấy bấm quyết sử dụng thần thông phong cấm.



Thế rồi một thiên võng che trời xuất hiện giáng từ trên cao xuống muốn nhốt Diệp Thành ở trong.



Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn bay lên cao, hai tay giơ lên, một tay nắm lấy một phần của thiên võng khiến thiên võng vừa giáng xuống đã bị rách một lỗ to, hắn giống như con giao long bay vút ra ngoài, lật tay tung ra một chưởng.



Trấn áp!



Ở một hướng khác, hàng trăm trưởng lão Minh Vương sát phạt tới, hợp lực ngự động một cái lư đồng, chính là chuẩn thánh binh, phục hồi thần uy, quét ra một lớp tiên quang khiến một phần hư thiên sụp đổ.

Diệp Thành lập tức tế ra Hỗn Độn Thần Đỉnh, hắn biến Hỗn Độn Thần Đỉnh to như ngọn núi, có thể coi là sừng sững giữa đất trời.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1878: Tại sao chúng ta không bị sét đánh?


“Sao lại thế này? Tại sao Pháp Luân Vương đi vào cũng có thể dẫn ra chín vị Hoàng đế nữa của Đại Sở?”



“Đó là biển lôi thiên kiếp của Diệp Thành, Pháp Luân Vương tự ý xông vào đương nhiên sẽ phải bị động ứng kiếp”, Cổ Tam Thông nhàn nhạt nói.



“Vậy cũng không đúng!”, lão tổ nhà họ Tô khó hiểu: “Chúng ta đều ở trong phạm vi biển lôi thiên kiếp của Diệp Thành, tại sao chúng ta không bị sét đánh?”

Advertisement



“Mấu chốt vấn đề nằm ở chín vị Hoàng đế của Đại Sở”, Chung Giang hít sâu một hơi, suy đoán: “Có lẽ thiên kiếp lần này khác những lần trước, chỉ những người ở trong biển lôi thiên kiếp mới phải bị động ứng kiếp. Lúc trước Pháp Luân Vương ở ngoài biển lôi nên đương nhiên sét không đánh ông ta, nhưng bây giờ ông ta xông vào thì lại là chuyện khác”.



“Đó cũng là lý do vì sao ông ta có thể dẫn ra chín vị Hoàng đế Đại Sở”, lão già Gia Cát Vũ chậm rãi nói: “Diệp Thành độ kiếp gì thì Pháp Luân Vương phải ứng kiếp đó, điều khác là chín vị Hoàng đế mà Diệp Thành phải đối đầu có độ mạnh yếu khác với chín vị Hoàng đế mà Pháp Luân Vương sắp phải đối đầu”.



Khi mọi người đang bàn luận thì phía Đao Hoàng và Độc Cô Ngạo đuổi theo Pháp Luân Vương cũng đã lao vào biển lôi.



Ầm!



Đột nhiên có tiếng sấm rền vang vọng bầu trời, biển lôi thiên kiếp lập tức mở rộng bốn lần.



Chẳng mấy chốc, biển lôi thiên kiếp và bốn phương Đông Tây Nam Bắc nơi tiếp giáp mây đen lại xuất hiện những bóng người, hơn nữa còn là từng nhóm chín người đứng ngay ngắn, cũng chính là chín vị Hoàng đế của Đại Sở.


Thấy vậy, cả bốn người đều cau mày.



Rút lui!



Đao Hoàng đột nhiên xoay người, rút lui khỏi biển lôi thiên kiếp đầu tiên.



Ù!



Họ vừa rút lui, biển lôi thiên kiếp lập tức nhỏ lại bốn lần, thậm chí bốn nhóm chín vị Hoàng đế vừa đi ra cũng đột nhiên biến mất theo.



“Đi vào biển lôi thiên kiếp của Diệp Thành sẽ phải bị động ứng kiếp”, Độc Cô Ngạo trầm ngâm, nói ra mấu chốt của vấn đề.



“Thiên kiếp này thật lạ”, Tiêu Thần cau chặt lông mày, sau đó lại nhìn hai vị Chiến Vương trong biển lôi, đó là Phụ Vương của hắn ta, hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng sau bao nhiêu năm như vậy lại được gặp lại ông ở đây, chỉ là hắn nhận ra Phụ Vương, nhưng Phụ Vương không nhận ra hắn.



“Pháp Luân Vương vẫn đang ở trong biển lôi thiên kiếp”, Thiên Tông Lão Tổ lên tiếng: “Nếu ông ta ra tay với Diệp Thành thì Diệp Thành không có sức chống trả”.



“Pháp Luân Vương có chín vị Hoàng đế giữ chân rồi, ông ta có mạnh hơn nữa cũng không đấu lại chín vị Hoàng đế đâu”, Đao Hoàng cất lời, hít sâu một hơi: “Chúng ta không vào được nữa, thiên kiếp của Diệp Thành quá kỳ lạ, hấp tấp xông vào có khi còn khiến tình hình của Diệp Thành càng tồi tệ hơn”.



Được! Được lắm!



Khi bốn người đang suy tính thì tiếng cười lớn của Pháp Luân Vương đã vang vọng khắp bầu trời, ông ta nhìn chín vị Hoàng đế Đại Sở đối diện, cười một cách điên cuồng và hưng phấn.



Giết!



Sau tiếng hét rung trời, Pháp Luân Vương bước ra, bất ngờ lao tới, nhưng mục tiêu của ông ta không phải Diệp Thành mà là chín vị Hoàng đế mới xuất hiện.

Vào lúc này, không chỉ phía Đao Hoàng mà ngay cả người trên chiến trường, bao gồm Diệp Thành trong biển lôi cũng đều kính nể Pháp Luân Vương.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3107: Tế trận, tế sát trận!  


Ngay lập tức, lư đồng chuẩn Thánh Binh bị trấn áp đến mức nứt lìa, kẻ mạnh rợp trời cũng bị trấn áp ngã khỏi hư thiên, tiếng vù vù vang lên khiến từng ngọn núi sụp đổ.



Vẫn chưa hết, sức mạnh của Hỗn Độn Thần Đỉnh vô cùng bá đạo, miệng đỉnh chúi xuống, sức hút hiển hiện, pháp khí của trưởng lão Minh Vương cho dù là sát kiếm, linh gương, lư đồng hay bát quái ấn thì đều bị nó hút trọn vào trong, tiếng vụn vỡ vì bị nghiền nát vang lên.



Pháp khí mạnh…mạnh quá!



Advertisement

Đệ tử của Minh Vương Tông mặt mày tái nhợt, rất nhiều người bị Hỗn Độn Thần Đỉnh trấn áp đến mức không thể nào đứng dậy nổi.



Chặn hắn lại!



Trưởng lão của Minh Vương Tông mặc dù kinh ngạc nhưng cũng lần lượt gào lên phẫn nộ, bọn họ sát phạt vào trong một đại điện giống như một đạo thần quang, vì giây phút trước Diệp Thành bay xuyên vào trong, không cần nghĩ cũng biết bọn họ bay vào đó để làm gì.



Bang! Đinh! Đang! Keng!



Không lâu sau đó, bên trong đại điện liên tiếp vang lên những âm thanh hỗn loạn.



Tiếp đó, trưởng lão của Minh Vương Tông vừa bay vào trong thì đã bay ra ngoài theo từng đám một.



Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn ta tỏ ra không hề quan tâm tới mọi thứ, cứ thế lách người lướt qua, đại điện bị càn quét sạch trơn, chỉ cần là bảo vật có thể mang đi thì hắn không bỏ sót món nào, càn quét sạch sẽ.

Khi tới Minh Vương Tông, hắn đã ngắm chuẩn vị trí.



Cũng chẳng còn cách nào khác vì nghề nghiệp bao năm nay của hắn là vậy, hắn đã quen rồi, cứ đi qua nơi nào thì hắn đều ngó nghiêng xem có bảo bối hay không, ngộ nhỡ cần trộm cướp thì mục tiêu phải rõ ràng.



Giống như đại điện này, hắn đã nhìn ra được bảo bối bên trong vả lại còn không hề ít, cho nên cứ thế sát phạt vào trong.



Rầm!



Sau tiếng động mạnh, cả đại điện đều bị Diệp Thành lật đổ khiến những trưởng lão của Minh Vương Tông vừa xông vào đây đã bay ra ngoài.



Một Chuẩn Hoàng, sao có thể mạnh như vậy.



Các trưởng lão của Minh Vương Tông lần lượt ói ra máu, sức mạnh của Diệp Thành thực sự đã vượt xa khỏi nhận thức của bọn họ.



Có điều bọn họ đâu biết Diệp Thành không phải là một Chuẩn Thánh bình thường, hắn có khả năng chiến đấu có thể tiêu diệt Chuẩn Thánh.



Hiện giờ một Thánh Nhân, chín Chuẩn Thánh của đều bị dụ ra ngoài, Minh Vương Tông hiện giờ đến cả một Chuẩn Thánh cũng không có thì sao có thể ngăn được tên súc sinh Diệp Thành, rõ ràng là xông lên lớp nào thì lớp ấy bị hắn đánh gục.



Rầm!



Ở phía sâu của tiên sơn Minh Vương lại có một cung điện với đại khí dồi dào bị lật đổ, khi trưởng lão của Minh Vương Tông đến thì Diệp Thành đã khiêng cả một bao nải đi ra, sau đó vung tay đánh ngã cả đám.



Tế trận, tế sát trận!



Tiếng hò hét vang lên, rất nhiều trưởng lão của Minh Vương Tông đứng giữa hư thiên.



Không lâu sau đó, từ tứ phương của Minh Vương Tông đều có tiên quang chiếu rọi, rất nhiều sát trận cùng lúc được hồi phục, số lượng không hề ít, phần lớn đều là tuyệt sát trận, không thiếu tuyệt sát trận hư thiên, cũng phải hơn trăm tuyệt sát trận.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1879: Ông ta không cam lòng. 


Pháp Luân Vương là một vị vua vô song! Năm xưa ông ta tranh đoạt thiên hạ với Chiến Vương, ép Chiến Vương phải tới vùng biên cương xa xôi. Một kẻ mạnh vô song như vậy cũng có sự kiêu ngạo của mình, ông ta tự nhận mình vô địch thiên hạ, năm xưa thua Chiến Vương đã để lại tiếc nuối ngàn đời, bây giờ gặp lại kẻ thù năm xưa cùng Hoàng đế các triều đại của Đại Sở, ông ta muốn liều một phen, giết chết chín vị Hoàng đế trước mặt mọi người.



Giờ phút này, tất cả mọi người đều nín thở, ánh mắt nhìn chằm chằm biển lôi.



Advertisement

Dưới sự chú ý của mọi người, cửu Hoàng cũng đồng thời di chuyển.



Ù!



Cửu Châu Thần Đồ rung lên, quét ra thần quang vô song nhưng bị một chưởng của Pháp Luân Vương hất đi, ông ta tung một chưởng về phía Huyền Hoàng rồi trở tay vung một quyền đánh bật Thiên Táng Hoàng, tiếp đó cầm thần kiếm trong tay, chém lùi Thái Vương.



Mẹ kiếp!



Nhìn thấy cảnh này, dù là Diệp Thành trong biển lôi hay mọi người trên chiến trường đẫm máu cũng đều chấn động.



Thực lực của Pháp Luân Vương vượt xa tưởng tượng của họ, vừa đối đấu, ông ta đã đánh bại được bốn trong chín vị Hoàng đế của Đại Sở, chiến tích này phải gọi là nghịch thiên.

“Đây chính là sự kiêu ngạo của kẻ mạnh sao?”, bên này, Diệp Thành bị cửu Hoàng đánh vô cùng thảm hại, thấy Pháp Luân Vương một mình chống lại chín vị Hoàng đế, trong lòng không khỏi kính nể, đó là sự kính nể đối với kẻ mạnh.



“Điều này ta không thể phủ nhận”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng: “Nhưng hẳn là ông ta còn có mục đích khác”.



“Mục đích khác?”, Diệp Thành vừa hỏi vừa gắng sức tránh khỏi vòng vây của cửu Hoàng.



“Nếu ta đoán không nhầm thì Pháp Luân Vương đang tìm cơ hội đột phá tới cảnh giới Thiên”, Thái Hư Cổ Long từ tốn nói: “Tu vi của ông ta đã đạt cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong từ thời Chiến Vương, gần tới cảnh giới Thiên, nhưng bị đạo lạc ấn của Chiến Vương khống chế, đến giờ vẫn chưa thể bước được bước đó”.



“Mẹ kiếp, ngươi thấy lão tử đang rảnh lắm đúng không? Nói trọng điểm đi”, Diệp Thành không khỏi mắng một tiếng, gian nan chống lại chín vị Hoàng đế, không dám lơ là một chút nào, thánh thể của hắn đã vài lần suýt nứt ra.



“Có nghĩa là ông ta muốn niết bàn giữa sinh tử, nói trực tiếp hơn là ông ta muốn mượn áp lực của cửu Hoàng để ép mình tiến cấp đến cảnh giới Thiên, bước qua chướng ngại đó. Ông ta là Hoàng đế nếu không qua được thì sẽ hoá thành tro tàn, suy cho cùng thì ông ta đang đánh cược. Nói như vậy ngươi hiểu chưa?”



“Thì ra là vậy”, trong mắt Diệp Thành loé lên một tia kinh ngạc, hắn dành thời gian liếc nhìn Pháp Luân Vương bên này, trong sự kính nể còn có một chút thương tiếc.



Pháp Luân Vương là cao thủ thông thiên, đã sống hàng nghìn năm, điều ông ta muốn thật sự là thiên hạ này sao?



Không, không phải! Ông ta không cam lòng.



Vì thế ông ta không còn quan tâm kết quả của cuộc chiến này, không ngần ngại đánh cược bằng cả mạng sống của mình, ông ta như đã chán ghét thăng trầm của năm tháng, dù thất bại ông ta cũng phải hạ màn trong sự thăng hoa huy hoàng, bởi vì ông ta là vua, là Pháp Luân Vương vô song.



Sự tàn khốc của cuộc đời người tu sĩ và năm tháng dài đằng đẵng có lẽ đã xoá sạch cảm xúc của con người, nhưng sự theo đuổi cái mạnh lại chưa bao giờ thay đổi, đó là niềm kiêu ngạo của kẻ mạnh, cũng là nỗi hận và không cam lòng với thế đạo.



Lúc này, tâm trạng của Diệp Thành cũng thăng hoa, hắn kính nể và thương tiếc cho Pháp Luân Vương, lại chán ghét và phẫn nộ thế giới này.



Có lẽ một trăm năm sau hắn cũng sẽ vì tu vi tối cao mà lựa chọn tự phong ấn giống như Pháp Luân Vương.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3108: Có gan thì tới đánh ta đi!  


Hắn vừa rời đi thì một ngọn núi lớn nhất của Minh Vương Tông bị rất nhiều sát trận đả phá nát tan.



Rầm! Rầm!



Trưởng lão của Minh Vương Tông gằn lên phẫn nộ, ông ta điên cuồng vung sát kiếm và liên tục chĩa về hư không.



Advertisement

Có gan thì tới đánh ta đi!



Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn chạy rất nhanh, mỗi lần đều có thể né qua sát trận hiểm hóc, vả lại tên này còn rất ranh mãnh, toàn chui vào những nơi đông người khiến rất nhiều sát trận của Minh Vương Tông không đánh trúng hắn là một chuyện, vả lại còn khiến rất nhiều người phe mình bị đánh tơi bời.



Phụt!



Trưởng lão của Minh Vương Tông phun ra cả ngụm máu.



Phụt!



Bao nhiêu sát trận như vậy mà lại chẳng khác gì bày cho có, không thể tiêu diệt Diệp Thành, ngược lại còn khiến cho người nhà mình bị tiêu diệt hết lượt này tới lượt khác, đỉnh núi của gia tộc cũng sụp đổ liên miên.



Tiếp, tiếp đi!



Diệp Thành tăng tốc, tiên quang của sát trận không thể theo kịp tốc độ của hắn.



Giết!



Người của Minh Vương Tông điên cuồng lao tới, không ai dám dụng tới sát trận lần nữa, nếu đánh tiếp thì người của Minh Vương Tông sẽ tổn hại vô cùng nặng nề.



Cút!



Diệp Thành gằn lên, hắn hoá ra một bàn tay màu vàng kim quét qua, tiếp đó là hỗn độn thế giới pháp tướng được tung ra, từng đám người ngã khỏi hư thiên, tiếp đó là Vạn Kiếm Triều Tông chí mạng.



Lúc này, Minh Vương Tông đã tổn hại vô cùng nghiêm trọng, một Chuẩn Thánh còn không có nên bị Diệp Thành khuấy đảo.



Ngoan ngoãn cho ta đi, còn dám xông lên thì lão tử sẽ giết người đấy!




Diệp Thành xông vào một đỉnh núi sau đó còn không quên bỏ lại câu doạ nạt.



Có điều câu nói của hắn vẫn rất có tác dụng, rất nhiều trưởng lão bị doạ đến mức lùi về sau không dám xông lên trước.



Các trưởng lão của Minh Vương Tông phẫn nộ bay lên núi nhưng kết cục lại chẳng ra sao, từng người sát phạt vào trong thì lại bị đánh bay ra ngoài.



Cứu viện! Mau cứu viện!



Rất nhiều trưởng lão không dám tiến lên trước, chỉ biết điên cuồng thét gào.



Đây là một câu nói thừa thãi vì từ khi Diệp Thành đại náo Minh Vương Tông đã có người phát đi tín hiệu cứu trợ rồi, cái gọi là gào thét cũng vô dụng mà thôi, không đánh lại được Diệp Thành thì bọn họ chỉ còn cách làm gì đó cho bớt thừa thãi.



Cướp! Cướp!



So với tiếng gằn phẫn nọ của các trưởng lão Minh Vương Tông thì tiếng hô hào của Diệp Thành lại chói tai hơn hẳn, đi tới đâu hô hào tới đó, như thể hắn sợ người khác không biết hắn đến đây để làm gì vậy.



Chặn hắn lại!



Trưởng lão của Minh Vương Tông tức điên người, Diệp Thành chạy đi đâu bọn họ đuổi theo đến đấy nhưng về cơ bản đều không có tác dụng, Diệp Thành cướp thì vẫn phải cướp, cần lấy gì thì vẫn phải lấy.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1880: Pháp Luân Vương vô địch thiên hạ.  


Như thế hàng nghìn năm sau, chục nghìn năm sau hắn cũng sẽ trở thành một kẻ máu lạnh không có tình cảm, cũng sẽ vì sự không cam lòng của mình mà vứt bỏ tất cả, sống trong thế đạo hỗn loạn như một con chó.



Ầm!



Khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì Pháp Luân Vương cái thế đã bị thương, bị một kích của Chiến Vương đánh bật, còn chưa đáp đất, ông ta đã bị thần quang từ thiên ô Phục Ma của Nguyệt Hoàng đánh trúng, áo choàng màu vàng tím rách tan, máu me xương cốt bay tứ tung.



Advertisement

Rầm!



Có lẽ là cơ thể Pháp Luân Vương quá nặng, khi tiếp đất, thiên địa cũng phải rung lên dưới sức ép ấy.



Nhưng ông ta vừa đáp đất, còn chưa ổn định thân hình thì Viêm Hoàng đã sát phạt tới, bia Thần thoáng chốc phóng đại rồi đánh xuống khiến Pháp Luân Vương lảo đảo một hồi.



Phá!



Pháp Luân Vương gầm lên, chống lại bia Thần của Viêm Hoàng.



Đùng! Đùng!



Chỉ là, Đông Hoàng xuất hiện khiến ông ta vừa đứng dậy đã lại bị trấn áp, chuông Đông Hoàng tản ra thần uy cái thế, đè ông ta nửa quỳ dưới đất, cơ thể cường đại nứt dần, máu tươi phụt ra tung toé.

Keng!



Sau tiếng rung của thần kiếm, đòn tấn công của Sở Hoàng đã đến, một kiếm bá đạo vô song mang theo sức xuyên thấu huỷ diệt, đâm thẳng về hướng đầu mày của Pháp Luân Vương. Sở Hoàng không có suy nghĩ, cũng không có lòng thương hại, ông ta chỉ muốn tuyệt sát Pháp Luân Vương.





Phụt!



Máu bắn tung tóe, đầu mày của Pháp Luân Vương bị đâm xuyên, sau đó bị một chưởng của Huyền Hoàng đánh bay ra ngoài, cơ thể đẫm máu vẽ một vòng cung màu máu trên hư không rồi rơi vào biển lôi sấm sét.



Không biết bao lâu sau Pháp Luân Vương mới lảo đảo đứng lên, loạng choạng suýt ngã mấy lần, tóc tai ông ta bù xù, toàn thân đầm đìa máu tươi, nhìn thấy mà giật mình.


Giờ phút này, tất cả mọi người đều im lặng, yên lặng nhìn ông ta, lúc này bóng lưng vị vua vô song thật ảm đạm, thê lương.



Ông ta đã bị đánh bại, hoàn toàn bị đánh bại.



Ông ta cược thua, thua một cách thê thảm, thảm hại.



Không biết vì sao, nhìn Pháp Luân Vương lúc này, tất cả mọi người trên chiến trường dù là phía Cổ Tam Thông hay phía Thành Côn đều sinh ra nỗi buồn nặng nề.



Trước đây, bóng lưng ấy chí khí ngút trời, khí thế nuốt chửng thiên hạ, tóc ông ta nên đen như thác nước chứ không phải bạc trắng như hiện tại, khuôn mặt khi ấy góc cạnh sắc bén chứ không phải đầy nếp hăn như bây giờ, dáng người nên thẳng tắp chứ không phải cô đơn, thê lương thế này, đôi mắt ấy nên sáng như sao chứ không phải vẩn đục như lúc này…



Ông ta vẫn là vua, là Pháp Luân Vương vô địch thiên hạ.



Nhưng anh hùng đã xế bóng, năm tháng dãi dầu, ông ta đã già.



Rầm! Rầm! Rầm!



Cửu Hoàng hội ngộ, xếp thành một hàng ngay ngắn, chầm chậm đi về phía ông ta. Họ là Hoàng đế vô song, từng có cả thiên hạ trong tay, nhưng lúc này lại không có chút thương hại, quy luật của đạo không cho phép người ngoài xuất hiện trong biển lôi, nếu xuất hiện thì dù là ai cũng sẽ phải chết.



“Pháp… Pháp Lão, ra khỏi biển lôi đi”, sau khi im lặng, đám Thành Côn và Ân Trụ phía dưới điên cuồng hét lên.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3109: “Là phân thân”


Đồ tốt!



Diệp Thành lẻn vào phía trước một tiên trì của Minh Vương Tông, đôi mắt sáng hẳn lên nhìn tiên trì.



Tiên trì loé lên tiên quang, mây và sương bao quanh, trong đó còn hiện lên những màu sắc rực rỡ, tinh nguyên dồi dào và không thiếu dị tượng huyền diệu đan xen như ẩn như hiện khiến nơi này như mộng như ảo.



Advertisement

Của ta!



Diệp Thành tế ra Hỗn Độn Thần Đỉnh, miệng đỉnh chúi xuống, điên cuồng hút lấy tiên trì.



Giết!



Bên ngoài, người của Minh Vương Tông xông lên rợp trời giống như một tấm lưới đen che lấp thiên không.



Diệp Thành lật tay lấy ra cây gậy răng sói lôi chiến của Hùng Nhị, nó nhanh chóng biến to lên cả hàng ngàn trượng chỉ trong vòng một giây và được bàn tay huyễn hoá ra cầm lấy, thánh huyết sục sôi cường hãn vung gậy.



Thấy vậy, trưởng lão của Minh Vương Tông xông lên phía suýt chút nữa thì bật khóc, bọn họ không nói lời nào lập tức quay người bỏ chạy.



Có điều gậy răng soi của Diệp Thành rất nhanh, nó đã càn quét tới khiến từng đám người bay đi.




Bầu trời sao mênh mông, những vì sao như những hạt cát bụi.



Trên cổ tinh tử tịch, phân thân của Diệp Thành vắt chân ngồi đó, bộ dạng nhàn nhã, hắn khoác lên mình lớp áo bào đen và đeo thêm lớp mặt nạ, đồng thời dùng Chu Thiên Diễn Hoá che đi khí tức của cơ thể.



Còn thần tử Minh Vương lúc này vẫn trong trạng thái hôn mê, bị trói gô và phong cấm ở đó.



Tên này cũng thật thê thảm, bảo vật trên người đều bị Diệp Thành càn quét sạch, có điều hắn vẫn may mắn hơn thánh tử của Thanh Diệu Tinh ở chỗ Diệp Thành vẫn để lại cho hắn bộ quần áo hoàn chỉnh, đây đã là nhân từ lắm rồi.



Rầm! Đoàng!


Hư không vang lên tiếng động dữ dội, Minh Vương lão tổ sát phạt đến, vừa đáp xuống, uy lực Thánh Nhân đã trấn áp cả thiên địa này.



Sau đó, chín đại Chuẩn Thánh của Minh Vương Tông và rất nhiều tu sĩ mạnh cũng sát phạt tới, tiếp đến là tu sĩ tứ phương, người đông như nêm, choán lấp cả thiên tiêu, che rợp thiên khung.



“Là phân thân”, tu sĩ tứ phương nheo mắt nhìn Diệp Thành.



“Cũng không phải kẻ ngốc, để phân thân tới đây lấy tiền chuộc”.



“Có bí thuật mạnh mẽ che đi khí tức, nhìn không rõ chân dung”.



“Nhất định lai lịch không vừa, nếu không thì cũng không dám to gan trói thần tử Minh Vương Tông như vậy”.



“Thả người”, trong tiếng bàn tán, lão tổ Minh Vương gằn lên phẫn nộ, uy lực của thánh nhân quá mạnh khiến phân thân của Diệp Thành suýt chút nữa thì tan biến, người của Minh Vương Tông sát khí ngút trời, ai nấy mặt mày tôi độc.



“Thần tử nhà ông đã kết nối với sinh mệnh của ta, nếu như ta chết thì hắn cũng không thể sống nổi”, phân thân của Diệp Thành nghiến răng nói.



Nghe vậy, lão tổ Minh Vương vội thu lại uy lực, kẻ mạnh của Minh Vương Tông cũng lần lượt đứng trên hư thiên, chỉ sợ tu sĩ tứ phương không cẩn thận diệt đi phân thân của Diệp Thành thì đúng là hậu quả khôn lường.



“Ngươi rốt cục là ai?”, Thánh Chủ Minh Vương lại lần nữa gằn lên phẫn nộ, đôi mắt hằn lên tơ máu nhìn chằm chằm vào phân thân của Diệp Thành.

“Cái này thì ta không thể nói”, phân thân của Diệp Thành vẫn toét miệng cười, “muốn cháu ông sống sót quay về thì ngoan ngoãn giao tiền ra, nếu không thì đừng trách ta”



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,368
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1881: “Đợi ta giành được thiên hạ, ta sẽ lấy nàng”.  


Trận chiến đến giờ vẫn chưa phân định thắng thua, bọn họ cần Pháp Luân Vương và đại quân Âm Minh, nếu Pháp Luân Vương cố chấp muốn chiến đấu với cửu Hoàng thì chắc chắn bọn họ sẽ thất bại, bọn họ chưa muốn chết.



Tuy nhiên Pháp Luân Vương lại ngó lơ tiếng gọi của Thành Côn và Ân Trụ.



Advertisement

Sấm sét đùng đoàng nhưng không ngăn được khoé mắt ướt đẫm của ông ta.



Khóc, Pháp Luân Vương cái thế đã khóc, đôi mắt già nua mờ đục bị nước mắt làm cho nhoè đi.



“Đợi ta giành được thiên hạ, ta sẽ lấy nàng”.



“Ta không cần thiên hạ, chỉ cần cuộc sống bình yên là đủ rồi”.



Đến lúc sắp chết, bên tai Pháp Luân Vương vang lên những lời này, trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện bóng dáng một nữ tử bình thường đang đứng dưới gốc cây hoa đào, nhón chân nhìn về phía trước chờ ông ta về. Lúc đó ông ta không phải vị vua vô song, nhưng lại có tấm lòng cái thế, lúc đó nàng không có dung mạo tuyệt thế nhưng lại dịu dàng như nước.



“Phù Nhi, ta thua rồi, Chúc Phong của nàng… thua rồi”, Pháp Luân Vương bật cười, nụ cười mệt mỏi, giọng nói khàn khàn, kiệt sức, trên khuôn mặt già nua đẫm máu và nước mắt.


Lời nói này khiến người nghe cảm thấy lòng nặng nề.



Dù là kẻ thù không đội trời chung, nhưng người của liên quân tứ phương trên chiến trường vẫn thầm thở dài, trải qua năm tháng bể dâu, vị vua vô song trước khi chết vẫn nhớ về hồng nhan khuynh thế.



Hoặc có thể nói, điều ông ta không cam lòng là một lời hứa, muốn lấy cả thiên hạ để cưới nàng, khiến nàng trở thành Hoàng phi tôn quý nhất.



Chỉ là thăng trầm của cuộc đời, lời hứa năm nào đã biến thành ký ức không toàn vẹn, năm tháng chờ đợi biến thành tiếc nuối cả đời, hồng nhan khuynh thế nên đi đâu để tìm, họ đã bỏ lỡ trăm nghìn luân hồi, chớp mắt đã mấy chục nghìn năm.

A!



Giữa muôn ngàn bi thương, tiếng hét rung chuyển đất trời vang lên.



Trong biển lôi, Pháp Luân Vương bước đi lảo đảo, lại lần nữa lao thẳng về phía cửu Hoàng Đại Sở, vị vua vô song dù phải chết cũng phải chết trên con đường chiến đấu.



Ù! Ù! Ù!



Kiếm Thái A rung lên, bia Thần của Viêm Hoàng bùng lên uy lực kinh thiên động địa, thiên ô Phục Ma của Nguyệt Hoàng xoay tròn, chuông Đông Hoàng ngân dài, lư đồng Thiên Táng phát ra ánh sáng rực rỡ, kiếm Uyên Hồng chém ra kiếm mang vô song…



Sấm sét trong biển lôi bắn ra liên tục nhưng vẫn bị đòn công kích của cửu Hoàng che mất.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Tiếng ầm lớn xen lẫn với tiếng sấm làm rung chuyển cả đất trời.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom