Cập nhật mới

Dịch Thiên Cổ Phong Lưu Trong Một Nụ Cười

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40


Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans + Beta: Sunni

Lang Âm ma tôn cắn nuốt luyện hóa Diệt Vận sứ thực lực cao hơn một tầng, Ngao Tu không dám khinh thường, vội vàng buông Từ Mạn Mạn ra, liễm khởi tâm thần thao túng pháp trận.

"Phá!"

Hắn phản ứng cực nhanh, thời khắc đầu tiên thế nhưng không phải trực tiếp công kích Lang Âm ma tôn, mà là khiến cho Minh Tiêu pháp tôn thu hồi Pháp Tướng, vạn vật la bàn chợt biến mất, miếu Thần Nông trở về dưới ánh nắng chiếu rọi.

Sau giờ ngọ ánh mắt trời cũng không nóng chảy, nhưng đối với Lang Âm ma tôn mà nói lại vẫn cứ như lửa nóng đốt người. Hắn mày nhăn lại, động tác lại một chút không có đình trệ, hắn đem Từ Mạn Mạn từ bên cạnh Ngao Tu đoạt lại, gắt gao ôm vào trong ngực.

"Ngưng!"

Ở lúc Lang Âm ma tôn ôm lấy Từ Mạn Mạn, Ngao Tu định trụ thời không quanh người Lang Âm ma tôn, ngay sau đó liền thao tác ngũ hành chi lực ý đồ trấn sát Lang Âm ma tôn.

Lang Âm ma tôn đem Từ Mạn Mạn bảo hộ ở trong ngực, lôi đình sương tuyết cùng tất cả lửa nóng đều dừng ở trên lưng hắn.

Ở thời không bị đình trụ, Từ Mạn Mạn chỉ có thể ngẩng đầu, lại nhìn đôi mắt trong veo của Lang Âm ma tôn, đi từng bước mà dụ nàng luân hãm.

— Lang Âm....

Là một khắc cũng là vĩnh hằng, là Tiên tôn cũng là Ma tôn, hai chữ "Lang Âm" ở trong lòng xoay trăm ngàn biến, nặng nề mà ở trong lòng nàng trầm ai lạc định.

Thời không nháy mắt phục hồi như cũ, Lang Âm ma tôn khéo môi tràn ra máu tươi, lại không màng thương thế bản thân, phá khai vây khốn xiềng xích màu vàng của Từ Mạn Mạn.

Minh Tiêu pháp tôn nhìn Ngao Tu, nhíu mày nói: "Ngươi vốn tinh thông pháp trận, lại giả vờ không hiểu, cố ý thu thập tin tức pháp trận."

Lê Anh nói: "Hắn cũng là cố ý khơi mào mọi người đối Minh Tiêu pháp tôn hoài nghi, pháp trận nếu là ở trong khống chế của Minh Tiêu pháp tôn, hắn liền không dễ dàng cướp lấy mắt trận như vậy."

Yêu tộc không giỏi pháp trận, là bởi vì Yêu tộc phổ biến trí lực rất thấp, nhưng đều không phải là tất cả Yêu tộc đều như vậy, Lê Anh, Ngao Tu, trí tuệ liền viễn siêu người thường, mà Ngao Tu tâm cơ càng là khiến người theo không kịp.

Có lẽ liền như lời Từ Mạn Mạn nói, một cái người tư chất bình thường, muốn đi lên vị trí tối cao, luôn muốn dựa chút bàng môn tả đạo.

Chỉ là bàng môn tả đạo của Từ Mạn Mạn càng có nguyên tắc cùng điểm mấu chốt, mà Ngao Tu một đạo này, lại là xác hoành khắp nơi, máy chảy khắp sống.

Lang Âm ma tôn đang muốn buông Từ Mạn Mạn ra, muốn đi đối phó Ngao Tu, lại bị Từ Mạn Mạn ôm chặt lấy.

"Ôm chặt ta." Từ Mạn Mạn giọng nhỏ nhỏ mà nói.

Lang Âm ma tôn đầu quả tim run lên, cúi đầu nhìn nàng, lại thấy nàng nhắm mắt lại, lông mi như cánh quạ che lại hai tròng mắt, giống như chờ tình nhân rủ lòng thương hái về vừa đáng thương lại đáng yêu.

Nhưng mà ngay sau đó, nàng liền thâm mình mềm nhũn, ngã xuống.

Lang Âm ma tôn kịp thời ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, thật cẩn thận mà đem nàng ôm vào trong lồng ng/ực, trơ mắt nhìn nàng nguyên thần xuất khiếu, đứng ở trước mặt mình, khuôn mặt ôn hòa mà thánh khiết, tựa như thần nữ hạ phàm.

Từ Mạn Mạn xoay người nhìn về phía Ngao Tu, Ngao Tu trong lòng chợt sinh cảm giác điềm xấu.

Đây là át chủ bài của Từ Mạn Mạn, nếu không phải bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn sớm như vậy lấy ra.


Nàng hít sâu một hơi, đôi tay bấm tay niệm thần chú, tùy ý mình rơi vào cái loại trạng thái huyền diệu này khi tu luyện. Một khắc kia, vô số thanh âm lại ồn ào náo động tràn ngập Thần Khiếu nàng, nàng dung nhập phiên thiên địa này, trở thành một phần của phiên thiên địa, cũng trở thành thần minh phiên thiên địa này. Nơi này mỗi một hạt cát, mỗi một mảnh lá rụng, thậm chí mỗi một sợi gió nhẹ, đều giống như hoa văn rõ ràng trong tay nàng, đương nàng tâm niệm vừa động, tất cả này đều ở trong lòng bàn tay nàng.

Ở trong mắt mọi người, liền chỉ thấy hư ảnh kia minh diễm giống như thần nữ trôi nổi trong không trung, gió nhẹ ôn nhu mà nâng tóc đen nàng lên, nằm dưới chân nàng mặc cho nàng sai khiến. Chỉ có người tu vi cao thâm tâm thần kiên định, mới có thể miễn cưỡng chống đỡ loại dụ hoặc thành kính cúng bái này.

Pháp trận khổng lồ như thế, muốn điều khiển, cần thiết chiếm cứ chỗ mắt trận, nhưng muốn phá hư, lại có vô số cách. Ở trong ý thức Từ Mạn Mạn, nàng rõ ràng mà cảm nhận được hướng đi của mỗi một đạo phù văn pháp trận, mà ở nàng cố ý dùng, phù văn thế nhưng vặn vẹo xảy ra biến ảo, mất đi hiệu quả vốn có.

Ngao Tu khiếp sợ phát hiện, pháp trận thay đổi, mà chính mình cũng mất đi khống chế đối với pháp trận.

Lồng giam vây khốn mọi người cùng thời khắc đó biến mất không thấy, mà mất đi khống chế đối với pháp trận, Ngao Tu lại sao địch được mọi người.

Thôn Thôn đầu tàu gương mẫu hướng Ngao Tu đánh tới, đám người Minh Tiêu pháp tôn theo sát sau đó, Ngao Tu chống đỡ không được mấy hiệp, liền bại trận, thúc thủ chịu trói.

Lang Âm ma tôn từ đầu đến cuối đều không có hướng bên kia nhìn một cái, chỉ là gắt gao ôm thân thể Từ Mạn Mạn, không chớp mắt mà nhìn nguyên thần nàng.

Từ Mạn Mạn trước đó lúc tu luyện liền nhiều lần thử, biết có thể dùng cách này điều khiển pháp trận, nhưng chân chính muốn điều khiển pháp trận khổng lồ như thế, đối nguyên thần nàng tiêu hao to lớn vẫn là vượt qua dự đoán. Đợi pháp trận sửa chữa xong, nàng liền mất đi ý thức, lần này không đợi Lang Âm ma tôn tác động, nguyên thần nàng liền tự động quy vị, hoàn toàn đi vào trong Thần Khiếu.

Chỉ là nàng không có tỉnh lại, lâm vào trong hôn mê.

Ninh Hi vội vàng chạy tới, nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của Từ Mạn Mạn, nôn nóng nói: "Sư tôn làm sao vậy?"

Lang Âm ma tôn không có trả lời, đem Từ Mạn Mạn bế ngang người, thẳng rời khỏi miếu Thần Nông.

Giống như phía sau tất cả đều cùng hắn không có quan hệ.

Từ Mạn Mạn ý thức ở giữa biển sao chìm nổi, những cái ánh sáng nhạt lập lòe xa xôi không thể với tới đó, tựa hồ cảm nhận được cái lực lượng gì kêu gọi, từ ngàn vạn dặm xa mà đến, tinh tinh điểm điểm hội tụ thành hoa quang lộng lẫy óng ánh, ôn hòa mà dung nhập trong nguyên thần nàng.

Nàng ở trong mộng nghe được phương thiên địa này lải nhải, tiếng lòng thương sinh thế gian này, nàng hành tẩu ở trong vạn trượng hồng trần, tùy ý vô cấu chi thân lây dính nhân quả, vì buồn của người khác mà buồn, vì vui của người khác mà vui.

Ta tức là thương sinh.

Nàng hoảng hốt mà có cái ý niệm này, trước mắt tất cả rộng mở rõ ràng.

Nàng nhìn thấy xác hoành khắp chiến trường, kền kền gặm c.ắn thịt thối, hàn quạ phát ra hí vang thê lương, không tiếng động kêu rên vang vọng hoang dã.

Nàng nhìn thấy bức tường đổ nát đồi viên thôn hoang vắng, lão nhân hình dáng tiều tụy, con trẻ đầu bù tóc rối, hai mắt dại ra mà chết lặng chờ đợi thân nhân sẽ không trở về.

Nàng nhìn thấy đường phố hỗn loạn không thứ tự, trẻ nhỏ khô gầy y phục lam lũ, khóc kêu bất lực, bị bán vào Vô Gian địa ngục.

Nàng nhìn thấy hào phủ rường cột chạm trổ, quý tộc xa xỉ vô cùng dẫm lên lưng hạ nhân, đôi bàn tay phủ đầy chai sạn chống ở trên mặt đất không khỏi run rẩy.

Nàng đi qua nhân gian này, lại không thể có mắt không tròng mà đi qua như vậy.

Vô số thanh âm ở trong đêm tối kêu gọi nàng, vì thế nàng đốt cháy lên đuốc hỏa, không có chút do dự mà bước vào phiên đêm tối kia.

Thế gian ồn ào náo động cùng với lực lượng bàng bạc cuồn cuộn dũng mãnh vào cơ thể nàng, trở thành một phần của nàng, nguyên thần hư ảo một lần nữa ngưng thực, tinh hỏa ở trong lòng thiêu đốt, từ trong ra ngoài mà tỏa sáng ra sáng rọi bắt mắt, tựa hồ tẩm bổ một góc khuyết điểm kia của nàng cho tới đầy.

Nàng được lực lượng chúng sinh nâng lên, càng bay càng cao, một lòng không biết bị cái gì lấp đầy, trầm trọng mà nóng bỏng.


— Ta là ai?

— Ta từ đâu đến đây?

— Ta muốn đi đâu?

"Mạn Mạn...."

"Mạn Mạn...."

Một cái giọng nói quen thuộc ở sau người kêu gọi nàng, nàng đột nhiên chấn động, quay đầu lại nhìn, nỗ lực muốn nhìn giọng, khuôn mặt người nọ, lại chỉ nhìn thấy hình dáng cao dài gầy guộc.

Đó là....

Tên ở trong tim, ở bên môi, lại kêu không ra.

Giọng nói hắn càng ngày càng rõ ràng, thân ảnh càng ngày càng gần, hắn hướng nàng vươn tay.

"Mạn Mạn..."

Từ Mạn Mạn theo bản năng mà vươn tay ra, cầm tay đối phương, mười ngón giao nhau, nàng từ lòng bàn tay ấm áp của đối phương cảm nhận được lực lượng kiên định.

"Tiên tôn...."

Từ Mạn Mạn chưa từ trong mộng thoát ra, nghe thấy giọng nói Lang Âm tiên tôn như xa như gần, trong đầu nàng tràn ngập nhiều thanh âm, tựa hồ muốn đem nàng kéo sang một thế giới khác, mà giọng nói Lang Âm tiên tôn mới khiến nàng tìm được đường về.

Nàng ở giữa bỗng nhiên hiểu ra, theo như lời sư phụ tâm miêu là vật gì.

Là chỗ nàng tới, cũng là nơi nàng về.

Nàng hướng hắn lộ ra một cái tươi cười, hai tròng mắt linh động hiện lên mê ly, mang theo ngây thơ cùng không muốn xa rời như ở trong mộng mới tỉnh, mềm mại mà hô một tiếng: "Tiên tôn...."

Cảnh tượng trước mắt như kính hoa thủy nguyệt hư miểu giống nhau, lại dần dần trở nên rõ ràng, nàng thấy được một bộ trường bào đen tím, trên khuôn mặt lạnh lùng mà quen thuộc hai hàng lông mày nhíu chặt, khi thấy nàng mở mắt ra, trong hai tròng mắt u ám lo lắng vừa lướt qua, hóa thành ý cười nhàn nhạt.

Nàng nghe được người nọ môi mỏng hé mở, ngậm cười thấp giọng nói: "Từ Mạn Mạn, nàng tỉnh rồi."

Nghe được lời này, Từ Mạn Mạn chợt cứng đờ, cả người nháy mắt thanh tỉnh, từ trên giường ngồi dậy, trong đầu xẹt qua từng màn hình ảnh không tiếng động, chỉ có câu nói của Thôn Thôn kia như sấm bên tai hết sức rõ ràng — Mạn Mạn, muội hiện tại tên gọi là gì a....

Thôn Thôn so nàng nắm tay càng có lực lượng, một câu đem Từ Mạn Mạn đánh ngốc, nàng trước mắt từng trận biến thành màu đen, thật lâu dừng bất quá nói ra.

"Ta không phải Từ Mạn Mạn...." nàng khàn giọng gian nan mở miệng, hấp hối giãy giụa.

"Ồ?" Lang Âm ma tôn cười như không cười nhìn nàng, "Nàng muốn lần nữa dùng tâm ma huyết thề sao? Nàng là người Từ Mạn Mạn yêu nhất, cũng là người yêu Từ Mạn Mạn nhất? Lời này ngược lại không tồi, có ai có thể so với Từ Mạn Mạn càng yêu bản thân nàng đâu?"

Từ Mạn Mạn trái tim vừa đập, cơ hồ không thở nổi, trong đầu nàng loạn thành một mớ, không biết nên như thế nào giải thích hành động trước đó. Kế hoạch nàng vốn là tìm về di thể sau đó nghĩ cách trở lại trong thể xác ban đầu, sau đó liền có thể vứt bỏ cái thân phận "Từ Diễm Nguyệt" này. Chuyện, lời nói Từ Diễm Nguyệt làm, liên quan chuyện gì Từ Mạn Mạn nàng đâu. Nhưng kế hoạch này còn chưa thực hiện, liền bị Thôn Thôn một miệng nói toạc ra thân phận, để tất cả mọi người biết Từ Diễm Nguyệt chính là Từ Mạn Mạn.


Từ Mạn Mạn nàng, Đạo Minh ba ngàn năm tới duy nhất một nữ Đạo tôn, trời quang trăng sáng, phẩm hạnh cao khiết, trang trọng giữ mình, hiện giờ lại là anh minh mất sạch, mặt mũi mất hết...

Lang Âm ma tôn giơ tay xoa khuôn mặt mềm đến đỏ bừng của Từ Mạn Mạn, lòng bàn tay ái muội mà vu/ốt ve khóe môi nàng, đặt lên chóp mũi nàng cười nhẹ một tiếng, nói: "Nàng đỏ mặt cái gì, sợ hãi cái gì? Chẳng lẽ nàng là Từ Mạn Mạn, bản tôn liền sẽ ăn nàng không bằng?"

Từ Mạn Mạn không tự chủ được mà co rúm lại đằng sau, lưng dựa vách tường không còn đường lui, nàng chột dạ khó thở, ánh mắt lập lòe, không dám nhìn ánh mắt Lang Âm ma tôn hùng hổ dọa người. Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, Tiên tôn xưa nay thanh lãnh xa cách, sẽ không có ánh mắt khiếp người như thế, không che giấu tính xâm lược chút nào khiến nàng cảm giác áp bách mười phần.

Từ Mạn Mạn chỉ cảm thấy cổ họng vừa khô vừa khàn, tim đập cực nhanh, lắp bắp nói: "Người không phải tâm ma của Tiên Tiên tôn sao.... Vì sao..."

"Bản tôn chưa từng nói mình là tâm ma, cái loại ma vật nhỏ yếu này, cũng xứng cùng bản tôn đánh đồng?" Lang Âm ma tôn khinh thường cười, đầu ngón tay gãi gãi cằm Từ Mạn Mạn giống như mèo vờn, lười nhác nói: "Chỉ là nàng đoán như vậy, bản tôn liền phụ họa theo."

Từ Mạn Mạn tức khắc tâm ngạnh, nàng chính là thông minh bị thông minh đánh lừa ngược lại, quá mức tin tưởng phán đoán của mình!

"Người không phải tâm ma, lại là cái gì?" nàng run giọng hỏi, "Người vì cái gì ban ngày có thể ra ngoài, người đem Lang Âm tiên tôn đi đâu?"

Lang Âm ma tôn ngậm cười ý vị sâu xa, chậm rãi nói: "Nàng chẳng lẽ chưa suy nghĩ cẩn thận sao, bản tôn cùng hắn, từ đầu đến cuối đều là cùng một người."

Từ Mạn Mạn đầu ong một giọng nói vang lên, ánh mắt hơi hơi tản ra: "Cùng... một người?"

"Lẽ nào Niệm Nhất không có cùng nàng nói sao, bản tôn nguyên thân chính là chiến trường thần ma hỗn nguyên chi khí ngưng tụ thành, Thần tộc chi khí, Ma tộc chi khí, Hỗn độn chi khí, tam khí hỗn nguyên, mới thành thế gian duy nhất một gốc cây Thiên diệp Mộc Phù Dung. Chỉ là dương khí khắc chế ma khí, sau khi rời khỏi núi Lưỡng Giới sơn, bản tôn chỉ có thể ban ngày thu liễm ma khí, giấu trong thức hải, chỉ có ban đêm mới có thể khôi phục lực lượng toàn thịnh."

Từ Mạn Mạn ngốc luôn, môi khẽ hé, lắp bắp nói: "Cho nên từ đầu đến cuối, người... Tiên tôn đều thập phần rõ ràng mà biết hành động của ta..."

"Ừm." Lang Âm ma tôn cười như không cười gật đầu, "Sao nào, chuyện nàng dám đối bản tôn làm, lại không dám để Tiên tôn biết? Chúng ta lại có cái gì khác nhau? Nàng nên hiểu rõ một chút, hiện giờ ở trước mặt nàng, mới chân chính là Lang Âm hoàn chỉnh."

Nàng đối Ma tôn làm những cái chuyện đó, là mạo phạm, nhưng nếu đặt ở trên người Tiên tôn, chính là khinh nhờn.

Tiên tôn từ đầu tới cuối đều rõ hành động của nàng, lại lần nữa nhường nhịn...

Nàng mặt dày vô sỉ mà kêu hắn là ca ca...

Nàng cắn cổ hắn...

Nàng cưỡng hôn hắn....

Từ Mạn Mạn mặt tức khắc mặt đỏ bừng, không biết từ đâu ra sức lực một phen đẩy Lang Âm ma tôn ra, lảo đảo hướng dưới giường lăn đi, trong miệng ấp úng mà nói: "Ta bỗng nhiên nhớ tới có chuyện quan trọng, chúng ta có việc báo mộng liên hệ."

Nhưng nàng vừa muốn xuống giường liền thân thể mềm nhũn, không chịu khống chế mà hướng dưới giường ngã đi, một cánh tay dài từ sau người ôm lấy vòng eo nàng, đem nàng ôm vào trong lồng ng/ực, lại ấn xuống giường mềm mại.

Lang Âm ma tôn đè ở trên người nàng, một tay đặt ở bên tai nàng, một tay khác nâng cằm nàng lên, buộc nàng đối mặt mình.

"Từ Mạn Mạn, nàng đang chột dạ sao, muốn chạy trốn?" Lang Âm ma tôn cúi người chạm vào môi nàng, "Không đem chuyện tính rõ ràng, bản tôn là sẽ không thả nàng đi!"

"Sao, tính làm sao.... "Từ Mạn Mạn yếu ớt nói.

Nàng bất an mà vặn vẹo thân thể, muốn tránh thoát áp chế đối phương, lại chỉ là phí công, ngược lại khiến thân thể hai người càng thêm dán chặt với nhau, rõ ràng mà cảm nhận được thân thể cực nóng và kiên cố của đối phương.

Lang Âm ma tôn hô hấp trầm xuống, trong hắc đồng sâu thẳm cuồn cuộn dục sắc đen tối, không có khắc chế dụ/c vọng chính mình, hắn cúi người hôn lên môi mềm mại của Từ Mạn Mạn. Từ Mạn Mạn đồng tử co rút lại, quên mất giãy giụa, đợi nàng phản ứng lại, hơi thở trong miệng đã bị Lang Âm chiếm cứ.

Hắn li.ếm láp mút cánh môi nàng, tham lam mà xâm nhập hơi thở trong miệng nàng, câu lấy đầu lưỡi ướt mềm của nàng mà triền miên, tất cả kháng cự đều hóa thành rê/n rỉ nhỏ vụn cùng thở d/ốc dồn dập.

Từ Mạn Mạn bị hôn đến cả người nhũn ra, chỗ sau eo bị một tay của Lang Âm ma tôn nắm lấy, lòng bàn tay cứng rắn dính sát vào đường cong thân thể mềm mại của nàng, bức nàng nâng vòng eo lên, cùng hắn càng thêm dán sát chặt chẽ.

Hắn chạm vào môi hơi sưng của nàng nói giọng khàn khàn: "Đây là chuyện lần đó ở dưới nước."

Từ Mạn Mạn hoảng hốt mà giương mắt nhìn hắn, tiên nhân ngày thường môi mỏng màu nhạt không biết từ khi nào đã nhiễm chút phiếm hồng, đôi mắt thanh lãnh cuồn cuộn dục sắc thâm trầm, khóe mắt lây dính diễm lệ ửng hồng.


Hắn sa đọa thành ma, lại khiến lòng người động....

"Còn có đêm đó ở dược lư..." hắn vuố.t ve cánh môi nàng, một tay xoa xoa gương mặt nàng, nhéo cằm nàng.

Từ Mạn Mạn nhớ tới đêm đó, nàng đánh hắn hai bạt tay!

Nàng hô hấp cứng lại, nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, cam tâm tình nguyện lại run bần bật chờ đợi hắn đánh trả.

Lại nghe thấy phía trên truyền đến một tiếng cười khẽ, ngay sau đó, môi mềm ấm cực nóng liền dừng ở bên gáy tinh tế mẫn cảm của nàng.

Từ Mạn Mạn nửa người đều tê dại, mặt đỏ đến như chảy máu, cắn m/ôi dưới cưỡng bách mình không phát ra thanh âm cảm thấy thẹn.

Nàng bị bắt nâng cổ mảnh khảnh lên, mặc cho môi lưỡi hắn ở bên gáy làm loạn, đợi hắn cắn miệng tiếp theo. Bên gáy bị li.ếm hôn qua da thịt bình thường phiếm hiện màu hồng phấn trơn bóng, hắn ở chỗ mạch máu nhịp đập dừng lại một lát, tăng thêm lực đạo mút vào, lại như là trả thù lại như là nhẹ nhàng cắn một ngụm.

"A..." Từ Mạn Mạn vẫn là không nhịn được, một tiếng nức nở tràn ra miệng. Nàng không tự chủ được mà cong thân thể, lưng hơi mỏng giống một cây cung kéo căng, chủ động tới sát phía trong lồng ng/ực hắn.

Lang Âm ma tôn dùng sức đem nàng kéo vào trong lồng ng/ực, hận không thể đem nàng dung nhập trong thân thể mình, hắn vùi đầu ở bên gáy nàng, hơi thở cực nóng trêu chọc vành tai mẫn cảm của nàng, giọng nói trầm khàn ở bên tai nàng vang lên: "Mạn Mạn.... ta như thế nào nỡ đánh nàng được."

Một câu nhẹ nhàng giống một cây châm, ở trong lòng Từ Mạn Mạn đau một chút, trong lòng nhức mỏi lan tràn ra, khiến nàng nhấc không nổi sức lực phản kháng.

Nàng quay đầu đi, liền đâm vào đôi mắt sâu thẳm của Lang Âm ma tôn.

"Người thật sự là Tiên tôn?" giọng nói Từ Mạn Mạn hơi khàn khàn, ngọt ngào mạc danh, "Chính là vì sao khi ta ở Tứ Di Môn chưa từng gặp qua người, Tiên tôn tới buổi tối liền đem người phong ấn."

Lang Âm ma tôn oán giận mà cắn một ngụm vành tai nàng, nói giọng khàn khàn: "Nàng cho rằng bản tôn vì sao ức chế ma khí, ba trăm năm vào đêm không ra ngoài? Ma khí là d.ục vọng cùng lệ khí thuần túy, nếu không nhân lúc mình thanh tỉnh phong ấn chính mình, bản tôn chỉ sợ tới đêm rồi không thể tự ức chế, nhất thời xúc động sẽ tổn thương đến nàng!"

Từ Mạn Mạn trái tim co rút lại, đầu quả tim nhức mỏi phủ qua vành tai đau đớn rất nhỏ, nàng bừng tỉnh nói: "Cho nên đêm hôm đó ở dược lư, người không phải tẩu hỏa nhập ma, ta nhìn thấy chính là Lang Âm hoàn chỉnh... Người cho rằng ta đã chết, liền không hề phong ấn chính mình..."

Mà ba trăm năm nàng chẳng hay biết gì, căn bản không thể nghĩ được điều này, chắc hẳn phải vậy mà liền đem hắn trở thành tâm ma của Lang Âm tiên tôn, còn một lòng một dạ muốn tiêu trừ tâm ma...

Lang Âm ma tôn nhẹ nhàng gật đầu, quay mặt đi để lộ cánh hoa trên cổ phải, dường như cáo trạng nói: "Nàng còn cắn ta một ngụm, hút máu ta."

Từ Mạn Mạn nhìn thấy cánh hoa màu tím, trên mặt nóng lên: "Ta, ta không phải cố ý... được thôi, ta là cố ý, ta chỉ là không suy nghĩ cẩn thận."

"A..." Lang Âm ma tôn cười nhẹ một tiếng, "Nàng nếu biết nơi này là bản mạng chi hoa của ta, một ngày biến sắc ba lần, vô luận màu sắc biến hóa như thế nào, là trắng nhạt hay vẫn là đỏ thẫm, ta đều là ta, như thế nào biến thành màu tím, liền đem bản tôn trở thành một người khác được?"

"Là ta hồ đồ, có mắt không biết mặt thật Lư sơn..." Từ Mạn Mạn hổ thẹn mà rũ mắt xuống, cảm giác trên mặt nóng bừng, xấu hổ vô cùng, "Tiên tôn..."

"Hử?" Lang Âm ma tôn nhíu mày, đè thấp giọng nói ở bên tai nàng vừa lừa lại gạt nói: "Gọi ca ca."

Từ Mạn Mạn tim đập loạn, bất giác tức ngực khó thở, ngày đó vì xin tha buột miệng thốt ra một tiếng ca ca, hiện giờ từ trong miệng hắn nghe được, lại triền miên ái muội như thế, có một phen tình thú khác...

Từ Mạn Mạn ho khan hai tiếng, quay mặt đi lộ ra vành tai đỏ bừng, lại là gọi không ra hai chữ kia, thật lâu sau mới thấp thấp kêu một tiếng: "Lang Âm..."

Lang Âm ma tôn tuy không phải thập phần hài lòng, lại cũng cố mà tiếp nhận.

"Lang Âm.... thực xin lỗi... ta trước đó không nhận ra người, đối với người làm một số chuyện...." Từ Mạn Mạn chột dạ mà liếc nhìn bên gáy hắn một cái, lại nghĩ đến mình đối hoa thân hắn một phiên chà đạp, "Người lúc ấy trong lòng có ý định muốn giết ta, đều là vì sống sót ta mới nhẫn nhịn như vậy."

Từ Mạn Mạn trong lòng áy náy, ngữ khí hạ xuống. Nàng vốn tưởng được Lang Âm ma tôn sẽ nhân cơ hội trả thù lại, không nghĩ tới hắn cư nhiên cười nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: "Mạn Mạn, kỳ thật ta vẫn chưa từng nghĩ sẽ hoàn sinh nàng."

Từ Mạn Mạn cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lang Âm.

"Bởi vì ta biết, nàng cũng chưa chết." Lang Âm nhìn nàng, lòng bàn tay khắc họa mặt mày minh diễm của nàng, ngậm cười nói: "Nếu không phải biết là nàng, người khác khinh nhờn bản tôn như vậy, đã sớm bị băm thây vạn đoạn làm phân bón hoa."

Từ Mạn Mạn cả người đều tê rần, giọng nói nghẹn ngào: "Người... người lúc nào thì nhận ra ta?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41


Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans +Beta: Sunni

"Lúc ở dược lư, nàng xâm nhập trong mộng bản tôn, tự xưng là Từ Mạn Mạn, khi đó liền có điều hoài nghi, tuy rằng hành vi cử chỉ của nàng lại cùng Mạn Mạn ngày thường khác một trời một vực, nhưng một chút thói quen rất nhỏ lại bại lộ thân phận của nàng." Lang Âm thấp giọng cười nói, "Mạn Mạn, Nhân tộc trong mắt Hoa yêu, khuôn mặt đều là tương tự, nàng biến thành cái diện mạo gì, với ta mà nói đều là độc nhất vô nhị, bản tôn nhìn thấy nghe thấy, là Từ Mạn Mạn độc nhất vô nhị. Nàng lúc ấy suy tư tình hình vô thức mà vuố.t ve cằm, lúc ấy tình hình khổ sở miễn cưỡng cười vui che giấu, khi chột dạ ngược lại đúng lý hợp tình, dáng đi khi đi đường, động tác khi cùng người giao thủ, đủ loại dấu hiệu rõ ràng mà nói cho bản tôn, nàng chính là bản thân Từ Mạn Mạn, không có sai. Nếu không phải khẳng định như thế, lấy tính tình bản tôn, sao lại khắp nơi che chở nàng?"

Không sai, chính là bản thân Tiên tôn cũng là tính tình xa cách lạnh nhạt, dù cho là vì hồi sinh Từ Mạn Mạn, cũng sẽ không chu đáo như thế mà khắp nơi vì nàng suy nghĩ. Từ Mạn Mạn trong đầu hiện lên từng khung cảnh, Quần Ngọc phương tôn ôn thanh tế ngữ mà thỉnh cầu, hắn không cho mặt mũi chút nào mà cự tuyệt, mà mình phàm có sở cầu, Tiên tôn có chỗ nào không đáp ứng. Hắn để nàng ngồi trên Phi diệp, chủ động đề nghị cùng nàng xuống giếng, đem Liễm Nguyệt quan giao cho nàng, khi Vô Hồi điện liều mình cứu giúp, binh sĩ trong gương ở Mặc vương phủ....

"Người đã sớm nhận ra..." Từ Mạn Mạn cương thân mình, trong lòng ngũ vị tạp trần, có vài phần cảm động, vài phần khiếp sợ, còn có mấy chục phần xấu hổ quẫn bách. Nghĩ đến mình cho tới nay ra sức diễn kịch, tự cho là kỹ thuật diễn tinh vi, không hề có sơ hở, Tiên tôn phối hợp như thế là bởi vì nàng miệng lưỡi như hoàng, nhưng hóa ra đối phương sớm đã nhìn thấu, bồi nàng, bất quá là bởi vì nàng là Từ Mạn Mạn. Từ Mạn Mạn ách giọng có khí vô lực chất vấn, "Vì cái gì vẫn luôn không nói, nhìn ta ở trước mặt người tự cho là thông minh mà diễn kịch?"

Lang Âm cười nhạo một tiếng: "A, Từ Mạn Mạn, nàng lại trả đũa, là ai lừa gạt trước đây? Nàng lại vì sao không đối bản tôn giải thích thân phận?"

Từ Mạn Mạn miệng lúc đóng lúc mở, nói không ra lời.

"Ta không nói toạc, chính là muốn xem nàng một chút rốt cuộc muốn làm cái gì, lại rốt cuộc cất giấu cái bí mật gì, lai lịch của nàng, mục đích của nàng, tâm ý của nàng..." tay v.uốt ve vỗ về khuôn mặt nàng, dọc theo mạch cổ mảnh khảnh dao động của nàng, chảy xuống đến ngực nhảy lên áy náy của nàng, hắn nửa nhắm tròng mắt, lông mi nồng đậm che lại tròng mắt đen tối, thanh âm trầm hạ xuống, "Sau lại mới biết, hóa ra ở trong lòng nàng, chưa từng có vị trí của ta, ở trong lòng nàng, ta không bằng đệ tử Ninh Hi yêu thương của nàng, thậm chí không bằng cái mãng thú Thôn Thiên kia, nàng đối với các nàng thẳng thắn thân phận, lại gạt bản tôn!"

"Không phải!" Từ Mạn Mạn buột miệng thốt ra phủ nhận, nhưng đụng phải hai tròng mắt của Lang Âm, giọng nói liền lại yếu xuống, "Các nàng chính là đã nhìn ra.... ta không thể phủ nhận..."

"Vậy ai lúc vừa mới tỉnh lại, còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, nói mình không phải Từ Mạn Mạn?" Lang Âm mắt lạnh híp lại, hùng hổ dọa người.

Từ Mạn Mạn rụt cổ lùi về sau, ánh mắt lập lòe: "Ta biết là ta không đúng, chỉ là lúc ấy trên Nhàn Vân Điện tình thế như vậy, ta chỉ có thể giấu giếm thân phận..."

Lang Âm hồi tưởng lại, không khỏi cười lạnh ra tiếng: "Ồ? Hóa ra là bởi vì nàng vài nét bút kia ghi phong lưu?" Lang Âm trong mắt xẹt qua sát ý, "Một con xú cá, một con bổn điểu, cũng xứng tự xưng là đạo lữ nàng, nàng nhận Liễm Nguyệt quan của bản tôn, còn dám nhận vật đính ước của người khác?"

"Không phải!" Từ Mạn Mạn thề thốt phủ nhận, "Ta cùng bọn họ không hề liên quan, đồ vật kia đều không phải ta tự nguyện nhận, là bọn họ ép đưa cho ta!"

Lang Âm cầm cằm nàng, cười lạnh nói: "Càng là chột dạ, càng là hợp tình hợp lý. Nàng lấy thân phận Từ Diễm Nguyệt nhận hạ bọn họ hai cái, một tiếng một cái đệ đệ kêu đến thật thân thiết, hiện giờ thân phận bại lộ, muốn trở mặt không biết người, nàng cho rằng Đế Loan nhất tộc sẽ chịu để yên sao!"

Từ Mạn Mạn nghĩ đến sau khi tỉnh lại, phải đối mặt tràng tu la, tức khắc mắt tối sầm lại, lại nghe Lang Âm nghiến răng nghiến lợi mà ở bên tai nàng trầm giọng nói: ".... Bản tôn sẽ chịu để yên sao!"

Từ Mạn Mạn hô hấp cứng lại, đột nhiên đẩy Lang Âm ra, thất tha thất thểu lăn xuống giường, run giọng nói: "Ta hình như nghe thấy Ninh Hi gọi ta!"

Lang Âm nhìn bóng dáng Từ Mạn Mạn hoảng loạn chật vật lại y phục không chỉnh tề, cũng không nóng vội đuổi theo, đạm đạm cười, trong mắt đen xẹt qua một tia dị sắc, liền có cành cây trống rỗng mà sinh, quấn lên eo thon mềm mại của Từ Mạn Mạn, đem nàng kéo về trên giường, cành cây nhìn như mềm mại lại cứng cỏi trói trụ đôi tay nàng, Lang Âm xoay người đem nàng ngăn chặn: "Là nàng trêu chọc bản tôn trước, hiện giờ đào tẩu có phải đã quá muộn hay không?"

Cánh lá hơi lạnh non mềm luồn qua làn váy của nàng, quấn lên cẳng chân thon dài trơn bóng, Từ Mạn Mạn căng thẳng thân mình, vừa định mở miệng, liền bị Lang Âm phong bế đôi môi, đem oán khí hắn ẩn nhẫn nhiều ngày, còn có d/uc vọng bị phong ấn ba trăm năm, đều ph/át tiết ở trong một nụ hôn lâu dài lưu luyến.

Phù Dung độ/ng tình tản mát da mùi thơm ngào ngạt nồng liệt mùi thơm lạ lùng, khiến người mềm mại vô lực, tình sóng triều động.

Hắn đặt lên cánh môi đỏ tươi ướt át của nàng, thấp thở gấp ách thanh hỏi: "Mạn Mạn, nàng đối ta thật sự không có một tia tình ý sao?"


Lại vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếp đập cửa nhẹ nhàng.

"Tiên tôn, sư tôn nàng tỉnh rồi sao? Thân thể nhưng không ngại?" ngoài cửa là Ninh Hi lo lắng sốt ruột.

Từ Mạn Mạn mở to hai mắt nhìn, ý thức tức khắc thanh tỉnh vài phần, chỉ là mặt đầy ửng hồng, vừa mở miệng liền phát ra một tiếng r.ên rỉ ngọt nị mà khàn khàn.

Lang Âm dục sắc cuồn cuộn hai tròng mắt trầm xuống, giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt vang lên: "Nàng thân thể không ngại, vừa hay là thời điểm mấu chốt đột phá, không thể có bất kì kẻ nào quấy rầy."

Giọng nói như thế, khiến người tưởng tượng không ra hắn hiện giờ chính là đè ở trên người nàng làm chuyện gì.

Từ Mạn Mạn thở hổn hển, cắ/n môi dưới, mềm mại vô lực mà trừng mắt nhìn hắn một cái.

Lang Âm cổ họng căng thẳng, cúi người liế/m láp môi sưng đỏ của nàng, ở bên nàng đè thấp thanh âm nói: "Nàng thật sự muốn để nàng ta đi vào nhìn xem, sư tôn mình tôn kính hiện giờ là bộ dạng gì?"

Vậy nàng hôm nay tương đương đã chết ba lần...

Ở Phần Thiên bộ cũng chưa chết thảm như vậy.

Lang Âm nói xong lời, ngoài phòng lại vang lên một cái giọng nói khác.

"Hiện giờ người này cũng không phải Lang Âm tiên tôn, hắn là nửa thân ma thể, lai lịch chưa biết rõ ràng, là địch là bạn cũng không thể khẳng định, há có thể để hắn cùng Liễm Nguyệt đạo tôn một chỗ?" nói chuyện lại là Lê Khước.

Từ Mạn Mạn đồng tử co rút lại, nhìn thấy trong mắt Lang Âm xẹt qua sát ý, nàng vội đè bả vai Lang Âm lại, nói giọng khàn khàn: "Người đừng xằng bậy!"

Lang Âm lãnh đạm nói: "Đau lòng hắn?"

Từ Mạn Mạn nói: "Đế Loan nhất tộc kiêu ngạo nhất, có thù tất báo, không chết không thôi."

Trong mắt Lang Âm nổi lên ý cười, vừa lòng mà hôn hôn chóp mũi nàng, "Vậy chính là đau lòng bản tôn."

Từ Mạn Mạn: "..."

Bên ngoài lại truyền đến giọng nói của Minh Tiêu pháp tôn: "Lê Khước thiếu chủ lời nói không phải không có lý, tuy rằng Lang Âm tiên tôn trợ giúp Đạo Minh tiêu diệt Diệt Vận sứ, nhưng là hành vi Ma tộc khó dò, Đạo chết đi sống lại, rồi lại lâm vào hôn mê, tình hình không rõ, còn cần phải tiểu tâm bảo hộ."

Ninh Hi nói: "Tiên tôn là sẽ không thương tổn sư tôn, chư vị cứ yên tâm đi."

Từ Mạn Mạn trong lòng thở dài — như thế nào tính sẽ không đâu, trên người nàng sợ là đều có vết bầm đỏ...


"Bản tôn thiết hạ kết giới, bọn họ không xông vào được." Lang Âm chậm rãi nói, "Cũng cảm ứng không được hơi thở trong phòng."

Từ Mạn Mạn xấu hổ buồn bực nói: "Đây là trọng điểm sao? Ta phải đi ra ngoài chủ trì đại cục!"

Lang Âm nói: "Chưởng giáo khác tuy là phế vật, lại cũng không nhất thời vội vã."

Lang Âm vừa dứt lời, liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã.

"Khởi bẩm pháp tôn, Hải Hoàng điện hạ đụng phải tập kích!" người tới ngữ khí hoảng loạn mà nói.

"Cái gì!" Minh Tiêu pháp tôn cả kinh nói, "Thương thế như thế nào? Xong bắt được người tới?"

"May có Thiên La yêu tôn kịp thời đuổi tới, Hải Hoàng điện hạ thương thế không rõ, trạng thái như điên cuồng, ta khắp nơi điều tra, vẫn chưa nhìn thấy người khả nghi."

"Không hình không thể, vô tung vô ảnh..." Minh Tiêu pháp tôn hơi trầm ngâm, nói: "Chỉ sợ là Huyết tông phái người diệt khẩu, Hi Hòa tôn giả, ta đi trước xem xét tình hình, ngươi ở chỗ này đợi, đợi sau khi Đạo tôn thanh tỉnh đem sự tình hồi báo với nàng."

Minh Tiêu pháp tôn vừa dứt lời, liền thấy cánh cửa đóng chặt bỗng nhiên hướng ở phía trong mở ra, y quan chỉnh tề, Từ Mạn Mạn không chút cẩu thả xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Ninh Hi kinh hỉ kêu: "Sư tôn, cuối cùng người tỉnh rồi!"

Thần sắc mọi người ngoài cửa hoảng hốt mà nhìn Từ Mạn Mạn, sửng sốt chớp mắt một cái, mới phản ứng lại, khom mình hành lễ: "Tham kiến Đạo tôn!"

Từ Mạn Mạn hơi hơi mỉm cười, gật gật đầu, liền lại nhìn về phía Minh Tiêu pháp tôn: "Ta tùy ngươi một đạo đi."

Minh Tiêu pháp tôn ngơ ngẩn nhìn Từ Mạn Mạn, nghe được giọng nói hơi khàn của nàng, mới bừng tỉnh lấy lại tinh thần, nửa liễm đôi mắt khom người nói: "Đúng vậy."

Minh Tiêu pháp tôn lập tức dẫn Từ Mạn Mạn cùng tu sĩ khác bước nhanh rời đi.

Lê Anh ở một bên cười như không cười mà quan sát hết thảy, Từ Mạn Mạn tuy rằng thi pháp giấu đi dấu vết h.oan ái, lại không thể gạt được cảm giác nhạy bén của Lê Anh. Tim đập, hô hấp, ánh mắt, những gợn sóng này nhưng không có dễ dàng tiêu trừ như vậy.

"Lê Khước, đệ không cần thủ tiết." Lê Anh mỉm cười nói, "Đạo tôn quy vị, hôn điển các người cũng có thể đề lên nghị trình."

Lê Khước ánh mắt lập lòe, nghĩ Từ Mạn Mạn ra vẻ đạo mạo khí chất, dung nhan giống như thần nữ, trong lòng hãy còn có chút hoài nghi thân phận của nàng. Nhưng là có Thôn Thiên thần tôn vì này làm chứng, hơn nữa việc làm trên miếu Thần Nông tựa như thần tích, tuyệt đại đa số người đều không hề nghi ngờ Từ Diễm Nguyệt chính là Từ Mạn Mạn.

Lê Khước sớm đã quên người năm đó cứu mình trông như thế nào, cũng làm tốt chuẩn bị tâm lý vì nàng thủ tiết đương cái người xưng chức góa vợ, hiện giờ vong thê đột nhiên chết đi sống lại, vẫn là nữ nhân trước đó mọi cách trêu đùa hắn....

Lê Khước tâm tình thập phần phức tạp, có chút không biết nên đối mặt Từ Mạn Mạn như thế nào, từ tình địch biến thành tình nhân, chỉ ở giữa một cái chớp mắt.


"Nàng sẽ không đồng ý." Lê Khước trong lòng rõ ràng, Từ Mạn Mạn đối hắn không có chút tình yêu nam nữ nào.

Lê Anh nhàn nhạt cười nói: "Nàng đã đồng ý, không phải nàng chính miệng nói, các ngươi là người một nhà sao? Liền phân vị đều cho các ngươi định tốt, có phải hay không, Lang Âm tiên tôn?"

Lê Khước quay đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng âm trầm của Lang Âm, khi đảo qua trong mắt hắn toát ra một tia địch ý.

Lê Khước hơi hơi giật mình, tâm sinh kiêng kị, lại không sợ hãi, hắn lạnh lùng cười, hơi mang khiêu khích mà đáp lại sát ý của Lang Âm.

Liền ở lúc Lang Âm kìm nén không được sát ý chuẩn bị động thủ, một mảnh lá cây gãi gãi mu bàn tay hắn.

Lang Âm cúi đầu vừa thấy, chỉ có thể hít sâu áp chế xuống lệ khí trong lòng, mắt nhìn thẳng lướt qua Lê Khước, hướng theo phương hướng Từ Mạn Mạn đi mà đuổi theo.

Khi Từ Mạn Mạn cùng Minh Tiêu pháp tôn đuổi tới Lăng Ba lâu, Thiên La yêu tôn chính là lấy linh lực áp chế Ngao Tu. Ngao Tu không biết bị thương cái gì, khuôn mặt ban đầu trắng nõn tuấn mỹ trương đến đỏ bừng, gân xanh thái dương hiện lên, hai tròng mắt màu xanh xám cũng trở nên đỏ đậm, cả người run rẩy mạnh, tựa hồ chính là chịu đựng đau đớn cực lớn, mồ hôi lạnh nhịn không được chảy xuống khiến tóc mai ướt, mu bàn tay cùng cánh tay lõa lồ bên ngoài ẩn ẩn hiện ra hình vảy.

Từ Mạn Mạn cau mày, giơ tay bao phủ thức hải Ngao Tu lại, linh lực tùy theo thâm nhập.

Thiên La yêu tôn ở một bên nói: "Ta ở cách vách nghe được dị vang, lúc đuổi tới hắn cũng đã là dáng vẻ này, cũng không có nhìn thấy là người nào ra tay đánh lén, hơn phân nửa là Huyết tông gây sự phái tà vật tới."

Minh Tiêu pháp tôn giải thích nói: "Ngao Tu dù sao cũng là Tứ hải chi hoàng, tuy cùng Huyết tông cấu kết, nhưng Đạo Minh cũng không chấp pháp chi quyền, đã không thể xử trí hắn, cũng không thể thả hắn, liền chỉ có thể trước đem hắn vây ở Lăng Ba lâu, chờ người tỉnh lại gặng hỏi lần nữa. Ta ở tứ phía Lăng Ba lâu bày ra pháp trận, phòng ngừa hắn chạy thoát, chỉ là không dự đoán được sẽ có tà tu Huyết tông lẻn vào diệt khẩu, là ta sơ ý."

Từ Mạn Mạn nói: "Ngươi hành sự từ trước đến nay có bố cục, nhưng quân tử chi tâm, phòng không được tiểu nhân. Huyết tông này cử người chẳng những là vì diệt khẩu, cũng là vì khơi mào thù hận Tứ hải và Đạo Minh." nàng đem tay từ trên trán Ngao Tu rời đi, thần sắc ngưng trọng nói, "Hơn nữa hắn chịu thương cũng không phải việc làm kẻ xâm nhập. Trung tâm thức hải hắn có một đoàn hắc khí cuồn cuộn, không ngừng phân tán, một khi tràn khắp thức hải, liền sẽ hoàn toàn hỏng mất, nguyên thần vẫn diệt. Chỉ sợ đây là Huyết tông đã sớm ở trên người hắn lưu lại chuẩn bị đằng sau, chính là lo lắng lúc thân phận hắn bại lộ sẽ tiết lộ cơ mật của Huyết tông."

"Đó là yểm." cửa truyền đến một cái giọng nói lạnh nhạt, mọi người theo tiếng nhìn lại, liền nhìn thấy khuôn mặt trầm của Lang Âm chậm rãi đi vào.

Từ Mạn Mạn một đụng chạm đến ánh mắt của Lang Âm, liền có chút chột dạ mà ho khan một tiếng: "Lang Âm.... người vừa rồi nói yểm là cái gì?"

Lang Âm tự nhiên mà đi đến bên cạnh, đem Minh Tiêu pháp tôn gạt sang một bên, mới không nhanh không chậm nói: "Yểm là hạt giống tâm ma, phàm nhân nếu sinh tâm yểm, liền sẽ thường xuyên mơ ác mộng, tâm thần thất thủ, lâu ngày hình tiêu dựng xương, dương khí tan hết. Người tu đạo nếu sinh tâm yểm, liền sẽ đạo tâm thất thủ, tẩu hỏa nhập ma. Nhưng mà yểm tồn tại cực kỳ ẩn nấp, mặc dù là tu sĩ cao giai cũng không dễ phát hiện, càng sẽ không lập tức mất mạng, chỉ là sẽ khiến người biến thành cái xác không hồn."

Từ Mạn Mạn nghĩ đến Lang Âm là nửa thân ma thể, tự nhiên là so người khác càng hiểu biết tà ma chi vật, liền lại hỏi: "Người biết tiêu trừ yểm như thế nào sao?"

Lang Âm nói: "Yểm sẽ đem ý thức người bị nhốt ở bên trong hồi ức, hết lần này đến lần khác trải qua thời khắc thống khổ nhất của hắn, muốn tiêu trừ yểm, liền chỉ có tiến vào thức hải hắn, tìm được vật yểm hóa thân, đánh tan nó."

Từ Mạn Mạn nghe thấy Lang Âm miêu tả, bỗng nhiên nhớ tới đêm đó ở dược lư, nàng cũng là tiến vào trong mộng của Lang Âm, nhìn thấy hắn ở Phần Thiên bộ máu chảy thành sông giết đến đánh mất lý trí.

"Người trong mộng tà tu Ma Đa..."

Từ Mạn Mạn lời còn chưa dứt, Lang Âm liền biết suy nghĩ trong lòng nàng, lập tức liền nói: "Kẻ hèn tâm yểm, không gây tổn thương bản tôn."

Từ Mạn Mạn âm thầm nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nói, "Đi vào giấc mộng trừ yểm, việc này giao cho ta liền có thể."

"Không được!" Lang Âm cùng Minh Tiêu pháp tôn trăm miệng một lời ngăn lại.

Hai người liếc nhìn nhau, Lang Âm hừ lạnh một tiếng, không dấu vết mà gần sát Từ Mạn Mạn, thái độ cường ngạnh nói: "Yểm của Huyết tông ở thức hải hắn mai phục không tầm thường, không phải dễ dàng có thể loại bỏ."


Từ Mạn Mạn nói: "Người yên tâm, ta đều có chừng mực, nếu là làm không được liền sẽ không cậy mạnh."

Nàng đối với tình trạng của mình rõ ràng nhận biết, hiện giờ hẳn là hoàn toàn dung hợp lực lượng nguyên thân, nàng không những khôi phục tu vi trước kia, nguyên thần cường càng là hơn xa trước đó, chỉ là đi vào giấc mộng trừ yểm, cũng không tính nguy hiểm.

Lang Âm tự nhiên cũng biết nguyên thần nàng khác hẳn với người thường, không muốn nàng lấy thân thiệp hiểm, ngoại trừ là lo lắng an nguy của nàng, còn có vài phần toan đố không nói nên lời.

"Ta đây cùng nàng một đường!" Lang Âm không cho cự tuyệt nói.

Minh Tiêu pháp tôn hơi chau mày, nhìn thoáng qua giữa hai người khoảng cách quá mức thân cận, trong mắt hiện lên một tia dị sắc, lại ôn thanh nói: "Lang Âm tiên tôn là nửa thân ma thể, đối yểm quen thuộc nhất, để hắn đi vào giấc mộng trừ yểm là thích hợp nhất."

Thiên La yêu tôn bừng tỉnh đại ngộ nói: "Đúng vậy, vậy một mình Lang Âm tiên tôn đi là được, Đạo tôn không cần đi."

Lang Âm nhắm mắt hít sâu, nắm chặt tay chịu đựng lệ khí trong lòng.

Từ Mạn Mạn cố nén cười, trong lòng cảm khái — Thiên La yêu tôn, ngươi đây là không muốn nở hoa rồi a....

"Vậy Lang Âm bồi ta cùng nhau đi, việc này không nên chậm trễ." Từ Mạn Mạn mặt không biến sắc mà ở trên mu bàn tay Lang Âm gãi một chút, lại đối Minh Tiêu pháp tôn hơi hơi mỉm cười: "Liền làm phiền nhị vị các ngươi ở đây hộ pháp."

Lang Âm chỉ cảm thấy trên mu bàn tay ngứa ngáy, giống gốc lông chim phất qua đầu tim, trong lòng một đoàn lệ khí chợt run một chút, sát ý bị đánh gãy, bị khiêu khích, bị phá hư mà chất chứa tức khắc tan thành mây khói, nơi hoang vu lặng lẽ nở ra một đóa hoa nho nhỏ.

Thậm chí khóe miệng đều nhịn không được hơi hơi cong lên.

Minh Tiêu pháp tôn cùng Thiên La yêu tôn cung kính cúi đầu, Lang Âm cùng Từ Mạn Mạn ngồi ngay ngắn một bên, nguyên thần xuất khiếu hoàn toàn đi vào trong thức hải của Ngao Tu.

Thiên La yêu tôn ngây người sau một lúc lâu nói: "Không thể tưởng được, Diễm Nguyệt muội muội lại là Liễm Nguyệt đạo tôn."

Minh Tiêu pháp tôn rũ mắt xuống, đạm đạm cười: "Ta thế nhưng cũng không có nhìn ra..."

Thiên La yêu tôn cảm thán nói: "Trước kia cùng Đạo tôn tiếp xúc cũng không nhiều lắm, cho rằng nàng làm người chính phái ổn trọng, không nghĩ tới còn có một mặt như vậy, chúng ta đều bị nàng lừa gạt đi..."

Minh Tiêu pháp tôn nhớ tới đêm đó trên Nhàn Vân Điện nói chuyện, nàng nói thế nhân vẫn chưa chân chính hiểu biết nàng, hắn cho rằng mình cùng thế nhân là khác biệt, hắn cùng nàng quen biết hơn ba trăm năm, cùng nhau đi qua năm tháng gian nan nhất, sống chết có nhau, tri âm lẫn nhau, lại hóa ra hắn cùng thế nhân không có khác biệt, đều chỉ có thấy bề ngoài, chưa từng đi vào trong nội tâm nàng....

"Ta lại làm sao không phải..." Minh Tiêu pháp tôn đáy mắt hiện lên một tia nhẹ trào.

Thiên La yêu tôn buồn bã thở dài: "Nàng nói có thể giúp ta nở hoa, sẽ không gạt ta đi..."

Minh Tiêu pháp tôn: "...."

Thiên La yêu tôn: "Pháp tôn, ngươi vì sao nhìn ta như vậy?"

Người, yêu buồn vui cũng không tương thông, hắn chỉ cảm thấy hắn ta có bệnh.

Minh Tiêu pháp tôn: "Cùng là cỏ cây tinh linh.... Vì sao Lang Âm tiên tôn vô tâm, tâm ngươi... lại lớn như vậy?"

Thiên La yêu tôn nghiêm mặt nói: "Tâm ta lại lớn, cũng chỉ có thể chứa được một mình Phương tôn."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom