Cập nhật mới

Dịch Full Tiền Hôn Hậu Ái - Ngư Hoả Hoả

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Yêu


Vốn dĩ Cao Gia Thành chỉ định ở lại trên đảo ba ngày hai đêm nhưng dự báo thời tiết cho biết sắp có cơn bão đổ bộ. Vừa chuẩn bị đồ đạc để về thì mây đen kéo tới, gió thổi dữ dội, trời nổi sấm chớp. Bên trong căn phòng lớn cách âm khá tốt, không thể nghư thấy âm thanh bên ngoài. Giai Kỳ kể: "Ngày trước lúc em học bên Mỹ, nơi em sống trời rất hay mưa, mỗi lần trời đổ mưa bất ngờ, cả người sẽ ướt như chuột dột."

Cao Gia Thành vừa định nói thì Giai Kỳ tiếp tục: "Sau đó thì đổ bệnh, mọi thứ đều phải tự lo."

Cao Gia Thành mở cửa sổ, gió bên ngoài lùa vào, Giai Kỳ khẽ run lên, hắn nói: "Có lần anh đi leo núi một mình, bị lạc đường mất ba ngày cứ tưởng sẽ chết nhưng may mắn cuối cùng cũng ổn, khi trở về không ai hỏi thăm anh một tiếng nào,..."


Hắn ngập ngừng, Giai Kỳ cảm thấy hắn thật đáng thương, những người nhân danh gia đình đó chưa bao giờ thật sự yêu thương hắn. Giai Kỳ vô thức chạm tay vào má Cao Gia Thành nhẹ nhàng vuốt v e, cả hai đều kinh ngạc, rồi lại nhìn nhau cười.

"Trời lạnh quá hay là uống chút rượu cho ấm người đi" – Cao Gia Thành đề nghị.

Trong lúc Cao Gia Thành lấy rượu, Giai Kỳ mở điện thoại hắn lên xem lại những bức ảnh hôm đi lặn san hô. Điện thoại hắn không cài mật khẩu, cô có thể dễ dàng mở lên, trong thư viện hình ảnh chỉ có một vài tấm ảnh của hắn, của Hiểu An và mới nhất là của Giai Kỳ. Cao Gia Thành quay lại thấy cô đang xem ảnh của Hiểu An, hắn giật đện thoại lại, Giai Kỳ chớp mắt, không khí dần trở nên trầm mặc. Cao Gia Thành và Hiều An có mối quan hệ không phải Giai Kỳ không biết, nhưng hắn vẫn hoảng sợ, lập tức nói: "À... Hình đó lâu rồi, tí nữa anh xóa."

Giai Kỳ không có ý như Cao Gia Thành nghĩ, cô chậm rãi giải thích: "Không, em chỉ muốn xem ảnh đi lặn biển hôm trước thôi."


Suy nghĩ của Cao Gia Thành quanh co, hắn mãi nhớ đến biểu cảm của Giai Kỳ khi thấy ảnh của Hiểu An, hắn đăng một tấm ảnh chụp cùng cô dưới nước lên mạng xã hội, giới trẻ bây giờ hay thích đăng hình ảnh đời sống lên trang cá nhân, vì khoảng cách thế hệ nên Cao Gia Thành không hiểu thú vui đó nhưng vẫn làm vậy vì cho rằng Giai Kỳ sẽ thích.

"Trời mưa đẹp quá, đừng uống nữa, chúng ta đi dạo đi!" – Giai Kỳ đứng lên vui vẻ nói.

Dưới cơn mưa như trút nước bên ngoài, giọng Cao Gia Thành dường như nhỏ lại, hắn kể: "Trước đây ở trường đại học anh từng quen một cô gái, anh đã dùng số tiền đầu tiên kiếm được để mua một chiếc xe hơi thể thao đời mới nhất để tặng cô ấy, một thời gian sau cũng chia tay."

Giai Kỳ cảm thấy tiếc nuối cho Cao Gia Thành, cô nhẹ nhàng vỗ vai hắn: "Chuyện qua rồi đừng buồn nữa!"

Cao Gia Thành cau mày: "Buồn?", loại tâm hồn cởi mở không ghen tuông này nằm ngoài sự hiểu biết của hắn về Giai Kỳ. Hắn vốn không buồn, bởi vì người chủ động chia tay chính là hắn.


Im lặng một lúc, Giai Kỳ quay đầu để ngắm mưa, không nói lời nào, cả hai đứng lại nhìn sóng biển trắng ngoài xa đang dập vào bờ giống như một bức tường nước. Cao Gia Thành hỏi: "Mục đích sống của em là gì?"

Giai Kỳ thầm cười, mỗi lần hắn chuyển chủ đề đều rất cứng nhắc, mặt vẫn không đổi sắc trả lời: "Em không có mục tiêu. Chỉ ước sống một cuộc đời bình thường, yêu một người bình thường, trải qua những năm tháng yên bình thôi."

"Chắc anh không bình thường nhỉ. Hai mươi tám tuổi đã làm lãnh đạo, có công ty riêng, tiền bạc quyền lực địa vị xã hội không thiếu. Nhưng anh vẫn không biết anh sống để làm gì."

Giai Kỳ tĩnh lặng nhìn sâu vào mắt Cao Gia Thành, cô thích sự ân cần chu đáo của hắn. Giai Kỳ không tưởng tượng được nếu như hai người yêu nhau thì mọi thứ sẽ như nào. Giai Kỳ bắt đầu cảm thấy sợ, sợ rằng Cao Gia Thành sẽ thật sự yêu Hiểu An. Sự khó chịu bỗng dưng nổi lên, Giai Kỳ phút chốc quên đi mất mục đích ban đầu của mình khi cưới Cao Gia Thành.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Không hiền lành


Cao Gia Thành ngồi trong văn phòng, hắn đã làm việc liên tục gần 36 tiếng, đôi mắt nổi những tia máu đầy mệt mỏi, sau khi uống một ngụm cà phê đen, hắn đứng lên định về thì trợ lý gõ cửa bước vào, báo rằng đã điều tra ra người làm hại thú cưng của Giai Kỳ. Một số bức ảnh chụp từ CCTV cho thấy một cô gái mặc áo khoác và mang khẩu trang đang đưa một chiếc hộp cho người giao hàng, đó chính là chiếc hộp hôm đó Cao Gia Thành đã thấy. Còn cô gái kia, vừa nhìn đã biết, bao nhiêu năm ở bên nhau dù Hiểu An che dấu thế nào cũng không qua mắt được hắn. Cao Gia Thành im lặng một lúc, sau đó đứng lên đi về.

Bên ngoài mặt trời đã ngả về tây, ánh sáng vàng hoe chiếu lên cành cây chiếc lá trên con đường mà hắn đi qua mỗi ngày. Cao Gia Thành nới lỏng cà vạt, tay xoa xoa mi tâm, đầu bỗng dưng đau dữ dội. Hắn yêu cầu tài xế nhanh chóng lái xe, chiếc Porsche chẳng mấy chốc đã đến biệt thự, trời cũng tối đi, trước cửa có một chiếc Mercedes màu trắng đang đậu, lông mày hắn cau lại hết cỡ nhanh chóng đi vào.

Giọng Hiểu An vang dội trong phòng khách: "Tống Giai Kỳ, cô muốn chọc tức tôi đúng không? Cô dám lấy điện thoại của anh ấy đăng ảnh cô, bây giờ ai ai cũng nói tôi là hồ ly tinh."


Hiểu An có vẻ đã say nhào tới đẩy Giai Kỳ, cô ngã lên sofa vừa lúc Cao Gia Thành bước tới.

"Em bị điên hả, lại tới đây làm loạn?" – Hắn quát lớn.

Hiểu An chỉ tay vào mặt Cao Gia Thành, vừa khóc vừa nói: "Anh... Anh bỏ rơi em, anh yêu cô ta rồi đúng không?"

Cao Gia Thành đỡ Giai Kỳ ngồi dậy và kéo cô ra sau lưng hắn, cơn đau ở đầu vẫn không giảm, giọng trở nên khó chịu: "Tôi đã cảnh cáo em không được đến, em không nghe, lần trước em đẩy ngã Giai Kỳ, thậm chí sát hại con mèo của em ấy, bây giờ em muốn lật tung nhà của tôi. Được, hôm nay Cao Gia Thành tôi ở đây cho em quậy."


Hiểu An nghe hắn nói cơn say cũng giảm đi một nửa: "Con mèo? Mèo gì?"

Giai Kỳ nắm lấy Cao Gia Thành, cảm nhận được cơ thể hắn đang rất nóng, sắc mặt lại không được tốt, cô lo lắng cho hắn, bàn tay siết nhẹ: "Thôi đừng truy cứu nữa, bỏ qua đi anh!"

Cao Gia Thành vừa mệt trong người, vừa tức giận nhìn Hiểu An đang chối bỏ hành vi của mình, hắn đặt lên bàn ảnh chụp Hiểu An: "Tôi vốn không hề ghét bỏ em, bằng chứng ở đây, em còn muốn chối. Em ức hiếp một người hiền lành như Giai Kỳ, em vui lắm hả?"

"Em... Em... Giai Kỳ hiền lành..."

"Đừng nói nữa, em đi đi, tôi không muốn thấy mặt em." – Cao Gia Thành cắt lời Hiểu An, trực tiếp đuổi cô ra ngoài, sự chán ghét của hắn đã lên đến cực điểm.


"Em không đi, em chỉ muốn hù dọa cô ta thôi, trong hộp chỉ là dao lam và máu lợn, chuyện con mèo em không biết gì cả.". Có gì hot? Chọt thử t𝘳ang ⩵ t𝘳ùmt 𝘳uyện.V𝗡 ⩵

Cao Gia Thành đầu óc choáng váng, tai không thể nghe thấy âm thanh, cả người mất thăng bằng ngã ra sàn, Giai Kỳ hốt hoảng la lên: "Dì Trương, gọi tài xế quay lại đưa anh ấy đi bệnh viện, mau lên!

Hiểu An đứng bần thần, Giai Kỳ liếc cô ấy một cái sắc lẹm, ánh mắt như dao cứa từng nhát lên người Hiểu An: "Cô cút khỏi đây ngay, muốn đấu với tôi, nằm mơ đi."

Hiểu An run lên vì tức mà không thể làm gì, những thứ mà Giai Kỳ đang có vốn dĩ thuộc về Hiểu An nhưng tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy, chỉ trong thời gian ngắn đã cướp đi tất cả mọi thứ.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Đều trong tầm tay


Giai Kỳ không chợp mắt được chút nào ở bệnh viện, cho đến khi Cao Gia Thành tỉnh giấc, hắn ngồi dậy lờ mờ nhìn thấy cô đang ngồi nhắm mắt bên cạnh.

"Em về nhà ngủ chút đi!"

Nghe giọng của Cao Gia Thành, Giai Kỳ giật mình: "Anh dậy rồi, uống chút nước ấm đi, thấy trong người đỡ hơn chút nào không?"


Hắn gật đầu, "Ừm" một tiếng rồi nhận lấy ly nước từ Giai Kỳ hớp một ngụm, cơn đau đầu đã hết nhưng cảm giác mệt mỏi vẫn còn. Hắn vừa định lên tiếng thì Giai Kỳ đã nói trước: "Anh đừng ghét Hiểu An, chắc do thiếu suy nghĩ nhất thời nên cô ấy mới làm vậy chứ Hiểu An không phải người xấu."

Cao Gia Thành nhìn cô gái nhỏ trước mặt, yếu đuối và dễ hoảng sợ, hắn thật sự muốn bảo vệ cô, Hiểu An càng ngày càng quá đáng, không còn là nữ thần tượng xinh đẹp năng động mà ngày xưa hắn quen, bây giờ trước mặt Cao Gia Thành, Hiểu An chỉ có hình ảnh của một phụ nữ đanh đá, thích tiền và tranh giành đàn ông một cách cuồng loạn.

Giai Kỳ đắp lại chăn cho Cao Gia Thành, cặp mắt to tròn đã có hai quầng thâm phía dưới, trách móc hắn: "Bác sĩ nói anh làm việc quá sức nên lao lực, phải nghỉ ngơi và chú ý sức khỏe nhiều hơn. Khi về nhà em sẽ nấu cháo yến nhân sâm cho anh tẩm bổ."

"Anh biết rồi, anh sẽ cố gắng làm đúng giờ và về nhà thường xuyên. Khi không có anh ở nhà em gọi Cao Ý qua chơi, con bé lanh lợi, bảo vệ được em." – Cao Gia Thành lo lắng Hiểu An lại làm gì đó nên cẩn thận dặn dò. Hắn có thể làm bất cứ việc gì nếu điều đó an toàn cho Giai Kỳ, còn lòng dạ phụ nữ hắn không đoán được trong đầu Hiểu An nghĩ gì.


Giai Kỳ thật ra chỉ muốn yên ổn, nhưng Hiểu An ganh tị, không buông tha cho cô. Giai Kỳ vốn muốn làm một cây hoa nhài vừa thơm vừa hiền dịu, Hiểu An lại một mực muốn cô biến thành một cây hoa hồng đầy gai nhọn, đã vậy cô sẽ làm cho tới. Tất cả đều được Giai Kỳ sắp xếp, từ việc bị lạc mất chú mèo Quýt cho đến hình ảnh trên CCTV, ngay cả thời điểm Hiểu An muốn gây hấn cô đều biết, Hiểu An muốn theo dõi nhất cử nhất động của Giai Kỳ nhưng ngược lại người bị nắm trong lòng bày tay chính là Hiểu An. Giai Kỳ một khi đã ác thì dù là con mèo nhỏ hay là con người đều có thể là nạn nhân, Cao Gia Thành nói cô là con mèo nhỏ, điều đó không sai, cô chỉ vô hại đối với một mình hắn mà thôi.

...

Giai Kỳ ngồi ở ghế lái phụ tô lại son, hôm nay cô cùng Cao Gia Thành đi gặp một đối tác mới. Hắn sợ rằng cô ở nhà một mình lại xảy ra chuyện, gần đây hắn không thể bỏ mặc cô bất kỳ giây phút nào, đi làm ở công ty thì thường xuyên xem camera an ninh ở biệt thự, những ngày đi công tác không có ở nhà Cao Gia Thành chủ động gọi cho Cao Ý sang ngủ cùng cô, xem Giai Kỳ như một đứa trẻ con mà đối xử.

Giai Kỳ mặc một bộ váy màu trắng đen của hãng thời trang nổi tiếng, mái tóc dài buông lơi qua xương quai xanh trắng nõn, chiếc váy trễ vai lấp ló vòng một đầy đặn càng quyến rũ người khác.


"Mai mốt hạn chế mặc những chiếc váy kiểu này đi!"- Cao Gia Thành liếc nhìn cô, không tự chủ mà nuốt ực một cái.

"Sao vậy, em thấy đẹp mà.", Giai Kỳ cười tươi như hoa nhìn hắn "Đối tác của anh là ai thế?"

"Một người vừa trở về từ Mỹ, chút nữa em sẽ biết."

Cao Gia Thành đến một nhà hàng Ý đã được đặt trước, cánh cửa vừa mở ra trong thoáng chốc tim Giai Kỳ như dừng lại.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Cố nhân


Trong căn phòng lớn có một người đàn ông đang ngồi đợi, gương mặt thanh tú đầy vẻ tri thức, chiếc mũi cao và đôi mắt phượng đầy quen thuộc. Thấy Giai Kỳ anh cũng bất ngờ nhưng gương mặt lại không hề biểu cảm gì. Cao Gia Thành bước vào, anh liền đứng lên lịch sự bắt tay.

"Chào chủ tịch Cao, rất hân hạnh được gặp anh."

Cao Gia Thành cũng vui vẻ giới thiệu: "Chào Triệu tổng, rất vui được gặp. Đây là vợ tôi Tống Giai Kỳ.", sau đó quay qua cô nói: "Đây là Tổng giám đốc tập đoàn công nghệ Contnec, Triệu Quân Hàn."

Tay Giai Kỳ hơi run, chậm rãi nắm lấy bàn tay mà cô đã từng chạm vào rất nhiều lần: "Chào anh!"


"Chào em, Tống Giai Kỳ." – Ba chữ thốt ra từ miệng Triệu Quân Hàn thật sự làm Giai Kỳ lạnh cả người. Vẻ tự nhiên như chưa từng biết nhau của anh khiến Giai Kỳ sợ hãi, suốt bữa ăn hai người họ nói chuyện rất vui vẻ, còn cô thì như người mất hồn, ký ức những ngày còn trên đất Mỹ ùa về. Triệu Quân Hàn nắm lấy tay Giai Kỳ, hôn lên trán cô và khẳng định: "Tiểu Bạch, anh sẽ cưới em. Đợi khi anh lên chức Tổng giám đốc nhất định sẽ dùng kiệu hoa tám người khiêng mang em về nhà."

Không ai ngờ rằng, ngày anh đứng ở vị trí đó Giai Kỳ cũng đã trở thành vợ của người khác.

Trên đường về nhà, Cao Gia Thành thấy sắc mặt cô hơi tái, nhẹ nhàng đặt tay lên trán đo nhiệt độ kiểu thủ công: "Em bị bệnh à, nhìn em không được khỏe?"

"Em thấy hơi mệt, anh đưa em về nhà đi."

Cả ngày Giai Kỳ nằm trong phòng, không ăn không uống. Bác sĩ đến nhà khám chẳng ra bệnh gì, chỉ nói tâm lý không được thoải mái. Cao Gia Thành lo lắng cô bị ảnh hưởng bởi chuyện của Hiểu An, bản thân lại chuẩn bị đến ngoại ô công tác, hắn ngồi xuống bên giường Giai Kỳ, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, thì thầm:

"Anh phải đi làm rồi, hay là gọi Cao Ý đến chơi với em?"

"Không cần đâu, em nghỉ ngơi một chút là khỏe." – Giai Kỳ cố nặn ra một nụ cười.


Buổi chiều, cô thay một bộ đồ thoải mái, tóc cũng xõa dài không làm bất cứ kiểu nào, Giai Kỳ yêu cầu tài xế lái xe đến một tòa nhà lớn, phía trước có một biển chữ lớn đề Contnec. Cô ngồi trong xe cách xa cổng công ty, mắt nhìn chăm chăm như đang chờ đợi điều gì đó.

Một dáng người cao gầy bước ra từ cổng chính, chiếc Audi màu đen dừng lại đón anh ta, Triệu Quân Hàn từ tốn bước lên xe có vẻ không hề phát hiện ra Giai Kỳ đang theo dõi anh.

Chiếc xe vừa đi được vài phút, Giai Kỳ định quay về thì điện thoại rung lên, một số lạ nhắn cho cô với nội dung: "Em đến công ty anh tìm ai à?"

Giai Kỳ giật mình, nhất thời không biết có nên trả lời không, chỉ nhắn lại vỏn vẹn vài chữ: "Sao anh biết?"

"Porsche trắng biển số ấn tượng như vậy cả thành phố này chỉ chủ tịch Cao mới có thôi."

Không đợi Giai Kỳ phản hồi Triệu Quân Hàn lại nhắn: "Nhà hàng Nhật đường số 24, phòng 10. Anh đợi."

Cô băn khoăn, nếu bây giờ đến đó, liệu có lỗi với Cao Gia Thành không? Nếu người khác bắt gặp thì phải làm sao? Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định đến nơi Triệu Quân Hàn hẹn.


Vừa đến nơi, anh đã mỉm cười mời Giai Kỳ ngồi, trong căn phòng được trải chiếu tatami, không gian im lặng đến mức cô có thể nghe được tiếng tim mình đang đập mạnh.

"Tiểu Bạch, trông em xinh đẹp và tốt hơn trước rất nhiều." – Triệu Quân Hàn phá tan sự yên tĩnh.

Ngày trước, Giai Kỳ mỗi lần gặp anh sẽ chạy đến ôm, thích được anh hôn lên trán, thích anh nắm tay đi dưới trời mưa. Vậy mà giờ đây, một lần gặp mặt lại sợ đến thế.

"Cao Gia Thành rất tốt với em." – Trước đây chị Giai Tuệ cũng từng nói giống Triệu Quân Hàn, Cao Gia Thành thực sự rất tốt, nhiều lúc Giai Kỳ lầm tưởng hắn yêu cô thật sự.

"Anh sống có tốt không?" – Giai Kỳ chậm rãi hỏi thăm anh.

Triệu Quân Hàn cười tươi, như thiếu niên năm đó đã từng bên cạnh cô: "Từ ngày em đi lấy chồng, anh sống không tốt lắm."

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Tất cả đều đã là chuyện cũ


Một bữa tiệc được Contnec tổ chức để chào đón lãnh đạo mới, Cao Gia Thành cũng được mời đến, lần này Giai Kỳ chủ động muốn cùng hắn đi. Bất ngờ hơn là trong bữa tiệc còn có Cao Ý và Tần Duệ, kể cả chị Giai Tuệ cũng có mặt.

Triệu Quân Hàn vui vẻ mời mọi người một ly: "Hôm nay đứng trước mọi người tôi xin hứa sẽ dùng trái tim và bộ não của mình để cống hiến hết mình cho Contnec, không phụ những đối tác đáng kính của chúng ta."

Giai Kỳ bất ngờ gặp Giai Tuệ, cả hai đứng nói chuyện mãi không ngừng. Không có bất cứ ai biết chuyện Triệu tổng và phu nhân của Cao chủ tịch từng yêu nhau, Giai Tuệ cũng không ngoại lệ, cô chỉ hỏi về sức khỏe và những chuyện cá nhân của Giai Kỳ. Cho đến khi Tần Duệ đi tới, nâng ly vang đỏ ánh mắt phong tình nhìn Giai Tuệ, Giai Kỳ thấy hai người họ hơi lạ, cũng không ý kiến gì để họ tự nhiên trò chuyện, bản thân đến bên cạnh Cao Gia Thành cùng hắn giao lưu với một số lãnh đạo.


Đối diện với Triệu Quân Hàn, cô đã có chút làm quen, một vị quản lý lớn tuổi mở lời khen ngợi: "Lão Cao quả là có mắt nhìn, tìm đâu được phu nhân xinh đẹp mỹ miều đến vậy."

"Quá khen, quá khen. Vợ tôi là thiên thần chỉ có một trên đời này thôi." – Cao Gia Thành cười lớn. Giai Kỳ bên cạnh cũng mỉm cười, ánh mắt lướt qua vẻ mặt của Triệu Quân Hàn, anh không biểu tình gì, ly rượu trên tay nắm chặt.

Giai Kỳ xin phép rời bữa tiệc một lúc, đứng trong nhà vệ sinh cô thở dài, nhìn vào gương phản chiếu đường cong trên môi vui vẻ đầy giả tạo. Bất ngờ có tiếng đẩy cửa, Giai Kỳ trừng to mắt, trái tim bắt đầu loạn nhịp. Triệu Quân Hàn chốt khóa, bước thẳng đến chỗ cô không một chút do dự. Giai Kỳ lùi lại, chiếc giày cao gót bị trẹo sang một bên, mắt cá chân cô đau nhói nhưng vẫn cố gắng giữ khoảng cách với Triệu Quân Hàn.

"Em sợ?" – Anh đã thấm rượu nên lời nói có chút say xỉn. Giai Kỳ giơ tay thẳng ra không để anh tiến đến gần nữa.

"Triệu Quân Hàn, chuyện của chúng ta là quá khứ rồi. Em có lỗi với anh, em thật lòng xin lỗi. Bây giờ em là người đã có chồng, anh đừng hành động như vậy."


"Chồng..." – Triệu Quân Hàn cười nửa miệng đầy chế giễu, "Em yêu Cao Gia Thành?"

Giai Kỳ cũng muốn biết câu trả lời này là có hay không, ngay cả bản thân cô cũng không xác định được. Triệu Quân Hàn nhìn sâu vào đôi mắt Giai Kỳ, một bước áp sát người cô, tay giữ lấy đầu hôn thật mạnh. Giai Kỳ sợ hãi bặm chặt môi, đẩy Triệu Quân Hàn ra, tát vào mặt anh một cái thật mạnh.

"Triệu Quân Hàn, nếu anh còn hành động không đúng mực như vậy. Em sẽ..."

"Em sẽ thế nào? Nói với Cao Gia Thành?"

Triệu Quân Hàn đập tay lên trán, cười khổ: "Tiểu Bạch à, em xấu tính thật đấy! Em có biết ngày em cưới Cao Gia Thành anh như thế nào không. Anh nhập viện hai lần vì ngộ độc rượu, viêm loét dạ dày vì không ăn uống được trong một thời gian dài. Anh... Anh... đã khóc rất nhiều."

Mắt Giai Kỳ đỏ hoe, nước mắt rơi xuống, lồ ng ngực như bị bóp nghẹn: "Chuyện đã qua, hiện tại em không còn nhớ nữa. Triệu tổng, quên em đi, tương lai phía trước xin anh hãy tỉnh táo mà bước tiếp."


Giai Kỳ bỏ mặc Triệu Quân Hàn, cổ chân mặc dù rất đau nhưng vẫn cố bước nhanh khỏi nơi này, vừa bước ra ngoài, cô giật mình bàng hoàng, Cao Gia Thành đã đứng ở cửa tự lúc nào, điếu thuốc trên tay cũng cháy được một nửa. Hắn nhìn cô chăm chú, đôi mắt âm trầm ẩn sâu một tia lạnh giá.

Cao Gia Thành quay lưng bước đi, lạnh lùng nói: "Về."

Giai Kỳ răm rắp nghe, đi theo phía sau hắn như một con mèo nhỏ vừa gây ra lỗi lầm. Nghe tiếng giày cao gót đứt quãng lạ thường hắn nhìn lại hỏi: "Chân bị đau?"

Giai Kỳ má đỏ ửng gật đầu liên tục, Cao Gia Thành cau mày vứt điếu thuốc vào sọt rác, bế bổng cô lên, di chuyển ra xe và về thẳng biệt thự.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Thật sự là tình yêu


Cao Gia Thành ném Giai Kỳ lên giường, cô sợ hãi nép vào góc. Sự tức giận của hắn làm Giai Kỳ hoảng loạn, không biết phải ứng phó thế nào, đành như một con thú nhỏ co mình lại. Cao Gia Thành cởi chiếc áo sơ mi ra, cơ thể rắn chắc đang muốn giải phóng năng lượng, hắn nắm hai tay cô ấn lên phía trên đầu, c ởi thắt lưng và trói lại. Loại cảm giác này thật sự Giai Kỳ chỉ nghe Cao Ý nói, bây giờ trực tiếp trải nghiệm không khỏi hoang mang tột độ.

"Cao Gia Thành anh tỉnh táo chút đi." – Giai Kỳ run rẩy thét lên.


Hắn không trả lời cô, tay xé toạc chiếc váy. Ngón tay vừa to vừa thô đi thẳng vào nơi nhỏ bé mới ẩm ướt, cơn đau làm Giai Kỳ rùng mình, ngón tay ra vào liên tục, cô không thể phản kháng trước sức mạnh của Cao Gia Thành, môi hắn đè mạnh lên bờ môi mềm mại của Giai Kỳ, lưỡi không thương tình mà càng quét, một vị mặn chảy vào cổ họng Giai Kỳ, cô nhắm nghiền mắt tự nuốt máu của chính mình. Cơ thể hắn nóng rực, kể từ lần đầu tiên của cô cho đến nay hắn luôn không dám động vào, xem cô như viên thuỷ tinh mà nâng niu. Thế nhưng trong tình cảnh Cao Gia Thành biết được người yêu cũ của Giai Kỳ, một cơn tức giận trào dâng, có lẽ hắn đang bị một thứ cảm xúc thao túng mà người ta hay gọi là ghen. Thứ to dài kia không thể chịu được nữa nhanh chóng đưa vào, cổ họng Giai Kỳ không tự chủ phát ra âm thanh gợi tình. Cảm thấy vẫn không đủ, Cao Gia Thành lật người cô lại, dùng hết sức mà hành hạ, hơi thở hắn sát bên tai Giai Kỳ, mùi hương đặc trưng khiến cô vượt qua cơn khó chịu bên dưới thân mà chìm vào say mê.

Hắn thì thầm, giọng khàn đi: "Anh hay hắn ta?"

Giai Kỳ không thể suy nghĩ được gì nữa, vừa th ở dốc vừa nói: "Anh, tất cả đều là anh."


Cao Gia Thành bắt đầu nhanh hơn, mạnh hơn, Giai Kỳ nắm chặt hai tay vào nhau, đầu óc quay cuồng trong nhịp điệu của hắn, hai chân đặt trên vai tê dại đi, mắt nhầm nghiền tận hưởng, Cao Gia Thành mạnh mẽ xoa bóp hai quả bánh tròn trắng.

"Yêu anh không?" – Hắn cắn vào vai cô, làn da mát lạnh chẳng khác gì một liều thuốc k1ch tình. Khi kết thúc, Giai Kỳ đã ngủ, mắt không mở nổi nữa, mặc kệ Cao Gia Thành muốn làm gì thì làm, cô vẫn cứ nằm đó không còn phản ứng.

Lúc Cao Gia Thành thức dậy, đồng hồ đã điểm mười giờ sáng, bên cạnh Giai Kỳ vẫn đang ngủ say, cơ thể tràn ngập vết bầm xanh đỏ, dấu răng trải đều từ trên xuống dưới, hắn thở dài tự trách chính mình đêm qua đã phát điên đến mức độ nào mà mèo nhỏ của hắn lại te tua tơi tả quá. Vuốt v e gương mặt xinh đẹp non nớt của cô, khẽ đặt một nụ hôn lên đôi môi bị thương, Giai Kỳ trở mình ôm lấy Cao Gia Thành, mũi chạm vào yết hầu hắn. Cô thức giấc thấy tư thế thật không đúng, muốn tách ra nhưng bị hắn đã ghì chặt, Cao Gia Thành dịu dàng nói: "Trả lời anh."


Giai Kỳ dụi mắt: "Trả lời?", trong đầu nhớ lại câu hỏi cuối cùng trước khi mất ý thức hẳn, im lặng một lúc cô nhìn hắn, đôi mắt trong veo như ánh sao trời, cô cười nhẹ: "Có."

Tâm trạng Cao Gia Thành tức khắc trở nên vui vẻ, bản thân hắn dường như cũng yêu Giai Kỳ mất rồi. Thật may mắn, bầu trời hôm nay rất đẹp, trời xanh nắng vàng, ngoài cửa sổ mấy con chim sẻ đang hót líu lo trên cành hoa, Cao Gia Thành chưa bao giờ thấy thế giới này tuyệt vời như vậy.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Biến cố ở châu phi


Một tuần sau đó, tin tức chấn động giới kinh doanh được tung ra, "Chủ tịch Cao Gia Thành từ chối hợp tác với Triệu Quân Hàn", không một ai ngoài nào biết lý do vì sao hắn lại bỏ một cơ hội làm ăn tốt như vậy.

Giai Kỳ cùng Cao Ý đến cửa hàng kinh doanh đồ phong thuỷ của Tần Duệ, bên trong phòng khách lớn Tần Duệ ánh mắt vui vẻ như có mùa xuân, pha một bình trà nhài kỷ tử để uống. Cậu trách móc Giai Kỳ: "Nè Tiểu Bạch, chị gái cậu xinh đẹp tuyệt vời mà cậu giấu kỹ quá"

"Tần Duệ cậu đừng có nói..." – Giai Kỳ và Cao Ý cùng thốt lên.


Cậu đưa tay lên miệng "Suỵt" một tiếng, Giai Kỳ nhăn mặt: "Cậu không sợ hả? Chị Giai Tuệ khó tính lắm."

Tần Duệ tựa lưng vào ghế, chân bắt chéo thong thả nói: "Sợ? Từ đó không có trong từ điển của Tần đại thiếu gia."

Cao Ý lắc đầu, bĩu môi chê bai Tần Duệ: "Cậu nghĩ cậu lọt được vào mắt của chị ấy hả? Nằm mơ!"

Lần trước gặp nhau, Giai Tuệ cho rằng hắn chỉ là một tên công tử con nhà giàu, suốt ngày chỉ biết ăn chơi. Mẫu người cô ấy thích là kiểu đàn ông có thể gánh vác mọi thứ, giúp đỡ cộng đồng, xây dựng xã hội tốt đẹp, đầu đội trời chân đạp đất. Từ hôm đó, Tần Duệ luôn tìm kiếm cơ hội để "xây dựng – giúp đỡ cộng đồng".

"Cuối tháng này có một chuyến thiện nguyện ở Châu Phi, hai người muốn đi không?" – Tần Duệ hào hứng mời gọi.

Khoảng thời gian qua Giai Kỳ đã quá mệt mỏi, đầu óc lúc nào cũng mơ mơ màng màng. Cô đồng ý với Tần Duệ, xem như một chuyến đi cho khuây khoả tâm hồn, còn Cao Ý bận việc nên không thể đi cùng.


Khi biết Giai Kỳ sẽ đến Châu Phi, Cao Gia Thành kịch liệt phản đối:

"Anh không cho phép em đi đến nơi nguy hiểm như vậy. Ở đó không có anh, ai có thể đảm bảo an toàn cho em."

Giai Kỳ ôm lấy eo, ngước mặt nhìn hắn, mắt long lanh mè nheo: "Có Tần Duệ mà, em sẽ không sao đâu."

Hắn cau mày: "Tần Duệ là thằng nhóc tóc bạch kim con trai chủ tịch Tần?", Giai Kỳ gật gật đầu, tóc rơi xuống má, hắn giơ tay vuốt mái tóc mềm mượt: "Không được, anh không yên tâm."

Giai Kỳ cố gắng năn nỉ nhưng thái độ kiên quyết của hắn cô thật không có cách nào, đành phải giở trò trẻ con: "Anh không cho em cũng đi."

Cao Gia Thành véo mũi Giai Kỳ, bỗng dưng đến một nơi xa xôi như Châu Phi, muốn hắn yên tâm là điều không thể.


Sau khi mọi việc được sắp xếp ổn thoả, Giai Kỳ lén lút xuất phát lúc Cao Gia Thành vừa đi làm, cô mang một ít hành lý gọn nhẹ lên máy bay đi đến Châu Phi.

Đặt chân đến đất nước xa lạ, Tần Duệ lái chiếc xe jeep nhanh như bay trên đường quốc lộ, thời tiết nóng như lửa đốt, Giai Kỳ đội chiếc mũ lưỡi trai đen, trùm khăn kín nhưng vẫn bị cát bay vào mặt.

Nơi cả đoàn đến là một ngôi làng nhỏ ở vùng quê Ethiopia. Những đứa nhỏ ở đó rất thích Giai Kỳ, cô phát quà, phát kẹo và cho tiền những người dân vô cùng vui vẻ, những chuyện mệt mỏi và đau buồn đều quên hết. Tối đến Giai Kỳ cùng Tần Duệ và mọi người trong đoàn quay lại thành phố, ở đây vốn không được an ninh, ăn uống vừa xong ai cũng tranh thủ về khách sạn nghỉ ngơi.

Giai Kỳ nằm trên chiếc giường khá cũ, điều kiện không được tốt nhưng có nơi để ngủ đã rất may mắn. Bữa tối cô ăn một ít bánh địa phương, không hợp khẩu vị và hiện tại bụng cảm thấy khó chịu. Chợp mắt một lúc Giai Kỳ nghe tiếng gõ cửa, nghĩ Tần Duệ có việc gì tìm, cô nhanh chóng ra mở cửa.

Một đám người kì lạ có vẻ hung tợn nhìn chăm chăm Giai Kỳ, cô sợ hãi lùi về sau, vừa định thét lên đã có tên bịt miệng lại, đánh cô ngất xỉu.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: Giải cứu


Giai Kỳ cả người ê ẩm, mở mắt ra thấy cả tay và chân đều bị trói. Trong nhà kho nhỏ đầy mùi ẩm mốc, xung quanh tối tăm, cô định đứng lên thì ngay lập tức có một gã da đen bên ngoài bước vào, đẩy cô ngã xuống, nhóm người da đen này rất hỗn loạn, trông ai cũng đáng sợ.

Tên lưu manh nói gì đó Giai Kỳ không hiểu, lúc này lại một người nữa tiến tới, Giai Kỳ hoảng hốt trừng to mắt: "Hiểu An?"

Hiểu An cười nửa miệng, nét mặt đầy khinh bỉ: "Sao hả bà chủ Cao, bất ngờ lắm chứ gì?"


"Cô muốn làm gì?" – Giai Kỳ cau mày, dám bám theo cô đến đây, bày ra trò bắt cóc, sự điên loạn của Hiểu An cô đã không thể phán đoán được nữa.

"Muốn làm gì? Nếu cô bị giết ở cái xứ này, tôi nghĩ khi xương cô hóa tro tàn chắc không có ai biết đâu." – Hiểu An dùng một con dao nhỏ lướt nhẹ trên mặt Giai Kỳ, gương mặt trở nên tà ác.

Cổ tay và cổ chân cô bị dây thừng trói rướm máu, Giai Kỳ bị Hiểu An bỏ đói rất lâu, đến nước cũng không cho uống, môi khô bị nứt cả ra. Cô mệt mỏi nằm ra nền đất, Hiểu An xuất hiện lần thứ hai thì trời đã tối một lần nữa, Giai Kỳ không mở mắt ra nhìn cô ta, trong đầu chỉ ước gì quay lại thời điểm Cao Gia Thành ngăn cản, Giai Kỳ nhất định sẽ nghe lời hắn mà ngoan ngoãn ở nhà. Hiểu An ném một miếng bánh xuống trước mặt cô, giọng chói tai: "Đói lắm không bà chủ Cao?"

Giai Kỳ không thèm phản ứng nữa, điều đó đã chọc điên Hiểu An, cô ta đổ nước thẳng lên mặt Giai Kỳ, dòng nước lạnh buốt làm cô tỉnh táo trở lại. Nhìn cái vẻ bị dồn vào đường cùng vẫn cao cao tại thượng của Giai Kỳ càng chọc điên Hiểu An, cô ta nói với đám người lưu manh rằng muốn làm gì Giai Kỳ đều được, sau đó bỏ đi. Một tên trong số bọn chúng biểu hiện thèm khát cơ thể Giai Kỳ, nhào tới tùm lấy, cô sợ hãi cực độ, liên tục giãy dụa, rất nhiều tên đứng xung quanh cười man rợ.


"Đoàng", tiếng súng làm tất cả đều giật mình, cánh cửa bị đạp tung ra, Giai Kỳ thấy người đó, trong lòng liền nhẹ nhõm, gương mặt điềm đạm thường ngày của Cao Gia Thành biến thành u ám, đôi mắt có thể gi ết chết bất cứ người nào cản đường. Đám người áo đen có vũ trang sau lưng hắn còn đáng gờm hơn bọn lưu manh nhiều, Cao Gia Thành quát lớn một câu tiếng Anh, cô hiểu đại khái là: "Tên khốn nào dám đụng vào vợ tao, lập tức nhốt hết vào chuồng chó."

Cao Gia Thành ôm lấy Giai Kỳ vào lòng, hình ảnh cô gái nhỏ của hắn cả người bẩn thỉu, tóc tai rối bù, mặt mũi lấm lem bùn đất không khỏi đau lòng. Người mà hắn nâng niu như bông hoa lại bị vùi dập như thế, cơn giận lên cực điểm, đôi mắt đỏ ngầu quyết tâm bóp ch3t kẻ đã hại Giai Kỳ.

...

Ở sân bay quốc tế, Cao Gia Thành ôm lấy bả vai Giai Kỳ nhẹ nhàng dìu đi. Cô quấn chiếc khăn mỏng vòng qua đầu và kín mặt, đeo mắt kính râm nhưng vẫn lộ vẻ kiệt sức.


Từ xa, Triệu Quân Hàn vội vã chạy đến, anh thở gấp hỏi: "Tiểu... Giai Kỳ không sao chứ?"

Giai Kỳ nhìn anh ngỡ ngàng, sao cả Triệu Quân Hàn cũng đến đây, cô gật đầu, tư thế nắm chặt ta, cả người nép vào Cao Gia Thành vẫn không thay đổi.

"Vợ của Cao Gia Thành, không cần anh lo. Cảm ơn sự quan tâm!" – Hắn nhăn trán, cùng Giai Kỳ lướt qua Triệu Quân Hàn, trái tim anh đau nhói, nghiến chặt răng, bất lực nhìn cô rời đi giống như lúc chia tay ở Mỹ.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: Vạn kiếp bất tương phùng


Sau sự việc chấn động ở Châu Phi, Tần Duệ liên tục nhận nhiều cuộc gọi kh ủng bố, trước tiên là Giai Tuệ mắng cậu rảnh rỗi chỉ thích gây chuyện, sau đó Cao Gia Thành cảnh cáo không được lôi kéo Giai Kỳ đến những nơi nguy hiểm, nếu có lần nữa hắn sẽ trực tiếp nói chuyện với Chủ tịch Tần, kế đó Cao Ý quát vào điện thoại Tần Duệ, hâm dọa xay cậu cho cá trê ăn.

Cao Gia Thành ép Giai Kỳ uống một bát canh bồi bổ đầy mùi thuốc bắc, cô nhăn mặt rùng mình nuốt hết. Hắn đưa cho cô một viên kẹo dâu, trầm giọng nói: "Khó uống lắm chứ gì. Nếu ngay từ đầu ở nhà thì đâu có như vậy."

Giai Kỳ hai tay đỡ lấy mặt Cao Gia Thành, đặt lên môi hắn một nụ hôn, hương vị ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng.

"Em nghĩ làm vậy anh sẽ hết giận à?"


"Em xin lỗi, lần sau em nhất định sẽ nghe lời anh." – Giai Kỳ chớp chớp mắt, hàng mi cong dài như chạm vào trái tim Cao Gia Thành.

Nếu như hắn muộn một chút, không biết hậu quả sẽ như thế nào, Giai Kỳ không dám nói cho hắn biết Hiểu An là chủ mưu bắt cóc, với tính cách của Cao Gia Thành "bóp ch3t" người khác là điều hoàn toàn có thể.

Cao Gia Thành nhận điện thoại của trợ lý A Hào gọi đến, sắc mặt hoàn toàn thay đổi từ trắng sang đen.

"Mời cô ấy đến biệt thự đi." – Hắn trả lời A Hào sau đó tắt máy liếc qua Giai Kỳ, biểu hiện tràn ngập sự không hài lòng, "Sao em không nói với anh Hiểu An là người bắt cóc em?"

Trong lòng Giai Kỳ thầm mắng một tiếng A Hào chết tiệt, đáng lẽ anh phải đi làm đặc vụ hơn là làm một trợ lý.

...

Hiểu An ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế đối diện với Cao Gia Thành trong thư phòng, ở giữa hai người là bàn làm việc cách nhau không xa nhưng trong lòng giống như đã cách hai thế giới.


Hiểu An nhìn ánh mắt lạnh lẽo của hắn, bật ra một nụ cười cay đắng: "Anh gọi em đến đây chắc đã biết mọi chuyện nhỉ?"

Cao Gia Thành vẫn im lặng, Hiểu An nói thêm một câu: "Anh vẫn còn bình tĩnh thế này có lẽ Giai Kỳ vẫn chưa chết nhỉ, cô ấy có bị mấy tên bẩn thỉu đó làm nhục không?"

Sự điềm đạm của hắn chính thức chấm hết đối với Hiểu An, hắn kéo hộc tủ lấy ra một sấp tiền ném thẳng vào mặt Hiểu An,

"Cô thích tiền lắm đúng không? Tôi bố thí cho cô lần cuối. Từ hôm nay Cao Gia Thành và Hiểu An chính thức không còn bất kỳ quan hệ nào. Kiếp này kiếp sau không hẹn gặp lại! Cầm lấy và cút đi."

Nước mắt Hiểu An lăn xuống gò má ướt đẫm, uất nghẹn trong cổ họng: "Anh nghĩ em chỉ thích tiền của anh thôi? Từ trước đến nay, anh nói yêu em nhưng chưa từng đối xử với em như với Giai Kỳ, chưa từng vì em mà bỏ hết công việc liều mạng đến một đất nước khác. Cũng chưa từng vì em mà bảo vệ mà lo lắng như bây giờ! Cao Gia Thành, nếu anh đã nói như vậy, từ giây phút này, chúng ta là người xa lạ. Vạn kiếp không cần gặp lại."

Hiểu An xoay người bước thẳng ra cửa, Giai Kỳ giật mình khi thấy Hiểu An. Cô ta không nói gì chỉ nhìn bằng một ánh mắt căm ghét không thể diễn tả bằng lời.


Một tháng sau, giới giải trí và cả người hâm mộ bàng hoàng trước tin tức Hiểu An giải nghệ khi đang ở đỉnh cao sự nghiệp, tin đồn về lý do tràn ngập các mặt báo.

"Kim chủ đá bỏ, Hiểu An chật vật sau ánh hào quang"

"Cái kết của người thứ ba"

"Hiểu An biến mất sau khi tuyên bố ngưng hoạt động nghệ thuật"

Cao Ý cười hả hê ôm lấy vai Giai Kỳ nói: "Tớ nói rồi mà, loại tiểu tam như cô ta làm sao qua được chính thất như thiên thần Tiểu Bạch của chúng ta."

"Cậu xưng hô không có nguyên tắc gì hết vậy. Anh cậu nghe được lại mắng cho xem." - Giai Kỳ mở cửa xe, cô vừa nhận bằng lái vào tuần trước, hôm nay người đầu tiên vinh hạnh được cô chở là đứa em chồng thân thiết.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: Hoà ly


Gần đây Cao Gia Thành rất lạnh nhạt với cô, dù là cô làm gì đi đâu cũng không quan tâm. Thái độ rất thờ ơ, Giai Kỳ tự nhủ, có lẽ trạng thái này mới đúng là bản chất của cuộc hôn nhân.

"Chúng ta ly hôn đi." - Hắn lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn ra bên ngoài sân.

Giai Kỳ trừng mắt khó hiểu: "Ly hôn?"

Một ngày đẹp trời vừa mới thức giấc, Giai Kỳ tinh thần bỗng chốc chấn động,


Hắn ngập ngừng rồi lại kiên định: "Anh... Anh... Chúng ta kết hôn vì mục đích thương mại. Bây giờ nhà họ Tống đã đứng vững trên thương trường. Nhiệm vụ của em đã kết thúc. Anh trả em về với cuộc sống tự do của em."

Lời hắn vừa nói ra làm Giai Kỳ bừng tỉnh, khoảng thời gian tốt đẹp vừa qua như một giấc mộng, mở mắt liền tan biến. Mục đích giúp Tống gia vững mạnh đã hoàn thành, Cao Gia Thành nói đúng, thời điểm kết thúc đã đến tuy nhiên tận sâu trong lòng của hắn và cô đều cảm thấy day dứt khôn nguôi.

"Được rồi, đơn đâu." – Giai Kỳ trả lời hắn, cố ngăn cho giọng mình không run lên.

...

Tất cả tài sản chung hoàn toàn thuộc về Giai Kỳ, chân vừa bước ra khỏi tòa án cô hít thở sâu, phiên tòa diễn ra nhanh chóng không một chút do dự, Cao Gia Thành đã rời đi ngay sau đó. Giai Kỳ một mình bước ra chiếc Porsche trắng quen thuộc, cô quyết định trở lại Mỹ và học Thạc sĩ.

Buổi chiều, Giai Kỳ một mình kéo vali ra phi trường, cô không nói với Cao Ý và Tần Duệ, chỉ lặng lẽ ra đi như thể chưa từng đặt chân đến. Một năm nhanh như cái chớp mắt, bỏ lại tất cả những thứ kỉ niệm vừa qua, xem như gió thoảng mây bay. Giai Kỳ quay đầu lại, một hình ảnh quen thuộc thoáng qua rồi biến mất trong biển người. Cô tự nhủ là bản thân nhìn nhằm, không có lý do gì chồng cũ lại đến tiễn cả.


Cao Gia Thành mặc đồ đen đội mũ lưỡi trai, bịt kín mặt nhanh chóng bước đi. Hắn sợ rằng bắt gặp ánh mắt của Giai Kỳ sẽ không nỡ để cô đi, nhưng tình hình hiện tại để Giai Kỳ đến Mỹ chính là lựa chọn duy nhất và tốt nhất.

Vừa đến Mỹ, cô đã gặp một thanh niên người da trắng vóc dáng cao lớn, người nọ tự xưng là John, Giai Kỳ cau mày. Thanh niên biết cô đề phòng từ tốn nói, giọng Anh Mỹ bản địa lâu rồi Giai Kỳ chưa được nghe.

"Chào cô Tống, ông Cao căn dặn tôi đưa cô về nhà."

Giai Kỳ nghi ngờ hỏi lại: "Cao Gia Thành?"

"Đúng vậy, tôi sẽ là người bảo hộ cô ở đây, có việc gì cứ nói với tôi. Ngày mai, tôi sẽ tiến hành chuyển tất cả tài sản của ông chủ Cao ở đây cho cô."

Giai Kỳ biểu tình hoang mang, cô không biết đang như thế nào, Cao Gia Thành đang muốn làm gì, Giai Kỳ lo lắng có chuyện chẳng lành bèn muốn trở lại nhưng đã bị John ngăn cản.

"Cô Tống đừng làm khó tôi mà. Tôi chỉ làm đúng yêu cầu, nếu bây giờ cô quay về tôi sẽ không có cách nào giải thích với ông chủ Cao."


Một tháng sau, khi các thủ tục giấy tờ đã hoàn thành, Giai Kỳ quyết định quay lại, bất chấp sự ngăn cản của John.

Trên đường phố, trên các phương tiện truyền thông đều rầm rộ tin tức "Doanh nhân họ Cao bị điều tra về tội danh trốn thuế"

"Cao chủ tịch của tập đoàn X nghi vấn liên quan đến bê bối chính trị và gian lận thương mại"

Giai Kỳ hoảng loạn gọi cho Cao Gia Thành nhưng điện thoại không liên lạc được, gọi cho A Hào thì mới biết hắn đã bị triệu tập điều tra. Biệt thự và công ty cũng bị niêm phong.

Giai Kỳ đành ở tạm nhà của Cao Ý, cô rất lo lắng cho Cao Gia Thành, việc ly hôn chắc chắn là hắn muốn cô an toàn và không để cô liên lụy, tất cả tài sản hắn có hiện tại đều do cô đứng tên, trên phương diện pháp lý cô và hắn đã không còn mối quan hệ gì.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: Phản bội


Một cuộc gọi đến, số điện thoại lạ Giai Kỳ chưa từng gặp. Cô nhấc máy nghe, bên đầu dây Triệu Quân Hàn chậm rãi: "Tiểu Bạch... Chắc hẳn em đang nghĩ ai có thể kiện chồng em đúng không?"

Giai Kỳ vẫn giữ im lặng không trả lời,

"Tống Giai Kỳ, anh biết em kết hôn không phải vì tình yêu, bây giờ thì em quay về bên anh được rồi."


Giai Kỳ trong lòng nghi hoặc, tại sao Triệu Quân Hàn đột nhiên lại nói như vậy.

"Rốt cuộc là anh có ý gì?"

"Chẳng phải em điều tra Cao Gia Thành để có được kết quả như hôm nay sao?"

Tim Giai Kỳ nhói lên, đống tài liệu cô thu thập được trong suốt thời gian qua về Cao Gia Thành đã bị huỷ, cô muốn lãng quên mọi chuyện quá khứ và sống một cuộc đời mới, Giai Kỳ run rẩy: "Làm sao... Làm sao anh biết?"

Triệu Quân Hàn: "Là bạn thân Hiểu An của em đưa tài liệu cho anh và nói em muốn nhờ anh giúp."

Giai Kỳ dập máy, hai mắt ửng đỏ, thật sai lầm khi cô chọn cách xé tài liệu vứt vào thùng rác mà không phải là đốt tất cả. Bằng một cách nào đó, Hiểu An lấy được bằng chứng phạm tội gián tiếp từ Giai Kỳ.


Giai Kỳ ngồi bên ngoài đợi gặp Cao Gia Thành, khi hắn xuất hiện, không còn chỉnh chu như trước thay vào đó là chiếc cằm lún phún râu, đầu tóc không gọn gàng, đôi mắt đầy quầng thâm. Vừa thấy Giai Kỳ ánh mắt Cao Gia Thành hơi sáng lên, hắn cầm ống nghe, giọng khàn đi rất nhiều.

"Sao em đến đây... cô Hứa."

Giai Kỳ tròn mắt, lắp bắp nói: "Anh... anh biết hết rồi?"

Hắn điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, từng chữ từng chữ một như cứa vào tim Giai Kỳ: "Hứa Tiểu Giai con gái duy nhất của Hứa Văn Hồng, trước đây là bạn thân của ba anh, vì biến cố mà phải bán công ty, đó cũng là tiền thân công ty hiện tại anh đang điều hành. Mười năm trước đã nhảy lầu tự vẫn, đứa con gái cũng mất tích từ đó."

Giai Kỳ bật khóc, những ký ức kinh khủng ùa về. Ngày đó cô tận mắt chứng kiến người thân duy nhất của mình rơi tự do từ sân thượng, gia đình họ Tống nhân từ nhận nuôi cô, nhiều năm như vậy đôi lúc cô cũng quên mất bản thân từng mang họ Hứa. Hứa Tiểu Giai vốn không nên tồn tại trên đời, cô muốn trả thù Cao gia, nhưng sau khi được hắn cứu về từ Châu Phi, Giai Kỳ đã quyết tâm không truy cứu nữa và chính thức để Tiểu Giai trong quá khứ biến mất vĩnh viễn, thật chẳng may Hiểu An lại ôm hận mà phá nát giấc mộng tương lai của cô.


"Từ lúc ở Châu Phi đến bây giờ, em chưa từng hỏi anh làm sao biết được em ở đâu mà đến cứu vì em biết trên cổ em - trong sợi dây chuyền em đeo lúc nào cũng có thiết bị định vị, em thừa biết trong thư phòng anh có camera nhưng vẫn ngang nhiên như thể anh sẽ tha thứ cho mọi lỗi lầm của em..." - Cao Gia Thành cố kìm nén giọng nói, mắt hắn chứa một tia tức giận cực độ, "anh đã rất tin tưởng em, tin đến mức vừa có thông tin điều tra anh đã chuẩn bị sang nhượng tài sản cho em, tin đến mức ngồi trong phòng giam vẫn tin..."

Giai Kỳ khóc, cổ họng nghẹn lại, có thể mọi lời nói của cô đều không còn giá trị đối với Cao Gia Thành, tuy cách một tấm kính Giai Kỳ có thể cảm nhận được nhịp thở của hắn nhanh hơn: "Cao Gia Thành, em không phải người tố cáo anh."

Hắn bật cười cay đắng: "Đúng đúng, kẻ thù của anh trên thương trường nhiều như vậy, em nói xem ai có thể làm chuyện này."

"Hiểu An và Triệu Quân Hàn..."

Cao Gia Thành im lặng một lúc mắt nhìn cô chăm chú không di chuyển chút nào. Hắn hạ giọng đến mức thấp nhất: "Em về đi, giữ gìn sức khỏe, chuyện của anh không cần em lo."

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: Sụp đổ


Giai Kỳ cố gắng dùng mọi mối quan hệ, dùng mọi cách để giúp đỡ Cao Gia Thành. Hiện tại tất cả mọi thứ về hắn đều đã bị cơ quan chức năng điều tra, Triệu Quân Hàn cũng không còn tác dụng gì nữa, anh chỉ như một con cờ vô tình rơi vào tay Hiểu An. Cho dù Giai Kỳ có tìm được Hiểu An hay buộc Triệu Quân Hàn rút đơn cũng vô dụng.

Hai tháng sau đó, Cao Gia Thành bị phán quyết với mức hình phạt tù chung thân, khi nghe được tin đó, Giai Kỳ sụp đổ, cả cuộc đời hắn đều kết thúc trong tay cô. Giai Kỳ run rẩy, sự thông minh và bản lĩnh mà cô học được với mục đích duy nhất là trả thù con trai của người đã từng hại chết ba mình. Rất nhiều lần cô đến trại giam, Cao Gia Thành đều từ chối gặp.


Hôm nay Giai Kỳ lại đến, cô nhờ người nói rằng có Cao Ý gặp bởi vì nếu như cô nói tên mình chắc chắn hắn lại từ chối, thật may mắn cuối cùng hắn cũng đồng ý. Cô nhìn người trước mặt, không còn dáng vẻ phong độ, tuy nhiên sự điềm tĩnh từ trong ánh mắt không hề mất đi, hắn cau mày định quay lưng, Giai Kỳ cay cay khóe mắt, nhỏ giọng "Chồng..."

Lồ ng ngực Cao Gia Thành nhói lên, hắn hít sâu một cái ngồi xuống ghế, đối diện Giai Kỳ, hắn trầm giọng: "Em lại đến làm gì?"

Giai Kỳ nhất thời cũng không biết, cô đơn giản chỉ muốn gặp Cao Gia Thành, nhìn thấy hắn tồn tại, Cao Gia Thành không cần câu trả lời của cô đã vội nói: "Đừng xin lỗi tôi, đây chẳng phải kết cục mà em muốn sao, cũng đừng gọi tôi là... Chồng...", hắn ngập ngừng, mắt nhìn đi hướng khác, "Chúng ta ly hôn rồi."


Nước mắt rơi xuống đôi gò má đỏ ửng, Cao Gia Thành muốn dùng tay lau đi, muốn sờ lên gương mặt Giai Kỳ. Nhưng hiện tại mọi chuyện đã đi quá xa, hắn không trách Giai Kỳ, quả thật từ tận trong tim vẫn luôn như vậy, Cao Gia Thành luôn sẵn sàng tha thứ cho bất kỳ lỗi lầm nào của cô, điều hắn làm chỉ muốn Giai Kỳ không vì hắn mà đau khổ. Cao Gia Thành không phải người ngốc, hắn thừa biết công ty đã nằm trong tầm ngắm của "người thân", đôi lúc hắn rất muốn từ bỏ hết để sống cuộc đời bình bình lặng lặng cùng Giai Kỳ nhưng những người trong gia đình chưa từng để hắn yên ổn dù chỉ một ngày, bề ngoài luôn luôn ra vẻ là tốt đẹp bên trong lại ngấm ngầm hãm hại, tài liệu mà Giai Kỳ thu thập được là một tay Cao Gia Thành sắp xếp, dù có vấn đề gì cũng là nằm trong sự sắp đặt của hắn. Triệu Quân Hàn thật ra không nhận tài liệu từ Hiểu An như anh đã nói, Cao Gia Thành đã nhờ anh làm như vậy, hắn nói nếu muốn Giai Kỳ tương lai sống hạnh phúc thì nhất định phải để cô rời xa hắn, rời xa vòng xoáy tranh đoạt của Cao gia, sợ rằng họ sẽ nhắm đến cô, Cao Gia Thành chỉ thua cuộc khi người khác mang Giai Kỳ ra uy hiếp hắn.

Giai Kỳ buồn bã hỏi: "Trước đây anh từng hỏi em có yêu anh không, em trả lời là có. Bây giờ, em hỏi anh, Cao Gia Thành anh có yêu em không?"

Hắn mỉm cười, bày ra sự lạnh lùng chưa từng thấy, nhẹ lắc đầu.


Giai Kỳ nhắm nghiền đôi mắt, cô nghẹn ngào cho rằng tất thảy đều là lỗi của bản thân. Sự bồng bột và ngu ngốc trước đây đã gây ảnh hưởng rất nặng nề. Cao Gia Thành chậm rãi, chạm vào bàn tay Giai Kỳ lần cuối.

"Ngoan... Nghe lời tôi, đến Mỹ và sống thật hạnh phúc đi..."

Trong cuộc đời sẽ có rất nhiều biến cố, rất nhiều thứ làm thay đổi cả con người chúng ta. Giai Kỳ thừa nhận bản thân ngây thơ, thù hận của cô so với tình yêu của Cao Gia Thành như giọt nước trong biển hồ, thời khắc tất cả tài sản của hắn đều mang tên cô, Giai Kỳ bất ngờ vì trên đời này lại có người xem cô quan trọng đến như vậy. Cái án chung thân của hắn như bản án dành cho tâm hồn cô, vĩnh viễn bị giam cầm trong mặc cảm tội lỗi, không phải hắn không tha thứ cho cô mà là cô không tha thứ cho chính mình.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: Đoàn tụ hoàn chính văn


Ba năm sau...

Giai Kỳ ở Mỹ mở một tiệm bánh nhỏ, mấy năm qua chăm chỉ làm việc, kiếm tiền, giúp đỡ người khó khăn. Thỉnh thoảng Cao Ý gọi điện cho cô, nói về tình trạng của Cao Gia Thành, nhưng hôm nay, Cao Ý chưa kịp nói gì đã khóc. Giai Kỳ hốt hoảng trấn an: "Có chuyện gì vậy, bình tĩnh nào."

Cao Ý vừa nói vừa khóc lớn: "Tiểu Bạch, anh... anh... mất rồi..."


Tim Giai Kỳ siết lại, cô vội vàng mở tin tức báo chí trong nước lên, khắp nơi tràn ngập các tiêu đề chấn động. "Cao Gia Thành tự kết liễu trong trại giam", "Doanh nhân họ Cao quá áp lực nên chọn cách ra đi mãi mãi",...

Giai Kỳ ngồi bệt xuống sàn, nhân viên trong tiệm bánh đỡ cô ngồi lên sofa, mặt Giai Kỳ trắng bệch, mắt nhìn vào khoảng không vô định. Hận cô cũng được, căm thù cô cũng được nhưng cớ sao lại âm dương cách biệt, Giai Kỳ buồn nôn, cô chạy vào nhà vệ sinh nôn đến chẳng còn gì, khóc đến tê tâm liệt phế.

Cửa hàng đóng cửa sớm, Giai Kỳ cho tất cả nhân viên về, một mình cô ngồi trong không gian trống trải, cảm nhận sự cô đơn thật sự của thế giới này. Cao Gia Thành nói cô đến Mỹ, cô nghe lời hắn. Cao Gia Thành muốn cô sống hạnh phúc, cô không làm được, ngày kết hôn với hắn cô cho rằng chỉ cần hại hắn thân tàn ma dại, trong tay không còn gì sẽ thỏa mãn được căm phẫn của bản thân. Giờ đây, cô lại thấy điều đó quá là ngu ngốc, sự bảo vệ, yêu thương, chăm lo từng chút Cao Gia Thành dành cho Giai Kỳ đều là thật, hắn không còn trên đời, Giai Kỳ rơi vào khủng hoảng tâm lý lần thứ hai. Cô muốn cùng hắn đoàn tụ, cầm con dao nhỏ trong tay lại có chút mừng rỡ, chỉ đau đớn một chút thôi sẽ gặp lại Cao Gia Thành, gặp lại người mỗi đêm cô mơ. Cổ tay đau nhói, máu dính lên chiếc tạp dề màu nâu, trước mắt mơ màng nhìn thấy hình ảnh Cao Gia Thành. Giai Kỳ mỉm cười rồi ngất lịm: "Cuối cùng em cũng gặp anh..."

...


Trời tối dần, bên ngoài tuyết bắt đầu rơi, cửa hàng cô mở nằm trong một con phố nhỏ, buổi tối ít người qua lại. Giai Kỳ tỉnh dậy, vết thương ở tay đã được băng bó, cô sửng sốt, trước mặt là Cao Gia Thành, cô tự tát mình một cái để xem mình đang nằm mơ hay là sự thật.

Cao Gia Thành cau mày nhìn cô gái nhỏ, mái tóc dài đã cắt ngắn ngang cằm, vẻ tròn trịa trắng trẻo bây giờ thay bằng thân hình gầy ốm, bàn tay lộ rõ các khớp xương, chứng tỏ mấy năm qua không hề quan tâm đ ến sức khỏe bản thân. Hắn vội vàng lau khóe mắt Giai Kỳ, nhanh chóng ôm cô vào lòng.

"Vợ à,... Anh quay lại rồi!"

Giai Kỳ òa lên, siết chặt lấy Cao Gia Thành, chỉ sợ buông tay hắn liền biến mắt. Cao Gia Thành không nói cho cô biết về mọi chuyện đã được hắn sắp đặt đằng sau, một phần nhỏ là vì trừng phạt sự lừa dối của cô, phần còn lại muốn tốt cho cô, nhưng tình cảnh hiện tại hắn đã sai hoàn toàn, Giai Kỳ có lẽ chưa từng sống hạnh phúc như hắn mong muốn. Triệu Quân Hàn từng ngỏ ý muốn giúp đỡ Giai Kỳ nhưng Cao Gia Thành đã từ chối, sau khi làm xong việc Cao Gia Thành nhờ vả, anh cũng nhận được một phần lợi ích từ hắn, cùng với thỏa thuận không được gặp gỡ Giai Kỳ, Triệu Quân Hàn không phải tiểu nhân, sự nghiệp còn dài nên đã đồng ý, tập trung phát triển sự nghiệp chuyện tình cảm đặt sang một bên.


Giai Kỳ bình tĩnh lại, tay sờ lên mặt Cao Gia Thành: "Anh... Anh còn sống...?"

Cao Gia Thành cười khổ: "Ừm, anh vừa bị diêm vương bắt đi liền nhớ ra có chuyện cần làm, có người cần gặp nên đã xin ông ấy sống lại."

Giai Kỳ đánh vào ngực hắn, trách móc: "Bây giờ anh còn biết nói đùa nữa."

Hai người đối diện nhau trong im lặng, thời gian như ngưng đọng lại. Cao Gia Thành nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, Giai Kỳ xúc động, mùi hương của hắn không hề thay đổi, như lần đầu tiên ở phòng tân hôn cô ngửi thấy, mùi vị đôi môi hòa lẫn vào nhau, lưỡi hắn khẩn trương trong miệng cô. Đôi bàn tay to lớn nắm lấy vòng eo mảnh khảnh, Cao Gia Thành không ở yên, ngón tay lần xuống váy, luồn vào trong, chạm đến nơi ẩm ướt. Cả người Giai Kỳ tê dại theo sự di chuyển của hắn, bàn tay Cao Gia Thành nhớp nháp chạm lên đùi, vén cao váy cô. Cao Gia Thành đưa thứ nóng rực to lớn vào người Giai Kỳ, cổ họng khẽ phát ra âm thanh quyến rũ, hắn xoay người Giai Kỳ, tay cô chống lên lưng ghế sofa, cảm nhận nhịp điệu vừa nhanh vừa dồn dập của hắn. Dòng sữa ấm nóng chảy khắp bụng dưới Giai Kỳ, Cao Gia Thành hôn lên lưng, thì thầm bên tai cô "Anh yêu em."

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: Phiên ngoại ánh dương vừa đến hoàn toàn văn


Sáng thứ bảy, Tống Giai Tuệ vừa đến công ty đã thấy một chiếc Mercedes đời mới đậu trước cổng cực kỳ phô trương. Cô nhanh chóng bước đến, người trong xe không ai khác chính là Tần Duệ. Hôm nay cậu đổi màu tóc bạch kim thời thượng của giới trẻ nhưng trong mắt Tống Giai Tuệ không khác gì một người tóc bạc tuổi đôi mươi. Tần Duệ ôm đoá hoa lớn làm tư thế nửa quỳ trước mặt cô, mọi người xung quanh ai cũng nhìn ngó xem có chuyện lạ gì.

"Tống đại tiểu thư, chúc ngày mới tốt lành."

Tần Duệ khoa trương số hai chắc chắn không ai dám chiếm vị trí số một, dù sao Tống Giai Tuệ cũng đã quen với phong cách này của cậu. Cô mỉm cười nhận lấy bó hoa, "Cảm ơn! Bây giờ đi được rồi đó."


Tống Giai Tuệ vốn rất ghét kiểu người như Tần Duệ, về mặt tuổi tác đã không hợp nhau. Lần trước cậu ta tỏ tình, Giai Tuệ kiên quyết từ chối, lời nói như dao cứa vào tim: "Ngày tôi học Đại học trên đất Mỹ cậu chỉ mới ra đời, cậu nói xem làm sao cậu bảo vệ được tôi."

Buổi tiệc họp mặt cổ đông, cô bị một lão đại nhân trong ngành mỉa mai, ấm ức đến phát nghẹn. Trở về nhà bực bội với Tần Duệ, cậu ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng nói vào tai: "Kẻ nào dám ức hiếp chị, không cần đợi đến trời lạnh. Tần gia tôi sẽ cho người đó về quê bán muối ngay lập tức."

Tống Giai Tuệ chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu một người nhỏ tuổi, huống hồ gì cách xa cả chục tuổi. Tần Duệ không buông tha cô, một mực kiên trì đeo đuổi. Trái tim già nua cằn cỗi của Tống Giai Tuệ như được hồi sinh, cậu ta thậm chí mua căn penthouse ở khu đắt đỏ nhất tặng cho cô nhân dịp sinh nhật.

"Giai Tuệ, tôi không biết phải tặng gì, món quà nhỏ này mong chị nhận cho."

Ngày xưa, Tần Duệ chỉ thích quen con gái ngoại quốc, thay người yêu như thay áo, quan điểm của cậu cho rằng yêu càng nhiều người thì trái tim sẽ càng bao dung. Cho đến khi gặp Tống Giai Tuệ, cậu mới biết được, tình yêu đơn giản đến như thế nào. Tần Duệ cái gì cũng có, chỉ trái tim chân thành là không có. Tống Giai Tuệ từng tát cậu một cái, mắng cậu là đồ đê tiện. Ngày qua ngày cô nhận ra, đứa trẻ này chính là nuông chiều sinh hư hỏng, một mực muốn giáo huấn lại từ đầu.

"Tần Duệ, cậu có nghe lời tôi không?" – Cô véo má cậu hỏi.


"Có, có, có. Đều nghe lời chị."

—-

Buổi tối trở về nhà, có hoa có nến, có đồ ăn ngon được bày sẵn, Tần Á – con trai cô vừa thấy mẹ liền chạy đến: "Mama, sao mama về trễ vậy, con với papa sắp ngủ gục rồi."

Tần Duệ mặc bộ pijama rộng rãi khác xa hoàn toàn với hình ảnh phô trương ở ngoài đường, cậu đi tới bế Tần Á, sau đó hôn lên trán Tống Giai Tuệ.

"Mama không yêu hai chúng ta bằng công việc." - Tần Duệ uỷ khuất nói.

"Không hề, mama rất là yêu hai bố con nhé. Nhìn xem, mẹ mua bánh hoa hồng mà hai người thích nè."


Ngày Tống Giai Tuệ kết hôn, không có sự tham gia của Giai Kỳ. Cô biết đứa em kia đã chọn đất Mỹ làm nơi dừng chân, có Cao Gia Thành bên cạnh, Tống Giai Tuệ cũng cảm thấy yên tâm. Cao Vy – con gái của Giai Kỳ có lẽ bây giờ đã biết nói, thỉnh thoảng gửi video cho cô. Gia đình ba người trông rất hạnh phúc, vừa rồi còn đi du lịch biển, Cao Vy hình như rất thích thú. Tiệm bánh kia kinh doanh chủ yếu cho vui, Tống Giai Tuệ khuyên Giai Kỳ đừng làm nữa nhưng cô không chịu, nói rằng ở nhà rất chán. Cao Gia Thành nhàn rỗi làm một ông chủ tiệm đá quý, nhàn rỗi đến mức nếu không đếm tiền thật sự sẽ không có gì để làm. Cao Ý tuổi trẻ tràn đầy sức sống, tham vọng tranh đoạt quyền lợi với người trong nhà, Tần Duệ có ngăn cũng vô dụng.

Triệu Quân Hàn bây giờ đã trở thành Chủ tịch tập đoàn, thế nhưng nghe người ta đồn hắn không hề giao du với phụ nữ, cuộc sống chỉ có công việc là niềm vui, trên tạp chí số mới nhất anh trả lời câu hỏi "Khi nào kết hôn" của phóng viên rất nhã nhặn: "Hôn nhân là chuyện duyên số, có lẽ duyên của tôi chưa đến hoặc không có. Dù có hay không thì tôi vẫn tập trung hết sức mình để làm việc."

Mấy hôm trước, Tống Giai Tuệ cùng Tần Duệ đi chùa lễ phật, vô tình gặp Hiểu An, không phải khách hành hương mà chính là làm công quả. Mái tóc cũng cắt ngắn sát vào da đầu, gương mặt không còn hung ác như Giai Tuệ từng thấy, thời gian khiến người ta thay đổi rất nhiều, Hiểu An nói: "Nhân sinh vội vã, tranh giành quyền lực, của cải vật chất, hoan lạc nhất thời rồi tất cả cũng như gió thoảng mây bay. Quá khứ đi qua không cần hối tiếc, tương lai chưa tới không khẩn không cầu. Sống cho hiện tại an lạc thân tâm."

Tống Giai Tuệ mừng vì cuối cùng Hiểu An đã thay đổi, quả thật hiện tại vô cùng tốt. Cô nắm tay Tần Duệ bước đi, mặt trời phía sau chùa lên cao, ánh nắng chiếu rọi lên từng nhành cây ngọn cỏ. Tần Duệ vuốt mái tóc mới cắt ngắn nhuộm đen của mình, cười nhẹ: "Giai Tuệ, thật sự cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh!"

[HẾT]

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom