Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tịch Nguyệt - Nguyệt Lộc

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Tịch Nguyệt - Nguyệt Lộc

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,343
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Tịch Nguyệt - Nguyệt Lộc

Tịch Nguyệt - Nguyệt Lộc
Tác giả: Nguyệt Lộc
Tình trạng: Đã hoàn thành




Trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị, Vân gia ủng hộ Tam hoàng tử có mẹ đẻ xuất thân hiển hách.

Bởi vậy, ngay khi Thái tử đăng cơ, liền lấy tội danh mưu phản, xử trảm cả nhà Vân gia.

Phu quân ta có công phò tá, được Tân Đế ban cho một miếng kim bài miễn tử.

Vân gia biết được, bèn cầu xin phu quân cưới đích nữ Vân gia làm bình thê, giữ lại huyết mạch Vân gia.

Bởi vì ta không nguyện ý, phu quân liền không đồng ý, Vân gia từ đó diệt tộc.

Ba năm sau——

Ta cùng phu quân về quê tế tổ, lại đột nhiên gặp phải sơn tặc. Lúc sắp trốn thoát, hắn lại tự tay đẩy ta cho sơn tặc, ánh mắt lộ ra đầy hận ý.

"Nếu không phải ngươi ghen tuông vô tình, Triều Nhi đã có thể sống sót, trở thành thê tử của ta!"

Sống lại một đời, hắn lại lần nữa đề xuất muốn cưới đích nữ Vân gia làm bình thê, ta liền dứt khoát gật đầu đồng ý.

Lần này, ta sẽ tiễn hắn và Vân gia cùng lên đường!
 
Chương 1: CHƯƠNG 1


Trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị, Vân gia ủng hộ Tam hoàng tử có mẹ đẻ xuất thân hiển hách.

Bởi vậy, ngay khi Thái tử đăng cơ, liền lấy tội danh mưu phản, xử trảm cả nhà Vân gia.

Phu quân ta có công phò tá, được Tân Đế ban cho một miếng kim bài miễn tử.

Vân gia biết được, bèn cầu xin phu quân cưới đích nữ Vân gia làm bình thê, giữ lại huyết mạch Vân gia.

Bởi vì ta không nguyện ý, phu quân liền không đồng ý, Vân gia từ đó diệt tộc.

Ba năm sau——

Ta cùng phu quân về quê tế tổ, lại đột nhiên gặp phải sơn tặc. Lúc sắp trốn thoát, hắn lại tự tay đẩy ta cho sơn tặc, ánh mắt lộ ra đầy hận ý.

"Nếu không phải ngươi ghen tuông vô tình, Triều Nhi đã có thể sống sót, trở thành thê tử của ta!"

Sống lại một đời, hắn lại lần nữa đề xuất muốn cưới đích nữ Vân gia làm bình thê, ta liền dứt khoát gật đầu đồng ý.

Lần này, ta sẽ tiễn hắn và Vân gia cùng lên đường!

1

Ký ức cuối cùng trước khi chết.

Là từng tên, từng tên sơn tặc ra vào địa lao, mặc kệ ta khóc lóc cầu xin, bộc lộ thú tính nguyên thủy nhất, không ngừng giày vò ta.

"Mỹ nhân, phu quân của ngươi cũng không cần ngươi nữa, chi bằng theo bọn ta?"

"Tiêu Ngọc chính tay đẩy ngươi cho bọn ta, còn nói muốn chơi đùa thế nào cũng được."

"..."

Bên tai ta tràn ngập tiếng giễu cợt và chế nhạo.

Từng thời khắc, đều đang nhắc nhở ta, vĩnh viễn đừng quên sự phản bội của Tiêu Ngọc!



Phu quân của ta - Tiêu Ngọc.

Hắn từng cùng ta ân ái mặn nồng, càng là trước mặt tổ tiên Tiêu gia thề thốt, nói cả đời này chỉ có mình ta là thê tử, không phải sinh ly tử biệt thì không chia lìa.

Vậy mà cuối cùng, khi đối mặt với đám sơn tặc hung ác kia, lại tự tay đẩy ta xuống ngựa, mặc cho sơn tặc chà đạp, hắn lại cười đến khoái trá.

"Thẩm Tịch Nguyệt, năm đó nếu không phải ngươi ghen tuông vô tình, không chịu để ta cưới Triều Nhi làm bình thê, nàng ấy cũng không phải chịu liên lụy từ Vân gia, cuối cùng c.h.ế.t thảm. Nữ nhân lòng dạ sắt đá như ngươi, đáng phải chịu báo ứng!"

Nói xong, hắn phi ngựa bỏ đi.

Còn ta thì bị sơn tặc bắt về núi, chịu đủ mọi sỉ nhục, ngay cả thai nhi còn chưa thành hình trong bụng, cũng bởi vậy mà hóa thành một vũng máu.

Bị giày vò ngày này qua ngày khác, ta đã không thể chống đỡ thêm. Lúc hấp hối, ta nhìn vũng m.á.u dưới thân, trong mắt là ngập tràn thù hận.

"Tiêu Ngọc, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ hóa thành lệ quỷ đòi mạng ngươi!"

2

"Tịch Nguyệt, nàng thấy thế nào?"

Giọng nói của Tiêu Ngọc vang lên bên tai, ta có chút hoảng hốt như cách một đời, ngây ngốc hồi lâu, mới phản ứng lại được——

Ta, Thẩm Tịch Nguyệt, đã trọng sinh rồi sao?

Có lẽ là do ta mãi vẫn chưa lên tiếng, Tiêu Ngọc giống như kiếp trước, đã đoán được suy nghĩ trong lòng ta, liền nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, lại lần nữa khuyên nhủ:

"Tịch Nguyệt, trong lòng ta thực sự chỉ có mình nàng. Nhưng Vân gia và ta có rất nhiều liên hệ, Vân Triều càng là thanh mai trúc mã với ta, như muội muội ruột thịt. Lần này nếu không cứu nàng ấy, ta thực sự sẽ bất an!"

Lời nói giống hệt kiếp trước.

Nhưng lúc đó, ta thực sự hận thấu xương tất cả mọi người Vân gia, bởi vậy không thèm nghĩ ngợi, liền lắc đầu từ chối, không hề có chỗ cho thương lượng.

Dẫu sao——

Thái hậu bây giờ, là cô mẫu của ta. Thẩm gia chúng ta, ngay từ đầu đã có lập trường nhất định phải chọn.



Mà gia chủ Vân gia, Vân Thái phó, vốn dĩ cũng như vậy.

Biểu ca càng là cực kỳ tín nhiệm Vân Thái phó.

Nhưng không ai ngờ được, Vân gia lúc tiên đế bệnh nặng, cho rằng Thái tử khó mà lên ngôi, liền chuyển sang ủng hộ Tam hoàng tử có mẹ đẻ quyền thế.

Vân Thái phó làm nội ứng, còn giam lỏng biểu ca ở chùa Lâm An, vô số cung thủ tụ tập, muốn úp sọt bắt rùa, khiến hắn c.h.ế.t thảm.

Cha ta vì bảo vệ biểu ca, cuối cùng trúng mấy mũi tên mà chết, c.h.ế.t rất thảm.

Biểu ca đăng cơ, đương nhiên phải thanh trừng triều đình.

Đối mặt với Vân gia phản bội mình, biểu ca vốn dĩ thiết huyết, sao có thể dễ dàng bỏ qua?

Xử trảm cả nhà, đây là kết cục mà tất cả mọi người đều biết của Vân gia.

Lại bởi vì duyên cớ cha ta, Tân Đế liền đem công lao này, ghi cho ta – lúc này đã trở thành phụ nhân Tiêu gia, đặc biệt ban cho Tiêu gia một miếng kim bài miễn tử, chỉ cần ta một ngày là phụ nhân Tiêu gia, kim bài này liền có thể che chở cho người Tiêu gia một kiếp.

Hành động này, có thể nói là vinh dự tột đỉnh.

Mà Vân gia vốn đợi đến sau khi thu phân xử trảm, sau khi biết được chuyện này, lại nhờ người đưa cho Tiêu Ngọc một phong thư.

Trong thư chữ chữ khẩn thiết, cầu xin phu quân có thể cưới đích nữ Vân gia Vân Triều làm bình thê. Lấy thân phận người Tiêu gia, dùng kim bài miễn tử bảo vệ Vân Triều, để kéo dài huyết mạch Vân gia.

Nhưng ta ghét Vân Triều.

Không nói đến việc nàng ta luôn thích giả vờ yếu đuối, nhiều lần hãm hại ta, lại sau khi ta thành thân còn nhiều lần tơ tưởng đến phu quân ta, thực sự khiến người ta chán ghét.

Chỉ riêng việc Vân gia phản bội, khiến cha ta c.h.ế.t thảm. Ta là con gái Thẩm gia, làm sao có thể cùng nữ nhân Vân gia chung chồng?

Huống chi lúc đó thái độ của Tiêu Ngọc, cũng không thể hiện ra quá nhiều không nỡ. Chỉ là theo lệ hỏi ta, ta mới nói ra suy nghĩ chân thật nhất của mình.

Nhưng ai ngờ, cuối cùng ta lại rơi vào kết cục như vậy.

 
 
Chương 2: CHƯƠNG 2


Ta tưởng rằng phu quân tình sâu nghĩa nặng, cuối cùng vẫn nhớ đến tình nghĩa thanh mai trúc mã này, ôm nỗi áy náy, đem tình yêu dành cho ta từng chút biến thành hận, mới lựa chọn lúc đối mặt với sơn tặc, tự tay đẩy ta vào chỗ chết.

Nhưng đã sống lại một đời.

Có vài mối thù, có vài nỗi oán, còn có vài người.

Phải báo! Phải trả! Phải giết!

3

Cho nên, ta không giống kiếp trước, lập tức lắc đầu từ chối.

Mà mở miệng nói: "Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, nếu kim bài miễn tử có thể cứu được tính mạng của Vân Triều, đương nhiên là chuyện tốt, nhưng..."

"Nếu Tịch Nguyệt của ta đồng ý, vậy ta lập tức vào cung tìm bệ hạ!"

Hắn thậm chí còn không đợi ta nói hết lời, đã nhấc chân muốn chạy ra ngoài phủ, dường như sợ chậm một bước, sẽ khiến Vân Triều của hắn c.h.ế.t thảm.

"Cứu người thì được, nhưng làm bình thê... không được!"

Một câu nói, liền khiến Tiêu Ngọc đột ngột dừng bước.

Hắn quay đầu nhìn ta, trong mắt đều là khó hiểu: "Kim bài miễn tử chỉ có thể dùng để cứu người Tiêu gia, bởi vậy nếu muốn cứu Triều Nhi, vậy chỉ có thể để nàng ấy trở thành phụ nhân Tiêu gia, Tịch Nguyệt, ta tuy sẽ cưới nàng ấy làm bình thê, nhưng nàng vĩnh viễn là thê tử duy nhất trong lòng ta, ta cả đời này cũng chỉ yêu mình nàng, nàng hà tất phải ghen tuông?"

Nói xong, trong mắt hắn còn lộ ra vẻ thâm tình.



Đôi mắt đó quả thực rất đẹp.

Trước kia khi ta còn khuê nữ, thiếu niên trong kinh thành đều vì ta mà động lòng, nhưng ta lại đắm chìm trong đôi mắt đa tình kia của hắn, từ đó chôn vùi cả đời mình.

Nói cho cùng, ta cũng có lỗi, lỗi tại nhìn lầm người.

Nhưng Tiêu Ngọc vừa muốn cái này... vừa muốn cái kia——

Vừa muốn có được sự đồng ý của ta, để thuyết phục biểu ca cho hắn cưới Vân Triều.

Lại muốn giữ lại quan chức của mình, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.

Đưa ra lựa chọn rồi, lại trong vô số ngày đêm sau đó, trằn trọc khó ngủ, cuối cùng đem tất cả oán hận đổ lên người ta.

Dựa vào cái gì?

Ta gắt gao nắm lấy cánh tay hắn, có chút không khống chế được cảm xúc của mình, mặc cho móng tay cắm sâu vào da thịt hắn.

Nhìn hắn đau đến mức kêu lên một tiếng, ta mới ung dung buông tay.

"Muốn trở thành người Tiêu gia, sao nhất định phải là bình thê? Nếu biểu ca biết, chàng vì cứu nữ nhân Vân gia, không tiếc lấy ra kim bài miễn tử, còn bởi vậy mà vi phạm lời hứa năm xưa với ta. Chàng cảm thấy, sau này trên triều đình, biểu ca có còn trọng dụng chàng không?"

Sự phản bội của Vân gia.

Đối với biểu ca mà nói, chính là một cái gai vĩnh viễn không nhổ ra được.

Tân hoàng đăng cơ học được bài học đầu tiên, chính là sư trưởng vô cùng kính trọng, vì vinh hoa của mình, tự tay đ.â.m d.a.o vào n.g.ự.c hắn.



Là cái gai, cũng là sỉ nhục.

Tiêu Ngọc nghe xong lời ta nói, cũng dần dần khôi phục lại bình tĩnh. Hắn vốn thông minh, sẽ không không hiểu ý tứ trong lời nói của ta.

Tiêu Ngọc trầm mặc hồi lâu, thường xuyên nhìn về phía ta, trong mắt lộ ra chút ánh sáng hy vọng.

"Tịch Nguyệt, nàng là biểu muội được bệ hạ yêu thương nhất. Nhạc phụ lại bởi vì cứu bệ hạ mà mất, bệ hạ đối với nàng có ý áy náy, nếu nàng đích thân đề xuất để Vân Triều và nàng làm tỷ muội, bệ hạ nhất định sẽ đồng ý!"

Hắn sợ việc, cũng sợ rước họa vào thân, lại muốn có được mỹ nhân.

Cho nên liền đem vấn đề khó khăn này ném cho ta, để ta một mình đối mặt với mưa tanh gió máu, để ta phải chịu đựng sự nghi kỵ của đế vương.

Nhìn xem, đây chính là nam nhân năm xưa ta mắt mù mới chọn.

Ta cố nén phẫn nộ trong lòng, sau đó nói: "Ta và Vân Triều bất hòa đã lâu, chuyện này người trong kinh thành đều biết. Biểu ca thông minh như vậy, sao có thể không đoán ra? Huống chi, chàng đừng quên cha ta là bởi vì sao mà chết!"

Ta hơi dừng lại, ánh mắt trở nên sắc bén hơn.

"Nếu không phải Vân gia trở mặt, chuyển sang đầu quân cho Tam hoàng tử, còn tính kế biểu ca, cha ta cũng sẽ không bởi vậy mà c.h.ế.t thảm!"

Nói xong, ta đưa tay chỉ vào vị trí trái tim hắn: "Chàng làm như vậy, biểu ca nhất định sẽ đem tất cả bất mãn phát tiết lên người chàng, đến lúc đó không chỉ có tai họa duy trì Vân gia, còn có lỗi lầm chàng đối xử tệ bạc với ta."

"Tịch Nguyệt, vậy phải làm sao? Triều Nhi xưa nay yếu đuối không thể tự lo liệu, loại địa lao kia nàng ấy không ở được, nàng ấy sẽ c.h.ế.t mất! Mà ta cũng chỉ là muốn giúp Vân gia giữ lại huyết mạch, tuyệt đối sẽ không phụ nàng!"

 
 
Chương 3: CHƯƠNG 3


Tiêu Ngọc chậm rãi buông tay ta ra, ánh mắt nhìn ta, mang theo chút thất vọng.

Ta cố ý làm như không thấy.

"Rất đơn giản, không phải là trở thành người Tiêu gia sao? Thiếp thất mặc người khi nhục, nghĩa nữ phải hạ thấp thân phận, người ngoài nhìn vào, đây là đang sỉ nhục Vân Triều. Như vậy lấy danh nghĩa của ta đề xuất, dù cho biểu ca biết, cũng sẽ chỉ cho rằng ta cố ý muốn bắt nạt nàng ấy, nhất định sẽ chiều theo ý ta, phu quân thấy thế nào?"

"Thiếp thất?"

Tiêu Ngọc trực tiếp trợn to hai mắt, giống như hoàn toàn không ngờ tới ta sẽ đưa ra đề nghị như vậy.

"Triều Nhi làm sao có thể làm thiếp thất! Nàng ấy chính là đích nữ của Thái phó, tôn quý vô cùng. Sỉ nhục như vậy, là muốn lấy mạng nàng ấy! Tịch Nguyệt, sao nàng có thể có lòng dạ độc ác như vậy?"

Hắn nói những lời này, trong mắt che giấu không được sự khiển trách, giống như đối với ta thất vọng tột độ.

Có lẽ bởi vì đã c.h.ế.t tâm hoàn toàn.

Ta cũng không tức giận, mà là tiếp tục phân tích với hắn: "Nếu không sỉ nhục Vân Triều, vậy phải lấy tiền đồ của Tiêu gia làm vật tế. Phu quân cảm thấy, cái nào nhẹ cái nào nặng?"

Cá và tay gấu không thể có được cả hai.

Ta không tin hắn không hiểu, chẳng qua là muốn có được cả hai mà thôi.

"Nếu đã như vậy, thiếp thất liền thiếp thất đi. Tuy nói là ủy khuất cho Triều Nhi, nhưng có thể bảo toàn tính mạng, chung quy cũng là tốt."

Tiêu Ngọc đương nhiên coi trọng vinh nhục của Tiêu gia, suy nghĩ kỹ càng xong, liền tự mình đưa ra quyết định cuối cùng.



Trong lòng ta cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng vì hắn suy nghĩ: "Đây dù sao cũng là một chuyện lớn, chi bằng phu quân đi thiên lao, cùng Vân Triều thương lượng một phen, như vậy sau này ở trước mặt biểu ca, cũng có thể diễn tốt vở kịch này hơn."

Nghe vậy, Tiêu Ngọc gật đầu.

"Ta nhất định có thể thuyết phục Triều Nhi, thiếp thất tuy ủy khuất cho nàng ấy, nhưng ta nhất định sẽ cầu cho nàng ấy một vị trí quý thiếp, coi như đền bù."

Nói xong những lời này, Tiêu Ngọc liền xoay người đi thiên lao, tìm thanh mai trúc mã của hắn thương lượng chuyện thành hôn.

Ta cười nhìn bóng lưng hắn rời đi, nha hoàn A Nại bên cạnh, lại nhịn không được mở miệng: "Tiểu thư, người thực sự muốn cô gia nạp nữ nhân kia làm thiếp sao?"

Ta xoay người nhìn nàng ấy, ý cười rạng rỡ.

"Nữ tử trên thế giới này có muôn hình vạn trạng, tuy có người làm ra vẻ, nhưng chung quy giáo dưỡng ở đó, ngạo khí trong xương tủy, làm sao có thể cho phép bản thân làm thiếp? Đừng nói đến tổ huấn Vân gia, nữ tử hậu bối tuyệt đối không thể làm thiếp!"

A Nại lại lắc đầu, phản bác lời ta: "Nô tỳ cảm thấy tiểu thư lần này nghĩ sai rồi. Vân Triều thích cô gia như vậy, lại liên quan đến tính mạng của nàng ta, cho dù là một vị trí thiếp thất, nàng ta cũng tuyệt đối sẽ không từ chối."

"Vậy sao?" Ta cười cười không nói nữa.

4

Tiêu Ngọc rất khuya mới trở về.

Lúc trở về, bên cạnh còn đi theo Vân Triều "yếu đuối không thể tự lo liệu", hai người vai kề vai đi cùng nhau, nhìn qua quả thực là trai tài gái sắc.



Hơn nữa trong tay Tiêu Ngọc, còn cầm một phần thánh chỉ.

A Nại lập tức có chút không ngồi yên được, ghé sát vào tai ta nói: "Tiểu thư, người lần này đoán sai rồi! Làm sao bây giờ? Nữ nhân này thực sự âm hồn bất tán, năm đó suýt chút nữa hại tiểu thư c.h.ế.t đuối, sau đó lại hại tiểu thư ở trong cung suýt chút nữa thất thân, làm nhiều chuyện xấu như vậy, c.h.ế.t cũng đáng đời. Bây giờ không chỉ không chết, còn dùng hết kim bài miễn tử, thậm chí còn muốn tranh giành phu quân với tiểu thư!"

A Nại một lòng vì ta suy nghĩ, gấp đến mức đỏ cả mắt, nhưng vẫn che chở trước mặt ta, ý đồ thay ta ngăn cản tất cả mưa gió.

Ta đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng ấy hai cái, ra hiệu an ủi.

"Yên tâm, tiểu thư nhà ngươi sẽ không để mặc người ta bắt nạt."

Để Vân Triều sống, chẳng qua cũng chỉ là mua vui mà thôi.

Trước kia ta là Thẩm gia đại tiểu thư, nhất cử nhất động đều đại diện cho Thẩm gia, lại là nữ tử chưa xuất giá, dù cho bị tính kế, có vài chuyện cũng phải nhẫn nhịn.

Nhưng bây giờ, ta là phụ nhân Tiêu gia!

Quy củ bày ra trước mắt, nhất cử nhất động của ta bây giờ đều đại diện cho Tiêu gia, lại có biểu ca chống lưng, dù thế nào cũng không làm nhục được danh tiếng Thẩm gia.

Những người đã từng khi nhục ta, ngay từ kiếp trước trước khi chết, ta đều đã thề, kiếp này tuyệt đối sẽ không quên, cũng nhất định sẽ báo thù rửa hận!

Tiêu Ngọc mang theo Vân Triều xuất hiện trước mặt ta, hai người không đắc ý như A Nại tưởng tượng, ngược lại đều mím môi, dường như có bộ dáng khó mở miệng.

Xem ra, không quá thuận lợi.

 
 
Chương 4: CHƯƠNG 4


Trên mặt Tiêu Ngọc còn có một dấu bàn tay rõ ràng, trên người mặc bộ quan phục kia, trước n.g.ự.c cũng có một dấu chân. Nhìn qua giống như đế vương nổi giận lôi đình, là nửa điểm mặt mũi cũng không cho hắn.

Trong lòng ta nén cười, lại cố ý làm ra bộ dáng cái gì cũng không biết.

"Không biết, phu quân cầu thánh chỉ, cho vị Vân cô nương này thân phận gì?"

Vừa nghe thấy lời ta nói, Vân Triều trong mắt đều là vẻ khuất nhục, hung hăng trừng mắt nhìn ta mấy cái, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục giả bộ yếu đuối, bắt đầu rơi nước mắt lã chã.

"Thẩm Tịch Nguyệt, ngươi rõ ràng đều biết, sao còn muốn sỉ nhục ta?"

Nước mắt của Vân Triều, thực sự là nói rơi liền rơi.

Trước kia chính là như vậy, luôn khiến người ta cho rằng ta bắt nạt nàng ta. Bây giờ vẫn là như vậy, nước mắt giống như không đáng tiền, từng giọt rơi xuống.

Ta cố ý làm ra bộ dáng không biết.

Mờ mịt nhìn về phía Tiêu Ngọc: "Sao vậy, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?"

Sắc mặt Tiêu Ngọc rất khó coi, nhưng trước mặt mọi người, cuối cùng cũng không nói gì thêm, mà là đem thánh chỉ trong tay đưa cho ta.

Trên thánh chỉ, chỉ có mấy dòng chữ ngắn ngủi.

Nhưng đại ý, là để Vân Triều từ nay về sau làm ngoại thất nữ ( con gái của ngoại thất) của Tiêu Ngọc, hơn nữa từ nay về sau sẽ do ta,  "đích mẫu" này đích thân dạy dỗ.

Ta nhìn thánh chỉ, nhịn không được có chút muốn cười.

Biểu ca chung quy vẫn là thương ta.

Cho nên không để Vân Triều trực tiếp ghi dưới danh nghĩa của ta, nếu không đó chính là đích nữ Tiêu thị chính ngạch. Vốn đã hạ một bậc, bây giờ vẫn là ngoại thất nữ không thể lộ diện, thân phận như vậy, so với g.i.ế.c nàng ta còn khó chịu hơn.



Vân Triều cũng thực sự lợi hại, khuất nhục như vậy, cũng có thể nhẫn nhịn được.

Nếu làm thiếp thất, có thể cùng người trong lòng ở bên nhau. Cho dù không có danh phận chính thê, nhưng chung quy có thể bảo toàn tính mạng, cũng có thể có được tình ý và phu quân.

Nhưng nàng ta không nguyện ý.

Mà ta, cũng vừa hay biết tại sao.

Triều đại trước thịnh hành sủng thiếp diệt thê, dẫn đến không ít tai họa.

Bởi vậy triều đại này có thiết luật, người làm thiếp, dù cho có công lao thân phận thế nào, một ngày làm thiếp, cả đời liền chỉ có thể là thiếp, cả đời này đều không có duyên với vị trí chính thất.

Không chỉ có như thế, thiếp thất vĩnh viễn chỉ có thể là tỳ nữ của chủ mẫu, cho dù là đánh đập sỉ nhục, hay là bán đi, chủ mẫu đều có quyền lực tuyệt đối, thậm chí có thể không cần được sự đồng ý của phu quân, liền có thể tùy ý xử trí.

5

Cho nên, Vân Triều muốn tiếp tục ở bên Tiêu Ngọc, lấy mạng sống làm tiền đề, thân là thiếp thất rơi vào tay ta, cho dù ta có lột da ả, thì theo luật pháp Tiêu Ngọc cũng không thể thiên vị ả.

Không chỉ bởi vì sự ngạo mạn đó, mà còn định sẵn từ nay về sau sẽ không bao giờ có cơ hội ngóc đầu lên được. Còn không bằng làm con gái nuôi, dù sao cũng là chủ tử danh chính ngôn thuận, ta không thể dễ dàng ức hiếp, đánh đập.

Nhục nhã và giữ mạng, luôn có một thứ quan trọng hơn.

Nếu không có luật lệ này, có lẽ sau này hai người họ sẽ cấu kết, lập mưu hại ta. Sau khi hại c.h.ế.t ta, sẽ giúp Vân Triều trở thành kế thất phu nhân.

Nhưng khéo thay, quy định của luật lệ này đã phá vỡ mọi ảo tưởng của ả.

Ta biết sự ngạo mạn của Vân Triều, cho nên cố ý cho ả lựa chọn này.

Nhìn thánh chỉ, lại nhìn Vân Triều đang hận ta đến nghiến răng nghiến lợi trước mặt, ta không nhịn được mà khẽ cong ngón tay với ả:



"Lại đây, gọi tiếng nương nghe thử."

5

Vân Triều lộ ra vẻ mặt chịu sự sỉ nhục to lớn.

Ả ôm ngực, cắn môi dưới, thân thể hơi run rẩy, dường như giây tiếp theo có thể ngã xuống.

"Ta biết ngươi vẫn luôn không thích ta. Nhưng cũng không cần phải sỉ nhục ta như vậy!"

Vân Triều lại rơi lệ, không giống như trước đây, vô cùng giả tạo, lần này thật sự bị tổn thương tự trọng, lộ ra vẻ mặt đầy nhục nhã.

Ta cười khẽ: "Thánh chỉ trước mặt, bây giờ thân phận của ngươi là con gái ngoài giá thú của Tiêu Ngọc, ta là đích mẫu của ngươi, gọi ta một tiếng mẹ, không phải là chuyện đương nhiên sao?"

"Đó đều là giả!"

Vân Triều không nhịn được gào lên, không còn sự yếu đuối trước đó, chỉ còn lại sự thù hận.

"Giả?"

Ta rũ mắt nhìn thánh chỉ trong tay, cố ý liếc qua Tiêu Ngọc, rồi lại nhìn những nha hoàn, gã sai vặt trong sảnh, hơi cao giọng:

"Ý của ngươi là, thánh chỉ của bệ hạ không có giá trị sao?"

Uy nghiêm hoàng gia.

Đặc biệt là khi tân đế vừa mới đăng cơ, chính là lúc cần lập uy. Nếu không kính trọng thánh chỉ, đó là bất mãn với tân đế, cũng có khả năng mang đến họa diệt tộc.

 
 
Chương 5: CHƯƠNG 5


Sắc mặt Vân Triều càng khó coi, thấy nói không lại ta. Lại chuyển ánh mắt sang Tiêu Ngọc, cực kỳ đau khổ yếu đuối: "Tiêu lang, sao số ta lại khổ thế này."

Tiêu Ngọc kịp thời ôm ả vào lòng, nhẹ giọng an ủi:

"Triều Nhi, ta sẽ bảo vệ nàng."

Hắn lộ ra vẻ đau lòng, nhẹ giọng an ủi Vân Triều trong lòng. Rồi ngẩng đầu nhìn ta, có chút trách móc và bất mãn.

"Tịch Nguyệt, nàng hà tất phải ép người quá đáng như vậy?"

Thấy Tiêu Ngọc vì mình mà trách móc ta, Vân Triều lộ ra vẻ đắc ý, dựa vào lòng hắn, liếc mắt khiêu khích ta.

"Ta ép người quá đáng?"

Ta không để ý đến Vân Triều, mà giơ thánh chỉ lên, từng bước ép sát Tiêu Ngọc, nhìn hai người đang ôm nhau trước mặt, không nhịn được cười lạnh.

"Tiêu Ngọc, chàng quên thân phận bây giờ của chàng và Vân Triều rồi sao? Cha và con gái, bây giờ có thể ôm nhau thân mật như vậy sao? Nếu truyền ra ngoài, những ngôn quan kia, sẽ không bỏ qua cho chàng đâu."

Ai quan tâm thật giả?

Chỉ nhìn vào tôn ti trật tự trên danh nghĩa.

Chỉ khi liên quan đến tiền đồ quan lộ của hắn, Tiêu Ngọc mới tỉnh táo hơn một chút. Giống như bây giờ, sau khi nghe ta nói xong, liền nhanh chóng đẩy Vân Triều ra, lại nhìn về phía đám hạ nhân.

"Chỉ là cha an ủi con gái, nào có nghiêm trọng như nàng nói?"

Bịt tai trộm chuông, thật là trắng trợn.

Nhìn sang Vân Triều bị đẩy ra, trong mắt ả là sự sỉ nhục và tổn thương đan xen, đôi mắt càng đỏ hoe, giống như giây tiếp theo có thể xoay người bỏ chạy.

Ta ra hiệu cho A Nại, nàng luôn hiểu ý ta.

"Giờ lành đã tới, phu nhân phải về phòng nghỉ ngơi. Vân Triều tiểu thư đã được phu nhân dạy dỗ, sớm tối thỉnh an là điều tất nhiên. Cho nên, còn không mau quỳ xuống thỉnh an."



A Nại vừa dứt lời, Vân Triều liền trợn to mắt.

"Tiêu... chàng thật sự, cũng cảm thấy ta nên quỳ xuống thỉnh an ả ta sao?"

Vân Triều rưng rưng nước mắt, đáng thương nhìn Tiêu Ngọc.

Tiêu Ngọc cũng cố gắng nói gì đó, ta lắc lắc thánh chỉ trong tay, hắn đành phải nuốt xuống tất cả bất mãn.

Không ai giúp ả, theo quy củ, ả ta chỉ có thể quỳ xuống, ánh mắt càng thêm nhục nhã, nói một câu hoàn chỉnh cũng nghiến răng nghiến lợi.

"Thỉnh... thỉnh an mẫu... mẫu thân!"

Ta cười.

Đưa tay vỗ vỗ lên đầu ả ta: "Con gái ngoan, đừng quên sáng mai tiếp tục thỉnh an nhé."

6

Nhưng hôm sau, Vân Triều không đến.

A Nại sáng sớm đã sai người đi dò la, tin tức nhận được là sau khi ta rời đi tối qua, Vân Triều lại giả vờ yếu đuối, làm ra vẻ ủy khuất, khiến Tiêu Ngọc đau lòng, hai người quấn quýt một lúc lâu mới rời đi.

Hôm nay không đến thỉnh an ta, mười phần có tám chín là được Tiêu Ngọc đồng ý.

"Phu nhân, có cần nô tỳ sai người gọi ả ta đến không?"

A Nại nhỏ giọng hỏi, nhưng ta lắc đầu, đưa cho nàng bức thư đã viết tối qua.

"Nếu ta đoán không sai, hôm nay là mùng bảy, Chiêu Nhân công chúa lúc này hẳn là đang ở Vọng Nguyệt Lâu trong kinh thành uống rượu, ngươi thay ta mời muội ấy về."

Chiêu Nhân công chúa Chu Ngâm, cùng mẹ sinh ra với tân đế, cũng là biểu muội ruột của ta.

Cho nên, từ nhỏ quan hệ với ta là thân thiết nhất.

Muội ấy tính tình nóng nảy, lại được sủng ái, mùng bảy hàng tháng đều xuất cung du ngoạn, thích nhất là đồ ăn ở Vọng Nguyệt Lâu.



Từng vì ta mà bị Vân Triều chán ghét, tính kế mấy lần, khiến muội ấy mất mặt trước các công chúa khác, hai người cũng coi như kết thù.

Không quá nửa canh giờ, Chu Ngâm cải trang thành nam nhân xuất hiện trong sân viện của ta, vừa đến đã học theo mấy công tử phong lưu trong kinh thành, dùng quạt nâng cằm ta: "Không biết vị nữ kiều nga này, đã có hôn phối hay chưa, cảm thấy tại hạ thế nào?"

Ta phối hợp với muội ấy, ném khăn tay vào mặt muội ấy.

Chu Ngâm lúc này mới cười ngồi bên cạnh ta, lại lấy bức thư kia ra, nhỏ giọng ghé sát vào ta nói: "Thứ ngươi muốn, trong cung có. Nhưng hơi phiền phức, ngươi phải đợi vài ngày, được không?"

Ta không vội, đương nhiên có thể đợi.

"Tỷ còn chưa nói, vội vàng gọi ta đến, có chuyện gì?"

Chu Ngâm là tỷ muội tốt nhất của ta, ta chỉ thổ lộ một chút trong thư, muội ấy đã có thể đoán được hơn phân nửa.

Ta khoác tay muội ấy, cười nói: "Ai mà không biết, Chiêu Nhân công chúa là viên ngọc quý trên tay Thái hậu nương nương, lại là muội muội ruột của bệ hạ, cực kỳ được ân sủng. Gọi muội tới, đương nhiên là muốn mượn thế của muội, lập uy của ta rồi."

Nữ tử xuất giá phải theo chồng, nếu không truyền ra ngoài, danh tiếng có thể bị hủy hơn phân nửa.

Có một số việc, ta không dễ dàng làm được.

Nhưng Chu Ngâm, rất thuận tiện.

Huống chi có thể giúp muội ấy trút giận, Chu Ngâm vui còn không kịp.

Cho nên khi Vân Triều giữa trưa mới lững thững đến.

Người chưa đến, tiếng đã đến trước.

"Vốn dĩ cũng không phải thật, đóng cửa trong sân, cần gì phải làm bộ làm tịch? Huống chi, Tiêu lang thương ta, miễn cho ta sớm tối thỉnh an. Thẩm Tịch Nguyệt, cho dù ngươi lòng dạ độc ác thì sao? Cũng không tránh khỏi lang tế của mình, không thích, a..."

Lời còn chưa dứt, Chu Ngâm tính tình nóng nảy đã không nhịn được, giơ tay tát một cái vào mặt Vân Triều.

 
 
Chương 6: CHƯƠNG 6


"Triều Nhi!"

Tiêu Ngọc theo sau vừa lúc nhìn thấy cảnh này, vội vàng chạy vào.

Vân Triều ôm mặt, vừa định cáo trạng, nhưng khi nhìn rõ người tới, liền chỉ có thể nuốt xuống.

Chu Ngâm kéo ta ngồi lên giường, cố ý dùng biểu cảm khoa trương, nhìn hai người đang ôm nhau trước mặt: "Nếu ta không nhớ nhầm, bây giờ Vân Triều là con gái nhà họ Tiêu, ban ngày ban mặt, cha con ôm nhau thân mật như vậy, thật sự là tổn hại đến thuần phong mỹ tục. Còn nữa... Tiêu lang? Con gái nhà ai lại gọi cha mình như vậy? Chậc chậc, Tiêu Ngọc, gia phong nhà họ Tiêu các người, chính là không biết liêm sỉ như vậy sao?"

Nói xong, muội ấy lại tát Tiêu Ngọc một cái.

"Còn ngươi, quên thân phận của mình rồi sao? Việc thăng quan của tất cả quan viên Đại Chu, không thể có bất kỳ vết nhơ nào. Nếu ngươi còn tiếp tục trái với luân thường đạo lý như vậy, đừng nói là thăng chức, nước bọt của ngôn quan cũng đủ nhấn chìm ngươi. Bản thân ngươi muốn thối nát, ta có thể mặc kệ. Nhưng ngươi không thể liên lụy đến Tịch Nguyệt tỷ tỷ của ta, đặc biệt là vì một nữ nhân như vậy!"

Tài ăn nói của Chu Ngâm xưa nay rất lợi hại, hơn nữa muội ấy thân là công chúa, vốn là chủ tử. Bây giờ lại chiếm lý lẽ, có thể làm rất nhiều việc mà thân phận của ta không thể làm.

"Không phải, không phải như vậy. Công chúa, Triều Nhi chỉ là thân thể hơi yếu, ta mới miễn cho muội ấy sớm tối thỉnh an. Còn những xưng hô kia, chỉ là nhất thời chưa sửa được, sau này nhất định sẽ không xuất hiện chuyện như vậy nữa."

Tiêu Ngọc vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Hắn muốn thăng quan, tuyệt đối không thể đắc tội Chu Ngâm. Đặc biệt là hắn vốn không có lý, chỉ có thể cúi đầu nhận đòn nhận phạt.

Nói xong, hắn lại quay đầu nhìn ta: "Tịch Nguyệt, công chúa đến, sao nàng không phái người báo cho ta biết? Triều Nhi cũng là thân thể không tốt, nàng hà tất phải hà khắc như vậy?"

Ta thầm bĩu môi trong lòng.

Ánh mắt trao đổi với Chu Ngâm, muội ấy gật đầu với ta, rồi nhìn Tiêu Ngọc: "Sao, bản thân ngươi làm chuyện xấu hổ, ngược lại trách phu nhân của ngươi? Thiên hạ làm gì có đạo lý như vậy? Có muốn ta đến chỗ hoàng huynh phân rõ phải trái, xem ai đúng ai sai không?"



Tiêu Ngọc vội vàng quỳ xuống nhận lỗi: "Thần không dám!"

Mặt Vân Triều vẫn còn đỏ, trước kia cậy mình là con gái của Thái phó, lại thân cận với Tam hoàng tử. Cũng không coi Chu Ngâm ra gì, bây giờ khắp nơi bị chèn ép, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu uất ức, cúi đầu nhận lỗi.

Chu Ngâm nhìn cảnh này, trong lòng sung sướng không thôi.

Khẽ hắng giọng hai tiếng, muội ấy đè nén ý cười, sau đó chỉ hai ma ma ở cửa: "Nếu Tiêu đại nhân và Vân Triều không hiểu quy củ, bản công chúa đương nhiên không thể làm ngơ. Hai ma ma này, đều là người cũ trong cung, về mặt quy củ, luôn là tốt nhất. Sau này, sẽ do họ dạy đại nhân và Vân Triều, thế nào là lễ nghi!"

7

Người bên cạnh Chu Ngâm, đều giống muội ấy.

Vì vậy, chỉ cần nhìn thấy Tiêu Ngọc và Vân Triều hơi thân mật một chút, liền nhanh chóng nghiêm mặt, trước mặt hạ nhân, bắt đầu lớn tiếng phê bình:

"Cha và con gái nhà ai, lại có cử chỉ thân mật như vậy. Xin Tiêu đại nhân hãy kiềm chế bản thân, cũng xin Vân Triều tiểu thư biết giữ chút thể diện!"

Nói những lời này âm lượng không nhỏ, nha hoàn bà tử trong phủ, đều nghe như chuyện cười.

Cứ như vậy, nghiêm khắc quở trách hai lần.

Ít nhiều cũng truyền ra ngoài, vốn là tình cảm thanh mai trúc mã, lại còn hạ thấp vai vế, nhưng truyền đến dân gian, lại thành chuyện phong lưu, khiến người ta chê cười.

Qua lại, Tiêu Ngọc ít nhiều có chút không chịu nổi.

Khi ta chuẩn bị ra phủ vào cung, hắn trực tiếp chặn ta ở cổng lớn, nhỏ giọng cầu xin: "Ta và Triều Nhi trong sạch, hai ma ma kia thật đáng ghét, nếu cứ tiếp tục như vậy, danh tiếng của ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Nguyệt Nhi, nàng mau đi tìm công chúa, bảo muội ấy đừng trêu chọc ta nữa."

Ta bình tĩnh đẩy tay hắn ra, hỏi ngược lại: "Nếu thật sự trong sạch, có gì phải sợ? Cha con đứng đắn ở chung, ai sẽ nói gì. Trừ khi... trong lòng chàng có quỷ?"



Vốn đã chột dạ, bây giờ nói như vậy, càng tức giận.

Hắn đưa tay phải đẩy ta một cái, không dùng sức, ta lại cố ý mượn thế ngã xuống đất. Hắng giọng, vừa định mở miệng, kết quả hai ma ma kia, không biết từ xó xỉnh nào chui ra, trực tiếp gào lên: "Tiêu đại nhân, phu nhân chỉ khuyên ngài và Vân Triều tiểu thư ở chung như cha con, sao ngài lại tức giận như vậy?"

Âm thanh đủ lớn, đây lại là khu phố sầm uất, người qua lại tấp nập, ít nhiều lại nghe được một tai, còn có một số người thích hóng chuyện, trực tiếp đứng ở cửa không chịu đi, không ngừng xì xào với người đi cùng.

"Tuy sớm đã nghe nói, nhưng chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, ta vẫn không tin."

"Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, thật sự không thể không cảm thán, thế gian rộng lớn, thật sự không gì là không có!"

"Cha và... con gái nuôi, thật sự là cạn lời."

Dân chúng ngoài cửa xôn xao bàn tán, Tiêu Ngọc đỏ mặt tía tai, dùng tay áo che đầu, co giò chạy vào phủ.

Haiz, dù sao cũng là người đọc sách, da mặt quá mỏng.

Ta quay đầu nhìn hai ma ma, họ đồng thời cười với ta: "Phu nhân lương thiện, nhưng cũng không thể để phủ trung tiểu thư quá mức phóng túng, thể diện Tiêu gia vẫn phải giữ."

Hai người đồng thanh, ta cũng không nhịn được khen ngợi trong lòng.

Quả nhiên không hổ là người trong cung dạy dỗ ra.

Ánh mắt này, thật tốt!

 
 
Chương 7: CHƯƠNG 7


8

Lời đồn trong dân gian, ngày càng lan rộng.

Tiêu mẫu đang nghỉ ngơi ở trang viên, cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, vội vàng trở về phủ trong đêm.

Tiêu mẫu vừa về, Vân Triều liền ân cần hầu hạ.

Con gái của Thái phó trước kia ngẩng cao đầu, bây giờ vì lấy lòng mẹ của Tiêu Ngọc, thật sự có thể vứt bỏ thể diện.

Mà Tiêu mẫu, cũng thật sự không thích ta.

Tiêu gia ở trong triều không có căn cơ, Tiêu Ngọc muốn nổi bật, không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng hắn cưới ta, con gái nhà mẹ đẻ của Thái tử, căn cơ luôn có.

Nhưng Tiêu mẫu xuất thân thôn quê, trước kia bị bà bà của mình gây khó dễ, ức hiếp. Bây giờ ta thành con dâu của bà ta, nữ tử xuất thân hào môn, lại bị bà ta gây khó dễ, quả thật là một niềm vui khác.

Bà ta sẽ không cảm thấy phẩm hạnh của ta tốt hay không tốt, bởi vì điều đó không quan trọng.

Quan trọng là, bà ta cảm thấy con trai mình đủ lợi hại, mới khiến đích nữ Thẩm gia ta đây phải lòng, cam tâm tình nguyện gả cho.

Đây không, vừa về đến ngày thứ ba, đã bắt đầu tìm cớ hành hạ ta.

"Nước trà nguội rồi, con không thấy sao? Hay là con vốn không muốn hầu hạ ta, mẹ chồng này, cho nên làm qua loa cho xong?"

Hiếu đạo lớn hơn trời, huống chi thế đạo này vốn hà khắc với nữ tử.

Tiêu mẫu trực tiếp hất nước trà nguội vào người ta, ta cũng không tránh né. Vân Triều vừa đ.ấ.m vai cho bà ta, vừa cười trộm.

"Tịch Nguyệt từ trước đến nay được nuông chiều, hầu hạ trà nước, quả thật là làm khó nàng ấy."

Nếu là kiếp trước, dù là vì hiếu đạo, hay là vì Tiêu Ngọc, đối mặt với sự gây khó dễ của bà bà, ta ít nhiều đều có thể nhẫn nhịn.



Nhưng bây giờ, cần gì phải nhẫn nhịn nữa?

"Lễ nghi quy củ của ta, đều học cùng Chiêu Nhân công chúa trong cung. Thái hậu cô mẫu từng nói, quy củ của ta rất tốt. Chẳng lẽ người cảm thấy, người lợi hại hơn Thái hậu?"

Ta trực tiếp phản bác, sau đó cúi người nhặt chén trà bị vỡ trên đất lên, rồi ném mạnh xuống đất.

"Nếu bà mẫu cảm thấy, ta hầu hạ không tốt, vậy thì để Vân Triều hầu hạ, dù sao bây giờ nó cũng là cháu gái của người, hầu hạ người là chuyện đương nhiên."

"Thẩm Tịch Nguyệt!" Vân Triều không nhịn được hét lên tên ta.

Ta lạnh lùng nhìn ả, từng bước ép sát, sau đó tát ả một cái.

"Nhớ kỹ, ta là mẹ của ngươi!"

Ta bóp cằm ả, lạnh lùng nói: "Ngươi phải gọi ta... nương thân, nhớ chưa?"

Con gái nhà ai đứng đắn lại gọi thẳng tên mẹ mình?

Không dạy dỗ không được.

9

Tiêu mẫu không thích ta, còn có một nguyên nhân.

Đó chính là——

Ta và Tiêu Ngọc thành thân đã hơn nửa năm, nhưng bụng vẫn không có động tĩnh. Bà ta sốt ruột muốn bế cháu, lại vì lời hứa của Tiêu Ngọc, cả đời này tuyệt đối không nạp thiếp, đối với ta càng thêm chán ghét.

Chu Ngâm sai người từ trong cung đưa đến một hộp.



Mở ra, bên trong là ba viên thuốc, công hiệu viết trên giấy, mỗi loại khác nhau.

Ta uống viên bên trái, sau đó sai A Nại ra ngoài mời lang trung: "Nhớ kỹ, phải đi hai vòng trước cổng viện của lão phu nhân, để bà ta biết ta vì buồn nôn khó chịu, mới mời lang trung."

A Nại gật đầu, vội vàng lui ra ngoài.

Chưa đầy nửa tuần trà, thái y còn chưa kịp mời về, Tiêu mẫu đã dẫn theo một đám nha hoàn bà tử ồ ạt xông vào viện của ta.

"Tịch Nguyệt, con không phải là có thai rồi chứ?"

Ta mỉm cười không nói, liếc nhìn Vân Triều đang đứng bên cạnh, sắc mặt ả ta rất khó coi.

Thái y đến bắt mạch cho ta.

Nhưng không phải hỉ mạch, mà là mạch tượng vĩnh viễn không thể mang thai nữa.

"Phu nhân thân thể vốn hư nhược, khoảng thời gian này lại suy nghĩ lo âu nhiều, vốn đã là thể chất khó có thai, nay lại càng khó khăn hơn."

Một câu nói khiến Tiêu mẫu ngã ngồi xuống đất.

Bắt đầu không màng hình tượng, gào khóc nức nở: "Ta rốt cuộc đã làm nghiệt gì! Thiếu một nàng dâu danh môn vọng tộc thì sao chứ? Không sinh được con, gà mái không biết đẻ trứng, thì có ích gì!"

Lời này, có thể nói là cực kỳ khó nghe.

Ngược lại, Vân Triều sau phút ngỡ ngàng ban đầu, lại lộ ra vẻ vui mừng. Ả ta vội vàng đỡ lấy Tiêu mẫu, giả vờ khuyên nhủ: "Lão phu nhân, tỷ ấy tuy rằng không sinh được, nhưng thiên hạ này thiếu gì nữ tử khó sinh, Tiêu gia chắc chắn sẽ không tuyệt hậu."

Ta cũng vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, nếu con không sinh được, thì luôn có người sinh được."

Nói xong, ta cố ý liếc mắt nhìn Vân Triều.

 
 
Chương 8: CHƯƠNG 8


Ả ta dường như không hiểu ánh mắt của ta, ta khẽ cong môi, rồi tiếp tục nói: "Hay là, ta làm chủ cho phu quân nạp thêm một phòng thiếp thất? Tuy rằng có hứa hẹn, nhưng ta dù sao cũng không sinh được, không thể để Tiêu gia đứt đoạn huyết mạch."

Tiêu mẫu nghe ta nói, nước mắt lập tức ngừng rơi. Bà ta bò dậy từ dưới đất, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, trong mắt tràn đầy vui mừng: "Con có thể nghĩ như vậy, thì tốt quá rồi!"

Nạp thêm một phòng thiếp thất, không phải là chuyện khó.

Nhưng có người, lại tức đến nghiến răng nghiến lợi.

"Nghe nói Vân Triều về phòng xong, liền nhốt mình trong phòng. Chẳng mấy chốc đã vang lên tiếng đập phá đồ đạc, xem ra là tức giận lắm."

A Nại nói xong, cũng không nhịn được mà bật cười.

"Rõ ràng không muốn làm thiếp, nhưng lại không muốn để người khác làm thiếp của Tiêu Ngọc. Cũng không biết sau chuyện này, ả ta sẽ làm gì."

Ta rút một cây trâm cài đầu xuống, khẽ lay trước mặt A Nại.

"Ngươi đoán xem, yến tiệc mùa xuân ta tổ chức ở nhà ba ngày sau, liệu có vở kịch hay nào được trình diễn không?"

A Nại nhận lấy cây trâm từ tay ta, cười rạng rỡ: "Lần này nô tỳ học khôn rồi, thấy tiểu thư tính toán đâu ra đấy, vậy nô tỳ mạnh dạn đoán rằng, chắc chắn sẽ có kịch hay. Tiền đặt cược này, nô tỳ xin phép nhận trước."

Ta gật đầu, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ khi Vân Triều đến, Tiêu Ngọc rất ít khi chủ động đến gặp ta. Phần lớn thời gian ở nhà đều ở bên cạnh Vân Triều, tuy rằng có hai ma ma trông coi, nhưng cũng không ngăn được hai người "tâm đầu ý hợp".

Nhưng dù sao cấm kỵ vẫn bày ra đó, một ngày chưa giải trừ danh phận cha con, thì một ngày không thể danh chính ngôn thuận, một khi làm ra chuyện gì, sẽ bị người đời chỉ trích.

Nhưng nhịn lâu như vậy, thật sự có thể nhịn được sao?



Đáp án——dĩ nhiên là không thể.

Nhất là do ta "không thể mang thai", lại chủ động nạp thiếp cho Tiêu Ngọc, chọn toàn những cô nương xinh đẹp như hoa, sắc nghệ song tuyệt, chỉ một ánh mắt cũng dễ dàng câu mất hồn người khác.

Vân Triều dĩ nhiên không muốn có những nữ tử như vậy xuất hiện bên cạnh Tiêu Ngọc.

Cho nên mùng ba tháng ba, yến tiệc mùa xuân.

Yến tiệc do chính tay ta tổ chức, có không ít tiểu thư thế gia đại tộc đến tham dự. Người đông, hai ma ma cũng không thể trông coi hết được.

Vân Triều, dĩ nhiên cũng có thể làm chút chuyện gì đó rồi.

A Nại đã cho người canh giữ ở đó, chẳng bao lâu sau đã có người đến bẩm báo với ta chuyện xảy ra ở hậu viện.

"Vân Triều tiểu thư đánh ngất nha hoàn, mặc y phục của nha hoàn."

……

"Ả ta lén ra khỏi phủ, đến y quán bên ngoài, mua một liều thuốc, rồi vội vàng trở về phủ. Thuốc đó, là xuân dược."

……

"Vân Triều cố ý làm bẩn y phục của Tiêu Ngọc, vất vả lắm mới tránh được ma ma, mới dẫn người đến hậu viện, đích thân hầu hạ thay y phục, lại rót cho hắn một ly trà."

……

"Y phục còn chưa thay xong, cửa phòng đã đóng chặt. Động tĩnh bên trong, nghe có vẻ không nhỏ."

……



Từng chuyện từng chuyện một, đã đến mức này rồi.

Ta đặt hạt dưa xuống, dẫn theo A Nại ra khỏi viện, đi thẳng đến tiền viện, cố ý chọn mấy vị tiểu thư không biết giữ mồm giữ miệng trong số những tiểu thư đến tham dự hôm nay, dẫn họ đến hậu hoa viên nghỉ ngơi.

Rồi……vô tình đẩy cánh cửa phòng đang đóng chặt kia ra.

"Ôi, đây là thứ ta có thể xem sao?"

"Hình như không thể xem, tuy rằng từ nhỏ đến lớn, ta đã thấy không ít thủ đoạn bẩn thỉu ở hậu viện, nhưng cảnh tượng như ngày hôm nay, đúng là lần đầu tiên thấy."

"Chậc, còn kịch tính hơn cả mấy quyển thoại bản ta đọc dạo gần đây."

"……"

Mấy vị tiểu thư danh giá ở kinh thành, đều che mắt, làm ra vẻ mặt đỏ bừng ngượng ngùng.

Nhưng miệng, quả thực là không lúc nào ngừng nghỉ.

Cũng không——

Chỉ trong vòng hai canh giờ, tất cả những chuyện xảy ra ở Tiêu phủ, đã với tốc độ nhanh như chớp, lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm ở kinh thành.

Thậm chí còn thêu dệt thêm thắt.

Trong đó, phiên bản lưu truyền rộng rãi nhất, chính là chiếc yếm uyên ương màu đỏ của Vân Triều, còn treo trên thắt lưng của Tiêu Ngọc, cảnh tượng thật là diễm tình!

 
 
Chương 9: CHƯƠNG 9


10

Trong triều, quan viên Ngôn quan, Giám sát Ngự sử cộng tất cả bảy mươi hai người.

Chuyên trách ngôn quan, việc nhỏ tự quyết, việc lớn tấu trình, là căn cứ quan trọng để làm trong sạch bộ máy quan lại.

Cho nên, chuyện trái với luân thường đạo lý của Tiêu gia.

Đám quan viên Ngôn quan kia, sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này?

Sáng sớm hôm sau khi thiết triều, tất cả quan viên Ngôn quan trên triều, hiếm khi đứng về cùng một chiến tuyến, đều bắt đầu tấu Tiêu Ngọc, từng câu từng chữ đều đanh thép, cộng thêm việc nhiều vị tiểu thư danh giá ở kinh thành tận mắt chứng kiến, không hề có bất kỳ hiểu lầm nào xen vào.

Một buổi thiết triều, từ chức quan Chính tứ phẩm Hồng Lô Tự khanh, trực tiếp bị giáng xuống làm Tòng cửu phẩm Hồng Lô Tự tán, Hoàng thượng vô cùng giận dữ.

Tiêu Ngọc đến giờ phút này, mới hoàn toàn hoảng sợ.

Đủ loại cầu xin, đều vô ích.

Thậm chí có đi ra đường, cũng sẽ trở thành đề tài bàn tán của người khác. Cảnh tượng trong phòng ngày hôm đó, đã biến thành vô số phiên bản, thậm chí trên một số bức tranh xuân cung, cũng in thêm một vài hình ảnh mới.

Thật sự, là một trò cười.

Cứ mơ mơ màng màng như vậy suốt hơn nửa tháng.



Tiêu Ngọc cuối cùng cũng không chịu nổi, đến viện của ta, muốn cầu xin ta vào cung, thay hắn nói giúp.

Mà ta cũng vì chuyện đó, mà trở mặt hoàn toàn với hắn. Hơn nửa tháng nay đóng chặt cửa viện, Tiêu Ngọc muốn vào gặp ta, phải đứng ngoài cửa suốt mấy canh giờ, ta ngủ một giấc, lại dùng chút điểm tâm, mới cho người mở cửa.

"Tịch Nguyệt, chúng ta là vợ chồng cùng thuyền. Nay ta gặp khó khăn trong chốn quan trường, nàng nhất định phải giúp ta."

Vừa mở miệng, đã không có thái độ cầu xin người khác.

"Ta chỉ là một phụ nữ, làm sao có thể giúp được chàng?"

Tiêu Ngọc lắc đầu, định nắm tay ta. Nhưng ta đã nhanh tay bưng một tách trà lên, chậm rãi uống, rồi ra hiệu cho A Nại, đưa cho hắn một tách trà nóng.

Hắn ngửa cổ uống cạn, rồi nói tiếp: "Thái hậu là cô ruột của nàng, Bệ hạ là biểu ca của nàng. Dựa vào mối quan hệ này, để nàng vào cung thay ta nói giúp, Bệ hạ nhất định sẽ tha thứ cho ta, sau đó……"

"Sau đó nhân cơ hội thu hồi thánh chỉ trước, rồi cầu xin một đạo thánh chỉ khác, để Vân Triều làm thiếp cho chàng, à không, cho chàng làm bình thê?"

Giọng điệu của ta khi nói những lời này, mang theo sự châm biếm.

Nhưng dường như hắn quá sốt ruột, nên không nghe ra, ngược lại còn có chút vui mừng. Nắm lấy vai ta, lộ ra chút an ủi.

"Tịch Nguyệt, nếu nàng có thể làm như vậy, ta cũng bằng lòng. Nhưng nàng yên tâm, dù có là bình thê, thì nhất định cũng là nàng lớn ả nhỏ, ta tuyệt đối sẽ không để ả ta vượt qua nàng!"

Ta cụp mắt nhìn chiếc chén trà trống rỗng mà hắn vừa uống xong, rồi thản nhiên nói tiếp: "Xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, chẳng lẽ phu quân còn vọng tưởng mỹ nhân và tiền đồ, đều muốn có?"

Mặt cũng thật là dày quá đi.



Tiêu Ngọc lắc đầu, trong mắt tràn đầy áy náy và thương xót đối với Vân Triều: "Nhưng Triều Nhi giờ đã là nữ nhân của ta, nếu ta không chịu trách nhiệm với nàng, người đời sẽ nhìn ta thế nào?"

Ta cười khẩy một tiếng: "Chàng không lẽ còn cho rằng mình còn danh tiếng gì tốt đẹp ở bên ngoài?"

Phải biết rằng——

Yếm uyên ương màu đỏ trong các cửa tiệm bên ngoài, đều bị các cô nương ở thanh lâu sở quán mua sạch. Chỉ vì chuyện mới mẻ mấy ngày nay, mà bày ra một trò chơi khác, chiếc yếm uyên ương màu đỏ này, chính là thứ không thể thiếu.

Giữ lại tiền đồ, hay giữ lại mỹ nhân, xoay đi xoay lại cuối cùng vẫn chỉ có thể chọn một.

Nhưng còn chưa kịp đưa ra lựa chọn.

Vân Triều cũng đã nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, cho nên đã sớm làm loạn một phen, cố ý trước mặt đám nha hoàn bà tử, làm ầm lên đòi nhảy hồ.

Một đám người vây quanh, cho dù bây giờ có nhảy xuống, cũng có thể lập tức vớt lên.

Nhưng Tiêu Ngọc vừa nghe thấy, hoàn toàn mất trí, lập tức không màng tất cả mà lao ra ngoài, ta cũng theo sát phía sau, đi đến bờ hồ ở hậu hoa viên.

"Ta biết, bây giờ ta đã mất hết thể diện. Mất đi trong sạch không sao, nếu liên lụy đến tiền đồ của chàng, đó là lỗi của ta, ta thà nhảy hồ tự vẫn, c.h.ế.t cho xong."

Vân Triều mặc một bộ y phục trắng, khóc lóc thảm thiết, khiến người ta phải thương xót.

 
 
Chương 10: CHƯƠNG 10


Trái tim Tiêu Ngọc gần như tan nát.

Lập tức lao đến, ôm chặt lấy ả ta vào lòng, không chịu buông tay.

"Triều Nhi, nàng và ta vốn là thanh mai trúc mã. Nhưng ông trời trêu ngươi, nay nàng và ta đã có tiếp xúc da thịt, vốn đã là nữ nhân của ta, ta cho dù có chống lại cả thế gian này, cũng tuyệt đối sẽ không phụ nàng!"

Chậc chậc, những lời tình tứ này nghe thật là hay.

Ta ra hiệu cho A Nại, ý bảo có thể làm cho đoạn này trở nên khoa trương hơn, rồi để cho tiên sinh kể chuyện tiếp tục kể chương tiếp theo trong các quán trà.

Yếm uyên ương màu đỏ, dù sao cũng phải có phần tiếp theo.

"Không, ta không thể làm lỡ tiền đồ của chàng, chàng vẫn là để ta c.h.ế.t đi!"

Vân Triều thấy mục đích đã đạt được.

Nhưng vẫn làm bộ làm tịch, định đẩy Tiêu Ngọc ra, nhưng trên thực tế lực đạo trên tay không có bao nhiêu, căn bản là không thể nhảy hồ.

Như vậy, vở kịch hay của ta làm sao có thể tiếp tục đây?

A Nại và ta liếc mắt nhìn nhau, rồi nhanh chóng lùi lại ẩn nấp trong đám nha hoàn, sau đó dùng tay áo che miệng mũi, hoảng hốt nói: "Đại nhân và tiểu thư sắp nhảy hồ rồi, còn không mau giúp đỡ!"

Có người lên tiếng, những nha hoàn bà tử khác cũng ùa đến.

Nhưng hôm nay trời vừa mới mưa xong, bên cạnh hồ vốn đã trơn trượt, mấy người va vào nhau, có người lao thẳng về phía Tiêu Ngọc và Vân Triều, trực tiếp đẩy hai người rơi xuống hồ.

Bùm, bùm.

Hai tiếng rơi xuống nước liên tiếp vang lên, tiếng ồn ào của đám người trên bờ càng lớn hơn, đám tiểu tư đã sớm chuẩn bị sẵn sàng mọi dụng cụ, lập tức nhảy xuống cứu người.



Ta quay đầu phân phó tỳ nữ bên cạnh: "Đại nhân và tiểu thư rơi xuống nước rồi, còn không mau mời thái y?"

Nói xong, ta lại phân phó A Nại:

"Trời còn đang lạnh, đi phân phó tiểu trù phòng, mang hai bát canh gừng đến đây."

Cho đến khi uống xong canh gừng, lại ngồi thêm một lúc, thái y mới vội vàng chạy đến. Vân Triều thân là nữ tử, thân thể vốn yếu ớt. Tiêu Ngọc vội vàng để thái y bắt mạch cho ả, kết quả lại bắt ra hỉ mạch.

Nhưng còn chưa kịp vui mừng, thái y bắt mạch cho Tiêu Ngọc, đã run rẩy quỳ xuống đất, nói ra Tiêu Ngọc "dục vọng quá độ tổn thương thân thể", lại vì chuyện phòng the bị người ta bắt gặp mà kinh hãi, nay lại rơi xuống nước, liên tiếp kích thích, dẫn đến khó mà ngóc đầu lên được.

Liên tiếp mấy thái y, đều đưa ra kết luận như vậy.

Tiêu Ngọc lập tức ngã ngồi xuống đất, bộ dạng như trời sập.

Dù sao cũng là phu quân của ta, thế nào cũng phải an ủi hai câu, cho nên ta đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vỗ vai hắn: "Không sao, tuy rằng bây giờ chàng không khác gì thái giám, nhưng Vân Triều không phải đã mang thai rồi sao, Tiêu gia coi như là có hậu rồi."

Chỉ là bây giờ danh phận này, quả thực là quá loạn.

Nếu Vân Triều bây giờ là con gái của ta, vậy tình lang của ả, chẳng phải nên gọi ta một tiếng nhạc mẫu sao?

Chậc, càng loạn hơn rồi.

11

Nếu là trước kia.

Tiêu Ngọc nhất định sẽ chọn từ bỏ Vân Triều, để bảo vệ tiền đồ của mình.

Nhưng bây giờ hắn đã bất lực, đứa con trong bụng Vân Triều, là huyết mạch duy nhất của hắn.



Nếu ngay cả huyết mạch cũng không còn, tiền đồ tốt đẹp có được, cũng không có người kế thừa, coi như là hoàn toàn tuyệt tự.

Nặng nhẹ thế nào, tự khắc có thể phân biệt.

Cộng thêm những người kể chuyện trong các tửu lầu trà quán, những chương mới kể, đã bớt đi sự châm biếm đối với họ, ngược lại còn có thêm một chút khẳng định đối với tình cảm sâu đậm của họ.

Những cô nương còn đang ở trong khuê phòng, một lòng mong chờ có được tình lang. Người tùy hứng đại khái vẫn có chút coi thường cử chỉ như vậy, nhưng tình yêu vượt qua thế tục, rốt cuộc vẫn thu hút một lượng lớn người mua thoại bản.

Cục diện này, hơi xoay chuyển một chút.

Cho nên khi Tiêu Ngọc lại đến tìm ta, ta đã cho hắn một lựa chọn khác: "Nếu chàng vừa muốn bảo vệ chức quan, lại vừa muốn đứa con này, vậy không bằng chúng ta hòa ly, chàng đi tìm Bệ hạ, ăn nói khẩn thiết một chút, nếu chàng đủ có trách nhiệm, có lẽ quan viên Ngôn quan thấy vậy, sẽ giúp chàng nói đỡ?"

Dù sao, hướng gió trong kinh thành chính là một mầm mống rất tốt.

Tiêu Ngọc rõ ràng đã d.a.o động.

Nhưng vẫn làm bộ do dự, nhìn ta ánh mắt tràn đầy không nỡ.

"Tịch Nguyệt, nàng vẫn luôn là người vợ ta yêu nhất. Chúng ta tuy rằng hòa ly, nhưng cũng chỉ là kế sách tạm thời. Đợi đến ngày ta lấy lại được lòng tin của Bệ hạ, ta nhất định sẽ cưới lại nàng, chắc chắn sẽ không phụ bạc!"

Ta gật đầu, lại không nhịn được dặn dò một câu:

"Nhớ kỹ những gì ta nói với chàng, hãy nói về tình nghĩa sâu đậm một chút, tốt nhất là kiểu sống c.h.ế.t không chia lìa, đời đời kiếp kiếp đều phải ở bên nhau, tuyệt đối không chia lìa."

Hắn nói một tiếng được, rồi chỉnh lại quan phục, chuẩn bị thượng triều.

Mà giấy hòa ly ta đã sớm muốn có được, nay cuối cùng cũng xuất hiện trong tay ta.

 
 
Chương 11: CHƯƠNG 11


Ta không biết hắn đã ăn nói khẩn thiết thế nào trên triều, điều duy nhất có thể biết, chính là sau khi tan triều, Tiêu Ngọc không những quan phục nguyên chức, mà còn thăng quan, trở thành Chính tam phẩm Đô Sát Viện tả hữu Phó Đô Ngự Sử, hơn nữa còn được Hoàng đế ban hôn, cùng đích nữ Vân gia Vân Triều kết làm phu thê.

Đúng vậy, đích nữ Vân gia.

Thánh chỉ được truyền đến phủ trước.

Cầm thánh chỉ, Vân Triều mặt mày hớn hở. Ả ta vuốt nhẹ cái bụng vẫn còn bằng phẳng, diễu võ giương oai trước mặt ta: "Bây giờ ta mới là nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của Tiêu gia, còn ngươi chẳng qua chỉ là một phụ nữ bị ruồng bỏ, còn có tư cách gì ở trong viện tốt nhất? Không bằng mấy ngày nay, mau chóng dọn ra ngoài đi, cũng đỡ đến lúc đó đuổi ngươi ra ngoài, khó coi lắm!"

Tiêu mẫu cũng ở bên cạnh phụ họa: "Ngươi là cái con gà mái không biết đẻ trứng, dù có xinh đẹp như hoa như ngọc thì sao? Không sinh được con, chính là thứ không đáng tiền! Còn không mau thu dọn đồ đạc cút đi, nếu ngươi quỳ xuống dập đầu với ta ba cái, ta còn miễn cưỡng để ngươi làm nha hoàn thiếp thân của ta, sau này lại làm tiểu thiếp cho con trai ta, thế nào?"

Thế nào ư?

Ta buồn cười nhìn bà ta: "Mặt cũng thật dày."

Tai họa sắp đến, mà còn có thể cười vui vẻ như vậy, thậm chí còn lên tiếng châm chọc ta.

Quả nhiên, cả nhà đều không có đầu óc.

12

Tiêu Ngọc mặc quan phục mới, giữa hai hàng lông mày tràn đầy vẻ đắc ý.



Hắn đi đến cổng phủ, đầu tiên là hành lễ với Tiêu mẫu: "Con trai không phụ sự kỳ vọng của mẫu thân, nay cuối cùng đã làm đến chức quan Chính tam phẩm. Sau này chắc chắn sẽ thăng quan tiến chức, làm rạng rỡ Tiêu gia!"

Nói xong, hắn lại quay đầu nhìn Vân Triều, đưa tay vuốt nhẹ bụng ả.

"Vài tháng nữa, đứa bé này sẽ chào đời. Sau này ta nhất định sẽ tận tâm dạy dỗ, để nó sau này cũng có thể trở thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất."

"Phụt……"

Thật sự không nhịn được, ta trực tiếp bật cười thành tiếng.

Tiêu Ngọc và Vân Triều, cùng với Tiêu mẫu vốn luôn nhìn ta không vừa mắt đều quay đầu nhìn ta.

Tiêu mẫu hếch mũi lên trời, trong mắt tràn đầy vẻ dương dương tự đắc: "Con trai ta giờ đã là quan tam phẩm, tiền đồ rộng mở. Đâu phải loại mèo hoang chó dại nào cũng xứng, huống chi là một con gà mái không biết đẻ trứng, giữ lại trong nhà làm thiếp, cũng là trèo cao!"

Vân Triều muốn duy trì hình tượng tiểu bạch hoa dịu dàng trước mặt Tiêu Ngọc, nên chỉ nói lời đ.â.m chọc: "Có những thứ, không phải của ngươi, dù có tranh giành cũng vô ích. Còn có những thứ, vốn đã định sẵn là của ta, cuối cùng cũng sẽ về tay ta. Tịch Nguyệt, ngươi nói có đúng không?"

Ả ta nhìn ta, tiếp tục khoe khoang đắc ý.

Ta gật đầu, thành khẩn gật đầu tán thành: "Đúng, ta thấy ngươi nói rất đúng!"

Vừa dứt lời -



Một đội Ngự Lâm Quân hoàng gia hùng hổ bao vây Tiêu phủ.

13

Trong thiên lao, Tiêu Ngọc bị ép phải cởi bỏ bộ quan phục dùng một lần đó.

Hắn mặc một thân tù phục bẩn thỉu, vì không chịu cởi quần áo, bị ngục tốt đánh cho mấy quyền, răng cũng rụng mất hai cái, nói chuyện có chút hở gió.

"Thẩm Tịch Nguyệt, rốt cuộc là có ý gì!"

Ta nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngu ngốc.

"Ai mà không biết, Vân gia phạm tội mưu nghịch, bị phán xử trảm cả nhà. Hơn nữa, những gia tộc có liên quan đến Vân gia, ngươi xem có nhà nào được bình yên vô sự?"

Hoàng đế nổi giận, m.á.u chảy thành sông.

Nhất là Vân gia phạm phải điều tối kỵ của Hoàng đế, lúc này lại có người vội vàng muốn cưới đích nữ Vân gia, chính là nói với Hoàng đế - bản thân muốn rửa sạch cổ, cùng Vân gia chịu chết.

Cho nên, vị biểu ca kia của ta mới nhân từ thăng quan cho hắn, để hắn trước khi chết, hưởng thụ thêm một lần.

 
 
Chương 12: HẾT


Tiêu Ngọc vẫn không thể chấp nhận: "Thẩm Tịch Nguyệt, ngươi đang nói bậy bạ gì vậy! Điều này hoàn toàn không hợp lẽ thường, kim bài miễn tử đã dùng rồi, dựa vào đâu lại không có hiệu lực! Dựa vào đâu!"

"Dựa vào đâu ư?"

Nghe hắn chất vấn, ta lại càng muốn cười.

Người này đầu óc có vấn đề thật rồi, lại dám ở trong thiên lao hỏi ta vấn đề ngu xuẩn như vậy.

"Ngươi hỏi ta dựa vào đâu, vậy thì nên dựa vào việc người lên ngôi hoàng đế, là biểu ca của ta. Mà hắn lại vô cùng căm hận Vân gia, ngươi lại vội vàng muốn cưới Vân Triều, vốn đã khiến hắn chán ghét. Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, nói ra chính là thánh chỉ. Muốn ngươi c.h.ế.t ngươi liền phải chết, huống chi là chính ngươi phạm vào điều cấm kỵ, không ai có thể cứu được ngươi!"

Mà ta, chẳng qua chỉ là tìm một lý do danh chính ngôn thuận hơn mà thôi.

Trước khi chết, còn phải mang tiếng xấu.

"Có điều, ta nghĩ ngươi nên cảm ơn ta. Nếu không phải ta nuôi đám người kể chuyện, để bọn họ kể chuyện ở tửu lâu trà quán, cảnh tượng ngày đó của ngươi và Vân Triều, cũng sẽ không được miêu tả sinh động như vậy, ngay cả chi tiết cũng không sai chút nào. Bây giờ khắp hang cùng ngõ hẻm đều đang lan truyền, ngươi nổi danh rồi, c.h.ế.t cũng không còn gì tiếc nuối nữa chứ?"

Ta thật sự là người tốt, đã đến mức này rồi, vẫn còn suy nghĩ cho người khác.

Thật có chút... cảm động thay cho bản thân.

Tiêu Ngọc nhìn chằm chằm ta, trong mắt tràn đầy đau khổ và hận thù: "Thẩm Tịch Nguyệt, ngươi chính là đồ điên!"

Có thể không điên sao?

Nếu có ai trải qua những gì ta đã trải qua ở kiếp trước.

Có lẽ, sẽ còn điên hơn cả ta.

14

Kết cục của Tiêu Ngọc, là cùng người nhà họ Vân bị xử trảm cả nhà.

Lần này mới thật sự là cả nhà đoàn tụ.

Chỉ là trước khi c.h.é.m đầu, ta đặc biệt nói cho hắn biết một sự thật: "Thật ra Vân Triều vốn không hề mang thai. Mà trước kia ngươi cũng không có vấn đề gì, là ta đã hạ dược ngươi, cắt đứt con đường lui cuối cùng của ngươi, khiến ngươi không thể do dự lựa chọn."

Ba viên thuốc mà Chu Ngâm lấy từ trong cung đưa cho ta.



Một viên, có thể tạo ra dấu hiệu mang thai giả.

Một viên, có thể tạo ra dấu hiệu vô sinh.

Còn một viên, có thể thật sự khiến cả nam và nữ đều vô sinh.

15

Trước khi chết, Tiêu Ngọc rất đau khổ.

Một nam nhân luôn tâm tâm niệm niệm tìm cách thăng quan, vào ngày đắc ý nhất, lại bị ép cởi bỏ quan bào, sau đó bị đưa vào thiên lao, bị thông báo xử trảm sau mùa thu.

Hắn tìm đủ mọi cách để sống, nhưng đều vô dụng.

Thân là nam tử, lại có môi đỏ răng trắng, dung mạo còn đẹp hơn cả nữ nhân.

Thiên lao lạnh lẽo buồn tẻ, muốn ngục tốt thay mình truyền tin, nếu không có đủ bạc, vậy thì chỉ có thể dùng thứ khác để trao đổi.

Thân thể rách nát, trường bào trên người cũng bị xé thành từng mảnh, dáng vẻ như bị lăng nhục, trên người còn dính vết m.á.u lốm đốm.

Tiêu Ngọc đầy vẻ nhục nhã, hai tay bấu chặt lấy đám cỏ trên mặt đất.

Ngục tốt bên cạnh, thì có vẻ thỏa mãn, dùng tay kéo đai quần, vẫn còn có chút chưa thỏa mãn.

"Thật khó cho ngươi, chịu đựng sự nhục nhã này, chỉ để gặp ta một lần."

Hắn nghe thấy giọng nói của ta, mới từ từ quay đầu lại. Trên mặt xanh xanh tím tím, có vết tích bị đánh đập, cũng có vết tích bị yêu thương mãnh liệt.

Hai chân hắn dường như mất hết sức lực, từ từ bò tới, sau đó nắm lấy váy ta, giọng nói vô cùng cầu xin: "Tịch Nguyệt, chúng ta dù sao cũng từng là phu thê, xin nàng hãy cứu ta, cứu ta một mạng có được không?"

Ta ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt hắn, đột nhiên bật cười thành tiếng.

"Tiêu Ngọc, không phải ngươi đã nhớ ra rồi sao? Chính ngươi đã đẩy ta cho sơn phỉ, để ta bị lăng nhục đến chết. Cho nên ngươi cố ý chọn cách này, để ta hả giận, chỉ để ta nhất thời mềm lòng vui vẻ, sau đó tha cho ngươi, đúng không?"

Hắn đột nhiên buông tay, lộ ra vẻ mặt đau khổ, ngẩng đầu nhìn ta: "Nếu ta nói, kiếp trước ta đẩy nàng cho sơn phỉ, ta rất nhanh đã hối hận, ta quay lại tìm nàng, nhưng đã không thể tìm thấy tung tích của nàng, nàng tin không?"



"Có khác biệt sao?" Ta hỏi ngược lại một câu.

Có hối hận hay không, có khác biệt gì?

Ta chỉ biết, phu quân mà ta từng hết lòng tin tưởng, đã cho ta một đòn chí mạng. Cho nên bây giờ ta nắm quyền chủ động, ta lựa chọn báo thù, có vấn đề gì sao?

"Tiêu Ngọc, ngươi nhát gan sợ sệt, nhưng lại thích mơ mộng viển vông. Cái gì cũng muốn, lại không muốn trả giá. Luôn mơ tưởng hão huyền, lại không muốn trả giá. Thật ra loại người như ngươi rất tệ, kiếp trước cũng là ta mắt mù, tham luyến cái vẻ ngoài đẹp đẽ của ngươi, lại quên mất lòng người mới là thứ đáng sợ nhất. Chỉ là vẻ bề ngoài, chỉ cần ta có đủ bạc, lo gì không gặp được nhi lang tuấn tú? Nhưng lòng người thứ này, nói không rõ, cắt nghĩa không đành. Ta đã từng chịu thiệt, cho nên lần này, ta muốn lấy mạng ngươi!"

Hắn im lặng, mặt lộ vẻ khó coi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm ta.

"Dù thế nào đi nữa, ta thật lòng yêu nàng."

Ta "Ồ" một tiếng: "Vậy thì tấm chân tình của ngươi, thật là rẻ mạt."

Có lẽ là ta cảm thấy ghê tởm.

Ta đặc biệt dặn dò ngục tốt, phải "chăm sóc" Tiêu Ngọc thật kỹ.

16

Hành hình sau mùa thu, ngày đó vẫn đến như đã hẹn.

Ta không đến xem.

Dù sao, cũng là những người không còn quan trọng, không cần phải tốn thêm tâm tư suy nghĩ.

Cho dù là Tiêu Ngọc, hay là Vân Triều. Ân oán kiếp trước, cuối cùng cũng sẽ tan biến hoàn toàn sau ngày hôm nay, thế gian cũng không còn bọn họ nữa.

Kiếp trước, là hắn tự tay gieo nhân.

Kiếp này, ta chọn lấy quả cuối cùng.

Ân oán đến đây là hết.

Từ nay về sau, không còn gặp lại.

HOÀN TOÀN VĂN
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top