Cập nhật mới

Dịch Thiếu Chủ Bí Mật Của Tổng Tài

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: C20: Nhưng cô cũng không nghĩ


"Một thằng ngu lại dám đánh tao, tao liều mạng với mày." Hà Hải Bình tức giận xắn tay áo lên, giơ quả đấm nhào về phía Diệp Thanh.

"Rầm...

Nằm tay còn chưa kịp đánh trúng Diệp Thanh, ông ta đã bị Diệp Thanh đá cho một cú bay thẳng ra tít bên ngoài.

"Con bà nó, tên ở rể ngu sỉ nhà họ Tiếu này vậy mà lại mạnh như thế hả?"

"Mạnh cái quần đùi, đó là cậu ta nhân lúc tổng giám đốc Hà không chú ý mà đánh nén, chứ dựa vào cái cơ thể tí tẹo kia thì dù tổng giám đốc Hà có là một học giả yếu đuối cũng có thể đối phó với cậu ta thoải mái."

"Đúng thế, chỉ là một tên câm ở rể thôi mà, có thể tài giỏi đến mức nào chứ?"

"Ơ... Không đúng, hình như tên câm này có thể nói chuyện!"


"Có thể nói chuyện thì sao chứ? Không phải vẫn là kẻ ngu à."

"Rác rưởi!" Diệp Thanh nhìn lướt qua Hà Hải Bình nằm trong góc tường bĩu môi hừ một tiếng, sau đó lại lạnh lùng liếc mắt nhìn cả đám người, từ tốn hỏi: "Vừa rồi là ai bảo vợ tôi từ bỏ Tập đoàn Tiếu thị?"

"Tôi."

"Tôi nữa"

Diệp Thanh vừa dứt lời thì có mấy người đứng lên, tuy rằng Diệp Thanh vừa đến đã đánh Hà Hải Bình, nhưng những người này ỷ đông nên cũng không sợ.

"Được! Các người có thể đi rồi." Diệp Thanh xua tay, lạnh lùng nói. "Đi? Cậu cho rằng cậu là ai? Kêu chúng tôi đi thì chúng tôi phải đi sao?"

"Đúng thế, một tên ngu ở rể mà thôi, còn dám khoa tay múa chân với bọn tôi à, đúng là không biết trời cao đất rộng."

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay

"Nếu không đưa phí phụ cấp thôi việc cho ông đây thì ông đây không đi, hừ hừ... Chờ hai ngày nữa Tiếu thị xong đời thì ông đây sẽ mang đồ dùng văn phòng về nhà dùng, coi như phụ cấp thôi việc của ông đây."

"Ha ha... Nếu các người nguyện ý nếm thử quả đấm của tôi, vậy tôi đây sẽ không khách sáo." Diệp Thanh híp mắt cười nói.


Vừa dứt lời, Diệp Thanh đã từ từ đi về phía một người trong đó. "Diệp Thanh!" Tiếu Oánh Ức gọi anh lại.

"Vợ yêu, sao thế?" Diệp Thanh dừng bước, quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia của Tiếu Oánh Ức, đúng là càng nhìn càng khiến người ta thấy thoải mái.

"Đừng đánh người!" Tiếu Oánh Ức cau mày nói, tuy những người này khiến cô rất tức giận, nhưng cô cũng không muốn biến công ty của mình thành cái chợ bán rau, nếu như đánh nhau loạn lên thì còn ra thể thống gì nữa?

"Được thôi vợ yêu, em không cho anh đánh mấy tên khốn kiếp này thì anh đây sẽ không đánh." Diệp Thanh vừa cười vừa nói.

Tiếu Oánh Ức nhìn thoáng qua Diệp Thanh, người này lại nghe lời như vậy hả?

Ở trong ấn tượng của cô, dường như Diệp Thanh chưa bao giờ nghe lời của cô cải

Nhưng cô cũng không nghĩ thử lại xem, suốt một năm qua cô nói chuyện với Diệp Thanh được mấy câu đâu chứ?

Dù sao Diệp Thanh cũng bị câm, hai người muốn nói chuyện cũng rất khó khăn.


Điều duy nhất cô yêu cầu Diệp Thanh là không cho anh đến công viên ngồi thiền, dù sao ngày ngày nghe thấy người ta gọi là tên ngu ở rể như vậy thì cũng khiến sắc mặt anh ảm đạm đi không ít.

Nhưng Diệp Thành này lại không nghe lời cô mà vẫn đều đặn đến công viên ngồi thiền như thường lệ.

"Không phải tôi bảo anh đợi tôi ở phòng làm việc hàng ngày của tôi sao? Sao anh còn chạy đến đây?" Tiếu Oánh Ức hơi tức giận hỏi.

Cô đã quá đủ phiên não rồi, người này còn muốn chạy đến đây đổ thêm dầu vào lửa, đây chẳng phải là quấy rối sao?

"Anh đến là vì nói cho em biết, chuyện của công ty em không cần lo lắng nữa, nhà họ Nghiêm sẽ không tạo ra được chút bọt sóng nào đâu, Tiếu thị cũng sẽ không sụp đổ, anh sẽ giúp em." Diệp Thanh nhún vai nói.

"Cái quỷ gì, một tên ở rể được nhặt về mà thôi, vậy mà lại dám khoác lác không biết ngượng mồm nói nhà họ Nghiêm không tạo được chút bọt sóng nào đâu, mày cho rằng mày là ai chứ?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: C21: Từ khi nào lại trở nên mạnh như vậy


"Đúng thế, người ta nói con rể nhà họ Tiếu là một kẻ ngu, xem ra thực sự không phải là giả mà!"

"Muốn giải quyết phiền phức giúp Tiếu Oánh Ức á? Cậu ta lấy cái gì để giúp chứ? Chẳng lế là dùng cái bộ dạng ngu xuẩn này của cậu ta sao? Ha ha..."

Nghe mọi người bàn tán, trong mắt Diệp Thanh lóe lên vẻ lạnh lẽo, anh lạnh giọng nói: "Nếu như các người còn nói nhảm nữa thì tôi sẽ ném các người ra khỏi Tiếu thị."

"Xùy... Một kẻ ngu, nói mạnh miệng như thế cũng không sợ bị tụt lưỡi nhỉ?"

Diệp Thanh quay đầu nói với Tiếu Oánh Ức: "Vợ à, xin lỗi, anh nuốt lời rồi, anh phải đá tên khốn kiếp này ra ngoài thôi."

Vừa dứt lời, Diệp Thanh đã lắc mình, hoàn toàn không cho Tiếu Oánh Ức thời gian phản ứng lại, anh vả một tát vào mặt tên vừa mới nói.

"Bốp..”

Tiếng vang lanh lảnh quanh quẩn trong phòng họp, khiến mọi người choáng váng không thôi.

Bọn họ không kinh ngạc vì Diệp Thanh đột nhiên ra tay, mà là anh ấy vậy mà lại tát một cái khiến người vừa nói bay ra xa tận mấy mét, điều này sao có thể?


Không phải tên ở rể này là một kẻ ăn hại sao?

Từ khi nào lại trở nên mạnh như vậy?

Mọi người còn chưa hồi phục lại tinh thần, Diệp Thanh đã lắc mình đến bên cạnh tên vừa rồi, xách gã ta lên, tiện thể còn xách luôn cả Hà Hải Bình mà vừa rồi bị anh đá bay lên, mỗi tay một người, cơ thể khẽ động như một bóng ma rồi biến mất khỏi phòng họp.

"Vãi nho... Nhanh như vậy?"

"Tốc độ này còn là người sao?"

"Usain Bolt cũng không nhanh bằng cậu ta!"

Ba phút sau, Diệp Thanh lại quay về phòng họp lần nữa, phủi tay nói với Tiếu Oánh Ức: "Hai tên rác rưởi kia đã bị anh ném xuống tầng rồi."

"Anh giết người?" Tiếu Oánh Ức cau mày hỏi. Phòng họp ở tầng mười tám, hơn nữa hôm nay lại đúng lúc thang máy bị hỏng không hoạt động được, đang sửa chữa gấp, nếu Diệp Thanh muốn ném Hà Hải Bình

và người kia ra khỏi công ty thì phải chạy thang bộ.


Trong nhận thức của Tiếu Oánh Ức, không có ai có thể chạy từ tầng mười tám xuống tầng một trong ba phút ném người ra khỏi công ty rồi còn có thể chạy về được.

Diệp Thanh nói đã ném hai tên rác rưởi kia ra khỏi công ty, hoặc là đang nói dối, hoặc là thẳng tay ném người từ tầng mười tám xuống.

Tâng mười tám đấy, cao đến mức nào chứ? Ném người từ độ cao như này xuống, còn có thể sống được sao?

Thế nên Tiếu Oánh Ức mới hỏi như thế.

Tuy hỏi thì hỏi vậy, nhưng Tiếu Oánh Ức cũng không cho rằng Diệp Thanh sẽ giết người, nên cô cảm thấy anh đang nói dối.

"Không á!" Diệp Thanh nhún vui, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Anh luôn dùng đức để thu phục người ta, sao có thể tùy tiện giết người được chứ?"

Dùng đức thu phục người khác?

Khóe miệng Tiếu Oánh Ức không tự chủ được mà khế giật, người này vừa vào cửa đã đánh Hà Hải Bình một bạt tai, này cũng gọi là dùng đức để thu phục người khác?

"Xùy..." Một trong những người thân cận của Hà Hải Bình bĩu môi một cái, hiển nhiên cũng cảm thấy Diệp Thanh đang nói dối, ông ta chậm rãi nói: "Nói khoác cũng không thèm lên kịch bản."

"Ông không tin à?" Diệp Thanh híp mắt hỏi.

"Đúng thế, mặc dù cậu rất giỏi đánh nhau, nhưng muốn chạy từ tầng mười tám xuống tầng một rồi lại chạy lên trong ba phút thì tôi tuyệt đối không tin nhé! Cậu cho. rằng cậu là ai? Bolt à? E là Bolt cũng không thể làm được như vậy đâu!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: C22: Không tin


"Ha ha..." Diệp Thanh đột nhiên nở nụ cười.

"Cậu cười cái gì?"

"Nếu như tôi nói tôi còn có thể nhanh hơn thì ông có tin không?”

"Không tin!"

"Vậy tôi đây sẽ để ông mở mang tầm mắt một chút."

Vừa dứt lời, Diệp Thanh đã tiến lên trước một bước, không để cho người kia có cơ hội đáp lời đã xách hẳn ông ta lên, sau đó ném ra ngoài cửa sổ phòng họp.

"A.."

Tiếng kêu kinh ngạc ngoài cửa sổ truyền đến, tất cả mọi người đều sửng sốt, tên ở rể nhà họ Tiếu nhặt được này thật sự dám giết người sao?


Mọi người còn chưa kịp phàn ứng thì lập tức lại có một bóng người khác lao ra khỏi cửa sổ.

"Vãi cả nho... Thằng ngu ở rể kia cũng nhảy xuống sao?" "Có vẻ như là cậu ta." "Thật đúng là một kẻ ngu mà? Vậy mà lại nhảy từ tầng mười tám xuống?"

"Ha... Ném Hoàng Hiểu Đông xuống lầu, cậu ta sợ tội nên cũng lựa chọn tự sát thôi!"

Tất cả mọi người đều vọt đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới.

Trong phút chốc tất cả đều sửng sốt ngây dại, chuyện này sao có thể?.

||||| Truyện đề cử: Độc Sủng Kiều Thê: Vì Em Là Vợ Anh |||||

Bởi vì tất cả bọn họ đều nhìn thấy hai người đều nguyên vẹn không chút thương tích đứng ở dưới lầu, càng khiến cho bọn họ khó tin hơn là một lát sau, Diệp Thanh lại vác theo Hoàng Hiểu Đông leo dọc theo đường ống của tòa nhà lên.

Tốc độ cực nhanh, như đang chạy trên mặt đất băng phẳng, khiến người ta nghẹn họng trố mắt nhìn.

"Còn bà nó, tôi bị hoa mắt sao?" "Ultraman? Siêu nhân à?” "Vù..

Một trận gió thổi vù qua, Diệp Thanh đã vác Hoàng Hiểu Đông đứng ở trên bệ cửa sổ, khó chịu nhìn cả đám người vay quanh hóng hớt nói: "Chó khôn không cản đường."

"Ạ

Mọi người đều lấy lại tinh thần, hoảng hốt nhường cửa sổ ra, Diệp Thanh vác theo Hoàng Hiểu Đông nhảy vào phòng họp.

Anh vứt Hoàng Hiểu Đông xuống một bên rồi thản nhiên nói: "Lần này dùng có một phút ba mươi giây, ông đã tin chưa?"

"Tin... Tin rồi!" Vẻ mặt Hoàng Hiểu Đông hoảng sợ nói.


Lúc này tóc của ông ta đã hoàn toàn dựng đứng lên như một cái ổ chim non, mà trước mắt vẫn là một đống ánh sao vàng.

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đã trải qua chuyện quái gì vậy?

Cho đến lúc này vẻ mặt của mọi người khi nhìn Diệp Thanh đều đã thay đổi, từ khinh thường biến thành hoảng sợ, kẻ ngu ở rể này thực sự quá bi3n thái rồi.

Con mẹ nó, đây vẫn còn là người sao?

Ngay cả vẻ mặt của Tiếu Oánh Ức cũng đầy vẻ khó tin, đây là anh chồng mà cô nhặt được kia sao?

Năng lực mà Diệp Thanh thể hiện mang đến cho cô một cảm giác an toàn chưa từng có.

Trong lòng cô không khỏi suy nghĩ, sau khi công ty sụp đổ, khi tên họ Nghiêm kia vươn móng vuốt dơ bẩn về phía cô, người chồng tiện tay nhặt được này có thể bảo vệ cô không?

Các site khác đang và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Mọi người vào site chính ủng hộ tụi mình với nhé. Mê truyện hot chấm vn ạ.

Đang lúc Tiếu Oánh Ức suy nghĩ lung tung, Diệp Thanh lạnh lùng liếc nhìn cả đám, từ từ nói: "Đám khốn nạn vừa đứng lên ấy, các người có thể cút được rồi, nếu còn ngồi ỳ ở đây thì tôi không ngại thẳng tay ném các người xuống đâu. Đến lúc đó các người cũng không còn may mắn như tên khốn kiếp này đâu, bởi vì tôi sẽ không nhảy xuống dưới đón các người nữa, đến lúc đó ngã thành thịt vụn thì cũng đừng có trách tôi."


Uy hiếp, đây là lời uy hiếp tr@n trụi! Nhưng đối mặt với sự uy hiếp như vậy, mọi người cũng không còn có thể mỉa mai như trước nữa, bởi vì sau khi nhìn thấy những gì Hoàng Hiểu Đông trải qua, bọn họ

biết tên khốn này sẽ nói được làm được.

"Tôi đi!" Người đầu tiên đứng lên không phải ai khác mà chính là người đã trải qua một vòng sinh tử Hoàng Hiểu Đông.

Có người dẫn đầu, những người khác cũng lao ra khỏi phòng họp như gió, dường như sợ rằng nếu còn chậm một chút nữa thì sẽ bị ném xuống lầu cũng nền.

Trong chốc lát, ngoài Tiếu Oánh Ức và Diệp Thanh thì trong phòng họp cũng chỉ tròn lại bốn người.

Bộ phận tài chính chỉ còn lại ba người, đứng đầu là Lưu Vân Phi, ánh mắt ba người này nhìn Diệp Thanh có chút kính sợ.

Mà một người còn lại là Tổng giám đốc phòng tài chính Phương Lôi, ánh mắt nhìn Diệp Thanh lúc này đang lóe ra ánh sáng, dáng vẻ như đang có điều suy nghĩ, cũng không biết là đang nghĩ gì.

"Diệp Thanh, anh đuổi hết người đi rồi thì sau này công ty hoạt động tiếp kiểu gì được?" Vẻ mặt Tiếu Oánh Ức đầy u oán nhìn Diệp Thanh nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: C23: Có dễ tuyển như vậy đâu


Mặc dù Tiếu Oánh Ức đang trách móc Diệp Thanh, nhưng trong lòng Diệp Thanh cũng cảm thấy rất vui, cuối cùng thì vợ cũng không còn đối xử với anh bằng thái độ thờ ơ bất biến nữa rồi.

Ừm... Vẻ mặt u oán là một loại tiến bộ.

Diệp Thanh cũng cảm giác được quan hệ giữa mình và vợ đã có một bước tiến lớn, đó là một chuyện tốt!

Cũng không biết anh lấy đâu ra sự tự tin này nữa? Diệp Thanh xua tay, không thèm để ý nói: "Vợ yêu, không sao đâu!"

"Anh nói không sao thì là không sao chắc?" Tiếu Oánh Ức không nhịn được mà trợn trắng mắt.

Ha ha... Mắt trắng dã, trên mặt lại hiện ra một vẻ mặt mới, tốt, có tiến bộ.


Diệp Thanh khế cười, sau đó cong môi nói: "Lòng dạ của mấy người này đã không còn ở Tiếu thị nữa rồi, giữ lại không chỉ không có tác dụng mà còn có thể dẫn đến ảnh hưởng tiêu cực, đã khai trừ thì khai trừ sạch đi, không còn ai thì lại tuyển dụng thêm lần nữa là được."

"Haizz... Có dễ tuyển như vậy đâu!" Tiếu Oánh Ức thở dài một hơi.

Cô cũng biết Diệp Thanh nói có lý, lòng người mất có giữ lại thì cũng vô dụng, nhưng tình hình hiện tại của Tập đoàn Tiếu thị rất nguy cấp, không có ai lại nộp đơn xin việc đến làm ở một công ty sắp phá sản cả.

"Vợ yêu, em đừng lo, không đến hai ngày, anh tin là sẽ có rất nhiều nhân tài đến xin việc vào Tiếu thị."

Tiếu Oánh Ức nhìn thoáng qua Diệp Thanh, thật sự không biết người này lấy đâu ra tự tin như vậy nữa?

Hai ngày sau, Tiếu thị có còn tồn tại nữa hay không cũng còn chưa chắc chắn đâu!

Thôi bỏ đi, chuyện đã đến nước này rồi thì cũng chỉ có thể như vậy.

Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Phương Lôi, Tiếu Oánh Ức trầm giọng nói: "Tổng giám đốc Phương, giao toàn bộ vốn lưu động của công ty cho bộ phận tài chính trước khi thị trường giao dịch ngày mai bắt đầu."

"Được, Chủ tịch Tiếu." Phương Lôi nhìn Tiếu Oánh Ức, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.


Sở dĩ cô ấy không rời đi cũng không phải vì cô ấy cho rằng Tiếu Oánh Ức còn có thể khiến cho Tập đoàn Tiếu thị cải tử hoàn sinh, mà là tính cách của cô ấy là một người có thủy có chung, cho dù phải rời khỏi Tiếu thị thì cũng phải chờ Tiếu thị chiến đến giây phút cuối cùng rồi lại nói tiếp.

"Chú Lưu, việc ngăn chặn nhà họ Nghiêm trên thị trường cổ phiếu ngày mai giao cho chú."

"Tiểu Ức, tuy đám người Hà Hải Bình nói khó nghe, nhưng lời bọn họ nói cũng là thật, nếu bây giờ thanh lý số cổ phần thì cũng sẽ không trở thành táng gia bại sản." Lưu Vân Phi khuyên nhủ.

Ông không giống với đám Hà Hải Bình, Lưu Vân Phi là thật lòng khuyên bảo, cũng không phải vì phí phụ cấp thôi việc gì cả.

Là bạn tốt của ba Tiếu Oánh Ức, ông nhìn cô lớn lên, ông không thể nào trơ mắt nhìn cô từ nay về sau mất đi tất cả được.

"Chú Lưu, chú không cần khuyên nữa đâu, ý tốt của chú cháu xin nhận. Nhưng đối với cháu mà nói, cháu phải chiến xong một trận, cho dù từ nay về sau có trắng tay thì cháu cũng tuyệt đối sẽ không làm kẻ trốn chạy." Vẻ mặt Tiếu Oánh Ức kiên định nói.

"Vợ à, đừng nói nghiêm trọng như thế, anh nói rồi, chắc chăn sẽ không để cho Tiếu thị sụp đổ thì chắc chăn là không đổ" Diệp Thanh đứng bên cạnh bĩu môi nói.


"Hừm.." Tiếu Oánh Ức liếc mắt nhìn Diệp Thanh một cái, chỉ có anh chồng nhặt được của cô mới dám nói mạnh miệng như thế hết lần này đến lần khác, ngoài anh ra không có ai cả.

Cô không thèm để ý đến Diệp Thanh mà quay qua nói với mấy người còn lại: "Được rồi, cứ như vậy đi, mọi người phân công nhau rồi chuẩn bị đi!"

"Được!" Sau khi mấy người đó lên tiếng, từng người đều rất chán nản rời khỏi phòng họp.

Mặc dù khi Tiếu thị nguy cấp nhất bọn họ không chọn rời đi, nhưng dưới góc nhìn của bọn thì kết cục của Tiếu thị đã được định trước, hoàn toàn không có cơ hội trở mình.

"Haizz..." Sau khi trở lại phòng làm việc của mình, Tiếu Oánh Ức ngồi lên ghế sô pha, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cô nhắm hai mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: C24: Bệnh viện trúc thành


"Vợ yêu, em quá mệt mỏi rồi." Diệp Thanh cũng thở dài một tiếng, nhẹ giọng đi tới sau lưng Tiếu Oánh Ức, hai tay đặt lên vai cô, nhẹ nhàng xoa bóp.

Đôi mắt Tiếu Oánh Ức bỗng mở ra, cơ thể run lên, nhưng cô cũng không từ chối để Diệp Thanh bóp vai cho mình, cô thực sự cần phải thả lỏng một chút.

Tiếu Oánh Ức không thể không thừa nhận, để cho Diệp Thanh xoa bóp, thật sự là có hơi thoải mái, hô hấp của cô càng ngày càng đều, bất tri bất giác đã ngủ đi.

Diệp Thanh rón rén đặt Tiếu Oánh Ức nằm ngang lên ghế sô pha, sau đó cởi áo khoác của mình ra đắp lên người cô, sau đó lại tự mình ngồi xuống trước bàn làm việc của Tiếu Oánh Ức mở máy tính lên xem phim.

Tập đoàn Tiếu thị đang trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng mà anh vẫn có tâm trạng xem phim, đúng là không tim không phổi rồi.

Bệnh viện Trúc Thành.


Bên ngoài một căn phòng bệnh cao cấp, sắc mặt Bạch Thừa Sơn u ám, con trai duy nhất của mình vậy mà lại bị người ta phế đi, từ nay về sau không thể nối dõi tông đường nữa. Ông ta đã tức giận đến cực điểm, nhìn chăm chăm vào một người vệ sĩ trầm giọng hỏi: "Hắc Lang, cậu chắc chắn chứ?"

"Ngài Bạch, tôi chắc chắn!" Hắc Lang gật đầu nói: Cậu Bạch đã bị con rể của nhà họ Tiếu phế ở Thiên Hương Các, lúc đó có rất nhiều người chứng kiến nên rất dễ điều tra ra được."

"Một thằng ở rể mà cũng dám phế con của tao, cho dù là kẻ ngu thì ông đây cũng phải lấy mạng của nó. Đi tìm nó rồi dìm sống nó xuống sông Âm cho tao." Bạch Thừa Sơn u ám nói.

"Rõ!" Hắc Lang nhận lệnh rồi rời đi. "Két..."

Cửa phòng bệnh bị người bên trong đẩy ra, một người đàn bà đi ra, sắc mặt cũng đầy vẻ u ám, trong mắt lóe lên nỗi hận.

Ở metruyenhot.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Các bạn vào google.com gõ metruyenhot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé

Người đàn bà này là Lư Vận Cầm, mẹ của Bạch Hải Phong, bà ta nhìn Bạch Thừa Sơn hung hãn nói: "Lão Bạch, không chỉ bắt tên mà Tiếu Oánh Ức nhặt về kia dìm xuống sông Âm mà ông còn phải bắt cả con ả Tiếu Oánh Ức đó đến nữa. Tôi nghe nói cô ta là một trong ba người đẹp đỉnh cao của Trúc Thành, tôi muốn con ả này làm nô lệ cho con trai tôi, tôi muốn cô ta hầu hạ con tôi cả đời."

Bạch Thừa Sơn cau mày nói: "Tiểu Cầm, chuyện này e là không dễ làm."

"Có gì mà khó? Dựa vào thực lực của Tập đoàn Hải Thiên nhà chúng ta, đối phó với một Tập đoàn Tiếu thị nhỏ nhoi không phải rất dễ dàng sao?" Lư Vận Cầm nghi


ngờ hỏi.

"Chuyện của Tiếu Oánh Ức cũng không đơn giản như vậy, nếu như chúng ta bắt cô ta thì e là sẽ đắc tội với người mà nhà họ Bạch chúng ta không thể đắc tội được."

"Ý ông là nhà họ Tiếu còn có chống lưng?”

"Nhà họ Tiếu thì không có chống lưng, nhưng cậu cả Nghiêm Thiếu Khoan coi trọng người phụ nữ đó, nếu chúng ta bắt cô ta thì e là sẽ đắc tội với nhà họ Nghiêm."

"Lẽ nào thù của con chúng ta chỉ giết một thằng ở rể là xong sao? Nhà họ Tiếu phải trả một cái giá thật đắt cho việc này." Thái độ Lư Vận Cầm kiên quyết nói.

"Thật ra khiến cho nhà họ Tiếu trả giá đắt thì cũng không nhất thiết là phải ra tay với Tiếu Oánh Ức." Bạch Thừa Sơn trầm ngâm nói.

"Lão Bạch, ông định ra tay từ chỗ nào?" "Theo tôi được biết, Tiếu Oánh Ức có một cô em gái, cũng là dạng con gái xinh


đẹp sắc nước hương trời, để cô ta thay thế chị gái của mình, làm nô lệ của con trai chúng tai"

Vậy lão Bạch, ông mau chóng sắp xếp người bắt con ả đó về cho con trai chúng †a đi!"

"Không vội!" Bạch Thừa Sơn lắc đầu nói: "Chuyện này tôi còn phải nói với cậu cả Nghiêm một tiếng đã, dù sao nếu tương lai Tiếu Oánh Ức thật sự trở thành người phụ nữ của cậu Nghiêm thì em gái cô ta sẽ không ngừng thổi gió bên tai với cậu Nghiêm, lúc ấy nhà họ Bạch chúng ta cũng sẽ gặp rắc rối."

"Được... Lão Bạch, chuyện này để ông xử lý, dù có cho cậu Nghiêm một chút lợi ích thì cũng phải để phụ nữ nhà họ Tiếu tới làm nô lệ của con trai chúng ta." . Truyện Trinh Thám

"Tôi biết rồi!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: C25: Biểu cảm


Khi Tiếu Oánh Ức vừa mở mắt ra thì đã thấy Diệp. Thanh, cái anh chàng này còn kéo một chiếc ghế lại ngồi trước sô pha, hai tay chống cảm, đang nhìn cô chảm chằm.

Chỉ trong chốc lát, trên gương mặt Tiếu Oánh Ức. đã hiện lên màu đỏ ứng.

"Ôi trời... Vợ à, em đỏ mặt rồi" Diệp Thanh hưng phấn nói, cứ như thể phát hiện ra đại lục mới.

Vợ mình lại có thêm một biểu cảm nữa rồi, tuyệt quá!

Tiếu Oánh Ức liếc Diệp Thanh một cái rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cau mày hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Hơn mười giờ rồi!"

"Tôi ngủ tận hơn năm tiếng sao?" Tiếu Oánh Ức. hơi kinh ngạc.

Trong khoảng thời gian này, chất lượng giấc ngủ của cô lúc nào cũng tệ, khỏi cần nói, cho dù bây giờ có. là giờ đi ngủ tối thì cô ngủ được hơn bốn tiếng đã là khá ổn rồi.

Sao hôm nay cô lại ngủ lâu như vậy chứ?

Tiếu Oánh Ức hơi không hiểu lầm.

"Vợ à, em mệt mỗi quá, sau này đừng cật lực như. vậy nữa, nếu không thì cơ thể không chịu nổi đâu” Diệp Thanh có hơi đau lòng nói.


Được người khác quan tâm, trong tim Tiếu Oánh Ức nổi lên chút gợn sóng, cô chưa bao giờ trải qua cảm giác ấy, có vẻ cũng tuyệt đó.

Tiếu Oánh Ức nhìn Diệp Thanh thật sâu, rồi nói: “Chúng ta về nhà đi!

"Được"

Tiếu Oánh Ức vừa lái chiếc BMW của mình vào Nguyệt Lượng Loan thì đôi mắt Diệp Thanh nheo lại, sắc mặt cũng u ám đi.

"Sao vậy?" Tiếu Oánh Ức nghỉ ngờ hỏi

"Không có gì!" Diệp Thanh nở nụ cười xán lạn, nói: "Vợ, anh xuống xe trước, em lái về một mình đi, một lát nữa anh sẽ quay về”

"Anh đi làm gì thế?"

"Vợ à, em đang quan tâm anh đó sao?" Diệp Thanh phấn khích hỏi. Ủng‎ hộ‎ chính‎ chủ‎ 𝙫ào‎ ngay‎ +‎ 𝑻R𝐮M𝑻RU‎ Y𝗲𝖭.𝙫n‎ +

Trong một năm qua, từ đó đến giờ mỗi lăn anh đi ra ngoài Tiếu Oánh Ức đều sẽ không hỏi anh đi có việc gì, hôm nay là lần đầu tiên cô hỏi, thế này là có tiến. triển rồi, sao mà Diệp Thanh không vui cho được?

"Ai thèm quan tâm chứ?”Tiếu Oánh Ức trợn mắt, sau đó cô đột nhiên đạp phanh, thờ ơ nói: "Anh có thể xuống xe rồi."

"A... Ừ!" Diệp Thanh cũng không vội xuống xe luôn mà vừa cười vừa nói: "Vợ à, thật ra nếu em quan tâm anh thì có thể nói thẳng ra, anh cũng không để bụng. đâu”


" y... Anh không để bụng nhưng tôi thì có!"

"Ha ha... Vợ, dáng vẻ em lúc tức giận trông đẹp thật”

"Xuống xe!” Tiếu Oánh Ức nói to hơn.

"Ha ha... Anh xuống liền đây, vợ, em đừng nên tức giận, sẽ có nếp nhãn mất."

“Ai cần anh lo chứi" Tiếu Oánh Ức trừng mắt nhìn Diệp Thanh, thấy thằng nhóc này xuống xe rồi thì nhấn ga một cái, chiếc BMW gầm rú phóng đi Tiếu Oánh Ức đột nhiên cảm thấy lúc thẵng nhóc

này bị câm còn tốt hơn, ít nhất sẽ không nói nhảm hết chuyện này đến chuyện khác như bây giờ.

...

Bệnh viện Trúc Thành.

Lư Vận Cầm hỏi Bạch Thừa Sơn: "Ông Bạch à, hẳn là Häc Lang đã tìm thấy thằng đần ở rể nhà họ Tiếu rồi chứ?"

Bạch Thừa Sơn vỗ nhẹ lên cánh tay Lư Vận Cầm, đáp: "Vợ à, bà cứ yên tâm đi, với khả năng của Hắc Lang thì đối phó với một thãng ngu ở rể hoàn toàn. không thành vấn đề”

"Nhưng mong là đừng xảy ra chuyện gì bất trắc, theo như những người chứng kiến ở Thiên Hương Các nói thì thãng đần ở rể kia thật sự bản lĩnh, liệu Hắc Lang có đối phó được không? Lư Vận Oăm có hơi bận tâm nói.

"Tôi rất yên tâm để Hảc Lang làm việc, trước kia cậu ta từng làm lính đánh thuê nhiều năm ở nước ngoài, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tôi phải bỏ rất nhiều tiền ra thuê cậu ta, chẳng phải đối phó với một thẳng ngu ở rể chỉ dễ như trở bàn tay hay sao?”

"Thế thì tốt rồi!"

...

Vừa xuống xe nụ cười trên gương mặt Diệp Thanh nhanh chóng tắt ngúm, anh từ từ đi đến một góc khuất mà hệ thống giám sát của khu dân cư không thể quay được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: C26: Danh hão


Anh dừng bước ngước nhìn lên bầu trời sao, Diệp Thanh từ tốn nói: "Núp lâu như vậy hay ho lắm sao? Đi ra hết đi!"

Bốn kẻ xuất hiện từ bốn phía xung quanh Diệp Thanh, vây quanh Diệp Thanh ở giữa, trong đó có một kẻ chính là Hắc Lang do Bạch Thừa Sơn phái tới

"Chúng mày là aï?" Diệp Thanh lạnh lùng hỏi.

“Người tới lấy mạng mày." Hắc Lang lạnh lùng đáp.

"Muốn giết tao? Có mấy người?" Diệp Thanh bĩu môi khinh thường.

"Chỉ có bọn tao”

"Tại sao ba của Bạch Hải Phong không phái thêm nhiều người nữa đến chứ?” Diệp Thanh cười hỏi.

"Sao mày biết bọn tao do Chủ tịch Bạch phái t Hắc Lang kinh ngạc.


“Ha ha... Tao chỉ có tổng cộng hai kẻ thù, một rong số đó vẫn đang ở nước Mỹ xa xôi, kẻ còn lại chính là tên Bạch Hải Phong vừa bị tao thiến hôm nay thôi, chuyện này thì có gì khó đoán chứ?" Diệp Thanh nhún vai đáp.

Kẻ thù đang ở nước Mỹ của Diệp Thanh kia đương nhiên là Nghiêm Thiếu Khoan, cái thãng khốn nhăm nhe vợ của mình nên dĩ nhiên Diệp Thanh phải coi anh ta là kẻ thủ.

Nếu mày đã đoán được, vậy mày phải biết rằng nếu đã đắc tội với nhà họ Bạch thì mày chỉ có thể chết mà thôi, thế thì cũng coi như là chết rõ rằng rồi" Hảo Lang lạnh lùng nhìn Diệp Thanh, sau đó lập tức giơ tay lên vẫy một cái, ra lệnh cho ba kẻ còn lại: “Lên!”

Vừa hạ lệnh, bốn thanh dao găm sáng loáng đã xuất hiện trong tay bốn tên kia, bọn họ lao về phía Diệp Thanh cùng một lúc.

Bốn chọi một sao?

Cũng không phải do bọn họ đánh giá cao Diệp. Thanh, mà là từ trước đến nay khi đối đầu với bất cứ kẻ địch nào, cả bốn tên bọn chúng vẫn luôn cùng xông lên

Bởi vì bọn chúng vẫn luôn là một thể thống nhất, không thể thiếu một ai.

Cho dù kẻ địch có là bậc thầy ảo cảnh, hay là một người bình thường tay trói gà còn không chặt thì với bọn chúng mà nói tất cả đều giống như nhau.

Đối mặt với bốn thanh dao găm sáng bóng đang đâm về phía mình, Diệp Thanh lạnh lùng gẫn hai chữ: "Rác rưởi."

Diệp Thanh híp mắt, tay phải từ từ giơ lên, giữa các ngón tay kẹp bốn cái châm bạc.

Anh lắc tay nhẹ một cái, bốn cái chân bạc phóng thẳng về bốn phương tám hướng khác nhau

"Vèo vèo.

Chỉ trong nháy mắt, bốn cái châm bạc đã đâm vào ấn đường của bốn kẻ kia.


Trong chốc lát, cả bốn tên cùng mở to hai mắt nhìn Diệp Thanh bằng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, trên mặt viết rõ chữ "hoảng sợ, cứ như thể bọn họ đang nhìn một sứ giả đến từ địa ngục vậy.

Một lát sau, cả bốn tên mẽm oặt người ngã xuống cùng một lúc, không còn hơi thở của sự sống.

Đúng như anh đã từng nói với Lâm Giai Di vậy, châm bạc của anh không phải dùng để cứu người, mà là dùng để giết người

Lặng lẽ không một tiếng động, một đâm mất mạng.

Cây châm tử thần tuyệt nhiên không phải chỉ là cái danh hão.

Không nhìn bốn tên đó nhiều thêm, Diệp Thanh đi ra khỏi Nguyệt Lượng Loan, anh cũng không quay vẽ nhà họ Tiếu mà ra một cửa hàng ở bên ngoài Nguyệt Lượng Loan để mua một cái điện thoại di động.

Ừm... Bây giờ đã nói được rồi thì đương nhiên phải kiếm cho mình một chiếc điện thoại di động cho tiện.

Tốn hơn hai ngàn, cũng không đắt.

Hôm nay vừa mới kiếm được một triệu từ Bạch Hải Phong, anh cũng coi như là có tí tiền.


Ve đến nhà họ Tiếu, trong phòng khách trống. không, rất rõ ràng là người nhà họ Tiếu đều đã đi nghỉ hết rồi.

Diệp Thanh cũng về phòng luôn, Tiếu Oánh Ức. đang ôm laptop ngồi ở đầu giường,

Diệp Thanh nghỉ ngờ hỏi: "Vợ, sao em vẫn chưa ngủ?"

"Vừa nãy ngủ hơn năm tiếng ở công ty rồi, bây giờ. không buồn ngủ” Tiếu Oánh Ức ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh một cái: Anh vừa đi đâu đấy?"

“Anh đi mua điện thoại." Diệp Thanh lấy cái điện thoại mình vừa mua ra quơ quơ.

"Anh lấy tiền đâu ra?” Tiếu Oánh Ức nghỉ ngờ.

"Trong trí nhớ của Tiếu Oánh Ức, khi cô đưa Diệp Thanh về thì trên người anh chàng này cùng lầm cũng chỉ có mấy trắm, mà anh lại không nhận thẻ của cô thì lấy tiền đâu ra mà mua điên thoai di động?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: C27: Thờ ơ


"Ha ha..." Diệp Thanh cười một tiếng, nói đại: "Sáng sớm hôm nay có một thẳng siêu ngu cho anh một triệu."

"Một triệu? Sao có thể như vậy được?" Tiếu Oánh Ức ngẩn người.

"Cho nên anh mới nói nó là một thẳng siêu ngu, vừa đuổi theo anh vừa khóc trời gào mẹ đòi anh phải tiêu hết một triệu thay cậu ta, haizz... Người ta đã chân thành như vậy rồi thì anh cũng không tiện từ chối."

"Anh đang nói nhảm đúng không? Anh cảm thấy. tôi sẽ tin cái lý do này chắc?" Tiếu Oánh Ức trợn mắt nói

Đột nhiên, cô phát hiện ra, từ sau khi anh chàng này nói chuyện được thì số lần cô trố mắt còn nhiều hơn cả tổng số lần một năm trước cộng lại.

Nhìn dáng vẻ ba hoa của anh chàng này, Tiếu Oánh Ức cảm thấy lúc anh chàng này bị câm còn khiến người ta thấy thuận mắt hơn một tí.


Tiếu Oánh Ức sầm mặt lại, cô hơi tức giận hỏi: "Rốt cuộc anh có nói thật không hả?"

Được rồi, thấy vợ mình nổi giận, Diệp Thanh lập tức đầu hàng, anh nhếch môi đáp: "Buổi sáng hôm nay. anh tới Thiên Hương Các uống trà thì có một người tới tìm anh.”

"Ai?"

"Hình như tên là Bạch Hải Phong gì đó!"

"Bạch Hải Phong, con trai duy nhất của Bạch Thừa Sơn, Chủ tịch Tập đoàn Hải Thiên?”

"Ừm... Hình như anh có nghe thấy những người vây xem nói tới Tập đoàn Hải Thiên.” Diệp Thanh gật đầu đáp.

"Vây xem? Tại sao lại vây xem?“ Tiếu Oánh Ức. nhạy bén phát hiện ra cách dùng từ đặc biệt trong lời nói của Diệp Thanh.

"Anh đánh cậu ta một trận nên đương nhiên người khác vây xem rồi, ha ha... Cũng không phải em không biết, người Trung Quốc chúng ta đều thích hóng chuyện vui cả mà."

"Vì sao anh lại đánh người ta?" Tiếu Oánh Ức cau mày hỏi.

Bây giờ nhà họ Tiếu đang ngập tràn nguy cơ, nếu lại đắc tội nhà họ Bạch nữa thì Tập đoàn Tiếu thị sẽ chỉ càng sụp đổ nhanh hơn thôi.

Dạo này cô cực kỳ lo lẳng, anh chàng này còn đi gây thêm phiền phức cho cô, thật không để người ta bớt lo được.


Haiz, Tiếu Oánh Ức đột nhiên cảm thấy dường. như việc mình đưa anh chàng này về một năm trước là một chuyện cực kỳ sai lầm!

Nhấc tới chuyện này là Diệp Thanh lại tức giận vô cùng, anh siết chặt nầm đấm, trong ánh mắt toát lên vẻ như muốn giết người, anh quát to: “Tên khốn kiếp. kia còn dùng tờ chí phiếu một triệu ra để anh chuốc. thuốc em, sau đó đưa lên giường nó, mẹ nó, tưởng ông đây là phế vật chắc? Hừ... Cho nên ông đây mới thiến nó, để nó mãi mãi không gieo vạ cho phụ nữ được nữa”

"Anh thiến cậu ta?" Tiếu Oánh Ức ngẩn người.

Ừm... Làm trứng nó nát!” Diệp Thanh thờ ơ đáp.

"Anh có biết Tập đoàn Hải Thiên mạnh hơn Tập. đoàn Tiếu thị rất nhiều không hả, còn đắc tội với nhà. họ Bạch, vốn dĩ Tập đoàn Tiếu thị chúng ta đã đầy. khủng hoảng rồi, bây giờ còn trái phải đâu cũng có địch, e rằng chẳng chống đỡ được mấy ngày đâu!" Tiếu Oánh Ức buồn bực nói

Vẽ chuyện Diệp Thanh đánh Bạch Hải Phong một trận thì cô cũng không lấy làm lạ, dù sao thì hôm nay. lúc ở công ty cô cũng đã nhận ra được một mặt bạo. lực của Diệp Thanh rồi.

"Vợ à, em phải tin tưởng anh, anh nói Tập đoàn Tiếu thị không sao thì chắc chẳn sẽ không sao” Diệp Thanh nói vô cùng tự tin.


Tiếu Oánh Ức nhìn Diệp Thanh thật sâu, thật không hiểu sự tự tin của anh chàng này từ đâu ra nữa?

Chỉ là vừa nghĩ tới chuyện kết cục mà Tiếu thị gặp phải là không thể thay đổi được nữa thì trái tim Tiếu Oánh Ức cũng nhẹ nhõm trở lại.

Thôi, đánh thì đánh, dù sao không đến hai ngày. nữa là Tiếu thị cũng sẽ sụp đổ thôi, nhà họ Tiếu cũng sẽ vì thế mà biến mất khỏi dòng sông dài.

cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, cho dù có chết thì cô cũng không muốn trở thành món đồ chơi của Nghiêm Thiếu Khoan.

Nhưng mà trước khi chết, cô vẫn phải kiên trì cho tới giây phút cuối cùng, cô vẫn phải giữ vững cho đến khoảnh khắc cuối, chỉ có vậy cô mới có thể bình tĩnh đối mặt với ba mình ở một thế giới khác được.

Mà Diệp Thanh không sợ cường quyền, không vì tiền tài mà bán đứng cô, lại còn lúc nào cũng bảo vệ cô, người chồng cô nhặt được này dường như còn tốt hơn so với tên bạn trai cũ vì tiền tài mà rưồng bỏ cô rất nhiều!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: C28: Ngẩn người


Nghĩ đến đó, trong lòng cô lại ấm áp, ánh mắt cô, khi nhìn Diệp Thanh cũng có chút khác biệt.

"Vợ, sao em nhìn anh chẵm chẳm thế? Trên mặt anh có gì sao?" Diệp Thanh hơi ngạc nhiên hỏi.

"Không có gì!" Tiếu Oánh Ức lấy lại tinh thần, cô lắc đầu, liếc qua Diệp Thanh nói: "Ngày mai tôi còn có. rất nhiều việc phải xử lý, ngủ thôi

"Ờm..” Diệp Thanh nhìn chiếc giường lớn màu hồng kia mà nuốt một ngụm nước bọt, anh vô cùng tự giác mà ngả người xuống chiếc ghế sô pha của mình.

Bệnh viện Trúc Thành.

Bạch Thừa Sơn cau mày, Häc Lang đã rời đi được hai tiếng rồi nhưng đến giờ vẫn chưa quay về báo cáo. cho ông ta, chuyện này khiến trong lòng ông ta có một cảm giác xấu.

Bạch Thừa Sơn gọi cho một vệ sĩ của mình sai anh ta đi tìm Hắc Lang.

Một tiếng sau, vệ sĩ quay về.

Bạch Thừa Sơn hỏi đồn dập: "Tìm được chưa?”

“Chủ tịch Bạch, tìm được rồi ạ, nhưng mà...” Vệ sĩ nhìn Bạch Thừa Sơn, muốn nói rồi lại thôi.


"Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Thừa Sơn u ám.

"Cả bổn người nhóm Hắc Lang đều đã chết rồi ạ" Vệ sĩ hạ giọng đáp.

"Chết rồi? Sao có thể thế được?" Bạch Thừa Sơn kêu lên kinh hãi, nhóm Häc Lang là một tiểu đội linh đánh thuê, thực lực của bọn chúng không thể xem thường được, bây giờ chỉ sai bọn chúng đi xử lý một thăng đần ở rể nhà họ Tiếu thôi thì sao lại chết được. chứ?

"Tôi tìm được thi thể của bọn họ ở một góc hẻo. lánh chỗ Nguyệt Lượng Loan ạ.""

Nguyên nhân tử vong là gì?" Bạch Thừa Sơn cau mày hỏi.

"Châm bạc, trên trán cả bổn người họ đều bị châm bạc đâm xuyên qua, một đâm mất mạng, chắc chắn là do cao thủ gây ra.”

“Chẳng lẽ nhà họ Tiếu còn có cao thủ âm thầm bảo vệ?" Bạch Thừa Sơn trầm ngâm hỏi.

"Không biết ạt" Vệ sĩ lắc đầu, sau đó trầm tư nói “Chủ tịch Bạch, liệu có khi nào cái tên ở rể đó chính là một cao thủ không?”

"Chắc chắn không thể nào như vậy được!" Bạch Thừa Sơn lắc đầu nói: "Nếu nó là một cao thủ, thì sao mà nó có thể nén giận được khi đối mặt với đủ mọi lời chế giễu mỉa mai suốt một năm qua chứ?”


"Nói vậy cũng đúng!"

"Xem ra nhất định là nhà họ Tiếu có cao thủ bảo vệ rồi, nếu không thì sao cô ả Tiếu Oánh Ức kia lại sống chết không chịu chấp nhận cậu Nghiêm chứ? Chắc chản là do cô ta có chỗ dựa mới dám đưa ra lựa chọn này”

Vậy... Chủ tịch Bạch, chúng ta nên làm gì đây?"

"Nếu nhà họ Tiếu thật sự có cao thủ bảo vệ thì đám Hắc Lang cũng không phải là đối thủ, các cậu lại càng không phải đối thủ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, bây giờ nhà họ Nghiêm đang đối phó với nhà họ Tiếu, chúng ta đợi bọn họ phân thắng bại rồi lại tìm cơ hội đối phó với tên ở rể được Tiếu Oánh Ức đưa về kia.”

"Hừm.

"Nhiệm vụ của cậu chính là để mắt tới cái thằng khốn đó cho tôi, trước khi hai nhà Tiếu Nghiêm phân thẳng bại thì đừng hành động manh động”

"Vâng thưa ngài, tôi hiểu rồi."

"À... Chờ đã... Đã xử lý thi thể của đám Hắc Lang. chưa? Danh tính của bọn họ là lính đánh thuê nước. ngoài, nếu bị lộ thì sẽ mang lại phiền phức cho chúng ta.

"Đã xử lý rồi ạI" Vệ sĩ đáp.

"Vậy thì tốt rồi” Bạch Thừa Sơn thở phào nhẹ nhõm sau đó phất tay: "Cậu đi đi"

Bạch Thừa Sơn phất tay áo, trong con ngươi ông ta lóe lên tia sáng, cho dù nhà họ Tiếu có cao thủ cỡ. nào bảo vệ thì cái thẳng ở rể đã hủy hoại con trai ông ta cũng nhất định phải trả giá đắt cho việc đó.

Cái giá bằng cả mang sống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: C29: Nghiêm nghị


Ngày hôm sau, tại bộ phận tài chính Tập đoàn Tiếu thị.

Một giờ trước khi bắt đầu phiên giao dịch, Tiếu Oánh Ức đã vào đây, cô ngồi trước máy tính, đôi mắt xinh đẹp hơi mê ly nhìn chằm chằm vào màn hình lớn treo trên vách tường kia.

Sau lưng cô là Phương Lôi, Lưu Vân Phi và bốn nhân viên duy nhất còn lại của bộ phận tài chính. ngôn tình sủng

Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt nghiêm nghị và kiên quyết.

Có thể ngày mai Tập đoàn Tiếu thị sẽ không còn tồn tại nữa, và trận chiến hôm nay có thể sẽ là trận chiến cuối cùng của bọn họ ở Tập đoàn Tiếu thị,

Theo thông tin đáng tin cậy thì Nghiêm Thiếu Khoan ở Bắc Mỹ xa xôi đã điều động khoản tài chính chục tỷ để thực hiện đòn đánh cuối cùng với Tiếu thị

Ngưồn tài chính dự trữ năm trăm triệu của Tập. đoàn Tiếu thị chắc chắn sẽ chỉ là một hạt cát giữa sa mạc trong cuộc đại chiến thị trường chứng khoán sắp tới.

Hôm nay, Tiếu Oánh Ức muốn đích thân thực hiện giao dịch.


Cho dù bây giờ Tập đoàn Tiếu thị có bị hủy diệt thì nó cũng chỉ có thể bị hủy diệt trong tay cô mà thôi.

Tiếu Oánh Ức dựa lưng vào ghế ngöi, cô nhắm mất lại nghỉ ngơi hồi sức, cho dù là muôn đời muôn kiếp không trở lại được thì cô cũng phải tràn đây năng lượng mà đối mặt với kẻ thù, không phải sao?

Còn Diệp Thanh thì lại ngồi trong góc nghịch chiếc điện thoại mà anh vừa mua hôm qua, vẻ mặt không hề sợ hãi

Hừm... Happy Match, chơi đến nỗi cực kỳ say mê, thỉnh thoảng còn bật cười vài tiếng, tạo nên một sự tương phản rõ ràng với sự nặng nề trong căn phòng.

Mấy người sau lưng Tiếu Oánh Ức đều quay đầu nhìn anh một cái rồi im lặng lắc đầu, cái anh chàng ở rể mà Chủ tịch Tiếu nhặt được này thật đúng là không tim không phổi.

Chẳng phải anh vẫn luôn mồm nói muốn giúp đỡ. Tiếu Oánh Ức đối mặt với nguy cơ sao?

Đây chính là bộ dạng anh giúp đỡ Tiếu Oánh Ức à?

Mấy người đều vô cùng khinh thường anh, có điều Chủ tịch Tiếu không nói gì thì bọn họ cũng chẳng nói được gì cả.

Còn găn mười phút nữa mới bắt đầu phiên giao dịch, chiếc điện thoại Tiếu Oánh Ức đặt trên bàn trước mặt mình reo lên.

Tiếu Oánh Ức mở mắt ra, cầm điện thoại di động lên, đây là một dãy số lạ nhưng lại hiển thị là Bắc Mỹ, Tiếu Oánh Ức khỏi cần suy nghĩ cũng biết là ai gọi tới, suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng cô vẫn nghe máy.

"Alo... Ai đó?"

"Tiểu Ức, là tôi! Trong điện thoại vang lên giọng nói của Nghiêm Thiếu Khoan.


"Lúc này lại gọi điện thoại cho tôi là muốn mỉa mai tôi sao?" Tiếu Oánh Ức lạnh lùng hỏi.

“Tiểu ức, thật ra đến giờ em vẫn còn lựa chọn khác mà, không phải sao?"

"Một năm trước tôi đã nói rồi, cho dù có chết thì tôi cũng không gả cho anh."

"Chắng lẽ em cứ trơ mắt nhìn Tập đoàn Tiếu thị do một tay ba em gây dựng nên bị hủy hoại trong tay. em sao? Tiểu Ức, chỉ căn em đồng ý gả cho tôi, tôi đảm bảo Tập đoàn Tiếu thị sẽ được lấy lại huy hoàng trong tay em."

"Cho dù có hủy hoại Tiếu thị thì anh cũng sẽ không được như ý muốn đâu” Tiếu Oánh Ức thản nhiên đáp.

"Tiểu Ức, ha ha... Em ngây thơ quá”

"Vậy sao?"

"Nếu Tập đoàn Tiếu thị bị hủy diệt, em cảm thấy em có còn khả năng tự vệ không? Tôi có thể kể cho em nghe, hủy diệt Tiếu thị chỉ là bước đầu tiên, bước kế tiếp, tôi muốn em trở thành đồ chơi của tôi Nghiêm

Khoan hạ thấp giọng nói.


Tiếu Oánh Ức đang định nói mỉa, cho dù có chết thì anh cũng không chiếm được tôi đâu.

Nhưng lời còn chưa nói ra thì điện thoại di động của cô đã bị người ta giật mất, không cần nghĩ cô cũng biết đó là Diệp Thanh.

"Con mẹ nó mày nghĩ mình là ai hả? Tên khốn kiếp nhà mày còn dám uy hiếp vợ tao, có tin ông đây. đánh mày cho đời này mày khỏi tự chăm sóc bản thân không hả?" Diệp Thanh phẫn nộ mãng.

Cho dù lời nói vô cùng thô lỗ nhưng trong lòng Tiếu Oánh Ức lại cảm thấy ấm áp, dường như người đàn ông này cũng không phải là vô dụng, ít nhất sự. trân quý của anh với cô là chân thành.

"Diệp Thanh? Không ngờ rằng mày còn có thể nói chuyện, không bị câm nữa à?" Nghiêm Thiếu Khoan lạnh lùng hỏi.

"Tao là ông mày đây."

"Một thăng được đưa về ở rể như mày thì lấy đâu ra dũng khí vậy hả?” Nghiêm Thiếu Khoan trào phúng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: C30: Kiên quyết


Tao có dũng khí hay không thì mày về Trúc Thành là biết, chỉ căn mày dám quay về thì con mẹ mày mày chết chắc” Diệp Thanh hung hăng nói

Lại còn bị một thẳng công tử bột xúc phạm, anh cảm thấy mình bị sỉ nhục.

"Mày đang uy hiếp tao hả?" Nghiêm Thiếu Khoan lạnh lùng hỏi, rõ ràng là anh ta cũng chẳng coi người ở rể như Diệp Thanh ra gì cả.

"Chỉ có mày được uy hiếp vợ tao chứ tao không được uy hiếp mày chắc?" Diệp Thanh nhếch miệng, quả nhiên mấy thăng công tử bột này đều có đức hạnh như nhau.

Chỉ có quan chức mới được phép đốt lửa, còn dân chúng không được phép thắp đèn, thế là thế nào chứ hả?

"Ha ha... Một thắng đàn ông còn chẳng leo nổi lên giường Tiếu Oánh Ức mà cũng dám uy hiếp tao, có vẻ. như tao không ở Trúc Thành có một năm mà yêu ma quỷ quái đều xổng ra hết rồi à?" Nghiêm Thiếu Khoan khinh bi.

Ha ha.." Diệp Thanh giận quá hóa cười, anh lập tức giận dữ quát: "Hôm nay ông đây ngủ sẽ ngủ với vợ luôn."

"Mày dám!" Nghiêm Thiếu Khoan cả giận.

Rõ ràng, trong mắt anh ta thì Tiếu Oánh Ức chính. là món đồ chơi mà anh ta đã giành trước, sao anh ta có thể dung túng cho người đàn ông khác nhúng chàm chứ?


Dù người đàn ông này có là chồng trên danh nghĩa của Tiếu Oánh Ức thì cũng không được.

"Mày xem thử xem tao có dám hay không” Diệp. Thanh nhếch miệng nói: "Tao nói này cậu cả Nghiêm, mày đừng có mà lúc nào cũng nghĩ đến chuyện uy hiếp tao, có bản lĩnh thì đến Trúc Thành mà tìm tao”

"Tao biết rồi”

Đúng rồi, còn có một việc quan trọng quên nói cho mày biết”

“Chuyện gì?"

"Lát nữa khi thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch, e rằng nhà họ Nghiêm chúng mày sẽ không thể nào ngồi lên vị trí công ty tài chính số một ở Trúc Thành đâu.”

Ném lại một câu rồi Diệp Thanh cúp máy luôn, anh ngẩng đầu lên, Tiếu Oánh Ức đang lườm anh.

"Vợ? Sao lại nhìn anh như thế? Dáng vẻ này của em, người ta lại thẹn thùng mất”

Tiếu Oánh Ức không để ý tới lời đùa giỡn của anh chàng này mà lạnh lùng hỏi: "Tối hôm nay anh muốn ngủ với tôi?"


"A... Vợ à, anh chỉ nói vậy để chọc giận thằng

khốn Nghiêm Thiếu Khoan kia thôi, em đừng để trong lòng:

"Hừ..." Tiếu Oánh Ức lạnh lùng "hừ” một tiếng, rồi ngồi lại vào chỗ của mình

Rõ ràng là Tiếu Oánh Ức cũng biết Diệp Thanh chỉ giận Nghiêm Thiếu Khoan mà thôi, có đưa tiền cho anh chàng này đi tìm gái anh cũng chẳng dám, còn. dám ngủ với cô thật sao?

Chẳng qua anh chàng này đúng là không biết giữ. mồm miệng, nếu không trừng trị một lần thì sợ là sẽ bay lên đến tận trời mất.

"Trúc Thành, ở một ngôi nhà trong khu dân cư nào đó.

Hà Hải Bình cũng đang nhìn chãm châm vào màn hình máy tính, ông ta lạnh lùng nói khẽ: "Còn muốn đấu với nhà họ Nghiêm sao, Tiếu Oánh Ức, để ông đây xem xem cô đưa Tập đoàn Tiếu Thị xuống vực sâu thế nào, hừ..."

Bắc Mỹ, Los Angels, trong phòng khách của một biệt thự sang trọng.

"Uỳnh!"

Nghiêm Thiếu Khoan phẫn nộ đập điện thoại xuống sàn nhà, mảnh vỡ văng tứ tung: Khốn nạn, một thẳng ở rể mà dám cúp điện thoại của ông đây sao?”

"Cậu chủ, anh đừng tức giận, nhà họ Tiếu không nhảy nhót được bao lâu nữa, đến khi đó chẳng phải anh muốn chơi cô Tiếu Oánh Ức kia thế nào thì chơi thế đớ? Còn cái tên ở rể kia, đoán chừng cậu ta không sống nổi qua ngày hôm nay, giận cậu ta mà lại làm bản thân bị thương thì lợi bất cập hại ạ!" Trợ lý của Nghiêm Thiếu Khoan Thôi Văn Ba vội vàng khuyên nhủ.

"Cậu nói có lý” Nghiêm Thiếu Khoan nhẹ nhàng gật đầu, rồi lập tức nhíu mày lại, giọng nói có hơi oán giận: "Chỉ là cứ nghĩ đến cái thẳng khốn kiếp đi ở rể kia mà lại ôm Tiếu Oánh Ức đi ngủ là ông đây lại giận không biết trút vào đâu.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: C31: Trừng trị


"Ha ha... Cậu Nghiêm, chẳng phải người phụ nữ Đàm Thục Bình đó đã báo cáo với anh rồi sao? Tên mà Tiếu Oánh Ức đưa về ở rể đó còn chưa bao giờ trèo. được lên giường của cô ấy, thẳng nhóc kia nói vậy rõ ràng là để chọc tức anh mà, anh cũng đừng để bị mắc lừa" Thôi Văn Ba vừa cười vừa nói.

"Haiz... Tôi cũng biết thăng khốn đó chỉ đang chọc giận tôi, nhưng nghe câu nói kia của nó là tôi lại vô cùng tức giận” Nghiêm Thiếu Khoan buồn bực lắc đầu.

Anh ta lập tức nhìn về phía người da trắng đang ngồi trước mặt mình rồi lễ phép nói: "Oậu Edward, có lẽ là cứ tiếp tục để cậu đích thân thực hiện giao dịch ra một đòn cuối cùng với Tiếu Thị đi!"

Edward khẽ cười đáp: "Cậu Nghiêm, theo cách nói của Đại Hoa thì là giết gà sao lại phải dùng dao mổ trâu? Nhưng mà nếu anh đã dùng thì tôi bảo đảm với anh rằng sau khi thị trường chứng khoán Đại Hoa bắt lao dịch, Tập đoán Tiếu thị sẽ không còn

Giết gà sao lại phải dùng dao mổ trâu?

Người tên Edward này thật sự rất tự tin!


Nhưng mà trên thực tế thì cậu ta thật sự có sự tự tin đó, bởi vì cậu ta chính là một trong mười lãm trader hàng đầu thế giới, trong những năm qua, tổng số vốn thị trường chứng khoán qua tay cậu ta đã vượt quá năm trăm tỷ từ lâu rồi.

Mà cậu Nghiêm đến từ Đại Hoa đây lại mời cậu ta đối phó với một công ty có giá trị thị trường chỉ vỏn vẹn hơn hai tỷ, đó chẳng phải là dễ như trở bàn tay hay. sao?

Lần này Nghiêm Thiếu Khoan đã bỏ ra món tiền rất lời mới Edward tới thực hiện giao dịch, không phải do Tập đoàn Tiếu thị lớn mạnh đến mức nào, mà là do. anh ta muốn khiến Tập đoàn Tiếu thị bị tiêu vong trong khoảng thời gian ngắn.

Vì để đạt được mục đích nên anh ta muốn giết gà bằng dao mổ trâu, anh ta muốn khiến Tập đoàn Tiếu thị mãi mãi không thể cứu văn.

Thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch.

Đôi mắt sâu thắm của Tiếu Oánh Ức vẫn nhìn chăm chẵm vào máy tính, những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn cũng bắt đầu gõ bàn phím.

Điều này cũng cho thấy trận chiến mà mọi người cho rằng sẽ là một cuộc chiến thị trường chứng khoán nghiêng về một phía đã lặng lẽ bắt đầu.

Tập đoàn Hải Thiên, trong văn phòng Chủ tịch Hội đồng quản trị, Bạch Thừa Sơn cũng nhìn châm chấm vào máy tính tập trung vào cuộc chiến này.

Một tiếng trước ông ta đã nói chuyện điện thoại với cậu Nghiêm.


Đối với vị đồng minh đột nhiên gia nhập vào phe của mình này thì Nghiêm Thiếu Khoan chỉ nói một câu: “Tập đoàn Tiếu thị sụp đổ, đừng cho Tiếu Oánh Ức cơ hội tự sát, mà cái tên Diệp Thanh đó phải chết”

Đổi lại, Tập đoàn Hải Thiên sẽ có được một hộp. đêm thuộc Tập đoàn Tiếu thị

Bạch Thừa Sơn cũng không thèm quan tâm chuyện có thể có được hộp đêm hay không, mà thứ ông ta để ý là cái mạng của Diệp Thanh.

Sở dĩ ông ta nói chuyện với Nghiêm Thiếu Khoan củn là bởi vì ông ta lo rằng trong tương lai một khi cậu Nghiêm có được Tiếu Oánh Ức rồi thì người phụ nữ này sẽ thủ thi gì đó bên tai cậu Nghiêm, có khi nhà họ Bạch sẽ gánh chịu không ít lửa giận từ cậu Nghiêm.

Sau khi có được mệnh lệnh từ cậu Nghiêm, ông ta đã chi số tiền lớn phái một số chuyên gia, đang chạy trên đường đến tòa nhà Tiếu thị.

Hôm nay, tên ở rể nhà họ Tiếu đó phải chết!

...


Tiếu Oánh Ức rất điên cưỡng, thị trường chứng khoán vừa mở giao dịch là cô đã dốc toàn lực, mạnh tay đầu tư khoản tài chính một trăm triệu

Chỉ là sau khi một trăm triệu này bước vào thị trường chứng khoán thì cũng biến mất không có tung ích, không tạo nên bất cứ bọt nước nào, chỉ như giọt nữa giữa biển cả.

"Người phụ nữ này đúng là điên rồi, nếu là tôi thì căm số tiền năm trăm triệu đó hưởng thụ cuộc sống luôn cho rồi!" Edward nhấp một ngụm rượu vang đỏ, vừa cười vừa nói với Nghiêm Thiếu Khoan đang quan sát cuộc chiến: "Cậu Nghiêm, có vẻ như người đẹp anh nhìn trúng này cho dù mọi thứ có nát bét thì cũng không muốn tới với anh rồi.

"Nếu cái người phụ nữ này đã không biết tốt xấu thì cũng đừng trách tôi, bắt đầu từ hôm nay, cô ta chỉ có thể trở thành nô lệ của tôi." Trong ánh mắt Nghiêm Thiếu Khoan lóe lên sự hung ác lạnh lùng, anh ta từ từ nói: "Cậu Edward, kết thúc trò chơi này đi”

"OKI" Edward thong thả buông ly rượu vang đỏ xuống, dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn phím, vẻ mặt rất hưởng thụ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: C32: Kết thúc trò chơi


Đúng vậy, cậu ta vô cùng hưởng thụ, cậu ta rất thích cảm giác tuyệt vời khi một cái búng tay cũng có thể khiến một công ty có giá trị thị trường mấy tỷ biến thành tro bụi.

Nhưng mà một lát sau, ánh mắt của cậu ta trừng lớn, hoảng hốt nói: "Sao có thể như vậy được?”

Tập đoàn Tiếu thị đã lung lay sắp đỏ, nhưng mà khi cậu ta chuẩn bị dìm Tiếu thị xuống vực sâu thị thị trường chứng khoán đột ngột biến đổi, một lượng tiền lớn đổ vào, bảo vệ cổ phiếu của Tập đoàn Tiếu thị Sao có thể như vậy được?

Đương nhiên Nghiêm Thiếu Khoan cũng nhìn thấy sự bất thường trên thị trường chứng khoán, anh ta nhíu mày quay đầu nhìn Thôi Văn Ba hỏi: "Chẳng phải cậu nói Tiếu Oánh Ức chỉ có thể điều động khoản tài chính năm trăm triệu thôi sao?"

"Cậu Nghiêm, theo như tin tức báo cáo từ Trúc Thành thì đúng là như vậy ạ” Thôi Văn Ba kinh ngạc nói.

"Nhanh đi kiểm tra đi, xem xem tại sao mà Tiếu Oánh Ức lại có được số tiền nhiều như thế” Gần ba tỷ bị mắc kẹt chỉ trong chớp mắt, Nghiêm Thiếu Khoan cũng hơi gấp gáp.


Mặc dù anh ta có thể điều động khoản tài chính cả chục tỷ, còn có khoản dự trữ lên đến bảy tỷ, cuộc chiến thị trường chứng khoán này vẫn phải diễn ra, nhưng mà anh ta nhất định phải tìm hiểu rõ ràng xem. rốt cuộc trên tay Tiếu Oánh Ức có khoản tài chính bao. nhiêu, chỉ có như thế anh ta mới có thể chuẩn bị cẩn thận được.

"Không cần điều trai" Trong lúc hoảng sợ, Edward lấy lại tinh thần lắc đầu nói.

“Vi sao?” Nghiêm Thiếu Khoan nghỉ ngờ hỏi.

Cho dù Nghiêm Thiếu Khoan có danh xưng là cậu cả số một ở Trúc Thành, nhưng chung quy anh ta cũng chỉ là một công tử bột, chỉ có hiểu biết sơ sơ về cổ phiếu, chứ không hiểu những khía cạnh sâu hơn.

Edward hít sâu một hơi đáp: "Theo phán đoán của tôi thì khoản tài chính đột ngột được tung ra này cũng không phải của Tập đoàn Tiếu thị”

"Vậy là ai được?” Nghiêm Thiếu Khoan hỏi đồn dập.

"Cậu Nghiêm, cho tôi vài phút, tôi sẽ điều tra thử.”

"Được, cậu nhanh một chút.” Nghiêm Thiếu Khoan lo lắng nói.

"Không thế nào, không thể nào!" Mấy phút đồng hồ sau, Edward đập bàn phím hoảng sợ thốt lên.


“Có chuyện gì vậy? Cậu Nghiêm, người bảo vệ cho. Tập đoàn Tiếu thị lại là thần chứng khoán Đại Hoa."

"Thần chứng khoán Đại Hoa?" Nghiêm Thiếu Khoan ngẩn người, tồi cũng hô lên kinh hãi: "Sao có thể là anh ta được?”

Rõ ràng là Nghiêm Thiếu Khoan cũng từng nghe nói về thần chứng khoán Đại Hoa, đây chắc chẵn là một vị thần thật sự của thị trường cổ phiếu, là một truyền thuyết

Ba năm trước thần chứng khoán Đại Hoa đột nhiên tiến vào thị trường chứng khoán, anh ta như rồng như gió, những nơi anh ta đi qua không có nơi nào là không bị anh ta tấn công cho mất sạch.

Vi thế, một vài siêu công ty trên thế giới đã thành lập liên minh, huy động khoản tài chính mấy trăm tỷ để truy đuổi anh ta, nhưng mà sau khi anh ta tàn nhẫn xé nát một miếng thịt của liên minh rồi lại quay trở ra một cách an toàn.

Sau đó anh ta lại mai danh ẩn tích, đã không xuất hiện ba năm rồi,


Không có ai biết thần chứng khoán Đại Hoa là ai, hay là tổ chức nào, anh ta như một ngôi sao băng chợt lóe lên giữa bầu trời đêm, để lại một truyền thuyết.

"Tôi cũng hy vọng điều đó là không thể, nhưng mà chính xác là anh ta, vị thần chứng khoán Đại Hoa đã không xuất hiện trên thị trường chứng khoán ba năm, giờ anh ta lại xuất hiện.

"Cậu Edward, cậu có chắc chắn không?" Nghiêm "Thiếu Khoan có hơi không thể tin được mà hỏi lại cho. chắc.

“Tôi có thể đảm bảo” Edward từ tốn nhằm mắt lại, như thể đang nhớ lại điều gì, ba năm trước đây, trong những trader truy đánh Thần chứng khoán Đại Hoa kia có cả cậu ta, lần đó chính là lần duy nhất cậu ta thua trên thị trường chứng khoán, ấn tượng thật sự quá sâu sắc.

"Edward, nếu người này là thần chứng khoán Đại Hoa, cậu cảm thấy lăn này anh ta xuất hiện là bất ngờ, hay là đang giúp đỡ cho Tiếu Oánh Ức?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: C33: Ấn tượng sâu sắc


"Bây giờ vẫn chưa thể xác định được!" Edward lắc. đầu, sau đó nhìn Nghiêm Thiếu Khoan thật sâu rồi nói "Bây giờ anh phải đưa ra lựa chọn."

"Lựa chọn gì?" Nghiêm Thiếu Khoan cau mày hỏi.

Edward từ tốn nói: "Hoặc là bỏ cuộc tấn công Tập đoàn Tiếu thị, hoặc là chiến đấu đến cùng, nếu bỏ thì anh sẽ mất đi ba tỷ mà chúng ta đã đầu tư trong giai đoạn đầu, nếu chiến đấu đến cùng thì anh sẽ phải chuẩn bị khoản tiền dự trữ rất lớn, bảy tỷ trong tay chúng ta cũng không đủ.”

Sắc mặt Nghiêm Thiếu Khoan rất khó coi, mười tỷ này có thể nói đã là số tiền lớn nhất mà anh ta có thể điều động được rồi.

Mà rõ ràng rằng số tiền mười tỷ này cũng không. đủ để đối đầu với Thần chứng khoán Đại Hoa.

Mặc dù anh ta là cậu cả nhà họ Nghiêm, nhưng mà anh ta cũng không có quyền quyết định trong nhà. họ Nghiêm, nếu anh ta muốn điều động số tiền lớn hơn nữa thì nhất định phải thông qua ông cụ nhà họ Nghiêm.

Anh ta hít một hơi thật sâu rồi quay sang nói với Thôi Văn Ba: "Bấm số điện thoại ông nội cho tôi."


Mặc dù không nói rõ, nhưng mà cuộc điện thoại này cũng có nghĩa là anh ta đã đưa ra quyết định, đó chính là muốn tiếp tục tấn công vào Tập đoàn Tiếu thị.

Edward nhìn Nghiêm Thiếu Khoan thật sâu rồi nhẹ nhàng lắc đầu, cậu ta cũng gọi là hiểu rõ về nhà họ Nghiêm ở Đại Hoa, cho dù ông cụ nhà họ Nghiêm có cho Nghiêm Thiếu Khoan quyền huy động thêm vốn thì số tiền mà nhà họ Nghiêm có thế huy động thật ra cũng không nhiều, cũng chỉ có hai mươi ba mươi tỷ là cao nhất rồi.

Nhưng mà, liệu số vốn hai mươi ba mươi tỷ này. có thể đối đầu được với thần chứng khoán Đại Hoa. không?

Mặc dù nhà họ Nghiêm có tiếng là tài sản hàng trăm tỷ, nhưng đây cũng chỉ là giá trị thị trường, không phải tiền mặt, muốn đối đầu với thần chứng khoán Đại Hoa thì trừ khi nhà họ Nghiêm chuyển tất cả tài sản thành tiền mặt, với lại cho dù có gom được số tiền trăm tỷ thì e rằng cũng chưa chắc có thế chiến thắng được thần chứng khoán Đại Hoa?

Chuyện phát sinh năm đó vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt, mấy tập đoàn lớn vận dụng vốn mấy trăm tỷ cũng không chiến thẳng được thần chứng khoán Đại Hoa, chỉ có thể đẩy lùi mà thôi.

Edward không hề cảm thấy nhà họ Nghiêm có tí cơ hội chiến thắng nào.

Tất nhiên, nếu vị thần chứng khoán Đại Hoa đó. chỉ ra đây kiếm ăn thì nhà họ Nghiêm vẫn còn cơ hội chèn ép cổ phiếu Tập đoàn Tiếu thị

Nhưng nếu thần chứng khoán Đại Hoa đến để bảo vệ cho Tiếu thị, như vậy nhà họ Nghiêm sẽ bị tổn thất rất nhiều, thậm chí có khả năng sau trận chiến này sẽ không bao giờ có thể gượng dậy nổi nữa, thậm chí rời khỏi hàng ngũ những gia tộc hàng đầu ở Trúc Thành.

Chỉ là chuyện này cũng chẳng mắc mớ gì tới cậu ta, cậu ta chỉ được Nghiêm Thiếu Khoan dùng tiền mời tới mà thôi, tiền đã tới tay, nếu Nghiêm Thiếu Khoan thật sự muốn chiến đấu trực diện với thần chứng khoán Đại Hoa thì cậu ta cũng chỉ có thể nghe theo lệnh cố hết sức mình mà thôi.

Tất nhiên, có thể mượn nhà họ Nghiêm mà cạnh. tranh với thần chứng khoán Đại Hoa thì Edward cũng rất sẵn lòng, cho nên cậu ta cũng không có khuyên ngăn Nghiêm Thiếu Khoan đừng mất lý trí.

Nghiêm Thiếu Khoan nhìn vào thị trường chứng khoán chòng chọc, Tiếu thị không sụp đố, anh ta không cam lòng.


Nghĩ đến thân hình uyển chuyển của Tiếu Oánh Ức, ánh mắt của anh ta lại phun ra lửa.

Cộng thêm cả số vốn hàng chục tỷ ban đầu thì bây giờ trên tay anh ta đã có hai mươi bảy tỷ.

Sau khi nhận cuộc gọi của anh ta, ông cụ nhà họ. Nghiêm chỉ để lại cho anh ta một câu: "Muốn làm thì làm, ông sẽ chuẩn bị vốn”

Là đời thứ ba xuất sắc nhất của nhà họ Nghiêm, không thể không nói, ông cụ nhà họ Nghiêm rất cưng chiều anh ta, cho dù có là đối mặt với thần chứng khoán Đại Hoa thì ông ta cũng lựa chọn tin tưởng anh ta không chút do dự.

Hai mươi bảy tỉ, đây mới chỉ là bắt đầu, nhà họ Nghiêm còn liên tục đổ tiền vào.

Là gia tộc kinh doanh số một ở Trúc Thành, đương nhiên nhà họ Nghiêm có rất nhiều đồng minh, theo ước tính sơ bộ thì những đồng minh này có thể cung cấp cho nhà họ Nghiêm số vốn từ ba mươi đến năm mươi tỷ.

Có tiền là đã nắm chắc sự tự tin, lúc này hai mắt Nghiêm Thiếu Khoan hiện đây tơ máu, điên cuồng hét lên với Edward: "Edward, tiếp tục bán đi, bán tháo, đè mạnh giá cổ phiếu của Tiếu thị xuống cho tôi."

...


“Thần chứng khoán Đại Hoa?”

Trong bộ phận tài chính Tập đoàn Tiếu thị, biết được người đột nhiên xuất hiện bảo vệ Tiếu thị chính là thần chứng khoán Đại Hoa tiếng tăm lừng lẫy thì tất cả mọi người quay ra nhìn nhau, sau có thể như thế được?

Tất nhiên, thần chứng khoán Đại Hoa đứng về phía Tiếu thị, với Tiếu thị mà nói thì đây là một tin tức vô cùng tốt, tất cả mọi người đều phấn khích vung tay, Lưu Vân Phi lại càng hưng phấn đến nỗi ch ảy nước mắt.

Có thể thấy tình cảm của ông với Tiếu thị rất sâu đậm.

Tiếu Oánh Ức cũng nhìn chằm chằm vào màn hình lớn với vẻ mặt không tin nổi, sao cô lại cảm thấy sự xuất hiện của Thần chứng khoán Đại Hoa này rất không chân thực chứ?

Chẳng biết từ bao giờ, Diệp Thanh đã tới phía sau cô, nhẹ nhàng vỗ lên vai cô nói: "Đừng lơ đãng, nhân lúc giá cổ phiếu chưa lên thì mau mua một đợt đi!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: C34: Không chân thực


“A!” Tiếu Oánh Ức lấy lại tinh thần, cô hít một hơi thật sâu, ngón tay mảnh khẳnh lại vung lên lần nữa, bắt đầu đầu tư toàn bộ số vốn bốn trăm triệu còn lại.

Đây chắc chắn là một canh bạc, bởi vì cô không biết liệu thần chứng khoán Đại Hoa có đột ngột rời đi hay không, mà nếu như thần chứng khoán Đại Hoa bỗng dưng rút tiền rời đi thì một nửa của khoản tiền bốn trăm triệu này cũng sẽ đổ xuống sông xuống biển.

Chỉ là cho dù hôm nay thần chứng khoán Đại Hoa không xuất hiện thì cô cũng đã sẵn sàng đầu tư toàn bộ số tiền mình có vào thị trường chứng khoán rồi, từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến chuyện rút lui, cho dù có chết thì cô cũng phải chết một cách oanh liệt.

Xong xuôi tất cả, Tiếu Oánh Ức nhắm mắt lại, tận hưởng xoa bóp của Diệp Thanh.

Cô không thế không thừa nhận rằng kỹ năng xoa bóp của Diệp Thanh đúng là rất tốt, dường như nó có thể làm dịu đi nỗi mệt nhọc.

Qua hồi lâu, cô mở mắt ra quay đầu lại nhìn Diệp. Thanh, hỏi: "Thần chứng khoán Đại Hoa đột nhiên bảo vệ cho Tiếu thị có phải có liên quan tới anh không?”


"Ha ha.." Diệp Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng,đáp: "Có lẽ thăn chứng khoán Đại Hoa người ta chỉ muốn đi ra ngoài kiếm ăn thôi, bảo vệ cho Tiếu thị chẳng qua cũng là trùng hợp"

"Anh cảm thấy tôi có tin lời giải thích này của anh không?" Tiếu Oánh Ức cau mày hỏi.

"Có gì mà không tin được chứ?” Diệp Thanh nhún vai.

"Nếu như thần chứng khoán Đại Hoa chỉ đi kiếm ăn thì sao không đứng vẽ phía nhà họ Nghiêm mà lại đứng về phía Tiếu thị chúng ta?"

"Đơn giản lắm mà, anh nghĩ do thần chứng khoán Đại Hoa cảm thấy chút vốn của Tiếu thị không đủ cho. anh ta nhét kế răng cho nên mới chọn đứng về phía chúng ta để đối phó với Nghiêm Thiếu Khoan, dù sao trong tay Nghiêm Thiếu Khoan cũng có số vốn mấy. chục tỷ, so với năm trăm triệu trên tay em thì có vẻ như. số tiền kia hấp dẫn khẩu vị của anh ta hơn m:

"Không có liên quan gì tới anh thật sao?" Tiếu Oánh Ức nghỉ hoặc hỏi.


"Không có” Diệp Thanh nhún vai đáp. Có thật là không có liên quan gì không?

Rõ ràng là Tiếu Oánh Ức không tin, vì ngày hôm qua anh chàng này là người duy nhất nói đảm bảo. rằng Tập đoàn Tiếu thị chắc chắn sẽ không sụp đổ, hôm nay thì thần chứng khoán Đại Hoa lại nhảy ra bảo. vệ cho Tiếu thị, chuyện này sao có thể xảy ra được?

Nhìn thấy Diệp Thanh không muốn nói, Tiếu Oánh Ức cũng không hỏi nhiều, có điều trong lòng cô dường như có chút tò mò về quá khứ của Diệp Thanh.

Người đàn ông mà mình nhặt được này rốt cuộc là ai chứ?

Từ sau khi nói chuyện được, người đàn ông này đã có thay đổi rất lớn, đây có còn là người đàn ông mà cô nhặt được một năm trước không?

Lúc Tiếu Oánh Ức đang suy nghĩ lung tung thì tiếng hô hưng phấn của Lưu vân Phi đã kéo cô về.

"Thật tốt quá, giá cổ phiếu của Tiếu thị chúng ta đang tăng trở lại, nếu cứ tiếp tục thế này thì lúc bắt đầu phiên giao dịch ngay mai hẳn là có thể quay trở lại mức giá ba ngày trước rồi!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: C35: Thông báo khác


"Thần chứng khoán Đại Hoa ra tay, quả nhiên là gây tiếng vang khác biệt!" Phương Lôi vừa khen ngợi vừa liếc nhìn Diệp Thanh như có điều suy nghĩ, dường như cảm thấy có chút hứng thú đối với người đàn ông mà Chủ tịch Tiếu nhặt được.

"Cạch cạch cạch...

Tiếng gõ bàn phim trong phòng Tài chính không.

ngừng vang vọng, số nhân viên ít ỏi còn lại ở bộ phận

tài chính cũng lập tức hăng hái lao vào công việc. "Chủ tịch Tiếu, theo thống kê mới nhất thì nhà họ. Nghiêm đã đầu tư 71 tỷ tiền vốn, liều mạng chèn ép giá cổ phiếu của chúng ta, có điều thần chứng khoán Đại Hoa đã rót gần 10 tỷ tiền vốn nên cổ phần của chúng ta đã thực sự hồi sinh rồi.”

"Chủ tịch Tiếu, nhà họ Nghiêm đã rót hơn 100 tỷ.”


"Chủ tịch Tiếu, thần chứng khoán Đại Hoa đã rót thêm 5 tỷ nữa”

Suốt một ngày dài, bên trọng bộ phận tài chính của Tập đoàn Tiếu thị không ngừng vang lên tiếng thông báo khác nhau.

Tất cả đều là những âm thanh phấn khích và kích. động, bầu không khí nặng nề ngột ngạt trước lúc khai chiến đã hoàn toàn biến mất.

Mãi đến khi kết thúc giao dịch, Tập đoàn Tiếu thị không những không bị Nghiêm Thiếu Khoan đánh xuống vực sâu mà ngược lại là tăng lên rất nhiều, gần như bằng với giá trị bình thường của ba ngày trước rồi.

Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì vào giờ này ngày mai, giá cổ phiếu của Tập đoàn Tiếu thị sẽ tưở lại với giá trị như trước khi khai chiến với Nghiêm. Thiếu Khoan ở ba ngày trước. Thậm chí dựa trên cơ sở này nó còn sẽ tăng lên không ít nữa, còn về việc sẽ tăng lên bao nhiêu thì phải xem Nghiêm Thiếu Khoan còn có thể đầu tư vào bao nhiêu.

“Bốp bốp bốp..."

Tiếng vỗ tay trong bộ phận Tài chính vang lên như. sấm, trên mặt tất cả mọi người đều tràn ngập niềm vui, ngày hôm nay thật sự quá khó khăn rồi.

Thậm chí Lưu Vân Phi còn kích động đến mức giơ nắm đấm lên hét: "Thần chứng khoán Đại Hoa muôn năm."

Vốn dĩ Tiếu Oánh Ức còn đề nghị đi ăn mừng, nhưng mọi người lại cảm thấy cuộc chiến còn chưa kết thúc, Tiếu thị cũng chưa hết nguy cơ nên tất cả đều đề nghị chờ sau khi hoàn toàn kết thúc cuộc chiến thị trường chứng khoán rồi mở tiệc mừng cũng không muộn.


Diệp Thanh mim cười nhìn tất cả, anh rất hài lòng, dưới tình huống này mà còn có thể bình tĩnh như vậy, số ít tinh anh tài chính chưa rời đi này sẽ là tương lai của Tập đoàn Tiếu thị

Bắc Mỹ, biệt thự nhà họ Nghiêm.

"Rầm..."

Một tiếng động lớn vang lên, Nghiêm Thiếu Khoan tức giận đá một cước vào bàn máy tính: “Tại sao? Tại sao tên khốn thần chứng khoán kia lại ra tay giúp đỡ

Hôm nay đã đầu tư hơn một trăm triệu rồi nhưng vẫn không ép được giá cổ phiếu của Tiếu thị xuống.

Một cuộc chiến tưởng chừng như nghiêng về một phía nhưng lại vì thăn chứng khoán Đại Hoa đột nhiên nhúng tay vào khiến cho anh ta bị tổn thất nặng nề.

"Rầm..."


Hai mắt Nghiêm Thiếu Khoan hiện đầy tơ máu, đánh mạnh một quyền xuống mặt bàn: "Thần chứng khoán Đại Hoa, ông đây muốn băm tên khốn nạn nhà mày ra thành trăm mảnh!"

"Cậu Nghiêm, sau trận chiến ngày hôm nay, tôi phát hiện ra tên thần chứng khoán Đại Hoa kia không có ý định rút lui, nếu chúng ta cứ tiếp tục rót tiền và thì tôi lo lắng chúng ta sẽ sa vào đó..."

"Đừng nói nữa” Không đợi Edward nói hết lời, Nghiêm Thiếu Khoan đã thô lỗ ngắt lời cậu ta, lạnh lùng nói: Edward, xin hãy nhớ rõ thân phận của mình, cậu chắng qua chỉ là trader mà tôi mời tới mà thôi quyết định thế nào là chuyện của tôi không cần cậu quan tâm, việc của cậu là nghĩ kỹ xem làm thế nào để đánh bại tên khốn thần chứng khoán Đại Hoa kia kia!"

Edward liếc nhìn Nghiêm Thiếu Khoan một cái, cậu ta cảm thấy tên cậu cả Nghiêm này đã phát điên rồi, thần chứng khoán Đại Hoa có thực lực tuyệt đối trong tay, cho dù là về kỹ thuật giao dịch hay mức độ. tài chính trong tay thì bọn họ cũng đều không thể sánh được. Bây giờ còn tiếp tục đấu tiếp, cậu ta đã có thể tưởng tượng được hậu quả.

Nhưng tên cậu cả Nghiêm này lại không nhìn thấy những thứ này, anh ta càng lún càng sâu, dáng vẻ như đã bị hận thù làm mờ con mắt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: C36: Hận thù làm mờ con mắt


Mà thôi, cậu ta đã nhắc nhở anh ta và làm hết trách nhiệm của bản thân rồi, cậu Nghiêm tình nguyện đưa tiền cho người khác thì cậu ta còn có thể nói gì được nữa chứ?

Sau khi Edward khinh bỉ nhìn lướt qua Nghiên Thiếu Khoan mới từ từ đi ra khoải biệt thự nhà họ

Nghiêm ở Bắc Mỹ này, ngày mai rồi quay lại xem người này sẽ chết như thế nào!

Edward đi rồi, Thôi Văn Ba lại tới, trong tay cậu ta cầm một chiếc điện thoại, nói với Nghiêm Thiếu Khoan: "Cậu Nghiêm, ông cụ gọi điện tới."

"Không nghe!" Nghiêm Thiếu Khoan buồn dọc khó chịu xua tay.

"Cậu Nghiêm, nhưng mà..." Thôi Văn Ba muốn nói lại thôi.

Ở nhà họ Nghiêm, chưa từng có ai dám không nhận điện thoại của ông cụ, cậu Nghiêm đây là muốn làm trái lời ông cụ sao?

Sao Nghiêm Thiếu Khoan có thể không đoán ra được ông nội anh ta gọi điện tới là vì cái gì cho được?


Cho dù ông cụ đã lui xuống, không quan tâm nhiều đến mọi việc, nhưng những người khác trong nhà họ Nghiêm chắc chắn có để ý đến trận chiến trên thị trường chứng khoán này, chắc chản là bọn họ cũng biết thần chứng khoán Đại Hoa xuất hiện, bọn họ cũng sẽ không trơ mắt nhìn Nghiêm Thiếu Khoan phung phí mười tỷ tiền vốn vào chuyện này.

E là mấy người của nhà họ Nghiêm đã chạy đến chỗ ông nội gian xảo tố cáo anh ta rồi

Nếu không thì sao ông nội lại gọi cho anh ta vào lúc này chứ?

Trong mắt Nghiêm Thiếu Khoan lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, trên mặt lộ vẻ nham hiểm y ám, xua tay nói:

Văn Ba, cậu nói tôi ra ngoài, hiện không thể nghe máy được"

"Dạ!" Thôi Văn Ba thở dài một tiếng trong lòng rồi xoay người rời đi.

Cậu ta chỉ không hiểu nổi, tại sao cậu Nghiêm luôn tỉnh táo trong mọi tình huống lại trở nên mất đi lý trí khi đối phó với nhà họ Tiếu như vậy chứ?

Nhưng không ai biết, Nghiêm Thiếu Khoan không hề mất lý trí, anh ta hiểu rõ, nếu tiếp tục trận chiến này. thì sẽ có kết quả thế nào.

Nhưng để anh ta từ bỏ lúc này thì trong lòng anh ta lại cực kỳ không cam tâm.

Thậm chí còn có chút mong chờ may mắn, có thể ngày mai khi thị trường chứng khoán bắt đầu mở phiên giao dịch tiếp theo thì tên thần chứng khoán Đại Hoa kia sẽ không xuất hiện nữa.

Dù sao thì hôm nay tên thần chứng khoán Đại Hoa này cũng đã ăn hết gần trăm tỷ trên thị trường chứng khoán rồi, biết đâu nhiêu đây cũng đủ để lấp. đầy "dạ dày" của anh ta rồi?

Với lòng mong chờ may mắn như nảy, Nghiêm Thiếu Khoan quyết định ngày mai lại đánh một canh bạc khác, biết đâu anh ta có thể lật ngược được tình thế nuốt trọn miếng mòi Tiếu thị này thì sao?


...

Tiếu Oánh Ức lái BMW chở Diệp Thanh ra khỏi bãi đỗ xe của Tiếu thị.

Trong mắt Diệp Thanh lóe lên ánh sáng lạnh, anh đột nhiên vươn người cầm tay lái ngoặt một cái, chiếc BMW lập tức trượt khỏi làn đường xe chạy, tông vào hàng rào bảo vệ ven đường.

Anh làm cái gì thế?" Tiếu Oánh Ức trừng mắt nhìn Diệp Thanh quát lên.

Nhưng Diệp Thanh cũng không trả lời mà là đưa ặt lên đầu cô rồi ấn mạnh xuống ghế ngồi.

“Bụp...”

Không có tiếng súng, nhưng trên kính chắn gió. của BMW lại xuất hiện một vết đạn, kính xe cũng lập. tức vỡ nứt ra.

Giờ phút này Tiếu Oánh Ức mới biết là có sát thủ nổ súng về phía bọn họ.

Cô cau mày, trầm giọng hỏi: "Tên sát thủ này là ai phái tới?"


"Ai cũng có thể!" Diệp Thanh bĩu môi nói:" Có thể là tên cậu Nghiêm ở Bắc Mỹ xa xôi kia, mà cũng có thể là tên Bạch Hải Sơn bị anh phế ngày hôm qua."

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"

Diệp Thanh liếc mắt nhìn Tiếu Oánh Ức, đối mặt với tên sát thủ ám sát bằng súng mà vợ anh lại có thể bình tĩnh như vậy, cô chắc chắn là một người to gan.

"Em nằm sấp ở trong xe đừng cử động, anh nghĩ. cách tìm ra tên khốn này rồi giết gã

"Anh có được không đấy?”

"Người đàn ông của em có "được" hay không mà em còn không biết sao?" Diệp Thanh nhếch miệng nói.

Có điều vừa dứt lời anh đã nhận ra có gì đó không đúng, Tiếu Oánh Ứ thật sự không biết anh có được hay không. Anh còn chưa bò được lên giường của vợ mình đâu!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: C37: Nở một nụ cười rạng rỡ


"Vô liêm sỉ!" Tiếu Oánh Ức trợn trắng mát, khuôn mặt hơi đỏ lên.

"Vợ à, lúc em đỏ mặt trông xinh thật đó." Diệp Thanh khen ngợi nói.

"Tên khốn nhà anh còn nói nhắm nữa, không thèm nhìn xem lúc này là lúc nào rồi?" Tiếu Oánh Ức không vui nói.

Đối mặt với sát thủ mà tên này cũng không chịu bỏ qua cơ hội trêu chọc cô, đúng là có một không hai.

"Vợ yêu, em nằm yên trong xe đừng động đậy, anh đi một lát ồi sẽ quay lại” Diệp Thanh vừa cười vừa nói.

Thấy nụ cười trên mặt Diệp Thanh, Tiếu Oánh Ức. trợn tròn mắt theo bản năng, bọn họ đang đối mặt với sát thủ dùng súng bản tỉa đấy!

Sao người này lại không lo lẳng chút nào chứ?


Diệp Thanh đẩy cửa xe ra, cúi người lao vụt ra ngoài như một tỉa chớp.

"Bùm bùm bùm..."

Tiếng súng liên tục vang lên, nhưng vẫn mãi không hề trúng Diệp Thanh, viên đạn chỉ có thể bắn trúng tàn ảnh mà anh để lại.

"Nhanh quá!"

Trên tòa cao ốc đối diện với Tập đoàn Tiếu thị, một gã đàn ông trẻ tuổi đang căm súng bắn tỉa hít một hơi thật, đang quan sát tình hình bên dưới qua ống. nhầm bắn, trên mặt đất bên cạnh anh ta đầy vỏ đặn nẵm rải rác.

Gã đàn ông trẻ tuổi đeo mặt nạ và kính râm nên hoàn toàn không thể nhìn ra được khuôn mặt và biểu cảm của anh ta.

Một lát sau, anh ta dùng tay ấn chặt chiếc tai nghe rồi nói: "Bên anh mất dấu mục tiêu rồi, Mèo Yêu, em tìm được anh ta thì phải lập tức ép anh ta vào rong tầm mắt của anh, nếu không thì anh không thể nào g iết chết anh ta được”

"Mèo Rừng, anh vậy mà lại thất thủ? Xem ra mục tiêu này hơi khó giải quyết rồi!" Trong tai nghe của Mèo Rừng truyền đến một giọng nói quyến rũ pha chút khó. tin.

Mèo Rừng là một tay bắn tỉa hàng đầu, rất hiếm khi bn trượt, vậy mà hôm nay anh ta đã bắn vài phát rồi cũng không thể gi ết chết được mục tiêu, điều này. thực sự nấm ngoài dự đoán của mọi người,

"Tốc độ của anh ta rất nhanh, rất có thể đó là một cao thủ, Mèo Yêu, em phải cẩn thận đấy."

"Ok!"

Lúc này Diệp Thanh đang trốn ở sau bức tường dưới hầm đậu xe, anh đã đoán được tay súng bắn tỉa ở rên tòa cao ốc đối diện, thế nhưng anh cũng không lập tức đến đó tìm và gi ết chết gã ta.


Bởi vì Diệp Thanh không thể chắc chẵn được là tay súng bản tỉa này có còn đồng bọn nào nữa hay không. Nếu như đồng bọn của đối phương ở gần đây, thì e là Tiếu Oánh Ức sẽ gặp phải nguy hiểm khi anh rời đi quá xa.

Quả nhiên mấy phút sau, một người phụ nữ xinh đẹp đứng trước mặt anh.

Cô ta mặc một bộ đồ da màu đỏ nóng bỏng, hoàn hảo khoe ra vóc dáng ngạo nghễ của mình.

Người phụ nữ này không chỉ có thân hình bốc lửa mà ngay cả khuôn mặt cũng không tệ, nhất là cặp mắt kia khiến cho người ta phải đê mệ, trong mắt ánh lên một chút mê hoặc.

Người phụ nữ này rõ ràng chính là Mèo Yêu.

Diệp Thanh nhìn người phụ nữ trước mắt rồi nở một nụ cười rạng rỡ.

"Chết đến nơi rồi còn cười được, thật đúng kẻ là không biết sợ ha!" Mèo Yêu lạnh lùng nói.

"Cô cảm thấy cô chắc chắn có thể giết được tôi sao?" Diệp Thanh híp mắt nói.


"Đương nhiên!" Mèo Yêu tràn đầy tự tin đáp lại

“Tự tin quá mức chính là tự đại, cô cảm thấy tôi nói có đúng không? Mèo Yêu!" Diệp Thanh từ tốn nói.

“Anh biết tôi?" Nghe thấy Diệp Thanh gọi mật danh của mình, Mèo Yêu hơi kinh ngạc.

"Tuy cô ta là một sát thủ nối tiếng, nhưng rất ít người từng nhìn thấy khuôn mặt của cô ta, bởi hầu hết những người nhìn thấy cô ta đều đã chết hết rồi.

Mà người đàn ông trước mắt này vậy mà lại nhận ra cô ta, sao cô ta có thể không kinh ngạc được chứ?

“Ha ha... Mèo Yêu xuất hiện, vậy kẻ ở tòa cao ốc. đối diện bên kia chính là chồng cô, Mèo Rừng đún chứ?

”Chậc chậc... Không ngờ nha, hai sát thủ nhà mèo. xếp thứ 21 trên bảng xếp hạng lại đến ám sát tôi, tên khốn mua mạng của tôi kia đúng là rất coi trọng tôi mà!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: C38: Hư không


"Anh cũng biết bảng xếp hạng sát thủ? Rốt cuộc. anh là ai?" Mặt Mèo Yêu u ám hỏi.

" Tôi là ai á? Ha ha... Là người mà cặp mèo các người không thể chọc vào được, thế nên tôi khuyên cô tới từ đâu thì quay về đấy đi

"Người mà cặp đôi mèo bọn tôi không chọc. được? Ha... Anh quá đề cao bản thân rồi đấy nhỉ?" Mèo. Yêu nhếch môi nói.

"Tuy là cặp đôi nhà mèo các người xếp thứ 21 trên bảng xếp hạng, nhưng nếu một trong hai người tách ra thì tôi đoán là ngay cả top 500 các người cũng không vào được đâu nhỉ?" Diệp Thanh khinh thường nói.

Trên thực tế đúng như những gì Diệp Thanh nói, nếu Mèo Rừng và Mèo Yêu hoạt động riêng lẻ thì thực lực của bọn họ sẽ yếu như nhau, nhưng khi hai người phổi hợp lại thì sức chiến đấu sẽ tăng gấp bội

Thế nên từ trước tới nay, cặp vợ chồng sát thủ này luôn xuất hiện cùng với nhau, chưa từng tách rời.

Mà bây giờ, Diệp Thanh đã trốn xuống hầm để xe, vậy Mèo Rừng đã không còn cách nào để phối hợp với Mèo Yêu đối phó anh được, thế nên sức chiến đấu của họ giảm xuống rất nhiều.

Vậy thì sao chứ? Đủ để đối phó với anh rồi” Mèo Yêu trăm giọng nói.

Nhưng thực lực của người đàn ông trước mặt này. rất mạnh, có thể cô không phải là đối thủ của anh ta, cho dù cô không hạ được người đàn ông này thì cô vẫn rất tự tin có thể ép được anh ta ra khỏi hầm để xe.

Cô lại càng tin rắng, chỉ cần ép được tên đàn ông, này ra khỏi hầm để xe, có Mèo Rừng phối hợp thì tên khốn này chết chắc.


Mèo Yêu rút một thanh nhuyễn kiếm từ bên hông ra.

Quần áo full đỏ, mà thanh kiếm cũng là màu đỏ rực rơ, tốt cuộc người phụ nữ này thích màu đỏ đến mức nào chứ?

Nhuyễn kiếm uốn lượn, đường kiếm hóa thành ánh lửa lao thẳng về phía Diệp Thanh, trong gió truyền đến tiếng kêu "xèo xèo”

"Ây dô... Vậy mà đã bước vào cảnh giới Huyễn Hóa rồi, xem ra thực lực của một mình cô có thể lọt vào top 300 sát thủ trên bằng xếp hạng rồi ha!" Đổi mặt với ánh kiếm đỏ rực, Diệp Thanh không những không sợ mà còn trưng ra vẻ mặt tươi cười khen ngợi.

"Thảo nào hai năm qua không nghe thấy tin tức gì của hai vợ chồng các người, chắc là trốn đến góc xó xỉnh nào đó khổ luyện rồi nhỉ?”

"Có điều cho dù có bước từ Khí Tông cảnh sang Huyễn Hóa cảnh thì sao nào?”

"Ở trước mặt tôi, hai còn mèo các người cũng chỉ là hai gã hề mà thôi”

Trong lúc nói nhảm, cuối cùng Diệp Thanh cũng. cử động, bàn tay anh nắm chặt thành quyền, cứng rằn đón lấy nhuyễn kiếm rực lửa mà Mèo Yêu đâm tới.

Dùng tay không đỡ kiếm sắc, chuyện này sao có thể.


"Răng rắc..."

Không gì là không thể, trên thế giới này luôn có những điều kỳ diệu xảy ra.

Không... Nằm đấm của Diệp Thanh đánh gãy vụn thanh nhuyễn kiếm, nhưng đây vẫn chưa phải là kết thúc, nằm đấm của anh vẫn tiếp tục lao thẳng về phía trước

"Bốp..."

Một tiếng kêu giòn giã vang lên, quả đấm của anh đáp xuống bụng của Mèo Yêu.

Cô ta hét thảm một tiếng rồi bay ngược ra sau, ngã xuống cách đó vài mét, phun ra một ngụm máu.

Mèo Yêu khó tin ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thanh, kinh hãi: "Anh đã bước vào cảnh giới Hư Không. rồi?"

Còn trẻ như vậy đã bước vào Hư Không cảnh, chuyện này sao có thể?

Phải biết rằng võ đạo có bảy cảnh, Hư Không cảnh đã là cảnh giới thứ tư rồi, rất nhiều người trong giới võ lâm cả đời cũng không thể bước vào cảnh giới Hư Không.

Nghe nói, trên thế giới người trẻ tuổi nhất bước vào Hư Không cảnh chính là Vương Đạo Nhất, được. mệnh danh là thiên tài võ thuật, khi ông ta bước vào cảnh giới này cũng đã bốn mươi lăn tuổi rồi, mà tên thanh niên trước mặt này mới bao nhiêu tuổi chứ?

Nhìn trông chưa đến hai lắm tuổi nữa!

Trẻ như vậy đã đến Hư Không cảnh, này cũng quá dã man rồi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: C39: Trúc cơ cảnh


Nhưng mà sự thật đã bày ra trước mắt, thằng nhóc trước mặt này có thể đánh bay mình chỉ với một cú đấm, nếu không phải cảnh giới Hư không thì là gì được chứ?

Hừm... Chỉ có cảnh giới hư không mới có thể đánh bại một cao thủ cảnh giới Huyễn Hóa như cô ta thôi.

"Cảnh giới Hư Không cái cọng lông ấy?” Diệp “Thanh bĩu môi khinh thường.

Cảnh giới Hư Không cái cọng lông?

Nhìn vẻ mặt khinh bỉ đó của Diệp Thanh, Mèo Yêu ngẩn người ra, lại còn dám khinh thường Cảnh giới Hư Không, chẳng lẽ thẳng nhóc này đạt cảnh giới cao hơn cảnh giới Trúc Cơ sao?. Đọc‎ 𝐭𝗋𝓊yện‎ 𝐭ại‎ ﹏‎ T𝗋Um‎ T𝗋𝓊yen.VN‎ ﹏

Cô ta lắc đầu, chắc chắn không thể nào có chuyện đó được.

Trên thế giới này, những người có thể đạt tới cảnh giới Hư Không chắc chắn toàn là những cao thủ hàng, đầu


Theo như cô ta biết thì những người có thể bước. tới cảnh giới Trúc Cơ trên thế giới này cũng chỉ lác đác vài người, không có ai mà không phải cường hào một phương, hơn nữa toàn là những lão già đã có tuổi.

Mà thẳng nhóc chỉ hơn hai mươi tuổi trước mặt. lại tới cảnh giới Trúc Cơ sao, sao có thể như vậy được?

Hừ.. Thắng nhóc này cùng lầm cũng chỉ đạt tới cảnh giới Hư Không thôi, nếu vậy thì chắc hẳn là đang hù dọa mình đi?

Nghĩ như thế, Mèo Yêu như lấy lại được hy vọng.

Mặc dù cô ta và Mèo Rừng đều là cảnh

Huyễn Hóa, nhưng mà hai vợ chồng họ không chỉ đơn giản là mỗi người đều đạt tới cảnh giới Huyễn Hóa, mà hai người họ còn phối hợp ăn ý, hai người kết hợp lại với nhau không thể nào không chiến thắng được một cao thủ Hư Không được.

"Mèo rừng, tầng hầm ga ra, em cần trợ giúp!”

Diệp Thanh lạnh lùng nhìn Mèo Yêu gọi Mèo. Rừng mà cũng không ngăn cản.

Để Mèo Yêu gọi Mèo Rừng thì tốt hơn, cả cặp đôi mèo cùng lên, anh bớt được việc.

"Ầm..."

Ba phút sau, tầng hầm ga ra đột nhiên vang lên tiếng súng, một viên đạn đang lao thẳng vẽ phía Diệp Thanh.

Ha ha... Mèo Rừng đến rồi, tốt quá!


Cùng với tiếng súng vang lên, Mèo Yêu cũng lập tức bật nhảy lên khỏi mặt đất, bàn tay hóa thành móng vuốt đánh về phía Diệp Thanh.

Cho dù là góc độ tấn công hay là thời điểm tấn công thì Diệp Thanh đều phải công nhận rằng sự ăn ý khi phối hợp của hai đứa nhóc này thật đúng là rất hoàn hảo.

Chẳng trách hai người họ đều chỉ ở trình độ Huyễn Hóa cảnh mà lại có thể đứng thứ hai mươi trong danh sách sát thủ.

Phải biết rằng những người có thể lọt vào top 100 trong danh sách sát thủ thì không có ai không phải là những cao thủ đã bước vào Hư Không cảnh, thậm chí ba kẻ đứng ở top ba còn đã đạt tới Trúc Cơ cảnh.

"Rác rưởi! Nhưng mà, Diệp Thanh lại nhếch miệng khinh thường, anh giơ tay lên, một cây châm bạc lóe lên tia sáng lạnh lẽo giữa không trung.

"Phậm..."

Châm bạc va chạm với viên đạn, phóng ra vô số tia lửa điện, viên đạn lập tức đối hướng.

"Bốp...”

Cùng lúc đó, Diệp Thanh nhảy lên, một bàn tay tát lên gương mặt xinh đẹp của Mèo Yêu, trong nháy mắt, trên gương mặt ấy hiện lên năm dấu vân tay màu đỏ như máu, Mèo Yêu cũng bị ngã bay ra


“Bộp..."

Thật trùng hợp là Mèo Yêu bay ra ngoài lại có giao thoa với viên đạn bị đổi hướng, viên đạn từ thái dương xuyên thẳng vào não cô ta vô cùng chuẩn xác, sau đó nó lập tức bay qua thái dương bên kia, rồi xuyên qua vách tường.

Nhưng mà, có thật sự là trùng hợp không?

Mèo Yêu mở to mắt nhìn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nối, cô ta đã hiếu ra, đây không phải là trùng hợp, mà là tên đàn ông trẻ tuổi trước mát đây đã tính toán chiến đấu vô cùng chuẩn xác.

Cô ta hiểu rằng rốt cuộc mình đã đánh giá thấp chàng trai trẻ tuổi này.

Cho dù người đàn ông này không phải cao thủ Trúc Cơ thì có lẽ anh cũng đã đạt tới trạng thái đỉnh cao của Hư Không cảnh, đã bước tới ngưỡng cửa của

Trúc Cơ cảnh rồi?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom