Cập nhật mới

Dịch Full Theo Đuổi Em Căn Bản Không Khó

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: 81: Du Lịch


Đang lúc căng thẳng thì một giọng đàn ông vang lên.

Cả hai người đều đưa mắt nhìn về phía phát ra giọng nói.
“Trùng hợp quá, còn có cả Vương tổng nữa.”
“Mạc Phong? Sao anh lại ở đây?” Hạ Diệp hơi nhíu mày, ngạc nhiên hỏi.
“Tôi có mối làm ăn ở đây, xui là đối tác vừa bận nên giờ đang định đi về khách sạn.

May thay, gặp em ở đây.” Mạc Phong cười vui vẻ, sau đó nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hạ Diệp.
Vương Minh Thần nhíu mày, lườm Mạc Phong.

Mạc Phong dường như cố tình không để ý tới ánh mắt của người đàn ông đối diện, chỉ cười cười mà nhìn người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh.
“Trùng hợp quá.” Hạ Diệp ngồi cách xa Mạc Phong ra một chút, sau đó nở nụ cười nhàn nhạt.
Vương Minh Thần dùng ánh mắt thù hằn mà nhìn Mạc Phong.

Đang trong thời khắc hồi hộp, Hạ Diệp chưa kịp nói ra câu trả lời thì anh ta xen vào.

Không biết có phải là cố tình chen vào phá đám kế hoạch của anh hay không nữa.

Mạc Phong hiện tại là tình địch số một của anh, cho nên anh đã cố tình nhanh chóng xác nhận mối quan hệ với Hạ Diệp.

Không ngờ ngay lúc quan trọng này lại bị tên kia phá đám.
Hạ Diệp đưa mắt nhìn Vương Minh Thần, thấy được ánh mắt tràn đầy bực tức kia, cô khẽ than thầm trong lòng.

Mạc Phong này đúng là đúng lúc ghê.
“Tiểu Diệp, tôi có một chuyến du lịch free tới Nhật, em có muốn đi cùng không?” Mạc Phong tay chống cằm, nở nụ cười mà nhìn cô.
“Nhật… sao?” Hạ Diệp khẽ chớp mắt.

Nghe có vẻ thú vị.
“Không được.” Vương Minh Thần ở đối diện lạnh lùng nói.
“Đảm bảo với em là vô cùng vui.” Mạc Phong phớt lờ những gì mà Vương Minh Thần nói, từ đầu đến cuối ánh mắt chỉ hướng về phía cô.
Lâu lắm rồi cô không đi du lịch, hơn nữa, cô cũng chưa đi Nhật bao giờ.

Vốn dĩ ba năm trước có thể đi, nhưng sự cố không may đó xảy ra, cô vẫn luôn tiếc nuối vì chưa thể đi Nhật.


Có khi đây lại là một dịp tốt.
“Được, tôi đồng ý.” Suy nghĩ một lúc lâu, Hạ Diệp quả quyết gật đầu.
Điều này khiến Mạc Phong cảm thấy vô cùng vui vẻ, nở nụ cười đắc ý nhìn Vương Minh Thần.

Vương Minh Thần sau khi nghe xong tất nhiên là phải nhíu mày mà nhìn Hạ Diệp.

Trong lòng không vui vẻ một chút nào.
“Khoảng hai ngày nữa là có thể đi được, em cứ chuẩn bị đi.

Giờ thì tôi không làm phiền nữa.” Mạc Phong nháy mắt với cô một cái, sau đó đứng dậy rồi rời đi.
Đúng lúc này, Trình Minh Thành gọi điện tới cho Hạ Diệp, nói Lạc Du lỡ uống say, giờ đang làm loạn lên, cần cô tới giúp khẩn cấp.

Vậy là Hạ Diệp đành nhờ Vương Minh Thần đưa cô tới nhà Trình Minh Thành để rước cô gái say rượu Lạc Du về nhà.
Cứ như vậy, hai người họ vẫn chưa chính thức xác nhận mối quan hệ của mình.
------------
Trên máy bay, Hạ Diệp và Lạc Du vừa ăn khoai tây chiên vừa trò chuyện vui vẻ.

Ở ghế đằng sau, Trình Minh Thành và Vương Minh Thần ngồi bàn chuyện công việc.

Có vẻ như ai nấy đều có chuyện cần phải nói, mỗi người nói một chủ đề, khiến cho chuyến bay tới Nhật không còn cảm giác nhàm chán.
Máy bay hạ cánh lúc hai giờ chiều, vừa xuống máy bay, bốn người họ đã được Mạc Phong đón bằng ô tô.

Địa điểm du lịch lần này là tại một vùng quê tại tỉnh Nagano, Nhật Bản.

Đây là một trong những vùng nông thôn với cảnh đẹp và dành cho những ai muốn thư giãn, thoát ly khỏi chốn đô thị ồn ào.
Cảnh thiên nhiên, đồi núi cùng bầu không khí trong lành mang lại cảm giác vô cùng dễ chịu.

Chiếc xe đưa mọi người tới một homestay ở một thị trấn nhỏ.

Những ngôi nhà đơn giản, những cánh đồng bát ngát, những nông trại san sát nhau.

Tất cả đẹp như bức tranh mà Hạ Diệp thường tưởng tượng về những thú vui tao nhã ở vùng miền quê.

“Ở đây đẹp thật đấy!” Hạ Diệp vừa bước xuống xe đã không khỏi cảm thán.

Một làn gió mát thổi qua, đem tới một mùi hương thơm ngát của cỏ, của vùng quê.
“Thích thật đấy.” Lạc Du cười tít mắt, hít nhẹ làn không khí trong lành này.
“Căn nhà lớn đằng kia chính là homestay mà chúng ta sẽ ở.” Mạc Phong đứng dựa người vào xe, chỉ tay về phía xa xa.
“Có vẻ hơi xa.” Trình Minh Thành nheo mắt nhìn, sau đó đưa mắt nhìn Mạc Phong.
“Đường ở đây hơi nhỏ, không cho xe vào trong được nên chúng ta phải đi bộ từ đây.” Mạc Phong liền nhanh chóng giải thích.
“Không sao, không sao.

Vận động chút cũng tốt.” Hạ Diệp cười nhẹ, sau đó đi ra phía sau xe, cùng Vương Minh Thần lấy vali xuống.
Xong xuôi, mọi người cùng nhau xuất phát, tiến thẳng tới ngôi nhà bằng gỗ to lớn, cách đó khoảng hai trăm mét.
Hạ Diệp vừa định kéo chiếc vali của mình đi thì hai bàn tay to lớn cùng lúc đặt lên tay kéo của chiếc vali.

Cô chớp chớp mắt, nhìn hai người đàn ông đang dùng ánh mắt chứa tia lửa điện nhìn nhau.
Hạ Diệp thở dài bất lực, sau đó gạt tay của hai người họ ra, cứ thế kéo chiếc vali đi cùng với Lạc Du và Trình Minh Thành.

Trình Minh Thành nhìn cảnh tượng này, không khỏi lắc đầu.

Nhìn là biết tên Mạc Phong kia có ý đồ với Tiểu Diệp nhà anh.
Căn nhà bằng gỗ có hai tầng, thiết kế đơn giản, nội thất chủ yếu đều được làm bằng gỗ.

Sân thượng có trồng một giàn hoa, có một bộ bàn ghế làm bằng mây, dùng để uống trà.

Ngôi nhà nằm cao hơn so với thị trấn nên có thể ngắm được toàn cảnh, kể cả khi không lên sân thượng.
“Ở kia có cái hồ lớn quá.” Hạ Diệp đứng ngắm cảnh, vô tình thấy một hồ nước lớn ở gần homestay.
“Woa! Đẹp thật đấy.” Lạc Du thấy vậy cũng không khỏi cảm thán.

Khung cảnh này đúng là nên thơ mà.

Nơi đây đúng là đẹp như tranh vẽ vậy.
“Hồ đó cho phép câu cá đấy.


Mọi người có muốn đi câu không? Tôi chuẩn bị sẵn cần câu rồi.” Mạc Phong tay đút túi quần, bộ dạng thảnh thơi.
“Được đấy.

Tôi chưa câu cá bao giờ cả.” Hạ Diệp phấn khích nói, vẻ mặt trông vô cùng thích thú.

Cô chưa bao giờ đi câu cá cả, bởi lẽ ở thành phố C không có hồ hay khu câu cá giải trí, cô cũng chỉ chăm lo học, cũng không có thời gian đi cùng bố để hưởng mấy thú vui tao nhã này.
“Vậy đi thôi, tôi dạy em câu cá.” Mạc Phong khẽ nháy mắt, sau đó nắm lấy cổ tay Hạ Diệp, tiện tay cầm luôn hai túi đựng cần câu đi.
Cô còn chưa kịp phản ứng gì, tay còn lại đã bị giữ lấy.

Vương Minh Thần dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn Mạc Phong.
“Bỏ tay cô ấy ra.” Giọng anh không mấy thoải mái.
“Chậc chậc.

Mùi giấm thật chua.” Lạc Du đi ngang qua, khẽ lắc đầu.
“Ba người cứ ở đây đôi co tiếp.

Tôi với Du Du đi câu trước.” Trình Minh Thành cầm hai túi dụng cụ câu cá lên, sau đó đi ra ngoài, theo con đường mòn dẫn đến chiếc hồ nước lớn.
Còn lại Mạc Phong, Vương Minh Thần và Hạ Diệp đứng trước hiên của homestay.

Trong tình thế này, Hạ Diệp cảm thấy khá khó xử.

Suy nghĩ một lúc, cô giật cả hai tay, để cho hai người đàn ông buông bàn tay khỏi cổ tay cô.

Cả hai người đàn ông đều đưa mắt nhìn cô.
“Anh biết câu cá chứ?” Hạ Diệp quay đầu nhìn Vương Minh Thần, nghiêng đầu hỏi.
“Em hỏi hơi thừa.

Tất nhiên là biết.” Vương Minh Thần khẽ nhếch môi cười, nhìn cô sau đó lại nhìn Mạc Phong mà đắc ý.
“Vậy được, đi thôi.

Hai người thi câu cá đi, xem ai câu nhiều hơn.” Hạ Diệp lách người, đi ra phía sau Vương Minh Thần, cầm một túi dụng cụ rồi đeo lên vai.
“Đi thôi đi thôi.

Xem xem hôm nay có được ăn cá no hay không.” Cô ung dung bước đi, thái độ vô cùng thản nhiên, thậm chí còn có chút thích thú.
Vương Minh Thần tưởng cô sẽ bảo anh dạy cô câu cá, không ngờ lại muốn anh thi câu cá với Mạc Phong.

Trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng miễn sao Mạc Phong không tiếp cận cô là được.


Câu cá coi như để so tài, cũng không phải vấn đề gì to tát.
Bên bờ hồ nước lớn, hai người đàn ông với gương mặt nghiêm nghị, mỗi người cầm một chiếc cần câu.

Trên gương mặt ai cũng thể hiện rõ sự căng thẳng và tập trung cao độ.

Bốn mắt nhìn nhau, khẽ lóe lên tia điện, không ai chịu nhường ai.
Trái với thái độ của hai người đàn ông đang nghiêm túc câu cá, hai cô gái ở cách đó không xa đang vừa câu cá vừa nói chuyện cười đùa.
“Hai người kia có phải nghiêm túc quá không? Chỉ là câu cá thôi mà.” Lạc Du ngả người ra phía sau, nằm xuống bãi cỏ, khẽ than thở.
“Chậc, tớ chỉ tiện miệng nói thế, không ngờ hai người họ lại thi câu cá thật.” Hạ Diệp khẽ nâng cần câu, kiểm tra xem đã có cá cắn câu hay chưa.
“Nhất em rồi đấy.” Trình Minh Thành tay xách một thùng đựng nước đi tới, sau đó ngồi xuống bãi cỏ mà Hạ Diệp và Lạc Du đang ngồi.
Lạc Du khẽ lắc đầu.

Hạ Diệp chỉ cười nhẹ, sau đó lấy chai nước từ trong thùng nước đá ra, mở nắp rồi uống một ngụm.
Ánh nắng không quá chói chang, ba người ngồi dưới bóng cây, vừa chờ cá cắn câu vừa trò chuyện vui vẻ.

Thỉnh thoảng, Hạ Diệp liếc mắt về phía hai người đàn ông cách đó không xa.

Cuộc chiến xem ai câu được nhiều cá hơn vẫn chưa có hồi kết, không ai nhường ai.

Hết con cá này lại đến con cá khác.
“Xem ra hôm nay chúng ta không những có cá để ăn mà còn có cá để bán.” Trình Minh Thành cười nhạt, sau đó nhấc cần câu của mình lên, một con cá to.
Nãy giờ bên chỗ Hạ Diệp câu được bốn con cá to, xem chừng cũng đã đủ ăn.

Nhưng ở phía bên kia, hai chiếc xô vẫn liên tục tiếp nhận cá và không có dấu hiệu ngừng lại.
“Thôi được rồi, hai anh đừng câu nữa, chúng ta ăn không hết đâu.” Hạ Diệp đứng nhìn hai xô đầy cá, đồng thời vỗ vai hai người.
“Hai người câu cá đỉnh lắm, không cần thi nữa đâu.” Trình Minh Thành vác xô và cần đi từ chỗ bóng cây tới, cất giọng vui vẻ.
“Đúng đúng.

Đói rồi đói rồi.

Hai người thích thì ở đây câu tiếp, chúng tôi đi về ăn đây.” Lạc Du khẽ ngáp ngủ một cái, sau đó đi về phía trước.
Mạc Phong đứng dậy, vươn vai một cái, sau đó quay sang nhìn Vương Minh Thần, cười: “Đói rồi, không thi nữa.”
Vương Minh Thần không quan tâm tới Mạc Phong, anh đứng dây, xách xô cá của mình lên, sau đó nhướn mày nhìn Hạ Diệp: “Về thôi, anh nấu cá cho em ăn.”
Hạ Diệp cười một cái, sau đó gật đầu một cách vui vẻ.

Mạc Phong nhìn thấy cảnh này thì không vui chút nào, khẽ lườm Vương Minh Thần một cái..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: 82: Tin Tớ Đi


Trong căn bếp, Vương Minh Thần với chiếc tạp dề màu đen, sử dụng dao vô cùng thành thạo, từng chút từng chút một lóc thịt cá ra.

Từ mổ cá, cạo vảy đến chế biến, tất cả đều do một tay anh làm.

Mạc Phong đứng trong bếp những không biết làm gì, bởi lẽ anh chưa bao giờ bước vào bếp để mà nấu ăn.
“Vương Minh Thần nấu ăn giỏi như vậy à?” Lạc Du ghé sát tai Hạ Diệp, nói nhỏ.
Hạ Diệp cười rồi gật đầu: “Ừm, anh ấy nấu ăn rất đỉnh.”
Trình Minh Thành ngồi ở sofa đối diện cũng phải gật đầu đồng tình.

Anh cũng là người biết nấu ăn, cho nên khi nhìn thấy cách mà Vương Minh Thần sơ chế những con cá, trong lòng cũng có thêm thiện cảm.

Giao Tiểu Diệp cho một người biết nấu ăn như vậy chăm sóc cũng vô cùng tốt.
“Tôn Trạch đúng là không bằng một phần tài nấu ăn của Vương Minh Thần mà.” Lạc Du khẽ thở dài rồi lắc đầu.
Hạ Diệp và Trình Minh Thành nghe xong đều bật cười.

Dù Lạc Du có giận Tôn Trạch nhiều đến đâu đi chăng nữa, đến lúc vẫn vô thức nhắc đến, chứng tỏ rằng cô vẫn yêu chồng của mình lắm.

Không biết bao giờ cảnh sát Tôn mới tới đây dỗ vợ của mình đây.
Bữa ăn thịnh soạn sau hơn một tiếng đồng hồ cũng đã được dọn ra.

Các món đều được chế biến từ cá mà mọi người câu được.

Có cá sốt, cá chiên giòn, một nồi canh cá và rất nhiều món khác.

Bữa ăn trông thịnh soạn và đẹp mắt như vậy, tưởng chừng như chỉ có ở nhà hàng nhưng lại do Vương Minh Thần nấu ra.

À, còn có ba món là do Trình Minh Thành nấu.

Do mọi người quá đói, một mình Vương Minh Thần không thể nấu hết được nên Trình Minh Thành đã phải xắn tay áo lên, vào phụ giúp.
“Woa! Thức ăn do hai vị đại thần nấu quả là tuyệt vời quá đi.” Hạ Diệp ngồi xuống ghế, hít một hơi rồi cảm thán.

Đủ món, đủ vị, đủ mùi thơm hấp dẫn, thật làm cho cơn đói ngày càng sục sôi.
Mạc Phong giơ hai ngón cái lên, tỏ ý tán dương hai người đàn ông có công tạo ra bữa ăn này.


Anh không biết nấu ăn, cho nên không thể thể hiện trước mặt Hạ Diệp.

Dù muốn cạnh tranh nhưng không biết cũng đành chịu, có khi nhúng vào lại thành phá hoại.

Nhưng có một điều, tài nấu ăn của Vương Minh Thần đúng là không chê vào đâu được.

Không ngờ một thiếu gia cao ngạo như anh ta lại biết nấu ăn.
Từng món, từng món một được Lạc Du thử, biểu cảm chỉ có một: “Ngon tuyệt vời!”
Vương Minh Thần nhận được rất nhiều lời khen, chỉ có thể khoanh tay rồi cười vui vẻ: “Mọi người quá khen, lâu rồi mới được trổ tài nên có chút không được hoàn mĩ.”
“Không có đâu.

Tôi thấy anh nấu ăn ngon đấy.

Không mấy tôi thuê Vương tổng tới làm đầu bếp cho tôi nhỉ?” Mạc Phong uống một ngụm nước, sau đó thành thực nói.
Vương Minh Thần khẽ lắc đầu: “Tiếc quá Mạc tổng, cả đời này tôi chỉ làm đầu bếp riêng cho một người thôi.” Vừa nói, mắt anh vừa nhìn về phía Hạ Diệp đang mải ăn.
Mạc Phong bật cười, sau đó không nói gì nữa.
Ăn uống no say, thỏa mãn cơn đói sau một ngày dài không ăn gì.

Xong xuôi, năm người họ tổ chức đánh bài.

Hình phạt là quỳ và búng tai, tuy đơn giản nhưng lại vô cùng thú vị.

Mạc Phong trước giờ chưa từng chơi bài như thế này, cảm giác mới lạ vô cùng, dần dần nghiện trò đánh bài búng tai, đặc biệt vui nhất khi được búng tai Vương Minh Thần.
Ngày đầu tiên du lịch ở Nhật Bản của họ diễn ra vô cùng vui vẻ.
---------
Những cánh đồng hoa ở nơi đây vô cùng đẹp, đặc biệt là vào lúc thu hoạch.

Vì vùng này chủ yếu là phát triển du lịch nên đa số những cánh đồng đều dành cho du khách chụp ảnh và tham quan.
Hạ Diệp và Lạc Du mặc bộ váy giống nhau, cùng nhau chụp ảnh trên cánh đồng hoa.

Ở cách đó không xa, tại một chiếc chòi nhỏ được xếp bằng tre, ba người đàn ông trẻ ngồi uống trà.

Cái tư thế ngồi thật chẳng khác gì những ông chú chạc tuổi trung niên đang ngồi đàm đạo về cuộc đời.

Ba người họ đang nói về chủ đề kiến trúc.

Nói về những giải thưởng lớn mà công ty của Trình Minh Thành đạt được trong lĩnh vực kiến trúc.

Đặc biệt là nói về những ảnh hưởng lớn của Hạ Diệp trong giới kiến trúc ở Florida.

Càng nói, Mạc Phong càng cảm thấy Hạ Diệp là một người phụ nữ có sức hút vô cùng mạnh mẽ.

Bông hoa đẹp như vậy, chắc chắn không phải chỉ có riêng mình anh muốn chiếm hữu.
“Mạc tổng, chúng tôi về nhà nghỉ một lúc để thảo luận về dự án, nếu muốn anh có thể đi cùng, còn không thì ở đây cũng được.” Trình Minh Thành vỗ vai Mạc Phong một cái, sau đó đứng dậy.
“Hai người cứ đi đi.

Tôi ở đây hít không khí đất trời một lúc rồi quay về.” Mạc Phong khẽ cười, sau đó xua tay một cái.
“Vậy chúng tôi đi trước.” Vương Minh Thần cũng đứng dậy, sau đó, anh cùng với Trình Minh Thành men theo con đường để trở về nhà nghỉ.
Ánh nắng vàng rực rỡ của buổi chiều tà, nụ cười ấm áp làm say lòng người.

Nhìn Hạ Diệp vui cười vui vẻ, bất giác, miệng của Mạc Phong cũng hiện lên nụ cười.

Thứ tình cảm này, đúng là không thể cưỡng lại.
“A!”
Đột nhiên, Hạ Diệp bị vấp phải một chiếc hố nhỏ, không đứng vững nổi nên đã bị ngã.

Ngay lập tức, Mạc Phong đã chạy tới, xem xét tình hình.
“Cậu bất cẩn quá rồi đấy.” Lạc Du nắm lấy tay Hạ Diệp, kéo cô đứng dậy, nhưng chân cô hình như đã bị trẹo, đứng không nổi.
“Em không sao chứ?” Mạc Phong hớt hải chạy tới, nhíu mày mà hỏi thăm cô.
“Không sao.

Chân hơi đau một chút thôi.” Hạ Diệp khẽ gượng cười, sau đó bám lấy Lạc Du, cố gắng đứng thẳng dậy.

Nhưng Lạc Du đang đứng ở vị trí không mấy bằng phẳng, bị Hạ Diệp kéo như vậy, đứng không vững chút nào.
Mạc Phong thấy cô suýt chút nữa kéo cả Lạc Du ngã xuống thì liền nhanh chóng đỡ lấy cô.
“Nhìn chân em kìa, sưng đỏ lên rồi.


Đừng cố chấp nữa, tôi cõng em về.”
Hạ Diệp khẽ chớp mắt, sau đó đưa mắt nhìn Lạc Du.
“Không… không cần phiền phức vậy đâu.” Cô cười một cái rồi từ chối.
“Hay là em muốn tôi bế em?” Mạc Phong nhíu mày.
Hạ Diệp nhanh chóng lắc đầu.
“Vậy thì lên đi, tôi cõng em về.

Chứ chân này thì đi thế nào được nữa.” Mạc Phong khom người xuống, quỳ một chân xuống đất, làm tư thế để chuẩn bị cõng cô gái đáng thương bị trẹo chân.
Lạc Du không thể một mình đưa Hạ Diệp về nên ghé vào tai cô nói nhỏ: “Hay là cậu cứ lên tạm đi.

Chứ đi bộ về không ổn đâu, tớ cũng chả có sức mà cõng cậu về nhà.”
“Nhưng mà…” Hạ Diệp nhăn nhó mặt mặt, cô vẫn còn vô cùng lưỡng lự.
Sau cùng, không có cách nào khác, cô đành để cho Mạc Phong cõng mình về.

Cũng tại cái sự hấp ta hấp tấp của cô, cho nên mới ra nông nỗi này.
Đi một quãng đường dài, cuối cùng cũng tới homestay.

Mạc Phong để Hạ Diệp ngồi xuống chiếc ghế đá trong sân, sau đó cúi người, xem xét cái cổ chân bị sưng của cô.
“Làm phiền anh quá, bây giờ để Lạc Du giúp tôi là được.” Hạ Diệp nở nụ cười khách sáo, cố ý đưa tay xuống cổ chân, không cho anh chạm vào cổ chân của mình.
“Để tôi vào trong kiếm lọ dầu xoa bóp.” Lạc Du đặt chiếc máy chụp ảnh xuống chiếc bàn bằng đá, sau đó đi vào trong.
Mạc Phong thấy vậy cũng nở nụ cười nhạt, sau đó ngẩng đầu nhìn cô.
“Tiểu Diệp, em biết tôi thích em mà, đúng chứ?”
Lời này thốt ra khiến cho Hạ Diệp vô cùng kinh ngạc.

Mặc dù cô có thể đoán được ý của Mạc Phong thông qua hành động và cử chỉ của anh trong suốt thời gian vừa qua, nhưng không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy.
Thấy cô không nói gì, anh nói tiếp: “Nếu biết rồi thì thôi, còn nếu chưa biết thì em biết rồi đấy.

Tôi thích em, cho tôi một cơ hội theo đuổi em được không?”
Mạc Phong quá đỗi thẳng thừng, khiến cho Hạ Diệp không kịp trở tay.

Đối với cô mà nói, lời tỏ tình này vốn không đem lại cho cô cảm xúc mạnh mẽ như kiểu tim đập, chân rung, má đỏ ửng…
“Nhưng tôi vốn chỉ coi anh là bạn.” Hạ Diệp có ý muốn từ chối, cô nhẹ nhàng nói.
“Nhưng em đã có người yêu đâu, đúng chứ?” Mạc Phong nhếch môi cười, nụ cười vô cùng đẹp.
Hạ Diệp á khẩu, lúc này cô cũng không biết nên nói gì.
“Vương Minh Thần là người đàn ông tốt, nhưng chắc gì đã tốt bằng tôi.

Chưa thử làm sao mà biết.” Mạc Phong từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười trên môi, giọng vô cùng thản nhiên.
Hạ Diệp lưỡng lự một lúc, sau đó thở dài: “Mạc Phong, tôi thành thật xin lỗi.”

“Vậy em có thích Vương Minh Thần không?” Ngay lập tức, anh hỏi lại cô.
Câu hỏi này thật khó để mà trả lời trước mặt người khác, đặc biệt là Mạc Phong.

Anh ta đang đẩy cô vào thế bí hay sao?
“Tôi…” Hạ Diệp lưỡng lự không biết có nên trả lời hay không.

Mặc dù trong lòng cô đã có đáp án.
“Haizz!” Mạc Phong đột nhiên thở dài, sau đó đứng thẳng người dậy, nhìn cô rồi nở một nụ cười.
“Em chưa thích tôi cũng không sao, tôi sẽ theo đuổi em.

Dù sao thì em với Vương Minh Thần vẫn chưa yêu nhau.

Còn nước còn tát, đúng chứ?”
Vừa đúng lúc Mạc Phong dứt lời, Lạc Du mở cửa, đi từ trong nhà ra, tay cầm chai dầu xoa bóp.
“Tôi vào trong trước.” Anh giơ tay vẫy chào, sau đó đi vào trong nhà.
Lạc Du thấy anh ta có vẻ lạ, bèn hỏi: “Hai người nói chuyện gì thế?”
Hạ Diệp chỉ khẽ lắc đầu.
Đêm đến, Hạ Diệp hoàn toàn không ngủ được vì những suy nghĩ vu vơ trong đầu.

Cô với Vương Minh Thần vẫn chưa xác định mối quan hệ, cũng bởi tối hôm ấy có Mạc Phong chen ngang.

Từ tối hôm ấy, vì chuyến đi Nhật mà cô quên mất việc phải trả lời cô.

Hơn nữa, anh cũng không nhắc lại, giờ mà cô khơi lại thì có vẻ hơi kì lạ.
Tuy nhiên, cô thực sự có tình cảm với anh, hơn nữa, tình cảm ấy dường như còn mãnh liệt hơn cả ba năm trước.

Có lẽ cô nên chủ động, bởi vì người duy nhất cô yêu từ trước đến giờ chỉ có Vương Minh Thần.

Cô đối với Mạc Phong hoàn toàn không có tình cảm yêu đương, cô chỉ coi anh như một người bạn tốt mà thôi.
“Du Du, cậu ngủ chưa? Tớ có chuyện cần tâm sự.” Hạ Diệp khẽ vỗ người Lạc Du ở bên cạnh, nhỏ giọng.
Lạc Du vừa ngủ được một lúc thì bị đánh thức, dụi mắt rồi uể oải nói: “Sao? Có tâm sự gì khổ tâm à?”
“Chuyện là…”

“Chậc chậc.” Nghe xong toàn bộ những gì Hạ Diệp nói, Lạc Du khẽ lắc đầu, nói: “Cậu không nên chủ động thời điểm này.

Nếu anh ta yêu cậu, kiểu gì chả ghen tức khi cậu ở cạnh Mạc Phong, đúng chứ? Đến lúc không chịu nổi giấm chua, thể nào cũng đánh dấu chủ quyền.”
“Thật chứ?” Hạ Diệp bán tín bán nghi.
“Cậu không tin tớ à? Cứ chờ mà xem.” Lạc Du hùng hồn khẳng định..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: 83: Quan Hệ Giữa Hai Ta


Trong hai ngày tiếp theo ở Nhật Bản, Hạ Diệp và Lạc Du đi chụp hình ở rất nhiều nơi, lúc thì trên cánh đồng, lúc thì ở bờ sông.

Vương Minh Thần và Trình Minh Thành như kiểu đi du lịch cho có lệ, chứ thực tế thì hai người họ lúc nào cũng bàn chuyện công việc.

Quả là những con người cuồng công việc, có cơ hội hưởng thụ mà không biết tận dụng.
Còn về phần Mạc Phong, anh ta cũng rất nhiệt tình giúp hai cô gái chụp ảnh.

Mục đích chính của anh ta là đi du lịch nên ngại gì mà không tận hưởng.

Cũng chính vì vậy, cho nên Hạ Diệp và Mạc Phong đi chung cũng nhiều hơn.
Lạc Du biết Mạc Phong thích Hạ Diệp nên cũng có chút cảnh giác, thỉnh thoảng vẫn phải quan sát cử chỉ và hành động của Mạc Phong.

Nghĩ tới Vương Minh Thần chỉ có công việc, Lạc Du không biết mình có nên tác hợp cô bạn thân của mình với người đàn ông họ Mạc này hay không.

Anh ta chu đáo, biết phép tắc, lại vô cùng vui tính.
Đi chơi một ngày trời, Mạc Phong, Hạ Diệp và Lạc Du quay trở lại homestay.

Ngoài sân, Trình Minh Thành và Vương Minh Thần đang ngồi uống trà ở chiếc ghế đá.

Có vẻ như hai người họ đã bàn chuyện công việc suốt cả ngày trời.
Nhìn thấy Hạ Diệp, Vương Minh Thần mỉm cười nhẹ, nhưng đáp lại nụ cười của anh là cái ngoảnh mặt làm ngơ của cô.

Hạ Diệp rõ ràng thấy anh cười với cô, nhưng lại cố tình như không biết gì cả, cứ thế đi vào trong nhà.

Lạc Du đi theo sau, nhìn Vương Minh Thần rồi tặc lưỡi.
Trình Minh Thành chớp chớp mắt nhìn cảnh tượng vừa rồi.

Anh có nhìn nhầm không vậy? Hai người họ cãi nhau sao?
Tối hôm ấy, mọi người mở một bữa tiệc nướng ngoài trời.

Hạ Diệp đứng chuẩn bị rau củ, Mạc Phong cũng lại gần giúp đỡ cô.


Vì chưa làm những chuyện bếp núc, nấu nướng bao giờ nên anh không biết làm, cho nên Hạ Diệp phải tận tình chỉ bảo cho anh.
“À, ra là như thế.

Dễ hơn tôi tưởng.” Mạc Phong gật gù, sau đó làm theo hướng dẫn của Hạ Diệp.
Hai người họ đứng sát cạnh nhau, người chỉ, người học hỏi, trông vô cùng thân thiết.

Thậm chí, Hạ Diệp còn cười vô cùng tươi.
Vương Minh Thần đem rượu từ trong nhà ra, nhìn thấy cảnh trước mắt, không khỏi nhíu mày.
“Sắp có kịch hay rồi.” Lạc Du ngồi ở bàn, cắn một miếng dưa hấu rồi nhàn hạ nói.
“Ý em là…” Trình Minh Thành không phải người mù, anh dường như hiểu được ý mà Lạc Du nói.
Vương Minh Thần đặt mạnh mấy chai rượu xuống bàn, sau đó ngồi xuống, mở nắp một chai ra, rót một ly đầy rồi uống cạn.

Suốt từ chiều đến giờ, anh luôn bị ngó lơ, thái độ của cô đối với anh vô cùng lạnh nhạt, như thể người dưng nước lã.

Mấy ngày trước vẫn còn bình thường, sao hôm nay lại cư xử như vậy? Cô lại còn thân thiết với Mạc Phong, điều này thật sự không dễ chịu một chút nào.
Nốc hết một ly rượu, Mạc Phong cũng bê đến một đ ĩa thịt nướng đã được trang trí với rau, trông vô cùng đẹp mắt.

Hạ Diệp vẫn đang bận bịu bên bếp nướng nên chưa thể ngồi xuống bàn.
“Mọi người ăn tự nhiên.” Lạc Du cầm một xiên nướng lên, sau đó tung tăng đi về phía cô bạn thân của mình.
Giờ đây, ở bàn chỉ còn hai người đàn ông.
“Uống rượu với thịt nướng và hải sản, quả là vô cùng tuyệt vời.” Mạc Phong cũng rót cho mình một ly rượu, sau đó uống một hớp, trông có vẻ vô cùng sảng khoái.
Vương Minh Thần liếc mắt nhìn Mạc Phong, thái độ vẫn luôn vô cùng lạnh lùng.
Trình Minh Thành chỉ biết ngán ngẩm trong lòng.

Cái cảnh tượng này không biết sẽ còn tiếp diễn đến bao giờ đây.

Sao tự dưng Lạc Du lại bỏ anh ngồi ở đây vậy chứ.

Anh cũng muốn chạy lại giúp Hạ Diệp, nhưng Lạc Du trước đó đã dặn anh phải ngồi ở đây, giữ gìn sự hòa bình của bữa ăn.

Anh cũng đã gật đầu đồng ý, giờ thì chỉ thấy hối hận.

Nhìn thái độ của Vương Minh Thần là hiểu rằng khó mà để cho hai người họ nói chuyện một cách thoải mái.


Trừ khi… say rượu.

Nhưng cái đó thì không ổn một chút nào.
Bỗng dưng, bầu không khí trở nên ảm đạm một cách kỳ quái.
Cách đó không xa, Hạ Diệp và Lạc Du vẫn đang chăm chỉ nướng thịt.
“Cậu có làm đúng kế hoạch không?” Lạc Du ghé sát tai Hạ Diệp, nói nhỏ.
Hạ Diệp khẽ gật đầu, sau đó hướng ánh mắt lạnh lùng về phía người đàn ông đang ngồi uống rượu.
“Tớ làm đúng kế hoạch, không những anh ta không thèm quan tâm mà còn chẳng thèm để ý gì đến tớ.

Ghét thật đấy.” Cô gằn từng chữ một, mang theo chút lửa giận.

Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
“Chậc.” Lạc Du khẽ lắc đầu.
“Lúc trước tớ thấy Vương Minh Thần nói nhiều lắm mà, sao bây giờ gặp lại nói chuyện ít hơn hẳn lúc trước.” Lạc Du sực nhớ ra, liền nhanh chóng hỏi.
Hạ Diệp thở dài: “Không biết, tớ cũng thấy anh ấy kiệm lời.

Hình như là sau khi phiên tòa kết thúc, con người cũng có chút khác, có vẻ như trở nên lạnh lùng với mọi người hơn.”
“Cũng tội nghiệp anh ta, bất hạnh.” Lạc Du nhớ lại những lời mà Hạ Diệp đã kể về Vương Minh Thần, bỗng dưng cảm thấy đồng cảm.
Hạ Diệp thở dài một hơi, sau đó lại tiếp tục nướng thịt.

Mùi thịt nướng thơm phức không khiến cô cảm thấy đói bụng như thường ngày.

Lạ thật.

Nhưng thật sự thì cô không thèm ăn vào lúc này.
Đến chín giờ tối, mọi người ai nấy cũng đã no say, đồ ăn hơi nhiều nên vẫn chưa ăn hết.

Mạc Phong uống hơi nhiều, có chút choáng váng nên trở về phòng trước.

Trình Minh Thành và Lạc Du cũng thấy không ổn nên đã đi vào trong nhà.


Lúc này, ngoài sân chỉ còn Vương Minh Thần và Hạ Diệp.
Một làn gió thổi qua khiến cô cảm thấy lạnh.

Cả buổi tối, cô chỉ uống đúng hai ly rượu nên lúc này vô cùng tỉnh táo.

Còn về Vương Minh Thần thì cô không chắc, bởi cô thấy anh uống cũng không phải là ít, hơn nữa lúc này còn đang nằm gục trên bàn.
Ngồi ở đây cũng không làm được trò trống gì, cho nên Hạ Diệp quyết định đi vào trong nhà.

Tuy nhiên, nhìn Vương Minh Thần nằm gục trên bàn, cô cũng không thể nhẫn tâm mà bỏ anh ở ngoài này một mình.

Đêm sẽ vô cùng lạnh, nếu như cô cứ mặc kệ anh ở đây thì không ổn một chút nào.
“Vương Minh Thần, anh ổn chứ?” Cô lại gần, khẽ lay nhẹ vai anh.

Nhưng anh một chút phản ứng cũng không có.
Hạ Diệp thở dài bất lực, than thầm trong lòng.

Giá như bây giờ cô cũng say thì tốt biết mấy, đỡ phải lo nghĩ làm gì cho mệt mỏi.

Giờ chẳng lẽ cô phải đưa anh về phòng sao? Mọi người chắc hẳn cũng đã đi ngủ hết rồi.
“Anh tỉnh dậy đi.” Cô vẫn thử gọi anh dậy, nhưng một chút phản ứng cũng không có.
Không còn cách nào khác, cô cũng đã cảm thấy hơi nhức đầu rồi, hơn nữa bên ngoài cũng lạnh, phải nhanh chóng vào nhà.

Hạ Diệp kéo cánh tay của anh lên, sau đó cố gắng nhấc người anh đứng dậy.

Dù hơi khó nhưng dù sao cũng đỡ được người anh lên, để anh dựa hoàn toàn vào người cô.
Cô chưa kịp thở thì đột nhiên, cả người cô bị nhấc bổng lên, miệng vô thức phát ra tiếng hét, nhưng sau đó đã bị chặn lại.
“Suỵt.” Vương Minh Thần nhìn cô, sau đó không nói gì.
“Không phải anh say rồi à?” Hạ Diệp nhìn anh, khẽ nhíu mày.

Rõ ràng lúc nãy gọi còn không nghe, kéo mãi mới đứng lên được, sao bây giờ lại tỉnh táo như vậy, hơn nữa còn bế cô lên.
“Em nhìn anh giống say lắm à? Chút rượu đó thì nhằm nhò gì.” Anh đắc ý nói, sau đó cứ thế bế cô đi vào trong nhà.
Trong vòng tay của anh, dường như cô cảm nhận được sự ấm áp, không một chút phản kháng, cứ thế để anh bế vào trong.
Vương Minh Thần bế Hạ Diệp vào trong nhà, sau đó đi lên lầu, nhưng hướng không phải tiến về phía phòng của cô mà là hướng ngược lại.

Có nghĩa là… anh đang bế cô về phòng của anh.
“Anh bế em đi đâu vậy? Phòng em ở bên kia mà.” Cô nhíu mày, bám chặt lấy áo sơ mi của anh, giọng thì thào.
Nhưng anh không đáp lại cô, bước chân vẫn đều đặn, nhanh chóng mở cửa phòng, sau đó đi vào trong rồi đóng cửa một cách nhẹ nhàng.


Anh đặt cô xuống giường, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi: “Em thích Mạc Phong?”
Hạ Diệp hơi bất ngờ vì câu hỏi, cô ngây người một lúc, sau đó quay mặt đi, giọng lạnh nhạt: “Thích thì sao, mà không thích thì sao?”
Anh dùng tay xoay người cô lại, để cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Vậy là em thích Mạc Phong?”
Cô nhíu chặt mày, tức giận mà hất tay của anh ra: “Không có!”
“Vậy tại sao em lại phớt lờ anh trong mấy ngày qua?” Giọng anh nghe khá nghiêm túc, hai đầu mày cũng khẽ nhíu lại.
Hạ Diệp nhăn mặt, nói: “Ai bảo anh không quan tâm em.”
“Anh không quan tâm em lúc nào?”
Cô không nói lời nào, cảm giác trong lòng vô cùng khó chịu.

Câu hỏi của anh càng khiến tâm trạng cô thêm bực bội.
Thấy cô không nói gì, một lúc sau, anh luồn tay ra sau gáy cô, nhanh chóng đặt môi mình vào đôi môi của cô, một nụ hôn bất ngờ.

Hạ Diệp ban đầu có chút bất ngờ, nhưng cô không có ý định phản kháng.

Dần dần, cảm xúc của cô cũng bị anh dẫn dắt theo, cảm giác vô cùng ngọt ngào.
Chiếc áo trên người cô không biết từ lúc nào đã bị cởi mất hai cúc, bị kéo xuống, để lộ bờ vai trắng nõn nà.

Đã bao lâu rồi anh không được chạm vào làn da mềm mại ấy, cảm giác vẫn quen thuộc như ngày nào.
“Tiểu Diệp, anh yêu em.

Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.” Ánh mắt anh như ánh mắt của kẻ si tình, bàn tay khẽ chạm nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của cô.
“Em cũng yêu anh.” Hạ Diệp vòng tay ra sau cổ anh, miệng khẽ mỉm cười.
Vương Minh Thần nở nụ cười, sau đó cúi xuống hôn cô, tiếp tục chuyện còn đang dang dở.
Buổi sáng hôm sau, Hạ Diệp bước ra từ phòng của Vương Minh Thần, vô tình chạm mặt Mạc Phong đang đứng ở cửa phòng đối diện.

Cuộc gặp mặt buổi sáng này khá khó xử, Hạ Diệp cười nhẹ cho qua, sau đó nhanh chân bước về phòng của mình.
Mạc Phong thở dài một hơi, cảm thấy trái tim mình như bị vỡ ra thành từng mảnh.

Ôi! Đau đớn làm sao.
Vương Minh Thần cũng bước từ trong phòng ra, nhìn thấy Mạc Phong thì nở nụ cười đắc ý.
Giờ thì Mạc Phong càng hiểu rõ hơn vấn đề.

Trên thương trường anh có thể thắng, nhưng tình trường thì anh lại thua.

Rõ ràng anh cũng đẹp trai, tính cách cởi mở, thế mà tại sao cô ấy không có một chút rung động với anh vậy?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: 84: Hiềm Khích


Sau chuyến du lịch kéo dài khoảng một tuần ở Nhật, Lạc Du cũng đã phần nào nguôi giận chuyện của Tôn Trạch.

Vậy nên, ngay sau khi trở về Mĩ cùng Hạ Diệp, cô đã được chồng mình tới dỗ dành và đón về thành phố X.
Thoạt đầu, Lạc Du còn chưa muốn thỏa hiệp, nhưng sau đó, bằng một số hành động ngọt ngào mà cảnh sát Tôn dành cho cô, cô đã có chút mềm lòng, sau đó thì tường thành bị sụp đổ.

Vốn dĩ cô cũng nguôi giận, tâm trạng đang rất tốt cho nên mới dễ dàng tha thứ như vậy.

Lạc Du tạm biệt Hạ Diệp và mọi người, cùng chồng trở về thành phố X, không để bố mẹ hai bên lo lắng thêm.
Về phần Hạ Diệp, cô vừa trở về Mĩ là phải tới công ty liền.

Vương Minh Thần muốn hai người họ về thành phố X để thăm bố mẹ cô nên cô phải sắp xếp công việc sao cho ổn thỏa.

Năm nay không biết cô đã xin nghỉ phép mấy lần rồi nữa, cuối năm chỉ hy vọng sếp Trình không trừ lương.
“Haizz!” Ngồi uống cà phê mà cô không khỏi phát ra những tiếng thở dài, nghe thật não nề.
“Em làm sao thế? Công việc mệt lắm hả?” Vương Minh Thần lấy cho cô một miếng bánh, sau đó phục vụ tận miệng cho cô.
Hạ Diệp há miệng, ăn lấy miếng bánh, vừa nhai vừa không khỏi than vãn: “Năm nay biến cố nhiều, em nghỉ phép nhiều quá, sợ cuối năm bị trừ hết lương.”
Vương Minh Thần nghe xong liền bật cười, tay chống cằm mà nhìn cô: “Sao em phải lo vấn đề này trong khi người yêu của em là tổng giám đốc của hai tập đoàn lớn?”
“Xì!” Hạ Diệp lắc đầu, sau đó nói: “Anh là anh, em là em.”
Anh lại bật cười, sau đó xoa đầu cô: “Em không cần lo, em đừng quên em cũng là giám đốc của Forever, anh tất nhiên sẽ phát lương cho em.”
Nghe anh nói vậy, hai mắt cô bỗng dưng sáng lên, môi nở nụ cười rạng rỡ: “Thật chứ? Em không làm việc ở đấy mà vẫn có lương sao?”
Vương Minh Thần gật đầu: “Thỉnh thoảng em tham gia họp trực tuyến, đóng góp một số ý kiến là được.

Anh sẽ nói với bên ban giám đốc về việc em đang phụ trách công tác dài hạn ở nước ngoài.”
Hạ Diệp vui như được mùa, cô ôm chầm lấy cổ anh, sau đó thì hôn lên má anh mấy cái.

Lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác ngồi không cũng được hưởng lương, đúng là vui chết mất.
“Chỉ thế thôi?” Vương Minh Thần nhướn mày nhìn cô, gương mặt lộ rõ sự chưa thỏa mãn.
“Chứ anh còn muốn thế nào nữa?” Hạ Diệp nhăn mặt.


Nhìn là biết anh có ý đồ bất chính.
Anh nở nụ cười gian xảo, sau đó cầm lấy ngón tay trỏ của cô, đặt lên môi mình.

Đúng như những gì cô đoán, anh lúc nào cũng chỉ muốn được hôn cô thôi.
Nhưng cô đâu thể lúc nào cũng để cho anh đắc ý được.

Hạ Diệp đứng dậy một cách dứt khoát, sau đó mỉm cười với Vương Minh Thần.
“Em đi xử lí chút chuyện.

Bai bai!” Vừa đi cô vừa hớn hởi, nụ cười trên môi vô cùng thích thú.
“Em được lắm.” Vương Minh Thần tựa người vào ghế, khẽ khoanh tay lại, nhếch môi cười.
----------
Thành phố X…
Chiếc taxi di chuyển từ sân bay thành phố vào trong nội thành, sau khoảng hai mươi phút, chiếc xe dừng lại ở một khu phố nhỏ.
“Cạch!”
Vương Minh Thần bước xuống từ ghế lái đằng sau, sau đó liền nhanh chóng vòng sang bên kia mở cửa xe.

Cửa mở, Hạ Diệp bước xuống, nhìn căn nhà trước mặt mà không khỏi nở nụ cười.
“Thời gian trôi nhanh thật, thoáng chốc đã ba năm.” Vương Minh Thần đặt một tay lên eo của cô, cùng cô ngắm nhìn căn nhà phía trước.
“Lúc em về là đám cưới của Du Du, chắc cũng gần nửa năm rồi.”
“Em có chắc bố mẹ em ở nhà không?”
“Đương nhiên.

Hôm nay trùng hợp là chủ nhật, hai người họ rất thích ở nhà uống trà vào chủ nhật đấy.” Hạ Diệp ngước mặt nhìn anh, giọng chắc chắn.
“Được.

Vậy chúng ta vào trong thôi, tạo bất ngờ cho bố mẹ chúng ta.” Anh khẽ gật đầu, sau đó kéo cô bước vào.

Hạ Diệp nhăn mặt, nói: “Ai là bố mẹ anh chứ.” Thoáng chốc nhìn qua, hai má cô cũng có chút ửng đỏ.
Vương Minh Thần ghé sát tai cô, thì thầm: “Trước sau gì cũng thế, anh gọi trước để sau này đỡ bỡ ngỡ.”
Hạ Diệp ngoài mặt thì nhăn nhó nhưng thực chất trong lòng vô cùng vui.

Tâm trạng tốt nên không so đo với anh nữa.
Nhập mật khẩu, cổng được mở khóa, hai người họ bước vào trong sân.

Sau ba năm, quay trở lại nơi này, anh thấy mọi thứ vẫn y nguyên như vậy, không khác trước là mấy.

Bỗng dưng nhớ đến những lần được bố mẹ vợ mời tới ăn cơm, cảm thấy thật hoài niệm.
“Cốc cốc!”
Hạ Diệp gõ cửa nhẹ, sau đó lắng nghe âm thanh phát ra từ bên trong căn nhà.
“Lão Đinh, có phải ông lại quên đóng cổng rồi không?”
“Đâu có, rõ ràng tôi đóng rồi mà!”
Tiếng bước chân gấp gáp ngày một gần.
“Cạch.”
Cửa mở ra, Đinh Trí Hà đứng hình mất hai giây, sau đó liền cười rộ lên.
“Aiyo! Con gái của bố!” Nhanh chóng, ông ôm chầm lấy con gái của mình, nụ cười trên môi ngày càng rạng rỡ.
“Con gái, sao con về mà không nói với bố mẹ, để bố mẹ đi đón.”
“Lão Đinh, ai vậy?” Diệp Ninh ở trong nhà vọng ra.
“Đinh phu nhân, con gái về thăm mẹ đây!” Hạ Diệp nói lớn, vọng vào trong nhà.
Nhanh như chớp, Diệp Ninh đã chạy từ trong nhà ra.
“Con gái! Con về lúc nào vậy? Sao không báo cho bố mẹ một tiếng?”
Hạ Diệp ôm lấy mẹ của mình, sau đó từ từ giải thích: “Gấp quá nên con không kịp thông báo cho bố mẹ biết.

Với cả con cũng muốn tạo bất ngờ cho hai người.”

“Chú Đinh, dì Diệp, lâu quá rồi không gặp hai người.” Vương Minh Thần từ nãy đến giờ như người vô hình, vậy nên anh đành phải cất lời để nhắc đến sự tồn tại của mình.
Đinh Trí Hà và Diệp Ninh đều ngơ ngác nhìn cậu trai trẻ đang nở nụ cười, tay xách một túi quà lớn.
“A! Tiểu Vương! Là cháu sao?” Diệp Ninh nhìn một lúc mới nhận ra, sau đó liền vui vẻ tới ngắm nghía anh từ đầu tới chân.
“Chao ôi! Cháu nhuộm tóc màu này, dì thật sự không nhận ra.”
Vương Minh Thần chỉ cười nhẹ, sau đó quay sang chào hỏi Đinh Trí Hà: “Chú Đinh.”
Đinh Trí Hà bày tỏ vẻ mặt không mấy vui khi thấy anh.

Anh cũng đoán trước được tình huống này, cho nên cũng đã chuẩn bị chu đáo.
“Bố, người ta vừa chào bố đó.” Hạ Diệp khẽ lắc cánh tay của ông.
Đinh Trí Hà nở nụ cười nhạt nhòa: “Cậu Vương, ba năm rồi, tôi không ngờ lại gặp lại cậu.”
Diệp Ninh khẽ huých nhẹ tay của Đinh Trí Hà, sau đó cười, xua tan bầu không khí không mấy dễ chịu này: “Mọi người mau vào nhà, có gì chúng ta từ từ nói.”
Đinh Trí Hà chỉ hừ nhẹ một cái, sau đó đi vào trong nhà.

Diệp Ninh khẽ nhíu mày, sau đó kéo Vương Minh Thần vào trong nhà.

Hạ Diệp nhìn anh, sau đó thở dài.
Chuyện quá khứ, ai cũng đều cho rằng Vương Minh Thần là người bỏ rơi Hạ Diệp, khiến cho cô chịu nhiều đau khổ.

Người làm bố như Đinh Trí Hà đương nhiên cũng vô cùng tức giận chuyện này.

Ông vốn tin tưởng anh, nhưng anh lại đột nhiên biến mất, cảnh sát tìm cũng không thấy, để cho con gái ông phải đau khổ, đến nỗi phải điều trị tâm lí.

Đứa con gái duy nhất của ông lúc nào cũng nở nụ cười vui vẻ, nhưng sau sự việc và vụ tai nạn ấy, cô cười cũng ít hẳn, thường xuyên nhốt mình trong phòng, lấy cớ học hành để không về nhà.

Người làm bố hẳn là vô cùng đau lòng.
Vậy cho nên, khi thấy Vương Minh Thần xuất hiện, ông không khỏi tức giận.
Hạ Diệp rót trà cho bố mình đang ngồi ở ghế, sau đó khẽ hỏi: “Bố, bố vẫn giận chuyện ba năm trước, đúng không?”
Đinh Trí Hà đưa mắt nhìn Vương Minh Thần, thái độ không mấy vui vẻ.
“Chú Đinh, dì Diệp, hôm nay cháu tới đây cũng là để xin lỗi hai người vì chuyện của ba năm trước.

Cháu đã phụ lòng tin của hai người, vậy nên, cháu muốn từ giờ về sau sẽ chuộc lấy lỗi lầm, bù đắp cho Tiểu Diệp.” Vương Minh Thần đứng một bên, thái độ vô cùng chân thành, khẽ cúi đầu.
“Bố à, bây giờ bọn con cũng đã yêu nhau lại rồi, bố đừng giận anh ấy nữa được không?” Hạ Diệp đứng bên cạnh Vương Minh Thần, nói giúp cho anh.


Sau đó, cô đưa mắt về phía mẹ mình, ám hiệu.
Diệp Ninh ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng nói: “Lão Đinh à, dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua.

Bây giờ hai đứa nó cũng yêu nhau rồi, ông cũng nên bỏ qua đi.

Tôi tin chắc rằng Tiểu Vương là người tốt, có lẽ là có khúc mắc gì đó nên mới xảy ra chuyện như vậy.”
Hạ Diệp gật gật đầu.

Cũng may là trước đó cô đã nói chuyện cô và anh yêu nhau cho mẹ biết.

Dù mẹ có chút tức giận về việc ba năm trước, nhưng dù sao thì bà cũng coi anh như con rể, nên vẫn có thể bỏ qua.

Miễn sao con gái mình hạnh phúc, sống vui vẻ là được.
“Haizzz…” Đinh Trí Hà thở dài một hơi, sau đó đưa mắt nhìn Hạ Diệp và Vương Minh Thần.
“Được rồi, hai đứa ngồi xuống ghế đi.” Ông ám hiệu cho hai người họ ngồi xuống, sau đó nói: “Cậu Vương, cậu có thể chứng minh cho tôi rằng cậu có thể lo cho Tiểu Diệp cả đời không? Nếu được, tôi sẽ bỏ qua cho cậu.”
“Cháu xin khẳng định, cả đời này, Vương Minh Thần cháu chỉ yêu một mình Đinh Hạ Diệp.” Vương Minh Thần chắc nịch nói, gương mặt và thái độ vô cùng nghiêm túc.
Hạ Diệp nghe vậy liền cảm thấy vô cùng ấm áp, mỉm cười rồi nhìn anh.
“Được rồi.

Để thời gian chứng minh đi.” Đinh Trí Hà nâng tách trà, uống một ngụm rồi nói.
Câu nói này của ông cũng có nghĩa là ông đã đồng ý tha lỗi cho anh, vậy là bây giờ hai người họ không còn bất cứ thứ gì cản trở nữa rồi.
Trong bữa cơm, Hạ Diệp kể chuyện của Vương Minh Thần cho bố mẹ nghe, để những hiểu lầm dần biến mất.

Đinh Trí Hà nghe xong cũng phần nào thông cảm cho anh.
Sự lo lắng trong lòng Vương Minh Thần cũng đã tan biến, giờ thì anh có thể nhẹ nhõm hơn rồi.

Dù bố cô không đồng ý tha thứ cho anh thì cũng không sao cả, Vương Minh Thần này cũng chỉ yêu mỗi Hạ Diệp.

Bố mẹ cô không cho anh rước cô về thì anh dùng cách khác.

Nhưng may thay, mọi chuyện đều chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85: 85: Hiểu Lầm


Sau vài ngày ở thành phố X cùng bố mẹ Hạ Diệp, hai người họ lại tới thành phố C để thăm ông nội của Vương Minh Thần.
Biết tin ông nội đã tỉnh, Vương Minh Thần dường như càng vui hơn, tâm trạng đã tốt càng tốt hơn.
Vẫn là căn nhà đơn giản, không quá rộng, trong sân trồng rất nhiều loài hoa, trong không khí còn thoang thoảng hương hoa dịu nhẹ.

Ở đây, cảm giác vô cùng thoải mái.
Trên giường, ông lão với gương mặt hốc hác, gầy gò và ốm yếu đang cố gượng dậy.

Khi thấy Vương Minh Thần bước vào, cô thấy ông dường như vui lên hẳn.
“Ông cứ nằm đi, ông vẫn còn yếu lắm.” Anh đỡ lấy ông, sau đó kê chiếc gối cao lên, để cho ông dựa vào.
“Tiểu Thần, nhìn thấy cháu… ông vui lắm.” Ông lão nở nụ cười, sau đó đặt bàn tay nhăn nheo lên tay của Vương Minh Thần.
“Cháu cũng thế, cháu rất vui vì ông đã tỉnh lại.” Anh mỉm cười, sau đó rót cho ông một cốc nước.
“Cô gái đi cùng cháu là ai vậy?” Uống xong một ngụm nước, ông mới đưa mắt về phía Hạ Diệp đang đứng gần cửa, giọng yếu ớt.
“Cô ấy là cháu dâu của ông đấy.” Vương Minh Thần nói nhỏ.
Vẻ mặt của ông nội có vẻ ngạc nhiên, sau đó liền cười: “Cháu của ta, giỏi lắm.”
Thật không ngờ cháu trai của ông lại tìm được một cô gái xinh đẹp như vậy.
“Cháu gái, cháu lại đây một chút.” Ông cố gắng nói to hết sức, gọi Hạ Diệp lại gần.
Hạ Diệp nhìn Vương Minh Thần, thấy anh gật đầu, cô mới tiến lại gần giường bệnh.
“Cháu chào ông ạ.” Cô mỉm cười, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Vương Minh Thần.
“Chà, cháu dâu của ta, cháu không cần khách sáo, cứ gọi ta là ông nội, nghe chưa?” Ông cười nhẹ, vẻ mặt vô cùng hài lòng.
Hạ Diệp hơi bất ngờ, nhưng cũng không thích hợp để quay sang lườm tên đáng ghét đang cười đắc ý kia.

Dù có chút ngượng mồm, nhưng cô vẫn làm theo lời ông, xưng hô một cách thoải mái nhất: “Vâng, ông nội.”
Vương Minh Thần đi nói chuyện với bác sĩ, trong phòng chỉ còn cô và ông nội nằm trên giường bệnh.

Cô cảm thấy nói chuyện với ông nội của anh vô cùng vui vẻ.


Tính cách của ông cũng vô cùng hài hước, tuy còn yếu nhưng ông muốn nói rất nhiều.

Ông còn kể chuyện lúc Vương Minh Thần còn nhỏ cho cô nghe, quả thật vô cùng thú vị.
“Tiểu thư, cô không thể gặp thiếu gia.”
Bỗng dưng, Hạ Diệp nghe thấy tiếng nói lớn của bảo vệ ở bên ngoài, vô thức quay đầu nhìn ra.
“Ông nội, ông nghỉ ngơi một lát đi ạ, cháu ra ngoài một lát.” Cô nhẹ nhàng nói, sau đó đỡ ông nội nằm xuống giường.
“Được, ta nghỉ một lúc đã, nói nhiều quá cũng hơi mệt.

Cũng tại lâu rồi không nói chuyện với ai.” Ông bật cười, giọng khàn khàn.
Xong xuôi, Hạ Diệp ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Cô tò mò bên ngoài có chuyện gì mà om sòm vậy, cho nên đi ra ngoài xem xét thử.
Ngoài cổng, bảo vệ đang cố ngăn cản một cô gái, không cho cô ấy vào trong.

Hạ Diệp nhìn kĩ một lúc, sau đó nhận ra người phụ nữ ấy.

Không ai khác ngoài Hoa Tử Ngân.

Nhưng, một cô gái vốn dĩ dịu dàng và mỏng manh sao bây giờ lại có vẻ khác tới như vậy.

Cô ta hung dữ với bảo vệ, sau đó thì liên tục đòi gặp Vương Minh Thần.
“Hoa tiểu thư, lâu rồi không gặp.” Hạ Diệp bước ra, nhẹ nhàng chào hỏi.
Hoa Tư Ngân nhìn thấy Hạ Diệp thì không khỏi ngạc nhiên.


Cô ta mở lớn mắt, sau đó, nhăn mặt, nói: “Sao cô lại ở đây?”
“Tại sao tôi không thể ở đây?” Hạ Diệp mỉm cười, hỏi lại.
“Ninh thiếu đâu? Tôi muốn gặp anh ấy.” Cô ta không quan tâm tới cô nữa, nằng nặc đòi gặp Vương Minh Thần.
“Có chuyện gì, cô có thể trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời tới anh ấy.” Hạ Diệp nhã nhặn nói.
“Cô có tư cách gì mà nói những lời này? Tôi chỉ muốn gặp anh ấy, nếu không gặp được, tôi nhất định không rời đi.” Cô ta không những không bình tĩnh lại, mà còn làm náo loạn lên.
Hạ Diệp nhíu mày, chẳng lẽ trước đó cô nhìn nhầm Hoa Tử Ngân sao? Rõ ràng lúc trước còn là một cô gái nhu mì, yểu điệu và hiền lành, sao giờ lại thành ra như thế này? Nếu cứ tiếp tục để cô ta la lối om sòm như vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của ông nội.
“Hoa tiểu thư, đây không phải là chỗ để cho cô làm loạn, mong cô kìm nén lại.

Bây giờ tôi sẽ gọi Vương Minh Thần ra gặp cô.” Hạ Diệp từ tốn nói, sau đó quay người, đi vào trong.
Hoa Tử Ngân cũng im hẳn, không la lối om sòm lên nữa.
Hạ Diệp đi vào trong, tìm thư phòng mà Vương Minh Thần đang ngồi trò chuyện cùng bác sĩ.
“Anh, Hoa Tử Ngân đang ở ngoài cổng, cô ấy muốn gặp anh, có vẻ là chuyện gì đó rất quan trọng.”
“Không sao, em đừng bận tâm, đừng để ý nhiều.” Vương Minh Thần gạt tay, sau đó uống một ngụm trà.
“Nhưng cô ta nằng nặc đòi gặp anh, làm loạn với bảo vệ, chỉ sợ làm ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của ông nội.” Hạ Diệp nhíu mày, giải thích.
Vương Minh Thần thở dài một hơi, sau đó gật đầu: “Được rồi, em ở đây đi, để anh ra xem có chuyện gì.”
Sau đó, anh đứng dậy rồi rời khỏi thư phòng.

Ngoài cổng, quả nhiên là Hoa Tử Ngân đang đứng đó.

Nhìn thấy anh, vẻ mặt của cô ta không còn nhăn nhó, mà trở thành gương mặt với biểu cảm vui vẻ.
“Hoa tiểu thư, không biết cô tới đây làm gì, làm loạn để cho bạn gái tôi than phiền như vậy?” Vương Minh Thần đút tay vào túi quần, biểu cảm lạnh lùng, cất giọng.
“May quá, cuối cùng cũng gặp được anh.


Thật ra… em có chuyện quan trọng muốn nói.” Cô ta cười nhẹ, sau đó khẽ cúi mặt xuống, có chút khó nói.
“Nói đi, tôi còn đang rất bận.”
Hạ Diệp từ trong nhà đi ra, cô mới bước tới chậu cây cách đó không xa thì đột nhiên dừng bước.
“Thật ra… Em có thai rồi…”
Lời nói ấy, Hạ Diệp nghe rõ từng câu từng chữ.

Cô dừng bước, không dám nhìn về phía trước, hai tay khẽ nắm chặt lại, quay gót đi vào trong.
Đầu cô lúc này vô cùng rối bời, tim cũng liên tục nhói đau.

Cô khẳng định cô không hề nghe nhầm.

Liệu có phải…
Một lúc sau, Vương Minh Thần đi từ bên ngoài vào, thấy cô thất thần ngồi ở ghế thì không khỏi ngạc nhiên.
“Em sao vậy? Không khỏe chỗ nào à?”
Cô khẽ lắc đầu, sau đó hỏi: “Hoa Tử Ngân… Nói chuyện gì với anh vậy?”
Vương Minh Thần mở miệng, định nói gì đó rồi thôi, khoảng một lúc sau, anh mới lắc đầu: “Không phải chuyện gì to tát đâu, em đừng để ý nhiều.”
----------
Đến tối, trong lòng Hạ Diệp vẫn canh cánh, cô không thể ngừng suy nghĩ về câu nói vô tình lọt vào tai lúc chiều.

Dùng cơm tối xong, cô ngồi ở chiếc ghế gỗ ngoài sân, ngước mắt lên bầu trời.
Vương Minh Thần thấy cô lại thất thần, anh liền ngồi xuống bên cạnh cô, vòng tay ôm cô vào lòng.
“Em làm sao thế? Từ chiều tới giờ em cứ như người mất hồn vậy.” Giọng anh vô cùng nhẹ nhàng, ấm áp.
Hạ Diệp im lặng một lúc lâu, sau đó nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi: “Anh có giấu em chuyện gì không?”
Anh nhìn cô, khẽ lắc đầu.

Cô cắn môi, nhíu mày rồi hỏi tiếp: “Vậy từ chiều anh nói chuyện gì với Hoa Tử Ngân.”
“Cái đó…” Vương Minh Thần khẽ nhăn mặt, ngập ngừng.
Nhanh chóng, Hạ Diệp đẩy Vương Minh Thần ra, đứng dậy, cảm giác uất ức, nghẹn ngào đến khó tả.
“Em làm sao vậy?”

“Anh… Hoa Tử Ngân… có phải anh với cô ta… cô ta có thai rồi có phải không?” Hạ Diệp cũng ngập ngừng mãi mới nói ra được, mắt đã rưng rưng.
Vương Minh Thần ngây người một lúc, sau đó nói: “Em nghe thấy rồi hả?”
Câu hỏi này của anh khiến cho tâm trạng của cô càng lúc càng trở nên khó chịu.
“Anh…”
Suy nghĩ một lúc, sau đó anh mới bật cười: “Không phải em hiểu lầm gì đấy chứ?”
Thấy anh cười, cô tức tối bỏ đi, nhưng sau đó liền bị anh kéo lại, bị khóa chặt trong vòng tay của anh.
“Em đừng giận.

Anh biết em hiểu lầm gì rồi.” Vương Minh Thần muốn giữ cho mình nghiêm túc nhưng không thể, anh cố nén cười nhưng không được.
Hạ Diệp trừng mắt nhìn anh, anh đây là đang chọc tức cô sao?
“Được rồi, đừng giận nữa.

Lúc chiều, Hoa Tử Ngân tới tìm anh là muốn nhờ anh giúp đỡ.

Cô ta có thai ngoài ý muốn, hiện không biết cha đứa bé là ai, nên muốn nhờ anh điều tra giúp.

Nhưng anh từ chối rồi.” Anh ôm chặt lấy cô, tì cằm vào hõm vai cô, giọng nhẹ nhàng.
Hạ Diệp nghe xong cũng phần nào nguôi giận, cô hỏi lại: “Thật không?”
“Anh thề với em, một trăm phần trăm là sự thật.” Vương Minh Thần cất giọng nghiêm túc.
“Vậy thì anh phải nói cho em biết chứ.” Cô nhăn mày, đánh anh một cái.

Tại anh không giải thích rõ ràng, làm cô tức giận.

Giờ thì quê rồi, chưa biết rõ mà đã ghen tuông mù quáng, tí nữa thì cô không thèm nhìn mặt anh.
“Anh sai rồi.

Lần sau cái gì cũng nói cho em biết.” Anh mỉm cười, sau đó ôm chặt cô vào lòng.
“Nhớ lời anh nói đấy.” Trong vòng tay ấm áp của anh, cô cười nhẹ, nhỏ giọng..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86: 86: Kết Em Sẽ Mãi Mãi Thuộc Về Anh


“Anh đang ở đâu vậy?”
“Anh đang trên đường, chắc khoảng năm phút nữa mới tới nơi.”
Trước cửa một tòa nhà lớn, Hạ Diệp mặc một chiếc váy màu trắng ôm sát, khoác bên ngoài chiếc áo măng tô.

Trời đã gần cuối thu, thời tiết có chút se lạnh.
Cô vừa mới bàn chuyện làm ăn với đối tác xong thì Vương Minh Thần hẹn cô đi dùng bữa trưa.

Ngặt nỗi anh cũng đang bàn việc với đối tác cho nên đến trễ một chút.

Hai người yêu xa quả thật rất khó khăn.

Những lúc gặp nhau chỉ vẻn vẹn mấy tiếng đồng hồ, dài thì một ngày.

Đa số hai người họ gặp nhau được trong thời gian Vương Minh Thần sang Mĩ công tác, còn lại là gặp nhau qua video call.

Mỗi người một nơi, nhớ cũng chỉ có thể gọi điện thoại.
Hạ Diệp đã đứng chờ gần mười phút, cảm giác có chút lạnh.

Cô vừa định trả lời tin nhắn vừa đến của Lạc Du thì một chiếc taxi dừng lại ở chỗ cô.

Vương Minh Thần bước xuống xe, dáng vẻ của anh vẫn như vậy, đẹp, khiến cho lòng người phải xao xuyến.

Thật không thể tin được, người đàn ông đẹp trai này lại chính là bạn trai của cô.
Lên xe, cảm giác ấm áp hơn hẳn so với đứng ở ngoài đường.

Hạ Diệp khẽ chà xát hai bàn tay vào nhau cho ấm, sau đó thở một hơi nhẹ nhõm.
“Anh xin lỗi nhé, kẹt xe nên để em phải chờ lâu.” Vương Minh Thần nắm lấy đôi tay của cô, truyền hơi ấm từ tay anh anh sang.
“Không sao.” Cô tựa đầu vào vai anh, cười nhẹ.

Cảm giác ấm áp từ đôi bàn tay của anh thật dễ chịu.
Lâu lâu mới được gặp nhau, cô phải tranh thủ ở cạnh anh nhiều một chút, không là đến lúc lại nhớ.

Mà đã nhớ thì cảm giác không mấy dễ chịu.

Những lúc nhớ anh, cô chỉ muốn anh xuất hiện trước mặt cô, sau đó thì được anh ôm vào lòng.

Không biết từ khi nào, cô lại bị phụ thuộc vào anh như vậy.
Đến nhà hàng mà Vương Minh Thần đã đặt chỗ, hai người họ cùng nhau bước vào trong.


Cô khoác tay anh bước vào trong, trông vô cùng đẹp đôi.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người họ tới phòng đã đặt trước.

Căn phòng này là phòng VIP giới hạn của nhà hàng, cho nên đãi ngộ cũng vô cùng đặc biệt.

Một căn phòng ăn vừa tạo không gian riêng tư, lại còn có thể ngắm hoa viên bên ngoài nhà hàng qua cửa kính.
“Anh biết chọn phòng thật đấy.” Hạ Diệp uống một ngụm nước ép, sau đó hướng ánh mắt ra bên ngoài cửa kính.
“Nhưng mà giờ anh thấy hơi sai lầm khi đặt phòng này đấy.” Vương Minh Thần ngồi vắt chéo chân, khẽ khoanh tay lại, bộ dạng vô cùng uy nghiêm.
“Tại sao?” Cô nhăn mặt, khó hiểu mà nhìn anh.
“Bởi vì… Phong cảnh ngoài kia thu hút sự chú ý của em rồi.

Em đâu thèm nhìn anh nữa.” Anh bày vẻ mặt đau khổ, khẽ lắc đầu.
Hạ Diệp bật cười, hai tay chống cằm, nhìn anh rồi mỉm cười: “Như này được chưa?”
Vương Minh Thần gật gật đầu: “Em ngắm anh, anh cũng có thể ngắm được em, đúng là một công đôi việc.”
Nghe câu này của anh, cô càng cảm thấy buồn cười.
Thức ăn dọn lên, đều là những món mà Hạ Diệp thích.

Dạo gần đây chỉ đi gặp đối tác, ăn không hợp khẩu vị nên không có cảm giác thèm ăn, nhiều lúc bận quá nên cô cũng bỏ bữa hoặc ăn tạm chiếc bánh ngọt.

Bây giờ thì cảm giác thèm ăn lại tràn về.

Không biết là do thức ăn ngon hay là do tình yêu khiến cô thấy như vậy nữa.

Nhưng dù có là lý do gì thì… mấy món này ngon quá!
“Em ăn từ từ thôi, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu.” Vương Minh Thần gắp cho cô một miếng thịt, khẽ nháy mắt.
Hạ Diệp cười tít mắt, vừa ăn vừa uống, vô cùng ngon miệng.

Đúng là… chỉ có ăn mới thỏa mãn được niềm vui của cô.

Tự hỏi nếu như cô không được ăn những món ngon này nữa, không biết sẽ như thế nào.

Thật không dám tưởng tượng nổi.
“Dạo này em có bận lắm không?”
“Không hẳn, nhưng mọi việc đều đến tay em.

Mẹ của sư huynh bị ốm, đang nằm viện nên em giải quyết hộ anh ấy vài chuyện.


Buổi làm ăn hôm nay cũng là đi thay anh ấy.” Hạ Diệp thở dài một hơi, sau đó lại tiếp tục tập trung vào vấn đề chính.
“Em nhớ phải nghỉ ngơi nhiều vào, không được quá sức đâu đấy.” Anh nhẹ nhàng dặn dò, giọng vô cùng dịu dàng.
Hạ Diệp gật gật đầu: “Em biết rồi mà, anh cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
“Ừm.”
Ăn xong bữa trưa, nhân viên dọn hết thức chén đ ĩa trên bàn để chuẩn bị đem món tráng miệng lên.

Hạ Diệp ăn ngon miệng nên cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Giống kiểu như nhân sinh không còn điều gì luyến tiếc.
Trong lúc chờ, Vương Minh Thần có hỏi cô về dự định tương lai, liệu cô muốn sống ở Mĩ hay là sống ở thành phố C, thành phố X.

Cô chỉ nói sống ở đâu cũng được, miễn sao vui là được.
“Cạch!”
Cửa được mở ra, hai nhân viên nhà hàng bước vào.

Một người bê đ ĩa bánh kem chocolate, người còn lại ôm một bó hoa hồng lớn.
Hạ Diệp chớp chớp mắt nhìn hai người họ, biểu cảm không lấy làm ngạc nhiên cho lắm.

Cô vừa quay sang chỗ anh thì đã không thấy anh đâu.

Quay người lại thì đã thấy anh cầm lấy bó hoa hồng lớn, đứng ngay trước mặt cô.
Vương Minh Thần mỉm cười nhẹ, sau đó quỳ một chân xuống, tay trái ôm bó hồng, tay phải được nhân viên phục vụ đặt vào một chiếc hộp nhỏ màu đỏ đã được mở sẵn.

Cảnh tượng này khiến Hạ Diệp không khỏi ngạc nhiên, cô vô thức đưa tay che miệng, cảm xúc lúc này thật khó tả.
“Tiểu Diệp, cả đời này anh chỉ yêu mình em.

Cho nên… em có đồng ý gả cho anh không?” Anh nở một nụ cười, sau đó nhìn cô bằng ánh mắt say đắm và trìu mến.
Hạ Diệp xúc động đến nỗi không thốt nên lời.

Cảm xúc vui mừng, hạnh phúc đan xen, nhưng cũng vô cùng hồi hộp.

Tim cô đập mạnh, cảm giác hai tai đã nóng bừng lên, tay cũng trở nên run rẩy.

Lần đầu tiên trong đời, cô được người mà mình yêu cầu hôn.

Nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh kia cùng ánh mắt chân thành của anh, cô xúc động gật đầu.
“Em đồng ý.” Giọng cô nghẹn ngào, nhưng vô cùng hạnh phúc.

Thật không thể ngờ được, mục đích của bữa ăn này còn lãng mạn hơn những gì mà cô tưởng tượng.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có ngày mình sẽ được cầu hôn.

Tưởng chừng những cảnh tượng lãng mạn ấy chỉ có ở trong phim, nhưng không ngờ điều đó lại đến với cô.
Vương Minh Thần vui sướng không kém, anh đưa bó hoa cho cô, sau đó đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô.
“Bây giờ… em sẽ mãi mãi thuộc về anh.” Anh nắm lấy tay cô, sau đó hôn nhẹ lên mu bàn tay.
Hai nhân viên phục vụ vui vẻ chúc mừng cho hạnh phúc của cặp đôi.
Vương Minh Thần ôm lấy cô thật chặt, sau đó không ngại ngần gì mà đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào, nụ hôn của niềm hạnh phúc.
"Từ giờ trở đi, Đinh Hạ Diệp mãi mãi là của Vương Minh Thần."
------------
Ngày 19 tháng 11, tại một khu nghỉ dưỡng ở Florida, Mĩ, một đám cưới linh đình được tổ chức ngoài trời.
Trong phòng trang điểm cho cô dâu, Hạ Diệp khoác trên người bộ váy cưới màu trắng, thiết kế tinh xảo, trông vô cùng lộng lẫy.
“Cuối cùng thì cũng đến ngày này.

Tiếc là tớ không thể làm phụ dâu cho cậu.” Lạc Du ôm lấy Hạ Diệp, dù vui mừng nhưng cũng không khỏi than vãn.
Hạ Diệp bật cười: “Ai bảo cậu lấy chồng trước.

Nếu như hai chúng ta làm đám cưới cùng ngày thì tốt biết mấy.”
“Phải đó, phải đó.

Biết trước có ngày cậu sẽ cưới Vương Minh Thần, tớ nhất định sẽ không vội vã như vậy.” Lạc Du lại than vãn, cứ ôm chầm lấy Hạ Diệp, nhất quyết không buông.
“Con gái ngoan, sắp đến giờ rồi, con đừng để con rể của mẹ phải chờ lâu đấy.” Giọng của Diệp Ninh vọng vào trong.
“Con biết rồi.” Hạ Diệp vọng ra ngoài, sau đó thở dài một hơi.
“Con gái của mẹ đi lấy chồng, vậy mà mẹ chỉ lo cho con rể.

Tự hỏi tớ có phải là con ruột của mẹ hay không nữa.”
“Đừng lo, đừng lo, mẹ yêu cậu nhất còn gì.” Lạc Du bật cười, bộ dạng uể oải đã biến mất.
Hạ Diệp lắc đầu: “Không đâu, Đinh phu nhân yêu chồng nhất.

Con cái chỉ là ngoài ý muốn.”
Câu nói này của cô khiến Lạc Du phải bật cười, cả thợ trang điểm và thợ làm tóc cũng không nhịn được mà phì cười.
Mọi thứ chuẩn bị xong, Diệp Ninh cài chiếc khăn voan mỏng lên tóc của con gái, sau đó ôm lấy cô.

Đinh Trí Hà đứng bên cạnh chỉ mỉm cười, rồi chúc mừng con gái.
Bố mẹ theo sau cô dâu, tiến về phía thảm đỏ ngoài trời.

Đám cưới được tổ chức ngoài trời nhưng trang trí cũng vô cùng hoành tráng và sang trọng.

Nghi lễ không rườm rà, phức tạp, mà chỉ đơn giản là cô dâu chú rể trước sự chứng kiến của mọi người, nói lời thề non hẹn biển với nhau.

Chủ hôn là người lớn tuổi nhất, cũng chính là ông nội của Vương Minh Thần.
Họ hàng bên nhà trai không nhiều, nhưng bên nhà gái thì tương đối đông.


Gia đình bà ngoại của Hạ Diệp, còn có chú thím, cậu em trai họ Đinh Tư Bạch.

Còn lại đều là bạn bè, không có đối tác làm ăn.
“Tiểu Diệp, anh yêu em.

Từ giờ về trở về sau, anh xin hứa sẽ không bao giờ phụ em, sẽ cùng em đi đến hết cuộc đời." Vương Minh Thần cất giọng nghiêm túc, sau đó đeo chiếc nhẫn cưới vào ngón áp út của cô.
“Em cũng yêu anh.

Anh chính là người đàn ông tốt nhất mà ông trời ban tặng cho em." Hạ Diệp cười trong hạnh phúc, cô nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của anh.
Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, chú rể trao cho cô dâu một nụ hôn.

Ai nấy đều đồng loạt vỗ tay, chúc mừng hạnh phúc của đôi trai tài gái sắc.
Mạc Phong đứng bên cạnh Lưu Kiệt, trên môi nở nụ cười.
“Mạc tổng, tại sao đến bây giờ anh vẫn chưa kết hôn vậy?” Lưu Kiệt, cụng ly với Mạc Phong, nhân tiện hỏi.
“Haizz! Chỉ là… không có duyên thôi.” Mạc Phong khẽ lắc đầu rồi thở dài.

“Vậy còn giám đốc Lưu thì sao? Anh cũng bằng tuổi tôi còn gì?” Anh hỏi ngược lại Lưu Kiệt.
Lưu Kiệt chỉ cười rồi lắc đầu: “Tôi chưa hưởng thụ hết cuộc sống.

Nghe lão Tôn suốt ngày than này than nọ, cho nên tôi cũng không có ý định kết hôn thời điểm này.”
Mạc Phong gật gật đầu, đồng tình: “Anh nói đúng.

Vội gì mà phải kết hôn sớm chứ?”
“Đương nhiên là để người phụ nữ mình yêu không chịu thiệt thòi rồi.” Vương Minh Thần không biết đã xuất hiện từ bao giờ, cất giọng cười đùa.
Bên cạnh anh còn có cô dâu xinh đẹp Đinh Hạ Diệp.
“Hai người đâu thể hiểu cảm giác được cầm trên tay tờ giấy chứng nhận kết hôn, được danh chính ngôn thuận gọi bà xã.” Anh cụng ly với hay người đàn ông, không quên bồi thêm một câu.
“Chậc.” Cả hai người đàn ông đều ngán ngẩm lắc đầu.
Hạ Diệp huých nhẹ anh một cái, khẽ lườm.

Anh cũng ngoan ngoãn nghe lời, không nói thêm lời nào nữa mà cùng cô đi chúc rượu từng người một.
“Ể? Kia không phải Trình Minh Thành sao?” Lưu Kiệt ngạc nhiên, chỉ tay về phía trước.
“Đúng đấy.” Tôn Trạch cùng Lạc Du đi tới, gật đầu.
“Ai bên cạnh anh ta vậy?” Mạc Phong tò mò.
“À, một nữ bác sĩ, nghe mẹ anh ấy nói hai người họ sắp thành đôi rồi.” Lạc Du trả lời.
“Chậc.

Sao ai cũng có đôi có cặp hết vậy?” Lưu Kiệt khẽ lắc đầu.
“Vui lên đi, cứ ngồi yên, tình yêu rồi sẽ tới thôi.” Tôn Trạch vỗ vai Lưu Kiệt và Mạc Phong, sau đó vui vẻ uống rượu mừng.
Cặp đôi đẹp nhất hôm nay vẫn đang mải mê chúc rượu từng người một.

Đám cưới của hai người họ diễn ra từ sáng đến tối, vô cùng náo nhiệt và vui vẻ.

Từ giờ trở đi, Hạ Diệp đã có một người chồng vừa giàu có, vừa đẹp trai, đúng là mãn nguyện..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 87: 87: Ngoại Truyện 1 Trăng Mật


Sau buổi lễ kết hôn đầy náo nhiệt và vui vẻ, cặp vợ chồng Diệp – Thần vẫn chưa thể trải qua tuần trăng mật đầy ngọt ngào như những gì cô dâu tưởng tượng.

Vương Minh Thần có việc đột xuất ở thành phố C ngay sau ngày kết hôn của hai người.

Hạ Diệp thì không bận lắm, tuy nhiên, trong lúc chờ anh xử lí xong việc, cô ở Mĩ xử lí ổn thỏa công việc của những ngày sắp tới để tạo khoảng trống thời gian cho sau này.
Bố mẹ ở cùng cô một tuần tại căn hộ của cô tại Florida.

Các cặp vợ chồng mới cưới thường sẽ dành thời gian bên nhau, sống cùng nhau chung một mái nhà, nhưng với Hạ Diệp thì hoàn toàn ngược lại.

Dù đã kết hôn, chính thức trở thành vợ chồng nhưng cô lại không được ở bên cạnh chồng mình.
“Tiểu Diệp, con ăn chút canh gà bồi bổ sức khỏe đi, đừng làm việc quá sức.” Diệp Ninh đi từ trong bếp vào, tay bưng một chiếc khay, bên trên có một bát canh gà hầm nóng hổi.
Hạ Diệp vươn vai một cái, sau đó xoay ghế, đứng dậy rồi đỡ lấy chiếc khay.
“Mẹ không cần cất công nấu đâu, con vẫn khỏe lắm.” Cô cười rồi đặt chiếc khay xuống bàn, kéo ghế cho mẹ mình ngồi.
“Con làm việc suốt ngày như vậy là không tốt đâu, phải chú ý giữ gìn cả sức khỏe lẫn nhan sắc.” Diệp Ninh nắm lấy bàn tay con gái, nhẹ giọng mà căn dặn.
“Mẹ à, không phải là con là con gái của mẹ sao? Kiểu gì chả có gen của mẹ chứ.” Hạ Diệp ôm lấy mẹ, cười.
Diệp Ninh bật cười, sau đó bê bát canh gà lên, đưa cho cô, mặt nghiêm nghị: “Mẹ là bác sĩ, tất nhiên biết cách chăm sóc cho bản thân, còn con thì khác.

Mau, ăn đi.”
“Tuân lệnh mẫu hậu.”
“Haizzz… Chỉ tội cho con, Tiểu Vương công việc bộn bề, mới cưới mà hai đứa đã không được ở cạnh nhau.

Mẹ chỉ lo… sau này…” Diệp Ninh khẽ thở dài.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi.

Bọn con có dự tính cả rồi.


Sau này bọn con sẽ về thành phố C sống.

Công việc thì ai cũng có lúc bận, cũng giống bố mẹ đấy thôi.” Cô nở một nụ cười để mẹ bớt lo lắng.

Dù miệng cười nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi nghĩ tới cuộc sống sau này của hai người.

Bất giác, cô lại nghĩ tới Vương Minh Thần.

Xa nhau cả năm ngày liền, cô nhớ anh quá đi mất.
“Tiểu Diệp, con ra đây xem ai ghé thăm này.”
Đang suy nghĩ vu vơ, đột nhiên giọng của bố cô vang lên, vọng từ ngoài phòng khách vào.
“Giờ này còn ai ghé nữa chứ.” Diệp Ninh nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy.
Hạ Diệp cũng đặt bát canh gà xuống, cùng mẹ ra ngoài, xem thử xem ai ghé thăm vào chín rưỡi tối.
“Con chào mẹ.”
Chưa bước ra khỏi cửa phòng, Hạ Diệp đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng mà trầm ấm ấy.

Ngay tức khắc, trong lòng cô xuất hiện cảm giác hạnh phúc và vui sướng tột độ.

Cô nhanh chân chạy ra ngoài, chạy tới chỗ người đàn ông âu phục ngay ngắn, ôm ngay lấy anh.
Đinh Trí Hà chứng kiến cảnh này thì bật cười, nhanh chóng đẩy Diệp Ninh đi vào trong, nhường không gian lại cho cặp vợ chồng trẻ.
“Em nhớ anh quá.” Hạ Diệp xúc động tới nỗi suýt nữa thì rơi nước mắt.

Không hiểu sao cô lại như vậy nữa.
Vương Minh Thần ôm chặt lấy cô, sau đó nhỏ giọng: “Anh cũng nhớ em chết mất.”
Cô ngẩng mặt nhìn anh, còn chưa kịp nhìn rõ gương mặt đẹp trai ấy thì anh đã giữ chặt lấy gáy cô, đặt lên đôi môi của cô một nụ hôn.

Càng hôn, Hạ Diệp càng cảm thấy mình bị lún sâu, nụ hôn của anh vô cùng ngọt ngào.

Dần dần, nụ hôn vẫn chưa kết thúc mà cô đã bị anh đ è xuống sô pha.

Anh vừa chạm tay vào cúc áo ngủ của cô thì nhanh chóng bị cô nắm lấy cổ tay, ngăn lại.
Vương Minh Thần khẽ nhíu mày, buông đôi môi của cô ra.
Hạ Diệp vừa thở hổn hển vừa nói nhỏ: “Đây là phòng khách.”
Nghe vậy, anh lập tức hiểu ý, đưa tay nới lỏng cà vạt rồi bế cô lên, đi thẳng về phía phòng ngủ.

Cánh cửa đóng chặt lại.
-------
Tại một ngôi làng nhỏ của Hà Lan, những cánh đồng hoa tulip trải dài vô tận như những dải lụa đầy màu sắc.

Những chiếc cối xay gió tuy cũ nhưng trông có gì đó vô cùng cuốn hút.

Cánh quạt chậm rãi xoay đều đều, những bông hoa khẽ đung đưa nhẹ nhàng trong làn gió.
“Em nhìn gì mà chăm chú vậy?”
Vương Minh Thần đột nhiên ôm lấy Hạ Diệp từ phía sau, khiến cho cô giật mình.


Cô dựa người vào anh, khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi nở nụ cười.

Cảm giác thật là thoải mái.
“Em thích ở đây.” Cô nắm lấy tay anh, nụ cười trên môi vô cùng tươi.
Thấy cô vui vẻ như vậy, tâm trạng anh cũng vui không kém.
“Thế anh mua một căn nhà ở đây nhé, em thấy sao?” Ánh mắt anh trìu mến, ngón tay khẽ chạm vào lọn tóc của cô.
Hạ Diệp nghe vậy thì cảm thấy vô cùng vui, liền lập tức gật đầu.

Cô không ngờ anh lại đưa cô đi hưởng tuần trăng mật ở Hà Lan, và chính cô cũng không ngờ rằng Hà Lan lại thơ mộng và đẹp tới như vậy.

Cô yêu những cánh đồng hoa tulip, thích cả những chiếc cối xay gió kia nữa.
“Em còn muốn gì nữa?” Vương Minh Thần khẽ tì trán vào trán cô, nở nụ cười, hai tay đặt ở eo của cô.
Hạ Diệp không nói gì, sau đó vòng tay lên cổ anh, khẽ kiễng chân, chạm đôi môi đỏ mọng của mình vào môi anh.

Một làn gió nhẹ khẽ thổi qua, khiến cho mái tóc đang xõa của cô bay nhẹ trong gió.
“Em chỉ muốn ở bên cạnh anh.” Kết thúc nụ hôn nhẹ nhàng, cô cười nhẹ rồi nói nhỏ.
Vương Minh Thần cảm nhận được nụ hôn và tình yêu mà cô dành cho anh, trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng như vậy làm sao đủ thỏa mãn.
“Được.

Cả đời này anh chỉ ở bên cạnh em.” Anh nhỏ giọng, sau đó nhẹ nhàng chiếm giữ lấy đôi môi của Hạ Diệp.

Nụ hôn tuy nhẹ nhàng nhưng vô cùng ngọt ngào.

Phải chăng đây là hương vị của tình yêu?
Kết hôn được hơn một tuần, bây giờ cặp vợ chồng trẻ mới được hưởng tuần trăng mật đúng nghĩa, không bị vướng bận công việc, cũng không bị ai làm phiền.
Buổi tối, bên nhà bếp của căn biệt thự, Hạ Diệp đeo tạp dề, nấu một bữa tối với những món ăn đơn giản.

Vương Minh Thần vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, rũ xuống gần mắt, trông vô cùng lãng tử.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy vợ mình từ phía sau, sau đó tì cằm vào hõm vai của cô, khẽ hít mùi hương thơm ngát.
“Vợ à, anh yêu em chết mất.”

Hạ Diệp đang nấu thì khựng lại, hai má cô bỗng chốc trở nên nóng ran.

Lần đầu tiên kể từ ngày kết hôn cô được anh gọi một tiếng “vợ”, cảm giác thật sự không quen một chút nào.
“Sao? Không thích anh gọi vợ à? Hay gọi em là bà xã nhé.” Vương Minh Thần thấy cô không có phản ứng gì thì liền nói tiếp.
“Kh… Không phải… Chỉ là em vẫn chưa quen.” Hạ Diệp lắp bắp nói, cảm giác tay có chút run.

Không hiểu sao cô lại bị như vậy.
“Hay em cũng gọi anh một tiếng “chồng” đi.” Anh cất giọng nũng nịu, dụi cằm vào cổ cô, khiến cô cảm thấy nhột.
Hạ Diệp không nhịn được mà bật cười, sau đó vỗ nhẹ anh một cái: “Anh đừng loạn nữa, em đang nấu cơm đấy.”
“Gọi một lần thôi.” Anh vẫn tiếp tục ôm chặt lấy cô, dường như không có ý định buông tha cho cô.”
Cô thở dài một hơi, sau đó hạ giọng xuống, cất giọng ngọt ngào: “Chồng à, em đang bận nấu cơm, anh ngoan ngoãn ra kia giúp em đi.

Được không?”
Vương Minh Thần nghe xong liền có cảm giác cả người muốn tan chảy, hạnh phúc không tả.

Dù cô có gọi “anh yêu” bao nhiêu lần thì cũng không thể sánh bằng một tiếng “chồng” này.

Giờ thì anh hiểu tại sao bạn thân của mình, Tôn Trạch lại sủng vợ như vậy, chỉ cần nghe vợ của cậu ta gọi là nghe lời răm rắp.

Hóa ra đây là cảm giác sau kết hôn.
“Chụt.”
Anh hôn nhẹ lên má cô, sau đó không ôm cô nữa mà đứng sang một bếp để phụ giúp cho cô.

Căn bếp bỗng dưng ngập tràn cảm giác ấm áp mà lãng mạn đến lạ thường..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 88: 88: Ngoại Truyện 2


“Vương Minh Thần! Anh đứng lên cho em.”
Trong căn biệt thự, tiếng hét của Hạ Diệp vang vọng, khiến cho chú chó trong sân cũng phải khiếp sợ.
“Anh không đi đâu, em đừng ép anh.” Vương Minh Thần ngồi ở sofa, trên đùi là chiếc laptop, dường như anh đang làm việc.
“Không được.

Anh phải đi cùng em.” Hạ Diệp kéo lấy cánh tay của Vương Minh Thần, cố gắng dùng sức để kéo anh rời khỏi chiếc sofa.
“Anh không muốn.” Vương Minh Thần dùng giọng kiên quyết.
Hạ Diệp bất lực, cô buông cánh tay anh ra, sau đó bắt đầu khoanh tay lại, làm vẻ mặt đáng thương, cô hạ thấp giọng: “ Anh không yêu em nữa chứ gì?”
Anh thở dài một hơi, sau đó khẽ lắc đầu: “Chiêu này của em cũ rồi, anh không mắc lừa nữa đâu.”
Cô trừng mặt nhìn anh, sau đó lại bước tới chỗ anh, thẳng tay giật chiếc laptop ra khỏi tay anh, đặt xuống bàn.
“Anh yêu à, đi với em đi mà.

Không phải chỉ là nhuộm tóc thôi sao?” Hạ Diệp ngồi hẳn lên đùi chồng mình, sau đó cất giọng nũng nịu.
“Đi mà, đi mà.

Em muốn nhuộm màu xám khói.” Cô vẫn dùng cái giọng ngọt ấy, kết hợp thêm một nụ hôn nhẹ vào môi của anh.
Anh hùng khó qua ải mĩ nhân, quả thật đúng là không sai.

Vương Minh Thần vì chiều vợ nên cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Chỉ cảm thấy hối hận về chuyện tối hôm qua.

Mười giờ đêm, tối hôm trước…
“Chồng à, em quên mất chưa hỏi anh một chuyện.” Hạ Diệp ngồi trên giường, vừa định đi ngủ thì chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
Vương Minh Thần vẫn đang đọc sách, anh không nhìn cô, nhẹ giọng: “Em hỏi đi.”
Lúc này, cô mới nhổm người dậy, chạm tay vào mái tóc của anh, sau đó nhíu mày: “Tại sao anh lại nhuộm tóc vậy?”
Vốn dĩ lúc cô và anh quen nhau ở thành phố X, anh đâu có nhuộm tóc.

Bỗng dưng ba năm sau gặp lại, tóc anh đã mang một màu nâu khói.

Tuy mới đầu có chút lạ nhưng người đẹp thì để tóc nào trông cũng đẹp.

Chỉ là cô hơi tò mò, thắc mắc từ lâu nhưng đến tận bây giờ mới nhớ ra để hỏi.
Anh tạm ngưng đọc sách, nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc là do dại dột.”
“Nghe chẳng thỏa đáng tí nào cả.

Anh đâu phải người có suy nghĩ bồng bột chứ.” Mặt Hạ Diệp lộ rõ vẻ không tin.
Anh chỉ bật cười, sau đó vòng tay ôm lấy cô, để cho cô tựa vào người mình.
“Anh trả lời em đi.

Tại sao lại nhuộm tóc?” Nhìn cái biểu cảm của anh là cô biết câu trả lời lúc nãy chỉ là anh tìm đại một câu rồi nói.

Giờ thì lại còn không thèm nói gì, trông mà tức.
“Thật ra…” Vương Minh Thần khẽ cười, sau đó nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Lúc đó anh nhuộm là vì em.”
Hạ Diệp nhíu mày, ngạc nhiên: “Vì em? Sao lại vì em?”
“Anh vẫn chưa kể cho em nghe chuyện này nhỉ? Là chuyện về hôn lễ của Tôn Trạch và Lạc Du.”
“Anh chưa một lần nào nhắc đến hết.” Cô ngồi thẳng dậy, sau đó khoanh tay lại, khẽ lắc đầu.

Xem ra anh còn giấu cô nhiều chuyện.
“Thật ra hôm diễn ra buổi hôn lễ, anh cũng có mặt.” Anh gấp cuốn sách lại rồi đưa mắt nhìn cô.
Hạ Diệp nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, chớp chớp mắt, đáp lại ánh mắt của anh.
“Hôm đó anh có nhìn thấy em, suýt nữa không kìm được lòng mà chạy tới để ôm em, nhưng sau đó thì bình tĩnh lại được.”
“Vậy hóa ra… người đàn ông lúc đó mà em nhìn thấy là anh…” Hạ Diệp hồi tưởng lại, lúc đó cô nhìn thấy bóng lưng ấy, trông vô cùng quen thuộc, nhưng chưa kịp lại gần thì đã mất dấu trong đám đông.

Cô còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng hóa ra lại không phải như vậy.
“Tôn Trạch dường như biết được em đã nhìn thấy anh, cho nên đã bảo anh thay đổi ngoại hình một chút.

Bởi tình thế lúc đó chưa ổn, mà anh cũng phải thường xuyên lui tới thành phố X, sợ vô tình gặp lại em, sẽ lại gặp nguy hiểm.


Vậy nên thấy ý kiến của lão Tôn cũng hợp lí, cho nên anh quyết định đi nhuộm tóc.

Anh chưa biết nên nhuộm màu gì thì lão Tôn lại bồi thêm một câu, nói rằng em từng nói em thích tóc màu nâu khói với vợ cậu ấy.”
“Vì thế nên anh mới nhuộm màu này?” Chưa kịp để anh nói hết, Hạ Diệp đã nói lời đằng sau giúp anh.
Vương Minh Thần gật đầu, sau đó cười: “Giờ thì anh thấy để tóc như ngày xưa vẫn đẹp nhất.”
“No no.

Em thấy anh để tóc nào cũng đẹp trai hết.” Cô cười, sau đó nằm xuống đùi anh, ngắm nhìn gương mặt đẹp trai theo góc từ dưới lên.
Anh bật cười, sau đó lại tiếp tục mở cuốn sách ra, đọc tiếp những gì còn dang dở.
Hạ Diệp nằm suy nghĩ một lúc lâu, có vẻ rất tập trung.

Một lát sau, cô bật người dậy, sau đó ôm lấy cổ chồng mình.
“Anh à, hay là ngày mai đi nhuộm tóc đi.

Lâu rồi em cũng chưa nhuộm tóc.” Cô hớn hở nói, biểu cảm vô cùng phấn khích.
“Anh không đi.” Vương Minh Thần thẳng thừng từ chối, mắt vẫn dán chặt cuốn sách.
“Chúng ta nhuộm cùng một màu, em thấy màu xám khói cũng đẹp lắm, chúng ta nhuộm đi.”
“Khuya rồi, anh đi ngủ đây.” Anh nhanh chóng gấp cuốn sách lại, để lên kệ rồi tắt đèn, chui vào trong chăn.
Hạ Diệp nhăn nhó mặt mày, khó hiểu mà nhìn anh.

Chỉ là nhuộm tóc thôi mà, anh né tránh cái gì chứ? Nếu như anh đã không muốn, vậy thì em càng phải bắt anh đi nhuộm cùng em.
Và sáng hôm sau, Vương Minh Thần đã bị vợ mình làm cho lay động.

Anh vốn không muốn đi nhuộm tóc bởi vì không muốn đánh mất vẻ đẹp trai tự nhiên và vẻ đẹp của mái tóc đen nhánh của mình.

Nhưng vì chiều vợ, cho nên giờ đây anh đã có một màu tóc mới, một màu xám khói.

Hạ Diệp cũng uốn tóc lại, đổi luôn màu xám khói.

Hai người họ đúng là trời sinh một cặp, cho dù là màu tóc nào thì trông vẫn vô cùng hợp.

Thậm chí với màu xám khói này, Hạ Diệp trông còn phá cách hơn trước, nhìn vô cùng hợp thời, còn càng tôn lên nước da trắng mịn của cô.

Hạ Diệp nhanh chóng chụp lại một tấm ảnh chung của hai người, một bức ảnh tuyệt đẹp trước salon làm tóc.
-------
“Papa, tại sao mama và papa lại có màu tóc kì lạ như vậy?” Một cậu nhóc chạc năm tuổi chỉ tay vào tấm hình trong cuốn album ảnh, sau đó đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn papa của mình.
Vương Minh Thần vẫn đang miệt mài với công việc, nghe thấy tiếng của con trai, anh mới dừng lại một chút, sau đó xoay ghế lại, nhìn cậu con trai rồi cười.
“Con cảm thấy màu tóc đấy kì lạ sao?”
“Không, con cũng muốn có màu tóc giống papa và mama.” Thằng bé lắc đầu, sau đó giơ tấm ảnh lên, ánh mắt trông vô cùng kiên quyết.
Vương Minh Thần chỉ biết bật cười, sau đó lắc đầu: “Không được, con còn nhỏ.”
“Con không thèm chơi với papa nữa.” Cậu nhóc phồng má, chu mỏ lên, sau đó trượt khỏi ghế sofa, cầm tấm ảnh chụp của Vương Minh Thần và Hạ Diệp mà chạy ra ngoài.
“Mama! Papa ăn hiếp con.” Thằng bé vừa chạy vừa la lớn, hớt hải chạy đi tìm mẹ yêu quý của mình.
Vương Minh Thần khẽ lắc đầu bất lực.

Không biết thằng bé giống ai nữa.
“Vương Minh Thần! Anh lại trêu con nữa à?” Tiếng của Hạ Diệp từ bên ngoài vang vọng vào bên trong.
Anh xoay ghế lại, vươn vai một cái rồi nói: “Anh không có.”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom