Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Chương 113: Phiên ngoại 1: Vợ


Đêm giao thừa, Tần Phương Xung một mình ngồi trên sô pha, ngẩn ngơ nhìn ngôi nhà trống vắng.

Kể từ hôm đó, Tần Chung chưa từng trở về, Tần Kính bị cảnh sát bắt, vợ của Tần Kính mang theo Tần Thời An trở về nhà mẹ đẻ, Tần Sùng thì bị Tần Thời Luật khởi tố vì chuyện chuyển tiền của công ty ra ngoài, bị bắt vào tù cùng với Tần Hạo.

Hai vợ chồng Tần Thời Tuấn vẫn như trước, mỗi ngày đều không thấy bóng dáng, ngay cả Tần Đồng Đồng cũng bị Quan Điềm Điềm đưa về nhà bà ngoại.

Tất cả người hầu trong nhà đều đã nghỉ phép, chỉ còn lại một lão quản gia: “Ông chủ, đại thiếu gia đã rời khỏi công ty một tuần, hiện tại nhị thiếu gia đang quản lý công ty, ngài có muốn gọi nhị thiếu gia trở về bồi ngài hay không?”

Tần Phương Xung lắc đầu: “Thôi, người ngay cả công ty và cổ phần cũng không gọi về được, sao chỉ một cuộc điện thoại là có thể gọi về?”

Tần Phương Xung không biết Tần Thời Luật đã dùng biện pháp gì mà có thể gọi Tần Thời Kiệt tới công ty, nhưng mà Tần Thời Kiệt tới, Tần Thời Luật lại rời đi, cái công ty mà ông ta đã dùng cả đời để tính toán, trong mắt bọn nó lại giống như củ khoai lang nóng bỏng tay, ai cũng không muốn quản, ai cũng không muốn nhận.

Tần Phương Xung không hiểu: “Tại sao cái nhà này lại biến thành như vậy?”

*****

Ánh nắng rạng rỡ bên bờ biển, gió biển khẽ thổi qua, Đường Dục mặc áo thun của Tần Thời Luật nằm trên ghế dài nghỉ ngơi.

Mỗi lần Đường Dục ra ngoài đều nói đi là đi, không hề báo trước, mấy lần trước Tần Thời Luật đều bận việc công ty nên không thể lập tức đuổi theo, lần một lần hai thì có thể bỏ qua, nhưng hắn phát hiện hình như Đường Dục không đổi được cái tật xấu này, nếu cậu đã không đổi được, vậy Tần Thời Luật chỉ có thể tự mình nghĩ cách.

Hắn lừa Tần Thời Kiệt tới công ty, đêm hôm đó liền đặt vé máy bay tới tìm Đường Dục.

Hắn nghe chuyện Đường Dục đi Hawaii từ chỗ Khương Nghiêu, nếu không phải Lâm Triết vẫn luôn đi theo, có lẽ hắn cũng không biết Đường Dục đã chạy đi đâu.

Thời điểm Đường Dục dỗ ngọt thì nói chuyện rất dễ nghe, trước khi lên máy bay thì quên nói với hắn cậu sẽ đi đâu chơi, còn lúc xuống máy bay thì lại dám bảo Lâm Nghi và Tần Nguyên cùng tắt điện thoại với cậu, nói là sợ hắn tức giận, còn nói cái gì mà sau khi trở về sẽ nhận lỗi.

Tần Thời Luật sắp bị cậu chọc cho tức chết rồi.

Để khiến Đường Dục nhớ kỹ lần sau không được tiền trảm hậu tấu như vậy nữa, Tần Thời Luật đã ‘hành hạ’ cậu vài ngày.

Tần Thời Luật vén tóc mái của Đường Dục lên, cúi đầu hôn lên trán cậu, “Muốn về phòng ngủ không?”

Đường Dục nhắm mắt lẩm bẩm: “Không cần, chỗ này rất thoải mái.”

Tần Thời Luật dùng khăn tắm che chân cậu lại, Đường Dục lập tức đá văng: “Nóng.”

Áo thun của Tần Thời Luật chỉ có thể che tới nửa mông Đường Dục, phía dưới cậu mặc quần bơi, tuy ở bãi biển thì mặc thế nào cũng được, nhưng cậu nằm ở đây, Tần Thời Luật vẫn không muốn cậu bị người khác nhìn.

Đường Dục vừa đá chân, vạt áo thun bị rút lên hơn nửa, hầu kết Tần Thời Luật hơi lăn nhẹ, tay chống ở bên tai cậu, thấp giọng hỏi: “Câu dẫn ai vậy hả?”

Đường Dục lười biếng hé mắt ra, vươn một ngón tay chạm vào cơ bụng trần của Tần Thời Luật: “Dáng người của chồng em đẹp quá.”

Tần Thời Luật dùng sức hôn lên môi cậu một cái: “Rất ngọt, đáng tiếc lại là đường hoá học.”

Tần Nguyên tới tìm Đường Dục, liền thấy hai người đang ôm ôm ấp ấp.

Tần Thời Luật vừa đến là lập tức nhốt Đường Dục ở trong phòng hai ngày không cho ra cửa, hận không thể để toàn thế giới biết hắn có bao nhiêu ác liệt, Lâm Nghi mắng hắn vài ngày, cuối cùng tức giận đến mức trực tiếp bỏ đi, còn tuyên bố lần sau nếu dẫn Đường Dục ra ngoài thì nhất định sẽ phong tỏa tin tức, tuyệt đối không cho Tần Thời Luật biết.

Tần Nguyên cũng không muốn quấy rầy cặp chồng chồng son này, nhưng cũng đã bảy ngày rồi, đến khi nào mới kết thúc đây?

“Hai đứa còn chưa đủ nữa hả, người ta tới đây hưởng tuần trăng mật cũng không dính chặt như hai đứa, có thể để tâm đến người già độc thân như cô một chút được không?”

Tần Thời Luật quay đầu nhìn Tần Nguyên một cái: “Không phải Vương Hành đang theo đuổi cô à, là do cô không đồng ý, bây giờ lại ở đây phàn nàn mình còn độc thân, hay là con giúp cô gọi điện thoại, bảo cậu ta tới kết thúc chuyến du lịch độc thân của cô nhé?”

“Cút!” Tần Nguyên kéo hắn sang một bên, nhìn về phía Đường Dục.

Đường Dục đang mặc áo của Tần Thời Luật nên bị rộng thùng thình, cổ áo cũng không nhỏ, Đường Dục nằm nghiêng ngả, hơn nữa vừa rồi còn bị Tần Thời Luật …. một trận, cổ áo hơi lệch, phía dưới xương quai xanh chi chít vết đỏ, Tần Nguyên nhìn đến khoé mắt giật giật: “Ôi mẹ ơi, con bị cắn sao?”

Cô quay qua đánh vào tay Tần Thời Luật: “Con muốn ăn thịt người đấy à?”

Tần Thời Luật ‘shh’ một tiếng, ôm chỗ bị đánh, bất mãn nói: “Cô có thể đừng nhìn chằm chằm vào cổ áo vợ con được không, cô muốn nhìn thì nhìn của người khác đi.”

Đường Dục lập tức nhìn về phía Tần Thời Luật: “Vợ?”

Tần Thời Luật biết Đường Dục không thích người khác dùng mấy xưng hô nữ tính để hình dung cậu, nhưng hắn thấy Tần Thời Kiệt gọi Bạch Lâm là vợ này vợ nọ, Bạch Lâm trông có vẻ cao ngạo, nhưng Tần Thời Kiệt gọi như vậy mà cũng không thấy cậu ấy tức giận.

Tần Thời Luật nói: “Chỉ là xưng hô theo lễ nghĩa mà thôi, không phải em cũng gọi anh là chồng sao?”

Đường Dục nghiêng nghiêng đầu, dùng vẻ mặt ‘Có phải anh thấy em rất dễ lừa hay không’ nhìn hắn.

Tần Nguyên cắt ngang bọn họ: “Hai đứa muốn gọi cái gì thì gọi, tự thương lượng đi, cô tìm Tiểu Đường có chuyện quan trọng.”

Đường Dục không so đo với Tần Thời Luật nữa, cậu nhìn về phía Tần Nguyên: “Cô nhỏ có chuyện gì sao?”

Tần Nguyên nói: “Tuần sau nước ngoài có tổ chức triển lãm tranh thuỷ mặc, cô cầm tranh của con tới tham gia triển lãm, con muốn đi cùng cô không?”

Đường Dục vừa muốn gật đầu, Tần Thời Luật đột nhiên xen vào: “Em ấy không đi, tụi con còn phải tổ chức hôn lễ, cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, không có thời gian đi đâu, cô tự đi đi.”

Tần Nguyên trừng mắt liếc mắt hắn một cái: “Ai hỏi ý con? Với lại hai đứa cũng đã kết hôn lâu như vậy rồi, tổ chức hôn lễ trễ thêm mấy ngày thì có sao đâu, hơn nữa không phải lúc trước con nói không muốn làm hôn lễ sao, bây giờ gấp gáp như vậy cho ai xem?”

Đường Dục chỉnh lại cổ áo, vô tâm vô phế phụ họa: “Đúng đúng đúng.”

Tần Thời Luật đè cái đầu đang gật loạn của cậu: “Em gật đầu cái gì? Người lúc trước nói không muốn làm hôn lễ không phải em sao?”

Đường Dục nghĩ nghĩ…… Hình như đúng là cậu.

Tần Nguyên nói: “Ai nói cũng được, dù sao cũng không gấp gáp mấy ngày này.” Cô nói với Đường Dục: “Đúng rồi, không phải con quen biết bậc thầy hội hoạ Kỷ Phong Niên sao, triển lãm tranh lần này ông ấy cũng đi.”

Nghe nói Kỷ Phong Niên cũng đi, Đường Dục càng có hứng thú.

“Từ từ.” Tần Thời Luật hỏi Tần Nguyên: “Cô nói vị danh sư kia, là ông cụ của tập đoàn Kỷ Phàm sao?”

Tần Nguyên nói: “Đúng rồi, hôm sinh nhật của Tiểu Đường con cũng gặp rồi đấy.”

Tần Thời Luật nhíu mày nhìn Đường Dục.

Nếu Kỷ lão tiên sinh đi, có phải Kỷ Bạch cũng đi hay không?

*****

Sau khi ở suốt một ngày trong công ty, rốt cuộc Tần Thời Kiệt cũng tan tầm, mới vừa ra khỏi công ty liền nhận được điện thoại của Tần Thời Luật, câu ‘Chừng nào anh quay lại’ còn chưa kịp ra khỏi miệng, liền nghe Tần Thời Luật nói trong điện thoại: “Tôi muốn ra nước ngoài xem triển lãm tranh với Đường Dục, tôi nghỉ phép thêm ba tháng nữa nhé, công ty giao cho cậu, không có việc gì thì đừng tìm tôi, cúp đây.”

Tần Thời Kiệt: “……”

Nhìn điện thoại bị cúp, Tần Thời Kiệt rất muốn hỏi một câu — Triển lãm tranh gì mà tổ chức tới ba tháng? Tôi không biết vẽ tranh nên anh coi tôi là đồ ngốc hả?!
 
Chương 114: Phiên ngoại 2: Hôn lễ


Hôn lễ của Tần Thời Luật và Đường Dục được tổ chức vào ngày 6 tháng 3, ngày này năm trước cũng là ngày mà cả hai đi lãnh chứng.

Trên đảo có rất nhiều khách khứa, trên cổ tay mỗi vị khách đều đeo một bông hoa màu đỏ, khắp nơi đều là màu đỏ rực rỡ, bất kể là hoa hồng hay bóng bay, tất cả đều giống như đúc với hôn lễ trong kí ức của Đường Dục.

Đội phù rể hôm nay vô cùng hùng hậu, đặc biệt là bên phía Đường Dục, riêng một mình cậu đã có tới bảy tám người, trong đó còn bao gồm Lý Hi Nhã, so sánh với phía Tần Thời Luật, bên hắn thoạt nhìn có chút vắng vẻ, chỉ có Vương Hành và Liêu Đông.

Tần Thời Kiệt cùng Bạch Lâm tới tham dự hôn lễ, nếu không phải trước lúc tới Bạch Lâm cứ luôn miệng nhắc nhở anh ta trừ lời chúc phúc thì không được nói gì thêm, thì chắc Tần Thời Kiệt đã phun hết toàn bộ oán giận của mình lên mặt Tần Thời Luật!

Anh ta bị Tần Thời Luật lừa đến công ty suốt ba tháng, Tần Thời Luật ngay cả mặt cũng không thấy đâu, Tần Thời Kiệt cảm thấy bản thân xui xẻo chết đi được.

Hôm nay anh ta đến là để bắt Tần Thời Luật, dù có nói gì sau khi kết thúc hôn lễ, anh ta cũng phải bắt người về, cái ghế chủ tịch này ai muốn ngồi thì ngồi, dù sao anh ta cũng sẽ không bước vào cánh cửa văn phòng đó lần nữa đâu!

Bạch Lâm nói chúc mừng Tần Thời Luật xong liền đi tìm Đường Dục.

Hôm nay Kỷ Bạch không làm phù rể cho Đường Dục, hắn và Khương Nghiêu lấy thân phận người nhà của chú rể tham dự.

Kỷ Bạch dẫn người đi tới phòng nghỉ, bước vào mới phát hiện người vốn dĩ nên ở trong phòng nghỉ lại không thấy đâu.

Chuyên viên trang điểm nói sau khi chú rể trang điểm xong thì nói muốn thay quần áo, bảo tất cả mọi người ra ngoài, lúc sau các cô không còn nhìn thấy người nữa.

Kỷ Bạch không muốn làm lớn chuyện, chỉ lén nói cho Tần Thời Luật biết, nghe nói không thấy Đường Dục, Tần Thời Luật dẫn theo một đám phù rể đi vào phòng nghỉ, lễ phục của Đường Dục đặt ở trên sô pha, là một bộ vest màu trắng, không có dấu vết đã từng mặc qua.

Tần Thời Luật nhìn xung quanh: “Lâm Triết đâu?”

Khương Nghiêu lúc này mới phát hiện, người biến mất cùng Đường Dục còn có Lâm Triết.

Nghĩ đến lần trước hai người này cũng im hơi lặng tiếng làm ra sự việc kia, Khương Nghiêu hơi sợ hãi, “Hai người họ lại làm gì nữa vậy?”

Bọn họ lần lượt gọi điện thoại cho Đường Dục và Lâm Triết…… Hay lắm, cả hai đều không liên lạc được.

Lý Hi Nhã vội la lên: “Làm sao bây giờ, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, bây giờ lại thiếu một chú rể, có cần tôi nói với MC để kéo dài thời gian hay không?”

Tần Thời Luật không biết nghĩ đến cái gì, hắn lắc đầu: “Không cần.”

Lý Hi Nhã: “Nhưng……”

Tần Thời Luật: “Không cần kéo dài thời gian, em ấy sẽ quay lại, nếu em ấy không quay lại, tôi sẽ đi thảm đỏ một mình, như vậy cũng công bằng.”

Lý Hi Nhã nghi ngờ hai người bọn họ đang cãi nhau, làm gì có chuyện kết hôn mà chỉ có một người đi trên thảm đỏ, chẳng lẽ Đường Dục đào hôn?

Khách khứa bên ngoài vẫn cần được tiếp đón, Khương Nghiêu dẫn người ra ngoài đón khách, Tần Thời Luật nhìn bộ vest trắng trên sô pha, Bạch Lâm đi tới hỏi: “Sao lại là màu trắng?”

Tần Thời Luật nhìn anh một cái, phòng nghỉ chỉ còn lại hắn và Bạch Lâm, Tần Thời Kiệt cũng không biết đã rời đi khi nào: “Cậu nói cái gì?”

Bạch Lâm chỉ chỉ vào bộ vest hắn đang cầm: “Tôi hỏi là tại sao lại là lễ phục màu trắng, tôi còn tưởng sẽ là màu đỏ.”

Tần Thời Luật hơi híp mắt.

Đây là lần thứ hai hắn gặp Bạch Lâm, bọn họ cũng không quá quen thuộc.

Tần Thời Luật nhìn Bạch Lâm: “Tại sao lại hỏi như vậy?”

Bạch Lâm hỏi lại: “Vậy vừa rồi anh nói công bằng là có ý gì?”

Tần Thời Luật không nói chuyện.

Hắn nói như vậy là vì Đường Dục đã từng đi thảm đỏ một mình, bây giờ hắn cũng đi một mình, vậy mới công bằng, nhưng ngay cả Khương Nghiêu nghe được lời này cũng không mấy để tâm, vậy mà Bạch Lâm lại tới hỏi hắn lý do.

Bạch Lâm cũng không dò hỏi tới cùng, anh cười cười nói: “Cậu ấy sẽ quay lại, cậu ấy muốn cùng anh hoàn thành buổi hôn lễ này hơn bất cứ ai, cậu ấy sẽ không để anh một mình đối mặt với tình huống như vậy, bởi vì điều đó thật sự rất tàn nhẫn.”

Tàn nhẫn……

Tần Thời Luật nhìn Bạch Lâm: “Cậu……”

Bạch Lâm cắt ngang lời hắn, đi ra ngoài: “Tôi rất chờ mong hôn lễ của hai người, tôi đi ra ngoài trước, lát nữa gặp.”

“Từ từ.” Tần Thời Luật gọi Bạch Lâm lại, “Cậu và Đường Dục, có phải trước kia từng quen biết rồi không?”

Tần Thời Luật không nói ‘trước kia’ là khi nào, Bạch Lâm quay đầu lại nhìn hắn: “Ừm, quen biết, nhưng mong là anh đừng nói cho cậu ấy biết là tôi vẫn còn nhớ cậu ấy, chuyện quá khứ thì cứ để nó trôi qua đi, rồi sau hôm nay, hai người sẽ đón nhận một cuộc sống mới.”

*****

Nước bắn tung toé trên mặt biển, trên ca nô, Đường Dục mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn cao tới khuỷu tay, mái tóc được vuốt keo bị gió thổi bay vài sợi, trên mặt cậu vẫn giữ lớp trang điểm nhẹ, cậu sốt ruột hét lên bên tai Lâm Triết: “Anh Tiểu Lâm, lái nhanh lên, em sợ không kịp.”

Lâm Triết yên lặng tăng tốc, “Em ngồi chắc vào, đừng để rớt xuống biển.”

Đường Dục ôm chặt túi nilon trong lòng, miệng lẩm bẩm suốt đường đi.

Đường Dục nói muốn tổ chức hôn lễ giống hệt đời trước để bù đắp tiếc nuối, ban đầu cậu đã nhờ Lâm Triết hỗ trợ bố trí, bởi vì chỉ có Lâm Triết mới biết cảnh tượng hôn lễ đó ra sao.

Nhưng Tần Thời Luật lại không chịu, hắn nói hắn cũng biết hôn lễ đó trông như thế nào, Đường Dục bán tín bán nghi giao việc bố trí hôn lễ cho hắn.

Hôm nay cũng là lần đầu tiên cậu lên đảo, thật bất ngờ, mọi thứ ở đây vậy mà lại thật sự trùng khớp với cảnh tượng trong trí nhớ, nếu không phải tại hiện trường có khách mời đông đúc, thì cậu đã cho rằng bản thân lại một lần nữa trải nghiệm giấc mơ kinh hoàng đó.

Đường Dục không nghĩ ra: “Anh Tiểu Lâm, anh có nghĩ Tần Thời Luật cũng trọng sinh hay không?”

Lâm Triết: “Hẳn là không phải.”

Đường Dục: “Vậy tại sao anh ấy lại có thể bố trí hôn lễ giống y như đúc như vậy được?”

Lâm Triết cũng không biết, nhưng lúc trước Tần Thời Luật nói đã nằm mơ cùng một giấc mơ với Đường Dục, Lâm Triết nghĩ, có lẽ Tần Thời Luật chỉ còn sót lại một chút ký ức.

Lâm Triết nói: “Không phải hôn lễ lần đó cũng là do Tần Thời Luật bố trí sao, cùng một người, cùng một địa điểm, làm ra chuyện giống nhau cũng không có gì kì lạ.”

Đường Dục lại cảm thấy rất kì lạ, nếu không thì làm sao có thể bố trí giống y như đúc như vậy được? A, không đúng, cũng không phải hoàn toàn giống y như đúc, lễ phục mà Tần Thời Luật chuẩn bị cho cậu không giống như lần trước.

Rõ ràng cậu đã nói qua, cậu thích màu đỏ.

*****

Buổi lễ sắp bắt đầu, Đường Dục vẫn chưa có tin tức gì, Tần Thời Luật nhìn thời gian, sửa sang lại vạt áo, chuẩn bị bước vào.

Vương Hành cảm thấy cứ như chuyện đùa: “Cậu định đi vào một mình thật sao? Nếu Đường Dục không tới thì cậu coi như bị bỏ đấy, nhiều người như vậy, cậu không cần mặt mũi à?”

Tần Thời Luật đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất, đó chính là Đường Dục vẫn sẽ không xuất hiện cho tới khi buổi hôn lễ hôm nay kết thúc.

Mặt mũi có là gì, so với những gì mà Đường Dục đã trải qua thì chuyện này còn chẳng đáng một đồng.

“Xin mời hai chú rể bước vào.”

Tiếng nhạc vang lên, các vị khách sôi nổi quay đầu lại, nhưng chỉ nhìn thấy một mình Tần Thời Luật.

Tần Thời An “Ủa” một tiếng: “Anh Tiểu Dục đâu?”

Vừa rồi Lâm Nghi chỉ lo ở bên ngoài tiếp đón khách khứa, vẫn chưa biết chuyện không tìm thấy Đường Dục, Đàm Nam Sơn nói: “Đường Dục không biết đã chạy đi đâu, tìm mãi mà vẫn không thấy.”

Nghe vậy, Lâm Nghi ngẩn ra: “Cái gì mà không biết đã chạy đi đâu?”

Tần Thời An duỗi đầu hỏi: “Anh Tiểu Dục đào hôn sao?”

Tần Thời Kiệt vỗ đầu Tần Thời An: “Em chưa bị đánh nên chưa biết sợ đúng không? Có tin là nếu anh cả nghe được lời này sẽ lập tức ném em xuống biển cho cá ăn hay không.”

Chỉ có một chú rể xuất hiện, điều này khác hẳn với những gì đã nói trước đó, MC cũng không biết có nên tiếp tục hay không.

Tiếng nhạc vẫn vang lên không ngừng, Tần Thời Luật bước đi trên thảm đỏ theo điệu nhạc, đi được một nửa thì nghe thấy phía xa truyền đến một tiếng hét ngăn cản: “Chờ một chút!”

Tần Thời An lập tức đứng lên để nhìn người đang chạy tới, nhịn không được buột miệng thốt ra: “Cái đệch, anh Tiểu Dục lấy đâu ra bộ đồ xấu như vậy?”

Đường Dục mặc một bộ vest đỏ không vừa người, thở hổn hển chạy tới, kiểu tóc vốn đã được chải chuốc bây giờ lại hơi chật vật rũ xuống hai lọn, bộ vest mặc trên người thì rộng thùng thình, bởi vì cất ở trong túi nilon nên có chút nhăn, ống quần dài phủ lên giày, nhìn thế nào cũng không thể so được với bộ lễ phục trắng mà Tần Thời Luật chuẩn bị cho cậu.

Tần Thời Luật nhìn bóng dáng màu đỏ kia chạy đến bên mình, ánh mắt lập tức được sắc đỏ kia chiếu sáng.

Hắn nhớ lúc trước hắn đã nói Đường Dục mặc màu đỏ rất đẹp, khi đó phản ứng của Đường Dục rất lớn, sau đó hắn nghe Lâm Triết kể về buổi hôn lễ mà hắn không có mặt, Tần Thời Luật lúc đấy mới biết, để Đường Dục nguyện ý tổ chức buổi hôn lễ này, cậu đã phải hạ bao nhiêu quyết tâm.

Hắn không muốn hôn lễ của bọn họ trở thành bóng ma trong lòng Đường Dục, càng không muốn để khung cảnh tuyệt vọng trong mơ kia cứ tồn tại mãi trong đầu cậu, Đường Dục nói muốn tổ chức một hôn lễ giống hệt như giấc mơ đó, Tần Thời Luật làm được, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà đổi lễ phục sang màu trắng.

Hiện tại nhìn người đang mặc một thân đỏ rực xuất hiện trước mắt mình, cổ họng Tần Thời Luật hơi nghẹn lại: “Em……”

Đường Dục đứng ở trước mặt hắn, chỉnh lại bộ vest đỏ rộng thùng thình của mình: “Thời gian quá gấp, em không tìm được bộ vest màu đỏ nào vừa vặn.”

Tần Thời Luật nhìn bộ vest không vừa người của cậu, thậm chí còn không nhìn ra đây là một bộ quần áo: “Rất đẹp.”

Đường Dục cũng không rảnh quan tâm có đẹp hay không, buổi lễ vẫn đang diễn ra, cậu nắm tay Tần Thời Luật, quay đầu lại nhìn thoáng qua thảm đỏ đã đi được một nửa: “Nửa đoạn đường đầu chúng ta mỗi người đi một ngả, nhưng nửa đoạn đường còn lại, chúng ta sẽ đi cùng nhau.”

Tần Thời Luật nắm chặt tay cậu, gật đầu: “Được, về sau dù là bất cứ con đường nào, chúng ta đều sẽ đi cùng nhau.”
 
Chương 115: Phiên ngoại 3: Cuộc gặp đầu tiên


Cốc cốc cốc ——

Đường Nhạc Á gõ gõ cửa phòng: “Bé cưng, con thay quần áo xong chưa, có cần mẹ giúp không?”

Cửa phòng lách cách một tiếng mở ra, một bé bánh bao nhỏ mũm mũm đứng ở cửa, cậu đã mặc xong quần áo do chính mình chọn, áo sơ mi màu be cùng với chiếc quần yếm kaki kẻ sọc, tay cầm một chiếc nơ nhỏ, bởi vì cánh tay quá ngắn, sau một lúc lâu vẫn không thể thắt lên được.

Bé Đường Dục nhẹ nhàng nói: “Mẹ ơi, con không thắt được cái này.”

Đường Nhạc Á giúp cậu thắt nơ, ôm con trai rồi hôn lên má cậu một cái: “Bé cưng thật xinh đẹp.”

Năm nay Đường Dục 6 tuổi, cậu đã biết tự mặc quần áo được hai năm, Đường Nhạc Á thường hay nghe người ta nói việc nuôi dạy trẻ con rất khó khăn, đặc biệt là bé trai, rất nghịch ngợm, nhưng Đường Nhạc Á lại không thấy vậy, bé cưng nhà cô từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, con nhà người ta lúc đói bụng sẽ khóc, lúc bé cưng nhà cô được ba tháng, lúc đói bụng sẽ ô a ô a vài câu, sau đó chép chép miệng nhỏ.

Lớn lên một chút, tay nhỏ cũng khéo léo hơn, cậu biết tự mang vớ, trong khi con nhà người ta còn ở tuổi đái dầm, cậu đã biết tự mình thay tã.

Hôm nay Đường Nhạc Á dẫn Đường Dục tới tham dự tiệc của Tần gia.

Đường thị mới thành lập không lâu, ở Phú Dương chỉ có thể xem như công ty nhỏ mới nổi, có thể nhận được thiệp mời từ tập đoàn Đằng Phong, Đường Nhạc Á rất vui.

So với Đường Nhạc Á, bé Đường Dục lại chẳng vui chút nào, đó chính là Tần gia trong tương lai sẽ muốn giết ch.ết cậu.

Suốt đường đi, bé Đường Dục không nói chuyện nhiều, Đường Nhạc Á cảm thấy kỳ lạ, cậu nói chuyện chậm, nhưng thường ngày cái miệng nhỏ kia đều nói không ngừng, còn có thể nói liên tục cả một đường, sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy?

Sau khi xuống xe, Đường Nhạc Á dắt tay Đường Dục: “Bé cưng, lát nữa nhìn thấy các anh các chị thì nhớ phải đến chào hỏi nhé.”

Đường Dục luôn luôn rất lễ phép, điểm này không cần Đường Nhạc Á nhắc nhở, nhưng hôm nay cậu lại không muốn lễ phép tí nào.

Đường Dục chu chu miệng nhỏ, không tình nguyện “Dạ” một tiếng

Đường Nhạc Á dắt Đường Dục vào cổng nhà Tần gia, hai bên sân đã được sắp xếp hai hàng bàn dài, một bên dành cho người lớn, bên còn lại dành cho trẻ em.

Suốt đoạn đường Đường Nhạc Á dắt cậu đi vào trong, bé Đường Dục nhìn thấy ai cũng ngoan ngoãn gọi một tiếng chú hoặc dì, nhìn thấy những đứa trẻ lớn hơn mình sẽ ngọt ngào gọi anh gọi chị.

Tô Ninh Tĩnh dẫn theo hai đứa con trai đi tới: “Tiểu Dục lại cao hơn rồi.”

Đường Dục hoài nghi người này đang nói bóng gió chuyện cậu phát triển chậm, lần cuối gặp Tô Ninh Tĩnh chỉ mới cách đây một tuần, làm sao cậu có thể cao thêm chỉ trong một tuần được.

Nhìn Tiêu Ngạn Thu và Tiêu Sí Hành đi cùng Tô Ninh Tĩnh, Đường Dục không muốn chào hỏi bọn họ, cậu lập tức ôm bụng: “Mẹ ơi con muốn đi nặng.”

Tô Ninh Tĩnh đẩy Tiêu Sí Hành tới: “Tiểu Hành, con dẫn em đi tìm toilet đi.”

Tiêu Sí Hành không vui nói: “Con không đi đâu, bảo anh hai dẫn đi.”

Đường Dục cũng không muốn để hắn dẫn đi, cậu xoay người chạy đi: “Con tự tìm.”

Thấy thế, Tô Ninh Tĩnh vội vàng bảo Tiêu Ngạn Thu: “Chăm sóc thằng bé cho tốt, đừng để nó chạy loạn.”

Hai chân nhỏ của Đường Dục chạy rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã rời khỏi tầm mắt bọn họ.

Không có người Tiêu gia, bụng cậu cũng không còn đau nữa, cậu chọn hai miếng bánh kem và các loại chocolate trên bàn dài, còn lấy hai viên kẹo sữa cậu thích nhất cất vào túi.

“Tiểu Dục.”

Đường Dục quay đầu lại, nhìn Tiêu Ngạn Thu đuổi theo, cậu xoay người lui về sau hai bước.

Tiêu Ngạn Thu nhìn cậu: “Không phải em đau bụng sao?”

Đường Dục giả vờ, cậu chỉ là không muốn nói chuyện với người Tiêu gia: “Bây giờ lại không đau nữa.”

Đường Dục ôm túi định chạy, bị Tiêu Ngạn Thu ngăn lại: “Em đừng chạy loạn khắp nơi, lát nữa mẹ em không tìm thấy sẽ sốt ruột, anh dẫn em quay lại nhé.”

Đường Dục không muốn đi cùng anh ta, cậu dời tầm mắt, nhìn thấy một thiếu niên đứng thẳng tắp bên cạnh đài phun nước.

Những đứa trẻ xung quanh đều đang chơi với đám bạn bè cùng tuổi khác, chỉ có hắn là một mình lẻ loi đứng ở kia, giống như bị người ta cô lập, thời điểm Đường Dục nhìn hắn, thiếu niên kia cũng đang nhìn cậu, rõ ràng là vẻ mặt lạnh nhạt cao ngạo, nhưng Đường Dục lại cảm thấy hắn có chút đáng thương.

Thiếu niên dời tầm mắt.

Tiêu Ngạn Thu dỗ cậu: “Tiểu Dục, anh trai dẫn em đi chơi nhé.”

Đường Dục không muốn chơi với anh ta chút nào, cậu nhón chân bóc một nhúm kẹo ở trên bàn, xoay người chạy tới chỗ thiếu niên bị cô lập kia.

Tiêu Ngạn Thu ngẩn ra: “Tiểu Dục, đừng qua đó……”

Đường Dục đã chạy tới bên cạnh thiếu niên đang đứng bên đài phun nước, cậu mở tay nhỏ ra, bên trong là vài viên kẹo lộn xộn: “Anh ơi, ăn kẹo nà.”

Tần Thời Luật mười hai tuổi nhìn bé con đang ngẩng mặt tươi cười, khuôn mặt tròn tròn giống như cục bột nhỏ, hắn chà xát đầu ngón tay, có chút muốn nắn bóp thử xem, nhất định là rất mềm mại.

Tần Thời Luật đã sớm chú ý tới cậu, hôm nay có rất nhiều trẻ con tới đây, chỉ có duy nhất một mình bé con này là ngoan ngoãn, một đường đi vào luôn được mẹ dắt tay, gặp ai cũng cúi người chào hỏi, ngoan ngoãn giống như một viên kẹo sữa.

Có thể có được nụ cười như vậy, cuộc sống của cậu nhất định rất hạnh phúc, Tần Thời Luật ghét nhất là nhìn thấy người khác hạnh phúc.

Tần Thời Luật nhìn bàn tay nhỏ đang mở ra của cậu, lạnh nhạt nói: “Anh muốn kẹo trong túi của em.”

Đường Dục sửng sốt một chút, tay nhỏ sờ sờ trong túi, lấy ra hai viên kẹo sữa: “Chỉ có hai viên, anh có thể chừa lại cho em một viên không?”

Tần Thời Luật hung ác nói: “Không được, một là cho hết, hai là đừng cho.”

Đường Dục có chút hối hận vì đã chạy tới đây, đứa trẻ này thật vô lý, cậu nhét kẹo sữa vào tay Tần Thời Luật: “Vậy cho anh hết, lát nữa em sẽ tìm thêm, có lẽ vẫn còn một ít, ăn kẹo rồi thì anh phải vui lên nha.”

Tay cầm kẹo của Tần Thời Luật hơi khựng lại, hắn nhìn bé con còn chưa cao tới eo mình: “Em vui không?”

Đường Dục lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Hôm nay không vui lắm, ở đây có người em không thích.”

“Người em không thích?” Tần Thời Luật nhìn thoáng qua Tiêu Ngạn Thu vẫn luôn đuổi theo phía sau Đường Dục: “Là nó sao?”

Đường Dục quay đầu lại nhìn Tiêu Ngạn Thu, nhỏ giọng nói: “Người nhà bọn họ em đều không thích, anh ơi, anh tên là gì, em tên là Đường Dục, Đường trong Đường Bá Hổ*, Dục trong ngọn lửa, xán lạn rực rỡ.”

*Ai có nhu cầu muốn biết thì tự search gg nhoá~

Tiêu Ngạn Thu dường như nhận ra Tần Thời Luật, anh ta đứng ở phía sau Đường Dục hai ba mét không dám lại gần, Tần Thời Luật bóc vỏ viên kẹo sữa rồi bỏ vào miệng, rất ngọt, cũng rất thơm.

Đường Dục trông mong nhìn hắn, miệng nhỏ hơi chép chép.

Tần Thời Luật bóc vỏ một viên khác đưa tới miệng Đường Dục: “Há miệng.”

Đường Dục nhìn kẹo sữa trong tay hắn, cười tủm tỉm hé miệng, “Cảm ơn anh ạ.”

Cậu cười làm Tần Thời Luật càng muốn nựng cặp má phúng phính kia, hắn vo hai chiếc vỏ kẹo lại thành một cục, nhưng lại không vứt đi, mà là cất vào túi: “Anh tên Tần Thời Luật, Tần trong Tần Thủy Hoàng*, Thời trong thời gian, Luật trong quy tắc, kỷ luật.”

Đường Dục vừa định giới thiệu cho hắn biết loại kẹo này ăn ngon thế nào, nghe thấy hắn nói, khuôn mặt nhỏ lập tức cứng đờ…… Kẹo trong miệng cũng không còn thơm nữa.

Cậu còn chưa kịp phản ứng gì thì một thiếu niên trạc tuổi Tần Thời Luật đã đi tới: “Tần Thời Luật, ông nội gọi anh vào.”

Tần Thời Kiệt nhìn Đường Dục bị Tần Thời Luật che ở phía sau: “Nhóc con nhà ai đây?”

Tần Thời Kiệt duỗi tay muốn nựng má Đường Dục, bị Tần Thời Luật vươn tay đánh một cái: “Đừng chạm vào nó.”

Tần Thời Kiệt ‘shh’ một tiếng: “Không chạm thì không chạm, anh đánh tôi làm gì? Vừa nãy anh đá Tần Thời Tuấn vào bể phun nước đúng không, nó đang ở bên trong mách ông nội kìa, anh mau vào nhận tội đi.”

Tần Thời Luật: “Vừa rồi tôi nên để nó chết đuối luôn mới đúng.”

Tần Thời Luật đi theo Tần Thời Kiệt vài bước, đột nhiên nhớ tới bản thân còn chưa nói hẹn gặp lại với bé con phía sau, hắn quay đầu lại, vừa muốn mở miệng, lại phát hiện bé con vừa rồi còn đứng ở kia đã chạy mất ở phía xa, chỉ còn lại bóng lưng nho nhỏ, hai chân nhỏ ngắn ngủn bạch bạch chạy nhanh, giống như đang chạy trốn……

Toàn Văn Hoàn
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom