Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 200


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
 
Chương 201


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
 
Chương 202


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
 
Chương 203


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
 
Chương 204


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
 
Chương 205


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
 
Chương 206: Cân nhắc những người phụ nữ khác


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Khi cô vừa định điền vào, thì điện thoại trên bàn bất ngờ đổ chuông.

"Kỳ Anh, ông nội nói với anh là, hôm nay là đợt đầu tiên nộp đơn đăng ký nguyện vọng đại học, em phải điền đại học Cung Huy."

Ngay sau khi điện thoại được kết nối, Phó Quân Bác đã tranh nói trước khi Đồng Kỳ Anh kịp mở lời.

"Tại sao? Em muốn đến Đại học Thuận Canh, rất gần nhà.' Đồng Kỳ Anh nhăn miệng nói, vẻ mặt không vui.

Cô không muốn đến Đại học Cung Huy, xa nhà thôi thì không nói, cả bạn trai cũ Hà Tuân Định của cô cũng đang học ở trường đại học đó.

Cả đời này, Đồng Kỳ Anh cũng không muốn gặp lại Hà Tuân Định.

Anh ta lừa dối sau lưng cô, bắt cá hai tay còn chưa nói, đã thế anh ta còn bày ra vẻ mặt ghét bỏ cô, lúc ấy thật sự đã khiến cho trái tim cô chịu tổn thương sâu sắc.

Phó Quân Bác bất lực trả lời: "Không có cách nào khác, lời của ông nội, chúng ta nhất định phải nghe thôi.

Cho dù em có điền vào Đại học Thuận Canh, thì nhất định ông nội cũng sẽ sử dụng các loại quan hệ mà chuyển em đến Đại học Cung Huy.

"Được...

em hiểu rồi!" Đồng Kỳ Anh uể oải đáp lại.

"Anh nghe nói là chị dâu cũng đã vào đại học Cung Huy rồi."

Phó Quân Bác nói, ngừng một chút, sau đó lại bổ sung: "Điểm số của chị ấy vẫn hơi kém một chút, nhờ quan hệ của ông nội nên mới vào được."

.' Đồng Kỳ Anh lập tức ngừng nói.

"Kỳ Anh, em không vui sao?”

Phó Quân Bác nhẹ nhàng hỏi.

Đồng Kỳ Anh cũng chỉ yếu ớt đáp lại: "Vâng."

Phó Quân Bác còn nhầm tưởng là chuyện của Tô Hoài Lan khiến cho Đồng Kỳ Anh không vui nên còn kiên nhãn dỗ dành: "Kỳ Anh, yên tâm đi! Chị dâu đang học quản lý kinh doanh, Kỳ Anh hẳn là không có hứng thú với chuyên ngành này nhỉ.

Vì vậy, dù hai người học cùng trường đại học nhưng không cùng khoa thì ngày thường cũng sẽ không gặp nhau đâu."

"Vậy thì em học kiến trúc, được không? Sau này tốt nghiệp, em có thể làm trợ thủ đắc lực của anh!" Đồng Kỳ Anh cười.

Phó Quân Bác cười phì một tiếng, không khỏi nói: "Kỳ Anh ngốc, con gái học kiến trúc rất mệt.

Chưa nói đến việc phải thường xuyên thức khuya, lại còn hay phải ngồi trong văn phòng làm việc.

Thật sự rất mệt.

Trong nhà có một mình anh học kiến trúc là đã đủ rồi, em có thể xem xét những chuyên ngành khác."

"Anh nói là mệt, vậy em càng phải đi học, về sau có thể giúp anh chia sẻ công việc, để anh không phải mệt mỏi như vậy”

Đồng Kỳ Anh lanh lẹ nói.

Phó Quân Bác mỉm cười khuyên nhủ: "Kỳ Anh, em vẫn nên chọn chuyên ngành nào đó nhàn hạ chút thì hơn! Sau này không cần em chia sẻ công việc với anh, chỉ cần Kỳ Anh lo tốt cho gia đình chúng ta là đủ."

"Không, em vẫn muốn học kiến trúc! Hơn nữa, học kiến trúc còn bao gồm cả môn học thiết kế nội thất nữa" Đồng Kỳ Anh cố ý nhấn mạnh.

Phó Quân Bác cũng không ép buộc nữa mà chỉ nói đùa: "Nếu đến lúc đó, Kỳ Anh mệt đến phát khóc, thì có thể đến và nằm trong vòng tay của anh này" "Em rất biết chịu khó đấy, cho nên em sẽ không khóc đâu!”

Đồng Kỳ Anh vừa cười vừa nói.

Phó Quân Bác thỏa hiệp: "Vậy em điền đơn đăng ký nguyện vọng đi, rồi đóng gói hành lý, sau đó xuống lầu đợi anh! Khoảng nửa tiếng nữa, anh sẽ chờ em ở bãi đậu xe trước khách sạn, chúng ta trở về thành phố Cung Huy”

"Tại sao lại đột nhiên trở về thành phố Cung Huy?”

Đồng Kỳ Anh tò mò hỏi.

Giọng điệu của Phó Quân Bác có chút bất
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
 
Chương 207: Cam tâm tình nguyện bán


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thím Lưu thấy thái độ Tô Hoài Lan tốt lên, bà ấy cũng dịu dàng săn sóc hơn rất nhiều, còn đang nghĩ thầm sẽ nói vài lời tốt đẹp giúp cô ta trước mặt Phó Quân Tiêu.

"Cậu cả, cô Đồng Kỳ Anh, à không, là mợ hai, nếu mợ hai đã không thể ở bên cạnh cậu, hiện giờ mợ cả lại biết sai mà sửa, nguyện ý thay đổi tính tình của bản thân vì cậu, cố gắng biến thành bộ dáng cậu yêu thích, sao cậu không suy nghĩ một chút về mợ cả chứ?" Thím Lưu tận tình khuyên bảo.

Phó Quân Tiêu vẫn như trước không đồng ý.

Thím Lưu chỉ thấy vẻ ngoài của Tô Hoài Lan, chưa bao giờ chân chính hiểu được nội tâm cô ta.

Tô Hoài Lan vì điều gì mới có thể thay đổi thành thế này, trong lòng Phó Quân Tiêu anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai.

Tục ngữ nói có tiền có thể sai khiến được ma quỷ.

Tới Tô Hoài Lan, có tiền có thể khiến cô ta cam tâm tình nguyện bán đứng linh hồn của chính mình.

Mà trong lòng Tô Hoài Lan quả thực là như Vậy.

Trên đời này không gì có thể chân thực hơn so với tiền.

Tô Hoài Lan tham tiền tài, tiền có thể cho cô ta tất cả những vật chất mà bản thân ước muốn.

Tô Hoài Lan cô ta có thể không cần yêu bất kì người đàn ông nào, nhưng điều duy nhất cô ta không làm nổi đó là không yêu tiền.

Bên kia, Đồng Kỳ Anh sửa sang lại hành lý, sau khi lên xe ngồi bên ghế lái phụ.

Lúc cô nhìn thấy Phó Quân Bác đang ngồi ở ghế lái, rút ra một xấp tiền mới sáu triệu sáu trăm nghìn từ trong ví da ra, nhét vào một phong bao lì xì mừng thọ, cô không khỏi hỏi theo bản năng: "Có cần phải hỏi vợ chồng anh cả xem bọn họ bỏ bao nhiêu không?" "Bọn họ nhất định sẽ bỏ sáu trăm sáu triệu, anh không mừng được nhiều tiền như vậy.' Phó Quân Bác cười khổ.

Đồng Kỳ Anh nuốt nước bọt, không hỏi thêm gì nữa.

Quả nhiên, thế giới của người có tiền khác hoàn toàn với thế giới người thường bọn họ.

Kỳ thật, Phó Quân Bác vốn không định đi, nhưng ông nội nói, nếu anh ấy đã nhận giấy đăng ký kết hôn rồi thì phải dẫn theo cháu dâu mới đi gặp họ hàng thân thích.

Bởi vì hai người bọn họ chưa làm tiệc cưới, cho nên thân phận của Kỳ Anh chỉ có thể là vợ chưa cưới của Phó Quân Bác.

Trên đường đi đến thành phố Cung Huy, Phó Quân Bác vừa lái xe vừa nói với Đồng Kỳ Anh một vài chuyện trong nhà họ Phó bọn họ.

Kỳ thật Phó Quân Bác cũng không biết quá nhiều, cho nên cũng không nói được mấy với Đồng Kỳ Anh.

Đồng Kỳ Anh chỉ biết là ông nội Phó Hoằng Khôn là con cả của thế hệ bọn họ, cho nên ông nội kế thừa biệt thự nhà họ Phó và Tập đoàn Phó thị.

Đến đời của bọn họ, anh cả Phó Quân Tiêu là con trai cả, cho nên biệt thự nhà họ Phó và Tập đoàn Phó thị đương nhiên là anh cả Phó Quân Tiêu thừa kế toàn bộ.

"Nếu anh cả và chị dâu chỉ sinh được con gái, không có con trai thì phải làm sao bây gi Kỳ Anh nhịn không được tò mò hỏi.

Phó Quân Bác buồn cười nói: "Em đây là đang trù anh cả không sinh được con trai sao?" "Nào có, em chỉ là tò mò, hỏi một chút thôi!" Đồng Kỳ Anh thẹn thùng cười.

Phó Quân Bác cười đáp lại: "Con gái cả cũng có thể kế thừa toàn bộ nhà họ Phó, chỉ có điều đến lúc đó con của con gái cả bắt buộc phải mang họ "Lãnh", đây là quy tắc của tổ tiên nhà họ Phó đặt ra."

"Nói cách khác, đến lúc đó con gái của anh cả phải tuyển chồng ở rể sao?" Đồng Kỳ Anh cái hiểu cái không gật gù.

"Có điều mỗi một đời nhà họ Phó đều dồi dào
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
 
Chương 208: Nhìn bọn họ yêu thương


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ngay cả những ngày lễ tết, lúc đó, tiền mừng tuổi của anh cả Phó Quân Tiêu cũng luôn gấp bốn năm lần so với tiền của Phó Quân Bác.

Cho dù chuyện sau đó anh cả Phó Quân Tiêu chia cho anh ta một nửa số tiền, nhưng trong lòng Phó Quân Bác, đó chỉ là anh cả Phó Quân Tiêu thương tình anh ấy, bố thí cho mình mà thôi.

Lúc còn nhỏ, ngay cả đám con gái nhà kế bên cũng đều có cái nhìn đầy thành kiến với anh ấy, trước sau vây quanh, theo đuổi anh cả Phó Quân Tiêu.

Cho dù Phó Quân Tiêu coi như không nhìn thấy bọn họ, thậm chí còn phớt lờ, nhưng đám người bọn họ vẫn như cũ, không biết xấu hổ tiếp tục chủ động theo đuổi.

Ngoài việc anh cả Phó Quân Tiêu là con vợ cả, Phó Quân Bác anh là con thứ ra, Phó Quân Bác cũng không cảm thấy bản thân có gì kém cỏi hơn so với anh cả.

Nhưng vì sao trong lòng mọi người lại cứ hướng về anh cả? Dọc đường đi, hai người Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Bác mỗi người mang một suy nghĩ khác nhau.

Kỳ thật, anh ấy và cô đều có xuất thân không tốt giống nhau, nhưng chưa bao giờ cô vì xuất thân không tốt của mình mà tự ti.

Còn anh ấy vẫn luôn sống trong thế giới tự ti không thể tự kiềm chế.

Xe tới bãi đỗ xe ngầm của khách sạn năm sao ở thành phố Cung Huy, sau khi Phó Quân Bác xuống xe, mở của cho Đồng Kỳ Anh, cô vừa mới bước xuống, anh ấy đã lôi kéo tay cô.

Hai người giống như một đôi đang trong thời yêu đương cuồng nhiệt, mười ngón tay đan chặt, đi vào trong thang máy.

Sau khi thang máy xuống tầng một, Phó Quân Bác và Đồng Kỳ Anh gặp một đôi cũng giống như bọn họ tới tham gia bữa tiệc mừng thọ tuổi sáu mươi của ông chú nhỏ, là Phó Quân Tiêu và Tô Hoài Lan.

Đôi mắt đen của Phó Quân Tiêu lãnh đạm, nhìn thấy Phó Quân Bác nắm chặt tay Đồng Kỳ Anh, bộ dạng hai người vô cùng thân mật, trong nháy mắt con ngươi ảm đạm vài phần.

Bộ dạng yêu thương của hai người bọn họ khiến trong lòng anh vô cùng không vui, nhưng anh lại không thể có bất kỳ sơ hở nào bộ lộ tâm tư của bản thân.

Mà Đồng Kỳ Anh cũng phát hiện, giữa Phó Quân Tiêu và Tô Hoài Lan, vẫn luôn là Tô Hoài Lan kéo cánh tay Phó Quân Tiêu.

Phó Quân Tiêu giống như một pho tượng nghiêm túc được điêu khắc, hai tay rất tự nhiên đút trong túi quần.

“Anh cả, chị dâu.”

Phó Quân Bác nhã nhặn nhẹ nhàng chào hỏi.

Đồng Kỳ Anh khôi phục lại tinh thần, cũng gọi theo: “Anh cả, chị dâu”

Tô Hoài Lan thấy thế, cố ý dán cơ thể của mình lên người Phó Quân Tiêu, sau đó bày ra dáng vẻ kệch cỡm hỏi han: “Kỳ Anh à, chị thấy hai mắt của em quầng thâm thành một vòng rồi.

Có phải tối hôm qua tiểu biệt thắng tân hôn không.

Chú em của chúng ta giày vò em thức trắng đêm không được ngủ à?”

“Chị dâu thật biết nói đùa, sao mà em nỡ lòng giày vò Kỳ Anh cơ chứ”

Phó Quân Bác cười thản nhiên.

“."

Nghe thấy Phó Quân Bác nói như vậy, Đồng Kỳ Anh theo bản năng liếc mắt nhìn anh ấy một cái, nháy mắt đỏ mặt cúi đầu.

Kỳ thật cô và anh ấy chỉ nắm tay ôm nhau.

Cho dù có ngủ cùng một giường anh ấy cũng chưa từng vượt qua giới hạn với cô.

Trong lòng Phó Quân Tiêu đương nhiên không muốn nghe những lời này, nhưng lại im lặng không nói, để Tô Hoài Lan ở một bên tùy ý tám nhảm.

“Loại chuyện này vẫn là anh cả của chú giỏi, một đêm có thể bảy lần, đúng không? Anh Tiêu!”

Mày liễu Tô Hoài Lan nhíu lại, ra vẻ thẹn thùng lắc.

lắc cánh tay Phó Quân Tiêu.

Phó Quân Tiêu lạnh lùng liếc nhìn Tô Hoài Lan một cái.

Tô Hoài Lan vô tình nâng mắt, ánh mắt va chạm vào cái nhìn của anh trong không trung, không hẹn mà gặp.

[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
 
Chương 209: Anh ta còn có một bộ mặt khác


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nghe nữ sinh nói như thế, Đồng Kỳ Anh hiểu được cô bé này đang bị nhầm, vừa định cười giải thích, ai ngờ cô bé lại bắt đầu thao thao bất tuyệt.

“Haiz, trước đây em còn thề phải gả cho anh cả, không ngờ bây giờ anh cả đã có hôn thê rồi! Nhưng mà em thấy chị đẹp hơn em thế này, anh cả sẽ thích chị, bây giờ em cũng không có gì để nói”

Nữ sinh vừa lắc đầu vừa than thở mà nói.

Mặc dù không biết cô gái này có quan hệ gì với anh cả Phó Quân Tiêu, nhưng nghe cô gái cũng gọi Phó Quân Tiêu là “anh cả”

, trong lòng Đồng Kỳ Anh thầm đánh giá ắt hẳn cô ta là em họ của Phó Quân Tiêu.

Nếu là em họ thì cũng là em họ của Phó Quân Bác.

Đồng Kỳ Anh nghĩ đến đây, nhếch môi không nhịn được kể chuyện trước kia của Phó Quân Bác: “Em thích anh cả à? Chị cảm thấy anh hai Phó Quân Bác của em cũng rất đẹp trai, vậy sao em không thích anh hai?”

“Em không thích tên anh hai cuồng hành hạ mèo kia!”

Nữ sinh bĩu môi, cười nhạt.

Cả tinh thần và người của Đồng Kỳ Anh ngây ra, nụ cười chợt tắt.

Nhắc đến Phó Quân Bác, cô gái này như gặp phải ấm ức gì to lớn lắm, bắt đầu lên án: “Mỗi lần em giúp nữ sinh trong lớp tặng quà cho anh cả, đều bị anh hai tịch thu.

Hơn nữa em còn tận mắt chứng kiến anh hai bóp chết từng con mèo con một trong ổ mèo bị mèo mẹ hoang vứt bỏ trong trang viên.

Anh hai đúng là một tên biến thái, em không thích biến thái như thế đâu!”

“Khi đó anh hai em bao nhiêu tuổi?”

Đồng Kỳ Anh lúng túng hỏi.

Cô bé kia nói huyên thuyên: “Không lớn cũng không nhỏ, lúc bọn họ lên cấp ba thì phải! Lúc nghỉ hè, anh cả và anh hai hay về trang viên, đám nhóc bọn em đều thích đến trang viên của nhà họ Phó chơi.

Mặc dù anh cả đối xử lạnh lùng với những nữ sinh theo đuổi mình nhưng lại rất tốt bụng với những đứa em trai em gái họ như bọn em.

Không giống anh hai, thích bày trò sau lưng, em nhớ rõ có một lần, khi anh cả học cấp hai, là nghỉ hè năm ấy, bọn em quấn lấy anh cả ép anh ấy phải cùng chơi trốn tìm với bọn em.

Em trốn một hồi lâu cũng không thấy anh cả đến tìm em, vì vậy em tự đi tìm anh cả.

Ai ngờ em tận chứng thấy anh hai cố ý lấy vải bịt mắt anh cả đẩy vào hồ sen.

Khi đó anh cả còn chưa biết bơi, may là anh hai còn có lương tâm cứu anh cả lên, nếu không thì anh cả của em đã suýt chết đuố Sau đó em lén lút nói chuyện này cho ông nội của anh cả nghe, ông ấy còn rất công bằng, đánh anh hail Việc này cũng chỉ có em và ông ấy biết, ngay cả chính anh cả cũng không biết!”

“Không phải chứ, Quân Bác không phải người như thế”

Đồng Kỳ Anh nghe những gì nữ sinh nói, lòng hoảng hốt không thôi, biện giải thay Phó Quân Bác.

“Em nói thật đấy! Vì vậy, chị dâu à, sau này chị phải đề phòng anh hai giúp anh cả! Em thấy chị là vợ của anh cả nên mới nói với chị đấy!”

Nữ sinh giương cằm dẩu miệng, nghiêm túc dặn dò.

Đồng Kỳ Anh cũng không chấp nhận mà đáp: “Đó là chuyện trước đây, bây giờ mọi người đã là người trưởng thành rồi, sẽ không làm chuyện ngây thơ như vậy đâu!”

“Chị kỳ thật đấy, sao lại bênh vực anh hai?”

Nữ sinh không nhịn được liếc mắt khinh thường nhìn Đồng Kỳ Anh: “Em lười nói chuyện với chị, em đi trước đây!”

Đồng Kỳ Anh cười gượng gật đầu.

Hắn cô gái này là cháu gái của ông chú nhỏ hoặc là cháu ngoại gì đó! Nhưng chuyện mà cô ta vừa nói với cô về Quân Bác...

Đồng Kỳ Anh khẽ lắc đầu, chắc chắn là giả! Cô cũng đã từng tiếp xúc với Quân Bác trước đây rồi mà! Nhưng Đồng Kỳ Anh đã quên Quân Bác bị đưa đến trang viên của nhà họ Phó đã không hề là “Thành Hưng”

kiêu ngạo mà cô quen biết.

Khi cô quay lại trước bàn rượu, Phó Quân Bác thấy cô đi lâu quá, còn tưởng là ăn đến mức đau
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
 
Chương 210: Cô ấy không muốn gặp anh cả


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đồng Kỳ Anh rất tán thành với cách nói này nên gật đầu lia lịa, hoàn toàn vứt lời nói của cô bé nữ sinh kia lên chín từng mây.

Thật ra ở trong lòng của Đồng Kỳ Anh, không cần biết Phó Quân Bác của trước đây là người như thế nào, nhưng hiện tại anh ấy là người đàn ông của cô cũng người mà cô yêu.

Vì vậy cô có thể chấp nhận mọi thứ thuộc về anh, cho dù đó là mặt tốt hay mặt xấu.

Ở phía bên kia, mặc dù bị vây quanh trong một đám người nhưng Phó Quân Tiêu vẫn có thể tìm được bóng dáng của Đồng Kỳ Anh lẫn trong đám đông dày đặc người.

Ánh mắt của anh vẫn luôn như có như không hướng về phía Đồng Kỳ Anh, nhìn cô dùng dao nĩa ăn phần thức ăn trong đĩa cơm Tây, vừa phát hiện ra cô cau mày một cái thì anh đã biết cô không thích ăn món này.

Tiếp đó anh thấy cô bưng ly nước trái cây lên uống một ngụm, sau đó lại nhìn thấy cô châu đầu ghé tai thì thầm với em trai Quân Bác còn nở nụ cười rạng rỡ với đối phương.

Tô Hoài Lan thấy Phó Quân Tiêu nhìn chỗ của Đồng Kỳ Anh ở đăng kia đến ngẩn người vì thế một mình bước đến trước mặt của Phó Quân Tiêu, cô ta khẽ kiễng chân cản tầm mắt của anh ấy rồi mỉm cười nũng nịu nói: "Quân Tiêu, lát nữa anh đưa em ngồi vòng đu quay nha, được không?”

".."

Phó Quân Tiêu không nói lời nào chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Hoài Lan.

Tô Hoài Lan tự biết cô ta rất nhàm chán nên đành phải cố gắng nắm lấy cánh tay của Phó Quân Tiêu, giả vờ thân mật với anh.

Cô bé nữ sinh vừa nói ra mấy lời nhận xét vô trách nhiệm trước mặt Đồng Kỳ Anh đang định chuẩn bị bước đến chào hỏi với anh cả Phó Quân Tiêu một tiếng, nhưng lại hết sức ngạc nhiên phát hiện chị dâu đã thay một bộ váy khác, cô ta hoàn toàn không nhận ra người phụ nữ mình nhìn thấy hiện tại và người phụ nữ lúc đầu mình gặp ở toilet là hai người hoàn toàn khác nhau.

Bởi vì ngoại trừ khí chất trời sinh đã ngấm vào.

trong xương khác với Đồng Kỳ Anh ra, thì tất cả mọi đặc điểm còn lại bọn họ đều gần như giống nhau như đúc.

Cho dù là ngoại hình, dáng người, kể cả giọng nói thì người nhìn thấy cô ta lần đầu tiên đều khó có thể phân biệt được cô ta với Đồng Kỳ Anh.

Sau khi tiệc mừng thọ kết thúc, vốn dĩ Phó Quân Bác muốn giới thiệu Đồng Kỳ Anh với họ hàng của bố mình, nhưng lại phát hiện tất cả đám thân thích nhà họ Phó này đều xoay quanh anh cả Phó Quân Tiêu và chị dâu Tô Hoài Lan, hoàn toàn đem gạt anh ấy và Đồng Kỳ Anh qua một bên.

Đồng Kỳ Anh cũng chú ý tới điểm này nên cô nghiêng đầu sang nhìn Phó Quân Bác bên cạnh, nhìn thấy sắc mặt của anh ấy không được tốt vì bị đám người kia lạnh nhạt nên chủ động đổi chủ đề: "Thành Hưng, nếu không thì chúng ta cứ đi trước đi" “Ừ, được”

Phó Quân Bác lấy lại tinh thần khẽ mỉm cười rồi gật đầu với cô.

Người hạnh phúc nhất đêm nay có lẽ là Tô Hoài Lan, bởi vì bây giờ không chỉ có ông cụ Phó và bà Lãnh công nhận cô ta, mà ngay cả mấy nhánh thân thích của nhà họ Phó này cũng đều biết cô ta, cô ta đã rất nóng lòng muốn ngồi lên vị trí mợ chủ nhà họ Phó này rồi.

Lúc Phó Quân Tiêu phải dẫn Tô Hoài Lan đi đến trước mặt họ hàng chào hỏi một lượt, anh vô tình phát hiện Phó Quân Bác và Đồng Kỳ Anh đã biến mất không còn bóng dáng, anh vội đảo mắt tìm kiếm khắp xung quanh mà lo lắng như người mất hồn.

Tô Hoài Lan thật sự không chịu nổi được nữa nên cố ý nói lớn tiếng ở trước mặt mọi người: "Đến lúc đó, nhất định mọi người phải đến tham sự hôn lễ của tôi và Quân Tiêu đó.”

Khi cô ta vừa nói ra mấy lời này, những người có mặt ở xung quanh đều nở nụ và gật đầu: "Nhất định, nhất định rồi”

Sau khi Phó Quân Tiêu hồi phục lại tinh thần, đột nhiên anh nhìn Tô Hoài Lan rồi nói: 'Hôm nay là ngày mừng thọ của chú nhỏ nhà tôi, cô đừng lợi dụng dịp này để đoạt tâm điểm chú ý của mọi người, có vẻ như Tô Hoài Lan cô cũng không phải
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
 
Chương 211: Cô đang chơi trò mèo bắt chuột


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Một mình em đi dạo anh không yên tâm.”

Phó Quân Bác cũng không để ý thấy anh cả Phó Quân Tiêu của mình đã bắt máy.

Đồng Kỳ Anh vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình, cô nói: “Đây là trường đại học, rất an toàn.

Anh cứ yên tâm, anh cứ làm việc của anh đi, không cần lo cho em”

“Kỳ Anh! Em đang giận anh sao?”

Phó Quân Bác chau mày hỏi ngược lại cô.

Đồng Kỳ Anh ngơ mặt ra và nói: “Em không có”

“Nếu không có vậy tại sao em lại không nghe theo sự sắp xếp của anh?”

Phó Quân Bác nghiêm nghị nói.

Đồng Kỳ Anh ngây ra, cô không thể không hạ giọng đồng ý: “Vậy thì em nghe theo sự sắp xếp của anh vậy”

Phó Quân Bác nhìn Đồng Kỳ Anh rồi chùng mắt xuống, lúc này anh ấy mới phát hiện ra điện thoại của mình đang ở trạng thái kết nối với điện thoại của anh cả Phó Quân Tiêu.

“Alo, anh cả.”

Phó Quân Bác đưa điện thoại lên mép tai và gọi một tiếng.

Lúc này Đồng Kỳ Anh mới yên lặng, không nói chuyện nữa.

“Em tìm anh có việc gì sao?”

Phó Quân Tiêu lạnh lùng hỏi.

Phó Quân Bác trả lời: “*Èm, em định phiền anh cả điều một tài xế đến trước cổng chính của đại học Cung Huy đón Kỳ Anh về biệt thự nhà họ Phó.

Tối nay công ty em vẫn có việc cần phải xử lý, em phải lập tức quay về thành phố Thuận Canh một chuyến nên không tiện đưa Kỳ Anh về: “Được, anh sẽ điều tài xế qua đó đón Kỳ Anh về”

Phó Quân Tiêu đồng ý.

Phó Quân Bác mỉm cười và nói: “Cảm ơn anh ca.

Sau khi Phó Quân Bác tắt điện thoại và thấy Đồng Kỳ Anh vẫn giữ vẻ mặt không vui thì anh ấy liền giơ tay lên, xoa nhẹ lên đỉnh đầu của cô, sau đó giữ chặt lấy sau gáy cô và nghiêng người, hôn nhẹ lên giữa hai chân mày của cô.

“Được rồi, Kỳ Anh của anh đừng buồn nữa, đợi anh xong việc quay về thì nhất định anh sẽ bù đắp cho eml”

Phó Quân Bác dịu dàng dỗ dành cô.

Đồng Kỳ Anh cố gượng cười và gật đầu.

Sau khi Đồng Kỳ Anh lấy va li của mình từ trên xe của Phó Quân Bác xuống thì cô đứng ở trước cổng của trường đại học Cung Huy và nhìn Phó Quân Bác lái xe rời đi.

Mặc dù bây giờ đã sắp đến kỳ nghỉ hè nhưng trước cổng trường đại học Cung Huy vấn có rất nhiều sinh viên qua lại.

Đồng Kỳ Anh kéo theo va li đến ngồi ở một chiếc ghế gỗ dài phía trước bồn hoa ở bên cạnh cổng trường.

Nhưng cô vẫn chưa ngồi được bao lâu thì đã có giọng nói quen thuộc rất lâu rồi chưa nghe vang lên bên tai.

“Nặc Kỳ Anh!”

Đồng Kỳ Anh nghe thấy tiếng gọi đó thì ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng giọng nói phát ra.

Cô nhìn thấy một nam sinh đeo kính, để đầu đinh, mặc áo sơ mi sọc dọc màu xanh da trời nhạt đang tiến về phía cô.

Thành phố Cung Huy bốn mùa đều như mùa hè, cô còn nhớ chiếc áo sơ mi sọc dọc trên người nam sinh đó là chiếc áo mà cô đã phải tốn ba triệu rưối để mua ở tủ chuyên bán đồ hiệu để đặc biệt tặng cho anh ta làm quà sinh nhật trước khi hai người họ chia tay.

Không ngờ sau khi chia tay rồi mà anh ta vẫn có mặt mũi mặc đồ của cô mua cho anh ta.

Đồng Kỳ Anh vừa nhìn thấy Hà Tuân Định thì đứng dậy khỏi ghế theo bản năng, cô kéo theo va li định rời khỏi đó nhưng đã bị Hà Tuân Định đưa tay ra cản đường lại.

“Sao thế? Chơi trò mèo đuổi chuột với tôi sao? Kéo theo va li đến và cố tình ngồi đợi tôi trước cổng trường đại học của tôi, khó khăn lắm mới đợi được tôi nhưng lại muốn dùng cách bỏ đi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
 
Chương 212: Để cô ngủ cùng một đêm


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Thật sự tôi không phải đến để níu kéo anh, phiền anh hãy buông tay tôi ra.

Tôi chỉ ở đây đợi người đến đón tôi mà thôi!”

Đồng Kỳ Anh vừa nói vừa cố giật cổ tay đang bị Hà Tuân Định nắm chặt của mình ra.

Hà Tuân Định càng nắm càng chặt, căn bản không có ý định sẽ buông cô ra, anh ta vẫn tiếp tục thẳng thừng chọc vào nỗi đau của Đồng Kỳ Anh: “Nói đi, cô muốn xin tôi bao nhiêu tiền? Tôi nghe mẹ tôi nói anh trai cô đã ngồi tù.

Bố mẹ cô đi phải chạy vạy gom tiền khắp nơi để chuộc anh trai cô ra khỏi tù.

Tôi đã nói gia đình cô là một cục nợ mà, có một bà mẹ keo kiệt và khắc nghiệt thì không nói, còn có một ông bố vô dụng chẳng khác gì phế vật, ngoài ra lại còn cộng thêm một người anh trai không có tương lai nữa.

Hay là thế này đi, cô ngủ với tôi một đêm, tôi trả cho cô bảy triệu, thế nào hả?”

Một tiếng “bốp”

vang lên.

Đồng Kỳ Anh giơ cánh tay còn lại lên, tát mạnh một bạt tai lên mặt Hà Tuân Định làm kính của anh ta cũng bị đánh rơi xuống đất.

Mặc dù anh cả Phó Quân Tiêu đã giúp cô giải quyết chuyện của anh trai Nặc Lâm Dương của cô từ sớm rồi nhưng dù cho nhà họ Nặc không có quan hệ huyết thống gì với cô thì cô cũng không thể cho phép người khác nói xấu họ trước mặt cô.

Mẹ Nặc có keo kiệt có nghiêm khắc hơn nữa, bố Nặc có vô dụng có nhu nhược hơn nữa thì họ cũng đã nuôi dưỡng cô mười tám năm, để cô gọi họ mười tám năm bố mẹ.

Còn anh trai Nặc Lâm Dương có không giỏi giang hơn nữa thì từ nhỏ đến lớn anh ta cũng luôn yêu thương, che chở cho cô, để cô gọi anh suốt mười tám năm.

Cũng chính vì cái tát của Đồng Kỳ Anh mà Hà Tuân Định đột nhiên như nghĩ ra được điều gì, khóe miệng anh ta bất giác lộ ra nụ cười đầy nguy hiểm.

“Kỳ Anh, cô có còn nhớ Mã Anh Vũ không? Cái tên Mã Anh Vũ mà đã dắt cô đến phòng trọ bắt quả tang tôi và Ánh Như, để cô phát hiện ra tôi phản bội đó!”

Hà Tuân Định hé miệng, hơi nghiêng đầu qua, hỏi với vẻ đầy ẩn ý.

Đương nhiên là Đồng Kỳ Anh nhớ Mã Anh Vũ, anh ta là bạn cùng phòng ký túc xá của Hà Tuân Định, đeo kính viền đen, dáng vẻ rất nho nhã, mỗi lần cô đến kí túc xá của bọn họ thì anh ta luôn là người đầu tiên chủ động qua chào hỏi cô.

Chỉ là cô không hiểu tại sao lúc này Hà Tuân Định lại đột nhiên nhắc đến anh ta.

“Cậu ta vì cô mà đã đánh tôi một trận, sau đó tôi đã nói với Ánh Như, bố của Ánh Như đã lợi dụng quan hệ của ông ấy để đuổi Mã Anh Vũ ra khỏi trường!”

Hà Tuân Định cười haha.

Đồng Kỳ Anh trợn tròn mắt với vẻ không thể tin nổi.

“Ồ, phải rồi! Tôi là người đàn ông có thù phải báo đấy! Gậu ta hại chúng ta chia tay, lại còn đánh tôi một trận đau đớn.

Nếu chỉ khiến cậu ta bị lãnh đạo trường đuổi học không thôi thì thật sự không thể giải tỏa hết được cơn tức giận của tôi.

Tối nay, là đêm cuối cùng cậu ta còn ở lại trường, vì vậy, tôi đã đặc biệt tìm mấy tên giang hồ trong nghề, bắt cậu ta lại và đánh cho một trận no đòn.

Bây giờ chắc cậu ta vẫn còn đang nằm trên sân thượng của tòa giảng đường thứ tư, chắc cậu ta cũng sắp tắt thở rồi! Tôi đoán chắc cô cũng đã sớm kết thành một đô Mã Anh Vũ rồi, vậy mà còn giả vờ nói thích tôi, hừ, cặp nam nữ thối tha là hai người mới đúng!”

Hà Tuân Định nghiến răng hét lớn lên.

“Anh là một thằng điên!”

Đồng Kỳ Anh một lần nữa hất tay của Hà Tuân Định ra.

Lần này, anh ta đã chủ động buông tay khi cô vung tay anh ta ra.

Đồng Kỳ Anh không nói gì, cứ thế quay người chạy vào trong cổng trường.

Mặc dù cô vẫn chưa là sinh viên của ngôi trường này nhưng cô cũng biết tòa giảng đường thứ tư nằm ở đâu.

Vì cô đã từng học thay cho Hà Tuân Định ở tòa giảng đường thứ tư.

Lúc đó ba nam sinh trong ký túc xá của họ và cô ngồi cùng một hàng ghế, họ giúp cô che đậy,
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
 
Chương 213: Nên chạm tay vào anh ta


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đồng Kỳ Anh đưa tay ra nhưng cả người cô đều run lên, không biết nên chạm tay vào chỗ nào trên người anh ta.

Vì nam sinh đang nằm trên mặt đất trước mặt cô đang hơi co người lại, anh ta đã bị người ta đánh đến mặt mũi bầm tím, máu tươi trong miệng cũng không ngừng chảy ra, chiếc kính vành đen nằm bên cạnh đã nát vụn, gọng đi đường gọng, kính đi đường kính.

“Mã Anh Vũ...

Mã Anh Vũ...

Anh...

Phải cố lên! Tôi...

Tôi...”

Đồng Kỳ Anh thấy mũi mình cay xè, nước mắt cô lập tức trào lên, làm nhòe đi tầm mắt, cô bắt đầu nói không ra lời.

Cô không biết mình nên làm gì để cấp cứu cho một người bị đánh trọng thương đến mức thổ huyết.

Bà ngoại chưa từng dạy cô, bây giờ cô...

Đột nhiên Đồng Kỳ Anh nhớ đến chiếc va li của mình, bên trong va li của cô có hộp thuốc mà cô hay mang theo bên người, trong hộp thuốc có thuốc đặc trị cầm máu.

Đúng! Đồng Kỳ Anh nghĩ đến đây thì bất giác mừng ra mặt, lúc cô đang định đứng dậy rời đi thì đột nhiên có người giữ cổ tay cô lại.

“Đừng, đừng đi...

Kỳ, Kỳ Anh...

Có, có thể gặp lại...

Em...

Thật, thật tốt!”

Mã Anh Vũ cố sức nói.

Đồng Kỳ Anh ngồi xổm xuống, đặt tay lên mu bàn tay của anh ta rồi an ủi: “Tôi sẽ không đi, tôi chỉ đi lấy thuốc cho anh thôi.

Nhất định anh phải cố gắng lên! Tôi đi lấy thuốc cầm máu cho anh, thuốc này do tôi điều chế theo đơn của bà ngoại tôi iệu quả! Tôi đi lấy cho anh, anh nhất định phải cố lên”

“Không! Không...

Tôi, tôi lạnh quá...

Mã Anh Vũ giơ cánh tay còn lại lên, run run nắm lấy tay của Đồng Kỳ Anh, cố dùng hết chút sức lực còn lại để nắm chặt tay cô và nói: “Kỳ, Kỳ Anh...

Tôi...”

Một tiếng “ọe”

vang lên, một ngụm máu tươi trào ra từ miệng của Mã Anh Vũ, chặn đứng lại những lời mà anh ta đang định nói.

Đồng Kỳ Anh lập tức trợn tròn mắt, hai tròng mắt hơi thu lại, Mã Anh Vũ trừng mắt lên, mí mắt từ từ khép lại, sau đó anh ta nằm bẹp xuống đất, không động đậy nhưng hai tay của anh ta thì vẫn nắm chặt lấy tay cô không buông.

Lúc nãy người này còn kéo tay cô, nói chuyện với cô, mà bây giờ lại...

“Mã Anh Vũ...

Anh tỉnh lại đi! Bây giờ không phải là lúc để ngủ! Anh đứng dậy được không hả? Đừng dọa tôi! Tôi, tôi chịu không nỗi bị hù dọa đâu! Mã Anh Vũ...

Anh đứng dậy đi mà!”

Đồng Kỳ Anh lắp bắp nói, cô giơ tay kia ra, ấn nhẹ lên cổ tay của Mã Anh Vũ.

Cô đặt tay lên cổ tay anh ta và nói chuyện một mình một lúc lâu, sau khi cô hoàn toàn không bắt được mạch của anh ta nữa, nhìn dáng vẻ anh †a nằm dài dưới đất, mãi mãi cũng không thể nghe thấy cô nói chuyện nữa thì không kiềm được đau buồn, khóc không thành tiếng.

Câu nói cuối cùng vẫn chưa nói hết đó của anh ta đã mãi mãi trở thành nút thắt không thể nào gỡ được trong lòng cô.

Nhất định anh ta có di nguyện muốn nói với cô nhưng anh ta vẫn chưa kịp nói với cô tâm nguyện của mình thì đã cứ thế mà ra đi...

Lúc này, tiếng còi xe cứu thương đến trễ mới truyền đến ở cách đó không xa.

Đồng Kỳ Anh vẫn luôn quỳ dưới đất, ở bên cạnh Mã Anh Vũ, không rời nửa bước.

Mãi cho đến khi nhân viên y tế đến, kiểm tra sơ bộ cho Mã Anh Vũ, xác định tim anh ta đã ngừng đập và không còn dấu hiệu của sự sống nữa thì mới gọi điện thoại báo cảnh sát.

Lúc cảnh sát và pháp y đến hiện trường thì tay của Đồng Kỳ Anh vẫn đang được nắm chặt trong lòng bàn tay của Mã Anh Vũ.

Có lẽ, tư thế đó không thể gọi là “nắm”

mà là “nâng”

.

Anh ta nâng chặt tay cô trong hai lòng bàn tay của mình.

Đồng Kỳ Anh có thể cảm nhận được tay của Mã Anh Vũ đang mất dần những hơi ấm còn sót
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
 
Chương 214: Hôn đến mức cô không nói nổi chữ nào


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Có điều, sau khi lái xe tới nơi thì bảo chỉ thấy hành lý của cô chứ không thấy người đâu cả, vì thế nên anh thấy lo, phải tự mình đến đây xem thế nào.

Nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện như này...

Anh không quan tâm cái người đã chết kia có liên quan gì đến cô, nguyên nhân dẫn tới cái chết có dính dáng đến cô hay không, nhất định anh sẽ đưa cô ra khỏi chỗ này.

Phó Quân Tiêu không muốn Kỳ Anh dính líu quá sâu đến việc này, anh lại càng không muốn nhìn thấy cảnh cô bị cảnh sát đưa vào đồn trông giống như tội phạm bị tra hỏi, lấy khẩu cung.

Cô là người trong lòng anh, được anh nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, sao anh có thể cho phép người ta làm vậy với cô được cơ chứ.

Chỉ cần anh nói một câu thì chắc chắn không một kẻ nào dám động tới một sợi tóc của cô.

"Chính Hà Tuân Định là kẻ đã gọi người tới đánh chết người kia! Hai người bọn họ...' Đồng Kỳ Anh giọng nghẹn ngào, nhưng vẫn cố gắng để nói hết.

Có điều, cô còn chưa nói xong đã bị Phó Quân Tiêu lạnh lùng ngắt lời: "Kỳ Anh, đủ rồi! Anh nói này, chuyện này không liên quan gì đến em hết! Cảnh sát khắc sẽ có cách điều tra rõ ràng vụ việc! Em không cần phải nói nhiều làm gì đâu!" "Cơ mà, anh cả, do em nên anh ấy mới...

Ưm.."

Đồng Kỳ Anh chưa kịp nói xong đã bị Phó Quân Tiêu giơ tay lên bịt kín miệng cô lại.

Anh ấn cô vào tường, bàn tay bịt kín miệng cô, nước mắt cô chảy dài trên những ngón tay anh.

Đồng Kỳ Anh bất mãn, tức giận trợn mắt lên trừng Phó Quân Tiêu, trong mắt cô tràn đầy sự phẫn nộ và cả đau thương, trông còn dữ dội hơn cả ánh mắt anh nhìn cô ngày hôm đó.

Nếu có thể thì nhất định anh sẽ hôn cô, hôn đến độ cô không thể nói bất cứ một lời nào nữa mới thôi.

Nhưng ngay tại giờ phút này, anh không thể làm điều ấy với cô được.

Lý trí không ngừng nhắc nhở anh một sự thật, cô là em dâu của anh, cô cực kỳ ghét, thậm chí phải nói là hận những hành động thân thiết của anh với cô.

Phó Quân Tiêu không muốn làm cho Đồng Kỳ Anh không vui, nhưng chuyện lần này có liên quan đến mạng người nên nhất định cô phải nghe theo anh mới được.

"Kỳ Anh, anh nói lại lần cuối cùng.

Vụ án này không hề dính dáng đến em, biết chưa hả? Nếu như em còn lắm lời thì đừng trách anh không khách khí đấy!" Phó Quân Tiêu nói thật nhanh.

Đồng Kỳ Anh cảm thấy mũi mình đau nhức, những giọt nước mắt tròn xoe, to như những hạt đậu nối đuôi nhau chảy ra từ đôi mắt cô.

Cô khóc khiến anh cảm thấy đau lòng vô cùng.

Phó Quân Tiêu từ từ buông tay ra, nhìn Đồng Kỳ Anh đầy yêu thương nhưng anh không biết phải làm thế nào để an ủi cô.

Đồng Kỳ Anh tựa lưng vào vách tường, giơ hai tay lên che mắt lại, òa khóc, lạc cả tiếng.

Nhưng giờ không phải là lúc tiếp tục ở lại chỗ này.

Chuyện này sẽ mau chóng lan ra khắp trường rồi sẽ có học sinh kéo tới vì tò mò và hóng hớt, cộng với cả đám nhà báo bên truyền thông nữa tụ tập ở bên dưới.

Phó Quân Tiêu quả quyết bế bổng Đồng Kỳ Anh lên, nhanh chân bước ra khỏi dãy nhà số bốn.

Sau khi trở về biệt thự nhà họ Phó, Phó Quân Tiêu gọi một người giúp việc nữ làm việc cẩn thận, chu đáo tới chăm sóc cho Đồng Kỳ Anh.

Còn Đồng Kỳ Anh nếu không khóc thì là ngồi đơ người ra, người giúp việc nữ kia phải giúp cô tắm táp thay quần áo.

[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
 
Chương 215: Dĩ nhiên là muốn ăn anh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tô Hoài Lan vừa về sau khi trò chuyện cùng bà Lãnh, vừa mới đi vào cửa sân đã trông thấy Phó Quân Tiêu đứng lặng hồi lâu ở ngoài cửa phòng Đồng Kỳ Anh.

Trong trang viên nhà họ Phó, thật ra cái sân này là một tam hợp viện bỏ hoang, lý do vì là Phó Quân Bác không được yêu thương nên Đồng Kỳ Anh cũng bị ghét bỏ theo, bị sắp xếp ở trong sân này.

Chỉ có Phó Quân Tiêu, có nhà cửa tốt đẹp mà không ở, không muốn để Đồng Kỳ Anh sợ hãi nên cố ý đưa cô đến đây ở, còn kéo Tô Hoài Lan cũng đến theo.

Trong phòng Đồng Kỳ Anh sáng đèn chứng minh cô còn chưa ngủ, vậy Phó Quân Tiêu đứng ngoài cửa phòng không vào để làm gì? Tô Hoài Lan không chịu được, đi đến cửa phòng Đồng Kỳ Anh, giơ tay định gõ cửa thì lại bị Phó Quân Tiêu giơ tay chặn lại.

“Cô định làm gì?”

Phó Quân Tiêu thì thầm hỏi.

Tô Hoài Lan ngẩng đầu há mồm nói to: “Dĩ nhiên là muốn ăn anh! Quân Tiêu, đêm nay sâu xa, ánh trăng cũng đẹp thế kia, trên giường, phòng tắm, phòng khách, phòng bếp, em đã chơi chán rồi.

Hay là chúng ta thử dưới ánh trăng, trong sân nhà yên tĩnh này đi, anh thấy sao?”

..“ Mặt Phó Quân Tiêu âm u ngay tức khắc.

Bấy giờ, đèn trong phòng Đồng Kỳ Anh cũng tắt, Phó Quân Tiêu liếc mắt nhìn cửa sổ bên kia, quay đầu trợn mắt trừng Tô Hoài Lan, Tô Hoài Lan sung sướng cong môi cười.

Phó Quân Tiêu không để ý đến cô ta, quay người đi về phòng mình, Tô Hoài Lan cố ý hăng giọng hờn dỗi mấy tiếng: “Ưm, a! Quân Tiêu, anh nhẹ chút, anh làm người ta đau!”

Nói xong cô ta bèn rón rén đi về phía phòng mình, hệt như lần trước, lần này ba người bọn họ ở ba phòng trong tam hợp viện.

Sau khi bên ngoài phòng yên tĩnh rồi, Đồng Kỳ Anh mới thò đầu ra khỏi chăn, lòng cô rất phiền, cũng rất đau nên không muốn nghe tiếng Tô Hoài Lan.

Vào giờ phút này, trong bóng tối yên lặng một cách kỳ diệu, ngay cả tiếng côn trùng ếch nhái kêu vang cũng gần như biến mất trong đêm, khiến suy nghĩ của cô càng lúc càng đi xa.

“Rầm rầm rầm!”

“Ai vậy? Mới sáng sớm đã gõ cửa!”

“Mã Anh Vũ, cậu ở gần cửa nhất, đi ra mở cửa đi!" “Rầm rầm rầm!”

“Được rồi, tôi biết rồi! Tôi đi mở là được!”

Khi Nặc Kỳ Anh lại định gõ cửa, rốt cuộc cửa ký túc xá đã mở ra, một nam sinh cởi trần, dáng người dong dỏng cao, da trắng nõn, mặc quần đùi màu xám, hai chân dài như gậy trúc, mặt mày ngơ ngác buồn ngủ xuất hiện trước mặt cô.

“Hello, xin chào?”

Nặc Kỳ Anh vừa giơ tay chào.

“Rầm!”

một tiếng, một luồng gió nhẹ ập vào mặt cô, nam sinh kia bất ngờ không kịp phòng thủ, đóng cửa ký túc xá lại.

Để một mình Nặc Kỳ Anh sững sờ ngây người trong gió trước cửa ký túc xá.

Chuyện gì thế này? “Đệch! Có một em gái ở bên ngoài!”

Mã Anh Vũ vừa nói vừa lao lên giường như khỉ, cầm chăn che kín người mình.

“Mặt em gái đó đẹp không?”

Chương Hoàng Minh ngủ ở giường trên cạnh giường Mã Anh Vũ duỗi eo ngồi dậy.

Giờ phút này, Phương Thần Hạo và Hà Tuân Định vẫn còn chôn đầu ngủ say bên giường đối diện.

“Cũng được, chỉ là...

ăn mặc nhìn hơi giống học sinh cấp ba!”

Mã Anh Vũ hoang mang đáp.

Anh ta vừa mở cửa là trông thấy một nữ sinh mặc quần áo màu vàng, tóc đuôi ngựa buộc sau tai chảy dài xuống trước ngực đến thẳng lưng, mặt mày xinh xắn, mặt trái xoan, mỉm cười rất ngọt ngào.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy nữ sinh kia, anh †a cảm thấy như bừng tỉnh từ trong mộng, tim
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


- -------------------
 
Chương 216: Hành vi bất thường của anh ta


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Hôm nay em không cần đi làm à?”

Hà Tuân Định ngạc nhiên hỏi.

Nặc Kỳ Anh lắc đầu, vui vẻ đáp: "Không phải anh đã nói rằng em không có thời gian dành cho anh sao? Vì vậy, sau này mỗi tuần em đều sẽ đến thăm anh.

Như vậy thì chúng ta có thời gian ở bên nhau rồi! " “Cũng, cũng được!”

Hà Tuân Định cười hì hì.

"Anh vẫn chưa ăn sáng đúng không! Em có mua đồ ăn sáng qua nè.

Nhân tiện, em cũng mang cho bạn cùng phòng của anh.

Lần đầu tiên gặp họ, hy vọng sau này họ sẽ quan tâm anh nhiều hơn!" Đồng Kỳ Anh vừa nói, vừa đặt balo của mình xuống, lấy toàn bộ bữa ăn sáng mà cô đã mua từ trong ba lô ra.

Hà Tuân Định không thể không dẫn Nặc Kỳ Anh vào phòng, giúp cô đặt bữa sáng lên trên bàn học dưới giường của mình.

"ÔI Hà Tuân Định, cô gái này là gì của cậu vậy?" Với một quả tóc húi cua, thêm nước da hơi ngăm đen, Chương Hoàng Minh thoạt trông có vẻ không đàng hoàng, tay cầm cốc nước súc miệng, bàn chải đánh răng còn trong miệng, bước ra từ nhà vệ sinh, phát âm không rõ ràng.

“Tôi vừa nhìn đã biết đó là em gái của cậu!”

Phương Thần Hạo, bạn cùng phòng của Hà Tuân Định, nằm ở giường bên cạnh, từ trên giường nhảy thẳng xuống khiến Nặc Kỳ Anh bị dọa một phen.

"Em là bạn gái của Tuân Định! Chào mọi người, em tên là Nặc Kỳ Anh."

Nặc Kỳ Anh tự Trong phút chốc, cả ký túc xá chìm vào im lặng.

Hơn nữa, còn yên tĩnh một cách kỳ lạ.

“Mọi người, sao đột nhiên không nói chuyện nữa vậy?”

Nặc Kỳ Anh nhìn ba người con trai đều đang mắt chữ A mồm chữ O nhìn cô, bèn tò mò hỏi.

Mã Anh Vũ nhặt chiếc kính gọng đen trong hộp kính lên đeo vào và Chương Hoàng Minh đang đứng ở cửa nhà tắm, bốn mắt nhìn nhau.

Chương Hoàng Minh nháy mắt với Mã Anh Vũ, ra hiệu cho anh ta đừng nhiều lời.

Nặc Kỳ Anh vô thức quay đầu lại, nhìn Mã Anh Vũ vẫn đang ngồi trên giường tầng trên không nói chuyện.

Bây giờ anh ta đã ăn mặc chỉnh tề, đeo kính gọng đen, trông văn vẻ lịch sự hoàn toàn khác so với bộ dạng cởi trần, cà lơ phất phơ mở cửa đón cô khi nấy.

Mã Anh Vũ bị cận thị không nặng, nhưng vì học ngành IT, phải tiếp xúc với máy tính quanh năm nên đã quen với việc đeo kính.

Ký túc xá của Hà Tuân Định là ký túc xá hỗn hợp, bốn người họ không phải học cùng lớp.

“Hi, xin chào, tôi tên là Mã Anh Vũ!”

Khi Mã Anh Vũ định thần lại, phát hiện Nặc Kỳ Anh đang nhìn mình, theo bản năng giơ tay vẫy vẫy, tự giới thiệu mình với cô.

Sau đó Hà Tuân Định giới thiệu hai người bạn còn lại trong ký túc xá là Phương Thần Hạo và Chương Hoàng Minh với Nặc Kỳ Anh.

Vì hôm nay còn có hẹn với Lâm Ánh Như, Hà Tuân Định đành phải tìm đại một cái cớ để rời khỏi ký túc xá trước.

Còn Nặc Kỳ Anh bị bỏ lại trong ký túc xá thay anh ta giặt quần áo, giặt chăn, phơi quần áo, phơi chăn, tiện thể thấy ký túc xá bừa bộn, cô lại thay bọn họ dọn đẹp sạch sẽ ký túc xá.

Cuối cùng, Nặc Kỳ Anh còn giặt đôi giày thể thao màu trắng của Hà Tuân Định.

Ba chàng trai thấy một cô gái tháo vát, đảm đang, dịu dàng như vậy, ai cũng không thể chịu được, họ đều muốn nói cho cô biết sự thật về Hà Tuân Định.

Sự thật là Hà Tuân Định vừa bước chân vào đại học, đã mắt đi mày lại với hoa khôi Lâm Ánh Như khoa văn học.

Chưa đến một tuần, hai người đã phát triển thành mối quan hệ bạn trai bạn gái.

[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
 
Chương 217: Có thai vào lúc này


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hai người bọn họ không có chủ đề gì để nói chuyện với nhau, cũng không có bất kỳ ngôn ngữ cơ thể nào, rõ ràng đôi bên quen biết nhau, nhưng cứ như người xa lạ, ai làm việc người nấy.

Nặc Kỳ Anh chưa bao giờ để tâm đến Mã Anh Vũ, cô chỉ biết rằng Mã Anh Vũ là một chàng trai rất yên tĩnh, sống nội tâm và không thích nói chuyện.

Nhưng cả một buổi chiều cả hai ở riêng trong cùng một phòng ký túc xá, dù cho cửa phòng luôn mở, thì những người không biết chuyện đều sẽ nghĩ rằng Nặc Kỳ Anh cô là bạn gái của Mã Anh Vũ.

Đến bốn giờ chiều, Nặc Kỳ Anh sẽ thu dọn đồ đạc của mình và rời đi.

Ngay khi cô vừa rời đi, Mã Anh Vũ sẽ đi theo sau cô cho đến khi anh ta nhìn thấy cô lên xe buýt an toàn, mới yên tâm trở về ký túc xá.

Cứ như vậy, một học kỳ đã trôi qua.

Trong nửa năm nay, Nặc Kỳ Anh gần như tùy ý để Hà Tuân Định sai bảo, ngoan ngoãn nghe theo anh ta.

Hà Tuân Định bị cảm phát sốt, không muốn đến bác sĩ kê đơn thuốc nên Nặc Kỳ Anh đã trốn học chạy đến, khám bệnh, kê đơn rồi đun thuốc cho anh ta.

Hà Tuân Định đau bụng chán ăn, Nặc Kỳ Anh còn đặc cách nấu cháo, hầm canh cho Hà Tuân Định trong ký túc xá.

Thậm chí, chuyện Hà Tuân Định trốn học, Nặc Kỳ Anh còn thay anh ta lên lớp, chỉ vì muốn anh ta hoàn thành đầy đủ các học phần.

Còn Hà Tuân Định đã dọn ra khỏi ký túc xá, dù rằng anh ta và Lâm Ánh Như đã sống chung trong một căn hộ thuê ngoài trường, thế nhưng anh ta vẫn lừa dối tình cảm của Nặc Kỳ Anh.

Một cô gái tốt như vậy, Hà Tuân Định sao lại nhãn tâm đi lừa dối tình cảm của cô chứ? Phương Thần Hạo và Chương Hoàng Minh có thể nhằm mắt làm ngơ trước hành vi của Hà Tuân Định, nhưng Mã Anh Vũ đã chịu đựng đến cực hạn rồi.

Trong ký ức của Đồng Kỳ Anh, không có nhiều hồi ức và ấn tượng về Mã Anh Vũ.

Đồng Kỳ Anh trải qua một đêm trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.

Ngày hôm sau.

Trong thời gian ông cụ Phó dùng bữa sáng, mọi người trong nhà đều phải có mặt.

Trước khi động đũa, ông cụ Phó tinh mắt nhận thấy Đồng Kỳ Anh chưa tới, không khỏi nhíu mày: "Nếu đã vào trong viện này, phải chú ý nội quy của viện”

“Ông ơi, Kỳ Anh không được khỏe, cháu đã kêu quản gia đưa bữa sáng cho cô ấy rồi”

Phó Quân Tiêu ngồi thẳng người, nghiêm túc trả lời.

Tô Hoài Lan thừa cơ hội đổ thêm dầu vào lửa, thêm mắm dặm muối nói: "Ông ơi, lát nữa cháu sẽ mời bác sĩ đến khám bệnh cho em dâu! Cả em dâu và em trai đã đăng ký kết hôn lâu như vậy rồi, lỡ như có thai vào thời điểm này, chỉ sợ nó sẽ ảnh hưởng đến việc vào đại học!" ..

Phó Quân Tiêu sắc mặt lạnh lùng, liếc nhìn Tô Hoài Lan, đôi mày kiếm khẽ cau lại.

Bà Lãnh lại không thể nghe ra ý khác trong giọng nói của Tô Hoài Lan, chỉ để ý đến tâm trạng của mình, nói đùa: "Nếu Kỳ Anh mang thai đứa con của Quân Bác, có học đại học hay không đều không quan trọng.

Ngược lại nếu là Hoài Lan, thì con với Quân Tiêu nhà ta phải cố gắng sinh cho bà già này một đứa cháu trai mập mạp trắng trẻo đấy.

Để ông nội của con được ôm chắt."

“Quân Tiêu nói rồi, đợi khi con học xong đại học, sẽ muốn sinh con với con”

Tô Hoài Lan cố ý ngượng ngùng nói.

Phó Quân Tiêu kiên nhẫn lắng nghe, không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.

“Vậy hãy mời bác sĩ tới, đến phòng khám cho Kỳ Anh”

Ông cụ Phó Hoằng Khôn nói xong, mới cầm đũa lên dùng bữa sáng.

Tô Hoài Lan từ lâu đã quen với những phép tắc cổ xưa trong gia đình này.

[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
 
Chương 218: Cởi sạch trước mặt anh ấy


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Khi anh nhìn thấy cửa phòng của Đồng Kỳ Anh bị khép hờ thì tưởng đã xảy ra chuyện gì với cô nên giật mình vội bước nhanh tới.

“Kỳ Anh”

Phó Quân Tiêu lo lắng gọi rồi đưa tay đẩy cánh cửa ra hai bên.

“Loảng xoảng, hắt xì”

Đồng Kỳ Anh vừa cởi bộ đồ ngủ ra cầm trên tay, chưa kịp mặc chiếc váy khác vào thì tiếng động phía sau khiến cô giật mình.

Cô quay người lại trong vô thức, bắt gặp ánh mắt bất ngờ của Phó Quân Tiêu ở giữa không trung.

Mái tóc dài như thác đổ buông xuống tấm lưng trắng ngần và chảy theo đường cong duyên dáng của cái mông đẹp.

Phó Quân Tiêu giật mình cứ nhìn chăm chú, trong khoảnh khắc anh không hề chớp mắt.

Đồng Kỳ Anh vội vàng nấp sau cái cột rồi kéo rèm che lên người, thẹn quá hóa giận nói: “Anh cả, anh có thể ra ngoài được không?”

Sau đó, Phó Quân Tiêu mới định thần lại, thu hồi ánh mắt và xoay người bước ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại.

Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và cố gắng điều chỉnh sự bối rối khiến trái tim anh vừa đập thình thịch khi nấy.

Lúc này Đồng Kỳ Anh đang nấp sau cây cột liền tát một cái vào trán cô, sau đó mới sực nhớ ra là lúc đóng cửa cô đã quên chốt khóa lại.

Mà anh cả...

Anh vào phòng mà không biết gõ cửa sao? Đồng Kỳ Anh vừa bực mình vừa cảm thấy xấu hổ, cô nhanh chóng thay quần áo, sau khi rửa mặt xong liền biến mái tóc dài thành một cục tròn như viên thuốc rồi sau đó mới đi ra mở cửa phòng.

Phó Quân Tiêu quay lưng về phía cô, thân hình cao to của anh được bao bọc trong một bộ vest công sở khiến anh vừa quyến rũ lại vừa quý phái.

Anh thấy phía sau có động tĩnh liền xoay người lại và đụng phải ánh mắt của Đồng Kỳ Anh.

Một đôi mắt thì gợn sóng lăn tăn, một đôi mắt thì trong veo như mặt nước.

Hai người đều có suy nghĩ của riêng mình.

Đồng Kỳ Anh là người lên tiếng trước: “Anh cả, anh tìm em có chuyện gì vậy?”

Phó Quân Tiêu định thần lại và gật đầu.

“Anh cả tìm em là có...”

“Ục”

Đồng Kỳ Anh còn chưa nói hết lời thì cái bụng của cô đã bắt đầu kêu lên rất thành thật.

Phó Quân Tiêu nhìn Đồng Kỳ Anh với một nụ cười hiểu ý, anh thong thả đi tới trước rồi đưa tay năm lấy cổ tay cô và kéo cô ra khỏi sân.

“Anh cả, em tự đi được rồi”

Đồng Kỳ Anh lúng túng bỏ tay ra khỏi tay Phó Quân Tiêu và giữ một khoảng cách nhất định với anh.

Không biết sự việc đó có để lại di chứng gì cho cô không nhưng bây giờ cứ mỗi khi anh đến gần cô thì cô sẽ nổi da gà khắp toàn thân không thể giải thích được.

Đồng Kỳ Anh rùng mình, cô lùi lại một bước trong vô thức.

Phó Quân Tiêu bước thong thả về phía trước, lại dừng lại và khẽ nói: “Vậy em đi theo anh.”

Anh nói xong liền xoay người tiếp tục bước đi một cách ung dung và thong thả.

Đồng Kỳ Anh không biết anh cả Phó Quân Tiêu muốn cô đi qua đó để làm gì nhưng không hiểu sao đôi chân của cô không nghe theo mệnh lệnh của bộ não mà cứ đi theo Phó Quân Tiêu.

Cô đi theo anh qua một hành lang dài, đi qua gian hàng ven sông có cây cối và làn nước xanh ngắt, cuối cùng đến trước một ngôi nhà gỗ màu đỏ độc lập.

Một chiếc khóa bằng đồng được đặt trên cánh cửa của ngôi nhà gỗ đó.

Phó Quân Tiêu lấy từ trong túi quần ra một túi đựng dao, vừa bước tới chuẩn bị mở khóa.

Đồng
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
 
Chương 219: Đưa vợ đến cửa ăn vụng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đồng Kỳ Anh cảm thấy, tuy rằng bản thân là đứa nhỏ lớn lên ở trong núi, nhưng cô lại chưa bao giờ thấy tự tỉ vì xuất thân của mình.

Trong lòng cô, bà ngoại vẫn luôn là siêu anh hùng vĩ đại.

Không những có thể làm đồ ăn ngon cho cô, còn có thể làm đồ chơi cho cô nữa.

Ngay cả khi cô bị bệnh, bà ngoại cũng có thể chữa bệnh cho cô.

"Vậy bà ngoại em, ngoài việc truyền thụ y thuật cho em ra, còn truyền thụ y thuật cho ai nữa không?" Phó Quân Tiêu thử thăm dò hỏi.

Đồng Kỳ Anh lập tức trả lời không cần nghĩ ngợi: "Bà ngoại dạy y thuật cho em, chỉ là một vài đơn thuốc cấp cứu cho mấy bệnh nhỏ lặt vặt bình thường.

Sau đó dạy cho mẹ em y học và dược lý, vì vậy mẹ em mới mở một hiệu thuốc.

Sau đó là dì út em.

Dì ấy không có hứng thú gì với y thuật, cho nên bà ngoại cũng không dạy gì cho dì.

Hơn nữa dì được gả cho một gia đình tốt, không cần phải học y theo bà ngoại.

Muốn nói người chân chính được hưởng sự dạy dỗ thì đó là dì hai em.

Dì hai là người có tương lai nhất trong ba chị em bọn họ.

Dì không chỉ thi vào đại học y khoa mà còn trở thành bác sĩ quân y nữa.

Tuy rằng lúc nhỏ em không được gặp dì hai mấy lần, nhưng em nghe bà ngoại kể, trước khi bà dẫn em đi, bà vẫn luôn dẫn dì hai ra ngoài khám bệnh.

Cho nên y thuật của dì hai em nhất định còn cao hơn bà ngoại em nữa.

"Dì hai em có biết cổ thuật không?" Phó Quân Tiêu lơ đãng nhíu mày, thâm trầm hỏi han.

Đồng Kỳ Anh gật đầu nói tiếp: "Chỗ chúng em gọi bà ngoại là vu y, trước kia dì hai ở bên cạnh bà ngoại, đương nhiên cũng hiểu cổ, cái này chẳng có gì kì lạ cả."

"Vậy Kỳ Anh em có biết không?" Phó Quân Tiêu có chút đăm chiêu hỏi.

Đồng Kỳ Anh hơi lắc đầu, đột nhiên cô nhớ lại chuyện ngày đó anh cả bị người ta bỏ thuốc, bỗng dưng trong lòng thấy sợ hãi.

Rất rõ ràng, ngày đó anh cả bị bỏ thuốc, là một loại cổ đến từ chỗ của bọn cô.

Trong quyển "Nhật ký hành nghề y" và "Thiên thảo tập" của bà ngoại có ghi lại, vì vậy cô mới nửa tin nửa ngờ.

Đồng Kỳ Anh vừa ăn bánh sữa ngựa, vừa có chút nghi ngờ nhìn Phó Quân Tiêu.

Giờ phút này trong lòng cô đang nghĩ, anh cả hẳn sẽ không nghỉ ngờ cô là người hạ cổ với anh đó chứ? Hơn nữa nghe ý Quân Bác đêm hôm trước, anh cả và Quân Bác đang âm thầm phân cao.

thấp.

Nếu như anh cả xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, người thừa kế của Tập đoàn Phó thị và biệt thự nhà họ Phó đương nhiên sẽ rơi trên người Quân Bác.

Cho nên nếu anh cả đề phòng Quân Bác, vậy thì đề phòng cô cũng là lẽ đương nhiên.

Nhưng loại chuyện tình mưu hại đến tính mạng người khác như thế này, Đồng Kỳ Anh cô sẽ không làm.

"Anh cả, bà ngoại em chỉ dạy em làm thế nào để cứu người, chưa bao giờ dạy em làm thế nào để hại người! Cho nên..."

Đồng Kỳ Anh muốn nói lại thôi, đột nhiên phát hiện loại lời giải thích cho bản thân này quả thực chính là loại ảo tưởng "không đánh tự khai, vừa ăn cắp vừa la làng."

"Em nghĩ đi đâu vậy hả?" Đôi mắt đen nhánh của Phó Quân Tiêu hơi nheo lại, nhất thời không nhịn được cười.

Đồng Kỳ Anh cười xấu hổ, tiếp tục cầm bánh sữa ngựa đưa lên miệng nhấm nháp.

Cô thật sự mong là bản thân cô nghĩ nhiều.

Phó Quân Tiêu thâm ý sâu xa nhìn Đồng Kỳ Anh ăn đồ ăn, cảm thấy dù là khi nào, ở trong mắt trong lòng anh, cô đều có bộ dáng vô cùng đáng yêu.

"Tùy tiện ăn lửng bụng là được rồi.

Đợi đến giờ cơm trưa lại có nhiều món ngon hơn" Phó Quân Tiêu kìm lòng không được mỉm cười, nâng tay nhéo mũi Đồng Kỳ Anh đầy cưng chiều.

[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
[Diendantruyen.Com] Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom