Cập nhật mới

Dịch Thiếu Chủ Bí Mật Của Tổng Tài

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: C40: Rác rưởi


"Chồng, chúng ta không phải đối thủ của cậu ta, chạy mau!" Trước khi ngã xuống Mèo Yêu đã la lên.

"Ầm..."

Vừa dứt lời thì cô ta đã ngã huỵch xuống đất, không còn hơi thở của sự sống.

Cô ta chết rồi, vũng máu tươi đọng cũng tuyệt đẹp như trang phục của cô ta vậy. Truyện Quan Trường

"Tình cảm vợ chồng sâu đậm thật đó!" Diệp Thanh thản nhiên nói, sau đó anh từ từ quay người nhìn về phía góc tối âm u.

Anh biết rõ Mèo Rừng đang ẩn náu ở trong cái góc đó.

Lúc này Mèo Rừng đã ngây người ra, anh ta cũng không ngờ rằng vợ của mình lại qua đời dưới họng súng của mình.

Anh ta cũng không nghe lời vợ mà bước ra từ góc tối âm u đó, một đôi mắt hiện đầy tơ máu hung ác nhìn Diệp Thanh chằm chằm, trong mắt toàn là sự hận thù.


Nếu không phải vì thắng khốn này thì sao Mèo Yêu lại qua đời dưới nòng súng của anh ta như thế. chứ?

Vợ chết rồi, anh ta cũng không muốn sống chui sống nhủi một mình trên đời, anh ta sẽ đi theo vợ mình, chỉ là trước đó anh ta nhất định phải báo thù cho vợ mình đã.

"Mọi người đều biết Mèo Rừng là một cao thủ bản tỉa, nhưng rất ít người biết rằng năng lực cận chiến của cậu cũng chẳng thua kém vợ mình” Diệp Thanh thờ ơ nói với Mèo Rừng,

Đây cũng chính là lý do mà Mèo Rừng dám vứt súng bân tỉa mà bước ra ngoài với nắm đấm.

Nghe thấy Diệp Thanh nói vậy, trên gương mặt đầy sự hận thù của Mèo Rừng lại hiện lên chút kinh. ngạc, đây là bí mật của bọn chúng, sao tên nhóc này. lại biết được?

"Rốt cuộc mày là ai?" Mèo Rừng gắn giọng hỏi.

"Diệp Thanh!"

Diệp Thanh?

Mèo Rừng có suy nghĩ nát cái óc bằng hạt dưa cũng chẳng nhớ nổi rốt cục Diệp Thanh là ai

"Mặc kệ mày có là ai thì hôm nay mày cũng phải chết!" Mèo Rừng nghiến răng nói.

"Ha ha..." Diệp Thanh cười lên.

"Mày cười cái gì?"


“Cậu cảm thấy cậu có thể giết được tôi không?” Diệp Thanh khinh thường hỏi lại.

"Không thử xem thì sao mà biết được chứ?”

Diệp Thanh nhìn lướt qua Mèo Rừng, lắc đầu đáp: "Cho dù cậu có đạt tới Hư Không cảnh thì cậu cũng chẳng giết được tôi đâu."

“Tao biết mày đã đạt tới đỉnh cao của cảnh giới Hư Không, thực lực hơn tao, nhưng mà thế thì sao chứ? Thứ quyết định thẳng bại của một trận đấu không phải chỉ có mỗi thực lực, còn có rất nhiều yếu tố có thể quyết định kết quả, chẳng phải sao?”

"Ha ha... Đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì bất kỳ nhân tố nào cũng vô dụng thôi” Diệp Thanh nhếch môi nói

"Xem ra mày là một kẻ vô cùng kiêu ngạo”

"Kiêu ngạo thì sao?" Diệp Thanh nhún vai nói:" Tôi có vốn là sự kiêu ngạo đó, chẳng phải sao?"

"Vậy tao muốn xem thử xem có phải mày thật sự: có vốn đó không” Mèo Rừng nằm chặt nằm đấm, đôi mắt lạnh lùng như vang lên tiếng kêu khè khè.

"Thật ra tôi đã định tha cho cậu một mạng rồi” Diệp Thanh đột nhiên nói.


“Vi sao?” Mèo Rừng ngẩn người, có không hiểu ý của Diệp Thanh.

"Vi cậu không vứt bỏ vợ mình mà rời đi, cho thấy. anh là một người đàn ông thật sự:" Diệp Thanh thản nhiên đáp.

Cảm ơn, tao không căn mày tha tao một mạng đâu, Mèo Yêu chết rồi, cặp mèo không còn là cặp đôi mèo, tao sống chui nhủi ở thế gian thì có ích gì chứ? Tao sẽ không sống một mình, nhưng mà trước khi tự sát, tao phải giết mày trước đã.

"Vậy thì tới đi!" Diệp Thanh hơi cười, không tiếp tục khuyên nhủ nữa, anh có thể nhìn ra tình cảm của đôi mèo này thật sự sâu đậm, với lại Mèo Rừng cũng là một người cực kỳ bảo thủ mà, chắng phải sao?

Diệp Thanh cũng không nghĩ đến việc chiêu mộ. cặp đôi mèo như chiêu mộ Chuột Đêm, anh biết rõ cặp. đôi mèo là loại người sẽ vì nhiệm vụ mà không chết không về, loại người như thế thì sao có thể chiêu mộ chỉ bằng cách mời chào được.

Huống chỉ, bây giờ anh còn giết mất Mèo Yêu rồi, cho nên giữa anh và Mèo Rừng sẽ chỉ có sống chết thôi.

"Được!" Mèo Rừng khẽ gật đầu một cái, cơ thể hơi cử động, dùng một tốc độ cực nhanh lách mình ẩn náu trong bóng tối.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: C41: Kiêu ngạo


Sát thủ vốn là những kẻ hành động vào ban đêm, Mèo Rừng biết với thực lực của mình sẽ không phải là đối thủ của Diệp Thanh, thế nên anh ta lựa chọn con đường đúng đắn nhất của sát thủ là tìm cơ hội trong bóng tối rồi giáng cho Diệp Thanh một đòn trí mạng.

Dường như anh ta rất tự tin vào kỹ năng ám sát của mình, anh ta chắc chẩn là mình có thể vượt cấp. gi ết chết Diệp Thanh.

Ha ha.." Diệp Thanh nở nụ cười, giữa hai ngón tay xuất hiện một cây châm bạc, tay anh run lên, châm bạc hóa thành một tia sáng lạnh lẽo lao vút về phía một chiếc ô tô đang đậu trong góc tối.

"Phập...”

Chiếc châm bạc xuyên qua cửa sổ xe, để lại một lỗ kim nhỏ rồi lại đâm xuyên qua cửa sổ xe bên kia.

"A..."

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Mèo Rừng trốn ở phía sau chiếc xe hoảng sợ trợn trừng mắt, vẻ mặt khó tin ngã về sau.


Chuyện này sao có thể?

Sao anh ta lại phát hiện ra mình đang trốn ở đằng sau xe chứ?

Phải biết rằng, nơi anh đang trốn hoàn toàn ngược lại với nơi mà Diệp Thanh đã lắc mình!

Hơn nữa sau khi châm bạc của tên kia phóng từ khoảng cách xa như vậy mà vẫn có thể xuyên qua hai cửa sổ ô tô, còn có thể đâm vào đầu anh với tốc độ và lực cực mạnh như thế, chuyện này sao có thể chứ?

"Tôi nói rồi, đối mặt với thực lực tuyệt đối, không có bất kỳ yếu tố nào còn tác dụng nữa, giờ đã tin chưa?" Không biết Diệp Thanh đã chạy tới trước mặt

Mèo Rừng từ khi nào, anh trưng ra vẻ mặt tươi cười nhìn anh ta.

"Tin rồi" Cho dù anh ta có không muốn thừa nhận thì sự thật đã ở trước mắt, nếu không thì Mèo Rừng cũng không tin.

"Cậu có thể yên tâm đi tìm vợ của mình rồi!" Diệp Thanh thản nhiên nói

"Tao có thể hỏi một vấn đề cuối cùng được. không?"

"Vấn đề gì?”

"Rốt cuộc mày là ai?" Trước khi tắt thở, Mèo Rừng hỏi một câu cuối cùng trong cuộc đời mình.

Diệp Thanh mỉm cười, ngồi xổm xuống bên tai Mèo Rừng, nhỏ giọng nói một câu.


Cũng không biết rốt cuộc là anh đã nói gì, nhưng Mèo Rừng vốn đang trợn trừng mắt với vẻ mặt chết không nhâm mắt thì lại chậm rãi nhảm hai mắt lại, cơ thể vốn đang căng thẳng cũng hoàn toàn thả lỏng đi.

Vẻ mặt sợ hãi và tức giận dần dần biến mắt, thay vào đó là mỉm cười, là sự bình tĩnh, thậm chí còn có. một chút hưng phấn.

Như thể được chết ở trong tay Diệp Thanh là một vinh hạnh vô cùng to lớn.

Điều này sao có thể?

Rốt cuộc Diệp Thanh là ai?

Diệp Thanh không nhìn Mèo Rừng thêm nữa, anh đi về phía chiếc BMW của Tiếu Oánh Ức.

Diệp Thanh liếc nhìn Tiếu Oánh Ức vẫn đang năm sấp trên ghế không dám ngẩng đầu lên, hành động của người phụ nữ này thật sự khiến cho người ta phải suy nghĩ.

Diệp Thanh hơi buồn cười nói: Xong rồi! Không sao nữa rồi”


Nghe thấy giọng nói của Diệp Thanh ở đẳng sau, lúc này Tiếu Oánh Ức mới ngẩng đầu lên, ngồi thẳng người dậy, sau đó nhìn Diệp Thanh hỏi: "Giải quyết xong hết rồi?"

"Ừ..." Diệp Thanh khẽ gật đầu, tuy rằng cặp đôi nhà mèo kia lợi hại, nhưng như vậy vẫn còn kém xa anh, giết bọn họ cũng không đáng để anh vui mừng.

"Anh biết ai là kẻ đã thuê sát thủ tới không?”

Bị sát thủ để mắt tới không phải là loại cảm giác tốt lành gì, cô cảm thấy nhất định phải tìm cho ra kẻ chủ mưu, sau đó giải quyết hết, nếu không sau này sát thủ thường xuyên tới tìm cô gây rắc rối thì cuộc sống bình thường của cô trôi quá thế nào được đây?

"Anh không hỏi!" Diệp Thanh lắc đầu, anh hiểu rõ tính cách của cặp đôi mèo đó, bọn họ là những kẻ chuyên nghiệp, muốn khiến bọn họ bán đứng kẻ phía sau là chuyện không thể nào, anh sẽ không phí sức để làm những chuyện vô ích.

Hơn nữa nếu Diệp Thanh đoán không nhầm thì đôi mèo đó đã nhận nhiệm vụ ám sát thông qua web đen, chỉ e là chính bọn họ cũng không rõ người thuê mình là ai

"Sao anh lại không hỏi chứ?" Tiếu Oánh Ức cau mày hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: C42: Trầm ngâm suy nghĩ


“Bởi vì hai người đó là sát thủ chuyên nghiệp, chắc là đã nhận nhiệm vụ thông qua web đen!” Diệp Thanh thản nhiên nói.

"Wen đen?" Tiếu Oánh Ức ngẩn người, lập tức hỏi "Nếu thật sự là nhận nhiệm vụ thông qua web đen, vậy e là sẽ khó mà điều tra ra được kẻ giật dây."

"Việc này còn phải điều tra sao?" Diệp Thanh hơi buồn cười hỏi.

"Chẳng lẽ không điều tra thì tự biết được.

"Haha... Chuyện này rất dễ đoán, nếu không có gì bất ngờ thì chắc chắn là tên cậu cả Nghiêm ở bên Bắc Mỹ xa xôi kia. Ngày hôm nay anh ta đã tổn thất nhiều. tiền như vậy, hơn nữa anh còn chọc tức anh ta, sao anh ta có thể bỏ qua cho anh được chứ?"

Dựa vào tính cách có thù tất báo kia của Nghiêm Thiếu Khoan, thì đúng là có khả năng này. Tiếu Oánh Ức khẽ gật đầu một cái rồi trầm giọng nói: "Nếu là anh ta thì sau này anh phải cẩn thận một chút, hôm nay. anh ta có thể phái sát thủ tới thì sau này cũng có thể phái tiếp.”

Xùy.." Diệp Thanh bĩu môi khinh thường, trong mắt lập tức hiện lên một toa lạnh lùng: "Chỉ cần anh ta còn dám phái sát thủ tới thì ông đây sẽ khiến mấy tên sát thủ đó có đi mà không có về."

"Nhưng anh vẫn phải cẩn thận một chút” Tiếu Oánh Ức cau mày nói.

Vừa rồi cô không nhìn thấy sức mạnh của Diệp Thanh, cũng không biết rõ thực lực của anh là bao nhiêu, nên trong lòng cô vẫn hơi lo lắng.


Dù thế nào đi nữa, Diệp Thanh bị cuốn vào. chuyện của nhà họ Tiếu cũng là vì cô đã lợi dụng anh.

Mặc dù cô chưa nảy sinh tình cảm gì với anh, nhưng cô cũng không hy vọng Diệp Thanh sẽ vì chuyện của nhà họ Tiếu mà xảy ra chuyện.

"Ok!" Diệp Thanh tùy ý đáp lại, anh thật sự không để mấy tên sát thủ đó vào mắt.

"À đúng rồi” Tiểu Oánh Ức như chợt nghĩ đến điều. gì đó, cô đột nhiên quay đầu về phía Diệp Thanh.

"Sao thế?”

"Chẳng phải anh đã phế Bạch Hải Phong sao? Lẽ nào không phải là do bên đó mời sát thủ tới sao?"

“Nhà họ Bạch á?” Diệp Thanh nhún vai, khinh thường nói: "Không phải anh coi thường nhà họ Bạch, mà là bọn họ còn không có năng lực mời được sát thủ trong top 100 trên bảng xếp hạng đâu."

"Anh chắc chắn chứ?"


"Đương nhiên rồi!" Diệp Thanh cười cười nói: "Em có biết hai tên sát thủ mà anh vừa giết là ai không?”

Là ai? Tiếu Oánh Ức hơi mơ hồ hỏi.

"Cặp đôi mèo."

"Cặp đôi mèo là ai?"

"Là sát thủ xếp thứ 21 trên bảng xếp hạng sát thủ, một cặp vợ chồng sát thủ, nếu không có năm mươi triệu đổ lên thì bọn họ sẽ không nhận nhiệm vụ này"

“Tài sản của Tập đoàn Hải Thiên hơn chục tỷ đó, năm mươi triệu đối với bọn họ cũng không phải là quá nhiều."

"Tuy Tập đoàn Hải Thiên công bố có tài sản hơn mười tỷ, nhưng với tư cách là một thành viên của hiệp. hội thương mại Trúc Thành, em nên hiểu bây giờ Tập đoàn Hải Thiên đang gặp phải vấn đề gì? Đánh giá tình hình hiện tại của Hải Thiên, đừng nói là năm mươi triệu, cho dù là ba mươi triệu thì cũng chưa chắc nhà họ Bạch đã lấy ra được”

Phần lớn dòng tiền vốn của Tập đoàn Hải Thiên đều đã bị đóng băng do có nghỉ ngờ dính líu đến làm ăn phi pháp, cho dù nhà họ Bạch vẫn có thế lấy ra được một ít tiền thì e là tất cả cũng sẽ dùng vào việc. giải quyết các mối phiền phức của Hải Thiên, thế nên Diệp Thanh mới đoán là nhà họ Bạch sẽ không thể nào tự do thuê được sát thủ cấp cao nữa.

Bởi vậy Diệp Thanh mới loại bỏ khả năng cặp đôi mèo đó là do nhà họ Bạch thuê đến.

"Hửm? Anh cũng biết Tập đoàn Hải Thiên đang có vấn đề hả?" Tiếu Oánh Ức hơi kinh ngạc nhìn Diệp Thanh.

Mặc dù nói Tập đoàn Hải Thiên gặp rắc rối không phải chuyện bí mật gì, nhưng nếu không phải người rong thương trường thì vẫn sẽ không biết, sao Diệp Thanh lai biết được chuyên này chứ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: C43: Kinh ngạc


Diệp Thanh cười nói: "Anh thiến Bạch Hải Phong, đương nhiên phải tìm hiểu tình hình của nhà họ Bạch thì mới có thể dễ dàng đối diện với sự trả thủ của họ chứ!"

"Ồ"

Diệp Thanh giải thích vậy cũng khá có lý, thế nên Tiểu Oánh Ức cũng không còn quá kinh ngạc nữa.

"Vậy nên đôi mèo kia chắc chắn không phải là do nhà họ Bạch thuê, mà sau khi anh đến Trúc Thành chỉ đắc tội với hai người, trừ nhà họ Bạch ra thì chỉ còn lại Nghiêm Thiếu Khoan. Mà cặp đôi mèo kia hiển nhiên là nhằm tới anh mà đến chứ không phải là nhẩm đến em, kẻ đứng sau thuê sát thủ cũng chỉ có thể là Nghiêm Thiếu Khoan."

Nghe Thanh phân tích, Tiếu Oánh Ức gật đầu liên tục, cô không thể không thừa nhận, lời nói của Diệp Thanh rất có lý.

"Nếu là Nghiêm Thiếu Khoan thì đúng là một chuyện phiền phức rồi."

"Vợ yêu, em không cần phải lo lẳng, anh ta không. gây ra được sóng gió gì đâu”


Thấy dáng vẻ tự tin này của Diệp Thanh, Tiếu Oánh ỨC lại thở dài một hơi thật sâu ở trong lòng. Đừng thấy hôm nay Nghiêm Thiếu Khoán tổn thất nặng nề ở trên thị trường chứng khoán mà coi thường, dù sao thì nhà họ Nghiêm cũng là gia tộc quyền lực với khối tài sản hơn trăm tỉ, vẫn không phải là người mà nhà họ Tiếu có thể đối phó được!

Thực sự không biết người này lấy tự tin ở đâu ra nữa?

Mặc dù hơi nghỉ ngờ Diệp Thanh có liên quan đến thần chứng khoán Đại Hoa, nhưng nghĩ lại Tiếu Oánh Ức lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi.

Phải biết rằng, khi cô nhặt Diệp Thanh về, người này chỉ mặc một bộ quần áo màu trắng đã bị phơi đến mức bạc màu, vừa nhìn đã biết là một anh chàng. nghèo, hoàn toàn không có chút liên quan gì đến thần chứng khoán Đại Hoa cả.

Sao Diệp Thanh có thể có quan hệ với thăn chứng khoán Đại Hoa được chứ?

Đúng lúc này, Diệp Thanh đột nhiên nở nụ cười, nhếch miệng nói: "Ha ha... Vợ à, chắc những người này mới là do nhà họ Bạch phái tới này!

Tiếu Oánh Ức ngẩng đầu lên nhìn xuyên qua kính chắn gió, cô thấy mười bốn mười lăm tên đàn ông to. cao lực lưỡng đang đứng chắn trước xe BMW, người nào người nấy đều mang vẻ mặt dữ tợn hung ác. Ngôn Tình Xuyên Không

Sóng trước còn chưa dẹp xong lại có sóng khác tới tấn công, thật đúng là vô tận!

Tiếu Oánh Ức nhăn chặt mày lại, cô nhìn Diệp Thanh hỏi: "Làm sao bây giờ?”

"Còn có thể làm sao?” Diệp Thanh không thèm để ý nhếch môi nói: "Giế t chết hết là được rồi.

"Nhưng bọn họ có hơn mười người, chứ không phải là hai người đâu!"


"Ha ha... Hơn mười người này cộng lại còn không bằng cặp đôi nhà mèo kia đâu!"

"Anh chắc chắn chứ?"

"Vợ yêu à, em cứ nhìn xem anh dạy dỗ mấy tên khốn khiếp này như nào đi!" Diệp Thanh tràn đầy tự tin đẩy cửa xe ra rồi bước xuống, đi đến trước mặt những tên to con này.

"Mày chính là Diệp Thanh?” Tên to con dẫn đầu híp mắt đánh giá Diệp Thanh hỏi

"Là tao!" Diệp Thanh thản nhiên đáp.

"Là mày là ngon rồi, dám phế cậu Bạch, vậy mày

bỏ mạng lại đây đi!"

Diệp Thanh híp mắt nhìn lướt qua qua đám người cao to lực lưỡng trước mắt cười nói: "Ha ha... Ba của Bạch Hải Phong đúng là hào phóng nhỉ, vừa ra tay đã là hơn mười cao thủ Kình Khí, xem ra ông ta vẫn còn có chút bản lĩnh đấy:


Cao thủ Kình Khí?

Rất rõ ràng, Diệp Thanh nói vậy là đang trêu tức, Kình Khí cảnh chỉ là cảnh giới thấp nhất trong bảy cảnh của võ đạo, người có khí kình chỉ có thể coi là vừa mới đặt chân vào võ đạo mà thôi

Có điều đối với người thường mà nói thì võ giả Kình Khí cảnh đã được coi là cao thủ rồi.

"Không ngờ một bình thường vậy mà lại có thể phát hiện ra bọn ta là cao thủ Kình Khí, xem ra mày cũng có chút bản lĩnh đấy!” Tên võ giả dẫn đầu lạnh lùng nói, gã ta không cảm nhận được chút Kình Khí gì trên người Diệp Thanh, không có Kình Khí thì sao có thể là cao thủ được chứ?

Gã ta hơi khó hiểu, đối phó với một người bình thường thôi mà, tại sao Bạch Thừa Sơn còn cần gã phải mang theo đám anh em của mình đi cùng chứ?

Chẳng lẽ là nhiều tiền quá, không còn chỗ nào để tiêu nữa rồi?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: C44: Kết quả tốt


Dù sao để điều động tất cả bọn họ cũng tốn chỉ phí khá là cao.

Nếu gã biết nhóm bốn người Hắc Lang đều chết rong tay tên thanh niên trước mặt này thì có lẽ gã sẽ: không cho là như vậy nữa.

Bệnh viện Trúc Thành.

Bạch Hải Phong tựa lưng vào đầu giường nhìn ba mình, cau chặt mày, trong mắt còn hiện lên lửa giận nhàn nhạt: "Ba, đám người ba mời lần này ổn áp đấy chứ?"

Có thể có vấn đề gì được?" Trong mắt Bạch Thừa Sơn lóe lên vẻ nham hiểu, lạnh lùng nói:" Lần này ba bỏ ra một triệu để mời mười lăm cao thủ Kình Khí cảnh đến đối phó với tên kia, cho dù nó có mạnh đến đâu thì cũng phải nằm xuống cho ông đây."

"Kình Khí cảnh rất mạnh sao?" Bạch Hải Phong. nghĩ ngờ hỏi, cậu ta chỉ là một tên ăn chơi, không hiểu quá nhiều về võ đạo.

"Rất mạnh!" Bạch Thừa Sơn gật đầu khẳng định, liếc mắt nhìn con trai một cái, thấy gương mặt của con trai vẫn khó hiểu thì lại giải thích: "Hiểu như thế này, chỉ một cao thủ Kình Khí tùy tiện bước ra đánh mấy trận là đã có thể vô địch thế giới rồi, ba có thể vung một triệu để mời được bọn họ cũng là vì có ân tình, nếu không... Cho dù là năm triệu cũng chưa chắc đã mời được bọn họ đâu.

"Lợi hại như vậy á?" Vẻ mặt Bạch Hải Phong kinh ngạc hỏi.

Đương nhiên, trên mặt cậu ta càng thêm phần vui vẻ, nếu quả thật là như vậy thì Tiếu Oánh Ức và tên ở rể nhặt được kia sẽ không có quả ngon để ăn rồi.


"Đương nhiên!"

"Ba, tên khốn kia dám làm nát trứng của con, con muốn nó cũng nát trứng, con muốn để nó dù có leo được lên giường của con đi3m Tiếu Oánh Ức kia thì cũng chỉ có thể giương mắt nhìn chứ không thể ăn” Bạch Hải Phong âm trầm nói.

"Con trai, con cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ được như ý nguyện.

“Vâng... Ba, những người ba mời chắc đã tìm ra được tên khốn kia đúng không?"

"Chắc là đã thấy rồi, ba muốn tối đa là nửa tiếng, bọn họ sẽ mang tên khốn đó đến đây, con muốn tra tấn nó thế nào thì làm thế đó.

"Vâng..."

"Bịch bịch bịch...”

Dưới cửa hầm để xe của tòa nhà Tập đoàn Tiếu thị liên tục vang lên tiếng kêu chan chát, trong chớp. mất, mười lăm tên to con lực lưỡng đã năm sõng soài trên mặt đất.

Tiếu Oánh Ức vốn đang căng thẳng nhìn cảnh tượng xảy ra bên ngoài xuyên qua kính chắn gió, sau khi thấy vậy thì nhẹ nhàng buông lỏng vô lăng ra.


Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhẹ, tự lẩm bẩn: "Người này thật sự không nói khoác, anh thật sự có tự tin như vậy!"

"Chậc chậc... Chỉ cần một vả đã có thể đánh bay những gã cường tráng này, người đàn ông này đúng là mạnh mẽ”

Chồng trên danh nghĩa của cô thực sự không phải là phế vật!

Trong phút chốc, Tiếu Oánh Ức cảm thấy mình không nhặt được một tên phế vật, mà là nhặt được một bảo bối!

Có một người mạnh mẽ như vậy ở bên, dường như cũng là một kết quả tốt!

Vào giờ khắc này, trái tìm vốn đã chết dường như lại có dấu hiệu hồi phục.

"Một lũ rác rưởi!" Diệp Thanh lạnh lùng lướt nhìn đám người trên mặt đất, khóe miệng hừ khinh miệt

Tất cả đám to xác đều hoảng sợ nhìn Diệp Thanh, sao người này có thể dùng một vả mà đánh bay bọn họ chứ?

Đánh bay thì cũng thôi đi, mà quan trọng là một vả của anh đã có thể phế bỏ kình khí trên người bọn họ, không có kình khí thì bọn họ đã không thể coi người trong võ đạo nữa rồi, chuyện này sao có thể?

Người này không phải là người bình thường sao?

Sao anh có thể làm được điều này?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom