Cập nhật mới

Dịch Thiên Đế Bất Tử

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60


Sở Thiên Vũ tiếp tục nói.  

“Sở Tu và Sở Vân Mặc không hoà thuận, chẳng ngờ Sở Vân Mặc lại ra tay báo thù cho Sở Tu!”  

“Dù sao cũng là người trong tộc, trong cơ thể chảy chung dòng máu, nội chiến thế nào cũng không thể để người ngoài nhúng tay vào!”  

“Ha ha, vậy phải xem là ai, Sở Thiên Vũ là thiếu tộc trưởng của Sở gia mà lại giết đại ca mình kìa.  

So ra thì Sở Vân Mặc đúng là có lòng dạ khoan dung độ lượng!”  

“Trước đó, Sở Vân Mặc là thiên héo, ta còn cười nhạo hắn, giờ nghĩ lại thì đúng là ngu xuẩn, Sở Vân Mặc xứng đáng được chúng ta tôn trọng!”  

Không ít người đã thay đổi cách nhìn về Cổ Trình Thành.  

Sở Vấn hỏi xong thì tạm thời đờ đẫn, chẳng ngờ kẻ mình nhằm vào lại là kẻ duy nhất giúp con mình trong bí cảnh.  

Mặt Cổ Trình Thành không hề thay đổi, cơ mặt lại giật giật: Quả nhiên, tâm của ta quá rộng lớn, lấy ơn báo oán, phong thái quân tử, tính tình thánh nhân.  

Trong mắt Lạc Tử Hạo bên dưới lộ ra sự sợ hãi, hắn ta là người duy nhất biết được bản tính của Sở Vân Mặc, nếu hắn trở thành thiếu tông chủ, liệu Sở Vân Mặc có giết hắn ta không?  

Xem ra cần tìm cơ hội thể hiện lòng trung thành, trở thành tâm phúc của Sở Vân Mặc.  

"Sở Thiên Vũ, Sở Cuồng con ta chết thế nào?”  

Bên cạnh Sở Vấn, nhị trưởng lão Sở gia hỏi.  

“Nhị ca cũng do ta giết!”  

“Có ai giúp đỡ?”  

“Ngũ ca đánh lui nhị ca, ta thừa cơ giết nhị ca!”  

Sở Thiên Vũ đáp.  

“Sao Sở Vân Mặc lại đánh lui Sở Cuồng?”  

“Vì nhị ca muốn lén phế tu vi ngũ ca, bị ngũ ca phát hiện!”  

Mọi sự thật đã phơi bày, Sở Tu và Sở Cuồng chết không hề liên quan tới Sở Vân Mặc, Sở Vân Mặc cũng chẳng có lỗi lầm gì trong này, kẻ giết người là Sở Thiên Vũ, Sở Vân Mặc còn chẳng phải đồng loã.  

Ai có thể ngờ kẻ đứng sau lưng tất cả lại là Cổ Trình Thành?  

“Được rồi, chân tướng đã phơi bày, tội của Thiên Vũ sẽ xử phạt sau”.  

Thái Thượng Đường gia nói, nhìn sang Cổ Trình Thành: “Vân Mặc, ngươi tiến lên Thiên Mệnh Bàn đi!”  

Cổ Trình Thành nghe thế thì chắp tay, tiếp theo hắn tiến lên Thiên Mệnh Bàn.  

“Thiên Mệnh Bàn có năm luồng sáng, có thể thắp lên một cái là trở thành thân truyền tông môn.  

Thắp được hai thì thành ứng cử viên chức tông chủ.  

Sáng ba cái thì được gia nhập Tần Hoàng Vũ Viện.  

Thắp sáng bốn cái thì trong cả mấy ngàn năm của vương triều Đại Tần, chỉ có Tần Hoàng đời thứ ba làm được, nghe nói đã phi thăng Tiên Vực.  

Còn về năm luồng sáng... khụ... khụ...”  

Thái Thượng Đường gia đang nói thì ho sặc sụa.  

Trên đài chiến đấu, năm luồng sáng chiếu xuyên không trung, làm rung chuyển vòm trời.  

“Đây là năm, năm tia sáng!”  

“Trời ơi, Sở Vân Mặc thắp được cả năm kìa!”  

Đám tu sĩ nhìn nhau.  

Các trưởng lão Tử Tiêu Tông, Vấn Tiên Tông đứng bật dậy, trong mắt là sự chấn động.  

Đạp Vân Tông sắp quật khởi ư?  

Đại Tần là vương triều tu chân, trong Đại Tần, mỗi hướng Đông- Tây- Nam- Bắc đều có ba tông môn lớn, tổng cộng là 12 đại tông môn.  

Mà 12 tông môn này bị Đại Tần quản lý, trong Đại Tần còn có một Vũ Viện tối cao – Tần Hoàng Vũ Viện.  

Hôm nay, Cổ Trình Thành thắp sáng năm luồng sáng, ngày mai chuyện này sẽ truyền tới tai hoàng thất Đại Tần, trong vòng một tuần sẽ có sứ giả tới thăm, đưa Cổ Trình Thành vào Tần Hoàng Vũ Viện.  

Đây là một loại vinh dự?  

Nên biệt trong 12 tông, cho tới nay, ba tông phía Nam là yếu nhất, mỗi lần có cuộc tỷ thí của Tần Hoàng Vũ Viện, số đệ tử của ba tông có thể tiến vào Tần Hoàng Vũ Viện cực kỳ ít ỏi.  

Trăm năm qua, ba tông chưa có ai tiến được vào Tần Hoàng Vũ Viện.  

Mà Cổ Trình Thành không chỉ có thể tiến vào nội viện, hắn còn có thể được hoàng thất Đại Tần dốc sức bồi dưỡng.  

“Tư chất nghịch thiên!”  

Thái Thượng Đường gia không nhịn được mà nói.  

Giờ phút này, vô số ánh mắt của các đệ tử trong tông môn đều tập trung vào chùm sáng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61


“Hả? Xảy ra chuyện gì thế?”  

“Chùm sáng biến mất rồi!”  

“Chuyện gì thế?”  

Bất chợt, chùm sáng chói mắt dần mờ đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được.  

Cảnh này làm mọi người sửng sốt.  

“Thiên Mệnh Bàn trắc tư chất thì tia sáng sẽ phóng lên trời khoảng một phút, giờ còn chưa được 30 giây, hào quang đã thay đổi, chuyện này, chuyện này là sao?”  

Thái Thượng Đường gia cũng khó hiểu, Thiên Mệnh Bàn là thứ mà năm xưa hoàng thất Đại Tần ban cho, tác dụng cụ thể thế nào, nói thật thì những người đời sau như họ cũng không hiểu biết rõ.  

Hào quang thay đổi là điều chưa từng thấy trước đây.  

Cổ Trình Thành lại biết, vừa rồi khi hắn bước vào Thiên Mệnh Bàn, mạch Võ Cực đã tự động vận chuyển, tiếp theo là năm tia sáng phá không mà ra.  

Nhưng mới vừa rồi, sức mạnh huyết mạch lại bị động phát ra, chùm sáng biến thành ảm đạm.  

“Rốt cuộc huyết mạch của mình là sao đây?”  

Cổ Trình Thành khó hiểu.  

“Phụ thân, thế này là sao?”  

Tông chủ Đường Phong của Đạp Vân Tông không nhịn được mà hỏi.  

“Tư chất Vân Mặc không kém, nhưng... ta dự đoán là tư chất của hắn kích hoạt muộn, có lợi có hại, khi chưa tiến vào cấp bậc nào đó thì Vân Mặc có thể kiêu ngạo.  

Nhưng một khi đạt tới mức độ nào đó, tư chất của hắn sẽ biến thành như cũ, bình thường không có gì nổi bật!”  

“Vậy... Sở Vân Mặc này có thể kéo dài tư chất này tới mức độ nào?”  

“Cụ thể thì ta không biết! Nhưng tu sĩ tiến vào cảnh giới Đạo Hiển thì có thể kết nối với sức mạnh trời đây, đây chính là ranh giới.  

Ta đoán là sau khi Vân Mặc tiến vào Đạo Hiển, tư chất của hắn sẽ khôi phục như cũ”.  

Thái Thượng Đường gia nghĩ ngợi rồi đáp.  

“Ha ha, cũng có thể là cảnh giới Cương Thể, dù sao khi tiến vào Cương Thể, tu sĩ phải đối mặt với việc dung hợp võ hồn, thắp sáng linh cương hoặc là thăng hoa võ hồn.  

Đây cũng là một bước ngoặt to lớn!”  

Tông chủ Vấn Tiên Tông lộ ra nụ cười thâm sâu.  

Đám người Đường Phong không khỏi nhìn sang Thái Thượng trưởng lão.  

Sắc mặt Thái Thượng Đường gia có chút khó nhìn nhưng không phản bác ngay, rốt cuộc giới hạn ở cấp bậc nào, ông ta cũng không biết, chỉ có thể nói là Sở Vân Mặc đang tạo ra một nan đề cho họ.  

Nếu tư chất có thể kéo dài tới Đạo Hiển, Sở Vân Mặc vẫn đáng giá để họ bồi dưỡng, dù sao, với tư chất đáng sợ của Sở Vân Mặc hiện tại, tất nhiên sẽ đứng đầu ở tu vi trước Đạo Hiển, dù sau đó tư chất khôi phục tầm thường, tuổi trẻ của hắn vẫn sẽ là vốn liếng to lớn, dù không đứng đầu nhưng cũng mạnh hơn họ.  

Nhưng nếu là Cương Thể thì...  

Hiện tại Sở Vân Mặc đã là Trúc Thể viên mãn, cách Cương Thể một bước ngắn mà thôi, có thể nói, nếu đúng là vậy, tư chất mạnh mẽ của hắn khác nào phù dung sớm nở rồi tối đã tàn.  

Nên để Sở Vân Mặc trở thành thiếu tông chủ hay vẫn tiếp tục quan sát?  

Nếu không cho Sở Vân Mặc chức vị thiếu tông chủ thì có thể sẽ khiến hắn bất mãn mà giả thiết rằng tư chất đó của hắn kéo dài tới tận Đạo Hiển thì sao?  

Những người quản lý Đạp Vân Tông đều im lặng.  

Trưởng lão Vấn Tiên Tông và Tử Tiêu Tông đều lộ vẻ mặt tươi cười, kết quả này rất tốt!  

“Sở Vân Mặc là thiếu tông chủ đời kế tiếp của Đạp Vân Tông, các ngươi nghĩ sao?”  

Thái Thượng Đường gia suy nghĩ một chút rồi nói, nhìn sang những người khác.  

“Ta đồng ý!”  

Ninh lão nói thẳng.  

“Ta không có ý kiến!”  

Thái Thượng Sở gia càng không phản đối.  

Thái Thượng các gia tộc khác thấy vậy cũng đều động ý, mọi người đều đang nhìn, họ không thể phản đối nhưng vẫn có hoạ về sau, một khi Sở Vân Mặc bước vào Cương Thể mà khôi phục tư chất tầm thường, đến lúc đó, Đạp Vân Tông nên làm sao?  

Dù sao trong số đệ tử tiến vào Cương Thể của Đạp Vân Tông cũng có không ít yêu nghiệt, liệu họ có phục không?  

Đây là một cuộc đánh cược với số mệnh, xác định thiếu tông chủ trước mặt hai tông khác, tương lai không phải muốn đổi là đổi được, nếu không thể diện tông môn vứt đi đâu? 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62


“Sở Vân Mặc, đừng để cho ta thất vọng!”  

Thái Thượng Đường gia nhìn Cổ Trình Thành, chân thành nói.  

“Tất nhiên ta sẽ không để cho các vị Thái Thượng thất vọng!”  

Cổ Trình Thành chắp tay nói, nhưng trong lòng cũng có chút thắc mắc, trong những trưởng lão này, Ninh lão, Sở lão ký thác hi vọng lên người hắn thì cũng dễ hiểu.  

Nhưng những Thái Thượng và điện chủ các điên khác lại đều đồng ý chơi canh bạc này, điều này quá kỳ lạ. Thú thật, Đạp Vân Tông tạo cho hắn cảm giác chẳng khác Vấn Tiên Tông là mấy, ít nhất thì cảm giác với mấy Thái Thượng không sai.  

Vì sao nhỉ?  

“Tốt rồi, nhóc con, lão phu tán thưởng không phải tư chất mà là tính cách của ngươi: sát phạt quyết đoán, trọng tình trọng nghĩa, trong lòng có niềm tin vô biên, thiên kiêu như vậy sẽ không thể là phù dung sớm nở tối tàn!”  

Thái Thượng Đường gia gật đầu: “Suýt quên mất một việc quan trọng!”  

Thái Thượng Đường gia nói rồi vung tay.  

Một bức hoạ cuộn tròn bỗng mở ra trước mặt Cổ Trình Thành, trong đó có cảnh nam nữ ân ái, người nữ trong tranh không mảnh vải che thân.  

“Má ơi, má ơi!”  

Bàn Bảo đang nằm nghỉ trong  đỉnh Âm Dương chợt kích động nhảy dựng lên.  

“Cặp đùi này ngon phết!”  

“Đổi chiều cũng được à?”  

Cổ Trình Thành không nhịn được mà cảm thán.  

Ngay sau đó, một cơn gió mạnh thổi qua, quần áo dán sát cơ thể.  

Một ‘nhành cây’ bễ nghễ nhô ra!  

“Ha ha ha, xem ra ngươi đã có được Thanh Linh Hy Thuỷ của Sở gia, chậc chậc, hàng chất quá nha!”  

Thái Thượng Đường gia cười sang sảng, ánh mắt mọi tu sĩ dồn vào cơ thể Cổ Trình Thành, mấy đệ tử nữ đỏ bừng cả mặt.  

Bức hoạ lại cuộn vào, Cổ Trình Thành cảm nhận được vô số ánh mắt kỳ lạ thì chỉ cảm thấy muốn chết cho xong.  

“Đại gia, không thể đổi cách khác à?”  

Cổ Trình Thành buồn bực tới mức muốn hộc máu, lão già này quá đáng thật!  

Nguyên lực vận chuyển, bình ổn tâm cảnh, quần áo cũng trở lại như bình thường.  

“Đường lão, lần sau cứ trực tiếp hỏi ta...”  

Cổ Trình Thành không nhịn được mà nói, sự u oán tràn ngập trong giọng nói.  

...  

Cuộc tranh cử thiếu tông chủ Đạp Vân Tông kết thúc với kết quả Sở Vân Mặc trở thành thiếu tông chủ.  

Vì giết hại đồng môn, Sở Thiên Vũ bị Chấp Pháp Điện mang đi xử tử.  

Còn cái chết của Chu Đồng cũng làm Chu gia có được bồi thường tương đương.  

Theo sau đó là đại hôn.  

Đường Vô Kỷ thì thôi, đan điền bị nghiền nát, nhưng nhờ linh đan diệu dược của Đường gia, hắn ta vẫn có thể khôi phục.  

Có điều tư chất sẽ không bằng trước, địa vị của hắn ta tất nhiên không cần phải bàn, trong một gia tộc đứng đầu, có tư chất thì có địa vị, được mọi người kính ngưỡng, quyền lên tiếng lúc nào cũng ko  

Mộc Sơ Hàn vẫn có thể tiếp tục gả cho Đường Vô Kỷ, chỉ có điều, hiển nhiên Vấn Tiên Tông khá do dự trong chuyện này.  

Tử Tiêu Tông càng khó quyết, nếu vẫn kiên trì gả cho Sở Vân Mặc, Tử Tiêu Tông sẽ là người thắng cuối cùng nhưng biết làm sao khi họ đã lật lọng, tái giá Sở Thiên Vũ.  

Mà bây giờ Sở Thiên Vũ bị xử tử vì sát hại đồng môn, hôn lễ tất nhiên không có. Hiện tại Tử Tiêu Tông ở không được mà đi không xong.  

Trong điện cho khách quý.  

“Nữ nhi, hay con đi tìm Sở Vân Mặc đi?”  

Tông chủ Tử Tiêu Tông xấu hổ nói.  

“Phụ thân, người coi con là gì? Huống chi, kẻ tái giá là chúng ta, giờ đi tìm Sở Vân Mặc, người cảm thấy hắn sẽ nói chuyện ôn hoà với chúng ta sao?”  

Lâm Khuynh Thành tức giận nói.  

“Sở Thiên Vũ đã chết, hôn ước tất nhiên bị huỷ, điều này Đạp Vân Tông sẽ không nói gì.  

Chỉ cần Sở Vân Mặc đồng ý, hôn ước trước đó vẫn tiếp tục được!”  

Tông chủ Tử Tiêu Tông nghĩ một chút rồi nói: “Nữ nhi, phụ thân biết làm vậy là khiến con tủi thân nhưng Vấn Tiên Tông đã mất lợi thế trong việc này, chúng ta thì còn có thể đền bù lỗi lầm.  

Một khi con thành hôn với Sở Vân Mặc thì Đạp Vân Tông sẽ nghiêng về phía chúng ta trong trận chiến tranh chấp thiên quặng!  

Đây là cơ hội tốt, sao có thể bỏ qua? Trong sự tranh đấu của tu sĩ, xương cốt trải ngàn dặm, vì tông môn, chúng ta phải thử một lần”.  

“Sở Vân Mặc rất có nguyên tắc, chúng ta đã tái giá, hắn sẽ không đồng ý!”  

“Ha ha, thiên hạ rộn ràng vì lợi. Chỉ cần chúng ta cho hắn đủ hồi môn, thêm vào đó là vẻ đẹp của con, nào có tên đàn ông nào từ chối chứ?"  

Trước đó Sở Vân Mặc là thiên héo, không có hứng thú với con nhưng hiện tại, hắn đã chữa khỏi, ta tin hắn đang chờ chúng ta tới cửa!”  

Tông chủ Tử Tiêu Tông nở nụ cười tự tin.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63


“Hả? Xảy ra chuyện gì thế?”  

“Chùm sáng biến mất rồi!”  

“Chuyện gì thế?”  

Bất chợt, chùm sáng chói mắt dần mờ đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được.  

Cảnh này làm mọi người sửng sốt.  

“Thiên Mệnh Bàn trắc tư chất thì tia sáng sẽ phóng lên trời khoảng một phút, giờ còn chưa được 30 giây, hào quang đã thay đổi, chuyện này, chuyện này là sao?”  

Thái Thượng Đường gia cũng khó hiểu, Thiên Mệnh Bàn là thứ mà năm xưa hoàng thất Đại Tần ban cho, tác dụng cụ thể thế nào, nói thật thì những người đời sau như họ cũng không hiểu biết rõ.  

Hào quang thay đổi là điều chưa từng thấy trước đây.  

Cổ Trình Thành lại biết, vừa rồi khi hắn bước vào Thiên Mệnh Bàn, mạch Võ Cực đã tự động vận chuyển, tiếp theo là năm tia sáng phá không mà ra.  

Nhưng mới vừa rồi, sức mạnh huyết mạch lại bị động phát ra, chùm sáng biến thành ảm đạm.  

“Rốt cuộc huyết mạch của mình là sao đây?”  

Cổ Trình Thành khó hiểu.  

“Phụ thân, thế này là sao?”  

Tông chủ Đường Phong của Đạp Vân Tông không nhịn được mà hỏi.  

“Tư chất Vân Mặc không kém, nhưng... ta dự đoán là tư chất của hắn kích hoạt muộn, có lợi có hại, khi chưa tiến vào cấp bậc nào đó thì Vân Mặc có thể kiêu ngạo.  

Nhưng một khi đạt tới mức độ nào đó, tư chất của hắn sẽ biến thành như cũ, bình thường không có gì nổi bật!”  

“Vậy... Sở Vân Mặc này có thể kéo dài tư chất này tới mức độ nào?”  

“Cụ thể thì ta không biết! Nhưng tu sĩ tiến vào cảnh giới Đạo Hiển thì có thể kết nối với sức mạnh trời đây, đây chính là ranh giới.  

Ta đoán là sau khi Vân Mặc tiến vào Đạo Hiển, tư chất của hắn sẽ khôi phục như cũ”.  

Thái Thượng Đường gia nghĩ ngợi rồi đáp.  

“Ha ha, cũng có thể là cảnh giới Cương Thể, dù sao khi tiến vào Cương Thể, tu sĩ phải đối mặt với việc dung hợp võ hồn, thắp sáng linh cương hoặc là thăng hoa võ hồn.  

Đây cũng là một bước ngoặt to lớn!”  

Tông chủ Vấn Tiên Tông lộ ra nụ cười thâm sâu.  

Đám người Đường Phong không khỏi nhìn sang Thái Thượng trưởng lão.  

Sắc mặt Thái Thượng Đường gia có chút khó nhìn nhưng không phản bác ngay, rốt cuộc giới hạn ở cấp bậc nào, ông ta cũng không biết, chỉ có thể nói là Sở Vân Mặc đang tạo ra một nan đề cho họ.  

Nếu tư chất có thể kéo dài tới Đạo Hiển, Sở Vân Mặc vẫn đáng giá để họ bồi dưỡng, dù sao, với tư chất đáng sợ của Sở Vân Mặc hiện tại, tất nhiên sẽ đứng đầu ở tu vi trước Đạo Hiển, dù sau đó tư chất khôi phục tầm thường, tuổi trẻ của hắn vẫn sẽ là vốn liếng to lớn, dù không đứng đầu nhưng cũng mạnh hơn họ.  

Nhưng nếu là Cương Thể thì...  

Hiện tại Sở Vân Mặc đã là Trúc Thể viên mãn, cách Cương Thể một bước ngắn mà thôi, có thể nói, nếu đúng là vậy, tư chất mạnh mẽ của hắn khác nào phù dung sớm nở rồi tối đã tàn.  

Nên để Sở Vân Mặc trở thành thiếu tông chủ hay vẫn tiếp tục quan sát?  

Nếu không cho Sở Vân Mặc chức vị thiếu tông chủ thì có thể sẽ khiến hắn bất mãn mà giả thiết rằng tư chất đó của hắn kéo dài tới tận Đạo Hiển thì sao?  

Những người quản lý Đạp Vân Tông đều im lặng.  

Trưởng lão Vấn Tiên Tông và Tử Tiêu Tông đều lộ vẻ mặt tươi cười, kết quả này rất tốt!  

“Sở Vân Mặc là thiếu tông chủ đời kế tiếp của Đạp Vân Tông, các ngươi nghĩ sao?”  

Thái Thượng Đường gia suy nghĩ một chút rồi nói, nhìn sang những người khác.  

“Ta đồng ý!”  

Ninh lão nói thẳng.  

“Ta không có ý kiến!”  

Thái Thượng Sở gia càng không phản đối.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64


Thái Thượng các gia tộc khác thấy vậy cũng đều động ý, mọi người đều đang nhìn, họ không thể phản đối nhưng vẫn có hoạ về sau, một khi Sở Vân Mặc bước vào Cương Thể mà khôi phục tư chất tầm thường, đến lúc đó, Đạp Vân Tông nên làm sao?  

Dù sao trong số đệ tử tiến vào Cương Thể của Đạp Vân Tông cũng có không ít yêu nghiệt, liệu họ có phục không?  

Đây là một cuộc đánh cược với số mệnh, xác định thiếu tông chủ trước mặt hai tông khác, tương lai không phải muốn đổi là đổi được, nếu không thể diện tông môn vứt đi đâu?  

“Sở Vân Mặc, đừng để cho ta thất vọng!”  

Thái Thượng Đường gia nhìn Cổ Trình Thành, chân thành nói.  

“Tất nhiên ta sẽ không để cho các vị Thái Thượng thất vọng!”  

Cổ Trình Thành chắp tay nói, nhưng trong lòng cũng có chút thắc mắc, trong những trưởng lão này, Ninh lão, Sở lão ký thác hi vọng lên người hắn thì cũng dễ hiểu.  

Nhưng những Thái Thượng và điện chủ các điên khác lại đều đồng ý chơi canh bạc này, điều này quá kỳ lạ. Thú thật, Đạp Vân Tông tạo cho hắn cảm giác chẳng khác Vấn Tiên Tông là mấy, ít nhất thì cảm giác với mấy Thái Thượng không sai.  

Vì sao nhỉ?  

“Tốt rồi, nhóc con, lão phu tán thưởng không phải tư chất mà là tính cách của ngươi: sát phạt quyết đoán, trọng tình trọng nghĩa, trong lòng có niềm tin vô biên, thiên kiêu như vậy sẽ không thể là phù dung sớm nở tối tàn!”  

Thái Thượng Đường gia gật đầu: “Suýt quên mất một việc quan trọng!”  

Thái Thượng Đường gia nói rồi vung tay.  

Một bức hoạ cuộn tròn bỗng mở ra trước mặt Cổ Trình Thành, trong đó có cảnh nam nữ ân ái, người nữ trong tranh không mảnh vải che thân.  

“Má ơi, má ơi!”  

Bàn Bảo đang nằm nghỉ trong  đỉnh Âm Dương chợt kích động nhảy dựng lên.  

“Cặp đùi này ngon phết!”  

“Đổi chiều cũng được à?”  

Cổ Trình Thành không nhịn được mà cảm thán.  

Ngay sau đó, một cơn gió mạnh thổi qua, quần áo dán sát cơ thể.  

Một ‘nhành cây’ bễ nghễ nhô ra!  

“Ha ha ha, xem ra ngươi đã có được Thanh Linh Hy Thuỷ của Sở gia, chậc chậc, hàng chất quá nha!”  

Thái Thượng Đường gia cười sang sảng, ánh mắt mọi tu sĩ dồn vào cơ thể Cổ Trình Thành, mấy đệ tử nữ đỏ bừng cả mặt.  

Bức hoạ lại cuộn vào, Cổ Trình Thành cảm nhận được vô số ánh mắt kỳ lạ thì chỉ cảm thấy muốn chết cho xong.  

“Đại gia, không thể đổi cách khác à?”  

Cổ Trình Thành buồn bực tới mức muốn hộc máu, lão già này quá đáng thật!  

Nguyên lực vận chuyển, bình ổn tâm cảnh, quần áo cũng trở lại như bình thường.  

“Đường lão, lần sau cứ trực tiếp hỏi ta...”  

Cổ Trình Thành không nhịn được mà nói, sự u oán tràn ngập trong giọng nói.  

...  

Cuộc tranh cử thiếu tông chủ Đạp Vân Tông kết thúc với kết quả Sở Vân Mặc trở thành thiếu tông chủ.  

Vì giết hại đồng môn, Sở Thiên Vũ bị Chấp Pháp Điện mang đi xử tử.  

Còn cái chết của Chu Đồng cũng làm Chu gia có được bồi thường tương đương.  

Theo sau đó là đại hôn.  

Đường Vô Kỷ thì thôi, đan điền bị nghiền nát, nhưng nhờ linh đan diệu dược của Đường gia, hắn ta vẫn có thể khôi phục.  

Có điều tư chất sẽ không bằng trước, địa vị của hắn ta tất nhiên không cần phải bàn, trong một gia tộc đứng đầu, có tư chất thì có địa vị, được mọi người kính ngưỡng, quyền lên tiếng lúc nào cũng ko  

Mộc Sơ Hàn vẫn có thể tiếp tục gả cho Đường Vô Kỷ, chỉ có điều, hiển nhiên Vấn Tiên Tông khá do dự trong chuyện này. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65


Tử Tiêu Tông càng khó quyết, nếu vẫn kiên trì gả cho Sở Vân Mặc, Tử Tiêu Tông sẽ là người thắng cuối cùng nhưng biết làm sao khi họ đã lật lọng, tái giá Sở Thiên Vũ.  

Mà bây giờ Sở Thiên Vũ bị xử tử vì sát hại đồng môn, hôn lễ tất nhiên không có. Hiện tại Tử Tiêu Tông ở không được mà đi không xong.  

Trong điện cho khách quý.  

“Nữ nhi, hay con đi tìm Sở Vân Mặc đi?”  

Tông chủ Tử Tiêu Tông xấu hổ nói.  

“Phụ thân, người coi con là gì? Huống chi, kẻ tái giá là chúng ta, giờ đi tìm Sở Vân Mặc, người cảm thấy hắn sẽ nói chuyện ôn hoà với chúng ta sao?”  

Lâm Khuynh Thành tức giận nói.  

“Sở Thiên Vũ đã chết, hôn ước tất nhiên bị huỷ, điều này Đạp Vân Tông sẽ không nói gì.  

Chỉ cần Sở Vân Mặc đồng ý, hôn ước trước đó vẫn tiếp tục được!”  

Tông chủ Tử Tiêu Tông nghĩ một chút rồi nói: “Nữ nhi, phụ thân biết làm vậy là khiến con tủi thân nhưng Vấn Tiên Tông đã mất lợi thế trong việc này, chúng ta thì còn có thể đền bù lỗi lầm.  

Một khi con thành hôn với Sở Vân Mặc thì Đạp Vân Tông sẽ nghiêng về phía chúng ta trong trận chiến tranh chấp thiên quặng!  

Đây là cơ hội tốt, sao có thể bỏ qua? Trong sự tranh đấu của tu sĩ, xương cốt trải ngàn dặm, vì tông môn, chúng ta phải thử một lần”.  

“Sở Vân Mặc rất có nguyên tắc, chúng ta đã tái giá, hắn sẽ không đồng ý!”  

“Ha ha, thiên hạ rộn ràng vì lợi. Chỉ cần chúng ta cho hắn đủ hồi môn, thêm vào đó là vẻ đẹp của con, nào có tên đàn ông nào từ chối chứ?"  

Trước đó Sở Vân Mặc là thiên héo, không có hứng thú với con nhưng hiện tại, hắn đã chữa khỏi, ta tin hắn đang chờ chúng ta tới cửa!”  

Tông chủ Tử Tiêu Tông nở nụ cười tự tin.

Đêm đó, tại nơi ở của Sở Vân Mặc.  

“Đệ đệ, nếu nương biết đệ đã khỏi bệnh, còn trở thành thiếu tông chủ, chắc chắn nương sẽ rất vui”.  

Sở Tiêu Tiêu nhìn Cổ Trình Thành, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười.  

“Ừ, nương sẽ vui”.  

Cổ Trình Thành gật đầu: “Bây giờ ta là thiếu tông chủ, có lẽ có thể hỏi phụ mẫu đang thực hiện nhiệm vụ gì rồi”.  

“Đệ đệ, bây giờ tuy đệ là thiếu tông chủ, nhưng nếu muốn được sáu đại gia tộc hoàn toàn thừa nhận thì vẫn phải hoàn thành thử thách mà sáu đại gia tộc đưa ra”.  

“Chỉ có như vậy, đệ mới có thể thực sự sở hữu quyền lợi của thiếu tông chủ”.  

Sở Tiêu Tiêu nghĩ một lúc rồi nói: “Thời gian thử thách thường là một năm, chỉ cần trong vòng một năm, đệ hoàn thành khảo hạch của sáu gia tộc thì vị trí thiếu tông chủ của đệ sẽ không thể lay chuyển”.  

“Thử thách của sáu gia tộc”.  

Cổ Trình Thành sững sờ, hắn không biết gì về chuyện này, ngay cả trong những ký ức vụn vặt của Sở Vân Mặc cũng không hề có ghi chép về điều này.  

Nếu đúng như vậy, có vẻ như hắn đã nghĩ quá đơn giản: “Ta nói rồi, sao ý kiến các thái thượng trước và sau lại khác nhau nhiều như thế”.  

Nếu thực lực của hắn vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn Cương Thể thì sáu đại gia tộc chỉ cần nâng cao độ khó của bài kiểm tra lên mức không thể hoàn thành, khiến hắn không thể vượt qua bài kiểm tra là được.  

“Thảo nào những thái thượng trưởng lão lại dễ dàng ra quyết định như vậy, hóa ra còn có chiêu này, có vẻ như ta đã quá ngây thơ rồi”.  

Cổ Trình Thành không khỏi lắc đầu, những lão hồ ly này quả thực là kẻ này ranh hơn kẻ kia.  

“Tỷ, thường thì sáu đại gia tộc sẽ đưa ra bài kiểm tra vào lúc nào?”  

“Thường là vào ngày xác định thiếu tông chủ, sáu đại gia tộc sẽ đưa ra bài kiểm tra, nhưng lần này...”  

Sở Tiêu Tiêu dừng lại một lúc, nàng ấy không nói gì, Cổ Trình Thành cũng hiểu, lần này sáu đại gia tộc chưa đưa ra bài kiểm tra, không chừng họ đang chờ Cổ Trình Thành đột phá Cương Thể để tái kiểm tra thực lực của Cổ Trình Thành, từ đó mới quyết định độ khó của bài kiểm tra. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66


“Hừ, đúng là tính toán tinh vi”.  

Cổ Trình Thành tỏ ra không hài lòng nói.  

Cũng là điều bình thường thôi, dù sao trong mắt các thái thượng của sáu gia tộc, thực lực mới là tất cả.  

Thậm chí thái thượng Chu gia còn có thể bỏ qua cái chết của cháu trai mình, huống hồ là chuyện trước mắt.  

Sở Tiêu Tiêu thở dài nói: “Đệ đệ, đệ cũng đừng quá lo lắng, nếu thực sự không thể trở thành thiếu tông chủ, tương lai của đệ cũng sẽ rực rỡ hơn nhiều so với hầu hết các tu sĩ cùng trang lứa trong môn phái”.  

“Tỷ, tỷ yên tâm đi, trong lòng ta biết rõ”.  

Cổ Trình Thành gật đầu nói: “À phải rồi, hôm nay tông chủ có nói, tu sĩ luyện thể bước vào giai đoạn Cương Thể, sẽ phải đối mặt với lựa chọn hóa linh cương cho hồn lực, hoặc là thăng hoa võ hồn lực, tỷ có biết trong đó có gì hay không?”  

Sau khi rời khỏi môn phái hắn chỉ thức tỉnh võ hồn và bước vào giai đoạn luyện thể, vì vậy hắn không hiểu rõ về các cảnh giới Cương Thể tiếp theo.  

“Về linh cương, ta biết một chút”.  

Theo lời đồn, trong Hồng Vũ này có rất nhiều thế giới.  

“Trong các thế giới khác, nhiều tu sĩ không thể thức tỉnh Võ Hồn, nhưng may là việc họ không thức tỉnh Võ Hồn cũng không ảnh hưởng đến việc tu luyện”.  

“Không thức tỉnh Võ Hồn cũng không ảnh hưởng đến việc tu luyện? Đây phải là một thế giới tự do đến nhường nào...”  

Cổ Trình Thành thầm kinh ngạc, nghĩ đến việc mình đã chịu đựng sự khinh thường và tủi nhục vì Võ Hồn trong năm năm qua, nếu có thể tu luyện mà không cần thức tỉnh Võ Hồn thì đối với hắn, đó sẽ là một sự may mắn đến nhường nào.  

“Những người này không thức tỉnh Võ Hồn, nhưng khi đạt đến giai đoạn Cương Thể, họ lại phải khai phá được các huyệt đạo trong cơ thể, thức tỉnh thiên phú linh cương.  

Thiên phú linh cương là một loại năng lực bẩm sinh vô cùng mạnh mẽ, có thể là một phương thức chiến đấu, hoặc có thể giúp tăng tốc độ tu luyện rất nhiều.  

Và khi chúng ta bước vào cảnh giới Cương Thể, chúng ta cũng sẽ phải đối mặt với hai lựa chọn, một là sẽ dung hợp linh hồn vào các huyệt đạo trong cơ thể, sinh ra thiên phú linh cương.  

Còn một lựa chọn nữa là rèn luyện Võ Hồn, nâng cao sức mạnh Võ Hồn, bước lên con đường Võ Hồn, nhưng cũng loại bỏ khả năng sinh ra thiên phú linh cương.  

Sở Tiêu Tiêu giới thiệu rất chi tiết: “Cho dù lựa chọn loại nào, đối với tu sĩ mà nói, cũng không khác gì một lần tái sinh”.  

“Thiên phú linh cương sinh ra có giống với khả năng của Võ Hồn không?”  

“Tất nhiên là không giống nhau, nếu không, ai sẽ chọn thức tỉnh linh cương?”  

Có thể liên quan đến khả năng của Võ Hồn, nhưng thiên phú linh cương không thể hóa thành Võ Hồn làm phương thức tấn công.  

Nói chung, những người có Võ Hồn rất yếu sẽ chọn từ bỏ Võ Hồn, đánh một canh bạc với thiên phú linh cương”.  

“Vậy ra là vậy, ta hiểu rồi”.  

“Được rồi đệ đệ, hôm nay đệ cũng mệt rồi, sớm đi nghỉ đi, tỷ cũng phải quay về tu luyện rồi”.  

Nói xong, Sở Tiêu Tiêu đứng dậy đi về phía cửa viện. Khi đến gần cửa viện, nàng ấy dừng lại: “Đệ đệ, hôm nay... Tỷ rất vui, tỷ biết, đệ đã phế bỏ Đường Vô Kỷ, gi ết chết Chu Đồng đều là vì ta.  

Ta là tỷ tỷ, cũng phải cố gắng, không thể lúc nào cũng để đệ đệ vì tỷ ra mặt.  

Này, lần này tỷ nợ đệ một lần, sau này nếu tỷ mạnh mẽ rồi, tỷ cũng sẽ bảo vệ ngươi”.  

Nói xong, Sở Tiêu Tiêu quay lại, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười tinh nghịch.  

“Cũng không cần tỷ có thể bảo vệ ta, chỉ là...”  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 67


Cổ Trình Thành hơi dừng lại, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu một ngày, tỷ phát hiện ra người trước mặt tỷ không giống với những gì tỷ tưởng tượng, thì tỷ vẫn coi ta là người thân chứ”.  

“Đó là đương nhiên, đệ là người nhà của ta, là đệ đệ của ta, cho dù đệ trở thành như thế nào, điều này sẽ không bao giờ thay đổi.  

Nương từng nói, người tu đạo, nếu bỏ đi tất cả, còn gì khác với người phàm, con người, luôn cần có sự ràng buộc”.  

“Người nhà, chính là sự ràng buộc của ta, chúng ta, khác với những người khác trong môn phái”.  

Nói xong, Sở Tiêu Tiêu bước ra khỏi đại viện, cưỡi kiếm rời đi.  

Cổ Trình Thành nhìn theo bóng dáng rời đi trên không trung, trong mắt lóe lên ánh sáng tinh anh: “Các người, quả nhiên khác biệt, ta có chút ghen tị với ngươi rồi... Sở Vân Mặc!”  

…  

Cảnh giới Cương Thể có hai con đường, đối với Cổ Trình Thành mà nói, thực ra căn bản không cần phải do dự.  

Thiên địa vô tướng Võ Hồn của hắn mạnh mẽ đến thế nào, đương nhiên hắn không thể chọn thức tỉnh thiên phú linh cương.  

“Bản chất của Đạp Vân Tông cũng giống như Vấn Tiên Tông, muốn có được nhiều tài nguyên tu luyện hơn, trở thành thiếu tông chủ vẫn là tốt nhất.  

Chỉ là nơi này, không phải là nơi ta thuộc về”.  

Cổ Trình Thành ngồi trên ghế đá, uống một cốc trà linh, lòng đầy tâm sự.  

Ít lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên.  

Cổ Trình Thành vẫy tay một cái, vận chuyển nguyên lực, mở cửa viện ra, chỉ thấy ngoài cửa viện, một bóng dáng xinh đẹp đứng thẳng.  

Tiên tử áo xanh đẹp như tranh vẽ, âm thanh như hòa vào thiên nhiên, bước một bước đã khiến hoa nhường nguyệt thẹn, ánh trăng tránh né linh khí của nàng ta.  

Hôm nay Lâm Khuynh Thành không đeo mạng che mặt, có lẽ đã được trang điểm tỉ mỉ, hoặc có lẽ vốn dĩ đã là một mỹ nhân tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành, vẻ đẹp trong khoảnh khắc đó, chính là tuyệt thế giai nhân.  

“Sở sư huynh, quấy rầy rồi”.  

Lâm Khuynh Thành chắp tay ngọc.  

“Không sao, Lâm sư muội đêm khuya đến thăm, có chuyện gì hay sao?”  

Ánh mắt Cổ Trình Thành lóe lên vẻ kinh ngạc trong chốc lát, rồi nhanh chóng trở lại bình thản.  

Ở tuổi này, hắn không thể phản kháng được các mỹ nữ, nhưng hắn không coi trọng người như Lâm Khuynh Thành.  

“Có thể vào trong nói chuyện không?”  

Thấy Cổ Trình Thành không có ý định đứng dậy mời mình vào đại viện, khuôn mặt xinh đẹp Lâm Khuynh Thành hơi tái nhợt, khẽ cắn môi nói.  

“Mời vào”.  

Cổ Trình Thành vẫy tay một cái, sau đó tùy ý rót một ly trà linh, đặt ở phía bên kia bàn đá.  

Mùi hương thoang thoảng bay vào mũi, Lâm Khuynh Thành ngồi ưu nhã đối diện với Cổ Trình Thành, cầm ly trà linh khá là lo lắng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.  

“Sở sư huynh, lần này ta đến, là... là...”  

“Lại sắp tái giá rồi à?”  

Cổ Trình Thành nói thẳng.

Lâm Khuynh Thành hơi sửng sốt, rõ ràng bị sự trực tiếp của Cổ Trình Thành làm cho có chút lúng túng.  

Nàng ta nghe ra được, trong câu nói này có chút mỉa mai.  

“Thực xin lỗi!”  

Lâm Khuynh Thành nhẹ giọng nói.  

“Ngươi quả thật không phụ lòng ta, trước đây ta đã nói rồi, giữa chúng ta, là ta giúp ngươi, chứ không phải ngươi giúp ta”.  

Mà ngươi đã làm gì?  

Trong lúc ta đang gặp khó khăn, ngươi lại muốn tái giá?  

Ha ha, Lâm Khuynh Thành, ngươi nghĩ ta rất muốn cưới ngươi sao?  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 68


Cổ Trình Thành nở một nụ cười lạnh lùng.  

“Chuyện này do ta làm sai, ta biết, bây giờ ta nói gì cũng đã quá muộn, chỉ là... Sở sư huynh, ngươi, nếu ngươi đồng ý, Tử Tiêu Tông ta sẽ nguyện ý lấy một thượng phẩm bảo khí cùng với năm trăm vạn linh thạch thượng phẩm làm của hồi môn...”  

“Không cần vậy, nếu muốn tái giá, đương nhiên có thể, hôm nay ta xem qua xuân cung đồ do Đường Thái thượng tặng, cũng muốn làm vài việc thực tiễn một chút.  

Nếu ngươi muốn ta đồng ý, bây giờ liền theo ta đi vào phòng trong, thỏa mãn ta”.  

Cổ Trình Thành nhìn Lâm Khuynh Thành, nói thẳng.  

Lâm Khuynh Thành lập tức tái mặt, hai tay nắm chặt lại, trong đôi mắt đẹp hiện lên ánh sáng lấp loè.  

“Sao? Ấm ức à? Nếu ấm ức thì không cần thiết. Ta đã nói rồi, thực sự ta cũng không muốn cưới ngươi, chỉ là lúc này, hứng thú thôi”.  

“Sở sư huynh, ngươi không phải người như vậy”.  

“Tại sao không? Trước đây ta bị thiên héo, bây giờ ta đã khỏi thiên héo, ngươi nghĩ ta không có h@m muốn như nam nhân nên có sao?”  

“Hơn nữa, ngươi đã hái...”  

“Vậy thì, tại sao không thẳng thắn nói ra?  

Hay là, ngươi nghĩ ta sẽ bị vẻ đẹp của ngươi mê hoặc, rồi tiếp tục phối hợp với ngươi diễn kịch? Hoặc là, theo đuổi ngươi một cách si mê, không nỡ cưỡng ép ngươi cùng giường chung gối?”  

Cổ Trình Thành nhếch mép mỉa mai.  

“Ngươi, ngươi...”  

Lâm Khuynh Thành nắm chặt hai tay, nước mắt lấp lánh, lòng nàng ta tức giận cực độ: “Nếu ngươi muốn thì ta sẽ cho ngươi! Bây giờ lập tức đi vào phòng, để thỏa mãn thú tính của ngươi, người như ta, sao có thể nắm được vận mệnh của mình?”  

Nói xong, nàng ta rất tức giận nhìn chằm chằm Cổ Trình Thành.  

“Ngươi có tư cách gì mà tức giận? Chẳng lẽ ngươi còn cho rằng ta đã cưỡng ép ngươi sao?  

Thật buồn cười.  

Quên đi, ta không có hứng thú với ngươi”.  

“Ngươi và Mộc Sơ Hàn căn bản là một loại người, cái gì mà lòng biết ơn, muốn để lại những gì quý giá nhất để báo đáp đối phương, đều là trò cười”.  

Cổ Trình Thành đứng dậy, khoanh tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Đi đi, ta sẽ không cưới ngươi, cũng sẽ không giúp ngươi bất cứ điều gì.  

Hôm nay ta làm nhục ngươi một phen, cũng coi như trả lại cho ngươi sự sỉ nhục khi ngươi tái giá.  

Từ nay về sau, chúng ta coi như đã thanh toán, đừng đến quấy rầy ta nữa”.  

Lâm Khuynh Thành nghe vậy không khỏi cắn chặt môi, cuối cùng nước mắt cũng không thể kìm nén được mà chảy xuống, nàng ta đứng dậy từ từ đi về phía cửa viện, nhưng lại dừng bước: “Hôm ấy, ta thấy trên ngực ngươi có một vết kiếm, có thể cho ta biết nó là do đâu mà có không?”  

“Khi ta còn trẻ đi tu luyện, bị bò cạp Hắc Hồn cắn, để lại vết thương”.  

“Là ở Bách Thú Lĩnh?”  

“Ta đã nói rồi, Bách Thú Lĩnh ở phía nam Vấn Tiên Tông, Đạp Vân Tông ta ở phía bắc Vấn Tiên Tông, ta sẽ không đi xuyên qua Vấn Tiên Tông để đi tu luyện ở Bách Thú Lĩnh”.  

“Ngươi nói dối, ngươi đã từng đến Bách Thú Lĩnh”.  

“Ta đi hay không đi có liên quan gì đến ngươi? Nếu ngươi thích hóng hớt thì đến uống trà ở thành Đạp Vân đi, được rồi, đi thong thả không tiễn”.  

Cổ Trình Thành mất kiên nhẫn nói.  

Bây giờ hắn đã có thân phận vững chắc, không cần phải che giấu một số chuyện nữa. Vị trí thiếu tông chủ này không phải thứ mà ai cũng có thể dùng lời đồn để bôi nhọ, vì vậy hắn mới kể cho Lâm Khuynh Thành nghe về vết kiếm trên ngực mình là do bò cạp Hắc Hồn để lại.  

“Ngươi có cô nương từng bị bò cạp Hắc Hồn nhắm vào không?”  

Lâm Khuynh Thành tiếp tục nói, ánh mắt nhìn Cổ Trình Thành đầy vẻ kiên quyết.  

Lúc này Cổ Trình Thành lập tức sững sờ, dù chuyện này đã qua nhiều năm nhưng hắn vẫn nhớ rất rõ, lúc đó hình như có một tiểu cô nương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 69


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ là, không biết Lâm Khuynh Thành biết chuyện này từ đâu, hay là...  

Nghĩ đến đây, Cổ Trình Thành lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, nhìn mỹ nhân tuyệt sắc trước mặt, sau đó, Lâm Khuynh Thành và bóng dáng tiểu cô nương dần dần hòa vào nhau.  

“Má ơi, không thể nào trùng hợp thế được”.  

Cổ Trình Thành có chút choáng váng, trước đó Lâm Khuynh Thành luôn đeo mạng che mặt, hắn cũng không thấy dung mạo Lâm Khuynh Thành, thật sự không nghĩ quá nhiều.  

Bây giờ so sánh, hắn phát hiện Lâm Khuynh Thành và tiểu cô nương kia thật sự có vài phần giống nhau.  

“ n nhân cứu mạng mà ngươi nói sẽ không phải là ta chứ?”  

Cổ Trình Thành lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, sau đó biểu cảm này biến mất tăm.  

“Không tiểu cô nương nào cả, được rồi, Lâm Khuynh Thành, ta cần nghỉ ngơi”.  

Mặc dù Cổ Trình Thành thay đổi sắc mặt rất nhanh, nhưng Lâm Khuynh Thành vẫn nhận ra được manh mối.  

"Chính là hắn, thật sự là hắn!"  

Trong lòng Lâm Khuynh Thành vô cùng kích động, nhưng sau khi cảm nhận được sự lạnh nhạt của Cổ Trình Thành, trong lòng nàng ta lại cảm thấy buồn bã: "Trong lòng hắn, ta đã trở nên đáng ghét đến vậy sao, ta... ừm, ta như vậy, làm sao có thể báo đáp!"  

“Thật xin lỗi Sở sư huynh...”  

Lâm Khuynh Thành thì thầm, sau đó chậm rãi xoay người, bước ra khỏi đại viện.  

Rất nhanh, Lâm Khuynh Thành đã rời đi.  

Cực phẩm thế này mà ngươi cũng không thèm? Cổ tiểu tử, ngươi thật là vô tình.  

“Đại trượng phu há lo không có vợ, hôm nay nàng ta có thể vì lời của phụ thân mà bỏ qua sĩ diện đến tìm ta, ngày mai cũng có thể vì lệnh phụ thân bỏ ta mà đi.  

Nữ nhân không có suy nghĩ của riêng mình, chỉ là một bình hoa đẹp hơn một chút mà thôi”.  

Cổ Trình Thành không thèm để tâm  nói.  

...  

Một tháng đã trôi qua kể từ ngày tranh cử thiếu tông chủ.  

Trong thời gian này, những lời bàn tán về Sở Vân Mặc cũng ngày càng nhiều.  

Trong đó, tư chất được bởi Thiên Mệnh Bàn càng khiến người ta bàn tán xôn xao, không ít đệ tử khi bàn luận về chuyện này đều cảm thấy có chút tiếc nuối.  

Mọi người đều nhìn thấy một ý nghĩa khác trong đó.  

Đó là sáu đại gia tộc vẫn chưa đưa ra đề thi khảo sát thiếu tông chủ.  

Rõ ràng, họ đang đợi Sở Vân Mặc đột phá cảnh giới Cương Thể để kiểm tra lại tư chất của Sở Vân Mặc.  

Ngoài ra, còn có một chuyện khác cũng gây ra không ít sóng gió, đó là việc ba môn phái liên hôn.  

Vì Sở Thiên Vũ bị xử tử, dẫn đến Tử Tiêu Tông không có con rể, nghe nói sau khi Lâm Khuynh Thành cãi nhau lớn với tông chủ Tử Tiêu Tông, đã kích hoạt Phá Không Phù, đêm hôm đó rời khỏi Đạp Vân Tông không biết tung tích.  

Ngày hôm sau mọi người của Tử Tiêu Tông đã rời đi, tìm kiếm Lâm Khuynh Thành.  

Hai môn phái liên hôn cũng không thành.  

Còn tông chủ của Vấn Tiên Tông cũng không nỡ gả nữ nhi mình cho một kẻ bình thường, dù đan điền của Đường Vô Kỷ đã được khôi phục nhưng tư chất của hắn ta không còn được như trước, rõ ràng không xứng với Mộc Sơ Hàn.  

Ba môn phái liên hôn vốn dĩ là vì sợ Đạp Vân Tông tham gia vào chuyện thiên quặng, nay hôn sự giữa Tử Tiêu Tông và Đạp Vân Tông đã thất bại, Vấn Tiên Tông cũng không thể có được sự đồng ý của Sở Vân Mặc, đã như vậy, hôn sự giữa Vấn Tiên Tông và Đạp Vân Tông cũng trở nên vô nghĩa.  
[Diendantruyen.Com] Thiên Đế Bất Tử
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom