Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 40: Giúp anh trai mua bao cao Su


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nặc Kỳ Anh cũng liên tục nhận được đơn

hàng, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, hoa hồng

mà cô nhận được, cộng với mức lương cơ bản

cũng hơn ba mươi triệu.

Đây có lẽ là mức lương cao nhất mà cô nhận

được kể từ khi đi thực tập.

Có tiền, điều đầu tiên Nặc Kỳ Anh nghĩ đến là

trả lại tiền cho Phó Quân Bắc. Sau khi trở về căn

hộ, cô đi thang máy lên tầng trên cùng đến nhà

của Phó Quân Bắc.

Cũng may là sống cùng chung cư, nếu không

cô cũng không biết phải đi đâu để tìm anh ta.

Nặc Kỳ Anh bấm chuông cửa nhà Phó Quân

Bắc nhưng không thấy ai mở cửa, cô đành phải

ngôi đợi bên câu thang chờ Phó Quân Bắc trở vê.

Ngôi đợi một hồi cũng không thấy Phó Quân

Bắc về, Nặc Kỳ Anh cảm thấy đã đến giờ cô phải

vê nhà nấu cơm, cho nên đứng dậy bước tới

thang máy.

Vừa bấm nút thang máy, cửa thang máy liên

mở ra hai bên, Phó Quân Bắc mặc một bộ đồ vest

đen lịch lãm, xuất hiện trước mặt cô.

Hai người chạm mặt nhau, Nặc Kỳ Anh khẽ

mỉm cười: "Cuối cùng anh cũng về rồi"

“Em đang đợi tôi à?” Phó Quân Bắc sững sờ

nhìn Nặc Kỳ Anh, rồi bước ra khỏi thang máy.

Nặc Kỳ Anh gật đầu, vội vàng lấy từ trong túi

ra một phong bì giấy căng phông, cầm hai tay đưa

cho Phó Quân Bắc: "Trong này có mười lăm triệu,

tôi trả trước cho anh một nửa”

"Nhanh như thế mà có thể trả được một nửa

rôi?"

"Là do công việc làm ăn của công ty Địa Trí

không tệ, mỗi ngày tôi đều có đơn hàng để làm,

hoa hông của mỗi đơn cũng khá cao." Nặc Kỳ Anh

mỉm cười nói.

Phó Quân Bắc cũng lấy làm vui mừng, cầm

lây phong bì và nhét vào cặp của mình.

“Anh không đếm lại à?” Nặc Kỳ Anh hỏi.

Phó Quân Bắc cười đáp: "Nếu thiểu tiên, em

không sợ tôi đến làm phiên em sao?"

“Thế cũng phải” Nặc Kỳ Anh cười khúc khích.

"Tối nay đến nhà tôi ăn cơm”

“Không được, tôi còn phải vê nhà nấu bữa tối

cho anh trai và chị dâu.” Nặc Kỳ Anh vẫy vấy tay,

rôi ấn nút xuống thang máy.

Trước khi thang máy vẫn chưa bị người tâng

dưới ấn đi, Nặc Kỳ Anh thấy cửa thang máy mở ra

liền vội vàng bước vào trong.

Phó Quân Bắc nhìn Nặc Kỳ Anh mỉm cười, nói:

"Sau này, rảnh rỗi đến nhà tôi chơi."

"Ừm, có thời gian tôi sẽ đến, bye bye" Nặc Kỳ

Anh vẫy tay và đáp.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, Phó Quân

Bắc nhớ ra một điều và muốn hỏi Nặc Kỳ Anh,

nhưng đáng tiếc là thang máy đã đi xuống.

Anh ta vốn dĩ muốn hỏi rốt cuộc giữa cô và

trợ lý Triệu Bần là có quan hệ gì, tại sao Diêu Bích

Nhiên lại nói hai người họ yêu nhau.

Có lẽ lân sau hỏi lại cũng chưa muộn, dù sau

cũng cùng làm chung một công ty. Hoặc có thể,

anh sẽ trực tiếp đi hỏi Triệu Bân.

[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


- -------------------
 
Chương 41: Hơi thở đầy Hormone


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau khi Nặc Kỳ Anh rửa xong bát bước ra từ

nhà bếp, thì nhìn thấy hai người kia đang nằm trên

ghế so pha ôm hôn nồng nhiệt.

Quần áo Đường Vãn Kiều xộc xệch, một bên

ngực lộ ra ngoài, quần lót cũng rơi xuống tới đầu

gối.

Nặc Lâm Dương hôn Đường Vãn Kiều say

đảm, đồng thời mân mê khắp người cô ấy.

Nặc Kỳ Anh nhìn đến đỏ mặt, vội vàng trốn

vào trong phòng mình, một lúc sau, tiếng thở hổn

hển của Nặc Lâm Dương và Đường Vãn Kiều từ

ngoài cửa truyền đến.

Nhưng một lúc sau, không biết là ai đến gõ

cửa phòng cô.

Nặc Kỳ Anh đứng dậy khỏi bàn và đi ra mở

cửa.

“Anh trai?” Nặc Kỷ Anh sững sờ.

Trên người Nặc Lâm Dương toàn là dấu hôn,

giữa hông chỉ quấn một cái khăn tắm, khẽ cau

mày bĩu môi, bộ dạng ngại ngùng, nói: "Kỳ Anh,

giúp anh xuống lâu mua một hộp bao cao su đi!"

“Không phải lần trước đã mua cho anh một

hộp rôi sao?” Nặc Kỳ Anh giật giật khóe miệng

"Dùng hết rồi! Đi mua hộp khác cho anh! Ồ,

không! Là hai hộp! Em giúp anh mua hai hộp về!

Làm ơn!" Nặc Lâm Dương chắp hai tay giống như

cầu xin.

Nặc Kỳ Anh xấu hổ, nhưng vẫn vui vẻ đồng ý:

"Được rồi!"

Cô bước đến cửa, vừa xỏ xong giày, Nặc Lâm

Dương ở phía sau bắt đầu thúc giục.

"Đi nhanh về nhanh! Giang hồ cứu nguy!" Nặc

Lâm Dương nói xong liền xoay người trở về phòng.

Nặc Kỳ Anh câm chìa khóa đi ra ngoài, sau khi

đi thang máy xuống, cô đến máy bán hàng tự

động ngoài cổng ở lầu một. Rút kinh nghiệm của

lân trước, lân này cô mua đồ, từ việc nhét tiên xu

đến lúc lấy hàng, động tác đều nhanh nhẹn hơn

rất nhiều.

"Lại mua bao cao su cho anh trai."

Một giọng nói vừa quen thuộc vừa rất hay đột

nhiên vang lên phía sau Nặc Kỳ Anh.

Nặc Kỳ Anh chỉ câm lấy hai hộp bao cao su

vội vàng giấu ra sau lưng, đồng thời xoay lại nhìn

chủ nhân của giọng nói vừa phát ra đó.

Thấy Phó Quân Bắc đang mặc một bộ đồ thể

thao màu trắng cùng với giày thể thao cũng màu

trắng, trên trán anh ta còn lấm tấm vài giọt mồ

hôi, mồ hôi thấm sâu vào áo, dính chặt vào cơ

ngực chắc khỏe.

Vẻ ngoài ướt đẫm mồ hôi khiến anh ta trông

rất nam tính.

“Cậu Phó, chào buổi tối!” Nặc Kỳ Anh hoàn

hồn, đột nhiên đỏ mặt, cúi đầu chào Phó Quân

Bặc.

Phó Quân Bắc cười đắc ý: "Em gọi tôi là cậu

Phó, nghe kỳ cục quá. Nếu em không để ý, cứ gọi

tôi là anh Bắc là được rồi"

"Tôi... Nặc Kỳ Anh ấp a ấp úng, giơ tay khêu

khêu tóc mái trước trán, có chút ngượng ngùng

mà đổi cách gọi: “Anh Bắc, chào buổi tối”

Phó Quân Bắc dịu dàng đưa tay ra, xoa xoa

đỉnh đầu của Nặc Kỳ Anh giống như một người

[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


- -------------------
 
Chương 42: Nụ hôn bá đạo của một người đàn ông


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Vậy cô làm đi!” Tôn Lệ Á nghiêng đầu.

Nặc Kỳ Anh hơi cúi người, rôi cầm dữ liệu rời

khỏi phòng làm việc của Tôn Lệ Á.

Trong gian buông nhỏ cạnh cửa sổ, Nặc Kỳ

Anh lặng lẽ ngồi vào bàn làm việc, cẩn thận lật

xem thông tin Tôn Lệ Á vừa đưa cho cô.

Văn phòng chủ tịch tương đối lớn, hơn nữa

còn phải là khu phức hợp, cơ sở vật chất phải đây

đủ, phong cách không được hoài cổ, càng hiện

đại càng tốt.

Sau khi xem hết một lần, Nặc Kỳ Anh mới phát

hiện, yêu cầu mà đối phương đưa ra tổng cộng có

mười trang!

"Ài.." Nặc Kỳ Anh phải thở dài ngao ngán, có

vẻ như phó phòng Tôn đã đưa cho cô một đơn

hàng khá hóc búa.

Lúc đầu khi ở văn phòng phó phòng Tôn, cô

không coi kỹ lắm, bây giờ xem lại, cảm thấy bản

thân đúng là đang tự đào hố nhảy xuống mà.

Chủ tịch tương lai của tập đoàn Phó thị, yêu

cầu cũng thật lãm!

Nặc Kỳ Anh vắt óc nghiên cứu tài liệu trong

ba ngày trước khi nộp giấy xin phép nghỉ cho Tôn

Lệ Á, rồi mang theo các dụng cụ vẽ tranh đến tòa

nhà trụ sở chính của tập đoàn Phó thị.

Tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Phó thị

cách tòa nhà công ty Địa Trí không xa, nhưng nó

hoành tráng hơn công ty Địa Trí nhiều, hơn nữa

còn nằm ở trung tâm thành phố, có một ga ra ba

tâng dưới lòng đất, quảng trường rộng lớn, và một

trung tâm mua sảm trên khối đế năm tầng.

Sau khi Nặc Kỳ Anh đăng ký với bảo vệ ở sảnh

tâng một và xuất trình giấy công tác tạm thời, cô

mới được vào trụ sở của tập đoàn Phó thị.

Có ba thang máy đi lên xếp cạnh nhau, thang

máy VỊP được đánh dấu trên khung cửa ngoài

cùng bên trái.

Nặc Kỳ Anh rất hiểu chuyện, cô đi vào thang

máy dành cho nhân viên ở ngoài cùng bên phải.

Văn phòng của tân chủ tịch ở tâng cao nhất

của tòa nhà, địa chỉ cụ thể đã được ghi rõ trong

thông tin.

Nặc Kỳ Anh nhanh chóng tìm được vị trí văn

phòng tân chủ tịch, ở đó không có cửa kính, vừa

bước vào thì phát hiện đó chỉ là một căn phòng

dạng thô mà thôi.

Tuy nhiên, từ phía đông quay mặt về bên trái

có một cánh cửa sổ sát đất đã hấp dẫn ánh mắt

của cô.

Thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy bên ngoài,

nhưng từ bên ngoài thì không nhìn thấy bên trong

được. Phía ngoài là sân thượng, bên cạnh lan can

còn đặt những chậu cây cảnh xanh tươi.

Còn phía đông quay mặt vê bên phải thì là

một ban công hoàn toàn bằng kính.

Nơi này rất tốt, tuy ở trên tâng cao nhất

nhưng bất kể là chiếu sáng hay thông gió, cách

bố trí cửa sổ và cửa ra vào đều rất phù hợp với

phong thủy.

Thấy vậy, Nặc Kỳ Anh bỏ ba lô xuống, lấy bút,

giấy và thước kẻ, đo đạc và bắt đầu lên ý tưởng

thiết kế cẩn thận cho căn phòng trống này.

Bà ngoại từng hy vọng sau này lớn lên cô sẽ

theo học y và trở thành một bác sĩ nổi tiếng. Thế

nhưng cô đã khiến bà ngoại và mẹ cô thất vọng,

bởi vì bố cô, cô bỏ khóa học lại không có thời gian

ôn tập, cho nên, không thể thi vào trường y mà bà

ngoại cô thích, càng không thi đậu trường y mà

mẹ cô mong muốn.

Cô học thiết kế nội thất hoàn toàn là vì cô có

hứng thú trong lĩnh vực này.

Nặc Kỳ Anh rất muốn tiếp tục học liên thông

lên đại học, nhưng mẹ cô không đồng ý, bởi vì,

cho dù trong nhà có tiết kiệm được một chút, mẹ

cô cũng sẽ không lấy ra dùng hết trên người của

cô.

Ngay cả khi cô còn học trung học, cũng đều

là bố cô cầu xin mẹ cô.

Đúng, nếu không có bố, cô thậm chí còn

không được học trung học.

[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


- -------------------
 
Chương 43: Có cô ấy bên cạnh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Anh, anh thả tôi xuống!” Nặc Kỳ Anh đột

nhiên tỉnh táo lại, đánh bịch bịch vào ngực Phó

Quân Tiêu.

Trong mắt Phó Quân Tiêu, hành động của cô

dường như là đang làm nũng với anh.

“Không buông!” Phó Quân Tiêu hiếm khi dùng

giọng điệu trêu ghẹo này để nói với người phụ nữ

mình yêu.

Nặc Kỳ Anh dùng sức đẩy mạnh Phó Quân

Tiêu, anh ngờ, Phó Quân Tiêu xoay người lại, sau

khi đặt cô xuống còn trực tiếp áp cô lên tưởng

không cho cô nhúc nhích.

“Bảo bối, rốt cuộc cái nào, mới là em thật sự?”

Phó Quân Tiêu chống một tay vào bức tường sau

đầu Nặc Kỳ Anh, tay còn lại năm lấy tay phải của

Nặc Kỳ Anh ấn chặt lên tim anh.

Xuyên qua bộ vest sang trọng của người đàn

ông, Nặc Kỳ Anh có thể cảm nhận được nhịp tim

đang đập mạnh của anh.

“Sao lần nào anh cũng nói với tôi mấy lời kỳ

quặc thế hả?” Nặc Kỳ Anh hỏi ngược lại.

Phó Quân Tiêu mỉm cười đắc ý, không nói

một lời, cúi đầu chặn lên đôi môi hông hào của

Nặc Kỳ Anh.

Thời gian ở lại không còn nhiều nên anh phải

trân trọng từng phút từng giây khi ở bên cô.

Sau khi Nặc Kỳ Anh dùng sức đẩy anh ra, nào

ngờ người đàn ông này càng trở nên nghiêm túc

hơn, không hề cho cô cơ hội nói chuyện, lại đặt

môi mình lên môi cô một lần nữa.

“Bảo bối, đừng nói gì nữa, để anh hôn em một

lát, có được không?” Phó Quân Tiêu hơi rời khỏi

môi của Nặc Kỳ Anh, dùng âm thanh mơ hồ ám

muội nhưng lại có chút dịu dàng mà dụ hoặc cô.

Nặc Kỳ Anh sững sờ, cô hoàn toàn không biết

tại sao mỗi lần anh nhìn thấy cô là lại cưỡng hôn

cô mãnh liệt như thế, giống như hai người là

người tình của nhau vậy.

Nhưng trên thực tế, cô thậm chí còn không

biết đến tên của anh.

Anh đối với cô mà nói, chẳng qua cũng chỉ là

một người lạ từng quen mà thôi!

Cổ áo sơ mi không vấy bẩn dưới bộ âu phục

của người đàn ông nhẹ nhàng cọ vào mặt cô,

thoang thoảng một mùi hương thơm ngát.

Bầu không khí như vậy quá nguy hiểm, khắp

nơi đều có mùi hormone kích thích.

"Tôi... ưm...

Lời nói của Nặc Kỳ Anh còn chưa kịp đến môi

thì đã bị người đàn ông bá đạo kia chặn lại.

Anh hơi cúi đầu, đưa tay ôm lấy đầu cô, hôn

lên đôi môi hồng hào ấy.

Cái hôn này, triền miên mà ấm áp, dịu dàng

đến mức không nỡ rời.

Trong lòng Phó Quân Tiêu, kể từ khi cô được

quản gia Lưu đón về, điêu đó có nghĩa là cô đã

chấp nhận anh.

Cô là vị hôn thê của anh, là người phụ nữ anh

yêu.

Cho nên, anh hôn cô, là điều tất nhiên.

Không khí dường như đông cứng lại, đầu óc

Nặc Kỳ Anh trống rỗng, cô cảm thấy cơ thể mình

như có dòng điện xoẹt qua, cô đặt tay lên ngực

Phó Quân Tiêu, cố gắng đẩy anh ra, nhưng làm

thế nào cũng không đẩy được

Bàn tay của Phó Quân Tiêu di chuyển khắp

người cô, khiến cơ thể Nặc Kỳ Anh đột nhiên run

lên, đầu óc cô trở nên trống rỗng.

Cô... là đang bị sao vậy?

Phó Quân Tiêu lại hôn lên môi Nặc Kỳ Anh,

như đang cố khiến hai người cùng nhau chìm

đắm.

Tuy nhiên, Nặc Kỳ Anh bất ngờ bừng tỉnh lại,

bất thình lình đấy anh ra, vừa lắc đầu, vừa dùng

giọng nói yếu ớt cự tuyệt anh: "Không, đừng...

đừng chạm vào tôi!"

Phó Quân Tiêu sửng sốt nhìn Nặc Kỳ Anh

đang hoảng loạn lúng túng, im lặng hồi lâu.

Nặc Kỳ Anh sợ hãi nhìn anh chằm chằm,

khiến anh nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô.

[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


- -------------------
 
Chương 44: Thời khắc sống chết


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nặc Kỳ Anh hơi sững sờ khi nhìn bóng lưng

đang rời đi của Phó Quân Tiêu.

Người đàn ông này mỗi khi gặp cô thì luôn nói

mấy điều quái lạ, sau đó, lân nào cũng đi rất vội

vã...

Thật ra, cho đến bây giờ cô vẫn không biết

tên anh là gì, nhưng lại làm mấy hành động thân

mật mà chỉ những người yêu nhau mới có thể làm

với anh.

Hơn nữa, những hành động đó đối với anh mà

nói dường như đã quá bình thường.

Sau khi người đàn ông đi khỏi, Nặc Kỳ Anh

nhặt bảng vẽ trên sàn và tiếp tục ở trong căn

phòng thô thiết kế.

Giờ đây, với cô, công việc quan trọng hơn bất

cứ thứ gì.

Một chiếc xe màu xanh lá cây của quân đội đi

sau đoàn xe cảnh sát đang hú còi, lao đi trên con

đường nhựa đông đúc.

Trong xe, Phó Quân Tiêu tạm thời thay áo

chống đạn, ôm trong lòng một khẩu súng bản tỉa,

khi mọi thứ đã sẵn sàng, anh lấy từ trong túi ra

nhúm tóc của Nặc Kỳ Anh, nhân lúc đang trên

đường tới hiện trường, anh vội vàng kết thành

một vòng tay rôi đeo bên tay trái.

Anh nhận được tin báo rằng có một cô gái ở

ngoại ô đã bị mấy kẻ xấu có mang súng bắt cóc,

cần bộ đội đặc chủng bọn họ hỗ trợ giải cứu con

tin.

Lần nào anh cũng nhận những nhiệm vụ liên

quan đến súng đạn, đao kiếm, kẻ xấu thì cực kỳ

hung ác, nguy hiểm đến tính mạng.

Trước đây, mỗi lần đi làm nhiệm vụ, trước giờ

không có thứ gì khiến anh phải bận lòng.

Nhưng bây giờ, trong lòng anh đã có một

người khiến anh vướng bận, nên anh càng biết

trân trọng mạng sống của mình hơn.

Chiến hữu Hàn Mậu Tinh ở bên nhìn thấy

dáng vẻ lo lắng của Phó Quân Tiêu, không khỏi vỗ

vai anh, nói đùa: "Anh đấy! Chính là người rất dễ

cố chấp, chết cũng không chịu thả ra!"

"Tôi cảm thấy cố chấp cũng tốt mà." Phó

Quân Tiêu điềm nhiên đáp.

Lần gặp gỡ đầu tiên, một nụ hôn bất đắc dĩ,

mấy câu trò chuyện đơn giản, anh cứ như thế mà

yêu cô đến mức hết thuốc chữa.

Thật ra, anh chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân

lại gặp được người phụ nữ mình yêu nhanh như

thế.

Cảm giác này thực sự rất lạ thường, thậm chí

còn vi diệu đến mức không thể diễn tả bằng lời.

“Cậu Tư, anh thích chị dâu ở điểm nào?” Hàn

Mậu Tinh mỉm cười hỏi, dù sau người đàn ông

trước giờ chưa gần nữ sắc đột nhiên nói mình có

người phụ nữ mình yêu, có thể khiến anh ta

không cảm thấy hiếu kỳ sao?

Phó Quân Tiêu cau mày, cầm lấy máy tính

bảng trong tay, vừa kiểm tra kế hoạch giải cứu,

vừa nghiêm túc chuyển chủ đề: "Kế hoạch này rất

bất lợi đối với con tin!"

Ở ngoại ô phía đông của thành phố, có một

tòa nhà đổ nát bị bỏ hoang, khung bê tông cốt

thép ngốn ngang, nằm độc lập đáng kinh ngạc

giữa một đám cỏ dại cao bằng nửa người.

Đa phần đám cỏ dại này đã vàng úa, gió thổi

xào xạc, bỗng một con chim trắng không tên bay

từ trên đám cỏ lên, kêu gào thảm thiết như một

bóng ma, càng làm tăng thêm bầu không khí rùng

rợn, kỳ lạ.

Cầu thang dẫn lên tòa nhà đang xây dựng dở

dang đã bị bọn côn đô chặn bên trong, cảnh sát

không thể lên lầu mà chỉ có thể bao vây xung

quanh.

Người bị bắt cóc là Lý Nhã Uyên, con gái út

của chủ tịch tập đoàn Lý thị, bọn bắt cóc đòi chủ

tịch Lý phải đưa ba mươi tỷ để chuộc con tin.

Do xung quanh không có tòa nhà nào khác

nên chiếc drone bí mật được gửi đi đã bị bọn xã

hội đen bắn hạ nên bọn họ không thể hiểu được

tình hình đang diễn ra bên trong, tuy nhiên qua dò

tia hông ngoại từ xa có thể xác định bên trong có

năm tên.

[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


- -------------------
 
Chương 45: Cố gắng chứng minh bản thân


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sự đau đớn đó mang theo một chút đắng nhẹ

như lan từ dạ dày tới tim của Nặc Kỳ Anh.

Chẳng lẽ cô bị say xe à?

Nặc Kỳ Anh cũng không nghĩ nhiều nữa, cô

thấy sắp tới nơi rôi nên trực tiếp xuống trước một

trạm. Có lẽ đi bộ một đoạn đường sẽ thoải mái

hơn một chút.

Vì muốn thiết kế ra được một bản thiết kế

trang trí văn phòng tốt nhất nên hai ngày nay cô

không những tìm kiếm tư liệu trên mạng, mà còn

tận dụng thời gian nghỉ trưa để chạy tới thư viện

tham khảo một số tác phẩm của nhà thiết kế nổi

tiếng.

Chỉ có không ngừng cô gắng học tập sáng

tạo ra cái mới, mới có thể khiến cho mình trưởng

thành hơn trong công việc.

Vì Nặc Kỳ Anh quá bận rộn nên cũng đã quên

béng mất cái tin băng cướp đánh bom cô nhìn

thấy trên tivi của xe buýt rồi.

Cô biết trình độ của mình thấp nên các đồng

nghiệp trong công ty không thích cô. Cho nên

Nặc Kỳ Anh càng muốn dựa vào năng lực của

mình để chứng minh mình cũng không kém gì

bọn họ.

Sau khi tan làm, Nặc Kỳ Anh về nhà làm cơm

tối cho anh trai Nặc Lâm Dương và chị dâu Đường

Vãn Kiều. Còn mình thì chỉ ăn một nắm cơm cho

qua bữa rồi tiếp tục chạy tới công ty làm thêm giờ.

Cô kết hợp những tư liệu mình đọc được với

những yêu cầu hà khắc của tổng giám đốc mới

nhậm chức kia. Nặc Kỳ Anh đã bỏ ra khoảng nửa

tháng trời mới hoàn thành sơ thảo thiết kế.

Thế nhưng điều khiến cho Nặc Kỳ Anh cảm

thấy rầu rï chính là mãi cô không đột phá được

chút nào, bởi vì cô không tìm được khuyết điểm

của mình.

Đối với một nhà thiết kế mà nói thì trạng thái

này rất tồi tệ, thật sự rất tôi tệ.

Lúc Nặc Kỳ Anh còn đang buồn vì chuyện thì

thì đột nhiên cô nhớ tới một người.

Đó chính là Phó Quân Bác.

Mặc dù Phó Quân Bác là nhà thiết kế kiến

trúc nhưng chắc chắn cũng biết những kiến thức

liên quan tới thiết kế nội thất. Chẳng băng đi tới

hỏi anh ấy, có lẽ anh ấy có thể chỉ bảo cho mình

đôi điều.

Nặc Kỳ Anh nghĩ vậy, sau khi tan làm thì cô

chạy về nhà làm cơm tối, để lại lời nhắn cho anh

trai chị dâu sau đó ôm bản thiết kế của mình lên

nhà của Phó Quân Bác ở tầng cao nhất.

Cô đứng trước nhà anh ta nhấn chuông cửa

nửa ngày trời nhưng chẳng thấy ai mở cửa. Nặc

Kỳ Anh đành phải ôm bản thiết kế trong tay rồi

ngồi xốm trước cửa mà chờ.

Ánh đèn trong hành lang lúc bật lúc tắt, lặp lại

không biết bao nhiêu lần. Nặc Kỳ Anh ngồi ở bên

cạnh cửa rồi tiếp tục suy nghĩ nội dung trong bản

thiết kế của mình.

Cho đến khi thang máy vang lên một tiếng

'ting' thì cô mới đứng bật dậy rồi đi tới nghênh

đón với vẻ mặt vui mừng.

Cửa thang máy vừa mới mở, sự xuất hiện của

cô khiến cho Phó Quân Bác đang định bước ra

khỏi cửa thang máy giật nảy mình.

"Là em à?" Phó Quân Bác cười cười rồi nói.

[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


- -------------------
 
Chương 46: Cho thể diện mà không muốn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nặc Kỳ Anh nghe được mình được Phó Quân

Bác khen ngợi thì vô cùng vui vẻ.

Lúc hai người bàn bạc thảo luận xong thì

cũng đã là chín giờ tối.

Bụng của Nặc Kỳ Anh kêu lên những tiếng ọc

ọc khiến cho cô xấu hổ tới nổi đỏ cả mặt.

"Em còn chưa ăn tối à?" Phó Quân BáC mỉm

cười rồi hỏi.

Nặc Kỳ Anh gật đầu với vẻ ngại ngùng.

Cô đã nấu cơm tối rồi nhưng là làm cho anh

trai và chị dâu ăn. Còn cô thì vì không chờ đợi

được muốn học hỏi kinh nghiệm từ Phó Quân

Bác nên vẫn luôn ngồi xổm trước cửa nhà anh đợi

anh về.

Cô cũng không nói chuyện mình đã chờ ở đây

rất lâu, bởi vậy nên anh ta cũng không biết.

Phó Quân Bác đưa tay lên xoa đầu Nặc Kỳ

Anh rồi cười nói: "Cô bé ngốc! Tôi đi làm mì ý cho

em nhé?"

"Mì ý ạ?" Nặc Kỳ Anh chớp chớp mắt với vẻ tò

mò.

Anh ta cười cười rôi đóng nắp bút lại, cất bản

thiết kế trong tay đi rôi đứng dậy đi ra khỏi phòng

đọc sách.

Nặc Kỳ Anh đã hỏi xong hết những gì không

hiểu trên bản thiết kế rồi. Cô vội vàng dọn chúng

lại sau đó đi theo Phó Quân Bác ra ngoài.

Nặc Kỳ Anh chưa từng ăn thử đồ Tây bao giờ,

đừng nói là mì ý.

Lúc Phó Quân Bác đứng nấu mì thì có dặn cô

lấy cà chua bi trong tủ lạnh ra rồi rửa.

Nặc Kỳ Anh làm theo một cách ngoan ngoãn.

Trước mặt anh ta, cô như một người em gái

nhỏ đang chờ đợi bữa tối mà anh trai làm cho

mình.

Thật ra, chỉ khi nào ở bên cạnh Phó Quân Bác

thì Nặc Kỳ Anh mới cảm nhận được hóa ra cảm

giác được người khác chăm sóc lại ấm áp và dễ

chịu đến thế.

Dù sao thì từ lúc Nặc Kỳ Anh biết chuyện tới

bây giờ vẫn luôn là cô chăm sóc người khác.

Trong nhà, cô chăm sóc cuộc sống của bố

mẹ. Ở ngoài thì chăm sóc cho cuộc sống của Tô

Hoài Lan.

Bây giờ cô ở chung với anh trai chị dâu thì lại

phải chăm sóc cho cuộc sống của hai người họ.

Trên thế giới này, người làm đồ ăn cho Nặc Kỳ

Anh trừ bà ngoại và mẹ Nặc ra thì Phó Quân Bác

là người đâu tiên, nói không chừng cũng là người

đàn ông duy nhất bằng lòng vào bếp nấu cho cô

ăn.

Không biết hai người bận rộn trong phòng

bếp bao lâu, dù sao thì lúc Phó Quân Bác bưng

đĩa mỳ ý tới trước mặt Nặc Kỳ Anh thì cô đã bắt

đầu cầm đũa lên mà ăn như hổ đói.

Anh ta nở một nụ cười dịu dàng rồi đưa tay

giật lại đôi đũa của Nặc Kỳ Anh, sau đó đưa cái

nĩa cho cô.

Cô nở một nụ cười thẹn thùng rồi nhận lấy cái

nĩa đó, bắt đầu không thể không nhai kỹ nuốt

chậm.

Phó Quân Bác ngồi xuống đối diện Nặc Kỳ

Anh, một tay anh đặt ngang lên bàn ăn, tay còn lại

thì chống cằm rồi nhìn cô một cách tao nhã. Anh

ta nhìn Nặc Kỳ Anh ăn mỳ ý như hổ đói thì không

kìm lòng được mà nhếch môi cười.

Cô bé này khác với những người phụ nữ vây

quanh anh. Tính cách của cô giống như mối tình

đầu của anh vậy, đơn thuần, thẳng thắn mà chăm

chỉ.

Nặc Kỳ Anh đã cố gắng khống chế bản thân

để mình ăn uống một cách thục nữ và dịu dàng

một chút. Nhưng thật sự là cô quá đói bụng, hơn

nữa my ý mà Phó Quân Bác quá ngon cho nên cô

vẫn không kiềm chế được mà ăn từng miếng to.

Phó Quân Bác thấy Nặc Kỳ Anh ăn hết mì

trong đĩa rồi thì đứng dậy vắt cho cô một ly nước

chanh, sau đó bê tới trước mặt cô.

Nặc Kỳ Anh nói một tiếng cảm ơn sau đó

bưng ly nước lên. Nhưng ngay khi cô chuẩn bị

uống thì lại nghe được giọng nói dịu dàng của

Phó Quân Bác: "Uống từ từ thôi cẩn thận sặc”

[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


- -------------------
 
Chương 47: Cô bị người khác ép đi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tôn Lệ Á nhìn rất tỉ mỉ, xem từng bản thiết kế

mà Nặc Kỳ Anh đưa tới.

Cô đứng chờ trước mặt Tôn Lệ Á, đợi câu trả

lời khẳng định của cấp trên trong sự căng thẳng.

Sau khi cô ta xem xong, Nặc Kỳ Anh cho rằng

cô ta sẽ rất hài lòng nhưng ai ngờ lại đụng vào đôi

mắt tràn ngập sự tức giận của Tôn Lệ Á.

Tôn Lệ Á đột nhiên ném bản thiết kế trên tay

lên bàn làm việc rồi vỗ bàn một cái rầm, cô ta nói

với vẻ nghiêm túc: “Nặc Kỳ Anh, cô sao chép cũng

trắng trợn quá đấy!"

"Sao chép ư?" Nặc Kỳ Anh nghe vậy thì ngẩn

cả người.

Bản thiết kế văn phòng tổng giám đốc này là

do chính cô tự mình làm ra cơ mà.

Từ sàn nhà tới bối cảnh trên tường tới trần

nhà, từ bàn làm việc đến giá sách rồi lại đến ghế,

từ thảm đến bàn trà...

Mỗi một thứ, mỗi một chỉ tiết, mỗi một trang

trí đều là do chính cô tốn công tốn sức tốn thời

gian suy nghĩ và vẽ ra. Còn đi hỏi Phó Quân Bác

mới hoàn thành được bản thiết kế này.

Bây giờ Tôn Lệ Á lại nói là cô sao chép ư? Dựa

vào cái gì chứ?

Nặc Kỳ Anh hít sâu một hơi để mình bình tĩnh

lại rôi chất vấn với vẻ không vui: "Đây là bản thiết

kế của tôi, tại sao chị Tôn lại nói là tôi sao chép

chứ?”

Tôn Lệ Á không khỏi trừng Nặc Kỳ Anh một

cái, cô ta kéo tủ ra rồi lấy một bản thiết kế khác

mà ném thẳng lên bản thiết kế của Nặc Kỳ Anh:

"Cô tự đi mà nhìn! Còn có mặt mũi mà nói không

sao chép à?"

Nặc Kỳ Anh vội vàng cầm bản thiết kế đó lên

mà nhìn.

Bản thiết kế này cũng là thiết kế nội thất văn

phòng, mặc dù diện tích có chút khác nhau

nhưng nội dung thì hoàn toàn giống với bản thiết

kế văn phòng tổng giám đốc mới nhậm chức của

tập đoàn Phó thị mà cô làm ra.

Ngoại trừ ghế sô pha, bà trà và thảm có chút

không giống ra thì toàn bộ đều giống y như đúc.

"Không... không thể thế được.. " Nặc Kỳ Anh

nhìn mà choáng váng, cô vừa phủ nhận vừa lắc

đầu. Cô không ngờ rằng lại có người trộm bản

thiết kế của mình rồi quay lại cắn mình một miếng.

"Đây là bản thiết kế mà Thôi Mỹ Kỳ giao cho

tôi ba ngày trước, cô lại còn nói là không sao chép

của cô ấy thì sao chép của ai?" Tôn Lệ Á lại quát

lên rồi trừng mắt nhìn Nặc Kỳ Anh: "Uống công tôi

còn xem trọng cô, không ngờ rằng nhân phẩm

của cô cũng thấp kém như trình độ của cô vậy”

"Tôi không có sao chép của cô ta! Chắc chắn

là cô ta lấy trộm bản thiết kế của tôi!" Nặc Kỳ Anh

tức tới nỗi đỏ rực mắt, cô bắt đầu giải thích cho

bản thân mình.

Tôn Lệ Á thấy vậy thì không thể không gọi

một cuộc điện thoại bảo Thôi Mỹ Kỳ vào văn

phòng làm việc của cô ta.

Lúc Thôi Mỹ Kỳ đi vào thì nhìn vê phía Tôn Lệ

Á với vẻ mặt kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Nặc

Kỳ Anh rồi mới bắt đầu hỏi Tôn Lệ Á một cách yếu

ớt: “Chị Tôn tìm tôi có việc gì không?”

"Kỳ nói là cô trộm bản thiết kế của cô ta” Tôn

Lệ Á dựa lưng vào ghế xoay rồi khoanh hai hay

trước ngực, cô ta cứ thế ngẩng đầu nhìn hai

người nhân viên trước mặt.

Thôi Mỹ Kỳ giả vờ kinh ngạc rồi hỏi với vẻ mơ

màng: "Chị Tôn, rốt cuộc chuyện này là thế nào

đây? Tôi trộm bản thiết kế của Kỳ ư? Chị đừng đổ

oan cho tôi như thể chứ”

"Bản thiết kế của hai người ở ngay trên bàn,

hai cô tự xem đi!" Tôn Lệ Á nói với vẻ căm tức.

Trong giới thiết kế thì chuyện tham khảo bản

thiết kế của người khác là thường xuyên xảy ra.

Nhưng loại sao chép trắng trợn còn chép nguyên

si như thế này, hơn nữa còn là cùng một công ty

thì đúng là quá đáng lắm rồi!

Thôi Mỹ Kỳ vội vàng cầm hai bản thiết kế lên

xem rồi so sánh một chút, cô ta xem xong bắt đầu

chỉ tay vào mặt Nặc Kỳ Anh rôi mắng: "Nặc Kỳ

Anh, sao cô có thể sao chép bản thiết kế của tôi

chứ hả?"

[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


- -------------------
 
Chương 48: Hóa ra đó chính là cô ấy


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bây giờ trong tay Thôi Mỹ Kỳ đã có bản mẫu,

dựa vào đó mà thiết kế một bản vẽ trang trí nội

thất khác thì chẳng có chút khó khăn nào cả.

Thôi Mỹ Kỳ vô cùng vui vẻ, lúc cô ta đi ra khỏi

văn phòng làm việc của Tôn Lệ Á thì Nặc Kỳ Anh

vẫn còn đang ngôi nhìn chăm chằm vào màn hình

vi tính mà ngẩn người!

Đúng là đáng đời.

Thôi Mỹ Kỳ thâm nghĩ trong lòng một cách

đắc ý rồi trừng mắt nhìn Nặc Kỳ Anh một chút.

Thư từ chức...

Cô sẽ không viết thư từ chức đâu!

Đột nhiên Nặc Kỳ Anh đứng dậy rôi bước

nhanh tới trước mặt Thôi Mỹ Kỳ, cô không nói hai

lời mà trực tiếp giơ tay lên giáng cho cô ta một cái

tát thật vang.

"Nặc Kỳ Anh, cô điên rồi đúng không! Vì sao

cô lại đánh tôi chứ hả?" Thôi Mỹ Kỳ đưa tay lên

che mặt rồi hét lên một cách sợ hãi.

Nặc Kỳ Anh trợn mắt nhìn chằm chăm vào

Thôi Mỹ Kỳ, rôi nói với giọng nghẹn ngào: "Thôi

Mỹ Kỳ, hôm nay cô hãm hại tôi thì ngày sau tôi

cũng sẽ không để cho cô sống yên đâu!"

'A? Tôi hãm hại cô ư? Nặc Kỹ Anh, cô đừng có

mà vô liêm sỉ như thết Cô sao chép bản thiết kế

của tôi, nhân chứng vật chứng đều có đủ cả,

chứng cứ vô cùng xác thực, lại còn đứng đây tát

tôi một cái là thế nào hả? Tôi phải báo cảnh sát

mới được! Tôi muốn kiện cô!" Thôi Mỹ Kỳ nói rồi

vơ lấy điện thoại trên bàn rồi định nhấn số cảnh

sát.

Mọi người chẳng ai dám lên tiếng, Tôn Lệ Á

biết là ngoài kia lại ồn ào nên đi ra ngoài xem.

Đúng lúc nhìn thấy Thôi Mỹ Kỳ tuyên bố phải báo

cảnh sát thì vội vàng mở miệng ngăn cản: "Cô

Thôi, cô không hiểu được cái gì gọi là chuyện xấu

trong nhà không thể truyên ra ngoài à?"

"Tôi... Thôi Mỹ Kỳ muốn nói lại thôi, cô ta

không thể không để điện thoại di động xuống.

Tôn Lệ Á bước trên đôi giày cao gót cộc cộc

rồi đi tới trước mặt Nặc Kỳ Anh: "Nể tình cô chỉ là

một nhân viên thực tập, còn chưa tốt nghiệp nên

tôi sẽ cho cô một chút thể diện. Cô trực tiếp đi ra

khỏi đây là được, không cân thư từ chức cũng

chẳng cần tin sa thải. Sau này chúng tôi sẽ xem

như công ty chưa từng có một người như cô là

được rồi."

"Đúng thế, mau cút đi con chó sao chép kia

Mau cút đi!" Lúc này, không biết ai là người đầu

tiên hét lên.

Một giây sau đó mọi người cũng bắt đầu chỉ

trỏ và dùng những ngôn từ gắt gỏng để xua đuổi

cô.

Nặc Kỳ Anh nhìn vẻ mặt của bọn họ mà đau

lòng tới nỗi muốn ói ra. Cái cảm giác buồn nôn

này khiến cho hai mắt của cô ướt đẫm nước mắt.

"Cút!

“Cút đi"

"Sao còn chưa cút đi hả!"

"Đúng thế, mau cút đi!"

Mọi người trăm miệng một lời quát lên.

Nặc Kỳ Anh cảm thấy trời đất như quay

cuồng, cô không thể không vội vàng thu dọn đồ

đạc của mình rồi chạy khỏi đây.

[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


- -------------------
 
Chương 49: Nghĩ cách trả nợ đi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nặc Kỳ Anh không khỏi nghi ngờ rằng rốt

cuộc mình có phải là con ruột của mẹ hay không?

Sau khi ăn cơm xong thì cả nhà đều ngồi

uống trà và nói chuyện với nhau.

Mà chủ đề của câu chuyện chính là Nặc Kỳ

Anh và em họ Đồng Thi Nhân.

Em họ Đồng Thi Nhân là một sinh viên đại

học, ba năm nữa là sẽ tốt nghiệp, cũng rất cần

học phí.

Vốn bô Đồng và mẹ Đồng đang kinh doanh

một nhà máy bánh kẹo, nhưng không biết vì lý do

gì mà đột nhiên hai tuần trước lại phá sản, hơn

nữa còn ôm một đống nợ.

Cho nên bây giờ nhà họ Đổng chẳng còn gì

cả, một nghèo hai trắng, nghèo rớt mùng.

Bây giờ Nặc Kỳ Anh mới biết hóa ra dì và

dượng đã ở trong nhà họ Nặc một tuân trời.

Lúc dì và dượng có tiên thì mẹ Nặc vẫn còn

chào đón rất nhiệt tình. Nhưng bây giờ họ không

những không có tiên mà lại còn mắc nợ nên bà ta

rất ghét bỏ.

Đông người nhiều miệng, hai nhà mới ở

chung với nhau một tuần lễ là đã xảy ra mâu

thuẫn liên tục rồi.

Huống chi mẹ Nặc còn là một người vô cùng

chanh chua. Thật ra nói vậy thì có chút hỗn

nhưng sự thật đúng là thế.

Cũng đúng vào lúc này, mẹ Nặc nói ra một bí

mật kinh người!

Mà bí mật này như một bồn máu chó dội

thẳng vào mặt của Nặc Kỳ Anh.

"Thi Nhân mới là con gái ruột của tôi!" Mẹ Nặc

nói vô cùng nghiêm túc.

Mười tám năm trước, hai chị em ruột sinh nở

cùng ngày cùng tháng cùng năm, lại cùng một

phòng sinh.

Mẹ Nặc biết cả hai đều là nữ thì đã dùng tiên

mua chuộc y tá, sau đó nhân lúc em gái mình

đang ngủ say mà đổi con cho nhau.

Cho nên, Nặc Kỳ Anh vốn là Phượng Hoàng

mà lại trở thành một con chim sẻ.

Trở thành chim sẻ thì thôi đi, cô luôn cố gắng

làm việc nhưng lúc nào cũng phải chịu sự ghẻ

lạnh của mẹ Nặc.

Vì cái chuyện đổi con gái này mà bố mẹ hai

bên đều thức trắng đêm không ngủ được.

Cuối cùng chuyện đổi con gái lại đã được bố

mẹ hai bên gật đầu đồng ý.

Nặc Kỳ Anh nở một nụ cười đắc chát. Cuối

cùng cô cũng biết vì sao từ nhỏ đến lớn mẹ Nặc

chỉ thương mỗi Đồng Thi Nhân rôi. Hóa ra Đông

Thi Nhân mới là con ruột của bà, mà cô không

phải nên mới không được thương yêu.

Nặc Kỳ Anh quay đầu nhìn dì và dượng, bây

giờ là bố mẹ ruột của mình. Mặc dù họ đã nghèo

túng lại ôm một món nợ lớn nhưng Nặc Ky Anh

cũng không chê hai người họ.

Chỉ là khi cô vừa định mở miệng gọi bố gọi

mẹ thì ai ngờ hai người họ lại lạnh mặt nhìn cô.

Bọn họ không những lạnh lùng mà còn tiêu

tụy hốc hác.

Thậm chí Nặc Kỳ Anh còn có thể nghe được

tiếng tan nát cõi lòng của hai vợ chồng này.

Nặc Kỳ Anh cũng nhận ra được bọn họ thật

sự không muốn đổi con gái, không muốn đổi

Đồng Thi Nhân thành cô.

Dù sao Đồng Thi Nhân cũng là một sinh viên

đại học hàng đầu, tương lai tươi sáng, còn Nặc Kỳ

Anh cô chỉ là một sinh viên cao đẳng mà thôi.

Con gái đã được đổi lại rôi nên mẹ Nặc bắt

đầu ra lệnh đuổi khách đối với nhà họ Đồng.

Mặc dù Đông Thi Nhân đã từng mở miệng xin

xỏ cho bọn họ nhưng mẹ Nặc cho rằng nhà họ

Đồng ở đây khiến cho chỉ tiêu tăng vọt. Hơn nữa

nhà họ Đồng còn đang nợ bọn vay nặng lãi.

Lỡ đâu ngày nào đó chủ nợ tìm tới cửa thì

chẳng khác nào nhà họ Nặc bọn họ cũng sẽ gặp

nạn theo.

Đồng Thi Nhân đối mặt với chuyện bố mẹ

nuôi của mình bị mẹ ruột của mình đuổi ra khỏi

[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


- -------------------
 
Chương 50: Kết cục của người phụ nữ xấu xa


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Ừ..." Một lúc lâu sau Nặc Kỳ Anh mới lên tiếng

trả lời. Cô có chút run sợ mà nhìn người đàn ông

trước mặt.

Ai ngờ anh ta lại xua đi cái vẻ hung dữ lúc nãy

mà thay vào đó là nụ cười: "Đúng là cô rồi! Nặc Kỳ

Anh, cô vê đây lúc nào thế?"

"Anh..." Nặc Kỳ Anh nghe thế thì có chút kinh

ngạc.

Người đàn ông trước mặt có cái bụng bia to

tướng, dáng người khôi ngô, còn có râu quai nón.

Cô không quen anh ta!

Nhưng nghe cách anh ta nói chuyện thì

dường như là có quen biết mình!

Người đàn ông đó hăng giọng một cái rôi nói

tiếp: "Lúc học cấp hai thì ai là người ngồi phía sau

cô, không có việc gì lại thích tóm đuôi tóc của

cô?"

"Bàng... Bàng Minh Triết ư?" Nặc Kỳ Anh thốt

lên với vẻ kinh ngạc.

Bàng Minh Triết gật đầu rồi nếch miệng cười

một tiếng, để lộ ra hàm răng vàng, gương mặt lúc

cười của anh ta lại càng thêm hung tợn.

Nặc Kỳ Anh mở to mắt mà nhìn.

Lúc cô học cấp hai thì Bàng Minh Triết chính

là một cậu nhóc mập mạp, không ngờ răng lớn

lên sẽ trở thành bộ dạng hung tợn như hôm nay.

Nếu là bạn cùng lớp hồi cấp hai của cô thì dễ

nói chuyện rồi.

Nặc Kỳ Anh chỉ về phía bố Đồng mẹ Đồng rồi

nói với Bàng Minh Triết một cách ngại ngùng:

“Thật ra tôi là con gái của hai người họ.. "

"Không phải cô họ Nặc à, sao lại thành con

gái của nhà họ Đồng rồi?" Bàng Minh Triết không

còn cái vẻ hung dữ như lúc trước nữa, giọng điệu

cũng dịu dàng mềm mỏng hơn nhiều.

Nặc Kỳ Anh nở một nụ cười đẳng chát: "Việc

này nói ra thì dài dòng lắm, cậu xem có thể... có

thể sắp xếp một chút không? Tôi và bố mẹ tôi thật

sự là bị đồn vào đường cùng rồi:

"Kỳ Anh à, tôi cũng chỉ có thể tạm thời tha cho

bọn họ lần này mà thôi. Tôi cũng chỉ là một kẻ làm

công, chuyên môn đòi nợ thuê. Tôi cũng chỉ có

thể du di thời gian thôi chứ nếu bọn họ không trả

tiền tôi cũng không thể tha cho bọn họ được"

Bàng Minh Triết nói với vẻ bất đắc dĩ.

"Chúng tôi chắc chắn sẽ trả tiền mà, cậu cứ

tin tôi đi" Nặc Kỳ Anh thề thốt.

Bàng Minh Triết nhìn chằm chằm vào Nặc Kỳ

Anh một chút rồi liếc mắt ra hiệu với mấy tên đàn

em. Sau đó bọn họ định rời khỏi đây.

Nhưng trước khi đi anh ta lại nói với Nặc Kỳ

Anh rằng: "Cô và bố mẹ cô vẫn nên nghĩ cách trả

nợ sớm thì tốt hơn! Nếu như ông chủ của tôi phát

hiện tôi tha cho các cô thì sẽ phái người khác tới

đòi nợ. Lúc đó nói không chừng các cô sẽ càng

thảm hơn”

Nặc Kỳ Anh nghe thế thì mặt trắng bệch như

tờ giấy. Cô gật đầu rồi tiễn bọn họ rời khỏi đây.

Lúc cô quay người thì mẹ Đông đã nhào vào

lòng bố Đồng mà khóc rống lên.

Nặc Kỳ Anh nhìn thấy cảnh này thì quyết định

gọi điện thoại cho Nặc Lâm Dương.

"Anh sắp xếp cho em đi xem mắt đi"

Bố Đồng và mẹ Đồng nghe cô gọi điện cho

Nặc Lâm Dương và nói thể thì không hẹn mà đều

ngẩng đầu lên nhìn chăm chằm về phía Nặc Kỳ

Anh một cách ngẩn ngơ.

Nếu như kết hôn có thể giúp bố mẹ cô yên ổn

tuổi già thì cô sẽ cưới.

Nặc Kỳ Anh nhìn về phía bố mẹ Đồng với đôi

mắt đỏ rực, cô vừa xót thương bọn họ vừa hận

vận mệnh sao lại bất công với mình.

Ngoại trừ làm thế thì cô không còn sự lựa

chọn nào khác.

Bố Đông mẹ Đồng quay mặt nhìn nhau, sau

đó đều thở dài rồi im lặng.

Nặc Kỳ Anh biết rằng hai người bọn họ vẫn

không thân thiết với mình cho lắm. Cho dù là con

ruột nhưng dù sao không phải là do mình nuôi lớn

nên kiểu gì cũng sẽ có khúc mắc trong lòng.

[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


- -------------------
 
Chương 51: Về nhà rồi đi xem mắt


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thôi Mỹ Kỳ đối đáp rất trôi chảy: "Dùng để chống trượt!" Tính đến lúc này, cô ta chưa trả lời sai câu nào hết! Sau khi nghe câu trả lời của cô ta, Phó Quân Bác khit mũi coi thường, giọng nói mạnh mẽ vang lên bắt đầu giải thích: "Lúc Nặc Kỳ Anh thiết kể bản vẽ này đã từng cầm bản sơ thảo đến hỏi tôi. Thiết kế bậc thang ẩn trong giá sách là tôi gợi ý cho cô ấy, cô ấy lấy ý tưởng từ gợi ý của tôi.

Nặc Kỳ Anh cảm thấy trên các bậc thang chỉ sắp xếp những chi tiết dùng để chống trượt không thôi thì rất đơn điệu cho nên đã thiết kế chúng để mát xa một chút cho các huyệt vị trên gót chân.

Chính vì vậy những vết lồi lõm, lốm đốm không đồng đều này trên bậc thang đều được sắp xếp có chủ đích dựa trên phương pháp châm cứu.

Chúng dùng để mát xa các huyệt vị chứ không đơn giản chỉ có thế dùng với chức năng chống trơn trượt! Cô Thôi Mỹ Kỳ, cô còn lời gì để nói không?" Thôi Mỹ Kỳ che miệng mình lại theo bản năng, á khẩu không trả lời được. Phó Quân Bác lạnh lùng nhìn chằm chảm vào Thôi Mỹ Kỳ, quát lớn: "Những thứ như bản thiết kế chỉ cần thay đổi biện pháp, dùng một chút thủ đoạn là có thế sao chép toàn bộ.

Nhưng, vì sao lại sắp xếp như vậy, những chỉ tiết nhỏ dùng để làm gì, tất cả lý do và ý tưởng đều nằm trong đầu của nhà thiết kế, dù có muốn sao chép cũng không thể sao chép được! Cô Thôi Mỹ Kỳ, tôi không biết cô đã dùng cách gì để vu oan cho Nặc Kỳ Anh, nói cô ấy sao chép bản về của cô.

Nhưng, việc đã đến nước này, cuối cùng ai sao chép ai, mọi người vừa nhìn đã hiểu ngay.

Tôi cũng không nhiều lời nữa.

Tiếp theo, một nhân viên như vậy nên bị xử lý như nào? Phó phòng Tôn, chắc tôi cũng không phải dạy cô nên làm thế nào đâu nhỉ!" "Vâng, tổng giám đốc Phó!" Đầu Tôn Lệ Á đổ đầy mồ hôi lạnh, gật đầu răm rắp. Phó Quân Bác không nói thêm lời nào nữa, trực tiếp đi ra khỏi phòng họp. Giờ khắc này, Tôn Lệ Á bực bội không thôi, căm tức trừng mắt với Thôi Mỹ Kỳ. Tất cả mọi người ở đây đều nhao nhao châu đầu ghé tai vào với nhau, bắt đầu xì xào bàn tán hành vi của Thôi Mỹ Kỳ. Bọn họ không ngờ mình đã hiểu lâm Nặc Kỳ Anh, không khác gì việc làm đồng lõa với người phụ nữ độc ác, giả dối như Thôi Mỹ Kỳ, trục xuất Nặc Kỳ Anh ra khỏi công ty. Mà ngay cả trong lòng Tôn Lệ Á cũng cảm thấy hố thẹn với Nặc Kỳ Anh. Sau khi Phó Quân Bác rời đi, Thôi Mỹ Kỳ vẫn muốn giải thích cho bản thân, giải trừ oan ức không hề có của mình nhưng Tôn Lệ Á không còn tin tưởng cô ta nữa. Ngay sau đó, Thôi Mỹ Kỳ phải đối mặt với với tất cả sự chán ghét, xua đuổi của mọi người xung quanh, thậm chí còn gặp phải chuyện nghiêm trọng hơn những gì Nặc Kỳ Anh từng trải qua. Đó chính là, cô ta bị bộ phận pháp luật của công ty kiện vì nghi ngờ liên quan đến “Ăn cắp bản quyền và sao chép thành quả lao động của người khác". Công ty làm như vậy là đang giết gà dọa khỉ! Chỉ tiếc một điều, Nặc Kỳ Anh không nhìn thấy kết cục của người phụ nữ xấu xa tên Thôi Mỹ Kỳ này. Cùng lúc đó, Phó Quân Tiêu ở trong bệnh viện ròng rã suốt một tháng trời cuối cùng cũng quyết định, chính thức gửi cho cấp trên đơn xin xuất ngũ. Trong vụ bắt cóc đánh bom trước, Phó Quân Tiêu dùng chính thân thể của mình bảo vệ con tin Lý Nhã Uyên, bản thân đã bị thương nghiêm trọng, sau khi rơi xuống, nện người lên tấm bê tông nên bị xuất huyết trong. Mà năm bộ đội đặc chủng khác trong tiểu đội tác chiến cũng bị thương, tuy chân bị gấy nhưng may mản là bọn họ vẫn còn sống, không phải lo lắng đến tính mạng. Chỉ có điều, trong năm tên bắt cóc đã chết bốn tên, tên còn lại bị thương ở trong não, từ lúc đó đến nay vẫn nằm trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh.

[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
 
Chương 52: Đã cầu hôn với cô ấy


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhưng mà, Đồng Kỳ Anh nghĩ càng nhiều hơn chính là cô thật lòng hy vọng có thể tìm được một nửa kia thật sự yêu thương mình. ”

A lô, xin chào." Sau khi điện thoại được kết nối, trong loa điện thoại truyền tới giọng nói làm Đông Kỳ Anh ngơ ngẩn. Giọng nói này, sao lại nghe quen như vậy. "Chào, chào anh! Tôi tên là Đồng Kỳ Anh là đối tượng xem mắt của anh, chắc hẳn anh đã biết rồi nhỉ.

Xin hỏi, chiều này anh có rảnh không?" " Ừm, tôi rảnh”

"Vậy chúng ta sẽ hẹn nhau lúc hai giờ chiêu nay, gặp tại nhà hàng đặc sản chỗ rẽ của dải phân cách trông hoa giữa hai làn đường nhé!" " Được." " Ừm, đã quấy rầy anh rồi! Buổi chiều gặp!" "Em thích hoa hồng phấn sao?" Đến lúc Đồng Kỳ Anh đang chuẩn bị cúp điện thoại, đối phương lại đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi. Đồng Kỳ Anh ngẩn ra một lúc, một lát sau mới trả lời: "Ừ, đúng vậy " Được, vậy chiều nay tôi sẽ mang hoa hông phấn đến gặp em”

"Vâng, vậy thì không gặp không về." Tim của Đồng Kỳ Anh đập thình thịch một chút, vội vội vàng vàng cúp điện thoại. Cô chắc chắn một lân nữa, giọng nói này vô cùng quen thuộc đối với cô. Giọng nói của đối phương, rất giống với giọng nói của Phó Quân Bác. Nhưng mà Nặc Kỳ Anh lại cảm thấy là do bản thân cô quá nhạy cảm mà thôi, chỉ cần suy nghĩ một chút là thấy không có khả năng rồi. Chỗ này cách thành phố Nhuận Canh xa như vậy, chắc chắn sẽ không biết đến một cô nàng ở thành phố Hải Vân là cô. Nhưng Nặc Kỳ Anh lại có một cảm giác gì đó mà vẫn không giải thích được... Một buổi chiều mùa xuân, ánh nắng tươi sáng, trong không khí tràn ngập mùi hoa cỏ thơm ngát. Chuyến xe buýt một trăm linh ba đi lại như con thoi dưới những bóng cây xanh hắt lên từng vệt sáng tối, Đông Kỳ Anh lười biếng ngồi ở dựa vào cửa kiếng xe bên cạnh chỗ ngôi, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt trứng ngỗng trắng nõn của cô bé một lớp ánh sáng nhàn nhạt, mái tóc xoăn gợn sóng lớn dài đến ngang lưng khẽ lắc lư theo đoạn đường nhấp nhô của chiếc xe. "Một, hai, ba, bốn, năm,....

mười sáu, mười bảy, mười tám, mười chín, hai mươi! Vậy mà đã đến đối tượng xem mắt số hai mươi mốt rôi!" Lông mày của Đồng Kỳ Anh hơi nhăn lại, cúi xuống nhìn phần mềm ghi chú trong điện thoại, lặng lẽ suy nghĩ trong lòng: "Khi mà gặp nhau, mình có nên... không nói thẳng thắn ra như vậy nữa hay không?" Một tháng qua, trong một ngày Đồng Kỳ Anh phải xem mắt đến tận năm lần, mỗi lần đều thấy những người không giống nhau, nhưng đều nói ra những lời nói giỗng y như nhau. Không biết đối tượng lát nữa xem mắt sẽ lại lấy lý do gì để uyển chuyển cự tuyệt mình đây? Dù sao thì Đông Kỳ Anh cũng không mang hy vọng gì mà đi đến cuộc hẹn này, sau đó sẽ tĩnh tĩnh nhìn đối phương sau khi biết được tình hình của cô mà "chạy mất dạng". "Đinh đoong —— đã đến dải phân cách trông hoa giữa hai làn đường, quý khách muốn xuống xe vui lòng bước ra cửa sau... Giọng nữ máy tính báo xuống trạm xe của xe buýt đã kéo suy nghĩ của Đồng Kỳ Anh trở lại hiện thực, đã đến chỗ hẹn, cô sửng sốt một chút rồi mới đứng dậy cuống quýt chạy xuống từ cửa sau CỦa xe Thiếu chút nữa là đi quá trạm rồi! Đồng Kỳ Anh chán nản bước xuống xe hít một hơi thật sâu. Ở thành phố Hải Vân có một khu vực ở dải phân cách trông hoa giữa hai làn đường đó có

[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
 
Chương 53: Dáng vẻ của em thật sự rất đẹp


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Tôi thân thể cũng với tinh thân vô cùng trong sáng, chưa bao giờ yêu ai, đối với hôn nhân luôn chung thủy.

Tôi biết chăm lo việc nhà cần cù tiết kiệm, biết giặt quần áo nấu cơm.

Còn nữa, gia cảnh nhà tôi vô cùng đơn giản, bố mẹ có công việc làm ổn định, anh Phó Quân Bác có đồng ý kết hôn không?”

Đồng Kỳ Anh suýt chút nữa là nhân lúc hăng hái muốn làm cho xong công việc mà nói ra những lời này, nhưng cô một mạch nói ra tất cả, giọng nói cũng càng lúc càng nhỏ dần, ánh mắt cũng từ từ trở lên khó hiểu. Tự lừa dối chính cô, một câu nói đối như cuội! Đồng Kỳ Anh sau khi nói xong, trong lòng lo lắng liền cúi đầu xuống. Xong rồi xong rồi! Cô ta không còn được cứu nữa rồi! Cô ta như thế mà lại dám nói dối anh ấy! Lập tức ở bên tai truyền đến một hồi cười "Ha ha" giống như chế giễu. Đồng Kỳ Anh trong lòng bất an, lo lắng không yên. Nhưng mà... Điêu đáng mừng chính là, giọng cười giễu cợt này, cũng không phải là của Phó Quân Bác. Đồng Kỳ Anh ngẩng đầu nhìn về phía tiếng phát ra, chỉ thấy có một người mặc một bộ vest đen đi giày da đang ngôi bên cạnh, người đàn ông nhìn có vẻ tâm ba mươi tuổi đứng dậy. "Gặp người quen, tôi đi chào hỏi một chút!" Người đàn ông đó đối với người phụ nữ bên cạnh đang hẹn hò nói. Sau đó, người đàn ông kia một bên cười "Ha ha”

, một bên đi vê hướng Đồng Kỳ Anh đang đứng. "Em gái Đồng Kỳ Anh, chúng ta lại gặp nhau rồi”

Người đàn ông đi đến bên cạnh Đồng Kỳ Anh, dùng sức vỗ vỗ vào vai của Đồng Kỳ Anh. Đồng Kỳ Anh bị người đàn ông này vỗ mạnh quá, vẻ mặt ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn thấy nhìn thấy một tay của người đàn ông đang khoác lên vai của chính mình, hỏi: "Anh là ai?" Đồng Kỳ Anh cảm thấy người đàn ông này nhìn có chút quen biết, nhưng dù như thế nào cũng không nhớ nổi chính cô đã gặp anh ta ở đâu, hay là một trong những người yêu cũ của cô?! Người đàn ông nhìn Đồng Kỳ Anh, khóe miệng nhếch lên cười nói: "Ôi trời! Em gái Đồng Kỳ Anh thật đúng là rất dễ quên! Mới cuối tuần trước, chúng ta cũng không phải ở trong nhà hàng gặp nhau thân thiết rôi sao?" Khi người đàn ông nói như vậy, Đồng Kỳ Anh lúc này bỗng nhiên mới nhớ tới. Quả nhiên là như thể, thật sự muốn trách thì phải trách cô ta thân thiết với nhiều đối tượng như vậy, làm cô ta quên cũng là chuyện không thể nào tránh được. "Anh, xin chào!" Đông Kỳ Anh miễn cưỡng cười vui vẻ, ngại ngùng đem tay người đàn ông đang đặt trên vai của chính cô bỏ ra, trong lòng liền xuất hiện một dự cảm chẳng lành, làm lòng của cô ta có chút lo lắng. Ai biết được, người đàn ông này hình như cùng với Đồng Kỳ Anh có chút quen biết nhau, siết chặt Đông Kỳ Anh, khiến cho cô ta hướng vào một chỗ bên trong. Sau đó, người đàn ông này thản nhiên ngôi xuống bên cạnh Đồng Kỳ Anh, làm cho Đồng Kỳ Anh lúng túng không thôi. Người đàn ông thấy Đồng Kỳ Anh lại cùng với người đàn ông khác thân thiết, ngay sau đó, bắt đầu tự khiến mình vui vẻ chế nhạo: "Em gái Đồng Kỳ Anh, em liên nhanh như vậy đem chính mình kết hôn hay sao?" "Không...

Không có...

' Đông Kỳ Anh cười gượng gạo, lập tức lại đổi lại nói: "Phải" Cô ta vội vàng đem chính cô ta đi kết hôn... Điều đó chỉ vì là... Đồng Kỳ Anh vừa định giải thích. Ai ngờ rằng, người đàn ông này nhìn về phía Phó Quân Bác, đánh giá Phó Quân Bác một lúc, sau đó lại nói: "Người anh em này, tôi thấy cậu có

[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
 
Chương 54: Làm tay cô ấy đau


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mặt của anh ta, cùng với người đàn ông kia có vài phần rất giống nhau.

Đồng Kỳ Anh trừng mắt kinh ngạc nhìn Phó Quân Bác.

Vào giờ phút này, mọi thứ xung quanh đều im lặng, thời gian như ngưng lại, chỉ có duy nhất cô ta đối với anh ta tim đập thình thịch, ngực giống như là một con nai con làm loạn đâm đầu vào.

"Em có nguyện ý lấy anh không?”

Giọng nói của Phó Quân Bác giống như là từ nơi xa vang đến.

Đồng Kỳ Anh choáng váng đầu óc trả lời một câu: "Em nguyện ý.

"Nếu, em không cảm thấy phiền, cải lương không bằng bạo lực, thì hôm nay chúng ta phải đi lấy giấy đăng ký kết hôn.

" Phó Quân Bác cúi đầu, nhìn vê phía trong lòng ngực đang ôm Đồng Kỳ Anh, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.

Giọng nói của Phó Quân Bác, phá vỡ thế giới huyền ảo của Đồng Kỳ Anh lân thứ hai, ánh mắt lấp lánh của Đồng Kỳ Anh nhìn vào mắt của Phó Quân Bác, nhất thời, cô bé mặt đỏ đến tận mang tai, trái tim đập càng lúc càng nhanh thêm: "Em.

Em, không có mang số hộ khẩu.

" "Không sao cả, tôi cùng em về nhà lấy.

" Phó Quân Bác cười đầy ẩn ý, dáng vẻ đẹp trai quyến rũ.

Đồng Kỳ Anh nhất thời ngây người ra, ngẩn ngơ vài giây mới kịp định thần lại chậm rãi trả lời: "Được" Cô ấy hoàn toàn không nhận ra được, anh ta thật ra là có chuẩn bị mà đến.

Nếu không, làm gì có ai lại mang sổ hộ khẩu đến buổi hẹn hò? I Phó Quân Bác đi trả tiền ở quầy thu ngân, Đồng Kỳ Anh đang cầm bó hoa hồng phấn kia ngốc nghếch đi sát ở phía sau anh ta.

Từ phía sau nhìn Phó Quân Bác, dáng vẻ của anh ta to lớn cao ráo, bộ vest được may vừa vặn với cơ thể, Đồng Kỳ Anh thậm chí trong đầu còn nghĩ, nếu như, Phó Quân Bác bỏ bộ vest ra, khí lộ ra dáng vẻ quyến rũ có cơ bụng sáu múi kia.

"Chúng ta đi thôi!" Phó Quân Bác sau khi trả tiền xong xoay người nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của Đồng Kỳ Anh, dịu dàng nói.

Đồng Kỳ Anh định thần lại, cuống quýt cúi đầu nhìn thấy trong lòng ngực này ôm bảy đóa hoa hồng phần được buộc lại.

Phó Quân Bác nhìn thấy cô cúi đầu, dáng vẻ lại gật gật đầu, nhìn cực kỳ giống một đứa trẻ khi nó mắc phải một sai lâm nào đó, trong lòng nhất thời bị kích thích không nhịn được mà muốn được yêu thương "Đứa trẻ" này.

"Đồ ngốc.

" Phó Quân Bác đưa tay lên đầu của Đồng Kỳ Anh nhẹ nhàng xoa xoa kiểu cưng chiều, sau đó cầm lấy cổ tay của cô, dắt cô ra khỏi nhà hàng.

Ra khỏi nhà hàng, Đồng Kỳ Anh chủ động muốn đi xe buýt công cộng để về nhà, Phó Quân Bác không từ chối, bằng lòng cùng cô đi ra trạm xe buýt công công bên đường.

Nơi đầu đường rộn ràng nhốn nháo này, Đồng Kỳ Anh phát hiện, bất kể là người phụ nữ nào đi đến đối diện hoặc là đi tháng qua, đều sẽ dùng một lại ánh mắt nhìn về phía cô rất tập trung.

Bọn họ đều là đang nhìn Phó Quân Bác! Đồng Kỳ Anh dùng ánh mắt đánh giá Phó Quân Bác, mới phát hiện ra chiều cao của chính cô, có lẽ là chỉ đứng đến ngực của anh ta.

Nhưng mà, anh ta quả nhiên là một "bức tranh phong cảnh" thật sự rất đẹp mắt.

Mà cô Đông Kỳ Anh này dáng vẻ chỉ cao một mét sáu cùng với Phó Quân Bác này đứng chung một chỗ, không giống người yêu của nhau, ngược lại giống như hai người anh eml Cũng không thể trách được tại sao những người phụ nữ khác lại dùng ánh mắt "Hâm mộ ghen tị" để nhìn cô, hóa ra.

Đồng Kỳ Anh đột nhiên nhớ tới một câu nói "Chúc phúc" đang lưu truyền rộng rãi trên internet: Chúc mọi đôi tình nhân đang yêu nhau sẽ trở thành anh em', không khỏi chán nản mà thở dài.

[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
 
Chương 55: Không có mối quan hệ huyết thống


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Giữa cô ta và Phó Quân Bác, chỉ xem như là mối quan hệ quen biết lẫn nhau, cũng biết rõ rằng thân phận của Phó Quân Bác không hề đơn giản, giữa cô ta và anh như hai đường thẳng song song, không cùng một điểm chung. Điều nực cười hơn là, cô ta luôn khao khát, mong muốn rằng bản thân có thể bước chân vào cuộc sống của anh, thậm chí mơ mộng hão huyên rằng trong trái tim anh sẽ luôn luôn có sự tôn tại của cô... Đồng Kỳ Anh không khỏi cười tự giêu, thất vọng cầm sổ hộ khẩu vứt xuống đất, sau khi chuẩn bị về nhà, thì điện thoại lúc này đột nhiên vang lên. “Alo, xin chào...”

Đồng Kỳ Anh bắt máy, giọng nói yếu ớt, không còn sức lực nào nữa. “Kỳ Anh, là anh đây, Phó Quân Bác, bây giờ anh có một hợp đồng, cần anh phải đi kí gấp, em có thể đợi anh trong vòng một tiếng nữa không?”

Ở bên đầu dây kia, hòa cùng với tiếng gió thổi là giọng nói tràn đầy trầm ấm, từ tốn của anh ta. Toàn thân Đồng Kỳ Anh khẽ run rẩy, trái tim cô ta vừa vui mừng, nhưng lại cũng nản lòng: “Phó Quân Bác, cảm ơn anh đã có lòng giúp đỡ, giải vây cho tôi.

Thật ra, tôi cảm thấy rằng, chúng ta không nhất thiết phải lãnh giấy chứng nhận kết hôn nhanh chóng như vậy.

Cho dù là... “Hãy đợi anh năm phút, chúng ta gặp nhau rồi hãng nói chuyện! Như vậy nhé!”

Không đợi Đông Kỳ Anh nói xong, Phó Quân Bác đã cắt ngang lời cô muốn nói, vội vàng cúp máy, chỉ còn Đông Kỳ Anh ngổn ngang cầm điện thoại đứng trong gió. Đây là tình huống gì vậy?! Trên con đường nhựa, chiếc xe Bentley Mulsanne màu đen nổi bậc nhất trong tất cả các chiếc xe khác. “Triệu Bân, quay trở lại chỗ vừa nãy đi”

Trong chiếc xe, Phó Quân Bác đột nhiên hạ giọng ra lệnh, khiến cho trợ lí Triệu Bân đang lái xe phía trước có chút trở tay không kịp. “Tổng giám đốc Phó, chúng ta đã vội vàng từ thành phố Thuận Canh đến Tây Trấn để ký hợp đồng mua bán đất với chính phủ, lẽ nào anh không sợ sẽ vụt mất cơ hội lần này ư! Phía bên lãnh đạo chính phủ đang đợi chúng ta đến! một khi các lãnh đạo chính phủ không thể nhẫn nại chờ đợi, bọn họ sẽ lật lọng thay đổi ý định, mảnh đất đó, anh sẽ đánh mất đấy!”

Vẻ mặt Triệu Bân vô cùng phiên muộn, mặc dù anh ta đang ra sức thuyết phục ông chủ của mình, nhưng đôi tay bắt đầu nghe theo chỉ đạo, di chuyển vô lăng, quay đầu xe. “." Phó Quân Tiêu trâm mặc, không nói gì. Lần này đến Tây Trấn chủ yếu là vì anh cả Phó Quân Tiêu, Tây Trấn là một thị trấn cổ của dân tộc Miêu, vẻ đẹp phong cảnh nơi đây đầy mê hồn, với những dãy núi hùng vĩ kết hợp với làn nước trong xanh, tạo nên bức tranh đầy thơ mộng.

Chính vì thế, anh cả Phó Quân Tiêu muốn phát triển khu nghỉ dưỡng nơi đây. Cả hai đều rất quan trọng, thế nhưng, Phó Quân Bác cũng không thể hiếu được bản thân mình lúc này, tại sao lại làm như thế. Anh luôn cảm thấy rằng, trước hết quay về bên cạnh Đồng Kỳ Anh mới là quyết định đúng đản. Sắc mặt Phó Quân Bác không biểu cảm, Triệu Bân cũng không thể đoán được anh ta đang nghĩ gì. Năm phút sau... Đồng Kỳ Anh đang đếm từng phút từng giây đợi Phó Quân Bác, sau đó lại ngó trái ngó phải, cũng chỉ nhìn thấy một chiếc xe Bentley Mulsanne màu đen chầm chậm dừng bên đường. Lại bị cho leo cây nữa rồi! Đồng Kỳ Anh lại một lân nữa thất vọng và tức giận, cầm sổ hộ khẩu vỗ trán mình, cười khổ, chế nhạo bản thân mình đúng là một kẻ ngu ngốc, sau đó quay người bước đi. Nhưng khi cô bước đi chưa được mấy bước,

[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
 
Chương 56: Nữ trợ lý ở bên cạnh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Anh không thích em cự tuyệt anh như thế được!”

Sắc mặt của Phó Quân Bác lộ ra vẻ dịu dàng, giọng điệu vừa xoa dịu, cô ta lại không thể nói chen vào. Đồng Kỳ Anh kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt cô ta lóe lên một ánh sáng, Phó Quân Bác cúi đầu xuống, đặt lên trán cô ta một nụ hôn. “Và bao gồm cả nụ hôn này”

Nụ hôn này lướt qua nhẹ nhàng tựa như một chú chuôn chuồn đáp nước dưới mặt hồ.

Phó Quân Bác đứng thẳng lên, anh ta nhìn đắm đuối nhìn vào Đồng Kỳ Anh, mỉm cười đầy ẩn ý. Nếu không quan sát Đồng Kỳ Anh với khoảng cách gân như vậy, anh ta sẽ không thể nhận ra cô ta là một cô gái miền Nam vừa nhỏ bé lại vừa xinh xẵn như vậy. Đồng Kỳ Anh không kiềm được đến nổi hai má ửng hồng, e thẹn rụt đầu lại. Ngay cả sợi dây chuyên mặt ngọc bích này... Đồng Kỳ Anh bỗng nhiên nhớ ra sợi dây chuyên mặt ngọc mà Phó Quân Bác đã tặng cho cô ta giỗng hệt với dây chuyên mặt ngọc mà người đàn ông đã để lại cho cô ta vài tháng trước. “Có phải là anh có tận hai sợi dây chuyên ngọc bích? Sợi còn lại có hình con rồng đúng không?”

Đồng Kỳ Anh vô thức hỏi. Phó Quân Bác gật đầu: “Ừ, sợi dây chuyền này là của anh.

Anh cả của anh cũng có một sợi dây chuyên như vậy.

Sợi dây chuyên của anh có hình phượng hoàng, còn của anh cả chính xác là hình con rồng!”

“Anh cả của anh sao? Lãnh, Lãnh...”

Đông Kỳ Anh mơ hồ nhớ lại lần trước khi cô ta ở nhà Phó Quân Bác.

Cô ta và Phó Quân Bác đồng thanh gọi tên người anh cả. “Phó Quân Tiêu”

Phó Quân Bác liên hiểu ý, mỉm cười. Thấy vậy, Đồng Kỳ Anh đột nhiên hiểu ra điều gì đó. Lễ nào...

Người đàn ông đó chính là Phó Quân Tiêu, là anh cả của Phó Quân Bác sao?! Nhưng không thể trùng hợp như vậy! Thế nhưng, nên giải thích như thế nào về sợi dây chuyền ngọc bích này đây? Trong lúc Đông Kỳ Anh còn đang sững sờ, thì Phó Quân Bác lại tiếp lời: “Mấy ngày nữa anh sẽ đưa em về nhà ra mắt bố mẹ, vừa hay, cũng có thể gặp mặt anh cả và chị dâu cả”

Lời nói của anh ta đã đánh thức suy nghĩ của Đồng Kỳ Anh. Anh cả? Chị dâu cả? Có vẻ như cô ta đã suy nghĩ quá nhiều. Đồng Kỳ Anh mỉm cười gật đầu. Phó Quân Bác lấy từ trong túi ra thẻ atm, đưa cho Đồng Kỳ Anh: “Trong đây vừa đủ một tỷ, em hãy cầm lấy mà trả nợ cho bố mẹ vợ, mật khẩu là 520327! “Anh...”

Đồng Kỳ Anh ngây người. Phó Quân Bác dịu dàng mỉm cười: “Chuyện của em, anh trai Nặc Lâm Dương đã kể cho anh nghe hết mọi chuyện rồi”

Chính vì thế, vì anh thương cảm cho em, nên anh mới chấp nhận cưới em đúng không!? Đồng Kỳ Anh gượng cười, cô ta thật sự không nên mơ mộng hão huyền rằng anh ta vì thích cô ta nên mới đồng ý kết hôn. Thấy Đồng Kỳ Anh không nhận lấy thẻ atm, Phó Quân Bác đành miễn cưỡng nhét vào tay cô ta. “Sau này em sẽ trả lại cho anh!”

Đông Kỳ Anh gượng cười. Phó Quân Bác lắc đầu nói: “Chúng ta đã là vợ chồng rồi, em không nên nói với anh những lời khách sáo như thế”

“Em xin lỗi”

Đồng Kỳ Anh vô thức nhận lỗi. Phó Quân Bác lại lắc đầu: “Lời xin lỗi cũng không được nói nữa”

Đồng Kỳ Anh nhếch miệng cười.

[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
 
Chương 57: Không có ý định rời đi nữa


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đồng Kỳ Anh định thần lại, không biết Phó Quân Bác đã lái chiếc xe hơi sang trọng đến dừng lại trước mặt cô từ lúc nào.

“Anh.

“Anh gọi điện cho em nhưng không có ai nhấc máy, nên anh định thử đến đây tìm em xem sao, không ngờ em lại ở đây thật!”

Phó Quân Bác khẽ cười, anh nhớ rằng lúc ban ngày, cô đã bảo anh ở đây chờ cô.

Đồng Kỳ Anh mim chặt môi, cô đột nhiên đứng dậy, nhào vào trong vòng tay Phó Quân Bác, những giọt nước mắt tủi thân không kìm được mà rơi xuống.

Cô ôm chặt lấy anh, khiến anh không kịp trở tay.

Phó Quân Bác nhất thời không biết nên đặt tay ở đâu, anh do dự một lúc rôi nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai Đồng Kỳ Anh.

Anh như đang ôm một đứa trẻ bơ vơ, nhẹ nhàng xoa đầu cô, vỗ về.

Đồng Kỳ Anh chỉ lặng lẽ khóc, không động đậy, cũng không khóc thành tiếng.

Cô chỉ muốn dựa vào trong vòng tay ấm áp của Phó Quân Bác, bởi vì trong khoảng thời gian này, cô cảm thấy cuộc sống của bản thân quá mệt mỏi.

Ngay lúc này, không, từ nay về sau, anh sẽ là nơi trú ẩn an toàn của cô.

Không biết đã qua bao lâu, Đồng Kỳ Anh lặng lẽ lau những vệt nước mắt chảy dài trên má, ra khỏi vòng tay của Phó Quân Bác.

Cô ngẩng đầu, ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, cố nặn ra một nụ cười: "Xin lỗi, em khiến anh phải chê cười rồi”

“Mắt em sao lại đỏ thế này?”

Phó Quân Bác nhìn Đồng Kỳ Anh, thấy mắt cô hơi đỏ và sưng, anh xót xa đưa tay lên vuốt ve má Cô.

Đồng Kỳ Anh giật mình, vô thức nghiêng đầu, vờ như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Vừa nấy có một hạt cát bay vào mắt em" Phó Quân Bác cau mày, thấy cô không muốn nói sự thật với mình, mặc dù có chút không vui, nhưng anh cũng không làm khó cô.

"Lên xe đi! Chúng ta cùng nhau đi ăn cơm.

Vừa nói, anh vừa mở cửa ghế phụ cho Đồng Kỳ Anh, sau đó nắm tay cô, ra hiệu bảo cô ngôi vào.

Đồng Kỳ Anh khẽ cười, cúi người vào xe.

Phó Quân Bác đóng cửa, đi đến ghế lái ngôi.

Sau khi lên xe, thấy Đồng Kỳ Anh không thắt dây an toàn, anh xoay người sang, chủ động kéo dây an toàn của Đồng Kỳ Anh.

Cùng lúc đó, Đồng Kỳ Anh cũng đang vô thức kéo dây an toàn, bàn tay của hai người vô tình chạm vào nhau.

Đồng Kỳ Anh cảm thấy xấu hổ, vội vàng rút tay lại.

Thực ra, họ đã là vợ chồng của nhau rồi.

Nhưng đối với Đồng Kỳ Anh mà nói, cảm xúc của cô đối với Phó Quân Bác khác với cảm xúc của cô dành cho những người khác giới khác.

Cô có thể rất phóng khoáng, vô tư với những người bạn khác giới, nhưng với Phó Quân Bác.

Đồng Kỳ Anh nhận ra mình khó có thể rời xa anh, có thể nói là hơi căng thẳng, cũng có chút xấu hổ, thẹn thùng.

Sau khi Phó Quân Bác thắt dây an toàn cho Đồng Kỳ Anh xong, anh quay lại lái xe, hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi trên gương mặt cô.

“Em thích ăn món gì?”

Phó Quân Bác vừa lái xe vừa hỏi.

Đồng Kỳ Anh giật mình, quay sang nhìn Phó Quân Bác một cái, sau đó lại vội cúi đầu xuống, nói: "Vâng, chúng ta đến nhà hàng ăn sao?" “ừ!

[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
 
Chương 58: Cô nữ sinh lắm lời


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ngày hôm sau.

Vùng ngoại ô phía nam thành phố Thuận Canh nổi tiếng với những khu biệt thự xa hoa, đắt đỏ mà chỉ có giới siêu nhà mới mua nổi, hai bên con đường dài tăm tắp là những cụm biệt thự xép xen kẽ nhau.

Mặt trời từ từ ló dạng, những tia sáng đầu tiên của ánh bình minh phớt nhẹ đây đó trên bức tường trắng phau, những ngôi biệt thự tựa như những con sếu trắng đứng trên đồi được nhuộm một màu vàng đỏ lấp lánh.

Tô Hoài Lan từng mua một căn biệt thự trong khu này, bây giờ đã được trang hoàng xong nhưng cô vẫn còn ở Hàn Quốc chưa về.

Cuối con đường nhựa này là một khu vực tư nhân, cấm không cho ai xâm nhập vào.

Từ bên ngoài nhìn vào là cổng sắt lớn màu đen, hai bên trụ cổng là một hàng rào sắt mọc đầy những bông tường vi có gai.

Nơi này nhìn đẹp đẽ là thế, thế nhưng mấy dây thép phòng trộm dưới những cánh hoa tường vi lại cực kỷ nguy hiểm.

Lúc này, một cô gái xuất hiện, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh.

“Tút tút tút ——”

Cô ấy bấm nút gọi video trên cánh cửa.

Người trả lời cuộc gọi của cô là một người phụ nữ trung niên.

Phó Quân Tiêu chạy bộ buổi sáng trở về, mới vừa tắm rửa thì nghe thấy dì Lưu, quản gia gõ cửa, nói: “Cậu cả Phó, bên ngoài có một cô gái tên là Lý Nhã Uyên bảo là được cậu cứu nên muốn gặp mặt để cảm ơn”

Lý Nhã Uyên?! Phó Quân Tiêu khẽ cau mày.

Anh đã cứu người vô số, sao có thể nhớ rõ cô gái Lý Nhã Uyên này là ai chứ.

“Không quen, đuổi cô ta đi đi”

Phó Quân Tiêu tắt vòi sen, quấn khăn tắm quanh eo.

Anh mở cửa phòng tắm, bước ra ngoài.

Dì Lưu thấy anh ta chưa mặc gì, vội đưa cho anh một cái áo choàng tắm sạch sẽ.

Phó Quân Tiêu có dáng người đïnh đạc, cao ráo, làn da màu lúa mì chồng chất vết thương, khiến người nhìn không khỏi xót xa.

Rõ ràng là đại thiếu gia ngậm thìa vàng mà lớn lên lại đi dùng thân thể của mình để bảo vệ người khác.

Dì Lưu thở dài, cảm động.

“Cậu chủ Phó, bây giờ cậu đã xuất ngũ rồi, nếu rảnh thì hãy thường xuyên về thành phố Cung Uy thăm ông chủ Phó”

Dì Lưu nói dong dài tựa như người mẹ đang lo lắng cho con: “Còn bà chủ, bà ngày ngóng đêm mong để cậu, đứa con trai bà ấy yêu thương có thể bình an trở về”

“Tôi biết rồi dì Lưu”

Trên cơ bụng anh có một đường mỹ nhân ngư gợi cảm, khăn tắm buộc hờ hững ở bên hông, thấp thoáng hiện ra đường cong, thiếu chút nữa khiến cho đì Lưu, người đã ở tuổi làm mẹ của người ta tim đập nhanh, đỏ mặt tía tai.

Dì Lưu hơi xấu hổ, vội vàng xoay người rời đi phòng của Phó Quân Tiêu.

Phó Quân Tiêu ăn bữa sáng xong, thay tây phục và giày da, ra cửa, ngay khi anh chuẩn bị bước lên xe, dì Lưu đuổi theo kịp, lấy công văn trong túi ra đưa cho anh.

Một người lính quanh năm chạm vào súng như anh, nhất thời cũng không thích ứng với việc ngày ngày xách cặp đến công ty đúng giờ “báo cáo”

Phó Quân Tiêu bước lên chiếc xe hơi sang trọng của mình, ngồi vào băng ghế sau.

Khi anh xừa định nhắm mắt dưỡng thành thì tài xế đột nhiên phanh gấp, quán tính làm Phó Quân Tiêu ngã về phía trước, thiếu chút nữa đã đụng vào ghế trước.

“Xảy ra chuyện gì thế?”

Phó Quân Tiêu cau mày, trầm giọng hỏi.

Vừa mới ra khỏi ra khỏi cổng đã gặp xui xẻo.

Tài xế Tiểu Trần đáp lại với vẻ mặt tràn đầy sự

[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
 
Chương 59: Cô nhóc ồn ào


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Suốt đoạn đường đến trước cổng trường Nhất Trung Thuận Canh, Lý Nhã Uyên cứ ở bên tai Phó Quân Tiêu chí chí chóe chóe nói không ngừng.

Cho dù anh làm lơ nhưng cô bé cũng có thể nói đến mức khí thế ngất trời.

Sau khi xe dừng hẳn, trước khi Lý Nhã Uyên xuống xe, đột nhiên nghiêng người qua, vẻ mặt đầy tổn thương và phức tạp nhìn Phó Quân Tiêu và nói: “Anh ơi! Anh là người đầu tiên xem mạng sống của em quan trọng hơn tính mạng của bản thân anh nữa.

Anh biết không? Mấy tên côn đồ lúc bắt cóc em, đã gọi điện thoại cho ba em, bảo ba em mang tiền đến.

Nhưng ba em không chịu đưa tiền mà trực tiếp gọi báo cảnh sát! Tuy em có anh trai chị gái, những họ chưa từng quan tâm đến em.

Thì ra, cảm giác được người khác quan tâm lại ấm áp đến thế.

Vì thể, anh ơi, sau này anh nhất định phải trân trọng mạng sống của anh, yêu thương bản thân anh hơn.

Đừng để cho chị gái yêu thương anh kia, lại vì anh mà rơi lệ nhat”

Phó Quân Tiêu chỉ nhắm mắt im lặng.

Lý Nhã Uyên không biết anh có nghe lọt tai những lời cô bé nói không, nhưng tóm lại là cô bé từ sâu trong đáy lòng cảm kích anh.

Ơn cứu mạng, cả đời không quên.

Lý Nhã Uyên mím môi, sau khi xuống xe, đóng cửa xe lại.

Lúc này Phó Quân Tiêu mới từ từ mở mắt.

Kỳ thực, trong lúc đi làm nhiệm vụ, anh đã cảnh cáo bản thân anh, vì 'Hoài Lan, nhất định anh sẽ trân trọng mạng sông của bản thân, nhất định sống sót trở về,,nang cho “Hoài Lan sự hạnh phúc cả đời.

Nhưng mỗi lần vào sinh ra tử, anh luôn xem nhẹ mạng sống của bản thân, phải cứu người khác trước dường như đã trở thành phản ứng bản năng của anh rôi.

Là bắt đầu từ lúc nào, anh đem trách nhiệm bảo vệ đất nước và người dân biến thành một bộ phận của bản thân anh rồi? Thành phố Thuận Canh, chung cư Địa Trí.

Đồng Kỳ Anh làm xong bữa sáng, đang chờ Phó Quân Bác thức dậy.

Khi Phó Quân Bác với vẻ mặt ngái ngủ bước từ trong phòng ngủ ra, nhìn thấy bóng dáng bận rộn bên bàn ăn của Đồng Kỳ Anh, bất giác cảm thấy kinh ngạc.

Suýt nữa thì anh quên mất, hôm qua anh và cô ấy đã đăng ký giấy chứng nhận kết hôn.

“Chào buổi sáng!”

Đồng Kỳ Anh mỉm cười.

Phó Quân Bác cũng mỉm cười gật đầu, sau đó đi vào phòng tắm.

Lần nữa ngồi chung trước bàn ăn, không khí giữa hai người không còn ngượng ngùng như trước đây nữa.

Hai người họ có thể được xem là đám cưới chớp nhoáng nhỉ? Vì thế, ngày đầu tiên trở thành vợ chông, Phó Quân Bác cảm thấy bản thân cần phải nói rõ ràng với Kỳ Anh về cách thức chung sống và những điêu nhỏ nhặt hàng ngày.

“Kỳ Anh”

“Hả?”

“Gần đây anh có chút bận, có thể tạm thời chưa thể cho em một cái hôn lễ ngay được”

“Không sao.”

“Còn nữa, chính là anh có chút chủ nghĩa gia trưởng.”

“Ừm, em có thể bao dung”

“Vì thế, anh sẽ phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em chỉ cần phụ trách chăm sóc trong nhà là được”

Phó Quân Bác nói tiếp.

Đồng Kỳ Anh ngẩn người, sau đó cố gượng gật đầu.

Ý nghĩa lời nói của anh đã rất rõ ràng, anh không hy vọng cô ra ngoài làm việc.

Nếu như cô không làm việc thì lấy đâu ra một tỷ lẻ năm mươi triệu đồng trả anh đây? Trong lòng Đồng Kỳ Anh nghĩ như thế.

Cô quên là anh đã từng nói qua, anh không

[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom